TRỌNG SINH PHƯỢNG HOÀNG TRUYỀN KỲ Nguyên Tác : Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
CHƯƠNG 51: Liên Thủ Chống Địch
Dịch:Boẹap
Nguồn: Kiếm Giới
Dưới sự cố gắng của mọi người, căn phòng mới dần dần có chút hình dáng.
Tiêu Tân đồng học cơ bản bị biến thành cu li. Dưới sự chỉ huy của Lâm MM, chốc chốc lại lau cái bàn, xong lại chạy qua cửa sổ, nhảy tới nhảy lui, cực kỳ bận rộn.
“Ta hỏi Lâm Hiểu Nặc đồng học cái này, không phải ngươi đi học đã nghiện làm cán bộ rồi đó chứ? Sao lại toàn đứng bên cạnh vung chân múa tay, không thấy ngươi làm việc?” Cuối cùng Tiêu Tân cũng nhịn không được nói.
Trên người Lâm Hiểu Nặc mặc một cái tạp dề mới, trên đầu đội một cái mũ được làm từ báo cũ, dùng để chống bụi thì cực kì đúng chỗ. Nghe được lời bực bội của Tiêu Tân, nàng hung biện một cách mạnh mẽ:“Đây là nhà của ngươi, việc nặng đương nhiên phải do ngươi làm. Về phần ta, ngươi nghĩ rằng ta nhàn hạ lắm sao? Bận bịu cả nữa ngày, chỗ này ta còn chưa dọn xong! Ta không tìm ngươi đòi tiên công là đã quá tốt bụng rồi.”
Tiêu Tân muốn ngất đi. Cái sàn nhà nhìn qua nhìn lại! Thấy còn bẩn hơn trước kia, nơi nơi là là những vết bẩn ngoằn nghèo cộng thêm dấu bước chân. Xem ra, trước đây bản thân đã đánh giá quá cao Lâm Hiểu Nặc, có thể khẳng định là cô nàng này ở nhà chưa bao giờ biết cái gì là nữ công gia chánh.
Mộ Dung thanh tư cầm một chiêc khăn ướt đi tới, ôn nhu nói:“Tiêu tân, mau lau mặt, anh sắp biến thành con mèo rồi đó. Anh là một người đàn ông, sao lại đi so đo với Hiểu Nặc những chuyện này!”
Tiêu tân đành phải câm miệng, thành thật cúi xuống lau sàn nhà. Thấy được ánh mắt dịu dàng của Mộ Dung Thanh Tư, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ ấm áp, khiến cho cơn tức giận cũng tan thành mây khói.
Lúc này, tiêu tân phát hiện đứa nhóc kia không có ở trong phòng, thuận miệng hỏi:“Tiểu đông và Tiểu Nguyệt chạy đi đâu rồi?”
Mộ Dung thanh tư tiếp lấy khăn mặt, nhẹ nhàng nói:“Trong nhà hỗn loạn như vậy, nên em bảo hai đứa nó xuống dưới nhà chơi rồi .”
“Nga!” Tiêu tân có chút lo lắng:“Bọn chúng không có việc gì chứ?”
Lâm hiểu nặc đứng bên cạnh trêu đùa:“Phụ nam*( ý là giống như cha), anh cứ yên tâm đi! Tiểu đông sẽ không để ai tổn thương muội muội đâu. Hắn và Tiểu Nguyệt ở cùng một chỗ chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”
Tiêu Tân nghĩ lại một ít tình cảnh trước kia, hai đứa bé thường bị người khi dễ, tiểu đông cơ thể ốm yếu ôm muội muội trong người để che đỡ, không để nàng chịu bất cứ thương tổn gì.
Ba người vừa làm việc vừa tán gẫu, đột nhiên nghe được bên ngoài có người gõ cửa. Lâm hiểu nặc tiến lên mở cửa, người đến là Tiểu Đông và Tiểu Nguyệt.
“Mới có một chút mà các ngươi đã trở về à? Tiểu đông, kéo muội muội chạy đi đâu vậy, trên đầu toát hết mồ hôi rồi kia.” Lâm hiểu nặc thấy 2 đứa nhóc gấp gáp miệng thở hồng hộc, nén giận hỏi.
Tiểu đông không trả lời, lập tức đi đến bên cạnh Tiêu Tân, gấp giọng nói:“Đại ca , dưới lầu có người xấu.”
“Tiểu đông, ngươi nói cái gì?” Tiêu tân buông khăn lau trong tay, xoay người lại hỏi.
“Dưới lầu có người xấu.” Tiểu đông lớn tiếng lập lại một lần.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Đông, Tiêu tân nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống, nhẹ giọng hỏi:“Tiểu đông, ngươi từ từ thuật lại, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Làm sao ngươi biết dưới lầu có người xấu.”
Tiểu Nguyệt ôm búp bê đã đi tới, dịu dàng nói:“Ca ca đúng đó, em cũng có nhìn thấy!”
Mộ Dung thanh tư và với lâm hiểu nặc đồng thời vây quanh lại , kéo hai đứa nhóc ngồi xuống ghế salon.
“Tiểu đông, đừng có gấp! cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung thanh tư nhẹ nhàng.
Trong ánh mắt của Tiểu Đông vẫn mang theo vẽ sợ hải, gấp giọng nói:“Vừa rồi, em cùng với Tiểu Nguyệt đang chơi ở dưới lầu, thấy một người đàn ông đứng bên cạnh nhìn chúng em. Một lát sau, lại có thêm vài người đàn ông nữa đi tới, cùng với người lúc trước to nhỏ mấy câu, hướng đên tụi em chỉ trỏ, còn chỉ vào trên lầu không biết đang nói cái gì? Sau đó, người tới trước mới to giọng lên một chút. Em nghe hắn nói cái gì họ Tiêu dám cướp đoạt thái tử cái bô*( kiểu như là gái), chờ khi hắn xuống dưới các anh em cứ tìm một nơi yên tĩnh, đánh cho hắn phế đi.”
“Bọn họ có mấy người?” Tiêu tân hỏi.
Tiểu đông mặc suy nghĩ một chút, trả lời:“tính thêm cả người tới trước, tổng cộng là 7 người.”
Nghe xong lời của Tiểu Đông, tiêu tân cùng hai vị mỹ nữ liếc mắt nhìn nhau, thấy được vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.
“Tiêu tân, thái tử bọn họ nói có phải là Tả Thanh Dương?” Mộ Dung thanh tư hỏi. Tên Tả Thanh Dương này trong trường học nàng đã sớm nghe tiếng, lúc trước nghe Lâm Hiểu Nặc kể lại cũng có chút lo lắng, không nghĩ chuyện tới nhanh như vậy.
Tiêu tân thập phần bình tĩnh gật đầu. Lúc trước đem đã cắt được cái đuôi bám theo, không biết lại bị theo dõi khi nào, đúng là âm hồn bất tan.
Lâm hiểu nặc đứng phắt dậy, tức giận nói:“Tên Tả Thanh Dương này quả thật kêu ngạo. Ta xem trọng phụ thân hắn là bí thư thành ủy, nên bình thường mới khách khí với hắn một chút. Bây giờ ngang nhiên đối phó với Tiêu Tân, thật quá quắt !”
Nói xong, lâm mm xoay người như muốn bước ra ngoài, bị Mộ Dung thanh tư giữ chặt cánh tay:“Hiểu nặc, ngươi muốn làm gì?”
Lâm hiểu nặc tức giận trả lời:“Còn làm gì, đem mấy tên không có mắt này dạy dỗ qua chứ sao!”
Họ Mộ Dung thanh tư lo lắng:“Bọn họ nhiều người như vậy, một người con gái như ngươi sẽ chịu thiệt.”
Lâm hiểu nặc tràn đầy tự tin:“Yên tâm đi! Đối phó với đám ô hợp này, một mình ta dù có chưởng 20 người cũng không thành vấn đề.”
Lúc này, Tiểu Nguyệt bỗng nhiên ở bên cạnh chen vào một câu:“Lâm tỷ tỷ, không nên xuống. Trong bọn họ có hai người nhìn hắc ám, thoạt nhìn thật đáng sợ.”
“Nhìn hắc ám?” Những lời này lập tức khiến cho lâm hiểu nặc cảnh giác. Nàng thường xuyên có qua lại với một số thiếu gia, nên tất cả nàng đều biết rõ. Trong đó cũng có cái gì hắc ám. Chẳng lẽ họ Tả tìm xả hội đen bên ngoài?
Tiêu tân đi đến cạnh Lâm Hiểu Nặc, trầm giọng nói:“Lâm hiểu nặc, ta và ngươi cùng đi.”
“Ngươi được không?” Đối với thân thủ của Tiêu Tân, Lâm Hiểu Nặc rất hoài nghi. nếu như dẫn hắn đi chỉ tổ vướng chân vướng tay.
Mộ Dung thanh tư đối với bạn trai của mình rất tin tưởng. Nàng từng xem qua màn “biểu diễn phấn khích” của Tiêu Tân, sớm đem hắn lên level của superman, sao biết được hắn mới chỉ là sợi lông trên mình của con trâu- không có gì đáng kể.
Lâm hiểu nặc nghĩ rằng nhiều người có thể sang bớt gánh nặng, cuối cùng đồng ý . Đến khi xuống lầu nàng vẫn không yên tâm, nhỏ giọng dặn dò Tiêu Tân:“Ngươi không được làm bậy, tất cả phải nghe lời ta . Ngươi đối phó 1 tên, đánh không lại thì thôi. Còn lại đều giao cho ta, hai tên xã hội đen kia ngươi không nên đụng vào.”
Tiêu tân giả bộ đáp ứng, sẳn sàng hành động theo hoàng cảnh. Nếu như lâm mm biết tiêu tân đang tính dùng mấy chiêu để thu thập bọn kia, khẳng định sẽ lập tức bể phổi.
Hai người đi vào dưới lầu, quả nhiên thấy một đám côn đồ như miệng hai huynh muội kia nói.
Thấy nguy hiểm! Lâm hiểu nặc dừng bước, mắt ngọc lộ ra vẻ cảnh giác.
Chỉ nhìn liếc mắt một cái, nàng liền có thể kết luận, đối phương không phải là loại quả hồng mọng nước như mình nghĩ. Trong đó có một người là thủ hạ của Tả Thanh Dương, còn lại sáu người thì không rõ. Hơn nữa, sáu tên này không ai là tầm thường, nhất là hai tên “Hắc ám” cao to kia, nhìn ra không có người nào yếu.
Lúc này, trong đầu Lâm MM đột nhiên suy nghĩ:“Tả Thanh Dương phái đám người này tới, chẳng lẽ là muốn cầm chân ta. Cứ như vậy, Tiêu Tân chắc chắn gặp nguy hiểm rồi .”
Suy nghĩ là thế, lâm mm do dự đứng lên, bắt đâu lo lắng có nên hay không gọi điện cho cảnh sát báo nguy. Công phu của nàng được cho là đứng đầu đại học Z, nhưng cũng chưa được trãi qua thực chiến, mà trong mắt của nàng, Tiêu Tân lại không thể giúp gì, phần thắng quá thấp.
Nhưng mà, sự việc xảy ra không giống như Lâm MM nghĩ. Lâm mm còn đang tính toán trong lòng, thì Tiêu Tân bên cạnh đã vọt lên.
“Ngươi......” Lâm hiểu nặc không ngăn lại kịp, Tiêu Tân đã đối mặt với những tên ở ngoài, đành phải theo đi ra ngoài.
Xúc động là ma quỷ, chuyến này phiền toái lớn rồi lớn!
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Tiêu Tân giận dữ quát, nhìn bộ dạng và cử chỉ mấy tên kia cũng có chút doạ người.
Đáng tiếc những tên kia khi thấy Tiêu Tân thì nhất loạt khinh thường, ánh mắt đồng loạt hướng về phía sau hắn.
Khom người trước mặt người khác, nhếch miệng cười nói:“Lâm tiểu thư, Thiếu gia chúng ta đã đợi ở Hối Tân lâu hơn nữa ngày, mong tiểu thử nhanh tới.”
“Hắn muốn làm gì?” Trên mặt Lâm Hiểu Nặc phủ một tầng sương lạnh. Chống lưng của tên thiếu gia kia là bí thư thành ủy, cha của hắn, mà bối cảnh của Lâm MM cũng không khá hơn hắn là mấy. Nếu hai nhà vì thế phát sinh xung đột, ai thắng ai thua, quả thật rất khó biết.
Nói chuyện với Lâm MM là lão đại của bọn xã hội đen “Thất Nhân hộ” – khuôn mặt cười cười tên Hà Khả. Đừng nhìn vẻ bề ngoài của Hà Khả có bộ dạng thư sinh hay dân trí thức mà nhầm, kỳ thật hắn là một tên tâm ngoan thủ lạt. Trong bảy người thực lực của hắn chỉ dưới lão nhị “ Thiết quyền” Hổ Hán, nhưng tâm địa lại ác độc hơn.
Sở dĩ Tả Thanh Dương lần này nhờ “Thất Nhân Hộ” trợ giúp, là do lắng đến cây ớt nhỏ Lâm Hiểu Nặc không dễ đối phó, muốn bảy người “ Thất Nhân hộ” kiềm chế võ công cao cường của Lâm Hiểu Nặc, sau đó đem Tiêu Tân phế bỏ.
Cứ theo như lời Tả Thanh Dương là: “Ai dám cản bước chân của ta, ta khiến cho hắn cả đời nằm trên giường.”
Vì thế, Tả Thanh Dương mượn danh nghĩa của phụ thân để trao đổi điểu kiện, khiến cho cảnh sát thả lão tứ Mã Quốc Cường của “ Thất Nhân hộ” vừa bị bắt ra. Điều này khiến Hà Khả tự nhiên đáp ứng.
Loại này giao dịch hắc bạch này là chuyện thường. Hắc đạo sở dĩ tồn tại, cũng là do có ô dù trong bạch đạo, hắc bạch hỗn tạp, giúp đỡ lẫn nhau. Chính cái gọi là: Hắc đạo không dứt, không phải là không diệt muốn diệt, mà là không thể diệt được.
Nghe được câu hỏi của Lâm Hiểu Nặc, Hà Khả nhếch miệng cười đểu:“Lâm tiểu thư, hay là ngươi cứ theo chúng ta một chuyến đi! Đừng để các huynh đệ chúng ta phải khó xử.”
Lâm hiểu nặc trừng mắt nhìn đối phương đứng cạnh Tiêu Tân liếc hắn một cái:“Đừng để ý đến bọn chúng, chúng ta đi.”
Nói xong, nàng nháy mắt với Tiên Tân một cái, chuẩn bị đi ra với hắn. Thân hình của Hà Khả và sáu huynh đệ lập tức tản ra ngăn chặn hai người lại.
“Hắc báo, thằng này giao cho ngươi xử lý!” Hà Khả phân phó cho gã hán tử mặt đen đen đứng bên cạnh.
Nói xong, hắn cùng với năm huynh đệ thân hình vừa chuyển, bao vây Lâm Hiểu Nặc.
Hắc Báo cười hô hô đi từ từ tới trước mặt Tiêu Tân.
Trong lòng Lâm Hiểu Nặc rất khẩn trượng.
Cách duy nhất bây giờ là hạ gục sáu tên này, nhưng việc này đối với nàng thì nói dễ hơn làm. Đối phó với một hoặc 2, thậm chí là ba bốn người, nàng còn vài phần nắm chắc. Nhưng khi đối diện với sáu gã cao thủ ở đây, thì nàng chắc chắn ở thế dưới.
Hình dáng của Hắc Báo rất dọa người, thân cao 1m90, nặng 92kg, đầu trọc, khuyên mắt, một thân cơ bắp lộ rõ ra, làn da đen sáng bóng.
Hắn khinh khỉnh liếc nhì Tiêu Tân một cái:
“Nếu ngươi muốn sống lâu hơn, quỳ xuống, hướng ta dập đầu và cái, có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại”
Tiêu tân mỉm cười nói:“Chỉ sợ ngươi nhận không nổi!”
Nói xong, hắn hạ hai chân xuống, dưới chân đột nhiên phát lực, toàn bộ thân thể giống như mủi tên nhọn phóng về phía trước.
Hắc Báo còn chưa kịp phản ứng thì trên ngực đã bị nên một quyền thật nặng. Quyền này của Tiêu Tân chỉ dùng năm thành công lực nhưng Hắc Báo vẫn chịu không nổi, gảy ba cái xương , một đoạn xương gảy lại cắm vào phổi khiến nội thương càng thêm nghiêm trọng.
Hà Khả nghe được bên cạnh vang ầm lên một tiếng, lập tức thấy Hắc Báo phun máu tươi, ngã ầm ầm xuống đất như tiếng gậy sắt đập vào ngọc thạch, nhất thời chấn động. Nhìn qua thấy tên Tiêu Tân đứng đó tuổi hình như rất trẻ vẻ mặt lại không có chuyện gì , khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh.
“Lão Đại, Hắc báo đã bất tỉnh, bị thương rất nặng.” Lão ngũ Vu Hải Long cúi người kiểm tra một chút, kinh ngạc kêu lên.
Trong lòng Lâm hiểu Nặc mừng rỡ, thừa dịp bọn kia phân tán lực chú ý, liền chạy đến bên cạnh Tiêu Tân.
“Thì ra ngươi luôn giả heo ăn hổ!” Lâm hiểu nặc thấp giọng nói, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Cơ bản là nàng luôn nghĩ đến Tiêu Tân sẽ lành ít dữ nhiều, không nghĩ tới một quyền của hắn đã làm cho Hắc Báo bị thương nặng.
Hà Khả nheo mắt suy nghĩ, trong lòng thầm giật mình. Tên này thoạt nhìn qua còn rất trẻ, không ngờ còn khó giải quyết hơn Lâm Hiểu Nặc, khó trách Tả Thanh Dương phải mời đến huynh đệ bọn chúng.
Hà Khả lập tức yên lòng. Trong bảy người bọn họ thì kungfu của lão nhị là đệ nhất. Cho dù là Hà Khả và năm người kia liên thủ lại cũng không phải là đối thủ.
Hồ hán từng là một gã đánh hắc đài cấp A, bằng vào một đôi thiết quyền, không biết bao nhiêu cao thủ nuốt hận trước hắn. Nửa năm ngẫu nhiên gặp một cơ hội, Hà Khả liền kéo hắn gia nhập “Thất Nhân hộ”. Từ đó về sau danh tiếng của “Thất Nhân hộ” trong hắc đạo ngày càng lớn, mà trong giới hắc đạo của phía nam cũng chiếm một thị phần nho nhỏ.
“Thiết quyền” Hồ hán bình thường rất ít ra tay, bữa nay đột nhiên mở miệng, hiển nhiên là đã bị Tiêu Tân chọc giận.
Nghĩ đến thằng trẻ tuổi trước mặt sẽ gặp kết quả gì, Hà Khả đứng cạnh liền vờ “ thỏ chết cáo khóc tang” .
“Thiết quyền xuất ra, chết không toàn thây”. Từ trước đến nay, những người bại dưới thiết quyền chỉ có một kết cục, là đầu bị hắn đánh cho một quyền liền “nở hoa”, tử trạng vô cùng thê thảm.
“Tiêu tân, hãy để hắn cho ta!” Lâm hiểu nặc theo bản năng liền che trước người Tiêu tân.
Nàng không biết này tên to khỏe này là ai, nhưng nhưng thấy trong mắt đối phương tràn ngập sát khí liền đoán hắn nhất định là cao thủ.
Tiêu tân lắc đầu nói:
“Yên tâm đi! Hắn chưa phải là đối thủ của ta.”
Lâm Hiểu Nặc liền cảm thấy rất ngạc nhiên.
Mà “Thiết quyền” Hồ Hán đứng đối diện lại cực kỳ giận dữ.
“Họ Tiêu , hôm nay ngươi chết chắc rồi.”
Nói xong, Hồ Hán liền làm tung ra vài quyền trước mặt đối phương, sau đó đem ta phải đưa lên trước miệng liếm vài cái( quá kink ), trong ánh mắt toát ra từng đợt sát khí, thấp giọng quát:
“Đến đây đi, đã lâu lắm rồi ta chưa đánh nát đầu người khác!”
“Tên kia đúng là thằng điên!”
Tiêu tân sắc mặt khẽ biến, chậm rãi lui về phía sau nửa bước.
Không phải hắn đang sợ hãi mà là đang súc tính lực lượng. Tên kia thực lực không kém, một khi toàn lực phát uy, sẽ rất điên cuồng, không thể khống chế được.
Bất quá, tiêu tân cũng không nghĩ bản thân sẽ thất bại. Chỉ bằng dị năng của hắn, là đã vào thế trên.
Hiện tại, hắn cần lo lắng có thể thắng hay không, mà là thắng như thế nào.
Hôm nay Hồ Hán đã gặp được khắc tinh xứng đáng, ai kêu hắn tự mình tìm khó.
Không đợi Tiêu Tân ra tay, Hồ Hán đã đi lên phía trước.
Quyền pháp của Hồ Hán nổi tiếng thực dụng. Đấm thẳng, đấm móc, đấm vòng, ba động tác cơ bàn của quyền anh này là quyền pháp của Hồ Hán.
Hắn đã dùng loại quyền pháp đơn giản như thế để tung hoàng trong giới hắc đài vài năm. Trong chốn võ lâm có câu châm ngôn, chính là “Dốc hết sức sẽ được việc”, ở trước lực lượng tuyệt đối, mọi kỹ xảo đều vô nghĩa.
Hồ Hán bằng vào lực lượng và tốc độ kinh người, đã hình thành uy danh “Thiết quyền” của chính mình.
Nhưng mà, mặc dù lực lượng của Hồ Hán vượt trội với người bình thường, thì dị năng của Tiêu Tân ở mức siêu nhiên, trong tương lại không xa sẽ đạt tới cảnh giới có thể hủy diệt mọi vật.
“Oanh!”
Nắm tay Hồ Hán biến thành búa tạ ngàn cân, trực tiếp đánh vào đầu Tiêu Tân, khóe miệng lộ ra một tia cười tàn nhẫn, giống như sắp được thấy hiên tượng đầu “nở hoa”.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
TRỌNG SINH PHƯỢNG HOÀNG TRUYỀN KỲ Nguyên Tác : Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
CHƯƠNG 53: Cảnh Hoa Xuất Trướng Dịch:Boẹap
Nguồn: Kiếm Giới
“Điều này sao có thể?” Trên mặt Hồ Hán lộ ra vẻ khó tin nổi. Lấy lực lượng và tốc độ từ nắm đấm của hắn, hình như mọi đối thủ trước đều tạm lánh mũi nhọn này, không nghĩ tới ngày nay lại bị người khác dùng tay tiếp được.
“Rốp!” Xương cốt bắt đầu vỡ vụn. Hồ hán kinh hãi không tin nhìn đối phương, mà nắm tay của hắn thì bị gãy ra thành tiếng một cách đáng sợ, nắm tay không ngừng bị bóp nhỏ lại, máu chảy ra thành dòng.
Cơn đau khiến trước mắt Hồ Hán tối sầm lại, suýt nữa ngất xỉu đi
Nhưng giọng nói của Tiêu Tân làm hắn tỉnh lại.
“Ta đếm đến 3, các ngươi phải cút ngay. Nếu không, ta không thể cam đoan tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”
Nói xong, Tiêu Tân chậm rãi buông lỏng tay trái, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ.
“Còn không mau cút đi!”
Tiếng gầm này như tiếng sét đánh, đáng sợ tới mức làm Hồ Hán và huynh đệ của hắn tê cả da đầu, một đám kinh hãi không hiểu xảy ra việc gì.
“Một!!”
“Hai!”
Không đợi hô lên tiếng thứ ba, trước mắt Tiêu Tân đã không còn một bóng người. Lũ bạn của tên thiếu gia kia chạy trốn rất nhanh, sợ Tiêu Tân nổi trận lôi đình, khi hắn đuổi kịp thì cái mạng nhỏ này cũng khó giữ.
Trong nháy mắt, mọi chuyện tan như làn gió thoảng, tới cũng nhanh, đi càng nhanh hơn. Thể hiện ra lực lượng tuyệt đối trước mặt, tất cả mưu kế trước mắt đều là hổ giấy.
Tiêu tân xoay người, thấy Lâm MM mang vẻ mặt si ngốc đứng như trời trồng ở đó, nhẹ giọng kêu:“Uy, ngươi không sao chứ!”
Lâm Hiểu Nặc chớp chớp mắt hai cái, rốt cục hồi tỉnh lại, đột nhiên như nhìn thấy ma quỷ giữa ban ngày, lùi lại vài bước, run giọng nói:“Ma quỷ!”
“Ngươi có hoa mắt không thế !” Tiêu tân cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Một người luôn tỏ ra mạnh mẽ như Lâm MM lại có lúc sợ hãi, việc này quả thật đáng ngạc nhiên! Cô nàng này có phải là sợ đến váng đầu rồi không?
Lâm hiểu nặc lại lùi về sau hai bước, xác định bản thân ở vào khoảng cách an toàn, dò hỏi một cách cẩn thận:“Ngươi vừa rồi, biến thân à?”
Mồ hôi! Trên trán Tiêu Tân xuất hiện mấy sợi hắc tuyến.
Cảm thán đối với việc vừa rồi Lâm MM nghĩ hắn là ma quỷ biến hình. Nhưng chuyện này cũng khó trách, biểu hiện vừa rồi của Tiêu Tân quá khủng bố, một quyền đánh bại Hắc báo, nhất chiêu chế phục Hồ Hán, tùy hứng rống một tiếng là dọa cho lũ “Thất Nhân hộ” chạy quắn đít. Cho dù là Lâm MM đã luyện võ từ nhỏ, trong nhà có tiếng là cao thủ, cũng vô pháp lý giải loại hiện tượng vừa siêu việt vừa kỳ quái này.
Tiêu Tân đang muốn giải thích một chút, một trận còi ô ô của xe cảnh sát từ xa truyền đến. Ngay sau đó, một chiếc cảnh sát màu trắng chạy như bay tới, dừng lại ổn định trước mặt hai người.
Cửa xe mở ra, một nữ cảnh sát dáng người cao gầy hiên ngang bước ra, ra lệnh cho Tiêu Tân đang đứng trước mắt.
Phía sau truyền đến giọng nói của Mộ Dung Thanh Tư:“Đình đình, sao giờ ngươi mới đến?”
Nữ thấy đối phương nói vậy, tức giận :“Bạn học cũ của ta, thế này mà còn bảo chậm, vừa nhận được điện thoại của người, ta liền chạy tới đấy với tốc độ cao nhất.”
Nói xong, nàng nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút:“Mới 6’30s! Nếu là gọi cho 110, chỉ sợ mất 10’ còn chưa tới. Nói đi! Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung thanh tư liếc nhìn Tiêu Tân một cái, không khỏi có chút chần chờ, không biết nên nói với đối phương thế nào. Vừa rồi nàng thật sự lo lắng, nhanh chóng gọi cho vị bạn học cũ làm cảnh sát này tới đây giúp đỡ, nhưng khi đứng trên lầu cũng thấy được toàn bộ quá trình đánh nhau. Tiêu tân thuộc dạng phòng vệ, nhưng dù sao cũng đả thương người khác. Nếu thật sự truy cứu, chắc hẵn cũng có chút phiền phức.
“Tay ngươi xảy ra chuyện gì?”
Nữ cảnh thấy tay trái Tiêu tân đầy máu tươi, đồng thời phát hiện trên đất có dấu vết đánh nhau, trầm giọng nói:“Vị tiên sinh này, ta hoài nghi ngươi có dính dáng đến vụ ẩu đả, xin theo ta về cục cảnh sát để điều tra.”
Tâm tình Tiêu Tân không đổi nói:“Đồng chí cảnh sát, vừa rồi chúng ta gặp kẻ bắt cóc, chờ mãi không thấy các ngươi đến. Kết quả kẻ bắt cóc đi rồi, các ngươi mới tới . Vừa tới đã đòi bắt ta, chuyện này thật hết chỗ nói! Nếu như người khác không biết nhìn vào còn tưởng cảnh sát các người cùng một giuộc với tội phạm!”
Sắc mặt cảnh sát lập tức tối sầm, giọng nói lạnh lùng:“Vị tiên sinh này, mời ngươi phối hợp điều tra với chúng ta, nếu không ta có thể kiện ngươi vì tội cản trở người thi hành công vụ, bắt ngươi nhốt lại.”
Tiêu tân cười lạnh nói:“Các ngươi là cảnh sát mà không bắt kẻ xấu, chỉ biết vu oan hãm hại. Theo ta thấy qua làm cảnh sát thật quá dễ.”
“Ngươi!” Nữ cảnh sắc mặt tái biến, duỗi tay nắm lấy còng số 8 bên hông.
Mộ Dung thanh tư nhanh chóng giữ chặt đối phương, ngăn cản nói:“Đình đình, đây là Tiêu Tân bạn trai ta. Có cái gì thì từ từ nói thôi!”
“Hắn là bạn trai của ngươi?” Nữ cảnh nhìn Mộ Dung thanh tư, trong lòng bán tín bán nghi:“Tư tư, ngươi không phải đang gạt ta đó chứ? Sao hôm qua còn chưa nghe ngươi nói?”
Vẻ mặt Mộ Dung thanh tư hơi hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói:“Không phải ngươi đã nghe tên hắn rồi sao?”
Nữ cảnh đánh giá Tiêu Tân một chút, xác định bản thân không có ấn tượng, trong miệng đọc đi đọc lại tên đối phương vài lần, nhất thời nàng nhớ lại:“Tiêu tân? Không phải là cái tên học sinh trước đây ngươi gọi điện thoại nhờ ta đó chứ?”
“Đúng rồi, chính là hắn!” Mộ Dung thanh tư mặt cười hồng hồng , thanh âm nho nhỏ, trong lòng hoang mang. Học sinh lại biến thành bạn trai , bạn học cũ cũng đã biết, không nhân cơ hội này chọc quê nàng mới lạ.
“Di, tại sao diện mạo lại khác thế?” Nữ cảnh sát từng nhìn thấy bộ dạng trước kia của Tiêu Tân qua phòng thẩm vấn, so với ấn tượng thì hoàn toàn khác nhau.
Mộ Dung thanh tư lây lây cánh tay của nữ cảnh sát, dịu dàng nói:“Trước kia làn da của hắn không tốt, cho nên bộ dáng có chút bất đồng.”
“Phải không?” Lúc này nữ cảnh sát đã tin được 8,9 phần, lập tức cười ha hả:“Tư tư, trước lúc học đại học, ngươi là một nữ tử ngoan ngoãn băng thanh ngọc khiết, không nghĩ bây giờ lại biến thành sắc nữ(), lại có người yêu, hơn nữa lại xuống tay với học trò của mình.”
“A!” Tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng Mộ Dung thanh tư vẫn xấu hổ không chịu được, duỗi tay ra vỗ vỗ vào phần thượng của cánh tay nữ cảnh sát, sẵn giọng nói:“Đình đình, ngươi đừng quậy nữa.” Lập tức nhớ tới việc chính, nhanh chóng hỏi:“Nói như vậy, ngươi sẽ không bắt hắn?”
“Nếu như bắt người trong lòng của ngươi đi , Mộ Dung Đại tiểu thư còn không theo ta liều mạng.” giọng cười của nữ cảnh sát càng lớn hơn nữa .
Tính tình của nữ cảnh sát này xem ra rất sôi động, nóng cũng nhanh, mà nguội cũng nhanh, có thể nói những chuyện vừa nãy như mây đen đầy trời, đảo mắt một cái trời đã sáng vạn dặm. Nàng mở to đôi mắt xinh đẹp , thập phần tò mò nhìn tiêu tân, thấp giọng nói với người bên cạnh:“Bộ dạng tên này cũng khá đẹp trai , ánh mắt của ngươi cũng không tệ lắm.”
Mộ Dung thanh tư theo bản năng ừ một tiếng, liền thấy bạn tốt mang tiếu ý nhìn mình, nhất thời hai gò má nóng như lửa đốt, xấu hổ không thôi.
Lúc này nữ cảnh sát mới không trêu đùa nàng nữa, hướng tới người bạn tốt bên cạnh nói:“Tư tư, còn không mau giới thiệu chúng ta.”
Bị đối phương trêu đùa qua, Mộ Dung thanh tư liền rộng rãi, chính thức giới thiệu hai người với nhau.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
TRỌNG SINH PHƯỢNG HOÀNG TRUYỀN KỲ Nguyên Tác : Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
Chương 54: Chống khủng bố kinh hồn. Dịch:Boẹap
Nguồn: Kiếm Giới
Nữ cảnh sát tên là Âu Dương đình, năm nay 26 tuổi, ở chung ký túc xá với Mộ Dung Thanh Tư khi học đại học, học chuyên ngành pháp luật, bây giờ chỉ đạo viên cho đồn công an Lâm Dương. Lần trước Tiêu Tân gặp xui xẻo, tin tức Mộ Dung Thanh Tư nhận được chính là do Âu Dương Đình báo lại. Nếu không Tiêu Tân mặc dù trong trại tạm giam không quá khổ cực, nhưng khẳng định được ngồi trong đó vài ngày.
Nghe được Mộ Dung thanh tư đem mình ví thành “Nữ cảnh sát tiêu biểu cho thế hệ trẻ, là một siêu cấp cường giả trong phái nữ”, Âu Dương Đình nhất thời không thuận theo, lớn tiếng nói:“Nhỏ này, vài ngày không thấy đã khá lắm, bây giờ cự nhiên dám đem lão nương ra bỡn cợt!”
“Không có, không có, không phải mình đang khen bạn sao?” Mộ Dung thanh tư bị bạn tốt chọt léc, một bên trốn tránh, trong miệng không ngừng xin tha thứ. Lâm hiểu nặc và Tiêu Tân đứng cạnh nhìn thấy mà trợn mắt há mồn. Thì ra tất cả biểu hiện của mỹ nữ lão sư trong trường học là chỉ ngụy tạo , bây giờ mới là bản tính thật của nàng.
Hai nàng náo loạn trong chốc lát, lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có hai người đứng xem. Âu Dương đình phục hồi lại bộ dạng cảnh sát, làm như không có việc gì hướng Tiêu Tân nói:“Đại suất ca, anh thật lợi hại a! lại có thể cưa được đệ nhất hoa hậu giảng đường của đại học Z năm đó!”
Tiêu tân cười nói:“Học tỷ quá khen. Tôi cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.”
Mộ Dung Thanh Tư đứng bên cạnh nghe được, giận hờn nói:“Anh giải thích cho em, cái gì là có chút ngoài ý muốn?”
Vừa nãy Tiêu Tân cũng chỉ thuận miệng nói, thấy người yêu chuẩn bị tức giận, không khỏi mỉm cười:“Ngoài ý có nghĩa là ‘Tâm hữu tình ý, ngoại đái cuồng truy.”
“Tiểu tử ngươi khá thật, câu này mà cũng có thể giải thích ra được!” Âu Dương đình đứng bên cạnh giơ ngón tay cái lên, nghiêng đầu nói nhỏ với cô ban tốt:“Tư tư, bạn cần phải chú ý hắn nhiều vào. Không ngờ miệng lưỡi tiểu tử này lại trơn tru như vậy, cẩn thận mắc mưu bị lừa.”
Họ Mộ Dung thanh tư mỉm cười không nói, không nhịn được ngây ngô liếc mắt nhìn lén Tiêu Tân đang cười cười một cái, trong lòng tràn ngập ngọt ngào. Trước kia còn tưởng rằng tính cách tên này quái gỡ lạnh lung, không ngờ hắn còn có khiếu hài ước như thế.
Âu Dương Đình nhìn thấy bộ dạng dạt dào tình ý của Mộ Dung Thanh Tư, cảm thán: biết rằng bạn tốt đã rơi vào bể tình không thể khống chế, không khỏi cảm thấy mừng cho nàng. Lúc này trời đã bắt đầu tối, Mộ Dung thanh tư lúc này mới thấy mọi người vẫn còn đứng nói chuyện dưới lầu, vì thế nói với bạn tốt:“Đình đình, chúng ta đi lên lầu trò chuyện thôi!”
“Lên lầu?” Ánh mắt Âu Dương Đình xoay chuyển, nơi với Tiêu Tân:“Đại soái ca, ngươi còn thiếu ta một cái nhân tình, không bằng hôm nay mời khách, để bổn cảnh quan tiến hành thêm một bước kiểm tra đối với chuẩn muội phụ.”
Tiêu Tân rất có hảo cảm đối với nữ cảnh sát hào sảng này, lập tức đáp ứng, lên lầu kêu hai tiểu tử kia xuống cùng đi, cùng nhau ngồi trên xe cảnh sát.
Âu Dương đình là người có tính cách hướng ngoại, miệng líu ríu, thỉnh thoảng vạch trần một ít chuyện của của Mộ Dung Thanh Tư khi học đại học, khiến mỹ nữ lão sư đỏ mặt, sẵn giọng liên tục. hai đứa nhóc Tiểu đông và Tiểu Nguyệt rất nhanh đã làm quen được với vị a di này, thỉnh thoảng góp vào 2 3 câu, cũng làm không khí thêm phần vui vẻ.
Làm người khác chính là Lâm Hiểu Nặc lại không nói tiếng nào, so với trước kia có chút không giống nhau. Tiêu tân chú ý tới điểm này, nhẹ giọng hỏi vài câu, lâm mm chỉ lắc đầu, không trả lời.
Đồng chí nữ cảnh sát đúng là một người thích tốc độ, vào làm ở đội cảnh sát rất hợp đúng là như cá gặp nước. Lúc này là lúc tan tầm nên là giờ cao điểm của xe cộ, mà cô nàng này ngược lại không giảm chút tốc độ nào, còn lái xe cảnh sát lách trái lạn phải, thỉnh thoảng vượt qua, thậm chí còn phấn khích làm một ít động tác rất nguy hiểm. Theo Tiêu Tân tính toán tốc độ của xe ít nhất là 80km/h. Nếu như đi trên đường cao tốc, không biết bà chị điên cuồng này sẽ ra dạng gì nữa?
“Đình đình, chúng ta đi chỗ nào thế?” Mộ Dung thanh tư thấy đi hơn nữa ngày mà chưa tới nơi, nhịn không được mở miệng hỏi .
Âu Dương đình cười nói:“Vất vả lắm mới có một người mời cơm, đương nhiên phải ăn một bữa cho no bụng. Nhưng mà mọi người cứ yên tâm, địa phương ta chọn cũng không tính là quá sang trọng, có tên là Tứ Hải Nhất Gia, cam đoan mọi người sẽ vừa lòng.”
Mộ Dung thanh tư lập tức phát ra một tiếng kêu kinh hãi:“Tứ Hải Nhất Gia còn không gọi là sang trọng? Món rẻ nhất cũng phải 1ngàn8 trăm nguyên. Đình đình, lòng của ngươi cũng thật quá tàn nhẫn a?”
“Làm gì có?” Mộ Dung thanh tư đương nhiên sẽ không thừa nhận việc đó. Nàng cũng biết Tiêu Tân trước mắt còn đang rất “rách”, bắt đầu lo lắng đến mặt mũi của bạn trai, nếu như tình thế ép buộc phải ngầm ra tay tương trợ.
Trong lòng Tiêu Tân thầm hô không tốt. Lần trước thiếu chút nữa bị mỹ nữ lão sư làm thịt, không nghĩ tới vị nữ cảnh sát này cũng cùng một dạng, tiền, tiền, ta phải mau chóng kiếm tiền(me too-DG ).
Đang buồn rầu, tiêu tân bỗng nhiên có người kéo kéo, nghiêng đầu qua thấy Lâm Hiểu Nặc đang lén lúc cầm thẻ tín dụng đưa hắn.
Tiêu tân hơi hơi sửng sốt. Lâm mụi mụi trừng mắt với hắn, đôi môi anh đào lặng yên không động đậy phát ra vài tiếng.
“Cho ngươi mượn. Nếu ngươi không nhận, ta sẽ tức giận!”
“Cái này sao được?” Tiêu tân cũng hiểu khẩu ngữ, đem thẻ tín dụng trả về. Không ngờ Lâm muội muội thật sự tức giận, chu cái miệng nhỏ nhắn, cai đầu dài xoay qua một bên.
“Cám ơn cô! Lúc này tôi sẽ tạm nhận, sau này sẽ trả lại.” Tiêu tân nhẹ giọng nói, trong lòng rất cảm động. Trải qua vài lần tiếp xúc, hắn thấy mỹ nữ kia rất dễ gần, bây giờ lại giúp hắn như đưa than vào ngày tuyết rơi, rất hiểu lòng ngươi, quả nhiên không hổ là hoa hậu giảng đường.
Lâm muội muội cũng không để ý đến hắn, cúi đầu quay qua nói chuyện với Tiểu Đông và Tiểu Nguyệt.
“Được rồi, so với lúc trước thì tốt hơn nhiêu lắm .” Tiêu tân trong lòng cảm thấy được an ủi.
Đúng lúc này, bộ đàm trong chiếc xe cảnh sát không ngừng vang lên tin tức:
“Các đơn vị chú ý, Tứ Hải Nhất Gia bên thành đông xảy ra vụ án bắt cóc con tin có vũ trang . Mời các đơn vị gần nơi tới trước, các đơn vị tới sau sẽ nhanh chóng phối hợp hỗ trợ. Mọi người cần chú ý, những ngượi bị bắt làm con tin là một cán bộ cấp cao của nhà nước và những doanh nhân, làm ơn bảo đảm an toàn cho tất cả những người đó.”
“Tứ Hải nhất gia? Đây không phải là nơi chúng ta bây giờ sẽ đến sao?” Mộ Dung thanh tư kinh hãi.
“Ta kháo, sao lại lớn chuyện như vậy! Thật quá trùng hợp, ăn một bữa cơm cũng không được yên.” Âu Dương đình kêu rên một câu, từ chỗ ngồi lấy ra một còi báo hiệu, đặt lên nóc xe.
“Ô......” Tiếng cảnh báo vang lên, Âu Dương đình trầm giọng gầm nhẹ:“Mọi người ngồi vững .”
Vừa dứt lời, chân đạp ga hết mức. Tức thì chiếc xe cảnh sát vang lên tiếng gầm rú, nhanh chóng lao về phía trước với tốc độ cao. Tiêu tân mang cầm dây an toàn, đem bản thân, Lâm Hiểu Nặc và 2 đứa nhóc buộc chặc lại, đồng thời thấy chiếc xe lao như tia chớp, cảnh vật hai bên cửa sổ trôi đi vèo vèo.
Tất nhiêu Tiểu Đông và Tiểu Nguyệt không thể thích ứng với tốc độ cao như thế này nên cảm thấy rất sợ hãi. Lâm hiểu nặc chóng ôm hai đứa nhỏ vào lòng, hóa thân thành một con gà mái mẹ hiền lành.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
TRỌNG SINH PHƯỢNG HOÀNG TRUYỀN KỲ Nguyên Tác : Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
CHƯƠNG 55: Chống khủng bố kinh hồn ( hai) Dịch:Boẹap
Nguồn: Kiếm Giới
Không lâu sau đó, xe cảnh sát liền dừng phía bên ngoài bãi đổ xe của nhà hàng-“Tứ Hải Nhất Gia”. Tại hiện trường đã có một vài xe cảnh sát tới trước, vài cảnh sát bình thường đang sơ tán đám người đang hoảng sợ, ở dưới lầu một giới tuyến màu vàng được thiết lập tạo nên một khoảng cách an toàn.
“Sao lại thế này?” Âu Dương đình phân phó cho đám người Mộ Dung Thanh Tư chờ trên xe, sau đó đi ra phía trước, hỏi một gã cảnh sát về tình hình trước mắt.
Tên kia cảnh sát hướng tới nàng hành lễ, lớn tiếng đáp:“Âu Dương cảnh quan, 20 phút trước có một nhóm người không rõ danh tính, mang vũ khí tiến vào lầu hai của Tứ Hải Nhất Gia, bắt cóc hơn một trăm nhân vật nổi tiếng. Trước mắt, Tứ Hải Nhất Gia đã bị bọn chúng chiếm giữ.”
“Có xảy ra thương vong không? Còn những lực lượng kia thì khi nào đến.” Âu Dương đình trầm giọng hỏi.
Viên cảnh sát hồi đáp:“Tình hình cụ thể không rõ lắm. Căn cứ theo những người nhìn thấy kể lại, sự tình phát sinh khi trong tòa nhà vang lên vài tiếng súng. Đội trinh sát đang được đội trưởng Diệp Viễn dẫn đến.”
Vừa dứt lời, một trận tiếng còi hú của cảnh sát được truyền đến, trong nháy mắt lại có thêm vài xe cảnh sát tại hiện trường. Chỉ thấy một gã trung niêm dung mạo cương mãnh dẫn đầu đi tới, đúng là đại đội trưởng của đội trinh sát tên Diệp Viễn.
Câu mày nghe viên cảnh sát báo cáo tình hình xong, Diệp Viễn hướng đến các đơn vị ra lệnh. Lúc này, trong lúc vô ý hắn thấy Âu Dương Đình, mỉn cười với nàng, sau đó tiếp túc an bài mọi thứ.
“Diệp đội trưởng, Lí Minh dẫn một trung đội đặc công đến báo cáo! Xin chỉ thị.” Một gã cảnh sát được vũ trang, cúi chào báo cáo với Diệp Viễn.
Diệp Viễn gật đầu, trầm giọng nói:“Ngươi lập tức an bài hai tiểu đội theo mái nhà lẻn vào, tìm kiếm cơ hội nghĩ cách cứu con tin. Tổ bắn tỉa chọn vị trí thuận lợi yểm trợ.”
“Yes sir!” Lí Minh chuẩn bị rời đi, Diệp Viễn gọi lại nói tiếp:“Tình hình hiện tại của tội phạm còn chưa rõ, không chừng bọn chúng có mang theo lượng hỏa lực rất lớn, thậm chí có thể mang theo bom. Tự bản thân các ngươi phải nghìn lần cẩn thận, không thể xông vào.”
“Hiểu được” Lí Minh , nhanh chóng truyền lại mệnh lệnh cho cấp dưới .
“Hồ Ba dẫn tiểu đội thứ nhất, từ bên trái mái nhà phía sau, cẩn thận tiến vào.”
“Yes sir!”
“Mưu Thiên Hoa dẫn tiểu đội thứ 2, từ bên phải tường ngoài tiến vào lầu ba chờ đợi mệnh lệnh của tôi.”
“Yes sir!”
“Số 1, số 2 tổ bắn tỉa tiềm kiếm vị trí, những tiểu đội còn lại tiến hành yểm trợ.”
“Yes sir!”
Mệnh lệnh được phát ra, tất cả cảnh sát bắt đầu hành động.
Trong lúc đó, trong nhà hàng Tứ Hải nhất gia thì cảnh tượng hoàn toàn bất đồng.
Đêm nay, nơi này đang ở tiến hành buổi hội tiệc của toàn bộ giới doanh nhân trong thành phố. Người tham dự chính là những quan chức cấp cao và quản lý các doanh nghiệp, đang xem biểu diễn ca nhạc và nâng chén phía dưới. Đột nhiên, một đám tội phạm mang súng xông vào, làm tất cả sợ tới mức hồn phi phách tán - hồn vía lên mây.
Nguyên nhân của lần bắt cóc này bắt là do một sự kiện làm sôi nổi dư luận trong nước lúc trước, bắt được “Nhị lưu”. Nhị lưu, tức hai huynh đệ lưu xuân sơn cùng và Lưu Xuân Thủy, người Đông Bắc, trình độ văn hóa trung học, từng đi lính. Hai người bọn họ chỉ trong vài năm, ở sáu tỉnh Hoa Đông liên hành hơn mười vụ án cướp của giết người, làm chết và bị thương hơn ba mươi người dân vô tội, còn có bốn viên cảnh sát hy sinh.
Vì thế bộ công an phát lệnh truy nã trên toàn quốc. Trải qua hơn nữa tháng truy bắt gắt gao của cảnh sát, rốt cục tuần cuối cùng tháng trước ở Quảng Tây đã bắt được đại ca Lưu Xuân Sơn trong “Nhị Lưu” quy án, lưu Xuân Thủy may mắn, chay đâu không rõ. Ngày mai chính là ngày Lưu Xuân sơn ra tòa kết án, lưu Xuân Thủy vì nghĩ cách cứu ca ca, bí mật thuê vài tên sát thủ trong xã hội đen, sau đó điên cuồng bắt lấy con tin trong này, uy hiếp cảnh sát thả người.
Lúc này, Lưu Xuân Thủy trong tay cầm một khẩu sung lục 54 là hàng Trung Quốc, đang nói chuyện với phó thị trưởng thành phố Z Nghiêm Chính Giang, người nắm quyền lớn nhất ở đây.
“Họ Nghiêm , tập tức gọi điện đến cục cảnh sát bảo họ thả đại ca Lưu Xuân Sơn của ta ra.”
Phó thị trưởng Nghiêm Chính Giang tính cách cứng đầu, đề cao tính nguyên tắc. Đối mặt với họng súng lạnh như băng chỉa vào đầu, vẫn không chịu cúi đầu với tội phạm, không chút do dự nói:“Điều đó không có khả năng, cho dù ngươi đánh chết ta, ta cũng không gọi cú điện thoại này.”
“Ngươi không gọi sao? Ta cũng không tin tìm không được người khác?”
Vừa dứt lời, Lưu Xuân Thủy bóp cò. Chỉ nghe “Oanh” một tiếng, cái đầu của Nghiêm phó thị trưởng đáng thương bạo tạc, trán thủng một lỗ, chết không nhắm mắt, cái gáy bị toác ra một lỗ máu to như nắm tay. Trên mắt Lưu Xuân Thủy đầy máu tươi, chỉ tùy tiện lau qua một chút, một cước đá thi thể của Nghiêm Chính Giang xuống dưới.
Trước khi đến đây, lưu Xuân Thủy đã điều tra thân phận của những vị khách cớ mặt hôm nay, ánh mắt đảo qua, dừng ở trên người thư ký trưởng của thành phố Tiền Đức Danh.
Phát súng vừa rồi làm kinh sợ toàn trường, làm mọi người kinh hãi lo lắng không biết người kế tiếp sẽ là ai. Tiền thư ký vốn run sợ trốn trong góc, vốn tưởng rằng sẽ không bị đối phương phát hiện, nhưng vẫn bị Lưu Xuân Thủy kéo đi ra.
“Ngươi có phải là muốn đi theo với hắn?” Lưu Xuân Thủy cầm khẩu súng, lấy áo của Tiền Đức Danh lau vài cái, sau đó dụng chĩa thẳng vào huyệt thái dương trên đầu đối phương, giọng nói lạnh lẽo hỏi han.
“Ta......” Tiền Đức Danh sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch, căn bản nói không ra lời. Lưu Xuân Thủy cảm thấy dưới chỗ người này đứng có chút trơn trợt, lúc này mới phát hiện đối phương đã tè ra quần .
“Những người làm quan các ngươi đều là lũ phế vật khốn nạn!” Lưu Xuân Thủy lạnh lung buông một câu, đánh Tiền Đức Danh ngã xuống đất, cầm súng đục một lỗ vào chân trái của hắn.
Tiền đức danh kêu thảm một tiếng, vì quá đau nên đã bất tỉnh.
Lúc này, bộ đàm đeo trên vai Lưu Xuân Thủy truyền đấm giọng nói trầm thấp:“Thủy ca, có cớm đang ở tới gần.”
“Chắc không?”
Khuôn mặt đỏ như máu lỗ ra vẻ tàn nhẫn, giọng nói Lưu Xuân Thủy lạnh lùng:“Vậy hãy cấp cho mấy tiểu tử cảnh sát đó một ít thuốc bổ. Bảo các huynh đệ, cứ theo kế hoạch mà làm. Nếu bọn người kia không từ bỏ ý định, hãy bồi tiếp bọn họ cho tốt!”
※※※※※※
Diệp Viễn nhìn những cái xách dưới đất, vẻ mặt xanh mét. Đối thủ hôm nay quá độc ác, trước đó đã bố trí thuốc nổ dưới lầu, chỉ chờ người tới cửa chịu chết.
Còn chưa trược tiếp giao thủ với đối phương, đã 7 chết 3 bị thương, trận đầu đã hoàn toàn thất bại. Thấy các huynh đệ vô duyên vô cớ bở mạng, lửa giận của trung đội trưởng Lí Minh dâng lên, liền đấm gió một cái, cầm cây súng máy bán tự động chuẩn bị xông vào.
“Đứng lại!” Diệp Viễn gầm nhẹ một tiếng, kêu Lí Minh trở về. Lấy tâm trạng Lí Minh lúc này, đi vào cũng chỉ chịu chết. Hiện tại chi tiết đối phương như thế nào còn chưa nắm bắt được, làm sao đọ sức được với hắn.
Đúng lúc này, di động của Diệp Viễn vang lên. Mới vừa bắt máy bên trong đã truyền đến một âm thanh hoảng sợ.
“Lão Diệp, ta là Lưu Quốc Bân bộ trưởng bộ truyền thông......”
Người này còn chưa nói xong, thì đã vang lên một giọng nói lạnh lẽo.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha