Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - kiemgioi
Trác Tri Viễn chung quy chỉ là một hài tử, đột nhiên lượm được một thanh thần binh lợi khí, thì há lại không có lòng tò mò muốn thử? Lui ra phía sau mấy bước, cầm kiếm chém xuống, chỉ thấy từ thân thanh đoản kiếm dài hai thước phát ra một ánh hàn quang dài chừng một thước, không đợi cho Trác Tri Viễn kịp phản ứng, giường đá nhìn có vẻ chắc chắn vô cùng tức thì nổ vang một tiếng rồi chia ra làm hai đoạn.
Chưa kịp trầm trồ tán thưởng sự sắc bén của đoản kiếm, Trác Tri Viễn bỗng nhìn thấy từ vết chém trên chiếc giường đá bay ra mấy tờ giấy đã ố vàng. Với thị lực kinh người của minh, Trác Tri Viễn đã sơm thấy được trong mấy đó hé lộ ra năm chữ viết to...
Như ý luyện bảo quyết!!
Trác Tri Viễn lập tức đút đoản kiếm trở vào bao đeo ở bên hông, rồi sau đó đem mấy trang giấy kia thu thập lại lượm lên, tổng cộng là có sáu trang. Cẩn thận tìm kiếm trên giường đá một hồi lâu, sau khi xác định chỉ có sau trang giấy này, Trác Tri Viễn cũng phát hiện ra ở giữa chiếc giường đá có một bộ phận mà trong đó là lỗ trống không, chứng tỏ chính chỗ này là nơi cất giấu sáu trang giấy này. Chủ nhân thạch thất này coi như là tính toán kỹ lưỡng, lại có thể đem mấy tờ giấy này đặt ở dưới giường đá, nếu như không phải Trác Tri Viễn nhất thời tò mò thử kiếm, chỉ sợ cả đời này cũng không thể phát hiện được bí mật của chiếc giường đá này.
Đem sáu trang giấy đặt trên mặt đất mở ra, Trác Tri Viễn nhìn thấy trong đó vẻn vẹn viết có đúng năm chữ to, chính là năm chữ 【 như ý luyện bảo quyết 】kia, trừ năm chữ này ra, còn lại trên năm trang giấy kia là vẽ hình một nam tử không mặc đồ (thực ra là trần truồng nhưng viết vậy cho lịch sự), với nhiều tư thế khác nhau, trên người được đánh dấu bằng mấy đường cong kỳ quái, Trác Tri Viễn vừa thấy liền biết đây chính là đánh dấu kinh mạch của cơ thể.
Cẩn thận nhìn một chút, trên năm trang giấy còn phân biệt có viết "Lao cung đệ nhất quyết" (tự cung thì toi), "Ngọc chẩm đệ nhị quyết", "Đan điền đệ tam quyết", "Dũng tuyền đệ tứ quyết" và "Tổ khiếu đệ ngũ quyết", như vậy dựa theo chữ viết trên mấy trang giấy này Trác Tri Viễn liền dễ dàng sắp xếp thứ tự của mấy tờ giấy này, chỉ cần y theo đệ nhất quyết đến đệ ngũ quyết là được.
Bức tranh hình người vẽ trên giấy, xung quanh đồ hình là chi chít các chữ nhỏ, tuy rằng Trác Tri Viễn nhãn thức không ngại bóng tối, nhưng muốn đọc được những chững cực nhỏ thế này cũng là không thể nào.
Trác Tri Viễn vội vàng rút đoản kiếm ra, dưới ánh sáng của thanh kiếm phát ra, Trác Tri Viễn cầm lấy trang giấy có viết "lao cung đệ nhất quyết" lên, để đến trước mặt, chăm chú nhìn vào những dòng chữ cực nhỏ. Sau khi nhìn một lúc lâu, tuy rằng chưa thể lý giải hoàn toàn ý tứ của những dòng chữ nhỏ đó, nhưng đại khái cũng là nhận ra được, sáu trang giấy ố vàng này, chắc chắn chính là một phần của một chân quyết công pháp cao thâm, mà năm bức tranh hình người trên giấy, chính là phương pháp tu luyện theo tuần tự. Chữ nhỏ trên giấy hiển nhiên là không phải do người vẽ tranh viết ra, căn cứ theo nghiên cứu của mình, Trác Tri Viễn cho rằng 【như ý luyện bảo quyết 】này là chân quyết tu luyện của một tu chân giả nào đó, mà chủ nhân của thạch thất này sau khi chiếm được một phần của chân quyết này, thì liền đem lý giải và tâm đắc của mình sau khi luyện pháp quyết này mà viết tất cả lên xung quang đồ hình. Từ màu mực khác nhau hiển nhiên có thể thấy được những chữ này không phải là cùng viết trong một lần, mà là kéo dài trong một thời gian rất dài, chắc hẳn là chủ nhân của gian thạch thất này một bên tu luyện,
một khi có điều gì tham ngộ thì lại viết lên tờ giấy một câu, cho nên nhìn những dòng chữ nhỏ này có chút hỗn độn, hơn nữa thoạt nhìn thời gian không khỏi làm cho người ta có chút vò tai bứt tóc nghĩ không ra được.
Liên tục đem năm cái đồ hình nhìn qua mấy lần, Trác Tri Viễn càng thêm tin tưởng phán đoán của mình, chữ viết cùng đồ hình rõ ràng là do hai người khác nhau làm ra, người vẽ chính là lưu lại bức vẽ về sự vận chuyển trong kinh mạch tu luyện, mà người viết chữ là dùng những tâm đắc của mình tổng kết lại viết khắp nơi, làm như vậy vốn là để cho tiện cho việc tu luyện của mình, nhưng không nghĩ tới lại tiện nghi cho tiểu gia hỏa Trác Tri Viễn này.
Trác Tri Viễn không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, chính mình vừa rồi một kiếm kia chém chiếc giường đá thành hai đoạn nhưng may mắn không có đem bộ chân quyết công pháp này hủy đi, nếu không có lẽ sẽ tiếc hận không thôi.
Tuy rằng cũng không biết 【 như ý luyện bảo quyết 】 này đến tột cùng là công pháp có cấp bậc gì, nhưng nhìn sự thận trọng của chủ nhân thạch thất này trong việc cất giấu sáu tờ giấy, hơn nữa nhìn thời gian mà hắn tu luyện công pháp không ngừng ghi những tâm đắc tu luyện của mình lên trên tờ giấy thì có thể thấy phần công pháp này dù cho có không phải là nhân gian chí bảo, thì tuyệt đối cũng là một loai công pháp cấp bậc cao.
Kỳ thật cũng không quản công pháp này ưu khuyết như thế nào, đối với Trác Tri Viễn hiện giờ ngoại trừ thanh minh niệm chú thì bất kỳ chân quyết nào cũng chưa từng biết tới, bây giờ tự dưng lại nhặt được bộ công pháp này, hắn như thế nào lại có thể buông tha mà không tu luyện chứ?
Tuy rằng Trác Tri Viễn được Lý Độ gọi là thiên tài thiên sinh nhãn thức viên mãn, nhưng mà chân chính so với những tu chân giả tu luyện đạt tới nhãn thức viên mãn thì kém quá xa, dù rằng nhận định mình nhất định có thể xông qua thập vạn thâm uyên này, nhưng mà hiện tại có được một bộ chân quyết, nếu như Trác Tri Viễn có thể siêng năng tu luyện, như vậy việc xông qua thập vạn thâm uyên lại có thể nắm chắc hơn vài phần.
Bất quá Trác Tri Viễn cũng biết việc này không thể nóng lòng nhất thời, thạch thất này mặc dù là nơi bế quan của vị tiền bối cao nhân, nhưng cũng không có nghĩa là Trác Tri Viễn cũng có thể dùng nơi này để bế quan tu luyện. Không nói đến hắn không thể trong thời gian ngắn mà hiểu được sự ảo diệu cùng phương pháp tu luyện trong năm trang giấy này, coi như hắn hiểu, nhưng nơi này lại không có thực vật lẫn nước uống, chỉ sợ Trác Tri Viễn ở không đến vài ngày sẽ chết đói chết khát ở chỗ này. Người có thể bế quan tu luyện, ít nhất cũng là trước ngũ thức viên mãn đạt tới cảnh giới ích cốc (không cần ăn uống) mới có thể làm được. Trác Tri Viễn còn xa thật xa mới có thể làm được điều này.
Thật cẩn thận đem sau trang giấy kia gấp lại, Trác Tri Viễn đem phần chân quyết này để vào trong ngực, lại xem xét qua một lần gian thạch thất, rồi cuối cùng quỳ rạp xuống gữa thạch thất, hướng về không trung dập đầu ba cái.
"Tiền bối, tiểu tử Trác Tri Viễn, mặc dù không biết tôn tính đại danh của tiền bối, nhưng tiền bối đem chân quyết công pháp cùng thanh đoản kiếm lưu lại chỗ này, hẳn là đã nghĩ đến lưu lại cho người có duyên. Tiểu tử từ chối thì bất kính nên đành thu lấy và xin tạ ơn đại ân đại đức của tiền bối! Nếu như một ngày nào đó, tiểu tử biết được tiền bối là ai, lúc đó sẽ đi đáp tạ!"
Tuy rằng lời nói này có chút gượng ép, nhưng những lời mà Trác Tri Viễn nói đều là xuất phát từ chân tâm, ba cái khấu đầu kia, Trác Tri Viễn cũng không có chút tiết kiệm sức lực của mình, khấu đầu ba cái xong thì trên đầu cũng sưng lên một cục u lớn.
Sau khi thu đoản kiếm về cất cẩn thận, Trác Tri Viễn lúc này mới rời khỏi gian thạch thất, rất nhanh liền trở ra ngoài sơn động. Bên ngoài vẫn như cũ là phủ đầy đất đá, cùng với một con đường bị cháy đen đến cơ hồ bị biến dạng, chính là con đường mà Hỏa long truy đuổi Trác Tri Viễn chạy tới đây.
Men theo đường cũ trở về, Trác Tri Viễn nhìn thấy cây cối hai bên thậm chí cả tảng đá tất cả đều đã bị cháy thành tro tàn, trong lòng không khỏi nghĩ lại mà sợ, Vừa rồi nếu không phải lâm nguy mà đột nhiên bạo phát, giờ phút này chỉ sơ mình cũng đã sơm giống như hiện trạng kia. Xem ra 【như ý luyện bảo quyết 】 rốt cuộc cũng cần phải sớm tu luyện, càng sớm học được thuật này, thì năng lực tự bảo vệ mình liền càng nhiều thêm mấy phần!
Đi được vài bước, trong đầu Trác Tri Viễn đột nhiên hiện lên một vấn đề mà lúc trước mình không hề ngờ tới, chính là trước khi mình té xỉu, rõ ràng là bị hỏa long chụp xuống biến mình thành một hỏa nhân, mặc dù được đất đá trên núi đổ xuống dập tắt hỏa diễm trên người, nhưng mà bộ quần áo hiện nay đang mặc lại không có chút nào hư hao?
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - kiemgioi
Dừng lại cước bộ, Trác Tri Viễn ngay tức khắc liền đem quần áo màu xám của môn nhân ngoại ngũ đường đang mặc trên mình cởi xuống ---- cầm bộ đồ trong tay, Trác Tri Viễn lập tức xem xét tường tận bộ quần áo này, rất nhanh liền phát hiện ra chỗ kỳ dị.
Quần áo ngoại ngũ đường, Trác tri Viễn cơ hồ là lúc nào cũng mặc trên người, cộng với việc giặt nó cũng không biết bao nhiêu lần, tự nhiên là quen thuôc vô cùng. Chính là bộ quần áo này, nhìn so với quần áo của ngoại ngũ đường thì giống nhau, thậm chỉ cả chất liệu vải dệt cũng giống nhau nốt, nhưng mà tai cổ tay áo và cổ áo của bộ quần áo này lại có một vài hoa văn kỳ quái.
Tiếp tục cúi đầu nhìn xuống cái quần, Trác Tri Viễn cũng dễ dàng từ ống quần và lưng quần phát hiện ra hoa văn đồng dạng như ở trên áo, mấy cái hoa văn này tuy rằng kích thước lớn nhỏ không đều, nhưng mà đường vân thì tuyệt đối giống nhau.
Trác Tri Viễn cảm thấy sự kỳ quái này, trong lòng đột nhiên nhớ tới khi mà hắn quét đường ở chế phù đường, từng gặp các đồng tử ở nơi đó luyện tập họa chế phù văn, đường đi của đầu bút lông, rõ ràng có chút giống với đường vân vặn vẹo cổ quái này. Tuy rằng cũng không xác định chắc chắn, nhưng mà trong lòng cũng có chút nghi ngờ.
Phân vân một hồi, Trác Tri Viễn nghĩ đến nếu như đường vân trên quần áo này không phải là phù hiệu, như vậy mình ở trong thập vạn thâm uyên này mấy năm, chỉ sợ sớm hay muộn cũng sẽ bị hư hại mà không thể mặc nữa. Nơi này oi bức như thế, không có ai ở đây cho nên vấn đề quần áo cũng không có gì to tát, kỳ thật mặc hay không mặc cũng thật sự không có gì khác nhau. Vì thế hắn từ bên đường nhặt một cụ đá bén nhọn, dùng sức ném vào bộ quần áo...
Nếu là bình thường, Trác Tri Viễn chỉ nhẹ vạch một cái, là đủ làm cho quần áo bình thường của ngoại ngũ đường bị rách một vết sâu, thoáng dùng sức là liền có thể xuyên thủng ngay ~~~~ nhưng mà hiện tại, Trác Tri Viễn dụng lực lớn như vậy, mà bộ quần áo kia lại không hề có dấu hiệu bị tổn hại.
Trác Tri Viễn có chút khó có thể tin, lại tìm kiếm xung quanh tiếp, tìm được một tảng đá có góc cạnh càng sắc bén hơn, một lần nữa nhắm vào trên bộ quần áo ném xuống... Kết quả... giống như kết quả ban đầu, đừng nói là cầm quần áo cắt ngang quá, chỉ là muốn lưu lại một dấu vết nhỏ nhỏ trên đó cũng làm không được.
Nhìn bộ quần áo cầm trong tay, cùng với hòn đá trên tay còn lại, Trác Tri Viễn đột nhớ tới một việc khi mình đầu tiên tiến vào thập vào thập vạn thâm uyên, từng có rơi vào hồ nước nóng cháy vô cùng kia, lúc ấy may mà mình rơi trúng vào bộ bạch cốt trôi nổi trên mặt hồ, mới không có chìm vào trong nước. Bây giờ nghĩ lại, tựa hồ cùng với phù hiệu trên quần áo này có quan hệ. Nếu không đi ngược trở về rất tốn thời gian, không chừng Trác Tri Viễn sẽ muốn đi thử một lần, mình nếu không như mặc quần áo này, có thể hay không bị hồ nước kia tổn thương.
Loại chuyện này, nếu như không nghĩ đến có lẽ sẽ không có nghi vấn gì, một khi đã nghĩ tới, trong lòng Trác Tri Viễn liền nổi lên ngờ vực trùng trùng. Hồi tưởng lại hồ nước sôi sùng sục kia, so với nước sôi bình thường còn muốn nóng hơn, nhưng mà lúc mà mình rơi vào trong hồ, thì thậm chí bị phỏng cũng không có một điểm, điều này thật sự là quá mức quỷ dị đi.
Hơn nữa, lúc trước đối phó với hỏa long, Trác Tri Viễn cũng cảm giác được khi mình chạy trốn, thì hỏa diễm xung quanh cơ thể hỏa long kia cũng từng mấy lần lan đến chính mình, nhưng mà tựa hồ hỏa diễm này căn bản không chạm được vào cơ thể của mình, mà chỉ là nhẹ va chạm vào quần áo liền bị đánh bật trở ra. Bây giờ nghĩ lại, tựa hồ việc này với bộ quần áo hẳn là có liên quan.
Nhưng mà, Mạc Tuân kia vì sao lại cho mình bộ quần áo có cẽ phù hiệu như vậy? ----- Trác Tri Viễn nghĩ đủ đường vẫn không ra đáp án.
Theo Trác Tri Viễn thấy, chưa nói đến Mạc Tuân kia suốt ngày hắc diện lạnh như tiền, cái này có lẽ đối với các đệ tử khác là một loại uy hiếp, nhưng mà đối với Trác Tri Viễn thì cũng không có gì e ngại. Cùng Trần lão đầu cổ quái đan rổ tre sống với nhau hơn sáu năm, hắn sớm đã quen thuộc với vẻ mặt như thế. Nhưng từ lần đầu tiên mà Trác Tri Viễn gặp Mạc Tuân, tựa hồ Mạc Tuân luôn luôn nhìn hắn không vừa mắt.
Tại trên đại điển lúc đại trưởng lão khai mông giảng thiền, Trác Tri Viễn không hiểu nên mới đặt câu hỏi, mặc dù có quấy nhiễu đến thiền tâm của chúng đệ tử, nhưng nếu như lúc ấy không phải là Mạc Tuân, mà đổi lại là gã chấp sự khác của hình đường, có lẽ sẽ niệm tình Trác Tri Viễn tuổi còn nhỏ, mà sẽ không trực tiếp tước đi thân phận đệ tử ngoại môn của hắn như vậy.
Mà lúc sau khi đánh nhau với Tần Phỉ, Trác Tri Viễn cuối cùng xuất thủ có chút quá nặng, nhưng mà đó cũng là có nguyên do của nó. Mặc dù là che chở cho đệ tử xuất sắc, thì cũng không nên che chở ra mặt như thế, lại còn mượn gió bẻ măng, buộc tội Trác Tri Viễn mạo phạm sư trưởng, coi thường môn quy để đuổi Trác Tri Viễn ra khỏi Thanh Nguyên Sơn.
Với những hành động đó, bất kể như thế nào cũng nhìn không ra Mạc Tuân hôm nay lại có thiện tâm như vậy, lại có thể trước khi Trác Tri Viễn tiến vào thập vạn thâm uyên, buộc Trác Tri Viễn thay vào bộ đồ có vẽ phù hiệu, giúp cho chính mình trong thập vạn thâm uyên vượt qua biết bao kiếp nạn. Trong đầu của Mạc Tuân này, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì đây?"
Chẳng lẽ thấy hối hận vì mình trách phạt quá nặng, cho nên mới dùng phương thức này để đền bù ? Tựa hồ, ngoại trừ cách giải thích này ra, cũng không còn cách giải thích nào có thể hợp lý hơn.
Mặc lại quần áo, Trác Tri Viễn cũng không có gấp gáp chạy đi, mà hắn tìm một nơi bằng phẳng ngồi xuống, tận lực suy nghĩ về Mạc Tuân đến tột cùng là có ý đồ gì. Trác Tri Viễn quả quyết thật khó mà tin được, Mạc Tuân mà có cái gì gọi là lương tâm cắn rứt, giống như việc lúc đầu hắn vốn muốn đuổi Trác Tri Viễn xuống núi thì cũng là bình thường đi, nhưng sau đó rõ ràng là hắn còn cố ý mượn mồm của Mã Thiên Nhai nói cho Trác Tri Viễn nghe về sự tồn tại của thập vạn thâm uyên, rõ ràng là cố ý giựt dây hòng đẩy Trác Tri Viễn vào chỗ chết. Vì thế hành động tặng quần áo của hắn xem ra cũng là có ý đồ gì đen tối, khiến cho Trác Tri Viễn đoán rằng hẳn là hắn còn có an bài hậu chiêu gì đấy.
Chẳng lẽ là đợi đễn lúc một ngày nào đó ta ra khỏi thập vạn thâm uyên, Mạc Tuân kia liền đột nhiên chỉ ra quần áo của Trác Tri Viễn có ch giấu phù hiệu, do đó sẽ khiến cho Trác Tri Viễn gặp trừng phạt nặng hơn. Nếu Trác Tri Viễn không thể ra khỏi thập vạn thâm uyên, thì kết quả cũng như thế, người chết đèn tắt, cũng coi như là đạt được mục đích ban đầu. Nếu là Trác Tri Viễn thật sự là đi ra được, mà quần áo trên người lại có phù hiệu họa ở trên, thể nào cũng bị người ta giá họa. Đừng nói là cái gì bái nhập vào nội môn, hay là bái nhập vào hậu sơn, chỉ là muốn ở lại Thanh Nguyên Sơn thôi cũng đã là không có khả năng rồi. Giáo quy đã sớm quy định, người xông vào thập vạn thâm uyên, nhất định phải khóa toàn bộ tu trì, chỉ cho phép người xông ải sử dụng vũ khí đi vào, thì làm sao lại cho phép trên người được mặc một bộ quần áo có hiểu quả tị lửa đây?
Chắc chắn là như vậy rồi!
Trác Tri Viễn âm thầm gật đầu, thầm nghĩ may mắn là chính mình đã kịp thời phát hiện ra điểm kỳ quặc này, nếu không chẳng phải đã rơi vào yêu kế của Mạc Tuân sao? Bất quá là đã phát hiện ra, hậu chiêu này của Mạc Tuân cũng thần sui quỷ khiến giúp cho Trác Tri Viễn thoát nạn, Trác Tri Viễn cũng không có đợi đến ngày cuối cùng có thể đi ra, mà là trước tiên đem quần áo mặc trên người cởi ngay ra.
Tự cho là đã tìm được đáp án, Trác Tri Viễn liền gật gật đầu đứng dậy, trong miệng tự nhủ :"Mạc Tuân tiên sinh, Trác Tri Viễn sợ là sẽ làm cho ngươi thất vọng rồi. Ta chẳng những muốn đi ra khỏi thập vạn thâm uyên này, mà còn khiến cho trăm phương ngàn kế của ngươi gặp thất bại! Thanh Nguyên Sơn chính là thực lực vi tôn, hãy chờ xem, đợi đến một ngày ta có một thực lực mạnh mẽ hơn, vượt lên trên cả ngươi!"
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - kiemgioi
Trước khi tiến vào thập vạn thâm uyên, Lỹ Độ cũng đã kể tường tận về tình hình trong thập vạn thâm uyên này.
Nơi này tự thành một cái tiểu thế giới, so với ngoại giới không khác biệt mấy, trái cây rau dại đều có thể làm thực vật. Ngược lại nếu như là yêu thú, thì tuyệt đối không thể làm thức ăn. Yêu thú nơi này cơ hồ toàn bộ là do giới tử nguyên lực biến thành, hoặc là ma niệm còn sót lại của cổ yêu ma biến thành, quá khứ cũng không ít người xông ải sau khi tiến vào thập vạn thâm uyên, chỉ vì lầm xác của yêu thú là thức ăn, mà làm sinh ra ma niệm trong cơ thể, cuối cùng bị tẩu hỏa nhập ma bạo thể mà chết, kết cục vô cùng thê thảm.
Mà cây cối trong này hầu như tất cả đều là do tinh hoa của trời đất biến thành, cho nên thức ăn chẳng những có thể giúp no bụng đỡ đói, mà đối với người xông ải cũng đạt được nhiều lợi ích. Cho dù là người có tư chất bình thường, nhưng nếu có thể bằng nghị lực lớn lao từ trong thập vạn thâm uyên xông ra ngoài, thì riêng ăn được rau quả nơi đây, cũng đã có thể đem tư chất của bản thân đề thằng lên ít nhất là một cấp.
Thậm chí có không ít sư trưởng trong Thủy Giáo, cũng đã đến đây hái lấy trái cây trong thập vạn thâm uyên này về để luyện đan, so với thiên tài địa bảo ở nhân gian còn tốt hơn không ít.
Trác Tri Viễn tự nhiên là nhất nhất ghi nhớ, khi đói bụng, liền tìm kiếm xung quanh đó rau quả để làm thực vật, chẳng những no bụng đỡ đói, mà còn có thể giải khát, mỗi khi ăn xong thì cảm giác tinh khí tràn đầy, xem qua thực vật trong thập vạn thâm uyên này đích xác đều thuộc loại thượng phẩm.
Đường đi tuy rằng gian nguy, nhưng mà Trác Tri Viễn dựa vào tinh thần cứng cỏi của mình, cho nên cũng không ngại khó khăn, ngược lại sau khi dần dần thích ứng với hoàn cảnh nơi này thì cảm giác thân thể của chính mình lại mạnh mẽ hơn không ít. Một hai tháng sau, Trác Tri Viễn thấy được khí lực của mình càng lúc càng lớn, thân thể cũng càng ngày càng cường tráng, giờ phút này nếu như Tần Phỉ một lần nữa đứng ở trước mặt hắn, hắn thậm chí tự tin rằng có thể chỉ một quyền liền đánh lăn Tần Phỉ xuống đất
Dọc theo con đường, nguy hiểm trùng trùng, tuy rằng Trác Tri Viễn biết rõ chính mình có được bộ quần áo họa phù hiệu hộ thể, hơn nữa có được lợi kiếm sắc bén cho nên cũng không e ngại mấy yêu thú do giới tử nguyên lực biến thàn, nhưng mà để tránh phải chạm mặt yêu thú trên đường, hắn cũng chỉ tận khả năng kiếm đường vòng mà đi. Từ sau lúc gặp phải hỏa long kia, Trác Tri Viễn đã biết được nơi này nguy cơ ở khắp nơi, cho nên đến tìm được một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, còn cần phải quan sát cẩn thận mới được.
Tuy rằng đoạn đường vòng tránh khỏi không ít yêu thú, nhưng mà Trác Tri Viễn lại cũng có chút phiền não, hắn đến giờ vẫn chưa thể tìm được một nơi thích hợp để trú chân mà an tâm tu luyện 【 như ý luyện bảo quyết 】 trong sáu trang giấy cất trong ngực kia.
Trong thập vạn thâm uyên không có phân chia buổi tối và ban ngày, Trác Tri Viễn chỉ có thể dựa vào tính toán đại khái lộ trình, để phán đoán mình đã ở trong thập vạn thâm uyên được bao nhiêu lâu. Mệt mỏi thì tìm một nơi an toàn nhẩm đọc thanh tâm minh niệm chú, khẩu quyết này có khả năng khôi phục khí lực và tinh lực rất thần kỳ, thưởng thường chỉ cần nhẩm đọc thanh tâm niệm chú trong một hai canh giờ, là xem như hiệu có thể bằng với một giấc ngủ. Cho nên tính ra, Trác Tri Viễn từ ngày đầu tiên tiến vào thập vạn thâm uyên đến giờ, cũng chưa từng có ngủ qua một lần.
"Bụng có chút sôi réo, cần phải tìm một vài quả mọng (trái cây chứa nhiều nước) ăn mới được." Trác Tri Viễn sờ sờ trong ngực, quả mọng hái được trước kia đã sớm ăn hết, cứ mỗi lần đi kiếm trái cây là hắn cũng dự trữ trong ngực mình không ít, như vậy cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Trong thập vạn thâm uyên nguy hiểm trùng trùng, tự nhiên là thời gian càng ngắn thì càng tốt.
Ngưng thần đem chân khí mình chậm rãi vận chuyển tới hai mắt, hiệu dụng của nhãn thức viên mãn liền lập tức hiện ra. Ban đầu cái gì cũng không rõ, nhưng dưới nhãn thức viên mã, lại có thể nhìn cái gì cũng rõ ràng như ban ngày. Thậm chí đối với nhừng cành lá rậm rạp, Trác Tri Viễn cũng có thể vận dụng lực lượng của nhãn thức viên mãn, xuyên thấu qua, tìm kiếm thứ mà mình muốn.
Thoáng tra tìm qua một chút, Trác Tri Viễn chứng kiến phía trước bên phải sâu trong rừng hình như có một quả màu hồng lục đang rung rinh trên cành thì không khỏi nắm thật chặt đoản kiếm trong tay, nhằm về phương hướng quả kia chạy tới.
Tuy rằng Lý Độ cũng từng nói qua, hoa cỏ trong thập vạn thâm uyên cũng có thể làm thực vật, nhưng mà sau khi thử qua một hai lần, Trác Tri Viễn cũng biết quả mọng trên cây hương vị tốt hơn nhiều, nếu như không phải tại xung quanh đây không thể tìm được quả mọng, hắn tự nhiên cũng sẽ không phải ăn hoa cỏ làm chi.
Không ngờ quả kia thoạt nhìn không xa, nhưng mà khi mà Trác Tri Viễn nhằm phương hướng quả đó chạy đến thì phát hiện ra khoảng cách không phải là gần. nhưng mà vì sự hấp dẫn quả mọng hồng hồng lục lục kia (vừa đỏ vừa xanh) cho nên vẫn một đường chạy chậm đến cái cây quả kia.
Lúc đến gần, Trác Tri Viễn mới phát hiện ra cây quả kia lại sinh trưởng tại một nơi trên vách đá, mà mà độ cao cũng chỉ có ba năm trượng, lấy thân thủ linh hoạt có thể so với khỉ của mình, chỉ cần mượn dùng mấy chỗ gồ ra của vách núi nhảy lên, thì cũng có thể dùng lợi kiếm trong tay chém đứt cành cây có quả, muốn hái xuống hồng quả trên cây kia cũng chỉ là một việc dễ như trở bàn tay.
Đứng dưới táng cây, Trác Tri Viễn ngẩng đầu nhìn kỹ hồng quả đó, ước chừng nó lớn bằng một nắm tay, vỏ ngoài nhẵn bóng, phảng phất lóe ra quang mang chói mắt. Khiến cho ai nhìn thấy cũng phải thèm ăn . Trác Tri Viễn cũng không ngoại lệ, nhìn về hồng quả mà mình chưa bao giờ thấy kia, nước miếng trong miệng không kìm được cũng nhỏ xuống.
Mấy tháng đi đường tới nay, cũng chưa từng thấy qua hình dạng hồng quả này, bất quá Trác Tri Viễn cũng không có quan tâm, dù sao tuyệt đại đa số quả mọng sinh tồn trong này đều khác xa nhân gian, hầu hết đều là những thứ Trác Tri Viễn chưa từng biết đến hay là thấy qua.
Nắm chặt đoản kiếm trong tay, Trác Tri Viễn lùi lại ra sau mấy trượng lấy đà, hai chân trùng xuống, cả người giống như một chú khỉ nhẹ nhàng nhảy người lên. Đợi đến lúc gần hết đà, Trác Tri Viễn vội vàng đưa đầu ngón chân hạ xuống tại một điểm trên vách đá, thân mình nhanh chóng bật lên cao thêm một trượng, đoản kiếm trong tay giơ lên, trong miệng quát nhẹ một tiếng :"Xuống!"
Chỉ thấy lóe lên một kiếm quang dài hơn một thước giữa không trung phát ra tiếng long minh, lập tức nghe thấy trên đỉnh đầu một tiếc rắc, thân cây lớn kia cư nhiên bị Trác Tri Viễn chém đứt ngang rơi thẳng xuống.
Trác Tri Viễn vội vàng trên không trung hơi hơi nhích người một chút tránh ra, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống đất, chạy tới thân cây rơi trên mặt đất.
Hái xuống một quả, Trác Tri Viễn lại không hề lập tức ăn ngay, mà lấy đoản kiếm khoét một lỗ. Ngay lập tức từ lỗ hổng chảy ra một loại chất chất lỏng màu đỏ, nguyên bản tại chổ bị khoét đang tươi mơn mởn trong tích tắt sùi đi, Trác Tri Viễn chỉ cảm giác mũi mình ngửi được một mùi thơm ngát cực kỳ dễ chịu và thư thái.
Không hề nghi ngờ, đây là quả mọng tốt nhất mà Trác Tri Viễn kiếm được từ trước cho tới nay, không do dự nữa, vội thu hồi đoản kiếm, rồi đem lên miệng nhẹ cắn một miếng, lập tức trong miệng Trác Tri Viễn ngập tràn nước trái cây. Nước trái cây vừa vào, Trác Tri Viễn liền cảm thấy một mùi hương thơm dễ chịu sảng khoái, rất nhanh liền theo cổ họng chui vào trong bụng Trác Tri Viễn, lập tức làm cho Trác Tri Viễn cảm thấy được sinh lực mình tràn trề. Hồng quả này quả nhiên là tinh phẩm một vạn có một.
Đang lúc Trác Tri Viễn muốn ăn nữa thì bỗng nhiên nghe thấy được trên đỉnh đầu truyền một tiếng gầm lên giận dữ, Trác Tri Viễn cuống quít nhảy ra, giương mắt lên nhìn, thì nguyên bản chỗ cái cây, đang có một con quái điểu hình thù kỳ quái lượn quanh, tiếng gầm lên giận dữ kia chính là phát ra từ cái mỏ vừa nhọn vừa dài của nó.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - kiemgioi
Nhìn kỹ con vật này, tuy rằng hình thù kỳ quái, nhưng rõ ràng là một con chim không thể nghi ngờ. Chim mà có thể nói thú ngữ, điều này chứng minh rằng con quái điểu này không tầm thường. Cho dù Lý Độ chưa từng dặn dò qua Trác Tri Viễn cho hắn biết trong thập vạn thâm uyên này các loại thú đều là do giới tử nguyên lực biến thành, nhưng Trác Tri Viễn có thể từ nơi này nhìn thấy quái điểu hô lên thú ngữ cũng đã là được mở rộng tầm mắt.
Bất quá quái điểu này không giống như hỏa long kia là trực tiếp công kích Trác Tri Viễn, mà tại trên đỉnh đầu của hắn lượn quanh không ngừng, trong miệng rống ra từng âm thanh kỳ quái.
Trác Tri Viễn cũng không dám lơ là, vội vàng lui về phía sau vài bước, rút đoản kiếm ra. Ánh sáng trên đoản kiếm vừa hiện, quái điểu kia nhìn thấy thì tỏ vẻ hoảng sợ, vội bay ngược ra ngoài thật xa, đôi mắt chim xoay chuyển, tựa hồ đối với đoản kiếm trong tay Trác Tri Viễn có chút kiêng kị.
Quái điểu không bay xuống, Trác Tri Viễn cũng vô pháp chủ động công kích, hắn tuy rằng hiện tại thân thể nhẹ như chím én, nhưng cũng chỉ là như mà thôi, dù sao cũng không giống như con chim bình thường bay lượn trên bầu trời.
Đem đoản kiếm để ngang trước ngực, Trác Tri Viễn thầm nghĩ : quái điểu này nếu không bay xuống thì tốt, nhưng chỉ cần bay xuống, ta sẽ liền dùng kiếm này chém xuống cái đầu hình thù kỳ quái của nó.
Trong đầu đang suy nghĩ về cách ứng phó, thì Trác Tri Viễn chợt giống như nghe thấy có âm thanh vang lên, không ngờ lại giống như là giọng người :"ngươi hủy tiên quả bảo thụ của ta, cư nhiên còn muốn chém đầu của ta, tâm tư của ngươi quả thật là tàn nhẫn a!
Trác Tri Viễn bỗng nhiên thấy kỳ quái, rất nhanh liền liếc nhìn xung quanh vài lân, nhưng cũng không thấy bất kỳ ai ở phụ cận. Lập tức phì cười lên tự giễu mình, thập vạn thâm uyên này, trừ phi là ải năm vạn dặm, bằng không thì lại làm sao có thể có người? Nhưng thanh âm trong đầu kia cũng là vô cùng rõ ràng, quyết không thể nào là ảo giác của mình.
Đang nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu lại có tiếng người nói : Ngươi không cần phải tìm kiếm, ta mặc dù miệng không thể nói tiếng người, nhưng có thể dụng niệm lực cùng với ngươi câu thông, âm thanh ngươi nghe được trong đầu, đó chính là lời nói của ta.
Trác Tri Viễn hơi sững sờ, lập tức hiểu ra, giọng người trong đầu hóa ra chính là từ con quái điểu phát ra. Hắn không khỏi tò mò nói :"Ngươi làm sao lại có thể nói tiếng người? Thật là kỳ quái!"
Quái điểu hình như có chút khinh thường, xù lông chim lên lắc lắc cái đầu, trong đầu Trác Tri Viễn tiếp tục truyền đến một câu : tiếng người có cái gì khó ? Ta nhìn ngươi xem ra còn là một tiểu hài nhi, tại sao tâm tư lại ngoan độc như thế, hủy đi bảo thụ của ta không nói, nhưng lại còn muốn chém đầu ta! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không trả lại bảo thụ cho ta, thì ta quyết sẽ không buông tha ngươi!
Trác Tri Viễn âm thầm tò mò, nghe quái điểu nói như vậy, chẳng lẽ cây kia là của nó? Nhưng mà nó bất quá chỉ là một con chim mà thôi, cho dù có thể cùng người câu thông thì thủy chung cũng chỉ là do giới tử nguyên lực trong thập vạn thâm uyên này sinh ra yêu thú mà thôi. Bản lĩnh niệm lực câu thông này, chỉ sợ cũng là do hồng quả này mà tạo ra. Vậy há tại sao có thể là chủ nhân của cây này?
Vừa rồi mình chỉ mới ăn có một quả nhưng giờ phút này tinh thần của Trác Tri Viễn đã tăng lên gấp trăm lần, đói khát lúc đầu, hiện giờ đã biến mất hết, Trác Tri Viễn tự nhiên hiểu được, hồng quả này gọi là quả tiên cũng là không quá.
"Bảo thụ này vốn là chứa đựng linh khí của đất, ngươi bất quá là ăn được hồng quả này mới có linh trí, thế mà ngươi có thể nói bảo thụ này thuộc về ngươi, quả thật là quá mức buồn cười! Bảo thụ chính là do ta chém đứt, ngươi muốn thế nào cứ đến đây đi!" Đối với cái loại vốn không có sinh mạng chỉ là do giới tử nguyên lực biến thành, Trác Tri Viễn tự nhiên cũng không cần khách khí, huống hồ, hắn cảm thấy được quái điểu này chỉ sợ vẫn còn hỗn tạp có một tia ma niệm, so với con hỏa long kia còn muốn khó đối phó hơn. Nhưng vì là có linh trí, nên nó cũng e ngại bảo kiếm trong tay Trác Tri Viễn.
Lời này quả nhiên chọc cho quái điểu kia giận dữ, đôi cánh đập mạnh, từ trên vách đá chụp lấy hai hòn đá, nhằm về phía Trác Tri Viễn ném đến.
Hòn đá này tuy rằng thế tới rất mạnh, nhưng mà với thân thủ nhanh nhẹn của Trác Tri Viễn thì muốn né tránh cũng dễ dàng, chỉ bất quá nếu như Trác Tri Viễn chỉ biết né tránh, ngược lại sẽ làm cho quái điểu này khinh thị hắn, sẽ làm ra một hồi ác chiên. Hiện giờ, Trác Tri Viễn cũng chỉ có thể lộ ra thủ đoạn của mình, làm cho quái điểu sợ hãi mà thoái lui, giúp tiết kiệm không ít sức lực.
Ý định trong đầu xoay nhanh, đoản kiếm trong tay Trác Tri Viễn đã sớm vẽ ra một nửa vòng tròn, chỉ nghe giữa không trung đinh đương hai tiếng vang giòn, hai hòn đá nhỏ to bằng nắm tay kia nhất thời hóa thành thạch phấn bay đầy trời rơi xuống, quái điểu kia nhìn thấy vậy nhất thời hơi chậm lại, sau đó hai cánh lập tức vỗ bay lên cao.
Nhìn thấy quái điểu bị một chiêu này làm cho kinh sợ thối lui, Trác Tri Viễn không khỏi hơi hơi đắc ý, trong đầu lại truyền đến thanh âm của quái điểu kia : ngươi đừng có vội ỷ vào đoản kiếm trong tay ngươi mà tự đắc... dù sao kiếm của ngươi cũng thật cổ quái!
Trác Tri Viễn cười thầm, biết rõ quả nhiên quái điểu này sợ thanh kiếm trong tay mình, liền làm ra thái độ kiêu ngạo nói : Điểu nhi (con chim), ta hỏi ngươi, ngươi nói cây này là của ngươi, ngươi có bằng chứng gì?"
Quái điểu sửng sốt, lập tức rống giận, đồng thời trong đầu Trác Tri Viễn cũng vang lên lời nói : Cái này lại còn muốn bằng chứng gì, nơi này chỉ có ta, bảo thụ kia tự nhiên là của ta!
Trác Tri Viễn cười to : "Thế là không bằng chứng, vậy bảo thụ này là vật vô chủ, ta chém xuống thì mắc mớ gì đến ngươi. Ta lại hỏi ngươi, ngươi ở nơi này được bao lâu rồi ? trước kia có từng thấy những người khác qua đây chưa?"
Quái điểu lại phẫn nộ không thôi, nhưng vì kiêng kị đoản kiếm trong tay Trác Tri Viễn, nên cũng không dám tiến gần lên phía trước, trong lúc gầm lên giận dữ không ngừng thì Trác Tri Viễn lại nghe nó nói tiếp : ta sinh ra ở đây, nào có thể biết đã ở đây bao lâu? Cũng có một lần từng nhìn thấy nhân loại như ngươi, nhưng cũng đã là tám trăm năm trước, người nọ cũng cỡ ngươi, bất quá bổn sự của hắn so với ngươi mạnh hơn nhiều. Trong tay hắn không có loại đoản kiếm cổ quái như ngươi, nhưng cũng... nhưng cũng...
Nói được một nửa, quái điểu đột nhiên nói lắp, Trác Tri Viễn nhìn lại thì thấy quái điểu hình như có vài phần xấu hổ, Trác Tri Viễn trong lòng hơi suy nghĩ, liền ngộ ra, hơn tám trăm năm trước, người mà quái điểu nói đến, sợ không phải là tiền bối kinh tài tuyệt diễm nhất của Thủy Giáo từ khi sáng lập cho đến nay, Thắng Nghĩa tôn giả Nhâm Phi sao ? Nhìn quái điểu lời nói ấp úng, chỉ sợ năm đó Nhâm Phi chỉ dựa vào thanh trường kiếm bình thường trong tay, hoặc là không cần đến vũ khí, liền đã có thể đem nó đả bại, thậm chí làm nhục nó, thế cho nên nó mặc dù muốn dùng sự kinh tài tuyệt diễm của Nhâm Phi để đả kích Trác Tri Viễn, nhưng lại có chút nói không nên lời.
"Người như lời ngươi nói, có phải tên là Nhâm Phi đúng không?" Trác Tri Viễn cười ha ha, trong đầu tiếp tục truyền đến thanh âm của quái điểu, xác minh suy nghĩ trong đàu hắn, vì thế Trác Tri Viễn lại nói :"Ta tất nhiên là không so được với Nhâm Phi tiền bối, dù cho có ỷ vào thanh kiếm trong tay thì như thế nào? Ngươi nếu không phục cứ xuống dưới đây, ta nếu không thể chém rớt đầu người thì sẽ mặc ngươi xử trí!" Trác Tri Viễn nói lời này căn bản là vô nghĩa, hắn nếu như đánh không lại quái điểu này, chẳng phải là cũng chỉ có thể mặc cho nó xử trí sao?
Nhưng mà quái điểu tuy có linh trí, nhưng so không được với nhân loại, nghe được lời này của Trác Tri Viễn thì ngược lai mất hết khí thế. Chỉ là thấy ánh sáng phát ra trong tay thì đã kinh hãi không thôi, vừa mới đây còn nhìn thấy Trác Tri Viễn một kiếm liền đem hai tảng đá kia chém thành phấn vụn, biết được sự lợi hại của đoản kiếm này, làm sao còn biết nói cái gì!
Tuy là không dám nhiều lời, nhưng cứ như thế này rời đi quái điểu cũng có chút cực kỳ không muốn, vì thế cũng chỉ có thể nói : Ngươi muốn như thế nào thì mới đưa lại cho ta bảo thụ? Hay là, ngươi cũng như Nhâm Phi kia, đem hồng quả trên cây hái đi, rồi đem bảo thụ này cứu sống lại! Ta từ lúc hiểu sự tới nay lúc nào cũng phải dựa vào hồng quả của bảo thụ này làm thức ăn, nếu không có bảo thụ này, ta sợ sẽ không sống được bao lâu. Ngươi cũng là người tu tiên, chẳng lẽ chưa nghe qua câu ông trời có đức hiếu sinh?
Trác Tri Viễn nghe vậy cười ha ha, quái điểu này thật đúng là cổ quái, lại có thể cùng Trác Tri Viễn thảo luận về đạo lý của nhân loại! Bất quá từ trong lời nói của nó, Trác Tri Viễn cũng nghe ra, tựa hồ Nhâm Phi cũng từng đem cái cây này chặt đứt, nhưng là sau đó vì thương hại quái điểu này có được linh trí không dễ, cho nên dùng pháp thuật đem cái cây này trở về nguyên trạng. Nhưng mà, nếu theo như lời quái điểu này nói năm đó Nhâm Phi so với Trác Tri Viễn thì tuổi tác cũng không có sai biệt nhiều lắm, tự nhiên là không nói đến vấn đề tiên pháp có hay không, cho dù có chút tu trì thì lẽ dĩ nhiên cũng bị trưởng lão Thủy Giáo dùng bí pháp khóa lại mới có thể đi vào xông ảo, vậy hắn như thế nào có thể đem đoạn cây này sống lại như vậy đây?
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Dịch : Hạ Á Lôi Minh
Nguồn : Ám Dạ Thành - kiemgioi
Trong lòng hơi hơi tính toán, Trác Tri Viễn tiếp tục hái thêm một trái hồng quả, đăt trên miệng mút hết nước trái cây, một luồng mát lạnh ngọt ngào theo miệng trôi tuột vào trong bụng, lúc này hắn mới mở miệng nói :"Ta giúp ngươi cứu sống lại cái cây kia cũng không khó, nhưng ngươi phải thành thành thật thật trả lời vấn đề của ta!"
Quái điểu bất đắc dĩ vỗ vỗ hai cánh, ở trên vách đá tìm một nơi nhô ra đặt chân lên, đôi mắt mở to lên nhìn Trác Tri Viễn, trong mắt chứa toàn là ý phòng bị. Trong đầu Trác Tri Viễn lại truyền đến thanh âm của quái điểu : Ngươi muốn hỏi điều gì?
Trác Tri Viễn nói :"Ngươi có biết tu trì là cái gì không?" Thấy quái điểu khẽ gật đầu, hắn lại nói :"Lúc Nhâm Phi tiền bối năm đó ở đây, tu trì cao bao nhiêu?"
Quái điểu do dự trả lời :" ta đây cũng không biết, chỉ bất quá chính hắn đã từng nói qua, tựa gọi là sơ cấp nhĩ thức gì gì đó, còn nói rằng mình là thiên tài trong thiên tài, tiến vào nơi này không lâu sau liền có thể phá được cấm chế của các trưởng lão, khôi phục lại tu trì. Sau đó lại thi triển pháp thuật, dẫn dắt tu tập vô số linh khí trong thiên địa, đem bảo thụ này trở về chỗ cũ. Sau khi hắn làm phép, bảo thụ này liền kết xuất hồng quả, ăn lại càng ngon hơn trước, linh khí chứa trong đó còn dồi dào vượt xa so với lúc trước.
Xem ra, quái điểu này còn tồn tại lòng khao khát, hy vọng Trác Tri Viễn có thể theo như phương thức trên đem cái cây này cứu sống lại, giúp cho hiệu quả của hồng quả tiếp tục tăng thêm, quái điểu này cũng thật có chút là khờ dại.
Trác Tri Viễn cũng từ trong lời nói của quái điểu nghe được, Nhâm Phi năm đó tại Thủy Giáo sợ là đã đạt đến cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức, ít nhất cũng phải là tầng thứ nhất nhãn thức viên mãn, sau khi đi vào cũng không biết dùng cách gì liền phá đi cấm chế của các trưởng lão, sau đó thành công đánh vỡ bình chướng giữa tầng thứ nhất và thứ hai, tiến lên cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức. Nhưng mà dù sao hắn cũng là người đã tu luyện qua chân quyết, biết được rất nhiều pháp thuật, so với Trác Tri Viễn thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Trác Tri Viễn hiện tai thậm chí cả chân khí cũng chỉ là một tia cực nhỏ, miễn cưỡng trong người tuần hoàn được một vòng đại chu thiên, rồi tiêu hao hầu như không còn, cũng chẳng biết lúc nào có thể đánh vỡ bình chướng đột phá lên cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức.
"Ngươi..."
Trác Tri Viễn vừa mới nói được một chữ, thanh âm của quái điểu kia lại vang lên trong đầu hắn : ngươi có phải là không thể dẫn dắt thiên địa linh khí đúng không?
Trác Tri Viễn nghe vậy sửng sốt, sợ là thần thái của mình làm bại lộ suy nghĩ trong lòng, bị quái điểu nhìn thấy nên mới hỏi như vậy. Hơi chút tính toán, Trác Tri Viễn cũng không giấu diếm, gật đầu thản nhiên nói :"Đúng vậy! Với lại tu trì của ta vốn không bằng Nhâm Phi tiền bối, cho dù dẫn dắt thiên địa linh khí, chỉ sợ vị tất có thể cứu sống lại bảo thụ này của ngươi!"
Quái điểu hai cánh rung lên, bay lên không trung, đảo quanh một vòng, trên không nói : Trước khi Nhâm Phi đi, nói ngày sau chỉ sợ ta còn gặp người tương tự như hắn, cho nên đã đem khẩu quyết dẫn dắt thiên địa linh khí cứu sóng bảo thụ này để lại cho ta, để cho ta đem khẩu quyết này truyền thụ cho người đến sau này, có thể như y cứu sống lại bảo thụ này.
Trác Tri Viễn nghe vậy cười to không thôi, thầm nghĩ Nhâm Phi này quả nhiên là thiên tài trong thiên tài, cũng khó trách một trăm hai mươi tuổi liền có thể hóa vũ phi thăng lên tiên giới, năm đó hắn bất quá chỉ mấy tuổi đầu, mà lại có thể nghĩ đến chuyện tình trăm năm sau này. Tuy rằng đây chỉ là cử chỉ phòng ngừa vạn nhất, nhưng so với Trác Tri Viễn thì tâm tư kín đáo hơn nhiều.
"Nhưng mà tu trì của ta không đủ, hơn nữa cho dù ta bây giờ học khẩu quyết kia của ngươi, sợ cũng không thể trong chốc lát liền có thể học thành." Trác Tri Viễn cũng là thành thật, đối với quái điểu này cũng không có nói dối.
Quái điểu hú lên hai tiếng, lại nói : cái này không có vấn đề gì, chỉ cần ngươi không đem hồng quả trên bảo thụ hái hết, bảo thụ này tự nhiên có thể hấp thu linh khí bên trong hồng quả mà tiếp tục tồn tại cho đến ngày hồng quả tiêu hao hết. Ngươi nếu có lòng, hãy ở trong này tu luyện khẩu quyết, đợi đến lúc học thành giúp ta cứu sống lại bảo thụ này!
Trác Tri Viễn thầm nghĩ : caí cây này dù gì cũng là do linh khí thiên địa sinh ra, cứ như vậy vô cớ bị hủy đi cũng có chút đáng tiếc. Hơn nữ, nếu mình nguyện ý lưu lại giúp quái điểu này, không chỉ học được khẩu quyết tiếp dẫn (dẫn dắt) thiên địa linh khí, còn có thể thuận tiện tu luyện 【 như ý luyện bảo 】 quyết, quả thực là nhất cử lưỡng tiện.
Sau khi hạ quyết tâm, Trác Tri Viễn nói :"Lúc ta tu luyện thì tuyệt đối không thể bị quấy rầy, nếu như có yêu thú đột kích thì sao?"
Quái điểu ngạo khí nhất thời lên cao, lập từ từ trên trời đáp xuống, lông chim trê người run lên, truyền vào trong đầu lời nói rất ngạo nghễ : có ta ở đây, trong vòng mấy trăm dặm thế nào còn có yêu thú khác? Ai dám xâm nhập địa bàn của ta, ta chỉ cần mổ một cái, liền đem chúng nó đánh về thành giới tử nguyên lực.
Trác Tri Viễn cười cười :"Vậy ngươi vì sao không đến mổ ta?"
Quái điểu không nói gì, chỉ là trong đôi mắt to hiện lên vẻ thù hận vô cùng, trong lòng thầm nói : ngươi có dũng khí ném thanh kiếm tiên trong tay đi, xem ta có mổ ngươi hay không!
Trác Tri Viễn tựa hồ biết suy nghĩ của quái điểu, lại cười to mấy tiếng nói :"Ta giúp ngươi cứu sống cây này, nhưng không thể cứ thế giúp không ngươi được à..."
Không đợi Trác Tri Viễn đem điều kiện của mình ra trao đổi, quái điểu kia liền rất không kiên nhẫn nói : ngươi quả nhiên cùng với tên Nhâm Phi kia giống nhau như đúc, rõ ràng là ngươi chém đứt cây, mà bây giờ còn nói điều kiện với ta. Được rồi, được rồi ngươi nếu có thể cứu sống lại bảo thụ này, ta sẽ giống như tám trăm năm trước, cho ngươi ngồi trên lưng ta, ta mang ngươi bay về phía trước hai vạn dặm, ngươi thấy thế nao?
Trác Tri Viễ vừa nghe xong thì mừng rỡ, cũng khod trách Lý Độ nói cho hắn biết Nhâm Phi là người có thời gian ngắn nhất trong toàn bộ những người xông ải thành công, hóa ra là hắn mượn lực của quái điểu này, tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi đường. Cho dù ở trong này chậm đi mấy tháng, nhưng có thể giảm bớt đi hai vạn dặm, ít nhất cũng có thể tiết kiệm được một năm thời gian, hắn so với những người khác không mau hơn mới là lạ.
Vội vàng đáp ứng :"Thành giao!"
Quái điểu nghe vậy cũng là vui sướng không thôi, trong lòng sớm không còn trách móc Trác Tri Viễn chặt cây nữa, bay nhanh xuống, hướng Trác Tri Viễn nói : ngươi ngồi trên lưng của ta, ta mang ngươi đến hang động trên huyền nhai (vách núi) kia mà Nhâm Phi từng ở đó.
Thẳng đến khi quái điểu hạ xuống mặt đất, Trác Tri Viễn mới nhìn rõ, quái điểu này cư nhiên thật khổng lồ, hai cánh nếu mà giang rộng hết cỡ, sợ là rộng đến hơn mười trượng. Riêng chỉ là thu hồi hai cánh, thân rộng cũng chừng hơn một trượng, từ đầu đến đuôi dài năm trượng, nhìn thật dọa người.
Nhưng mà vì Trác Tri Viễn hơi hơi chần chờ, cho nên quái điểu kia trừng mắt nói : ngươi nghĩ rằng ta nhân lúc ngươi đang leo trên lưng thừa dịp mổ ngươi một cái sao?
Trác Tri Viễn không khỏi bật cười khanh khách, quái điểu này quả nhiên IQ (ta chế đấy) không thấp, cư nhiên còn biết suy nghĩ như vậy.
"Ngươi nếu dám mổ ta, ta liền một kiếm chặt đứt đầu chim của ngươi!" Dứt lời, đoản kiếm trong tay hơi huơ lên, kiếm quang dài hơn một thước lại hiện ra, xung quanh ánh sáng lại chợt lóe, quái điểu bất ngờ không khỏi sợ tới mức rụt cổ lại.
Trác Tri Viễn đi đến bên người quái điểu, nhẹ nhàng tu người nhảy lên lưng quái điểu, trong miệng khẽ kêu một tiếng :"Lên!" Quái điểu trong nháy mắt bay lên trời, bất quá chỉ là vỗ cánh ba lần, liền đem Trác Tri Viễn đặt ở trên một vách đá được đào thành thạch động cao bằng chiều cao hai người bình thường cộng lại.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmilan