03-11-2011, 07:32 PM
Tham gia: Aug 2010
Bà i gởi: 112
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 6,161
Thanked 99,914 Times in 3,973 Posts
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tác giả: Huỳnh Dị
Hồi 56
Dịch giả: Phong Äao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Vô thượng pháp khÃ
Cô Nguyệt Minh Ä‘i trÆ°á»›c, Vô Song Nữ dắt Hắc Nhi Ä‘i sau, lần theo con Ä‘Æ°á»ng nhá» Ä‘i lên đỉnh đồi, hai bên cây cá» ráºm rạp, trên Ä‘Æ°á»ng rong rêu loang lổ.
Hai ngÆ°á»i cưỡi chung ngá»±a, Ä‘i đã ná»a ngà y Ä‘Æ°á»ng, mãi cho đến lúc nà y vẫn chÆ°a nói má»™t câu. Là m cho Cô Nguyệt Minh dở khóc dở cÆ°á»i là Vô Song Nữ ngồi sau lÆ°ng y dùng má»™t tay cầm thắt lÆ°ng của y, tÆ° thế nhÆ° sợ đụng chạm và o thân thể y.
Lên đến đỉnh đồi, trÆ°á»›c mắt bao la bát ngát, mặt tây nam là má»™t dãy núi sừng sững trên bình dã, TÆ°Æ¡ng TÆ° Cốc trứ danh ẩn mình sâu thẳm trong rặng núi. Từ vị trà của bá»n há» nhìn xuống, tình hình vùng eo núi và o cốc lá»t hết trong tầm mắt.
Cô Nguyệt Minh chắp tay sau lÆ°ng đứng trên đỉnh đồi, dõi nhìn ráng chiá»u và ng mặt trá»i lặn xuống đằng xa, phù vân vốn trắng muốt nhÆ° tuyết, tá»±a nhÆ° bị thiêu cháy, từng mảng từng mảng Ä‘á» lá»a.
Vô Song Nữ đến sau lÆ°ng y, khe khẽ há»i: “NgÆ°Æ¡i Ä‘ang sợ phải không?â€.
Cô Nguyệt Minh bị câu nói của nà ng câu dắt tâm tình chôn kÃn thâm sâu, không biết tại sao, nhất Ä‘á»™ng nhất tÄ©nh của nà ng, trầm mặc hay nói chuyện, luôn luôn có thể là m xúc Ä‘á»™ng đến táºnđáy lòng y.
Y buồn bã đáp: “Song Song biết ta sợ gì chứ?â€.
Äá»™t nhiên Cô Nguyệt Minh cảm thấy tất cả không còn có tháºt nữa, trÆ°á»›c mắt giá» phút nà y tháºt ra là hiện thá»±c hay là ảo giác, không còn có cách nà o phân rõ nhÆ° trÆ°á»›c đây. Y cảm thấy mình Ä‘ang bồi hồi trăn trở ở bến bá» sụp đổ, y tháºt có chút chịu Ä‘á»±ng không nổi tình huống Ä‘ang đối diện.
Vô Song Nữ bình tÄ©nh thốt: “Ta cÅ©ng đã từng thấy qua ngÆ°Æ¡iâ€.
Cô Nguyệt Minh ngạc nhiên: “Nà ng cÅ©ng đã nhìn thấy ta trong má»™ng nhÆ° Ô Tá» HÆ°? Nói cho ta biết, ta có phải là Thà nh chủ Ä‘á»i thứ nhì đã vì lợi Ãch riêng tÆ° mà hy sinh ngÆ°á»i của mình?â€.
Vô Song Nữ không trá»±c tiếp đáp lá»i y: “Ta vốn không muốn Ä‘á» cáºp tá»›i vấn Ä‘á» kiếp nà y kiếp trÆ°á»›c vá»›i ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng sau khi nghe cố sá»± Bách Thuần cô nÆ°Æ¡ng kể, ta biết căn bản không có cách nà o tránh thoát, chạy gì Ä‘i nữa cÅ©ng chạy không khá»i. Luân hồi má»—i má»™t kiếp Ä‘á»u có mục Ä‘Ãch luân hồi của kiếp đó, mục tiêu Ä‘á»i nà y của bá»n ta là đi giải khai câu há»i cổ thà nh, cÅ©ng từ đó mà giải khai nghi vấn bản thân bá»n taâ€.
Cô Nguyệt Minh thất hồn lạc phách buồn bã nói: “Hiện tại đối vá»›i ta mà nói, má»i sá»± Ä‘á»u không có quan hệ gì. Quá khứ đã là quá khứ, không còn có cách vãn hồi. Ta chÃnh là ngÆ°á»i đã kết liá»…u tÃnh mệnh toà n bá»™ ngÆ°á»i trong thà nh, tá»™i nghiệt rà ng rịt. Nếu luân hồi Ä‘á»i nay quả có mục Ä‘Ãch nhÆ° lá»i nói của cô nÆ°Æ¡ng, ta chắc là đến để trả nợâ€.
Nói đến đó, y cảm thấy uyển kiếm giắt bên hông, Phụng công công rất có khả năng đã Ä‘oạt được thanh kiếm nà y từ tá»™c nhân của Mâu Xuyên ở đây, mà thanh kiếm nà y chÃnh là thần binh lợi khà mà Chuyên thà nh Thà nh chủ Ä‘á»i thứ nhì rèn ra để cắt TÆ°Æ¡ng quả. Thứ cảm giác quen thuá»™c khi mình cầm kiếm chÃnh là vì mình đã từng là chủ nhân của nó. à tưởng nà y đã đẩy y đến vá»±c sâu tuyệt vá»ng, tia hy vá»ng cuối cùng đã tắt vỡ nhÆ° bong bóng nÆ°á»›c, trà n ngáºp trong lòng ná»—i thống khổ cấu xé con tim.
Vô Song Nữ dịu dà ng há»i: “NgÆ°Æ¡i không phải đã từng nói sẽ dẫn ta đến cổ thà nh sao?â€.
Cô Nguyệt Minh thân ngÆ°á»i giáºt nảy.
Vô Song Nữ nói tiếp: “Sau khi ngÆ°Æ¡i nói câu đó, ta liá»n biết tÆ°Æ¡ng lai của ta đã liên kết lại thà nh má»™t vá»›i cổ thà nh, cho dù phải trả giá bằng sinh mệnh, ta cÅ©ng hy vá»ng có thể bÆ°á»›c và o cổ thà nh. ChÃnh nhÆ° ngÆ°Æ¡i đã từng nói, chết ở đó tốt hÆ¡n chết ở địa phÆ°Æ¡ng nà o khácâ€.
Cô Nguyệt Minh nói không nên lá»i.
Vô Song Nữ buông Hắc Nhi, dá»i đến bên cạnh y, cùng y ká» vai cúi nhìn sÆ¡n lãnh bình nguyên dÆ°á»›i ánh tịch dÆ°Æ¡ng, trà n trá» cảm xúc: “Tình huống trÆ°á»›c mắt tá»±a nhÆ° đã từng xảy ra ở má»™t Ä‘oạn thá»i gian nà o đó trÆ°á»›c đây, ngÆ°Æ¡i bị dà y vò bởi cảm giác có lá»—i và xấu hổ, mất Ä‘i đấu chÃ, nhÆ°ng ta lại không có cách nà o giúp được, trong lòng trà n đầy ná»—i bất lá»±c và thống khổ. Ta không hy vá»ng tình huống thuở xÆ°a lại trùng diá»…n thêm má»™t lượt, chuyện Ä‘á»i trÆ°á»›c không giải quyết được, có lẽ có thể giải quyết Ä‘á»i nà y. NgÆ°Æ¡i tháºt không muốn biết ta đã gặp được ngÆ°Æ¡i ở tình huống nà o sao?â€.
Cô Nguyệt Minh chấn Ä‘á»™ng nhìn sang nà ng, Vô Song Nữ không nhìn trả, ánh mắt thâm tình nhìn cảnh tượng mặt trá»i lặn mỹ lệ thê lÆ°Æ¡ng gần xa dÆ°á»›i gò đồi, từ từ thốt: “Ta nhìn thấy Vân Má»™ng nữ thần mà Ô Tá» HÆ° vẽ, Ä‘á»™t nhiên phát giác dấn thân và o má»™t nÆ¡i giống nhÆ° miếu thần, tay cầm má»™t cái bình nhá», lại không biết trong bình Ä‘á»±ng cái gì, cảm giác rất khó chịu, khÆ¡i khÆ¡i lại không có cách nà o hiểu rõ tại sao lại không vui nhÆ° váºyâ€.
ÄÆ°á»ng nét mỹ lệ của nà ng hiện rõ rà nh rà nh dÆ°á»›i ánh chiá»u tà , lên xuống nhÆ° núi đồi thung lÅ©ng, là m cho Cô Nguyệt Minh nhìn đến nháºp thần, tâm tình sóng dá»™i dần dần bình phục lại. Chuyện nà ng nói cÅ©ng hấp dẫn y má»™t cách sâu sắc, không những vì ná»™i dung lá»i nói, còn là vì dáng vẻ tình cảm Ä‘á»™ng hồn khi nà ng thuáºt kể tâm sá»±, sức hấp dẫn của bản thân nà ng đối vá»›i y.
Cô Nguyệt Minh nhá»› tá»›i má»™t má»™ng cảnh mà Ô Tá» HÆ° đã từng thuáºt lại, xảy ra ngoà i má»™t tòa thần Ä‘iện chá»— cao nhất sÆ¡n thà nh, không biết Vô Song Nữ có phải đã và o tòa thần Ä‘iện đó không.
Má»i sá»± Ä‘á»u không phải ngẫu nhiên, má»—i má»™t má»™ng cảnh, má»—i má»™t ảo giác, má»—i má»™t mảnh Ä‘á»i vụn vỡ kiếp trÆ°á»›c, cho dù xảy ra vá»›i má»—i má»™t ngÆ°á»i bá»n há», ở giữa cÅ©ng có mối liên hệ vi diệu.
Vô Song Nữ cúi thấp đầu, dịu giá»ng: “Ta không rõ mình ở đó là m gì? Có mục Ä‘Ãch gì? Äá»™t nhiên cảm thấy có ngÆ°á»i tiến và o miếu, ta quay đầu lại nhìn, thấy bóng dáng của ngÆ°á»i, ta tuyệt không nhìn lầm, bóng dáng đó khẳng định là ngÆ°Æ¡iâ€.
Cô Nguyệt Minh trầm mặc má»™t hồi, mục quang không rá»i khá»i nà ng giây phút nà o, tâm tình khác hẳn má»™t trá»i má»™t vá»±c vá»›i hồi nãy, và o chá»›p mắt nà y, y đã minh bạch mục Ä‘Ãch luân hồi má»™t Ä‘á»i nà y, là muốn là m rõ ở Ä‘á»i trÆ°á»›c nà ng tháºt ra đã nói câu nói gì vá»›i mình. Câu nói đó khẳng định trá»ng yếu vô cùng đối vá»›i mình, cho nên luân hồi qua má»™t Ä‘á»i khác vẫn không quên được má»™t câu nhÆ° váºy.
Bất chợt má»i sá»± ngoà i câu nói đó Ä‘á»u biến thà nh không đáng nhắc tá»›i.
Cà ng là m cho y khó hiểu mình là y biết rõ nà ng đã trở thà nh mảnh đất là nh cuối cùng của y. Mất đi nà ng, sẽ là mất đi tất cả.
Cô Nguyệt Minh há»i: “Sau đó nà ng đã là m gì?â€.
Vô Song Nữ dịu dà ng miêu tả: “Ta uống váºt trong bình, tiếp đó vá» lại Tình Trúc Các của Bách Thuầnâ€.
Bên phải khoảng ngoà i má»™t dặm bụi Ä‘Æ°á»ng bốc lên.
Tịch dÆ°Æ¡ng rá»i xéo.
Bách Thuần từ đằng sau ôm chặt Khâu Cá»u SÆ°, bá» má ép sát trên tấm lÆ°ng rá»™ng của hắn, trên thế gian nà y không còn chuyện gì ngÆ°á»i nà o khác có thể là m cho nà ng phân thần, sinh mệnh vá»t lên tá»›i mức hừng há»±c nóng bá»ng nhất.
Ãt ra và o giá» phút nà y, nà ng có thể tạm thá»i quên Ä‘i thế giá»›i hung hiểm bên ngoà i hai ngÆ°á»i bá»n nà ng, chiến mã tung bốn vó trà n trá» Ä‘á»™ng lá»±c, chở bá»n nà ng Ä‘i vá» chân trá»i góc biển, cách xa nhân thế.
Vụt Khâu Cá»u SÆ° ghìm cÆ°Æ¡ng, ngá»±a giảm cháºm tốc Ä‘á»™.
Bách Thuần không biết gì ngồi thẳng ngÆ°á»i dáºy, ghé trên vai Khâu Cá»u SÆ° nhìn tá»›i đằng trÆ°á»›c, láºp tức thất kinh, sá»±c tỉnh hẳn.
Má»™t thá»›t ngá»±a từ triá»n núi mé trái phi xuống, kỵ sÄ© trên ngá»±a không ngá» chÃnh là nhân váºt số hai có thá»±c quyá»n nhất trong triá»u đình Ä‘Æ°Æ¡ng kim, Quý Nhiếp Äá».
Khâu Cá»u SÆ° bá» ngoà i vẫn thần thái ung dung, nhÆ°ng Bách Thuần Ä‘ang dá»±a sát hắn lại cảm thấy được thân ngÆ°á»i hắn đã biến thà nh cứng Ä‘á», hiển thị đã tiến và o trạng thái giá»›i bị. Kinh nghiệm giang hồ của nà ng tuy thua xa Khâu Cá»u SÆ°, cÅ©ng biết quyá»n chủ Ä‘á»™ng đã lá»t và o tay địch nhân, mà kế hoạch truy kÃch địch nhân đã bị địch nhân láºt ngược thiết trà cạm bẫy, để bá»n hỠđạp và o.
Quý Nhiếp Äá» nhìn thấy đôi nam nữ nhiệt luyết kia, lòng trà n ngáºp cảm xúc, nếu ngà y xÆ°a Tiết NÆ°Æ¡ng không thÆ°Æ¡ng yêu ngÆ°á»i khác, y hôm nay không thể có cục diện nhÆ° vầy, má»i sá»± có phải đã định sẵn không? Y lạnh lùng thốt: “Kẻ ta hy vá»ng gặp là Cô Nguyệt Minh, váºy má»›i có thể hoà n thà nh tâm nguyện của ta xem Long Thủ Ä‘ao nhanh hay là Bạch Lá»™ VÅ© của y nhanh. Chỉ tiếc số pháºn đã định nhÆ° vầy. Cá»u SÆ° có dám Ä‘Æ¡n đả Ä‘á»™c đấu vá»›i ta má»™t tráºn không? Ta bảo đảm không có ai xen tay, bởi thủ hạ của ta đã Ä‘i TÆ°Æ¡ng TÆ° Cốc rồiâ€.
Khâu Cá»u SÆ° xoay tay ôm eo Bách Thuần, vá»— nhẹ má»™t cái, muốn nà ng ở lại trên lÆ°ng ngá»±a, sau đó nhún bà n đạp xuống ngá»±a, đứng sững bên ngá»±a.
Quý Nhiếp Äá» cÅ©ng xoay ngÆ°á»i xuống ngá»±a, má»™t tay vuốt cổ ngá»±a, ghé bên tai ngá»±a thì thầm mấy lá»i, lúc buông tay, chiến mã há»™i ý chạy sang má»™t bên.
Bách Thuần không muốn ảnh hưởng đến Khâu Cá»u SÆ°, ngáºm câm không nói gì.
Khâu Cá»u SÆ° sải bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c, đến cách Quý Nhiếp Äá» khoảng ba trượng má»›i dừng chân, rút Phong Thần côn danh chấn thiên hạ từ trong túi sau lÆ°ng ra.
Quý Nhiếp Äá» thở dà i má»™t hÆ¡i, có vẻ tà n hết hứng thú: “Nếu quả ta không may chết tráºn, xin Cá»u SÆ° chiếu cố con con ngá»±a của taâ€.
Khâu Cá»u SÆ° cau mà y: “Ta không hiểu!â€.
Quý Nhiếp Äá» bình tÄ©nh thốt: “NgÆ°Æ¡i không cần phải hiểu. Hiện tại đối vá»›i ta mà nói, tá» vong không còn là chuyện đáng sợ nữa, mà là má»™t thứ giải thoát. Bất kể ta Ä‘i trÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c hay là Cá»u SÆ° Ä‘i trÆ°á»›c, cuối cùng cÅ©ng không khác biệt gì. Cá»u SÆ° đã mất đại thế, chỉ chá» xem Phụng công công thu tháºp ngÆ°Æ¡i khi nà o. Sá»± tháºt luôn là m cho ngÆ°á»i ta khó chịu, nhÆ°ng ta cÅ©ng không có hứng chà nói nhăng. Äá»™ng thủ Ä‘i!â€.
“Rẻng!â€.
Long Thủ Ä‘ao ra khá»i vá».
“Soẹt†má»™t tiếng, Phong Thần côn trong tay Khâu Cá»u SÆ° biến thà nh thiết côn dà i sáu thÆ°á»›c.
Bách Thuần đằng sau thấy váºy trái tim Ä‘áºp loạn xạ, giả nhÆ° Khâu Cá»u SÆ° có mệnh hệ nà o, nà ng cÅ©ng không muốn sống nữa.
Quý Nhiếp Äá» nắm chặt Ä‘ao, láºp tức nhÆ° biến thà nh má»™t ngÆ°á»i khác, bao nhiêu khà thế suy đồi quét sạch hết, mục quang sắc bén nhÆ° lưỡi Ä‘ao, liá»n xông tá»›i trÆ°á»›c, Ä‘ao hóa thà nh trÆ°á»ng quang, nhắm ngay đầu Khâu Cá»u SÆ° chẻ xuống.
Khâu Cá»u SÆ° Ä‘Æ°a côn vẹt lưỡi Ä‘ao, nà o hay Quý Nhiếp Äá» Ä‘ao quang vừa loé lên, lại không còn là nhắm ngay đầu chém xuống, mà theo Quý Nhiếp Äá» dá»i sang vị trà mé phải hắn, từ trên chém xéo xuống vai hắn, biến chiêu linh hoạt, Ä‘ao thế hung mãnh thần tốc, quả có thể bì vá»›i Cô Nguyệt Minh.
Khâu Cá»u SÆ° trÆ°á»ng côn sống Ä‘á»™ng nhÆ° linh xà , lúc co lúc phóng, rắn rá»i đỡ trÆ°á»ng Ä‘ao của Quý Nhiếp Äá».
“Keng!â€.
Äao chém và o thiết côn, vang lên tiếng kim loại va chạm kịch liệt.
Khâu Cá»u SÆ° cÆ°á»i dà i: “Giá»i!â€, dá»i ngang qua, Ä‘Æ¡n thủ giÆ¡ côn, nhắm Quý Nhiếp Äá» quét tá»›i, chỉ cần ép địch thủ ra, côn thế sẽ toà n diện triển khai, dùng binh khà dà i khắc chế binh khà ngắn, khẳng định có thể giết Quý Nhiếp Äá» hoà n toà n không có lá»±c hoà n thủ.
Nà o hay Quý Nhiếp Äá» uốn mình, dùng thân pháp tránh khá»i trÆ°á»ng côn, lại thuáºn tay má»™t Ä‘ao chém chá»— đầu côn, chấn Ä‘á»™ng đến mức trÆ°á»ng côn văng vẹt ra ngoà i, sau đó lấn tá»›i gần Khâu Cá»u SÆ°, trÆ°á»ng Ä‘ao quét ngang cổ hắn, cá»±c kỳ tinh vi thâm Ä‘á»™c, lại bất chấp thân mình.
Lúc nà y chỉ cần Khâu Cá»u SÆ° hồi côn quét bá»a, có thể đánh nát xÆ°Æ¡ng cốt Quý Nhiếp Äá», nhÆ°ng cổ mình cÅ©ng khẳng định không giữ được.
Khâu Cá»u SÆ° thầm thở dà i má»™t hÆ¡i, hắn không phải không có phÆ°Æ¡ng pháp ứng phó, nhÆ°ng sẽ là lối lưỡng bại câu thÆ°Æ¡ng. Äổi lại là trÆ°á»›c đây, hắn sẽ không chút do dá»± thi triển háºu nhị tháºp thất lá»™ côn pháp của Phong Thần côn, lấy mạng đổi mạng, nhÆ°ng vì Bách Thuần, hắn tuyệt không thể chết chung vá»›i địch, hắn chết Ä‘i, Bách Thuần sẽ là m sao đây?
NhÆ°ng hắn không còn chá»n lá»±a nà o khác.
Khâu Cá»u SÆ° quăng bỠđắn Ä‘o sinh tá», nhảy ngược ra sau, Phong Thần côn thu hồi, hóa là m ngà n vạn côn ảnh, bảo vệ toà n thân.
“Keng!â€.
Long Thủ Ä‘ao của Quý Nhiếp Äá» bị gạt ra, phát ra má»™t tiếng khen “giá»i†từ táºn đáy lòng, nhÆ° bóng theo hình rượt tá»›i, lợi dụng Khâu Cá»u SÆ° tay chân còn chÆ°a ổn định, quấn quyện đối thủ và o trong Ä‘ao ảnh trùng trùng, không để cao thủ trẻ tuổi siêu trác thiên tà i ngang dá»c kia toà n lá»±c thi triển. Và o giá» phút nà y, Quý Nhiếp Äá» cuối cùng đã minh bạch chá»— đáng sợ của Cô Nguyệt Minh, chÃnh là ở chá»— Cô Nguyệt Minh không sợ tá» vong, má»›i có thể nắm bắt được sinh tá» của đối thủ. Y hiện tại không còn má»™t chút xÃu sợ hãi tá» vong, còn chá» chá»±c tá» vong đến.
Bách Thuần khống chế mình không được, rút bá»™i kiếm ra, nhảy xuống lÆ°ng ngá»±a, xông tá»›i chá»— hai ngÆ°á»i ác đấu, không còn lý gì tá»›i quy củ giang hồ Ä‘Æ¡n đả Ä‘á»™c đấu.
Tiếng Ä‘ao côn giao kÃch vang vá»ng nhÆ° pháo nổ, tình thế chiến tráºn kịch liệt vô cùng, bóng hai ngÆ°á»i thoạt hợp thoạt phân, ngÆ°Æ¡i truy ta Ä‘uổi, ác đấu sinh tá» giữa vùng má» mịt thái dÆ°Æ¡ng lặn xuống núi tây, hung hiểm liên miên bất tuyệt, Bách Thuần chạy đến gần, nhất thá»i không có cách nà o xen tay.
“Bình!â€.
Má»™t tiếng hừ khan, hai ngÆ°á»i tách rá»i.
Khâu Cá»u SÆ° loạng choạng thoái lùi mÆ°á»i mấy bÆ°á»›c má»›i miá»…n cưỡng đứng vững.
Quý Nhiếp Äá» lảo đảo ra sau, lÆ°ng Ä‘áºp mạnh và o má»™t thân cây đại thụ, sau đó ngồi bệt xuống, Long Thủ Ä‘ao thõng xuống.
Bách Thuần quăng bá»™i kiếm, chạy tá»›i chá»— Khâu Cá»u SÆ°, Khâu Cá»u SÆ° để Bách Thuần chui và o lòng, má»™t tay chống côn, tay kia ôm Bách Thuần, ánh mắt trân trân nhìn Quý Nhiếp Äá»: “Ta không hiểu!â€.
Quý Nhiếp Äá» mắt mÅ©i tai miệng rỉ máu, thở dà i thÆ°á»n thượt, gian khó lắm má»›i giữ được bình tÄ©nh: “Không ai có thể hoà n toà n hiểu thấu má»™t ngÆ°á»i khác, trừ phi ngÆ°Æ¡i có thể trải qua cuá»™c Ä‘á»i của ta má»™t phen. Ài! Ta sao lại có thể biến thà nh má»™t ngÆ°á»i nhÆ° vầy?â€. Äầu cổ hết khà lá»±c ngoẹo sang má»™t bên, tắt thở.
Bách Thuần kinh hồn run giá»ng: “Chà ng đã thắng rồi!â€.
Khâu Cá»u SÆ° lắc đầu: “Ta không thắng, y cố ý chết trong tay ta, nếu không đã có kết cục lưỡng bại câu thÆ°Æ¡ng. Bá»n ta lấy Long Thủ Ä‘ao của y, Ä‘Æ°a tá»›i cho Hoà ng Phủ Thiên Hùng, coi nhÆ° lá»i cảnh cáo nghiêm khắc nhất vá»›i y, già nh lấy tâm chÃâ€.
o0o
Ô Tá» HÆ° đứng trên má»™t tảng đá lá»›n nÆ¡i triá»n núi, ngây ngô nhìn địch nhân Ä‘i qua cốc mà không và o, quẹo sang phÃa đông, hoà n toà n không có cách nà o nắm bắt được chuyện xảy ra trÆ°á»›c mắt.
PhÃa trái má»™t gò núi sáng lên há»a quang, chợt sáng chợt tối, là tÃn hiệu Cô Nguyệt Minh phát ra cho hắn thấy. Ô Tá» HÆ° liá»n rút Ä‘uốc lá»a ra, phát tin kêu Cô Nguyệt Minh đến há»™i hợp, tiếp đó ngồi xuống, lòng hoang mang bần thần.
Trong vòng luân hồi má»™t Ä‘á»i ở cổ thà nh, hắn tháºt ra có quan hệ gì vá»›i Cô Nguyệt Minh?
Vân Mộng nữ thần là ai?
HỠđẹp tên thơm gì?
Giấc má»™ng cuối cùng tại sao không xảy ra trong sÆ¡n thà nh, mà là má»™t cái hồ mỹ lệ? Trên sá»± tháºt đáp án nhÆ° sắp toạt ra, chỉ là hắn có hÆ¡i không dám nghÄ© tá»›i, sợ cái hắn nghÄ© ra là cái hắn không có cách nà o tiếp nháºn.
Không ai hiểu thấu bằng hắn tại sao Cô Nguyệt Minh sau khi nghe Bách Thuần kể bà máºt cổ thà nh xong mặt mà y lại biến thà nh khó coi nhÆ° váºy. Hắn cÅ©ng có đồng cảm, không ai có thể tiếp nháºn mình Ä‘á»i trÆ°á»›c lại là má»™t ngÆ°á»i đáng sợ nhÆ° váºy. Chỉ háºn má»™t ngÆ°á»i trong số hắn và Cô Nguyệt Minh khẳng định đã từng là Thà nh chủ Ä‘á»i thứ nhì của Chuyên thà nh.
Hắn Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không hy vá»ng mình là ngÆ°á»i đó, nhÆ°ng nếu quả không phải là hắn, mà là Cô Nguyệt Minh, hắn lại là m sao nhẫn tâm nhìn bằng hữu duy nhất của mình cắn răng chịu cá»±c hình vì oan nghiệt kiếp trÆ°á»›c?
Äây là má»™t mắc gút không có cách tháo gỡ. Vân Má»™ng nữ thần tại sao lại tà n nhẫn nhÆ° váºy? Nà ng tháºt ra là vì tình yêu mà đến? Hay là đến má»™t kiếp khác để báo thù sau má»™t ngà n năm trăm năm háºn không lấp được biển?
Ô Tá» HÆ° lần đầu hoà i nghi Vân Má»™ng nữ thần nuôi dạ bất lÆ°Æ¡ng, Ä‘iá»u nà y là m cho hắn nảy sinh cảm giác sợ hãi không lạnh mà rùng mình, khó chịu vô cùng.
Vân Má»™ng nữ thần Æ¡i! Nà ng có nghe lá»i ta nói không? Nói cho ta biết tháºt ra là chuyện gì đây?.
Lúc Cô Nguyệt Minh và Vô Song Nữ hiện thân chá»— miệng cốc, ở phÃa bắc cÅ©ng truyá»n đến tÃn hiệu đèn lá»a, hiển thị Khâu Cá»u SÆ° và Bách Thuần cÅ©ng đã đến.
o0o
Hoa Má»™ng phu nhân tiến và o thÆ°Æ¡ng sảnh, hà nh lá»… thỉnh an chà o há»i Phụng công công Ä‘ang Ä‘á»™c tá»a bên kia bà n, lão yêu quái kia ra dấu cho nà ng ngồi xuống.
Nhạc Kỳ và thủ hạ đã thoái ra ngoà i, chỉ còn lại hai ngÆ°á»i bá»n há».
Hoa Má»™ng phu nhân đã nhiá»u ngà y không gặp Phụng công công, lão thái giám nà y tinh thần sáng láng đến xuất kỳ, dung quang hoán phát, không có má»™t chút xÃu dáng vẻ suy nhược, khiến cho nà ng không khá»i hoà i nghi lão vì chiến dịch Vân Má»™ng Trạch mà đã uống mấy loại linh dược nhÆ° hà thủ ô, linh chi, nhân sâm để thúc đẩy tiá»m lá»±c của sinh mệnh, nếu không là m sao có thể thần thái ngút ngà n nhÆ° trÆ°á»›c mắt, cÅ©ng là m cho nà ng cảm thấy lão tháºt đáng sợ.
Hoa Mộng phu nhân không đoán được Phụng công công vì chuyện gì mà triệu nà ng đến gặp, chỉ biết không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Phụng công công không nhìn nà ng, mục quang quay ra ngoà i song cá»a, thần tình nhÆ° có suy tÆ°, tá»±a hồ có chút tâm sá»±. Phải má»™t hồi lâu sau lão má»›i thở dà i thốt: “Cuối cùng đã đến Äá»™ng Äình hồ rồi!â€.
Hoa Mộng phu nhân chỉ còn nước lắng nghe, sau câu nói mà o đầu sẽ là gì đây?
Phụng công công nhìn sang nà ng, trầm giá»ng: “Quý Nhiếp ÄỠđã phản bá»™i taâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân rất ngạc nhiên, Quý Nhiếp Äá» luôn luôn trung thà nh má»™t dạ vá»›i Phụng công công, không ngá» lại phản bá»™i Phụng công công, quả là chuyện thạch phá thiên kinh, cà ng là m cho nà ng không hiểu là tại sao Phụng công công lại nói cho nà ng biết?
Phụng công công lại thở dà i má»™t hÆ¡i: “Ta quả tháºt đã già rồi, già đến mức sợ tịch mịch, may là có phu nhân bầu bạn, vẫn có đối tượng chuyện vãn. Äêm nay bá»n ta sẽ đến TÆ°Æ¡ng Thủy, chỉ cần lên bỠđông, Ä‘i vá» hÆ°á»›ng đông hai canh giá», vượt qua Vô Chung Hà , sáng sá»›m ngà y mai có thể đến Vân Má»™ng Trạch, hy vá»ng Nguyệt Minh sở liệu không sai, Sở hạp vẫn còn giữ trong cổ thà nhâ€.
Tiếp đó đôi mắt rừng rá»±c sát cÆ¡, chầm cháºm thốt: “Sá»± tÃn nhiệm đối vá»›i Quý Nhiếp Äá», ta không má»™t chút xÃu bảo lÆ°u, duy chỉ có chuyện Sở hạp ta không hoà n toà n nói cho y biết, cho nên má»›i lao phiá»n Nguyệt Minh, hiện tại đã chứng thá»±c quyết định của ta là chÃnh xác. ChÆ°a có giá» phút nà o ta cảm thấy Sở hạp gần vá»›i ta nhÆ° vầy, cÆ¡ hồ thò tay có thể chạm đượcâ€.
Hoa Mộng phu nhân đã minh bạch, Phụng công công không phải cảm thấy tịch mịch, cũng không phải cảm thấy buồn chán, mà là tâm tình khẩn trương, vì sắp đến Vân Mộng Trạch mà sinh ra dạ sợ được sợ mất, cho nên mới tìm nà ng đến nói chuyện. Kẻ mạnh như Phụng công công, nói cho cùng vẫn là kẻ có thất tình lục dục, có lúc yếu đuối.
Nà ng há»i: “Cổ thà nh không phải có lệ quá»· tác quái sao?â€.
Phụng công công thở dà i thÆ°á»n thượt, gáºt đầu đáp: “Äúng! Cổ thà nh quả có quá»· thần sau lÆ°ng chủ sá»±, may mà ta có chuẩn bị, thần linh của cổ thà nh có lẽ có thể che Ä‘áºy tai mắt ngÆ°á»i khác, lại không có cách nà o ảnh hưởng đến ta. Xem xem!â€.
Phụng công công rút trong mình ra má»™t váºt tá»±a nhÆ° cái chà y đồng cao cỡ năm tấc, chăm chú nhìn kỹ má»›i phát giác là má»™t tượng thần hình dạng Æ°u mỹ, công phu Ä‘iêu khắc tinh tế, thân thể có hình mÅ©i nhá»n, phảng phất nhÆ° đầu mâu. Chá»— đẹp mắt là ở hình tÆ°á»›ng cái đầu tượng thần, có sáu khuôn mặt, má»—i khuôn mặt Ä‘á»u khác nhau, bá»™ dạng cá»±c kỳ phẫn ná»™.
Ãnh mắt giấu kÃn trong rèm mắt của Phụng công công loang loáng thần quang, thản nhiên hứng chà thốt: “Äây là pháp khà giấu kÃn chà cao vô thượng Kim CÆ°Æ¡ng Quyết, mấy trăm năm nay luôn luôn thá» phụng ở Äại Nháºt tá»± ở Tây Tạng, ôm ấp thần lá»±c không thể tưởng tượng nổi, công năng tịch tà hà ng ma, ta khẳng định nói sẽ không là m cho ta thất vá»ngâ€.
Nói xong Ä‘em Kim CÆ°Æ¡ng Quyết trịnh trá»ng cất và o trong mình, sau đó mỉm cÆ°á»i thốt: “NgÆ°á»i đã già , lòng cÅ©ng má»m yếu Ä‘i, có cÆ¡ há»™i phu nhân giúp ta khuyên nhủ Nguyệt Minh, ta đâu có nhÆ° trong tưởng tượng của y, Nhiếp Äá» tuy coi y là địch nhân, ta chỉ coi y là con cháu trong nhà , má»™t khi đã nói, tuyệt sẽ không nuốt lá»iâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân cÆ°á»i khổ: “Tôi có cÆ¡ há»™i khuyên y sao?â€.
Phụng công công Ä‘iá»m đạm thốt: “Ta sẽ tạo má»™t cÆ¡ há»™i nhÆ° váºy cho phu nhânâ€.
- o O o -
Tà i sản của Minh Huệ
Chữ ký của Minh Huệ
03-11-2011, 07:33 PM
Tham gia: Aug 2010
Bà i gởi: 112
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 6,161
Thanked 99,914 Times in 3,973 Posts
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tác giả: Huỳnh Dị
Hồi 57
Dịch giả: Phong Äao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tiên tâm nan trắc
Khâu Cá»u SÆ° quất ngá»±a lần theo bá» tây TÆ°Æ¡ng Thủy nhắm hÆ°á»›ng nam phóng Ä‘i, há»™i hợp vá»›i Nguyá»…n Tu Chân ở Hắc Thụ Ä‘á»™. Bách Thuần đằng sau ôm chặt lấy hắn, khiến cho hắn thưởng thức cảm giác chÆ°a từng có trÆ°á»›c đây, thứ cảm giác nhÆ° ôm ấp toà n thế giá»›i. Ba thá»›t ngá»±a Ä‘uổi sau bá»n há».
Chỉ tức hắn vẫn không thể quên Ä‘i má»i thứ bên ngoà i bá»n há», bởi nguy cÆ¡ lá»›n nhất Ä‘ang không ngừng bức tá»›i gần. Phụng công công là nhân váºt còn lợi hại hÆ¡n cả Quý Nhiếp Äá», hiện thá»i nắm chắc thá»±c lá»±c còn gấp mÆ°á»i lần Quý Nhiếp Äá». Nếu chÃnh diện đụng đầu, bá»n há» nà o có khác gì châu chấu đá xe, cho nên cần phải dùng trÃ, kẻ phụ trách suy nghÄ© Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là Nguyá»…n Tu Chân.
Bách Thuần chợt ghé cái miệng nhá» bên tai hắn: “Bá»n há» chắc đã vượt qua Vô Chung Hà , đã đến Vân Má»™ng Trạch rồiâ€.
Sau khi chia tay ở bỠđông TÆ°Æ¡ng Thủy, Cô Nguyệt Minh, Vô Song Nữ và Ô Tá» HÆ° để ngá»±a cho bá»n há» chiếu cố, bÆ¡i qua bá» bên kia. Bá»n Cô Nguyệt Minh ba ngÆ°á»i sẽ láºp tức Ä‘i tìm cổ thà nh, hy vá»ng có thể đến trÆ°á»›c đại quân của Phụng công công, già nh lấy Sở hạp trÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c.
Khâu Cá»u SÆ° “ừm†trả má»™t tiếng, hắn tuy không nhìn thấy thần tình của Bách Thuần, lại có thể tưởng tượng được bá»™ dạng của nà ng má»™t cách tá»± nhiên trong đầu, tháºm chà cả Ä‘á»™ng tác nói chuyện của cái miệng nhá» của nà ng.
Bách Thuần lại nói: “Tôi hiện tại có cảm giác nằm má»™ng, cổ quái phi thÆ°á»ng. Ngà y trÆ°á»›c Tiá»n Thế Thần nói nà o là Vô Chung Hà , Tuẫn Tình Thạch, tôi chỉ coi là thần thoại cổ tÃch, nà o có ngá» lá»i gã nói quả là có kỳ sá»±. Cá»u SÆ° Æ¡i! Bên kia Vô Chung Hà là Vân Má»™ng Trạch, má»™t địa phÆ°Æ¡ng do Vân Má»™ng nữ thần là m chúa tể, kỳ diệu là m sao! Chà ng có vui không?â€.
Khâu Cá»u SÆ° thản nhiên đáp: “Ta chÆ°a từng vui nhÆ° vầy, sinh mệnh không ngá» có thể kỳ diệu nhÆ° váºy. Xem kìa! Äó không phải là chiến thuyá»n siêu cấp của Tu Chân sao?â€.
Bách Thuần mục quang vượt qua bỠvai rộng của hắn, nhìn tới trước.
Hai chiếc thuyá»n ló ra trên đỉnh ngá»n má»™t cánh rừng đằng xa, Ä‘i giữa bầu trá»i đầy sao.
o0o
Tiếng khóc nấc của Vô Song Nữ từ trong rừng ráºm truyá»n ra, Cô Nguyệt Minh và Ô Tá» HÆ° chỠđợi ngoà i rừng, có thể tưởng tượng được tình huống thÆ°Æ¡ng tâm của nà ng ở nÆ¡i chôn thi thể Tiết Äình Hao.
Cô Nguyệt Minh thấp giá»ng: “Từ TÆ°Æ¡ng TÆ° Cốc đến đây, ngÆ°Æ¡i nói tổng cá»™ng không tá»›i mÆ°á»i câu. Ài! Chuyên thà nh Thà nh chủ Ä‘á»i thứ nhì khẳng định không có phần ngÆ°Æ¡i đâu, kẻ chỉ vì lợi Ãch riêng tÆ° cá nhân là ta, ta chÃnh là vì lÆ°ng gánh tá»™i nghiệt kiếp trÆ°á»›c, kiếp nà y má»›i sợ chiến tranh nhÆ° vầy, cô Ä‘á»™c thống khổ nhÆ° vầyâ€.
Ô Tá» HÆ° giÆ¡ tay vá»— vai Cô Nguyệt Minh, buồn bã thốt: “Bằng hữu! Thấy ngÆ°Æ¡i thống khổ nhÆ° váºy, ta có thể yên ổn sao? Hiện tại ná»—i sợ lá»›n nhất của ta là cuá»™c cá» số pháºn chỉ là má»™t kế hoạch phục thù áo trá»i không lá»™ Ä‘Æ°á»ng kim. Bá»n ta cứ suy nghÄ© má»™t chiá»u Vân Má»™ng nữ thân cao quý gì đó, trên sá»± tháºt có thể chỉ là má»™t lệ quá»· siêu cấp oan hồn bất tán. Ta và ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u đã từng gây tá»™i, cho nên gạt bá»n ta Ä‘i đến cổ thà nh để đòi nợâ€.
Cô Nguyệt Minh cảm thấy tay hắn băng lãnh run run, có thể biết Ô Tá» HÆ° thống khổ hụt hẫng đến cỡ nà o, trầm giá»ng: “Bá»n ta có phải là tá»™i nhân của nà ng hay không, nói vẫn còn quá sá»›m, tìm đến cổ thà nh đại khái có thể là m minh bạch. Nói cho ta biết tình huống ngÆ°Æ¡i nhìn thấy ta trong má»™ng ra sao?â€.
Ô Tá» HÆ° đáp: “Äối vá»›i giấc má»™ng đó ta đã nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, đến khi Bách Thuần kể cố sá»± cổ thà nh, ta má»›i nghÄ© thông má»™t chút. Äịa Ä‘iểm má»™ng cảnh phát sinh chắc là nhà của tiểu chÆ° hầu nÆ¡i bá»n ta phát hiện Sở hạp. Ài! Ông trá»i già của ta, bá»n ta e rằng là kẻ đầu tiên trên thế gian Ä‘i thảo luáºn luân hồi kiếp trÆ°á»›c nhÆ° vầyâ€.
Cô Nguyệt Minh thốt: “Váºy là ThÆ°Æ¡ng Ngô. Ta minh bạch tâm tình của ngÆ°Æ¡i, nếu ở kiếp nà y bá»n ta không Ä‘i đến ThÆ°Æ¡ng Ngô, sẽ không thể có chuyện sau nà y, váºy có phải là má»™t mệnh cục khác không?â€.
Ô Tá» HÆ° buông vai y: “Má»™ng cảnh phát sinh bên má»™t cái hồ xinh đẹp. Nữ thần! Ài! Nên nói là mỹ nhân trong há»a Ä‘ang cùng Bách Thuần cưỡi ngá»±a Ä‘i tá»›i hÆ°á»›ng ta, ta cảm thấy hồ đồ, chỉ biết giá» phút đó ta không nháºn ra bá»n há», sau đó lại nhá»› ra bá»n há» là nữ thần và Bách Thuần, xem lối phục sức, bá»n há» chắc có quan hệ chủ tá»›. Luân hồi kiếp đó, Bách Thuần là tỳ nữ của nữ thầnâ€.
Sắc mặt của Cô Nguyệt Minh lại khó coi, buồn thảm thốt: “Nói nhÆ° váºy, ngÆ°á»i gá»i là nữ thần chÃnh là con gái của tiểu chÆ° hầu, mà ta bức hôn tiểu chÆ° hầu viìsh, muốn lão Ä‘em gả con gái cho ta. Ta đối không phải vá»›i nà ngâ€.
Ô Tá» HÆ° nói: “Sau khi bá»n há» biến mất, Ä‘á»™t nhiên có ngÆ°á»i ká» cáºn nói chuyện vá»›i ta, ngÆ°á»i đó là ngÆ°Æ¡i, tiếp đó ta tỉnh dáºy. NgÆ°Æ¡i hiện tại chắc đã nắm được tâm tình của ta, nếu ngÆ°Æ¡i là tân Thà nh chủ, ta khẳng định là đồng đảng, tốt đẹp chá»— nà o chứ. Là bá»n ta đã cưỡng ép là m hại nà ng, trả qua hÆ¡n ngà n năm, nà ng sau khi hóa thà nh lệ quá»· vẫn oán háºn không nguôi, cho nên lừa bá»n ta đến cổ thà nh để tạo cuá»™c đại báo phục, bá»n ta chết chắc rồi. Ài! Bá»n ta có thể quay đầu không? Sau nà y vÄ©nh viá»…n không đạp chân và o chốn quá»· quái nà y ná»a bÆ°á»›câ€.
Cô Nguyệt Minh há»i: “Bá»n ta còn có thể có chá»n lá»±a khác sao?â€.
Ô TỠHư buồn bã lắc đầu.
Cô Nguyệt Minh nói: “Oan có đầu nợ có chủ, nà ng muốn báo thù, nêu báo thù vá»›i ta! Ta chịu nháºn!â€.
Ô Tá» HÆ° thốt: “NgÆ°Æ¡i nếu có bất trắc, Song Song sẽ là m sao? Nà ng luân hồi kiếp nà y có khác gì còn thê lÆ°Æ¡ng hÆ¡n cả ngÆ°Æ¡i và ta?â€.
Cô Nguyệt Minh nghe váºy ngẩn ngÆ°á»i.
Ô Tá» HÆ° thốt: “Nếu có thể chá»n lá»±a, ta sẽ chá»n để ta gánh lấy má»i sá»±. NgÆ°Æ¡i còn có má»™t hy vá»ng là Song Song, muốn biết câu nói nà ng đã thốt vá»›i ngÆ°Æ¡i ở kiếp trÆ°á»›c là câu gì, tại sao cách hÆ¡n ngà n năm vẫn thắc mắc ôm ấp trong lòng. Ta thì cả má»™t hy vá»ng cuối cùng cÅ©ng đã tắt ngóm, sinh mệnh đối vá»›i ta không còn má»™t chút ý nghÄ©a gì nữa, cuá»™c sống tháºt không còn luyến tiếc nữaâ€.
Tiếng bước chân vang lên.
Hai ngÆ°á»i liá»n ngáºm miệng.
Vô Song Nữ cúi đầu Ä‘i ra khá»i rừng cây, Ä‘i thẳng đến trÆ°á»›c hai ngÆ°á»i: “Có thể Ä‘i rồi!â€.
Ô Tá» HÆ° nhìn sang Cô Nguyệt Minh, để y quyết định tháºt ra xuất phát Ä‘i tìm cổ thà nh hay là quay đầu chạy cà ng xa cà ng tốt.
Cô Nguyệt Minh trầm ngâm má»™t hồi: “Các ngÆ°á»i có cảm giác bị ngÆ°á»i ta theo dõi giám thị không?â€.
Vô Song Nữ cuối cùng ngẩng mặt nhìn y, đôi mắt sÆ°ng Ä‘á», nhÆ°ng thần sắc bình tÄ©nh, có thể thấy tráºn khóc hồi nãy đã phát tiết uất oán trong lòng.
Ô Tá» HÆ° cÆ°á»i khổ: “Äây là địa bà n của nữ thần, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ gÆ°á»m gÆ°á»m rình ráºp trong bóng tốiâ€.
Vô Song Nữ trừng hắn má»™t cách kỳ quái, hiển nhiên không hiểu rõ hắn tại sao lại dùng từ ngữ trà n đầy địch ý nhÆ° “gÆ°á»m gÆ°á»m rình ráºp†để hình dung Vân Má»™ng nữ thần.
Cô Nguyệt Minh thốt: “Ta không phải muốn nói tá»›i nữ thần, mà nói tá»›i má»™t ngÆ°á»i nà o đóâ€.
Ô Tá» HÆ° há»i: “Lẽ nà o là Qua Mặc? Hắn không phải và o lúc Quý Nhiếp Äá» thu tháºp Tiá»n Thế Thần cÅ©ng đã bị thu tháºp sao?â€.
Cô Nguyệt Minh thốt: “Muốn giết Qua Mặc nà o phải dá»…, thá»±c lá»±c lúc đó của Quý Nhiếp Äá» khẳng định không là m được, Qua Mặc chỉ cần thi triển yêu pháp là có thể thong dong thoát thânâ€.
Vô Song Nữ đôi mắt rừng rá»±c sát cÆ¡: “Äể bá»n ta là m thịt Qua Mặcâ€.
Ô Tá» HÆ° nhá»› tá»›i Vô Song Nữ từng nói má»™t khi bá»n há» tìm được Qua Mặc, phải để Vô Song Nữ táºn tay giết chết hắn, bất quá lúc nà y hắn đã mất tâm tình nói đùa: “Äã biết hắn theo sau, bá»n ta muốn bố trà giết hắn là chuyện chắc ăn rồi. Bằng và o lá»±c lượng của bá»n ta liên hợp lại, Qua Mặc khó thoát khá»i kiếp nạn. Cô huynh ý tứ ra sao?â€.
Cô Nguyệt Minh Ä‘ang định đáp lá»i hắn, thanh âm sói hoang hÃt thở Ä‘i lại từ trong rừng sâu truyá»n ra, nghe tiếng Ãt ra cÅ©ng hÆ¡n mÆ°á»i con.
Ba ngÆ°á»i đồng thá»i biến sắc.
Bá»n há» dấn thân và o khu bến bá» Vân Má»™ng Trạch, còn chÆ°a qua Vô Chung Hà , sao ngỠđược có thể đụng phải bầy sói hoang. Cô Nguyệt Minh và Ô Tá» HÆ° Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, ai ai cÅ©ng biết trong lòng đối phÆ°Æ¡ng Ä‘ang nghÄ© gì, là Vân Má»™ng nữ thần quay đầu thÆ°Æ¡ng đối phó bá»n há», không để bá»n há» có cÆ¡ há»™i phản kÃch Qua Mặc.
Vân Má»™ng nữ thần tại sao lại đứng vá» phÃa Qua Mặc?
Cô Nguyệt Minh quát khẽ: “Äi! Äến Vô Chung Hà â€.
o0o
Khâu Cá»u SÆ° và Bách Thuần xuống ngá»±a cách chiến thuyá»n chừng trăm bÆ°á»›c, dẫn ngá»±a Ä‘i tá»›i thuyá»n Ä‘áºu ở đầu bến.
Trên thuyá»n không có chút xÃu đèn Ä‘uốc, đây là chuyện Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên, vì muốn tránh tai mắt của địch nhân, nhÆ°ng khẳng định có ngÆ°á»i luân phiên canh gác mÆ°á»i hai canh giá», má»™t khi phát hiện địch nhân láºp tức rút neo khởi hà nh, thần tốc bá» Ä‘i.
Bách Thuần chen gần sát ngÆ°á»i hắn, tÆ°Æ¡i tắn vui vẻ thốt: “Nguyá»…n tiên sinh thấy bá»n ta bình yên đến chắc mừng lắmâ€.
Vụt trên thuyá»n sáng bừng lên, trên lâu thuyá»n và sà n thuyá»n toà n là xạ thủ giÆ°Æ¡ng cung lắp tên, tên ná» sáng ngá»i toà n là nhắm và o hai ngÆ°á»i bá»n há».
Khâu Cá»u SÆ° và Bách Thuần nà o ngá» lại có biến hóa nhÆ° vầy, kinh hãi dừng bÆ°á»›c.
Má»™t trà ng cÆ°á»i dà i vang lên sau lÆ°ng bá»n há», ánh Ä‘uốc từ đằng sau chiếu qua.
Khâu Cá»u SÆ° biến sắc quát lá»›n: “Äại long đầu có ý gì đây?â€.
Bách Thuần không cần quay đầu lại nhìn cÅ©ng biết kẻ cÆ°á»i dà i đằng sau là long đầu của Äại Hà Minh, Hoà ng Phủ Thiên Hùng. Bá»n hỠđã lá»t và o cạm bẫy bố trà cẩn máºt của đối phÆ°Æ¡ng, chỉ có chết chứ không có sống.
Hoà ng Phủ Thiên Hùng lạnh lùng thốt: “Cá»u SÆ° ngÆ°Æ¡i không phải là ngà y đầu tiên lăn lá»™n giang hồ mà ? TrÆ°á»›c sau tổng cá»™ng hÆ¡n hai trăm ngÆ°á»i giÆ°Æ¡ng kình tiá»…n nhắm và o ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i còn há»i ta có ý gì?â€.
Khâu Cá»u SÆ° đã hồi phục lại vẻ lãnh tÄ©nh, hắn tuy tá»± phụ, nhÆ°ng biết dÆ°á»›i tình huống nà y, chỉ có thể dùng trà chứ không thể cố sức kháng cá»±, nếu không cả hắn lẫn Bách Thuần và bốn thá»›t ngá»±a Ä‘á»u sẽ chết rất thảm. Hắn hÃt sâu má»™t hÆ¡i: “Tu Chân Ä‘ang ở đâu?â€.
Hoà ng Phủ Thiên Hùng không vui: “NgÆ°Æ¡i muốn biết tên tiểu tá» tá»± phụ tà i trà hÆ¡n ngÆ°á»i kia tình huống ra sao? Nói cho ngÆ°á»i biết thì đã sao? Gã Ä‘ang ở trên thuyá»n, Ä‘ang bị trói quặc cánh khỉ chá» ngÆ°Æ¡iâ€.
Khâu Cá»u SÆ° bình tÄ©nh: “Dám há»i đại long đầu ta và Tu Chân tháºt ra đã là m gì không phải vá»›i Äại Hà Minh? Chỉ cần ngÆ°Æ¡i có thể kể ra má»™t chuyện, ta sẽ tá»± táºn tạ tá»™i trÆ°á»›c mặt ngÆ°Æ¡iâ€.
Thanh âm của Hoà ng Phủ Thiên Hùng từ đằng sau truyá»n lại: “Máºt mÆ°u tạo phản thì sao? Mục Ä‘Ãch thà nh láºp của Äại Hà Minh bá»n ta là má»i ngÆ°á»i Ä‘oà n kết lại thà nh má»™t, phấn đấu cho tÆ°Æ¡ng lai tốt đẹp, tất cả má»i huynh đệ trong Minh Ä‘á»U minh bạch tôn chỉ kiến láºp Äại Hà Minh của Hoà ng Phủ Thiên Hùng ta, ngÆ°Æ¡i và Nguyá»…n Tu Chân bá»™i phản lại tôn chỉ của Minh ta, còn không phải tá»™i chết sao?â€.
Bách Thuần nhìn sang Khâu Cá»u SÆ°, chỉ thấy hắn thần tình lãnh tÄ©nh, đôi mắt loang loáng dị quang nhiếp hồn ngÆ°á»i, nhÆ° iến thà nh má»™t ngÆ°á»i khác, ná»—i lo sợ trong lòng liá»n giảm bá»›t Ä‘i nhiá»u. Nà ng không dám xen miệng, đây có thể nói là má»™t cuá»™c trÆ°á»ng tranh Ä‘ua khác biệt, cái để so Ä‘á» rõ rà ng là sức ảnh hưởng của hai ngÆ°á»i đối vá»›i bang chúng. Äối sách của Khâu Cá»u SÆ° chÃnh là muốn dao Ä‘á»™ng sá»± tÃn nhiệm của bang chúng đối vá»›i Hoà ng Phủ Thiên Hùng.
Khâu Cá»u SÆ° cÆ°á»i khà khà : “Äại long đầu ngÆ°Æ¡i vừa má»›i cÆ°á»i ta chim non chÆ°a đủ lông cánh, sao lại tá»± mình nói ra ngôn từ buồn cÆ°á»i ấu trÄ© nhÆ° váºy? Hiện tại không phải bá»n ta muốn tạo phản, mà là quan bức dân phản. Bá»n ta là m thuáºn theo dân thì sao? Triá»u đình có thể tá»™i nghiệp bá»n ta, buông tha cho bá»n ta không? Lẽ nà o tôn chỉ láºp bang của Äại Hà Minh bá»n ta là là m nô tà i chó sai đâu đánh đó? Váºy mà coi là tÆ°Æ¡ng lai tốt đẹp chá»— nà o?â€.
Lúc Bách Thuần nghe lá»i nói của Khâu Cá»u SÆ°, quan sát chúng tiá»…n thủ đối diện bá»n há» trên thuyá»n, phát giác ai ai nghe thấy cÅ©ng Ä‘á»™ng dung, có gần phân ná»a đã di Ä‘á»™ng cung tiá»…n Ãt nhiá»u, không còn nhắm đúng và o bá»n há» nữa. Hiển nhiên cho thấy lá»i nói của Khâu Cá»u SÆ° đã đả Ä‘á»™ng đến lòng dạ đám huynh đệ của hắn.
Hoà ng Phủ Thiên Hùng “phì†má»™t tiếng, nổi giáºn thốt: “Äếu giá» nà y còn muốn nói lá»i yêu ma mê hoặc chúng nhân? Ta và Quý Nhiếp ÄỠđã sá»›m có hiệp nghị, chỉ cần giao ra ngÆ°Æ¡i và Nguyá»…n Tu Chân, Quý Nhiếp Äá» bảo đảm tuyệt sẽ không can phạm đến bá»n taâ€.
Khâu Cá»u SÆ° quát lá»›n: “Hiệp nghị đã thủ tiêu và o đêm nay rồiâ€.
Hoà ng Phủ Thiên Hùng ngạc nhiên: “NgÆ°Æ¡i nói báºy gì đó?â€.
Bách Thuần nghe váºy sởn da gà , thình lình lại rà nh rà nh cảm thấy được cuá»™c cá» số pháºn, má»i sá»± tá»±a nhÆ° đã an bà i thá»a đáng.
Khâu Cá»u SÆ° lắc đầu thở dà i: “NgÆ°á»i đã chết, hiệp nghị còn tồn tại được sao? Äể chứng thá»±c ta không phải ăn nói báºy bạ, ta cho các vị huynh đệ chứng cứ đâyâ€.
Nói xong giÆ¡ tay tháo trÆ°á»ng Ä‘ao cá»™t bên hông.
Hoà ng Phủ Thiên Hùng quát lá»›n: “Không được Ä‘á»™ng Ä‘áºy!â€.
Khâu Cá»u SÆ° không lý gì tá»›i lão, cÆ°á»i thốt: “Không tháo Long Thủ Ä‘ao của Quý Nhiếp Äá» từng là m cho ngÆ°á»i ta má»›i nghe tiếng đã táng đảm, là m sao để đại long đầu ngÆ°Æ¡i Ä‘Ãch thân nghiệm minh? Các vị huynh đệ xem đây!â€.
Tiếp đó giÆ¡ Long Thủ Ä‘ao lên cao. Ai nấy cÅ©ng giÆ°Æ¡ng tròn mắt, chuôi Ä‘ao hình rồng sống sống Ä‘á»™ng Ä‘á»™ng, phản ánh há»a quang hai bên, phảng phất má»™t lúc sau sẽ thình lình xung thiên bay khá»i vá», uốn lượn trên chÃn tầng mây.
Kể cả Hoà ng Phủ Thiên Hùng, ai ai cÅ©ng nhìn chăm chú đến nÃn thở, mắt trợn miệng há, nhất thá»i không có cách nà o hiểu thấu chuyện gì đã xảy ra, chỉ còn thanh âm Ä‘uốc lá»a phừng phá»±t bừng cháy.
Khâu Cá»u SÆ° phất tay quăng Long Thủ Ä‘ao luôn cả vá» ra sau, sau đó xoay ngÆ°á»i lại, đối diện vá»›i Hoà ng Phủ Thiên Hùng.
Long Thủ đao rớt đúng vị trà của Hoà ng Phủ Thiên Hùng, hỠHoà ng Phủ tự nhiên giơ song thủ đón lấy.
Khâu Cá»u SÆ° biết đã đổi khách thà nh chủ, khống chế đại cục, ung dung thốt: “Äại long đầu nháºn ra Long Thủ Ä‘ao của Quý Nhiếp Äá» chứ? Y từ Lạc DÆ°Æ¡ng Ä‘uổi đến, bị ta chém chết ở gần TÆ°Æ¡ng TÆ° Cốc. Vá»›i năng lá»±c của Quý Nhiếp Äá», nếu vẫn còn tại thế, Ä‘ao nà y là m sao lá»t và o tay ta được? Có má»™t chuyện sợ rằng đại long đầu còn chÆ°a biết, Phụng công công đã thân hà nh thống lãnh đại quân theo Ä‘Æ°á»ng thủy đến, Ä‘ang định tiêu diệt Äại Hà Minh bá»n ta, đại long đầu ngÆ°Æ¡i còn chÆ°a tỉnh ngá»™ sao?â€.
Hoà ng Phủ Thiên Hùng nhìn Long Thủ Ä‘ao nâng trên tay, mặt mà y xám xịt, song thủ hÆ¡i run run, có thể thấy sức chấn Ä‘á»™ng của Khâu Cá»u SÆ° đối vá»›i lão mãnh liệt tá»›i cỡ nà o.
Bách Thuần thừa cÆ¡ xoay ngÆ°á»i nhìn phản ứng của Hoà ng Phủ Thiên Hùng.
Khâu Cá»u SÆ° thở dà i thốt: “Thá» chết thì chó săn cÅ©ng là m thịt, đạo lý nà y xÆ°a nay không sai. Äại long đầu ngÆ°Æ¡i chÆ°a đánh đã hà ng, còn khiến huynh đệ tÆ°Æ¡ng tà n, tá»± hủy trÆ°á»ng thà nh, lại liên lụy đến cả đám huynh đệ, có cách là m nà o ngu xuẩn hÆ¡n nữa chứ? Äại long đầu bất nhân đối vá»›i ta và Tu Chân, bá»n ta lại không thể bất nghÄ©a đối vá»›i đại long đầu, má»i ngÆ°á»i đã từng trÃch máu kết minh, sao có thể huynh đệ tÆ°Æ¡ng tà n cho được? Các vị huynh đệ, trÆ°á»›c hết thu cất cung tiá»…n cho ta, rồi thÆ°Æ¡ng lượng biện pháp ứng phó Phụng công côngâ€.
Bách Thuần khẩn trÆ°Æ¡ng đến mức tim cÆ¡ hồ vá»t ra khá»i yết hầu, là sống hay chết, sẽ quyết định trong giá» phút trÆ°á»›c mắt.
Hoà ng Phủ Thiên Hùng sá»±c tỉnh lại, quát dữ: “Bắn tên!â€.
Äất trá»i nhÆ° dừng sá»±ng lại, lại không có bất kỳ má»™t tiếng Ä‘á»™ng đáng sợ mÅ©i tên rá»i khá»i dây cung nà o, tiếp đó ai ai cÅ©ng thu cung tiá»…n lại, nhÆ° không nghe thấy mệnh lệnh của Hoà ng Phủ Thiên Hùng. Phải biết đám tiá»…n thủ nà y Ä‘á»u trá»±c thuá»™c Hoà ng Phủ Thiên Hùng, là nhân mã phái hệ của lão, hiện tại không có ai y theo mệnh lệnh của lão mà hà nh sá»±, có thể biết Hoà ng Phủ Thiên Hùng đã bị chúng bạn ly thân, bị má»i ngÆ°á»i phỉ nhổ.
Hoà ng Phủ Thiên Hùng nhÆ° già đi thêm mÆ°á»i mấy tuổi, mặt mà y không còn má»™t há»™t máu, song thủ cà ng run hÆ¡n nữa.
“Keng!â€.
Long Thủ Ä‘ao rá»›t xuống đất, phát ra tiếng vá»ng chạm mặt đất.
Khâu Cá»u SÆ° lạnh lùng nhìn lão, Ä‘iá»m đạm thốt: “Chỉ cần Hoà ng Phủ Thiên Hùng ngÆ°Æ¡i chịu vạch rõ giá»›i tuyến vá»›i triá»u đình, bá»n ta vẫn tôn ngÆ°Æ¡i là m đại long đầuâ€.
Hoà ng Phủ Thiên Hùng nhìn hắn, lại nhìn thủ hạ bên cạnh, mặt mà y xấu hổ: “Xong rồi! Xong rồi!â€.
Nói còn chÆ°a dứt, lão xong tá»›i trÆ°á»›c, dùng cÆ°á»›c đá Long Thủ Ä‘ao của Quý Nhiếp Äá» lên, tả thủ nắm vá» Ä‘ao, hữu thủ rút Ä‘ao ra khá»i vá», nhắm đầu Khâu Cá»u SÆ° chém xuống.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u không ngá» có Ä‘á»™t biến đó, nhất tá» quát tháo mắng chá»i.
Khâu Cá»u SÆ° mò tay ra sau, Phong Thần côn lá»t và o tay, lại tiến lên hai bÆ°á»›c, trÆ°á»›c hết đỡ Long Thủ Ä‘ao khà thế hung mãnh của Hoà ng Phủ Thiên Hùng, phát ra má»™t tiếng “keng†va chạm vang vá»ng, sau đó Phong Thần côn vụt kéo thà nh trÆ°á»ng côn sáu thÆ°á»›c, nhÆ° cuồng phong bạo vÅ© phản kÃch vá» phÃa Hoà ng Phủ Thiên Hùng.
Trùng trùng côn ảnh, ép Hoà ng Phủ Thiên Hùng không ngừng lùi lại, né trái tránh phải, không ngá» không còn chút xÃu sức đón đỡ. Khâu Cá»u SÆ° chợt lại thu côn thoái lùi, ngá»±c Hoà ng Phủ Thiên Hùng rõ rà ng lõm và o, lại thoái hai bÆ°á»›c, ngã ngá»a xuống đất, mất mạng tại Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng.
- o O o -
Tà i sản của Minh Huệ
03-11-2011, 07:36 PM
Tham gia: Aug 2010
Bà i gởi: 112
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 6,161
Thanked 99,914 Times in 3,973 Posts
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tác giả: Huỳnh Dị
Hồi 58
Dịch giả: Phong Äao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Thủy trạch mê thà nh
Bầu trá»i sao đã biến mất, sÆ°Æ¡ng đêm nhÆ° má»™t mà n lÆ°á»›i không có cái gì không bao phủ, trùm kÃn toà n Vân Má»™ng Trạch, má»™t nÆ¡i ôm ấp vô số đầm nÆ°á»›c, tá»±a nhÆ° quá»· vá»±c khiến cho ngÆ°á»i ta mê hoặc không hiểu. Chuyện xảy ra ở đây, không còn có thể dùng lẽ thÆ°á»ng để suy Ä‘oán nữa.
Tiếng sói gà o từ bốn phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»›ng truyá»n đến, thoạt xa thoạt gần, tá»±a hồ dã lang trong trạch Ä‘ang kết bầy kết Ä‘Ã n mò ra kiếm ăn, cà ng thêm cảm giác nguy cÆ¡ khắp chốn.
Ô Tá» HÆ° dẫn Cô Nguyệt Minh và Vô Song Nữ lên má»™t gò nhá», đến má»™t đống loạn thạch: “Ta tìm thấy dạ minh châu ở đây, hạt châu lúc đó đặt trên tảng đá lá»›n nà yâ€.
Cô Nguyệt Minh tả thủ giÆ¡ cao cây Ä‘uốc, chiếu sáng vùng đất phÆ°Æ¡ng viên mấy trượng, hoà i nghi há»i: “NgÆ°Æ¡i không nhá»› lầm chứ? Giữa sÆ°Æ¡ng mù dà y đặc, đâu đâu cÅ©ng gần nhÆ° giống hệt nhau mà â€.
Vô Song Nữ dõi mắt nhìn bốn phÃa, sÆ°Æ¡ng mù vây bá»c, là m cho ngÆ°á»i ta nhìn không thông không thấu, chỉ thấp thoáng thấy đầm nÆ°á»›c kÃn mÃn dÆ°á»›i triá»n gò.
Ô Tá» HÆ° cÆ°á»i khổ: “NgÆ°Æ¡i nói váºy rồi, ta lại không dám khẳng định nữa. Bất quá ta có thể nói vá»›i ngÆ°Æ¡i ta có thiên phú đặc thù vá» việc nháºn Ä‘Æ°á»ng, Ä‘i đến đâu là tuyệt không thể quên đượcâ€.
Cô Nguyệt Minh nhìn sang hÆ°á»›ng đông: “Nếu suy Ä‘oán của bá»n ta không sai, phụ thân của Song Song chắc là bị tên ná» của Qua Mặc bắn trúng Sở hạp trên lÆ°ng, má»™t viên dạ minh châu rá»›t xuống tảng đá, cổ thà nh kia chắc là ở triá»n gò đối diện không xa. Cho dù bá»n ta tìm không ra cổ thà nh, cÅ©ng có thể nhìn thấy rặng núi chá»— cổ thà nh, trừ phi lá»±c lượng của quá»· thần có thể là m cho cả vùng núi biến mất. Mà sao lại có thể nhÆ° váºy được?â€.
Vô Song Nữ quay sang Ô Tá» HÆ°: “Vân Má»™ng nữ thần không phải yêu Ä‘Æ°Æ¡ng nồng cháy vá»›i ngÆ°Æ¡i lắm sao? Bá»™ bây giỠđã yêu ngÆ°á»i khác rồi sao?â€.
Hai câu nói vô tâm nà y tà n nhẫn đâm trúng chá»— Ä‘au lòng nhất của Ô Tá» HÆ°, sắc mặt của hắn láºp tức tái nhợt, chán ngán thốt: “Äừng nhắc tá»›i nữa, ta rất có thể đã bị lừa gạt tình cảmâ€.
Vô Song Nữ ngạc nhiên: “NgÆ°Æ¡i nói cái gì?â€.
Cô Nguyệt Minh lá»™ thần sắc kiên quyết: “Äứng ở đây không phải là biện pháp, bá»n ta sang hÆ°á»›ng đông lục tìm Ä‘i, hy vá»ng trò đùa của nữ thần chỉ là má»™t cách che mắt, cho dù nhìn không thấy cổ thà nh, cÅ©ng có thể bằng và o tiếp xúc đụng chạm mà cảm thấy được sá»± tồn tại của nóâ€.
Ô Tá» HÆ° lắc đầu: “Vô dụng, nếu không đã sá»›m bị ngÆ°á»i của Phụng công công phái đến đụng phải cổ thà nh rồiâ€.
Vô Song Nữ thất thanh: “Lẽ nà o bá»n ta đứng đây ngÆ¡ ngẩn sao?â€.
Ô Tá» HÆ° nhìn nhìn Vô Song Nữ, lại nhìn nhìn Cô Nguyệt Minh, chợt há há»ng nhắm hÆ°á»›ng đông hét lá»›n: “Vân Má»™ng nữ thần, bá»n ta đã y hẹn đến rồi! Nà ng tháºt ra có gặp bá»n ta hay không?â€.
Vừa nói xong câu cuối, thình lình cuồng phong cuốn dáºy, sÆ°Æ¡ng mù nồng Ä‘áºm đến mức không tan được xung quanh bị gió mạnh từ bốn phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»›ng đổ tá»›i lùa thà nh lốc xoáy, phảng phất nhÆ° yêu ma quá»· quái hình dạng thiên biến vạn hóa, cÅ©ng thổi Ä‘uốc lá»a gần tắt.
Ba ngÆ°á»i Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, ngÆ°á»i nà o cÅ©ng sởn tóc gáy. ChÆ°a có giây phút nà o bá»n há» cảm thấy rõ rà ng minh xác sá»± tồn tại của Vân Má»™ng nữ thần nhÆ° vầy, cảm thấy được lá»±c lượng của nà ng.
Ô Tá» HÆ° nhìn đăm đăm vá» phÃa trÆ°á»›c, kinh hoảng la lên: “Trá»i! Các ngÆ°Æ¡i nhìn kìa!â€.
Gió đã lặng, ngá»n Ä‘uốc hồi phục lại ánh sáng.
Thấu qua là n sÆ°Æ¡ng nhẹ bay xoáy vòng, má»™t tòa cổ thà nh lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trÆ°á»›c mắt ba ngÆ°á»i.
Tòa cổ thà nh kiên cố đã từng đứng sừng sững ở thá»i đại Chiến quốc kia, hiện tại chỉ còn lại má»™t khu hoang phế đã bị lá»a dữ thiêu rụi, má»™t mà u Ä‘en trải hết thÆ°Æ¡ng tang, ngáºp đầy cây cối và cá» dại, thà nh nÆ¡i côn trùng giun dế cÆ° ngụ.
Hồi nãy bá»n há» nhìn thấy chá»— đó là má»™t cái hồ lá»›n. Cổ thà nh xây trên má»™t ngá»n núi nhá» ló ra giữa hồ, sÆ¡n thà nh có nÆ°á»›c hồ bao quanh, má»™t con Ä‘Æ°á»ng từ chá»— tÆ°á»ng thà nh sụp hổng vòng ngoà i nhất của sÆ¡n thà nh trải dà i ra, đến cách bá» hồ bên bá»n há» chừng mấy thÆ°á»›c, quá ná»a chìm trong nÆ°á»›c hồ.
SÆ¡n thà nh dá»±ng ba vòng tÆ°á»ng thà nh, vòng trong cao hÆ¡n vòng ngoà i, còn lÆ°u lại dấu tÃch tà n dÆ° của thà nh lâu, mÆ¡ hồ thấy được bá»™ dạng uy vÅ© thuở xÆ°a. TÆ°á»ng thà nh vòng ngoà i nhất đứng sá»±ng bên bá», sụp đổ ghê gá»›m nhất, không còn tác dụng phòng ngá»± gì nữa.
Ba ngÆ°á»i ngẩn ngÆ¡ trân trân nhìn kỳ cảnh khiến ngÆ°á»i ta không ngỠđược trÆ°á»›c mắt.
o0o
Trong khoang thuyá»n, Nguyá»…n Tu Chân vừa được cởi dây trói còn chÆ°a hết kinh hồn: “May là ta không biết võ công, nếu không Hoà ng Phủ lão tặc khẳng định sẽ cắt đứt gân chân gân tay của ta, ngÆ°Æ¡i có cứu được thì cÅ©ng chỉ còn là má»™t phế nhânâ€.
Bách Thuần thầm gạt mồ hôi lạnh, nếu Khâu Cá»u SÆ° không thể xoay chuyển cục diện, ngÆ°á»i bị cắt gân chân gân tay phải là Khâu Cá»u SÆ°.
Khâu Cá»u SÆ° giúp gã hà nh khà lÆ°u chuyển máu huyết, há»i: “NgÆ°Æ¡i đã nghe hết toà n bá»™ quá trình chứ?â€.
Nguyá»…n Tu Chân gáºt đầu biểu thị đã nghe, hoà i nghi há»i: “NgÆ°Æ¡i tháºt đã giết Quý Nhiếp Äá»?â€.
Khâu Cá»u SÆ° đáp: “Y quả đã chết dÆ°á»›i tay ta, nhÆ°ng tình huống bên trong phức tạp dị thÆ°á»ng, không chỉ và i câu là có thể táºn tÆ°á»ng. Huynh đệ theo bá»n ta đến Lạc DÆ°Æ¡ng tình huống ra sao?â€.
Nguyá»…n Tu Chân căm phẫn: “Hoà ng Phủ lão tặc nà o dám là m hại bá»n há», bá»n ta hôm qua sau khi lên thuyá»n má»›i phát giác Hoà ng Phủ lão tặc và ngÆ°á»i của lão ẩn mình trên thuyá»n, là ta ra lệnh cho các huynh đệ không được phản kháng, bởi ta tin Vân Má»™ng nữ thần có an bà i xảo diệu, hiện tại đã chứng thá»±c ta không nhìn lầmâ€.
Khâu Cá»u SÆ° Ä‘i ra ngoà i khoang, má»™t hồi sau quay vá» thốt: “Bá»n há» bị nhốt trong khoang chứa hà ng tầng dÆ°á»›i, ta đã ra lệnh cho ngÆ°á»i Ä‘i thả bá»n há»â€.
Lại quay sang Bách Thuần: “Hại cho Bách Thuần phải kinh hoảngâ€.
Bách Thuần trả hắn má»™t nụ cÆ°á»i Ä‘iá»m máºt: “Có gì đâuâ€.
Lúc nà y má»™t thủ hạ chạy xá»™c và o: “Có thuyá»n đếnâ€.
Khâu Cá»u SÆ° ba ngÆ°á»i thất kinh, lẽ nà o Phụng công công đến nhanh nhÆ° váºy, là m sao biết tìm thẳng đến đây?
o0o
Ba ngÆ°á»i bÆ°á»›c lên con Ä‘Æ°á»ng thông và o cổ thà nh, lòng trà o dâng cảm giác khó hình dung. Vân Má»™ng nữ thần có phải Ä‘ang ở trong thà nh chỠđợi bá»n hỠđến?
Lúc nà y bên trên sÆ¡n thà nh xuất hiện bầu trá»i sao, tÆ°á»ng thà nh dá»±a theo sÆ¡n thế quấn hình trôn ốc mà lên, tuốt tá»›i đỉnh núi, chá»— cao nhất là má»™t tòa kiến trúc đã sụp đổ, toà n tòa sÆ¡n thà nh nhÆ° má»™t con ốc đáy rá»™ng chót nhá»n.
DÆ°á»›i ánh Ä‘uốc chiếu sáng, cá»a thà nh táºn cuối con Ä‘Æ°á»ng chỉ còn lại má»™t lá»— cá»a Ä‘en thui, vẫn có thể cá»a thà nh lồi ra ngoà i tÆ°á»ng, có hai cá»a trong ngoà i, hình cái vò. Có thể tưởng tượng Chuyên thà nh thá»i hÆ°ng thịnh, cả tòa thà nh trì dùng thần Ä‘iện ở vị trà cao nhất là m trung tâm của sÆ¡n thà nh, sau đó dùng tÆ°á»ng thà nh tầng tầng lá»›p lá»›p xoáy hình trôn ốc Ä‘i xuống, cùng sÆ¡n đạo hợp thà nh cốt cán của thà nh trì, má»i Ä‘á»n thá», lầu chợ, ngõ hẻm, nhà cá»a Ä‘á»u an trà trong hoà n cảnh thiết kế kỹ cà ng, hình thể hoà n chỉnh.
Tim Vô Song Nữ Ä‘áºp thình thịch, nếu Cô Nguyệt Minh không Ä‘oán sai, sau khi tiến và o hốc cá»a chắc có thể phát hiện di thể của cha.
Cô Nguyệt Minh má»—i má»™t bÆ°á»›c lại thêm kinh hoà ng. Äổi lại là y của trÆ°á»›c đây, tuyệt sẽ không sợ bất cứ cái gì, nhÆ°ng y hiện tại tháºt không muốn chết nhÆ° vầy, bởi chÃnh vì Vô Song Nữ Ä‘ang theo sau. Ô Tá» HÆ° nói đúng, y không còn là cô Ä‘á»™c kiếm khách sống không có gì luyến tiếc. Nếu đây là thủ Ä‘oạn của Vân Má»™ng nữ thần, trÆ°á»›c hết là m cho y nảy dạ mê luyến cuá»™c sống, sau đó má»›i dồn y và o chá»— chết, váºy ná»—i háºn của Vân Má»™ng nữ thần đối vá»›i y tháºt có dốc hết sông nÆ°á»›c trong thiên hạ cÅ©ng khó mà rá»a sạch.
Mục quang của Ô Tá» HÆ° từ tÆ°á»ng thà nh dà i dằng dặc dá»i lên thà nh lâu quá nữa đã sụp lở, bám đầy ổ yến, trà n trá» cảm xúc: “Tháºt khó tưởng tượng ta và ngÆ°Æ¡i đã từng ká» vai tác chiến ở tòa thà nh trì nà y, cố sức kháng cá»± địch nhân tá»›i tám năm ròng. Äánh má»™t tráºn lâu nhÆ° váºy, má»™t khi là ngÆ°á»i tất sẽ phải chán ghét chiến tranh và tá» vong. Ài! Tâm tình của ngÆ°Æ¡i sao rồi?â€.
Cô Nguyệt Minh dùng nụ cÆ°á»i khổ đáp trả: “Sở hạp có thể là m khó ngÆ°Æ¡i chứ?â€.
Ô Tá» HÆ° hÃt sâu má»™t hÆ¡i, trầm giá»ng đáp: “Chỉ cần cho ta cÆ¡ há»™i, ta bảo đảm ngÆ°Æ¡i có thể nhìn thấy tiên quả cất bên trong, chá»— then chốt khẳng định ở trên bảy hạt dạ minh châu. Vấn Ä‘á» là tiên quả chỉ có má»™t, bá»n ta lại có ba ngÆ°á»i, chia là m ba phần không biết có ảnh hưởng đến hiệu lá»±c của nó không?â€.
Cô Nguyệt Minh thốt: “NgÆ°Æ¡i đủ can đảm để ăn nó à ? NgÆ°Æ¡i đã không còn sở hữu, sống không có luyến tiếc, đáng để thá» xemâ€.
Ô Tá» HÆ° đôi mắt sáng lên: “Có lẽ thứ ta trá»n Ä‘á»i tìm kiếm không phải là Vân Má»™ng nữ thần, mà là TÆ°Æ¡ng quả, ai biết rõ được chứ?â€.
Thanh âm của Vô Song Nữ từ đằng sau truyá»n đến, thấp giá»ng mắng: “Äồ quá»· hoa tâm! Äừng quên đây là địa bà n của aiâ€.
Cô Nguyệt Minh lảng Ä‘i: “Cuối cùng đã đến rồi, Song Song có cảm giác gì? Ta chÆ°a từng thấy Song Song tâm tình tốt nhÆ° vầyâ€.
Ô Tá» HÆ° rống lên: “Äúng! Äể ta Ä‘oán thá» xem! Song Song sở dÄ© tâm tình tốt hẳn là vì đã phát hiện nam nhân duy nhất không hoa tâm thá»i thế Ä‘Æ°Æ¡ng kimâ€.
Nói nói cÆ°á»i cÆ°á»i, ba ngÆ°á»i tiếng qua ổ cá»a, bÆ°á»›c và o cổ thà nh.
Má»™t cÆ¡n gió âm hà n từ đằng sau ùa tá»›i, ngá»n Ä‘uốc bị thổi chá»›p tắt bất chợt, vẫn thoảng chiếu tá»›i má»™t nÆ¡i tá»±a nhÆ° quảng trÆ°á»ng đằng sau cá»a, nhÆ°ng đã ngáºp đầy cây hoang cá» dại, má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang phủ phục dÆ°á»›i đất, trên lÆ°ng Ä‘eo má»™t cái túi.
Vô Song Nữ thân ngÆ°á»i giáºt nảy, kêu lên: “Cha!â€.
Ba ngÆ°á»i cất bÆ°á»›c tá»›i chá»— Phu Mãnh bá» mình.
o0o
Chỉ có má»™t chiếc thuyá»n đến, nhá» bằng nữa Æ°ng thuyá»n của bá»n há», dà i khoảng bốn trượng, dÆ°á»›i đáy có gắn bốn trục bánh xe, chỉ cần phái ngÆ°á»i đẩy Ä‘á»™ng bánh, lÆ°á»›t Ä‘i linh hoạt trên nÆ°á»›c nhÆ° cá, mau mắn nhÆ° bay, thÃch hợp nhất để hà nh tẩu trong sông nÆ°á»›c.
Lúc nà y xa thuyá»n nhoáng ánh đèn hiệu, chà o há»i bá»n há» từ đằng xa.
Khâu Cá»u SÆ° cau mà y: “Là thuyá»n của Lạc DÆ°Æ¡ng Bang, bá»n hỠđến là m gì?â€.
Nguyá»…n Tu Chân cÅ©ng đến Ä‘Ã i chỉ huy trên lầu lái: “Cẩn tháºn má»™t chút, bá»n há» có lẽ đến gặp Hoà ng Phủ Thiên Hùngâ€.
Khâu Cá»u SÆ° quát: “Kêu ngÆ°á»i đến giảm cháºm tốc Ä‘á»™â€.
Thủ hạ nghe lệnh dùng đèn hiệu ra dấu cho thuyá»n đến.
Khâu Cá»u SÆ° nhìn sang Bách Thuần Ä‘ang đứng bên cạnh hắn há hà m răng trắng Ä‘á»u, mỉm cÆ°á»i há»i: “Bách Thuần sợ?â€.
Bách Thuần cÆ°á»i mỉm lắc đầu, còn háy hắn má»™t cái, trách hắn sao lại há»i câu đó, nhÆ°ng đối vá»›i dạ quan hoà i của Khâu Cá»u SÆ° lại trà n dâng trong lòng má»™t tÆ° vị ngá»t ngà o.
Thuyá»n trục bánh xe liá»n giảm tốc Ä‘á»™, từ từ đến gần, má»™t thanh âm truyá»n sang: “Trên thuyá»n có phải là Khâu huynh và Nguyá»…n tiên sinh?â€.
Khâu Cá»u SÆ° và Nguyá»…n Tu Chân nháºn ra là thanh âm của Lạc DÆ°Æ¡ng Bang bang chủ Mã Công Thà nh, sau khi trao đổi má»™t ánh mắt, Khâu Cá»u SÆ° nói lá»›n: “ChÃnh là bá»n ta, Mã bang chủ có chuyện gì mà đến thăm váºy?â€.
Mã Công Thà nh lá»›n tiếng: “Tạ Æ¡n trá»i đất, cuối cùng đã tìm ra các ngÆ°Æ¡iâ€.
Khâu Cá»u SÆ° và Nguyá»…n Tu Chân ngạc nhiên nhìn nhau, không hiểu Mã Công Thà nh tìm ra bá»n há» tại sao lại hÆ°ng phấn rối rÃt nhÆ° váºy.
o0o
Cô Nguyệt Minh và Ô Tá» HÆ° Ä‘i trÆ°á»›c, Vô Song Nữ theo sau hai ngÆ°á»i, bÆ°á»›c chân nặng ná» Ä‘i qua chá»— thi thể Phu Mãnh.
Gió lạnh hù hù trong thà nh, thổi Ä‘uốc lá»a tranh sáng tranh tối, cÅ©ng là m cho tất cả biến thà nh khi huyá»…n khi thá»±c, ảo giác nảy sinh.
Bản thân cổ thà nh đã đủ sức nhiếp hồn, là m cho ba ngÆ°á»i không dám bÆ°á»›c mạnh rá»n tiếng, sợ Ä‘á»™ng chạm đến sá»± tÄ©nh lặng thần thánh của cổ thà nh.
Äây tuyệt đối là má»™t dị vá»±c khác vá»›i thế gian bên ngoà i, khiến cho ngÆ°á»i ta có tÆ° vị kỳ dị Ä‘i và o thế giá»›i trÆ°á»›c đây má»™t ngà n năm trăm năm. Chuyên thà nh tuyệt không phải là má»™t tòa thà nh trì bình phà m, nó là thà nh trì đã bị phù chú tà n Ä‘á»™c, sản sinh từ má»™t thân cây kỳ dị, kỳ diệu nhất là cố sá»± của nó còn chÆ°a kết thúc.
Bá»n há» lại đã vỠđến.
Cảm giác thất vá»ng của Ô Tá» HÆ° cà ng lúc cà ng mãnh liệt, hắn là thất vá»ng đối vá»›i Vân Má»™ng nữ thần. Hắn đã nghe lệnh triệu đến, đã thần thông quảng đại nhÆ° váºy, đáng lẽ Ãt nhiá»u gì cÅ©ng có nghi thức hoan nghênh, rình rang mà y mặt. NhÆ°ng hắn rõ rà ng cảm thấy thái Ä‘á»™ của Vân Má»™ng nữ thần là lãnh đạm không lý gì tá»›i, còn xua lùa gió lạnh từng cÆ¡n khiến cho ngÆ°á»i ta rùng mình phát lãnh, tuyệt không thân thiện.
Hy vá»ng của hắn tháºt đã ảo diệt.
Mất đi Vân Mộng nữ thần, cũng mất đi tất cả, linh đan tiên quả gì cũng khó bù đắp phần nà o.
Ô Tá» HÆ° trong lòng biết rõ hÆ¡n bất cứ má»™t ai: cái hắn muốn là “nà ngâ€.
Cô Nguyệt Minh bắt đầu hiểu thấu mình, y chá» chá»±c tá» vong xÆ°a nay, chÃnh là vì không muốn đối diện tình huống trÆ°á»›c mắt, không muốn đối diện tá»™i nghiệt đối vá»›i kiếp trÆ°á»›c. Tòa cổ thà nh nà y, má»—i má»™t viên gạch má»—i má»™t tảng đá, từ tÆ°á»ng thà nh đến Ä‘Æ°á»ng ngõ, thà nh lâu phòng xá, Ä‘á»u in hằn ký ức thâm sâu vá» cổ thà nh năm xÆ°a, là m cho lòng y lãng đãng hồi âm má»™t thuở. Äây là má»™t gánh nặng không ai có thể gánh nổi, má»™t ná»—i thống khổ không ai có thể chế ngá»±.
Cô Nguyệt Minh mong mình chÆ°a từng sống dáºy.
Sức lây nhiá»…m khổng lồ của cổ thà nh, từng lá»›p từng tầng xung kÃch đánh y, chÆ°a từng có giá» phút nà o y trông mong kết liá»…u sinh mệnh của mình nhÆ° bây giá».
Vô Song Nữ tuy thấy bá»™ dạng thất hồn lạc phách của hai ngÆ°á»i, lại không suy tÆ° sâu sắc gì đến tình huống dị dạng của bá»n há», bởi nà ng lo cho mình còn chÆ°a xong. Giây phút nà o trông đợi cuối cùng đã đến, nhÆ°ng nà ng đâu có hân hoan nhÆ° dá»± định, trong lòng nà ng có má»™t mÅ©i gai đâm.
Cục diện trÆ°á»›c mắt chÃnh do cha nà ng tạo dẫn. Nếu Ô Tá» HÆ° không phải lượm được dạ minh châu rá»›t xuống từ Sở hạp mang trên lÆ°ng cha nà ng, Ô Tá» HÆ° đâu có đến Lạc DÆ°Æ¡ng, giá» phút nà y cÅ©ng không thể tiến và o cổ thà nh. Không có Ô Tá» HÆ°, nà ng và Cô Nguyệt Minh căn bản không có cách nà o tìm ra cổ thà nh. Mà trong cuá»™c cá» số pháºn nà y, cha là kẻ hy sinh, bị Phụng công công truy sát gia tá»™c, kẻ gây ác chÃnh là Vân Má»™ng nữ thần, má»i sá»± tháºt ra là vì nguyên nhân gì?
Nà ng cảm thấy mê mang mơ hồ.
Hai chục bước.
Cô Nguyệt Minh chợt dừng chân, má»™t cÆ¡n gió thổi xá»™c và o mặt, mang đến mùi vị quen thuá»™c, nhÆ°ng vì y Ä‘ang ôm tâm tình suy sụp tan nát cõi lòng, đầu óc không thể váºn dụng, nhất thá»i trong lòng má»™t mảng trống không, không có cách nà o có phản ứng hữu hiệu, chỉ thuần bằng và o trá»±c giác mà ngÆ°ng bÆ°á»›c.
Ô TỠHư đi tới một bước rồi mới dừng lại, ngạc nhiên nhìn sang Cô Nguyệt Minh.
Vô Song Nữ theo sau xém chút đụng và o Cô Nguyệt Minh, nảy phản ứng tá»± nhiên giÆ¡ đôi ngá»c thủ án trên lÆ°ng Cô Nguyệt Minh.
Phu Mãnh phủ phục Ä‘á»™ng Ä‘áºy, vụt láºt ngÆ°á»i lại, tiếng cÆ¡ quan báºt phát đồng thá»i vang lên, “vèo†má»™t tiếng, kình tiá»…n từ trong cÆ¡ quan tên ná» trong tay hắn bắn nhanh ra, nhắm đúng ngay tim Cô Nguyệt Minh.
Qua Mặc!
Cho dù vá»›i năng lá»±c của Cô Nguyệt Minh, dÆ°á»›i tình huống không chút giá»›i bị mà lại thần hồn Ä‘iên đảo mê man lạc lá»ng, căn bản đâu thể ngăn đỡ, phÆ°Æ¡ng pháp duy nhất là né sang má»™t bên, nhÆ°ng đáng chết là Vô Song Nữ Ä‘ang ở đằng sau y, nếu y dá»i tránh, kẻ trúng tên khẳng định là nà ng, huống hồ gì tá» vong đối vá»›i y và o giá» phút nà y có sức dụ hoặc kinh hồn.
Ô Tá» HÆ° bằng và o chút dÆ° quang khoé mắt nhìn thấy Ä‘á»™ng tác của Qua Mặc, ban đầu còn nghÄ© mình hoa mắt nhìn lầm, đến khi tiếng cÆ¡ quan báºt vang má»›i sá»±c tỉnh, biết Qua Mặc đã và o thà nh trÆ°á»›c bá»n há» má»™t bÆ°á»›c, bà y bố cạm bẫy tinh xảo, giả là m Phu Mãnh để đối phó bá»n há». Hắn nắm chắc tình huống Cô Nguyệt Minh trong chá»›p mắt sẽ trúng tên.
Thá»i gian không cho phép hắn nghÄ© ngợi nhiá»u, chỉ biết cái chết của mình không lá»›n lao gì, nhÆ°ng Cô Nguyệt Minh lại tuyệt không thể chết.
Ô TỠHư như là n chớp tạt ngang qua, chắn trước mặt Cô Nguyệt Minh.
Lúc Cô Nguyệt Minh còn kinh hãi chÆ°a hoà n hồn, Ô Tá» HÆ° há»± thảm má»™t tiếng, toà n thân run mạnh, cúi ngÆ°á»i loạng choạng thoái lùi đụng và o Cô Nguyệt Minh, Ä‘au đến mức gáºp hông.
Cô Nguyệt Minh tá»±a nhÆ° tỉnh thoát má»™ng mị, vụt lại nhÆ° lá»t và o má»™t cÆ¡n ác má»™ng đáng sợ nhất, tả thủ vẫn giÆ¡ Ä‘uốc, hữu thủ nắm lấy vai Ô Tá» HÆ°, mục quang nhìn xuống qua vai Ô Tá» HÆ°, thấy má»™t mÅ©i tên nhá» ghim vùng ngá»±c bên trái của Ô Tá» HÆ°, chỉ còn lá»™ Ä‘uôi tên.
Äây là hiện thá»±c tà n khốc mà y không có cách nà o tiếp nháºn.
Vô Song Nữ lúc nà y má»›i có phản ứng, xông ra giữa hai ngÆ°á»i, rút trÆ°á»ng tên bên hông ra, búng ngÆ°á»i má»™t lượt, đến khi hạ mình xuống trÆ°á»ng tiên nhắm Qua Mặc vẫn còn nằm dÆ°á»›i đất quáºt tá»›i.
Qua Mặc cÆ°á»i lạnh má»™t tiếng, lăn tránh sang bên phải, roi quất mạnh và o chá»— hắn nằm hồi nãy, bụi bặm lá cá» bay tung.
Vô Song Nữ Ä‘au thÆ°Æ¡ng chÆ°a dứt, nà o chịu buông tha cho hắn, Ä‘uổi theo nhÆ° bóng vá»›i hình, Ä‘á»™t nhiên tiếng cÆ¡ quan lại vang lên, Qua Mặc không ngá» lợi dụng thá»i gian lăn lá»™n đã gắn thêm tên lên cÆ¡ quan.
Vô Song Nữ biết không hay, khoảng cách gần nhÆ° vầy, muốn tránh ná» tiá»…n là chuyện không thể nà o, quát khẽ má»™t tiếng, trÆ°á»ng tiên vẫn bay đánh Qua Mặc, ngÆ°á»i lại bay phóng xéo sang phải. Còn giữa không trung, bắp đùi Ä‘au thấu tâm can, hại cho nà ng lúc hạ mình loạng choạng ngã bệch, máu chảy nhÆ° suối, không có cách nà o đứng dáºy nổi.
“Véo†má»™t tiếng, trÆ°á»ng tiên tà n Ä‘á»™c quét lên cÆ¡ quan bắn tên Qua Mặc giÆ¡ lên đón đỡ, cÆ¡ quan ná» tiá»…n cứng cáp láºp tức vỡ nát, có thể thấy lúc Vô Song Nữ ngáºm háºn xuất thủ lá»±c đạo của má»™t roi đó cuồng mãnh đến mức nà o.
Qua Mặc bằng lấy sức hông búng dáºy, không lý gì tá»›i Vô Song Nữ ngã má»™t bên, rút trá»ng kiếm ra, nhắm Cô Nguyệt Minh lao tá»›i.
Ô Tá» HÆ° dá»±a và o Cô Nguyệt Minh ngồi ịch xuống đất, run giá»ng: “NhÆ° vầy có thể là m tiêu tan mối háºn của ngÆ°á»i không?â€.
Cô Nguyệt Minh biết câu nói của Ô Tá» HÆ° đối tượng không phải là y, mà là Vân Má»™ng nữ thần, đồng thá»i nghÄ© đến không những Ô Tá» HÆ° đã xong, Vô Song Nữ cÅ©ng khó giữ mạng, bởi mÅ©i tên bắn ra từ cÆ¡ quan tên ná» của Qua Mặc là tên có tẩm Ä‘á»™c.
Và o sát na nà y, y lại tiến và o cảnh giá»›i vô tình cô Ä‘á»™c kiếm thủ, má»i ý niệm Ä‘á»u thà nh tro tà n.
Trá»ng kiếm chiếu ngay trán Cô Nguyệt Minh chém tá»›i.
Cô Nguyệt Minh giÆ¡ cao ngá»n Ä‘uốc trong tay, chợt Ä‘áºp xuống, cả trăm Ä‘iểm lá»a bốc bay, toà n quảng trÆ°á»ng sau cá»a cổ thà nh Ä‘á»™t nhiên sáng bừng lên, sau đó quẹt qua vị trà đôi mắt của Qua Mặc, há» hững không lý gì tá»›i chiêu thức Ä‘oạt mệnh của địch.
Qua Mặc nà o ngá» Cô Nguyệt Minh có chiêu nà y, nếu chiêu thức bất biến, khẳng định có thể chém bay đầu Cô Nguyệt Minh, nhÆ°ng mình cÅ©ng mất luôn đôi mắt, mặt mà y bị phá»ng hết, lúc nà y hắn đâu có tình nguyện chịu chết. Hắn lại rõ nếu miá»…n cưỡng biến chiêu, giây phút Cô Nguyệt Minh rút Bạch Lá»™ VÅ© ra khá»i vá», hắn đại bại bá» mình chỉ là chuyện sá»›m muá»™n. TrÆ°á»›c sau mấy lần giao thủ, hắn đã quá rõ sá»± lợi hại của Cô Nguyệt Minh.
Qua Mặc quát dữ má»™t tiếng, thi triển tuyệt kỹ Ä‘á»™c môn, dùng sức ngón chân cái ká»m chế xung thế, trá»ng kiếm vẽ má»™t vòng trên không trung, sau đó nghiêng xéo sang má»™t bên, lăn vá»t ra.
Äến khi cách xa Cô Nguyệt Minh ba trượng, Qua Mặc búng dáºy khá»i mặt đất, đằng sau tiếng xé gió vang lên.
Qua Mặc xoay ngÆ°á»i hồi kiếm chém tá»›i.
“Keng!â€.
Trá»ng kiếm đánh xuống Bạch Lá»™ VÅ© Ä‘ang lao tá»›i lÆ°ng.
Qua Mặc nhìn sang Cô Nguyệt Minh, y quỳ má»™t gối bên cạnh Ô Tá» HÆ°, hữu thủ đỡ hắn nằm dà i xuống đất, tả thủ vẫn giÆ¡ cao ngá»n Ä‘uốc, mục quang trÆ°á»›c hết nhìn sang chá»— Vô Song Nữ Ä‘ang ngã dÆ°á»›i đất, rồi lại nhìn sang Qua Mặc, thần tình không buồn không vui, nhÆ°ng nhãn thần kiên định, loang loáng dị quang Qua Mặc chÆ°a từng thấy qua.
Cô Nguyệt Minh chầm cháºp đứng dáºy, rút uyển kiếm ra.
Qua Mặc không biết tại sao mình lại phát lãnh, biết mình muốn giết y mà không được, đã tiết hết nhuệ khÃ, cho nên bị khà thế coi chết bằng không của y trấn áp, lòng rúng Ä‘á»™ng, vụt quay đầu chạy dá»c bá» tÆ°á»ng, phóng lên con Ä‘Æ°á»ng xoáy trôn ốc thông lên thẳng đỉnh núi.
- o O o -
Tà i sản của Minh Huệ
03-11-2011, 07:36 PM
Tham gia: Aug 2010
Bà i gởi: 112
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 6,161
Thanked 99,914 Times in 3,973 Posts
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tác giả: Huỳnh Dị
Hồi 59
Dịch giả: Phong Äao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Cách thế đối quyết
Trong thÆ°Æ¡ng sảnh, năm ngÆ°á»i ngồi quanh bà n, má»™t bên là Bách Thuần, Khâu Cá»u SÆ° và Nguyá»…n Tu Chân, bên kia là Mã Công Thà nh và Ký Thiện từ kinh sÆ° đến.
Sau khi để Mã Công Thà nh giá»›i thiệu, ba ngÆ°á»i đã biết rõ thân pháºn và láºp trÆ°á»ng của Ký Thiện, hiểu thấu quan hệ giữa gã và Cô Nguyệt Minh. Bên Ký Thiện cÅ©ng biết hoà n cảnh của bá»n há» và o lúc nà y.
Ký Thiện nói: “Bá»™ Ä‘á»™i tiên phong của Phụng công công đã đến TÆ°Æ¡ng Thủy, dá»±ng cầu nổi ở vị trà Tuẫn Tình Thạch trên Vô Chung Hà , để khi đại quân đến có thể thần tốc qua sôngâ€.
Nguyá»…n Tu Chân há»i: “Các ngÆ°á»i hồi nãy có bị ngÆ°á»i của Phụng công công ngăn chặn không?â€.
Mã Công Thà nh đáp: “Công công đã sá»›m Ä‘oán được sẽ đụng hiểm trở, cho nên kêu ta kiếm thuyá»n bánh xe, bằng và o đặc tÃnh nhanh nhẹ linh hoạt, lợi dụng lúc trá»i sụp tối, thà nh công đến được nÆ¡i đâyâ€.
Khâu Cá»u SÆ° cau mà y: “Các ngÆ°Æ¡i sao biết tìm đến đây?â€.
Ký Thiện đáp: “Ta từ chá»— Mã bang chủ đã biết Nguyá»…n tiên sinh trÆ°á»›c dạ yến ở Hồng Diệp Lâu Ä‘á»™t nhiên lên thuyá»n rá»i khá»i Lạc DÆ°Æ¡ng, Khâu huynh lại ở lại, Ä‘oán ra hình thế có xuất hiện biến hóa, mà ta lại rõ quan hệ máºt thiết giữa Quý Nhiếp Äá» vá»›i Hoà ng Phủ Thiên Hùng của quý Minh, đến khi Quý Nhiếp Äá» bao vây Hồng Diệp Lâu, bá»n Nguyệt Minh và Khâu huynh đánh ra khá»i Lạc DÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i của Hồng Diệp Lâu liá»n triệt tẩu theo cá»a Bắc, ta nắm bắt được tình huống đại khái của sá»± tình. Thuyá»n của Nguyá»…n tiên sinh đã trÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c đến vùng phụ cáºn Vân Má»™ng Trạch chỠđợi, cÅ©ng là suy Ä‘oán hợp lýâ€.
Khâu Cá»u SÆ° thốt: “Công công đừng trách, ta muốn là m rõ má»™t chuyện, là công công bằng và o cái gì mà nghÄ© bá»n ta sẽ giúp ngÆ°Æ¡i?â€.
Bách Thuần thót tim, lá»i nói của Khâu Cá»u SÆ° trá»±c tiếp thẳng thắn, không má»™t chút khách khÃ, nhÆ°ng cÅ©ng nháºn ra Khâu Cá»u SÆ° là ngÆ°á»i có láºp trÆ°á»ng kiên định, đối vá»›i phải trái trắng Ä‘en tuyệt không chịu hà m hồ.
Ký Thiện mỉm cÆ°á»i: “Há»i hay lắm! NgÆ°á»i ta đại biểu là Hoà ng thượng, cái ta đại biểu là lá»±c lượng cải cách tân hÆ°ng, hy vá»ng có thể sản trừ thế lá»±c hủ bại do Phụng công công, Quý Nhiếp Äá» dẫn đầu. Khâu huynh và Nguyá»…n tiên sinh đừng nghÄ© ta muốn thay thế Phụng công công, trên sá»± tháºt ta thân là hoạn thị, hiểu rõ tình huống loạn chÃnh của hoạn thị nhất, căm ghét vô cùng. Ná»— lá»±c của Hoà ng thượng và ta đâu có hao phÃ, ngay cả trong đại quân xuống Nam của Phụng công công cÅ©ng có ngÆ°á»i bá»n ta có thể tÃn nhiệm tuyệt đối, hiện tại Quý Nhiếp ÄỠđã chết, chỉ cần có thể trừ khá» Phụng công công, ta tin chắc sẽ xoay chuyển được toà n cục diện, tranh thủ má»™t khởi Ä‘iểm má»›i cho thiên hạ vạn dân, dẹp loạn tạo an. Ta đại biểu cho Hoà ng thượng thà nh khẩn má»i hai vị nháºp triá»u phù trợ Hoà ng thượng, đồng tâm hiệp lá»±c vì tÆ°Æ¡ng lai của quốc gia. Äây là Hoà ng thượng táºn miệng nói ra, ngà i nghe danh hai vị đã lâu, tán thưởng vô cùngâ€.
Nguyá»…n Tu Chân há»i: “Nghe công công nói, tá»±a nhÆ° ám thị sau khi thà nh công sẽ thoái lui, ta có Ä‘oán sai không?â€.
Ký Thiện đáp: “Vì để giữ được sá»± tÃn nhiệm của Phụng công công, mÆ°á»i mấy năm qua tay ta ngáºp máu tanh, tá»™i nghiệt sâu nặng, nếu tháºt có thể láºt đổ Phụng công công, ta sẽ gia nháºp Không môn, lo bồi đắp quá khứ của mìnhâ€.
Bách Thuần không hiểu: “Công công tại sao phải bất chấp tất cả để láºt đổ Phụng công công nhÆ° váºy?â€.
Ký Thiện đáp: “Chuyện nà y nói ra thì dà i, nói má»™t cách Ä‘Æ¡n giản, ta vốn là con cháu của danh thần, bị Phụng công công tru diệt gia tá»™c, ta và đứa em ruá»™t may mắn chạy thoát, thá» quyết báo thù, ta nháºp cung là m thái giám, thân đệ thì gia nháºp Xưởng Vệ, sá»± tình là váºyâ€.
Bốn ngÆ°á»i đồng thá»i Ä‘á»™ng dung, Mã Công Thà nh đến lúc nà y má»›i biết được lai lịch xuất thân của Ký Thiện.
Bách Thuần lo âu: “SÆ° tá»· của ta có theo Phụng công công xuống Nam phải không?â€.
Ký Thiện đáp: “Äây là chuyện có khả năng rất lá»›n, Phụng công công biết rõ tà i nghệ của Cô Nguyệt Minh, rất e ngại y, vá»›i tác phong xÆ°a nay của Phụng công công, có con bà i sÆ° tá»· nà ng ở trong tay, đâu thể bá» qua không dùng tá»›i. Bất quá xin Bách Thuần cô nÆ°Æ¡ng an tâm, huynh đệ của ta trong Xưởng Vệ là Nhạc Kỳ xếp dÆ°á»›i Quý Nhiếp Äá», hắn sẽ táºn lá»±c chiếu cố cho Hoa Má»™ng phu nhânâ€.
Nghe nói thân đệ của Ký Thiện là Nhạc Kỳ, Khâu Cá»u SÆ° và Nguyá»…n Tu Chân kinh ngạc, không lạ gì Ký Thiện nắm chắc sau khi trừ khỠđược Phụng công công có thể xoay chuyển tình thế nhÆ° váºy.
Nguyá»…n Tu Chân há»i: “Công công có Ä‘á» nghị gì?â€.
Ký Thiện đáp: “Ta hiện tại vẫn khốn khổ không có đối sách. DÆ°á»›i tình huống trÆ°á»›c mắt, muốn giết Phụng công công là chuyện không thể nà o, lão không những có tá» sÄ© má»™t lòng trung thà nh theo hầu tả hữu, bản thân lại võ công kinh ngÆ°á»i, sợ rằng Cô Nguyệt Minh cÅ©ng không là m khó được lão, bất quá cÅ©ng biết Vân Má»™ng Trạch là địa phÆ°Æ¡ng kỳ dị, chuyện không thể nà o má»™t khi đến đó lại sẽ biến thà nh có thể. Hiện tại sá»± vụ khẩn cấp là đến Vân Má»™ng Trạch, há»™i hợp cùng bá»n Cô Nguyệt Minh, bình tÄ©nh chá»±c chá» cÆ¡ há»™i tốtâ€.
Khâu Cá»u SÆ° nhìn sang Nguyá»…n Tu Chân, há» Nguyá»…n mỉm cÆ°á»i thốt: “Äây chÃnh là biện pháp tốt nhất, để ông trá»i quyết địnhâ€.
Khâu Cá»u SÆ° quyết Ä‘oán: “Bá»n ta láºp tức Ä‘i Vân Má»™ng Trạchâ€.
o0o
Bầu trá»i đêm khuếch triển vô hạn bên trên, bao la thăm thẳm, sÆ°Æ¡ng mù đến lÆ°ng chừng núi thì ngừng, tá»±a nhÆ° chia sÆ¡n thà nh là m hai Ä‘oạn trên dÆ°á»›i.
Trên quảng trÆ°á»ng ngoà i thần Ä‘iện đã bị phá hủy tan tà nh, Qua Mặc thở hì hục, vá»›i thể năng hÆ¡n ngÆ°á»i của hắn, chạy má»™t mạch vòng vòng lên núi cÅ©ng cảm thấy hụt hÆ¡i khó chịu, giá» phút nà y chỉ hy vá»ng thể lá»±c có thể mau chóng hồi phục lại.
Hắn biết mình đã phạm ba sai lầm, chỉ tức hắn không có chá»n lá»±a khác.
Sai lầm thứ nhất, nói má»™t cách nghiêm khắc, là lỡ lầm, cạm bẫy sát nhân áo trá»i không hở Ä‘Æ°á»ng may lại bị sá»± hy sinh của NgÅ© Äá»™n Äạo là m cho hắn thất bại, bá» lỡ cÆ¡ há»™i tốt ngà n năm má»™t thuở để giết chết Cô Nguyệt Minh.
Sai lầm thứ nhì là hắn không nên so Ä‘á» cÆ°á»›c lá»±c vá»›i Cô Nguyệt Minh. Phóng chạy trên con Ä‘Æ°á»ng dốc dá»±ng cá»™ng lại cÅ©ng mấy dặm trÆ°á»ng nà y, sau khi quăng bỠđồ đạc, Sở hạp trong túi sau lÆ°ng nặng cả ba chục cân, thêm và o thanh kiếm nặng hai mÆ°Æ¡i bảy cân của hắn, hắn phải Ä‘eo gần sáu chục cân, chạy không ngÆ°ng nghỉ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cáºt lá»±c hÆ¡n nhiá»u so vá»›i Cô Nguyệt Minh chỉ cầm uyển kiếm. NhÆ°ng bất kể là Sở hạp hay là trá»ng kiếm cÅ©ng Ä‘á»u không thể vứt bá».
Sai lầm thứ ba là lúc nà y dấn thân và o quảng trÆ°á»ng, nà o có khác gì má»™t cô nhai treo giữa trá»i, bốn bên toà n là vách đứng dá»±ng thẳng chót vót, cách con Ä‘Æ°á»ng gần nhất bên dÆ°á»›i cÅ©ng bảy tám trượng cao, nhảy xuống khẳng định gãy chân, lối ra duy nhất là con Ä‘Æ°á»ng Ä‘i lên đỉnh, Cô Nguyệt Minh Ä‘ang lần theo con Ä‘Æ°á»ng đó, cắt đứt lối ra.
Qua Mặc tháo túi Ä‘eo sau lÆ°ng, quỳ hai gối xuống, thò song thủ gỡ dây buá»™c miệng túi đã mục rữa, bÆ°ng Sở hạp cất bên trong ra, thần váºt cổ đại mà hắn má»™ng mị cuối cùng đã lá»t và o tay hắn.
Sở hạp trÆ°á»›c mắt là má»™t há»™p vuông má»—i chiá»u ná»a thÆ°á»›c, thân há»™p khảm bảy viên ngá»c châu ảm đạm không chiếu sáng, phân bố ở các mặt há»™p, xảo hợp kết thà nh thiên tượng Bắc đẩu thất tinh, má»™t hạt châu trong số đã không còn nữa, để lại dấu tÃch trÅ©ng và o.
Khắp há»™p bà y đầy Ä‘Æ°á»ng vân má» nhạt tinh trÃ, vân mà u Ä‘á» má» khác vá»›i mà u và ng đồng của thân há»™p, hoa văn tá»±a nhÆ° hoa mà không phải hoa, tá»±a nhÆ° quả mà không phải quả, tinh tế đến mức khó tin, cà ng tạo thêm cảm giác bà dị vô hạn cho cái há»™p.
Qua Mặc chỉ muốn có thể láºp tức mở há»™p quý, nuốt lấy TÆ°Æ¡ng quả, chỉ là cái há»™p nà y không có kẽ hở, là m cho hắn không biết bắt đầu từ đâu, thá»i gian cÅ©ng không cho phép hắn cắm đầu nghiên cứu vá»c phá.
Nhìn tá»›i nháºp thần, cảm giác kỳ dị từ song thủ truyá»n và o ngÆ°á»i hắn, Qua Mặc đầu óc nhÆ° bị sét đánh trúng, láºp tức trá»i đất xoay cuồng, quên Ä‘i tất cả.
o0o
Cô Nguyệt Minh giÆ¡ cao ngá»n Ä‘uốc, tay cầm uyển kiếm, cÆ°á»›c bá»™ không nhanh không cháºm Ä‘i lên đỉnh núi. Äất trá»i bất chợt tá»a rá»™ng ra, bầu trá»i đêm sâu thẳm sao giăng mịt mù, gió núi lùa xua, thổi tà áo của y bay phần pháºt.
Äại cừu nhân Qua Mặc đã Ä‘oạt Ä‘i tÃnh mệnh của bằng hữu duy nhất và nữ tá» yêu thÆ°Æ¡ng nhất của y, quỳ trÆ°á»›c cái há»™p thần kỳ thần bà khôn lÆ°á»ng đến từ thá»i viá»…n cổ, thân ngÆ°á»i run rẩy, lệ chảy già n giụa đẫm mặt.
Cô Nguyệt Minh quỳ má»™t gối xuống, cắm Ä‘uốc và o kẽ hở giữa hai tảng đá vuông nứt vỡ, sau đó đứng dáºy, lạnh lùng quát: “Qua Mặc!â€.
Qua Mặc ngừng run, nhÆ° tá»›i giá» má»›i phát giác Cô Nguyệt Minh đã Ä‘uổi đến, ngẩn ngÆ¡ nhìn y má»™t hồi lâu, đôi mắt không còn rÆ¡i lệ nhãn thần dần dần ngÆ°ng tụ, cuối cùng hóa thà nh cừu háºn thâm sâu, bắn ra sát cÆ¡ nhÆ° lá»a Ä‘á», từ từ đứng dáºy, Ä‘á»™t nhiên ngá»a mặt rú lên, tiếp đó lại chăm chú nhìn Cô Nguyệt Minh, rút trá»ng kiếm trên lÆ°ng ra, gáºt đầu thốt: “Tốt! Tốt! Tháºt tốt lắm! Äây là trÆ°á»ng quyết chiến sinh tỠđã đình hoãn quá lâu, ta đã đợi đủ má»™t ngà n năm trăm nămâ€.
Cô Nguyệt Minh Ä‘i thẳng tá»›i chá»— hắn, còn cách hắn khoảng hai trượng má»›i dừng lại, uyển kiếm lung lay chỉa vá» phÃa đối phÆ°Æ¡ng, Ä‘iá»m đạm há»i: “NgÆ°Æ¡i là ai?â€.
Qua Mặc thở dà i nhìn Sở hạp đặt dÆ°á»›i đất: “Hồi nãy ta lần đầu chạm và o Sở hạp, hồi ức khắc sâu từ kiếp trÆ°á»›c truyá»n và o trong óc ta, lúc đó ta quỳ ngoà i cá»a cung của Sở vÆ°Æ¡ng, để Ä‘ao phủ thủ chém đầu, lòng ta trà n ngáºp sợ hãi, oán háºn và phẫn ná»™, thứ cảm giác đó bất cứ ngôn từ gì cÅ©ng không đủ để hình dung được chút nà o, lại biết rõ mình tại sao lá»t và o tình cảnh đó. Và o Ä‘á»i đó ta chÃnh là chủ soái của quân Sở phụng mệnh Sở vÆ°Æ¡ng vây đánh Chuyên thà nh tám năm trá»i. Trên sá»± tháºt, Thế Thần ngà y xÆ°a tìm ta giúp gã Ä‘oạt Sở hạp có nói cho ta biết chuyện có liên quan đến Chuyên thà nh, trong lòng ta đã có cảm giác kỳ dị. Thẳng thắn mà nói, năm xÆ°a nếu ta Ä‘oạt được Sở hạp, ta sẽ không chút do dá»± tìm cách mở Sở hạp, ăn TÆ°Æ¡ng quả. Bất quá Sở hạp cuối cùng đã lá»t và o tay ta, chuyện luân hồi trÆ°á»›c là m không xong, luân hồi nà y ta cuối cùng đã là m đượcâ€.
Cô Nguyệt Minh bình tÄ©nh nói: “Äây có phải là định mệnh không? Äá»i trÆ°á»›c ngÆ°Æ¡i vì không có cách nà o lấy được Sở hạp mà bị chém đầu, Ä‘á»i nà y lại vì được Sở hạp mà uống háºn dÆ°á»›i kiếm của ta. NgÆ°á»i không cần mượn lá»i lần lữa thá»i gian nữa, thể lá»±c của ngÆ°Æ¡i không thể phục nguyên trong má»™t thá»i gian ngắn đâuâ€.
Qua Mặc lắc đầu: “Ta là ngÆ°á»i đã trải qua tu luyện khổ hạnh, hoà n cảnh cà ng gian khổ, cà ng có thể phát huy tiá»m lá»±c của ta. HÆ¡n nữa ta là m sao mà bá» Ä‘i được? NgÆ°Æ¡i hiện tại đã biết ta là ai, ta cÅ©ng biết rõ ngÆ°Æ¡i là ai, tráºn chiến của bá»n ta có thể trì hoãn nữa sao? Äây là chuyện không thể nà o. Bá»n ta là tỠđịch kiếp trÆ°á»›c, chỉ có dùng cái chết của má»™t phÃa má»›i giải quyết được, đây cÅ©ng là biện pháp duy nhất quyết định Sở hạp thuá»™c vá» ai. Lão bằng hữu! Äá»™ng thủ Ä‘i!â€.
Cô Nguyệt Minh cÆ°á»i thê thảm: “Lão bằng hữu! Hay cho câu lão bằng hữu. Äã là lão bằng hữu, ta cÅ©ng thẳng thắn nói vá»›i ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i đã sai lầm đến mức quá đáng rồi! Tráºn nà y ngÆ°Æ¡i chết chắc, bởi ta căn bản không còn muốn sốngâ€.
Nói xong cứ đi thẳng tới chỗ hắn.
Qua Mặc cÆ°á»i Ä‘anh ác, trá»ng kiếm chém xéo lên vai Cô Nguyệt Minh, vẫn nhanh lẹ nhÆ° là n chá»›p, nhấc nặng mà nhÆ° nhẹ, kình đạo đủ mÆ°á»i phần, hiển hiện nhẫn lá»±c và khổ công của hắn và o má»™t kiếm nà y.
Cô Nguyệt Minh nhìn cũng không thèm nhìn kiếm của hắn, nhắm ngay tim hắn đâm phóc một kiếm, tà n độc hung mãnh.
Qua Mặc thất kinh, bắt đầU minh bạch ý tứ của câu nói “không còn muốn sống†của Cô Nguyệt Minh. Vấn Ä‘á» là mình phải sống còn và o lúc nà y hÆ¡n bất cứ giá» phút nà o khác, bởi Sở hạp đã lá»t và o tay hắn. Trong luân hồi kiếp trÆ°á»›c ở cổ Sở, hắn má»™t má»±c nuôi dạ muốn già nh nuốt TÆ°Æ¡ng quả má»™t mình, không ngá» lại không biết cách mở Sở hạp, ép cung không có kết quả, đồ sát hết nhà tiểu chÆ° hầu ThÆ°Æ¡ng Ngô trên dÆ°á»›i hÆ¡n hai trăm mạng. Vì tiên quả trong Sở hạp, hắn có thể là m bất cứ chuyện gì.
Qua Mặc nếu tiếp tục chém xuống, Cô Nguyệt Minh Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên mất mạng, nhÆ°ng hắn cÅ©ng bị cổ kiếm của Cô Nguyệt Minh đâm xuyên tim, Ä‘Ã nh bất lá»±c thoái mau ra sau, trá»ng kiếm thu lại, sá» xuất thủ pháp tinh diệu tuyệt luân, đánh mạnh và o cổ kiếm, hòng táºn dụng Æ°u thế của binh khà hạng nặng, là m cho cổ kiếm của Cô Nguyệt Minh rá»›t khá»i tay.
Cô Nguyệt Minh không có kiếm trong tay, chỉ còn là một con hổ không có răng.
“Keng!â€.
Tiếng vá»ng lãng đãng trên quảng trÆ°á»ng đỉnh sÆ¡n thà nh.
Uyển kiếm của Cô Nguyệt Minh cứng nhÆ° nham thạch, không Ä‘á»™ng Ä‘áºy chút nà o, ngược lại Qua Mặc không ngá» lại bị kình lá»±c kinh hồn của uyển kiếm đẩy cả ngÆ°á»i lẫn trá»ng kiếm lảo đảo thoái lùi, cách rá»i Sở hạp.
Qua Mặc lòng kêu há»ng bét, biết mình biến chiêu lâm thá»i cho nên không có cách nà o dùng đủ lá»±c đạo, đáng chết hÆ¡n nữa là sá»± tiêu hao thể lá»±c của mình vượt xa Cô Nguyệt Minh, hiện tại chỉ có thể dá»±a và o kiếm pháp tinh diệu để già nh lại thượng phong. à niệm đó vừa dâng lên, Cô Nguyệt Minh lăng không nhảy qua, uyển kiếm chém ngay mặt hắn. Thì ra Cô Nguyệt Minh chân đạp lên Sở hạp, cho nên tốc Ä‘á»™ và cao Ä‘á»™ nhún nhảy láºp tức sai biệt vá»›i dá»± tÃnh của Qua Mặc.
Phải biết cao thủ tÆ°Æ¡ng tranh, thắng bại chỉ cách má»™t Ä‘Æ°á»ng tÆ¡, tuyệt không cho phép có bất cứ sai sót nà o, Qua Mặc đã lá»t và o thế hạ phong, hiện tại lại còn tÃnh toán sai, lúc nà y có muốn đồng quy Æ° táºn cÅ©ng là m không được, trong lúc rối loạn chỉ còn nÆ°á»›c hoà nh kiếm đón đỡ bên trên.
“Keng!â€.
Uyển kiếm hung tà n chém lên trá»ng kiếm, há»a hoa tung toé.
Qua Mặc hừ khan má»™t tiếng, loạng choạng tháo lui, cánh tay cầm kiếm tê dại Ä‘au Ä‘á»›n, trá»ng kiếm cÆ¡ hồ văng khá»i tay.
Cô Nguyệt Minh hạ mình xuống đất, hữu thủ uyển kiếm chuyển qua tả thủ, xoay ngÆ°á»i má»™t vòng, đến phÃa trái trÆ°á»›c ngÆ°á»i Qua Mặc, hoà nh kiếm quét nhanh. “Keng†má»™t tiếng, đánh Qua Mặc cả ngÆ°á»i lẫn kiếm văng ra sau, không có cách nà o thoát khá»i thế kém.
Cô Nguyệt Minh tiến và o cảnh giá»›i đỉnh Ä‘iểm vạn dặm bằng không của kiếm thủ, không có thắng, không có bại, sinh tá» không còn để trong lòng nữa, mục Ä‘Ãch duy nhất là chém giết kình địch kiếp trÆ°á»›c.
Lúc nà y y chân bÆ°á»›c theo bá»™ pháp kỳ diệu, đếu sau lÆ°ng Qua Mặc, uyển kiếm liá»n lạc tá»±a thủy ngân rót xuống nhắm Qua Mặc phát Ä‘á»™ng công thế nhÆ° cuồng phong bạo vÅ©, kiếm nà o kiếm nấy không rá»i khá»i chá»— yếu hại trên mình địch nhân, đánh đến mức Qua Mặc hở đông hé tây, hoà n toà n không còn sức hoà n chiêu.
Bất quá chÃnh nhÆ° Ô Tá» HÆ° đã nói, nhẫn lá»±c của Qua Mặc kinh hồn, cho dù bị dồn và o thế yếu, vẫn có thể gắng sức cầm cá»±, không chịu sụp đổ.
Uyển kiếm cùng trá»ng kiếm không ngừng giao kÃch, tiếng kiếm va chạm không ngừng vang vá»ng, há»a hoa bắn bốn phÃa. TrÆ°á»ng quyết đấu đã trì hoãn hÆ¡n má»™t ngà n năm trăm năm tiến hà nh má»™t cách kịch liệt ở trá»ng tâm của cổ thà nh.
Qua Mặc lại đỡ má»™t kiếm, phát giác lá»±c đạo của Cô Nguyệt Minh bắt đầu suy yếu, lòng liá»n mừng rỡ, cho thấy so Ä‘á» thể năng mình có phần hÆ¡n, cuối cùng giúp cho y có phần thắng, thầm nghÄ© chỉ cần ngăn đỡ thêm mấy kiếm, khiến cho thể lá»±c của Cô Nguyệt Minh tiêu hao dần dần, liá»n có thể phản công, giết chết tên đại cừu gia kiếp trÆ°á»›c nà y, láºp tức thoái nhanh, nà o hay chân đụng và o má»™t váºt nặng, lúc tỉnh ngá»™ đó là Sở hạp mà mình táºn tay đặt dÆ°á»›i đất, có hối cÅ©ng không còn kịp nữa.
Trá»ng kiếm vốn đáng lẽ chỉa vá» phÃa Cô Nguyệt Minh, lại quạt vá» sau chỉ lên trá»i, thân thể mất tá»± nhiên ngá»a ra sau, bá»™ pháp loạng choạng, nhất thá»i không có cách nà o giữ được cân bằng.
Cô Nguyệt Minh hú dà i má»™t tiếng, nhÆ° ánh chá»›p dá»i tá»›i trÆ°á»›c, lợi dụng giây phút Qua Mặc để hở, uyển kiếm rạch lên yết hầu của hắn.
Qua Mặc trá»ng kiếm thoát khá»i tay, đôi mắt bắn ra thần sắc kinh hãi không có cách nà o tin được, ngã ngá»a ra sau, “bình†má»™t tiếng lăn ra đất, bá» mạng tại Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng.
o0o
Ngoà i TÆ°Æ¡ng Phi Từ ở Ban Trúc Lâm cá»±c nam Vân Má»™ng Trạch, Khâu Cá»u SÆ°, Nguyá»…n Tu Chân, Bách Thuần, Ký Thiện và Mã Công Thà nh trên má»™t triá»n đồi dõi nhìn vùng đầm lầy thần bà sÆ°Æ¡ng mÆ°a má» mịt. Trên trá»i Ä‘ang lâm râm mÆ°a phùn.
Bách Thuần lo lắng: “Bá»n há» có phải đã xảy ra chuyện không? Má»i ngÆ°á»i đã đồng ý chỉ cần tìm ra Sở hạp, sẽ đến đây há»™i hợpâ€.
Khâu Cá»u SÆ° thốt: “Có lẽ bá»n hỠđã tìm đến cổ thà nhâ€. Nói xong theo thói quen nhìn sang Nguyá»…n Tu Chân, xem gã có biện pháp gì không.
Nguyá»…n Tu Chân thở dà i thÆ°á»n thượt, vui vẻ thốt:â€Bá»n ta vẫn không có chá»n lá»±a nà o khác, có đúng không?â€.
Má»i ngÆ°á»i chỉ có hắn má»›i minh bạch hà m ý sau lÆ°ng câu nói của Nguyá»…n Tu Chân, gáºt đầu: “Äúng! Chá»n lá»±a duy nhất của bá»n ta là thâm nháºp và o Trạch tìm kiếm bá»n há»â€.
Ký Thiện cÆ°á»i khổ: “Äây quả là biện pháp trong khi không có biện pháp, hÆ¡n nữa là chá»n lá»±a duy nhất trÆ°á»›c mắtâ€.
Khâu Cá»u SÆ° nói: “Hiện tại còn cách rạng đông chÆ°a đến hai canh giá», sau khi trá»i sáng, cÆ¡ há»™i bá»n ta đụng phải địch nhân sẽ gia tăng nhiá»u, vì địch ta số ngÆ°á»i khác hẳn, bá»n ta thêm hay bá»›t và i ngÆ°á»i cÅ©ng không khác gì, ta Ä‘á» nghị để ta và công công Ä‘i tìm bá»n há», các ngÆ°á»i lÆ°u lại trên thuyá»n, lúc gặp chuyện có thể giÆ°Æ¡ng buồm ra Ä‘i, trốn Ä‘i xaâ€.
Bách Thuần quyết Ä‘oán: “Tôi cÅ©ng muốn Ä‘i, chuyện nà y không được thÆ°Æ¡ng lượngâ€.
Khâu Cá»u SÆ° mục quang cầu xin trợ giúp nhìn sang Nguyá»…n Tu Chân, há» Nguyá»…n mỉm cÆ°á»i: “NgÆ°Æ¡i đã không có cách nà o thuyết phục Bách Thuần, ta còn có biện pháp gì chứ? NhÆ° vầy Ä‘i! Bá»n ta bốn ngÆ°á»i cùng Ä‘i, Mã bang chủ ở lại trấn giữ, má»i sá»± để ông trá»i quyết định. Ta dù sao cÅ©ng không tin đến Vân Má»™ng Trạch là đi tìm chết, kết quả cuối cùng sẽ vượt ngoà i ý liệu của má»i ngÆ°á»i, bao gồm cả Phụng công công nghÄ© mình đã khống chế tất cảâ€.
- o O o -
Tà i sản của Minh Huệ
03-11-2011, 07:37 PM
Tham gia: Aug 2010
Bà i gởi: 112
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 6,161
Thanked 99,914 Times in 3,973 Posts
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tác giả: Huỳnh Dị
Hồi 60
Dịch giả: Phong Äao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Cổ thà nh mê mộng
Giữa mÆ°a khói mênh mang khó phân biệt đâu là sÆ°Æ¡ng đâu là mÆ°a, Cô Nguyệt Minh tay cầm Sở hạp, vá» lại quảng trÆ°á»ng ở cá»a thà nh, Ä‘i ngang qua Bạch Lá»™ VÅ© bá» rÆ¡i dÆ°á»›i đất, không có hứng thú liếc tá»›i nó má»™t cái, lòng y đã sá»›m nguá»™i lạnh. Trên lÆ°ng vẫn còn Ä‘eo uyển kiếm, chỉ là dùng để kết liá»…u Ä‘á»i tà n.
Nếu có thể mở Sở hạp, y sẽ Ä‘em TÆ°Æ¡ng quả chia là m hai phần, để Ô Tá» HÆ° và Vô Song Nữ ăn, xem xem TÆ°Æ¡ng quả có tháºt là tiên quả xứng vá»›i danh nghÄ©a không, chỉ tiếc Sở hạp không có khóa không có kẽ hở, là m cho y căn bản không biết bắt đầu từ đâu. Mà Ô Tá» HÆ° thiện nghệ phá mở khóa nhất đã mất Ä‘i cÆ¡ há»™i thá» tay.
Y hy vá»ng hồi ức kiếp trÆ°á»›c có thể chảy lá»t và o đầu óc của y nhÆ° Qua Mặc là m sao! Váºy thì y có thể biết bà pháp mở há»™p.
Giữa sÆ°Æ¡ng mÆ°a mịt má», tòa thà nh trì viá»…n cổ bị phá hủy đã chuyển hóa thà nh đất trá»i mê ly, giống nhÆ° má»™t giấc má»™ng vÄ©nh viá»…n không thể tỉnh lại, sinh ly tá» biệt gì, bi hoan ly hợp gì Ä‘á»u biến thà nh chuyện không đủ nặng nhẹ, mất Ä‘i ý nghÄ©a vốn có trong hiện thá»±c.
Ô Tá» HÆ° và Vô Song Nữ vốn nằm trên quảng trÆ°á»ng đã biến mất không thấy bóng dáng.
Cô Nguyệt Minh không thấy lạ gì, cảm giác của y đã tê tái đỠđẫn từ sá»›m, không còn có sá»± tình nà o có thể là m cho tâm tình của y dợn sóng nữa. Y giÆ¡ Ä‘uốc lá»a, Ä‘i tá»›i quảng trÆ°á»ng qua bên kia cá»a thà nh, giữa ánh lá»a chiếu rá»i, đằng trÆ°á»›c xuất hiện khung cá»a, thanh âm của Vô Song Nữ truyá»n lại: “Bá»n ta ở đây!â€.
Äầu óc Cô Nguyệt Minh nhÆ° bị sét đánh trúng, chấn Ä‘á»™ng mạnh nhảy vá»t lên, gấp rút chạy tá»›i, Vô Song Nữ và Ô Tá» HÆ° dá»±a và o vách đá ngồi trong con Ä‘Æ°á»ng dÆ°á»›i thà nh lâu và o cá»a vừa hẹp vừa dà i.
Thanh âm của Tiết Äình Hao tá»±a nhÆ° vang trong tai y.
“DÆ°á»›i đáy sÆ¡n thà nh, bá»n ta phát hiện má»™t thông đạo, táºn cuối là má»™t cánh cá»a đồng còn nguyên, trong cá»a là má»™t không gian rá»™ng rãi sâu cỡ năm trượng, chắc đã từng đục đá dÆ°á»›i đáy sÆ¡n thà nh xây nênâ€.
Là trong thạch thất sau cánh cá»a đồng, bá»n Phu Mãnh đã tìm được Sở hạp trong truyá»n thuyết.
Cô Nguyệt Minh cắm Ä‘uốc xuống đất ngoà i môn đạo, ngồi xổm trÆ°á»›c hai ngÆ°á»i, vượt ngoà i ý liệu của y, Vô Song Nữ chỉ có sắc mặt hÆ¡i tái nhợt, ánh mắt vẫn ngá»i sáng kiên định.
Tình huống của Ô Tá» HÆ° ác liệt hÆ¡n, mặt mà y không còn má»™t há»™t máu, da thịt ánh má»™t mà u xanh chà m đáng sợ, không những tình huống mất máu nghiêm trá»ng, còn trúng Ä‘á»™c cá»±c nặng. MÅ©i tên vẫn còn trên ngá»±c trái của hắn, để lá»™ Ä‘uôi tên kinh hồn khiếp đảm, máu tuy đã ngừng chảy, nhÆ°ng đã đủ nhuá»™m đẫm y phục của hắn.
Hắn vẫn còn thở, ngá»±c khe khẽ nhấp nhô, đôi mắt nhắm chặt, cho dù không có kinh nghiệm bằng Cô Nguyệt Minh cÅ©ng biết hắn không còn có thể hoà n hồn, Äại la kim tiên cÅ©ng không cứu được sinh mệnh Ä‘ang tan tắt của hắn. Trên sá»± tháºt hắn có thể cầm cá»± đến giá» phút nà y đã là má»™t kỳ tÃch rồi.
Vô Song Nữ thổn thức: “Hắn không xong rồi! Hắn hồi nãy tỉnh dáºy, còn há»i ta ngÆ°Æ¡i có vá» chÆ°a, ngÆ°á»i hắn quan tâm nhất là ngÆ°Æ¡iâ€.
Tầm nhìn của Cô Nguyệt Minh mù má» Ä‘i, lệ nóng không khống chế nổi trà o ra khoé mắt, và o giá» phút nà y, y chịu trả bất kỳ má»™t giá nà o để đánh đổi tÃnh mệnh của Ô Tá» HÆ° vá».
NghÄ© tá»›i Ô Tá» HÆ° đã từng nói hắn sợ chết, cà ng khiến cho y can trÆ°á»ng đứt Ä‘oạn, Ä‘au xót thống khổ.
Vân Má»™ng nữ thần Æ¡i! Nà ng triệu hắn đến cổ thà nh, không ngá» là để hủy diệt hắn sao? Cừu nhân tháºt sá»± của nà ng đáng lẽ là Cô Nguyệt Minh ta chứ đâu phải là hắn.
“Äã giết hắn chÆ°a?â€.
Cô Nguyệt Minh nhìn sang Vô Song Nữ, tỉnh lại chút Ãt: “Äã giết! Nà ng cảm thấy sao?â€.
Vô Song Nữ hằn há»c: “Hắn đã hại ta nhà tan ngÆ°á»i mất, ta không thể để hắn giết ta, may sao Ä‘á»™c tiá»…n bắn sá»›t bên đùi ta, ta lợi dụng lúc hắn báºn đối phó ngÆ°Æ¡i, rút trủy thủ nhịn Ä‘au khoét Ä‘á»™c tiá»…n cả thịt lẫn da ra, rắc thuốc có công năng giải Ä‘á»™c, băng bó lại xong, thấy Ô Tá» HÆ° liá»u mạng bò và o thông đạo nà y, chỉ còn nÆ°á»›c bò theo hắn, đỡ hắn ngồi lên xong thì ta cÅ©ng không còn khà lá»±câ€.
Lại nhắm mắt rÆ¡i lệ, thì thầm: “Trá»i có mắt! NgÆ°Æ¡i cuối cùng đã giết hắnâ€.
Cô Nguyệt Minh không biết nên vui hay buồn, nhÆ°ng biết mình đã mất Ä‘i lá»±c lượng chấn chỉnh tác phong, má»™t thứ cảm giác mệt má»i hụt hẫng trà o dâng từ táºn thâm tâm, lan dần toà n thân, bất kể là m bất cứ chuyện gì cÅ©ng không còn chút xÃu ý nghÄ©a thá»±c chất nữa.
Vô Song Nữ thốt: “NgÆ°Æ¡i tại sao không né tránh, ngÆ°Æ¡i đáng lẽ có thể là m được mà ?â€. Tiếp đó thanh âm vo ve nhÆ° muá»—i: “Có phải vì ta ở đằng sau ngÆ°Æ¡i không?â€.
Cô Nguyệt Minh ngây ngÆ°á»i nhìn nà ng, thá»u thà o: “Song Song!â€.
Vô Song Nữ giÆ°Æ¡ng đôi mắt đẹp, buồn thảm thốt: “Các ngÆ°Æ¡i hai ngÆ°á»i Ä‘á»u là kẻ khá», ngÆ°Æ¡i đón má»™t tên cho ta, hắn chịu má»™t tên cho ngÆ°Æ¡i, đây có phải là oan nghiệt kiếp trÆ°á»›c không?â€.
Lại dịu dà ng thốt: “Cha ở bên trong, ngÆ°Æ¡i có nhìn thấy không?â€.
Cô Nguyệt Minh cảm thấy giá» phút nà y là m bất cứ chuyện gì, bao gồm cả Ä‘á»™ng não nghÄ© ngợi, cÅ©ng Ä‘á»u phải tổn phà khà lá»±c gấp bá»™i lúc bình thÆ°á»ng, bần thần nhìn sâu bên trong, ở khu vá»±c ngoà i rìa phạm vi ánh Ä‘uốc có thể chiếu tá»›i, thấp thoáng thấy má»™t ngÆ°á»i phủ phục dÆ°á»›i đất, hiển nhiên là di hà i của Phu Mãnh bị Qua Mặc dá»i đến đó.
Cô Nguyệt Minh chao đảo, biết mình vì thể lá»±c tiêu hao thái quá, thêm và o thÆ°Æ¡ng tâm quá Ä‘á»™, tá»± nhiên bò đến bên kia Ô Tá» HÆ°, dá»±a lÆ°ng và o tÆ°á»ng.
Tiếng hô hấp của ba ngÆ°á»i lên xuống trong con Ä‘Æ°á»ng.
Thanh âm của Vô Song Nữ truyá»n qua: “Cô Nguyệt Minh! NgÆ°Æ¡i có thụ thÆ°Æ¡ng không?â€.
Cô Nguyệt Minh đáp: “Ta không bị thÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng rất mệt má»iâ€.
Vô Song Nữ thở dà i: “Ta cÅ©ng rất mệt má»i, hy vá»ng có thể ngủ nhÆ° vầy, vÄ©nh viá»…n không cần tỉnh lạiâ€.
Cô Nguyệt Minh thầm nghÄ© đây có lẽ là kết cục lý tưởng nhất cho bá»n há», y tháºt không muốn sống nữa, ý niệm đó vừa bốc lên, thần trà của y mê man Ä‘i.
o0o
Khâu Cá»u SÆ° cầm Ä‘uốc Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng, lần theo má»™t đầm nÆ°á»›c tiến tá»›i trÆ°á»›c, Ä‘á»™t nhiên giáºt mình dừng bÆ°á»›c.
Bách Thuần theo sát sau hắn cÅ©ng dừng theo, Ä‘ang định há»i hắn, Khâu Cá»u SÆ° ra dấu không nên nói chuyện.
Nguyá»…n Tu Chân và Ký Thiện mặt sau còn nghÄ© phát hiện ra tung tÃch địch nhân, liá»n dá»i tá»›i trÆ°á»›c, vừa thấy liá»n kinh hãi đứng sá»±ng lại, nổi da gà toà n thân.
Bên kia đầm nÆ°á»›c cách bá»n há» hÆ¡n hai chục trượng, tụ táºp ba mÆ°Æ¡i mấy con sói hoang, có đứng có ngồi, Ä‘ang trừng trừng nhìn bá»n há», dÆ°á»›i ánh Ä‘uốc soi rá»i, mắt chúng trong suốt loang loáng ánh xanh lục, âm trầm khủng bố.
Bách Thuần run giá»ng: “Là m sao đây?â€.
Ký Thiện nói: “Bá»n ta có thể Ä‘i Ä‘Æ°á»ng vòngâ€.
Khâu Cá»u SÆ° thấy bá»n chúng không có Ä‘á»™ng tác công kÃch, an tâm phần nà o, thấp giá»ng: “Äây là biện pháp duy nhất, bá»n ta lùi lại trÆ°á»›c đãâ€.
Bốn ngÆ°á»i thá» lùi Ä‘i, mấy con sói trong bầy vốn Ä‘ang ngồi láºp tức đứng dáºy, lông cổ dá»±ng lên, cổ há»ng gầm gừ, đám sói di Ä‘á»™ng theo phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng bá»n há», ra tÆ° thế hung mãnh muốn phóng tá»›i.
Bốn ngÆ°á»i không hẹn mà cùng dừng lại.
Vượt ngoà i ý liệu của bá»n há», bầy sói cÅ©ng bình tÄ©nh lại, Ä‘ang đứng lại ngồi xuống thảm cá».
Ký Thiện thất thanh: “Chuyện nà y là sao?â€.
Khâu Cá»u SÆ° cÅ©ng nói: “Tháºt không hợp tình hợp lý, bá»n chúng không công kÃch bá»n ta có lẽ là vì đã ăn no bụng, nhÆ°ng bá»n ta lại không phải muốn Ä‘i ngang qua bá»n chúng, mà muốn bá» Ä‘i mà !â€.
Bách Thuần run giá»ng kinh hoà ng: “Có lẽ bá»n chúng không cho món ăn ngon nhÆ° bốn ngÆ°á»i bá»n ta bá» Ä‘i, đợi nghỉ ngÆ¡i xong rồi má»›i Ä‘á»™ng khẩuâ€.
Ký Thiện trầm giá»ng: “Cá»u SÆ° có nắm chắc ứng phó nổi bao nhiêu con sói hoang đó không?â€.
Khâu Cá»u SÆ° cÆ°á»i khổ: “Ta chÆ°a từng giao thủ vá»›i chúng, nhÆ°ng mÆ°á»i mấy con chắc ứng phó được, vấn Ä‘á» là dÆ°á»›i tình huống nhÆ° vầy, ta không có cách nà o bảo há»™ được Bách Thuần và Tu Chân, đây tuyệt không phải là nÆ¡i thÃch hợp để ác đấu vá»›i sói hoangâ€.
Ký Thiện thốt: “Bá»n ta thá» tiếp tục tiến tá»›i xem sao?â€.
Khâu Cá»u SÆ° nói: “Các ngÆ°á»i ở lại đây!â€. Nói xong bÆ°á»›c tá»›i má»™t bÆ°á»›c.
Hai con sói hoang lại đứng dáºy, khiến cho Khâu Cá»u SÆ° vá»™i rụt chân, sói lại ngồi xuống.
Khâu Cá»u SÆ° bất lá»±c: “Ta thấy suy Ä‘oán của Bách Thuần có lý, tráºn chiến nà y không thể tránh khá»i, Tu Chân ngÆ°Æ¡i tại sao không nói gì?â€.
Nguyá»…n Tu Chân nghiêm nghị đáp: “Ta Ä‘ang quan sátâ€.
Ký Thiện không hiểu: “Nguyá»…n tiên sinh thấy được đạo lý gì?â€.
Nguyá»…n Tu Chân đáp: “Ta Ä‘ang quan sát bá»n chúng, xem bá»n chúng tháºt ra ở tình trạng bình thÆ°á»ng, hay là bị lá»±c lượng chúa tể Vân Má»™ng Trạch nà o đó thao khốngâ€.
Khâu Cá»u SÆ° đã minh bạch: “Tháºt huyá»n hoặc nhÆ° váºy sao?â€.
Nguyá»…n Tu Chân ung dung đáp: “Huyá»n hoặc nhÆ° váºy. Bá»n ta vẫn ở trong cuá»™c, mà nghi vấn của cuá»™c nà y sắp được vạch trần, nhÆ°ng còn chÆ°a đến lúc, bá»n ta cần đợi má»™t khoảng thá»i gian nữa. Minh bạch chÆ°a? Ngồi xuống Ä‘i, bá»n ta cần phải tÄ©nh dưỡng tinh thần, má»›i có thể ứng phó bất cứ Ä‘á»™t biến nà oâ€.
o0o
Cô Nguyệt Minh tỉnh lại. Ãnh bình minh từ khung cá»a bắn và o, thì ra má»›i nhắm mắt mà trá»i đã sáng rồi, nhất thá»i hồ đồ, quên Ä‘i mình tại sao lại ở hoà n cảnh kỳ dị nhÆ° vầy, vụt nhá»› tá»›i tình huống trÆ°á»›c khi ngủ, liá»n mở mắt nhìn sang Ô Tá» HÆ° nằm bên cạnh.
Ô TỠHư đang dụi mắt.
Cô Nguyệt Minh giáºt nảy mình: “NgÆ°Æ¡i không sao chứ?â€.
Ô Tá» HÆ° nhÆ° không há» gì nhìn sang y, đôi mắt dị quang lấp loáng, không hiểu: “Ta có chuyện gì chứ?â€. Tiếp đó run bần báºt, nhìn xuống ngá»±c mình, kinh dị há hốc miệng không nói nên lá»i.
Cô Nguyệt Minh cÅ©ng ngây ngÆ°á»i trợn trừng nhìn ngá»±c hắn, không những không có tên ná», áo cÅ©ng không có chút xÃu dấu tÃch nhuốm máu.
Vô Song Nữ vốn nằm bên kia Ô TỠHư đã biến mất, không biết đã đi đâu.
Ô Tá» HÆ° nhìn sang Cô Nguyệt Minh, kinh hãi há»i: “Ta không phải đã trúng tên của Qua Mặc sao? Là Vân Má»™ng nữ thần dùng tiên pháp cứu ta sao?â€.
Cô Nguyệt Minh dõi nhìn bốn phÃa: “Nháºn thức của ngÆ°Æ¡i đối vá»›i cổ váºt rá»™ng rãi hÆ¡n ta, nói cho ta biết, đây có giống má»™t tòa cổ thà nh bị lá»a dữ thiêu rụi không?â€.
Ô Tá» HÆ° giÆ¡ tay sá» lên tÆ°á»ng sau lÆ°ng, rên rỉ: “Má Æ¡i! NgÆ°Æ¡i nói đúng! Äây đâu phải là má»™t tòa cổ thà nh, mà là má»™t tòa thà nh má»›i xâyâ€.
Cô Nguyệt Minh không nói được gì.
Ô Tá» HÆ° nhìn sang con Ä‘Æ°á»ng ra cá»a, láºp tức thu hồi mục quang, đầu Ä‘áºp và o tÆ°á»ng: “Cá»a thà nh vẫn còn! Cá»a thà nh vẫn còn! Ài! Lão Cô! Nhìn cá»a thà nh kìaâ€.
Cô Nguyệt Minh nổi da gà nhìn ra con Ä‘Æ°á»ng tá»›i cá»a thà nh, lá»t và o mắt không ngá» là má»™t cá»a thà nh còn nguyên, hai bên là tÆ°á»ng thà nh, nhÆ° hai cánh dÆ¡i triển khai tả hữu, cảnh tượng kỳ tình nhÆ° luồng sét đánh và o đầu y, là m cho óc y chỉ còn má»™t mảng trống không, mất Ä‘i năng lá»±c suy nghÄ©.
Ô Tá» HÆ° thở hổn hển: “Rất tà môn! Äúng không?â€.
Cô Nguyệt Minh cÅ©ng không dám nhìn nữa, đầu dá»±a và o tÆ°á»ng, mục quang chăm chăm trên vách đá má»›i tinh đối diện, gáºt đầu: “Bá»n ta có thể đã bị nữ thần tống vá» Chuyên thà nh hÆ¡n ngà n năm trÆ°á»›c. Sở hạp cÅ©ng đã biến mấtâ€.
Ô Tá» HÆ° hÆ°ng phấn: “Äúng! Má»i thứ Ä‘á»u không biến đổi, bá»n ta tháºt sá»± vẫn nằm trong môn đạo hÆ° phế của cổ thà nh hÆ¡n ngà n năm sau, ta đã trúng Ä‘á»™c tiá»…n, tổn khà nhiá»u hÆ¡n là nháºp khÃ, là giây phút trÆ°á»›c khi ta chết, nà ng Ä‘Æ°a hồn phách bá»n ta quay ngược vá» kiếp trÆ°á»›c. Hiện tại bá»n ta nà o có khác gì cùng nằm má»™ng, mà trong giấc má»™ng kiếp trÆ°á»›c nà y, bá»n ta sẽ tìm ra đáp ánâ€.
Cô Nguyệt Minh nghÄ© đến sau khi tỉnh lại phải đối diện vá»›i hiện thá»±c đáng sợ đến mức không thể tiếp nháºn, láºp tức tâm tình xấu hẳn, buồn bã há»i: “Äáp án gì?â€.
Ô Tá» HÆ° đáp: “Äáp án ngÆ°Æ¡i muốn tìm là Song Song ở Ä‘á»i trÆ°á»›c tháºt ra đã nói câu gì mà có thể là m cho ngÆ°Æ¡i Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp khó quên; đáp án của ta là muốn minh bạch Vân Má»™ng nữ thần tại sao lại muốn giết ta?â€.
Cô Nguyệt Minh lòng rúng động, nhìn sang hắn.
Ô Tá» HÆ° hoà n toà n hồi phục lại sức sống và đấu chÃ, hân hoan nói: “NgÆ°Æ¡i đã minh bạch rồi! Äối vá»›i bá»n ta mà nói, tá» vong Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên đáng sợ, nhÆ°ng đối vá»›i nà ng mà nói, có lẽ là má»™t chuyện hoà n toà n khác. Nà ng triệu bá»n ta đến cổ thà nh, là muốn giải quyết oan nghiệt kiếp trÆ°á»›c đã quẩn quyện hÆ¡n má»™t ngà n năm trăm năm. Hiện tại thá»i khắc đã đến, bá»n ta hà nh Ä‘á»™ng chứ?â€.
Nói còn chÆ°a dứt, ngoà i thà nh truyá»n đến thanh âm thiên quân vạn mã chém giết.
o0o
MÆ°a sÆ°Æ¡ng mịt mù, Phụng công công đứng trên Tuẫn Tình Thạch, trông dõi sang Vân Má»™ng Trạch bên kia bá». Vô Chung Hà hai bá» có hà ng trăm bó Ä‘uốc chiếu sáng nhÆ° ban ngà y, chiến sÄ© theo bốn cây cầu nổi má»›i xây tạm qua sông. Bá»™ Ä‘á»™i của lão vẫn liên miên bất tuyệt từ chiến thuyá»n dá»±a bá» TÆ°Æ¡ng Thủy kéo đến, quang cảnh hùng tráng.
Bốn tÆ°á»›ng lãnh tâm phúc đứng bên cạnh lão, bao gồm cả Nhạc Kỳ cầm dù che mÆ°a cho lão. Hà n Khai Giáp mặt mà y tái mét sợ hãi đứng hầu sau lÆ°ng lão, bẩm báo tình huống Quý Nhiếp Äá» truy Ä‘uổi bá»n NgÅ© Äá»™n Äạo, Khâu Cá»u SÆ°. Hà n Khai Giáp đại để kể ra thá»±c tình, lại tránh nặng tìm nhẹ, cố sức nói giúp Quý Nhiếp Äá», Ä‘em trách nhiệm đổ lên mình Cô Nguyệt Minh.
Phụng công công căn bản không có lòng dạ nà o nghe lá»t, cái Ä‘ang nghÄ© trong lòng là tình cảnh Chuyên thà nh năm xÆ°a bị đại quân Sở quốc tấn công, đại khái chắc cÅ©ng uy thế khà phách nhÆ° trÆ°á»›c mắt, tâm tình khát vá»ng đối vá»›i Sở hạp cà ng lúc cà ng mãnh liệt.
Ai phản bá»™i lại lão, ai trung thà nh vá»›i lão, đâu có để trong lòng lão, hiện tại chỉ có Sở hạp có thể là m cho lão Ä‘á»™ng tâm, má»i sá»± khác Ä‘á»u không đáng để ý tá»›i.
Mãi cho đến khi Hà n Khai Giáp nói tá»›i Mạc LÆ°Æ¡ng có thể bằng và o Thần bá»™ phấn mà truy tung NgÅ© Äá»™n Äạo, còn NgÅ© Äá»™n Äạo lại là nhân váºt then chốt trong việc có thể tìm ra cổ thà nh hay không, lão má»›i giáºt mình Ä‘á»™ng dung, xoay lại nhÆ° cÆ¡n lốc, nói vá»›i Hà n Khai Giáp: “NgÆ°Æ¡i láºp tức thống lãnh hai trăm huynh đệ Ä‘i bảo vệ Mạc LÆ°Æ¡ng, kêu gã dùng bá» bên kia Tuẫn Tình Thạch là m khởi Ä‘iểm, tra tìm vá» hÆ°á»›ng đông, nếu tìm được NgÅ© Äá»™n Äạo, hay Cô Nguyệt Minh, liá»n dùng yên hoa há»a tiá»…n báo tin cho ta, nhÆ°ng tuyệt không thể Ä‘á»™ng thủ đả thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i, chỉ cho phép vây khổn bá»n chúng trùng trùng. Hiểu chứ?â€.
Hà n Khai Giáp thầm gạt mồ hôi lạnh, biết tạm thá»i bảo vệ được tÃnh mệnh, vá»™i và ng lá»›n tiếng tiếp lệnh, nhảy xuống Ä‘i chấp hà nh nhiệm vụ.
Phụng công công đôi mắt loang loáng thần quang, trầm ngâm má»™t hồi, chợt ngá»a mặt cÆ°á»i khà khà .
Bá»n Nhạc Kỳ Ä‘á»u không hiểu có chá»— nà o đáng cÆ°á»i, bất quá kẻ cÆ°á»i là Phụng công công, bốn ngÆ°á»i chỉ còn nÆ°á»›c cung kÃnh lắng nghe.
Phụng công công ngÆ°ng cÆ°á»i, thở dà i thốt: “Äây gá»i là trá»i giúp ta rồi. Hà i tá» Nguyệt Minh nà y không tệ, không cô phụ kỳ vá»ng của ta đối vá»›i y, cả Nhiếp Äá» cÅ©ng đấu không lại yâ€.
Bốn ngÆ°á»i nghe váºy có vẻ nhÆ° hiểu mà lại không hiểu, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không ai dám há»i cho rõ.
Phụng công công mục quang quay sang chá»— Nhạc Kỳ, vui vẻ thốt: “Láºp tức má»i phu nhân đến đây cho ta, kêu nà ng mặc thêm y phục để tránh nhiá»…m lạnh. Sau khi nà ng đến sẽ là lúc bá»n ta qua sôngâ€.
o0o
Vô Song Nữ mở đôi mắt đẹp. Con Ä‘Æ°á»ng và o cá»a, Ô Tá» HÆ° Ä‘ang lâm nguy, Cô Nguyệt Minh và Sở hạp Ä‘á»u biến mất hoà n toà n, triển hiện trÆ°á»›c mắt là cảnh sắc sông nÆ°á»›c tráng lệ bao la, nà ng đứng trên đỉnh cổ thà nh, trên tÆ°á»ng thà nh cúi nhìn mặt đất trải mình vô hạn.
Vô Chung Hà vắt ngang trên bình dã cách ngoà i năm dặm, minh nguyệt treo mình mé biên duyên mặt đất, tinh quang lấm tấm bên ngoà i vầng sáng của trăng thanh, trá»i và đất bị ánh trăng dung hợp, không còn phân chia nữa.
Vô Song Nữ tâm thần chấn động, biết mình lại bị Vân Mộng nữ thần dùng vô thượng thần thông đưa và o ảo cảnh, mà chuyến nà y khác với dĩ vãng, cà ng rõ rệt hơn, tuyệt không chút mơ hồ.
Trong lòng nà ng trà n ngáºp má»™t sá»± an tÄ©nh không hạn định, dÆ°á»›i đáy của an tÄ©nh lại là tâm tình mênh mông kịch liệt, cảm giác nhÆ° nÆ°á»›c lạnh bị lá»a dữ Ä‘un thiêu mà lại vÄ©nh viá»…n không sôi trà o, nà ng không hiểu thấu thứ tâm tình mâu thuẫn nà y, nà ng không hiểu thấu mình.
Äá»™t nhiên nà ng tá»±a nhÆ° cảm thấy gì đó, nhìn sang bên cạnh. Vân Má»™ng nữ thần hiện thân đằng trÆ°á»›c, cÅ©ng Ä‘ang quan sát bình nguyên Vô Chung Hà , đôi mắt nhÆ° bảo thạch nhìn chăm chú thâm tình, mái tóc dà i lÆ¡ thÆ¡ theo gió núi, phảng phất má»™t tán mây kim quang lấp lánh, biến ảo vô thÆ°á»ng. GÆ°Æ¡ng mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i của nà ng tinh oanh nhÆ° ngá»c đẹp, từ sâu kÃn bên trong tá»a ra thanh quang là m ngÆ°á»i ta lóa mắt, cùng khoe ánh vá»›i minh nguyệt trên bình địa. Nà ng váºn y phục nghê thÆ°á»ng trắng nhÆ° tuyết Ä‘an dệt bằng lông chim, ánh mà u lÆ°u Ä‘á»™ng không có cách nà o hình dung, Vô Song Nữ không thể nhìn kỹ được.
Vô Song Nữ có vẻ không còn nhịn được nữa: “Má»i sá»± tháºt ra là vì cái gì?â€.
Má»™t thanh âm nữ nhân cảm Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i nhÆ° tiếng trá»i vang bên tai Vô Song Nữ: “Má»—i má»™t sinh mệnh, má»—i má»™t Ä‘oạn lữ trình, Ä‘á»u có sứ mệnh và mục Ä‘Ãch, chỉ là bá»n ta không hiểu, má»›i có thể vì thất bại mà hụt hẫng, vì tá» vong mà buồn khóc. Nhân thế mà nà ng dấn thân và o, chỉ là má»™t thứ hình thức của sinh mệnh, ngoà i thứ hình thức đó, còn có vô số hình thức sinh mệnh khác, Ä‘ang đợi chá» nà ng Ä‘i trải nghiệm, đợi chá» nà ng Ä‘i thưởng thức. Chỉ cần nà ng có thể tháºt sá»± nắm bắt hà m ý trong lá»i nói của ta, vấn Ä‘á» lần quần trong đầu nà ng có thể giải tá»a được hếtâ€.
Äôi môi thÆ¡m của Vân Má»™ng nữ thần không Ä‘á»™ng Ä‘áºy chút nà o, thanh âm lại rõ rệt từng tiếng lá»t và o tai Vô Song Nữ, thần kỳ đến cá»±c Ä‘iểm. Bất quá Vô Song Nữ không thấy lạ gì, không nghÄ© là kỳ dị.
Äối vá»›i lá»i nói của Vân Má»™ng nữ thần, Vô Song Nữ tá»± nhÆ° hiểu mà lại không hiểu, nhất thá»i không có cách nà o nắm bắt, nhÆ°ng không biết tại sao, nà ng cảm thấy thÆ° thái hÆ¡n rất nhiá»u.
Vô Song Nữ có xung Ä‘á»™ng thất thanh khóc lá»›n, thứ tâm tình bi thÆ°Æ¡ng không tên tuổi nà y tá»±a nhÆ° Ä‘ang chi phối nà ng, thổn thức há»i: “Nà ng muốn ta đến đây là vì cái gì? Äã là má»i sá»± do số pháºn quyết định, là m ngÆ°á»i còn có ý nghÄ©a gì nữa?â€.
Thanh âm của Vân Má»™ng nữ thần tá»±a nhÆ° truyá»n và o nÆ¡i sâu kÃn nhất trong ná»™i tâm nà ng: “Số pháºn Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không phải nhÆ° trong suy tưởng của nà ng, cÅ©ng không cần phải suy Ä‘oán báºy, ngà y nà o nà ng còn bị giá»›i hạn trong vòng sinh tá», bất cứ ná»— lá»±c gì cÅ©ng chỉ hao tổn tinh thần. Sai khiến nà ng đến đây đâu phải là ta, mà là tình yêu ẩn tà ng trong lòng nà ng, rất mau chóng nà ng sẽ minh bạch lá»i ta nói, đây là cÆ¡ duyên ngà n năm má»™t thuở, đừng bá» lỡ! Äừng bá» lỡ!â€.
Hai câu nói cuối cùng của nà ng lá»›n tiếng hẳn, biến thà nh tiếng vá»ng lá»›n chấn Ä‘á»™ng rung chuyển đất trá»i, hồi vá»ng giữa không gian bao la trên đỉnh núi.
Vầng trăng sáng tinh khiết cà ng ngá»i tá»a hÆ¡n, nhÆ° tịch dÆ°Æ¡ng của hoà ng hôn, triá»n núi bị ánh trăng kỳ dị bao trùm, mặt đất trải mình vô táºn bốn phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»›ng sÆ¡n thà nh.
Vô Song Nữ phát giác mình Ä‘ang xoay vùn vụt, sao đêm nhÆ° từ trên trá»i giáng xuống, quây quần múa may quanh nà ng, tấu khúc nhạc vÄ© đại của tÄ©nh lặng.
Trong lòng nà ng trà n ngáºp má»™t cảm giác chÆ°a từng có, tá»±a nhÆ° má»™t thứ tình yêu thâm trầm, thứ tình yêu nà y là đất trá»i vô hạn khuếch triển trong tâm linh nà ng, không có biên giá»›i, dÆ°á»›i đáy tình yêu lại ẩn tà ng tình yêu sâu xa hÆ¡n, tình yêu là m cho má»i sá»± váºt Ä‘á»u biến thà nh hoà n mỹ không khiếm khuyết, sinh mệnh không còn chút xÃu nuối tiếc gì nữa.
Nhất thá»i nà ng đã hoà n toà n quên sạch má»i chuyện Ä‘á»i đã từng là m nà ng phiá»n muá»™n, cứ nhÆ° những chuyện đó chÆ°a từng tồn tại. Äất trá»i chỉ còn lại má»™t mình nà ng, Ä‘Æ¡n thuần mà vÄ©nh hằng.
- o O o -
Tà i sản của Minh Huệ
Từ khóa được google tìm thấy
áåñïëàòíàÿ , ãìþéíëÿðáþ , êóíèëèíãóñ , ïëèòêà , íîóòáóê , ñàìûé , òåïëûé , tác giả huỳnh dị , van mong chi me , van mong chi me 4vn , van mong thanh chi me , vanmongthanhchime pdf , vân má»™ng chi thà nh , vân má»™ng thà nh chi