Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 5 : Hoàng Tuyền (phần cuối)
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Hoàng Tuyền vội vàng đi theo ra ngoài, vừa đi vừa chửi thầm trong bụng:
- Sao mà đúng lúc thế, ta đã sớm ngứa mắt với ngươi. Để ta thử xem vị sư thúc ngươi có điểm gì hơn người mà được trở thành sư thúc của ta.
Đi đến bìa rừng ngoài thị trấn, Dương Diệc Phong và Hoàng Tuyền đứng về hai phía đối diện với nhau. Đây là lần đầu tiên Dương Diệc Phong sử dụng Hư Không Ngưng Kiếm Thuật kể từ khi hắn đến thế giới này, cũng là lần đầu tiên tỉ thí với người khác. Nhưng Dương Diệc Phong không có một chút tâm tình hưng phấn nào, hắn đang vô cùng bình tĩnh. Hắn lẳng lặng đứng đó cảm thụ những làn gió nhẹ đang mơn trớn trên khuôn mặt, cảm thụ khí tức của cỏ cây hoa lá. Tâm thần của hắn từ từ trôi ra ngoài, câu thông với thiên địa linh khí.
Hoàng Tuyền đứng ở phía đối diện, ngay từ đầu hắn vẫn luôn dùng thần thức theo dõi Dương Diệc Phong nhưng chỉ trong chốc lát, thần thức của hắn thấy Dương Diệc Phong biến mất. Tuy nhiên mắt hắn vẫn nhìn thấy Dương Diệc Phong đang kinh khỉnh nhìn hắn làm cho hắn cảm thấy bị xúc phạm, bị sỉ nhục. Do đó, hắn mất đi kiên nhẫn của mình, lập tức phóng xuất phi kiếm bắn về phía Dương Diệc Phong. Dương Diệc Phong thấy phi kiếm xẹt đến nhưng vẫn không có hành động gì.
Đúng lúc phi kiếm sắp đánh vào Dương Diệc Phong thì đầu hắn nhẹ nhàng nghiêng qua trái, vừa đủ tránh thanh phi kiếm. Hoàng Tuyền cũng không hoảng hốt, chiêu kiếm này hắn vốn chỉ định dùng để thử đối phương, không có ý định bắn trúng. Chỉ thấy hắn niết ngón tay tạo ra một kiếm quyết. “Đốt !” . Tiếng vừa vang lên, thanh kiếm liền xoay lại đâm thẳng về phía ót của Dương Diệc Phong với tốc độ còn nhanh hơn gấp đôi so với lần trước.
Dương Diệc Phong vẫn không chút hoang mang, hắn tiếp tục né tránh. Hoàng Tuyền lại vẽ ra một kiếm quyết vô cùng huyền ảo, lần này thì Dương Diệc Phong nhận ra đây chính là kiếm quyết công kích cao trung “Ma Ảnh Kiếm Quyết” dành cho Nguyên Anh Kỳ. Hắn biết kiếm quyết này nhưng hắn lại không dùng được vì chân nguyên trong người hắn không có. Kiếm quyết này phải do người thi triển dùng pháp lực chống đỡ, tâm thần chỉ huy hướng phi kiếm phóng về phía đối thủ phát ra ba ngàn sáu trăm kiếm. Kiếm sau càng nhanh hơn kiếm trước, kiếm sau càng uy lực hơn kiếm trước.
Xem ra Hoàng Tuyền đã thực sự ra tay. Đúng lúc này, Dương Diệc Phong di động liên tục trong lưới kiếm, động tác vô cùng tiêu soái và lưu loát. Sau hai trăm kiếm, Dương Diệc Phong cuối cùng cũng thấy người này quả nhiên có chút bản lĩnh, chả trách hắn cuồng ngạo như vậy.
- Ta xuất thủ đây
Dương Diệc Phong nhắc nhở, hắn bắt đầu điều động kiếm nguyên , trong lòng lại tự hỏi
- Không biết ngươi có thể tiếp được mấy kiếm, hy vọng là nhiều một chút
Chỉ thấy một đạo bạch quang từ tay phải của Dương Diệc Phong tỏa ra, nhanh chóng hình thành một thanh kiếm. Sau đó quang mang mất đi, lúc này trên tay Dương Diệc Phong đã cầm một thanh trường kiếm màu trắng dài khoảng ba thước, trông rất bình thường.
Hoàng Tuyền cảm thấy thanh kiếm bình thường này có chút kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở điểm nào thì hắn không hiểu rõ. Dương Diệc Phong quét ngang một kiếm đánh bay phi kiếm của Hoàng Tuyền, nhẹ nhàng đem chiêu thức của Hoàng Tuyền phá đi.
Hoàng Tuyền vô cùng kinh hãi, nếu như là một cao thủ pháp lực cao thâm dùng chiêu này thì không sao nhưng rõ ràng Dương Diệc Phong mới đạt đến Nguyên Anh Sơ Kỳ, sao có thể đánh bay phi kiếm của hắn ? Hắn là Nguyên Anh Hậu Kỳ, trên thanh kiếm chứa đựng 8 tầng pháp lực của hắn mà lại dễ dàng bị đánh bay.
- Đừng có đứng đực mặt ra thế, ta tới đây
Dương Diệc Phong vừa nói xong đã di chuyển. Chớp mắt, thanh kiếm màu trắng dài ba thước đã đặt trên cổ Hoàng Tuyền.
Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy Dương Diệc Phong thân hình vừa chớp động đã biến mất. Sau đó hắn nhìn thấy được nụ cười tà dị của Dương Diệc Phong thì thanh kiếm đã đặt trên cổ hắn. Thua, thua một cách không tưởng.
- Sư điệt, ngươi có thấy rõ không ? Có muốn thử lại lần nữa không ?
Dương Diệc Phong nhàn nhã hỏi.
- Được, thử lại một lần nữa. Lần này ngài xuất thủ trước
- Hả, thật không ? Ta xuất thủ trước?
- Đúng
Dương Diệc Phong quay về vị trí cũ, xoay người lại nói rằng:
- Ta tấn công đây, chú ý nhé
Hoàng Tuyền tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào Dương Diệc Phong, ngay cả con mắt cũng không dám chớp. Chỉ thấy hai vai của Dương Diệc Phong vừa rung lên một chút, hắn còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm kia lại như cũ chỉ vào yết hầu của hắn. Hắn lại thua rồi.
- Làm lại ta không tin
“Bình”, người hắn lại bay ngược.
- Làm lại
“Ôi”, Hoàng Tuyền ngã gục
- Làm lại một lần nữa
Hoàng Tuyền chổng bốn vó lên trời
- Xin ngài thử thêm một lần nữa …
Mỗi lần đều chỉ có một kết quả, một chiêu thức. Đó chính là Hư Không Ngưng Kiếm Thuật của Dương Diệc Phong. Kiếm nguyên của hắn quá sức bá đạo nên hắn không dám vận dụng phi kiếm. Hắn dùng linh khí ngưng tụ thành kiếm, sau đó nhân kiếm hợp nhất. Không dùng phi kiếm nhưng tốc độ lại không gì sánh được. Võ công trong thiên hạ, chỉ trừ tốc độ ra, còn lại không gì là không phá giải được. Khi dùng phi kiếm tất nhiên sẽ bị không khí trong không trung cản trở làm giảm tốc độ. Còn Dương Diệc Phong lại hợp nhất với linh khí nên hắn cũng chính là linh khí, hắn chuyển động không có bất cứ trở ngại gì. Hơn nữa kiếm nguyên còn giúp tăng tốc độ của hắn lên rất nhiều.
Tầng thứ nhất của Hư Không Ngưng Kiếm Thuật chính là tốc độ. Không có bất cứ công kích hoa mỹ nào, không có kiểu kiếm khí chói mắt bay đi. Thu liễm, hoàn toàn thu liễm, đưa tất cả lực lượng ngưng tụ hoàn toàn vào thân kiếm. Lực lượng ngưng tụ càng lớn, tốc độ càng nhanh, công kích lại càng đáng sợ.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 6 : Quần ma tụ thủ
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
- Đây là ma tinh?
Dương Diệc Phong ngồi tại vị trí chủ vị trong phòng khách, tay cầm một vật thể màu đen kịt không phát ra chút ánh sáng nào. Hắn tung tung lên thì thấy nó nặng khoảng mười cân.
- Dạ, đúng vậy
Hoàng Tuyền đứng cung kính một bên trả lời. Hình dạng của hắn so với lúc trước đúng là một trời một vực. Có một số người không bị đánh là khó chịu, xem ra Hoàng Tuyền lão huynh của chúng ta đúng là loại người này. Sau khi bị Dương Diệc Phong hung hăng đánh đập, hiện tại hắn trở nên thành thật rất nhiều. Đánh thì đánh không được, chạy cũng không xong. May mà Dương Diệc Phong là sư thúc của hắn, bị sư môn trưởng bối dạy dỗ cũng chẳng mất mặt mũi. Hơn nữa hắn cũng thu được không ít lợi lộc từ Dương Diệc Phong. Đánh hắn bầm dập xong, Dương Diệc Phong từ trong Hư Không Giới Chỉ tùy ý lấy ra một bình thiên cấp linh đan Sinh Cơ Hoạt Cốt Đan và một thanh phi kiếm cấp 7 cho hắn. Hoàng Tuyền cảm động đến rơi cả nước mắt, coi Dương Diệc Phong như mẹ, à không như cha. Trong lòng không ngừng nhủ thầm :
- Vị sư thúc này đúng là đại gia, tiện tay thôi đã cho một bình thiên cấp linh đan có hơn một trăm viên. Có nó chẳng khác gì ta có thêm cả trăm cái mạng, sư phụ hồi trước cho ta cũng chỉ được vài viên. Phi kiếm của ta vốn là 5 cấp, ở trong Tông môn cũng thuộc hàng cực phẩm. Vậy mà sư thúc lão nhân gia đem ra một lần đến 5 6 thanh kiếm cấp 7 cho ta chọn, sau đó hắn quăng vào nhẫn giống như rác rưởi. Thật quá sức ghê gớm
- Cái viên tinh thạch này có tác dụng gì?
- Sư thúc dùng thần thức cảm ứng một chút sẽ thấy bên trong nó chứa một lượng rất lớn Huyền Minh Ma Khí
- Đúng vậy, hơn nữa rất tinh thuần . Hình như loại này không được hình thành ở Tu Chân Giới.
- Sư thúc anh minh, loại tinh thạch chứa đựng Huyền Minh Ma Khí này chỉ có Ma giới mới có
- Loại này chỉ dùng để chứng tỏ là từ Ma giới đi đến ?
- Đương nhiên là không phải. Tinh thạch tích lũy linh khí ngày này qua tháng khác sẽ đạt đến một mật độ dày đặc. Khi đó linh khí sẽ chèn ép , cắn nuốt lẫn nhau để lột xác trở thành tiên tinh hoặc ma tinh. Số lượng của chúng rất ít, một viên ma tinh có thể dùng để tu luyện đột phá bình cảnh, cũng có thể dùng để luyện ma khí.
Ở trong đầu Dương Diệc Phong, Kinh Thiên lên tiếng :
- Ngươi ngu quá, loại tinh thạch này trong Hư Không Giới Chỉ thiếu gì ? Hơn nữa phẩm chất của chúng còn cao hơn khối này nhiều. Toàn bộ đều đặt trong Tài Liệu Khố trong nhẫn. Ở đó không chỉ có loại này mà Thần Thạch cũng có không ít. Mấy thứ đó tại Tiên Giới và Ma Giới đều là tiền, có thể dùng để mua bán. Sau này ngươi phi thăng đến Tiên Giới, Ma Giới thì với số tinh thạch này, ngươi chính là một đại phú ông nha.
Dương Diệc Phong không thèm để ý đến lời hắn chửi, nhanh chóng dùng thần thức chui vào trong Hư Không Giới Chỉ. Tại Tài Liệu Khố đúng là có rất nhiều tinh thạch nhưng hắn hiện tại không dùng được, những thứ này đều đã được hạ cấm chế, với tu vi hắn hiện nay cơ bản không phá giải được. Đây là do Hư Vô Đại Thần cẩn thận, nếu không tu luyện căn bản chỉ chăm chăm mượn ngoại vật thì sẽ hỏng, hơn nữa nhà giàu mà không có lực bảo vệ thì sẽ dẫn đến họa sát thân. Hiện tại Dương Diệc Phong chỉ có thể mở ra cấm chế của pháp bảo cấp 9. Nhưng dù sao Dương Diệc Phong cũng không thèm quan tâm, Hư Không Ngưng Kiếm Thuật của hắn vốn không phải là chân nguyên, không phải là lượng mà là chất. Chỉ có pháp lực của mình và linh khí trong thiên địa câu thông , tương hỗ lẫn nhau tạo thành kiếm nguyên mới có thể đem linh khí bên ngoài sử dụng tùy ý. Dù cho linh khí trong tinh thạch có tinh thuần thế nào hắn hút cũng vô dụng.
- Sư huynh hiện tại đã là Hợp Thể Hậu Kỳ, có thứ này trợ giúp hắn sẽ đạt đến Độ Kiếp Kỳ phải không?
- Đúng vậy thưa sư thúc, cho nên sư điệt vừa lượm được khối ma tinh này thì lập tức quay về Luyện Hồn Sơn. Nhưng không may tin tức này bị lộ ra, trên đường bị phục kích mấy lần. May mà ta thông minh mới bảo vệ thành công khối ma tinh này. Tuy nhiên lại làm cho toàn bộ ma đạo kéo đến đây, giờ thì phiền phức lớn rồi. Sư thúc người nghĩ chuyện này nên xử lý thế nào ?
Dương Diệc Phong trầm ngâm một chút.
- Tính theo thời gian thì nhân mã trong tông cũng sắp đến, nhưng ta không phải là người chỉ huy nên cũng không rõ lắm vị trí hiện tại của bọn họ. Quanh đây có điền trang nào thuộc Ma Tông không?
- Có, cách đây khoảng 30 dặm có một nơi gọi là Lạc Diệp Cốc, bên trong có Hồng Diệp Sơn Trang vốn là chỗ dừng chân của các trưởng lão trong Ma Tông.
- Đúng rồi, chính là nơi đó. Chúng ta mang Ma Tinh đến đó nghỉ ngơi, phân phó cho bọn đệ tử chuẩn bị một chút, ta muốn tổ chức một cái Quần Ma Đại Hội chỗ đó.
- Dạ, chúng ta có nên đem tin tức này truyền ra ngoài không ?
- Không cần phiền phức như thế, tự nhiên sẽ có người truyền ra. Mau đi chuẩn bị một chút rồi chúng ta lên đường
- Tuân lệnh sư thúc
…..................
- Mấy thằng tiểu tử bên trong mang Ma Tinh lăn ra đây cho lão tử, nếu nhanh chóng giao ra bọn ta sẽ không làm khó, nếu không đừng trách bọn ta độc ác.
Mãi một lúc vẫn không có ai trả lời
- Anh em , chúng ta vào trong giết chúng đi, bên trong chắc chỉ có một mình thằng tiểu tử kia, không có cao thủ đâu
Nói xong hắn huy động một thanh trường đao màu đen phóng vào. Đoàn người cũng nhanh chóng chạy ào vào theo nhưng bên trong không có ai, chỉ thấy trên tường viết :
- Muốn cướp Ma tinh thì đến Hồng Diệp Sơn trang cách đây ba mươi dặm. Ta đang đợi ở đó, Dương Diệc Phong viết.
- Dương Diệc Phong là thằng nào? Chúng ta có nên đi không ?
Người đi đầu nói
- Đi, sao lại không đi, dù cho hắn là thằng nào , chỉ cần không phải Thất Dạ đích thân đến thì chúng ta sợ gì ? Chúng ta là Bắc Cương Thập Tam Hung Ma mà lại đi sợ một thằng Dương Diệc Phong vô danh tiểu tốt sao?
- Nhưng lỡ có mai phục thì không phải chúng ta đến chịu chết sao?
Một người trong nhóm hỏi lại
- Đương nhiên không phải chỉ có chúng ta, chúng ta đem tin này truyền ra ngoài sẽ có người giúp chúng ta đi trước dò đường . Đến lúc đó chúng ta làm hoàng tước ha ha ha ha.
Tên cầm đầu tự cho mình thông minh ra sức cười lớn, hắn không biết hắn đang trở thành lao động miễn phí của Dương Diệc Phong. Những tên thông minh này quả thật rất đáng thương, chỉ sợ lần này chúng có đi mà không có về.
Toàn bộ ma đạo sau khi thu được tin tức liền kéo đến đông như kiến. Xem ra sự mê hoặc của Ma Tinh đúng là rất lớn, hơn nữa không chỉ có Ma Đạo mà Chính Đạo Liên Minh cũng kéo đến Hồng Diệp Sơn Trang.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 7 : Tranh đoạt Ma Tinh (phần đầu)
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Tại Hồng Diệp Sơn Trang, Dương Diệc Phong lười biếng ngồi tại chủ vị, trong tay đang cầm một bầu rượu ,là loại rượu được cất giữ trong hầm hơn vài chục năm.
- Sư thúc, mọi thứ đều đã được bố trí xong, giờ chúng ta phải làm gì nữa?
Hoàng Tuyền báo cho Dương Diệc Phong
- Hừ, chúng ta dù sao cũng là tông phái đứng đầu Ma đạo, phải có phong phạm của đại phái, cứ theo quy củ mà làm, đưa bọn họ mời đến đây đi . Muốn chiếm Ma Tinh hả? không có thực lực mà cũng lộn xộn, phải cho chúng phải nếm chút thiệt thòi mới sáng mắt ra. Ngươi phải chiêu đãi bọn họ cho tốt, kể cả mấy tên muốn làm ngư ông đắc lợi Chính Đạo Liên Minh cũng phải tiếp đãi cẩn thận.
- Thưa sư thúc, kế hoạch của ngài là gì ? Có thể cho sư điệt biết một chút không ?
- Thật ra cũng không có gì, lần trước đánh với ngươi chưa đã. Lần này có nhiều người như vậy nên ta muốn đưa bọn họ thành đối tượng luyện công. Sau đó, lệnh cho Ám Ảnh Đường âm thầm xuất thủ đem bọn họ bắt hết
- Sư thúc, Ma đạo truyền thống cá lớn nuốt cá bé, dù chúng ta có đem mấy tên Yêu Vương Điện làm thịt thì cũng không sợ phiền phức gì. Nhưng bọn Đạo Môn là bọn chuyên môn lấy nhiều đánh ít. Nếu hôm nay chúng ta đem toàn bộ lũ Đạo Môn ở đây giết hết, thì ngày mai thế nào bọn Chính Đạo Thất Phái cũng sẽ đánh đến Luyện Hồn Sơn.
Dương Diệc Phong gõ vào đầu Hoàng Tuyền
- Ngươi thật chẳng có chút đầu óc nào. Ta hỏi ngươi đây là nơi nào ?
- Hồng Diệp Sơn Trang
Hoàng Tuyền vừa ủy khuất xoa đầu vừa nói
- Hồng Diệp Sơn Trang thuộc nước nào ?
- Sở quốc
- Sở quốc là địa phận của tông phái nào?
- Đương nhiên là địa bạn của Ma Tông chúng ta. Nhưng cái đó và bọn Đạo Môn có quan hệ gì?
- Ngươi ngu quá, đây là thế tục nên phải theo quy củ của thế tục mà làm việc. Tí nữa ngươi tìm mấy người ngoại tông đệ tử, mấy người này không cần mạnh quá, chỉ cần biết chút công phu là được rồi. Ngươi đưa bọn họ đến chỗ bọn Chính đạo kêu gào vu oan bọn chúng dính đến vài vụ trọng án. Ví dụ như : Một vị công tử của một đại phái trong chính đạo vì thèm muốn sắc đẹp của một vị tiểu thư nên đã cướp đi. Sau đó tại một nơi hoang vu phát hiện xác của vị tiểu thư đó . Hắc hắc, đến lúc đó an bài triều đình chuẩn bị sẵn công văn, phối hợp chính xác về thời gian đưa đến. Công văn vừa đến chúng ta sẽ động thủ. Thử xem mấy lão già chính đạo có dám làm phiền chúng ta hay không.
Hoàng Tuyền nghe xong sửng sốt, hắn bỗng phát hiện ra mình trước đây thật là ngu ngốc khi dám tìm Dương Diệc Phong để gây phiền phức. May mà hắn là sư thúc của ta, không thì ta chết thế nào cũng không biết.
Dương Diệc Phong thấy Hoàng Tuyền đứng ngẩn người nhưng không biết hắn đang nghĩ gì. Dương Diệc Phong tiếp tục nói
- Bọn chính đạo này thật là giả dối, rõ ràng chúng nó không thèm để triều đình thế tục vào mắt nhưng lại làm ra vẻ lúc nào cũng tuân thủ luật pháp. Mấy thằng già suốt ngày chỉ biết tu luyện, đầu óc luyện đến nỗi ngu luôn, một chút nhân tình thế thái cũng chẳng biết. Đối với bọn này phải dùng đầu óc để xử lý. Còn ngươi pháp lực không thấp, nhưng đầu óc quá cứng nhắc, lo mà luyện thêm đi, nhớ kỹ lần này phải làm cho sạch sẽ, không được lưu lại một chút dấu vết, rõ chưa?
Hoàng Tuyền cũng hiểu sư thúc đang rèn luyện hắn nên cung kính gật đầu trả lời :
- Tuân mệnh, sư điệt xin cáo lui
Thần tình của hắn lúc này cung kính hơn gấp mười lần lúc trước, mang vẻ mặt xấu xa chạy đi lo việc.
- Cái thằng này xem ra có vẻ thích bị chửi thì phải ? Cũng tốt, lần sau mấy việc thế này để cho ngươi làm, thanh niên còn trẻ phải huấn luyện nhiều”
Dương Diệc Phong lắc đầu, mang theo bình rượu đi xuống nhà sau, hình như hắn quên mất so với Hoàng Tuyền hắn còn trẻ hơn rất nhiều.
Vài ngày sau, tại sân trước của Hồng Diệp Sơn Trang đều tập trung rất nhiều ma đạo, Những người nổi danh, những thế lực có chút thực lực đều có chỗ ngồi, vẻ mặt ai cũng cuồng ngạo không bì nổi. Ngay cả chính đạo cũng được mời tới.
Lần này Chính Đạo Thất Phái đến 5 phái gồm có : Ngọc Hư Cung, Thiên Kiếm Tông, Ngũ Hành Tông, Xích Dương Phái , Tiên Hiệp Đảo. Ngọc Hư Cung là đại phái được Lão Tử truyền từ thời thượng cổ đến nay. Các phái khác tuy rằng thực lực không kém, cũng thuộc vào hàng nhất lưu nhưng không thể nào cùng so sánh được với Ngọc Hư Cung. Vị thế của Ngọc Hư Cung cũng giống như vị thế của Ma Tông tại ma đạo.
Trong Chính Đạo Thất Phái ngoài năm phái trên còn có Vọng Thiên Các và Tiên Nữ Môn, số người trong hai phái này không nhiều lắm chỉ khoảng hai mươi người, nhưng ai nấy đều là đại nhân vật, tu luyện đều là thượng cổ công pháp. Tuy hai phái này về tên thì thuộc vào Chính Đạo Thất Phái nhưng thực tế là trung lập, không ai đụng đến, mà cũng không ai dám đụng đến.
Về phần Phạm Tâm Tông, đây là môn phái tu phật, cả ngày ăn đậu hủ hô hào cứu vớt nhân thế trong nước sôi lửa bỏng, quay đầu là bờ vân vân và vân vân. Tuy nhiên suốt ngày chỉ nói lải nhải mà không thấy làm. Thực lực so với một số phái của chính đạo cao hơn nhưng lại là tên gió chiều nào theo chiều ấy, tận lực tránh đắc tội với cả ma đạo lẫn chính đạo.
Dương Diệc Phong ngồi ở chủ vị, một mặt hướng khắp các thế lực mỉm cười chào hỏi, một mặt đánh giá sơ qua thực lực của những người này. Phải biết rằng Dương Diệc Phong chính là tu luyện nguyên thần theo Huyền Thiên Thần Lục nên thần thức tu vi cực kỳ mạnh mẽ. Thần thức hắn hiện tại sợ rằng ngay cả Tán Tiên cũng còn kém xa. Hắn chỉ cần dùng thần thức đảo qua là biết ngay tu vi của những người này. Hắn quay lại Hoàng Tuyền đứng phía sau nói :
- Tí nữa ta sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ, ngươi mang theo Ma tinh chạy về Luyện Hồn Sơn giao lại cho Tông chủ sư huynh. Hiểu chưa?
- Hiểu rõ thưa sư thúc. Ám Ảnh Đường bọn họ cũng đã chuẩn bị xong, Dẫn Lôi Ma Quân đã bày ra thiên la đại võng. Không những thế, quân đội trong quận cũng đã đem đến 3000 cung thủ, nhưng không biết bọn người thế tục này có tác dụng gì ?.
- Ha ha, đến lúc đó sẽ có chỗ dùng, hắc hắc
Dương Diệc Phong thấy mọi người đã đến đầy đủ liền đứng lên hướng về phía chính tà hai bên chắp tay, sau đó lấy ra một viên Ma tinh. Nhất thời, khắp nơi đều im lặng,
- Các vị, khối Ma tinh này được một đệ tử của Ma Tông trong lúc vô ý tìm thấy, chắc rằng các vị đã biết phải không?
Dương Diệc Phong ngừng một chút
- Các vị chắc cũng biết độ trân quý của nó phải không? Ha ha , vì khối Ma tinh này , Ma tông chúng ta cũng không muốn đắc tội với nhiều người. Bảo vật cần phải do anh hùng giữ, vì vậy tiểu đệ thiết lập tại đây một cái lôi đài. Chiếu theo quy củ, ai bản lĩnh cao thì khối Ma tinh thuộc về người đó. Không biết ý các vị thế nào ?
Mọi người dưới đài liền nháo nhào cả lên
- Đúng thế, phải làm như vậy
- Đem ra sớm một chút có phải hơn không
- Ha ha, Ma Tông hóa ra cũng chỉ vậy thôi
Dương Diệc Phong vẫn tươi cười nhìn xuống đài, trong lòng nghĩ thầm
- Các ngươi cứ điên cuồng một chút, đợi lão tử đùa xong sẽ giết sạch các ngươi. Hừ, lão tử ta dù sao cũng là cao tầng của Ma Tông, trước mặt ta mà còn dám nói như vậy, không để cho ta một chút mặt mũi nào. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Hừ, toàn bộ các ngươi không một ai có thể sống sót ra khỏi đây.
- Nếu các vị không có ý kiến gì, cứ như vậy mà làm.
Dương Diệc Phong quay người hướng về phía năm phái của Đạo Môn chắp tay nói:
- Thiên Huyền Đạo Trưởng, bối phận của ngươi là cao nhất ở đây, ngươi giúp chúng ta làm trọng tài có được hay không?
Một người mặc áo bào đạo sĩ, tuổi chừng 60, vẻ mặt hiền lành đứng lên , hướng về phía Dương Diệc Phong vái chào
- Đương nhiên là được
- Tốt, Dương Diệc Phong ta sẽ mở đầu, ai lên trước đây ?
Hắn vừa dứt lời thì một tên ăn mặc lòe loẹt, vẻ mặt dâm loạn nhảy lên. Hắn vừa muốn mở miệng thì bị Dương Diệc Phong chặn lại
- Ngươi không cần phải nói ngươi là ai, ta không có hứng thú với tên của người sắp chết
Tên dâm loạn nam tử giận dữ
- Hừ, tiểu tử ngươi đừng nghĩ rằng mình là người của Ma Tông mà kiêu ngạo, ai chết về tay ai còn chưa biết
Lúc này Thiên Huyền Đạo Trưởng đứng lên nói
- Hai vị tỉ thí lôi đài chỉ cần phân thắng thua là ngừng lại nhé !
Hắn vừa dứt lời, bên dưới lôi đài đã nháo nhào cả lên
- Hừ đạo sĩ thúi, tỉ thí trong ma đạo chúng ta là cuộc chiến sinh tử, đâu có như các ngươi một lũ sợ chết, giả nhân giả nghĩa. Còn đứng ở đó mà lôi thôi lải nhãi, mau cút qua một bên nếu không ta chém cho một phát bây giờ.
Thiên Huyền Đạo Sĩ tu dưỡng cũng thật là tốt, bị chửi như vậy cũng không thèm để ý, chỉ cười cười mà nói rằng
- Đã như vậy bần đạo cũng tùy các vị. Xin mời
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 7 : Tranh đoạt ma tinh (phần cuối)
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
- Tiểu bối, ngươi chết đi
Dâm loạn nam tử phóng xuất ra một cây châm đen thui phóng về phía Dương Diệc Phong. Chỉ cần xem cây châm này cũng biết nó ác độc cỡ nào. Chỉ cần dính một chút cả người liền biến thành đen kịt, chất độc trên châm có thể xâm nhập vào tận Kim Đan, Nguyên Anh.
Dương Diệc Phong nhìn cây châm bay tới nở một nụ cười, tiếp theo hắn vận khởi kiếm nguyên , tay phải mở ra mang theo một luồng bạch quang. Bạch quang vừa mất thì chỉ thấy trên tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm dài ba thước. Một người một kiếm trông vô cùng tiêu sái.
Tiếp theo bóng người chợt lóe lên xẹt về phía nam tử kia, khi vừa đến bên người hắn, Dương Diệc Phong vẽ nhẹ một đường lên cổ y. Cả thế giới bỗng nhiên trở lại thanh tĩnh.
Trong mắt của những người đang quan sát chỉ thấy một thanh kiếm xuất hiện ở trong tay Dương Diệc Phong. Sau đó đột nhiên cả người hắn tiêu thất, đến khi hắn xuất hiện thì đã đứng phía sau lưng dâm loạn nam tử. Đối thủ của hắn nhanh chóng quỳ xuống, máu từ cổ bắn ra rồi nằm im không nhúc nhích.
Yên lặng, dưới lôi đài không một tiếng động, yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng nghe được. Một người Nguyên Anh cao thủ chỉ trong một chiêu đã chết. Quỷ dị, quả thật quá quỷ dị. Trên cổ chỉ chịu một kiếm đối với một người tu chân Nguyên Anh mà nói thì chỉ bị hủy đi thân thể, Nguyên Anh hoàn toàn có thể phi độn ra, nhưng tại sao lại như thế mà chết đi ? Mọi người không ai bảo ai đều nhìn Dương Diệc Phong như nhìn một con quái vật. Trong lòng ai cũng tự hỏi rằng nếu là mình thì mình tiếp được mấy chiêu ? Tại sao người kia lại chết một cách quỷ dị như thế ?
Ngay cả Dương Diệc Phong cũng cảm thấy sửng sốt, không phải bởi vì lần đầu tiên hắn nếm cảm giác giết người mà bởi vì hắn phát hiện ra Hư Không Ngưng Kiếm Thuật thực sự là quá biến thái. Một kiếm vừa rồi quét qua cổ của đối phương thì trên thân kiếm, không, từ trong đan điền bỗng xuất hiện một lực hút lớn hút lấy Nguyên Anh của đối phương vào.
Loại cảm giác này giống như đang ăn thịt người làm cho Dương Diệc Phong muốn ói. Còn chưa kịp ói thì từ đan điền bỗng truyền đến một cổ kiếm nguyên khổng lồ làm hắn suýt chút nữa nổ tung. May mà kiếm nguyên trong cơ thể nhanh chóng lưu động nhanh gấp trăm lần đem cỗ kiếm nguyên kia tiêu hóa. Sau đó hắn pháp lực vốn ở Nguyên Anh Sơ Kỳ nhảy thẳng lên Nguyên Anh Trung Kỳ. Cái này chẳng phải là hấp thu Nguyên Anh của đối phương sao chẳng khác gì Hấp Tinh Đại Pháp hay sao ?
Trong ý thức hải bỗng truyền đến tiếng hô của Kinh Thiên
- Biến thái, quá biến thái. Cái Hư Không Ngưng Kiếm Thuật này của ngươi hoàn toàn kế thừa khả năng thôn phệ của Long Tu Quả. Vì vậy gặp phải một cỗ tinh thuần linh lực liền điên cuồng hấp thu. Nguyên Anh vốn là tập hợp thể của chân nguyên nên chẳng khác gì một lượng lớn linh khí. May mà lão tử ta là Thiên Thiên Linh Bảo, so với Thần khí còn ghê gớm hơn. Ta tí nữa thì đã bị hù chết, đang ngủ tự nhiên có một cổ chân nguyên của Nguyên Anh Kỳ truyền đến tấn công. May mà ta và ngươi đồng thể, ta mọi thời khắc đều giúp ngươi chuyển hóa kiếm nguyên. Dương Diệc Phong à, ngươi quả thật là biến thái, ngươi so với Hư Vô Đại Thần còn biến thái hơn. Ha ha theo ngươi ta có nhiều chỗ tốt a, vừa rồi ta cảm thấy kiếm thân của ta khôi phục không ít a. Ha ha, cứ như vậy mà làm, ta sẽ nhanh chóng hoàn toàn hồi phục. Có loại thôn phệ thuộc tính này, ngươi sẽ nhanh chóng cường đại sau mỗi lần giao thủ. May mà Hư Không Ngưng Kiếm Hành của ngươi không chỉ là nội tu công pháp mà còn là luyện thể công pháp. Không sai, tự mình đưa việc tôi luyện thân thể trở nên giống với việc luyện kiếm. Cái này cũng cùng nguyên lý với việc tu luyện Vô Thượng Kim Thân của Vu Môn. Nếu không nhờ cái này thì vừa rồi cổ kiếm nguyên kia đã làm cho thân thể ngươi nổ tung rồi.
Dương Diệc Phong một người một kiếm đứng trên lôi đài, hai mắt hắn khép hờ tiếp tục hỏi
- Tiếp theo là người nào đây
Vừa dứt lời, một tên Nguyên Anh Hậu Kỳ lại nhảy lên. Tên này trước hết cẩn thận mang một kiện pháp bảo hộ thể, kiện pháp bảo này không ngờ là một y giáp cấp 8, trên y giáp tỏa ra một lượng quang mang màu hồng bao phủ khắp thân thể. Pháp bảo phòng ngự so với pháp bảo công kích càng khó tìm, bộ y giáp đó ngay cả phi kiếm cấp 9 cũng không thể nào làm hắn thương tổn.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, hắn liền phóng phi kiếm tấn công.
Dương Diệc Phong sử dụng thần thức quan sát một chút nhận ra rằng, tuy kiếm pháp của hắn rất lợi hại nhưng hoàn toàn không đủ để phá vỡ đạo hộ thể màu hồng đó. Hư Không Ngưng Kiếm Thuật có thể so với Phân Thần Kỳ chân nguyên nhưng sức chiến đấu vẫn chưa đủ. Cùng cấp thì hắn có thể miểu sát nhưng nếu đẳng cấp của đối phương cao hơn lại có phòng ngự pháp khí thì kiếm khí của hắn không thể nào phá vỡ được
Dương Diệc Phong một mặt tránh né phi kiếm , một mặt hỏi Kinh Thiên
- Bây giờ phải làm sao ? Công pháp của ta công kích lực không thể so với pháp lực cảnh giới. Ta có thể vận dụng pháp lực của Phân Thân Kỳ nhưng công kích cao nhất cũng chỉ đến Nguyên Anh Hậu Kỳ
Kinh Thiên nói
- Ngươi không công kích được nhưng ta thì được
- Ngươi được ?
- Đúng, ta là Thiên Tiên Linh Bảo của Hư Vô Đại Thần, trải qua nhiều năm tu luyện đã luyện ra ý thức. Tuy rằng Thiên Tiên Linh Bảo có lực lượng cường đại nhưng ta không thể hóa thành người. Ta chỉ có thể cường hóa lực lượng của mình và phát triển ý thức, không giống các bảo vật khác có thể tu thành hình người. Ở Thái Cổ, các vị thần thông quảng đại thường đưa Thiên Tiên Linh Bảo của họ hóa thành Thân Ngoại Hóa Thân. Như vậy không những tăng mạnh công kích của Linh Bảo mà còn có Bất Tử Chi Thân để dùng.
Kinh Thiên nói tiếp
- Tuy nhiên bọn họ không biết rằng Thiên Tiên Linh Bảo tuy không thể tu thành người nhưng lại sở hữu các đặc tính riêng. Sau khi Linh Bảo tu thành ý thức mới có thể biết được thuộc tính của mình. Tiếp đến, phải tu luyện thật lâu mới hoàn toàn nắm giữ được thuộc tính này. Bình thường các Thần Nhân đều sợ ý thức của pháp bảo mạnh lên sẽ thôn phệ ý thức của chủ nhân nên thường xóa bỏ ý thức của linh bảo và luyện nó thành Thân Ngoại Hóa Thân. Tuy rằng có thể tăng một số khả năng của Linh Bảo nhưng lại không thể phát huy được uy lực chân chính của nó. Hư Vô Đại Thần cùng với ta vốn từ một gốc mà ra, hắn xem ta như huynh đệ mình nên không có suy nghĩ giết chết huynh đệ để đổi lấy lực lượng cường đại. Vì thế hắn chưa bao giờ tu luyện ta mà chỉ đem ta làm vũ khí. Ở Huyền Thiên Hư Cảnh, ta tu luyện trải qua hàng triệu năm đã hoàn toàn nắm giữ thuộc tính của mình. Đây chính là bí mật lớn nhất của ta, có lẽ trong khắp vũ trụ cũng chỉ có một mình ta nắm giữ thuộc tính của mình. Năm xưa, vì giúp ngươi áp chế lực lượng của Long Tu Quả nên ta bị hao hết pháp lực nhưng thuộc tính của ta thì vẫn còn
- Xem ra năm xưa đó ta đưa ngươi luyện thành bản mạng pháp bảo cũng chỉ muốn mượn kiếm thân của ngươi giúp ta chuyển hóa kiếm nguyên lực. Không muốn luyện hóa ý thức của ngươi vì ngươi là người thứ nhất giúp đỡ ta tại thế giới này là một quyết định không sai. Thuộc tính của ngươi là gì ? Ta làm sao có thể mượn được ?
- Thuộc tính của ta là vô kiên bất tồi, không gì không phá nổi. Nói cách khác, ta không cần biết phòng ngự pháp bảo là thứ gì, nó chỉ như một tầng bảo vệ mỏng manh mà thôi. Ngay cả Thiên Tiên Linh Bảo cũng chỉ khoảng ba tầng. Dù cho Bất Diệt Kim Thân của Vu Tổ cũng không là gì đối với ta. Ha ha ta là Thiên Tiên Linh Khí siêu cấp. Ngươi chỉ cần từ trong đan điền vận chuyển kiếm nguyên kéo ra một tia kiếm khí trong kiếm thân của ta rồi đem nó bỏ vào thanh khí kiếm của ngươi là có thể sử dụng thuộc tính của ta
Dương Diệc Phong làm theo lời Kinh Thiên, quả nhiên có một tia đặc thù kiếm khí từ trong đan điền chạy ra dung nhập vào thân kiếm. Thanh kiếm đang trắng xóa bỗng nhiên tối đi một ít, trên thân kiếm truyền đến một cổ kiếm nguyên lực giúp hắn vận dụng kiếm nguyên nhanh và mạnh hơn trước gấp hai lần.
Dương Diệc Phong tấn công, cũng giống như trước. Hắn như một tia chớp xẹt qua cơ thể đối phương, lập tức tầng hồng quang bảo vệ chỉ như một lớp giấy mỏng dễ dàng bị đâm vào. Sau đó kiếm khí hút lấy Nguyên Anh, hủy diệt nguyên thần ý thức của đối phương. Đây đúng là hình thần câu diệt
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 8 : Chính đạo (phần đầu)
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Những trận tiếp theo Dương Diệc Phong đều đồng dạng dùng chiêu này để giải quyết một loạt cao thủ của Ma đạo, trong đó có cả Phân Thần Kỳ cao thủ. Sau khi hút nhiều chân nguyên của các đối thủ, kiếm nguyên trong cơ thể Dương Diệc Phong đã đạt đến Nguyên Anh đỉnh. Theo lý thuyết thì Dương Diệc Phong phải là Phân Thần Kỳ mới đúng nhưng công pháp Hư Không Ngưng Kiếm Thuật của hắn chỉ mới sáng chế ra tầng thứ nhất. Tầng thứ hai còn chưa biết là gì nên hắn vẫn dậm chân tại chỗ. Hút nhiều kiếm nguyên cũng chỉ đề thăng độ tinh thuần, còn lại đều cung cấp cho kẻ tiện nghi Kinh Thiên.
Hư Không Ngưng Kiếm Thuật mang tư tưởng lấy lực chứng đạo, lấy lực lượng nhỏ bé của pháp lực bản thân khống chế vô số lực lượng ngoại giới. Tu luyện tăng lên phải cần có công pháp. Mỗi một tầng sẽ tăng lên cực mạnh mà không bị pháp lực của bản thân hạn chế. Thế nhưng nếu không có công pháp để luyện thì mãi mãi đứng yên. Đây chính là điểm hạn chế của Hư Không Ngưng Kiếm Thuật. Nói chung không có công pháp nào là thập toàn thập mỹ.
Bên dưới lôi đài các cuồng đồ hung ma đều im lặng né tránh ánh mắt của Dương Diệc Phong. Đây là thực lực, ma đạo là một nơi chỉ chú trọng đến thực lực. Ngươi mà không có thực lực ai cũng sẽ khi dễ ngươi. Ngươi muốn ngồi thì ra góc mà ngồi chồm hổm đi. Nhưng nếu ngươi có thực lực thì ai cũng tôn trọng ngươi, ai cũng sợ hãi ngươi. Vừa rồi nhiều kẻ còn coi thường Ma Tông, nói ra nói vào.
Bây giờ tất cả đều im miệng, không dám nhiều lời. Sợ mở miệng ra bị gọi tên lên chịu chết. Ai cũng tự hiểu mình với những người đã chết chỉ mạnh hơn một chút, cũng không khác nhau nhiều lắm. Những kẻ đó vừa lên đến lôi đài chỉ có một chiêu đã bị giết, mình có lên cũng thành miếng thịt béo mà thôi. Chi bằng cứ thành thật mà ngồi dưới lôi đài nhìn kẻ khác nộp mạng cho xong.
Một lát sau không còn ai muốn lên, đám chính đạo vốn đang cao hứng xem bọn ma đạo đấu đã cũng thấy chột dạ. Thiên Huyền Đạo Trưởng tự nhủ trong lòng rằng khi về phải bẩm báo ngay với chưởng môn
- Không nên cùng Ma Tông dùng cứng đối cứng, chỉ cần bọn họ không chọc chúng ta , chúng ta cũng không muốn ép người quá đáng. Dù sao Ma Tông cũng là thượng cổ đại phái, trong tông có vô số cao thủ, có tu ma mật thuật lưu truyền từ thời thượng cổ đến nay. Tên Dương Diệc Phong này nghe nói là sư đệ của Thất Dạ Ma Quân, hắn mới gia nhập Ma Tông hơn 100 năm mà đã có pháp lực như vậy. Quả nhiên không thể coi thường bí thuật của Ma Tông. Trận ma đạo nội chiến này chỉ cần một tên Nguyên Anh Kỳ đã có thể trấn áp. Không được , khó có cơ hội làm cho ma đạo đánh nhau, hơn nữa chúng ta không cần xuất thủ. Ta phải đổ thêm dầu vào lửa, một lần nữa ép bọn họ phải ra tay mới được.
Nghĩ như vậy nên Thiên Huyền Đạo Trưởng liền đứng lên vái chào và nói rằng
- Nếu như không còn ai lên đài thì khối Ma tinh đó thuộc về Ma Tông.
Thoạt nhìn thì có vẻ như vị Thiên Huyền Đạo Trưởng đạo mạo này đang đứng ra chủ trì công đạo nhưng Dương Diệc Phong biết ngay hắn đang cố ý đổ dầu vào lửa.
Quả nhiên một vài tên ngu ngốc lại bắt đầu lục đục đứng lên. Hung hăng nhất chính là một đại đầu mục của Yêu Vương Điện tên là Thủy Tê Yêu. Tên này có tu vi Hợp Thể Tiền Kỳ, ngoài Thiên Huyền Đạo Trưởng thì hắn chính là đệ nhất cao thủ.
Yêu Vương Điện quật khởi mới khoảng 3000 năm do một lão yêu quái tu luyện gần một vạn năm tạo ra. Mục đích của hắn là tập hợp các quần thể yêu quái nhỏ yếu thành một khối chống lại bọn chính đạo. Bọn chính đạo này thường xuyên lải nhải cái khẩu hiệu trừ ma vệ đạo, hàng yêu phục ma nhưng thực tế lại đi chiếm nội đan trong cơ thể yêu quái làm nguyên liệu dùng để luyện đan và luyện khí
Sau khi Yêu Vương Điện được thành lập, các yêu quái nhỏ yêu liên tục gia nhập với mục đích tự bảo vệ mình. Các yêu quái này vốn chỉ dựa vào bản năng cùng một số công pháp yếu đuối làm sao chống lại bọn đạo sĩ ? Sau khi chúng gia nhập Yêu Vương Điện, được các lão yêu quái giáo dục một cách có hệ thống nên thực lực tăng mạnh. Qua hơn 800 năm, Yêu Vương Điện trở thành một thế lực lớn trong yêu ma đạo. Sau đó, lão yêu truyền lại ngôi vị và tiêu thất. Không ai biết hắn đã đi về nơi đâu.
Hiện tại Yêu Vương đã là đời thứ ba. Bản thể của hắn là một con cọp răng kiếm , loại hổ này là loại dị chủng, hung mãnh phi thường, pháp lực cao thâm. Không những thế hắn đã đạt được tu vi Độ Kiếp Tiền Kỳ , là một trong mười đại cao thủ của Ma đạo. Không bao lâu sau hắn phải độ kiếp nên hắn muốn đoạt cho bằng được khối ma tinh này để luyện ra pháp bảo độ kiếp.
Tên Thủy Tê Ngưu này là một tên yêu quái đắc đạo đã hơn ngàn năm, hắn có sức mạnh vô cùng, da dày thịt béo, trên người hắn mặc chính là bộ áo giáp được làm từ da của bản thể. Sau khi được luyện thành pháp bảo liền có lực phòng ngự kinh người.
Thủy Tê Ngưu nhảy lên lôi đài, mở đôi mắt chuông đồng lên nói với Dương Diệc Phong
- Tiểu tử ngươi thật lợi hại nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta, ta chỉ muốn đoạt khối ma tinh kia, không muốn đả thương ngươi. Ngươi xuống đài đi
Yêu quái này thật là khả ái, Dương Diệc Phong cũng không nói nhiều . Hiếm khi có được đối thủ là Hợp Thể Kỳ nên hắn cũng muốn thử xem chiến đấu lực của hắn có thể đối chiến được với Hợp Thể Kỳ cao thủ hay không. Dương Diệc Phong cầm trường kiếm phóng tới.
“Choang” một tiếng phát ra do hai thứ binh khi chạm nhau. Trường kiếm của Dương Diệc Phong bị một thanh Tam Xoa Kích ngăn cản.
- Tiểu tử, tốc độ của ngươi rất nhanh, nhanh phi thường nhưng loại tốc độ này với Hợp Thể Kỳ cao thủ không phải là không phá giải được. Ta mặc dù không biết tại sao ngươi lại nhanh như vậy, cũng không biết ngươi dùng phương pháp gì để chém đứt phòng ngự y giáp 8 cấp . Loại pháp bảo đó ngay cả cao thủ Hợp Thể Kỳ cũng phải dùng đến 5 thành lực lượng mà ngươi chỉ dùng có một kiếm đã dễ dàng hủy đi pháp bảo. Nhưng những điều này cũng không sao, dù tiểu tử ngươi ghê gớm nhưng cũng chỉ có chân nguyên của Nguyên Anh Kỳ, không có khả năng cùng một cao thủ Hợp Thể Kỳ như ta đối kháng
Từ trên thân kiếm bỗng xuất hiện một cỗ lượng thật lớn đẩy Dương Dịch Phong bay ngược đi hơn 10 thước mới đứng vững
- Tiểu tử, với tốc độ của ngươi mắt ta nhìn không rõ lắm nhưng nguyên thần của ta thì lại thấy rất rõ. Người tu chân tại Hợp Thể Kỳ cũng không nhìn sự vật bằng mắt mà nhìn bằng tâm, bằng nguyên thần. Trừ khi tốc độ của ngươi có thể vượt qua thần thức của ta, nếu không không thể nào làm ta bị thương
Dương Diệc Phong cũng biết cực hạn của bản thân
- Cảm tạ nhắc nhở
Dương Diệc Phong tự nghĩ
- Xem ra con đường mình đi còn dài, ta phải hoàn chỉnh Hư Không Ngưng Kiếm Thuật mới được.
Dương Diệc Phong buồn bực vô cùng, lần công kích nào của hắn cũng bị chặn lại, dù cho góc công kích thế nào cũng bị chặn . Nếu cứ đánh như vậy chắc phải kéo dài đến ba năm.
Thủy Tê Ngưu cũng phiền muộn không kém
- Mẹ nó chứ, ta không đánh nữa, ta không đánh được ngươi, ngươi cũng không đánh được ta, đánh nữa cũng không có ý nghĩa. Khối thạch đầu đó ta không có cách nào lấy.
Nói xong hắn liền bước xuống lôi đài, dẫn theo đám người của Yêu Vương Điện nhằm hướng tây bay đi. Dương Diệc Phong cũng không cản bọn họ, dù sao Yêu Vương Điện cũng có chút thực lực, không muốn cùng bọn họ căng thẳng quá. Hơn nữa , trò vui vẫn còn ở đây.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc