Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 11: Lấy yếu thắng mạnh.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Thấy con trai ngã xuống đất, Hàn Nhất Nguyên vội bước tới nâng hắn dậy, ân cần hỏi:
- Phong nhi, con không sao chứ?
- Cha yên tâm, con chỉ là có chút thoát lực thôi.
Hàn Phong vừa thở phì phò vừa nói.
Mà hai gã nô bộc vừa thấy lão gia và thiếu gia đều bị đối phương đánh ngã, sống chết không rõ thì kinh hãi liếc mắt nhìn nhau rồi xoay người bỏ chạy.
Hàn Phong thấy thế vội vàng nói với Hàn Nhất Nguyên:
- Cha, mau ngăn bọn chúng lại, đừng để chúng về mật báo!
Hai tên nô bộc nghe Hàn Phong nói vậy càng sợ hãi, nào dám dừng lại, nhanh chân chạy đi.
Hàn Nhất Nguyên cũng biết sự tình nặng nhẹ, vội vàng vận đấu khí đuổi theo. Hai gã nô bộc không có đấu khí nên làm sao là đối thủ của Hàn Nhất Nguyên, nên rất dễ dàng bị ông mỗi người một chưởng đánh ngất xỉu lôi trở lại.
Mà lúc này Hàn Phong đang khoanh chân ngồi vận công khôi phục.
Thấy con trai đang hành công, Hàn Nhất Nguyên trong lòng chấn động không biết dùng ngôn ngữ nào để hình dung.
Chỉ mới có mấy ngày mà con mình đã có sự chuyển biến quá lớn, nhất là vừa rồi Hàn Phong đánh bại Hàn Chính Bình, đối với chuyện này ông bị đả kích không nhỏ chút nào. Thực lực Hàn Chính Bình tự thân ông đã lãnh giáo qua nên mới biết hắn làm sao có thể dễ dàng thua dưới tay con mình như vậy được!
Nhưng sau đó ông lại nghĩ tới chuyên khác: hôm nay Hàn Phong đánh chết đối phương, nếu gia tộc trách tội xuống thì … nghĩ đến đây, ông liền lo lắng không thôi.
Sau một lúc vân công, Hàn Phong đã thu công đứng dậy, tuy rằng bước chân còn có chút lảo đảo nhưng so với vừa nãy đã tốt hơn nhiều.
Thấy vẻ mặt lo lắng của phụ thân, trong lòng hắn liền hiểu ông đang lo lắng cái gì, vì vậy nói:
- Cha, những người này cha định làm như thế nào?
Nghe Hàn Phong hỏi như vậy, sắc mặt Hàn Nhất Nguyên không ngừng biến hoá, hơi do dự một chút rồi nói:
- Hiện tại thất thúc con đã chết, trong tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con, lúc đó hãy để ta chủ động nhận tội, tính toàn bộ sự việc lên người ta. Chẳng qua, về sau chỉ còn lại một mình con, con phải sống cho thật tốt, ta biết con sau này so với ta sẽ có tiền đồ hơn nhiều.
Nghe ngữ khí của ông như di ngôn cuối cùng, Hàn Phong cười khổ không thôi, nguyên lại ông tưởng mình đánh chết Hàn Chính Bình. Hắn nhanh chóng giải thích:
- Cha, tên kia chưa chết đâu, chỉ bất tỉnh thôi. Cùng người trong tộc đấu với nhau, cho dù chúng ta có sai thì cũng lắm cũng chỉ bị gia tộc trục xuất thôi.
- Cái gì? Thất thúc con không chết?
Hàn Nhất Nguyên nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ. Liền định cứu tỉnh Hàn Chính Bình, nhưng Hàn Phong nhanh tay ngăn cản.
Hắn kéo phụ thân nói:
- Cha, dù hiện tại người cứu tỉnh hắn cũng khó tránh số phận bị gia tộc trục xuất. Mà có thể còn bị trách phạt một phen. Nếu như tên này đến lúc đó cố ý làm khó dễ còn có thể phải lo lắng cho tính mạng nữa.
Hàn Nhất Nguyên vừa nghe, cảm thấy con trai mình nói cũng có lý, nên có chút bối rối:
- Vậy nên làm thế nào cho phải?
Hàn Phong nhìn phụ thân rồi nói từng chữ:
- Đã như vậy, không bằng chúng ta tự mình ly khai!
- Cái này …
Hàn Nhất Nguyên nhất thời do dự, ông đương nhiên hiểu đây là lực chọn tốt nhất lúc này, nhưng ông vẫn còn chút luyến tiếc, ông không phải tiếc cho ông. Trước kia ông vẫn chịu đựng được nhiều khuất nhục như vậy cũng bởi vì muốn ở lại Hàn gia để con trai ông có cơ hội trở nên nổi bật. Nhưng nếu hôm nay rời đi, chẳng phải làm hỏng tương lai của con trai sao?
Thấy phụ thân còn do dự, Hàn Phong cũng hiểu lo lắng trong lòng ông, vì vậy hắn nhắc nhở:
- Cha, người đừng quên sự tình của lão gia gia râu bạc, con bất quá chỉ được ông ấy chỉ điểm vài lần là có thể đánh bại một Nhân giai tam phẩm, người còn sợ con không có tiền đồ sao?
Tựa hồ để phụ thân triệt để quyết định, Hàn Phong nói tiếp:
- Lùi từng bước mà nói, mấy năm nay hai cha con ta ở Hàn gia nhận hết mọi khi dễ, những người đó chưa từng xem chúng ta như tộc nhân để đối đãi. Lẽ nào người còn có thể trông vậy vào con có thể học được gì hữu dụng từ bọn họ sao?
Lời này của Hàn Phong nhất thời khiến Hàn Nhất Nguyên nhớ lại những tao ngộ mấy năm vừa qua.
Năm đó, thê tử thân mang trọng bệnh, không có tiền trị liệu, bản thân đi chung quanh cầu xin, nhưng trong tộc không hề có một ai vươn cánh tay ra giúp đỡ.
Mà con mình, thường bị người ta cường ngạnh bắt đi “luận võ”, nhiều lần bị đánh cho thương tích đầy mình, gần đây xém chút nữa đã nguy tới tính mạng.
Mà hôm nay, nếu không phải con trai mình may mắn được một người thần bí chỉ điểm, thì hai cha con chính mình không biết sẽ có kết cục gì nữa!
Một gia tộc như vậy, bản thân còn ở lại làm gì? Không bằng rời đi!
Nghĩ tới đây, Hàn Nhất Nguyên thở dài, có chút rã rời nói:
- Thôi, nếu nơi đây không lưu được chúng ta, vậy cũng nên dọn dẹp một chút rồi ly khai thôi.
Hàn Phong nghe phụ thân đồng ý, cuối cùng cũng thầm thở phào một hơi. Sau đó Hàn Nhất Nguyên kéo bốn người Hàn Chính Bình vào trong phòng, Hàn Phong tìm một ít dây thừng thô dày mang đến, bằng một loại thủ pháp đặc thù hắn trói bốn người chung một chỗ, phòng ngừa mấy người tỉnh lại bỏ trốn.
Hàn Phong bên này chuẩn bị tốt, Hàn Nhất Nguyên cũng vội vàng thu thập đồ. Hai cha con đúng là nghèo đến không thể nghèo hơn, ngoài trừ hai bộ quần áo thay đổi và một số ít tiền để dành thì không còn thứ gì dư thừa khác nữa.
Hàn Nhất Nguyên thu dọn xong đi ra đã thấy bốn người bị trói thành một đoàn, ông cũng không để ý mà gọi Hàn Phong:
- Phong nhi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta hiện tại lên đường, để tránh phát sinh ngoài ý muốn.
Hàn Phong gật dầu, đang định theo phụ thân ly khai, đột nhiên dừng lại, hô:
- Cha, chờ một chút!
Nói xong, Hàn Phong dưới ánh mắt nghi hoặc của Hàn Nhất Nguyên lại đi tới chỗ bốn người kia, gỡ mấy bao tiền xuống, rồi đánh giá mấy trang sức đáng giá trên người họ cũng gỡ xuống mang bỏ vào trong bao đồ. Lúc này mới vừa ý theo sát phụ thân ly khai.
- Phong nhi, cái này …
Hàn Nhất Nguyên kinh ngạc nói, nhưng lại bị Hàn Phong chặn ngang.
Hàn Phong vẻ mặt không quan tâm nói:
- Trước đây bị hai cha con chúng khi dế, số tiền này coi như là lợi tức, dù thế nào thì gia môn hắn cũng không thiếu ít tiền này.
Nghe Hàn Phong giải thích, Hàn Nhất Nguyên tuy rằng cảm thấy không đúng nhưng cũng không nói nữa.
Hai cha con lợi dụng trời đêm ly khai Hàn gia.
Lựa đường đi vắng người, hai người rất nhanh đã bước ra khỏi lãnh địa của Hàn gia.
Lúc vừa bước ra khỏi lãnh địa Hàn gia, Hàn Nhất Nguyên không khỏi xoay người ngóng nhìn, trong lòng dâng lên một tia không đành. Dù sao nơi này cũng là nơi ông sinh ra và lớn lến, vài chục năm qua ông luôn cố gắng nỗ lực để được gia tộc thừa nhận, không ngờ bây giờ lại trở thành người xa xứ.
Hàn Phong đứng một bên thấy dáng vẻ phụ thân như vậy, không thể làm gì khác hơn là khuyên giải, an ủi:
- Cha, không cần như vậy, tin tưởng Phong nhi! Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ trở về, đến lúc đó Phong nhi nhất định sẽ để người phong phong quang quang xuất hiện trước mặt đám người Hàn gia!
Mà lúc này, Hàn Phong cũng nghĩ đến ba năm sau Hàn gia sẽ gặp phải tai ương ngập đầu. Tuy rằng hắn đối với cái gia tộc này không có cảm tình gì, nhưng nhìn phụ thân như vậy, có thể tới đó nên trợ giúp một chút.
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 12: Tâm pháp thần bí.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nghe ngữ khí tràn ngập tự tin của Hàn Phong, sự u sầu trong lòng Hàn Nhất Nguyên cũng giảm đi rất nhiều. Ông vỗ vỗ bờ vai gầy nhỏ của Hàn Phong, vừa cười vừa nói:
- Là phụ thân vô dụng, sống nhiều năm như vậy mà để con trai mình khuyên bảo.
Dừng một chút, Hàn Nhất Nguyên nói tiếp:
- Cũng khuya rồi, chúng ta phải đi suốt đêm nay để tránh gia tộc có người đuổi theo.
Nói xong, một lớn một nhỏ liền hướng phía xa nhanh chóng chạy đi.
Vài ngày sau, tại một trấn nhỏ cách Hàn gia mấy trăm dặm xuất hiện hai thân ảnh một lớn một nhỏ.
- Phong nhi, là nơi này sao?
- Vâng thưa cha, chính là nơi này – Vân Sơn trấn.
Hai thân ảnh này chính là hai cha con Hàn Phong mới từ Hàn gia ly khai mấy ngày trước.
Qua mấy ngày đi đường, hai người trừ vẻ mặt phong trần cũng không hề có dấu hiệu kiệt sức. Hàn Nhất Nguyên dù sao cũng là Nhân giai nhị phẩm võ giả, mà Hàn Phong thì dựa vào sự trợ giúp của tâm pháp Ngạo Thị Thiên Địa quyết nên trên đoạn đường đi thể lực không hao đi mà còn khôi phục được một chút.
- Tin rằng tới đây hẳn là an toàn, chúng ta trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi rồi mới quyết định tiếp!
Hàn Nhất Nguyên nói với Hàn Phong.
Sau đó, hai người liền đến một cái khách điếm trong trấn định kiếm một bữa ăn ngon.
Sau khi đến khách điếm, bởi vì liên tiếp bôn ba mấy ngày liền, mà hai cha con Hàn Phong ăn mặc cũng có chút khó coi nên lão bản suýt nữa nhận định hai người là khất cái.
Nhưng khi lão bản thấy Hàn Phong lấy ra một túi tiền lớn liền đổi mặt nở nụ cười niềm nở mời hai người vào.
Tuỳ ý gọi mấy món rau, hai người rất nhanh đã ăn xong.
Sau khi ăn xong, Hàn Nhất Nguyên hỏi dự định của Hàn Phong. Hàn Phong suy nghĩ cẩn thận rồi nói:
- Lúc trước, lão gia gia râu bạc có nói với con, nếu như có chuyện gì xảy ra có đến trấn này tìm lão, đến lúc đó lão sẽ tự tìm đến gặp. Đã như vậy, không bằng chúng ta cứ tìm chỗ nghỉ chân đã, còn sự tình sau này sẽ bàn bạc kỹ hơn.
- Cũng tốt, vậy theo ý con đi!
Hàn Nhất Nguyên cũng không có dự định gì, nên khi Hàn Phong nói vậy ông liền gật đầu.
Cái gì mà lão gia gia râu bạc, đương nhiên là không có thật rồi. Sở dĩ Hàn Phong chọn đi tới nơi này là bởi vì Huyền Thiên Tông ở đây.
Kiếp này hắn vẫn như cũ muốn đi vào Huyền Thiên Tông. Hắn không muốn sự việc tiếc nuối ở kiếp trước tiếp diễn lần thứ hai, vì vậy hắn muốn trợ giúp Huyền Thiên Tông vượt qua nguy cơ diệt môn vài năm sau.
Đây cũng chính là mục đích chính yếu hắn tới nơi đây. Đương nhiên, tính ra thì đến khoảng thời gian Huyền Thiên Tông nhận môn đồ vẫn còn sớm.
Sau đó, Hàn Phong tại vùng ngoại ô tìm một viện tử cũng không tính là lớn thuê lại. Bởi vì trước khi rời đi, Hàn Phong trên người cha con Hàn Chính Bình và hai tên nô bộc đã lấy được một số tiền cũng không nhỏ, cho nên hai cha con Hàn Phong mới có thể thoải mái thuê viện tử này.
Kể từ đó, hai cha con Hàn Phong cũng chính thức có được một chỗ đặt chân.
Nhưng vì vậy mà tiền cướp được cũng đã tiêu mất phân nửa, Hàn Nhất Nguyên lo lắng miệng ăn núi lở nên nghĩ phải đi vào trấn tìm chút việc gì để làm.
Nhưng khi ông vừa nhắc tới chuyện này thì liền bị Hàn Phong ngăn cản.
Hàn Phong trấn an phụ thân là sẽ rất nhanh có biện pháp. Đối với biểu hiện hơn người gần đây của Hàn Phong, Hàn Nhất Nguyên cũng không kiên trì.
Chờ hai người dàn xếp ổn thoả xong, Hàn Phong lại để phụ thân đi nấu nước, còn bản thân lại dùng những phần dược liệu còn dư bỏ vào nồi nấu lên.
Tuy nói bọn họ hiện tại đã ra khỏi phạm vi thế lực của Hàn gia, sẽ không có cái gì nguy hiểm nhưng thực lực của hai người nhìn chung vẫn là càng mạnh càng tốt.
Trong mắt một người đã từng là Thiên giai cao thủ như Hàn Phong, đừng nói bản thân hiện tại, cho dù là phụ thân hắn với tu vi Nhân giai nhị phẩm cũng nắm chắc trong tay, hơn nữa với tư chất của phụ thân hắn, bằng điểm đó tu vi có chút không xứng.
Chuẩn bị thuốc xong, chờ phụ thân tiến vào trong thùng nước tu luyện, Hàn Phong cũng đi tới một bên bắt đầu tu luyện.
Sau một lúc, thuốc đã hết tác dụng, Hàn Nhất Nguyên cảm thấy cả ngưởi rất thoải mái. Mệt nhọc gì không cần nói, ông phát hiện đấu khí vốn đình trệ lâu này của bản thân tựa hồ có dấu hiệu đột phá. Điều này không thể không khiến ông kinh hỉ.
Thấy Hàn Phong còn đang tu luyện, ông lại suy nghĩ, nhưng khi nghĩ đến phương thước thần kỳ của nhi tử, ông cũng không sợ hai cha con sẽ chết đói, vì vậy sự lo lắng lúc này cũng biến mất.
Yên lòng nên một đêm này Hàn Nhất Nguyên ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Hàn Phong liền từ trong tu luyện tỉnh lại, thấy phụ thân đã tỉnh dậy, liền cười hỏi:
- Cha, người thức rồi à?
- Trời đã không còn sớm nữa, tỉnh là phải. Đột nhiên rãnh rỗi, thật sự có chút không thích ứng được.
Hàn Nhất Nguyên cười nói, sau đó quan tâm hỏi:
- Phong nhi, ta biết con chăm chỉ khắc khổ, nhưng tu luyện không nên nóng vội, như vậy chỉ phản hiệu quả, thỉnh thoảng cũng cần phải nghỉ ngơi.
Hàn Phong gật đầu xem như trả lời. Hắn cũng không thể giải thích bản thân kiếp trước đã đạt tới Thiên giai cảnh giới nên không sợ tu luyện quá nhanh mà phát sinh tình huống bất ổn.
Hàn Phong nghĩ một chút rồi nói:
- Cha, tối qua lão gia gia tóc bạc có nói về tình huống tu luyện của người, ông ấy cho con một môn tâm pháp, con nói cho cha nghe.
- Cái gì?
Hàn Nhất Nguyên nhảy dựng lên.
- Vị lão nhân tóc bạc kia tối qua đã tới rồi?
- Hì hì, đúng vậy, lão gia gia lúc trước đã từng nói, chỉ cần con có cái gì trắc trở thì cứ đến Vân Sơn trấn. Ông ấy tự khắc sẽ biết.
Hàn Phong có vẻ đắc ý nói.
- Vậy ông ấy nói với con cái gì?
Hàn Nhất Nguyên cũng không cầm được kích động.Với năng lực của lão giả tóc bạc, ông đã không chút nào nghi ngờ.
- Ông ấy dạy con một tâm pháp khẩu quyết bắt ta học thuộc lòng. Nhưng ông ấy nói đây không phải là cho con luyện mà cho cha.
- Tâm pháp? Cho ta?
Hàn Nhất Nguyên vô cùng kinh ngạc.
Hàn Phong gật đầu nói:
- Đúng vậy, lão gia gia nói, muốn tu luyện tâm pháp này chí ít phải đạt Nhân giai tu vi, con bây giờ thì còn hơi sớm, nhưng cha thì vừa lúc. Cha, để con nhanh chóng viết lại, để khỏi quên.
- Tốt, tốt.
Hàn Nhất Nguyên liên tục gật đầu, lập tức đi lấy giấy bút cho Hàn Phong.Ông cũng không vội vàng học vỹ kỹ mới, mà vì tương lai của Hàn Phong. Tuy nói Hàn Phong bây giờ còn chưa tới Nhân giai nhưng thuỷ chung có một ngày sẽ đạt được. Mà có tâm pháp của lão giả tóc bạc có lẽ Hàn Phong tương lai so với bản thân ông còn mạnh hơn.
Mài mực xong, Hàn Phong thầm nhẩm ‘Phần Tẫn Bát Hoang’ mà kiếp trước bản thân lấy được trên thi thể một cao thủ, dùng ngòi bút như bay viết lên trang giấy.
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 13: Phần Tẫn Bát Hoang.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Mặc dù đã cố che dấu nhưng thư pháp của Hàn Phong lúc này cũng không phải một tiểu hài tử bình thường có thể viết ra được. Nhưng Hàn Nhất Nguyên cũng không chú ý tới điểm này, toàn bộ tâm tư của ông lúc này đều bị tâm pháp kia mà Hàn Phong viết ra hấp dẫn.
Nếu là một tâm pháp khác, Hàn Nhất Nguyên cũng sẽ không có biểu hiện như vậy. Bởi vì nếu là cao cấp tâm pháp, chỗ tinh diệu của nó ông làm sao có thể cảm nhận được? Nhưng Phần Tẫn Bát Hoang mà Hàn Phong đang viết lại khiến ông có cảm giác như tâm pháp cơ sở mà từ nhỏ ông đã luyện trong gia tộc vậy. Nhưng khi ông nhìn kỹ lại thì lại cảm thấy không giống.
Tâm pháp này, có một nửa nội dung gần giống với Xích Dương Quyết, nhưng so với Xích Dương Quyết thì càng hoàn chỉnh, tinh diệu hơn nhiều. Với ánh mắt của người nghiên cứu Xích Dương Quyết hơn 20 năm như Hàn Nhất Nguyên làm sao không thể phát hiện tâm pháp này là Xích Dương Quyết được Hàn Phong cải tiến lọc bỏ những chỗ không tinh diệu đi chứ.
Chẳng lẽ đây vốn là Xích Dương Quyết chân chính của Hàn gia?
Nghĩ tới đây, trái tim Hàn Nhất Nguyên liền đập mạnh hơn.
Xích Dương Quyết này người trong Hàn gia hầu như không ai không biết tới, nhưng chân chính có được tâm pháp lại không được mấy người. Từ xưa tới nay chỉ có Hàn gia gia chủ cùng với rất ít đệ tử xuất sắc thuộc chính dòng mới có tư cách tiếp cận tâm pháp này. Mà những người khác, đừng nói là con tư sinh như Hàn Nhất Nguyên, ngay cả Hàn Chính Bình cũng không đủ tư cách để học.
Càng nghĩ tâm tình Hàn Nhất Nguyên càng kích động, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng áp chế được. Mà lúc này, Hàn Phong đã viết được rất nhiều rồi.
Dùng hai tay nhẹ nâng trang giấy còn ẩm mực, Hàn Nhất Nguyên giống như tấm lòng của người hành hương, đọc từng chử một. Mỗi khi đọc tới một câu tinh diệu trong đó ông không nhịn được vung chân mua tay tán dương, trong lòng vui sướng không gì sánh được.
Rất nhanh, Hàn Nhất Nguyên đã say sưa trong đó. Ngay cả Hàn Phong viết xong toàn bộ tâm pháp lúc nào cũng không hay.
Đọc xong chữ cuối cùng Hàn Nhất Nguyên liền thoải mái thở dài một hơi, phảng phất như mới uống được loại bình rượu trăm năm vậy.
Lúc này, trời đã tối hắn. Hàn Nhất Nguyên thấy con trai đang tĩnh toạ tu luyện nên không quấy rầy hắn mà một mình đi vào trong tiểu viện ngẩng đầu nhìn trời để cố gắng bình phục tâm trạng đang kích động lại.
Nhưng mà, xem ra hiệu quả cũng không lớn. Lúc này trong đầu Hàn Nhất Nguyên chỉ quanh quẩn các từ ngữ như Cửu Chuyển Xích Dương Quyết … trong tâm pháp.
Nhưng càng nghĩ thì trong đầu ông lại nổi lên ý nghĩ cổ quái là tâm pháp này của Hàn Phong, độ tinh diệu hình như còn cao hơn Cửu Chuyển Xích Dương Quyết bình thường!
Chưa bao giờ xem qua Cửu Chuyển Xích Dương Quyết nên Hàn Nhất Nguyên cũng không thể đối chiếu được, nhưng ông mơ hồ cảm thấy tâm pháp này quá mức tinh diệu, Mặc dù Cửu Chuyển Xích Dương Quyết nghe nói cũng rất tinh diệu, nhưng hình như không tinh diệu tới mức độ này. Nếu không Hàn gia cũng không thể trong mấy trăm năm cũng không có lấy một Thiên giai cao thủ.
Cho nên, con trai tuỳ tiện có được một tâm pháp vũ kỹ còn mạnh hơn với tâm pháp trấn tộc của gia tộc, Hàn Nhất Nguyên cũng vô pháp thuyết phục bản thân tin tưởng.
Hàn Nhất Nguyên làm sao cũng không thể ngờ được là ông suy đoán lung tung nhưng lại chính là sự thực!
Hàn Phong ghi chép tâm pháp Phần Tẫn Bát Hoang này đích xác so với Cửu Chuyển Xích Dương Quyết của Hàn gia mạnh hơn rất nhiều.
Thực tế, Phần Tẫn Bát Hoang này chính là tuyệt học thành danh của thiên hạ đệ nhất cao thủ - khai quốc hoàng đế Viêm Vũ đại đế của Thiên Tinh quốc. Năm đó vì để ca ngợi những thần tử có công, Viêm Võ đại đế đã thoáng sửa chữa môn kỹ này, bỏ đi phần tinh hoa nhất, sau đó truyền cho những bộ hạ thân tín.
Tổ tiên của Hàn gia cũng là một trong số những người đó. Sau khi có được tâm pháp này ông xem như vô thượng trân bảo, đặt tên là Cửu Chuyển Xích Dương Quyết, định ra quy của chỉ truyền nam không truyền nữ và chỉ có những đệ tử trọng yếu nhất của gia tộc mới có thể tu luyện.
Mà Xích Dương Quyết Hàn Nhất Nguyên tu luyện còn là phần đã chỉnh sửa cho kém đi của Cửu Chuyển Xích Dương Quyết!
Nếu như tương lai Hàn Nhất Nguyên có cơ hội tiếp xúc với Liệt Hoả Phần Thành của Lâm gia hoặc Đại Nhật Chân Kinh của Tiết gia thì ông chắc chắn sẽ phát hiện chúng nó cùng với tâm pháp cơ sở trong Hàn gia giống nhau. Bởi vì hai gia tộc tổ (tổ tiên của gia tộc) này năm đó cũng là bộ hạ đắc lực nhất của Viêm Võ đại đế.
Kiếp trước, Hàn Phong sau khi có được Ngạo Thị Thiên Địa quyết đã từng vân du tứ hải mấy trăm năm, không biết do Ngạo Thị Thiên Địa Quyết thần kỳ hay chính bản thân hắn may mắn, Hàn Phong trong kiếp trước có sự nhạy cảm rất cao đối với công pháp cổ quái kỳ lạ, cũng đặc biệt có duyên với thiên hạ kỳ công, mấy trăm năm vân du đã thu được không ít thần công tuyệt học. Mà hiện tại hắn chọn Phần Tẫn Bát Hoang dạy cho phụ thân là do hắn đã suy nghĩ rất cẩn thận.
Dù sao, tâm pháp này cùng với sở học Xích Dương Quyết của phụ thân là cùng một nguồn cho nên ông sẽ dễ dàng tu luyện hơn là bắt đầu từ con số không. Với thiên phú của phụ thân, Hàn Phong hoàn toàn tin tưởng ông có thể đạt tới Thiên giai cảnh giới.
“Chỉ tiếc, cha hiện tại tuổi cũng hơi lớn, đã bỏ qua thời kì tu luyện tốt nhất.” Đêm đó, sau khi tu luyện xong, Hàn Phong nghĩ đến việc này, trong lòng thầm than.
Kiếp trước Hàn Phong cũng như vậy, khi hắn có được Ngạo Thị Thiên Địa quyết thì đã trăm tuổi, cho dù Ngạo Thị Thiên Địa quyết thần kỳ, tuổi thọ của hắn cao hơn hẳn bình thường, nhưng tuổi tác đã hạn chế rất lớn cho sự phát triển của hắn, khiến hắn vĩnh viễn không thể chân chính trở thành nhất lưu cao thủ. Tuy nhiên, chính vì hắn khó có thể trở thành cường giả mạnh mẽ nên đã tạo cho hắn tâm tình đặc biệt hiếu kỳ tìm hiểu kỳ văn tạp học chứ không giống như các Thiên giai cao thủ bình thường khác, ngày ngày vùi đầu khổ tu, chuyên tâm nhất trí vào võ học, vì vậy trong đầu Hàn Phong có rất nhiều kiến thức thuận lợi cho sự phát triển của bản thân kiếp này cũng như những người thân bên cạnh hắn.
Mà hiện tại, Hàn Nhất Nguyên tuổi cũng không quá lớn, nhưng cũng đã qua thời kỳ hoàng kim tu luyện. Cho dù có được tâm pháp Phần Tẫn Bát Hoang này, nhưng nếu ông muốn đạt đến đỉnh của võ học chỉ sợ vô cùng khó khăn.
“Cha làm không được, vậy để con trai là ta thay ông hoàng thành đi!” Hàn Phong âm thầm nắm chặt quả đấm nhỏ của mình.
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 14: Xuân quang sạ tiết.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Thời gian trôi nhanh, mới đó mà hai cha con Hàn Phong đã ở Vân Sơn trấn hơn một tháng.
Trong một tháng này, Hàn Phong dựa tốc độ tu luyện nghịch thiên của Ngạo Thị Thiên Địa quyết cùng các loại dược vật phụ trợ đã đề thăng đấu khí từ Cơ sở ngũ phẩm tới Cơ sở thất phẩm.
Mà từ khi Hàn Nhất Nguyên có được Phần Tẫn Bát Hoang, mặc dù ông không biết tên và lai lịch của tâm pháp nhưng cứ như nhặt được chí bảo, mỗi ngày đều say mê trong đó, tu luyện tới cảnh giới vong ngã.
Hơn nữa, Hàn Phong dùng kim tệ còn dư đến trong trấn đổi lấy dược liệu, cách vài ngày đều tiến hành ngâm thuốc một lần cho ông để đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Hàn Nhất Nguyên trong một tháng này cũng đã đột phá từ Nhân giai nhị phẩm lên tam phẩm, mà đấu khí trong cơ thể vẫn đang không ngừng gia tốc.
Phải biết rằng, Hàn Nhất Nguyên đã đình trệ ở cảnh giới Nhân giai nhị phẩm hơn hai năm.
Mà mấy ngày nau, Hàn Phong ngoại trừ tu luyện cũng thường xuyên mượn cớ lão gia gia râu bạc muốn dạy hắn bản lĩnh mà mỗi ngày đều chạy ra ngoài.
Hàn Phong sở dĩ mỗi ngày đều đi ra ngoài là bởi vì trong trí nhớ của hắn, 200 năm sau ở phụ cận Vân Sơn trấn sẽ có một bảo tàng được khai quật. Nghe nói bảo tàng này là do thiên hạ đệ nhất đạo tặc Chấn Phi danh chấn đại lục ngày xưa lưu lại.
Tục truyền, từ nhỏ Chấn Phi đã thiên tư trác tuyệt, bất luận tâm pháp vũ kỹ gì chỉ cần cho hắn xem qua một lần là hắn đều có thể rất nhanh học xong. Theo lý thuyết, với thiên phú như vậy thì Chấn Phi sẽ rất nhanh có thể trở nên danh chấn đại lục.
Nhưng sự thực lại ngược lại, mãi cho đến năm ba mươi tuổi, Chấn Phi vẫn không có tiếng tăm gì. Điều này chủ yếu là xuất thân của hắn không tốt, đầu tiên hắn là một cô nhi, được một tên khất cái nuôi nấng lớn lên.
Vì vậy, cho dù hắn có thiên phú hơn người nhưng lại không có tâm pháp cao giai để hắn tu luyện.Cho nên đến ba mươi tuổi, thực lực của hắn vẫn chỉ là dừng lại ở Nhân giai.Vì thế hắn đi tầm sư khắp nơi trên đại lục, hi vọng có được chỉ điểm. Đáng tiếc lại không vấp vải trắc trở không thành.
Sau khi về nhà, Chấn Phi nhớ lại tao ngộ của bản thân mấy năm vừa qua, trong lòng rất hận, nhất thời một ý niệm đáng sợ nảy sinh trong đầu hắn.
“Các ngươi đã không chịu dạy ta, vậy ta sẽ đi trộm học.”
Ôm ý nghĩ như vậy nên Chấn Phi bắt đầu lựa chọn mục tiêu là các tiểu thế lực để hạ thủ. Mà khi hắn tiếp xúc với tâm pháp, vũ kỹ càng nhiều thì đã có rất nhiều đại gia tộc và tông môn bị hắn ghé thăm qua. Nhưng lúc này Chấn Phi đã có cao giai tâm pháp nên tu vi tiến rất nhanh, người bình thường rất khó bắt được hắn.
Mà mỗi lần, sau khi đắc thủ, hắn đều mai danh ẩn tích một đoạn thời gian. Đến khi học xong tâm pháp và vũ kỹ trộm được mới lựa chọn mục tiêu kế tiếp.
Dựa vào vô số bí tịch trộm được cùng với thiên phú hơn người, rốt cuộc lúc hắn gần trăm tuổi đã thành công đột phá Thiên giai trở thành một Thiên giai võ giả.
Cái tên Chấn Phi từ đó về sau cũng bị mọi người trên đại lục nhớ kỹ.
Bất quá, từ sau khi trở thành Thiên giai võ giả, Chấn Phi giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, từ đó về sau mai danh ẩn tích, bặt vô tin tức.
Cho đến 200 năm sau động phủ lúc ẩn dấu của hắn lúc sinh tiền bị người phát hiện thì nhân vật truyền kỳ này mới được mọi người nhớ lại.
Năm đó, lúc động phủ của Chấn Phi bị phát hiện thì Hàn Phong đang bế quan cho nên cụ thể tình hình hắn không rõ ràng lắm. Chẳng qua nghe đồn, bên trong động phủ này không chỉ có vô số kim tệ mà còn có vô số binh khí, lợi giáp trân quý. Mà khiến cho mọi người càng điên cuồng chính là vô số tâm pháp và vũ kỹ mà Chấn Phi năm đó trộm được.
Vì thế đã đưa tới tràng cảnh các tuyệt thế cao thủ của vài đại môn phái tranh nhau. Mà hiện giờ động phủ đó còn chưa bị phát hiện nên Hàn Phong dự định, trước khi người khác phát hiện ra thì mang mọi thứ trong đó ra ngoài trước. Đây cũng là nguyên nhân hắn chọn chỗ ở không phải trong Vân Sơn trấn.
Khi trăng lên mỗi ngày, Hàn Phong đều đến phụ cận tìm kiếm tung tích động phủ của Chấn Phi. Chẳng qua hắn đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không có được đầu mối nào hữu dụng, mà ngược lại kiếm được một ít dược liệu mang về.
Sáng sớm hôm nay, Hàn Phong đã gọi phụ thân cùng xuất môn. Tuy rằng tìm kiếm lâu mà không có đầu mối nhưng Hàn Phong không hề có ý buông tha. Nếu như động phủ này có thể dễ dàng tìm được như thế thì năm đó Chấn Phi đã sớm bị người ta bầm thây vạn đoạn rồi.
Đi tới phụ cận sơn lâm, trải qua một tháng dò xét, Hàn Phong đã thu nhỏ phạm vi tìm kiếm lại trong phiến sơn lâm này. Hắn tin tưởng động phủ của Chấn Phi nằm chỗ này, mà đường đi thông vào động phủ cũng cất giấu gần đây.
“Rốt cuộc là ở đâu? Nếu là chỗ người ở thì nhất định phải có cửa mới đúng, nhưng cả toài sơn lâm này mình đã lật lên vài lần mà cũng không phát hiện địa phương nào khả nghi. Chẳng lẽ Chấn Phi hắn có thể chui xuống đất?” Hàn Phong lẩm bẩm nói.
Cho tới giữa trưa, Hàn Phong đã đi quanh cả phiến sơn lầm này nhưng cũng không có thu hoạch gì.
Thở dài, Hàn Phong đi tới bên bờ một cái hồ nước. Hiện tại đang là buổi trưa, khi trời rất nóng bức, đi lòng vòng cả ngày, Hàn Phong lúc này toàn thân đã đẫm mồ hôi. Thấy mặt hồ nước trong mát, hắn liền cởi quần áo nhảy xuống.
Một sự lãnh lẽo trong nháy mắt truyền vào cơ thể khiến mỗi một dây thần kinh của Hàn Phong đều thoải mái không thôi.
Mà khi Hàn Phong đang hưởng thụ thì đột nhiên từ xa xa truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ hướng tới bên này. Hàn Phong tuy rằng lúc này vẫn là hài đồng nhưng vẫn không muốn bị người khác nhìn.
Vì không kịp lên bờ nên hắn lặn xuống nước rồ kiếm một cái cây sống dưới nước che giấu đi cơ thể của mình.
Chỉ một lát sau, tiếng bước chân ngày càng gần, thẳng đến bên bờ hồ mới ngừng lại. Hàn Phong trốn một góc, nhìn xuyến qua hồ nước thì phát hiện người tới lại là một cô gái không lớn lắm.
Căn cứ biểu hiện của nàng, Hàn Phong dùng kinh nghiệm của mình đoán nàng hơn phân nửa có tu vi Nhân giai đỉnh phong, thậm chí là Địa giai. Loại thực lực này không phải Hàn Phong hiện tại có thể trêu vào.
Phát hiện điểm này, Hàn Phong càng lặn sâu xuống nước.
Đang lúc Hàn Phong đang thắc mắc đối phương đến đây làm gì thì thấy nàng ta nhìn quanh bốn phía kỹ càng rồi mới do dự cởi bỏ y phục trên người ra.
Thấy cử động của đối phương, Hàn Phong nhất trời hai mắt trừng to, trái tim không phải đập nhanh hơn.
Trong chớp mắt, nữ tử kia đã trần như nhộng, Hàn Phong tuy hiện giờ còn là thân hài đồng nhưng đối với chuyện nam nữ sao lại không biết! Lúc này bỗng nhìn thấy một nữ tử khoả thân, hai điểm đỏ hồng ngạo nghễ trước ngực dưới ánh nắng chiếu rọi có vẻ đặc biệt mê người khiến Hàn Phong nhất thời không khống chế được, huyết khí dâng lên. Thằng nhỏ dưới thân mặc dù còn chưa phát dục nhưng cũng đã có dấu hiệu ngẩng đầu lên.
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 15: Tiên thiên đấu khí.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc này nàng kia thấy bốn bề vắng lặng liền thả mình xuống nước. Nữ tử này có lẽ cũng vì khí trời nóng bức, đi ngang qua đây thấy hồ nước trong mát này nhịn không được muốn tắm.
Cứ nghĩ nguyên bản trong sơn lâm không có người nhưng ai ngờ lại có một Hàn Phong. Mà nữ tử cũng không hề biết xuân quang của mình đang bị ngắm nhìn mà vui vẻ chơi đùa trong hồ nước.
Không lâu sau nàng đã bơi tới gần chỗ Hàn Phong đang ẩn úp.
Bất đắc dĩ, Hàn Phong đành phải lặng xuống sau hơn để tránh bị đối phương phát hiện.
Nhưng nữ tử kia không ngừng lại gần, cặp đùi trắng bóng kia không ngừng hoảng động trên đầu Hàn Phong khiến hắn cả một đầu râm ran …
Mà càng làm Hàn Phong choáng váng hơn là theo hai chân nàng kia đong đưa, môt cánh hoa mê người mơ hồ có thể thấy được giữa cặp đùi trắng bóng đó.
Đối với cảnh sắc mê người gần trong gang tấc thế này, Hàn Phong thiếu chút nữa đã nhịn không được. Cũng may, dù sao hắn cũng đã sống qua 400 năm, kịp kiềm chế lại bản thân.
Nhưng cái cảnh sắc mê người trước mặt cũng không thể cái biến được, khiến Hàn Phong bây giờ đang lâm vào khốn cảnh.
Theo thời gian từ từ trôi qua, bây giờ Hàn Phong đúng là có khổ mà nói không nên lại. Hắn chưa bao giờ rơi vào tình thế như vậy. Hắn biết nếu như hiện tại đi ra ngoài, tất nhiên sẽ phát sinh hiểu lầm, mà với tu vi hiện tại của hắn cũng không thể duy trì bế khi thời gian dài ớ dưới nước. Mà nhìn cô gái trước mắt có vẻ không có dự định ly khai sớm.Vạn nhất bị phát hiện, vậy thì to chuyện rồi.
Mặc dù tu vi của hắn tiến bộ thần tốc nhưng dù sao lúc trước căn cơ quá kém, đến hiện tại cũng chỉ là Cơ sở thất phẩm, mà thực lực đối phương ít nhất cũng là Nhân giai đỉnh phong.
Hàn Phong cũng không tin hai người giao thủ, hắn còn có thể như lần trước may mắn đánh bại Hàn Chính Bình. Lần đó sở dĩ hắn có thể đánh bại Hàn Chính Bình là ỷ vào hắn đối với Hàn gia vũ kỹ có lý giải rất sâu nên có thể đoán được lộ tuyến tấn công của đối phương.
Lúc này, hắn bắt đầu hoài niệm một thân tu vi kiếp trước của bản thân, bằng vào tu vi Thiên giai ở kiếp trước thì hắn đâu phải sợ hãi loại võ giả “cấp thấp” này!
Nếu là bản thân kiếp trươc, mặc dù không muốn tự hạ thân phận cùng nàng kia động thủ thì vẫn có thể trốn dưới nước khiến đối phương không phát hiện được. Bởi vì mỗi võ giả sau khi bước vào Thiên giai, đấu khí sẽ chuyển từ Hậu Thiên sang Tiên Thiên, đây là một sự cải biến vế chất. Chỉ cần là Thiên giai cao thủ, mạc dù ở trong nước thời gian dài không hô hấp, vẫn có thể dựa vào tiên thiên đấu khí sinh sôi không ngừng mà liên tục duy trì.
Lui lại một bước, cho dù không đạt được cảnh giới kiếp trước, chỉ cần bây giờ hắn có tu vi Nhân giai trung kỳ thì Hàn Phong hắn cũng không sợ hãi chút nào. Cho dù nàng kia có tu vi Thiên giai, dù hắn đánh không lại nhưng chạy trốn thì không thành vấn đề. Làm sao phải rơi vào tình thế xấu hổ thế này chứ!
Đáng tiếc, sự thật rất tàn khốc, hiện tại tu vi của hắn chỉ là Cơ sở thất phẩm, chỉ ở có thể bất đắc dĩ trốn trong nước, sắp không thể tiếp tục nhịn thở được nữa rồi!
Lúc này, Hàn Phong đột nhiên có một ý nghĩ, sự huyền bí của tiên thiên đấu khí sinh sôi hắn đã sớm biết. Nhưng đây chỉ là cảm giác, chứ không thể miêu tả thành lời được. Chỉ sau khi bản thân tu vi đạt tới Thiên giai, đấu khí hùng hậu không có chỗ phát tiết mới có thể tự động chuyển hoán sang tiên thiên đấu khí.
Mà hiện tại, bản thân tuy rằng có tu vi đấu khí “yếu ớt” Cơ sở thất phẩm nhưng do quá trình đấu khí từ hậu thiên chuyển sang tiên thiên bản thân hắn đã trải qua một lần cho nên rất rõ ràng cảm giác đó. Cho nên hắn nghĩ “vì sao bây giờ không thử một chút?”
Nói là làm, Hàn Phong vừa hồi ức cảm ngộ khi xưa đột phá Thiên gia vừa khống chế đấu khí trong cơ thể bắt chước quá trình đó mà vận chuyển.
Nhưng do đã ở dưới nước khá lâu nên đấu khí vốn không có bao nhiều của hắn sớm đã tiêu hao phân nữa, mà bây giờ hắn tiếp tục thử nghiệm nên rất nhanh đã tiêu hao không còn.
Hàn Phong thầm quát không tốt một tiếng, đang định liều lĩnh trồi lên mặt nước, nhưng thân thể đột nhiên chấn động mạnh một cái, không đợi hắn kịp phản ứng đã lập tức rơi vào hôn mê.
Đang chơi đùa trong nước, đột nhiên nữ tử kia cảm giác dưới nước có động tĩnh. Ngay sau đó có một vật thể mềm có độ ấm đụng mạnh vào ngực nàng.
Nàng khó hiểu cùi đầu nhìn xuống thì nhất thời bị doạ cho hết hồn.
- Người chết?
Vừa nói nàng vừa vội vàng đẩy “thi thể”đó ra xa, nàng lo lắng nghĩ, người này còn độ ấm vậy là mới chết không lâu. Lẽ nào gần đây còn có người khác?
Nghĩ đến chung quanh còn có người khác, nàng vội vàng lấy hai tay che trước ngực, nhanh chóng bơi lên bờ. Chỉ chốc lát sau quần áo đã chỉnh tề, rồi nhanh chân rời khỏi bờ hồ.
Sau khi nữ tử đó đi khỏi, xung quanh lại khôi phục vẻ yên tĩnh như ban đầu, chỉ còn lại cái “thi thể” đang bập bềnh trong hồ nước.
Không biết qua bao lâu, Hàn Phong mới từ trong hôn mê tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, hắn liền phát hiện bản thân vẫn còn đang bập bềnh trong hồ nước. Ngẩng đầu nhỉn xung quanh, không có bóng dáng người nào. Hắn còn nhớ rõ là vừa nãy có một nữ tử ở chỗ này tắm! Nghĩ đến nữ tử đó, Hàn Phong tựa hồ nhớ tới cái gì, vội vàng kiểm tra thân thể mình.
Vừa kiểm tra, Hàn Phong liền mừng như điên. Không nghĩ tới bản thân đánh bậy đánh bạ vậy mà đã làm được việc mà chưa từng có ai làm được!
Đấu khí của hắn đã từ hậu thiên chuyển sang tiên thiên!
Mặc dù đã có hơn 400 năm từng trải nhưng lúc này Hàn Phong cũng kích động không thôi.
Tiên thiên đấu khí! Đây chính là đấu khí chỉ có Thiên giai cao thủ mới có thể có. Nhưng hắn hiện tại tu vi chỉ là Cơ sở thất phẩm, lại có thể nắm giữ loại đấu khí mà vô số người mơ ước này.
Tuy rằng mọi người đều biết Thiên giai võ giả cường đại, nhưng chỉ có những người thật sự bước chân vào Thiên giai mới có thể cảm nhận được cảm giác dụng nhập thiên địa. Mà tiên thiên đấu khí này cũng chính là tiêu chí của Thiên giai võ giả, cũng là sự thay đổi về chất của đấu khí.
Hàn Phong nhắm mắt lại, cảm ngộ đấu khí như đang hân hoan sinh trưởng không ngừng, tuy rằng bây giờ đấu khí của hắn vẫn là Cơ sở thất phẩm nhưng nếu như chống lại nữ tử vừa rồi thì Hàn Phong nắm chắc mấy phần có thể chạy thoát.
Hàn Phong có tự tin này cũng là chỗ tốt do tiên thiên đấu khí mang tới.
Đồng thời, hiện tại có tiên thiên đấu khí, Hàn Phong tin tưởng chính mình nhất định có thể tu luyện trở thành cao thủ Thiên giai trước khi bước vào tuổi ba mươi. Phải biết rằng hắn “đã từng” có tu vi Thiên giai, vì vậy trong tu luyện đột phá bình cảnh dễ dàng hơn người bình thường rất nhiều, công thêm kinh nghiệm từng trải cho dù có ngốc hơn nữa thì cũng tu luyện nhanh hơn gấp mấy lần.
Đặc biệt tiên thiên đấu khí còn giúp hắn thu nạp thiên địa linh khí nhanh hơn, quá trình tĩnh lũy sau khi đột phá bình cảnh nhanh hơn, mà chỗ tốt như vậy cũng chỉ có cao thủ Thiên giai từ trước đến giờ độc quyền.
Hàn Phong tin tưởng trên thế giới này, trừ hắn ra không có người thứ hai còn chưa bước vào Thiên giai đã tự mình có tiên thiên đấu khí. Trừ phi có người giống như hắn, trọng sinh lại một lần.
Đấu khí bước vào tiên thiên, Hàn Phong tâm tình rất tốt nên cứ thoải mái vùng vẫy trong hồ giống như con cá đang du lịch dưới đáy nước vậy. Hắn chính là muốn cảm thụ lại cảm giác có tiên thiên đấu khí này lâu thêm một chút.
Mà theo hắn lặng càng sâu xuống dưới thì hắn vô tình phát hiện dưới đáy nước cách đó không xa có chút ánh sáng.
Tò mò, Hàn Phong liền bơi về hướng đó.
Khi đến gần hơn, Hàn Phong phát hiện chỗ này có một huyệt động mà ánh sáng cũng từ trong huyệt động phát ra.
Dừng trước động khẩu, Hàn Phong do dự một chút rồi quyết định tiến vào dò xét.
Bơi một lúc, Hàn Phong cảm giác mực nước càng ngày càng nông, rồi cuối cùng hắn ra khỏi mặt nước. Hàn Phong trong lòng vô cùng kinh ngac, lập tức trong đầu hắn hiện lên một ý niệm khó tin.
Chẳng lẽ đây chính là động phủ của Chấn Phi? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Hàn Phong khẽ động, lập tức quan sát khắp nơi trong huyệt động.