25-04-2010, 10:43 AM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Oct 2009
Äến từ: Loạn Tinh Hải
Bà i gởi: 87
Thá»i gian online: 37 giây
Thanks: 218
Thanked 440 Times in 75 Posts
Trở Lại Minh Triá»u Là m Vương Gia
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1: Ba Tháng Gió Lá»a Liên Miên
Chương 11: Chiết đằng bất khởi
(Ép không dáºy nổi)
Nguồn:Kiemgioi.com
Hôm sau, Vương gia toà n bá»™ má»™t nhà già trẻ, hà ng xóm láng giá»ng cùng vá»›i Dương Lăng lại bị dẫn lên công đưá»ng, đêm qua được nha sai hồi báo, lại được Mã Liên Nhi dá»±a theo chá»§ ý đã được tÃnh trước kỹ cà ng cá»§a Dương Lăng cẩn tháºn chỉ cách đến ná»a ngà y, Mẫn huyện lệnh nghe Ä‘i nghe lại rõ rà ng từng câu từng chữ, bất quá lão lÃnh già cÅ©ng để rá»›t ra ngoà i tai đến ba phần , tá»± cho rằng cứ dá»±a theo ngôn phong công chÃnh xỠán cá»§a mình bù và o là ổn.
Mã đại nhân tránh ở bình phong phÃa sau Mẫn huyện lệnh chá» phán xét, khi Mã Ngang bị áp lên công đưá»ng, Mẫn huyện lệnh vá»— án nhìn hai anh em há» Vương hòa khà nói:
- Vương Äại Vương Nhị, hôm qua bản quan lục soát từ trên ngưá»i phụ thân các ngươi tìm được viên trân châu, Vương lão chưởng quầy thấy hÆ¡i tiá»n nổi máu tham, tham ô trân châu cá»§a ngưá»i khác, chuyện nà y hai ngưá»i các ngươi có gì dị nghị hay không?
- Äiá»u nà y...
Vương Äại Vương Nhị liếc nhìn nhau, không biết trong hồ lô cá»§a Huyện thái gia là muốn là m cái gì, hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Mẫn huyện lệnh nói:
- Lão gia, lúc gia phụ cùng Mã Ngang phát sinh tranh chấp bá»n tiểu nhân cÅ©ng không ở bên cạnh, có phải gia phụ thấy lợi vong ý, hoặc Mã Ngang có ý định hãm hại hay không, tiểu nhân thá»±c sá»± không biết.
Mã Ngang quỳ gối trên công đưá»ng, nổi giáºn đùng đùng nói:
- Thúi lắm, chẳng lẽ lão tỠđổ oan cho hắn sao? Lão già kia nháºn trân châu cá»§a muá»™i tá» ta thá» thá» thốt thốt sau đó lại trở mặt phá»§ nháºn , có ý định lừa gạt tà i váºt cá»§a nhà ta....
Mẫn huyện lệnh tức giáºn Ä‘áºp án, quát:
- Bản quan chưa há»i đến ngươi, còn dám lung tung chen mồm nói, ta sẽ cho vả và o miệng cá»§a ngươi đó!
Mã Ngang hừ má»™t tiếng tức giáºn cÅ©ng không dám nói, Mẫn huyện lệnh tá»§m tỉm cưá»i vuốt hà m râu quai nón nói:
- Như váºy, lá»i các ngươi nói lệnh tôn bị Mã Ngang ấu đả mà chết, cÅ©ng là không có táºn mắt nhìn thấy ?
Vương Äại cứng lại, giáºn dữ nói:
- Lão gia, ta mặc dù không có táºn mắt thấy hung thá»§ ẩu đả chết gia phụ, nhưng thân thể gia phụ vốn luôn cưá»ng tráng, nếu không phải bị ngưá»i nà y hà nh hung, gia phụ như thế nà o lại đột ngá»™t tá» vong như váºy? Hắn thấy ta chạy tá»›i ngăn lại , hắn còn buông gia phụ rồi hà nh hung cả ta, việc nà y hà ng xóm láng giá»ng tất cả Ä‘á»u chứng kiến, có thể là m chứng.
Mẫn huyện lệnh cưá»i hắc hắc nói:
- Thế thì khó rồi , Dương Lăng Dương tú tà i lúc ấy cÅ©ng có mặt ở chá»— đó, tiá»n căn háºu quả trước sau thấy rất rõ rà ng, theo lá»i Dương tú tà i nói, lệnh tôn tham ô trân châu cá»§a Mã gia tiểu thư , huynh trưởng cá»§a Mã gia tiểu thư kéo lấy hắn rồi cùng vá»›i hắn lý luáºn, từ đầu đến cuối chưa từng động tay động chân vá»›i hắn , từ đó xem ra, lệnh tôn là do lá»›n tuổi cá»™ng vá»›i thể hư khà yếu, bị ngưá»i ta đương trưá»ng vạch trần cá» chỉ bất nghÄ©a , xấu hổ tức khà công tâm mà chết!
Vương Äại Vương Nhị nghe xong vá»™i dáºp đầu nói:
- Äại nhân, gia phụ oan uổng, gia phụ....
Mẫn huyện lệnh khoát tay nói:
- Cháºm đã, cháºm đã, bản quan nói còn chưa có xong đâu. Theo lá»i huynh đệ cá»§a ngươi, thân thể cá»§a lệnh tôn vẫn luôn khoẻ mạnh, quả quyết không phải bởi vì nhất thá»i tức khà mà vong mạng, lúc ấy Mã Ngang Ä‘ang cùng phụ thân ngươi tranh chấp, sau đó phụ thân ngươi ngã xuống tá» vong, tuy rằng ngươi chưa từng chÃnh mắt thấy, bất quá hà ng xóm láng giá»ng Ä‘á»u có thể chứng minh, mà từ đầu đến cuối cùng phụ thân ngươi chỉ có tranh chấp vá»›i má»™t mình Mã Ngang , vì váºy hung thá»§ giết ngưá»i không phải ai khác chỉ có thể là Mã Ngang mà thôi.
Vương Äại Vương Nhị liên tục dáºp đầu, nói:
- Äại nhân anh minh, đại nhân anh minh, gia phụ đúng là bị tên hung thá»§ phát rồ nà y đánh chết, phụ thân tuổi đã lá»›n như váºy, như thế nà o chịu được quyá»n cước cá»§a hắn? Chá»› nói gia phụ chưa từng động lòng vá»›i tà i váºt cá»§a hắn, ngay cả tháºt sá»± gặp lợi nảy lòng tham, tá»™i cÅ©ng đâu đáng chết, cầu xin đại lão gia hãy chá»§ trì công đạo.
Mã Ngang vừa nghe nhất thá»i nóng nảy, hai chân Ä‘ang quỳ gối như muốn đứng lên, bên cạnh hai gã nha dịch trong tay cầm Thuá»· Hoả côn liá»n giao chéo nhau ép đè đầu gối cá»§a hắn xuống, Ä‘au đến ná»—i Mã Ngang kêu "ôi" má»™t tiếng, quỳ xụp xuống không thể động Ä‘áºy.
Mã Liên Nhi thấy váºy vá»™i và ng chạy tá»›i đỡ lấy bả vai hắn nói:
- Ca ca an tâm chá»› nóng nảy, Mẫn đại nhân thanh chÃnh liêm minh, tất sẽ theo lẽ công bằng mà xỠán.
Mã Ngang trợn tròn hai mắt vừa vá»™i vừa giáºn nói:
- Ca ca có động tay động chân vá»›i lão ấy đâu? Lão thất phu kia thấy tiá»n má» mắt, con cá»§a hắn đã không thấy lại đặt Ä‘iá»u nói báºy, cố ý hãm hại ta, ngươi nhanh Ä‘i tìm cha....
Lá»i hắn còn chưa dứt, đầu vai đã bị Mã Liên Nhi hung hăng nhéo má»™t cái, liá»n kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, thấy muá»™i muá»™i Ä‘ang trừng mắt liếc hắn má»™t cái, trong lòng nhất thá»i hiểu được chút gì đó má»›i ngáºm miệng không nói nữa.
Mẫn huyện lệnh cưá»i dà i nhìn hắn má»™t cái, thầm nghÄ©:
- Äồ ngu nà y đúng tháºt là hữu dÅ©ng vô mưu, nếu không phải phụ thân ngươi vá»›i ta cùng là m quan ở Kê Minh Dịch nà y, thá»±c sá»± cÅ©ng chẳng muốn cứu ngươi, nếu đã không biết phân biệt, ngươi xứng đáng nên chịu má»™t chút tra tấn.
Láºp tức Mẫn huyện lệnh ho ho yết hầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Bản quan tại Kê Minh Dịch nà y đã hai năm, luôn luôn theo lẽ công bằng chấp pháp, thanh chÃnh liêm khiết, chá»§ ý tạo dá»±ng phồn vinh, danh dá»± cùng tiếng là nh đồn xa, sẽ không dung túng cho kẻ phạm tá»™i, cÅ©ng sẽ không để oan uổng cho ngưá»i tốt....
Dương Lăng nghe váºy quả muốn cưá»i, những lá»i nà y chÃnh ra nên để ngưá»i khác ca tụng ngợi khen, tá»± mình lại trước mặt má»i ngưá»i tá»± khen mình như váºy quả thá»±c khôi hà i , từ đầu tá»›i cuối lá»i nà o cÅ©ng như há»c thuá»™c lòng, bất quá ngẫm lại cuối năm viết báo cáo tổng kết ai mà không có tá»± ý khoa trương tá»± khen mình má»™t chút, cÅ©ng không có gì là lạ.
Mẫn huyện lệnh lại đổi giá»ng, hắng giá»ng nói:
- Bản quan nháºn được vụ án nà y, đêm qua liá»n đội gió đạp tuyết đến khu vá»±c quanh cá»a hà ng, Ä‘iá»u tra lấy chứng cá»›, cÅ©ng cho pháp y kiểm tra di hà i cá»§a lệnh tôn , theo bản huyện biết, trên ngưá»i lệnh tôn không có vết máu ứ hay ngoại thương nà o, vì váºy khó có thể nói bị ngưá»i hà nh hung... đây... trá»±c tiếp cÅ©ng là má»™t mình chứng.
Mẫn huyện lệnh âm thầm nuốt ngụm nước miếng, nghĩ thầm:
- Dương tú tà i nà y từ chá»— nà o mà nghÄ© được ra mấy cái câu khó Ä‘á»c như thế nà y, bất quá... nghe rất bà hiểm , hắc hắc!
Hắn chén trà lên nhấp một ngụm, tiếp tục nói:
- Lại theo bản huyện biết, gia đình ngươi hai năm trước từ Mân Nam tá»›i đây, lệnh tôn năm trước trên ngưá»i từng mắc bệnh nặng , cho nên ngươi nói thân thể cá»§a lệnh tôn luôn luôn cưá»ng tráng là không đúng.
- Lại theo lá»i Hà lão thá»±c khách quen cá»§a cá»a hà ng các ngươi cho biết, phụ thân ngươi từng có lần kể chuyện vá»›i hắn nói là từng có lần trên đưá»ng tại Hồ Quảng bị rắn cắn, từng vì thế cho nên hà nh trình má»›i bị kéo dà i hÆ¡n mưá»i ngà y , bởi vì sốt ruá»™t hà nh trình, chưa từng hoà n toà n khôi phục đã vá»™i và ng Ä‘i tiếp, từ đó cÅ©ng có thể nói trên ngưá»i đã á»§ bệnh từ lâu.
- Vì không để oan uổng cho ngưá»i tốt, cÅ©ng không dung túng cho tá»™i phạm ngoà i vòng pháp luáºt, bản huyện quyết định bắt giữ Mã Ngang giam lại, vụ án nà y chưa Ä‘iá»u tra rõ rà ng quyết không phóng thÃch, đồng thá»i bên pháp y cÅ©ng sẽ mổ bụng lệnh tôn khám nghiệm tá» thi, sát nghiệm có hay không có ná»™i thương. Äồng thá»i, nhà ngươi phải nhanh chóng tìm cho ra vị lang trung đã từng đến nhà bốc thuốc cho lệnh tôn , lấy phương thuốc đã Ä‘iá»u trị vỠđây, chứng minh bệnh tình cá»§a lệnh tôn không đủ để lưu lại háºu hoạn đến ná»—i vong mạng.
- Còn nữa, nhà ngươi cÅ©ng phải cấp tốc cho ngưá»i tá»›i Hồ Quảng tìm được vị lang trung lúc trước đã từng xem bệnh cho lệnh tôn, lấy cho được phương thuốc hồi đó, đương nhiên, còn phải má»i danh y trong phá»§ thà nh tá»›i đây xem xét xà độc trong ngưá»i phụ thân ngươi đã hết tháºt chưa , nếu tháºt sá»± xà độc không có để lại háºu hoạn gì, bản huyện sẽ láºp tức phán Mã Ngang tá» tá»™i.
- A? ! Tìm vị lang trung đến nhà bốc thuốc cho phụ thân, cái nà y có thể lo liệu, Ä‘i phá»§ thà nh má»i danh y tá»›i, cái nà y... cÅ©ng miá»…n cưỡng có thể, nhưng... còn muốn tá»›i táºn Hồ Quảng Ä‘i tìm vị lang trung lúc trước đã từng Ä‘iá»u trị cho phụ thân, vạn nhất hắn đã chuyển nhà đi nÆ¡i khác, ngà n dáºm xa xôi chẳng phải uổng công má»™t hồi sao?.
Mẫn huyện lệnh âm hiểm cưá»i, cái nà y vẫn chỉ là chiêu thứ nhất thôi, nếu là Vương gia tháºt sá»± ngoan cố, tháºt sá»± ngà n dáºm xa xôi tìm được vị lang trung hồi xưa, liá»n sẽ an bà i cho Mã Ngang kháng tụng, bắt Vương gia lại lần nữa Ä‘i tá»›i hiệu thuốc ở Hồ Quảng tìm cho ra chứng cứ xác thá»±c, còn có thể phái hai huynh đệ hắn quay vá» nguyên quán tìm quan phá»§ cá»§a địa phương , lÃnh bảo an cá»§a địa phương trình cho ra chứng cá»› công văn đầy đủ.
Tóm lại là lá»™ trình gây sức ép cà ng xa cà ng tốt, chứng cứ cà ng nhiá»u cà ng tốt, xem ra có vẻ ta đây thẩm án cẩn tháºn, coi trá»ng mạng ngưá»i, nhưng tháºt ra là gây sức ép để Vương gia phát phiá»n, sức cùng lá»±c kiệt, cho đến khi bá» truy cứu má»›i thôi, đây chÃnh là má»™t trong những kỹ xảo vô cùng quen thuá»™c cá»§a bá»n là m bảo hiểm.
Vương Äại Vương Nhị trợn mắt há hốc mồm, còn cố muốn biện bạch và i câu, Mẫn huyện lệnh đã mở trừng hai mắt, Ä‘áºp án quát lá»›n:
- Ngưá»i đâu, tống nghi phạm Mã Ngang và o đại lao trông giữ cho cẩn tháºn, những ngưá»i khác tất cả trở vá» hết, khi nà o khổ chá»§ Vương gia tìm đủ chứng cá»›, bản huyện sẽ tái thăng đưá»ng thẩm vấn, bãi đưá»ng!
Äám nha dịch hô to má»™t tiếng , láºp tức liá»n có hai gã nha dịch bá»™ dạng tráng kiện hùng hổ Ä‘i tá»›i, như lang như hổ xốc Mã Ngang áp tải ra ngoà i. Hai tên nha dịch hung thần ác sát là m ra vẻ tuy là nhằm và o Mã Ngang, nhưng cÅ©ng là m Vương thị huynh đệ sợ tá»›i mức phát lạnh, lá»i muốn nói đến bên miệng vá»™i và ng nuốt ngược trở và o.
Vương gia huynh đệ vỠđến nhà không dám nói câu gì, nếu nói cứ như váºy mà dừng tay thì tháºt sá»± trong lòng không cam, thương nghị hai ngà y trá»i má»›i quyết định để Vương Äại thu tháºp hà nh trang tá»›i Hồ Quảng má»™t chuyến, nhá» ngưá»i ở phá»§ thà nh tìm kiếm thu tháºp chứng cứ, sinh ý trong nhà sẽ do Vương Nhị đảm đương.
Äang thương nghị , phu nhân cá»§a Vương Äại vá»™i vã chạy và o, vẻ mặt lo lắng nói:
- Tướng công, cá»a hà ng nhà chúng ta hai ngà y nay không há» có má»™t khách nhân tá»›i cá»a, ở ngoà i đồn đại nhà chúng ta má»›i xảy ra án mạng, vì ngà y tết nên các hương thân có Ä‘iá»u cố kỵ, lại nữa , ngưá»i cá»§a dịch thừa nÆ¡i nÆ¡i ở đâu cÅ©ng hồ ngôn loạn ngữ, nói cá»a hà ng chúng ta buôn bán lấy giả là m thá»±c, trước nay Ä‘á»u nhái hà ng ép mua ép bán, chẳng những Kê Minh Dịch nà y ai ai cÅ©ng biết. Còn nghe nói công văn sẽ được truyá»n tá»›i khắp nÆ¡i , lá»i bịa đặt ở đâu cÅ©ng có, bây giá» ngay cả những bạn hà ng ở xứ khác cÅ©ng nghe được như váºy . Nếu cứ như thế nà y, cá»a hà ng chúng ta là m sao còn sinh ý gì mà là m? Má»™t nhà chúng ta chẳng phải là chỉ còn cách chá» chết thôi sao?
Vương thị huynh đệ nghe xong chấn động, việc buôn bán vốn sợ nhất là mất hết thanh danh, ngưá»i cá»§a dịch thừa tại bản địa bịa đặt cÅ©ng có thể không tÃnh, nhưng bá»n há» lợi dụng trên dưới hà ng trăm cái miệng mang tin tức từ nam chà bắc lưu truyá»n khắp nÆ¡i, cá»a hà ng bán nhạc cụ cá»§a Vương gia kia chỉ có nước đóng cá»a.
Vương gia ở đây vốn không có Ä‘iá»n sản, toà n dá»±a và o kinh thương mà sống, trong nhà mặc dù là già u có hÆ¡n những nông dân bình thưá»ng, nhưng xã há»™i lúc nà y trá»ng nông khinh thương, địa vị xã há»™i so vá»›i nông dân bình thưá»ng không há» cao hÆ¡n.
Äại Minh triá»u đã quy định, nông dân có thể cùng vá»›i những ngưá»i có công danh giống nhau được phép ăn mặc tÆ¡ lụa, nhưng thương nhân là m già u lại không có đãi ngá»™ nà y. Cho nên nông dân thì không có tiá»n để mua tÆ¡ lụa, phú thương có tiá»n mua nhưng lại không dám mặc, cho dù thương nhân có gia tà i đến bạc triệu cÅ©ng chỉ có thể mặc tÆ¡ lụa ở trong nhà mà thôi, lúc ra cá»a vẫn phải mặc vải thô, nếu không để cho ngưá»i ta bẩm báo quan phá»§ đó là tá»™i lá»›n.
Bởi váºy trên công đưá»ng, Vương gia vốn đã ở trong địa vị có hoà n cảnh không tốt, nếu bây giỠđể mất cả sinh ý là m ăn thì cái được không bù nổi cái mất. Nếu chỉ vì má»™t ngưá»i đã chết, chẳng lẽ lại để cho những ngưá»i còn sống bị liên luỵ?
Lúc nà y ý niệm trong đầu cá»§a hai huynh đệ theo Ä‘uổi vụ kiện đã có phần phai nhạt, ngẫm lại bây giá» là cuối năm, lúc nà y lại phải Ä‘i xa nhà cÅ©ng không thá»a đáng, không bằng hai huynh đệ trước hết xá» lý cho tốt việc ở cá»a hà ng, chá» cho qua tết âm lịch sẽ tÃnh tiếp.
Hai huynh đệ đồng loạt chạy đến cá»a hà ng má»i chà o sinh ý, qua hai ngà y nữa chẳng những không có má»™t chút sinh ý nà o, lại nghe đồn đãi nói Vương lão gia vốn lừa bịp tống tiá»n ngưá»i khác, bị ngưá»i ta đương trưá»ng vạch trần xấu hổ quá giáºn dữ mà chết, Vương gia hai đứa con trai so vá»›i phụ thân cá»§a hắn còn tham tà i hÆ¡n, mùa đông khắc nghiệt như váºy, ném thi thể cá»§a phụ thân ở phòng pháp y không quản, tùy ý để pháp y róc xương mổ bụng xét nghiệm, cÅ©ng chỉ vì muốn má»™t chút tiá»n tà i.
Câu cá»a miệng ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng nói: "Miệng ngưá»i đáng sợ, mà ngưá»i nghe được cÅ©ng đâu cần phân biệt tháºt giả, tóm lại là không lui tá»›i nữa sẽ không là m hoen ố thanh danh cá»§a mình, cho nên vốn có những bằng hữu và hà ng xóm trước đây thưá»ng xuyên giao hữu , hai ngà y nay thần sắc cá»§a bá»n há» cÅ©ng trở nên là lạ , dần dần cố ý lánh mặt.
Hai huynh đệ tức giáºn bất bình Ä‘i cầu kiến Huyện thái gia, lại nghe nói hôm trước tuyết lá»›n là m sáºp nhà cá»§a Lưu gia, vốn yêu dân như con nên Huyện thái gia đã Ä‘Ãch thân cùng má»i ngưá»i Ä‘i cứu tế, đến ngà y thứ hai Ä‘i cầu kiến, lại nghe nói Huyện tôn đại nhân đã Ä‘i Tuyên phá»§ váºn chuyển lương thá»±c mùa đông há»— trợ các quan nha bản địa.
Tà i sản của YuMa_vl
Last edited by YuMa_vl; 06-05-2010 at 04:29 PM .
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a YuMa_vl
25-04-2010, 10:46 AM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Oct 2009
Äến từ: Loạn Tinh Hải
Bà i gởi: 87
Thá»i gian online: 37 giây
Thanks: 218
Thanked 440 Times in 75 Posts
Trở Lại Minh Triá»u Là m Vương Gia
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1: Ba Tháng Gió Lá»a Liên Miên
Chương 12:Buông được thì buông
Nguồn:Kiemgioi.com
Má»™t ngà y nay Vương Nhị Ä‘i phá»§ thà nh giao dịch hà ng hoá, Vương Äại ngẩn ngÆ¡ ngồi trong quầy nhìn ngưá»i Ä‘i lại trên đưá»ng. Trong quán vắng vẻ lạnh lẽo, giá» nà y năm trước có má»™t Ãt đội ương ca (1), đội cà kheo, còn có chùa miếu, gánh hát tá»›i đây mua má»™t Ãt nhạc khÃ, san năm má»›i cho tá»›i bây giá» má»™t kiện nhạc cụ cÅ©ng còn không bán được, còn không thể lôi kéo khách qua đưá»ng và o xem nữa.
Vương Äại sầu bi hết đưá»ng xoay xở, cẩn tháºn ngẫm lại cha mình quả tháºt sá»± có bệnh nặng, năm trước cÅ©ng vì bệnh nặng mà có lần tá»± dưng ngất Ä‘i, hiện giỠđể pháp y khám nghiệm tá» thi trên ngưá»i lại không có vết thương nà o, có lẽ quả tháºt vì xấu hổ và giáºn dữ uất khà công tâm mà chết. Hiện giá» thanh danh cá»a hà ng nhạc khà cá»§a Vương gia Ä‘ang dần dần mất hết, mắt thấy già trẻ gái trai trong nhà sắp phải hÃt gió tây bắc mà sống, giá» phải là m sao đây?
Äang suy nghÄ© trong lo âu, đột nhiên có ngưá»i vá»— vá»— quầy, cưá»i ha ha nói:
- Vương Äại a, có chuyện gì mà ngây ngưá»i ra như thế? Äang tÃnh đặt mua hà ng tết sao?
Vương Äại ngẩng đầu lên, nhìn thấy má»™t lão nhân quắc thước mặc áo choà ng bằng vải thô mà u xanh Ä‘ang mỉm cưá»i đứng bên ngoà i quầy, vá»™i và ng đứng dáºy đón, vẻ mặt tươi cưá»i nói:
- Ngô lão bản, sao hôm nay lão lại rảnh rá»—i đến đây chÆ¡i? Nhanh nhanh má»i và o! ngưá»i đâu, mau ngâm má»™t ấm trà ngon tá»›i đây.
Vị lão nhân mặt mÅ©i sáng sá»§a tên là Ngô Kiệt, đã năm mươi tuổi , là thương nhân buôn thuốc từ vùng Xuyên Thiểm tá»›i Kinh Thà nh, tiá»n tà i và quyá»n thế cá»§a nhà há» Vương còn xa má»›i có thể sánh bằng. Kê Minh dịch là nÆ¡i lão quay vòng dược liệu và táºp kết hà ng, thưá»ng thì lão dừng chân ở đây từ ná»a năm tá»›i má»™t năm, giá»›i thương nhân Ä‘á»u biết lão thương gia già u có hà o phóng nà y.
Ngô Kiệt ngồi xuống ghế cưá»i dà i nói:
- Vá»™i cái gì, sắp tết rồi, ta là m xong vụ buôn bán lần nà y Ä‘ang muốn nhanh chóng trở vỠăn tết, Ä‘i ngang qua thuáºn đưá»ng ghé và o, sao hôm nay ngươi lại ngồi trông quầy váºy? Nhìn qua, vẫn còn chưa thu dá»n gì cả, trước cá»a tháºt là vắng vẻ mà , còn lệnh tôn đâu?
Vương Äại sắc mặt buồn bã, gượng cưá»i nói:
- Ài, Ngô lão bản, không dối gạt ngà i......., gia phụ mấy ngà y trước đã qua Ä‘á»i rồi.
Ngô Kiệt kinh hãi lắp bắp, thất thanh nói:
- Sao lại như thế? Khi ta rá»i khá»i nÆ¡i đây Ä‘i Thiểm Xuyên mua dược liệu, Vương lão bản vẫn còn rất khá»e mà , sao lại thế... bệnh khó chịu năm ngoái kia chẳng lẽ lại tái phát?
Vợ Vương Äại châm bình trà mang ra, khuôn mặt cÅ©ng đầy vẻ u sầu, thấy Ngô lão bản gượng cưá»i thi lá»…, châm chén trà xong thối lui vá» phòng sau.
Ngô Kiệt lấy trong ống tay áo ra má»™t tẩu thuốc bằng ngá»c phỉ thúy, lại đưa tay và o thắt lưng lấy ra má»™t túi nhỠđựng thuốc lá sợi, dùng đồ nhóm lá»a để châm, sau đó từ từ hÃt má»™t ngụm, nheo mắt lại nói:
- Vương lão bản đã mất, ngưá»i xưa thưá»ng nói nhân sinh thất tháºp cổ lai hy, Vương lão bản sống thá», lại được chết ở nhà , có được má»™t tang lá»… đầy đủ, ta biết hai huynh đệ các ngươi vốn hiếu thuáºn, thôi tá»›i đây, ngồi xuống, kể lại cho ta nghe nà o.
Vương Äại nói lại sá»± tình từ đầu tá»›i cuối má»™t lần, tất nhiên là che dấu việc tìm thấy hạt trân châu trên ngưá»i cha mình, cuối cùng căm háºn nói:
- Thù cha bất cá»™ng đái thiên, Ngô lão bản, lão và o nam ra bắc kiến thức rá»™ng rãi, lão nói thá» coi, nếu thù nà y ta mà không báo, còn không bị hà ng xóm láng giá»ng mắng chá»i cho tá»›i chết sao? Nhưng là hiện giá»â€¦ khụ, khụ, Mã gia thế lá»±c lá»›n, Ä‘i khắp nÆ¡i bịa đặt Ä‘iá»u thị phi, cho nên má»›i…, lão cÅ©ng thấy đó, ngay cả má»™t khách nhân cÅ©ng không thèm tá»›i cá»a nhà ta nữa. Huyện tôn lão gia lại không có ở trong phá»§, ta xem chừng, miệng hắn nói hắn nghe, giống như các quan lại thưá»ng bao che cho nhau, cố ý thiên vị Mã gia.
Ngô Kiệt nghe xong cưá»i lạnh má»™t tiếng, Ä‘áºp Ä‘iếu thuốc xuống nói:
- Giống cái gì? Còn không rõ sao, ngưá»i ta chÃnh là không giúp đỡ Vương gia đâu.
Vương Äại nghe xong vừa sợ vừa giáºn, oán háºn vá»— đùi mà nói:
- Ta đã nói mà , vừa muốn chúng ta Ä‘i tìm lang trung, lại Ä‘i tìm ông chá»§ hiệu thuốc, chúng ta Ä‘i tìm huyện lệnh thì không thấy, cái nà y…hắc…hắn là buá»™c ta phải ôm luáºt Äại Minh và o kinh gá»i cáo trạng rồi.
Ngô lão bản hút điếu thuốc, đảo mắt suy nghĩ nói:
- Cáºu tưởng rằng đây vẫn là năm Hồng VÅ© sao? Và o kinh ngá»± cáo trạng? Cáºu không nghÄ© tá»›i, hoà ng đế ở trong tá» cấm thà nh, ngoà i cá»a có tầng tầng lá»›p lá»›p quân lÃnh canh gác, cho dù cáºu tá»›i được thì sao? Cho dù nhìn thấy được thì đã là m sao? Ngưá»i ta là Huyện thái gia cÅ©ng không nói là không thụ án mạng nà y, mạng ngưá»i là quan trá»ng, phải tháºn trá»ng xỠán, nói không chừng lúc đó hoà ng thượng còn khÃch lệ ngưá»i ta mẫn cán hÆ¡n phá cái án mạng giết ngưá»i cho cẩn tháºn, để không giết lầm mạng ngưá»i, đến lúc đó phán cáºu tá»™i phỉ báng mệnh quan triá»u đình, cái tá»™i danh khi quân phạm thượng kia, kết quả là cả nhà bị tịch thu tà i sản, không chừng còn mang cái tá»™i lá»›n tru di cá»u tá»™c nữa đó.
Vương Äại nghe háºu quả đáng sợ như thế xong không khá»i sợ hãi tá»›i nổi da gà , sau má»™t lúc lâu má»›i cả giáºn:
- Tháºt váºy sao, may mà Ngô lão bản đã nhắc nhở đệ kịp thá»i, ta kiến thức nông cạn, chưa thấy qua các mặt cá»§a xã há»™i, nếu không có buổi nói chuyện vá»›i lão bản ngà y hôm nay, đã tá»± mang tá»›i tai há»a cho mình rồi,…việc nà y, phải là m như thế nà o cho phải?
Ngô lảo bản mỉm cưá»i, cháºm rãi phun Ä‘iếu thuốc ra, nhìn khói trắng lượn lá» dâng lên, cháºm rãi nói:
- Vương lão đệ, lão ca ca cÅ©ng không thể nói rõ rà ng kiến thức gì được, chẳng qua và o nam ra bắc nhiá»u, loại sá»± tình nà y cÅ©ng đã được nghe nhiá»u, thấy nhiá»u rồi. Ngưá»i ta thưá»ng nói dân không đấu cùng quan, lại có câu "lòng dân như sắt, phép quan như lò", chuyện nà y lão đệ cÅ©ng không có căn cứ chÃnh xác mưá»i phần, cho dù Ä‘i tá»›i táºn trên Kim Loan Ä‘iện, cÅ©ng không thể là m gì được ngưá»i ta, hiện tại bản thân mình không lên gây thêm huyên náo nữa, và i lá»i khuyên bảo, không biết lão đệ có chịu nghe hay không?
Vương Äại nghe xong vá»™i và ng bưng ấm trà lên rót má»™t chén trà nóng cho Ngô lão bản, cung kÃnh nói:
- Ngô lão bản, ngà i cứ nói, không dối gạt gì ngà y, hai ngà y qua trong đầu ta sa sút trầm trá»ng, tháºt như cưỡi trên lưng hổ váºy, trên dưới không xuôi, lão ca có ý kiên gì hay, má»i ngà i nể mặt gia phụ quá cố cứ nói ra, vui lòng chỉ giáo.
Ngô lão bản cưá»i ha hả, nhẹ nhà ng đặt chiếc tẩu thuốc Ä‘ang ở trên đùi lên trên bà n, không chút hoang mang nhấp má»™t ngụm trà , lúc nà y má»›i cháºm rãi nói chuyện tiếp:
- Lại nói tiếp, chuyện nà y nguyên bản không minh bạch, lão đệ tuy có nhân chứng chứng minh Mã Ngang có tranh chấp vá»›i Vương lão, Vương lão bản chết ở bên cạnh lại không có ai chứng minh Mã Ngang động thá»§ đánh hắn. Vị Dương tú tà i kia là ngưá»i có công danh, hắn từ đầu tá»›i cuối lại chứng kiến tất cả, nếu ta là Huyện thái gia cÅ©ng không thể định tá»™i ngưá»i ta như váºy được, cho nên lão đệ không nên trách Mẫn huyện lệnh.
- Hiện giá» sá»± tình đã thà nh ra như váºy…, Vương lão đệ à , ta nói câu công đạo đệ đừng lấy là m phiá»n lòng, Vương lão bản đã mất, cÅ©ng là do chÃnh bản thân mình gây ra mà thôi, ta biết đệ là ngưá»i con hiếu thảo, cÅ©ng không phải tháºt tâm muốn đám vãn bối háºu sinh phải bồi tá» theo, cái nà y tháºt sá»± là oan uổng cho ngưá»i ta, lão đệ là m thế nà y không phải gia tăng thêm tá»™i nghiệt cho cha mình sao?
- HÆ¡n nữa sau nà y còn ở đây, lão đệ sẽ đắc tá»™i vá»›i Mã dịch quan, ngưá»i ta chÃnh là vừa má»›i nháºm chức mà thôi, còn phải là m và i năm nữa, lão đệ có thể đấu hÆ¡n ngưá»i ta được sao? Huống chi án tá» nà y xá» cháºm, ngưá»i ta không những cho lão đệ tan cá»a nát nhà đã đà nh, thi thể phụ thân đệ còn không được chôn cất, mùa đông khắc nghiệt sắp tá»›i, ở trong phòng pháp y còn bị mổ bụng róc xương khám nghiệm tá» thi, hắn đã nuôi lá»›n hai huynh đệ các ngươi, cuối cùng đến bây giá» mất Ä‘i cÅ©ng không có được má»™t cái thi thể vẹn toà n , à i.., lão đệ, ngưoi có thể nhẫn tâm được sao?
Vương Äại nghe nói nước mắt nước mÅ©i chảy xuống, khóc thút thÃt nói:
- Ngô lão bản, ngà i có chủ ý gì, hiện tại ta phải là m thế nà o bây gi�
Ngô Kiệt mỉm cưá»i nói:
- Nếu đệ hiếu kÃnh, bảo Vương lão gia đã an hưởng tuổi thá», không lưu luyến gì mà chết, chuyện tiá»n tà i kia bất luáºn là tháºt hay giả, Mã gia cÅ©ng sẽ không cứng rắn truy cứu tiếp đâu.
- Chẳng qua tuy rằng cha đệ không phải bị ngưá»i đánh chết, nhưng là do tranh chấp trong việc buôn bán mà chết, tuổi già sức yếu mà lại giáºn dữ dẫn đến tá» vong, Mã gia vẫn không thoát được can hệ, nếu không phạt nặng thì khó là m xả cÆ¡n giáºn cá»§a đệ được, trước mặt hà ng xóm láng giá»ng cà ng không thể ăn nói. - ----Theo ta thấy chi bằng kêu Mã gia bồi thưá»ng cho các ngươi mấy chục lượng bạc, tất cả chi phà khâm liệm bên đó cÅ©ng phải trả, xá» lý chuyện nà y như váºy lão đệ coi thế nà o?
Vương Äại nghe xong cúi đầu không nói, trầm ngâm má»™t lúc lâu sau má»›i ha ha nói:
- Việc nà y… nếu xá» lý như váºy, ngưá»i ta không phải sẽ nhạo báng huynh đệ chúng ta vì tiá»n tà i mà bá» Ä‘i đại cừu cá»§a gia phụ sao? Việc nà y, ta là m sao là m được…nói ra như thế nà o đây?
Ngô lão bản ánh mắt chợt lóe lên, môi mấp máy vừa định cho hắn lá»i khuyên, thì má»™t ngưá»i cưỡi lừa Ä‘i tá»›i trước cá»a, nhảy xuống buá»™c dây cương lại, chùi chân bình tÄ©nh bước và o phòng, Vương Äại vừa ngẩng đầu lên thì thấy đúng là nhị đệ Vương Nhị cá»§a mình, vá»™i đứng lên nói:
- Nhị đệ, đệ đã trở vỠrồi, thế nà o…?
Hắn nhìn chung quanh liếc mắt má»™t cái, ngạc nhiên há»i:
- Không phải đệ muốn mua một nhóm gồm còi trúc, sáo trúc, trống đồng, đồng bạt sao, sao lại trở vỠtay không thế nà y?
Vương Nhị nhìn Ngô lão bản chắp tay nói:
- Ngô lão bản, ngà i vẫn khá»e.
Sau đó tá»›i ngồi trên ghế cá»§a ca ca, căm giáºn nói:
- Hà ng hóa cái gì chứ? Liá»…u lão bản muốn chúng ta giao dịch bằng tiá»n mặt, không chịu bán hà ng nợ nữa.
Vương Äại ngạc nhiên nói:
- Sao lại như thế? Chúng ta năm ngoái lần đầu tiên buôn bán cùng hắn, Ä‘á»u là cho chúng ta chịu nợ, hiện giỠđã giao dịch được hÆ¡n má»™t năm, cÅ©ng không thiếu bạc cá»§a hắn, sao Ä‘ang yên Ä‘ang là nh lại bắt phải giao dịch bằng tiá»n mặt?
Vương Nhị nói:
- Còn không phải vì chuyện cá»§a Mã gia kia sao, cÅ©ng không biết ngưá»i nà o nói luyên thuyên …
Hắn vừa nói tá»›i đây đột nhiên nhá»› ra Ngô lão bản còn ngồi trong phòng, vá»™i và ng ngáºm miệng.
Ngô Kiệt uống nốt chén trà , cháºm rãi đứng lên nói:
- Mấy ngà y nay lão phu vội và ng buôn bán cũng không ngồi lâu được, giỠphải cáo từ rồi, nhị vị năm sau chúng ta gặp lại à .
Lão cưá»i cưá»i hướng Vương Äại Vương Nhị chắp tay, xoa xoa tay rồi Ä‘i ra ngoà i.
Vương Äại nghe hết lá»i đệ đệ mình nói xong, sững sá» suy nghÄ© hồi lâu rồi giáºt mình, vừa thấy Ngô lão bản mất khá»i tầm mắt, không khá»i oán háºn dáºm chân chạy nhanh Ä‘uổi theo, ở sau gá»i giáºt lại hô:
- Ngô lão bản, ngà i chá» má»™t chút, thá»±c ra biện pháp cá»§a ngà i rất tốt, nhưng là chuyện nà y, má»i lão nhân gia quay lại má»™t chút, ngà i nhất định phải há»— trợ chúng đệ má»™t phen nha.
……………………….
(1) ương ca: loại hình vÅ© đạo dân gian lưu hà nh chá»§ yếu ở vùng nông thôn miá»n bắc, có vùng còn biểu diá»…n câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cÅ©ng biểu diá»…n câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vÅ© kịch
Tà i sản của YuMa_vl
Last edited by YuMa_vl; 06-05-2010 at 04:30 PM .
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a YuMa_vl
25-04-2010, 10:48 AM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Oct 2009
Äến từ: Loạn Tinh Hải
Bà i gởi: 87
Thá»i gian online: 37 giây
Thanks: 218
Thanked 440 Times in 75 Posts
Trở Lại Minh Triá»u Là m Vương Gia
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1: Ba Tháng Gió Lá»a Liên Miên
Chương 13:Thủ tịch sư gia
Nguồn:Kiemgioi.com
Dương Lăng ngồi ở trong phòng đánh dấu, ngây ngưá»i nhìn đống hồ sÆ¡ vụ án chồng đầy trước mặt. Hắn rất muốn ngay láºp tức táºp trung tinh thần và o là m việc, thế nhưng hắn giống như má»™t ngưá»i ngoà i nghá» bất chợt vá»› được má»™t đống lưới đánh cá to nhưng rách nát, có hà ng ngà n đầu chữ mà không biết phải bắt đầu là m từ đâu.
Nếu ngươi ngẫm lại công việc cá»§a Huyện thái gia phụ trách sẽ biết, không phải như ngươi thấy Huyện thái gia nhà n hạ không có việc gì là m như xem trên ti vi , chỉ có ngồi trên công đưá»ng vá»— án mà thôi. Tà i chÃnh cá»§a má»™t huyện, thuế thu nháºp, giao thông, luáºt pháp..., tất cả Ä‘á»u phải tá»›i tay Huyện thái gia. Vốn ngoại trừ huyện thừa, chá»§ bá»™ cá»§a Huyện thái gia còn có má»™t đống hình danh sư gia, tiá»n lương sư gia, viết đơn kiện sư gia, hiện tại Mẫn huyện lệnh gà má» cho nên toà n bá»™ Ä‘á»u đổ hết lên đầu Dương Lăng, cho dù là sư gia có kinh nghiệm nhất Thiệu Hưng chỉ sợ tâm phiá»n ý loạn.
Phòng đánh dấu giống như má»™t chuá»—i kẹo hồ lô, ba gian nhà trệt được xâu chuá»—i vá»›i nhau mà tạo nên. Thông thưá»ng sư gia cá»§a Huyện thái gia ở đây xem công văn, xá» lý chÃnh vụ. Phia trước phòng là nÆ¡i huyện thái gia thăng đưá»ng xỠán, sau đó bên cạnh là nÆ¡i ở cá»§a gia đình Huyện thái gia.
Từ khi trợ giúp Mã gia giải quyết vụ kiện, Mẫn huyện lệnh đối vá»›i hắn rất tán thưởng, láºp tức má»i hắn đến phá»§ là m sư gia. Dương Lăng cÅ©ng Ä‘ang lo mình không có việc gì là m, lại bị má»™t tiểu cô nương nuôi sống cÅ©ng cảm thấy vô sỉ, liá»n vui vẻ đáp ứng.
Bất quá bởi vì đôi mắt cá»§a Hà n Ấu Nương ai oán nhìn hắn, hắn đà nh phải nói rõ vá»›i Mẫn huyện lệnh là là m sư gia cÅ©ng chỉ là tạm thá»i, đợi kỳ thi sang năm hắn muốn đến tỉnh thà nh tham gia thi hương, vì váºy Mẫn huyện lệnh cÅ©ng đà nh phải đáp ứng.
Kỳ thá»±c tá»± biết mạng cá»§a mình chẳng có được bao lâu. Chỉ cần há»i ngưá»i bình thưá»ng cÅ©ng biết là nếu thi đỗ trạng nguyên, kết quả tốt nhất chÃnh là lưu lại kinh thà nh là m hà n lâm biên soạn, có thể láºp tức ra ngoà i để là m má»™t tri huyện tốt, nhưng căn bản là là m không nổi, hiện tại xuất phát từ tình yêu cùng trách nhiệm đối vá»›i Hà n Ấu Nương nên hắn muốn táºn lá»±c lưu lại cho nà ng má»™t Ãt gia sản mà thôi, căn bản không muốn tham gia thi hương, nhưng hắn không chịu được nhu tình nữ nhi, Hà n Ấu Nương tuổi tuy không lá»›n, thế nhưng đôi mắt yếu á»›t kia u oán nhìn hắn , cÅ©ng đủ để hắn thay đổi quyết định, chà Ãt hiện tại cÅ©ng quyết định là như váºy.
Mẫn huyện lệnh vốn xuất thân là binh lÃnh, gia thân cÅ©ng Ä‘á»u tham gia quân ngÅ©, công việc trong huyện thá»±c sá»± là dốt đặc cán mai, trong huyện thì Hoà ng huyện thừa đối vá»›i hắn bất âm bất dương, cả ngà y giống như tượng đất, nếu không phải má»—i tháng đến lúc phát lương lại thấy hắn mang túi đến lÄ©nh tiá»n, quả thá»±c muốn thấy cái bóng cá»§a hắn cÅ©ng khó khăn.
Kê Minh dịch dân tình vốn thuần phác, hai năm trở lại đây cÅ©ng không có trá»ng án gì, bất quá thấy kỳ đại khảo ba năm má»™t lần sắp đến, triá»u đình muốn khảo hạch thà nh tÃch cá»§a quan viên, Mẫn huyện lệnh vốn không mấy quan tâm nên cÅ©ng chẳng muốn dÃnh dáng và o chuyện nà y.
Äại khảo cá»§a triá»u đình thì thà nh tÃch từ đâu mà có? Kỳ thá»±c không ngoà i hai dạng, má»™t là là m quan thanh liêm, hai là thu thuế đúng hạn kỳ. Cái gá»i là là m quan thanh liêm chỉ cần không có nông dân là m loạn, thương nhân đình công, thư sinh kháng nghị, không có đại án quan trá»ng liá»n có thể báo cáo lên là đi đưá»ng không nhặt cá»§a rÆ¡i, đêm ngá»§ không cần đóng cá»a, cảnh tượng thái bình thịnh trị.
Kê Minh dịch có hai đội quan binh đóng quân, hÆ¡n nữa dịch thừa thá»±, huyện nha môn quản lý sai nha nghiêm khắc, hai năm nay không có đại sá»± gì phát sinh , thế nhưng thuế má lại không thu kịp thá»i, bởi bản địa chứa nhiá»u thương khách phân tán ở khắp nÆ¡i mà đến, còn cư dân thì lại có nhiá»u há»™ sống tản mát trong núi rất khó quản lý, hÆ¡n nữa sÆ¡n Ä‘iá»n nghèo nà n, lại bị giặc Thát tá» thưá»ng xuyên quấy rầy cướp bóc, mức lương thuế ban bố không phù hợp, cho nên kỳ đại khảo hạch không khá»i là lúc trở thà nh uy hiếp đối vá»›i Mẫn huyện lệnh.
Mẫn Huyện lệnh là m quan cÅ©ng lÆ¡ mÆ¡, may mà trước đó và i ngà y Ä‘i tá»›i phá»§ thà nh nghe được các quan trên nói như váºy má»›i biết được quan văn có nhiá»u khảo hạch như thế, Ä‘ang lo không biết nên là m sao để báo cáo thà nh tÃch cá»§a mình, đột nhiên Dương công tá» từ trên trá»i rá»›t xuống, tất nhiên lão phải đổ hết má»› bòng bong nà y lên đầu Dương Lăng , trợ giúp lão là m má»™t bản báo cáo thà nh tÃch.
Thế nhưng ở thá»i đại nà y phương pháp cai trị cá»§a triá»u đình thá»±c sá»± không phải là điá»u Dương Lăng có thể hiểu được. Kiếp trước Dương Lăng tuy đã từng là m trưởng phòng công ty bảo hiểm, nhưng cÆ¡ cấu cùng chế độ đó cho dù không có trưởng phòng thì vẫn váºn hà nh không có ảnh hưởng gì, hiện tại hoà n toà n bất đồng, hầu như má»i việc lá»›n nhá» Ä‘á»u phải qua hắn quyết định , mấy ngà y liá»n Dương Lăng nhăn nhó đến sứt đầu mẻ trán cùng đống công văn nhưng vẫn không là m sao xá» lý được.
Hắn đứng ngẩn ngưá»i, chống tay lên thắt lưng má»™t cách á»§ rÅ© nhìn chồng công văn, mấy năm gần đây, đại ná»™i thu mua đặc sản Tây Vá»±c muốn váºn chuyển đến kinh thà nh, xe ngá»±a, xe lừa không có mà váºn chuyển, phải thỉnh cầu huyện nha giải quyết.
Tiếp theo nháºn được công hà m bá»™ binh, sắp tá»›i có đại quân Ä‘iá»u động, muốn ban đêm Ä‘i qua Kê Minh dịch, ban đêm phải mở cá»a thà nh, an bà i sai dịch cùng quan binh canh gác, phòng ngừa nghiêm ngặt, nếu có ngưá»i ban đêm chạy loạn và o thà nh thì phải an bà i cho tốt.
Sắp hết năm, lệnh cấm Ä‘i lại ban đêm đã thá»§ tiêu, liên quan đến trị an, chuyện đạo tặc đột nháºp, hắn là hình danh sư gia, tá»± nhiên lại cÅ©ng phải đến tay hắn xá» lý.
Phong Hoả đà i(1) cấp báo, nguyên liệu để đốt khói cÅ©ng cần thay đổi, Äáºu gia ở ngoại ô bị mất trâu cà y, thà nh tây Lưu gia ao cá đã nuôi được ba năm bị câu trá»™m gần hết, bá»n du côn đùa giỡn đám tiểu quả phụ ở Lý gia , phÃa thà nh bắc hà i tá» cá»§a Hác gia chÆ¡i pháo là m cháy đống cá»§i, Hạ gia đến táºn cá»a lý luáºn đả thương con dâu Hác gia, Hác gia kiện Hạ gia hà nh hung đả thương ngưá»i, Hạ gia kiện Hác gia dẫn lá»a gây hoả hoạn......
Äã thế lại còn nhiá»u há»™ nông dân khất nợ thuế , có ngưá»i khất nợ đã hai năm, có ngưá»i khất tá»›i mưá»i năm, sau nhiá»u năm chứng từ cÅ©ng mất mát má»™t phần.
Ngay từ đầu Dương Lăng còn vá»— bà n muốn Vương bổ đầu dẫn ngưá»i Ä‘i đòi nợ, muốn giết gà doạ khỉ, tịch thu tà i sản cá»§a đám Ä‘iêu dân đã nợ nhiá»u nhất và lâu năm nhất, nhưng nghe Vương bổ đầu nói trước đây cÅ©ng đã dùng đến biện pháp nà y, kết quả là m cho lão bà Hồng Mãn Thương thắt cổ tá»± tá», Hồng Mãn Thương trở nên ná»a Ä‘iên ná»a dại, sá»± tình sau đó bị má»™t và i văn nhân biết được và tá» ra rất bất bình, chuyện nà y náo loạn trên há»™ bá»™, quan huyện bị bãi quan miá»…n chức, chuyện sau đó đà nh cho chìm xuống.
Còn có, chá»§ bá»™ Vương Dưỡng thấy vị đồng liêu tuổi trẻ nà y đối vá»›i ai cÅ©ng hòa khÃ, là m việc chăm chỉ, vì váºy len lén nói cho hắn, Hoà ng huyện thừa ở đây lâu năm nhất, hắn đã hầu hạ hai vị Huyện thái gia, vị lão huyện thừa nà y lá»c lõi trong quan trưá»ng tất sẽ có biện pháp, nếu muốn Ä‘i thì hãy đến nhá» xin hắn giúp đỡ.
Dương Lăng nghe xong lá»i nà y đà nh cắn răng mua mưá»i cân thịt heo, má»™t gói trà ngon tá»›i cá»a thỉnh giáo, ai ngá» Hoà ng huyện thừa Ä‘ang cầm tay giúp đứa cháu luyện chữ, nghe xong ý cá»§a Dương Lăng chỉ cưá»i nhạt, không chịu chỉ Ä‘iểm cho hắn chút gì, bất quá thịt heo cùng gói trà hắn lại không há» khách khà thu nháºn, khiến cho Dương Lăng dở khóc dở cưá»i.
- Ai !
NghÄ© đến chuyện nà y khiến cho Dương Lăng nặng ná» thở dà i, có chút tiếc hai mươi bốn đồng tiá»n. Tiểu nha đầu ở nhà thỉnh thoảng mua thịt vá» Ä‘á»u gắp đầy và o bát hắn, chÃnh nà ng còn không dám cắn má»™t miếng, sá»›m biết như váºy không bằng mang thịt vá» cho tiểu nữ hà i khả ái kia, để cho nà ng má»™t bữa ăn ngá»n miệng.
Hắn cầm bút tÃnh tÃnh toán toán , kết quả viết lên công văn báo cáo thu thuế ruá»™ng đất:
- Kê Minh dịch quan viên , nha dịch tổng cá»™ng 79 ngưá»i, dịch tốt 158 ngưá»i, quân coi giữ trong thà nh có 260 ngưá»i, phu trưởng 45 ngưá»i, dịch mã 82 thất, tiá»n lương trong năm 7647 lượng, đồ ăn cho ngá»±a 52 thúng.
- Loại khác: Äà i quan chiến ở cá»a thà nh tây xuất hiện vết nứt, tu bổ tÃnh ra là 116 lượng.
Cầm tá» công văn lên thổi khô vết má»±c, Ä‘ang cẩn tháºn xá» lý nốt đống công văn chồng chất bên cạnh thì rèm cá»a đột nhiên mở ra, má»™t ngưá»i mặc thanh bà o Ä‘i và o. Mấy ngưá»i phụ trách chỉnh lý công văn Ä‘ang ngồi trong phòng liá»n đứng lên chà o:
- Mẫn đại nhân.
Dương Lăng ngẩn đầu nhìn lên cÅ©ng vá»™i đứng dáºy thi lá»…. Ngưá»i và o chÃnh là Mẫn huyện lệnh, má»™t thân mặc bá»™ vải thô, hắn tùy ý khoát tay, lá»›n tiếng nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, ngà y thưá»ng không cần lá»… nghi gì hết, bây giỠđã không còn sá»›m, ngà y hôm nay tất cả vá» sá»›m Ä‘i thôi.
Mấy ngưá»i vâng vâng dạ dạ bắt đầu tá»± thu tháºp, Mẫn đại nhân Ä‘i tá»›i trước mặt Dương Lăng, thấy hắn xá» lý được gần má»™t ná»a đống công văn, không khá»i giÆ¡ ngón cái khen:
- Tiên sinh quả thá»±c bản lÄ©nh, bản huyện vừa nhìn mấy cái thứ nà y liá»n Ä‘au đầu, không nghÄ© tá»›i ngươi đã xá» lý xong má»™t ná»a nhanh như váºy, ha ha ha........
Dương Lăng cưá»i khổ không ngá»›t, hắn xá» lý Ä‘Ãch xác rất nhanh, bất quá đại thể Ä‘á»u là là m tiếp cá»§a ngưá»i khác, chân chÃnh mà để đụng tay đụng chân thì nà o có nhanh được như váºy. Không nói tá»›i loại đặc biệt khất nợ thuế má từ xa xưa, còn có cố tình khất nợ, rồi xác thá»±c gia cảnh bần hà n khất nợ, chỉ đó thôi thì công tác thống kê Ä‘iá»u tra cÅ©ng phải mất thá»i gian tương đối.
Riêng trầu cầy nhà nà y bị lạc đưá»ng, nhà kia bị trá»™m mất lợn, những trưá»ng hợp nà y muốn xá» lý không phái và i ngưá»i Ä‘i Ä‘iá»u tra thì có nhanh cÅ©ng phải đến năm ba ngà y, những sá»± tình nà y không lá»›n, nhưng má»—i việc Ä‘á»u tốn thá»i gian, muốn xá» lý nhanh cÅ©ng không thể nhanh được.
Trước đây xem ti vi chức vị nà y hÆ¡i má»™t tà là cải trang vi hà nh Ä‘i Ä‘iá»u tra manh mối vụ án, xem ra toà n là trò vô nghÄ©a, suốt ngà y đêm lu bù vá»›i đống công việc như váºy thì là m gì có thá»i gian hay hÆ¡i sức mà cứ má»™t tà là rá»i nha môn tá»± mình Ä‘i Ä‘iá»u tra vụ án gì gì đó.
Bất quá việc nà y hắn tự nhiên không tiện kêu ca với Huyện thái gia, chỉ luôn mồm nói:
- Äâu có, đâu có, đại nhân quá khen.
Nhìn má»i ngưá»i Ä‘á»u rá»i Ä‘i hết, Mẫn huyện lệnh cưá»i cưá»i vá»— vai hắn nói:
- Ta là má»™t ngưá»i thô lá»—, không giống ngưá»i Ä‘á»c sách, không ở trên công đưá»ng thì cÅ©ng không cần khách khà như váºy. ÄÆ°á»£c rồi, dá»n dẹp má»™t chút rồi theo ta, Mã dịch thừa muốn đáp tạ ngươi, má»i chúng ta đến Hồng Nhạn lâu uống rượu xem trò vui.
Dương Lăng nghe xong không khá»i do dá»± nói:
- A a? Cái nà y..... đại nhân cứ đi trước một chút, ta còn phải vỠnhà một chuyến báo cho nội nhân một tiếng, miễn cho nà ng ở nhà lo lắng.
Mẫn huyện lệnh cưá»i to, vá»— mạnh vai hắn cưá»i mắng:
- Không cần dông dà i nhiá»u là m gì, nam nhân muốn vá» nhà thì vá» , không muốn vá» thì cho nữ nhân ngồi ở nhà mà đợi, báo nà y báo ná» là m cái gì? Äi thôi, tuổi còn trẻ không nên mắc cái bệnh sợ vợ.
Mẫn huyện lệnh cÅ©ng không cho hắn phân trần, lôi kéo hắn thẳng ra cá»a, Dương Lăng bất đắc dÄ© đà nh phải Ä‘i theo. Mẫn huyện lệnh mặc y phục bình thưá»ng, cÅ©ng không ngồi kiệu, hÆ¡n nữa Kê Minh dịch cÅ©ng không lá»›n, từ cá»a nam đến cá»a bắc có bốn dặm, Hồng Nhạn lâu nằm sát Kim Quang tá»±, cách huyện nha chỉ má»™t con đưá»ng, lại cà ng không có tÃnh kiên nhẫn mà ngồi kiệu.
Hai ngưá»i Ä‘i bá»™ tá»›i Hồng Nhạn lâu, Mã dịch thừa cùng Mã Ngang, Mã Liên Nhi đã đợi trong má»™t gian phòng trang nhã tại lầu má»™t, đây vốn là má»™t rạp hát, nói là phòng trang nhã, cÅ©ng bất quá là có vị trà tháºt tốt ở giữa, có bình phong ngăn cách tạo thà nh má»™t gian độc láºp mà thôi.
Là m Dương Lăng cảm thấy ngoà i ý muốn chÃnh là Hoà ng huyện thừa không ngá» cÅ©ng có mặt, nhìn thấy cÅ©ng đà nh khách sáo má»™t phen. Mã Ngang bị giam trong đại lao hÆ¡n mưá»i ngà y tÃnh tình táo bạo cÅ©ng thu liá»…m không Ãt, thấy ân nhân cứu mạng mình, thần tình biểu lá»™ cá»±c kỳ thân thiết, tiến đến nắm cánh tay hắn cảm tạ không ngá»›t.
Dương Lăng cùng Mã Ngang Ä‘á»u là thanh niên, nhưng má»™t ngưá»i thì hà o hoa phong nhã, thanh tú thư sinh, má»™t ngưá»i mạnh mẽ khôi ngô, lông mà y ráºm, mắt to tuy cÅ©ng có chút hợp ý, nhưng tháºt ra vẫn khác rất nhiá»u. Mã Liên Nhi ngà y hôm nay trang Ä‘iểm nhà n nhạt chút son phấn, trang nhã động lòng ngưá»i, khuôn mặt kiá»u mị khi mừng khi giáºn , lúc đối diện vá»›i Dương Lăng thì thần tình lại rụt rè Ä‘i không Ãt.
Dương Lăng dáng vẻ bất phà m, Mã Liên Nhi lần đầu nhìn thấy trong lòng đối vá»›i hắn đã có và i phần yêu thÃch, chỉ là khi biết hắn đã có thê tá», Mã Liên Nhi đối vá»›i hắn chỉ coi như ân nhân hoặc bằng hữu mà thôi.
Thân pháºn là m thiếp so vá»›i nô tì cÅ©ng chẳng cao hÆ¡n bao nhiêu, huống chi hắn lại là tú tà i, cứ cho hắn là tuần phá»§ má»™t tỉnh Ä‘i nữa, Mã Liên Nhi tuy chỉ là nữ nhi cá»§a má»™t vị quan nhá» cÅ©ng kiên quyết không có khả năng chịu là m thiếp, tình cảm vừa má»›i nảy sinh liá»n bị dáºp tắt tức thì.
…………………………..
.(1). Phong Hoả đà i:
( Thá»i nhà Minh , rất nhiá»u Phong Hoả đà i được xây trên Vạn Lý trưá»ng thà nh , khi khói lá»a cá»§a Phong Hoả đà i được đốt lên chÃnh là tÃn hiệu truyá»n báo có giặc đến.)
Tà i sản của YuMa_vl
Last edited by YuMa_vl; 06-05-2010 at 04:31 PM .
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a YuMa_vl
25-04-2010, 10:48 AM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Oct 2009
Äến từ: Loạn Tinh Hải
Bà i gởi: 87
Thá»i gian online: 37 giây
Thanks: 218
Thanked 440 Times in 75 Posts
Trở Lại Minh Triá»u Là m Vương Gia
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1: Ba Tháng Gió Lá»a Liên Miên
Chương 14:Trinh tiết chi biện
Nguồn:Kiemgioi.com
Hà n huyên hồi lâu, Mã dịch thừa má»i má»i ngưá»i cùng ngồi, tiểu nhị liá»n Ä‘em Ä‘iểm thức ăn ngon nhất nhất bưng lên. Mã dịch thừa hướng sang nhìn Dương Lăng nói:
- Dương tú tà i, lão phu tá»± cả gan gá»i ngươi má»™t tiếng hiá»n chất, đứa con trai nà y cá»§a ta tÃnh tình thô bạo, thưá»ng xuyên mang phiá»n toái cho lão phu, vừa qua hắn gây ra hoạ lá»›n, nếu không có diệu kế cá»§a Dương hiá»n chất, lại được Mẫn đại nhân khai ân, khuyển tá» có lẽ không giữ được cái mạng trong vụ kiện vừa rồi.
Dương Lăng vội nói:
- Äâu có đâu có, ngà y ấy tiểu chất nhìn táºn mắt rõ rà ng, Mã huynh thá»±c chưa từng động tay động chân vá»›i Vương lão bản kia, lại nói tiếp, tháºt sá»± là lòng tham hại ngưá»i, vị Vương lão bản kia tham lam trân châu cá»§a Mã tiểu thư, bị Mã huynh kéo lấy hắn lý luáºn, cho nên thẹn quá thà nh giáºn tức khà mà chết, thá»±c sá»± không phải do Mã huynh, Mã đại nhân ngà n vạn lần không nên quá mức trách móc Mã huynh.
Mã Ngang cùng chen ngang nói:
- Phụ thân, nhi tá» cùng vá»›i muá»™i muá»™i nói ngưá»i không tin, bây giá» Dương huynh đệ nói ngưá»i đã tin chưa? Nhi tá» thá»±c tế không có đánh lão già đó.
- Câm miệng! Tiểu súc sinh, nà o có phần để ngươi xen mồm!
Mã dịch thừa nhìn nhi tỠquát lớn, sau đó quay sang Mẫn huyện lệnh, Hoà ng huyện thừa cùng với Dương Lăng lắc đầu nói:
- Nhìn xem, nhìn xem, tên tiểu súc sinh nà y đại sá»± thì chẳng là m được gì, bại sá»± lại có thừa, là m sao so được vá»›i Dương hiá»n chất, Dương hiá»n chất so vá»›i hắn còn nhá» hÆ¡n và i tuổi nhưng trầm ổn thạo Ä‘á»i, tuổi chưa lá»›n mà đã có công danh , ai, chuyết kinh(1) chết sá»›m, hai đứa con cá»§a lão phu má»™t trai má»™t gái nà y thiếu ngưá»i quản giáo, má»›i không hiểu chuyện như váºy.
Mẫn huyện lệnh cùng vá»›i Hoà ng huyện thừa, Dương Lăng không khá»i lại phải thay Mã Ngang giải thÃch má»™t phen, má»i ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, bên kia tiểu nhị đã Ä‘em rươu ngon Ä‘i lên. Chỉ chốc lát sau, rạp hát cà ng lúc cà ng đông ngưá»i, ngồi chung quanh Ä‘á»u là những thương nhân từ khắp nÆ¡i buôn bán Ä‘i qua trạm dịch nà y, có má»™t số là những dịch sá», truởng phu hoặc là nha dịch ở xa không có việc gì cÅ©ng đến đây để tiêu khiển..
PhÃa trên sân khấu đèn Ä‘uốc sáng trưng, âm thanh tiếng chiêng trống ầm Ä©, gánh hát được rạp hát má»i đến bắt đầu lên sà n diá»…n. Khi đó còn chưa có kịch, còn Dương Lăng lại không hiểu gì vá» tuồng, lại không tiện há»i, nghe xong và i câu thá»±c sá»± không hiểu nhiá»u lắm, hÆ¡n nữa gánh hát toà n bá»™ lại là nam nhân, muốn nhìn ngắm má»™t và i mỹ nữ cho đỡ nghiá»n cÅ©ng không được, Dương Lăng tháºt không chút gì thú vị, lắng nghe Mẫn huyện lệnh cùng vá»›i Mã dịch thừa, Hoà ng huyện thừa vừa xem vừa đà m luáºn má»›i hiểu được đại khái má»™t chút.
Nghe xong hai ngưá»i, ngươi má»™t lá»i ta má»™t câu luáºn vá» chuyện xưa, Dương Lăng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vở tuồng nà y nói vá» má»™t nữ tá» cùng vá»›i trượng phu kết hôn không được bao lâu, ngưá»i trượng phu phải rá»i nhà đi xa.
Qua nhiá»u năm sau vị trượng phu má»›i vá» quê hương, lúc sắp vỠđến nhà , bất chợt thấy má»™t nữ tá» phi thưá»ng xinh đẹp Ä‘ang hái dâu, động lòng vá»›i nhan sắc cá»§a cô gái hắn tiến lại gần đùa bỡn, không ngá» bị nà ng nghiêm mặt thẳng lá»i giáo huấn, tá»± cảm thấy mất mặt, á»§ rÅ© Ä‘i vá» nhà .
Không ngá» vá» nhà thì thấy, thê tá» cá»§a hắn chÃnh là nữ tá» mà vừa rồi hắn đã đùa giỡn, liá»n cảm thấy phi thưá»ng xấu hổ, nhưng đối vá»›i thê tá» từ đáy lòng lại tán thưởng không thôi.
Chuyện xưa đến đây cÅ©ng không có gì không ổn, nhưng là ngay sau đó sân khấu trình diá»…n đến Ä‘oạn thứ hai, vị thê tá» kia ở nhà khóc sướt mướt, viết lại má»™t phong di thư sau đó liá»n treo cổ tá»± tá», trong di thư nói mình không giữ được trá»n đạo là m vợ khiến cho nam nhân sinh lòng tà niệm, để cho trinh tiết hổ thẹn, bởi váºy không thể sống trên nhân thế, chỉ có dùng cái chết để bảo toà n trinh tiết.
Cuối cùng việc nà y oanh động quê nhà , khắp nÆ¡i bà n tán, hoà ng đế ban hạ thánh chỉ, vị trinh tiết liệt nữ nà y được truy phong là m nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ngá»± ban thưởng "Trinh tiết bà i phưá»ng" , vinh quang vô cùng, trượng phu cá»§a nà ng cảm động và nhá»› nhung thê tá», sau lại cưới vợ hai, vợ chồng còn cùng nhau tá»›i má»™ phần bái tế.
Hồng Nhạn Lâu là rạp hát cùng vá»›i tá»u lâu tổng hợp lại thể, bởi váºy các Ä‘oạn diá»…n cÅ©ng không yêu cầu quá khắt khe, lúc nà y gánh hát Ä‘ang nghỉ ngÆ¡i giữa giá». Mẫn, Mã hai ngưá»i vừa uống rượu cÅ©ng đà m luáºn sôi nổi hÆ¡n, Hoà ng huyện thừa thì cứ cháºm rãi nhấp từng ngụm rượu, thỉnh thoảng chen và o đôi câu. Hắn tuy không tham gia nhiá»u lắm, dù sao cÅ©ng là ngưá»i Ä‘á»c sách, tháºt ra chỉ là vuốt Ä‘uôi cho Mẫn huyện lệnh, những lá»i Mẫn huyện lệnh muốn nói nhưng không biểu đạt được ra.
Dương Lăng lại cảm thấy vở diá»…n quá mức không đúng thá»±c tế, hắn đã từng nghe qua những truyện kỳ quái như, có má»™t nữ nhân bị ngã xuống nước, được má»™t nam tá» Ä‘i ngang qua thấy váºy túm cánh tay nà ng kéo lên, vỠđến nhà , nữ nhân kia không ngá» dụng dao tá»± chặt đứt cánh tay cá»§a mình, đơn giản là nÆ¡i đó đã bị nam nhân không phải trượng phu cá»§a mình chạm qua.
Việc đó nếu coi như là bị "thất trinh" mà nói, dù sao cÅ©ng là thất trinh thể xác, nhưng trong vở diá»…n vừa rồi, nữ nhân không ngá» "thất trinh" trên cả tinh thần cÅ©ng không chịu đựng được, lại nói tiếp, Ä‘iá»u đó cÅ©ng không tÃnh là thất trinh, bất quá là nà ng quá xinh đẹp, ngưá»i khác nhìn thấy là m lòng nổi lên sắc tâm, nam nhân kia không có tá»™i thì thôi, ngược lại thê tá» còn cảm thấy thất đức mà đi tá»± tá», quả thá»±c là buồn cưá»i.
Nghe Mẫn huyện lệnh cùng với Mã dịch thừa khen không dứt miệng, Dương Lăng rốt cục nhịn không được nói:
- Hai vị đại nhân, không thấy vở diá»…n nà y không khá»i quá mức khoa trương không tháºt sao? Trượng phu cá»§a nà ng trên đưá»ng gặp mỹ nữ, giở thói đùa giỡn, như thế là phẩm hạnh không đúng, bị quở trách mà đi, cuối cùng thê tá» trái lại còn cảm thấy mình thất trinh, nà y... theo lý mà nói, trên Ä‘á»i đâu có chuyện như váºy chứ? Câu chuyện buồn cưá»i như váºy, thá»±c quá khoa trương không có gì là hay.
Mã dịch thừa lạ lùng ngạc nhiên nói:
- Như thế nà o, Dương hiá»n chất Ä‘á»c chÃnh là sách thánh hiá»n, không ngá» không biết đến sá»± tÃch Liệt Nữ Truyện nà y sao? Có cái gì mà không tháºt ? Cô gái nà y tiết liệt như váºy, thá»±c là là m gương cho nữ tá» khắp thiên hạ, có chá»— nà o đáng buồn cưá»i đâu.
Mẫn đại nhân cÅ©ng mỉm cưá»i uống ngụm rượu, ha hả cưá»i nói:
- Dương tú tà i Ä‘Ãch thị là chỉ Ä‘á»c sách thánh hiá»n để thi đạt công danh, không biết cố sá»± vá» Liệt Nữ Truyện. Tâm tư cá»§a ngươi quá là má»m yếu rồi, ta cÅ©ng hiểu được cô gái nà y có chút đáng tiếc , nếu ta là huyện quan ở đó, chắc chắn sẽ đánh cho tên trượng phu kia bốn mươi trượng tháºt mạnh, phạt hắn cả Ä‘á»i không được cưới vợ bé.
- Bất quá việc nà y cÅ©ng không có gì là không tháºt , trong những năm ở Thà nh Hoá, khi ta còn tại Phúc Kiến đánh bá»n hải tặc, khi đó còn là má»™t tiểu binh, ở Mân Nam có má»™t vị phụ nhân, sau khi trượng phu tá» tráºn, thân thÃch há» hà ng cho là sẽ được vẻ vang, khua chiêng gõ trống, bốn phÃa tuyên dương, ba ngà y sau, vị phụ nhân kia tay cầm hoa tươi, quần áo diá»…m lệ Ä‘i kiệu tá»›i trước má»™ phần cá»§a trượng phu, bắc già n cao trèo lên đạp ghế mà tá»± sát, Cảnh Thái đế từng hạ chỉ ban thưởng trinh tiết bà i phưá»ng, cả là ng Ä‘á»u thấy vinh dá»±, hắc hắc, Ä‘á»n thá» cá»§a nà ng cho tá»›i ngà y nay vẫn còn nồng Ä‘áºm khói hương đó.
Mã dịch thừa gáºt đầu nói:
- Äúng là , lá»… giáo cấm kỵ to lá»›n, không thể qua loa, Dương hiá»n chất lòng dạ quá mức đà n bà rồi. Lại nói, nữ tá» như váºy Ä‘á»u là những liệt nữ, nếu là nữ tá» hoang đà ng, có thể tiết liệt được như thế sao?
- Nhá»› ngà y đó ở Từ Châu có danh kỹ Quan Phán Phán, được thá»§ soái Trương Âm nạp là m thiếp, Trương Âm chết Ä‘i, nà ng không lấy cái chết mà theo chồng, lại còn tá»± quay vá» nÆ¡i cÅ© cá»§a mình là Yến Tá» lâu sống má»™t mình mưá»i năm, vá»ng tưởng già nh được cái mỹ danh thá»§ trinh tiết liệt, tháºt sá»± là chẳng biết xấu hổ.
- Sau ở Giang Châu há» Tư Mã có viết má»™t bà i thÆ¡ vạch trần sá»± dối trá nà ng , nữ nhân nà y má»›i cam tuyệt thá»±c mưá»i ngà y mà chết, so vá»›i vị nữ tá» trong vở diá»…n vừa rồi hay vá»›i vị thiếu phụ Mân Nam kia thì còn kém rất xa.
Dương Lăng kiếp trước cÅ©ng từng có há»c qua luyện chữ, cÅ©ng từng nghe qua những nhân váºt nổi danh, cho nên nghe đến Giang Châu há» Tư Mã hắn đã biết là ai. Chỉ là hắn không ngá» Bạch Cư Dị đối vá»›i má»™t ông lão bán than thì có lòng thương hại, còn đối vá»›i má»™t quả phụ thì lại có thái độ như váºy, khi đó Trung Quốc xã há»™i còn rất phong kiến, trải qua Tống triá»u vá»›i tam tòng tứ đức cá»§a đám phu tá», khó trách nữ nhân chịu độc hại sâu nặng đến thế.
Mã Liên Nhi ở một bên nghe được cực kỳ khó chịu, nhịn không được hừ lạnh một tiếng xen mồm nói:
"Tháºp tái xuân đỠbiến oanh thiệt,
Tam hiá»m lão sá»u hoán nga mi!"
_Dịch thơ:
"Mưá»i xuân tiếng oanh còn đổi khác,
Ba năm cánh bướm sao chẳng già !"
(Tiá»n Như Mạng)
- Nếu là ái thê tuẫn theo trượng phu, nguyên cÅ©ng không có gì không nên, bất quá nếu cái loại nam nhân coi thê thiếp như đám hà ng hóa tuỳ ý đổi trao, không há» có tình nghÄ©a, váºy mà còn muốn ngưá»i ta lấy cái chết cùng tuẫn, nữ nhi cảm thấy thá»±c sá»± có chút quá mức.
Nà ng Ä‘á»c ra chÃnh là câu thÆ¡ ký sá»± "Tá»± thuáºt phong lưu nhã" trong "Truy Hoan Tác Ngẫu" cá»§a Bạch Cư Dị, kể vá» chuyện hắn mua má»™t cô gái chỉ má»›i mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi vá» nạp là m thiếp, má»›i chÆ¡i được ba năm, ngưá»i ta cÅ©ng má»›i mưá»i tám mưá»i chÃn tuổi, đã nói là ngưá»i ta già xấu rồi, vì thế mang tặng cho ngưá»i khác, lại mua đám ngưá»i má»›i trẻ hÆ¡n, mưá»i năm thay đổi ba lần, vì váºy viết thà nh thÆ¡ khoe vá»›i đám bằng hữu.
Mã dịch thừa vô cùng tức giáºn, chỉ cảm thấy nữ nhi ở trước mặt má»i ngưá»i nói ra lá»i nà y tháºt sá»± là m hắn rất mất mặt, ở đây má»™t vị Huyện lệnh, má»™t vị Huyện thừa, còn có má»™t ngưá»i Ä‘á»c sách có công danh, nữ nhi lần nà y nói ra lá»i đại nghịch bất đạo, không khá»i có vẻ như hắn dạy dá»— không nghiêm, cho nên tuy rằng bình thưá»ng hiểu rất rõ nữ nhi nà y cá»§a mình, nhưng lúc nà y vẫn nhịn không được đánh nà ng má»™t bạt tai, mắng:
- Hồn trướng, ngươi vừa nói cái gì, từ thá»i Minh Thái Tổ cao hoà ng tá»›i nay, triá»u đình tối trá»ng phong gia lá»… giáo, vì khen ngợi những tiết phụ, ba mươi năm thá»§ tiết vẫn không há» thay đổi, đã treo biển trước cá»a nhà , miá»…n trừ cho sai dịch cả há», đó là loại nà o vinh quang?
- Tiết liệt nguyên là bổn pháºn, câu cá»a miệng ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng nói "má»™t ngá»±a không theo hai chá»§, má»™t chân không đặt hai thuyá»n", cho nên má»™t nữ không thá» hai chồng, cÅ©ng như chÃnh là má»™t thần không phò hai chúa. Cái đức cá»§a nữ nhân mặc dù ở chá»— ôn nhu, nhưng còn hÆ¡n nữa là phải trinh tiết lưu danh, lá»i ta dạy bảo ngươi, Ä‘á»u đã quên hết rồi phải không?
Mã Liên Nhi xưa nay luôn quen Ä‘uợc phụ thân sá»§ng ái, cho nên nghe câu chuỵên đà m luáºn nói đến việc nam nhân xem nữ nhân như đồ chÆ¡i , nhịn không được má»›i phản bác, không thể tưởng được phụ thân trước mặt ngưá»i ngoà i đánh mình, nhất thá»i vừa thẹn vừa giáºn, nhịn không được che mặt khóc, quay ngưá»i chạy vá»™i ra ngoà i.
Mã Ngang thấy phụ thân phát há»a, cÅ©ng không dám khuyên bảo, muốn Ä‘uổi theo lại sợ phụ thân tức giáºn, không khá»i do dá»± ngồi thừ má»™t chá»—. Mã dịch thừa căm giáºn vung tay lên nói:
- Kệ cho nó Ä‘i, chúng ta tiếp tục uống rượu, đứa con nà y cá»§a ta tháºt sá»± là được ta nuông chiá»u quá thà nh hư há»ng rồi, chuyện như thế mà nó cÅ©ng nói ra được.
Dương Lăng không khá»i thấy hoạt kê, Mã Liên Nhi vừa rồi nói đâu có sai, không nghÄ© tá»›i Mã dịch lại tức giáºn như thế, Mẫn huyện lệnh cÅ©ng hiểu được đương nhiên không thêm khuyên can, láºp tức hắn đứng lên nói:
- Mã tiểu thư nói váºy chỉ là thương tiếc cho Quan Phán Phán thôi mà , nà ng kia tuyệt thá»±c mà chết thế gian cÅ©ng mất Ä‘i má»™t nữ tá» tà i sắc phong hoa tuyệt đại, bởi váºy cÅ©ng chỉ là bá»™c phát theo cảm xúc, bá phụ không nên tức giáºn là m gì.
- Hiện giá» sắc trá»i đã tối, Mã tiểu thư má»™t mình Ä‘i ra ngoà i e rằng có nhiá»u Ãt không ổn, để tiểu chất Ä‘i ra khuyên nà ng trở vá».
Mã dịch thừa mặc dù thấy nữ nhi nói chuyện là m mất mặt mình, rốt cuá»™c phụ tá» tình thâm, ngoà i miệng nói ra mặc dù cứng rắn, nhưng tháºt sá»± có chút lo lắng cho nà ng, nghe Dương Lăng nói váºy, sắc mặt cÅ©ng liá»n dịu xuống, nói:
- Như thế là m phiá»n Dương hiá»n chất váºy.
Dương Lăng chắp tay hướng Mẫn đại nhân, Mã dịch thừa xong liá»n Ä‘i nhanh ra ngoà i. Mã Liên Nhi Ä‘ang đứng ở cá»a rạp hát dưới ngá»n đèn lồng mà u đỠtinh thần ngẩn ngÆ¡, si ngốc nhìn trá»i , Dương Lăng trong lòng thở nhẹ, từ từ bước lại gần nói:
- Mã tiểu thư, trở vá» Ä‘i, lệnh tôn cÅ©ng chỉ là nghÄ© cho ngươi, sợ ảnh hưởng tá»›i thanh danh cá»§a ngươi, cái gá»i là thương thì cho đòn cho vá»t, ngươi cÅ©ng không nên tức giáºn.
Mã Liên Nhi ngá»a mặt nhìn lên chòm sao toả sáng trên bầu trá»i, nhẹ nhà ng nói:
- Trên Ä‘á»i nà y, rốt cuá»™c tất cả coi nữ nhân là cái gì? Chết theo chồng, nữ nhân tuẫn tiết thì là cô gái tốt, còn được khen ngợi, được ngợi ca là nữ nhân tiết liệt, chứng minh mỹ đức cá»§a nữ nhân sao, thay vì nói nam nhân vÄ© đại, nói nam nhân đáng giá cho nữ nhân vì há» mà trả giá sao, nhưng nam nhân rốt cuá»™c đã là m cái gì cho nữ nhân cÆ¡ chứ?
- Äem nữ nhân trở thà nh tà i sản riêng cá»§a nam nhân, không riêng thiếp như thế, mà thê cÅ©ng như thế, ta nghe chuyện Tam Quốc, ba anh em kết nghÄ©a vưá»n đà o, sá»± nghiệp chÃnh là đệ nhất, cho dù thê thiếp nữ tá» cá»§a há» có chết hết, hỠđối vá»›i thê tá» có chút tình cảm nà o sao? Lưu Bị coi thê tá» như quần như áo, liệp há»™ Lưu An xem thê tá» như má»™t món ăn, giết vợ mình để chiêu đãi khách nhân, những hà nh động nà y là cá»§a con ngưá»i hay là cá»§a dã thú đây?
Nước đâu có ngại trong, nữ nhân nà o mà không muốn mình trong sạch cÆ¡ chứ. Ngươi biết không? Mẫu thân ta... là bị cha ta bức tá» , khi đó ông ấy còn là má»™t binh lÃnh, mẫu thân ta má»™t mình vô cùng gian nan nuôi nấng ca ca cùng vá»›i ta, sau bá»n cưá»ng đạo từ trên núi xuống cướp bóc, mẫu thân đã giấu ta cùng vá»›i ca ca ở trong cái chum nước má»›i tránh khá»i má»™t kiếp, lÅ© cưá»ng đạo đã cưỡng hiếp ngưá»i, có Ä‘iá»u không ngá» chúng sinh thiện tâm nên không có giết, kết quả mẫu thân ta không có bị cưá»ng đạo giết chết dưới Ä‘ao kiếm, nhưng lại bị phụ thân ta, bị cái lÅ© nam nhân trong thôn vừa thấy cưá»ng đạo đã tháo thân chạy trối chết sỉ vả khinh thưá»ng mà chết.
Dương Lăng trầm mặc một lúc lâu, sau mới nhẹ khẽ thở dà i nói:
- "Tồn thiên lý, diệt nhân dục, ngạ tá» sá»± tiểu, thất tiết sá»± đại"(2) lá»i nói cá»§a Chu Hi Chu phu tá» vị tất đã đúng, nhưng là thiên hạ nà y đúng là thuá»™c vá» nam nhân , như váºy, nó lại là đúng.
Hắn nhớ tới kiếp trước của mình, lắc đầu nói tiếp:
- Chẳng những bây giá» là đúng , mấy trăm năm sau, vẫn khối ngưá»i còn giữ cái tư tưởng đó, bất quá đạo lý nà y cÅ©ng vì nữ nhân mà láºp ra thôi.
Mã Liên Nhi cưá»i lạnh nói:
- Chu Hi? Hắn mở miệng là thiên lý, ngáºm miệng là lý há»c, nhưng chÃnh hắn lại dụ dá»— hai vị ni cô rồi nạp là m thiếp, con dâu nhà ngưá»i ta ở goá cÅ©ng bị hắn đùa bỡn trong lòng bà n tay, tháºt đúng là đạo đức mẫu má»±c, ngưá»i Ä‘á»c sách mẫu má»±c. Tháºt sá»± là châm chá»c lá»›n lao.
Dương Lăng chỉ biết là lá»… giáo cấm kỵ là do chÃnh Chu Hi thá»i Äại Tống phát triển vô cùng rá»™ng rãi, cÅ©ng kể từ đó mà các nữ nhân tuẫn tiết nhiá»u vô số, tháºt không biết Chu Hi còn có những chuyện "tình yêu" đến bá»±c nà y.
Hắn nhịn không được cưá»i khổ nói:
- Thế giá»›i nà y nếu là nam nhân quyết định, như váºy lý há»c đối vá»›i nam nữ yêu cầu khác nhau cÅ©ng không có gì ngạc nhiên , nếu như nam nhân bị vÅ© nhục tôn nghiêm, thì phải là nằm gai nếm máºt chịu nhục, chỉ cần tương lai hắn báo được thù, liá»n lại có thể hãnh diện , không có ngưá»i nà o thèm để ý hắn đã từng như thế nà o vô sỉ, dù cho hắn có chá»§ động nếm qua phân Ä‘i nữa, nhưng mà nữ nhân, cho dù là bị ép buá»™c rÆ¡i và o hoà n cảnh phải bị thất tiết, cÅ©ng là không thể tha thứ!.
Mã Liên Nhi bá»—ng dưng quay đầu lại, ánh mắt sáng ngá»i ngạc nhiên nhìn Dương Lăng, sau má»™t lúc lâu má»›i nói:
- Nam nhân hiện giá», nhất là ngưá»i Ä‘á»c sách, có thể nói ra những lá»i nà y , ngươi là ngưá»i ta thấy đầu tiên, ta tháºt sá»± không thể tưởng được, ngươi tuổi còn trẻ lại Ä‘á»c sách thánh hiá»n lâu như váºy, mà có thể có kiến giải như thế,đáng tiếc... , tháºt sá»± đáng tiếc....
Dương Lăng nhịn không được há»i:
- Äáng tiếc cái gì?
Mã Liên Nhi nghiêng đầu, sâu kÃn nói:
"Hoà n quân minh châu song lệ thùy,
Háºn bất tương phùng vị giá thì."
_Dịch thơ:
"Trả chà ng hai giá»t minh châu,
Háºn duyên không sá»›m, từ lâu theo chà ng"
(Tiá»n Như Mạng)
Dương Lăng nghe được tim Ä‘áºp thình thịch, không khà giữa hai ngưá»i trong lúc đó láºp tức trở nên cứng ngắc, sau má»™t lúc lâu hắn má»›i cưá»i cưá»i là m dịu bầu không khà nói:
- Tuy rằng ta và nà ng cũng chỉ vì viên minh châu kia mới có duyên quen biết, bất quá ta cũng chưa từng tặng nà ng minh châu, tiểu thư chớ hiểu lầm.
Mã Liên Nhi xoẹt cưá»i, nghiêng đầu sang chá»— khác trừng mắt quyến rÅ© liếc hắn má»™t cái, cắn môi, hai má á»ng hồng vừa nghiêm trang vừa như e lệ nói:
- Äó là ngươi không có phúc khÃ.
Nhìn khuôn mặt vá»›i dáng vóc thẳng đứng cá»§a hắn dưói ánh đèn, Mã Liên Nhi trong lòng bất chợt nhảy dá»±ng, vá»™i và ng quay sang hướng khác, chỉ cảm thấy má»™t bầu không khà tuỵêt diá»…m trà n ngáºp bao phá»§ cả hai ngưá»i.
Nhẹ nhà ng lau khô nước mắt trên mặt, Mã Liên Nhi cố lạnh nhạt nói:
- Ngưá»i khác tốt đối vá»›i ta, ta sẽ đối tốt vá»›i ngưá»i đó, từ khi mẫu thân ta mất Ä‘i, Mã Liên Nhi ta đã cảm thấy trên Ä‘á»i nà y không có má»™t ngưá»i nam nhân nà o đáng giá cho nữ nhân chúng ta phải hy sinh lá»›n như váºy, ta sẽ không bao giá» diá»…n cái trò ngu xuẩn tiết phụ gì đó như trên sân khấu vừa rồi, ta sẽ tá»± lo cho chÃnh mình, cứ như váºy mà sống!.
Dương Lăng si mê nhìn thần thái tá»± tin mạnh mẽ cùng vá»›i nét cao ngạo xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp cá»§a nà ng, sau má»™t lúc tháºt lâu má»›i nhẹ thở dà i:
- Hiện tại nói như váºy cÅ©ng có hÆ¡i quá sá»›m , nhưng năm trăm năm sau thì lại đúng rồi, tháºt sá»± là ..!"
Mã Liên Nhi chá»›p chá»›p đôi mắt xinh đẹp, mở to kỳ quái nhìn hắn há»i:
- Ngươi cảm thấy lá»i cá»§a ta đại nghịch bất đạo, kinh thế hãi tục sao? Chẳng lẽ năm trăm năm sau nói như váºy là không việc gì tháºt sao?
Dương Lăng trong lòng cả kinh, vá»™i và ng ha ha cưá»i nói:
- Ta chỉ là muốn nói, có lẽ thá»i Ä‘iểm đó, sẽ có má»™t bá»™ pháºn nam nhân tôn trá»ng sá»± độc láºp cá»§a nữ nhân, nữ nhân cÅ©ng có thể sẽ có địa vị và tiếng nói trong xã há»™i, ha hả, cÅ©ng chỉ là suy Ä‘oán lung tung, bá»™c phát nhất thá»i mà thôi.
Mã Liên Nhi mỉm cưá»i, đưa tay và o trong ngá»±c lấy ra má»™t túi thÆ¡m nhá», tiến lên hai bước nhét và o tay Dương Lăng, nói:
- Ta nhìn ra được, thê tá» cá»§a ngươi rất yêu ngươi, viên minh châu nà y, xem như là món lá»… váºt ta tặng cho ngươi, mong ngươi hãy đối tốt vá»›i thê tá» cá»§a ngươi, chá»› bạc đãi nà ng.
Chiếc túi thÆ¡m trong tay còn mang theo nhiệt độ cÆ¡ thể cùng vá»›i mùi hương trinh nữ sâu kÃn cá»§a nà ng, Mã Liên Nhi thấy hắn run rẩy, khanh khách cưá»i, vuốt nhẹ mái tóc dà i trên đầu rồi vừa kéo hắn Ä‘i vừa nói:
- Äi thôi, chúng ta trở vá» thôi, ta cÅ©ng chỉ là có chút thương tâm, chẳng tức giáºn gì nữa đâu, dù sao nói cÅ©ng nói không thông , lòng cay đắng cá»§a ngưá»i phụ nữ, đà n ông các ngươi có mấy ai hiểu được đâu?
Khóe mắt thoáng nhìn, phát hiện Hoà ng huyện thừa cÅ©ng vừa Ä‘i tá»›i, Mã Liên Nhi liá»n vá»™i và ng rút vá» tay, Ä‘i và o trong rạp hát.
Dương Lăng sau má»™t lúc lâu má»›i tỉnh ngá»™, lững thững cháºm rãi Ä‘i theo, chỉ thấy Hoà ng huyện thừa ánh mắt đầy thâm ý nhìn vá» phÃa mình cưá»i cưá»i, liá»n phất thẳng áo, cÅ©ng mỉm cưá»i chắp tay đáp lại, hai ngưá»i không nói má»™t câu, có vẻ như đã rất quen từ lâu.
………………………………
(1) chuyết kinh: vợ
(2) Tồn thiên lý, diệt nhân dục, ngạ tá» sá»± tiểu, thất tiết sá»± đại: Lẽ trá»i là váºy, dục vá»ng hại ngưá»i, đói chết là việc nhá», thất tiết má»›i là việc lá»›n.
Tà i sản của YuMa_vl
Last edited by YuMa_vl; 06-05-2010 at 04:31 PM .
Äã có 5 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a YuMa_vl
06-05-2010, 05:54 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Oct 2009
Äến từ: Loạn Tinh Hải
Bà i gởi: 87
Thá»i gian online: 37 giây
Thanks: 218
Thanked 440 Times in 75 Posts
Trở Lại Minh Triá»u Là m Vương Gia
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1: Ba Tháng Gió Lá»a Liên Miên
Chương 15: Trân châu gây hiểu lầm
Nguồn:Kiemgioi.com
Mã Liên Nhi tuy rằng đã trở lại, bất quá việc vừa xảy ra là m cho bầu không khà lúc nà y có chút đè nén, Mẫn đại nhân cùng vá»›i Mã dịch thừa cÅ©ng không còn nhã hứng nói chuyện phiếm, ngược lại quay sang đà m luáºn vá» má»™t và i vấn đỠcông vụ, Hoà ng huyện thừa chỉ mỉm cưá»i lắng nghe, đối vá»›i công vụ rất Ãt xen mồm và o.
Dương Lăng thân là vãn bối lại là cấp dưới, tá»± nhiên là phải chá»§ động má»i rượu cố gắng Ä‘iá»u hòa bầu không khÃ, bản thân hắn cÅ©ng cố gượng uống thêm mấy chén, cho đến đêm khuya má»›i cáo từ rá»i Ä‘i.
Bầu trá»i giáng xuống mưa tuyết nhá», theo gió lạnh thỉnh thoảng có bông tuyết chui và o trong cổ áo, Dương Lăng uống nhiá»u cho lên mặt mà y đỠá»ng trong đầu cÅ©ng có chút khó chịu, hai tay hắn cho và o trong áo, miệng mấp máy theo má»™t ca khúc cá»§a kiếp trước không rõ tên, liêu xiêu quẹo và o trong ngõ nhá» Ä‘i vá» nhà .
Tá»›i trước cá»§a nhà kháºt khưỡng định gõ cá»a, không thể tưởng được vừa đẩy cánh cá»a đã nhẹ nhà ng mở ra, chỉ thấy ánh sáng yếu á»›t như hạt Ä‘áºu heo hắt ra từ chiếc đèn dầu, Hà n Ấu Nương ngồi ở trên bà n hai tay chống cằm bá»™ dáng buồn ngá»§, vừa nghe tiếng cá»a phòng mở ra, ngẩng đầu nhìn thấy hắn Ä‘i và o, nhất thá»i vui mừng đứng báºt dáºy chạy tá»›i.
Dương Lăng kinh ngạc nói:
- Ấu Nương, đã trễ thế nà y ta nghĩ đến nà ng... ngủ rồi chứ.
Chuyển mắt nhìn chung quanh, phÃa dưới nhà bếp còn báºp bùng ánh lá»a lúc sáng lúc tối, cái nổi đặt cạnh bếp trên vung mÆ¡ hồ vẫn còn bốc lên chút nhiệt khÃ, Hà n Ấu Nương tiến đến phá»§i bông tuyết Ä‘ang bám trên ngưá»i hắn, nhẹ giá»ng nói:
- Tướng công báºn bịu công vụ? Ấu Nương vốn định đến cá»a nha môn để há»i, lại sợ ngưá»i ta sẽ nhạo báng, đà nh phải cứ như váºy chá» chà ng trở vá».
Dương Lăng nghe xong bất giác hổ thẹn, ngáºp ngừng nói:
- A... Mẫn đại nhân có việc xã giao nên hẹn ta cùng Ä‘i, vá»™i và ng quá nên không kịp nói cho nà ng má»™t tiếng, nà ng sao lại ngốc váºy chứ, sao lại cứ ngồi mà chá» lâu như váºy, cứ ngá»§ trước Ä‘i cÅ©ng cho nó khoẻ có tốt hÆ¡n không. Mà nà ng... đã ăn cÆ¡m chưa?
Hà n Ấu Nương ngá»i mùi rượu phả ra từ miệng hắn, cÅ©ng biết là hắn Ä‘i uống rượu , nghe xong lá»i cá»§a hắn lúc nà y má»›i thoải mái, nà ng ôm Dương Lăng Ä‘i tá»›i đầu giưá»ng đặt gần lò sưởi, ấn hắn ngồi xuống, còn nà ng ngồi xổm xuống cởi giầy cho hắn, gõ những bụi tuyết còn Ä‘á»ng trên giầy rồi để ngay ngắn lại, sau đó lại Ä‘i rót chén nước mang tá»›i nói:
- Tướng công, nước còn ấm, chà ng uống má»™t chút cho đỡ khô há»ng Ä‘i. Äợi cho chà ng ngá»§, Ấu Nương sẽ Ä‘i ăn cÆ¡m.
Dương Lăng nghe xong lá»i cá»§a nà ng, lại nhá»› tá»›i vở diá»…n vừa rồi xem, nhịn không được nắm cánh tay nà ng, bùi ngùi nói:
- Ấu Nương, nà ng là nương tá» cá»§a ta, không phải là ngưá»i hầu cá»§a ta, nà ng không cần phải hầu hạ ta như váºy. Ai! Nà ng vẫn còn trẻ như váºy, lại đáng yêu như váºy, chÃnh ra phải là nên được yêu thương che chở má»›i đúng.
Hà n Ấu Nương nghe xong liếc mắt nhìn hắn, hai má á»ng Ä‘á», xấu hổ cúi gầm mặt xuống, hai tay vẫn để nguyên trong tay hắn, cảm động nói:
- Tướng công rất... rất...
Muốn thốt ra lá»i gì đó lại xấu hổ không dám, đà nh phải nói:
- Tướng công đối vá»›i thiếp tốt lắm rồi, nữ tá» chúng ta phải nên táºn tâm táºn lá»±c hầu hạ tướng công cá»§a mình, Ä‘iá»u nà y cùng vá»›i nô tỳ có quan hệ gì chứ? Tướng công thương yêu Ấu Nương, Ấu Nương trong lòng hiểu được, nhưng tướng công không cần cưng chiá»u thiếp như váºy, chà ng sẽ là m cho thiếp hư mất.
Dương Lăng không khá»i cảm thấy buồn cưá»i, thế đạo thá»i nà y vốn là váºy, mình muốn mạnh mẽ đả thông chút tư tưởng ở thế ká»· 21 cho nà ng, chỉ sợ ngược lại sẽ là m cho nà ng sợ hãi. Lá»… giáo có nhiá»u cấm kỵ, vợ chồng thì nguá»i chống là m chá»§, chồng nói vợ phải nghe cho dù có sai hay đúng, lại là hà ng ngà n năm trồi qua, nữ nhân chẳng những đã tá»± giác phục tòng quan niệm nà y, hÆ¡n nữa còn Ä‘em nó phát dương quang đại.
Cái gì "Nữ giá»›i", "Nữ huấn" tháºt ra phần lá»›n Ä‘á»u là do nữ nhân viết ra, dùng để phổ biến cho nữ nhân thiên hạ là m gương là m mẫu. Nữ nhân như Ấu Nương xuất đầu lá»™ diện Ä‘i là m công tại cá»a hà ng may đã là cá»±c Ãt , hiện tại phần lá»›n nữ nhân chỉ ở trong nhà giúp chồng dạy con, bây giá» nói không cần nà ng hầu hạ phu quân, chẳng lẽ muốn nà ng theo Ä‘uổi sá»± nghiệp sao? Thôi thì cứ váºy, cứ hưởng thụ sá»± ôn nhu và hầu hạ cá»§a nà ng , có lẽ tâm lý nà ng còn thoải mái hÆ¡n.
Thấy Dương Lăng hai mắt say lỠđỠmông lung, miệp ngáp lại, Hà n Ấu Nương vội và ng cởi chiếc áo khoác của hắn, nói:
- Tướng công, chà ng trước hết hãy cởi áo ngoà i ra nghỉ ngơi luôn đi.
Dương Lăng buồn ngủ "ừ" một tiếng, để nà ng cởi áo khoác, kéo gối quay đầu nằm xuống, lẩm bẩm nói:
- Tháºt sá»± là chống đỡ không được , nà ng mau ăn chút cÆ¡m, rồi cÅ©ng Ä‘i ngá»§ Ä‘i.
Hà n Ấu Nương ôn nhu đáp lại, cầm chiếc áo bà o định rÅ© cho sạch tuyết còn bám, đột nhiên "xoạch" má»™t tiếng, từ trong áo bà o rÆ¡i ra má»™t váºt nhá», Hà n Ấu Nương tò mò nhặt lên thì thấy, rõ rà ng dưới ngá»n đèn, đó là chiếc túi thÆ¡m cá»§a nữ nhân quyá»n quý hay mang theo, chẳng những nguyên liệu may túi vô cùng tốt, từng đưá»ng kim mÅ©i chỉ cÅ©ng vô cùng tinh xảo, còn mang theo mùi thÆ¡m phảng phất cá»§a nữ nhân, khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a nà ng láºp tức biến thà nh trắng bệch.
Tay cầm sợi dây buá»™c túi muốn tháo ra nhìn xem bên trong là cái gì, lại do dá»± ngáºp ngừng không muốn mở ra, muốn tá»± lừa mình dối ngưá»i xem như không há» biết chuyện gì. Do dá»± tháºt lâu sau, nà ng cuối cùng không nhịn được tò mò, nhẹ nhà ng mở chiếc túi, từ bên trong lấy được ra má»™t hạt ngá»c châu trong suốt sáng bóng.
Mà u sắc ánh sáng long lanh trên mặt hạt châu trông rất đẹp mắt, Hà n Ấu Nương không khá»i mở to hai mắt:
- Thứ nà y tháºt đẹp, nghe ngưá»i ta nói thì chẳng lẽ đây chÃnh là trân châu sao? Trên ngưá»i tướng công như thế nà o lại có đồ váºt nà y, lại còn để ở trong túi thÆ¡m cá»§a nữ nhân, chà ng... chà ng ở bên ngoà i có nữ nhân?
NghÄ© tá»›i chỉ có như váºy là duy nhất có thể, Hà n Ấu Nương thương tâm không thôi, khó trách phu quân từ sau khi là nh bệnh cÅ©ng không có cùng vá»›i tá»± mình là m cái chuyện vợ chồng, lúc trước, trước khi lấy chồng , thÃm đại nương đã dạy mình gì gì đó, cÅ©ng đã có nói vợ chồng phải... vốn là như váºy má»›i tÃnh tháºt sá»± là thà nh vợ chồng , thÃm đã giao cho mình cái khăn trắng dùng để nghiệm hồng chứng minh sá»± trong trắng, hiện giá» vẫn còn để trong cái hòm kia…
Lòng cá»§a nà ng không khá»i hoảng lên:
- Chẳng lẽ phu quân không chỉ là ở bên ngoà i phong lưu, còn muốn.....nên má»›i tìm cá»› tá»± kìm hãm, cho nên chà ng có muốn cÅ©ng không muốn động đến mình? Nhìn túi thÆ¡m cùng vá»›i hạt châu nà y, nà ng kia nhất định không phải là nữ tá» tầm thưá»ng, phu quân nếu là thÃch nà ng, đương nhiên sẽ không chỉ nạp là m thiếp, chà ng vẫn nói thân thể còn chưa khoẻ nên còn không muốn là m cái chuyện ấy, bây giá» lại có nữ nhân kia, chà ng không đỠcáºp tá»›i chắc cảm thấy xấu hổ nên không muốn nói ra, không thể tưởng được chà ng... chà ng....
Dương Lăng mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng quấn chăn và o ngưá»i, vướng dây lưng là m cảm giác hÆ¡i chút khó chịu, hắn xoay ngưá»i Ä‘ang định cởi chiếc dây lưng, vô tình nhìn lại thấy Hà n Ấu Nương Ä‘ang ngồi ở mép giưá»ng đưa lưng vá» phÃa mình, bả vai non ná»›t không ngừng run rẩy , mÆ¡ hồ có tiếng khóc nhá».
Giáºt thót mình là m cảm giác say rượu cÅ©ng vÆ¡i bá»›t Ä‘i và i phần, hắn vá»™i và ng xoay ngưá»i ngồi dáºy, ôm lấy đầu vai cá»§a Hà n Ấu Nương, chỉ thấy trên khuôn mặt nhá» nhắn nước mắt từng hạt từng hạt như chuá»—i hạt châu không ngá»›t rÆ¡i xuống, chứng tá» nà ng Ä‘ang khóc tháºt sá»± rất thương tâm, hắn vá»™i và ng chặt tấm lưng mảnh khảnh, Ä‘au lòng nhẹ nhà ng nói:
- Ấu Nương, nà ng là m sao váºy, có chuyện gì mà thương tâm như váºy?
Hà n Ấu Nương vá»™i và ng đưa tay lau nước mắt, quay đầu thấp giá»ng nói:
- Tướng công có phải ghét bỠẤu Nương hầu hạ không được chu toà n, muốn... muốn bỠẤu Nương sao?
Dương Lăng thấy nà ng khóc đến thương tâm, lòng đau như cắt, vội và ng nói:
- Ấu Nương, lá»i nà y cá»§a nà ng từ đâu mà nói , những ngà y qua nà ng theo ta chịu khổ vất vả mà vẫn vô oán vô hối, Dương Lăng ta khắc sâu trong lòng, như thế nà o sá»± tình lại đến nông ná»—i nà y?
Hà n Ấu Nương xoè bà n tay, sâu kÃn nói:
- Tướng công, nếu không có như thế, váºy hạt châu nà y từ đâu mà ra? Chà ng... chà ng không cần lừa gạt thiếp nữa.
Dương Lăng thấy hạt trân châu chợt bừng tỉnh hiểu ra, ôm bả vai gầy yếu cá»§a Ấu Nương cưá»i ha hả, Hà n Ấu Nương bướng bỉnh lách nhẹ đầu vai, nà ng từ thuở nhỠđã luyện qua võ công, lúc nà y nếu tháºt sá»± muốn phản kháng , Dương Lăng thá»±c sá»± không túm được nà ng.
Dương Lăng tuy thấy nà ng khẽ lách ra nhưng khuôn mặt vẫn tháºp phần ôn nhu, đối vá»›i mình vẫn không có chút ý gì phản kháng, đôi mi còn ươn ướt cà ng thêm phần xinh đẹp, lúc nà y thấy nà ng hÆ¡n ghen ngược lại hắn cảm thấy tháºp phần thú vị.
Hắn cố nÃn cưá»i nghiêm mặt ôm lấy bả vai Hà n Ấu Nương, Hà n Ấu Nương muốn tránh muốn không , Dương Lăng liá»n gia tăng chút khà lá»±c, Hà n Ấu Nương không dám váºn dụng sức lá»±c, chỉ khẽ nghiêng ngưá»i quay đầu Ä‘i không thèm nhìn hắn.
Dương Lăng cầm hạt trân châu, ha hả cưá»i nói:
- Ấu Nương, hạt châu nà y có đẹp không? Nếu nà ng thÃch , ta sẽ tìm thợ xuyên má»™t sợi dây kim tuyến Ä‘eo cho nà ng.
Hà n Ấu Nương lạ lùng quay đầu, kinh ngạc nói:
- Hạt châu nà y... là cho thiếp?
Dương Lăng trừng mắt, ra vẻ kỳ quái nói:
- Không cho nà ng chẳng lẽ cho ta? Nà ng đã gặp qua nam nhân nà o cổ đeo vòng chưa?
Hà n Ấu Nương khuôn mặt á»ng Ä‘á», lại nhá»› tá»›i chiếc túi thÆ¡m, nhịn không được ngáºp ngừng há»i:
- Còn... thế cái túi thơm ... , tướng công…. không phải bên ngoà i chà ng có nữ nhân khác sao?"
Dương Lăng trong lòng nhảy dá»±ng lên, nhá»› tá»›i khuôn mặt vui buồn lẫn lá»™n cá»§a Mã Liên Nhi, tuy rằng giữa hai ngưá»i cÅ©ng không có cái gì gá»i là bà máºt, nhưng Mã Liên Nhi đối vá»›i hắn cÅ©ng có đôi chút tình ý, từ đáy lòng hắn có cảm giác mến thÃch ngưá»i con gái xinh đẹp kia cÅ©ng là sá»± tháºt, trong lòng bá»—ng chá»™t dạ, vì thế liá»n quay sang cầm chiếc áo choà ng, mò mẫm trong túi áo, lấy ra hai thá»i bạc trắng cầm trong tay, nói:
- Ấu Nương... nà ng nói ta má»›i nhá»›, hôm qua ta uống nhiá»u rượu quá, nhất thá»i buồn ngá»§ nên quên mất, cho nên còn chưa kịp nói cho nà ng biết, hôm ná» ta giúp ngưá»i ta giải quyết êm đẹp vụ kiện Mã dịch thừa có má»i Mẫn đại nhân cùng vá»›i ta Ä‘i uống rượu, trong bữa tiệc để tạ Æ¡n đã tặng ta bốn mươi lượng bạc, cái túi nà y cùng vá»›i hạt trân châu là cá»§a Mã tiểu thư ngà y ấy đã tá»›i nhà chúng ta cố ý tặng cho nà ng là m lá»… váºt, nà ng không nên hiểu lầm.
Từ bé đến lá»›n Hà n Ấu Nương chưa từng thấy qua đĩnh bạc lá»›n như váºy, bốn mươi lượng bạc trắng quả thá»±c là má»™t số con số quá lá»›n, nà ng kinh ngạc mở to hai mắt:
- Trá»i! Tướng công bất quá chỉ suy nghÄ© biện pháp giúp ngưá»i ta, mà được tạ lá»… nhiá»u như váºy sao?"
Dương Lăng nhét hai thá»i bạc và o tay nà ng, cưá»i nói:
- Nương tỠthu lại, lúc nà y yên tâm chưa ? Không thương tâm nữa chứ?
Ngân lượng và o tay, hÆ¡i lạnh thấm thấm, nặng trịch , Hà n Ấu Nương bị hắn giá»…u cợt xấu hổ đỠmặt, nà ng cắn chặt môi , tâm tư cÅ©ng vÆ¡i bá»›t phần nà o, nhưng còn có Ä‘iá»u vương vấn muốn há»i, trong lòng nghÄ© , thừa dịp trượng phu say rượu, ngà y mai vị tất nhá»› rõ lúc nà y nói những gì, có má»™t số việc không ngại má»™t lần phải cho hiểu được má»›i an tâm, cÅ©ng đỡ phải trong lòng luôn bất an, chá»§ ý đã định, nà ng bá»—ng nhiên bá» hai thá»i bạc xuống, giÆ¡ ống tay áo che hai má, xấu hổ là nhà nói:
- Ấu Nương... Ấu Nương còn có má»™t Ä‘iá»u thắc mắc muốn há»i tướng công, tướng công chá»› chế giá»…u Ấu Nương.
Dương Lăng kỳ quái nói:
- Chuyện gì? ÄÆ°á»£c rồi, hôm nay Ấu Nương đại nhân thăng đưá»ng thẩm vấn, Dương má»— biết gì nói đấy, biết gì sẽ khai ra hết, đại nhân xin cứ há»i.
Tà i sản của YuMa_vl
Äã có 11 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a YuMa_vl
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
1695 ,
bangtammanu ,
baobién ,
bluenight007 ,
cuibapvodoi ,
konkong ,
luutinhle ,
ngoocphuong13 ,
quynhnam ,
T_Jay ,
vaihang1
Từ khóa được google tìm thấy
4vn nguoc ve thoi minh , äåâóøêè , áåçïëàòíî , äâèæåíèÿ , àêöèÿ , àíãëèéñêèé , çîäèàêà , èìåíà , hồi đáo minh triá»u , hoi dao minh trieu , hoi dao minh trieu prc , íàòàëè , ïîðíóøêà , lam minh thang tro ve , minh trieu vuong gia , ñåðãåé , nguoc lai trieu minh , nguoc ve minh trieu , nguoc ve minh trieu 4vn , nguoc ve thoi minh , nguoc ve thoi minh ebook , nguyet quan , ñìàéëèê , ñóâåíèðû , ñòðèì , ôèíñêàÿ , òîðãîâîå , ôîðìóëà , ó÷åáíèêè , quay lai trieu minh , site:4vn.eu nguyet quan , t/g: nguyệt quan , trở lại minh triá»u , trá» vá» triá»u minh , tro lai minh trieu , tro lai thoi minh , tro lai trieu minh , tro ve minh trieu , tro ve thoi minh , tro ve tieu minh , tro ve trieu minh , truyen tao vuong gia , ýðìèòàæ , ðàáî÷èé