Xem đến đấy, Cao Phong nổi giận đùng đùng:
- Mụ già này sao thiệt hung ác quá, vô cớ giết người lương thiện!
Gã định đứng dậy, bỗng nghe Hoa Hương Lăng khuyên:
- Phong ca, mấy người này đều tà khí đầy mình, bọn ta tránh giây giưa vào thì hơn.
Cao Phong nghe thế, bèn nhẫn nhịn.
Cùng lúc, hai người khác từ trên lầu đi xuống, một nam một nữ, còn nhỏ tuổi lắm, họ vừa trông thấy xác chết lão bản thì oà khóc to, rõ ràng đấy là hai con của chủ quán.
Thấy chúng khóc lóc ầm ĩ, mụ già bực bội, chẳng nói năng gì hết, đã bước tới một bước, vung cây kéo ra, tức tốc giết chết cả hai.
Nhìn thấy thế, Cao Phong không sao nhịn được nữa, gã nổi giận, thét to:
- Mụ già độc ác! Xem ta tới lấy mạng mụ đây này!
Gã phóng mình tới, làn kiếm quang loé lên, hươi gươm chém sả vào mặt mụ già.
Mụ già bất ngờ thấy có kẻ can thiệp, trông thân thủ cùng chiêu thức, mụ biết ngay đã đụng vào hảo thủ, phát xốn xang trong lòng, mụ né mình, khoa cây kéo trong tay lên trả đòn.
Đấu được bốn chiêu, Cao Phong nhân sơ hở của đối thủ, gã tung chiêu "Tiềm Long xuất hải" đánh bạt cây kéo ra, rồi vụt ngược lưỡi gươm trở lại, gã chém vào cổ tay cầm kéo, thấy một vòi máu bắn tung lên, cả kéo lẫn bàn tay mụ già rơi rụng tren sàn.
Nhìn sắc mặt tái mét của mụ già, Cao Phong trừng mắt, bảo:
- Ta hy vọng cái đau khổ của vụ đứt tay đó sẽ nhắc nhở mụ, từ rày, chớ có tàn sát người vô tội nữa!
Bàn tay tả mụ vụt vung lên, một làn khói bụi màu xám bắn trrùm vào mặt Cao Phong.
Cao Phong thất kinh, gã khoa kiếm đánh bạt ra, bỗng nghe xuỳ xuỳ một tiếng, rồi nghe 'bụp', từ giữa đám bụi có vật gì nổ tung ra tựa pháo hoa.
Thấy diễn biến, Hoa Hương Lăng la lớn:
- Coi chừng!
Đường Trung Long cũng thét to:
- Mau tránh ra.
Giữa cơn hoảng hốt, Cao Phong cảm giác lồng ngực co thắt, gã biết đã bị trúng đòn, bèn xoay mạnh cổ tay, quét ra một làn kiếm quang, chặt đứt đôi mụ già.
Hai người Đường Trung Long, Hoa Hương Lăng cùng một lúc chạy bay đến bên Cao Phong, chỉ thấy mặt mày gã xám đen, phản xạ quờ quạng, rõ ràng đã trúng phải một thứ kịch độc.
Đường Trung Long lanh lẹn vung tay điểm vài trọng huyệt nơi ngực Cao Phong, rồi quài tay áp nhẹ vào vùng bụng gã, thúc đẩy nội lực, đã thấy một mẩu cương châm đen xì vọt ra khỏi miệng Cao Phong, rớt trên sàn. Đeo găng tay vô, Đường Trung Long thò nhặt mẩu cương châm lên, gã quan sát tỉ mỉ, thò mũi ngửi sơ qua, tức thì mặt mày tái mét, miệng gã lầm thầm:
- Nhện độc ngũ sắc! Đúng là nọc nhện độc ngũ sắc!
Mắt gã bỗng nhạt nhoà, chợt ứa ra đôi ba hạt lệ.
Nhìn thấy thế, Hoa Hương Lăng biết ngay độc tố này không phải tầm thường, cô chú mắt nhìn Đường Trung Long, hỏi:
- Đường ngũ huynh đệ, các vị là danh gia nghề sử dụng độc, nhất định có cách giải trừ, xin mau mau cứu huynh ấy!
Đường Sơn Sơn, Đường Đình Đình và Hoa Tàng Diễm cũng đã kéo đến vây quanh.
Đường Sơn Sơn cả tiếng hỏi:
- Ngũ ca, huynh có chắc chắn đấy là độc "ngũ thải chu" không?
Đường Trung Long thở mạnh ra, mắt nhìn vô xác mụ già trên sàn, đáp:
- Thì ra mụ là 'Bách Độc Bà Bà' của Thần Độc môn, ta mà sớm biết vậy, đã phải tự mình nhảy ra đối phó mụ rồi!
Gã quay sang hỏi Đường Sơn Sơn:
- Thất muội, muội có đem theo trong mình món 'Hùng Đảm Linh Xà Hoàn' không?
Đường Sơn Sơn đáp:
- Có.
Rồi cô lập tức lấy từ trong bọc ra một bình thuốc, đưa cho ông anh.
Đường Trung Long mở nắp, trút ra một hoàn thuốc, nhét vào miệng Cao Phong, cho gã nuốt thuốc xuống.
Uống xong hoàn thuốc, mặt Cao Phong vẫn đờ đẫn, khí đen bốc ngùn ngụt, không có dấu hiệu gì khả quan.
Cùng lúc, một thân hình phục sức hoa lệ ghé vào, khi thấy tình hình Cao Phong trúng độc, mặt ông ta lộ nét băn khoăn, nói:
- Đa tạ huynh đài đã ra tay tương trợ, chuyện này ...
Nguyên bớt đi được cường địch "Bách độc bà bà", ông ta đã giải quyết xong hai đối thủ kia.
Cao Phong gượng cười:
- Ông bất tất phải cám ơn, xin cứ ra đi.
Ông ta do dự một chút, nói:
- Hy vọng còn có cơ hội gặp lại.
Khi Phí Ngữ Thư đi khỏi rồi, Cao Phong cảm giác trước mắt mờ mịt, gã cố sức nâng tinh thần, muốn quay sang bắt chuyện với Hoa Hương Lăng, nhưng toàn thân vô lực, đầu nặng như đeo đá, chân bồng bềnh như chẳng chạm đất, bỗng gã thấy trời đất quay cuồng, rồi té nhào trên sàn nhà, ngất xỉu.
Trong cơn mơ màng, tựa ngủ mê, gã cảm giác nghe tiếng khóc sụt sùi của Hoa Hương Lăng, rồi mường tượng nghe giọng nói của Đường Trung Long:
- Độc của nhện Ngũ Sắc căn bản không giải trừ được, đến ngay cả Thần Độc môn, bọn họ cũng chịu thua. Trên đời này, nếu còn có ai giải được nó, thì chỉ có mỗi mình người đó thôi...!
Rồi cũng không biết trải qua bao lâu nữa, gã dần dà khôi phục tri thức, thấy toàn thân đau nhức, chân tay xụi lơ, miệng khô, lưỡi đắng, gã muốn mở miệng nói, cuống họng như có vật gì chặn nghẹn, không phát ra được tiếng nào.
Gã gắng sức mở mí mắt, thì thấy mình đang nằm bên trong một cỗ xe đang di chuyển, khoang xe trống vắng, người đang đánh xe đàng trước có hình dáng quen thuộc, chính thị Đường Trung Long.
Qua khỏi một quãng đường bằng phẳng, thùng xe bắt đầu bị dằn sóc nặng, làm Cao Phong bị cảm giác thật khó chịu, gã nghĩ bụng "Xe này đang đi đâu đây? Dường như đang leo dốc núi!"
Rồi đi thêm cũng không biết bao lâu nữa, cuối cùng ngựa và xe cũng dừng lại, thấy có người thò mình vào khoang xe, nâng gã lên, gã chầm chậm mở mắt, nhận ra ánh mắt quan hoài của Đường Trung Long đang dõi vào gã:
- Huynh cảm giác ra sao?
Cổ họng Cao Phong vừa khô vừa ngứa, gã đáp:
- Ta ...
Lời muốn nói trong miệng, gã không tìm được sức lực cho thoát ra thành tiếng.
Rất nhanh chóng, tay Đường Trung Long vừa mớm cho gã uống khá nhiều nước, vừa cho gã nuốt xuống một hoàn thuốc.
Khi chất thuốc ngấm vào phủ tạng, tuy Cao Phong vẫn còn đau nhức toàn thân, nhưng tay chân gã đã bắt đầu cảm giác được chút đỉnh khí lực.
Một lúc lâu sau, Đường Trung Long hỏi:
- Huynh bây giờ liệu đủ sức đứng lên không?
Cao Phong cố tự phấn khích tinh thần, đáp:
- Ta nhất định đủ sức ...
Đường Trung Long giúp gã xuống xe, quả nhiên Cao Phong đã có thể tự đứng vững, gã mới phát hiện mình đang ở bên trong một cốc núi.
Chỉ tay vào một lối mòn quanh co phia trước, Đường Trung Long bảo:
- Huynh bây giờ cứ men theo đường mòn đó mà đi cho đến khi gặp một dòng suối nhỏ chắn đường, thì sẽ thấy một gian nhà tranh. Sau đó, huynh cứ cầu xin chủ nhân gian nhà cứu chữa cho, đệ nghĩ người ấy đủ khả năng giải độc, nhưng ngàn vạn lần, huynh nhớ đừng nói là do đệ đưa huynh đến đây, nếu không, họ sẽ không chịu ra tay chữa độc cho huynh đâu!
Đầu óc Cao Phong mơ mơ màng màng, gã gật gật đầu đáp:
- Ta hiểu rồi...
Sau đó gã lần mò theo chỉ dẫn của Đường Trung Long đi men theo lối mòn. Quãng đường không dài lắm, nhưng Cao Phong có cảm giác nó vô tận, đi mãi không tới.
Cuối cùng, lúc gã hầu như cạn kiệt sạch sức lực, thì vừa hay thấy một dòng suối, khi đến ven bờ, đang dõi mắt tìm gian nhà tranh, chợt phát hiện một vị hồng y tiên tử đang từ nơi không xa lắm tiến ra nghênh đón gã.
Cao Phong định thần nhìn kỹ, thấy người đó không phải tiên tử, nhưng hiển nhiên còn xinh đẹp bằng mấy tiên nữ, còn nhu mì hơn nhiều.
Gã thấy cô này thân hình tha thướt, ngón tay thon thả, khoé mắt long lanh, thần thái bức nhân, nhưng khi trông thấy Cao Phong, cô có một thoáng ngượng ngập, rất nhanh chóng, đã lấy được bình tĩnh trở lại.
- Người đi vào Vô Nhân sơn cốc, có chuyện gì vậy?
Cô chủ động cất tiếng hỏi Cao Phong trước.
Đầu óc vẫn mù mờ, Cao Phong đáp:
- Tôi bị trúng độc, tìm đến đây cầu thầy thuốc ra tay cứu chữa, xin cho hỏi, cao nhân hiện có nhà không?
Nữ lang bị bất ngờ, cô chăm chú quan sát Cao Phong một lúc lâu, rồi với thần sắc hết sức nghiêm trọng lạ thường, cô hỏi:
- Ông cớ sao lại trúng phải thứ độc ấy, chắc hẳn ông mang một món hận thù to tát với Thần độc môn của xứ Quan Tây?
Cao Phong tuy bị bất ngờ to, nhưng gã biết cô nương đây là người mà gã phải cầu xin chữa trị cho, bèn nói:
- Thì ra cô nương chính là người tại hạ đang tìm, tại hạ cùng Thần Độc môn vốn chẳng oán thù, có điều tại hạ ưa rỗi hơi quản chuyện thiên hạ sự, mới đắc tội cùng Thần Độc môn, ra nguyên cớ này!
Cô gái do dự một lúc, rồi hỏi:
- Là ai đã đưa ông đến đây?
Cao Phong lưỡng lự một chút, rồi đáp:
- Xin lỗi cô nương, thứ cho tại hạ vô lễ, tại hạ không tiện trả lời câu hỏi ấy!
Cô gái lắc đầu, thở dài:
- Ông không nói, thực ra tôi cũng đã biết rồi, chính là ngũ ca tôi đưa ông đến.
Cao Phong hốt nhiên nhớ lại, Đường Trung Long có một cô em gái nổi danh thần y, gã rúng động "Không lẽ đây lại là cô em thần y mỹ nữ tên Đường Cầm mà Chương Lập từng nhắc qua? Đồn đúng là không ngoa, cô này thiệt xinh đẹp như tiên"
Lại nghe cô gái nói tiếp:
- Ngũ ca sợ bị tôi buộc phải trở về nhà, sợ tôi lấy chuyện chữa trị cho ông làm sức ép, nên đã không tiện đến gặp tôi,nhưng thực ra anh ấy cũng dư biết, tôi làm sao có thể khoanh tay làm ngơ, không cứu chữa cho được!
Cao Phong càng ngạc nhiên hơn, gã bất giác hỏi:
- Xin hỏi, cô nương do đâu mà đã suy ra được vậy?
Cô gái đáp:
- Ông trúng độc Nhện Ngũ sắc, căn bản là không sống sót quá nửa thời thần, nhưng nhờ ngũ ca tôi đã cho ông uống linh dược liệu thương của Đường môn là "'Hùng Đảm Linh Xà Hoàn"
cùng với 'Tuyết Hoa Giải Độc Phiến', rồi anh ấy lại đem công phu nội lực đặc biệt của Đường môn tôi là 'Bạt Dương Thủ'' giúp ông liệu thương, ông mới đã có thể giữ được mạng sống quá mười thời thần, ông mới có thể còin sức mà đứng đây nói chuyện qua lại cùng tôi.
Cao Phong trong lòng phục lăn, "Cô gái này thực là hết sức phi thường, chỉ nhìn sơ qua mặt mình mà đã gọi rõ mồn một tự sự, xem ra mình có hy vọng được cô ta giải độc cho"
Gã bèn nói:
- Cô nương quả thực người thần, hay biết rõ ràng mọi chuyện.
Cô gái thở ra:
- Ông khen tôi cũng vô ích, mặc dầu tôi thực tâm muốn chữa dứt độc cho ông, thế nhưng tôi vô phương!
Cao Phong chợt thấy cõi lòng nặng trĩu, gã yên lặng một hồi, rồi mới hỏi:
- Lời cô nói đó là sự thực?
Khuôn mặt kiều diễm của cô gái thoáng nét buồn,
- Tôi việc gì phải nói gạt ông? Ngũ ca tôi tuy là người phóng đãng, nhưng không phải bất cứ ai anh ấy cũng ra sức giúp rập, mà cũng không đưa một người xa lạ tầm thường đến đây cho tôi chưã trị, người nam tử mà anh ấy đưa đến, chỉ có một thôi, phải là người nổi danh giang hồ, là "Kình Long kiếm" Cao Phong.
Cao Phong hoàn toàn bị sững sờ, gã hốt nhiên phát hiện, cô gái trước mặt đây, đích thực là một nàng tiên, đối mặt cô, không một bí mật gì của gã mà cô không hay, không biết.
Gã tần ngần một lúc, rồi quày mình, bước đi.
Tiếng cô gái vang lên nơi sau lưng:
- Sao ông lại bỏ đi như thế? Tôi bảo đảm, ông sẽ không sống để thấy mặt trời mọc ngày mai đâu!
Cao Phong dừng bước, nói:
- Chết vậy còn hơn chết tại chỗ này, làm mất danh tiếng của cô nương.
Cô gái bảo:
- Nếu ông chịu lưu lại đây, tôi ít ra cũng có thể duy trì mạng sống ông thêm được ba ngày nữa.
Cao Phong xoay người lại, gượng cười:
- Sống thêm được ba ngày, hay chết trước đi ba ngày, có gì khác đâu?
Cô gái bỗng tủm tỉm cười, nụ cười đó hầu như có thể đánh tan đi băng giá dày dạn ngàn năm,
- Dĩ nhiên là có khác! Tôi có thêm được ba ngày để tìm cho ra phương pháp giải độc cho ông. Nếu ông thấy đáng công làm thử như lời tôi nói, mời ông đi theo tôi!
Rồi cô trở gót bước đi.
Cao Phong thoáng một chút do dự, rồi đi theo cô.
Hai người men theo bờ suối, đi chừng một khắc, quả nhiên đến trước một gian nhà tranh.
Gian nhà khá thấp, nhưng không mang tục khí, kiến trúc tao nhã, trước nhà là một khoảnh vườn nhỏ, màu sắc cỏ cây hoa lá tươi đẹp đến làm say đắm lòng người, cho thấy tài trí cùng sức lực dựng xây siêu việt của chủ nhân.
Cô gái dừng chân trước cửa, không đi vào nhà.
Cao Phong cũng đến đứng cạnh cô.
Rồi gã nghe cô nói vọng vào bên trong:
- Tiểu Phương, có khách lạ đến chơi, em hãy tránh mặt đi một lúc, được không?
Cao Phong cảm giác lạ lẫm, "Thì ra còn có người khác bên trong, chẳng hiểu đấy là bằng hữu hay là bệnh nhân của cô ấy?"
Sau một chặp, không nghe có tiếng chân bước đi, cũng không thấy ai ló mặt, gã tưởng chừng nghe có tiếng song cửa khép lách cách, rồi không còn tiếng động nào khác nữa.
Còn đang lạ lùng, Cao Phong đã nghe cô gái bảo:
- Mình vô nhà đi.
Hai người vào nhà, bên trong trần thiết giản dị nhưng sạch sẽ, mùi thảo dược bốc nồng hắc khắp nơi.
Cô gái bảo Cao Phong ngồi lên trên một ghế đẩu, rồi lấy từ rương thuốc ra một túi kim châm.
Biết cô sắp dùng kim châm huyệt đạo giải độc cho mình, Cao Phong bèn hỏi:
- Cô nương, cô cần châm huyệt đạo trên thân thể nam nhân tôi, nếu có gì không tiện, thì cô cứ chỉ bộ vị huyệt đạo để tôi tự châm lấy.
Cô gái đáp:
- Không cần ... Tôi chỉ châm huyệt đạo trên tay và chân ông. À này, ông từ giờ cứ gọi thẳng tên Đường Cầm cuả tôi, tôi là lục muội của Đường Trung Long, hay ông gọi tôi Cầm cô nương cũng được.
Cao Phong gật đầu:
- Dạ ... Cầm cô nương!
Rồi gã lập tức tụt giày, đưa bàn chân ra.
Đường Cầm dùng kim cắm vào mấy huyệt đạo khác nhau trên tay và chân gã.
Cô vừa châm, vừa hỏi:
- Ông hiện thời có thấy đau trong ngực lắm không?
Cao Phong gật gật đầu:
- Dạ ... Đau!
Đường Cầm lại hỏi:
- Ông có thấy nhức buốt trong đầu?
Cao Phong thưa:
- Hiện thời thì không buốt, nhưng coi bộ khá chóng mặt.
Đường Cầm suy nghĩ một hồi, rồi bảo:
- Vậy thì tốt! Ngũ ca đã kịp thời cứu viện ông vào thời điểm quan trọng khẩn cấp, óc ông lúc ấy chưa bị độc thấm lên nhiều.
Sau khi cô châm chừng hai mươi huyệt đạo, Cao Phong lập tức cảm giác toàn thân đau nhức dần, nhưng tinh thần đã mỗi lúc một sảng khoái hơn, khoảng chừng cạn một tuần trà, mỗi chỗ cắm kim thấy có máu đen rỉ ra khá nhiều.
Đường Cầm chăm chú quan sát tình trạng Cao Phong, lúc thì cô trầm tư, lúc thì cô nhíu mày, rõ ràng bệnh trạng Cao Phong xem ra tồi tệ hơn cô từng nghĩ.
Cuối cùng, cô rút hết kim châm.
Tay chân Cao Phong cảm giác thoải mái hơn nhiều, gã bèn thuận miệng hỏi:
- À này ... Cầm cô nương,vị bằng hữu ở trong nhà hồi nãy bộ đã đi khỏi rồi à?
Đường Cầm thoáng chút ngạc nhiên, cô cười nụ, đáp:
- Ông muốn hỏi về Tiểu Phương à! Cô ta vừa đi ra ngoài theo lối cửa sổ đàng sau nhà.
Thấy có chút kỳ lạ, Cao Phong bèn hỏi:
- Sao cô ấy không ra lối cửa trước, mà lại vượt song cửa sổ sau nhà mà đi thế?
Đường Cầm đáp:
- Tại vì cô ấy xấu xí quá, cô e rằng khiến ông trông thấy mà phát hãi sợ, nên mới phải trốn tránh, đi lối ấy!
Cao Phong gật đầu, ừ à một tiếng, bụng nghĩ thầm "Ta bộ chưa từng thấy người mang hình dạng xấu xí sao, chắc cô này là thân thiết của lắm với cô nương đây, hai người hẳn quan hệ mật thiết, có khi cô ta ngượng phải gặp người lạ, nên mới vượt cửa sổ mà đi! Có điều, khinh công người này cao cường lắm, đến ta mà còn không nghe được tiếng bước chân!
Thấy nét mặt Cao Phong cổ quái, Đường Cầm cho là gã không tin lời cô nói, bèn hỏi ngay:
- Ông không tin lời tôi à?
Cao Phong vội gật đầu lia klịa:
- Tôi tin chứ! Tôi là người sắp bỏ mạng đến nơi, Cầm cô nương việc gì mà phải nói gạt tôi?
Đường Cầm cũng gật gù, bảo:
- Đúng thế thật!
Cô lau chùi sạch sẽ mỗi mũi kim, bỏ chúng trở vào bao, xong xuôi rồi mới nói:
- Từ giờ phút này, ông không được ăn, cũng chẳng được uống, cho dù bị đói khát đến đâu đi nữa, ông nghe hiểu rõ chưa?
Cao Phong gật gật đầu.
Đường Cầm giải thích:
- Đó là vì tôi muốn giới hạn sự vận chuyển của máu huyết trong người ông đến mức tối thiểu, máu càng ít chảy trong kinh mạch chừng nào, càng gia tăng khoảng thời gian sống còn, như vậy, tôi mới kịp có đủ thì giờ nghiên cứu sách vở, tìm cách giải độc cho ông.
Cao Phong đáp:
- Tôi hiểu!
Đường Cầm bỏ túi kim châm vào rương thuốc xong, cô chuẩn bị quay người bước đi, miệng còn căn dặn:
- Bây giờ, tôi phải vào phòng trong tra cứu tài liệu liên quan đến độc cuả Nhện Ngũ sắc, khi nào tôi chưa ra trở lại đây, ông cứ ngồi yên đấy, đừng đi đâu hết, vậy được không?
Cao Phong lại gật đầu.
Không nói gì khác nữa, Đường Cầm đi vào phòng trong.
Ngồi như thế không biết bao nhiêu lâu, Cao Phong cứng đơ ra đấy như một gã đần độn!
Ánh sáng bên ngoài gian nhà nhạt dần, thấy ngày sắp tàn, đây là lần đầu tiên gã nhận thức, bắt một người phải bất động không được làm gì khác, cứ ngồi riệt trên cái ghế đẩu này, quả tình hết sức nhàm chán, có phần khổ sở nữa!
Trời đã về khuya, Cao Phong khắc khoải chờ mãi, cuối cùng, Đường Cầm cũng hiện ra trở lại.
Sắc mặt hơi tối ám, Đường Cầm nói:
- Đến giờ, tôi vẫn chưa tìm ra cách giải độc, nhưng tạm thời mình có thể thử một cách hiếm lạ này, dù nó không trực tiếp hoá giải độc tố, nhưng cũng khả dĩ tạm thời khắc chế độc tố trong cơ thể ông.
Lòng Cao Phong hơi rúng động, gã hỏi:
- Cách làm như thế nào?
Đường Cầm đáp:
- Ở một chỗ không xa nhà lắm, có một dòng suối nhỏ, ông hãy đến bờ suối, trút bỏ hết áo quần, tìm chỗ đáy suối nào thiệt nhiều bùn, ngâm mình dưới nước, đắp bùn lên đầy thân thể, che kín luôn hết cả tay chân.
Mặt Cao Phong lộ dáng ngần ngừ:
- Phải cởi bỏ hết tất cả quần áo à?
Đường Cầm nói:
- Đúng thế, cởi bỏ toàn thể quần áo.
Cao Phong không nói gì nữa, gã đi ra khỏi nhà.
Bên ngoài nhà, ánh trăng trải khắp, rọi in hình bóng nghiêng nghiêng trên đất , nom gã như một thân ảnh cô đơn, cô đơn như tình huống hiện tại đầy thê lương trong gã.
Đến bờ suối, gã bước xuống, vực nước vã lên mặt, cảm giác mát lạnh như thấm vào tận phế phủ.
Rồi gã chậm rãi cởi bỏ hết y phục, lội xuống dòng suối, ra chỗ nước dâng ngang đầu gối, dưới đáy suối, mò thấy tích tụ thật nhiều bùn.
Kế đó, gã khoan thai nằm ngửa người, gác đầu lên bờ, tay vốc bùn đắp che kín toàn thân.
Từng đám mây bồng bềnh trôi ngang bầu trời, dưới áng trăng sao nhàn nhạt, gã cất giọng tự trào:
- Đây là số kiếp kết quả cuả trò rỗi hơi đi quản chuyện thiên hạ, ngươi biết chưa?
Cao Phong cười gượng, miệng nói nho nhỏ:
- Nếu cho ngươi một cơ hội khác nữa, ngươi liệu có còn đang không nhảy vô gánh bàn độc mướn nữa chăng?
Bỗng nghe tiếng Đường Cầm vọng đến từ ven bờ suối:
- Ông thể nào cũng sẽ lại nhảy vô!
Có hơi bất ngờ, Cao Phong hỏi:
- Cô đến đây tự khi nào thế?
Đúng là Đường Cầm đang ngồi bên trên bờ suối, ccô tủm tỉm cười, đáp:
- Vào lúc ông vừa thoát y xong!
Cao Phong khe khẽ thở ra,
- Sao cô lại học đâu được cái thói hư hỏng đó? Con gái mà đi nhìn đàn ông con trai ở truồng, là dễ hư lắm đó!
Đường Cầm bảo:
- Tôi thấy ông quên tôi đang làm nghề gì rồi! Nếu tôi e ngại không dám nhìn thân thể nam nhân, thì làm sao ra tay chữa bệnh họ cho được?
Cao Phong im lặng một lúc, rồi hỏi:
- Lần đầu cô nhìn thấy thân thể nam nhân ở truồng là vào dịp nào vậy?
Đường Cầm ngẫm nghĩ, trả lời:
- Là lúc tôi được mười ba tuổi, đã từng mấy lần dòm ngũ ca tắm táp, mà ngũ ca tôi chẳng hay biết gì ráo!
Cao Phong cười nhăn nhó, gã thở ra một hơi, rồi nói:
- Cô xem chừng kết ngũ ca cô lắm!
Đường Cầm đáp:
- Ngũ ca tôi cái gì cũng hay hết, chỉ tội tính khí quá cứng nhắc, tỉ như vừa rồi, anh ta chẳng muốn nhận mặt người thân gia đình, vi chẳng muốn bị tôi bắt anh trở về nhà!
Cao Phong chợt nhớ tới một điều, gã hỏi:
- Cô chắc hãy còn giận phụ thân cô lắm?
Đường Cầm không đáp, cô ngẩng nhìn trời cao, buông tiếng thở dài.
- Nhưng cô còn có cái gia đình ở tận xứ Thục xa xôi ấy, chẳng phải hay hơn tôi lắm sao! Còn có ngườì thân cùng nhà là điều may mắn lắm. Hai anh em cô có biết không, người phải xa nhà xa xứ từng nhiều lần nhớ nhung, nhiều đêm nằm mơ được về lại nhà!
Cao Phong cũng vì thế mà lọt vào một cơn trầm tư lâu dài.
Thực ra, cô và gã đều cùng cá tính, chỉ là gã ráng giữ một bộ mặt khác khi đối diện người ngoài, giữ vẻ một nam nhân
kiên cường, rút cục, g là một hình thức nguỵ trang của bọn nam nhân đang phải sống xa quê, hoặc không sao trở về sống trong gia đình thân thuộc, hoặc không có lấy một mái nhà để trở về, đã từng bao đêm mơ mộng một mái nhà thân yêu? Có kẻ nào dưới tình huống đó mà không từng một lần âm thầm gạt lệ?
Đêm đã khuya lắm rồi, cũng chẳng biết Đường Cầm đã trở gót từ hồi nào, trong tim gã, vẫn còn ghi đậm hình bóng một nữ tử có dung nhan rúng động lòng người!
Chẳng biết bao nhiêu lâu sau đó, Cao Phong rốt cục cũng nhắm mắt lạc vào một giấc mộng, trong mơ, gã trở về Thúy Trúc trang, sống quây quần cùng Hoa Vân Tàng, Hoa Tàng Diễm, nhưng lại không có hình dáng nào của Hoa Hương Lăng
--- Xem tiếp chương 114 ---