Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 15: Rời Huỳnh Dương
Nguồn: sưu tầm
Trịnh Ngôn Khánh dựa vào tường, yên lặng nhìn tấm cửa số dán giấy lòng tràn ngập suy nghĩ.
Một đêm trầm tưa, hắn tựa hồ đã đoán ra sự ảo diệu ở trong đó, Hán Vương mời chào Quan Đông thế gia vọng tộc là để chuẩn bị cho tương lai.
Dương Kiên đã bị phế, Thục Vương thanh tú đã bị nhốt, mà tất cả chuyện này đều là do Dương Nghiễm thoái vị, có trời mới biết có đến phiên Dương Lượng hay không, đặc biệt là từ khi Độc Cô hoàng hậu rời đi, Dương Lượng sợ hãi.
Điểm này Dương Kiên chưa chắc hiểu rõ.
Nhưng Dương Kiên không biết không có nghĩa là Dương Nghiễm, Dương Tố không biết.
Dương Kiên thân thế không lớn bằng lúc trước, Dương Nghiễm đăng cơ chỉ là vấn đề thời gian, hắn sau khi lên ngôi chỉ cần biểu hiện với người bên ngoài thực lực của hắn, không đơn thuần là hành quân đánh trận, chủ yếu là thể hiện uy nghiêm của một đế vương. Dương Lượng lúc này không nghi ngờ là một cơ hội tốt cho Dương Nghiễm, chuyện Trang Công khắc đoạn Dương Nghiễm không có khả năng không biết.
Thời kỳ xuân thu, Trịnh Trang Công có một huynh đệ tên là Chung Thúc Đoạn, đối với vương vị của Trang Công, vô cùng thèm muốn.
Trang Công biết dã tâm của Chung Thúc Đoạn không thèm ngăn cản mà còn buông cho hắn làm, khiến cho dã tâm của hắn không ngừng bành trướng.
Nếu ngay từ đầu, Chung Thúc Đoạn có ý thì sự buông bỏ của Trang Công khiến cho dã tâm của hắn ngày càng trở nên rõ ràng, mới xuất hiện cướp vương vị, làm cho Trang công mới có thể một lần hành động đánh tan.
Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy, hành động của Dương Nghiễm và Dương Lượng cùng với Trang Công và Thúc Đoạn sao mà giống nhau.
Dương Nghiễm hôm nay chỉ sợ muốn noi theo Trang Công, tương lai thu thập Dương Lượng, mà trong lịch sử, Dương Lượng tay cầm quân tinh nhuệ, thủ hạ mãnh tướng như mây, mưu sĩ vô số, thực lực hùng hậu, trong thời gian ngắn đã bị Dương Nghiễm đánh tan.
Là Dương Lượng vô năng?
Phải biết rằng Dương Lượng không phải là người mới tham gia vào hành quân đánh trận, trong năm Nhân Thọ, nhà Tùy mấy lần dùng binh với Đột Quyết, Dương Lượng cũng tham dự vào trong đó, đảm nhiệm chức tổng quản hành quân, cái này liên quan đến chiến thuật, hạng người vô năng há có thể lãnh binh.
Cho nên giải thích duy nhất chính là Dương Lượng tăng cường quân bị Thái Nguyên.
Tâm cơ thật sâu, thủ đoạn thật tàn ác.
Ngôn Khánh mặc dù chưa gặp Dương Nghiễm nhưng đã cảm nhận được thủ đoạn của hắn.
Trịnh Đại Sĩ tham gia vào phe của Dương Nghiễm đã biết mục đích của Trịnh Thường, lại một mắt nhắm một mắt mở, chỉ sợ cũng là được Dương Nghiễm chỉ thị, mình mạo muội hành động, lại suýt nữa làm hỏng chuyện của Dương Nghiễm, nếu như vậy khi Dương Nghiễm đăng cơ sẽ không bỏ qua cho nhà của Trịnh Đại Sĩ, mình hảo tâm lại làm ra một chuyện xấu.
Suy nghĩ cẩn thận về sau, Trịnh Ngôn Khánh không khỏi cảm thấy mình may mắn.
Đồng thời trong lòng lại có chút thương cảm, đối với sự rời đi của Đóa Đóa lại sinh ra một phần lo lắng.
Lại nói tiếp, Ngôn Khánh cùng với tuổi của Đóa Đóa kém cũng không nhiều lắm, hắn còn nhỏ như vậy nhưng có linh hồn tới bốn mươi năm, không ngờ có thể lo lắng với Đóa Đóa. Trịnh Ngôn Khánh cũng cảm thấy rất quái dị.
Nghĩ đến những điều này Ngôn Khánh bắt đầu cảm thấy đau đầu, vì vậy liền ngã xuống giường, chìm vào giấc ngủ say.
----------------------
Một ngày cứ như vậy mà trôi qua.
Kỳ thật trong lòng Ngôn Khánh vô cùng rõ ràng, Trịnh Đại Sĩ cấm túc hắn không thể nói là trừng phạt, tuy hiện nay, luật pháp nghiêm minh hơn trước rất nhiều, nhưng nô bộc thì không có địa vị quá cao.
Trịnh Đại Sĩ nếu như muốn trừng phạt Ngôn Khánh thì có đủ loại biện pháp, thậm chí muốn tính mạng của hắn cũng được.
Trịnh Ngôn Khánh mạo muội làm lộ ra chuyện này rất có thể sẽ phá hủy Trịnh Đại Sĩ, thậm chí làm cho kế hoạch bị hỏng, cho nên Trịnh Đại Sĩ nhất định phải tìm cách làm cho yên ổn, cấm túc Ngôn Khánh, tránh cho hắn gây chuyện thị phi.
Ngôn Khánh ngược lại cảm thấy bình thường, chỉ là giao thừa trước mắt sắp tới, không được tham dự cũng hơi tiếc nuối.
Giao thừa từ sau khi ngụy tấn nam bắc triều trên cơ bản đã trở thành phong tục.
Liên hoan trừ tà đón giao thừa hàng năm là lễ nghi không thể thiếu, đặc biệt là nghi thức trừ tà càng long trọng.
Lúc này mọi người không có pháo cho nên dùng ôn đan và hương liệu đốt lên để thay cho pháo.
Giống như Trịnh gia là một thế gia vọng tộc cũng sẽ chất gỗ trầm hương mà đốt lên, lúc này cảnh tượng vô cùng rực rỡ, chỉ tiếc Ngôn Khánh không được nhìn thấy.
Giao thừa qua đi chính là năm mới.
Năm mới cần phải tế tổ, lần này Trịnh Đại Sĩ không làm chủ, người làm chủ chính là Trịnh Thiện Nguyện, mở tổ miếu làm đại điển ở Huỳnh Dương.
Nếu như tộc nhân của Trịnh Thị không tham gia nghi thức thì sẽ bị khu trục ra khỏi gia tộc.
Cho nên ngày hôm nay, Trịnh gia từ trên xuống dưới tất cả mọi người đều mặc quần áo hoa mỹ bắt đầu tham dự.
Mà Trịnh Ngôn Khánh vào lúc sáng sớm đã theo Trịnh Thế An tới huỳnh dương.
Trịnh Nhân Cơ phái người đưa tin, không cách nào tham gia nghi thức tế tổ được, đã sớm khởi hành tới Lạc Dương, công việc ở đây cần phải giải quyết thỏa đáng.
Vì vậy Trịnh Đại Sĩ cũng không để cho Trịnh Thế An tham dự tế tổ đại điển.
Giao thừa chấm dứt, Trịnh Thế An mang theo Trịnh Ngôn Khánh đi về phía rạng đông rời khỏi Huỳnh Châu.
Đi theo còn có hai mươi võ sĩ của Trịnh gia, cùng với hơn mười chiếc xe ngựa.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn trong xe, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thành cổ Huỳnh Dương phía xa xa càng ngày càng nhỏ, trong lòng không hiểu tại sao sinh ra một nỗi buồn vô cớ, lần này rời đi, không biết khi nào mới có thể quay trở lại đây.
Trong ký ức của hắn, Huỳnh Dương dần dần biến mất.
- Ngôn Khánh, đang suy nghĩ gì vậy?
Trịnh Ngôn Khánh đang muốn hỏi Trịnh Thế An, nhưng vừa tới miệng thì bỗng nuốt lại.
- Gia gia, về sau con còn có thể gặp Đóa Đóa được không?
Trải qua chuyện này, Ngôn Khánh hiểu ra nhiều điều, cổ nhân không hề ngu ngốc, suy nghĩ kín đáo, tầm nhìn rất xa.
Có nhiều chuyện một đứa bé như hắn không thể ngăn cản.
Mọi chuyện không phải hắn xuất đầu, trời có sập xuống thì đã có Trịnh Đại Sĩ chống đỡ, chưa tới phiên hắn lo, lời vừa tới miệng hắn cảm thấy không hợp nên lái sang chuyện này.
Trịnh Thế An cười cười:
- Nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại, chỉ là Đóa Đóa xuất thân không phải tầm thường.
Ngôn Khánh cũng biết lai lịch của mẹ con Từ Mẫu bất thường nhưng lại không biết lai lịch cụ thể.
Hắn nhịn không được cất tiếng hỏi.
- Gia gia, lai lịch của Đóa Đóa là như thế nào.
Trịnh Thế An lắc đầu nói:
- Cái này ta không rõ lắm, ngươi cũng thấy đấy, ngày đó đại lão gia xem thư xong hủy liền, đại lão gia cẩn thận như vậy cho thấy lai lịch của Đóa Đóa nhất định không phải tầm thường, Ngôn Khánh, tương kiến không bằn... quên đi, có lẽ không nhìn thấy Đóa Đóa đối với ngươi, đối với nàng đối với Trịnh gia gia tộc lại còn tốt hơn.
Ngôn Khánh trầm mặc.
Hắn không phải không hiểu lời nói của Trịnh Thế An nhưng trong đầu bất giác không tự chủ lại nhớ tới má lúm đồng tiền của Đóa Đóa.
Tương kiến không bằng quên đi sao?
Nếu như mình thật sự là một tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu thì cũng thôi... nhưng thực sự mình có thể quên sao?
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 16: Trương Trọng Kiên
Nguồn: sưu tầm
Thời gian qua xuân, tiết trời thoáng mát, lúc này ở một số cánh đồng vẫn còn đọng lại tuyết, nhưng đã có những nông dân bận rộn ở đó rồi.
Trịnh Ngôn Khánh biết rõ đây không phải là lúc trồng trọt.
Sau Kinh Trập(5 hoặc 6-3) đó mới là lúc thời tiết tốt nhất để trồng trọt, bất quá Trịnh Ngôn Khánh lại nhìn thấy một số người nông dân đi lại trên đồng ruộng, tựa hồ như đo đạc cái gì, khi thì ngừng chân ở dưới đồng, cầm một nắm đất lên mà khẽ ngửi.
- Gia gia, bọn họ đang làm gì vậy?
Trịnh Thế An ở ngoài xe khẽ nói:
- Họ đang phân điền.
- Phân điền?
Trịnh Thế An giải thích:
- Hàng năm trước khi nông canh, tất cả mọi người đều phải tiến hành phân chia ruộng đồng, theo theo mức dinh dưỡng mà quyết định trồng trọt, nếu như là vùng đất đó cằn cỗi, không thích hợp trồng trọt thì để nhàn rỗi, tiến hành tĩnh dưỡng cho nó, đợi năm sau đủ chất dinh dưỡng sẽ tiến hành gieo hạt, năm nào cũng vậy, cũng phải lưu lại một phần ruộng đồng để tĩnh dưỡng.
- A?
Trịnh Ngôn Khánh nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Kiếp trước hắn làm việc liên quan tới nông nghiệp nên đối với nông nghiệp cũng hơi hiểu rõ.
Chỉ là khi đó mọi người không có quan niệm bảo dưỡng như vậy.
Nhớ có một lần, Trịnh Ngôn Khánh xuống nông thôn khảo sát, một lão nông dân nói một câu rất có triết lý:
- Cày bừa vụ xuân thu hoạch vụ thu, đây là do ông trời quy định, hiện tại thì ngược lại, một năm thu hoạch mấy lần, dốc sức liều mạng bón phân hóa học, nhìn thì có vẻ thu hoạch được nhiều, nhưng thực tế càng ngày khiến cho đất đai càng trở nên nhợt nhạt, lão tổ tông để lại đất cho chúng ta mấy nghìn năm, chỉ sợ mấy năm nữa lại không dùng được.
Khoa học làm ruộng?
Trịnh Ngôn Khánh nhìn cuộc khảo sát ruộng đồng của nông dân kia trong lòng sinh ra một suy nghĩ cổ quái.
Cũng không biết, đến tột cùng ai mới là phản khoa học.
Ngôn Khánh lắc đầu, lại ngồi trong xe mà dưỡng thần.
Vì đêm qua là giao thừa, cho nên cả Trịnh Thế An và Trịnh Ngôn Khánh đều ngủ không được ngon giấc.
Chiếc xe ngựa chạy băng băng, trong xe Ngôn Khánh đã ngủ, lúc hắn tỉnh lại thì trăng sáng đã chiếu cao trên trời, mọi người đã tìm nơi nghỉ ngơi dừng lại, Hơn mười chiếc xe quây tròn lại, tạo thành một nơi nghỉ ngơi, phía trước có mấy đống lửa hừng hực, mọi người tốp năm tốp ba vây quanh đó, nghểnh cổ hát nghênh ngang hoặc la lối om sòm, vô cùng náo nhiệt.
Trịnh Thế An ngồi bên cạnh đống lửa đang nói chuyện với một gã võ sĩ.
Gã võ sĩ này trên là Trịnh Vi Thiện. hắn cũng không phải là tộc nhân của Trịnh Đại Sĩ, hắn xuất thân từ Trịnh thị thất phòng, con của vợ lẽ, địa vị cũng không cao, mặc dù đã qua ba mươi, nhưng thân phận thấp hơn Trịnh Nhân Cơ rất nhiều.
Trịnh Vi Thiện tên là Vi Thiện nhưng lại là một nhân vật rất tâm ngoan thủ lạt.
Rất nhiều chuyện, Trịnh Đại Sĩ không muốn ra mặt đều được Trịnh Vi Thiện âm thầm làm thay, hơn nữa đều làm rất êm đẹp gọn gàng. Cho nên Trịnh Đại Sĩ đối với Trịnh Vi Thiện vô cùng tin tưởng, lần này Trịnh Nhân Cơ tới Lạc Dương nhậm chức, Trịnh Đại Sĩ phái hai người Trịnh Thế An và Trịnh Vi Thiện, có thể nói là vô cùng coi trọng. Dù sao Lạc Dương không thể so với Huỳnh Châu, đó là nơi địa phương quan lại quý tộc tập trung nhiều, nếu như không có người phụ tá thỏa đáng thì Trịnh Nhân Cơ khó mà đứng vững ở đó được.
Trịnh Thế An là một trong ngũ đại phụ tá của Trịnh gia, trung thành tận tâm và khéo léo.
Trịnh Vi Thiện võ công không tầm thường lại ngoan tâm thủ lạt, trầm lạnh ổn trọng, một văn một võ có thể giúp đỡ Trịnh Nhân Cơ rất nhiều.
Thêm một đám phụ tá của Trịnh Nhân Cơ từ Trường An tới, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Trịnh Ngôn Khánh đi tới, không nói một tiếng rồi ngồi bên cạnh Trịnh Thế An.
- Tỉnh ngủ rồi sao?
- Vâng.
Trịnh Ngôn Khánh nhẹ giọng hỏi:
- Gia gia, đây là nơi nào?
- Phía trước là Dương sơn.
Trịnh Vi Thiện trầm giọng nói, đừng nhìn Trịnh Ngôn Khánh chỉ là con của Trịnh Thế An, với địa vị của Trịnh Thế An tại Trịnh gia, tất cả mọi người đều không dám khinh thường Trịnh Ngôn Khánh, hơn nữa Trịnh Vi Thiện cũng biết, Trịnh Đại Sĩ vô cùng coi trọng Trịnh Ngôn Khánh, lần này để Ngôn Khánh đi Lạc Dương chính là để làm bạn với Trịnh Hoành Nghị. Nói cách khác, tương lai khi Trịnh Hoành Nghị chấp chưởng An Viễn đường, địa vị của Trịnh Ngôn Khánh nhất định sẽ không hề chênh lệch so với Trịnh Thế An, không thể đắc tội.
Trải qua biết bao nhiêu năm ở An Viễn đường, kinh nghiệm của Trịnh Vi Thiện không hề ít.
Từ nhỏ hắn là con của vợ lẽ, đều bị mọi người khinh thường, mãi sau khi vào An Viễn đường, hắn mới được hãnh diện.
Trịnh Vi Thiện nói:
- Vượt qua Dương núi là Yển Sư, lão quản gia, chúng ta có nên ở Yển Sư nghỉ ngơi một ngày hay là tiếp tục tiến về Lạc Dương?
Trịnh Ngôn Khánh nghe xong thì nhịn không được nhìn về phía Trịnh Thế An.
Trịnh Thế An nghĩ nghĩ rồi nói với Trịnh Vi Thiện:
- Đại công lúc trước gửi thư của nó hắn có một hảo hữu ở Yển Sư là Từ Cái, hắn vốn là người hồ, trong nhà vô cùng giàu có vàng đông đúc, người này thích làm việc thiện, tính tình bẩm sinh vô cùng hào sảng, đại công muốn ta khi đi qua Yển Sư thì bái phỏng một cái thuận tiện mang một người đi Lạc Dương... Như vậy đi, hừng đông tới Yển Sư chúng ta ở lại nửa ngày, đoàn xe cũng không cần vào thàn Vi Thiện liệt kê một số đồ vật phái người tới đó mua là được. Yển Sư cách Lạc Dương không xa, nhất định không thể gây chuyện.
Trịnh Vi Thiện gật đầu:
- Vậy thì cứ xử lý theo lời của lão quản gia.
Từ Cái?
Trịnh Ngôn Khánh nghe tên này thì cảm thấy quen tai, tựa hồ như đã từng nghe qua nhưng không nhớ được lai lịch.
- Gia gia, Từ Cái này cũng là vọng tộc sao?
- À, không phải.
Trịnh Thế An nói:
- Hắn là một thương gia giàu có, có một số sinh ý lui tới chỗ chúng ta, người này kinh doanh gỗ, nhưng nói lý ra cũng làm một số sinh ý bị cấm cho nên quan hệ với đại công vô cùng mật thiết.
Buôn bán đồ cấm?
Đầu năm nay đồ cấm buôn bán rất nhiều, trong đó chủ yếu là sắt và muối.
Trịnh gia trong tay chế tạo sắt, dĩ nhiên là phải vãng lai với người này, chỉ là Trịnh Ngôn Khánh vẫn không nhớ nổi Từ Cái là nhân vật nào, Trịnh Thế An không nói hắn cũng không hỏi, hắn cầm một chiếc bánh chưng mà nuốt xuống bụng.
Đúng lúc này từ phía xa xa truyền tới một hồi vó ngựa.
Trịnh Vi Thiện lập tức đứng dậy thuận tay cầm lấy một cây hoành đao dài hơn một thước.
Hắn đứng trước đám võ sĩ mà nghiêm nghị quát:
- Phía trước là ai, nếu không xưng tên họ thì đừng trách chúng ta vô lễ.
- Chớ bắn tên, chớ bắn tên.
Trong bóng tối truyền tới một thanh âm thanh nhã:
- Chúng ta chỉ là người đi đường, muốn đi qua đây thôi.
Mấy chục người từ trong bóng tối đi tới.
Đi đầu là một trang hán khôi ngô tuấn tú, chỉ là vô cùng cổ quái, mắt xanh râu quai nón, xương gò má cao ngất, sắc mặt trắng bệch.
Ở phía dưới của hắn là một con hắc mã, bên sườn có dắt một thanh hoành đao.
Cách đoàn xe còn bốn năm mươi thước hắn xoay người xuống ngựa, đem hoành đao giao cho người bên cạnh.
- Tại hạ là Trương Trọng Kiên, người Dương Châu, bán hàng qua đây, nếu như quấy rầy thì xin tha lỗi.
Trịnh Thế An nghe thấy thì giật mình, đứng tới bên cạnh Trịnh Vi Thiện mà hỏi:
- Trương Quý Linh Dương Châu phú là gì của các hạ?
- À, đó là gia phụ.
Trương Trọng Kiên cũng sững sờ, sắc mặt cung kính nói:
-Xin hỏi tiền bối là ai?
- À, hóa ra là tiểu nhi của Trương Quý Linh, nghe nói trước kia ngươi đi xa, tại sao lại ở đây?
- Năm trước vãn bối về nhà, lúc đó Việt Quốc Công có đưa một ít tơ lụa về, vừa vặn trong nhà không có người nêu vãn bối được mệnh áp giải hàng hóa về Trường An.
- Thì ra là vậy.
Trịnh Thế An quay đầu nói với Trịnh Vi Thiện:
- Để cho bọn họ cắm trại, nếu bọn họ cần gì thì cho họ là được.
Sau đó ông nói với Trương Trọng Kiên:
- Chúng ta là người của Huỳnh Châu An Viễn đường, ta tên là Trịnh Thế An, từng có quan hệ với lệnh tôn của các ngươi, các ngươi có thể cắm trại, nếu như các ngươi làm bậy bạ, lão phu sẽ không khách sáo.
Có câu nói, ý muốn hại người không thể có nhưng phải có tâm phòng bị người.
Mặc dù Trịnh Thế An biết lai lịch của đối phương nhưng cũng không thể không coi chừng.
Báo đường hiệu bản thân chính là uy hiếp đối phương.
Bất quá dù vậy, Trương Trọng Kiên cũng vô cùng cảm kích.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 17: Đỗ Như Hối
Nguồn: sưu tầm
Dương Châu Trương gia được gọi là Dương Châu phú dĩ nhiên cũng có chút của cải, hơn nữa lần này đi đưa hàng cho Dương Tố nhất định không ít.
Trương Trọng Kiên ở bên kia cắm trại, Trịnh Thế An thì mang Trịnh Ngôn Khánh trở lại đống lửa.
- Gia gia, Trương Quý Linh là ai vậy?
- À, Trương Quý Linh vốn là người của tộc nhân Trương gia tại Ngô Huyện, cũng xuất thân từ vọng tộc.
Chỉ là trước kia hắn trở mặt với gia tộc, trong cơn tức giận rời khỏi Ngô Huyện, tự lập môn hộ, người này có tài quản lý tài sản, trong hơn mười năm ngắn ngủi đã trở thành Dương Châu phú, năm đó là năm Thái Bình Trần, Trương Quý Linh lập được công nên Trường An cũng có nhiều nhà quyền quý lui tới, cũng từng cùng nhà chúng ta làm một số việc buôn bán... Trương Trọng Kiên này ta đã từng nghe nói qua, mẫu thân của hắn là một người hồ, được Trương Quý Linh thu làm thiếp, sinh ra Trương Trọng Kiên, nghe nói lúc sinh hạ ra Trương Tam lang này, vì tướng mạo xấu xí nên suýt bị Trương Quý Linh giết chết, về sau được cao nhân mang đi, học được một thân hảo công phu... ha ha hôm nay nhìn thấy quả nhiên có hơi xấu xí đúng là vẫn còn một chút huyết thống không tinh khiết.
Trịnh Vi Thiện ở bên cạnh cười nói:
- Lão quản gia quả nhiên kiến thức uyên bác, nếu không có lão quản gia ở đây, ta còn không biết được Trương Quý Linh là người thế nào.
- Đi ra ngoài, mắt liếc nhìn được một chút.
Trịnh gia mấy trăm năm không biết có bao nhiêu người nhòm ngó vào, cho nên chúng ta cũng phải cơ linh một chút, chớ vì lúc vô ý mà đắc tội với người ngoài, gây chuyện thị phi sẽ không tốt cho lão gia.
Trịnh Thế An tuy nói với Trịnh Vi Thiện nhưng Trịnh Ngôn Khánh biết rõ đây là đang dạy bảo hắn.
Trong mắt Trịnh Thế An, Trịnh Ngôn Khánh về sau sẽ tiếp nhận chức vị của hắn cho nên có một số chuyện cần dạy bảo từ nhỏ.
Thêm Trịnh Ngôn Khánh một lần đã gây ra tai họa cho nên Trịnh Thế An càng thêm chú ý.
- Lão quản gia, Trương Trọng Kiên ở bên ngoài cầu kiến.
Một người cất tiếng thông bẩm, lông mày của Trịnh Thế An liền nhíu lại.
Ông đã lớn tuổi một đường bôn ba cũng mệt mỏi rồi, không muốn để ý tới Trương Trọng Kiên, nhưng nghĩ tới cha của Trương Trọng Kiên, Trịnh Thế An không khỏi e ngại, Trương Quý Linh không có gì đáng sợ nhưng những quyền quý sau lưng của ông ta thì không ít. Cho nên không nên vì một chút chuyện nhỏ mà đắc tội với Trương Quý Linh, vạn nhất Trương Quý Linh gây phiền toái thì Trịnh gia tuy nhiên không sợ nhưng cũng là một tràng thị phi. Hơn nữa An Viễn đường cũng đầu phục Dương Nghiễm, cùng với Trương Quý Linh ở cùng một trận tuyến.
- Ngôn Khánh theo ta nghênh đón một chút.
Trịnh Thế An nghĩ tới đây liền bất đắc dĩ đứng lên nói với Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh lên tiếng rời khỏi nơi cắm trại, chỉ nghe thấy Trương Trọng Kiên ở cách đó mấy bước xa mặc áo bào, khí độ bất phàm.
- Đã quấy rầy lão đại rồi.
Trương Trọng Kiên khí độ phóng khoáng nhưng tao nhã, nếu không có tướng mạo không đẹp thì lại là một người tốt.
Sau đó hắn giơ mấy hộp thức ăn lên còn có mười vò rượu.
- Tiểu chất từng nghe gia phụ nhắc tới tính danh của lão đại, nghe nói lão đại là phụ tá đắc lực của Trịnh tướng quân.
- Tương kiến không bằng vô tình gặp được, tiểu chất làm mấy cái Cổ Lâu còn có mấy bình Ô Trình làm lễ yết kiến.
Cổ Lâu là tên một loại bánh hồ, thời Tùy Đường là một món ăn.
Cách làm cụ thể là cắt một cân thịt dê phân bố vào giữa bột bánh, sau đó rắc hồ tiêu và gia vị lên. Đặt ở trên lửa nướng nhiều lần, đợi đến khi thịt dê chín thì sẽ lấy ăn, loại hồ bánh này, so với bánh nướng kẹp thịt sau này thì cũng có phần tương tự.
Ngôn Khánh lúc ở Huỳnh Dương từng nếm qua món này, mùi vị đúng là không tệ.
Về phần Ô Trình chính là một loại rượu vàng nổi danh, nghe nói Dương Nghiễm lúc ở Giang Đô rất thích loại rượu này, Xem ra quan hệ giữa Trương Quý Linh và Dương Nghiễm không phải tầm thường.
Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy rất bội phục Trịnh Thế An.
Nếu như Trịnh Thế An lười biếng nửa phần chỉ sợ không chừng sẽ gây mâu thuẫn giữa Trịnh gia và Trương Quý Linh.
Theo lời của Trịnh Thế An thì Trịnh gia không sợ Trương Quý Linh nhưng gây phiền phức cũng không phải là một chuyện tốt.
Hơn nữa nhìn Trương Trọng Kiên râu quai nón kia Trịnh Ngôn Khánh cũng cảm thấy hơi quen mắt.
Sau lưng Trương Trọng Kiên còn có hai nam nhân, một người mặc áo vải tho, niên kỷ ba bốn mươi, rất có tư thái phong độ, một người thì sắc mặt ngăm đen, tuổi ước chừng hơn hai mươi.
Trương Trọng Kiên giới thiệu mà nói:
- Hai người này chính là hảo hữu kết bạn trên đường.
Một người là Tôn Tư Mạc tiên sinh, tiểu huynh đệ này là Đỗ Như Hối, cháu của Công bộ thượng thư Đỗ Đại Nhân.
- A...
Trịnh Thế An không kìm được mà kinh hãi lắp bắp, lập tức bước lên hành lễ.
Đỗ Như Hối thì cũng thôi, nhưng Tôn Tư Mạc ông đã nghe qua đại danh.
Nghe nói vị Tôn tiên sinh này từ nhỏ đã bắt đầu đọc sách, có thể một ngày tụng nghìn quyển, đến năm hai mươi
tuổi đã có thể nói về lão trang, luật phật gia, được gọi là "thánh đồng"
Tùy Văn đế đã từng muốn thu Tôn Tư Mạc làm phụ chính nhưng bị hắn cự tuyệt, người này có con đường tốt để làm quan nhưng lại không màng danh lợi, ưa thích luyện khí dưỡng hình, về sau học đạo tại núi thái bạch, chuyên nghiên cứu về thuật trường sinh, y thuật rất cao minh.
Cho nên, thế nhân khi nhắc tới Tôn Tư Mạc đều rất khâm phục.
Rất nhiều thế gia vọng tộc, tranh nhau muốn làm thân với Tôn Tư Mạc nhưng những người hắn tiếp xúc rất ít.
Tôn Tư mạc không có xuất thân môn phiệt, cũng không làm quan, rất nhiều người tìm hắn cũng là vì tôn kính.
Trịnh Thế An thân là quản gia của An Viễn đường, đối với Tôn Tư Mạc dĩ nhiên rất cung kính.
Về phần Đỗ Như Hối, tuy tổ phụ làm công bộ thượng thư nhưng nói thật Trịnh Thế An không chú ý quá lớn.
Trịnh Thế An không chú ý không có nghĩa Trịnh Ngôn Khánh không chú ý.
Đại danh của Tôn Tư Mạc hắn tự nhiên đã nghe qua, tuy nhiên danh tự của Đỗ Như Hối có thể nói là vang dội với Trịnh Ngôn Khánh.
Phòng mưu Đỗ đoạn, đây chính là hai vị danh thần thời Trinh Quán.
Một người là Phòng Huyền Linh, một người là Đỗ Như Hối, Trịnh Ngôn Khánh hít sâu một hơi, thấy Trịnh Thế An tỏ vẻ lãnh đạm, hắn liền khẽ kéo áo Trịnh Thế An sau đó nhìn Đỗ Như Hối, lại nhìn Trịnh Thế An một cái.
Trịnh Thế An hiểu rõ, Trịnh Ngôn Khánh đang nhắc nhở ông không nên coi một bên nặng một bên nhẹ.
Thật sự hắn không chú ý tới Đỗ Như Hối, nhưng tôn nhi đã tỏ vẻ vậy, Trịnh Thế An cũng không nên quá phận.
sau khi yết kiến Tôn Tư Mạc xong, ông hướng về phía Đỗ Như Hối mà chắp tay nói:
- Đỗ công tại hạ đã nghe qua đại danh.
Đỗ Như Hối lông mày nhíu lại thanh âm lạnh lùng nói:
- Như Hối bất quá chỉ là một kẻ thư sinh, không có công danh, Trịnh quản gia nghe tên của ta ở đây?
Rõ ràng Đỗ Như Hối cũng cảm nhận thấy Trịnh Thế An khinh thị, trong lòng hơi bất mãn.
So với Đỗ đoạn Đỗ Như Hối về sau, lúc này Đỗ Như Hối còn thời thiếu niên khí thịnh, không có vẻ cay độc quả quyết như lúc sau. Trịnh Thế An sắc mặt hơi biến đổi lộ ra vẻ xấu hổ, vốn ông nói một câu khách sáo, nếu không có Ngôn Khánh ra mặt thì chưa chắc ông đã lý tới Đỗ Như Hối.
Trịnh Ngôn Khánh thấy gia gia mất mặt liền vội vàng mở miệng:
- Đại công nhà ta từng nhắc tới Đỗ tiên sinh trong tín thư, nói tiên sinh đọc thuộc kinh sử, tương lai nhất định tiền đồ rộng lớn.
- Trịnh Đại Công biết ta?
Đỗ Như Hối khẽ giật mình, lãnh ý lập tức tiêu tan.
Trịnh Nhân Cơ không phải là nhân vật nổi danh đặc biệt nhưng là người của Trịnh gia tộc, hơn nữa là đích truyền của An Viễn đường Trịnh gia, thân phận dĩ nhiên khác thường, Đỗ Như Hối mặc dù kiêu ngạo, nghe nói Trịnh Nhân Cơ tán thưởng hắn, hắn không khỏi hơi tự đắc.
Trịnh Thế An kinh ngạc nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Đại công khi nào thì nhắc tới người này.
Chỉ là ông cũng không tiện mở miệng hỏi thăm, chỉ hơi gật đầu mà cười.
Trịnh Ngôn Khánh cất tiếng nói tiếp:
- Đỗ tiên sinh có biết Nhan Sư Cổ, Nhan tiên sinh?
Ngươi nói là Nhan Trứu, Nhan đại ca sao?
Nhan Trứu là tên chữ của Nhan Sư Cổ. Trịnh Ngôn Khánh thở ra một hơi, chỉ cần hai người bọn họ nhận ra nhau là tốt rồi.
- Nhan tiên sinh muốn theo Đại Công nhà chúng ta tới Lạc Dương, từng nhắc tới Đỗ tiên sinh.
Đối với chuyện kinh sử Đỗ tiên sinh nghiên cứu rất ngưỡng mộ.
- A, Nhan đại ca thực sự nói thế sao?
Đỗ Như Hối vô cùng vui vẻ nói:
- Như Hối mặc dù hơi thông kinh sử nhưng mọi người nói như vậy khiến cho ta phải hổ thẹn, Đỗ mổ khổ đọc mười năm, thân không có côn danh, không học kinh luân, chỉ là một kẻ hủ nho, không coi là gì, không coi là gì.
Người kính ta một xích, ta kính người một trượng.
Đỗ Như Hối chính là loại người như vậy.
Ngôn Khánh lập tức nói:
- Học kinh sử thế nào thì xưng làm hủ nho? Thật tình dùng người làm gương, có thể biết xấu biết tốt, dùng sử làm gương có thể biết hưng thay , Đỗ tiên sinh hôm nay coi nhẹ mình rồi, mặc dù hôm nay không nổi danh nhưng sau này nhất định sẽ hơn người.
Dùng người làm gương, có thể biết xấu tốt, dùng sử làm gương, có thể biết hưng thay.
Lời nói này chính là của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, không ngờ lại phát ra từ miệng của Ngôn Khánh.
Đỗ Như Hối nghe vậy thì hai mắt không khỏi sáng ngời.
- Tiểu huynh đệ nói rất hay, dùng sử làm gương, có thể biết hưng thay.
- Trịnh quản gia, xin hỏi vị tiểu huynh đệ này?
Trịnh Thế An nói:
- Đây chính là Tôn nhi.
Trọng giọng nói tràn đầy tự hào, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, Ngôn Khánh đối với thanh niên này nói cái gì chỉ là những lời kia nhất định có nội hàm, hắc hắc, đó chính là tôn nhi của Trịnh Thế An ta đó.
Không chỉ có Đỗ Như Hối cảm thấy hứng thú mà ngay cả Tôn Tư Mạc và Trương Trọng Kiên cũng nhìn Trịnh Ngôn Khánh bằng con mắt khác người.
Một tiểu oa nhi lại có thể nói những điều như vậy, thật không đơn giản, thật không đơn giản.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 18: Lòng ta cũng giống lòng ngươi
Nguồn: sưu tầm
Trải qua khúc nhạc dạo đầu, hào khí của song phương lập tức trở nên biến đổi, Trịnh Thế An mời bọn người Trương Trọng Kiên vào doanh uống rượu, Trương Trọng Kiên, Tôn Tư Mạc và Đỗ Như Hối bọn họ cũng không khách khí.
Mọi người thoải mái chè chén mãi tới đêm khuya.
Trương Trọng Kiên bọn họ cáo từ rời đi, Trịnh Thế An thì vào trong xe lay tỉnh Trịnh Ngôn Khánh đã tỉnh ngủ.
- Gia gia làm gì vậy?
- Ngôn Khánh, hôm nay con nói những lời như vậy với Đỗ Như Hối, tại sao con lại phải bịa đặt như vậy? Đại Công có nhắc tới hắn đâu, hơn nữa Nhan Cổ Sư tiên sinh đều chưa từng gặp mặt qua, làm sao biết đánh giá của Nhan tiên sinh?
Trịnh Ngôn Khánh đang mơ màng liền nhẹ giọng một câu:
- Không ai mãi hèn mọn, hắn hôm nay tuy bình thường nhưng sau này ai biết sẽ thăng chức rất nhanh.
Trịnh Thế An khẽ giật mình không hỏi tới nữa.
Ngôn Khánh gục lên trên đùi của ông mà chìm vào giấc ngủ say, thế nhưng trong lòng của Trịnh Thế An lại tràn đầy cảm xúc, phức tạp nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Không ai mãi hèn mọn.
Ngôn Khánh ơi Ngôn Khánh, con nói Đỗ Như Hối hay là còn nói chính con?
Trong nhất thời Trịnh Thế An cảm thấy có một dự cảm mờ mịt, trong lòng ông thầm nghĩ, tiểu oa nhi trước đầu gối này của mình, chỉ sợ không đi theo con đường mà ông sắp xếp, có lẽ, Ngôn Khánh sẽ có một tiền đồ rất lớn.
Không được, hắn hôm nay vẫn chỉ có xuất thân một tiện hộ, vì tiền đồ của hắn cần phải tận lực giải quyết.
Trịnh Thế An nghĩ tới đây liền rơi vào trầm tư.
Sáng sớm buông xuống, chân trời nổi lên một vòng ngân sắc ánh sáng.
Hai nơi cắm trại đều đã tắt lửa, mọi người đều đang chìm trong mộng đẹp.
Đúng lúc này một hồi vó ngựa truyền tới.
Theo đó có một tiếng chuông đồng vang lên, làm cho Trịnh Thế An và Ngôn Khánh bừng tỉnh.
- Vi Thiện đã xảy ra chuyện gì?
Ở ngoài thùng xe, Trịnh Vi Thiện hồi đáp:
- Không rõ lắm, ở bên ngoài Trương Trọng Kiên phát ra tiếng chiêng.
Lời còn chưa dứt thì nghe thấy tiếng Trương Trọng Kiên hô lớn:
- Là ai, nếu không dừng ngựa thì sẽ bắn tên.
- Khoan động thủ khoan động thủ.
Ngựa hí dài, sau đó một người lớn tiếng nói:
- Xin hỏi đâu là nơi cắm trại của An Viễn đường Trịnh thị?
Tìm chúng ta sao?
Trịnh Thế An kéo tay Trịnh Ngôn Khánh ra khỏi thùng xe, đứng ở càng xe nhìn lên chỉ thấy hơn mười con chiến mã, một kỵ sĩ mặc bạch y tết tóc quấn khăn vuông trong tay cầm đao kiếm sáng loáng.
Trịnh Thế An không kìm được mà nhíu mày lại, ý bảo Trịnh Vi Thiện trả lời.
- Ta chính là Trịnh Vi Thiện của An Viễn đường, xin hỏi bằng hữu là ai?
Lập tức bạch y kỵ sĩ quay đầu ngựa, nhìn đoàn xe Trịnh gia mà nói:
- Xin hỏi Trịnh Ngôn Khánh Trịnh công có ở bên trong?
Tìm Ngôn Khánh sao?
Lần này không chỉ Trịnh Thế An mà Trịnh Ngôn Khánh cũng cảm thấy kỳ quái.
Hắn không biết những bạch y nhân này, từ bé tới giờ hắn chưa tửng ra khỏi Huỳnh Dương, tại sao những người này lại biết hắn.
Bất quá nghe khẩu khí thì có vẻ đối phương không có ác ý.
Vì vậy Ngôn Khánh tiến lên một bước mà nói:
- Ta chính là Trịnh Ngôn Khánh các vị là ai?
Lập tức kỵ sĩ nhìn qua Trịnh Ngôn Khánh đạp yên bước tới, đám người Trịnh Vi Thiện lập tức lộ vẻ cảnh giác, bên kia Trương Trọng Kiên Tôn Tư Mạc bọn họ cũng chạy tới nghi hoặc nhìn bạch y kỵ sĩ.
- Tiểu thư nhà ta có vật muốn trao cho Ngôn Khánh công.
- Trao cho ta?
Bạch y kỵ sĩ gật đầu, lấy từ trong người ra một bọc nhỏ đưa tới tay Trịnh Ngôn Khánh.
Trong chiếc bọc có một thanh chủy thủ xanh biếc, chính là vỏ bao chủy thủ, Ngôn Khánh nhận ra đây là lục châu chủy thủ mà Đóa Đóa mang theo người.
Hắn nhịn không được mà kinh hãi, vội vàng nhẹ giọng hỏi kỵ sĩ kia:
- Đóa Đóa, nàng không có chuyện gì chứ, nàng có nói gì không?
- Tiểu thư mạnh khỏe, chỉ là hôm nay không có cơ hội tốt để lộ diện.
- Tại hạ còn có chuyện, Ngôn Khánh công tử, xin cáo từ.
- Khoan đã.
Trịnh Ngôn Khánh cầm lấy cánh tay của bạch y kỵ sĩ kia.
Nhưng cánh tay của bạch y kị sĩ kia lại trơn như da cá, quỷ dị thoát khỏi tay của Trịnh Ngôn Khánh.
- Ngôn Khánh công còn có chuyện gì sao?
Trịnh Ngôn Khánh xoay người, Trịnh Thế An đã sai người đốt lên một bố đuốc đi tới trước mặt của hắn, trong ánh lửa cháy chỉ thấy chằng chịt những chữ nhỏ xinh đẹp: Ảm Nhiên giả, vị tất nhi dĩ hĩ, huống tần ngô hề tuyệt quốc, phục yến tống hề thiên lý, hoặc xuân đài hề thủy sinh, sạ thu phong hề tạm khởi, thị dĩ hành đoạn tràng, bách cảm thê trắc.
Đây là bài Đuy Biệt Di Hĩ một bài Đừng phú do danh sĩ Giang Yêm nổi danh ở nam triều làm, Trịnh Ngôn Khánh đọc thấy hai gò má run rẩy, trong lòng không khỏi thương cảm, sau đó nhìn lọn tóc xanh bên cạnh, chính là do Đóa Đóa cắt lấy.
- Gia gia có bút không?
Trịnh Thế An trong lòng kỳ quái, Ngôn Khánh chẳng lẽ biết chữ?
Trước kia nhìn hắn vẽ tranh chỉ cho là tiểu hài tử vẽ bậy nên Trịnh Thế An cũng không để ý.
Đây chính là một bài Đừng phú, một đứa bé như nó có thể hiểu được sao? Trịnh Thế An nhìn thẳng Trịnh Ngôn Khánh, càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, chỉ là Ngôn Khánh đòi giấy bút dĩ nhiên ông cũng không từ chối.
Đỗ Như Hối ở bên cạnh mở miệng nói:
- Ta ở đây có bút, Ngôn Khánh đệ muốn gì vậy?
Hắn lấy từ trong bọc ra giấy bút.
Sau đó lấy ra một nghiên mực nữa, bày tất cả lên xe tò mò nhìn Ngôn Khánh.
Không chỉ Đỗ Như Hối giật mình mà Tôn Tư Mạc và Trương Trọng Kiên cũng hiếu kỳ.
Bọn họ không biết Đóa Đóa là ai nhưng có thể đoán được nội tình, Đóa Đóa dùgn bài Đừng Phú để tỏ thương cảm, chẳng lẽ Trịnh Ngôn Khánh có thể hiểu được sao? Nếu vậy thì tên tiểu tử này đúng là không đơn giản.
Trịnh Ngôn Khánh lại không ngờ bọn họ lại nghĩ nhiều như vậy.
Tay cầm lọn tóc xanh giống như cảm nhận được cơ thể của Đóa Đóa, một bài Đừng phú đã thể hiện hết cảm giác đau khổ của Đóa Đóa lúc ly biệt.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, Ngôn Khánh biết rõ Đóa Đóa trong lòng có mình.
Hai người ở cùng một chỗ nói cười vui đùa, nhưng sau khi chia li, một câu "Ảm Nhiên giả, duy biệt nhi dĩ hĩ" đã nói hết tâm ý trong đó.
Luyến ái là luyến ái.
Trẻ con yêu thích trẻ con...
Ngôn Khánh trầm ngâm một lúc sau đó viết lên tờ giấy.
Ta ở đầu Trường Giang, nàng ở cuối Trường giang, hàng ngày tuy không thấy nhau nhưng đều uống chung nước Trường Giang.
Nước bao giờ ngừng chảy, hận này khi nào thôi, chỉ nguyện lòng nàng như lòng ta, không phụ ý tương tư...
Những câu này chẳng qua cao hứng mà thốt lên, hợp với ca từ, như một bài hát.
Rất nhiều người xem đây chỉ là những bài dân ca, không đáng mở rộng, nhưng bất luận là hình thức nghệ thuật nào, chỉ cần xuất hiện là có không gian sinh tồn, đương nhiên trong giới những người am hiểu văn thơ đây chỉ là một con đường nhỏ.
Nhưng vấn đề là Ngôn Khánh bao nhiêu tuổi?
Ta ở đầu Trường Giang, nàng ở cuối Trường giang, hàng ngày tuy không thấy nhau nhưng đều uống chung nước Trường Giang. Kỳ thật Đóa Đóa và Ngôn Khánh không phải cũng hô hấp chung một bầu trời sao, nhưng lại cách xa nghìn dặm.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 19: Đóa Đóa
Nguồn: sưu tầm
Trên thực tế, Đỗ Như Hối và Tôn Tư Mạc không quá chú ý nội dung nhưng ngòi bút của Ngôn Khánh chính là đi theo đường chữ Triện, tuy dùng bút lông mà bút pháp hùng hồn, nét bút tràn ngập khí thế, bút lực mạnh mẽ, tuy còn hơi non nớt nhưng đủ khiến ba người kinh hãi. Trương Trọng Kiên còn tốt, Tôn Tư Mạc và Đỗ Như Hối nhìn Ngôn Khánh như là quái vật.
Đây là kiểu chữ chưa bao giờ xuất hiện, mặc dù không thanh mỹ huyền diệu như Ngụy Tấn nhưng lại lộ ra vẻ hào hùng khí thế.
Cái này từ một đứa bé sao?
Nó có thể xuất hiện từ một tiểu hài tử sao chứ?
- Kính xin đem bức thư này chuyển giao cho Đóa Đóa.
Trịnh Ngôn Khánh không để ý tới ánh mắt của mọi người, lấy bức thư còn chưa ráo mực đưa cho bạch y kị sĩ.
Bạch y kị sĩ kinh ngạc tiếp nhận thư rồi nhét vào trong ngực, chắp tay nói:
- Ngôn Khánh công tử bảo trọng.
Hắn nói xong liền quay đầu lên ngựa, ra roi mà chạy đi.
Nhìn bạch y kỵ sĩ cất bước, Trịnh Ngôn Khánh bỗng nhiên cảm thấy trống trải.
Ngôn Khánh?
Đúng lúc Ngôn Khánh còn đang trầm ngâm thì Đỗ Như Hối đã tới trước mặt hắn cầm lấy cánh tay của hắn.
- A?
- Vừa rồi đệ viết thế nào vậy?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình rồi chợt tỉnh ngọ, thầm kêu không tốt, hắn vừa rồi chính là dùng thể chữ Nhan thư pháp, mà hiện tại Nhan Thực Khanh tiên sinh người sáng lập ra vẫn chưa xuất thế, nói cách khác hắn là người đầu tiên dùng Nhan thư pháp này. Ngôn Khánh nhất thời không biết phải trả lời thế nào cho phải.
- Như Hối, ngươi làm sao vậy, sao lại làm cho hài tử này sợ hãi.
Nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt của Đỗ Như Hối, Trịnh Ngôn Khánh căng thẳng không biết làm sao, đúng lúc này Tôn Tư Mạc nhịn không được bước tới ngăn cản Đỗ Như Hối, sau đó ngồi xổm xuống hỏi Trịnh Ngôn Khánh:
- Ngôn Khánh, nói cho ta biết, vừa rồi cậu viết theo kiểu gì vậy, là ai dạy cho cậu?
Tôn Tư Mạc đánh chết cũng không tin, một kiểu viết như vậy Ngôn Khánh lại là người đầu tiên sử dụng.
Hắn nghĩ Trịnh Ngôn Khánh xuất thân từ Trịnh gia, biết đọc sách viết chữ cũng không có gì là lạ, hắn làm bài dân ca kia, Tôn Tư Mạc cũng không quá để ý, nhưng Ngôn Khánh sử dụng kiều viết kia, ông vô cùng kỳ quái, rốt cuộc nó từ đâu tới?
Ở bên cạnh, Trịnh Thế An nhăn mày lại mà trầm giọng nói:
- Tôn tiên sinh, Tôn nhi vẫn chưa đi học, không có ai dạy nó.
Trịnh Ngôn Khánh nghe vậy thì biết không hay, trong lòng khẽ kêu một tiếng: Hỏng mất!
Quả nhiên, Tôn Tư Mạc vốn bình tĩnh nghe Trịnh Thế An nói vậy thì kích động:
- Trịnh quản gia, ông nói là không có ai dạy cho Ngôn Khánh viết?
- Ngôn Khánh hiện tại mới bảy tuổi, vẫn chưa đi học, lần này tới Lạc Dương chính là muốn bái Nhan tiên sinh làm môn hạ.
- Điều này làm sao có thể?
Tôn Tư Mạc kinh hô một tiếng.
Trịnh Thế An nói:
- Hài tử này từ nhỏ đã thích viết, lần trước ở Huỳnh Dương vì sợ lãng phí giấy mực nên nó luyện tập trên mặt cát, lão hủ cũng không rõ lắm, hắn rốt cuộc là làm gì, Ngôn Khánh chẳng lẽ là con luyện chữ?
- Vâng đúng vậy.
Trịnh Ngôn Khánh kiên trì mà gật đầu thừa nhận.
Trịnh Thế An không giỏi nói chuyện, cho nên hắn không có cách từ chói, hắn ở An Viễn đường sinh hoạt quen thuộc không qua mắt được Trịnh Thế An, lúc này nếu nói dối sẽ bị Trịnh Thế An nhìn thấu.
- Nhưng ta không biết ai dạy ngươi viết chữ?
Ngôn Khánh suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Từ mẫu dạy con viết chữ, về sau con giúp đại lão gia quét dọn phòng thì thấy một bảng mẫu chữ, sau đó bắt chước luyện theo. Hai năm trước, con theo Đóa Đóa tập võ, có một lần thấy Đóa Đóa luyên võ, vì vậy dung nhập một chút kiếm ý vào trong đó, chỉ là không biết có đúng không.
Tôn Tư Mạc lấy làm kỳ quái mà nói:
- Nếu không phải là thần đồng thì khó mà làm được.
Nếu đây không phải là thần đồng thì ai có thể làm tốt hơn hai chữ thần đồng đây? Về phần Trương Trọng Kiên cũng lập lòe dị sắc trên khuôn mặt.
Hắn liên tục khen:
- Đúng là thần đồng, đúng là thần đồng.
Khó trách bút pháp của Ngôn Khánh vô cùng kiên cường, giống như giương cung múa kiếm.
Trương Trọng Kiên tán thưởng, khiến cho Trịnh Ngôn Khánh đỏ mặt tới mang tai.
Đỗ Như Hối kéo tay Ngôn Khánh mà nói:
- Ngôn Khánh, không bằng đệ ở cạnh ta, dạy ta thư pháp đó?
- Như Hối sao có thể vô lễ như thế?
Tôn Tư Mạc vội vàng trách cứ trầm giọng nói:
- Diệu Văn như thế, mọi người cùng thưởng thức, ngươi há có thể một mình độc chiếm?
- Đúng thế mọi người cùng thưởng thức.
Trương Trọng Kiên cũng liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trịnh Ngôn Khánh gãi gãi đầu cười khổ nói:
- Tiểu tử chỉ là trong lúc nhất thời có cảm xúc mà viết ra loại văn tự này mà thôi.
Chỉ sợ lúc này bắt viết lại không thể được như vậy.
Tôn Tư Mạc nói:
- Ngôn Khánh đã như vậy thì không bằng chúng ta đồng hành được không? Không thể nói trước lúc nào có cảm xúc đúng không?
Thoạt nhìn ba người này nếu như không lấy được mẫu chữ thì không thể bỏ qua.
Ngôn Khánh có ý từ chối nhưng không biết cự tuyệt thế nào.
- Ngôn Khánh, Tôn tiên sinh đã mở miệng thì ngươi chớ ngại mà hãy đáp ứng
Trịnh Thế An biết rõ, đây chính là cơ hội tốt đẻ Ngôn Khánh dương danh lập vạn.
Ba người này tuy nói đều là bạch thân nhưng địa vị đều không nhỏ, Trương Trọng Kiên là con của Trương Quý Linh, có quan hệ mật thiết với quyền quý Trường An, Tôn Tư Mạc có thanh danh tốt đẹp, mà Dương Kiến đối với hắn cũng vô cùng ton kính, về phần Đỗ Như Hối, tuy nói là vô danh khí nhưng dầu gì cũng là dòng dõi quan lại, không chừng có thể giúp đỡ Trịnh Ngôn Khánh.
Tóm lại ba người này không thể đắc tội.
Trịnh Ngôn Khánh bất đắc dĩ phải gật đầu đồng ý.
Tôn Tư Mạc ba người lập tức mừng rỡ, đối với Trịnh Thế An cũng trở nên thân mật không ít.
Trương Trọng Kiên muốn đi Trường An, Đỗ Như Hối thì muốn về quên quán ở Quan Trung, Tôn Tư Mạc thì muốn tới núi Nga Mi một chuyến, vừa văn ban người đều phải qua Lạc Dương, coi như cùng đường với Trịnh Thế An. Lúc này bọn họ dứt khoát đem đoàn xe nhập vào nhau.
Lúc này sắc trời đã sáng mọi người thu thập hành lý mà lên đường khởi hành.
Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở trong xe, suy nghĩ đối sách.
Đoàn xe vượt qua Dương sơn thì nghe thấy một hồi loáng thoáng tiếng kèn cùng theo đó là một tiếng cổ nhạc.