Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 11: Ông không có tư cánh đánh với tôi.
Nguồn: MT
- Tiêu Thần. Em có biết đã chọc phải phiền phức lớn không hả?
Đường Diễm Vân tức giận nói.
Đường Diễm Vân cảm thấy bản thân bị chọc tới phát điên. Vừa mới được mình đưa tới lớp chưa đầy nửa giờ Tiêu Thần đã gây ra sự kiện bạo lực nghiêm trọng. Tính chất của sự việc này cũng vượt xa dự đoán của nàng. Ban giám hiệu gây áp lực bắt nàng phải đưa ra lời giải thích nhanh chóng, chỉ là nhân vật chính của sự việc đang bình thản ngồi uống trà trước mặt nàng hoàn toàn dùng ánh mắt khiêu khích đáp trả.
- Là nó định đâm em trước. Chẳng lẽ em để mặc nó đâm?
Tiêu Thần lạnh giọng hỏi ngược lại:
- Cho dù nó có quan hệ với Hà gia, Tiêu Thần em cũng phải cá chết lưới rách với nó.
- Ài. Tiêu Thần. Em không biết thế lực Hà gia tại Lĩnh Hải sao? Hà gia phương diện chính trị, quân sự, buôn bán đều hùng mạnh. Hà Chí Lương lại là đứa con Hà gia chủ yêu quý nhất. Người này Lục Chấn Vũ không thể so sánh được. Hơn nữa Hà Kính vô cùng yêu quý Hà Chí Lương, lão cũng là người vô cùng cực đoan.
Đường Diễm Vân thở dài muốn nói gì thêm nhưng ngay lập tức trước cửa phòng nàng xuất hiện 4 gã quân nhân mặc trang phục xanh biếc. Người đi đầu là vị quân nhân chừng năm mươi tuổi, bên cạnh lão là Dương Thiên Nhai, mấy vị lãnh đạo trường, nữ sinh chân dài cùng Lương Yến Yến.
- Cậu là Tiêu Thần sao?
Vị sĩ quan nghiêm giọng hỏi.
- Đúng. Là tôi.
Tiêu Thần trả lời. Trong phòng hiện tại Đường Diễm Vân, Dương Thiên Nhai cùng hai nữ sinh nhìn hắn đầy lo lắng.
- Vậy là tốt rồi. Chúng tôi hoài nghi cậu cố ý đả thương Hà Chí Lương. Hiện tại cần theo chúng tôi về điều tra.
Vị sĩ quan thản nhiên nói, hai gã quân nhân phía sau lập tức đi về phía Tiêu Thần.
Hai gã thanh niên này chiều cao không khác biệt Tiêu Thần chỉ là trên đầu đội mũ nên có vẻ cao lớn hơn hắn một chút. Bất quá bọn họ xem chừng không thấy Tiêu Thần, ánh mắt của họ lúc này đang nhìn vào Đường Diễm Vân đứng sau hắn.
- Ngài sĩ quan. Tôi là chủ nhiệm lớp của em Tiêu Thần. Đồng thời là chủ nhiệm lớp của em Hà Chí Lương. Tôi cho rằng chuyện giữa hai em này chỉ là hiểu lầm, cũng không có phạm pháp gì. Căn bản không thể kết luận cố ý đả thương.
Đường Diễm Vân tiến tới kéo bả vai Tiêu Thần đẩy hắn lại phía sau lưng, bộ dạng muốn ngăn cản hai gã quân nhân.
- Đúng vậy. Tôi có thể làm chứng. Tiêu Thần vừa tới lớp sao có thể cố ý đả thương Hà Chí Lương?
Lương Yến Yến đứng một bên lúc này cũng đi tới cạnh Đường Diễm Vân, cùng nhau bảo vệ Tiêu Thần.
Gã sĩ quan thấy một cô nương xinh đẹp xuất hiện trước mặt ánh mắt càng sáng người. Gã chỉnh trang quân phục, ho khan vài tiếng, bộ dạng nghiêm túc nói:
- Hai cô gái. Chuyện này rốt cuộc ra sao sau khi kiểm tra chúng ta sẽ có kết luận. Hiện tại mang Tiêu Thần đi cũng không phải vì hắn có tội. Chỉ là muốn hắn góp sức điều tra mà thôi. Hai cô mau tránh đường, đừng gây khó khăn cho chúng tôi.
- Tiểu Đường. Để bọn họ mang Tiêu Thần đi thôi. Dù sao cũng không có chuyện gì, chỉ là góp sức điều tra thôi.
Dương Thiên Nhai lúc này đứng cạnh gã sĩ quan mở lời.
- Nhưng mà...Dương hiệu trưởng. Sao có thể như vậy?
Đường Diễm Vân cũng không biết nói gì nhưng nàng biết những người này do Hà gia phái tới. Nếu để bọn họ mang Tiêu Thần đi, cho dù cuối cùng Tiêu Thần không có tội cũng đã chịu không ít đau khổ.
Trước đó Tiêu Thần ra mặt cứu nàng thoát khỏi Lục Chấn Vũ, quan hệ chị em giữa hai người vô cùng thân thiết, hiện tại sao nàng có thể không đứng ra bảo vệ hắn.
- Đúng vậy. Cô gái. Cứ tránh qua một bên đã.
Gã sĩ quan duỗi tay muốn đẩy Đường Diễm Vân cùng Lương Yến Yến sang một bên đồng thời chiếm chút tiện nghi.
Đường Diễm Vân cùng Lương Yến Yến không biết ý nghĩ này của gã bởi vậy vẫn đứng chắn bảo vệ Tiêu Thần.
- Ba.
Gã sĩ quan sắp chạm được tới đôi tay Đường Diễm Vân đột nhiên cảm thấy mu bàn tay đau nhức, theo bản năng gã lập tức rụt tay về.
- Tiểu nhân vô học, có dũng khí làm bậy thế sao?
Tiêu Thần mặc dù đứng sau Đường Diễm Vân cùng Yến Yến nhưng vào lúc này hắn dễ dàng ra tay chặn đứng hành vi chiếm tiện nghi này. Hai người đẹp như vậy nếu để một con chó giá chiếm tiện nghi quả thực quá sỉ nhục hắn.
Ông đây còn không chiếm được tiện nghi, con chó giá này đã muốn chiếm, quả thực muốn chết.
- Tiêu Thần.
Đường Diễm Vân lúc này mới có phản ứng. Thì ra Tiêu Thần là người ra tay đánh gã sĩ quan, nàng lo lắng quát:
- Không được làm bậy.
- Mày. Đây là hành vi tấn công quân nhân. Bắt hắn cho tôi.
Gã sĩ quan chiếm tiện nghi không thành, ngược lại bị đánh khiến mặt mũi mất hết.
Thành Hán Lâm năm nay năm mươi ba tuổi, nhập ngũ đã ba mươi tư năm. Hiện nay lão cũng chỉ là thiếu tá, chức vị cũng chỉ là tiểu đoàn phó, nhiều năm qua chưa từng có cơ hội thăng chức bởi không có ai nâng đỡ.
Lần này Hà quản gia Phùng Cảnh Lâm giúp lão có được cơ hội tuyệt vời, nếu có thể trợ giúp Hà gia còn sợ không một bước lên trời sao?
Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này chỉ là áp tải một tên nhãi không có thế lực nên Thành Hán Lâm nhận lời không chút lăn tăn, không ngờ tên nhãi kia mới có mười mấy tuổi đã dám ra tay với lão, điều này không nghi ngờ là sỉ nhục trực tiếp.
Hai gã quân nhân trẻ vung cầm nã thủ một người muốn chộp tới vai trái, một người công vai phải. Hai người đẹp phía sau thấy hai gã quân nhân tấn công Tiêu Thần muốn kéo hắn lại, không ngờ Tiêu Thần lui ra sau hai bước, một trái một phải ôm vòng eo thon nhỏ của họ, kế đó nhảy ra sau một bước thật dài.
- Sao các anh tùy tiện ra tay. Đây là trường học.
Đường Diễm Vân tựa hồ không thèm để ý việc Tiêu Thần chiếm tiện nghị, vẻ mặt không đổi quát mắng.
Mắt thấy Tiêu Thần dễ dàng ôm hai người đẹp lui ra sau, lại nghĩ tới vừa rồi tay mình bị hắn công kích Thành Hán Lâm không thể không đánh giá lại người trẻ tuổi trước mặt, thì ra đây cũng là một cao thủ.
- Tiêu Thần. Hành vi vừa rồi của ngươi là gì người biết không?
Thành Hán Lâm bước lên hai bước đẩy hai gã quân nhân trẻ ra sao, kế đó nhìn Tiêu Thần đầy căm tức.
- Ông có lệnh bắt giữ không?
Tiêu Thần không muốn buông tay khỏi hai người đẹp nên Đường Diễm Vân muốn nói gì bị hắn ra hiệu im lặng, không cần nàng tham gia.
- Hừm.
Thành Hán Lâm im lặng một lát sau đó cười nói:
- Hiện tại không còn cần lệnh bắt giữ. Cậu trước mặt mọi người tấn công quân nhân. Xem ra thân thủ cũng không tồi, không ngờ lại là cao thủ nội gia. Tôi thật muốn lĩnh giáo một chút.
- Ông?
Tiêu Thần kinh ngạc hỏi.
- Sao? Nếu sợ thì theo tôi. Tránh việc bị tôi tụt quần đánh mông hổ thẹn trước mặt những cô gái này.
Thành Hán Lâm cười hắc hắc, dứt lời liền tháo mũ lộ ra cái đầu trọc lơ thơ vài cọng tóc.
- Phì. Ông nghĩ lầm rồi lão đầu trọc. Căn bản ông không có tư cách đánh với tôi.
Tiêu Thần thản nhiên đưa ngón tay thối về phía Thành Hán Lâm.
Một thằng đầu trọc muốn chiếm tiện nghi của chị Diễm Vân cùng Yến Yến sao? Xem ông đây nhổ nốt vài cọng tóc trên đầu mày.
- Được. Được. Được. Để tôi xem cậu có bao nhiêu bản lĩnh.
Thành Hán Lâm nói liền ba từ " Được" lúc này lão chính thức bị chọc giận. Nam nhân đầu trọc cùng liệt dương giống nhau, đều là nỗi hổ thẹn khó nói.
Hóa nắm đấm thành trảo, Thành Hán Lâm nhanh chóng chụp tới cổ họng Tiêu Thần. Động tác của lão thập chí xuất hiện luồng gió nhẹ thể hiện rõ thế công không tầm thường. Chỉ là ngay sau đó tay trái Thành Hán Lâm hóa thành Hổ quyền với khí thế cương mãnh tấn công bụng dưới Tiêu Thần.
- Thì ra ông luyện qua " Song Thủ Thuật". Bất quá chút công phu này gặp phải Tiêu Thần tôi nhất định sẽ không thể phát huy.
Tiêu Thần nâng đùi phải đầu gối tiếp xúc cùng Thành Hán Lâm khiến lão thu thay lui ra sau hai bước.
- Vù vù...
Trán Thành Hán Lâm nhỏ mồ hôi lạnh, sắc mặt xanh mét, tay trái bị trật ra sau.
- Tôi nói rồi. Ông không đủ tư cánh đánh với tôi.
Tiêu Thần đứng trước mặt Thành Hán Lâm vừa cười vừa nói.
- Ông nên tới bệnh viện kiểm tra nếu không tay trái có thể bị phế. Thêm nữa vài sợi tóc còn sót lại trên đầu được tôi nhổ dùm rồi, trống trơn như thế đẹp mắt hơn. Bộ dạng ông lúc này tốt hơn nhiều rồi.
- Hừ. Đi.
Thành Hán Lâm không nói nhiều, phất tay gọi mấy gã binh lính đi. Tiểu tử này bản thân lão không thể đối phó được đương nhiên không muốn ăn đòn tại đây.
- Chờ một chút.
Tiêu Thần nhìn mấy người Thành Hán Lâm rời đi bỗng lên tiếng. Mà Thành Hán Lâm lúc này ngoài tâm tư bỏ đi sao còn ý khác.
- Nói lại với Hà quan lớn của các ông. Món nợ này tôi sẽ tính trên đầu lão.
Tiêu Thần tức giận nói. Thành Hán lâm nghe được những lời này hoàn toàn chao đảo ngã xuống, mấy gã quân nhân đi theo vội vàng nâng lão rời đi.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 12: Một màn xấu hổ trong lớp học
Nguồn: MT
Nhà họ Hà tại Lĩnh Hải thậm chí cả nước là một gia tộc có sức ảnh hưởng cực lớn. Tại Lĩnh Hải xúc tu của nhà họ Hà đã vươn tới chính quyền, quân đội, thương nhân, tất cả các lĩnh vực giải trí đều có bàn tay của họ.
Chủ nhân nhà họ Hà, Hà Kính năm hai mươi lăm tuổi một thân một mình từ Bắc xuôi Nam tiến vào Lĩnh hải, vừa lúc Đặng lão gia gia mở rộng cải cách. Ban đầu lão buôn bán hải sản, càng về sau càng trở lên hùng mạnh trong lĩnh vực này. Cuối cùng làm chủ bến tàu Lĩnh Hải. Bởi thế tại Lĩnh Hải nhắc tới Hà Kính ít có người không biết.
Hà Kính lúc này đã bốn mươi chín tuổi có hai vợ. Lão có ba người con trai trong đó hai trai cùng hai gái là con người vợ cả chết khi lão còn ở phương Bắc. Người vợ thứ hai là mẹ ruột Hà Chí Lương tên Hứa Diễm Như. Chẳng qua sau khi bị bệnh tám năm trước đã phải ngồi xe lăn vĩnh viễn. Đứa con lớn nhất của lão Hà Gia Quân năm nay hai mươi tám tuổi hiện làm Bí thư thành ủy Lĩnh Hải. Đứa con thứ hai là Hà Dũng Lực năm nay hai mươi ba tuổi, năm trước mới tốt nghiệp đại học, hiện tại đang làm tổng giám đốc tại một cơ sở giải trí của Hà gia. Đứa thứ ba chính là Hà Chí Lương năm nay mười bảy tuổi hiện đang học lớp mười một tại trung học Lĩnh Hải. Con gái lớn, Lily năm nay hai mươi sáu tuổi bốn năm trước đã tốt nghiệp đại học hiện nay đang làm giám đốc tiêu thụ tại công ty bất động sản Hà thị. Hà Oánh Oánh năm nay hai mươi một tuổi đang học đại học Tài chính Lĩnh Hải.
Hà Chí Lương chính là đứa con út cũng là đứa con Hà Kính yêu thương nhất.
Nghe Hà Chí Lương bị người ta đánh gãy xương phải đưa đến bệnh viện cấp cứu Hà Kính nhanh chóng điện cho Thành Hán Lâm. Thành Hán Lâm trước đó trong một bữa tiệc có tiếp xúc với lão, vừa lúc người này phụ trách một tiểu đoàn tại Lĩnh Hải. Con trai yêu quý bị đánh phản ứng đầu tiên của Hà Kính chính là muốn hung hăng giày vò thủ phạm. Để cho người này biết tại Lĩnh Hải ai mới là ông chủ lớn. Đừng nói con trai lão bị đánh, cho dù một con chó nhà họ Hà bị đánh lão cũng phải tính sổ. Chỉ là bản thân lão tại Lĩnh Hải là nhân vật có uy tín, nếu đường đường chính chính tìm tới một thằng nhóc học sinh sẽ mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ bởi vậy lão mới tìm Thành Hán Lâm.
Vốn tưởng sự việc rất thuận lợi không ngờ Thành Hán Lâm giao đấu với thằng nhóc kia một chiêu đã bị đánh vào viện. Lúc Hà Kính nghe điện từ Thành Hán Lâm chỉ nhận đượ bốn chữ:" Tôi không làm được". Hơn nữa còn nghe Thành Hán Lâm khuyên bảo không nên chọc vào thằng nhóc Tiêu Thần kia. Lão không thể chọc tới tất cả chỉ vì một cú điện của Hồ lão tại quân khu tối cao Lĩnh Hải bắn tới.
- Thằng nhóc đó cầm trong tay Huân chương Hoa Hạ. Đừng nói Hà Kính ngươi không thể chọc vào. Ngay cả bản thân ta cũng không dám động tới một cọng lông của nó.
Nghe được những lời này Hà Kính lập tức buông tha ý định báo thù cho con trai. Nói đùa sao? Người giữ Huân chương Hoa Hạ có thể để lão động tới?
Huân chương Hoa Hạ tặng thưởng cho công dân có cống hiến trọng đại với quốc gia. Nước cộng hòa Hòa Hạ thành lập tới nay đã hơn sáu mươi năm, tổng cộng mới phát ra chưa quá hai mươi chiếc Huân chương Hoa Hạ. Người có Huân chương Hoa Hạ trong tay có ai không phải nhân vật lớn? Hơn nữa người ta mới mười bảy tuổi đã nhận được một chiếc Huân chương Hoa Hạ. Gia tộc đứng sau hắn Hà Kính thật không dám tưởng tượng.
- Thằng nhóc vô dụng. Không ngờ lại chọc tới một nhân vật như vậy.
Mới vừa rồi Hà Kính còn nghĩ thay con báo thù lúc này bắt đầu mắng chửi đứa con vô dụng. Đáng thương cho Hà Chí Lương lúc này đang nằm trong bệnh viện nếu biết cha hắn vô tình như vậy hẳn sẽ hộc máu.
******
Tưởng như một hồi sóng ập tới cuối cùng lại vì một chiếc Huân chương Hoa Hạ mà hóa giải hoàn toàn. Chiếc Huân chương này là do trước đây Tiêu Thần chấp hành nhiệm vụ đạt được.
Tiêu Thần từng thay Tạ Đông chấp hành nhiệm vụ bảo vệ một nhân vật nào đó. Dọc đường đi từng chịu thay người đó một phát súng, cuối cùng Tạ Đông cấp cho hắn một khối lệnh bài, nói đại nhân vật kia thể hiện lòng biết ơn. Tiêu Thần vốn không biết lai lịch chiếc lệnh bài này, nếu biết cũng không treo lên cổ thú cưng của Tần Vận. Sở dĩ hắn không ngại Thành Hán Lâm là bởi vị Hồ Lão cao cấp nhất quân khu Lĩnh Hải cũng đã từng bị hắn cắt râu. Một gã thiếu tá nhỏ bé hắn đúng là không để trong mắt.
Mặc dù Tiêu Thần cảm thấy chuyện này không tính là oanh liệt gì nhưng đặt tại trung học Lĩnh Hải không khác gì quả bom lớn phát nổ. Ngay ngày đầu tiên nhập trường đã đánh cho ác bá Hà Chí Lương gãy xương, tiếp đó đánh sĩ quan quân khu tới độ phải nhập viện. Tiêu Thần vừa đi học đã trở thành nhân vật lớn.
Tiến vào lớp học lúc này trên bục có một cô giáo xinh đẹp đang giảng bài, đúng là giáo viên Sinh học Uông Tiểu Kỳ.
Nhìn bộ dạng nữ giáo viên này trong lòng Tiêu Thần không khỏi dâng tràn cảm giác lạnh lẽo. Hôm nay Uông Tiểu Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối hợp cùng chiếc váy bò trắng, trên đôi chân dài là một chiếc dép có hình nhân vật hoạt hình màu hòng, bàn tay nhỏ bé đáng yêu đang viết những ký tự trên bảng. Bất quá đừng nhìn nữ giáo viên bộ dạng vô hại này mà coi thường, Tiêu Thần đến chết cũng nhớ rõ tác phong hung hãn của nàng.
- Có mặt.
Tiêu Thần đứng ở cửa làm bộ dạng đi học muộn tới điểm danh.
Uông Tiểu Kỳ lúc này đang hài lòng viết nội dung tiết học trên bảng nghe được có người điểm danh muộn nhất thời nghiêng mặt nhìn ra cửa. Đứng trước cửa lúc này là một cậu học sinh đẹp trai, bất quá cô nàng lập tức cảm giác có gì không đúng, đôi mắt lóe tinh quang:
- Tôi nhớ rõ cậu. Cậu còn dám tới nơi này? Cậu muốn tìm tôi sao? Tôi nói cho cậu biết. Căn bản không có cửa đâu.
- Ta ngất.
Tiêu Thần cảm giác mình muốn chết. Trong phòng học cũng vang lên tiếng bàn luận của đám học sinh.
- Ngất. Thì ra vừa tới đã đả thương Hà Chí Lượng là vì tranh chấp tình yêu.
Tiêu Thần cũng không biết trước đây Hà Chí Lương luôn theo đuổi Uông Tiểu Kỳ, hơn nữa còn nói với vài học sinh trong lớp mục tiêu này.
- Không phải. Tôi thấy Tiêu Thần không vô sỉ như vậy. Cô giáo Uông không phải bị tên đẹp trai này ăn hết đâu.
Một cô học sinh giải thích hộ Tiêu Thần.
- Hóa ra tên đẹp trai này còn chưa làm gì sao? Không được. Tôi không đẹp như cô giáo Uông, lúc nào đó phải tới Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ thôi...
Đây rõ ràng là một cô gái si tình.
******
- Hóa ra Tiêu Thần cũng theo đuổi cô giáo Uông, hắn căn bản không phải tới học.
Người đẹp chân dài Cao Thi Nhu nhìn chằm chằm Tiêu Thần đang đứng cửa phòng học. Vừa rồi ở phòng làm việc của Đường Diễm Vân, cô nàng và Lương Yến Yến cùng thấy được biểu hiện anh hùng của Tiêu Thần, đối với tên học sinh đẹp trai này có chút thích thú. Bất quá lúc này nghe ra Tiêu Thần có ý với Uông Tiểu Kỳ, nàng cảm thấy trong lòng tụt hết cảm xúc.
- Cô giáo Uông. Cố hiểu lầm rồi. Em là học sinh mới lớp 11 - 7.
Tiêu Thần ngượng ngùng trả lời. Hắn cũng không dám giỡn lúc này.
- Học sinh mới? Không đúng. Tôi nhớ rất rõ mấy ngày hôm trước tôi còn nhớ rõ bộ dạng cậu mấy ngày hôm trước theo dõi tôi bị tôi đá trúng một cước bèn bỏ chạy. Thật sự là gã vô dụng.
Uông Tiểu Kỳ bất mãn nói.
- Ha ha ha...
Điều Uông Tiểu Kỳ vừa nói không khác gì trái boom ném vào phòng học. Đám học sinh lập tức bàn tán sôi nổi.
- Mẹ nó. Không ngờ thằng nhóc này cũng có trò theo dõi.
- Bị cô giáo Uông đá trúng chỗ đó thì e không tốt tốt rồi.
- Không thể tưởng tượng được Tiêu Thần là một người như vậy. Cũng may ta còn chưa liếc mắt đưa tình với hắn, nếu bị hắn coi trọng thì ta khổ rồi. Ta trong sáng như vậy nếu rơi vào bàn tay đen tối của hắn không biết sẽ bị hắn tàn phá thế nào nữa. Hắn còn có thể....
Cô béo kia bắt đầu ảo tưởng.
- Uổng cho tôi vừa rồi còn có cảm tình với hắn. Không ngờ Tiêu Thần là một con sói háo sắc như vậy.
Người đẹp chân dài Cao Thi Nhu thầm oán hận.
- Mẹ kiếp. Đáng lẽ ra mình không nên đến.
Tiêu Thần đứng trước cửa phòng học lúc này thật sự có cảm giác xúc động muốn tự sát. Nhìn sinh vật hình người tưởng chừng vô hại trên bục giảng kia hắn thật muốn xông tới cho mấy đao giải mối hận trong lòng.
Đây quả thật là giáo viên ma quỷ, căn bản muốn hành chết hắn mới thôi.
- Cô giáo Uông. Xin cô tự trọng. Không cần trêu chọc Tiêu Thần tôi như vậy. Đây khác nào hủy hoại danh dự của tôi.
Tiêu Thần rốt cuộc không thể nhẫn nhịn nữa. Bị người đẹp ức hiếp cũng có thể được nhưng ví dụ như ở trên giường, bất quá cố ý trêu đùa tuyệt đối không thể.
Uông Tiểu Kỳ ngây ra một lát, phòng học cũng yên tĩnh trở lại, một đám người nín thở chờ hai nhân vật chính tiếp tục.
- Hay cho một tên Tiêu Thần. Cậu là đàn ông, dám làm dám nhận. Ngày đó nếu không phải cậu có ý đồ vô lễ muốn chiếm lợi ích từ tôi, tôi cũng sẽ không đá vào chỗ đó của cậu. Hiện tại cậu tới lớp học của tôi không phải muốn tiếp tục sao? Tôi tuyệt đối không thể để cậu thực hiện.
Uông Tiểu Kỳ tức giận nhìn Tiêu Thần, bộ dạng không chút nhân nhượng.
- Tôi ngất. Tôi muốn sờ cô lúc nào?
Trong lòng Tiêu Thần vô cùng phẫn nộ, bất quá sau khi cùng Uông Tiểu Kỳ nhìn nhau vài giây hắn cảm nhận có chút gì đó không đúng.
Cô nàng này không điên tới độ cho rằng hắn tìm tới lớp học này để sờ soạn cô ta đấy chứ, hay còn có chuyện gì ẩn giấu?
- Cô giáo Uông. Tôi cảm thấy chúng ta lên ra ngoài nói chuyện. Tôi thấy chuyện này có hiểu lầm.
Tiêu Thần thản nhiên nói, dứt lời hắn tiến lên bục giảng kéo Uông Tiểu Kỳ đi. Uông Tiểu Kỳ vô cùng giận dữ lại thấy Tiêu Thần tiến tới kéo tay mình, nàng chưa kịp giật ra đã bị Tiêu Thần kéo đi. Ngay lúc này cô nàng muốn chửi ầm lên, có điều nghĩ tới đây là phòng học, bản thân mình giáo viên cuối cùng vẫn nhịn để hắn kéo ra ngoài.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 13: Kim cô bổng thuần khiết.
Nguồn: MT
Tiêu Thần nằm mơ cũng không ngờ rằng thanh danh của mình bị hủy bởi chiếc quần có hoa văn bãi biển.
Nguyên nhân chuyện này là thời điểm chạng vạng ba ngày trước. Uông Tiểu Kỳ đang tản bộ trong quảng trưởng tiểu khu bị một gã mặc quần đùi có hoa văn bãi biển theo dõi. Hơn nữa gã này nhân lúc Uông Tiểu Kỳ đi vào ngõ nhỏ, thấy trước sau không có người bèn nổi sắc tâm muốn chiếm lợi ích. Kết quả người này bị cô giáo Uông của chúng ta hung hăng đá vào chỗ hiểm. Thật ra người này cũng không đáng giận, đáng giận là Uông Tiểu Kỳ cùng Tiêu Thần ở cùng tiểu khu. Đêm đó Tiêu Thần cũng tản bộ thân trên ở trần, thậm chí mặc chiếc quần hoa văn giống hệt.
Uông Tiểu Kỳ từ ngõ nhỏ chạy ra quay đầu tìm kiếm trong quảng trường thấy được Tiêu Thần, bởi cách ăn mặc của hai người nên cho rằng Tiêu Thần là gã háo sắc kia.
Hôm nay thấy Tiêu Thần vào cửa lớp nàng cho rằng Tiêu Thần chính là gã sắc lang tìm tới.
- Tên chết tiệt kia. Nếu để bà bắt được, bà nhất định tặng thêm mấy cú đá.
Nghe Tiêu Thần giải thích xong, Uông Tiểu Kỳ nắm chặt tay, oán hận nói:
- Đều tại tên kia. Hại bà mất mặt trước bao nhiêu học sinh.
- Cô à. Cô làm ơn cứu tôi đi. Tôi là người chịu thiệt đây. Còn gì thanh danh cả đời nữa.
Tiêu Thần muốn mau chóng có được lời giải thích, bất quá rất nhanh nhận được đả kích tiếp theo.
- Hừ. Cậu chịu thiệt? Vừa rồi nắm tay tôi, có phải chiếm lợi ích rồi hiện tại muốn khoe mẽ?
Uông Tiểu Kỳ bĩu môi bất mãn nói.
- Tốt quá hả? Không cần nói nhiều nữa. Nhanh chóng trở lại nói rõ cùng mọi người. Hôm nay phải giải thích rõ ràng, đừng khiến thanh danh một đời của tôi bị bôi nhọ. Tôi còn phải dựa vào ánh hào quang chính nghĩa che chở cho các em gái nhỏ.
Tiêu Thần cầu xin tha thứ. Hắn thật sự không muốn cùng cô giáo dã man này giao lưu, trừ khi ở trên giường.
- Để trừng phạt cậu hôm nay khiến tôi mất mặt như vậy, buổi tối bên ngoài tiểu khu của chúng ta có quán rượu tạm được là Cảnh Dương. Đúng rồi là quán rượu Cảnh Dương. Tại đó cậu mời tôi ăn tối. Cậu xem chị đối xử với cậu thật tốt. Đi. Cùng chị vào lớp, chị sẽ giải thích giúp cậu.
Uông Tiểu Kỳ vui mừng nắm bàn tay Tiêu Thần kéo đi, bạn học Tiêu Thần của chúng ta vẻ mặt không khỏi buồn bực.
Nói đùa hả? Quán rượu Cảnh Dương là một quán rượu năm sao. Tuy rằng không phải yêu cầu tài sản bạc triệu mới được vào nhưng một quán rượu năm sao có thể coi là tạm được sao?
Chuyện này cuối cùng cũng có được kết quả viên mãn. Uông Tiểu Kỳ trên lớp nói rõ chuyện hoang đường này khiến vài người vui mừng, vài người lo lắng, cũng khiến mấy kẻ muốn chứng kiến Tiêu Thần thảm hại không khỏi buồn bực. Những người có hảo cảm với Tiêu Thần như Cao Thi Nhu vẻ mặt tươi cười pha chút xấu hổ lặng lẽ đánh ánh mắt về phía hắn vài lần. Về cô nàng béo kia đang suy nghĩ có nên hày không hiến dâng thân thể thuần khiết cho cậu học sinh anh tuấn kia để bù đắp sự oan ức mà hắn phải chịu. Cũng may bạn học Tiêu Thần của chúng ta không biết suy nghĩ này của cô nàng, bằng không sẽ một sút đá bay nàng ta.
******
Đường Diễm Vân lúc này đang lượn đi lượn lại tại phòng làm việc vài chục vòng giả lập hàng chục tình huống bất lợi cho Tiêu Thần. Ví dụ như nhà họ Hà sẽ phái cao thủ tìm Tiêu Thần gây phiền phức. Bất quá đây là ví dụ khiến cô không lo lắng nhất. Bản lĩnh của Tiêu Thần cô đã chứng kiến, hắn rất mạnh. Phái cao thủ tới giết Tiêu Thần hiển nhiên sẽ có chút ầm ĩ, ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng. Nếu phái cảnh sát tới bắt hắn thì sao? Khả năng này khá cao vì Tiêu Thần vừa ra tay đánh người. Các trường hợp đều được nàng nghĩ tới nhưng kết quả thế nào nàng cũng không muốn thấy.
Sau khi được Dương Thiên Nhai gọi vào phòng hiệu trưởng thông báo tin tức, cả người Đường Diễm Vân choáng váng hơn mười giây sau mới tỉnh táo lại.
Đầu tiên các vị đại quan tại quân khu Lĩnh Hải đích thân gọi điện cho Dương Thiên Nhai hướng nhà trường tỏ vẻ xin lỗi, trách cứ Thành Hán Lâm làm ra chuyện cấm kỵ của quân khu. Cán bộ quân khu không có quyền tới trường học bắt người, mặt khác sẽ công bố Thành Hán Lâm bị xử phạt nặng. Hơn nữa với tinh thần không sợ cường quyền của Tiêu Thần bọn họ đều tỏ ý cổ vũ, hi vọng về sau hắn có thể tiếp tục làm gương cho học sinh khác.
Kế đó gia chủ họ Hà, Hà Kính tự mình gọi điện cho Dương Thiên Nhai tỏ vẻ đây là chuyện hiểu lầm, bệnh viện cũng báo Hà Chí Lương chỉ bị nứt xương không đáng kể. Trong điện thoại thậm chí lão mắng chửi đứa con Hà Chí Lương của mình quá mức kém cỏi, động một chút móc dao ra dọa người, đây là việc làm lão mất hết thể diện. Cũng hướng Dương Thiên Nhai tỏ vẻ hi vọng giáo viên trong trường dạy dõ. Cuối cùng lão muốn mời Tiêu Thần một bữa cơm để xin lỗi.
- Ha ha...Không biết thằng nhóc này rốt cuộc là ai lại khiến lão già tôi hôm nay có thể diện như vậy. Phải biết rằng bình thường trước mặt bọn họ lão già tôi đến tư cách đánh rắm còn không có nữa.
Dương Thiên Nhai cười khổ nói. Bản thân lão vừa mới lo lắng chuyện này sẽ bị bọn họ bé xé ra lớn không nghĩ ra tất cả lại chủ động hạ thấp thân phân hướng nhà trường xin lỗi. Hơn nữa giọng điệu đối phương trong điện thoại còn mang ý thỉnh tội, mời Tiêu Thần ăn cơm bồi tội.
- Đúng vậy. Thằng nhóc này càng lúc càng khiến tôi cảm thấy thần bí.
Đường Diễm Vân thì thào nói. Nghĩ tới lần trước hắn trợ giúp chuyện của nàng, hiện tại mới thấy hắn có bao nhiêu thực lực. Ngay cả quân khu, Hà gia cũng phải hạ mình xin lỗi, một tên công tử của Phó thị trưởng như Lục Chấn Vũ quả thật hắn không để vào mắt.
- Cũng may không là lớn chuyện. Tiểu Đường. Lúc nào có thời gian cô mời thằng nhóc đó đi ăn cơm đi. Nếu nó không đi cũng không sao.
Dương Thiên Nhai thoải mái cười nói, bình thản uống nước chè xanh.
- Vâng. Tôi biết rồi. Tôi sẽ nói cho cậu ta biết.
******
Một buổi học bình yên trôi qua, giờ tan học buổi sáng Tiêu Thần còn chưa biết một trận phiền toái sắp kéo tới.
Sau khi vọt ra khỏi phòng tắm với thân thể không một mảnh vải, lúc này Tiêu Thần đã vận chiếc áo thun cổ tròn, chân đi đôi dép trong nhà hài lòng nhìn vào gương.
- Ngươi thật là ma quỷ. Không biết đẹp trai sẽ đả kích người khác sao? Kiếp sau nhất định bộ dạng phải khiêm tốn một chút. Biết không?
Tiêu Thần nhìn mình trong gương tự sướng.
Kim đồng hồ nhanh chóng chạy tới thời điểm 7h, Tiêu Thần vội vã gọi điện cho Uông Tiểu Kỳ.
- Này. Cậu ra cửa tiểu khu đợi tôi. Mười phút sau tôi tới.
Nhận điện thoại Uông Tiểu Kỳ vội vã nói một câu liền cúp máy.
- Yêu nữ này. Ngay cả một câu cũng không cho mình nói.
Tiêu Thần hung hăng ngắt điện thoại, tức giận mắng vài câu kế đó ngoan ngoãn mang theo ví tiền ra cửa.
Tiểu khu Tiêu Thần ở tên gọi Cảnh Dương, tại Lĩnh Hải có thể coi là tiểu khu xa hoa. Xung quanh tiểu khu này có đủ loại hình giải trí, chơi bời. Tại trung tâm tiểu khu còn có một quảng trường không nhỏ, là nơi mọi người thường đi dạo sau bữa cơm tối. Phía trước tiểu khu chừng hai trăm mét là quán rượu Cảnh Dương ba mươi hai tầng vô cùng xa hoa lộng lẫy.
- Sao còn chưa tới? Đúng là con gái...
Đứng ở cửa tiểu khu nói chuyện tào lao với bảo vệ chừng nửa tiếng Tiêu Thần vẫn chưa thấy thân ảnh Uông Tiểu Kỳ, ngay cả điện thoại cũng bị ngắt. Tiêu Thần lúc này quả thật muốn bỏ về cho rồi, bất quá nghĩ tới việc con gái trang điểm nhất thời bỏ qua.
Cũng may canh cửa vào tiểu khu có mấy người bảo vệ trẻ tuổi nhất là tên bảo vệ mập mạp đối với thể loại phim JAV có nghiên cứu rất kỹ kia, lại vô cùng hào phóng giới thiệu cho Tiêu Thần mấy tập phim kinh điển mới khiến hắn dễ chịu hơn.
- Tiêu Thần. Mau đi cùng tôi.
Uông Tiểu Kỳ mau chóng chạy tới phòng bảo vệ kéo Tiêu Thần đi.
Vừa rồi ở bên ngoài Uông Tiểu Kỳ loáng thoáng nghe được đề tài xấu xa của mấy tên trong này không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Đợi chờ gần một tiếng rốt cuộc Uông Tiểu Kỳ cũng tới trước mặt Tiêu Thần. Lúc này nàng mặc một chiếc váy trắng, dáng vẻ vô cùng thanh lịch, nhất là hai ngọn núi đồ sộ trước ngực kết hợp với gương mặt đáng yêu như trẻ thơ của nàng khiến đám bảo vệ trong phòng rửa mắt một hồi.
- Chà. Tiêu Thần. Bạn gái của ngươi đây sao. Thật xinh đẹp quá. Thằng nhãi ngươi đúng là chó ngáp phải ruồi.
Mập mạp ánh mắt tỏa sáng.
- Bạn gái cái đầu ngươi.
Uông Tiểu Kỳ hung hăng liếc mắt nhìn mập mạp kế đó lôi Tiêu Thần rời đi.
- Tôi nói này đại tiểu thư. Cô không đúng giờ chút nào hả?
Ra khỏi phòng bảo vệ Tiêu Thần oán giận nói.
- Cậu còn biết xấu hổ không? Tôi vừa thấy cậu cùng đám mất nết kia nói chuyện vui vẻ quá mà. Chị cậu đến đây cậu còn chưa dứt ra được.
Uông Tiểu Kỳ buông tay Tiêu Thần, cong môi nói.
- Ha ha. Không phải chúng tôi nói chuyện về điện ảnh sao? Tôi thỉnh giáo bọn họ vài chuyện thôi mà.
Tiêu Thần ngượng ngùng nói, kế đó cố ý lảng sang chuyện khác:
- Bây giờ đi ăn gì?
- Hả? Để tôi nghĩ đã.
Nhắc tới ăn uống Uông Tiểu Kỳ lập tức bỏ qua, ánh mắt sáng lên:
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu Tác Giả: Thân Vương
-----oo0oo-----
Chương 14: Tẩu tử đã chết, ca chỉ là một truyền thuyết.
Nguồn: MT
Nhìn người đẹp dùng dao nĩa cắt thịt bò trong chiếc khay trước mặt, kế đó chậm rãi đưa từng miếng nhỏ vào miệng, cuối cùng dùng đôi môi đỏ mọng tinh tế nhai nuốt Tiêu Thần không khỏi kinh ngạc, miệng khẽ cười. Vị Uông đại tiểu thư này tác phong trên bục giảng không khác gì bão tố, thật khiến người ta hoài nghi cuộc sống có còn cái gì gọi là thục nữ hay không?
- Cậu luôn nhìn tôi như vậy không phải đã yêu tôi rồi chứ? Nghìn vạn lần không nên yêu chị, chị chỉ là một truyền thuyết mà thôi.
Uông Tiểu Kỳ ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Tiêu Thần không đổi nhìn mình, khẽ nói.
Đôi mắt nàng mở thật lớn, không phải ánh mắt hắn đang không an phận chứ?
- Cô thôi đi. Tôi với nữ nhân hành tinh khác không có hứng thú.
Tiêu Thần thu hồi ánh mắt, nhanh chóng cúi đầu giải quyết đĩa thịt bò.
Tôi trốn còn chưa được, lại muốn chọc vào cô sao?
- Nữ nhân ngoài hành tinh? Tiêu Thần khi nào cậu gặp người ngoài hành tinh hả? Trời ạ. Mau kể cho tôi nghe đi.
Uông Tiểu Kỳ kích động kéo tay Tiêu Thần, thiếu chút nữa dao nĩa trong tay hắn rơi rụng hết. Cũng không biết cô ta kích động thật hay giả bộ để lau tay nữa.
- Đại tiểu thư. Cô tha cho tôi được không? Cô làm bộ dạng khách khác khí khí hào phóng nhưng không xem lại hình tượng của mình đi. Xem chừng đám người xung quanh coi chúng ta ta hai kẻ bị bệnh thần kinh đó.
Tiêu Thần xám mặt, thầm nghĩ áp lực cùng ăn cơm với cô nàng này quá lớn. Không phải cô nàng có dung nhan khiếp thần dọa quỷ mà bởi tố chất mạnh mẽ như sấm sét này.
- Hả?
Uông Tiểu Kỳ lập tức nhìn bốn phía, quả nhiên có rất nhiều người đánh mắt lại đây. Cúi đầu thấy tay mình đang kéo Tiêu Thàn nàng thầm nghĩ không ổn, vội vàng buông tay hắn cúi đầu ăn tiếp.
Mười lăm phút tiếp theo hai người không ai dám nói với ai câu nào. Đặc biệt anh bạnTiêu Thần càng sợ tiếp tục nói nhảm với cô nàng này sẽ phát sinh thêm chuyện thú vị hơn nữa.
Ngồi tại khu vực này trong quán rượu Cảnh Dương tổng cộng có ba bàn dùng cơm. Lúc này một gã đàn ông tiến về phía bàn Tiêu Thần. Nhìn qua người này chừng ngũ tuần, khuôn mặt như hề Sác lô, mặc một chiếc quần ngắn xẻ tà, trên thân măng chiếc áo T-shirt mười phần cá tính bởi dòng chữ trên đó.
- Chị dâu đã chết. Ca chỉ là một truyền thuyết.
- Tiểu thư. Tôi có thể mời cô một chén rượu không?
Gã trung niên vẻ mặt tươi cười hướng Uông Tiểu Kỳ bày tỏ, miệng gã nhếch lên để lộ những chiếc rằng vàng chóe.
- Tôi nôn mất.
Uông Tiểu Kỳ ngẩng đầu lên thấy được bộ dạng của người này khối thịt bò trong miệng nàng lập tức bay ra bắn thằng vào hai chiếc răng vàng khủng bố trên mặt gã. Gã trung niên ngây ra một lát sau đó không hiểu nghĩ gì kế đó dùng lưỡi cuốn miếng thịt bò nhai nuốt luôn.
- Tiểu thư thật sự khách khí. Không ngờ mời lão Ngưu tôi ăn thịt bò. Điều này khiến lão Ngưu tôi cảm thấy thật xấu hổ.
Gã trung niên hưng phấn nói.
- Ộc...
Uông Tiểu Kỳ vừa ăn những gì lúc này phun ra toàn bộ. Bạn học Tiêu Thần của hcungs ta ở một bên chứng kiến màn kinh điển này thấy Uông Tiểu Kỳ ói ra lập tức tiến tới vỗ vỗ vai cô, nhỏ giọng trấn an:
- Cô giáo Uông. Phải bình tĩnh. Trên thế giới này loại người nào cũng có. Giống như ông chú cực phẩm này, chúng ta càng phải tỏ ra thông cảm, tỏ ra khâm phục.
- Người anh em trẻ tuổi này quả thật là tri âm, biết được tâm tư trong lòng ông chú này.
Gã trung niên cảm động muốn rơi nước mắt. Lão thấy có người muốn bày tỏ bộ dạng khâm phục không khỏi ca ngợi thượng đế trên thế gian này còn lắm người tốt.
- Ông chú. Mặc dù chú vô cùng phi thường nhưng đáng quý hơn là ở độ tuổi này còn có trí tuệ cao siêu, suy đoán như thần, thưởng thức được người đẹp này. Tình huống đó mà chú còn có thể hành động như vậy thật đáng khen.
Tiêu Thần vỗ vai gã trung niên tán thưởng nói.
Gã trung niên này quả thực có lòng với cô giáo Uông.
Gã trung niên nghe vậy cảm động muốn rơi nước mắt, nước mũi. Tiêu Thần cảm thấy không ổn lập tức lui ra sau, hắn không muốn vai mình dính đầy chất lỏng của đối phương.
- Tiêu Thần. Tên hỗn đản này. Tôi muốn giết cậu.
Ngay khi Tiêu Thần lui ra sau, nữ hoàng rốt cuộc không thể nhịn nữa, bão tổ nỗi lên.
*****
Ánh trăng bàng bạc chui qua khung cửa chiếu sáng cả căn phòng.
Lúc này Tiêu Thần đang chổng ngược thân thể, từng giọt mồ hôi không ngừng rơi trên nền nhà vang lên âm thanh " tí tách". Một dòng khí khoai khoái theo lòng bàn chân hắn truyền xuống, cộng hưởng cùng hô hấp của hắn chảy khắp thân thể. Dòng khí này sau khi tiến vào thân thể khiến gương mặt tuấn tú của hắn sáng bóng.
Dường như cảm giác được chỗ tốt của dòng khí này Tiêu Thần khẽ nở nụ cười thỏa mãn.
Hơn một giờ trôi qua Tiêu Thần mới chậm rãi xếp bằng xuống, miệng phun ra cỗ trọc khí.
- Cầm Long Quyết này quả nhiên vô cùng thần kỳ. Mới nửa tháng trong đan điền mình đã có dòng khí nhỏ như tơ. Hiện tại thân thể đã sắp tiếp xúc với bình cảnh tầng hai. Chỉ mới tầng thứ nhất đã có lực lượng ngàn cân, không biết sau khi đột phá tầng hai sẽ có lực lượng ra sao?
Tiêu Thần mở cửa sổ muốn đi tắm đột nhiên cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
Sát thủ thường có cảm giác nhạy bén, đầu óc tỉnh táo vì khi sát thủ hoạt động, mạng người sẽ mất.
Tiêu Thần đóng kỹ cửa sổ chỉ mặc chiếc quần đùi giả bộ lên giường đi ngủ.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Ngay lập tức ba mũi dao nhỏ cùng ba mũi ngân châm bàng bạc bắn thẳng về phía chăn bông biến nó thành từng mảnh vải nhỏ, ánh dao như chớp phóng thẳng vào chiếc giường.
- Rắc...
Ba mũi dao nhỏ quá sắc bén, thành giường bị nó đụng trúng không cách nào chịu được đổ sụp xuống sàn nhà.
- Vù...
Tiếp tục là ba mũi ngân châm không biết từ góc nào bắn tới khóa chết mọi hướng di chuyển. Sát thủ ẩn nấp trong bóng đêm cũng không kích động, vứt bỏ thanh đao hai tay rút ra hai họng súng mini. Hai viên đạn nhỏ phân biệt bắn về phía góc phòng, gần như đồng thời thân thể người đẹp sát thủ này dán xuống nền nhà hai tay tiếp tục bóp cò.
- Đừng đùa nữa em yêu.
Một câu nói thản nhiên vang lên tuyên bố chấm dứt cuộc ám sát này. Tiêu Thần không biết từ khi nào đã cỡi lên người sát thủ.
- Không thể tưởng tượng được Ngân Ty Mân Côi cũng học được cách dùng súng đấy.
Tiêu Thần mỉm cười nói, đồng thời hắn với tay bật đè, lúc này dưới hạ thân hắn là một cô gái dáng người nóng bỏng.
Một thân y phục đen bóng bó sát tôn lên dáng người như ma quỷ, bất quá vòng ba của nàng đang bị Tiêu Thần hung hăng xoa bóp.
- Còn không mau đứng lên. Thu hồi cái tay bẩn thỉu của anh lại. Cử động thêm nữa tôi sẽ giết anh.
Ngân Ti Mân Côi lạnh lùng nói. Kế đó khẽ uốn thân thể thoát khỏi hạ thân Tiên Thần.
Cô gái này có một vẻ đẹp lạnh lùng đến băng giá, gương mặt trái xoan, làn da ngăm đen, số đo các vòng hoàn hảo, đặc biệt là đôi chân thon dài khiến phối hợp cùng trang phục vô cùng hấp dẫn. Bất quá nếu người ngoài cảm thấy thực sự như vậy thì sai lầm hoàn toàn. Cặp đùi đẹp kia đã từng chấn gẫy cổ không biết bao người, đôi giầy cao gót dưới chân nàng kia cũng từng đoạt không ít mạng
- Ha ha...Ý của em là nếu em không giết anh, anh mãi mãi có thể giữ em ở tư thế đó?
Tiêu Thần mỉm cười hỏi. Kế đó dùng chân dựng một chiếc ghế trong phòng thản nhiên ngồi xuống.
- Anh vĩnh viễn cũng đừng monh giữ được tôi. Số mệnh của tôi là sát thủ.
Ngân Ti Mân Côi lạnh lùng nói, giọng điệu có chút ai oán.
- Trên đời này không có số mệnh. Vận mệnh nằm trong tay mỗi người. Tuy rằng anh không biết em gách vác sứ mệnh gì nhưng anh có thể đồng ý với em. Nếu em đồng ý rời khỏi tổ chức anh có thể giúp em có được một cuộc sống bình yên.
Tiêu Thần chăm chí nhìn Ngân Ti Mân Côi nói. Cô nàng thoáng ngây người kế đó mau chóng tránh né ánh mắt Tiêu Thần.
- Tôi biết anh quả thật có năng lực này. Nếu có ngày đó tôi sẽ không khách khí nhờ anh trợ giúp.
Ngân Ti Mân Côi thản nhiên nói.
- Được. Em phải hiểu rằng tôi vĩnh viễn đứng bên cạnh em. Chúng ta là bạn bè.
Tiêu Thần kiên quyết nói. Chỉ là thân thể Ngân Ti Mân Côi thoáng run lên nhưng cũng không nói gì thêm.
- Không cần nói những câu buồn nôn như vậy. Tôi tới là có việc muốn nhờ anh.
Ngân Ti Mân Côi bình tâm trở lại nhìn Tiêu Thần nói.
- Phì...
Tiêu Thần phun phì phì, bất mãn nói:
- Có việc nhờ anh cũng không cần làm hỏng chiếc giường yêu quý của anh chứ?
- Tôi chỉ muốn kiểm tra một chút xem anh còn năng lực để giúp tôi không mà thôi?
Ngân Ti Mân Côi có vẻ bất đắc dĩ nhưng nàng không tin Tiêu Thần yêu quý chiếc giường kia đến vậy.
- Có chuyện gì?
Tiêu Thần chỉnh lại sắc mặt hỏi. Có thể khiến Ngân Ti Mân Côi nhờ vả hẳn là chuyện không tầm thường.
Ngân Ti Mân Côi chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thần thản nhiên nói:
- Đưa đầu anh cho tôi.
- Anh nói này em yêu. Em đang nói đùa hả?
Tiêu Thần bật cười nói.
- Tôi không nói đùa với anh. Có người bỏ số tiền lớn nhờ tổ chức tiêu diệt anh. Mà tổ chức phái tôi tới đây.
Ngân Ti Mân Côi nhìn Tiêu Thần lo lắng hỏi:
- Anh đã đắc tội với ai mà khiến đối phương chấp nhận cái giá cao nhất tổ chức đưa ra để thủ tiêu anh?
- Ha ha...Bọn họ cũng quá coi trọng tôi đấy chứ?
Tiêu Thần cười nói:
- Tổ chức phái người tới chỉ sợ không phải là em đâu.
- Cái gì cũng không qua được mắt anh.
Ngân Ti Mân Côi thở dài một hơi. Năm đó người thiếu niên mười bảy tuổi trước mặt nàng chính là lão Nhị trong tổ chức. Cho dù hiện tại người thiếu niên này rời khỏi tổ chức nhưng thần thoại về hắn trong giới sát thủ không ai có thể thay thế được.
- Em sai rồi. Có một việc tôi không nhìn ra.
Tiêu Thần vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Chuyện gì?
- Hiện tại em có còn là phụ nữ?
Tiêu Thầm mỉm cười hỏi đồng thời ánh mắt nhìn tới vị trí giữa đôi chân Ngân Ti Mân Côi.
- Không phải.
Ngân Ti Mân Côi khẳng khái nói.
- Nhưng anh cho là không phải vậy.
Tiêu Thần kiên định nói.
- Không bằng chúng ta thử kiểm tra đi. Như vậy cho dù anh bị em thịt cũng đáng.
- Không làm.
Ngân Ti Mân Côi nói đồng thời ánh mắt lạnh lùng của nàng chiếu tới vị trí tiểu đệ đệ của Tiêu Thần, kế đó lắc đầu.
- Vì sao? Anh không đẹp trai? Anh không mạnh? Hay em cho rằng anh không có sức làm chuyện đó?
Tiêu Thần dương dương tực đắc. Tôn nghiêm của đàn ông bị khiêu khích, đầu có thể rơi nhưng không bao giờ chấp nhận chuyện này.
- Tôi đến ngày gặp Đại di mụ.
Ngân Ti Mân Côi đáp.
- F*ck.
Tiêu Thần ngửa mặt lên trần nhà mắng:
- Tại sao thời điểm quan trọng như vậy em lại tới ngày đó chứ. Không biết anh nhìn em đã muốn phạm tội rồi sao? Chúng ta biết nhau vài năm cũng có chút quan hệ mà.
- Sát thủ cũng thua Đại di mụ.
Ngân Ti Mân Côi nũng nịu quát.
Thần a. Cứu con với. Giúp con một tay thu thập cô nàng sát thủ này đi.
- Tôi muốn đi giết Vương Thiết Lâm.
Ngân Ti Mân Côi không để ý vẻ buồn bực của Tiêu Thần, ngược lại tung quả boom lớn.
- Cái gì?
Tiêu Thần khiếp sợ nhảy dựng lên, nghiêm túc nói:
- Không được. Em không phải đối thủ của hắn. Em đi chỉ toi mạng.
- Tôi biết. Vậy lên mới tới tìm anh.
Ngân Ti Mân Côi nói.
- Nhiệm vụ này nếu thành công có lẽ tôi sẽ có cơ hội rời khỏi tổ chức. Tôi đã chán ghét nghề này, tôi chỉ muốn sống như người bình thường.
- Tốt. Anh giúp em.
Tiêu Thần ngược lại nhận lời nhanh chóng.
- Anh nhận lời sảng khoái vậy sao?
Ngân Ti Mân Côi nghi ngờ hỏi.
- Anh có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Sau khi thành công, anh muốn kiểm nghiệm nơi này của em một chút.
- ....
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius