Ở trước sân khách sảnh tràn đầy không khí vui mừng và náo nhiệt, đồ sính lễ phong phú của Lưu gia đã sớm được mang tới.
Đến trưa thì yến tiệc bắt đầu, Lưu Hán Dương đương nhiên ngồi vào ghế đầu, Chu Bằng ngồi ghế tiếp theo để bồi tiếp, còn Cao Phong, mẹ con Đinh lão phu nhân, Lưu Hàn Phong, Lưu Hàn Lâm và khách khứa đôi bên đều án theo ngôi chủ khách mà ngồi.
Đến khi tiệc rượu sắp tàn, Chu Bằng nâng chén nói: “Việc hôn sự của Hiểu Lan và Hàn Tùng đã được xác định, chúng ta trong buổi tiệc này cầu chúc cho hai tiểu bối được trăm năm bền vững, an khang hạnh phúc ..…”
Ngay vào lúc này, một lão bộc của Đinh gia đâm xộc vào khách sảnh, chân nọ đá vào chân kia, vẻ mặt hoảng hốt kêu gào: “Lão phu nhân, đại thiếu gia, không xong rồi, tiểu thư có chuyện !…..”
Mọi người trong khách sảnh đều kinh ngạc.
Đinh lão phu nhân đứng dậy hỏi: “Lão Thiết, Hiểu Lan rốt cuộc có chuyện gì?”
Giọng người lão bộc nói như khóc: “Tiểu thư ở hoa viên hậu viện không biết đã ăn phải … cỏ độc lúc nào, bây giờ đã hôn mê bất tỉnh …..”
Tim Đinh lão phu nhân đau nhói, nhất thời bà cảm thấy choáng váng, ngất xỉu tại chỗ.
Đinh Tương Long nghe nói muội muội bị trúng độc, lòng hoảng hốt, đang muốn chạy đi, nhưng lại thấy mẫu thân ngất xỉu, vội vã chạy lại đỡ. Còn Cao Phong như một mũi tên bắn lao nhanh ra đại sảnh, phóng về phía hoa viên hậu viện.
Cao Phong chạy đến hoa viên hậu viện, quả nhiên thấy Đinh Hiểu Lan đang nằm trên đống cỏ hoa tàn rụi, chỉ thấy mặt nàng bầm tím, hai mắt thâm hõm vào, hơi thở yếu ớt, hiển nhiên là đã trúng độc rất nặng.
Cao Phong đau lòng cùng cực, kêu lớn: “Hiểu Lan, muội sao ra nông nỗi này? Sao muội dại dột thế?”
Đinh Hiểu Lan thần trí chưa mất, vừa thấy Cao Phong, lòng nàng xúc động, nước mắt chứa chan.
Cao Phong vội vàng hỏi: “Hiểu Lan, mau nói cho huynh biết muội đã dùng độc dược gì?”
Nước mắt Đinh Hiểu Lan tuôn trào, âm thanh rất yếu ớt: “Không có huynh ….. muội sống để làm gì …..”
Cao Phong càng xúc động, càng thấy đau lòng, hắn nói như gào thét: “Hiểu Lan, hãy mau nói muội đã dùng độc gì? huynh nhất định không để cho muội chết, huynh nhất định sẽ lấy muội, muội có nghe rõ không?”
Một loạt những tiếng chân gấp rút đổ dồn tới, Chu Bằng, Lưu Hán Dương đều đã tới.
Chu Bằng nhìn thấy Đinh Hiểu Lan trúng độc quá nặng, có thể chết bất cứ lúc nào, lòng ông vừa sốt ruột vừa đau đớn, vội lấy trong bụng áo ra “Huyết Kiệt Hồi Hồn Đan”, bí dược của phái Thiếu Sơn, ông không cần tra hỏi bệnh chứng, đã thúc ép nàng uống thuốc, với hy vọng sẽ kéo dài mạng sống nàng thêm giây lát, để có đủ thời gian tìm phương cách chữa trị.
Người nhà Lưu gia thấy tình hình như vậy, ai nấy đều ngây người tại chỗ, cho dù có muốn nói gì hay làm gì đi nữa cũng bằng thừa.
Do Cao Phong ba lần nài nỉ khẩn cầu, cuối cùng Đinh Hiểu Lan thu hết sức lực nói ra tên cỏ độc.
Cao Phong đã từng nghe Đường Trung Long nói qua độc “Mỹ Nhân Lệ”, nhưng không biết cách giải độc, hắn chỉ hận mình không có thể mọc ra đôi cánh để mang nàng bay đi tìm Đường Trung Long.
Trong giây phút hoảng loạn, Cao Phong đang chuẩn bị bồng nàng vào phòng, thì nghe có tiếng Đinh Tương Long kêu lên: “Mau đặt muội muội xuống, Tống đại phu đã tới!”
Cao Phong quay người lại thì thấy mẹ con Đinh lão phu nhân và một hán tử trung niên cao gầy. Cao Phong vốn tinh thần đang hoảng hốt, lại thấy vị đại phu này mặt mày giống khỉ, miệng nhọn, quần áo cũ nát, thì không khỏi sửng sờ, hắn thầm nghĩ: “Ở đâu ra tay lang băm này, không hiểu y có biết cách giải độc không?”
Cặp mắt chuột của Tống đại phu khẽ liếc qua hai con ngươi của Đinh Hiểu Lan, y nói với Cao Phong: “Độc sắp chạy vào tim, để ta lập tức dùng kim châm ngăn chặn, nếu trì hoãn vài giây nữa, ta e rằng thần tiên cũng không có biện pháp.”
Lòng Cao Phong càng thêm sốt ruột, hắn vội vã đặt Đinh Hiểu Lan nằm trên lớp cỏ hoa.
Tống đại phu ra hiệu cho những người không có liên quan rời khỏi hoa viên, sau đó lập tức dùng kim châm chữa trị cho Đinh Hiểu Lan.
Cao Phong quỳ bên cạnh phụ giúp, hắn thấy Tống đại phu nhận huyệt chuẩn xác, thủ pháp châm ổn định, thuần thục, nên lòng bớt lo lắng, hắn bây giờ chỉ biết lặng lẽ cầu khẩn thượng thiên phù hộ cho Đinh Hiểu Lan tai qua nạn khỏi.
Tống đại phu vừa châm kim cứu người, vừa hỏi thăm sự tình, Cao Phong thành thật kể hết câu chuyện.
Trong thời gian cứu trị, Đinh Hiểu Lan có lúc thì mê sảng, có lúc thì rên rỉ, và cũng có lúc bình yên như đang ngủ, về sau đột nhiên nàng á lên một tiếng, miệng nôn ra toàn máu, sắc máu đen kịt, liên tục nôn ra được mấy lần.
Đinh lão phu nhân vốn lòng đang đau đớn không yên, thấy vậy lại càng thêm hoảng hốt, không kềm được kêu lớn: “Hiểu Lan! Hiểu Lan!” bà chạy vào hoa viên như muốn ôm lấy Đinh Hiểu Lan.
Cao Phong giơ tay ngăn lại, nói: “Nghĩa mẫu, đừng lo sợ, Hiểu Lan đang nôn ra máu độc, em nó được cứu rồi!”
Nước mắt Đinh lão phu nhân tuôn ra như mưa, nức nở nghẹn ngào, bà nửa tin nửa ngờ.
Trải qua một lúc, Đinh Hiểu Lan lại nôn ra máu độc, sắc máu càng lúc càng đỏ tươi.
Mặt Tống đại phu vốn đã nghiêm túc, vã đầy mồ hôi, nhưng lúc này thấy hiện ra vẻ tươi cười.
Cao Phong thở dài nhẹ nhõm: “Tống đại phu, sao rồi?”
Đinh lão phu nhân cũng vội hỏi: “Ổn cả chứ?”
Tống đại phu than vãn: “Quỷ môn quan đã chạy xa rồi, không quay lại nữa.” Nói xong, ông lần lượt rút các kim châm, cho vào túi kim.
Những người đứng bên ngoài hoa viên thấy Đinh Hiểu Lan được cứu, đều nhẹ mối lo âu.
Lưu Hán Dương lẩm bẩm một mình: “Không xảy ra chuyện là tốt rồi, không xảy ra chuyện là tốt rồi.”
Đinh lão phu nhân quay mặt qua, lạnh lùng nói: “Lưu lão gia tử, Hiểu Lan đã lấy cái chết để uy hiếp, điều đó cho thấy nó và Tùng nhi Lưu gia không có duyên phận.”
Lưu Hán Dương thở dài, nói: “Việc đã như thế, lão phu còn biết nói làm sao, những ân oán hôm trước coi như xóa bỏ.” Nói xong, lão ta và mấy người con hướng về phía Đinh lão phu nhân và Chu Bằng cáo biệt ra về.
Tống đại phu khi hoàn tất việc cứu trị, bèn sắp đặt người đưa Đinh Hiểu Lan về phòng, sau đó viết toa thuốc, ông nói: “Quỷ nha đầu này, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người liều lĩnh như thế.”
Đinh Tương Long tiếp lấy phương thuốc, cẩn thận hỏi cách dùng, rồi đích thân đi mua thuốc.
Đinh lão phu nhân sau khi cám ơn rối rít, nói: “Ngài là đại phu cùng quê, ngày thường vẫn im hơi lặng tiếng, không ngờ hôm nay lại có công cứu mạng.”
Tống đại phu cười nói: “Tôi y thuật không cao minh lắm, ngày thường ít khi ở nhà, hôm nay tình cờ đi ngang, đó là phúc đức của con nha đầu này, đợi khi Lan nhi bình phục, đừng quên bảo nó mang ít rượu sang tôi tạ lễ.”
Chu Bằng cười nói: “Không ngờ Tống đại phu còn là tửu tiên, hôm nay tôi và ngài phải uống một bữa không say không về.”
Tống đại phu cười lớn: “Còn gì tốt bằng, con sâu rượu tôi hôm nay cao hứng, nhất định phải uống cho thật thống khoái.”
*****
Đinh Tương Long mua thuốc mang về, sau khi bố trí người sắc thuốc, vội vàng chạy đi thăm muội muội.
Vừa đến phòng muội muội, nhìn sắc diện em đã tươi tắn, hơi thở điều hòa, và đang trong giấc ngủ say, hiển nhiên cơn nguy hiểm đã qua, lòng gã cảm thấy khoan khoái, đang chuẩn bị rời khỏi phòng, thì gặp ngay Cao Phong bước vô.
Cao Phong cũng hơi bất ngờ: “Huynh ở đó ư? Hiểu Lan thế nào rồi?”
Đinh Tương Long đang định ra dấu bảo Cao Phong nói nhỏ lại, thì nghe có tiếng Đinh Hiểu Lan nói: “Đại ca, huynh và Cao Phong lại thăm em phải không?”
Đinh Tương Long quay người lại, thấy muội muội đang ngồi dậy, trong giây phút cảm xúc bất chợt, gã không ngăn được nước mắt tuôn rơi.
Đinh Hiểu Lan thấy ca ca thương tâm, dịu dàng nói: “Xin lỗi đại ca, là do tính muội quá buông thả.”
Đinh Tương Long nói: “Tiểu muội, muội lần này thật sự làm cho mọi người phải hoảng sợ, muội bây giờ thấy thế nào?”
Đinh Hiểu Lan cảm động: “Đại ca, muội khỏe nhiều rồi.”
Đinh Tương Long cười trong nước mắt: “Muội không có gì là tốt rồi.” gã thở dài rồi tiếp: “Việc hôn sự của muội và Lưu Hàn Tùng xem như kết thúc. Từ đây về sau, muội là người hạnh phúc nhất trên đời.”
Đinh Hiểu Lan cười khổ, đưa mắt nhìn sang Cao Phong, nói: “Tình cảm huynh đối với muội sao kỳ lạ quá, có lúc nó tưởng chừng như rất gần, nhưng có lúc lại rất xa?”
Cao Phong thâm tình nhìn nàng: “Muội không nên hành động dại dột như vậy nữa, nhưng dù sao, nó cũng đã chứng minh được tấm lòng của muội, nghĩa mẫu và Chu chưởng môn đã thương lượng việc hôn sự của huynh và muội, ta nghĩ ngày đó sẽ là cuối tháng này.”
Ánh mắt vui mừng của Đinh Hiểu Lan bỗng trở nên dịu dàng, trong nét vẻ dịu dàng có pha lẫn nước mắt.
Đinh Tương Long đột nhiên nói: “Hai em cứ thong thả nói chuyện, ta cần đi làm việc cho sư phụ và ma ma.” Nói xong gã xoay người đi ngay ra cửa.
Cao Phong bước lại bên gường, ngồi xuống nắm lấy tay Đinh Hiểu Lan: “Muội bây giờ cảm thấy thế nào?”
Đinh Hiểu Lan lắc đầu không nói, nàng gối đầu lên đùi hắn.
Cao Phong vuốt nhẹ lên má nàng, dịu dàng nói: “Sao muội không trả lời huynh?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Muội trả lời chuyện gì?”
Cao Phong nói: “Từ đây về sau, bất luận có xảy ra chuyện gì, muội không được làm chuyện ngu xuẩn đó lần thứ hai nhé.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ở trên đời này ngoài việc của huynh ra còn có việc gì đáng để cho muội làm như vậy.”
Cao Phong nói: “Nói như thế tức là muội đã đồng ý.”
Đinh Hiểu Lan chỉ hừ trong miệng.
Lòng Cao Phong vui mừng thanh thản, hắn cúi xuống hôn lên má nàng, lên mắt nàng, lên môi nàng.
Đinh Hiểu Lan cũng nhiệt tình hôn đáp trả.
Trải qua khá lâu, Cao Phong bất chợt nói: “Hiểu Lan, lúc muội ăn cỏ độc, trong giây phút cận kề với cái chết, muội có nghĩ gì không?”
Đinh Hiểu Lan trầm tư giây lát, nói: “Muội nghĩ rất nhiều, muội nghĩ không biết sau này huynh sẽ ra sao? có đi tới Liễu gia ở Tô Châu để tỉ võ chiêu thân với Liễu Viên Viên không? hay là vẫn giữ lời hứa với Hoa gia ở Lạc Dương cho đến hết đời? Muội nghĩ tới đại ca và nhị ca, sau khi bọn họ mất muội muội chắc trong lòng khổ sở lắm, không biết đến bao giờ mới nguôi ngoai? Muội lại nghĩ tới ma ma, người niên kỷ đã lớn, không biết có tiếp nhận được sự thật phũ phàng này hay không? Lúc đó muội cảm thấy hối hận, vì mình làm như vậy là không đúng với mẹ, là trốn tránh trách nhiệm của người con.”
Cao Phong nói: “Cuối cùng muội nói ra được các lời này, cho thấy muội đã hiểu rõ trách nhiệm làm người và biết quí trọng giá trị cuộc sống, riêng huynh cũng qua việc này mà biết được tình cảm thực sự của mình đối với muội.”
Hắn đưa tay vào trong bụng áo, lôi ra tấm thiệp mời của Liễu gia mà Nhạc Nghiên Song đã đưa, không thèm liếc nhìn, tiện tay ném qua cửa sổ, rồi nói tiếp: “Kể từ nay về sau, muội không cần phải bận tâm về Liễu Viên Viên, cũng như lo lắng về Hoa Hương Lăng nữa, cho dù Liễu Viên Viên có xinh đẹp cỡ nào, thì đối với Cao Phong này chẳng có quan hệ gì, còn Hoa Hương Lăng thì ….. ta sẽ cố gắng quên…..”
Lòng Đinh Hiểu Lan vui mừng khôn xiết, cả người nàng như bay trong mây, thậm chí sau này người hầu mang thuốc tới, nàng uống đều không có cảm giác thuốc cay đắng chút nào.
Hai người trò chuyện liên miên, phải tới bữa cơm chiều mới chịu phân ly.
Tảng sáng ngày hôm sau, Chu Bằng và Đinh lão phu nhân sau khi thăm hỏi ý kiến Cao Phong, đã ấn định ngày hai mươi tám tháng ba là ngày thành thân cho đôi trẻ.
Chu Bằng tâm tình vui vẻ, đích thân ông viết thiệp mời.
Ông bản tánh ôn hòa, thích kết giao bằng hữu, nên bạn bè trong võ lâm có rất nhiều, trong số những nhân vật trọng yếu được ông mời gồm có: Võ Đang tiền bối Truy Vân Thiết Kiếm Thôi Mẫn Sinh, Chưởng môn Hoa Sơn Cát Như Lâu, Chưởng môn Hằng Sơn Mộng Như sư thái, Chưởng môn Tung Sơn Tử Hà đạo trưởng, sư đệ Ngư Tràng Kiếm Nhan Bất Thu, và anh em Phi Ngư bang.
Những ngày tiếp theo đó là công việc chuẩn bị hỷ sự, khiến mọi người trong Đinh gia nhộn nhịp vui mừng như ngày tết.
Một hôm vào ngày hai mươi sáu, còn hai ngày nữa là tới ngày thành hôn, Đinh Hiểu Lan tâm tình phơi phới, sáng sớm đã kéo Cao Phong đến võ đường để luyện kiếm.
Tâm trạng Cao Phong cũng phấn khởi vui lây, hắn cao hứng thi triển một chiêu liên hoàn “Kinh Long Phi Kiếm”, chỉ một chiêu nhưng thi triển bốn lần, mỗi lần là một thân pháp và bộ vị khác nhau, kiếm pháp vận chuyển như ý, thông suốt nhuần nhuyễn.
Đinh Hiểu Lan vỗ tay khen ngợi: “Thật tuyệt diệu! đây là lần đầu tiên muội thấy huynh đánh một chiêu mà liên hoàn tới bốn lần như vậy, điều này cho thấy công lực huynh đã đạt tới cảnh giới cao thâm.”
Cao Phong mỉn cười nói: “Ta không biết, có lẽ do tâm trạng ta lúc này quá cao hứng.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Trong phái Võ Đang, có bao nhiêu người đạt được thành tựu chỉ một chiêu nhưng đánh liên hoàn giống như huynh vậy?”
Cao Phong nói: “Không có ai, chỉ mình ta.”
Đinh Hiểu Lan thắc mắc, nói: “Vì sao bọn họ không thử luyện theo phương pháp của huynh?”
Cao Phong suy nghĩ giây lát, rồi nói: “Ta nghĩ bọn họ theo đuổi cảnh giới võ học khác với ta.”
Đinh Hiểu Lan vẫn không hiểu, lại hỏi: “Theo đuổi cảnh giới khác nhau? Như vậy cảnh giới võ học của huynh khác với họ?”
Cao Phong nói: “Trương Tam Phong, vị sư tổ sáng lập ra phái võ đang, có thể nói là tuyệt thế kỳ tài võ học, suốt cả cuộc đời ông đã sáng tác được rất nhiều chủng loại võ học như kiếm pháp, chưởng pháp, quyền pháp, khinh công, loại nào cũng đều là tuyệt kỷ, chính vì cơ sở vững chắc của các tuyệt kỷ này đã khiến cho Võ Đang phái được xếp vào hàng võ lâm thái sơn bắc đẩu. Trong hai trăm năm nay, các nhân tài của phái Võ Đang rất nhiều, ai nấy đều có tham vọng muốn sở hữu hết các tuyệt kỷ, do đó khi họ vừa luyện tập xong một tuyệt kỷ này thì lại muốn nhảy qua học một tuyệt kỷ khác, điều này khiến cho tâm cảnh họ rộng lớn, kiến thức võ học bao la. Còn riêng ta bởi vì sư phụ không may nên mới phải lưu lạc vào cảnh ngộ này, lúc ân sư qua đời chỉ truyền cho ta độc nhất một bộ kiếm pháp, không có nhiều bộ để mà chọn lựa, sau khi báo thù sư phụ xong, ta chỉ chuyên tâm khổ luyện bộ kiếm pháp này, về sau ta ngẫu nhiên gặp được cơ hội, nhìn người ta chơi cờ vây, trong cái lý lẽ biến hóa của cờ đã giúp ta hiểu rõ được chân lý. Cái đạo của võ học, chưa chắc học nhiều môn mới là thành công, chỉ cần một môn thôi, nếu như mình chịu khó chuyên cần, đơn giản hóa chiêu thức rồi luyện nó đạt tới tinh thâm nhuần nhuyễn, luyện tới cảnh giới khiến người khác không cách nào hiểu nổi.”
Đinh Hiểu Lan dường như đã hiểu, nàng nói: “Thảo nào ngày đó huynh dứt khoát cự tuyệt lời yêu cầu của Dương Bảo Thiên, vì huynh đã có quan niệm theo đuổi võ học khác với lão ta.”
Cao Phong cười nói: “Điều kiện béo bở của Dương Bảo Thiên đối với bất kỳ một tay kiếm khách nào cũng đều khó lòng mà cự tuyệt, nhưng đối với ta thì hoàn toàn trái ngược.”
Đinh Hiểu Lan cong môi cười: “Muội cho rằng Dương Bảo Thiên cho dù có suy nghĩ nát cả đầu cũng chưa chắc nghĩ ra huynh cự tuyệt lão ta chỉ vì …..”
Đột nhiên, có một tiếng trong trẻo gần đó truyền lại: “Lão yêu đạo Dương Bảo Thiên còn chưa chết ư? thật là tai họa cho bá tánh!”
Cao Phong và Đinh Hiểu Lan đều cảm thấy bất ngờ, quay người lại thì thấy Đinh Tương Long và một nam tử quần áo đen đang chạy tới.
Tiếng nói của nam tử quần áo đen đến sát gần, người này có nước da ngăm đen, cước bộ nhanh nhẹn, vẻ mặt tươi cười, đó chính là Đường Trung Long! Cao Phong tâm tình kích động, bước nhanh tới ôm chầm lấy hắn, cười như khóc: “Thằng quỷ này sao không chết đi, bây giờ mới tới.”
Đường Trung Long nói: “Ta phải gây tai họa ở đây, làm sao chết dễ dàng được?”
Đợi Cao Phong chào đón Đường Trung Long xong, Đinh Hiểu Lan bước tới trước nói: “Đường Ngũ, huynh tới thật đúng lúc.”
Đường Trung Long cười ha hả, nói: “Chuyện đại hỷ của Lan cô nương, ta sao lại không đến?”
Đinh Hiểu Lan đỏ mặt, nói: “Huynh làm sao biết được tin?”
Đường Trung Long nói: “Mấy ngày nay trong võ lâm có loan truyền ba hỷ sự, khiến cho các nhân vật võ lâm phải bận rộn ngược xuôi, việc lớn như vậy sao ta lại không biết?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ba hỷ sự gì?”
Đường Trung Long cười nói: “Đệ nhất hỷ sự, ngày hai mươi tám tháng này Kinh Long Kiếm thành thân ở An Khánh; đệ nhị hỷ sự, ngày tám tháng tới Liễu Viên Viên ở Tô Châu tỉ võ chiêu thân; đệ tam hỷ sự, ngày mười hai cũng vào tháng tới là ngày mừng đại thọ sáu mươi tuổi của Thúy Trúc trang Hoa Ngưỡng Hạc trang chủ ở Lạc Dương.”
Đường Trung Long nhanh nhẹn kể ra một hồi, sau đó hắn lắc đầu cười, nói tiếp: “Các người có hay biết gì không? Gần đây trong võ lâm có xuất hiện một việc rất là kỳ quái và thú vị.”
Hết chương 44
Last edited by hoangcongthanh; 15-11-2008 at 08:38 AM.
Đường Trung Long trịnh trọng nói: “Các cao thủ trong võ lâm từ trước tới nay vẫn hay dùng đao, thương hay các binh khí khác, bây giờ đều chuyển sang dùng kiếm.”
Đinh Hiểu Lan có vẻ không hiểu, nói: “Sao lại có việc này?”
Đinh Tương Long cũng cảm thấy thú vị: “Việc này thật kỳ quái.”
Đường Trung Long cười ha hả: “Tất cả là vì Liễu Viên Viên ở Tô Châu, ai biểu Liễu Hàn Xuân lão gia tử muốn kén chọn con rể bằng cách tỉ kiếm làm chi?”
Mọi người nghe vậy, đều không ngăn được bật cười.
Đinh Hiểu Lan cười nói: “Thảo nào huynh mới vội vã chạy tới đây, nhất định là muốn Cao Phong chỉ điểm cho một vài chiêu Kinh Long Kiếm Pháp, để sau này đi Tô Châu tham gia tỉ võ chiêu thân phải không?”
Đường Trung Long nói: “Đương nhiên, nếu không làm sao ta lấy gì để phân tài cao thấp với Hộ Hoa Kiếm nhị ca của cô?”
Đang nói đến chỗ đó, đột nhiên nghe một giọng nam tử quen thuộc vang lên: “Đường ngũ, ngươi thật quá quắt, người gì chỉ trọng sắc kinh bạn bè.”
Cao Phong và mọi người đều quay đầu về phía tiếng nói, thì thấy Đinh Tương Ngọc đang từ xa đi lại.
Đinh Hiểu Lan và Đinh Tương Long vô cùng hoan hỉ, cả hai đều reo hò lên.
Đường Trung Long ngẩn mặt nghinh đón: “Đinh nhị, ngươi khỏe chứ?”
Đinh Tương Ngọc nói: “Đương nhiên khỏe, chỉ cần ngươi đừng tranh giành Liễu Viên Viên với ta, thì ta sẽ khỏe hơn.”
Mọi người cười ầm ĩ, cùng nhau chào hỏi sau bao ngày xa cách.
Đinh Tương Ngọc vốn ở Dương Châu để chăm sóc vết thương cho Tần Đại Sơn, nhưng sau khi nhận được thư của sư phụ, thì được biết muội muội mình sẽ thành thân với Cao Phong, đồng thời cũng biết việc Liễu Viên Viên sẽ mở hội tỉ võ chiêu thân, hắn vội vã thu xếp cho Tần Đại Sơn xong, lập tức quay về nhà, về đến nhà, sau khi chào hỏi mẫu thân và sư phụ, thì được biết bọn họ đang ở sân luyện võ, liền chạy ra để tương kiến.
Còn Đường Trung Long kể từ ngày ly biệt với Cao Phong và Đinh Hiểu Lan ở Hoàng Sơn, bèn ngày đêm gấp rút đi về Uy Võ tiêu cục ở Kinh thành, cho dù hắn có về kịp thời, nhưng Uy Võ tiêu cục kể từ khi bị mất chuyến hàng bảo tiêu quan trọng, có nhiều chuyện phiền phức xảy ra, các chủ hàng lần lượt kéo tới đòi nợ, đòi mạng, và có nguy cơ bị kẻ thù mai phục khắp nơi, hắn thấy tình hình tiêu cục khó bảo toàn, nên đành tùy cơ ứng biến, sau khi bố trí ổn thỏa cho tỷ tỷ và gia đình xong, hắn dứt khoát châm lửa thiêu rụi cả cơ ngơi tiêu cục.
Vì muốn tiếp tục tìm kiếm manh mối, hắn đã ngày đêm lùng sục khắp kinh thành, có bắt mấy tên thị vệ trong cung ra để tra hỏi, và quả nhiên đúng như lời Cao Phong ngày nào đã tiên đoán, tên Phó thống lĩnh thị vệ Hàn Trung như đá chìm sâu dưới đáy biển, mất tăm tông tích.
Cao Phong cũng đem các việc mấy ngày qua ra kể, đương lúc nói đến Đinh Hiểu Lan dùng cỏ độc “Mỹ Nhân Lệ” để tự tử thì may mắn được Tống đại phu tình cờ đi qua cứu sống, thì Đinh Tương Ngọc rất kinh hoảng.
Còn nét mặt Đường Trung Long thì đột nhiên nghiêm trọng, hắn vội hỏi: “Tống đại phu có phải là người chỉ dùng kim giải độc, mà không dùng thuốc phải không?”
Cao Phong nói: “Đúng vậy.” rồi hắn đem tình hình lúc đó ra tỉ mỉ thuật lại.
Đường Trung Long nghe xong, ngẩn người ra, hắn nhìn chăm chăm vào mặt Đinh Hiểu Lan, nói: “Mấy ngày qua cô nương cảm thấy thế nào?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Lúc châm cứu khoảng hai thời thần, tôi cảm thấy khỏe ra, sau đó chỉ có một chút mệt mỏi, nhưng trong hai ngày nay người đã trở lại bình thường.”
Đường Trung Long ra vẻ suy nghĩ, nói: “Cô nương giơ tay ra để tôi xem mạch.”
Đinh Hiểu Lan mỉn cười vén tay áo, nói: “Làm phiền vị danh gia dùng độc chuẩn đoán cho lần nữa.”
Đường Trung Long vừa bắt mạch vừa quan sát sắc mặt nàng, thời gian khoảng uống nửa chum trà, cuồi cùng hắn buông tay, lại hỏi: “Mấy ngày qua cô nương ăn uống và nghỉ ngơi có được bình thường không?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Huynh hỏi đại ca và Cao Phong ấy.”
Đinh Tương Long đáp ngay: “Muội tất cả đều bình thường.”
Đinh Tương Ngọc còn có chút lo lắng, nói: “Đường ngũ, muội muội ta không việc gì chứ?”
Đường Trung Long nói: “Ta còn có chút lo nghĩ, dùng kim giải độc căn bản không thể nào loại trừ hết căn nọc.”
Đinh Hiểu Lan cười nói: “Danh gia dùng độc dĩ nhiên là không tin mấy ông đại phu dân gian rồi.”
Đường Trung Long nhún vai, nói với Cao Phong: “Thật không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, ngươi và Lan cô nương có quá nhiều việc xảy ra.”
Cao Phong nói: “Đời người tao ngộ thật khó mà đoán trước, nếu như không có sự việc ngoắt ngoéo như vậy, có lẽ ta sẽ không có cơ hội đi chung thuyền với Hiểu Lan.”