Thành tiên
Tác giả: Tiền Tiền
Nguồn : 4vn
Chương 15: Hồi ức (2)
Khi Tô Viên Viên tỉnh lại thì nàng đang nằm trong một căn phòng nhỏ ấm áp, ngay lập tức nàng liền đưa tay lên sờ đầu nơi vết thương của mình thì không còn cảm nhận chút đau đớn nào nữa, chỉ là thỏi bạc nàng giữ trên tay đã không còn khiến nàng không khỏi thất thần. Đột nhiên cửa phòng bật mở, một thiếu nữ liền đi vào:
“Muội muội, ngươi đã tỉnh rồi sao? Thiếu gia, nàng đã tỉnh lại rồi!”
Theo tiếng gọi của vị thiếu nữ kia thì vị thiếu niên đã cứu nàng lúc nãy cũng bước vào phòng, khuôn mặt của hắn tuy còn chưa hết vẻ non nớt nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ lạnh lùng.
“Cảm…cảm ơn...ca ca”
Tô Viên Viên lý nhí cảm ơn hắn, quả thực nàng cũng không biết gọi hắn như thế nào cho phải, nghe Tô Viên Viên gọi mình là ca ca, thiếu niên kia khẽ ngẩn người sau đó nhìn nàng:
“Cứ gọi ta là Vũ thiếu gia, chuyện lúc nãy ta đã thấy rồi, tiền này là của ngươi phải không?”
Vừa nói hắn liền vừa lấy thỏi bạc nàng giữ trong tay đưa lên trước mặt nàng.
“Là…là của ta nhặt được!”
Tô Viên Viên cũng không có đưa tay ra nhận lại mà khẽ rụt rè nhắc lại việc nàng nhặt được nó, nghe vậy thiếu niên liền cười mỉm hỏi lại:
“Ngươi chắc chắn là ngươi nhặt được chứ không phải ngươi lấy chứ!”
Vừa nghe tới chữ lấy Tô Viên Viên đã cố bật người dậy, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào vị thiếu niên:
“Vũ thiếu gia, ta không ăn cắp của ai cả, đây là ta nhặt được, dù ngươi có đánh chết ta thì ta vẫn chỉ nói sự thật mà thôi!”
Nhìn vào đôi mắt đầy sự cứng cỏi của nàng, thiếu niên kia chợt cười dài:
“Tốt, tiểu muội muội ta tin ngươi, nhận lấy nó đi!”
Vừa nói hắn liền cầm tay nàng rồi ấn thỏi bạc vào lòng bàn tay của nàng, mà Tô Viên Viên khẽ đỏ mặt lắp bắp nói:
“Ta…ta họ Tô, là Tô Viên Viên, Vũ Thiếu gia...ta..có thể gọi ngài là Vũ ca ca chứ?”
“Được, ta cũng sẽ gọi ngươi là Viên Viên muội, được rồi nhà ngươi ở đâu ta đưa ngươi về.”
Nghe thiếu niên nói vậy, vị thị nữ liền giật mình mà mồ hôi khẽ chảy ra sau lưng nàng, nhìn đi nhìn lại thì tiểu cô nương này cũng thuộc tầng lớp dân nghèo, thiếu gia nhà mình chịu đi tới nơi đó sao? Hơn nữa, với thân phận của hắn nếu xuất hiện tại đó thì thị vệ cùng thị nữ đi cùng khi trở về chắc chắn sẽ bị trách phạt. Chỉ thấy Tô Viên Viên vội từ chối:
“Không cần đâu Vũ ca ca, ta tự về nhà được, hơn nữa ta còn cảm tạ ngươi đã chữa cho ta!”
Mặc dù không cần nói nàng cũng biết các vết thương trên người mình biến mất là do vị Vũ ca ca này giúp đỡ, chỉ là có tưởng tượng thì nàng cũng chưa từng nghĩ tới hắn dùng một viên “Bổ linh đan” giúp đỡ nàng, mặc dù chỉ là phàm đan tam phẩm nhưng ngay cả tu luyện giả luyện khí kỳ khi bị thương cũng ít khi dám lấy ra sử dụng nữa là dùng cho một tiểu cô nương bình thường như nàng.
Nhắc tới nhà thì Tô Viên Viên lúc này mới nhớ ra mẹ của nàng đang ốm nặng ở nhà, nghĩ tới đây nàng vội vàng hấp tấp bước xuống giường để trở về, chỉ có điều khi vừa rồi giường nàng liền phát hiện đồ trên người mình đã không còn là chiếc áo choàng thư sinh đầy miếng vá mà là một chiếc áo khoác dạ ấm áp.
“Vũ ca ca, áo của ta…áo của ta đâu?”
Nàng liền hốt hoảng hỏi lại vị ca ca vừa mới nhận của mình, mặc dù áo khoác trước đây của nàng chỉ giống như một miếng vải rách nhưng đó là chiếc áo cha nàng để lại cho nên nàng nhất định không thể làm mất được.
“Áo của ngươi, à, nó ở trên ghế kia kìa, lúc nãy thị nữ của ca ca thay đồ cho ngươi thì ngươi cứ mê man giữ chặt lấy cái áo đó, ngay cả thỏi bạc cũng không cần nên ca ca nghĩ áo đó là vật quan trọng với ngươi!”
“Đa tạ ca ca., ngươi đúng là người tốt”
Vừa nói nàng vừa tiến tới bên bàn nước cầm lấy chiếc áo cũ của mình sau đó liền đưa tay định cởi chiếc áo mới ra, thấy vậy vị thiếu niên liền ngăn nàng lại:
“Ngươi định làm gì vậy, áo đã tặng cho ngươi mặc thì không cần trả lại nữa, coi như quà gặp mặt của ca ca đi, ngươi mà trả lại coi như không nhận ta làm ca ca rồi!”
Động tác của Tô Viên Viên khẽ dừng lại, nàng liền ngẩng đầu nhìn thiếu niên, đôi mắt của nàng lúc này không còn sự bất khuất kiên cường mà đã ngập tràn nước mắt, từ khi nàng hiểu chuyện thì chỉ có mẹ con nàng nương tựa nhau, cũng chẳng mấy ai đối xử tốt với nàng như thế, nàng chỉ biết thiếu niên kia không chỉ cứu mạng nàng mà hắn còn rất tốt, rất tin tưởng nàng, mà trái tim non nớt của nàng chợt in đậm hình bóng hắn từ lúc đó.
“Ca ca…ta…ta..phải trở về, mẹ của ta đang đợi, tạ ơn ngươi, ta sẽ không quên ngày hôm nay đâu, không bao giờ…”
“Mẹ của ngươi? Nàng ở đâu mà lại để ngươi đi ra ngoài khiến bị người khác đánh đập như thế?”
Thiếu niên liền hiếu kỳ hỏi lại, dù sao hôm nay tâm tình của hắn rất tốt, lúc trước cứu nàng vì thấy nàng rất quật cường khiến hắn thích thú, sau đó biết nàng là con gái càng khiến hắn khâm phục hơn. Mặc dù, hai người ở hai thế giới khác nhau nhưng ở vào tuổi của hắn thì sự ngây thơ thuần phác vẫn còn cho nên hắn cũng không ngần ngại mà nhận làm ca ca của nàng.
“Mẹ của muội! Nàng đang bị bệnh…oa..oa…thầy thuốc nói phải có “Hồi linh đan” mới có thể chữa khỏi cho mẹ, nhưng nhà ta không có tiền với lại ta cũng không biết phải tìm “Hồi linh đan” ở đâu, hôm nay muội khát quá nên mới vốc tuyết để uống không ngờ lại nhặt được thỏi bạc dưới tuyết, chỉ là tên xấu xa kia nhìn thấy,hức… hắn đòi muội phải đưa cho hắn…nhưng nếu không có bạc thì không thể mua thuốc cho mẹ nên muội có chết cũng không thể đưa hắn…”
Vừa nói Tô Viên Viên vừa khóc lớn, nàng khóc như chưa bao giờ được khóc, nàng khóc như để giải tỏa hết mọi uất ức nàng phải chịu bởi vì nàng đã tìm được người tin tưởng nàng. Nghe chuyện của nàng vị thị nữ sau lưng thiếu niên khẽ quay mặt đi, đôi mắt rơm rớm và vị thiếu niên thì khẽ ôm nàng vào lòng để an ủi, quả thật khuôn mặt của nàng mặc dù không tính là thanh tú, trên khuôn mặt gầy và làn da đen đen thì chỉ có đôi mắt long lanh là thu hút người khác.
Trên thế gian này thứ luôn khiến nam nhân mềm lòng thì đó chính là nước mắt của một người con gái yếu đuối, dù nam nhân đó có là thiếu niên là phụ lão cũng không thể kìm lòng mà ôm chặt lấy người con gái yếu đuối đang rưng rưng lệ trước mặt được.
“Hồi linh đan ca ca có, muội muội ngoan cũng đừng khóc nữa để ca ca đưa cho ngươi!”
So với “Bổ linh đan” thì “Hồi linh đan” còn thấp hơn một phẩm, là nhị phẩm phàm đan, thế nhưng với người dân lao động nghèo thì nó là thuốc tiên mà có bán cả gia sản cùng thân thể đi cũng không thể mua nổi, mặc dù không biết điều đó nhưng
Tô Viên Viên cũng biết vị ca ca này của nàng đã giúp nàng rất nhiều, cho nên nàng cũng không thể nhận thêm được nữa.
“Không! Muội muội không thể nhận thêm được nữa, mẹ vẫn dặn muội phải biết trân trọng sự giúp đỡ của người khác, muội cũng không có gì để trả lại ca ca nên muội không thể nhận thêm nữa.”
“Chẳng phải còn thỏi bạc sao, vậy đi, đưa cho ca ca thỏi bạc, ca ca sẽ đổi lại cho một viên Hoàn linh đan.”
Thiếu niên liền đưa ra đề nghị, sau đó giống như làm ảo thuật hắn khẽ vươn tay lên xoa xoa chiếc nhẫn bên tay trái, một chiếc bình nhỏ liền xuất hiện trên tay hắn, khẽ mở nắp bình đổ ra một viên thuốc màu trắng ngà thiếu niên liền đưa nó cho Tô
Viên Viên. Ngay khi nàng còn đang do dự, hắn liền lấy lại thỏi bạc trong tay nàng sau đó giơ giơ lên rồi nói:
“Vậy là đủ rồi nhé, muội muội mau trở về nhà cho mẹ uống thuốc đi.”
Mặc dù trong đầu còn nhiều thắc mắc nhưng Tô Viên Viên cũng biết lúc này trở về cho mẹ uống thuốc là điều quan trọng nhất, mà ngay khi nàng còn chưa kịp đưa ra quyết định thì một vị thị nữ bước vão khẽ nói nhỏ vào tai thiếu niên một vài điều.
“Xem ra ta phải trở về rồi, muội muội nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại”
Nói xong thì hắn cũng bước ra khỏi phòng, sau đó cùng hai vị thị nữ và một tên thị vệ trở về còn một tên thị vệ thì đưa nàng trở về nhà. Sau này nàng gặp được sư phụ của mình, cuộc đời của nàng cũng thay đổi mà lúc đó nàng cũng biết được “Hồi linh đan” cùng với “Bổ linh đan” đắt như thế nào, nàng cũng biết người cứu nàng là ai chính vì thế đến bây giờ ngoài chiếc áo vá của phụ thân thì chiếc áo dạ năm đó chính là hai báu vật mà nàng luôn mang theo mình.
Đang đắm chìm vào hồi ức thì Tô Viên Viên chợt bị kéo về thực tại bởi một tiếng nói vang lên:
“Lý huynh, chúng ta có thể ngồi cùng không.”
Lúc này bên ngoài trà đình xuất hiện hai người, một người dáng người khôi ngô, khuôn mặt chữ điền toát lên vẻ nghiêm nghị, người còn lại thì hơi mập mạp nhưng khuôn mặt của hắn lại hơi nhỏ so với người thường nổi bật nhất là đôi mắt híp cùng đôi cánh mũi khá to, mà hắn đang cười tủm tỉm nhìn Lý Đỗ Kỳ chờ được giới thiệu. Lý Đỗ Kỳ vội đứng lên cầm tay tên mập mạp kéo vào trà đình:
“Giới thiệu với mọi người đây là hai người bạn trọ cùng phòng với ta, tên mập này là Trương Cáp, vì khuôn mặt hắn hơi nhỏ nên hay gọi là “cóc” còn vị kia là Tần Phong, chắc mọi người cũng không lạ gì hắn nhỉ.”
Nghe Lý Đỗ Kỳ giới thiệu, Mộc Hiểu Hàm khẽ liếc nhìn hai người rồi cụp mắt xuống, còn Mộc Kiếm Bình và Nguyễn Thanh Thanh thì dùng ánh mắt tò mò ngó ngó hai người, Tô Viên Viên thì chỉ nhìn một chút rồi lại cúi mặt xuống xấu hổ chỉ có Lê Tú là thoải mái đứng dậy chào hỏi:
“Tần Phong, Tần công tử , đứng thứ ba trong thiên tài bảng của tân sinh năm nay sao, hân hạnh được quen biết. Vị kia thì chắc là ngườ của Trương gia. Đều là bằng hữu của Đỗ Kỳ huynh thì xin mời vào cùng uống trà nào.”
Tần Phong cùng Trương Cáp vội vàng đáp lễ, hai bọn họ thấy Lý Đỗ Kỳ ngồi cùng một rừng mỹ nữ nên muốn tới làm quen thôi, nhất là Tần Phong ngay khi nhìn thấy Tô Viên Viên lần đầu tiên hắn đã ước ao được cùng nàng nói chuyện, chỉ có điều hắn không phải là kẻ mau miệng nên mới lôi theo Trương Cáp cùng đi mượn nhờ Lý Đỗ Kỳ tiếp cận Tô Viên Viên.
Thực ra mà nói lần này không phải tình cờ mà hai người bọn họ lại ở đây, khi biết có cuộc hẹn này và Nguyễn Thanh Thanh ở cùng kí túc với Tô Viên Viên thì Tần Phong đã nài nỉ Lý Đỗ Kỳ tạo cơ hội cho mình, mặc dù chỉ mới tiếp xúc với nhau chưa đầy một tuần nhưng cả ba đã rất thân thiết nhất là Tần Phong lại là một người chính trực ít tâm tư càng khiến Lý Đỗ Kỳ muốn kết giao với hắn.
Sau khi mọi người giới thiệu nhau, cả tám người liền tiếp tục trò chuyện vui vẻ, chủ đề chính của bọn họ chính là trao đổi tu luyện tâm đắc, ngay cả Mộc Hiểu Hàm dù kiệm lời cũng thi thoảng lại đưa ra ý kiến của mình, nổi bật nhất không phải thiên tài số một trong thiên tài bảng tân sinh Lê Tú mà lại chính là Lý Đỗ Kỳ. Dù sao thì hắn cũng có tàn hồn Tổ sư hậu thuẩn, cho nên, kiến thức của hắn tuy không rộng nhưng mỗi câu nói lại luôn đúng vào trọng tâm khiến mọi người từ trò chuyện dần dần chuyển sang hỏi đáp mà người đáp là Lý Đỗ Kỳ còn người hỏi là bảy người còn lại.
Trong lúc trò chuyện không biết do vô tình hay hữu ý Lê Tú cũng không ngừng quan sát mọi người, nàng nhận thấy ngoài Nguyễn Thanh Thanh luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lý Đỗ Kỳ thì Mộc Kiếm Bình thi thoảng cũng nhìn hắn như vậy, phía bên kia thì Tần Phong lại kín đáo ngắm Tô Viên Viên với đôi mắt mơ màng lơ đễnh, nhưng thú vị nhất với nàng lại là Trương Cáp. Nàng cứ tưởng hắn sẽ chú ý tới một vị nữ tử trong bốn người kia thế nhưng không phải vậy, ngoài việc thi thoảng hỏi Lý Đỗ Kỳ một vài vấn đề thì ánh mắt của Trương Cáp lại kín đáo nhìn về phía Tần Phong, trong đôi mắt đầy sự đê mê cùng phức tạp không khỏi khiến Lê Tú rùng mình.
Thành tiên
Tác giả: Tiền Tiền
Nguồn : 4vn
Chương 16: Ma tâm phấn
Đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày chính thức nhập học, việc học của tân đệ tử cũng rất đều đặn, ngoài ba buổi đầu tuần phải lên lớp theo quy định để các giảng sư giải đáp thắc mắc thì bọn họ có thể tự do tới tàng thư quán hoặc theo học các môn phụ trợ. Nếu như Tàng thư quán là nơi lưu trữ các loại sử sách, bút ký của các vị tiền bối để tăng cường kiến thức hiểu biết, thì các môn phụ trợ lại mang đậm tính thực dụng giúp các tân đệ tử có thể nhanh chóng nhận được các kiến thức hữu dụng cho việc tu luyện.
Vũ Long cũng chọn đan dược hệ làm môn học phụ trợ, tất nhiên tân đệ tử thì chưa được tham gia luyện đan ngay mà trong vòng sáu tháng đầu bọn họ đều phải tới dược vườn để trồng trọt dược liệu. Điều này giúp các tân đệ tử hiểu biết thêm về đặc tính, hình dáng của các loại dược liệu cũng như tỷ lệ phơi khô để đem luyện thành đan, mỗi cây dược liệu cần thời gian phơi khô nhất định để tinh hoa trong dược liệu có thể thẩm thấu vào bản thân cây, nếu một cây dược liệu chưa được phơi khô hoặc phơi quá khô đều ảnh hưởng tới chất lượng của lò đan.
Do yêu cầu của Vũ Long cùng sự ưu ái của Vũ Linh Lung nên hắn được quản lý riêng một vườn dược liệu, mặc dù chỉ có hơn một mẫu đất nhưng vườn dược liệu lại trồng tới hơn mười loại cây. Tất nhiên tân đệ tử không phải làm tất cả mọi việc để chăm vườn, bọn họ chỉ cần một ngày hai lần sử dụng ‘Linh lộ phù’ tước nước cho các cây dược liệu là được, còn việc làm đất cùng nhổ cỏ, thu dược liệu cùng phơi khô là do các phàm nhân tại học viện chăm sóc. Hôm nay là ngày thu hoạch năm loại dược liệu ngắn ngày nên Vũ Long đặc biệt tới quan sát ba tên người làm trợ giúp mình:
“Bẩm công tử tất cả năm loại dược liệu đã được thu đủ, chúng ta cũng đã đưa lên giàn phơi rồi trong đó Thanh Tâm thảo được năm mươi gốc, Huyết chi thảo được sáu mươi gốc, Hà Thủ Ô hai mươi bụi, Tàng Hồng Hoa ba mươi gốc cùng Lam chi thảo bốn mươi gốc, mời ngài tới nghiệm chứng!”
Một gã người làm lớn tuổi liền đứng ra bẩm báo Vũ Long, về cơ bản cả năm loại dược thảo đều là nhất phẩm nên giá trị cũng không cao, do vậy Vũ Long liền khoát tay cho bọn họ lui xuống, dù sao hắn cũng không cần nghiệm chứng làm gì bởi có cho bọn họ thêm vài lá gan cũng chưa chắc đã dám ăn bớt dược liệu của đệ tử học viện.
Gần một tháng nay cuộc sống của Vũ Long có thể gọi là an bình, sau khi lấy được hai bộ công pháp “Phong hành bộ” cùng “Phong tiễn” thì hệ thống liền mở ra một loại công năng đó là học skill, tất nhiên chả có thứ gì miễn phí ở trên đời này cả nhưng đối với Vũ Long thì công năng này cũng có chút bug.
“Học skill chức năng này có tác dụng giúp ký chủ có thể học được các loại pháp thuật một cách nhanh nhất, tất cả các pháp thuật học được đều ở lv0 cần ký chủ luyện tập để tăng độ thuần thục.”
Thoạt nhìn thì chức năng này cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng điểm vượt trội của nó chính là dù là pháp thuật gì nó cũng có thể giúp Vũ Long học được mà không tốn thời gian nghiên cứu, việc hắn cần làm chỉ là thi triển để tăng độ thuần thục mà thôi. Khác với các loại pháp thuật diễn sinh từ công pháp tu luyện, các loại pháp thuật phụ trợ thêm vào sẽ không có khả năng tiến giai thành thần thông cho nên chỉ cần tăng độ thuần thục mà thôi, càng thuần thục thì phép thuật càng dễ sử dụng và linh khí tiêu hao sẽ ít đi.
Tu luyện giả khi đạt tới kim đan kỳ sẽ bắt đầu tìm hiểu về pháp có nguyên thần tất nhiên muốn nắm giữ hoàn toàn phải đạt tới nguyên anh kỳ, thần thông chính là tiêu chí của hóa thần kỳ mà đạt tới hoàn hư kỳ chính là nắm giữ được pháp tắc, nghe đồn vượt qua thiên kiếp thành tự tiên nhân đạo hay còn gọi là hợp đạo cảnh sẽ tìm về được “bản nguyên”. Tại tiên giới cũng không phân cấp độ mà chỉ cần thành tự tiên nhân đạo quả thì đã là thiên tiên rồi, có điều so sánh giữa các vị thiên tiên với nhau chính là dựa vào việc tìm hiểu bản nguyên mạnh yếu như thế nào, càng tìm hiểu sâu tức là hợp đạo càng sâu thì thực lực càng mạnh mẽ.
Hiện tại thì “Phong hành bộ” cùng “Phong tiễn” Vũ Long đều luyện tới lv3, nếu để so sánh bằng cấp bậc của tu luyện giới thì các loại phụ trợ pháp thuật được chia làm 4 giai đoạn: nhập môn tương ứng lv0, tiểu thành lv3, đại thành lv6 còn ý cảnh tương đương lv9, chỉ cần tu luyện tới ý cảnh thì pháp tùy tâm sinh gần như không cần linh lực để điều động, tuy nhiên muốn đạt tới cảnh giới này ngoại trừ việc chăm chỉ thì cũng cần cơ may ngộ ra bản chất của pháp thuật.
Thế nhưng thu hoạch lớn nhất của Vũ Long chính là phong ấn đã được giải khai thêm vài phần nhờ vào việc hắn không ngừng nỗ lực tìm hiểu các loại đạo kinh, nói tới đạo kinh Vũ Long cũng không ngờ là tại thế giới này hầu như rất ít các bộ đạo kinh xuất hiện. Ban đầu hắn cũng bất ngờ, về sau Vũ Long cũng hiểu ra tại thế giới kia linh khí mỏng manh, tu luyện khó khăn nên các vị thánh hiền đều tìm hiểu đại đạo cầu “ngộ đạo” để siêu thoát thế nhưng tại thế giới này, hệ thống tu luyện đã được vạch ra bởi các vị tiền nhân, chỉ cần tu luyện tới cấp độ nào đó thì tuổi thọ cũng tăng lên cho nên bọn họ càng có thời gian tu luyện cùng thể ngộ mà không cần phải truy cầu sự hư vô phiêu miểu, chính vì thế đạo kinh cũng truyền bá rất ít mà đa phần là không người ngó tới.
Chỉ có một điều khiến Vũ Long khá băn khoăn chính là mặc dù phụ linh căn của hắn lúc này chỉ có mộc linh căn nhưng tốc độ hấp thu linh khí lại chậm hơn trước, cho nên mặc dù đã tới học viện gần một tháng mà tốc độ tu luyện của hắn cũng không nhanh, nếu không phải là tỷ tỷ cùng đại ca không ngừng cung cấp đan dược thì hắn chắc chắn sẽ tụt hậu so với cả lớp. Do tiên thể đặc thù nên hắn cũng không sợ hấp thu đan dược để lại di chứng bởi vì hầu như tất cả cặn bã đều được cô đọng lại thành hạt rồi thoát ra theo mỗi lần hô hấp, có điều cũng không phải tất cả đều không tốt mà linh lực của hắn hiện tại lại tinh thuần gấp vài lần, điều này rất có lợi khi hắn trúc cơ.
Đến hiện tại Vũ Long cũng chỉ biết rằng việc tu luyện phụ linh căn thực ra là do hệ thống bị lỗi dung hợp, sau này khi hoàn toàn dung hợp thì phụ linh căn cũng biến mất nhưng tất cả linh lực sẽ không mất đi mà trở thành một bộ phận của chủ linh căn, vì thế tuy hắn có xuất phát điểm cao hơn mọi người nhưng nếu cứ ỷ lại vào hệ thống thì chưa chắc đã có thể đi trước người khác quá xa.
Lúc này Vũ Long đang phải đối mặt với một vấn đề nan giải đó là luyện đan, đến thế giới thực hắn mới đau khổ phát hiện ra hắn luyện không thành đan dược. Luyện đan sư dù là học đồ hay trở thành đại sư đều biết luyện đan cần thông qua bốn quá trình: phân dược-hòa tan-cô đọng-thành đan, mà ngoài quá trình đầu tiên thì ba quá trình sau đều cần khống chế độ lửa cho phù hợp, khống chế nhiệt chính là cách để phân biệt tài năng của các vị luyện đan sư.
Khi còn trong game, Vũ Long cũng không quá quan tâm tới việc này do mỗi quá trình đều có chỉ dẫn của hệ thống về nhiệt lượng, còn ở thế giới thực thì khác, dù có rất nhiều đan phương, kinh nghiệm luyện chế nhưng không có phương pháp khống chế nhiệt thì cũng bằng công cốc vì thế Vũ Long đang vùi đầu vào học cách khống chế nhiệt. Dù sao thì cũng đã từng là linh đan sư nửa bước tiên đan sư cho nên mặc dù ban đầu còn nhiều bỡ ngỡ nhưng Vũ Long cũng nhanh chóng thích nghi được chỉ là độ thuần thục còn thấp, sau hơn ba mươi lò phế đan thì Vũ Long mới luyện được một lò thượng phẩm “Thanh Linh đan”.
“Thanh Linh đan” được xếp vào tứ phẩm phàm đan,thành phần chính là ‘Thanh tâm thảo’, ‘Hà Thủ ô’ cùng với ‘Địa chi’, có công dụng làm dịu tâm thần, giúp tu luyện giả nhanh chóng đạt tới trạng thái vô ngã khi tu luyện mà không bị ngoại vật ảnh hưởng, cũng bởi kinh nghiệm vẫn còn cho nên dù độ lửa không khống chế đúng hẳn nhưng đan dược ra lò vẫn đạt tới thượng phẩm.
Đột nhiên Vũ Long liền kêu lên một tiếng, ngay khi thu đan hắn liền phát hiện trong lò còn có một vài cặn phấn do quá trình điều chỉnh độ lửa không phù hợp sinh ra, điều đặc biệt là cặn phấn này có màu tím tím chứ không phải màu đen do bị đốt cháy. Khẽ vỗ đầu Vũ Long chợt nhớ ra đây là ‘Ma tâm phấn’, thứ này là do ‘Thanh tâm thảo’ kế hợp với ‘Địa chi’ trong điều kiện nhiệt lượng biến đổi đột ngột còn ‘Hà Thủ ô’ bị đun nóng quá mức tiết ra một loại dịch bao hai loại dược thảo kia mà hình thành, cũng bởi điều kiện khá hà khắc nên tỷ lệ xuất hiện 'Ma tâm phấn' cũng rất hiếm mà tác dụng không cao nên cũng ít người đi nghiên cứu chế tạo.
‘Ma tâm phấn’ thực ra là một loại độc thần kinh có tác dụng kích thích tâm thần thế nhưng dược tính rất yếu và hoàn toàn vô hiệu với trúc cơ kỳ tu luyện giả, có điều nếu đem đốt thứ này cùng với đàn hương mộc cùng với việc hương khí của Thông tâm thảo luôn lượn lờ thì lại là một chuyện khác, lúc đó nó sẽ trở thành một loại ma dược khiến người hít phải không ngừng bị kích thích thần kinh mà phát tiết ra những điều bức xúc giấu kín ở trong lòng. Thử tưởng tượng nếu luyện khí kỳ tu luyện giả đang trong thời điểm mấu chốt để trúc cơ đột nhiên các loại tâm tình bức xúc được giấu kín trỗi dậy sẽ tạo thành tâm ma khiến hắn thất bại trong gang tấc, nhẹ thì thành phế nhân mà nặng thì bạo thể mà vong.
Có điều thứ này cũng không phải vạn năng, thực chất nó chỉ có tác dụng mạnh với luyện khí kỳ tu luyện giả mà thôi, bởi vì đã là tu luyện giả của gia tộc hay đệ tử học viện khi trúc cơ đều được các vị trưởng bối bảo vệ hơn nữa đều có các loại pháp khí giúp an thần tĩnh khí không sợ ngoại vật ảnh hưởng, cho nên về lý thuyết thì ma tâm phấn rất lợi hại nhưng nó lại không được xếp vào phẩm cấp đan dược nào có chăng cũng chỉ là bán thành phẩm đan dược mà thôi.
Thu hồi tám viên thượng phẩm ‘Thanh linh đan’ Vũ Long định đem rửa sạch đan đỉnh chuẩn bị luyện chế lần nữa thế nhưng hắn đột nhiên nghĩ tới một việc, khẽ cười thật xấu xa hắn liền đem tất cả ma tâm phấn thu vào một bình ngọc chứa đan dược đã chuẩn bị sẵn sau đó điềm nhiên đốt củi chuẩn bị luyện chế một lò đan mới.
Gọi là phàm đan vì luyện đa sư sử dụng các loại linh mộc để tạo lửa, dùng linh lực để nhóm lửa, trúc cơ kỳ mới có thể tạo ra linh hỏa nhưng đa phần không đủ linh lực duy trì để luyện một lò đan dược cho nên linh đan sư thường phải là ngưng dịch hậu kỳ trở lên, bản thân Vũ Long cũng có thể tạo ra linh hỏa hơn nữa còn là “Lôi trung hỏa” thế nhưng hắn cũng không muốn lãng phí linh lực một phần vì không có dược thảo, một phần vì bản thân hắn chưa thể đạt được khống chế nhiệt lượng một cách thuần thục.
Ngoài dược liệu Vũ Long chuẩn bị được thì hắn cũng lấy từ chỗ đại ca của hắn một mớ, dùn linh thạch cha hắn cho để mua một đống cho nên hắn cũng không sợ thiếu mấy cây linh thảo cấp thấp, có điều cấp cao lại là chuyện khác. Sau ba ngày vùi đầu luyện đan thì khả năng khống chế nhiệt lượng của Vũ Long cũng tăng lên đáng kể mà đan dược hắn luyện chế đa phần là thượng phẩm, thi thoảng cũng xuất hiện cực phẩm, cấp bậc thì không ngừng tăng lên từ tứ phẩm phàm đan cho tới thất phẩm phàm đan.
Đang chuẩn bị luyện chế một lò đan dược thì đột nhiên lệnh bài của Vũ Long khẽ rung lên báo hiệu có một vật thể đưa tin xuyên qua trận pháp bảo hộ của biệt viện, bước ra khỏi đan phòng Vũ Long liền thấy một con hạc giấy đang không ngừng đung đưa trước mặt hắn. Đệ tử của học viện muốn truyền tin cho nhau đều sử dụng một loại pháp khí đặc biệt chính là ‘Hạc giấy’, chỉ cần nhập số hiệu của học viên thì hạc giấy sẽ căn cứ theo lệnh bài mà tiến tới, nếu học viên không mang theo lệnh bài thì hạc giấy sẽ đậu ở bên trên lệnh bài chờ hắn tiếp nhận, khẽ đưa tay đón hạc giấy một luồng chữ viết liền xuất hiện trong không khí:
“Vũ Long huynh, tiểu đệ là Lê Tú, ngày mai ngươi nếu rảnh có thể tới uống trà đàm đạo, tiểu đệ có việc muốn bàn bạc với ngươi.”
Khẽ cười một tiếng, Vũ Long chợt nhớ mình cũng đã nhốt mình ở biệt viện một tuần rồi, dù sao thì các đệ tử của mười hai đại tộc cũng thường có những cuộc gặp gỡ giao lưu để tăng cường tính liên minh cho nên việc Lê Tú mời hắn tới đàm đạo cũng không phải là chuyện gì mới lạ. Có điều đây là gặp riêng, nếu người khác nhìn vào thì chỉ coi là chuyện bình thường nhưng Vũ Long lại biết thân phận thật của nàng, vì thế hắn cũng không khỏi cười khổ đưa tay lên vuốt cằm.
Thành tiên
Tác giả: Tiền Tiền
Nguồn : 4vn
Chương 17: Bí mật của Lê Tú (1)
Mấy hôm bận làm nốt cái lv để nộp, h đợi duyệt nên rảnh rồi sẽ tiếp tục tiến độ ngày /chương.
Theo như quy định của Hoàng gia tu luyện viện, tân đệ tử sau khi nhập học một tháng sẽ bắt đầu được chia lớp thực hành chiến đấu, sau sáu tháng thì bắt đầu phải tiếp nhận các loại nhiệm vụ săn giết yêu thú. Tại Lam Thiên giới thì kẻ địch lớn nhất của nhân loại chính là yêu thú, ban đầu khi nhân loại chưa xuất hiện thì yêu thú đã tồn tại, chúng vốn là các loài dã thú, nhờ sống lâu dài lại được thiên địa linh khí tẩm bổ mà yêu hóa. Sau này, khi sự tiến hóa đã khiến yêu thú có trí khôn thì từ các tộc đàn nhỏ những quốc gia do yêu thú thành lập cũng xuất hiện.
Trong các tài liệu cổ được lưu giữ tới hiện tại, Lam Thiên giới ban đầu không có chia làm ba lục địa mà chỉ có duy nhất một Lam Thiên đại lục, bao xung quanh là Vô tận thiên hải cùng vô số các đảo nhỏ, mà khi đó, kẻ thống trị đại lục chính là mười hai yêu hoàng đứng đầu mười hai đế quốc. Cho tới khi Hồ hoàng cùng với Đại Bằng yêu hoàng lập mưu thôn tính mười đế quốc còn lại, dẫn tới đại kiếp nạn khiến đại lục chia làm ba thì yêu thú cũng dần dần bị xóa nhòa trong vòng xoáy của lịch sử.
Lợi dụng lúc các yêu thú đế quốc lâm vào chiến tranh loạn lạc, yêu thú tự tàn sát lẫn nhau, từ ba Cổ thánh địa nhân loại đã xuất hiện làm ngư ông đắc lợi. Những tu luyện giả đầu tiên từ ba Cổ thánh địa đều vô cùng mạnh mẽ, theo những gì còn sót lại bọn họ đều đạt tới hoàn hư cảnh đại thành mà chiến lực đều không thua gì tiên nhân, thậm chí có người đã đạt tới bán tiên cảnh vì thế mặc dù sau đó, mười hai yêu hoàng đã đoàn kết lại để chống cự nhưng đều bị giết hại. Nhân loại trở thành chủ nhân của đại lục và bắt đầu những bước phát triển mạnh mẽ chưa từng thấy.
Trong đà thắng thế nhân loại đã dồn yêu thú tới mức gần như tuyệt chủng, thế nhưng thiên đạo tuy bất công lại luôn có điểm công bằng, ngay khi nhân loại tưởng chừng như sắp trở thành kẻ thống trị duy nhất của Lam Thiên giới thì chính trong lòng nhân loại đã xuất hiện những kẻ tự mãn muốn thâu tóm quyền lực về tay mình, muốn trở thành kẻ thống trị. Điều đó dẫn tới việc bọn họ bị thiên ma đoạt xá, tâm linh bị nhiễm bẩn và một vụ đại hủy diệt thứ hai giữa nhân loại và ma nhân lại diễn ra. Kết quả cuối cùng là Lam Thiên đại lục bị chia làm ba lục địa, ba cổ thánh địa biến mất cùng vô số tu luyện giả mạnh nhất, sức cùng lực kiệt, những người còn lại đành rút về bảo vệ thành quả cùng dưỡng thương.
Cùng thời gian đó thì những yêu thú còn sót lại cũng bắt đầu rút vào rừng rậm, biển sâu, những nơi không người để tồn tại, tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là bọn chúng quên mối thù với nhân loại, mặc dù yêu thú tu luyện khó khăn nhưng lại mạnh về khả năng sinh sôi cùng với truyền thừa. Nếu một người muốn trở thành tu luyện giả thì cần phải có linh căn thì yêu thú lại không có sự hạn chế đó, bọn họ tiến hóa từ dã thú cho nên chỉ cần có điều kiện sống lâu một chút, hấp thu thiên địa linh khí nhiều một chút thì dã thú đều có thể trở thành yêu thú. Còn về huyết mạch truyền thừa lại càng khủng khiếp hơn, chỉ cần là hậu duệ của những yêu hoàng hay yêu vương thì dù chỉ có một tia huyết mạch mỏng manh cũng có chín thành có thể tiến hóa thành yêu thú.
Chính điều này đặt nhân loại phải đưa ra những biện pháp nhằm hạn chế số lượng của yêu thú, ở cả ba đại lục và cả trên biển các thế lực lớn của nhân loại luôn luôn phải tổ chức các trận tuyến tiêu diệt yêu thú. Hoàng gia tu luyện viện cũng không nằm ngoài việc đó, sau sáu tháng tu luyện đa phần các tân đệ tử đều có được chiến lực nhất định do đó bọn họ đều phải nhận nhiệm vụ tiêu diệt yêu thú, đây là nhiệm vụ bắt buộc mà đệ tử nào cũng phải nhận. Tất nhiên, nhiệm vụ cũng phân chia rất rõ ràng, luyện khí kỳ đệ tử chỉ đối phó với một cấp tớ ba cấp yêu thú mà thôi, hai tháng một lần nhận nhiệm vụ, tùy theo phẩm cấp mà quy định về số lượng yêu thú cần giết.
Điều này cũng giống như một nghĩa vụ của các tu luyện giả, phàm nhân không thể giết yêu thú, bọn họ chỉ có thể giết dã thú chính vì thế bọn họ cung phụng lẫn kính ngưỡng tu luyện giả vì tu luyện giả có thể tiêu diệt yêu thú. Mà tu luyện giả giết yêu thú thì thu được yêu đan, các loại luyện khí tài liệu cùng yêu thú thịt, tất cả đều có thể đổi ra linh thạch nhằm phục vụ cho việc tu luyện. Điều này giống như một vòng tuần hoàn vậy, giết yêu thú kiếm linh thạch mà khi yêu thú bị giết bọn họ cũng giải phóng ra một lượng thiên địa nguyên khí trả về cho đại lục, những phần không được tu chân giả sử dụng hoặc bị yêu thú khác ăn hoặc bị vùi vào lòng đất sau vài vạn năm hóa tích thành linh thạch được khai thác lên.
Lẽ hiển nhiên, nhân loại cũng không nằm ngoài ngoại lệ đó, xét cho cùng nhân loại hay yêu thú sử dụng thiên địa linh khí để tự cường hóa bản thân mình đến khi chết đi thì một phần trong đó lại trở về với thiên địa mà thôi, đó chính là hợp với câu “Đạo Trời như dương cung, cao thì ép xuống, thấp thì nâng lên, thừa thì bớt đi, không đủ thì bù vào, Đạo Trời bớt dư bù thiếu” bởi thế tu luyện giả săn giết yêu thú cũng đồng nghĩa với việc sẽ bị yêu thú săn giết lại trở thành một tia thiên địa nguyên khí trở về với đại địa mà thôi.
Hoàng gia tu luyện viện có một khu nội viện biệt lập dành cho các đệ tử trực hệ của hoàng tộc, bất kể là tân đệ tử hay các đệ tử cũ chỉ cần là trực hệ đệ tử của hoàng tộc đều được đãi ngộ này. Nhà của Lê Tú nằm ở phía đông của khu nội viện này, xung quanh nhà trồng từng hàng ‘Tử thiết trúc’, phía dưới là Thông tâm thảo tỏa ra những mùi hương ưu nhã làm thanh thản tâm hồn. Lúc này, Vũ Long đang đứng trước cổng vào, từ nhà tới cổng là một khoảng sân vườn trồng đầy Hoàng mộc lan, đây là một loài hoa nhỏ không có nhiều tác dụng thường được trồng làm tăng sự thanh khiết của căn nhà, hơn nữa loài hoa này tuy không hương thơm nhưng lại luôn nở rộ dưới ánh sáng và rất lâu tàn vì thế quý tộc thường thích trồng nó trong vườn để ngày ngày thưởng ngoạn.
Lê Tú đang đứng cạnh một bộ bàn trà làm bằng đá lam thạch, dưới một khóm ‘Tử thiết trúc’, thấy Vũ Long tiến tới liền đứng dậy mời hắn vào:
“Vũ huynh, lần đầu tới nhà của ta không nên khách khí, cứ tự nhiên như ở nhà thôi. Mời ngồi xuống đây cùng thưởng trà.”
Vũ Long liền ôm quyền đáp lễ, mặc dù hắn cũng không thích mấy cái lễ tiết cổ trang này nhưng cũng không ghét, ở đâu thì sống theo phong tục ở đó.
“Lê huynh đã có lời mời thì ta cũng không khách khí, tiền chủ hậu khách, mời Lê huynh ngồi trước đi.”
Lê Tú khẽ cười sau đó liền ngồi xuống, trên bàn trà lúc này đã có một bình trà pha sẵn đang tỏa hương thơm ngào ngạt, đợi Vũ Long ngồi xuống, Lê Tú liền tự mình rót trà mời hắn. Trà rót ra chén đá trắng ánh lên một màu xanh lam như màu trời, hương thơm lại càng ngào ngạt hơn nữa, tại tu chân giới uống trà đều là trà lạnh chứ không phải trà nóng như phàm giới do đó cũng không có cảnh hơi nước bốc lên mà chỉ có hương thơm tỏa ra mà thôi.
Khẽ nhấp một ngụm Vũ Long liền tấm tắc khen:
“Trà ngon, uống xong vị còn đọng lại đầu lưỡi hơn nữa lại vô cùng thanh mát khiến người ta như si như say tới tận sâu thẳm tâm hồn, không biết có phải là ‘Tửu trung trà -Thanh liên trà’ nổi danh của hoàng tộc.”
Lê Tú liền cười khẽ một tiếng:
“Vũ huynh quả nhiên là người biết thưởng thức, đúng là Thanh liên trà, thứ này hoàng tộc cũng không có nhiều đâu, nếu thích thì nên uống thêm chén nữa.”
Nói xong thì nàng cũng đưa bình lên rót đầy chén cho Vũ Long mà hắn cũng không ngại ngần nhấp thêm một ngụm nữa, dù sao nàng cũng bảo hắn cứ tự nhiên như ở nhà mà.
“Lê huynh, theo như ta biết, trà này không phải dùng lá trà mà là dùng lá của lục phẩm linh dược Thanh liên (hoa sen), sau đó phối chế với ‘Thanh tâm thảo’ ‘U hương thảo’ cùng một loại ngũ phẩm linh dược ‘Địa viêm quả’ phải không?”
Nghe Vũ Long nói vậy, Lê Tú cũng chỉ cười cười không nói gì, dù sao đây cũng không phải bí mật đối với các đệ tử của mười hai đại gia tộc.
“Đúng vậy, trà này đặc biệt là khi pha phải dùng nước lạnh, tiếp xúc với “Địa viêm quả’ mà làm nước nóng lên hòa tan lá trà, sau đó thì phải dùng đá lạnh làm lạnh bình trà, tới khi uống phải uống lạnh thì mới ngon và hương thơm vừa đủ để làm say lòng người, vì thế gọi nó là rượu trong giới trà cũng từ việc đó mà ra.”
Khẽ uống thêm một ngụm nữa, Vũ Long liền nhìn thằng Lê Tú rồi đột ngột nói:
“Rượu trong trà, xem ra dù là trà làm say như rượu cũng không phải là rượu, dù có giả mấy cũng không thể thay đổi bản chất, Lê huynh nói có đúng không.”
“Ha ha, Vũ huynh sao lại phải soi xét từng câu chữ như thế làm gì, tất nhiên là như thế rồi, cho nên có uống nhiều một chút cũng không sợ say đâu.”
Cười khan một tiếng, Lê Tú thoải mái trả lời Vũ Long rồi lại rót thêm cho hắn một chén trà nữa, tuy bên ngoài vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong lòng nàng đang không ngừng suy nghĩ lời của Vũ Long. Đây là lần thứ hai hắn nói ra những câu đầy ẩn ý giống như hắn biết rõ thân phận của nàng vậy? Mặc dù nàng vẫn rất tự tin vào Hoán hình đại pháp nhưng dù sao trên đời này không có gì là tuyệt đối cả cho nên nghi vấn thì vẫn phải đưa ra. Mà chính nàng cũng không để ý, lúc nàng rót trà khiến cho chén trà khẽ sóng sánh mà rơi ra vài giọt chứ không vừa đủ đầy miệng như hai lần trước.
Nghĩ là một chuyện, tìm hiểu lại là chuyện khác, nàng cũng không thể bắt trói hắn sau đó tra tấn để hỏi thẳng, dù thực lực của nàng có hơn hắn rất nhiều nhưng lúc này đang ở bên ngoài, hơn nữa nàng cũng không nắm chắc chỉ cần một chiêu có thể bắt được hắn.
“Vũ huynh, phẩm trà dù sao cũn không phải là chính đạo, chúng ta là tu luyện giả nên nói tới việc tu luyện thì hơn. Không biết sắp tới học thực hành chiến đấu ngươi có muốn bắt cặp với Lý Đỗ Kỳ không?”
Lê Tú liền nói lảng sang truyện khác, dù sao mục đích ban đầu của nàng khi mời hắn tới cũng là muốn biết rõ hắn là một tên nhát gan hay là một con độc xà, giấu vào bóng tối chờ thời.
“Ah, không biết Lê huynh có cao kiến gì không, thực ra đối chiến với Lý Đỗ Kỳ ta cũng không nắm chắc mà nếu tiếp tục thất bại thì…hắc hắc.”
Vũ Long vừa đưa tay vuốt cằm vừa trả lời, hai mắt không khỏi khẽ liếc về mấy giọt trà tràn ra, xem ra dù cố tỏ ra bình tĩnh thì Lê Tú cũng vẫn có những sơ hở, Lê Tú cũng âm thầm chú ý tới hắn cho nên khi nàng thấy vài giọt trà sóng ra ngoài trên mặt bàn đá thì trong lòng đã âm thầm kêu lên không tốt. Khẽ cắn cắn môi, Lê Tú liền đưa ra quyết định của mình:
“Xem ra Vũ huynh cũng không có tự tin đối chiến với Lý Đỗ Kỳ sao, tu luyện giả vốn là nghịch thiên, nếu không có lòng tin tiến tới chấp nhận thử thách thì làm sao có thể tu luyện thành công?”
‘Phép khích tướng sao?’ Vũ Long nghĩ thầm, hắn cũng không nhanh không chậm trả lời nàng, dù sao hắn đang muốn biết mục đích của nàng hôm nay là gì:
“Tất nhiên là thế, nhưng ta cũng không phải kẻ ngu, không thắng được thì không cần tự làm nhục mình làm gì? Mà ta nghe nói Lê huynh cũng thân thiết với Lý Đỗ Kỳ, không biết Lê huynh muốn xúi dục ta đấu với hắn là có ý gì, muốn Vũ gia rước thêm nhục sao?”
Nói tới đây ánh mắt Vũ Long hiện lên sự phẫn nộ cùng không cam lòng, nhận thấy được Vũ Long có phần tức giận, Lê Tú vội vàng đấu dịu:
“Vũ huynh đừng hiểu lầm, so với Lý gia thì ta càng coi trọng hợp tác với Vũ gia, hơn nữa ta cùng Lý Đỗ Kỳ không có quan hệ gì, tất cả đều là do Hiểu Hàm muội muội muốn mà thôi.”
Nhắc tới Mộc Hiểu Hàm thì Lê Tú liền làm vẻ mặt mơ màng giống một kẻ si tình, mặc dù vậy đôi mắt của nàng lại không hề có biểu hiện dại ra như những kẻ si tình khác mà nó lại vô cùng trong sáng, xét cho cùng nàng đối với Mộc Hiểu Hàm là ghen tức nhiều hơn, tại sao cùng là số phận đệ tử của đại gia tộc, cùng là thiên tài mà nàng ta được sống đúng với thân phận còn nàng từ nhỏ đã phải giả trai nếu không muốn trở thành vật hy sinh.
“Ra là thế, xem ra Lê huynh sợ Lý tiểu tử sẽ chinh phục cả hai tỷ muội của Mộc gia sao… hắc hắc, ta hiểu được, cứ nhìn cái cách hắn đối xử ân cần với Mộc Kiếm Bình là biết. Hắn đã có Thanh Thanh vậy mà còn không ngừng trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu thực lực của ta…ai, không là thực lực của Lê huynh tuyệt đối có thể đánh thắng hắn cơ mà.”
Đang muốn diễn kịch thì phải diễn cho đạt, Vũ Long liền hùa theo Lê Tú mà nói xấu Lý Đỗ Kỳ.
Nghe Vũ Long nói vậy, Lê Tú liền khẽ cười gian xảo:
“Đúng như Vũ huynh nói, ta có thể thắng Lý Đỗ Kỳ nhưng nếu làm thế không phải càng khiến Mộc muội hiểu lầm ta sao? Người đấu với hắn ngoài Vũ huynh thì không ai có lý do chính đáng hơn được.”
“Lê huynh, ngươi nói thế là đang lợi dụng ta sao, cũng được nhưng với thực lực hiện tại ta đấu không lại hắn, hơn nữa nói thẳng ra là ngươi muốn mượn tay ta, nếu không có chút lợi ích thì không phải ta là kẻ đần thế mạng sao?”
Vũ Long liền nói thẳng ra điều kiện của mình, muốn ta bán mạng thì phải có chỗ tốt, nếu không thì ngừng lại đi.
“Tất nhiên, đạo lý đó ta cũng hiểu mà, Vũ huynh thế này đi, ở đây nói cũng không tiện hay là vào phòng riêng của ta nói tiếp đi.”
Nói xong Lê Tú liền đứng lên mời Vũ Long vào trong phòng.
Thành tiên
Tác giả: Tiền Tiền
Nguồn : 4vn
Chương 18: Bí mật của Lê Tú (2)
Vũ Long đứng dậy cảnh giác nhìn Lê Tú:
“Lê huynh, lần gặp này ta cũng có nói cho đại ca của mình rồi.”
Vốn đang định bước đi, Lê Tú liền dừng lại nhìn hắn rồi cười khẽ:
“Vũ huynh, ngươi đang nghĩ gì vậy, chúng ta vốn không phải kẻ thù hơn nữa ta còn cần ngươi hợp tác mà!”
“Ha ha, là ta quá lo lắng rồi, xin lỗi Lê huynh, mặc dù là hợp tác nhưng việc ngươi thân thiết với Lý Đỗ Kỳ cũng khiến ta phải suy nghĩ chứ. Mà thôi, Lê huynh đừng để ý, chúng ta vào thôi.”
Vũ Long liền cười phá lên, hắn không hề lo sợ Lê Tú sẽ làm gì hắn thế nhưng hắn vẫn phải nói ra những lời đó, nó không hẳn chỉ là một lời cảnh cáo mà nó còn thể hiện ra Vũ Long ở thế yếu hơn, một cách đánh lạc hướng và làm giảm sự đề phòng hiệu quả khiến cho Lê Tú không còn quá cảnh giác với hắn nữa.
Với những căn nhà dành riêng cho đệ tử hoàng tộc thì thường được thiết kế rất rộng rãi, tầng một có một phòng khách nhỏ cùng với hai căn phòng cho người hầu ở lại, còn tầng hai là khu hoàn toàn biệt lập cho chủ nhân của căn nhà, bao một căn phòng luyện công cùng với phòng ngủ. Xung quanh tầng hai được ba loại trận pháp bảo vệ gồm ‘Kiên thạch trận’ gia tăng phòng ngự, ‘Phản hồi trận’ nhằm phản lại các đòn tấn công cùng với ‘Tụ linh trận’ là tăng nồng độ linh khí cho tầng hai.
Lúc này thì Lê Tú cùng Vũ Long đang ở trong phòng luyện công, căn phòng này là hạch tâm của toàn bộ căn nhà khi cả ba loại trận pháp đều được tăng cường riêng, ngoài ra nó còn rộng rãi và được cách âm rất hiệu quả. Trong phòng luyện công, ngoài hai tấm bồ đoàn bằng cỏ thơm ra thì Vũ Long còn thấy được mùi hương của “đàn hương mộc” lan tỏa khắp căn phòng. Đàn hương mộc vốn là một loài nấm quý, được thế tục coi là một loại hương liệu cùng dược liệu để chữa các bệnh về tinh thần, tại tu luyện giới tuy nó không được xếp vào phẩm cấp dược liệu nào nhưng các đệ tử trong các đại tộc thường thích đốt nó ở trong phòng ngủ hoặc phòng luyện công, vừa để khiến căn phòng luôn đầy hương khí vừa để nếm trải cảm giác thư giãn.
Lợi dụng lúc Lê Tú còn đang quay lưng với mình, Vũ Long liền cười gian sau đó bí mật lấy lọ đựng ‘Ma tâm phấn’ từ trữ vật giới chỉ rồi rải xuống đất, ngay khi tiếp xúc với mặt đất thì ‘Ma tâm phấn’ liền trở thành đám sương bụi lan tỏa ra cả căn phòng.
“Vũ huynh, mời ngồi! Chúng ta tiếp tục bàn bạc chứ?”
Lê Tú liền ngồi lên một tấm bồ đoàn rồi mời Vũ Long ngồi xuống, trong mắt nàng hiện lên sự đắc thắng bởi ngay khi cả hai người bước vào phòng, nàng đã bí mật khởi động ‘Phong trấn trận’ được khắc ấn riêng cho phòng luyện công. Điều này là một phúc lợi bí mật của đệ tử trực hệ trong hoàng tộc, mặc dù ở trong học viện nhưng đệ tử trực hệ của hoàng tộc vẫn phải được đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Vì thế mà, phòng luyện công của bọn họ, ngoài việc tăng cường độ mạnh của ba loại trận pháp cơ bản thì ‘Phong trấn trận’ vừa là vũ khí bí mật để bắt nhốt kẻ thù đồng thời cũng có thể là lớp phòng ngự thứ hai ngoài ‘Kiên thạch trận’ bởi vì ‘Phong Trấn Trận’ ngoài việc có thể phong ấn kẻ thù ở trong trận thì nó cũng có tác dụng ngăn chặn mọi đòn tấn công vào trong hoặc ngoài trận, có trận này kết hợp thì ‘Kiên thạch trận’ cũng được tăng cường thêm nhiều về khả năng phòng ngự.
Vũ Long liền cười cười rồi ngồi xuống tấm bồ đoàn còn lại:
“Lê huynh, đã vào đây rồi chắc ngươi cũng yên tâm chứ? Vậy đi, có gì muốn thương lượng ngươi cứ nói ra đi, chỉ cần ta thấy hợp lý mọi chuyện đều có thể.”
Trầm ngâm một chút, Lê Tú liền trả lời hắn:
“Vũ huynh, ngươi hiểu về việc đối kháng trong thực tập chiến không được sử dụng pháp khí mà chỉ sử dụng phép thuật chứ, hơn nữa các vật dụng phụ trợ như trận bàn, đan dược, phù chú cũng không được dùng chính vì thế có đưa cho ngươi chắc cũng không có tác dụng gì trong việc đối luyện với Lý Đỗ Kỳ. Hơn nữa, chắc hẳn những thứ đó ngươi cũng không thiếu chứ?”
“Lê huynh, cứ nói thẳng vào chủ đề chính đi, những kiến thức bình thường đó ta đã biết rồi, thời gian của chúng ta cũng không nhiều đừng làm mất thời gian của cả hai.”
Vũ Long liền phẩy tay chặn nàng nói tiếp,sau đó lạnh nhạt trả lời Lê Tú, hắn đang muốn chờ đợi xem công hiệu của Ma tâm phấn tại thế giới thực như thế nào nên không thể không kích thích Lê Tú tức giận. Mà Lê Tú khẽ sững người trước hành động vô lễ của Vũ Long, khẽ nắm chặt tay Lê Tú liền nói tiếp:
“Được rồi ! Vũ huynh, chắc ngươi cũng biết tới cấm thuật chứ, mỗi đại tộc đều nắm giữ một vài loại nhưng có một loại chỉ có hoàng tộc Lê gia mới có, không biết ngươi có hứng thú không?”
“Là cấm thuật sao, hắc hắc, có ý tứ đấy, không biết Lê huynh định nói tới loại cấm thuật nào?”
Nói tới cấm thuật thì Vũ Long cũng biết một vài loại, đây đa phần đều là các loại tự làm tổn hại thân thể để đạt sức mạnh trong lúc nhất thời, gọi là cấm thuật vì nó không được thừa nhận là pháp thuật nhưng đôi khi nó còn là pháp thuật để bảo vệ mạng sống trước nguy hiểm, vì thế các đại gia tộc đều lưu giữ một vài loại như thế. Dù sao giữa giữ được mạng và tổn hại thân thể nhưng có thể chữa được thì không ai không chọn phương án đó cả.
“Không biết Vũ huynh đã nghe tới ‘Cuồng long phá’ chưa?”
“Ngươi nói sao? Ngươi đang đùa ta sao?”
Vũ Long giật mình nhìn Lê Tú, hắn không ngờ nàng lại dám đưa thứ này ra, ‘Cuồng long phá’ là một loại cấm thuật nhằm kích thích tốc độ thi triển pháp thuật và vận chuyển linh khí trong cơ thể tu luyện giả, khi sử dụng cấm thuật này thì tu luyện giả giống như một pháo đài di dộng, đánh không biết mệt hơn nữa lại ra tay nhanh gần như gấp đôi bình thường. Điểm đặc biệt của loại cấm thuật này là hậu quả của nó vô cùng nhỏ, sau khi thi triển tùy thuộc vào thực lực của người thi triển mà thời gian sử dụng dài hay ngắn, sau đó người thi triển chỉ bị suy yếu trong vòng vài ngày tới vài tháng tùy theo tầm ảnh hưởng của cấm thuật mà thôi.
Cũng bởi sự mạnh mẽ của nó khiến nó được liệt vào một trong những bí mật lớn của Lê gia, mọi người trong Lê gia khi được truyền cấm thuật này đều phải chịu phong ấn tâm trí, để sau này dẫu có dùng sưu hồn thuật cũng không thể tìm ra được, ngoài ra còn phải dùng tâm ma thề không được truyền lại cho người khác nữa.
“Vũ huynh, ngươi xem ta có giống như đang đùa không?”
Lê Tú thản nhiên hỏi lại:
“Lê huynh, về ‘Cuồng long phá’ tất nhiên là ta biết, thế nhưng ta cũng biết Lê gia đệ tử đều lấy mạng ra thề không truyền lại cho kẻ khác, không biết ngươi có phải người sẵn sàng hy sinh mạng sống chỉ để ta thắng một trận đấu tập không? Nếu ngươi làm vậy thì có lẽ chúng ta không cần bàn tiếp đâu, ta không muốn nói chuyện với những kẻ ngu ngốc.”
“Vũ huynh, lời ngươi nói có chút khó nghe đấy, đúng như ngươi nói chúng ta đều phải thề khi được truyền dạy cấm thuật này, nhưng nếu như không cần thề mà vẫn học được thì sao?”
Lê Tú khẽ cau mày trả lời Vũ Long, nàng cũng không hiểu tại sao tâm thần của mình có chút không bình tình, nhất là khi Vũ Long nói nàng ngu ngốc, kẻ này quả nhiên là một tên gia tộc đệ tử, lời nói luôn tỏ vẻ coi thường người khác, xem ra hắn không phải như nàng đã nghĩ.
Mà Vũ Long cũng lâm vào trầm tư, hắn đang suy nghĩ tới lời của Lê Tú, học mà không phải thề sao, trừ phi…
“Ý của Lê huynh là có người chịu hy sinh để dạy lại cho ngươi, chẳng lẽ là Lê gia phản đồ?”
“Vũ huynh, nếu ngươi là phản đồ của Lê gia thì có ngu dốt tới mức trở về Lê gia tiếp cận ta để dạy cho ta không, ta là người của Lê gia đấy! Hơn nữa, ta không nói là bản hoàn chỉnh của ‘Cuồng long phá’, là bản thiếu không được sao. Câu nói này của ngươi có thể khiến nhiều người hiểu lầm đấy.”
Âm lượng của Lê Tú đột nhiên cao lên không ít mà đôi mắt của nàng không ngừng nhìn thẳng vào Vũ Long như thể chỉ cần hắn nói một lời không hợp sẽ ra tay với hắn, xem ra ma tâm phấn đã phát huy tác dụng. Mà Vũ Long liền cười mỉm một cái, có lẽ đã tới lúc ngửa bài rồi, không ngờ nàng ta còn có cả ‘Cuồng long phá’, hắn vốn cũng không ham hố gì loại cấm thuật này nhưng hắn cũng không chê bai nó, dùng không được có thể giữ lại làm vật trao đổi lợi ích cao hơn cơ mà.
“Ra là vậy, ta nói nhầm rồi, xin lỗi Lê Tú cô nương à không là Lê Tú huynh!”
Vừa ôm quyền xin lỗi, Vũ Long vừa nhìn thẳng vào mặt của Lê Tú. Mặc dù trên khuôn mặt của nàng không có biểu hiện gì nhưng đôi mắt đang mở trừng trừng nhìn hắn đã bán đứng tâm trạng của nàng:
“Vũ huynh! Ngươi vừa nói gì? Những câu vui đùa như thế ngươi không nên nói ra nếu không việc hợp tác của chúng ta coi như xong đi.”
“Vậy sao, ha ha, ta nói lỡ lời thôi mà, Lê huynh đừng để ý làm gì, ai chẳng có bí mật của riêng mình phải không ?”
Không khí trong phòng đột nhiên trầm hẳn xuống, cả hai đều không nói gì mà chỉ đứng nhìn nhau, đột nhiên Vũ Long liền cảm thấy hơi hoa mắt sau đó một giọng nói âm nhu liền vang lên từ sâu thẳm trong tinh thần của hắn:
“Nhìn thẳng vào mắt ta!”
Mà trước mắt hắn, mắt trái của Lê Tú đột nhiên biến đổi thành một vùng đen tối như thu hút tất cả ánh sáng vào trong vậy, mà đang lúc Vũ Long ngẩn người ra thì trong đầu hắn tiếng của hệ thống liền vang lên:
“Cảnh báo! Cảnh báo! Có dị vật xâm nhập thần thức, hệ thống tự động vào cơ chế phòng ngự, mức độ nguy hiểm cấp F- , tự động tiến hành tiêu diệt!”
Ngay khi hệ thống dứt lời thì ở phía đối diện với Vũ Long một tiếng hét thảm vang lên, Lê Tú liền ôm chặt lấy mắt trái, khuôn mặt của nàng khẽ nhăn lại với những đường gân nổi lên trên trán chứng tỏ sự đau đớn tới tột cùng:
“Ngươi…ngươi…không ngờ bọn họ lại để ngươi mang cả tinh thần pháp khí, là…ta tính sai, xem ra ngươi không thể sống được rồi.”
Cũng không để Vũ Long kịp hiểu ra chuyện gì, Lê Tú liền biến mất trước mặt hắn, sau đó trước mặt hắn liền xuất hiện một loạt thủy tiễn màu đen bắn tới.
“Hủ thực thủy tiễn sao?”
Vũ Long vừa tự nói vừa tiến hành phản kích, chỉ thấy hắn vung tay lên trước mặt hắn liền xuất hiện một bức tường dây leo nhằm chặn đứng tất cả thủy tiễn, mà khi hủ thực thủy tiễn tiếp xúc với bức tường dây leo thì một loạt tiếng xèo xèo vang lên cùng từng đợt khói đen toát ra, chỉ sau lần tiếp xúc đầu tiên bức tường bằng dây leo thuật đã bị ăn mòn quá nửa.
Ở phía đối diện, Lê Tú không ngừng thi triển hủ thực thủy tiễn hơn nữa nàng cũng vận dụng cả cấm thuật ‘Cuồng Long phá’, nàng tin tưởng với tốc độ làm phép cộng thêm việc hủ thực thủy tiễn có tính ăn mòn cao, chỉ cần Vũ Long không kịp gia cố dây leo thuật thì hắn sẽ mất mạng dưới hàng trăm cây thủy tiễn đang không ngừng bắn tới.
Thế nhưng thực tế lại không như Lê Tú mong muốn, sau phút giật mình ban đầu, thay vì dùng tường dây leo để chặn hủ thực thủy tiễn hắn lại dùng ‘Phong hành bộ’ không ngừng tránh né, nếu có vài cây thủy tiễn không kịp tránh thì cũng lập tức có vài cây phong tiễn bắn ra triệt tiêu chúng. Càng đánh, Lê Tú càng sợ hãi, nàng có cảm giác ở phía đối diện Vũ Long đang trêu đùa nàng, khuôn mặt của hắn từ lúc bắt đầu tới bây giờ vẫn nguyên một nụ cười, hơn nữa dù nàng có tăng lượng thủy tiễn hay bắn ra nhanh tới bao nhiêu đi nữa thì hắn vẫn cứ thong dong tránh thoát.
Điều này nằm ngoài suy nghĩ của Lê Tú, hắn mới học hai loại phép thuật này bao lâu, một tháng thôi nhưng trình độ của hắn ít nhất cũng phải tiểu thành, hơn nữa tới giờ nàng cũng không còn tin tưởng trước mắt mình là một tên tu luyện giả mới có luyện khí tầng tám, mỗi khi hắn thi triển phong tiễn đều không hề có dao động của linh khí, điều này là không thể với luyện khí kỳ tu luyện giả. Xem ra nàng chỉ còn nước trốn thoát mà thôi, chỉ cần chạy ra ngoài nàng có thể tìm cách bịt miệng hắn hoặc là trốn chạy thật xa trước khi bí mật của mình bị lộ ra.
Khẽ cắn môi thật chặt, Lê Tú liền lợi dụng lúc Cuồng long phá còn chưa hết tác dụng liền vung tay phóng ra một loạt tia thủy tiễn, sau đó cũng không nhìn kết quả mà quay đầu dùng ‘Thủy hành thuật’ lao ra cửa, chỉ cần thoát ra ngoài cùng với ‘Hoán hình đại pháp’ nàng tin tưởng mình có thể thoát thân được, dù sao nếu để bị bắt lại nàng chắc chắn chỉ có con đường chết, hơn nữa còn chết rất thảm.
Nàng đã nhanh nhưng Vũ Long còn nhanh hơn, khi thấy Lê Tú quay lưng bay tới cửa thì hắn đã biết nàng muốn thoát thân vì thế hắn cũng không ngần ngại bại lộ thực lực nữa, ‘Lôi hành bộ’ thi triển chỉ trong nháy mắt Vũ Long đã chắn trước mặt Lê Tú, cho đến khi Lê Tú kịp nhận ra hắn cản trước mặt thì cũng là lúc nàng bất động rơi xuống sàn nhà.
“Ngươi….ngươi rốt cục là ai, ngươi tuyệt đối không thể là luyện khí kỳ tu luyện giả, cùng giai với nhau ngươi không thể cấm chế linh lực của ta?”
Lê Tú lúc này cũng đã ngồi dậy, mặc dù còn hơi hoảng hốt nhưng nàng đã bình tĩnh hơn nhiều, dù sao cũng đã không thoát được thì hãy bình tĩnh đối mặt với hắn, với thực lực của hắn tuyệt đối có thể tiêu diệt nàng trong một chiêu, hắn đã không giết nàng ngay tức là nàng còn giá trị lợi dụng. Hàng loạt ý nghĩ xuất hiện chớp nhoáng trong đầu Lê Tú khiến nàng bình tĩnh lại, dù sao nếu càng hoảng hốt càng khiến hắn nắm được thế chủ động vì thế nàng cần phải bấu víu vào chút vị thế cuối cùng của mình để đối mặt với hắn.
Thành tiên
Tác giả: Tiền Tiền
Nguồn : 4vn
Chương 19: Bí mật của Lê Tú (3)
Lúc này Vũ Long đang đứng đối diện với Lê Tú, tuy vậy, hắn vẫn im lặng nhìn nàng mà không lên tiếng, hắn đang cần suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, đến bây giờ hắn cũng không ngờ bí mật mà Lê Tú che dấu lại lớn tới thế.
“Lê Tú cô nương, thật sự thì việc ta là ai không quan trọng bằng việc tại sao một đệ tử trực hệ của Lê gia lại là ‘Bán nhân ma’?”
Nghe tới ba từ ‘Bán nhân ma’ thì Lê Tú khẽ run lên, bây giờ thì nàng đang thật sự tuyệt vọng, mặc dù biết trước sẽ có ngày này nhưng nàng không ngờ nó lại đến sớm tới như vậy, nàng còn nhiều việc chưa làm được, thậm chí việc nàng sẵn sàng hy sinh cả tính mạng để làm cũng chưa có tiến triển gì.
Nghĩ tới ‘Bán nhân ma’ Vũ Long không khỏi cảm thấy cuộc sống thật thú vị, nếu như trước đây khi còn trong game giả lập, bán nhân ma là class được nhiều người chơi ưa chuộng nhất cho nên class này bị hạn chế về số lượng. Trong game thì ‘Bán nhân ma’ cũng là thế lực mạnh nhất, có thời điểm Yêu tộc cùng với Nhân loại đã phải kết minh để chống lại ‘Bán nhân ma’ thế nhưng tại hiện thực thì lại hoàn toàn ngược lại.
‘Bán nhân ma’ xuất hiện sau đại kiếp nạn, bọn họ là thế hệ sau của những nhân loại bị thiên ma đoạt xá. Mặc dù tỷ lệ sinh ra thấp nhưng điểm đặc biệt của Bán nhân ma chính là tất cả bọn họ đều có linh căn, nhiều nhất là song linh căn, biến dị linh căn như Lê Tú cũng không phải là hiếm. Hình dáng của bọn họ giống hệ nhân loại, chỉ có thể phân biệt bằng ‘ma nhãn’, nam bán nhân ma thì có một con mắt phải đỏ như máu gọi là ‘Huyễn đồng’, còn nữ bán nhân ma thì có một con mắt trái đen như mực gọi là ‘Mị nhãn’.
Bởi vì tất cả đều có linh căn nên bọn họ đều có thể tu luyện, với thiên phú của nhân loại cộng thêm sức mạnh của thiên ma khiến bọn họ tu luyện vô cùng nhanh chóng, hơn nữa hai loại ma nhãn khiến cho bán nhân ma vừa sinh ra đã đạt được hai loại thiên phú thần thông là ảo thuật cùng mị thuật. Một loại tạo ra ảo cảnh khiến người ta lạc vào khi nhìn vào nó, còn một loại thì hấp thu tinh thần của người khác khiến bọn họ trở thành những xác sống.
Thế nhưng, số phận của bán nhân ma lại vô cùng bi thảm, khi tất cả thiên ma bị trục xuất, nhân loại cũng không ngần ngại quay ra tiêu diệt bọn họ, dù sao với những người bình thường bọn họ đều là những kẻ bị ô uế, là quái vật, ngay cả yêu tộc cũng căm thù bọn họ mà đối với thiên ma thì bán nhân ma không khác gì đồ ăn, thậm chí còn là đồ ăn ngon vì thế sau đó Bán nhân ma gần như tuyệt diệt. Mà nếu còn bán nhân ma nào may mắn thoát khỏi những cuộc giết hại quy mô đó thì cũng phải trốn chui trốn lủi, không dám hiện thân, vì chỉ cần bọn họ bị phát hiện ở bất kỳ đâu thì toàn thể nhân loại đều có quyền giết chết không cần hỏi rõ trắng đen.
Vì vậy, Vũ Long cũng không ngạc nhiên khi Lê Tú phải che dấu thân phận của mình, dù sao đóng giả làm nam nhân nếu có bị nghi ngờ thì mắt phải của nàng vẫn rất bình thường, khó có thể phân biệt được. Lê Tú lúc này cũng thôi run rẩy, nàng liền ngước mắt lên nhìn thẳng vào Vũ Long rồi hỏi:
“Phải, ta là Bán nhân ma! Vậy Vũ công tử muốn xử trí ta như thế nào? Muốn giết ta hay làm gì thì ra tay đi, dù sao bí mật này bị lộ ra ta cũng không thể sống tiếp được nữa.”
Vũ Long cũng không lên tiếng trả lời ngay mà đưa mắt nhìn Lê Tú, ánh mắt của hắn như muốn nhìn thấu cả cơ thể nàng vậy:
“Trước tiên ngươi giải trừ hoán hình đại pháp đi, ta không muốn đối mặt với một kẻ giả dạng!”
Nghe hắn nói vậy, bờ vai Lê Tú khẽ run lên một chút, khẽ cắn chặt vào môi dưới, nàng liền đưa hai tay ra sau cổ rồi tháo chiếc vòng cổ đang đeo xuống, ngay lập tức thân hình của nàng liền bắt đầu biến đổi. Bờ vai rộng cùng đôi tay bắt đầu thon hơn, phần ngực bắt đầu nhô ra làm áo của nàng hơi nâng lên một chút, mà thân hình cũng hơi nhỉnh lên một chút như thể bờ mông đã đàn hồi và căng mọng hơn, vòng eo giấu dưới lớp áo nên khó quan sát hơn nhưng chắc chắn cũng thon thả rất nhiều.
Thay đổi lớn nhất chính là khuôn mặt, mặc dù trước đó nàng mang sẵn vẻ đẹp của một mỹ nhân nhưng lúc này những nét đặc trưng càng lộ rõ hơn nữa, đôi chân mày cong vút với chiếc cằm thon thả, hai má hồng hồng trên làn da trắng ngọc ngà với một lúm đồng tiền như hút hồn người đối diện. Điểm đặc biệt trên khuôn mặt nàng chính là đôi mắt to tròn, một bên mắt phải giống người bình thường nhưng vẫn chứa một sự u buồn cùng ướt át, mắt trái của nàng thì đen kịt một màu không hề phân biệt được con ngươi khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng đều cảm giác như lạc vào màn đêm sâu thẳm.
Trước mặt Vũ Long lúc này hiện ra một bức tranh mỹ nữ hoàn hảo, hơn nữa vừa trải qua một trận đấu nên quần áo của nàng cũng có đôi chỗ xộc xệch, làm lộ ra những khoảng da thịt trắng ngần ẩn hiện dưới bộ quần áo xanh ngọc, khiến cho một người bản lĩnh như Vũ Long cũng không khỏi có chút xao xuyến.
Ngước đôi mắt còn ngân ngấn đọng chút nước như trực trào ra, Lê Tú nhìn thẳng vào Vũ Long chờ đợi, nàng đang chờ đợi giây phút phán xét của cuộc đời mình, thế nhưng bản thân nàng lại có chút nhẹ nhõm. Cũng phải thôi, một người phải sống lừa dối trong hình hài không phải của mình từng đấy năm, lại mang trên lưng một mối thù chưa trả được thì dù có là bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy nặng nề.
Dù nàng có kiên định tới mấy thì trong sâu thẳm nàng vẫn là một thiếu nữ mới lớn, nàng cũng có ước mơ được yêu thương, cũng muốn được sống một cuốc sống giống bao thiếu nữ khác, thế nhưng hiện thực bắt nàng phải sống trong vô vàn những điều đen tối, lục đục, tranh đấu, âm mưu, những điều đó khiến nàng mệt mỏi, nàng ghê tởm chúng nhưng nàng không thể thoát ra được, có lẽ chỉ có cái chết mới là sự giải thoát cho nàng, chỉ có điều nàng chưa báo được thù nên nàng cũng không thể tự kết liễu mình càng không để kẻ thù giết được mình.
“Ngươi đã nhìn thấy bản thân của ta rồi, ra tay đi! Dù sao ‘Dị loại’ như ta, ngay từ khi sinh ra đã được mặc định là phải chết rồi, sống tới bây giờ chỉ là kéo dài hơi tàn thôi, sau việc này rất có thể Lê gia sẽ tưởng thưởng cho ngươi vì tìm được bán nhân ma trà trộn vào gia tộc họ đấy.”
Khẽ nhắm mắt lại, Lê Tú chờ đợi kẻ trước mặt mình ban cho mình sự giải thoát, nàng mỉa mai hắn hay mỉa mai thân phận của nàng, chính nàng cũng không biết được. Thế nhưng đáp lại lời của nàng là một tiếng cười lớn, cười như chưa bao giờ được cười, giống như một sự phát tiết vậy.
“Ngươi cười cái gì! Ta cũng thấy mình không có gì đáng cười cả!”
Lê Tú tức giận mở trừng mắt nhìn Vũ Long, cho tới lúc này nàng vẫn cảm giác kẻ trước mặt nàng thật khó hiểu:
“Xin lỗi! Là ta không phải, ha ha, chỉ là ta chợt nhận ra khi ngươi nói tới dị loại chẳng phải là ta cũng là một loại ‘Dị loại’ sao, chẳng qua là ta khó bị phát hiện hơn ngươi thôi!”
Sự thật là Vũ Long nhớ tới thân phận của hắn, linh hồn xuyên việt, đoạt xá tên quỷ không may này, hắn cũng luôn luôn lo sợ bị phát hiện rồi bị tiêu diệt, không ngờ bây giờ lại gặp một người cũng giống như hắn, mà hắn càng khâm phục người con gái trước mắt hơn nữa khi nàng phải che dấu lâu như thế, còn hắn mới chỉ tới thế giới này chưa đầy bốn tháng, mọi thứ với hắn giống như rất mơ hồ như ngồi trên một đoàn tàu chạy qua những sân ga mà người khách chưa kịp nán lại để ngắm cảnh vậy.
“Không lẽ ngươi cũng…cũng giống ta?”
Lê Tú hỏi lại, nàng không muốn nhắc tới từ bán nhân ma bởi vì bất kỳ bán nhân ma nào cũng đều rất dễ tức giận khi bị người khác gọi như thế, tất nhiên là khi mà cả hai ngang hàng thôi, còn như nàng lúc này dù có bị gọi một trăm lần thì nàng cũng không dám phản kháng lại.
“Không..không, ta là nhân loại, ý ta là ‘Dị loại’ trong số các nhân loại, ngươi có thể nghĩ giống như thiên ma đoạt xá vậy.”
Vũ Long quyết định tiết lộ thân phận cho Lê Tú, dù sao hắn cũng đang là người nắm giữ sinh tử của nàng cho nên có nói ra vài điều bí mật cũng không sao, hơn nữa hắn đang nhắm tới mục đích khác khi nói ra những lời đó.
“Thiên ma, không thể nào, từ sau Đại hủy diệt đã không còn thiên ma đoạt xá nữa, hơn nữa ngươi cũng không bị ma hóa...”
Càng lúc Lê Tú càng cảm thấy khó hiểu, hắn là ai, hắn muốn gì? Những câu hỏi này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu nàng. Có điều nàng đã không nhận ra qua việc nói chuyện với nhau thì nàng đã bình tĩnh hơn lúc trước, cũng không còn nhận thấy sự run rẩy nữa.
“Giống như là linh hồn của một người nhập vào xác của một người khác đi!”
Vũ Long khẽ vuốt cằm rồi trả lời nàng.
“Thôi được rồi, ngươi cũng không cần giải thích nữa, ta cũng không muốn hiểu, ngươi nói đi, ngươi muốn gì ở ta, nếu muốn giết ta thì làm nhanh đi, dù sao ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Lê Tú liền lạnh lùng trả lời hắn, mặc dù thâm tâm nàng lúc này lại xuất hiện một tia hy vọng được sống. Con người vốn là thế, vào lúc bọn họ tưởng chừng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận cái chết, nếu họ chết ngay lập tức thì sẽ chẳng có gì để nói, nhưng nếu để họ sống thêm vài phút thì tư tưởng cầu sinh trong họ lại trỗi dậy mạnh mẽ, cũng vì thế mà đám sát thủ biến thái thường thích chơi trò mèo vờn chuột, bởi vì càng vờn thì con chuột càng thể hiện sự sợ hãi làm tăng lên khoái cảm của con mèo.
“Giết ngươi sao! Không phải có cách hay hơn sao.”
“Ngươi…….ngươi muốn gì!”
Nghe Vũ Long nói tới cách khác, Lê Tú liền run rẩy sợ hãi,dù nàng biết nhưng nàng không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới việc đó. Bán nhân ma được thiên ma coi là thức ăn bởi đơn giản bọn họ có một thứ mà thiên ma thèm muốn, đó chính là tiên thiên ma khí. Con người bình thường khi sinh ra đều có một chút tiên thiên linh khí, sau khi lớn lên thì mất dần, tu luyện giả có linh căn thực chất là nơi chứa tiên thiên linh khí từ khi sinh ra khiến cho chúng không bị mất đi.
Linh căn của tu luyện giả ban đầu nằm ở vùng thượng đan điền nơi huyệt ấn đường, sau khi trúc cơ thì linh căn sẽ chuyển hóa thành một tinh thể nằm tại nê hoàn cung là nơi giao giới giữ tinh thần và thể xác. Có thể hiểu một cách đơn giản thì tu luyện giả trúc cơ được coi là cùng đạo hợp chân, nghĩa là được thiên đạo tán thành, không còn là thường nhân nữa, khi đó tất cả tinh khí trong cơ thể sẽ chuyển hóa thành linh khí. Khi trúc cơ kỳ tu giả chiến đấu, họ cần dùng linh khí bản thân để điều khiển pháp khí, linh khí để kết ấn tạo ra phép thuật,lúc này nê hoàn cung giống như một cỗ máy với động lực là tinh phách do linh căn biến thành sẽ chuyển hóa linh khí ra ngoài cơ thể, linh khí đó sẽ kết hợp với thiên địa nguyên khí trong trời đất mà tạo thành phép thuật hay bám vào pháp khí để vận hành pháp khí.
Mà bán nhân ma tất cả đều có linh căn, bọn họ được sinh ra từ thiên ma đoạt xá nhân loại kết hợp với nhân loại cho nên ngay khi sinh ra bọn họ đã có tiên thiên ma khí, chỉ cần dùng thải bổ thuật để hấp thu thì một thiên ma có thể tăng tu vi tới nguyên anh hậu kì, chỉ cần cho hắn đủ số bán nhân ma để hắn hấp thu. Về sau khi nhân loại căn cứ vào thải bổ thuật của thiên ma thì bọn họ cũng phát hiện ra tiên thiên ma khí của bán nhân ma hoàn toàn không gây hại cho nhân loại khi hấp thu nó, không như tiên thiên linh khí nếu hấp thu quá nhiều sẽ bị tổn hại âm đức mà trời phạt, còn tiên thiên ma khí thì nhân loại có thể hấp thu thoải mái mà không sợ tổn hại âm đức. Đây cũng là một phần lý do mà Bán nhân ma bị tận diệt.
Thải bổ thuật chính là mượn việc giao hợp âm dương mà người sử dụng thuật này sẽ được hưởng lợi bằng việc hấp thu tia tiên thiên linh khí từ kẻ kia, còn người kia sau khi mất tiên thiên linh khí cũng đồng nghĩa với việc bị không còn tu vi, linh căn biến mất. Đây là một loại pháp thuật bị nhân loại cấm dùng nhưng sự thật thì các đại gia tộc đều lén lút dùng nó cho nên các đệ tử trực hệ của các đại gia tộc cũng không lạ gì nó, mà đối tượng để sử dụng thải bổ thuật tốt nhất phải là luyện khí kỳ tu luyện giả đạt tới luyện khí tầng bẩy trở lên, nếu để tu luyện giả đã trúc cơ thì tiên thiên linh khí đã chuyển thành tinh phách có muốn hấp thu cũng không được.
Vũ Long khẽ tiến tới rồi ngồi xuống bên cạnh Lê Tú, hắn đưa tay nâng cằm nàng lên để khuôn mặt nàng đối diện trực tiếp với mặt hắn:
“Lê Tú cô nương, nếu giết chết một mỹ nhân như nàng thì ta thật không nhẫn tâm được, hơn nữa nàng còn là bán nhân ma, hắc hắc, nàng cũng biết các đại gia tộc khi gặp bán nhân ma thường sẽ làm gì chứ!”
Lê Tú khẽ cắn chặt răng lại, nàng trừng mắt nhìn Vũ Long nhưng từ đôi mắt của nàng hai hàng lệ khẽ chảy dài xuống, nàng biết hắn muốn nói về điều gì:
“Để ta nhắc cho nàng nhé, một là có thể tùy ý sử dụng như là một phương thức để tăng tu vi hoặc là đem về trong tộc làm một món hàng trao đổi. Nàng nghĩ xem ta nên áp dụng phương pháp nào.”
“Giết ta đi! Cầu ngươi giết ta đi, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể nói cho ngươi, chỉ cần ngươi hứa sẽ giết ta ngay sau đó là được.”
Lúc này, Lê Tú liền van xin hắn.
P/s: Các lão muốn main làm gì em nó đây
Rất cần xoát lỗi chính tả và cmt tại : Tại Đây
Last edited by Trần còi; 23-09-2014 at 06:28 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trần còi