“Không sai. Ta từ chỗ thiếu chủ Thanh Dương Môn tìm được một khối ngọc giản, ghi lại chuyện Hư Thiên Điện có Dưỡng Hồn Mộc. Cho nên ta chuẩn bị một phen, sau đó đặc ý đi Hư Thiên Điện lấy thần mộc này. Nhưng không nghĩ tới điện này so với lời đồn còn nguy hiểm hơn nhiều, nếu không có Hàn đạo hữu mấy lần cứu giúp, với tu vi vừa kết đan không lâu của Nguyên Dao, sợ rằng đã táng thân trong điện. Hiện tại nguyên thần Nghiên Lệ sư tỷ trải qua mấy năm bồi dưỡng, cuối cùng đã hồi phục hơn phân nửa hồn lực. Mặc dù hoàn toàn không cách nào chủ động đoạt xá, nhưng cũng có thể sử dụng “Hoàn Hồn Thuật” làm cho sư tỷ một lần nữa có được thân thể” Nói tới đây, trên mặt Nguyên Dao lại lộ ra niềm hy vọng.
“Hoàn Hồn Thuật? Chính là loại bí thuật làm cho hồn phách tiến vào một thân thể vừa chết, một lần nữa hoàn dương” Thần sắc Hàn Lập khẽ biến.
“Không sai, chính là pháp thuật này”.
“Nguyên cô nương, cô có biết cô đang làm gì không? Không nói đến sự nguy hiểm của thuật này. Chính là thi triển đại bí thuật này, không phải là tu sĩ bình thường có thề thừa nhận. Chẳng nhưng tu vi phải ngoài kết đan mới có thể thi triển, hơn nữa bởi vì bí thuật này quá mức nghịch thiên, sau khi thi triển, tu vi người thi thuật sẽ tổn hại đến mức khó có thể thừa nhận, căn bản là tu sĩ Kết Đan Kỳ cảnh giới sẽ hạ xuống rất nhiều. Lấy tu vi Nguyên cô nương hiện tại, một khi thi triển thuật này, tám chín phần là lập tức toái đan, quay về tu vi Trúc Cơ Kỳ” Hàn Lập nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử, âm thanh lạnh lùng nói.
“Điểm này, Nguyên Dao đương nhiên biết. Thuật này cùng đoạt xá không giống nhau. Đoạt xá khi cướp lấy cũng là thân thể người sống, nếu không vi phạm tam đại thiết tắc, trên cơ bản còn có thể bình yên vô sự. Nhưng Hoàn Hồn Thuật là pháp thuật làm cho thân thể vừa mới chết sống lại, đương nhiên phải trả một cái giá lớn” Nghe Hàn Lập nói chuyện này, Nguyên Dao im lặng chốc lát, nhưng sau đó nhẹ nhàng nói.
Xem ra đối với kết quả bị toái đan, nữ tử này cơ hồ sớm đã có giác ngộ.
“Sư tỷ cô có Dưỡng Hồn Mộc tương trợ, chẳng lẽ cũng không có cách chủ động đoạt xá. Hoặc là Nguyên cô nương có thể đợi đến sau khi đạt Kết Đan trung kỳ, lại mới bắt đầu thi triển Hoàn Hồn Thuật. Như vậy cũng không lo về kết cục bị toái đan. Phải biết rằng, nếu bị toái đan, sau này tái kết đan sẽ khó khăn vô cùng. Thậm chí so với lần đầu kết đan, còn khó hơn gấp mấy lần. Căn bản có thể nói là vô vọng” Trong mắt Hàn Lập bắn ra một tia tinh quang, trịnh trọng cảnh báo nói.
“Sư tỷ lúc trước đã chịu tổn hại quá lớn, hơn nữa nguyên thần lấy hình thái hồn phách tồn tại thời gian quá dài, thần trí đã bắt đầu bị lạc. Việc này Dưỡng Hồn Mộc không thể ngăn cản. Nhiều lắm qua một hai năm thời gian, sẽ hoàn toàn bị mất bản tính. Đến lúc đó, dù cho có thi triển Hoàn Hồn Thuật, sư tỷ cũng sẽ trở nên si ngốc. Hơn nữa gần đây ta mới tìm được một thi thể phi thường thích hợp, cũng tốn hao nhiều tâm huyết bố trí hết Hoàn Hồn Thuật pháp trận. Nếu không ai quấy rầy, ta vốn định qua một hai tháng nữa, sẽ bắt đầu thi triển thuật này” Nguyên Dao bình tỉnh nói, trên trán mặc dù có nét sầu bi, nhưng bộ dáng đã hạ quyết tâm.
Nghe vậy, trên mặt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc.
“Nguyên cô nương đột nhiên nói chuyện này, là muốn Hàn mỗ ra tay tương trợ?” Sau một lúc, hắn thở nhẹ một hơi nói.
“Hàn huynh đối với Nguyên Dao vừa mới có ơn cứu trợ, ta vốn không nên lại nhờ giúp đỡ. Nhưng thi triển Hoàn Hồn Thuật cần phải ở chỗ Huyền Âm mới có thể tiến hành, hơn nữa phi thường kiên kỵ có người quấy rầy. Mà thuật làm phép này động tĩnh khá lớn, cho dù có pháp trận che dấu, cũng sẽ dễ dàng đưa tới tu sĩ khác rình coi. Nguyên Dao bởi vì nguyên nhân bị Thanh Dương Môn truy nã, trừ Hàn huynh ra căn bản không biết tu sĩ cao cấp nào khác. Cho nên việc quan trọng này, Nguyên Dao không dám hy vọng xa vời Hàn huynh ra tay, chỉ hy vọng xin Hàn huynh trì hoãn mấy ngày, lúc tiểu nữ tử làm phép có thể hộ pháp một chút, việc này quan hệ đến sinh tử tồn vong của Nghiên Lệ sư tỷ. Nếu có thể đáp ứng việc này, Hàn huynh có điều kiện gì xin cứ nói, nếu Nguyên Dao có thể làm được, nhất định sẽ nghe theo”.
Chân mày nữ tử nhíu lại, mặt ngọc tràn đầy vẻ dứt khoát.
Hàn Lập im lặng không nói, bộ dáng trầm ngâm.
Dựa theo suy nghĩ trước kia của hắn, tự nhiên không muốn ở đây trì hoãn chút nào. Dù sao bản thân hắn cũng có một đống phiền toái, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
Nhưng nữ tử Nguyên Dao này không tiếc bản thân mình bị toái đan, cũng muốn cứu sống bạn tốt, làm cho đáy lòng hắn xuất hiện một loại xúc động khó hiểu.
Sau khi suy nghĩ quan hệ lợi hại một chút, hắn cảm giác thấy với tu vị hiện tại của mình, chỉ cần không phải đụng với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, trên cơ bản sẽ không có cái gì nguy hiểm. Tu sĩ bình thường mà đến đây, hắn tự nhiên có thể dễ dàng tiêu diệt. Giúp nữ tử này hộ pháp mấy ngày mà nói, tựa hồ cũng không có gì bất tiện.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Lập đã có chủ ý, vuốt vuốt mũi cười khổ nói:
“Xem ra Hàn mỗ cũng không phải tâm địa sắt đá, thật sự không thể cự tuyệt. Nếu Nguyên cô nương không tiếc toái đan cũng phải trợ giúp Nghiên Lệ cô nương hoàn hồn, vậy tại hạ đành giúp cô hộ pháp một lần vậy. Hàn mỗ cũng không yêu cầu điều kiện gì khác. Đạo hữu cứ đem chỗ khó hiểu của Minh Hồn Châu mà nói cho tại hạ. Hàn mỗ lòng có băn khoăn, đến nay còn chưa luyện hóa bảo vật này. Hơn nữa cô nói chỗ Âm Huyền, sẽ không phải ở đảo này chứ. Hay là tìm chỗ khác tốt hơn để làm phép!”
Nguyên Dao nghe Hàn Lập nói, mặt dãn ra, ánh mắt lộ vẻ cảm kích.
“Hàn huynh ra tay tương trợ, Nguyên Dao thật sự cảm kích. Bất quá xin cứ yên tâm, chỗ Huyền Âm nọ không phải nơi này, mà ở trên một hòn đảo khác. Mặc dù chỉ cách có một ngày đường, nhưng nhất thời cũng đủ để tránh Thanh Dương Môn có thể truy ra, giúp ta có thể thư thả làm phép. Về chuyện Minh Hồn Châu, càng lại đơn giản. Đế Hồn Thú kia cũng là vật của thiếu chủ Thanh Dương. Kỳ thuật còn chưa tế luyện hoàn toàn, chỉ mới hoàn thành được một nửa, cho nên mang Minh Hồn Châu khống chế nó cũng có một chút khó khăn. Làm cho người luyện hóa hạt châu này khi nhập định thì đau đầu khó chịu. Hơn nữa, theo tế luyện xâm nhập, loại đau đầu này phát ra càng khó có thể áp chế. Ta lúc đầu vì ứng phó cửa quỷ vụ của Hư Thiên Điện, đã luyện hóa hạt châu này gần một nửa. Nhưng như vậy, cũng làm cho tiểu nữ tử ăn ngủ khó khăn, cả ngày khó yên. Tế luyện thuật của Đề Hồn Thú, ta nơi này cũng có. Mặc dù cảm thấy chỉ bằng vào một người Hàn huynh, khả năng hoàn thành không lớn. Nhưng còn hơn là nhiều người” Nguyên Dao lấy ra một khối ngọc giản màu xanh biếc, đưa cho Hàn Lập, giải thích.
Trong lòng Hàn Lập có chút hiểu ra.
Trách không được con thú này có thể phệ hồn thôn quỷ, nhưng uy lực so với lời đồn, tựa hồ có chút hữu danh vô thực. Thì ra đúng là có thứ chưa hoàn thành.
Hàn Lập có chút thất vọng cầm ngọc giản, tùy ý liếc mắt xem một cái, rồi bỏ vào trong túi.
“Nguyên Dao cô nương, nơi đây đã bại lộ. Vì để ngừa việc ngoài ý muốn, chúng ta hãy lập tức rời đi tới động phủ có Huyền Âm. Trì hoãn sẽ sinh biến” Hàn Lập nghiêm sắc mặt trầm giọng nói.
“Được! Hàn huynh không nói, ta cũng có ý định này. Chờ Nguyên Dao thu thập động phủ một chút, sau đó sẽ không chậm trễ xuất phát” Vừa nghe lời này, Nguyên Dao đầu tiên là ngẩn ra, nhưng sau đó lĩnh hội đồng ý nói.
Ba ngày sau, trên một hòn đảo nhỏ hoang vu, Hàn Lập lúc này ở trên trời, ngưng thần nhìn xuống.
“Đảo này xác thực có âm khí nồng đậm, Nguyên cô nương có thể tìm được nơi này, thật sự là không dễ. Nói không chừng mượn âm khí khổng lồ nơi này, có thể giúp cho Nguyên cô nương giảm bớt một chút tổn hại” Vừa sờ cằm, Hàn Lập đứng bên cạnh giai nhân đột nhiên quay đầu nói.
“Đây là chuyện tự nhiên, ta từng tra qua tư liệu phụ cận hải vực này, mới biết được tại nơi đảo nhỏ vô danh này, thật lâu trước kia có một danh xưng là Mộ huyệt yêu thú. Khi loài người chưa đặt chân trên Loạn Tinh Hải, một khi đại hạn đến, yêu thú cấp thấp ở phụ cận sẽ tự động đến xung quanh đảo, chờ đợi tiêu vong. Chỉ là tu sĩ nhân loại chúng ta sau lại đến thống trị hoàn toàn nội hải, yêu thú cấp thấp bị giết điên cuồng, loại chuyện này tự nhiên sẽ không có. Nhưng như vậy, trải qua nhiều năm tiêu tán, đảo âm khí nặng này làm cho người ta sợ hải. Vả lại đảo này quá nhỏ, hơn nữa vị trí lại rời xa lộ tuyến các đảo thông thường, mới hiếm có dấu vết người lui tới” Nguyên Dao nhìn lên đảo nhỏ, mỉm cười nói.
Nói xong lời này, nữ tử liền không chút do dự bay xuống, Hàn Lập không chút hoang mang theo sát.
Tại một góc của hòn đảo, Nguyên Dao dẫn Hàn Lập đến một tiểu sơn cốc, bốn phía đều là các loạn thạch màu đen cỡ nắm tay.
Nguyên Dao bên này, hai tay bắt một pháp quyết, ngọc thủ giương lên, một đạo hồng quang phát ra.
Sau khi hồng quang bay đến cốc, cảnh sắc độc nhiên biến đổi, lộ ra một trận pháp chừng hơn mười trượng.
Trận pháp này thoạt nhìn cực kỳ phức tạp, phù văn thâm ảo, vừa thấy liền biết không phải đơn giản.
Nhưng làm cho Hàn Lập để ý chính là, tại trong trận pháp có một quan tài bằng bạch ngọc trong suốt tinh xảo. Dài khoảng bảy thước, cao ba thước, toàn thân được bao quanh bởi màu trắng nhạt, đúng là dùng hàn ngọc trân quý chế thành. Giá trị tuyệt đối xa xỉ.
Trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc.
Không hề nghi ngờ, bên trong quan tài này chính là thân thể mà Nguyên Dao tìm cho Nghiên Lệ.
Theo Hàn Lập biết, điều kiện thân thể để thi triển Hoàn Hồng Thuật phi thường hạn chế,. Chẳng những liên quan đến thuộc tính linh căn, ngày giờ sinh, thậm chí chủ thân thể khi chết có oan khuất hay không, oan khí cùng nghiệt khí nhiễm thân, đều bắt phải chuẩn xác vô cùng.
Dưới tình huống như vậy, mới có thể thi triển Hoàn Hồn Thuật.
Lúc Hàn Lập đang cẩn thận đánh giá quan tài bằng hàn ngọc, thần sắc Nguyên Dao trân trọng từ trong lòng lấy ra một hộp gỗ màu đen, đem phóng tới trên quan tài, lập tức lui về sau vài bước.
“Sau hai canh giờ, là thời khắc âm khí thịnh nhất, khi đó ta bắt đầu thi triển Hoàn Hồn Thuật. Cả quá trình thi thuật đại khái khoảng hai đến ba ngày. Trong lúc này, đành phiền toái đến Hàn huynh” Nguyên Dao nhìn trời, rồi quay đầu hướng tới Hàn Lập chân thành nói.
Hàn Lập gật đầu, sau khi xem xét bốn phía sơn cốc, nhướng mày hỏi một câu.
“Nơi này trừ một cái huyễn trận bên ngoài, tựa hồ không bố trí một pháp trận nào che chở, vạn nhất lúc đó cường địch đến, ta không thể phân thân, cô chẳng phải gặp nguy hiểm sao?”
“Cái này Nguyên Dao đương nhiên biết, nhưng trong tay không có đủ khí cụ cao cấp bố trận, cũng không có thời gian chuẩn bị đường sống, cũng chỉ có thể mạo hiểm” Nguyên Dao cắn đôi môi đỏ mọng, ngọc dung lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
“Đã như vậy, chuyện trận pháp giao cho Hàn mỗ, ta nơi này còn có mấy bộ khí cụ bố trận, mặc dù không nói là uy lực vô song, nhưng cũng có một chút công dụng. Chung quy so với một chút phòng hộ cũng không có thì đỡ hơn nhiều” Hàn Lập nghe Nguyên Dao nói, đưa tay sờ cằm nói.
Hắn coi như là làm người tốt thì phải làm đến cùng!
“Hàn huynh còn tinh thông trận pháp, nếu thật như vậy, Nguyên Dao làm phép tự nhiên sẽ an tâm rất nhiều. Vậy làm phiền Hàn huynh” Nguyên Dao nghe vậy, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng.
Hàn Lập mỉm cười không nói, bay lên trời, xem địa hình sơn cốc một chút.
Một lúc sau, hắn trong lòng đã có chừng mực, chậm rãi hạ xuống “Thời gian cũng không còn bao nhiêu, Hàn mỗ bây giờ bắt đầu bố trận”.
Nói xong lời này, Hàn Lập vung hai tay lên, mười mấy khôi lỗi cự viên cao lớn xuất hiện.
Từ trong Túi trữ vật lấy ra mấy bộ khí cụ bố trận, nhất nhất phân cho đám khôi lỗi, sau đó hắn đứng tại chỗ, dùng thần niệm chỉ huy cự viên, bố trí bốn phía tại sơn cốc.
Nguyên Dao có chút tò mò xem mấy khôi lỗi cự viên này hành động, nhưng không lâu thì dời dánh mắt đi bắt đầu bận rộn với việc của mình.
Hoàn Hồn Thuật không phải chuyện nhỏ, làm phép cần phải cẩn thận chuẩn bị, hơn nữa phải kiểm tra pháp trận dưới chân, để phòng ngừa có sai sót.
Bên kia, Hàn Lập dưới sự trợ giúp của mười mấy cự viên, gần một canh giờ, Hàn Lập đã thiết kế khoảng bốn năm cái trận pháp uy lực không tệ.
Mặc dù ngăn không được tu sĩ Kết Đan Kỳ, nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì sẽ không cách nào xông qua được.
Trong sơn cốc, Nguyên Dao cũng đem công việc chuẩn bị kết thúc.
Mắt thấy linh thạch tại bốn phía pháp trận phóng ra đều đã tốt, một đạo pháp quyết đánh vào trận nhẫn, kích thích phát pháp trận này.
Kết quả pháp trận kêu nhẹ một tiếng, ô quang chớp động khởi lên, hắc khí âm trầm bỗng nhiên bay nhè nhẹ ra từ bốn phía pháp trận, hướng hàn ngọc hội tụ.
Nguyên Dao thấy vậy, mặt lộ vẻ hài lòng, lại đánh ra một đạo pháp quyết, ngừng pháp trận lại.
“Không có vấn đề, tất cả đều bình thường” Nguyên Dao từ trong pháp trận đi ra, hướng Hàn Lập mừng rỡ nói.
“Nguyên cô nương! Cô thật sự đã nghĩ kỹ? Sau khi toái đan, con đường tu tiên sau nay sẽ bị hủy, cơ hồ không cách nào tiến vào cảnh giới Kết Đan lần nữa” Hàn Lập nhìn nữ tử đang tươi cười, chậm rãi nói.
Nguyên Dao vừa nghe Hàn Lập nói, ý cười trên mặt nhất thời thu lại, trầm mặt xuống.
“Phá hủy thì phá hủy, ta có thể sống đến nay, nguyên vốn là đã may mắn lắm rồi” Nguyên Dao bình tĩnh nói.
“Hàn huynh không biết ta cùng sư tỷ tình cảm thắm thiết, mới nói như vậy. Nghiên Lệ sư tỷ từ nhỏ cùng ta lớn lên, đồng loạt vào Môn phái tu hành, cùng ăn cùng ở hơn mười năm. Chính là thân tỷ muội cũng không thể hơn được. Mà năm đó đánh chết Thiếu chủ Thanh Dương Môn thì cũng là sư tỷ thay ta đỡ một kích phản phệ của đối phương. Nếu không hôm nay bên trong Âm hồn mộc, chính là ta mới đúng. Nếu có thể làm cho nguyên thần Nghiên Lệ sư tỷ không tiêu tán, một lần nữa có được thân thể, cho dù toái đan cũng không sao cả” Tay nữ tử này vừa nhấc, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc rủ ở trên trán, thần sắc thản nhiên.
Nghe được lời này, mặt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc.
Sau đó hắn trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu, không khuyên can nữa.
Nguyên Dao một lần nữa trở lại bên trong pháp trận, ngồi xếp bằng tại quan tài hàn ngọc, tĩnh lặng chờ thời cơ tốt nhất đến.
Hai người trong lúc đó nhất thời không nói gì. Nhưng không bao lâu, nữ tử nhìn sắc trời, chậm rãi đứng dậy.
“Đã đến giờ. Ta bắt đầu làm phép, mặc kệ lần này có thể hoàn thành thuận lợi Hoàn Hồn Thuật hay không, tiểu nữ tử đối với việc hộ pháp của Hàn huynh, cảm kích vô cùng. Trước xin nhận Nguyên Dao một xá” Nguyên Dao hướng Hàn Lập nhẹ nhàng xá một xá, sau đó không chần chờ hai tay bắt quyết, thúc dục trận pháp dưới chân.
Hàn Lập thấy tình cảnh này, thở dài, chậm rãi hướng bên ngoài cốc mà đi ra.
Trong chốc lát, âm khí nơi đây sẽ đại tụ. Cho dù lấy tu vi của hắn cũng không muốn ở quá gần.
Tại cốc khẩu cách đó không xa, Hàn Lập dừng bước, quay đầu nhìn lại tình hình trong cốc.
Âm phong ở trong pháp trận đã khởi, một tầng ô quang ảm đạm che khuất khắp nơi, mơ hồ có tiếng quỷ kêu la truyền đến.
Hoàn Hồn Thuật, hình dáng thoạt nhìn quả nhiên không giống bình thường.
Hàn Lập mặt không thay đổi, tại cửa cốc khoanh chân ngồi xuống, đem thần thức chậm rãi buông ra, giám sát cả hòn đảo nhỏ cùng động tĩnh xung quanh hải vực.Vẫn không nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại khẩn trương, trên mặt lộ ra một tia cười khổ nhàn nhạt.
Giờ phút này hắn mới biết được, vì sao Nguyên Dao nhất định phải cầu chính mình hộ pháp.
Hoàn Hồn Thuật này đâu chỉ dùng từ lớn mà có thể hình dung, quả thực thiên địa vì nó mà biến sắc.
Hàn Lập có chút đau đầu, quay đầu lại nhìn tình hình trong cốc.
Nơi đây âm phong đã che hơn phân nửa sơn cốc, cát đá khắp nơi bay chạy, mênh mông một mảng bụi mù.
Âm thanh quỷ khóc thê lương.
Tới gần trung tâm pháp trận, thì có ô quang chớp động chói mắt, âm khí nặng làm cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Nhưng làm cho Hàn Lập không biết nói gì chính là, tại bầu trời trên tiểu đảo, không biết từ khi nào đã xuất hiện một khối mây đen đường kính hơn mười dặm.
Âm khí bên trong cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm, từ từ hình thành dạng cái phễu, hướng tới sơn cốc .
Như thế rõ ràng là dấu hiệu thiên triệu, tu sĩ hoạt động xung quanh hải vực sẽ bị kinh động.
Dù sao loại hiện tượng kinh người này, nếu không phải bảo vật xuất thế, thì chính là ai đó đang thi triển công pháp nghịch thiên. Bọn họ sẽ không thể không lại xem đến cùng là gì.
Cũng không biết có làm kinh động đến những nhân vật lợi hại hay không.
Hàn Lập quay đầu, âm thầm tự đánh giá, thần sắc trong mắt vừa động, bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng xa.
Tại hướng Tây Nam hòn đảo, bay đến bảy tám đạo hào quang, trong nháy mắt cách tiểu đảo hơn mười dặm thì dừng lại, tiếp theo hào quang thu lại, hiện ra mấy tu sĩ nam nữ.
Trong những người này, trừ một vị cầm đầu là một lão giả tóc trắng Trúc Cơ Kỳ, còn lại đều là thanh niên nam nữ tuổi trẻ Luyện Khí Kỳ cấp bảy tám.
Nhìn phục sức áo lam thống nhất trên người bọn họ, ứng với cùng một môn phái.
Hiện tại lão giả cầm đầu đang đứng phía trước mọi người, thần sắc nghi hoặc nhìn lên thiên triệu kinh người trên không của tiểu đảo, ánh mắt âm tình bất định.
“Chiêu sư bá, chúng ta nhanh xem trên đảo một chút, nói không chừng là bảo vật hiển thế” Một vị nữ đệ tử chừng hai mươi mốt tuổi, thấy lão giả chỉ nhìn không nói, không khỏi có chút sốt ruột đề nghị.
“Nha đầu Tuệ Linh, ngươi quá manh động. Nhìn dấu hiệu này, cho dù có bảo vật xuất thế, bộ dáng phần lớn cũng là ma khí cùng hung khí. Huống hồ có khả năng có cao nhân ở nơi này tế luyện hoặc thi triển ma đạo mật thuật gì đó, mạo muội xông vào quấy rầy, chẳng phải là tìm đường chết sao” Lão giả liếc nhìn nữ tử, dùng khẩu khí mạnh mẽ, trách mắng.
Nữ tử vừa nghe lời ấy, bộ dáng mặc dù có chút không phục, nhưng cũng cúi đầu không dám lắm miệng.
“Sư bá! Chúng ta ở chỗ này chờ sao?” Một vị nam đệ tử lớn tuổi khác, sau khi nhìn đám mây đêm trên tiểu đảo một lát, có chút chần chờ hỏi.
“Yên tâm. Động tĩnh lớn như thế, khẳng định sẽ còn những người khác đến nữa. Đến lúc đó biết rõ ràng tình huống, hành động tùy theo hoàn cảnh. Nhớ kỹ, Thái Dương Tông chúng ta có thể tồn tại đến nay, toàn dựa vào đệ tử môn phái làm việc cẩn thận, tuyệt không dễ dàng trêu chọc thị phi. Chính là có chỗ tốt trời ban trước mặt, cũng phải suy nghĩ xem có mạng để hưởng dụng hay không” Lão giả tựa hồ là dẫn các đệ tử phía sau đi lịch lãm, một bên quan sát tiểu đảo, một bên giáo huấn.
Nam nữ trẻ phía sau, trong miệng liên tục vâng dạ.
Quả nhiên lão giả nói xong không lâu, ở phía khác tiểu đảo, lại bay vụt đến hai đạo hoàng lục độn quang bay tới. Sau khi phát hiện đoàn người lão giả, liền dừng lại cách trăm trượng.
“Thì ra là Chiêu đạo hữu Thái Dương Tông, không biết đạo hữu có biết trên đảo này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại có thiên triệu xuất hiện?” Trong độn quang truyền đến thanh âm ngọt ngào, tiếp theo hào quang tứ tán, một đôi nam nữ đi ra.
Nam hơn bốn mươi tuổi, một thân hắc y, khuôn mặt cứng ngắc, giống như vật chết vậy. Nữ thì khoảng mười bảy mười tám, bộ dáng xinh đẹp đoan trang, hướng tới lão giả dịu dàng hỏi.
“Thì ra là hai vị Mai đạo hữu! Lão phu cùng với vài vị môn nhân đi ngang qua nơi này, từ xa nhìn thấy kinh biến trên đảo mới đến đế xem tột cùng là điều gì. Cũng vừa mới đến đây không lâu. Nhưng quý huynh muội kiến thức rộng rãi có thể nhìn ra điều gì bất thường không?” Lão giả họ Chiêu dường như biết được hai huynh muội này, lập tức tươi cười nói.
“Chiêu huynh cứ nói đùa. Ngay cả đạo hữu cũng không biết được thiên tượng này thì ta cùng với gia huynh lại càng không thể biết được. Bất quá, xem bộ dáng âm khí rối loạn kia chỉ sợ là dị bảo xuất thế, có thể là một hung khí cường đại!” Nữ tử nhã nhặn trả lời, còn nam tử kia chỉ thản nhiên gật đầu, mang một bộ dáng khó đến gần.
Lão giả thấy như vậy cũng không hề tức giận, ho nhẹ vài tiếng muốn nói tiếp điều gì đó.
Nhưng trong lúc này, một tiếng sáo dễ nghe từ xa xa truyền đến. Sau đó ở phía xa chân trời lực quang chớp động, một quang điểm từ xa đang bay lại.
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử họ Mai kia vừa nghe được âm thanh này liền biến sắc mấy lần, nhưng sau đó lại bình thản như không hề có việc gì.
Lão giả họ Chiêu kia đầu tiên là ngẩn ngơ sau đó dường như là nhớ đến điều gì, liền nhìn vào hai mắt của nữ tử vài lần, trên mặt lộ ra vài phần cổ quái
Mà khuôn mặt nam tử bên cạnh nàng ta không chút thay đổi, nhưng trong mắt lại hiện ra một tia tức giận.
Một lát sau, quang điểm xanh biếc kia liền đến gần nơi đây.
Đúng là một gã nam tử tuổi còn trẻ, dùng sáo ngọc mà phi độn đến, tướng mạo anh tuần, áo trắng tung bay, có chút tiêu sái vô cùng.
“Phù mỗ không đoán sai, Mai cô nương quả nhiên đã đi đến nơi đây” Bạch y nam tử bay thẳng đến trước mặt mấy người mới dừng tiếng sáo kia lại. hướng đến nữ tử họ Mai kia hưng phất hét lớn lên.
“Phù đạo hữu cũng đến!” Trên mặt nữ tử hiện lêm một sự bất đắc dĩ, trong miệng miễn cưỡng trả lời, dường như không vui vẻ gì khi nhìn thấy đối phương.
“Ngươi rốt cuộc là có dụng ý gì ? Tiểu muội đã nói rõ không muốn làm đạo lữ song tu với ngươi, nhưng ngươi sao lại dây dưa như thế? Chẳng lẽ tưởng rằng có một sư phụ Kết Đan Kỳ thì Mai mỗ cũng không dám đuổi ngươi đi?” Âm thanh của huynh trưởng nữ tử kia lạnh lùng nói.
“Tiểu sinh thật tâm thích lệnh muội, chỉ cần Mai cô nương một ngày chưa có hôn phối, tại hạ sẽ vẫn đi theo bên cạnh. Mai đạo hữu nhất định sẽ bị tấm chân tình của tại hạ làm cho lay chuyển” Bạch y nữ tử ngây ngốc nhìn Mai nữ tử kia, vẻ mặt đầy thâm tình.
Nữ tử đối diện nghe được những lời ấy khiến cho hai má ửng đỏ, trực tiếp xoay người qua chổ khác, không hề tiếp tục để ý đến người này nữa.
Mà vị khuôn mặt vị huynh trưởng kia lại lộ ra một tia hung ác. Cùng với khuôn mặt như cương thi kia lại càng thêm dữ tợn đáng sợ.
Nhưng bạch y nam tử kia lại nhìn thẳng vào bóng lưng của nữ tử, căn bản không hề để ý đến người khác.
“Khụ! Ba vị đạo hữu cần gì phải như vậy, một lát nữa chỉ sợ đồng đạo đến càng nhiều. Nếu bảo vật có thể xuất thế trên đảo này thì tốt nhất là nhanh chóng ra tay! Nếu không đến nhiều người hoặc là tiền bối Kết Đan Kỳ đến thì một chút kết quả tốt nào cũng không hề có” Đôi mắt Chiêu lão giả khẽ chuyển một cái, bỗng nhiên mở miệng hóa giải bầu không khí giữa ba người này, chuyền đề tài đến hòn đảo nhỏ ở xa.
Vừa nghe xong những lời này, lập tức trong lòng ba người bọn họ liền nao nao hẳn lên.
“Ồ! Thiên tượng trên đảo đã bắt đầu có biến hóa” Bạch y nam tử vốn có vẻ mặt không cần nhưng sau khi tùy ý liếc mắt một cái, thần sắc liền biến đổi.
Lão giả cùng với Mai thị huynh muội vừa nghe cũng cả kinh nhìn lại.
Quả nhiên mây đen đang quay cuồng không ngừng trên bầy trời đột nhiên bắt đầu xoay tròn quanh một điểm, âm khí phụ cận tiểu đảo cũng không ngừng tiến vào, thể tích nhanh chóng bành trướng lên. Có thể mơ hồ thấy được một quái vật to lớn đang thành hình.
“Đây là cái gì? Chẳng lẽ bảo vật muốn xuất thế bây giờ sao?” Khuôn mặt của nữ tử hiện ra vẻ hoảng sợ, biến sắc nói.
“Mặc kệ là có đúng hay không, nhìn một chút rồi sẽ nói tiếp. Có lẽ thật sự là cơ duyên ta đợi đã đến rồi” Nam tử họ Mai kia nhìn một màn trên đảo, khuôn mặt lộ ra một tia dị sắc.
“Nhưng vạn nhất không phải là bảo vật mà là một cao nhân nào đó đang tu luyện công pháp đỉnh cao! Chúng ta có thế đã làm đối phương tức giận hay không?” Nữ tử vừa nghe nói huynh trưởng nói liền bắt đầu có chút chần chờ.
“Trên đời này vốn không có chuyện không làm mà có thể thu hoạch được, muốn có bảo vật đương nhiên sẽ phải mạo hiểm. Huống hồ chi cho dù là thật sự có vị tiền bối nào đó ở trên đảo lúc này thì ta sẽ nói vài lời tốt đẹp rồi rút lui cũng không sao” Âm thanh của nam tử lạnh lùng, không hề kiên nhẫn lên tiếng nói.
Sau đó hắn liền không hề chú ý đến mọi người, giẫm lên kiếm hình pháp khí, hướng đến tiểu đảo mà bay đi.
Nữ tử đầu tiên là ngẩn ra, nhưng sau đó khuôn mặt lộ ra sự lo lắng thúc dục pháp khí. Bạch y nam tử thấy như vậy liền chần chơt một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn thấy thân hình lão giả họ Chiêu kia vẫn không có di động, trên mặt không khỏi xuất hiện thần sắc nghi hoặc.
“Chiêu đạo hữu không muốn đi tìm hiểu xem cuối cùng là điều gì sao? Đề xuất đi lên đảo tìm bảo vật chính là do đạo hữu đề nghị ra. Chẳng lẽ nhanh như vậy đã thay đổi chủ ý?” Hắn nhướng mày hỏi.
“Lão phu chỉ là đề nghị mà thôi, cũng chưa từng nói qua là sẽ đi đến đó. Huống hồ lần này ra ngoài Chiêu mỗ còn mang theo một số vãn bối, cũng không muốn mạo hiểm. Nếu như thật sự có bảo vật cũng chỉ có thể để cho ba vị đạo hữu mà thôi” Lão giả cười hắc hắc vuốt chòm râu thản nhiên nói.
“Hừ! Chiêu huynh nói thật dễ nghe. Chỉ sợ muốn đem mấy người bọn ta như là đá dò đường mà thôi” Bạch y nam tử liếc mắt nhìn lão giả, nhưng sau khi xoay mặt nhìn Mai nữ tử đi phía trước liền cắn răng hóa thành một đạo độn quang đuổi theo.
Lão giả ở phía sau cười cười nhìn thấy nam tử độn quang đi ra xa, khẽ lắc đầu một cái, một hồi lâu sau mới tự nói.
“Hồng nhan họa thủy! Vướng phải chữ tình này thì sau này ngươi sẽ gặp phải những phiền toái lớn!” Hắn thấp giọng thì thào tự nói.
Nam nữ đệ tử đứng ở phía sau nghe nói như vậy, không khỏi nhìn nhau.
Nhìn thấy ba người bọn họ tiến vào trong phạm vi của tiểu đảo, trực tiếp bay xuống phía dưới. Thần tình lão giả không khỏi rung lên, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Trong thần sắc mơ hồ có thể nhìn thấy một tia khẩn trương và chờ mong.
Nhưng vào lúc này, sau lưng bọn họ liền truyền đến một câu nói lạnh như băng.
“Ngươi thật ra rất thông minh, không có đi mạo hiểm, nếu không cho dù là bảo vật xuất thế thì bọn tiểu bối như ngươi cũng có thể xứng đáng đoạt được sao?”
Lão giả họ Chiêu nghe như vậy trong lòng kinh hãi vô cùng.
Đám đệ tử vội vàng nhìn lại phía sau nhưng kết quả lại trống trơn, nào có bóng người khác đâu?
“Không biết là bị tiền bối nào giá lâm. Thái Dương Tông Chiêu Tiều tham kiến tiền bối” Lão giả cũng không có phát hiện ra tung tích người lên tiếng, nhất thời thấy lạnh cả người, vội vàng cung kính nói.
“Thái Dương Tông? Lão gia hỏa Bộ Điên kia là gì của ngươi?” Vẫn không có ai hiện ra nhưng thanh âm lạnh lùng vẫn như được truyền ra ngay bên cạnh.
“Tông chủ là sư thúc. Tiền bối biết được Tông chủ?” Lão giả rùng mình, không dám chậm trễ trả lời.
“Hắc hắc! Đã từng gặp mặt qua hắn một lần. Vốn muốn giết các ngươi để đỡ phải chướng mắt. Nhưng một khi đã là môn hạ của người quen thì tha cho các ngươi vậy. Nhưng mà mấy tiểu bối các ngươi ngoan ngoãn đứng ở nơi đây. Nếu không thì đừng trách ta độc ác” Sau khi do dự một chút thì âm thanh này mới hòa hoãn hơn.
“Đương nhiên, ta tuyệt sẽ không làm ảnh hưởng đến tiền bối” Lão giả nghe xong như vậy sắc mặt có chút xanh lại, nhưng trong lòng lại thầm nhủ may mắn mà trưởng bối trong môn giao du rộng rãi.
Lúc này bạch y nam tử đã đuổi kịp Mai thị huynh muôi, ba người đi đến phụ cận của tiểu cốc, đang muốn tiếp tục đi đến thì linh khí phía trước xuất hiện một trận dao động, bỗng nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng chắn ngang.
“Mời ba vị đạo hữu quay trở về, tại hạ không muốn phải đắc tội” Trong tai của ba người đồng thời vang lên âm thanh của nam tử, lạnh lùng mà bình tĩnh.
Đúng là âm thanh của Hàn Lập.
Mai thị huynh đệ cùng với bạch y nam tử liếc mắt lẫn nhau, trên mặt lộ ra thần sắc kinh nghi bất định.
“Xin hỏi vị đạo hữu, ở trên đảo này có chuyện gì xảy ra vậy?” Nam tử họ Mai kia không kiên nhẫn lên tiếng hỏi.
“Ta đếm đến mười, các ngươi nếu không rời đi thì có thể vĩnh viễn lưu lại. Mười, chín, tám…” Hàn Lập căn bản không có ý tứ trả lời, ngược lại thanh âm càng lạnh lùng, không chút khách khí nào.
Ba vị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ sắc mặt biến đổi, khẩu khí của đối phương thật dọa người, chẳng biết là đối phương chỉ muốn đe dọa thôi hay thật sự là một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ.
Trong khi ba người do dự thì Hàn Lập đã đếm được một nữa. Lúc này quang mạc chợt lóe lên, từ bên trong bay ra mười mấy khôi lỗi cự viên, xếp thành hàng hướng đến bọn họ đánh đến.
“Không hay rồi, nhanh lui lại. Mấy cái này đều là khôi lỗi cấp cao, tuyệt không phải là thứ mà chúng ta có thể đối kháng” Nữ tử họ Mai dường như rất có kiến thức, vừa nhìn sơ một chút liền có thể thấy được sự lợi hại của khôi lỗi cự viên, khuôn mặt trắng bệch lại.
Sau đó nàng không nói tiếp, nắm tay của huynh trưởng phi độn ta ngoài. Bạch y nam tử cũng không có ngu xuẩn, cũng thấy được sự lợi hại của khôi lỗi này, hít một hơi khí lạnh mà theo sát sau Mai thị huynh muội.
Vừa nhìn thấy ba người cảm thấy khó khăn mà lui lại, phía sau màng hào quang truyền đến âm thanh ra lệnh ngừng lại. Mấy khôi lỗi cự viên kia chỉ đi hơn mười trượng liền dừng lại, bất động lạnh lùng nhìn bọn họ.
Thấy ba người bay ra khỏi tiểu đảo cũng không hề quay đầu lại, đám cự viên kia mới đi vào bên trong màn ánh sáng, không còn nhìn thấy bóng dáng.
Hàn Lập ngồi xếp bằng tại cốc khẩu chậm rãi mở đôi mắt ra, trên mặt không hề có chút vui mừng nào.
Bởi vì hắn cảm ứng được vùng phụ cận này ngoại trừ mấy tu sĩ cấp thấp ra đã xuất hiện một gã tu sĩ Kết Đan Kỳ. Tuy độn pháp của đối phương mặc dù huyền diệu nhưng dưới thần thức của hắn bị bại lộ không thể nghi ngờ.
Hi vọng ba người vừa rồi thối lui ra có thể làm cho các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ khác thấy khó mà lui.
Hắn đương nhiên không hề sợ hãi các tu sĩ này, chỉ là không muốn vô duyên vô cớ đại khai sát giới mà thôi.
Mà như thế này cũng chỉ là bắt đầu mà thôi!
Theo sự phỏng đoán của hắn, nếu như thật sự có gì phiền toái thì chính là mười ngày cuối cùng.
Dù sao cũng có một đoạn thời gian để trì hoãn, các tu sĩ cấp cao ở xung quanh đều có thể biết được tin tức mà đến nơi đây.
Trong lòng Hàn Lập tự đánh giá, ngày cuối cùng nhiều lắm cũng chỉ có ba bốn tu sĩ cấp cao mà thôi. Các lão quái Nguyên Anh Kỳ không có khả năng đúng dịp này mà xuất hiện ở phụ cận vùng này được.
Dù sao nơi này không phải là ngoại hải, hải vực rộng lớn như vậy cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng không có được bao nhiêu.
Nếu như thế mà nói, thì với tu vi của hắn hôm nay tự nhiên không có gì sợ hãi.
Mặc dù không muốn khiêu khích sự chú ý của người khác, nhưng nếu mấy tu sĩ này thật sự không biết tiến lùi, thì hắn cũng chỉ có thể ra tay mà thôi.
Giữ lấy chủ ý này, mặt Hàn Lập không chút thay đổi, nhắm hai mắt lại. Lão giả họ Chiêu kia thấy mấy người kia trở về nhanh như vậy, trên mặt lộ ra một tia cổ quái.
“Thế nào? Ba vị đạo hữu đã dò xét được tình huống trên đảo rồi sao?” Lão giả dường như đang muốn dò hỏi.
“Chúng ta một bước cũng chưa đi được, trên đảo có tu sĩ chiếm cứ, lại bày ra cấm chế. Đối phương điều khiển một số khôi lỗi cấp cao, khẩu khí cũng thật dọa người. Phỏng chừng là tu sĩ Kết Đan Kỳ. Ba người bọn ta không phải là đối thủ” Trong mắt nữ tử họ Mai kia hiện ta thần sắc kinh sợ nói.
“Tu sĩ Kết Đan Kỳ ? Nói như vậy thiên tượng trên đảo quả thực có chút kì quái, không phải do tự nhiên mà hình thành. Chẳng lẽ là đúng là có bảo vật nào đó xuất thế?” Lão giả rùng mình, không khỏi thốt lên hỏi.
“Ai mà biết? Theo lý mà nói chúng ta là nhóm người đến đảo này sớm nhất. Người nọ dường đã đi lên đảo trước khi có thiên tượng, cũng đã lập ra pháp trận. Xem ra có điều gì đó ở bên trong” Bạch y nam tử khẽ vuốt cây sáo ngọc trong tay, đầu cũng không ngẩng lên nói.
“Bộ dáng đối phương như thế nào? Ba bị đạo hữu có thể nói một chút, nói không chừng lão phu có thể nhận thức được” Lão giả sau khi trầm ngâm một chút liền hỏi.
Nghe lão giả hỏi như vậy Mai Thị huynh muội cùng với bạch y nam tử không khỏi nhìn nhau.
“Sao vậy? Ba vị không thế nhìn thấy hình dáng của đối phương?”Lão giả nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi.
Bạch y nam tử nhìn thấy vẻ mặt lão giả như thế liền nhớ đến chuyện lúc trước, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
“Hừ! Chiêu huynh không tin, có thể tự mình xông vào. Đến lúc đó người ta có hạ thủ lưu tình hay không thì thật khó mà nói” Hắn không khỏi tức giận nói.
“Ha ha! Đạo hữu đừng hiểu lầm, lão phu chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Một khi trên đảo đã có tiền bối Kết Đan Kỳ, mặc kệ là người ta đang tu luyện công pháp hay thật sự là có bảo vật xuất thế, tự nhiên không chừa đường sống cho ta” Lão giả cười ha hả nói.
“Điều này cũng không nhất định, cho dù đối phương là tu sĩ Kết Đan Kỳ nhưng nếu chúng ta liên hợp hơn mười tu sĩ Trúc Cơ Kỳ lại, cũng không phải là không có cơ hội liều mạng với đối phương” Nam tử họ Mai bĩu môi, có chút không cam tâm nói.
“Mai huynh cứ nói đùa. Không nói hiện tại không có nhiều tu sĩ Trúc Cơ Kỳ như vậy. Cũng không biết trên đảo thực sự có xuất hiện bảo vật có giá trị hay không, ai lại muốn đi đắc tội với một tu sĩ Kết Đan Kỳ chứ?” Bạch y nam tử lắc lắc đầu, không cho là đúng nói.
Vừa nghe được bạch y nam tử nói vậy, huynh trưởng của nữ tử kia nhất thời sắc mặt có chút khó coi, há miệng tính nói nhưng lại không thể phản bác được. Đành phải thở dài một hơi không nói gì.
“Huynh trưởng, nếu nơi này thật sự quá nguy hiểm, hay là huynh muội chúng ta đừng có đi vào, hãy rời xa đây” Nữ tử họ Mai nhìn nam tử bên cạnh dịu dàng nói.
Nam tử kia nghe được lời này trên mặt liền lộ ra vẻ chần chờ.
Tuy biết rõ lần này có tu sĩ Kết Đan Kỳ ra tay, không có khả năng có thể thu hoạch được gì nhưng thật vất vả mới có thể gặp được một lần dị bảo xuất thế, hắn cũng không muốn buông tha như vậy mà rời khỏi.
Dù sao đối với tán tu huynh muội bọn họ mà nói, cơ hội như vậy thật sự là chỉ có thể ngộ không thể cầu.
“Đi? Muốn rời khỏi sao! Trước khi ta chưa cho phép, đừng ai cho rằng có thể rời khỏi!”
Không chờ cho nam tử họ Mai kia quyết định, thì một câu nói lạnh như băng mơ hồ từ bốn phía truyền đến.
Mai thị huynh đệ cùng với bạch y nam tử chấn động, lập tức nắm lấy Túi trữ vật, vẻ mặt kinh hãi nhìn khắp bốn phía.
Nhưng bốn phía lại không hề có gì, thực sự là không có bóng dáng của ai cả.
“Chiêu đạo hữu, đây là chuyện gì ?” Nam tử họ Mai hướng đến lão giả hỏi, đồng thời thả thần thức ra, không ngừng tìm tòi ở vùng phụ cận quanh đó.
“Mấy vị đạo hữu không cần phải hỏi ta. Ta cũng giống như các vị thôi, không thể rời khỏi đây” Vẻ mặt lão giả bất đắc dĩ cười khổ nói.
Nghe nói nhue thế, ba người liền ngẩn ra. Đang lúc không biết có nên tin tưởng lão giả hay không thì ở cách đó hơn mười trượng có hoàng quang chợt lóe lên, một bóng trắng xuất hiện trước mặt mọi người.
Quanh bóng trắng này có bạch khí quẩn quanh, thân hình mơ hồ, giống như là ảo ảnh vậy.
Người này xuất hiện lập tức khiến cho bọn người Mai thị huynh muội bị dọa nhảy dựng lên, đồng thời xuất ra pháp khí thủ hộ trước người, vẻ mặt kinh hãi nhìn đối phương.
“Hừ! Mấy tiểu bối các ngươi, còn muốn động thủ với ta” Bên trong bạch khí truyền ra âm thanh cực kỳ lạnh lùng, mơ hồ chứa sự tức giận.
“Không dám. Chỉ là không biết chúng ta sao lại đắc tội với tiền bối, vì sao không cho huynh muội chúng ta rời đi” Nữ tử họ Mai tuy không thể nhìn thấy khuôn mặt của bóng trắng nhưng từ linh khí dao động trên người đối phương toát ra, cũng làm cho nàng khẳng định đây là một tu sĩ Kết Đan Kỳ, sắc mặt không khỏi trắng bạch đi, chuyển lời giải thích.
“Đắc tội với ta? Các ngươi không xứng! Ta chỉ không muốn cho chuyện nơi đây có nhiều người biết mà thôi. Khi chưa biết rõ ràng trên đảo này có bảo vật hiện thế hay không. Ai cũng không được rời khỏi nơi này nữa bước, nếu không ta lập tức ra tay giết kẻ đó” Bóng trắng dường như cực kỳ cao ngạo, không khách khí ra lệnh.
Bọn người Mai thị huynh đệ nghe vậy, chỉ có biết trợn tròn mắt.
“Một khi đã như vậy, không biết khi nào tiền bối lên đảo tìm kiếm?” Bạch y nam tử thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi hỏi.
“Yên tâm, lập tức sẽ làm thôi. Chẳng qua trước đó, các ngưoi lên đảo gặp phải chuyện gì tỉ mỉ kể lại cho ta nghe một lần” Bóng trắng cười lạnh một tiếng nói.
Ba người nghe xong lời này không khỏi nhìn nhau, trong đó đôi mày của nữ tử họ Mai khẻ nhíu lại, sau đó trấn định nói.
“Thật ra, chúng ta cũng không có điều gì có thể nói, cơ bản là bị đối phương điều khiển hơn mười khôi lỗi cấp cao mà kinh sợ thối lui. Lúc ấy…” Nữ tử đem sự tình phát sinh trên đảo cẩn thận nói qua một lần.
“Có thể điều khiển hơn mười khôi lỗi cấp cao? Quả thật không phải là điều mà tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có thể làm được. Xem ra mấy người các ngươi còn có chút thông minh, nếu như trì hoãn thêm một chút nữa thì bây giờ đã không đứng ở đây rồi” Bóng trắng nghe nói xong liền im lặng, một lúc sau mới cười hắc hắc nói.
Sau đó bóng trắng không nói nhiều, thân hình chợt nhoáng lên hóa thành một đạo hoàng quang trực tiếp bay xuống tiểu đảo.
Các tu sĩ khác vui vẻ trong lòng, đang muốn thoát thân thì từ xa xa vọng lại một câu.
“Nghe cho kỹ, trước khi ta trở về nếu người nào có dũng khí rời khỏi đây, đừng trách ta trở mặt đuổi giết. Ta cũng không phải là một người độ lượng gì” Âm thanh dần dần tiêu tán trong tiếng gió. Mà mấy người lão giả chỉ biết nhìn nhau không nói gì.
Nhìn thấy hoàng quang đi xa, mấy người bọn họ tự nhiên đều có tâm tư riêng. Nhưng sau khi đánh giá được sự lợi hại trong đó thì vẫn là sợ hãi tu sĩ Kết Đan Kỳ kia, không người nào có dũng khí rời đi.
Cơ hồ trong lúc đó, Hàn Lập ngồi trong tiểu cốc kia mở mắt ra.
“Vốn cho rằng ngày mai ngươi mới đến, không nghĩ đến lại là một gia hỏa thiếu kiên nhẫn” Hàn Lập thì thào tự nói, dường như có chút bất mãn.
Ngay lúc này, thần sắc Hàn Lập vừa động, quay đầu nhìn về hướng khác, trên mặt lộ ra sự trầm ngâm.
“Lại là một tên gia hỏa khác. Xem ra trước tiên thu thập một người rồi tính sau. Tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng không có thể bị dọa mà thối lui được” Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời khẽ thở dài nói.
Nói xong những lời nà, Hàn Lập không hề chần chờ vỗ tay vào Túi linh thú ở bên hông.
Ba đàn Phệ Kim Trùng bay ra khỏi miệng túi. Ở trên đầu sau khi xoay một cái liền ngưng kết thành một thanh cự mâu ba màu.
“Đi!” Hàn Lập nhìn cự mâu, trong miệng khẽ hô một tiếng.
Tiếng xé gió vang lên, không còn thấy bóng dáng của cự mâu đâu nữa.
“Một khi đã muốn chết thì đừng có trách ta” Nhìn về phía cự mâu biến mất, sát khí trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên.
Bóng trắng biến thành một đạo hoàng quang bay lên trên tiểu đảo, nhưng độn quang này sau khi đi đến bên bìa đảo liền dừng lại.
Sau đó bạch khí tản đi, lộ ra một vị trung niên tu sĩ sắc mặt tái nhợt, đôi môi không có chút máu.
Hắn nhìn về phương hướng của thiên tượng phát ra, dị sắc trong mắt chợt lóe ra.
Sau đó bạch khí lại xuất ra quanh thân, thân hình mơ hồ không thể nhìn rõ. Một lát sau cả người bỗng nhiên biến mất.
Khi bạch ảnh thi triển độn thuật ẩn nặc muốn tiến vào bên trong xem xét thì ở một địa phương khác của tiểu đảo xuất hiện hơn mười đạo độn quang, mười mấy đạo hồng quang này đều vây quanh một thú xa hoa lệ.
Chiếc xe này dài khoảng sáu bảy trượng, hoàn toàn được làm bằng gỗ quý. Trên mặt phù chú tầng tầng, bạch quang nhàn nhạt.
Phía trước xe có ba đầu quái điểu màu xanh kéo đi, mấy quái điểu này đều lớn tương đương nhau, sáu mắt bốn cánh, dự tợn hung ác nhưng lại bay cực nhanh, trong nháy mắt liền đi đến vùng không trung phụ cận của tiểu đảo.
Bên trong xe truyền ra tiếng nói của nam tử, nhất thời thú xa động quang trong nháy mắt liền dừng lại giữa không trung.
Sau đó hào quang thu liễm lại, hiện ra một đám nữ tử đẹp như hoa, bận một bộ cung trang màu xanh biếc, lưng đeo song kiếm.
Các nữ tử này chỉnh tề xuất hiện ở hai bên thú xa, mỗi một người đều cúi thấp đầu, thần sắc nghiêm nghị, toàn bộ đều có tu vi Trúc Cơ Kỳ.
“Kỳ quái! Nơi này thế nào lại có người thi triển pháp thuật nghịch thiên? Xem bộ dáng âm khí hội tụ không phải là Cải dương thần thuật thì cũng là Hoàn hồn mật thuật” Bên trong thú xa được bao phủ bởi bạch quang kia truyền ra âm thanh kinh ngạc, lại có thể gọi ra được tên của Hoàn Hồn Thuật.
“Thiên tượng này kinh người như thế vì sao không phải là dị bảo hiện thế?” Một âm thanh thiếu nữ tuổi còn trẻ truyền ra sau đó, lời nói lạnh lùng cực kỳ nhưng không cách nào che dấu được sụ dụ hoặc trong đó.
“Hắc hắc, nàng cho rằng ta ngay cả dị bảo hiện thế cùng với pháp thuật cũng không phân biệt được sao?” Nam tử đó tựa hồ phi thường tự tin, khẽ cười một tiếng nói.
“Hừ! Điều này cũng chỉ có mình ngươi nói ra, nói không chừng chính là dấu hiệu của bảo vật xuất thế. Dù sao thì ta cũng không nhìn ra được giữa hai điều đó có gì khác biệt” Im lặng trong chốc lát, trong xe truyền ra tiếng hừ lạnh như băng của thiếu nữ. không chút khách khí nói.
“Muốn biết có phải là thật không đi qua xem chẳng phải là sẽ rõ ràng sao! Vô luận là cải dương hay là hoàn hồn chi thuật đều do tu sĩ có tu vi đã ngoài Kết Đan mới có thể thi triển được. Hơn nữa sau khi thi triển xong tu vi sẽ bị hạ xuống, thậm chí hạ xuống một cảnh giới cũng là chuyện rất bình thường. Ta cũng có chút tò mò, muốn nhìn xem là nhân vật nào thi triển thuật này. Nếu tu vi còn lại không tệ lắm sẽ thuận tiện thu lấy, Thần Cưu Đường hiện tại còn thiếu vài tên chấp pháp sứ!” Nam tử tựa hồ vô cùng sủng nịnh với nàng kia, nghe đối phương nghi ngờ lời nói của mình không hề tức giận, ngược lại dựa theo khẩu khí của đối phương mà nói tiếp.
“Tốt! Thú xa phi hành cũng hơn một tháng rồi, ta cũng có chút buồn bực. Lên đảo đi thôi” Thiếu nữ sau khi do dự một chút liền đồng ý nói.
“Chờ một lát, ta đem vòng bảo hộ này thu lại!”
Theo lời nói đó, bạch quang trên xe chợt lóe lên, hào quang chậm rãi biến mất, lộ ra người ngồi bên trong xe.
Trong xe quả nhiên là hai nam nữ, ngồi ngay ngắn trước sau.
Một vị là nam tử bận ma y, đầu đội cao quan, khoảng chừng hai bảy hai tám, tướng mạo thanh tú nho nhã, trong ánh mắt mơ hồ có kim quang, chẳng biết là tu luyện công pháp gì.
Bên cạnh hắn có một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Thiếu nữ bận bộ quần áo màu trắng, da thịt nõn nà như ngọc, tóc rũ xuống đến vai, tướng mạo xinh đẹp vô cùng, nhưng sắc mặt nữ tử lại có chút tái nhợt, khiến cho người ta cảm giá giống như là một tiên tử không hề đụng chạm với lửa trần, như mộng như ảo.
Thiếu nữ dựa vào thú xa, đôi mày hơi nhíu lại, bộ dáng dường như có chút không hài lòng. Nhưng sau khi màn hào quang biến mất thì thần sắc của nàng vừa động, thân hình đứng lên đi xuống khỏi thú xa.
Nam tử vẫn ôn nhu nhìn hành động này của nữ tử, thấy như vậy liền mỉm cười đi xuống theo.
“Ôn đạo hữu, theo sự tính toán của ngươi quỷ vụ sẽ xuất hiện ở vùng phụ cận có được mấy phần nắm chắc? Theo ta được biết đó chính là thiên tai thần bí nhất của Loạn Tinh Hải. Thời gian địa điểm quỷ vụ xuất hiện không theo một quy luật nào cả” Thiếu nữ nhìn sang phương hướng của tiểu đảo, cũng không quay đầu lại mà nói.
Nam tử tựa hồ đã quen thuộc với điều này, hai tay chắp sau lưng mỉm cười nói:
“Quỷ vụ quả thực không thể tìm ra được quy luận chính xác của nó. Nhưng ta trải qua một phen tổn hao tâm huyết, thu thập tư liệu mỗi khi quỷ vụ xuất hiện cả mấy trăm năm thì phát hiện một chuyện rất là thú vị. Địa phương mà quỷ vụ xuất hiện thì một đại bộ phận đều là vùng phụ cận của hỏa sơn vừa mới phun. Mặc dù không phải mỗi lần đều như thế nhưng ít nhất có một phần ba đều theo quy luật này. Vùng hải vực này lại trùng hợp với thời gian có hai ngọn hỏa sơn bộc phát dưới đáy biển. Tỷ lệ quỷ vụ xuất hiện hắn là không nhỏ”.
Thiếu nữ tuyệt sắc kia nghe xong những lời này khiến cho đôi mắt hiện ra một tia dị sắc, sau khi chần chờ trong chốc lát liền chậm rãi hỏi:
“Đạo hữu trải qua một đoạn thời gian dài như vậy mang ta đi đến hải vực này chỉ để xem quỷ vụ xuất hiện thôi sao? Quỷ vụ này tu sĩ bình thường gặp phải chạy còn không kịp, nào có ai lại chủ động tiếp cận?”
“Vì sao không thể? Ta gần đây cũng không có việc gì làm, không bằng đi đến đây xem thử có chính xác hay không. Chẳng lẽ quỷ vụ xuất hiện thật thì không thể chạy trốn đi sao?” Khóe miệng của thanh niên khẻ cong lên, lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Thiếu nữ nghe như vậy nhất thời trầm mặc.
“Hiện tại pháp thuật của đối phương dường như đã đến thời khắc mấu chốt, chúng ta có nên quấy rầy đối phương hay không?” Một lát sau, thiếu nữ chỉ lên thiên tượng trên đảo bình tĩnh hỏi.
“Quấy rầy ? Ôn Thiên Nhân ta muốn gặp một gã tu sĩ Kết Đan Kỳ còn gọi là quấy rầy sao? Nếu người này không biết tốt xấu, dám can đảm mở miệng bất kính ta liền ra tay tiêu diệt” Khuôn mặt nho nhã của nam tử chợt hiện ra thần sắc kiêu ngạo không khách khí nói.
Thiếu nữ nhìn nam tử đối diện không nói gì.
Bất quá thần thông của nam tử này thật sự là thâm bất khả trắc, mặc dù còn chưa ngưng kết nguyên anh nhưng với tu sĩ đồng cấp mà so sánh thì căn bản không cùng một cấp độ.
Đối phương được gọi là tu sĩ Kết Đan Kỳ đệ nhất của Loạn Tinh Hả,. sợ rằng tiếng đồn không hề sai.
“Ồ!” Thần sắc của nam tử chợt động, ánh mắt hướng đến một phương hướng của tiểu đảo nhìn đến, trên mặt hiển ra sự kinh ngạc.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Thiếu nữ có chút tò mò nhưng vẫn dùng khẩu khí lạnh lùng hỏi.
“Có ý tứ. Hiện tại có ba tu sĩ Kết Đan Kỳ trên tiểu đảo này. Trong đó có hai là Kết Đan Sơ Kỳ, trong đó công pháp ẩn nặc của một người có chút thần diệu nhưng cũng không lọt vào trong mắt ta. Một người khác chính là tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ nhưng lại có thể cảm ứng được thần thức của ta. Thần thức người này cường đại tuyệt không dưới ta” Nam tử vừa nói vừa nhìn tiểu đảo, trên mặt hiện ra một vẻ trịnh trọng.
Thiếu nữ nghe vậy trên mặt có chút biến đổi.
Thần thức của nam tử trước mắt mạnh bao nhiêu nàng đã từng thấy qua, cùng với lão quái Nguyên Anh Kỳ so sánh cũng không kém bao nhiêu.
Hiện tại còn có một tu sĩ Kết Đan Kỳ khác có thần thức cường đại giống như hắn, thật sự khiến cho thiếu nữ này khó có thể mà tin được, trên mặt lần đầu lộ ra biểu tình cổ quái.
Bất quá thiếu nữ này cũng biết, nam tử này thoạt nhìn thì nho nhã lịch sự, hào khí vô cùng, nhưng cũng không phải là một người thiện tâm gì, mà ngược lại còn rất ác độc quỷ dị vô cùng, thậm chí có chút không như ý liền động thủ lấy tánh mạng người khác. Tu vi lại cao đến dọa người.
Cho dù hiện tại đối phương đối với nàng si mê vô cùng, nhưng nàng chỉ dám làm ra vẻ mặt lạnh lùng, không dám quá phận chọc giận đối phương.
Cũng may nam tử nay đối với chuyện có thể chinh phục thể xác và tinh thần nàng xem như là một chuyện thú vị, vẫn không có dùng sức mạnh với nàng. Điều này khiến cho nữ tử này an tâm hơn một chút.
Tuy thần sắc của đối phương mặc dù bình thường, nhưng nàng phỏng chừng tám chín phần đã nỗi sát tâm với tu sĩ trên đảo.
Dù sao nam tử luôn kiêu ngạo vì thần thức của mình không dưới lão quái Nguyên Anh Kỳ, thì làm thế nào lại để cho một tu sĩ đồng cấp không chênh lệch nhiều lắm cùng tồn tại được.
Thiếu nữ thầm than một tiếng, chỉ có thể cảm thấy thương xót cho tu sĩ trên đảo kia.
Lúc này một loạn thạch cách tiểu cốc vài dặm ở trên tiểu đảo tĩnh lặng vô cùng, dường như không hề có bóng người nào.
Bỗng nhiên một âm thanh xé gió vang lên, tiếp theo một thanh cự mâu ba màu to lớn từ phía dưới bất ngờ bắn lên, trong nhắt mắt đã vọt tới khoảng không phía trên loạn thạch.
Một tiếng “Phụp” truyền ra, khoảng không kia quang mang chơt lóe lên, phía trên cự mâu bổng nhiên xuất hiện trên một cái lồng màu trắng.
Bóng người bên trong khí cầu chớp động, hiện ra khuôn mặt tái nhợt của bóng trắng kia.
Ngay lúc người đó đột nhiên hé miệng ra, phun ra một tiểu thước màu tím ngọc thì âm thanh bị vỡ tan của khí cầu truyền ra. Không chờ cho bóng trắng thúc dục pháp bảo, cự mâu liền “vù” một tiếng, trong nháy mắt xuyên thủng ngực mà bay qua.
Thi thể mang theo một mùi máu tanh nồng đậm từ trên không trung rơi xuống. “Bịch” một tiếng, rơi lên xuống loạn thạch không thấy bóng dáng.
Mà cự mâu ba màu trên không trung không biết từ lúc nào đã hóa thành một đàn trùng, một nhóm bao lấy Túi trữ vật, một nhóm thì bâo lấu ngọc thước màu tím, rồi cùng phi độn trở về tiểu cốc.
Trong chốt lát sau, Hàn Lập một tay cầm Túi trử vật dùng thần thức quét qua, một tay cầm tiểu thước màu tím kia tùy ý chơi đùa.
Một lúc sau, Hàn Lập đem hai vật đó thu lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về một phương hướng xa xa, thần sắc bắt đầu có chút âm trầm.
Không lâu sau khi hắn thả ra Phệ Kim Trùng thì cảm thấy được một thần thức khó có thể phát thiện được đảo qua người hắn, điều này khiến cho Hàn Lập kinh sợ thiếu chút nhảy dựng lên.
Trong ấn tượng của hắn, chỉ có lão quái Nguyên Anh Kỳ mới có được thần thức đáng sợ như vậy. Sau khi hắn cẩn thận theo dỏi mới phát hiện được của thần thức kia là từ đám tu sĩ trên không truyền đến. Sau khi lặng lẽ đảo qua mới kinh ngạc phát hiện.
Tên buông ra thần thức cường đại này rõ ràng là một tu sĩ Kết Đan Kỳ như hắn, cũng còn rất trẻ, không lớn hơn hắn bao nhiêu.
Hàn Lập hoảng sợ một hồi.
Trong khoảng khắc thần thức của hắn quét qua thì đối phương cũng phát hiện ra hắn đang lén quan sát. Kết quả không biết thi triển ra cầm chế gì, khu vực kia đột nhiên mạnh mẽ đẩy thần thức của hắn ra ngoài, cũng không thể tiếp nhập vào bên trong đó.
Điều này khiến cho trong lòng Hàn Lập thêm trầm xuống.