Lạng Sơn, một chiều mùa xuân mưa rơi lất phất trên những con đường. Một mùa xuân đến tạo cho cây cối đâm chồi, nảy lộc, sinh sôi tràn đầy sự sống. Với một không khí trong lành dễ chịu của mùa xuân xứ Lang, tại một góc nhỏ này có một người con gái ẩn chứa những u sầu không thể xoá nhoà từ bốn năm thời gian trước.
Có lẽ cô gái đó đã khóc quá nhiều, đau khổ cũng quá nhiều, buồn cũng quá nhiều nên nước mắt hoà cùng giọt mưa xuân như quyện vào làm một. Cô gái đó lấy thế giới ảo làm lẽ sống của cuộc đời mình, lấy những người bạn ảo làm niềm vui để quên đi những phiền muộn của cuộc sống thường nhật.
Rồi tất cả cũng qua thôi em, mưa xuân tuy nhỏ nhưng lại ướt đẫm đất cho cây chồi nảy lộc, mưa mùa hạ sao có thể đem lại sự sinh tồn giống như vậy đâu. Tương lai còn rất dài ở phía trước, mùa xuân còn chờ đợi rất nhiều người và nỗi buồn cũng qua mau thôi em.
Mùa xuân nảy lộc đâm chồi
Bàn tay em hái lấy đôi hoa đào
Hương hoa toả sắc ngọt ngào
Người xưa xa vắng không xao xuyến lòng
Ngẩng đầu cất bước thong dong
Mai vàng cánh thắm đào hồng mãi tươi
Em ơi hãy nở nụ cười
Hoa đào xứ Lạng sẽ vơi nỗi buồn.
Mãi là tỷ tỷ của em, là 4vn hay là nơi đâu đi chăng nữa miễn sao tỷ nhìn thấy em vui, không còn phiền muộn nữa là được.
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: