Dịch & Biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
- Huân Nhi!
Trong lúc thân ảnh nhỏ sinh từ trên không rơi xuống, Trần Mặc đã tức khắc lao đến, kịp thời đỡ ôm lấy cô bé.
Xa Xa chợt quay ngoắt trở lại, lắt léo tránh né khiến mấy viên đạn bắn hết lên trên mặt đất rồi chạy đi như bay, trong khoảnh khắc đã kéo ra khoảng cách mấy chục mét.
Trần Mặc cũng bất chấp, vội vàng kiểm tra thương thế của Huân Nhi, xác định cô bé chỉ bị bắn sượt qua da, lúc này mới khẽ thở phào một cái.
- Bé ngốc, sao con không đánh trả?
Nhìn tiểu cô nương đang quấn chặt lấy mình như bạch tuộc, Trần Mặc nhịn không được thở dài, thầm nghĩ bình thường con dùng bùa chú loạn xạ đến sướng tay, tại sao lúc này lại không đánh trả.
Huân Nhi dùng đôi mắt tròn xoe rưng rưng tội nghiệp xem hắn, tay ôm chặt con linh dương con mà nói:
- Ba ba, nếu Huân Nhi đánh trả thì sẽ không có thời gian bảo hộ con linh dương nhỏ này với đàn của nó rồi!
- Ài…
Nghe như thế, vốn Trần Mặc còn muốn trách cứ mấy câu chỉ biết lặng im.
Nhìn ánh mắt trong suốt của Huân Nhi, hắn bỗng cảm thấy lòng mềm oặt lại.
Bất quá ngay sau đó, chờ hắn chú ý tới còn linh dương con còn mang theo vết máu thì lập tức hừ lạnh nói:
- Xa Xa! Quay lại, lão hổ không phát uy sẽ bị chúng coi là mèo con mất!
- Lão đại, em chỉ chờ câu này!
Bị mấy gã dùng súng săn đuổi cả nửa ngày, lấy tính cách của Xa Xa tự nhiên sớm đã muốn nổi bão.
Giờ phút này nghe được Trần Mặc phân phó, nó nhất thời vui mừng quá đỗi quay đầu xe, vừa né đạn vừa gào thét phóng tới.
Mấy gã săn đuổi đang hưởng thụ trò chơi CF phiên bản thực tế thì lại đột nhiên thấy con mồi biến thành thợ săn, nhất thời đều không biết nên làm gì mới tốt.
Thẳng đến khi Xa Xa lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vọt tới trước mắt, bọn hắn mới kinh hô lên liên tục bắn trả, coi như có vài phần khí khái tử chiến!
- Cút!
Không chút nào để ý đến mấy viên đạn, Xa Xa tông thật mạnh đến, sau đó mấy đồ điện liền ngửa đầu quay lại xem trò vui.
Chỉ nghe "A" một tiếng, một tên trong đám săn trộm bị bắn tung lên trời rồi vẽ ra một đường cong hoàn chỉnh trên không trước khi đáp đất.
Nặc Nặc rất hài lòng tán thưởng, sau đó nhìn một tên khác đang run rẩy mà quát:
- Ê! Nhà ngươi muốn đầu hàng, hay muốn đánh tiếp mấy hiệp?
"Bạch" một tiếng, không đợi Nặc Nặc nói xong, tên săn trộm kia đã ngoan ngoãn quỳ xuống.
Hắn còn có thể có dũng khí phản kháng gì chứ, tạm thời không đề cập đến việc cái xe điện kia không hề sợ đạn, chỉ bằng cái di động biết nói này cũng đã đủ khiến người ta gặp ác mộng trong đêm.
Oa Oa hơi có vẻ thất vọng thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Thực không có ý nghĩa, ca còn không có cơ hội lên sân khấu nữa!
Cơ hồ đồng thời, đám Dương An cũng đã thở hổn hển đuổi tới, hiển nhiên là không kịp theo dõi một trận này.
Nhìn nhìn Huân Nhi trong lòng Trần Mặc, Dương An không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều mà chỉ theo bản năng tiếp nhận lấy con linh dương con mà cẩn thận kiểm tra.
Sau một lát, hắn rốt cục khẽ thở phào một cái, thấp giọng nói:
- May quá! Chỉ có chân trái đằng sau là bị thương chút, băng bó lại sẽ không sao!
Nói xong, hắn đã vội vàng lấy băng gạc mà cẩn thận băng bó vết thương cho con linh dương.
Mấy người đội viên tức giận trợn mắt trừng đám săn trộm một cái, rồi vội vàng chạy lên phía trước điều tra tình huống.
Nhìn biểu hiện của bọn họ hiển nhiên là không phải lần đầu gặp chuyện động vật quý hiếm bị săn trộm, cho nên phối hợp rất ăn ý.
Trần Mặc im lặng nhìn xung quanh một chốc, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt gã săn trộm đang quỳ. Thế nhưng không cần hắn mở miệng, đối phương đã trực tiếp sợ hãi kêu gào:
- Tôi nói! Cái gì tôi cũng nói, đừng đánh tôi!
- Đù! Mày đứng thật là biết điều!
Trần Mặc tròn mắt, thầm nghĩ lại hụt mất cơ hội thử nghiệm bức cung.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, lại đột nhiên nghe được phía trước truyền đến một tiếng thét kinh hãi, trong thanh âm tràn ngập phẫn nộ cùng bi thương.
Dương An lắp bắp kinh hãi, vội vàng cầm súng chạy qua, thế nhưng hắn mới đi hai ba mét, lại đột nhiên như trúng Định Thân Thuật mà đứng ngây tại chỗ.
- Làm sao vậy?
Trần Mặc bước nhanh chạy lên, nhưng cũng lập tức tái mặt đứng bất động.
Trước mắt hắn chính là một cảnh tượng máu tanh khiến người ta không thể hô hấp tự nhiên: trên mặt đất cao nguyên trắng xóa vì băng tuyết lại có một vũng máu đỏ tươi trải rộng tới mấy chục mét, thậm chí đã muốn kết thành hồ băng.
Mà trong cái hồ băng đỏ chói ấy là mấy chục thi thể linh dương Tây Tạng, thân thể giập nát còn trong gió lạnh phát ra khí nóng, thi thoảng tứ chỉ vẫn hơi run rẩy…
Nụ cười tức thì tắt ngấm, cho dù Trần Mặc lúc bình thường hiền hòa như thế nào thì bây giờ cũng như muốn phát hỏa.
Dương An thậm chí đã không đành lòng nhìn, nghiêng đầu nhắm mắt lại lẩm bẩm nói:
- Khốn khiếp! Bọn chúng cứ thế giết cả một đàn chỉ mấy mấy chục tấm da… Còn chúng ta thì mất tới vài chục năm mới có thể gầy dựng lại một quần thể thế này!
Cố nén không cho nước mắt chảy ra, Dương An lại không cách nào khống chế giọng nói đã biến thành khản đặc cùng bờ vai run rẩy.
Tĩnh lặng vài phút, hắn đột nhiên điên cuồng mà quát vang, xoay người chạy về hướng gã săn trộm còn đang quỳ.
Mơ hồ nhận thấy được không ổn, gã săn trộm định há miệng giải thích cái gì đó thì bị một quyền đấm thẳng lên mặt khiến máu tươi phun ra rồi ngã ngửa trên mặt đất.
- Chuyện không liên quan đến tôi! Chuyện không liên quan đến tôi!
Thấy Dương An đã giơ súng săn lên, tên kia quên cả cầu máu, sợ hãi hét ầm lên.
Dương An giống như đã mất đi lý trí, ngón tay run rẩy tựa hồ muốn bóp cò. Nhưng ngay trước khi hắn nổ súng thì đã có một bàn tay đột nhiên đè báng súng xuống.
- Giết người, hình như là phạm pháp!
Một câu vô cùng đơn giản nhưng tức thì làm tên săn trộm thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn Trần Mặc như đang nhìn một Thiên Sứ.
Nhưng không đợi hắn cảm ơn bề trên, đã chứng kiến người thanh niên vừa xong còn mỉm cười đã lập tức biến thành ác ma:
- Nhưng mà đáng người thì… Oa Oa, không phải tụi mày thích nhất là đánh hội đồng sao?
Vài giây sau, trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, một Trư Đầu Tam mới tinh đã ra lò. (ý là bị đánh mặt sưng lên như đầu heo)
Giờ khắc này, một gã săn trộm khác bị ép dưới bánh của Xa Xa ở đằng kia bỗng cảm thấy có lẽ mình bị xử trực tiếp bằng súng săn sẽ tốt hơn!
Thế nhưng hắn đã không có cơ hội hối hận, bởi vì Trần Măc đã không khách khí bước đến ‘tặng’ hắn một cước, cười cười nói:
- Cần tao bức cung không?
- Không cần! Không cần!
Biết điều liên tục gật đầu, tên này tranh thủ nói sạch những gì mình biết.
Mà cũng đúng như Trần Mặc đã dự liệu, hai tên này chỉ là người mở đường của một đại đội săn trộm, vâng lệnh đi điều tra lộ tuyến di chuyển của linh dương Tây Tạng.
Chẳng qua, hai người bọn chúng không chịu nổi dụ hoặc nên gặp được một đàn bèn tự tiện săn, sau đó thì gặp phải Huân Nhi đang đi tìm ba ba.
Về cái gọi là đại đội, theo như tên này nói, nhân số có gần 100 người, vũ khí trang bị cũng đều là tiên tiến.
Phải biết rằng loại tình huống này rất hiếm thấy trong những lần săn trộm xưa nay, mà lần này sở dĩ có thể đạt tới quy mô như thế, quả thật bởi vì tổ chức thu mua da dê trực tiếp can dự, thậm chí còn phái mấy người ngoại quốc đến.
- Bà nó chứ! Nước ngoài thì giỏi lắm sao, bọn ca chúa ghét những kẻ sính ngoại!
Nghe tới đây, mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên lại nhào đi lên đánh hội đồng, hiển nhiên là kiếm cớ tiếp tục đánh người.
Trần Mặc không nói gì nhìn bọn chúng, rồi quay đầu nói với Dương An:
- Thầy Dương, anh có ý kiến gì không, chúng ta phải báo cho kiểm lâm sao?
- Báo kiểm lâm sợ là không còn kịp rồi!
Dương An có kinh nghiệm nhiều năm đi khảo sát, nghe vậy không khỏi uể oải lắc đầu.
Hắn cũng biết Trần Mặc không hiểu rõ tình huống, kiên nhẫn giải thích nói:
- Cậu Trần à, khu phân bố linh dương Tây Tạng rộng hơn 80 vạn ki-lô-mét vuông, mà đội kiểm lâm phụ trách bảo hộ động vật hoang dã nơi này chỉ có khoảng 56 người, chia đều mỗi người phụ trách 15 vạn ki-lô-mét vuông. Cho nên, chúng ta làm sao có thể đợi bọn họ đúng lúc chạy tới?
- Khoa trương như vậy?
Trần Mặc nghe được ngạc nhiên không nói gì, thầm nghĩ so sánh này cũng quá khoa trương.
Mà không đợi hắn cảm khái, Dương An lại tiếp tục nói:
- Hơn nữa cậu cũng phải biết là vì không có kinh tế, cho nên lực lượng kiểm lâm được trang bị phi thường kém. Tôi mới nhìn hai khẩu súng săn kia, đều là trang bị tiên tiến nhất hiện nay… Ngẫm lại xem, coi như kiểm lâm tới rồi, bằng vào mấy khẩu súng cũ kỹ thì đối kháng nổi với bọn chúng sao?
- Vì thế mà bọn người kia mới không kiêng nể gì như vậy, phải không!
Trần Mặc im lìm châm một điếu thuốc, rồi lại tiện chân đá cho tên săn trộm thân hình mập mạp nằm trên đất một cước.
Dương An cùng mấy đội viên đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng cũng đã nổi lên một tầng u ám không thể tán đi.
Nếu tiếp tục theo tình huống này, khi đại đội săn trộm kia đuổi tới thì chắc chắn toàn bộ đàn linh dương kia sẽ thành chiến lợi phẩm của lòng tham.
- Ba ba, cứu chúng nó đi mà!
Trong yên tĩnh nặng nề, Huân Nhi nhẹ ôm cánh tay Trần Mặc, hai mắt đẫm lệ mà cầu xin.
Dương An cùng mấy đội viên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đồng thời đưa mắt nhìn sang mấy chục thi thể linh dương trong hồ máu. Không ai hy vọng sẽ phải nhìn thấy cảnh này lần nữa, thế nhưng bằng vào thực lực của đội liệu làm được cái gì đây?
- Mặc kệ nhiều như vậy, ít nhất tôi sẽ lưu lại!
Sau hồi lâu trầm mặc, Dương An đột nhiên nắm chặt súng săn, mặt nghiêm túc quát:
- Nếu mọi người thấy nguy hiểm, có thể rời khỏi đây đi báo cho kiểm lâm! Nhưng tôi nhất định sẽ lưu lại đọ sức với đám khốn khiếp kia, có thể cứu một con cũng là cứu!
- Thầy Dương, thầy…
Trong phút chốc, mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tôn kính mà nhìn Dương An.
Cho dù là sức lực mạnh đến đâu thì vị thầy giáo này cũng chỉ là người bình thường, muốn dựa vào một khẩu súng săn đi đọ sức cùng một đám hung ác như lang sói, chuyện này đã không thể dùng dũng cảm để hình dung.
- Ngừng! Không cần nhiều lời nữa!
Nhìn mấy đội viên muốn cản mình, Dương An nhẹ nhàng phất phất tay, đi đến trước mặt con linh dương con còn đang run rẩy kia rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Mấy đội viên đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng gật đầu, cầm lấy súng săn đi tới:
- Thầy Dương, bọn em cũng lưu lại, đợi đám khốn kia…
- Này! Mọi người đã xem qua “Xạ Điêu Anh Hùng Truyện” chưa?
Đúng lúc này, Trần Mặc đột nhiên ôm Huân Nhi hôn một cái. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn cười hì hì nheo mắt lại nói:
- Tôi có cách này, có thể thoải mái xử lý bọn người kia, mọi người chờ xem đi!
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch & Biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
(* skill trứ danh của chòm sao Thiên Mã – nvc trong truyện Áo Giáp Vàng)
- Fu.ck cái thời tiết này!
Nhìn bầu trời tối om toàn mây đen, Tề Viễn dùng sức kéo chặt thêm cái áo lông, nhưng cũng chỉ đành tiếp tục chạy băng băng về phía trước.
Thân là đội trưởng đội săn, lần hành động này xem như là một lần đại quy mô từ trước tới nay hắn tham gia, mà lợi nhuận từ nó tất nhiên cũng rất lớn.
Nhưng hiện giờ hắn lại phải lĩnh đội đi trước trong trời đêm rét lạnh này, tìm cho ra đàn linh dương Tây Tạng đã bị thương kia…
- Nhanh, tiếng súng nghe gần lắm!
Phất tay ý bảo đội viên quan sát bốn phía, Tề Viễn quay lại nhìn mấy người ngoại quốc, miễn cưỡng làm vẻ tươi cười hỏi:
- Vader tiên sinh, ngài thấy sao, chúng ta săn như vậy được chứ?
- Tùy anh!
Không hề quan tâm, Vader phất phất tay, hạ giọng nói:
- Tề tiên sinh! Tôi không hề hứng thú với việc săn bắn của anh, anh biết rõ nguyên nhân thực sự mà tôi tài trợ cho anh, đúng không?
- À, ngài muốn nói chỗ kia…
Tề Viễn theo bản năng thốt lên, nhưng lập tức biết điều ngậm miệng lại, xấu hổ thấp giọng nói:
- Xin lỗi Vader tiên sinh, tôi không cố ý tiết lộ chuyện của ngài! Xin yên tâm, chờ tôi bắt được bọn linh dương kia sẽ mang ngài tới đó.
- Tốt nhất là như vậy, đừng lãng phí thời gian!
Nhìn mấy đồng bạn bên cạnh, Vader không đổi sắc hừ lạnh một tiếng rồi chậm rãi trở về trong đội ngũ.
Thái độ ngạo mạn này khiến Tề Viễn cực kỳ bất mãn, thế nhưng nghĩ tới tiền là trong tay đối phương, hắn cũng chỉ có thể bất lực thở dài, quay đầu quát:
- Mau lên, xốc tinh thần lại cho tao, sau khi việc thành mỗi người đều sẽ được chia một khoản lớn!
Bởi vì câu này, một đám săn trộm vốn đang hổn hển thở dốc, nhất thời mặt mày hưng phấn cả lên.
Theo tốc độ bọn hắn tăng lên, tiếng súng xa xa cũng ngày càng rõ, mà mấy chục con linh dương Tây Tạng bị bắn chết nằm trên đất cũng mau chóng xuất hiện trong tầm nhìn của bọn hắn.
Hơi ngẩn ra, mấy tên săn trộm lập tức hò reo, nhưng Tề Viễn lại đột nhiên hét lớn:
- Câm hết cho tao! Hai thằng ở lại thu dọn nơi này, những thằng khác theo tao tiếp tục đuổi!
- Đại ca, ý anh là…
Mấy gã săn trộm ngẩn ra, nhịn không được hỏi.
- Chúng mày nói xem?
Tề Viễn chỉ chỉ dấu vết trên nền tuyết, cười lạnh nói:
- Hai thằng tụi lão Lục giết nhiều như vậy, chúng tỏ chúng nó gặp một đàn linh dương Tây Tạng, hơn nữa khẳng định chưa đi xa!
Nghe thế, gần trăm gã săn trộm đồng loạt hoan hô ầm ĩ, tinh thần đại chấn xông tới.
Hơn mười phút sau, vết chân ngày càng rõ ràng, nụ cười trên mặt bọn chúng cũng là càng đậm.
Thế nhưng ngay lúc này, Tề Viễn vừa mới băng qua một gò đất nhỏ thì bỗng nhiên khựng người lại rồi “a” một tiếng.
- Sao thế?
Đám đàn em của hắn không kịp thu chân đồng loạt đụng lẫn nhau, thế nhưng còn chưa kịp văng tục thì đã lập tức cùng hóa đá tập thể.
Giờ khắc này, cả đám đều muốn lồi con mắt ra ngoài, bọn hắn nhìn thấy gì — trên mảnh đất trống đã sớm phủ tuyết kia, mấy trăm con linh dương Tây Tạng đang lững thững tại chỗ, cả đám nhìn từ xa như là một cái hồ nước màu nâu đỏ.
- Sao… sao có thể?
Tề Viễn đem cả mười ngón tay ra dùng sức cắn một lần, rốt cục tin tưởng mình không có nhìn lầm.
Đùa sao! Đây có đến mấy trăm con linh dương Tây Tạng!
Ngày nay linh dương Tây Tạng đã càng ngày càng thưa thớt, cảnh mấy trăm con linh dương Tây Tạng di chuyển tập thể đã là rất nhiều năm không được nhìn qua!
Càng hiếm có là chúng nó lại có thể đang nghỉ ngơi, cũng tức là…
- Thằng ngu, không được nổ súng!
Vừa thoáng hiện ý trong đầu, nhìn thấy có gã đàn em đã muốn giơ súng lên, Tề Viễn vội quát khẽ.
Nhìn đám đàn em đang ngơ ngẩn không hiểu gì, hắn nén hưng phấn mà giải thích:
- Chúng mày vẫn không hiểu à? Nếu giờ chúng ta nổi súng thì giỏi lắm cũng chỉ bắn được vài chục con, thế nhưng nếu chung ta từ bốn phương tám hướng vây quanh…
Theo lời của hắn, gần trăm gã săn trộm đã nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp kia, nhịn không được đồng loạt nuốt nước miếng ‘ực’ một tiếng.
Ích lợi kích thích hiển nhiên là vô cùng, không đến một lát, đám săn trộm vốn đang tứ tung vô kỷ luật lại bỗng biến thành một đội quân kỷ luật chỉnh tề, dưới sự chỉ huy của Tề Viễn bắt đầu tiến hành vây quanh đàn linh dương.
Càng làm bọn chúng mừng hơn là khi tiến lên lại không hề có một con linh dương nào cảm giác hay cảnh giác, tựa hồ tất cả còn đang đắm chìm trong mộng đẹp.
- Gần chút nữa… chút nữa… chút nữa…
Khe khẽ thì thào, Tề Viễn khống chế không cho bản thân run lên, chầm chậm tiến tới.
Nấp sau một tảng đá, hắn len lén thò đầu nhìn phía con linh dương gần nhất, tính xác suất mà súng săn có thể bắn trúng mục tiêu.
Lát sau, hắn nhìn lại thấy đám đàn em cũng đã vào cả vị trí, rốt cục nâng tay làm thủ thế tấn công rồi tức thì bóp cò.
"Đoàng!"
Tiếng súng đinh tai đột nhiên đánh vỡ yên tĩnh, nhưng Tề Viễn lại không hề bắn trúng mục tiêu.
Trong chớp mắt, đàn linh dương Tây Tạng tức thì tỉnh lại, theo bốn phương tám hướng chạy hoảng đi.
Ngẩn ra, Tề Viễn cũng không kịp tự hỏi tài nghệ bắn súng của mình, vội vàng bật người xông lên trước.
Mà thấy con mồi tới tay rồi còn định bỏ chạy, gần trăm gã săn trộm cũng cấp tốc nhảy dựng lên, từ bốn phương tám hướng xông tới!
Trong khoảnh khắc, liên tục có tiếng súng nổ vang, từng đóa hoa lửa phụt lên chiếu rọi bầu trời.
Tề Viễn nhìn đàn linh dương dày đặc trước mắt, căn bản không cần ngắm bắn, cứ thế bóp cò.
Chẳng qua ngay sau đó, nương theo một tiếng súng vang, hắn bỗng nhiên ngã lăn ra đất, trên vai xuất hiện một đóa huyết hoa.
- Con mẹ nó, đứa nào bắn tao!
Chỉ kịp chửi một câu chưa đã nghiền, Tề Viễn đã phải ngậm miệng, bởi vì hắn thấy được một màn mà bản thân không thể lý giải.
Trong tầm mắt mắt, đám đàn em đang hăng hái săn linh dương kia lại đột nhiên ào ào ngã xuống sau mỗi tiếng súng, nhìn qua giống như là người mình bắn lẫn nhau.
Tề Viễn ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ quát:
- Ngừng bắn! Ngừng bắn! Ngừng cả lại cho tao!
Nghe được lời của hắn, đám thợ săn lập tức dừng lại, thế nhưng lúc này cũng đã có mấy chục gã nằm trên đất.
Nhìn hiện trường hỗn loạn, Tề Viễn ôm bả vai đứng dậy, mặt đầy tức giận quát:
- Con mẹ nó! Cái quái gì thế này, tại sao súng của chúng ta… Vader tiên sinh, những khẩu súng này đều là do ngài cung cấp!
- Súng không có bất cứ vấn đề gì, chẳng qua…
Vader vẫn giữ thái độ ngạo mạn, xoay người nhìn quanh đàn linh dương Tây Tạng.
Cơ hồ cùng lúc, đàn linh dương đang hốt hoảng chạy băng băng đột nhiên lại dừng cả lại, sau đó tại tầm mắt của mọi người chậm rãi hóa thành một luồng sáng xanh rồi biến mất không còn bóng dáng.
Tề Viễn tức thì mặt tái nhợt kinh hô một tiếng, theo bản năng lùi về sau vài bước:
- Cái gì? Đây rốt cuộc là cái gì?
Giờ khắc này, Tề Viễn đột nhiên hiểu được, nguyên lai cũng không phải súng săn xảy ra vấn đề, mà là bởi vì đàn linh dương Tây Tạng này cũng chỉ là ảo giác.
Ngẫm mà xem, đạn bắn vào ảo giác sao lại không xuyên qua mà trúng vào đồng bạn?
Nhưng hiểu được nguyên nhân, Tề Viễn lại càng sợ hãi — ai có thể chế tạo ra ảo giác đại quy mô thế này, đây cũng không phải là hiện tượng ảo ảnh có thể giải thích!
- Đại cả, có khi nào chúng ta chọc giận quỷ thần không?
Trong tiếng hít thở nặng nề, một tên săn trộm tới gần vài bước, run giọng hỏi.
Những lời này, nhất thời khiến cho đại đa số đám săn trộm cùng rùng mình, sợ hãi nắm chặt súng sơn, giống như chung quanh bất cứ lúc nào cũng có thể có yêu quái lao tới.
Tề Viễn hiển nhiên cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn cố nói cứng:
- Vớ vẩn! Mấy năm nay chúng ta không giết 1000 thì cũng tới 800 con, có khi nào thấy qua quỷ thần báo thù?
- Cũng phải!
Đám đàn em đưa mắt nhìn nhau, chậm rãi gật gật đầu.
Tề Viễn vỗ vỗ ngực như để tự an ủi mình, lớn tiếng nói:
- Được rồi, không cần để ý nữa, tại Khả Khả Tây Lý này chuyện lạ rất nhiều, chúng mày…
Câu còn chưa nói hết, hắn đột nhiên rùng mình, theo bản năng xoa xoa đỉnh đầu.
Cảm thụ được trong lòng bàn tay ướt át, Tề Viễn ngạc nhiên ngửa đầu nhìn trời, lại chỉ thấy những đám mây đen đang dần dần tán đi:
- Quái lạ? Nơi này mấy tháng cũng sẽ không mưa, tại sao tự nhiên…
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên kinh hô một tiếng rồi giơ súng lên.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một vật thể hình tròn đường kính mấy mét đang trôi nổi trên bâu trời, vô thanh vô tức chậm rãi chuyển động.
Chưa kịp nghĩ gì nhiều, một gã săn trộm theo bản năng đã bật thốt lên:
- Nồi cơm điện!
- Cút! Làm gì có cái nồi cơm nào lớn như vậy!
Cảnh giác giơ súng lên ngắm thẳng vật thể bay không xác định kia, thẳng đến khi xác định thứ này không có công kích, Tề Viễn lúc này mới khẽ thở phào một cái.
Mà nghe được đồng bạn nói, hắn nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, chỉ vào vật đang bay trên không:
- Đừng có nói bậy! Nếu thứ này mà là nồi cơm điện thì tao sẽ lập tức biểu diễn nuốt súng tại đây!
- Mi nuốt đi! Ca chờ xem đây!
Không đợi Tề Viễn nói xong, nồi cơm điện trôi nổi không trung lại đột nhiên mở ra cái nắp đáp:
- Ca chính là nồi cơm điện, giờ sao? Đkm, chẳng lẽ các người kỳ thị nồi cơm điện… Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua nồi cơm điện anh tuấn như vậy sao?
Sau nháy mắt tĩnh lặng, mọi người nhất thời thét chói tai lấy bốn phía chạy trốn. Tề Viễn thì mặt tái nhợt, người run rẩy, liều lĩnh liên tục nổ súng.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, cái nồi cơm điện kia bị đạn bắn trúng, đột nhiên từ trên không rớt xuống.
Nhưng trong quá trình này, nó lại đột nhiên quát to:
- Thiêu đốt đi, tiểu vũ trụ! Xem đây, Thiên Mã Lưu Tinh Quyền!
Nương theo sau câu kinh điển trong manga này, ngay lúc nồi cơm điện rớt xuống đất thì một dòng nước cũng mãnh liệt theo từ trong nồi mà ra, trong tích tắc đã bao phủ cả đám người.
- Làm sao có thể?
Nhìn thấy dòng lũ cuộn trào mà đến, Tề Viễn đã muốn kinh ngạc đến quên né tránh.
Đùa sao, cái nồi cơm này dù có to thêm vài lần cũng không chứa nổi nhiều nữa như thế, hơn nữa còn là nước nóng.
Nhưng sự thật chính là vậy, ngay lúc cái nồi cơm chạm đất thì mảnh đất băng tuyết bên dưới cũng đã rã băng chuyển thành đầm lầy.
Tề Viễn gian nan giãy dụa muốn bơi lên chỗ cao, thế nhưng hắn đột nhiên ngẩn ra, nghĩ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ!
- Đừng!
Lời vừa mới dứt miệng, cái nồi cơm kia đã lần nữa bay lên không rồi thổi ra từng luồng cuồng phong.
Phải biết rằng, đây chính là nhiệt độ không khí ban đêm dưới 0, khi mà cuồng phong thổi qua mặt đất đã hóa đầm lầy còn mang theo độ ấm này thì mặt nước sẽ rất nhanh kết băng.
Thương thay cho Tề Viễn, khi hắn vừa mới nâng một bàn tay lên thì đã hoàn toàn biến thành tượng băng…
Giờ khắc này, toàn bộ gần trăm gã săn trộm, cứ như vậy bày ra đủ loại tạo hình, cứng đờ trong màn đêm tĩnh lặng.
Theo mây đen dần dần tán đi, ánh trăng mờ ảo chiếu lên người bọn hắn, tầng băng bên ngoài lóe lên hào quang lóng lánh, nhìn vừa đẹp đẽ vừa kỳ ảo…
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch & Biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Ngay khi tượng băng hình thành, vận mệnh của hơn trăm gã săn trộm đã được định xong.
Nhiệt độ ban đêm tại Khả Khả Tây Lý là âm 20 độ, không ai có thể kiên trì được quá vài phút trong hoàn cảnh này, trừ khi bọn hắn có tuyệt thế thần công như Tây Độc Âu Dương Phong trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện.
Mà nhân tiện thì lợi dụng nước sôi để tạo băng cũng là Oa Oa từ trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện học mót được.
Nhưng chỉ dựa vào hắt nước đương nhiên sẽ không thành công, bởi nếu đám săn trộm này không tụ tập lại cùng một chỗ thì hiệu quả đã khác rồi.
Cho nên may mắn là sau khi Oa Oa tiến hóa thì Bản Bản cũng đã nối tiếp tiến hóa lần hai.
Sau khi tiến hóa, Bản Bản có thể tạo ảo ảnh thực thể hóa những gì có trong dữ liệu của mình, mặc dù không có lực công kích nhưng lại thừa sức lừa gạt người.
Cho nên đám săn trộm kia bị biến thành tượng băng chính là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Đương nhiên, làm vậy cực kỳ tàn nhẫn, thế nhưng nghĩ đến trên tay đám khốn khiếp này đều dính qua đầy máy, Trần Mặc cũng nhanh chóng bỏ qua chút lòng trắc ẩn còn lại.
…………………….
Dọn dẹp nghỉ ngơi qua một đến, khảo thí đội lần nữa khởi hành theo lộ tuyến định trước, mà theo thời gian trôi qua, cảm ứng của Ngu mỹ nhân cũng ngày càng rõ, giờ nàng đã có thể xác định được vị trí di tích kia.
- Hả? Hai người muốn rời đi sao?
Hai giờ sau, khi Dương An nghe được Trần Mặc muốn từ biệt thì vừa ngạc nhiên lại vừa có chút lưu luyến không nỡ.
Thế nhưng hắn cũng không có bất ngờ bao nhiêu, bởi ngay từ khi bắt đầu khởi hành đối phương đã thần bí như thế thì chuyện từ biệt sớm đã là chú định rồi.
Nghĩ tới đây, Dương An cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói:
- Chúng tôi đã xác định trước lộ tuyến nên không cách nào đi cùng hai người…Thật xin lỗi, vô cùng xin lỗi!
- Không sao đâu, nơi chúng tôi muốn đi cũng không phải rất xa!
Trần Mặc vô tư cười, rồi lại vỗ bả vai Dương An nói:
- À quên, mọi người cũng nên cùng chụp tấm hình làm kỷ niệm chứ… Nào, tất cả nhìn bên này, không cười là phạt tiền nhé!
Vài giây sau, khi mọi người đã cùng tụ lại nhìn về một hướng tươi cười tạo dáng, Ngu mỹ nhân mới nhẹ nhàng phẩy tay một cái.
Một luồng sáng trắng từ trên trời phủ xuống, bao phủ toàn bộ đám đông, khiến cho không khí bỗng nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Mười mấy phút sau, Dương An là người đầu tiên tỉnh lại, khẽ gãi gãi đầu, mê mang nhìn bốn phía nói:
- Quái lạ? Bão cát cứ thế đã xong sao? Mọi người kiểm tra vật tư xem có mất gì không nào?
- Hẹn gặp lại, chúc mọi người may mắn!
Cùng lúc đó, tại một gò núi khác, Trần Mặc hướng về bên này phất phất tay, mặc cho không ai có thể thấy lời chúc phúc của hắn.
Ngu mỹ nhân khẽ cười, dịu dàng nói:
- A Mặc, hình như anh rất thích bọn họ, cảm thấy rất hợp tính sao?
- Không phải! Chỉ là tôi rất bội phục dũng khí cùng nghị lực của họ!
Trần Mặc nhún nhún vai, cưỡi Xa Xa chạy như bay trên đồng hoang.
Dưới sự dẫn đường của Ngu mỹ nhân, bọn hắn dùng tốc độ 600km/giờ mà tiến tới, thẳng tới ba giờ sau mới tới một vùng đất đông cứng trong băng tuyết.
Nhìn khung cảnh gần như hoàn toàn bình thường trước mắt, Trần Mặc nghĩ nghĩ, châm một điếu thuốc rồi tùy miệng hỏi:
- Nơi này hẳn là có kết giới?
- Chính xác!
Ngu mỹ nhân mỉm cười gật gật đầu, rồi lập tức trở nên nghiêm túc đi tới chính giữa khoảng đất kia.
Theo từng tiếng ngâm nga vang vọng, không khí bị lay động thành những gợn sóng nhìn thấy được, giống như là mặt nước bị ném lên đá nhỏ.
Mấy phút sau, băng tuyết từ từ hội tụ thành một cánh cửa lúc ẩn lúc hiện, tỏa ra hào quang bàng bạc, tựa như hoan nghênh lai khách tiến vào…
- Dường như chẳng có gì thay đổi!
Nhẹ lấy tay xoa xoa lên cánh cửa bằng băng tuyết, Ngu mỹ nhân tựa hồ đang nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, lâm vào ưu thương yên tĩnh.
Nhưng chỉ vài giây sau, nàng quay đầu lại vẫy vẫy tay nói:
- Được rồi! Giờ chúng ta vào thôi, nhớ là theo sát em, cũng đừng tùy tiện chạm vào bất cứ thứ gì.
- Đã biết!
May có câu nhắc nhở này, Trần Mặc vội vàng ôm lấy Huân Nhi còn đang giơ tay muốn sờ thử lên băng tuyết, không cho cô bé nghịch loạn.
Hai người đi theo sau Ngu mỹ nhân, chậm rãi bước qua cánh cửa, chỉ cảm thấy trước mắt hào quang nhấp nháy, đợi cho lần nữa mở mắt lại thì đã tiến vào một khu rừng cây lá xanh um.
- Nơi này từng là nơi ở của chủ nhân em!
Biết Trần Mặc có rất nhiều nghi vấn, Ngu mỹ nhân chậm rãi đi trước, cũng không quên giới thiệu:
- Giờ chúng ta sẽ tới phòng thí nghiệm của chủ nhân, hi vọng viên Tam Sinh Thạch kia vẫn còn ở chỗ cũ, nó sẽ giúp anh hiểu hết những chuyện cũ trước kia, cũng giúp cho anh khôi phục trí nhớ.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Trần Mặc vốn cho là còn phải trải qua một đống loạn xà ngầu, giờ không khỏi có chút ngạc nhiên.
Ngu mỹ nhân quay đầu lại nhìn nhìn hắn, cười hì hì nói:
- Anh còn nghĩ sao nữa? Em đã nói rồi mà, đây chỉ là một chuyến đi rất đơn giản, chẳng lẽ anh vẫn nghĩ là sẽ có nguy hiểm… Ơ, đây là cái gì?
Theo ý nào đó mà nói, Ngu mỹ nhân tựa hồ có thiên phú mồm quạ đen, trong lúc nàng giễu cợt Trần Mặc thì bỗng một làn sương mù không biết từ đâu theo gió ùa tới.
Chỉ giây lát, sương mù đã bao phủ khắp cả khu rừng, Trần Mặc theo bản năng bước tới gần Ngu mỹ nhân, nhưng khi vươn tay ra thì lại trống rỗng…
Chỉ có vài giây, Ngu mỹ nhân vốn đang đứng ngay trước hắn lại cứ thế biến mất!
- Làm sao có thể?
Khó có thể tin hô nhỏ một tiếng, Trần Mặc cũng lập tức làm ra lựa chọn chính xác.
Không cần hắn nói thêm lời nào, Xa Xa lập tức bật đèn pha, hai ngọn đèn tức thì xóa đi phần nào bóng tối, đủ để nhìn cảnh tượng lờ mờ trong phạm vi mấy mét.
Không có có bất cứ hiện tượng dị thường nào, cả khu rừng vẫn im lìm như cũ, trừ việc Ngu mỹ nhân đột nhiên biến mất…
- Lão đại, hay là cô ta lừa chúng ta?
Đưa mắt nhìn nhau sợ run vài giây, Nặc Nặc nhịn không được suy đoán nói.
Không đợi nó nói xong, Oa Oa liền bổ sung nói:
- Đúng vậy! Rất có thể! Cô ta lừa chúng ta đến nơi đây, sau đó an bài cạm bẫy xử lý chúng ta!
- Đúng rồi đấy, ngay dưới chân các người có một cái bẫy!
Giọng nói tức giận vang lên từ cách đó không xa, chính là Ngu mỹ nhân đã biến mất, giờ lại xuất hiện từ một con đường nhỏ trong rừng.
Mấy đồ điện đối mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng ngẩn đầu nhìn phía bầu trời, cười tủm tỉm nói:
- Uầy, trời hôm nay đẹp nhỉ, chúng ta có nên cắm trại tại đâu không nhờ?
- Mấy đứa tụi mày…
Trần Mặc thực không biết phải nói gì, thầm nghĩ quả không thể nói bậy sau lưng người.
Bất quá nhìn thấy Ngu mỹ nhân còn đang đầy cảnh giác, hắn vẫn nhịn không được hỏi:
- Sao lại thế này? Vì sa mới vài giây mà cô lại đi được tới mấy chục mét thế kia?
- Em cũng không rõ!
Ngu mỹ nhân khẽ nhíu mày, hơi có vẻ mê hoặc nhìn bốn phía:
- Thoạt nhìn thì hình như trận pháp phòng ngự tại đây tự động mở ra! Nhưng mà rất lạ, nếu nó coi chúng ta là kẻ địch thì sẽ không để chúng ta tiến vào từ đầu… Tóm lại, mọi người nên cẩn thận một chút, lần này để em đi đoạn hậu!
- Tốt!
Trần Mặc tiến lên vài bước, dẫn mấy đồ điện cẩn thận đi trước, tạo thành trận hình quan sát bốn phía.
Nhưng liền lúc này, Ngu mỹ nhân đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn, ngửa đầu hét:
- Cẩn thận! Có gì đó đang đến!
- Cái g Trần Mặc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại, lại chỉ thấy trống không, không hề có bất cứ thứ gì tập kích.
Bỗng nhiên cảm thấy không ổn, hắn theo bản năng lách người sang một bên, nhưng bởi vì còn ôm Huân Nhi nên tốc độ cũng không nhanh bao nhiêu.
Mà chính vì chậm trễ mấy tích tắc như vậy, đã đủ cho một chiếc dao găm sắc bén đâm tới sát ngực…
"Keng!"
Không hề có màn máu tươi bắn ra như dự liệu, chỉ nghe thấy một tiếng vang trong trẻo, nồi cơm điện ngang trời bay tới, vừa vặn mở nắp cắn lấy lưới dao.
Nhìn đối phương không có bị tổn thương, nụ cười âm trầm trên mặt Ngu mỹ nhân cứng lại, thế nhưng vài giây sau, nàng lại lập tức thu lại dao găm quát:
- A Mặc, cẩn thận! Cơ thể của em giống như mất đi…
- Đừng giả bộ! Ngươi không biết là nhàm chán lắm sao?
Dường như không có việc gì nhún nhún vai, Trần Mặc nhìn phía Ngu mỹ nhân đang đầy mặt kinh ngạc, cười cười nói:
- Không thể không thừa nhận, ngươi cải trang Ngu mỹ nhân thật sự rất giống, nhưng mà…
- Nhưng mà tuy mặt rất giống, dáng người lại không có chính xác!
Không đợi Trần Mặc trả lời, chuyên gia nghiên cứu phụ nữ Nặc Nặc liền nhảy ra, dương dương tự đắc giải thích nói.
- Ngu mỹ nhân ba vòng là 35-23-38 (90-60-97 ), mà ba vòng của ngươi là 32-20-36. . . Ờm, tuy rằng cũng được, nhưng vẫn còn thua nha!
- Chính xác! Chính xác!
Mấy đồ điện cực kỳ đồng cảm về số đo ba vòng, đồng loạt phụ họa.
Đối diện, kẻ giả trang kia hoàn toàn không nói gì, thiếu chút nữa rơi cả dao găm… Đùa sao? Nhìn ba vòng có thể báo ra số chính xác như vậy thì còn muốn thước dây làm gì?
Chẳng qua nếu đã bị người nhìn thấu, hắn cũng không tiếp tục che giấu thân phận, ngay lập tức hừ lạnh một tiếng.
Một luồng sáng xanh lóe lên, giờ xuất hiện tại chỗ cũ đã là một gã đàn ông tóc bạc có vóc dáng cực kỳ gầy.
Dưới cái nhìn chăm chú của Trần Mặc, gã lại cười rộ lên the thé:
- Phèeeeeeè… Nhân loại, nhờ có ngươi dẫn đường nên ta mới có thể tiến nhập di tích này… Phèeeeee….
- Ờm, ngươi là thành viên trong cái tổ chức săn trộm kia sao?
Ngạc nhiên ban đầu đi qua, Trần Mặc bỗng thấy đối phương có chút quen mắt, lập tức nghĩ ra đáp án.
Mà ngay sau đó, hắn hơi hơi nheo mắt lại, mơ hồ cảm giác được khí tức tương tự như trên người Thomas, Grew; khí tức cổ ngọc giả trên người đối phương, …
- Hình như ngươi là xà tinh?
Nhìn vẻ mặt âm trầm của đối phương, Trần Mặc không khỏi lui về phía sau vài bước, thầm nghĩ sớm biết thế này đã mang theo mấy bao hùng hoàng. (Loại thuốc phòng rắn)
- Nhân loại, ta thấy được sự hoảng sợ trong mắt ngươi!
Giống như độc xa phun nuốt đầu lưỡi, gã tóc bạc chậm rãi xoa xoa cằm, ánh mắt sáng xanh khóa chặt trên người Trần Mặc:
- Nếu ta là ngươi thì sẽ lập tức chạy khởi đây, bởi vì từ giờ khắc này, di tích này thuộc về bọn ta!
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch & Biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Một câu nghe rất bình thường, nhưng từ miệng người rắn kia lại mang ý uy hiếp quá rõ.
Mà trong khi cười lạnh, đầu lưỡi của hắn đột nhiên kéo dài ra mấy centimet, khẽ liếm qua trên mặt mình, khiến người khác không khỏi cảm thấy lông tơ dựng ngược.
Trần Mặc không tự chủ được xoa xoa cằm, thầm nghĩ nếu như đánh rắn đánh bảy tấc* thì đánh người rắn cần mấy tấc?
(*đánh rắn đánh bảy tấc: vị trí bảy tấc ở ngay tim rắn, một nhát chết luôn)
Bất quá thú vị chính là, có lẽ là bởi vì kiêng kị mấy đồ điện cổ quái, người rắn cũng không có tiếp tục phát động công kích, mà dường như không có việc gì chậm rãi lui về phía sau:
- Nhân loại, ta đã khuyên hết sức chân thành rồi! Hiện ta còn có chuyện khác phải xử lý, chỉ mong ngươi quý trọng tánh mạng của mình, nếu không…
- Nếu không cái đầu của ngươi!
Không đợi người rắn nói hết câu, Oa Oa liền lung la lung lay nhảy lên:
- Ca nhổ vào! Ca nghiêm túc cảnh cáo chú, nghề của ca là làm canh rắn, chú có muốn thành canh rắn không?
Nói xong, mấy đồ điện đều hung hăn tiến lên, tư thế một câu không hợp sẵn sàng động võ.
Gã người rắn cười lạnh một tiếng, hai chân đột nhiên như đuôi rắn cuộn lên, rồi trong phút chốc lấy tốc độ đạn bắn mà biến mất trong rừng.
Nương theo tiếng cười the thé vọng lại, rừng cây một lần nữa trở về tĩnh lặng, mà sương mù bao phủ trên đường cũng nhanh chóng tiêu tán.
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn sang Trần Mặc, đợi hắn quyết định.
Nặc Nặc do dự mà quơ quơ, thấp giọng than thở nói:
- Lão đại, nếu không chúng ta cứ chờ ở đây đi, có lẽ Ngu mỹ nhân sẽ quay về tìm chúng ta?
- Mày thấy có thể sao?
Trần Mặc chậm rãi đánh giá bốn phía, rừng cây nhìn như rất bình yên kia có lẽ cất giấu những nguy hiểm không nói lên lời.
Như Ngu mỹ nhân đã nói, nơi này từng là nơi ở của vị Thuần Dương Tử kia, như vậy quanh đây tất nhiên có rất nhiều thứ tồn tại để bảo hộ di tích này.
Có lẽ có thể là cơ quan, có thể là trận pháp, thậm chí xuất hiện…
Tựa như chứng minh cho suy luận của hắn, trong bụi cỏ cách đó không xa bỗng truyền lại tiếng sột soạt, giống như có thứ gì đó đang tới gần.
Mấy đồ điện ngẩn ra, lập tức thực biết điều trốn phía sau Trần Mặc, sau đó vẫn không quên khích lệ nhau nói:
- Không sợ! Không sợ! Lão đại, anh vẫn nói là bình thường toàn bọn em cướp cơ hội oai phong của anh, lần này bọn em nhường anh thể hiện đấy!
- Uầy tốt thế, tao có phải làm gì để cảm ơn không?
Trần Mặc trợn trắng mắt, nhưng vẫn vận khởi điện năng chậm rãi tiến lên trước.
May sao còn không đợi hắn tới gần đã thấy một con thỏ từ trong bụi cỏ nhảy ra rồi chạy nhanh vào rừng.
Thấy một màn như vậy, Nặc Nặc lập tức nhảy đi ra, dương dương tự đắc nói:
- Xem đi! Ca sẽ nói nơi này không có nguy hiểm, chúng ta ở lại nơi này chờ Ngu mỹ nhân là chính xác…
- Ê ê, Nặc Nặc, mày nhìn thấy chó bao giờ chưa?
Trần Mặc cùng mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được mở miệng ngắt lời nói.
Nặc Nặc ngẩn ra, tức giận quát:
- Vớ vẩn! Em đương nhiên là thấy rồi, anh cho là em ngu sao? Được rồi, đừng có cắt lời em, vừa rồi em nói đến đâu?
- Nhưng mà mày gặp qua loại chó này chưa?
Trần Mặc thực không nói gì lắc đầu, ngón tay chỉ vào rừng.
Nặc Nặc đột nhiên cảm thấy rùng mình, nhưng vẫn chậm rãi quay đầu nhìn lại… Vài giây sau, nó đột nhiên hét lên một tiếng, trực tiếp nhào lao vào lòng Trần Mặc.
Cái gì kia? Cách mọi người mấy trăm mét, một con chó ngao Tây Tạng lớn cỡ một con bò đang thở phì phì phun bạch khí mà bức tới gần, mười mấy cái răng nanh thật lớn lòi khỏi miệng lấp lánh dưới ánh mặt trời…
- Tao thấy giờ tốt nhất là…
Ôm Huân Nhi nhảy lên xe điện, Trần Mặc nhìn cặp mắt lớn như hai chiếc chuông đồng của con chó ngao một lát, như có suy nghĩ gì xoa xoa cằm.
Trong chớp mắt, ngay khi con chó ngao Tây Tạng kia rít gào lao tới, Xa Xa tức thì nổ máy phóng vút ra xa, phút chốc đã chạy được mấy chục mét, dọc theo con đường nhỏ mà tới.
"Grừuuuuuuu!"
Phẫn nộ rít gào lên, con chó ngao gắt gao đuổi theo, ven đường đụng nát hết thảy chướng ngại vật.
Tốc độ của nó cũng không tính là nhanh, nhưng vì thân hình thật lớn mà mỗi bước có thể nhảy xa hơn mười mét.
Mà so với nó, bởi vì đường rừng khúc chiết gập ghềnh, ưu thế tốc độ của Xa Xa không cách nào phát huy được.
Cứ thế chỉ sau một lát, khoảng cách đôi bên đã bị thu nhỏ chỉ còn mấy chục mét, Trần Mặc thậm chí còn cảm thấy hơi thở của con ngao Tây Tạng tại phía sau…
"Ngoàmmmm!"
Nương theo đà nhảy lên, chó ngao Tây Tạng đột nhiên táp tới, còn may đúng lúc Xa Xa lần thứ hai gia tốc mới tránh khỏi vận mệnh tứ phân ngũ liệt đương trường.
Nhưng ngay cả như vậy, hòm chứa đồ phía sau xe cũng bị kéo đứt, khiến mấy đồ điện núp bên trong đó la hét ầm lên.
Oa Oa bi phẫn chui ra, tức giận quát:
- Lão đại, sao chúng ta phải chạy, chỉ là một con chó thôi mà!
- Đồ đần! Mày ngon thì dừng lại đi, kia đã không phải là một con chó nữa rồi!
Nhìn quanh khu rừng tràn ngập nguy hiểm, Trần Mặc chỉ có thể ôm thật chặt Huân Nhi, thỉnh thoảng dùng điện năng đánh bay chướng ngại vật phía trước.
Thế nhưng ngay sau đó, Xa Xa đang chạy như bay không biết đụng trúng cái gì, đột nhiên loạng choạng bắn lên, đụng thẳng vào thân cây.
Còn may là nó kịp phóng thanh mang giảm tốc độ, lúc này mới tránh khỏi vận mênh thân vong, nhưng mà Trần Mặc ôm lấy Huân Nhi thì lại bị bắn ra ngoài, đúng hướng hàm răng sắc bén của con chó ngao Tây Tạng…
- Lão đại!
Mấy đồ điện gào lên, Trần Mặc thì chỉ còn cách con chó ngao không đến ba mét.
Không nghĩ được điều gì, hắn theo phản xạ thò tay ném đồ trong túi ra, đồng thời vận khởi điện năng phóng tới.
Rất không may, lúc này nhân vật sắm vai vật bị ném là Nặc Nặc, cho nên ngay khi bị quẳng đi, nó đã nhịn không được thét to:
- Khônggggggggg! Tại sao lại là ca, đây là nhiệm vụ của Bản Bản mà!
Nhiệm vụ của ai cũng không quan trọng, bởi vì loại công kích này không hiệu quả một chút nào!
Tốc độ của chó ngao Tây Tạng hiển nhiên vượt quá tưởng tượng, nó nhẹ nhàng nhảy lên, tránh khỏi Nặc Nặc cùng lôi điện, lần nữa mở cái mồm đầy răng nanh nhọn hoắt.
Nhìn cái miệng khổng lồ gần trong gang tấc, Trần Mặc chỉ có thể gắng sức ôm thật chặt Huân Nhi vào trong lòng, dùng thân thể của mình làm lá chắn…
Nhưng mà cơn đau nhức thấu xương như trong dự liệu lại không hề xảy ra.
Một giây lát mê man, Trần Mặc nhịn không được trợn mắt nhìn lại, đã thấy con chó ngao kia lại quay đầu chạy vội vào trong rừng.
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được nhất tề "a" một tiếng, thầm nghĩ ngày hôm nay lão đại thật sự nhân phẩm đại bạo phát sao?
- Bạo phát cái đầu của mày!
Không thèm nói thêm cái gì, Trần Mặc lập tức ôm lấy Huân Nhi đứng dậy.
Chẳng qua hắn bước chưa nổi bước thứ hai thì bất ngờ con chó ngao kia lại bỗng quay đầu lại vọt tới.
Nhưng chỉ vài giây sau, không đợi Trần Mặc kịp công kích, con chó này đột nhiên nhổ Nặc Nặc từ miệng ra, sau đó thè lưỡi thở hồng hộc, ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ. (thấy đồ vứt đi nó đi nhặt )
- Ặc, nó muốn làm gì?
Nhìn con chó đang lè lưỡi thở, lại xem Nặc Nặc đang bị nó dùng chân trước chặn lấy, Trần Mặc chỉ biết tròn mắt.
Cùng lúc đó, con chó ngao kia sau mấy phút chờ đợi lại không kiên nhẫn sủa vài tiếng, sau đó dùng móng vuốt đẩy đẩy Nặc Nặc.
Xem bộ dáng của nó, tựa hồ đã tràn ngập chờ mong, hình như yêu cầu Trần Mặc làm chuyện gì.
- Lão đại, ý của nó đại khái là…
Bản Bản do dự loạng choạng, thật cẩn thận nhắc nhở nói.
- Hiểu rồi!
Trần Mặc như có suy nghĩ gì gật đầu, nhìn nhìn chó ngao Tây Tạng thần tình chờ mong, lại nhìn nhìn Nặc Nặc trên mặt đất:
- Thế này thì…
- Khôngggggggggg! Ca không đồng ýyyyyyyyyyyyy!
Rùng mình mấy cái, Nặc Nặc như bị tâm thần hét to:
- Ca không phải cục xương, vì sao phải… Aaaaa!
"Veooooo!"
Trong tiếng kêu cứu thê lương, cái di động đáng thương lần thứ hai bay lên trời, hướng về sâu trong rừng mà bay đi.
Cơ hồ đồng thời, chó ngao Tây Tạng vui mừng rít lên, sau đó quay đầu chạy như điên đi tìm món đồ chơi mình thích.
Trong không khí yên tĩnh đến quỷ dị, Trần Mặc cùng ba đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng thở dài:
- Ca cá con chó này là giống cái…
Mấy phút sau, trò chơi thú vị cứ như vậy triển khai, tuy rằng người tham gia chơi tâm tình hoàn toàn bất đồng.
Trên con đường nhỏ giữa rừng, Trần Mặc cùng ba đồ điện cách xa nhau mấy chục mét, liên tục hô:
- Quăng ra! Cầm lại! Quăng ra! Cầm lại!
Cùng lúc đó, Nặc Nặc đáng thương không ngừng phi hàng trên không trung, mà phía dưới còn có một con chó ngao Tây Tạng đang hưng phấn lè lưỡi truy đuổi.
Sự thực là hầu hết mọi người đều hài lòng với trò này, ngoại trừ cái di động sắm vai cục xương kia.
- Không được! Ca chóng mặt quá, muốn ói!
Trải qua hơn trăm lần bay qua lại, Nặc Nặc đến cầu cứu cũng không còn sức, chỉ có thể tỏ vẻ bệnh tật để cầu xin tha thứ.
Nhưng khi nhìn, chó ngao Tây Tạng còn chưa biết chán. Nó luôn lấy tốc độ nhanh nhất ngoạm lấy Nặc Nặc, sau đó chạy hồng hộc đến cạnh Trần Mặc, đợi được hắn khích lệ!
- Ngoan lắm! Cẩu cẩu rất ngoan!
Vỗ nhè nhẹ lên đầu nó, Trần Mặc bắt đầu tính toán xem nếu mình nuôi con chó này làm thú cưng thì sẽ như thế nào.
Ngẫm lại xem, khi người khác khoe nuôi chó thì chính mình nhẹ nhàng vỗ tay một cái, sau đó một con chó ngao Tây Tạng to tướng lững thững xuất hiện… Cái loại tình cảnh này, quả thực là hoành tráng đến không thể tiếp tục hoành tráng hơn!
- Em phản đối, chẳng lẽ em vĩnh viễn thành cục xương cho nó nghịch sao?
Nghe đề nghị này, mấy đồ điện liên tục phụ hoạ, còn Nặc Nặc lại nhịn không được kháng nghị nói.
Nhưng mà chỉ vài giây sau, nó đột nhiên ngẩn ra, nhanh chóng biến hóa kéo dài phần tai nghe mà hóng:
- Lão đại, em nghe được tiếng đánh nhau… Thật đấy, em không đùa đâu!
- Thật sự?
Trần Mặc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Nặc Nặc.
Nhưng liền này trong chớp mắt, một thân ảnh đã chạy ra khỏi khu rừng, đằng sau là cả một đàn độc xà đang đuổi theo.
Trần Mặc tức thì biến sắc, nhưng ngay sau đó, khi hắn nhìn rõ thân ảnh kia thì nhất thời bật thốt lên hô:
- Tại sao…. Tại sao lại là em?
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch & Biên: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
- Gia Địch!
- Mặc!
Vừa nhìn thấy người trước mặt, cả hai gần như cùng lúc bật thốt lên, giọng tràn đầy vui mừng lẫn ngạc nhiên.
Thế nhưng đàn rắn độc vừa lúc đuổi đến sát đít đã nói cho bọn họ biết giờ không phải là lúc ôn chuyện.
Chỉ trong tíc tắc, đã có tới vài chục con rắn độc hàng đầu phóng người mổ tới, miệng phì phì ghê rợn!
- Đời này ta ghét nhất là rắn!
Lôi điện không đình trệ mà phóng ra, Trần Mặc đã sớm nghiêng người né qua rồi công kích, thuận tế tóm Bản Bản quẳng tới.
Một tấm thép diện tích mấy mét, mang theo ánh sáng xanh từ trên trời giáng xuống, đơn giản chôn vùi vô số rắn độc chi chít nhau trên mặt đất.
- Tiếc thế, canh rắn ngon lắm!
Trong tiếng cảm thán của Oa Oa, số rắn độc còn lại ào ào trườn đi chạy trốn, chỉ chốc lát đã biến sạch không còn tung tích.
Gia Địch khẽ thở phào một cái, chậm rãi thu hồi quyền trượng, đồng thời quay đầu lại mỉm cười.
Tuy rằng cũng không nói thêm gì, nhưng trong đôi mắt biếc kia lại mang theo niềm vui sướng cùng lưu luyến không hề che giấu…
- Ầy, đã lâu không gặp!
Trần Mặc có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, mặc dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ngay lập tức hắn lại không biết mở miệng thế nào.
Gia Địch mỉm cười lắc đầu, giang hai tay đi tới ôm lấy hắn, rồi dịu dàng ngửa mặt, làm động tác hôn tới.
Nhưng ngay lúc này, Oa Oa lại đột nhiên phá vỡ không khí lãng mạn:
- Lão đại, anh xác định cô ấy là Gia Địch?
- Ặc…
Cảnh tượng vốn đang kiều diễm lại bởi vì một câu này mà trở nên thật quỷ dị.
Trong ánh mắt khó hiểu của Gia Địch, Trần Mặc lập tức theo bản năng lùi về sau vài bước, làm trạng thái phòng ngự sẵn sàng đón địch.
Cũng không trách được hắn. Vừa rồi thiếu chút nữa bị "Ngu mỹ nhân" xử lý, như vậy ai có thể cam đoan "Gia Địch" trước mắt này không phải là gã người rắn kia cải trang?
- Làm sao vậy?
Gia Địch ngạc nhiên hỏi, tựa hồ còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trần Mặc hơi hơi nhíu mày, cùng mấy đồ điện liếc mắt nhìn nhau, rồi bất ngờ hỏi:
- Gia Địch, anh hỏi em một việc: nếu em muốn mua một món đồ, nhưng mà trả tới một trăm ngàn đối phương cũng không chịu bán thì em sẽ làm thế nào? (100 ngàn NDT khoảng hơn 340 triệu tiền Việt)
- Một trăm ngàn cũng không chịu bán?
Gia Địch ngẩn ra, hiển nhiên không rõ vì sao Trần Mặc lại hỏi cái này.
Có điều theo bản năng, nàng không hề cần suy nghĩ mà đáp luôn:
- Rất đơn giản, vậy ra hai trăm ngàn, vẫn không được thì ba trăm ngàn, cái gì cũng đều có giá cả thôi!
- Phù!
Nghe câu trả lời này, Trần Mặc cùng mấy đồ điện nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ quả nhiên là Gia Địch không thể nghi ngờ.
Nhưng mà bọn hắn vừa thở xong, Gia Địch lại như hiểu ra, không khỏi nhíu mày hỏi:
- Sao thế? Mọi người nghi em là giả sao?
- Không phải tự dưng nghi ngờ em, mà bởi vì vừa mới nếm đòn xong!
Trần Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, rồi nhanh chóng đem chuyện vừa rồi nói ra:
- Tóm lại, hiện giờ anh không biết phải đi đường nào… Đúng rồi, sao em ở nơi này?
- Em là theo manh mối của phòng thí nghiệm kia mà tới.
Nhìn khu rừng yên tĩnh chung quanh, Gia Địch bình tĩnh hồi đáp.
- Tháng trước, rốt cục em tìm được phòng thí nghiệm kia, nhưng bên trong đã bị cháy sạch. Cẩn thận kiểm tra thật lâu thì bọn em tìm được một mảnh bản đồ không trọn vẹn, mặt sau ghi rõ vị trí của di tích này, nhưng sau khi em tới đây thì cũng lạc đường.
- Trong phòng thí nghiệm có bản đồ khu di tích?
Trần Mặc ngẩn ra, không tự chủ được xoa xoa cằm.
Nếu dựa theo logic mà đoán, chẳng lẽ người kiến tạo phòng thí nghiệm kia là Thuần Dương Tử? Cũng không đúng, Thuần Dương Tử đã mất tích 50 năm, mà theo như Trư Đầu Tam nói thì phòng thí nghiệm kia mới xuất hiện từ hơn mười năm trước.
- Lão đại, em thấy trước hết chúng ta cứ tìm tới di tích kia đi đã, nơi đó có lẽ sẽ có đáp án!
Bản Bản nhắc nhở một câu.
Chỉ có điều chuyện này lại không dễ như nói. Ngu mỹ nhân giờ không ở đây, ai biết làm sao để tìm được cái di tích kia?
- Ba ba, cẩu cẩu lại tới nữa kìa!
Ngay lúc này, Huân Nhi bỗng giật nhẹ tay áo hắn, chỉ về phía con chó ngao Tây Tang miệng còn ngậm lấy Nặc Nặc đang đi tới.
Trần Mặc ngẩn ra, bỗng tỉnh ngộ nói:
- Khoan! Anh có cách, nếu con chó này là thủ hộ di tích, vậy nhất định nó biết di tích ở đâu.
- Đúng rồi lão đại, nhưng mà anh định làm thế nào cho nó dẫn chúng ta đi?
Bị hai hàng răng nanh cắn qua cắn lại, Nặc Nặc ‘hấp hối’ nhắc nhở:
- Chẳng lẽ tự dưng chúng ta kêu nó về nhà, nó sẽ ngoan ngoan… Ặc, không phải chứ!
Có trời mới biết đây là có chuyện gì? Khi Nặc Nặc hô một câu "Về nhà" thì con chó ngao Tây Tạng đang ngồi tại chỗ liền đột nhiên xoay người nhảy vào rừng.
Trần Mặc tròn mắt ngẩn ra, lẩm bẩm nói:
- Quái thật, ca đột nhiên phát hiện Nặc Nặc nói chuyện càng ngày càng linh nghiệm!
Cảm khái là thế, hắn lập tức kéo theo đám Gia Địch theo sát con chó kia, xuyên qua rừng cây.
Hai giờ sau, ngay khi Trần Mặc lao ra khỏi một đám cây cối rậm rạp, cảnh tượng trước mắt đột ngột sáng bừng.
Bất tri bất giác, khu rừng đã bị bỏ lại phía sau, mà giờ phút này cảnh tượng trước mặt mọi người là một bình nguyên ngập tràn màu xanh hoa cỏ.
- Nhìn!
Theo hướng Gia Địch chỉ, một căn nhà gỗ vốn không hề có ban đầu, lại từ từ hiện ra theo làn khói gợn trong không khí.
Chó ngao Tây Tạng chạy vài vòng quanh nhà gỗ, đột nhiên ngồi xổm trước cửa, khẽ tru lên vài tiếng.
Ngay sau đó, cánh cửa được đẩy ra, Ngu mỹ nhân từ bên trong chậm rãi bước ra ngoài, rồi lập tức như có suy nghĩ gì quay đầu trông lại…
- A Mặc, làm sao anh có thể tìm tới nơi này?
Ngu mỹ nhân ngẩn ra, không khỏi mặt đầy kinh hỉ chào đón.
Trần Mặc thực hồ nghi nhìn nàng vài lần, đột nhiên nâng tay ngăn lại nói:
- Đợi một chút! Trước tiên cô cứ đứng đó đi, tôi hỏi cô một chuyện: lần trước sau khi cô uống sau thì đã làm gì với tôi?
- Hôn anh?
Ngu mỹ nhân ngẩn ra, theo bản năng buột miệng nói.
Trần Mặc nhất thời thở phào, thầm nghĩ vị này xem ra là hàng thật, thế nhưng ngay sau đó, hắn liền vì một câu tự mình hỏi mà hối hận.
Gần như tức thì sau khi Ngu mỹ nhân trả lời, Gia Địch đang lặng thinh chợt bộc phát ra sát khí…
- Mặc, vị này là?
Mang theo thái độ lạnh nhạt không thể che giấu, Gia Địch hất hàm hướng về Ngu mỹ nhân hỏi, giống như là nữ vương đang cho gọi nữ hầu của mình.
Ngu mỹ nhân khẽ biến sắc, đột nhiên như nghĩ ra cái gì liếc mắt nhìn Trần Mặc một cái, lập tức nũng nịu đón chào:
- Chủ nhân, đây là có chuyện gì?
- Sặc, cô không thể đổi lại xưng hô sao?
Trần Mặc đau đầu mà thở dài, đột nhiên cảm thấy mình thật nhớ Dung tỷ.
Nếu có nàng ở đây, trận chiến không có khói súng này nhất định sẽ càng thêm kịch liệt. Có điều như hiện giờ cũng đã không tồi rồi.
Ít nhất, nghe được Ngu mỹ nhân gọi một tiếng "Chủ nhân" thì Gia Địch đã không khỏi nhăn mặt lại, gằn từng tiếng hỏi:
- Mặc, chủ nhân nghĩa là…
- Chuyện này nói ra dài lắm!
Thực bất đắc dĩ nhún nhún vai, Trần Mặc lập tức biết điều nói sang chuyện khác, giản lược kể lại những việc đã xảy ra, thuận tiện giới thiệu hai cô gái với nhau.
Nghe được gã người rắn đang ẩn núp tại đây, Ngu mỹ nhân không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Việc này không thể nào! Đây là nơi ở của chủ nhân, gã người rắn kia làm sao biết được vị trí cụ thể? Còn nữa, trong cái phòng thí nghiệm kia làm sao có thể có bản đồ nơi này được?
Trần Mặc cùng Gia Địch đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ việc này cả cô cũng không rõ, hai người ngoài như bọn tôi làm sao biết?
Ngu mỹ nhân thoáng trầm ngâm, lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Nói như vậy, trận sương mù kia cũng là gã người rắn giở trò quỷ? Em từ từ tiến về phía trước, quay đầu lại đã không thấy anh, rơi vào đường cùng chỉ có thể tới căn nhà này trước, tiếp tục mượn pháp thuật để xác định vị trí của anh.
- Còn may có con chó này…
Nhìn con ngao Tây Tạng đang ngồi bên cạnh, Trần Mặc nhịn không được nhớ tới màn vừa rồi.
Ngu mỹ nhân hé miệng mỉm cười, nhè nhẹ vỗ đầu con chó ngao, nói:
- Hình như Đại Hắc rất thích anh, việc này làm cho em càng cảm giác anh là… A! Thiếu chút nữa quên việc chính rồi. A Mặc, anh nhanh vào đây đi, em tìm được khối Tam Sinh Thạch kia rồi!
Nói xong, nàng đã vội vàng kéo Trần Mặc vào trong căn nhà gỗ. Trần Mặc chỉ vừa nháy mắt mấy cái, đã phát giác mình đang ở bên trong căn nhà kỳ lạ - nhỏ nhưng không gian bên trong rất rộng này.
Phải biết rằng căn nhà gỗ này nhìn bên ngoài chỉ chừng mấy chục mét vuông, không nghĩ tới sau khi đi vào lại rộng tới hơn 100 mét vuông, hẳn là có người cài đặt trận pháp gì đó.
Ngu mỹ nhân không có tâm tình giảng giải mấy cái này, vội vàng kéo hắn đi đến đại sảnh, lại từ trên bàn cầm lấy một khối đá hình tròn nhiều màu sắc.
- Ặc, khối Tam Sinh Thạch này dùng thế nào?
Thấy Ngu mỹ nhân nhẹ nhàng nâng Tam Sinh Thạch lên, Trần Mặc đột nhiên thấy bất an.
Quả nhiên ngay sau đó, Ngu mỹ nhân liền dường như không có việc gì cười cười nói:
- Rất đơn giản! Chỉ cần đập thứ này lên đầu anh, nếu anh là chủ nhân của em thì Tam Sinh Thạch sẽ dung hợp cùng anh, sau đó anh sẽ khôi phục lại trí nhớ và lực lượng.
- Thế nếu như không phải?
Trần Mặc hiển nhiên quan tâm tới kết quả thứ hai.
Ngu mỹ nhân vẫn một bộ cười cười, nhẹ giọng nói:
- Nếu không phải, đó là đương nhiên là đầu rơi máu chảy, nhưng nhất định không nguy hiểm tính mạng.
- Tôi ngất!
Trần Mặc trợn tròn mắt, thầm nghĩ Ngu mỹ nhân hẳn hồi bé rất hiếu động, đập gạch đá lại lão luyện thản nhiên như vậy.
Nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn tảng đá kia một cái, hắn nhịn không được hỏi:
- Này, có thể đổi cách khôi phục trí nhớ khác không, tôi thấy phương pháp này rất dã man… Móa, cô làm thật à!
Biết đại khái hắn sẽ thoái thác, Ngu mỹ nhân làm sao để hắn có cơ hội trốn, trực tiếp cầm Tam Sinh Thạch đập xuống.
Chỉ nghe một tiếng “bốp” trầm đục, Trần Mặc chỉ cảm thấy đầu hoa mắt choáng, thất tha thất thểu lui về phía sau vài chục bước.
Nhưng mà giờ phút này lại không có ai để ý đến cảm thụ của hắn. Tiếng vang vừa tan, Ngu mỹ nhân cùng Gia Địch đã đồng thời quay đầu, vẻ mặt khẩn trương nhìn phía Tam Sinh Thạch…
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†