Thật ra tam sát vừa nãy có phần nằm ngoài dự kiến của hắn. Ai bảo ba tên ngu xuẩn kia không né tránh? Bọn chúng chết hoàn toàn bởi vì bọn chúng đã xem thường chính mình.
Ba mũi tên của mình căn bản không thực sự định bắn chết bọn họ. Bản thân tính dành một mũi tên giết chết tên Thần Xạ Thủ cuối cùng. Nhưng sự tình khiến người ta không tưởng được, mũi tên trước tam sát, mũi tên sau muốn giết lại thất thủ...
Nhưng bất kể thế nào nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành. Sau khi hắn áp chết toàn bộ Thần Xạ Thủ của đối phương, Lăng Túc dẫn theo trung đội số 7 tạo thành trận tấn công đao nhọn thành công cắm vào phần sau của quân địch bắt đầu chém giết.
Xoay người nhảy lên chiến mã, Âu Dương bắt đầu lui về vị trí phía quân đông nam. Lúc này trung đội số 7 đã bắn đầu xen vào quân địch, cắt đứt đội quân phía sau. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành. Có ở lại nếu như xảy ra điều gì bất ngờ thì thật không có ý nghĩa.
- Kỹ thuật bắn cung thần kỳ. Không trách được nguyên soái nói trung đội số 7 này khác với tất cả các trung đội khác. Hiện tại xem ra, lực chiến đấu thực tế của hai trăm người này không phải chỉ đơn giản là trên phương diện số lượng.
Trên mặt Bì Ba mang theo nụ cười mỉm nhìn Âu Dương. Đối với việc Âu Dương lui lại hắn cũng cảm thấy rất vui mừng.
Người trẻ tuổi này nắm giữ sự trầm ổn thật sự không phù hợp với tuổi của hắn. Hắn biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, không hề dây dưa, trực tiếp lựa chọn lui lại. Phần quyết đoán này cho dù là tướng lĩnh ngang dọc trên sa trường nhiều năm cũng không nhất định có thể làm được.
Trung đội số 7 cắt ngang vào cánh quân phía sau của địch. Quân địch nhất thời đại loạn. Trong tình huống các binh sĩ vốn vội vàng chạy trốn không có tổ chức mấy làm sao có thể đối mặt với một đám kị sĩ như hổ như sói của trung đội số 7 được?
Một đợt tấn công mạnh mẽ, trung đội số 7 đã thuận lợi tách năm ngàn người phía sau lại. Trong nháy mắt năm ngàn người này biến thành một đàn kiến tản đi không có tổ chức. Phía trước có kỵ binh đi tới cản đường. Phía sau lại có 40, 50 ngàn quân của Đại Vận quốc đang truy kích. Trong tình cảnh phía trước có chó sói phía sau có hổ, bọn họ làm sao còn có thể giữ bình tĩnh được?
Cho nên trong lúc nhất thời những binh lính không có tổ chức này bắt đầu chạy tán loạn. Bọn họ càng loạn, chết cũng càng nhanh. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã bị 40,50 ngàn quân Đại Vận tiến tới làm bánh bao sủi cảo.
Nhìn thấy cánh quân phía sau bị trung đội số 7 cắt đứt, tướng chỉ huy quân địch chỉ có thể căm phẫn kêu lên một tiếng! Ai có thể nghĩ được nửa đường lại có một đội kỵ binh tinh nhuệ như vậy xông tới? Khủng bố nhất chính là Thần Xạ Thủ đã bỏ chạy đến dưới cửa thành đang ngồi trên lưng ngựa không ngừng nhìn về phía này. Nếu như không có hắn áp chế, chỉ sợ hai trăm kỵ sĩ này còn chưa xông tới đã bị bắn chết mấy chục người. Trận tấn công của kỵ binh càng đông sẽ càng dễ bị đánh tan. Trong lúc đó hai trăm người này thực sự không khác nào cùng chịu chết.
Nhưng chỉ vì tên gia hỏa kia không ngờ hoàn toàn áp chế được mười một Thần Xạ Thủ. Thành tích cuối cùng một cung bắn ra ba mũi tên khiến hắn càng thêm chú ý. Tuy nhiên chuyện đến nước này, nếu dừng lại tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt của Tây Kỳ quốc. Cho nên hắn dứt khoát ra lệnh từ bỏ cánh quân phía sau.
Nhìn thấy quân địch không có ý dừng lại, Lăng Túc kéo dây cương. Trung đội số 7 bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ. Vào lúc này lại đi truy kích quân địch là lựa chọn không sáng suốt. Chợt nghe Lăng Túc ở trên ngựa hét lớn một tiếng nói:
- Lui lại! Chúng ta lui lại!
Một tiếng lui lại truyền ra, toàn bộ trung đội số 7 bắt đầu lui lại theo quy củ. Cho dù không có bất kỳ nguy hiểm nào tồn tại, nhưng với tố chất của trung đội số 7, bọn họ vẫn giữ vững đội hình.
- Đúng là một trung đội kỵ binh tốt. Không tham công, không liều lĩnh. Thời điểm cần tiến thì tiến, cần lui thì lui!
Bây giờ, Bì Ba không thể nói hết được sự hài lòng của mình đối với trung đội số 7. Trung đội này thật sự khiến hắn hài lòng. Bất luận là kỹ thuật bắn cung như thần của Âu Dương, hay sự chỉ huy bĩnh tĩnh quyết đoán của Lăng Túc, đều là vô địch trong các đoàn đội. Đừng thấy bọn họ chỉ có hai trăm người. Nếu như đánh tốt, thậm chí bọn họ có thể ngang với thế tấn công của hơn ngàn kỵ binh.
Năm ngàn người bị 50 ngàn người vây nhốt. Hơn nữa, một bên không ngừng chạy trốn, một bên đã kiềm chế suốt nửa ngày. Kết quả thế nào, chỉ cần người có đầu óc đều có thể nghĩ ra được! Cuối cùng chưa đầy một giờ năm ngàn người bị trung đội số 7 cắt lại, đã bị quân đông nam nhân nhịn nửa ngày xử lý sạch.
- Ha ha ha! Mẹ nói, thật sảng khoái!
Lúc này, Lâm Phong đã đi theo đám người Lăng Túc chạy tới bên dưới thành. Lúc mới bắt đầu tấn công hắn còn có chút nghi ngờ sẽ bị tổn thất nặng nề. Hắn thậm chí còn muốn nhắc nhở Lăng Túc một chút. Nhưng ai biết, trước kỹ thuật bắn cung như thần của Âu Dương, không ngờ thành công xoay chuyển càn khôn. Bắt đầu từ lúc tấn công đến lúc kết thúc không hề gặp phải vướng mắc. Đây tuyệt đối là một trận đấu điển hình của kỵ binh khi cắt ngang một phần quân của địch.
Trước kia, Lâm Phong chỉ nghe nói kỹ thuật bắn cung của Âu Dương rất cường đại. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Âu Dương đánh ra cục diện tam sát, hắn vẫn bị chấn động. Đến tận lúc này, hắn đã rõ tại sao trung đội số 7 có thể chỉ dựa vào ba mươi bảy người xông vào hậu phương lớn của quân địch, lại tạo ra tổn thất lớn như vậy.
Nắm giữ một Thần Xạ Thủ đáng sợ như vậy, Thần Xạ Thủ của quân địch gần như đều bị áp chế. Kỵ binh sợ nhất chính là gì? Kỵ binh sợ nhất không phải là người nhiều. Dù nhân số nhiều hơn nữa, trước sự tấn công của kỵ binh cũng trở thành vô ích. Kỵ binh sợ nhất chính là chưa vọt vào đã bị đánh loạn trận hình.
Trong quá khứ, ác mộng lớn của kỵ binh chính là Thần Xạ Thủ. Bởi vì Thần Xạ Thủ ở thể bắn tên khắp nơi, có thể quấy nhiễu trận hình mà bọn họ vừa hình thành. Một khi trận hình được tạo thành lại bị làm loạn, mất đi ưu thế kỵ binh sẽ bị người ta tiêu diệt. Nhưng sau khi có Âu Dương, tất cả những điều này đều không tồn tại.
- Tiểu tử tốt, hắn thật sự quá cường đại!
Lâm Phong là người lòng ngay dạ thẳng, nghĩ gì nói đó. Nếu như hắn thích một người sẽ nói là thích. Nếu như chán ghét một người, sẽ nói là chán ghét. Hắn không giả vờ giả vịt được.
- Hắc hắc...
Âu Dương vuốt đầu cười. Mấy ngày nay hắn đã nghe thấy rất nhiều lời tán thưởng các loại. Cho nên hắn đã có thể bình thản ứng phó với tất cả những điều này.
Nhưng khi Âu Dương cười xong, hắn lại phát hiện sau khi tàn sát một canh giờ cuộc chiến phía trước đã kết thúc. Những binh sĩ kia tận mắt thấy tiễn thuật của hắn. Giờ phút này mấy vạn người đồng thời nhìn hắn với ánh mắt như đang nhìn thấy thần, khiến hắn đột nhiên có cảm giác sởn gai ốc. .
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Trong cửa thành, một người lính liên lạc vội vã chạy ra. Tuy rằng hắn gọi Lăng Túc, nhưng ánh mắt lại quan sát Âu Dương, bộ dáng giống như đang nhìn một quái vật.
- Đội trưởng Lăng Túc, nguyên soái đại nhân mời ngài và trung đội của ngài vào thành!
Cho tới giờ phút này, đám người Lăng Túc mới được lệnh vào thành. Vừa nãy bọn họ vẫn chờ ở bên dưới thành trên thực tế là chờ lệnh của Bì Ba. Nhưng ai biết qua một giờ Bì Ba mới truyền lệnh ra.
Tất cả người của trung đội số 7 đều cười khổ. Nhưng hiện tại nếu như Bì Ba đã truyền lệnh tới, cho dù bọn họ có chút ít phiền muộn vẫn phải vào thành tiếp nhận sự an bài của Bì Ba.
Hiện tại bọn họ chỉ có thể đóng quân tại cửa ải trấn giữ đông nam không thể so với lúc xâm nhập vào phía sau lưng địch. Lúc đó tất cả đều do mọi thành viên trong trung đội cùng nhau thương lượng. Nhưng sau khi đi tới nơi này bọn họ phải tuân thủ theo mệnh lệnh của quân đội. Đây là vấn đề rất quan trọng...
Đại doanh tạm thời của Quân Tây Kỳ kéo dài tới mấy chục km. Ở đây, quân Tây Kỳ đã xây dựng tường thành tạo ra một thành trì nhỏ. Mà lúc này quân Tây Kỳ vừa bại trận, sĩ khí có vẻ hơi thấp. Đặc biệt là những Thần Xạ Thủ. Mỗi người bọn họ giống như gặp phải một đả kích vô cùng to lớn, đã không còn dáng vẻ vênh váo tự đắc như mọi khi.
- Phổ Tùng đại ca, tiểu tử kia có lai lịch thế nào? Sao mũi tên của hắn lại khủng bố tới như vậy?
Người nói chuyện chính là Thần Xạ Thủ đã sớm chạy trốn, tránh thoát được mũi tên cuối cùng của Âu Dương. Hắn chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi. Hắn có chòm râu dê nho nhỏ, nhìn qua thực sự có vài phần nho nhã. Nhưng nếu như ngươi chỉ dựa vào tướng mạo của hắn để phán đoán tính cách của hắn, vậy ngươi đã sai hoàn toàn. Người này thực sự là một sát thủ trên chiến trường. Từ khi trận đại chiến này bắt đầu tới nay, quân Đại Vận trấn thủ phía đông nam đã chết trong tay hắn không một ngàn cũng có tới tám trăm người. Người này tuyệt đối thuộc về loại nhân vật ác ma giết người như ngóe.
- Không biết!
Người được gọi là là Phổ Tùng đại ca chính là một trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi. Hai tay của hắn vô cùng tráng kiện. Trên bàn tay của hắn đầy những vết chai. Xem ra chắc hắn là một chuyên gia về cung tiễn. Nhưng hôm nay chuyên gia cung tiễn lại bị Âu Dương dùng một cung hai mũi tên khiến hắn sợ hãi giống như con chuột trốn vào trong loạn quân ngay cả một mũi tên cũng không bắn ra được. Đây là sỉ nhục. Đây tuyệt đối là một sự sỉ nhục!
- Một cung hai mũi tên của gia hoả kia gần như đạt được cảnh giới bách phát bách trúng. Uy lực một mũi tên của hắn lại càng đáng sợ hơn. Mọi người đều biết gia hỏa Tiểu Thất kia có thân thủ nhanh nhẹn tới mức nào. Nhưng dưới mũi tên kia, hắn thậm chí không kịp phản ứng. Nếu như không phải cuối cùng ta trốn được. . . Ta đi nhanh, chắc hẳn ta cũng giống như hắn. . .
Nói đến thời điểm tự mình bỏ trốn, mặt Khương Ninh không tự chủ được liền đỏ lên.
Ở trên chiến trường hắn đối mặt với Thần Xạ Thủ của đối phương đâu chỉ có trăm lần. Nhưng chưa có lần nào hắn lại cảm thấy xấu hổ, uất ức như vậy. Ngay cả một mũi tên còn chưa kịp bắn ra, đã bị người ta làm cho chạy như chuột! Hơn nữa mấu chốt nhất chính là mười một người bọn họ đối phó với một người, lại bị người ta bắn chết bốn doạ chạy bảy người. Nếu như ngày hôm qua có người nói cho bọn họ biết loại chuyện như vậy, bọn họ sẽ cảm thấy điều này còn khó tin hơn cả chuyện Đại Vận quốc đột nhiên mở rộng cửa với bọn họ.
- Ngươi nói thử xem gia hoả kia có phải là Yêu Chiến Sĩ hay không?
Phổ Tùng nhìn một đám Thần Xạ Thủ đang trầm tư, hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
- Yêu Chiến Sĩ? Không thể nào đâu! Trước tiên không nói hắn không yêu hóa. Các ngươi đã từng có ai nghe nói Yêu Chiến Sĩ yêu hóa chiến cung chưa?
Khương Ninh lắc đầu biểu thị điều này là không thể.
- Không cần quan tâm hắn có đúng là Yêu Chiến Sĩ hay không. Thù này chúng ta nhất định phải báo. Hắn không phải chỉ có một cung bắn ra hai mũi tên sao? Lần tới chúng ta đồng loạt ra tay. Ta xem hắn làm sao tránh được!
Phổ Tùng nắm chặt nắm đấm. Thật ra hắn chỉ thuận miệng nói về Yêu Chiến Sĩ mà thôi. Hắn muốn tìm cho mọi người một lý do có thể bước xuống mà thôi.
- Ha ha ha ha! Ta tưởng là ai, hóa ra là tiểu đội Thần Xạ số 1 nổi danh! Nghe nói hôm nay các ngươi chặn hậu bị một người bên đối phương thu thập đuổi cho chạy như chuột. Đám người Tiểu Thất còn bị bắn chết phải không?
Một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên lưng mang một cái chiến cung màu cam từ phía xa chậm rãi đi tới. Phía sau hắn còn có khoảng bốn, năm người nữa. Trong mắt những người kia đều lộ vẻ châm chọc.
- Mã Biểu, ngươi thả rắm gì ở đây?
Tuy dáng vẻ của Khương Ninh nho nhã, nhưng hắn lại là người nóng tính nhất. Lúc này thấy đám người Mã Biểu qua chế giễu bọn họ, tức giận của hắn đối với Âu Dương còn chưa có chỗ phát, thoáng chốc lại tăng cao. Nếu như không phải Phổ Tùng đứng bên cạnh hắn kéo hắn lại, chỉ sợ Khương Ninh đã xông lên.
- Hừ! Ngoại trừ hữu dũng vô mưu, ngươi còn hiểu cái gì? A. . . Ta đã quên, bắt đầu từ hôm nay ngươi ngay cả hữu dũng vô mưu cũng không còn. Đã bị người ta đánh chạy trối chết, còn có dũng gì đáng nói nữa? Hả?
Mã Biểu nói xong quay lại thoáng nhìn đám người phía sau. Bọn họ phát ra những tiếng cười lớn.
- Đủ rồi!
Ngay khi Khương Ninh gần như không nhịn được nữa định xông lên, lại có một giọng nói vô cùng uy nghiêm truyền đến. Sau đó liền thấy một tướng lĩnh toàn thân mặc hoàng kim tỏa tử giáp, bên hông dắt thanh kiếm lớn rộng bằng bàn tay đi tới! Người này nhìn vẻ bề ngoài khoảng chừng bốn mươi tuổi, có râu quai nón. Hắn chính là Trịnh Công Danh thống soái quân Tây Kỳ đóng tại nơi này.
Trịnh Công Danh chính là một Yêu Chiến Sĩ lục giai. Yêu hóa của hắn chính là thanh Trảm Tiên Kiếm đang cầm trong tay. Khi Trịnh Công Danh xuất hiện ở đây, một đám Thần Xạ Thủ vừa nãy còn đang mắng nhiếc nhau, trong nháy mắt chợt im lặng.
- Mỗi người các ngươi ngoại trừ đấu tranh nội bộ còn biết cái gì?
Trịnh Công Danh vốn tới đây định tìm người của tiểu đội Thần Xạ Thủ số 1 để tìm hiểu một chút về vấn đề Thần Xạ Thủ đột nhiên xuất hiện kia. Nhưng ai biết hắn vừa đến nơi này đã nghe thấy bọn họ không thảo luận sau khi chiến đấu thất bại nên đối mặt như thế nào, mà lại là nhục mạ lẫn nhau.
- Nguyên soái. . .
Phổ Tùng nhìn Trịnh Công Danh. Tuy rằng địa vị của Thần Xạ Thủ trong quân rất cao, nhưng trước mặt Đại nguyên soái, bọn họ chẳng là gì. Một Yêu Chiến Sĩ lục giai muốn bóp chết một đám bọn họ thật sự đơn giản không khác gì bóp chết một con kiến.
- Phổ Tùng! Tình huống tiểu tử đột nhiên xuất hiện ngày hôm nay thế nào?
Trịnh Công Danh cũng không định giáo huấn đám Thần Xạ Thủ suốt ngày chỉ biết đấu tranh nội bộ này. Hắn hỏi thẳng vào mục đích khiến hắn tới đây.
- Nguyên soái, trong tài liệu của chúng ta không có tư liệu về tên tiểu tử kia. Tuy nhiên thật ra trước đó một thời gian hắn đã từng xuất hiện ở Phì Thủy Thành. .
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Phổ Tùng từng nghe nói một thời gian trước có một tên Thần Xạ Thủ đột nhiên xuất hiện ở dưới chân Phì Thủy Thành, lấy sức một người áp chế hơn trăm cung thủ, hơn nữa từ bên dưới thành bắn chết thành chủ Phì Thủy Thành.
Lúc đó, khi Phổ Tùng nghe được tin tức kia, hắn cho rằng những gia hỏa này muốn trốn tránh trách nhiệm nên đã nói dối. Nhưng hôm nay khi thật sự nhìn thấy Âu Dương và kỹ thuật bắn cung của Âu Dương, hắn cảm thấy, một người ở bên dưới thành áp chế hơn trăm cung thủ không phải là hoàn toàn không có khả năng.
- Ngươi cảm thấy, nếu so với hắn thì thế nào?
Hiện tại Trịnh Công Danh không muốn biết Âu Dương có phải là Thần Xạ Thủ đã xuất hiện ở Phì Thủy Thành hay không. Hắn chỉ muốn biết những Thần Xạ Thủ ở đây có năng lực giết chết tai hoạ này hay không.
- Cái này. . .
Lần đầu tiên Phổ Tùng cảm thấy không tự tin đối với kỹ thuật bắn cung của mình. Nếu như là trước đây, Trịnh Công Danh bảo hắn ra trước trận bắn chết một tướng lĩnh nào đó, hắn nhất định sẽ nói bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng lần này...
- Nguyên soái, người kia chỉ nhân lúc chúng ta đang trong hoàn cảnh xấu phải lui lại, và nhờ có chút vận khí mới tạo ra được chiến tích như vậy. Nếu như là hai quân trực diện đối địch, tiểu đội Thần Xạ số 2 chúng ta có lòng tin sẽ bắn chết hắn ngay tại chỗ!
Phổ Tùng do dự, bởi vì hắn biết bọn họ căn bản không thể so sánh với kỹ thuật bắn cung của Âu Dương. Nhưng Mã Biểu là một gia hỏa luôn ngông cuồng tự đại lại không biết điều này. Không ngờ hắn chen vào nói một câu như vậy.
Hắn nói như vậy không chỉ khiến mình nở mặt nở mày, đồng thời cũng muốn làm mất mặt tiểu đội của Phổ Tùng. Ý hắn muốn nói, tiểu đội số 1 không có năng lực đó, nhưng chúng ta lại có thể!
Khi nghe Mã Biểu nói như vậy, đám người của tiểu đội số 1 đều nhìn hắn với vẻ phẫn nộ. Tuy nhiên trong đó không chỉ thuần túy là sự phẫn nộ. Trong sự phẫn nộ còn có cả vui mừng khi người khác gặp họa.
Tên Mã Biểu này không biết sự đáng sợ của Âu Dương. Tiểu đội số hai của hắn tổng cộng chỉ có sáu người. Nếu như hai quân đối chọi, hắn thật sự dẫn theo tiểu đội số hai đi tới. Vậy chưa biết chừng sẽ có kết cục bị tiêu diệt sạch. . .
- Ồ? Ngươi có lòng tin như vậy sao?
Thật ra Trịnh Công Danh cũng biết được sự lợi hại của Âu Dương. Nhưng Mã Biểu đã dám như thế nói, vậy hẳn cũng có mấy phần tự tin. Theo Trịnh Công Danh thấy, cùng là Thần Xạ Thủ, một người đánh không lại, chẳng lẽ sáu người còn đánh không lại một người sao? Bắn chính diện, vậy chẳng lẽ tên Âu Dương kia còn có thể có ba đầu sáu tay sao?
Lúc này, trong soái trướng của quân Đại Vận phía đông nam có ba người đang đứng. Một người là Bì Ba Thống soái tối cao của nơi này. Hai người khác chính là Âu Dương và Lăng Túc. Vào lúc này, Bì Ba đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Âu Dương. Ánh mắt của hắn giống như muốn xuyên thủng qua lớp da của Âu Dương, xem thử có phải bên dưới ẩn dấu một Ultraman hay không.
Qua một lúc rất lâu, khi Lăng Túc và Âu Dương đều cảm giác giống như bị soi tới từng sợi lông, Bì Ba mới mở miệng nói:
- Lăng Túc, đại ca Trung Thiên đã từng nói qua với ta, Ngươi có thiên phú thống soái không tồi. Vậy ngươi nói cho ta biết, vào lúc này chúng ta nên làm gì tiếp theo?
Lăng Túc vốn đang chờ Ba Bì nói chuyện. Chợt nghe Ba Bì nói vậy, Lăng Túc sửng sốt một lát. Hắn không thể tưởng tượng được Bì Ba sẽ hỏi hắn vấn đề như vậy.
- Thế nào? Trong ấn tượng của ta, từ nhỏ ngươi đã là một hài tử rất có chủ kiến.
Bì Ba và Lăng Trung Thiên vốn là bạn cũ, cũng xem như là trưởng bối đã nhìn Lăng Túc lớn lên.
- Nguyên soái, bây giờ quân Tây Kỳ không ngừng nhiễu loạn trận địa bên ta. Tạm thời bọn họ không có cách nào chiếm được Kiến Phong Thành, nhưng Tây Kỳ vẫn đang không ngừng tăng binh. Một khi binh lực của bên địch gấp hai lần bên ta, như vậy quân địch nhất định sẽ bất chấp mọi giá để công thành. Nếu nói như vậy...
Lăng Túc nói tới đây lại nhìn sắc mặt Bì Ba một chút. Lúc này chỉ thấy vẻ mặt Bì Ba đầy tán thưởng nhìn mình.
- Nói tiếp!
Bì Ba quay về Lăng Túc phất tay ra hiệu hắn không cần phải để ý đến mình, cứ nói tiếp là được.
- Nếu như Kiến Phong Thành thất thủ, như vậy Tây Kỳ sẽ có cứ điểm để tấn công. Thắng lợi đạt được ở phía bắc sẽ hoàn toàn bị đánh mất. Quân Tây Kỳ hoàn toàn có thể lấy Kiến Phong Thành làm cứ điểm, đánh lên phía bắc, đánh vào đô thành. Đến lúc đó quyền chủ động đều nằm trong tay của bọn họ.
Lăng Túc tiếp tục phân tích tình thế. Âu Dương đứng bên cạnh nghe cũng gật đầu lia lịa.
Nghe hắn nói như vậy, Âu Dương cũng không phải là một kẻ ngu ngốc. Hắn hiểu ý của Lăng Túc hẳn là muốn đề nghị xuất binh tấn công. Nhưng hắn biết, việc xuất binh không phải chỉ dựa vào câu nói của mấy người là có thể quyết định được. Bây giờ về phương diện binh lực, Tây Kỳ vượt xa Đại Vận. Nếu thủ thành tất nhiên không có vấn đề, nhưng xuất kích nhất định phải cố gắng châm chước một phen.
- Nói một chút về ý tưởng của ngươi đi.
Bì Ba nói xong ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ra hiệu cho Lăng Túc nói tiếp.
- Nguyên soái, thật ra chiến thuật của ta chỉ có một chữ nhiễu! Lúc này quân Tây Kỳ đang ở trong Đại Vận quốc chúng ta, chúng ta có thể trấn thủ tại Kiến Phong Thành, nhưng quân Tây Kỳ lại chỉ là một trận địa tạm thời. Sau lưng chúng ta dựa vào Đại Vận.
Về mặt nguyên liệu tiếp tế, chúng ta thuận lợi hơn Tây Kỳ gấp mấy lần. So với bị động phòng thủ như vậy, không bằng chủ động xuất kích...
Lăng Túc mới vừa nói tới đây, Bì Ba liền ngắt lời hắn nói:
- Những điều này ta đều đã biết. Nói về chữ nhiễu của ngươi đi!
- Nhiễu!
Lăng Túc gật đầu nói:
- Lúc này phía ta chỉ trấn thủ vững chắc trong Kiến Phong Thành chờ đợi quân địch đến đánh. Mặc dù chúng ta có lợi về thành trì, nhưng quân địch lại được nghỉ ngơi thoải mái mỗi ngày. Như vậy ba ngày một trận đánh nhỏ, năm ngày một trận đánh lớn. Mặc dù bọn họ không làm gì được chúng ta, nhưng tướng sĩ của chúng ta sẽ mệt mỏi.
- Ý tưởng của ta là, mỗi ngày chúng ta không ngừng phái quân ra quấy nhiễu nơi đóng quân của hắn. Không cần phá địch, nhưng phải khiến bọn họ mãi mãi không có một ngày yên tĩnh!
Ý đồ của Lăng Túc đã rất rõ ràng.
- Ý của ngươi là tướng sĩ chúng ta luân phiên tiến hành quấy nhiễu quân địch. Mặc dù tổn thất một nhóm người cũng khiến bọn họ không thể nghỉ ngơi thoải mái đúng không?
Bì Ba nhìn Lăng Túc gật đầu. Thật ra trong lòng hắn đã từng nghĩ tới chiến thuật này. Chỉ có điều chiến thuật này nói thì đơn giản, nhưng khi thực sự bắt tay vào làm lại vô cùng khó khăn.
Đây không phải là trò đùa trẻ con giữa mấy trăm người mấy ngàn người. Đây là một cuộc chiến tranh vừa động sẽ là quy mô lớn tới một trăm ngàn người. Một khi xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, Bì Ba hắn đều phải chịu tội. Cho nên hắn phải cân nhắc các mặt mới có thể đưa ra một hành động tốt nhất.
- Được rồi, các ngươi về trước đi. Chuyện này ta sẽ suy nghĩ thêm! .
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Bì Ba quay lại phất tay ra hiệu cho hai người Lăng Túc và Âu Dương rời đi.
Ngồi ở trên ghế, Bì Ba tự nói một mình:
- Quả nhiên không hổ là con cháu Lăng gia. Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng thực sự rất trầm ổn, không giống với những thanh niên trong lòng chỉ có nhiệt huyết, chỉ suy nghĩ tới chuyện sống mái với nhau! Xem ra lão hữu đã có người nối nghiệp!
Đi ra khỏi lều lớn, Âu Dương cảm thấy đầu óc mơ hồ. Từ trong nhất cử nhất động của Bì Ba, hắn có thể nhìn ra, Bì Ba vô cùng tâm huyết đối với chiến thuật của Lăng Túc. Hơn nữa khi Lăng Túc nói ra chiến thuật đó, hắn không hề mừng rỡ hoặc là giật mình. Có thể thấy hắn đã sớm nghĩ đến phương diện này. Nhưng tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa thực hiện chiến thuật này?
- Mấy ngày kế tiếp quân Tây Kỳ hẳn sẽ thành thật hơn một chút. Trong mấy ngày này chúng ta cũng có thể tạm thời được nghỉ ngơi.
Lăng Túc đi bên cạnh Âu Dương nói. Thật ra đối với trung đội số 7 mà nói, bọn họ nghỉ ngơi chính là huấn luyện. Cũng may bình thường Âu Dương căn bản không cần tham gia vào những đợt huấn luyện của đội số 7.
Trước đây thời điểm còn ở phía bắc, khi trung đội số 7 vừa mở rộng, có vài người rất có ý kiến khi thấy Âu Dương không tham gia huấn luyện. Nhưng sau khi trải qua một trận chiến tại Kiến Phong Thành, đã không còn có người nào cảm thấy Âu Dương có vấn đề nữa.
Âu Dương ẩn nấp phía sau lưng chính là một ác ma đối với kẻ địch. Hắn không cần phải đi theo tấn công. Nhưng dù hắn ở vị trí hay thời điểm nào, hắn vẫn có thể trợ giúp trung đội số 7 mở ra cục diện.
- Đội trưởng, vậy tu luyện trở thành Yêu Chiến Sĩ có phải nhất định đạt được mười mã lực trước hay không?
Âu Dương biết, mấy ngày kế tiếp hắn sẽ có cơ hội để tu luyện. Nhưng có một vấn đề trước sau vẫn luẩn quẩn trong lòng của hắn. Đó chính là liên quan đến chuyện có phải nhất định đạt được mười mã lực mới có thể trở thành Yêu Chiến Sĩ hay không?
- Cũng chưa chắc!
Lăng Túc lắc đầu nói:
- Ngươi xem hiện tại ta chỉ có sáu mã lực. Nhưng trong cơ thể ta đã hình thành linh nguyên. Chỉ cần chiến tranh kết thúc, ta được tu luyện hẳn có thể trở thành một Lục Tiên nhất giai. Lực lượng không phải là điểm mấu chốt. Quan trọng chính là ở chỗ có thể tu luyện ra linh nguyên được hay không.
- Làm sao biết được linh nguyên đã hình thành hay chưa?
Âu Dương tiếp tục truy hỏi.
- Thời điểm linh nguyên mới hình thành, ngươi sẽ cảm giác trong thân thể ngươi có một lượng khí vô cùng yếu ớt, như có như không. Lục Tiên chính là dẫn động khí đi một vòng trong toàn thân, sau đó cảm thụ linh nguyên của bên ngoài. Nhưng Yêu Chiến Sĩ lại ngưng tụ khí này trong ngực hình thành một viên yêu đan của riêng mình. Chỉ cần ngưng tụ yêu đan thành công sẽ bước vào Yêu Chiến Sĩ nhất giai. Tiếp đó chính là lựa chọn binh khí mình thích nhất, tiến hành dung hợp với thân thể để hoàn thành yêu hóa đơn giản nhất.
Lăng Túc tiếp tục giải thích.
- Hóa ra là như vậy!
Âu Dương khẽ gật đầu. Sau đó hắn từ từ ngẩng đầu lên lại tiếp tục hỏi điều gì đó. Hai người bất tri bất giác đã trở lại nơi tập trung của trung đội số 7 bên trong doanh địa. Lúc này bên ngoài lều có vô số người đứng vây quanh. Bọn họ tới để nhìn trung đội số 7.
Trên chiến trường, trung đội số 7 đã biểu hiện xuất sắc khí thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi khiến những binh sĩ thường xuyên ở ngoài tiền tuyến chiến đấu vô cùng si mê. Đối với phương thức tấn công mạnh mẽ cùng với kỹ thuật bắn cung áp chế toàn diện quả thực chính là một biểu diễn đẳng cấp sách giáo khoa.
- Có chuyện gì vậy?
Lăng Túc nhìn nơi tập trung của bọn họ bị nhiều người vây lại xem như vậy thì cảm thấy buồn bực. Những người vây quanh không chỉ có binh sĩ, thậm chí còn có một vài tướng lĩnh cấp thấp. Lúc này nơi tập trung của trung đội số 7 vô cùng hỗn loạn. Nhìn thấy tình cảnh này, Lăng Túc bắt đầu suy nghĩ không rõ bọn họ có thể an tâm huấn luyện hay không.
- Không biết. Chắc hẳn là fan hâm mộ của ngươi.
Tuy Âu Dương không biết vì sao lại xuất hiện nhiều người như vậy, nhưng hắn cảm thấy trung đội số 7 ở trên chiến trường, trong trận đầu đã tạo ra chiến tích như vậy. Lăng Túc là đội trưởng, theo lý thuyết mà nói, hẳn phải nhận được một nhóm fan hâm mộ mới đúng.
Nhưng ai biết hắn vừa nói xong đã nghe được giọng nói của Vương Mông:
- Đó chính là đội trưởng và Âu Dương! Người các ngươi muốn tìm chính là bọn họ...
Nghe thấy tiếng kêu của Vương Mông, Âu Dương thiếu chút nữa đã theo bản năng xoay người chạy trốn. Trước đây, hắn từng là một thiên tài xạ thủ, cũng là tuyển thủ đã tham gia giải thi đấu. Đương nhiên hắn biết, nếu như đây thật sự là fan hâm mộ, hơn nữa còn là fan hâm mộ cuồng nhiệt, chắc chắn còn khó đối phó hơn cả kẻ địch...
- Ta ngất! Không ngờ tên tiểu tử Vương Mông này dám bán đứng chúng ta!
Lăng Túc nhìn thấy vô số ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hai người bọn họ, lông trên người hắn đều dựng đứng. Đối phó với những người hâm mộ này tuyệt đối khó đối phó hơn kẻ địch cùng số lượng gấp trăm lần. Dù sao đối với kẻ địch ngươi có thể chém giết, nhưng với những người này lại không được.
- Đội trưởng Lăng Túc! Cho chúng ta gia nhập trung đội số 7 đi...
- Đội trưởng Lăng Túc! Trước đây ta đã từng là kỵ sĩ. Ta cũng muốn gia nhập trung đội số 7...
- Đại ca Âu Dương, ngươi truyền thụ cho ta kỹ thuật bắn cung đi!
Câu nói này có chút vô căn cứ. Bởi vì thời điểm xuất hiện câu nói này, trên mặt Âu Dương rõ ràng xuất hiện vài vạch đen. Nếu như không phải tình huống hỗn loạn, hắn thật sự muốn nhảy dựng lên đạp cho người vừa gọi hắn là đại ca đại thúc kia một cước, sau đó hỏi hắn:
- Con mắt nào của ngươi nhìn thấy lão tử lớn tuổi hơn ngươi hả? Tuổi ngươi đã có thể làm cha ta được rồi!
Rất nhanh, hai người Lăng Túc và Âu Dương đã bị đám fan hâm mộ cuồng nhiệt của dị giới bao vây. Một đám binh sĩ giống như du khách tới vườn thú xem gấu trúc vậy. Cũng may không có máy chụp hình, bằng không sợ là một nhóm người này sẽ xông lên đòi chụp ảnh chung làm lưu niệm.
- Các vị các vị... Bây giờ đại chiến sắp tới. Tất cả chờ đến khi đại chiến kết thúc mới nói sau, có được không?
Lăng Túc phát hiện, trong lúc hắn nói chuyện, Âu Dương đã trốn ở tại phía sau hắn. Gia hỏa này thật không có nghĩa khí, dám đẩy hắn ra nơi đầu sóng ngọn gió.
- Đội trưởng Lăng Túc, trước đây chúng ta thật sự đều là kỵ binh. Tuy rằng chúng ta không tinh nhuệ như trung đội số 7, nhưng tất cả chúng ta đều có vương bài cấp kỵ binh. Hãy để cho chúng ta gia nhập trung đội số 7 đi...
Một nam tử mặc áo giáp kỵ binh tiến lên một bước nhìn Lăng Túc nói. Không cần nói cũng biết trong mắt hắn đầy vẻ chờ mong.
Lăng Túc nhìn lướt qua mọi người, phát hiện ánh mắt của những người khác đều giống như người này, đều đầy vẻ mong đợi. Nhưng vào lúc này Lăng Túc lại thấy đau đầu! Nơi này có ít nhất hơn ngàn người. Nếu trung đội số 7 của hắn thu nhận nhiều người như vậy, hẳn biến chế trung đội sẽ biến thành đại đội....
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
- Các vị... Biên chế của trung đội số 7 là do nguyên soái tự mình hạ lệnh. Cho dù ta là đội trưởng cũng không thể dễ dàng thay đổi!
Vào lúc này, Lăng Túc đẩy tất cả sang cho nguyên soái. Hắn biết, vào lúc này hai chữ nguyên soái chính là sát chiêu tốt nhất.
Quả nhiên, Lăng Túc vừa nói ra câu này, trên mặt mọi người nhất thời xuất hiện vẻ thất vọng. Thật ra bọn họ tới đây chỉ mang ý định thử một lần. Hơn ngàn người đều từng làm kỵ binh. Nhưng đội ngũ của bọn họ đã tổn thất hơn nửa trong chiến tranh. Thậm chí đến bây giờ ngay cả biên chế cũng bị hủy bỏ, chỉ có thể bị lăn lộn trong các bộ binh.
Một đám kỵ binh kiêu ngạo mất đi chiến mã biến thành bộ binh. Mặc dù là chiến tranh, nhưng những người này vẫn cảm thấy không thể nào tiếp thu được. Bọn họ vẫn hy vọng có thể quay lại làm kỵ binh.
- Tiểu ca Âu Dương, chừng nào ngươi rảnh rỗi hướng dẫn cho chúng ta một chút kỹ thuật bắn cung đi...
Một người trẻ tuổi trên lưng có mang chiến cung từ trong đám kỵ sĩ bước ra. Ánh mắt của hắn đang nhìn Âu Dương trốn phía sau lưng Lăng Túc cười trên sự đau khổ của người khác.
- Hả?
Bị gọi thẳng họ tên, vào lúc này cho dù Âu Dương muốn tránh cũng không thoát. Hắn chỉ có thể kiên trì nhìn Lăng Túc lúc này đã đứng phía sau lưng hắn cười âm hiểm.
- Kỹ thuật bắn cung của tiểu ca Âu Dương quả thực là thiên hạ vô song. Nếu như tiểu ca chịu dạy cho doanh trại cung tiễn chúng ta một chút kỹ thuật bắn cung, như vậy trình độ cung tiễn của chúng ta nhất định sẽ tăng vọt.
Cung thủ này dùng ánh mắt cực nóng nhìn Âu Dương, dáng vẻ ngươi không đáp ứng ta sẽ không đi.
Nghe thấy yêu cầu này, Âu Dương cũng có chút đau đầu. Vừa nãy Lăng Túc dùng sát chiêu, chỉ trong chớp mắt đã xử lý được một đám kỵ sĩ. Đó là vì biên chế đúng là theo lệnh của nguyên soái. Nhưng bây giờ là yêu cầu hướng dẫn kỹ thuật bắn cung. Hắn căn bản không có sát chiêu nào! Hắn cũng không phải không muốn hướng dẫn. Chỉ bởi vì thời gian của hắn vốn không nhiều. Hắn còn muốn lợi dụng những ngày kế tiếp cố gắng tu luyện Hóa Yêu Quyết. Nếu như đi dạy các ngươi, vậy có quỷ mới biết đến lúc nào mình mới có thể tu luyện được?
- Ha ha ha ha! Thiên hạ vô song! Thực sự buồn cười...
Bỗng nhiên, trong bầu không khí vẫn được tính là hài hòa này, lại truyền đến những tiếng cười không hài hòa.
Khi câu nói này vừa dứt, một đám kỵ sĩ cùng với cung thủ vừa rồi còn vây quanh Âu Dương và Lăng Túc liền thi nhau nhìn lại phía sau. Nhưng vừa nhìn, bọn họ lại thi nhau cúi đầu xuống, sau đó chậm rãi tránh ra một lối đi, để hơn hai mươi Thần Xạ Thủ từ bên ngoài đi vào.
- Đây hẳn là Thần Xạ Thủ của quân đông nam, người tới không thiện ý!
Lăng Túc ở sau lưng Âu Dương nhỏ giọng nói. Hắn biết bọn họ mới đến, nhất định sẽ khiến cho một vài người cũ cảm thấy bất mãn. Biên chế của trung đội số 7 bọn họ là biên chế của kỵ binh. Lúc này quân đông nam không hề có kỵ sĩ. Hắn vốn cho rằng mặc dù có người nhìn bọn họ khó chịu cũng sẽ không làm được gì. Nhưng hắn lại quên quân đông nam còn có một doanh trại Thần Xạ. Âu Dương ở trên chiến trường biểu hiện thật sự quá phong cách. Tất nhiên đã khiến doanh trại Thần Xạ bất mãn.
Lúc này đám người bên doanh trại Thần Xạ chạy tới đây, tất nhiên là muốn khiêu khích. Lăng Túc rất muốn nhảy ra giúp Âu Dương ngăn những Thần Xạ Thủ này lại. Nhưng vốn tự tin đối với kỹ thuật bắn cung của Âu Dương, hắn vẫn cảm thấy nên để cho Âu Dương giáo huấn những gia hỏa cậy già lên mặt này một chút. Cho bọn họ biết, trung đội số 7 không phải dễ chọc. Như vậy sau này bọn họ sẽ được sống yên ổn hơn rất nhiều.
- Thiên hạ vô song, thực sự là khẩu khí quá lớn. Thần Xạ Thủ của tứ quốc đâu chỉ có ngàn người. Cho dù là Thần Tiễn của Hồng Minh Quốc tên là Trì Bách Cường cũng không dám nói mình là thiên hạ vô song. Một tiểu tử mới đến cũng dám nói thiên hạ vô song sao?
Người dẫn đầu khinh thường nhìn Âu Dương. Người này khoảng chừng ba mươi tuổi, toàn thân mặc áo giáp da nhẹ màu đen. Trên lưng mang một chiến cung màu đen. Cả người đều là một màu đen. Bộ dáng kia nhìn thế nào cũng không giống với một người tốt.
- Ta có nói mình thiên hạ vô song sao?
Âu Dương nhìn người vừa đến. Hắn biết, người này cố ý dùng lời nói để ép hắn. Người mới nói thiên hạ vô song không phải là mình mà là người của doanh trại cung tiễn. Nhưng đến miệng của gia hoả này, câu nói này lại trở thành mình nói.
Thiên hạ vô song này dễ làm như vậy sao? Âu Dương cũng không hề muốn cái tên tuổi này. Tên tuổi vang dội, cũng là một loại gánh nặng, cũng sẽ khiêu chiến Thần Xạ Thủ khắp thiên hạ. Âu Dương không có thời gian rảnh rỗi đi khiêu chiến Thần Xạ Thủ khắp thiên hạ.
- Hừ! Vừa nãy nhiều người nghe rõ ràng như vậy, lẽ nào ngay cả dũng khí thừa nhận ngươi cũng không có sao?
Người kia bước tới vị trí cách Âu Dương khoảng mười bước thì dừng lại. Con mắt của hắn không ngừng quan sát đánh giá Âu Dương. Trong mắt mang theo vài phần khinh thường và uy hiếp. Dưới cái nhìn của hắn, ngày hôm nay hắn dẫn theo toàn bộ người của doanh trại Thần Xạ chính là muốn ép tiểu tử này phải cúi đầu, phải cho hắn biết thế nào gọi là kính lão! Cho hắn biết, đi tới nơi này phải đàng hoàng.
Nhưng Âu Dương là người cam tâm để người khác ức hiếp sao? Từ khi hắn gia nhập quân đoàn Đao Nhọn, hắn đã tự nói với mình. Con đường sau này, ngươi nhất định phải giẫm lên đầu kẻ địch mà đi. Nhân từ chỉ dành cho huynh đệ, tàn nhẫn vĩnh viễn lưu lại cho kẻ địch của mình. Phải khiến cho kẻ địch của mình phải sợ đắc tội mình!
- Nguyên soái!
Trong soái trướng của Bì Ba, Bì Ba đang đứng xem bản đồ tác chiến. Quân sư của hắn Hồ Hiểu Thông bước nhanh tới phía sau lưng hắn nói:
- Hứa Quyền của doanh trại Thần Xạ dẫn theo toàn bộ người của doanh trại Thần Xạ chạy tới trung đội số 7 khiêu khích.
- Ừ!
Bì Ba chỉ gật đầu. Hắn vẫn nhìn tấm bản đồ trước mắt. Dường như chuyện này không đáng để quan tâm.
- Nguyên soái...
Hồ Hiểu Thông có chút khó hiểu. Toàn bộ doanh trại Thần Xạ đều chạy tới khiêu khích. Nếu bởi vậy mà phát sinh xung đột, chuyện sẽ rất lớn. Phải biết rằng tuy trung đội số 7 mới đến, nhưng lúc này bọn họ là đội kỵ binh duy nhất của toàn quân đông nam. Hơn nữa Lăng Túc còn là con trai độc nhất của Lăng Trung Thiên. Nếu như để xảy ra chuyện gì bất ngờ, sợ là toàn bộ doanh trại Thần Xạ sẽ phải chôn cùng Lăng Túc.
- Bọn họ không phải đi tìm trung đội số 7 gây phiền phức. Trung đội số 7 là trung đội kỵ binh, căn bản không có xung đột lợi ích đối với doanh trại Thần Xạ. Bọn họ chỉ đi tìm Âu Dương thôi.
Bì Ba dùng tay chỉ vào một con đường trên bản đồ. Nếu như Lăng Túc đang ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra đó chính là con đường trung đội số 7 đã ngang dọc phía sau lưng địch.
- Nguyên soái, ngài không sợ...
Hồ Hiểu Thông biết, gia hỏa Hứa Quyền kia ra tay không biết nặng nhẹ. Hiện tại đại chiến sắp tới, nếu như hắn thật sự làm gì Âu Dương, vậy... .
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa