Quyển 4: Dạ La võ khố
Chương 11: Khổ chiến với thụ yêu
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập thầm kêu không ổn, lá như liễu diệp đao đó, mỗi gốc Hư ly thần mộc ít nhất cũng mười vạn, mấy chục gỗ thì là mấy trăm vạn lá!
Mép lá sắc lẹm, ánh lên màu đỏ đậm – sức mạnh của huyết nguyệt ác linh!
"Xoạt..."
Vô số lá cây dày đặc bắn tới, chỉ khi đối diện mới thấy đáng sợ thế nào, trước mắt rặt một màu xanh, như đứng trước hàm răng của mặc xà khiến người ta không thể kháng cự.
Từ Doanh Hầu cũng bị giật mình, vội lùi vào ẩn trong chín mươi chín lá phan, tất cả bố thành một trận pháp phòng ngự, quang mang dày như mai rùa.
Mấy trăm vạn là cuốn lại, sát lục phong bạo khiến linh quang không ngừng giảm đi, cả Từ Doanh Hầu cũng không rõ chống nổi hay không!
Lục Khiêm Vĩnh quay về chiến thuyền, phát ra ba cái vòng, bao lấy chiến thuyền.
Dù Từ Doanh Hầu hay Lục Khiêm Vĩnh lúc này đều không thể lo cho Tôn Lập.
Cả hai đều đau xót, Tôn Lập e khó thoát kiếp nạn, một tu sĩ tiền đồ rỡ ràng chết ở đây, cả hai đều khó chịu.
Nhưng sinh tử quan đầu, thân mình còn không giữ được nữa là.
Lá cây nhắm chuẩn rồi là Tôn Lập tự biết không xong, lấy ra pháp bảo phòng ngự duy nhất - đại đỉnh.
Trùm lên bản thân gã.
Tuy trông khó coi nhưng còn hơn mất mạng.
Mới vào đại đỉnh là gã nghe thấy tiếng đinh đang không ngớt, vô số phiến lá không phân trước sau va vào.
Tôn Lập lần này thảm rồi, tiếng đinh đang không ngớt, càng lúc càng lớn, lại không gián đoạn, gã không thể làm được gì.
Cơn bão lá cuồng bạo kéo dài suốt nửa canh giờ mới từ từ thu lại, mỗi phiến lá đều quay về cây, khi rừng lại yên tĩnh.
Từ Doanh Hầu và Lục Khiêm Vĩnh đều chật vật, linh quang phòng ngự của Từ Doanh Hầu còn mỏng dính, Lục Khiêm Vĩnh vốn bị thương, ba cái vòng đều tan nát, chiếc ngoài cũng thậm chí không thể sửa lại.
Tổn thất thảm trọng, hai người nhìn thấy đại đỉnh, lấy làm lạ: ở đâu ra?
Đại đỉnh lật lại, Tôn Lập chui ra.
Tôn Lập tạm thời không nghe rõ, day day tai.
Từ Doanh Hầu và Lục Khiêm Vĩnh tròn mắt: gã đã qua được! Lưỡng vị chân nhân lão tổ dốc hết sức mới chống nổi, mà gã chỉ là Phàm nhân cảnh đệ nhịtrọng lại yên lành!
Cả hai chăm chú nhìn đại đỉnh, bảo bối tốt đấy, ngần đấy lá cây giáng vào mà đại đỉnh không có dấu tích gì.
Cả hai suy tính rồi lắc đầu. Không tính vị "gia tổ" cao thâm mạc trắc mà chỉ nguyên việc gã trợ giúp dọc đường, họ không thể sát nhân đoạt bảo.
Dù đại đỉnh có vẻ cực kỳ trân quý, nhưng họ không phải ma tu, làm thế cả đời sẽ bị tâm ma vấn vít, khó lòng tiến bộ.
Tôn Lập thấy hai người há hốc miệng nhìn mình thì gầm lên: "Mau động thủ đột vây, ngẩn ra làm gì!"
Hư ly thần mộc phía trước hiển nhiên mệt mỏi, giờ là thời cơ đột vây, Tôn Lập kêu thế, cả hai hiểu ra, dốc hết thủ đoạn khiến Hư ly thần mộc chặn đường phải lùi lại.
Trận chiến rất gian khổ, Tôn Lập để giữ mạng thì "không ngại gian khổ", "không cần hình tượng" mà cõng đại đỉnh trên lưng, trông xa như mai rùa.
Hai lão nhân cũng không thể cười gã, vì Hư ly thần mộc vô cùng vô tận, chuẩn bị một lúc lại là bão lá cây, sau mấy lần thì họ cũng xơ xác, búi tóc của Lục Khiêm Vĩnh cũng tan, mái tóc bạc xõa ra, trên mình còn dính máu, y cũng không nhớ rõ mình đã thê thảm thế này bao giờ chưa.
Từ Doanh Hầu không khá hơn, y phục tan nát, đầu tóc đẫm mồ hôi, thở hồng hộc như trâu.
"Sang bên kia!"
Tôn Lập chỉ.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu ngẩn người, rồi làm theo chỉ dẫn.
Nếu đồn ra ngoài rằng lưỡng vị chân nhân lão tổ nghe một tu sĩ Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng chỉ huy, cảá tu chân giới không ai tin. Nhưng là sự thực.
Dọc đường, Tôn Lập không ngừng biểu hiện kinh nhân, hai lão nhân dều thấy quanh mình là Hư ly thần mộc thụ yêu, không rõ nơi nào mới xông ra được. Tôn Lập lên tiếng là họ làm theo.
Thật ra trừ tín nhiệm Tôn Lập thì hai người đã loạn lên nên mới nghe theo gã.
"Họ kiên trì chút nữa, cách thụ vương không xa đâu." La Hoàn nói.
Tôn Lập cầm lợi trảo phù khí, thường xuất thủ. Cùng hoạn nạn, không ai được nhàn hạ.
Cành lá thụ yêu như trường mâu đại thương, lá như lợi nhận, tuy tuyệt đại bộ phận hỏa lực dồn vào hai lão nhân nhưng chỉ một chút bắn sang, Tôn Lập cũng dốc toàn lực mới có thể ứng phó.
May mà Tôn Lập phát hiện, địa tâm hỏa mạch tựa hồ khiến Hư ly thần mộc thụ yêu mười phần e dè, đại đỉnh, lợi trảo phù khí đều dính địa tâm hỏa mạch nên có sức sát thương cực mạnh với thụ yêu.
Nhờ ưu thế đó, Tôn Lập mới kiên trì được.
Dù vậy gã cũng thương tích đầy mình.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu chưa từng thấy Hư ly thần mộc thì nói gì tìm ra nhược điểm. Nhưng Hư ly thần mộc tại thời đại của La Hoàn và Võ Diệu thì khá thông dụng.
La Hoàn suy đoán dù bị huyết nguyệt ác linh ô nhiễm nhưng một số đặc tính cơ bản của Hư ly thần mộc vẫn giữ được.
Mỗi vạt rừng Hư ly thần mộc đều có thụ vương.
Hạ được thụ vương là hàng phục được cả khu rừng.
Hư ly thần mộc thụ vương liên tục đổi vị trí, Tôn Lập được La Hoàn chỉ dẫn theo sát, hướng dẫn Từ Doanh Hầu và Lục Khiêm Vĩnh đánh tới.
Mấy lần họ đuổi theo thụ vương khiến, thụ yêu tựa hồ hiểu ra, càng vây chặt ba người điên cuồng hơn.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu nhanh chóng nhận ra, biết nơi đang tới là chỗ thụ yêu tuyệt đối không muốn thì họ càng nỗ lực.
"Đến lúc rồi, không xuất thủ thì chúng ta không thoát được!"
Trận chiến này đã gần hai canh giờ, thời gian lối ra mở ra không còn nhiều.
Lục Khiêm Vĩnh gầm vang quả quyết, trên đỉnh chiến hạm, từng ngăn mở ra, lộ rõ pháp bảo kỳ dị hình cá.
"Thái thượng ngư long biến!" Lục Khiêm Vĩnh quát, ngăn kéo vuông rực linh quang, kim thuộc lý ngư bắn ra, sinh động như thật, tụ thành đàn trên chiến hạm.
Đan cá bay múa, không khí thành nước của chúng, vẫy đuôi là biến thành các hình dạng, sau cùng hình thành hình thái cực đồ cực lớn, va vào thụ yêu.
"Ầm, ầm, ầm..."
Tiếng nổ không ngớt, chỉ cần bị thái cực đồ dính vào thì vật gì cũng nổ.
Dù chiêu thuật pháp của Lục Khiêm Vĩnh chưa đạt mức "lý ngư hóa long" nhưng uy lực cũng phi thường.
Cuối cùng cũng mở được một thông đạo.
Phía sau đám thụ yêu là một nhánh Hư ly thần mộc thấp hơn, màu xnah biếc.
Chỉ là trong thể nội thụ vương đang chảy ám hồng sắc huyết linh chi lực, thậm chí thân cây cũng xuất hiện đôi con ngươi máu quỷ dị!
"Phụt!"
Có phát động đòn mạnh nhất, Lục Khiêm Vĩnh lại hộc máu, chòm râu đỏ lên.
"Lão Từ, trông vào ngươi!"
Trong chín mươi mươi chín lá phan, một lá bay ra, nát vụn trong kim quang, tổ thành một thanh cự đao, hứng kim quang của chín tám lá còn lại, đâm vào thụ vương!
"Oành..."
Quang mang bốc lên trời, mặt đất rung rinh, thụ yêu thi nhau đổ xuống...
Đòn này nổ tan thụ vương, Từ Doanh Hầu và Lục Khiêm Vĩnh đều mất nhiều khí huyết, sắc mặt nhợt nhạt. Thụ yêu chạy tứ tán, không được bao xa thì co rút dưới nền đất.
Trong thân thể thụ vương có một viên đạm thanh sắc tinh thạch, tinh thạch có ám hồng sắc huyết linh chi lực, chìm xuống đất.
Từ Doanh Hầu cầm lấy tinh thạch hoan hỉ: "Chắc là thụ vương hồn tinh, hay quá!"
Cả hai đã thấy sức mạnh của khu rừng, thụ vương ngưng kết hồn tinh thì quý giá hơn yêu nhiều. Cực kỳ hiếm có.
Lục Khiêm Vĩnh quét mắt, không còn thứ gì có giá trị nữa, bảo Tôn Lập: "Đi thôi, không thì không kịp."
Tôn Lập nhặt một “cành” lên, nhét cùng đại đỉnh vào trữ vật giới chỉ: "Để làm kỷ niệm."
Thụ vương bị nổ tung, cành lá rải rác, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu không cả nghĩ, cả ba cùng lao nhanh.
Thụ vương hồn tinh đích xác trân quý, nhưng bị huyết nguyệt ác linh xâm nhiễm rồi thì khác. Huyết nguyệt ác linh thực tế đã lấy hết tinh tủy của thụ vương hồn tinh, hiện tại chỉ còn cái vỏ.
La Hoàn đã nói rõ, nên Tôn Lập không tranh với hai lão nhân.
...
Vẫn là hoang nguyên đó, không gian dao động kịch liệt, không gian thông đạo mở ra, hất ba người khỏi.
Cả ba đáp xuống đất, về lại thế giới cũ, thần sắc đượm niềm vui sống sót.
Vốn là một chuyến đi lấy không có gì nguy hiểm, không ngờ lưỡng vị chân nhân lão tổ suýt mất mạng, cả hai nhìn "Dạ Ma Thiên", thầm cảm thán nếu không có gã, có lẽ họ không quay về nổi.
Không gian thông đạo từ từ khép lại, chuyến đi Lạc Sơn tiểu cảnh khép lại.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu đều nội thương nhưng không đáng ngại. Lục Khiêm Vĩnh lấy từ trữ vật giới chỉ ra sáu nghìn linh thạch giao cho Tôn Lập: "Dạ Ma Thiên tiểu hữu, đấy là thù lao cho bốn hộp ngọc."
Tôn Lập vốn còn một nghìn bảy trăm năm mốt linh thạch, cộng thêm sáu nghìn này thì trữ vật giới chỉ đã thành trên bảy nghìn!
Tài sản tăng vọt!
Từ Doanh Hầu lấy ra một hộp ngọc dài: "Tiểu hữu, đây là một cặp Xích ngân hỏa thạch."
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Đó là thứ Tôn Lập được lấy nên gã không khách khí.
"Đa tạ lưỡng vị tiền bối hậu tứ."
Hai người cười ha hả: "Bọn lão phu cảm tạ tiểu hữu mới đúng, không có tiểu hữu e hai mạng già này đã chết trong Lạc Sơn tiểu cảnh."
Lục Khiêm Vĩnh lấy ra chiến hạm, cả be về Qua Lam phường thị.
Lần này thái độ của họ nhiệt tình hẳn, Từ Doanh Hầu lấy bộ đồ uống trà ra, vừa uống vừa trò chuyện với Tôn Lập.
Tôn Lập không hiểu gì về tu chân giới, Từ Doanh Hầu lại kiến đa thức quảng, cộng thêm Lục Khiêm Vĩnh điều khiển chiến hạm thường xen lời nên trong mấy canh giờ lộ trình, Tôn Lập có được nhận thức đại khái về tu chân giới.
Lần đầu tiên gã biết về "Nhất lâu, song môn, thất đại phái", toát mồ hôi trước việc mình ơ hờ trong lần đầu gặp họ, đồng thời khinh miệt sư huynh đệ Sùng Phác vô số lần.
Con dân Đại Tùy chỉ biết "thiên hạ là Đại Tùy, Đại Tùy là thiên hạ", còn với Quỷ Nhung ở phía tây bắc, tử do thiên tử tuyên truyền mà họ chỉ cho là một toán man tử thảo nguyên, thậm chí cho là diện tích Quỷ Nhung không hơn một châu của Đại Tùy.
Thực tế, diện tích Quỷ Nhung ít nhất bằng bốn Đại, Quỷ Nhung thảo nguyên là đệ nhất đại thảo nguyên của cả thiên hạ.
Đầu kia thảo nguyên là một văn minh cổ quốc khổng lồ: Thiên La.
Phía bắc Đại Tùy là cực hàn chi địa, vượt qua đó là vùng biển quanh năm băng phong, trên vùng biển này cũng có tu sĩ, chỉ là công pháp khác xa Đại Tùy và Quỷ Nhung ma tu, vì thế rất ít qua lại.
Phía đông và nam Đại Tùy đều là biển, phía đông là biển xanh đầy sinh cơ, ở vùng sâu có hải tộc, thực lực cá thể siêu phàm nhưng hải tộc vốn lười nhác, không lập thành đại quốc, càng không có dã tâm với Đại Tùy.
Vượt qua biển ở đông phương còn đại lục khác nhưng chưa ai tới.
Biển ở phía nam là vùng hung ác, mặt biển quanh năm bị sương đen bao phủ, đám ngầm đầy rẫy, hải thú hung ác nhiều vô kể, chưa từng có ai vào sâu xem có sinh linh nào khác không.
Phía tây Đại Tùy là Vô tận đại sơn, là lãnh địa của Man tộc, Quỷ Nhung ma tu rất hứng thú với nơi đó, gần đây liên tục tiến về nam, xâm thực Man tộc bộ lạc trong Vô tận đại sơn nhưng không rõ thành quả thế nào.
Đi về phía tây Vô tận đại sơn, không ai biết là thế nào.
"Đại Tùy bất quá là một góc thiên hạ." Từ Doanh Hầu tổng kết: "Phía tây Quỷ Nhung thảo nguyên là Thiên La quốc, mới là thiên đường của tu sĩ, ở đó linh khí dày đặc, đẳng cấp tu sĩ hơn chúng ta nhiều."
Lục Khiêm Vĩnh nói tiếp chuyện Quỷ Nhung ma tu xâm thực Vô tận đại sơn: "Nghe nói gần đây Quỷ Nhung sa vào cảnh linh thạch khoáng mạch khô kiệt, mấyđộng thiên phúc địa trứ danh đều có hiện tượng linh khí suy nhược. Ma tu thấy được dấu hiệu Quỷ Nhung thảo nguyên suy bại nên cực lực chủ trương khuếch trương ra ngoài."
"Tiến vào Vô tận đại sơn chỉ là khởi đầu, mục tiêu chân chính là Đại Tùy."
Từ Doanh Hầu gật đầu: "Bọn lão phu đến Lạc Sơn tiểu cảnh để tìm linh dược về khai lô luyện đơn, nếu xảy ra đại chiến, thêm một phần linh dược là thêm cơ hội sống sót."
Đến Qua Lam phường thị, cả hai thả Tôn Lập xuống, trước khi chia tay, Lục Khiêm Vĩnh cho Tôn Lập một tấm truyền âm ngọc phù: "Tiểu hữu có việc gì cần bọn lão phu thì cứ nói!"
Tôn Lập cũng cười: "Nhị vị cần hộp ngọc cứ tìm mỗ."
Song phương cười ha hả, vòng tay tạm việt.
Thu hoạch lớn nhất của Tôn Lập chuyến này là quen vói lưỡng vị chân nhân lão tổ.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu tại Lạc Sơn tiểu cảnh phải nhờ đến Tôn Lập mới sống sót nhưng thực lực chân chính của họ thì cả Đại Tùy cũng là nhân vật có hạng!
Họ lại là trưởng lão Kim Phong Tế Vũ lâu, Tôn Lập tương lai không thể ở lại Tố Bão sơn thì cũng có chỗ đi.
Lưu Minh Kiến hai hôm nay không yên lòng, đợi Tôn Lập về. Thấy chiến hạm xuất hiện, Tôn Lập đi xuống, y thấp thỏm đón: "Sư huynh..."
Tuy La Hoàn và Võ Diệu coi Lưu Minh Kiến là gian thương, Tôn Lập không như thế.
"Lưu lão bản." Gã vẫn khách khách khí khí.
Lưu Minh Kiến rụt rè: "Hộp ngọc..."
Tôn Lập xua tay: "Các vị làm sinh ý cũng cần kiếm tiền."
Lưu Minh Kiến thấy gã thật lòng, thở phào: "Đa tạ sư huynh hiểu cho."
Tôn Lập lấy ra một danh sách: "Lão bản xem có gom đủ không."
Là cách Võ Diệu nói sẽ đẩy tỷ lệ Xích ngân hỏa thạch tạo thành Tử cực thiên hỏa lên bảy thành. Chỉ là Tôn Lập tăng thêm Ngũ sắc minh ngọc và Hắc kim thủy lộc giác, mỗi loại đều tăng thêm phân lượng.
Mua thêm Ngũ sắc minh ngọc và Hắc kim thủy lộc giác để dùng trong chế khí sau này, Tôn Lập không thiệt.
Lưu Minh Kiến gật đầu: "Đều là hàng hiếm, sư huynh đợi một chút, tại hạ chuẩn bị, có thể phải đợi thêm."
"Không sao."
Lưu Minh Kiến đi một canh giờ mới quay lại, tuy không nói nhưng trán toát mồ hôi khiến Tôn Lập đoán được đã phải đi khắp Qua Lam phường thị mới gom đủ.
Tôn Lập ôm quyền cảm tạ, giá trị những thứ này khiến gã mình: một nghìn hai trăm linh thạch!
Nhận đủ, Tôn Lập chia tay Lưu Minh Kiến, rời Qua Lam phường thị....
Vòng về Tố Bão sơn, gã lén về phòng ở Vọng Sơn biệt viện.
Khúc cây không nhỏ, bằng nửa cẳng tay gã, bề mặt xù xì nhưng hoa văn mười phần mịn màng, đường vân ở đầu bó sát.
Tôn Lập xem đi xem lại khúc gỗ, không hiểu có gì phi thường, nghi hoặc: "La tổ, đây là ‘Ngưng trầm hương mộc’?"
La Hoàn không vui: "Lão tử nhìn nhầm bao giờ chưa?"
Võ Diệu xen lời: "La Hoàn ngươi tự xưng lão nương hợp hơn..."
Tôn Lập biết hai người cãi nhau là không ngớt, La Hoàn không rõ khi nào mới rỗi miệng để giải thích Ngưng trầm hương mộc là gì.
"Lưỡng vị, lưỡng vị, được rồi, bàn việc chính đã."
Tôn Lập khuyên can một hồi, La Hoàn quyết định bỏ qua cho Võ Diệu, chứng minh mình không hẹp hòi, lật đổ nhận định của Võ Diệu về y là "đồ ẻo lả".
"Ngưng trầm hương mộc mười phần trân quý, nhưng thứ này hiện nay các ngươi e không ai biết."
Thật sự không ai biết, hiện ngay trước mắt Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu mà cả hai không nhận ra.
"Đốt Ngưng trầm hương mộc khi ngươi đả tọa tu hành sẽ tăng tốc độ lên một thành, lại không bị tâm ma ảnh hưởng, đạo tâm vững vàng!"
Tôn Lập nhìn khúc gỗ mà không dám tin: nghịch thiên là đây!
“Thiên hạ kỳ vật chí” không ghi lại, nếu ghi vào, ít nhất cũng là nhất phẩm!
Vốn Tôn Lập tưởng chuyến đi Lạc Sơn tiểu cảnh này thì thu hoạch lớn nhất là Xích ngân hỏa thạch và Tử kim chi thảo, nhưng xem ra hai thứ đó dù quý, so với Ngưng trầm hương mộc vẫn kém xa.
To thế này đủ cho gã dùng mấy tháng, có nó, Tôn Lập thậm chí dám tin sau bảy tháng sẽ xung kích Đạo nhân cảnh!
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu lần này thiệt thòi lớn, tưởng là thu hoạch ra trò nhưng so với Tôn Lập: linh khí tinh thạch, Xích ngân hỏa thạch, Tử kim chi thảo, còn cả Ngưng trầm hương mộc, thì mấy nhánh linh dược của họ có là gì?!
Tôn Lập hớn hở cất hộp ngọc đựng Tử kim chi thảo, được La Hoàn chỉ dẫn, trồng vào chậu sứ. Có La Hoàn tương trợ, Tôn Lập tin là tốc độ Tử kim chi thảo chín sẽ rất nhanh.
Vừa xong thì tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên gấp gáp, Sùng Bá gầm to: "Tôn Lập, ta biết ngươi về rồi, mở cửa!"
Tôn Lập thu dọn rồi mở cửa, Sùng Bá tức giận đi vào gầm lên: "Ngươi ra ngoài làm gì? Ba ngày liền không đi học!"
Tôn Lập nhìn gương mặt hung ác mà ấm lòng.
Gã đi ba ngày, cả Tố Bão sơn không mấy ai chú ý? Sùng Bá quan tâm kiểu này dễ khiến người ta đau đớn nhưng là chân tình thực ý.
"Tôn Lập, chạy mau, Sùng Bá giáo tập tới..." Bên ngoài, Phùng Trung hô to lao vào, nghênh tiếp y là ánh mắt nóng bỏng của Sùng Bá.
Phùng Trung rụt cổ, lén lùi ra.
Tiểu nhân hư tình giả ý gặp chân tình thực ý của chân hán tử là lộ ngay.
Sùng Bá đuổi Phùng Trung đi, quay lại chuẩn bị thu thập Tôn Lập.
Tôn Lập đưa tay mời, Sùng Bá nén giận ngồi xuống, Tôn Lập theo lễ quỳ xuống, cung kính vái.
"Giáo tập nên biết đệ tử không đi chơi."
"Chỉ là làm gì thì không tiện nói, nói ra tương lai có việc gì thì giáo tập bị liên lụy, không cần thiết phải thế."
Sùng Bá hơi bớt giận.
Tôn Lập nhìn thẳng: "Giáo tập, đệ tử sắp đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, yên tâm, đệ tử tuyệt không để giáo tập mất mặt!"
Sùng Bá nhìn gã rồi lắc đầu: "Ta trước kia thấy ngươi khác người, hôm nay mới hiểu chí hướng của ngươi cao xa, không phải trong ao tù này."
Tấm thân cao lớn đứng lên, Sùng Bá ra khỏi cửa, đến cửa hơi dừng lại nói: "Cần gì cứ nói với ta và Sùng Dần."
Đoạn đi ra.
Tôn Lập cười thầm, ngài dám quyết định thay cả Sùng Dần giảng tập?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 4: Dạ La võ khố
Chương 13: Phàm nhân cảnh đệ tam trọng
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Hôm sau, Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc đến hỏi Tôn Lập vì sao ba ngày không đi học, gã nói mình bế quan tu luyện, cả hai cũng không nghi ngờ.
Thái độ của Sùng Mạch và Sùng Kim dành cho Tôn Lập chuyển biến hẳn, tuy không chịu hạ mình như Sùng Trọng nhưng cũng coi gã như đệ tử bình thường.
Tôn Lập mất một buổi tối bố trí trận pháp.
Đoạn gã chờ đợi, không lên lớ mà đi theo các con đường mòn trong sơn môn Tố Bão sơn.
Qua từng đỉnh núi, từng sơn cốc, từng khe suối...
Đã đầu thu, trong núi mát mẻ, sóc nhảy nhót trên cây, thỏ hoang, dê núi thường xuất hiện trong rừng.
Tôn Lập đi qua một tảng đá lớn, thanh xà quấn quanh thè lưỡi với gã, xác nhận gã không uy hiếp gì thì nó uể oải bò xuống, chui vèo khe đá mát lạnh, ánh nắng đầu thu trong trẻo khiến nó không thích.
Tôn Lập mỉm cười, vòng qau tảng đá, lội xuống suối.
Nước từ suối chảy về, trong và mát, hai chân nhúng xuống, cảm giác từ gầm bàn chân chạy lên, thân thể lỏng ra không ít.
Gã cứ đi như thế trong núi, gặp độc trùng mãnh thú cũng mỉm cười đi qua.
Gã chờ đợi.
Đợi giây phút đó đến.
Trước mắt chợt xuất hiện một khe đá, có hơi nóng bốc lên.
Tôn Lập hoang mang, ngẩng nhìn quanh, đối diện khe nứt là một cây tùng lớn, dưới gốc cây còn phân khỉ.
Như có tia chớp nối tất cả các địa điểm đó lại.
Dưới trời đêm, linh tuyền từ vách đá thiên nhiên trút xuống một đầm nước chừng ba trượng, nước trong như ngọc, mát mẻ vô cùng.
"Ngươi muốn vào bụng Ngân hoàn mãng dưới đó thì cứ xuống."
...
Gió mơn qua hõm núi, cây tùng xòa bóng.
"Thụ huynh thụ huynh, may mà tại hạ tốt bụng, huynh mới thoát cảnh bị lột da. Ha ha..."
...
Trên vách đá ở sơn nhai... là mái nhà của gã.
"Ta đợi huynh ở ‘Thiên Hạ’, dù cho bao nhiêu năm!"
Con ngươi xanh biếc như biển cả.
Tôn Lập biết thời khắc đó đã đến
Gã lao về phòng với tốc độ nhanh nhất, như linh viên lướt đi trong rừng núi
Đẩy giường đá ra, trận pháp xuất hiện, Tôn Lập đóng cửa phòng, dùng dao cắt một miếng Ngưng trầm hương mộc đốt lên, mùi thơm như sợi dây lụa quấn quanh nhà.
Tôn Lập xếp bằng trong trận pháp, tay cầm song tinh băng châu.
Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, ta đến đây!
Linh nguyên dĩ với khí thế hùng dũng đổ vào song tinh băng châu, bắt lấy hai điểm tinh mang, kéo về thể nội.
Lúc này gã đã biết song tinh băng châu khác tinh mang băng châu thông thường thế nào.
Hai viên tinh mang trầm trọng cực nặng, tạo cho gã cảm giác “nặng” hơn mọi tinh mang băng châu cộng lại !
Tôn Lập bỏ ngay ý định một lần dồn hai viên tinh mang vào, dốc hết linh nguyên lên một viên, rồi toàn lực phát động, sau nửa tuần hương mà tinh mang vẫn bất động.
Ngưng trầm hương mộc hát huy tác dụng, mùi thơn chui vào mũi gã, linh nguyên đại tăng hoạt lực, tinh mang từ từ lay động.
Tinh mang dung nhập vào kinh mạch, cùng linh nguyên vận chuyển, nhưng biến đổi mang lại cho Tôn Lập cực lớn. Trong kinh mạch, nơi tinh mang đi qua, linh nguyên như biển gầm!
Tiếng nước triều xôn xao trong kinh mạch Tôn Lập, khi viên tinh mang bị dồn vào Thiên linh huyệt, huyệt đạo này rực thần quang, trong tích tắc hoàn thành thần hóa, thậm chí còn thừa!
Có trận pháp chi viện, mùi thơm của Ngưng trầm hương mộc hiệp trợ, Tôn Lập định đưa phần thần còn thừa sang huyệt đạo khác nhưng phần phân ra quá hữu hạn, gã thầm thở dài, dồn hết thần quang vào Thiên linh huyệt.
Song tinh băng không đủ cho gã đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, may mà gã đã chuẩn bị.
Viên tinh mang thứ hai được lấy ra, Ngọc chẩm huyệt triệt để thần hóa.
Gã bỏ băng châu trống rỗng, đổi sang linh khí tinh thạch.
Võ Diệu thiết kế trận pháp, lúc này phát huy hiệu quả, ngưng tụ thiên địa linh khí, hòa cùng linh khí rút từ linh khí tinh thạch ra, từ từ chảy vào Thiên trụ huyệt và Bách lao huyệt.
Mùi thơm nưng nức, linh nguyên hoạt bát. Với nhiều cách, Tôn Lập lần này dù không có linh dược tương trợ, nhưng là lần đột phá ổn thỏa nhất trong ba lần, ổn định và từ tốn đạt tới Phàm nhân cảnh đệ tam trọng.
"Chát!"
Tinh thạch nát vụn, Ngưng trầm hương mộc còn bốc khói.
Trận pháp đã nát thành bột.
Tôn Lập mở mắt, trong mắt đầy bình tĩnh.
Thoáng sau gã mỉm cười.
Gã như hạt cỏ bị cuồng phong thổi lên vách núi, trải bao vất vả, sau cùng cũng ăn rễ xuống nền núi.
So với tung xanh trúc biếc đón gió thì thành tựu này không đáng gì, chỉ có gã biết mình đến được mức này vất vả thế nào!
So với Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm tư chất hơn người, gã càng kiêu ngạo về thành tựu này!
Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, không biến đổi nhiều về chất với tu hành, Tôn Lập đột phá là tâm cảnh.
Gã ra ngoài, còn đang đêm.
Tinh không không trăng, Tôn Lập cảm thụ tinh quang rải lên mình, hòa với thần quang của một huyệt đạo đã hoàn toàn thần hóa, cảm giác như huyết nhục tương liên!
Gã từ từ lên núi, lên đỉnh cao nhất cạnh Vọng Sơn thư viện. Trên đỉnh núi, gã nhìn về hướng tây bắc, cách vạn thủy thiên sơn, nơi đó có thảo nguyên mênh mông và một người đợi gã tại "Thiên Hạ".
Tôn Lập định ngửa mặt hú vang nhưng máy động, vô cùng tinh quang trút xuống. Gã há miệng gầm vang nhưng câm lặng, chỉ thấy tinh quang như tơ bạc chui vào miệng...
"Đợi nhé, ta sẽ tới!"
...
Thư viện tu hành tạo thành áp lực dồn dập, nhập môn thất khảo mỗi tháng một lần, tựa hồ thời thời khắc khắc nhắc nhở các đệ tử rằng sau bảy tháng, rất có thể các ngươi phải cuốn gói!
Kỳ thi thứ ba sắp tới trong không khí khẩn trương.
Sùng Trọng hôm nay dạy cho nhóm chữ Đinh, hiện tuy đã giảng đu hai canh giờ nhưng khi đệ tử hỏi thì vẫn trả lời qua quít, suốt hai canh giờ đều nghiêm mặt. Giang Sĩ Ngọc thường nói với Tôn Lập rằng giữ một nét mặt lâu như thế thì Sùng Trọng giảng tập quả phi thường!
Giảng xong, Sùng Trọng nhạt giọng bảo các đệ tử: "Ngày mai là kỳ thứ ba trong nhập môn thất khảo, nhắc trước để tất cả chuẩn bị tâm lý."
Nhóm chữ Đinh theo y, trừ Tôn Lập thì toàn vô dụng, tất nhiên không muốn thừa lời.
Mỗi kỳ thi với đệ tử nhóm chữ Đinh đều là đau đớn, đến lúc này, nhóm chữ Đinh trừ Tôn Lập còn chưa ai đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, trừ thiểu số còn ôm ảo tưởng thì tất cả hiểu rằng, sau bảy tháng sẽ bị Tố Bão sơn đuổi!
Vận khí may mắn thì có thể tìm được vị trí trong sản nghiệp dưois núi, tại tục thế cũng là thành đạt nhưng kiếp này vô duyên với đại đạo.
Vận khí không may thì đành về nhà, nhờ thời gian ở Tố Bão sơn mà sống lâu hơn người ta mấy chục năm, chỉ thế thôi.
Chúng đệ tử chán nản về phòng.
Tôn Lập vừa ra khỏi cửa đã thấy Sùng Trọng đợi sẵn.
Bất quá Tôn Lập xuất hiện, Sùng Trọng đổi thành tươi cười hớn hở, gọi to: "Tôn Lập sư đệ!"
Tôn Lập đành bước lên: "Sùng Trọng giảng tập."
"Sư đệ gần đây ra sao? Đơn đạo có gặp vấn đề gì không? Đừng khách khí, có gì cần sư huynh giúp cứ nói."
Tôn Lập cung kính: "Đa tạ giảng tập quan tâm, có gì không hiểu, đệ tử sẽ hỏi."
"À, kỳ thi ngày mai không cần lo, sư huynh sẽ bao hết." Sùng Trọng nhiệt tình vỗ vai gã, nháy nháy mắt.
Tôn Lập ngẩn người: "Bao hết?"
"Ha ha ha, đã bảo đừng khách khí, chúng ta mà! Yên tâm nhé, sư huynh đi đây!" Sùng Trọng cười cất bước.
Tôn Lập ngạc nhiên: ai khách khí với ngươi?
Đến giờ gã vẫn không hiểu Sùng Trọng là sao hả? Tự nhiên lại tốt thế?
Gã về Vọng Sơn biệt viện. Ba nhóm kia cũng tan lớp, các đệ tử tụ lại như suối hợp thành sông.
Tôn Lập vểnh tai nghe.
"Kia là Tôn Lập."
"Đúng, nhóm chữ Đinh chỉ có mình y cũng đứng vững."
"Ai, các ngươi nghe gì chưa, có người đang cá cược."
"Cược cái gì?"
"Xem Tôn Lập lần này có thể đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng không."
"A?! Không phải chứ, cược thật hả? Tháng thứ mấy mà đột phá đệ tam trọng, ai cá y đột phá không phải thua chắc hả!"
Có người nói: "Hiện tại đều công nhận: Tôn Lập đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng không thành vấn đề, chỉ là khi nào đột phá."
"Tuy tiểu tử đó luôn gây bất ngờ nhưng bảo trong ba tháng đột phá đệ tam trọng thì..."
"À, nghe nói, tuyệt đại bộ phận mọi người cá y chưa thể đột phá..."
Tiếng bàn luận nhỏ đi, sợ bị Tôn Lập nghe được.
Tôn Lập nhếch môi cười, coi như chưa nghe thấy, đi nhanh về phòng.
Đến Vọng Sơn biệt viện, các đệ tử tựu tự động chia thành hai dòng, tư chất tốt đi về phía tây, còn lại sang phía đông. Tôn Lập vừa vào tiểu viện, Giang SĩNgọc cũng bước theo.
"Tôn Lập."
"Hả?" Tôn Lập quay lại thấy Giang Sĩ Ngọc có phần ngưng trọng: "Có việc gì?"
"Có." Y nhìn Lục Đại Thông ở ngoài xa: "Vào phòng rồi nói."
Vàop hòng Tôn Lập đóng cửa lại, quay nhìn thì Giang Sĩ Ngọc ngẩn ra trên ghế, có phần bất thường.
"Giang Sĩ Ngọc, sao hả?"
Giang Sĩ Ngọc quay lại, sửa soạn nghi dung, ôm quyền vái Tôn Lập!
Tôn Lập cả kinh, đỡ y lên: "Làm gì thế..."
Giang Sĩ Ngọc cười bình thản: "Ta nhìn thấu rồi, đã hết hi vọng."
Tôn Lập định nói mấy câu cổ vũ nhưng thấy trong mắt y trong veo, cục hầu động động nhưng gã không nói thành lời.
"Cả nhóm chữ Đinh, trừ ngươi ra đều hết hi vọng. Bọn Chu Chí Quốc kêu gào ghê gớm nhưng cũng thế thôi."
Giang Sĩ Ngọc ngồi xuống, lại nói: "Tôn Lập, nể tình chúng ta biết nhau, ta nhờ ngươi một việc."
Tôn Lập trịnh trọng gật đầu: "Nói đi, làm được thì ta sẽ làm."
"Tương lai ngươi có thành tựu đại đạo thì xem trong đời sau của ta có mầm non nào tu hành được, mong ngươi nâng đỡ đôi phần!"
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập tiễn Giang Sĩ Ngọc về gian phòng đối diện, chợt thở dài.
Bốn người trong tiểu viện ban đầu đều đầy lòng tin, Lục Đại Thông lạc quan nhưng chán nản đầu tiên, đến giờ đã ngơ ngơ ngác ngác. Túc Lan nhanh nhẹn, tu hành có phần chiếm ưu thế nhưng sau cùng vì táng tâm bệnh cuồng mà chết trong tay gã.
Giang Sĩ Ngọc ban đầu có vẻ giảo hoạt đa nghi, không ngờ bây giờ lại khoát đạt nhất - Tố Bão sơn chỉ trong ba tháng khiến không ít thiếu niên thayđổi tính cách.
Có người thành thục, có người trầm luân, có người sụp đổ...
Võ Diệu nhạt giọng: "Tiếc hả? Kỳ thực ngươi có thể giúp y."
Tôn Lập ngẩn người: "Ý lão nhân gia là..."
"Ngươi hiểu ý ta."
Tôn Lập do dự: "Không phải tiểu tử tiếc hỏa thiềm nội đơn, nhưng tu luyện “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”, sau cùng sẽ hóa thành thượng cổ hỏa thiềm chân thân, đấy là yêu tu..."
La Hoàn cũng nói: "Đồ mỏ nhọn đừng lung tung, Giang Sĩ Ngọc không đồng ý thì Tôn Lập bị lộ những thứ đó, lúc ấy giải thích thế nào?"
Võ Diệu nhạt giọng: "Ta thấy Giang Sĩ Ngọc hiện giờ không phải loại người đó."
...
Hôm sau, kỳ thứ ba trong nhập môn thất khảo khiến vô số đệ tử nhức óc bắt đầu.
Đơn đạo, phù lục, chế khí – ba vị giảng tập luân phiên ra tay.
Tôn Lập từ đầu đến cuối đều thản nhiên, gã đã đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, có thể ở lại Tố Bão sơn. Chỉ cần thành đệ tử chính thức, ngay sau còn không gian phát triển cực kỳ rộng lớn, các kỳ thi ở thư viện không còn gì uy nhiếp nữa.
Sùng Mạch và Sùng Kim vì Sùng Trọng dặn dò nên không hà khắc với Tôn Lập, gã giao quyển sớm họ cũng không nói gì.
Giang Sĩ Ngọc nghiêm túc làm, không quan tâm đến thành tích, lần nào cũng thoái mái rời giáo thất.
Tô Tiểu Mai là người không chịu bỏ cuộc của nhóm chữ Đinh.
Thời gian càng lúc càng khẩn bách, nàng ta càng lúc càng dụng công, gần đây có dấu hiệu đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng.
Đấu võ là Tôn Lập lại không có đối thủ, gã ngồi bên chống tay vào cằm đầy vô liêu.
Sùng Bá lần này vừa đóc thúc thi cửa vừa nhìn gã với vẻ chế nhạo!
Tôn Lập ấm ức “xem”, lúc kết thúc thì Sùng Bá vung bút. Vẫn cho gã đứng thứ năm.
Lần này, Sùng Bá nhìn chúng các đệ tử đầy mong chờ: "Tôn Lập đứng thứ năm, có ai không phục?"
Chúng đệ tử run lên: "Bọn đệ tử tâm phục khẩu phục..."
Ai dám không phục? Không thấy Sùng Bá giáo tập "quan sát" lâu như thế, đã ngứa ngáy xương cốt rồi sao? Chỉ mong có ai ra để y đánh.
Sùng Bá không giấu thất vọng: "Vậy được, giải tán."
Thực tế chúng đệ tử đều biết Tôn Lập đã tu vi Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng cộng thêm thiện chiến, ít nhất cũng đứng thứ ba, xếp thứ năm là thiệt cho gã.
Bất quá có thể ép được gã thì ai cũng vui, đời nào còn lên tiếng bất bình.
Càng ép gã xuống thì gã càng ít điểm thưởng, nguồn lực dồn về ít hơn, ít nhất họ còn hi vọng vượt được gã.
Sùng Bá không thỏa ý cúi đầu về chỗ ở, cửa không đóng, y biết là ai.
Trong nhà, trên cá ghế của riêng Sùng Dần, y đnag thư thái uống rượu, ngực ướt đẫm.
Sùng Bá tắt tiếng: "Ta giấu kỹ thế mà ngươi vẫn tìm ra..."
Sùng Dần uống rượu vào là không còn nghiêm túc: "Những thứ ngươi lén giấu, ta lại không tìm ra chắc? Lần tới ngươi nên giấu ở bên ngoài, căn nhà này ta còn quen thuộc hơn ngươi."
Sùng Bá bó tay: "Đấy là quà sinh nhật của ngươi, giờ ngươi uống rồi, lúc đó phải làm sao?"
Sùng Dần vẫn thản nhiên: "Hi hi, tới lúc đó rồi nói." Y móc từ ngực áo ra một túi giấy, đưa cho Sùng Bá: "Đây là bán sơn bạch trà ta nhờ đệ tử dưới núi tìm, nghe nói quý lắm."
Sùng Bá cầm trong tay, vẫn còn ấm, tức thì mỉm cười, đưa lên mũi ngửi: "Thơm thật..."
"Ngày mai thi tu hành, theo ngươi Tôn Lập tiểu tử đạt mức nào?" Sùng Bá hơi lo.
Sùng Dần lại cười: "Ngươi lo cho y?"
"Không phải lo lắng, hiện tại ta không nhìn chuẩn được y, không biết lần này y mang lại niềm vui bất ngờ gì?"
Sùng Dần rót rượu: "Ngươi đoán đi?"
Sùng Bá lắc đầu: "Chắc là không, tư chất của y quá rõ, ba tháng đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, quá kinh nhân, không thể nào!"
Sùng Dần day mũi: "Chi bằng chúng ta cá cược?"
Sùng Bá thấy vô vị: "Có gì mà cá với cược? Ngươi có thứ gì hay ta cứ cướp thẳng."
Sùng Dần bĩu môi: "Cứ thử xem!"
"Được, chúng ta cược!"
...
Kỳ thi tu hành quan trọng nhất được đẩy xuống cuối.
Thi tu hành luôn là lúc tốt nhất để Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm so kè, lần này cũng vậy, chỉ là còn thêm một tiêu điểm cho tất cả chú ý: Tôn Lập liệu có thể đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng.
Ai cũng tưởng gã như lần trước, sẽ đến sau cùng, không ngờ Tôn Lập lần này đi cùng mọi người, đến Diễn võ trường từ sớm.
Đội ngũ các đệ tử xếp rất dài, phía trước Tôn Lập là Tô Tiểu Mai, sau lưng là Giang Sĩ Ngọc, Phùng Trung rất muốn đến, định chen vào nhưng bị cácđệ tử mắng nên lui lại.
Y cách mười mấy người, "u oán" nhìn về phía Tôn Lập.
Tô Tiểu Mai hơi khẩn trương, đôi tay trắng ngần nắm chặt, vì thấp hơn Tôn Lập một cái đầu nên gã nhìn rõ trán nàng ta rịn mồ hôi.
Tôn Lập máy động: "Tô Tiểu Mai, ngươi đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng rồi?"
Tô Tiểu Mai ngoái lại, cẩn thận gật đầu, hạ giọng: "Tối qua mới đột phá. Không biết hôm nay có thể hiện được không."
Tôn Lập lo lắng vì đáy mắt Tô Tiểu Mai xám xịt, dấu hiệu của tinh huyết đại tổn, hiển nhiên Tô Tiểu Mai đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng đã dốc toàn lực, e là lúc phá quan đã bị ám thương!
Gã thầm thở dài nhưng không thể giúp gì.
Giang Sĩ Ngọc đứng sau lưng Tôn Lập nói: "Tôn Lập, ngươi lại đột phá?"
Tôn Lập lấy làm lạ: "Sao ngươi nhìn ra?"
Đừng nói các đệ tử, dù bọn Sùng Dần mà không sử dụng Vọng khí chi thuật cũng không nhìn ra cảnh giới của gã.
Chỉ đạt tới Hiền nhân cảnh mới nhìn rõ cảnh giới của gã cao thấp thế nào.
Giang Sĩ Ngọc khẽ mỉm cười: "Ta không rõ, chỉ là gần đây cảm giác chợt nhạy hơn."
Trong óc Tôn Lập, Võ Diệu kinh ngạc: "Chà, Giang Sĩ Ngọc này tăng tiến lục thức nhiều quá."
La Hoàn cũng nói: "Trước đó y lo đến quá nhiều thứ, lục thức bị che mờ, giờ nhìn thông, lục thức tất nhiên thanh tịnh."
Tôn Lập thầm gật đầu, cân nhắc kiến nghị của Võ Diệu.
“Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” và hỏa thiềm nội đơn đích xác trân quý, mang đến cho Lưu Minh Kiến tất được giá. Nhưng gã hiện không thiếu tiền, lại không dùng tới, nếu Giang Sĩ Ngọc không ngại thành yêu tu thì gã vui vẻ thành toàn.
Đội ngũ trước mặt từ từ tiến, tháng thứ ba rồi, thành tích của tất cả đều cao lên.
Nhóm chữ Giáp đều là Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng rồi, trừ Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm còn hai người nữa đạt Phàm nhân cảnh đệ nhịtrọng.
Nhóm chữ Ất cũng có quá nửa đệ tử đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, nhưng chưa có ai đột phá đệ nhị trọng.
Nhóm chữ Bính có chín người đột phá đến đệ nhất trọng.
Đã là tháng thứ ba – đệ tử tháng này đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng là nhóm cuối cùng có hi vọng ở lại sau bảy tháng, dù hi vọng phi thường mong manh.
Nhóm chữ Đinh khi thi đều chúng tâm trạng: lo lắng bước lên, thất vọng quay về.
Sắp đến lượt Tôn Lập, phía trước ồn ào hẳn:
"Trưởng nhóm cố lên!"
"Trông vào trưởng nhóm đấy!"
Chu Chí Quốc được chúng nhân trợ uy thì hớn hởn đến trước thạch cầu pháp khí. Sùng Dần cười cổ vũ: "Bắt đầu đi."
Chu Chí Quốc ấn tay lên thạch cầu pháp khí, vận linh nguyên, dốc toàn lực, sau cùng cũng qua được vạch thứ mười.
"Da!"
Nhóm chữ Đinh hoan hô.
Chu Chí Quốc mặt mũi hồng hào, vái Sùng Dần: "Giảng tập, đệ tử đã Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng l!" Y không giấu được hưng phấn.
Sùng Dần khẽ mỉm cười: "Được, lui xuống đi."
Các đệ tử nhóm chữ Đinh vây lấy chúc mừng.
Giang Sĩ Ngọc bật cười, nói khẽ với Tôn Lập và Tô Tiểu Mai: "Thật không hiểu họ nghĩ gì, Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng đã khiến họ lấy lòng như thế, Chu Chí Quốc còn chưa chắc ở lại được Tố Bão sơn. Nếu cần nịnh thì lẽ ra phải nịnh Tôn Lập ngươi."
Tôn Lập cười khổ: "Tốt nhất họ đừng..."
Chu Chí Quốc được vây kín vòng trong vòng ngoài, y lấy làm vui vẻ, đổi lại là Tôn Lập tất thấy phiền hà.
Tô Tiểu Mai nhấp nhổm, không đáp lời Giang Sĩ Ngọc.
Sùng Dần gọi: "Tiếp theo!"
Tô Tiểu Mai hít sâu một hơi, bước lên.
"Cách cách..."
Thạch cầu từ từ lăn lên, các đệ tử tròn mắt, vạch thứ mười! Tô Tiểu Mai - tiểu cô nương này đã đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng.
"Chuyện này..." Chúng nhân tắt tiếng.
Chu Chí Quốc vốn tường trừ Tôn Lập, y là Phàm nhân cảnh duy nhất của nhóm chữ Đinh, không ngờ " vinh dự" này chưa đầy một tuần hương đã tan.
Tích tắc sau, sắc mặt Chu Chí Quốc cực kỳ khó coi.
Tôn Lập thấy Giang Sĩ Ngọc thoáng tỏ vẻ thất vọng, không phải với Tô Tiểu Mai, mà với chính y. Tôn Lập thầm thở dài.
Tô Tiểu Mai hưng phấn đỏ mặt, Sùng Dần cũng bất ngờ, khen mấy câu khiến tiểu cô nương hớn hở lui về.
Đến lượt Tôn Lập bước lên, mọi đệ tử nín thở - nhất là các đệ tử đã cược.
Tôn Lập tiêu sái vái Sùng Dần: "Giảng tập, đệ tử bắt đầu được chưa?"
Sùng Dần mỉm cười gật đầu: "Bắt đầu đi."
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Trên đỉnh núi ngoài xa, xuất hiện thân ảnh Sùng Bá. Sùng Dần liếc y, ánh mắt cả hai gặp nhau trên không, Sùng Dần ngẩng đầu với vẻ hơi đắc ý: đợi mà xem!
Tôn Lập đặt hai tay lên trận pháp dưới đáy pháp khí, thạch cầu dễ dàng lăn đi, qua vạch thứ mười ba vẫn chưa dừng.
Mười bốn!
Mười lăm!
Thạch cầu dừng lại, các đệ tử đặt Tôn Lập không thể đột phá đệ tam trọng thở phào, Tôn Lập chợt ngoái lại nói với chúng đệ tử: "Ta biết không ít người đặt cược ta không thể đột phá, ta đành phải nói... xin lỗi!"
Linh nguyên dồn vào, thạch cầu lăn qua vạch thứ mười sáu rồi dừng lại.
Toàn trường kinh ngạc!
Nhưng đệ tử đặt Tôn Lập không thể đột phá há miệng không nói thành lời: sao gã làm được? Hoàn toàn không thể nào, sao lại đột phá, sao bọn ta lại thua được...
Mấy đệ tử đặt Tôn Lập đột phá thì cười vang hưng phấn: "Hay lắm Tôn Lập!"
Các đệ tử trung lập ngẩn ra hồi lâu mới thành lời: "Ba tháng, đệ tam trọng! Yêu nghiệt..."
Chu Chí Quốc bị đả kích cực độ, y chật vật lắm mới đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, tưởng không kém đệ nhị trọng của Tôn Lập, không ngờngười ta đạt đệ tam trọng.
"Sao lại thế, sao lại thế! Tư chất như y sao trong ba tháng lại đột phá đến đệ tam trọng!?" Chu Chí Quốc không sao dám tin, nhưng sự thực trước mắt, không tin không xong.
Lúc đó Chu Chí Quốc hiểu sâu sắc "hiện thực là tàn khốc".
Sùng Dần cười như hoa, còn là hoa gì thì Sùng Bá trên núi xa đã biết.
Sùng Bá cũng cười, cười thật thải mái, tiểu tử này, quả nhiên "chú ý là có bất ngờ"!
Sùng Dần vung bút, ghi lại thành tích Tôn Lập đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, càng nhìn càng thuận mắt, lẩm bẩm: "Ừ, thư pháp của bản tọa lại tiến bộ..."
Tôn Lập cùi người hành lễ lui xuống, đi qua Giang Sĩ Ngọc, y cười thầm nói: "Trước đây ra không biết là ngươi xấu thế..."
Tôn Lập cũng cười.
Tận lúc Giang Sĩ Ngọc lên thi, các đệ tử còn chưa hết kinh ngạc.
May mà Giang Sĩ Ngọc không khiến họ kinh ngạc nữa, chỉ thiếu chút là y đạt đến mười vạch, nhưng chỉ một chút đó thôi!
Giang Sĩ Ngọc hất đầu lui xuống, đứng cạnh Tôn Lập hạ giọng: "Ta mặc kệ, hậu nhân của ta nhờ vào ngươi."
Tôn Lập đã quyết định, nói nước đôi: "Hậu nhân của ngươi phải do ngươi chăm lo."
Giang Sĩ Ngọc lúc đó không nghe ra ý sâu xa hơn, chỉ cười.
Các đệ tử lục tục bước lên, chỉ còn lại hai người: Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm!
Tần Thiên Trảm lần này không hiểu sao lại nén được, đưa tay: "Điền sư đệ, mời."
Điền Anh Đông đùn đầy, không ngờ Tần Thiên Trảm thật lòng thì y không vờ vịt, ngẩng đầu bước lên, đẩy thạch cầu đến giữa vạch thứ mười bảy và mười tám.
Chúng nhân không bất ngờ, dù là thiên tài, từ đệ tam trọng trở đi, mỗi tinh tiến một phần nào cũng đều gian nan, tháng này Điền Anh Đông phân tâm vào chế khí, tu hành tạm gác lại.
Điền Anh Đông khẽ vái Sùng Dần rồi lui xuống. Y tự tính toán mình hơn Tần Thiên Trảm một chút. Chỉ là nửa vạch.
Xuống dưới, Điền Anh Đông đứng bên, các đệ tử chúc mừng, y mỉm cười đáp lễ, đầy phong phạm đại gia.
Tần Thiên Trảm thấy thành tích của Điền Anh Đông, sắc mặt như thường bước lên chỗ thạch cầu pháp khí, quát to để tay lên trận pháp nhưng không vội phát lực, ngoái nhìn Điền Anh Đông, thạch cầu lăn đến vạch thứ mười tám mới dừng!
"Được! Tần sư huynh thắng rồi!"
"Ha ha ha, Điền Anh Đông, ngươi tưởng mình thắng hả, nhìn rõ chưa?"
"Tần sư huynh hay quá!"
Phe Tần Thiên Trảm vang tiếng hoan hô, Tần Thiên Trảm chí đắc ý mãn thu tay, quên cả hành lễ với Sùng Dần, nhanh chóng lui về cho thủ hạ nịnh nọt.
Những đệ tử khác cũng bất ngờ, Tần Thiên Trảm lại thắng!
Lần trước hai người ngang tay nhưng ai cũng thấy Tần Thiên Trảm kỳ thực đã thua. Theo thành tích đó cách biệt sẽ ngày càng xa, không ngờ kỳ thi thứ ba này, Tần Thiên Trảm lại trở đòn đẹp mắt, vượt qua Điền Anh Đông!
Thấy ánh mắt gây hấn của Tần Thiên Trảm, Điền Anh Đông trông khá khó coi, những đệ tử khác cũng ngạc nhiên, hiển nhiên kết quả này ngoài dựliệu.
Điền Anh Đông không muốn làm vật tô điểm cho người thắng lợi, phất tay: "Đi." Rồi dẫn người đi khỏi.
Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc đều cả kinh: "Tần Thiên Trảm lại thắng..."
Tôn Lập nhìn Tần Thiên Trảm mặt hớn hở, khẽ lắc đầu: "Tần Thiên Trảm thua rồi."
Cả hai ngẩn người: "Cái gì"
Tôn Lập thuật lại lời La Hoàn: "Mắt Tần Thiên Trảm hơi xanh, dưới đáy thoáng tím, hiển nhiên đã dùng linh dược kích phát tiềm năng mới hơn đượcĐiền Anh Đông, nhưng như thế là chín ép, sau này càng lúc càng gian nan, từ lúc y không nén được quyến rũ mà dùng linh dược thì chắc chắn tương lai thảm bại!"
"A!"
Cả hai không ngờ, nhìn kỹ thì quả nhiên mắt y hơi ánh lên xanh nhạt, đáy màu xanh có ánh tím, gần như không thể phát hiện, chỉ có người tinh tế như Tôn Lập mới nhận ra.
Cả hai rất tin gã, không hề hoài nghi tha, thầm tiếc cho Tần Thiên Trảm.
"Tần Thiên Trảm nếu không vì ganh đua với Điền Anh Đông thì không đến mức dùng linh dược đó. Tôn Lập, nên nhớ chỉ cạnh tranh với mình, cần gì so kè với người khác!"
La Hoàn nói gì, Tôn Lập thầm ghi nhớ.
Thi xong, cả ba theo chúng nhân về Vọng Sơn biệt viện. Dọc đường, Tô Tiểu Mai chia tay.
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc về phòng. Lục Đại Thông giờ càng tự ti, luôn tránh mặt cả hai.
Tôn Lập về là an tâm tĩnh tọa, tạm thời không sử dụng ngoại lực, dựa vào bản thân củng cố cảnh giới.
Bất tri bất giác đến tối. Ngoài cửa có người đưa cơm tới, Tôn Lập ăn xong đợi đến lúc Vọng Sơn biệt viện dần an tĩnh, các đệ tử bắt đầu tu luyện.
Tôn Lập đứng lên rời phòng, đến chỗ Giang Sĩ Ngọc.
Gã gõ nhẹ cửa, Giang Sĩ Ngọc ra mở: "Tôn Lập..."
Tôn Lập đi vào đóng cửa lại.
Giang Sĩ Ngọc thấy gã thần sắc trịnh trọng: "Muộn thế này có gì tìm ta?"
Tôn Lập gật đầu, bảo Giang Sĩ Ngọc ngồi xuống, y không hiểu gì.
Tôn Lập trầm mặc một chốc rồi hỏi: "Ngươi không còn ôm ảo tưởng nữa hả?"
Giang Sĩ Ngọc cười vang: "Ta biết mình hết hi vọng, hà tất có những ảo tưởng thiếu thực tế đó làm gì? Ta đã nghĩ thông, bốn tháng còn lại học thêm chút pháp thuật, hạ sơn rồi cũng phú quý cả đời..."
Y dừng lại, có phần mất mát: "Chỉ là không thể trường sinh, nhưng thứ đó như mây khói trước mắt."
Tôn Lập lại hỏi: "Ngươi không còn ôm ảo tưởng nữa hả?"
Giang Sĩ Ngọc ngẩn ra, hơi buồn bã: "Tôn Lập, phàm còn hi vọng, ai lại không ôm ảo tưởng?"
Y lắc đầu.
Tôn Lập nhìn y đầy phức tạp.
Giang Sĩ Ngọc lại nói: "Không được thì đừng cưỡng cầu, Tố Bão sơn không phải điểm đến của ta thì nên nhìn thoáng ra."
Tôn Lập thoáng nghĩ: "Nếu có cơ duyên đặc thù nhưng cần trả giá đắt, có điều khiến người đi tiếp cùng đại đạo thì ngươi có nắm lấy không?"
Mắt Giang Sĩ Ngọc ánh lên hi vọng chi quang: "Tôn Lập, ngươi có cách? Thật sự có cách? Mau cho ta biết, xin ngươi đấy!"
Tôn Lập lại nhấn mạnh: "Ta nói rồi, cái giá rất lớn!"
Giang Sĩ Ngọc nghiến răng: "Lẽ nào ngươi không thấy so với đại đạo thì không thứ gì xứng là giá!"
Tôn Lập ngẩn ra, không ngờ Giang Sĩ Ngọc nói thế.
Gã gật đầu, ra cửa nghe, Võ Diệu nói: "Không ai nghe lén." Gã mới quay lại.
Thấy gã như thế, Giang Sĩ Ngọc lại hồi hộp: "Tôn Lập, ngươi có thể cho ta đại cơ duyên? Còn ngươi..."
Tôn Lập xua tay: "Nghe ta nói đã rồi quyết định."
Giang Sĩ Ngọc liền im lặng.
Tôn Lập lấy hỏa thiềm nội đơn và “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” ra - bộ công pháp đó, Giang Sĩ Ngọc
không nhìn thấu nhưng hỏa thiềm nội đơn ràn rạt linh lực thì y cảm nhận được, biến sắc: "Cái gì mà cỡ này!"
"Đây là nội đơn của thượng cổ đại yêu hỏa thiềm. Quyển sách này là “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”,
truyền thừa tuyệt mật của thượng cổ yêu tộc, theo hiện tại thì là thiên vị công pháp!"
"A!" Giang Sĩ Ngọc cả kinh, hai thứ này quá quý trọng, y không biết nên nói gì.
"Nuốt hỏa thiềm yêu đơn, tu luyện “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”, ngươi sẽ tu thành thượng cổ hỏa thiềm chân thân, phun ra thần hỏa, tung hoành thiên hạ, thọ nguyên ít nhất ba nghìn năm! Nếu đột phá, đắc chứng đại đạo, phi thăng tiên giới cũng không phải không thể!"
Giang Sĩ Ngọc sáng mắt, không giấu được tham lam và kỳ vọng, một lúc sau mới nuốt nước bọt: "Ngươi, ngươi đồng ý cho ta?"
Tôn Lập gật đầu.
Giang Sĩ Ngọc chật vật nói: "Nhưng... ban đầu ta còn tranh chấp, ngươi không hận ta?"
Tôn Lập gật đầu: "Đúng thế, Giang Sĩ Ngọc lúc đó rất dáng ghét... nhưng bằng hữu của ta là Giang Sĩ Ngọc bây giờ."
Giang Sĩ Ngọc mỉm cười, nhìn hỏa thiềm yêu đơn và “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”. Đại đạo trước mắt, mấy ai chống nổi?
Tôn Lập nhấn mạnh: "Nên biết nuốt hỏa thiềm yêu đơn, tu luyện “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” thì sau cùng ngươi sẽ hóa thân thượng cổ đại yêu, thành một yêu tu. Hơn nữa không ai chắc có thành công hay không, nguy hiểm..."
"Ha ha!" Giang Sĩ Ngọc cười vang cắt lời: "Có môn công pháp nào không nguy hiểm?"
"Còn hóa thân thượng cổ đại yêu... so với đại đạo thì có là gì? Đằng nào ta cũng có thể hóa thành nhân thân."
Giang Sĩ Ngọc tham lam nhìn hai bảo vật, một lúc sau dứt khỏi, nhìn vào mắt Tôn Lập hỏi: "Tôn Lập, hai vật này giá trị liên thành, ngươi đồng ý cho ta?"
Tôn Lập cười tiêu sái: "Ta không đến đùa với ngươi."
Giang Sĩ Ngọc gật đầu, mắt ánh lên cảm động thật sâu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius