Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #71  
Old 15-07-2008, 04:56 PM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 68
Đám Quỉ Thuần Dương Am


Thuần Dương Am.
Đó là một cái am, tuy nói là "am" nhưng khá rộng, tọa lạc cách tây nam thành Uyển Bình chừng hơn dặm.
Là am của kẻ tu hành nhưng nơi này được kiến trúc huy hoàng, có tiền điện, hậu điện, chung quanh tàng cây rậm rạp.
Hai cánh cửa am đóng kín, Lý Đức Uy cũng không gõ cửa.
Hắn đi vòng qua bên hông, nhảy qua hậu trường.
Vừa vào đến bên trong, chợt nghe tiếng cười khúc khích, tiếng cười dâm dật của người con gái:
- Cái thằng cha đó tuấn tú ghê phải không, hắn mà cho đại thư ôm một đêm là coi như đã thành tiên há?
Tiếng một cô gái khác:
- Quỉ, coi chừng lão ấy nghe bây giờ, lão già ghen như quỉ.
- Đại thư, thật là tiếc, phải đổi được lão già thành cái anh chàng đó ha.
- Quỉ, mê rồi hả... Mà nè, phải dụ hắn tới đây tụi mình chia nhau he.
- Nói gì, mà làm gì chị chia "không đủ miệng mo cô đâu..".
- Quỉ, rán dụ đi, để hết cho mi đó, mới bằng ngón tay út là đã rựng mỡ rồi!
- Cha, bộ chị hiền dữ à? Nhớ không, hồi đó chị mấy tuổi? Mười bốn là đã để lão ôm trum trủm rồi, làm bộ hoài...
Tiếng vỗ vào da thịt bem bép và tiếp theo là tiếng cười run rúc...
Đức Uy cau mặt, hắn xô cửa phòng bước vào.
- Ai vậy! Người ta đang thay đồ nghen!
Đức Uy hơi khựng, hắn không muốn nhìn thấy chuyện tồi tàn.
Tiếng cô gái hỏi:
- Ai vậy? Muốn vô thì vô?
Đức Uy trầm giọng:
- Ta!
Tấm màn được vẹt ra nhanh, cả hai cô gái đều đã thay đồ xong, một cô áo hồng, một cô áo xanh.
Cả hai còn đang cài núc áo, tóc họ hãy còn xập xòe bờ vai.
Cả hai cùng giật mình, nhưng cô gái áo hồng bình tĩnh thật nhanh, tròng mắt dâm đãng của cô ta như dừng lại trên mặt Đức Uy:
- Trời ơi, mới nhắc nè... công tử, vô đây đị..
Đức Uy nhìn ra ngay đó là cái vị đạo cô đã tự xé áo để phao vu cho hắn.
Đức Uy mỉm cười:
- Thiếu một chút nữa là người ta đã đập cho nhừ tử, ta đến đây để tạ Ơn nhị vị.
Ánh mắt của cô gái áo hồng chớp lên những tia lả lơi, miệng nàng chưa nói mà mắt đã cười:
- Thôi mà, nhắc làm chi? Chị em chúng tôi vì túng quẩn nên tự vệ thế thôi chớ đâu phải là ác ý! Nhưng bằng vào dáng cách đó của công tử đã có bị ai hành hung gì đâu, mà dầu gì đi nữa, chị em thiếp đã không phải với công tử rồi, tạ lỗi nghen, xin tạ lỗi tại đây nghen? Chị em thiếp là chủ nhân ở đây mà chị em thiếp mời công tử mà.
Vào đây đi, vào cho chị em thiếp tạ lỗi mà...
Đức Uy đứng làm thinh, hắn để cho cô ta nói cho kỳ hết.
Hắn muốn xem những cô gái này làm sao dụ dỗ được đàn ông, thử xem nghề ngón của họ tới đâu, cuối cùøng, hắn lắc đầu.
- Cám ơn, không cần chắc cô còn nhớ tôi đã nói:
"Nam nữ thọ thọ bất tương thân." Cô gái áo xanh nhích lên, cũng như cô gái áo hồng, chân của cô ta chưa tới mà ánh mắt của cô ta đã bay nhanh vào mặt Đức Uy:
- Công tử thật thì thôi... Chị em chúng tôi không sợ thì công tử sợ nỗi gì? Không có ai đâu mà, đừng sợ, chỗ này kín đáo lắm, vô đây với chị em thiếp đi.
Đức Uy mỉm cười:
- Thật thế sao, nếu vậy thời cung kính bất như tòng mạng.
Hắn bước vô.
Gian phòng không rộng lắm, chỉ đủ kê một cái giường, một cái bàn nhỏ để trà, một chỗ để trang điểm...
"Thuầm Dương Am" là chổ dành cho đạo gia tu luyện, tại làm sao lại có những tiện nghi này?
Trên giường hãy còn bỏ bừa bãi hai cái áo màu nâu, thứ áo "đạo cô" và hai cái mũ chóp cũng thứ mũ đạo cộ..
Bàn trang điểm phấn son, giường nệm cao bọc gấm và cái áo, hai cái mũ đạo.. những vật ấy như đang chửi vào nhau.
Bằng một dáng cách nhanh nhẹn những vật cố phơi bày những chỗ trống trên mình, cô áo áo hồng tràn tới trước mặt Đức Uy, còn cô gái áo xanh thì giữ phía sau lưng.
Đức Uy thản nhiên:
- Còn ba vị nữa đâu?
Cô gái áo hồng gặn lại:
- Ba vị nào đâu?
Đức Uy đáp:
- Vị giả làm đạo sĩ "Bồng Lai", vị cò mồi đứng ra cản đường cho mấy người tẩu thoát và vị áo gấm dẫn hai tên nha lại?
Cô gái áo hồng chớp mắt:
- Gioiû, kể ra thì đôi mắt các hạ lợi hại đó nhưng thôi, bây giờ các hạ hãy cho bọn này biết các hạ định làm gì?
Đức Uy nhướng mắt:
- Tôi ấy à? Đâu có làm gì? Qua lại giang hồ để kiếm cơm ăn thế thôi.
Côâ gái áo hồng cười bằng mắt:
- Đã dựa vào giang hồ để kiếm ăn mà còn phá bọn này làm chi?
Đức Uy cười:
- Muốn không phá cũng được, nhưng phải có điều kiện.
Cô gái áo hồng nhướng mắt:
- Lại còn có điều kiện nữa à? Nói nghe coi?
Đức Uy nói:
- Yêu cầu nhị vị hãy thẳng thắn cùng tôi hợp tác.
Cô gái áo hồng cười, nàng như cố ý k hoe hai hàm răng ngọc.
- Ối chà, thưởng gì chớ còn hợp tác thì đâu có gì khó, nhiều thì không được chớ "hợp tác" một việc thì rất sẵn sàng. Sao, nói nghe đi coi có trúng không?
Trông vào dáng cách lả lơi õng ẹo, hình như nàng nghĩ đến chuyện "hợp tác" theo ý nghĩ đen tối của mình, vì sau câu hỏi đó, nàng lại liếc chầm chậm lên cái giường, cách liếc của nàng thật khéo, nàng dùng tia mắt của mình để dẫn dắt Đức Uy vào chỗ đó.
Không hiểu Đức Uy có biết như thế hay không, hắn chỉ cười:
- Nhị vị hãy cho tôi biết Lý Tự Thành hiện giờ ở tại đâu?
Cô gái áo hồng tái mặt, nhưng thật nhanh, nàng cười ngay:
- Ôi cha, hỏi lại chi vậy? Chuyện trước mắt của tụi mình đâu không chịu bàn, để đi hỏi chuyện viễn vông. Nè, thôi mà, trời đang nóng nực gần chết đây nè, mặc áo hoài như thế này không nổi đâu, lại đây đi, cởi bớt áo ngoài nghe, nực quá...
Thật là điêu luyện, nàng nói bằng miệng nói cả điệu bộ, nói cả bằng tay. Hai tay nàng rờ lên khuy áo trên ngực, bàn tay mò kiếm khuy áo của cô ta thật là khôn khéo, nàng uốn mình qua một chút cố ý làm cho bộ ngực căng phồng hơi rướn về phía trước...
Đức Uy nghiêm mặt:
- Tôi đang nói chuyện đàng hoàng, bằng lòng hay không tùy ở hai vị. Bằng lòng, nhị vị thong thả sống tại Thuần Dương Am, phần tôi lo công chuyện của tôi, không bằng lòng chúng ta cũng đến nha phủ "Uyển Bình" để người ta nói chuyện với nhị vị.
Cô gái áo hồng cười hăn hắc:
- Coi kìa, hù người ta à? Đừng có hiểu lầm, đây là người ta có cảm tình riêng nên người ta mới dễ dãi như thế chớ bộ Ở đây là... nhà thổ không có môn bài sao mà hăm chuyện thưa quan? Bậy hà, đừng có làm như thế coi không có được. Không phải ai cũng đụng được tới tụi này đâu, cả lão đạo sĩ đó cũng đùa tí tì thôi chớ không phải muốn làm ẩu là làm đâu nghe.
Vừa nói nàng vừa nhấc lên.
Bàn tay thật trắng thật dịu, nếu người thường nhìn vào thì là bàn tay quyến rũ đàn ông, nhưng nếu có am tường võ học, thì đó là bàn tay móng vuốt.
Đức Uy cũng nhấc tay lên:
- Lầm rồi, cô nương đã nhìn lầm...
Hắn chỉ mới vừa nói hai tiếng thì cổ tay của cô gái áo hồng đã nằm cứng trong tay hắn.
Cô gái áo hồng la oai oái:
- Làm gì vậy? Làm gì vậy? Người ta có lòng tốt muốn mời ở lại chơi mà làm gì bóp tay người ta dữ vậy? Ôi cha, coi nè, gãy còn gì, đau quá...
Đức Uy cười:
- Đừng có giở trò ma mãnh dụ người, ta đã bảo nhị vị nhìn lầm, con người của ta là sắt chớ không phải da thịt đâu mà hòng quyến rũ.
Tay trái của Đức Uy lại ngoặc ra sau, cổ tay cô gái áo xanh cũng bị nắm cứng, hắn kéo nhẹ một cái, cô gái áo xanh nhào tới trước.
Nàng chỏi chân đứng lại và ngó sững Đức Uy.
- Đúng rồi, chị em tôi đã nhìn lầm, tưởng đâu...
Đức Uy cười:
- Sao? Nói nữa đi.
Cô gái áo hồng chớp mắt:
- Tại làm sao lại chẳng có chút thương hương tiếc ngọc gì cả vậy? Không phải đàn ông sao?
Đức Uy lắc đầu:
- Không, sao lại chẳng thương hương tiếc ngọc? Nhưng, đó là đối với người khác kia, chớ đối với hạng giặc cướp như các ngươi nếu cũng thương hương tiếc ngọc thì chẳng hoá ra không biết thương bá tánh điêu linh hay sao?
Cô gái áo hồng cau mặt:
- Nhưng... công tử là ai?.. Đức Uy đáp:
- Ta là Lý Đức Uy, đã có nghe lần nào chưa?
Cô gái áo hồng tái mặt:
- Như vậy... người giết Lý tướng quân.. người xử dụng Ngư Trường Kiếm.. người Ngân Bài Lịnh...
Đức Uy gật đầu:
- Đúng đó, kể ra thì tin tức của các ngươi phổ biến cũng khá nhanh.
Vành môi mọng đỏ của cô gái áo hồng xuống màu xanh mét, cô ta run rẩy:
- Ngươi... định làm gì chị em tôi...
Đức Uy đáp:
- Ta đã nói rồi, ta cần biết chỗ Lý Tự Thành.
Cô gái áo hồng la lên:
- Muốn thì cứ tới tiền quân của Sấm Vương...
Đức Uy lắc đầu:
- Ta muốn biết chỗ ở xác thật của hắn.
Cô gái áo hồng lắc đầu nhăn nhó:
- Cái đó... chị em tôi không biết, muốn hỏi thì hãy hỏi...
Cô ta nín ngang, hình như cô ta biết đã lỡ lời...
Đức Uy gặn lại:
- Hỏi ai?
Cô gái áo hồng nhìn hắn trân trân, đôi môi cô ta mấp máy nhưng vẫn không chịu nói.
Đức Uy nghiêm giọng:
- Đúng như cô vừa nói, ta không phải là người thương hương tiếc ngọc, cho nên cổ tay đẹp của cô ta không biết thưởng thức, vì thế nếu không khéo thì sẽ được gãy ngay, ta nói trước thế.
Cô gái áo hồng run giọng:
- Tôi.. tôi không biết thật...
Đức Uy nói:
- Tôi không hỏi cô về chổ ở của Lý Tự Thành, tôi hỏi cô nếu tôi muốn biết thì tôi hỏi ai?
Cô gái áo hồng khựng lại hồi lâu rồi gật đầu:
- Được rồi, tôi nói, ngươi hãy đi kiếm cái người giả đạo sĩ đó mà hỏi.
Đức Uy gật đầu:
- Cám ơn, hắn ở đâu?
Cô gái áo hồng đáp:
- Ở phía trước am, đây là mé sau.
Đức Uy nói:
- Xin phiền nhị vị hãy đưa tôi đi một chút.
Hai tay hắn lôi tay hai cô gái kéo đi như dắt hai chú cừu non...
Quả thật "Thuần Dương Am" là một ngôi đạo quan rất rộng lớn, bên ngoài nhìn vào như bao nhiêu cái am khác, nhưng bên trong của nó trang trí khá huy hoàng.
Từ sau am dẫn đến chính điện phải đi qua một sân lộ thiên như dãy hành lang, hai bên hai hàng cây tàng che kín mít, chính giữa là con đường trải đá có vòng lan can chạy thẳng vào một khung cửa vòng nguyệt trông thật là u nhã.
Đức Uy dẫn hai cô gái vào tới khung cửa vòng nguyệt thì đụng đầu một người, chính là tên đại hán áo đen đã gây sự để giải vây cho lão đạo sĩ ở đầu cầu.
Vừa thấy Đức Uy một tay dẫn một cô y như dẫn nhân tình đi dạo, hắn tái mặt uqay bước chạy luôn.
Làm như không thấy, Đức Uy cứ để hắn chạy chớ không lên tiếng.
Hắn điềm nhiên dẫn hai cô gái đi thẳng vào chánh điện.
hắn thấy ngay ba người đang giăng hàng ngang trước mặt:
Lão đạo sĩ "Chơn Đạo Nhân", gã đại hán áo đen và tên mặc áo gấm.
Chơn Đạo Nhân vẫn còn mặc đạo bào nhưng bây giờ thì thần sắc của hắn đã thay đổi, hắn không còn dáng cách "tiên phong đạo cốt" nữa, mặt tái xanh:
- Ngươi.. thí chủ làm gì?
Đức Uy ngó gã đại hán áo đen và cười:
- Hồi ở ngoài đầu cầu, vị này muốn đánh tôi một trận nhưng chưa kịp đánh, sợ ngươi ấm ức trong lòng nên tôi phải đến trình diện.
Chơn Đạo Nhân cười lạt:
- Đừng có lớn lối trước mặt ta, cứ nói thẳng ra mục đích đi, ta là chủ nơi đây, ta sẽ làm vừa lòng ngay.
Đức Uy nói:
- Xin có lời cám ơn trước đạo trưởng.
Hắn đẩy tay cho cô gái lên trước và cười:
- Xin phiền cô nương giới thiệu giùm...
Cô gái áo hồng run run:
- Đạo huynh, hắn... người này là.. Ngư Trường Kiếm.. Ngân Lịnh Bài...
Đám Chơn Đạo Nhân hoảng hốt, họ cùng thụt lui một lượt ra sau tái mặt...
Nhưng quẳ là tay bản lĩnh, chỉ thoáng qua thôi, lão đạo sĩ lấy lại ngay bình tĩnh ngay, lão hỏi:
- Ai? Làm sao ngươi biết hắn là Ngư Trường Kiếm Ngân Bài Lịnh Chủ?
Cô gái áo hồng đáp:
- Hắn nói, chính hắn mới vừa nói...
Chơn Đạo Nhân vụt cười, giọng cười thâm hiểm của con người gian trá:
- Tự hắn nói ra? Vậy mà ta cứ tưởng ngươi nhận diện được hắn chớ.
Gã đại hán áo đen cười khẩy:
- Hứ, khéo nghe lời, hắn tự tô vàng lên mạt hắn đó, nếu hắn là con người sử dụng Ngư Trường Kiếm, nếu hắn đúng là Ngân Bài Lịnh Chủ thì bọn ta đã không thoát được rồi.
Tên áo gấm bây giờ mới hoàn hồn, mấy câu nói của đồng bọn hình như đã làm cho hắn tỉnh lại, hắn trề môi gật đầu:
- Đúng rồi, bằng hữu, mình là bọn giang hồ với nhau, không ai dể gạt ai đâu, nói đi, sanh ở đâu, lớn ở đâu, ăn uống ở đâu, chui ở xó nào, nói thật đi bọn này giúp đỡ cho.
Đừng làm lối đó không tốt.
Đức Uy cười cười:
- Ta là ai chuyện đó không quan hệ, vì đâu có ai bắt buộc phải tin.
Hắn nhìn chầm chập vào lão đạo sĩ và cười cười nói tiếp:
- Hình như trong số này đạo trưởng là người có thân phận cao nhất thì phải? Hồi nãy vị cô nương áo hồng có nói rằng đạo trưởng biết chỗ của Lý Tự Thành, vậy xin đạo trưởng làm ơn cho ta hỏi thăm...
Chơn Đạo Nhân hỏi:
- Ngươi hỏi để làm gì?
Đức Uy đáp:
- Tự nhiên là tìm hắn chớ còn làm chi nữa?
Chơn Đạo Nhân gặn lại:
- Bằng vào ngươi mà dám hỏi tìm Sấm Vương?
Đức Uy đáp:
- Dám hay không dám là chuyện của ta còn chuyện của đạo trưởng là chỉ cho ta biết chỗ của Lý Tự Thành. Hắn hiện ở đâu?
Chơn Đạo Nhân cười lạt:
- Ngươi tưởng ta sẽ cho ngươi biết à?
Đức Uy điềm đạm:
- Theo tôi nghĩ đạo trưởng nên nói, bởi vì nếu không thì Lý Tự Thành sẽ có nhiều tổn thất. Mà đạo trưởng chắc chắn không nên để cho tổn thất?
Chơn Đạo Nhân gặn lại:
- Ngươi nóùi như thế nghĩa là gì?
Đức Uy nói:
- Ta có một tấm "Tàng Bửu Đồ", muốn mang đến bán cho hắn.
Chơn Đạo Nhân nhướng mắt:
- Đem "Tàng Bửu Đồ" bán cho Sấm Vương? Há, ngươi cho ta là đứa trẻ lên ba sao chớ?
Đức Uy buông cô gái áo xanh, cho tay vào lưng lấy tấm bản đồ đưa ra vung vung trước mặt, sau đó lại cất vào lưng, nắm lại tay Cô gái áo xanh cười nói:
- Tấm địa đồ này do một vị bằng hữu trao cho ta, chỗ giấu ngọc ngà này quá lớn, một mình ta không khi nào lo cho xuể, vì thế, ta quyết định đem bán cho những người có phương tiện, có khả năng đi lấy, vì thế, nếu tấm địa đồ này vào tay quan của triều đình, ít nhất họ cũng sẽ trang trải hai năm lương bổng cho toàn thể quan binh có dư, mà số vàng ngọc cho hai năm quân lương của triều đình đối với Lý Tự Thành đến bốn năm chưa hết, mất cái đó, không phải là mất cái lợi lớn hay sao. Không phải là một thiệt hại to tác hay sao?
Chơn Đạo Nhân hỏi:
- Nhưng làm sao biết được tấm địa đồ đó là thật hay là giả?
Đức Uy đáp:
- Chính vì thế nên ta mới cần giáp mặt Lý Tự Thành? Vì tả hữu của hắn có nhiều mưu sĩ, những kẻ đó thừa sức để biết thật hay là giả?
Chơn Đạo Nhân do dự:
- Nhưng ta làm sao biết chắc được rằng ngươi tìm Sấm Vương với mục đích bán địa đồ, làm sao ta biết chuyện là như thế?
Đức Uy cười:
- Đạo trưởng quả là con người cẩn thận, nhưng cẩn thận như thế là ngu. Bên Lý Tự Thành thuộc tướng hùng hùng hổ hổ, chẳng lẽ ta làm gì được hắn hay sao, cho dầu ta có âm mưu hành thích đi nữa, cũng không làm sao trước mặt họ mà có thể thi hành.
Nói cùng mà nghe giả như ta có ý gì khác, những thuộc tướng của Lý Tự Thành cũng thừa sức để khống chế và lấy tấm đia. đồ này như trong tay. Ta dại gì mà đem cho không mà lại còn mâát mạng chớ?
Chơn Đạo Nhân chớp chớp mắt:
- Nhưng nếu ta chỉ chổ Sấm Vương cho ngươi rồi ngươi đem lại lợi ích gì cho cá nhân ta?
Đức Uy cười:
- Đạo trưởng cứ ra giá đi, nhưng ta cũng nói trước, đạo trưởng cho ta biết rồi cùng ta đi đến chỗ, ta không bao giờ bỏ tiền ra một cách oan uổng mà rốt cuộc không bán buôn gì được đâu nghe.
Chơn Đạo Nhân nhìn vào mặt Đức Uy một cái thật sâu và cuối cùng lão gật đầu.
- Được rồi, ta bằng lòng, ngươi hãy thả hai tên đồ đệ của ta ra.
Đức Uy nói:
- Đối với ta thì các ngươi không thể nào thoát được, nhưng ta cũng cần phải chờ ngươi nói rõ chổ của Lý Tự Thành rồi hãy tính.
Chơn Đạo Nhân cười nhạt:
- Đã có ta cùng đi với ngươi thì ngươi còn sợ gì nữa?
Đức Uy gật đầu:
- Cũng được, muốn thế cũng được, nhưng ta báo cho biết trước là đừng manh động mà mang họa vào thân nghe.
Hắn buông cả hai tay, hai cô gái nhảy vọt ra hai bên và la lớn:
- Đừng cho hắn thoát...
Hai tên thuộc hạ như được mật lệnh, chúng không nói thêm một tiếng cả hai quay mình bỏ đi ra phía trước thật nhanh.
Hai cô gái cũng băng theo.
Chơn Đạo Nhân nhìn theo đám thuộc hạ đi hết rồi, quay lại nói với Lý Đức Uy.
- Chúng ta đi.
Đức Uy nói:
- Chuyện gì ta cũng xin nói trước, trừ phi đạo trưởng chịu hy sinh tánh mạng, bằng không thì nên thật thà đưa ta đến gặp Lý Tự Thành, chớ đừng tìm âm mưu đen tối đó nghe.
Chơn Đạo Nhân nhún nhún vai:
- Con người mà, ai lại không tiếc mạng, phải không?
Đức Uy gật đầu:
- Biết như thế và làm thật như thế là tốt. Tuy nhiên, trước khi đi gặp Lý Tự Thành, ta cần đưa đạo trưởng tới một chỗ đã.
Chơn Đạo Nhân chớp đôi mắt nghi ngờ:
- Đi một nơi khác? Chỗ nào?
Đức Uy đáp:
- Đến rồi là biết ngay.
Chơn Đạo Nhân chớp chớp mắt:
- Xin lỗi, chuyện đó không phải trong phạm vi giao kết hồi nãy.
Đức Uy cười:
- Xin lỗi, bây giờ thì không thể do đạo trưởng định việc mà là do ta định việc.
Lão đạo sĩ nhướng mắt:
- Nhớ rằng nếu ta không đưa ngươi đi thì ngươi không thể làm gì ta được đó nghe.
Đức Uy lắc đầu:
- Đạo trưởng đừng lo, nếu ta hại đạo trưởng thì làm sao ta gặp được Lý Tự Thành, mà nếu ta không gặp được Lý Tự Thành thì làm sao ta bán tấm bản đồ cho có giá? Mỗi người đều có quyền lợi, vì thế ta không làm chuyện tổn hại gì đến đạo trưởng đâu mà lo.
Chơn Đạo Nhân lạnh lùng:
- Nhưng ngươi đảm bảo không đưa ta đến chỗ nguy hiểm chớ?
Đức Uy gật đầu:
- Tự nhiên, mục đích của ta là gặp Lý Tự Thành.
Chơn Đạo Nhân gật đầu:
- Được rồi, như thế thì đi.
Đức Uy nhìn lão bằng đôi mắt thật nghiêm:
- Đi, đạo trưởng theo sát bên sau ta đây, nhớ rằng nếu muốn được bản địa đồ màyên thân thì đừng tính gì cả, bằng như địa đồ không cần mà tánh mạng cũng không cần thì tùy đạo trưởng đó nghe.
Hắn bước lên trước và không hề có một chút gì chú ý đến lão ta, hình như đối với lão đạo sĩ này hắn đã biết sức rồi...
Lư Cầu Kiều.
Thiên hạ cũng vẫn đông nghẹt, đúng là một chỗ khá huyên náo.
Nếu không phải là trong lúc tình hình chiến sự lộn xộn thì nơi này phồn thịnh có lẽ gấp mấy lần hơn.
Nhưng thật ra thì cũng không phải do tình hình chiến sự dồn dập đến gần mà có thể làm cho nơi này vắng được, chỉ làm giảm sút phần nào thôi, vì có quá nhiều người cuộc sống gắn liền với đia. phương, chỉ trừ khi giặc tràn tới chỗ, bằng không thôi họ cũng không thể bỏ đi, vì bỏ đi một ngày là công việc làm ăn đình trệ.
Chính vì thế nên mặc dầu tin tức chiến sự dồn về bất lợi, thiên hạ chung quanh Lư Cầu Kiều vẫn cứ gần như thản nhiên với cuộc sống hàng ngày.
Họ chỉ chuẩn bị và với một số ít người có đủ phương tiện thì họ di cư nơi nào đó, đại đa số biết nguy hiểm nhưng cũngđành chịu một chỗ, phú mọi việc an nguy cho trời đất.
Lư Cầu Kiều do đó vẫn cứ phồn thịnh như ngày nào, thiên hạ cũng vẫn luôn luôn đông nghẹt.
Đức Uy dẫn Chơn Đạo Nhân trà trộn trong đám người đông.
Loanh quanh mãi một hồi lâu mà không thấy định hướng của Đức Uy, Chơn Đạo Nhân đâm nóng nảy, lão hỏi:
- Đì đâu mà cứ loanh quanh mãi trong đám đông mãi như thế này?
Đức Uy cười:
- Chuyện ban địa đồ của ta, ta không nóng thì đạo trưởng có chi mà nóng? Đạo trưởng có nhớ cái cảnh con chim ưng bắt gà không, nó cứ lượn mãi trên không y như rỗi rảnh nhàn du, y như không bao giờ biết mỏi cánh, y như không biết chuyện gì làm nên bay khơi khơi giải buồn, thế nhưng khi nó liếc chắc mục tiêu rồi thì "vù" một cái, hai chân nó cặp ngay một chú gà, bá phát bá trúng không sai một ly nào cả.
Như không chịu nổi cái lối vòng của Đức Uy, Chơn Đạo Nhân gắt:
- Nhưng mà kiếm cái gì mới được chớ?
Đức Uy cười:
- Bảo đừng có nóng, khi con chim ưng đang lượng khơi khơi như thế, nếu hỏi nó kiếm cái gì thì nó nhứt định sẽ không bao giờ nói, vì nếu nói kiếm gà thì thiên hạ cười cho à? Gà đâu mà kiếm? Thế nhưng không bao lâu là nó có mồi ngay.
Hắn chưa nói hết câu thì đã thấy Lăng Phong.
Lăng Phong chỉ liếc nhanh chớ không nhìn lão đạo sĩ, vì ánh mắt hắn bận đưa ánh mắt Đức Uy về một hướng khác.
Và sau đó là hắn mất hút.
Đức Uy dẫn lão đạo sĩ đi nhanh hơn.
Hắn đi thẳng vào một ngõ ngôi nhà.
Lão đạo sĩ biến sắc, lão bước lên đưa tay cản lại:
- Ta khôâng giao kết đến đây, nếu như thế...
Nhanh như chớp, Đức Uy nắm cứng cổ tay của lão, và bước nhanh tới cổng nhà.
Lão đạo sĩ nhăn mặt:
- Làm cái gì lại vào đây?
Đức Uy hơi chuyển gân một chút, lão đạo sĩ nhăn nhó nhiều hơn, và lão nín luôn.
Đức Uy cười cười:
- Đừng có lộn xộn nghe không, ngậm miệng là vàng, chắc đạo trưởng thông điều đó chớ?
Hình như những ngón tay của Đức Uy có hiệu lực hơn lời nói, hắn bóp mạnh hơn một chút là lão đạo sĩ tái mặt nín khe.
Tài sản của haitc

  #72  
Old 15-07-2008, 05:02 PM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 69
Ăn Lương Dân Mà Làm Giặc


Cánh cổng không đóng, Đức Uy kéo tay lão đạo sĩ đi vào.
Gian nhà không lớn nhưng có chiều dài, Đức Uy đưa tay gọi cửa nhưng cánh cửa chỉ khép hờ không khóa, hắn nói:
- Vậy cũng tiện, mình vô.
Nhưng vừa bước vào đại sảnh thì gặp ngay hai người bên trong bước ra, vừa thấy dạng Đức Uy, một tên đi nhanh ra trước, hắn là gã đại hán áo đen lạ mặt.
Hắn không nhìn Lý Đức Uy, mà lại nhìn lão đạo sĩ, mặt hắn hơi tái, hắn hỏi:
- Kiếm ai? Sao không báo trước mà đi vào ngang tàng như thế?
Lý Đức Uy lễ độ:
- Dám hỏi, đây có phải là chỗ của quan nha?
Đôi mắt của gã đại hán áo đen nhìn nhanh như dò xét và hắn hỏi lại:
- Có chuyện gì?
Lý Đức Uy chỉ lão đạo sĩ:
- Tôi bắt được tên gian tế của Sấm tặc, nếu đây là chỗ quan nha thì tôi xin giao hắn lại, bằng không thì tôi dẫn đi nơi khác.
Vừa nói, năm ngón tay của Lý Đức Uy bóp chặt thêm chút nữa, và tuy đau quá, nhưng lão đạo sĩ đã hiểu ngay đó là hiệu lịnh ngầm.
Là con người khá thức thời vụ, lão đạo sĩ nín khe.
Gã đại hán áo đen biến sắc, gã nhìn chầm chập vào mặt gã lão đạo sĩ như để "phủ đầu":
- Sao? Ngươi là phe đảng của Lý Tự Thành phải không?
Lão đạo sĩ làm thinh.
Cũng có thể vì mấy ngón tay của Lý Đức Uy quá mạnh mà cũng có thể lão không thể trảlời được vì vấn đề đã không còn có thể trả lời.
Gã đại hán áo đen đảo nhanh đôi mắt, có lẽ óc hắn cũng đang tính toán thật nhanh, hắn nói:
- Được rồi, cứ để hắn lại đây cho ta tra xét...
Lý Đức Uy mỉm cười chận ngang:
- Tự nhiên, đã mang đến đây thì phải giao lại chớ đem hắn đi đâu, nhưng cũng phải cần biết rõ ở đây.. Gã đại hán áo đen trợn mắt:
- Cái gì? Ta bảo hãy giao hắn lại đây còn muốn gì nữa? Tiền thưởng hả? Góp sức cho triều đình cho quốc gia mà còn muốn đòi tiền thưởng hả?
Cái lốt "phủ đầu" của hắn kể cũng khá mạnh, nhưng hiềm vì hắn lại đụng phải tay hơi khó nuốt.
Lý Đức Uy điềm đạm mỉm cười:
- Để lại thì để lại, không để lại ai đưa tới làm chi? Nhưng tôi đã nói rồi, tôi cần phải biết các hạ là ai? Là người có đủ thẩm quyền hay không? Bắt giặc đâu phải là chuyện chơi mà đụng ai giao nấy?
Gã đại hán áo đen quát lớn:
- Lớn gan, muốn làm phản phải không? Ngươi chết!
Hắn bước lên và vung mạnh cánh tay.
Lý Đức Uy kéo lão đạo sĩ thối lui, cái đánh của tên đại hán áo đen vuột vào trong gió.
Lý Đức Uy cười:
- Đừng có làm hung, các hạ chỉ có hại chớ không có lợi.
Gã đại hán áo đen giận run, nhưng ngay khi ấy bên trong có tiếng người:
- Lão Ngô, gì mà om sòm thế?
Lý Đức Uy nhận ra ngay tên cao cao mặc áo gấm dẫn hai tên nha lại "Uyển Bình" đến can thiệp vụ lộn xộn tại Lư Cấu Kiều hồi sáng.
Gã đại hán áo đen chỉ Lý Đức Uy:
- Tên này dẫn lão đạo sĩ đến bảo riết lão ấy là gian tế, tôi bảo giao lại cho ở đây tra xét, hắn không chịu hắn cứ hỏi chức vụ.
Tên áo gấm bước tới lừ mắt vào mặt Lý Đức Uy:
- Hứ, lại là ngươi!
Lý Đức Uy gật đầu:
- Tôi chớ còn ai, hồi sáng tôi đã bảo hắn ta là gian tế của Sấm tặc mà ông không tin, ông để cho hắn chạy thoát, bây giờ tôi bắt được rồi đó.
Tên áo gấm cười lạt:
- Hồi sáng ngươi làm loạn ở Lư Cấu Kiều, nhưng ta nghỉ mới lỡ lần đầu, ta rộng lượng tha cho, bây giờ ngươi lại cố ý nói bậy nói bạ nữa, không có bằng chứng gì cả mà ngươi bảo ta là gian tế, có lẽ ngươi là gian tế là phải hơn.
Tên đại hán áo đen nói theo ngay:
- Đúng rồi, tại Lư Cấu Kiều cố tâm rối loạn chuyện làm ăn của dân chúng, hắn đúng là gian tế của giặc...
Cả hai tên đưa mắt ra hiệu cho nhau và cùng xông tới.
Lý Đức Uy lắc đầu cười:
- Thảo nào mà dân chúng không dám tố cáo gian tế, chưa bắt được gian tế thì mình đã bị gông đầu, các ngươi một là làm việc hồ đồ hai cấu kết với giặc...
Hắn xòe ngửa bàn tay đưa tấm "Ngân Lịnh Bài" ra trước mặt và nói tiếp:
- Các ngươi có biết vật này không?
Tên áo gấm và tên áo đen cùng tái mặt, chúng hoảng hốt thối lui.
Lý Đức Uy nghiêm giọng:
- Bây giờ ta hỏi, ai là gian tế của Sấm tặc?
Tên áo gấm lật đật cúi đầu:
- Tiểu nhơn có mắt không tròng, không biết lịnh chủ giá lâm, xin lịnh chủ tha thứ cho.
Lý Đức Uy cất lịnh bài và nghiêm giọng:
- Đứng lại tử tế cho ta hỏi.
Hai tên cung kính đứng xuôi tay.
Lý Đức Uy hỏi:
- Hãy cho ta biết người của "Đông Xưởng" phái đến đây do ai cầm đầu?
Tên áo gấm vòng tay:
- Bẩm lịnh chủ, chỉ có hai người của tiểu nhơn được phái đến thôi chớ không có đi cả đội.
Lý Đức Uy cau mặt:
- Hai người mà đủ để hành sự sao?
Tên áo gấmđáp:
- Bẩm lịnh chủ, tiểu nhơn đến đây họp với đám sai dịch của huyện Uyển Bình.
Lý Đức Uy hỏi:
- Đông Xưởng phái hai ngươi đến đây để làm gì?
Tên áo gấm đáp:
- Bẩm lịnh chủ, chúng tiểu nhân đến đây để dò xét và trừ bọn gian tế xâm nhập phá hoại.
Lý Đức Uy gặn lại:
- Đó là nhiệm vụ của các ngươi phải không?
Tên áo gấm cúi đầu:
- Bẩm vâng.
Lý Đức Uy nói:
- Nhiệm vụ là như thế, vậy mà khi đến đây lại để mặc cho bọn này kéo bè lũ ngồi ngay đầu cầu lợi dụng chuyện "thiên cơ huyền hoặc" để ly tán dân tâm, sĩ khí như thế?
Tên áo gấm cúi đầu lắp bắp:
- Cái đó.. cái đó vì chưa có bằng cớ mà lịnh chủ chắc cũng biết luật quan, nếu không có bằng cớ thì không được bắt càn bắt bậy làm xôn xao dư luận.
Lý Đức Uy cười:
- Hay, các ngươi giỏi nói lắm, cũng như khi gặp dân lành thì các ngươi "phủ đầu" cũng giỏi lắm, nhưng ta hỏi, tên này đưa bè đảng đến ngồi ngay tại đầu cầu tuyên truyền "thiên cơ", nếu ai là người đi ngang qua cầu cũng không thể không nghe thấy phải không?
Tên áo gấm cúi đầu:
- Bẩm lịnh chủ, chuyện đó tiểu nhân không dám nói là không có, nhưng vì tiểu nhân chưa nghe nên không thể bắt họ được...
Lý Đức Uy cười:
- Lạ quá, ai cũng nghe mà những người có nhiệm vụ bắt giặc lại không nghe, tại sao vậy cà?
Tên áo gấm ấp úng:
- Có lẽ... có lẽ thì tiểu nhân đi qua là chúng nín không nói nữa.
Lý Đức Uy gật đầu:
- Cứ theo cách nói của ngươi thì hình như ngươi cũng biết chúng đang tụ tập nơi đầu cầu để tuyên truyền bậy bạ, ngươi cũng muốn tìm bắt nhưng hiềm vì không nắm được bằng cớ phải không?
Như chụp được cái phao khi gần chết đuối, tên áo gấm dạ liền:
- Đúng, đúng, Lịnh chủ nói thật đúng, giá như có được chút bằng cớ thì bọn này đừng hòng thoát khỏi tay tiểu nhân.
Lý Đức Uy gật gật:
- Vậy thì ta hỏi nghe, các ngươi nằm trong cơ mật viện, các ngươi mặc thường phục, trà trộn trong dân chúng để làm nhiệm vụ gì? Mặc thường phục đi dọ dẫm tìm gian bắt gian, khi nào cần thiết mới ra mặt, không cần thiết thì cứ giữ tư thế của một tên dân thường, điều đó, làm việc cho cơ quan "Đông xưởng" các ngươi phải thuộc nằm lòng.
Vậy thì khi tại đầu cầu, nếu quả có rối loạn an ninh trật tự thì đó là chuyện của sai dịch huyện "Uyển Bình", tại sao ngươi ra mặt? Tại sao ta bắt bọn gian tế tuyên truyền phá hoại đến đây thì ngươi lầfi đánh "phủ đầu" gọi ta là gian tế?
Tên áo gấm phát run:
- Bẩm lịnh chủ, thật tiểu nhân... dại dột hồ đồ...
Quả là tay mồm mép, đầu tiên khi đến đây, Lý Đức Uy đã bảo chúng hồ đồ, chúng không chịu, bây giờ lại tự nhận làhồ đồ, vì cái tội hồ đồ, bất thông vẫn còn nhẹ hơn tội kết cấu cùng gian tế.
Lý Đức Uy thở ra:
- Tại Trường An, "Đông Xưởng" đã cấu kết với Mãn Châu làm chuyện mãi quốc cầu vinh, không ngờ tại đây, cách Kinh sư không bao dặm đường bọn ngươi lại cũng thông đồng với Sấm tặc, mưu bán đứng quốc gia, Đại Minh triều đang lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, các ngươi hãy tự vấn lương tâm, đối với quốc gia với cha mẹ, với bá tánh, các ngươi có hổ thẹn hay không? Ta chấp chưởng Ngân Bài là gánh lấy trọng trách vì dân vì nước, ta không thể để cho bọn sâu dân mọt nước tung hoành. Ta đã nói hết lời, các ngươi! nếu còn chút lương tâm thì hãy quay mặt về hướng Bắc lạy triều đình, lạy tạ bá tánh rồi tự xử.
Tên áo gấm lừ mắt ngầm ra hiệu cho tên áo đen và cả hai cùng thét rập lên lao mình vung tay tấn công một lượt.
Lý Đức Uy cho tay vào lưng và rút mạnh ra:
- Ta đau lòng mà thi hành án lịnh...
Hai vòi máu bắn ra, hai thây người gục xuống.
Không một tiếng rú, không một tiếng rên.
Lão đạo sĩ thụt đầu gần khuất tới vai:
- Độc quá!
Chùi thanh Ngư trường kiếm vào tà áo hai tên phản nghịch và lắc đầu:
- Không, nếu độc thì ta đã chẳng để cho bốn tên thuộc hạ của ngươi yên ổn, nhưng ta không thể để cho bọn ăn cơm của dân mà ngầm theo hại dân như thế, ta chỉ giết những người cần phải giết.
Cho thanh kiếm vào lưng, Lý Đức Uy bỗng rơi nước mắt.
Lão đạo sĩ nhướng mắt:
- Sao? Đã giết mà vẫn còn thương à?
Lý Đức Uy lắc đầu:
- Không, làm sao ta lại thương cái bọn ám hại đồng bào! Ta khóc là khóc cho dòng máu của con dân nhà Hán...
Tên đạo sĩ cúi đầu.
Lý Đức Uy hỏi:
- Ngươi cũng là một con dân nhà Hán, phải không?
Gã đạo sĩ ngẩng mặt lên, giọng nói hắn hơi run:
- Hết chuyện rồi thì đi.
Lý Đức Uy lắc đầu:
- Đừng vội, bây giờ thì ngươi đã biết ta rồi, lẽ tự nhiên ngươi biết mục đích của ta khi tìm Lý Tự Thành, ta tìm hắn để bắt hắn, để giết hắn tạ tội với trời đất với sanh linh nhưng cũng có thể ta làm không được mà hắn sẽ có tấm địa đồ, lợi hại rõ ràng như thế, ngươi có dẫn đi hay không là tùy ý.
Lão đạo sĩ gật đầu:
- Được, ta bằng lòng dẫn đi.
Lý Đức Uy gật đầu:
- Như thế là tốt.
Lý Đức Uy dẫn lão đạo sĩ ra khỏi cửa là thấy Lăng Phong.
Chung quanh hắn có mấy người trẻ ăn vận theo lối nhà quê tầm thường, nhưng nhìn qua Lý Đức Uy biết ngay đó là những cao đệ trẻ tuổi Cùng Gia Bang.
Lý Đức Uy cũng biết ngay là họ đến để tiếp tục điều khiển cơ sở "phòng gian" của Đông Xưởng đang bỏ ngỏ, họ hơn hẳn đám mật thám được hưởng lương cao của triều đình về phương diện trung nghĩa, họ không thể có chuyện thông đồng mãi quốc cầu vinh.
Họ có mặt nơi đây là Lý Đức Uy đã yên lòng.
Lão đạo sĩ đưa Lý Đức Uy đến Chương Đức.
Trên vọng lâu thành Chương Đức đã thay đổi ký hiệu kỳ.
Lá cờ hiệu của Minh triều không biết hạ xuống bao giờ, thay vào đó là một lá đại kỳ đề chữ "Lý" thật lớn.
Trên vòng thành, dưới cửa thành dầy dặc những tên lính áo vàng diệu võ giương oai, trông dáng cách coi như trên đời này chỉ có mỗi họ thôi, ngoài ra, ai cũng đều là...
sâu bọ.
Lý Đức Uy nghe lòng mình quặn thắt, như thế này thì đất đai đã thuộc về chúng quá nhiều rồi.
Hắn hỏi nhỏ:
- Lý Tự Thành tại Chương Đức phải không?
Giọng tên đạo sĩ có vẻ khó chịu:
- Không tại Chương Đức thì ta đưa các hạ đến làm gì? Không lẽ tình trạng này lại dẫn đi ngoạn cảnh?
Lý Tự Thành ở đây, cần giết được hắn là giải quyết được đầu não quân giặc, cho dầu chưa bình được hoàn toàn nhưng thế giặc nhứt định sẽ loạn.
Hắn cố ẩn nhẫn, không muốn trừng trị tên đạo sĩ khốn kiếp này.
Lý Đức Uy xoè bàn tay phải ra, lòng bàn tay có mảnh giấy bằng ngón tay, mảnh giấy đề hai chữ Chương Đức.
Tên đạo sĩ ngơ ngác.
Lý Đức Uy nói:
- Bằng hữu của ta trao mảnh giấy này khi đi ngang qua Lư Cấu Kiều, cũng may là ngươi không lừa ta.
Lão đạo sĩ mím môi làm thinh.
Lý Đức Uy hỏi:
- Chúng ta làm sao vào thành?
Lão đạo sĩ nói giọng nhát gừng:
- Đến đó rồi biết, có ta chỗ nào vào cũng được.
Mặt trời đã chìm sau núi, hơi lạnh đã ngấm vào người, Lý Đức Uy nói:
- Trời sắp tối rồi, chúng ta mau vào thành, ta nói trước, nếu hành tung của ta bị bại lộ, đám lính trên thành không làm gì ta được tất nhiên là chuyện đó phải trả giá ít nhất là một mạng người nghe.
Hắn nói không lớn, không gằn, nhưng giọng hắn chắc nịch, giọng nói đó, lão đạo sĩ đã có nghe rồi, khi hắn nói với hai tên Đông Xưởng và giọng nói đó đã được thực hiện như đinh đóng.
Lão đạo sĩ trả lời:
- Yên lòng, ta vẫn còn cần tấm bản đồ để dâng công mà.
Giọng nói thật tự tin, thật phách lối, hắn đã chứng kiến tài nghệ của Lý Đức Uy, hắn đã biết hắn không làm sao thoát được, trừ phi Lý Đức Uy buông thả hắn, thế nhưng hắn vẫn công nhiên ương ngạnh.
Bằng vào dáng cách đó, lực lượng địch tại Chương Đức này không thể xem thường.
Lý Đức Uy mỉm cười:
- Được như vậy là tốt lắm, đi vào.
Hai người vừa đi được một khoảng nữa, cách cửa thành không xa lắm, chợt nghe tiếng ngựa phiá sau và có tiếng kêu:
- Nhị vị, đợi tôi với, nhị vi.....
Tiếng kêu của người con gái, Lý Đức Uy quay lại thấy một con lừa đen nhỏ nhỏ, chạy lóc tóc đằng sau trên lưng lừa, một cô gái mặc quần áo vải thô, trên lưng lừa, trước chỗ ngồi cô ta lại có một bọc bằng vải, xem dáng cách giống người tị nạn.
Cô gái thật đẹp, nước da thật trắng, trắng đến ửng hồng, nhưng bụi đất bám đầy, như đã phải trải qua đường xa dịu vợi.
Nhưng với con mắt của Lý Đức Uy, hắn thấy ngay đó là sự cố ý chà xát đất bụi cho lem luốc, sự cố ý thường xảy ra trong hoàn cảnh bình hoang mã loạn của những cô gái còn nhỏ tuổi, linh đinh.
Ban đầu, Lý Đức Uy cho đó là một cô gái chạy nạn, nhưng hắn lại thấy không phải, vì chạy nạn thì phải đến chỗ bình yên chớ sao lại đến nơi giặc đóng. Con lừa đã lóc thóc đến gần, cô gái nhảy xuống cười gượng gạo để "làm quen":
- Nhị vị có phải vô thành không?
Lão đạo sĩ nhìn cô ta từ đầu đến chân, nhưng đôi mắt của lão lạnh băng không thèm lên tiếng.
Lý Đức Uy gật đầu nhè nhẹ:
- Phải, chúng tôi vào thành, cô nương chắc...
Cô gái cúi đầu như e thẹn, cô ta đáp nhỏ:
- Tôi cũng muốn vào thành, tôi có người cậu trong đó, nghe nói thành bị phá, tôi đến thăm cậu tôi nhưng tôi sợ vào thành không được xin nhị vị giúp đỡ.
Nàng nín lặng không nói hết câu, những tiếng sau cùng nàng thay bằng ánh mắt, nàng nhìn Lý Đức Uy bằng tất cả sự khẩn cầu.
Lý Đức Uy nghe lòng bất nhẫn, hắn muốn gật đầu nhưng nghĩ mình cũng không chủ động, hắn quay qua hỏi lão đạo sĩ:
- Được không?
Lão đạo sĩ vẻ mặt cứ lạnh băng băng:
- Đi thì đi.
Đôi mắt cô gái không mở lớn hơn nhưng ngời ánh sáng, nàng nói thật nhanh như sợ không kịp:
- Đa tạ đạo trưởng, đa tạ đạo trưởng.
Và nàng ngó Lý Đức Uy, ánh mắt này mới là cảm tạ thật tình:
- Xin đa tạ công tử.
Lý Đức Uy suýt đã bật cười, không biết cô nàng nhìn hắn bằng con mắt nào mà lại gọi hắn là "công tử", hắn nghĩ có lẽ do chiếc áo trắng của mình!
Hắn nói:
- Cô nương không nên khách sáo, cũng đều là người cần vào thành như nhau là phải nương nhau.
Hắn không muốn nói tiếng "giúp đỡ nhau", hắn nghĩ câu nói đó không thể do hắn nói.
Hai người đi trước, cô gái mang bọc hành lý dẫn con lừa đen lóc cóc theo sau, đôi mắt nàng nhảy lên nhảy xuống từ đầu tới chân của Lý Đức Uy, hình như nàng thấy hắn mới thật là người ơn, còn lão đạo sĩ chỉ bằng lấy lệ.
Đi được ít bước, cô gái vụt hỏi:
- Dám hỏi, chẳng hay đạo trưởng danh hiệu là chi?
Lão đạo sĩ như "tát nước":
- Ngọc Hư Cô gái gật gật:
- À, thì ra đây là Ngọc Hư đạo trưởng...
Lý Đức Uy cũng gật thầm:
"Mới chân nhân đây bây giờ thì biến thành Ngọc Hư, pháp hiệu sao mà nhiều quá vậy?" Nhưng ánh mắt của cô gái mới hơi tròn:
- Ủa, trùng hợp quá vậy? Tôi cũng họ Lý.
Dáng điệu cô gái vừa ngây thơ vừa "vô tâm", cô ta không có dáng lo lắng gì cả, cho dầu đã có chỗ nương để vào thành, thì ít nhất cô cũng phải lo nghĩ đến người cậu của cô ta, bao nhiêu ngày nay, thành bị hãm, người ly tán, thế nhưng sắc diện của cô ta lại tỉnh bơ.
Nhưng Lý Đức Uy nghĩ có lẽ bản chất của cô ta là như thế chớ không phải vô tâm, nếu không lo nghĩ đến người cậu thì thân gái một mình làm sao lại đi vào chỗ binh mã rộn ràng?
Nghĩ đến chuyện khó khăn cho một cô gái trong cảnh hỗn độn không phân vương pháp này, Lý Đức Uy nhẹ cau mày:
- Cô nương từ đâu đến?
Cô gái đáp:
- Tôi từ Đại Danh đến, còn nhị vị?
Lý Đức Uy không trả lời, hắn nói:
- Trong hoàn cảnh này, cô nương một mình đáng lý không nên đến nơi này.
Cô gái cúi đầu:
- Đa tạ công tử, tôi biết, nhưng cậu tôi kẹt trong thành mà chúng tôi chỉ có hai mẹ con, so sánh thì tôi không thể để mẹ tôi đi.
Lời nói đó đúng.
Thân gái tuy khó khăn nhưng dầu sao cũng không thể để một bà già lặn lội.
Lý Đức Uy muốn nói thêm, nhưng đã đến cửa thành, ba bốn tên áo vàng đao thương lởm chởm xông ra, họ đối với dân chúng y như là.. giặc.
Lão đạo sĩ móc trong lưng ra một tấm thẻ nhỏ bằng đồng, trên tấm thẻ có khắc một chữ "Lý".
Bọn áo vàng dừng lại, một tên trong bọn nhìn Lý Đức Uy bằng con mắt xoi mói, và cũng bằng con mắt đó, hắn dời qua cô gái, mắt hắn vội sáng lên.
Không phải thứ sáng của quang minh mà là thứ sáng của lòng bất chánh.
Hắn hỏi:
- Hai người này cùng đi chung phải không?
Đã từng đối diện với những chuyện khủng bố, Lý Đức Uy rất tỉnh táo nhưng cô gái thì có phần sợ sệt, cái người ngây thơ vừa rồi biến mất, da mặt cô ta đã xám xanh...
Lý Đức Uy thương hại vô cùng, bây giờ chỉ cần thấy lão đạo sĩ có một cử chỉ nào biến động là hắn sẽ quật chết lão ngay, bằng giá nào hắncũng phải cứu cô bé đáng thương ra khỏi hang hùm...
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lão đạo sĩ đã gật đầu:
- Phải rồi, cùng một bọn.
Lý Đức Uy ngầm thở hắt một hơi dài.
Tên gác cửa toét miệng cười:
- Lão đại ca, chuyến này mang ở đâu về một "món" khá quá vậy? Lần sau làm ơn đừng có mang theo cái thứ làm cho người ta chảy nước dãi đó nghe, đi vào đi.
Cả đám lính áo vàng phát cười ồ.
Giọng cười mất dạy của chúng làm cho Lý Đức Uy tuy đã thường xuyên, nhưng hắn thấy ruột gan muốn lộn lên.
Lão đạo sĩ vẫn trơ trơ như một bình cây, lão dẫn Lý Đức Uy và cô gái vào thành.
Đúng là con gái.
Nhất là cô gái nhỏ.
Mới xanh mặt chưa kịp có máu lại đây, nhưng khi qua khỏi cửa thành là cô ta cười hăn hắt:
- Thật không ngờ nhị vị lại là...
Thật là nguy hiểm.
Một chuyện lầm lẫn không thể có được.
Đầu có thể đứt, máu có thể chảy nhưng cái hơi hám "giặc" nhất định Lý Đức Uy không thể nào để nó dính vào mình.
Cái ý thức chống giặc mạnh quá làm cho hắn mất cả sự bình tĩnh dè dặt, hắn cải chánh ngay:
- Lão này, chớ tôi thì không phải.
Cô gái sửng sốt:
- Ủa, đạo trưởng phải, còn công tử không phải? Thế sao công tử lại...
Lý Đức Uy nói:
- Điều đó không quan hệ đến cô nương, cô nương không cần phải hỏi, hãy mau đi tìm cậu của cô đi.
Quả thật cô gái rất dễ dạy, cô ta không hỏi nữa, cô ta chỉ nhìn Lý Đức Uy bằng đôi mắt lạ lùng và với tất cả lời lẽ, cử chỉ thiên ân vạn tạ, cô ta vái chào hai người rồi dắt con lửa đen lốc cốc chạy đi.
Tiếng lốc cốc của con lửa khuất mất vào ngõ quanh, Lý Đức Uy quay lại hỏi:
- Bây giờ chuyện của chúng ta làm sao?
Lão đạo sĩ lạnh lùng:
- Chuyện đó không phải thuộc phần ta.
Lý Đức Uy nói:
- Lão đạo sĩ, ta xin báo cho lão biết trước, không phải đến đây rồi là lão tưởng sẽ hơn tạ..
Lão đạo sĩ hất mặt:
- Ngươi nên nhớ rằng nơi đây muốn tướng có tướng, muốn binh có binh, ta bằng lòng dẫn ngươi đi, nhưng ngươi phải đưa tấm địa đồ ta cầm trước.
Lý Đức Uy nhìn lão bằng tia mắt hơi nặng:
- Lão đạo sĩ, đứng vào lập trường của một người vì dân mà diệt bạo, ta có thể giết một trăm mạng như ngươi, nhưng ta không muốn vì đây là một nước trao đổi, lão đừng làm ta phải buồn lòng.
Lão đạo sĩ nhìn quanh như để ước lượng, thế lực của lão ta và cuối cùng lão nhún vai:
- Bây giờ chỉ có hai con đường, một là trao tấm địa đồ cho ta, hai là ngươi tự tìm đường.
Lý Đức Uy nhích lên:
- Ta sẽ tìm đường, nhưng ta cần nói với ngươi hai việc.
Lão đạo sĩ hất mặt:
- Nói đi.
Lý Đức Uy nói thật chậm như gằn từng tiếng:
- Thứ nhất, ngươi là tên giặc làm hại dân lành, tội đó đáng chết, thứ hai, ngươi đã bằng lòng vì khi ở Lư Cấu Kiều, sau khi hai tên "Đông Xưởng" phản bội triều đình, ta đã có nói rằng ta không ép, thế nhưng ngươi lại bằng lòng, bây giờ ngươi phản lại sự giao kết của chính ngươi, ngươi đáng chết.
Lão đạo sĩ chớp mắt và lão nhún chân lao vào bóng tối.
Thành Chương Đức là một chỗ tương đối phồn ba, tuy không bằng các tỉnh miền Tây, nhưng vẫn là nơi đô hội.
Trước khi chưa có loạn, khoảng tối như bây giờ thì khắp nơi đèn đuổi sáng choang, thiên hạ dập diều. Ở đây về đêm, người ta thường ngũ trễ, vì bên ngoài có nhiều chỗ buôn bán, nhất là những chỗ ăn uống, cờ bạc.
Nhưng bây giờ thì khác, không nơi nào có được ánh sáng đầy đủ, nhất là trong những hẻm nhỏ là tối om.
Lão đạo sĩ phóng vào một ngõ tối om trước mặt.
Lý Đức Uy không vội, hắn phóng theo cho tới gần cùng ngõ hẻm hắn mới nhấc tay lên.
Lão đạo sĩ ngã xuống nằm dài bất động...
Tài sản của haitc


Last edited by haitc; 15-07-2008 at 05:13 PM. Lý do: Sửa lại bài
  #73  
Old 15-07-2008, 05:13 PM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 70
Người Trung Niên Áo Đen


Thành Chương Đức có khách điếm.
Không những có mà còn có khá nhiều.
Thế nhưng bây giờ khách điếm nào cũng hầu như trống không.
Khách đã không có mà có nhiều khách điếm, chủ cũng dông đâu mất.
Đúng là hoàn cảnh lạc loạn đến mức thê thảm.
Bình thường, đừng nói trong phòng, trước hiên, hoặc chung quanh sân, những người giúp việc vô ý để dơ dáy một chút, vô ý làm gãy một cành hoa, là lập tức bị chủ mắng như tát nước, thế nhưng bây giờ, rác đến ngập sân, rác bỏ vô tận trong sảnh, hoa kiểng tơi bời, không ai rầy la ai, không một ai chú ý.
Thậm chí có nhiều nơi, phòng ốc đổ nát, hư sập, dấu máu bắn lên tường, quần áo rách máu đóng khô, vất vãi đó đây...
Dầu vậy, bất cứ loạn lạc đến đâu, nhưng nếu còn có người là còn có chuyện làm ăn, vì thế trong thành Chương Đức cũng vẫn còn một vài khách điếm mở cửa, trong số đó, “Ngũ Phúc Khách Điếm” có vẻ đường hoàng hơn hết.
Có lẽ người chủ ở đây đã bắt “thế lực” được với tay to mặt lớn, trông vào dáng cách của tên quản lý,của những tiểu nhị thấy họ có vẻ sởn sơ.
Những gương mặt hãi hùng, những bộ quần áo nhầu nát trong những ngày thành bị hãm, có lẽ họ đã thu dọn vào trong, họ “sởn sơ” là nhờ họ mới đi ra từ một ngả hậu của một “tướng dinh” của kẻ mạnh mới chiếm thành.
Khách điếm Ngũ Khách Phúc có người đến ngụ. Thật là thưa thớt, nhưng gã quản lý cũng không lấy làm lạ, vì trong hoàn cảnh loạn lạc, ngưòi mướn phòng tuy ít nhưng còn hơn không.
Vì thế hắn vẫn thản nhiên ngồi tréo cẳng phì phà khói thuốc nơi tủ tiền, hắn cảm thấy cuộc đời hắn hơn người thập bội:
vừa sống yên vừa có việc làm.
Hắn cảm thấy lão chủ của hắn thật là khôn ngoan.
Cần gì phải chạy đi đâu, trước khi giặc vào đây, lão đã “đánh hơi” trước rồi, chỉ cần tung ra một mớ vàng là yên như bàn thạch.
Bây giờ thì cứ thong dong tréo chân chữ ngũ, ai chết mặc ai.
Nhưng gã quản lý chợt thấy bất an, khi hắn thấy người khách từ trong phòng đi ra, đi ngang chỗ tủ tiền của gã.
Rõ ràng mới đây hắn nhớ người khách vào là một gã thanh niên tuy phong trần nhưng tuấn tú, thế nhưng bây giờ đi ra lại là một người trung niên, da đen xạm, lại mặc áo choàng đen.
Hổng lẽ mới có giặc đây mà quỷ lộng đến thế!
Gã quản lý ngồi dậy, nhưng lại ngồi xuống ngay.
Gã há hốc miệng nhìn theo người khách da xạm áo đen thong dong đi ra cửa, gã không động đậy, cũng không nói một lời.
Kinh nghiệm đã dạy cho gã rằng giữa cơn loạn lạc, ít nói chừng nào sống lâu chừng ấy.
Gã nắm chặt lấy kinh nghiệm đó làm nguyên tắc, gã ngồi phì phà khói thuốc tỉnh bơ.
Phía Tây thành Chương Đức có một toà trang viện lớn.
Trong thanh Chương Đức đã bị hư hại gần bảy phần mười, thế nhưng toà trang viện này không thiếu một miếng ngói, chứng tỏ chẳng những không ai động đậy mà lại còn được bảo vệ kỹ càng.
Không biết chủ nó là ai, chắc chắn phải là một tay “thức thời vụ” dữ lắm.
Cánh cổng liền với vòng tường cao vọi, đứng bên ngoài ngẩng mặt nhìn lên thấy có vài gác mái cong vút lên như những tòa cung điện nguy nga.
Toà nhà này nhất định chủ nhân phải là kẻ có máu mặt trong thành.
Ngay trước cửa, hai ngọn đèn lồng thật kín, ánh sáng chiếu rõ ràng trong chu vi hơn mười trượng, hai bên cấp đá rộng dần lên thềm có hai con sư tử bằng đá trắng nhổm đầu lên cao, càng làm tăng vẻ uy nghi đường bệ cho toà trang viện.
Bây giờ ngoài hai con sư tử bằng đá còn có thêm một pho tượng người áo vàng, mang đao đặt xéo một bên. Không, người thật chớ không phải tượng, nhưng cũng không khác tượng bao nhiêu, vì hắn đứng bất động, giông như hai con sư tử đá.
Tư thế của hắn vừa nghiêm vừa mật.
Theo từ đó dẫn dài dọc vòng tường, hoặc dưới bóng đèn, hoặc dưới tàng cây tre già, cứ cách khoảng năm bảy bước là có một tên áo vàng mang dao, như vậy ngoài vòng tường gạch, còn có một vong tường người, toà trang viện này không biết nhân vật nào ngự trong ấy, nhưng chỉ nhìn dáng ngoài như thế, đủ biết người trong đó không phải tầm thường.
Không biết bọn áo vàng đeo đao đứng gác chung quanh có tất cả bao nhiêu, vì đó là chỉ kể người một bên, còn bên kia, bên sau, có lẽ cũng phải có người.
Cánh cửa sơn màu đỏ chói mở toang, nhưng không thấy một ai ra vào gì cả.
Thường thường những nơi vắng mà cửa đóng, không khí còn ... dễ thở hơn, để trống toang như thế mà không có một bóng người, khiến cho khung cảnh càng thêm trống rỗng.
Đêm đã quá canh, thình lình bên ngoài trang viện tiến vào một người trạc tuổi trung niên da mặt xạm đen, mình vận áo choàng đen.
Hắn đi ngay vào cửa, thẳng vào chỗ tên áo vàng đứng như pho tượng ở bực thềm.
Hai tên áo vàng ở trong tường xông ra quát.
- Đứng lại.
Người áo đen dừng chân.
Tên áo vàng bên trái hằm hằm.
- Đi đâu? Biết đây là đâu mà lộn xộn...
Người áo đen lạnh lùng:
- Đừng có ồn ào, hãy xem cái này.
Hắn ngửa bàn tay ra, trong lòng bàn tay có tấm thẻ bằng đồng, trên đó có khắc chữ "Lý”.
Hai tên áo vàng khựng lại, chúng thay đổi thái độ thật nhanh, tên bên trái cười hề hề:
- Người của mình đây mà, đại ca là...
Người áo đen cất tấm thẻ bằng đồng và nói:
- Ta có việc cơ mật cần yết kiến Vương gia.
Người áo vàng bên phải nói:
- Trễ quá vậy? Vương gia đã ngủ rồi, tại sao không đến sớm?
Người áo đen cười mũi:
- Nói dễ nghe, nếu đến sớm được thì đến rồi. Nhưng dù cách nào cũng phải diện kiến Vương gia, một trong hai người hãy vào thông báo.
Người áo vàng bên phải cau mặt:
- Trời đất, đại ca muốn bọn này mất mạng sao chớ. Tánh tình của Vương Gia, đại ca không biết sao? Người thượng dàng rồi thì ai dám đến gần?
Người áo đen cười lạt:
- Tùy ý, nhưng nhớ rằng nếu có gì thì ngươi chết đó.
Người áo vàng bên phải chắc lưỡi, nhưng tên bên trái đã nói ngay.
- Như thế này nghe, một trong hai đứa chúng tôi đưa đại ca vào gẳpTrưởng quân Hộ vệ, rồi đại ca trực tiếp nói chuyện với ông ấy, đại ca hãy chờ ở ngoài thềm.
Hai tên nói xong cùng đi vào một lượt.
Người áo đen bước vào tới bực thềm đứng lại.
Người áo vàng đứng như pho tượng kế bên sư tử đã nhích ra thấp giọng:
- Lão đại ca tình hình bên ngoài ra sao vậy?
Người áo đen nhìn hắn một cái và lạnh lùng:
- Không biết.
Người áo vàng hơi khựng lại, nhưng cũng vẫn hỏi:
- Không, tôi hỏi tình hình Bắc Kinh kia mà?
Người áo đen vẫn lạnh lùng:
- Không biết.
Người áo vàng sửng sốt:
- Ủa, vậy thì lão ca từ đâu về đây?
Người áo đen đáp:
- Từ chỗ đến đây.
Bây giờ thì tên áo vàng đã biết rồi, cái vị đứng trước mặt hắn không phải là cái gì cũng không biết nhưng là cái gì cũng không nói, vì vấn đề cơ mật.
Hắn cũng biết luôn có hỏi nữa cũng chỉ dội vào “đinh” thôi thế nên hắn thụt lại về chỗ cũ.
Hắn vừa thụt lại thì hai tên áo vàng khi nãy đã đi ra, một tên hất mặt vào trong:
- Vô đi.
Người áo đen bước thẳng vào trong, hắn không nói một tiếng nào.
Toà đại sảnh thật tương xứng với toà trang viện, bên trong rộng mênh mông, bước lên bực thềm là gặp ngay tiền viện.
Đem tất cả tiền viện, trung đường, hậu viện của một ngôi nhà tương đối khá nhập lại, chắc cũng chỉ bằng cái tiền viện này thôi.
Hai bên dài vào trong là hai dãy phòng tối đen, sân lộ thiên trống rỗng, không có một bóng cây, không có như sân lộ thiên mà hầu hết có nhiều cổ thụ.
Nhưng nhìn về phía sau thì cây lá um tùm, trong đó lại thấp thoáng có ánh đèn.
Trước thềm bên trong sân lộ thiên có đứng sẵn ba người, cách ăn vận của họ giống y như thầy trò Lệ Tam Tuyệt.
Hai người đứng sau nước da trắng chợt tuổi khoảng ngoài ba mươi.
Tên đứng trước có lẽ đã trên bốn mươi, môi hắn chứa hàm râu cá chốt, lối chừa râu cá trê này rất ít thấy trong bọn áo vàng.
Hắn là một con người cao ốm, hai mắt lồi, chân mày rậm mà ngắn, sắc diện hắn âm trầm, nhất là chòm râu cá chốt càng làm cho hắn trông hơi kỳ cục, coi không giống người ở Trung Nguyên.
Người áo đen dừng lại cách hắn chừng một trượng và vòng tay:
Tên có râu ném tia mắt từ đầu đến chân kẻ đối diện và cất giọng trầm trầm:
- Ngươi là...
- Tôi về đây báo cáo chuyện cơ mật Tên có râu không thèm ngó, hắn nói:
- Ta đã nghe báo cáo rồi, ta chỉ hỏi tánh danh.
Người áo đen đáp:
- Vương Võ.
Tên có râu hỏi:
- Từ đâu về?
Người áo đen đáp:
- Uyển Bình.
Tên có râu hỏi:
- Có chuyên cơ mật gì mà cần bái kiến Vương Gia?
Người áo đen đáp:
- Hạ gia được một vật từ Uyển Bình, sai tôi mang về trao tận tay cho Vương Gia và thêm một vài điều cơ mật.
Tên có râu hỏi:
- Ai là Hạ gia?
Người áo đen đáp:
- Vị đầu lãnh của tôi.
Tên có râu hỏi:
- Hắn sai ngươi mang vật gì về?
Người áo đen đáp:
- Một tấm địa đồ, “Tàng Bửu Đồ”.
Tên có râu chớp mắt:
- Tàng Bửu Đồ? Đưa xem.
Người áo đen lấy từ trong lưng áo ra một cuộn da cuốn tròn và nói:
- Đây là Tàng Bửu Đồ.
Tên có râu đưa tay lấy, nhưng người áo đen rút lại:
- Hạ gia lịnh cho tôi phải trình vật này trước mặt Vương Gia.
Tên có râu cau mặt:
- Gì mà quan trọng thế?
Người áo đen đáp:
- Nếu tấm đại đồ này lọt vào tay quân Minh Triều, họ sẽ có đến ba năm quân lương, quan trọng hay không, chỉ như thế là đủ biết.
Tên có râu hỏi:
- Họ Hạ từ đâu có tấm bản đồ này?
Người áo đen đáp:
- Đoạt được từ trong tay đám thuộc hạ “Cùng Gia Bang”, nghe nói tấm địa đồ này của “Thái Nguyên” Phó Thanh Chủ giao cho một gã họ Lý, gã họ Lý lại trao cho “Cùng Gia Bang”, rất may, Hạ gia đoạt được nhưng lại sợ không giữ được, nên sai tôi suốt đêm đi về đây trình với Vương Gia.
Tên có râu chớp mắt mỉm cười:
- Tàng Bửu Đồ của “Thái Nguyên” Phó Thanh Chủ thì ta có biết, gã họ Lý cũng có nghe và mong gặp từ lâu, nhưng tấm địa đồ, chuyền qua chuyền lại rồi cuối cùng lọt vào tay các người thì ta cũng hơi lấy làm lạ ...
Người áo đen nói:
- Đây âu cũng là cái may, Hạ gia chúng tôi vốn cũng không ngờ tấm địa đồ lại ở trong tay bọn “Cùng Gia Bang”.
Tên có râu gật gật đầu:
- Đúng là hắn có vận may, tấm địa đồ này nếu giao về tay Vương gia thì nhất định hắn sẽ bước lên thang mây một cách dễ dàng.
Ngưng một chút tên có râu lại hỏi:
- Ngươi quả thật cần gặp Vương gia?
Người áo đen đáp:
- Hạ gia căn dặn có tánh cách ra lịnh cho tôi làm như thế, ông ta bảo chuyện này quan hệ trọng đại, vạn nhất có xảy ra chuyện gì thì mạng tôi sẽ không còn.
Trầm ngâm một lúc, tên có râu gật gật đầu:
- Được rồi, ngươi hãy theo ta, ta sẽ cố bẩm báo xem sao, ta chỉ cố gắng, còn chuyện được hay không thì ta không dám chắc lắm đâu.
Hắn quay mình dẫn hai tên thuộc hạ vào trong, người áo đen vội bước theo.
Hậu viện hơi hẹp hơn tiền viện.
Thế nhưng hậu viện lại đẹp hơn.
Những ngôi nhà thuỷ tạ, những cây cầu nhỏ trên hồ sen, những toà lầu không lớn nhưng thanh nhã và nhất là tàng cổ thụ gần như che khuất tất cả chung quanh sân, vòng sát ra tới bờ tường.
Không khí ở đây có vẻ trầm trầm vì quá im lặng, đèn lại không được sáng.
Chỉ có một hai nơi có đèn, nhưng ánh đèn cũng không rọi được xa vì tàng cây che khuất, những ngôi lầu nhỏ cách khoảnh chia ra thành nhiều khu vực, nối liền với nhau là non bộ, nhiều chỗ từ ngôi lầu này nhìn không thấy được mái lầu bên kia, mặc dầu chỉ cách nhau một cái nhảy dài.
Người áo đen theo bén gót ba tên áo vàng, hắn biết nơi này chỉ cần khuất bóng là không thể nào biết ngõ theo.
Bước vào một ngôi nhà khác, trong ngôi nhà này bầy biện thật là sang trọng, phòng khách tuy không lớn như ở tiền viện, nhưng cách trang hoàng thật đẹp không khác những phòng khách của các bậc công hầu.
Tên có râu nói:
- Ngươi hãy ngồi đợi nơi đây ta vào bẩm báo với Vương Gia thử xem người quyết định ra sao. Vương gia có bằng lòng cho diện kiến hay không thì ta không dám chắc.
Hắn quay bảo hai tên thuộc hạ:
- Châm trà mời ông bạn đó đi.
Nói xong hắn bước vào cánh cửa nhỏ rồi mất hút.
Hai tên áo vàng đeo kiếm vào trong mang khay trà rót mời, một tên nói trước:
- Tôi họ Lưu, còn ông bạn đây họ Tần, chúng tôi xuất thân từ đám lục lâm miệt Giang Nam, chẳng hay lão cạ..
Người áo đen nói:
- Tôi là người Liêu Đông.
Gã họ Lưu cười:
- Nghe nói Liêu Đông là nơi phong cảnh đẹp, nhiều tuyết băng nhưng rất tiếc là trước đây chúng tôi không đi được, bây giờ thì hết mong rồi, chỉ còn chờ Vương Gia thâu tóm Bắc Kinh, an định thiên hạ, chắc chắn chúng tôi sẽ tìm cách đến Liêu Đông một chuyến.
Gã họ Tần nói:
- Xin mời lão ca dùng trà kẻo nguội.
Gã họ Lưu bật cười:
- Mãi hỏi thăm mà tôi quên, xin mời, xin mời lão ca dùng trà cho ấm.
Đi đã lâu lâu, người áo đen xem chừng cũng đã khát nước, hắn nâng chung trà lên nói:
- Xin mời nhị vị.
Gã họ Lưu nói:
- Xin mời lão ca, ban đêm ở đây chỉ có trà chứ không có gì khác nữa, xin mời.
Người áo đen cười, da mặt hắn xám đen, nhưng hai hàm răng của hắn thật trắng, thật đều, hắn nói:
- Nhị vị khách sáo quá, chúng ta cùng xuất thân là kẻ giang hồ mà.
Hắn nâng chén trà kề vào môi, nhưng hắn làm như không vội uống, hắn chỉ hút nhè nhẹ rồi lấy ra, hắn vẫn nâng chén trà trên tay, hắn nói:
- Hồi nãy nhị vị bảo xuất thân từ lục lâm Giang Nam?
Cử chỉ của hai gã áo vàng bỗng như có phần lụp chụp, gã họ Lưu đáp:
- Vâng, vâng, chúng tôi cùng ở Giang Nam.
Người áo đen hỏi:
- Nhị vị chắc có biết "Đạo Sư” Nam Cung Nguyệt.
Hai tên áo vàng hơi đổi sắc, gã họ Lưu đáp:
- Cùng là người nhà với nhau, thật không dám giấu, chúng tôi vốn trước đây theo Nam Cung Nguyệt, trong thời gian làm ăn với hắn, nhiều lúc chúng tôi cũng có ý dành dụm chút vốn, nhưng không hiểu tại sao hắn lại biết, hắn tỏ vẻ không bằng lòng, vì thế chúng tôi không nấn ná lâu, nên lìa Giang Nam sang đầu nhập dưới trướng Vương Gia.
Người áo đen nhẹ lắc đầu:
- Nam Cung Nguyệt như thế là hẹp hòi, sản nghiệp của hắn gần bằng kho tàng Hoàng Đế, thế mà lại đi chú ý những chuyện vặt của anh em, nhất là anh em đã vì hắn mà lao mình vào nguy hiểm...
Gã họ Lưu gật gật:
- Đúng như thế...
Gã họ Tần nói:
- Mời lão ca dùng trà, mình vừa uống vừa nói chuyện cho vui...
Người áo đen gật gật, nhưng hắn vẫn nâng chén mà không uống, hắn nói:
- Bây giờ ngày một thấy có khả quan hơn trước, Nam Cung Nguyệt không làm sao so sánh được với Vương Gia, chỉ còn một chút Bắc Kinh nữa là xong, chừng đó anh em mình chắc chắn sẽ được có nhiều ưu đãi...
Hai tên áo vàng chưa kịp nói gì thì người áo đen vụt hỏi:
- Ủa, sao lâu quá vậy cà? Vương Gia thật sự là ở đây he?
Gã họ Lưu ấp úng:
- A, ạ.. Ở trổng..... Người áo đen nói:
- Chuyện quan trọng không thể chậm trễ, vả lại tôi còn phải luôn đêm trở về phục lịnh, nhị vị ngồi đây nghe, tôi vào xem sao...
Hắn nói là đi, hắn đứng lên...
Hai tên áo vàng bước nhanh qua chặn lại, gã họ Lưu cười cười:
- Coi, lão ca sao lại làm như thế? Ở đây đâu có đi lộn xộn được.
Người áo đen cười:
- Không đi sao được? Ai thì không được chớ ta được. Các người đã chẳng cho ta gặp Lý Tự Thành thì tự ta phải đi kiếm chớ? Chỉ có điều xin nhị vị đừng có uông trà nghe. Biết hôn, chất độc dược trong đó nguy hiểm lắm.
Hai tên áo vàng tái măt, chúng tuốt ngay thanh kiếm...
Nhưng cả hai đều chậm, khi tay chúng vừa chạm vào cán kiếm thì tay của người áo đen đã tới...
Cả hai cùng “hự” một tiếng nho nhỏ rồi bật ngửa ra sau nằm bất động.
Người áo đen bật cười, hắn bước ra khỏi gian nhà khác.
Nhưng hắn vừa bước ra tới thềm thì vụt quay mình trở lại, một thanh trường kiếm lướt sát vào hông hắn và trợt luôn tới trước...
Người áo đen nhấc tay lên, một bóng áo vàng chúi nhủi luôn tới trước.
Người áo đen bước thẳng ra ngoài.
Bốn phía vụt sáng lên, những ngọn đèn từ trong ló hẳn ra ngoài phía trước gian phòng khách bây giờ, một con kiến bò cũng thấy.
Người áo đen thụt lùi trở vào khom mình xuống xách hỏng hai gã họ Lưu, họ Tần...
Hắn chưa ngóc đầu lên thì từ phía ngoài, từ trên không, tiếng động vèo vèo xé gió.
Người áo đen hai tay dựng hai tên áo vàng và khép lại, nhiều tiếng dội thật ngọt vào thân chúng, đã hôn mê nên không còn kêu được tiếng nào...
Đã có trong tay hai cái thây người làm bia, người áo đen đứng xổng mình ung dung bước thẳng ra.
Tiếng tên có râu lanh lảnh:
- Đứng lại.
Người áo đen hơi nghiêng mình qua bên trái và đứng lại cười:
- Sao? Vương Gia của các ngươi đâu?
Tên có râu cười lạt:
- Đừng có tưởng dễ, hãy nói cho ta biết ngươi muốn gì?
Người áo đen cười:
- Cái gì cũng phải đổi, ta sẽ nói nhưng ngươi nói trước, tại sao ngươi biết chuyện của ta mà lén bỏ thuốc độc vào trà?
Tên có râu cười đắc ý:
- Dễ quá, ta được phi báo rằng Hạ Vân bị Lý Đức Uy giết cho nên ta ngăn cấm những thanh niên nam nữ vào thành, nào ngờ khi ngươi tới đây ngươi lại nói rằng họ Hạ sai ngươi đang đêm về đây dâng địa đồ, như vậy là đủ cho ta thấy ngươi là người gian rồi còn gì nữa.
Người áo đen cười:
- Khá, kể ra thì bọn ngươi cũng giỏi, để rồi chết thì có ích chị..
Ánh sáng loé lên, thanh Ngư Trường Kiếm chớp thẳng vào mặt tên áo vàng...
Hắn nhảy lùi lại và hớt hải kêu lên:
- Lý Đức Uy!
Từ bên ngoài, nhiều bóng áo vàng rầm rập lao vào, Đức Uy vung mạnh cánh tay, nhiều bựng máu bắn ra, mấy thây người ngã xuống.
Đức Uy nhún chân nhảy tuốt ra sau.
Bên sau một dãy có mấy gian lầu nhỏ.
Từ phía góc tường mấy tên áo vàng vung đao quát tháo lao vào.
Thanh Ngư Trường Kiếm loáng lên, máu bắn đỏ những tàng cây thấp.
Đức Uy phóng thẳng lên một ngôi lầu mà hắn thoáng thấy ánh đèn.
Gian lầu thật xinh, mà trước nơi buồng ngủ trông như tẩm cung vương giả, nhưng tuyệt nhiên không một bóng người.
Đức Uy quay ra nhún chân vọt qua hành lang của ngôi lầu nằm về phía toà trang viện , tất cả đều trống rỗng.
Bên dưới, tiếng tên có râu quát tháo, bốn phía đèn đuốc sáng ngời.
Nhưng nhờ vào tàng cây giao đầu rậm bịt, nên đứng dưới thấy được phía trên, những tàn cây là là dưới lan can lầu, chúng chỉ chạy rầm rập xung quanh chứ không tên nào dám xông lên. Hình như chúng rất biết sự lợi hại của thanh Ngư Trường Kiếm.
Nhưng nếu bằng vào cách đó, Đức Uy thật khó thoát ra.
Tiếng chân người càng lúc càng đông, ánh sáng càng lúc càng tỏ rõ.
Đức Uy mím môi nhảy vào một tầng cổ thụ khá rộng, hắn thu mình quan sát tình hình.
Tên có râu quát lớn:
- Tất cả cung thủ tập trung vào từng góc một, tất cả nhắm vào các tàng cây...
Ngay lúc ấy chợt có tiếng:
- Đồ vô dụng, người ta đã đi ngay trước mũi mà không thấy, kiếm cái gì nữa!
Tiếng của ngưòi con gái.
Đức Uy ẩn mình trên tàng cây cau mặt, hắn không hiểu tại sao lại có tiếng đàn bà con gái ở đây và nhứt là giọng nói có phần lớn lối.
Tiếng người con gái lại vang lên:
- Điều động ra tiền viện, chú ý nhiều về cửa tả của phía ngoài cổng nghe chưa.
Tiếng tên có râu:
- Bẩm Quận Chúa, thuộc hạ xin tuân lệnh.
Đức Uy nhướng mày nhìn xuyên về hướng đó...
Nhưng không làm sao thấy được, tàng cây quá rậm...
Hắn băn khoăn hết sức, sao lại Quận Chúa?
Ai là Quận Chúa?
Tiếng bước chân lại vang lên dồn dập nhưng bây giờ thì họ hướng về phía trước, có lẽ tên có râu đã tuân lênh người mà hắn gọi là “Quận Chúa” xua đám chó săn ra tiền viện.
Đức Uy nhún chân chuyền qua những tầng cây thân pháp nhẹ nhàng như con chim nhỏ, hắn thẳng ra góc thành tây.
Tường thành cao vút, hàng cây rậm hơn, phía dưới có một con suối nhỏ, nước chảy nghe róc rách.
Hai bên bờ suối, cỏ cao quá đầu người, Đức Uy nhẹ nhẹ buông mình rơi xuống...
Tài sản của haitc

  #74  
Old 16-07-2008, 09:24 AM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 71
Người Con Gái Họ Lý


Nước suối mát lạnh làm cho Đức Uy thêm tỉnh táo và bây giờ thì gương mặt tuấn tú đã trở lại hoàn toàn.
Hắn thở dài chán nản.
Hắn có đủ cơ trí và dũng cảm, hắn có thể đổi mạng với Lý Tự Thành, nhưng lần này thì kể như đã bỏ công không.
Hắn thấy chuyện làm quả là dại dột, công phu tìm ra tên họ Hạ Vân và công tác đặc biệt của hắn tại Uyển Bình, anh em “Cùng Gia Bang” đã phải mất quá nhiều công, thế mà đành xem như đã đổ sông đổ biển.
Đức Uy nghĩ nhiều nhưng không khỏi một cái vấp, giá như hắn đừng cho Hạ Vân vào thành thì công việc có thể khó mà lộ ra được.
Hắn đã cẩn thận giấu thây của lão, lấy thẻ đồng của lão, nhưng hắn quên rằng lão đã có mặt tại thành nên nhiều người thấy mặt.
Một sự thất vọng làm Đức Uy chán nản, hắn ngồi dựa vào gốc cây nghe tiếng suối, hai mắt thẫn thờ.
Thình lình Đức Uy vụt đứng lên.
Cảm giác của hắn thật là bén nhạy, vì hắn đứng lên một lúc sau mới nghe tiếng động.
Tiếng động cách đó chừng mười trượng.
Tiếng động của bước chân, tạp loạn, hình như không phải bước chân người...
Đức Uy vội nhảy vào gốc cây núp.
Lát sau, một người cưỡi lừa thất thểu đi tới, người đó có dáng vẻ mệt mỏi.
Đến gần thì Đức Uy đã nhận ra cô gái đã gặp khi đi cùng với đạo sĩ, hắn nhảy ra ghìm cương con lừa lại giùm.
Cô gái giật mình nhưng rồi nhận ra Đức Uy nên nhảy xuống:
- Ủa, Lý đại ca đang làm gì ở đây?
Đức Uy không đáp mà hỏi lại:
- Cô nương không tìm được nhà ông cậu sao? Đêm khuya mà đi nguy hiểm quá, cô định ra đồng à?
Hàng mi cong vút của cô gái chớp chớp liên hồi:
- Đi suốt cả một nửa đêm, mệt quá...
Đức Uy nói:
- Cô nương lại đây, chỗ gốc cây này ngồi có thể dựa đầu luôn được, ngồi nghỉ cho khoẻ đi, không sao đâu.
Cô gái nhìn Đức Uy bằng đôi mắt nặng cảm tình:
- Lý đại ca, anh tốt quá, cảm ơn anh.
Nàng ngồi dựa vào gốc cây, nàng thở nhẹ một hơi dài, trông dáng cách thật vô cùng khoan khoái, nàng nói:
- Tuy ngồi trên lưng Tiểu Hắc, nhưng vì phải đi lâu quá thành ra mệt không nói nổi.
Có lúc sợ quá phát khóc mà cũng không dám khóc, chẳng biết làm sao...
Nàng nói ai nghe cũng phải chảy nước mắt, thế nhưng nàng lại nhìn Đức Uy và nhoẻn miệng cười.
Cô bé thật ngây thơ.
Chuyện đáng khóc mà cô ta vẫn cứ cười.
Cái cười của cô bé vừa ngây thơ mà cũng vừa động lòng người, cái lúm đồng tiền bên má trái của cô thật có duyên.
Nhìn nụ cười của cô ta, Đức Uy chợt nghe tim mình đập mạnh.
Như không thấy sự xúc động của Đức Uy, cô gái lại nói tiếp:
- Lý đại ca, riết rồi tôi cũng không thèm sợ nữa, tôi chỉ sợ mẹ trông... mà nè, tại sao Lý đại ca lại ra đây?
Đức Uy cũng không trả lời mà hỏi lại:
- Tôi nhớ cô nương bảo vào kiếm nhà người cậu?
Cô gái nghiêng mặt:
- Chớ sao? Nhưng mà bây giờ làm sao tìm được, tối quá, phải chờ sáng mai. Bây giờ không dám vào nhà ai hết, mà đâu có ai cho mình vào? Đi ngoài đường thì lại sợ gặp quân giặc, tôi đành phải nhắm ra đồng...
Đức Uy lắc đầu:
- Nguy hiểm vô cùng, mà cô cũng thật là gan dạ.
Cô gái nhướng mắt:
- Gan dạ? Trời ơi, Lý đại ca không biết đó, ở nhà tối đến là tôi không dám ra hè nữa đó nghe, nhưng bây giờ thì biết làm sao, ngồi trên lưng Tiểu Hắc, bụng tôi đánh lô tô, không khóc mà nước mắt cứ chảy rạ..
Nàng nói thật, một cô gái bơ vơ giữa lúc giặc giã lan tràn, cái mạng của nàng thật mỏng manh.
Đức Uy bất nhẫn, hắn nói:
- Chứ cô nương không biết ông cậu ở đâu sao?
Cô gái lắc đầu:
- Đâu có biết, hồi nhỏ có đi một lần với mẹ, lâu quá rồi, bây giờ trời lại tối quá.
Vẻ mặt nàng trông thật thảm hại, ai nhìn vào vẻ ngây thơ, sợ hãi của nàng cũng phải đau lòng, thế nhưng rồi cô ta lại nhoẻn miệng cười:
- Mà hổng chừng hên đó Lý đại ca, nếu không đến đây hoặc đến đây mà tìm được nhà cậu thì làm sao gặp được Lý đại ca.
Cứ theo cách nói của nàng, làm như nàng rất muốn được gặp lại Lý Đức Uy lắm vậy...
Đức Uy thở ra:
- Mong đêm nay được yên lành, để ngày mai cô nương tìm cho được nhà ông cậu.
Cô gái chớp chớp mắt:
- Sao lại không yên? Có Lý đại ca mà. Ở bên cạnh Lý đại ca, tôi không sợ gì cả.
Tôi biết Lý đại ca biết võ công mà lại còn giỏi dữ lắm, phải hôn.
Cô này quả đoán mò, nhưng không chừng con mắt của cô ta cũng tinh lắm.
Đức Uy cười:
- Cô nương nhìn nhầm rồi, tôi là dân làm ruộng mà.
Cô gái ngó Đức Uy như háy:
- Lý đại ca khiêm nhượng hoài, tôi ngó qua một lần là biết ngay, tôi biết Lý đại ca khác người thường ghê lắm, chỉ có điều là tôi không biết khác ở chỗ nào thế thôi.
Rồi như thấy mình nói quá nhiều, cô ta lại bật cười:
- Tôi nói chuyện vụng về lắm, Lý đại ca đừng cười nghe.
Bây giờ thì hình như cô ta lại bắt đầu khách sáo.
Đức Uy cười:
- Cô bảo tôi khách sáo, thế mà cô lại khách sáo rồi đó.
Cô gái nhìn Đức Uy thật sâu và vụt hỏi:
- Lý đại ca đi đâu vậy? Đi tìm bằng hữu à? Còn cái vị bằng hữu đạo trưởng của Lý đại ca đâu?
“Bằng hữu đạo trưởng”? Cái cách nói chuyện của cô gái này thật là ngớ ngẩn đến tức cười, nhưng Đức Uy không cười, hắn trầm ngâm:
- Hắn không phải là bằng hữu của tôi, hắn là bè lũ của tên giặc Lý Tự Thành, tôi là dân Hán, làm sao có bằng hữu giặc?
Cô gái nhướng mắt:
- Ủa, ừ, mà phải rồi, tôi thấy Lý đại ca cũng không giống bọn giặc, nhưng sao Lý đại ca lại đi chung với hắn.
Đúng là một cô gái nhà lành, đối với cô ta, Lý Đức Uy không cần phải dè dặt gì cả, hắn vui miệng nói cho cô ta biết về chuyện theo dõi Lý Tự Thành từ Uyển Bình huyện đến đây và cuối cùng hắn nói:
- Tình hình bất ổn, cô nương liệu mà tìm ông cậu rồi rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.
Cô gái tròn xoe đôi mắt:
- Đúng rồi, tôi biết mà, Lý đại ca là một bậc anh hùng vì nước. Tôi biết Lý đại ca không phải hạng tầm thường, tôi nói có sai đâu.
Đức Uy cười:
- Cô nương quá khen rồi đó.
Cô gái nói:
- Mà bọn giặc này kể cũng tài, chúng đã khám phá ra Lý đại ca rồi, chắc thế nào chúng cũng lùng kiếm cho mà xem.
Ngưng một chút cô ta nói:
- Không được đâu Lý đại ca, bây giờ đã bại lộ rồi, Lý đại ca không tìm thấy Lý Tự Thành được nữa đâu.
Đức Uy gật đầu:
- Cô nương nói đúng, bây giờ thì chúng đã kinh động rồi, bây giờ thì chúng đã bố trí chặt chẽ rồi, không làm sao tìm được, nhưng không giết được Lý Tự Thành thì thiên hạ sẽ có mang tai hoa. sanh linh đồ thán, hơn nữa, để chúng làm loạn như thế này, đất nước sẽ rơi vào tay bọn Mãn Châu...
Cô gái lắc đầu:
- Làm sao bây giờ, đúng như Lý đại ca nói, chúng đã hay biết rồi, chúng sẽ bố trí chặt chẽ, chúng có thiên binh vạn mã, trong khi Lý đại ca chỉ có một mình, đừng nói chuyện đi tìm chúng, có lẽ bây giờ chúng đang bố trí từng góc cỏ nhánh cây để lừa bắt Lý đại ca rồi.
Đức Uy gật đầu:
- Tôi biết, nhưng bản thân tôi thì đâu có đáng kể chi, nếu có thể giết được Lý Tự Thành để trừ hoa. cho dân mà tôi phải chết thì đó cũng là chuyện nên làm.
Cô gái gật đầu:
- Tôi biết Lý đại ca nóng lòng cứu nước cứu dân, nhưng bây giờ thì làm sao?
Đức Uy trầm ngâm:
- Bây giờ thì tôi chỉ đi từng bước, tôi hy vọng may ra có xảy đến cách hay, chớ thật tình thì ngay bây giờ tôi cũng chưa biết phải tính sao.
Cô gái nhướng mắt:
- Lý đại ca có học, tôi biết quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, chuyện làm của Lý đại ca kinh động quỷ thần, nhưng bây giờ...
Đức Uy cau mặt:
- Cô nương muốn nói...
Cô gái lắc đầu:
- Tôi cũng không biết phải nói sao, tôi không thể giúp được Lý đại ca gì cả, nhưng tôi có nghĩ cách này...
Đức Uy nhìn chăm chăm vào mặt cô gái:
- Chắc cô nương có cách haỵ..
Cô gái bỗng trầm ngâm:
- Lý đại ca nghĩ tôi đến Chương Đức này là để tìm người cậu phải không?
Đức Uy chớp mắt:
- Chớ không phải thế sao?
Cô gái đáp:
- Tìm cậu thì phải rồi, nhưng không phải chỉ đơn thuần một việc đó mà phải mạo hiểm như thế này, vả lại nếu chỉ tìm thăm không thì chắc chắn mẹ tôi cũng không bao giờ chịu cho đi.
Đức Uy bỗng nghe hồi hộp, hắn thấy cô gái này như đã thay đổi hẳn, cô ta không còn là cô gái ngây thơ như hắn nghĩ...
Cô gái nói tiếp:
- Lý đại ca là một con người quyết tâm vì nước mà hy sinh, là anh hùng lấy việc cứu nước cứu dân làm trọng, tôi cũng không dám giấu Lý đại ca, tôi đến đây để thăm cậu mà còn có mục đích là khuyên cậu tôi hãy giết giặc quay về, đoái công chuộc tội...
Đức Uy sửng sốt:
- Như vậy ông cậu là...
Cô gái thở dài:
- Bây giờ thì là giặc rồi, nhưng cách đây nửa tháng, ông vẫn còn ăn lộc triều đình...
Đức Uy rúng động:
- Ông cậu của cô nương...
Cô gái hỏi:
- Lý đại ca có biết chuyện Bảo Định Phó Tướng Tạ Gia Phúc Giết Tuần Phủ Từ Châu cùng với Khưu Mậu Hoa hàng giặc hay không?
Đức Uy gật đầu:
- Tôi biết, nhưng ông cậu của cô nương là ai? Khưu Mậu Hoa hay Tạ Gia Phúc?
Cô gái mỉm cười:
- Tạ Gia Phúc, người cậu đã mang lại điều bất hạnh cho họ ngoại của tôi.
Nàng cười, nụ cười có phần cay đắng:
- Vì thế, xin Lý đại ca hãy yên lòng, đối với giặc, tôi cũng còn chỗ dựa, chúng không hại tôi được đâu.
Đức Uy gật gật đầu:
- Thật quả tôi không ngờ...
Cô gái nói:
- Xấu hổ lắm, tôi thấy không có thân thích thế là hơn.
Đức Uy nói:
- Chuyện đó đâu có quan hệ gì với cô nương?
Cô gái nói:
- Có chứ sao không, chính vì việc làm của cậu tôi mà thiếu chút nữa mẹ tôi đã phải treo mình tự tử, hiện vẫn còn lâm trọng bịnh ngày đêm thổ huyết.
Đức Uy thở ra:
- Cô nương vâng mạng lịnh đường, đến khuyên ông cậu phải không?
Cô gái gật đầu:
- Đúng thế, mẹ tôi không muốn cho nhà họ Tạ mang tội với tổ tiên.
Đức Uy hỏi:
- Cô nương có nắm chắc đựơc thành công?
Cô gái nói:
- Ông bà ngoại tôi mất sớm, cậu tôi sống với mẹ tôi. Chị lớn là mẹ, bình thời cậu tôi rất kính sợ mẹ tôi, nói gì cũng tuân theo, từ ngày ra làm quan đến giờ chỉ khoảng mười năm, không ngờ lại biến tâm như thế ấy, nhưng tôi tin rằng cậu tôi hãy còn nghĩ đến mẹ cha.
Đức Uy gật gật đầu:
Cô gái nói tiếp:
- Chỉ có điều tôi ngại cậu tôi không dám trở về, Lý đại ca nghĩ xem, giết thượng cấp hàng giặc là tội tru dị..
Đức Uy mím môi suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Cô nương, chuyện đó rất dễ, chỉ cần ông cậu có lòng hối hận, biết giết giặc để quay về thì tôi có thể đảm bảo sẽ giữ y chức vụ như xưa.
Cô gái trố mắt vui mừng:
- Lý đại ca có thể đảm bảo được sao? Có thể...
Đức Uy nói:
- Thật không giấu cô nương, tôi tuy không chánh thức là quan của triều đình, nhưng quyền thế của tôi không hề sút một đại thần nào.
Cô gái nhướng mắt:
- Thật thế chứ, Lý đại ca?
Đức Uy nói:
- Chuyện quan hệ trọng đại, tôi cũng không dám dối cô nương, cô nương cứ nói với ông ta là “Ngân Bài Lệnh Chủ” Bố Y Hầu đảm bảo cho ông ta yên lành trở lại với triều đình để lo cho dân cho nước.
Cô gái càng mở tròn đôi mắt:
- “Ngân Bài Lệnh Chủ” Bố Y Hầu?
Đức Uy nói:
- Bố Y Hầu tuy chỉ là một tước danh dự và tuy không hưởng lộc vua, nhưng có đủ quyền hành, cô nương yên tâm.
Cô gái hỏi:
- Lý đại ca là Bố Y Hầu?
Đức Uy lắc đầu:
- Không, Bố Y Hầu là nghĩa phụ của tôi, người đã có công lớn với Chu gia.
Cô gái thấp giọng:
- Nếu như thế thì Lý đại ca là ... Tiểu Hầu gia.
Đức Uy lắc đầu:
- Xin cô nương đừng bao giờ gọi tôi như thế, tôi không dám nhận đâu, tôi không phải là người nối chức tước của cha tôi, vì chức tước đó là danh dự, tôi chỉ là người nối nghiệp.
Cô gái chớp mắt, tinh thần cô ta cố nhiên kích động.
- Bất luận nói như thế nào, đến đây, tôi chỉ nắm được ba phần, bây giờ Lý đại ca đã giúp cho thêm bảy phần nữa, tôi quyết chắc phải thành công. Có người đảm bảo cho chuộc tội, cậu tôi không còn gì sợ nữa, có người đảm bảo phục hồinguyên chức, nhứt định cậu tôi sẽ vui mừng, không sợ và vui mừng, chắc chắn cậu tôi sẽ không hề do dự.
Đức Uy nói:
- Tạ tướng quân hãy còn điểm lương tri, ông ta sẽ thẳng thắn trở về, chuyện quay về của ông ta, đối với Đại Minh triều có nhiều điều lợi, công đó không chỉ đủ chuộc tội mà hãy còn dư.
Cô gái vụt đứng phắt lên:
- Nhưng không biết Lý Tự Thành đã đãi ông ta như thế nào, cho làm quan chức chi không biết, có gần được Lý Tự Thành hay không?
Đức Uy nói:
- Chuyện đó không vội, chỉ cần ông ta quay về với lẽ phải, chuyện giết giặc là chuyện của tôi, tôi chỉ cần ông ta cho tin thật chắc về chỗ ở của Lý Tự Thành, và nếu có thể được thì tìm cách cho tôi đến gần nơi đó là đủ.
Cô gái gật gật:
- Như thế này nghe, sáng ngày mai tôi sẽ vào tìm gặp cậu tôi nhóng thử ý kiến ông ta thế nào, chỉ cần ông ta gật đầu tôi sẽ cấp tốc trở ra báo tin cho Lý đại ca.
Đức Uy nói:
- Được rồi, bây giờ thì chỉ có cách đó.
Cô gái hỏi:
- Như thế thì Lý đại ca ở lại đây đợi hay là ...
Đức Uy trầm ngâm:
- Được rồi, tôi sẽ đợi ở đây, chỗ này có thể yên hơn.
Cô gái nhướng mắt:
- Chắc một lời nghe.
Đức Uy gật đầu:
- Chớ không lẽ tôi lại nói với cô nương đến hai lời sao.
Cô gái vụt đưa tay lên, cô ra co co ngón tay trỏ trước mắt Đức Uy:
- Ngoéo đi, Lý đại ca, đừng có để rồi tôi phải kiếm ở đâu.
Thật đúng là con nít, nhưng thứ con nít “lớn” này vừa ngây thơ mà cũng khôn quỉ, Đức Uy nhìn vào bộ mặt tròn tròn ửng đỏ của cô bé mà lòng thấy nao nao Từ nhỏ hắn đã là người không có thân thích, anh em, về với Bố Y Hầu, tuy ông ta đối với hắn một mực thương yêu như con ruột, nhưng bên cạnh đó lại còn có nghĩa thầy trò, một già một trẻ nương vào nhau, sống bên nhau, có thể nói tuổi trẻ và tình cảm của Đức Uy khô như sa mạc, sau này có dịp gần gũi với Mẫn Tuệ, Thiên Hương, nhưng sự chung đụng cũng chưa bao nhiêu ngày, lại hạn chế trong vòng lễ giáo, sự bộc lộ tình cảm cũng theo đó mà hạn chế quá nhiều.
Nay bỗng dưng gặp cô bé này, tuy lòng của Đức Uy không có chút gì là dại, nhưng về phương tiện cảm tình, hắn bỗng thấy gần gũi với cô bé thật nhiều, nhứt là thái độ tự nhiên ngây thơ mà trung hậu của cô ta, khiến cho hắn bối rối.
Hắn hấp thụ tâm tánh của Bố Y Hầu, hắn là con người khinh bạc lợi danh, công việc quan trường đối với hắn đã chẳng những không hấp dẫn mà lại còn có nhiều chán nản, hắn chỉ mong một ngày nào đó, đất nước thanh bình, hắn trở về gian lều cỏ, bên cạnh dòng suối trong, trên sườn núi đẹp, vỡ lại luống cày,vui với ngọn lúa giồng khoai...
Tự nhiên trong khung cảnh ấy, hắn cần có bàn tay ngà ngọc...
Hắn nhớ thương và mông lung và hắn bỗng thấy cô gái ngồi trước mặt mình dễ mến làm sao...
Hắn muốn được có một cô em như thế.
Cô gái hình như cũng rất quyến luyến Đức Uy, nàng nói không thôi, tự nhiên là nhiều đoạn bắt quàng, từ chuyện này sang chuyện khác, hình như nàng muốn được nói chuyện với hắn.
Thế nhưng cái miệng và đôi mắt không thể theo lòng, lần lần nàng ngáp nhiều hơn nói, hàng mi cong vút của nàng dành cho thời gian khép lại nhiều hơn...
Đức Uy cười:
- Ngủ đi cô nương, ngủ cho khoẻ để sáng còn dậy sớm...
Cô gái gối đầu lên quần áo, cô nằm dựa gốc cây, hơi thở cô ta đã điều hoà, hàng mi khép kín lại càng cong vút lên, trông khuôn mặt thật mủm mỉm...
Cô bé thật thà mà lại không chút e dè, trước một người con trai mới quen, cô ta vẫn an nhiên nằm ngủ giữa đồng hoang...
Có lẽ lòng cô ta trong trắng quá, cô nghĩ ai cũng đều trong trắng.
Đức Uy ngồi nhìn cô bé và chợt lắc đầu.
May mà cô ta gặp mình, giá như gặp phải một tên giả nhân giả nghĩa nào khác, rồi cô sẽ ra sao khi thân gái một mình?
Trong đời có nhiều chuyện tình cờ mà lại quá hay, thật không ngờ tại thành Chương Đức giữa binh hoang mã loạn này mà lại gặp một cô gái như thế này...
Đức Uy nghĩ đến chuyện thành công của cô ta, nghĩ đến chuyện họ Tạ biết hồi tâm quay về với lẽ phải, cho dầu không giết được Lý Tự Thành, thì đây cũng là một đòn khá nặng đánh thẳng vào nhuệ khí đang lên của hắn, nó có tác dụng mạnh về tâm lý đối với binh tướng của Lý Tự Thành.
Không hiểu tại sao, hắn bỗng gởi nhiều thắng lợi vào cô gái trước mặt.
Hồi lâu mòn mỏi, Đức Uy cũng dựa vào gốc cây kế bên nhắm mắt.
Có con lừa như một tên quân hộ vệ đắc lực, hắn biết con vật rất tinh khôn, chỉ cần đánhh hơi xa xa là nó sẽ đánh tiếng ngay.
Bây giờ thì thật là yên ổn.
Đức Uy nhắm mắt hồi lâu là hơi thở của hắn cũng nhẹ dần...
Cô gái đang nằm ngủ vùng mở mắt.
Nàng không động đậy, nàng mở mắt nhưng vẫn nằm im.
Nàng nghe ngóng và liếc về phía Đức Uy, nàng thấy hắn nằm im, hơi thở rất điều hòa, nàng nằm như thế một lúc lâu rồi nàng nhổm dậy...
Nàng chồm gần về phía Đức Uy, nàng gọi nhỏ:
- Lý đại ca, Lý đại cạ..
Đức Uy đã ngủ rồi.
Suốt ngày và hơn nửa đêm mỏi mệt, hắn ngủ thật ngon.
Cô gái ngồi thẳng dậy, nàng nhìn đăm đăm vào mặt Lý Đức Uy, nàng im lặng, không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì...
Nàng nhìn trân trối một cách xuất thần, nàng không gọi nữa mà nàng cũng không động đậy, nàng nhìn hắn như chưa chưa từng thấy hắn lần nào.
Thân hình không động nhưng đôi tay nàng nhấc lên thật nhẹ, không biết vô tình hay cố ý, bàn tay trắng muốt của nàng dời lần về phía ngực hắn, bàn tay không run...
Hình như nàng muốn chạm vào ngực hắn, nhưng rồi lại thôi, nàng không rút tay về, ngón trỏ như búp măng non của nàng ngay ra, chĩa ngay tâm khẩu...
Nàng ngồi thật yên, mặt nàng không lộ vẻ gì, nàng lại nhìn sững vào mặt hắn, nhìn đờ đẫn, nhìn trân trối, nhìn thật lâu rồi nàng đặt bàn tay xuống bắp vế của nàng.
Nàng vẫn ngồi bất động, mặt nàng vẫn không rời mặt hắn, hình như đang cố thở ra, thật dài, thật nhẹ.
Hơi thở của Đức Uy vẫn điều hoà, da mặt tuy rạm nắng, trán hắn tuy đã hằn lên gợn phong trần, nhưng thật bình thản, sáng sủa, vành môi ngạo nghễ bây giờ khép lại một cách thiện lương...
Cô gái lại thở dài, mắt nàng vẫn không rời mặt hắn.
Sống mũi nằm thẳng trên khuôn mặt xương xương, nét cương nghị kiêu hùng của người thanh niên đã từng xông pha chiến trận, đã từng nghiến răng giết loài sâu dân mọt nước, đã từng đốn ngã bao nhiêu giăc cướp, bây giờ không thấy, bây giờ, nằm ngủ nơi đây là một chàng trai khôi ngô, thuần hậu, phảng phất vẻ u buồn của một nhân chứng trong buổi thiên hạ loạn lỵ..
Hình như cô gái thở dài, nàng nhè nhẹ đặt mình trở xuống, nàng nghiêng mình quay lưng về phía Đức Uy và nàng nhắm mắt, thỉnh thoảng, hàng mi cong khẽ động, không biết nàng còn thức hay đã ngủ say.
Tài sản của haitc

  #75  
Old 16-07-2008, 09:29 AM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 72
Miếng Bánh Ân Tình


Lý Đức Uy thức dậy.
Trời đã sáng rồi.
Con lừa đen vẫn còn đứng một bên, con vật này không bao giờ nằm và chắc nó cũng không có ngủ. Cả một vùng cỏ chung quanh đã được hớt bằng.
Cô gái hãy còn ngủ thật ngon, cách nằm vẫn không thay đổi, hình như suốt đêm cô ta không hề trăn trở.
Làn gió ban mai nhẹ đưa mái tóc loà xoà bên má, nàng vốn ngây thơ, trong giấc ngủ thanh thản càng làm cho nàng như một đứa trẻ chưa bao giờ bị cuộc đời làm phiền muộn.
Đức Uy thở dài.
Nhìn vào cô gái đang nằm ngủ một cách yên lành, nụ cười như còn phảng phất trên vành môi, ai có thể ngờ cô gái nhỏ nhít này đã vượt bao dặm đường xa nguy hiểm lao vào chỗ loạn quân để đánh thức thân nhân đang mê mệt bả vinh hoa.
Đức Uy định gọi nàng nhưng hắn bỗng nghe thương xót, hắn không nỡ kéo nàng từ giấc ngủ yên lành để bảo nàng đi vào chỗ binh đao.
Hắn chầm chậm đứng lên.
Con lừa nghe động khịt khịt hai ba cái, cô gái giật mình.
Nàng ngồi dậy thật nhanh, hai má ửng hồng:
- Trời ơi, sáng rồi...
Nàng nhìn Đức Uy và nhoẻn miệng cười:
- Hư quá rồi, Lý ca, mọi hôm, khuya là tôi đã thức dậy nấu trà cho mẹ, thế mà bây giờ sáng trắng rồi vẫn còn nằm ngủ...
Nàng nhìn hắn, mặt nàng lỏn lẻn:
- Mẹ dậy con gái, đừng có ngủ trưa là con gái hư, phải không Lý đại ca?
Đức Uy cười dịu dàng:
- Cũng tùy theo hoàn cảnh, hôm nay vì phải mệt nhọc suốt ngày, rồi lại thức khuya... Tôi không muốn đánh thức cô nương nhưng tại ... Tiểu Hắc làm động.
Cô gái nhìn hắn bằng đôi mắt vô cùng cảm kích:
- Cả đêm nay Lý đại ca không ngủ à?
Đức Uy cười:
- Có chớ.
Cô gái khi không vụt ửng mặt:
- Tôi ngủ như chết, dáng ngủ chắc khó coi lắm phải không? Lý đại ca đừng cười nghe.
Câu nói của nàng khiến cho Đức Uy không biết trả lời làm sao được, nàng bảo hắn đừng cười nhưng hắn vẫn phải cười.
Cô gái đứng lên phủi bụi áo quần, dáng cách thì tỏ ra là phủi bụi, nhưng thật thì cô ta vuốt lại những nếp nhăn, kéo lại những chỗ trống, cô ta vuốt tóc và nói:
- Lý đại ca, trưa rồi tôi phải đi mới được.
Chuyện bây giờ thành trọng đại, nó không còn là chuyện cô bé đi kiếm nhà mà nó có phần quyết định thành bại cho triều đình, Đức Uy thận trọng:
- Cô nương hãy cẩn thận, ta tưởng bây giờ là người của Lý Tự Thành, chỉ cần nói rõ là bọn giặc chắc sẽ không làm khó dễ gì đâu, chỉ có điều là sau khi gặp ông tạ..
Cô gái khoát tay:
- Lý đại ca hãy yên lòng, tôi biết kiến cơ hành động, tôi biết chuyện này thành bại có quan hệ lớn lao.
Nàng mang cái bọc lên vai nhưng hình như chưa được yên tâm, nàng ngập ngừng:
- Làm sao Lý đại ca ăn uống...
Đức Uy cười:
- Tôi chỉ mong được tin lành của cô nương, chuyện ăn uống thì tôi đã quen rồi, một ngày không đến nỗi gì đâu.
Cô gái chắc lưỡi:
- Thôi thì Lý đại ca ráng ở đây đợi tôi, nhứt định tôi sẽ cố trở lại sớm để báo tin, dầu bại cũng không để Lý đại ca trông đợi.
Nàng kéo dây mũi con lừa trở lại theo con đường chẹt hồi hôm.
Đức Uy nói với:
- Cô nương, có nhiều người khi đã đi vào một con đường không phải thì họ cũng không còn muốn nhận bà con, chuyện phải tùy cơ đừng nên trắng trợn.
Cô gái quay lại cười:
- Đa tạ Lý đại ca. tôi sẽ liệu mà làm.
Nàng đã đi xa nhưng Lý Đức Uy vẫn còn đứng trông theo, mãi cho đến khi bóng nàng khuất vào bụi rậm hắn mới ngồi phệt xuống dựa đầu vào gốc cây thở phào nhè nhẹ.
Hắn bỗng nhớ đến Mẫn Tuệ và Thiên Hương, hắn không so sánh, nhưng hắn thấy về mặt nào, cô gái này cũng không kém hai nàng...
Cô ta nhỏ hơn về tuổi, hơn về học thức, cũng không thể đẹp hơn, nhưng cả ba đều có lòng yêu nước thương nòi...
Họ là những người con gái hiếm có trong thời loạn.
Trời nắng chang chang.
Sức nóng làm cho người như muốn chảy dầu.
Nhưng ánh nắng không làm nóng da đầu của Lý Đức Uy, hắn đang nóng trong lòng.
Hắn đang dán mắt vào con đường chẹt mà cô đã tới hôm qua và đã đi hồi sáng, hắn trông gần như không nháy mắt.
Thành bại là một chuyện, nhưng sự an nguy của cô gái mới là vấn đề làm cho hắn âu lo.
Một cô gái nhỏ tuổi, lại làm một chuyện khá lớn, sự thông minh và hoàn cảnh cho nàng vượt qua trở ngại hay không?
Tuy trong việc chung, nàng còn có việc riêng và ban đầu là nàng xuất phát từ việc trong thân tộc của nàng, nhưng nếu như nàng có mệnh hệ nào trách nhiệm chắc chắn Lý Đức Uy phải mang lấy một phần không nhỏ.
Nàng có được tin chắc chắn rằng Tạ Gia Phúc ở tại Chương Đức hay không?
Nếu chuyện có phần thuận lợi thì tại làm sao đã trưa qua rồi mà nàng chưa trở lại?
Có phải Tạ Gia Phúc có thái độ không lành, hay nàng chưa tìm ra cơ hội?
Ánh mặt trời đứng bóng.
Đức Uy không biết đói, nhưng lòng hắn đã xót xa.
Ánh mặt trời đã ngả về Tây, sức nóng đã dịu rồi, nhưng lòng Đức Uy như lửa đốt.
Không hiểu tại sao, hắn bỗng linh cảm như sẽ mất mát một cái gì..... Nhưng không, mắt hắn ngời ngời, hắn đứng phắt lên.
Trong màn xâm xẩm của hoàng hôn, hắn chợt nhận ra một bóng xa xa.
Cái bóng quen thuộc khuất rồi hiện, hiện rồi khuất bởi những lùm bụi chằng chịt, nhưng hắn không thể trông lầm, quen thuộc lắm...
Bây giờ cơn đói, cơn khát mới ào ào kéo tới, nhưng chỉ thoáng qua thôi, đói khát gì cũng tiêu ngay. Nàng đã về rồi.
Hắn bỗng bật cười.
Sao lại về? Đây đâu phải nhà, đâu phải chỗ ở?
Và bỗng nhiên hắn bỗng nhận ra rằng “đi” hay “về” không phải căn cứ vào nơi chỗ mà lại căn cứ vào sự việc.
Ly tán là đi, đoàn tụ là về, cho dầu là đầu gành hay cuối bãi, cho dầu là núi thẳm rừng sâu, cứ đoàn tụ là “về”.
Nhưng rồi hắn lại cười.
Nàng với hắn là ai mà “đoàn tụ”?
Bóng quen thuộc đã tới gần.
Nàng vẫn lắc lư trên thân lừa, cũng cái bọc ôm đằng trước, cũng vóc thân nhỏ thó đến thương.
Người chưa gần mà lòng đã nói rồi:
“trời ơi sốt ruột quá”!
Không phải một người mà cả hai đều nói một câu.
Họ chưa nói ra thành tiếng, vì còn hãy cách xa, nhưng họ cũng đã nói trong lòng.
Bây giờ thì đã rõ mặt rồi, vẻ vui mừng rạng rỡ của nàng đã làm cho hắn quên cả mỏi mệt vì cả ngày chờ đợi, cả ngày đói khát.
Cô gái như không chịu nổi cái chậm chạp của con lừa, cô ta nhảy xuống và chạy về phía Đức Uy, cô ta chụp lấy tay hắn lắt lia mà không nói được.
Y như người thân yêu xa nhau quá lâu bây giờ gặp lại, Đức Uy chợt thấy sự đụng chạm đó rần rần trong cơ thể, hắn thấy không nên, nhưng hắn không thể rút tay về.
Hắn hỏi một câu vô nghĩa:
- Sao vậy?
Cô gái bây giờ mới mở miệng và hình như cô ta bị sự đụng chạm vừa rồi làm cho lính quýnh, cô ta hỏi lại:
- Sao vậy ... là sao?
Đức Uy cười:
- Có yên lành không?
Hắn cười nhưng vẫn nghe lòng ổn định, cái nắm tay của cô gái đã gây thành chấn động trong lòng hắn, cũng may là cô ta chắc không nhìn thấy.
Nàng cười:
- Tôi mang tin mừng về cho Lý đại ca nè.
Hồi nãy vì mừng nên cô gái chụp nắm tay hắn, bây giờ, qua câu nói của nàng hắn lại cũng mừng mà ... chụp siết tay nàng:
- Cô nương, Đại Minh triều an nguy, thiên hạ tiếp tục điêu linh hay được sống vui, một phần lớn là nhờ cậy vào cô nương...
Cô gái ngẩng mặt nhìn ngược lên bằng lòng, nàng nói bằng vành môi trách móc:
- Lý đại ca, nói gì mà dữ vậy!
Đức Uy nói:
- Không, không quá đâu, xứng đáng lắm.
Nàng cúi mặt và ngửng lên, mắt nàng long lanh, má nàng ửng đỏ:
- Lý đại ca, chỉ mới chưa đầy một ngày không thấy... Lý đại ca mà lòng tôi bỗng như trống rỗng, làm như thiếu mất cái gì ... lớn lắm.
Đức Uy hoảng hốt, câu nói của nàng như nhắc hắn một sự nguy hiểm.
Hắn lật đật buông tay nàng và cười khoa? lấp:
- Cô nương, Tạ tướng quân nói sao?
Cô gái làm thinh.
Nàng không nghe câu hỏi của hắn, hai vành tai nàng bừng nóng, nàng sực nhớ câu nói của nàng... nàng thấy cái buông tay hoảng hốt của hắn...
Thật lâu, nàng vụt tỉnh, nàng nói nhanh:
- Vừa đến Chương Đức là cậu tôi hối hận.
Câu nói của nàng khiến cho bàn tay Đức Uy động đậy nhưng hắn kịp nhớ ra, dừng lại và cũng may nàng nói tiếp:
- Hối hận nhưng đã lỡ ngồi lên lưng cọp vì đã lỡ giết cấp trên mà hàng giặc, cậu tôi biết tội quá lớn không dám nghĩ chuyện trở về. Vì thế cho nên khi nghe tôi đề cập cậu tôi cũng hơi do dự, sau cùng tôi nói đến Lý đại ca, cậu tôi mừng quá, cậu tôi gật đầu ngay. Cậu tôi nói:
“Tiểu Hầu Gia đã vì dân vì nước và mạo hiểm đi vào hang giặc thì Tạ Văn Phúc này cũng quyết liều thân để tạ tội với triều đình”...
Đức Uy khích động, hắn nói thật nhanh:
- Tạ tướng quân biết về với lẽ phải, đó là phúc đức của nhà họ Tạ mà cũng là phúc đức của triều đình...
Nhưng rồi hắn lại cau mày:
- Nhưng Tạ tướng quân đã bằng lòng thì tại làm sao đến giờ này cô nương mới trở ra?
Cô gái nói:
- Đâu phải vào thành là gặp, cậu tôi có chuyện mới về nói chuyện xong là tôi đi ngay mà.
Đức Uy gật gật:
- À ... vậy mà tôi cứ tưởng...
Cô gái nói:
- Để cho Lý đại ca một mình trông đợi ở ngoài này, lòng tôi nóng như lửa đốt...
Nàng vùng cúi đầu ửng mặt...
Đức Uy nghe tim mình đập mạnh, hắn vội nói cho qua:
- Thật ra thì tôi chỉ sợ cô nương gặp điều trở ngại, chớ nếu công chuyện êm xuôi thì đợi bao lâu cũng chẳng hề chi.
Cô gái ngẩng mặt cười:
- Nhịn đói nhịn khát bao lâu cũng được phải không?
Đức Uy cũng cười, hắn nói:
- Cô nương, như vậy đến bao giờ tôi có thể gặp Tạ tướng quân?
Cô gái nói:
- Tôi sẽ đưa đại ca đi.
Đức Uy mừng rỡ:
- Không chậm trễ, chúng ta đi ngay đi.
Hắn chưa động đậy mà cô gái đã đưa tay ra động vào mình hắn:
- Khoan, đừng vội, Lý đại ca, chuyện nóng cách mấy cũng phải từ từ, cũng phải để cho cậu tôi thu xếp an bày cho Lý đại ca đã chớ. Suốt ngày không ăn, bây giờ Lý đại ca dùng tạm chút cho vững bụng rồi sẽ lên đường.
Nàng kéo tay Đức Uy, bây giờ thì nàng thật tự nhiên, nàng nói:
- Lý đại ca ngồi xuống đây đị..
Nàng vừa mở cái bọc vừa cười:
- Người chớ bộ sắt sao? Cả ngày không ăn uống làm sao mà chịu nổi, tôi có mang thức ăn đây, Lý đại ca ăn chút ít đi.
Gói được mở ra, Đức Uy thấy có hai cái đùi gà nước và hai cái bánh bao thật lớn, cặp theo hai đùi gà còn có hai cái bánh bột lạt để ăn kèm.
Thật là chu đáo, nàng chắc đã nghĩ đến hắn thật nhiều.
Đức Uy cảm kích:
- Đa tạ cô nương, nhưng bây giờ mừng quá, không ăn cũng no rồi.
Cô gái nhìn hắn bằng đôi mắt giận hờn:
- Tôi đã cố tình mang về cho đại ca mà đại ca không ăn à? Tôi giận cho coi...
Trước thạnh tình của cô gái, Đức Uy biết không thể không ăn, hắn cầm miếng bánh lên tay, hắn cho vào miệng và hắn nghe phưng phức ngọt ngào, không biết vì đói, vì bánh thật ngon, hay là vì hương vị của miếng bánh ân tình.
Cô gái ngồi nhìn Đức Uy ăn, hình như cô ta cũng nghe thấy ngon lây, cái ngon ngọt của tâm tình mà nàng đã lo lắng suốt ngày naỵ..
Những miếng bánh thừa, cô gái gói lại cẩn thận:
- Có một việc mà hồi nãy tôi không dám nói, sợ đại ca ăn không ngon, tình cảnh dân chúng bây giờ thật khổ, nằm đường, ngủ bụi, thiếu ăn thiếu uống, mình được như vầy kể cũng hơn nhiều.
Đức Uy gật đầu:
- Tôi thấy thức ăn là tôi nghĩ đến biết bao nhiêu việc mà tôi chứng kiến, toàn những việc não lòng, thật tình tôi ăn không muốn vô, nhưng tôi vẫn cố nuốt vì tình cảm cô nương đã nghĩ đến tôi.
Cô gái nói:
- Để rồi tôi sẽ nói với cậu tôi, sau khi đánh đuổi được giặc rồi, hãy cấp tốc mở kho tích trữ của thành Chương ức chẩn tế cho dân nghèo, nhứt là dân chạy nạn.
Đức Uy nghiêm giọng:
- Nhơn đức của cô nương sẽ cảm động lòng trời, người kính phục và trời phật sẽ hộ trì.
Cô gái cúi đầu:
- Thôi Lý đại ca đừng nói về tôi nữa, nói nghe ... thẹn lắm, mình đi.
Nàng đứng lên.
Đức Uy cũng đứng lên theo, bây giờ, khi bắt đầu lên đường vào thành giặc, mặt hắn chợt đổi thay, một sắc mặt thật là cương nghị và đôi mắt đượm nhiều sát khí...
Cô gái lên và hoảng hốt ,cô ta lại cúi đầu...
Trời đã chạng vạng tối.
Cô gái quay cái bọc trên vai, đưa Đức Uy vào một toà trang viện phía Bắc thành.
Tất cả trong thành, trừ những nhà sâu trong hẻm còn thì nơi nào cũng đã lên đèn.
Tuy nhiên, ngoài đường cũng vắng tanh.
Bước vào toà trang viện, người ta có cảm giác lạnh tanh.
Toà trang viện lớn quá, rộng quá, cũng có thể là vì không có người, vắng quá, nên không khí bị loãng ra, lạc lõng.
Chỉ có mấy người lưa thưa, mấy người đó đều là đàn ông, nhìn cách ăn vận, thấy ngay họ là người của Tạ Gia Phúc đưa từ “Chơn Định Phủ” đến đây, họ không có dáng cách của bọn Lý Tự Thành.
Cô gái đưa Lý Đức Uy thẳng vào hậu viện, đưa thẳng hắn vào một gian phòng trang nhã, sau đó gọi người thông báo cho Tạ Gia Phúc.
Không mất bao lâu, có tiếng bước chân gấp gấp, và một người tầm thước, vẫn an vận quân phục Minh triều, nhưng thần sắc trông tiền tụy, vừa bước vào là ông ta quỳ mọp xuống cất giọng run run :
- Tướng tử tội Tạ Gia Phúc bái kiến Tiểu Hầu Gia.
Đức Uy biết về Tạ Gia Phúc, nhưng chưa từng gặp lần nào, nghe nói hắn ăn năn quay về nẻo chánh là đã có sẵn nhiều thiện cảm cho nên vội bước tới đưa tay đỡ dậy:
- Không dám, xin Tạ tướng quân hãy đứng lên.
Tạ Gia Phúc đứng lên cúi đầu trước mặt Đức Uy:
- Mạt tướng đã biết tội mình đáng chết...
Đức Uy dịu giọng:
- Con người không phải là thánh, không ai tránh khỏi chuyện lỗi lầm, chuyện tướng quân biết lỗi quay về là đã đủ để chuộc lỗi, đủ để cho mọi người thán phục. Chuyện này vô cùng trọng đại và để cho kế được vẹn toàn, xin Tạ tướng quân hãy xem vật này để làm tin.
Hắn xoè ngửa bàn tay để cho thấy “Ngân Bài Lịnh”.
Tạ Gia Phúc vòng tay:
- Mạt tướng không dám và cũng thẹn không dám nhìn đến lệnh bài.
Đức Uy cất lịnh bài và nói:
- Tạ tướng quân không nên tự trách thái quá, mà nên thấy hãnh diện về hành động trở lại của mình, xin tướng quân hãy ngồi để chúng ta cùng thương nghị.
Là bản sắc của một quân nhân, sau khi nhận đúng cương vị của mình, trách nhiệm của mình, Tạ Gia Phúc vòng tay lần nữa rồi thẳng thắn ngồi xuống ghế.
Trong gian phòng nhỏ chỉ có ba người, Tạ Gia Phúc, Đức Uy và cô gái.
Tạ Gia Phúc nghiêng mình:
- Tiểu Hầu Gia đã mở lòng đại độ, không xét lỗi trước, đại ân này, Tạ Gia Phúc tôi không dám nói bằng lời, mạt tướng xin thề đem thân này đi vào nước lửa để biểu lội lòng sám hối.
Đức Uy nói:
- Tạ tướng quân không nên nói như thế, tôi là nghĩa tử của Lão Hầu Gia, chỉ tập võ chớ không tập tước, tiếp chưởng Ngân Bài Lịnh là để lo việc nước việc dân trong cơn biến loạn thế thôi, xin tướng quân đừng gọi là “Tiểu hầu gia”.
Tạ Gia Phúc đáp:
- Mạt tướng không dám.
Đức Uy nói:
- Vì đó là sự thật, không phải tôi khiêm nhường hay khách sáo với tướng quân đâu.
Tạ Gia Phúc vòng tay lần nữa tỏ thái độ tuân lời.
Đức Uy nói:
- Sấm tặc hiện đang tung hoành cuông ngạo, gần đây lại có ý đồ xâm phạm Kinh sư, trong ngoài biến loạn, Kinh sư quả đang nguy khốn như lửa cháy này, vì thế sự việc không còn chần chờ được nữa. Xin tướng quân cho tôi biết ý kiến, chuyện mưu sát Sấm tặc như thế nào?
Tạ Gia Phúc đáp:
- Mạt tướng đã cho người lấy tin về chỗ ở của Lý Tự Thành cho thật chắc, có lẽ tin tức sẽ có ngay.
Đức Uy thấp giọng:
Tướng quân có biện pháp để cho tôi đến gần Lý Tự Thành được không?
Tạ Gia Phúc lúng túng, hắn lộ vẻ khốn đốn và nói nhỏ:
- Chuyện này thì chắc Lý gia chưa biết, mạt tướng được Lý Tự Thành xem là một hàng tướng chưa tin cẩn, ngay bây giờ hắn cũng chưa cấp binh cho mạt tướng, cũng không cho mạt tướng hội bàn bí mật, chẳng những thế, nhứt cử nhứt động của mạt tướng còn bị họ theo dõi kế bên...
Đức Uy gật đầu:
- Điều đó đáng lý tôi cũng phải nghĩ đến, Sấm tặc là một tên gian hoạt, trong khi chưa có một bằng cớ chứng tỏ tướng quân một dạ trung thành với hắn thì chắc chắn hắn chưa dám tin dùng. Thôi như thế này, tướng quân cứ cho tôi biết chỗ ở của hắn thôi, những chuyện khác để mặc tôi lo liệu.
Tạ Gia Phúc cúi đầu:
- Lòng báo quốc của mạt tướng hiện tại không dám nói là thừa, nhưng chắc chắn là không thiếu, chỉ vì xử cảnh quá khó khăn, chưa có cách hiệu công, thật quả là một chuyện đáng thẹn vô cùng.
Đức Uy nói:
- Tướng quân cũng không nên khó chịu, cũng đừng nghĩ đó là chuyện thẹn thùng, đá nằm trong lòng của người thì đâu có dễ dàng chi.
Tạ Gia Phúc cúi đầu, giọng hắn thật buồn:
- Đêm qua có người hành thích Lý Tự Thành, nhưng chuyện không thành, bây giờ thì vấn đề bố phòng càng thêm cẩn mật, chỗ nào cũng có bóng dáng vệ sĩ, phải chăng đó là...
Đức Uy gật đầu:
- Vâng, chính tôi, nhứt thời sơ xuất để cho chúng khám phá được hành tung, đã khó khăn mà không nên chuyện thật là đáng tiếc.
Tạ Gia Phúc nói:
- Bây giờ thì trùng trùng cấm vệ, trong tình trạng như thế mạt tướng thấy thật khó mà hành động.
- Tôi biết, tôi có nghĩ hãy chờ cho việc phòng bị của chúng lơi dần rồi sẽ ra tay, hiềm vì không thể có nhiều ngày giờ nữa, tôi phải hạ thủ trước ngày hắn công hãm Kinh sư.
Từ lâu, cứ ngồi lặng thinh để nghe, bây giờ cô gái mới lên tiếng:
- Cậu, cậu đã cho người đi thăm hỏi, thế sao lâu quá mà không thấy trở về?
Tạ Gia Phúc gượng cười:
- Cháu tôi dại quá, bằng vào xử cảnh của cậu bây giờ mà muốn hành sự có kết quả cho nhanh thì làm sao được, nếu bộc lộ nhiều chúng càng lại hồ nghi. Tiểu hầu gia vừa nói đó cháu không nghe sao? Hành động của mình phải thành chớ không được bại, vì bại là chết, cho nên cần phải hết sức cẩn thận không nên để cho chúng hồ nghị..
Đức Uy nói:
- Tướng quân nói phải lắm, cho dầu cấp bách đến mấy, cũng không phải bách trong vài tiếng đồng hồ mà được, nếu không khéo, chẳng những không tìm ra, mà trái lại còn làm cho chúng hồ nghi.
Cô gái nói:
- Vậy thì đành phải thong thả mà đợi, Lý đại ca tạm thời ở tại đây, chuyện dọ thám chỗ ẩn của Lý Tự Thành xin giao cho cậu tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm bây giờ ta phải ăn uống cho có sức, trọn cả ngày đã không ăn rồi.
Tạ Gia Phúc đáp nhanh:
- Có, có, cậu đã trù phòng sửa soạn.
Đức Uy khoát tay:
- Tướng quân không cần phải lo chi cho phiền, vừa rồi tôi cũng đã có ăn chút ít, không đói lắm đâu.
Ngay lúc đó có tiếng bước chân bên ngoài và có tiếng thưa:
- Bẩm tướng quân, tiệc đã dọn xong.
Tạ Gia Phúc bảo:
- Cho chúng dọn thẳng lên đây.
Bên ngoài có tiếng vâng dạ tiếng bước chân xa dần:
Đức Uy chép miệng:
- Phiền tướng quân nhiều quá.
Cô gái nói:
- Lý đại ca cần phải ăn cho no, bây giờ trí thân vào chỗ hiểm nguy, kém sức là càng hiểm nguy hơn nữa.
Đức Uy làm thinh.
Một lúc sau, tiệc dọn lên, Tạ Gia Phúc nói:
- Ngọc Khiết hãy cùng Lý gia dùng cơm, cậu cần phải ra đón tin về.
Cô gái nói:
- Cậu không dùng luôn sao?
Tạ Gia Phúc đáp:
- Vừa mới ăn rồi, nhớ cùng Lý gia dùng cho thật no, chưa biết công việc sẽ ra sao.
Quay qua phía Đức Uy, hắn vòng tay:
- Xin Lý gia cùng tiểu điệt nữ cứ tự nhiên, mạt tướng phải lo cho kíp.
Đức Uy thấy không nên khách sáo, hắn đứng lên đáp lễ và vào bàn tiệc...
Hành lang không sáng lắm, hình như không phải chỗ có đèn nhiều.
Tạ Gia Phúc đi được một khoảng gần ra tới sân sau thì có một người đi thẳng lại nói mấy câu thật nhỏ:
Tạ Gia Phúc cau mặt:
- Hắn có biết tại đây đang có chuyện hay không?
Tên thuộc hạ đáp:
- Thuộc hạ có cho hắn biết, thế nhưng hắn...
Tạ Gia Phúc chận ngang:
- Được rồi, để ta gặp hắn.
Vẫy tay cho tên thuộc hạ lui ra, Tạ Gia Phúc vòng ra phía trước.
Trước sân lộ thiên, đầu dãy hành lang, có một tên áo vàng đeo kiếm.
Tạ Gia Phúc bước tới hỏi:
- Đến đây có chuyện chi?
Tên áo vàng đeo kiếm nhướng mắt:
- Sao? Ta không thể đến đây sao?
Tạ Gia Phúc đâm bực:
- Không có trả treo, có chuyện gì, ta cũng cần cho biết rằng quận chúa đang có việc, không thể cho ai gặp cả.
Tên áo vàng đeo kiếm nhướng mắt:
- Vương gia được không? Đừng có phủ đầu chớ. Quận chúa có chuyện gì cần thiết ở đây?
Tạ Gia Phúc đáp:
- Không cần biết, ngươi không đủ tư cách biết về chuyện đó.
Tên áo vàng cười lạt:
- Họ Vương, ngươi đừng đem quận chúa ra để hù doa. ta chớ, ta cho ngươi biết, ai thì sợ chớ ta thì không. Ta phụng mạng Vưong gia đến có chuyện cho Quận chúa biết, chỉ cần gặp Quận chúa, được Quận chúa đối diện ban lịnh thì ta mới đi.
Nói xong, hắn bước thẳng vào trong.
Tạ Gia Phúc chặn lại:
- Ngươi muốn gì?
Tên áo vàng cười khẩy:
- Ta đã nói rồi, ta cần gặp quận chúa.
Tạ Gia Phúc lắc đầu:
- Ngươi không thể vào được.
Tên áo vàng nhướng nhướng:
- Tại sao ta lại không thể vào? Trước mắt Vương gia, ta cũng vẫn đi như thế.
Tạ Gia Phúc nói:
- Trước mặt Vương gia ngươi có thể, nhưng ở đây không được. Biết điều thì ở đâu về đó, chờ Quận chúa làm xong công chuyện rồi hay.
Tên áo vàng nhún vai:
- Ta biết, ta cũng có thể chờ, nhưng Vương gia không thể chờ. Ai thì không biết tánh Vương gia chớ ngươi phải biết mà.
Tạ Gia Phúc nói:
- Ngươi đừng đem Vương gia ra để doa. ta, trước khi Quận chúa làm xong công chuyện không một ai được quấy rầy. Ai không biết tánh Quận chúa chớ còn ngươi thì phải chắc biết.
Tên áo vang cười lớn:
- Ngươi nghe Quận chúa, ta nghe Vương gia, cứ thử xem hôm nay tác dụng nào hiệu quả.
Hắn cứ đi vào.
Tạ Gia Phúc chớp mắt:
- Thật ngươi quyết gặp Quận chúa à?
Tên áo vàng nhún vai:
- Ta không phải đến đây để đùa.
Tạ Gia Phúc gật đầu:
- Được, muốn vô thì cứ vô.
Hắn bước tránh sang bên hất đầu ra hiệu cho tên áo vàng.
Khi người ta cản thì nằng nặc đòi đi, nhưng khi người ta tránh đường thì tên áo vàng lại đâm ra lưỡng lư.....
Thế nhưng đã đến mức này, hình như không ai muốn tỏ ra “yếu” hơn ai, hắn chỉ hơi khựng một giây rồi bước mạnh vào trong.
Hắn đi và nhếch mép khinh khỉnh, hắn tỏ ra cho Tạ Gia Phúc biết không ai có thể làm gì hắn được.
Nhưng khi hắn bước trở qua khỏi Tạ Gia Phúc thì hắn thấy lâm nguy, chỉ có điều khi hắn thấy thì đã chậm rồi.
Tạ Gia Phúc phóng mình lên, tên áo vàng chưa kịp phản ứng thì đã bị điểm ngay vào “vựng huyệt”.
Hắn ngã xuống không kịp kêu một tiếng.
Tạ Gia Phúc ngoắc tên thuộc hạ:
- Mang hắn ra tiền viện, đợi Quận chúa xong việc rồi người sẽ phát lạc.
Tên thuộc hạ kéo tên áo vàng vào trong, Tạ Gia Phúc đi thẳng ra sau.
Đức Uy ăn vừa xong thì Tạ Gia Phúc bước vào.
Cô gái hỏi ngay:
- Đã có tin về chưa, cậu?
Tạ Gia Phúc đáp:
- Đã về rồi và có hai tin.
Cô gái hỏi nhanh:
- Sao? Tin như thế nào?
Tạ Gia Phúc nói:
- Có người nói hắn đang ở tại toà nhà phía đông thành, nơi đó đèn đuốc từ trong tới ngoài, con kiến bò cũng thấy, cứ cách năm bước là có một toán canh, cách bảy bước là một đội, có thể nói người phòng vệ đặc cả nơi đó, nhưng tin của người mình thì khác, tin của người mình cho biết hắn đang ở ngôi nhà trên Nam Sơn, ngôi nhà đó vốn là của Hồng Bá Vạn, tên phú hào thành Chương Đức.
Cô gái hỏi:
- Nam Sơn ở đâu?
Tạ Gia Phúc đáp:
- Cách nam thành chừng mười dặm.
Cô gái nhìn Đức Uy.
Tài sản của haitc

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
cầu bại vnthuquan, cổ long vn thu quan, co gai man chau 4vn, co long vnthuquan, giámsung vangdanh, , vnthuquan, vntq.co gai man chau, ,


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™