Chương 30 - Lão trung y(*) (Lão thầy thuốc trung y)
Dịch : The Joker
Biên Dịch : Thiên Hạ Hội Chủ
Biên Tập : Nhậm Sương Bạch
Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội
Nguồn:TTV
"Ông thầy bộ môn này của các cậu có vẻ như giảng bài không được hay lắm, khó trách nhiều người ngủ gà ngủ gật như vậy." Tôn Tiểu Lan sau khi đọc sách xong, cũng bỏ chút thời gian nghe giảng, rồi rất nhỏ giọng đưa ra một đánh giá thẳng thắn cho vị phó giáo sư này.
"Chính xác là như thế." Triệu Thụy ngáp một cái nói, "Thế giáo viên dạy cho bọn chị thì như thế nào? Ta thấy y học cũng rất khô khan, ngồi học cũng là một loại hành hạ đúng không."
Tôn Tiểu Lan là học sinh viện y học của đại học Đông Lăng, viện y học vốn là một khu học viện độc lập, nằm sát bên đại học Đông Lăng. Sau này dưới cơn lũ sát nhập đại học, cũng đã nhập vào đại học Đông Lăng, thành một bộ phận trong đó.
Tôn Tiểu Lan học chính là ngành ứng dụng điều trị Tây y, so với Triệu Thụy ắt giỏi hơn một bậc.
"Ai nói, học viện của bọn ta đã mời một vị giáo sư thỉnh giảng rất là lợi hại. Người ta làm trong ngành y mấy mươi năm, không chỉ có y thuật tinh diệu, kinh nghiệm điều trị phong phú. Hơn nữa trong lớp giảng cũng rất hay, thường xuyên giảng cho chúng ta về một vài ca bệnh đặc biệt, hơn nữa đằng sau mỗi một ca, đều có một lịch sử(1) không hề tầm thường. Ông ấy mỗi tuần đến giảng một lần. Chỉ cần là ông ấy đứng lớp, cả phòng học đều sẽ chật ních, ngay cả trên hành lang cũng đứng đầy người."
"Chị không phải là học Tây y sao? Sao lại đến khoa Trung y nghe giảng?"
"Vị giáo sư đó lợi hại mà. Hơn nữa ông ấy giảng bài rất hay, cho nên mới đi nghe thôi."
"Ồ? Ông ta là ai vậy a?" Triệu Thụy đã có chút hứng thú.
"Tên ông ấy gọi là Lâm Bảo Đức, chúng ta đều gọi ông là giáo sư Lâm, năm nay tuy đã bảy mươi rồi nhưng thân thể vẫn còn rất cường tráng, Nếu không phải vì râu tóc đều trắng như tuyết, sẽ hoàn toàn nhìn không ra ông ấy tuổi đã bảy mươi."
"Lâm Bảo Đức? Có phải là lão trung y nổi danh ở Đông An không? Mở một cái phòng mạch ở Tây lộ(2)?"
"Đúng, chính là ông ta." Tôn Tiểu Lan gật đầu, "nhưng mà, ông ấy từ lâu đã không tự mình khám bệnh cho người ta, ở trong phòng mạch khám bệnh đều là đồ đệ do ông ấy thực hiện. Giáo sư Lâm không chỉ nổi danh tại Đông An, mà còn là người có danh vọng nhất giới Trung y trong nước, là một trong những người có y thuật cao minh nhất! Nghe nói viện trưởng viện y học của chúng ta trước kia cũng đã cùng học y học chung với ông ấy! Chính vì có mối quan hệ này mà ông ta mới có thể mời được giáo sư Lâm đến giảng ở học viện chúng ta. Dẫu là như vậy, viện trưởng chúng ta đã vẫn phải tốn rất nhiều nỗ lực. Nói thật, nghe giáo sư Lâm giảng bài xong cũng mở rộng được tầm mắt đó!"
Tôn Tiểu Lan trong giọng nói lý lộ rất rõ vẻ sùng bái và kính trọng mãnh liệt. Nhưng Triệu Thụy không có cảm giác như vậy, trong lòng hắn lại có một tính toán khác.
Những quả nhân sâm mà hắn đem từ trong tiên ma mộ viên ra đó còn chưa có trải qua giám định chính xác, hắn muốn tìm người để làm chút giám định xem rốt cuộc sâm linh của những quả nhân sâm này là bao lâu, và rốt cuộc làm cách nào có thể phát huy được hiệu lực. Những nhân sâm này tuy đối với tu luyện hắn có nhiều ích lợi(3), nhưng hắn cũng lờ mờ cảm thấy nếu chỉ ăn sống như vậy có thể có chút lãng phí.
Đương nhiên, Lâm Bảo Đức công việc bận rộn, lại không hề có họ hàng gì với mình, tất nhiên sẽ không chiếu cố mà bỏ thời gian ra giúp mình làm giám định. Bất quá, Lâm Bảo Đức có mở một tiệm Trung dược Bảo Đức, vì y thuật của ông tinh diệu, mà lại làm công tác dược sĩ(4), công lực ắt hẳn cũng không kém, đại khái chắc vẫn có thể giúp mình làm chút giám định cho nhân sâm.
Nghĩ vậy, Triệu Thụy quyết định chiều nay sẽ không đi học, trực tiếp đến tiệm Trung dược Bảo Đức, tìm hỏi dược sĩ giám định nhân sâm trong Nhẫn Càn Khôn một chút, sau đó mới quyết định sẽ xử lý những nhân sâm này như thế nào, để hiệu quả của chúng được phát huy cao nhất.
Cố chịu đựng cho đến giờ nghỉ trưa, Triệu Thụy bước ra trước phòng học, đến gặp với La Thành nói: "Tên mập, ta chiều nay có việc, có thể không đến lớp được, vạn nhất nếu phải điểm danh, ngươi hãy giúp ta nhé."
Điểm danh có quan hệ đến tín chỉ. Mặc dù không phải mỗi lớp học đều điểm danh, nhưng ai mà biết được chữ ngờ(5). Hơn nữa lớp chiều nay là Tư Bản Luận Tuyển Tập, bà giáo dạy lớp này thuộc về tuýp người vô cùng nghiêm khắc, tốt nhất là nên đề phòng cẩn thận.
"Được thôi, không thành vấn đề, cứ để đó cho ta." La Thành vỗ ngực bồm bộp.
Triệu Thụy có chút lo lắng, bọn bạn nè này trượng nghĩa thì có thừa, nhưng làm việc lại luôn không hề ổn thỏa, khiến cho trong lòng người ta có chút không yên. Tuy nhiên sự việc đã tới nước này, cũng chỉ đành có thể tin hắn mà thôi.
"Buổi chiều cậu phải làm gì? Tại sao không đi học?" Tôn Tiểu Lan nghi hoặc nhìn hắn hỏi.
"Có chút việc gấp." Triệu Thụy trả lời.
"Tiểu Thụy, cậu vẫn còn là một học sinh, có thể có bao nhiêu việc chứ?" Tôn Tiểu Lan bĩu bĩu môi, bất quá thấy hắn không muốn nhiều lời nên cũng chẳng muốn hỏi tiếp.
Cùng đi với Tôn Tiểu Lan đến nhà ăn ăn xong, Triệu Thụy liền rời khỏi trường, leo lên xe trực tiếp phóng thẳng đến tiệm Trung dược Đức Bảo.
Tiệm Trung dược Bảo Đức nằm trong một tòa toà nhà ba tầng được xây vào khoảng thập niên bảy mươi bên cạnh Tây lộ. Toà nhà đã trải qua nhiều mưa gió nên trông có chút cũ kỹ.
Nhiều năm trước đây Tây lộ đã tiến hành một cuộc tháo dỡ trên diện rộng, cải tạo lại khu thương mại cổ, nhà cửa ở mặt tiền cơ bản đều bị phá dỡ để xây lại. Dẫu trải qua sự cải tạo lớn này, nhưng duy mỗi tiệm dược trông có vẻ tầm thường này lại không hề có chút xê dịch(**).
Một nguyên nhân là vì phong cách kiến trúc của toà nhà này miễn cưỡng tương xứng với phong cách phục cổ của khu thương mại ở Tây lộ. Nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất chính là vì chủ nhân của toà nhà, lão trung y Lâm Bảo Đức, ở Đông An có danh vọng cùng quan hệ cá nhân(6) rộng rãi. Không ít quan chức giàu có(7) của cả hai giới chính thương(8) đều ít nhiều từng tiếp nhận sự chữa trị của lão.
Vì vậy, khi lão trung y này không muốn rời khỏi toà nhà mà lão đã cự ngụ và công tác mấy chục năm thì cũng không ai dám đến làm khó lão. Nhắm mắt lại, mở mắt ra đã thấy thời gian cứ thế trôi qua.(***)
Lâm Bảo Đức y thuật tinh diệu. Nhưng vì tuổi tác đã cao, bây giờ căn bản đã không còn tự mình xem bệnh cho người, trừ phi là có giao tình không tầm thường với lão, mà còn phải là lúc lão có tâm tình tốt, thì lúc đó mới có thể giúp nhân chẩn đoán. Bằng không một việc đều do đệ tử lão quán xuyến.
Từng có một ông chủ than từ vùng Sơn Tây ngàn dặm xa xôi đi tới Đông An, xoay sở một số tiền lớn mời lão xem bệnh cho mình. Kết quả vừa vặn ngay lúc Lâm Bảo Đức tâm tình không tốt, lão không những không gặp, mà còn đem số tiền lớn kia ném ra ngoài.
Từ đó về sau, danh tiếng về một Lâm Bảo Đức tính tình cổ quái đã được lan truyền ra.
Lâm Bảo Đức không thiếu tiền, khai trương dược phòng chỉ là tính toán về lợi ích.
Bởi vì thời buổi bây giờ, dược liệu quý khó mua, mà phương thuốc của hắn lại đều là đặc chế(9), rất khó bào chế, vì không để bệnh nhân chạy khắp nơi tìm dược liệu, lão đã mở riêng cho mình tiệm dược, vừa tiện cho người, cũng là lợi cho bản thân.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~\\
Các huynh đệ, phiếu đê phiếu đê, bộ xương khô ở trong này xin cảm tạ ~~
(*) mình sẽ giữ nguyên “lão trung y” để chỉ thầy thuốc Trung Y
(**) phần này mình không rõ là dịch có chính xác không
(***) dịch thoáng ý, nếu không đúng xin sửa dùm
(1) nguyên văn “故事” (cố sự): truyện xưa
(2) nguyên văn “西大街” (tây đại nha): đoán nó gọi là đại lộ hướng Tây nên gọi là Tây lộ luôn
(3) nguyên văn “大有裨益” (đại hữu bì ích): có ích lợi to lớn
(4) nguyên văn “药剂师” (dược tề sư): nhà hoá học hoặc người được cấp giấy mở văn phòng/tiệm dược
(5) nguyên văn “不怕一万就怕万一” (bất phạ nhất vạn tựu phạ vạn nhất): kiểu chơi chữ (vạn nhất ở đây là chữ “nếu/lỡ như”)
(6) nguyên văn “人脉” (nhân mạch): liên kết với người
(7) nguyên văn “高官巨富” (cao quan cự phú): hai cặp từ cao quan và cự phú vốn nghĩa là quan chức cao cấp và rất giàu -> quan chức giàu có
(8) nguyên văn “政商” (chính/chánh thương): chính trị và buôn bán
(9) nguyên văn “偏” (thiên): thiện vị(?)
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của denis_love
Chương 31- Lão trung y đích ưu lự (Nỗi sầu của lão trung y)
Dịch : The Joker
Biên Dịch : Thiên Hạ Hội Chủ
Biên Tập : Nhậm Sương Bạch
Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội
Nguồn:TTV
Ngồi trên xe buýt xuống Tây lộ, bước thêm hai trăm thước về phía trước thì đã đến cửa tiệm dược Bảo Đức.
Đây là một tòa nhà ba tầng có chút lỗi thời, nhưng lại lộ ra vài sắc màu cổ kính. Ngói lưu ly màu đen lợp trên mái hiên(1), "Tiệm trung dược Bảo Đức" năm chữ vàng tươi to lớn treo lên rầm đỡ cửa trên lầu một. Mấy chữ rồng bay phượng múa này như ngựa chứng bất kham, nghe nói là do Lâm Bảo Đức tự tay viết lấy. Chữ cũng như người, cũng có thể từ trong đó mà nhìn ra tính cách của lão nhân này.
Tòa nhà ba tầng này, chỗ bán dược phẩm cũng chính là lầu một, lầu hai là phòng mạch, lầu ba còn lại chính là chỗ ở của lão.
Lâm Bảo Đức dĩ nhiên là sẽ không đứng ra bán dược, chỗ này đều là do hắn mời người đến để quản lý.
Triệu Thụy bước vào tiệm dược, mùi dược nồng đậm lập tức ập vào mặt.
Diện tích tiệm dược ước chừng chưa đến một trăm mét vuông. Một cái quầy dài cao bằng nửa người chia đại sảnh ra làm hai. Một nửa bên trong quầy là phòng trưng bày thuốc. Một loạt tủ dược cao lớn cơ hồ chạm đến trần nhà, vài dược sĩ tuổi khoảng hơn năm mươi, vận áo thân dài ngắn tay, đang dựa theo phương thức điều chế mà lấy dược phẩm từ những hộc nhỏ trong tủ dược ra cân.
Phía ngoài quầy quỹ là những người bệnh đang đứng xếp hàng chờ lấy thuốc.
Lúc này chính là thời gian nghỉ trưa, người đến tiệm dược lấy thuốc có chút thưa thớt, bởi vậy những dược sĩ này có vẻ cũng không quá bận rộn.
Triệu Thụy cảm giác mình tới đúng lúc, nếu chậm hơn chút nữa, lúc những dược sĩ này quá bận bịu, chỉ sợ sẽ còn không thèm trả lời mình.
Chăm chú nhìn một dược sư nhìn có vẻ tương đối nhàn nhã, hắn đi tới, cầm lấy kim sâm đã được chuẩn bị lấy ra trước, đưa tới trước mặt dược sĩ. Còn tuyết sâm hắn vẫn để nguyên ở trong Nhẫn Càn Khôn, không vội để nó lộ diện.
"Sư phụ, ta có cây nhân sâm này, người có thể giúp ta giám định sâm linh một chút không?"
Vị dược sĩ kia có chút bất đắc dĩ ngó hắn một cái, lại liếc qua nhân sâm trong tay hắn, nhíu nhíu mày.
Các loại sâm mà hắn gặp qua cũng không biết đã có bao nhiêu, nhưng chưa từng thấy qua loại sâm gì mà toàn thân phát ra màu vàng nhạt. Không cần nhìn kỹ thêm lần nữa hắn cũng có thể chắc chắn, cây sâm này tuyệt đối là đồ giả. Hắn thậm chí còn có chút hoài nghi, cái người tuổi trẻ trước mắt này nói không chừng cũng là một tên lừa đảo, đem sâm giả ra gạt người.
Nếu quả thật là như thế, hắn rõ ràng đã tìm sai địa chỉ. Nếu không có vài phần bản lãnh chân chính thì đừng nghĩ đến chuyện làm việc ở trong tiệm dược Bảo Đức này.
Dược sĩ suy nghĩ như vậy, bằng một giọng nói lạnh lùng nói với Triệu Thụy:
"Không có sâm nào như vậy, đây là một món đồ giả, một phân tiền cũng không đáng giá."
Triệu Thụy có chút tức giận. Hắn mặc dù không thể xác định sâm linh của nhân sâm trên tay, nhưng có thể đoan chắc nó là một bảo bối, vậy mà dược sĩ trong tiệm dược này lại hoàn toàn không phân biệt được hàng, vậy chỉ có thể nói hắn rõ là hữu danh vô thực(2).
Nhìn qua những dược sĩ khác, hắn phát hiện bọn họ cũng đều dùng một thứ ánh mắt hoài nghi nhìn mình.
Triệu Thụy vô cùng thất vọng. Hắn vốn tưởng rằng Lâm Bảo Đức với danh tiếng bên ngoài, dược sĩ dưới tay cũng ắt hẳn sẽ có chút bản lãnh chân chính. Không nghĩ tới tất cả đều không có kiến thức.
Hắn thậm chí hoài nghi, cho dù là Lâm Bảo Đức tự thân đến đây cũng chưa chắc đã có bản lãnh để tiến hành giám định đối với nhân sâm bên trong Nhẫn Càn Khôn.
Quên đi, ta cứ về trước thôi. Dù sao nhân sâm cũng ở trên tay mình, sớm muộn rồi cũng sẽ biết được công dụng của nó.
Triệu Thụy nghĩ vậy, xoay người rời khỏi tiệm dược.
Triệu Thụy vừa mới ra khỏi cửa, một lão nhân râu trắng tóc bạc đeo cặp kính lão từ lầu hai đi xuống.
Dược sĩ trong phòng vừa thấy lão đều vội vàng cung kính cúi gập lưng chào: "Ông Lâm, ngài đã tới."
Lão nhân này đúng là Lâm Bảo Đức. Mặc dù không hề giúp người ta khám bệnh, nhưng mỗi ngày sớm tới tối cũng đều phải đến tiệm dược kiểm tra một vòng, đây đã là một cái thói quen lâu năm.
Lâm Bảo Đức tuy tính tình cổ quái nhưng bình thường cũng không nổi nóng với người khác, nói tóm lại, cũng xem như hòa nhã. Nếu là lúc trước, khi mấy dược sĩ này vấn an lão, lão cũng chỉ gật đầu ra dấu, có khi còn có thể trò chuyện với bọn họ. Nhưng lão bây giờ do tâm sự nặng nề nên cũng không có biểu lộ gì.
Đó bởi vì là người vợ bầu bạn với hắn lâu năm đột nhiên bị đột quỵ(3), tính mạng đang bị đe dọa.
Đột quỵ là một chứng bệnh thường gặp ở những người thuộc lứa tuổi trung và cao niên.
Mà cái loại bệnh thường gặp này phát bệnh nhanh, tỉ lệ tử vong cao, chính là một trong những loại bệnh tật chết người nghiêm trọng nhất của con người. Xác suất tử vong thường ở khoảng từ năm mươi đến bảy mươi phần trăm, hơn nữa tuổi càng cao thì tỷ lệ tử vong càng lớn. Bất luận là Trung y hay là Tây y, cũng đều thiếu những biện pháp trị liệu hữu hiệu.
Vợ chồng Lâm Bảo Đức tuổi tác không sai biệt lắm, đều đã cao tuổi. Người già sau khi bị đột quỵ hy vọng sống vốn không lớn, nhưng nhờ vào y thuật cao siêu của Lâm Bảo Đức, kiên quyết đem bà cố sức cứu chữa lại, nhờ vậy đã bảo toàn được tính mạng.
Nhưng vì thần kinh và mạch máu não đã bị tổn thương nghiêm trọng, vợ lão chỉ nằm co quắp trên giường, không thể cử động, thậm chí ngay cả năng lực trò chuyện cũng đã mất. Cuộc sống ngày thường đều không thể tự lo mà phải cần có người khác chăm sóc.
Lâm Bảo Đức cùng vợ đã cùng nhau chia sẻ mấy mươi năm sóng gió, tình cảm sâu đậm. Hơn nữa lão trên lưng mang danh hiệu thần y, tự nhiên phi thường hy vọng có thể cứu chữa, khôi phục lại năng lực hoạt động.
Tuy nhiên mọi điều trị liên quan đến thần kinh não bộ cùng mạch máu, cho đến giờ vẫn còn là một nan đề lớn trong giới y học, chưa có được dược vật trị liệu đặc biệt hữu hiệu gì.
Vì vậy, lão tự mình động thủ, dốc lòng nghiên cứu, dựa vào kinh nghiệm nghề y nhiều năm của bản thân và một ít cách điều chế tổ truyền. Rốt cuộc, sau khi tốn hao một đoạn thời gian rất lâu, lão đã phối chế ra được một bí phương(4) để chữa đột quỵ!
Vấn đề là, trong bí phương này lại thiếu một loại dược liệu quan trọng nhất – Vương sâm ngàn năm!
Hiện tại tài nguyên trên thế giới sớm đã bị khai thác quá độ. Thiên tài địa bảo như vương sâm ngàn năm có thể nói là cực kỳ hiếm có, cơ hồ đã tuyệt tích. Sâm linh cao tuổi nhất trên thị trường bất quá cũng chỉ mới năm trăm năm, mà lại đang được đặt ở bên trong viện Bảo tàng Trung Quốc.
Thời tổ tiên của Lâm Bảo Đức hành y, bản thân cũng là làm nghề y mấy chục năm, dành dụm có thể nói dư dả. Hơn nữa bởi cũng từng cứu trị qua không ít phú hào và quan viên, nên chỉ cần lão mở miệng, những người đó cũng đều sẽ vui vẻ bỏ tiền ra hỗ trợ, dù sao ai cũng có lúc đau lúc ốm(5), có gởi gắm lão trung y họ Lâm một cái ân tình(6), sau này lỡ mình có chuyện gì thì cũng sẽ có thêm một phần bảo lãnh.
Chính vì như thế, Lâm Bảo Đức trên tay chưa bao giờ thiếu tiền.
Nhưng vấn đề là, loại bảo bối vương sâm ngàn năm này, cho dù ngươi có tiền đi chăng nữa cũng khó mà mua được!
Bởi vì, không có người sẽ đem bảo vật hiếm có(7) trân quý như vậy ra mà bán!
Không có vương sâm ngàn năm, Lâm Bảo Đức bí phương điều chế sẽ không mang lại tác dụng gì.
Trơ mắt nhìn vợ hoạn nạn mấy chục năm, thân thể mỗi ngày lại suy yếu, nhưng chính mình cũng thúc thủ vô sách(8), trong lòng Lâm Bảo Đức tự nhiên là phi thường khó chịu. Nhưng lão cũng rõ ràng, bản thân mình đã tận lực cố gắng, nếu không có vương sâm ngàn năm, lão cũng chỉ có thể bó tay mà thôi.
(1) nguyên văn “斗拱飞檐” (đẩu củng phi diêm): loại nhà lớn truyền thống Trung Quốc: gồm những thanh ngang từ cột trụ chìa ra ngoài (củng) và các trụ cột kê hình vương chèn giữa chúng (đẩu), mái cong (na ná vuốt mãnh thú)
(2) nguyên văn “徒有其名” (đồ hữu kỳ danh): uổng phí tiếng thơm, không đáng có danh tiếng
(3) nguyên văn “脑中风” (não trung phong): đột quỵ (do máu ngập não)
(4) nguyên văn “秘方” (bí phương): phương thức bí mật
(5) nguyên văn “三灾两病” (tam tai lưỡng bệnh): lúc đau lúc ốm
(6) nguyên văn “给林老中医卖个人情” (cấp lâm lão trung y mại cá nhân tình): bán cho lão trung y họ Lâm một nhân tình
(7) nguyên văn “稀世珍宝” (hi thế trân bảo): bảo vật trân quý hiếm xuất hiện trên thế gian
(8) thúc thủ vô sách (束手无策): bó tay hết cách - Lão trung y đích ưu lự (Nỗi sầu của lão trung y)
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của denis_love
Dịch : The Joker
Biên Dịch : Thiên Hạ Hội Chủ
Biên Tập : Nhậm Sương Bạch
Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội
Nguồn:TTV
Thở một hơi dài, Lâm Bảo Đức hai tay chắp sau lương, thuận miệng hỏi mấy dược sĩ một câu: "Mọi thứ đều vẫn bình thường chứ."
"Đều bình thường, không có chuyện gì." Gã dược sĩ đuổi Triệu Thụy đi cười cười, cố làm cho không khí bớt trầm muộn, "chỉ có một tên tiểu tử ngốc cầm cây sâm giả đến đây bày đặt làm bộ(1) hỏi sâm linh."
"Đúng đấy! Ở đâu lại có loại nhân sâm mà toàn thân lại tỏa ra một màu vàng nhạt, còn lại là một cây lớn nữa chứ. Thứ này rõ là quá giả rồi." Một dược sĩ khác cũng phụ họa nói theo, "chắc là chỉ đem cà rốt đến giả làm đồ thật thôi!"
"Nhân sâm màu vàng nhạt?"
Lâm Bảo Đức bây giờ đối với hai chữ nhân sâm này đặc biệt mẫn cảm, nghe nói vậy trong lòng không khỏi nhảy dựng, huyết áp cũng tăng lên vài phần.
Bởi vì, trân bảo quý hiếm - sâm vương ngàn năm - mà lão mơ tưởng bấy lâu chính là toàn thân cũng tỏa ra màu vàng nhạt!
Đương nhiên, bởi vương sâm ngàn năm rất trân quý hiếm hoi, vậy cây nhân sâm màu vàng nhạt mà được đem đến nhà rất có có thể đồ giả nhân tạo.
Nhưng …… ngộ nhỡ nó đúng là thật thì sao?
Hiện tại, Lâm Bảo Đức cho dù chỉ có một chút hy vọng nhỏ nhoi nhất định sẽ không bỏ qua, lão liền vội hỏi:
"Cái tên tiểu tử mang cây nhân sâm màu vàng nhạt đó đến đây giám định đang ở đâu?"
Tên dược sĩ kia bị dọa cho hoảng sợ(2) đáp: "Vừa mới rời khỏi, phỏng chừng giờ vẫn còn chưa đi xa."
"Đồ ngu! Vậy ngươi đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đuổi theo cho ta!" Lâm Bảo Đức lớn tiếng quát mắng, tức đến độ chòm râu bạc trắng muốn dựng ngược lên, hận không thể đạp cho hắn một cước.
Nếu cây nhân sâm vàng nhạt kia thật sự là vương sâm ngàn năm trong truyền thuyết, mà lão lại để xổng(3) tên gia hỏa này, ngay cả giết người lão cũng nghĩ tới.
"Vâng, vâng, tôi đi ngay đây."
Gã dược sĩ vội vàng gật đầu, hoảng hốt bối rối(3) phóng ra khỏi cửa. Hắn làm trong tiệm dược đã hai mươi năm, cho tới giờ cũng chưa từng thấy tính tình Lâm Bảo Đức phát nộ đến như vậy.
"Thật khó nghĩ …… chẳng lẽ trên đời thật có nhân sâm màu vàng nhạt? Ta như thế nào cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói qua a?"
Hắn trong lòng thầm kêu khổ, nếu quả đã bất cẩn bỏ qua đồ thật, chén cơm của hắn có lẽ không được bảo đảm rồi.
Lâm Bảo Đức cũng chạy đuổi theo sát phía sau gã dược sĩ.
Triệu Thụy hiện giờ vẫn chưa đi xa, nên gã dược sĩ sau khi ra tiệm dược chẳng mất nhiều thời gian đã thấy được bóng lưng của hắn, vội vàng đuổi theo, chạy đến vỗ vai của hắn nói:
Triệu Thụy quay đầu lại liếc nhìn, không ngờ phát hiện đó chính là gã dược sĩ của tiệm dược Bảo Đức, vì vậy dừng chân lại, lạnh nhạt nhìn hắn hỏi: "Tìm tôi làm gì?"
Gã dược sĩ có chút xấu hổ vừa cười vừa nói: "Cây nhân sâm vừa rồi mà cậu cầm, ta chưa có xem kỹ lắm nên đã nói là giả, giờ cảm thấy đã có hơi quá hấp tấp. Không biết cậu có thể đem ra cho ta xem một lần nữa hay không?"
"Trình độ của ông chưa đủ, nhãn lực quá kém, có đem cho ông xem cũng vô ích(5), tôi không muốn lãng phí thời gian."
Triệu Thụy bĩu môi, muốn quay người bỏ đi, gã dược sĩ sợ hãi vội vàng kéo hắn lại, năn nỉ nói: "Đừng đi, ngàn vạn lần đừng đi. Nhãn lực ta đúng là kém, nhưng trình độ của ông Lâm lại là hạng nhất lưu, tuyệt đối có thể giám định được nhân sâm của cậu!"
"Ông Lâm? Ông Lâm nào?"
"Chính là ông chủ của tiệm dược chúng ta, giáo sư Lâm Bảo Đức. đừng nói là y thuật, thậm chí nghiên cứu về tài dược Trung Y(6) của ông ấy ở trong nước cũng là đứng hàng đầu!"
Dược sĩ vì muốn giữ lại Triệu Thụy, đền bù cho sai lầm mà chính mình vừa rồi phạm phải, đã không tiếc lời tâng bốc ông chủ của mình.
"Ài Ài, cũng không thể nói là đứng đầu, nhưng ta hành y khám bệnh đã vài chục năm, đối với sự nhận biết của tài dược cũng là có chút tự tin. Tiểu huynh đệ, cậu có thể lại đem cây nhân sâm ra cho ta xem một chút không?" Lâm Bảo Đức vừa kịp chạy đến khiêm nhường nói vừa nhìn Triệu Thụy, ánh mắt có chút trông đợi.
Triệu Thụy lớn lên ở Đông An, đối với danh tiếng của Lâm Bảo Đức sớm có nghe đến, nhưng người thì lại mới gặp lần đầu. Bây giờ thấy lão tự mình đuổi đến đây, trong lòng biết lão già này dám chắc đã có hứng thú với nhân sâm của mình rồi.
Nghĩ cũng không ra tìm người giám định cây nhân sâm cũng rắc rối đến như vây.
Triệu Thụy thầm rủa một hồi, nhưng rốt cuộc cũng lôi cây nhân sâm ra. Nếu người ta đã nguyện ý muốn giúp mình giám định, dù ban đầu chuyện này có chút không vui cũng không cần phải so đo.
Lâm Bảo Đức cầm lấy gốc nhân sâm xăm xoi, lật qua lật lại, chăm chú quan sát một cách cẩn thận.
Bề mặt cây sâm tản mát màu vàng nhạt bóng lưỡng, ẩn chứa linh vận(7) mê người. Hương sâm kỳ dị xộc vào mũi hắn, khiến cho tinh thần của lão lập tức phấn chấn, toàn thân thư thái, cả người như thể cũng trẻ ra rất nhiều.
Chỉ mới ngửi mùi hương mà đã có loại công hiệu như vầy, nếu được dùng như thuốc thì hiệu quả sẽ như thế nào?
Lâm Bảo Đức trở nên kích động, tay đang cầm cây nhân sâm cũng có chút run rẩy.
"Đúng rồi, đúng rồi, đây đúng là vương sâm ngàn năm! Không ngờ rốt cục ta đã tận mắt thấy được loại kỳ trân quí hiếm này! Với hiệu lực của cây vương sâm ngàn năm này, cho dù chỉ dùng một miếng nhỏ cũng đủ để làm cho bệnh tình của bà nhà ta(8) tự khỏi a!"
Lâm Bảo Đức miệng lẩm bẩm thì thào, chòm râu trắng như cước run lên từng chập, biểu tình trên mặt không ngừng biến hóa, nửa cười nửa khóc(9). Bởi vì quá nhập tâm, lão hoàn toàn quên mất bây giờ mình đang đứng ở trên khu Tây lộ nhộn nhịp. Những người đi đường qua lại gần đó dùng một ánh mắt quái dị nhìn lão già này, ai nấy cũng đều nghĩ rằng lão là một người điên.
Gã dược sĩ nọ cũng là bị dọa cho hoảng lên. Làm việc bên Lâm Bảo Đức bấy lâu hắn cũng chưa từng thấy lão thất thố đến như vậy, vội vàng vỗ vỗ lưng lão kêu lên: "Ông Lâm! Ông Lâm! Ông không có chuyện gì chứ?"
Lâm Bảo Đức bị vỗ cho như vậy, cả người cũng run lên, đến lúc này mới hồi phục lại tinh thần.
Quay đầu nhìn chung quanh, cảm nhận được ánh mắt khác thường mọi người ném về phía mình, nhất thời hiểu được chính mình vừa rồi đã có chút quá kích động, mặt lão nhất thời đỏ lựng.
"Không có chuyện gì, ta không có chuyện gì." Lão chấn tĩnh lại tâm tình đang bị kích động, nói.
"Cây …… cây nhân sâm này là thật sao?" Gã dược sĩ dò hỏi một câu.
"Nói nhảm, bảo bối thật đến không thể thật hơn mà tên ngu ngốc nhà ngươi lại cho rằng nó là hàng giả!" Lâm Bảo Đức nhịn không được hung hăng trừng mắt liếc hắn quở trách. Nếu không phải bản thân mình kịp thời đuổi theo, e rằng vương sâm ngàn năm này đã vuột khỏi tầm tay(10) rồi.
Nhận phải sự chỉ trích, gã dược sĩ vẻ mặt ngây ngốc đứng sựng ở đó, không dám hé miệng phản bác.
Vừa giáo huấn gã dược sĩ xong, Lâm Bảo Đức cầm chặt cây vương sâm ngàn năm trong tay, quay mặt qua, dùng một khẩu khí thương lượng nói với Triệu Thụy: "Nơi này nói chuyện không được tiện, hãy vào trong nhà ta nói chuyện rõ ràng hơn được không?"
Triệu Thụy có chút nghi hoặc nhìn một vòng trên mặt Lâm Bảo Đức, thầm nghĩ: Lão già này chắc không có ý định muốn đoạt lấy nhân sâm chứ?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng.
Nhân phẩm y đức của Lâm Bảo Đức hình như cũng không tệ lắm, ắt hẳn sẽ không làm ra cái việc dối người gạt ta(11) gì đó. Cho dù có thật lỡ xảy ra chuyện như vậy, với thực lực của hắn chẳng lẽ lại sợ một lão già sáu bảy mươi tuổi sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lẩm bẩm lầm rầm: Phiếu đề cử đê phiếu đề cử; bộ xương khô gọi “hồn”. ~~
(1) nguyên văn “一本正经” (nhất bổn chánh kinh): dùng để nói kháy một người làm một bộ dạng nghiêm túc (nhưng thực chất không phải vậy)
(2) nguyên văn “吓了一跳” (hách liễu nhất khiêu): dọa cho nhảy dựng
(3) nguyên văn “放过” (phóng quá): bỏ qua, buông tha, từ bỏ
(4) nguyên văn “慌慌张张” (hoảng hoảng trương trương): từ láy của “hoảng trương” (bối rối)
(5) nguyên văn “白看” (bạch khán): nhìn không ra được gì
(6) nguyên văn “中药材” (trung dược tài): dược tài/phẩm Trung Quốc
(7) nguyên văn “灵韵” (linh vận): phong thái thần tiên, ý không phải vật phàm
(8) nguyên văn “老太婆” (lão thái bà): lão bà, vợ (dùng cho những người lớn tuổi)
(9) nguyên văn “似哭似笑” (tự khốc tự tiếu): giống khóc giống cười
(10) nguyên văn “擦身而过” (sát thân nhi quá): ở ngay cạnh mà lướt/vút/lọt qua
(11) nguyên văn “坑蒙拐骗” (khanh mông quải phiến): dối lừa dụ bịp; thành ngữ TQ: mang nghĩa là lừa gạt
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của denis_love
Dịch : The Joker
Biên Dịch : Thiên Hạ Hội Chủ
Biên Tập : Nhậm Sương Bạch
Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội
Nguồn:TTV
Quay trở lại tiệm dược, Lâm Bảo Đức dặn dò bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy, sau đó đưa thẳng Triệu Thụy lên lầu ba, vào nhà của mình.
Đặt cây vương sâm ngàn năm cẩn trọng(1) đặt lên trên bàn trà, Lâm Bảo Đức húng hắng hai tiếng rồi hỏi: "Tiểu huynh đệ, cậu họ gì?"
"Tôi họ Triệu."
"Ồ." Lâm Bảo Đức gật đầu, vuốt vuốt bộ râu nói, " Tiểu Triệu, ta nói cho cậu hay, cây nhân sâm này của cậu không chỉ là vật phàm, mà là một vật trân qúy hiếm có, khả ngộ bất khả cầu (ý nói chỉ gặp khi có duyên), gọi là vương sâm ngàn năm; trải qua ngàn năm hấp thu thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa, mới có thể tạo ra được hình dạng này. Nếu dùng để làm thuốc, sẽ có công hiệu khởi tử hồi sinh. Tuy là khởi tử hồi sinh gì đó có chút khoa trương, nhưng nói dùng nó để làm thuốc có thể chữa trị nhiều tuyệt chứng cũng chẳng khoa trương chút nào. Ta hành y đã mất mươi năm, cây vương sâm ngàn năm này chính là lần đầu tiên nhìn thấy đó!"
Triệu Thụy vừa nghe lão nói như vậy, nhất thời cảm thấy lão trung y này quả thật danh bất hư truyền, nhân phẩm rất không tệ. Đối mặt với một món bảo bối như vậy, nếu là kẻ hơi có chút lòng tham, e rằng đều sẽ suy tính làm sao để đánh tráo lấy đi(2). Vương sâm ngàn năm trong tay mình, vậy mà lão trung y này lại nói rõ theo sự thật, không chút giấu diếm. Phẩm chất này ở trong xã hội bây giờ có thể nói là vô cùng quý giá.
"Xem ra vận khí của ta không tồi, không ngờ có được một kiện bảo vật như vậy." Triệu Thụy cười cười nói.
Lâm Bảo Đức không nói gì, chỉ vuốt râu, mắt nhìn chằm chằm lên cây vương sâm ngàn năm trên bàn trà, như thế nào cũng không dứt ra, do dự cả nửa ngày trời, lão rốt cục mở miệng nói: "Tiểu Triệu, ta muốn thương lượng với cậu một việc."
"Ừm? Chuyện gì?"
Lâm Bảo Đức nói: "Cậu có thể đem cây vương sâm ngàn năm này bán một chút lại cho ta hay không. Cũng không cần nhiều lắm, chỉ cần một miếng nhỏ là được. Đương nhiên, vương sâm ngàn năm này là bảo vật hiếm có, giá cả tất nhiên cũng không hề rẻ, cậu cứ việc ra giá, chỉ cần là trong khả năng của ta, ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu."
Triệu Thụy không biết chuyện Lâm phu nhân bị tai biến, cho nên khi vừa nghe Lâm Bảo Đức nói như vậy, phát giác lão ấy hình như dù táng gia bại sản cũng phải lấy được một miếng vương sâm ngàn năm, trong lòng liền không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, vì vậy thử dò hỏi: "Cây vương sâm ngàn năm này mặc dù trân quý, nhưng đây dẫu sao cũng chỉ là một cây sâm mà thôi, ông sẽ không vì nó mà tất cả gia tài cũng đều đem ra đặt chứ."
Lâm Bảo Đức nhất thời cười khổ: "Vì chữa chạy bệnh tình cho bà nhà ta, gia sản của ta đã sớm tiêu hao gần hết, bây giờ chẳng còn lại bao nhiêu, về mặt tiền nong khẳng định sẽ không đủ. Tuy nhiên, ta làm nghề y đã được nhiều năm, cũng là vẫn còn có mấy người bằng hữu, nếu tìm bọn họ vay một ít ắt cũng không có vấn đề gì."
"Lão Phu nhân bị bệnh?" Triệu Thụy có chút kinh ngạc, ngay với y thuật của Lâm Bảo Đức mà cũng không có cách nào cứu chữa được phu nhân của mình. Nếu nói như vậy vấn đề này rõ ràng là rất nghiêm trọng.
Lâm Bảo Đức nặng nề thở dài, âm thanh dường như trở nên thê lương: "Bà nhà ta một năm trước đột nhiên bị đột quỵ nặng. Mặc dù sau đó được ta cứu chữa, bảo tồn được một cái mạng, nhưng thần kinh và mạch máu não bị tổn thương, nửa người trên bị liệt, thần trí đôi lúc cũng không rõ ràng, hoàn toàn mất đi năng lực tự sinh họat. Vì chữa trị cho nàng, ta có thể nói là đã vắt hết óc, rốt cục phối chế ra một phương thuốc hữu hiệu đối với bệnh tình nàng. Nhưng một vị tài dược quan trọng nhất trên phương thuốc này - Vương sâm ngàn năm - lại không cách nào lấy được, thậm chí có tiền cũng không thể mua. Không có vương sâm ngàn năm, phương thuốc nọ của ta cũng không có tác dụng gì. Chuyện này đến giờ vẫn khiến lòng ta như lửa đốt(3) a!”
“Nhưng mà, Tiểu Triệu, cậu xuất hiện mang theo cây vương sâm ngàn năm này, đã khiến cho ta từ trong tuyệt vọng lại thấy được hy vọng, vương sâm ngàn năm này thần diệu vô cùng, chỉ cần lấy một miếng nhỏ đem đi làm thuốc, từ từ chữa trị, bệnh tình của lão bà nhà ta ắt hẳn sẽ có thể được chữa hết. Cho nên, ta ngàn vạn lần hy vọng cậu có thể bán một chút sâm vương cho ta, không cần nhiều lắm, chỉ cần một đoạn ngắn là được!"
Nói đến đây, ánh mắt của Lâm Bảo Đức có chút kích động, vẻ mặt trông chờ nhìn Triệu Thụy, ngữ điệu mang vẻ khẩn cầu, mong rằng hắn có thể đáp ứng.
Lão trung y này …… là người tốt.
Triệu Thụy thầm nghĩ như vậy. Từ trong ngữ điệu của Lâm Bảo Đức, hắn có thể cảm giác được phần thâm tình đối với vợ của lão nhân này.
Vợ của Lâm Bảo Đức dù đã không thể lo cho sinh họat của bản thân, nhưng lão trung y này lại không hề bỏ rơi(4), phí tâm tận lực, chẳng tiếc khuynh gia bại sản cũng muốn làm cho vợ hồi phục khỏe mạnh trở lại. Sự cố chấp cùng tấm thâm tình này đã sớm lặng lẽ làm rung động Triệu Thụy.
Sau khi suy nghĩ một chút, Triệu Thụy mở miệng nói: "Lâm giáo sư, nếu vương sâm ngàn năm này đối với ông quan trọng như thế, kỳ thật có đưa cả cây cho ông cũng không sao."
"A? Cả cây đều cho …… cho ta?"
Lâm Bảo Đức giật mình há hốc miệng, thiếu chút nữa còn tưởng rằng lổ tai mình đã nghe lầm!
Cho dù chỉ là một một miếng vương sâm ngàn năm nho nhỏ, cũng đã quý hơn kim cương vàng bạc rất rất nhiều. Nếu như bán cả cây, tuyệt đối sẽ có hàng lọat những cao quan cự phú giành nhau tranh mua, lúc đó cho dù có đưa ra một cái giá trên trời cũng không thành vấn đề. Ấy thế mà người thanh niên trước mặt này lại dễ dàng tùy tiện đem bảo bối như vậy đưa cho mình!
Lão thật sự là không thể nào tin được!
"Đây ……. đây thật sự là một vật rất rất quý đó ……" Lâm Bảo Đức ngay cả nói cũng có chút lắp bắp. Lão mặc dù muốn có vương sâm ngàn năm đến cực độ, nhưng cũng biết rõ giá trị của tiên sâm này, thật sự là không dám tin mình chẳng cần bỏ ra một phân tiền đã lấy được bảo vật trân quý như thế.
"Tôi vẫn nói chưa nói hết." Triệu Thụy cười cười, "tôi cũng không phải là không có điều kiện. Tôi muốn ông giúp tôi giám định tiếp một vật tương tự, nếu ông có thể xác định được, tôi sẽ đưa cây vương sâm ngàn năm này cho ông, coi như là thù lao của lần giám định này. Nếu ông không thể giám định được, ừm, tôi cũng sẽ lưu lại một mẩu vương sâm ngàn năm để ông chữa bệnh cho phu nhân. Tuy nhiên, phần dư còn lại tôi sẽ mang đi. Ông thấy thế nào?"
Hắn hiện tại đã bước vào Đoạt Linh trung kỳ, vương sâm ngàn năm đối với sự tu luyện của hắn đã không còn nhiều trợ giúp. Nhưng mà cái loại tuyết sâm không rõ tên nầy, lại có thể làm gia tăng chân khí trong cơ thể hắn một cách đáng kể. Cho nên hắn vô cùng muốn biết rõ lai lịch của loại tuyết sâm kỳ lạ này. Cho dù có phải vì vậy mà bỏ ra một cây vương sâm ngàn năm, cũng là đáng giá.
Lâm Bảo Đức trong lòng thập phần kinh ngạc. Lão mặc dù không biết Triệu Thụy muốn để lão giám định món bảo bối gì. Nhưng lão có thể khẳng định món bảo bối này so với vương sâm ngàn năm chính là còn muốn trân quý hơn! Nếu không, Triệu Thụy sẽ không đem vương sâm ngàn năm ra làm thù lao.
Bất kể là như thế nào thì đề nghị của Triệu Thụy cũng cực kỳ hấp dẫn, lão không thể không đáp ứng.
"Được, Tiểu Triệu, cậu hãy đem kiện bảo bối muốn giám định kia ra cho ta xem một chút đi."
Triệu Thụy gật đầu, đặt tay ở bên cạnh bàn trà, đó là điểm mù của tầm mắt Lâm Bảo Đức, sau đó hắn lặng lẽ lấy từ trong Nhẫn Càn Khôn ra một cây tuyết sâm, đặt lên bàn trà.
Lâm Bảo Đức thấy cây tuyết sâm này không khỏi có chút nhíu mày, cảm thấy tuyết sâm này thật sự là cực kỳ quái dị, nhưng lại tựa hồ có chút quen thuộc, dường như có liên quan đến ghi chép trong quyển y thư nào đó mà lão đã từng đọc qua.
Đột nhiên, lão nhớ lại lúc lão còn trẻ, đọc trên một quyển điển tịch cổ y đã tuyệt bản, đã từng thấy có những miêu tả liên quan đến tuyết sâm: Thời thượng cổ có tiên sâm vạn năm, trải qua vạn năm hấp thu linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt mà hóa thành nhân hình. Toàn thân nó trắng như tuyết, lại có dị hương vây quanh, trông tựa mây mù. Đấy chính là tiên gia chí bảo, khả ngộ bất khả cầu. Sau khi ăn vào có thể khởi tử hồi sinh, phản lão hoàn đồng. Nếu như dùng để luyện chế tiên đan, khi đó tu vi tiến nhanh, pháp lực thông thần.
Đến tận bây giờ, đối với việc loại tiên sâm vạn năm này là kỳ vật có thật hay chỉ là một loại truyền thuyết thần thoại, Lâm Bảo Đức vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi.
Dẫu sao, lão đã hành y mấy chục năm, kiến thức cũng không tính là ít, vậy mà vẫn chưa bao giờ thấy qua tiên sâm vạn năm, thậm chí còn chưa từng nghe người ta nhắc tới. Vương sâm ngàn năm đã là cực phẩm trong cực phẩm.
Thật nghĩ không ra, hôm nay không ngờ có người đã đem tiên sâm vạn năm ra trước mặt mình!
Lâm Bảo Đức tròng mắt trợn trừng, vô cùng chấn kinh nhìn Triệu Thụy. Đột nhiên lão cảm thấy, trên người chàng thanh niên ngồi trước mặt mình như là được phủ bởi một lớp sương mù, khiến kẻ khác cảm thấy thần bí khó lường.
Lão lúc này đã rõ ràng vì sao ngay cả trân bảo quý hiếm như vương sâm ngàn năm mà Triệu Thụy cũng chẳng để vào trong mắt. Ra là hắn còn sở hữu tiên sâm vạn năm, loại tiên vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết!
"Cây …… cây tiên sâm vạn năm này là từ nơi nào mà lấy được? Nó là tiên vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết a!"
"Cơ duyên xảo hợp, ngẫu nhiên mà có thôi." Triệu Thụy trả lời mập mờ một câu.
"Cơ duyên xảo hợp?" Vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Bảo Đức biến thành cười khổ. Ngay cả tiên vật như vậy đích cũng có thể lấy được, cái cơ duyên này lớn biết bao a!
Cẩn thận quan sát(5) hai mắt Triệu Thụy, chợt phát hiện lúc hắn biết được bảo vật này là tiên sâm ngàn năm cũng chẳng có hiển lộ ra thần sắc kinh hỉ đặc biệt gì, tựa hồ cũng chẳng hề đặc biệt quan tâm. Lâm Bảo Đức trong thâm tâm không khỏi có chút hoài nghi, tiên sâm vạn năm trên tay Tiểu Triệu có lẽ không chỉ có một cây này.
"Tiểu Triệu, tiên sâm vạn năm trên tay cậu e rằng không chỉ một cây này chứ?" Lão dò hỏi một câu.
Triệu Thụy mặc dù cảm thấy thái độ của Lâm Bảo Đức rất tốt, nhưng hôm nay chỉ mới là lần đầu gặp mặt, quen biết không lâu, nên cũng không muốn nói ra chi tiết.
Tuy vậy, hắn cũng không muốn lừa gạt lão nhân trước mặt, vì vậy đã không có trả lời trực diện, chỉ là cười cười nói: "Ngày hôm qua tôi không cẩn thận đã ăn sống một cây."
Lời này của Triệu Thụy chính là lập lờ nước đôi(6). Vừa có thể hiểu là, tiên sâm vạn năm tổng cộng chỉ có hai cây, sau khi ăn một cây, chỉ còn một cây ở trước mặt; vừa lại có thể hiểu là, tiên sâm vạn năm trên tay hắn rất nhiều, cho dù ăn một cây cũng chẳng quan tâm. Còn về phần phải hiểu như thế nào, hoàn toàn tùy vào cái nhìn cá nhân.
"A? Ăn sống? Cậu đã ăn sống tiên sâm vạn năm!"
Lâm Bảo Đức vừa nghe xong mấy lời này, huyết áp chợt tăng vọt, lòng đau đến độ thiếu chút nữa đã ngất đi. Về phần trên tay Triệu Thụy tới cùng có bao nhiêu tiên sâm vạn năm, lão cũng chẳng có thời gian suy nghĩ.
"Đây không phải là rau cải, mà là tiên sâm vạn năm, là tiên vật trong truyền thuyết đó a! Chỉ một miếng cỏn con là đã có thể giúp người trừ bỏ tuyệt chứng, khởi tử hồi sinh! Đây chính là tiên gia bảo bối mà ngay cả siêu cấp cự phú, cao quan trong giới chính trị, có mơ cũng không dám mơ đến, vậy mà cậu lại ăn sống! Ăn sống a! Cậu thật sự là …… thật sự là ……"
Nói đến đây, lão cũng có chút thở không ra hơi.
Rất vất vả để lấy lại hơi, Lâm Bảo Đức lúc này mới ngửa đầu thở dài một tiếng: "Phí hết lộc trời(7), thật đúng là phí hết lộc trời a! Bảo vật trân quý như vậy không ngờ cậu lại cứ vậy mà ăn sống!"
Thở dài xong, Lâm Bảo Đức vội vã cầm lấy cây vương sâm ngàn năm trên bàn trà thu về. Lão thật sự là rất cần cây vương sâm này, hơn nữa lão thật sự sợ là Triệu Thụy sẽ lại quẳng bảo bối này đi.
Cái tên gia hỏa mà ngay cả tiên sâm vạn năm cũng dám ăn sống, thì dĩ nhiên lại càng không để vương sâm ngàn năm này vào mắt.
Triệu Thụy lại không cảm thấy chính mình có chỗ nào lãng phí cả. Tiên sâm vạn năm làm tăng cường chân khí trong cơ thể hắn còn nhanh hơn tốc độ mà hắn tu luyện. Đối với một tu chân giả mà nói, đây mới là việc quan trọng nhất.
Về phần cái gì mà trừ khỏi tuyệt chứng, khởi tử hồi sanh, đối với hắn chẳng có quan hệ nhiều lắm.
Hơn nữa, bên trong Nhẫn Càn Khôn vẫn còn rất nhiều, cho dù có ăn thêm mười cây tám cây, cũng chẳng cần phải quá để ý. Không ăn mới là lãng phí.
Tất nhiên, Lâm Bảo Đức không phải là nhân sĩ của tu chân giới, lại hoàn toàn chẳng biết gì về tu chân, nên Triệu Thụy cũng có thể hiểu được nỗi đau thấu ruột gan(8) của lão.
(1) nguyên văn “珍而重之” (trân nhi trọng chi): nâng niu thận trọng
(2) nguyên văn “忽悠” (hốt du): gạt lấy, tráo đổi
(3) nguyên văn “心急如焚” (tâm cấp như phần): lòng như lửa đốt, thành ngữ Trung Quốc
(4) nguyên văn “不离不弃” (bất ly bất khí): không rời không bỏ
(5) nguyên văn “打量” (đả lượng): dùng như đánh giá, đo lường, mình dùng quan sát vẫn có thể hiểu cùng ý
(6) nguyên văn “模棱两可” (mô lăng lưỡng khả): hai góc/mặt đều được, ý nói muốn hiểu kiểu nào cũng được
(7) nguyên văn “暴殄天物” (bạo diễn thiên vật): thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ hao phí một thứ quý giá
(8) nguyên văn “痛心疾首” (thống tâm tật thủ): vô cùng đau khổ
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của denis_love
Chương 34 - Lão trung y đích cảm kích (Niềm cảm kích của lão trung y)
Dịch : The Joker
Biên Dịch : Thiên Hạ Hội Chủ
Biên Tập : Nhậm Sương Bạch
Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội
Nguồn:TTV
Lâm Bảo Đức cầm cây vương sâm ngàn năm trân quý cất vào két sắt, sau đó quay trở lại phòng khách, đi tới trước mặt Triệu Thụy, siết chặc tay hắn, ra sức lắc:
"Tiểu Triệu, đại ân chẳng tạ hết lời(1), chịu cậu một tấm nhân tình này, ta dù có như thế nào cũng sẽ không bao giờ quên. Sau này, nếu cậu có chỗ nào cần ta giúp đỡ hãy cứ việc nói ra. Ta tuyệt đối sẽ không chút thoái thác."
Những lời này của Lâm Bảo Đức đều vô cùng chân thành, phát ra từ tận trong tim.
Y thuật lão tinh diệu, tính tình quật cường, luôn luôn không muốn cũng như chẳng đoái hoài đến việc nhận ân huệ của người khác. Nhưng Triệu Thụy lúc này đây đem bảo vật đưa cho lão, lại là vật trân quý như vậy, có thể cứu vợ lão khỏi tay tử thần, điều này thật sự là đã khiến cho lão trong lòng vạn phần cảm kích.
Triệu Thụy cũng không để ý, cười nói: "Giúp chút chuyện nhỏ mà thôi, chẳng có gì to tát lắm. Lão quá khách khí rồi. Chỉ là hy vọng lão sẽ không có đem chuyện ta có vương sâm ngàn năm tiết lộ ra ngoài."
Lâm Bảo Đức vội vàng nói: "Điều này ta biết, hoài bích kỳ tội(2), nếu tiết lộ ra ngoài sẽ đem đến cho cậu những phiền toái không cần thiết, cậu yên tâm, ta sẽ không nhắc tới việc này cho người khác nửa câu."
"Vậy thì tốt rồi." Triệu Thụy hài lòng gật đầu.
Sau khi lại cùng Lâm Bảo Đức hàn huyên một hồi, đại khái cũng có phần hiểu rõ thêm về nhau, ngó thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Triệu Thụy liền chuẩn bị cáo từ ra về.
Lâm Bảo Đức không chịu để hắn đi, nhất định muốn lưu hắn lại dùng cơm tối. Triệu Thụy vì thật không nỡ phụ lòng nhiệt tình của lão, đã đành phải đáp ứng.
Sau bữa tối, Triệu Thụy giã từ Lâm Bảo Đức, Lâm Bảo Đức tiễn hắn cho tới trạm xe, tận mắt nhìn thấy hắn lên xe, lúc này mới trở về phòng mạch.
Triệu Thụy ngồi trên xe trở về trường học, phát hiện chỉ có Chu Vĩ ở trong túc xá, đang nằm trên giường đọc Anh Ngữ level sáu, những người khác đều vắng mặt.
"Hây, lão Đại, cậu đã trở về." Chu Vĩ nghe được có người đẩy cửa bước vào, ngẩng đầu nhìn lên rồi mở miệng bắt chuyện.
"Tên mập và Hàn Tinh đâu rồi?" Triệu Thụy vừa ngồi xuống ghế liền hỏi một câu.
"Tên mập thì không biết. Còn Hàn Tinh hình như là đã cùng với đám chiến đội của hắn đi đấu giải rồi." Chu vĩ trả lời thuyết.
"Được rồi, ngoài ra phải nói cho cậu một cái tin xấu. Cái bà cô già của cái lớp Tư Bản Luận Tuyển Tập kia đã điểm danh, cậu đã bị dính rồi."
"A? Tại sao lại bị dính chứ?" Triệu Thụy có chút ngạc nhiên, "tớ không phải đã nói với tên mập sao, vạn nhất mà có điểm danh danh thì hãy giúp tớ một chút."
Chu Vĩ tạm thời bỏ tài liệu trong tay xuống, vẻ mặt cười tếu: "Lúc điểm danh, tên mập cũng quả thật đã giúp cậu đối phó. Nhưng mà, điều rất bất hạnh chính là, tên của hai người bọn cậu xếp liền nhau, cho nên vừa gọi tên của cậu xong thì lại gọi tên mập. Kết quả tên mập vì liên tiếp trả lời hai tiếng liền lập tức bị lộ(3). Lão thái bà đó nổi giận lên, vừa chửi hắn xong đã đời, hỏi hắn rốt cuộc gọi là Triệu Thụy hay là gọi La Thành. Lúc đó cả phòng học cười một trận nghiên ngả(4)."
Nói đến đây, Chu Vĩ không nhịn được có chút hả hê cười ha ha hai tiếng: "Lão Đại, lần này cậu xem như đã để lại cho lão thái đó một ấn tượng sâu sắc. Tớ phỏng chừng chỉ cần bà ấy lên lớp, chắc chắn sẽ điểm danh cậu. Cậu sau này ngàn vạn lần cần phải cẩn thận đó."
Triệu Thụy có chút nhức đầu, chính mình vừa mới lần đầu trốn tiết đã bị bắt. Nói vậy xem ra chắc không còn hy vọng cứu vãn ở lớp Tư Bản Luận Tuyển Tập rồi. Để đạt được(*) học sinh tốt, mỗi lớp đều phải dự mới được, bởi vì ở đại học Đông Lăng, độ chuyên cần(5), thi kiểm tra bình thường, cùng với kỳ thi cuối khóa ở trong học phần đều chiếm một tỷ lệ nhất định. Nếu như mức độ chuyên cần quá kém, cho dù có vượt qua kỳ thi cuối khóa thì cũng khó mà có thể bù đắp.
Bởi vì không có chuyện gì khác quấy nhiễu, hơn nữa lại bị bắt một lần, cho nên trong đoạn thời gian kế đó, Triệu Thụy cũng không trốn lớp nữa. Mặc dù môi trường học tập trong đại học tương đối dễ dãi, nhưng nếu liên tục cúp lớp sẽ đem lại ảnh hưởng rất không tốt.
Hắn vẫn âm thầm tiếp tục tiến hành việc tu luyện, có tiên sâm vặn năm làm phụ trợ, tiến độ của tu luyện có thể nói là mỗi ngày ngàn dặm(6).
Thoáng một cái đã hết một tuần lễ. Trong khoảng thời gian này, Lâm Bảo Đức vẫn chưa từng chủ động liên lạc, Triệu Thụy cũng không biết cây vương sâm ngàn năm mà mình đem cho rốt cuộc có hiệu quả như thế nào. Bất quá hắn cũng không gọi điện thoại để hỏi.
Song, giữa trưa hôm nay, kết thúc lớp học xong, khi hắn đang chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm, chuông điện thoại di động đột nhiên reo lên. Là Lâm Bảo Đức gọi tới cho hắn, nói là đang chờ ở ngay dưới khoa công thương, có việc cần nói với hắn.
Triệu Thụy đoán Lâm Bảo Đức tìm mình chắc là vì bệnh của vợ đã có khởi sắc, nên đặc biết đến để nói cảm ơn.
Vì vậy hắn lập tức dọn dẹp một chút, rồi cầm sách giáo khoa đi xuống lầu.
Vừa rời khỏi dãy lớp học, liền thấy Lâm Bảo Đức đứng ở cạnh bồn hoa bên ngoài dãy lớp học, bu quanh bởi một đám đông, đang cùng mọi người trò chuyện.
Triệu Thụy nhìn lướt qua, phát hiện ngoại trừ Lâm Bảo Đức còn có hai người hắn nhận ra. Một người là viện trưởng Viện Y Học mà hắn đã thấy hình trên trang web trường. Người còn lại chính là tiểu la lỵ nham hiểm mà một khoảng thời gian ngắn đã không gặp - Vân Phi.
Vân Phi xem có vẻ rất quen với Lâm Bảo Đức, đang nói cái gì đó với lão bằng một vẻ mặt chân thành.
Vừa thấy Triệu Thụy bước ra từ dãy phòng học, Lâm Bảo Đức lập tức ngưng trò chuyện, bước nhanh đến đón, nắm lấy tay Triệu Thụy nói: "Tiểu Triệu, chúng ta lại gặp rồi."
"Đúng a! Lại gặp." Triệu Thụy cũng cười cười, "Lâm giáo sư, bệnh bình của phu nhân ngài đã tốt lên nhiều chưa?"
"Tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều. Bà ấy bây giờ không chỉ đã khôi phục lại ý thức, thậm chí có thể tự mình cử động tay chân ăn uống!"
Lâm Bảo Đức trên mặt lộ vẻ cảm kích, đang chuẩn bị nói tất cả những việc này đều là nhờ công lao của cậu, đột nhiên nhớ ra Triệu Thụy cũng không thích hấp dẫn sự chú ý của người khác. Nếu như mình nói ra những lời này, chỉ sợ lập tức khiến cho kẻ khác kinh ngạc, lúc đó sẽ mang đến cho Triệu Thụy những phiền toái không cần thiết. Vì vậy, lời vừa đến cửa miệng đã bị nuốt xuống.
"A? Phu nhân giáo sư đã có thể tự mình ăn cơm rồi?" Viện trưởng viện y học vốn vẫn ở bên cạnh rất là kinh ngạc, lập tức vội hỏi, " ông Lâm, ông chẳng lẽ đã cứu chữa được đột quỵ của phu nhân rồi sao?"
Lâm Bảo Đức nói: "Vẫn chưa chữa khỏi hoàn toàn, nhưng mà bà ấy hồi phục rất nhanh, luyện tập thêm nửa tháng chắc là sẽ có thể giống như người bình thường."
"Oa"
"Thật sao?"
"Lợi hại quá!"
"Đây chính là kỳ tích y học a!"
Vừa nghe lão nói như vậy, những học sinh đứng cạnh giáo sư viện y học này lập tức phát ra một lọat những lời kinh ngạc lẫn thán phục.
Chuyện Lâm lão phu nhân bị đột quỵ, thần kinh và mạch máu não bị tổn thương nghiêm trọng gần như là một cái bí mật công khai. Trên sự thật, cho dù y thuật Lâm Bảo Đức cao minh, nhưng cũng chưa người nào nghĩ rằng lão ấy có thể cứu chữa được cho phu nhân, có thể duy trì được tánh mạng của bà đã rất không dễ dàng.
Tuy nhiên, điều mà ai cũng không nghĩ ra chính là, Lâm Bảo Đức chẳng biết dùng phương pháp gì, không ngờ đã chữa khỏi bệnh cho phu nhân, hơn nữa tốc độ khôi phục nhanh một cách kinh người!
Việc chữa trị đối với thần kinh và mạch máu não cho đến giờ vẫn là bài toán khó trong giới y học, mà Lâm Bảo Đức lại dùng trung y để chữa khỏi. Nếu truyền ra ngoài, tuyệt đối có thể kéo theo một cơn địa chấn khổng lồ trong giới y học.
" ông Lâm thật không hỗ là Thái Đẩu(7) trong giới trung y, y thuật của ông thật sự làm kẻ khác thán phục không thôi(8) a!" Viện trưởng y học viện trong lòng khâm phục ca ngợi một câu, sau đó hỏi quanh co, " ông Lâm, ông có thể đem quá trình trị liệu, tiết lộ một hai phần không?"
Lâm Bảo Đức cười nhạt, nhưng không trả lời, chỉ là thoáng nhìn về phía Triệu Thụy.
Lão sở dĩ có thể chữa trị khỏi đột quỵ của phu nhân, tất cả đều cũng là vì có duyên cớ được Triệu Thụy tặng cho vương sâm ngàn năm. Bằng không, với phương thuốc lão điều phối, muốn hoàn toàn chữa khỏi cho phu nhân thật sự là chuyện quá sức khó khăn.
Chỉ là, chưa có được sự đồng ý của Triệu Thụy, lão tuyệt đối sẽ không đem cái này bí mật nói ra ngoài.
Viện trưởng viện y học thấy Lâm Bảo Đức không muốn tiết lộ nên cũng không có vòng vo hỏi thêm. Dù sao, với thành quả nghiên cứu trọng đại như vậy, có muốn giữ bí mật cũng là điều hết sức tự nhiên.
Lâm Bảo Đức cũng không để ý đến viện trưởng viện y học, tiếp tục nói với Triệu Thụy: "Tiểu Triệu, có thời gian không? Chúng ta cùng đi ăn một bữa, trò chuyện cho vui vẻ?"
"A?!"
Những người khác nghe xong lời này, đều nhất thời kinh hãi, ánh mắt đồng lọat đều hướng về Triệu Thụy. Với thân phận và tính tình của Lâm Bảo Đức, không ngờ lại dùng cái thái độ ân cần(9) này mời người ta ăn cơm, thật sự làm cho người ta khó có thể tin được!
Vân Phi cũng mở cặp mắt vừa to lại vừa tròn, nhìn Triệu Thụy với vẻ mặt nghi hoặc, trong lòng không ngừng thầm nói: ông Lâm này tại sao đối xử với cái tên tiểu tử thúi tốt như vậy? Ông nội và lão là bằng hữu mấy chục năm mà cũng chưa từng được khách khí như vậy mà!
Tất cả mọi người đều thầm đoán quan hệ giữa Triệu Thụy và Lâm Bảo Đức, cảm thấy bọn họ vừa không giống thân thích, lại không giống bằng hữu, quả là hết sức quái dị.
Cho dù là người giàu trí tưởng tượng phong phú cũng đều không thể đóan ra chính là cây vương sâm ngàn năm nọ của Triệu Thụy đã cứu Lâm phu nhân một mạng!
~~~~~~~~~~~~~~~``
Bộ xương khô căng phồng ngực, hít một ngụm khí, hét to: "Cướp...... cướp! Tất cả phiếu đều đã bị lấy sạch."
(*) ở đây tác giả nguyên văn dùng từ “得当” (đắc đương), mình đổi chút để độc thuận miệng
(1) nguyên văn “大恩不言谢” (đại ân bất ngôn tạ): ân huệ lớn nhiều lời cũng không cảm ơn cho hết
(2) nguyên văn “这我知道” (hoài bích kỳ tội): mang ngọc như mang tội, ý nói giữ đồ quý thì nguy hiểm
(3) nguyên văn “漏馅” (lậu hãm): làm lộ, lật/lộ tẩy
(4) nguyên văn “笑翻了天” (tiếu phiên liễu thiên): cười nghiên trời
(5) nguyên văn “考勤” (khảo cần): kiểm tra độ chuyên cần
(6) nguyên văn “一日千里” (nhất nhật thiên lý)
(7) nguyên văn “泰斗” (thái đẩu): viết gọn từ chữ “Thái Sơn Bắc Đẩu”, ý nói đứng đầu
(8) nguyên văn “叹为观止” (thán vi quan chỉ): chỉ có nhìn và thán phục
(9) nguyên văn “探询” (tham tuân): cẩn thận hỏi han
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của denis_love