|
|
31-08-2008, 01:04 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 6
Sáng hôm sau, Ngá»c rủ Nam và o đảng bá»™ Trung Hoa Quốc dân Äảng để xin đảng bá»™ cấp giấy vá» biên giá»›i.
Tá»›i má»™t chá»— vắng, Ngá»c khẽ bảo Nam:
“Tứ và Nghệ không phải đồng chà đâuâ€.
Rồi Ngá»c kể cho Nam nghe hết đầu Ä‘uôi câu chuyện. Nam nói:
“Chú không lo. Tôi rất tá»± nhiên. Quen rồi mà . Chú không biết chÃnh tôi, tôi đã thủ tiêu má»™t tay cá»™ng sản lợi hại ở Trùng Khánh vá» qua đây, Ä‘á»™ hai tháng trÆ°á»›câ€.
Ngá»c mở to mắt kinh ngạc. Cuá»™c Ä‘á»i của Nam, Ngá»c đã rõ hết. Nam là con má»™t ông quản, là m y tá, vì nhà sa sút lên lấy má»™t ngÆ°á»i Tà u và vì thế nên theo chồng sang Văn SÆ¡n. Vá» sau chồng mất, nà ng ở hẳn lại đó và quanh vùng ấy ai cÅ©ng đến xin thuốc coi nà ng nhÆ° má»™t y sÄ© vì dân Tà u ở biên giá»›i vẫn thÆ°á»ng cho những ngÆ°á»i há»c ở Hà Ná»™i là những ngÆ°á»i giá»i. Vá» sau Nam gia nháºp Việt Quốc; nhà nà ng chỉ là chá»— anh em Ä‘i lại nghỉ chân trÆ°á»›c khi Ä‘i công tác trạm Ma-Lì-Pố hay Mã Quan. Nà ng lại là ngÆ°á»i rất hiá»n là nh thế mà bây giá» nà ng cÅ©ng giết ngÆ°á»i, không khác gì chà ng.
Ngá»c rủ Nam và o má»™t quán nÆ°á»›c trà vắng vẻ rồi há»i Nam vá» việc thủ tiêu tay cá»™ng sản.
Nam cho biết là má»™t hôm có má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông lạ mặt đến thăm nà ng vì ná»™i vùng Văn SÆ¡n chỉ có mình nà ng là Việt kiá»u lại biết vá» thuốc men mà ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông lại bị bệnh. Nam cÅ©ng lấy tình đồng hÆ°Æ¡ng cho ở nhà mình dưỡng bệnh và tìm cách chữa thuốc. Má»™t buổi trÆ°a nhân lúc ngủ, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ấy để rÆ¡i ra bên cạnh má»™t cái và dầy cá»™m. Tá»± nhiên linh tÃnh báo nà ng biết có cái gì khả nghi. Nà ng mở và rút giấy tá» ra coi má»›i biết ngÆ°á»i ấy tên là VÆ°Æ¡ng Äức; xem tá»›i má»™t bức thÆ° nà ng má»›i rõ Äức là má»™t tay Việt cá»™ng cao cấp ở Trùng Khánh là m thÆ° ký riêng cho Chu Ân Lai lúc đó là đại diện của Trung cá»™ng từ Diên An đến Trùng Khánh để liên lạc vá»›i Tưởng Giá»›i Thạch. Khi Nam biết rõ, nà ng lại đặt cái và và o chá»— cÅ© rồi lẳng lặng bá» xuống nhà dÆ°á»›i, đợi khi Äức tỉnh dáºy có gá»i nà ng má»›i lên.
Hai hôm sau, Nam cho thuốc Ä‘á»™c và o ống tiêm. Nà ng tiêm và o mạch máu của Äức, vừa tiêm vừa mỉm cÆ°á»i bảo Äức:
“Thuốc nà y tốt, cầy cục mãi má»›i mua được của bá»™ Ä‘á»™i Mỹâ€.
Nam chấm bông rồi bảo Äức:
“Bây giỠông nằm nghỉ Ä‘i, đợi thuốc ngấm, chỉ đợi hai mÅ©i nữa là bách bệnh tiêu tánâ€.
Tiêm xong, Nam đứng bên cạnh giÆ°á»ng Äức đợi. Má»™t lúc sau Äức nói:
“Tiêm thuốc má»›i nà y tôi thấy trong ngÆ°á»i khó chịu hÆ¡n trÆ°á»›câ€.
Vì Nam không thà nh thạo lắm vá» thuốc Ä‘á»™c nên trái vá»›i dá»± Ä‘oán của nà ng, Äức không chết, chỉ quằn quại ngÆ°á»i, hai mắt tuy lá» Ä‘á» nhÆ°ng vẫn mở trừng trừng nhìn Nam. Nam Ä‘oán có má»™t tia nghi ngá» trong vẻ mắt nhìn của Äức và thấy Äức há miệng ú á»› nói, nhÆ°ng lại nói tiếng Quan Há»a chứ không phải tiếng Việt. Sợ Äức nói to thà nh tiếng và hà ng xóm bên kia bức tÆ°á»ng ván nghe thấy, nên Nam vá»™i cúi xuống lấy bông nhét và o đầy miệng Äức. Mắt Äức vẫn mở to nhìn nà ng và má»™t cánh tay Ä‘ang cá»±a quáºy nhÆ° cố nhấc lên để kéo bông ra.
Nam trèo lên giÆ°á»ng miệng nói tiếng Tà u:
“Ông Äức! Ông Äức Æ¡i, lai tỉnh!â€
Nà ng cố gá»i tháºt to cho hà ng xóm nghe thấy, rồi nhảy lên ngÆ°á»i Äức; hai chân giẫm lên hai bà n tay Äức, nà ng lấy hết sức bóp cổ; cứ nhÆ° thế nà ng nghiến răng bóp, bóp mãi cho đến khi mặt Äức phình ra và hai con mắt trợn ngược lên lá» Ä‘á» dần. Nam từ từ thả lá»ng hai bà n tay. Thấy Äức không cá»±a quáºy, yên lặng nằm ngá»a, hai con mắt chỉ còn lòng trắng, Nam má»›i dám chắc là Äức đã chết hẳn. Nà ng rút bông ở miệng Äức ra vứt lẫn vá»›i các nắm bông khác rồi bắt đầu gá»i to bằng tiếng Tà u địa phÆ°Æ¡ng, cố ý cho hai bên hà ng xóm nghe thấy:
“Ông Äức Æ¡i. Ông chết ở đây tứ cố vô thân, lạy Trá»i Pháºt phù há»™ cho ông sống lại. Tôi không ngỠđâu bệnh ông lại hiểm nghèo thế, ông lại chóng chết nhÆ° thếâ€.
Tiếng ngÆ°á»i Tà u bên hà ng xóm há»i vá»ng sang:
“Gì thế bà LÆ°Æ¡ng?â€
Lương là tên chồng quá cố của Nam.
“Bà chủ Minh Äạt ạ. Ông đồng hÆ°Æ¡ng của tôi chết rồiâ€.
“Rõ tá»™i nghiệp. NhÆ°ng bà cÅ©ng đừng lấy thế là m phiá»n. Bà mà không chữa nổi thì các ông ở nhà thÆ°Æ¡ng đây cÅ©ng bó tay, hoạ may có bác sÄ© Mỹ ở trÆ°á»ng bayâ€.
Nam đáp:
“Bây giá» thì cháºm quá rồiâ€.
Nà ng gá»i bà Minh Äạt:
“Bà sang ngay giúp tôi má»™t tayâ€.
Nói xong, Nam mở và lấy những giấy má quan trá»ng của Äức cất Ä‘i nhÆ°ng tiá»n thì để lại rồi cho và và o túi áo Äức.
Lúc bà Minh Äạt sang, Nam lấy má»™t cái gÆ°Æ¡ng nhỠáp và o mặt Äức rồi Ä‘Æ°a bà Minh Äạt coi. Bà Minh Äạt không hiểu gì, tưởng Nam là m theo tục lệ riêng của nÆ°á»›c mình. Nam giảng giải:
“Mặt gÆ°Æ¡ng vẫn trong nhÆ° thÆ°á»ng; nếu còn thở thì hÆ¡i nÆ°á»›c ở mồm mÅ©i ra sẽ là m gÆ°Æ¡ng má» Ä‘iâ€.
Nam lại cúi xuống áp tai và o ngá»±c bên trái nghe, má»™t tay bắt mạch cho Äức rồi nói vá»›i bà hà ng xóm:
“Ông bạn tôi chết hẳn rồi. Bà xem chân tay lạnh ngắtâ€.
Tuy có Nam là y tá nhÆ°ng bà Minh Äạt cÅ©ng không dám đến gần xác Äức. Bà ra chá»— bà n thá» thắp hÆ°Æ¡ng để Ä‘uổi ám khÃ. Nam vuốt mắt Äức, lấy mấy ngá»n nến ra thắp rồi cắm ở hai bên đầu giÆ°á»ng. Nà ng mặc quần áo, bảo bà Minh Äạt:
“Bà đi vá»›i tôi ra huyện trình. Tôi nhá» bà là m chứng. Thủ tục cần phải thếâ€.
Ra huyện Nam chỉ phải trình báo qua loa rồi được cấp giấy chôn cất. Nà ng mua chiếc áo quan thuê phu đám ma Ä‘em chôn ngay Äức hôm đó.
Nam kể xong, Ngá»c Ä‘Æ°a mắt nhìn Nam.
Chà ng chÆ°a hiểu được tại sao má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nhu mì nhÆ° Nam lại có thể giết ngÆ°á»i mà lại tá»± ý giết má»™t cách Ä‘á»™c ác nhÆ° thế. Chà ng thốt nhá»› lại câu Thanh nói: “Bị cái guồng máy nó lôi kéo†và ngẫm nghÄ© thảo nà o Thanh từ chối việc chà ng má»i tham gia cách mệnh. à nghÄ© vá» cái xấu tốt ở Ä‘á»i lại lảng vảng trong đầu óc chà ng. Dẫu sao chà ng cÅ©ng nháºn thấy rõ là Nam cÅ©ng nhÆ° chà ng, cÅ©ng nhÆ° Tứ và Nghệ Ä‘á»u là những ngÆ°á»i tốt, có lòng nhân đạo. Ngá»c nhá»› lại việc chà ng tha thứ cho Chuân khi Chuân pha nÆ°á»›c và o rượu.
Ngay lúc Nam kể cho chà ng nghe vá» việc giết Äức chà ng không khá»i ghê tởm vì lòng Ä‘á»™c ác của con ngÆ°á»i; chà ng thấy thÆ°Æ¡ng hại cho Äức khi bị Nam bóp cổ; đôi mắt mỠấy biết đâu đã không Ä‘au khổ vì không hiểu và biết đâu Äức không có cha mẹ, vợ con hay má»™t ngÆ°á»i yêu và trÆ°á»›c khi chết đã không nghÄ© tá»›i những ngÆ°á»i thân yêu đó.
Bá»—ng Ngá»c chợt nẩy ra má»™t ý nghÄ©:
“Hay là ...â€
Nhưng chà ng ngừng lại, nói một mình:
“Má»™t ngÆ°á»i chết bệnh còn có thể được. Nay lại hai ngÆ°á»i cùng chết bệnh má»™t lúc, thế nà o các cÆ¡ quan Tà u chẳng sinh nghiâ€.
Nam nói:
“Tôi cÅ©ng chợt nảy ra ý nghÄ© ấy nhÆ°ng tôi thấy không xuôi. Tôi sẽ pha cà -phê nÆ°á»›c cốt để chú Ä‘em Ä‘i. Chú nên cẩn tháºn, việc không thà nh thì từ nay vá» sau chắc không bao giá» gặp chú nữaâ€.
Tuy trá»i đã tạnh ráo nhÆ°ng nÆ°á»›c sông chẩy sau nhà Nam má»—i lúc má»™t lên cao. Tối hôm đó trên căn gác của nhà Nam, bốn ngÆ°á»i ngồi nhắm rượu vá»›i lòng lợn, nói chuyện vui vẻ nhÆ° là đã quen biết nhau từ lâu. TrÆ°á»›c khi Ä‘i ngủ, Nam nói:
“Trong khi đợi nÆ°á»›c rút, sáng mai má»i mấy anh Ä‘i ăn ‘cô sèo mi siển’ ở Cổng Namâ€.
Tứ và Nghệ ngủ ở buồng dÆ°á»›i nhà còn Ngá»c ngủ ở má»™t giÆ°á»ng nhá» cạnh Nam trên gác. Hai ngÆ°á»i không dám trò chuyện sợ dÆ°á»›i nhà Tứ và Nghệ nghe thấy. TrÆ°á»›c khi khép cá»a mà n, Ngá»c nháy Nam má»™t cái; Nam Ä‘Æ°Æ¡ng xếp dá»n đồ đạc cÅ©ng mỉm cÆ°á»i và nháy lại Ngá»c. Tuy hai ngÆ°á»i trẻ tuổi nằm ngủ cạnh nhau, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà góa khá đẹp và má»™t chà ng thanh niên xinh trai nhÆ°ng cả hai Ä‘á»u không nghÄ© gì đến những Ä‘iá»u thÆ°á»ng tình.
Ngá»c nằm má»™t lúc rồi thiêm thiếp ngủ; nét mặt chà ng dÆ°á»›i ánh ngá»n nến lá» má» Nam thấy có má»™t vẻ đẹp thÆ¡ ngây nhÆ° trẻ con. Nam ngừng tay đứng ngắm Ngá»c má»™t lúc lâu, rồi nà ng tắt đèn nằm xuống giÆ°á»ng mình kê cạnh giÆ°á»ng Ngá»c.
Äêm ấy Ä‘á»™ ba giá» sáng, nghe tiếng ngÆ°á»i trong phố xôn xao, Nam thức dáºy nhìn ra cá»a sổ thấy nÆ°á»›c đã trà n ngáºp Ä‘Æ°á»ng. Nà ng mở mà n giÆ°á»ng Ngá»c, ngồi xuống cạnh và lấy tay lay chà ng. Thoáng trong má»™t lúc Nam có cái ý nghÄ© nằm xuống cạnh Ngá»c, nhÆ°ng nà ng giữ được ngay, gá»i to:
“Chú dáºy Ä‘i, nÆ°á»›c ngáºp cả phố rồiâ€.
Nà ng ra thắp nến rồi bảo Ngá»c:
“Ta xuống khênh các đồ đạc ở dÆ°á»›i nhà lên. NÆ°á»›c nà y không khéo ngáºp cao ná»a nhà dÆ°á»›iâ€.
Xếp dá»n xong, cả bốn ngÆ°á»i Ä‘á»u ngồi đợi sáng và xem tình hình nÆ°á»›c lÅ© trà n vá». Tá»›i sáng thì quả nhiên nÆ°á»›c và o ngáºp ná»a nhà dÆ°á»›i. Nam nói:
“Hôm nay thì các anh ăn cÆ¡m không vá»›i Ãt muối. Tôi thếtâ€.
Rồi nà ng cất tiếng cÆ°á»i vui vẻ.
Xem tiếp chương 7
|
31-08-2008, 01:04 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 7
Hai ngà y hôm sau, nÆ°á»›c má»—i ngà y má»™t lên cao. Dòi bỠở cầu tiêu các nhà bên cạnh trôi lá»nh bá»nh khắp nhà dÆ°á»›i. Chúng định leo lên cầu thang nhÆ° má»™t đạo quân cảm tá» xung phong. Nam phải lấy ống phụt thuốc DDT phun chặn Ä‘Æ°á»ng.
Tứ suốt ngà y Ä‘i ra Ä‘i và o trên cái gác nhá», lúc nà o ở mÅ©i cÅ©ng để má»™t cái khăn mù-xoa có tẩm nÆ°á»›c hoa của Nam để tránh mùi hôi thối của nÆ°á»›c bẩn. Nghệ cả ngà y ngồi Ä‘em những sách “Trung Quốc chi váºn mệnh†của Tưởng Giá»›i Thạch hay sách nghiên cứu vỠ“Duy sinh luáºn†của Trần Láºp Phu, ra Ä‘á»c có vẻ mê mải.
Ngá»c cùng Nam ngồi ở cá»a sổ trông ra Ä‘Æ°á»ng để đón các thuyá»n bán thức ăn, quà bánh và nhất là thuyá»n bán nÆ°á»›c. Ngá»c nhìn vá» dẫy núi xa bao bá»c Văn SÆ¡n và để tâm hồn phiêu diêu vá» Mông Tá»±. Giá lần nà y được Ä‘i công tác vá»›i Thanh, cùng ngồi ở cá»a sổ đón hà ng quà bánh qua lại thì dẫu nÆ°á»›c to đến má»™t tháng chà ng cÅ©ng không cần. Ngá»c mỉm cÆ°á»i nghÄ© thầm chắc ở Mông Tá»± trá»i không mÆ°a nữa, giếng đã cạn, rau của Thanh không có nÆ°á»›c tÆ°á»›i chết héo khô và Thanh phải ăn cÆ¡m vá»›i ruốc. Cô ả cả ngà y nằm lỳ trong chăn mãi cÅ©ng buồn nhÆ° chấu cắn. NghÄ© đến hai chữ chấu cắn, Ngá»c lại mỉm cÆ°á»i tá»± nhủ:
“Chắc cô ả oán anh chà ng ‘Ngá»c châu chấu’ lắm. Những quả lá»±u chắc đã chÃn, da lá»±u vì nắng cÅ©ng nám hồng nhÆ° má Thanh. Những lúc không được Ä‘i khá»i nhà , chắc Thanh chỉ còn má»™t cách là ra vÆ°á»n sưởi nắng, ngắm lá»±u nở hoa và rau héo dần. À mà cô ả cÅ©ng chẳng xót ruá»™t gì, tha hồ ăn những hạt lá»±u trắng má»ng nÆ°á»›c và thÆ¡m ngá»t. Cô ả chỉ nói hão: lúc mình vá» chắc má»™t quả lá»±u cÅ©ng không cònâ€.
Nam thấy Ngá»c mỉm cÆ°á»i luôn, liá»n nói đùa:
“Cô chở thuyá»n bán bún xinh đấy chứ? Tôi thấy chú mỉm cÆ°á»i luôn mà cô ả xem chừng cÅ©ng cảm chú, cứ chèo Ä‘i chèo lại mãi, nhìn chú không chá»›p mắt. Äể tôi gá»i thuyá»n cô ả lại và rút lui và o trong để chú mua bún, tha hồ hai bên nói chuyệnâ€.
Ngá»c đáp:
“Phải đấy, nhá» chị gá»i thuyá»n cô bán bún lại đây em muaâ€.
Nam trở và o bảo Tứ và Nghệ:
“Gạo cần để phòng xa. Hôm nay cả nhà ăn bún nhéâ€.
Nam lấy bát rồi tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nhìn vá» phÃa cá»a sổ:
“Tôi Ä‘Æ°Æ¡ng dở tay chú mua há»™ dăm cân bún, ăn cả buổi chiá»u luôn thểâ€.
Nà ng nói vá»›i Ngá»c:
“Cả nhà hôm nay có Ä‘au bụng là tại chú đấyâ€.
Nghệ ngồi Ä‘iá»m nhiên Ä‘á»c sách. Tứ nói:
“Chắc há» lại lấy nÆ°á»›c bẩn, ăn Ä‘á»™c chếtâ€.
Ngá»c vừa mặc cả, nói đùa bỡn vá»›i cô hà ng bún xinh đẹp vừa nghÄ© thầm:
“Nghệ má»›i là lợi hại, còn Tứ chắc kiểu con ông cháu cha, cách mệnh phong lÆ°u công tá», không có gì đáng e ngạiâ€.
Chà ng cố kéo dà i không cho cô hà ng Ä‘i, nói bông lÆ¡n chÆ¡i nhÆ° má»™t ngÆ°á»i vô tâm, thÃch trêu gái, để Nghệ khá»i nghi kỵ, chỉ cho chà ng là má»™t cán bá»™ tầm thÆ°á»ng, phụ trách có má»™t việc liên lạc vì thÃch Ä‘i đây Ä‘i đó.
Trong những ngà y ở nhà Nam, khi bà n vá» vấn Ä‘á» gì quan trá»ng, Ngá»c chỉ ngồi nghe và tá» vẻ không chú ý. Lúc rá»—i chà ng Ä‘em Ä‘an lại mấy đôi hà i sảo hoặc giúp Nam vá» việc bếp nÆ°á»›c. Chà ng là m nhÆ° chữ nho cÅ©ng chỉ biết má»™t Ãt chữ thông thÆ°á»ng, nhá» Nghệ dáºy há»c và là m bá»™ rất tối dạ. Nói tóm lại chà ng chỉ là má»™t tay lông bông loăng quăng, má»™t cán bá»™ ‘châu chấu’.
Chiếc áo len Ä‘Ã n bà của Thanh cho, những đêm trá»i lạnh chà ng lấy ra mặc; buổi trÆ°a trá»i nắng chà ng cất và o túi vải nhÆ°ng bao giá» cÅ©ng cố ý cho Nghệ nhìn thấy, may Nghệ có nháºn ra đó là áo Thanh thì việc ấy cà ng tá» ra chà ng vẫn thân vá»›i Thanh; nếu Nghệ tháºt là nhân tình của Thanh, chắc Nghệ sẽ ghen nhÆ°ng cái đó không há» chi, Ä‘iá»u cốt yếu là chà ng đã bị Thanh cám dá»—.
Rồi má»™t hôm nÆ°á»›c rút cạn. Nam giữ lá»i hứa má»i mấy ngÆ°á»i Ä‘i ăn “Qua cầu má»… phẩn†ở Cổng Nam. Sau những ngà y ăn lảm nhảm, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ăn má»™t cách ngon là nh, trừ Nghệ. Tứ lấy thìa húp nÆ°á»›c dùng và nhai các miếng thịt tái nhÆ° ngÆ°á»i vẫn thÃch ăn ngon vì tình thế phải nhịn Ãt lâu. Má»—i lần nuốt thì cái yết hầu lại Ä‘Æ°a lên hạ xuống trông má»™t cách rõ rệt, khiến Ngá»c phải quay mặt Ä‘i vì ngượng cÅ©ng có và nhất là vì thÆ°Æ¡ng hại má»™t ngÆ°á»i nhÆ° Tứ mà lại lạc loà i và o hà ng ngÅ© Việt Minh. Riêng Tứ ăn luôn hai bát mà vẫn có vẻ thòm thèm. Ä‚n xong nhà hà ng bÆ°ng bốn cốc cà -phê thÆ¡m ngon. Tứ há»i Nam:
“Tôi không ngá» là ở đây cÅ©ng có cà -phê ngon thế nà yâ€.
Ngá»c uống má»™t ngụm rồi thốt lên:
“Ngon không kém gì cà -phê hà ng cô Thanh ở Mông Tá»±â€.
Nam nói:
“Số là các anh không biết. Ở đây gần biên giá»›i, anh em có cho tôi rất nhiá»u cà -phê. Lúc nãy tôi và o nhà trong để tá»± rang lấy. Tôi rang khéo lắm. Hôm nà o các anh Ä‘i, tôi sẽ rang và pha nÆ°á»›c cốt để các anh Ä‘em Ä‘i. Dá»c Ä‘Æ°á»ng thiếu gì suối nÆ°á»›c trong, các anh pha uống cho đỡ khátâ€.
Nam mỉm cÆ°á»i rất tình tứ:
“Lúc uống các anh phải nhá»› đến tôi đấy nhéâ€.
Xem tiếp chương 8
|
31-08-2008, 01:05 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 8
Nam tiá»…n ba ngÆ°á»i ra táºn Cổng Äông để lên Ä‘Æ°á»ng vá» Ma-Lì-Pố. Lúc ba ngÆ°á»i qua, cái cầu đá còn hÆ¡i ngáºp nÆ°á»›c. Nam dừng lại, đợi ba ngÆ°á»i sang bên kia cầu rồi giÆ¡ tay vẫy:
“Hẹn các anh hai tháng sau và chúc má»i việc may mắn. Cà -phê nÆ°á»›c cốt của tôi đặc lắm, đợi khi tháºt khát hãy uống, còn dá»c Ä‘Æ°á»ng không thiếu gì hà ng quán. Có cả rượu ngon, anh Tứ đừng uống say quá sợ Ä‘i không nổi hay là mê cô hà ng rượu nà o đó ở lại thì há»ng việc đấy. Thôi chà o các anh Ä‘iâ€.
Nam quay trở lại và tiếp tục Ä‘á»i sống nữ y tá và cô đỡ. Nà ng tin Ngá»c sẽ thà nh công và chắc chỉ Ä‘á»™ và i ba ngà y nữa Ngá»c sẽ trở vá» Văn SÆ¡n. Lúc đó nà ng sẽ đánh Ä‘iện vá» Mông Tá»± và giữ Ngá»c ở lại Văn SÆ¡n dăm ba ngà y. Lòng nà ng tá»± nhiên thấy yêu Ä‘á»i và vui vẻ.
ÄÆ°á»ng còn trÆ¡n nên rất khó Ä‘i. Có lắm chá»— sÅ©ng nÆ°á»›c hay lầy lá»™i quá, Ä‘i có khi ngáºp bùn tá»›i đầu gối, nên Ngá»c phải cõng Tứ và Nghệ qua.
Ngá»c cố ý chá»n con Ä‘Æ°á»ng thấp vì con Ä‘Æ°á»ng lên cao có nhiá»u phong cảnh đẹp chà ng để dà nh khi nà o được cùng Ä‘i vá»›i Thanh. Vì con Ä‘Æ°á»ng thấp cứ xuống dốc mãi mà trá»i lại nắng to nên Tứ cứ đòi cho được cái bi-đông nÆ°á»›c cốt cà -phê Nam đã pha. Ngá»c nói:
“Anh không nhá»› lá»i chị Nam dặn à . Lát nữa đến má»™t cái suối trong anh tha hồ uống. Từ Văn SÆ¡n vá» nÆ°á»›c không có chá»— nà o bán cà -phê nữaâ€.
Tứ nói:
“Cà -phê để lâu sợ há»ngâ€.
Ngá»c đáp:
“Cái đó anh không lo. Lần nà o tôi qua Văn SÆ¡n chị Nam cÅ©ng pha nÆ°á»›c cốt, cho tháºt nhiá»u Ä‘Æ°á»ng, để lâu ngà y uống vẫn ngon nhÆ° thÆ°á»ngâ€.
Má»i ngÆ°á»i đã khô cả cổ lại sắp lên má»™t cái đèo cao, Ä‘Æ°á»ng lên dốc Ä‘á»™ ná»a cây số và không có bóng cây nà o. Lên khá»i cái dốc, Tứ lại đòi uống cà -phê. Ngá»c giữ chặt lấy cái bi-đông Ä‘eo ở dây lÆ°ng, bảo Nghệ:
“Xuống hết đèo nà y có chá»— suối trong, anh khuyên anh Tứ chịu khó gắng đợi. Các anh có biết cái đèo nà y là cái đèo gì không? Äèo nà y gá»i là đèo ông Tháoâ€.
Rồi Ngá»c giải thÃch:
“Äồng chà Tháo ngÆ°á»i đã nhiá»u tuổi lại yếu vẫn hay Ä‘i công tác ở biên giá»›i. Anh Tháo phải bẻ cà nh cây là m gáºy vừa chống vừa Ä‘i. Lên tá»›i đỉnh đèo, anh Tháo bá» gáºy xuống rồi chắp tay vái cái dốc nà y mấy vái, miệng lẩm bẩm: ‘Trá»i phù há»™ cho tôi không phải lên dốc nà y má»™t lần thứ hai nữa’. Anh em đồng hà nh vì thấy cá» chỉ của anh Tháo nhÆ° váºy nên má»›i đặt tên đèo nà y là ‘đèo ông Tháo’ hay ‘dốc ông Tháo’.â€
Äến ngay Nghệ cÅ©ng phải tỠý:
“Trong Ä‘á»i tôi, tôi cÅ©ng chÆ°a từng trèo má»™t cái dốc dá»±ng ngược nhÆ° thế nà y, mà lại dà i đến ná»a cây sốâ€.
Lên tá»›i đỉnh ba ngÆ°á»i lại phải xuống đèo, Ä‘Æ°á»ng dốc hÆ¡n và ngắn nhÆ°ng vẫn không có má»™t bóng cây nà o. Tứ không xuống đèo quen sợ ngã nên lắm chá»— phải ngồi bệt xuống nắm từng ngá»n cá» hay gốc cây nhá» lê dần xuống.
Tá»›i chân đèo quả nhiên có má»™t lạch suối chẩy bên mặt bãi cát rá»™ng. NÆ°á»›c khá trong. Tứ vục mặt xuống dòng suối uống sùm sụp, lúc ngá»ng lên nÆ°á»›c chẩy cả xuống cằm. Chà ng nói:
“NÆ°á»›c suối nà y ngá»t mát quáâ€.
Rồi chà ng lấy hai tay vốc nÆ°á»›c rá»a mặt, vá»— lên trán hói, miệng cÆ°á»i hì hì có vẻ khoái trá lắm.
“Hay ta tắm má»™t cáiâ€.
Ngá»c can:
“ÄÆ°Æ¡ng Ä‘i nắng tắm ngay cảm chết. Äể tôi Ä‘Æ°a các anh và o má»™t chá»— gần đây có bóng mát, các anh nằm nghỉ má»™t lát đã rồi có tắm hãy tắmâ€.
Quả nhiên Ä‘i má»™t quãng tá»›i má»™t bụi cây xoè tán, bóng râm rợp cả má»™t vùng cá» phẳng. Ba ngÆ°á»i tháo túi vải ở trên vai ra là m gối rồi ngả lÆ°ng nằm nghỉ. Ngá»c ngẫm nghÄ©:
“Chá»— nà y đã ra tay được chÆ°a?â€
Sau chà ng thấy chỉ có má»™t chùm cây không đủ kÃn đáo và ở xa xa vẫn có bóng ngÆ°á»i là m ruá»™ng. Tâm trà chà ng lại nghÄ© đến Thanh, có lẽ lần sau cùng Thanh Ä‘i, chà ng cÅ©ng Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng thấp nà y cho Thanh trèo thỠ‘đèo ông Tháo’. Má nà ng chắc sẽ Ä‘á» hồng lên vì nắng nhÆ° quả lá»±u ở vÆ°á»n nà ng: chà ng sẽ rủ Thanh đến dÆ°á»›i chùm cây mát nà y, cùng nằm bên nhau trò chuyện. Chắc Thanh không dám tắm trÆ°á»›c mặt mình nhÆ°ng thế nà o nà ng chẳng vén quần ngâm chân và o nÆ°á»›c suối mát. Hai ngÆ°á»i sẽ ngồi cạnh nhau trên những tảng đá kia, cùng lấy chân nghịch khoắng nÆ°á»›c chẩy trên lòng cát trắng. Chà ng rút thuốc lá Ä‘Æ°a má»i Tứ và Nghệ; chà ng cÅ©ng hút và ngá»ng nhìn là n khói nhẹ Ä‘Æ°a lên cà nh lá rồi tan và o các khe trá»i xanh biếc, ngẫm nghÄ©:
“Còn thÃch bằng mấy ngồi ở gác nhà Thanh nhìn ngắm hoa lá»±u nở. Và Thanh chắc cÅ©ng cảm thấy đúng nhÆ° mìnhâ€.
Ngá»c mỉm cÆ°á»i, quên cả Tứ và Nghệ nằm bên cạnh. Lúc đó chà ng má»›i nháºn rõ lòng mình đã yêu Thanh từ lâu mà không tá»± biết. Nếu Thanh quả là cán bá»™ Việt Minh nhÆ° Ninh nói, và Thanh có bá» thuốc Ä‘á»™c và o cà -phê bảo chà ng uống, chà ng cÅ©ng sẽ uống ngay, sung sÆ°á»›ng mà uống thuốc Ä‘á»™c của con ngÆ°á»i tà n ác muốn giết chà ng; chà ng thấy trÆ°á»›c vẻ mắt cuối cùng trong Ä‘á»i là vẻ mắt chà ng âu yếm nhìn ngÆ°á»i đã giết chà ng, và hình ảnh cuối cùng trong Ä‘á»i chà ng là hình ảnh má»™t thiếu phụ tà n ác mà chà ng đã yêu và cà ng yêu vì thế. Thúy đối vá»›i chà ng bây giá» là má»™t ngÆ°á»i xa lắc xa lÆ¡, nằm trong lòng đất lạnh, chà ng vẫn yêu nhÆ°ng yêu bằng má»™t thứ tình khác. Còn PhÆ°Æ¡ng? PhÆ°Æ¡ng đẹp thì có đẹp nhÆ°ng PhÆ°Æ¡ng tầm thÆ°á»ng lạt lẽo; có lẽ nếu chà ng định láºp gia đình thì chà ng sẽ lấy PhÆ°Æ¡ng là m vợ, sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i hiá»n là nh yên ổn. Bây giá» trong cuá»™c Ä‘á»i cách mệnh vất vả, đầy nguy hiểm chà ng thấy cần má»™t thứ tình khác thÆ°á»ng oái oăm; đôi mắt Ä‘en sắc sảo và tâm hồn bà ẩn của Thanh tuy chà ng hÆ¡i rá»n rợn sợ nhÆ°ng có má»™t sức mạnh quyến rÅ© lạ lùng khiến chà ng mê đắm.
Ngá»c để mặc Tứ và Nghệ ra suối tắm, chà ng vẫn nằm yên hút thuốc lá. Thỉnh thoảng chà ng lại lắc đầu không ngá» mình đã yêu Thanh đến nhÆ° váºy. Còn Thanh có yêu lại chà ng không, Ä‘iá»u đó chà ng không há» nghÄ© tá»›i, vì chà ng cho việc khó nhất là lòng mình yêu tha thiết; ngÆ°á»i khác yêu mình mà mình không yêu lại thì chỉ là má»™t cái tá»™i nợ.
Tứ và Nghệ tắm xong đã cho túi lên vai và đứng chá» Ngá»c. Tứ nói:
“Ngá»c ‘châu chấu’ mà cÅ©ng mệt à ? Sao anh bảo phải Ä‘i gấp sợ tối chÆ°a tá»›i được quán ngủ trá»â€.
Ngá»c đứng dáºy, quà ng túi lên vai, nói:
“Tôi Ä‘i trÆ°á»›c các anh cố mà theoâ€.
Chà ng đi mau quá nên Tứ và Nghệ theo không kịp.
Äá»™ má»™t giá» trÆ°a, khá»i má»™t hà ng rà o tre thì tá»›i Sin-Chang. Ngá»c Ä‘Æ°a Tứ và Nghệ và o má»™t quán ăn có hai cô ngÆ°á»i Thổ rất xinh và đá»u chÆ°a có chồng. Hai cô thấy Ngá»c tá»›i thì há»i bằng tiếng Việt:
“Anh Ngá»c, lâu lắm má»›i lại gặp anhâ€.
Ngá»c nói:
“Tôi giá»›i thiệu vá»›i cô hai ông bạn quýâ€.
Chà ng nhìn cô lớn và đẹp hơn, tiếp theo:
“Nhà có rượu ngon không? Cô cho Ãt đồ nhắm. Phải tá»± tay cô là m má»›i vừa lòng hai ông bạn quý của tôiâ€.
Cô Ä‘on đả má»i ba ngÆ°á»i ngồi và o cái bà n sang nhất. Nà ng nhìn ba ngÆ°á»i Ä‘á»u mặc quần áo nhà binh Tà u, Ä‘á»™i mÅ© Tà u nhÆ°ng không có phù hiệu rồi mỉm cÆ°á»i nói tiếng quan hoả:
“Chuân pu sÆ° chuân, mỉnh pu sÆ° mỉnh, sÆ° an nan cÆ¡ mỉnhâ€. [1]
Rồi nà ng nói tiếp bằng tiếng Việt:
“Cầu mong cách mệnh Việt Nam thà nh công, để tôi chóng được vá» Việt Nam. Quê tôi ở Thanh Thủyâ€.
Nà ng cÆ°á»i tình rồi Ä‘em rượu ra:
“Äối vá»›i các anh em, phải tÃnh giá tháºt rẻ hay không lấy tiá»n cÅ©ng được, nếu các anh bằng lòngâ€.
Có đồ nhắm ngon, rượu hảo hạng Tứ má»m môi uống mãi. Chà ng say quá, nói đùa bỡn lả lÆ¡i vá»›i hai cô Thổ, rồi cứ đòi nằm lăn ra phản là m má»™t giấc ngủ trÆ°a. Ngá»c phải kéo dáºy:
“Anh phải Ä‘i cho sá»›m, kẻo chiá»u không kịp đến trạm ngủ hôm nay. Äêm không có trăng, tôi cÅ©ng chịu không mò được Ä‘Æ°á»ng. Anh phải ngủ rừng, trá»i lạnh, cá»p tha hay thổ phỉ đến, tôi không chịu trách nhiệm nữa. Anh Nghệ...â€
Nghệ đến giúp sức Ngá»c kéo Tứ dáºy rồi hai ngÆ°á»i, má»—i ngÆ°á»i má»™t bên, vá»±c Tứ Ä‘i cho khá»i ngã.
HÆ¡n năm giá» chiá»u, qua má»™t cái cầu đá rồi đến là ng Chong-Sin-Kiá»u.
“Äêm ta ngủ ở đây. HÆ¡i phiá»n là phải nằm ổ rÆ¡m, nhiá»u bá» chó lắmâ€.
Trong khi đợi cÆ¡m, Ngá»c rủ riêng Tứ Ä‘i thăm là ng. Chà ng Ä‘Æ°a Tứ xuống má»™t cái suối ở chân là ng có rất nhiá»u tảng đá rất bằng phẳng. Chà ng bảo Tứ, giá»ng thân máºt:
“Tôi chÆ°a có vợ. Mà con gái ở Vân Nam Ä‘á»u ‘ôi’ cả. Khi nà o cách mệnh thà nh công, nhá» anh là m mối cho má»™t ngÆ°á»i. Quê anh ở đâu?â€
Tứ đáp:
“Tôi quê vùng xuôi nhÆ°ng thầy tôi lên buôn bán ở Tuyên Quang đến bảy tám năm rồiâ€.
“Nhà anh vẫn ở Tuyên Quang chứ? Anh đã láºp gia đình chÆ°a?â€
Tứ lấy cái kÃnh cáºn thị ra lau rồi cháºm rãi nói:
“Nhà tôi hiện giỠở Tuyên Quangâ€.
Muốn cho Tứ không ngượng giãi bà y tâm sá»± riêng vá»›i mình nên Ngá»c Ä‘em chuyện Ä‘á»i mình kể ra trÆ°á»›c.
“Tôi có yêu má»™t ngÆ°á»i con gái ở là ng bên cạnh, sau cô ấy chết nên tôi buồn, bá» Ä‘i Vân Nam gia nháºp cách mệnh. Äến bây giỠđã gần ba năm, cá» trên mồ Thúy - tên cô gái tôi yêu - chắc bây giỠđã lên xanh um. Tôi cÅ©ng muốn được nhÆ° anh vá» nÆ°á»›c thăm lại má»™ Thúy, thăm chị tôi, nhÆ°ng anh Ninh không cho. Anh tháºt là may. Chuyến nà y vá» chắc thế nà o chẳng ghé qua nhà thăm chị ấy. Anh xa chị đã mấy năm rồi?â€
Tứ nuốt nÆ°á»›c bá»t, yết hầu lại Ä‘Æ°a lên Ä‘Æ°a xuống. Ngá»c biết là Tứ cảm Ä‘á»™ng lắm. Tứ nói:
“Tôi xa nhà cÅ©ng gần ba năm nhÆ° chú. Gá»i chú là chú tiện hÆ¡n. Tôi có hai đứa bé chúng nó kháu lắm. Khi nà o chú được anh Ninh phái vá», chú lại thăm hai cháu; để hôm nà o tôi viết địa chỉ và mấy lá»i giá»›i thiệuâ€.
Trá»i đã sâm sẩm tối hai ngÆ°á»i má»›i trở vá» quán trá». Nhà trá» lợp tranh và thấp có trải hai cái ổ rÆ¡m trên phủ chiếu. Nghệ ngồi ở trên cái bà n thấp có bầy sẵn đồ ăn và đá»c sách dÆ°á»i ánh đèn dầu lù mù.
“Hai anh Ä‘i đâu mà vá» muá»™n thế?â€
“Chúng tôi ra suối chÆ¡i. Có những hòn đá phẳng ngồi quên cả vá»â€.
Chủ hà ng Ä‘em rượu lên. Ngá»c cÅ©ng cố uống để tiếp Tứ vì Nghệ không uống rượu. Lúc Ä‘i ngủ Ngá»c nằm chung má»™t chiếu vá»›i Tứ, để dà nh riêng cho Nghệ má»™t chiếu. Ngá»c bảo Nghệ:
“Anh nằm riêng tha hồ ngáy. Ở Văn SÆ¡n em đã nhiá»u lúc không ngủ được vì anh ngáy to quáâ€.
Lần đầu tiên Ngá»c xÆ°ng em vá»›i Nghệ. Chà ng tiếp theo:
“Em đã say rồi Ä‘i ngủ đây mai phải dáºy sá»›m Ä‘i Ma-Lì-Pố cho khá»eâ€.
Ba giá» sáng, Ngá»c thức giấc và nghe tiếng Nghệ ngáy Ä‘á»u Ä‘á»u. Thấy Tứ cá»±a quáºy ngÆ°á»i, chà ng há»i nhá»:
“Anh thức đấy à ? Äể em ra bà n lấy nÆ°á»›c anh xÆ¡i cho đỡ khátâ€.
Hai ngÆ°á»i vừa uống nÆ°á»›c vừa thá» thẻ nói chuyện. Ngá»c khÆ¡i trÆ°á»›c:
“Má»—i lúc Ä‘ang đêm sá»±c tỉnh em lại nhá»› đến Thúy. Mối tình đầu có khác. Em nhá»› có ai Ä‘á»c cho nghe câu thÆ¡ mà em thấy hợp cảnh em lắm: ‘Cái thuở ban đầu lÆ°u luyến ấy. Ngà n năm chÆ°a dá»… đã ai quên’.â€
Tứ nói ngay:
“Tôi biết câu ấy từ lâu, đấy là câu thÆ¡ để ở đầu cuốn Äôi bạn của Nhất Linh. Tôi lấy nhà tôi cÅ©ng là do má»™t mối tình đầu, má»—i ngà y má»™t đằm thắm. Xa cách mấy năm, vá» nÆ°á»›c tôi chỉ ao Æ°á»›c được vá» qua nhà má»™t báºn. Lâu năm chắc chẳng có máºt thám nà o để ý canh chừng nhà tôi nữa. Nà y chú, cái bi-đông cốc cà -phê đâu, lấy ra má»—i ngÆ°á»i là m má»™t tợpâ€.
Ngá»c nói:
“Tôi cÅ©ng muốn uống lắm nhÆ°ng phải để dà nh đến chá»— nà o nắng mà không có nÆ°á»›c hãy hayâ€.
Tứ lại kể chuyện vợ mình cho Ngá»c nghe. Ngá»c tỠý thÆ°Æ¡ng hại mối tình đầu đằm thắm của vợ chồng Tứ:
“Äi Ä‘Æ°á»ng nà y thế nà o anh chẳng vá» qua Bắc Giang, rồi xuống Tuyên Quang. Chị nhà tha hồ mừng. Còn em có vỠđược cÅ©ng chỉ thấy cái mồ cò xanh, còn ngÆ°á»i cÅ© thì...â€
Ngá»c để tay lên ngá»±c mình, chá»— quả tim.
“NgÆ°á»i quê cÅ© chỉ còn ở trong lòng em mà thôiâ€.
“Tình cảnh chú đáng buồn hÆ¡n tôi nhiá»u. Khi thà nh công rồi tôi sẽ là m mối chú lấy ngÆ°á»i em gái của nhà tôi năm nay cÅ©ng và o trạc tuổi chú. NgÆ°á»i rất ngoan và đẹp có tiếng ở Tuyên Quangâ€.
“Cảm Æ¡n anhâ€.
Ngá»c ghé và o tai Tứ nói rất nhá»:
“Hai tháng nữa anh ra, em sẽ giá»›i thiệu anh vá»›i Thanh ở Mông Tá»±. Cô ta ngÆ°á»i rất xinh, mắt đẹp. Vì có tÃnh ** thoã nên em không muốn lấy là m vợ. NhÆ°ng đối vá»›i anh có vợ rồi, đâu có phải việc trăm năm mà cần. Cô ta lại ở nhà có má»™t mình, xem chừng có vẻ thà nh thạo lắm. Anh chắc sẽ vừa ý những lúc xa nhà ...â€
“Sao chú biết cô ấy ** thoã và thà nh thạo?â€
“Em thú tháºt vá»›i anh chÆ°a có gì giữa em vá»›i Thanh, em chỉ nghe ngÆ°á»i ta đồn. Vả lại má»™t cán bá»™ quèn nhÆ° em thì ăn thua gì. Äiển trai nhÆ° anh lại cao cấp nữa, anh chỉ muốn là được. Hẹn anh hai tháng sau, nhá»› tá»›i Mông Tá»± anh đến tìm em ở nhà đồng chà Việt, em sẽ Ä‘Æ°a anh lại hà ng cà -phê. Anh tán chắc ăn câuâ€.
DÆ°á»›i ánh đèn lù mù, Ngá»c thấy Tứ nuốt nÆ°á»›c bá»t và yết hầu Ä‘Æ°a lên Ä‘Æ°a xuống hai ba lần. Tứ nghÄ© thầm Ä‘i chuyến nà y vá» nÆ°á»›c không bao giá» trở lại Mông Tá»± nữa nhÆ°ng miệng vẫn nói:
“Là m cách mệnh đâu có nghÄ© gì đến chuyện đó. Dẫu sao khi ra, tôi cÅ©ng muốn là m quen vá»›i Thanh, được tên ấy giúp sức Äảng sẽ mạnh thêmâ€.
Ngá»c đã biết chắc ý Tứ muốn lắm. Chà ng thầm nhủ vá»›i Thanh:
“Xin lá»—i chị đã nói xấu chị. NhÆ°ng công việc phải thế. Tứ đã hoà n toà n tin cáºy nÆ¡i mình rồi; Tứ chỉ là má»™t tay thân Việt Minh, còn Nghệ má»›i đáng sợ. Nghệ má»›i thá»±c là chÃnh cống cá»™ng sản, có lẽ là má»™t cán bá»™ cao cấp già giặn và nguy hiểm. Nếu mình không khéo, có thể chết vì tay nà yâ€.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Quân bất thị quân, dân bất thị dân, thị An-Nam cách mệnh. (Quân không phải quân, dân không phải dân, ắt là ngÆ°á»i cách mệnh An-Nam).
Xem tiếp chương 9
|
31-08-2008, 01:06 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 9
Thanh tÃnh từ lúc Ngá»c Ä‘i đến giỠđã quá hạn mà chÆ°a thấy vá»:
“Có thể Ngá»c bị hại rồiâ€.
Nà ng thấy nhói ở tim, trách thầm Ngá»c.
“Äã bảo để ngÆ°á»i ta Ä‘i vá»›i, lại không choâ€. Nà ng tá»± nhủ:
“Giá có mình Ä‘i thì chắc cứu được cu cáºu rồi. Äâu đến ná»—i. Ngá»c égale Ngốcâ€.
Nà ng tung chăn nhá»m dáºy rồi ra mở cá»a sổ, ngồi và o cái ghế mây Ngá»c vẫn ngồi. Mắt nà ng nhìn cây lá»±u lá lấp lánh dÆ°á»›i ánh mặt trá»i buổi sáng, những nụ hoa trở nắng và những quả lá»±u da nám hồng. Nà ng chá»›p mắt mau mấy cái, để mặc nÆ°á»›c mắt ứa ra chảy dà n dụa trên má. Rồi nà ng gục đầu xuống bà n nức nở khóc.
Sau má»™t lúc Thanh mỉm cÆ°á»i, lấy vạt áo lau nÆ°á»›c mắt lẩm bẩm:
“Tá»™i quái gì ăn cÆ¡m vá»›i ruốc. Bao nhiêu lá»±u chÃn Ä‘em vặt ăn dần cho mát cái ruá»™t, ăn cho kỳ hết không để dà nh anh chà ng má»™t quả nà o nữaâ€.
Trà nà ng tưởng tượng Ngá»c hiện giá» Ä‘Æ°Æ¡ng nằm ở má»™t quãng rừng, trên đầu bị hai ba phát súng và máu chắc đã khô. Nà ng nhá»› lại Ä‘oạn Ngá»c kể vá»›i nà ng vá» Thúy lúc chết và cái vẻ yên lặng của vừng trán Thúy, yên lặng hÆ¡n cả những tảng đá ở ngõ Ä‘i và o. “Không khéo hổ beo nó sá»±c rồi, còn đâu là trán mà yên lặngâ€.
Thanh mỉm cÆ°á»i đứng dáºy rồi nÆ°á»›c mắt lại ứa ra; ngá»±c nà ng pháºp phồng và nà ng thở dà i luôn mấy cái cho tim bá»›t Ä‘áºp. Nà ng nói nhÆ° nói vá»›i Ngá»c:
“Em yêu anh, yêu anh hÆ¡n cả Thúy yêu anh nữaâ€.
Bá»—ng có tiếng gõ cá»a rồi tiếng Lăng vá»ng lên gác:
“Thèm cà -phê của cô quá. Uống hà ng khác nó là m sao ấy. Hôm nay cô đã hết sốt rét thÆ°Æ¡ng hà n chÆ°a?â€
Nghe tiếng Lăng và biết Lăng vẫn đến rình, Thanh tá»± nhiên thấy nhẹ hẳn ngÆ°á»i. Nà ng nói:
“Anh Lăng, tôi đỡ nhiá»u rồiâ€.
Nà ng vá»›i khăn lau kỹ nÆ°á»›c mắt, chải qua tóc rồi xuống mở cá»a. Lăng nói:
“Trông cô gầy hẳn Ä‘iâ€.
Thanh nghĩ thầm:
“Khéo vá» vá» vÄ©nh vÄ©nhâ€.
Nà ng cũng pha một cốc cà -phê phin cùng ngồi uống với Lăng:
“Mấy hôm nay ở Mông Tá»± trá»i nắng đẹp quá mà tôi cứ phải nằm dà i ở giÆ°á»ng. Uống Ãt cà -phê cho nó tỉnh ngÆ°á»iâ€.
Lăng nói cho có chuyện:
“Ở đây nắng biết đâu nÆ¡i khác không mÆ°aâ€.
Thanh định há»i xem ở Văn SÆ¡n có mÆ°a không nhÆ°ng không kiếm được cách gì cho tá»± nhiên. Nà ng bảo Lăng:
“Tôi nhá» anh má»™t việc nhé. Tôi tạt qua chợ mua Ãt rau và xÆ°Æ¡ng lợn xÆ°Æ¡ng bò là m súp. Tôi còn yếu sợ mang thức ăn vá» không nổi, anh xách dùm tôi cái là n nhéâ€.
Lăng nói:
“Việc ấy thì tôi vui lòng. Cô đã khá»e tôi cÅ©ng mừng, sáng mai tôi sẽ Ä‘i chợ há»™ cô nữa. Nếu tôi báºn thì tôi sẽ bảo chị Hoạt hay chị Việt đến đây giúp cô má»™t tay. Cô cần nấu nÆ°á»›ng thì hai bà chị tôi sẽ giúp, sợ cô má»›i ốm khá»i, còn mệt chăngâ€.
Ra đến chợ lúc nà o cÅ©ng có Lăng Ä‘i kèm và không nghe ai nói đến Văn SÆ¡n nên Thanh cÅ©ng không biết được tin tức gì. Nà ng nghÄ© ngà y mai gặp bà Việt hay bà Hoạt có lẽ há»i tiện hÆ¡n. Nà ng bảo Lăng:
“Äà n ông xách là n Ä‘i chợ trông kỳ quá. Mai anh nói giùm vá»›i bà Việt đến giúp tôi nhéâ€.
Quả nhiên ngà y hôm sau vợ Việt đến. Thanh ân cần cám Æ¡n, gá»i ngay Xuân là chị. Lúc Ä‘Æ°Æ¡ng nấu cháo bồ dục, Thanh gợi đến chuyện mÆ°a nắng rồi nà ng nói chêm và o:
“Văn SÆ¡n mùa nà y hay mÆ°a lắmâ€.
Xuân nói:
“Chị không biết à ? Văn SÆ¡n bị nÆ°á»›c lụt ngáºp cả phố xá. Tôi có gặp má»™t ngÆ°á»i Ä‘i bá»™ từ Văn SÆ¡n vá», há» nói chÆ°a bao giỠở Văn SÆ¡n lại lụt to nhÆ° năm nay. Trôi nhà , trôi cá»a, nÆ°á»›c lÅ© kéo vá» nhanh quá, có nhà bị trôi cả lợn gà â€.
Thanh hớp một thìa cháo nóng, vui mừng nói:
“Em Ä‘au hÆ¡n mÆ°á»i hôm nay ăn cháo chị nấu sao mà ngon thế. Nuốt đến đâu thấy đến đấyâ€.
Nà ng thở nhẹ một cái:
“Thế là Ngá»c chÆ°a việc gì... Ngá»c chÆ°a việc gìâ€.
Mấy tiếng ấy vang trong hồn nà ng nhÆ° những lá»i reo vui.
Lúc Xuân vá» rồi, Thanh lại lên gác ngồi và o cái ghế Ngá»c vẫn ngồi. Hoa lá»±u nở tÆ°Æ¡i trắng dÆ°á»›i ánh mặt trá»i. Nà ng nghắm nghÃa những quả lá»±u sắp chÃn.
“Ngá»c vá», mình sẽ cho Ngá»c ăn quả lá»›n nhất và ngon nhất kia. Còn những quả đã chÃn rồi tá»™i gì mình không Ä‘em ăn cho mát ruá»™tâ€.
Hôm sau đi chợ, có vợ Hoạt đi kèm. Thanh trông thấy Ninh ở xa. Nà ng rủa thầm:
“Cái anh Ä‘a nghi, láu tôm láu cá. Äáng ghét cái mặtâ€.
Nà ng cũng biết Ninh đã trông thấy nà ng nhưng vỠnhư không biết.
Hôm sau Thanh thấy không ai đến cá»a hà ng cà -phê mình nữa. Nà ng lại bắt đầu mở cá»a hà ng nhÆ°ng toà n khách ngÆ°á»i Tà u. Nà ng xách là n Ä‘i chợ nhÆ°ng không thấy ai đòi Ä‘i kèm để xách há»™ là n. Nà ng Ä‘i vòng qua các phố vắng cÅ©ng không thấy bóng dáng ai theo dõi.
“Chắc mình đã được há» trả tá»± doâ€.
Nhưng còn vì cớ gì, nà ng nghĩ mãi vẫn chưa hiểu. Những lúc rỗi, Thanh đi la cà chơi các nhà , đến thăm vợ Hoạt và vợ Việt để cảm ơn công lao giúp đỡ nà ng lúc đau yếu.
Nà ng đến thăm Xuân trÆ°á»›c, thâm ý muốn xem chá»— ở trá» của Ngá»c. Äến nÆ¡i nà ng má»›i rõ là nhà Xuân nghèo quá. Trong má»™t gian phòng nhá» có kê hai chiếc giÆ°á»ng gá»— trải chiếu rách, má»™t cái lá»›n chắc để cho vợ chồng Xuân, còn má»™t cái nhá», Thanh Ä‘oán là giÆ°á»ng của Ngá»c và tuy Xuân má»i nà ng ngồi ở giÆ°á»ng lá»›n nhÆ°ng nà ng cÅ©ng cứ ngồi xuống cái giÆ°á»ng nhá».
“Ngồi chá»— nà y tốt hÆ¡n; em vừa Ä‘i nắng nên hoa cả mắt ngồi đây tối cho đỡ chóiâ€.
Trong lúc Xuân xuống bếp Ä‘un nÆ°á»›c, Thanh nhìn kỹ manh chiếu đã rách nhiá»u chá»—, nhìn chung quanh giÆ°á»ng nhÆ°ng nà ng không thấy má»™t triệu chứng gì tá» ra đấy là giÆ°á»ng Ngá»c nằm.
Bá»—ng nà ng chú ý đến má»™t bức tranh bút chì dán ở vách ngay cạnh giÆ°á»ng, vẽ má»™t cái cổng gá»— vá»›i má»™t bụi tre lá tạt vá» má»™t phÃa và dÆ°á»›i má»™t vầng trăng khuất sau bụi tre, lá» má» có bóng hai ngÆ°á»i ngồi trên bá»±c cá»a. Thanh Ä‘oán Ngá»c vẽ má»™t cảnh trong nÆ°á»›c, chắc nÆ¡i quê Ngá»c và bóng hai ngÆ°á»i rất có thể là bóng Ngá»c cạnh bóng Thúy. DÆ°á»›i bức tranh có Ä‘á» bốn câu thÆ¡. Thanh nhẩm Ä‘á»c:
Äêm trăng thoảng tiếng ai trong gió
Lòng há»i lòng biết có hay không?
Hay chăng tiếng vá»ng mÆ¡ mòng
Của lòng mình nói cho lòng mình nghe.
DÆ°á»›i ký tên thoắng nhÆ°ng nà ng cÅ©ng Ä‘oán được chữ ‘Ngá»c’. Thanh không ngỠđâu Ngá»c lại là m được bà i thÆ¡ hay nhÆ° váºy; bức tranh và bà i thÆ¡ chắc để diá»…n tả cảnh đêm trăng có gió và hai ngÆ°á»i tá» tình yêu vá»›i nhau lần đầu tiên. Trong bà i thÆ¡ chắc Ngá»c tả lúc Thúy nói yêu mình và Ngá»c không ngỠđâu Thúy lại ngá» lá»i trÆ°á»›c chà ng.
“Hay là cu cáºu cóp má»™t bà i thÆ¡ của má»™t thi sÄ© nà o trong nÆ°á»›câ€.
Dầu sao Thanh cÅ©ng Ä‘á»c lại và cố nhẩm cho thuá»™c hết bà i thÆ¡. Khi Ngá»c vá» - nếu có ngà y chà ng vá» - má»™t hôm nà o tiện, cùng Ngá»c ngồi ở cá»a sổ trên gác, nà ng sẽ Ä‘á»™t nhiên ngâm bà i thÆ¡ ấy lên cho Ngá»c nghe. Nà ng vẫn nổi tiếng là ngâm thÆ¡ hay. Nếu bà i thÆ¡ ấy Ngá»c cóp của ai thì Ngá»c sẽ há»i nà ng vá» tên tác giả. Nếu quả thá»±c bà i thÆ¡ ấy do Ngá»c nghÄ© ra thì chà ng sẽ ngạc nhiên hết sức. NghÄ© đến đấy Thanh mỉm cÆ°á»i.
Xuân bÆ°ng lên má»™t cái Ä‘Ä©a để hai chén chè Tà u nhÆ°ng Ä‘Ä©a và chén Ä‘á»u sứt mẻ. Thanh nẩy ra ý kiến giúp đỡ gia đình Xuân, nhÆ°ng nà ng loay hoay chÆ°a nghÄ© được cách nà o để khá»i mÃch lòng Xuân. Thanh cầm lấy chén nÆ°á»›c sứt và uống má»™t cách ngon là nh:
“Em đến cám Æ¡n chị đã khó nhá»c vì em trong lúc em Ä‘au ốm. Chị được mấy cháu?â€
Xuân đáp:
“Tôi có má»™t cháu trai nhÆ°ng gá»i ở nhà má»™t ngÆ°á»i bà con trên Côn Minhâ€.
Thanh ngá»ng nhìn bức tranh dán ở ván:
“Bức tranh nà y đẹp quá, chắc là cháu vẽ, lại có cả thÆ¡ nữaâ€.
Nà ng lẩm nhẩm Ä‘á»c rồi nói tiếp theo:
“Cháu mà là m được bà i thÆ¡ hay nhÆ° thế nà y cÆ¡ à ?â€
Xuân nói:
“Không đấy là thÆ¡ và tranh của chú Ngá»câ€.
“A anh Ngá»c, em có biết; thÆ°á»ng đến hà ng em uống cà -phêâ€.
Nà ng cÆ°á»i nói giá»ng đùa:
“Ấy hãy còn chịu em năm cốc cà -phê chÆ°a trảâ€.
“Thế là cô mất toi. Äừng có hòng chú ấy trả. Má»™t xu dÃnh túi cÅ©ng không cóâ€.
“Có là m gì việc ấy. Anh Ngá»c chắc là em của chị?â€
“Tôi có há» hà ng gì vá»›i chú ấy đâu. Gá»i thế cho thân, vì tôi cÅ©ng coi chú ấy nhÆ° ngÆ°á»i em. Chú ấy ngoan lắm, chỉ phải cái loăng quăngâ€.
Thanh cứ muốn há»i mãi vá» Ngá»c nên tiếp theo:
“Bây giá» anh ấy đâu, chị có biết không?â€
Xuân đáp:
“Lúc nà o chú ấy vá» thì biết là vá», Ä‘i thì biết là đi, chẳng bao giá» nói vá»›i tôi là đi đâu. Vả lại chú ấy Ä‘i Ä‘i vá» vá» luôn nên tôi cÅ©ng chẳng để ý đến nữa. Anh em thÆ°á»ng gá»i đùa chú ấy là ‘Ngá»c châu chấu’.â€
Thanh mỉm cÆ°á»i:
“Chắc là vì hay nhảy nhÆ° châu chấu. A, thế còn anh nhà đâu?â€
Xuân đáp:
“Nhà tôi Ä‘Æ°Æ¡ng chạy ngược chạy xuôi vay mượn tiá»n mở má»™t hà ng cÆ¡m Tây cho bá»™ Ä‘á»™i Mỹ ở sân bayâ€.
“Thế à , em chắc là nếu mở được thì phát tà i lắm. Chị lại nấu ăn khéo; mấy hôm chị lại đằng nhà nấu ăn cho em, em biết. À, nà y chị, hay là chị em mình công ty. Em có Ãt vốn sẽ chung phần vá»›i anh chị. Cà -phê thì chị không phải lo đã có em phụ trách. Chị có lợi mà nhất là em cÅ©ng có lợi. Chị nghÄ© sao?â€
Xuân nói:
“Cám Æ¡n cô, để nhà tôi vá» tôi sẽ bà n. Hà ng cÆ¡m Tây sống được cÅ©ng là nhá» có cà -phê ngon. Tôi dám chắc nhà tôi nháºn lá»iâ€.
“Chị nhá»› cho em biết tin ngay nhé. Vốn liếng lúc nà o em cÅ©ng sẵn. Chị không biết, ở Côn Minh em cÅ©ng đã mở hà ng cÆ¡m Tây má»™t Ä‘á»™. Lấy tên là Nam Mỹ Tây San Nhất. Tên ấy hay lắm, giá chị dùng đặt cho hiệu má»›i, em cÅ©ng nhÆ°á»ng cả tên nữa. Soong chảo, bát Ä‘Ä©a, cùi dìa, phóng sét em có sẵn, không phải sắm cho tốn. Em cÅ©ng sẽ và o bá»™ chỉ huy Mỹ giao thiệp để há» cấp giấy ‘In bound’. [1] Äấy chị xem, tiếng Anh em nói cÅ©ng tà m tạm đủ dùngâ€.
Thanh đứng dáºy, chà o Xuân rồi rẽ qua nhà Hoạt, cố ý gặp PhÆ°Æ¡ng. CÅ©ng may lúc đến, hai vợ chồng Hoạt Ä‘á»u Ä‘i vắng, chỉ có mình PhÆ°Æ¡ng ở nhà đương đứng ở cá»a sổ, hai tay giÆ¡ má»™t chiếc áo len kiểu Ä‘Ã n ông ra ngoà i sáng ngắm nghÃa. Thanh biết ngay là chiếc áo len PhÆ°Æ¡ng Ä‘an cho Ngá»c theo lá»i Ngá»c đã nói vá»›i nà ng. Thấy có khách và o, PhÆ°Æ¡ng vá»™i và ng cuá»™n tròn chiếc áo lại rồi há»i:
“Ai đấy?â€
Thanh đáp:
“ThÆ°a cô, ông bà Hoạt có nhà không?â€
PhÆ°Æ¡ng nhìn Thanh Ä‘i và o nhÆ°ng không nháºn ra được Thanh vì nà ng Ãt khi ra phố ngoà i và nhất là đi vá» phÃa cà -phê Thanh HÆ°Æ¡ng. Tuy đã để ý đến PhÆ°Æ¡ng nhÆ°ng nhìn gần, Thanh má»›i nháºn thấy PhÆ°Æ¡ng đẹp. NÆ°á»›c da nà ng trắng, hai gò má hồng tá»± nhiên và đôi mắt trong; Thanh thấy na ná nhÆ° hai mắt má»™t con thá» con, ngây thÆ¡, hiá»n là nh. PhÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i, má»™t nụ cÆ°á»i rất có duyên, rồi đáp lại lá»i Thanh há»i, giá»ng dịu dà ng và rất lá»… phép.
“ThÆ°a cô, anh chị tôi Ä‘i vắng. ThÆ°a cô, có việc gì gấp không và cô là ai để anh chị tôi vá» tôi sẽ nói lại. Má»i cô ngồi chÆ¡i xÆ¡i nÆ°á»›câ€.
Rồi nà ng khẽ gá»i ngÆ°á»i nhà , để lá»™ hai hà m răng trắng nhá» Ä‘á»u đặn:
“LÆ°Æ¡ng Æ¡i, pha nÆ°á»›câ€.
Äợi cho Thanh ngồi rồi, nà ng má»›i ngồi ghé xuống má»™t chiếc ghế đệm, tay vẫn cầm mân mê nhÆ° âu yếm chiếc áo len cuá»™n tròn. Trên bà n có để má»™t cái kéo, Thanh Ä‘oán chắc PhÆ°Æ¡ng đến bây giá» má»›i Ä‘an xong áo vì cái kéo kia chắc để cắt những mẩu len nham nhở. Thanh đáp:
“Tôi là Thanh chủ tiệm cà -phê ở Cổng Bắc. Hôm ná» vì tôi yếu, bà Hoạt có lại thăm nom săn sóc; nay tôi đã đỡ nên ghé qua để cám Æ¡n. Chẳng may lại không được gặp. Cô chắc là em ông Hoạt?â€
“Vâng ạâ€.
Thanh nghÄ© thầm: má»™t thiếu nữ xinh đẹp hiá»n háºu nhÆ° thế nà y, Ngá»c mê là phải. TrÆ°á»›c mặt mình, Ngá»c chỉ vá» là m bá»™ không để ý đến PhÆ°Æ¡ng. Nà ng Ä‘oán Ngá»c sống má»™t Ä‘á»i vất vả nay đây mai đó, khi vá» chắc hẳn chỉ mong có má»™t ngưòi vợ xinh đẹp, dịu hiá»n để săn sóc chiá»u chuá»™ng mình. Ngá»c trÆ°á»›c sau rồi cÅ©ng lấy PhÆ°Æ¡ng. Thanh nhìn PhÆ°Æ¡ng ná»a thÆ°Æ¡ng hại ná»a ghen tức. Bá»—ng tá»± nhiên mắt Thanh má» hẳn Ä‘i và quả tim nà ng nhÆ° quay lá»™n má»™t vòng; nà ng chợt nghÄ© đến cái đêm Ngá»c kể tâm sá»± chà ng yêu Thúy cho mình nghe. Nếu Ngá»c hÆ¡i có chút tình ý gì vá»›i nà ng thì không bao giá» lại kể chuyện tâm sá»± riêng má»™t cách tá»± nhiên nhÆ° váºy; Ngá»c chỉ coi nà ng nhÆ° má»™t ngÆ°á»i bạn. Äấy là Thanh quá lạc quan, chứ có lẽ Ngá»c chỉ coi nà ng nhÆ° má»™t nữ cán bá»™ Việt Minh, là má»™t kẻ thù; Ngá»c kể chuyện Thúy chỉ cốt để mua chuá»™c lòng nà ng.
Thanh không thể chối cãi được rằng Ngá»c đối vá»›i nà ng có má»™t thứ gì khác biệt; nhÆ°ng những tay cách mệnh nhiá»u mánh khóe giả dối, tin sao được. Lừa lá»c, dối trá, mÆ°u mẹo, tà n ác, ai cÅ©ng váºy, má»™t khi đã bị cái “guồng máy†nó lôi cuốn. ChÃnh nà ng đã nói đến cái “guồng máy†vá»›i Ngá»c và chÃnh nà ng cÅ©ng bị nó lôi kéo, muốn thoát cÅ©ng không sao thoát ra được.
Những ý nghÄ© phân vân ấy quay cuồng trong tâm trà nà ng, khiến nà ng ngồi yên. PhÆ°Æ¡ng tưởng Thanh có việc gì quan trá»ng, không gặp anh chị mình nên ngồi thừ ra vì thất vá»ng. PhÆ°Æ¡ng nói:
“Hay là cô ngồi chÆ¡i, đợi má»™t lát anh chị tôi vá»â€.
Thanh và PhÆ°Æ¡ng ngồi đối diện thong thả uống nÆ°á»›c, nói những câu xã giao thông thÆ°á»ng. Dần dà nà ng khen áo của PhÆ°Æ¡ng đẹp, mà u áo len PhÆ°Æ¡ng nhã, rất hợp vá»›i mà u da trắng của nà ng.
“Mà u áo len cô cầm ở tay cÅ©ng nhã lắm. Cô mua ở đâu thế? Mông Tá»± là m gì có bán thứ len nà yâ€.
Phương đáp:
“Tôi phải nhá» má»™t ngÆ°á»i bạn ở Côn Minh mua. Trong lúc chiến tranh khó kiếm len lắmâ€.
Thanh giơ tay định cầm chiếc áo len:
“Len đẹp tháºt. Cô Ä‘an lấy đấy à ? Khéo quá. Cô cho tôi xem thá», nếu tiện tôi nhá» cô gá»i mua há»™ lenâ€.
PhÆ°Æ¡ng đặt cuá»™n áo len ra xa, khá»i tầm vá»›i của Thanh rồi nói:
“Äây là áo tôi Ä‘an cho anh Hoạt tôiâ€.
Câu chuyện trở dần thà nh thân máºt. Thanh há»i:
“Trông cô trẻ quá. Hình nhÆ° đã có lần tôi gặp cô ở phố. NhÆ°ng trông gần má»›i thấy cô còn trẻ quá, chắc cô Ä‘á»™ mÆ°á»i sáu mÆ°á»i bảyâ€.
“Không, năm nay tôi vừa chẵn hai mÆ°Æ¡iâ€.
“Thế là cô kém tôi mấy tuổi. NhÆ°ng trông cô trẻ hÆ¡n nhiá»uâ€.
Thanh rút bao thuốc thÆ¡m má»i PhÆ°Æ¡ng:
“Cô xÆ¡i má»™t Ä‘iếuâ€.
“Tôi không biết hút, cám Æ¡n côâ€.
Thanh nói:
“Thỉnh thoảng hút má»™t Ä‘iếu cho thÆ¡m miệng. Tôi cÅ©ng má»›i táºp hút được và i tháng nay. Tuy chiến tranh nhÆ°ng có tụi lÃnh Mỹ nên thuốc lá rẻ lắm. Bao thuốc Lucky Strike nà y tôi mua lại của má»™t ngÆ°á»i quen. Ông ta chuyên môn đổi các thứ hà ng cho những anh lÃnh Mỹ không biết hút hay hút Ãt, không hết số chÃnh phủ Mỹ phát choâ€.
Nà ng giở giá»ng đùa bỡn:
“Bao giá» thì cô định láºp gia đình để tôi đến ăn mừng. Cô thì thiếu gì đámâ€.
Phương trở nên bạo dạn, nói:
“Cô ăn mừng tôi cái gì nà o? Tôi cÅ©ng đã có đám nhÆ°ng anh chị tôi bảo phải đợi hết năm nay. Hình nhÆ° có má»™t cái tang bên há» xa, ai tôi cÅ©ng không biết nữaâ€.
PhÆ°Æ¡ng vừa nói vừa cÆ°á»i, bà n tay vô tình đặt lên chiếc áo len cạnh ghế.
Thanh đứng lên:
“Äể lần khác váºy. Äợi mãi không thấy hai ông bà vá». Cô nói giùm tôi có đến chÆ¡i nhÆ°ng không gặp. Hôm nà o thong thả má»i cô lại chÆ¡i đằng nhà . VÆ°á»n nhà tôi có mấy cây lá»±u quả ngá»t lắm. Thôi chà o côâ€.
Thanh bÆ°á»›c vá»™i ra Ä‘Æ°á»ng:
“Thế là hết hy vá»ng! Sao Ä‘á»i mình lúc nà o cÅ©ng khổ thế nà yâ€.
Tá»›i chá»— vắng ngÆ°á»i, nà ng lấy khăn mùi-xoa cầm sẵn ở trong tay, để mặc nÆ°á»›c mắt dà n dụa trên má. Nà ng nấc lên mấy tiếng rồi nhìn những ngá»n núi xa xa mà nà ng Ä‘oán vá» phÃa Văn SÆ¡n, thầm gá»i:
“Anh Ngá»c, Ngá»c của emâ€.
Thanh trở vá» nhà , ra ngay vÆ°á»n sau, hái luôn quả lá»±u lá»›n, trÆ°á»›c định bụng để dà nh Ngá»c rồi mÃm môi bẻ tách ra ăn luôn; các há»™t lá»±u tháºt lá»›n, nÆ°á»›c má»ng lên cắn và o ngá»t thÆ¡m và mát ruá»™t nhÆ°ng nà ng vừa nhai ngấu nghiến vừa ứa nÆ°á»›c mắt khóc nức nở.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Các tiệm ăn uống ở Trung Hoa muốn binh lÃnh Mỹ và o ăn phải đủ Ä‘iá»u kiện vệ sinh và được cấp má»™t tá» giấy có chữ “In bound†dán ngoà i cá»a.
Xem tiếp chương 10
|
31-08-2008, 01:07 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 10
Sáng hôm ấy, Ngá»c đánh thức Nghệ dáºy rồi bảo chủ quán là m trứng vịt tráng cho ba ngÆ°á»i ăn lót dạ. Chà ng bảo Nghệ quãng Ä‘Æ°á»ng từ đây vá» Ma-Lì-Pố khá dà i, cần phải Ä‘i từ lúc tá» má» sáng. Ba ngÆ°á»i lại qua cái suối mà chiá»u hôm trÆ°á»›c Ngá»c đã ngồi vá»›i Tứ nói chuyện. Ngá»c bảo Nghệ:
“Anh coi những tảng đá nà y có đẹp không? NhÆ°ng anh thì để ý gì đến cảnh đẹp; lúc nà o cÅ©ng chúi mÅ©i và o sách nghiên cứu; xem sách là m quái gì chỉ thêm nát óc. ÄÆ°á»ng từ đây vá» Ma-Lì-Pố có nhiá»u phong cảnh đẹp lắm; Ä‘Æ°á»ng lên cao nên rất mát, không nhÆ° hôm qua; có lắm chá»— có những rừng thông đẹp vô kể. Lại có má»™t chá»—, em không hiểu là má» gì há» Ä‘Ã o lên chất thà nh đống cao. Nghe ngÆ°á»i ta nói đấy là chá»— ngà y trÆ°á»›c khai quặng chất... chất gì em cÅ©ng chẳng nhá»›, chỉ biết là chất ấy cho và o sắt thì sắt cứng hÆ¡n nhiá»uâ€.
Nghệ nói:
“Tôi Ä‘oán có lẽ đó là má» wolfram. Äể đến nÆ¡i, tôi sẽ biếtâ€.
Ngá»c khen:
“Anh chuyên môn đủ thứ. Còn em thì mù tịt. NhÆ°ng anh không bằng em ở má»™t chá»—. Anh có thấy ngÆ°á»i Äức và ngÆ°á»i Nháºt không?â€
Nghệ nhìn Ngá»c:
“Äức vá»›i Nháºt là m sao?â€
“Anh Nghệ nà y, anh xem nhÆ° ngÆ°á»i Äức, há» thượng võ nhÆ° thế nhÆ°ng những tay âm nhạc giá»i phần nhiá»u là ngÆ°á»i Äức. Lúc còn ở trong nÆ°á»›c em có má»™t ngÆ°á»i là m kiến trúc sÆ° quen. Ông bạn đó, má»™t hôm em đến chÆ¡i, có chỉ cho em mấy kiểu nhà của ngÆ°á»i Äức. Em chẳng hiểu gì nhÆ°ng ngÆ°á»i bạn em bảo há» thượng võ thế mà há» rất nhiá»u cảm tình, nhà ở của há», há» săn sóc chăm chú hÆ¡n mình nhiá»u, không những đẹp mà lại có vẻ đầm ấm, không lá»™ trÆ¡ trÆ¡ ra nhÆ° nhà tụi Pháp; muốn và o nhà há» phải Ä‘i vòng qua vÆ°á»n rồi má»›i tá»›i nÆ¡i, cÅ©ng nhÆ° các chùa là ng ta, có bao giá» Ä‘i thẳng và o chùa đâu, qua cổng phải Ä‘i theo những con Ä‘Æ°á»ng gạch bát trà ng quanh co, bên cạnh có trồng hồng rồi má»›i tá»›i cá»a ngách và o sân chùa. NgÆ°á»i Nháºt cÅ©ng váºy; ở trong nÆ°á»›c có má»™t ngÆ°á»i Ä‘i liên lạc sang Nháºt, ngồi trên chiếc tà u bay quân sá»± chở toà n võ quan Nháºt, ngÆ°á»i ấy thấy có dán mấy bà i thÆ¡ ÄÆ°á»ng, mà nhÆ° thế giữa lúc đánh nhau dữ dá»™i vá»›i quân Mỹ. Em thì em cÅ©ng bắt chÆ°á»›c há», má»i việc nghiên cứu, các vấn Ä‘á» chÃnh trị em chẳng hiểu gì nhÆ°ng em thÃch cuá»™c Ä‘á»i Ä‘Æ°a đón các anh em, rồi qua bao nhiêu nÆ¡i phong cảnh đẹp, tá»™i gì không hưởng. Cách mệnh thà nh công em sẽ vá» là ng, lấy má»™t cô vợ nhà quê xinh xinh, sống má»™t Ä‘á»i yên ổn. Em chỉ mong má»i thế thôi, còn công việc lá»›n lao đã có anh Ninh vá»›i hai anhâ€.
Trong mắt Nghệ, Ngá»c thấy thoáng qua rất nhẹ má»™t tia nghi ngá». Ngá»c xoay câu chuyện vá» việc khác. Chà ng reo lên:
“Sắp đến má»™t cái suối rất trong có nhiá»u rau cải soong lắmâ€.
Tứ há»i luôn:
“Äâu? Äâu?â€
“Thong thả anh, Ä‘i má»™t thôi Ä‘Æ°á»ng nữaâ€.
MÆ°á»i giá» sáng, trá»i nắng gắt, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u khát khô cổ thì vừa đến suối.
Ngá»c nói:
“Äi xuống đây Ä‘á»™ má»™t quãng là tá»›i suốiâ€.
Má»™t dòng nÆ°á»›c rất trong, rá»™ng Ä‘á»™ hai thÆ°á»›c, chẩy trên cát trắng. Nghệ và Tứ lấy bi-đông cho nÆ°á»›c và o đầy rồi tu má»™t hÆ¡i cạn. Ngá»c vì bi-đông mắc Ä‘á»±ng nÆ°á»›c cốt cà -phê nên nằm trên bá» cá» xanh vục mặt xuống suối húp nÆ°á»›c... Tuy nắng to nhÆ°ng vì nÆ°á»›c chẩy nên mát lắm; chà ng vừa uống vừa nhìn ánh mặt trá»i loang loáng sáng lăn tăn trên gợn nÆ°á»›c, khi tan Ä‘i khi lại hiện ra. Chà ng nhá»› đến câu thÆ¡ vịnh con hổ uống nÆ°á»›c:
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan
Ngá»c lại nghÄ© đến Thanh và sẽ là m cho Thanh tháºt khát nÆ°á»›c trÆ°á»›c khi đến suối nà y rồi hai ngÆ°á»i cùng vục xuống và cùng uống trên má»™t dòng nÆ°á»›c. Chà ng lại nhá»› đến câu cuối cùng của bà i thÆ¡ dịch bà i “Chà ng tại tÆ°Æ¡ng giang đầu†trong Kinh Thi:
Sông Tương chà ng ở đầu sông
Xa chà ng thiếp ở cuối dòng, chà ng ơi!
Dẫu rằng khuất mặt, nhá»› ngÆ°á»i
Äôi lòng cùng uống nÆ°á»›c xuôi má»™t dòng.
Ngá»c mỉm cÆ°á»i tá»± bảo:
“Phải đổi Ä‘i má»›i đượcâ€.
Chà ng loay hoay nghÄ© rồi nhẩm Ä‘á»c:
Suối rừng một dải nước trong,
Thanh đầu suối, Ngá»c cuối dòng, Thanh Æ¡i!
Hai ta ngÆ°á»i sát cạnh ngÆ°á»i
Äôi lòng cùng uống nÆ°á»›c xuôi má»™t dòng.
Ngâm xong Ngá»c tá»± phục mình là đổi ngay được ra những câu hay và hợp cảnh đến thế. Thấy Tứ và Nghệ tu hết bi-đông lại lấy đầy nÆ°á»›c, chà ng cÆ°á»i bảo:
“Các anh lấy nÆ°á»›c là m gì Ä‘eo cho nặng ngÆ°á»i. Äá»™ má»™t giá» nữa thì đã đến quán ăn cÆ¡m trÆ°a rồi. Bây giá» ta Ä‘i ngược dòng suối kiếm tháºt nhiá»u cải soong cho và o đầy bi-đông hai anh, lát nữa ăn cÆ¡m sẽ có má»™t Ä‘Ä©a sà lách ngon cho đỡ ngán vì cÆ¡m Tà u béo quá. Chắc các anh đã biết ngÆ°á»i Tà u không bao giỠăn rau sống; chỉ nÆ¡i nà o có ngÆ°á»i Mỹ, ngÆ°á»i Pháp há» má»›i biết ănâ€.
Äến má»™t chá»— lòng suối phẳng, nÆ°á»›c chảy nhẹ, mặt nÆ°á»›c đầy rau cải soong, Ngá»c và Tứ rối rÃt vá»›t rau lên. Rá»a sạch lá rồi nhét và o bi-đông. Thấy Nghệ chỉ Ä‘Æ°a bi-đông cho hai ngÆ°á»i chứ không tha thiết vá»›i ra, Ngá»c nói:
“Anh Nghệ cần ăn rau cải soong nhất. Anh da và ng thế kia tất là đau gan và cải soong là thứ chữa gan hiệu nghiệm nhất. Anh chỉ nghÄ© những chuyện đâu đâu, không chịu cùng anh em chia sẻ công việcâ€.
Nghệ lạnh lùng nói:
“Tôi có việc khác. Cần nói chuyện vá»›i anhâ€.
Ngá»c nói:
“Äến Ma-Lì-Pố thiếu gì lúcâ€.
Tuy nói váºy nhÆ°ng Ngá»c hÆ¡i lo không biết Nghệ định nói chuyện gì? Trông vẻ mặt lạnh lùng của Nghệ, chà ng vừa sợ vừa tức Nghệ. Chà ng bảo Tứ:
“Thôi để tôi vá»›i anh rá»a rau cÅ©ng được rồi. Anh Nghệ chắc Ä‘Æ°Æ¡ng có việc khó nghÄ© thì để anh ấy nghÄ©, bây giá» chúng mình tôn anh Nghệ là m quân sÆ°. Vá» nÆ°á»›c anh ấy bảo phải là m gì tôi vá»›i anh chỉ việc nghe theo. NhÆ° thế lại nhẹ ngÆ°á»i. Chắc lúc sắp Ä‘i anh Ninh đã giao phó cho anh Nghệ má»™t nhiệm vụ nặng ná» khó khăn. Công tác của anh ra sao, anh nói cho tôi nghe, may ra giúp đỡ anh được phần nà o chăngâ€.
Nghệ nói giá»ng nghiêm trang, hÆ¡i có ý gắt:
“Tôi không phải nói anh nghe. Anh hẳn đã biết lối là m việc của Ninh. Anh cứ đòi nghe, nếu việc há»ng vì tÃnh láu táu của anh thì ká»· luáºt của Äảng thế nà o chắc anh biết. Anh giữ việc Ä‘Æ°a chúng tôi vá» nÆ°á»›c thì anh chỉ biết có công việc anh Ninh đã giao phó cho anh. Còn cái việc Ä‘au gan hay các anh thÃch nghịch nÆ°á»›c, thÃch ăn cải soong là việc phụ. Anh không lo bổn pháºn mình chỉ nghÄ© đến đùa nghịch cho sÆ°á»›ng thân, tôi nói thẳng vá»›i đồng chà là đồng chà không hết lòng. Khi trở lại Mông Tá»± tôi sẽ báo cáo vá»›i đồng chà Ninh để tùy đồng chà Ninh định liệu. NhÆ°ng dù sao cả hai anh Ä‘á»u không theo đúng tinh thần cách mệnh. Các anh cứ giáºn tôi thì cứ giáºn, việc tôi phải nói tôi cứ phải nóiâ€.
Hai bi-đông đã đầy rau, Ngá»c và Tứ yên lặng không ai dám cãi lại Nghệ. Ngá»c quà ng túi vải lên vai:
“Xin má»i hai anh Ä‘i cho khá»i cháºm trá»…â€.
Gần mÆ°á»i hai giá» trÆ°a thì ba ngÆ°á»i đến má»™t quán cÆ¡m ở Niu-DÆ°Æ¡ng gần ngay chợ. Lại có má»™t cô trông khá xinh ngÆ°á»i Quảng Äông Ä‘on đả ra chà o má»i Ngá»c. Ngá»c thấy Nghệ hÆ¡i bÄ©u môi còn Tứ thì vui vẻ bảo Ngá»c:
“Chú nà y khá đấy. Số Ä‘Ã o hoa. Chẳng trách thÃch Ä‘i liên lạc. Ta lại chén má»™t bữa, chú nhé?â€
Ngá»c nhìn Nghệ bảo Tứ:
“Thôi trÆ°a hôm nay không cho anh uống nữa. Sợ lại nhÆ° trÆ°a hôm qua thì phiá»n cho cả anh Nghệ cả tôiâ€.
“Không sợ mà , uống xong ta là m má»™t Ä‘Ä©a lá»›n cải soong trá»™n dầu lạc vá»›i dấm thì dã rượu ngay. Lo gì! Anh Nghệ chÃnh vì trÆ°á»›c kia uống nhiá»u rượu quá nên má»›i Ä‘au gan, da má»›i và ng nhÆ° nghệâ€.
Tứ cÆ°á»i để lá»™ cả hai hà m răng vổ, sắn tay áo nâng chén rượu nhấp thá» rồi khà má»™t tiếng khoan khoái:
“Rượu cÅ©ng khá đấyâ€.
Thấy cô hà ng bưng lên một đĩa xà o bốc hơi nghi ngút, cái yết hầu của Tứ lại đưa lên đưa xuống.
Nghệ ăn cÅ©ng ngon là nh xong vẫn nói, đá giá»ng mỉa mai:
“Là m cách mệnh kiểu anh Ngá»c thì ai cÅ©ng muốn là m. Và o hà ng quán nà o cÅ©ng có các cô con gái xinh đẹp mà đồ ăn lại là m khéo tay. Những lúc Ä‘i má»™t mình không vá»™i vã, anh Ngá»c từ Văn SÆ¡n tá»›i Ma-Lì-Pố chắc phải mất bốn ngà y. Ngủ lại hai trạm cÆ¡m hôm qua và hôm nay để ‘công tác đặc biệt’ lúc ban đêmâ€.
Nghệ nói mà không cÆ°á»i. Bây giá» Ngá»c má»›i nháºn ra từ lúc gặp Nghệ đến giá» chÆ°a bao giá» thấy Nghệ cÆ°á»i cả, hoạ chăng chỉ hÆ¡i nhÃch mép mỉm cÆ°á»i má»™t cách đáng ghét. Ngá»c vui vẻ nghÄ© thầm:
“Má»™t anh chà ng nhÆ° thế nà y mà mình lại có lần nghi là tình nhân của Thanh. Thá»±c vô lýâ€.
Ngá»c tÃnh nhẩm từ lúc Ä‘i đến giỠđã được mÆ°á»i ngà y: má»™t ngà y Ä‘i Khai Viá»…n, má»™t ngà y Ä‘i Văn SÆ¡n, ở lại Văn SÆ¡n vì cầu ngáºp và nÆ°á»›c lụt mất sáu hôm, từ Văn SÆ¡n Ä‘i Ma-Lì-Pố mất hai hôm. Nếu mai là m xong việc trở vá» cÅ©ng mất năm hôm nữa, ấy là vá» Văn SÆ¡n có xe Mỹ Ä‘i ngay. Tất cả gần ná»a tháng.
Chà ng nhắc cốc rượu lên nhắp má»™t ngụm nhá» rồi mỉm cÆ°á»i nghÄ© thầm:
“Hiện giá» chắc Thanh còn ốm thÆ°Æ¡ng hà n, lẫn sốt rét ngã nÆ°á»›c và biết đâu không ốm tÆ°Æ¡ng tÆ°. TÆ°Æ¡ng tÆ° mình chứ không phải anh chà ng và ng nhÆ° Nghệ. Thanh chắc từ nay cả Ä‘á»i sợ ruốcâ€.
Năm giá» chiá»u hôm ấy ba ngÆ°á»i tá»›i công tác trạm Ma-Lì-Pố. Ngá»c giá»›i thiệu Nghệ và Tứ vá»›i TÃnh, trạm trưởng và Hân ngÆ°á»i phụ việc TÃnh, nhÆ°ng chỉ nói là đưa hai đồng chà nà y vá» nÆ°á»›c hoạt Ä‘á»™ng, hai tháng sau sẽ lại trở sang và dặn khi hai anh ấy trở vá» Ma-Lì-Pố cần tiếp đãi ân cần; Ngá»c lại sẽ vá» Ma-Lì-Pố Ä‘Æ°a hai anh ấy lên Côn Minh để báo cáo vá»›i anh Ninh. Hân tá» vẻ vui mừng ra mặt và chạy ngay xuống bếp để nấu cÆ¡m.
Trong lúc đợi cÆ¡m, Ngá»c ra đảng bá»™ Ma-Lì-Pố trình giấy má và đánh Ä‘iện thoại vá» Văn SÆ¡n để Nam báo vá» Mông Tá»± cho Ninh rõ là ba ngÆ°á»i đã tá»›i Ma-Lì-Pố bình an vô sá»±. ChÃnh vì nháºn được tin nà y, Ninh má»›i ra lệnh cho anh em không phải canh gác nhà Thanh nữa. Ninh cÅ©ng được biết rõ là Tứ và Nghệ ở Văn SÆ¡n cÅ©ng nhÆ° ở Ma-Lì-Pố Ä‘i đâu cÅ©ng Ä‘i vá»›i ngÆ°á»i của Việt Quốc; Thanh được hoà n toà n vô can và Tứ, Nghệ không liên lạc được vá»›i cá»™ng sản Tà u hay không có ngÆ°á»i cá»™ng sản Tà u nà o để liên lạc. Lúc đó Ninh má»›i nháºn ra là Ngá»c đã xét đúng vá» Thanh; chà ng chỉ còn lo rằng Ngá»c chÆ°a hạ thủ được Tứ và Nghệ.
Ở đảng bá»™ vá», Ngá»c há»i nhỠđồng chà TÃnh má»›i biết là Nghệ và Tứ không Ä‘i đâu cả. Chà ng yên tâm và muốn cho TÃnh khá»i nghi ngá», chà ng giải thÃch:
“Vì tôi Ä‘em giấy các anh ấy ra trình đảng bá»™ sợ hai đồng chà lá»› ngá»› ngoà i thà nh phố, há» bắt, mình lại phải can thiệpâ€.
Thấy Ngá»c vá», Nghệ nói:
“Anh vá»›i tôi ra phố. Tôi có chuyện riêng muốn nói vá»›i anhâ€.
Ngá»c Ä‘Æ°a Nghệ lên đỉnh má»™t quả đồi, ngay phÃa sau công tác trạm, hai ngÆ°á»i ngồi xuống bãi cá». Ngá»c yên lặng chỠđợi Nghệ nói trÆ°á»›c:
“Tôi muốn há»i anh kỹ vá» Ä‘Æ°á»ng lối qua biên giá»›i sang Thanh Thủyâ€.
Ngá»c đáp:
“Lối chÃnh thì rá»™ng mà dá»… Ä‘i nhÆ°ng phải qua má»™t cái cầu sắt. Ngay bên kia sông có má»™t cái lô cốt của Pháp, đầu cầu lÃnh canh nghiêm ngặt lắm. Cố nhiên là không thể Ä‘i Ä‘Æ°á»ng ấy đượcâ€.
“Thế còn Ä‘Æ°á»ng khác?â€
Ngá»c nghÄ© tháºt mau:
“Nếu nói cho Nghệ biết Ä‘Æ°á»ng thì Nghệ và Tứ có thể vá» nÆ°á»›c không cần đến mình Ä‘Æ°a. Việc Ninh giao phó mình không thể là m xongâ€.
Chà ng cất tiếng bảo Nghệ:
“ÄÆ°á»ng khác phải Ä‘i qua rừng, lối nhá» và ngoắt ngoéo lắm, lại phải qua má»™t con sông nÆ°á»›c chẩy xiết, có mảng tre chở sang. Äấy là đưá»ng Ä‘i buôn láºu. Nếu tôi không cùng các anh Ä‘i thì tụi há» không chịu chở. Thế nà y nhé, mai chúng mình Ä‘i, Ä‘á»™ má»™t giá» trÆ°a thì tá»›i má»™t nhà tôi quen cách sông Ä‘á»™ hai ba cây số. Chúng mình ngủ đêm ở đấy. Tôi sẽ Ä‘i giao thiệp vá»›i tụi buôn láºu rồi ná»™i ngà y kia thì sang. Cố nhiên là chúng mình phải ăn mặc quần áo Thổ. Nếu cần thì tôi sẽ sang trÆ°á»›c xem xét tình hình rồi tôi lại trở sang đón hai anh. Äi thoát được biên giá»›i là việc tạm gá»i xongâ€.
Ngá»c căn dặn Nghệ đủ Ä‘iá»u cần phải là m má»™t khi tá»›i được nhà đồng chà Phổ. Thâm ý của Ngá»c là để giấu kÃn việc là m của chà ng má»™t khi Ä‘i khá»i Ma-Lì-Pố Ä‘á»™ mÆ°á»i cây số. Chà ng nói mãi vá» những việc cần phải là m sau “khi đóâ€. Bá»—ng Ngá»c nẩy ra má»™t ý kiến: cứu riêng mình Tứ. Chà ng tưởng tượng lúc Tứ yên là nh vá» tá»›i Tuyên Quang, ná»—i vui mừng của đôi vợ chồng yêu nhau mấy năm xa cách và hai đứa bé mà chà ng Ä‘oán là kháu khỉnh được thấy lại mặt cha; biết đâu lại không có bà mẹ già mong ngóng đợi con vá». Ngá»c không hiểu vì cá»› gì Tứ lại trốn sang Tà u là m cách mệnh. Bất giác chà ng nhá»› lại câu trong má»™t vở kịch Pháp mà chà ng đã quên tên:
“Qu’est ce que je viens faire dans cette galèreâ€. [1]
Chà ng thốt ra:
“Hay là ...â€
à chà ng định bảo Nghệ rằng, cả ba ngÆ°á»i Ä‘i sợ lá»™ quá, có lẽ để Nghệ Ä‘i trÆ°á»›c, chà ng quay lại đón Tứ sau. Chà ng sẽ thủ tiêu Nghệ má»™t việc chà ng cho là cần, còn Tứ Ä‘i chuyến sau, chà ng sẽ để Tứ yên ổn vá» nÆ°á»›c gặp vợ con. NhÆ°ng Ngá»c ngừng lại. Lệnh của Hải ngoại Bá»™, của Ninh là phải thủ tiêu cả hai ngÆ°á»i, chà ng phải tuân theo. Má»™t lần nữa chà ng đã bị “cái guồng máy†nó lôi cuốn. Ngá»c yên lặng suy nghÄ© và thoáng nghÄ© đến Thanh, mừng cho nà ng đã từ chối không chịu gia nháºp hà ng ngÅ©.
Trong lúc đó thì Nghệ cÅ©ng suy nghÄ©. Nếu chà ng thủ tiêu Ngá»c ở dá»c Ä‘Æ°á»ng (chà ng Ä‘oán Ä‘Æ°á»ng sẽ xuyên qua nhiá»u khu rừng vắng, chỉ má»™t phát súng và o đầu hay lÆ°ng bên trái là xong Ä‘á»i Ngá»c) nhÆ°ng nếu giết Ngá»c thì không biết được con Ä‘Æ°á»ng buôn láºu và chá»— bến sông có mảng để sang Thanh Thủy.
Chà ng tÃnh nhẩm có lẽ đến nhà ngÆ°á»i Thổ, chà ng sẽ lấy cá»› tiá»…n Ngá»c ra bến sông rồi sẽ lấy súng Ä‘áºp và o đầu Ngá»c; chà ng sẽ Ä‘em giấu theo con dao thái thịt của ngÆ°á»i Thổ để cắt cổ Ngá»c nhân lúc Ngá»c thiếp Ä‘i hoặc con dao bổ củi Ä‘áºp mấy cái và o đầu Ngá»c cho đến khi chết hẳn. Nghệ đã để ý từ lâu rằng Ninh chỉ giao súng cho chà ng và Tứ còn Ngá»c hoà n toà n không mang võ khà nà o chỉ trừ có con dao dÃp nhá» thỉnh thoảng Ngá»c vẫn lấy ra để cắt móng tay.
“Chắc là Ninh đã không nghi ngá» gì ta. Nam và hai ngÆ°á»i giữ công tác trạm nà y hoà n toà n coi ta nhÆ° đồng chÃ. Há» có vẻ tá»± nhiên lắm. Nếu có ý gì thì mình thấy ngay. NhÆ°ng còn Ngá»c?â€
Nghệ liếc nhìn Ngá»c má»™t cái há»i:
“Hay là gì cÆ¡ anh?â€
Ngá»c đáp:
“Hay là để anh Tứ sang Thanh Thủy trÆ°á»›c. Nếu có biến thì ngÆ°á»i Thổ báo tôi biết ngay, anh sẽ ở lại bên nà y sông hoặc trở vá» Ma-Lì-Pố đợi cho tình thế yên đã. Há» tóm được anh theo ý tôi, nguy hại cho công việc của Äảng hÆ¡n là anh Tứ. Anh Tứ chỉ là má»™t tay cách mệnh tà i tá»â€.
Ngá»c cÆ°á»i rồi tiếp theo:
“CÅ©ng nhÆ° tôi ấy mà . Äấy, tùy anh định liệuâ€.
“Äể tôi nghÄ© cẩn tháºn đã. à kiến anh có thể là má»™t ý kiến hayâ€.
Rồi Nghệ đổi ra giá»ng nghiêm trang:
“Tôi không muốn phê bình đồng chà trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i khác, nhÆ°ng đồng chà đã phê bình anh Tứ và tá»± phê bình mình rất đúng. Tôi mong đồng chà từ nay táºp dần cho thà nh má»™t cán bá»™ khá hÆ¡n của Äảng. Tôi thấy đồng chà coi công việc giải phóng đất nÆ°á»›c nhÆ° má»™t trò đùa. Nếu đồng chà đổi được cái tÃnh bông lông, thÃch gái đẹp, chỉ nghÄ© đến ăn ngon, lại táºp tà nh uống rượu thì lần sau tôi sẽ nói vá»›i anh Ninh phái đồng chà vá» nÆ°á»›c, mà lần sau đồng chà đi vá»›i tôi, giúp đỡ tôi hoạt Ä‘á»™ng ở Hà Giang. Tôi tin ở đồng chÃâ€.
Ngá»c đứng dáºy:
“Xin cảm Æ¡n anh. Em cố sá»a đổi dần. Anh Ninh cÅ©ng nhiá»u lần khiển trách em và vì thế chỉ giao cho em công việc Ä‘Æ°a đón, liên lạc. Thá»±c ra em cÅ©ng muốn anh Ninh giao phó cho những việc quan trá»ng hÆ¡n. Em cÅ©ng sẽ bắt chÆ°á»›c anh chịu khó táºp nghiên cứu. Hai tháng nữa anh trở sang nếu quả tháºt em khá hÆ¡n, thì nhá» anh nói vá»›i anh Ninh há»™. Thôi bây giá» chắc cÆ¡m đã chÃn, má»i anh vá» xÆ¡i kẻo đói. Em đã để ý dặn TÃnh tránh mỡ, trứng, những thứ gì dá»… là m anh Ä‘au gan. Anh mà ốm lúc nà y thì tháºt là má»™t việc không mayâ€.
Nghệ cÅ©ng đứng lên Ä‘Æ°a tay bắt tay Ngá»c:
“Tôi tin ở đồng chÃ. Äồng chà phải cố gắngâ€.
Ngá»c chá»›p mắt tháºt mau tá» vẻ cảm Ä‘á»™ng.
Ở nhà , Hân đã dá»n cÆ¡m chá». Hân gần sáu mÆ°Æ¡i tuổi, nÆ°á»›c da hồng hà o và tóc bạc phÆ¡. Hân không hiểu gì vá» công việc hoạt Ä‘á»™ng, chỉ có má»—i má»™t lòng yêu nÆ°á»›c và thÃch săn sóc các đồng chÃ, coi há» nhÆ° con mình; công việc nặng nhá»c đến đâu cÅ©ng không từ chối, vui vẻ nháºn lấy là m. Hân chỉ mong có nhiá»u ngÆ°á»i qua lại công tác trạm.
Bữa chiá»u hôm ấy chỉ có cÆ¡m gạo đỠăn vá»›i Ãt rau. Ngá»c biết Tứ khó chịu nên ăn có má»™t bát cÆ¡m nhÆ°ng không dám nói ra. Ä‚n xong, dÆ°á»›i ngá»n đèn dầu lù mù, Nghệ ngồi Ä‘á»c sách vá»›i TÃnh. Hân ra sau nhà rá»a bát Ä‘Å©a. Ngá»c bảo Tứ:
“Tôi vá»›i anh ra xem qua phố xá cho biếtâ€.
Ngá»c rủ Tứ và o má»™t hà ng ăn. Ä‚n hết hai bát phở Quảng Äông, Tứ vẫn còn thòm thèm.
Ngá»c ghé và o tai Tứ nói thì thầm:
“Anh có thÃch cái số kia không?â€
Chà ng là m hiệu nắm tay Ä‘Æ°a lên miệng. Tứ há»i:
“Ở đây có cái số ấy cÆ¡ à ?â€
“Anh cứ tin em. TrÆ°á»›c em đã ở công tác trạm nà y hÆ¡n ba tháng. Thổ công là thằng em đây. Em không biết hút nhÆ°ng em muốn anh là m và i Ä‘iếu để mai Ä‘i Ä‘Æ°á»ng cho khoẻ. Em thấy anh Ä‘i không quen, em lo lắm. Anh Ninh đã giao em tiá»n, em xin trả vì mai kia vá» nÆ°á»›c anh cần tiá»n hÆ¡n em để dá»… bá» Ä‘i lạiâ€.
Lúc hút say lÆ¡ mÆ¡, Tứ cao hứng kể lể vá»›i Ngá»c vá» chuyện gia đình mình và cả vá» mối tình êm đẹp của chà ng vá»›i Nga vợ chà ng.
Tứ là con má»™t thÆ°Æ¡ng gia rất giầu. Nhà Tứ cạnh nhà ông Ãn ở Tuyên Quang thân sinh ra Nga. Hai nhà chỉ cách có má»™t bức tÆ°á»ng thấp trên có chắn song sắt, vì váºy Tứ ngồi ở buồng mình ngà y ngà y được thấy Nga qua lại vÆ°á»n bên kia. Dần dà hai ngÆ°á»i để ý đến nhau rồi yêu nhau; đêm đêm thÆ°á»ng hẹn nhau ở cạnh tÆ°á»ng hoặc nói chuyện hoặc trao đổi thÆ° từ. Vì chắn song thÆ°a, hai ngÆ°á»i tuy không gần nhau được nhÆ°ng vẫn có thể cầm lấy tay nhau và trao hôn. Bà thân sinh ra Tứ cÅ©ng muốn con mình là m rể ông Ãn để mong ông nà y cất nhắc kiếm cho việc là m, nhÆ°ng ông bà Ãn khÆ° khÆ° từ chối vì Tứ há»c hà nh dở dang, ngồi nhà không chịu là m gì ngay cả đến việc giúp đỡ buôn bán cho cha mẹ nữa. Vá» sau vì đôi trai gái yêu nhau quá nên má»™t đêm Tứ trèo qua tÆ°á»ng chắn song sắt, Nga có thai được má»™t tháng, sợ hại đến gia thanh nên ông bà Ãn phải bằng lòng cho cÆ°á»›i. Hai vợ chồng rất Ä‘á»—i yêu mến nhau. Nga lại giá»i nấu ăn nên thÆ°á»ng là m những món ăn đặc biệt cho Tứ, món Tà u cÅ©ng nhÆ° món Tây. Nga lại mua cho chồng mai quế lá»™, rượu vang, sâm banh. Tứ bắt đầu uống rượu từ dạo ấy, uống nhÆ°ng chÆ°a nghiện hẳn.
Vá» sau nhà Tứ buôn bán thua lá»— không giầu nhÆ° trÆ°á»›c nhÆ°ng vẫn còn đủ chi dùng. Các con ông Ãn, con trai và con rể, ngÆ°á»i thì là m tham tá, ngÆ°á»i tri huyện, ngà y giá»— tết lên Tuyên Quang thÆ°á»ng hay gặp Tứ và tá» vẻ khinh thị chê bai. NgÆ°á»i con gái lá»›n chồng là m tri huyện, vốn không Æ°a gì Nga và rất ghét Tứ nên nói bóng gió mỉa mai. Äã có lần tức quá không chịu được, chà ng chỉ sang lá»… rồi cáo Ä‘au trở vá» nhà ngồi yên lặng đến ná»a giá». Bá»—ng chà ng thản nhiên nói má»™t mình:
“Ta sẽ là m cho há» biết tay ta là ngÆ°á»i thế nà oâ€.
NhÆ°ng Tứ chỉ nghÄ© thế thôi chứ chÆ°a tìm được cách gì. Rồi má»™t hôm chà ng gặp má»™t cán bá»™ Việt Minh. Chà ng được huấn luyện song chà ng cÅ©ng không có tà i cán gì để trở thà nh cán bá»™ giá»i. Äược tin Pháp thua Äức và Nháºt sắp sang Việt Nam, Tứ thấy đó là má»™t cÆ¡ há»™i để trả thù anh em bên nhà vợ mình là những ngÆ°á»i đã dá»±a và o thế lá»±c Pháp, nịnh hót Pháp má»›i lên được những địa vị ấy.
Tỉnh đảng bá»™ Việt Minh ở Tuyên Quang ngỠý muốn cho Tứ sang Tà u, Tứ nháºn lá»i liá»n. Vá» nhà , đêm khuya chà ng nói sá»± thá»±c vá»›i Nga. Nga khóc lóc nhÆ°ng cÅ©ng Ä‘Ã nh phải để chồng Ä‘i. Tứ nói vá»›i vợ thu xếp cho Ãt tiá»n để sinh sống bên Vân Nam. Má»™t ná»a Tứ ủng há»™ Việt Minh má»™t ná»a Tứ Ä‘em Ä‘i. Chà ng vốn là con má»™t thÆ°Æ¡ng gia có tiếng, vẫn giao dịch vá»›i Pháp, nên việc chà ng sang đất Tà u là má»™t việc rất tá»± nhiên. Chà ng Ä‘i Lao Kay rồi xin giấy phép sang Vân Nam du lịch. Việt Minh đón chà ng ở Côn Minh và ra chỉ thị cho chà ng bảo chà ng Ä‘i đâu cÅ©ng nói là bất mãn vá»›i Pháp muốn gia nháºp hà ng ngÅ© cách mệnh.
Chà ng ở lại Côn Minh gia nháºp Việt Quốc và liên lạc ngầm vá»›i Việt Minh. Sá»± thá»±c thì Việt Minh cÅ©ng không để chà ng hoạt Ä‘á»™ng gì, ná»a vì sợ lá»™, ná»a vì Tứ không có tà i cán gì chỉ thÃch sống má»™t Ä‘á»i xa hoa. ChÃnh vì váºy nên Việt Minh chắc Ninh không bao giá» nghi Tứ và sai Tứ Ä‘i vá»›i Nghệ chỉ cốt để gây thêm lòng tin của Ninh.
Lúc Tứ say thuốc chuyện trò vá»›i Ngá»c, cố nhiên là Tứ không nói rõ là mình gia nháºp Việt Minh. Chà ng bảo Ngá»c:
“Nói tháºt vá»›i chú, khi vỠđược nhà thấy mặt vợ con, nếu yên ổn thì tôi trở lại sống cuá»™c Ä‘á»i bình thÆ°á»ng cÅ©. Tôi không phản cách mệnh đâu, chú cứ tin nhÆ° thế, nhÆ°ng tôi chán Ä‘á»i cách mệnh lắm rồi. Nếu cách anh thà nh công, tụi anh em bên nhà vợ tôi sẽ hết bắng nhắng, đó là điá»u tôi mÆ¡ Æ°á»›c hÆ¡n hếtâ€.
Ngá»c nói vá»›i Tứ:
“Sắp được vá», là m thêm má»™t Ä‘iếu nữa ăn mừng chứ anh?â€
Nghe giá»ng thà nh thá»±c và xét các cá» chỉ của Tứ trong chÃn hôm, Ngá»c tin là Tứ không nói gạt chà ng. Ngá»c nhìn Tứ thở khói, chiêu má»™t ngụm nÆ°á»›c nóng, ngẫm nghÄ©:
“Lại má»™t anh chà ng bị guồng máy lôi cuốn. Äịnh thoát ra nhÆ°ng có thoát được không?â€
Ngá»c lại nghÄ© đến chÃnh Ä‘á»i mình và nghÄ© đến Thanh. Thanh không muốn và o guồng máy còn chà ng tuy đã bị guống máy lôi kéo, nhÆ°ng chà ng sẽ hết sức hoạt Ä‘á»™ng đến cùng; cho dẫu guồng máy có kẹp nát nhừ ngÆ°á»i chà ng ra, chà ng cÅ©ng vui vẻ can đảm mà chịu, không hối háºn, không ăn năn, không oán trách những ngÆ°á»i đã đẩy chà ng và o guồng máy và cÅ©ng không oán trách mình, tá»± cho mình là lầm lỡ.
HÆ¡n mÆ°á»i giỠđêm Ngá»c và Tứ má»›i trở vá» nhà . Nghệ và TÃnh vẫn còn chong đèn Ä‘á»c sách. Ngá»c đã dặn kỹ Tứ để hai ngÆ°á»i nói giống nhau vá» cuá»™c Ä‘i chÆ¡i kéo khá dà i cho Nghệ khá»i trách móc. Chà ng bảo Tứ Ä‘i nằm sợ Tứ không quen nên mệt rồi nói trống không:
“Gặp anh bạn Tà u cÅ©, anh ta cứ khẩn khoản má»i ngồi chÆ¡i, đứng dáºy không được. NgÆ°á»i Tà u hỠăn khá»e tháºt, ai lại chÃn giá» tối cÅ©ng cố nÃu mình lại ăn ‘sÃu dá»â€™â€.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Không biết mình xuống cái thuyá»n nà y là m gì?
Xem tiếp chương 11
|
|
|
| |