Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu xong 5c hôm trước nữa, hôm đó để quên sạc laptop ở cơ quan, về nhà chịu chết, hôm sau thì lười quá lười quá, thật là ngại, giờ vắt chân lên cổ điền đủ 15c
Doanh Trùng im lặng suy tư không dứt. Không biết vì sao hắn lại nhớ tới lời An Vương Doanh Trùng.
- Trung thần danh tướng dưới trướng, bởi vì ý chí nhữ sa sút mà lục tục điêu linh!
Nói cách khác, Johnson, hay đúng hơn là Hannibal ngày sau vẫn là dốc sức cho mình? Mà hai mươi bốn năm sau, mình vì mất đi thê tử mà không còn ý chí chiến đấu, vì thế vị này chết trận sa trường?
Doanh Trùng không hiểu vì sao cảm thấy lồng ngực đau đớn, trái tim như bị người nắm chặt đến ngạt thở. Chừng nửa khắc sau hắn mới dần hồi phục lại. Mà Nguyệt Nhi lúc này đã nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Thành bảo này phòng thủ thật nghiêm ngặt, không khí ở đây cũng rất khẩn trương.
- Đây là đương nhiên, ta vừa bị ám sát.
Sắc mặt Doanh Trùng bình tĩnh, cũng đi tới bên cửa sổ, trong ánh mắt đầy ưu tư:
- Vốn ta chuẩn bị trực tiếp đi lấy Khổng Tước Linh nhưng giờ phải tính lại một phen.
Hiện giờ không chỉ đám người Trương Nghĩa lo lắng mà chính hắn cũng vậy, cũng không dám một mình ra ngoài. Thích khách kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này mà Doanh Trùng cũng không dám chắc một mình đối mặt kẻ kia có thể thoát thân.
- Có Nguyệt Nhi ở đây rồi! Ngươi mang theo ta đi là được, chỉ cần kẻ ám sát không phải trung thiên vị thì cho ngươi thấy Nguyệt Nhi đánh hắn răng rơi đầy đất luôn!
Doanh Trùng ánh mắt sáng ngời, đúng thật là hắn đã quên mất. Nguyệt Nhi giờ chính là nguyên giai vị, có thể sánh với tiểu thiên vị. Cũng không biết chiến lực thực tế của nàng như nào, có lợi hại như nàng nói không?
Nguyệt Nhi lúc này lại nói:
- Nếu như ngươi nơi này có nhân nguyên giai mặc giáp thì dù gặp trung thiên vị ta cũng không sợ.
Đang nói chuyện, ánh mắt Nguyệt Nhi đột nhiên sáng ngời, thân hình nhẹ nhàng bay tới cạnh tủ nơi góc phòng. Ngón tay nàng đột nhiên xuất hiện một cây ngân châm chọc hướng ổ khóa, chỉ ngoáy mấy cái, cơ quan Doanh Trùng bố trí tỉ mỉ đã bị mở ra, lộ ra hốc tối bên trong.
Động tác của nàng quá nhanh, Doanh Trùng căn bản không kịp hô dừng. Chỉ tích tắc sau đã thấy Nguyệt Nhi giơ lên một cái nhẫn màu xanh, quơ quơ trước mặt hắn:
- A, còn có thần giai mặc giáp thật này? Ta có thể mượn thứ này được không?
Đó rõ ràng là Mộc Nguyên giáp thu được khi giết Cao Trùng.
Doanh Trùng không nói lời nào chỉ nhìn hướng ngoài cửa, quả nhiên “ầm” một tiếng nổ vang.
Trương Nghĩa một đao một thuẫn xông vào, vừa thấy Nguyệt Nhi là chiến ý bốc lên, thân hình gia tốc trường đao như điện bổ hướng thiếu nữ.
Nguyệt Nhi phản ứng cũng cực nhanh, chuẩn xác nắm giữ đao thế của Trương Nghĩa, điểm mấy cái lên lưỡi đao.
Thêm một tiếng Ầm nữa vang lên, cả người Trương Nghĩa như bị trâu rừng húc, bay vút lên rồi đập mạnh xuống tường đối diện làm bụi mù khắp phòng. Sau chừng một hơi thở, Trương Nghĩa mới đứng lên được, sắc mặt biến đổi, một đao một thuẫn đồng thời biến hóa, biến thành áo giáp bao lấy toàn thân hắn.
Doanh Trùng thấy vậy vội ngăn lại:
- Nhị Lang, không cần lo lắng, đây là cao nhân ta mời tới mấy ngày trước.
Rồi hắn lại phất tay áo hướng cửa sổ, ý bảo mấy người Doanh Phúc, Doanh Đức đang định xông vào mau dừng lại.
Trong hốc tối có cơ quan thông với bên ngoài, dù dùng bất cứ phương thức nào khác thường để mở ra cũng kinh động hộ vệ.
Nguyệt Nhi cũng biết rõ bản thân đã gây họa, nhưng không biết nàng nghĩ sao lại không phối hợp với Doanh Trùng, mà một bộ ngây ra như gỗ, vô cùng giống với cơ quan nhân nhẫu.
Doanh Trùng không khỏi cười khổ, An Vương kia nói Doanh Trùng hắn phải đối xử tử tế với nàng, tuyệt không đề cập đến thân phận nhân ngẫu, rõ ràng là không muốn Doanh Trùng hắn coi Nguyệt Nhi như nhân ngẫu. Sau một thời gian ở chung, hắn cũng coi tiểu cô nương này như người thật chứ không phải cơ quan nhân ngẫu. Ấy thế mà giờ này nàng ta đứng im như phỗng thế này…
Trương Nghĩa kia có chút nghi ngờ, nhìn kỹ Nguyệt Nhi một lát rồi như hiểu ra, vui sướng thi lễ với Doanh Trùng:
- Chúc mừng thế tử thu được lợi khí! Có nhân ngẫu này thì không phải lo ngại tiểu thiên vị bình thường nữa.
Cơ quan nhân ngẫu linh nguyên giai dù chiến lực không bằng tiểu thiên vị có mặc giáp nhưng đều có thể sử dụng thiên địa linh nguyên, đối kháng ít nhiều. Lại thêm đám người Trương Nghĩa nữa thì giờ nếu Cao Trùng sống lại xông đến, không cần thế tử ra tay bọn họ cũng giải quyết được nhẹ nhàng.
Phải biết giờ dưới trướng Doanh Trùng thiếu nhất là cường giả thiên vị trấn thủ, đây cũng là điều Trương Nghĩa lo nhất. Vì vậy lúc này Trương Nghĩa thật tâm vui mừng cho Doanh Trùng, để hắn kỳ quái là Doanh Trùng lấy nhân ngẫu này ở đâu? Chẳng lẽ là cỗ châu mục Ung Châu đưa tới? Nhưng vì sao diện mạo lại giống Diệp Tứ tiểu thư như vậy?
Doanh Trùng cũng lười nhác giải thích, vô lực phất tay:
- Các ngươi lui ra đi, ta còn có việc.
Trương Nghĩa vốn tò mò định nhìn kỹ nhưng Doanh Trùng đã nói vậy thì hắn chỉ đành tuân lệnh lui ra ngoài.
- Thuộc hạ để người đi báo cho Hướng tổng quản, mau chóng chuẩn bị phòng cho thế tử.
Gian phòng này đã là một mảnh hỗn độn đương nhiên không thể ở lại được nữa. Chỉ là trước khi đi ánh mắt Trương Nghĩa nhìn Doanh Trùng đầy quái dị, không chỉ hắn, Doanh Phúc Doanh Đức vẻ mặt cũng đầy thâm ý nhìn hắn.
Tình cảnh quái dị này Doanh Trùng cũng chú ý tới nhưng một lúc sau mới hiểu ra. Ngày đó khi ở Khinh Vân lâu cũng có mặt Trương Nghĩa, Doanh Phúc, Doanh Đức, mấy người này chắc chắn đã thấy tướng mạo Diệp Tứ tiểu thư. Bộ dáng Nguyệt Nhi chính là giống như in Diệp Lăng Tuyết! Chính mình xem ra là bị hiểu lầm rồi… Doanh Trùng thầm thấy vô lực, cho đến khi đám người Trương Nghĩa rời đi mới bình tĩnh nhìn Nguyệt Nhi:
- Ngươi đổi mặt nhân ngẫu sao?
- Đúng vậy, không phải mặt mình cảm giác không được tự nhiên.
Nguyệt Nhi giải thích rất “hợp tình hợp lý”, rồi đầy kỳ quái hỏi Doanh Trùng:
- Có gì không ổn sao?
Doanh Trùng thầm nghĩ không phải không ổn mà là không ổn rất lớn, đám kia quá nửa là nghĩ hắn ái mộ Diệp Lăng Tuyết đã lâu nên mới làm mặt nhân ngẫu giống hệt nàng ta… như này mặt mũi hắn mất sạch rồi… Nhưng đối mặt với ánh mắt thuần khiết của Nguyệt Nhi, Doanh Trùng chỉ đành nói:
- Sau này ra ngoài nhớ đeo khăn lụa, đừng để người thấy.
Chỉ cần khuôn mặt này không bị người ngoài thấy thì không sao, còn về phía thuộc hạ hắn thì mất mặt cũng mất mặt rồi, giờ không làm gì được.
Nguyệt Nhi cũng không bài xích điều này, gật đầu đồng ý:
- Như vậy cũng tốt, phụ vương nói trong vòng mười năm Nguyệt Nhi không được để người khác biết mình tồn tại.
Doanh Trùng nhanh chóng hiểu ra vì sao Nguyệt Nhi vừa rồi lại giả ngốc đứng im.
Cho đến khi Nguyệt Nhi dùng khăn lụa che đi gương mặt giống hệt Diệp Lăng Tuyết của mình, hắn mới nhớ đến chính sự hỏi:
- Nguyệt Nhi ngươi dùng được Mộc Nguyên giáp kia à?
Lời này có hai tầng ý, một là cơ quan nhân ngẫu không thể sử dụng mặc giáp. Nhân ngẫu là kết tinh cơ quan thuật trước đại tai biến, còn mặc giáp là thành quả Mặc tử khi Mặc gia phát triển bùng nổ mấy ngàn năm trước, hai thứ này đương nhiên khó mà kết hợp.
Ngoài ra Mộc Nguyên giáp này do máu huyết Cao Trùng luyện hóa, theo lẽ thường chỉ có hậu duệ Cao Trùng mới khống chế được. Nguyệt Nhi là cơ quan nhân ngẫu, nàng ta có huyết mạch sao?
- Có thể sử dụng.
Nguyệt Nhi lại gật đầu, ánh mắt tự mãn:
- Cơ quan thuật của phụ vương mượn tinh hoa các nhà đã hơn xa xưa kia, từ lâu đã phát minh ra phương pháp tiếp nối giữa cơ quan nhân ngẫu và mặc giáp. Kết cấu nhân ngẫu này ta đã cải tạo, mặc giáp dưới cần nguyên là ta có thể sử dụng, chỉ là sức chiến đấu mặc giáp hơi kém hơn so với võ giả sử dụng. Về điều không có huyết mạch thì không cần lo, ta chỉ cần để Mộc Nguyên này nghĩ ta là một bộ phận của nó là xong.
Ánh mắt Doanh Trùng không khỏi sáng ngời, như thế cũng là biện pháp tốt. Nếu Mộc Nguyên giáp này nghĩ Nguyệt Nhi là bộ phận của nó thì quả thực là bỏ qua được hạn chế huyết mạch. Về việc hao tổn một ít chiến lực thì không đáng kể, hắn chỉ cần biết trong tay mình đã có một con bài có thể đối kháng tiểu thiên vị.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
Ngay đêm hôm ấy, Doanh Trùng mang theo Nguyệt Nhi, Trương Nghĩa cả Doanh Phúc, Doanh Đức lặng lẽ rời Hổ Cứ bảo.
Có Nguyệt Nhi cường giả tiểu thiên vị ở đây, Doanh Trùng không phải lo lắng an toàn bản thân nữa. Có điều để đề phòng vạn nhất, hắn vẫn mang theo mặc giáp Phí Lôi Thần thất tinh, thêm cả Trương Nghĩa, Doanh Phúc, Doanh Đức nữa. Hắn mang theo ba người này thật ra cũng là để lao lực, dù sao y quan trủng Công Thâu đã tồn tại mấy ngàn năm, khi tìm thấy nhất định phải đào hầm, y quan này sâu bao nhiêu Doanh Trùng còn chưa rõ, nếu chỉ có mình hắn khẳng định mệt chết mất.
Vì để thuyết phục đám người Trương Nghĩa, Doanh Trùng tốn không ít thời gian, cũng may có Nguyệt Nhi nên vị phó tổng quản này sau một hồi lâu do dự cuối cùng đành đồng ý. Trương Nghĩa cũng là không thể làm gì khác, Doanh Trùng có nhân nguyên giai khôi lỗi, lúc nào cũng có thể lẻn đi. Hắn đành nghĩ có bọn họ đi cùng thì cũng ít đi chút nguy hiểm.
Sau khi tiềm hành ra khỏi thành bảo, nhóm người đồng thời dùng mặc giáp. Thấy Nguyệt Nhi dùng Mộc Nguyên giáp, đám người Trương Nghĩa cũng kinh dị vô cùng, điều này làm Doanh Trùng lại tốn không ít nước bọt giải thích. Hắn đành đưa đẩy là bản thân nhờ được một vị đại tông sư ra tay cải tạo, giúp nhân ngẫu có thể sử dụng mặc giáp. Đám người Trương Nghĩa tuy có nghi ngờ nhưng sự thật trước mắt không thể không tin.
Y quan trủng Công Thâu cách thành bảo ba trăm dặm, hiểu nôm na là đi hết nửa ngày. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì một viên mặc thạch có thể giúp họ đi đi về về, nhưng sau lưng bọn họ đều mang túi căng phồng.
Doanh Trùng ban đầu dùng tiểu hư không trong Mộc Nguyên giáp của Nguyệt Nhi, bên trong có tu di không gian chứa được chí ít mười viên mặc thạch, đã đủ cho họ dùng rồi. Nhưng Trương Nghĩa vẫn không yên tâm, kiên trì mỗi người mang thêm một viên mặc thạch, còn có đủ loại dụng cụ: đao thương cung tiễn, lương thực… Như vậy đã đủ bọn họ dùng tới mười mấy ngày, dù cho ác chiến hai ngày hai đêm liên tục cũng không lo hết lương hết đạn.
Doanh Trùng cũng là bất đắc dĩ nghe theo, hắn thật ra cũng chẳng còn cảm thấy nguy hiểm nữa nhưng là bị Trương Nghĩa, Doanh Phúc, Doanh Đức kiên trì càm nhàm chỉ đành nghe theo.
Hành trình lần này một lần nữa chứng thực suy đoán của hắn, rõ ràng là đám người Trương Nghĩa lo lắng thái quá rồi. Bọn họ một đường hướng bắc tiến sâu vào rừng núi thuận buồm xuôi gió, không gặp tình huống đặc biệt nào!
Chính là Nguyệt Nhi, mượn danh nghĩa dò đường, ỷ vào tốc độ thần giáp nhanh hơn mấy phần nên đi loạn khắp nơi, cả người vui vẻ đầy sức sống như chim nhỏ mới sổ lồng vậy.
Doanh Trùng thấy vậy không khỏi bật cười, quả nhiên là nha đầu này bị nhốt trong Luyện Thần hồ quá lâu rồi. Dù cho hắn cũng thấy vui vẻ, nhưng dưới mắt quái dị của đám Trương Nghĩa thì chột dạ không thôi. Trong mắt mấy người này Nguyệt Nhi là nhân ngẫu do hắn điều khiển, hành động tăng động như vậy là do Doanh Trùng điều khiển.
Cũng may Nguyệt Nhi hiểu được chừng mực, hân hoan nhảy nhót một hồi rồi từ từ thành thật.
Sáng hôm sau Doanh Trùng đã theo Tà Anh thương chỉ điểm tìm được y quan trủng của Công Thâu. Y quan trủng này giấu giữa vách đá cao cả trăm trượng làm đám người Doanh Trùng không thể không dùng vũ khí tạc ra thang đá, khi leo được lên lại dùng mặc giáp phá đi vách đá.
Doanh Trùng xuất thân quý tộc thế gia, đào phần mộ người khác vốn là cấm kỵ nhưng y quan trủng này chỉ là một trong bảy mươi hai mộ giả của vị cơ quan thuật đại sư Công Thâu mà thôi nên Doanh Trùng có thể yên tâm đào lên. Từ đầu đến cuối, mấy người cẩn thận từng li từng tí, dù sao đây cũng là mộ cơ quân đại sư, dù chỉ là mộ giả thì cũng vô cùng nguy hiểm.
Cũng may là trong Tà Anh thương có bản vẽ ghi lại đầy đủ mà bên người Doanh Trùng cũng có Nguyệt Nhi tinh thông cơ quan thuật nên phá giải từng cái một, cũng coi như ung dung tiến lên.
Bọn họ tạc đường mất đến nửa ngày nhưng khi vào trong chỉ mất chưa đến nửa khắc đã đến chủ mộ thất. Đồ vật bên trong chủ thất cũng không cho Doanh Trùng bao nhiêu kinh hỉ, chỉ có chút tài ngọc, đồ chôn cùng và mấy quyển sách nhập môn cơ quan thuật, dù sao thì có cũng hơn không.
- Ta thật ra vẫn luôn hiếu kỳ, Công Thâu chẳng phải là người Sở quốc, hiệu lực Sở Mục Vương sao, sao y trủng lại ở Đại Tần xa xôi này.
Ngay khi mấy người Trương Nghĩa mở chủ quan, Doanh Trùng mắt nhìn bốn phía, kỳ quái hỏi Nguyệt Nhi:
- Vì sao Công Thâu lại chôn tàn kiện Khổng Tước Linh ở đây? Mà trong Tà Anh thương cũng có truyền thừa của hắn?
Then chốt chính là Tà Anh thương ngay cả y trủng của Công Thâu ở đâu cũng biết, dù cho vị cơ quan đại sư kia từng là chủ nhân của Tà Anh thương thì cũng không khỏi quá khuếch trương.
- Điều này quá đơn giản, Công Thâu tuổi già phản Sở quy Tần, ẩn cư trong Đại Tần. Hắn là chủ nhân của Tà Anh thương, cũng chính hắn mang Tà Anh thương vào Đại Tần.
Vì đề phòng mấy người Trương Nghĩa phát hiện dị dạng, Nguyệt Nhi ở trong mặc giáp nói rất khẽ:
- Vốn Tà Anh cũng là trong một mộ giả nhưng những năm trước bị người lấy ra, cuối cùng không biết vì sao rơi vào tay phụ vương. Sau này phụ vương cũng sai người điều tra nhưng không thể tìm được manh mối, cũng không biết là ai mang Tà Anh thương đến cho phụ thân.
- Phản Sở quy Tần? Công Thâu cũng từng là chủ nhân Tà Anh thương?
Doanh Trùng đầy chăm chú hỏi lại, Tà Anh thương hấp thụ tinh huyết của hắn, chỉ có hắn mới có thể sử dụng, không ai đụng vào được.
Hơn nữa Tà Anh am hiểu biến hóa, có thể biến thành rất nhiều hình dáng, người bình thường căn bản không thể nhận biết. Lẽ nào Công Thâu kia cũng là người mệnh phảm tử vi như hắn?
- Không phải, Công Thâu chỉ là chủ nhân giả của Tà Anh thương thôi.
Nói đến đây, Nguyệt Nhi im lặng một lúc rồi mới nói tiếp:
- Ngươi nghe truyền thuyết Hiên Viên kiếm chưa?
- Đương nhiên là nghe rồi.
Doanh Trùng khẽ cười khẩy, Hiên Viên kiếm danh nổi thiên hạ, hắn có thể không biết sao? Đấy là bội kiếm thiên tử, là truyền thừa Cổ Đế vương, vì đó còn có tên là Thiên Tử kiếm. Trong truyền thuyết, Hạ Vũ, Thành Thang đều từng được kiếm nay sau đó khai quốc.
- Nhớ ta từng nói với ngươi, trong các thần binh để lại hậu thế sau đại tai biến, Tà Anh thương đại biểu cải cách mà Thiên Tử kiếm kia đại biểu vương đạo và chính thống.
Ngữ khí Nguyệt Nhi vô cùng nghiêm túc, thậm chí có chút âm u:
- Phụ vương nói có nhiều người nhờ có Tà Anh thương mà khởi sắc nhưng cuối cùng đều bỏ vật này, thậm chí còn muốn hủy diệt nó. Ngài nói Chu Vũ Vương nhờ Tà Anh thương dựng nên Đại Thương nhưng sau khi ngôi vị vững chắc lại chọn Hiên Viên kiếm. Sở Mục Vương nhờ có Tà Anh thương từ nhỏ mới được kế vị nhưng cuối cùng vẫn chọn Hòa Thị Bích từ Sở Văn Vương lưu lại, sau còn không biết tiến thủ, thậm chí ném Tà Anh thương vào thiên trì hỏa uyên nhằm tiêu hủy. Mỗi khi như vậy thương này sẽ chọn một chủ giả để tự bảo. Từ trước đến nay, cũng chỉ có mình phụ vương khi đã có nửa thiên hạ vẫn không vứt bỏ thương này, cuối cùng vì vậy mà thành công địch cả thế gian.
Doanh Trùng không khỏi biến sắc, có điều còn không đợi hắn kịp nói, đúng lúc này mấy người Trương Nghĩa đã mở ra chủ quan.
Bên trong đương nhiên không có thi hài của Công Thâu, chỉ có một giáp bảo vệ cổ tay. Thứ này như lông khổng tước tạo thành vậy, tinh mỹ vô cùng, óng ánh lóa mắt hoa lệ đến khó tin.
Khi ánh mắt Doanh Trùng tiếp xúc với vật này cũng bị sự mỹ lệ của nó hấp dẫn. Đây là Khổng Tước Linh sao? Mấy ngàn năm trước, Công Thâu từng dùng vật này tru diệt Tây Phương Tà Phật sao?
Tiến lên mấy bước, Doanh Trùng đưa tay ra thăm dò thử chạm vào vật này. Cảm giác đầu tiên là một luồng khí lạnh truyền đến, sau đó Doanh Trùng như có cảm giác có một tia khí tức chạy chồm trong vật này.
Thật y như Khổng Tước Linh có tính mạng vậy…
- Thế tử, đây là vật gì vậy?
Trương Nghĩa cũng bị vẻ mỹ lệ của tí giáp kia chấn động, thất thần hỏi:
- Xem ra khí tức bất phàm, tuyệt không kém những pháp bảo thượng cổ.
- Đây là Khổng Tước Linh, có người nói do Công Thâu dùng thiên thạch chế tạo thành, là đệ nhất ám khí dưới thiên vị!
Doanh Trùng nhẹ nhàng xoa nó, cũng không biết có phải động tác này xúc động cơ quan không mà những lông chim khổng tước như phân giải thành từng mảnh, sau đó từ ngón tay hắn quấn lên trên, một lần nữa tổ hợp lại.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
Trên đường trở về, Doanh Trùng cũng không gặp chút trở ngại nào, tên thích khách kia chắc đã chạy xa rồi.
Sau khi trở về Hổ Cứ bảo, Doanh Trùng dốc toàn lực khôi phục Khổng Tước Linh. Nói chính xác thì hắn chỉ là trợ thủ, người sửa chữa chính là Nguyệt Nhi. Dựa theo Nguyệt Nhi giải thích thì chữa trị Khổng Tước Linh không có trong nhiệm vụ Tà Anh thương, lần này nàng nhúng tay giúp đỡ không gây ra ảnh hưởng gì.
Thật ra một mình Doanh Trùng cũng có thể chữa được vật này chỉ là Khổng Tước Linh bị hỏng quá nặng, quan trọng nhất là phù trận bên trong cũng bị hỏng. Nếu hắn chỉ muốn sử dụng lại vật này thì chỉ cần động thủ làm chút bánh răng, chút linh kiện thay thế bên ngoài là được. Nhưng Doanh Trùng hắn hiểu rõ trình độ cơ quan thuật của mình không bằng Nguyệt Nhi, nếu do chính hắn làm thì Khổng Tước Linh khôi phục được ba, bốn phần trăm so với lúc toàn thịnh là tốt rồi. Nếu như là Nguyệt Nhi làm thì chí ít khôi phục được một phần mười.
Món bảo vật này trong một thời gian dài tiếp đây là chỗ dựa mạnh nhất của Doanh Trùng hắn, nếu là đồ để bảo mệnh thì không thể làm qua loa được. Theo Doanh Trùng thấy, uy lực Khổng Tước Linh này càng cao càng tốt. Vì thế từ đầu đến cuối, Doanh Trùng đều ôm thái độ quan sát học tập, để Nguyệt Nhi làm là chính.
Hắn thật ra cũng có thu hoạch, thủ pháp điêu khắc, khắc triện của Nguyệt Nhi giúp hắn thu lợi không nhỏ. Thậm chí lúc nàng khắc họa phù trận cũng làm hắn tâm sinh kính nể, hắn không biết những tông sư, đại tông sư vẽ phù trận như nào nhưng việc này trong tay Nguyệt Nhi đơn giản trơn tru như ăn cơm uống nước vậy.
Quá trình chữa trị vô cùng nhanh, hai ngày sau trước khi Doanh Trùng theo lịch quay về thành Hàm Dương, Nguyệt Nhi đã giao cho hắn Khổng Tước Linh được chữa trị, ngoài ra còn có ba nhóm “linh tiễn”, mỗi nhóm có ba mươi sáu mũi, trong đó bốn mũi làm chủ, ba hai mũi là phó, đều có hình dáng giống lông chim khổng tước.
Doanh Trùng chưa thử uy lực cụ thể của Khổng Tước Linh, đơn giản chỉ vì những “linh tiễn” này quá đắt. Đặc biệt là bốn mũi chủ tiễn, mỗi mũi đều dùng kim loại cao cấp nhất, lại được Nguyệt Nhi phụ ma, giá trị lên đến năm trăm hoàng kim! Ba mươi sáu mũi “linh tiễn” giá đến tám ngàn hoàng kim, mà lại là loại dùng một lần, dùng xong là hỏng!
Vì lẽ đó Doanh Trùng căn bản tiếc của không dám dùng thử. Có điều Nguyệt Nhi cũng từng nói cho hắn biết, khi bắn Khổng Tước Linh thì linh tiễn che ngợp bầu trời, đẹp đẽ mê hoặc tâm thần, mỗi một mũi linh tiễn có thể sánh với trọng nỗ ba trăm ngưu, lực xuyên thủng mặc giáp thần cấp. Đấy là hiện tại Khổng Tước Linh vẫn bị hỏng nặng, chứ lúc toàn thịnh thì mạnh mẽ không bút lực nào tả xiết…
Vì vậy những linh tiễn này tuy đắt nhưng Doanh Trùng không thấy chút tiếc nuối nào. Hai mươi tư ngàn lạng vàng đủ để hắn mua một mặc giáp Hàn Vũ hoặc Kinh Lôi nhưng có ba nhóm linh tiễn này, chí ít hắn có thể lấy mạng ba vị cường giả tiểu thiên vị! Thậm chí nếu thao tác tốt, dù là trung thiên vị hắn cũng có thể giết!
Uy năng lớn như này, dù linh tiễn có tốn tiền hơn nữa thì Doanh Trùng hắn cũng vẫn cam tâm tình nguyện.
Khi Khổng Tước Linh hoàn thành cũng là lúc Doanh Trùng buông lỏng được bản thân, mấy mục đích đến Hổ Cứ bảo của hắn đều đã hoàn thành, tâm tình vui sướng ra về. Tâm tình cũng ảnh hướng đến tu hành, mấy ngày này hắn an nhàn tự tại, Đại Tự Tại huyền công đột nhiên tăng nhanh như gió, “khôn” mạch hắn đang xung kích tiến triển thần tốc. Dựa theo xu thế này tiếp tục tu hành, Doanh Trùng cảm giác trước khi về kinh hẳn có thể mở được “chấn” mạch, tiến vào võ tông cấp sáu. Bây giờ đường đệ của hắn Doanh Phi cũng mới chỉ là võ tông trung kỳ mà thôi.
Lúc này điều duy nhất làm hắn khó chịu là tiểu thư Mã Ấp quận thừa kia. Ngay khi hắn lên đường về kinh, chủ tớ nàng ta lại như cao dán chó, dính lấy đoàn xe của hắn.
Doanh Trùng từng lệnh người đi hỏi thì vị tiểu thư kia nói năng hùng hồn, nói lần trước suýt bị tập kích, có thể thấy đường này nguy hiểm như nào, giờ không theo đoàn xe của Doanh Trùng thì gặp nạn biết làm sao?
Lúc này Doanh Trùng còn tin tưởng thiếu nữ kia là tiểu thư Lý gia thì hắn đúng là quá ngu rồi…
Nhưng tổ chức “Dạ Hồ” dưới trướng hắn bản lĩnh còn kém, không thể điều tra ra được thân phận, bối cảnh thật sự của nàng ta nên chỉ đành bó tay không làm gì được. Có điều thân phận Lý tiểu thư kia không tra ra được nhưng Dạ Hồ lại thu được tin bất ngờ.
- Lý Tĩnh?
Trong xe ngựa, Doanh Trùng tay cầm tư liệu liên quan đến Lý Tĩnh mà kinh ngạc không thôi. Lý lịch vị Mã Ấp quận thừa này thật sự quá mức xuất sắc. Lý Tĩnh xuất thân Huỳnh Dương Lý thị, gia tộc này chỉ là tứ đẳng thế gia, khi xuất sĩ hương bình cao đến tứ phẩm trung thượng. Vài chức quan trước thì không có gì để nói, chỉ có đánh giá loại Ưu, trong chốn quan trường, loại Ưu để chỉ bình thường.
Nhưng sau khi thăng nhiệm Mã Ấp quận thừa, tất cả nghiệp vụ đều xử lý rất tốt. Đặc biệt là năm năm trước, ba nước Triệu Hàn Ngụy liên quân xâm phạm, Đại Tần bất đắc dĩ điều binh từ bắc xuôi nam chống đỡ, lại trải qua trận thua Thần Lộc nguyên, hao binh tổn tướng rất nhiều.
Khi đó Hung Nô phía bắc cũng thừa cơ đột tập, chia mấy vạn tấn công Mã Ấp nhưng không thể lay động mảy may Mã Ấp. Lúc đó biên quân phụ cận Mã Ấp đã bị điều động đi hết, chỉ còn hai trấn phủ quân và hơn vạn người trấn thủ. Lý Tĩnh có thể giữ được Mã Ấp bình yên đã là công lao rất lớn, thậm chí trong tình báo có nhắc đến Lý Tĩnh ở dã ngoại từng dùng quân lực ngang nhau đánh bại quân Hung Nô Vương Trướng.
Điều này lại càng khó tin, phải biết Hung Nô Tiên Ti là tập hợp nhiều tộc phương bắc, do thiếu kim loại và thợ thủ công nên hàng năm có rất ít mặc giáp. Vì thế dù võ sĩ trong tộc rất hung hãn hiếu chiến nhưng mặc giáp trong quân không nhiều, chỉ bằng một phần hai quân chế các nước Trung Nguyên.
Duy chỉ có Vương Trướng quân là ngoại lệ, đó là tinh nhuệ thuộc về Hung Nô Vương Đình. Sĩ tốt trong quân không chỉ chiến đấu mạnh mẽ mà số lượng mặc giáp cũng bằng với quân chế các nước Trung Nguyên.
Khi đó trong tay Lý Tĩnh chỉ có bảy ngàn phủ quân, vậy mà dám dũng cảm nghênh chiến, cuối cùng đánh bại quân Vương Trướng, trấn áp nhuệ khí đối phương, tranh thủ bình yên cho Mã Ấp quận.
Theo lẽ thường mà nói thì Lý Tĩnh với chiến công như này phải sớm được thăng chức rồi nhưng không biết là vị này đắc tội với ai, đến giờ vẫn là quận thừa nho nhỏ, bị người ép đến không thể lên được.
Điều này Doanh Trùng khá là không rõ, đại tài như vậy, gia thế cũng không kém, chẳng lẽ các đại lão trong Hàm Dương thành đều mù cả sao? Hắn tuy động lòng nhưng đáng tiếc tình cảnh hiện tại của hắn còn chẳng bằng Lý Tĩnh, mời chào lung lạc cái gì đó căn bản không làm được… Trừ khi có một ngày hắn thật sự nắm giữ An Quốc công phủ!
- Nguyệt Nhi, ngươi có biết Lý Tĩnh không?
Vốn Doanh Trùng không hi vọng biết được đáp án từ Nguyệt Nhi, dù sao đó cũng là chuyện tiết lộ thiên cơ. Nhưng bất ngờ là Nguyệt Nhi lại đáp ngay:
- Biết a, đó là tướng tài vô song phụ vương từng nhắc đến. Phụ vương vốn cũng có cơ hội chiêu Lý Tĩnh vào Thần Sách phủ của mình nhưng cuối cùng bỏ lỡ cơ hội, vì vậy tiếc nuối không thôi. Sau này phụ vương chạy khỏi Hàm Dương khởi binh phản Tần, chính người này nắm giữ Lương Châu, dùng mười vạn tàn binh cản bước phụ vương hai năm. Phụ vương từng nói nếu không phải vị kia không được Tần Lệ Đế tin dùng, nếu người kia được nắm giữ quân lính Đại Tần thì phụ vương phản Tần thất bại chắc chắn.
- Tần Lệ Đế? Đây là thụy hào (tên sau khi băng hà) sao? Rốt cuộc Nguyên Hữu Đế kia là ai?
Doanh Trùng nheo mắt chờ đợi nhưng hồi lâu không có đáp án. Hắn cũng biết việc này Nguyệt Nhi không thể tiết lộ nên đành đổi chủ đề:
- Ta không phải thụ phong An Vương sao? Tại sao lại có Thần Sách phủ?
Cho dù ngày sau bản vương khai phủ kiến nha thì cũng phải là An Vương phủ mới đúng.
- Trên đời có một Thần Sách phủ, một Thiên Sách phủ, một là của phụ vương, một thuộc về Đường Vương ở Triệu quốc.
Nguyệt Nhi lơ đễnh đáp, ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn lén mấy chiếc xe ngựa phía sau:
- Năm Thiên Thánh thứ ba mươi chín, Triệu Tần liên quân đánh vào Ngụy đô, Lý Thế Dân được lệnh Triệu Vương kiến tạo Thiên Sách phủ, chấp chưởng quân sự đất Ngụy. Thiên Thánh Đế không cam yếu thế, sắc phong phụ vương là An Vũ Quận Vương, hào Thần Sách Thượng Tướng, được lệnh khai phủ kiến nha, tổng quản một quân chính khu tiếp giáp Ngụy Quốc.
Doanh Trùng cẩn thận lắng nghe, ánh mắt lấp lánh suy tư nhưng hắn lập tức phát hiện Nguyệt Nhi không đúng. Nàng ta không chỉ lén nhìn phía sau, thần tình cũng thấp thỏm, căng thẳng, bất an lại có mấy phần chờ mong, hy vọng.
Doanh Trùng thấy vậy không khỏi kỳ quái hỏi:
- Ngươi đang nhìn gì vậy? Sao phải lén lút thế?
Thế gian này người có thể làm Nguyệt Nhi căng thẳng hẳn không nhiều.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
- Không có gì!
Nguyệt Nhi có chút hoang mang rồi lại tự cho là không ai biết, khẽ liếc những chiếc xe ngựa phía sau, đặc biệt là chiếc xe Diệp Lăng Tuyết ngồi.
Nàng vốn định nói dối nhưng khi đối diện với ánh mắt Doanh Trùng, nhất thời chột dạ, suýt thì nhầm tưởng với An Vương kia mà phun ra hết. Có điều lời chưa kịp rời miệng, Doanh Nguyệt Nhi vẫn kịp ý thức lại, vội sửa lời:
- Phụ vương có biết những người phía sau là ai không?
- Không biết.
Doanh Trùng lắc đầu biểu tình rất chi là khinh thường:
- Loại giấu đầu lòi đuôi thôi, không biết thân phận gì, cũng không tra ra được. Không biết thiếu nữ kia định làm gì nhưng chắc không có ác ý.
Doanh Nguyệt Nhi tâm tình có chút chán nản, nàng nói xong mới phát hiện không đúng, ban nãy nàng gọi Doanh Trùng là “phụ vương”. Cũng may Doanh Trùng không để ý, Nguyệt Nhi miễn cưỡng hứng khởi nói:
- Ta xem chiếc xe thứ hai kia, thiếu phụ lớn tuổi kia chắc chắn là cường giả trung thiên vị nhưng có công phu liễm tức quyết giống ngươi nên người khác không nhận ra.
Doanh Trùng nghe vậy không khỏi kinh hãi, không chút nghi ngờ Nguyệt Nhi mà trực tiếp quay đầu nhìn nữ hầu gái trung niên kia.
Hắn thật nhìn không ra thiếu phụ kia lại là cường giả trung thiên vị, nếu là vậy thì khó tránh khỏi Nguyệt Nhi bất an. Dù sao với thực lực như vậy, nàng ta chỉ cần có mặc giáp là lấy mạng của tất cả bọn họ chỉ trong một khắc!
Theo đó Doanh Trùng cũng hiểu ra rất nhiều: ngày đó khi hắn đại chiến ở Song Đầu sơn cảm nhận được khí tức một người, còn có tấm bia đá không ghi lại cuộc chiến đấy – quá nửa có liên quan đến nữ hầu gái trung niên này.
Đám người phía sau nếu muốn gây bất lợi cho Doanh Trùng hắn thì đã sớm động thủ rồi, đến hiện tại còn chưa làm gì xem ra không có ý xấu thật. Hắn giờ lại càng thêm không đoán được thân phận thật sự của vị tiểu thư kia, xem ra chính mình cần tìm cơ hội nói chuyện với nàng một chút, chỉ có như thế mới biết được mục đích của đối phương.
Rất nhanh đoàn người đã đến Thanh Giang, lần này Doanh Trùng không vượt sông mà chọn lên thuyền quan, một đường sông nước tới Hàm Dương.
Lần trước hắn chọn đường bộ đến Phục Ngưu sơn vì đường này ngược dòng nước, đi thuyền còn không nhanh bằng đi bộ nhưng giờ trở về thì thuận dòng, theo Thanh Giang mà đi thì nhiều nhất ba, năm ngày sau là hắn trở lại Hàm Dương.
Chỉ là Doanh Trùng đến không đúng lúc, giờ là lúc quan chức các nơi về kinh thuật chức, quan thuyền có khoang trống gần nhất cũng phải ba ngày sau mới có. Doanh Trùng không làm sao được chỉ đành ở lại dịch trạm gần đó chờ đợi. Dù cho hắn là thế tử An Quốc công thì cũng không thể đuổi gia quyến quan chức khác xuống để mình đi trước được.
May mà không có biến cố gì, rạng sáng ba ngày sau, một chiếc quan thuyền đúng hẹn cập bến. Đây là một lâu thuyền tam nha, nhưng hôm nay việc về kinh quan trọng, bọn họ cũng không tìm được thuyền tốt hơn.
Trên dưới thuyền tổng cộng năm tầng, không gian cũng coi như rộng rãi, nhưng trên thuyền đã có sẵn một vị triều quan về kinh. Đó là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, vóc người khôi vĩ, khí độ nho nhã, da dẻ hồng nhuận, kể cả nô bộc, học sinh đi theo đã hơn bốn mươi người, chiếm lấy hai tầng trệt.
Doanh Trùng không biết chức quan cụ thể đối phương như nào, chỉ thấy quần áo gia nô vô cùng đơn giản, vị quan kia cũng là người vô cùng khách khí, khi Doanh Trùng lên thuyền còn lệnh người hầu trong nhà nhường chút khoang thuyền cho họ.
Có điều có thể vị kia từng nghe ác danh Doanh Trùng, mới thấy hắn từ xa đã xoay người vào phòng đóng cửa, không chút hứng thú trò chuyện kết giao với hắn. Doanh Trùng vốn cũng không quan tâm nhưng bất chợt hắn nhớ đến lời tiên đoán của bia đá.
“Ngày mồng ba tháng mười một, ngẫu nhiên gặp triều quan bị ám sát, ta và Trương Nghĩa xuất thủ cứu giúp, giết chết ba tên thích khách. Mấy tháng sau mới biết người ta cứu là đại công chính Ung Châu mới nhậm chức!”
Ngày mồng ba tháng mười một chính là ba ngày sau? Còn có triều quan bị ám sát, bia đá không chỉ ra nhưng lúc này Doanh Trùng đột nhiên cảm giác hẳn là vị trên thuyền này. Hắn không thể xác định nhưng cũng không loại trừ được khả năng này.
Doanh Trùng mấy ngày này cũng từng có ý dò hỏi Ung Châu đại tông chính, biết được vị đại tông chính tiền nhiệm mới ốm chết trước đây không lâu. Nhân tuyển đương nhiệm đại tông chính đã được bệ hạ khâm định nhưng là ai thì chính sự đường một mực giữ bí mật không tiết lộ, trong bia đã cũng không nói rõ họ tên vị kia.
Vị trên thuyền này có người nói chức quan chưa định, lần này vào kinh là để nhậm chức. Trên thuyền còn có mấy chục học sinh, xem ra vị này rất có danh vọng ở địa phương. Đại Tần từ khi chế định cửu phẩm công chính, đều thích chọn nhân vật như này, nói cách khác, vị này có ít nhất bảy phần mười chính là người bia đá nói đến!
Cẩn thận nghĩ lại, Doanh Trùng mấy ngày này gặp không ít biến cố mà An Vương hẳn không gặp – ví như trận chiến Song Đầu sơn, An Vương chắc chắn không chật vật như hắn, còn có Nguyệt Nhi chữa trị Khổng Tước Linh giúp hắn về thành Hàm Dương sớm hơn. An Vương dưới tình huống bị thích khách uy hiếp, muốn đến y quan trủng Công Thâu khẳng định không dễ như hắn. Nhưng là hắn cũng lỡ mất ba ngày ở bên Thanh giang, trận chiến Song Đầu sơn cũng làm hắn lùi hành trình hai ngày. Thêm thêm bớt bớt hẳn là vẫn đúng.
Người An Vương cứu là đối phương sao? Ánh mắt Doanh Trùng thâm thúy nhìn về khoang thiền phía xa kia, tâm tình cũng nghiêm nghị thêm mấy phần chờ mong.
Kiếp trước hắn không biết thân phận người này vẫn trượng nghĩa ra tay, giờ biết được thì càng không thể đứng nhìn được. Cơ hội ôm bắp đùi Ung Châu đại công chính nếu mình không gặp thì thôi nhưng nếu đã gặp thì không thể bỏ qua.
Ung Châu đại tông chính là danh quyền đều có, bao năm qua những người nhậm chức này ngoài đột nhiên ốm chết ra thì phần lớn thành công vào chính sự đường, trở thành tham tri chính sự, là một trong những tể tướng đương triều.
Chi là làm Doanh Trùng kỳ quái là hắn hiểu rõ tính cách bản thân, hắn ốc còn cho lo nổi mình ốc, sao thừa hơi đi lo cho người khác được? Vì sao An Vương kia lại vô duyên vô cớ cứu vị kia?
Khẽ lắc đầu, Doanh Trùng cất bước lên tầng cao.
Thật ra ngồi thuyền thì tầng dưới lại vững chãi hơn nhiều so với tầng trên, nhưng thân phận địa vị đặt đó, sao có thể ở dưới chứ? Vì lẽ đó Doanh Trùng và lão giả kia cùng được xếp ở tầng trên cùng.
Đúng lúc Doanh Trùng lên tầng năm thì bỗng nhiên có một luồng gió to, thổi tung mấy chục trang giấy xuống đất.
Doanh Trùng nhíu mày, tiện tay đón lấy mấy tờ, lúc đầu hắn cũng không để ý nhưng khi lướt qua mấy chữ ở đầu thì sắc mặt dần nghiêm nghị, ánh mắt đầy chăm chú.
Kính thỉnh thánh thượng bỏ chế độ quan nhân cửu phẩm….
Hóa ra là như vậy ! Đây chính là lý do An Vương Doanh Trùng kia trượng nghĩa ra tay cứ giúp đi !
Doanh Trùng còn đang nghĩ ngợi thì mấy tên thuộc hạ đã thu hết giấy bay tán loại đưa tới cho hắn xem. Mấy người này võ đạo cao minh, dù cho giấy bị gió to thổi bay lả tả nhưng cũng không trốn thoát được lòng bàn tay bọn họ.
Trong chốc lát ngắn ngủi Doanh Trùng không kịp nhìn kỹ mà chỉ vội đảo qua ý chính nhưng đã thầm than, thầm phục đối phương từng từ từng chữ đều đánh vào điểm yếu. Có điều hắn mới xem được gần nửa thì một lão người hầu vội vã đi tới, biểu tình lo lắng. Khi trông thấy những trang giấy trên tay Doanh Trùng thì sắc mặt càng thêm khó coi.
Doanh Trùng thấy thế bật cười, tiện tay đưa những tờ giấy qua rồi đi thẳng lên.
- Phần tấu chương này dễ sinh thị phi, không thể để người ngoài thấy được. Để đề phòng, quý chủ cẩn thận chút mới tốt.
Ông lão kia ngây cả người, có chút hồ đồ đón nhận tờ giấy rồi bình tĩnh nhìn Doanh Trùng đi xa.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
Khi lão bộc Quản Bất Dịch tay cầm bản sơ thảo tấu chương vào khoang phòng, nhìn thấy lão gia nhà mình Quản Quyền vẫn bình tĩnh tự nhiên luyện chữ, thi thoảng khẽ ho nhẹ.
Quản Bất Dịch thấy vậy thì tâm càng lo âu nhưng vẫn đầy cung kính đặt bản thảo xuống bàn trước người Quản Quyền, lần này dùng viên đá chặn giấy đè lên tránh cho bị gió to thổi bay tiếp.
Quản Quyền có thương tích trên người, vừa rồi là vết thương tái phát, lại trùng hợp đúng lúc gió to hất đến nên không kịp ngăn lại.
- Thúc đang lo lắng sao?
Phát hiện dị dạng của lão bộc, Quản Quyền phân tâm hỏi :
- Vì sao thúc mang về những bản thảo này rồi còn lo lắng? Là vì vết thương của ta sao? Bất Dịch thúc không phải từng xem cho ta, vết thương kia chỉ cần mười ngày nữa là khỏi sao?
Quản Bất Dịch cũng định nói đến việc này nên lập tức cười khổ nói:
- Chính là thế tử phủ An Quốc công, những bản thảo này đã bị hắn thấy.
Vị này biết rõ một khi những bản thảo này lộ ra ngoài thì sẽ gây lên sóng gió to lớn như nào trong Đại Tần.
Điều này giống với là kẻ địch của ba mươi sáu đại phiệt trong thiên hạ vậy.
- Là thế tử phủ An Quốc công sao?
Quản Quyền tay vẫn ổn định như cũ, sắc mặt bình thản nói:
- Thúc lo lắng hắn sẽ tiết lộ bản thảo ra ngoài? Vậy khi gặp thúc hắn từng nói gì?
- Hắn nói để lão gia cẩn thận, bản thảo này dễ sinh thị phi, không thể để người thấy.
Quản Bất Dịch có chút sầu khổ:
- Có điều ta nghe danh tiếng vị thế tử này rất xấu, luôn thích gây thị phi. Người này không chỉ là con cháu thế gia mà còn không chuyện ác nào không làm, một khi bản thảo này bị lộ ra, ta chỉ sợ…
- Sợ ta mất chức, chết không chỗ chôn sao?
Quản Quyền nghe vậy chỉ nợ nụ cười, đặt bút xuống nói:
- Khổng viết xả thân, Mạnh viết thủ nghĩa, như vậy mới là người. (Khổng Tử chủ trương đào tạo nhân cách, Mạnh Tử chủ trương giữ lễ nghĩa). Đọc sách thánh hiền là học gì chứ? Trước sau như một không thẹn với lòng, ta dám viết tấu chương này là đã không sợ chết. Người khác không dám nói chẳng lẽ Quản Quyền này phải giả vờ câm điếc sao? Còn nữa, thúc cho rằng Doanh Trùng kia nhất định sẽ tiết lộ bản thảo sao?
Quản Bất Dịch không khỏi ngạc nhiên:
- Nhưng thiên hạ đồn vị thế tử kia trước giờ chỉ sợ thiên hạ không loạn. Trong mấy năm qua có vài vị triều quan vị hắn mà mất chức.
Nổi tiếng nhất trong đó chính là Lễ bộ viên ngoại lang, vì đắc tội với Doanh Trùng mà bị bãi quan. Có người nói chỉ vì vị ngoại lang kia lắm miệng, nói vài lời xấu về Doanh Trùng, việc này vừa vặn truyền đến tai Doanh Trùng. Lễ bộ viên ngoại lang đã là quan lớn ngũ phẩm nhưng vẫn bị Doanh Trùng mạnh mẽ đập ngã ngựa… chính vì việc này Doanh Trùng hung danh vang xa, vững chắc ngôi đầu Hàm Dương tứ ác!
Quản Quyền khẽ lắc đầu:
- Lời đồn đại sao tin được chứ? Những kẻ kia mất chức cũng là có lý do, so với lời đồn nhảm thì Quản Quyền ta tin vào con mắt chính mình hơn.
Nói xong câu này, Quản Quyền lại đăm chiêu nhìn dòng nước phía dưới:
- Bất Dịch thúc và hắn thật ra có mấy phần duyên phận đấy.
Quản Bất Dịch không khỏi khó hiểu, mình và công tử kia thì có duyên phận gì được chứ? Không đợi hắn nghĩ lâu, Quản Quyền lập tức nói:
- Bất Dịch thúc nhớ mười năm trước, khi người theo lệnh phụ thân đi tới kinh thành nhưng giữa đường bị tập kích thương nặng, suýt chết ở Lật Dương không?
Quản Bất Dịch nghe đến đây thì con ngươi khẽ nhếch, hiện vẻ khó tin. Ký ức mười năm trước luôn in sâu đậm trong hắn, khi đó hắn đúng là đã nửa chân bước vào quỷ môn quan. Nếu không phải có một vị tiểu công tử đưa hắn khỏi chốn hoang dã không người vào y quán trong thành, lại để lại đủ tiền cho hắn chữa trị thì hôm nay không còn Quản Bất Dịch nữa rồi. Chẳng lẽ…
- Việc này phụ thân đã từng để người điều tra, kết luận tiểu công tử cứu thúc rất có thể chính là thế tử An Quốc công phủ. Lúc đó Doanh Trùng vừa đi viếng tổ về, vừa vặn ngang qua Lật Dương. Phụ thân lúc ấy rất cảm kích nhưng khi đó thân mạng trọng tội, không muốn liên lụy đến ai nên không dám đến cảm tạ.
Nói xong câu này, Quản Quyền khẽ nở nụ cười:
- Ai cũng nói vị thế tử kia không chuyện ác nào không làm, đầy bụng ý xấu. Ta thật muốn biết vị kia khi còn bé cả con kiến cũng không muốn giẫm, giờ này có thể xấu xa đến mức nào.
Quản Bất Dịch không khỏi yên lặng, lúc trước hắn thấy Quản Quyền vừa nhìn thấy Doanh Trùng là xoay người bước vào phòng, vốn nghĩ lão gia nhà mình cực kỳ căm ghét người này, hóa ra không phải là như vậy…
--------------------------
Doanh Trùng cũng không biết hai chủ tớ nhà người ta đang thảo luận về mình. Sau khi vào phòng, hắn lại tiến vào Luyện Thần hồ, làm nhiệm vụ luyện tập hàng ngày. Doanh Trùng có lòng ôm bắp đùi Ung Châu đại tông chính thật nhưng cũng không có hứng thú đi đút lót lấy lòng, Doanh Trùng hắn còn chưa đến mức nát bét như vậy.
Theo hắn nghĩ chỉ cần mình và Trương Nghĩa ra tay khi người ta gặp nạn là đủ rồi. Mà thích khách hắn và Trương Nghĩa có thể giải quyết thì cũng chả mạnh đến đâu, bên người hắn có Doanh Nguyệt Nhi nên không chút lo lắng.
Nhưng thuyền mới chạy không được bao lâu đã gặp sự cố. Khi Doanh Trùng rời khỏi Luyện Thần hồ đã phát hiện quan thuyền dừng lại, ngoài boong thuyền ầm ĩ không thôi. Doanh Trùng khẽ nhíu mày ra khỏi phòng nhìn xuống mớ phát hiện đường sông trước mặt đã tắc không đi nổi.
Đường sông Thanh Giang vốn vô cùng rộng, không có chuyện tắc thuyền. Chỉ là đoạn này đá ngầm dày đặc, chỉ có thể đi áp sát bên phải.
Nhưng lúc này một con thuyền hoa đang xung đột với mấy thuyền đánh cá, chặn đứng con đường đi qua này.Trong mắt Doanh Trùng thì không phải xung đột là ức hiếp đến từ một phía mới đúng.
Nguyên nhân là một trong những thuyền cá kia va chạm với thuyền hoa, làm mấy vị công tử trên đó không vui. Nên nhanh thôi, mấy vị hộ vệ được lệnh ra tay đánh chìm thuyền cá.
Lúc này trên mặt sông đều là mảnh vỡ thuyền, những ngư dân kia đương nhiên là rớt nước. Nhưng mấy vị công tử kia còn không buông tha, không cho phép họ lên bờ, mỗi khi có người bơi gần bờ thì có người ra tay, hoặc mắng hoặc đánh đẩy ngư dân vào nước sâu lần nữa.
Mấy vị công tử kia thì chỉ đứng trên mạn thuyền, đầy hứng thú nhìn cảnh này, thi thoảng cười nói.
Cũng may là kỹ năng bơi lội của những ngư dân này không tệ, từng người đều có phao gỗ nên nhất thời không lo nguy hại tính mạng.
Xung đột thật sự là đến từ những thư sinh trên quan thuyền, chính là đám học sinh của Ung Châu đại công chính. Việc ỷ mạnh hiếp yếu này làm những thư sinh chính nghĩa đầy mình khó chịu, đương nhiên là đứng ở boong thuyền mắng chửi không ngớt.
Nhưng mấy vị công tử kia dám làm chuyện này thì căn bản không chút sợ hãi, nào để ý đến chứ. Thật ra thì cũng chẳng cần để ý, những thư sinh này vai không thể vác, tay không thể nắm, không thể nhảy xuống cứu người, cũng không thể lướt qua khoảng cách hơn mười trượng, chỉ có thể đứng từ xa mà trách móc thôi.
Chỉ có mấy tên biết võ thì cũng bị hộ vệ đối diện không chút lưu tình đánh rớt xuống nước hết.