Sủng Mị Tác giả: Ngư Thiên Không
Quyển 1: Hiểm cảnh sinh tồn
Chương 16: Biểu hiện dị thường
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Tiểu Mạc Tà được Sở Mộ triệu hồi ra, vừa nhìn thấy Thập Túc Ngô Công xuất hiện, Mạc Tà cao ngạo lập tức nhảy ra phía trước Sở Mộ trợn mắt nhìn chằm chằm vào con rết hung tợn kia.
Trương Lạc hiển nhiên là không muốn bị đồng bạn cười nhạo, vì thế phải nhanh chóng giải quyết cuộc chiến đấu này mới tốt. Hắn lập tức chỉ huy Thập Túc Ngô Công phát động công kích tiểu Mạc Tà.
Thân hình Thập Túc Ngô Công tựa như một khối sắt cứng, trong quá trình di động lắc lư cái đuôi qua lại chuẩn bị lựa thế tấn công tiểu Mạc Tà.
Thân thể Tiểu Mạc Tà rõ ràng là nhỏ bé, yếu đuối hơn, lực phòng ngự cũng thua kém, chỉ cần bị Thập Túc Ngô Công đập một cái chính diện sẽ có thể mất đi lực chiến đấu.
May mà tiểu Mạc Tà có tốc độ nhanh hơn Thập Túc Ngô Công, động tác né tránh cũng linh hoạt. Tiểu Mạc Tà nhanh chóng tránh né đuôi kìm của Thập Túc Ngô Công, móng vuốt sắc bén bỗng nhiên vươn ra xẹt qua thân thể Thập Túc Ngô Công.
"Két !”
Móng vuốt Mạc Tà tựa như mài lên trên một trấm kim khí, một kích kia hiển nhiên không thể phá vỡ lớp da phòng ngự của Thập Túc Ngô Công.
Sở Mộ cũng không thèm để ý, dù sao đó là Mạc Tà phát động công kích dưới tình huống đang né tránh, thân thể mất đi điểm tụ lực rất khó phát huy đầy đủ uy lực móng vuốt.
"Chạy vòng quanh nó, cái tên kia xoay người tương đối khó khăn." Sở Mộ đã sớm nghĩ kỹ chiến lược đối phó Thập Túc Ngô Công, lập tức mệnh lệnh cho tiểu Mạc Tà hành động.
Tiểu Mạc Tà cũng rất linh mẫn, vừa né tránh Thập Túc Ngô Công công kích vừa không ngừng chạy nhiễu loạn chung quanh. Cho dù Thập Túc Ngô Công vẫn luôn vung đuôi công kích nhưng khả năng đánh trúng không cao, thân thể di chuyển lại nặng nề, lúc nào cũng phải điều chỉnh một hồi mới có thể tấn công lần nữa.
Trương Lạc nhìn ra thân thủ Nguyệt Quang Hồ phi thường nhanh nhẹn cũng biết không thể tiếp tục như vậy, lập tức đưa tay ra làm hiệu lệnh.
Chỉ lệnh vừa phát ra, Thập Túc Ngô Công dừng ngay công kích đối với tiểu Mạc Tà, mạnh mẽ bật người nhảy lên, đỉnh đầu cắm xuống chui vào trong lòng đất trong nháy mắt, lưu lại trên bãi cỏ một cái hố sâu.
"Xuống đất, Thoán Tập?" Trên mặt Sở Mộ hiện lên một nụ cười thấu hiểu, hắn biết kỹ năng Thập Túc Ngô Công có thể nói là rõ như lòng bàn tay, lập tức phát ra chỉ lệnh ứng đối.
Tiểu Mạc Tà dừng lại tại chỗ không nhúc nhích, giống như là lẳng lặng chờ đợi cái gì đó.
Trương Lạc, Cát Thanh bao gồm những người khác nhìn thấy Nguyệt Quang Hồ đứng bất động khóe miệng đồng thời nhếch lên giễu cợt. Hiển nhiên là nhận ra cuộc chiến đấu này sắp kết thúc rồi, dù sao Nguyệt Quang Hồ vẫn là loại Hồn sủng mảnh mai yếu ớt, căn bản là chịu không nổi Thập Túc Ngô Công dùng chiêu Thoán Tập.
"Mau bảo Hồn sủng chạy trốn, nếu như bị Thập Túc Ngô Công khóa định vị trí, ngươi sẽ thua đó." Đinh Vũ đứng ở bên cạnh cũng âm thầm gấp gáp dùm cho hắn.
Thoán Tập là kỹ năng điển hình của Trùng hệ, thông qua hành động tiến vào mặt đất, sau đó đột nhiên từ dưới đất chui ra công kích phần bụng địch nhân yếu ớt nhất.
Sở Mộ không có để ý Đinh Vũ lo lắng, bình tĩnh nhắm mắt lại, tiêu hao hồn lực của mình để gia tăng cảm giác phạm vi chung quanh.
Cảm giác bao trùm toàn bộ bãi cỏ, cho dù không cần dùng mắt, Sở Mộ cũng có thể thông qua hồn lực cảm giác được mảnh đất dưới chân tiểu Mạc Tà đang từ từ chấn động.
Bỗng nhiên, Sở Mộ mở mắt.
"Chính là bây giờ, nhảy lên." Rồi ra lệnh một tiếng.
Tiểu Mạc Tà luôn giữ vững tinh thần liên lạc với chủ nhân, trong nháy mắt Sở Mộ hạ chỉ lệnh, tiểu Mạc Tà lập tức tụ lực nhảy lên.
"Ầm ~!"
Thảm cỏ bỗng nhiên nổ tung, con rết dài vài thước giống như một thanh trường thương màu đen đột ngột đâm lên, theo đà bay thẳng lên không trung hơn hai thước.
Thoán Tập đã phát động, ngay khi tiểu Mạc Tà nhảy lên đúng lúc tránh thoát đòn công kích mãnh liệt này, hơn nữa còn kịp thời leo lên một cái cây khá to.
Tiểu Mạc Tà nhẹ nhàng nhảy lên, lao thẳng về phía Thập Túc Ngô Công đang lơ lửng ở giữa không trung.
"Tê Liệt Trảo." Sở Mộ hạ chỉ lệnh.
Tiểu Mạc Tà vươn móng vuốt ra, thân thể khẽ cong lại mạnh mẽ vạch ra hai đạo hàn quang.
Nhìn thấy tiểu Mạc Tà biểu diễn một màn kinh thế hãi tục này, mọi người cũng ngạc nhiên không dứt. Hiển nhiên không nghĩ tới Nguyệt Quang Hồ lại có thể thả ra Tê Liệt Trảo.
"Xẹt xẹt !"
Hàn quang bay ngang qua, cơ thể Thập Túc Ngô Công xuất hiện vết đứt khúc ngay giữa thân, nặng nề té ngã xuống mặt đất.
Còn tiểu Mạc Tà thì nhẹ nhàng hạ xuống đất, cao ngạo ngẩng đầu nhìn lên trời, không thèm nhìn tới Thập Túc Ngô Công một lần nào nữa.
"Không cần gấp gáp, Thập Túc Ngô Công của ta đã cường hóa giáp xác, tiểu hồ ly này đánh Tê Liệt Trảo nhiều lắm chỉ có thể thương tổn lớp vỏ ngoài của nó mà thôi." Trương Lạc mặt mày cứng đờ, cảm giác Thập Túc Ngô Công của mình bị Nguyệt Quang Hồ công kích té ngã như thế đúng là mất thể diện vậy, vội vàng lên tiếng giải thích.
Giải thích xong, Trương Lạc liều mạng ra lệnh cho Thập Túc Ngô Công bò dậy tiếp tục chiến đấu.
"Đứng lên."
"Mau dậy đi."
Tinh thần ý niệm không có cách nào giúp cho Thập Túc Ngô Công đứng lên, Trương Lạc đành phải nhìn về phía Thập Túc Ngô Công không ngừng la to. Nhưng mà hô hoán nhiều lần Thập Túc Ngô Công vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
"Chuyện gì xảy ra?" Ba người kia cũng lộ vẻ nghi ngờ, trợn mắt nhìn sang Cát Thanh.
Cát Thanh nhíu mày rơi vào trầm tư, một hồi lâu mới mở miệng nói: "Lúc nãy tiểu hồ ly sử dụng Tê Liệt Trảo có lực công kích rất mạnh..."
Nhưng Cát Thanh vừa dứt lời, thân thể Thập Túc Ngô Công bỗng nhiên co quắp một trận.
"Rẹt..." Một tiếng giòn giã vang lên, trên thân thể Thập Túc Ngô Công bỗng nhiên hiện ra mấy vết cào, những vết cào đó dĩ nhiên sinh sôi *** đứt thân thể của nó biến thành vài khúc.
Sau khi một màn kinh hãi này xuất hiện, sắc mặt Trương Lạc lúc xanh lúc trắng, ngơ ngác nhìn hai khúc thân thể đang co quắp dưới đất của Thập Túc Ngô Công.
"Lực công kích rất mạnh." Đinh Vũ đứng ở gần đó, lúc nãy nàng thấy rõ toàn bộ quá trình tiểu Mạc Tà buông thả Tê Liệt Trảo.
Lớp giáp xác Thập Túc Ngô Công ở giai đoạn trung kỳ, lực phòng ngự coi như là thượng thừa rồi. Nhưng mà lại bị Mạc Tà chỉ dùng một kích Tê Liệt Trảo đánh chết.
Cát Thanh và mọi người cũng lộ vẻ kinh hãi, phần lớn những người ở nơi này không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.
Ở trong mắt Cát Thanh và đám thiếu niên này, Thập Túc Ngô Công dữ tợn hung hãn tuyệt đối có thể dễ dàng đánh bại Nguyệt Quang Hồ. Mà lúc này Thập Túc Ngô Công lại tử vong làm cho bọn họ ngạc nhiên cùng với kinh ngạc, còn có mấy phần cảm giác không thể tin tưởng.
"Ngao ô ~~~~~~!"
Tiểu Mạc Tà giành lấy thắng lợi bỗng nhiên ngẩng đầu tru lên một tràng dài.
Một luồng quang mang bàng bạc xuyên thấu qua cành lá chiếu vào người tiểu hồ ly, bộ lông trên cơ thể Mạc Tà dần dần trở nên đầy đặn, mềm mại như nhung, bộ dạng nhìn thoáng qua có vẻ cao quý và mỹ lệ y như tiểu thư nhà quyền quý.
"Trưởng thành rồi."
Tiểu Mạc Tà trưởng thành làm cho Sở Mộ hưng phấn nhiều hơn cả việc đánh bại Thập Túc Ngô Công.
"Ô ô ô ~~~~~~" Tiểu Mạc Tà tiếp tục há miệng tru lớn.
Cát Thanh và mấy thiếu niên ở bên kia nhìn thấy tiểu Mạc Tà trưởng thành cũng ngây ngẩn cả người.
"Tiểu hồ ly này mới vừa tiến vào ba giai?"
"Hai giai Nguyệt Quang Hồ đánh bại ba giai Thập Túc Ngô Công, cái này… cũng quá kinh khủng đi? Có phải là Nguyệt Quang Hồ biến dị không?"
"Đó chính là Nguyệt Quang Hồ, móng vuốt hẳn là ở giai đoạn ấu trảo hậu kỳ." Sắc mặt Cát Thanh cực kỳ quái dị, xoay đầu nhìn lướt qua Sở Mộ.
Móng vuốt Nguyệt Quang Hồ có thể tiến vào hậu kỳ khi thực lực hai giai nói rõ đầu Nguyệt Quang Hồ này có tư chất cực cao, ngoài ra điều đó còn cho thấy Hồn sủng sư có năng lực thuần dưỡng rất tốt. Hơn nữa, từ quá trình chiến đấu lúc nãy để xem xét thì Sở Mộ hiểu biết Thập Túc Ngô Công rất rõ, tất cả mọi thứ đều biểu hiện hắn là một Hồn sủng sư ưu tú.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Sủng Mị Tác giả: Ngư Thiên Không
Quyển 1: Hiểm cảnh sinh tồn
Chương 17: Yểm Ma phệ hồn
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Đinh Vũ vừa kinh ngạc vừa hưng phấn bộ dạng, nàng nhìn Sở Mộ một lúc lâu rồi mới nói: "Thì ra là ngươi nắm chắc aa.a!"
Sở Mộ chỉ cười cười nhưng không nói gì.
Trương Lạc vẫn đứng im tại chỗ, nhìn chăm chú vào Thập Túc Ngô Công đã tử vong.
Đầu Thập Túc Ngô Công này đã làm hắn tiêu tốn rất nhiều thời gian để bắt sống và huấn luyện, những ngày qua lại càng ném ra không ít tâm huyết. Quan trọng nhất là bây giờ Thập Túc Ngô Công chết đi, không lâu sau sẽ phải bước vào trận chiến sinh tử, hắn khẳng định không có nửa điểm cơ hội tiến vào danh sách trước mười. Mà không vào được trước mười cũng có nghĩa hắn sẽ bị giết chết vô cùng tàn nhẫn.
Bỗng nhiên Trương Lạc hành động tựa như nổi điên.
"Đáng giận, ta muốn giết ngươi, cái tên khốn kiếp này."
Trong tay Trương Lạc chẳng biết twf lúc nào xuất hiện một cây chủy thủ, mạnh mẽ vọt tới chỗ Sở Mộ.
Đối mặt Trương Lạc tập kích, Sở Mộ cũng là rất tỉnh táo đứng ở nơi đó.
"Vụt ~!"
Thân ảnh trắng bạc nhanh chóng nhảy lên, móng vuốt sắc bén xẹt qua lồng ngực Trương Lạc. Tên kia mới vừa vọt tới một nửa liền ngừng lại cước bộ, hoảng sợ ngây người nhìn đầu Nguyệt Quang Hồ ở trước mặt.
Thân thể Tiểu Mạc Tà khẽ hạ thấp nửa người trước xuống đất, cặp mắt màu bạc lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Lạc, há miệng để lộ ra hàm răng sáng loáng, bộ dạng đúng là tùy thời đều có thể công kích trí mạng.
"Gần thêm bước nữa, người chết chính là ngươi." Sở Mộ hờ hững nói.
Chốc lát sau, Sở Mộ thấy Trương Lạc không dám hành động thiếu suy nghĩ mới đi tới địa phương để hồn hạch, nhặt hai quả hồn hạch lên thu vào trong ngực, trực tiếp xoay người rời đi.
"Muốn đi?"
Lúc này Cát Thanh cũng nở nụ cười lạnh, âm thầm niệm chú ngữ, trên mặt đất lập tức hiện ra một đồ án màu lam, hiển nhiên là hắn đang định triệu hồi ra hắn Hồn sủng.
"Tê tê tê tê ~~~~~~~~~~ !"
Một con trường xà dài gần ba thước từ trong màn sáng đột nhiên bò ra, trên người nó bao trùm tầng lân phiến (vảy rắn) bóng loáng.
“Lân Xà.”
Cao đẳng Hồn sủng, từ màu sắc lân phiến để đoán thì đây là một con yêu thú bốn giai cực kỳ đáng sợ.
Bốn giai, chủng tộc cao đẳng, thực lực có thể nói là rất tiếp cận Lão Lang của đám chấp sự.
Sở Mộ nhíu mày, hắn suy nghĩ nơi này cách doanh trại tương đối gần, những người thuộc vòng tròn của Trương Lạc hẳn là không dám làm loạn, nhưng không ngờ rằng tên Cát Thanh này vẫn dám động thủ.
"Thức thời thì mau chóng nộp lại hai khối hồn hạch, ta có thể thả cho ngươi và tiểu sủng vật kia một con đường sống." Cát Thanh ngó chừng Sở Mộ, âm lãnh nói.
Lúc Cát Thanh nói lời này, bốn Hồn sủng sư khác cũng triệu hồi ra Hồn sủng, phần lớn là Hồn sủng thực lực ba giai.
Sắc mặt Sở Mộ ngưng trọng thêm vài phần, Đinh Vũ đứng bên cạnh cũng rất khó coi. Hiển nhiên không nghĩ tới mấy người này vô sỉ và gan lớn tới như vậy, ở gần doanh trại cũng dám động thủ uy hiếp người khác.
"A… !”
Trong giây lát, bất chợt có một tiếng kêu thảm thiết truyền tới.
Tình hình nơi này hết sức căng thẳng lại bị tiếng thét bỗng nhiên xuất hiện phá vỡ.
Tất cả mọi người ngẩn người ra, ánh mắt lập tức nhìn về phía Trương Lạc bỗng nhiên nổi điên.
Trương Lạc không biết bị cái gì công kích, dùng tay che ngay vị trí trái tim của mình, sắc mặt của hắn tái nhợt không còn chút máu, mồ hôi từ trên gương mặt không ngừng chảy xuống, da thịt toàn thân liên tục co giật từng đợt.
Tiếng kêu thảm thiết vẫn vang lên liên tiếp, Trương Lạc bắt đầu lăn lộn thống khổ trên mặt đất, bộ dáng vô cùng thê thảm, tất cả mọi người thấy vậy cũng nổi lên một tầng da gà lạnh lẽo.
"Yểm Ma... là Yểm Ma." Một tên thiếu niên sững sờ trong giây lát chợt tỉnh ngộ, mặt mày hoảng sợ chỉ vào bóng đen mờ ảo chung quanh thân thể Trương Lạc.
Bóng đen giống như U Linh kinh khủng bao phủ cơ thểTrương Lạc càng lúc càng rõ ràng, thân thể hắn bắt đầu co quắp, run rẩy từng đợt. Gân xanh, mạch máu trên người đội lên y như những con rắn.
"Yểm Ma của hắn trưởng thành một giai đúng ngay lúc này." Sắc mặt Cát Thanh cũng trở nên khó coi, hoàn toàn không ngờ rằng bỗng nhiên lại phát sinh loại chuyện này.
Yểm Ma đã thôn phệ linh hồn chủ nhân.
Rất hiển nhiên, hồn lực của Trương Lạc đã không còn đủ để cung cấp cho Yểm Ma sau khi tăng cường thêm một giai, vì thế linh hồn của hắn sẽ trở thành dưỡng chất cung cấp cho Thanh Yểm Ma, cuối cùng đành phải thê thảm chết đi.
Thanh Yểm Ma vừa phát tác, đám người chấp sự sẽ lập tức phát hiện. Sau khi Trương Lạc bị cắn nuốt linh hồn, Thanh Yểm Ma trên người hắn sẽ biến thành Hồn sủng không có chủ nhân, rồi bị hai gã chấp sự thu hồi trở về rất nhanh.
Mà Sở Mộ cũng nhân cơ hội này thoát khỏi Cát Thanh dây dưa.
"Hừ, ngươi đã hại chết Trương Lạc, ta sẽ báo thù thay hắn, vào ngày quyết chiến ngươi sẽ bị Lân Xà của ta nuốt vào bụng." Cát Thanh không có ý định bỏ qua cho Sở Mộ, ngay khi Sở Mộ rời đi lập tức nói theo một câu độc ác.
Trở lại nhà gỗ, trong lòng Sở Mộ vẫn còn sợ hãi, không phải vì câu nói uy hiếp của Cát Thanh, mà là do tử trạng Trương Lạc quá đáng sợ.
Sở Mộ không phải lần đầu tiên nhìn thấy có người bị Thanh Yểm Ma cắn nuốt linh hồn, nhưng mà mỗi một lần tận mắt thấy đều có cảm giác tâm của mình lạnh lẽo một trận.
Sở Mộ mất tự chủ đưa tay sờ sờ trái tim mình, lầm bầm: "Ta nuôi dưỡng ngươi, con quỷ đáng ghét này, khiến cho ta không thể thi triển một cái kỹ năng, ngàn vạn lần không được vô cớ trưởng thành đó."
Trên thực tế, Bạch Yểm Ma của Sở Mộ đã đạt tới năm giai. Nếu như hắn có thể triệu hoán Bạch Yểm Ma ra chiến đấu nhất định sẽ dễ dàng đánh bại toàn bộ đối thủ cạnh tranh, dù sao Bạch Yểm Ma và Thanh Yểm Ma hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Chỉ tiếc là bây giờ Sở Mộ phải dành tất cả hồn lực để nuôi nấng con quỷ này, nếu không trưởng thành đến giai đoạn cao cấp căn bản không thể nào triệu hoán nó tham gia chiến đấu. Mà còn thừa lại chút ít hồn lực chỉ có thể sử dụng để điều khiển tiểu Mạc Tà, vì thế những khi bộc phát chiến đấu hắn chỉ có thể đứng ở một bên nhìn và chỉ huy mà thôi.
May mà các Hồn sủng sư nơi này vẫn chưa được học tập kỹ năng, tất cả mọi người đều bị Thanh Yểm Ma hạn chế hồn lực, nếu không trong lúc chiến đấu Sở Mộ sẽ cực kỳ lỗ lả.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Sủng Mị Tác giả: Ngư Thiên Không
Quyển 1: Hiểm cảnh sinh tồn
Chương 18: Giáp mặt đại địch
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
"Nguyệt Quang Hồ của ngươi đúng là cường hãn, một khi thi triển Mị Hoặc và Sở Liên, Hồn sủng của ta hoàn toàn không có ý chí chiến đấu. Cho dù thực lực mạnh hơn ngươi cũng không làm nên chuyện gì." Đinh Vũ thở phì phò thu hồi Hồn sủng của mình.
Hồn sủng của Đinh Vũ là Thứ Côi Hoa Yêu, thuộc về Thực Vật giới - Hoa hệ - Mân Côi tộc, chủng tộc cao đẳng.
(Mân côi: hoa hồng)
Tại nội đảo, Thứ Côi Hoa Yêu là Hồn sủng đẳng cấp chủng tộc xếp hạng thứ chín, thực lực đã gia tăng lên đến bảy giai. Trong dĩ vãng, Đinh Vũ vẫn rất bề bộn huấn luyện bí mật, mãi sau này Hồn sủng của nàng mới bị những người khác phát hiện.
Sở Mộ là bạn cùng phòng với nàng tự nhiên biết từ sớm, nhưng khi biết nữ tử lại có thể tìm được Hồn sủng cường đại như thế, hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Hừ, tiểu Mạc Tà của ngươi chính là một tên biến thái. Rõ ràng chỉ mới đạt tới sáu giai, giai đoạn thấp hơn Hoa Yêu của ta, đẳng cấp cũng kém một bậc, móng vuốt mới vừa đạt tới cấp một toàn kỳ (thời kỳ hoàn chỉnh). Thế mà Hoa Yêu của ta vẫn đánh không lại nó." Đinh Vũ giương đôi mắt u oán ngó chừng Sở Mộ.
"Ha hả, ngươi không đụng ta vào ngày tỷ thí là tốt rồi." Sở Mộ cười cười nói.
Còn cách buổi quyết chiến chỉ có năm ngày ngắn ngủi, thông qua hai tháng gấp rút tăng cường, tiểu Mạc Tà đã học xong hai kỹ năng Yêu linh là Sở Liên và Mị Hoặc.
Sở Liên là kỹ năng ngụy trang của Nguyệt Quang Hồ, thông qua ngụy trang biến ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu để được các Hồn sủng đồng tình, tước nhược ý chí chiến đấu của đối phương.
Mị Hoặc là kỹ năng là thông qua bề ngoài mỹ lệ tạo ra giả tượng mê hoặc tâm trí đối thủ.
Hai kỹ năng này không có bất kỳ tính công kích nhưng Sở Mộ có thể vận dụng vào chiến đấu rất tốt, hẳn là có thể tạo thành thương tổn trí mạng đối với địch nhân.
Đinh Vũ bắt được Thứ Côi Hoa Yêu ở trong khu vực nội đảo, thực lực cường đại nên không có mấy người dám trêu chọc. Nhưng mà âm thầm đối chiến với Sở Mộ lại hoàn toàn bại trận.
"Còn có năm ngày nữa là tỷ thí rồi, tiểu hẳn là Mạc Tà giành lấy vị trí trước mười không thành vấn đề." Đinh Vũ nói.
"Hồn sủng của ta đúng lúc khắc chế Thứ Côi Hoa Yêu của ngươi mà thôi, theo ta thấy không có mấy người có thể đối phó nổi Hồn sủng Hoa Yêu của ngươi đâu?" Sở Mộ nói.
"Thế thì chưa chắc, mặc dù ta từng tỷ thí với những người đó nhưng theo ta được biết ít nhất cũng có năm con Hồn sủng mạnh hơn Thứ Côi Hoa Yêu." Đinh Vũ nói.
"À, chuẩn bị tới ngày tỷ thí rồi, ngươi thuận tiện nói cho ta nghe về Hồn sủng của những người khác đi." Sở Mộ nói.
"Ngươi đó, chỉ biết vùi đầu vào tu luyện và huấn luyện Hồn sủng, những thứ khác không biết gì cả, sớm muộn gì cũng ăn thiệt thòi." Đinh Vũ trợn mắt nhìn chằm chằm Sở Mộ.
Sở Mộ chỉ gãi đầu cười cười không hề phản bác.
Đinh Vũ chậm rãi nói cho Sở Mộ nghe về những Hồn sủng sư tương đối mạnh mẽ.
"Đường Hiển có Cương Nha thực lực tám giai, chủng tộc cao đẳng xếp hạng thứ mười, nhưng thực lực chân chính xếp hạng trước năm."
"Phong Cổ có Nham Thạch Yêu chín giai, chủng tộc trung đẳng xếp hạng thứ hai mươi, thực lực chân chính xếp hạng cũng trước năm."
"Còn có gã Cát Thanh tuyên bố muốn nuốt sống ngươi, Lân Xà của hắn mặc dù chỉ đạt tới bảy giai nhưng vô cùng hung ác, chiến đấu với người khác chưa từng bại."
"Được công nhận mạnh nhất chính là Chu Sinh Mạc rồi, Hồn sủng của hắn là một đầu Lão Lang tư chất rất cao, thực lực mấy ngày hôm trước đã đạt tới tám giai – chủng tộc cao đẳng, vuốt sói ở giai đoạn toàn kỳ, nanh sói toàn kỳ. Cho dù không thi triển bất kỳ kỹ năng nào thì Thứ Côi Hoa Yêu của ta cũng đánh không lại, chỉ mong chúng ta không đụng phải hắn, bằng không phiền toái rất lớn."
Nhắc tới Chu Sinh Mạc, sắc mặt Sở Mộ lập tức âm trầm xuống, tên này đã cố tình hãm hại hắn lúc huấn luyện thể năng, làm cho hắn suýt chút nữa bỏ mạng, Sở Mộ chắc chắn không bao giờ quên mối thù này.
"Dĩ nhiên, còn một người nữa chính là ngươi, một con Hồn sủng vốn chỉ làm sủng vật lại được ngươi huấn luyện đến trình độ này, đúng là không thể tin nổi. Nếu như ngươi có thể nhận được cao đẳng Hồn sủng giống như bọn họ thì xếp hạng trước ba không thành vấn đề." Đinh Vũ nói.
Sở Mộ chẳng qua là cười cười, không có ý giải thích dư thừa làm gì.
"Ta đi vào rừng Mậu Lâm một chuyến, tự ngươi luyện tập đi." Sở Mộ nói.
"À, không đi cùng sao?" Đinh Vũ nói.
"Không cần, ta sẽ tới một địa phương nguy hiểm." Sở Mộ nói xong liền trực tiếp bước đi.
Sở Mộ xuyên qua bãi cỏ bên ngoài đảo hướng tới Mậu Lâm.
Mậu Lâm là khu rừng nằm ở vị trí tương đối gần nội đảo, có thể nói là một địa phương giống với rừng Bụi Gai, nhưng nó là khu vực ngăn cách nội đảo và ngoại đảo. Nơi đó cũng có chút ít Hồn sủng cường đại sinh sống.
Tháng trước, Sở Mộ mang theo tiểu Mạc Tà đi tới Mậu Lâm phát hiện một gốc dược liệu cấp hai, Ngọc Lộ Chi.
Lộ Thủy là chất lỏng tinh khiết nhất thu hút tinh hoa trời đất, một khi Lộ Thủy nhỏ xuống cùng một vị trí lâu ngày, nếu như thổ nhưỡng phì nhiêu sẽ có thể sinh trưởng Ngọc Lộ Chi.
Ngọc Lộ Chi là dược liệu cấp hai, hiệu dụng trực tiếp, có thể làm cho Hồn sủng nhanh chóng trưởng thành. Nếu có thể phối hợp Ngọc Lộ Chi và Thiên Lam Thảo cấp hai với tỷ lệ 2-3 sẽ tạo ra dược tề cấp ba có tác dụng trực tiếp giúp cho Hồn sủng trưởng thành mấy giai đoạn, đây là dược tề hiếm có.
Cách thời gian tỷ thí chỉ còn năm ngày, những người sau trận tỷ thí hoặc là bị trực tiếp giết chết, hoặc là sống sót được đưa ra khỏi đảo. Cho nên Sở Mộ phải tận dụng mấy ngày này thu thập Ngọc Lộ Chi.
Tháng trước gặp được nó, sở dĩ Sở Mộ không có hạ thủ là vì bên cạnh Ngọc Lộ Chi xuất hiện một con Hồn sủng Bách Mục Chưởng.
Bách Mục Chưởng là Thực Vật giới - Hoa hệ - Bách Mục Chưởng tộc - trung đẳng Hồn sủng.
Con Bách Mục Chưởng bảo hộ Ngọc Lộ Chi có thực lực đại khái tám giai, hễ nơi nào có Ngọc Lộ Chi địa phương sẽ có loại Hồn sủng này tồn tại.
Mới vừa bước vào Mậu Lâm, Sở Mộ chợt ngửi thấy mùi bùn đất nồng nặc, mấy ngày hôm trước trời mưa to nên không khí đặc biệt trong lành làm người ta có cảm giác thần thanh khí sảng.
Sở Mộ dẫn theo Mạc Tà, trên bả vai là tiểu Thanh Trùng đang nằm cuộn tròn vô cùng thoải mái. Tiểu Thanh Trùng tính cảnh giác rất cao, Sở Mộ nhờ mang theo nó nên rất nhiều lần tránh né nguy hiểm trong gang tấc.
Xâm nhập vào rừng khoảng chừng một dặm, Sở Mộ bất chợt nghe thấy tiếng nói ở trong rừng truyền đến.
Sở Mộ lập tức ngừng lại núp ở phía sau một cây đại thụ.
Lúc bình thường ở ngoài đảo Sở Mộ sẽ không tiếp xúc với người khác, dù sao hắn không có tham gia vào vòng tròn quan hệ nên dễ dàng thua thiệt, vì thế hành động cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
"Chu ca, ba người chúng ta hẳn là có thể giải quyết rồi." Một người thiếu niên trong đó dáng vẻ thô cuồng, thanh âm trầm đục từ phía xa vang lại.
"Cho dù không có hai người các ngươi, chỉ riêng Lão Lang của ta cũng đủ rồi, ta dẫn các ngươi theo chỉ đề phòng vạn nhất mà thôi." Nam tử được gọi là Chu ca lạnh nhạt nói.
"Đúng vậy, đúng vậy." Một thanh âm khác lập tức phụ họa.
Sở Mộ núp ở phía sau thân cây nhìn xuyên qua mấy bụi cỏ gai thấy ba thân ảnh cách đó không xa, sắc mặt trở nên âm lãnh vài phần.
Gã thiếu niên Chu ca kia chính là Chu Sinh Mạc, đại địch lớn nhất của Sở Mộ, tên này thân hình cao lớn lại bắt được một con Lão Lang tư chất rất cao, cơ hồ người người đều sợ hãi. Hiện tại sắp sửa đến ngày tỷ thí, hắn không thể nghi ngờ sẽ giành được vị trí đầu tiên rồi.
Mà hai người thiếu niên bên cạnh Chu Sinh Mạc thì Sở Mộ mơ hồ có một chút ấn tượng, một người tên là La Thần, một người tên là Mã Chí.
Thực lực La Thần xếp hạng trước mười, còn Mã Chí đại khái ở hạng trung đẳng xem như yếu kém, nhưng cũng không thể bỏ qua.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Sủng Mị Tác giả: Ngư Thiên Không
Quyển 1: Hiểm cảnh sinh tồn
Chương 19: Thảo dược Ngọc Lộ Chi
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Sở Mộ rất muốn tìm một cơ hội giết đứt Chu Sinh Mạc cho rồi. Dù sao đánh lén vẫn dễ thắng hơn tỷ thí chính thức, chỉ có điều cho tới lúc này vẫn không có cơ hội. Hiện tại bên cạnh tên kia còn có hai người nên Sở Mộ tự nhiên phải bảo trì bình thản.
Ba người nói chuyện càng lúc càng xa, thân ảnh dần dần biến mất ở sâu trong Mậu Lâm. Sở Mộ nhìn bọn hắn rời đi thật xa mới bước ra khỏi gốc cây đại thụ, âm thầm quan sát hướng bọn hắn biến mất rồi mới tiếp tục đi tới chỗ Ngọc Lộ Chi.
Vì muốn giữ vững lực chiến đấu, Sở Mộ dọc đường đi gặp phải bất kỳ Hồn sủng nào cũng cố ý tránh né, theo dấu hiệu lưu lại trước kia đi thêm chừng nửa canh giờ thì tìm Ngọc Lộ Chi núp ở dưới mười mấy gốc đại thụ chọc trời. Ngoài ra ở gần đó còn có một đầu Bách Mục Chưởng sinh sống.
Cánh hoa, cành lá của Bách Mục Chưởng rất to và dày, mỗi cái lá giống như cây quạt mo vậy, phía trên có rất nhiều hoa văn trông rất sống động, bộ dạng tương đối kinh khủng.
(Bách Mục Chưởng: quái trăm mắt)
"Cành lá của Bách Mục Chưởng hẳn là ở giai đoạn phòng ngự cấp hai, hơn nữa lớp vỏ cây khẳng định rất cứng rắn. Xem ra phải tập trung công kích vào bộ phận rễ cây." Sở Mộ nhỏ giọng dặn dò tiểu Mạc Tà.
Tiểu Mạc Tà gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, con ngươi màu bạc thỉnh thoảng lóe lên tia sáng hưng phấn, nhìn chăm chú vào con Bách Mục Chưởng ngoài xa.
Sở Mộ thuần dưỡng Mạc Tà hai tháng gần đây chủ yếu là dùng hồn hạch Thú thuộc tính, bây giờ móng vuốt, hàm răng, tứ chi của Mạc Tà đã tăng cường lực lượng hơn trước kia rất nhiều.
Nguyệt Quang Hồ có thủ đoạn công kích chủ yếu hy là dùng móng vuốt và hàm răng, phần lớn phải dùng móng vuốt tấn công, bởi vì nó không có kỹ năng nào sử dụng đến hàm răng cả.
"Bắt đầu chiến đấu đi." Sở Mộ nhảy lên trên cây, đứng ở nơi cao chỉ huy tiểu Mạc Tà phát động công kích Bách Mục Chưởng.
Động tác tiểu Mạc Tà vô cùng bén nhạy, từ trên cây cao hơn hai mươi thước vẫn chạy nhảy dễ dàng như giẫm trên đất bằng, quá trình di chuyển nhẹ nhàng không một tiếng động.
"Vụt !" Móng vuốt sắc bén chậm rãi vươn ra, vài cái lá cây lập tức bị cắt đứt lìa.
Hàn quang chợt lóe, Mạc Tà nhanh chóng rơi xuống đất, móng vuốt tụ lực phát ra thủ đoạn công kích nhanh như sét đánh. Sau đó lập tức di chuyển xuyên qua cành lá Bách Mục Chưởng tìm tới vị trí rễ cây.
“Tê Liệt Trảo.”
Mạc Tà sử dụng Tê Liệt Trảo càng ngày càng thành thạo, động tác nối liền một mạch, vừa mạnh vừa lưu loát.
Bách Mục Chưởng lập tức rủ cành lá xuống tạo thành hàng phòng ngự giống như tấm chắn, ngăn cản Mạc Tà công kích và bảo vệ bộ phân rễ cây yếu ớt.
"Xẹt ~!"
Tê Liệt Trảo xé rách cành lá phòng ngự của Bách Mục Chưởng, tấm chắn màu xanh lập tức xuất hiện mấy vết đứt khá sau, từ vị trí chính giữa dọc theo gân lá chảy ra chất lỏng xanh biếc.
Bách Mục Chưởng thực lực tám giai tạo ra ba tấm chắn phòng ngự bị Mạc Tà đánh vỡ một cái. Thế nhưng Bách Mục Chưởng không hề sợ hãi, rễ cây lập tức biến hóa hình dáng giống như cánh quạt, đầu nhọn cuối rễ cây sắc bén y như lưỡi dao bổ tới Mạc Tà.
"Là Tam Biện Nhận, Mạc Tà, giữ vững khoảng cách năm thước." Sở Mộ lập tức phát ra chỉ lệnh.
Mạc Tà nhẹ nhàng rơi xuống đất, mủi chân điểm một cái lấy lực nhảy lên cao, phóng đi liên tục hai lần vượt ra khỏi phạm vi năm thước, thân thể của nó xoay vòng ở giữa không trung. Sau khi rơi xuống đất, dùng móng vuốt giữ vững thân hình ma sát với mặt đất trợt đi hơn một thước mới dừng lại, đỉnh đầu Mạc Tà hạ thấp xuống, con ngươi màu bạc tĩnh táo tập trung vào Bách Mục Chưởng.
"Ào ào ào ào..."
Lúc Bách Mục Chưởng thi triển Tam Biện Nhận, cành lá giống như lưỡi đao sắc bén nhanh chóng xoay tròn, mỗi lượt vung lên làm cho khí lưu hỗn loạn, rừng cây tan tác một mảnh. Nhất thời phạm vi chung quanh nó bị quấy động phát ra thanh âm xào xạc không dứt.
Bách Mục Chưởng liên tục gia tăng phạm vi công kích, Tam Biện Nhận đã mở rộng ra tới hơn bốn thước, bất kỳ vật gì ở trong phạm vi Tam Biện Nhận công kích đều rách nát, tơi tả đồng thời đổ ngã ‘ầm ầm’ xuống đất.
Bách Mục Chưởng kéo dài kỹ năng Tam Biện Nhận trong chốc lát, sau đó phát hiện Mạc Tà đã trốn ra khỏi phạm vi công kích liền ngừng kỹ năng lại, không thi triển nữa.
"Chính là bây giờ." Sở Mộ nắm bắt thời gian vô cùng tốt, ngay khi Tam Biện Nhận kết thúc công kích lập tức phát ra chỉ lệnh.
Mạc Tà nhận được mệnh lệnh lao tới trong nháy mắt, móng vuốt sắc bén vẽ một đường cong quỷ dị giữa không trung, Tê Liệt Trảo lại được buông thả lần nữa.
"Lả tả..."
Một đợt va chạm phát sinh trong đoạn thời gian ngắn ngủi đó, hai móng vuốt Mạc Tà xẹt qua bộ phận rễ cây của Bách Mục Chưởng vô cùng chính xác. Mấy khúc rễ cây lập tức xuất hiện dấu vết đứt gãy.
"Cẩn thận Bách Độc Châm của nó." Sở Mộ nhìn lướt qua mấy đồ án hoa văn trên lá Bách Mục Chưởng, lập tức nhắc nhở Mạc Tà một câu.
Quả nhiên, trong lúc Bách Mục Chưởng lảo đảo muốn ngã ba cái tấm chắn xanh biếc bỗng nhiên mở ra hợp lại, một cây châm màu đen tuyền đột ngột xuất hiện ở vị trí chính giữa.
Đúng là Bách Độc Châm.
Bách Mục Chưởng khóa chặt thân ảnh Mạc Tà, từ lúc cây độc châm đầu tiên bắn ra, tiếp theo đó là vô số cây châm nhọn hoắc thi nhau phóng tới.
"Phốc phốc phốc phốc..."
Mạc Tà co chân nhảy về phía sau, thoáng chốc tất cả độc châm đều ghim ngay vị trí lúc nãy nó vừa đứng, mảnh đất nơi đó trong nháy mắt biến thành bàn chông chi chít.
Đợt công kích thứ hai bắn ra trong giây lát, tiểu Mạc Tà dùng móng vuốt leo lên trên cây, nhanh chóng lủi ra sau thân cây né tránh. Một loạt độc châm cơ hồ dán sát cái mông tiểu Mạc Tà xẹt qua đuôi nó đâm sâu vào trong thân cây.
"Kẽo kẹt ~~~~~~~!"
Cái cây bị lực lượng độc châm ảnh hưởng lập tức nghiêng ngã qua lại, sau đó rốt cuộc không chịu nổi lực đạo quá lớn phát ra tiếng vang trầm đục ngã thẳng xuống đất.
Đợt công kích độc châm thứ ba là nhiều nhất, lúc này trong phương viên mười thước đã hoàn toàn trống trải, thân ảnh Mạc Tà bị bại lộ trong phạm vi Bách Mục Chưởng công kích.
"Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc..."
Trên trăm cái độc châm bắn tới giống như mưa rơi điên cuồng phủ xuống.
"Nguyệt Ảnh !"
Thân hình Mạc Tà nhìn thoáng qua tựa như đứng yên tại chỗ, nhưng thật ra đó chỉ là tàn ảnh lưu lại mà thôi.
Tất cả độc châm bắn xuyên qua bóng dáng mơ hồ của Mạc Tà không gặp bất kỳ trở ngại nào, toàn bộ đều bay thẳng vào bụi cây ở phía xa xa.
Nguyệt Ảnh là kỹ năng né tránh của Nguyệt Quang Hồ, cho dù không có ánh trăng cũng có thể thi triển, chẳng qua là hiệu quả bị giảm xuống đôi chút.
Dĩ nhiên, nếu nắm giữ và vận dụng tốt cho dù không có ánh trăng, Nguyệt Ảnh vẫn là kỹ năng né tránh rất hiệu quả.
Tiểu Mạc Tà sở hữu kỹ năng Nguyệt Ảnh ở thời điểm một giai, đến bây giờ đã sử dụng kỹ năng này đến trình độ thành thạo, vì thế nó tránh né loại công kích sơ đẳng này rất nhẹ nhàng.
"Tốt, cho nó một kích cuối cùng đi." Trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười tự tin.
Thân ảnh Tiểu Mạc Tà dần dần hiện ra chân thật, thân thể khẽ hạ thấp xuống một chút rồi nhanh chóng phóng đi, không cần sử dụng bất kỳ kỹ năng gì, móng vuốt sắc bén trực tiếp lướt qua cành lá trên thân Bách Mục Chưởng.
Thân thể Bách Mục Chưởng lập tức đứt đoạn, móng vuốt Mạc Tà đảo qua, rễ cây và cành lá bị phân liệt triệt để rơi lả tả xuống đất.
Sở Mộ từ trên cây nhảy xuống, nhìn vào thi thể Bách Mục Chưởng, đưa tay vuốt ve lông tơ trên người tiểu Mạc Tà cười nói: "Ngươi lấy hồn hạch của nó ra, ta đi đào Ngọc Lộ Chi."
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Sủng Mị Tác giả: Ngư Thiên Không
Quyển 1: Hiểm cảnh sinh tồn
Chương 20: Nguy cơ tiềm ẩn
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Ngọc Lộ Chi tương đối yếu ớt, khi Sở Mộ đào nó lên phải cực kỳ cẩn thận, nếu như hư hao bộ vị rễ cây thì giá trị sẽ hoàn toàn biến mất, ngày hôm nay cực khổ một chuyến cũng sẽ uổng phí.
Động tác tiểu Mạc Tà rất nhanh, móng vuốt xẹt qua mấy lần đã thành công moi hồn hạch Bách Mục Chưởng ra ngoài.
Hồn hạch Thực Vật giới là vật thể trong suốt tương tự hổ phách, kích thước chỉ bằng ngón cái. Phần lớn hồn hạch của Hồn sủng tỷ cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà bên trong hàm chứa năng lượng vô cùng cường đại.
Bây giờ Sở Mộ chỉ cho phép Mạc Tà ăn Thú thuộc tính hồn hạch và Yêu Linh thuộc tính hồn hạch, tận lực không sử dụng những hồn hạch khác.
Trên thực tế Hồn sủng ăn hồn hạch không cùng thuộc tính bản thân cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng nếu từ đầu đến cuối chỉ ăn một loại thuộc tính sẽ phát sinh chút ít thay đổi.
Tiểu Mạc Tà ngậm hồn hạch Bách Mục Chưởng trong miệng, biết điều đứng ở một bên nhìn Sở Mộ, yên lặng chờ Sở Mộ đào Ngọc Lộ Chi lên.
"Được rồi, đừng có giơ cái bộ dáng đáng thương đó ra, vật này nhất định là cho ngươi ăn, nhưng phải đợi tìm được Thiên Lam Thảo trước đã. Sau khi ngưng tụ hai loại dược liệu ở chung một chỗ rồi mới cho ngươi ăn, làm thế sẽ có tác dụng tốt đối với ngươi nhiều hơn." Sở Mộ vuốt ve đầuMạc Tà, nhỏ giọng nói.
Mạc Tà híp mắt hưởng thụ Sở Mộ vuốt ve, cái miệng nhỏ nhắn phát ra thanh âm ‘ô ô’ tỏ vẻ sung sướng.
"Đi thôi, ngươi hẳn là đói bụng rồi, bây giờ chúng ta đi tìm một con Thú hệ Hồn sủng làm thức ăn." Sở Mộ thu Ngọc Lộ Chi vào người, đứng dậy nhìn thoáng qua chỗ sâu trong Mậu Lâm.
Mạc Tà gật đầu, co chân nhảy vào trong ngực Sở Mộ.
Sở Mộ thở dài bất đắc dĩ, nói: "Bây giờ ngươi đang ở hình thái thứ nhất, ta còn có thể ôm ngươi được, chờ sau này ngươi biến thành hình thái thứ hai, thứ ba chắc đè ta chết mất."
"Sa sa sa ~~~!"
Sở Mộ đang nói chuyện chợt nghe tiểu Thanh Trùng trên bả vai phát ra thanh âm nho nhỏ.
"Làm sao? Có vật gì đó gần đây hả?" Sở Mộ lập tức buông Mạc Tà xuống, nhỏ giọng hỏi một câu.
"Sa sa sa ~~~!" Tiểu Thanh Trùng dùng một dãy thanh âm sàn sạt trả lời, hai mắt của nó ngó thẳng tới phương hướng phía trước Sở Mộ.
"Nếu như học được tự nhiên tâm thì tốt rồi, ít nhất cũng có thể nghe hiểu ngươi nói cái gì." Sở Mộ nói.
Tiểu Thanh Trùng cung cấp tin tức cho Sở Mộ không phải là tín hiệu nguy hiểm, mà là nhắc nhở phía trước có thứ gì đó kỳ lạ.
Sở Mộ vốn định đi về phía trước tìm kiếm đồ ăn, cho nên mang theo Mạc Tà chậm rãi tiến sâu vào trong Mậu Lâm.
Đi đường chừng vài chục phút, Sở Mộ liền hiểu ra tại sao tiểu Thanh Trùng phát ra âm thanh kia rồi. Bởi vì vị trí phía trước Sở Mộ hơn trăm thước chính là Mã Chí trong nhóm ba người hắn gặp lúc trước.
Ở bên cạnh Mã Chí còn có một thiếu niên khác, Sở Mộ không có bao nhiêu ấn tượng về hắn, cũng không biết tên của hắn là gì.
"Thật là quá đáng mà, lại cho chúng ta tới đây coi chừng, nói gì sợ Hồn sủng và những người khác đi tới cản trở, rõ ràng là sợ chúng ta bỗng nhiên hạ thủ mới đúng." Mã Chí tức giận bất bình nói.
"Vậy có biện pháp gì, ai bảo hắn có Lão Lang mạnh như vậy, Hồn sủng của mấy người chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn, toàn bộ chỗ tốt dĩ nhiên là thuộc về một mình hắn rồi." Bên cạnh thiếu niên lắc đầu nói.
"Ai dà, không phải là ngươi không biết, còn có năm ngày nữa chính là thời điểm chúng ta sinh tử tồn vong rồi. Trừ phi Chu Sinh Mạc thật sự làm giống như lúc trước hắn nói, ra tay đánh trọng thương phần lớn đối thủ của chúng ta. Nếu không chúng ta cuối cùng vẫn phải chết." Mã Chí nói.
"Ý của ngươi là …?" Gã thiếu niên bên cạnh hiểu ý rất nhanh, giảm thấp thanh âm xuống cực thấp nói.
"Ta chưa nói gì hết, ngươi đừng loạn tưởng, nếu muốn hợp lại liều mạng với Chu Sinh Mạc, ta tình nguyện đi tìm vận may trong trận tỷ thí." Mã Chí lập tức tỏ rõ ý định của mình.
Sở Mộ núp ở cách đó không xa nghe toàn bộ câu chuyện vào tai, hắn sờ cằm tự hỏi đến tột cùng những người này tới đây làm cái gì đây?
"Sau lần này chắc chắn không còn người nào là đối thủ của Chu Sinh Mạc, ai ngờ được thực lực hắn đã đạt tới bảy niệm chứ? Bây giờ lại nhận được Hồn sủng thứ ba." Mã Chí lầm bầm một câu.
"Quả thật hắn quá mạnh mẽ, khẳng định rất nhiều người còn chưa biết hắn đã có thể thu nhận Hồn sủng thứ ba rồi. Hơn nữa bên kia là một con Hồn sủng chín giai, nếu quả thật bị hắn thu phục..."
Nghe đến mấy câu này, Sở Mộ lập tức nhíu mày, sắc mặt trở nên âm trầm vài phần.
Mọi người trên đảo đều có Hồn sủng thứ nhất là Thanh Yểm Ma, Hồn sủng thứ hai chính là yêu thú sắp tham gia chiến đấu. Người nào có thể thu được Hồn sủng thứ ba cơ hồ là tồn tại vô địch rồi, dù sao muốn có Hồn sủng thứ ba thì Hồn sủng sư phải tu luyện hồn lực đạt tới trình độ cao niệm.
Tu vi Hồn sủng sư chia làm chín niệm, ba niệm đầu tiên là hạ niệm, ba niệm tiếp theo là trung niệm, ba niệm cuối cùng chính là giai đoạn cao niệm.
Hạ niệm chỉ có thể thi triển hồn ước thứ nhất, trung niệm sẽ có hồn ước thứ hai, cao niệm sẽ có hồn ước thứ ba.
Ở trong Yểm Ma đảo, phần lớn Hồn sủng sư chỉ ở giai đoạn năm niệm, những người có thiên phú tương đối tốt thì đạt tới sáu niệm. Mà Chu Sinh Mạc bây giờ đã đạt tới bảy niệm, hồn lực đã đủ để thu nhận Hồn sủng thứ ba.
Nhiều thêm một con Hồn sủng chiến đấu có ý nghĩa cực kỳ trọng đại, mặc dù không thể đồng thời triệu hoán hai con yêu thú ra chiến đấu nhưng vẫn có thể thay đổi hỗ trợ lẫn nhau.
"Yêu thú bên kia khẳng định cũng là chủng tộc cao cấp, nếu để cho Chu Sinh Mạc nhận được Hồn sủng thực lực chín giai..." Sở Mộ ý thức được nguy cơ tiềm ẩn rất nhanh.
Sở Mộ có thể khẳng định nếu trong chiến đấu tỷ thí Chu Sinh Mạc gặp mình, hắn nhất định sẽ hạ sát thủ. Tình hình trước mắt Chu Sinh Mạc sắp có được đầu Hồn sủng thứ ba, cho dù Sở Mộ nắm bắt chiến cuộc cường thịnh cỡ nào cũng không thể là đối thủ của hắn.
"Không được, nhất định phải phá hư chuyện này." Sắc mặt Sở Mộ lập tức lạnh lẽo xuống.
"Trước hết bắt đầu hạ thủ từ hai người này."
Mã Chí và người thiếu niên kia đều cho Hồn sủng đứng ở bên cạnh, rất khó lòng đánh lén bọn họ ở chỗ này. Thế nhưng, nếu bọn họ thủ hộ ở bên ngoài, nói vậy đám người Chu Sinh Mạc hẳn là ở cách đó khá xa, cho dù nơi này phát sinh chiến đấu thì bọn họ chưa chắc đã phát hiện. Có lẽ đây cũng là tâm tư kín kẽ của Chu Sinh Mạc, dù sao Hồn sủng chín giai cũng không dễ đối phó, bởi vì hắn sợ sau khi chiến đấu với yêu thú lưỡng bại câu thương thì hai tên này thèm đỏ mắt nhảy ra hôi của, đến lúc đó hắn khóc không ra nước mắt rồi.
Sở Mộ trực tiếp hiện thân, mang theo Mạc Tà đi tới chỗ hai người kia, ánh mắt hờ hững như thường.
"A, đây không phải là Sở đại tiểu thư hay sao? Một người đi tới đi lui trong rừng rất là nguy hiểm, mau quay trở về trong phòng đùa giỡn với sủng vật đi, ha ha ~!" Mã Chí thấy Sở Mộ đi tới lập tức mở miệng cười nhạo.
Tin tức Sở Mộ và Trương Lạc chiến đấu bị Cát Thanh đè xuống nên không có truyền ra ngoài, cho nên bây giờ còn chưa có người nào biết lực chiến đấu thực tế của Nguyệt Quang Hồ. Cho dù có người khác biết cũng không ai để ý tới Sở Mộ, dù sao Trương Lạc chỉ là nhân vật tầng dưới chót, bị đánh bại là chuyện rất bình thường.
"Dừng lại dừng lại, ai cho phép ngươi tới nơi này, không muốn chết thì cút ngay sang bên kia." Mã Chí thấy Sở Mộ muốn đi vào địa bàn bọn họ canh gác, lập tức quát lớn cảnh cáo.
"Nơi này biến thành lãnh địa của các ngươi từ lúc nào rồi, ta muốn đi vào bên trong tìm giết một con Thú hệ Hồn sủng." Sở Mộ bày ra bộ dáng không biết chuyện gì, bình thản nói.
"Buồn cười, dựa vào một mình ngươi còn đòi đi sâu vào trong Mậu Lâm, cút sớm đi, nơi này chính là địa bàn của chúng ta." Gã thiếu niên kia khinh thường nói.
"Ta nghe nói hai người các ngươi chính là tay sai của Chu Sinh Mạc, chuyện gì cũng phải nghe lời hắn. Hồn sủng của ta đang đói bụng muốn ăn Thú thuộc tính hồn hạch, nếu thực lực các ngươi mạnh mẽ có muốn tỷ thí với Nguyệt Quang Hồ của ta một chút không?" Sở Mộ biết trong lòng hai người đang rất uất ức, cho nên âm thầm sử dụng phương pháp khích tướng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius