Thế Giới Hoàn Mỹ Tác giả: Thần Đông -----oo0oo-----
Chương 40: Liễu thần.
Dịch giả: Ryuken
Nguồn: TTV
Cành liễu xanh biếc đẫm sương vút ra như một đám mây xanh, trông mềm mại không gì sánh nổi, thế nhưng khi vọt tới còn cứng rắn hơn cả sắt thần, "Phụt ttt!" một tiếng vang lên cành liễu như đóng đinh con Phi Giao ở giữa không trung, máu tươi rỉ rả từng dòng chảy dọc xuống theo cái luồng sáng óng ánh xanh nõn kia, thần bí mà yêu dị.
Phi Giao đã vĩnh viễn không còn phát ra âm thanh nào nữa, vảy mọc lấp lánh khắp thân trong nháy mắt đã ảm đạm dần, nó sợ hãi đến cực độ, tinh khí thần nó đang dần bị trôi đi, thân giao đang run lẩy bẩy.
"Có chuyện gì, trời ơi chú Giao!" Giao Bằng cưỡi trên lưng hung giao kêu to, nó đang kinh hoảng.
Đây là một bức tranh đáng sợ mà tà dị, con giao này thô to như cái lu nước, dài đến mấy chục mét, vảy xếp dày đặc khắp thân, một đôi cánh rộng mọc dài hai bên, hùng tráng mà vũ dũng, thế nhưng vậy mà bị một cành liễu đóng cứng đờ giữa không khung, không thể động đậy, trông rất quỷ dị.
"Sao lại như thế!!" Các cường giả hô lên sợ hãi.
Đây là Tế linh của một sơn thôn sao? Tại sao mạnh mẽ kinh khủng đến như vậy, mới có một đòn đã xuyên thủng thân thể một con hung thú.
"Nhanh, mau cứu cháu ta xuống!" Người đàn ông trung niên Giao Thương của La Phù Đại Trạch hét to.
Trong rừng bỗng xuất hiện hơn chục bóng người bỗng vọt tới cực nhanh, lòng bàn tay chúng đều phát sáng rọi, phù văn lấp lóe, bỗng chốc hiện ra một vùng sáng thông thiên bao phủ cả toàn thôn, những kẻ này cũng muốn đánh giết gốc liễu này.
Người Lôi tộc, Tử Sơn gia, bộ lạc Kim Lang đều trong lòng rùng mình, bọn La Phù Đại Trạch bề ngoài coi như đi có mấy người nhưng trong bóng tối lại ẩn nấp một đám tùy tùng, chuẩn bị kĩ lưỡng.
Thế nhưng, tất cả đã chậm, chỉ trong nháy mắt, hai mắt cái con Phi Giao to lớn giữa bầu trời kia đã vô thần, đám vảy đã từng rạng rỡ bỗng như trải qua vạn năm mài mòn, bắt đầu tan rã, toàn thân nó bị phân hủy thật nhanh chóng, cuối cùng đứt thành bốn năm khối rơi rụng xuống đất.
Biến cố thật quá đáng sợ, một con hung giao hung uy cực thịnh, có thể sánh vai cùng các bậc cường giả ở đây vậy mà trở về cát bụi như vậy, cứ như là bị chết già.
Giao Bằng sợ hãi té rớt xuống đất, nó thực sợ đã bị sợ gần chết, đây là một Tế linh cường đại đến mức nào? Nó loi ngoi lết thết chạy trốn ra phía xa, một tia cuồng ngạo cũng không còn, khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch, cả người run rẩy.
Trên cành non xanh mơn mởn bỗng vương một giọt chất lỏng màu xám, nhè nhàng trượt xuống, nó tản ra một luồng sức sống bừng bừng, đây là chất dịch tinh luyện từ cơ thể Phi Giao bị cây liễu hấp thu.
Toàn bộ những việc này phát sinh chỉ trong chớp mắt, từ Phi Giao bị đâm thủng rồi bị banh xác, lại rớt xống đất đều chỉ hoàn tất trong phút chốc.
Mà mười mấy tên cường giả nhảy ra từ trong rừng nguyên thủy cũng chỉ mới xông lại, hào quang đầy trời lượn lờ, phù văn biến ảo, có hư ảnh của chim cổ đại, có hung thú hóa thành hình, ánh sáng lóa mắt cực kỳ, tất cả đánh giết về phía cây liễu bị cháy đen.
"Chiuuuuuu!"
Cành liễu dài ra, hòa thành một cọng dây xích xanh biếc, lượn lên không trung tạo ra một quỹ đạo chuyển động đẹp đẽ, xem như nhẹ nhàng xinh đẹp nhưng hậu quả nó sắp gây ra khiến người ta phải run cầm cập.
"Phụt tttt!"
Cành liễu đong đưa lướt qua, lập tức một cao thủ đã bị đứt ngang người, nó trông như mỏng yếu nhưng lại sắc bén hơn cả một thanh đao thần, băm người gọn gàng sạch sẽ, máu tươi tuôn đẫm ra như suối.
"CÁI GÌ????!!!!!" Mọi người sợ ngây người.
Chỉ mới là bắt đầu, cao thủ vọt tới lân cận đều bị bao phủ trong ánh sáng xanh óng ánh.
Cành liễu lung lay phấp phới theo gió, như mây xanh mà tỏa ra càng nhiều tia tung bay giữa trời cao, nó như roi thần mà lại như tiên kiếm, chặt một vị cao thủ thành hai mảnh hay quất một cao thủ khác đứt toạc tành hai đoạn.
Công kích này quá đáng sợ, rõ ràng chỉ là một nhánh liễu vậy mà lại có lực sát thương như lợi khí phá trời, chém giết mọi địch thủ.
"Phụt tt Phụt tt!!!"
Hoa máu tung tóe, tiếng vung vẩy lẹt xẹt liên hồi, cành liễu vẫy qua nhẹ nhàng, một mảnh thi thể liền xuất hiện trên đất, hoặc bị cắt đứt, hoặc bị chém hai mảnh, hoa máu từng đóa nở rộ tung bay giữa khoảng không.
Nắng chiều tỏa ánh đỏ nơi cuối chân trời, cả thôn như được bao phủ trong một vòng hào quang màu vàng kim, dưới ánh chiều tà này, trên một cây liễu cháy đen có một cành non chập chờn mơn mởn, sáng long lanh trông xinh đẹp mỹ lệ nói không nên lời. Mà trên mặt đất, một đám thi thể nằm bừa bãi, bãi máu tươi cùng nội tạng nhầy nhụa thấm ướt đất. Hình ảnh này chấn động tận sâu trong não các vị cường giả, để bọn họ suốt đời khó quên.
Lại đơn giản đến như vậy, một đám cao thủ từ La Phù Đại Trạch bị giết chỉ trong một hơi thở, không chút phiền não, một đám cường giả đang run rẩy trong lòng, khí lạnh bốc ra cả người.
"A A A aaaaaaa...!!"
Giao Bằng thét lên, nó đã bị sợ, có vài thi thể rớt trúng người nó, máu tươi phún ra bắn tóe lên mặt, nó bò lăn chập choạng gào khóc chạy về.
Người đàn ông tên Giao Thương của La Phù Đại Trạch trắng bệch cả mặt, sợ không còn hột máu, mồ hôi lạnh ướt đẫm, một sự sợ hãi lan tràn khắp người gã.
Đây là một Tế linh cường đại đến mức nào!?
Các cường giả vừa rồi còn bình thản tự nhiên giờ đều rối bời, vừa mới nãy bọn chúng còn đang miệt thị Thạch thôn, căn bản không thèm đếm xỉa cho vào mắt, không coi Thạch thôn ra gì, tham lam bàn luận xử trí xương quý Toan Nghê, chia chác ba con chim non, mà bây giờ đã khác rồi.
Thạch Phi Giao cùng một đám đàn ông, một đám nhóc con, một đám phụ nữ và ông già nghe tin chạy đến, ai cũng há hốc mồm líu lưỡi, nhìn những thứ này ngơ ngác, không dám tin tưởng là sự thật!
Cảnh này quá chấn động, một cành liễu vậy mà cắt trời phá đất, chém giết quần hùng, thật khiến người ta run sợ.
Mấy chục năm nay cây liễu này cũng chưa từng giao lưu với người của thôn, cũng không có biểu hiện gì dị thường, mà bây giờ lại tạo thành kết quả chấn động đến mức này khiến người ta có một cảm giác không chân thực.
Có thể chỉ tộc trưởng đang bế quan hoặc một hai người sẽ không kinh hãi lắm, bởi vì vào mấy chục năm trước, vào một đêm mưa tầm tã sấm vang chớp giật đầy trời, bọn họ đã thấy được một khung cảnh càng kinh khủng hơn.
"AAA aaa...." Giao Bằng rốt cuộc cũng leo được ra khỏi đống xác chết, chạy trốn tới gần cho Giao Thương, vừa ôm chân lão vừa kêu khóc vì kinh hãi cực độ.
Đến tận bây giờ các cường giả mới bình lại, từ lúc hoảng hốt rồi dần lấy lại tinh thần, họ đã kính nể sợ hãi cây liễu kia, không dám xúc phạm nó nữa.
La Phù Đại Trạch - cường giả Giao Thương như không cam lòng, nhưng lại càng sợ hãi, gã đứng ở đầu thôn nói: "Tế linh cường đại, xin hãy tha thứ cho tôi vì vô tri mà mạo phạm ngài..."
Tiếng nói chỉ vừa vang lên, gió nhẹ chợt thổi, cành liễu đong đưa kéo theo một luồng sương khói mờ mịt kéo tới, một tiếng Phụt!! vang lên, cành liễu xuyên thủng cánh tay phải của gã.
"AAAAAAAAAA..."
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Giao Thương dùng hết sức giãy dụa đều vô dụng, ánh sáng thần trong cơ thể gã đang dần bị hút trôi, cánh tay gã dần khô quắt lại, rồi Rắc! một tiếng như gỗ mục bị gãy rớt xuống dưới đất.
Giao Bằng hét toáng lên, nó đang ôm hai chân của Giao Thương, bị cánh tay khô queo này đập trúng người, lại nhìn thấy cành non óng ánh lờn vờn trên đầu, con mắt trợn tròng trắng dã, kinh hãi cực độ mà hôn mê mất.
Giao Thương cười thảm, gã không chỉ mất đi một cái cánh tay mà tu vi cũng bị tàn phế, trong lòng cay đắng không gì sánh nổi, mới vừa rồi còn cao cao tận trời, tay cầm quyền sinh sát nhìn xuống thôn dân muốn làm gì chỉ trong một ý niệm. Gã không nghĩ chỉ trong phút chốc thì công phu đã bị tàn phế.
Hai thiếu niên tuổi hơi lớn của La Phù Đại Trạch chạy tới đỡ Giao Bằng, tay hai người thiên tài này đang run lên, trong lòng run sợ, tất cả chuyện vừa mới nhìn thấy sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, suốt đời này khó mà quên được.
Các cường giả câm như hến, trong lòng sợ hãi vô cùng, Tế linh này quá đáng sợ, khiến cả xương cũng rét run.
Các cường giả từ các tộc khác lại tiếp tục sợ hãi, vừa mới này bọn họ đã còn bàn xử trí Thạch thôn ra sao, còn muốn chiếm đoạt bảo vật.
Kẻ nào cũng hối hận muốn chết, nếu như biết cây liễu này kinh người như vậy thì có cho bọn họ Bảo cụ thì bọn họ cũng không dám tới đây kiếm chuyện.
"Này, các người không phải muốn cướp xương quý của chúng ta sao? Ngon lại đây mà gặm!." Một đám nhóc con không cam lòng, sau khi bình tĩnh lại liền hổ báo.
"Bộ lạc Kim Lang, La Phù Đại Trạch, còn có Lôi tộc, nhà Tử Sơn, mới nãy các người không phải cao cao trên trời sao? Tại sao bây giờ mặt mũi trắng bệch?" Nhị Mãnh nói thẳng tuồn tuột.
"A, không phải mới nãy cường giả các tộc đòi tàn sát đẫm máu Thạch thôn chúng ta sao?" Nhóc lò dò mũi xanh cũng nắm chặt bàn tay khơi lại chuyện cũ.
Một đám cường giả nghe vậy đều giật mình, da đầu như sắp nổ tung, nhanh chóng nhìn về phía cây liễu kia, rất sợ nó lại khai triển thần uy.
"Anh bạn nhỏ, những lời đó đều là nói đùa, sao có thể là thật được, xin đừng tức giận!"
Một đám cường giả đổ mồ hôi lạnh, thân phận bọn họ cao quý đến cỡ nào, thường ngày sao thèm để ý những thôn dân này, dù đi chỗ nào cũng được tôn kính, loại thôn xóm miền núi này sao dám không tuân theo? Nhưng bây giờ bọn họ không dám không nhã nhặn, nhận lời với người trong thôn.
"Anh bạn này, hay anh bạn bỏ qua cho chúng tôi lần này đi, sau này chúng tôi sẽ báo đáp." Thủ lĩnh bộ lạc Kim Lang nói, nhìn về đám Thạch Lâm Hổ và các thanh niên.
"Xẹt!"
Một luồng mây trời màu xanh lướt tới, cây liễu lại cử động, cành cây kia vút tới thật nhanh cắm sâu vào vai gã, hút khô phân nửa huyết dịch, một cánh tay khô quắt lại rớt xuống, giờ đây gã đã tàn phề, bệnh tình hệt như Giao Thương.
Sau đó, cành liễu lại hành động liên tục, như một cây mâu thân xuyên thủng liên tiếp bảy tám thằng cường giả, những ai từng nói muốn tàn sát khô máu Thạch thôn, hoặc có uy hiếp qua đều bị cành non hút rất nhiều tinh khí sinh mạng.
"Các người đi đi!" Thạch Lâm Hổ nói.
Đám cường giả sợ run, cây liễu quá đáng sợ, cơ bản không thể chống lại, trừ phi bẩm báo tộc chủ đến đây còn không cứ cứng ở đây thì chính là tự đi chết.
Một đám lại một đám chạy bắn khói ra khỏi Thạch thôn, thủ lĩnh nhóm bộ lạc Kim Lang, Giao Thương của La Phù Đại Trạch cười bi thảm; lão chú của Tử Sơn Hầu, lão người hầu của Lôi Tộc không dám nói tiếng nào, lần này bọn họ đại bại.
Chỉ có người đến từ Vân Thiên Cung mới có thể bình tĩnh, bọn họ không có bất kỳ tổn thất nào, ông lão dắt theo hai cô bé, con mắt híp lại không nói gì thêm. Hai cô bé nhỏ chớp chớp mắt sáng, chúng nhìn về Thạch thôn muốn nói chuyện nhưng bị ông lão cản lại.
Nắng chiều đã sớm khuất núi, còn lại chỉ có màn đêm tối đen mịt mù, từ xa nhìn lại, Thạch thôn được bao phủ một vầng sáng mông lung tỏa ra từ một cây liễu.
"Dân số chúng ta mấy chục triệu, lãnh địa bộ lạc mênh mông, con quái đó dám hại chúng ta như vậy không sợ gặp họa sao?" Khi rời xa Thạch thôn được hơn nửa cây số, có người căm hận nguyền rủa.
"Nhất định phải bẩm báo tộc chủ, để ngài tự mình ra tay, không cần quan tâm gì nữa, xương quý Toan Nghê cùng con quỷ Tế linh này không thể tha!" Một người không cam lòng lại nói.
Thế nhưng vừa dứt lời, mặc dù đã xa nhưng Tế linh vẫn nghe được, một cành liễu như cành tiên phóng tới kéo theo một luồng hào quang, căng dài hơn nửa cây số vọt đến.
"Xẹt xẹt vù vù vút.. @#$%%...!
Cứ những ai vừa nói nguyền rủa đều bị chặt ngang người, như một cây đao ma sắc bén ngang trời chém tới, nửa người trên tạm biệt nửa người dưới, thân trên bò lết kêu gào, máu cùng ruột xương vương vãi.
Thủ lĩnh các nhóm người cũng bị thương tích, ông lão Lôi tộc, chú ruột Tử Sơn Hầu đều bị mất bàn tay, cổ tay bị chém ngọt, bọn họ bị cảnh cáo.
Da đầu các cường giả căng cứng, bọn chúng cũng không dám nói nhảm, cả đêm chạy như điên, Bảo cụ được móc ra để soi đường chạy, cuối cùng cả đám mất hút trong màn đêm tối đen của mảnh rừng nguyên thủy sâu thăm thẳm.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thế Giới Hoàn Mỹ Tác giả: Thần Đông -----oo0oo-----
Chương 41: Cường giả.
Dịch giả: kukhoai
Nguồn: TTV
"Nhóc tỳ, bọn chị đi trước, hôm nào đó lại tới thăm bé nha!"
Dưới bóng đêm, một tấm lông tuyết dài đến năm sáu mét, tỏa ra ánh sáng trắng ngần chói lọi, vô cùng thánh khiết. Trên đó có đứng mấy người, đôi song sinh giống như tinh linh đang vẫy vẫy đôi tay nhỏ xinh, hai cô bé y hệt nhau, da dẻ trắng hồng, mắt to long lanh vẫy chào tạm biệt hướng Thạch thôn.
Tấm lông tuyết óng ánh, cách mặt đất ba mét liền di chuyển đi khỏi, mang theo mấy người Vân Thiên Cung đi xa. Bọn họ là nhóm người rời đi cuối cùng, cũng là nhóm người duy nhất bình yên không có việc gì.
"Hai chị ơi, khi gặp lại nhớ đừng quên mang theo sữa thú ngon ngọt nha, như là Báo vảy tuyết, Voi băng tuyết đó..." Nhóc tỳ hô lớn dặn dò.
Bỗng chốc từ trong Thạch thôn truyền tới rất nhiều tiếng cười, một đám con nít ồn ào náo nhiệt "Bốn tuổi còn chưa cai sữa, bé Hạo đuổi theo chim Tước, ha ha ha!!."
Một hồi nguy cơ vừa qua đi, tâm tình mọi người Thạch thôn thả lỏng, tất cả đều cười vang. Nhóc tỳ hai con mắt trắng đen rõ ràng, khuôn mặt nhỏ bé đang không ngừng thanh minh: "Bé chỉ muốn nếm thử sữa Báo vảy tuyết ra sao thôi, nghe nói rất đặc biệt đó nha. Mấy người đừng có cười, không phải là bé tham ngọt đâu."
"A ha ha ha ha..."
Thạch Phi Giao tiến lên, vuốt mái tóc của nó, lại véo véo khuôn mặt nhỏ như quả táo đỏ, cảm thấy đúng là hơi đã tay.
Thạch thôn dần yên tĩnh lại, vẻ mặt người trong thôn trở nên dần trịnh trọng mà nghiêm túc, bọn họ mang tới các loại tế phẩm tới, toàn bộ đứng dưới gốc cây liễu, cẩn thận tế bái đàng hoàng. Mỗi một người đều đang cầu xin, vô cùng thành kính, loáng thoáng như cộng minh cùng trời đất này, sản sinh một sức mạnh kỳ dị.
Tất cả mọi người kinh ngạc, đặc biệt là mấy vị tộc lão, bọn họ từng nghe nói tiên dân Thượng cổ lúc tế bái sẽ sinh ra các loại sức mạnh kỳ dị, vô cùng thần bí.
Thật không nghĩ tới hôm nay bọn họ tế bái thành kính cũng tạo thành cảnh tượng và sức mạnh thần bí đó, tuy rằng còn rất yếu ớt nhưng mỗi người cũng đã cảm ứng được. Hơn nữa, cái đỉnh thuốc màu đen tổ tiên truyền xuống cũng rung rung mấy lần, tiên dân Thượng cổ cùng nhật nguyệt sơn hà điêu khắc trên đó như rõ ràng hơn một chút, có ánh sáng yếu ớt vòng quanh.
Thật đáng tiếc nhất là bọn họ không biết vận dụng loại sức mạnh thần bí này như thế nào.
"Sức mạnh tế tự quả nhiên tồn tại, rất không tầm thường, nếu là cả một quốc gia cùng tế trời thì sẽ sản sinh loại sức mạnh như thế nào nữa?"
Buổi nghi lễ này rất lâu sau mới kết thúc.
Đêm đã khuya, sắc trời đen kịt, từng ngọn núi nằm sừng sững giữa đất trời, nguy nga bàng bạc, trong dãy núi nguyên thủy vang lên các tiếng dã thú kêu gào, thay nhau vang lên không ngừng, khiến hồn phách người ta sợ hãi.
Trong khu vực núi rừng tĩnh mịch u ám này, chỉ có duy nhất một nơi là an bình. Từ xa trông lại, trên một cây liễu cháy đen có mọc một cành non xanh mơn mởn, tản mát ra ánh sáng mông lung bao phủ toàn bộ Thạch thôn với bên ngoài, một vùng an lành và yên tĩnh, trở thành vùng đất thánh duy nhất của vùng núi rừng âm u này.
Đám cường giả của Lôi tộc, nhà Tử Sơn, La Phù Đại Trạch, bộ lạc Kim Lang tháo chạy suốt một đêm, khi đi ngang qua Tiểu Cô Sơn trấn cũng không dám ngừng lại, bọn họ thật sự sợ hãi cây liễu thần bí, trong lòng có nỗi sợ không thể tiêu tán.
Giờ khắc này, bọn họ chỉ muốn về trong tộc thật nhanh, sớm rời khỏi vùng rừng núi nguyên thủy tràn ngập ma tính này, họ e sợ lại gặp phải biến cố.
Ngựa vảy sừng chạy cấp tốc cực nhanh, đặc biệt là ở giữa có một con ngựa biến dị - Ngựa một sừng, cả người chúng nó bao phủ vảy bạc dày đặc sáng rạng rỡ, đầu mọc một cái sừng, có thể ngày đi năm ngàn cây số.
Bộ lạc Kim Lang đã cách vùng núi Thương Mãng được hai mươi ngàn cây số, bọn họ ngoại trừ nghỉ ngơi thì còn lại đều chạy liên tục, người đang cưỡi Ngựa một sừng vào ngày thứ tư đã trở về được tộc.
Kiến trúc kéo dài từng mảnh đến cuối chân trời, ngay trung tâm bộ lạc sừng sững một cái lều lớn có đỉnh màu vàng kim, mặt lều có thêu một đầu sói màu vàng kim vô cùng dữ tợn.
"Bịch Bịch!"
Vừa chạy tới lều lớn, mấy người trên ngựa đều nhảy xuống, trong đó có một người đàn ông bị cụt tay mặt mày đã tái nhợt, ngất lịm ngay lập tức.
"Ba Đồ, đám các người bị sao vậy?"
Từ trong lều lớn thêu một đầu sói màu vàng kim đi ra một lão già cao to, con ngươi trong lúc chớp mắt bắn ra từng sợi kim quang khiến người hồn siêu phách lạc, lão đưa tay đỡ gã đàn ông kia, lòng bàn tay bỗng xuất hiện một phù văn màu vàng kim, hào quang tỏa sáng chui vào trong cơ thể gã đàn ông.
"Aaaaaa..." Người đàn ông bị phế như vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, bừng tỉnh sợ hãi hét to: "Tộc trưởng, ngài phải báo thù cho tôi a!"
"Nói, chuyện gì đã xảy ra!"
"Bọn tôi đã vào một cái thôn cổ quái, phát hiện ở đây có xương quý Toan Nghê chí bảo..."
.....
"Chỉ là một cây liễu bị sét đánh mà các người không thể phản kháng, rất nhiều người bị chém đứt và bị giết?" Tộc trưởng bộ lạc Kim Lang sau khi nghe xong không khỏi nhăn mặt.
Lão cảm giác được cây Tế linh này rất cường đại, một sơn thôn cũng không thể có được, so với bộ lạc dân số mấy chục triệu như bọn họ cũng không thua kém.
"Tộc trưởng, ở đó có hậu duệ của ma cầm Thái cổ, lai còn có phù văn chí bảo của Toan Nghê, không được bỏ qua a." Những người khác đều hô lên kêu gọi tộc trưởng ra tay, cực lực thuyết phục.
Lão tộc trưởng cao to dũng mãnh trầm tư một lúc lâu, con mắt gần như hóa thành màu vàng kim nhạt, bỗng lão gật đầu, con mắt liền bắn ra hai luồng ánh sáng chớp giật, nói: "Tế linh cường đại như vậy ta dù sao cũng phải đi nhìn một chút. Để ổn thỏa hơn sẽ đi mời Sói thần, để nó cũng theo ta một chuyến này."
Mọi người run sợ, sau đó vẻ mặt liền vui mừng, tộc trưởng sắp đi thỉnh cầu con Tế linh chí cường kia, nếu đã vậy thì càng không phải sợ. Sinh linh màu vàng kim đó thật sự rất kinh khủng, mỗi một người trong tộc đều rất kính nể.
"GAOOOO..." Không lâu lắm, trên mảnh bình nguyên này liền xuất hiện một cơn lốc xoáy màu vàng kim cuồn cuộn lướt tới.
Chuyện y hệt như vậy cũng xuất hiện ở các đại tộc khác.
Ở một hồ nước to lớn xanh lam như biển, mênh mông vô ngần. Đám người Giao Thương đã trở lại, bọn họ tiến vào một Thánh đảo rồi bẩm báo lại, nhất thời liền có một trận rống giận phẫn nộ, như Man giao Thái cổ xuất thế, chấn động cả vùng nước nơi đây, sóng biển trắng xóa nổ tung bắn lên trời cao.
Ở một lãnh địa của vương hầu không thấy biên giới, dân số đến mấy chục triệu, thành quách to lớn nối tiếp không dứt, cực kỳ phồn thịnh.
Một tòa thành cổ ở trung ương, bao la mà trang nghiêm, tường thành màu đen tỏa ra ánh kim thâm trầm, nó dài như vô tận, tòa thành bằng sắt cứng hùng vĩ này giống như vắt ngang đường chân trời, tạo một cảm giác bàng bạc khiến lòng người nể sợ.
"Một con Tế linh cường đại...Được, được, được!" Giữa bảo điện, một âm thanh uy nghiêm vang lên.
Một vầng mặt trời màu tím phát sáng rực cả cung điện, đó là một Chí cường giả đang ngồi, không thể thấy rõ hình dáng hắn, ánh sáng tím như là lửa, khí tức như biển rộng, áp bức khiến các cường giả khác trong điện không dám ngẩng đầu không dám liếc mắt nhìn.
Ngày hôm đó, ở trong phạm vi hai mươi lăm ngàn cây số, tất cả đại tộc đều chấn động, dãy núi Thương Mang xuất hiện một Tế linh ghê gớm, một cây liễu bị sét đánh lại khuấy động một hồi phong ba bão táp.
Sơn bảo trong Đại Hoang, lại còn xương quý Toan Nghê trong Thạch Thôn cùng một cây Tế linh thần bí, tất cả những điều này tác động đến tâm tư các cường giả, các Chí cường giả cũng đứng ngồi không yên.
"Nhiều năm chưa hành động rồi, để tới một lần xem tột cùng có bí mật như thế nào?"
Sau mấy ngày, ở Tiểu Cô Sơn trấn xuất hiện tộc chủ của đại bộ lạc Kim Lang, lão lại đích thân tới vùng đất này khiến những cường giả đến đây vì Sơn bảo đều kinh dị.
"Rắc rắc ccccc ẦM..."
Sấm sét đan dệt, tộc chủ Lôi tộc cũng đã tới đứng trên một vách núi đá, cả người có điện quang vờn quanh, đánh cho ngọn núi này bị nứt làm hai.
"Thật quỷ dị, người bình thường sẽ nhìn không ra nhưng người càng cường đại nhìn tới sẽ cảm giác càng ngày càng sợ hãi nó, cây liễu này không đơn giản a." Tộc chủ Lôi tộc cũng không hành động thiếu suy nghĩ, giọng lão như sấm chấn động rừng cây vang rền, cổ thú cũng phải trốn mất tăm.
Hai canh giờ sau, tại một con sông lớn xỏ xiên giữa rừng rậm nguyên thủy, hơi nước mịt mù, bỗng có một tiếng gào trầm thấp vang lên như một con hung giao xuất thế, trong nháy mắt mây mù ngập trời, một bóng người từ bên trong nhảy lên.
Trong sương mù, bóng dáng của hắn rất mơ hồ, chỉ có một đôi mắt sáng lạn như hai ngọn đèn lửa xuyên thấu sương mù dõi về nơi xa, kinh hồn lạc phách. Nhìn đến một vùng kia, hắn trông xuống Thạch thôn, khẽ nói: "Là cây Tế linh này chém giết cao thủ tộc ta sao?"
Sau hai ngày, một luồng lốc xoáy vàng kim cuồn cuộn kéo tới lướt ngang rừng rậm nguyên thủy, rất nhiều hung cầm mãnh thú đều kinh sợ chạy trốn thật nhanh, mảnh rừng này liền yên ắng hơn nhiều.
Một lão già cao to uy mãnh đứng trên một cao điểm, ánh mắt phóng tới Thạch thôn, lầm bầm: "Bị sét đánh mà không chết sống lại, cây liễu này sợ rằng cực kỳ ghê gớm!"
Bên cạnh lão có một con Sói thần vàng kim, nó cũng không to lắm, chỉ dài có một mét năm mươi, còn xa không bằng thân hình của Sói xanh trong rừng. Thế nhưng từ nó tỏa ra một loại khí tức kinh khủng, da lông phát ánh kim quang chớp giật, con mắt cũng là màu vàng kim có phù văn ẩn hiện, rất là đáng sợ.
Bọn họ đều tới không tới chậm chút nào, đều là Chí cường giả của các bộ tộc đang quanh quẩn ngoài Thạch thôn cân nhắc tỉ mỉ, chuẩn bị khuấy động một hồi sóng to gió lớn kinh thiên động địa!
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thế Giới Hoàn Mỹ Tác giả: Thần Đông -----oo0oo-----
Chương 42: Sóng lớn cuộn trào.
Dịch giả: kukhoai
Nguồn: TTV
Dãy núi Thương Mãng lại không yên tĩnh nữa rồi, nhiều cường giả qua lại tấp nập, có người vì Tế linh Thạch thôn mà đến, có người vì tìm tòi nghiên cứu Sơn bảo trong Đại Hoang, người đến dập dìu, dân Tiểu Sơn Trấn rất lo sợ.
Các chủ nhân các tộc không hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ cũng cảm thấy cây liễu rất thần bí, có một cảm giác sâu không lường được.
Trong mấy ngày này, ngược lại có không ít cường giả tiến sâu vào trong dãy núi muốn biết tột cùng có Thánh vật gì trêu ghẹo khiến Di Chủng Thái Cổ tranh đấu hai năm còn chưa chịu đi.
Một đám cao thủ đến từ các bộ lạc khác nhau tụ hợp thành một đội ngũ cường đại tương đối, đột phá đánh vào khu vực bên trong, một đường giết rất nhiều mãnh thú, tiến vào nơi sâu xa của dãy núi.
"Các anh cho rằng là Sơn bảo gì? Đã ẩn tới hai năm mà chưa bị tìm được, sẽ không phải là thứ gì còn sống chứ?"
"Ờ, có thể là vậy, có lẽ là một gốc thánh dược không chừng, có thể tự bay nhảy được."
Một nhóm người bàn luận nhưng cũng không quên đề phòng, xuất phát tiến vào sâu trong dãy núi, ai cũng có tâm tư mong ngóng, đừng nói đạt được Sơn bảo, chỉ cần được linh dược khác cũng đủ lời to chuyến đi này rồi.
Đương nhiên, nếu như phát hiện Di Chủng Thái Cổ đồ sát nhau mà chết sạch thì càng tốt, cái này càng khiến cho người ta run sợ, một con Di Chủng không hề nghi ngờ là một bảo tàng vô giá!
"Gaooo..."
Đột nhiên, từ núi rừng nguyên thủy sâu xa truyền đến tiếng gầm gừ nặng trịch, chấn động khiến núi đá như lay dộng, đá tảng lăn xuống rầm rầm tông gãy rất nhiều cổ thụ, như lũ đá bạo phát.
"Vẫn chưa vào trong mà, tại sao lại có tiếng kêu ghê rợn như vậy? Cả đám người kinh hãi."
Cuồng phong gào thét, cổ mộc rì rào, một luồng mùi tanh nồng nặc khiến người ta như muốn buồn nôn từ trong rừng phất vào mặt, theo đó là một luồng khí tức hung sát.
"Không tốt, có hung thú đến, mau tiến hành phòng ngự!"
Một con Gấu lông vàng kim xông tới, thân hình vươn thẳng hai chân chạy tới, nó cao tới mười mét, giữa trán có mọc một cái sừng rất lớn, lao tới cực nhanh.
"Phụt tttt!"
Nó tuy rằng thân thể khổng lồ nhưng cũng không hề ngu ngốc vụng về, tốc độ cực nhanh, lao tới vung tay tát một phát, mọi người chưa kịp phản ứng thì một người đã bị dính tát của tay Gấu, trở thành một đống thịt nhão.
"Xẹt!"
Một gã cường giả sử dụng Bảo thuật tấn công Gấu lông vàng kim một sừng, Cốt văn lan tràn hóa thành một luồng lửa từ trên không đáp xuống người con gấu. Nhưng con hung thú này căn bản không thèm giao chiến với bọn họ mà nhảy một phát cao hai mươi mấy mét, trong nháy mắt đã chạy mất.
"Không tốt, chạy mau... LÀ THÚ TRIỀU AAAA!"
Đám người kinh hoảng hô to, con gấu lông vàng kia vô cùng cường đại bứt tốp dẫn đầu đoàn đua, mà phía sau còn có rất nhiều mãnh thú như một cơn lũ vọt tới đen nghịt một vùng.
Tim mật đám người này như đông cứng lại, chẳng trách nghe bốc lên mùi tanh gay mũi, cuồng phong gào thét, thì ra có nhiều hung thú đang chạy trốn đến như vậy.
Mặt đất đang rung động, rất nhiều cổ thụ bị tông nát bấy, từng đàn thú to lao ra giẫm nát vùng núi rừng này, chúng nó chạy ra từ sâu trong rừng rậm, chen chúc thành một mảnh vô cùng cường đại.
"ĐCMN! Chuyện gì xảy ra? Tại sao có nhiều hung thú vậy?" Mọi người chạy trốn trong hốt hoảng, không dám dừng lại một chút nào, đại quân thú triều như vậy kể cả tộc chủ các bộ tộc cũng phải rút lui.
"GaOOOOOOO!!!"
Một tiếng rít gào vang ra từ sâu trong dãy núi, loạn thạch xé trời, bão táp ầm ầm, đá núi to lớn không ngừng rung rung lăn xuống dưới, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
"Trời ạ, một con Di Chủng Thái Cổ, một con Vượn Ác Ma!"
Mọi người quay đầu lại liền hết hồn, một con Vua vượn màu đen, toàn thân tỏa ra ánh sáng đen mờ, khói đen kịt mù trời, như một Ma Vương cái thế xuất hiện đứng sừng sững giữa bầu trời, một đôi cánh ác ma đang vỗ dập dìu trông xuống một vùng dưới này, chính là nó đang lùa bầy thú.
Mà khiến người ta kinh hãi nhất là con Di Chủng Thái Cổ cường đại này chỉ có một tay, cánh tay kia đã bị chặt mất rồi, hung quang trong mắt lộ rõ nhìn chằm chằm về phía bên này.
Đám cường giả chạy trốn rất nhanh nhưng vẫn bị Vượn Ác Ma phát hiện, nó rung hai cánh liền như hóa thành một tia màu đen lao tới, cuồng phong rít gào, đá bụi tản ra, Vượn Ác Ma đã xuống dưới.
Người đang chạy nhanh đã tách tốp đột nhiên đứng sững lại, hai mắt gã vô thần, cái đầu bỗng tóe ra máu tươi như vòi nước, nửa cái xương sọ bị chém ngọt, con Vượn Ác Ma kia thè lưỡi nhè vào hút rột một cái sạch bách não tủy trong sọ.
Nó cũng di chuyển đến những kẻ khác, thân hình loáng một cái đã đến người gần đó, nhanh như một tia chớp đen không ai có thể phản ứng kịp.
"Đùng!!!"
Ngón tay nó gảy nhẹ một cái đã mở bung một miếng xương đầu cùng da tóc búng lên cao, miệng nó lại hút một cái nữa sạch khô bộ não, rồi liếm cái môi đỏ tía.
Kẻ này trước khi óc bị hút cạn chỉ kịp kêu một tiếng ư a rồi im bặt, tất cả diễn ra quá nhanh.
"Aaaaaaa...!"
Mọi người kinh sợ kêu to sợ hãi đến da dẻ nổi gai ốc, ai cũng không ngờ vừa vào đến dãy núi liền bị một con Di Chủng Thái Cổ đuổi giết, không thể nào đấu lại, chỉ có thể chạy trối chết.
Hiển nhiên đây chỉ coi như là giãy dụa tuyệt vọng, Vượn Ác Ma thoắt ẩn thoắt hiện kéo ra một đống tàn ảnh, những cái nắp sọ người không ngừng bay lên, nó hưởng thụ mỹ vị rất thỏa thê.
Sau cùng, không một ai có thể chạy thoát, tất cả đều bỏ mạng.
Nếu người Thạch thôn ở đây nhất định có thể nhận ra đây chính là con Di chủng đã đại chiến cùng Toan Nghê, mà nay lại càng thêm hung cuồng.
Thú triều rất kinh người khiến vùng núi rừng bị tàn phá, chúng hội tụ lại như một cơn lũ quét trùng kích về dãy núi rừng bên ngoài, dẫn đến một hồi phong ba bão táp. Không chỉ có mấy thôn xóm gần đó khẩn trương lo sợ, mà những cường giả đến từ nơi xa xôi khắp nơi cũng đang kinh hãi, bọn họ cho rằng chắc chắn trong dãy núi xảy ra sự cố gì đó mới khiến vạn thú chạy trốn.
Xa xa nhìn lên, không trung của mảnh rừng núi cũng dày đặc bóng đen, vô số hung cầm giương cánh bay lượn thoát khỏi các ngọn núi lớn, bay cực tốc.
"Ồ, thú triều thật đáng sợ, cứ tưởng vùng dãy núi man dã hoang vắng này thiếu hụt linh khí, sẽ không có sinh linh cường đại thần kỳ gì, không ngờ rằng nay tụ hội nhiều hung vật như vậy." Tộc trưởng bộ lạc Kim Lang đứng trên một khối núi nhìn xuống thú triều, lông mày như khóa chặt với nhau, bên cạnh có một con Sói thần đang ngẩng đầu cũng nhìn chằm chằm về phương xa.
"A!, một con Di Chủng Thái Cổ đang lùa bầy thú." Sắc mặt tộc trưởng bộ tộc Kim Lang giật mình, tự nói: "Di chủng cường đại như vậy, nhưng có vẻ như đang phụng mệnh làm việc này?"
Lão sau khi nhạy cảm nhận thấy được những điều này lập tức kinh hãi, đây chính là Di chủng Thái cổ à, con nào cũng đều quét ngang một phương, khó có thể gặp đối thủ, bây giờ thế lại làm chuyện như vậy.
Mơ hồ, lão đã rõ nơi sâu bên trong có tồn tại Chí cường đang dọn bãi săn bảo, Sơn bảo thật sự sắp xuất thế.
Cũng đồng thời khi đó, mấy vị nhân vật mạnh mẽ nhất như Lôi Hầu, tộc chủ La Phù Đại Trạch cũng hiểu rõ. Bọn họ là Chí cường giả trong tộc, thống trị rất nhiều bộ tộc trên mảnh đất này, mà nay chỉ có thể thở dài vì biết rằng Sơn bảo vô duyên với bọn hắn, không có sức đi tranh đoạt.
Hai canh giờ sau thú triều mới tan hết, bọn chúng chui ra vùng ngoài liền mỗi con đi về một phương. Mà đây chỉ là luồng thú triều đầu tiên mà thôi, một nhóm sinh linh yếu nhất bị lùa ra, hiển nhiên sẽ có đợt thứ hai, thứ ba, vùng đất này đã không an bình.
Các cường giả rút về Tiểu Cô Sơn trấn, cảm giác sự tình thật hóc búa, cảnh tượng trong dãy núi quá khủng khiếp, bọn họ căn bản không thể nào đi vào, đừng nói là Sơn bảo, chính là thi thể Di chủng Thái cổ cũng đừng hòng kiếm chác được.
"Haizzz, không ngờ vùng núi này lại kinh khủng đến như vậy. Một con Vượn Ác Ma cường đại đó nha, vậy mà chỉ phụ trách xua đuổi vạn thú, mà ở đây còn chưa phải nơi sâu xa của dãy núi, các người đoán xem coi vùng núi Thương Mãng này chuẩn bị xuất hiện bảo vật ghê gớm gì?"
"Có lẽ là xuất hiện Thánh dược, hoặc Thiên cốt trong truyền thuyết?"
"Không biết được, ngược lại đã đi một chuyến này uổng công, ngày mai phải rời đi thôi không thì sẽ chết cả lũ trong đây mất!"
Mọi người rất ủ rũ, không ít bộ lạc liên thủ ra quân ồ ạt nhưng lại xuất hiện một cái kết quả như thế khiến ai cũng không cam lòng.
"Ê, đúng rồi, trong vùng cương thổ này chả phải các bộ tộc mạnh mẽ nhất đang nhắm vào một cái thôn nào đó sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy, nghe nói bọn họ bị thôn đó gây thiệt hại ?"
"Ở đây không phải đã có người của bộ lạc Kim Lang, lại còn cả cao thủ La Phù Đại Trạch sao, để bọn họ tới kể một lát xem sao! Phải hóng cho được!"
Tiểu Cô Sơn trấn ầm ĩ cả một vùng, người bên ngoài gần như đông gần bằng dân số ở trấn này, mà các tộc như Kim Lang, Lôi tộc càng có nhiều cao thủ đến trú chờ đợi mệnh lệnh.
"Nghe nói cái thôn kia rất không đơn giản, khiến cho các thế lực cực kỳ cường đại trên đại địa này bị thua thiệt lớn."
"Thật hay giả vậy? Cái này không thể nào a, đây chính là hai vương hầu mạnh mẽ đó nha, còn có bộ lạc Kim Lang này, La Phù Đại Trạch này, cái tên nào mà chả uy chấn đại địa!?"
Mọi người không dám tin lắm, đều kinh sợ.
Một tiếng hừ lạnh vang tới, một vị cường giả bộ lạc Kim Lang bước lại gần, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt băng giá, nói: "Thôn kia sẽ nhanh bị diệt thôi, hoàn toàn bị xóa sổ không tồn tại nữa!"
Gã có có tự tin nói thế, bởi vì con Sói thần vàng kim kia trong tộc cũng tới, đây là một con Tế linh mạnh mẽ nhất trong bán kính hai mươi lăm ngàn cây số, đã sống thật lâu rồi. Tộc chủ có lẽ không phải đệ nhất cao thủ của vùng đất này, nhưng con Sói thần vàng kim kia chắc chắn xưng tôn giữa các con Tế linh các tộc khác.
Các cường giả kinh ngạc, bộ lạc Kim Lang đây là muốn dùng thủ đoạn sấm giật a, một thôn làng sao chống đối được?
"Trong dãy núi có Vương giả Di Chủng Thái Cổ, tộc ta không thể nào đoạt được Sơn bảo, thế nhưng diệt trừ cái thôn không biết trời cao đất dày không cần tốn bao nhiều sức lực." Một thế hệ sau của La Phù Đại Trạch to mồm nói.
Trước đây không lâu, bọn chúng bị thiệt thòi lớn, thủ lĩnh dẫn đội Thương Giao bị tàn phế, toàn bộ cao thủ đi ra đều bị tổn hại, khiến tộc bọn chúng rất nổi giận. Hiện tại tộc chủ chí cường đã đến chẳng nhẽ hủy diệt không được một thôn làng hay sao? Đánh chết bọn hắn cũng không tin.
"Đúng vậy, không được Sơn bảo thì nhờ cái thôn kia bồi thường chút đi. Bọn chúng chiếm được bảo thể Toan Nghê, thánh vật này một cái thôn sao dám giữ chứ!" Người Lôi tộc chém gió thật mạnh.
"A, Tử Sơn Hầu đến kìa oa ồ ồ hú hú..!!!!" Lúc này, từ trong Tiểu Cô Sơn trấn vang vọng nhiều tiếng kêu.
Một vầng Mặt trời màu tím lướt ngang trời mà đến, hắn lơ lửng cách mặt đất một mét, từ trong Tiểu Cô Sơn trấn lướt vào sâu trong rừng rậm nguyên thủy, phương hướng đó chính là chỗ của Thạch thôn. Tuy rằng thoáng hiện rồi biến mất nhưng khí tức kinh khủng cũng kịp quét qua, khiến ai cũng run rẩy.
Ngoại trừ một gia tộc lánh đời - Vân tộc, đây là thế lực của Vân Thiên Cung, thần bí khó lường, mọi người không thể biết sâu cạn, vậy thì phạm vi hai mươi lăm ngàn cây số thì Tử Sơn Hầu được xưng là đệ nhất cường giả.
Cả người này cũng đến, chẳng lẽ để trừng phạt cái thôn kia?"
"Đệ nhất cường giả đến, hắn nếu ra tay chỉ hữu hạn mấy Chí cường giả như tộc chủ Lôi Hầu cùng Tế linh bộ lạc Kim Lang mới địch lại."
"Úi làng nước ơi, thật sự là Tử Sơn Hầu, nhanh ra hóng xem hắn sẽ làm gì!" Các cường giả phấn chấn, những Chí cường giả này rất ít khi ra tay, mà mỗi lần chuyển động đều là sóng vỗ tung trời.
"Tộc chủ bọn ta ra tay tất nhiên là để bình định cái thôn kia, tôn nghiêm của Tử Sơn một dòng này sao có thể mạo phạm!" Một người trẻ tuổi của Tử Sơn tộc nổ to hơn cả quảng, mặt hất lên cao.
"Tử Sơn Hầu vừa ra ai dám tranh hùng? Chân thân vừa động tất có một tộc bị diệt." Có người ngứa miệng thờ dài thườn thượt, đã sớm có tiền lệ rồi, Tử Sơn Hầu từng một mình diệt qua rất nhiều bộ lạc cường đại.
Ngay lúc này, người ngựa của Lôi tộc, La Phù Đại Trạch, bộ lạc Kim Lang như vừa nhận được lệnh, đều cùng nhau tiến về sâu trong núi rừng, người Tử Sơn sau đó cũng theo vào cuối cùng.
Mấy đại tộc vậy mà đều cùng đi một hướng, mục tiêu chính là: THẠCH THÔN.
"Sơn bảo không đoạt được, giờ bọn họ lại đi hấp diêm một cái thôn." Có người châm biếm.
"Vậy mà cần tới mấy tộc lớn hành động, lại có tứ đại tộc chủ tới, sơn thôn này thật không đơn giản nha!" Một vài người chen vài câu.
Các đại tộc Tử Sơn, La Phù Đại Trạch, Lôi tộc, bộ lạc Kim Lang đều xuất hiện, ai cũng thật sự kích động, đây chính là một trận chiến siêu kinh điển.
Đệ nhất cường giả của mảnh cương thổ này - Tử Sơn Hầu, còn có thần bí đệ nhất Tế linh - Sói thần vàng kim, lại có cả các đại tộc chủ đều tới.
Trận chiến sẽ diễn ra như thế nào, mời thư hữu ghé qua ***********.vn để đọc chương mới nhất.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thế Giới Hoàn Mỹ Tác giả: Thần Đông -----oo0oo-----
Chương 43: Tứ đại cường giả.
Dịch giả: Ryuken
Nguồn: TTV
Tiểu Cô Sơn Trấn thoáng cái đã vắng vẻ, các cưởng già đều rời đi. Mọi người đều đi theo cao thủ của bốn tộc lớn tới Thạch Thôn, muốn chứng kiến một trận đại chiến.
Rừng núi rập rạp, lá rụng tích lũy nhiều năm trên mặt đất, dày phải hơn một thước, dẫm lên rất mềm. Mà đây còn chưa tính lá khô sớm đã hóa thành đất đen, nếu không sẽ càng dày hơn nữa. Núi non mầu mỡ, cổ mộc chọc trời.
Trong rừng nhiều mãnh thú, nhưng nhiều người như vậy cùng xuất phát, bất kể là cự thú hay là hung cầm đều bị dọa mà chạy, bởi vì người quá đông, giống như một cơn lũ.
"Đây chính là cái làng đó sao?"
Cách rất xa, còn phải hai ba dặm, bốn tộc liền dừng lại không đi tiếp nữa. Họ leo lên vách núi, đi lên vùng cao, chiếm cứ địa hình có lợi, nhìn về ngôi làng đó.
Không nhìn ra có chỗ gì kỳ lạ, chỉ là một ngôi làng rất bình thường và đơn giản. Nhà đá xây bằng đá núi ở trên có phơi da thú, treo thịt khô, tiếng chó gà vang vọng, người già dựa vào chân tường mà phơi nắng, bọn trẻ con thì đuổi nhau chạy đùa.
"Chỉ một cái làng như thế này mà cũng đáng để hưng sư động chúng à? Theo ta thấy, cứ quất ngựa tấn công một đợt là đã có thể san bằng chỗ này rồi." Người của bộ lạc Kim Lang nói. Đây là một đám thiết kỵ, tất cả mọi người đều ngồi trên Lân Mã, giáp trụ sáng loáng, mâu dài sắc bén, khoát đao trắng tinh chỉ về phía xa.
"Dám mạo phạm sự uy nghiêm của La Phù Đại Trạch bọn ta, cái làng này hôm nay nhất định phải bị hủy diệt!" Một đám thanh niên hò hét, vẻ mặt rất lạnh. Giao Thương mất đi một tay, trở thành phế nhân, bọn hắn muốn phục thù.
Nhưng, nhân vật dẫn quân của bốn tộc lại hạ lệnh cho bọn họ đừng xung động, chờ sự sắp xếp ở trên, bất cứ ai dám tự mình tấn công đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
"Xem ra cái làng này thật sự không đơn giản đâu. Khiến những nhân vật lợi hại này đều cẩn thận như vậy."
"Ấy, tứ đại tộc chủ đâu rồi, tại sao lại không có mặt ở đây? Bọn họ đang làm gì vậy?"
Những cường giả đi theo liền bàn luận, quan tâm mật thiết tới tất cả những gì xảy ra ở chỗ này.
Thạch Thôn yên lặng, trong sân nhà ở đầu thôn, nhóc tỳ ôm một cái vại sành nhỏ, đang định đun sữa thú. Nó lén lén lút lút, không ngừng nhìn về phía cửa sân, sợ bị đám trẻ lớn phát giác.
"Thật là thơm." Trên đống lửa, sữa trong vại sôi lên sùng sục, nó hít hít cái mũi, mắt to nhắm hờ, vẻ mặt say sưa.
"Rịch rịch rịch"
Đột nhiên, tiếng chim chóc vỗ cánh bay tới. Nhóc tỳ ngẩng đầu, tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Tại sao lại nhiều chim chóc và hung cầm vậy, lẽ nào lại xuất hiện thú triều sao?"
Nó đứng dậy đi ra khỏi sân, nhìn lên bầu trời, rất nhanh liền phát hiện chỗ khác lạ. Núi rừng ở bốn phía đều có chim bay lên, mà khoảng cách đều khoảng hai ba dặm.
"Không đúng, có hung thú hoặc người đã bao vây nơi này rồi!" Tiểu Thạch Hạo rất nhạy bén, lập tức hét lớn lên, nhắc nhở thôn nhân.
Trên sự thật, Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao cũng đã phát giác từ lúc trước rồi. Thôn nhân chất phác nhưng không có nghĩa họ không có lòng cảnh giác, sống quanh năm ở trong Đại Hoang ác liệt nên nhất định phải có sự nhận biết nhạy bén.
"Lẽ nào bọn mất dạy lần trước lại mò đến nữa?" Cha của Nhị Mãnh kêu lên.
Trong vùng núi, cường giả của tứ đại tộc đều lộ vẻ kinh hãi, người của cái làng này phản ứng quá nhanh, quả nhiên là không bình thường.
"A, tộc trưởng đến rồi!" Người của bộ lạc Kim Lang kinh hô.
Một ông lão cao lớn oai phóng xuất hiện, con ngươi màu vàng nhạt, có tia chớp bay ra, ghê ghớm khiến cho mỗi một người đều run run rẩy rẩy. Ông lão này quá mạnh.
Ở bên cạnh ông ta còn có một con Thần Lang màu vàng, nó không cao lớn lắm nhưng lại đang ngẩng đầu bước đi, nhìn thẳng cường giả các tộc, lại có một loại tư thế mạnh mẽ kiểu duy ngã độc tôn.
Con sói này toàn thân lấp lánh hào quang màu vàng, có một loại uy nghiêm còn mạnh hơn so với con người. Con mắt màu vàng tàn khốc, quét qua mọi người khiến bất cứ cường giả nào cũng phải lùi lại, gần như sắp ngạt thở. Nó còn đáng sợ hơn cả ông lão kia.
Mọi người hiểu rõ, đây chính là con Tế Linh mạnh nhất ở trong phương viên năm vạn dặm đó.
"Bộ lạc Kim Lang, các ngươi không thể hành động tùy tiện được. Lùi lại thêm một dặm, chờ lệnh của ta." Ông lão oai phong nói xong câu này ở đây liền biến thành một chùm ánh sáng vàng, ẩn vào trong núi rừng.
Rất nhanh, ông ta đã tới chỗ cách Thạch Thôn một dặm, cùng con Tế Linh đứng ở trên một đỉnh núi, nhìn chằm chằm Thạch Thôn.
Cùng lúc đó, ở ba hướng khác cũng xuất hiện ba chí cường giả, đi lên núi đá, nhìn xuống Thạch Thôn.
Thủ lĩnh của Lôi Tộc, La Phù Đại Trạch, Tử Sơn Tộc và bộ lạc Kim Lang đều đã tới. Mỗi người chiếm cứ một phương, đây là muốn triển khai thủ đoạn lôi đình, tiến hành một đòn hủy diệt.
Tiếng sóng như tiếng sấm. Ở hướng chính tây có một dòng sông lớn xuyên qua núi rừng, chủ nhân của La Phù Đại Trạch đang đứng ở đó, toàn thân bị hơi nước bao phủ, cả người phát sáng. Một con Hung Giao khổng lồ đang hóa hình.
Đây là đang thúc giục huyết tinh, hắn nỗ lực hóa hình ra một con Giao lớn, không ngờ lại từ từ thoát ra khỏi lưng của hắn, nằm ở trên vùng đất này, thoạt nhìn cảnh tượng này rất là kinh khủng.
Hắn ta đang dùng Bảo Thuật, nhưng thủ đoạn có hơi kỳ lạ.
Con Giao này sau khi quẫy ra khỏi lưng hắn liền nhanh chóng biến lớn, to phải một trượng, dài phải hơn hai trăm trượng, khủng bố ngập trời, mây mù màu tro lượn lờ, ký hiệu khổng lồ hiện lên, lấp lánh ở trong hư không.
Hung Giao gào thét, chấn động làm khắp nơi đại loạn, đá núi lăn lông lốc, lá cây bay toán loạn.
"Grao rống..."
Gào một tiếng, Hung Giao màu tro đứng thẳng người lên, nhào về phía Thạch Thôn. Nó triển khai thế tấn công sắc bén, đây là một đòn khiến người ta chấn động. Thân Giao khổng lồ che lấp bầu trời, khói tro dâng trào, cực kỳ nặng. Nó giống như tới từ trong hỗn độn, há mồm kêu một tiếng, phun ra một mảnh hào quang đáng sợ, đánh cho đá núi ở phía dưới đều vỡ nát.
Ở ngoài Thạch Thôn, núi đá và cây cối bị trúng đòn tấn công mang tính hủy diệt, mặt đất cũng đã nứt ra. Con Hung Giao này quá to lớn, lực tấn công mạnh tới mức làm người ta run rẩy.
"Bảo Thuật thật mạnh mẽ!" Ở chỗ cách đó ba dặm, tất cả mọi người đều kinh hãi, lông tơ dựng đứng lên. Loại thủ đoạn như thế này quá kinh người, đủ để tiêu diệt cả một bộ tộc.
"Không đúng, cái làng kia lại không có việc gì cả!"
Trên cây liễu ở đầu thôn, một cành liễu xanh biếc tỏa sáng, phát ra quầng sáng mông lung, bao phủ cả ngôi làng, ngăn cản lại đòn tấn công của Hung Giao.
Sau đó, cành liễu nhanh chóng kéo dài, xông lên trời cao, muốn đâm thủng con Hung Giao đó.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, ở hướng chính bắc, một mảnh lôi quang hừng hực xuất hiện. Đó là một hàng loạt tia chớp màu đen, từ trên một ngọn núi bổ xuống Thạch Thôn, chặn đánh cành liễu đang hướng lên trời đó.
Lôi Hầu đã ra tay, một vị Vương Hầu mạnh mẽ lúc dùng hết toàn lực, sử dụng Bảo Thuật mạnh nhất, giống như hóa thân thành Lôi Thần vậy.
"Cây khô gặp mùa xuân hả? Ta đại biểu Lôi Thần, một lần nữa hủy diệt ngươi, mục nát hoàn toàn đi!"
Thanh âm khổng lồ như sấm rền, chấn động khắp vùng núi. Tất cả cường giả đều bịt tai, tiếng của hắn có lực xuyên thấu quá mạnh, làm cho lá cây trong rừng bay toán loạn.
Hắn cũng không tấn công thân cây liễu mà là chặn đánh cái cành non đó. Một mảnh sấm chớp màu đen cuộn trào mãnh liệt, toàn bộ đè xuống dưới, trời đất đều trở nên đen tối, ô quang mãnh liệt.
Ở hướng chính nam, một tiếng soi tru vang động trời đất. Thần Lang gọi trăng, ở đó kim quang chói lòa, che phủ toàn bộ ngọn núi, con Tế Linh đã xảy ra biến hóa đáng sợ.
Lưng của nó nứt ra, xuất hiện một cái khe màu vàng, da lông nứt sang hai bên. Tế Linh gào thét khiến quần sơn run rẩy.
Không ngờ nó lại đang lột da. Sau khi da lông màu vàng nứt ra, ở trong có một con Thần Lang càng thêm óng ánh chui ra, toàn thân giống như làm bằng vàng ròng.
"Ặc. Con Kim Lang đó quả nhiên khủng bố, khó trách ở trong phương viên năm vạn dặm có thể xưng tôn. Nó từng nhận được một lần tân sinh, lột ra một lớp da cũ dùng để tế luyện thành Bảo Cụ." Mọi người khiếp vía.
Bình thường, con Kim Lang này ẩn nhẫn, vẫn luôn mặc lớp da đã lột ở trên người, lúc này mới lộ ra chân thân dữ tợn, thể hiện hết thực lực.
Hào quang màu vàng rực rỡ, tấm da sói đó nhanh chóng căng lên, sinh động như thật, giống như một con Thần Lang còn sống khác, đến răng cũng có, hàn quang lấp lóe.
Hiển nhiên, con Tế Linh này lúc lột da đã lột rất triệt để, để lại bộ da hoàn chỉnh, mà điều đó cũng khiến cái Bảo Cụ này vô cùng hiếm có, cực kỳ mạnh mẽ.
"Grao..." Thần Lang hét dài, rống động trời đất. Cái Bảo Cụ da sói đó phát ra ánh sáng vô lượng, nhuộm trời đất thành màu vàng, xông về phía Thạch Thôn, tấn công cây liễu.
Mọi người kinh hãi, không hổ là Tế Linh mạnh nhất ở trong phương viên năm vạn dặm. Loại uy thế này đơn giản làm người ta sợ hãi, khiến người ta run rẩy từ tận đáy lòng.
Thần Lang biến hóa từ da soi màu vàng trực tiếp nhào về phía cái rễ cây liễu cháy đen to lớn đó, muồn hủy diệt nó từ gốc rễ, ánh sáng hoàng kim hừng hực che phủ đầu thôn.
"Ầm!"
Tử khí đông lai, ở hướng chính đông, tử khí ùa ùn ùn kéo đến, hóa thành một đám mây dày và nặng, che lấp toàn bộ núi rừng, uy thế khủng bố ngập trời. Đệ nhất cường giả Tử Sơn Hầu cũng đã ra tay rồi.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thế Giới Hoàn Mỹ Tác giả: Thần Đông -----oo0oo-----
Chương 44: Chấn động.
Dịch giả: Ryuken
Nguồn: TTV
Tử khí mịt mờ cuộn trào kéo tới như đại dương, bầu trời như bị căng nén, núi sông bị che lấp, khí thế bàng bạc áp bách khiến linh hồn cũng phải run sợ. Mây mù hóa thành một người màu tím khổng lồ, nó giơ một chân lớn đạp xuống cây liễu thô to kia, kéo theo thần uy của trời đất, như là trời xanh đang trừng phạt.
Cảnh tượng cỡ này, khí thế cỡ này khiến chư hùng sợ ngây người, Tử Sơn Hầu quả nhiên tuyệt đỉnh, một chân giẫm xuống dưới đúng là có thể diệt ngay một bộ tộc.
Chẳng trách có truyền thuyết Tử Sơn Hầu mấy lần ra tay khiến vài cực đại bộ lạc liền biến mất khỏi vùng đại địa này, thủ đoạn thật kinh thế hãi tục, thần uy thật khó có thể kháng cự.
Thạch thôn bị nguy cơ muôn trùng, cây liễu bị tứ đại cường giả liên thủ công kích, từ trên tới dưới đều bị bao vây, mỗi một kích đều rất kinh người.
Quỹ tích cành liễu vẫn không thay đổi vẫn tiếp tục đón đỡ công phạt của tộc chủ La Phù Đại Trạch.
Đó là một con hung giao dài đến hơn ba trăm mét, khí tức như nén ép cả một khung trời phía Tây, nó phun ra hào quang, lực công kích vô cùng kinh khủng khiến rất nhiều núi đá rừng cây hóa thành bột mịn.
"Xẹt ttt!!"
Cành liễu xanh mơn mởn như không gì không phá được, trước ánh mắt sửng sốt của quần hùng mà xuyên thủng xương trán của con hung giao kia, xỏ xiên vọt qua, như một sợi xích thần xanh lục có uy năng ngập trời đánh giết thiên binh cho tan tác.
Giao Long thật sự quá khổng lồ, dù bị xuyên thủng khiến tinh khí thần đang tiêu tán rất nhanh nhưng vẫn nhe răng múa vuốt như thường, nó tung cánh giữa đất trời, phun ra ánh hào quang công kích xuống phía dưới đất. Khắp Thạch thôn bị công kích đáng sợ, núi rừng bỗng biến mất, loạn thạch như mưa, đại địa bị nứt toạc.
"Chiuuuu!!!"
Liễu non đung đưa phát ra hào quang óng ánh, cành liễu xanh biếc uốn lượn như một con Ly Long nhanh chóng quấn quanh cổ hung giao, sau đó đột nhiên lại siết chặt một cái, một hung giao cường đại liền cắm đầu rớt xuống đất.
Xa xa, tộc chủ La Phù Đại Trạch tại một con sông lớn giữa rừng rậm há mồm phun ra một bụm máu tươi, hai mắt lóe ra chùm sáng khiếp sợ. Hắn biết rằng Bảo thuật hàm chứa tinh khí thần của hắn đã bị phá, mới chỉ trong nháy mắt a, vậy là đã thành thuốc bổ của cây liễu kia. Hung giao khô quắt queo lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy kịp, cành liễu đang hút khô tinh khí thần của nó, ánh sáng thần dần tiêu tan mất.
Ngay trong lúc này, cành liễu bị công kích từ hướng Bắc, mấy chục tầng lôi quang cuồn cuộn ập đến, sấm sét chớp giật thành vũ điệu, chặn đánh cái chồi xanh biếc tươi mởn kia.
Sấm sét sao có thể chịu thua? Một cành non mềm mại như vậy, óng ánh lung linh yếu đuối, mà sấm sét thì rất cuồng bạo, tia chớp đen giăng đầy trời, dù tinh thiết cũng phải hóa cát bụi nha.
Hô hấp mọi người như lắng lại, sấm sét là một trong những sức mạnh đáng sợ của thiên địa, đặc biệt là cây liễu trước đó từng bị loại sức mạnh này công kích khiến cả thân cây cháy đen, rõ ràng sấm sét đã thương tổn nó, hiện tại lại gặp công kích tương tự sao có thể sống nổi?
"Nhân danh Lôi thần, ta ban tặng ngươi sự hủy diệt!" Lôi Hầu rống to, khí thế ngất trời, núi đá lay động, đại địa rung chấn.
Nhưng mà sự tình khiến người ta giật mình đã xảy ra, lôi quang mãnh liệt đầy trời bao phủ cành liễu thế mà cây liễu lại càng ngày càng xanh thẳm, như là có cam tuyền thẩm thấu vào, trông càng tươi mát như có sương đọng trên thân.
Mọi người đều hoảng sợ, Lôi Hầu thì há mồm líu lưỡi, lần đầu tiên trong đời mất lòng tin với bản thân.
Cành liễu đong đưa, nó bắn một luồng sóng tua tủa cành lá màu xanh lục, sấm sét đầy trời đều biến mất toàn bộ bị hấp thu sạch sẽ, hết thảy đều hoàn tất trong nháy mắt, khiến người ta kinh sợ há hốc mồm phát không ra tiếng.
"Xẹt ttttt!!"
Từng điểm sáng xanh lục dập dờn, cành liễu vẫy nhẹ một cái như vẽ ra một quỹ tích đẹp đẽ, ánh sáng xanh lục lấp lóe, cành liễu kéo dài ra vươn đến một con sông lớn ở phương Tây.
Ở đó đã có một bóng người đứng thẳng ,hơi nước mờ mịt tỏa ra một khí tức cường đại, đó là tộc chủ La Phù Đại Trạch. Dù cách xa hơn nửa cây số nhưng cành liễu thoáng cái đã vọt tới, khiến người ta không phản ứng kịp.
"Ô aaaaa!!!"
Một cành non quất mạnh xuống, tộc chủ La Phù Đại Trạch hét to dùng hết sức lực chống lại, hắn lấy ra một khối xương thú, đó là một Bảo cụ cực kỳ cường đại dùng làm thế thân, còn hắn nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Nơi này sáng chói lóa mắt, chiếu rọi núi sông rừng rậm và cả con sông lớn này thành một vùng rực rỡ, Bảo cụ cường đại cũng không thể ngăn cản lâu. Một tiếng Phốc vang lên đã bị chồi non đánh nát hóa thành một đống vụn xương lơ lửng, phù văn biến mất nhanh chóng, tinh khí dung nhập vào trong liễu xanh.
"A... không không xin đừng á á!!" Tộc chủ La Phù Đại Trạch thét lên, hắn chạy trốn thật nhanh nhưng vẫn không kịp. Cành liễu kia từ trên hạ xuống, nó sắc bén hơn cả một thanh tiên kiếm, nhẹ nhàng vẩy qua đã đơn giản chét đứt hắn ra làm hai, hai mảnh xác cùng rớt xuống một bãi máu nhầy nhụa. Sau đó, tinh khí gã bốc hơi rồi cái xác như bị già đi mấy nghìn năm, khô quắt queo lại, nứt thành bốn khối, tinh hoa mất sạch.
Giờ khắc này quần hùng quá sợ hãi, các cường giả câm như hến, người La Phù Đại Trạch tím tái mặt mày, trước đây bọn chúng còn lớn tiếng nói tộc chủ đã đến thì bình định một cái thôn chả tính là cái gì, sẽ báo thù cho Giao Thương. Thế nhưng hiện thực tàn khốc quá đáng sợ, tộc chủ mạnh mẽ nhất của La Phù Đại Trạch bị phanh thây làm hai, vũng máu hiện ngay trước mắt, phơi thây giữa rừng núi.
"Tộc chủ uuuuuuuuuuuu!!!!!" Rất nhiều người bi thống.
Hiện giờ, rất nhiều người rợn hết lông tóc, da đầu tê dại, gốc liễu này quá đáng sợ, cơ bản không thể địch lại nha.
"Tộc trưởng, mau chạy a!" Người Lôi tộc hô to, lớn tiếng gọi Lôi Hầu.
Bọn họ thấy được cành liễu lấp lóe vầng sáng đang rút dần chuyển hướng về phía phương Bắc, là hướng công phạt của Lôi Hầu.
Thực ra Lôi Hầu đã sớm phát hiện không ổn, phản ứng cực nhanh lấy Bảo cụ ra huy động sấm sét khiến hắn lơ lửng cách mặt đất một mét, chuẩn bị chạy trốn.
Thế nhưng cành liễu sao cho phép, nó quá nhanh, hóa thành một chùm sáng màu xanh lục vút xéo ngang Tây Bắc rồi lướt tới.
"Chiu uuuuu!!!" Tòa núi chỗ Lôi Hầu đang đứng bị nó cắt phá cứ như lợi kiếm chém xuống bùn nhão, nó cũng không ngừng lại mà ngay trong một hơi thở đã đuổi theo, chồi non nhắm ngay cái ót của Lôi Hầu muốn xuyên thủng qua.
"Phá cho ta!"
Lôi Hầu rống to, lông thân đều dựng thẳng, vạn đạo tia điện bắn ra, cả người như hóa thành một quả cầu sét chớp giật tỏa ra rất nhiều điện quang vô cùng kinh người, tòa núi đá chắn trước mặt hắn bị đánh sụp đổ.
Cành liễu ngay lúc này bỗng khựng lại không xuyên thủng cái ót kia mà hấp thu thỏa thích lôi quang hắn phóng ra, sau đó không tha mà lướt tới quấn chặt Lôi Hầu treo lơ lửng trên không lui về Thạch thôn.
Rất nhiều người hô kinh sợ, Lôi Hầu cường đại như vậy mà bị bắt làm tù binh, gốc liễu này vì sao không giết hắn mà kéo gã về Thạch thôn?
Lôi Hầu rống to, hắn không ngừng giãy giụa, Bảo cụ phát sáng rực cộng minh muốn cắt đứt cành liễu nhưng đều vô dụng, không mảy may thương tổn cành non kia, cây liễu thỏa thích hấp thu tia điện hắn phóng ra.
"Cái gì...!" Mọi người giật mình phát hiện cây liễu muốn làm gì. Nó muốn Lôi Hầu không ngừng thi triển Bảo thuật cuồn cuộn để cung cấp sấm sét cho nó hấp thu.
"Từ trong hủy diệt mà sống dậy, nó càng hi vọng được tẩm bổ bởi lôi quang..."
Mọi người bị dọa khiến lạnh cả người, cây liễu quá yêu tà không theo lẽ thường, tứ đại tộc liên tục công kích nó thế mà lại là tính toán lầm đấy.
Lôi Hầu bị treo trên cây liễu đầu thôn, hắn không ngừng giãy giụa, thế nhưng khí tức càng ngày càng yếu, có vẻ như sống không được bao lâu nữa.
Mọi người chấn động, đường đường là Lôi Hầu nha, là chủ nhân của một trong hai lãnh địa vương hầu, cứ thế mà bị treo trên cây như một kẻ bị tù đày, thật không thể tin được.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay chắc chắn sẽ truyền khắp mảnh đại địa này, cái tên Thạch thôn sẽ chấn động bốn phương, một cây Tế linh nhìn như sắp chết, thân cây cháy đen thế mà lại kinh khủng như vậy, giết chết một người, treo lên một người, bọn hắn là hai người trong tứ đại Chí cường giả nha, thật sự là thần uy kinh thế.
Sắc mặt người Lôi tộc tréo ngoe cùng cực, đường đường chủ nhân một tộc, hiệu lệnh bốn phương, chưởng khống đại địa vô ngần mà cứ thế bị bắt.
Trước đây, cao thủ trong tộc vẫn lớn tiếng nói diệt Thạch thôn dễ như bỡn, xương quý Toan Nghê không phải một cái thôn mạt hạng giữ được. Hiện thực xảy ra trước mắt không chỉ tán một bạt tai lên mặt bọn họ mà còn là lột da nha, tộc chủ cũng sắp chết rồi!
Hết thảy đều diễn ra trong chớp mắt, hai đại tộc trưởng một bị giết chết một bị bắt, mà công kích đến từ hai hướng Đông, Nam chỉ vừa mới tới mà thôi.
Tấm Bảo cụ da sói vàng kim kia hệt như một con Sói thần thật sự, toàn thân như đúc bởi hoàng kim, nó vung vuốt lao tới vươn ra một đôi móng vuốt rất lớn, như không gì không phá nổi phá tung lớp đất bên dưới, nó muốn phá hủy rễ cây liễu.
Nhưng dưới đất vừa lộ ra một cọng rễ thì con Sói thần liền kinh sợ, sợi rễ kia vọt lên như một con Cầu Long, trong nháy mắt đã cuộn nó lại rồi kéo vào trong lòng đất.
"GAOOOOOOOOO OOO!!!!"
Sói thần vàng kim rú dài, bộ lông nó dựng thẳng lên phát sáng óng ánh lóa mắt, nó giãy giụa mãnh liệt, hai cái móng vuốt cào cấu rễ cây.
Rắc!
Thật khiến người ta phải khiếp sợ, cái móng vuốt sắc bén vàng kim kia vậy mà gãy mất, bị rễ cây cắt phăng thành ba đoạn, rễ cây phất một cái trong nháy mắt đã lấp đất phủ lại.
Mọi người sững sờ há hốc mồm, một Bảo cụ cường đại như ngang hàng với Sói thần tự ra tay thế mà bị phế đơn giản như vậy.
Chỗ đất nơi chôn vùi cái da sói, mọi người phát hiện tấm da sói kia dần khô queo rồi mục nát, nó bị cái rễ cây phân giải hóa thành phân bón.
"Bảo cụ cường đại như vậy lại còn được lột từ đệ nhất Tế linh trong khu vực bán kính hai mươi lăm nghìn cây số, vậy mà đã thành phân bón rồi?!" Mọi người sợ rồi.
Người bộ lạc Kim Lang tái không còn giọt máu, Sói thần chí cao vô thượng, được xưng tụng đệ nhất Tế linh của vùng đất này cứ bị trấn áp đơn giản như thế.
Bọn họ lại nghĩ trước đây nói năng ngông cuồng, muốn cưỡi thiết kỵ tiến công đạp phá nơi này, san phẳng Thạch thôn thành bình địa, bây giờ nghĩ lại như là một chuyện cười kiểu tự tát chính mình!
Cây liễu này tồn tại trên đại địa này, ai dám xưng đệ nhất Tế linh?
"Ầm ầm!!!"
Giữa bầu trời, một bàn chân to màu tím giẫm xuống cây liễu đầu thôn, Tử Sơn Hầu đang công kích, hắn là cường giả của vùng cương thổ mênh mông này, thủ đoạn này có thể nói là kinh thiên động địa.
Cành liễu đang quấn chặt Lôi Hầu chợt khẽ đung đưng theo gió, sau đó vung ra một cành non tươi mởn nhất uốn lượn, trong phút chốc một vòng xoáy màu xanh lục đột nhiên xuất hiện, rồi càng lúc càng to dần, cuối cùng hóa thành một luồng lốc xoáy thông thiên!
Cảnh tượng này vô cùng kinh người, các cường giả trông thấy đều trợn mắt há mồm vì biến hóa xảy ra quá nhanh, chỉ là một đoạn chồi non nhẹ khuấy một cái đã tạo thành dị tượng đáng sợ đến như vậy!
Cành liễu này từ nãy đến giờ vậy mà lại thi triển ra một thủ đoạn khác, có thể thấy Tử Sơn Hầu có cái danh đệ nhất cao thủ không tầm thường, danh bất hư truyền.
"VÙ VÙ VÙ VÙ !!!"
Lốc xoáy màu xanh lục càng lúc càng to ra, thông tận vòm trời, cao vời vợi như nối liền trời cao và đất bằng, khí thế bàng bạc chấn động tứ phương. Nó như đá lở bạo phát, biển lớn cuộn trời, rung động ầm ầm chấn động khiến các cường giả muốn quỵ xuống nghẹt thở.
Cái chân to màu tím kia bị cuốn vào trong vòng xoáy rồi cả người khổng lồ màu tím cũng chung số phận, lảo đảo ngã vào trong ầm ầm, cuối cùng toàn bộ đều bị cuốn vào trong cái lốc xoáy thông thiên, bị xoắn xé nát bấy.
Hiện trường chỉ còn lại hoảng sợ cùng kinh hoàng.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế