Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện) - New: Chương 850
Bắt đầu từ hôm nay, tại hạ sẽ phụ trách bộ truyện này. Sẽ cố gắng bắt chước văn phong của Matahari, hy vọng được chừng 70%
Vì lý do kỹ thuật, đề nghị độc giả xem từ chương 369, các chương từ 356 đến 368 sẽ được bổ sung dần dần sau.
NHÂN GIAN BĂNG KHÍ
Tác giả: Khát Trí
Dịch: saoden01
Chương 369: Kỳ Binh Thiên Giáng (1)
Một người, hai người, ba người...
Vấn Thiên đi chưa đầy một phút, sáu cao thủ Long Hồn xuất hiện. Sau cao thủ không đi cùng nhau, người từ trên đường, kẻ từ gò nhỏ, có người từ bụi cây xông ra, từ bốn phía vây chặt mấy người Mười Một.
Mười Một liếc nhanh sáu đối thủ. Sáu người này đầu ai cũng có tóc bạc, nhìn tuổi tác người ít tuổi nhất cũng ngoài năm mươi, còn người nhiều tuổi nhất phải chừng bảy mươi tuổi. Trong sáu người hắn nhận ra hai, là Bá Đao và Vô Hận, bốn người kia thì chưa gặp bao giờ.
Không hiểu trong bốn người lạ này có mấy người là cao thủ đời thứ ba Tổ dị năng? Mấy nhân vật như Bàn Phật, Kim Cương, Lục Dương và mấy cao thủ cùng hắn giao chiến tối qua như Thiết Toả và Băng Nham lại không thấy xuất hiện.
Năm người Mười Một đứng bốn góc thủ thế, Lãnh Dạ ở giữa yểm hộ. Cả bọn đều hiểu rõ, đã đến lúc liều mạng rồi!
“Lãnh Dạ!" Bá Đao bất ngờ tiến lên hai bước, gọi. Lãnh Dạ giương nhanh súng ngắm vào lão. Cảm nhận thấy sát khí, Bá Đao không tiến nữa, dừng lại lạnh lùng: “Cả ngươi cũng phản bội lại Tổ chức?"
Lãnh Dạ cười gượng gạo, súng bắn tỉa trong tay vẫn không dám buông lơi, miệng đáp: “Tôi chỉ muốn chứng minh mình lá trong sáng!"
“Đi lại đây, chúng ta giúp!"
“Cám ơn Bá Đao tiền bối...” Lãnh Dạ lắc đầu: “Trước khi tìm ra ai hãm hại chúng tôi, tôi chưa thể tin các vị tiên sinh được!”
Bá Đao chau mày. Người đứng cách lão không xa hừ lên một tiếng dữ dằn: “Nói với bọn phản bội những lời đó làm gì cho thừa? Thằng nhóc Băng kia, biết điều thì buông vũ khí xuống, ngoan ngoãn theo chúng ta về phân xử!"
Người vừa nói nhìn bề ngoài chừng hơn sáu mươi tuổi, ria mép bạc trắng, nếp nhăn trên mặt nhiều không đếm hết, nhưng hai con mắt tỏa ánh sáng khiến người ta phải kinh hãi... Môi lão rất dày, vai rộng tay to, quần áo mỏng tang, đứng giữa gió lạnh mà phong thái hết sức tự tại, chỉ cần nhìn qua là biết võ nghệ cao cường.
Mười Một nhìn lão lạnh lùng, giọng cũng lạnh không kém: “Ông là ai?"
Người đó tỏ rõ sự bực dọc ghê gớm, cười gằn: “Đúng là đồ ngông cuồng! Thật không xấu hổ là hảo đồ đệ của Lục Dương! Nhớ kỹ, biệt danh của ta là Chiến Hồn!”
Mười Một chẳng có cảm giác gì với cái tên ấy, nhưng Lãnh Dạ thì thoáng tái mặt. Chiến Hồn là cao thủ đời thứ ba Tổ võ học Long Hồn, nghe nói tính cách rất đặc biệt khiến cho người ta không dám giao kết.
Bởi lão có biệt danh là Chiến Hồn.
Hồn của chiến tranh, sống vì chiến tranh.
Nghe kể rằng, Chiến Hồn sau khi học xong võ nghệ thì tìm kiếm những người giỏi võ để so tài cao thấp. Nói là "so tài cao thấp" nhưng hầu hết là ngang ngửa tính mạng, tuy chưa có ai chết nhưng bị thương nặng thì khỏi phải bàn, không đếm nổi có bao nhiêu người, khiến cho ai gặp đều phải nể sợ mà tránh. Nghe tin Chiến Hồn đến thách đấu thì bất kể ai cũng cáo ốm, đóng cửa không ra. Không phải những người đó không cần mặt mũi, có điều mặt mũi vẫn chưa quan trọng bằng mạng sống, vì Chiến Hồn đã đánh thì đánh hết sức không hề nương tay. Đồn rằng đối thủ của lão mười người thì có tới sáu bảy gãy tay gãy chân, bởi võ công của Chiến Hồn ghê gớm quá, hơn nữa đã nói không đánh thì dứt khoát không đánh, đã đánh thì đánh bất kể trời đất.
Về sau "Phó Tọa" lãnh tụ thế hệ hai của Long Hồn nghe kể lại, mặc dù tuổi đã cổ lai hi rồi vẫn đích thân tìm đến, đánh bại Chiến Hồn. Kể từ đó Chiến Hồn trở thành thành viên của Long Hồn, có điều tính thích so tài hơn kém vẫn không chịu từ bỏ. Nghe kể lại, các thành viên võ học Long Hồn đều đã từng giao đấu với Chiến Hồn, sau đó đều cố tránh né lão, tránh như tránh quỷ. “Chiến Hồn quỷ kiến sầu”, đó là cụm từ người ta nói về lão, không biết ca ngợi hay chê trách.
Chiến Hồn ngoài võ nghệ cao cường, tính cách cũng hết sức tàn nhẫn, chỉ câu trước câu sau là động thủ, cho dù là lãnh tụ Long Hồn cũng không nể. Bởi Chiến Hồn là Chiến Hồn bất khuất, từ trong ra ngoài đều rất ngạo mạn, chỉ trừ khi ai đó đánh bại lão chứ không thì Chiến Hồn không chịu bái phục người nào, xưa nay cũng chỉ có mỗi “Phó Tọa” mà thôi. Kỳ dư các lãnh tụ thế hệ ba, thế hệ bốn, Chiến Hồn đều không coi ra gì.
Một con người khó điều khiển như vậy, hôm nay lại xuất hiện tại nơi này. Đủ thấy, Long Hồn đánh giá Mười Một như thế nào!
Rõ là Long Hồn đã dốc gần như toàn bộ đại cao thủ. Lãnh Dạ không ngừng than thầm, Mười Một thì không nghĩ ngợi nhiều như Lãnh Dạ. Tuy đã nghe qua cái tên Chiến Hồn, Lục Dương từng nói với hắn, chớ dại dây vào con người đã được Long Hồn gọi bằng cái tên “Quỷ kiến sầu” này. Nhưng nói là như thế, lẽ nào chỉ nghe tên thôi mà bó tay chờ chết? Vậy thì Mười Một còn gì là Mười Một nữa?
Vấn Thiên không rõ đã về từ lúc nào, đột nhiên xuất hiện sau lưng Vô Hận như bóng U Linh. Thấy Mười Một vẫn lạnh tanh đứng đó, y thở dài khuyên: “Băng, thôi đi! Tuy các cậu nhiều lần đổi hướng làm đảo lộn kế hoạch của chúng ta, khiến cho người phía sau không bám kịp. Nhưng giờ ở đây Long Hồn đã có đại diện tinh anh nhất rồi..."
“Thế thì..." Mười Một chậm rãi giơ con dao dã chiến chĩa thẳng vào Chiến Hồn, lạnh lùng: “... đánh đi!"
Mắt Chiến Hồn đỏ ngầu giận dữ, bước mạnh lên một bước, hét to: “Được!"
“Ài...!" Cách Mười Một chừng hơn ba mươi thước, một người chừng hơn năm mười tuổi đứng trên đồi cao, mặt vuông chữ điền, tai to mày rậm, dáng bộ rất có tư cách thở dài: “Thôi đi mà!"
“Hừ...!" Chiến Hồn phất mạnh tay, giục: “Các ngươi không ai dám ra tay hả?"
Lãnh Dạ dịch đầu ruồi súng nhằm vào đùi Chiến Hồn, chỉ chờ Mười Một ra lệnh là bóp cò. Tuy không tâm trạng nào muốn đánh trận này, hơn thế nữa cũng không muốn nổ súng vào tiền bối đã quen biết. Nhưng vì cái tội được gọi là “Phản bội”, ài...!
Nói thực lòng, Lãnh Dạ cũng không đồng ý với Mười Một, nếu để Mười Một đơn thương độc mã xung trận thì thà tập trung lực lượng đột kích, tìm đường tháo chạy vẫn hơn. Người của Long Hồn phần lớn không mang theo vũ khí, đặc biệt những tiefn bối thế hệ trước càng không muốn mang theo súng đạn. Giữ ưu thế về vũ khí đánh xa, bọn Mười Một nói cho cùng vẫn còn có cơ hội!
Mười Một chưa có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn Chiến Hồn. Chiến Hồn đợi lâu không thấy đối phương động tĩnh bèn “hừ” lên một tiếng, mặc cho Lãnh Dạ vẫn nhằm súng vào mình, bước mạnh về phía mấy người Mười Một...
Đúng lúc này, Mười Một khẽ giục: “Bắn!"
“Đòang!” Súng bắn tỉa của Lãnh Dạ khai hỏa, đạn nhằm đùi Chiến Hồn bắn tới. Mắt Chiến Hồn long sòng sọc, bật nhanh sang bên tránh được. Viên đạn bắn tỉa găm xuống đất, thủng một lỗ sâu hun hút. Chiến Hồn còn chưa kịp xả cơn tức giận, Lãnh Dạ đã rút nhanh khẩu Sa Mạc Thần Ưng vốn dành cho Hầu Tử bắn tới tấp vào đùi lão. Chiến Hồn chỉ còn biết né tránh, không có cách nào tiếp cận nữa.
Cùng lúc Lãnh Dạ nổ phát súng đầu tiên. Hầu Tử hô to lên một tiếng “Ah...” đoạn giơ AK47 nã tới tấp về phía đối phương. Mấy người Bá Đao, Vấn Thiên đều hoảng hồn. Ngoài Vấn Thiên kịp lắc mình biến mất ra, Bá Đao và Vô Hận chỉ bối rối tìm chỗ tránh đạn.
Ba người còn lại khỏi cần nói thêm, họ không hiểu nổi đám nhóc con không hề biết quy củ này là gì, nói đánh là đánh, mà lại đánh chính diện khiến cho đối phương rối loạn. Cũng may khi xuất hiện, những người này đã rất cảnh giác nên mặc dù luống cuống nhưng vẫn chưa xảy ra thương vong. Nếu không cẩn thận bị bất ngờ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Sau khi Mười Một ra lệnh, Vịt Béo và Willy vốn đang căng như dây đàn cũng vội vã bóp cò, hàng loạt đạn xối xả bắn ra. Hai khẩu M4A1 trong tay Vịt Béo và Willy đều là tiểu liên, sức giật mạnh nên đạn bay đâu không biết, dẫu sao cũng doạ được đối phương một trận.
“Rút!” Mười Một lệnh. Willy rút súng ngắn giắt hông bắn liền hai phát về phía quả đồi. Theo gã thì người đàn ông nấp trên đồi mới là đáng nể, bởi có sức uy hiếp rất mạnh, nếu không ép được ông ta lùi xa thì không có đường rút nào tốt hơn nữa.
Mười Một bắn liền hai phát ép hai người còn lại phải nhào tránh, mở ra một lối. Năm gã xếp thành hàng, vừa bắn vừa rút.
Chiến Hồn tức điên, không ngừng gầm thét. Vốn lão chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh oái oăm như thế. Súng bắn tỉa của Lãnh Dạ sức công phá ghê gớm, nếu chủ ý bắn thì cho dù Chiến Hồn có nấp say cây lớn cũng có thể bị thương, vậy mà Lãnh Dạ chọn đúng chân lão. Cũng may Chiến Hồn thực lực siêu quần, phản ứng nhanh như điện, nếu không thì hậu quả chưa biết thế nào. Tránh được viên đạn bắn tỉa thì lại liên tiếp mấy phát súng ngắn, tiếp đến là Hầu Tử điên cuồng xả đạn ép cho Chiến Hồn, Bá Đao và Vô Hận phải nấp ra sau mấy gốc cây lớn mới thoát chết.
Chiến Hồn bị Hầu Tử và Lãnh Dạ không chế không ngóc đầu lên nổi, phải tạm nhẫn nhịn. Còn phía kia là Vịt Béo và Willy chủ công, Mười Một chỉ bắn bâng quơ vài phát súng ngắn ra uy. Willy sau khi bắn hết hai băng đạn, cùng Vịt Béo tạo được cửa rút nên súng nổ không rát như lúc đầu. Bực nhất là, hai tay súng tập tọe là Vịt Béo và Willy thay băng đạn mới chậm hơn cả sên bò, nhất là Vịt Béo. Lần đầu tiên thay băng hắn như hóc xương gà, loay hoay thế nào cũng nhét không ăn, suýt còn làm rơi cả băng đạn xuống đất. Còn Willy thì may nhờ có mấy năm ở Độc Nha, được chú dạy dỗ nên có khá hơn một chút. Dù sao thì theo bố trí của Mười Một, Vịt Béo và Willy chỉ là hỏa lực bổ sung, người này bắn người kia thay băng mới, trong khi đó đích thân Mười Một trợ chiến, tạm thời có điều kiện rút lui, thế cũng ổn.
Nhưng Long Hồn suy cho cùng vẫn là Long Hồn. Sáu người vây công đều là những cao thủ trong cao thủ, tuy mới đầu bị ép đến chân cuống tay cuồng nhưng ngay lập tức đã kịp thời trấn tĩnh, ẩn nấp trật tự, biết chọn ra khe hở trong mưa đạn để tiếp cận bọn Mười Một.
Kỳ thực vì Long Hồn có phần khinh địch nên bị đánh bất ngờ, bối rối hỏng hết kế hoạch đã định. Vốn họ không hoàn toàn muốn sống mái một phen với mấy tên hậu bối, chứ nếu là kẻ địch thật sự mà họ không chần chừ xông ngay vào, cánh Mười Một dù có súng cũng chưa hẳn đã kịp bắn. Mấy lão cao thủ đâu có ngờ đám hậu sinh lại càn rỡ đến mức độ đó, bất chấp luật giang hồ, không thèm nói năng gì mà đánh luôn khiến cho mấy tiền bối được một phen luống cuống...
“Tinh...” Một quả cầu sắt lăn từ phía năm gã đến gần Chiến Hồn...
“Lựu đạn!” Người đàn ông ăn vận đơn sơ trên đồi hô to, cùng lúc là tiếng nổ “Ầm”. Sáu người nghe hô đều đã tản nhanh ra các phía, nhanh hơn sóc.
Một trờ khói bụi cuộn lên. Chiến Hồn đang rạp dưới đất vội nhảy bật dậy, bất chấp khói bụi dính bết lên mặt, hét to một tiếng vọt lên trên không. Khi ra khỏi đám khói bụi lão thấy, năm nhóc con đã đi được một quãng khá xa.
Chiến Hồn ngửa mặt hét lên tức tối, vặn người bay theo năm tên nhãi. Bá Đao, Vô Hận bốn người bám theo. Duy nhất người đàn ông mặc đơn sơ vẫn đứng lại trên đồi, nhìn theo hai tốp người một đuổi một chạy.
“Ông không đuổi theo?" Vấn Thiên lại như U Linh xuất hiện bên cạnh, hỏi.
Người đàn ông cười nhẹ, hỏi lại: “Ông muốn ta cũng đuổi theo ư?"
Vấn Thiên cũng cười: “Để thuộc hạ vì ông mà chạy ngược chạy xuôi, mình thì ở lại ngắm phong cảnh. Thế thì cái chức Tổ trưởng ông chưa làm trọn vẹn đâu đấy, Thiên Hải!"
Thiên Hải?
Mười Một và Lãnh Dạ mà nghe thấy cái tên này, hẳn cả hai đều phải rợn tóc gáy. Thì ra người đàn ông ăn vận đơn sơ này lại là Tổ trưởng Tổ võ học, Thiên Hải!
Thiên Hải cười cười: “Ông chưa đủ tư cách nói như thế với ta đâu, lão già..."
“Xùy!” Vấn Thiên ho khan một tiếng chặn lại, ngẩng đầu nhìn trời, nói như tự hỏi: “Liệt Hoả vì sao còn chưa thấy nhỉ?"
Thiên Hải chớp mắt: “Ông mong gì ở cái lão già ấy? Muốn lão đốt chảy hết quả đồi này chăng?"
Vấn Thiên cười, đang định nói gì thì phía xa “Ầm” một tiếng nổ dữ dội.
Thiên Hải vẫn bình tĩnh như không, ngửa mặt phán đoán: “Ông nghĩ bọn chúng đã phân nhánh ra chưa?"
“À...” Vấn Thiên gật đầu: “E đã đến lúc rồi."
Phía đằng kia, Mười Một vừa ném thêm một quả lựu đạn về phía đám người truy đuổi để tranh thủ thêm thời gian...
“Tản!" Hắn quát khẽ, bỏ lại bốn gã Lãnh Dạ, Hầu Tử, Vịt Béo và Willy, một mình luồn vào trong rừng.
Bốn gã còn lại cũng không chần chừ. Lãnh Dạ kéo Willy nhanh chóng chạy ngược hướng Mười Một xuống đồi. Hầu Tử đi sát bên Vịt Béo, hai súng thay nhau bắn, từ từ rút chạy kéo dài chút thời gian.
Last edited by Iori Yagami; 18-01-2009 at 07:42 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của saoden01