Theo lệnh của hắn, từ trong chủ điện chạy ra hơn ba mươi cẩm y đệ tử.
Những người này tất cả đều không nói lời nào, chỉ im lặng tiến tới khoảng đất trống, dùng cây gỗ và dây thừng dựng lên tử đấu trường, từ động tác của bọn họ mà thấy, những người này đều đã được huấn luyện, không phải đệ tử bình thường của Thất huyền môn.
Nhìn khu vực quyết đấu ở giữa sân, Lệ Phi Vũ tâm thần có chút mất bình tĩnh hướng tới Hàn Lập hỏi: "Chúng ta chẳng lẻ cứ trốn ở chỗ này, chuyện gì cũng không làm, chỉ xem bọn hắn quyết đấu sao? Như vậy tựa hồ không ổn!"
"Có cái gì không ổn? Tiểu tình nhân của ngươi hiện tại không có gì nguy hiểm, rất an toàn. Chờ hai bên quyết đấu xong, chúng ta thừa dịp hỗn loạn lúc Dã lang bang rút lui, đem Trương cô nương lén rời đi. Sau đó hai người các ngươi cao chạy xa bay, tìm một chỗ nào đó mà bọn họ tìm không được mà trốn, còn hơn là ở đây làm người thế tội, để ngươi mang lấy tai tiếng cùng sự bất công" Hàn Lập thản nhiên nói, xem ra hắn đối với Thất huyền môn đã có thành kiến rất sâu đậm.
"Cái này không phải là bỏ trốn sao? Không được, Tụ nhi sẽ không đáp ứng!" Lệ Phi Vũ lắc đầu lia lịa.
"Vậy ngươi đánh cho nàng hôn mê đi, rồi đem nàng mang đi, sau đó đem gạo nấu thành cơm là được rồi" Hàn Lập bình thản hồi đáp.
"Ngươi…" Lệ Phi Vũ bị Hàn Lập nói như thế, tức giận trừng mắt nhìn, hết chỗ nói nổi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Vương môn chủ từ một gã đệ tử, trịnh trọng nhận lấy hai tấm văn thư màu đỏ, đúng là Sinh tử khế. Hắn giữ lại một phần, phần còn lại bảo người đem đưa cho Cổ Thiên Long ở đối diện.
Cổ Thiên Long nhận lấy vật ấy, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị hẳn lên. Hắn cẩn thận mở văn thư ra, cẩn thận xem qua một lần, xác nhận không có vấn đề, mới gật đầu, rồi đem văn thư khép lại, sau đó bắt đầu chọn lựa tử sĩ xuất chiến.
Sau một hồi tuyển chọn, hắn từ trong Dã Lang bang lựa ra mười ba gã tinh anh cao thủ. Để giảm bớt tổn thất, hắn từ trong các tiểu bang phái tuyển ra vài chục tên thân thủ không tệ lắm, dù sao bất luận những người này có cam tâm xuất lực hay không, chỉ cần ký vào tử khế, bọn họ cũng vì cái mạng nhỏ của mình, không liều mạng cũng phải liều mạng. Về phần tuyển chọn những người còn lại, là những người thân cận với hắn, đương nhiên Kim Quang thượng nhân khẳng định phải trong số này, hắn hoàn toàn trông cậy vào phi kiếm thuật của người này đại phát thần uy!
Trong lúc Cổ Thiên Long vội vàng sắp xếp, Vương Tuyệt Sở ở đối diện không biết từ khi nào đã đi vào thạch điện, đến nay vẫn không thấy hắn đi ra, nói vậy cũng là vì lựa chọn người tham gia tử đấu mà vắt hết óc.
Khi tử đấu trường hoàn toàn làm xong, Vương môn chủ rốt cục dẫn theo ba bốn trăm người, từ trong điện đi ra.
Những người này già có trẻ có, nam có nữ có, nhưng mỗi người trong mắt thần quang mười phần, tiếng bước chân ổn định, hiển nhiên đều là tinh duệ của Thất huyền môn, trong đó làm cho Cổ Thiên Long để ý nhất, là ba người theo sát phía sau Vương Tuyệt Sở.
Ba người này, một người nho sam phiêu diêu, ra vẻ người đọc sách, trang phục thư sinh; một người vóc dáng khôi ngô cao lớn, ngực phanh ra, trên mặt tua tủa những râu, có vẻ hung hãn vô cùng; người cuối cùng mặc áo xám, lưng đeo trường kiếm mặt lạnh lùng.
Mấy người này vừa nhìn đã thấy mạnh, hình như đều khoảng trung niên ba bốn mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ trên khuôn mặt của bọn họ sẽ phát hiện, tại mi tâm của bọn họ, có một loại cảm giác tang thương của những lão giả bảy tám mươi tuổi mới có, làm cho người ta cảm giác được tuổi của bọn họ cũng không giống như bề ngoài.
Cổ Thiên Long trong lòng hiểu rõ, ba người này khẳng định là ba vị sư thúc của Vương Tuyệt Sở, xem ra đối phương thật sự đã xuất ra tất cả, muốn hạ mình ngay tại nơi này.
Nghĩ tới đây, hắn chuyển thân, ngón tay chỉ vào ba người nọ, quay sang Kim Quang thượng nhân Chu Nho nói: "Thượng nhân, không biết người cảm thấy ba người kia như thế nào, có hạ được không?"
"Chỉ là mấy tên phàm phu tục tử mà thôi, phi kiếm của ta vừa ra, cái mạng nhỏ của bọn họ sẽ xong hết! Có cái gì đáng lo lắng đâu, có phải tin ta sao?" Kim Quang thượng nhân trừng mắt, bất mãn, khẩu khí cũng có chút bực dọc.
"Không dám, không dám! Tại hạ chỉ là thuận miệng hỏi thôi, tiên sư ngàn vạn lần đừng để trong lòng" Cổ Thiên Long vội vàng cười theo, sợ đắc tội với chỗ dựa lớn nhất lúc này.
"Hừ!" Chu Nho nghe xong những lời này, mới hết tức giận.
Cổ Thiên Long thấy vậy, mới yên tâm, vị đại tiên này thật sự là khó hầu hạ!
Hắn thầm cười khổ một chút, vội vàng xoay người lớn tiếng quát: "Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu ký Sinh tử thư!"
Theo thanh âm này, những người tham gia tử đấu của Dã Lang bang, bắt đầu nghiêm nghị ký tên vào Sinh tử thư, biểu thị đấu chí của mình.
Cùng lúc đó, Vương Tuyệt Sở cũng không cam lòng yếu thế thanh âm lạnh lùng nói: "Ký Sinh tử thư!"
Nhất thời, từ trong đám người của Thất huyền môn, đi ra mười mấy tử sĩ, cũng chuẩn bị ký tên vào tử khế.
Những người bước ra này, Hàn Lập tự nhiên nhìn qua một lượt, muốn tìm thử xem trong đám người này có người quen hay không. Hắn cũng nhìn thấy ba vị sư thúc của Vương môn chủ, nhưng hắn cũng không để ý, vội vã nhìn lướt qua, đem ánh mắt dừng lại ở một vị lão giả mặc áo xanh.
Vừa nhìn rõ mặt của vị lão giả này, Hàn Lập không tự kìm hãm được hô lên một tiếng: "Lý trưởng lão!"
Người này đã được Hàn Lập cứu một mạng, sự phụ Mã Vinh - Lý trưởng lão, lão cũng tham gia tử đấu, thật là bất ngờ.
Hàn Lậpớau khi phục hồi lại tinh thần, vội vàng quay mặt lại, dùng sức vỗ vai của Lệ Phi Vũ nói: "Ngươi có thấy không? Lý trưởng lão cũng ở nơi này, lão cũng muốn ký Sinh tử khế!"
Lệ Phi Vũ không hề tỏ vẻ gì vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, hắn nhìn về phía xa xa, giống như cái gì cũng không nghe thấy, thần sắc cực kỳ ngây ngốc.
"Ồ! Chuyện gì xảy ra vậy?" Hàn Lập có chút kinh ngạc.
"Cho dù Lý trưởng lão muốn ký Sinh tử thư, cũng không cần như vậy chứ!" Hắn kỳ quái hỏi.
Lệ Phi Vũ nghe nói như thế, rốt cục thu ánh mắt trở về, hắn ngơ ngác nhìn Hàn Lập, nói một câu làm cho Hàn Lập trong phút chốc cũng thất thần.
"Tụ nhi… Tụ nhi, nàng cũng ở nơi này, nàng cũng tham gia tử khế đấu!"
Sau khi nói xong, gương mặt của Lệ Phi Vũ lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
"Ở chỗ nào?" Hàn Lập quay người ra sau, vội vàng hỏi.
"Ở bên kia!"
Theo ánh mắt của Lệ Phi Vũ, Hàn Lập rốt cục ở tại một góc trong đám người, đã thấy được sắc mặt tái nhợt của Trương Tụ Nhi, lúc này nàng đang cùng hai người nữ khác tham gia tử đấu đứng chung một chỗ. Nàng mặc quần áo trắng, đang cắn chặt môi, cả người giống như một đóa hoa nhỏ màu trắng, trông đầy vẻ thương cảm.
"Trương cô nương loại nữ lưu nhu nhược này, sao lại tham gia cái loại quyết đấu tanh máu này, họ Vương có lầm hay không?" Hàn Lập cũng không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, nói đầy vẻ khó tin.
"Tụ Nhi cũng là đệ tử hạch tâm của Thất tuyệt đường, ta chưa nói qua cho ngươi sao?" Lệ Phi Vũ sau khi nghe vậy, cười khổ nói ra một tin tức làm cho Hàn Lập cảm thấy ngạc nhiên.
Hàn Lập trầm mặc không nói.
Hiển nhiên cao thủ còn sót lại của Thất huyền môn tại nơi đây cũng không nhiều, hơn nữa Vương môn chủ của bọn họ cũng không có ý thương hương tiếc ngọc, vì có thể ở tại tử đấu thủ thắng, mà ngay cả nữ nhi như Trương Tụ Nhi cũng phải tham gia, xem ra là muốn chơi một ván.
"Huynh đệ, đừng nói thừa nữa. Ta muốn cùng Tụ Nhi ở một chỗ, ngươi tự mình bảo trọng đi!" Lệ Phi Vũ vỗ vỗ vai Hàn Lập, khe khẽ nói, tiếp theo xoay người đi đến đám đông.
Hắn còn chưa đi được mấy bước, thì nghe sau lưng truyền đến một tiếng than nhẹ, sau đó có tiếng gió thổi nhẹ đến, có một bóng người đi tới, đúng là Hàn Lập.
"Có cái đại sự gì, chẳng phải chỉ là tử khế đấu thôi sao? Chỉ với một chút mày vẫn không làm khó được ta. Chúng ta coi như là bằng hữu, chút chuyện nhỏ này ta sẽ giúp cho" Hàn Lập cười nói.
Lệ Phi Vũ sau khi nghe xong, không nói hai lời, dùng sức đánh vào ngực đối phương một cái, thấp giọng nói: "Huynh đệ tốt! Đa tạ!"
Hàn Lập mỉm cười không nói. Chính như là lời hắn nói, hắn sở dĩ theo tới đây, bởi vì hắn và Lệ Phi Vũ tiếp xúc nhau đã lâu rồi, cảm tình rất sâu đậm, không muốn trơ mắt nhìn hắn một mình mạo hiểm, về phương diện còn lại là hắn tài cao gan lớn, cũng không nghĩ cao thủ của Dã Lang bang, có thể đối phó với Hỏa đạn thuật và Ngự phong quyết mà bản thân đã đạt thành, với lại bản thân hắn cũng có chút muốn thử sức, muốn kiểm tra xem thực lực của bản thân hiện nay đến đâu.
Hai người bước tới đám người, trực tiếp đi tới chỗ của Vương Tuyệt Sở, đi được nửa đường, hai người đã xé rách trang phục của Đoạn thủy môn, lộ ra y phục của Thất huyền môn.
Hàn Lập cùng Lệ Phi Vũ xuất hiện trước đám người, đột nhiên chuyển đổi thân phận, làm cho người của hai bên đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm, trong khoảng thời gian ngắn không ai ngăn cản cử động của bọn họ, để cho bọn họ dễ dàng đi tới trước mặt Vương Tuyệt Sở.
"Lệ Đường chủ".
"Hàn đại phu".
Giờ phút này, bên Thất huyền môn, có rất nhiều đệ tử nhận ra hai người này, không khỏi ngạc nhiên kêu lên.
Trương Tụ Nhi thấy Lệ Phi Vũ càng mừng rỡ, gương mặt kiều mỵ tràn đầy vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, nếu không phải ở đây có nhiều người, sợ là sớm đã đã lao vào lòng người nọ, nói ra những lời trong tim.
Vương môn chủ tự nhiên cũng nhận ra hai người, trong mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc, đối với việc bọn họ đột ngột xuất hiện, rất là bất ngờ.
"Ngoại nhận đường phó Đường chủ Lệ Phi Vũ, tham kiến môn chủ" Lệ Phi Vũ cao giọng nói.
"Hai người chúng ta nguyện ý ký tử khế, tham gia huyết đấu, mong rằng Môn chủ thành toàn" Hắn không đợi đối phương hỏi, liền trực tiếp nói ra thỉnh cầu. Mà Hàn Lập đứng ở một bên không lên tiếng, bộ dáng như đều theo ý của Lệ Phi Vũ.
Vương môn chủ sau khi nghe Lệ Phi Vũ nói xong, những lời trách mắng đang muốn nói ra tự động nuốt xuống, gương mặt lạnh như băng lộ ra vài phần vui vẻ, hắn ôn tồn nói:
"Tốt! Không hổ là đệ tử trung trinh của Thất huyền môn chúng ta, có Lệ Đường chủ gia nhập quyết đấu, nói vậy bổn môn lại có thêm phần thắng. Bất quá Hàn đại phu cũng không nên tham gia, dù sao y thuật của hắn đối với bổn môn vẫn có chỗ hữu dụng, vạn nhất trong tử đấu xảy ra việc ngoài ý muốn, thì sẽ hỏng mất".
Nghe những lời này Hàn Lập cười cười, hắn không đợi Lệ Phi Vũ giải thích, đem thân thể lay động nhoáng lên một cái, con người mà Vương môn chủ không coi vào đâu, đột nhiên biến mất.
Vương môn chủ lấy làm kinh hãi, vừa định nhìn chung quanh tìm, bỗng nghe ở phía sau truyền đến thanh âm của Hàn Lập.
"Không biết với thân thủ của tại hạ, có lọt vào pháp nhãn của Môn chủ hay không! Ta nghĩ cho dù tham gia tử đấu, bản thân vẫn có khả năng tự bảo vệ, mong Môn chủ thành toàn cho sự trung tâm của tại hạ".
Vương môn chủ trong lòng lấy làm kinh ngạc. hắn vạn phàn không nghĩ đến, Hàn Lập lấy y thuật để nổi tiếng trong môn phái lại có thân pháp kinh khủng như thế, hắn bị vô thanh vô tức xâm nhập tới sau lưng, mà vẫn khong có chút cảm giác.
"Thân thủ thật đáng sợ! Người này rốt cuộc là ai? Ẩn nấp tại bổn môn, rốt cuộc là có ý đồ gì?" Liên tiếp những ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu của Vương Tuyệt Sở.
Hắn xoay người, nhìn một chút Hàn Lập vẫn là bộ dáng vô hại như thế, không khỏi đem ánh mắt hướng về phía ba vị sư thúc của mình.
Chỉ thấy ba vị sư thúc của hắn, thần sắc khẽ biến, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh hãi, hiển nhiên là vì thân thủ của vị Hàn đại phu này, làm cho bọn họ cũng rất kiêng kỵ.
Những ý niệm bất đồng liên tiếp xuất hiện trong đầu, trong lòng Vương môn chủ sau khi chuyển mấy lần, cuối cùng hạ quyết tâm.
Hắn đột nhiên ha ha cười to vài tiếng, sau đó thân thiết nói:
"Hàn đại phu nếu đối với bổn môn có lòng trung thành, tại hạ thân là Môn chủ, làm sao có thể cự tuyệt chứ?"
Hắn tiếp theo lấy một ngón tay, ra dấu cho hai đệ tử có thân thủ yếu nhất tham gia tử đấu thối lui ra khỏi đội ngũ, để cho Hàn Lập và Lệ Phi Vũ bổ sung vào, gạch tên hai người kia ra khỏi Sinh tử thư, rồi dùng chữ đen viết tên vào tử khế để cho bọn họ trở thành thành viên tham gia tử đấu.
Huyên náo bên phía Thất huyền môn, tự nhiên Cổ Thiên Long nhìn thấy rõ ràng, hắn mặc dù thấy bên phía đối diện có thêm hai cao thủ, cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có để ở trong lòng, dù sao hắn tin tưởng con người huyết nhục, cũng không cách nào ngăn cản được phi kiếm thuật của Kim quang thượng nhân.
Vì vậy, cả hai bên cũng đã ký tử khế xong, sau khi trao đổi văn thư tử khế, thì cuộc huyết đấu chỉ có một bên có thể còn sống mà đi ra, cuối cùng đã bắt đầu.
Kim quang thượng nhân vẻ mặt ngạo nghễ đứng ở giữa, phía sau là người của Dã Lang bang.
Hắn đã nhận lời của Cổ Thiên Long, chỉ cần hắn có thể giải quyết tất cả những người tham gia quyết đấu của Thất huyền môn, đương nhiên toàn bộ thù lao là của hắn, nguyên trước đây hứa là năm ngàn lượng vàng, bây giờ đã là tám ngàn lượng vàng.
Vừa nghĩ đến sau khi xong việc có thể được nhiều vàng như thế, Kim quang thượng nhân không khỏi nóng lòng, hắn khinh miệt nhìn đám người đối diện, dwofng như muốn giết sạch tất cả những người trước mặt.
Hàn Lập cũng không có đứng cùng một chỗ với Lệ Phi Vũ, mà là đứng ở phía bên kia.
Bởi vì Lệ Phi Vũ và Trương Tụ Nhi đang cùng nhau, nói những lời thân mật của nam nữ. Hàn Lập tự nhiên cũng không tiện nghe, đi nơi khác để hai người có được thế giới riêng của họ.
"Thật không biết hắn nghĩ gì đối với tiểu tình nhân của hắn? Có thể ở tại cái nơi người chết ta sống này, vẫn có thể nói chuyện yêu đương!" Hàn Lập cảm giác được trong miệng, tựa hồ phát ra những lời ghen tỵ.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Hàn Lập cùng những người khác, có chút kỳ quái nhìn Chu Nho ở đối diện.
"Ngời của Dã Lang bang bên kia đều trốn ở phía sau, chỉ để cho cái gã ăn mặc thô tục này đánh trận đầu, cái này cũng quá sức khó hiểu! Chẳng lẻ Chu Nho này có kỳ công gì đây?" Hàn Lập tậm trung nhìn, trong lòng nghĩ như vậy.
Vương môn chủ hiển nhiên cũng có ý nghĩ như Hàn Lập, hắn cũng không để mọi người cùng lên, mà là để cho một vị hộ pháp cầm đao đi ra ngoài nghênh chiến với người này, trước tiên phải thăm dò người này đã, để tránh những tổn thất ngoài ý muốn.
Tuy nói phương thức quyết đấu là hỗn chiến, nhưng nếu như hai bên đều chỉ phái ra một người giao chiến, thì để hai người đấu với nhau cxung không sao. Vương môn chủ nghĩ và cũng làm như vậy.
Kim quang thượng nhân nhìn thấy phía đám người đối diện chỉ có một người đi về phía mình, trong lòng hiểu rõ ý của đối phương.
Hắn "hắc hắc" phát ra một tràng cười quái dị, thanh âm chói tai, làm cho mọi người nghe được đều cảm thấy trong lòng có vài phần khó chịu.
Tên hộ pháp được phái đi, là một gã lực lưỡng cỡ ba mươi tuổi, vẻ mặt hung hãn, tay cầm đao ngực phanh ra, vừa nhìn đã biết là đao khách am hiểu cận chiến, hắn sau khi nghe tiếng cười quái dị ánh mắt vẫn trầm ổn không loạn, hiển nhiên kinh nghiệm ứng chiến cũng rất phong phú.
Mắt thấy đao khách kia tới gần mình, Kim quang thượng nhân ngưng cười quái dị, hắn không hoảng hốt không vội vàng từ trong lòng lấy ra một lá bùa màu vàng, lá bùa này kim quang lập lòe, mặt trên đầy những họa phù màu vàng, vừa thấy đã biết giá trị không nhỏ.
Chu Nho không để ý tới đến đao khách kia, bàn tay nắm lấy lá bùa, miệng bắt đầu niệm chú ngữ.
Tên hộ pháp của Thất huyền môn, mặc dù không biết đối phương lại phát cái thần kinh gì, nhưng hắn có kinh nghiệm chém giết phong phú vô cùng, biết được vô luận là Chu Nho này đang làm cái gì, tốt nhất đừng cho đối phương hoàn thành, nếu không đối với bản thân khẳng định là bất lợi.
Vì vậy, hắn không hề nghĩ ngợi, vọt thân thể về phía trước, tiến lên mấy bước đến trước mặt Kim quang thượng nhân, hắn vung cương đao trong tay, hàn quang chợt lóe, một đao ngay đầu, đao thế dũng mãnh trầm trọng, nhìn qua cũng thấy khí lực rất mạnh.
Mắt thấy đao vừa đến tới đầu của Kim quang thượng nhân, chú ngữ cũng đã hoàn thành, cương đao vừa chạm đến thân thể của hắn, đột nhiên đập mạnh lá bùa vào thân thể, nhất thời ánh sáng vàng chói mắt từ trong tay hắn đột nhiên phát ra.
Ánh sáng vàng này cực kỳ chói mắt, đao khách nọ hai mắt cơ hồ không thấy gì cả, nhưng trong lòng vẫn không bối rối, cương đao nọ vẫn hung hãn chém xuống.
"Cảng", một tiếng kia loại va chạm vang vọng cả toàn trường.
Đao khách nọ chỉ cảm thấy hổ khẩu đau đớn, binh khí trong tay cơ hồ muốn rời khỏi tay, hắn lấy làm kinh hãi, mặc dù hai mắt vẫn không cách nào thấy rõ, nhưng cũng biết tình hình không ổn. Hắn điểm mũi chân xuống đất, thân thể bay ra sau mấy trượng, mới dừng bước lại, hoành đao tập trung chờ đợi.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe được trong ngoài có rất nhiều người phát ra tiếng hô hoán kinh ngạc lẫn sợ hãi.
Sau khi nghe thế loại thanh âm như thế, đao khách trong lòng càng nóng nảy, hắn nóng lòng muốn biết đối phương rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lại quỷ dị như thế. May là hai mắt của hắn rốt cục đã khôi phục lại bình thường, hắn vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy cách hắn vài trượng xa, Chu Nho kia vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, nhưng cả người trên dưới lại phát ra một quầng ánh sáng vàng, quầng ánh sáng vàng này giống như khôi giáp, đem bọc Chu Nho vào bên trong, bảo vệ mưa gió không lọt, xem ra một đao vừa rồi, chỉ là bổ vào liễu kim tráo kia, cũng không thật sự chém tới Chu Nho. Kim tráo này cũng không biết là vật gì, lại chắc chắn như là sắt thép, làm cho một đao vừa rồi không có tác dụng.
Vị hộ pháp này mặc dù kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn chưa bao giờ nghe nói tói cảnh tượng kỳ quái này, sợ ngây người ra.
Hắn tay cầm cương đao, trong lòng mờ mịt, không biết nên tiến hay là nên lui.
Không chỉ là hắn, mà tất cả mọi người có mặt tại đây đều hết sức ngạc nhiên.
Phải biết rằng lời đồn có liên quan đến người tu tiên, trong chốn giang hồ người có thể biết được rất là ít, đặc biệt là nơi vắng vẻ hẻo lánh này, người biết được càng là không bao nhiêu. Bởi vậy đối với loại phù chú này, đại bộ phận người ở đây đều cảm thấy cực kỳ thần bí, có loại cảm giác cao thâm khó lường.
Trong lúc Cổ Thiên Long âm thầm vui mừng, mà Hàn Lập đứng ở trong đám người Thất huyền môn, so với những người khác còn muốn giật mình hơn.
Hàn Lập sợ là cả tòa ngọn núi này, ngoại trừ Chu Nho, người duy nhất đối với pháp thuật có chút hiểu rõ chính là hắn. Rất rõ ràng đối phương sử dụng một loại phù chú giống như là Định thần phù, hơn nữa tựa hồ còn muốn cao hơn một bậc.
Hàn Lập thừa dịp người khác không chú ý, âm thầm niệm khẩu quyết thiên nhãn thuật, len lén thi triển thiên nhãn thuật, sau đó vội vàng nhìn về phía Chu Nho kia.
Chỉ thấy dưới kim quang, trên người Chu Nho phiêu động một chút bạch quang như có như không, bạch quang này so với kim quang, thật sự là quá nhạt. Nếu không phải có chủ tâm tìm, sợ rằng nhất thời sẽ không chú ý đến.
Chu Nho này, đúng là một người người tu tiên có pháp lực tháp hơn Hàn Lập, phát hiện này làm cho Hàn Lập vừa vui lại vừa buồn.
Vui chính là, hắn là người mớ bắt đầu, pháp lực đều thâm hậu hơn đối phương, rõ ràng rằng Chu Nho này cũng là người tu tiên nửa vời. Buồn chính là, không biết pháp thuật của đối phương nhiều ít thế nào, pháp thuật lợi hại ra sao, không biết mình có ứng phó được không?
Hàn Lập quay đầu liếc mắt nhìn Vương môn chủ, chỉ thấy Vương Tuyệt Sở thần sắc âm trầm, đang cùng ba người giữa mi tâm có loại thần sắc tang thương kia thương lượng cái gì đó, tựa hồ đối với kim quang trên người Chu Nho cũng cảm thấy khó giải quyết.
Kim quang thượng nhân cười quái dị, trong khi đang cười hắn vừa cười vừa ngẩng cao đầu, lổ mũi hướng tận trời, sau đó hống hách mà kêu lên: "Bổn thượng nhân đứng bất động tại đây, cho các ngươi tùy tiện công kích, nếu có người có thể phá kim cương bất hoại công của bổn tiên sư, như vậy bổn thượng nhân sẽ tha cho các ngươi một mạng" Nói xong lại kiêu ngạo cười rộ lên.
Những lời này của Kim quang thượng nhân, đem các đệ tử của Tthất huyền đang có ý sợ hãi vầng hào quang màu vàng kia chọc cho nổi giận, lập tức có mấy người võ công cao cường, muốn xông khỏi đám người, phóng về phía Chu Nho, nhưng bị Vương môn chủ ngăn lại.
Vương Tuyệt Sở vung tay lên, ra dấu người hộ pháp còn đang đứng ở đó trở về, tiếp theo thấp giọng nói mấy câu với ba hán tử khôi ngô ở bên cạnh, mấy hán tử kia gật đầu, lập tức ngang nhiên, từng bước từng bước một đi đến trước mặt Chu Nho.
Chu Nho nhìn hán tử có râu mép trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ ác độc.
Phải biết rằng hắn bởi vì trời sinh vóc người không trọn vẹn, từ nhỏ đã bị người ta nhạo báng, đối với những người có thân hình cao lớn uy mãnh, đặc biệt căm hận, tên hán tử trước mắt cũng nằm trong phạm vi những người mà hắn hận. Hắn đang ngẫm nghĩ, dùng loại thủ đoạn tàn bạo nào để hành hạ đối phương.
Người hán tử hung hãn này là một trong ba vị sư thúc của Vương Tuyệt Sở, đừng xem dánh vẻ đầy râu ria của hắn mà cho hán là một kẻ thô lỗ, thật ra hắn thực tế tuổi đã hơn sáu mươi. Trước đây nổi danh là mãnh tướng của Tthất huyền môn, từng giết địch vô số, đối mặt với kim tráo kỳ quái này, tự nhiên sẽ không tùy tiện ra tay.
Chỉ thấy người này cẩn thận đánh giá một chút, lại nhìn thoáng qua Kim quang thượng nhân, hắn nhếch mép cười, đột nhiên đưa ngón tay khẽ gõ nhẹ lên trên kim tráo một chút, phát ra những âm thanh "cảng cảng".
Hành động phù phiếm này của hán tử, làm cho Kim quang thượng nhân nổi giận, hắn âm trầm nói: “Tên kia có phải muốn bổn tiên sư sớm cho ngươi đi đầu thai hay không!"
Hán tử nghe những lời này, thần sắc không động, ngược lại cất bước đến bên cạnh Chu Nho, rồi lại đi vòng ra sau lưng Chu Nho.
Cứ như vậy, hán tử này lấy Kim quang thượng nhân làm trung tâm, cứ thế mà đi vòng vòng, hơn nữa bước chân càng lúc càng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt thân hình hắn mơ hồ không cách nào thấy rõ thân ảnh.
Kim quang thượng nhân bị đối phương không ngừng đảo quanh, làm cho choáng váng đầu óc, lửa giận trong lòng càng tăng lên, hắn không suy nghĩ nữa mà đưa tay vào áo, tựa hồ muốn lấy ra vật gì đó.
Hán tử râu ria đang đi vòng quanh, tự nhiên thấy được cử động của đối phương.
Hắn đột nhiên há mồm gầm thật to lên, thanh âm tựa như long ngâm, lại như hổ gầm, hùng hậu mà lâu dài, chấn động cả hai tai của những người đang đứng trên Lạc Nhật Phong, ngay cả cành lá của các cây xung quanh cũng rung lên nhè nhẹ.
Kim quang thượng nhân nghe thấy tiếng gầm, bị chấn động làm cho tay chân vô lực, bàn tay đưa vào trong lòng, nhất thời rút trở lại.
Đột nhiên, trên người hán tử truyền đến những tiếng nổ lách cách, thanh âm thanh thúy này vang lên cũng càng ngày càng nhanh, cuối cùng như cuồng phong bạo vũ liên tiếp vang lớn lên, thậm chí át cả tiếng gầm thét.
Hán tử lại một lần nữa chuyển tới trước mặt Chu Nho, thân hình ngừng lại, tiếng hú, tiếng nổ vang đồng thời dừng lại.
Lúc này, mọi người từ trong mơ màng tỉnh táo lại mới phát hiện, thân hình hán tử kia không biết từ khi nào tăng vọt lên so vói ban đầu, cơ bắp trên cơ thể nở ra cuồn cuộn, thoạt nhìn giống như là một tòa thiết tháp. Bây giờ hắn so với Chu Nho giống như là một người khổng lồ.
Kim quang thượng nhân sau khi thở dốc, rốt cục cũng lấy từ trong áo ra một cái hộp gỗ dài dài, hộp gỗ này toàn thân ngăm đen, bên trên dán một lá bùa, tựa hồ phong ấn vật phẩm chứa ở bên trong hộp.
Không đợi Chu Nho xé bỏ lá bùa, hán tử lập tức vung bàn tay to lớn lên, không chút khách khí hung hãn đập một quyền lên trên kim tráo, đánh cho kim quang chớp lóe biến hình, làm cho thân hình của Chu Nho không ngừng lay động, không cách nào an ổn bỏ lá bùa đi.
Kim quang thượng nhân trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng hắn biết rõ uy lực của kim tráo trên người, hán tử này có thể đánh cho kim tráo biến hình, thì phải cần bao nhiêu thần lực? Sự khinh thị trong lòng hắn cũng thu lại, động tác phá bỏ lá bùa trên tay cũng nhanh hơn mấy phần.
"Cụp" một tiếng, lá bùa rốt cục đã bị hắn bóc xuống.
Trên mặt Kim quang thượng nhân liền lộ ra thần sắc vui mừng. Liền nghe thấy tiếng đánh "Phành" "Phành", liên tiếp không ngừng vang lên từ trên kim tráo, thân thể của hắn cũng rung chuyển không thôi, cuối cùng cũng không thể đứng vững được, té ngồi trên mặt đất.
Lúc này hắn mới phát hiện, hán tử nọ đã dù cả tay lẫn chân, dồn dập tiến công như cuồng phong lên trên kim tráo. Màn hào quang trên người hắn, hòan toàn bị co ép, dưới quyền đấm cước đá của đối phương, không ngừng bị lõm vào phình ra, phát sinh ra đủ loại biến hình, tầng kim quang dưới sự tấn công cuồng bao của đối phương, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá tan.
Thấy như vậy, kim quang thượng nhân sắc mặt đại biến, hắn cũng không bảo trì phong độ tiên sư, tay chân luống cuống bắt đầu niệm pháp quyết. Đáng tiếc là, trong lúc bối rối niệm sai rất nhiều, một chút hiệu quả cũng không có, cái hộp gỗ màu đen kia cũng không nhúc nhích.
Cổ Thiên Long ở phía sau chứng kiến tất cả, có chút ngạc nhiên.
Hắn về phương diện hành vi ngu ngốc của Kim quang thượng nhân cũng không nói gì, về phương diện khác là vì võ công của vị sư thúc của Vương Tuyệt Sở mà khiếp sợ, hắn trước kia cũng muốn tự mình kiểm tra qua uy lực kim tráo của Kim quang thượng nhân, có thật được xưng là đao thương bất nhập, nước lửa bất tẩm, phòng hộ cứng rắn giống như kim cương hay không. Nhưng bây giờ, màn hào quang này dưới quyền đấm cước đá của người ta đang rung chuyển, tùy ý mà biến hình.
Cái này thật không thể hiểu được, thân thủ của hán tử này thật cao thâm khó lường!
Nghĩ đến ở phía đối diện còn có hai cao thủ nữa như vậy tồn tại. Cổ Thiên Long lần đầu đối với bản thân tùy tiện đáp ứng đối phương tử đấu, đã có sự hối tiếc. Lúc này hắn mới hiểu rõ, tại sao đối phương lại tin tưởng mười phần chắc thắng như vậy. Có ba cao thủ quái vật như vậy làm chỗ chống lưng, nếu đổi là bản thân mình, sợ rằng cũng sẽ gấp rút yêu cầu huyết đấu.
Nghĩ tới đây, Cổ Thiên Long nhìn một chút vào Chu Nho đang lâm vào thế hạ phong, hắn lo lắng có nên cử người trợ giúp vị tiên sư này hay không. Để cho người này khỏi bị cảnh ngay cả phi kiếm thuật của mình còn chưa xuất ra, cứ như vậy mà một mạng ô hô.
Theo cục diện cho thấy, hán tử đang cuồng bạo công kích kia, chiếm ưu thế tuyệt đối. Những không có ai biết được, người thoạt nhìn uy mãnh vô cùng này, hiện tại cũng đang âm thầm kêu khổ không thôi.
Mặc dù hắn mỗi một quyền hạ xuống, đều làm cho kim quang này rung chuyển, làm cho cả kim tráo chấn động, tựa hồ phá tung tầng phòng hộ của đối phương chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng có ai biết được, mỗi khi tay chân hắn đụng chạm vào kim quang, đều phải chịu một phản lực rất lớn, nương theo lực đạo của hắn mà gia tăng, loại phản ngược này càng lúc càng lợi hại, hai tay cung hai chân của hắn đau đớn phi thường nghiêm trọng, phỏng chừng khi tán công, sẽ lập tức sưng vù lên.
Hơn nữa tầng kim quang này cũng mười phần dẻo dai, bị hắn đánh cho méo mó đi, sau khi hắn thu tay về, lập tức khôi phục lại nguyên hình, giống như chưa bao giờ bị đả kích. Cứ tiếp tục đánh không ngừng như vậy, bất quả cũng chỉ chôn chân ở đó mà thôi, không cách nào xâm nhập vào được dù chỉ một chút.
Cứ như vậy, hán tử khôi ngô đấm đá một hồi lâu, kim tráo vẫn là cái hình dáng run rẩy không ngừng, cứ như sắp bị phá vỡ đến nơi.
Nhưng lúc này, ý nghĩ của mọi người đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bọn họ đều sáng tỏ, hán tử này không thể công phá được vòng bảo hộ, với sức lực của [hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể làm rung chuyển méo mó vòng bảo hộ của đối phương mà thôi, cũng không cách nào hoàn toàn phá hủy được nó.
Bởi vậy chẳng những Cổ Thiên Long bỏ đi ý định phái người tiến lên, mà ngay cả Chu Nho cũng trở nên bình tĩnh lại.
Bất quá bởi vì lúc trước mắc sai lầm ngớ ngẩn quá, Kim quang thượng nhân thần sắc vẫn có vẻ xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía hán tử trở nên càng thêm ác độc. Nhưng bởi vì liên tiếp bị đối phương công kích, thân hình không cách nào đứng vững, hắn trong khoảng thời gian này cũng làm phép không thành. Vì vậy, lúc này hắn đình chỉ thi triển pháp quyết, mà dùng hai mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, trong miệng sử dụng một thứ ngôn ngữ không ai hiểu được, thấp giọng nguyền rủa.
Mà hán tử đối với tất cả điều này, đều như không nghe thấy, vẫn điên cuồng công kích vào kim tráo, làm mọi người đều tưởng rằng hán tử này không biết mệt mỏi, toàn thân vẫn liên tục công kích cho đến khi không còn chút sức lực mới thôi.
"Phành phành…!" Đang xuất toàn lực, đột nhiên sau khi xuất ra hai quyền một cước, hán tử đột nhiên xoay người về phía sau nhanh chân bỏ chạy, thân thể cao lớn như vậy, tốc độ dĩ nhiên cũng không chậm chút nào.
Cử động của hán tử này, làm cho mọi người đang xem lấy làm kinh hãi, sau đó là những tiếng ồn ào.
Kim quang thượng nhân cũng sửng sốt, nhưng lập tức hét lên như sấm. Hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống, đem cái hộp đen đặt ở trên đùi, trong miệng bắt đầu nói lẩm bẩm. Hai ngón tay cũng khép lại trước ngực, tạo nên một tư thế kỳ quái, cố hết sức rung động. Xem bộ dáng tận lực rung động, phảng phất như mỗi ngón tay phải chịu lực cả ngàn cân.
Hán tử lúc này chỉ còn cách Thất huyền môn chỉ vài bước, mắt thấy sẽ chạy vào trong đám người. Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng "Khởi" thật lớn, tiếp theo hắn thấy đám người Vương Tuyệt Sở ở đối diện sắc mặt đột nhiên đại biến, bọn họ cơ hồ đồng thời hô to một tiếng "Cẩn thận".
Hán tử trong lòng cả kinh, hắn vội vàng đem thân thể né sang bên trái, đồng thời nghiêng người nhìn lại.
Chỉ thấy một đạo ánh sáng mờ mờ, nhanh như điện, từ chỗ hắn vừa đứng đang phóng qua đây.
Hán tử trong lòng rùng mình, nhưng lập tức yên lòng, nếu tránh thoát mũi ám khí này, bản thân có thể cùng hai vị đồng môn sư huynh tập trung lại một chỗ, cũng sẽ không có gì đáng lo nữa.
Hắn còn chưa nghĩ xong, đột nhiên cảm thấy cánh tay phải đau nhức, hắn không khỏi cúi đầu nhìn lại, còn chưa đợi hắn thấy rõ, lại có những tiếng hô hoán truyền đến, trong đó có cả thanh âm của hai vị sư huynh, cũng tràn ngập sự lo âu.
Hán tử có chút ngẩn ngơ, có chút kinh ngạc, lúc này trước mắt nổ đom đóm, một đạo ánh sáng lờ mờ trổ ra trước ngực hắn, xem lại thì hình như là mũi ám khí vừa mới tránh thoát kia.
Hán tử vừa sợ vừa giận, muốn há mồm nói cái gì đó, nhưng thân thể lại "Phịch" một cái, ngã xuống trên mặt đất. Lúc này hán tử mới phát hiện, tay phải của hắn không biết từ khi nào đã bị chặt cụt, máu tươi đang chảy ròng ròng.
"Là chuyện gì xảy ra?" Hán tử này vẫn mang một bụng đầy sự nghi vấn và không cam lòng, hai mắt tối sầm, người không còn biết gì nữa.
Hán tử này đến khi sắp chết cũng không hiểu rõ vừa rồi chuyện gì đã phát sinh, nhưng người của Dã Lang bang và Thất huyền môn đứng ngoài nhìn lại thì thấy rất rõ ràng.
Bọn họ nhìn thấy, sau khi Chu Nho bắt quyết niệm chú xong hét một tiếng "Khởi", một đạo ánh sáng mờ mờ nho nhỏ từ trong cái hộp đen bay ra, sau khi bay vài vòng trên đầu Chu Nho, liền theo tay của hắn điều khiển mà phóng về hướng hán tử nọ.
Hán tử nọ mặc dù cơ trí đem thân thể né đi, tránh thoát một kích lần đầu, nhưng đạo ánh sáng vẫn bay sát người, nhẹ nhàng lặng lẽ mà chém rụng cánh tay xuống, theo tình hình cho thấy luồng sáng lờ mờ này rất sắc bén, cho nên hán tử này không hề cảm giác được chút nào sự việc phát sinh.
Tiếp theo, chuyện xảy ra càng làm cho lòng người kinh sợ. Luồng sáng lờ mờ sau khi bị tránh thoát, liền theo sự dẫn động của ngón tay Chu Nho, sau khi lướt qua khỏi hán tử nọ, đột nhiên nhanh chóng quay ngược trở lại, hướng về hán tử mà phóng tới, kết quả là hắn đang lúc không để ý mà phòng bị, dễ dàng kết liễu tính mạng.
Tất cả mọi người đều thấy một màn như vậy, đều kinh sợ trợn mắt há hốc mồm, không hẹn mà cùng đem tầm mắt tụ tập vào đạo ánh sáng đang quay trở lại ở trên đầu Chu Nho, không ngừng xoay vòng vòng.
"Phi kiếm" cái chữ này không tự chủ được xuất hiện trong lòng đa số người có mặt ở đó. Những người này mặc dù không biết có sự tồn tại của người tu tiên, nhưng các loại truyền kỳ chuyện xưa đều có kể về phi kiếm, không ít thì nhiều cũng đã từng nghe nói qua.
Luồng sáng lờ mờ này, so với kiếm tiên sử dụng phi kiếm trong truyền thuyết cũng rất tương tự, quả thực là giống nhau như đúc.
Chẳng lẻ tên Chu Nho nhìn không ra gì này, chính là kiếm tiên trong truyền thuyết sao? Đa số mọi người, giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Kim quang thượng nhân, tràn ngập vẻ kính sợ, dù sao chỉ với danh tiếng của kiếm tiên, cũng đã dọa chết khiếp không ít người.
Kim quang thượng nhân lúc này đầu ngẩng cao, kiêu căng ngạo mạn, hắn thao túng luồng sáng lờ mờ nọ bay vòng vòng trên đỉnh đầu vẽ nên một con mãng xà màu xám thật dài, khiến cho bên Dã Lang bang để sợ hãi mà than thở, còn bên Thất huyền môn thì không có một tiếng động nào vang lên, chỉ là một sự im lặng chết chóc.
Nếu như nói Cổ Thiên Long này có sự giúp đở của kiếm tiên, người của Thất huyền môn tất cả đều bị chìm lấp trong sự bàng hoàng tuyệt vọng, đấu chí tiêu đi không ít. Duy chỉ có mình Hàn Lập, nhìn thấy luồng sáng lờ mờ này mà trong lòng lại mừng như điên.
Bởi vì hắn phát hiện, Kim quang thượng nhân này, khẩu quyết và thủ thế sử dụng để điều động luồng sáng lờ mờ này, so với "Khu vật thuật" của mình hoàn toàn giống nhau, mặc dù không biết luồng sáng lờ mờ nọ có phải là phi kiếm hay không, nhưng Khu vật thuật dùng để điều khiển vật ấy, tuyệt đối là không sai.
Hôm nay, trong đầu Hàn Lập đều là có ý muốn giết người đoạt bảo, xem ra sự hứng thú của hắn đối với người tu tiên, đúng là càng lúc càng lớn.