Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #41  
Old 02-06-2008, 07:54 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 42

Di Tình Bạc Phận


Từ lúc chia tay vá»›i Nguyên Thiên Phục trong sá»± há» hững của gã, tâm tÆ° Má»™c Kiến Bình vô cùng bứt rứt và bá»±c dá»c. Nàng tức vì sá»± há» hững của Tàn Hồn Ma Äao, và cÅ©ng tức cho mình sao lại để tình cho con ngÆ°á»i vô tâm vô tình nhÆ° gã. NhÆ°ng càng tức Thiên Phục bao nhiêu thì lại càng nhá»› đến gã bấy nhiêu. Có đôi lần Má»™c Kiến Bình Ä‘á»™c ẩm má»™t mình đặng cố dùng men say để quên con ngÆ°á»i vô tâm vô tình đó, nhÆ°ng càng muốn quên thì lại càng nhá»›.
Kiến Bình ngồi trên má»™t ghá»nh đá, nhìn bóng mình in trên làn nÆ°á»›c trong vắt nhÆ° má»™t tấm gÆ°Æ¡ng. Nàng nhìn mình mà tá»± rủa mình:
− Kiến Bình, sao ngÆ°Æ¡i ngu quá vậy? Tại sao ngÆ°Æ¡i lại yêu con ngÆ°á»i vô tâm vô tình đó?
Äáng ra ngÆ°Æ¡i phải căm ghét gã má»›i đúng chứ.
Nàng ném má»™t hòn đá xuống cái bóng của mình in trên mặt nÆ°á»›c. Chiếc bóng Má»™c Kiến Bình tan ra bởi sá»± xáo trá»™n của mặt nÆ°á»›c rồi nó lại tụ vá».
Kiến Bình nhìn bóng mình nói tiếp:
− Ta tức ngươi lắm.
Nàng đập tay xuống má»m đá:
− Thiên Phục, sao ngươi lại vô tình với Kiến Bình này chứ? Ngươi có biết Mộc Kiến Bình này yêu ngươi như thế nào không? Ngươi chẳng bao giỠnghĩ đến ta mà chỉ ta nghĩ đến ngươi mà thôi.
Nàng ôm đầu rũ rượi nói:
− Ta ghét ngươi lắm. Nhưng ta không sao quên ngươi được. Ta yêu ngươi... nhưng sao ta càng hận lại càng yêu?
Nàng gào lên:
− Trá»i Æ¡i! Sao nhÆ° ta muốn phát cuồng vậy nè? Nguyên Thiên Phục... tại sao? Tại sao ngÆ°Æ¡i lại há» hững vá»›i ta chứ? Biết thế này thì ta thà chết cho rồi. Chứ đâu cần đến sá»± cÆ°u mang của ngÆ°Æ¡i.
Nàng đạp chân xuống nước.
Kiến Bình buông má»™t tiếng khóc tức tưởi. Äôi thu nhãn long lanh của nàng nhìn xuống mặt nÆ°á»›c nhÆ° nhìn vào má»™t cõi hÆ° vô nào đó. Nàng thổn thức nói:
− Thiên Phục, ta sẽ chết và sẽ thành ma, đặng ám ngÆ°Æ¡i suốt cuá»™c Ä‘á»i này. Nhất định ta sẽ thành ma, thành quá»· ám ngÆ°Æ¡i suốt cuá»™c Ä‘á»i này.
Cùng vá»›i sá»± thổn thức đó, tâm tưởng của nàng nảy sinh ý niệm tá»± vẫn là có thể quên được Nguyên Thiên Phục. Nàng nhìn bóng mình in trong làn nÆ°á»›c trong suốt nhÆ° ngá»c lÆ°u ly, nhá» giá»ng nói:
− Mình sống trên Ä‘á»i này để làm gì nữa?
Kiến Bình nói xong dợm ngÆ°á»i toan buông mình rÆ¡i xuống Äá»™ng Äình Hồ. Chính vào lúc khoảng khắc cuối cùng thì hai bá» vai của nàng được ngÆ°á»i nào đó giữ lại, rồi má»™t tiếng nói thật ôn nhu từ từ cất lên ngay sau lÆ°ng nàng:
− Bất cứ chuyện gì trên cõi Ä‘Æ¡i này Ä‘á»u có thể giải quyết được, sao tiểu thÆ° lại phí hoài tuổi thanh xuân, và tấm thân đáng giá ngàn vàng để Ä‘i tìm cái chết?
Giá»ng nói của nam nhân kia nhÆ° có má»™t sức thuyết phục buá»™c Má»™c Kiến Bình dù đã có ý định quyên sinh vẫn phải quay đầu nhìn lại.
Äập vào mắt nàng là má»™t khuôn mặt nho nhã, thÆ° sinh. Hai mắt sâu, chân mày lưỡi kiếm, bá» môi má»ng nhÆ°ng thật là cân đối hoàn hảo. Khi chạm mắt vào chân diện dung của nho sinh tuấn tú, Má»™c Kiến Bình vô hình trung liên tưởng ngÆ°á»i này vá»›i Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục. Dung diện tuấn tú, anh hào của hai ngÆ°á»i có thể ví bên tám lạng, bên ná»­a cân.
Nho sinh công tá»­ mỉm cÆ°á»i vá»›i nàng. Nụ cÆ°á»i của y trông thật khả ái và tạo trong nàng má»™t sá»± khích lệ rất khó diá»…n tả.
Y nói:
− Những gì tại hạ nói ra Ä‘á»u xuất phát từ cái tâm chân thành, mong tiểu thÆ° nghÄ© lại.
Kiến Bình nhìn gã, bất giác hai gò má ửng hồng vì thẹn. Nàng lí nhí nói:
− Sao công tá»­ không để ta được chết đặng trút bá» tất cả những phiá»n muá»™i trong cõi nhân thế bá»™i bạc này?
Nho sinh lắc đầu:
− Tiểu thư không quý bản thân mình à?
Y rá»i ánh mắt sâu thẳm vào mặt Kiến Bình. Miệng Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i khích lệ rồi nói tiếp:
− Tại hạ đâu thể để cô nÆ°Æ¡ng tá»± hủy tấm thân cành vàng lá ngá»c được. Nếu có chuyện gì không thể lý giải được, cô nÆ°Æ¡ng cứ nói ra, biết đâu tại hạ lại giúp được cho cô nÆ°Æ¡ng.
Kiến Bình bặm môi, lắc đầu:
− Chuyện của ta khó nói lắm.
− Không nói được thì cô nÆ°Æ¡ng cứ khóc. NgÆ°á»i ta khóc sẽ vÆ¡i những Ä‘iá»u phiá»n muá»™n trong cõi nhân gian này đó. Khóc cÅ©ng là cách để khiến tâm hồn mình trở nên khuây khá»a.
− Ta không khóc được nữa, mà chỉ muốn chết thôi.
Nho sinh nhìn nàng lắc đầu:
− Chết chẳng giải quyết được chuyện gì hết. Cô nÆ°Æ¡ng hãy tin tại hạ Ä‘i. Äã sinh ra được làm ngÆ°á»i thì bất cứ ai cÅ©ng muốn sống chứ chẳng ai muốn Ä‘i tìm cái chết.
− Kiến Bình này khác ngÆ°á»i ta.
Nho sinh nhún vai:
− Tiểu thÆ° cÅ©ng giống nhÆ° tại hạ. Chỉ khác có má»™t Ä‘iá»u, tiểu thÆ° là nữ nhân, còn tại hạ là nam nhân. Nữ nhân thì yếu Ä‘uối má»m mại nhÆ° má»™t nhành liá»…u, còn nam nhân thì cứng rắn, hào khí hừng há»±c nhÆ° đỉnh Thái SÆ¡n.
Nho sinh lại mỉm cÆ°á»i:
− Nếu có chuyện buồn, tại hạ và tiểu thÆ° sẽ cùng đối ẩm vá»›i nhau. Chúng ta sẽ uống thật say, khi đã say rồi thì chẳng còn biết những phiá»n muá»™n ở trên Ä‘á»i.
− Công tử muốn uống rượu với ta?
Nho sinh gật đầu:
− Nếu cô nÆ°Æ¡ng vì sá»± phiá»n muá»™n trong cõi nhân thế này để tìm đến cái chết thì tại hạ ngược lại vá»›i tiểu thÆ°.
− Ngược như thế nào?
− Tại hạ cÅ©ng có chuyện phiá»n muá»™n, nhÆ°ng chẳng bao giá» nghÄ© đến việc phí hoài sinh mạng mình. Tại hạ sẽ Ä‘i tìm men say, uống thật say để quên phiá»n muá»™n. Rồi thá»i gian trôi qua, những Ä‘iá»u phiá»n muá»™n chẳng còn là gì trong cuá»™c Ä‘á»i của tại hạ. Nhận ra cái lẽ đó, tại hạ má»›i không muốn tiểu thÆ° phí hoài cái mạng của mình.
Giá»ng nói của nho sinh thật ôn nhu và từ tốn, tiá»m ẩn trong giá»ng nói là má»™t sức truyá»n cảm thuyết phục, buá»™c ngÆ°á»i nghe không khá»i vẩn vÆ¡.
Kiến Bình nhìn nho sinh nói:
− Công tá»­ có chuyện phiá»n muá»™n?
− Tại hạ có rất nhiá»u. Äã sống trong cõi nhân thế này thì có biết bao nhiêu Ä‘iá»u phiá»n muá»™n, nhÆ°ng tại hạ đã chôn tất cả sá»± phiá»n muá»™n Æ°u hoài vào ký ức rồi.
Kiến Bình nhướng mày:
− Thật không?
Nho sinh gật đầu:
− Không có gì khó, ngoại trừ bản thân mình làm khó cho mình mà thôi.
Kiến Bình lấp lá»­ng há»i:
− Ta muốn quên Ä‘i tất cả những Ä‘iá»u phiá»n muá»™n trong cõi nhân gian này, nhÆ°ng không làm sao quên được, công tá»­ có thể chỉ cho tôi cách quên sầu của công tá»­ không?
− Tất nhiên là được, nếu tiểu thÆ° muốn quên phiá»n toái Æ°u tÆ° và ná»—i niá»m sầu muá»™n.
Kiến Bình gật đầu:
− Ta muốn lắm.
Nàng nhìn xuống mặt nÆ°á»›c Äá»™ng Äình Hồ:
− Chính vì quá ưu tư, sầu muộn mà ta quyết định từ bỠcõi nhân thế này.
− Tiểu thư thật là đa cảm.
Kiến Bình quay lại nho sinh phong lưu tuấn tú:
− Ta chưa biết ngoại danh của công tử.
Nho sinh cÆ°á»i mỉm:
− Tại hạ chẳng có cái danh hào hùng nhÆ° Quá»· Kiếm Khách, Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục, hay chí ít cÅ©ng nhÆ° tổng trại chủ lục lâm bảy mÆ°Æ¡i hai trại Chữ Hào Thiên.
Nho sinh buông một tiếng thở dài:
− Nói ra tại hạ chỉ hổ thẹn mà thôi. Nếu không được ông tạo ban phát cho chân diện dung thì có lẽ tại hạ chẳng có cái tên gì trong cõi nhân thế này để đua tranh với thiên hạ.
− Công tử bi quan?
Nho sinh lắc đầu:
− Sao lại bi quan. Nói ra nhÆ° thế để tiểu thÆ° thấy tại hạ đây cÅ©ng có Ä‘iá»u phiá»n muá»™n Æ°u tÆ°, nhÆ°ng sá»± phiá»n muá»™n đó đã được tại hạ chôn vùi vào ký ức, để chấp nhận cái tên há» ban phát cho tại hạ.
− Thiên hạ đặt cho công tử ngoại danh gì vậy?
− Nói ra tiểu thÆ° đừng cÆ°á»i đấy nhé.
− Ta đâu dám vô lá»… vá»›i ngÆ°á»i đã cứu sinh mạng ta.
Nàng nhìn nho sinh.
Nho sinh cũng nhìn nàng.
Vô hình trung ánh mắt của hai ngÆ°á»i chạm thẳng vào nhau. Thậm chí trong con ngÆ°Æ¡i Ä‘en lay láy của Kiến Bình hiện rõ diện dung của nho sinh. Äiá»u đó khiến hai má nàng nóng bừng vì thẹn.
Nho sinh mỉm cÆ°á»i vá»›i Kiến Bình, từ tốn cất giá»ng thật êm ái truyá»n cảm:
− Tại hạ há» Hạ, tục danh Hàn Quang. Còn ngoại danh mà thiên hạ gắn cho tại hạ chỉ có bốn chữ Ngá»c Diện ThÆ° Sinh.
Hạ Hàn Quang mỉm cÆ°á»i há»i nàng:
− Không biết thiên hạ gắn cho tại hạ ngoại danh đó là đúng hay sai, nhÆ°ng khi nhắc đến nó, tại hạ cảm thấy đó là sá»± phiá»n muá»™n.
Y buông má»™t tiếng thở dài nghe thật là ảo não. Sau tiếng thở dài ảo não, Hạ Hàn Quang lại Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i thật tÆ°Æ¡i. Y nói:
− Mà thôi, cần gì chúng ta lại phải phiá»n muá»™n vì những chuyện vẩn vÆ¡ của giang hồ.
Tại hạ và tiểu thư sẽ tìm quên trong men say.
− Men say?
Hạ Hàn Quang gật đầu:
− Khi đã say thật say thì chẳng khác gì một xác chết chỉ biết thở và thần thức thì đã chết.
Thần thức chết thì phiá»n muá»™n cÅ©ng chẳng còn.
− Ta cũng đã từng uống rượu để quên.
− Một mình tiểu thư?
Kiến Bình gật đầu:
− Nếu tiểu thÆ° chỉ Ä‘á»™c ẩm thôi thì sao có thể say được. Khi Ä‘á»™c ẩm, ngÆ°á»i ta khó say lắm. Uống rượu mà không say thì sá»± phiá»n muá»™n càng phiá»n muá»™n hÆ¡n, buồn càng buồn hÆ¡n.
Y mỉm cÆ°á»i lắc đầu:
− Chỉ vì Ä‘á»™c ẩm mà tiểu thÆ° má»›i quyết phí hoài tấm thân quy nhÆ° ngá»c nhÆ° vàng dÆ°á»›i Äá»™ng Äình Hồ?
Hạ Hàn Quang lại thở dài:
− Tại hạ cũng có lúc đã từng như tiểu thư.
− Hạ công tử đã từng như ta sao?
Hạ Hàn Quang gật đầu:
− Khi tại hạ bị cuốn vào chuyện thị phi trên giang hồ thì chỉ biết độc ẩm. Nhưng càng uống thì lại càng buồn hơn bởi những chuyện thị phi đó. May gặp được kỳ nhân Thần Hành Di Cái lão thâu nhi mới nghiệm được phương cách đối ẩm tìm men say để lãng quên.
Kiến Bình nhướng mắt:
− Hạ công tử đã quen với Thần Hành Di Cái lão thâu nhi?
− Mộc tiểu thư cũng biết lão bằng hữu của tại hạ?
Kiến Bình lắc đầu:
− Ta sao có thể quen được với lão kỳ nhân Thần Hành Di Cái được.
Hạ Hàn Quang nhìn nàng:
− Không quen với Thần Hành Di Cái lão thâu nhi sao tại hạ nhắc đến ngoại danh Thần Hành Di Cái thì tiểu thư lại sửng sốt?
Kiến Bình ấp úng.
Hạ Hàn Quang nói tiếp:
− Có phải chính Thần Hành Di Cái lão bằng hữu đã khiến tiểu thÆ° phiá»n muá»™n?
Kiến Bình vừa khoát tay vừa lắc đầu:
− Không... Không... Hạ công tá»­ nghÄ© lầm rồi. Ta chÆ°a má»™t lần diện kiến vá»›i lão thâu nhi thì sao có sá»± phiá»n lòng đối vá»›i lão chứ.
− Nghe tiểu thÆ° nói nhÆ° vậy, tại hạ thật yên tâm. Nếu đúng lão thâu nhi bằng hữu làm phiá»n tiểu thÆ° thì nhất định tại hạ phải tìm lão há»i cho ra lẽ.
Kiến Bình nhìn Hạ Hàn Quang:
− Hạ công tá»­ là bằng hữu vá»›i Thần Hành Di Cái lão thâu nhi vậy ắt biết má»™t ngÆ°á»i?
− Tiểu thư muốn nói đến ai?
− Ta muốn nói đến Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Vẻ mặt khôi ngô anh tuấn của Hạ Hàn Quang sa sầm lại. Y lập lại lá»i nói của Má»™c Kiến Bình:
− Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục?
Kiến Bình gật đầu.
Hạ Hàn Quang há»i tiếp:
− Tiểu thÆ° quen biết vá»›i Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục?
− Y cũng là bằng hữu với lão thâu nhi.
Hạ Hàn Quang gật đầu:
− Äúng đúng! Nguyên Thiên Phục quen vá»›i lão thâu nhi, và tất nhiên y cÅ©ng là bằng hữu vá»›i tại hạ. NhÆ°ng giữa tại hạ và Thiên Phục không có đặng tình tri ká»· bởi sá»± lãnh cảm của gã.
− Hạ công tử cũng nhận ra sự lãnh cảm của Nguyên Thiên Phục ư?
Hạ Hàn Quang thở dài, rồi nhìn Kiến Bình nói:
− Má»™t Ngá»c Diện ThÆ° Sinh vô danh tiểu tốt nhÆ° tại hạ thì sao có thể bì vá»›i má»™t đại Ä‘ao thủ kỳ tài nhÆ° Nguyên Thiên Phục. Chính vì lẽ đó mà giữa tại hạ và Thiên Phục là má»™t khoảng cách xa vá»i vợi.
Y bâng quÆ¡ nhìn ra ngoài Äá»™ng Äình Hồ:
− Tại hạ đoán không lầm, chính Thiên Phục đã khiến cho Mộc tiểu thư tìm cái chết?
Kiến Bình nhìn Hạ Hàn Quang, khẽ gật.
Hạ Hàn Quang thở ra:
− Tại hạ cũng đã từng tìm đến cái chết chỉ vì Thiên Phục.
Kiến Bình sửng sốt:
− Vậy sao?
Hạ Hàn Quang gật đầu:
− Có lẽ ý trá»i nên tại hạ má»›i gặp được Má»™c tiểu thÆ°. Hai kẻ xa lạ có cùng má»™t ná»—i Æ°u tÆ° vá» ngÆ°á»i thứ ba Nguyên Thiên Phục.
Hạ Hàn Quang lại mỉm cÆ°á»i. Nụ cÆ°á»i cÅ©ng thật tÆ°Æ¡i và thật quyến rÅ©, trong đó có sá»± khích lệ đối vá»›i ngÆ°á»i đối diện.
− Chúng ta sẽ tìm quên trong men rượu. Tại hạ Ä‘oán chắc tiểu thÆ° sẽ quên Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
− Ta chỉ sợ không quên được thôi.
− Thiên Phục cÅ©ng nhÆ° bao ngÆ°á»i khác, khi say tiểu thÆ° sẽ quên y nhÆ° tại hạ đã từng quên Thiên Phục.
Hạ Hàn Quang bÆ°á»›c đến bên Kiến Bình, nhá» giá»ng từ tốn nói:
− Một xác chết khi sống lại sẽ bắt đầu cuộc sống khác. Tất cả những ưu tư của kiếp này chỉ còn là dĩ vàng xa xôi mịt mù.
− Ta muốn được nhÆ° vậy. Khởi đầu má»™t kiếp sống khác trong thân pháp cÅ© để mãi mãi nhÆ° má»™t ngÆ°á»i xa lạ vá»›i Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Hạ Hàn Quang mỉm cÆ°á»i:
− Biết đâu chừng những gì Mộc tiểu thư muốn sẽ trở thành sự thật.
Hạ Hàn Quang thở ra rồi hÆ°á»›ng mắt nhìn ra ngoài Äá»™ng Äình Hồ. Y lẩm nhẩm nói:
− Một Giãn Hoa Tiên Tử Mộc Kiến Bình mà Thiên Phục còn lạnh nhạt thỠơ. Quả là vô lý quá.
Nghe Hàn Quang nói Má»™c Kiến Bình buá»™t miệng há»i:
− Hạ công tử biết ta?
− Tại hạ là bằng hữu của Thiên Phục nên phải biết Mộc tiểu thư chứ. Tại hạ đã để tâm đến tiểu thư từ lúc nàng còn ở Hàm Thành.
− Hạ công tử theo dõi ta à?
Hàn Quang lắc đầu:
− Tại hạ không theo dõi tiểu thÆ°, mà chỉ sợ nàng tìm đến má»™t cái chết oan uổng bởi sá»± nhạt nhẽo cao ngạo của ngÆ°á»i bằng hữu há» Nguyên.
Hạ Hàn Quang quay lại nhìn thẳng vào đáy mắt Mộc Kiến Bình:
− Chúng ta có cùng má»™t ná»—i Æ°u tÆ°, phiá»n muá»™n, hay có cùng má»™t cái tâm của những con ngÆ°á»i nhá» bé bị ngÆ°á»i trong nhân thế bá» rÆ¡i. Chỉ có men say má»›i Ä‘Æ°a hai chúng ta trở vá» vá»›i chính mình mà quên Ä‘i con ngÆ°á»i đã đẩy chúng ta xuống tận cùng ná»—i Æ°u tÆ°, sầu não.
Những gì Hạ Hàn Quang thốt ra cùng vá»›i giá»ng nói từ tốn êm ái khiến cho Kiến Bình cảm thấy tâm hồn mình khuây khá»a phần nào.
Nàng bất giác nghĩ thầm:
− “Tại sao Thiên Phục không có được những lá»i an ủi vá»›i mình nhÆ° Hạ Hàn Quang?â€.
Chính ý niệm đó buá»™c nàng buông má»™t tiếng thở ra rồi nhìn ra ngoài mặt hồ Äá»™ng Äình mênh mông.
− Có lẽ Hạ công tá»­ nói đúng. Chỉ có men say má»›i khiến chúng ta chóng quên con ngÆ°á»i cao ngạo vô tâm vô tình Nguyên Thiên Phục.
− Tại hạ sẽ khoản đãi tiểu thư một bữa thật say.
Kiến Bình nhìn Hạ Hàn Quang. Cho đến lúc này, tâm tình của nàng có một cảm giác rộn ràng thật khó tả. Nàng cảm thấy mến mến Hạ Hàn Quang.
Hạ Hàn Quang mỉm cÆ°á»i:
− Tiểu tÆ°, Hồ Äá»™ng Äình hôm nay thật đẹp.
Kiến Bình gật đầu:
− Nếu không có Hạ công tá»­ thì ta đâu kịp nhận ra vẻ đẹp của Hồ Äá»™ng Äình.
Má»™t chiếc thuyá»n nan từ từ chèo đến chá»— hai ngÆ°á»i. Gã phu thuyá»n gầy nhom, cao nhóng trông tợ má»™t cây tre miá»…u biết cá»­ Ä‘á»™ng, hÆ°á»›ng mÅ©i thuyá»n vá» phía há».
Hạ Hàn Quang nhìn gã phu thuyá»n trên miệng Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i thật tÆ°Æ¡i.
Y nói:
− Huynh đài, trên thuyá»n có sẵn có rượu chứ?
Gã phu thuyá»n gật đầu:
− Da... Trên thuyá»n lúc nào cÅ©ng có sẵn rượu, khách nhân có uống ba ngày cÅ©ng không hết.
− Tốt lắm!
Hạ Hàn Quang nhìn lại Kiến Bình:
− Chúng ta xuống thuyá»n chứ?
Nàng khẽ gật đầu.
Hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c xuống thuyá»n. Hạ Hàn Quang quay lại gã phu thuyá»n:
− Huynh đài...
− Khách nhân có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
− Tại hạ thuê cả con thuyá»n của huynh đài để được rong ruổi khắp má»i nÆ¡i trên mặt nÆ°á»›c Äá»™ng Äình Hồ.
− Nếu khách nhân có ý như vậy, xin cho tiểu nhân hai nén vàng ròng.
Hạ Hàn Quang gật đầu, lấy trong thắt lÆ°ng ra hai nén vàng nhét vào tay gã phu thuyá»n.
Y từ tốn nói tiếp:
− Nếu có dịp gặp lại tại hạ sẽ tặng thêm cho huynh đài.
Gã phu thuyá»n ôm quyá»n xá dài Hạ Hàn Quang rồi bÆ°á»›c lên bá». Y đẩy chiếc thuyá»n nan tách ra khá»i bá». Hồ Äá»™ng Äình có chu vi trên nghìn dặm, nên chiếc thuyá»n nan trông tợ nhÆ° má»™t chiếc lá bé xíu dập dá» trôi.
Kiến Bình nhìn Hạ Hàn Quang nói:
− Hạ công tá»­ sao lại nhã hứng chuốc cá»±c nhá»c vào thân? Không có gã phu thuyá»n thì công tá»­ phải chèo thuyá»n đó chú ta không biết chèo đâu.
− Hai ngÆ°á»i chúng ta trên má»™t chiếc thuyá»n không thoải mái hÆ¡n có ngÆ°á»i thứ ba à?
Hạ Hàn Quang vừa nói vừa cầm lấy đôi chèo bÆ¡i thoăn thoắt Ä‘Æ°a chiếc thuyá»n nan nhá» bé tiến ra xa bá» hÆ¡n. Y vừa chèo vừa nói:
− Nếu tại hạ mãi mãi cầm chèo để được Giãn Hoa Tiên Tá»­ Má»™c Kiến Bình ngao lãm khắp miá»n sông nÆ°á»›c Trung Nguyên, đó là má»™t vinh hạnh và may mắn đối vá»›i tại hạ.
Kiến Bình thẹn mặt:
− Ta đâu dám để Hạ công tá»­ phiá»n lòng.
Con thuyá»n càng lúc càng xa bá» cho đến khi nó chỉ còn là cái chấm Ä‘en trên mặt nÆ°á»›c mênh mông vô tận.
Hạ Hàn Quang buông đôi chèo, len vào trong khoang. Y nhìn Kiến Bình:
− Trên con thuyá»n bập bá»nh trên mặt hồ Äá»™ng Äình, tiểu thÆ° và tại hạ là hai kẻ thoát tục, không bị những Ä‘iá»u thị phi chốn nhân gian làm ô uế tâm hồn.
Hạ Hàn Quang vừa nói vừa rót ra hai chiếc chén sành. Y bưng một chén đưa qua Kiến Bình:
− Má»i tiểu thÆ°.
Kiến Bình đón lấy chén rượu nhìn Hạ Hàn Quang:
− Má»i Hạ công tá»­.
Hai ngÆ°á»i uống cạn số rượu trong chén, Hạ Hàn Quang vừa đặt chén xuống sàn thuyá»n vừa nhìn Kiến Bình ngân nga ngâm má»™t bài phú:
− “Sầu hỡi kìa ai khéo bảo mày Äem mình len lá»i đến song mây Dục ngÆ°á»i ná»­a giấc thêm ngao ngán Trêu khách năm canh những tỉnh say Tá» biết trò kia dà định đấy Nếu Ä‘em sầu ấy buá»™c vào dây Xanh xanh tiếc nhẽ tháng ngày mau Bể ái nguồn ân những ở đâu Mấy tiếng nỉ non ve cách bức Má»™t đôi dìu dắt én bên lầu Ná»—i mình trằn trá»c má»™t mình hay Biết mượn ai mà dở hận thay Vì biết rằng xÆ°a duyên phận thế Thì chi đến ná»—i nÆ°á»›c non này Trông hoa lại thẹn không làm dáng Thấy cảnh thêm buồn khó nhẹ khuây.â€.
Ngâm xong bài phú đó, Hạ Hàn Quang lại chuốc rượu ra chén. Y bÆ°ng chén há»i Kiến Bình:
− Tiểu thư nghĩ như thế nào vỠbài phú đó?
Kiến Bình nhìn Hàn Quang:
− Bài phú kia là để dành cho những ngÆ°á»i nhÆ° Hạ công tá»­ và ta.
Hàn Quang mỉm cÆ°á»i rồi ôn nhu nói:
− Äã lâu lắm rồi tại hạ không bao giá» ngâm bài phú Sầu Nhân, nhÆ°ng hôm nay cao hứng ngâm nó để gợi lại ná»—i sầu muá»™n hôm nào. Nếu có ngâm dở quá tiểu thÆ° đừng chê nhé.
Kiến Bình lắc đầu:
− Tại sao Kiến Bình lại chê chứ? Không khen thì thôi, mà quả thật bất cứ ai mà nghe giá»ng ngâm của Hạ công tá»­ Ä‘á»u phải chạnh lòng, ngao ngán vá»›i thế thái nhân tình.
− Tiểu thÆ° đã nói vậy thì tại hạ má»i tiểu thÆ° má»™t chén nữa.
Hai ngÆ°á»i lại uống cạn số rượu trong chén. Qua từng chén rượu, Kiến Bình cảm thấy càng lúc đầu óc mình càng lâng lâng. Dung diện của nàng đã Ä‘á» gấc nhÆ° má»™t trái mận chính.
Nàng nhìn Hạ Hàn Quang bằng cặp thu nhãn lá» Ä‘á», mệt má»i rồi lí nhí nói:
− Hạ công tử... ta bắt đầu say rồi đó.
− Biết mình say tất chÆ°a say. Nếu chÆ°a say thì tiểu thÆ° vẫn chÆ°a thể quên những ná»—i Æ°u tÆ° phiá»n toái trong chốn nhân thế này.
Kiến Bình gật đầu, lí nhí nói:
− Hạ công tử nói đúng... Mình phải uống thật say để quên. Say để chẳng nhớ gì cả. Say để chẳng bao giỠbiết nghĩ, biết yêu. Ta sẽ hóa thân thành một xác chết chỉ biết thở mà thôi.
Hạ Hàn Quang rót rượu ra chén của nàng:
− Má»i tiểu thÆ°.
Kiến Bình đón lấy chén rượu uống cạn rồi đặt chén xuống bàn. Trong khi Hạ Hàn Quang chỉ nhấp má»™t ngụm nhá», miệng Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i thật tÆ°Æ¡i.
Kiến Bình ngất ngưỡng lắc lÆ° theo sá»± chòng chành của chiếc thuyá»n nan bé bá»ng.
Nàng nói:
− Hạ huynh biết vì sao Kiến Bình buồn đến ná»—i muốn trầm mình xuống Hồ Äá»™ng Äình không?
− Nữ nhân có cái buồn lá»›n nhất, buồn sâu nhất là khi yêu chẳng được ngÆ°á»i mình yêu đáp tình.
Kiến Bình nhìn Hạ Hàn Quang, cố nhướng to đôi thu nhãn:
− Sao Hạ huynh biết rành quá vậy? Hạ huynh... Hạ huynh nói đúng đó. Ta Æ°u tÆ° phiá»n não bởi vì yêu mà không được ngÆ°á»i mình yêu đáp lại tình.
Nàng lắc đầu qua lại:
− Buồn lắm... Buồn không bút má»±c nào tả xiết được. Có lẽ trên Ä‘á»i này cái buồn nhất chính là bị hất hủi tình yêu.
Nàng gục đầu xuống khoang thuyá»n, hay đúng hÆ¡n, men rượu khiến nàng không giữ thẳng được thế ngồi lúc ban đầu.
Hạ Hàn Quang đặt tay lên bá» vai Kiến Bình, ôn nhu há»i:
− Mộc Kiến Bình đã yêu ai?
Nàng ngẩng lên nhìn Hạ Hàn Quang, lí nhí nói:
− Ta yêu Nguyên Thiên Phục. Nhưng giỠđây ta hận Thiên Phục lắm. Dù yêu, dù hận, nhưng không biết sao, ta không thể quên y được.
Hạ Hàn Quang mỉm cÆ°á»i nói:
− Khi yêu bằng cả trái tim và thể xác thì làm sao quên được ngÆ°á»i mình yêu. Huynh chỉ có thể chia sẻ ná»—i buồn vá»›i nàng mà thôi.
Hai bá» mi của nàng đã bắt đầu nặng trÄ©u, tai thì lùng bùng chẳng nghe được trá»n câu nói của Hạ Hàn Quang.
Nàng lí nhí nói:
− Buồn... buồn lắm...
− Uống thêm má»™t chén nữa, nàng sẽ cảm thấy ná»—i buồn vÆ¡i dần. Äừng để dung nhan ủ dá»™t phai tàn bởi chữ tình quá nặng, chữ yêu đày Ä‘á»a.
Kiến Bình mơ hồ đón lấy chén rượu rồi ngửa cổ đổ vào miệng. Nàng nấc khẽ một tiếng, khoát tay:
− Ta uống hết nổi rồi.
Nàng vừa nói vừa cố nhướng mắt nhưng không làm sao nhấc nổi hai bỠmi. Lúc này nàng có cảm giác mi mắt mình như có hai khối chì nặng ngàn cân kéo trịt xuống.
Kiến Bình gắng gượng lại vá»›i cÆ¡n say, nhÆ°ng cuối cùng không sao gượng nổi, đành ngả lÆ°ng nằm xuống sàn khoang chiếc thuyá»n nan. MÆ¡ màng trong má»™t giấc má»™ng nàng thổn thức nói:
− Thiên Phục... ta yêu chàng mà... Thiên Phục... đừng hắt hủi Kiến Bình để Kiến Bình phải sầu muộn ưu hoài vì yêu huynh.
Nghe Kiến Bình nói, Hạ Hàn Quang chỉ Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i mỉm. Y nhìn Kiến Bình Ä‘ang nằm sóng soài trÆ°á»›c mặt nhún vai nói:
− Hạ Hàn Quang này chẳng lẽ không đáng để nàng đặt một chữ tình sao? Ta cũng có thể thay Thiên Phục hóa giải nỗi sầu muộn trong tâm tưởng của nàng mà.
Hạ Hàn Quang vừa nói vừa ngồi xuống bên Mộc Kiến Bình. Y vuốt nhẹ gò má nàng:
− Giãn Hoa Tiên Tá»­, ta thấy nàng đẹp lắm. Má»™t đóa hoa tuyệt sắc, má»™t thân hình dong dá»ng, má»™t làn da mịn màng. Hạ Hàn Quang đâu thể nào bá» qua tấm thân kiá»u diá»…m thÆ°á»›t tha này được.
Y vừa nói vừa kéo hai ống tay áo xiêm y của Kiến Bình, mắt chằm chằm nhìn vào cơ thể nàng. Tay Hàn Quang vừa ve vuốt cánh tay trắng nõn nà của Kiến Bình vừa nói:
− Nguyên Thiên Phục không biết tận hưởng tạo vật của tạo hóa, còn ta thì khác. Hạ Hàn Quang biết tận hưởng cái đẹp của nàng.
Trong khi Hạ Hàn Quang nói thì Kiến Bình luôn miệng thốt tên Nguyên Thiên Phục.
Có lẽ trong giấc nồng của men say, nàng cảm thấy rõ chân diện dung của ngÆ°á»i mình yêu nên má»›i thốt ra những tiếng gá»i yêu thÆ°Æ¡ng và há»n dá»—i.
Mặc nhÆ° không nghe những lá»i thổn thức của Giãn Hoa Tiên Tá»­ Má»™c Kiến Bình, Hạ Hàn Quang bình thản vuốt ve tấm thân mỹ nữ của nàng cho đến khi cÆ¡ thể nàng vá»›i những Ä‘Æ°á»ng nét dong dá»ng hiện ra trÆ°á»›c mắt gã công tá»­ há» Hạ.
Ãnh mắt của Hạ Hàn Quang sáng ngá»i đóng Ä‘inh vào tấm thân Kiến Bình. Y nuốt vá»™i miếng nÆ°á»›c bá»t vừa trào lên miệng rồi gục đầu xuống vùng bồng đảo Ä‘ang phập phồng gợi má»i.
...
Con thuyá»n nan chao nghiêng má»™t bên. Mặt nÆ°á»›c hồ Äá»™ng Äình phẳng lỳ không má»™t gợn sóng, thế mà chiếc thuyá»n chao Ä‘á»™ng nhÆ° Ä‘ang chịu sá»± dập dìu của những làn sóng dữ.
Rồi một tiếng rú thốt lên. Tiếng rú của Mộc Kiến Bình, tiếng kêu ai oán và đau đớn.
Tài sản của aspirin

  #42  
Old 02-06-2008, 07:55 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 43

Nợ Tình Tợ Thái Sơn


Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi vừa bưng chén rượu, nhưng chưa kịp uống thì nghe những tiếng lao xao ồn ào trước cửa khách điếm.
Lão cau mày nói với Nguyên Thiên Phục:
− Thật là bực bội. Mỗi khi lão ăn mày gặp được đồng tửu thì lũ tiểu nhân lại làm rộn làm ràng, chẳng còn hứng thú gì nữa.
Thiên Phục nhếch môi nhìn lão:
− Tại lão huynh cứ chú tâm đến chuyện thiên hạ.
− Uống rượu mà ồn ào nhÆ° thế này thì uống làm sao được chứ. Äể lão ăn mày ra Ä‘uổi lÅ© tiểu nhân ngoài kia Ä‘i rồi trở vào uống vá»›i ngÆ°Æ¡i.
− Tùy lão huynh.
Thiên Phục nói xong thá» Æ¡ bÆ°ng chén rượu lên nhấp từng ngụm nhá», mặc nhiên không màng đến sá»± á»’n ào của đám ngÆ°á»i bên ngoài cá»­a.
Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi đứng lên trở bộ quay lưng ra. Lão bước đến ngưỡng cửa khách điếm thì sững sỠnhư gặp phải khắc tinh. Lão đứng như thế một lúc lâu rồi quay ngoắt lại Thiên Phục:
− Lão đệ ra đây xem coi ai nè.
Thiên Phục nhún vai lắc đầu.
Thần Hành Dị Cái sa sầm mặt, rồi Ä‘iểm mÅ©i giày cá» phi thân ra ngoài mái hiên. Lão không sá»­ng sốt sao được khi nhận ra má»™t đám ngÆ°á»i hiếu kỳ Ä‘ang vây quanh Giãn Hoa Tiên Tá»­ Má»™c Kiến Bình.
Nàng bây giỠđã không còn là má»™t trang giai nhân tuyệt sắc nữa mà giống nhÆ° má»™t ngÆ°á»i loạn trí thì đúng hÆ¡n. Mái tóc dài óng ả Ä‘en tuyá»n của hôm nào giá» biến thành má»™t má»› bòng bong, rối bù. Trang y thì rách rÆ°á»›i, bám đầy bụi bẩn, thậm chí có chá»— để lá»™ cả mảng da trắng ngần.
Äôi mắt ngây dại, nàng dáo dác nhìn nhÆ° kẻ chẳng còn hồn vía. Miệng thì rít lên những tiếng ỉ i. Bất ngá» nàng ngÆ°ng bặt những tiếng rên kỳ quái đó, đảo đôi mắt ngá» nghệch nhìn đám khách nhân Ä‘ang vây quanh mình:
− Các ngÆ°á»i sao nhìn ta nhiá»u quá vậy? Ta đẹp lắm phải không? Ta đẹp lắm phải không?
Má»™c Kiến Bình vừa nói vừa uốn éo thân ngÆ°á»i:
− Ta có đẹp lắm không? Các ngÆ°á»i có muốn nhìn thân thể của Giãn Hoa Tiên Tá»­ Má»™c Kiến Bình này không?
Nàng lắc lư cái đầu rồi chẩu hai cánh môi xì dài nói tiếp:
− Các ngÆ°á»i chỉ là má»™t lÅ© dâm đãng đê tiện thôi.
Nàng vặn ngÆ°á»i:
− NhÆ°ng ta không chê các ngÆ°á»i đâu. Ta biết các ngÆ°á»i Ä‘ang muốn vùi hoa dập liá»…u ta mà.
Nàng ngoắc một gã hán nhân đứng ngay trước mặt mình.
Gã bước ra đến trước mặt nàng:
− Nàng thích ta hả?
Mộc Kiến Bình chúm chím hai cánh môi:
− À... Ta thích ngươi đó. Ta yêu ngươi hơn yêu Nguyên Thiên Phục kìa.
Nàng nắm lấy tay gã:
− Nào... chúng ta đến Hồ Äá»™ng Äình thuê má»™t chiếc thuyá»n nan rồi bÆ¡i ra ngoài giữa hồ nè...
Nàng lại uốn éo một cách rồ dại:
− Thuyá»n của chúng ta sẽ trôi bồng bá»nh trên mặt hồ Äá»™ng Äình. Ta sẽ uống rượu thật say... rồi sau đó... rồi sau đó ngÆ°Æ¡i...
Nói đến đây Kiến Bình chợt rú lên lồng lộng:
− A... a... a... a...
Tiếng rú của nàng buộc gã đại hán phải thối lui ba bộ vì ngỡ ngàng và ngạc nhiên.
Y chưa kịp hiểu vì sao Kiến Bình lại rú lên như vậy thì bất thình lình nàng nhảy xổ tới, cong đôi bản thủ quào quào vào mặt gã. Nàng vừa quào vừa rít lên the thé:
− Ta giết ngÆ°Æ¡i... NgÆ°Æ¡i đã hủy hoại Ä‘á»i ta... Hạ Hàn Quang, sao ngÆ°Æ¡i tàn nhẫn nhÆ° vậy? Ta giết ngÆ°Æ¡i.
Bị nàng quào năm vết trên mặt. Gã hán nhân phẫn nộ thét:
− Tiện tỳ cuồng trí, dám hỗn láo với ta ư.
Gã vừa nói vừa giơ cao hữu thủ toan nện một chưởng vào má Kiến Bình. Kiến Bình mặc nhiên chẳng màng đến chưởng pháp của gã hán nhân mà cứ chồm tới cố quào như muốn lột da gã ra thành từng mảnh.
Chưởng pháp của gã hán nhân vỗ xuống nhưng chưa chạm được vào má Kiến Bình thì đã bị trảo công của Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi thộp lại.
Lão vừa thộp trảo công ngăn không cho gã hán nhân tát chưởng vào má Kiến Bình vừa nói:
− Ậy... ậy... không nên... không nên.
Thần Hành Dị Cái dứt lá»i, đảo cổ tay hất nhẹ má»™t cái. Chỉ má»™t cái hất nhẹ đó thôi nhÆ°ng gã hán nhân đã phải thối lui liên tiếp năm bá»™ má»›i trụ lại được.
Lão ăn mày nhìn gã hán nhân nói:
− NgÆ°Æ¡i không thấy nha đầu này bị cuồng trí hay sao mà nỡ đánh ngÆ°á»i ta?
Gã hán nhân sa sầm mặt, gằn giá»ng nói:
− Lão là ai mà dám lên mặt dạy Ä‘á»i ta chứ?
− Lão ăn mày có ngoại danh là Thần Hành Dị Cái.
Gã hán nhân tròn mắt mở to hết cỡ:
− Thần Hành Dị Cái?
Thần Hành Dị Cái gật đầu:
− Hê... Thần Hành Dị Cái... Nếu ngÆ°Æ¡i không tin thì cứ vá» há»i ông cố tổ của ngÆ°Æ¡i, chắc chắn y sẽ biết Gã hán nhân lưỡng lá»± rồi lẩn luôn ra ngoài đám ngÆ°á»i hiếu kỳ Ä‘ang vây quanh.
Gã hán nhân kia lủi đi khiến cho những kẻ hiếu kỳ cũng lần lượt tản ra.
Trong khi Thần Hành Dị Cái Ä‘uổi đám ngÆ°á»i hiếu kỳ thì Má»™c Kiến Bình cứ ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác đảo mắt nhìn láo liêng. Nàng luôn miệng nói:
− Sao các ngÆ°á»i lại Ä‘i mà không ở lại đây? Bá»™ các ngÆ°á»i chán Kiến Bình này rồi à?
Các ngươi không thấy ta đẹp nữa hay sao?
Nàng lắc lÆ° thân mình và dậm chân réo gá»i:
− Äứng lại Ä‘i mà... Ta cho các ngÆ°á»i thấy ta đẹp nhÆ° thế nào nè.
Nàng vừa réo vừa toan xé toạc bộ xiêm y đã rách bươm của mình.
Lão thâu nhi vừa quay lại thấy Kiến Bình toan xé bá» y trang liá»n trổ bí thuật Di Hình CÆ°á»›c Pháp lÆ°á»›t đến bên nàng, vÆ°Æ¡n trảo thá»™p vào hổ khẩu khống chế Kiến Bình.
Kiến Bình nheo mày:
− Ã...
Lão thâu nhi trợn mắt:
− à cái con khỉ!
Kiến Bình hình nhÆ° chẳng để tâm đến câu chá»­i đổng của Thần Hành Dị Cái mà vẹo ngÆ°á»i rồi lòn tả thủ vuốt chiếc cằm lởm chởm những cá»ng râu nham nhở, bất thình lình nàng nhổ luôn má»™t lúc hai cá»ng râu của lão ăn mày.
Thần Hành Dị Cái thốt lên:
− Úi cha... Nha đầu ngươi...
Kiến Bình nhoẻn miệng cÆ°á»i:
− Lão ăn mày già cũng thích ta nữa à?
Lão ăn mày sa sầm mặt cáu gắt há»i:
− Nha đầu bảo ta thích cái gì?
− Thì lão cÅ©ng thích cùng vá»›i ta đến Äá»™ng Äình Hồ, lên chiếc thuyá»n nan uống rượu rồi lão vùi dập thân xác ta.
Nàng vừa nói vừa nheo mắt tủm tỉm cÆ°á»i:
− Công tử đừng làm bộ nhe... ta biết công tử đang rất thích ái ân với ta đó.
Nàng vừa nói vừa kéo tay lão thâu nhi vỠphía mình. Nghe Kiến Bình nói, bị Kiến Bình lôi kéo, Thần Hành Dị Cái thẹn đến đỠmặt.
Lão thét lên:
− Thích cái con khỉ.
Mặc cho lão thét, Kiến Bình vẫn ghịt tay lão:
− Công tá»­ Ä‘i đến Äá»™ng Äình Hồ vá»›i thiếp.
− Nha đầu kéo ta đến Äá»™ng Äình Hồ làm trò cÆ°á»i cho thiên hạ à? Nha đầu Ä‘i vá»›i lão ăn mày này thì có.
Kiến Bình dậm chân:
− Không... ta không Ä‘i vá»›i công tá»­ đâu. Nếu công tá»­ thích thì Ä‘Æ°a thiếp đến Hồ Äá»™ng Äình. Còn không thiếp sẽ Ä‘i tìm Nguyên Thiên Phục à.
Nàng nói xong nhón ngÆ°á»i thét lên lồng lá»™ng:
− Thiên Phục đại ca Æ¡i... Thiên Phục đại ca Æ¡i... Cứu muá»™i vá»›i... muá»™i bị lão công tá»­ tính Hạ Ä‘Æ°a đến hồ Äá»™ng Äình vùi hoa dập liá»…u nè.
Thần Hành Dị Cái nhăn mày:
− Nha đầu... Ngươi có im miệng không?
Kiến Bình giẫy nảy:
− Thiên Phục đại ca ơi... Lão công tử bức hiếp ta nè... Thiên Phục đại ca ơi, cứu muội với.
Lão ăn mày dằn tay nàng, thét lên:
− Im!
Tiếng thét lồng lộng của Thần Hành Dị Cái đập vào thính nhĩ của Kiến Bình. Nàng đang gào thét chợt im bặt nhìn lão bằng hai con mắt mở to ngớ ngẩn.
Nàng dịu giá»ng nói:
− Lão chưởng hiếp đáp ta.
− Ãi dà.
Thần Hành Dị Cái lắc đầu:
− Nha đầu nếu muốn gặp Thiên Phục thì phải ngoan ngoãn, lão sẽ dẫn nha đầu đến gặp y.
Kiến Bình nhướng mày:
− Nguyên Thiên Phục... Nguyên Thiên Phục...
Thần Hành Dị Cái gật đầu:
− Lão phu không nói ngoa với ngươi đâu.
Kiến Bình nghe ba chữ Nguyên Thiên Phục, cứ nhÆ° má»™t phần thần thức phục hồi. Nàng dịu giá»ng nói:
− Thiên Phục đang ở đâu?
Nàng chỉ nói được bấy nhiêu thì bật khóc tức tưởi. Hai hàng lệ đua nhau trào ra bên khóe mắt.
Nàng lẩm nhẩm nói:
− Thiên Phục... Thiên Phục... Huynh đang ở đâu?
Thần Hành Dị Cái thở dài một tiếng:
− Theo lão phu.
Lá»i vừa dứt lão thâu nhi kéo ngay Má»™c Kiến Bình vá» hÆ°á»›ng gian khách Ä‘iếm. Lão dẫn Má»™c Kiến Bình đến trÆ°á»›c mặt Nguyên Thiên Phục. Lão thâu nhi ngỡ đâu khi Thiên Phục gặp Kiến Bình sẽ rất hoan há»· nhÆ°ng ngược lại vá»›i ý niệm của lão Thần Hành Dị Cái, đối diện vá»›i lão là má»™t vẻ lạnh lùng, dá»­ng dÆ°ng nhÆ° trét sáp.
Thần Hành Dị Cái bÆ°ng chén rượu uống má»™t hÆ¡i hết số rượu trong chén, trong khi Má»™c Kiến Bình thì nhìn Tàn Hồn Ma Äao không chá»›p mắt. Chính sá»± si tình cuồng nhiệt của nàng khiến cho thần thức thoáng có sá»± hồi phục khi thu nhãn thu gá»n con ngÆ°á»i mà nàng Ä‘ang suy tưởng, tÆ°Æ¡ng tÆ°.
Thần Hành Dị Cái tằng hắng nói:
− Bằng hữu nhận ra vị cô nương này chứ?
Bình thản rót rượu ra chén, Thiên Phục ngẩng lên nhìn Thần Hành Dị Cái:
− Tại sao lão thâu nhi há»i ta vá» vị cô nÆ°Æ¡ng này?
− Bằng hữu có thể dá»­ng dÆ°ng vá»›i má»™t ngÆ°á»i đã trao trá»n chữ tình cho ngÆ°Æ¡i à?
Thiên Phục nhún vai:
− Có quá nhiá»u nữ nhân trao trá»n chữ tình cho Thiên Phục này, nhÆ°ng cùng vá»›i chữ tình đó là sá»± phiá»n muá»™n mà ta không muốn có.
Lão thâu nhi nhổ một sợi râu, trợn mày nói:
− Nhưng vị cô nương này yêu bằng hữu đến phát cuồng. Ngươi nên nói gì đó để cho cô ta có thể lấy lại thần chứ.
Thiên Phục bưng chén rượu đứng lên. Y nhìn Thần Hành Dị Cái lạnh nhạt nói:
− Có những kẻ yêu đến phát cuồng. Bởi vì hỠchỉ biết yêu mà mất lý trí. HỠđã muốn yêu như thế thì cứ để cho hỠđược yêu, yêu trong sự hoang tưởng cuồng si.
Nghe Thiên Phục nói, lão thâu nhi nghẹn lá»i. Lão không biết dùng lá»i gì để đáp lại câu nói của Thiên Phục, nên hai cánh môi chỉ lép nhép mà không thốt được. Thần Hành Dị Cái bá»±c dá»c quá và theo thói quen nhổ râu. Lần này lão không phải nhổ má»™t cá»ng mà nhổ má»™t lúc hai cá»ng.
− Ãi chà.
Se hai cá»ng râu rồi quẳng Ä‘i, Thần Hành Dị Cái nói:
− Cái gì khiến cho bằng hữu lạnh lùng vá»›i tình yêu nhÆ° vậy chứ? Khi bằng hữu cảm thấy lạnh nhạt vá»›i chữ tình thì trái tim ngÆ°Æ¡i đã biến thành sá»i đá rồi. Bằng hữu biết chứ?
− Ta sống không vì trái tim, mà sống vì thân xác mình.
Những lá»i nói vô tình của Thiên Phục lá»t vào thính nhÄ© Má»™c Kiến Bình chẳng khác nào tiếng sét trá»i vá»— vào tai nàng. Sá»± bình lặng trong tâm tưởng bất giác biến thành cÆ¡n thịnh ná»™ cuồng tâm cuồng trí.
Nàng ôm đầu rú lên lanh lảnh:
Thần Hành Dị Cái hốt hoảng:
− Bằng hữu... Bằng hữu... Ngươi phải làm cái gì chứ để vị cô nương đây có thể bình tâm được.
Trả lá»i lại lão thâu nhi, Tàn Hồn Ma Äao chỉ biểu lá»™ má»—i má»™t Ä‘á»™ng tác nhún vai.
Thần Hành Dị Cái trợn mắt, muốn nói gì nhưng cổ cứ nghẹn lại.
Thiên Phục buông một tiếng thở ra rồi nhạt nhẽo nói:
− Lão huynh đã làm bữa tiệc rượu hôm nay mất vui rồi.
− Thấy vị cô nương này như vậy làm sao lão ăn mày này còn hứng thú mà đối ẩm với bằng hữu.
Hai cánh môi má»ng của Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục lại nhếch lên. Y chầm chậm lắc đầu:
− Nếu lão bằng hữu đã mất hứng uống rượu thì thôi, tiệc rượu ngưng ở đây.
Y đặt chén rượu chưa uống xuống bàn.
Thần Hành Dị Cái lão thâu nhi nhìn Thiên Phục chằm chằm:
− Bằng hữu.
Thiên Phục khoát tay ngăn lá»i lão thâu nhi:
− Ta biết lão định nói gì.
− Bằng hữu không cảm thấy xót xa với một vị cô nương như thế này sao?
− Cũng chẳng giúp ích gì được cho nàng. Giãn Hoa Tiên Tử Mộc Kiến Bình vì yêu mà đánh mất thần trí. Nàng đã muốn như vậy thì được sống trong cõi cuồng si của nàng.
Giãn Hoa Tiên Tử mở to mắt hết cỡ nhìn Thiên Phục.
Y quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng, ôn nhu nói:
− Nàng tá»± biến mình thành má»™t kẻ loạn thần thì chỉ có nàng má»›i biến nàng trở lại sá»± bình thÆ°á»ng ban đầu. Ta chẳng giúp gì được cho nàng đâu.
Thiên Phục vừa dứt lá»i thì Má»™c Kiến Bình chỉ tay vào mặt gã:
− Sao ngươi không để cho ta chết mà lại cưỡng bức ta?
Lão thâu nhi vừa nghe lá»i nói đó thốt ra từ cá»­a miệng của Má»™c Kiến Bình thì lá» hai con ngÆ°Æ¡i nhÆ° đóng Ä‘inh vào mặt Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Lão khắt khe nói:
− Bằng hữu nghe cô ta nói gì chứ?
Thiên Phục không đáp lá»i Thần Hành Dị Cái mà há»i ngược lại Má»™c Kiến Bình:
− Nàng vừa nói ta cưỡng bức nàng?
Kiến Bình ngớ ngẩn một lúc lâu mới lên tiếng:
− Chính ngươi.
Thiên Phục cau mày:
− Sao nàng có thể nói được ra Ä‘iá»u đó?
Gã lắc đầu buông một tiếng thở dài rồi nói:
− Ta cảm thấy chán ngán nàng nhiá»u hÆ¡n nữa khi nàng thốt ra má»™t Ä‘iá»u mà Nguyên Thiên Phục này chÆ°a từng nghÄ© đến chứ đừng nói hành Ä‘á»™ng.
Kiến Bình bật khóc tức tưởi:
− Chính ngÆ°Æ¡i mà... NgÆ°Æ¡i lợi dụng lúc ta cuồng loạn vì yêu Nguyên Thiên Phục đặng cÆ°á»›p Ä‘i sá»± trong trắng của ta. Chính ngÆ°Æ¡i... Thà ngÆ°Æ¡i để ta trầm mình xuống đáy hồ Äá»™ng Äình còn hÆ¡n làm nhục ta. Nếu gặp lại Nguyên đại ca, ta sẽ làm sao đây? Nếu sau này Nguyên đại ca yêu ta thì ta sao đây? NgÆ°Æ¡i hãy để ta chết Ä‘i.
Thần Hành Dị Cái nhìn Thiên Phục:
− Bằng hữu... Lão ăn mày mang máng hiểu ra vì sao Giãn Hoa Tiên Tử Mộc Kiến Bình bị cuồng trí rồi.
Lão nhìn lại nàng, nắm tay Kiến Bình vỗ nhè nhẹ, ôn nhu nói:
− Kiến Bình, hãy nói cho lão biết ngÆ°á»i đó là ai?
Kiến Bình nhìn lão, ngây ngô nặn má»™t nụ cÆ°á»i vô hồn vô cảm:
− Chính ngươi chứ ai.
Lão thâu nhi há hốc miệng chỉ vào ngực mình:
− Lão phu à?
Kiến Bình gật đầu.
Thần Hành Dị Cái đỠmặt tía tai, thét lên:
− Nha đầu khỉ, lão phu nện ngÆ°Æ¡i má»™t chưởng chết tốt bây giá».
Kiến Bình hất mặt:
− Ngá»c Diện ThÆ° Sinh, ngÆ°Æ¡i muốn giết thì cứ giết ta Ä‘i. Kiến Bình này đâu muốn sống nữa.
Thần Hành Dị Cái nhíu mày:
− Ngá»c Diện ThÆ° Sinh Hạ Hàn Quang.
Lão quay lại Thiên Phục:
− Hạ Hàn Quang. Äích thị gã súc sinh nhá»›m nhuốc này rồi. Ông trá»i cho gã được bá»™ mặt đẹp nhÆ° Phan An, Tống Ngá»c, cùng vá»›i cái miệng giảo há»at mà bao nhiêu nhi nữ trên Ä‘á»i này bị gã vùi hoa dập liá»…u, cÅ©ng nhÆ°...
Thần Hành Dị Cái ngÆ°ng ngang câu nói ở đó, toét miệng cÆ°á»i ná»­a miệng:
− Lão ăn mày không có ý nói bằng hữu đâu.
− Lão huynh được quyá»n nói và Thiên Phục này sẵn sàng nghe. Cuá»™c Ä‘á»i ta có quá nhiá»u Ä‘iá»u để nghe.
− Chính vì vậy nên ngươi mới mắc bệnh lãnh cảm với chữ tình.
Lão thâu nhi thở dài:
− Bữa đối ẩm với đồng tửu hôm nay quả là hết hứng rồi.
Lão thở ra một lần nữa:
− Lão ăn mày này tiếc lắm, nhÆ°ng tạm thá»i ngÆ°ng ở đây để lão Ä‘Æ°a Giãn Hoa Tiên Tá»­ Má»™c Kiến Bình Ä‘i gặp lão quá»· thần y Kỳ Thần Lá»™c đặng giúp cô ta lấy lại được thần trí.
Thiên Phục khẽ gật đầu:
− Nếu lão huynh đã có thịnh tâm với Mộc Kiến Bình như vậy thì nếu có cơ hội Thiên Phục này sẽ bồi đáp lại lão huynh những vò rượu Trạng Nguyên Hồng.
Hai mắt lão thâu nhi sáng ngá»i. Lão lập lại lá»i nói của Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục:
− Trạng Nguyên Hồng.
Lão gật gù:
− Ai cha... Äược uống Trạng Nguyên Hồng chắc lão ăn mày này sắp đắc quả thành tá»­u tiên rồi.
Lão nhìn lại Kiến Bình:
− Nha đầu... Ngươi đi với lão phu.
Kiến Bình vừa dùng dằng vừa nói:
− Không... Kiến Bình không Ä‘i đến Hồ Äá»™ng Äình để ngÆ°Æ¡i cưỡng bức ta lần thứ hai đâu.
− Äồ khỉ... lão phu Ä‘Æ°a nha đầu đến Hồ Äá»™ng Äình để làm gì chứ? Lão Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i Ä‘i gặp Diệu Thủ Thần Y Kỳ Thần Lá»™c.
Lão dí miệng vào tai Kiến Bình:
− Ngươi nghe chưa?
Kiến Bình giật mình:
− Ờ Ä‘i... nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i phải để cho ta trầm mình xuống Hồ Äá»™ng Äình.
− Ai cha... nha đầu này hết trị rồi.
Lão quay lại Thiên Phục:
− Bằng hữu, lão ăn mày sẽ tìm ngươi để uống Trạng Nguyên Hồng đó.
Thần Hành Dị Cái nói xong, cắp ngang tiểu yêu của Giãn Hoa Tiên Tử, trổ Di Hành Cước Pháp thoát ra ngoài khách điếm. Vốn đã được thiên hạ tặng cho mỹ danh Thần Hành, nên khinh công của lão thâu nhi quả là quán tuyệt vô song. Chỉ thoáng cái lão đã mất hút chẳng để lại dấu tích gì.
Khi Thần Hành Dị Cái đã mất dạng rồi, Thiên Phục mới buông một tiếng thở dài ảo não.
Y bÆ°ng cả vò rượu uống ừng á»±c rồi cầm thanh Tàn Hồn Ma Äao mà lưỡi Ä‘ao được quấn cẩn thận trong tấm lụa Ä‘á» rảo bÆ°á»›c bá» Ä‘i thẳng ra ngoài khách Ä‘iếm.
SÆ°Æ¡ng khuya đã phủ giăng khắp nÆ¡i, tạo ra má»™t màn trắng má» má» chụp lên trấn Hàm Thành. NhÆ°ng có lẽ cái lạnh của sÆ°Æ¡ng đêm không bằng cái lạnh từ ánh mắt sát khí ngá»i ngá»i của Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Tài sản của aspirin

  #43  
Old 02-06-2008, 07:57 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts


Hiểm Há»a Trùng Trùng


Dạ Nguyệt Lầu.
Tòa lầu không còn sá»± rá»™n rịp tấp nập của cái thá»i còn thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi, và kể từ sau lần U Linh Nhân xuất hiện, nó bá»—ng chốc trở nên hoang vắng.
Tòa lầu ngày xưa từng là chốn dừng chân của bao lãng tử nổi tiếng nhất trấn Hàm Thành, nay bỗng chốc trở nên hoang vắng điêu tàn.
Rêu mốc phủ đầy trên mái ngói, tưởng chừng nhÆ° nó chẳng bao giỠđược bàn tay ngÆ°á»i chăm sóc. Tất cả thá»i hoàng kim đã chìm vào quá khứ, và còn lại là sá»± hoang sÆ¡, tiêu Ä‘iá»u và ảm đảm.
Thế Kiệt dừng bước trước những bậc tam cấp. Những đốm rêu xanh đập vào mắt chàng khiến chàng buông một tiếng thở dài. Chàng có cảm tưởng như rất xa lạ với Dạ Nguyệt Lầu, mặc dù đã từng đặt chân đến đây. Khung cảnh Dạ Nguyệt Lầu tạo cho chàng một cảm giác bâng khuâng khó tả, một nỗi u hoài mênh mang. Những đóm rêu cho chàng một cảm nhận mơ hồ của một kẻ xa nhà nay quay trở lại nhìn sự hoang phế của dấu tích cội nguồn.
Thế Kiệt rảo bước lên những bậc tam cấp, không biết sao trong tận cùng đáy lòng chàng là một nỗi buồn mênh mông, nặng trĩu, lẫn lộn trong nỗi buồn đó là một cảm giác mơ hồ thật khó diễn tả.
Chàng gõ cánh cửa đóng im ỉm:
− Lý Ma Ma... Lý Ma Ma...
Cánh cửa dịch mở.
Má»™t khuôn mặt nhá»n hoắt nhÆ° mặt ngá»±a thò ra. Ãnh mắt của gã tráng niên chiếu vào Thế Kiệt. Trong ánh mắt đó lóe lên cái nhìn của má»™t giống cáo Ä‘ang săn mồi.
Y ôn nhu há»i:
− Công tử tìm ai?
− Tại hạ là Lệnh Thế Kiệt, huynh đài có thể cho tại hạ vào gặp Lý Ma Ma?
Gã tráng niên tròn mắt nhìn chàng:
− Công tử đây là Lệnh công tử mà thiên hạ gắn cho ngoại danh là Quỷ Kiếm Khách?
− Thiên hạ chỉ đồn đại mà thôi, chứ tại hạ là má»™t ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng.
Gã tráng niên mở rộng cửa vừa nói:
− Lệnh công tá»­ chỉ khiêm nhÆ°á»ng mà thôi, đâu đâu ai cÅ©ng nhắc đến Quá»· Kiếm Khách.
Ngay cả tôi đây vừa gặp công tử đã thấy ngưỡng mộ vì cốt cách và phong thái của công tử rồi.
− Äa tạ huynh đài đã có hảo ý đối vá»›i tại hạ.
− Lệnh công tá»­ lại khiêm nhÆ°á»ng rồi.
Thế Kiệt cùng gã bước vào Dạ Nguyệt Lầu. Trước mắt chàng tất cả cảnh đổ nát vẫn còn y như cũ, kể từ sau cái lần Chữ Hào Thiên đại náo.
Lệnh Thế Kiệt nhìn gã tráng niên ôn nhu há»i:
− Lý Ma Ma không tu sửa lại Dạ Nguyệt Lầu à?
Gã lắc đầu:
− Lý Ma Ma lúc này kỳ lắm. NgÆ°á»i nhÆ° bị mất hồn, và lúc nào cÅ©ng nhắc đến Lệnh công tá»­.
− Lý Ma Ma nhắc đến tại hạ?
Gã gật đầu:
− Không lúc nào mà ngÆ°á»i không nhắc.
− Tại hạ và Lý Ma Ma chẳng có quan hệ gì, sao Lý Ma Ma lại nặng tình với tại hạ như vậy?
− Tôi chỉ là phận nô dịch làm sao biết được. Có lẽ mối quan hệ đó Lý Ma Ma chẳng nói ra thôi.
Thế Kiệt dừng bước:
− Tại hạ muốn gặp Lý Ma Ma Gã tráng niên hồ hởi nói:
− Lý Ma Ma cũng rất muốn gặp Lệnh công tử.
Gã đảo mắt má»™t vòng, rồi hối hả lấy chiếc đôn, mặt chiếc đôn phủ má»™t lá»›p bụi đầy, y bÆ°ng đến mỉm cÆ°á»i nói:
− Kể từ cái ngày công tá»­ cùng vá»›i Chữ Hào Thiên ra Ä‘i, Lý Ma Ma lệnh không cho chúng tôi quét dá»n gì cả nên Dạ Nguyệt Lầu má»›i nhÆ° thế này.
Thế Kiệt thở dài:
− Lý Ma Ma chắc không muốn dựng lại tòa lầu như ngày xưa nó đã từng nổi tiếng.
− Không có thiên hạ đệ nhất kỹ nữ thì có tu sửa lại cho tráng lệ nguy nga cũng chẳng có ai tìm đến Dạ Nguyệt Lầu. Càng nghĩ Lý Ma Ma càng nuối tiếc cái thưở đó.
Gã dùng luôn vạt áo lau mặt chiếc đôn:
− Má»i Lệnh công tá»­ yên vị.
− Huynh đài cứ để tại hạ tự nhiên. Tại hạ quá vãng lần này chỉ mong được gặp Lý Ma Ma.
Gã tráng niên gật đầu như tế sao:
− Tiểu nhân biết... Tôi sẽ báo ngay với Lý Ma Ma. Lệnh công tử đến bất ngỠquá, tiểu nhân không kịp chuẩn bị hầu tiếp.
− Tại hạ không dám làm phiá»n Lý Ma Ma và các vị.
− Công tử cứ ngồi chỠở đây, tôi sẽ lên thư phòng bẩm báo với Lý Ma Ma.
Thế Kiệt ôm quyá»n xá gã:
− Äa tạ huynh đài.
Gã vừa dợm bÆ°á»›c thì Thế Kiệt gá»i giật lại:
− Huynh đài.
Gã tráng niên thoáng giật nảy ngÆ°á»i rồi quay ngoắt lại. Y lá»™ rõ những nét sợ hãi ra mặt rồi lắp bắp nói:
− Lệnh... Lệnh công tá»­ có Ä‘iá»u chi chỉ giáo cho... cho tiểu nhân à?
Thế Kiệt nhếch hai cánh môi. Äúng là cái nhếch môi vô tình của Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Chàng từ tốn nói:
− Tại hạ chưa được biết cao danh quý tánh của huynh đài.
Gã tráng niên thay đổi ngay dung diện, nhỠhơi nói:
− Không ngá» má»™t kẻ vô danh tiểu tốt nhÆ° tôi mà cÅ©ng được Quá»· Kiếm Khách há»i đến danh tính. Nhất định là tôi sẽ kháo vá»›i má»i ngÆ°á»i.
Gã liếm mép nói tiếp:
− Tôi hỠLữ tên Thành Côn.
− Lữ huynh thật tốt với tại hạ.
Lữ Thành Côn cÆ°á»i toét miệng:
− Chỉ cần Lệnh huynh nói với Lý Ma Ma một tiếng để nâng đỡ sau này.
Thế Kiệt gật đầu:
− Nếu Lý Ma Ma thật sự có thịnh tâm với tại hạ thì tại hạ sẽ nói dùm Lữ huynh một tiếng.
Lữ Thành Côn lại toét miệng cÆ°á»i, nhÆ°ng không ra tiếng. Gã ôm quyá»n xá Thế Kiệt:
− Äa tạ Lệnh huynh... Äa tạ Lệnh huynh. Có cÆ¡ há»™i, nhất định Thành Côn này sẽ đáp tạ.
− Lữ huynh đừng khách sáo như vậy.
− Thi lễ không bằng vâng mệnh. Lệnh huynh chỠtại hạ một chút.
Thế Kiệt gật đầu.
Lữ Thành Côn đi lên lầu Dạ Nguyệt. Gã khuất dạng cuối hành lang.
Còn lại một mình, Thế Kiệt càng cảm nhận sự đổ nát suy sụp của tòa lầu Dạ Nguyệt.
Chàng đảo mắt nhìn quanh gian chính sảnh, và đâu đó có tiếng mối đục rào rào đập vào thính nhÄ© khiến Thế Kiệt không khá»i buông má»™t tiếng thở dài ảo não.
Chàng lẩm nhẩm nói:
− Vạn vật đâu thể nào tồn tại vá»›i thá»i gian. Äâu ai ngỠđược Dạ Nguyệt Lầu có cái ngày này Ãnh mắt của chàng vô tình đừng lại trÆ°á»›c bức chân dung của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi. Äôi mắt của Thi Thi thật buồn và nhÆ° Ä‘ang nhìn vào má»™t cõi xa xôi thăm thẳm nào đó. Ãnh mắt này chàng có cảm nhận đã gặp ở đâu rồi, ánh mắt thật buồn và lá»™t tả tất cả sá»± hoài cảm trong tâm hồn.
Bức chân dung của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ nhÆ° cuốn hút lấy má»i tâm tÆ° của chàng. Từ đó toát ra má»™t hấp lá»±c buá»™c Thế Kiệt phải bÆ°á»›c đến gần.
Triá»u Thi Thi nhÆ° Ä‘ang nhìn chàng, nhìn vá»›i tất cả sá»± Ä‘á»™ lượng khoan dung, hay đúng hÆ¡n Thế Kiệt cảm thấy ấm áp qua bức chân dung của con ngÆ°á»i xa lạ này. Chàng đã từng nghe tôn sÆ° Giang Kỳ nhắc mãi vá» Triá»u Thi Thi. Trong ý niệm của chàng, Triá»u Thi Thi là sÆ° mẫu nhÆ°ng đến hôm nay qua bức chân dung, Thế Kiệt má»›i có thể biết được chân diện dung của Triá»u sÆ° mẫu.
Chàng nhìn dòng bút tự ghi dưới bức tranh:
“Thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thiâ€.
Thế Kiệt thoáng má»™t chút cau mày. Bất thình lình chàng rút thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn cắt hai chữ kỹ nữ rồi xé ra từng mảnh vụn. DÆ°á»›i bức chân dung giá» chỉ còn dòng chữ:
“Thiên hạ đệ nhất Triá»u Thi Thiâ€.
Thế Kiệt mỉm cÆ°á»i:
− Triá»u sÆ° mẫu.
Chàng ngỡ nhÆ° Triá»u Thi Thi Ä‘ang mỉm cÆ°á»i vá»›i chàng vì đã xóa được hai chữ kỹ nữ.
Lữ Thành Côn quay trở xuống. Y nhìn Thế Kiệt Ä‘ang đứng ngắm bức chân dung Triá»u Thi Thi.
Lữ Thành Côn tằng hắng đánh động Thế Kiệt.
Chàng quay lại.
Lữ Thành Côn bước đến bên chàng:
− Thấy Lệnh huynh Ä‘ang say sÆ°a ngắm vẻ đẹp của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi, Thành Côn này không dám đánh Ä‘á»™ng.
Nghe gã hỠLữ nói Thế Kiệt sa sầm mặt.
Lữ Thành Côn chột dạ:
− Thành Côn này có Ä‘iá»u gì làm trái ý Lệnh huynh?
Thế Kiệt lắc đầu:
− Không không... tại hạ chỉ không thích hai tiếng kỹ nữ gắn cho Triá»u sÆ° mẫu.
− Tôi biết lỗi... Lệnh huynh bỠqua cho... Miễn thứ.
− Tại hạ không dám trách Lữ huynh.
Thành Côn ôm quyá»n:
− Äa tạ Lệnh huynh.
Gã đổi giá»ng trang trá»ng nói:
− Lý Ma Ma cho má»i Lệnh huynh lên thÆ° phòng. NhÆ°ng trÆ°á»›c khi lên thÆ° phòng, Lý Ma Ma có dặn tôi nói vá»›i Lệnh huynh.
Thế Kiệt há»i:
− Lý Ma Ma dặn gì với tại hạ?
Thành Côn thở dài một tiếng:
− Lý Ma Ma từ sau Lệnh huynh ra Ä‘i, u sầu bất ngá» bị trúng phong hàn, nên không Ä‘i đứng và nói năng được nữa. Lý Ma Ma nói ra để Lệnh huynh khi gặp ngÆ°á»i đừng quá Æ°u tÆ° lo lắng.
− Tại hạ sẽ vấn an Lý Ma Ma.
− Thế thì tốt lắm. Má»i Lệnh huynh theo tôi.
− Tại hạ rất mong muốn được gặp Lý Ma Ma.
Lữ Thành Côn gật đầu rồi trở bá»™ Ä‘i trÆ°á»›c. Thế Kiệt theo sau lÆ°ng y. Chàng vừa Ä‘i vừa quan sát. Tất cả má»i nÆ¡i từ góc lầu cho đến những bậc tam cấp Ä‘á»u phủ má»™t lá»›p bụi dầy, tưởng chừng nhÆ° chẳng má»™t ai ngó ngàng đến tòa lầu má»™t thá»i nổi tiếng này để giỠđây nó Ä‘ang dần dần tàn lụi bởi năm tháng hoang phế.
Lữ Thành Côn dừng bước trước một cánh cửa thư phòng đóng im ỉm. Cánh cửa thư phòng cũng phủ một lớp bụi đầy. Cảnh trí xơ xác đó khiến chàng phải buông một tiếng thở ra ảo não.
Lữ Thành Côn nghe tiếng thở ra của chàng, quay đầu nhìn lại:
− Vì sao Lệnh huynh lại thở ra?
− Tại hạ sẽ xin vá»›i Lý Ma Ma tu sá»­a lại tòa lầu này. Dù sao cÅ©ng có thá»i gian Triá»u sÆ° mẫu đã ở đây.
Lữ Thành Côn lại tạo má»™t nụ cÆ°á»i toét miệng nhÆ°ng không phát thành tiếng.
Gã hồ hởi nói:
− Lòng tốt của huynh nhất định sẽ được trá»i chứng giám.
Lữ Thành Côn gõ cửa ba tiếng rồi quay lại Thế Kiệt:
− Má»i Lệnh huynh. Lý Ma Ma chỉ tiếp má»™t mình huynh, có cần gì thì huynh cứ gá»i tôi.
Thế Kiệt gật đầu.
Lữ Thành Côn nói:
− Tôi đợi Lệnh huynh bên dưới.
Y nói xong trở bộ bỠđi thẳng vỠphía cầu thang xuống lầu. Thế Kiệt đứng trước cửa thư phòng. Tay chàng vô tình chạm vào túi phấn hương đeo bên hông.
Chàng vuốt ve túi phấn hương rồi mới từ từ đẩy cánh cửa thư phòng của Lý Ma Ma.
Lý Ma Ma ngồi trên tràng ká»· ngay trÆ°á»›c mặt Lệnh Thế Kiệt. Hai tay để trên bắp đùi, mắt nhìn chàng không chá»›p. Chỉ má»›i má»™t thá»i gian ngắn mà chàng cảm thấy Lý Ma Ma thay đổi quá nhiá»u. Hình nhÆ° dung nhan của bà cÅ©ng già nua theo sá»± hoang tàn xÆ¡ xác của tòa lầu Dạ Nguyệt.
Lệnh Thế Kiệt bÆ°á»›c đến hai bá»™, ôm quyá»n xá Lý Ma Ma:
− Thế Kiệt vấn an Lý Ma Ma.
Hai mắt Lý Ma Ma khẽ chớp một cái, nhưng chẳng nói tiếng nào.
Thế Kiệt toan nói tiếng an ủi, nhÆ°ng vừa mở miệng thì chợt thấy hai giá»t lệ rịn ra trên khóe mắt Lý Ma Ma.
Hai giá»t lệ kia khiến chàng xúc Ä‘á»™ng và tá»± há»i mình và Lý Ma Ma có quan hệ gì, tại sao vừa gặp thì mụ đã khóc rồi? Phải chăng Lý Ma Ma khóc vì thÆ°Æ¡ng cảm cho thân phận mình?
Thế Kiệt dấn đến hai bộ.
Chàng nói:
− Lý Ma Ma, sao ngÆ°á»i lại khóc?
Câu há»i đó còn chÆ°a tan trên hai cánh môi của chàng thì bất thình lình từ trong ống tay áo của Lý Ma Ma hai vệt sáng vàng thoát ra nhÆ° hai mÅ©i phi tiá»…n nhanh cá»±c kỳ, nhắm thẳng yết hầu Thế Kiệt.
Sá»± biến đó thật bất ngá», nếu trÆ°á»›c đây Thế Kiệt không thụ giáo thuật Di Hình CÆ°á»›c Pháp của Thần Hành Dị Cái thì khó mà tránh được hai vệt sáng vàng kia, nhÆ°ng hiện tại thì đã khác rồi. Mặc dù chàng không kịp nhận ra hai vệt sáng vàng kia là thứ gì, nhÆ°ng vẫn kịp trổ bí thuật Di Hình CÆ°á»›c Pháp, vá»›i má»™t tÆ° thế ngả nghiêng tránh né.
Hai vệt sáng vàng xượt qua hai bên hông chàng, ghim luôn vào vách thư phòng. Thế Kiệt nhìn lại, thấy hai chiếc đuôi còn ngoe nguẩy.
Cạch...
Äôi kim xà đã tá»± phá vỡ vách tÆ°á»ng, cong mình lại. Chúng chỉ dài Ä‘á»™ hai tấc, nhá» nhÆ° ngón tay út, nhÆ°ng tiá»m lá»±c thật là phi thÆ°á»ng, không sao ngá» tá»›i được.
Äuôi của chúng búng vào vách tÆ°á»ng, vách tÆ°á»ng đổ ập xuống còn chúng thì lao đến Thế Kiệt. Trong khi đôi kim xà tập kích chàng thì Lý Ma Ma vẫn ngồi bất Ä‘á»™ng. NÆ°á»›c mắt tiếp tục rịn ra hai bên khóe mắt.
Lần này chàng đâu còn sự bất ngỠnữa mà phải dùng tới bí thuật Di Hình Cước Pháp.
Khi cặp kim xà quay lại tập kích Thế Kiệt cÅ©ng là lúc lưỡi kiếm Äoạn Hồn thoát ra khá»i vá» cắt má»™t Ä‘Æ°á»ng xanh rá»n thẳng tắp đón lấy chúng.
Chát!
Äoạn Hồn Quá»· Kiếm nhÆ° chạm vào đôi cÆ°Æ¡ng Ä‘ao bằng thép thì đúng hÆ¡n. Thế Kiệt cảm nhận hổ khẩu hữu thủ tê rần. Bấy nhiêu đó chàng đủ nhận biết đôi kim xà kia là giống linh vật có lá»›p vẩy cứng sắt đá.
Bị Äoạn Hồn Quá»· Kiếm chém thẳng vào thân, đôi kim xà bật ngược trở lại. Hai chiếc Ä‘uôi má»™t lần nữa búng vào vách tÆ°á»ng.
Vách tÆ°á»ng thÆ° phòng của Lý Ma Ma đổ sụp xuống sau cái búng Ä‘uôi của đôi kim xà.
Chúng lại lao vá» phía Thế Kiệt. Mắt của cặp kim xà Ä‘á» hoe tá»±a nhÆ° bốn hòn huyết ngá»c.
Có lẽ chúng quá phẫn ná»™ sau khi hứng trá»n má»™t thế kiếm của Lệnh Thế Kiệt.
Lần tập kích này, đôi kim xà nhÆ° đã có sá»± chủ định trÆ°á»›c. Cả hai nhắm thẳng vào đôi thần nhãn sáng ngá»i của Thế Kiệt mà lao tá»›i nhÆ° hai tia Ä‘iện trá»i.
Thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn xanh rá»n má»™t lần nữa lại đón thẳng vào đôi kim xà.
Chát chát!
Äôi kim xà bị hất tung lên cao ba trượng. Chúng cong mình rồi lao chúc xuống công thẳng vào giữa đỉnh đầu Lệnh Thế Kiệt. Thế công lần này của cặp kim xà nhÆ° đã được huấn luyện thuần thục để đối phó vá»›i những đại cao thủ quán tuyệt trong giang hồ.
NhÆ°ng đối thủ của đôi kim xà không phải là má»™t kiếm thủ tầm thÆ°á»ng mà chúng đã từng lấy mạng há» trong chá»›p mắt. Äối thủ của cặp kim xà lần này là má»™t Quá»· Kiếm Khách mà kiếm thuật đã đạt tá»›i cảnh giá»›i tối thượng, kiếm Ä‘i cùng vá»›i ý.
Khi cặp kim xà còn cách đỉnh đầu Thế Kiệt Ä‘á»™ hai gang tay thì chàng thi triển bí thuật Di Hình CÆ°á»›c Pháp thoát ra khá»i tầm công kích của cặp kim xà.
Cặp kim xà lao luôn xuống sàn thư phòng.
Bụp!
Chúng ghim quá ná»­a thân xuống sàn thÆ° phòng. Hai chiếc Ä‘uôi vàng nghệ còn ngoe nguẩy, chÆ°a kịp rút vào để phá vỡ sàn thÆ° phòng thì má»™t ánh chá»›p xanh rá»n cắt má»™t Ä‘Æ°á»ng vòng cung lÆ°á»›t qua Ä‘uôi của cặp kim xà.
Phụp... phụp...
Thế Kiệt cũng không sao ngỠđược khi lưỡi Quỷ Kiếm tiện đứt hai chiếc đuôi một cách dễ dàng như cắt một đoạn chuối non.
Äôi kim xà gồng thân cứng nhÆ° hai thanh thép vàng, và máu tanh phún ra chẳng khác nào hai cái vòi rồng.
Vừa triệt hạ xong đôi kim xà, Thế Kiệt đã nghe những bÆ°á»›c chân dồn dập bên ngoài hành lang. Tất cả má»i sá»± biến diá»…n ra đủ cho Thế Kiệt biết Dạ Nguyệt Lầu đã là má»™t cái bẫy dùng để đón chàng.
Thế Kiệt lắc vai bước đến bên Lý Ma Ma:
− Ma Ma...
Lý Ma Ma vẫn ngồi bất động trên tràng kỷ.
Rầm... rầm...
Cánh cửa thư phòng bật ra, cùng lúc với năm gã cao thủ Thần Long giáo lao vào.
Thế Kiệt quay ngoắt lại:
− Các ngươi đi tìm cái chết.
Cùng vá»›i tiếng nói đó, ánh kiếm Äoạn Hồn thoát ra, tạo má»™t vùng không gian xanh rá»n.
Khi lưỡi kiếm trở vá» trạng thái tịnh thì năm chiếc thủ cấp của năm gã cao thủ Thần Long giáo đã lìa khá»i cổ.
Lệnh Thế Kiệt quay lÆ°ng, cõng lấy Lý Ma Ma. Những giá»t nÆ°á»›c mắt từ khoé mắt của mụ nhá» xuống gáy chàng, tạo ra cảm giác âm ấm.
Thế Kiệt nói:
− Ma Ma... Thế Kiệt sẽ đưa Ma Ma đi.
Cõng Lý Ma Ma, chàng bÆ°á»›c nhanh ra ngoài thÆ° phòng. Bên dÆ°á»›i gian đại sảnh, hai hàng cao thủ Thần Long giáo, võ phục bó chẽn, binh khí lăm lăm đứng chá» chàng. Ngồi chá»…m chệ trÆ°á»›c hai hàng cao thủ là Äông Äá»™c Âu Dung Thừa. Sau lÆ°ng lão là NgÅ© Long Sứ Giả và Thần Long giáo chủ Tiêu Khắc.
Äông Äá»™c Âu Dung Thừa nhìn Thế Kiệt.
Chàng đáp lại cái nhìn của lão cÅ©ng bằng má»™t thứ ánh mắt sắc lạnh đã từng thụ huấn ở trong Kiếm Cung. Khi hai ngÆ°á»i chạm nhãn vá»›i nhau, cặp mày xếch ngược của Âu Dung Thừa thoạt cau lại rồi nhanh chóng giãn ra.
Chá» Thế Kiệt xuống hết cầu thang, Âu Dung Thừa má»›i lên tiếng bằng chất giá»ng khe khắt:
− Cái bẫy của lão phu dành cho tiểu tá»­ chÆ°a má»™t ai thoát chết thế mà ngÆ°Æ¡i vẫn thoát ra được. Tiểu tá»­ đúng là má»™t kỳ tài của võ lâm Ä‘á»i nay...
− Âu tiá»n bối quá khen. Nếu nhÆ° đôi kim xà của Âu tiá»n bối không có chá»— nhược thì có lẽ tại hạ sá»›m chần diêm chúa.
− Trên Ä‘á»i này không có cái gì mà không có chá»— nhược cả. NhÆ°ng hạ được cặp kim xà thì không có mấy ngÆ°á»i trong võ lâm đâu.
− Vậy tại hạ là má»™t trong những ngÆ°á»i đó?
Âu Dung Thừa khẽ gật đầu:
− Äúng... tiểu tá»­ là má»™t trong những ngÆ°á»i đó.
− Âu tiá»n bối đã biết tại hạ là má»™t trong những ngÆ°á»i đủ bản lÄ©nh chắc không có ý cản chân tại hạ.
− Bổn nhân sẽ không cản chân tiểu tử nếu như ngươi trao lại bổn nhân tất cả những pho tượng kim thân La Hán mà ngươi đã lấy được.
Thế Kiệt lắc đầu:
− Âu tiá»n bối đòi há»i má»™t Ä‘iá»u mà tại hạ không thể nào chấp nhận được.
− Tiểu tá»­ không chấp nhận yêu cầu của lão phu thì phải dụng tá»›i bản lãnh để Ä‘Æ°a Lý Ma Ma rá»i khá»i nÆ¡i hoang tàn này.
− Âu tiá»n bối đã bắt buá»™c tại hạ. Tại hạ chỉ sợ máu nhuá»™m Ä‘á» chốn này.
− Giang Kỳ trước kia đã từng nhuộm máu võ lâm bằng thanh Quỷ Kiếm.
Thế Kiệt nhếch môi:
− Nếu sÆ° tôn đã từng nhuá»™m máu Quá»· Kiếm Äoạn Hồn thì tại hạ cÅ©ng thá»±c hiện đúng nhÆ° sÆ° tôn Giang Kỳ.
− Bổn nhân sợ tiểu tử không làm được như Quỷ Kiếm Giang Kỳ trước đây.
− Âu tiá»n bối đã lầm. Tại hạ sẽ minh chứng cho tiá»n bối thấy.
Thế Kiệt đặt Lý Ma Ma xuống bậc cầu thang. Má»i cá»­ chỉ và hành Ä‘á»™ng của chàng thật bình thản và tá»± nhiên. Äặt Lý Ma Ma yên vị xong, Thế Kiệt lia ánh mắt nhìn qua hàng cao thủ Thần Long giáo. Äôi thần nhãn giá buốt của chàng bất ngá» dừng lại đóng Ä‘inh vào mặt Lữ Thành Côn.
Nhác thấy ánh mắt khắc nghiệt của Thế Kiệt, Lữ Thành Côn thoạt rùng mình, cúi đầu để tránh.
Trong khi Lữ Thành Côn cúi đầu thì Äông Äá»™c Âu Dung Thừa suy nghÄ©:
− “Tiểu tá»­ này Ä‘ang tính giở trò quá»· gì đây? Lần này thì ngÆ°Æ¡i đừng hy vá»ng khống chế lão phu nhÆ° lần trÆ°á»›c.â€.
à nghÄ© vừa lÆ°á»›t qua trong đầu lão nhân Äông Äá»™c, thì lão chỉ kịp thấy thân pháp của Thế Kiệt vụt nhích Ä‘á»™ng rồi mất hút.
Äông Äá»™c Âu Dung Thừa bật đứng lên nhÆ° dÆ°á»›i tràng ká»· có bếp than hồng. Lão quắc mắt thét lên:
− Tiểu tử... ngươi...
Lão chưa kịp nói hết ý thì Thế Kiệt đã hiện ra đứng sừng sững ngay vị trí cũ.
Äông Äá»™c Âu Dung Thừa không biết chuyện gì vừa xảy ra cho đến khi thủ cấp của Lữ Thành Côn rá»i khá»i cổ rÆ¡i xuống sàn.
Bá»™p!
Âm thanh khô khốc đó khiến lão Äông Äá»™c phải quay mặt lại nhìn. Hai con mắt của chiếc thủ cấp Lữ Thành Côn còn chá»›p liên tục, ngỡ nhÆ° y chÆ°a biết đầu mình đã rá»i khá»i cổ.
Äông Äá»™c nhíu mày:
− Vô Ảnh Kiếm.
Thế Kiệt tiếp theo lá»i nói của lão:
− Quỷ Kiếm rất vô tình.
Thế Kiệt vừa nói vừa xốc Lý Ma Ma lên lưng.
Lão Äông Äá»™c nhìn lại chàng:
− Äúng là Quá»· Kiếm.
Thế Kiệt nhìn lại Äông Äá»™c nói:
− Tại hạ có thể làm được những gì mà trước đây sư tôn đã từng làm chứ?
− Äừng quá tá»± thị vào kiếm của ngÆ°Æ¡i. Chẳng lẽ Thần Long giáo và bổn nhân không bắt ngÆ°Æ¡i quỳ được à?
− Äó chỉ là chuyện trong mÆ¡.
Chàng vừa nói vừa hoành kiếm, cõng Lý Ma Ma rảo bước hướng vỠcửa gian đại sảnh.
Sá»± chuyển biến bất ngá», sắc diện tràn ngập sát khí của chàng khiến Äông Äá»™c Âu Dung Thừa phải e dè.
Lão rít lên:
− Tiểu tá»­ có thể rá»i khá»i đây được sao?
Lão vừa nói vừa khoát tay ra hiệu lệnh.
Thế Kiệt đã bÆ°á»›c qua mặt Äông Äá»™c Âu Dung Thừa, ngay lập tức ba gã cao thủ Thần Long giáo nhất tá» xông tá»›i cản Ä‘Æ°á»ng chàng.
Cả ba gã đó Ä‘á»u sá»­ dụng má»™t thứ binh khí là những thanh quái Ä‘ao có lưỡi hình răng cÆ°a.
Cả ba tên vừa thoát ra cản Ä‘Æ°á»ng. Chỉ vá»›i má»™t cái lắc vai thần kỳ, vá»›i bí thuật Di Hình CÆ°á»›c Pháp, Thế Kiệt đã luồn qua ba gã đó rồi.
Cả ba gã ngá»› ngẩn nhÆ° những kẻ gặp ma, vừa vÆ°Æ¡n Ä‘ao nhÆ°ng chẳng biết đối phÆ°Æ¡ng ở đâu mà tập kích. Khi chúng phát hiện được chàng đã vượt qua thì má»™t ánh chá»›p xanh rá»n đã xuất hiện sau lÆ°ng ba gã đó.
Bịp! Bịp! Bịp!
Xoảng! Xoảng! Xoảng!
Ba thanh quái đao cùng với ba chiếc thủ cấp lăn lông lốc chỉ với một chiêu kiếm quỷ do Thế Kiệt thi triển.
Hai hàng cao thủ Thần Long giáo bất giác Ä‘á»u thối lui ba bá»™.
Thế Kiệt gằn giá»ng:
− Kiếm của tại hạ rất vô tình, bởi nó là Quỷ Kiếm của Giang Kỳ.
Tiêu Khắc rít lên:
− Quỷ Kiếm Khách... Ngươi cao ngạo như thế đủ rồi.
Tiêu Khắc vừa nói vừa chỉ Thế Kiệt:
− Thần Long giáo hôm nay sẽ buộc ngươi phải chết thảm thương mới chịu.
Nói mấy lá»i hằn há»c đó, Tiêu Khắc rút từ thắt lÆ°ng ra má»™t chiếc ống đồng.
Lão đưa chiếc ống đồng lên miệng thổi mạnh một cái. Từ trong ống đồng một chùm kim châm tua tủa bắn ra, chụp tới Lệnh Thế Kiệt.
Có thể nói bá»c lấy thân pháp của Thế Kiệt là má»™t màn mÆ°a châm thì đúng hÆ¡n. Chỉ cần má»™t mÅ©i châm ghim được vào thịt Thế Kiệt thì cÅ©ng có thể lấy mạng chàng, bởi chúng đã được tẩm Hủy Cốt Tán, thứ Ä‘á»™c chất danh bất hÆ° truyá»n của Thần Long giáo.
Nếu không phải vướng bận Lý Ma Ma thì màn châm dày đặc đâu thể làm gì được Thế Kiệt.
TrÆ°á»›c kia ngồi dÆ°á»›i chân ngá»n tháp luyện kiếm mà nÆ°á»›c vẫn không thấm vào trang y chàng được thì mãn vÅ© hoa của Tiêu Khắc đâu thể xâm nhập vào da thịt Thế Kiệt được.
Nhưng hiện tại, trên lưng đã phải cõng Lý Ma Ma, tất nhiên Thế Kiệt cũng khó xoay trở.
Äối phó vá»›i Mãn VÅ© Hoa Châm của Tiêu Khắc, Thế Kiệt buá»™c phải thi thố Di Hình CÆ°á»›c Pháp.
Hai chân chàng trượt dài trên sàn gạch đại sảnh thối vá» sau hai trượng. Trong khi thanh Quá»· Kiếm thì tạo má»™t màn lÆ°á»›i phía trÆ°á»›c che chắn nhÆ° má»™t bức tÆ°á»ng kiên cố.
Tiêu Khắc thoạt Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i mỉm.
Nụ cÆ°á»i của gã đập vào mắt Thế Kiệt khiến cho chàng chá»™t dạ bởi ngầm Ä‘oán ra mình Ä‘ang rÆ¡i vào cái bẫy của đối phÆ°Æ¡ng.
Äúng nhÆ° Thế Kiệt dá»± Ä‘oán, hai chân chÆ°a kịp trở lá»™ lấy tấn thì từ sau lÆ°ng chàng bất thình lình chiếc lÆ°á»›i sắt do chính tay Bắc Thần Thôi Kỳ Lân tung ra.
Tấm lÆ°á»›i sắt phủ trá»n phạm vi ba trượng ngay trên đầu Thế Kiệt. Sá»± xuất hiện quá bất ngá» của màng lÆ°á»›i sắt khiến Thế Kiệt không khá»i lúng túng và bối rối.
Chàng muốn thi triển bí thuật Di Hình CÆ°á»›c Pháp thoát ra khá»i phạm vi của chiếc lÆ°á»›i đó nhÆ°ng sao có thể kịp được bởi khi phát hiện tấm lÆ°á»›i sắt đó thì tình thế của chàng giống nhÆ° má»™t con cá nằm gá»n trong sá»± chuẩn bị của lão ngÆ° phủ Bắc Thần.
Bắc Thần đắc ý nói:
− Tiểu tá»­ hết Ä‘Æ°á»ng rồi.
Trong khoảng khắc cuối cùng, trÆ°á»›c khi tấm lÆ°á»›i sắt nhốt gá»n Thế Kiệt thì má»™t tiếng thét lanh lảnh cất lên:
− Äệ đệ.
Cùng vá»›i tiếng thét của Tiêu Thái Ngá»c thì bảy mảnh vải luạ thất sắc đồng loạt phóng ra chụp tá»›i màng lÆ°á»›i sắt của Bắc Thần Thôi Kỳ Lân.
Bảy mảnh vải mảnh mai, uyển chuyển nhÆ°ng dÆ°á»›i ngá»c thủ thiện nghệ xuất chúng của Tiêu Thái Ngá»c, chúng chẳng khác nào bảy cánh tay thần kỳ thâu tóm mành lÆ°á»›i của lão Bắc Thần.
Không bá» lỡ thá»i cÆ¡, Thế Kiệt lạng bá»™ thi triển luôn má»™t chiêu kiếm tàn khốc công thẳng tá»›i yết hầu lão quá»· Bắc Thần.
Äang chiếm thượng phong, không ngá» bị Tiêu Thái Ngá»c phá bÄ©nh, giá» lại đến Quá»· Kiếm của Thế Kiệt tập kích, Bắc Thần Thôi Kỳ Lân không khá»i lúng túng.
Kiếm chưa đến, nhưng khí kiếm sát nhân đã tới trước, tạo cho lão một cảm giác giá buốt cột sống. Cái cảm giác đó buộc lão phải liên tưởng đến chiếc lưỡi hái của tử thần đang hướng vỠphía mình.
Bắc Thần Thôi Kỳ Lân dù sao cũng là một trong ngũ kiệt của võ lâm, ắt kinh nghiệm từng trải của lão thừa nhận ra ánh kiếm của Thế Kiệt lần này vô cùng kinh khủng.
Với cái cảm nhận mơ hồ do Bắc Thần Thôi Kỳ Lân buông luôn chiếc lưỡi sắt, điểm mũi giày thoát vỠsau.
Phản xạ của lão cá»±c nhanh, nhÆ°ng ánh kiếm quá»· vẫn rá»c má»™t Ä‘Æ°á»ng cắt thẳng tắp trên trang phục của lão.
Toàn thân Bắc Thần nổi đầy gai ốc khi thoát khá»i Ä‘Æ°á»ng kiếm tá»­ vong của Lệnh Thế Kiệt. Bất giác lão nhìn lại y trang của mình mà mồ hôi tuôn ra Æ°á»›t đẫm trán.
Tiêu Thái Ngá»c nói lá»›n:
− Äệ đê... Chúng ta Ä‘i thôi.
Nàng vừa nói vừa thu hồi bảy mảnh lụa thất sắc, rồi cùng vá»›i Thế Kiệt băng ra ngoài cá»­a gian chính sảnh Dạ Nguyệt Lầu. Tiêu Thái Ngá»c đã chuẩn bị từ trÆ°á»›c cá»— xa song mã bên ngoài Dạ Nguyệt Lầu. Nàng thoắt phi thân lên ghế xà ích, và ra roi khi Thế Kiệt cõng Lý Ma Ma yên vị phía sau nàng.
Äôi tuấn mã Thiên Lý Long Câu lồng lá»™ng hý vang sau lần Tiêu Thái Ngá»c ra roi, rồi rầm rập kéo cá»— xe lao vá» phía trÆ°á»›c, để lại phía sau má»™t đám bụi mù mịt.
Äông Äá»™c Âu Dung Thừa cùng vá»›i Tiêu Khắc và NgÅ© Long Sứ Giả từ trong gian đại sảnh phi thân ra. Äông Äá»™c nhìn theo cá»— xe song mã, lẩm nhẩm nói:
− Ả tiện thiếp của Tây Kỳ Thạch Khởi.
Äông Äá»™c Âu Dung Thừa nói vừa dứt lá»i thì trên lan can lầu Dạ Nguyệt má»™t giá»ng cÆ°á»i hang hắc cất lên.
Tiếng cÆ°á»i nhÆ° ma tru quá»· khóc đó buá»™c Äông Äá»™c Âu Dung Thừa, NgÅ© Long Sứ Giả, Thần Long giáo chủ Tiêu Khắc và cả Bắc Thần Thôi Kỳ Lân ngÆ°á»›c mắt nhìn lên.
Ngá»n đại hắc kỳ Ä‘ang giÅ© gió phát ra tiếng kêu phành phạch. Tây Kỳ Thạch Khởi trong bá»™ trÆ°á»ng y, khoác thêm áo choàng bên ngoài, đứng dạng chân chấp tay sau lÆ°ng, vừa cÆ°á»i vừa nhìn nhóm ngÆ°á»i bên dÆ°á»›i bằng ánh mắt giá»…u cợt.
Lão cất tràng tiếu ngạo chế giá»…u, dí dá»m nói:
− Tiểu tử kia và những pho tượng kim thân La Hán y đang giữ thuộc vỠlão phu.
Lão lại cất tràng cÆ°á»i chế giá»…u lần nữa rồi cầm lấy ngá»n đại hắc kỳ băng mình lao Ä‘i chẳng mấy chốc đã không còn bóng dạng.
Tài sản của aspirin

  #44  
Old 02-06-2008, 08:00 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 45

Tiểu Nhân Xảo Ngôn

Ngá»c Diện ThÆ° Sinh Hạ Hàn Quang tu cạn tịnh rượu, hứng khởi nhìn qua năm gã đại hán Ä‘ang chú nhãn vào gã:
− Nào... Uống thêm nữa đi... Hôm nay Hạ mỗ khoản đãi các vị một bữa thật no nê.
Gã đại hán mặt thòng, cằm nhá»n, cặp mắt ti hí ngồi cạnh Hạ Hàn Quang bÆ°ng chén rượu trịnh trá»ng nói:
− Uống chén rượu này. Dương Kiễm tôi kính Hạ huynh.
Hạ Hàn Quang xoa tay nhìn Dương Kiễm nói:
− Má»i... Má»i...
Dương Kiễm uống xong chén rượu đặt xuống bàn, nhìn Hạ Hàn Quang:
− Một mỹ nam tử như Hạ huynh đây thì nhất định có ngày cũng sẽ được tấn phong làm phò mã. Bấy giỠHạ huynh đừng có quên nhóm bằng hữu hỠDương chúng tôi.
Hạ Hàn Quang khoát tay:
− Khi Hạ mỗ chinh phục được trái tim đương kim công chúa thì các vị tha hồ mà hưởng lộc của ta.
Hạ Hàn Quang cầm tịnh rượu rót ra những chiếc chén của năm gã đại hán. Y vừa rót rượu vừa nói:
− Có một chuyện nữa mà Hạ mỗ đây chưa nói với các vị.
Dương Kiễm nhướng mày:
− Phải Hạ huynh đã lá»t được vào mắt xanh của Ä‘Æ°Æ¡ng kim quận chúa?
− Ậy... đó là chuyện của sau này. Nếu như Hạ mỗ muốn thì chẳng khó khăn gì đâu.
Chỉ cần ta uốn ba tấc lưỡi, một chút cực thân là đương kim quận chúa, hay Hằng Nga cũng phải sà vào vòng tay của Hạ mỗ.
Dương Kiễm gật gù:
− Hạ huynh đúng là kỳ tài mỹ nam tử. Dương Kiễm này ao ước chỉ được một phần của Hạ huynh thôi.
Hạ Hàn Quang mỉm cÆ°á»i đắc ý.
Y cầm tịnh rượu của mình:
− Các vị uống hết tịnh rượu này. Hạ mỗ sẽ kể thêm một kỳ tích nữa cho các vị nghe.
Gã nói xong ngá»­a cổ tu ừng á»±c. Tất nhiên năm gã đại hán cÅ©ng chẳng khách sáo. Má»—i ngÆ°á»i bÆ°ng lấy má»™t tịnh rượu bắt chÆ°á»›c Ngá»c Diện ThÆ° Sinh Hạ Hàn Quang.
DÆ°Æ¡ng Kiá»…m uống xong đặt tịnh rượu xuống bàn, rồi ôm quyá»n hÆ°á»›ng vá» phía Hạ Hàn Quang, háo hức há»i:
− Dương Kiễm đang rửa tai đặng nghe kỳ tích của Hạ huynh.
− Dương huynh khách sáo quá. Chuyện này có lớn gì đâu. Một ngày kia Hạ mỗ là đương kim phò mã thì mới lớn chứ.
Hạ Hàn Quang nói thế nhưng mặt lộ rõ những nét hoan hỷ và cao hứng.
Gã lia ánh mắt đa tình nhìn qua một lượt năm gã đại hán hỠDương có ngoại hiệu Ngũ Thử (năm con chuột) − Các vị có bao giỠnghe đến cái tên Giãn Hoa Tiên Tử Mộc Kiến Bình?
DÆ°Æ¡ng Kiá»…m nhìn Ngá»c Diện ThÆ° Sinh:
− Giãn Hoa Tiên Tá»­ Má»™c Kiến Bình không lẽ Hạ huynh muốn nói đến giai nhân của Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục?
Hạ Hàn Quang gật đầu:
− Không sai.
Gã đại hán vận huỳnh y bó chẽn, tóc búi củ hành, nheo mày có vẻ hoài nghi:
− Hạ huynh có thể cho Dương Tuần này biết rõ hư thực không?
Hạ Hàn Quang nhìn Dương Thuần:
− Sao gá»i là hÆ° được chứ?
Y vừa nói vừa lấy trong thắt lưng ra chiếc túi phấn hương đặt lên bàn:
− Các vị nhìn xem đây có phải là túi phấn hoa của Mộc Kiến Bình hay không? Các vị nhìn kỹ một chút nhé.
Dương Tuần thộp ngay chiếc túi phấn hương mà Hạ Hàn Quang vừa thảy xuống bàn.
Gã dí mắt nhìn vào túi phấn chằm chằm:
− Äúng rồi... Trên túi phấn hoa này có thêu ba chữ Má»™c Kiến Bình... và hình nhÆ° có những đốm máu khô.
Hạ Hàn Quang mỉm cÆ°á»i:
− Hạ mỗ thích những chiếc túi phấn hương như thế này. Chúng tạo cho Hạ mỗ một cảm giác lâng lâng và khoan khoái.
Gã nhìn Dương Tuần:
− Nhìn qua túi phấn hoa của Mộc Kiến Bình, Dương huynh đã nhận biết ta sắp kể kỳ tích gì không?
Dương Kiễm nhếch hai cánh môi rồi nói:
− Hạ huynh chưa kể nhưng Dương Kiễm ta đã có thể đoán được rồi.
Hạ Hàn Quang nhìn lại Dương Kiễm:
− Dương huynh nói nghe thử xem?
DÆ°Æ¡ng Kiá»…m vuốt cằm cÆ°á»i mỉm rồi nói:
− Giãn Hoa Tiên Tá»­ Má»™c Kiến Bình đã không ká»m lòng được trÆ°á»›c phong thái nho nhã, dung diện mỹ nam tá»­ của Hạ huynh?
Hạ Hàn Quang ngá»­a mặt cất tràng tiếu ngạo khanh khách. Tiếng cÆ°á»i của gã nghe thật chói tai vì ngập ngụa sá»± kiêu hãnh và tá»± đắc.
Hạ Hàn Quang chỉ Dương Tuần:
− Hạ má»— chÆ°a nói ra, DÆ°Æ¡ng huynh đã Ä‘oán đúng. Äúng nhÆ° vậy đó.
Dương Tuần nhìn Hạ Hàn Quang:
− Äúng là dâm nữ giả dạng tiên cô mà. TrÆ°á»›c đây DÆ°Æ¡ng Tuần này đã từng nghe đồn vá» sá»± trong trắng, Ä‘oan trang của Giãn Hoa Tiên Tá»­, trong lòng rất ngưỡng má»™. NhÆ°ng hôm nay biết được sá»± thật Giãn Hoa Tiên Tá»­ cÅ©ng chỉ là hạng kỹ nữ lầu xanh không hÆ¡n không kém.
Hạ Hàn Quang khoát tay:
− Ậy... sao huynh lại ví Giãn Hoa Tiên Tử như hạng kỹ nữ lầu xanh được.
− Không là kỹ nữ sao ả lại giở thói trăng hoa với Hạ huynh?
Dương Kiễm gật đầu:
− Dương tam đệ nói rất có lý. Nếu như ả Mộc Kiến Bình có thói trăng hoa như thế thì có khác gì hạng kỹ nữ chốn lầu xanh.
Hạ Hàn Quang khoát tay:
− Nếu Mộc Kiến Bình chỉ là hạng kỹ nữ lầu xanh thì Hạ Hàn Quang này đâu cho là kỳ tích. Ả trao thân cho Hạ mỗ bởi vì thích vẻ phong lưu của ta. Chính vì thế mà hôm nay Hạ mỗ mới thết đãi Ngũ Thử một bữa tiệc thịnh soạn.
Dương Tuần nhìn qua Dương Kiễm:
− Dương đại ca... Hạ huynh nói cũng có lý.
Dương Kiễm nheo mày:
− Hê...
DÆ°Æ¡ng Tuần cÆ°á»›p lá»i DÆ°Æ¡ng Kiá»…m:
− Có lẽ ả Giãn Hoa Tiên Tá»­ không ká»m lòng trÆ°á»›c diện mạo anh tuấn khôi ngô của Hạ huynh nên má»›i dâng tặng thân xác cho Hạ huynh. Còn nếu nhÆ° DÆ°Æ¡ng đại ca và tam đệ chÆ°a chắc ả đã cho không đâu.
Dương Kiễm trừng mắt nhìn Dương Tuần:
− Hê... sao tam đệ lại hạ mình nhÆ° vậy chứ? Äã là dâm nữ háo sắc thì huynh đệ chúng ta cÅ©ng có thể hưởng được ả kia mà.
Dương Kiễm nhìn lại Hạ Hàn Quang:
− Hạ huynh đã thưởng thức hương vị của giai nhân, trong lòng chắc rất hoan hỷ, vậy không biết Hạ huynh có định dành Giãn Hoa Tiên Tử cho riêng mình không?
Hạ Hàn Quang khoát tay:
− Nếu Hạ mỗ có ý dành Mộc Kiến Bình cho riêng mình thì đâu đem nàng ra mà làm trò vui với các vị.
Y ưỡn ngực:
− Vá»›i Hạ Hàn Quang thì bá»n nữ nhân chỉ là má»™t trò chÆ¡i vui vẻ mà thôi.
Dương Kiễm gật đầu.
Gã rót rượu ra chén Hạ Hàn Quang:
− Dương mỗ kính Hạ huynh một chén.
Hạ Hàn Quang đón lấy chén rượu trên tay Dương Kiễm:
− Má»i.
Tất cả má»i ngÆ°á»i cùng uống cạn số rượu đã rót. Äặt chén xuống bàn, DÆ°Æ¡ng Kiá»…m nhìn Hạ Hàn Quang nói:
− Hạ huynh đã thưởng lãm qua thân thể ngà ngá»c của Giãn Hoa Tiên Tá»­ rồi, ắt không tiếc rẻ cái thân đó cho huynh đệ chúng tôi có dịp thưởng lãm qua chứ.
Hạ Hàn Quang cất tràng cÆ°á»i khanh khách. Y vừa cÆ°á»i vừa nói:
− Tất nhiên... Tất nhiên rồi... Hạ mỗ đâu tiếc chi với các vị hảo huynh đây. Chỉ tiếc bây giỠHạ mỗ chẳng biết Mộc Kiến Bình đang ở đâu... Nếu như gặp được nàng, Hạ mỗ sẽ đưa nàng đến dâng tặng cho các vị.
Dương Kiễm vỗ tay đôm đốp:
− Bằng hữu như Hạ huynh mới là thủ túc chi giao.
− DÆ°Æ¡ng huynh quá khen. Má»™t chút nhá»c công có gì mà xứng vá»›i câu bằng hữu thủ túc.
Dương Tuần lên tiếng:
− Hạ huynh không sợ Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục à? Má»™t khi y biết huynh Ä‘oạt tay trên của y nhất định sẽ tức giận mà Ä‘i tìm Hạ huynh.
Hạ Hàn Quang nhún vai:
− Tàn Hồn Ma Äao thì có gì phải sợ chứ.
Hạ Hàn Quang vừa dứt lá»i thì nghe má»™t giá»ng nói lạnh lẽo cất lên ngay sau lÆ°ng mình:
− Nếu đúng như tất cả những gì các hạ vừa nói thì chẳng có gì phải sợ Nguyên Thiên Phục.
Chỉ nghe cái chất giá»ng nhạt nhẽo đó thôi mà toàn thân Hạ Hàn Quang nổi đầy gai ốc.
Cùng vá»›i cảm giác đó thì trong xÆ°Æ¡ng sống gã xuất hiện má»™t luồng khí băng hàn chạy dá»c lên tá»›i tận gáy.
Ngũ Thử như gặp phải khắc tinh của mình, đồng loạt đứng bật dậy.
Dương Kiễm buột miệng thốt:
− Nguyên Thiên Phục.
DÆ°Æ¡ng Kiá»…m vừa dứt lá»i thì DÆ°Æ¡ng Tuần e dè nói:
− NgÅ© Thá»­ chúng tôi không liên can đến Hạ huynh đây. Äây là chuyện của hai ngÆ°á»i.
Y quay lại Dương Kiễm:
− Dương đại ca... chúng ta không nên ở lại đây.
DÆ°Æ¡ng Kiá»…m gật đầu, rồi cùng vá»›i DÆ°Æ¡ng Tuần và ba gã kia lủi nhanh ra cá»­a. Há» phải hành xá»­ nhÆ° vậy bởi đã quá biết vá» uy lá»±c của ngá»n Tàn Hồn Ma Äao đã từng làm những chuyện chấn Ä‘á»™ng giang hồ.
Hạ Hàn Quang thấy NgÅ© Thá»­ bá» Ä‘i, càng bối rối và lúng túng hÆ¡n. Y réo gá»i:
− Các vị hảo huynh... Các vị hảo huynh.
Miệng thì réo, chân Hạ Hàn Quang thì thoát chạy theo Ngũ Thử, nhưng khi vừa dợm bước thì chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Thiên Phục. Y buộc đứng chôn chân lại, nhìn Thiên Phục mà nhủ thầm:
− “Hôm nay có lẽ là ngày tận mạng của ta rồi.â€.
Mặc dù nghÄ© nhÆ° vậy nhÆ°ng Hạ Hàn Quang cố giữ bình tÄ©nh, lấy giá»ng thật ôn nhu từ tốn:
− Nguyên huynh tìm Hạ đệ?
− Tại hạ đi tìm các hạ.
Hạ Hàn Quang chỉ vào ngực mình:
− Tìm... tìm Hạ Hàn Quang.
Thiên Phục gật đầu.
Hạ Hàn Quang rối rít nói:
− Äệ vá»›i Nguyên huynh vốn không thù không oán, ngược lại đệ rất ngưỡng má»™ huynh.
Vậy... không biết Nguyên huynh tìm đệ vì nguyên cớ gì.
Thiên Phục thá» Æ¡ đáp lá»i Hạ Hàn Quang:
− Các hạ biết cái nguyên cớ đó.
Hạ Hàn Quang lấp lửng nói:
− Nguyên huynh tìm đệ vì Giãn Hoa Tiên Tử Mộc Kiến Bình?
− Äúng nhÆ° vậy.
Hàn Quang bặm môi, nheo mày rồi thở dài một tiếng, từ tốn nói:
− Chuyện trên Äá»™ng Äình Hồ.
− Ta và các hạ sẽ đến Hồ Äá»™ng Äình.
Mồ hôi tuôn ra Æ°á»›t đẫm trán Hàn Quang. Y gượng cÆ°á»i nói:
− Huynh muốn lấy mạng đệ?
− Nếu như những gì các hạ nói không đúng sự thật.
Từng lá»i nói thốt ra từ cá»­a miệng của Nguyên Thiên Phục nghe thật là nhạt nhẽo lãnh đạm.
Hạ Hàn Quang thối lui một bộ.
Tay của Nguyên Thiên Phục đặt vào đốc đao. Y nhìn Hàn Quang từ tốn nói:
− Äao của tại hạ chắc chắn nhanh hÆ¡n đôi cÆ°á»›c pháp của các hạ.
Nghe Thiên Phục nói, Hạ Hàn Quang thoạt rùng mình. Y khoát tay:
− Äệ không có ý trốn chạy Nguyên huynh.
Với vẻ mặt khổ não, Hàn Quang nói tiếp:
− Äệ sẽ cùng vá»›i huynh đến Hồ Äá»™ng Äình.
Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Hàn Quang từ tốn nói:
− Äến Hồ Äá»™ng Äình, nếu Nguyên huynh muốn giết thì giết, muốn tha thì tha, đệ không má»™t chút oán trách há»n than.
− Ta tin vào lá»i của các hạ.
Hạ Hàn Quang thở hắt ra má»™t tiếng dài thÆ°á»n thượt:
− Chúng ta đi chứ?
Thiên Phục gật đầu.
Hai ngÆ°á»i rá»i tá»­u Ä‘iếm.
Khi vầng nguyệt chênh chếch soi bóng xuống mặt hồ trong vắt thì hỠđặt chân đến ghá»nh đá mà trÆ°á»›c đây Má»™c Kiến Bình đã toan trầm mình.
Thiên Phục đứng khoanh tay ôm ngá»n Tàn Hồn Ma Äao hÆ°á»›ng mắt nhìn ra ngoài mặt hồ Äá»™ng Äình, y ôn nhu há»i Hạ Hàn Quang:
− Các hạ biết tội của mình chứ?
Hạ Hàn Quang bất ngá» quỳ má»p dÆ°á»›i chân Thiên Phục:
− Nguyên huynh cứ hạ thủ giết đệ, nhưng quả thật đệ chẳng biết mình đã phạm tội gì.
Äôi chân mày lưỡi kiếm của Thiên Phục thoạt cau lại rồi nhanh chóng giãn ra.
Y nhìn bóng trăng in trên mặt nước hồ:
− Các hạ không biết tội của mình à?
− Äệ chỉ biết mình có ân ái vá»›i Giãn Hoa Tiên Tá»­ Má»™c Kiến Bình. NhÆ°ng chẳng lẽ vì chuyện ái ân đó mà đệ phải nhận má»™t cái chết thảm từ Tàn Hồn Ma Äao?
Hạ Hàn Quang ngÆ°á»›c mặt nhìn lên, giá»ng nói của y thật là thống khổ:
− Nếu vì chuyện ái ân giữa đệ và Má»™c Kiến Bình khiến cho Nguyên huynh phẫn ná»™ xuống tay lấy mạng đệ thì cái chết này oan cho đệ quá. Má»™t cái chết mà ngÆ°á»i chết chẳng làm sao nhắm mắt siêu thoát được.
Thiên Phục quay lại.
Y nhìn sâu vào đôi mắt đang van xin khốn khổ của Hạ Hàn Quang.
Thiên Phục buông một câu cụt lủn:
− Các hạ không làm nhục Kiến Bình à?
Hạ Hàn Quang tròn mắt:
− Làm nhục?
Y lắc đầu:
− Không.
Thiên Phục lại cau mày, nhếch môi:
− Không làm nhục tại sao Kiến Bình lại cuồng tâm loạn trí?
Hắn nhướng to hai mắt mở hết cỡ. Y ôm đầu:
− Nguyên huynh nói sao? Kiến Bình bị cuồng tâm loạn trí à? Sao có thể như thế được chứ?
Thiên Phục thở ra. Ãnh mắt của gã sắc nhÆ° lưỡi Ä‘ao Tàn Hồn Ä‘iểm vào mặt Ngá»c Diện ThÆ° Sinh Hạ Hàn Quang:
− Nếu ngươi không làm nhục thì Kiến Bình đâu đến nỗi cuồng tâm loạn trí.
Hạ Hàn Quang than khẽ:
− Thật là oan cho đệ quá.
Hắn nhìn lên trá»i:
− Ông trá»i Æ¡i... Ông xui chi để ta phải chịu cái oan, mà phải chịu chết oan uổng nhÆ° thế này.
− Các hạ đang cố chạy trốn nghiệt quả do các hạ tạo ra.
Hàn Quang lắc đầu:
− Äệ không chạy trốn cái chết, nếu sá»± thật đây là nghiệt quả của đệ. NhÆ°ng vì sá»± ân ái giữa đệ và Má»™c Kiến Bình muá»™i muá»™i mà đệ phải chết bởi lưỡi Ä‘ao Tàn Hồn của Nguyên huynh Æ°? Äây má»›i đúng là nghiệt quả oan uổng của đệ.
Thiên Phục cau mày:
− Tại sao oan uổng?
Hạ Hàn Quang ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Thiên Phục:
− Äệ không làm nhục Má»™c Kiến Bình muá»™i muá»™i.
− Các hạ không làm nhục ư?
Hạ Hàn Quang gật đầu:
− Äệ đâu thiếu nữ nhân si tình mà phải làm chi cái chuyện tồi bại đó để phải chịu chết bởi ngá»n Ä‘ao Tàn Hồn của Nguyên huynh chứ.
Hạ Hàn Quang ôm lấy đầu gục xuống chân Thiên Phục:
− Tất cả cũng tại Kiến Bình muội muội mà thôi.
− Tất cả tại Kiến Bình?
Hạ Hàn Quang ngẩng lên nhìn Thiên Phục khẽ gật đầu. Y bặm môi má»™t lúc rồi nghẹn giá»ng nói:
− Kiến Bình đứng trên ghá»nh đá này toan trầm mình tá»± vẫn.
− Trong cơn cuồng trí, Kiến Bình đã nói ra cái ý của nàng.
− Äệ không dám vá»ng ngôn trÆ°á»›c mặt Nguyên huynh. NhÆ°ng trÆ°á»›c khi chết bởi lưỡi Ä‘ao Tàn Hồn của Nguyên huynh, đệ phải nói ra sá»± thật. Có chết đệ má»›i nhắm mắt được.
− Tại hạ muốn nghe sự thật.
Hạ Hàn Quang nuốt nÆ°á»›c bá»t. Y cảm nhận cổ há»ng mình đắng ngắt nhÆ° có vị mật tiết ra trong nÆ°á»›c bá»t và có cái gì đó chẹn ngang khiến y cảm thấy khó thở vô cùng. Mặc dù gió từ ngoài Hồ Äá»™ng Äình thốt ù ù, giật cả chéo y Thiên Phục nhÆ°ng mồ hôi cứ tuôn ra Æ°á»›t đẫm y trang của Ngá»c Diện ThÆ° Sinh. Y có cảm nhận nhÆ° có lá»­a đốt trong ná»™i thế, ngá»n lá»­a đó chính là ná»—i sợ hãi mà y không sao ká»m chế được.
Y bất giác thét lên:
− Nguyên huynh... quả là đệ không làm nhục Kiến Bình.
− Ta và các hạ chẳng có buổi kết giao bằng hữu, đừng dùng tiếng huynh và đệ một cách vô nghĩa. Ta sẽ không chùn tay bởi những mỹ từ đó đâu.
Lá»i nói vô tâm của Nguyên Thiên Phục khiến Hạ Hàn Quang càng bối rối và sợ hãi hÆ¡n.
Y gượng nói:
− Hàn Quang này không phải là kẻ tham sanh úy tử, nhưng cái chết này đối với tại hạ sao vô nghĩa quá. Tại hạ đâu phải là con thiêu thân, biết chết mà vẫn cứ lao vào.
− Ta không phải vì há»n ghen, hay vì chữ tình vá»›i Má»™c Kiến Bình mà lấy mạng các hạ.
− Tại hạ cũng không nghĩ như huynh.
Y rít lên the thé:
− Tại hạ phải nói rồi tùy huynh phân xử, định đoạt.
− Ta đang rửa tai nghe các hạ nói.
Hàn Quang rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực để trấn tĩnh tâm định rồi ôn nhu từ tốn nói:
− Trên có trá»i, dÆ°á»›i có đất, nếu nhÆ° tại hạ sai lá»i vá»ng ngôn thì chịu sá»± phán xá»­ của trá»i của đất mà sống không thấy trá»i, chết không chốn dung thân.
Y thỠxong, ôm đầu nói:
− Khi tại hạ đến ghá»nh đá này thì thấy Kiến Bình muá»™i muá»™i vừa réo gá»i Nguyên huynh chá»­i rủa vừa toan trầm mình xuống Hồ Äá»™ng Äình. NghÄ© chuyện lạ, tại hạ đến khuyên can nàng.
Hàn Quang liếc trộm Thiên Phục.
Äập vào cái nhìn trá»™m của gã là má»™t khuôn mặt nhÆ° trét sáp được tô vàng bởi ánh trăng trên cao. Má»™t khuôn mặt mà gã ngỡ ví nhÆ° là mặt của diêm chúa Ä‘ang chỠđợi đến thá»i khắc tÆ°á»›c Ä‘i cái mạng của gã.
Gã gục mặt xuống mũi giày Thiên Phục, thổn thức nói:
− Tại hạ đã khuyên Kiến Bình muá»™i muá»™i, nhÆ°ng không ngá»...
Thiên Phục thở dài.
Hàn Quang ngẩng lên nhìn Thiên Phục. Trong nỗi sợ hãi y tưởng tưởng lưỡi đao Tàn Hồn sẽ tiện đứt thủ cấp trong chớp mắt, nên buột miệng van xin:
− Nguyên huynh hãy tha thứ cho tại hạ.
Thiên Phục thá» Æ¡ há»i gã:
− Các hạ không ngỠgì?
Hàn Quang bặm môi một lúc rồi nói:
− Kiến Bình có lẽ nhìn thấy ở tại hạ cái gì đó, nên má»›i má»i đệ cùng vá»›i nàng xuống thuyá»n rong ruá»—i trên mặt hồ mà đối ẩm.
Thiên Phục cau mày:
− Kiến Bình tá»± nguyện xuống thuyá»n vá»›i các hạ?
Hàn Quang gật đầu như tế sao:
− Äúng nhÆ° vậy... Äúng nhÆ° vậy. Chuyện nàng tá»± nguyện xuống thuyá»n vá»›i tại hạ, có gã phu chèo thuyá»n ở đây minh chứng.
Thiên Phục buông một tiếng thở dài.
Hàn Quang lại gục đầu xuống mũi giày Thiên Phục, lí nhí nói:
− Trong khi chén thù chén tạc, men rượu không ká»m chế được nhục cảm của Kiến Bình.
Và... và đệ cũng chẳng khác gì nàng, nên... nên... nàng tự trao thân cho tại hạ.
Y ngẩng lên nhìn Thiên Phục:
− Nguyên huynh, đó tất cả là sá»± thật. Tại hạ có lá»—i vá»›i Kiến Bình muá»™i muá»™i... Tại hạ sẽ tìm nàng chuá»™c lại lá»—i lầm này. Äây có lẽ cÅ©ng là ý trá»i se duyên Kiến Bình vá»›i tại hạ chứ tuyệt nhiên không tại hạ không há» có chủ tâm làm nhục Kiến Bình muá»™i muá»™i khiến nàng cuồng tâm loạn trí.
Hàn Quang vỗ vào đầu mình:
− Ông trá»i Æ¡i... sao ông nỡ tạo cảnh éo le chứ?
Gã thổn thức nói:
− Nguyên huynh tha cho Hàn Quang. Äệ hứa sẽ chăm sóc cho Kiến Bình muá»™i muá»™i.
Nếu đệ có đối xử tệ với nàng thì nguyện chết trước lưỡi đao của huynh.
Nói đến đây, nÆ°á»›c mắt Hàn Quang trào ra tuôn chảy xuống cằm, y liếm những giá»t nÆ°á»›c mắt, sợ hãi van vỉ tiếp:
− Äệ hứa sẽ chăm sóc cho Kiến Bình đến đầu bạc răng long.
Thiên Phục thở dài:
− Ta tạm tin những gì các hạ nói. Hy vá»ng các hạ sẽ thá»±c hiện đúng những gì đã nói vá»›i ta. Nếu không đúng nhÆ° những lá»i các hạ đã nói thì ta sẽ phán xá»­ theo đúng lá»i thá» của các hạ.
Hàn Quang nghe Thiên Phục nói, thở phào má»™t tiếng nhẹ nhõm nhÆ° ngÆ°á»i vừa thoát chết trong Ä‘Æ°á»ng tÆ¡ kẽ tóc. Tiếng thở phào còn Ä‘á»ng trên miệng gã thì ánh Ä‘ao Tàn Hồn vụt lóe trên đầu gã.
Ngá»c Diện ThÆ° Sinh rú lên:
− Chết tôi rồi.
Búi tóc của gã lả chả rơi xuống trước mặt rồi bị từng cơn gió thổi lùa bay tứ tán.
Thiên Phục nói:
− Ta để lại chủ cấp của các hạ, nhÆ°ng búi tóc thì thay cho lá»i thá» của các hạ.
Thiên Phục nhìn lại Hàn Quang lần nữa. Toàn thân Ngá»c Diện ThÆ° Sinh Ä‘ang run rẩy trÆ°á»›c mÅ©i giày của y. Buông má»™t tiếng thở dài, Thiên Phục quấn lại lưỡi kiếm Tàn Hồn rồi băng mình bá» Ä‘i.
Hàn Quang vẫn quỳ má»p dÆ°á»›i đất, cho đến khi biết chắc tá»­ thần đã Ä‘i xa má»›i lồm cồm đứng lên.
Y chá»›p mắt nhìn những lá»n tóc còn rÆ¡i vãi trên ghá»nh đá, rít giá»ng nói:
− Thiên Phục, ngươi tước của ta một búi tóc, cái hận này có ngày ta phải đòi lại ngươi cái thủ cấp.
Tài sản của aspirin

  #45  
Old 02-06-2008, 08:01 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
H?i 46

D? S?c Lo?n Tình


Tiêu Thái Ng?c sau khi b?t m?ch cho Lý Ma Ma, nhìn L?nh Th? Ki?t nói:
? ?? ?ê....
Th?y Thái Ng?c có v? c?ng th?ng, Th? Ki?t lo l?ng nói:
? T? t?... Lý Ma Ma ra sao?
Thái Ng?c th? ra:
? Lý Ma Ma ?ã b? lão qu? ?ông ??c Âu Dung Th?a s? d?ng th? pháp ?o?n m?ch theo canh gi?. Ch? không ??y m??i hai canh gi? n?a thì m?ch c?a m? s? t? ??t mà ch?t.
? Làm sao c?u ???c Lý Ma Ma bây gi??
? Th? pháp ?o?n m?ch c?a Âu Dung Th?a là bí thu?t ?? lão qu? hành x? môn ?? Th?n Long giáo. M?t khi lão ?ã ?o?n m?ch ai thì ng??i ?ó xem nh? c?m ch?c cái ch?t ch? không th? hóa gi?i ???c. Âu Dung Th?a dù sao c?ng là m?t trong ng? ki?t c?a võ lâm Trung Nguyên, t?t ph?i có k? môn, k? công.
Nàng th? dài, nhìn Th? Ki?t ôn nhu nói:
? N?u ?? có chuy?n c?n th?nh giáo m? Lý thì mau h?i m?, ch? t? e r?ng m? ch?ng còn c? h?i gi? ???c sinh m?ng n?a ?âu. Ít ra Lý Ma Ma v?n còn s?ng ???c m??i hai canh gi?, ?? th?i kh?c cho ?? ?? th?nh giáo m? nh?ng ?i?u mu?n bi?t.
Th? Ki?t nhìn l?i Lý Ma Ma:
? Ma Ma.
Ánh m?t Lý Ma Ma ch?p kh? m?t cái.
Th? Ki?t h?i ti?p:
? Ma Ma nghe t?i h? nói ch??
M?t c?a Lý Ma Ma l?i ch?p m?t cái.
Thái Ng?c xen vào:
? M? ?ã nghe ?? ?? nói.
Lý Ma Ma ??o hai con ng??i nhìn qua Thái Ng?c. Thái Ng?c tho?t cau mày b?i cái li?c m?t c?a Lý Ma Ma.
Th? Ki?t nhìn Lý Ma Ma r?i l?y túi ph?n h??ng ?eo bên hông chìa ??n tr??c:
? Ma Ma... t?i h?m mu?n bi?t ch? nhân c?a túi ph?n h??ng này?
?ôi m?t Lý Ma Ma nh? ??ng tròng không ??ng ??y.
Th? Ki?t d?n giã h?i:
? Ma Ma bi?t ch? nhân c?a chi?c túi ph?n h??ng này ch??
Ánh m?t c?a Lý Ma Ma kh? ch?p m?t cái.
Th? Ki?t h?i:
? Ma Ma bi?t?
Ánh m?t c?a Lý Ma Ma l?i ch?p kh? r?i li?c nhìn Tiêu Thái Ng?c.
Th? Ki?t h?i:
? Túi ph?n này là c?a ai?
?ôi m?t c?a m? Lý l?i b?t ??ng r?i tr?n ng??c lên.
Tiêu Thái Ng?c nhìn Lý Ma Ma r?i quay l?i Th? Ki?t:
? ?? ??. Ta bi?t r?i. M? ta không mu?n ta ? ?ây ?? nghe nh?ng gì m? nói.
? Ma Ma.
Lý Ma Ma l?i ch?p m?t.
Tiêu Thái Ng?c cau ?ôi mày lá li?u:
? M? không mu?n ta nghe nh?ng gì m? nói v?i ?? ?? c?a ta à?
Lý Ma Ma l?i ch?p m?t.
Thái Ng?c th? ra r?i nhìn l?i Th? Ki?t:
? ?? ?ê.... Lý Ma Ma ?ã mu?n nh? v?y, t? ? l?i ?ây ch? làm khó cho ?? ?? thôi. T? t? s? ch? ?? bên ngoài ngôi mi?u th?n hoàng này.
Th? Ki?t nhìn Thái Ng?c:
? Lý Ma Ma ch?c có ?i?u gì mu?n nói v?i ?? nên không mu?n ng??i th? ba nghe. T? t? ??ng trách Lý Ma Ma.
Thái Ng?c m?m c??i n?m tay Th? Ki?t:
? V?i m?t ng??i s?p ch?t thì t? t? ?âu trách làm gì. T? ?i tìm chút gì ?ó v? ?ây ??ng chu?n b? h?u s? cho m? Lý.
Nàng nói xong ?i?m m?i hài tr? khinh thân siêu qu?n thoát ra ngoài ngôi c? mi?u th?n hoàng. Tiêu Thái Ng?c thoát ra kh?i mi?u th?n hoàng ???c n?m m??i tr??ng thì g?p ng?n h?c k? c?a Tây K? Th?ch Kh?i.
Thái Ng?c nhìn ng?n ??i h?c k?, m?t nàng thoáng l? v? b?t nh?n và ? d?t.
Tây K? Th?ch Kh?i t? phía sau tán cây c? th? b??c ra. Lão vu?t râu ng?m Tiêu Thái Ng?c.
Tây K? Th?ch Kh?i nói:
? D?o này ta th?y ái thê quá g?n g?i v?i gã ti?u t? L?nh Th? Ki?t ?ó.
Thái Ng?c nhíu mày, d?ng d?ng ?áp l?i lão:
? Ta th?c hi?n theo s? sai khi?n c?a lão kia mà.
? Nh?ng ta không thích nàng có s? g?n g?i quá ?áng v?i gã ti?u t? ?ó.
? V?y thì hôm nay xem nh? ph?n s? c?a Tiêu Thái Ng?c ?ã làm tròn. Tiêu Thái Ng?c s? ch?ng g?p L?nh Th? Ki?t n?a.
V? m?t Tây K? tho?t cau có. Lão h?n h?c nói:
? Nh?ng pho t??ng kim thân La Hán c?a gã ch?a n?m trong tay ta thì sao nàng dám nói ?ã hoàn thành ch?c ph?n ta giao cho nàng?
Tây K? Th?ch Kh?i h? nh?t r?i nói:
? Thái Ng?c, ta ch? không mu?n nàng quá g?n g?i v?i gã ti?u t? ?ó mà thôi.
Thái Ng?c nhíu mày. Nàng nhìn th?ng vào m?t Tây K? Th?ch Kh?i:
? Lão v?a mu?n có Th?p Nh? La Hán, l?i v?a ghen. Trong hai ch?n m?t:
m?t là nh?ng pho t??ng kim thân La Hán, hai là Tiêu Thái Ng?c.
Tây K? Th?ch Kh?i vu?t râu, m?m c??i nói:
? Ta mu?n c? hai. V?a nh?ng pho t??ng kim thân La Hán v?a c? nàng n?a.
V? m?t Thái Ng?c sa s?m l?i:
? Nh? th? thì quá nhi?u.
? Nh?ng ?ó là ý c?a ta.
Th?ch Kh?i b??c ??n bên c?nh nàng:
? Hay gi? ?ây nàng ?ã có ý ch?ng l?i ta?
Tây K? Th?ch Kh?i nâng c?m Thái Ng?c:
? M?t khi nàng có ý ch?ng l?i ta thì ph?i bi?t xét ?oán cái h?u qu? mà nàng ph?i nh?n ch?.
Thái Ng?c thoáng bi?n s?c.
Tây K? Th?ch Kh?i m?m c??i r?i gi? l? nói:
? Ta nuôi d??ng nàng t? lúc còn l?m d?m, b?p b?, ch?ng l? gi? ?? lông ?? cánh r?i ch?ng l?i ta ??
Thái Ng?c b?m môi, r?i rít lên v?i gi?ng c?m ph?n:
? Lão có công nuôi d??ng, nh?ng ch?ng ?áng làm ngh?a ph?. Lão ngh? l?i ?i, lão ?ã ?o?t nh?ng gì ? ta?
Dung di?n nàng thoáng hi?n sát khí h?ng h?c:
? Lão nuôi d??ng ta r?i bi?n ta thành m?t ? ti?n thi?p c?a lão.
M?t Tây K? Th?ch Kh?i cau có h?n l?i:
? Lão phu ?ã b?i ??p l?i cho nàng tòa Ma Cung.
Thái Ng?c l?c ??u:
? Cu?c ??i c?a ta ?âu ph?i ch? là m?t tòa Ma Cung.
? Nàng còn mu?n gì n?a?
? Ta mu?n nh?ng th? mà lão ch?ng bao gi? có ???c.
Tây K? Th?ch Kh?i g?n gi?ng nói t?ng ti?ng:
? Nàng nói l?i l?n n?a cho ta nghe?
Thái Ng?c rít lên b?ng s? c?m ph?n t?t cùng:
? Ta mu?n nh?ng th? mà ng??i ch?ng bao gi? có.
Tây K? Th?ch Kh?i h?t m?t:
? ?ó là th? gì?
Thái Ng?c li?m hai cánh môi r?i nghiêm kh?c nói:
? Tình yêu.
? Nói nh? v?y xem ch?ng nàng ?ã ?? tình cho gã ti?u t? L?nh Th? Ki?t?
Thái Ng?c không ph? nh?n mà còn kh?ng khái g?t ??u:
? Không sai. Ta ?ã yêu Th? Ki?t r?i. Tr??c ?ây khi b? lão chi?m ?o?t s? trong tr?ng, ta ?ã bi?n thành m?t xác ch?t nguy?n ch?ng bao gi? màng ??n ch? tình n?a. Trong tâm t??ng, ta kinh t?m cái thân xác c?a mình, mà ng? r?ng ?ã b? bi?n thái. Ta kinh t?m ta, nh?ng l?i yêu ta ?? kh?a l?p s? Ô u? mà lão ?ã nhu?m ra Tiêu Thái Ng?c.
Trong khi Thái Ng?c nói thì Tây K? Th?ch Kh?i nh? ?óng ?inh vào m?t nàng. Th?nh tho?ng hai hàm r?ng c?a lão l?i nghi?n ken két.
Thái Ng?c nói ti?p v?i s? bình th?n nh? ?ã quy?t ??nh cái h?u qu? mà mình ph?i ch?u:
? Khi ta nh?n s? m?ng mà lão giao là ph?i k?t thân v?i Th? Ki?t. ??n bây gi? ta m?i bi?t mình v?n là m?t n? nhân có trái tim d?t dào tình c?m. Th? Ki?t ?ã hun ?úc và tr? l?i nh?ng gì ta ?ã m?t b?i s? dâm loàn c?a lão.
Nàng v?a d?t l?i thì Tây K? gi? th?ng h?u th? tát vào má nàng.
B?p!
H?ng tr?n cái tát c?a Tây K? Th?ch Kh?i, nh?ng Thái Ng?c ch?ng th?t ra l?i oán trách, mà d?ng d?ng nhìn lão. Cái nhìn c?a nàng khi?n Tây K? càng b?c d?c h?n.
Lão h? nh?t r?i nói:
? ???c l?m, nàng ?ã có s? l?a ch?n thì lão phu c?ng ch?p nh?n s? l?a ch?n ?ó.
Tây K? Th?ch Kh?i v?a nói v?a b?t th?n ?i?m vào t?nh huy?t c?a Thái Ng?c. Nàng ?âu k?p ph?n x? né tránh ch? pháp c?a Tây K?, nh?ng dù cho Thái Ng?c có chu?n b? ??i phó c?ng ch?ng th? nào ch?ng ch?i l?i lão, b?i l? võ công c?a nàng do chính Tây K? truy?n th? kia mà.
Thái Ng?c thét lên:
? Lão tính làm gì ta?
? R?i nàng s? bi?t.
Tây K? c?p ngang vòng ti?u yêu, th?t l?ng ong c?a Thái Ng?c, b?ng mình v? phía tán cây c? th?.
L? chim di trú ?ang yên ngh? trên tán cây h?i h? bay vùn v?t lên b?u tr?i cao vì s? yên t?nh c?a chúng ?ã b? phá v? b?i nh?ng ti?ng thét c?m h?n và u?t h?n c?a Tiêu Thái Ng?c:
? Lão ?ê ti?n... b? ?i... ta c?m thù lão... c?m thù lão.
Nàng thét lên l?ng l?ng:
? Ác nhân... Ng??i...
Ti?ng thét c?a nàng ngh?n ?i và nhanh chóng chìm vào tràng ti?u ng?o th?a thê c?a Tây K? Th?ch Kh?i.
M?t lúc sau, Tây K? t? trong tán cây b??c ra. V? m?t c?a lão th?t là ??c ý và hoan h?.
Lão nhìn l?i tán cây c? th?:
? Mãi mãi nàng v?n là ti?n thi?p c?a Tây K? Th?ch Kh?i. N?u nàng không ti?p t?c ph?n s? c?a ta ?ã giao cho nàng thì ráng ch?p nh?n s? h?y ho?i c?a C??ng Thi H?y Dung.
Th? xem khi nàng ?ã bi?n thành m?t xác ch?t th?i r?a bi?t th?, bi?t yêu thì gã ti?u t? có còn ?? m?t t?i nàng không?
Lão ng?a m?t c?t tràng c??i cu?ng nhi?t r?i l?ng l?ng b??c ??n c?m ng?n ??i h?c k?, tr? khinh thu?t siêu qu?n b?ng mình b? ?i.
Khi bóng c?a Tây K? khu?t d?ng h?n t? trong tán cây c? th?, Thái Ng?c m?i tr? ra.
Trang y c?a nàng gi? không còn ph?ng n?p mà ?ã nhàu nát nh? m?t mi?ng gi? rách. Hai m?t nàng ??m l?, dáng ?i th?t th?u. Nàng dõi m?t h??ng nhìn lên b?u tr?i.
B?u tr?i bao la, nh?ng ?ám mây trôi b?ng b?nh, ?àn chim di trú ?ang m?t d?ng cu?i chân tr?i, nh?ng trong tâm t??ng c?a Thái Ng?c thì ch? còn ??ng m?i m?t suy ngh?:
? “Mình ch? là con chim hoang b? nh?t trong chi?c l?ng qu? c?a lão Th?ch Kh?i. T?i sao mình ch?ng ???c nh? b?y chim ?ang s?i cánh t? do trên b?u tr?i?”.
Ý t??ng ?ó khi?n nàng n?c ngh?n m?t ti?ng, r?i l? th?m r?n ch?y tuôn dài hai bên khóe m?t.
oo Thái Ng?c quay l?i c? mi?u th?n hoàng. Nàng ch?a b??c h?t nh?ng b?c tam c?p d?n lên c? mi?u thì L?nh Th? Ki?t t? trong b??c ra. Chàng nhác th?y s? x?c x?ch và v? m?t u hoài c?a Thái Ng?c, li?n b??c nhanh ??n bên nàng v?n vã h?i:
? T? t?... Chuy?n gì ?ã x?y ra v?i t? v?y?
Thái Ng?c c? g??ng n?n m?t n? c??i. Nàng nhìn Th? Ki?t, kh? l?c ??u:
? Ch?ng có chuy?n gì x?y ra v?i t? ?âu. ?? ??ng lo.
? Nh?ng...
Nàng m?m c??i nói:
? T? t? ch? nh?c thân m?t chút thôi.
? T? t? ?ã g?p c??ng ??ch?
Thái Ng?c l??ng l? m?t chút:
? ?úng nh? v?y.
Th? Ki?t nhanh mi?ng h?i:
? K? ?ó là ai?
? M?t trong ng? ki?t.
Th? Ki?t cau mày:
? ?ông ??c và B?c Th?n r??t theo chúng ta à?
Nàng l?c ??u:
? Không ph?i. Ng??i ?ó chính là Tây K? Th?ch Kh?i.
? Th?ch Kh?i lão qu??
? ?? ?? ??ng lo... T? ?ã d?n d? lão ?i n?i khác r?i. Nh?ng lúc này ?? là cái ?ích c?a t?t c? cao th? trên giang h?, ?? c?n ph?i c?n th?n.
Nàng buông m?t ti?ng th? dài, n?m tay Th? Ki?t:
? T? t? r?t lo cho ??.
Nàng buông m?t ti?ng th? dài n?a r?i nói ti?p:
? Lý Ma Ma ra sao r?i?
Th? Ki?t nhìn Thái Ng?c, r?i th? dài ?o não:
? Ma Ma ?ã ?i r?i.
Thái Ng?c cau mày:
? Ch?t r?i ?? Ch?a ?úng th?i kh?c mà Lý Ma Ma ch?t s?m nh? v?y ??
? ?áng ra Ma Ma ch?a ch?t. Nh?ng Ma Ma ?ã t? quy?t ??nh dùng nguyên âm còn l?i ?? hóa gi?i bí thu?t ?o?n m?ch c?a ?ông ??c Âu Dung Th?a ??ng có th? nói chuy?n v?i ?? trong n?a kh?c.
Thái Ng?c nhìn vào trong c? mi?u:
? T? t? ?i tìm v?t d?ng ?? lo h?u s? cho m?, nh?ng m? ?i s?m còn t? thì ch?ng có gì.
Nàng xòe hai bàn tay còn ??m ??t m?i hôi:
? T? tr? v? b?ng hai bàn tay không.
? Lý Ma Ma ra ?i r?t mãn nguy?n. Vì... vì...
Chàng b? l?ng câu nói ? ?ó.
Thái Ng?c nói:
? Nh?ng gì ?? ?? c?n nói thì c? nói, nh?ng n?u th?y không ti?n thì ??ng nên nói ra.
? ?? ?? ?ã h?a v?i Lý Ma Ma. Nh?ng Lý Ma Ma r?t hoan h? khi g?p l?i ??.
Chàng nhìn vào c? mi?u:
? ?? mu?n h?a táng Lý Ma Ma.
? Nh? th? c?ng ti?n.
Hai ng??i gom t?t c? nh?ng cành khô quanh c? mi?u, x?p thành m?t giàn h?a thiêu r?i ??t xác Lý Ma Ma lên giàn h?a. M?c dù ?ã ch?t nh?ng m?t c?a Lý Ma Ma không có v? gì là c?a ng??i ch?t, ng??c l?i trông m?t m? th?t là khoan thai và th? thái nh? ng??i ?ang ng?.
Thái Ng?c nhìn Th? Ki?t:
? Phàm nh?ng ng??i ch?t b?i bí thu?t ?o?n m?ch thì r?t ?au kh?, nh?ng m? Lý xem ra ch?ng có v? gì ?au ??n c?. ?ây ?úng là tr??ng h?p ngo?i l? có m?t không hai.
? ?? c?ng không bi?t sao Lý Ma Ma có th? ch?u ???c s? th?ng kh? c?a c?c hình ?o?n m?ch ch?ng khác nào l?t da x? th?t mà v?n ?i?m ??m ??i tho?i v?i ??.
Thái Ng?c g?t ??u:
? Có l? s? hoan h? ?ã khi?n m? quên ?i n?i ?au ??n xé da xé th?t c?a th? xác. Xem ra câu chuy?n mà m? Lý nói v?i ?? r?t ly k? ph?i không?
Th? Ki?t th? dài:
? ?? ?ã h?a v?i Lý Ma Ma không ???c nói v?i ai... k? c? t? t?.
Chàng v?a nói v?a ?ánh ?á l?a m?i vào giàn h?a. L?a nhanh chóng bén l?y nh?ng cành khô, r?i ch?ng m?y ch?c bùng lên kh?a lên cái xác c?a Lý Ma Ma.
Th? Ki?t nhìn giàn h?a mà buông m?t ti?ng th? dài ?o não. Chàng nói:
? ??i ng??i th?t là ng?n ng?i và phù du, vô th??ng.
Thái Ng?c nói theo chàng:
? N?u sau này t? t? có ch?t mà ???c chính tay ?? t?ng ti?n ra ?i nh? Lý Ma Ma, ?ó là ?i?u di?m phúc c?a t? t?.
Chàng quay l?i nhìn Thái Ng?c:
? Ch? nhân Ma Cung sao có th? ch?t ???c?
? ?? v?a nói ??i ng??i là phù du vô th??ng mà. T? ch? là ch? nhân Ma Cung thôi ch? không ph?i là tiên thiên La Hán ?? mãi mãi t?n t?i trên cõi nhân th? này.
Nàng n?m tay Th? Ki?t:
? T? c?ng ch?ng mong mu?n s?ng lâu. Nh?ng k? s?ng lâu ch? c?m nh?n ???c s? cô ??c khi t?t c? nh?ng ng??i thân yêu ra ?i. T? ch?ng mu?n là k? cô ??c.
Nàng ng?ng lên nhìn Th? Ki?t:
? Nh? mai này ?? ra ?i tr??c, thì có l? t? c?ng s? theo v?i ?? ?ó.
L?i nói th?t ra t? c?a mi?ng c?a Tiêu Thái Ng?c khi?n cho Th? Ki?t xúc ??ng.
Chàng bóp nh? ng?c th? c?a nàng:
? ?? không b? r?i t? t? mà ?i m?t mình ?âu.
? T? s? r?i ?ây ?? s? b? r?i t?.
Th? Ki?t l?c ??u:
? S? tôn ?ã d?y cho ?? m?t ch? tình. Ch? tình ?ó cao v?i v?i nh? núi Thái S?n, và n?ng nh? ng?n Ng? Hành.
Cùng v?i l?i nói ?ó, vô hình trung Th? Ki?t nâng túi ph?n h??ng nh? nâng m?t báu v?t có m?t không hai trên th? gian. Th?y chàng quá trân tr?ng túi ph?n h??ng, Thái Ng?c bu?t mi?ng h?i:
? ?? bi?t ch? nhân chi?c túi ph?n này?
Th? Ki?t g?t ??u:
? M?u thân c?a ??.
Chàng nhìn giàn h?a thiêu xác Lý Ma Ma, c?t gi?ng bu?n bu?n:
? ?? còn bi?t vì sao mình tr? thành ch? nhân Qu? Ki?m ?o?n H?n và ph?i th?c thi di hu?n c?a s? tôn. T?t c? ??u kh?i ??u t? m?t ch? tình.
Thái Ng?c nhìn Th? Ki?t:
? T? tin ?? s? th?c hi?n ???c nh?ng gì mà s? tôn ?ã di hu?n l?i.
? S? tôn không nói v? thân m?u c?a ??, nh?ng cu?i cùng ?? c?ng tìm ???c ra ng??i ?ó là ai.
? Còn thân ph? c?a ???
? Lý Ma Ma không bi?t, nh?ng có m?t ng??i bi?t.
Thái Ng?c nhíu mày:
? Lý Ma Ma ch? bi?t thân m?u c?a ?? mà không bi?t thân ph??
Th? Ki?t g?t ??u:
? ?úng nh? v?y ?ó.
Thái Ng?c bu?t mi?ng nói:
? L? th?t ?ó. Phàm bi?t n??ng t? thì ph?i bi?t t??ng công, ch? sao bi?t ng??i này l?i không bi?t ng??i kia?
? Khi thân m?u có mang ?? thì ng??i ra ?i mà ch?ng nói gì v?i Lý Ma Ma.
Thái Ng?c n?m tay Th? Ki?t:
? ?? ??, t? nói quá l?i, ?? b? qua.
Th? Ki?t c??p l?i Tiêu Thái Ng?c:
? ?? bi?t t? mu?n h?i gì r?i.
Chàng kh? buông m?t ti?ng th? dài r?i trang tr?ng nói:
? Ch? nhân túi ph?n h??ng này là thiên h? ?? nh?t k? n? Tri?u Thi Thi, thân m?u c?a ??. Ng??i mà tr??c ?ây s? tôn t?ng yêu say ??m và chính vì yêu mà thành ch? h?n trong tâm t??ng c?a ng??i.
Th? Ki?t nói ??n ?ây thì trong ý ni?m c?a chàng h?i t??ng l?i nh?ng ??ng tác mà Qu? Ki?m Giang K? ?ã kh?c t??ng m? nhân r?i t? h?y pho t??ng ?ó ?i.
Buông m?t ti?ng th? dài ?o não, Th? Ki?t nói ti?p:
? S? tôn r?t yêu thân m?u.
Chàng v?a d?t l?i thì sau l?ng chàng gi?ng nói U Linh Nhân c?t lên:
? L?nh công t? ?ã bi?t thân m?u c?a mình r?i à?
Th? Ki?t và Thái Ng?c quay ph?t l?i, Th? Ki?t nói:
? U Linh Nhân.
L?c l? thân pháp nh? bóng ma tr?i d?p d?n b?i nh?ng ng?n gió ?êm hiu hiu, U Linh Nhân c?t gi?ng u bu?n:
? L?nh công t? s? th?c hi?n di ngôn c?a Giang K? ch?? Ta ?ã chu?n b? s?n cho công t?.
Hãy ??n Lâm Th?y Trúc ? h??ng tây Côn Luân S?n, công t? s? ???c bi?t nh?ng gì mu?n bi?t.
U Linh Nhân nói xong, không ch? Th? Ki?t có ??ng ý hay không mà kh? l?c vai. Chi?c bóng u linh xõa tóc, tho?t l?n nhanh vào c? mi?u th?n hoàng.
Th? Ki?t v?a nhác th?y chi?c bóng U Linh Nhân l?n vào c? mi?u li?n thi th? bí thu?t Di Hình C??c Pháp theo vào. Nh?ng vào trong r?i, chàng l?i th?t v?ng, b?i không th?y bóng tích U Linh Nhân ?âu n?a, có ch?ng là ?ôi b?ch l?p l?p lòe ??p vào m?t chàng.
Thái Ng?c b??c vào c? mi?u.
Th? Ki?t nói:
? Hành tung c?a U Linh Nhân th?t là th?n k?.
? Ph?i nói là th?n bí m?i ?úng. Nh?ng phàm nh?ng k? có hành tung th?n bí thì có d?ng ý. Ch?c ch?n U Linh Nhân c?ng có cùng m?t m?c ?ích nh? b?n ng? ki?t.
? U Linh Nhân ?ã giúp ?? hi?u v? thân m?u. ?? có c?m giác U Linh Nhân ?ang tr? giúp ?? thì ?úng h?n.
? ?? ch?c nh? v?y ch??
Th? Ki?t g?t ??u:
? N?u nh? U Linh Nhân mu?n ?o?t nh?ng pho t??ng kim thân La Hán c?a ?? và l?y m?ng ?? thì y ?ã có bi?t bao nhiêu c? h?i.
? Nh?ng ?? ph?i c?n th?n... b?i b?t c? s? th?n bí nào c?ng g?n li?n v?i m?t m?c ?ích nào ?ó.
Th? Ki?t g?t ??u:
? ?? s? ghi nh?n s? ch? giáo c?a t?.
? ?? quy?t ??nh ??n Lâm Th?y Trúc?
? Có l? ?? ph?i ??n ?ó.
? T? t? s? cùng ?i v?i ??.
? ?? ch? s?.
??n l??t Thái Ng?c c??p l?i Th? Ki?t:
? T? không ng?i nh?c thân xác ?âu, ch? s? làm phi?n cho ?? mà thôi. T? c?ng bi?t khá rõ v? Lâm Th?y Trúc.
? U Linh Nhân không h? ng?n c?n t? ?i theo ??, v?y chúng ta có th? cùng ??n Lâm Th?y Trúc.
Thái Ng?c m?m c??i:
? Hy v?ng t? có th? giúp ?? ???c ph?n nào.
Th? Ki?t n?m ng?c th? c?a Thái Ng?c:
? T? t? t?t v?i ?? quá.
Câu nói này c?a chàng bu?c Thái Ng?c ph?i quay m?t ch? khác ?? tránh ánh m?t Th? Ki?t.
Nàng th? ? nói:
? T? c?ng mong ?? s? t?t v?i t?.
Nàng nhìn l?i Th? Ki?t.
Hai ng??i nhìn nhau mà không th?t ra l?i nào. Hình nh? h? ch? trao ??i nh?ng ý ngh? trong ??u mình qua ánh m?t c?a nhau. B?t giác Thái Ng?c bá l?y c? Th? Ki?t. Nàng nhanh mi?ng nói:
? T?...yêu ?? ? T? t?...
Th? Ki?t b?i r?i vô cùng.
Thái Ng?c nh? c?m nh?n ???c s? b?i r?i và ng??ng ngùng c?a Th? Ki?t, nên buông tay kh?i c? chàng.
Nàng cúi ??u bùi ngùi nói:
? T? không d?n ???c tình c?m c?a mình. Xét cho cùng c?ng ?úng thôi, b?i m?t Tiêu Thái Ng?c, ch? nhân Ma Cung thì sao ?áng ?? m?t m? nam t? k? tài L?nh Th? Ki?t ??t cho m?t ch? tình.
Nàng ng?ng lên nhìn chàng.
Th? Ki?t l?c ??u:
? T? t? hi?u l?m ?? r?i. ?? có...
Chàng th? ra...
Thái Ng?c g??ng m?m c??i:
? T? bi?t thân ph?n c?a mình mà.
? Không ph?i nh? v?y ?âu. N?u xét ?? và t? thì ?? m?i là ng??i không x?ng ?áng sánh ?ôi v?i t? t?.
Chàng n?m tay Thái Ng?c:
? T? t? ???ng ???ng là m?t ch? nhân Ma Cung, ?i ??n ?âu m?i ng??i ph?i kh?u ??u n? ph?c. Còn ?? ch? m?i là m?t Qu? Ki?m Khách vô danh trong thiên h?.
Thái Ng?c nguýt Th? Ki?t:
? ?? nói quá cho t? r?i ?ó. T? có th? ??i c? Ma Cung ?? ???c cùng ?? tìm m?t ch?n thanh nhàn ?n tích mai danh không m?t chút ti?c nu?i.
Nàng d?n tay Th? Ki?t:
? ?? ?ê.... chúng ta s? ra ?i nhé?
Nh?ng l?i kh
Tài sản của aspirin

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì, çîëîòî, êëèïû, ïåðâûé, òåëåôîííûé, òåñëà, quá»· kiếm u linh, quy kiem u linh, quy kiem u linh 4vn, quykiemulinh, u linh huyet kiem, æèâûõ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™