 |
|

04-09-2008, 06:38 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
* * *
Hóa ra tôi không phải tìm ngưá»i đà n bà ná» mà chÃnh cô ta nháºn ra tôi. Bước và o tiệm cà phê, tôi nhìn quanh má»™t lượt tìm chiếc mÅ© Ä‘á». Chẳng có ngưá»i đà n bà nà o đội mÅ© đỠcả. Äồng hồ cá»§a tôi chỉ 4 giá» kém mưá»i. Tôi tìm chá»— ngồi, uống cốc nước ngưá»i ta mang tá»›i rồi gá»i má»™t cốc cà phê. Ngay khi hầu bà n vừa Ä‘i khá»i, tôi nghe giá»ng má»™t phụ nữ vang lên sau lưng: “Chắc hẳn ông là Okada Toru?â€. Tôi ngạc nhiên ngoái đầu lại. Từ khi tôi nhìn quanh phòng rồi ngồi xuống gá»i cà phê đến giá» má»›i chưa đến ba phút.
Cô ta mặc áo khoác trắng, áo blouse lụa mà u và ng, đội mÅ© bằng vải vinyl mà u Ä‘á». Theo phản xạ, tôi đứng dáºy đối diện vá»›i cô ta. Hiển nhiên có thể gá»i cô ta là “đẹpâ€. Ãt nhất là đẹp hÆ¡n nhiá»u so vá»›i tôi hình dung khi nghe giá»ng qua Ä‘iện thoại. Thân hình cân đối, thon thả, trang Ä‘iểm chừng má»±c. Cô ta biết cách ăn mặc. Ão khoác và áo blouse cắt may tuyệt khéo. Trên cổ áo khoác lấp lánh má»™t cái ghim bằng và ng hình lông chim. Nhìn bên ngoà i có thể cho cô ta là thư ký cá»§a má»™t công ty tầm cỡ nà o đó. Duy có chiếc mÅ© đỠlà không hợp tà nà o. Chẳng hiểu tại sao, sau khi bá» công chăm chút ngần ấy cho quần áo cô ta lại đội lên đầu cái mÅ© bằng vải vinyl mà u đỠkhông đâu và o đâu kia. Chắc hẳn cô ta là m thế để ngưá»i ta dá»… nháºn ta cô trong những tình huống như thế nà y. Nếu quả váºy thì ý đó tháºt không tồi. Giữa đám đông ngưá»i, cô ta nổi báºc lên ngay. Cô ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, tôi thì ngồi xuống ghế cá»§a mình.
- Lạ nhỉ, là m sao cô biết là tôi, – tôi nói. – Tôi không tìm ra cái cà vạt chấm hạt đỗ. Tôi biết chắc nó ở đâu đó thôi, nhưng không cách nà o tìm ra. Nên tôi đà nh phải Ä‘eo cà vạt kẻ sá»c. Tôi cứ nghÄ© mình sẽ phải tìm cô, nhưng là m cách nà o cô lại nháºn ra tôi thế?
- DÄ© nhiên là tôi biết ông, - cô ta vừa nói vừa đặt chiếc xách tay mà u trắng lên bà n. Cô ta giở chiếc mÅ© mà u đỠra, Ä‘áºy kÃn lên chiếc xách tay. Tôi có cảm tưởng cô ta sắp biểu diá»…n má»™t trò ảo thuáºt: khi cô ta nhấc mÅ© lên, chiếc xách tay đã biến mất.
- Nhưng tôi đeo cà vạt khác mà , - tôi độp lại.
- Cà vạt khác nà o nhỉ? – Cô ta liếc nhìn cái cà vạt cá»§a tôi vá»›i vẻ băn khoăn, như thể muốn nói: Cái gã dở ngưá»i nà y Ä‘ang nói chuyện gì ấy nhỉ? Rồi cô ta gáºt đầu: - Chuyện ấy không quan trá»ng, xin ông chá»› báºn tâm.
Äôi mắt cô ta có cái gì đó tháºt lạ.Chúng thiếu chiá»u sâu má»™t cách bà hiểm. Äôi mắy ấy đẹp thì đẹp tháºt, nhưng dưá»ng như chúng chẳng nhìn bất cứ cái gì. Chúng phẳng lì, như thể là m bằng thá»§y tinh. Song, dÄ© nhiên đó không phải là cặp mắt thá»§y tinh. Chúng chuyển động, chá»›p chá»›p mi mắt, như má»i cặp mắt bình thưá»ng.
Là m sao cô ta nháºn ra tôi trong đám đông ngồi cháºt cứng quán cà phê nà y? Tháºt không hiểu nổi. Hầu như ghế nà o cÅ©ng có ngưá»i, trong số đó có nhiá»u ngưá»i trạc tuổi tôi. Tôi muốn yêu cầu cô ta giải thÃch, nhưng kìm mình lại. Tránh khÆ¡i lên những chuyện ngoà i lá» thì tốt hÆ¡n.
Cô ta vẫy tay má»™t hầu bà n Ä‘i ngang qua, gá»i má»™t suất Perrier. Anh ta bảo nhà hà ng không có Perrier, nhưng có thể thay bằng nước tonic. Cô ta suy nghÄ© má»™t chút rồi đồng ý. Trong khi đợi nhà hà ng mang nước tonic ra, cô ta im lặng, tôi cÅ©ng váºy.
Äến má»™t lúc, cô ta nhấc cái mÅ© đỠlên, mở khuy móc cà i chiếc xách tay nằm bên dưới, rút từ trong đó ra má»™t há»™p da Ä‘en bóng nhá» hÆ¡n chiếc băng cát sét đôi chút. Äó là má»™t chiếc há»™p con đựng danh thiếp. CÅ©ng như chiếc xách tay, nó được cà i bằng khuy móc – lần đầu tiên tôi thấy má»™t há»™p đựng danh thiếp cà i khuy móc như váºy. Cô ta rút trong há»™p ra má»™t tấm danh thiếp trao cho tôi. Tôi bèn đút tay và o túi ngá»±c tìm danh thiếp cá»§a mình thì má»›i nháºn ra rằng trong ngưá»i chẳng có tấm nà o.
Danh thiếp cá»§a cô ta là m bằng nhá»±a má»ng, hình như thoảng mùi trầm hương. Khi đưa nó lại gần mÅ©i, mùi hương đó cà ng rõ rệt. Không nghi ngá» gì nữa: chÃnh là trầm hương. Danh thiếp mang vá»n vẹn má»™t dòng chữ cái mà u Ä‘en:
Malta? Tôi láºt xem mặt bên kia. Nhưng ở đó chẳng có gì.
Trong khi tôi ngẫm nghÄ© vỠý nghÄ©a cá»§a tấm danh thiếp, tay hầu bà n đến đặt trước mặt cô ta má»™t chiếc cốc đầy nước đá rồi rót nước tonic đến lưng chừng cốc. Trên và nh cốc có găm má»™t mẩu chanh. Rồi má»™t cô hầu bà n đến, tay bưng khay đựng má»™t ấm cà phê mà u bạc. Cô ta đặt má»™t chiếc tách trước mặt tôi rồi rót cà phê và o. Sau đó len lén như kẻ Ä‘ang dúi những que xăm xúi quẩy và o tay ngưá»i khác, cô ta để hóa đơn lên bà n rồi bá» Ä‘i.
- Ở đấy chẳng có ghi gì đâu, - Kano Malta bảo tôi.
Tôi vẫn đang nhìn chăm chăm nhìn và o mặt sau của tấm danh thiếp.
- Chỉ có tên tôi mà thôi. Không cần ghi địa chỉ hay số Ä‘iện thoại. Chẳng ai gá»i Ä‘iện cho tôi cả. Tôi luôn luôn tá»± gá»i cho ngưá»i khác.
- Tôi hiểu, - tôi nói. Câu trả lá»i vô nghÄ©a đó treo lÆ¡ lá»ng trong không trung má»™t hồi như hòn đảo bồng bá»nh trên bầu trá»i trong Gulliver du ký.
Giữ cốc bằng cả hai tay, cô ta uống một ngụm nước qua ống hút. Khuôn mặt thoáng cau lại, cô ta đẩy cốc sang bên, như thể không quan tâm gì đến nó nữa.
- Malta không phải là tên tháºt cá»§a tôi, - Kano Malta nói. – Kano là há» tháºt, nhưng Malta là biệt danh ngá» nghiệp. Theo tên hòn đảo Malta. Ông Okada đã bao giỠđến Malta chưa ?
Tôi bảo là chưa. Tôi chưa bao giỠđến Malta, cÅ©ng chưa có kế hoạch đến Malta trong tương lai gần. Tháºm chà tôi chưa bao giá» nảy ra ý nghÄ© đó. Tất cả những gì tôi biết vá» Malta là bản nhạc jazz kinh khiếp cá»§a Herb Albert có tá»±a đế Cát Malta.
Tôi gáºt đầu, nhấp má»™t ngụm cà phê.
- Vâng, nước ở Malta mùi vị tháºt khó chịu, nhưng má»™t nguồn nước ở đó lại có tác dụng kì diệu lên cấu trúc thân thể cá»§a chúng ta. Äó là má»™t thứ nước đặc biệt, tháºm chà phải nói là huyá»n bÃ, chỉ má»™t nÆ¡i duy nhất trên đảo má»›i có mà thôi. Dòng suối đó ở sâu trong núi, phải trèo mấy tiếng đồng hồ từ má»™t ngôi là ng dưới chân núi má»›i lên tá»›i được. Nước ấy không thể váºn chuyển Ä‘i nÆ¡i khác. Nếu mang Ä‘i nÆ¡i khác, nó sẽ mất hiệu lá»±c ngay. Cách duy nhất để uống nước ấy là phải tá»± mình đến táºn nÆ¡i. Ngưá»i ta thưá»ng nhắc đến thứ nước nà y trong các văn bản từ thá»i Tháºp tá»± chinh. Ngưá»i ta gá»i nó là nước thần. Allen Ginsberg từng đến uống nước đó. Keith Richard cÅ©ng váºy. Tôi đã sống ở đó suốt ba năm trong ngôi là ng nhá» dưới chân núi. Tôi trồng rau và há»c nghá» Ä‘an. Ngà y nà o tôi cÅ©ng leo lên dòng suối để uống thứ nước đặc biệt ấy. Từ năm 1976 đến năm 1979. Có lần, suốt má»™t tuần, tôi chỉ uống nước đó mà không ăn má»™t tà gì. Suốt má»™t tuần không được cho cái gì khác và o miệng ngoại trừ thứ nước đó. Äó là má»™t sá»± huấn luyện mà ai cÅ©ng phải là m. Theo tôi có thể gá»i đó là má»™t kiểu tu hà nh. Ta là m thế là để thân ta thanh khiết. Äối vá»›i tôi, cảm giác đó tháºt kỳ diệu. Vì váºy khi trở vá» Nháºt, tôi chá»n Malta là m biệt danh nghá» nghiệp cá»§a mình.
- Xin lá»—i, cho tôi há»i nghá» cá»§a cô là gì?
Cô ta lắc đầu.
- Nói đúng ra đấy không phải là nghá». Tôi là m không lấy tiá»n. Tôi là chuyên gia tư vấn. Tôi trò chuyện vá»›i má»i ngưá»i vá» các thà nh tố cá»§a cÆ¡ thể. Tôi cÅ©ng nghiên cứu vá» loại nước có tác dụng tốt đối vá»›i các thà nh tố cá»§a cÆ¡ thể. Kiếm tiá»n không phải là chuyện khó đối vá»›i tôi. Tôi có tất cả các phương tiện mình cần. Cha tôi là bác sỹ, ông có mua cổ phiếu và bất động sản cho thuê nhắm chu cấp cho tôi và em gái tôi. Tôi có má»™t kế toán lo sổ sách thu chi. Thu nháºp hà ng năm cá»§a tôi khá bá»™n. Tôi cÅ©ng viết và i cuốn sách kiếm được Ãt tiá»n. Còn việc tư vấn vá» các thà nh tố cá»§a cÆ¡ thể, tôi là m không vì lợi nhuáºn. ChÃnh vì váºy, danh thiếp cá»§a tôi không có địa chỉ lẫn số Ä‘iện thoại. Tôi luôn chá»§ động gá»i cho ngưá»i khác.
Tôi gáºt đầu, nhưng đó chỉ là cỠđộng thuần tuý váºt lý cá»§a cái đầu: tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì những Ä‘iá»u cô ta nói. Tôi có thể hiểu những từ cô ta nói, nhưng ý nghÄ©a chung cá»§a chúng thì không sao nắm bắt được.
Các thà nh tố của cơ thể ?
Allen Ginsberg ?
Cà ng lúc tôi cà ng bứt rứt khó chịu. Tôi không phải loại ngưá»i có trá»±c giác thiên phú, nhưng cà ng ngồi lâu vá»›i ngưá»i đà n bà nà y, tôi cà ng như ngá»i thấy mùi những Ä‘iá»u phiá»n toái.
- Xin lá»—i cô, - tôi nói, - không biết cô có thể giải thÃch má»i chuyện từ đầu, từng bước má»™t được chăng? Vừa rồi tôi có nói chuyện vá»›i vợ tôi, cô ấy bảo tôi gặp cô để bà n chuyện con mèo Ä‘i lạc. Thà nh tháºt mà nói, tôi không hiểu nãy giá» cô nói những Ä‘iá»u kia vá»›i tôi để là m gì. Có liên quan gì đến con mèo không?
- Có chứ. Nhưng trước khi đỠcáºp tá»›i việc đó, có má»™t Ä‘iá»u tôi muốn báo cho ông biết, thưa ông Okada.
Cô ta mở khóa xách tay, lấy ra má»™t cái phong bì trắng. Trong phong bì có má»™t bức ảnh, cô đưa cho tôi. “Em gái tôiâ€, cô nói. Äó là má»™t bức ảnh mà u chụp hai phụ nữ. Má»™t ngưá»i là Kano Malta, trong má»™t bức ảnh cô cÅ©ng đội mÅ©, má»™t chiếc mÅ© Ä‘an mà u và ng. Má»™t lần nữa cái mÅ© rõ rà ng không hợp vá»›i quần áo cô ta mặc. Cô em gái mặc bá»™ đồ mà u lam nhạt, đội má»™t chiếc mÅ© cùng tông, loại mÅ© thịnh hà nh và o tháºp niên 1960. Tôi nhá»› đâu như tông mà u nà y được gá»i là tông “mà u kem quảâ€. Tuy nhiên, có má»™t Ä‘iá»u chắc chắn: hai chị em Ä‘á»u thÃch đội mÅ©. Kiểu tóc cá»§a cô em chÃnh là kiểu cá»§a Jacqueline Kenedy hồi còn là phu nhân tổng thống, keo xịt tóc bóng nhẫy. Cô ta trang Ä‘iểm hÆ¡i qua tay, tuy nhiên vẫn có thể gá»i là đẹp. Cô ta trạc hai mươi lăm tuổi. Tôi đưa trả bức ảnh cho Kano Malta, cô cất ảnh và o phong bì, đút phong bì và o xách, cà i khóa móc lại.
- Em gái tôi nhỠhơn tôi năm tuổi. Nó bị Wataya Noburu phá trinh. Cưỡng hiếp tà n bạo.
Ôi chao! Tôi muốn đứng phắt dáºy mà bá» Ä‘i, không nói không rằng, ngay láºp tức. Nhưng không thể là m thế được. Tôi rút khăn mùi soa khá»i túi áo comlê, lau miệng rồi lại đút và o. Rồi tôi hắng giá»ng.
- Tháºt kinh khá»§ng, - tôi thốt lên. – Tôi không há» biết chuyện đó. Nếu em gái cô đã bị cưỡng hiếp, tôi xin có lá»i thông cảm chân thà nh. Tuy nhiên, tôi phải nói rằng anh vợ tôi và tôi không có liên quan gì vá»›i nhau. Cho nên, nếu vì chuyện đó mà cô muốn...
- Không phải thế, ông Okada ạ, - cô ta tuyên bố vá»›i vẻ quả quyết. – Tôi hoà n toà n không bắt ông chịu trách nhiệm đâu. Nếu có má»™t ngưá»i phải chịu trách nhiệm cho chuyện đã xảy ra thì kẻ đó trước hết phải là tôi. Bởi tôi đã thiếu quan tâm. Bởi tôi đã không bảo vệ được nó mặc dù lẽ ra tôi phải bảo vệ. Tháºt không may, có má»™t số sá»± kiện đã khiến tôi không là m được việc đó. Trên Ä‘á»i vẫn có những chuyện như thế, ông Okada ạ. Ông biết đó, chúng ta sống trong má»™t thế giá»›i đầy bạo lá»±c và há»—n loạn. Và trong thế giá»› nà y, có những nÆ¡i còn bạo lá»±c hÆ¡n, còn há»—n loạn hÆ¡n thế. Ông Okada có hiểu ý tôi không? Äiá»u gì xảy ra thì đã xảy ra rồi. Em gái tôi sẽ hồi phục khá»i sá»± tổn thương nà y, khá»i vết nhÆ¡ nà y. Nó phải hồi phục được. tạ Æ¡n trá»i, cÅ©ng không đến ná»—i nguy hiểm đến tÃnh mạng. Như tôi đã nói vá»›i em tôi, lẽ ra còn có thể xảy ra những chuyện còn tồi tệ hÆ¡n thế nhiá»u. Äiá»u tôi quan tâm nhất bây giá» là các thà nh tố cá»§a cÆ¡ thể nó.
- Thà nh tố của cơ thể, - tôi lặp lại. Cái ‘thà nh tố của cơ thể†hẳn là cái chủ đỠtrước sau như một của cô ta.
- Tôi không thể giải thÃch chi tiết cho ông rõ những tình huống nà y có liên quan vá»›i nhau ra sao. Chuyện rất dà i và phức tạp, và mặc dù khi nói thế nà y tôi không có ý coi nhẹ ông, nhưng quả tháºt là ở giai Ä‘oạn nà y ông sẽ không có khả năng hiểu thấu ý nghÄ©a Ä‘Ãch thá»±c cá»§a câu chuyện đó. DÄ© nhiên, ông hoà n toà n không chịu trách nhiệm gì vá» chuyện đã xảy ra. Tôi chỉ muốn ông biết rằng các thà nh tố cá»§a cÆ¡ thể em gái tôi đã bị ông Wataya là m ô uế, dù chỉ tạm thá»i. Ông và cô ấy sẽ có liên hệ vá»›i nhau bằng cách nà y hay cách khác trong tương lai. Như tôi đã nói, cô ấy là trợ lý cá»§a tôi. Vì váºy, tôi nghÄ© có lẽ tốt nhất là cho ông biết chuyện gì đã xảy ra giữa cô ấy vá»›i ông Wataya. Và tôi muốn ông biết rằng những chuyện như thế có thể xảy ra trên Ä‘á»i nà y.
Má»™t thoáng im lặng. Kano Malta nhìn tôi như muốn nói: Hãy nghÄ© kỹ vá» những gì tôi vừa nói vá»›i ông. Và tôi suy nghÄ©. Vá» việc Wataya Noburu đã cưỡng hiếp em gái cá»§a Kano Malta. Vá» mối liên hệ giữa việc đó vá»›i các thà nh tố cá»§a cÆ¡ thể. Và vá» mối liên hệ giữa những Ä‘iá»u đó vá»›i việc con mèo cá»§a chúng tôi biến mất.
- Có phải là cô muốn nói, - tôi rụt rè lên tiếng, - rằng cô và em gái cô Ä‘á»u không có ý định là m đơn tố cáo công khai vá» việc đó... hoặc báo cảnh sát?
- Không, dÄ© nhiên chúng tôi không là m thế, - Kano Malta nói, vẻ vô cảm. – Nói đúng ra chúng tôi không buá»™c ai chịu trách nhiệm vá» chuyện đó. Chúng tôi chỉ muốn hiểu táºn ngá»n ngà nh những nguyên nhân nà o khiến má»™t chuyện như váºy xảy ra. Chừng nà o chúng tôi chưa giải quyết được vấn đỠđó thì có thể sẽ còn xảy ra những Ä‘iá»u đáng sợ hÆ¡n thế nữa.
Tôi nhẹ ngưá»i phần nà o khi nghe nói váºy. Tôi hoà n toà n không chút động lòng nếu Wataya Noburu bị buá»™c tá»™i cưỡng dâm và phải Ä‘i tù. hắn ta mà đến nước ấy thì cÅ©ng đáng lắm. Nhưng anh trai cá»§a Kumiko là kẻ có tiếng t ăm. hắn ta mà bị bắt và phải ra tòa thì chắc chắn báo chà sẽ là m rùm beng lên, và đó sẽ là má»™t cú sốc ghê gá»›m đối vá»›i Kumiko. Tôi không muốn Ä‘iá»u đó xảy ra, dù chỉ để tâm trà mình được thanh thản.
- Ông cứ yên tâm, hôm nay tôi xin được gặp ông chỉ là vá» chuyện con mèo Ä‘i lạc thôi, - Kano Malta nói. – Ông Wtaya đỠnghị tôi cho lá»i khuyên vá» việc nà y. Phu nhân ông, bà Okada, đã nhá» anh trai là ông Wataya tư vấn vá» việc con mèo Ä‘i lạc, và đến lượt mình ông ta lại nhá» tôi tư vấn.
Ra là váºy! Giá» thì tôi đã hiểu. Kano Malta là loại ngưá»i có thÃnh giác thấu thị hay gì đó tương tá»±, và những ngưá»i kia đã nhá» cô ta tìm tung tÃch con mèo. Gia đình Wataya xưa nay vẫn ưa mấy cái Ä‘oán háºu váºn, « phong thá»§y » và những thứ tương tá»± thế. Váºy cÅ©ng chẳng sao: ai muốn tin việc gì cứ tin. Nhưng việc gì hắn phải Ä‘i hiếp em gái ngưá»i cố vấn tinh thần cá»§a mình ? Dấy lên những chuyện phiá»n toái không đâu như váºy để là m gì ?
- Äó là lÄ©nh vá»±c chuyên môn cá»§a cô phải không? Giúp ngưá»i ta những váºt thất lạc ? – tôi há»i.
Cô ta nhìn tôi chẳm chằm bằng cặp mắt không có chiá»u sâu kia, cặp mắt như Ä‘ang nhìn và o cá»a sổ má»™t căn nhà không ngưá»i ở. Xét theo biểu hiện cá»§a chúng thì cô ta đã không hiểu nghÄ©a câu há»i cá»§a tôi.
Không trả lá»i, cô ta nói :
- Ông Okada đang sống ở một nơi rất lạ lùng phải không?
- Tôi ấy à ? Lạ lùng theo nghĩa nà o ?
Thay vì đáp lại, cô ta đẩy chiếc cốc nước tonic nãy giá» hầu như không động tÆ¡`I ra xa thêm chừng mưá»i xăng-ti-mét nữa.
- Ông biết đấy, mèo là loà i váºt hết sức nhạy cảm.
Im lặng lại trùm lên giữa hai chúng tôi.
- Váºy là chá»— chúng tôi ở rất lạ lùng, và mèo là loà i váºt nhạy cảm, – tôi nói. - Cứ cho là thế. Nhưng hai vợ chồng vá»›i con mèo sống ở đó bao lâu nay. Sao bá»—ng dưng nó lại quyết định bá» chúng tôi mà đi? Sao nó không bá» Ä‘i từ trước?
- Äiá»u đó tôi không nói vá»›i ông được. Có lẽ vì dòng chảy đã thay đổi. Có lẽ má»™t cái gì đó đã ngăn dòng chảy.
- Dòng chảy…
- Tôi không biết con mèo cá»§a vợ chồng ông còn sống hay đã chết, nhưng có má»™t Ä‘iá»u chắc chắn: nó không quanh quẩn ở gần nhà ông bà nữa. Ông bà sẽ không bao giá» tìm thấy nó trong khu hà ng xóm kia đâu.
Tôi nâng cốc lên nhấp má»™t ngụm cà phê giỠđã hÆ¡i nguá»™i. Ngoà i cá»a sổ, trá»i Ä‘ang mưa lâm thâm. bầu trá»i trÄ©u mây Ä‘en. Má»™t Ä‘oà n ngưá»i và ô buồn thảm trèo lên trèo xuống chân cầu ở đằng xa.
- Ông cho tôi xem tay nà o, - cô ta nói.
Tôi đạt bà n tay phải lên bà n, lòng bà n tay ngá»a ra, nghÄ© rằng cô ta định xem chỉ tay tôi. Nhưng không, cô ta chìa tay ra, úp lòng bà n tay mình lên lòng bà n tay tôi. Rồi cô ta nhắm mắt lại, không nói không rằng trong tư thế đó, như thể Ä‘ang lặng lẽ trách móc má»™t ngưá»i tình không chung thuá»·. Cô hầu bà n đến rót đầy tách cá»§a chúng tôi, vá» như không nháºn thấy Kano Malta và tôi Ä‘ang là m gì. Khách ở các bà n bên nhìn trá»™m chúng tôi. Tôi chỉ cầu mong đừng có ngưá»i quen nà o Ä‘ang ngồi trong quán lúc nà y.
- Tôi muốn ông hình dung trong đầu má»™t váºt mà ông nhìn thấy trước khi đến đây.
- Chỉ một thôi sao?
- Chỉ một thôi.
Tôi nghÄ© tá»›i chiếc váy mino in hoa mà tôi đã thấy trong há»™p đựng quần áo cá»§a Kumiko. Tôi không hiểu sao chÃnh cái ấy chứ không phải gì khác nảy ra trong đầu tôi lúc đó.
Chúng tôi úp lòng bà n tay và o nhau như thế thêm năm phút nữa – năm phút dưá»ng như quá dà i đối vá»›i tôi, không chỉ vì tôi bị ngưá»i ta nhìn ngó mà còn bởi sá»± **ng chạm cá»§a lòng bà n tay Kano Malta có cái gì đó khiến tôi ngay ngáy, bất an. Bà n tay cô ta bé nhá», không nóng cÅ©ng chẳng lạnh. Không phải cái **ng chạm thân ái cá»§a bà n tay ngưá»i yêu, cÅ©ng không phải cái **ng chạm nghá» nghiệp cá»§a bà n tay bác sỹ. Bà n tay cÅ©ng có tác động đến tôi như cặp mắt cá»§a cô ta, nó biến tôi thà nh căn nhà không có ngưá»i ở. Tôi cảm thấy mình trống rá»—ng: không bà n ghế, không rèm, không khảm. Chỉ là má»™t cái vá» chứa rá»—ng không. Cuối cùng Kano Malta rút tay lại, hÃt thở sâu mấy hÆ¡i liá»n. Rồi cô gáºt gáºt đầu.
- Thưa ông Okada, tôi tin rằng Ä‘á»i ông Ä‘ang bước và o giai Ä‘oạn trong đó nhiá»u sá»± kiện sẽ xảy ra. Việc con mèo cá»§a vợ chồng ông biến mất chỉ là sá»± khởi đầu mà thôi.
- Nhiá»u sá»± kiện… Tốt hay xấu?
Cô ta nghiêng đầu suy nghĩ.
- Cả tốt lẫn xấu. Xấu song ban đầu ngỡ như tốt, và tốt song ban đầu tưởng là xấu.
- Nói váºy thì trừu tượng quá, - tôi nói. - Cô có thể nói cụ thể hÆ¡n không?
- Vâng, hẳn những gì tôi Ä‘ang nói nghe có vẻ chung chung. Nhưng ông Okada ạ, khi nói vá» yếu tÃnh cá»§a sá»± váºt, thưá»ng ta chỉ có thể nói má»™t cách chung chung như thế. Những gì cụ thể thì dá»… khiến ta chú ý, nhưng Ä‘a phần chúng chỉ là những hiện tượng tầm thưá»ng, vặt vãnh. Ta cà ng thá» nhìn sá»± váºt từ má»™t khoảng cách thì chúng cà ng có tÃnh chung chung, khái quát hÆ¡n.
Tôi lặng lẽ gáºt đầu, tuy hoà n toà n không hiểu cô ta Ä‘ang nói cái gì.
- Tôi có được phép gá»i Ä‘iện cho ông lần nữa không? – cô ta há»i.
- DÄ© nhiên, - tôi nói, mặc dù thá»±c ra tôi không muốn bất kỳ ai gá»i cho tôi cả. “DÄ© nhiên†có lẽ là câu trả lá»i duy nhất tôi có thể thốt ra lúc nà y.
Kano Malta giáºt chiếc mÅ© đỠtrên bà n, túm lấy chiếc xách tay nãy giá» giấu dưới mÅ© rồi đứng dáºy. Không biết phải phản ứng thế nà o, tôi cứ ngồi nguyên tại chá»—.
- Tôi có thể cho ông biết má»™t thông tin nho nhá», - đội mÅ© xong, Kano malta nhìn xuống tôi mà nói. – Ông sẽ tìm thấy chiếc cà vạt chấm hạt đỗ, nhưng không phải trong nhà ông.
|

04-09-2008, 06:38 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
4
Tháp cao và giếng sâu ( hay là Xa Nomonhan )
*
Kumiko vá» nhà trong tâm trạng vui vẻ. Quá vui là khác. Gặp Kano Malta xong, tôi vá» tá»›i nhà thì đã gần sáu giá» chiá»u nên không còn đủ thì giá» là m bữa tối cho ra hồn trước khi vợ Ä‘i là m vá». Äà nh phải là m má»™t bữa ăn quấy quá bằng những gì có trong tá»§ lạnh. Hai chúng tôi ăn tối uống bia. Kumiko kể chuyện vá» công việc. Nà ng luôn luôn kể vá» công việc những khi tâm trạng vui vẻ: nà o là nà ng gặp ai ở cÆ¡ quan, nà ng đã là m gì, đồng nghiệp nà ng ai có năng lá»±c, ai không. Äại loại thế.
Tôi lắng nghe, thỉnh thoảng gáºt đầu hoặc thốt và i câu lấy lệ. Tôi chỉ nghe thấy không quá má»™t ná»a những gì nà ng nói. Chẳng phải vì tôi không thÃch nghe nà ng nói những chuyện ấy. Không kể ná»™i dung câu chuyện, tôi thÃch ngắm nà ng ngồi bên bà n ăn say sưa nói vá» công việc cá»§a mình. Äây chÃnh là "gia đình", tôi tá»± nhá»§. Ở đây má»—i ngưá»i Ä‘ang là m đúng pháºn sá»± đã được phân công trong gia đình. Nà ng nói vá» công việc cá»§a mình, còn tôi, là m bữa tối xong thì giá» lắng nghe nà ng nói. Cảnh nà y rất khác vá»›i hình ảnh "gia đình" mà tôi từng hình dung trước khi lấy vợ. Nhưng đây là cái gia đình chÃnh tôi đã chá»n. DÄ© nhiên, tôi từng có gia đình, khi còn bé. Nhưng đó không phải cái gia đình mà tôi tá»± chá»n cho mình. TÔi đã sinh ra trong gia đình đó, nháºn lấy gia đình đó như má»™t sá»± đã rồi. Còn nay tôi sống trong má»™t thế giá»›i do mình chá»n bằng ý chÃ. Äó là gia đình tôi. Nó có thể khồng hoà n hảo, nhưng nguyên tắc cá»§a tôi vá» gia đình cá»§a mình là hãy chấp nháºn nó cùng vá»›i má»i vấn đỠnảy sinh từ đó. Bởi nó là lá»±a chá»n cá»§a tôi, và nếu có những vấn đỠnà y ná» nảy sinh thì hầu như chắc chắn phải tìm cá»™i rá»… sâu xa cá»§a chúng ở trong chÃnh tôi.
-Thế con mèo thì sao? - nà ng há»i. Tôi tóm tắt cho nà ng nghe cuá»™c gặp vá»›i Kano Malta tại khách sạn ở Shinagawa, Tôi kể vá»›i nà ng vá» cái cà vạt chấm hạt đỗ; rằng chả thấy nó đâu trong tá»§ quần áo. Rằng dẫu váºy Kano Malta vẫn nháºn ra tôi trong quán cà phê đông nghẹt khách. Rằng cô ta ăn mặc và nói năng khác ngưá»i, và khác ngưá»i ra sao. Kumiko tá» vẻ thÃch thà nghe vá» chiếc mÅ© bằng vải vinyl mà u Ä‘á», nhưng khi tôi không thể nói rõ vá» tung tÃch cá»§a con mèo Ä‘i lạc thì nà ng hết sức thất vá»ng.
- Váºy ra cô ta cÅ©ng không biết con mèo ở đâu? - Kumiko há»i gặng. - Chỉ nói được má»—i má»™t Ä‘iá»u là nó không còn quanh quẩn bên hà ng xóm nữa?
- Thì thế, - tôi nói. Tôi quyết định không đả động gì đến cái "dòng chảy bị ngăn" cá»§a nÆ¡i vợ chồng tôi Ä‘ang sống hau vá» chuyện Ä‘iá»u đó có thể liên quan tá»›i chuyện con mèo bá» nhà đi. Tôi biết Ä‘iá»u đó sẽ khiến Kumiko lo lắng, mà chúng tôi đã có quá nhiá»u chuyện phải lo rồi. Nếu biết mình Ä‘ang sống ở má»™t "nÆ¡i không tốt", Kumuki sẽ nằng nặc đòi dá»n Ä‘i nÆ¡i khác. Mà vá»›i tình hình tà i chÃnh hiện nay cá»§a chúng tôi thì dá»n nhà là chuyện ngoà i tầm tay.
- Cô ấy bảo anh thế, - tôi nói. - Con mèo không còn ở quanh đây nữa.
- Nghĩa là nó sẽ không bao giỠvỠnữa?
- Anh không biết. Cô ta nói gì cũng mơ hồ, không rõ rà ng. Toà n bóng gió, gợi ý thôi. Tuy nhiên cô ta bảo nếu tìm được gì mới thì sẽ báo cho mình hay.
- Anh có tin cô ta không?
- Ai mà biết được? Anh có biết mô tê gì vỠnhững chuyện nà y đâu.
Tôi rót cho mình thêm Ãt bia rồi nhìn bá»t lắng xuống. Kumiko chống cùi chá» lên bà n, tá»±a cắm lên lòng bà n tay.
- Cô ta ắt có nói vá»›i anh rằng cô ta không nháºn tiá»n thù lao hay quà cáp gì hết. - nà ng nói.
- Ờ, Ãt ra cÅ©ng được Ä‘iểm ấy, - tôi nói. - Äã váºy thì có vấn đỠgì nà o? Cô ta không lấy tiá»n chúng mình, không đánh cắp linh hồn chúng mình, không nhốt nà ng công chúa trong lâu đà i. Chúng mình chả mất gì cả.
- Anh phải hiểu má»™t Ä‘iá»u. Con mèo rất quan trá»ng đối vá»›i em. Nói đúng hÆ¡n là vá»›i cả em và anh. Chúng mình cÅ©ng tìm thâys nó chỉ má»™t tuần sau ngà y cưới. Anh còn nhá»› chứ?
- Dĩ nhiên anh nhớ.
- Nó bé tÃ, ướt như chuá»™t lá»™t dưới trá»i mưa tầm tã. Em đội ô ra ga đón anh. Chú nhóc tá»™i nghiệp. CHúng mình gặp nó trên đưá»ng vá» nhà . Ai đó đã vứt nó và o má»™t thùng bia ở quán rượu. Nó là con mèo đầu tiên em nuôi. Nó rất quan trá»ng đối vá»›i em, nó như má»™t thứ biểu tượng váºy. Em không thể mất nó được.
- Anh hiểu mà , - tôi nói.
- Váºy nó đâu? Nó Ä‘i mất mưá»i hôm nay rồi. ChÃnh vì vạy mà em gá»i cho ông anh trai. Em nghÄ© anh ấy có thể biết má»™t ngưá»i lên đồng hay má»™t nhà ngoại cảm, ai đó có thể tìm ra má»™t con mèo Ä‘i lạc. Em biết anh không muốn há»i han anh trai em bất cứ chuyện gì, nhưng anh ấy há»c cha em, anh ấy rất rà nh những chuyện như váºy.
- À phải, truyá»n thống cá»§a gia đình Wataya, - tôi nó, lạnh tanh như cÆ¡n gió chiá»u lùa qua eo biển. - Nhưng Wataya Noboru có quan hệ thế nà o vá»›i ngưá»i đà n bà đó?
Kumiko nhún vai.
- Hẳn anh ấy tình cá» gặp cô ta ở đâu đó. Dạo sau nà y anh ấy có rất nhiá»u mối quan hệ.
- Chuyện đó thì khá»i bà n.
- Anh ấy bảo cô ta có những năng lá»±c khác thưá»ng, song cô ta khá kỳ lạ. - Kumiko lấy nÄ©a chá»c chá»c má»™t cách máy móc và o món macaroni. - Tên cô ta là gì ấy nhỉ?
- Kano Malta. Cô ta từng theo một kiểu tôn giáo khắc ký để tự hoà n thiện mình ở đảo Malta.
- Ra thế. Kano Malta. Anh nghĩ sao vỠcô ta?
- Khó nói. - Tôi nhìn hai bà n tay mình Ä‘ang đặt trên bà n. - Ãt nhất là cô ta không là m mình chán. Äó là điá»u tốt. à anh là trên Ä‘á»i đã có quá nhiá»u chuyện không thể giải thÃch, nên phải có ai đó lấp đầy cái khoảng trống nà y. Giao du vá»›i ngưá»i không là m mình chán vẫn hÆ¡n vá»›i ngưá»i là m mình chán. Äúng không nà o? Như ông Honda chẳng hạn.
Kumiko phá lên cưá»i khi nghe nhắc tá»›i ông Honda.
- Ông già ấy tháºt tuyệt phải không anh? Em thÃch ông ấy lắm.
- Anh cũng thế, - tôi nói.
|

04-09-2008, 06:39 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
***
Từ khoảng má»™t năm sau khi cưới nhau, tôi và Kumiko bắt đầu đến thăm ông Honda má»—i tháng má»™t lần. Ông là ngưá»i chuyên lên đồng, má»™t trong những kiểu nhà ngoại cảm mà dòng há» Wataya coi là cá»§a quý., nhưng ông cá»±c kỳ nặng tai. Tháºm chà dù có mang máy trợ thÃnh ông cÅ©ng chỉ nghe câu được câu chăng những gì chúng tôi nói. Chúng tôi phải hét to đến ná»—i những tấm vách ngăn phòng bằng giấy shooji muốn bục cả ra. Toi thưá»ng tá»± há»i, đã nặng tai đến cỡ đó thì liệu ông có nghe các linh hồn nói gì không. Nhưng có khi ngược lại không chừng: cà ng nặng tai, ngưá»i ta cà ng có khả năng nghe thấy lá»i cá»§a các linh hồn. Ông bị mất thÃnh giác từ hồi chiến tranh. Là má»™t sÄ© quan phi tác chiến đóng tại doanh trại Mãn Châu cá»§a đạo quân Quan Äông, ông bị vỡ mà ng nhÄ© khi má»™t vỠđạn đại bác, quả lá»±u đạn hay má»™t cái gì đó nổ ngay bên cạnh ông trong má»™t tráºn đánh vá»›i má»™t đơn vị há»—n hợp Hồng quân Liên Xô - Ngoại Mông ở Nomanhan trên biên giá»›i Ngoại Mông và Mãn Châu.
Chúng tôi hay đến thăm ông Honda chẳng phải vì tin ở năng lá»±c tâm linh cá»§a ông. Tôi chả bao giá» quan tâm đến những chuyện như thế, còn ở Kumiko, khuynh hướng tin và o những Ä‘iá»u siêu nhiên cÅ©ng Ãt hÆ¡n nhiá»u so vá»›i cha mẹ và anh trai. Nà ng cÅ©ng có chút mê tÃn, nà ng có thể lo sốt vó vì những Ä‘iá»m được coi là gở, nhưng nà ng chẳng bao giá» ra khá»i nhà để tham gia những việc như bói toán, lên đồng.
Lý do duy nhất để chúng tôi đến thăm ông Honda là cha cá»§a Kumiko bắt phải đến. Äó là điá»u kiện duy nhất ông đưa ra để chúng tôi có thể cưới nhau. Má»™t Ä‘iá»u kiện quả là hÆ¡i kỳ quặc, nhưng chúng tôi chấp thuáºn để tránh những Ä‘iá»u rắc rối. Cả tôi và Kumiko không hế trông đợi má»i việc sẽ xuôi chèo mát mái vá»›i gia đình nà ng. Cha nà ng là quan chức chÃnh phá»§. Là con thứ trong má»™t gia đình trung nông chả lấy gì là m khấm khá ở Niigata, ông xin được há»c bổng để theo Äại há»c Tokyo danh giá, tốt nghiệp bằng ưu và già nh được má»™t vị trà cao cấp trong Bá»™ Giao thông. Äiá»u đó tháºt đáng khâm phục. Song, cÅ©ng như hầu hết những ai đã kinh qua con đưá»ng tiến thân như thế, ông ta là kẻ kiêu căng tá»± mãn. Äã quen ra lệnh, ông hoà n toà n không chút hoà i nghi vá» giá trị cá»§a cái thế giá»›i mà ông là má»™t thà nh phần. Vá»›i ông, tôn ti tráºt tá»± là tất cả. Ông là kẻ thượng đội hạ đạp. Ông khúm núm trước cấp trên mà không há» thắc mắc và chà đạp những kẻ dưới mình mà không do dá»± mảy may. Cả Kumiko và tôi không há» tin rằng má»™t ngưá»i như váºy lại có thể nháºn là m con rể má»™t thằng khố rách áo ôm má»›i hai mươi bốn tuổi đầu, không địa vị, không dòng dõi, há»c chẳng lấy gì là m xuất sắc, tiá»n đồ công danh chẳng có, như tôi. Chúng tôi vẫn nghÄ© rằng sau khi cha mẹ nà ng khước từ chúng tôi sẽ tá»± là m đám cưới, tá»± xây dá»±ng cuá»™c sống và chả liên hệ gì vá»›i há».
Dẫu váºy tôi vẫn là m việc phải là m. Tôi đến gặp cha mẹ Kumiko để cầu hôn nà ng. Bảo rằng hỠđón tiếp tôi má»™t cách lạnh nhạt là quá nhẹ. Có cảm tưởng như tất cả các cánh cá»a tá»§ lạnh trên thế giá»›i nà y Ä‘á»u mở toang ra cùng má»™t lúc.
Nhưng cuối cùng há» cÅ©ng vẫn cho phép tôi, dù miá»…n cưỡng. Má»i việc đã diá»…n biến gần như nhá» má»™t phép mà u, nhưng ở đây công lao hoà n toà n thuá»™c vỠông Honda. Ông đã há»i cha mẹ Kumiko tất cả những gì hai ông bà biết vá» tôi, Ä‘oạn tuyên bố dứt khoát rằng nêu muốn gả chồng cho con gái há» thì chẳng có đám nà o tốt hÆ¡n tôi, rằng má»™t khi Kumiko đã chá»n tôi là m ý trung nhân thì dù có thế nà o há» cÅ©ng không được ngăn cản, nếu không thì sẽ phải hứng chịu những háºu quả khá»§ng khiếp.Hồi đó cha mẹ Kumiko chuyện gì cÅ©ng nhất nhất tin cáºy ông Honda, thế nên há» chẳng còn cách nà o khác ngoà i nháºn tôi là m rể.
Dẫu váºy, tôi luôn luôn là ngưá»i ngoà i, khách không má»i mà đến. Kumiko và tôi tá»›i thăm gia đình há» và ăn tối hai lần má»™t tháng, Ä‘á»u đặn như má»™t cái máy, váºy thôi. Những lần như váºy tháºt đến là lá»™n má»a, nói không ngoa, má»™t cái gì dó nằm giữa sá»± hà nh xác không đâu vá»›i cá»±c hình tà n bạo. Suốt bữa ăn, tôi có cảm tưởng như cái bà n ăn nhà há» dà i như cái ga tà u há»a. Há» ngồi vừa ăn vừa trò chuyện gì đó ở mãi đầu bên kia, còn tôi ngồi đầu bên nà y, xa tÃt tắp đến ná»—i há» không nhìn thấy. Äiá»u đó kéo dà i khoảng má»™t năm, cho tá»›i jhi cha cá»§a Kumiko và tôi cãi nhau má»™t tráºn nảy lá»a, từ đó trở Ä‘i tôi và ông ra không bao giá» gặp lại nhau. Tôi thở phà o nhẹ nhõm, gần như sướng Ä‘iên lên. Không có gì bà o mòn sinh lá»±c con ngưá»i cho bằng sá»± ná»— lá»±c vô nghÄ©a và vô Ãch.
Dẫu váºy, suốt má»™t thá»i gian sau khi cưới, tôi đã ná»— lá»±c hết mình để duy trì quan hệ tốt vá»›i cha mẹ vợ. Và không nghi ngá» gì nữa, trong tất cả những ná»— lá»±c ấy, cái Ãt là m tôi mệt má»i hÆ¡n hết là những cuá»™c gặp gỡ hà ng tháng vá»›i ông Honda.
Má»i chi phà liên quan đến ông Honda Ä‘á»u do cha cá»§a Kumiko chu tất. Chúng tôi chỉ có má»—i việc đến chÆ¡i nhà ông Honda ở Meguro má»—i tháng má»™t lần, xách theo má»™t chai rượu sake to, nghe ông kể chuyện, xong thì vá». Rất đơn giản.
Chúng tôi thÃch ông Honda ngay láºp tức. Ông là má»™t cụ già dá»… mến, khuôn mặt luôn bừng sáng má»—i khi thấy chai rượu sake chúng tôi mang đến cho ông. Chúng tôi thÃch ông ở má»i phương diện, có chăng chỉ trừ má»™t ná»—i ông luôn mở tivi to hết cỡ vì ông nặng tai quá.
Chúng tôi luôn đến nhà ông chÆ¡i và o buổi sáng. Äông cÅ©ng như hè, ông ngồi trong phòng khách tiếp chúng tôi, hai chân thá»c và o dưới chiếc bà n sưởi thấp. Mùa đông ông quấn má»n bông từ thắt lưng trở xuống để giữ nhiệt tá»a ra từ ngá»n lá»a than. Mùa hè thì ông chẳng cần má»n lẫn lá»a. Ông rõ là má»™t ngưá»i xem bói khá nổi tiếng, nhưng ông sống rất giản dị, tháºm chà phải nói là khắc khổ. Nhà ông bé tÃ, sảnh đón chỉ vừa đủ chá»— cho má»™t ngưá»i duy nhất cởi hay mang già y. Những tấm chiá»u tatami trải trên sà n nhà ông sá»n rách, xác xÆ¡, cá»a kÃnh nứt dán lại quấy quá bằng băng dÃnh. Bên kia đưá»ng là má»™t xưởng sá»a ôtô, lúc nà o cÅ©ng có ai đó Ä‘ang thét lác chói tai. Ông Honda váºn má»™t bá»™ kimono ná»a như áo ngá»§ ná»a như áo khoác công nhân. Bá»™ đồ đó xem ra đã lâu chưa giặt. Ông sống má»™t mình, chỉ có má»™t bà hay lui tá»›i để quét dá»n và nấu nướng. Tuy nhiên, vì lý do nà o đó ông chẳng bao giá» cho bà ta giặt bá»™ kimono. Äoi má hõm sâu cá»§a ông lởm chởm chòm râu quai nón bạc phÆ¡.
Nếu có má»™t cái gì đó đáng gá»i là gây ấn tượng trong căn nhà cá»§a Honda, thì đó là chiếc tivi mà u to tướng. Trong căn nhà bé tẹo như thế, kÃch cỡ khổng lồ cá»§a nó tháºt choáng ngợp. Nó luôn luôn được vặn sang kênh NHK cá»§a nhà nước. Khó mà nói được đó là do ông thÃch kênh NHK, do ông chẳng buồn chuyển sang kênh khác hay vì chiếc tivi nà y chỉ bắt được má»—i kênh NHK mà thôi, chỉ biết rằng ông luôn xem Ä‘á»c má»™t kênh đấy.
Thay vì má»™t bình hoa hay má»™t cuá»™n thư pháp, tokonoma trong phòng khách cá»§a ông được dùng để chứa cái tivi to đùng đó, và má»—i khi đến, chúng tôi luôn thấy ông ngồi đối diện cái tivi, đảo qua đảo lại mấy cây que bói trên nắp chiếc bà n sưởi trong khi đà i NHK phát không thôi nà o chương trình nấu ăn, dạy chăm sóc cây cảnh, nà o tin má»›i nhất và các thảo luáºn chÃnh trị.
- Nghá» luáºt có khi chẳng tốt cho con đâu, con ạ, - má»™t hôm ông Honda nói, nhưng không rõ ông nói vá»›i tôi hay vá»›i ai đó Ä‘ang đứng sau lưng ông tá»›i hai chục mét.
- Sao ạ?
- Ừ, đúng thế đấy. Rốt cuá»™c thì luáºt pháp cÅ©ng chi phối má»i sá»± trên thế gian nà y. Cái thế giá»›i nÆ¡i bóng tối là bóng tối, ánh sáng là ánh sáng, âm là âm và dương là dương. Tôi là tôi, anh ta là anh ta. "Tôi là tôi / anh ta là anh ta / Tà n thu". Nhưng con ạ, riêng con thì không thuá»™c vá» cõi đó. Con thuá»™c vá» má»™t cõi nằm trên hoặc nằm dưới cõi đó.
- Váºy cõi nà o hÆ¡n? - tôi há»i, chỉ vì tò mò. - Trên hay dưới?
- Vấn đỠkhông phải cõi nà o hÆ¡n, - ông nói. Ông khúng khắng ho rồi khạc Ä‘á»m lên má»™t mảnh khăn giấy, săm soi má»™t hồi rồi má»›i vò mảnh khăn mà ném và o giá» rác. - Vấn đỠkhông phải cõi nà o hÆ¡n. Quan trá»ng là không cưỡng lại dòng chảy. Khi nà o phải Ä‘i lên thì Ä‘i lên, khi nà o phải Ä‘i xuống thì Ä‘i xuống. Há»… đã Ä‘i lên thì phải chá»n ngay cái tháp cao nhất mà trèo lên đỉnh. Há»… đã Ä‘i xuống thì hãy tìm cái giếng sâu nhất mà chui xuống đáy. Khi nà o không có dòng chảy thì đứng yên. Nếu cưỡng lại dòng chảy, vạn váºt sẽ khô kiệt. Nếu vạn váºt khô kiệt, thế gian nà y sẽ tôi Ä‘en. "Tôi là anh ta / Anh ta là tôi / Sấm tối mùa xuân". Khi ta xả bá» cái tôi thì có cái tôi.
- Hiện thá»i có phải là lúc không có dòng chảy không? - Kumiki há»i.
- Gì kia?
- HIỆN THỜI CÓ PHẢI LÀ LÚC KHÔNG CÓ DÒNG CHẢY KHÔNG? - Kumiko gà o to lên.
- Hiện thá»i thì không có, - ông Honda vừa nói vừa gáºt đầu vá»›i chÃnh mình. - Hiện thá»i là lúc cần phải đứng yên. Chá»› là m gì cả. Chỉ cần tháºn trá»ng vá» nước nôi. Biết đâu trong tương lai anh bạn trẻ nà y rồi sẽ phải nếm mùi thống khổ mà chuyện đó có liên quan đến nước. Nước không nằm ở nÆ¡i lẽ ra nó nằm. Nước hiện diện ở nÆ¡i lẽ ra không có nó. Dù thế nà o Ä‘i nữa, các con phải tháºn trá»ng, hết sức tháºn trá»ng vá» chuyện nước.
Kumiko ngồi canh tôi, gáºt gù vá»›i vẻ vô cùng nghiêm trá»ng, nhưng tôi thấy rõ nà ng Ä‘ang cố kìm để không phá lên cưá»i.
- Ông muốn nói loại nước gì kia ạ? - tôi há»i.
- Ông không biết. Nước là nước thôi.
Trên tivi má»™t giáo sư đại há»c nà o đó Ä‘ang nói rằng việc ngưá»i ta sá» dụng ngữ
pháp tiếng Nháºt má»™t cách bừa bãi là hoà n toà n tương ứng vá»›i sá»± bừa bãi trong lối sống cá»§a há». "DÄ© nhiên, nói đúng ra, chúng ta không thể gá»i là bừa bãi. Ngữ pháp cÅ©ng như không khÃ: ai đó ở trên có thể ra sức định ra những quy tắc cho việc sá» dụng nó, nhưng ngưá»i ta không nhất thiết phải nghe theo". Nghe thì cÅ©ng thú, nhưng ông Honda vẫn tiếp tục nói vá» nước.
- Nói tháºt vá»›i các con, ông đã từng phải chịu khốn khổ vì nước- ông nói. - Ở Nomonhan hoà n toà n không có nước. Tiá»n tuyến thì há»—n loạn, nguồn tiếp tế bị cắt. Nước không. Lương thá»±c không. Bông băng không. Äạn dược không. Tháºt khá»§ng khiếp. Các vị tai to mặt lá»›n ngồi ở háºu phương chỉ quan tâm má»™t Ä‘iá»u: chiếm đất cà ng nhanh chóng cà ng tốt. Chẳng ai nghÄ© đến việc tiếp tế. Suốt ba ngà y trá»i ông hầu như không có má»™t giá»t nước. Trải rá»™ng khăn tay ra, đến sáng nó sẽ đẫm sương. Vắt ra cÅ©ng được và i giá»t uống, nhưng chỉ có thế. Hoà n toà n không có thứ nước nà o khac. Khổ không sao chịu thấu, chỉ muốn chết thôi. Trên Ä‘á»i nà y chẳng có gì đáng sÆ¡ hÆ¡n là khát như thế. CHhir muốn lao ra ngoà i ăn má»™t viên đạn cho xong. Những ngưá»i bị trúng thương ở bụng gà o thét đòi nước. Và i ngưá»i phát Ä‘iên vì khát. Như là địa ngục trần gian váºy. Ngay trước mặt bá»n ông là má»™t dòng sông lá»›n, ai cÅ©ng thấy, ăm ắp bao nhiêu là nước, tha hồ uống. Nhưng không thể đến đó được. Giữa bá»n ông và dòng sông là má»™t dãy dà i dằng dặc những xe tăng Xô Viết kếch xù có súng phóng há»a. Ở các vị trà xung yếu, súng máy chÄ©a lên tua tá»§a trông như những cái gối cắm kim. Các tay bắn tỉa độ hình trên những Ä‘iểm cao, đêm đêm lại bắn pháo sáng. LÃnh tráng bá»n ông má»—i thằng có độc má»™t khẩu súng trưá»ng bá»™ binh M38 vá»›i hai mươi lăm viên đạn. Thế nhưng hầu hết lÅ© bạn ông Ä‘á»u cố ra bá» sông cho bằng được. Há» không chịu ná»—i nữa. Không má»™t ai trở vá». Há» chết sạch. ChÃnh vì váºt ông má»›i nói: khi nà o cần ngồi yên,hãy ngồi yên.
Ông rút ra má»™t chiếc khăn giấy, xì mÅ©i ầm Ä©, tỉ mẩn khảo sát kết quả thu được rồi má»›i vò khăn vứt và o sá»t rác.
- Äợi cho tá»›i khi dòng chảy bắt đầu thì cÅ©ng cam go đấy, - ông nói. - Nhưng há»… đã cần đợi thì phải đợi. Trong khi chỠđợi, hãy là m như mình đã chết.
- Có phải ý ông là tạm thá»i cháu chết thì hÆ¡n? - tôi há»i.
- Gì kia?
- CÓ PHẢI à ÔNG LÀ TẠM THỜI CHÃU CHẾT THÃŒ HÆ N?
- Ừ, thế. " Chết là cách duy nhất / để bạn được bơi tự do / Nomonhan".
|

04-09-2008, 06:39 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
* * *
Ông còn kể chuyện Nomonhan thêm chừng má»™t tiếng đồng hồ nữa. Chúng tôi chỉ ngồi nghe. Chúng tôi đã được lệnh “nháºn lá»i giáo huấn†cá»§a ông, nhưng trong suốt má»™t năm Ä‘á»u đặn đến nhà ông hà ng tháng, hầu như ông chẳng bao giá» có lá»i “giáo huấn†nà o để chúng tôi “nháºn†cả. Ông hiếm khi bói toán khi có mặt chúng tôi. Trước sau ông toà n kể vá» tráºn Nomonhan thôi: nà o chuyện má»™t quả đại bác là m vỡ tung ná»a há»™p sá» viên thiếu úy ở ngay bên cạnh ông, nà o chuyện ông nhảy lên má»™t chiếc xe tăng Xô Viết rồi đốt cháy nó bằng má»™t quả cock-tail Molotov(9), nà o chuyện há» vây bắt và bắn chết má»™t phi công Xô Viết buá»™c phải nhảy dù xuống sa mạc. Những câu chuyện ấy Ä‘á»u thú vị, tháºm chà rất hấp dẫn, nhưng cái gì cÅ©ng váºy, đã nghe đến lần thứ bảy thứ tám rồi thì cÅ©ng mất dần vẻ đẹp ban đầu. Mà cÅ©ng chẳng phải ông Honda “kể†chuyện. Ông gà o lên những câu chuyện ấy thì đúng hÆ¡n. Có cảm giác như ông Ä‘ang đứng bên bá» vá»±c thẳm và o má»™t ngà y gió ùn ùn thổi, lấy hết sức bình sinh thét lên vá»›i chúng tôi ở bá» vá»±c bên kia. Khác nà o ngồi ở hà ng ghế đầu má»™t rạp chiếu phim tồi tà n mà xem má»™t bá»™ phim cÅ© cá»§a Kurosawa(10). Lần nà o cÅ©ng váºy, ra khá»i nhà ông Honda, vợ chồng tôi ù đặc cả hai tai mất má»™t hồi.
Dẫu váºy, hai chúng tôi – hay Ãt nhất là tôi - vẫn thÃch nghe ông Honda kể chuyện. Các câu chuyện đó hầu hết Ä‘á»u đẫm máu, nhưng khi được thốt ra từ miệng má»™t ông lão ká» miệng lá»— mặc bá»™ đồ cÅ© mèm bẩn thỉu, chi tiết cá»§a những tráºn đánh mất Ä‘i vẻ hiện thá»±c mà nghe cứ như cổ tÃch. Gần ná»a thế ká»· trước, đơn vị cá»§a ông Honda đã có tráºn kịch chiến trên má»™t mảnh đất hoang khô cằn trên biên giá»›i Mãn Châu – Mông Cổ. Trước kia tôi hầu như chẳng biết gì vá» tráºn chiến Nomonhan, giá» má»›i được nghe ông già kể. Thế mà đó là má»™t tráºn chiến tháºt bi tráng. Hầu như tay không, thế nhưng hỠđã đương đầu vá»›i lá»±c lượng Xô Viết trang bị cÆ¡ giá»›i và mạnh hÆ¡n gấp nhiá»u lần và hỠđã bị đè bẹp. Lần lượt từng phân đội bị giết sạch. Má»™t số sÄ© quan tá»± ý ra lệnh cho đơn vị mình rút lui để tránh bị tiêu diệt; thế là cấp trên buá»™c há» phải tá»± sát. Nhiá»u binh sÄ© bị quân đội Xô Viết bắt giữ đã từ chối trở vá» Tổ quốc khi hai bên trao đổi tù binh sau chiến tranh, sợ rằng nếu trở vá» sẽ phải ra toà vì tá»™i đà o ngÅ©. Những ngưá»i đó rốt cuá»™c gá»i lại nắm xương mình ở đất Mông Cổ. Còn ông Honda nhá» bị nặng tai nên được giải ngÅ© trong danh dá»±, vá» nhà là m nghá» xem bói.
- Trong rá»§i có may, - ông nói. – Giá như không bị lãng tai thì hẳn ông đã bá» xác ở Nam Thái Bình Dương rồi. Hầu hết các đơn vị sống sót sau tráºn Nomonhan Ä‘á»u chịu chung số pháºn như váºy. Tráºn Nomonhan là má»™t ná»—i nhục cho quân đội Thiên hoà ng, thà nh thá» bất cứ ai sống sót sau tráºn đó Ä‘á»u bị đẩy đến những nÆ¡i chiến địa ác liệt nhất, khác gì và o chá»— chết. Còn các sÄ© quan tham mưu đã là m bao nhiêu binh lÃnh chết như rạ ở Nomonhan kia thì lại thăng quan tiến chức lên bá»™ tham mưu trung ương. Má»™t và i tên khốn nạn trong lÅ© đó tháºm chà còn trở thà nh chÃnh trị gia sau chiến tranh. Còn những chà ng trai đã xông pha chiến đấu theo lệnh chúng thì hầu như chết sạch.
- Nhưng tại sao quân đội lại cảm thấy nhục nhã đến thế vì tráºn Nomonhan? – tôi há»i. – Quân đội đã chiến đấu anh dÅ©ng, rất nhiá»u ngưá»i đã hy sinh kia mà . Tại sao những ngưá»i sống sót lại bị ngược đãi đến váºy?
Nhưng dưá»ng như ông Honda không nghe thấy câu há»i cá»§a tôi. Má»™t lần nữa ông lại đảo mấy cây que bói. – Hãy cẩn tháºn vá»›i nước, - ông nói.
Cuộc trò chuyện đến đấy là chấm dứt.
* * *
Sau cuá»™c cãi vã om sòm vá»›i cha cá»§a Kumiko, vợ chồng tôi không đến nhà ông Honda nữa. Tôi không thể tiếp tục đến thăm ông má»™t khi đã biết chi phà cho những chuyến Ä‘i nà y là bố vợ tôi thanh toán, mà vợ chồng tôi thì không có khả năng bá» tiá»n túi ra cho mấy khoản đó. Hồi đó hai vợ chồng tôi vất vả lắm má»›i đắp đổi được qua ngà y. Thế là chúng tôi quên bẵng ông Honda, cÅ©ng như hầu hết đám thanh niên báºn rá»™n thưá»ng lãng quên hầu hết những ngưá»i già .
* * *
Äêm đó, nằm trên giưá»ng, tôi cứ miên man nghÄ© mãi vỠông Honda. Cả ông lẫn Kano Malta Ä‘á»u nói vá»›i tôi vá» nước. Ông Honda đã cảnh báo tôi cần phải tháºn trá»ng. Kano Malta thì đã trải qua những nghi thức khổ hạnh trên đảo Malta liên quan đến việc nghiên cứu cá»§a cô ta vá» nước. Có lẽ ấy chỉ là trùng hợp, nhưng cả hai Ä‘á»u có mối liên hệ sâu xa đến nước. Giá» thì chuyện đó bắt đầu khiến tôi lo âu. Thế rồi hình dung cảnh chiến trưá»ng Nomonhan: xe tăng Xô Viết và các ụ súng máy, dòng sông chảy sau lưng há». CÆ¡n khát không thể nà o chịu nổi. Trong bóng tối, tôi nghe tiếng chảy cá»§a dòng sông.
- Anh Toru, - Kumiko thầm thì gá»i tôi. – Anh còn thức không?
- Ờ.
- VỠcái cà vạt ấy mà . Em nhớ ra rồi. Em mang nó đến hiệu giặt từ hồi tháng Chạp cơ. Nó nhà u cả rồi, cần phải là . Chắc là em quên lấy.
- Tháng Chạp cÆ¡ à ? Thế là ná»a năm rồi còn gì hở Kumiko!
- Em biết. Anh cÅ©ng biết đó, thưá»ng thì em có thế đâu. Em chả bao giá» quên gì cả. Vá»›i lại, cái cà vạt ấy đẹp thế kia mà . – Nà ng đặt tay lên vai tôi. – Em mang nó đến hiệu giặt gần nhà ga ấy. Anh thá» nghÄ© xem há» có còn giữ không?
- Mai anh sẽ tới đó. Chắc là vẫn còn.
- Sao anh lại nghÄ© váºy? Sáu tháng rồi chứ có Ãt đâu. Hầu hết các hiệu giặt Ä‘á»u thanh lý tất cả những thứ không có ngưá»i nháºn trong vòng ba tháng. Há» có quyá»n là m thế. Luáºt là váºy mà . Sao anh lại nghÄ© nó vẫn còn ở đó?
- Kano Malta bảo anh sẽ tìm thấy nó. Nhưng không phải ở trong nhà .
Tôi cảm thấy nà ng nhìn tôi trong bóng tối.
- Váºy là anh tin cô ấy?
- Anh đang bắt đầu tin.
- Chả mấy chốc nữa anh và anh trai em sẽ có thể nhìn mặt nhau cho mà xem, - nà ng nói, giá»ng nhuốm vẻ hà i lòng.
- Chuyện gì cũng có thể, - tôi nói.
Sau khi Kumiko đã ngá»§, tôi vẫn miên man nghÄ© vá» chiến tráºn Nomonhan. LÃnh tráng Ä‘á»u Ä‘ang ngá»§. Bầu trá»i trên đầu chi chÃt những sao, cÆ¡ man nà o là dế kêu ra rả. Tôi nghe tiếng dòng sông. Äang lắng nghe tiếng chảy cá»§a dòng sông thì tôi ngá»§ thiếp Ä‘i.
_______________________________
5. Äạo quân Quan Äông: má»™t đơn vị cá»§a quân đội hoà ng gia Nháºt. Tên gá»i nà y đặt theo tên nÆ¡i đạo quân đồn trú là bán đảo Quan Äông. Äại bản doanh đặt tại Tân Kinh (Hsinching hay Xinjing, nay là thà nh phố Trưá»ng Xuân (Changchun), tỉnh Cát Lâm (Jilin), đông bắc Trung Quốc). Là má»™t trong các đơn vị lá»›n và có uy tÃn nhất cá»§a quân đội hoà ng gia Nháºt. Nhiá»u nhân váºt cao cấp cá»§a đạo quân nà y được cất nhắc lên những vị trà cao trong cả quân đội và chÃnh phá»§ dân sá»±, như Äại tướng Tojo Hideki sau trở thà nh Thá»§ tướng kiêm Bá»™ trưởng Quốc phòng cho tá»›i khi Nháºt bại tráºn năm 1945 – ND.
6. Má»™t ngôi là ng ở Mông Cổ (tên đầy đủ là Nomon-Han-Burd-Obo), trong tháºp niên 30-40 cá»§a thế ká»· 20 ngay gần ngôi là ng nà y là biên giá»›i giữa Mông Cổ vá»›i quốc gia bù nhìn Mãn Châu Quốc do Nháºt dá»±ng lên và giáºt dây. Mùa hè năm 1939, tại vùng nà y đã diá»…n ra cuá»™c xung đột vÅ© trang lá»›n giữa quân đội há»—n hợp Liên Xô – Mông Cổ vá»›i má»™t phần đạo quân Quan Äông cá»§a Nháºt đồn trú tại Mãn Châu. Sá»± kiện nà y được giá»›i sá» há»c gá»i là “sá»± biến Nomonhanâ€, riêng tại Liên Xô (cÅ©) và Nga, nó được gá»i là “cuá»™c chiến ở Khalkhin - Golâ€. Theo BTN.
7. Nguyên tác: kotatsu, thiết bị dùng để sưởi ấm trong nhà ngưá»i Nháºt, gồm má»™t chiếc bà n thấp, ở dưới bà n là lò sưởi, phÃa trên bà n phá»§ má»n (futon). Ngà y xưa lò sưởi đặt ở dưới sà n nhà , đốt bằng than. Ngà y nay bà n sưởi kotatsu có thiết bị sưởi ấm – dùng bóng đèn hoặc cắm Ä‘iện – ngay dưới mặt bà n – ND.
8. Tokonoma: hốc tưá»ng trong căn nhà truyá»n thống cá»§a ngưá»i Nháºt, nÆ¡i trưng bà y hoa, thư pháp hoặc các váºt phẩm trang trà khác – ND.
9. Biệt danh cá»§a loại bom đơn giản, cầm tay, sá» dụng chất nổ tá»± tạo - thưá»ng là xăng trá»™n thêm má»™t số chất khác. Äặt theo tên cá»§a Vyacheslav Mikhailovich Molotov, má»™t chiến sÄ© cách mạng Bônsevich, ngưá»i sáng chế ra loại vÅ© khà nà y và o năm 1906 – ND.
10. Kurosawa Akira (1910 -1998): đạo diá»…n Ä‘iện ảnh lừng danh Nháºt Bản, tác giả những bá»™ phim kinh Ä‘iển quen thuá»™c vá»›i nhiá»u ngưá»i Việt Nam như Rashomon, Bảy võ sÄ© đạo, Rao v.v .. – ND.
|

04-09-2008, 06:40 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
5
Nghiá»n kẹo chanh
*
Chim không bay, giếng không nước
Ä‚n sáng và rá»a bát xong, tôi đạp xe đến tiệm gặt nhần nhà ga. Chá»§ tiệm, má»™t ngưá»i đà n ông gầy gò xấp xỉ năm mươi tuổi, trán hằn sâu những nếp nhăn, Ä‘ang nghe băng hòa tấu Phiên chợ Ba Tư phát từ má»™t chiếc máy nghe nhạc đặt trên giá. Äó là má»™t chiếc JVC to đùng có thêm và i chiếc loa trầm, bên cạnh là má»™t đống băng cátxét. Dà n nhạc Ä‘ang chÆ¡i Chá»§ đỠTara, phần tráng lệ nhất cá»§a nhóm đà n dây. Chá»§ nhân Ä‘ang ở sâu trong tiệm, vừa huýt sáo theo Ä‘iệu nhạc vừa là sÆ¡ mi bằng má»™t chiếc bà n là hÆ¡i, động tác cá»§a ông ta vừa sắc gá»n vừa mạnh mẽ. Tôi đến gần quầy, vừa thông báo vừa xin lá»—i cho đúng phép rằng hồi cuối năm ngoái tôi có mang đến tiệm má»™t chiếc cà vạt nhưng quên lấy. Vá»›i cái thế giá»›i nhá» bé bình yên cá»§a ông ta lúc 9 giá» rưỡi sáng thế nà y, lá»i thông báo cá»§a tôi chẳng khác nà o sá»± xuất hiện má»™t sứ giả mang theo hung tin trong bi lịch Hy Lạp.
- Chắc không còn biên lai phải không? – ông ta nói bằng giá»ng là lạ, xa vắng. ông ta không nói vá»›i tôi mà hướng vá» phÃa tấm lịch trên tưá»ng bên cạnh quầy. Trên trang lịch tháng Sáu là dãy Alpes – thung lÅ©ng xanh, đà n bò gặm cá», má»™t đám mây trắng sắc cạnh Ä‘ang trôi qua đỉnh Mont Blanc, đỉnh Matterhorn hay đỉnh gì gì đó. Thế rồi ông ta nhìn tôi, vẻ mặt như muốn nói: “Äã quên bẵng cái cà vạt chết giẫm kia lâu đến thế thì sao không quên phứt luôn cho xong!’. Cái nhìn đó thẳng thừng và tháºt hùng hồn.
- Từ cuối năm ngoái kia à ? Gay đấy. Hơn sáu tháng rồi còn gì. Thôi được, tôi sẽ tìm xem, nhưng không chắc là có đâu.
Ông ta tắt bà n là , đặt lên giá là , rồi vừa huýt sáo theo giai Ä‘iệu Má»™t chốn hè vừa lục lá»i ở phòng trong.
Bá»™ phim Má»™t chốn hè tôi đã xem cùng bạn gái từ hồi trung há»c. Diá»…n viên chÃnh là Troy Donnahue và Sandra dee. Chúng tôi xem má»™t suất chiếu kép – ngoà i phim kia ra còn xem cả Äuổi theo bá»n trẻ cá»§a Connie Francis. Phim thì là ng nhà ng thôi, song lúc nà y đây, mưá»i ba năm sau, nghe lại bản nhạc trong bá»™ phim, tôi chỉ nhá»› lại những ká»· niệm ngá»t ngà o ngà y đó.
- Cà vạt xanh dương chấm hạt đỗ phải không? Tên là Okada.
- Äúng rồi, - tôi nói.
- Ông gặp may đấy.
Vá» nhà xong tôi gá»i ngay cho Kumiko. – Tìm ra cái cà vạt rồi, - tôi nói.
- Tháºt không thể tin được ! Anh cừ lắm, - nà ng nói.
Lá»i khen nghe khá máy móc, kiểu như à mẹ khen con trai Ä‘i há»c vá» khoe Ä‘iểm cao. Äiá»u đó là m tôi thấy không thoải mái. Lẽ ra tôi đợi đến giá» nghỉ trưa hẵng gá»i thì hÆ¡n.
- Em nhẹ cả ngưá»i. Nhưng em Ä‘ang nói chuyện dở vá»›i ngưá»i khác. Xin lá»—i nhé. Trưa anh gá»i lại được không ?
- Ừ, anh sẽ gá»i, - tôi nói.
Gác ống nghe xong, tôi cầm tá» báo ra ngoà i hiên. CÅ©ng như má»i khi, tôi nằm sắp, trải rá»™ng trước mặt các trang quảng cáo tuyển dụng, nhẩn nha Ä‘á»c từ đầu chà cuối, các cá»™t báo đầy những máºt mã và ký hiệu lạ lùng. Còn thứ nghá» nà o mà trên Ä‘á»i nà y không có! Má»—i nghá» Ä‘á»u được phân má»™t ô giữa những hà ng chữ Ä‘á»u tăm tắp cá»§a trang báo, cứ như trong bản đồ nghÄ©a địa.
CÅ©ng như má»—i sáng, tôi lại nghe con chim vặn dây cót Ä‘ang vặn dây cót đâu đó trên ngá»n cây. Tôi gấp báo, ngồi tá»±a lưng và o má»™t thanh cá»™t hà ng hiên, nhìn ra vưá»n. Chẳng mấy chốc con chim lại cất tiếng kêu ken két lần nữa, từ trên ngá»n thông nhà hà ng xóm. Tôi căng mắt nhìn qua những cà nh cây, nhưng chẳng thấy chim đâu, chỉ nghe thấy tiếng kêu. CÅ©ng như má»i khi. Váºy là thế gian đã được lên dây cót cho ngà y má»›i.
Ngay trước 10 giá», trá»i đổ mưa. Mưa không to. Những hạt mưa mịn đến ná»—i khó lòng biết chắc có mưa hay không, nhìn kỹ má»›i thấy mưa. thế giá»›i tồn tại dưới hai trạng thái; mưa và không mưa. Giữa hai trạng thái đó hẳn phải có đưá»ng phân giá»›i. tôi ngồi ngoà i hiên thêm má»™t lát mà nhìn chăm chăm và o đưá»ng phân giá»›i đó, cái đưá»ng lẽ ra phải có ở đây.
Tôi nên là m gì từ giỠđến trưa nhỉ? Äi bÆ¡i ở hồ bÆ¡i gần nhà hay ra ngõ tìm con mèo? Tá»±a và o cá»™t hà ng hiên, nhìn mưa rÆ¡i trong vưá»n, tôi cứ phân vân giữa hai đằng.
Hồ bơi.
Con mèo.
Con mèo thắng. Kano Malta đã nói con mèo không còn lai vãng quanh hà ng xóm nữa. Nhưng sáng hôm đó tôi cảm thấy má»™t ná»—i thôi thúc khó cắt nghÄ©a rằng mình phải tá»›i đó tìm con mèo. Lùng con mèo đã thà nh má»™t phần cuá»™c sống hà ng ngà y cá»§a tôi. HÆ¡n nữa Kumiko hẳn sẽ hà i lòng nếu biết tôi đã thá» tìm thêm lần nữa. Tôi khoác chiếc áo mưa nhẹ. Tôi quyết định không cầm ô. Tôi mang già y tennis rồi ra khá»i nhà , trong túi áo khoác là chìa khóa nhà vá»›i mấy cái kẹo chanh. Tôi băng qua khoảnh sân, nhưng khi tôi đặt má»™t bà n tay lên bức tưá»ng bê tông thì Ä‘iện thoại reo. Tôi đứng yên, căng tai nghe, nhưng không thể nháºn ra đó là điện thoại nhà mình hay nhà hà ng xóm. Ngay khi mình ra khá»i nhà thì Ä‘iện thoại nà o reo nghe cÅ©ng như nhau. Tôi phẩy tay chịu thua và trèo qua tưá»ng.
Tôi cảm thấy mặt cá» má»m mại qua lá»›p đế má»ng cá»§a đôi già y tennis. Ngõ tÄ©nh mich hÆ¡n má»i khi. Tôi đứng yên má»™t lát, nìn thở lắng nghe, nhưng chẳng có âm thanh nà o. Äiện thoại đã ngừng reo. Không nghe tiếng chim, cÅ©ng chẳng nghe tiếng động ngoà i phố. Bầu trá»i trên đầu tuyá»n má»™t mà u xám. Và o những ngà y như thế nà y, những đám mây dưá»ng như nuốt chá»ng má»i âm thanh từ mặt đất. Không chỉ âm thanh mà cả má»i váºt. Cảm giác chẳng hạn.
Thá»c hai tay và o túi áo mưa, tôi luồn và o ngõ hẹp. Chá»— nà o những chiếc sà o phÆ¡i quần áo nhô ra giữa lối Ä‘i thì tôi lách mình giữa các bức tưá»ng. Tôi băng qua ngay bên dưới mái hiên những căn nhà khác. Cứ thế tôi lặng lẽ lần theo cái lối Ä‘i tá»±a như con kênh bị bá» hoang. Äôi già y tennis cá»§a tôi bước trên mặt cá» không má»™t tiếng động. Âm thanh duy nhất tôi nghe thấy trong Ä‘oạn hà nh trình ngắn cá»§a mình là tiếng radio phát ra từ nhà ná». Äà i Ä‘ang phát má»™t chương trình kiểu như “gỡ rối tÆ¡ lòng†cho những ngưá»i gá»i Ä‘iện đến. Má»™t ông trung niên than phiá»n vá»›i ngưá»i dẫn chương trình vá» bà mẹ vợ cá»§a mình. Tôi nghe câu được câu chăng, đâu như bà ta đã sáu mươi tám tuổi nhưng vẫn máu mê Ä‘ua ngá»±a. Khi tôi đã Ä‘i qua căn nhà dó, tiếng radio nhá» dần đến khi không còn gì nữa, dưá»ng như cái Ä‘ang dần dần biến và o hư vô kia không chỉ là tiếng radio mà cả ông trung niên và bà mẹ vợ nghiá»n Ä‘ua ngá»±a cá»§a ông ta, cả hai phải Ä‘ang tồn tại ở đâu đó trên thế giá»›i nà y.
Cuối cùng tôi cÅ©ng đến chá»— căn nhà trống. Nó vẫn đứng nguyên đấy, lặng ngắt má»i khi. Trên ná»n trá»i xám trÄ©u nặng, căn nhà hai tầng vá»›i những cánh cá»a đóng im ỉm trồi lên Ä‘en thẫm. Nó trông như má»™t con tà u chở hà ng khổng lồ đâm và o đá trong má»™t đêm bão táp đã từ lâu lắm và bị thá»§y thá»§ Ä‘oà n bá» rÆ¡i cho đến mục rá»a dần. Nếu không có lá»›p cá» má»c cao hÆ¡n kể từ lúc tôi tá»i đây lần trước thì có thể tin rằng riêng tại nÆ¡i nà y thá»i gian đã ngừng lại. Nhá» mưa rÆ¡i liên tục nhiá»u ngà y qua, những nhánh cỠóng ánh mà u xanh thẫm, dáºy lên mùi hương hoang sÆ¡ rất đặc trưng cho những gì cắm rá»… sâu và o đất. Ngay giữa cái biển cá» nà y là bức tượng chim, trong chÃnh cái tư thế tôi đã thấy trước đây, dang rá»™ng cánh như sẵn sà ng nbay vút lên. DÄ© nhiên, đây là con chim không bao giá» có thể cất cánh. Tôi biết Ä‘iá»u đó, con chim cÅ©ng biết. Nó sẽ cònphải đứng đó đợi cho tá»›i ngà y bị lôi Ä‘i nÆ¡i khác hoặc Ä‘áºp ra thà nh từng mảnh. Không còn khả năng nà o khác để nó rá»i bỠđược khu vưá»n nà y. Váºt duy nhất chuyển động nÆ¡i đây là má»™t con bướm nhá» mà u trắng lượn trên cá», má»™t con bướm ra Ä‘á»i hÆ¡i muá»™n, mấy tuần sau khi mùa bướm đã qua. Nó tiến vá» phÃa trước má»™t cách ngáºp ngừng, như má»™t ngưá»i Ä‘ang tìm kiếm mà chẳng nhá»› mình tìm gì nữa. Sau năm phút săn tìm không hiệu quả, con bướm bay đâu mất.
Tôi mút má»™t cái kẹo chanh., tá»±a lưng và o hà ng rà o mắt cáo mà ngắm khu vưá»n. Chẳng có dấu hiệu gì cá»§a mèo. Chẳng có dấu hiệu cá»§a bất cứ cái gì. Chốn nà y như má»™t cái ao tù mà dòng chảy đã bị má»™t sức mạnh to lá»›n nà o đó hãm lại.
Tôi cảm thấy có ai đó sau lưng, liá»n ngoái lại. Nhưng nà o thấy ai. Chỉ có hà ng rà o bên kia ngõ, cái cổng nhá» trong hà ng rà o, nÆ¡i cô gái kia đã đứng. Nhưng lúc nà y cổng đóng, trong sân không má»™t bóng ngưá»i. Má»i váºt ẩm ướt và câm lặng. Chỉ dáºy mùi. Mùi cá». Mùi mưa. Mùi áo mưa tôi. Mùi cái kẹo chanh đã tan má»™t ná»a trong miệng. Tôi hÃt má»™t hÆ¡i dà i, thế là tất cả các mỳùi nháºp và o nhau là m má»™t. Tôi quay lại kiểm tra xung quanh mình lần nữa, nhưng chẳng có ai.. Lắng tai nghe, tôi bắt được tiếng đùng **c cá»§a cánh quạt trá»±c thăng ở xa xa. Ai kia Ä‘ang ngồi trên đó, bay trên những đám mây. Nhưng ngay cả âm thanh đó cÅ©ng lặng dần, tÄ©nh mịch lại bao trùm.
Rà o mắt cáo bao quanh ngôi nhà không ngưá»i ở có má»™t cánh cổng cÅ©ng mắt cáo. Tôi thỠđẩy. Nó mở ra dá»… dà ng đến mức hầu như khiến mình mất hứng, như thể nó giục tôi và o váºy. “Không sao đâu, cứ Ä‘i thẳng và oâ€, dưá»ng như nó bảo tôi thế. Tuy nhiên, không cần phải há»c luáºt tám năm trá»i tôi cÅ©ng biết rằng đưá»ng đột và o nhà ngưá»i khác, cho dù nhà không ngưá»i ở, là phạm pháp. Nếu má»™t ngưá»i hà ng xóm phát hiện thấy tôi trong căn nhà không ngưá»i ở và báo cảnh sát, há» sẽ xá»™c tá»›i tra há»i ngay. Tôi sẽ nói rằng tôi Ä‘i tìm mèo; nó Ä‘i đâu mất, tôi Ä‘ang tìm nó khắp các nhà hà ng xóm. Há» sẽ yêu cầu cho biết địa chỉ và nghá» nghiệp. Tôi sẽ phải bảo há» tôi Ä‘ang thất nghiệp.Há» sẽ chỉ cà ng nghi ngá» hÆ¡n. Gần đây cảnh sát Ä‘ang lo sốt vó vá» những tên khá»§ng bố cánh tả; há» Ä‘inh ninh rằng chúng nhan nhản khắp nÆ¡i ở Tokyo, chúng giấu hà ng kho súng và lá»±u đạn tá»± chế. Há» sẽ gá»i Ä‘iện đến văn phòng Kumiko để kiểm chứng những gì tôi nói. E rằng Kumiko sẽ rất buồn phiá»n.
Thế nhưng tôi vẫn và o. Và o rồi khép cổng lại sau lưng. Chuyện gì tới, cứ tới. Nếu chuyện gì đó muốn xảy ra, cứ để nó xảy ra.
Tôi băng qua vưá»n, nhìn kỹ xung quanh. Äôi già y tennis cá»§a tôi giẫm lên cá» vẫn êm ru như má»i khi. Có và i cây ăn trái thâm thấp mà tôi không biết tên, và má»™t bãi cá» khá rá»™ng. CỠđã má»c qua cao, trùm lấp má»i thứ. Những dây trưá»ng xu6n xấu xà bò kÃn lên hai trong số cây ăn quả như thể muốn siết cho chết ngạt. hà ng cây bụi dá»c bá» rà o đã biến thà nh mà u trắng ma quái do bị phá»§ má»™t lá»›p trứng côn trùng. Má»™t con ruồi nhá» ngoan cố kêu vù vù bên tai tôi hồi lâu.
Băng qua bức tượng đá, tôi Ä‘i đến chá»— má»™t chồng ghế nhá»±a trắng dưới mái hiên. Chiếc gjế trên cùng bụi đóng dà y, nhưng chiếc ngay bên dưới thì không đến ná»—i quá bẩn. Tôi lấy tay phá»§i bụi rồi ngồi lên. Cây dại má»c um tùm giữa nÆ¡i nà y vá»›i hà ng rà o khiến ngưá»i ta không thể nhìn thấy tôi từ ngoà i ngõ, hà ng hiên thì cho tôi trú mưa. Tôi ngồi, vừa huýt sáo vừa ngắm khu vưá»n Ä‘ang hứng cÆ¡n mưa lâm thâm. Thoạt tiên tôi không biết mình Ä‘ang huýt sáo bản gì, nhưng rồi tôi nháºn ra đó là giai Ä‘iệu vở Chim ác là ăn cắp cá»§a Rossini, chÃnh giai Ä‘iệu mà tôi Ä‘ang huýt sáo khi ngưá»i đà n bà kỳ lạ ná» gá»i Ä‘iện lúc tôi Ä‘ang nấu dở món spaghetti.
Ngồi trong vuá»n thế nà y, chung quanh không có má»™t ai, nhìn bãi cá» và con chim đá, huýt sáo (tồi) má»™t giai Ä‘iệu, tôi có cảm giác mình trở lại thá»i thÆ¡ ấu. Tôi Ä‘ang trốn ở má»™t nÆ¡i không ai nhìn thấy được. Äiá»u đó khiến tôi yên lòng. Tôi thấy như mình vừa ném má»™t hòn đá- nhá» thôi cÅ©ng được – và o cái Ä‘Ãch nà o đó. Con chim đá hẳn là má»™t cái Ä‘Ãch tốt. Hòn đá sẽ Ä‘áºp và o con chim vừa đủ mạnh để nghe má»™t tiếng “cạch†nhá». Hồi nhá» tôi rất hay chÆ¡i má»™t mình như váºy. Tôi dá»±ng má»™t cái há»™p rá»—ng, lùi lại, ném đá và o cho đến khi há»™p đầy. Tôi có thế chÆ¡i như váºy hà ng giá». Tuy nhiên, lúc nà y dưới chân tôi chẳng có hòn đá nà o. Thì thôi váºy. Trên Ä‘á»i nà y có chốn nà o để mình cần gì là có nấy đâu.
Tôi co chân lại, gáºp đầu gối, kê cằm lên bà n tay. Rồi tôi nhắm mắt. Vẫn tuyệt không tiếng động. Bóng tối đằng sau đôi mà mắt khép lại cá»§a tôi giống như má»™t bầu trá»i đầy mây., chỉ có Ä‘iá»u mà u xám sẫm hÆ¡n. Cứmá»—i năm phút ai đó lại đến tô lên mà u xám đó má»™t mà u xám có sắc độ khác Ä‘i má»™t chút, pha chút và ng, xanh lục hoặc Ä‘á». Tôi ngạc nhiên thấy mà u xám lại có nhiá»u sắc độ đến váºy. Chỉ cần ngồi yên nhắm mắt khoảng mưá»i phút thôi là sẽ mở ra vô và n sắc độ mà u xám ấy.
Trong khi lần giở cuốn sách gồm các mẫu mà u xám ấy, tôi lại bắt đầu huýt sáo, trong đầu không nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u gì.
- Nà y, - ai đó nói.
Tôi mở bừng mắt. Tá»±a ngưá»i lên má»™t tay, tôi nhổm dáºy cố nhìn thấy cánh cổng qua ngá»n các bụi cây. Cổng mở. Mở toang. Ai đó đã theo tôi và o vưá»n. Tim tôi Ä‘áºp thình thịch.
- Nà y, - ai đó lại lên tiếng. Giá»ng nữ. Ngưá»i đó bước ra từ sau bức tượng và bước vá» phÃa tôi. Äó à cô bé đã tắm nắng trong sân phÃa bên kia ngõ. Cô bé vẫn mặc áo phông hiệu Adidas mà u xanh nhạt và quần soóc. Và cô ta vẫn Ä‘i hÆ¡i kháºp khiá»…ng. Äiá»u duy nhất khác lần trước là cô ta đã gở kÃnh râm.
- Anh là m gì ở đây? – cô ta há»i.
- Äi tìm con mèo, - tôi đáp.
- Tháºt không đấy? Em có thấy thế đâu. Anh chỉ ngồi đây mà huýt sáo, mắt thì nhắm tịt lại. Ai lại Ä‘i tìm con mèo kiểu ấy?
Tôi cảm thấy mình đỠmặt.
- Với em thì thế nà o cũng được, - cô nói tiếp, - nhưng nhỡ ra ai đó không biết anh mà nhìn thấy anh, hỠsẽ nghĩ anh là một tên đồi bại. Anh không phải là kẻ đồi bại chứ?
- Chắc là không, - tôi đáp.
Cô bé lại gần, săm soi rất kỹ chồng ghế nhá»±a rồi chá»n má»™t chiếc không quá bẩn, lại nghiên cứu cẩn tháºn thêm hồi nữa rồi má»›i đặt nó xuống cá» mồi ngồi lên.
- Mà anh huýt sáo thì tháºt kinh quá, - cô nói. – Em không biết là bản gì, nhưng chả có giai Ä‘iệu gì sất. Anh không phải là gay ấy chứ ?
- Chắc là không. Sao em há»i váºy ?
- Có ngưá»i bảo em dân gay huýt sáo rất tồi. Có đúng không ?
- Ai biết được ?
- Nhưng dù anh có là gay hay kẻ đồi bại thì vá»›i em cÅ©ng thế thôi. Mà nà y, tên anh là gì ? Em chả biết gá»i anh thế nà o cả.
- Okada Toru.
Cô bé nhẩm lại cái tên tôi mấy lần.
- Tên cũng là ng nhà ng thôi phải không ?
- Nói thế nà o nhỉ ? Lúc nà o anh cÅ©ng nghÄ© tên mình nghe như tên cá»§a ông Bá»™ trưởng Ngoại giao thá»i trước chiến tranh : okada. Äúng không ?
- Chuyện đó có nói em cÅ©ng chẳng hiá»u gì đâu. Sá» là môn em chúa ghét; em há»c môn ấy kém nhất mà . Nhưng thôi. Mà nà y, anh có biệt danh nà o không ? cái tên nà o dá»… hÆ¡n là Okada Toru ấy ?
Tôi không nhá»› nổi mình đã bao giá» có biệt danh hay chưa. Cả Ä‘á»i chưa má»™t lần nà o. Sao thế nhỉ ?
- Anh chả có biệt danh nà o cả, - tôi đáp.
- Không hỠcơ á ? « Gấu » chẳnghạn ? hay « Ếch » ?
- Không.
- Thôi thì nghÄ© ra cái tên nà o đó váºy ?
- Chim vặn dây cót, - tôi nói.
- Chim vặn dây cót ? – cô bé há hốc mồm nhìn tôi. – Nó là giống gì váºy ?
- - Con chim vặn dây cót ấy mà , - tôi nói. – Sáng nà o nó cÅ©ng vặn dây cót trên ngá»n cây. Nó vặn dây cót mùa xuân thá»i gian. Két...két...
Cô bé vẫn nhìn tôi trân trân.
Tôi thở dà i.
- Chợt nảy ra trong đầu anh thế thôi, - tôi nói. - Chẳng nghÄ© được gì hÆ¡n. Con chim ấy ngà y nà o cÅ©ng bay qua nhà anh rồi Ä‘áºu lên ngá»n cây nhà hà ng xóm mà kêu Kétkéééét. Nhưng chẳng ai nhìn thấy nó cả.
- Thôi cÅ©ng được. Em sẽ gá»i anh là Chim vặn dây cót. Gá»i cÅ©ng lÃu lưỡi chứ chẳng không, nhưng so vá»›i Okada Toru thì vẫn tốt chán.
- Cám ơn em.
Cô kéo chân lên ghế, tựa cằm lên hai đầu gối.
- Còn em tên gì ? – tôi há»i.
- Kasahara May. May... như là tháng Năm trong tiếng Anh ấy mà .
- Em sinh và o tháng Năm à ?
- Còn phải há»i! Có ai sinh và o tháng Sáu mà tên là tháng năm, thiên hạ há» cưá»i cho.
- Em nói có lý. Chắc em vẫn chưa Ä‘i há»c?
- Em ngắm anh từ lâu lắm rồi, - cô đáp, lá» Ä‘i câu há»i cá»§a tôi. - Từ phòng em. Em dùng ống nhòm. Em thấy anh Ä‘i qua cổng. Em luôn có má»™t cái ống nhòm trong tầm tay, để quan sát những gì xảy ra trong ngõ. Chắc là anh không biết: ở đây ó đủ loại ngưá»i lai vãng. Mà không chỉ ngưá»i. Cả thú váºt nữa. nãy giỠở đây má»™t mình anh là m cái gì váºy?
- Có gì đâu? Thư giãn một chút. Ngẫm ngợi vỠquá khứ. Huýt sáo.
Kasahara cắn móng tay.
- Anh lạ lắm, - cô nói.
- Anh chả có gì lạ cả. Ai ngưá»i ta cÅ©ng là m váºy.
- Có thể, nhưng chẳng ai lại Ä‘i sang nhà hà ng xóm để là m việc ấy ngoà i anh ra. Nếu muốn thư giãn, nhá»› vá» quá khứ và huýt sáo thì ngồi ở vưá»n nhà mình cÅ©ng được mà .
Cô ta hoà n toà n có lý.
- Nà y, thế Wataya Noburu vẫn chứ vỠnhà à ?
Tôi lắc đầu.
- Chắc là sau hôm trước em cũng không thấy nó lần nà o phải không ?
- Không, em cÅ©ng Ä‘ang tìm nó đây. Mèo nâu, vằn như lông cá»p, chóp Ä‘uôi hợi quặp, đúng không ?
Cô ta rút trong túi quần ra má»™t gói Há»p rồi châm má»™t Ä‘iếu. RÃt và i hÆ¡i xong, cô nhìn thẳng và o tôi mà nói :
- Dạo gần đây anh có rụng tóc một chút phải không ?
Tay tôi bất giác đưa lên vuốt phÃa sau đầu.
- Không phải ở đó, đồ ngốc. Tóc đằng trước kia mà . Anh có nháºn thấy là nó má»c cao hÆ¡n bình thưá»ng má»™t Ãt không ?
- Anh chả thấy gì cả.
- Em thì có. Anh sẽ bị hói ở chỗ đó đấy. Tóc trên trán anh ngà y cà ng lùi lên cao hơn, như thế nà y nà y. – Cô túm một nắm tóc của trán mình mà kéo ngược ra sau rồi chìa cái trán trần trụi ra trước mặt tôi. – Anh phải để ý đấy.
Tôi sá» và o tóc trước trán mình. Có lẽ cô ta nói đúng. Có thể tóc đã lùi lên phÃa trên má»™t chút. Hay tôi chỉ tưởng tượng ra thế ? Lại thêm chuyện để lo đây.
- à em là sao ? Äể ý nghÄ©a là thế nà o ?
- Tháºt ra có để ý cÅ©ng không là m gì được. Chẳng có cách nà o ngăn được chứng hói. Những ai mà số trá»i đã bắt phải hói thì đến lúc là hói thôi. Chẳng cách nà o ngăn được. Ngưá»i ta nói có thể ngừa được chứng hói bằng cách dưỡng tóc nà y ná», nhưng toà n vá»› vẩn thôi. Anh Ä‘i mà xem mấy gã cầu bÆ¡ cầu bất ngù ngoà i ra Shinjuku ấy : thằng nà o thằng nấy tóc thôi là tóc, có đứa nà o hói đâu. Anh tưởng là ngà y nà o chúng cÅ©ng gá»™i đầu bằng Clinique hay Vidal Sassoon hoặc xức tóc bằng Lotion X chắc ? Äó là bá»n sản xuất mỹ phẩm nói để moi tiá»n anh thôi.
Lá»i cá»§a cô gây cho tôi ấn tượng mạnh.
- Chắc em nói đúng. Nhưng sao em biết nhiá»u vá» chuyện hói thế ?
- Lâu nay em vẫn là m bán thá»i gian cho má»™t công ty tóc giả mà . Anh biết đó, em không Ä‘i há»c nên có ối thá»i gian rảnh. Em Ä‘i Ä‘iá»u tra, lấy ý kiến khách hà ng, những việc kiểu như thế. Thà nh thá» em biết hết vá» quý ông hói. Em nạp đầy ắp thông tin rồi còn gì.
- Chà !
- Nhưng anh biết không, - cô vừa nóu vừa buông mẩu đầu thuốc xuống đất rồi dà chân lên, - ở công ty em là m việc ấy, ngưá»i ta cấm mình gá»i bất cứ ai là «hói». phải gá»i là «ngưá»i Ä‘ang có chứng thưa tóc». «Hói» là má»™t từ có tÃnh phân biệt đối xá». Có lần em đùa, đỠnghị gá»i là «quý ông có cái đầu Ä‘ang bị hoang hóa», ấy thế mà há» nổi tráºn lôi đình, trá»i ạ! «Chả có gì đáng đùa ở đây, cô bé ạ», há» nói. Chao, sao mà há» nghiêêêm trá»á»á»ng thế. Anh có thấy không ? Thế giá»›i nà y ai ngưá»i ta cÅ©ng nghiêm trá»ng đến chết Ä‘i được.
Tôi móc kẹo chanh ra khá»i túi, ném má»™t viên và o mồm, đưa má»™t viên khác cho Kasahara May. Cô lắc đầu và lại rút ra má»™t Ä‘iếu thuốc.
- Nghe nà y Chim vặn dây cót, - cô nói. – Anh đang thất nghiệp. Chưa tìm được việc nà o à ?
- Vẫn chưa.
- Anh thực sự muốn có việc là m đà ng hoà ng chứ ?
- Có chứ, - lá»i nói thốt khá»i mồm, tôi lại tá»± há»i có tháºt là váºy không. - Thá»±c ra anh không biết. Chắc anh cần thêm thá»i gian. Thá»i gian đỠsuy nghÄ©. ChÃnh anh cÅ©ng không biết mình cần gì. Äiá»u đó khó giải thÃch.
Kasahara May vừa nhăn móng tay vừa nhìn tôi một hồi.
- Nà y Chim vặn dây cót, em bảo. Hôm nà o đấy anh Ä‘i là m vá»›i em Ä‘i. Ở công ty tóc giả ấy. Lương há» trả không cao, nhưng công việc nhà n hạ, vá»›i lại giá» giấc là m việc do tá»± mình thu xếp. Anh bảo thế nà o ? Äừng cả nghÄ© là m gì, cứ thá» xem. Gá»i là thay đổi không khÃ. Biết đâu nó lại chẳng giúp anh suy xét được sáng suốt vá» má»i chuyện khác.
Cô ta có lý.
- Em có lý, - tôi nói.
- Hay lắm ! – cô nói. - lần sau em đi, em sẽ đón anh đi cùng. Nhà anh ở đâu ?
- Chà , khó nhỉ. Mà cÅ©ng chẳng khó. Em chỉ cần Ä‘i dá»c theo ngõ, rẽ mấy lần, cho đến khi thấy ở bên trái có má»™t cái nhà mà trong sân sau có má»™t chiếc Honda Civic mà u Ä‘á». Trên thanh hãm xung cá»§a xe có miếng băng dÃnh ghi hà ng chữ «Hòa bình cho má»i ngưá»i trên trái đất». Nhà anh ở ngay kế bên, nhưng không có cổng mở ra ngõ. Chỉ có má»™t bức tưá»ng bê tông, em sẽ phải trèo qua. tưá»ng cÅ©ng thấp, cỡ ngang cằm anh thôi.
- Äừng lo, tưá»ng cỡ ấy thì em trèo qua được.
- Chân em còn đau không ?
Cô phà ra một bụm khói thuốc, lẫn theo một tiếng thở dà i.
- Anh đừng lo. Chả sao cả. Em Ä‘i cà nhắc má»—i khi có mặt bố mẹ vì em không muốn Ä‘i há»c. Em giả vỠấy mà . Nhưng riết thà nh quen. Em Ä‘i cà nhắc ngay cả khi xung quanh chả có ai, chỉ má»™t mình trong phòng. Em là kẻ cầu toà n mà . Ngưá»i ta có câu gì ấy nhỉ, «Lừa mình trước rổi hẵng lừa ngưá»i». Nà y Chim vặn dây cót, anh có gan không ?
- Không nhiá»u lắm.
- Chẳng bao giỠcó gan cả à ?
- Không, anh chưa bao giỠlà kẻ có gan cả. Mà cũng chẳng muốn mình khác đi.
- Thế còn tò mò ?
- To mò là chuyện khác. Anh thì có hơi tò mò đấy.
- Anh không nghĩ rằng có gan và tò mò có cái giống nhau à ? Có gan thì cũng tò mò, tò mò thì cũng có gan. Không đúng sao?
- Hừm, cÅ©ng có thể là giống nhau. Chắc em có lý. Có thể đôi khi tò mò và có gan lại nháºp và o nhau là m má»™t.
- Chẳng hạn như khi anh lén và o sân nhà ngưá»i khác ấy.
- Ừ, kiểu như thế, - tôi vừa nói vừa đảo viên kẹo chanh trên lưỡi. – Khi lẻn và o sân nhà ngưá»i khác, dưá»ng như mình vừa có sá»± tò mò vừa có cái gan. Äôi khi cái tò mò đẩy cái gan ra khá»i chá»— nấp, tháºm chà còn thúc sau lưng buá»™c cái gan phải chạy. Nhưng cái tò mò thưá»ng chóng qua, cái gan thì còn lại lâu. Cái tò mò cÅ©ng giống như ngưá»i bạn vui tÃnh nhưng ta không tin tưởng hoà n toà n được. Nó là m ta thức tỉnh, hưng phấn, rồi lại bá» ta Ä‘i, mặc ta hà nh động má»™t mình, khi đó ta phải váºn hết cái gan có ở trong ta.
Cô ta ngẫm nghÄ© vá» Ä‘iá»u đó má»™t lúc.
- CÅ©ng có thể. Äó là má»™t cách nhìn, - cô nói. – nà y Chim vặn dây cót, anh có muốn thấy cái giếng không?
- Giếng á? – tôi há»i. - Giếng nà o nhỉ?
- Ở đây có má»™t cái giếng cạn. Em thÃch nó. Ở mức độ nà o đó. Anh muốn xem không?
Chúng tôi băng qua sân, Ä‘i vá» phÃa bên kia căn nhà . Äó lá má»™t cái giếng tròn, đưá»ng kÃnh khoảng má»™t mét rưỡi, Ä‘áºy vừa khÃt bằng má»™t cái nắp tròn bằng gá»— dà y. Có hai tảng bê tông dằn lên nắp giếng giữ cho nó không xê dịch. Thà nh giếng cao chừng má»™t mét, bên cạnh là má»™t cây già đơn độc, như gã lÃnh canh. Äó là má»™t loại cây ăn trái, nhưng tôi không biết tên.
CÅ©ng như hầuhết những gì gắn liá»n vá»›i căn nhà nà y, cái giếng trông như đã bị bá» hoang từ lâu lắm. Nó toát lên má»™t cái gì đó có thể gá»i là “sá»± vô cảm tuyệt đốiâ€. Có cảm giác như chỉ cần ta rá»i mắt khá»i khung cảnh nà y, láºp tức những váºt vô tri sẽ cà ng vô tri hÆ¡n nữa.
Xem xét kỹ, tôi nháºn ra rằng tháºt ra cái giếng nà y xưa hÆ¡n nhiá»u so vá»›i cácváºt xung quanh. Hẳn nó đã được đà o từ lâu trước khi ngưá»i ta xây căn nhà nà y. Ngay cả cái nắp gá»— trông cÅ©ng rất cÅ© xưa. Thà nh giếng được phá»§ má»™t lá»›p bê tông dà y, chắc hẳn là để gia cố cho má»™t công trình xây trước đó đã lâu. Cái cây bên cạnh giếng dưá»ng như muốn khoe rằng nó đã cómặt ở đó từ xa xưa hÆ¡n nhiá»u so vá»›i bất cứ cái cây nà o khác ở nÆ¡i nà y.
Tôi đặt má»™t trong hai tảng bê tông xuống đất rồi nhấc má»™t trong hai ná»a nắp giếng hình bán nguyệt ra. Tì tay lên thà nh giếng, tôi khom ngưá»i nhìn xuống, nhưng chẳng thấy gì dưới đáy. Có thể thấy giếng khá sâu, ná»a dưới giếng chìm trong bóng tối. Tôi thá» ngá»i – nghe thoang thoảng mùi rêu.
- Không có tà nước nà o đâu, - Kasahara May nói.
Giếng không nước. Chim không bay. Ngõ không lối ra. Và …
May nhặt má»™t mẩu gạch trên mặt đất rồi ném xuống giếng. Má»™t hồi sau nghe có tiếng động nhá», khô khan. Không gì hÆ¡n. Âm thanh **c, khô không khốc, dưá»ng như có thá»… bóp vụn trong bà n tay. Tôi thẳng ngưá»i lên nhìn Kasahara May.
- Tại sao giếng không có nước nhỉ? Nó tự cạn đi à ? Hay ai đó đã lấp lại ?
Cô ta nhún vai.
- Nếu lấp lại thì phải lấp cho đến táºn miệng chứ. Ai lại để nguyên má»™t cái hố sâu hoắm thế kia. Nguy hiểm lắm, nhỡ ai ngã và o thì chỉ có chết. Äúng không ?
- Chắc em nói đúng. Có cái gì đó đã là m giếng bị cạn đi.
Bá»—ng tôi nhá»› lại lá»i ông Honda đã từ lâu lắm. « Nếu đã phải Ä‘i lên thì hãy tìm nhá»n tháp cao nhất mà trèo lên tá»›i đỉnh. Nếu đã phải Ä‘i xuống thì hãy tìm cái giếng sâu nhất mà tụt xuống táºn đáy ». Hóa ra tôi đã tìm thấy giếng đây rồi.
Tôi lại cúi mình trên thà nh giếng nhìn xuống bóng tối bên dưới., chỠđợi má»™t cái gì không rõ. Tôi nghÄ© : váºy là ở má»™t nÆ¡i như thế nà y, lại có má»™t bóng tối sâu hun hút thế kia. Tôi húng hắng ho rồi nuốt. Tôi có cảm giác tiếng ho vá»ng lại từ bóng tối kia nghe như cá»§a ngưá»i nà o khác chứ không phải tôi. Nước bá»t cá»§a tôi vẫn đượm mùi kẹo chanh.
* * *
Tôi Ä‘áºy nắp giếng lại rồi đặt tảng bê tông đè lên. Rồi tôi nhìn đồng hồ. gần 11 giá» rưỡi. Äã đến lúc vá» gá»i cho Kumiko trong giá» nghỉ ăn trưa.
- Anh phải vỠnhà đây, - tôi nói.
Kasahara khẽ cau mà y.
- Thế thì đi ngay đi, Chim vặn dây cót. Bay vỠnhà đi, - cô nói.
Lúc tôi băng qua sân, con chim đá vẫn Ä‘ang nhìn trá»i bằng cẵp mắt khô queo. bầu trá»i vẫn phá»§ má»™t lá»›p mây dà y xám xịt, không có khe hở nà o cho ánh nắng lá»t qua, nhưng Ãt nhất mưa đã tạnh. Kasahara ngắt má»™t búi cá» ném lên trá»i. Vì không có gió cuốn Ä‘i nên những nhánh cá» lại rÆ¡i lả tả dưới chân cô.
- Từ giá» cho đến khi mặt trá»i lặn còn bao nhiêu là thì giá» nữa nhỉ, - cô nói mà không nhìn tôi.
- Ừ, còn nhiá»u, - tôi nói.
|
 |
|
| |