Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 12: Bách Điểu Kiếm Hạp
Chương 11: Ấp Trứng
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập nhớ lại mới thấy vị trí thạch động quá khéo, ngay dưới bức tường đá thiên nhiên. Tiền bối Tố Bão sơn đã tìm kỹ khắp thạch thất nhưng không sao ngờ được bên dưới khung cửa mới là thông đạo dẫn tới kho báu thật sự.
Không có Tiểu Hắc, e là bảo tàng vĩnh viễn vùi dưới Tố Bão sơn.
Không phải tất cả thú noãn đều ấp nở được, có sáu phần đã chết, còn lại Tôn Lập đương nhiên không hề khách khí gom sạch.
Tới gần ba nghìn thú noãn!
Tôn Lập thu hoạch lớn, khen Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, có phải mũi ngươi rất thính không!"
Tiểu Hắc ngồi xổm cạnh chân gã, gật đầu.
Tôn Lập: "Ha ha ha!"
Lấy thú noãn xong mất hơn một canh giờ, gã cẩn thận rời linh thú viên, bên ngoài đang nắng to, là lúc Đại nhật thần hỏa thương hấp thu năng lượng nhưng sơn môn vẫn yên tĩnh, gã thần bất tri quỷ bất giác vượt tường ra ngoài, Tiểu Hắc nhanh nhẹn theo sau, kỹ thuật hơn gã mấy bậc.
Về Vọng Sơn biệt viện, Tôn Lập mới thở phào.
Tiểu Hắc thích cái bát gỗ trên bàn mà Tôn Lập vẫn dùng để ăn cơm, nó nhảy lên, thoải mái nằm trong đó, mặc cho gã nói thế nào cũng không chịu ra, gã đành “bưng” nó cho vào trữ vật không gian.
Đoạn hỏi La Hoàn: "La tổ, mong lão nhân gia chỉ dẫn cách ấp nở."
Võ Diệu bịt mũi học theo giọng La Hoàn: "Hài tử ngoan, bản cung dạy ngươi...”
La Hoàn điên tiết tranh cãi với Võ Diệu, Tôn Lập cười khổ lắc đầu.
Trong ba nghìn quả trứng, tuyệt đại bộ phận có thể ấp theo cách thông thường, có một phần cần điều kiện cực kỳ hà khắc.
La Hoàn chỉ dẫn, Tôn Lập cho một trăm thú noãn vào một trận pháp được Võ Diệu thiết kế.
Một lần ấp ba nghìn quả là phi lý, một trăm đã là cực hạn, Tôn Lập còn bao nhiêu linh thạch đều dồn cho trận pháp đó rồi.
"Một trăm quả này ít nhất có bảy mươi nở được." La Hoàn khẳng định.
Trải qua ngần ấy năm tháng, thành công được bảy phần đã không tệ, đều là thú noãn có sinh lực ngoan cường.
Trận pháp này bố trí ở tầng thứ nhất của thú binh linh hoàn, bên ngoài được Tôn Lập làm theo lời La Hoàn đặt hai trăm viên yêu tâm!
Đấy là thức ăn chuẩn bị sẵn, phẩm chất cao như thế khiến chúng mới nở cũng có thể trưởng thành nhanh chóng. Cũng như yêu đơn mà Giang Sĩ Ngọc nuốt, yêu tâm năng lượng sẽ ẩn vào thể nội linh thú, phát huy diệu dụng về sau.
Chúng ăn xong sẽ tiến vào tầng thứ nhất, có bao nhiêu con qua được để thành nhất cấp thú binh, đừng nói Tôn Lập, cả La Hoàn cũng không rõ.
Thú noãn đều trải qua vô vàn tuế nguyệt, ảnh hưởng không nhỏ đến tư chất linh thú.
Tôn Lập sắp xếp xong thì bỏ trận pháp phong ấn đi ra.
Sơn môn khôi phục phần nào sinh khí, ngoài xa có tiếng người vọng lại.
Tôn Lập nhìn phòng Chung Lâm, y tựa hồ hoàn tại còn bế quan, gã một mình rời Vọng Sơn biệt viện.
Chung Mộc Hà chỉ huy đệ tử tu bổ hộ sơn đại trận. Kỳ thực hộ sơn đại trận không tổn hại nghiêm trọng, Chung Mộc Hà thấy Tôn Lập thì dặn các đệ tử rồi đi tới.
Đến gần, Chung Mộc Hà vung tay, cuồng phong cuốn Tôn Lập lên.
"Cốp!"
Tôn Lập bị ném xuống dất, Chung Mộc Hà từ từ ngồi xuống, mục quang lạnh lùng nhìn gã.
Đây là động phủ của y, Tôn Lập từng tới. Gã đứng lên tìm ghế ngồi xuống.
"Hừ!" Chung Mộc Hà hỏi: "Ngươi giải thích thế nào?"
Tôn Lập lắc đầu: "Lão tổ đã biết tại hạ có bí mật."
Chung Mộc Hà trừng mắt định phát hỏa, rồi xua tay: "Chúng ta như thế cũng vô dụng, ngươi không cần giải thích với ta nhưng cần giải thích với Vọng Hư."
Tôn Lập im lặng rồi đứng lên vái: "Đa tạ lão tổ."
Chung Mộc Hà lắc đầu: "Không cần đa tạ, ta vẫn bảo vệ ngươi phần lớn là vì Chung Lâm."
Tôn Lập gật đầu: "Đệ tử hiểu, nhưng lão tổ không biết rằng đệ tử chăm lo cho y không vì trả ơn lão tổ mà vì y là chí giao hảo hữu."
Chung Mộc Hà ngẩn người, xua tay: "Tùy các ngươi, nhưng lần này e khó dễ dàng qua được, e là Vọng Hư không tha cho ngươi."
Bách điểu kiếm hạp thì cả Tố Bão sơn đều thấy, Vọng Hư khẳng định muốn có siêu cấp pháp bảo này, không chỉ Chung Mộc Hà mà Tôn Lập cũng biết thế.
La Hoàn nhạt giọng: "Vọng Hư không phải là uy hiếp."
Tôn Lập ngẩng lên bảo Chung Mộc Hà: "Lão tổ, Tố Bão sơn chưa hết nguy cơ, lẽ nào Vọng Hư chân định tự hủy?"
Chung Mộc Hà thở dài: "Ngươi vẫn nói đúng, ngọc phù cầu viện không nhận được trả lời, sáng nay ta được tin, thất đại phái trừ Tố Bão sơn thì đều bị công phá. Đô Vũ môn bị diệt gọn, Cổ Kiếm môn chỉ thoát được hơn ba mươi người, tàn dư của lục đại phái đều trông vào Kim Phong Tế Vũ lâu che chở."
Tôn Lập máy động: "Kim Phong Tế Vũ lâu sao rồi?"
Chung Mộc Hà thở dài: "Thần Hoang đạo có sáu danh kim diện nhân tọa trấn, tập hợp hai mươi bốn chân nhân lão tổ, vây khốn Kim Phong Tế Vũ lâu, còn liên tục tăng cường, xem ra Kim Phong Tế Vũ lâu không chống được lâu nữa...”
Tôn Lập ngạc nhiên, hồi lâu mới cảm thán: "Ma tu lần này đầu tư lớn, định diệt Đại Tùy chính đạo tu chân giới."
Chung Mộc Hà cười khổ: "Nên ngươi nói đúng, nguy cơ của Tố Bão sơn còn chưa được giải trừ."
Y nhăn nhó: "E là chưa hề giải trừ."
Thần Hoang đạo đồng thời tấn công các đại môn phái tu chân của Đại Tùy, đợt đầu đã thành công. Hiện tại nhân thủ tập kích lục đại phái và song môn đang càn quét các tiểu môn phái, xong xuôi sẽ tấn công Tố Bão sơn và Kim Phong Tế Vũ mãnh liệt hơn.
Tôn Lập và Chung Mộc Hà đều lo lắng.
May mà Vọng Hư tuy bá đạo tham lam nhưng chưa đến mức vô sỉ cực điểm.
Y bị Lý Lam Sơn đả thương, nguy cấp thì được Tôn Lập xuất thủ cứu chữa.
Tố Bão sơn nguy ngập, cũng do Tôn Lập đứng ra giết Lý Lam Sơn.
Vọng Hư tham niệm vô hạn, nhưng lúc này không tiện công nghiên đến cướp pháp bảo.
Y gọi Tôn Lập đến hỏi, dặn gã phải cố gắng tăng tiến cảnh giới, rồi cho gã về.
Tôn Lập thầm lấy làm may mắn, quay về suy tính thì hiểu Vọng Hư tạm thời bỏ qua cho gã vì nhận ra Tố Bão sơn chưa hết nguy cơ.
Y có thèm muốn pháp bảo, cũng đợi khi triệt để giải quyết xong nguy cơ đã.
Đại địch trước mắt, Vọng Hư và Chung Mộc Hà không tiếc của nữa, Phùng Trung vẫ phụ trách phân ơhas cho các đệ tử, hiện tại gần như có là phát, linh đơn, linh thạch tuôn ra như nước.
Các đệ tử đều tư chất bất phàm, tuyệt đại bộ phận không tiến bộ được vì thiếu nguồn lực, giờ có là liên tục có người đột phá cảnh giới.
Dạo này, Tô Tiểu Mai và Chung Lâm đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, Đông Phương Phù đột phá đến đệ tứ trọng.
Bất ngờ nhất là Lý Tử Đình, nàng ta vốn không được coi trọng, trước đó chỉ Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, không ngờ được chiến hỏa tẩy lễ thì chỉ mười ngày là liên tục đột phá hai lần, thành Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, ngang với Đông Phương Phù.
Tất cả đến thăm Giang Sĩ Ngọc một lần, trời mới biết Đông Phương Phù và Lý Tử Đình lén đến mấy lần.
Tôn Lập thấy Giang Sĩ Ngọc tươi tắn, cực kỳ tin tưởng, không rõ được tưới tắm bao nhiêu lần.
Giang Sĩ Ngọc đã đột phá Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, sắp đạt đệ lục trọng, trong số chúng nhân, Tôn Lập luôn tu vi đệ nhất, nhi Giang Sĩ Ngọc theo sát.
Tôn Lập vẫn Phàm nhân cảnh đệ lục trọng nhưng không vội.
Sau trận đại chiến đó, gã thu hoạch rất lớn, không chỉ về vật chất mà mấy lần linh nguyên hao đến cực hạn khiến tiềm lực được kích phát.
Tâm cảnh sau nguy cấp là rèn luyện tốt nhất với đạo tâm.
Gã biết mình lần tới ngưỡng cửa đó, chỉ cần một chút nữa là xong.
Tối đó trăng sáng nhưng không có ánh sao, có điều chu thiên tinh lực vẫn ẩn tàng trong ánh trăng, Tôn Lập vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, ổn định hấp nạp chu thiên tinh lực, tốc độ tu luyện nhanh đến không tin nổi, ai đó phát hiện, sẽ cho gã là quái vật. Dù yêu tộc nổi danh về thân thể cũng không dám tu luyện với tốc độ đó.
Sau một đại chu thiên, Tôn Lập có cảm ứng, mở mắt, thú binh linh vẫn mở ra.
Tôn Lập định đứng lên, La Hoàn nói: "Chuẩn bị đi."
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
La Hoàn không giải thích, chỉ nói: "Chuẩn bị đi, đừng để chốc nữa cuống lên."
Tôn Lập ngồi xuống, ngơ ngác không hiểu ý La Hoàn.
Thú binh linh vẫn mở tầng thứ nhất, trong trận pháp đó, tám quả thú noãn hơi lắc, đã nở ra!
Vỏ một quả nứt ra, những quả khác vỡ theo, từng con chui ra.
Chúng đều đói, không hề khách khí ăn hết vỏ trứng, có con chưa no, tranh năm của con khác.
Một trăm thú noãn, nở được tám mươi ba, còn lại mười bảy không động tĩnh gì. Kết quả này hơn hẳn La Hoàn tính toán.
Mười bảy quả chưa nở không còn cơ hội. Tiểu thú mới nở ăn xong vỏ trứng xô tới...
Rất nhanh, những thứ ăn được trong trận pháp đều bị chúng ăn sạch, mũi máu tanh nhàn nhạt từ ngoài bay vào. Tiểu thú xô tới.
Mỗi con bình quân không được ba viên yêu tâm, nhưng có những con ăn rất nhanh, ăn xong là tranh của con khác.
Tốc độ ăn của chúng khiến Tôn Lập cả kinh.
Hai trăm viên yêu tâm chỉ nửa canh giờ là hết, La Hoàn khẽ nói: "Tuồng hay giờ mới bắt đầu!"
"Gừ, gừ, gừ...”
Từng tiếng gầm thống khổ vang lên, khiến người ta không cho rằng đấy là do thú non phát ra.
Ăn yêu tâm xong, năng lượng chặp khắp thể nội, xương đàn tiểu thú lớn vụt lên, da nứt ra rồi lành lại, cơ nhục rách ra rồi cũng lành nhanh chóng.
Cứ thế, tiểu thú nhanh chóng trưởng thành.
Quá trình này thực tế là thúc lúa non, nếu là nhân tộc thì đủ mất mạng bất kỳ ai nhưng thú tộc sinh mệnh lực ngoan cường, tám mươi ba con đều qua được.
Chừng hai canh giờ sau, đàn tiểu thú đều lớn cỡ con hổ, có con thậm chí dài cả trượng.
Từng con uy phong lẫm lẫm xông vào chiến trường. Mới xông vào, thạch trụ biến thành binh sĩ xông lên nghênh tiếp!
Chiến trường không thật sự sát thương thú binh, chỉ khiến chúng không ngừng được rèn luyện. Trúng đòn là được tự động truyền tống về phía sau, có thêm thời gian thích ứng, tiếp đó thú binh lại sinh long hoạt hổ xông vào chiến trường.
Đàn linh thú tuy mới nở, thực lực không tệ nhưng không có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ trông vào bản năng.
Lần xung phong đầu tiên đã bị binh sĩ bảo vệ hất lùi.
Bất quá sau đó, thú binh lại xông lên.
Cứ liên tục xung phong như thế, sức mạnh của yêu tâm trong thể nội thú binh dần bị kích phát, chúng đều ánh lên hồng quang khát máu.
Dần dần, thú binh môn chiếm cứ thượng phong, trong tám mươi ba linh thú có bảy mươi sáu qua được, rồi có bảy mươi lăm con qua được thông đạo, vượt ba bậc thang.
Các loại pháp khí tầm xa khai hỏa, đánh rụng hơn ba mươi linh thú.
Lại thêm mấy canh giờ, sáu mươi mốt linh thú xông qua ba tầng bậc thang đá.
Sau cùng có năm nghìn linh thú thành công vào được dải sáng.
Trong dải sáng liên tục có những vòng sáng tỏa ra, đưa linh thú đã thành nhất cấp thú binh lên tầng thứ hai. Mỗi vòng sáng đều kèm theo tiếng nổ và sức mạnh khôn tả dồn vào thể nội linh thú, giúp chúng tiến bộ.
Tầng thứ hai, không như tầng thứ nhất – lập tức gặp giết chóc ngay. Ở đây có cốc sâu, có núi cao, có sông suối, có hoang mạc, có thảo nguyên, có đồng tuyết ... Mỗi linh thú tới đây sẽ tản đi, theo bản năng chỉ dẫn, tìm chỗ tiềm tu thích hợp.
Ở đó có khắc thú tộc công pháp, chúng lĩnh ngộ được bao nhiêu là trông vào ngộ tính.
Sau cùng chúng về giữa tầng thứ hai, nơi đó có như cổ điện sát trường ở tầng thứ nhất, chỉ cần qua được đây, vào bảo tháp, chúng sẽ thành nhị cấp thú binh.
Khi năm mươi linh thú thành nhất cấp thú binh, từ thú binh linh hoàn có năng lượng dao động liên miên bất tuyệt dồn vào thể nội Tôn Lập.
"Bắt đầu!" La Hoàn nói.
Lần này Võ Diệu phát thiện tâm, sợ gã vì không biết mà lỡ cơ hội: "Mỗi thú binh đều có quan hệ chủ tớ một chiều với ngươi, mỗi lần chúng thăng cấp sẽ mang lại cho ngươi năng lượng. Đấy là một trong những lợi ích của thú binh linh hoàn. Thú binh, không chỉ để ngươi sử dụng, khi thăng cấp sẽ cống hiến năng lượng thì còn như trận kỳ, bố thành trận pháp, cho ngươi mượn sức mạnh để sử dụng. Lần tới chúng ta sẽ để thú binh gia nhập Ngũ hành hợp linh trận kỳ...”
Năng lượng miên miên bất tuyệt đó trở thành sông lớn chảy vào kinh mạch Tôn Lập.
Tôn Lập lập tức vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, dễ dàng vượt Phàm nhân cảnh đệ lục trọng, thành công đạt tới đệ thất trọng!
"Oành...”
Thể nội nổ vang, kinh mạch không ngừng rộng ra, từng huyệt đạo được thần hóa, sáng rực tinh mang, sáu mươi tư huyệt đạo sáng lên, thể nội gã rực ngân quang!
Năm mươi thú binh, sức mạnh cống hiến ra cực mạnh.
Tôn Lập thành Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, sức mạnh đó chưa ngừng, đẩy cảnh giới của gã tăng tiến như thủy triều, từ đệ thất trọng sơ kỳ vượt qua đệ thất trọng trung kỳ, căn cơ vô cùng vững vàng.
Rồi từ trung kỳ từ từ đạt tới gần sát điên phong, sức mạnh đó mới từ từ chìm xuống, sau cùng khiến gã dừng sát mức điên phong.
Chỉ thiếu một chút là đạt đệ thất trọng điên phong.
Tôn Lập thở hắt ra, cảm giác khác lạ lan tỏa.
La Hoàn nhạt giọng: "Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, ngươi áp sát Đạo nhân cảnh rồi, cảnh giới này khác trước nhiều."
Tôn Lập đã biết cảm giác huyền diệu đó, nhưng không thể nói rõ.
Tôn Lập bật cười.
Võ Diệu cười ha hả: "Hiện tại ngươi mới thấy được lợi ích của thú binh, tương lai mở được động thiên thế giới, sẽ biết thế nào là lợi hại!"
Tôn Lập mong ngóng: "Lẽ nào hiệu quả còn hơn thế này?"
Võ Diệu nói: "Hơn nhiều, nghĩ mà xem, mọi sinh linh trong đó, cứ tu luyện, mỗi lần tăng trưởng là chia cho ngươi một phần, một thế giới, tệ lắm cũng có mấy chục vạn sinh linh, sẽ là trợ lực cỡ nào? Trừ phi ngươi tu luyện thành ‘Tinh hà bản ngã" không thì động thiên thế giới sẽ là trợ lực lớn nhất!"
Tôn Lập phấn chấn: "Mở động thiên thế giới thì đã đủ nguyên liệu, có nên bắt dầu?"
Võ Diệu nói: "Đừng nóng, tìm hiểu cảnh giới này đã, mấy ngày này có việc khác cho ngươi."
Tôn Lập gật đầu: "Được!"
…
Đại Tùy kinh sư.
Với con dân Đại Tùy, nơi này là thiên hạ đệ nhất hùng thành, phồn hoa đệ nhất, mỗi ngày, từ sáng sớm, khắp bốn mặt kinh sư, ba mươi hai cửa thành đều có một hàng dài thương đội và lữ khách chen lấn.
Ở ngoài kinh sư cũng có một dải thị trấn bao lại, giá cả hơn hẳn tại các châu phủ của Đại Tùy.
Con dân Đại Tùy kinh sư luôn thấy tự hào, từ bé đã nhìn người ngoài đi vào từ cửa thành với ánh mắt dò xét.
Hôm nay có một vị Hồ phục thanh niên dẫn hai người hầu vào kinh sư, nhìn trái tim của Đại Tùy với ánh mắt tương tự.
Dọc đường có mấy côn đồ ở kinh sư rất không vừa mắt nhưng không hiểu vì sao, Hồ phục thanh niên thản nhiên mà chúng không dám sinh sự, tựa hồ sau lưng y có sức mạnh đáng sợ, vô hình trung uy nhiếp.
Những người đó đương nhiên không hiểu gì, chỉ thấy hôm nay quá tà môn, không dám đi ngoài đường nữa mà về đóng cửa cúng bái.
Hồ phục thanh niên đi trên đường, trông không nhanh nhưng một buổi sáng đã đi hết mọi ngõ ngách kinh sư.
Thanh niên không có vẻ gì mệt mỏi.
Đến trưa, Hồ phục thanh niên sờ bụng: "Đói rồi, Lâm thúc, Triệu thúc, chúng ta tìm chỗ ăn, nghe nói đồ ăn vặt ở Đại Tùy kinh sư nổi danh thiên hạ."
Cả hai đều cười: "Tổ thiếu gia có hứng, hai lão già này sẽ đi cùng."
Hồ phục thanh niên vui vẻ: "Được, chúng ta đi."
Y đi trước, buối sáng đã biết kinh sư có ngõ "Lão vị phường" bán thức ăn vặt, mùi canh thịt lừa khiến y thèm thuồng.
Hai lão nhân thấy y thành thạo như thế thì lẽ nào không hiểu? Bèn cười ha hả đi theo.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 12: Bách Điểu Kiếm Hạp
Chương 13: Hạch Tâm Của Trận Pháp Phong Ấn
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
“Người hầu” của Phú nhân vương đều chứng kiến Tổ thiếu gia lớn lên.
Đứa bé mũi dãi năm xưa giờ là "Tiểu vương gia A Tổ" danh chấn Quỷ Nhung, cả hai lại cảm khái.
A Tổ thiếu gia vẫn ngây thơ như xưa trước mặt họ, vì thiếu gia coi trọng tình cảm.
Nhưng họ đều biết "Tiểu vương gia A Tổ", tại Quỷ Nhung thảo nguyên là cái tên bách thắng, đuổi tận giết tuyệt.
Canh thịt lừa rắc hạt tiêu và giấm thanh được mang lên, A Tổ thiếu gia thích thú ăn bánh, ẩm thực thảo nguyên không thể sánh với Đại Tùy.
Hai lão nhân thấy y ăn xong thì nói: "Thiếu gia, dọc đường đã thấy hết thứ cần thấy, ăn cũng xong rồi, việc ở Tố Bão sơn là lão gia đích thân giao cho, thiếu gia định thế nào?"
A Tổ bĩu môi: "Lâm thúc không nhắc chuyện đó được không, khó lắm mới có món vừa ý, thúc thúc để tiểu điệt thoải mái chút?"
Lâm thúc cười, cực kỳ hưởng thụ ngữ khí gần như làm nũng đó: "Được, lão Lâm coi như chưa nói nhé? Lão bản, thêm một bát canh!"
A Tổ cười, nụ cười thuần chân đến đơn giản, niềm vui đầy đặn như bát canh.
Ăn xong, A Tổ chỉnh đón y phục, theo hai lão giả đi ra, niềm vui đơn thuần đó được vùi sâu.
"Lưỡng vị lão thúc, tiểu điệt biết không tránh được, Tố Bão sơn thế nào rồi."
Cả hai mỉm cười, giới thiệu sơ qua.
A Tổ nhíu mày: "Lý thúc có Hóa long cửu xuất đại trận, không cần ai thì diệt Tố Bão sơn không thành vấn đề. Tố Bão sơn xem ra quỷ dị."
Lâm thúc do dự một chốc rồi nói: "Tổ thiếu gia, bọn lão phu biết chí hướng của thiếu gia ở phía tây nhưng lão gia đang lúc dùng người, mối làm ăn Đại Tùy này có khi lỗ vốn, thiếu gia cũng biết lão gia..."
A Tổ xua xua tay: "Tiểu điệt biết, mối làm ăn lớn thế, lỗ vốn thì lão nhân gia sẽ gầy đi cả chục cân!"
Với độ béo của Phú nhân vương thì gầy trăm cân cũng thế nhưng với ba người, mười cân là vấn đề rồi.
Triệu thúc cũng cười: "Thiếu gia hiểu thì bọn lão phu không lắm lời nữa."
A Tổ thở dài: "Để tiểu điệt giải quyết giúp, ai bảo tiểu điệt là nghĩa tử."
Hai lão giả cười: "Chỉ cần A Tổ thiếu gia muốn, chưa có viễ gì không thành công."
Tố Bão sơn không thành vấn đề rồi.
A Tổ thoáng nghĩ, lại hỏi: "Kim Phong Tế Vũ lâu sao rồi?"
"Vẫn giằng co, e là cần thiếu gia thu thập tàn cục."
...
La Hoàn và Võ Diệu liên thủ đưa ra danh sách dài dằng dặc cho Tôn Lập, có không ít kỳ nguyên liệu cổ quái, Tôn Lập ngơ ngác.
"Những thứ này là gì?"
Võ Diệu đáp: "Là thứ cần để chế tác linh văn trận trang."
Tôn Lập ngẩn người: "Linh văn trận trang?"
Linh văn trận trang đại danh đỉnh đỉnh như sấm bên tai gã từ lâu, nhưng gã không ngờ mình được tiếp xúc nhanh thế.
"Ngươi có thể chế tác linh văn trận trang cơ bản nhất rồi, tìm nguyên liệu về rồi chuẩn bị thêm, lúc bắt đầu tất tỷ lệ hỏng rất cao."
Tôn Lập đã mạt rệp rồi, linh thạch tiêu hao sạch bách. Bất quá gã còn pháp khí lấy được và linh dược.
Gã đổ hết pháp khí, nguyên liệu, và linh dược không dùng đến ra, Lưu Minh Kiến định giá rồi không chỉ trừ hết danh sách mà con đưa thêm năm trăm khối linh thạch.
Tôn Lập mang nguyên liệu và linh thạch về, muốn khóc mà không có nước mắt: dù gì cũng là giàu xổi có tiếng, từng có mấy vạn linh thạch mà giờ cần đến năm trăm linh thạch qua ngày!
Tôn Lập quên hết những ngày chỉ cần có vài khối linh thạch là không ngậm miệng nổi.
...
"Một linh văn trận trang chia làm ba phần, thứ nhất để tụ năng lượng, thứ hai dể dự trữ và thứ ba để kích phát uy lực."
"Mức độ linh văn trận trang hiện tại cực thấp, vì không có bộ phận trữ năng. Còn bộ phận tụ năng cũng không được coi trọng, như thế mọi linh cấu sư chỉ chú ý vào kích phát uy lực. Bộ phận này họ làm cũng coi là tinh xảo, nhưng linh văn trận trang không tụ tập đủ năng lượng, tuyệt đại bộ phận linh văn trận trang không có bộ phận trữ năng, phần kích phát uy lực có hoàn mỹ hơn nữa cũng là tiên thiên bất túc."
Tôn Lập bó tay: "Võ tổ, lão nhân gia không lấy tiêu chuẩn của mình so với người khác được không? Trữ linh trận pháp khó nhất, tu chân giới bây giờ chỉ lưu truyền mấy loại trữ linh trận pháp đó, các linh cấu sư không phải không biết mà không giải quyết nổi."
Như Võ Diệu nói, tu chân giới bây giờ, tuyệt đại bộ phận linh văn trận trang không có phần trữ linh mà cùng lúc kích phát linh văn trận trang thì Tụ linh trận bắt đầu hấp nạp thiên địa linh khí.
Tụ linh trận thì cũng hạn chế về tốc độ.
Bất quá, dù linh văn trận trang Võ Diệu không coi là "hoàn chỉnh" thì vẫn rất cao siêu, nhất là với tu sĩ cao cấp!
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi cũng phải uy hiếp linh cấu sư mới có được thứ mình cần.
Võ Diệu "chỉnh lại" về nhận thức linh văn trận trang của gã rồi truyền thụ tri thức cơ sở nhất.
"Linh văn trận trang", đương nhiên lấy trận pháp là kết cấu cơ bản. Tôn Lập bất ngờ vì Võ Diệu dạy gã đầu tiên là chín loại trận pháp phong ấn!
"Chín loại trận pháp phong ấn này là kết cấu cơ bản nhất. Nói đơn giản là trong linh văn trận trang có thể phong ấn khí linh, phong ấn thú hồn, phong ấn pháp thuật, chỉ cần ngươi tưởng tượng được thì làm được. Đấy là tác dụng của trận pháp phong ấn, thực tế là bọc lấy thú hồn, khí linh rồi cho vào linh văn trận trang."
Tôn Lập hiểu phần tấn công của linh văn trận trang vị tất thực hiện bằng trận pháp mà có thể là thủ đoạn khác, ví như pháp thuật. Vì thế mới cần trận pháp phong ấn "bọc" lại rồi nối với linh văn trận trang.
Chín trận pháp mà Võ Diệu coi là "tối đơn giản" cũng khiến gã nhức óc vô cùng, cả ngày mới xong hai loại. Võ Diệu vốn nóng tính, nhảy choi choi mắng gã không ra gì.
May mà Tôn Lập đã được rèn luyện đạo tâm, lòng cứng mặt dày, muốn nói thế nào thì tùy.
Hôm sau, Tôn Lập học được ba trận pháp. Hôm sau nữa thì xong phần cơ sở.
Linh văn trận trang là môn học vấn cực kỳ rộng, gần như dính đến mọi thứ ở tu chân giới. May mà Tôn Lập có Võ Diệu và La Hoàn chỉ dẫn, bước được bước đầu tiên trên con đường của linh cấu sư.
Trừ trận pháp phong ấn thì còn nhiều tri thức cơ sở, Võ Diệu và La Hoàn kiên nhẫn dạy - đương nhiên chỉ là tương đối, trong óc gã liên tục vang lên tiếng hai người gầm thét, gã cho rằng nếu mùa hè mà bị bênh đau đầu thì là công lao của lưỡng vị lão tổ.
...
Tố Bão sơn đã tu bổ hộ sơn đại trận, thanh sắc quang tráo trùm lên sơn môn.
Nhưng không thể khiến Tố Bão sơn chúng nhân thấy an toàn.
Tôn Lập mở trận pháp ám môn, hộ sơn đại trận đã phá tổn, bọn Chung Mộc Hà lúc sửa không chú ý, tưởng là bị Lý Lam Sơn hủy, nên lại phong bế...
Trong Huyền Vũ đại điện, Chung Mộc Hà ngồi giữa, thường chỗ đó của Vọng Hư nhưng hôm nay Vọng Hư ngồi bên trái.
Vọng Minh, Vọng Khê, Vọng Thắng – mấy người chữ Vọng còn lại đều tới.
Vọng Hư lo lắng hỏi Chung Mộc Hà: "Sư thúc, nên thế nào đây."
Vọng Thắng ngồi cuối cầm truyền tấn ngọc phù, Kim Phong Tế Vũ lâu đưa tới không lâu.
Trong truyền tấn ngọc phù, Kim Phong Tế Vũ lâu nhắc nhở rằng Thần Hoang đạo đã phái cao thủ vào Đại Tùy, mục tiêu là Tố Bão sơn. Họ khéo léo cho biết "địch nhân mạnh, Tố Bão sơn không phải đối thủ" rồi mời Tố Bão sơn chúng nhân đến Kim Phong Tế Vũ lâu, cũng ngăn bước ma tu.
Cả Đại Tùy, môn phái còn chống cự nổi, trừ Kim Phong Tế Vũ lâu thì chỉ có Tố Bão sơn.
Vọng Hư kỳ thực định bỏ sơn môn nhưng không muốn gánh tội “bỏ chạy” nên mời Chung Mộc Hà ra.
Chung Mộc Hà trầm ngâm rồi nhạt giọng: "Tố Bão sơn là căn cơ của chúng ta, chưa đến đường cùng thì không bỏ!"
Vọng Hư chìm cả cõi lòng, rủa Chung Mộc Hà tàn tệ, biết là chết mà con ở lại hả!
Chung Mộc Hà lại nói: "Phái người giải khai phong ấn ‘Thần binh lâm’, phân phát pháp khí năm xưa tiên tổ để lại cho các đệ tử, bảo chúng tế luyện, tăng cường chiến lực."
Thần binh lâm cũng là thánh địa, vốn khi đệ tử đạt tới mức nhất định thì có cơ hội vào đó, nhưng giờ đang lúc khó khăn, ai còn tính thế nữa? Tất nhiên cố gắng tăng cường thực lực.
Hai trận đại chiến vừa qua, thời gian khẩn bách, không kịp để tế luyện pháp khí.
Chúng nhân không hề dị nghị, làm theo lời Chung Mộc Hà.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 12: Bách Điểu Kiếm Hạp
Chương 14: Pháp Khí Chọn Chủ
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Thần binh lâm" có năm mươi sáu thủy tinh lăng trụ, phong ấn năm mươi sáu pháp khí. Thuộc tính đều không hợp với đệ tử chữ Vọng, không thì đâu đến lượt đệ tử khác?
Lúc trước Sùng Triệu dẫn Tôn Lập cùng Điền Anh Đông nhập môn, nói toàn khoác lác, ví như nói Tố Bão sơn hoành tráng thế nào, thất đại phái là đệ nhất lưu môn phái của Đại Tùy.
Đối với Thần binh lâm, đương nhiên cũng phải tâng bốc "thích đáng".
Hiện tại Tôn Lập không tin lời Sùng Triệu khi đó.
Pháp khí quý giá cỡ nào? Một món cũng khó. Sùng Triệu lúc xưa nói khoác với Tôn Lập rằng Thần binh lâm thì tệ nhất cũng nhị phẩm pháp khí, nếu thế Tố Bão sơn đủ đối kháng Thần Hoang đạo rồi, đâu có khó khăn thế này?
Cái gì mà tiền bối chết đi, pháp bảo tự động về Thần binh lâm, đều do môn phái bịa ra lừa tân đệ tử.
Thật ra trong năm mươi sáu pháp khí, cao cấp nhất là lục phẩm hạ, đại bộ phận là bát phẩm. Có món đúng là do tiên tổ để lại, có món là Tố Bão sơn cướp từ tay tán tu. Thủy tinh lăng trụ cũng là trận pháp phong ấn.
Nghe nói sắp phân phát pháp khí ở Thần binh lâm, Tố Bão sơn sôi lên!
Pháp khí khó kiếm, hà huống pháp khí ở Thần binh lâm tuy không hẳn cao cấp, nhưng với đệ tử thì khác gì món quà từ trên trời rơi xuống.
Mọi đệ tử đổ về Huyền Vũ đại điện chờ đợi.
Vọng Khê sầm mặt chỉ huy đệ tử phá bỏ phong ấn Thần binh lâm, đưa pháp khí đến Huyền Vũ đại điện.
Trên đài đá, Phùng Trung đã được dặn, chuẩn bị sẵn mấy chục cái bàn gỗ đỏ, Vọng Khê dẫn người đặt pháp khí lên bàn. Mỗi cái bàn, hai pháp khí.
Pháp khí bày lên, các đệ tử đều tròn mắt nhìn vào món mình cần, như muốn dính chặt không rời.
Tuy Chung Mộc Hà đã dặn, phân chia pháp khí cho các đệ tử, nhưng mật ít ruồi nhiều, Tố Bão sơn còn gần hai trăm đệ tử. Năm mươi sáu pháp khí, thì chia thế nào?
Bọn Tô Tiểu Mai đều tới, Tô Tiểu Mai và Chung Lâm không cần pháp khí, Chung Lâm chỉ tới xem, Tô Tiểu Mai đến cho xong.
Bốn người nhìn quanh nhưng không thấy Tôn Lập.
Đông Phương Phù lấy làm lạ: "Lập ca sao lại vắng mặt trong lúc quan trọng này?"
Tô Tiểu Mai cũng không hiểu.
Chung Lâm nhún vai: "Phòng y vẫn đóng, có lẽ bế quan."
...
Tôn Lập bị Võ Diệu và La Hoàn đốc thúc, thống khổ khắc trận pháp phong ấn trên một tấm linh ngưu bì. Võ Diệu yêu cầu, trận pháp phong ấn có ba nghìn sáu trăm năm mươi nét khắc trận pháp này phải cho vào được diện tích cỡ đồng tiền mới là hợp cách.
Lần này Võ Diệu và La Hoàn không giúp, Tôn Lập phải trông vào thực lực.
Gã liên tục thất bại bốn lần, Võ Diệu và La Hoàn dùng các loại ngôn từ thô bạo đập tan lòng tự tôn sắt đá của gã.
...
Các đệ tử bày pháp khí xong, Vọng Khê lão đạo cô xòe phất trần đặt lên khuỷu tay, trông như môn thần, gương mặt lạnh lùng khiến mọi đệ tử muốn lên xem dừng bước.
Phía dưới đệ tử xôn xao bàn luận.
Thoáng sau, Huyền Vũ đại điện vang lên tiếng ho, hai đệ tử chạy ra đứng xuôi tay rồi Vọng Hư cùng Chung Mộc Hà đi ra.
Các đệ tử lập tức im lặng.
Chung Mộc Hà đứng ở cửa điện, nhìn các đệ tử, nhạt giọng: "Dù chia thế nào, các ngươi cũng thấy không công bình."
Các đệ tử hổ thẹn, ban nãy bàn bạc mãi nhưng không ai nghĩ ra cách gì mà không bị phản đối.
Chung Mộc Hà tiếp lời: "Như cũ, để pháp khí chọn chủ."
Pháp khí ở đây còn lâu mới đạt mức có khí linh, nhưng Thần binh lâm có trận pháp tăng cường độ thích hợp với đệ tử, coi như tự chọn chủ.
Chỉ là mỗi lần số đệ tử vào Thần binh lâm mười phần hữu hạn, ít người tìm được pháp khí phù hợp.
Chung Mộc Hà phất tay, trận bàn được chuẩn bị sẵn đáp xuống. Các đệ tử, pháp khí đều được bao trùm.
"Được rồi, Vọng Khê lùi lại, để các đệ tử bước lên, phù hợp với nhau là nét khắc trận pháp sẽ sáng hồng quang."
Vọng Khê vừa lui, các đệ tử xô lên.
...
Tôn Lập dùng trận pháp đao bút khắc nét sau cùng rồi giơ lên, lúc đó mới thấy tay tê dại.
"Vù..."
Thở hắt ra, Tôn Lập hít hà, toàn mùi mồ hôi.
Gã không nhớ rõ áo ướt rồi khô bao nhiêu lần.
"Rồi cũng thành công một lần."
Chỉ là trận pháp phong ấn đơn giản nhất nhưng yêu cầu chuẩn xác quá cao, nên cực khó.
Chỉ từ trận pháp phong ấn này thì gã đạt tới độ ca mà tuyệt đại đa số trận pháp đại gia của Đại Tùy tu chân giới không vươn tới.
Đương nhiên, không có nghĩa gã hơn họ, vì gã hiểu về trận pháp và thực tế thao tác còn kém, sở trường của gã là do Võ Diệu dạy: chính xác.
"Được rồi, nghỉ ngơi đã."
Võ Diệu khai ân, nói ra câu Tôn Lập mong chờ đã lâu, ném trận pháp đao bút đi rồi ngủ vùi.
Giấc ngủ này liền bốn canh giờ, tỉnh lại thì đã chiều.
Mùa đông không có mấy thời giờ ấm áp, đến lúc này thì ai cũng về nhà tránh rét, Tôn Lập xách thùng đi ra, bọn Tô Tiểu Mai và Chung Lâm đến, Tô Tiểu Mai vuốt mũi: " Tôn Lập, ngươi làm gì hả?"
Tôn Lập liên tục xua tay: "Về đi, ta sắp tắm, không được nhìn trộm."
Tô Tiểu Mai thè lưỡi: "Phì! Ai thèm. A Phù, Đình Đình, chúng ta đi."
Tô Tiểu Mai dẫn cả hai ra, Tôn Lập cười hì hì múc nước, hắt vào Chung Lâm.
Chung Lâm bất động: "Ngươi thất sách rồi..."
Thùng nước trực tiếp xuyên qua thân thể y, tưới xuống đất. Tôn Lập gãi đầu: "Quên mất điểm này."
Gã cởi y phục, thống thống khoái khoái dội nước....
Tôn Lập xong xuôi, tất cả tụ lại.
Chung Lâm xếp bằng đả tọa, lơ lửng trên không trung.
Lý Tử Đình lấy ra một thanh tiểu kiếm dài cỡ bàn tay, hình dáng kỳ dị, không có cán, hai đầu toàn là lưỡi, quay tít trên tay, thể hiện độ sắc bén.
"Đấy là pháp khí trong Thần binh lâm." Tô Tiểu Mai giải thích: "Bọn ta đều được pháp khí nhận chủ."
Đông Phương Phù cười cười, tay hiện lên bát giác bạch ngân trận bàn, tay kia là thuẫn bài hình thước.
Hai pháp khí thu nhỏ lại, mười phần tinh trí.
Lý Tử Đình bị đả kích: "Người ta còn định khoe cơ đấy."
Tô Tiểu Mai vui vẻ: "Hai trăm đệ tử, năm mươi sáu pháp khí, bình quân bốn người mới được một món, ngươi không thấy lúc nãy ai cũng xanh mắt. Kết quả A Phù một mình được hai món khiến tất cả ghen tị đến phát cuồng."
Họ đều là đệ tử mới nhập môn, pháp khí tự động nhận chủ lẽ ra không đến lượt, nhưng họ đều được nhận chủ, Đông Phương Phù thậm chí được hai món.
Đông Phương Phù cười nheo mắt: "Thánh nhân đãi kẻ khù khờ."
Song đầu tiểu kiếm của Lý Tử Đình là thất phẩm hạ, hai món của Đông Phương Phù thì thuẫn bài cũng thất phẩm hạ, bạch ngân trận bàn là thất phẩm thượng, khó trách đệ tử khác thèm thuồng. Gã hiếu kỳ xem Tô Tiểu Mai lấy được gì.
Tô Tiểu Mai còn chìm trong niềm vui “chia chác” pháp khí: "Ngươi không thấy lúc đó Phùng Trung ghen tị thế nào, cùng là môn hạ Vọng Thắng trưởng lão, y vất vả mãi mà tay trắng, còn A Phù được hai món. Ha ha ha..."
Tô Tiểu Mai vui vẻ là cười thoải mái, không nghĩ ngợi gì.
Tôn Lập hỏi: "Ngươi lấy được cái gì?"
Tô Tiểu Mai tức thì xịu xuống: "Ta vốn thích một tấm Kim bộ diêu, nhưng pháp khí đẹpdđẽ không chọn ta, chỉ có một thứ cổ quái..."
Nàng ta lấy ra một cái mai rùa cỡ nắm tay.
Mai rùa mười phần hoàn chỉnh, bên trong trống trơn, màu lục đậm, hoa văn rõ ràng, không đẹp nhưng không khó nhìn, là pháp khí không tệ.
Tô Tiểu Mai không cần pháp khí vì Long Bối thượng nhân đã chuẩn bị sẵn. Thứ này quả thật vô dụng với nàng ta, Tôn Lập lật đi lật lại, lấy làm lạ: "Là pháp khí cấp gì nhỉ?"
Tô Tiểu Mai ấm ức: "Không biết, Chung lão tổ cũng không nhìn ra..."
"A?" Tôn Lập hơi bất ngờ, Chung Lâm cười khổ: "Ta có hỏi, thúc công nói thứ này ba trăm năm trước, một vị tổ sư chưởng quản Thần binh lâm không biết lấy được từ đâu, coi như bảo bối, nhưng dùng mọi cách mà không thể tế luyện. Sau cùng đành cho vào Thần binh lâm, đợi người hữu. Khi đó đồng môn hỏi nhưng vị tổ sư đó không cho biết lai lịch cụ thể của vật này."
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 12: Bách Điểu Kiếm Hạp
Chương 15: Vu Khí Của Man Tộc
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tô Tiểu Mai càng ấm ức, nàng ta tu luyện truyền thừa của Long Bối thượng nhân, chuyên ăn pháp khí, nhưng phải là kim thuộc pháp khí. Mai rùa không rõ chất liệu gì, nàng ta không dám ăn.
Được một thứ vô dụng mà còn bị đồng môn ghen tị, Tô Tiểu Mai đương nhiên không vui nổi.
Tôn Lập cầm mai rùa lật đi lật lại, Tô Tiểu Mai tưởng gã thích: "Ngươi thích hả? Cho ngươi luôn."
Tôn Lập lắc đầu.
Võ Diệu hơi bất ngờ: "Hình như là Man tộc vu khí, đồ ẻo lả, nhìn xem có đúng không?"
La Hoàn tức giận: "Không phải ngươi tự nhận là pháp khí đệ nhất sao mà không dám xác định?"
Võ Diệu cười hắc hắc: "Thứ này rõ ràng là sản vật trong mấy trăm năm gần đây, quá mới nên ta không dám xác định. Hơn nữa năm xưa không phải ngươi vào Man tộc đại tế nữ đó mờ ám lắm hả, chắc chắn hiểu về Man tộc vu khí. Nói ra ta phải hỏi thêm, đại tế nữ đó thích ngươi ở điểm gì? Phải chăng nàng ta có sở thích khác người, lại hiểu lầm giới tính của ngươi? Ngươi đừng kể lại dáng vẻ năm xưa, khó trách người ta lầm..."
La Hoàn tức giận: "Đánh rắm..."
Tôn Lập toát mồ hôi: "Lưỡng vị lão tổ, lạc đề rồi, nói về vật này đi."
La Hoàn hầm hừ rồi giải thích.
Tôn Lập được chỉ dẫn, ra vẻ "ta là cao nhân, cái gì chả biết", kêu lên với Tô Tiểu Mai: "Tiểu Mai, thu lấy mau, bảo vật tốt đấy."
"Hả?" Tô Tiểu Mai nháy mắt.
Đông Phương Phù không có tâm cơ, nói khẽ với Lý Tử Đình: "Đình Đình, lúc bé ta suýt bị lừa đi, ấn tượng sâu lắm, Lập ca hiện tại sao giống thế."
Tôn Lập: "..."
Lý Tử Đình bịt miệng cười: "Ngươi nên nhắc Tiểu Mai, đừng để bị Lập ca lừa."
Tôn Lập cười khổ: "Thứ này chắc có từ Man tộc, nên vị tổ sư đó năm xưa không nói ra."
Man tộc năm xưa từng cùng nhân tộc tranh đoạt quyền chủ đạo thế giới. Chỉ là so với yêu tộc, thú tộc, Man tộc gần gũi với nhân tộc hơn, từ khi nhân tộc dần khống chế cả thế giới, Man tộc lui vào man hoang chi địa cố thủ, nhân tộc không đuổi tận giết tuyệt.
Trong Vô tận đại sơn ở phía Đại Tùy đến nay vẫn là đất của Man tộc.
Nhưng lưỡng tộc có ân oán, vị tổ sư không biết từ đâu có được bảo vật, không dám nói ra lai lịch.
Tô Tiểu Mai nháy mắt: "Man tộc? Có phải ta cắn tay, nhỏ máu vào là luyện thành công?"
Tôn Lập gõ lên trán nàng ta: "Nếu đơn giản thế thì vị tổ sư đó năm xưa ngốc cỡ nào mới không nghĩ ra?"
Tô Tiểu Mai phồng mang trợn má: "Không được đánh vào đầu, sẽ thành ngốc đấy!"
Tôn Lập cười: "Man tộc vu khí cần cách đặc thù, không truyền ra ngoài nên người khác không biết. Đích xác cần tới máu nhưng có hai điểm quan trọng nhất là phân ra một chút linh hồn vào vu khí, thứ hai cần trận pháp đặc thù."
Gã vừa nói vừa dạy phương pháp cho Tô Tiểu Mai.
Trận pháp đó phải dùng máu mới được, lúc khởi động cần một tia linh hồn để hiến tế.
Tô Tiểu Mai nghe lời, chợt nhớ ra còn một việc trọng yếu: "Tôn Lập, vu khí này có công hiệu gì?"
Ai nầy nhìn gã đầy mong chờ.
Tôn Lập nói: "Nếu ta không lầm, vu khí này để chứa đựng."
"Hả? Trữ vật giới chỉ?" Tô Tiểu Mai buột miệng.
Tôn Lập lắc đầu: "Không đơn giản thế, cách tư duy của Man tộc khác nhân tộc chúng ta, khái niệm chứa này không chỉ là chứa vật phẩm, mỗi ô trên mai rùa này là đơn nguyên, có thể chứa vật phẩm, linh nguyên, âm thần, ý niệm... thậm chí cả đòn tấn công của địch nhân. Đương nhiên đều có giới hạn về đẳng cấp, giới hạn thế nào thì tế luyện xong ngươi sẽ biết."
Võ Diệu nói: "À, cách suy nghĩ của Man tộc khác chúng ta, không thì đại tế nữ cao quý nhất của họ sao lại thích đồ ẻo lả ngươi..."
La Hoàn gần đây dễ nổi giận, hà huống là kiểu gây hấn không nam nhân nào chịu nổi? Tức thì y và Võ Diệu tránh cãi, đủ loại ô ngôn uế ngữ phun ra, cả hai không còn tí phong phạm thế ngoại cao nhân nào.
Tô Tiểu Mai sáng mắt, thoáng nghĩ, vu khí này cũng hữu dụng, có thể lưu trữ đòn tấn công của địch nhân, không chỉ có thể phòng ngự mà còn trả đòn, cực kỳ độc đáo.
Nàng ta bảo: "Ta về sẽ thử."
…
A Tổ có binh sĩ riêng, thủ hạ không phải là tu sĩ, mà là quân đội.
Đẳng cấp đều không quá cao, bình quân chỉ Đạo nhân cảnh đệ thất trọng nhưng toàn thân được trang bị cực tốt.
Những người này tu luyện không vì đắc đạo, mà vì tăng cường chiến lực.
Nếu đến cửa ải tu hành nào đó, giữa “tương lai tốt đẹp” và “lập tức chiến lực đại tăng” thì các chiến sĩ sẽ chọn vế sau.
Tổng số chừng năm trăm người, dù đơn lẻ hay cùng xuất chiến đều khó chống đỡ.
Mũ đen giáp đen tua đỏ, Quỷ Nhung thảo nguyên gọi họ là "Huyết ma đỉnh".
Đội quân này được A Tổ chỉ huy thì bách chiến bách thắng, y không cần chiến lực cấp cao vì y có nghĩa phụ giàu nhất thiên hạ, cần thì nghĩa phụ sẽ phái kim diện phó đến tương trợ.
Cạnh A Tổ trừ LLâm thúc và Triệu thúc còn một vị Chân nhân cảnh đệ tứ trọng lão giả, là kim diện phó của Phú nhân vương.
Lần này, A Tổ chỉ mang theo hai trăm Huyết ma đỉnh, dựng trại ngoài Tố Bão sơn, doanh trại gồm ba tầng phòng ngự, ở giữa còn có trận pháp, đại hình chiến tranh pháp khí. Ai muốn xông vào cũng phải trả giá đắt.
Trướng của A Tổ rất rộng, y tựa vào một con trâu trắng dài hai trượng, nheo mắt nhìn ngọc bản ghi chép tư liệu của Tố Bão sơn và Tôn Lập.
Mắt con trâu ánh lên kim quang, hai cái sừng màu lục đậm, như do phỉ thúy điêu khắc thành, nhìn kỹ mới thấy trong sừng có linh văn như mực, dấy lên ám kim sắc lôi điện như sợi tóc.
Trừ ra, trong góc đại trướng còn một con trâu trắng đang uể oải vẫy đuôi.
Ba kim diện phó (người hầu mặt vàng - ND) đã đạt Chân nhân cảnh, ngồi cạnh đó uống rượu.
Tu vi của họ hơn xa A Tổ, nhưng so về cầm quân, A Tổ là đệ nhất nhân của Phú nhân vương, họ đều yên tâm giao quyền chỉ huy cho y.
Tiểu vương gia day lông mày, đặt đĩa ngọc xuống.
"Có khó gì, bài tẩy của Tố Bão sơn chỉ thế, nghĩa phụ sai ta đến chỉ để gặt hái công lao." Y dừng lại nhưng không nói tiế.
Vì y nhận ra ý của Phú nhân vương: Tố Bão sơn chỉ là bắt đầu, nhất thống Đại Tùy tu chân giới mới là nhiệm vụ.
Tố Bão sơn, "thiếu niên thiên tài" Tôn Lập đều chỉ để khởi động, khó khăn là tại Kim Phong Tế Vũ lâu.
"Xuất phát, Tố Bão sơn tồn tại lâu quá rồi."
Mệnh lệnh ban ra, doanh trại sôi lên.
Hai trăm Huyết ma đỉnh phân công rõ ràng, năm mươi người cùng động thủ, trướng bồng được nhổ lên, gấp lại trên không, chui vào trữ vật giới chỉ.
Năm mươi người xòe tay, trận thung dưới đất bay lên, thu vào mai trữ vật giới chỉ.
Năm mươi người động tâm niệm, ma kỵ lao lên, họ nhảy lên ngựa, đi trước mở đường.
Năm mươi người sau cùng hơi dừng, đợi những người khác dọn xong thì đẩy hắc thiết chiến xa ra, chia làm hai ngả, đợi tiểu vương gia A Tổ.
Chiến xa dài một trượng tám, cao sáu thước, rộng chín thước, đầu xe thành hình mũi tên sắc bén, lấp lánh hàn quang sắc bén vô cùng, chính diện bố trí bón cái nỏ bắn phù bảo, hai bên sườn có cán hhình lưỡi đao thu vào. Đỉnh là thiết tán, trận pháp quang mang như tơ buông xuống, bao lấy cỗ xe.
Cạnh xe là một cỗ Thiên môn long pháo được giản hóa!
Thông đạo dẫn vào trướng của A Tổ, trướng bồng hất lên, hai con bạch ngưu kéo một cỗ xe dài năm trượng, rộng hai trượng đi ra.
Hai cánh hai bên chiến xa, xe có linh tủy điều khiển nên không cần linh thú kéo.
Tiểu vương gia A Tổ nhất thân nhung trang, bước lên xe, lúc này hành quân, tất cả nghe theo đại soái, dù tiểu vương gia tôn kính bọn Triệu thúc thì lúc này y vẫn là chủ, họ là tớ.
Xe của tiểu vương gia khép lại, không có dấu hiệu của pháp khí tấn công nhưng ai cũng biết, chiến xa này uy lực kinh thiên động địa.
A Tổ đứng trên xe phất tay: "Xuất phát!"
Độ xe lăn bánh từ từ, một trăm bộ binh giữ trướng bồng và trận pháp chia thành hai cánh, đợi chiến xa đi qua là thành hậu đội.
Bốn thân binh của A Tổ vào trung quân đại trướng, đi cạnh xe.
Kỵ binh từ từ bay lên, sau lưng là một đường ma vân dày đặc, chiến xa đi theo, nhắm hướng sơn môn Tố Bão sơn!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba