Chương 3: Song sanh vũ hồn(nhị)
Dịch giả: Yêu Sinh Hận
Nguồn: 2T
Đường Tam tiễn lão Kiệt Khắc cất bước, trong lòng hắn ít nhiều cũng có vài phần mất mát, dù sao, theo như lời nói của Tố Vân Đào, hồn hoàn có lẽ ảnh hưởng đến vấn đề đột phá Huyền Thiên Công của hắn. Nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra, hắn tin tưởng cơ hội vẫn còn.
Chậm rãi trở về lò rèn, bất ngờ là Đường Hạo không trở về phòng tiếp tục ngủ, mà là ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
"Ba ba, ngài trở về phòng ngủ tiếp nhi, ta đi chuẩn bị bữa trưa.”
Đường Hạo như trước nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: "Có phải ngươi cũng cảm thấy rất thất vọng. Cũng muốn trở thành hồn sư sao? "
Đường Tam sửng sốt một chút, "Không có việc gì, ba ba, trở thành một thợ rèn cũng tốt lắm a, cũng có thể nuôi sống chúng ta. ngươi không phải đã đáp ứng dạy ta đánh tạo nông cụ sao?"
Đường Hạo chậm rãi mở mắt, từ trong mắt hắn, Đường Tam thấy được tâm tình kích động, bất tri bất giác, hữu quyền (tay phải) Đường Hạo đã nắm chặt, trên vẻ mặt già nua toát ra một tia khí tức băng lãnh, "Hồn sư? Hồn sư thì có tác dụng gì? Đừng nói chỉ là một phế vũ hồn, cho dù là tối lợi hại vũ hồn, tối cường đại hồn sư thì có ích lợi gì? Bất quá vẫn chỉ là phế vật thôi."
Đường Hạo tâm tình rất kích động, cả thân thể hắn đều run rẩy, mơ hồ trong lúc đó, Đường Tam thấy được trong mắt phụ thân một điểm trong suốt gì đó.
Chạy tới, Đường Tam cầm lấy tay Đường Hạo, "Ba ba, ngài đừng nóng giận, ta không đi làm hồn sư là được. Ta vẫn ở cùng ngươi, nấu cơm cho ngươi."
Hít một hơi thật sâu, Đường Hạo kích động tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, nhàn nhạt nói: "Đem vũ hồn của ngươi phóng thích ra cho ta xem một chút.”
"Được.” Đường Tam gật đầu, giơ tay phải lên, Huyền Thiên Công trong cơ thể lặng yên thúc dục, trong ý thức cảm thụ cổ đặc thù nhiệt lưu nọ cùng Huyền Thiên Công dung hợp làm một, nhàn nhạt lam sắc quang mang xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trong khoảnh khắc, một nhánh lam sắc tiểu thảo đã xuất hiện.
Kinh ngạc nhìn Lam Ngân Thảo trong tay Đường Tam, Đường Hạo một trận thất thần, một lúc lâu mới dần dần hồi phục, quang mang trong mắt thôn thổ (nuốt, phun) bất định, thì thào nói nhỏ: "Lam Ngân Thảo, quả nhiên là Lam Ngân Thảo. Cùng của nàng giống nhau.”
Đột nhiên, Đường Hạo đứng mạnh lên, xoay người hướng nhà trong đi đến, động tác đột nhiên suýt nữa làm Đường Tan đang trước mặt hắn té ngã, vũ hồn Lam Ngân Thảo trong tay cũng tự nhiên biến mất.
"Ba ba.”
Đường Hạo không nhịn được phất phất tay, "Đừng làm phiền ta.” Vừa nói vừa kéo rèm cửa đi vào trong.
"Chính là, ta còn có một vũ hồn.” Đường Tam vẫn còn nói ra sự bất đồng giữa mình cùng người khác sau khi hôm nay vũ hồn Giác Tỉnh. Điều này hắn không có hướng Tố Vân Đào cùng Kiệt Khắc hỏi, dù sao họ đều chỉ là ngoại nhân mà thôi.
......
【Đường Môn Huyền Thiên Bảo Lục tổng cương, điều thứ nhất: Vĩnh viễn đừng cho người không cách nào hoàn toàn tín nhiệm biết ngươi chính thức có bao nhiêu thực lực.】
......
Huyền Thiên Bảo Lục Đường Tam sớm đã ghi vào tim, đối với tổng cương tuyệt đối càng kiên trì quán triệt.
Mãnh màn cửa vén lên, Đường Hạo lại xuất hiện ở bên ngoài, lúc này, ánh mắt trên mặt hắn cũng đã lộ vẻ khiếp sợ, có thể thấy hai mắt hắn mắt đỏ bừng, tựa hồ vừa rồi đã rơi lệ.
Đường Tam không mở miệng, mà là giống như lúc trước giơ tay phải, chậm rãi giơ tay trái của mình lên, lúc này đây, không phải là lam quang, nhàn nhạt hắc sắc quang mang từ trong lòng bàn tay hắn phun ra, quang hoa trong nháy mắt ngưng tụ, một cái gì đó kỳ dị xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Đó là một thanh chùy toàn thân đen thùi, cán chùy dài chừng nửa thước, Đầu chùy hình trụ tròn, nhìn qua rất giống chú tạo chùy thu nhỏ, nhưng là, trên mặt ngoài ‘chuy tử’ đen thùi, có một cổ đặc thù quang mang, trên đầu chùy, có một vòng hoa văn nhàn nhạt vây quanh.
Không biết tại sao, khi chuy tử này xuất hiện trong tay Đường Tam thì không khí bên trong phòng đều có vẻ có chút áp lực, mà Đường Tam tựa hồ không cách nào thừa nhận sức nặng của tiểu chùy này, chỉ có thể cầm nó, cánh tay chậm rãi hạ xuống. Sắc mặt hắn đã trở nên có chút tái nhợt.
Cùng Lam Ngân Thảo cơ hồ không cần tiêu hao Huyền Thiên Công bất đồng, hắc sắc tiểu chuy tử vừa xuất hiện, cơ hồ hấp thu tất cả nội lực của Đường Tam. Hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế chính mình nắm chặt cán chùy. Mặc dù nhìn qua, chuy tử này rất nhỏ, nhưng trên thực tế, sức nặng của nó lại vượt qua chú tạo chuy nhiều.
"Này, đây là......” Đường Hạo cơ hồ bước một bước đã tới trước mặt Đường Tam, một tay bắt được tay cầm chuy tử của hắn, mang đến trước mặt mình, tay Đường Hạo rất có lực, ít nhất bây giờ Đường Tam không hề cảm giác được chuy tử kia đối cánh tay mình nặng nhiều nữa.
Khi Đường Hạo cầm tay hắn thì, một loại cảm giác ấm áp của huyết mạch tương liên làm cho Đường Tam trong lòng cảm thấy rất thoải mái, "Ba ba, có cái gì không đúng sao?"
Nhìn hắc sắc tiểu chuy tử nọ, quang mang kích động trước đã biến mất nay lại xuất hiện trong mắt Đường Hạo, "Song sanh vũ hồn. Là song sanh vũ hồn. Nhi tử, nhi tử của ta.”
Đường Hạo mạnh mẽ mở hai tay ra, đem Đường Tam ôm chặt trong lồng ngực mình.
Ngực của Đường Hạo rất rộng rãi, có lẽ nguyên nhân là bởi vì là làm thợ rèn trường kỳ, mặc dù bề ngoài nhìn qua hắn rất uể oải, nhưng cơ bắp trên người hắn không vì năm tháng mà giảm bớt, ngực hắn rất ấm áp. Cái loại ‘phụ ái’ này mang đến cảm giác an toàn mà bất kì vật gì đều không thể thay thế.
"Ba ba.” Đường Tam có chút bất ngờ, trong trí nhớ của hắn, đây tựa hồ là lần đầu tiên Đường Hạo ôm hắn như vậy.
Tiểu thiết chùy trên tay phảng phất càng ngày càng nặng, mặc dù Đường Tam rất thích loại ‘phụ ái’ mang đến cảm giác ấm áp này, nhưng hắn càng khônghi vọng thiết chùy rời tay đập lên người cha mình.
"Ba ba, ta không kiên trì được nữa.” Đường Tam không nhịn được nói.
Đường Hạo buông hai tay ra, "Thu hồi đi.”
Ô quang tán đi, sức nặng biến mất, Đường Tam trong lòng rất kỳ quái, rõ ràng là Huyền Thiên Công của mình hỗn hợp với một cổ đặc thù lực lượng trong cơ thể hình thành chuy tử, nhưng tại sao mình lại không thể di chuyển nó? Càng làm hắn kinh ngạc chính là sau khi gọi tiểu chuy tử kia về, nội lực của mình cũng tiêu hao hết
Last edited by [xuanduoc]Mr.BlackCat; 22-05-2009 at 04:35 PM.
Chương 3: song sanh vũ hồn(tam)
Dịch giả: Yêu Sinh Hận
Nguồn: 2T
Đường Tam chưa bao giờ thấy sắc mặt cha kì lạ như thế, các loại tâm tình phức tạp không ngừng xuất hiện trên mặt Đường Hạo, một lúc lâu, hắn mới từ từ nói ra một câu, "Nhớ kỹ, trong tương lai ngươi nhất định phải dùng chùy trên tay trái bảo vệ tốt thảo trên tay phải. Vĩnh viễn.”
Đường Tam không rõ cho nên gật gật đầu. Đường Hạo đứng lên đi vào phòng trong, cũng không quay đầu lại.
Một bên chuẩn bị cơm trưa, một bên Đường Tam tự hỏi về vũ hồn thế giới mà hôm nay hắn tiếp xúc, song sanh vũ hồn, tựa hồ ở thế giới này hẳn là rất ít tồn tại, nếu không, cha cũng sẽ không giật mình như vậy. Xem bộ dáng, chuy tử vũ hồn kia của mình hình như làm hắn xúc động rất lớn.
Đối với hắn mà nói, càng trọng yếu chính là quan hệ giữa vũ hồn cùng Huyền Thiên Công, nếu hồn hoàn kia chính là mấu chốt của việc Huyền Thiên Công không cách nào đột phá, vậy, bất luận thế nào, đều phải nghĩ biện pháp thu được một hồn hoàn để thí nghiệm một chút.
Bữa trưa, Đường Hạo có vẻ rất trầm mặc, ngay cả cơm cũng ăn ít hơn trước rất nhiều, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào trên người Đường Tam, phảng phất đang do dự điều gì.
Ăn xong cơm trưa, Đường Tam theo thói quen chuẩn bị thu dọn bát đũa thì Đường Hạo gọi lại.
"Đợi lát nữa hãy thu dọn. Tiểu Tam, ta hỏi ngươi, ngươi có muốn trở thành một Hồn sư?"
Đường Tam sửng sốt nhìn về phía Đường Hạo, hắn không muốn lừa gạt cha, do dự một lát sau, vẫn là gật đầu.
Đường Hạo thở dài một tiếng, vẻ mặt nhìn qua già nua thêm vài phần, "Ngươi cuối cùng đúng là vẫn chọn con đường này.” Hắn chỉ nói thêm một câu này, lại trở về phòng mình.
Đường Tam phát hiện, trong lúc Đường Hạo cảm thán, trong tâm tình có thất vọng nhưng càng nhiều chính là một loại vẻ mặt vui mừng. Hắn rõ ràng, trong lòng cha mình, tựa hồ ẩn tàng rất nhiều chuyện.
Thu dọn chén bát xong, Đường Tam trở lại phòng mình tiếp tục công việc, chú tạo chuy cùng thiết khối va chạm, thanh âm “đinh đương” có tiết tấu vang lên. Mặc dù không biết lúc nào có thể đem khối sanh thiết này rèn đến yêu cầu lớn bằng nắm tay của Đường Hạo, nhưng loại phương thức chú tạo này đối với việc tăng lên sự vận dụng của hắn đối với Huyền Thiên Công cũng có không ít chỗ tốt, đối thân thể rèn luyện hiệu quả cũng rất tốt. Đường Tam đã bắt đầu thử dùng Huyền Thiên Công nội lực ít đến mức có thể để huy động thiết chùy, như vậy, hắn tại mỗi một lần liên tục đánh xuống có thể duy trì được thời gian dài hơn.
Lúc chiều xuống thì hắn đã đập được hơn ba trăm lần, cảm giác khối sắt lại bị khu trừ một ít tạp chất thì màn cửa nhấc lên, Đường Hạo đi đến. Hắn chiều nay tựa hồ cũng không rèn nông cụ, ít nhất Đường Tam không nghe được thanh âm rèn quen thuộc.
"Ba ba.” Đường Tam nhìn về phía cha, thiết chùy trong tay bất giác ngừng lại.
Đường Hạo ra dấu cho hắn tiếp tục, rồi đi đến đứng một bên, cũng không mở miệng, chỉ là nhìn hắn.
Đường Tam lúc này mới tiếp tục huy chùy, lúc này, quần áo trên người hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Lấy nội lực bây giờ của hắn, còn không đủ để đạt tới trình độ thích ứng nhiệt độ, huống chi, đây tuyệt đối là lao động nặng vào hạng nhất.
Đương đương đương đương......, thanh âm va đập không ngừng vang lên, thân thể nhỏ bé của Đường Tam cùng thiết chùy trong tay cũng không cân xứng, nhưng mỗi lần vung thiết chùy đều vang lên tiếng gió.
Đường Hạo trong lòng thầm nghĩ, trời sanh thần lực hơn nữa là tiên thiên mãn hồn lực, khó trách hắn nhỏ như vậy mà có thể huy động thiết chùy. Lão Kiệt Khắc nói có lẽ đúng, không nên bởi vì chính mình đồi phế mà ảnh hưởng đến sự phát triển của hài tử này, con đường sau này, để hắn tự mình đi thôi.
Nhìn Đường Tam mồ hôi như mưa, Đường Hạo rốt cục hạ quyết tâm.
"Dừng một chút.” Đường Hạo mở miệng nói.
Đường Tam buông thiết chùy trong tay, có chút thở dốc, lặng yên thúc dục Huyền Thiên Công trong cơ thể để điều tức, khôi phục thể lực.
Đường Hạo đi tới trước mặt Đường Tam, cầm lấy thiết chùy trong tay hắn, lại nhìn khối sắt đỏ bừng trong lò, "Đập như ngươi, cho dù là một năm cũng vô pháp làm cho nó biến thành nhỏ bằng nắm tay.”
Đường Tam ngẩng đầu lên phụ thân cao lớn, "Ta nên làm như thế nào? "
Đường Hạo lãnh đạm nói: "Nói cho ta biết, lúc ngươi huy động chú tạo chuy, địa phương nào trên thân thể phát lực trước hết? "
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: "Hẳn là eo. Từ eo tới lưng, sau đó qua tay huy động chú tạo chuy? "
Đường Hạo cũng không khẳng định hoặc là phủ nhận thuyết pháp của Đường Tam, tiếp tục hỏi, "Thân thể con người ngoại trừ đại não, trọng yếu nhất là chỗ nào?"
"Là trái tim.” Đường Tam không chút do dự trả lời. Trái tim cùng đại não cùng là địa phương trí mạng trong nháy mắt, mà đại não còn có xương đầu bảo vệ, trái tim lại chỉ có da tay cùng cơ thể mà thôi. Làm Đường Môn đệ tử, đối với kết cấu cơ thể người hắn rất rõ ràng, dùng ám khí đâm thủng trái tim địch nhân, là phương pháp hữu hiệu nhất cũng là phương pháp giết người đơn giản nhất.
Đường Hạo dừng lại một chút, mới nói: "Vậy ngươi lại nói cho ta biết, một người có mấy trái tim.”
"A?" Đường Tam giật mình nhìn hắn, có chút không hiểu được. Người có mấy trái tim còn phải hỏi sao?
"Trả lời ta.” Đường Hạo lạnh lùng nhìn hắn, áp lực từ vóc người cùng khí tức làm Đường Tam có chút không thở nổi.
"Một trái.”
Đường Hạo lắc đầu, nói: "Không, ngươi sai rồi. Nhớ kỹ, người có ba trái tim, không phải là một.”
"Ba trái? " Đường Tam trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Hạo, không rõ hắn có ý tứ gì.
Đường Hạo đảo chuyển chú tạo chuy trong tay, dùng cán chùy chạm vào ‘hai tiểu thối’ (thối = chân) của Đường Tam, "Ở chỗ này. Hai tiểu thối trên cơ thể, chính là trái tim thứ hai và thứ ba. Một người, nếu muốn đem toàn bộ lực lượng của mình phát huy, vậy, nhất định là kết quả của việc ba trái tim đồng thời vận chuyển. Cho nên, phát lực cũng không phải lấy eo làm đầu. Ba trái tim mới là khởi điểm.”
"Khi trái tim trong ngực ngươi nhảy lên, hai tiểu thối bắt đầu phát lực, lực lượng truyền lên, đến bắp đùi, qua eo, lưng, cánh tay, cuối cùng phóng thích ra ngoài. Đây mới là toàn lực nhất kích. Trái tim phát lực, eo làm trục. Nhìn.”
Last edited by [xuanduoc]Mr.BlackCat; 22-05-2009 at 04:35 PM.
Chương 3: song sanh vũ hồn(tứ)
Dịch giả: Yêu Sinh Hận
Nguồn: 2T
Chú tạo chuy trong tay Đường Hạo nâng lên quá đỉnh đầu, làm Đường Tam lui về phía sau vài bước, đồng thời, chuy tử trong tay đã điều chuyển quay lại, khẽ quát một tiếng, thân thể bán chuyển, hai chân dán chặt trên mặt đất, hai chân lộ ra ngoài ‘phá lạn khố’ (chiếc khố rách nát) trong nháy mắt căng thẳng, cả người giống như mãnh hổ đang súc thế, chân phát lực, eo chuyển, chú tạo chuy vô hình được dẫn quay lại, một tiếng nổ lớn vang lên. ‘Trọng trọng’ (rơi một cách nặng nề) rơi lên trên khối sắt đỏ rực.
Đường Tam hoàn toàn có thể cảm nhận được, đây chỉ là quá trình phát lực của một người, Đường Hạo không có nội lực, càng không có vũ hồn lực phóng thích, đây hoàn toàn là lực lượng của cơ thể, mà khối sắt trước vẫn đỏ bừng, lại bị đập đến co lại một phần ba, biến hình cực kỳ rõ ràng.
"Lấy tiểu thối phát lực, đem lực lượng thân thể mình liên tiếp thành một chỉnh thể, là toàn lực.” Thiết chùy trong tay Đường Hạo trở về trong tay Đường Tam, "Ngươi làm một lần xem.”
"Được.” Đường Tam chưa bao giờ nghĩ tới, rèn còn có cách phát lực như vậy. Pháp môn của loại phát lực này cũng không chỉ là đơn giản dùng cho việc rèn. Nó hẳn là cũng có thể dùng trong Đường Môn võ học của mình.
Hai tay cầm ‘chuy bính’ (cán chùy), học tư thế trước đó của Đường Hạo, Đường Tam hai mắt gắt gao nhìn khối sắt bị đốt đỏ bừng kia, Huyền Thiên Công chậm rãi vận chuyển, xâm nhập vào trong tiểu thối, hai chân gắt gao dán lên mặt đất.
Đường Tam quát lớn một tiếng, lực lượng ở chân cùng Huyền Thiên Công đồng thời phát lực, lực lượng từ bắp chân bộc phát, trong nháy mắt lan tràn, phần eo chuyển động, mang tới lưng, tới hai vai, tới cánh tay. Hắn rõ ràng cảm giác được, lực lượng của mình tựa hồ cường đại đến mức trước đó chưa từng có, từ khi tiểu thối bộc phát đến lúc tay quay thiết chùy, thân thể mình tựa hồ cũng bị cổ đại lực này mang bay lên.
Đương … , thiết chùy chuẩn xác nện lên trên khối sắt, phát ra một tiếng nổ.
Cả thân thể Đường Tam cũng bởi vì huy động thiết chùy mà hai chân rời khỏi mặt đất, tiến về phía trước một bước, thiết chùy bắn ngược lên, mặc dù có Huyền Ngọc Thủ hỗ trợ, trên tay cũng không có vấn đề gì, nhưng song chưởng lại bị này cổ phản lực này làm cho một trận tê dại, may là Huyền Thiên Công kịp thời vận chuyển, cảm giác tê dại này mới từ từ biến mất.
Hiệu quả có thể thấy được, mặc dù Đường Tam bởi vì nguyên nhân tuổi, cộng thêm Huyền Thiên Công, hiệu quả của một chùy này cũng không rõ ràng như Đường Hạo, nhưng so với những lần đập trước của hắn, tác dụng của một chùy này thậm chí hơn mười chùy lúc trước.
Mắt thấy động tác của Đường Tam, Đường Hạo cũng không đánh giá, nhưng từ trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên Đường Tam làm còn tốt hơn so với dự tính của hắn. Đường Hạo không nghĩ tới, Đường Tam có thể trong một thời gian ngắn như thế đã có thể nắm giữ pháp môn của loại phát lực này.
Hắn đâu biết rằng, Đường Tam một mực khổ tu Đường Môn võ học, chẳng những có Huyền Thiên Công trụ cột, Khống Hạc Cầm Long, Quỷ Ảnh Mê Tung hơn nữa Huyền Ngọc Thủ, làm cho tổng hợp năng lực của hắn viễn siêu bạn cùng lứa. Hắn thân mình ngộ tính cũng không kém, loại kĩ xảo phát lực này tự nhiên rất dễ dàng nắm giữ. Đương nhiên, đây dù sao cũng là lần đầu tiên, hắn vận dụng vẫn chưa thuần thục.
"Ba ba, ta làm đúng không?"
Đường Hạo chậm rãi gật đầu, "Ngươi biết tác dụng của trái tim rồi chứ? Cơ thể người sử dụng nhiều nhất chính là tiểu thối, tiểu thối là căn nguyên của tất cả lực lượng. Vận dụng tốt lực lượng của tiểu thối, sẽ làm khí lực của ngươi tăng nhiều.”
Nói xong, Đường Hạo đi tới gần ống bễ ngồi xuống, từ dưới ống bễ lấy ra một thứ gì đó làm từ sắt, vật thể đó là hai cái bàn đạp giống nhau, Đường Hạo đem nó đặt ngay dưới ống bễ, hai tay giữ chặt ống bễ, "Trong lúc rèn, tác dụng của ống bễ cũng phi thường trọng yếu, kim chúc thiêu đốt nguyên vẹn, có thể rèn rất tốt, bởi vì làm như vậy ‘nhận tính’ (tính bền – toughness) của nó càng mạnh. Mà một khối kim chúc, cho dù là tạp chất nhiều hơn kim chúc đi nữa, tự thân nó cũng đều có linh hồn, một khi nhiệt độ không đủ, tại lực lượng quá lớn trong khi rèn sẽ làm nó bị nghiền nát, vậy, cho dù một lần nữa hòa tan rồi tiến hành rèn, khối kim chúc này cũng chỉ là phế phẩm. Cho nên, trong lúc ngươi toàn lực đập khối sắt, nhất định phải bảo trì tốt nhiệt độ của nó.Kéo ống bễ, đồng dạng cũng là dùng tiểu thối phát lực, chẳng những có thể giảm bớt lực lượng tiêu hao, cũng có thể làm ống bễ đạt đến hiệu quả lớn nhất.”
Hai chân đặt ở trên hai bàn đạp, chợt phát lực, lấy chân khởi điểm, cả thân thể nhanh chóng bắn về phía sau, hai tay tự nhiên huy động đem tay cầm ống bễ mở ra, chân trực tiếp co lại, lại thu hai tay về. Trong lúc ‘nhất lai nhất hồi’ (một đi một về) đó, ống bễ toàn lực vận chuyển, động tác Đường Hạo nhìn qua cũng không nhanh, nhưng mỗi một chút lại đều làm năng lực của ống bễ phát huy đến tận cùng, tiểu thối dưới sự chỉ huy của cơ thể, thân thể cùng ống bễ hình thành một loại ‘vận luật’ (quy luật vận động) đặc thù, ngọn lửa chợt từ trong lò bốc thẳng lên, khối sắt nhất thời bị thiêu đỏ bừng.
"Ngươi đến bên ống bễ, dựa theo động tác vừa rồi của ta.” Đường Hạo đem vị trí của mình cho Đường Tam.
Có kinh nghiệm huy thiết chùy lúc trước cùng sự quan sát cẩn thận, Đường Tam ngồi ở vị trí Đường Hạo lúc trước rất nhanh nắm giữ phương pháp kéo ống bễ, mặc dù còn có chút không quen, nhưng dưới sự chú ý cẩn thận của hắn, mỗi lần phát lực đều là từ bắp chân bắt đầu. Quả nhiên như lời Đường Hạo nói, chẳng những lực lượng tiết kiệm rất nhiều, hơn nữa hiệu quả so với trước kia cũng tốt hơn không biết bao nhiêu.
Đường Hạo cầm chú tạo chuy của Đường Tam, nhàn nhạt nói: "Toàn lực huy chuy tiến hành rèn, có thể làm lực lượng của mình phát huy toàn bộ, nhưng đồng dạng, một chùy hạ xuống, phản lực cũng tạo gánh nặng rất lớn cho bản thân, nếu không có phương pháp tiến hành dẫn đạo thích hợp, chẳng những dễ dàng thương đến mình, cũng sẽ làm một bộ phận lực lượng bị mất đi, không cách nào tác dụng lên kim chúc. Ta muốn ngươi nhìn kĩ động tác sau đây của ta, điều này là mấu chốt của việc ngươi có thể hay không trong thời gian ngắn đam khối sắt này rèn tới nhỏ bằng nắm tay.”
Hít sâu một hơi, hai mắt Đường Hạo trở nên chuyên chú, theo Đường Tam kéo ống bễ, cả khối sắt đã bị thiêu đích đỏ rực, ngọn lửa nóng cháy bốc lên, làm bên trong phong trở nên nóng dị thường.
Last edited by [xuanduoc]Mr.BlackCat; 22-05-2009 at 04:35 PM.
Chương 3: Song sanh vũ hồn(ngũ)
Dịch giả: Yêu Sinh Hận
Nguồn: 2T
Đường Hạo động, động tác hắn cùng lúc trước tựa hồ cũng không khác nhau. Dĩ thối đái yêu, dĩ yêu đái bối, dĩ bối đái tí, (từ chân tới eo, từ eo tới lưng, từ lưng tới tay) ‘đương’ một tiếng, thiết chùy nện lên trên khối sắt.
Khi thiết chùy bị phản tác dụng lực bắn lên, đồng thời, Đường Hạo đột nhiên xoay người một cái, như trước là tiểu thối phát lực. Chuy tử vừa bắn ngược lên đã bị hắn quay vòng. Trong không trung ‘huy vũ’ (quay) một vòng. Mang theo tiếng gió mãnh liệt. Lại là một tiếng nổ, lại rơi vào trên khối sắt. Một kích này chẳng những tốc độ cực nhanh, hơn nữa lực lượng tựa hồ so với kích thứ nhất còn mạnh hơn.
Thiết chùy lại bắn ngược lên cao, động tác Đường Hạo cùng tốc độ thiết chùy bắn lên tựa hồ đạt tới một loại hoàn mỹ khế hợp. Không sớm không muộn. Vừa lúc thiết chùy bắn lên đến điểm cao nhất, trong nháy mắt, thân thể mang thiết chùy xoay quanh một vòng. Lại nện xuống.
Mắt Đường Tam sáng rực lên, đây rõ ràng là một loại pháp môn tá lực sử lực, lợi dụng phản lực thiết chùy cùng kim chúc va chạm sinh ra biến thành lực lượng trong một kích hạ xuống của mình. Động tác hoàn mỹ mà dứt khoát. Trình độ cao nhất là tránh cho phản lực thương tổn bản thân, ngược lại đem cỗ lực lượng này một kích tiếp theo, bắt đầu từ kích thứ hai, lực lượng mỗi một kích đều vượt qua Đường Hạo toàn lực. Nhưng lại như trước trong sự khống chế của hắn.
Động tác Đường Hạo càng lúc càng nhanh. Chú tạo chuy giống như ‘cuồng phong bạo vũ’ (mưa to gió lớn) đánh lên khối sắt, khối sắt dưới sự tác dụng của chú tạo chuy không ngừng biến hình. Làm kẻ khác giật mình là, vị trí đập xuống của Đường Hạo cực kỳ chuẩn xác. Mỗi khi bề dày khối sắt bị đánh còn một phần hai ban đầu, bắt đầu biến thành dẹt. Chú tạo chuy trong tay hắn sẽ đánh vào bên rìa khối sắt, làm nó sinh ra phiên chuyển. Cứ như vậy, khối sắt đều đều thừa nhận từng chùy của hắn. Mà không phải đơn thuần bị đập thành một cái ‘thiết bính’ (bánh sắt – bánh trong bánh chưng).
Qua một lát. Ba mươi sáu chùy đã được đập ra, hai tay Đường Hạo huy động chú tạo chuy trong không trung liên tiếp xoay tròn ba vòng, mới hóa giải hết lực lượng trên chùy, thu chùy mà đứng. Mặt không đỏ, không thở gấp, phảng phất lúc trước những kích như cuồng phong bạo vũ cũng không phải do hắn làm.
Cả khối sắt này sau ba mươi sáu chùy đó đã nhỏ đi hẳn một vòng. Dùng mắt thường rất khó nhìn thấy tạp chất trong đó.
Đây mới là thợ rèn kĩ năng chính thức năng a. Chùy pháp thật động lòng người.
"Rõ ràng chưa?" Đường Hạo nhìn Đường Tam đang không ngừng kéo ống bễ.
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: "Tá lực dụng lực, đạo lý thì ta rõ ràng, bất quá, nó tựa hồ cũng không đơn giản.”
Đường Hạo lạnh nhạt nói: "Muốn làm đến trình độ như ta. Chỉ có một biện pháp. Thục năng sanh xảo. Đồng thời, ngươi phải nhớ kỹ, nếu là một khối kim chúc bình thường tiến hành rèn. Vậy, lúc tạp chất trong nó tạp chất nhiều nhất. Cũng là lúc dễ vỡ vụn nhất. Khi đó, khi ngươi đập búa xuống, lực lượng phải nhỏ một chút. Làm cho tạp chất của nó từ từ giảm bớt thì lực lượng của ngươi có thể bắt đầu dần dần gia tăng, bảo trì hiệu quả nện búa. Lúc khống chế trong đó mới là mấu chốt, ngươi tự mình chậm rãi luyện tập đi. Không nên ‘manh mục’ (mù quáng) gia tăng lực lượng cùng tốc độ, tính chuẩn xác đồng dạng trọng yếu, ít nhất ngươi phải biết rằng một chùy đập xuống, sẽ đập vào địa phương nào. nếu không, lực lượng tiếp tục đánh thì có tác dụng gì? "
Chú tạo chuy một lần nữa trở lại trong tay Đường Tam. Đường Hạo xoay người đi ra.
Cha không nuốt lời, hắn quả nhiên dạy mình phương pháp rèn, hơn nữa, từ điều cha truyền thụ cho mình mà xem, nghề gì đi nữa đều có những điều huyền bí thuộc về chính mình, đều không phải đơn giản như vậy.
Trong nửa tháng tiếp theo, Đường Tam mỗi ngày đều luyện tập loại phương pháp rèn mượn lực huy chùy mà Đường Hạo dạy hắn, mặc dù hắn có Khống Hạc Cầm Long phụ trợ, có Tử Cực Ma Đồng để xác định vị trí chuy kích, nhưng phương pháp rèn này so với hắn tưởng tượng còn muốn khó khăn hơn.
Nếu là toàn lực nhất kích. Lực lượng mà thân mình sử dụng sẽ rất khó khống chế. Mượn phản lực, lại khống chế được thân thể ‘bình hành’ (cân bằng) còn muốn chùy đánh tới đúng vị trí chính là khó khăn thêm nhiều. Tăng thêm một chùy, lực khống chế liền phải gia tăng vài phần. Thân thể không ngừng xoay tròn chẳng những làm đại não cảm thấy mê muội. Đồng thời, mỗi một chùy đi xuống, lực lượng cùng càng khó khống chế.
May là, khối sắt nọ hắn đã đập trong một thời gian rất lâu. Tự thân tạp chất đã rất ít, chẳng phải dễ dàng vỡ vụn. Nếu không, dưới chú tạo chuy không cách nào khống chế nặng nhẹ của hắn, sợ rằng đã sớm bị nghiền nát.
Nhưng là, trong quá trình luyện tập này, Đường Tam đối với vận dụng Huyền Thiên Công, cùng với Khống Hạc Cầm Long, Huyền Ngọc Thủ cùng Tử Cực Ma Đồng phối hợp, đều phảng phất có tiến bộ.
Từ ngày đầu tiên chỉ có thể huy động hai chùy liên tục, đến hôm nay nửa tháng sau, hắn đã có thể liên tục huy động bảy chùy, chuẩn xác không lầm đánh lên khối sắt kia, tiến bộ là phi thường rõ ràng, đồng thời. Khối sắt dưới sự toàn lực rèn của hắn càng ngày càng nhỏ, mỗi ngày đều có thành quả.
Đương nhiên, đây cũng là cùng phương pháp tiểu thối phát lực có quan hệ mật thiết, có loại biện pháp phát lực này, tiết kiệm sự tiêu hao của Huyền Thiên Công rất nhiều. Khiến Đường Tam có thể có nhiều hơn thời gian hơn thổi ống bẽ cùng tiến hành ‘đoán tạo’ (rèn).
Lúc đầu cha huy động chính là ba mươi sáu chùy, hơn nữa nhìn qua còn có dư lực, chính mình lại chỉ có thất chuy, không biết lúc nào mới có thể đạt tới trình độ như cha, mỗi khi Đường Tam nghĩ đến điểm đó. Luyện tập càng có thêm động lực.
Những ngày này. Hắn tựa hồ đã quên vũ hồn cùng hồn hoàn. Ngay cả sáng sớm lúc lên đỉnh núi tu luyện Tử Cực Ma Đồng. Cũng tự hỏi làm sao để huy động chuy tử.
Ba tháng trôi qua rất nhanh, khi Đường Tam có thể dùng chùy liên tục huy động mười ba kích. Đường Hạo bắt đầu dạy hắn như thế nào tiến hành chế tạo khí cụ. Phương thức dạy của Đường Hạo rất trực tiếp. Chính là mình làm trước một lần. Sau đó để Đường Tam làm lại một lần, chỉ cần thấy hắn có điểm nhập môn, sẽ để mặc hắn chính mình luyện tập, cũng không có quá nhiều lời chỉ đạo. Chỉ có tại điểm mấu chốt, mới nói một hai câu.
Chính vì vậy, mỗi khi Đường Hạo xuất ngôn chỉ điểm, Đường Tam nhớ cực kì rõ ràng.
Last edited by [xuanduoc]Mr.BlackCat; 22-05-2009 at 04:36 PM.
Chương 4: Nhất Kiện Ám Khí (Một)
Dịch giả : thuphong_7
Nguồn: 2T
Sáng sớm, Đường Tam từ trên núi trở lại dọn điểm tâm, bởi vì mỗi ngày buổi sáng đều không ngừng luyện tập Tử cực ma đồng. Tử cực ma đồng so với trước kia đã có không nhỏ tiến bộ,hiện tại mắt hắn trong vòng mười thước đã có thể nhìn rõ ràng động tác đập cánh của những con côn trùng rất nhỏ. Nếu không phải Huyền thiên công không thể đột phá bình cảnh, Đường Tam tin tưởng bản thân tại các phương diện khác còn có thể tiến bộ hơn nữa.
Luyện một khối kim chúc năm mươi công phân thành một khối nhỏ bằng nắm tay, tựa hồ là một chuyện không không thể. Trong khoảng thời gian nửa tháng Đường tam rút cục cũng hoàn thành những gì mà Đường Hạo dạy, chuy pháp dùng sức mượn lực để chú tạo hắn đã có thể liên tục bổ ra hai mươi bốn chuy, mỗi một chuy đều vô cùng chuẩn xác kể cả việc khống chế lực lượng. Mặc dù Đường Hạo cũng không có khích lệ hắn một câu, nhưng từ ánh mắt hài lòng của cha khi đến xem, Đường Tam biết chuy pháp coi như có chút thành tựu, còn muốn tiến bộ thì phải trông vào không ngừng khổ luyện mới được.
Vừa bước vào nhà, Đường Tam nhẹ nhàng xoa cổ tay khuôn mặt toát ra nụ cười tự đắc, trên cổ tay hắn đang mang kiện tác phẩm đầu tiên kể từ khi đi tới thế giới này, hơn nữa toàn bộ các bước tiến hành đều do chính bản thân hoàn thành. Tác phẩm là ba cây tụ tiễn , lúc trước tại Đường môn tụ tiễn là một loại ám khí rất bình thường trong các loại ám khí. Chế tác tụ tiễn mấu chốt nằm ở nguyên liệu cùng kỹ thuật tinh xảo của bản thân. Tụ tiễn do Đường Tam chế tạo, bản thân lại mang trang bị bảo hiểm nên tuyệt không có khả năng gây ngộ thương.
Một bộ tụ tiễn bình thường đều là ba cây tiễn cùng một cái tụ đồng tạo thành, nơi tay Đường Tam đang mang cái này cũng không ngoại lệ, mà tài liệu chính do bản thân hao phí thời gian gần trăm ngày chuy kích từ khối kim chúc.
Đường Tam hoàn thành nhiệm vụ Đường Hạo giao cho, đả tạo khối kim chúc chỉ còn bằng nắm tay hắn giật mình phát hiện, vốn từ đầu kim chúc nhiều tạp chất đã biến thành một khối thiết mẫu, chính thức thiết mẫu.
Đời trước, đừng nói là hắn, cho dù là đại sư giỏi nhất của Đường môn cũng không có phương pháp đả tạo một khối kim chúc bình thường thành thiết mẫu. Nhưng tại thế giới này lại thành sự thật, đây chính là một chuyện khó có thể tin được mà nơi cổ tay Đường Tam đang mang đúng là đồng tụ tiễn do khối thiết mẫu chế tạo mà thành, kể cả ba cây tụ tiễn bốn tấc giấu bên trong vừa đúng dụng hết tất cả thiết mẫu tạo thành. Nói về chú tạo Đường Tam không bằng Đường Hạo, nhưng nói về khả năng kỹ xảo chế tạo ám khí thì đừng nói Đường Hạo, sợ rằng cả Đấu La đại lục cũng không có ai có thể so sánh về phương diện này với hắn. Thiên tài Đường gia ngoại môn bình thường xạ trình tụ tiễn chỉ tại trên dưới mười năm thước, mà tụ tiễn do Đường Tam chế tạo lại có thể bảo trì xạ trình với khoảng cách ba mươi thước ngoài. Với quãng đường thẳng thì tại ba mươi thước ngoài tụ tiễn bay ra vẫn giữ nguyên được lực sát thương.
Đường Tam mặc dù chỉ có ba cây tụ tiễn, nhưng chế tác tinh xảo, mỗi cây tụ tiễn đều có ba rãnh nhỏ, nếu không phải số lượng quá ít hắn từng nghĩ tới tăng ngạnh thêm cho tụ tiễn. Phần đuôi rất nhỏ, bốn phân vĩ dực có thể giúp tụ tiễn phi hành cực kỳ vững vàng. Trên đầu truỳ hình tiễn có hình nón,làm cho khi tụ tiễn khi bắn ra càng tăng thêm lực xuyên thấu. Đối với thiết kế chế tạo ám khí Đường tam vĩnh viễn theo đuổi sự hoàn mỹ, cái này cũng chỉ là một đồng tụ tiễn phổ thông mà thôi.
Đường tam cũng biết bản thân bây giờ tuổi còn nhỏ, huyền thiên công lại chưa đột phá được bình cảnh, nếu gặp người bình thường thì không đáng sợ, nhưng nếu gặp phải hồn sư Tô Vân Đào lúc trước, có thể sử dụng vũ hồn thì lực lượng bản thân còn xa mới đủ, có điều có đồng tụ tiễn này thì lại không giống, Đường Tam tự tin bằng vào nó chỉ cần không gặp phải hồn sư quá mạnh mẽ hắn đều có biện pháp đối phó.
Đường môn huyền thiên bảo lục tổng cương điều thứ hai:” Phàm là ám khí đều được âm thầm sử dụng, là vũ khí đặc thù khắc địch chế thắng. Như địch nhân biết người sử dụng nó, vậy nó không phải là ám khí mà là minh khí.”
Đường Tam đương nhiên sẽ không để ám khí của mình biến thành minh khí, Đường Hạo cũng chưa bao giờ hỏi qua hắn dùng khối thiết mẫu làm cái gì cho nên cái đồng tụ tiễn này thuộc về bí mật của riêng hắn.
Đi vào trong nhà, đã thành thói quen,mỗi ngày Đường Tam đều làm là hướng nhà trong kêu lên : “Ba ba, ăn cơm thôi.”
Kỳ lạ, mỗi ngày vừa nghe gọi ăn cơm Đường Hạo đều đi đến, có điều hôm nay lại không thấy xuất hiện. Đường Tam trong lòng có chút khẩn trương, chẳng lẽ ba ba bệnh sao? Vội vàng chạy vào phòng của Đường Hạo.
Đường Hạo cũng không có ở trong phòng, mấy năm nay hắn tựa hồ là lần đầu tiên không có ngủ dậy muộn. Đường Tam trong khi thắc mắc không biết Đường Hạo đi đâu thì Đường Hạo đã trở lại.
“Tiểu tam, sáng sớm ngươi đi làm gì đó?” Đường Hạo đạm thanh hỏi.
Đường Tam nói: "Ta đi ra ngoài rèn luyện thân thể. Sáng sớm mỗi ngày ta đều ra ngoài chạy bộ.” Chuyện này cũng không có tính là nói dối, quả thật hắn đi ‘rèn luyện’.
“Ân.” Đường Hạo cũng không có truy cứu nói:” Hôm nay ngươi không cần tái luyện tập chú tạo nữa, vào thu thập đồ vật, ngày mai lão Kiệt Khắc mang ngươi tới Nặc Đinh thành.”
Đường Tam có chút sửng sốt:”Nặc Đinh thành? Đi làm gì?” Lần trước tới Nặc Đinh thành cũng cách đây khoảng một năm, lão Kiệt Khắc vào thành mua chút đồ vật, thuận tiện mang hắn theo kiến thức thêm.
Đường Hạo liếc mắt nhìn hắn một cái nói:”Ngươi không phải muốn học tập năng lực hồn sư sao? Lão Kiệt Khắc mang ngươi tới Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện làm một gã học viên, chứ ở nơi này ngươi nghĩ bản thân có thể học được cái gì chứ.”
Nghe xong cha nói, tim Đường Tam có chút đập mạnh, trong lòng có cảm giác hưng phấn khó nói lên lời. Huyền thiên công không thể đột phá vẫn là điều trong lòng hắn băn khoăn nhất. Hồn sư , hồn hoàn hiển nhiên là một cơ hội.
“Ba ba, ngài như thế nào lại thay đổi chủ ý vậy?”
Đường Hạo hỏi lại nói:”Vậy ngươi bản thân chính là không muốn đi?”
Đường Tam nói:”Chính là con đi rồi thì không có ai làm cơm cho ba ba ăn.” Lúc này hắn đã hiểu được, cha sở dĩ hôm nay dậy sớm như vậy cũng là vì đi tìm thôn trưởng.