Z đại là trường đại học nổi tiếng cả nước, tống hợp lại thực lực các trường thì Z đại đứng trong mười vị trí đứng đầu. về nhân văn cũng hoàn cảnh thì lại đứng đầu cả nước.
Hôm nay là ngày tân sinh nhập học, bảo buổi sáng sớm thì đại môn của trường đã treo lên băng rôn với dòng chữ viết màu đỏ : “ Hoan nghênh các tân sinh nhập học năm 2009.” Hội học sinh cùng cán bộ của hội có nhiệm vụ đón tiếp và hướng dẫn tân học sinh, để một cái bàn vào vị trí cho tân sinh dễ thấy để đăng ký báo danh.
Phó chủ tịch hội học sinh Lâm Hiểu Nặc cùng với mấy nữ đồng học vừa xuất hiện thì đám nam sinh giống như ong nhìn thấy mật, không hẹn mà cùng xúm lại, cùng nhau mang bàn cùng với máy tính, tất cả rất nhanh đã được sắp xếp, chính cái gọi là “ Gần quan được ban lộc.” tất cả mọi người đều là nam nhân, ai cũng muốn cấp cho mỹ nữ có cái nhìn tốt về mình.
Thời gian trôi qua nhanh, Lâm Hiểu Nặc cùng với mấy người bạn đều lấy nước uống một ngụm, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một mảnh ửng đỏ.
“ Ài, các ngươi có biết nữ nhân kia là ai không?”
“ Trời ạ, nàng quả thực là đẹp, quả thực là cực phẩm trong cực phẩm.”
“ ………………..”
Mỹ nữ vĩnh viễn là tiêu điểm của mọi người chú ý, rất nhanh có người nhịn không được hỏi thăm, rất nhanh đám tân sinh đã được biết đối phương chính là trong trường học được bài danh thứ hai hoa hậu giảng đường, không khỏi hai mắt toả sáng, trong lòng tràn ngập khao khát, bất tri bất giác người xếp hàng trước bàn của Lâm Hiểu Nặc càng ngày càng dài, rất nhiều người báo danh xong lại cố ý nán lại một lát.
Rất nhanh đã có mấy gã cán bộ đệ tử đã phát hiện ra hiện tượng dị thường, chạy lại duy trì trật tự.
“ Này, mấy người các ngươi xếp sang bên này, đừng có chen lấn.”
“ Còn có hai người các ngươi, báo danh xong sao còn không đi mau.”
………..
Lâm Hiểu Nặc vừa mới đuổi được một gã tân sinh đi, cuối cùng vó cơ hội uống miếng nước, chứng kiến hàng ngũ báo danh phía trước không ngừng biến thành dài hơn, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, xem ra tốc độ phải làm nhanh hơn, nhân thủ quả thực là không đủ a.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một thanh âm tràn ngập từ tính: “ Học tỷ, thỉnh báo danh giúp ta.”
Lâm Hiểu Nặc ngẩng đầu lên, trong lòng có chút cả kinh, tân sinh này sao lại có bộ dạng như vậy, trên mặt thì có chỗ đen chỗ trắng, dung mạo cực kỳ xấu, chỉ có đôi mắt là loé lên sáng ngời, thỉnh thoảng bắn ra cơ trí làm cho người ta cảm nhận không giống bình thường.
Lâm Hiểu Nặc đón nhận giấy báo trúng tuyển, ở khoa kinh tế thì thấy được trên giáy báo danh có tên là “ Tiêu Tân”, nhịn không được nhìn lại đối phương mấy lần, ngày hôm qua, giáo viên của khoa kinh tế phân phó cho nàng là chú ý người có tên này, không nghĩ rằng năm nay trạng nguyên của FJ tỉnh lại có bộ dạng như thế này.
Gã tân sinh Tiêu tân chính là đại nạn không chết Tiếu Sở, cùng Mạc bất Ly chia tay xong thì hắn vốn định về nhà, nhưng trên đường về nhà lại thay đổi chủ ý, lấy hình tượng của hắn mà gặp mẫu thân thì sợ làm cho bà sợ hãi, mà hộ khẩu cùng với giấy căn cước thì đã bị ghạch bỏ, không bằng đổi mới thành một thân phận mới, tất cả bắt đầu từ đầu, đợi cho sau này công thành danh toại thì báo hiếu mẫu thân.
Mạc Bất Ly cấp cho Tiếu Sở tấm chi phiếu, trong đó có năm vạn đồng, Tiếu Sở nặc danh gởi cho mẫu thân một vạn đồng, còn lại thì dùng vào việc thi đại học, còn về vấn đề thân phận thì có tiền là được, ở thời đại này hộ khẩu quản lý cũng không nghiêm, Tiếu Sở bỏ ra mấy ngàn đồng làm ra một cái chứng minh mới là người đi làm công đã mất tích từ lâu, đổi tên thành Tiêu Tân( Tác giả: Từ giờ về sau dùng tên Tiêu tân.), tuổi cũng sửa nhỏ đi vài tuổi, còn lại là tìm được một trường trung học trên danh nghĩa ghi danh, kế tiếp hắn dúng hai tháng thời gian ôn tập, rốt cục thuận lợi thi vào Z đại.
Lần này báo danh cũng không có ca nhạc cho nên nhìn thấy Tiêu Tân là trạng nguyên năm nay của trường, Lâm Hiểu Nặc liền dùng một chút quyền lực nho nhỏ mà nàng có, sai một gã nam sinh giúp hắn tìm được ký túc xá, về phần tiếp tục thế nào gã nam sinh cũng lười quản, chỉ đưa cho Tiêu Tâm một phần << Tân Sinh chỉ nam*>> ( sách hướng dẫn tân sinh), trong chốc lát không nhìn thấy bóng dáng.
Hiện tại rất nhiều đại học lưu hành không chuyên nghiệp, bất đồng năm học cũng ở lẫn với nhau, Z đại cũng không ngoại lệ. Tiêu Tân ở chỗ quản lý đăng ký phòng xong, liền đi đến phòng 512 đẩy cửa ra, phát hiện trong đó ba giường đã được đặt hành lý, chỉ là không có người trong phòng, Giưòng ngủ của Tiêu Tân là ở tầng trên, căn bản là không thể lựa chọn.
Sau một lát, Tiêu Tân hoàn thành công việc sắp xếp hành lý cùng với vật phẩm, hành lý của hắn thập phần đơn giản, ngoại trừ hai bộ quần áo thì cũng chỉ có đồ rửa mặt, cũng may chăn đệm đều có sẵn, căn bản không cần hắn phải quan tâm.
“ Lại tới thêm một vị!”
Một thanh âm từ phía ngoài truyền vào, Tiêu Tân từ trên giường nhảy xuống, ánh mắt của hai người nhất thời cùng nhìn nhau, người nọ nhất thời sửng sốt.
“ Bán cao sao* ( Đá xoáy nhau ấy mà), ngươi như thế nào lại bị như vậy!” gã mới đến nói thầm một câu, miễn cưỡng tươi cười, vươn tay phải nói: “ Xin chào, ta gọi là Mạnh Hiểu Dương, là khoa tin tức tiếng trung.”
Bộ dạng của Mạnh Hiểu Dương rất là gầy yếu, so với Tiêu Tân thì lùn hơn nửa cái đầu, Tiêu Tân cùng bắt tay với đối phương, lạnh nhạt nói: “Tiêu Tân, Quốc tế tài chính.”
Lúc này lại có hai người đi vào phòng, không chút sợ hãi dung mạo của Tiêu Tân mà là lễ phép giới thiệu, một người là Ấu Dương Chính Đông khoa thể dục, môn bóng rổ chuyên nghiệp,người này so với Tiêu Tân còn muốn tráng kiện hơn mấy phần; gã còn lại gọi là Trần Tín Hoài là khoa tin học, đeo một chiếc mắt, bộ dạng dống như một cây gậy trúc, so với Mạnh Hiểu Dương còn muốn gầy hơn.
Giới thiệu qua đi, mọi người dều tự do hành động, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, mọi người còn chưa quen thuộc, hơn nữa dung mạo của Tiêu Tân quá mưc đặc biệt, để ba người khác có chút không tự nhiên, lúc trước kế hoạch của Mạnh Hiểu Dương là liên hoan bạn gặp cùng phòng, nhưng lại không ai muốn đi.
Tiêu Tân mở ra cuốn sách<< Tân sinh chỉ nam>> Thì thấy cách thời gian báo danh hai ngày sau là nghi thức nhập học, đầu tiên là đi học một tháng quân sự, Tiêu Tân tìm được căn tin, ăn xong cơm trưa liền đi đến thư viện, về phần đi học cùng với các học sinh gặp mặt thì hãy để cho học quân sự xong rồi hãy nói! Hai ngày nay , kế hoạch của hắn là ở trong thư viện đọc sách, bước đầu liền đem sách của bốn năm đại học đều xem qua.
Thư viện của Z đại vô cùng phong phú, sách liên quan đến kinh tế có gần mười vạn cuốn, Trí nhớ của Tiêu Tân vô cùng tốt, đọc sách nhanh hơn thường nhân, lại biết đạo lý tham thì thâm, vì thế lợi dụng một ngày thời gian, đem trên máy tính sàng lọc những bộ sách cần thiết, cuối cùng lựa chọn hơn vạn cuốn sách, hắn đơn giản tính ra một lần, lấy tốc độc của hắn thì đọc được mười cuốn sách một ngày, tốc độ sau này có khả năng là tăng thêm, chắc khi thời điểm tốt nghiệp thì đọc hết vạn cuốn sách này.
Đương nhiên, Tiêu tân cũng không có ý định dùng tất cả thời gian để đọc sách, cuộc sống như thế quả thật không thú vị, khấu trừ đi học phí cùng với chi tiêu thông thường thì trên cơ bản là không còn thừa, miệng ăn núi lở nhất định không được, cần phải có lý luận đi đôi với thực tiễn kết hợp, gắng tìm một chỗ làm , hắn tin tưởng năng lực kiếm tiền của mình, bất quá hiện tai chưa cần mà thôi.
Hai ngày thời gian trôi qua thật nhanh, nghi thức nhập học qua đi, Tiêu Tân nghênh đón quân huấn sau khai giảng, từ giáo viên tiếp nhận trong tay quân trang mới tinh, trong lòng của hắn có đủ thứ tư vị, nhớ tới trước kia ở trong trung đội đặc biệt, giống như hết thảy mới phát sinh ngày hôm qua, nhưng mà những việc này có thể chô giấu dưới đáy lòng, hiện tại hắn gọi là Tiêu Tân, tân sinh năm thứ nhất Z đại, người được gọi là Tiếu sở có nam nhi nhiệt huyết đã chết trong vụ nổ hơn một năm trước rồi.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
HZ là khu sân huấn huyện, ở phía trong không ngừng truyền đến những tiếng đếm liên tiếp, một đội học sinh của Z đại đều tự huấn luyện dưới sự chỉ huy của huấn luyện viên.
“ Nếu là có miếng nước uống thì tốt rồi!” Mạnh Hiểu Dương liếm liềm đôi môi khô héo, hướng về phía Tiêu Tân nhỏ giọng nói, Ở trong phòng ký túc thì chỉ có hai người bọn họ một đội, còn Âu Dương Chính Đông với Trần Tín Hoài thì không biết bị rơi vào vị huấn luyện viên nào, nhưng chắc chắn là không được tốt lắm.
Hôm nay ánh thái dương chiếu rọi khắp nơi, đem cho mọi người phơi nắng làm cho hoa mắt chóng mặt, còn huấn luyện viên thì thực nhàn hạ, đơn giản là mấy vị huấn luyện viên đang ngồi ở gốc đại thụ , còn có bình nước mát, hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của học sinh, đây mà là quân huấn sao? Quả thực giống như ở trong trại tập trung hơn!
“ Không được nói chuyện!” Huấn luyện viên mới bố nhiệm Lâm Thời phát hiện động tĩnh của hai người lập tức đường trường vạch trần.
“ Cáo mượn oai hùm!” Mạnh Hiểu Dương chửi nhỏ một câu, sau đó lại đứng thẳng thân thể.
Tất cả các đệ tử học quân huấn chỉ có Tiêu Tân là thoải mái nhất, trước kia hắn đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, đối với huấn luyện loại này quả thực là rất nhỏ bé, hai ngày nay, hắn có một phát hiện vô cùng vui mừng. Mỗi thời điểm khi hắn đứng ở giữa sân tập thì thấy có một dòng nước ấm từ đỉnh đầu chạy vào thân thể, lưu chuyển khắp cả tứ chi, cuối cùng ẩn núp tại vùng đan điền, lúc ban đầu trên người hắn cũng có chút oi bức, nhưng qua một lúc sau thì làn da trở nên một mảnh thanh lương, hoàn toàn không bị nhiệt độ bên ngoài ảnh hưởng, làn da giống như cùng nội phủ cách ly ra, thập phần kỳ dị.
Đây là có chuyện gì? Loại cảm giác này trước kia chưa bao giờ có, hắn chưa bao giờ học qua nội công, vậy thì vùng đan điền lại chứa thứ gì không biết? Chẳng lẽ là ai giở trò quỷ? chẳng lẽ là hắn? Nhưng hắn ngoại trừ mỗi ngày đều làm cho mình ngâm trong thuốc cũng không làm gì mình, hay là trong thuốc có gì cổ quái? Nếu không thì biết giải thích như thế nào.
Bất quá loại cảm giác này cũng không tệ, Tiêu Tân kỳ quái một chút rồi không nghĩ thêm nữa. Vừa lúc thừa dịp ôn lại kiến thức hai ngày vừa học.
“ Rầm!: Trong đội ngũ có người ngã sấp xuống, huấn luận viên lệnh cho hai người đem hắn dìu đến gốc cây, an bài cho y tá kiểm tra, Quân huán cũng chỉ là môn học, nếu thật sự đám học trò này mà có chuyện gì xảy ra, thì quả thực khó ăn nói với cha mẹ bọn họ.
Có một người ngã xuống, thì có người tiếp theo ngã xuống, không đến 10 phút đồng hồ đã có bảy người ngã xuống té xỉu, một vài gã đệ tử không có ý tứ kiên định đều sinh ra ý tưởng đồng dạng, tính toán cơ hội ngã xuống, không ngã xuống mới là đứa ngốc.
“Toàn thể chú ý!” Một giọng nói gầm rú vang lên, làm cho tấ cả mọi người đều hoảng sợ.
Huấn luyện viên không biết khi nào thì chạy đến bên người Tiêu Tân, ánh mắt sắc bén đáo qua mỗi người, trầm giọng nói: “Đứng nghiêm là khảo nghiệm ý chí cùng với vinh dự của tập thể là phương phát tốt nhất, bắt đầu từ bây giờ, tất cả đứng nghiêm một giờ, nếu có ai làm bộ ngất xỉu thì toàn bộ bọ phạt đứng thêm nửa giờ.”
Không thể nào! Tất cả mọi người đều hít một hơi lương khí, vừa rồi bất quá mới đứng nửa giờ thì mọi người đã thấy toàn thân mỏi nhừ, thân thể đã khó chống đỡ được, hiện tại muốn tăng thêm nửa giờ, chẳng phải là muốn chết người?
Quả nhiên, chưa đên 20 phút đồng hồ thì đại bộ phận đệ tử đã lung lay sắp ngã, thủ đoạn của Huấn luyện quả thật độc ác, làm cho tất cả đệ tử không khỏi phải cắn răng chịu đựng.
“ Mọi người kiên trì một chút, đã sắp hết thời gian rồi.” Thanh âm của huấn luyện viên ngồi ở gốc cây cách đó không xa truyền đến.
“ Kiên trì cái rắm, có bản lãnh thì ra đứng cùng với chúng ta, ngươi ngồi dưới gốc cây mát, lại uống nước lạnh, mà chúng ta lại đứng ở dưới ánh thái dương, thật sự là buồn cười.” Một đám đệ tử trợn mắt lên nhìn, đồng thời chửi thầm, đáng tiếc những lời này chỉ biết để trong lòng, ai cũng không dám phản kháng, thành tích quân huấn được xếp vào điểm hạnh kiểm cùng với các môn tốt nghiệp, nếu làm cho huấn luyện viên tức giận thì cái được không bằng mất.
Tiêu Tân trước kia cũng đã trải qua tân binh, cũng đồng dạng hiểu được hàm nghĩa của đứng nghiêm, nhưng hiện giờ hắn là thân phận khác, cũng không muốn làm việc gì nổi bật, cảm giác thân phận khác có chút quân doanh cảm giác cũng không sai.
Đột nhiên một tiếng gầm rú váo trong tai, “ Con mẹ nó. Ngươi đứng lên cho ta, rõ ràng là giả bộ bất tỉnh, ngươi muốn nhàn hạ phải không.”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung qua, xem huán luỵen viên đang quát mắng ai.
Đệ tử bị ngất là người đứng trước Tiêu Tân, cho nên nhìn thập phần rõ ràng, Nguyên là một gã đệ tử bị té xỉu, được huấn luyện viên cho là giả vờ, gã huấn luyện viên quả thật có chút quá phận, có thể là giả vờ nhưng cũng không nên chân thì đá miệng thì mắng như vậy, không có một chút nặng nhẹ, càng làm cho người giận là những huấn luyện viên khác cứ nhiên giống như không nhìn thấy, không có một người đi lên khuyên can.
“ Dừng tay!” Tiêu Tân rốt cục nhịn không được nữa, đệ tử bị đá đúng là Trần Tín Hoài cùng ở chung phòng ký túc xá, lấy thấn hình hắn đơn bạc kiên trì không được cũng là có khả năng.
“ Tiêu Tân, ngươi muốn làm gì?” Huấn luyện viên muốn quát bảo ngừng lại. Tiêu Tân dừng bước lãnh đạm nói: “Huấn luyện viên, ngươi dừng có quản, nếu hắn có giả bộ bất tỉnh cũng không thể được đánh người.”
Nói xong, hắn đi về phía trước vài bước, cúi người xem Trần Tín Hoài, lập tức thấy thần tình đối phương trắng bệch, thần sắc rõ ràng có chút không đúng.
“ Ngươi là người nào mà dám quản?” phía sau truyền đến một thanh âm thô lỗ, cùng lúc đó một bàn tay chụp vào bả vai của Tiêu Tân.
Không đợi cho đối phương chụp lấy, Tiêu Tân lập tức phản ứng, nhiều năm tập võ cũng không phải là nhuyễn thủ, chỉ trong giây lát liền phân ra cao thấp, chỉ thấy vai phải của hắn hơi co lại, cánh tay xoay tròn hình xoắn ốc chặn ngay bàn tay lại, ngay sau đó, Tiêu Tân sử dụng thế vật lộn đơn giản nhất là ngiêng người lại đánh thẳng vào bụng đối phương.
Oanh! Gã huấn luyện viên giống như sợi diều đứt dây, bay ra khoảng bảy tám thước, nặng nề rơi xuống đất.
“ Hảo gia hoả!” Mọi người ở đây vô cùng chấn động, huấn luyện viên bị đánh họ Lôi, nghe nói là đệ tử thiếu lâm, một thân võ nghệ thuộc hàng thứ nhất thứ hai của đám huấn luỵên viên, không nghĩ tới hôm nay lại bị một gã đệ tử quân huấn đả bại, ngay cả cơ hội chống đỡ đều không có.
Tiêu Tân cũng đồng dạngcả kinh, vừa rồi hắn xuất thủ không đến hai thành lực lượng, cứ nhiên đem một gã hán tử 170 cân đánh bay xa như vậy, trước kia hắn căn bản không có khí lực như vậy, như thế nào khí lực đột nhiên tăng mạnh như vậy.
Gã huấn luyện viên vừa bị đả bại rất nhanh đứng lên, miệng phát ra tiếng gầm giận dữ, một lần nữa lại hướng Tiêu Tân đánh tới. Nhưng mà kết quả vẫn cứ đồng dạng giống nhau, từ nơi này đứng lên, lại đồng dạng bị đánh bay ra ngay chỗ đứng dậy, cực kỳ chuẩn xác giống như dùng thước đo, bất quá lần té ngã thứ hai so với lần thứ nhất lại bị nặng hơn, không ngờ làm cho Lôi huấn luyện viên nửa ngày không đứng dậy được.
Ngay lúc đó tất cả huấn luyện viên đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Tân, nhưng hắn cũng không có chút nào giác ngộ, xoay người đi đến trước mặt của Trần Tín Hoài, ngồi xổm xuống , lấy tay ấn vào huyệt nhân trung* ( dưới lỗ mũi) mấy cái, sau đó lại xoa nhẹ ở thái dương của đối phương.
Chỉ chốc lát sau, Trần Tín Hoài từ từ tỉnh dậy, ngữ khí suy yếu hỏi: “ Ta đây là như thế nào?”
“ Không có gì!” Tiêu Tân lạnh nhạt trả lời, bảo y tá đem Trần Tín Hoài đến bên gốc cây nghỉ ngơi, rồi cho uống nước để bù vào lượng nước đã mất.
Cách đó không xa, Lôi huấn luyện viên đã được hai chiến hữu từ mặt đất đỡ lên, hầm hừ xoay người rời đi, vừa rồi Tiêu Tân đánh hắn không nhẹ, tại đơn vị hoành hoành nhiều năm không có đối thủm không ngờ hôm nay lật thuyền trong cống.
Tiêu Tân xoay người lại, phát hiện gương mặt huấn luyện viên thập phần cố quái, cả những đồng học đều có biểu tình như thế, giống như ban ngày nhìn thấy quỷ.
“ Huấn luyện viên, ta có thể hay không xin miễn huấn luyện!” Tiêu Tân thở dài một hơi, ngữ khí lạnh nhạt hỏi, từ khi hắn lấy diện mạo này tiếng vào Z đại thì không muốn nổi bật, nhưng hôm nay lại đánh ngã một gã huấn luỵên viên, muốn không nổi bật cũng khó.
Huấn luyện viên nhất thời sửng sốt, nói : “ Ta muốn xin lãnh đạo chỉ thị.” Nói xong hắn xuay người hướng tới đại lâu đơn vị chạy tới.
Sau một lúc, huấn luyện viên chạy trở về, mang theo câu trả lời ngoài dự kiến của mọi người.
Câu trả lời chính là : Tiếp tục tham gia quân huấn.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
“ Tân ca, ngươi thật lợi hại, ngay cả huấn luyện viên mà cũng dám đánh, từ nay về sau ngươi chính là lão đại của ta .” Sau khi ngày quân huấn đầu tiên kết thúc, Mạnh Hiểu Dương lập tức tìm tới Tiêu Tân, hai mắt sáng lên, hận không thể quỳ xuống bái sư làm đồ đệ của đối phương, bất quá lấy thân thể nhỏ bé của hắn, nếu hắn muốn luyện võ chỉ sợ đời này khó mà thành.
Tiêu Tân lạnh nhạt nói: “ Ngươi không sợ ta xấu sao?”
Mạnh Hiểu Dương hơi sững người, lập tức nói: “ Không sợ! Ta đoán bộ dạng này của ngươi không phải trời sinh, có phải hay không gặp hoả hoạn?”
“ Đúng vậy!” Tiêu Tân cũng không nói nhiều, chỉ trong lòng cười khổ, là ta bị bom nổ trúng, so với hoả hoạn còn mạnh hơn nhiều, nếu ngươi chứng kiến bộ dạng của ta trước kia thì chỉ sợ đường trường đem ngươi doạ chết.
Trải qua trận chiến hôm quân huấn, Tiêu Tân nhanh chóng trở thành người nổi tiếng trong lớp tân sinh, cùng với quan hệ bạn bè được nhanh chóng đề thăng, mạnh hiểu Dương cùng với Trần Tín Hoài thì không cần phải nói, mà ngay cả nguyên bản bất hoà Âu Dương Chính Đông cũng bắt đầu hữu hảo, tính toán muốn học Tiêu Tân một hai chiêu, lấy tương lại không bị kẻ nào bắt nạt.
Tuy có nhiều người gần gũi hắn nhưng đại đa số mọi người đối với hắn kính nhi viễn chi, dù sao bộ dạng của Tiêu Tân quả thực là rất xấu hơn nữa lại có hành vi bạo lực, có trời mới biết sau này hắn sẽ làm chuyện gì?
Đối với những điều này, Tiêu Tân không thèm để ý chút nào, tái ông mất ngựa biết đâu đựoc phúc, tuy bề ngoài có điểm xấu nhưng lại có thể tránh đi nhiều phiền toái, hắn không muốn dính lấy vận mệnh đào hoa, mối tình đầu thất bại làm cho hắn đối với tình yêu mất đi tin tưởng, hắn thầm nghĩ chuyên tâm học thành tài, sau này báo hiếu mẫu thân, hắn âm thầm quyết định, từ giờ phải khiêm tốn một chút, xấu thì kệ xấu, dù sao để doạ mọi người cũng tốt.
Nhưng mà mọi việc không có tuyệt đối, giống như mỹ nữ không nhất đinh được mọi người hoan nghênh, sửu nhân không nhất định không ai thưởng thức, Tiêu Tân cũng không ý thức được, biểu hiện của hắn khiến cho rất nhiều người chú ý.
*****************
Thời gian trôi qua cực nhanh, quân huấn rốt cục học xong, nhóm tân sinh muốn giảm béo đã thành công hô to “ Tự do muôn năm.” Những ngày cực khổ rốt cục cũng trôi qua, mưa gió qua đi lại thấy thải hồng. Kế tiếp chính là ngày nghỉ lễ quốc khánh, mọi người điên cuồng mà chơi bảy ngày, phải buông lỏng một lần.
Tiêu Tân theo xe của trường trở lại ký túc xá tắm rửa một lượt, khi hắn thay đổi một thân quần áo sạch sẽ từ phòng tắm đi ra thì phát hiện không thấy bóng dáng của ba người cùng phòng, ba người chỉ để lại cho hắn một tờ giấy.
“ Lão đại, chúng ta đều về nhà, chúc anh một người ở lại khoái trá, tán gái thành công.”
Tiêu Tân lắc đầu, ba gã gia hoả này so với chuột còn nhanh hơn, ngay cả lời tạm biệt cũng không nói, vậy mà còn nói chấm dứt quân huấn thì liên hoan nữa chứ! Như thế cũng tốt, chỉ một mình ta cô đơn.
Bày ngày nghỉ quốc khánh bíêt làm gì cho hết đây? Đi làm công, tạm thời không cần lo lắng; Về nhà, càng không cần phải nói. Quyên đi, thôi thì vừa luyện võ cùng với vào thư viện đọc sách vậy.
Trời chạng vạng tối, Tiêu Tân từ thư viện trở về, phát hiện trong phòng có một người, hơn nữa là một nàng tóc dài MM ( Cô nương)
“ Ngươi là ai?” Tiêu Tân chần chờ một lát rồi hỏi.
Mỹ nữ vừa quay đầu lại , Tiêu Tân lập tức nhận ra đối phương, giảng viên kinh tế hệ Mộ Dung Thanh Tư, trước quân huấn đã gặp qua nàng một lần, không biết hôm nay nàng đến nơi này có việc gì?
Mộ Dung Thanh Tư tại Z Đại là người cực kỳ có danh tiếng, năm nay 25 tuổi, có bằng thạc sĩ, hai năm trước tốt nghiệp, sau đó thì lưu lại trường dạy , ngoại trừ đảm nhiệm phụ đạo viên cho kinh tế hệ, đồng thời còn dạy môn << Tài chính quốc tế tiền tệ>>, nghe nói trước khi tốt nghiệp, nàng từng bài danh thứ ba hoa hậu giảng đường, hiện giờ ở trong số giáo sư nữ thì nàng tuyệt đối là đẹp nhất.
Bởi vì quan hệ đến ngày nghỉ, cho nên Mộ Dung Thanh Tư hôm nay mặc một bộ quần áo thập phần thoải mái, ánh mắt to tròn, khuôn mặt trắng hồng, môi anh đào xinh xắn, bộ ngực sữa trước ngực hở ra một đạo đường cong, da của nàng trắng nõn như tuyết, đôi chân đầy đặn được giấu bởi một cái váy dài, cân xứng với đôi giày cao gót, làm cho người ta không thể kháng cự được sự hấp dẫn.
“ Nguyên lai là Mộ Dung lão sư, mời ngồi.”Ánh mắt đảo lên người đối phương một lát, Tiêu Tân lạnh nhạt nói.
Trong mắt của Mộ Dung Thanh Tư xẹt qua một tia sáng kỳ dị, lấy vẻ đẹp của nàng, nam tử nào nhìn qua thì đều có thời gian ngắn thất thần, rất nhiều người không chịu nổi mà nuốt nước miếng, nhưng mà Tiêu Tân phản ứng cực kỳ bình thản, giống như nàng ở trong mắt hắn không có chút gì hấp dẫn, loại cảm giác này làm cho con người tự tin như nàng quả thật có chút đả kích, có thể nói là bộ dạng Tiêu Tân rất xấu, khiếu thẩm mỹ chắc là có chút khác biệt, chẳng lẽ là bởi vì tự ti, nhưng mà ánh mắt của hắn cũng không thấy nửa điểm bóng dáng tự ti a.
“ Tiêu Tân!” Mộ Dung Thanh tư đem kinh ngạc trong lòng vùi vào đáy lòng, khuôn mặt không đổi sắc kêu lên: “ Lão sư đến mà cũng không cho ta chén nước sao.”
“ Được!” Tiêu Tân khẽ nhíu mày, theo lời nàng rốt một cốc nước, không biết sao, từ khi chia tay với Khang Mẫn thì hắn đối với mỹ nữ cũng không cảm thấy thích, có lẽ đó chính là chướng ngại tâm lý.
Mộ Dung Thanh tư không rõ vì sao đối phương lại lãnh đạm với mình, nhưng trong lòng lại âm thầm cao hứng, Biểu muôi là một tiểu mỹ nữ, ai gặp cũng thích, nếu đổi lại là người khác quả thật là có chút lo lắng, xem ra lựa chọn Tiêu Tân là đúng, diện mạo tuy rằng có điểm xấu, tính cách cũng có chút cổ quái, nhưng lại là tân khoa trạng nguyên hàng thật giá thật của FJ tỉnh, tuyệt đối có thể đảm nhiệm.
“ Tiêu Tân, chẳng lẽ ngươi không muốn biết lão sư hôm nay tại sao lại đến tìm ngươi sao?” Mộ Dung Thanh Tư cười hỏi.
Trên mặt của Tiêu Tân cũng không có gì biến hoá, chỗ trắng, chỗ đen làm cho người ta cảm thấy quái dị.
“ Lão sư muốn thì sẽ nói, ta cần gì phải hỏi nhiều.”
Ách! Mộ Dung Thanh tư nghe được câu trả lời của Tiêu Tân làm cho nàng trợn hai mắt trắng dã lên, hắn có thể nói như vậy sao? Đúng là không có một chút phong độ thân sĩ, người này nhất định là đầu gỗ.
Một lát sau, Mộ Dung Thanh Tư quyết định dùng lời nói thẳng, không cần với đệ tử cãi nhau, nhìn bộ dạng của tiểu tử này chắc là thích mềm không thích cứng, không biết hắn có thể đáp ứng hay không?
“ Lão sư muốn mời ngươi giúp ta một việc.”
Chứng kiến trong ánh mắt của Tiêu Tân có chút nghi ngờ, Mộ Dung Thanh Tư nói tiếp : “ Ta muốn mời ngươi dạy kèm cho biểu muội của ta.”
Nói xong, Mộ Dung Zthanh Tư uống một hớp nước, duỗi tay vỗ ngực của mình. Trời ạ, cùng nói chuyện với đệ tử này quả thật là áp lực rất lớn, ánh mắt của hắn dường như có thể nói, sắc bén giống như nhìn thấu tâm tình của người ta.
“ Vì cái gì lại tìm ta?” Tiêu Tân không nhanh không chậm hỏi.
Mộ Dung Thanh Tư đáp: “ Nguyên nhân rất đơn giản, ai kêu ngươi chính là trạng nguyên của năm nay.”
Tiêu Tân suy nghĩ một lát, rồi nói: “Có thể, bát quá trước hết ta muốn nhìn mặt đối phương, còn nữa, tiền lương tính như thế nào?”
“Này!” Mộ Dung Thanh Tư nhất thời sửng sốt, nàng còn tưởng rằng có chút khó khăn, không nghĩ tối đối phương lập tức đáp ứng. Về phần tiền lương, trời ạ, đến bây giờ mình còn chưa hỏi, bất quá lấy gia thế của biểu thúc chắc không thành vấn đề gì.
“ Tiền lương không thành vấn đề, về sau gặp mặt rồi tính sau, chúng ta cứ như vậy quyết định rồi, 7 giờ tối hôm nay ta sẽ mang ngươi tới.” Mộ Dung Thanh Tư nhanh chúng ước định với tiêu tân.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Đúng bảy giờ tối, Tiêu Tân bước xuống dưới lầu, thì nhìn thấy Mộ Dung Thanh Tư đang liều mạng phất tay với hắn.
"Ngươi không có di động à? Gọi tới kí túc xá thì không ai bắt máy." Mộ Dung Thanh Tư hỏi, hiển nhiên nàng đã không còn kiên nhẫn.
Tiêu tân lắc lắc đầu:"Mua di động làm gì? Ta vừa rồi đọc sách ở đây không có nghe thấy."
Mộ Dung Thanh Tư không biết nói gì hơn. Đã dạy qua nhiều học sinh như vậy, nhưng chưa thấy ai cổ quái như tên này, đúng là một con mọt sách chính hiệu. May mắn hắn không phải là bạn trai của nàng, nếu không sẽ bị hắn làm cho tức chết.
Không biết suy nghĩ như thế nào, Mộ Dung Thanh Tư lại thay đổi một bộ quần áo mới, lại còn trang điểm khiến cho gương mặt thật sự thanh nhã, cùng với son môi sang bóng cực kì gợi cảm. Nhưng những thay đổi của nàng trong mắt Tiêu Tân lại không có gì khác nhau, tất cả đều là vô ích.
Mộ Dung Thanh Tư cực kì buồn bực, vốn đang muốn khoe khoang cái áo blu-dong (hình như là áo bó ngang eo) mới mua, đến lúc này thì hoàn toàn không còn tâm tình. Cuối cùng nàng cũng hiểu được cái gì là “ đàn gãy tai trâu”. Ngưu nhân quả nhiên là ngưu nhân, không thể dùng cách bình thường để đối đãi được.
Trên đường không ai nói lời nào, thẳng đến nơi đại môn của khu biệt thự “ quý tộc trang viên” rốt cuộc cũng dừng lại.
"Tiêu tân, thái độ ngươi không thể tốt hơn một chút à, không thể lúc nào cũng giữ khuôn mặt lạnh như băng thế được." Mộ Dung thanh tư nói.
Tiêu tân trầm ngâm một chút, gật đầu đáp ứng:"Được!"
Mộ Dung Thanh Tư liếc mắt nhìn Tiêu Tân, thấy nét mặt hắn đã giãn ra được một chút, từ kỷ Băng Hà có xu hướng chuyển sang kì Băng tan, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, hướng tới bảo vệ chào hỏi, tiếp tục đánh xe đi vào.
Ai, chẳng lẽ ta đây bị nước vào não rồi ? Lại đi tìm cho biểu muội một thầy giáo, nghĩ như thế nào lên đến tìm gã gia hoả này.
" Mộ Dung tiểu thư, cô tới rồi!" cửa mở ra, một nữ nhân có thái độ thập phần thân thiết với Mộ Dung Thanh Tư chạy ra đón.
"Vân di, biểu thúc bọn họ có ở nhà không?" Mộ Dung thanh tư cười hỏi. Xem ra, nàng hẳn là khách quen và rất thân thiết với chủ nhân ngôi nhà này.
Tiêu tân cùng Mộ Dung Thanh Tư đi vào phong khách, gặp một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi phía trên của ghế sopha, trước mặt là cái bàn bên trên là một bộ trà cụ tinh xảo được đặt ngay ngắn , một cổ hương thơm nhàn nhạt trong không khí truyền đến, làm cho hắn có cảm giác rất quen thuộc.
Phụ nhân trung niên quay đầu, cười nói:"Yêu, tiểu Tư tới rồi!" Còn nam nhân trung niên ánh mắt rời tờ báo hướng tới Mộ Dung Thanh Tư cười cười coi như là hồi đáp, sau đó lại tiếp tục đọc báo.
Mộ Dung Thanh Tự ngồi vào bên cạnh vị phu nhân, mỉm cười hỏi han:"Biểu muội có nhà không?"
Trung niên phụ nhân trả lời:"Ngươi tới vừa lúc. Nha đầu kia suốt ngày ở bên ngày làm loạn, ta và biểu thúc ngươi không thể quản được. Lúc nãy, mới về tới nhà đã lên phòng, không biết là đang làm cái gì, kêu nó ăn cơm cũng không nghe."
"A!" Mộ Dung Thanh Tư lên tiếng, hiển nhiên đối với hành vi ác liệt của muội muội thập phần rõ ràng. Quay đầu lại nhìn Tiêu Tân, thấy hắn cứ như cái tượng gỗ, cứ đứng một bên, hai mắt đờ ra nhìn vào ấm trà, không hiễu đang suy nghĩ cái gì.
"Vị này chính là?" Trung niên phu nhân thấy gương mặt của Tiêu Tân nhất thời hoảng sợ. Chẳng qua, tu dưỡng của nàng rất tốt, đem ánh mắt nghi vấn hướng về chất nữ.
Mộ Dung Thanh Tư nhanh đứng dậy, ra hiệu cho Tiêu Tân ngồi vào một bên ghế sopha, hướng tới phu nhân trung niên giải thích:"Hắn tên là Tiêu tân, là gia sư ta mời cho biểu muội. Hắn là người đứng đầu khoa văn năm nay của tỉnh FJ, về phương diện năng lực cứ việc yên tâm."
"Phải không?" Trung niên phu nhân miễn cưỡng nở nụ cười, hiển nhiên vẫn còn khúc mắt với khuôn mặt của Tiêu Tân.
Lúc này, vị nam tử trung niên kia mới ngẩng đầu lên, buông tờ báo trong tay ra. Khi ánh mắt của hắn rơi trên người Tiêu Tân, trong lòng đồng dạng sửng sốt.
Khẽ chần chừ một chút, trung niên nam nhân hỏi:"Vị Tiêu đồng học này, ngươi có ý tưởng gì để dạy dỗ nữ nhi của ta không?"
Tiêu Tân không them để ý đến phản ứng của những người này, lạnh nhạt nói:"Còn chưa thấy người làm sao có ý kiến gì?. Chẳng qua ta hiểu được một đạo lý: Trên thế giới không có học trò hư hỏng, chỉ là không gặp được lão sư thích hợp. Chỉ cần xem xét khả năng tới đâu dạy tới đó, tất cả sẽ không thành vấn đề vấn đề."
"Nói rất hay!" Trung niên nam tử vỗ bàn tán thưởng. Hắn vốn định hỏi sau đó tìm cách cự tuyệt, không nghĩ tới đối phương trả lời như thế, hắn đành phải nhìn lại bằng con mắt khác.
"Ngươi đối tiền lương có yêu cầu gì?" Trung niên nam tử cảm thấy hết sức hứng thú hỏi thăm.
Trung niên nam tử tên là Hoa Thiên Vũ, là chủ tịch của tập đoàn Thiên Vũ với tài sản hơn mười ức, tham gia trong các ngành điện, điện tử, thời trang, bất động sản và nhiều lĩnh vực khác, là nhân vật đại biểu cho giới kinh doanh của tỉnh Chiết Giang. Hoa Thiên Vũ ngang dọc kinh doanh gần hai mươi năm, trải qua thăng trầm, có thể nói là nhìn người vô số, nhưng bình sinh đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người trẻ tuổi như Tiêu Tân. Đối phương diện mạo kỳ lạ của mình không có nữa điểm tự ti, đối với hắn vẫn ăn nói bình thường, căn bản không giống một tên sinh viên mới vào trường . Xem ra, người này có thể thi thành trạng nguyên của trường cao đẳng, quả nhiên có chút thực tài.
Biểu hiện của Tiêu Tân vẫn đạm mạc như cũ, không thèm để ý nói:"Tiền lương về sau hãy nói. Tin tưởng rằng Hoa tiên sinh sẽ không bạc đãi ta."
Ánh mắt của trung niêm nam tử càng thêm sáng ngời, thoáng trầm ngâm một chút quay đầu nới với thê tử:"Uyển như, em đi kêu Hạ nhi xuống đi."
"Phi nhi!" Trung niên phụ nhân nhẹ giọng hỏi, thấy trượng phu gật gật đầu, đành phải đứng dậy đi lên lầu.
Mộ Dung Thanh Tư đối với biểu hiện vừa rồi của Tiêu Tân hết sức kinh ngạc. Nàng có xem qua hồ sơ của Tiêu Tân, ngoại trừ thành tích đặc biệt khi thi vào trường cao đẳng, những phương diện khác hết sức bình thường, không nhìn ra điểm đặc biệt nào. Đương nhiên, nàng cũng mơ hồ nghe thấy Tiêu Tân khi ở quân huấn có một ít biểu hiện đặc biệt, nhưng lại không quá lưu ý.
Càng làm cho Mộ Dung Thanh Tư bất khả tự nghị là trong thời gian kế tiếp, Tiêu Tân cùng Hoa Thiên Vũ tự nhiên trò chuyện rất ăn ý, thiên nam hải bắc, kỳ văn dị sự, chính trị, kinh tế, lịch sử, quân sự không chỗ nào mà không nói tới, hơn nữa bản thân lại có nhưng lý giải độc đáo. Sau đó, bọn họ thậm chí còn tán gẫu đến trà đạo, càng nói càng ăn ý. Không đến nửa giờ, hai người phảng phất thành anh em kết nghĩa, hoàn toàn quên đi tình huống không ổn lúc đầu.
Lúc này, Mộ Dung Thanh Tư phát hiện Tiêu Tân cũng không quá lạnh lùng, lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng, tràn ngập tự tin, cặp mắt hữu thần, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt xấu xí bên ngoài.
Này cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Đây có phải là cái tên quái dị lạnh như băng?
Đang lúc câu chuyện trong phòng khách diễn ra hào hứng, một âm thanh như chuông bạc vang lên.
"Biểu tỷ, nghe nói tỷ tìm cho ta một gia sư. Phỉ nhi thật sự cảm tạ tỷ tỷ a!"
Vừa dứt lời, một tiểu mỹ nữ từ trên lầu đi xuống. Nàng có cặp mắt thật to, cùng khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, thân hình lả lướt, hai cái bánh bao nhỏ sơ khai trước ngược, tỏa ra khí tức thanh xuân mảnh liệt. Quần áo của nàng thập phần tùy ý, mặc một cái áo T-shirt bình thường, nhưng không giống hương vị bình thường. Ống quần bên phải có hoa văn vẻ một đường cong như tượng trưng cho mỹ nữ, chân đi dép xăng-đan, trên mười ngón chân có sơn , nhìn có vẻ hoa mắt động lòng người.
Mộ Dung thanh tư đứng dậy, đi đến bên người biểu muội, nói nhỏ bên tai nàng. Nhất thời cả hai mỹ nữ đều cười vang.
"Ngươi là gia sư mới của ta?" Tiểu mỹ nữ bên cạnh, nháy đôi mắt xinh đẹp đánh giá Tiêu Tân từ trên xuống dưới. Làm Tiêu Tân cảm thấy kì quái là nàng đối với vẻ xấu xí của mình tựa hồ không chán ghét, lại còn một bộ dạng hứng chí, bên ở bên cạnh hắn bắt chuyện, phảng phất như thấy được một món đồ chơi ưng ý.
Trong lòng Tiêu tân đột nhiên nổi lên cảm giác bất an mãnh liệt. Tiểu mỹ nữ thuần khiết đáng yêu này, tựa hồ không giống bề ngoài. Nghĩ đến những đánh giá lúc đầu của mẫu thân nàng, trong lòng nhất thời có sở ngộ.
"Phỉ nhi , đừng làm loạn!" Hoa Thiên Vũ nhíu mày, nhẹ giọng khiển trách.
Tiểu mỹ nữ hiển nhiên không sợ hãi đối với lời khiển trách của phụ thân mình, ngược lại gật gật đầu, khanh khách cười nói:"Cha, thoạt nhìn gia sư biểu tỷ tìm cho con quả thật không tệ."
Nói xong, nàng vươn bàn tay trắng noãn, nũng nĩu nói:"Ta gọi là Hoa Phỉ Nhi , về sau mong được chiếu cố nhiều hơn."
Tiêu tân đứng dậy, cùng đối phương nắm tay, nói với Hoa Thiên Vũ:"Hoa tổng, ta đồng ý làm gia sư của quý nữ. Chẳng qua, ta có một điều kiện cơ bản."
"Cứ nói!" Hoa Thiên Vũ gật đầu bảo.
Tiêu Tân nói tiếp:"Ta cần sự ủng hộ của nhị vị. Mặc kệ ta dậy dỗ tiểu thư như thế nào, hai người cũng không được can thiệp."
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Hoa Phỉ nhi nhẹ nhàng đóng cửa lại, hình dáng nhu thuận vừa rồi lập tức biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là gương mặt sa sầm hỏi:"Người quái dị, nhanh thành thật nói cho ta biết, ngươi đã nhận được bao nhiêu tiền từ biểu tỷ và cha của ta?"
Trong lòng Tiêu Tân đã sở liệu được, mặt không thây đổi hỏi:"Ngươi đối đãi với sư phụ ngươi như thế này à ?"
Ý! Hoa Phỉ Nhi giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mang theo nụ cười xấu xa :"Xem ra ngươi còn chưa thưởng thức được sự lợi hại của bổn tiểu thư. "
Xoay xoay đôi mắt xinh đẹp hai vòng, tiểu cô nương dựng thẳng ngón tró, nói với giọng điệu uy hiếp:"Ta bật mí cho ngươi một bí mật nho nhỏ. Trong nửa năm lại đây, lão ba của ta đã tìm cho ta hơn 20 người gia sư, lâu nhất thì gần được một tháng, ngắn nhất chỉ có ba ngày, gần đây nhất có một người phải vào bệnh viện tâm thần."
"Tại sao?" Tiêu Tân trừng mắt, giả vờ không hiểu.
"Ngu ngốc!" Hoa Phỉ Nhi khẽ quát một tiếng, nhìn Tiêu Tân với ánh mắt khinh thường. Nàng tự biết rằng, không thể chỉ dựa vào vài câu nói như thế này mà hù dọa Tiêu Tân được. Phải biết rằng, gã gia sư này chính là do biểu tỷ tìm tới. Chỉ thấy nàng tiếp tục:"Làm gia sư của ta thật sự không dễ dàng, chỉ biết dạy học không thì còn chưa đủ."
Nói xong, trên mắt Hoa Phỉ Nhi hiện rõ vẻ đắc ý:"Bổn tiểu thư là một cô gái thiên tài, có chỉ số IQ là 165, nếu không phải là người có trình độ ngang bằng thì ta sẽ không chấp nhận. Còn có, nếu như ngươi không biết đua xe, hay những loại hoạt động như thế này , thì sớm cút đi. Bằng không, ta không thể cam đoan chân tay của ngươi sẽ lành lặn, thậm chí có thể là liệt não."
"Còn gì nữa không?" Tiêu Tân tiếp tục hỏi.
"Còn gì nữa?" Hoa Phỉ Nhi nhất thời sửng sốt, nhưng khi gặp được biểu hiện trên mắt Tiêu Tân, nên thẹn quá hóa giận:"Người quái dị giỡn mặt ta phải không, có phải ngươi ngại mình sống quá lâu!"
Tiêu Tân căn bản không chú ý, nhẹ giọng nói:"Vặn nhỏ volume lại một chút, bằng không người bên ngoài sẽ nghe thấy đấy."
"Ngươi!" Trong đời Hoa Phỉ Nhi rốt cuộc gặp được đối thủ, tiếng nói nhất thời bị nghẽn lại. Vốn định phen này dọa chạy người quái dị, ai ngờ lại bị hắn chiếm thế chủ động. Xem ra không đem ngươi chơi đùa lên bờ xuống ruộng, chắc ngươi không biết chữ “tử” viết như thế nào.
Ánh mắt đảo lại, thanh âm của Hoa Phỉ Nhi nhỏ hơn rất nhiều:"chẳng lẻ ngươi theo ta đi chơi?"
"Đó là đương nhiên!" Tiêu Tân nghiêm trang trả lời:"Nếu chơi đùa không lại ngươi, ta dựa vào cái gì dạy cho ngươi."
"Thật sự quá tốt rồi!" Khuôn mặt Hoa Phỉ Nhi nhất thời hớn hở. Xem ra, tên quái dị này có chút ý tứ. Hy Vọng bản lĩnh của hắn có thể chống đỡ được vài ngày, không phải là chỉ biết khua môi múa mép, được vài ngày lại nói tạm biệt.
Nàng quay đầu lại nhìn đồng hồ treo tường, phát ra mệnh lệnh với Tiêu Tân:"Bây giờ ngươi cùng ta đi ra ngoài. Chỉ cần bổn tiểu thư chơi đùa vui vẻ, phí giảng dậy sẽ được chi trả."
"Không được, đã đã trễ thế này, ngươi không được đi ra ngoài?" Vẻ mặt Tiêu Tân nghiêm túc phản đối.
"Lão huynh, ngươi có phải là người vượn Bắc kinh?" Hoa Phỉ Nhi cấp cho Tiêu Tân một ánh mắt khinh thường. Nhìn thấy bộ dạng xấu xí của hắn, cơ hồ không khác người vượn bao nhiêu.
"Bổn tiểu thư ngày nào cũng là một hai giờ sáng mới về đến nhà, hiện tại mới là chín giờ hơn, cuộc sống về đêm bay giờ mới chính thức bắt đầu?"
Hoa Phỉ Nhi im lặng không nói gì, hướng hắn huy huy bàn tay bé nhỏ, với tới cái ví nhỏ hiệu LV trên giường, xoay người hướng đí:"Chẳng việc gì phải giải thích với ngươi, nếu ngươi không muốn đi, bản tiểu thư không thể phụng bồi!"
※※※※※※.
Năm phút đồng hồ sau, Tiêu Tân cùng Hoa Phỉ Nhi lái xe thể thao chạy trên con đường lớn ngoại thành. Còn việc họ thế nào ra tới mà không phải trãi qua việc xét hỏi, thì tóm lại, Tiểu ma nữ muốn đi ra ngoài, ai có thể ngăn được.
"Người quái dị, biết lái xe không?" Hoa Phỉ Nhi thấy Tiêu Tân ngồi ở ghế phụ nhanh chóng đem dây an toàn thắt chặt làm ra bộ dạng cẩn thận, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Biết chút chút!" Tiêu tân trả lời, ánh mắt nhìn thẳng phía trước với vẻ mặt đầy chăm chú.
"Từng lái qua loại xe gì?" Hoa phỉ nhi thuận miệng hỏi, tốc độ xe rõ ràng nhanh hơn, nhanh chóng đạt tới một trăm hai mươi km/h.
"Đông phong( một loại xe hạng trung của TQ), Jeep,xe máy, còn có cả xe tăng."
"Đều là hang phế thải! ngươi có lái qua xe tăng? Đừng có ba hoa! Ta nhìn bộ dạng ngươi mới liên tưởng đến xe tăng đấy!" Hoa phỉ nhi hoài nghi câu trả lời của Tiêu Tân, tự nhiên sẽ không đặt nhiều tin tưởng vào đấy.
Chân thật mà nói, Tiêu Tân quả thực có lái qua xe tăng. Có một năm hắn tham gia đại hội tỷ võ của cục phòng cháy tỉnh, hắn cùng một người có tên hiệu là" Thiết sắt " là thành viên của đội chữa cháy thuộc thành phố đối thủ cá cược, ai thắng được đối phương đáp ứng một điều kiện, kết quả tất nhiên là Tiêu Tân( Tiếu Sở) toàn thắng." Thiết sắt " chịu thua, tìm được một lão ca làm bộ đội trong đội ngũ xe tăng, giúp hắn mở cửa sau, làm cho hắn thỏa mãn giấc mơ với xe tăng. Sau một hồi, trên bàn rượu, mấy người Tiếu Sở lại đem “ Thiết Sắt” ra trêu ghẹo, Khiến sau này “Tháp Sắt” nghe thấy Tiếu Sở tham gia dự thi, là hắn hoàn toàn cự tuyệt.
Lúc này, Tiêu Tân đã phát hiện tốc độ của xe lên tới 160km/h, không khỏi nhíu mày. Trình độ lái xe của Hoa Phỉ Nhi so với tưởng tượng của hắn khá hơn không ít. Ở tốc độ xe như vậy có thể ôm cua một cách chính xác, động tác của đối phương cũng xem như là cực kì thuần thục. Đối với một cô gái 17 tuổi mà có được trình độ lái xe như vậy thì quả thật rất giỏi rồi.
Chẳng qua, tốc độ của chiếc xe đã vượt quá xa tốc độ cho phép của đường phố, vừa rồi còn vượt qua mấy trạm đèn đỏ. Nếu không phải Hoa gia cùng lãnh đạo của chính phủ có quan hệ chặt chẽ, chỉ sợ tiểu nha đầu này đã sớm nhận được giấy triệu tập của công an. Tuổi còn nhỏ như vậy lại lấy sinh mệnh ra làm trò đùa, sớm muộn gì cũng gặp điều không hay. Nếu như vậy thì người nhà của nàng làm sao có thể chịu đựng được. Nghĩ đến đây, trong đầu Tiêu Tân hiện ra thảm cảnh một năm trước của mình nhìn thấy hình dáng đau lòng của mẫu thân, trong lòng hắn không khỏi nhức nhối.
"Thế nào, sợ chưa?" Hoa Phỉ Nhi đắc ý liếc nhìn Tiêu Tân bênh cạnh, phát hiện hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, không có chút gì để ý( kỳ thật đang nghĩ lại về quá khứ). Điều này làm cho của nàng có cảm giác thất bại. Tên quái gị này quả thật là quái vật, biểu tỷ tìm thấy hắn từ nơi nào?
Nhất thời trong lòng Hoa Phỉ Nhi mừng như điên, tiếp tục tăng tốc. Ha ha, người quái dị rốt cuộc cũng không chịu được!
"Dừng xe!" Tiêu Tân phát ra một tiếng quát giận kinh thiên động địa, làm Hoa Phỉ Nhi sợ đến mức run rẩy, chân đạp phanh xe dừng lại bên đường.
"Ngươi có tật xấu à!" Hoa Phỉ Nhi quay đầu lại, nhìn thấy nét mặt tối sầm của Tiêu Tân, sợ tới mức trái tim co rụt lại. Cha mẹ ơi, ngươi muốn làm gì? Muốn đánh ta sao?
Tiêu Tân mở cửa xe, đi vòng qua ghế lái nói:"Xuống xe, ta lái."
"A!" Hoa Phỉ Nhi bị biểu tình của Tiêu Tân dọa sợ, đành phải ngoan ngoãn xuống xe qua ngồi bên ghế phụ.
"Thắt dây an toàn vào." Tiêu tân phát ra mệnh lệnh, hoa phỉ nhi bất đắc dĩ làm theo.
"Ruốt cuộc là chuyện gì? Không phải là ta đang dậy bảo hắn sao? Như thế nào lại ngược lại!" Hoa phỉ nhi liếc mắt nhìn Tiêu Tân, trong lòng thầm hối hận. Nguy rồi, tên quái dị này muốn làm cái gì? Không biết hắn sẽ đưa ta đến chỗ nào? Chẳng lẽ hắn muốn…...
Hoa phỉ nhi càng nghĩ càng sợ hãi,trong đầu nhanh chóng biến tên quái dị thành đại YY. Nhưng chỉ một lát nàng đã phát hiện có điều gì đó không thích hơp. Trời ạ, tốc độ xe đã vượt qua 230km/h, hơn nữa lại còn đang tăng tốc.
Kế tiếp, mặc kệ Hoa Phi Nhi kêu gào như thế nào, Tiêu Tân không ngừng điều khiển chiếc xe tăng tốc. Vài lần, chiếc xe thể thao xuýt va chạm với những chiếc xe đi ngược lại, nhưng toàn bộ nhờ vào kĩ thuật lái xe của Tiêu Tân để né tránh.
"Ta sắp chết! ba ba, mụ mụ, ta gặp phải tên điên!"
"Ngươi muốn chết thì đi chết một mình đi, không nên dẫn theo ta!"
…………………………..
Hoa phỉ nhi sợ tới mức khóc rống lên, thân mình co rút trên chiếc ghế, ôm đầu run run. Nàng tuyệt đối không ngờ, Tiêu Tân là một tên điên cuồng như thế, quả thực rất giống với một tên đang liều mạng.
"Kítttttttttttttttttt!" Lúc chiếc xe thể thao đi tới dải phân cách đầu đường, Tiêu Tân đột nhiên đạp phanh lại. Lốp xe làm trên đường xuất hiện hai cái rãnh thật dài và ngăn nắp, ở trong xe, nháy mắt hắn đã làm một động tác đánh tay cự kì đẹp mắt, khiến cho xe thể thao ở tại chỗ xoay một vòng 180 độ cuối cùng cũng dừng lại.
Qua hơn 10 giây, Hoa Phỉ Nhi rốt cuộc theo phản ứng kinh hoàng tháo dây an toàn ra, sau đó mở cửa chạy thoát ra ngoài.
"Oa!" Cả người cùng với phản ứng khi ở trên chiếc xe rất khác nhau, Hoa Phỉ Nhi cũng không nôn thốc nôn tháo, mà đang ôm cây cổ thụ khóc lớn. Vài phút ngắn ngũn vừa rồi làm nàng kinh hãi quá mức. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng thấy tử vong tiến sát mình như thế, xuýt nữa đã toi mạng.
Qua một hồi lâu Tiêu Tân cũng phát hiện tiếng khóc của tiểu cô nương đã dần ổn định lại bả vai gầy yếu vẫn còn đang run nhẹ, nhưng tựa hồ so với khi nãy đã tốt hơn rất nhiều.
"Ngươi đừng đến gần ta!" Hoa Phỉ nhi phát hiện tiêu tân đi tới, thét lên một tiếng, rồi trốn sau cây cổ thụ. Xem ra, vừa rồi người quái dị đã gây cho nàng cảm giác sợ hãi không tệ.
Tiêu tân ở ngồi xuống nơi cách Hoa Phỉ Nhi hơn một thước, rồi thở dài . Hắn thò tay vào túi áo, lấy ra một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, nhẹ giọng nói:"Ngươi về sau còn muốn đua xe nữa không?"
"Không muốn nữa!" Hoa Phỉ nhi khiếp sợ trả lời, bình sinh trong đời lần đầu tiên nàng thành thật như thế.
"Đúng là một tiểu hài tử!" Tiêu tân nhẹ giọng thở dài.
Hoa Phỉ nhi thấy Tiêu Tân tựa hồ không tức giận, lá gan rốt cục hơn một chút, ưỡn cao ngực nói:"Ai là tiểu hài tử, ta cũng đã 17 tuỗi! ngươi so với ta lớn hơn không bao nhiêu, lại làm ra vẽ già đời."
Tiêu tân trong lòng cười khổ. Ta là người đã chết qua một lần, chẳng lẽ còn không già? Chỉ có trải qua sinh tử mới hiểu được sinh mệnh đáng quý như thế nào.
Tiêu tân ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời đầy sao, nhẹ giọng nói:"Ta sẽ kể cho ngươi một chuyện xưa! Sau khi nghe xong, ngươi sẽ hiểu vì sao lúc nãy ta lại như vậy!"
Mười một giờ tối, Tiêu tân đưa Hoa Phỉ Nhi về nhà. Hắn rột cuộc là đã kể đến chuyện xưa gì ngoài trừ hai người ( thêm thằng tác giả nữa) còn lại không một ai biết được.
Buổi tối hôm đó, Hoa Phỉ Nhi mất ngủ, đôi mắt tràn đầy u buồn và bi thương liên tục xuất hiện trước mắt nàng . Nàng đột nhiên phát hiện ra Tiêu Tân không có chút nào xấu xí. Tại khuôn mặt kia, nhất địch tồn tai nhiều câu khiến cho người khác cảm thấy xúc động.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba