Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 55 : Mày là trâu à?
- Vl, còn chưa tuyên bố lý do đã đánh. Không chịu theo kịch bản gì cả.
Con trâu họ Phùng kia dáng vẻ bệ vệ, xông tới như cái máy ủi, Lăng Phong đơ ra không biết xử lý kiểu này thế nào.
Thằng mắt hí chọn A Quyền. Long Bác Khôn rất không cam tâm, rõ hai thằng bạn mất dạy, gọi tới giúp mà cũng giúp rất khôn, vừa ra liền chọn đối thủ dễ, nhường hàng khó chơi cho gã.
"Binh."
- Đệch mày là trâu sao?
- Đúng rồi nhãi con, ông là Phùng trâu.
Lăng Phong bị một húc bật ra sau :
- M* trường phái gì đây?
- Trường phái của trâu đó con.
Tên Phùng kia căn bản không có ra chiêu gì, hai tay nắm lại vỗ vỗ vào nhau, thi thoảng vồ ra, người lắc qua lắc lại. Này rõ ràng là gấu chó chứ trâu gì? Ước chừng Lăng Phong mà bị chụp được chỉ có nát bét.
Lăng Phong mấy lần đấm trúng đối phương đều như đấm vào cục sắt. Thằng kia không chỉ to khỏe, mà da thịt vô cùng cứng, cơ tay cơ chân nổi cuồn cuộn. Đánh trúng mà Lăng Phong còn thấy thiệt vì chính mình bị đau, thật hết cách.
- Yếu như đàn bà, ngoan, nằm ra cho ông, haha.
Phùng trâu liếm môi.
"Ặc, kinh v*." Lăng Phong ớn lạnh, con trâu này hình như còn biến thái.
Mặc lão và Long Bác Khôn đang đứng im nhìn nhau. Long lão đại biết cân lượng của lão già kia, không dại gì xông vào, mất công lại về bôi thuốc, vết thương lần trước còn chưa hết đấy.
Đúng rồi, tại sao phải tìm cách quan sát để né tránh, ta cứ tránh luôn từ đầu là được. Tuy cùng là tránh, nhưng một bên là nhìn đối phương để né, là bị động, một bên là chủ động né.
- Hôhô, con trâu, có giỏi thì chạm vào ta.
Nói là làm, Lăng Phong bắt đầu dùng bí quyết Hoạt Bất Lưu Thủ vừa học, liên tục nhịp chân xuống đất lách đi, lúc trái lúc phải.
"Ý, thú vị." Lăng Phong bỗng đột nhiên nhớ ra.
Cái kiểu di động này của hắn, rất giống với bộ pháp của môn đấu kiếm thời hiện đại, hai chân liên tục tưng tưng. Chỉ khác là đấu kiếm đứng một chỗ, còn hắn thì lùi ra sau. Lần trước di chuyển vòng khắp sân là chạy ra trước không để ý, chỉ lách qua lách lại. Bây giờ né tránh tên Phùng này trong phạm vi hẹp hắn sực nhớ ra. Kiểu này nếu đứng yên khá giống Lý Tiểu Long hay dùng, mặc dù nhịp điệu hơi khác chút. Bộ pháp Hoạt Bất Lưu Thủ lấy chữ phiêu làm chính, thân mình luôn vận động. Cái kiểu lắc lắc rung rung này Lăng Phong ở chổ này chưa thấy ai dùng qua, thời cổ đại không có chăng? Đám võ lâm thời này, đều thích đạo mạo, ra trận toàn đứng yên, nhiều thằng còn vuốt râu ra vẻ nữa.
Thực ra Lăng Phong không biết, thế giới này võ công còn nhiều, không phải loại ếch ngồi đáy giếng như Lăng Phong có thể ba hoa chính chòe. Chân chính thân pháp Lăng Phong vẫn chưa nhìn mấy. Lão đùi gà lần trước nói Diễm Tuyết Cơ thân pháp bí chữ "phiêu". Có điều không phải cứ nhảy nhót qua về, nữ nhân chả ai dùng kiểu đó, mất đẹp.
"Chả phải ta có bí kíp Đoạn Hồn nữa sao. Không biết có thể kết hợp không? Lúc lùi lúc áp sát. Không biết sẽ ra cái thứ gì đây?" Lăng Phong nghĩ thầm.
Tên họ Phùng một tay vung ra chụp, thằng nhãi này đang đánh còn cười cái gì.
"Vù."
Tiếng gió sạt qua mặt khiến Lăng Phong tỉnh táo lại.
- Hú hồn. Hô. Mất tập trung chút thôi, bây giờ anh sẽ chơi với con trâu mày.
Được một lúc.
Phùng trâu mặt đỏ tai hồng thở phừng phừng, nhìn cái điệu bộ thằng kia cứ nhảy nhót liên hồi, rất trêu ngươi gã. Bộ dáng lại nhỏ con trắng trẻo, y như đang thoát y khêu gợi.
- Phì phì. Thằng nhãi, mày có giỏi đứng im, ông không hiếp nát mông mày mới lạ.
- Ông đâu có ngu.
Lăng Phong lúc dùng Hoạt Bất lùi xa, lúc thì Đoạn Hồn áp sát gần. Tên Phùng trâu dù chả hề hấn gì nhưng rất ức chế.
Thực tế, Lăng Phong lại là người mệt mỏi căng thẳng hơn hẳn.
Lăng Phong hai lần bị đấm trúng mặt mà rút ra rất nhiều bài học. Hắn thấy mình thiếu sức bền và độ dẻo, cơ bắp có dấu hiệu căng cứng. Hơn nữa, nếu di chuyển chân kiểu này, rất dễ rơi vào quán tính, bước chân bị lặp lại, dễ dàng bị đối phương đoán ra quỹ tích. Ngoài ra, Hoạt Bất Lưu Thủ của hắn không hợp cho việc lùi, có vẻ nó chỉ hợp với tiến tới trước hơn.
Lăng Phong tuy biết hai bộ pháp, nhưng cả hai đều ương ương dở dở mức vỡ lòng, không cái nào thực sự nhuần nhuyễn. Cái gọi là "nhiều không bằng tinh", tự nhiên gây cản trở Lăng Phong.
"Hừm, xem ra phải thực sự luyện tập nhiều. Ngay cả đứng im cũng có cái hay của nó." Lăng Phong dần dà bớt tự sướng.
Còn một điểm yếu nữa của Lăng Phong là bị cứng nhắc trong suy nghĩ. Hắn rõ ràng có thần pháp bá đạo, từ đầu lại hoàn toàn không dùng.
Kỳ thực cũng không thể trách hắn. Bởi vì Lăng Phong chỉ có lần ở đổ phường vì hiếu kỳ dùng tới nó để tấn công, còn lại trong đầu luôn nghĩ thứ thần thức kia chỉ dùng để "nghe lén nhìn lén" mà thôi. Bây giờ ra trận bị tên mập bộ dáng ầm ầm trấn áp, làm đầu óc hắn cứ tự nghĩ rằng phải dùng sức chống chọi.
Đám thiếu niên đang vỗ tay kêu gào ủng hộ đại ca và nhị ca ra trận. Mặc lão nói ra phía sau với đám thiếu niên.
- Tất cả nhìn kỹ, học được bao nhiêu thì học.
"Vù."
"Huỵch"
Mặc lão gằn giọng :
- Hừ, ta không nhìn người không có nghĩa là không biết ngươi làm gì. Khôn hồn cứ nằm im đó.
Người nằm đất là Long Bác Khôn.
Vừa rồi nhìn thấy Mặc lão nhìn sang chỗ khác, Long lão đại cứ tưởng lão già này mất tập trung, liền nổi ý đánh lén. Chẳng ngờ vừa tới liền bị sút trở về. Gã không biết, Mặc lão từng ra chiến trận, chỗ đó xung quanh nguy hiểm trùng trùng, không bao giờ được nghĩ sau lưng mình là đồng đội mà chủ quan, vì bất kỳ lúc nào người bạn đó cũng có thể đã chết rồi. Vì thế đánh lén quân nhân như Mặc lão vô cùng khó, đặc biệt lúc lão đang ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Tên lùn mắt hí vờn nãy giờ với Quyền dần nản. Lúc đầu thấy trẻ tuổi tưởng dễ xơi, ai ngờ sờ vào mới biết mặt hàng. Gã thì mệt bở hơi tai, trong khi thằng nhãi kia vẫn sờ sờ ra, mồ hôi không có lấy một giọt, tâm bình khí nhàn, mặt cứ vênh vênh. Cái kiểu người không biết mệt như tên Quyền này, mắt hí cũng từng gặp qua, đều là cao thủ luyện khí.
- Hê, thằng nhóc, mày học qua nội công?
- Nội công? Toàn Chân giáo có ghé qua một lần. Tiện thể chôm vài quyển bí kíp. - Tên Quyền ra vẻ ngẩng đầu nhớ lại.
- Hehe, có khí phách. Giống ông mày thời trẻ.
- Anh nhổ vào thời trẻ của mày. Tiếp đi.
Tên Quyền tỏ vẻ khinh thường, hắn có những bí mật đáng để khinh thường câu của tên kia.
...
Lâm Nghi Anh đang trò chuyện cùng Khương Vũ Y.
Khương Vũ Y gần đây nhận ra Lăng Phong có ý tiếp cận mình, còn nghĩ tên kia muốn tán tỉnh, nàng liền tận lực tránh mặt. Nàng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lăng Phong, vì nàng là tiểu thư Khương gia, nói thẳng ra nàng khinh thường Lăng Phong.
Tuy vậy Lâm thị thì nàng ta không tránh được. Lâm Nghi Anh tính tình tốt, hay quan tâm hỏi han, giống như cô cô nàng ở Khương gia, khiến Khương Vũ Y không có lý do gì từ chối. Vả lại, ở chỗ này cũng chỉ có Lâm Nghi Anh để trò chuyện, Lăng Vân gần đây rất bận rộn, thường xuyên rời phủ.
Triệu Tử Long dẫn Tô Đóa Nhi đến cửa, nói vào :
- Lâm Đại nương, Lăng đại ca nói có khách cần tiếp đón.
- A. Phong nhi có khách?
Lâm thị bước ra, hơi bất ngờ nhìn người trước mặt.
- Xin hỏi, vị cô nương này là?
- Tiểu nữ Tô Đóa Nhi, là ... là ...
Tô Đóa Nhi lễ phép thi lễ, có điều xưng hô là gì thì nói không ra lời. Nàng cũng không rõ Lăng Phong sẽ để mình làm gì? Trên đường đi, Tô Đóa Nhi cũng đã hỏi qua Triệu Tử Long, cũng chỉ biết người sẽ gặp là mẫu thân Lăng Phong. Nàng còn biết Lăng Phong vẫn còn độc thân, vì thế từ lúc đến giờ còn thấy mừng, không nghĩ người ta mua mình về còn chưa có thê tử, chẳng lẽ muốn mình làm chính thê?
Thấy cô gái kia ấp úng, Lâm thị liền giải vây cười nói.
- Mời cô nương vào. Là bằng hữu của Phong nhi thì không cần khách sáo đâu.
Vừa nói Lâm Nghi Anh vừa cười thầm. Thằng con trai này, sau Khương Vũ Y, thế nào lại quen biết với một cô nương xinh đẹp thế này? Khuôn mặt Lâm thị không khỏi tự hào, mặc kệ nó làm gì, quen được nữ hài càng đẹp càng tốt.
Nếu Khương Vũ Y có vẻ trầm tĩnh của màu trắng, gia giáo khuôn mẫu. Thì cô gái trước mắt tuy ăn mặc giản dị, nhưng toát ra vẻ tươi sáng của màu hồng, dáng đi vô cùng uyển chuyển như muốn bay lên. Cũng phải thôi, ca vũ là nghề của Tô Đóa Nhi.
Khương Vũ Y thấy bất tiện, liền đứng dậy chào.
- Phu nhân, gia có khách, Vũ Y xin phép cáo lui.
- A, Khương cô nương cứ tự nhiên.
Tô Đóa Nhi nhìn thấy Khương Vũ Y liền thi lễ một cái, mắt không khỏi liếc nhìn đánh giá. Cô gái này cử chỉ bước đi đoan trang, chắc con nhà quyền quý. Chỉ là không thèm nhìn Tô Đóa Nhi một cái.
"Nàng ta ghen với mình sao? Hay là nhìn ra thân phận mình thấp kém mà khinh thường? Công tử gia lúc đầu cũng không thèm nhìn mình, chắc vì có cô gái này rồi?" Tô Đóa Nhi hơi buồn, càng nghĩ càng loạn, đoán mò ra đủ các thứ trường hợp.
Lâm Nghi Anh khách sáo vài câu tiễn bước Khương Vũ Y đi ra, trong lòng cũng hỗn loạn. Hai cô nương này, rốt cục con trai mình chọn ai đây, Khương Vũ Y Lâm thị lâu nay rất thích, nhưng cô gái này là Lăng Phong tự đem về, có lẽ hắn thích người sau hơn thì phải.
Cả hai nữ nhân đều tự mình nghĩ lung tung, trong khi vai chính đang chật vật tránh né ở ngoài sân.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 56 : Rồng rắn trâu chó
Lúc này Lăng Phong và A Quyền đều rút về bên cạnh Mặc lão.
Quần nhau một lúc, tên mắt hí bị A Quyền một đấm đánh lui về, Long lão đại vẫn đang đứng ôm ngực, còn tên Phùng trâu tuy không bị thương nhưng cũng mệt mỏi rã rời. Trận thế thua hai hòa một như vậy, rõ ràng phe Long lão đại thua, đám lóc nhóc theo sau, không cần thiết lên nữa.
- Các hạ xưng tên được rồi chứ?
- Thằng nhóc yếu ớt, mày cũng dai lắm. Ông không ngại nói cho mà biết, ông đi không đổi tên ngồi không đổi họ, huynh đệ gọi Phùng ...
- Đủ đủ, dài quá nhớ không nổi.
Ngất, từ đầu đã khoe là Phùng "trâu" rồi, dài dòng rút cục vẫn thế. Thằng mập này đánh nhau không sao, cứ nói là bắn nước miếng khắp nơi, đã thế còn ham dài dòng.
Tên mắt hí nhìn Quyền nói đúng một chữ :
- Xà.
- Có phong độ. Thất kính thất kính.
Lăng Phong giơ ngón cái. Ngắn gọn, rất tốt.
Tên Xà khoanh tay không đáp, trong mắt không phục.
Lăng Phong lại chẳng vui vẻ giì cho lắm.
Đám giang hồ này, lần trước thua trở về đem tới hai tên mới, lần này thua trở về không biết đem tới bao nhiêu tên nữa. Lăng Phong không ngán, nhưng hắn đang cần thời gian luyện tập lại, ngày hôm nay nhìn ra rất nhiều điều cần cải thiện. Nếu đám kia mà cứ đem người tới quấy liên tục, Lăng Phong cũng khó mà luyện cho nổi. Chưa kể, chỉ sợ bọn này không chơi ngoài sáng như hôm nay, lại làm mấy trò đen tối sau lưng phá việc buôn bán, vậy phiền toái to. Đám này lăn lộn lâu nay, trò bẩn phá rối không thiếu.
Long lão đại thua cuộc, đang định giao kèo chia vùng. Trong mắt mấy bang hội như của Long lão đại, tự nhiên lòi ra một đám giữ cửa tiệm Lăng phủ như thế này, còn dựng cả sân luyện, sắp tới có lẽ dựng bang phái cạnh tranh với chúng. Hôm nay kéo nhau tới, không chỉ trả thù, mà còn đánh phủ đầu trước. Chẳng ngờ bị thua, Long lão đại rất tức tối, nhưng đoán tạm thời phải nhịn.
Hai tên bằng hữu Xà và Phùng Ngưu này cũng là lão đại quanh đây, thực ra còn một tên Cẩu nữa, thành bộ tứ "rồng rắn trâu chó" nổi tiếng kinh thành. Hôm nay mới tới ba tên.
Lăng Phong ra dáng kẻ thắng cuộc, suy nghĩ không biết nói gì, bèn chém đại trước một câu.
"M*, để nó nói trước mất." Long lão đại chửi thầm, thằng Phùng Ngưu loại não không có không lo, nhưng thằng Xà này rất nhanh nhạy, nhìn ra điểm mấu chốt.
Giao kèo, bên nào nói điều kiện trước thường bị thiệt. Không ngờ thằng nhóc kia nhanh như vậy, giành hỏi trước, khiến lão Long nghẹn ở cổ.
Long Bác Khôn nhìn Lăng Phong vênh vênh, phát bực. Sẵn có hai thằng cũng là lão đại ngang hàng, còn có đám đàn em ở sau, không thể hạ thấp mặt mũi.
- Chả có m* gì để nói cả. Cứ chờ đấy lần sau ông lại tới.
- A đù, còn cứng miệng.
- Có chuyện gì ở đây thế này?
Đang lúc tất cả đi vào bế tắc muốn đánh lại lần nữa, thì ở đâu ngoài cửa có hai bóng người đi vào.
...
Từ Nguyên bộ dáng như thiên tướng hạ phàm, râu vểnh ngực ưỡn. Đi bên cạnh gã lại là Lăng Vân, hôm nay ăn mặc khá tỉ mỉ, còn khoác lụa mỏng. Không thể phủ nhận, rất đẹp đôi.
"Ài, Vân tỷ hôm nay còn dẫn cả trai về nhà sao?"
Lăng Phong âm thầm khó chịu.
Lại quên mất, vừa rồi hắn cũng dẫn gái về nhà.
Long lão đại nhìn thấy Từ Nguyên, âm trầm bất định.
Từ Nguyên chính là kẻ lần trước sai đám bọn hắn tới phá Phong Vân tơ lụa lễ khai trương, thậm chí móc ngoặc cả Kim Ngô vệ không để họ nhúng tay vào, để cho bọn lão Long phá thoải mái. Hôm đó đám Long lão đại bị đánh lui, bị Từ Nguyên chửi mắng suốt nửa ngày.
Ở kinh thành, Từ gia đẳng cấp hoàn toàn khác Lăng gia. Mặc dù Từ gia không phải là nhà lớn nhất ở đông thành, nhưng có điểm mạnh riêng, đó là quen biết đủ hắc bạch hai bên. Phía Kim Ngô vệ thậm chí có người Từ gia làm chức quan nhỏ, còn phía hắc đạo thì phải kể chuyện mấy năm trước.
Đông thành trước kia thuộc về một tên đại ca họ Khắc, tên này cũng hoành hành đủ loại, đụng đến nhà họ Từ, phía Từ gia liền dùng tiền chọc Kim Ngô vệ huy động càn quét, khiến giang hồ đông thành tổn thất nặng. Điều quan trọng, Từ gia lại có tay trong ở dưới Khắc lão đại, ngay lúc hỗn loạn giết chết họ Khắc, đó chính là "rồng rắn" lão Long và Xà, còn "trâu chó" là hai tên vùng khác nhập vào sau.
Chính vì thế ở đông thành, họ Từ buôn bán chả ai dám phá.
Từ Nguyên vẫn bộ dạng khách át chủ, vừa tới hất hàm hỏi đám Long Xà :
- Làm sao các ngươi lại đến đây, có kẻ càn quấy sao?
- Từ công tử, huynh đệ giao lưu thôi. - Tên Xà cười nịnh.
Lão Long thì im lặng.
Từ Nguyên liếc Long lão đại bất mãn. Ý tứ chính là, bản công tử đến đây, không chịu nói vài lời nịnh hót để Lăng tiểu thư nghe sao, còn đứng đó liếc.
Từ Nguyên lại quay sang nhìn Lăng Phong, khóe miệng cười nhạt.
Mục đích của Từ Nguyên ở đây rất đơn giản, biểu diễn để cho Lăng Vân xem. Để cho nàng ta thấy Từ Nguyên ở kinh thành cường thế ra sao? Giang hồ gặp cũng phải lùi bước. Đại khái, có gã xuất hiện, chẳng cần phải động một ngón tay, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết. Ngày hôm trước kế hoạch cũng như vậy, rất tiếc là tới nơi thì đã bị Lăng Phong dọn dẹp.
Lại nói, Lăng Phong hình như cũng chưa làm gì Từ Nguyên, tên kia là một đại thiếu gia gia tộc lớn, làm sao lại ghét ra mặt một tên người làm như Lăng Phong rõ như vậy?
Nói ra cũng do Lăng Vân một phần.
Nàng mấy lần từ chối thịnh tình của Từ Nguyên, mà lấy lý do lần nào cũng dính một tí đến Lăng Phong. Từ Nguyên ghen lớn.
Ông bà nói, muốn lấy vợ, thì có ba nhân vật trọng điểm cần lấy lòng. Một là mẹ vợ, thứ hai là cha vợ. Nhưng cái thứ ba mới trọng yếu, chính là cậu em vợ. Đánh rớt cậu em vợ rồi thì không sợ không lấy được vợ.
Nhưng Từ Nguyên thì sao? Không lấy lòng Lăng Phong thì thôi đi, còn xem như địch thủ.
Thực ra, Từ Nguyên không biết Lăng Phong là thân đệ của Lăng Vân, chỉ nghĩ là đường đệ họ xa. Mà cho dù biết, Từ Nguyên vẫn muốn hạ thằng nhãi kia, tốt nhất là cút cho khuất mắt đi.
Bình thường Từ Nguyên cũng không nóng vội như vậy, cũng sẽ bày mưu tính kế chậm rãi. Nhưng thứ nhất gã có một cỗ cảm giác đáng sợ, Lăng Vân đang ngày càng cách xa mình, cho nên sinh ra gấp gáp. Cái thứ hai, Từ Nguyên không xem Lăng Phong vào đâu, cho nên không muốn phí tâm tư bày mưu tính kế nhiều.
Lăng Phong trong mắt Tư Nguyên chẳng đáng một xu. Một tên chưởng quầy mà thôi. Nghe nói có chút ý tưởng độc đáo gì đó. Nhưng cũng chỉ vứt đi. Từ thiếu gia không thèm xem mấy cái trò lặt vặt kia vào mắt. Độc đáo mới lạ thì đã sao, bị chèn ép không bán được thì cũng thành phế thải. Chỉ cần có họ Từ nhúng tay vào giúp đỡ, sản phẩm chả cần độc đáo cũng thu lợi nhuận gấp trăm lần.
Mặc lão mắt già thành tinh, nhìn thái độ của tên Xà và Long đối với Từ Nguyên, liền nhắc nhẹ :
- Công tử, hình như có quan hệ móc nối nhau.
- Ta đã nhìn ra. - Lăng Phong nhíu mày nói.
"Hừ, tán gái dàn xếp cướp giật sao? Ông thấy quen rồi."
Thảo nào hôm đó không sớm không muộn lại thấy Từ Nguyên ôm quà tới mừng khai trương.
“Bộp bộp”
- Từ đại thiếu, lên kế hoạch tốt phết, tính toán tinh chuẩn nha.
Lăng Phong hai tay đập đập ra vẻ phủi bụi, ý tứ nói đám kia hắn vừa xử lý xong.
Lăng Vân ánh mắt mơ hồ, nhưng không nói gì. Nàng từ đầu bảo trì im lặng.
Từ Nguyên giận cá chém thớt quát đám lão Long :
- Các ngươi vẫn còn đứng đó, bản công tử ở đây, chuyện tiếp theo ta giải quyết là được. Nhớ, đây là Lăng tiểu thư, sau này không được vô lễ. Đám còn lại, thì tùy ý.
Gã nhấn mạnh ba chữ “đám còn lại”, ý tứ không nói cũng rõ là ai.
Đám Long lão đại nhanh chóng rút lui.
Lăng Phong lại không khỏi buồn cười với cách hành xử của Từ Nguyên.
Trước nay Lăng Phong tuy ghen tỵ với Từ Nguyên, vì tên này tương lai không chừng sẽ lấy được Lăng Vân. Nhưng hắn không hề khinh thường Từ Nguyên.
Có thể nắm một phần thương nghiệp của Từ gia, chắc chắn phải có chút khả năng, sẽ không đến mức bao cỏ.
Nhưng đoạn vừa rồi lại khiến Lăng Phong nhìn lại với ánh mắt khác, tên này không phải bao cỏ, mà là bao cát.
Nếu đã đứng đằng sau dựng chuyện, sao không tiếp tục đóng kịch, lại chạy tới đây ba hoa lộ liễu như thế?
Bỗng, Lăng Vân quay qua nhìn Lăng Phong nói :
- Lăng Phong, ngươi và mấy huynh đệ đi nghỉ đi. Chuyện tiếp theo ... để ta lo.
Lăng Phong liền nói :
- Được thôi. Nhưng Vân tỷ à, nam nhân tốt không thiếu. Không cần phải ôm hy vọng mãi vào một người.
- Đúng vậy, Đại tiểu thư, tại hạ tuy ...
- Đi vào, anh không nói chú.
Lăng Phong giơ chân đá A Quyền.
Từ Nguyên mỉa mai :
- Lăng chưởng quầy, ngươi đây là đang nói ai?
- Ta cũng chẳng thích bóng gió. Chính là ngươi. Hôm trước tên Long dẫn đám đầu gấu tới. Hôm nay Từ thiếu gia lại ra mặt dặn dò. Chẳng phải là quen nhau sao? Con nít 3 tuổi cũng nhìn ra được đó.
Từ Nguyên vội quay sang giải bày :
- Vân Vân, nàng phải tin ta. Long Bác Khôn quả thật ta có quen biết, nhưng cũng chỉ là quan hệ làm ăn mà thôi. Chuyện lần trước ta hoàn toàn không biết. Hôm đó trở về biết được chúng quấy rối lại chính là cửa hàng của nàng, ta liền răn dạy một phen rồi. Cho nên nàng thấy đấy, mấy hôm nay chúng đâu dám quay lại. Nàng không biết, giang hồ kinh thành, đến một lần không được sẽ không dễ mà bỏ qua như vậy đâu ...
Lăng Vân trầm mặc. Từ Nguyên nhân đó lại nói :
- Chỉ là, giang hồ có quy củ giang hồ. Bọn hắn bị mất mặt một lần, cửa tiệm của nàng có ta nói một lời chúng sẽ không động, nhưng còn đám nào kia ...
Lăng Phong cười to :
- Diễn, diễn. Ngài diễn tiếp đi nha!
Lăng Vân phiền lòng nói :
- Lăng Phong, đủ rồi. Các ngươi ... vào trong đi.
Lăng Phong nhìn thái độ của Lăng Vân âm thầm lắc đầu.
Vân tỷ a Vân tỷ! Nữ nhân mềm lòng, xem ra nàng cũng đã đoán ra, nhưng lại bỏ qua cho họ Từ.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 57 : Nàng ta là gì của ngươi?
Lâm Nghi Anh ngồi nghe Tô Đóa Nhi kể chuyện, không khỏi rớt nước mắt.
Số phận cô nương này thật khổ. Xuất thân vũ cơ, xinh đẹp tài năng, tính tình thiện lương, tưởng chừng cuộc sống phải rất tốt đẹp. Chỉ là, ở Tô Châu vì có đại quan nâng đỡ, liền bị người gièm pha. Sau đó, chỉ trong mấy tháng từ trên cao rơi xuống đất, bị khinh nhục lưu lạc đến kinh thành. Đến kinh thành rồi, lại bị ghen ghét đố kỵ, phải tự bán mình.
Cũng may cuối cùng về đây.
Lâm thị chỉ không rõ con trai mình làm sao vào được cái chỗ Thất Tú các gì kia, nghe nói chỉ dành cho quyền quý. Hơn nữa, tiền ở đâu mà chuộc Tô Đóa Nhi ra khỏi đó? Ngay cả Đóa Nhi cũng nói, số tiền đặt cọc đấu giá nghe nói rất cao. Lâm thị còn nhớ, mấy hôm trước hắn còn đòi mua nhà.
Thằng con trai này không phải đang giấu diếm đánh bạc gì chứ?
Lâm thị đoán trúng, Phong ca đúng là đánh bạc lấy về. Chuyện Tô Đóa Nhi, nói trắng ra cũng nhờ lần đánh bạc đó, Lăng Phong mới bị Triệu Khánh để ý.
Cho nên nói, đánh bạc, cũng không phải chuyện xấu!
Khụ.
Lâm Nghi Anh an ủi :
- Thôi, đừng buồn nữa. Từ giờ đã vào đây, gọi ta đại nương, cô cô, hay gì cũng được.
"Nếu gọi luôn mẹ chồng cũng được." Bà nghĩ thầm.
Lâm Nghi Anh cũng số khổ đã lâu, không kỳ thị xuất thân danh phận gì cả. Cô gái tốt như vậy, chỉ cần nó có ý với con trai, vậy bà sẵn sàng tác hợp nhanh gọn. Lâm thị tuy bề ngoài trẻ trung, nhưng đã gần 40, thèm cháu bế lắm rồi.
- Nương, ngài có ở trong chứ?
- Phong nhi à, vào đi.
Lăng Phong vừa đi vào vừa nói :
- Nương, mấy việc giặt giũ này sao ngài cứ muốn làm vậy. Thuê nha hoàn là được mà.
- Ta quen rồi, không cho ta làm thấy rất khó chịu.
Từ lúc tới kinh thành, chuyện buồn không có, ăn ở đều tốt, Lâm Nghi Anh cũng trẻ hẳn ra, nhìn chả khác gì tỷ tỷ của Lăng Phong cả.
Tô Đóa Nhi nhìn thấy Lăng Phong đi vào, vội vã đứng lên, nhẹ giọng hỏi :
- Công tử, ngươi ... không sao chứ?
- A, khụ. Cám ơn Tô cô nương, tại hạ không sao đâu.
Lâm Nghi Anh không biết chuyện ở ngoài sân tập, liền hỏi :
Bà thấy đứa con trai này làm chưởng quầy rồi, cứ yên yên ổn ổn mà buôn bán, tích góp tiền bạc, kiếm đứa con dâu về là được. Tự nhiên ham hố tập luyện đánh đấm cái gì với đám thiếu niên kia. Hơn nữa Mặc lão cũng rất ủng hộ, Lâm thị muốn nói mấy lần lại thôi.
- Nương, để con tìm cho ngài nha hoàn, ngài muốn sai gì thì sai, không sai coi như để nói chuyện cũng được.
- Thôi được rồi. Nếu ngươi biết ý nương, nhanh chóng lập gia thất thì hơn. - Lâm thị chỉ cười nói.
Tô Đóa Nhi người hơi run lên, sắp nói đến nàng rồi đây.
Có điều, lại nghe Lăng Phong nói :
- Tô cô nương cứ chờ lát nhé, hiện tại ta sẽ sang chỗ gia chủ nói một chút, chuẩn bị cho cô phòng riêng.
- Phòng riêng? - Tô Đóa Nhi hơi khó hiểu.
Ngồi trò chuyện với Lâm Nghi Anh nàng cũng hiểu tình trạng hai mẹ con này, chỉ là chưởng quầy nhỏ. Thậm chí nàng còn nghĩ, đêm nay mình sẽ phải ngủ chung với hắn mà đỏ mặt mấy lần. Nàng sao lại có phòng riêng?
Lăng Phong kỳ thực đang đau đầu. Hắn nhớ ra Lăng phủ làm gì còn phòng nào. Vả lại hắn cũng chỉ người làm thuê cho Lăng Vân, ngủ chung với hạ nhân cả, không thể tùy tiện đem ra một phòng mới.
Thực ra, nếu bí quá hắn có thể trích tiền riêng ra mua phòng cho Tô Đóa Nhi.
Nhưng mà, vậy sẽ rất đau lòng nha. Kia là tiền vốn cưới vợ của Phong ca, không xài lung tung được đâu.
...
- Ngươi tìm ta làm gì?
Lăng Vân hình như mới tắm xong, mái tóc còn ươn ướt, trên người tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
- Là thế này, đằng sau phủ còn một gian nhỏ trống không dùng. Ta muốn bỏ tiền ra thuê cái phòng đó.
- Ngươi muốn thuê? Muốn dọn ra ở riêng?
Lại nói, mẫu thân Lăng Vân năm đó là một nha hoàn, vi sinh khó mà mất, nàng lúc nhỏ cũng không phải đại tiểu thư, mãi sau này mới dần được công nhận. Chuyện của nàng và Lăng Phong vì vậy gần giống nhau, cho nên nàng mới thông cảm để Lâm thị có phòng riêng.
Nếu Lăng Phong muốn một phòng riêng, Lăng Vân kỳ thực không phản đối.
Chỉ nghe Lăng Phong thấp giọng :
- Thực ra, cũng không phải để ta ở.
- Vậy chứ cho ai ở?
- Là thế này. Khụ. Số là ta hôm nay đến Thất Tú các ...
Nói đến đây đã cảm giác không khí có gì đó không đúng.
Nuốt một ngụm nước miếng, nói :
- Sau đó, âm kém dương sai thế nào, tiện tay ... đem về môt vị cô nương.
- Cô nương? - Giọng Lăng Vân đã lạnh hẳn lại.
Lăng Phong cảm giác, nhiệt độ không khí đột nhiên tụt xuống âm độ.
Lại nuốt một ngụm nước miếng, nói :
- Phòng ta muốn thuê, là để cho ... nàng ấy.
Nói xong ngước lên, Lăng Phong suýt nữa chết cháy trước ánh mắt của đại tỷ.
- Ngươi nói nhảm cái gì? Tự nhiên không đâu đem về một nữ nhân, không thân không thích, nha hoàn thì cứ đưa đại vào chỗ người làm ở chung là được. Còn đòi hẳn phòng riêng?
- Khụ, không chỉ phòng riêng. Có lẽ phải sắm chút đồ đạc, thêm cả ... nha hoàn.
- Gì?
Lăng Phong cướp lấy nói trước :
- Có điều, chi phí đồ đạc nha hoàn, ta sẽ lo hết.
Lăng Vân mắt hạnh phun hỏa.
Vừa rồi Từ Nguyên nói xấu Lăng Phong không ít, nàng tuy không tin hết nhưng ấn tượng kém đi nhiều.
Bản thân Lăng Vân ở phủ sống khá tiết kiệm. Ngay cả Khương Vũ Y là tỷ muội tốt, lại chưởng quỹ, cũng không được đãi ngộ như thế kia, đều phải ở chung với mấy nha hoàn. Kể cả là hôn thê của Lăng Phong cũng không thể. Lâm Nghi Anh có gian nhà nhỏ là đã đặc biệt lắm rồi.
Lăng Vân bỗng nghiến răng :
- Cô ta là gì của ngươi?
- Vân tỷ. Nàng ta là ...
- Nói!
Lăng Phong nắn nót câu chữ :
- Nàng ta ... là thần tài của chúng ta.
- Thần tài?
Chuyện với Tần Vương giải thích không thể trong một câu, bời vì nghe rất vô lý.
Lăng Phong là ai? Hoàng tử là ai? Tự dưng không đâu liên quan tới nhau. Đã thế còn đưa nữ nhân cho Lăng Phong giữ.
Quả nhiên, gãy lưỡi trình bày giải thích trước sau, nhưng Lăng Vân vẫn nửa tin nửa ngờ. Cuối cùng Lăng Phong phải thề, nếu trong một tháng Tần Vương không xuất hiện, hắn sẽ từ bỏ vị trí chưởng quầy về làm tạp vụ. Chủ tịch Lăng Vân lúc đó mới chịu một chút, nhưng tiền lương tháng này của Lăng Phong về 0, tất cả chuyển sang dựng phòng cho cô gái kia.
"Ài, là phúc hay họa đây. Tần Vương gia, ngài tháng tới làm ơn tới đây phong lưu dùm, nếu không tiểu nhân không chết đói không thể." Vừa đi ra Lăng Phong vừa ngẩng đầu kêu.
Thời thế đổi thay, dạo này tin giật gân cũng nhiều. Xem ra sắp có tin nóng, hoàng tử quên hẹn hò, một chưởng quầy chết đói.
...
Trở về phòng gặp Lâm thị. Hắn tiện thể nhắc nhở mẫu thân, Lăng Phong biết bà rất hay nghĩ lung tung, âu cũng là lo cho tương lai hắn. Nếu không nhắc, lại để bà tự đi làm cái gì "công tác tư tưởng với con dâu tương lai" là tiêu.
- Con vừa sắp xếp phòng cho Tô cô nương.
- Đóa Nhi số phận cũng rất khổ. - Lâm Nghi Anh liền thở dài.
- Khổ? Cũng chưa chắc.
Lăng Phong cười trừ.
"Nữ nhân của hoàng tử, nói khổ cũng không khổ bằng dân đen chúng ta, biết đâu một bước lên trời."
- À, nương, ngài nên xưng hô với nàng ta là Tô cô nương.
- Tô cô nương?
- Đúng vậy, nàng ấy là người của hoàng tử, con chỉ là giữ người thôi, gọi lịch sự một chút cho chắc.
- Hoàng tử? Giữ người?
Lại một hồi kể chuyện tưởng chừng viễn vông. Cũng may Lâm Nghi Anh xuất thân Lâm gia, nên không đến nỗi nghe tới Hoàng tử đã tự động quỳ lạy.
Lâm Nghi Anh hơi xấu hổ nói nhỏ, kèm theo chút lo lắng :
- Thế mà ta còn tưởng ...
- Ngài tưởng gỉ?
- Ài, không có gì. Con bé không biết mình là người của Hoàng tử thì phải.
- Vâng. Để con đi giải thích.
Thật chán, Hoàng tử ngài bây giờ chắc đang ngủ với tỷ muội nào, bắt đàn em chạy đông chạy tây giải thích tình hình.
"Khục, khục."
Bỗng có tiếng ho khan của Lâm thị.
Lăng Phong quay lại quan tâm hỏi.
- Nương, có sao không vậy?
- Không sao, chắc thời tiết thay đổi. Già rồi, dễ sinh bệnh.
- Nương, ngài đùa sao? Nương nếu già thì cả chỗ này không ai trẻ cả.
Lăng Phong thấy Lâm Nghi Anh ho nhẹ kiểu hắng giọng, chỉ đùa nói, sau đó lui ra.
Lăng Phong không hề biết, lúc bóng hắn khuất khỏi phòng, Lâm Nghi Anh hai tay run run. Trong lòng bàn tay vừa che miệng, có vết máu.
...
Lăng Phong lại mất nửa ngày, cùng với mấy đứa thiếu niên chuẩn bị phòng cho Tô Đóa Nhi.
Tô Đóa Nhi ngồi xa nhìn đám Lăng Phong làm việc. Nàng vẫn chưa hiểu vì sao Lăng Phong lại sắp phòng riêng cho mình, trong khi hắn vẫn ở với đám hạ nhân.
Xong xuôi thì cũng đã tối muộn.
Đợi Lăng Phong đi ra, Tô Đóa Nhi liền tiến lại gần. Nàng rút ra một cái khăn tay tinh xảo, có lẽ muốn lau mồ hôi cho hắn.
- Tô cô nương, mời cô vào phòng, ta có điều muốn nói.
Tô Đóa Nhi liền ngoan ngoãn đi vào, trong lòng hồ tư loạn tưởng, nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ đến chuyện Lăng Phong là “tú bà”.
Lát sau ...
- Tô cô nương, ta nghĩ có lẽ cô đang rất khó hiểu đúng không?
Tô Đóa Nhi gật đầu.
Bộ dạng nàng lúc này, yếu ớt nhỏ nhắn, như thể chim non sợ cành cong, khiến người khác yêu thương.
- Kỳ thực, người mua cô về cũng không phải ta, mà là môt vị ... đại, đại, đại công tử.
Tô Đóa Nhi lờ mờ hiểu ra, hỏi :
- Là Triệu công tử, hay là ... Ngô công tử?
- Cô cũng biết?
Tô Đóa Nhi gật đầu. Hôm đó bán mình, nàng cũng đã xem qua danh sách khách VIP.
- Là Triệu công tử. Ta chỉ thay hắn trông chừng cô mà thôi. Có lẽ mấy ngày nữa hắn sẽ đến đây.
Tô Đóa Nhi liền lộ nét buồn bã.
Lăng Phong có thể không hiểu vì cái gì Triệu Khánh ném Đóa Nhi cho mình, nhưng Tô Đóa Nhi liếc mắt liền hiểu.
Tô Đóa Nhi không biết Triệu công tử là một Hoàng tử. Nhưng nàng biết Triệu công tử nọ xem ra không muốn nạp nàng vào phủ làm thiếp, mà chỉ mua xong để ở ngoài thi thoảng đến chơi.
Số phận của nàng, sau này sẽ ra sao đây?
Lăng Phong thấy Tô Đóa Nhi bỗng trở nên sầu cảm, nhớ ra cái gì, liền hỏi :
- Tô cô nương lúc trước tham gia Hoa khôi hội Tô Châu đúng không?
Tô Đóa Nhi lúc này mới tỉnh lại, tròn mắt hỏi :
- Sao ... huynh biết?
- Hề, bởi vì ta cũng xem hội thi lần đó đó. Ta nói thật, ta đã từng xem rất nhiều loại ca vũ, cái gì múa lửa múa bụng múa cột ... khụ. Nhưng điệu múa của cô nương quả thật khiến ta say mê đó.
- Múa lửa múa cột?
- À, cái này không phải trọng yếu. Trọng yếu là cô nương múa đẹp lắm.
Tô Đóa Nhi không biết phải xưng hô thế nào, liền nhẹ giọng đáp :
- Cám ơn ... Lăng đại ca.
- Ừm, vậy ta đi. Có gì thiếu thốn cứ đến gặp thẳng ta là được.
Lăng Phong nói xong đứng lên muốn ra về, dù sao trời cũng sắp tối.
Tô Đóa Nhi bỗng cất giọng :
- Lăng ... đại ca.
- Cô nương có chuyện gì?
- Muội xưng hô là ... đại ca, không sao chứ?
Lăng Phong liền cười :
- Đương nhiên, cầu còn không được. À, ý ta là Tô cô nương cứ tùy tiện, cô thấy thoải mái là được.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 58 : Tham không có tội
Sau lần đụng Phùng "trâu", Lăng Phong nhận ra mình cần luyện thân pháp kỹ càng hơn nữa.
Luyện thân pháp cơ bản cần rất nhiều yếu tố nhỏ. Tốc độ, tiết tấu, chuẩn xác, đúng lúc, bền bỉ các loại.
“Đoạn Hồn”, một bước đoạt hồn đối phương, là một khẩu quyết luyện thân.
“Hoạt Bất Lưu Thủ”, đã động là không để dấu vết, cũng chỉ là khẩu quyết.
Luyện cả hai đều phải dựa trên những yếu tố kia, nhưng càng luyện thì càng đi vào chuyên biệt.
Đoạn Hồn chú trọng phạm vi hẹp, lấy chuẩn xác làm chính. Trong khi Hoạt Bất Lưu Thủ chú trọng phạm vi rộng, chủ yếu là bền bỉ.
Đến đây lại nói, vì sao người ta không làm một bộ bí quyết đầy đủ, yếu tố nào cũng mạnh?
Điều này không thể, thân thể người có giới hạn.
Có lẽ vào lúc hồng hoang thái cổ, thời kỳ chỉ toàn là thần tiên, có một bộ như vậy thật. Nhưng về sau người ta buộc phải đi sâu vào từng khía cạnh.
Thân pháp chủ yếu dựa vào kết cấu cơ thể, là thứ mà không luyện hàng ngày sẽ giảm dần, hoặc tuổi cao cũng sẽ giảm. Tỷ dụ, Đoạn Hồn quyết lên cao muốn giữ độ chính xác phải hàng ngày luyện không nghỉ, bởi vậy không cao thủ nào rảnh rang đi luyện nhiều thứ khác nhau. Luyện như vậy thì thời gian tán gái cũng không có.
Có điều, khi bắt tay vào luyện, Lăng Phong mới phát hiện bản thân yếu tố nào cũng thiếu trầm trọng. Nói trắng ra, hắn đang luyện ngọn mà không có gốc.
Lăng Phong dù có luyện tập đơn giản qua vài bài cường thân kiện thể hàng ngày, nhưng đến mức thân thủ dẻo dai linh hoạt để có thể phát huy cái gọi là “thân pháp” đích thực, thì vẫn chưa đủ. Một cao thủ thân pháp, nhanh thì 5 năm, chậm thì phải 10 20 năm khổ luyện, may ra mới có kết quả. Cũng giống như đi gym, ngươi không thể mong luyện 1 tuần liền có 6-packs.
Hắn bây giờ mới hiểu, tại sao mình có trong tay khẩu quyết của lão đùi gà, cũng tập rất chăm chỉ, nhưng lúc nào cũng thấy thiếu. Khi thi triển ra rất gượng ép, chẳng có gì bá đạo.
Lão đùi gà lần đó có lẽ nhìn thấy Lăng Phong có sẵn bộ pháp, còn tưởng thằng này từng khổ luyện căn bản, vì vậy không chỉ điểm cái gốc cho hắn.
Cho nên nói, motif một tên tào lao rớt xuống vực lượm bí kíp, sau 7 7 49 ngày thân thể được cải tạo, kim thương không ngã giật vai nam chính, là loại chuyện phi lý nhất trong các loại phi lý. Đã là thành phần tào lao, thì thân thể cũng phải tào lao nốt, có bí kíp thế nào cũng không thể đùng một cái “thân thể biến hóa”.
Đương nhiên, nếu biên kịch cố đấm ăn xôi, cố ý ném ra một cái bug đại thần cỡ “sáng tạo thần”, muốn nặn người khác thế nào thì nặn, điều này vẫn có thể xảy ra đi.
Chỉ là, Lăng Phong hiện không có đại thần, không có sư phụ bán thần. Hắn liền chạy đi hỏi ... Tần Quyền.
Thằng nhãi này tuy kém tuổi hắn, nhưng thân pháp xem chừng rất tốt, không biết có chừng bí kíp đi tắt đón đầu.
Tên Quyền nghe Lăng Phong nói muốn luyện thân pháp, liền cười :
- Phong ca, không phải đệ nói gở. Nhưng Phong ca bây giờ mới bắt đầu luyện, đợi đến khi có thể bay nhảy, chỉ sợ sức lực không còn.
- Tại sao?
A Quyền làm bộ tính toán, nói :
- 10 năm nữa.
- Lâu như vậy? - Lăng Phong trợn mắt.
- Phong ca nghĩ cứ luyện là được ngay sao? Hơn nữa ...
A Quyèn lưỡng lự :
- Mặc dù đệ không hiểu Phong ca từ đâu có bộ pháp tinh diệu sẵn trong người, nhưng tiếc là nội công thì một điểm cũng không có.
- Thế thì có vấn đề gì?
- Thì sẽ mất thêm vài năm nữa luyện khí, mới nên luyện thân pháp.
“Khí?”
Lại là cái này.
Lăng Phong đương nhiên xem phim chưởng đọc tiên hiệp, chữ “khí” này nghe nhiều đến mòn cả tai. Nhưng nói thực, hắn vẫn không thể tưởng tượng được “khí” là cái quái thai gì, nằm ở chỗ nào trong người. Đan điền sao? Là ruột già hay ruột non?
Nếu không có thực thể, thì làm thế quái nào phát ra năng lượng, phát ra lực? Thiên tài Isaac Newton nói “F = ma”. Thiên tài Albert Einstein lại nói, “E = mc2” nha.
Còn có, kinh mạch. Là một loại mạch máu sao?
Kiếp trước Lăng Phong từng xem không ít videos, có vài tên tự xưng “cao thủ khí công” gì đó, múa may loạn xạ, bị võ sĩ UFC đấm một cái thì hộc máu lăn ra, đâm ra mất tin tưởng trầm trọng vào “khí công”. Lăng Phong cho rằng, cái đám luyện khí chẳng qua bốc phét ra vẻ cao thâm, phim ảnh làm màu nói quá, làm vài trò da thịt sắt đá thực chất đều là chút tiểu xảo ảo thuật mà thôi.
Thực ra, luyện khí có thật, nó xuất phát từ một môn cổ võ, gọi là đạo dẫn. Ở thế giới này, sách luyện đạo dẫn, võ đường trong kinh thành nào cũng có.
Chẳng qua, cái thời đại của Lăng Phong, bởi vì khoa học lên ngôi, khiến luyện khí bị thui chột. Một phép dẫn khí đơn giản lọt ra ngoài lại bị xem là mê tín vớ vẩn, số khác thì xem như vật gì thần bí. Các môn phái luyện khí cũng dần khép kín, không muốn lộ ra ngoài nữa. Vài tên biết môt chút đi chém gió, mười phần sai mất tám, kẻ nào không may luyện theo, khí không thấy đâu chỉ thấy bệnh điên. Quần chúng vì vậy lại càng nghi ngờ vào khí công.
Lăng Phong nửa tin nửa ngờ, hiếu kỳ hỏi :
- Vậy ngươi luyện khí được bao năm rồi?
Quyền lại ra vẻ bấm đốt ngón tay tính :
- Từ lúc sinh ra.
- Xạo, đừng có nói quá lên. - Lăng Phong bĩu môi.
A Quyền vội vã đỏ mặt :
- Được rồi, trừ mấy năm đầu quá nhỏ. Nhưng sau đó liên tục luyện.
Lăng Phong ngay lập tức phản bác :
- Hồi trước lúc làm thuê ta cũng không thấy ngươi luyện.
- Ài, được rồi, trừ thời gian gần đây đệ hơi xao nhãng nữa.
Lăng Phong nhíu mày công kích không tha :
- Ngươi chắc chắn cả chục năm qua, ngươi không ăn không ngủ để luyện?
- Gần như thế.
- Thời gian ngắm gái cũng không có?
A Quyền nói :
- Cứ cho là Phong ca đây thông minh hơn người, thì chuyện này huynh vẫn không so với đệ được.
- Ý gì?
- Bí mật sư môn. - A Quyền làm mặt khổ.
Xem ra A Quyền đang diễn vai con cháu “gia tộc võ học”.
Lăng Phong sẵng giọng :
- Bí với chả mật. Ta tự luyện.
- Phong ca, đừng giận. Đệ có nỗi khổ mà.
Mặc lão bỗng nói :
- Công tử, thực ra không cần luyện khí hoàn thiện cũng có thể luyện thân pháp.
Điều này cũng không sai.
Hầu hết người học võ ở thế giới này đều bắt đầu từ khí, luyện khí cơ bản sẽ giúp cơ thể cải thiện, nhẹ nhàng dẻo dai. Nhờ đó bước vào luyện thân sẽ cực kỳ có lợi. Tuy nhiên, không phải tất cả đều vậy.
Tuyệt kỹ Đoạn Hồn nghe nói xuất phát từ Dương gia, nằm trong một bộ thân pháp đầy đủ. Dương gia là dòng dõi đại tướng của nhà Tống, tham gia quân đội.
Lăng Phong nghĩ đếnn, người trong quân đội chỉ có số ít có cơ bản về khí công, còn lại đều đi lên từ số 0, nhưng rõ ràng bọn họ vẫn dùng Đọan Hồn tốt. Điều này chứng tỏ vấn đề không nằm ở khí công, mà là ở sự bền bỉ chịu khó trước.
Mặc lão là ví dụ điển hình, võ công của lão hình như hoàn toàn không dựa vào khí. Có được ngày hôm nay, Mặc lão phải trải qua việc luyện tập gian khổ, thậm chí chấp nhận ra chiến trường để tôi luyện. Lăng Phong cũng chỉ mong được như lão là đủ dùng.
Lăng Phong bỗng nhớ lại một số bài tập cho đặc công ngày trước hắn tìm hiểu.
Hắn lại không biết, những bài tập kia thực ra chính là luyện khí cơ bản.
- Công tử, nếu muốn luyện Đoạn Hồn quyết, trước nhất phải tôi luyện chiến ý.
- Chiến ý?
Đây là lần thứ hai Lăng Phong nghe đến “chiến ý”. Hắn nhớ lão đùi gà nói qua, thứ này và thần thức của hắn cùng một loại.
Mặc lão nói, Đoạn Hồn quyết khi áp sát cần đồng thời kích phát chiến ý tối đa để chế ngự địch thủ, đây là lý do vì sao môn này trong quân được ưa thích. Ra trận nếu bất ngờ áp sát rồi tung chiến ý uy hiếp, có thể khiến đối phương lùi bước hoặc xao nhãng chốc lát mà hạ sát chiêu.
Bình thường chiến ý chỉ dành cho những kẻ cuồng đánh đấm. Đẳng cấp sau chiến ý chính là sát ý, chỉ có giết người nhiều thì mới tôi luyện được. Sát ý tính uy hiếp cao hơn chiến ý rất nhiều, thậm chí trực tiếp hù chết đối phương cũng có thể. Quân nhân đêu có chiến ý và sát ý, nên rất ưa thích dùng Đoạn Hồn quyết.
Lăng Phong hứng thú với tu luyện, trái lại rơi vào một sai lầm nguy hiểm, đó là tham lam. Sai lầm này bất kỳ kẻ nào cũng mắc phải, đặc biệt khi mới bắt đầu.
Hắn quên mất một câu của lão đùi gà.
"Thân pháp, công pháp có thể luyện nhiều. Thần pháp, tâm pháp thì không nên."
Lăng Phong có sẵn thần thức chữ "vô", lại không hề yếu, bây giờ lại nghĩ đến chuyện luyện chữ "ý".
Hắn như một đứa trẻ nhà nghèo mới bước lên thành phố, thứ gì cũng thèm muốn, âu cũng là không có tội. Nói lại, hắn đang không biết luyện chữ "vô" tiếp thế nào.
Nhìn lại, tên Quyền xem ra là trẻ nhà giàu thành phố, từ nhỏ nhìn quen đồ ngon, bí mật không ít. Không biết cụ thể xuất thân ra sao?
...
Mặc dù nói sẽ không luyện khí, nhưng Phong ca cũng không đến nỗi cố chấp như vậy.
Dù sao đây là dị giới, liền triều đại cũng khác biệt, cái gì cũng có thể xảy ra. Lần trước lão đùi gà di chuyển vèo vèo trước mắt, đã khiến Lăng Phong tỉnh ra nhiều.
Lăng Phong nhờ A Quyền chỉ chỉ phương pháp, cũng rút ra được một ít yếu quyết “luyện khí đại cương”, bắt đầu tập tành ... luyện khí cho nó bằng bạn bằng bè.
Hóa ra cái trò này cũng không khó như Lăng Phong tưởng tượng. Nói trắng ra là tập tĩnh tâm, nín thở, rồi hô hấp. Khí sẽ từ từ có.
A Quyền khẳng định, luyện khí không khó, chỉ đòi hỏi sự kiên trì. Thời gian tu luyện càng nhiều, tu vi càng mạnh. Bởi vậy mới có cái gọi là "hai mươi năm", "ba mươi năm" tu vi. Cũng chính là tích lũy khí trong chừng ấy năm thì có, gần như không có đường tắt nào.
Đám thiếu niên nhân đó cũng luyện cùng Lăng Phong.
Chỉ là ...
Sau ngày thứ nhất.
- Quyền Nhị ca, đệ thấy rồi, quả nhiên có khí ...
A Quyền vui vẻ hỏi :
- Tử Long, có phải trong bụng có một tia nóng nóng?
- Đúng vậy.
Lăng Phong mặt đen thui, chui vào phòng tự luyện, thậm chí không thèm ăn tối.
Cơ thể hắn chẳng có gì khác biệt, trong bụng không có “lửa nóng sinh ra”, ngược lại mông tê chân dại. Hơn nữa vì ngồi nhiều ít vận động, cho nên sức lực kém đi, trễ nãi công việc, bù lại được cái ít bị đói bụng hơn.
Ngày thứ hai, bên ngoài nghe tiếng tiểu tử Chu Công Cẩn mừng rỡ :
- Haha, đệ cũng thấy rồi.
Lăng Phong mặt tím tái.
Ba ngày ...
Thậm chí vài tên thiếu niên chậm chạp cũng có tiến tiển.
Lăng Phong thì vẫn tịt, phi thường buồn bực.
Lại gặp phải A Quyền châm chọc :
- Môt người tư chất trung bình, tầm 3 ngày hít thở đúng cách là khí sẽ sinh ra, còn thiên tài như ta thì chỉ cần hít cái đầu là có luôn.
Tốt xấu gì cũng là nam chính. Không tệ như vậy chứ? Hay lại bị ném vào motif phế vật đây? Phế đến mức khí cũng luyện không ra, còn có thể phế hơn không?
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 59 : Học hành thi cử
Sau một tuần, Lăng Phong đành chấp nhận một sự thật đau lòng.
Đó là, hắn vô duyên với “khí”.
Lăng Phong dĩ nhiên có thể bốc phét rằng, mình cũng cảm nhận được cái gì đó “nóng nóng” ở “đan điền”, gỡ lại chút mặt mũi của một đại ca.
Chẳng qua, không có là không có, nói láo một hai tháng, sự thật cũng sẽ phơi bày mà thôi. Lăng Phong đành ủ rũ thưà nhận sự thật. Đám huynh đệ A Quyền cũng không cười chê gì hắn lâu, chỉ nói có lẽ cơ duyên chưa tới.
Có lẽ nào giấc mộng Đấu Thánh phải bỏ?
Lăng Phong là người lạc quan. Khí coi như bỏ đi, nhưng cường thân kiện thể vẫn phải chăm chỉ hàng ngày. Hắn vẫn tiếp tục rèn thân luyện thể cùng với Mặc lão.
Nói cho cùng, chẳng phải hắn có cái “thần thức” gì đó sao, vẫn có chỗ hơn người.
Lại nói, lão đùi gà lần đó trước khi đi còn dặn dò một chuyện. Đó là cái “thần thức” của Lăng Phong, không gặp phải chuyện sinh tử, tuyệt đối không nên dùng loạn, cũng không nên nói ra cho người khác.
Lăng Phong vì vậy cũng không đề cập gi đến nó trước mặt A Quyền hay Mặc lão. Chỉ giữ trong lòng tự sướng một mình, bản thân cũng không “phế” như vậy.
...
Tiệm “trang phục” đi vào hoạt động, doanh thu của Phong Vân tơ lụa cũng tốt lên.
Lăng Vân vui vẻ ra mặt. Lăng Vân thậm chí muốn mở cửa hàng thứ hai. Đối với nàng, Lăng gia ở kinh không bị chèn ép là đã rất tốt, đây là mục đích cơ bản của nàng khi lên kinh thành.
Nhưng Lăng Phong thì thấy quá thất bại. Lợi nhuận tăng quá chậm chạp.
Đây là một hình thức kinh doanh hoàn toàn mới, thế nhưng mọi thứ không như hắn mong đợi.
Lăng Phong từ hiện đại tới. Một loại dịch vụ mang tính đột phá như tiệm của hắn, đáng lẽ phải phất lên theo cấp số nhân. Thời của hắn có những thương hiệu chỉ cần 1 tháng để nổi danh toàn thành phố, 5 năm thì nổi tiếng thế giới.
Thế nhưng, cái tiệm “trang phục” của Lăng Phong, khách khứa cũng chẳng khá hơn tiệm thịt nướng đầu phố là bao. Có chăng là ... cũng tạm.
Lăng Phong biết mình thiếu cái gì. Đó chính là hiệu ứng "bùng nổ" trong quảng cáo. Chỉ là, cổ đại không có phương tiện PR sẵn có như hiện đại. Mạng lưới khách hàng của Lăng Phong lại là con số 0.
Vấn đề không chỉ dừng ở đó.
Thời điểm mới bắt đầu, Lăng Phong cứ tự nghĩ mình là kẻ bị tách biệt, hắn muốn hét lên với thế giới "ông không giống chúng mày", "ông đến từ nơi khác". Hắn muốn khoe mẽ với người khác mình biết nhiều thứ vượt thời đại. Đây là tâm lý chung của tất cả những kẻ “xuyên không” đi.
Lăng Phong cứ nghĩ rằng người cổ đại đều như những ông già, rất bảo thủ và cầu toàn, họ sẽ không liều lĩnh thay đổi theo cách nghĩ mới. Như vậy sẽ cho Lăng Phong một khoảng thời gian để lớn mạnh, đến lúc bọn chúng nhận ra thì đã muộn.
Thế nhưng hắn sai lầm.
Ý tưởng “tiệm bán trang phục”, những tiểu tiết bán hàng, thậm chí những ý tưởng thiết kế của Lăng Phong, nhanh chóng bị copy và biến tấu.
Oái oăm là. Bởi vì bọn họ là người thời đại này, họ nắm rõ tâm lý khách hàng, cũng như phương tiện kinh doanh hơn hẳn Lăng Phong, cho nên đem ra áp dụng còn hợp lý hơn cả Lăng Phong.
Rút cục, Lăng Phong không hề trở thành cái gì người sáng chế lưu danh, mà chỉ đang giúp kẻ khác làm giàu. Hắn thành kẻ chỉ đường cho người khác chạy, còn mình đi bộ theo.
Nói lại, mấy thứ trang phục này cũng khó mà lưu danh sử sách nổi. Đời trước của Lăng Phong, người ta cũng chỉ biết váy xếp li có từ đời Minh, chứ cụ thể vào lúc nào ai thiết kế đầu tiên thì đành chịu.
Nói cho cùng, thương trường là chiến trường.
Vì cái gì mấy đại thần xuyên không khác kinh doanh dễ như vậy? Đến lượt Lăng Phong làm thì lại thất bại?
Lăng Phong quyết định dừng tất cả dự định lại. Mấy kiểu trang phục tân kỳ, đồ lót, giày cao gót gì gì đó, Lăng Phong đều ém lại hết.
Trước mắt phải tích lũy dần tiền vốn, mở rộng khách hàng, rút kinh nghiệm một cách chậm rãi. Một ngày chưa làm cho Phong Vân tơ lụa đủ lớn mạnh, thì không nên làm thêm điều gì mới cả, kẻo lại bị người ta cướp mất mà không làm gì được. Thời đại này cũng không có luật bản quyền.
Trang phục mới của tiệm, vì vậy đều ném cho Lý Minh Nguyệt và vài tên họa sĩ sáng tạo. Lăng Phong không hề hé thêm ý tưởng nào nữa.
...
Nói đến Lý Minh Nguyệt, thời gian gần đây cũng ít thấy nàng xuất hiện. Nghe Lăng Vân nói, đã sắp đến thời điểm Quốc Tử Giám nhận sinh đồ vào học, Lý Minh Nguyệt phải chuẩn bị.
Ở chỗ này, Lăng Phong là người mà chuyện người khác biết hắn không biết, chuyện người khác không biết hắn lại biết. Chỉ tiếc là chuyện hắn không biết thì nhiều gấp chục lần. Thời này cũng chả có máy tính để ngồi tự tìm hiểu kiến thức phổ thông. Hắn chỉ nhớ mang máng nữ nhân thời cổ không được học hành.
Lăng Phong liền hỏi :
- Nữ nhân mà cũng có thể vào Quốc Tử Giám sao?
Lăng Vân nhíu mày :
- Làm sao? Ngươi khinh thường nữ nhân chúng ta?
- Làm gì có, ta cảm phục các nàng còn không hết. Chỉ là hơi thắc mắc thôi.
Lăng Vân liền nói :
- Ngươi xem Minh Nguyệt đi. Nàng là con gái của quan Tư nghiệp, lại là tài nữ nổi tiếng kinh thành, có vào Quốc Tử Giám học thì có gì không hợp lý? Nghe nói các vị công chúa hoàng nữ cũng đều được học ở Quốc Tử Giám.
- Công chúa? Công chúa không lo ở trong cung hưởng thụ, bày vẽ học hành cái gì nha? Cũng không thể ra làm quan.
- Hừ, ít nói nhảm đi, lỡ vào tai ai, ngươi không bị lôi ra trị tội không thể.
Quốc Tử Giám nhà Tống giống như một trường Đại học. Điểm khác là cả nước chỉ có đúng một trường, tỉ lệ chọi siêu khủng. Ai vào được đều đặc biệt vinh hạnh. Ban đầu Quốc Tử Giám chỉ dành cho con cháu Hoàng tộc, về sau mở rộng cho quý tộc, đến hiện tại chỉ cần Tú tài đều có thể thi vào.
Quốc Tử Giám có nhiều trường, trong đó trọng yếu nhất là “Quốc Tử học”, nói đơn giản chính là học viện cao cấp chính trị, “trường Đảng”. Đặt chân được vào Quốc Tử học, coi như đã chắc một suất làm quan to.
Ngoài ra, có thể kể đến trường Võ học. Trường này đào tạo đi ra đều là cận vệ tướng quân cho triều đình. Nghe nói còn có nhiều chuyện thần bí bên trong.
Sát hạch vào Quốc Tử Giám vì vậy rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, thời nào cũng vậy, kỹ đến thế nào cũng có khe hở. Đặc biệt là trường Quốc Tử học. Trường này chủ yếu dành cho thế hệ “Thái tử Đảng”, cậu ấm của các đại quan trong triều.
Ngoại trừ Quốc Tử học và Võ học là hai trường liên quan đến chế độ quan lại. Các trường khác, để tạo điều kiện làm giàu quốc khố, thường xuyên có vài “con đường nhỏ” để đám con cháu nhà giàu cũng vào học. Lăng Hải chính là đi còn đường này.
Lăng Vân tuy biết Lăng Hải đầu đất, nhưng vì gia tộc cũng đặt không ít hy vọng vào Lăng Hải.
Lăng Phong liền cười đùa :
- Xem ra ta cũng nên thi vào Quốc Tử Giám, tiện thể xem mặt công chúa ra sao, háhá.
- Phì. Bằng vào ngươi? Nằm mơ đi.
- Hôhô, Vân tỷ, cũng chưa chắc.
Đang lúc hai tỷ đệ đang cười đùa vui vẻ thì Mặc lão đi vào, chắp tay chào Lăng Vân vội rồi hỏi :
- Công tử, không biết ngài có rảnh không?
- Mặc lão, có chuyện gì?
- Nghe nói hôm nay triều đình đem hạ nhân gia quyến một tội nhân ra bán công, lão thấy hay là đi xem một chút, biết đâu thu được gì đó.
- Vậy sao? Được!
Nói cũng đúng lúc, chẳng phải đang cần tìm nha hoàn cho Lâm Nghi Anh, và cả Tô Đóa Nhi sao?
Lăng Vân liền không vui :
- Ta thấy cái vị trí chưởng quầy này không biết là ai đang làm nữa?
- Haha, Vân tỷ, cái này là đi tìm người cho thương điếm nha, không phải việc tư.
Lăng Phong cười trừ đi ra.
- Này, ngươi có nghe không hả?
Lăng Vân dậm chân.
- Hừ, nói tới nói lui cũng vẫn là ta trông cửa tiệm, tức chết ta.
...
Lăng Phong vừa ra cửa, liền bắt gặp ... Từ Nguyên đi vào. Hai bên không thèm nhìn nhau lấy một cái.
Chỉ nghe Từ Nguyên niềm nở :
- Vân Vân, nàng có chuyện gì không vui sao? Hay lại có ai đó khiến nnàng phiền phức? Nàng cứ nói ra, ta sẽ giải quyết giúp nàng.
- Ta ...
Lăng Vân ấp úng.
Sau chuyện hôm trước, không hiểu sao nàng dần sinh khoảng cách với Từ Nguyên. Cái kẻ phiền phức đó, giống như chính là Từ Nguyên.
Lại nói, nàng có chút tình cảm với Từ Nguyên, chủ yếu là vì không có Từ Nguyên ngầm giúp đỡ, việc kinh doanh của Lăng gia ở Trường An căn bản không thể làm. Nàng không tin Từ Nguyên đứng sau, gây chuyện thị phi như hôm nọ, nhưng cũng không thể vứt hết nghi ngờ đi.
Từ Nguyên hỏi :
- Đúng rồi. Mấy ngày nữa là tiết Thanh Minh, nàng có dự định gì chưa?
Lăng Phong kỳ thực vẫn nán lại trước cửa nghe lén, không khỏi nhìn trời.
- Tiết Thanh Minh sao?
Tiết Thanh Minh tháng 4, người nhà đi tảo mộ, dọn hàn thực.
Quan trọng là, nam nữ thanh niên còn có hội đạp thanh đi chơi. Lăng Phong nhà ta hình như vẫn chả có em nào để đi cùng.