Quyển 3 Thiên Bộ Binh Hỏa
Chương 8: Phong linh trận pháp
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Hôm sau, sóng gió ở Đại Lương thành tưởng qua đi, thư viện mới đã xong, chỉ là Sùng Dần và Sùng Bá còn bế quan dưỡng thương.
Tôn Lập cũng được thanh tịnh, ở trong nhà tu hành.
Phùng Trung trước đó "qua lại thân mật" không hề xuất hiện, Giang Sĩ Ngọc và Lục Đại Thông cùng đến thăm. Lục Đại Thông vốn hổ thẹn với Tôn Lập, nghiến răng để lại một viên linh thạch, Tôn Lập không chịu nhận, đưa đẩy mãi, gã nói mình không thiếu linh thạch. Lục Đại Thông đỏ mặt thu về.
Tôn Lập không phải người hẹp hòi, không ngại việc cho Lục Đại Thông cơ hội thứ hai, nhưng để thành hảo hữu thì gã cần xác nhận Lục Đại Thông không khiếp đảm khi gã cần!
Giang Sĩ Ngọc cho rằng gã sẽ quật khởi, hiện tại y coi như gã tạm thời "trầm luân". Tôn Lập không trách y, ai kinh mạch ứ trệ cũng coi như bị phế.
Bất quá tin Giang Sĩ Ngọc đưa lại khiến gã bật cười, Phùng Trung từ khi có tin gã bị kinh mạch ứ trệ thì không còn nói tốt cho gã câu nào mà ngả vềtrưởng nhóm Chu Chí Quốc.
Phùng Trung là người thế nào, Tôn Lập nhìn ra, vì thế không lấy làm lạ.
Sáng sớm ngày thứ ba, giọng La Hoàn vang lên gấp gáp: "Xem đi, Thất tử thủ ô đến lúc hái rồi."
Tôn Lập vội đứng lên xem, Lôi thủy cam lâm hoàn toàn phát huy hiệu quả, Thất tử thủ ô cao hơn hẳn lần trước, gân là thoáng có màu vàng xanh, phảng phất cửu thiên lôi quang.
Gã cẩn thận đào lên, múc một thùng nước rửa sạch đất cát, trước mặt gã là rễ thủ ô đã hoàn toàn thành nhân hình, không chỉ tứ chi mà thân thể, đầu óc đã hoàn chỉnh, cả lông mày cũng có đủ!
Tôn Lập hớn hở cầm Thất tử thủ ô lên xem, lấy ra một con dao nhỏ cắt lá, lấy rễ cho vào một hộp ngọc.
Sáu nhánh Thất tử thủ ô, Tôn Lập hoàn toàn xử lý xong cũng mất nửa canh giờ.
Có thứ này, gã vững tâm hơn hỏi: "La tổ, tiếp theo làm thế nào? Chế tác đơn dược thông kinh mạch?"
La Hoàn phủ định: "Đừng nóng, trong phương thuốc còn thiếu mấy vị thảo dược, tìm cách lấy được đã. Sáu nhánh Thất tử thủ ô này tạm đạt mức linh dược..."
Tôn Lập tự nhủ: y là yêu nghiệt, không so tiêu chuẩn với y...
"... có được linh dược đạt tiêu chuẩn cũng cần chú ý." La Hoàn gãi đầu: "Thời đại ngày nay thiên địa linh khí quá mỏng, cả Thất tử thủ ô hạng bét này mà linh khí cũng tan thì thật quá tệ."
La Hoàn giải thích một lúc, Tôn Lập mới hiểu. Hóa ra linh dược tụ tập thiên địa linh khí quá nhiều, nồng độ cách biệt quá xa với thiên địa linh khí ở ngoài thì hái xuống là linh khí sẽ tan đi.
Thời đại của La Hoàn, Võ Diệu và Dạ Ma Thiên, đừng nói Thất tử thủ ô cỡ này mà là vạn niên sâm cũng không xảy ra tình huống này.
La Hoàn nhắc nhở, Tôn Lập cảm nhận kỹ thì quả nhiên Thất tử thủ ô đang tan linh khí rất nhẹ, gã vội hỏi: "La tổ, làm sao bây giờ? Sáu cây Thất tửthủ ô thì chúng ta chắc chắn không dùng hết, để lâu thì e linh khí không còn!"
La Hoàn ấp úng, Tôn Lập lấy làm lạ, Võ Diệu cư cái gì cũng chen vào mà giờ im lặng!
Một chốc sau, La Hoàn nói: "Võ Diệu, ngươi sướng thầm nãy giờ rồi, xuất thủ đi?"
"Hắc hắc!" Võ Diệu cười vang: "Sướng thầm? Bản lão nhân gia không hiểu, đồ ẻo lả, nữ nhân các ngươi không phải đều thế hả, cứ lén lút, chả thú vịgì!"
La Hoàn tức giận: "Võ Diệu ngươi đừng quá đáng, không thì lão nương quyết..."
"Gì hả!" Võ Diệu và Tôn Lập cùng kêu to.
"Phì!" La Hoàn hối hận: "Lỡ miệng, tuyệt đối là lỡ miệng! Lão tử quyết đấu với ngươi!"
"Ha ha ha!" Võ Diệu cười to: "Đây mới là thích thú!"
La Hoàn tức giận: "Ngươi thích thú rồi mà không xuất thủ!"
Tôn Lập luôn có cảm giác cổ quái...
"Không được, một việc có thể sung sướng hai lần mà ta chỉ một lần thì ta ngốc sao."
La Hoàn nghiến răng: "Đừng được đằng chân lân đằng đầu!"
Võ Diệu cười vang: "Đồ ẻo lả đúng là thú vị, ngần ấy năm mà còn ngây thơ nghĩ là ta không được đằng chân lân đằng đầu? Lần này ta không chỉ thếmà khinh người quá mức đấy? Ha ha ha!"
La Hoàn mà có thân thể tất lúc này cúi đầu ủ rũ.
Tôn Lập hiểu ra, Võ Diệu thích thú khi La Hoàn lên tiếng nhờ.
"Võ tổ, giúp đi mà..."
"Không được, lão tử mãi mới có cơ hội lấn áp đồ ẻo lả, kiên quyết không bỏ qua!"
Tôn Lập nhíu mày, sao thế nhỉ?
La Hoàn hậm hực: "Được! Được! Võ Diệu, giúp đi được không? Đừng có lắm lời!"
Võ Diệu cười vang khiến óc Tôn Lập ong ong, thầm nhủ Dạ Ma Thiên đa bao nhiêu năm nghe hai người này tranh cãi mà sao vẫn nhịn được...
Võ Diệu đồng ý ngay, không quan tâm việc gã có làm được không.
Võ Diệu tinh tường chế khí, trận pháp, tạo nghệ đích xác hơn La Hoàn, không thì với tính cách của La Hoàn, tuyệt đối không chịu nhún.
Nhưng câu đố khống chế linh dược không tan linh khí là việc chưa từng có, hơn nữa thiết kế ra trận pháp Tôn Lập hiện tại có thể khắc được quảkhông dễ.
Võ Diệu đáp ứng rồi thì người sung sướng là La Hoàn.
Cả hai tuy hai cãi cọ nhưng quân tử lời hứa nghìn vàng, sẽ làm được. La Hoàn vì bực mình nên cứ chăm chú nhìn Võ Diệu. Võ Diệu không được nghỉtí nào, đến tối mới tìm được một trận pháp miễn cưỡng thích hợp.
"Trận pháp này chỉ giữ được linh khí không tan trong một tháng, sau đó trận pháp tự tan, phải khắc lại."
La Hoàn lạnh lùng: "Lão nhân gia ngươi nín mãi mới đánh rắm được thế thôi à?"
May mà Tôn Lập không uống nước, không thì sặc ra trò.
Võ Diệu biết có phần thất bại, im lặng mặc cho đối phương chê bai, cũng may lần nay y trượng nghĩa, không nói là vì Tôn Lập đẳng cấp không cao, lại kinh mạch ứ trệ, không sử dụng được nhiều linh lực.
Sự thực cũng vì nguyên nhân này.
Ban ngày Võ Diệu nghiên cứu trận pháp, Tôn Lập đến Huyền Vũ đại điện, không phải diện kiến chưởng giáo chân nhân - Huyền Vũ đại điện là chỗ tập trung xử lý công vụ của môn phái, gã đến hỏi xem muốn rời núi thì cần thủ tục gì.
Nếu là đệ tử mới nhập môn khác, chưa hoàn thành nhập môn thất khảo đã đòi xuất sơn, tất sẽ bị một trận đòn rồi đuổi về. Nhưng sau lưng Tôn Lập là chân nhân lão tổ, gã muốn xuất sơn thùy thì ai dám ngăn? Nội môn đệ tử phụ trách liền phát ngọc bài, cho gã biết ngày mai cầm ngọc bài xuất sơn, trong ba ngày quay lại là được.
Trận pháp thiết kế xong, Tôn Lập bỏ ra một đêm mới khắc xong hai cái.
Bất quá trận pháp này đặc biệt, không cần linh thạch, linh ngọc để vận chuyển, chỉ cần lúc khắc xong, dùng linh lực bản thân điều khiển là có thể tựhấp thu thiên địa linh khí duy trì vận chuyển.
Đương nhiên vì trận pháp chỉ để giữ cho linh dược không tan mất linh khí nên không cần nhiều linh lực.
Trong trận pháp, Võ Diệu đặc biệt thiết kế thêm mấy nét, có ai định tra xét, trận pháp sẽ tự hủy.
Hai trận pháp, một khắc trên hộp ngọc lớn, một khắc trên hộp nhỏ.
Hộp ngọc lớn đựng sáu nhánh Thất tử thủ ô, hộp nhỏ thì Tôn Lập lấy ra một nhánh đựng vào.
Bên ngoài đã mờ sáng, Tôn Lập múc nước tắm, cầm ngọc bài ra ngoài.
Dễ dàng rời sơn môn, trong ngày phán xét, cả Tố Bão sơn đều có mặt, đều biết gã có chỗ chống lưng siêu phàm, gã muốn ra tuy không hợp quy củ, nhưng đệ tử phụ trách phát cả ngọc bài rồi thì tuần sơn đệ tử còn chạm tới làm gì?
Tôn Lập ôm quyền từ biệt ngoại môn đệ tử rồi đi về phía đông.
Cách phía tây Tố Bão sơn tây một trăm sáu mươi dặm có một phường thị của tu chân giả.
Gã đi được ba mươi dặm, xác định không ai bám theo thì vòng về "Qua Lam phường thị".
Như thế lộ trình tăng thêm, Tôn Lập chạy như bay cũng mất nửa ngày mới tới Qua Lam phường thị.
Phường thị này tu chân giả Đại Tùy đều biết, dù đẳng cấp không cao, những thứ có thể mua được mười phần hữu hạn.
Qua Lam phường thị cách đây ba trăm năm rất nổi danh, được chủ nhân là tuyệt sắc mỹ nữ Qua Lam chủ trì, là phường thị lớn nhất Đại Tùy, cảchưởng giáo của thất đại phái, các tôn giả, muốn mua gì đều tìm tới Qua Lam.
Không ai ngờ Qua Lam xuất thân ma tu!
Vào một đêm mưa ba trăm năm trước, Qua Lam phường thị bị thất đại phái liên thủ diệt môn, Đại Tùy đệ nhất phường thị thành một tòa tử thành, chỉcòn lại phế khư đổ nát.
Mãi hơn trăm năm trước mới có người tụ tập tại đây, hình thành phường thị mới. Nhưng không còn huy hoàng như xưa.
Tôn Lập dùng vải đen che mặt ngoài phường rồi đeo găng tay và đội nón. Gã khá cao, tuy chưa nhiều tuổi nhưng trông không khác gì thanh niên.
La Hoàn dạy gã cách vận dụng linh nguyên thay đổi giọng nói, thành giọng khàn khàn đầy dâu bể.
Cải trang xong gã mới vào phường thị, đồng thời thu Thiên đao phù vào tay áo, lúc nào cũng có thể kích phát.
Bị theo dõi ở đây thì nguy hiểm, việc sát nhân đoạt bảo tại tu chân giới quá phổ biến.
Phường thị quả nhiên đổ nát, lại thêm đã tối, trên con đường duy nhất có mấy con mèo vội vàng chạy qua.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 3 Thiên Bộ Binh Hỏa
Chương 9: Bán linh dược ở phường thị
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Côn Bằng thương hiệu" của Lưu Minh Kiến tại Qua Lam phường cũng là có quy mô lớn, là ông chủ nhưng y vẫn nhíu mày.
Mặt trời xuống núi, người qua lại càng lúc càng ít, Lưu Minh Kiến thở dài.
Tiểu hỏa kế là một thiếu niên Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, vội hỏi: "Đông gia, lại không có khách, có nên đóng cửa?"
Lưu Minh Kiến đắng lòng, Côn Bằng thương hiệu mở tại Qua Lam phường đã nửa tháng mà chưa được món sinh ý nào, chả lẽ tu chân giới không còn ai biết nhìn nhận nữa?
Y tin tưởng làm sinh ý phải chú trọng khẩu bi, cứ thành thật thì sẽ thành công!
Côn Bằng thương hiệu bị đẩy từ cao cấp phường thị xuống trung cấp phường thị, đê cấp phường thị, giờ đến lượt xuống phường thị bất nhập lưu như Qua Lam phường thị.
Đến đây, hàng hóa tốt nhưng giá khá đắt của y không bán được.
Mấy ngày trước còn có người đến hỏi nhưng nghe giá xong thì lắc đầu đi ngay, gần đây thì không có ai vào.
Lưu Minh Kiến buồn bã: lẽ nào y sai?
Y không thấy mình sai nhưng bắt đầu lay động ý tôn thờ niềm tin đó.
Cùng lúc có người đi vào, giọng rin rít: "Lão bản có đấy không?"
Lưu Minh Kiến sáng mắt, bước nhanh ra.
Y lăn lộn thương giới nhiều năm, cũng biết nhận xét. Tôn Lập ăn vận kiểu này, càng chứng tỏ là mối làm ăn lớn, sợ bị dò xét.
Chủ nhân tự ra tiếp, tiểu hỏa kế tất nhiên đi theo.
"Sư huynh, không biết tiểu điếm giúp gì được?" Lưu Minh Kiến mười phần thành khẩn. Nửa tháng không có mối nào, cứ thế này gã sắp phải thu dọn cuốn gói. Nếu Qua Lam phường thị mà cũng không sống nổi thì sẽ bị gia tộc triệt để từ bỏ, cả đời làm khổ tu chi sĩ, không còn cơ hội tung hoành thương trường.
Tôn Lập nhìn ra ngoài, Lưu Minh Kiến hiểu ý mời: "Mời các hạ vào trong."
Lưu Minh Kiến ra hiệu, tiểu hỏa kế đóng cửa.
Côn Bằng thương hiệu, sảnh đường đằng trước là nơi chiêu đãi, hai bên bày hai giá đồ cổ, trên bức tường đối diện cửa chính có màn sáng do pháp thuật ảo hóa ra, trên đó có ghi giá vật phẩm tu sĩ thường dùng, đều tính bằng linh thạch, chỉ những vật phẩm hạng thấp mới có giá bằng vàng bạc.
Trên bức tường có hai khung cửa, Lưu Minh Kiến dẫn Tôn Lập vào cửa bên trái, trong đó là một gian phòng không rộng, chỉ bày một cái bàn vuông cùng vài cái ghế.
Tuy mọi thứ đơn giản, nhưng bố trí rất hợp lý, mười phần hoa lệ.
Lưu Minh Kiến mời Tôn Lập ngồi, định pha trà thì Tôn Lập giơ tay cản: "Lão bản bất tất phiền hà, không sớm nữa, nói việc chính luôn."
Lưu Minh Kiến gật đầu: "Cũng đúng."
Tôn Lập hỏi: "Gian điếm này lớn nhất Qua Lam phường thị, chắc thực lực hùng hậu..."
Lưu Minh Kiến cười khổ.
"Không biết lão bản có năng lực mua thứ này không." Tôn Lập lấy ra một hộp ngọc dài.
Cách khích tướng thô thiển này vô dụng với Lưu Minh Kiến. Tôn Lập lấy hộp ngọc ra mà y không nhận ra khí tức.
Y nhíu mày.
Không phải khinh thị Tôn Lập, mà ngược lại, vì không cảm nhận được khí tức càng khiến y thận trọng. Lưu Minh Kiến là Hiền nhân cảnh cường giả, tại Tố Bão sơn là ngang với Vọng Minh đạo nhân, vậy mà không thấy hộp ngọc có khí tức gì, trong đó tất có điều cổ quái!
Tôn Lập đặt hộp ngọc lên bàn, co tay vào tay áo, nắm chặt Thiên đao phù.
Không thể không đề phòng.
Lưu Minh Kiến thận trọng mở hộp ngọc, hơi biến sắc: "Thất tử thủ ô? Lưỡng bách niên? Đắc tội, để tại hạ xem kỹ." Đoạn lấy Thất tử thủ ô ra giơ lên xem.
Tôn Lập im lặng, thực tế Lưu Minh Kiến nói ra "lưỡng bách niên", Tôn Lập đã giật mình!
"Hai trăm năm!"
Thất tử thủ ô gần như mọc đủ cả lông mày, tức thì gã hiểu: không hai trăm năm thì sao được thế? Trước kia gã quá trì độn, không nghĩ tới.
La Hoàn nhạt giọng: "Có trận pháp của bản tọa, thêm Lôi thủy cam lâm thì trồng ra lưỡng bách niên Thất tử thủ ô có gì lạ? Chỉ có thời đại này thì dược tài như thế mới là bảo bối..."
Tôn Lập hiểu ý, La Hoàn đã biết nhưng y cho là Thất tử thủ ô này đều rác rười, không có gì để nói.
Tôn Lập im lặng: không so tiêu chuẩn, kiên quyết không so tiêu chuẩn với y!
Lưu Minh Kiến nhìn kỹ suốt một tuần trà mới hớn hở trả Thất tử thủ ô phóng lại hộp ngọc: "Sư huynh quả là có cơ duyên, hiện giờ bách niên linh dược cực kỳ hiếm có, nói gì lưỡng bách niên. Sư huynh chắc cũng biết giá trị Thất tử thủ ô, Côn Bằng thương hiệu muốn mua vật này, không biết sư huynh muốn lấy linh thạch hay đổi đồ?"
Tôn Lập lấy một danh sách ra: "Tính giúp những thứ này, còn lại đổi thành linh thạch."
Lưu Minh Kiến liếc nhìn, mấy dược thảo này thông dụng, không cần lâu năm, không đáng mấy đồng.
Nhưng nguyên liệu sau đó khiến y nhíu mày.
Thất tinh mặc ngọc hai khối, Ngọc hương kim sa hai lạng, Tử cực đoạn nê hai lạng.
Tôn Lập thắt lòng, ba thứ này đều có tên trên “Thiên hạ kỳ vật chí”, tuy chỉ là lục, thất phẩm nhưng giá không rẻ, một nhánh Thất tử thủ ô, đổi dược tài xong rồi đổi nguyên liệu, gã không dám chắc là đủ.
Gã lại không muốn dùng tới nhánh Thất tử thủ ô thứ hai vì quá bắt mắt. Gàn còn linh thạch, có thể bỏ ra bù.
Lưu Minh Kiến tỏ vẻ xin lỗi: "Sư huynh có thể đợi một chốc?"
Tôn Lập ngẩn người: "Hả?"
Lưu Minh Kiến toát mồ hôi: "Vật mày tại hạ quyết mua, huynh đài yên tâm, chỉ là khấu trừ danh sách này rồi, tại hạ sẽ phải trả huynh đài một trăm năm mươi linh thạch, nhưng... hiện tại tại hạ chỉ còn một trăm khối, để tại hạ báo với gia tộc, họ sẽ đưa linh thạch tới, sư huynh thấy được không?"
Tôn Lập giật mình: khấu trừ đi rồi còn một trăm năm mươi khối linh thạch?!
Linh thạch quý giá, Vọng Kiếp cũng chỉ mang theo hai mươi khối, lão tổ bảo chưởng giáo chân nhân bồi thường một trăm khối mà chưởng giáo chân nhân xót ruột suýt rơi lệ.
Tôn Lập dốc hết thủ đoạn cộng với may mắn mà tới giờ chỉ có một trăm hai mươi bốn khối linh thạch, nhưng một nhánh Thất tử thủ ô, đổi cả mớ nguyên liệu rồi còn thu được một trăm năm mươi khối thì gã có cảm giác vận may từ trên trời rơi xuống, có điều vận may này quá lớn!
Tôn Lập ngần ngừ, họ Lưu lại cho rằng gã chê ít.
Lưu Minh Kiến lại phạm bệnh cũ: "Sư huynh, giá này tuy không cao nhưng tuyệt đối công đạo, Côn Bằng thương hiệu làm sinh ý, luôn định giá đúng."
Nói đoạn, kỳ thực Lưu Minh Kiến hối hận, thầm trách mình, trước đây buôn bán thế nào cũng không khiến gã cuống lên thế.
Hiện tại tu chân giới, lưỡng bách niên linh dược chỉ may mà gặp được thôi.
Nhánh Thất tử thủ ô này có giá trị đúng như Lưu Minh Kiến đưa ra nhưng buôn bán không đơn giản như thế.
Lưỡng bách niên Thất tử thủ ô chỉ cần ngày mai bày ra trong Côn Bằng thương hiệu thì thanh danh sẽ tới, người cần sẽ không ngại nghìn dặm tớiđây.
Trừ ra, Côn Bằng thương hiệu cũng sẽ nổi danh: Côn Bằng thương hiệu tìm được lưỡng bách niên linh dược, sau này cần thì cứ đến.
Hiệu ứng dây chuyền kiểu này nằm ngoài tưởng tượng.
Đây là cơ hội thay đổi cho Lưu Minh Kiến sắp đến đường cùng!
Nghĩ xong, Lưu Minh Kiến cơ hồ thổ huyết, chỉ muốn tự vả mình.
Y tưởng Tôn Lập sẽ đi ngay nhưng gã nhạt giọng: "Mỗ đợi."
Lưu Minh Kiến bất ngờ: "Sư huynh thật lòng muốn bán linh dược này cho tại hạ?"
Tôn Lập gật đầu: "Các hạ là thương nhân, tất phải kiếm tiền."
Một câu giản đơn giản đơn nhưng khiến Lưu Minh Kiến có cảm giác hạn lâu lại gặp mưa rào! Bao năm
không được ai hiểu, chợt một người lạ nói ra câu đó, lòng y ấm áp, giọng nghẹn đi: "Được, sư huynh tin tại hạ, tại hạ sẽ không khiến sư huynh thất vọng. Đợi một chút, tại hạ quay lại ngay."
Lưu Minh Kiến đi ra, nắm chặt tay, trong lòng gào lên: "Thời của Lưu Minh Kiến này đến rồi!"
Lưu Minh Kiến cũng là bi kịch, Côn Bằng thương hiệu lớn như thế chỉ có một trăm khối linh thạch, nói ra thật mất mặt, thật ra lúc tới Qua Lam phường thị, y chỉ còn hai nghìn khối, mua hàng và bài trí cửa tiệm thì chỉ còn lại chừng đó!
Y vội về hậu viện, trong mật thất có thông tấn trận pháp, chỉ cần liên hệ với gia tộc, nhờ vào mạng lưới quan hệ ở đó thì gom năm chục khối linh thạch nào khó gì.
Gia tộc của Lưu Minh Kiến cũng có chút danh tiếng tại tu chân giới nhưng độ giàu có khiến người ta cả kinh. Lưu gia là thương nghiệp gia tộc cực hiếm có tại tu chân giới.
Tu chân giới vẫn coi thực lực làm đầu nên nên gia tộc coi trọng thương nghiệp rất hiếm. Lưu gia mở tiệm khắp Đại Tùy, tài phú kinh nhân.
Nhưng tài phú không mang lại thực lực, trừ không tìm được cao giai truyền thừa thì tư chất con cháu Lưu gia không tốt cũng là nguyên nhân trọng yếu.
Lưu Minh Kiến tư chất cao nhất, tuổi trẻ đã đạt Hiền nhân cảnh là chứng minh.
Gia tộc vốn để Lưu Minh Kiến thành khổ tu chi sĩ, tranh thủ đột phá đến Chân nhân cảnh, chống lưng cho gia tộc. Nhưng y thích buôn bán, tính tình thẳng thắn nên càng không được yêu thích.
Lưu Minh Kiến gây sự, gia tộc cho y ba vạn linh thạch để lập nghiệp, nõi rõ nếu hết thì phải quay về làm khổ tu chi sĩ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Lưu Minh Kiến từ bé thông tuệ hơn người, tu hành thần tốc, không biết bao nhiêu người thầm ghanh tị. Gã đi vào thương trường đến nay toàn thảm bại, vô số người mừng thầm, y cố gắng nhưng không chống nổi dòng chảy thương nghiệp của cả tu chân giới.
Những tưởng sinh cơ đã tuyệt, sẽ phải về làm khổ tu chi sĩ, bị con cháu trong gia tộc có tư chất kém hơn cười chê, Lưu Minh Kiến cực kỳ không cam lòng.
Cơ hội bày trước mắt, y hưng phấn đến ướt lòng tay.
Thông tấn trận pháp nối thông, đầu kia vang lên giọng nói không kiên nhân: "Thập cửu đệ, lại là đệ hả, lần này có gì cần gia tộc giúp?"
Lưu Minh Kiến ngượng ngùng: "Ngũ ca, có chút việc vặt..."
"Hừ, xưa nay ngươi chỉ biết mình, có bao giờ cống hiến cho gia tộc."
Ngũ ca tính khí không dễ chịu gì.
Lưu Minh Kiến nghiến răng hạ giọng: "Ngũ ca, đệ có mối làm ăn, thành công là sẽ lật ngược thế cờ, còn thiếu năm mươi khối linh thạch..."
"Không có đâu!" Ngũ ca không hề khách khí: "Lúc đệ đi đã nói rõ, ba vạn khối linh thạch, gia tộc sẽ không chi thêm một khối nào."
"Đệ không cần mà mượn, sẽ trả ngay."
"Đừng mơ."
Lưu Minh Kiến kiên nhân: "Ngũ ca, đây là mối tốt, lần đầu tiên đệ nhờ gia tộc, chỉ cần cho mượn thôi mà?"
"Không được!" Ngũ ca kiên quyết: "Quy củ là quy củ, tất phải tuân thủ. Lão thập cửu, đệ không phải chuyên để làm sinh ý, mau về đi. Nếu không vì thiên sinh tư chất tốt, tại gia tộc đệ là cái gì hả?"
Ngũ ca cắt đứt tin tức.
Hồi lâu y mới nén được lửa giận, tìm cách giải quyết, sau cùng mới quyết định, lấy từ ngăn cuối cùng của cái tủ bằng Kim ti nam mộc ra một cái hộp, tỏ vẻ lưu luyến, vuốt ve mãi mới cho vào ngực áo.
Lưu Minh Kiến đi không lâu, tiểu hỏa kế trong sảnh đường vào rót trà cho Tôn Lập. Lá trà hơi thuôn, nước màu vàng pha xanh chứng tỏ chất lượng không tệ, chỉ là gã không biết thưởng thức, bưng lên uống ừng ực giải khát.
Chừng một bữa cơm sau, Lưu Minh Kiến quay về, đặt một trữ vật giới chỉ xuống: "Sư huynh, đây là mọi thứ."
Tôn Lập kiểm tra kỹ, từ dược thảo cho đến ba nguyên liệu đều đủ, thậm chí hơi thừa.
Trừ ra, trữ vật giới chỉ còn một trăm khối linh thạch. Tôn Lập ngẩng nhìn, biết Lưu Minh Kiến chưa nói xong.
Quả nhiên Lưu Minh Kiến tỏ vẻ khó xử: "Sư huynh, còn thiếu năm mươi khối linh thạch, nhất thời không gom đủ. Sư huynh xem vật này, tạm thay cho linh thạch, không biết sư huynh có đồng ý không."
Y mở hộp ra, bên trong phủ gấm đỏ, đặt một chiếc ngọc như ý cỡ ngón tay.
Ngọc như ý do Vũ nhuận kim ngọc được “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hạng tứ phẩm trung điêu khắc thành, phát ra kim quang nhàn nhạt, bền mặt mịn màng, hiển nhiên là thứ thường được cầm tới.
Tôn Lập tuy không hiểu nhưng biết vật này giá trị hơn năm chục linh thạch nhiều.
Lại thấy Lưu Minh Kiến tiếc nuối là gã biết, vật này là thứ của người rất quan trọng cho y? Không sa vào đường cùng thì y không mang ra cầm cố.
Sự thực Lưu Minh Kiến bị ngũ ca làm cho điên tiết, chứ không thì tuyệt đối không đành đem thứ này ra.
Tôn Lập châm chước rồi lắc đầu: "Mỗ không thể lấy vật này."
Lưu Minh Kiến cuống lên: "Sư huynh, vật này ít nhất cũng ba trăm linh thạch, sư huynh không thiệt..."
Tôn Lập cười: "Vì thế mỗ mới không lấy. Đây là vật tâm ái của các hạ hả?"
Lưu Minh Kiến ngây người thở dài, không ngờ lần đầu gặp người ta đã để lộ quá nhiều, đành gật đầu.
Tôn Lập thu trữ vật giới chỉ lại nhưng không lấy ngọc như ý: "Các hạ viết cho mỗ giấy nợ năm mươi linh thạch."
Lưu Minh Kiến ngẩn ra: "Sư, sư huynh tin được mỗ?"
Tôn Lập cười to: "Thương hiệu lớn thế này mà không gom được năm mươi khối linh thạch, mỗ thật không nên tin."
Lưu Minh Kiến buồn bã, Tôn Lập lại nói: "Nhưng mỗ tin, viết mau."
Lưu Minh Kiến ngẩng lên: "Sư huynh..."
Tôn Lập xua tay: "Không cần nhiều lời. Lão bản sớm qua khó khăn, chúng ta còn làm ăn lâu dài."
Lưu Minh Kiến gật đầu: "Đa tạ sư huynh!"
Y viết nhanh giấy nợ, rồi cảm kích đưa Tôn Lập ra.
Tôn Lập biết sau này mình cần báo nhiều linh dược, hơn nữa không chỉ Thất tử thủ ô. Thay vì đi khắp nơi mạo hiểm, chi bằng giao cho một nơi. Lưu Minh Kiến tạo cho gã cảm giác không tệ, là người được lòng người khác.
Tu chân giới đầy rẫy lừa lọc, hiếm ai chân thành, y tìm được Tôn Lập cũng là may mắn.
...
Lưỡng bách niên linh dược bày trước mắt, Lưu Minh Kiến đầy cảm khái, nhìn linh dược đến xuất thần, tranh chấp với gia tộc rồi ra đi, cay đắng trong bao năm chìm nổi thương trường, đủ loại ký ức ùa về, sau cùng tan thành tiếng thở dài.
Đoạn y thu Thất tử thủ ô thu lại.
Linh dược là cơ hội, nhưng để cơ hội biến thành hiện thực, còn cần một quá trình.
Lưu Minh Kiến mấy năm nay lăn lộ thương trường, đã quá quen thuộc mọi khâu, chỉ là chưa có cơ hội. Hiện tại cơ hội bày ra trước mắt, hiểu rõ tiếp theo cần làm gì.
Đầu tiên phải bán cho nhanh.
Linh dược tan linh khí là câu đố không lời giải của tu chân giới, Lưu Minh Kiến vừa tính cách sao cho Thất tử thủ ô phát huy lợi ích lớn nhất vừa kiểm tra tốc độ linh khí tan đi, xem mình còn bao lâu để thực hiện.
Nhưng kiểm tra xong, Lưu Minh Kiến ngây người.
Không tan biến!
Y lấy Thất tử thủ ô thủ ra cảm thụ, không đúng, đúng là có tan!
Lưu Minh Kiến kích động: lẽ nào...
Không thể nào? Linh dược tan mất linh khí là vấn đề cả tu chân giới không giải quyết nổi, hộp ngọc này lại làm được?
Lưu Minh Kiến lúc mới thấy Tôn Lập không thấy hộp ngọc có gì. Giờ Thất tử thủ ô không mất linh khí thì y mới đoán rằng hộp ngọc ngăn được việc linh dược tan linh khí.
Nhưng một câu hỏi làm khó tu chân giới mấy vạn năm chợt bị một người vào tiệm giải quyết thì thật khó tin.
Lưu Minh Kiến chỉ hoài nghi, cho là khả năng không lớn.
Gã lại cho Thất tử thủ ô vào hộp, quả nhiên không tan. Lấy ra, linh khí lập tức tan!
Thử mấy lần, Lưu Minh Kiến xác định: thật sự giải quyết được bài toán!
Lòng y dậy sóng, hộp ngọc và Thất tử thủ ô rơi xuống Lưu Minh Kiến giật mình, vội đỡ lấy hộp ngọc, Thất tử thủ ô quý giá rớt xuống đất...
...
Tôn Lập rời Qua Lam phường thị, cầm Thiên đao phù đi cả đêm, cách trăm dặm mới cải trang lại, vòng về Tố Bão sơn.
Thuận lợi về đến Vọng Sơn biệt viện, Tôn Lập mới thở phào.
Bán xong Thất tử thủ ô, y cũng coi là phú hộ của Tố Bão sơn.
Sáu chậu sứ đều trống nhưng Tôn Lập tạm thời không muốn trồng, Thất tử thủ ô đủ rồi, phải tìm cách có hạt linh dược khác.
"Lấy lò lửa để nấu thuốc và chậu sứ."
Tôn Lập đến chỗ tiểu lão đầu, dễ dàng có được hai thứ đó.
Nấu thuốc cũng cần kỹ thuật, phương thuốc La Hoàn cho gã, chủ dược là lưỡng bách niên Thất tử thủ ô, phụ dược gồm rất nhiều, trừ mua từ Lưu Minh Kiến thì lấy cả của Vọng Kiếp.
La Hoàn dặn dò những thứ cần chú ý, Tôn Lập tức thì nhức óc. Cần dùng lá tùng khô và lá dâu đốt cháy lên, ba ngày liền không được dứt lửa, liên tục cho nước vào nồi thuốc, sau cùng thành sệt sệt.
Các loại thuốc cho vào lúc nào, thứ tự gì, lượng là bao nhiêu đều phải tính toán kỹ.
Tức là Tôn Lập ba ngày liền không thể rời nhà, gã định xin nghỉ ba hôm, La Hoàn bảo: "Nghỉ luôn bảy ngày đi."
Tôn Lập đồng ý.
Rời Vọng Sơn biệt viện, Sùng Dần và Sùng Bá còn bế quan - tinh huyết không dễ lấy lại.
Tôn Lập đi tìm trưởng nhóm Chu Chí Quốc.
Từ khi Chu Chí Quốc làm trưởng nhóm, dọn khỏi căn phòng nhỏ sang nơi có hai phòng. Nhóm chữ Giáp mới có đãi ngộ này khiến y cực kỳ mãn ý.
Tôn Lập đến thì trong nhà trừ Chu Chí Quốc còn vài đệ tử, Tôn Lập nói rõ, Chu Chí Quốc gật đầu: "Ta biết rồi, gần đây thư viện cũng nghỉ, ngươi muốn bế quan tu luyện tất nhiên không thành vấn đề."
Chu Chí Quốc hớn hở, cho rằng mình quả nhiên hơn người, cả Tôn Lập cũng tìm y xin nghỉ, nên thái độ rất dễ chịu.
Tôn Lập hoàn toàn không nghĩ đến việc đó, vì không tìm được ai nên mới tới chỗ Chu Chí Quốc. Nói xong gã về ngay, mấy đệ tử trong phòng tỏ vẻ khinh miệt: "Phì! Kinh mạch ứ trệ rồi còn bế với quan? Dù bế tử quan cũng không thể đả thông kinh mạch."
"Đúng, kiếp này của y thế là hết, ai bảo lúc trước vênh vang quá cơ?"
"Cả chữ Đinh, y coi thường người khác nhất, ác hữu ác báo, hiện tại hay rồi, kinh mạch ứ trệ, không thể tiến bộ nữa, ha ha ha!"
Tôn Lập nghe thấy tất tắt tiếng, tính gã ít qua lại với đồng học, lại bị coi là khinh thường người khác hả? Họ tự ti lắm thì mới nghĩ thế?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 3 Thiên Bộ Binh Hỏa
Chương 11: Thông mạch linh dược
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tất cả đều ở Vọng Sơn biệt viện trụ, nhưng chỗ của Tôn Lập ở đông khu, đông khu cứ hai, ba phòng chung một sân, chật nhất là như của Tôn Lập: bốn phòng chung một khoảng sân.
Chu Chí Quốc hiện tại ở tây khu, điều kiện sống ở đây tốt hơn nhiều, tệ nhất cũng như Chu Chí Quốc. Chỗ có sân riêng như của Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm cũng ở tây khu.
Với kiểu cố tình chia đẳng cấp này, Tôn Lập vẫn coi thường: tây khu cao cấp sao? Chỉ là các ngươi tự nhận, cũng chỉ bây giờ thôi.
Gã về phòng đóng cửa, lấy bàn ra chèn rồi cài cửa sổ, dán giấy kỹ càng.
Đốt lá tùng và lá dâu lên, Tôn Lập bắt đầu "luyện đơn" lần đầu.
Nếu đấy cũng được coi là luyện đơn.
Trong ba ngày, trừ trông coi dược lô, La Hoàn và Võ Diệu còn giao nhiệm vụ khác: khắc họa trận pháp.
Tôn Lập thực tế đã đạt mức tích lũy nhiều cần bạo phát, chỉ vì đột nhiên thụ thương nên dừng tiến bộ.
Chỉ cần uống linh dược của La Hoàn, đả thông kinh mạch, là gã sẽ hướng tới Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng!
Tư chất của gã bình thường, không có ngoại lực khó mà thành công. Trận pháp này là "ngoại lực" La Hoàn và Võ Diệu chuẩn bị sẵn.
Trận pháp này do Võ Diệu đích thân thiết. Lần trước y thiết kế trận pháp bảo tồn linh khí có phần thất bại, Võ tổ lão nhân gia không chịu được nên lần này dốc sức thực hiện một trận pháp tinh túy.
Võ Diệu giảng nội dung trận pháp, Tôn Lập ngần ngừ: "Chỉ tiểu tử có làm được không?"
"Có một phần phải đi khi ngươi thông kinh mạch mới làm được nhưng phần lớn có thể bố trí ngay."
Trận pháp trước đó đều đơn giản, vì thực lực của Tôn Lập và nguồn lực hữu hạn.
Lần này, La Hoàn và Võ Diệu dặn gã lúc bán Thất tử thủ ô thì mua ba thứ nguyên liệu. Tôn Lập khi đó chưa hiểu vì sao, Võ Diệu liền giải thích.
"Thất tinh mặc ngọc cho vào đầy trận nhãn, hiệu quả gấp đôi linh thạch, linh ngọc."
"Ngọc hương kim sa cho vào mấy nét khắc chủ yếu nhất, thiên địa linh khí sẽ tăng gấp ba lượng đi qua đó."
"Tử cực đoạn nê làm thành vỏ, bọc ngoài linh thạch cho vào đầy trận pháp kết điểm, hiệu quả hơn đơn thuần sử dụng linh thạch ba phần."
Tôn Lập bội phục: "Hóa ra bố trận cũng phức tạp thế."
Võ Diệu nói: "Ngươi tưởng bố trận là khắc mấy nét rồi nhét vào mấy khối linh thạch? Trừ hiểu biết về bản thân trận pháp thì vận dụng thiên địa linh khí, phối hợp các loại nguyên liệu cũng cực kỳ cao thâm."
Tôn Lập hoàn toàn không biết.
Thực tế không thể trách gã, cách sử dụng nguyên liệu bố trận thì chưa đạt trận pháp đại gia thì không mấy ai nghiên cứu, cũng không đủ tư cách nghiên cứu.
Dù là trận pháp đại gia, về phương diện này cũng cẩn thận, vì thành phần các nguyên liệu khác xa nhau, sai biệt một chút sẽ khiến cả trận pháp nổ tung khi kích phát.
Chỉ có yêu nghiệt như Võ Diệu mới thực hiện nổi.
Vừa trông dược lô, vừa bố trí trận pháp.
Ba ngày không hẳn là dài, cũng không hẳn là ngắn.
Tôn Lập bế quan đến ngày thứ hai, Sùng Bá đã chữa lành thương, quay lại thư viện, y tu luyện sát phạt chi đạo, khí huyết tinh vượng, khôi phục nhanh hơn Sùng Dần.
Thư viện tạm thời chưa học lại, Sùng Bá nhàn rỗi vô liêu, đi dạo trong sơn môn. Nhưng đệ tử gặp y đều tránh đi, không chỉ đệ tử mới nhập môn, cảngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử cũng e dè, sợ bị chiến đấu cuồng nhân này lôi ra đánh.
Tôn Lập xin nghỉ, Chu Chí Quốc cẩn thận báo cho Sùng Bá, Sùng Bá chi rẽ qua Vọng Sơn biệt viện một chút là nghe thấy đủ lời đồn đại.
Tôn Lập kinh mạch ứ trệ?! Sùng Bá nhíu mày, lòng dậy sóng chứ không bình tĩnh như bề ngoài.
"Hài tử này đúng là nhiều kiếp nạn..."
Kinh mạch ứ trệ là gì, Sùng Bá quá rõ, dù được chân nhân lão tổ coi trọng cũng vô dụng, Vạn niên đoạn tục không dễ tìm, chân nhân lão tổ cũng bó tay.
Sùng Bá và Sùng Dần liều mạng đi xin chân nhân lão tổ, không ngờ kết quả lại thế.
Y cay đắng: lẽ nào nhân lực không thể thay đổi?
Bất tri bất giác đến chỗ Tôn Lập, y ngạc nhiên phát hiện, cửa sổ bốc khói!
"Tiểu tử này làm gì?" Sùng Bá lẩm bẩm, gã đang bế quan, y không quấy nhiễu, nghi hoặc quay về.
...
Ba ngày sau, thuốc đã nấu thành chất đen đặc sệt, sôi ùng ục dưới ngọn lửa.
Lúc đặc lại như cháo, mỗi cái bong bóng đều bốc mùi khó ngửi!
Tôn Lập bịt mũi: "Là sao hả!"
La Hoàn thong thả: "Mùi này chứng tỏ ngươi không luyện hỏng."
Tôn Lập ôm chút hi vọng: "Đây chỉ giai đoạn giữa hả? Lúc xong sẽ không có mùi này chứ? Tiểu tử nghe nói linh dược đều thơm lừng..."
La Hoàn dập tắt hi vọng của gã: "Là mùi này! Tri túc đi, dược thảo hạng bét này mà có thể đả thông kinh mạch, ngươi còn mong gì nữa? Bịt mũi vào mà dùng đi."
Nấu thành bánh, mùi càng tệ hơn!
Tôn Lập bó tay, vừa bịt mũi uống vừa nôn khan.
Gã dùng xong, Võ Diệu chợt nói: "Sao ta lại nhớ rằng chỉ cần cho thêm Lộc nhĩ thảo, không những không khó ngửi mà thơm ngọt, lại không ảnh hưởng đến dược hiệu?"
La Hoàn cố ý: "Thật sao? Sao không nhắc ta? Đúng, là ngươi cố ý!"
Võ Diệu cũng nói: "Ngươi tất nhiên là cố ý quên!"
Cả hai cười ha hả.
Tôn Lập nổi đóa: "Hai kẻ không có tiết tháo!?"
"Ha ha ha..."
Ăn dược cao bốc mùi đó không lâu thì dược hiệu phát huy, Tôn Lập mặc kệ hai lão yêu quái, vội xếp bằng, dược hiệu không cần dẫn đạo, từ đơn điền tỏa đi, đả thông kinh mạch dọc đường, huyệt đạo được thần hóa lại rực tinh quang!
Tôn Lập mở lại kinh mạch, không vội xuất quan, mà hoàn thành trận pháp.
Giá trị của trận pháp khiến gã tặc lưỡi: tới một trăm tám mươi trận pháp kết điểm!
Tôn Lập nghi hoặc: "Làm gì mà tốn linh thạch thế hả?"
Võ Diệu giải thích: "Càng đột phá lên càng cần nhiều linh khí. Hiện tại ngươi sử dụng phổ thông linh thạch là được nhưng khi đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng thì linh thạch này đẳng cấp e hơi thấp."
"Hà huống lần này không có linh dược phụ trợ, hoàn toàn dựa vào trận pháp nên để đảm bảo cần cho thêm mấy khối linh thạch."
Tôn Lập làm tất cả vì đại đạo. Trước mắt là tới khi nhập môn thất khảo kết thúc sẽ đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng.
Đừng nói linh thạch, dù dốc hết gã cũng không hề do dự.
Một trăm tám mươi khối linh thạch cho vào trận pháp, Tôn Lập nghèo đi nhanh chóng, vốn gã có hai trăm hai mươi bốn khối linh thạch, giờ chỉ còn bốn mươi.
Trận pháp này tính tổng số đầu tư thi ít nhất cũng ba trăm linh thạch!
"Chuẩn bị xong chưa?"
Tôn Lập gật đầu, vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên” công pháp, lần thứ hai vượt ải!
...
Qua Lam phường gần đây đông người lui tới, đều là Hiền nhân cảnh cường giả trở lên. Bất quá các điếm chủ quanh đó chỉ biết ghen tị, vì họ nhắm tới Côn Bằng thương hiệu.
Côn Bằng thương hiệu hơn nửa tháng trước đến Qua Lam phường thị, lão bản Lưu Minh Kiến là kỳ hoa của thương trường tu chân giới nên rất nổi danh.
Ai cũng biết y là người thế nào nên không thấy Côn Bằng thương hiệu có gì uy hiếp.
Sau đó quả thật các điếm chủ mừng thầm: nửa tháng không có nổi một sinh ý một, có thương nhân nào thất bại hơn?
Nhưng không ai ngờ y lại tìm được một nhánh Lưỡng bách niên Thất tử thủ ô!
Lưỡng bách niên Thất tử thủ ô tại đỉnh cấp phường thị không quá ghê gớm, chỉ là hàng quý mà thôi, nhưng ở đây thì là siêu cấp trấn điếm chi bảo.
Qua Lam phường thị sững sờ.
Hiền nhân cảnh cường giả chỉ ra ra vào vào Côn Bằng thương hiệu.
Các điếm chủ quanh đó ghen tị vô kể, không biết Lưu Minh Kiến làm sao mà may mắn thế.
Lưu Minh Kiến đưa ra cái giá năm trăm linh thạch cho nhánh Thất tử thủ ô, cao hơn lưỡng bách niên linh dược thông thường.
Lưỡng bách niên Thất tử thủ ô hiếm có, tính kỹ thì nhánh này đã hai trăm ba mươi năm hỏa hậu.
Tuy giờ ít người biết của nhưng vẫn có, các Hiền nhân cảnh cường giả cũng thấy giá này hợp lý, chỉ là không dễ mua.
Linh thạch khó kiếm, người không cần Thất tử thủ ô thì không cố mua, đi dạo trong tiệm của Lưu Minh Kiến, liền có hảo cảm với nơi bán hàng thật giá thật này, mua bán vài thứ rồi đi, khẩu bi dần tốt lên.
Thất tử thủ ô không bán được, Lưu Minh Kiến cũng không vội, ngược lại còn được lợi nhất! Có hộp ngọc đó không cần lo lắng linh dược tan linh khí.
Các Hiền nhân cảnh cường giả quen ngông nghênh rồi, đến Qua Lam phường thị thì không giữ quy củ, lao thẳng vào, đáp xuống cửa Côn Bằng thương hiệu.
Nhưng hôm đó có hai người ăn vận bình thường đến, không thấy linh quang lấp lánh gì mà đi bộ vào Qua Lam phường thị, tìm đúng Côn Bằng thương hiệu, khách khí hỏi: "Hỏa kế, nghe nói ở đây có lưỡng bách niên Thất tử thủ ô?"
Lưu Minh Kiến nghe thấy thì đi ra, tích tắc thấy hai người thì ngẩn người, ôm quyền vái: "Lưỡng vị tiền bối giá lâm, Côn Bằng thương hiệu thơm lây!"
Các điếm chủ khác tu vi kém không nhận ra, Lưu Minh Kiến là Hiền nhân cảnh cường giả, biết hai vị này tệ nhất cũng là Chân nhân cảnh lão tổ!
Cả hai rất hiền lành, không ngạo nghễ như cường giả bình thường, khẽ mỉm cười xua tay: "Không cần khách khí, bọn lão phu đến mua đồ. Thất tửthủ ô đó bán chưa?"
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 3 Thiên Bộ Binh Hỏa
Chương 12: Kim Phong Tế Vũ lâu
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Sùng Trọng không nhảy lên giận dữ như Tôn Lập nghĩ mà phất tay: "Ngươi trồng chết hết cũng không lạ, không có nửa phần điểm kia nhé."
Tôn Lập ra rồi còn thấy hạnh phúc đến bất ngờ, Sùng Trọng lại không phát tác?
Gã ngoái lại nhìn, trong giáo thất, Sùng Trọng cúi đầu đi đi lại lại, như con sói trên hoang nguyên...
Tôn Lập máy động: tựa hồ không ổn, Sùng Trọng quan sát việc gì?
Gã hoài nghi, nhưng không chú ý việc vô quan, về phòng liền chuẩn bị củng cố cảnh giới.
Gã vừa đột phá nên cần củng cố cảnh giới, vận chuyển và đại chu thiên “Phàm gian nhất thế thiên” đoạn dừng lại.
Vào nhà, chỉnh lý lại những thu hoạch trong thời gian qua.
Dù vì đột phá cảnh giới tổn hao nhiều linh thạch, nhưng Tôn Lập hiện tại vẫn khá giàu có, quý giá nhất là viên thượng cổ hỏa thiềm nội đơn và thiên vị công pháp “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”.
Chỉ là hai thứ đó tuy trân quý, Tôn Lập lại không biết cách xử lý.
Đem bán tất thu được nhiều linh thạch để tu luyện, nhưng thứ trân quý này bán đi thì tiếc lắm.
Đại đỉnh cũng rất trân quý, hiện tại tuy chưa dùng được nhưng tương lai luyện chế xong thì là pháp bảo phòng ngự cực phẩm.
Chỉnh đốn lại, gã tìm được trong trữ vật giới chỉ có một hạt giống.
Hạt giống này là Mặc ngọc thảo đổi từ điểm thưởng sau cùng trong kỳ đầu của nhập môn thất khảo, gã không biết có gì bất phàm, lúc đó La Hoàn bảo gã đổi về.
Hạt Mặc ngọc thảo do một đệ tử ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mang về, cả đơn đạo đại sư Vọng Thanh đạo trưởng cũng không cách nào khiến nó mọc được, nên ném ở Thương Lan đường.
"Vọng Thanh không khiến nó nảy mầm được vì tên ngốc đó không biết cách trồng Mặc ngọc thảo." La Hoàn không hề khách khí.
Tôn Lập không tin: "Không phải chứ, Mặc ngọc thảo tuy tại “Thiên hạ kỳ vật chí” được xếp ngũ phẩm thượng, nhưng không phải phi thường trân quý, Vọng Thanh sao lại không biết trồng?"
La Hoàn hừ lạnh: "Ngươi còn tranh luận thì trong lòng ta chỉ còn ngang với tên ngốc Vọng Thanh."
Tôn Lập im lặng đợi La Hoàn giảng giải.
"Mặc ngọc thảo không quý, nhưng đấy là Mặc ngọc thảo bình thường. Hạt Mặc ngọc thảo có một phần vạn sẽ dị biến, hạt Ma ngục thảo đó trồng xuống không còn là hạt Mặc ngọc thảo nữa, mà là Mặc long thảo."
"Mặc long thảo, nghe chưa? Quả của Mặc long thảo chắc ngươi có nghe: Ngọc châu bạch ngân quả."
La Hoàn nói nhẹ tênh, Tôn Lập giật mình: "Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hạng nhị phẩm trung Ngọc châu bạch ngân quả!
La Hoàn hầm hừ: "Đương nhiên."
Ngọc châu bạch ngân quả chứa lượng thiên địa linh khí cực kỳ phong phú, một quả có thể giúp Hiền nhân cảnh đệ thất trọng điên phong cường giảphá quan, thành công đột phá đến Chân nhân cảnh!
Linh quả này tại “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hạng cực cao, chứng tỏ nó trân quý và bất phàm.
Tôn Lập cười hì hì: "Hắc hắc, La tổ, lão nhân gia nói thế thì tất biết cách trồng Mặc long thảo, mau dạy tiểu tử."
La Hoàn hừ lạnh: "Ngươi hoài nghi ta hả?"
"Đâu có, tên ngốc Vọng Thanh sao so với lão nhân gia được, tiểu tử không hoài nghi sự ngu xuẩn của y, tất nhiên càng không hoài nghi lão nhân gia anh minh thần vũ."
Võ Diệu nói: "Các ngươi nói đi, ta thổ xong sẽ quay lại."
La Hoàn được nịnh thì thoải mái: "Hừ, đồ mỏ nhọn lại ghen tị."
"Trồng Mặc long thảo rất phức tạp, phương pháp chính quy là dùng Tây cực hồng thổ, Âm mộc sa, Ngọc hương kim sa trộn lại, rồi cho chín mảnh lá Bạch chỉ thảo, sau chín chín tám mốt ngày mới trồng hạt vào, mỗi sáu canh giờ tưới Ngũ linh thảo trấp, sau mười ngày, Mặc long thảo sẽ mọc mầm."
Tôn Lập tặc lưỡi: "Phiền thế hả? Ngần ấy nguyên liệu thì mỗ tìm ở đâu?"
La Hoàn cố ý dừng lại đợi Tôn Lập nói xong: "Với ngươi không cần phiền hà thế, ngâm hạt Mặc long thảo vào Lôi thủy cam lâm ba canh giờ làđược..."
Tôn Lập: "Lão nhân gia nói luôn thế có hơn không !"
Tôn Lập còn lại một tấm Linh lộ phù nên kích phát để lấy Lôi thủy cam lâm, ngâm hạt vào.
Sau ba canh giờ lấy hạt giống ra thì đã khác: hạt vốn trơ khấc giờ có thêm màu cỏ xanh, sinh cơ rờ rỡ.
Ba canh giờ nay, Tôn Lập không làm gì mà chọn một chậu sứ, cải tạo trận pháp.
Gã hiện tại là Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, linh nguyên nhiều hơn, nên La Hoàn tìm cho một trận pháp cao cấp hơn.
Trận pháp này cần khảm mười hai viên linh thạch, đương nhiên hiệu quả phụ trợ với linh dược hơn nhiều.
Gã cho hạt Mặc long thảo vào chậu sứ rồi chế tác một tấm Linh lộ phù đem tưới, đoạn đợi mọc mầm, tiếp theo sẽ có La Hoàn chỉ dẫn.
...
Sùng Trọng thu Thất tử thủ ô của mọi đệ tử về, lấy ngay của Điền Anh Đông ra xem, tức thì sầm mặt.
Không đủ bách niên!
Đừng nói bách niên, mười năm cũng chưa được.
Y thoáng thấy không ổn, ném năm nhánh của Điền Anh Đông qua bên, xem xét của Tần Thiên Trảm.
Vẫn không phải!
Sùng Trọng ngây ra: làm sao bây giờ? Y đã hứa với Vọng Thanh sư thúc, không tìm được bách niên Thất tử thủ ô, đừng nói thành thân truyền đệ mà Vọng Thanh sẽ trả đũa y!
Vọng Thanh thế này, y hiểu rõ, tuyệt đối dám làm thế.
Sùng Trọng cuống lên, lấy Thất tử thủ ô của mười đệ tử đứng đầu ra xem, trừ của Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm và của Tôn Lập không giao thì còn lại ba mươi lăm nhánh. Y kiểm tra kỹ nhưng không có nhánh nào trăm năm.
Y không cam lòng, kiểm tra lại của Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm mà vẫn không có!
Sùng Trọng ngẩn ngơ: thật ra là sao?
Vọng Thanh không thể lầm, đấy là đơn đạo đại gia.
Bách niên Thất tử thủ ô khẳng định nằm trong mười nhánh đó nhưng lần thứ hai trồng lẽ ra phải tốt hơn, sao lại không có bách niên?
Nghĩ đến cảnh không tìm được bách niên Thất tử thủ ô, sẽ bị Vọng Thanh trả đũa, Sùng Trọng nhũn người!
Y thật không biết nên làm gì.
Ngẩn ra cho đến trời sáng, ánh nắng chiếu vào cửa sổ, quét qua gương mặt tiều tụy của y thì Sùng Trọng chợt lóe linh quang: còn một người!
Sau cả đêm y mới nhớ đến Tôn Lập.
Linh quang vừa lóe, Sùng Trọng lại phủ định: Tiểu tử đó? Không thể nào!
Thuần túy là phản ứng theo ý thức, nội tâm y gần như theo bản năng căm ghét Tôn Lập.
Đoạn Sùng Trọng nghiêm túc tính toán.
Tôn Lập là đệ tử tư chất bình thường, lúc nhập môn không nổi vật, ai nhắc đến gã cũng lập tức cho rằng gã là đồng hương của Điền Anh Đông, chỉthế thôi.
Lên lớp hay lơ đãng, gần như mọi giảng tập đều ghét y.
Ác đồ bảng đệ nhất nhân - thực tế thì Ác đồ bảng chỉ có mình Tôn Lập.
Trong gã kiểu gì cũng bất thành khí mà có thể trồng được Thất tử thủ ô lọt vào mười vị trí đứng đầu, tu hành một tháng cũng đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng!
Sùng Trọng lâm vào đường cùng thì xem xét kỹ về Tôn Lập, tức thì đầm đìa mồ hôi lạnh!
Gã không có thiên tư, không có bối cảnh, không có nguồn lực thì sao làm được? Trước kia vì quan niệm nên không thấy gì, giờ nghĩ lại mới thấy là kỳ tích. Sùng Trọng tuyệt đối không làm được.
Người như thế vốn bị tất cả khinh thị thì thật không biết nói gì, nếu bách niên Thất tử thủ do Tôn Lập trồng... thì gã là yêu nghiệt nghịch thiên!
Sùng Trọng máy động động: Tôn Lập lần này không giao một nhánh Thất tử thủ ô nào, nói là chết rồi, thật ư? Có lẽ gã đã biết nên không chịu giao?
Sắc mặt y liền sầm xuống, lập tức cho rằng gã không nghe lời.
Đấy là phản ứng, tuy biết Tôn Lập bất phàm, nhưng có những mô thức tư duy cố hữu không dễ chuyển biến.
Đoạn y tỉnh ngộ: nếu y đoán không lầm thì những gì đã làm đã đắc tội Tôn Lập, gã hiện có chân nhân lão tổ che chở, đánh giết thì không được, tin tốt duy nhất là gã kinh mạch ứ trệ, không thể tiến bộ. Không thì gã mà bay cao, y khó tránh tai ương.
Sùng Trọng tính toán, mặc kệ có phải Tôn Lập không thì cũng phải cải thiện quan hệ.
Tôn Lập hiện tại có chân nhân lão tổ sau lưng, gã chịu dẫn tiến thì dù không tìm được bách niên Thất tử thủ ô, cũng không cần lo đến Vọng Thanh.
Nếu là gã... Sùng Trọng run lên, lập tức mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ đựng năm khối linh thạch, ngũ hành chi lực mỗi loại một khối, đẳng cấp cũng hơn linh thạch thông thường một chút. Y cầm hộp đến Vọng Sơn biệt viện.
Tôn Lập vừa xử lý xong Mặc long thảo, định đi tắm thì có giọng nói khách khí vang lên: "Tôn Lập có nhà không?"
Tôn Lập ngẩn người rồi nhận ra là giọng đơn đạo giảng tập Sùng Trọng, nhưng Sùng Trọng xưa nay cau có với gã, có bao giờ khách khí thế này? Khiến gã cũng hoài nghi.
Mở ra thì là Sùng Trọng đang cười: "Tôn Lập, ta đến thăm, Thất tử thủ ô tuy chết rồi, nhưng đừng nản."
Tôn Lập nghi hoặc: Chuyện gì đây? Không phải y vẫn ghét mình nhất sao?
Nhưng gã không thể thất lễ, để giảng tập đứng lại, nên khách khí mà lạnh lùng mời vào.
Sùng Trọng quan sát căn nhà: "Lại để ngươi sống ở đây, để ta bảo họ chuyển ngươi qua khu tây."
Tôn Lập vội ngăn: "Bất tất, học sinh ở đây cũng tốt."
Sùng Trọng trượng nghĩa: "Đừng khách khí, nơi này quá đơn giản."
Tôn Lập nheo mắt, không hiểu y giở trò gì nên nói thẳng: "Sùng Trọng giảng tập, thật ra có chuyện gì?"
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius