Chương 193 Tu Chân Thế Giới của TTV
Phải kiếm trở lại mới được.
Leng keng leng keng, Tả Mạc bắt đầu lựa chọn. Hắn rất mừng vì khoảng thời gian mình dùng Chung Duẩn hoả luyện hoá gia công kia, những thứ đồ qua tay hắn nhiều không đếm hết, cũng bồi dưỡng thành đôi tròng mắt sắc bén dị thường này.
Lần này hắn thu hoạch cực khá, chỉ riêng phi kiếm, đã có trên trăm thanh, chỉ là đại đa số phẩm giai không cao. Phẩm giai cao nhất là trọng kiếm của Chương Hào, tứ phẩm, thân kiếm cổ kính dày nặng, cầm lên cực trầm, có khắc hai chữ “Khai Sơn”.
Ngoại trừ phi kiếm, những pháp bảo khác cũng đủ mọi chủng loại, khiến Tả Mạc mở rộng tầm mắt. Đặc biệt là một số thứ mười phần hiếm thấy, giống như lưới, có một kiện Thanh Quang tráo, tam phẩm, vung tay ra là biến thành một khối ánh sáng xanh, một khi tới gần liến hoá thành một cái lưới lớn, hơn nữa nhanh chóng trói chặt.
Những tu giả Trúc Cơ kia gia tài tương đối có hạn, tài sản tương đối nhiều là mấy tên tu giả Ngưng Mạch, đặc biệt là tên Chương Hào bị chém kia. Chỉ riêng trên tay tên này, Nạp Hư giới chỉ đã có liền hai cái, gia tài bên trong cũng không ít. Mà thằng này rõ ràng là người biết hàng, cất dấu đều là đồ tốt cả.
Dạng như tài liệu hắn thu giữ, phẩm giai không thấp, đại đa số là tam phẩm, tài liệu tứ phẩm cũng có không ít.
Khiến Tả Mạc cảm thấy hưng phấn nhất là năm cái răng hồ, năm cái răng hồ này hiển nhiên là từ trên người cùng một con yêu hồ, mỗi chiếc răng đều trắng như tuyết, không chút sắc tạp, óng ánh như sứ, một mùi hương như lan như quế yên lặng toả ra. Xét phẩm bậc, nó tuyệt đối đứng đầu trong tài liệu tam phẩm.
Trích Thuỷ kiếm phẩm chất thượng giai, chỉ cần luyện thêm vào trong nó Xích Hoả thạch tứ phẩm, hai thuộc tính thuỷ hoả, có thể đạt tới yêu cầu của kiếm ý Ly Thuỷ. Thêm vào nha mạn, lại thêm năm cái răng hồ này, còn có Lam Băng Lăng tinh trao đổi được với đại hán áo đỏ lần trước nữa. Năm loại phi kiếm, hắn đã gom đủ bốn loại. Hắn có một cảm giác bộ năm thanh kiếm đã cách hắn không xa.
Chỉ thiếu mỗi tài liệu hành thổ là bộ năm thanh kiếm của mình có thể thực hiện rồi.
Pháp bảo trên người Chương Hào đại đa số không kém, chỉ tiếc là đã chịu tổn hại, đa phần đã hỏng khiến Tả Mạc lòng đau khôn xiết. Những thứ này đều là tinh thạch đấy!
Một pháp bảo khác khiến Tả Mạc cảm thấy đôi mắt hơi sáng lên, là một chiếc áo choàng. Chiếc áo choàng này tên là“Vô Ảnh”, mỏng như cánh ve, mắt thường khó thấy, mặc lên trên người nó liền phảng phất tan biến như không mặc. Tuy nhìn không thấy nhưng Tả Mạc có thể cảm nhận rõ ràng chiếc áo choàng đó có tồn tại. Chiếc áo choàng Vô Ảnh này có tác dụng duy nhất là che dấu thân hình, càng khiến Tả Mạc cảm thấy kinh hỉ, nó là một áo choàng tứ phẩm.
Trích:
Chương 193 của 4vn
Phải kiếm trở lại mới được.
Leng keng leng keng, Tả Mạc bắt đầu lựa chọn. Hắn rất mừng vì khoảng thời gian mình dùng Chung Duẩn hoả luyện hoá gia công trước kia, những thứ đồ qua tay hắn nhiều không đếm hết, cũng bồi dưỡng thành ánh mắt sắc bén dị thường.
Lần này hắn thu hoạch cực khá, chỉ riêng phi kiếm đã có trên trăm thanh, chỉ có điều đại đa số phẩm giai không cao. Phẩm giai cao nhất là trọng kiếm của Chương Hào, tứ phẩm, thân kiếm cổ kính dày nặng, cầm lên cực trầm, có khắc hai chữ “Khai Sơn”.
Ngoại trừ phi kiếm, những pháp bảo khác cũng đủ mọi chủng loại khiến Tả Mạc mở rộng tầm mắt. Đặc biệt là một số thứ rất hiếm thấy, tỷ như võng, có một kiện Thanh Quang tráo, tam phẩm, vung tay ra là biến thành một khối ánh sáng xanh, một khi tới gần liến hoá thành một cái lưới lớn, hơn nữa nhanh chóng trói chặt.
Gia tài những tu giả Trúc Cơ kia tương đối có hạn, tài sản nhiều chủ yếu là ở mấy tên tu giả Ngưng Mạch, đặc biệt là Chương Hào. Chỉ riêng trên tay tên này, Nạp Hư giới chỉ đã có hai cái, gia tài bên trong cũng không ít. Mà thằng này rõ ràng là người biết hàng, những thứ cất dấu đều là đồ tốt cả.
Dạng tài liệu hắn thu giữ phẩm giai không thấp chút nào, đại đa số là tam phẩm, tài liệu tứ phẩm cũng có không ít.
Khiến Tả Mạc cảm thấy hưng phấn nhất là năm cái răng hồ (cáo), năm cái răng hồ này hiển nhiên đều từ trên thân cùng một con yêu hồ, mỗi chiếc răng đều trắng như tuyết, không chút sắc tạp, óng ánh như sứ, một mùi hương như lan như quế yên lặng toả ra. Xét phẩm bậc, nó tuyệt đối đứng đầu trong tài liệu tam phẩm.
Trích Thuỷ kiếm phẩm chất thượng giai, chỉ cần luyện thêm vào trong nó Xích Hoả thạch tứ phẩm, hai thuộc tính thuỷ hoả, có thể đạt tới yêu cầu của kiếm ý Ly Thuỷ. Thêm vào nha mạn, lại thêm năm cái răng hồ này, còn có Lam Băng Lăng tinh trao đổi được với đại hán áo đỏ lần trước nữa. Năm loại phi kiếm, hắn đã gom đủ bốn loại. Hắn có cảm giác bộ năm thanh kiếm đã cách hắn không xa.
Chỉ thiếu mỗi tài liệu thổ hành là bộ năm thanh kiếm của mình có thể thực hiện rồi.
Pháp bảo trên người Chương Hào đại đa số không kém, chỉ tiếc là đều chịu tổn hại, đa phần đã hỏng khiến Tả Mạc lòng đau khôn xiết. Những thứ này đều là tinh thạch đấy!
Một pháp bảo khác khiến mắt Tả Mạc sáng lên chính là một chiếc áo choàng. Chiếc áo choàng này tên là“Vô Ảnh”, mỏng như cánh ve, mắt thường khó thấy, mặc nó lên người liền phảng phất tan biến như không. Tuy nhìn không thấy nhưng Tả Mạc có thể cảm nhận rõ ràng chiếc áo choàng đó có tồn tại. Chiếc áo choàng Vô Ảnh này có tác dụng duy nhất là che dấu thân hình, càng khiến Tả Mạc cảm thấy kinh hỉ, nó là một áo choàng tứ phẩm.
Đọc là thấy 4vn copy về rồi biên lại đôi chút.
Thiếu gì dẫn chứng, những vụ việc như Tinh Thần Biến, Cực Phẩm Gia Đinh, Thần Mộ chỉ có những người mới mới ko biết thôi.
Chương 193 Tu Chân Thế Giới của TTV
Phải kiếm trở lại mới được.
Leng keng leng keng, Tả Mạc bắt đầu lựa chọn. Hắn rất mừng vì khoảng thời gian mình dùng Chung Duẩn hoả luyện hoá gia công kia, những thứ đồ qua tay hắn nhiều không đếm hết, cũng bồi dưỡng thành đôi tròng mắt sắc bén dị thường này.
WTF! Tròng mắt cũng sắc bén được sao??? Ta phải tập luyện võ công thêm mới được!
;)) các bạn ý cùi bắp vãi hà. Đã nói đây là topic Cẩm Y Vệ vs Tâm Thần Viện.
Bảo tìm truyện do Cẩm Y Vệ đảm trách mà bảo là copy của các bạn ý thì đưa ra đây. Topic đọc còn ko kĩ, cứ comment đâu đâu, đầu ko xuôi đã muốn nhét đuôi vào trước, chán bỏ xừ.
Chương 193 Tu Chân Thế Giới của TTV
Phải kiếm trở lại mới được.
Leng keng leng keng, Tả Mạc bắt đầu lựa chọn. Hắn rất mừng vì khoảng thời gian mình dùng Chung Duẩn hoả luyện hoá gia công kia, những thứ đồ qua tay hắn nhiều không đếm hết, cũng bồi dưỡng thành đôi tròng mắt sắc bén dị thường này.
WTF! Tròng mắt cũng sắc bén được sao??? Ta phải tập luyện võ công thêm mới được!
Thế "ánh mắt sắc bén" thường thấy ở đâu ra? :))
Không cần phải bới móc để che cái xấu =))
Hi hi. Chắc tròng mắt sắc bén nên...hoang tưởng mất rùi
4vn làm gì có chương 193. Chỉ có tiết 193 thui nhé
Bồ yêu vừa chui ra phản ứng đầu tiên của Tả Mạc là: "Còn chưa hết một thời thần mà!"
Hắn còn nhớ kỹ lời hẹn của Bồ yêu với hắn, trong vòng một thời thần nếu đem đám người này giết sạch, liền thắng ngay một thức “Tiểu Thiên Diệp thủ”! Hiện giờ đối với “ Tiểu Thiên Diệp thủ” Tả Mạc thèm khát vô cùng. Hắn học được ba thức “Tiểu Thiên Diệp thủ”, mỗi một thức trong lần chiến đấu vừa rồi đều phát huy tác dụng trọng yếu. “Tiểu Thiên Diệp thủ” đúng là pháp quyết tốt, nếu không sao lại có uy lực cường đại như thế, nếu không sao lại có tác dụng đặc thù như vậy.
Then chốt là thứ nó tiêu hao là thần thức chứ không phải linh lực. Đối với Tả Mạc, pháp quyết tiêu hao thần thức thực dụng hơn nhiều pháp quyết tiêu hao linh lực.
"Ta đổi ý." Bồ yêu nói.
Tả Mạc nghe vậy giận đến tím mặt: "Ngươi nói cái gì? Đổi ý? Ta liều chết mới giải quyết xong, ngươi lại đòi đổi ý?"
Bồ yêu khoát khoát tay, không tức giận nói: " Một thức “Tiểu Thiên Diệp Thủ” sẽ dạy ngươi."
Tả Mạc lửa giận biến mất, chuyển thành hiếu kỳ: "Vậy ngươi đổi ý gì?" Một thức “Tiểu Thiên Diệp thủ” đến tay, hắn hiển nhiên nhã nhặn hơn nhiều.
"Những người này không cần giết sạch." Bồ yêu vẻ mặt sâu không lường được.
"Không giết sạch?" Tả Mạc sửng sốt: "Lưu bọn họ lại làm gì? Những người này đều giết người không chớp mắt, lưu lại đều là tai hoạ."
Bất luận nhìn từ góc độ nào Tả Mạc đều không phải là hạng người lương thiện nhân từ với kẻ thù. Huống hồ, giảng nhân nghĩa đối với đám lưu phỉ giết người không chớp mắt kia thuần túy là tìm chết. Không bằng cứ giết sạch rồi vơ vét hết tài sản của chúng.
"Xây dựng U Minh trì cần nhiều cu li đấy." Bồ yêu cười hắc hắc nói.
"Ủa, ngươi không sợ bọn họ phản bội sao?" Tả Mạc hỏi ngay vào mấu chốt.
"Ta là Thiên yêu!" Bồ yêu không buồn không vui nói. Ngụ ý, đối với đường đường Thiên yêu như hắn thì chuyện này thật sự rất đơn giản.
Tả Mạc cười lạnh, hoàn toàn không nể mặt nói: "Thiên yêu vừa rồi không phải kêu ta chạy sao?"
Bồ yêu khựng lại, mặt dày cũng phải ửng đỏ.
Tả Mạc cũng không dám chọc đứa này, chỉ chỉ đám Ô Phong tặc đang ở trong trận nói: “Cu li không cần pháp bảo chứ?”
Bồ yêu ra vẻ hào phóng vung tay nói: “Không cần.”
Tả Mạc hơi đồng tình nhìn đám lưu phỉ kia, rơi vào tay tên biến thái Bồ yêu này thì tuyệt đối sống không bằng chết a! Có thể tưởng tượng, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ không thấy nổi ánh mặt trời.
Có điều, đồng tình thì đồng tình, Tả Mạc không bởi vì thế mà nhẹ tay.
Hắn cùng tiểu tháp một sáng một tối, dưới uy lực của đại trận mạnh mẽ đem lũ lưu phỉ này đánh ngất toàn bộ. Tả Mạc không lưu lại một tấc vải nào trên ngươi chúng, toàn thân cao thấp đều vơ vét hết sạch. Khi đó mới vừa lòng thoả mãn ném một đống “trắng ởn” cho Bồ yêu.
Hoang Mộc tiều, Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận được thu lại, trên trời vầng trăng sáng tan biến không còn nữa, dưới mặt đất lưu lại từng hố từng hố to như chứng minh một trường chém giết thảm khốc vừa diễn ra ở đây.
Phó Phong từ chỗ quan chiến lắc đầu, trong giọng nói xen lẫn chút kinh ngạc: “Xem ra Ô Phong tặc toàn quân bị diệt rồi.”
Ô Phong tặc toàn quân bị diệt!
Lời vừa nói ra, trên dưới đều kinh ngạc. Thời gian gần đây, bọn họ luôn truy kích Ô Phong tặc. Thời gian truy kích càng dài, tâm tình bọn họ càng trở nên nặng nề, Ô Phong tặc thể hiện ra sức mạnh to lớn khiến lòng tự tin của bọn họ giảm sút. Duy nhất tin tưởng chính là bên họ còn có rất nhiều cao thủ. Phó Phong, Quỷ Phong, Thường Hoành ba vị cao thủ Ngưng Mạch đều danh chấn Thiên Nguyệt giới!
Dù có ba cao thủ nhưng bọn họ cũng nhận ra, nếu song phương đối mặt nhất định sẽ là một trường khổ chiến.
Ai có thể ngờ được, một đám tu giả Trúc Cơ dựa vào một tòa đảo, không đến một thời thần đã giết sạch toàn quân Ô Phong tặc!
Hai người Thường Hoành cùng Quỷ Phong nhìn Hoang Mộc tiều một lần nữa khôi phục diện mạo, lập tức rõ ràng tất cả. Biểu tình của Quỷ Phong đầy vẻ không thể tin tưởng, hắn cùng Tả Mạc đã giao thủ qua, Tả Mạc dù có tiến bộ cũng không có khả năng một mình tiêu diệt toàn bộ Ô Phong tặc. Nếu đổi lại là Vi Thắng thì hắn còn cảm thấy vài phần có thể.
Biểu hiện của Thường Hoành trấn định hơn nhiều, quang mang trong mắt tán ra không ít, tựa hồ hắn đang suy tư cái gì đó.
Tả Mạc hồn nhiên không biết có người đang rình rập, tâm tình hắn đang thoả mãn kiểm tra thu hoạch của bản thân, tiểu tháp đứng bên cạnh nhìn đầy vẻ trông mong. Chim ngốc cũng chạy ra, có điều chim ngốc bình tĩnh hơn so với tiểu tháp nhiều, cổ giương lên cao cao, thần tình kiêu ngạo bước đi, hoàn toàn coi những tinh thạch kia như cục đất, chỉ có dư quang trong khoé mặt mới bán đứng “tặc tâm” không đổi của nó. Hắc kim trùng trực tiếp biến vào trong núi nhỏ, không thấy bóng dáng đâu cả.
Bọn sư đệ khác cũng nhanh chóng chạy ra, bọn họ cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mơ vậy.
Bọn họ nhìn lại Tả Mạc sư huynh, sau đó nhìn đến một đống pháp bảo cùng tinh thạch đang chất đống ở trước mặt hắn!
Sau đó, cả bọn như hoá đá.
Hai mắt Tả Mạc lóe sáng, khoé miệng có nước dãi nhỏ xuống, hắn cũng không thèm lau đi.
Đồ tốt a! Đồ tốt!
Hắn cầm kiện này một hồi, rồi lại cầm kiện khác một hồi… thần sắc trầm mê, thỉnh thoảng cười ngây ngô.
Tả Mạc rất thực tế, nhanh chóng quyết định tính toán lại tài sản của cá nhân. Đừng nhìn lần này thu hoạch nhiều như thế song hắn cũng bỏ ra không ít. Không kể Kim Ô hoả, còn có Âm Hoả châu đều là đồ tốt, lại thêm bản thân hắn bị thụ thương cần phải nghỉ ngơi, cùng với Phạn Âm hoàn ôn dưỡng, đó cũng không phải là con số nhỏ!
Phải kiếm trở lại mới được.
Leng keng leng keng, Tả Mạc bắt đầu lựa chọn. Hắn rất mừng vì khoảng thời gian mình dùng Chung Duẩn hoả luyện hoá gia công trước kia, những thứ đồ qua tay hắn nhiều không đếm hết, cũng bồi dưỡng thành ánh mắt sắc bén dị thường.
Lần này hắn thu hoạch cực khá, chỉ riêng phi kiếm đã có trên trăm thanh, chỉ có điều đại đa số phẩm giai không cao. Phẩm giai cao nhất là trọng kiếm của Chương Hào, tứ phẩm, thân kiếm cổ kính dày nặng, cầm lên cực trầm, có khắc hai chữ “Khai Sơn”.
Ngoại trừ phi kiếm, những pháp bảo khác cũng đủ mọi chủng loại khiến Tả Mạc mở rộng tầm mắt. Đặc biệt là một số thứ rất hiếm thấy, tỷ như võng, có một kiện Thanh Quang tráo, tam phẩm, vung tay ra là biến thành một khối ánh sáng xanh, một khi tới gần liến hoá thành một cái lưới lớn, hơn nữa nhanh chóng trói chặt.
Gia tài những tu giả Trúc Cơ kia tương đối có hạn, tài sản nhiều chủ yếu là ở mấy tên tu giả Ngưng Mạch, đặc biệt là Chương Hào. Chỉ riêng trên tay tên này, Nạp Hư giới chỉ đã có hai cái, gia tài bên trong cũng không ít. Mà thằng này rõ ràng là người biết hàng, những thứ cất dấu đều là đồ tốt cả.
Dạng tài liệu hắn thu giữ phẩm giai không thấp chút nào, đại đa số là tam phẩm, tài liệu tứ phẩm cũng có không ít.
Khiến Tả Mạc cảm thấy hưng phấn nhất là năm cái răng hồ (cáo), năm cái răng hồ này hiển nhiên đều từ trên thân cùng một con yêu hồ, mỗi chiếc răng đều trắng như tuyết, không chút sắc tạp, óng ánh như sứ, một mùi hương như lan như quế yên lặng toả ra. Xét phẩm bậc, nó tuyệt đối đứng đầu trong tài liệu tam phẩm.
Trích Thuỷ kiếm phẩm chất thượng giai, chỉ cần luyện thêm vào trong nó Xích Hoả thạch tứ phẩm, hai thuộc tính thuỷ hoả, có thể đạt tới yêu cầu của kiếm ý Ly Thuỷ. Thêm vào nha mạn, lại thêm năm cái răng hồ này, còn có Lam Băng Lăng tinh trao đổi được với đại hán áo đỏ lần trước nữa. Năm loại phi kiếm, hắn đã gom đủ bốn loại. Hắn có cảm giác bộ năm thanh kiếm đã cách hắn không xa.
Chỉ thiếu mỗi tài liệu thổ hành là bộ năm thanh kiếm của mình có thể thực hiện rồi.
Pháp bảo trên người Chương Hào đại đa số không kém, chỉ tiếc là đều chịu tổn hại, đa phần đã hỏng khiến Tả Mạc lòng đau khôn xiết. Những thứ này đều là tinh thạch đấy!
Một pháp bảo khác khiến mắt Tả Mạc sáng lên chính là một chiếc áo choàng. Chiếc áo choàng này tên là“Vô Ảnh”, mỏng như cánh ve, mắt thường khó thấy, mặc nó lên người liền phảng phất tan biến như không. Tuy nhìn không thấy nhưng Tả Mạc có thể cảm nhận rõ ràng chiếc áo choàng đó có tồn tại. Chiếc áo choàng Vô Ảnh này có tác dụng duy nhất là che dấu thân hình, càng khiến Tả Mạc cảm thấy kinh hỉ, nó là một áo choàng tứ phẩm.
Hắn thử qua một lần, hiệu quả cực kỳ xuất sắc, ngay cả khi hắn dùng thần thức quét qua cũng không thấy một chút dấu vết nào.
Đồ tốt!
Đây tuyệt đối là đồ tốt!
Tả Mạc lập tức hiểu được giá trị của chiếc áo choàng này. Đây quả thực là pháp bảo tuyệt đỉnh để chuẩn bị bỏ trốn! Cảm thấy có chỗ nào không ổn, lập tức khoác cái áo choàng này lên người, ai cũng không tìm thấy được.
Hắn cảm thấy hơi kỳ quái, tên gia hoả bị mình hạ, vì sao có pháp bảo tốt vậy lại không dùng mà lại đi dùng một cái áo choàng tam phẩm.
Tả Mạc nào biết Ô Phong tặc mấy năm nay hoành hành không kiêng kỵ, ngoại trừ đoạn thời gian trước ăn chút đau khổ trên tay Vi Thắng, nào có bị người ta đánh đuổi phải bỏ chạy bao giờ? Chương Hào lúc vừa mới thu được cái áo choàng này cũng như tìm được chí bảo, sau này lại phát hiện vốn không dùng được. Chiếc áo choàng này mặc dù có thể ẩn giấu thân hình song lại không có năng lực phòng hộ. Vì thế hắn dứt khoát đổi sang dùng một pháp bảo tam phẩm, cái này ngược lại có thể tăng thêm không ít phòng ngực, có lợi cho việc xông pha chém giết hơn.
Tả Mạc tất nhiên sẽ không khách sáo, vui vẻ đem áo choàng đó khoác lên người.
Có hai thứ đồ cực phẩm mở đầu, lập tức khiến Tả Mạc nhìn những thứ khác không vừa mắt.
Có điều những người này đều có cùng một đặc điểm, là tinh thạch trên người mỗi tên đều đem theo không ít. Ngẩm nghĩ lại Tả Mạc cũng hiểu, mấy tên giặc cướp này chạy khắp bốn phương, chẳng có gì hữu dụng bằng tinh thạch cả, tới đâu cũng có thể trực tiếp mua đồ được.
Vậy chỉ tiện nghi cho Tả Mạc, đây là một khoản tiền khổng lồ. Như trên người Chương Hào, chỉ riêng tứ phẩm tinh thạch đã có hơn mười khối.
Khi hắn đem toàn bộ tinh thạch thu gom trước mặt, lập tức bị chấn động! Hắn chỉ cảm trong mắt chỉ toàn tinh thạch là tinh thạch, một mảng lấp lánh.
Pháp bảo có tốt tới mức nào khi đặt cạnh tinh thạch tương đương với giá trị của nó, lại luôn không tạo được rung động mãnh liệt cho người khác như đống tinh thạch.
Mất tới nửa ngày hắn mới hoàn hồn từ cơn chấn động do tinh thạch khổng lồ tạo ra, ánh mắt mê mang mới dần trở lại vẻ thanh tỉnh.
Hắn hít sâu một hơi, vội vàng đem đống tinh thạch này nhét vào trong giới chỉ. Tiếp tục giám định pháp bảo, liên tục phát hiện mấy thứ tốt, tinh thần hắn cũng có phần hoảng hốt.
“A!” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng Bồ yêu.
Tả Mạc cả kinh, đột nhiên hồi thần lại, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, Bồ yêu đã xuất hiên bên người mình.
Bồ yêu nhìn chằm chằm vào một khúc xương màu trắng trên tay hắn, mắt không chớp lấy một lần.
Bồ yêu vẫn nhìn chằm chằm vào khúc xương, tay khẽ vươn ra: “Đưa ta xem một chút.”
“Ừm.” Tả Mạc mờ mịt đưa khúc xương đó ra.
Vừa đưa xong hắn lập tức tỉnh táo lại, trong lòng hối hận vô cùng. Mình đúng là ngu thật, thứ đồ mà ngay cả Bồ yêu cũng xem trọng chắc chắn là thứ tốt!
Đồ đã rơi vào tay Bồ yêu, tuyệt đối là bánh bao nhân thịt rơi vào miệng chó, có đi không có về!
Quả nhiên, Bồ yêu vừa lật tay một cái, khúc xương đó lập tức biến mất, hắn thản nhiên nói: “Ừ, khúc xương này ta muốn.”
Tả Mạc tức muốn hộc máu, hắn biết chắc chắn không đòi lại được song phản ứng cũng cực nhanh: “Vậy ngươi dùng thứ gì đổi?”
“Ta cho ngươi một nhóm tiểu yêu vệ.” Bồ yêu chẳng hề cho Tả Mạc cơ hội cò kè trả giá.
“Tiểu yêu vệ? Nó là cái gì?” Lập tức Tả Mạc bị vấn đề này thu hút.
Bồ yêu cười hắc hắc: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Nói xong lại biến mất không thấy đâu.
Tả Mạc buồn bực vô cùng, chỉ đành đâm đầu tiếp vào trong đống pháp bảo, chờ xem có thể lại phát hiện thêm món cực phẩm nào không. Đáng tiếc, vận khí của hắn dường như đã dùng hết, những món còn lại phẩm bậc đều bình bình, khiến hắn càng thêm buồn bực.
Khi hắn xem xét xong món pháp bảo sau cùng đột nhiên nghe được từ trên bầu trời truyền tới một câu cười khẽ: “Tả huynh thu hoạch thật khá nha!”
Kết luận: Đúng là từ viện tâm thần ra có khác
Last edited by Riengmotgoctroi; 01-03-2011 at 05:30 PM.