Chương 5: Ký ức sơ tỉnh Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Hải thiếp đi và rơi vào một giấc mộng kỳ lạ.
Nó nhìn thấy mình đang trôi nổi trong không trung, xung quanh có nhiều người nhưng không ai nghe thấy nó, nhìn thấy nó. Nó cố đưa tay vỗ vai một người nhưng bàn tay của nó lại xuyên qua thân ảnh ấy. Trương Hải hoảng hốt, nó không biết là do mình là ảo ảnh hay người kia là ảo ảnh nữa. Chẳng lẽ… nó đã chết rồi sao?
Mãi mà cũng không có cách nào hỏi đây là nơi đâu, Trương Hải đành bó gối một chỗ nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.
Cái khung cảnh này… cũng xa lạ quá.
Nhà ở đây không giống như những ngôi nhà mà nó vẫn nhìn từ bé. Tuy rằng từ nhỏ nó đã nhìn quen những ngôi nhà cao tầng, những ngôi nhà to lớn và xa hoa. Nhưng mà đó chỉ là nó cảm thấy thế, những ngôi nhà mà nó thấy từ bé đó nhìn thế thôi chứ toàn dùng đá trực tiếp xếp thành, sau đó dùng một loại hồ đặc biệt liên kết lại với nhau, thành ra tường nhà có chỗ lồi ra, có chỗ lõm vào, và nhìn thấy rõ từng viên đá từ bên ngoài. Nhưng những ngôi nhà nó đang thấy thì khác hoàn toàn, tường phẳng kín không bị lồi ra lõm vào, trên mặt tường không biết bằng cách nào mà đều có một màu, lại không nhìn ra một vết ngắt đoạn nào, trông cứ như cả bức tường là một khối vậy. Cũng không biết là vị đại thần thông nào đủ sức dựng cả khối đá lớn như thế lên để làm nhà.
Ở xung quanh nó là một đống hộp kỳ lạ. Những cái hộp đủ màu sắc, đủ kiểu dáng, hơn nữa người ta còn chui vào cái hộp đó rồi nó tự di chuyển, không cần khủng long phải kéo như chỗ của nó. Trương Hải cũng từng nghe được các vị cao thủ đều có chút phép màu, đều đi loại xe tự di chuyển, vậy phải chăng tất cả những người này đều là cao thủ hay sao?
Trương Hải không ngồi im một chỗ nữa mà phiêu du ở trên trời một chút, sau một thời gian thì nó càng trở nên hoảng hốt, sợ hãi trong lòng.
Ở nơi đây không có những cây dương xỉ cao lớn, không có những cánh rừng khổng lồ chiếm không gian của cả bầu trời. Ở đây chỉ có những loại cây thấp bé, cao nhất cũng chỉ đến hai mươi mét, nó đã đi, đi rất lâu nhưng không hề nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc mà nó đã nhìn từ bé. Trương Hải tự hỏi, rốt cuộc là nó đang ở đâu? Cha và mẹ đâu?
Đột nhiên, cảnh sắc xung quanh vặn vẹo, Trương Hải chợt cảm thấy trời đất tối sầm lại, lúc mở mắt ra thì nó đã ở trong một cánh rừng rậm. Nó nhìn xung quanh một lúc và phát hiện được một cái lều, một người con gái trẻ tuổi đang đứng ngoài lều chắp tay lẩm bẩm gì đó, bên trong lều truyền ra những tiếng thở gấp gáp, tiếng rên rỉ đau đớn, cùng với đó là một giọng đàn ông liên tục vang lên: “Rặn đi! Rặn mạnh vào!”
Sau một hồi giằng co như thế, cuối cùng âm thanh của người đàn ông cũng ngừng lại, âm thanh thở dốc kia bị thay thế bởi một tiếng khóc vô cùng non nớt. Người đàn ông đó và cả người con gái bên ngoài lều đều thở phào một hơi, sau đó thì đồng thanh reo lên: “Sinh rồi!”
Một lúc sau, một người đàn ông chui ra từ bên trong lều, trên tay còn ôm một đứa bé đang được bao bọc cẩn thận. Ông nhẹ nhàng giao đứa bé cho cô gái trẻ rồi nói: “Em mang nó sang bên lều kia, dùng nước nóng chuẩn bị sẵn tắm cho nó đi! Còn chị gái em thì để anh chăm sóc!”
Cô gái trẻ gật đầu, cẩn thận ôm lấy đứa bé, cô ngắm nghĩa kỹ càng vè mặt nó, càng ngày càng thấy đáng yêu, không nhịn nổi mà đưa tay sờ sờ gò má hồng hồng của nó.
Mấy ngày sau đó, ba người ngày thì đi trong một cái hộp sắt di chuyển về hướng đông, đêm thì lại chia ra ngủ trong hai túp lều, nói chung là cũng không có gì đặc sắc nhiều. Chỉ là Trương Hải lặng lẽ bay theo họ, nó nhìn thấy đứa bé kia… sao mà giống bức tranh hồi bé của nó treo trong phòng như thế, nó còn thấy được người đàn ông kia rất vui tính, nhìn bên ngoài thì hùng hổ nhưng mà lại nhát như chuột, người phụ nữ trong túp lều kia tuy còn yếu nhưng mà đúng là còn hơn cả đàn bà Trex tộc trong truyền thuyết.
Nó nhìn, nó cảm nhận, và nó thấy được cái gia đình này có lẽ cũng hạnh phúc không kém gia đình mình. Nhưng đến ngày thứ tư, cái hạnh phúc này lại bị phá vỡ bởi một thảm kịch khốc liệt.
Đang buổi đêm, khi mà mọi người chuẩn bị đi ngủ, hàng loạt tiếng nổ đanh thép vang lên, cùng với đó là cả loạt những viên kim loại khủng khiếp phi thẳng về phía hai túp lều, đục chúng ra thành cái tổ ong. Nhưng mà may mắn, cả ba người đều không sao cả.
Ba người mau chóng cúi người chạy ra khỏi lều, người đàn ông còn cầm theo một cây thương dài đen sì sì, thỉnh thoảng cây thương lại phun lửa về thẳng phía màn đêm, cùng với đó sẽ là một tiếng hét thảm phát ra từ chỗ đó.
Người con gái trẻ tuổi thì đang cố hết sức ôm chặt đứa bé, người đàn ông thì vừa phản kích, vừa che trở cho người vợ đang còn yếu sức của mình.
Pụp, một âm thanh xé da rách thịt vang lên, cùng với đó là một tiếng hừ đau đớn, mẹ của đứa bé đã quỵ xuống, chân đã trúng một viên đạn làm cho máu chảy ròng ròng.
Người đàn ông trở nên kinh hoàng, nhưng mà ông không bỏ vợ mình, vẫn cố gắng dìu bà đi từng bước, từng bước một. Nhưng mà như thế thì ông lại trở thành mục tiêu, ngực trúng ba phát đạn, chân trúng hai phát, nhưng ông vẫn cố gắng tiến lên. Đến lúc ông không thể cố được nữa, cảm giác đau đớn đã làm ông ngã xuống. Tất nhiên là lúc này ông không thể tránh được nữa, hàng loạt đạn xả về phía ông, nhưng mà đã có một thân hình nằm đè lên ông và gánh chịu tất cả.
Là người vợ “bạo chúa” ấy.
Trước khi nhắm mắt, bà nở một nụ cười hiền dịu, nụ cười hiền dịu nhất trong cuộc đời của bà, miệng còn mấp máy muốn nói gì đó nhưng bà đã dần dần gục xuống, mất đi sinh mạng mình.
Người đàn ông trong tình cảnh này thì trở thành cuồng bạo giống như dã thú, ông không thèm chạy nữa, vận hết sức bình sinh né sau một cái cây, băng đạn đã được thay mới chuẩn bị liều mạng. Trước đó, ông hét lớn về phía trước:
- Chạy đi! Chạy thật xa vào! Mang Hải về cho ông nội nó! Bảo với ông rằng anh có lỗi với ông, anh là thằng bất hiếu! - Nói những lời này, trên khuôn mặt đầy râu dữ tợn của ông đã rơi ra hai hàng nước mắt.
Cô gái trẻ đã ngồi vào trong cái xe, đang chờ hai người kia đến là chạy bạt mạng. Nhưng khi nghe được những lời này thì cô chợt bật khóc, cô hơi đắn đo, do dự. Nhưng khi nhìn lại khu rừng, lại nhìn vào đứa bé đang nằm trong ngực mình, cô cắn chặt môi tới sắp chảy máu rồi nổ máy, nhấn hết ga rồi phóng đi trong màn đêm đen tối.
Thấy tiếng xe đã dần dần rời xa, người đàn ông thở phào, trên môi hơi nhếch lên nụ cười hài lòng. Sau đó thì ánh mắt dần trở nên sắc bén, ông nhìn chằm chằm vào màn đêm với ánh mắt căm phẫn… Tiếng súng dần vang lên một lần làm cho đêm đen vắng lặng lại trở nên ồn ào, sục sôi sát khí và máu tanh.
….
Cô gái kia cứ chạy, cứ chạy. Đến sáng hôm sau, cô mới ra được khỏi khu rừng, đến lúc này thì cô cũng ngừng xe lại, bởi vì xe cũng vừa hết xăng, phải đổ xăng mới, cũng không biết số xăng dự trữ còn đủ không nữa?
Nhưng mà thằng bé kia thì cứ quậy, cô không thể rảnh tay làm việc được. Cô gái đoán đoán là thằng bé này nó đói, mấy lúc nó khóc như thế thì chị hay cho nó bú. Cô gái này vừa được anh chị mang ra từ một gia tộc cổ hủ tít trong sâu khu rừng này nên có biết gì đâu? Ngay cả việc lái xe này cũng là do ông anh rể truyền dạy cho từ nửa tháng trước. Vì thế mà cô chẳng hiểu rõ người ta cho bú để làm gì. Ờ! Mặc dù từ bé cũng thấy qua nhưng hỏi thì người ta bảo là cho trẻ con bú, không thì nó khóc chứ cũng có hiểu rõ là như thế nào đâu. Nhìn chằm chằm thằng bé, lại nhìn nhìn xuống bầu ngực đã phát triển gần như hoàn toàn của mình, cô gái cắn cắn răng vạch ra và…
Tất nhiên là thằng bé sau khi mút mạnh một hồi mà chẳng thấy cái quái gì thì vẫn khóc như mưa. Cô gái càng thêm bối rối, nhưng mà cô chẳng biết làm gì nữa, nghĩ nghĩ một hồi, cô đành phải bơm xăng trước, sau đó thì lái xe chạy như bay, mong rằng kiếm được một chỗ có người.
Đi mất nửa ngày, cô gái mới tìm thấy một cái thôn nhỏ, sau đó hỏi han mãi mới rõ ra là trẻ con bú thì là như thế nào, sau đó lại được người ta tốt bụng dẫn đến chỗ một phụ nữ mới sinh trong thôn để nhờ vả. May mà mới có nửa ngày, không thì thằng bé cũng ngủm rồi.
….
Nửa tháng sau, cô gái cuối cùng cũng đã tìm được đến nhà họ Trương, sau khi tìm được người được gọi là “ông nội”, cuối cùng cô đã có thể thở phào, nửa tháng nay đúng thật là vất vả. Nếu không phải có số tiền mà hai người kia để trên xe thì cô cũng không biết làm thế nào. Và may mắn nhất với một cô gái xinh đẹp như cô là: May mà cô có võ!?
Sau đó thì cô gái kia cũng ở lại nhà họ Trương vài năm rồi đi theo người mà cô yêu. Trương Hải thì không như thế, nó cứ theo bên cạnh đứa nhóc kia, không hiểu sao mà Trương Hải có cảm ứng kỳ lạ với đứa nhóc ấy, dường như là có tình cảm rất thân thiết.
Đứa bé kia cũng tên là Trương Hải, hơn nữa còn có dung mạo giống nó vô cùng. Nó nhìn thấy “Trương Hải” lớn lên, nhìn thấy “Trương Hải” bị coi là phế vật, nhìn thấy “Trương Hải” học thuộc hàng trăm pháp quyết nhưng không tu luyện được một cái nào. Nó nhìn thấy “Trương Hải” không bỏ cuộc, luyện không được tâm pháp thì ta sẽ luyện quyền cước, kỹ năng. Tất cả những thứ “Trương Hải” làm được làm cho nó hâm mộ, nhưng mà thật tiếc “Trương Hải” vẫn không bằng được ai trong cái gia tộc này.
Cho đến một ngày, khi mà “Trương Hải” hai mươi tuổi, không ai còn hi vọng gì với hắn, ông nội cũng vì muốn hắn từ bỏ mà cầu xin cho hắn vào phòng chứa sách. Lúc đó, hắn đã tình cờ nhìn thấy một quyển sách cũ nát cất giấu kỹ trong một cái hộc. Trên đó còn ghi bốn ký tự bằng chữ nôm: Tam Huyền Điển Bí.
“Trương Hải” ngay lập tức mở ra xem, thật kỳ lạ, tất cả những gì trong đó đều như một dòng suối chảy thẳng vào trong đầu của đứa bé mười tuổi đang vất vưởng kia. Nhưng cũng không truyền được bao nhiêu, mới chỉ hết thiên thứ nhất, Trương Hải đã cảm thấy đầu óc đau nhức vô cùng, khung cảnh xung quanh bắt đầu xoắn loạn lên, dần dần mờ ảo, sắp biến mất. Cùng lúc đó, một tiếng thở dài hơi tiếc nuối vang lên bên tai Trương Hải, làm nó giật mình bừng tỉnh.
- A a a a….
Tiếng gào thét đau đớn phát ra từ trong phòng. Trương Thái Cường cùng Đỗ Kim Hoa vừa đi làm về cũng giật thót cả mình, giầy dép cũng chưa kịp cởi gì đã chạy thẳng vào phòng. Đập vào mắt họ là Trương Hải đang ôm đầu lăn lộn, trên người còn mấy vết thương mới băng bó lúc này lại đang rỉ máu ra. Quan trọng là thằng bé dù đau nhưng vẫn không hề khóc một tiếng, nó cứ nén trong lòng để ra vẻ đàn ông làm cho họ đau lòng không thôi.
Chương 6: Tam Huyền Điển Bí Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Thái Cường và Đỗ Kim Hoa nhìn thấy cảnh này thì làm sao còn đứng yên được? Họ ngay cả quần áo giày dép còn chưa thay ra đã nhanh chóng chạy lại phía bên Trương Hải, hai ngườimột người giữ chân, một người giữ tay đè chặt Trương Hải xuống. Họ là bác sĩ nên có đôi chút ấn tượng với trường hợp như thế này, trường hợp này nhìn từ bên ngoài đã biết là đang đau đầu cực độ, lý do chắc chắn đến từ não bộ. Trong trường hợp này cách tốt nhất là đánh thuốc cho họ ngất đi đã, nếu không mà cứ để hệ thần kinh kích động như thế này thì có thể dẫn đến sau này bị bệnh thần kinh, thậm chí tai biến nằm liệt giường cũng không chừng.
- Bi! Bi đâu? Lấy hộp thuốc của bố ở trong tủ ra đây!
Bi cũng đã nghe thấy tiếng động ở bên này, nó chạy sang và khi thấy cảnh thằng anh đang gào thét thì cũng kinh hoàng, trong lòng tự hỏi có phải vì vết thương chiều nay nên mới bị thế hay không? Cũng tại thằng bé chưa hiểu gì nhiều về các loại bệnh nên mới có một thắc mắc ngớ ngẩn như thế.
Bi nhanh chóng mở cái tủ của bố ra, hộp thuốc ở bên trên, nhưng mà nó thì lại quá thấp, với mãi mà không đến. Đang lúc gấp gáp, Bi đột nhiên lại nghĩ đến thiên phú từ đôi chân mạnh mẽ của mình, nó làm giống như ở trường được dạy, dồn lực vào chân rồi bật mạnh lên. Rất không may cho Bi là nó lại dồn quá lực, vì thế đập cả đầu vào thành tủ, nhưng khi nó rơi xuống thì cũng nhanh tay bám lấy cái ngăn tủ trên cao kia. Bi đưa tay với với, cuống quýt thế nào mà khi lấy được thì lại tuột tay đang bám vào ngăn tủ kia, thế là nó rơi thẳng xuống đất, mông đau đớn, cũng may là hộp thuốc được nó ôm trong người nên không động chạm gì cả.
Không để ý đến sự đau đớn trên mông, Bi nhanh chóng ôm hộp thuốc lại cho bố mẹ. Đỗ Kim Hoa buông một tay ra để tiếp lấy hộp thuốc, nhưng mà Trương Hải bên dưới thì dường như không chịu bỏ qua cơ hội này. Nó dãy nảy lên, làm cho Trương Thái Cường cũng bị tuột tay một chút, miệng của Trương Hải gầm lên như dã thú, hai mắt cũng trợn lên. Trương Thái Cường tuy thất kinh nhưng vẫn nhanh chóng đè chặt nó lại. Lúc này Trương Hải dường như đã kiệt sức, hai mắt cũng dần nhắm lại, ngất lịm đi lúc nào không hay.
…..
Đến khuya hôm đó, Trương Hải mới mệt mỏi mở đôi mắt của mình ra, nó hơi đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn khung cảnh quen thuộc mà nó đã không thấy “hai mươi năm”, vẫn căn phòng nhỏ với đầy đường nét thô ráp, vẫn một cái giường cứng ngắc có đệm một tấm da rồng thô sơ. Trương Hải đột nhiên thấy những điều đó thật thân thuộc, nó nhìn lại vào khuôn mặt nặng nề đang nhìn chằm chằm mình ở bên cạnh, trong lòng nổi lên trăm nghìn cảm xúc. Nó không nhịn nổi mà thốt lên:
- Mẹ! Con nhớ mẹ lắm!
Trương Hải ôm chặt lấy Đỗ Kim Hoa, không ai biết khi nhìn thấy bà nó mừng như thế nào. Giấc mộng kia chỉ kéo dài mấy giờ nhưng người đã trải qua nó như Trương Hải lại cảm nhận đúng như hai mươi năm ròng rã. Hai mươi năm, nó đã nhìn thấy nhiều nhân tình thế thái, nó nhìn thấy cuộc đời khó khăn của “Trương Hải” kia, nó cũng đã dần trưởng thành trong mộng giới. Bây giờ, tâm lý của Trương Hải đã là một người ba mươi tuổi, cũng chín chắn hơn nhiều rồi, nhưng tình cảm của mẹ thì mãi mãi nó vẫn muốn hưởng thụ, vẫn luôn mong nhớ cái cảm giác ấy.
Đỗ Kim Hoa cũng mặc cho Trương Hải làm nũng một chút, sau khi nó rời ra và bắt đầu cười hì hì với bà, bà hơi lo lắng lên tiếng:
- Con không sao chứ?
Hỏi câu này là để xác nhận thử xem tâm lý của nó còn bình thường không, người tâm lý không bình thường thì câu trả lời chắc chắn không bình thường, thái độ phát ra cũng không bình thường luôn. Lúc ấy thì một người như Đỗ Kim Hoa có thể nhận biết rõ ràng.
Trương Hải tỏ ra khó hiểu nhìn mẹ mình, nó nghi ngờ lên tiếng:
- Mẹ! Mẹ không sao đấy chứ?
Đỗ Kim Hoa trợn tròn mắt, mình đang hỏi nó mà nó lại đi hỏi lại mình, thôi chết rồi, thần kinh của con tôi có vấn đề mất rồi. Nhìn cái thần thái kìa, chẳng có chút ngây thơ nào mà cứ tỏ ra như thám tử vậy! Chắc là mọi ngày thích tỏ ra trưởng thành nên bị loạn rồi! Thôi xong rồi, hỏng hết rồi!
Đỗ Kim Hoa xúc động ôm chặt lấy Trương Hải, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa lên tiếng:
- Ôi con tôi! Hu hu! Con làm sao mà lại thành ra thế này! Tại sao con mẹ ngoan ngoãn mười năm nay có làm hại gì ai đâu mà lại bị điên chứ? Hu hu! Con có điên thì cũng chờ sinh cháu cho mẹ rồi hẵng điên mà! Điên sớm thế làm gì?
Ặc... Trương Hải trong lòng Đỗ Kim Hoa đang trợn ngược mắt như sắp phát điên thật rồi. Mẹ lại nói lảm nhảm cái gì thế? Cái gì mà điên? Cái gì mà sinh cháu? Tuy rằng anh đây rất đẹp zai, nhiều cô thích… nhưng mà hình như “hai mươi năm trước” mình vẫn có mười tuổi nha!
Trương Thái Cường cũng chưa ngủ mà ngồi ở bên ngoài ghế da rồng, nghe thấy trong phòng có động tĩnh, ông nhanh chóng chạy vào và nghe được mấy lời không biết để chọc cười hay là làm người ta tức chết của vợ mình. Thần thái dở khóc dở cười, Trương Thái Cường nhanh chóng chạy lại tách hai mẹ con ra rồi bắt đầu “nghiệp vụ” của mình.
Dân chuyên nghiệp có khác, chỉ một vài câu hỏi, một vài kiểm tra nhỏ, ông đã kết luận: “con anh không sao cả, em đừng có nói bừa!”. Đỗ Kim Hoa không phục, chẳng lẽ bảo y thuật của em kém thế à? Tuy trong lòng đã rất vui mừng nhưng cuối cùng bà vẫn không cam lòng trừng mắt nhìn Trương Hải, dường như nó không bị điên là có lỗi với bà vậy. Ánh mắt đó làm cho Trương Hải rụt cổ lại, trốn vào trong chăn rồi bắt đầu suy nghĩ mấy chuyện trong mơ.
Đó là nơi đâu? Người đó là ai? Hay nói cách khác, mình là ai?
Cái cảm giác ấy rất chân thật, dường như chính mình đã từng trải qua nó vậy. Rốt cuộc đó là mộng cảnh hay đây là mộng cảnh? Trương Hải nghi ngờ bấu một cái thật mạnh vào đùi mình, cảm giác đau đớn làm nó suýt nữa thì thét lên, may mà nhịn xuống được không có mẹ mình chưa hết kích động lại tiếp tục làm ầm lên rồi.
Nó vẫn rất nghi ngờ, những thứ nó thấy có thật hay không? Bỗng dưng nó chợt nhớ ra một thứ cực kỳ quan trọng:
Tam Huyền Điển Bí!
Lúc đó, nó mới chỉ xem được một thiên, nó nhớ cả cái điển bí cũng không quá dày, nhưng chỗ nó xem được cũng chỉ là một phần rất nhỏ. Nhưng bên trong đó cũng chứa đủ thứ cao thâm mạc diệu rồi.
Trong mộng cảnh kia, Trương Hải cũng theo sát từng bước chân lớn lên của “người kia”, nó cũng đọc thuộc hàng tá điển tịch cho nên những khái niệm tu luyện ở thế giới đó nó cũng nắm vững rồi. Đó là những thứ mà nó chưa nghe thấy bao giờ, như là kinh mạch, hồn phách, khí, tu thân, tu hồn, tu khí… Có thể ở thế giới này cũng có mấy thứ đó, nhưng chính xác là một đứa bé như nó thì chưa nghe được bao giờ.
Trong điển tịch kia, nó có đọc được một câu đầu tiên mà nó cho là cực kỳ quan trọng:
“Người mang càng nhiều huyết mạch thì thường tư chất càng kém! Người luyện công trước hết thì phải cảm nhận được những thứ mà mình sẽ luyện, người luyện khí thì cảm nhận được kinh mạch và linh khí thiên địa, người luyện hồn thì phải cảm nhận được các xung điện của linh hồn và từng thớ cơ, từng nội tạng của mình. Người tư chất kém thì không thể cảm nhận những thứ đó. Vì thế, muốn luyện Tam Huyền Điển Bí thì trước hết phải luyện tinh thần lực theo cách của ma pháp sư! Tinh thần lực mạnh thì có thể dùng tinh thần cưỡng chế các giác quan cảm nhận mọi thứ cần thiết, đó là cơ sở đầu tiên để nhập môn Tam Huyền Điển Bí.
Đó cũng là con đường mà thiên thứ nhất trong Tam Huyền Điển Bí ghi chép. Sau đó thì có cách tu luyện, một vài ma pháp đơn giản nhất, cùng một vài lời ghi chú đi kèm khi luyện thiên thứ nhất này.
Trong đó có một câu ghi chú làm Trương Hải lưu ý:
“Thiên thứ nhất chỉ là tạo lập cơ sở để nhập môn, thân thể cũng sẽ mạnh hơn người thường đôi chút nhưng không đáng kể. Vì thế mà người luyện thiên thứ nhất không khác gì là một tên đầu bò có chút sức lực cả. Để khắc chế thì tốt nhất nên tập luyện các loại quyền thuật, rèn luyện thân thể, thứ nhất là có thể phòng thân, thứ hai là tạo nên một thân thể đủ mạnh để quá trình “luyện thân” sau này được hoàn hảo nhất.”
Cái mạnh hơn đôi chút này không biết là như thế nào nhưng chắc chắn là sẽ có lợi cực lớn. Trương Hải kiếp trước lúc chưa tìm được Tam Huyền Điển Bí thì cũng đã luyện rất nhiều quyền thuật, võ thuật, bây giờ nếu kết hợp thể chất lúc nhập môn cùng với quyền thuật thì không biết đã đủ để vượt qua đợt tập huấn, chính thức tiếp nhận truyền thừa hay chưa?
Đến bây giờ Trương Hải vẫn chưa biết rằng mình không phải là người khủng long, trong lòng của nó vẫn rất khát khao có được truyền thừa của tổ tiên, để có thể chính thức ngẩng cao đầu với thiên hạ.
Sáng hôm sau, Trương Hải vẫn còn đang ngủ cho lại sức thì Đỗ Kim Hoa đã vào gọi nó dậy, gọi nó ra ngoài phòng khách. Trương Hải tuy hơi mệt nhưng rất nghe lời, nó nhanh chóng mặc lại quần áo, rửa mặt đôi chút rồi ra ngoài. Ở phòng khách bây giờ đã ngồi đầy đủ cả ba người, tất nhiên Bi chỉ là ngồi chơi đồ chơi mà thôi.
- Con kể lại rõ ràng xem nào! Rốt cuộc ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? - Trương Thái Cường lên tiếng, việc xảy ra đến mức này mà còn không để ý à? Nhưng mà Trương Hải còn chưa trả lời thì Bi đã lanh chanh.
- Con đã nói rồi, có người bắt nạt anh, làm anh bị thương nên tối qua mới bị như vậy!
Trương Thái Cường trừng mắt một cái, Bi rụt cổ lại ngay lập tức. Ông không muốn hỏi đến chuyện bị đánh hay không, cái quan trọng hơn bây giờ là hôm qua tại sao con ông lại đau đầu, mà việc bị đánh thì chả liên quan gì đến đau đầu cả, bởi vì trên đầu thằng bé không có vết thương nào hết. À tất nhiên là có hai vết sưng nhỏ bên má nhưng chắc chắn là không đả động gì đến não cả.
Trương Hải bây giờ đã biết suy nghĩ hơn nhiều, nó nhanh chóng hiểu bố đang nói gì, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hôm qua cũng không có gì đâu! Chẳng qua là con gặp một cơn ác mộng, lại thêm mấy hôm nay mệt mỏi nên đau đầu quá! Con không chịu được đau nên mới gào thét thế thôi chứ thực ra cơn đau cũng không kịch liệt lắm.
Lời nói rất mâu thuẫn, đã không chịu nổi đau thì là cực kỳ kịch liệt đối với nó chứ còn không kịch liệt cái gì? Nhưng mà Trương Thái Cường nghe xong cũng gật đầu, nó không nói cũng được, mai ông đưa nó đến bệnh viện khám là biết ngay chứ gì?
Sau khi hỏi thêm mấy vấn đề nữa, mọi người đứng lên chuẩn bị đi làm và đi học. Lúc này Trương Hải kéo mẹ lại và nói một câu làm bà suýt té:
Chương 7: Đến xin lỗi Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Đỗ Kim Hoa kinh ngạc, trên trán cũng đã có thêm vài vạch đen, bà gằn giọng hỏi lại thằng con “thần kinh” kia:
- Con có biết “bao” là cái gì không?
Trương Hải ngơ ngơ ngác ngác ngây thơ trả lời:
- “Bao” thì là bao chứ là cái gì? Mẹ cho con một cái!
Khuôn mặt của Đỗ Kim Hoa càng thêm trầm trọng, bà do dự một chút rồi nghiêm túc nói:
- Con dùng với ai? Mà từng này tuổi có biết dùng cái đó thế nào không? Hay là nghe người ta xúi bậy xúi bạ rồi về nhà nghịch, hả?
Trong lòng Đỗ Kim Hoa đang nghĩ đến một cái “bao” rất nhạy cảm, gương mặt không khỏi hồng lên, nhưng bà vẫn nghiêm túc nói. Trương Hải lúc này đột nhiên nghĩ đến một cái đồ vật hắn cũng biết rõ khi ở trong mộng cảnh. Sệt! Không phải là cái thứ đó có thật ở đây chứ? Mẹ đang nghĩ đến cái đó à? Nó nhanh chóng giải thích:
- Thì đó là một cái bao lớn, con cho cát vào rồi treo lên cây để tập đấm đá, có gì đâu chứ? Con cũng không khỏe mạnh bằng người ta nên phải tập chăm chỉ hơn thôi. Con muốn làm một cái bao cát tập ở nhà.
Nghe lời giải thích cùng với ánh mắt “nghi ngờ” của con trai, gương mặt của Đỗ Kim Hoa càng hồng, đã thế thằng ôn vật kia còn không chịu buông tha:
- Cái đó cũng chỉ dùng một mình, có dùng với người khác đâu mà mẹ lại hỏi kỳ cục như vậy? Cuối cùng là mẹ đang nói cái gì?
Đỗ Kim Hoa chấm chấm mồ hôi trên trán, bây giờ thì bà đã biết là mình mới là con người đen tối. Khẽ niệm niệm vài câu “sám hối”, Đỗ Kim Hoa lắp bắp giải thích:
- À thì… mẹ tưởng con định đem cái bao ra ngoài chụp người ta lại đánh. Đúng thế, có phải hôm qua con bị người ta đánh không? Mẹ sợ con mang cái đó ra báo thù thôi! Mẹ nói trước là không được gây chuyện đánh nhau, không là mẹ cũng không tha cho con đâu!
Hình như chủ đề đã đi lạc, nhưng mà Trương Thái Cường nghe đến câu này thì chợt quay người ra hỏi:
- Rốt cuộc chuyện hôm qua bị người đánh là thế nào? Ai đánh con? Việc như thế này không được giấu người lớn biết không?
Trương Hải lúc này lại không muốn nói, nó đã bị Phạm Đức Linh coi thường, nếu lúc này lại nhờ cha mẹ ra mặt thì chẳng phải chính nó là thằng phế vật chỉ biết dựa vào người khác hay sao? Tuy rằng tâm lý đã ba mươi tuổi nhưng mà khi Trương Hải tỉnh lại thì nó vẫn có xu hướng trở lại đúng với tuổi của mình, khá nông nổi và tự tôn cao.
Trương Hải còn chưa kịp giải thích thì tiếng gõ cửa đã vang lên. Bây giờ sắp tới giờ đi làm, cũng không còn sớm gì lắm nữa, không biết là ai lại đến vào giờ này!
Đỗ Kim Hoa ra mở cửa, lọt vào mắt bà là một người đàn ông cao lớn, có lẽ cũng đã cao gần hai mét, hơn bà cả cái đầu, tay thì đang cầm một cái túi. Tướng mạo của ông ta không dữ tợn cho lắm mà lại khá là hiền, thái độ thân thiện, lúc này đang nở nụ cười hài hòa với Đỗ Kim Hoa.
- Bác sĩ Hoa, bác sĩ Cường, Hải có nhà không? Hôm nay tôi mang thằng Đức Linh đến xin lỗi cháu nó, mong hai người bỏ qua! Hôm qua hai đứa có chút xung đột, thằng con tôi lại nóng tính quá nên lại đi gây sự với Hải, thực sự là rất láo toét. Nhưng mà nó cũng biết sai rồi, nên mong hai người và Hải không nên trách nó.
Theo lời nói của ông ta, một thân hình khá vạm vỡ từ sau lưng bước ra. Đó chính là Phạm Đức Linh hôm qua đã tẩn cho Trương Hải một trận, lúc này nó đã không còn sự cao ngạo hôm qua, đầu cúi thấp nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy vết tay đỏ rực bên má trái, chắc là do bố nó đánh. Lúc mà bố đã nói xong, nó hơi ngẩng đầu lên rồi nhìn xoáy vào Trương Hải, không nói gì thêm nữa.
Đỗ Kim Hoa nhanh chóng lách người để hai bố con họ Phạm vào nhà, người đàn ông kia cùng Phạm Đức Linh đi vào nhưng không ngồi xuống ghế. Ông chỉ vỗ một cái lên đầu Đức Linh rồi quát:
- Còn không mau đi xin lỗi bạn? Mày hứa với bố thế nào?
Phạm Đức Linh tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn tiến lên phía trước người Trương Hải, cất một giọng nói lè nhè không nghiêm túc nói:
- Tao… mình xin lỗi bạn! Hôm qua là mình sai! Mong bạn bỏ qua cho mình!
Phạm Đức Linh hơi cúi đầu, nó cũng đưa bàn tay phải của mình ra để chờ Trương Hải bắt tay với nó, đó chính là lời chấp nhận xin lỗi. Tuy rằng Phạm Đức Linh lúc này vẫn cực kỳ khinh thường Trương Hải nhưng sự tha thứ ấy nó không thể không cần.
Trương Hải lúc này cũng không có chú ý nhiều đến những thứ đó nữa, nó hiểu được mình yếu đuối nên bị khinh thường. Đến một ngày nào đó, khi mà nó có đủ sức đạp đổ mọi thứ dám chống đối với mình thì lúc ấy sẽ không có ai dám khinh thường nó nữa, ít nhất là trước mặt nó không có ai dám ra vẻ như ngày hôm qua.
Trương Hải từ tốn đưa bàn tay phải ra đón nhận, một cái bắt tay “hữu nghị” nhưng mà Phạm Đức Linh lại không nghĩ thế, nó muốn dằn mặt Trương Hải một chút. Mắt hơi trợn lên, môi hơi nhếch khinh khi, bàn tay của Phạm Đức Linh đã siết lại để làm cho Trương Hải nhớ đòn.
Nhưng lần này, Trương Hải không hề để yên chịu đòn giống như lần trước, bàn tay của nó chợt khum vào, các ngón tay chụm vào nhau rồi nhanh chóng tuột khỏi gọng kềm kia. Bàn tay trơn tuột như một con trạch làm cho Phạm Đức Linh không kịp nắm bắt, khi nó kịp phản ứng thì Trương Hải đã thoát ra rồi ngồi lại trên ghế, khoanh tay lại nhìn nó cười quỷ dị.
Một màn này lọt vào trong mắt của tất cả mọi người. Trương Thái Cường tuy rằng chỉ là một bác sĩ nhưng thực lực của ông cũng cao hơn hai thằng bé kia nhiều, còn bố của Phạm Đức Linh thì còn trên cả thế. Hai người tuy rằng thấy hơi lạ với phản ứng của Trương Hải nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho đó là một chiêu mới dạy ở trường và Trương Hải học được thôi.
Phạm Đức Linh tuy hơi cay cú cái nụ cười đểu đểu trước mặt nhưng mà nó cũng không dám tiếp tục ra tay. Hôm nay đến đây xin lỗi mà lại làm một trận nữa thì về nhà có mà nhừ đòn.
Còn Trương Thái Cường và Đỗ Kim Hoa tuy thấy rõ sự không tình nguyện trong giọng nói của Phạm Đức Linh nhưng không nói gì nữa. Quan trọng là bố nó có thành ý là được, bây giờ cứ để ông ta quản Đức Linh thì sau này nó cũng không dám gây sự nữa. Trương Thái Cường nói:
- Nếu đã xin lỗi rồi thì tất cả cứ bỏ qua đi! Chỉ cần sau này hai đứa gặp nhau thì nhường nhịn một chút, đừng xảy ra xung đột là được rồi.
Phạm Đức Linh tuy rằng khinh thường Trương Hải nhưng lại rất tôn trọng Trương Thái Cường. Thằng này đánh nhau không ít lần và vào viện cũng không ít luôn, có vài lần nó đã gặp được Trương Thái Cường do bị thương không nhẹ. Những lúc đó thì thái độ của ông khá hiền hòa, lại chữa cho nó rất thoải mái làm nó không đau như khi những người khác chữa. Có lần nó thấy Trương Hải mang cơm lên cho Trương Thái Cường do Đỗ Kim Hoa hôm ấy bận, thế là hai bố con thân thiện ngồi ăn chung với nhau, nhìn cảnh ấy, nó thầm ghen tỵ với Trương Hải, cũng vì thế mà ghét Trương Hải hơn. Không ai biết ông bố nhìn hiền hòa của nó ở nhà lại cực kỳ nghiêm khắc, gia trưởng, cái gì cũng phải làm theo ý ông, con cái là bề dưới, phải nghe lời cha mẹ. Mà con người ông… lúc nào cũng chăm chăm đối ngoại, quan tâm tới người ngoài còn cái gia đình khuyết thiếu người mẹ với chỉ một thằng con trai duy nhất thì ông không quan tâm, hoặc rất ít quan tâm đến.
Nghe Trương Thái Cường nói thế, nó cũng ngoan ngoãn gật đầu với ông rồi không nói gì nữa. Trở về sau lưng bố mình.
Lúc này, người đàn ông cao lớn kia mới lên tiếng:
- Tốt rồi! Hải cũng bỏ qua cho bạn đi! Đây, chú có chút đồ, cháu cầm lấy để bồi bổ nhé! Mong cháu sớm khỏe lại!
Dứt lời, ông đưa cái túi vẫn cầm trên tay từ đầu cho Trương Hải. Trương Hải tuy rằng muốn nhận nhưng mà vẫn phải dò hỏi ý kiến bố mẹ đã, cũng may là Trương Thái Cường cũng gật đầu nên Trương Hải cũng có thể nhẹ nhàng tiếp lấy cái túi ấy.
Cũng không nói thêm gì, hai bố con họ Phạm chào tạm biệt rồi rời khỏi. Trước khi đi, Phạm Đức Linh còn trừng mắt nhìn lại Trương Hải một cái, nó có ý là vừa nãy là mày ăn rùa thôi, nhưng mà Trương Hải cũng chẳng thèm để ý, chỉ cần từ nay về sau nó không chọc mình nữa là tốt rồi.
Sau khi họ rời đi, mọi người cũng bắt đầu chuẩn bị một ngày làm việc. Trương Hải xách cái túi về phòng mình rồi mới mở ra. Bố mẹ của Trương Hải cũng không động đến cái túi ấy làm gì, đồ người ta tặng cho con trai thì cứ cho nó cầm, dù sao thì họ cũng tin tưởng Trương Hải.
Trương Hải cũng tò mò mở cái túi ra, bên trong đó cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một vài loại bánh trái hoa quả thông dụng, nhưng mà có một thứ ở bên dưới làm cho Trương Hải chú ý.
Một cái phong bao màu trắng, cũng khá là dày. Thứ này tuy Trương Hải chưa nhìn thấy bao giờ nhưng cũng đoán nó giống trong mộng cảnh kia, chắc là để đựng thư hoặc là…
Bên trong đó có khoảng mười ngàn đồng. Nên nhớ một bữa ăn của cả nhà Trương Hải tuy thuộc loại đầy đủ và rất ngon nhưng tính ra cũng chỉ có một trăm đồng một bữa. Còn hàng ngày Trương Hải đi học cũng chỉ cần một đồng cũng đã đủ để ăn một bữa sáng đơn giản hoặc là mua một ly nước rồi.
Còn mười ngàn đồng… Trương Hải còn chưa cầm tiền nhiều thế bao giờ.
Nhưng mà cũng tốt, bây giờ trong đầu Trương Hải có rất nhiều thứ thú vị để làm. Có tiền này thì có thể dễ dàng thực hiện hơn rồi. Không ngờ ăn một trận đòn mà có thể có được nhiều tiền như thế.
Trương Hải không biết là bố của Phạm Đức Linh cũng không thiếu mười ngàn này, ngay cả Trương Thái Cường cũng không thiếu. Cơ bản là ông ta nhét vào trong cái túi mười ngàn là ngầm đưa cho Trương Thái Cường, để ông cũng nể mặt mà cho qua luôn, không để trong lòng chuyện nhỏ của con trẻ này nữa. Nhưng mà nhà Trương Thái Cường lại không có thói quen xem quà của con cái nên số tiền này mới rơi vào tay Trương Hải.
Tạm thời giấu số tiền ấy xuống dưới gầm giường, Trương Hải lấy sách vở rồi bước ra khỏi nhà lên đường đi học.
Bắt đầu từ đây, cuộc sống của Trương Hải sẽ bắt đầu đổi khác. Nó sẽ không còn mãi mãi là kẻ yếu đuối nữa, bởi vì… nó đã nắm trong tay cách để làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn. Mặc dù phương pháp ấy vẫn còn khuyết thiếu, nhưng chỉ cần mình làm theo thì có thể có cơ hội lớn tham gia tiếp nhận truyền thừa, lúc ấy còn lo không mạnh lên hay sao?
Chương 8: Cú đá cơ bản nhất Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Hải chào tạm biệt bố mẹ rồi lên đường đến trường.
Hôm nay trường học nhìn bên ngoài thì không có gì đặc biệt, nhưng mà đối với Trương Hải thì lại khác đi nhiều rồi. Hôm nay Trương Hải đến trường, nó đã được nhiều người chú ý hơn chứ không phải bị thờ ơ như lần trước. Nhưng mà không phải là chú ý theo nghĩa tốt, mà là chú ý theo nghĩa xấu, tuy chỉ có vài người chỉ chỉ chỏ chỏ từ xa hoặc là cười nhạo khinh bỉ nhưng Trương Hải cũng có thể thấy rõ ràng ở trong mắt.
Những đứa này hầu hết là bạn của Phạm Đức Linh, hôm nay thấy nó có một vết tay trên má thì tò mò hỏi, Phạm Đức Linh cũng chỉ kể sơ sài là do bố đánh, bắt đến xin lỗi Trương Hải vì vụ việc hôm qua. Đám bạn kia thì ngay lập tức nghĩ ra đủ điều với trí tưởng tượng trên trời của mình, nào là Trương Hải ghê tởm về khóc lóc với bố mẹ, bảo hai người đến làm lớn với bố Đức Linh, nào là Trương Hải đến kêu gào thảm thiết với bố Đức Linh làm ông không chịu nổi…
Tuy khinh bỉ nhưng mà chúng cũng không chạy lại trêu chọc Trương Hải làm gì, tránh rơi vào tình trạng của Phạm Đức Linh thì khổ. Tự dưng đi chọc vào phiền phức, bọn chúng còn không có điên. Trương Hải cũng mờ mờ đoán ra được chân tướng nhưng không thấy buồn mà càng cười thầm trong lòng, để cho bọn trẻ trâu này tránh xa mình ra cũng tốt, đỡ bị chúng nó làm phiền.
Trương Hải chậm rãi đi vào lớp, bỏ qua hết đám bạn đang xì xào to nhỏ nói chuyện linh tinh, nó đi thẳng xuống bàn cuối, ngồi xuống bên cạnh một thằng bé gầy gò đen nhẻm.
- Chào bạn trẻ! Thế nào, hôm qua về nhà có ăn mắng không? - Thằng bé gầy gò lên tiếng trước, câu chào bạn trẻ phát ra từ một thằng nhóc loắt choắt làm cho người ta thấy ngu ngu thế nào ý.
- Mày bỏ cái câu bạn trẻ ý đi cho tao nhờ! Ờ, trông mày thì chào anh ạ, hoặc chào chú ạ thì còn nghe được! Còn về mắng á? Tất nhiên là không sao rồi, dù sao bình thường tao rất giỏi nên bố mẹ yên tâm, không hỏi nhiều chuyện ở trường.
- Loại mày mà đòi làm anh? Hôm qua mày không sao nhưng mà tao thì bị mắng té tát, sáng nay còn bị cúp tiền ăn sáng, giờ đang đói meo này! À mà khoan đã, nghe nói hôm qua mày bị thằng Đức Linh đánh, có đúng không? Nhìn cái băng trên má mày thì chắc là thật rồi! Làm sao mà mày chọc đến nó?
Nhắc đến chuyện này, Trương Hải lại trầm mặc, việc nó bị đánh chẳng lẽ lan ra nhanh thế hay sao? Kể cũng đúng, thằng ngu nhất trường bị thằng giỏi nhất trường đánh, cũng đáng chú ý đấy chứ. Nó cười khổ một tiếng nói:
- Huy, tao nói này. Mày nghĩ tao có phải là thằng đi trêu chọc người khác hay không? Chuyện cũng không có gì cả đâu, có lẽ là hiểu lầm, thằng Đức Linh nó tưởng tao cười đểu nó lúc nó bị ngã nên mới thế. Từ nay chắc cũng không xảy ra chuyện như thế nữa đâu.
Thằng bé kia tên là Phạm Đức Huy, kể ra cũng có chút họ hàng với Phạm Đức Linh nhưng cũng không quá gần, ngày thường cũng không qua lại với nhau bởi vì khoảng cách của hai thằng nhiều quá. Còn chưa đợi Đức Huy trả lời, Trương Hải đã lên tiếng đổi đề tài:
- Thôi không nói chuyện này nữa, hôm nay mày chưa ăn sáng phải không? Tý nữa hết tiết này tao mời mày ăn sáng, xong rồi hai đứa mình ra ngoài, tao có việc nhờ mày một chút.
Đức Huy sửng sốt hỏi lại:
- Hết tiết này? Mày định bùng học à? Tao tưởng mày là học sinh ngoan cơ mà!
Trương Hải nói thẳng:
- Ngoan cái mẹ gì! Chẳng qua là ngày thường tao không biết làm gì khác ngoài ăn, ngủ, đi học vì thế nên mới tập trung vào ba thứ đó. Bây giờ có việc để làm thì tất nhiên phải thực hiện rồi, quá gò bó mình làm gì cho mệt.
Sau giấc mộng ấy, tâm lý của Trương Hải đã đổi khác, kiến thức cũng khác đi nhiều. Nó biết được nhiều thứ mà ở trường không học được, những thứ ở trường học được thì nó đã biết gần hết. Tất nhiên là ngoại trừ hai thứ là địa lý và lịch sử, nhưng hôm nay lại không có tiết ấy, mà lại là dạy văn học nói, dạy cho mọi người cách diễn thuyết và giao tiếp với người khác, mà điều ấy thì không quan trọng với Trương Hải, bởi vì mấy thứ mà họ dạy được thì nó cũng biết hết rồi, quan trọng là thực hiện như thế nào thôi.
Sau tiết đầu tiên, Trương Hải và Phạm Đức Huy chính thức “cùng nhau bỏ học”, bạn bè trong lớp thấy thiếu đi hai kẻ không quan trọng thì cũng chẳng nói gì, coi như không biết, ngoại trừ một người…
Trương Hải cùng Phạm Đức Huy sau khi bỏ lớp thì xách cặp ra ngoài một quán ăn, mỗi thằng làm một dĩa thịt nướng ngon lành rồi cùng nhau đi về phía phòng tập của trường.
Phòng tập của trường học khá chuyên nghiệp, được chia làm hai khu rõ ràng là khu phổ thông và khu cao cấp. Khu phổ thông là cho mọi người thuê với giá rẻ cùng với phục vụ học sinh tập luyện trong giờ học, cả khu là một sàn tập lớn, tất cả mọi người cùng tập trong đó, tự chọn không gian riêng để tập. Cũng vì thế mà nhiều khi ở trong này có đụng chạm do thiếu không gian, để giảm thiểu ẩu đả không cần thiết, ở giữa sàn phòng tập là một võ đài dành cho những ai có mâu thuẫn lên đó giải quyết, mọi người xung quanh sẽ làm chứng. Dần dần, võ đài ấy trở thành một biểu tượng của phòng tập, là nơi mọi người tỷ thí, so tài, thậm chí cả một số trận khiêu chiến trong trường cũng chọn nơi này làm địa điểm.
Còn khu cao cấp thi khác, khu đó tuy không rộng bằng khu phổ thông nhưng lại được chia làm những gian khác nhau, mỗi gian có thể chứa khoảng bốn đến năm người. Thực ra nói bốn năm người thì hơi quá bởi vì nếu cho bốn người vào đó thì không gian tập của mỗi người cũng chỉ khu phổ thông một tẹo, vì vậy thường chỉ có từ một đến ba người thuê một phòng mà thôi. Do chia phòng nên trang thiết bị của người thuê cũng đầy đủ, không cần chờ đợi và tranh giành giống như ở ngoài phòng phổ thông.
Trương Hải sau khi hỏi rõ ràng chi tiết thì nhanh chóng quyết định thuê phòng cao cấp. Chẳng sao cả, đơn giản là nó muốn giữ bí mật một chút những thứ mà mình tập. Với cả lần này chỉ là để thử những kỹ năng kia, cũng chỉ có một lần mà thôi, không phải là lúc nào cũng thuê phòng cao cấp nên không cần lo.
Giá của phòng cao cấp tính ra cũng không quá cao: tám mươi đồng một phòng một giờ. Nhưng mà tính ra đối với những người tập thường xuyên hoặc là học sinh thì đúng là cái giá trên trời, ở khu phổ thông chỉ có ba đồng một giờ một người mà thôi.
Cũng may trước khi ra khỏi nhà Trương Hải đã rút một ít tiền ở trong cái đống kia nên bây giờ mới có thể nhẹ nhàng thanh toán được. Trong ánh mắt sáng lập lòe của Đức Huy, Trương Hải nhanh chóng dẫn nó vào phòng mà mình đã thuê được.
Căn phòng này cũng không phải là cực kỳ rộng nhưng mà đối với hai thằng thì quá thừa. Bên trong phòng có đầy đủ trang thiết bị, từ bao cát nhẹ, bao cát nặng, thậm chí bao cát còn được treo dưới đường ray để đo lực đá của chân. Bên dưới cũng có một vài loại tạ để tập tay, có một cái giá dựng trên đó rất nhiều gậy, hay nói đúng hơn là dựng nhiều xà, đó là dụng cụ để cho mọi người tập ép chân (gác chân lên xà xong ép xuống), nhiều xà là để tương thích với mức độ của mỗi người.
Ngoài ra còn một dụng cụ đo lực được chế bằng thuật pháp huyền diệu. Nghe nói thứ này chỉ có những người bắt đầu sở hữu thần thông mới có thể làm ra, giá trị cực kỳ cao, không ngờ trong này cũng có. Chỉ là cái dụng cụ ấy được treo rất cao, hình như là phải trả thêm nhiều tiền mới được sử dụng nó.
Chỉ thẫn thờ một lúc, hai thằng đều ý thức được thời gian chỉ có một giờ mà thôi, không được lãng phí, vì thế chúng nhanh chóng tiến vào phòng tập. Nhưng mà Phạm Đức Huy sau khi tiến vào vẫn chưa biết phải làm gì, đúng lúc này thì Trương Hải lên tiếng:
- Huy, mày đá thử một lần vào cái bao cát này cho tao xem nào!
Đức Huy gật đầu làm theo không do dự. Lực đá của Đức Huy tuy không phải là xuất sắc gì nhưng cũng là sức mạnh thiên phú của Trex tộc cũng không thể coi thường. Chỉ thấy cú đá đập vào bao cát nghe đánh “chát” một cái rồi di chuyển đi gần mười centimet.
Đức Huy sau khi đá cú đó thì hơi xấu hổ, một đứa trẻ ở tuổi nó bình thường cũng phải có cú đá làm bao cát trôi đi từ mười lăm đến hai lăm centimet, lực đá của nó đúng là quá yếu. Nó ngượng ngùng giải thích này nọ nhưng Trương Hải thì trầm ngâm, bởi vì lực đá của Trương Hải trước đây cũng chỉ vào khoảng năm centimet mà thôi. Trương Hải nhẹ nhàng lên tiếng:
- Bình thường tao đá như mày thì cũng chỉ được khoảng năm centimet, nhưng mà bây giờ tao phát hiện ra vài thứ rất thú vị, không biết mày có muốn thử hay không?
Đức Huy tò mò gật gật đầu, không biết cái thứ thú vị mà Trương Hải nói là cái gì. Trương Hải ra hiệu cho nó tránh sang một bên, sau đó thì đứng vào vị trí và bắt đầu làm một thủ thế mà Đức Huy chưa thấy bao giờ.
Đối với Trex tộc có đôi tay quá yếu thì bình thường họ không quá trông chờ vào phòng thủ của đôi tay, tuy rằng tay có che trước mặt nhưng thế chân lúc nào cũng là chân sau trụ vững, chân trước hơi nhún lên để có thể sẵn sàng lên chân chặn đòn bất cứ lúc nào. Nhưng thế đứng của Trương Hải thì hoàn toàn khác, hai chân trước sau đều đứng vững trên mặt đất, tay cũng để một trước một sau, không phải là che kín mặt như bình thường.
Ya! Một tiếng quát lớn, Trương Hải đã tung ra cú đá của mình. Cú đá rất kỳ lạ đối với Đức Huy, không phải là giữ vững chân trụ từ đầu tới cuối mà là nhanh chóng xoay gót chân trụ lên phía trước, cả eo, lưng và mông cũng theo cái chân trụ ấy mà quay theo, tất cả lực đều dồn vào chân phải, đá thẳng về phía bao cát.
Chát! Âm thanh chát chúa không thua gì cú đá của Đức Huy, cùng với đó là hình ảnh bao cát trôi đi tới hơn chín centimet làm cho Đức Huy trợn tròn mắt. Cái gì thế? Thằng này rõ ràng nói là không có thiên phú mà cú đá mạnh ngang với một đứa như mình, chẳng lẽ mình quá kém cỏi rồi?
Trương Hải cũng hài lòng nhìn lại kết quả kia, đây là một cú đá cơ bản nhất trong Wushu: đá xoay chân. Không ngờ là thứ trong mộng cảnh kia đem ra áp dụng lại thiết thực như vậy. Đức Huy nhanh chóng lên tiếng:
- Mẹ! Như thế này mà là không có thiên phú à? Mày giấu nghề đúng không? Nhưng mà không đúng, lực đá này cũng chỉ ngang tao, thiên phú của mày cũng kém cỏi nên không muốn lộ ra à? - Đức Huy thực sự vẫn chưa nhìn ra sự khác biệt trong cú đá ấy nên mới quy kết đó là do thiên phú.
- Tao thực sự vẫn không có thiên phú như cũ! Chẳng qua là tao có cách vận dụng lực từ cơ thể tốt hơn mà thôi, bây giờ mày làm thử theo tao xem!
Sau đó Trương Hải hướng dẫn cho Phạm Đức Huy về cú đá này, thằng này cũng hiểu rất nhanh, sau nửa giờ đã có thể thực hiện gần đúng. Lúc này nó cũng đá thử lại một phát và kết quả làm mắt nó sáng lên.
Mười hai centimet.
Mới chỉ cải thiện một chút mà đã tăng lực đá lên thế này! Không thể tin được, tại sao từ trước tới nay ở trường không dạy thứ này chứ?
Chương 9: "Cô họ" trực hệ Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Sự thực thì ở khủng long giới này, người ta chỉ truyền thụ cho người khác những thứ cơ bản nhất như là cách rèn luyện thể lực, tăng cường thể chất, dạy đá cao, đá thấp cho quen chân chứ những kỹ thuật thì không dạy.
Cũng không phải là họ giấu nghề mà đây là truyền thống của khủng long tộc, không truyền dạy thứ gì cả. Tất cả những kỹ năng, thủ pháp, cước pháp và cả cách tu luyện chính tông đều phải tự nhận trong truyền thừa một phần cơ bản, sau này thì những thứ đó hầu hết là tự ngộ ra trong tu luyện, giao đấu.
Chính vì thế mà có thể nói, cường giả ở khủng long tộc đều có chiến lực cực kỳ mạnh mẽ, chiêu thức cũng cực kỳ đa dạng chứ không hề dễ bắt bài như trong thời hiện đại kia. Nhưng mà truyền thụ như thế cũng có nhược điểm là không có sự lắng đọng, cải tổ. Do vậy khủng long giới này không có những công pháp, chiến kỹ bá đạo nghịch thiên như trong thời hiện đại, mà cho dù là có thì cũng nằm trong đầu các cường giả đỉnh cấp chứ còn lâu mới được đem ra truyền thụ cho người khác.
Thực sự là kiểu đá của Trương Hải lúc nãy không phải là chưa từng được sử dụng, mà là cực nhiều người sử dụng. Nhưng những người ấy đều đã có tu vi nhất định, đều tự ngộ ra cách ra đòn cho lực lớn nhất, còn ở giai đoạn học sinh này thì hầu hết là chưa ai học được cả.
Sau đó, Trương Hải còn dạy cho Phạm Đức Huy vài cách ra đòn tay. Tuy nói rằng Trex tộc có đôi tay yếu nhưng đó là nói nếu so sánh với chân và lực ra đòn của người khác, chứ thực sự thì tay họ không yếu hơn Trương Hải bao nhiêu đâu.
Phạm Đức Huy tuy không hứng thú lắm với đòn tay nhưng vì không muốn bạn mất vui nên cũng cố làm theo, nhưng dù thế nào thì nó cũng không tập trung được:
- Chúng mày thực sự rất non! Cứ nghĩ rằng chân mạnh mẽ là có thể chống đỡ hết hay sao? Nếu mày nghĩ như thế thì mày đã bỏ lỡ đôi tay mà bố mẹ ban cho mày rồi đấy! Trong chiến đấu thì chân không chỉ dùng để công kích mà còn dùng để trụ thân thể lại, xin lỗi chứ tao nghĩ là cả mấy bậc thần thông thì cũng phải dồn lực ở chân để trụ vững thân thể trên trời. Cũng vì thế mà đòn chân thực sự không quá linh hoạt, nhưng nếu mày còn cộng thêm cả đòn tay thì đòn thế có thể ra tới tấp, không cho đối thủ cơ hội phản công. Kẻ non nớt thì chỉ chăm chăm phát huy ưu điểm của mình mà để lộ ra nhược điểm để đối thủ nắm bắt, còn người thông minh thực sự thì luôn luôn phải cân bằng giữa phát huy ưu điểm và khắc phục nhược điểm, thậm chí đem nhược điểm của mình trở thành cái bẫy chí mạng để đối thủ lao vào, hiểu chưa?
Phạm Đức Huy tuy không thể hiểu hết nhưng cũng đã hiểu tám chín phần. Đặc biệt là câu cuối cùng đã đánh sâu vào tâm lý của nó, nó tự hỏi rằng mình thật sự non nớt sao? Và nó cũng tự trả lời: đúng như thế! Điều mà Đức Huy không hiểu là tại sao thằng Hải này còn ít tuổi hơn nó mà lại có thể nói ra lời này, chẳng lẽ nó không phải là kẻ non nớt, thằng này lớn trước tuổi sao? Dù sao đi nữa thì Phạm Đức Huy cũng đã hiểu ra được tầm quan trọng của đòn tay này.
- Thôi! Hôm nay cũng hết giờ rồi! Để hôm khác mày đến nhà tao chơi đi, tao sẽ lại dạy mày vài thứ! Bây giờ ra ngoài uống ít nước rồi về.
Đó là buổi tập đầu tiên, cũng là buổi tập làm nên bước ngoặt trong đời Phạm Đức Huy. Nó cùng người bạn của mình đã đi theo con đường khác với tiền bối, đó là hấp thu những tinh hoa đã có sẵn, đây cũng là con đường tốt nhất để cho một kẻ có thiên phú tồi như nó có cơ hội sánh ngang với người khác. Rất may cho Đức Huy là nó đã gặp được Trương Hải, nếu không thì trong thế giới này cũng chẳng còn ai có ý tốt truyền thụ cho nó cả, nó sẽ mãi là kẻ yếu đuối, lại càng không có quyền tiếp nhận truyền thừa, sẽ mãi chỉ là một động cặn dưới đáy xã hội mà thôi.
Trương Hải sau khi chia tay Phạm Đức Huy thì chạy thẳng về nhà, thời gian từ giờ đến bữa trưa cũng khá dài, bây giờ về kịp còn có thể thử sử dụng phương pháp tu luyện tinh thần lực trong Tam Huyền Điển Bí. Thực ra thì tu luyện thế này để buổi tối cũng được những Trương Hải đang rất nóng lòng, với lại bây giờ thân thể khá mệt nên không muốn tập thêm quyền cước nữa.
Nhanh chóng chạy vào nhà, Trương Hải cất cặp sách rồi thay quần áo ra, rửa mặt một chút rồi chạy vào trong phòng, khóa kín cửa lại.
Nó ngồi khoanh chân trên giường, hai mắt khẽ nhắm lại, trong đầu đang cố tập trung hết sức để vẽ lại cảnh tượng nhìn thấy trước khi nhắm mắt, từng chi tiết, từng cơ quan, từng khối màu sắc và ánh sáng.
Sau khi đã vẽ được ra hết những cảnh đấy, tâm thần lại thả lỏng hết sức ra, vừa thư giãn, vừa tạo dựng trong đầu về không gian mà mình không thấy được, hoặc thấy không rõ trước khi nhắm mắt, bao gồm không gian đằng sau, bên trái và bên phải.
Dần dần, trong đầu của Trương Hải đã hiện lên một bức tranh hoàn chỉnh, một căn phòng thô sơ, màu sắc và ánh sáng không quá đầy đủ, một cái giường thấp và một thân hình nhỏ bé ngồi khoanh chân trên đó.
Trong Tam Huyền Điển Bí có nói, tinh thần phải tập trung hết sức, sau đó lại thả lỏng hoàn toàn, cứ tuần hoàn như vậy, dùng ký ức để vẽ ra khung cảnh xung quanh mình. Tinh thần mạnh thì ký ức mạnh mẽ, ký ức mạnh thì tinh thần cũng mạnh theo. Chỉ khi nào mà tinh thần đủ sức để vẽ ra bức tranh trong vòng hai dặm không sai một chi tiết thì khi ấy mới đủ tư cách để tu luyện thiên thứ hai.
Tinh thần mạnh lên cũng có thể kích thích các cơ quan khác phát triển, nhờ đó mà tăng cường thể chất của cơ thể lên một phần, tinh thần mạnh còn giúp tăng trưởng các xung điện từ trong não bộ, giúp phát triển linh hồn mạnh mẽ hơn. Cuối cùng, tinh thần tốt có thể giúp cơ thể hấp thu các chất tốt hơn, tăng cường khí lực cho cơ thể.
Có thể nó thiên thứ nhất là tạo dựng cơ sở cho cả ba trường phái, hỗ trợ tối đa cho tu luyện sau này. Cũng không biết là tại sao phương pháp tu tinh thần lực của ma pháp sư lại bị thất truyền ở thế giới hiện đại, chỉ còn lại một dị bản không ai tu luyện được dành cho người nhiều huyết mạch như hắn ẩn chứa trong Tam Huyền Điển Bí.
Trương Hải cố gắng hết sức nhưng mà nó cũng chỉ có thể khắc họa được không gian căn phòng này, không thể kéo xa hơn được nữa. Mặc dù điều đó chứng tỏ nó còn xa mới đạt tiêu chuẩn nhưng Trương Hải cũng không thất vọng gì nhiều, nó làm được chứng thế chứng tỏ là nó vẫn còn cơ hội tiến bộ, dần dần sẽ tốt lên thôi.
Khi Trương Hải tỉnh lại, mở cửa phòng thì bố mẹ đều đã về cả rồi, cơm nước cũng đã gần xong chỉ còn chờ nó “đi học về”. Khi thấy Trương Hải đi ra từ trong phòng thì Trương Thái Cường sửng sốt, nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ:
- Sao hôm nay con về sớm thế?
- Dạ! Hôm nay con thấy hơi mệt trong người nên xin về sớm! Không có gì đâu ạ. - Trương Hải hơi chột dạ và quyết định nói dối, nhưng Trương Thái Cường cũng gật đầu không nói thêm gì nữa, bởi vì ông tin thằng con mình.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Thái Cường không ở nhà nghỉ một chút như mọi khi mà lại ngay lập tức khoác áo vào, Đỗ Kim Hoa nhìn thấy lạ thì hỏi:
- Anh không ở nhà nghỉ một chút à? Hôm nay ở viện cũng có việc gì gấp đâu?
- À! Chiều nay em báo nghỉ làm hộ anh nhé! Chẳng là hôm nay anh Sơn bảo anh cùng đi đón một người khá quan trọng! Hình như là một cô em họ của bọn anh, nhưng mà người trực hệ trong dòng họ! Cô ấy xuống đây là để thực tập năng lực, cũng là một thử thách trong dòng họ, hình như là làm giáo quan cho bọn nhỏ thì phải?
Đỗ Kim Hoa đã biết tường tận thân thế của Trương Thái Cường nên nghe cái từ trực hệ này chẳng thấy có gì là lạ cả. Trương Thái Cường cũng là người của dòng họ Trương quyền thế của Bạo quốc, nếu không thì ông anh Trương Thái Sơn cũng không làm đến được thành chủ. Chỉ là dòng họ Trương có một quy định, đó là con cháu trực hệ thì phải có huyết mạch thuần chính, và quan trọng là phải kết hôn, sinh con với người có huyết mạch giống như mình. Vì vậy mà họ chỉ có hai lựa chọn, một là kết hôn với người họ Trương huyết mạch thuần chính và quan hệ máu mủ hơn bốn đời, hai là kết hôn với con cháu trực hệ của nhà họ Phạm, cũng có huyết mạch thuần chính như thế.
Nhưng mà cha của Trương Thái Cường, cũng chính là “ông nội” của Trương Hải thân là con cháu trực hệ nhưng lại vì sự ôn nhu của một người con gái Cerat tộc (tộc của Đỗ Kim Hoa đó) mà từ chối hôn nhân sắp đặt trước. Dòng họ cũng chấp nhận nhưng ông không còn là con cháu trực hệ nữa, tuy không bị đuổi ra khỏi dòng họ nhưng lại bị phái ra làm quản lý các thành trì giống như con cháu bàng hệ, sau khi ông chết thì truyền lại cho Trương Thái Sơn. Trương Thái Cường yêu Đỗ Kim Hoa cũng có một phần vì bà có phần ôn nhu giống mẹ mình, phần còn lại là thừa hưởng từ tính cách thích ôn nhu của bố mình.
Con cháu bàng hệ thì có thân phận thấp hơn trực hệ, vì thế mà khi cô “em họ” này đến Lục Diệp thành thì cả hai anh em đều phải đi đón tiếp, Trương Thái Sơn còn phải sắp xếp chỗ ở và đưa cô đi nhận công việc nữa.
- Giáo quan? Là cái việc tập huấn cho bọn trẻ vào năm mười hai tuổi ấy hả? Vậy cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Thực tập việc này trong mấy năm?
- Anh trai nói rằng cô ấy mới mười chín tuổi, năm sau sẽ chính thức nhận việc vào lúc hai mươi tuổi. Sẽ đảm nhận huấn luyện cho hai khóa, thành quả đó sẽ được đưa lên dòng họ để suy xét việc gì đó, cái này thì anh không biết. Thôi! Anh cũng phải đi đây, mấy mẹ con tối nay cũng không cần phải chờ cơm anh đâu.
Lúc này Trương Thái Cường cũng đã mặc xong quần áo, cũng không nói nhiều nữa mà nhanh chóng đi ra ngoài, thân ảnh biến mất trong một chiếc xe nhỏ nơi cuối đường. Đỗ Kim Hoa thì nghĩ nghĩ rồi nhìn lại Trương Hải, hai khóa? Chẳng phải là có cả khóa của Hải hay sao? Không biết cô này còn trẻ thế có làm ăn ra gì không? Chẳng may vì non kinh nghiệm mà làm cho hai khóa này yếu hơn hẳn thì…