Quyển 7: Sơn mạch Long Xà
Chương 18: Việc này vốn không liên quan gì đến chứng cứ
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Lâm Tịch chậm rãi đi tới một bến tàu nhỏ, mồ hôi nhễ nhại chảy xuôi xuống, trên người còn có mấy vết thương do trường kiếm tạo thành.
Khi còn ở động Bắc Thương, hắn đã nhận ra mặc dù tu vi Trần Phi Dung có chênh lệch rất lớn với Lưu bá, nhưng từ đầu đến cuối lại có thể đánh một trận với nhau, hắn liền biết Trần Phi Dung tất có chỗ hơn người.
Tuy tu vi đã tăng lên Hồn sư trung giai, nhưng đối với hắn, Lưu bá vẫn là một đối thủ quá mạnh, mà Trần Phi Dung lại là một đối tượng đối chiến rất tốt, vừa có thể khiến hắn bất cứ lúc nào cũng bị vây trong nguy hiểm cực hạn, vừa không đến nỗi khiến hắn không có lực chiến một trận.
Hôm nay tu hành đúng là đã giúp ích hắn rất nhiều, ngoại trừ vũ kỹ tiến bộ hơn, quan trọng hơn hết là nội tâm của hắn đã được tôi luyện.
Đau đớn, thương thế cũng ảnh hưởng đến phản ứng và phán đoán của một người. Khi còn ở trong sơn cốc thí luyện ở học viện Thanh Loan, Lâm Tịch đã biết có những cơn đau đớn có thể khiến người ta phải nôn mửa, thậm chí là ngất đi, những vết thương nhẹ hơn tuy không đến mức như vậy, nhưng vẫn có thể làm người tu hành mất rất nhiều thể lực.
Nếu như ý chí cường đại đến mức có thể quên đi đau đớn, vậy thành tích của hắn trong trận pháp "mâu đánh thẳng" kia nhất định còn tốt hơn rất nhiều.
Nhưng hắn cũng biết để có được ý chí mạnh mẽ đến như vậy, không thể nào kiếm đường tắt đi đến được.
Hiện giờ Lâm Tịch cảm thấy thân thể mình rất mệt mỏi, giống như mình là một khối nước sắp tan chảy ra thành những bọt biển. Nhưng hắn biết tinh thần mình chưa đến cực hạn, cho nên hắn nhìn nước sông sâu thẳm đằng trước, chờ đến lúc mồ hôi trên người mình đã vơi bớt, thân nhiệt ổn định lại, hắn sẽ lập tức ôm một tảng đá lớn để nhảy xuống sông Tức Tử, lặn tới đáy sông đen nhánh, chuẩn bị ma luyện tinh thần của mình trong thời khắc sống chết gần kề.
Nhưng vào lúc này, hắn lại thấy các quan viên trấn Yến Lai đang chạy nhanh tới chỗ mình.
...
Cùng lúc đó, trong hoàng cung Đường Tàng được thắp sáng bởi những cây đèn dầu thô to, một cuộc đối thoại rất thú vị đang diễn ra.
Một bên chính là người nam tử từ trong thủy lao đi ra, thoạt nhìn rất yếu ớt, nhưng lại khiến cho toàn bộ người tu hành ở Đường Tàng biết học viện Thanh Loan đáng sợ như thế nào, người còn lại chính là tiểu tăng Vân Hải luôn mặc áo trắng, từ trong chùa Bàn Nhược tới đây.
Nam tử nhìn chằm chằm tiểu tăng Vân Hải mặc áo trắng, thấy vậy Vân Hải liền xấu hổ, bất giác cúi đầu.
- Đại sư làm được sao?
Vân Hải càng xấu hổ hơn, khuôn mặt ửng đỏ, nói:
- Làm được...sư huynh cũng nói tiểu tăng làm được.
Nam tử hơi trầm mặc, nói:
- Tại sao sư huynh đại sư lại nói đại sư làm được?
Đôi mắt đen nhánh của tiểu tăng đầu chọc chớp chớp, nói:
- Bởi vì sư huynh nói hai người chúng ta thật ra không khác Cốc tiên sinh là mấy, chúng ta rất giống nhau.
Nam tử này nhìn cậu một cái, nói:
- Giống như thế nào?
Tiểu tăng đầu trọc theo thói quen nắm chặt đầu ngón tay, nói:
- Sư huynh nói...có ít người tàn nhẫn là chỉ tàn nhẫn với người khác, nhưng Cốc tiên sinh lại tàn nhẫn với chính mình. Bởi vì với những người bình thường, sống trong thủy lao nhiều năm như vậy, khi thấy thân thể mình bị hoại tử là họ đã điên lên, tu vi cao đến đâu cũng phải chết, nhưng Cốc tiên sinh lại còn sống, không hề bị điên, nên sự lợi hại của Cốc tiên sinh không thể dùng thân thể và tu vi hiện tại để cân nhắc nữa. Còn sư huynh và tiểu tăng, chúng ta tu là tu tâm tính vong ngã của chùa Bàn Nhược, trong mắt chúng ta chỉ có trời và đất, có người khác nhưng tuyệt không có mình, nên cũng không thể dùng tu vi hồn lực để bàn luận được.
Người nam tử trầm mặc một hồi, nhìn Vân Hải nói:
- Sư huynh đại sư vẫn chưa gặp ta, ngoại trừ việc không thích nói chuyện với người khác, có phải sợ ta động thủ với ngài ấy không?
- Tiểu tăng thật không biết.
Vân Hải tỏ ra đau khổ, nói:
- Mỗi người trong chùa Bàn Nhược chúng ta không phải dạng người có ý nghĩ kỳ lạ, sao tiểu tăng lại biết được.
- Cảm ơn đại sư.
Nam tử này nhìn thoáng qua bầu trời bao la bên ngoài cửa sổ, nói:
- Hai ngày nữa cũng có thể đi lấy đầu của hắn.
Vân Hải vui vẻ, hưng phấn nói:
- Không cần khách sáo.
...
...
Thời gian dần trôi qua, tiếng xe ngựa đi qua căn nhà riêng của Mộc Trầm Duẫn mỗi lúc nhiều hơn.
Kể từ lúc hắn bị cách chức, phải "giam lỏng điều tra", gần như tất cả quan viên đều nhạy cảm phát hiện được điều bất thường.
Những quan viên này tất nhiên không thể nào liên tưởng đên vị thiên tử đang ngồi trên ghế rồng, họ chỉ đoán chỗ dựa sau lưng Mộc Trầm Duẫn rất lớn, có thể là một trong chín vị nguyên lão.
Không trực tiếp tra tấn bức cung hắn, chỉ dựa vào những hình phạt thông thường khác, có thể bắt hắn nói được bao nhiêu?
Với hình phạt này, chỉ sợ kết quả cuối cùng là không giải quyết được gì, thậm chí là còn tạo điều kiện giúp nghi phạm đông sơn tái khởi. Đối với nhiều quan viên, chỉ cần có cơ hội đông sơn tái khởi thôi, Mộc Trầm Duẫn vẫn có giá trị rất lớn.
Một quan viên Chính ngũ phẩm ở hành tỉnh Đông Lâm tên Trịnh Thanh San đang cẩn thận đi tới căn nhà riêng của Mộc Trầm Duẫn, hôm nay hắn đến đây là vì muốn dâng lên vài lễ vật tỏ tâm ý, mong Mộc Trầm Duẫn có thể nhớ tới mình.
Nhưng vị quan viên đang mặc thường phục, ngồi trong xe ngựa này, còn chưa bước xuống cái thang gỗ mà hai tùy tùng đã sắp sẵn ngoài xe, liền nghe được tiếng vó ngựa chạy nhanh như điên tới đây.
Thấy những con ngựa này chạy thẳng tới căn nhà riêng của Mộc Trầm Duẫn mà không chạy chậm lại, gót sắt đập lên con đường đầy đá vụn tạo nên những âm thanh chói tai quấy nhiễu cả thôn xóm yên tĩnh, tên quan viên này lập tức cau mày lại. Tuy nhiên, khi nhìn thấy quan phục và dung mạo của một quan viên cưỡi ngựa, hắn liền biến sắc, khẽ lui người sang một bên, đồng thời nói tùy tùng mình mau lái xe ngựa chạy tới ven đường chờ, không nên chậm trễ.
Cưỡi hai con ngựa đầu tiên là hai quan viên Hình ti.
Trong đó có một người đàn ông trung niên sắc mặt nghiêm túc, giống như có ai đấy thiếu hắn rất nhiều ngân lượng, là Hình ti chính tam phẩm Đại đôn đốc Tiêu Thiết Lãnh.
Ở hành tỉnh Đông Lâm, ông ta còn có một ngoại hiệu, Thiết diện phán quan.
Mà cưỡi ba con ngựa phía sau chính là ba người Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm.
Trông ba người rất trầm mặc.
Lâm Tịch nhìn căn nhà lớn rất gần ngoại ô này, hắn cảm nhận được căn nhà lớn này tỏa ra khí chất phú quý rất đặc biệt, một khí chất mà các căn nhà to lớn ở tiểu trấn không thể nào có được. Đồng thời, khi nhìn thấy xe ngựa của Trịnh Thanh San cùng với những người gác cổng và tôi tớ ở bên ngoài tỏ ra như không có chuyện gì, hắn càng hiểu rõ thứ gọi là "giam lỏng điều tra" không hề sâm nghiêm như hắn đã tưởng tượng.
Hình ti Chính tam phẩm Đại đôn đốc Tiêu Thiết Lãnh dừng trước nhà Mộc Trầm Duẫn, vừa bước xuống ngựa là đã đi thẳng vào trong, không nói một lời.
Quan viên ghi chép sau ông ta lập tức khẩn trương gật đầu với ba người Lâm Tịch, nhanh chóng bước theo.
Lâm Tịch nhìn Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm một cái, nhẹ giọng nói:
- Vào rồi hãy nói.
Tiếp đó, hắn rất trầm tĩnh đi vào trong.
Có một quan viên mặc thường phục trong nhà chờ sẵn tiến lên đón, dẫn mấy người Tiêu Thiết Lãnh và Lâm Tịch tới trước một gian phòng, gõ cửa vài cái rồi đẩy vào trong.
Một mùi thuốc nồng nặc phiêu tán ra bên ngoài, Lâm Tịch khẽ cau mày, hắn thấy được Mộc Trầm Duẫn đang ngồi trên giường êm.
Lần đầu tiên hắn thấy rõ dung mạo người này, đây là một nam tử gầy gò, khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt dài nhọn, mặt trắng không râu, ngay cả lông mày cũng rất nhạt. Bởi vì mất quá nhiều máu, nên trông sắc mặt hắn rất tái nhợt, dáng người tiều tụy. Tuy nhiên, trên người hắn lại có một khí chất âm u lệ quỷ, cộng thêm ánh mắt oán độc và cay nghiệt kia, càng khiến Lâm Tịch liên tưởng đến một con rắn độc bị thương.
Cho dù không có những chuyện đã xảy ra, nhưng chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên ban đầu như vậy, chỉ sợ lần đầu tiên gặp Lâm Tịch cũng không thích người này.
Tuy nhiên, dường như Mộc Trầm Duẫn cũng không thích gì hắn. Ngay lúc nhìn thấy hắn, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, hắn ta cũng đoán được thân phận của ba người Lâm Tịch, cho nên, trong đôi mắt oán độc và cay nghiệt đấy, một luồng sát khí và uy hiếp không hề che giấu bỗng nhiên xuất hiện, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được.
- Tiêu đại nhân, tại hạ có thương tích trong người, không tiện đứng dậy, mong đại nhân lượng thứ.
Đang quan sát ba người Lâm Tịch, Mộc Trầm Duẫn đột nhiên mở miệng, lạnh lùng hỏi:
- Không biết lần này Tiêu đại nhân đến đây có việc gì?
- Mười ba trọng giáp Thiên ma đã làm kinh động thánh thượng, phụng ý chỉ thánh thượng, dẫn ba quan viên có liên quan đến án của ngươi tới đây, cùng hỏi hai bên một số vấn đề, đồng thời ghi chép lại.
Tiêu Thiết Lãnh khẽ vuốt cằm, bình tĩnh nói.
- Thì ra chính ba người các ngươi vu cáo ta?
Mộc Trầm Duẫn gật đầu, nhìn ba người Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, liên tục cười lạnh.
- Chúng ta vu cáo ngươi?
Khương Tiếu Y nhìn ánh mắt đầy khiêu khích của người đàn ông có đôi lông mày rất nhạt này. Hiện giờ hắn đã không thể chịu được nữa, nay nghe câu trên, hắn liền mạnh mẽ nắm chặt bàn tay mình lại, có cảm giác như máu nóng đang xông thẳng lên đầu.
- Mộc Trầm Duẫn, ta không biết người nào bao che ngươi, nhưng ngươi trợn tròn mắt nói như vậy, ngươi không cảm thấy mình quá vô sỉ sao?
- Đừng có tranh cãi ở đây.
Tiêu Thiết Lãnh lãnh đạm nhìn Mộc Trầm Duẫn và Khương Tiếu Y, nói:
- Lâm Tịch, Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm, ngày ba người các ngươi ở động Bắc Thương cướp xe hàng, có từng thấy dung mạo nghi phạm hay không? Có giống như Mộc đại nhân hay không?
Biên Lăng Hàm tiến lên trước, lạnh lùng nói:
- Lúc ấy hắn mang mặt nạ da người, nhưng âm thanh lại độc nhất vô nhị, giống như bây giờ.
Tiêu Thiết Lãnh gật đầu, xoay đầu nhìn Lâm Tịch và Khương Tiếu Y:
- Các ngươi có vật chứng gì chứng minh người các ngươi giao thủ ngày hôm đó là Mộc đại nhân hay không?
Khương Tiếu Y cả giận nói:
- Hắn đi làm chuyện như vậy, làm sao mang vật gì khả nghi trên người mình được.
Tiêu Thiết Lãnh vẫn bình tĩnh, nói:
- Vậy là chỉ có nhân chứng.
- Mộc đại nhân, ngươi có biết ba người này không? Thường ngày có ân oán gì hay không?
Ông ta không hỏi mấy người Lâm Tịch nữa, xoay người nhìn Mộc Trầm Duẫn hỏi.
Mộc Trầm Duẫn cười lạnh, nói:
- Với địa vị của tại hạ, làm sao biết ba quan viên nhỏ bé này. Nếu nói thù hận...tại hạ từng nghe nói doanh trại Giám quân đã có va chạm với Lâm Tịch, chẳng lẽ hắn lại giận chó đánh mèo lên đầu tại hạ?
Lâm Tịch nhướng mày, kéo chéo áo Khương Tiếu Y đang giận dữ muốn quát mắng tiếp.
- Tiêu đại nhân, ngài cố ý gọi chúng ta đến đây chỉ vì muốn hỏi những việc này?
Nhưng Biên Lăng Hàm lại không nhịn được, lạnh lùng nhìn Tiêu Thiết Lãnh, nói:
- Chuyện đã rõ ràng như thế...Nếu như muốn bỏ qua người nay, ngài không cần phải tìm chứng cứ gì từ bọn hạ quan.
Tiêu Thiết Lãnh hơi nhíu mày, nói:
- Ta đã hỏi xong.
- Các ngươi có thể trở về rồi.
Mộc Trầm Duẫn nhìn ba người Lâm Tịch như một con độc xà đang quan sát con mồi, cười lạnh:
- Nếu không, các ngươi cho rằng mình ở lại đây có ích gì? Có thể làm rõ chuyện gì? Dù gì các ngươi cũng là quan viên Vân Tần, ít nhất phải hiểu luật pháp Vân Tần không phải là thứ mơ hồ chứ, muốn xử án phải có chứng cứ rõ ràng.
Khương Tiếu Y cố gắng không để mình cư xử quá mức, nhưng hắn thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa, giận dữ nói:
- Chẳng lẽ vết đao trên lưng ngươi không phải là chứng cứ? Chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy, lập luận chính xác như vậy lại không phải là chứng cứ?
Mộc Trầm Duẫn ho khan một tiếng, thở ra một hơi đầy mùi máu tươi, nhưng ánh mắt nhìn Khương Tiếu Y lại giống như nhìn một kẻ đáng thương:
- Ta bị thích khách chém trọng thương, ngươi có thể chứng minh chính các ngươi đã chém ta ở động Bắc Thương? Các ngươi có biết tội kết bè kết đảng vu cáo người khác không? Lấy lời nói các ngươi để buộc tội một quan viên Chính nhị phẩm, các ngươi tưởng được sao? Giao dịch với người tu hành Đại Mãng...từ những người bên cạnh ta đến toàn bộ nơi ta đã sống, các ngươi tìm được chứng cứ gì không? Còn nhân chứng ư? Ta có rất nhiều nhân chứng chứng minh ta đã đến rất nhiều nơi trong ngày qua, nhưng tuyệt đối không có ở động Bắc Thương...Còn nữa, tu vi các ngươi là gì? Các ngươi làm bị thương ta? Thật quá buồn cười. Nếu như không phải các ngươi lập được đại công phát hiện mười ba bộ trọng giáp Thiên ma kia, chỉ dựa vào việc các ngươi tạo chứng cứ giả vu cáo ta, các ngươi đã phải bị trách phạt!
- Ngoài ra...
Mộc Trầm Duẫn nhìn Khương Tiếu Y đang biến sắc, tiếp tục trào phúng nói:
- Cứ cho là các ngươi nói thấy được mặt ta, vậy thì sao? Các ngươi cũng không thể làm gì ta được, bởi vì các ngươi không có chứng cứ.
"Rắc!"
Khương Tiếu Y giận dữ đạp nát một miếng đá dưới chân.
- Sao hả? Các ngươi muốn công khai hành hung ta?
Thấy Lâm Tịch đang níu chặt tay áo Khương Tiếu Y, Mộc Trầm Duẫn càng càn rỡ cười to hơn:
- Ta bị giam lỏng điều tra là ý chỉ thánh thượng, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái thánh ý, làm trái luật pháp?
- Đồ lưỡng tính!
Ngay lúc hắn càn rỡ cười to, Lâm Tịch nhìn thẳng hắn, khinh thường nói.
Quyển 7: Sơn mạch Long Xà.
Chương 19: Có việc nên làm, có việc không nên làm.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Nhiều nhân chứng chính xác như vậy, nhưng lại không bằng một chứng cứ.
Vậy dù có chứng cứ, mọi việc sẽ như thế nào?
Coi như là đồ vật trên người Mộc Trầm Duẫn, hắn cũng có thể nói là có người lấy trộm, vẫn không thể nào chứng minh là bọn người Lâm Tịch đã lấy được ở hiện trường.
Cho nên, đây là chuyện mọi việc đã được quyết định sẵn ngay từ đầu, không liên quan gì đến chứng cứ.
Trong lúc nhất thời, Lâm Tịch cảm thấy có chuyện mình vẫn chưa hiểu kỹ, muốn tìm một chỗ yên lặng để suy nghĩ cẩn thận lại.
- Đi đâu đây?
Ngay lúc này, Khương Tiếu Y đã bị hắn lấy tay kéo đi vừa bước qua cánh cửa to lớn của căn nhà riêng Mộc Trầm Duẫn, bỗng cất tiếng hỏi.
Sắc mặt của người thanh niên chính trực này hơi tái nhợt, ánh mắt trống rỗng nhìn phương xa, âm thanh của hắn cũng vô hồn thất lạc.
Phương xa là nơi phồn hoa nhất hành tỉnh Đông Lâm, nhân khẩu mấy chục vạn, thành lớn tường cao, tất cả các phú hào quý tộc xung quanh hành tỉnh Đông Lâm đều mơ ước mình có thể mua đất xây nhà ở trong đấy.
Những căn nhà ngói đen lộng lẫy, các con đường lát gạch trơn bóng, hoa tươi cỏ lạ màu xanh xinh đẹp hiện ra khắp nơi, các tửu lâu danh tiếng đi kèm với món ngon vật lạ...có không biết bao nhiêu thú vui thế gian ở nơi đây.
Nhưng trong mắt Khương Tiếu Y hiện giờ, tất cả chỉ là một màu xám u ám, không có sức sống, không hề náo nhiệt như mọi người vẫn nói.
Lâm Tịch đang kéo cổ tay Khương Tiếu Y cũng cảm giác được thân nhiệt bằng hữu mình đang lạnh đi. Hắn bèn hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Chúng ta đi uống rượu.
Ở hành tỉnh Đông Lâm có không ít hoa sen, từng đóa từng đóa nở rộ trong các mương máng vờn quanh thành lớn.
Giữa trời chiều, có ít người cầu phúc, đốt đèn trên những cánh hoa sen đang trôi trong các mương máng.
Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm vào uống rượu trong một tửu quán giữa thành. Rượu mạnh vào người như có ngọn lửa nón đang thiêu đốt tâm can, Khương Tiếu Y có cảm giác như mình không thể nào phân biệt đâu là hoa đăng đâu là hoa sen đang trôi trong máng mương gần đấy.
- Ta thề phải giết hắn.
Vừa uống xong một chén rượu, Khương Tiếu Y lạnh lùng nói.
Lâm Tịch biết Khương Tiếu Y đang thống khổ như thế nào, hắn mở miệng muốn nói gì đấy, nhưng lúc này, hắn bỗng nhiên xoay người qua.
Một người đàn ông mặc thường phục, mặt trầm như nước vừa vén rèm đi đến.
Ông ta chính là Hình ti chính tam phẩm Đại đôn đốc Tiêu Thiết Lãnh, kẻ đã dẫn mấy người Lâm Tịch tới gặp Mộc Trầm Duẫn chiều nay.
- Ngươi không thể giết hắn.
Tiêu Thiết Lãnh nhìn Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y, lạnh nhạt nói.
Lâm Tịch ngẩng đầu, bỏ chén rượu trong tay xuống, nhìn vị Thiết diện phán quan này, bình tĩnh hỏi:
- Tiêu đại nhân nói những lời này là muốn nhắc nhở hay cảnh báo?
Tiêu Thiết Lãnh cau mày, nhìn Lâm Tịch bình tĩnh, Biên Lăng Hàm hơi giận dữ cùng với Khương Tiếu Y kiên cường lạnh lùng bên cạnh, thở dài một hơi:
- Ta không mặc quan phục.
- Vậy chính là nhắc nhở.
Lâm Tịch khẽ thi lễ với ông ta, nói:
- Mời Tiêu đại nhân ngồi.
Tiêu Thiết Lãnh mặc nhiên ngồi xuống một cái ghế thấp bên cạnh Lâm Tịch.
Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y đồng thời nhìn Lâm Tịch, không thể hiểu tại sao Lâm Tịch có thể tâm bình khí hòa, nói chuyện nhã nhặn với quan viên Hình ti này. Nhưng Lâm Tịch lại rất bình thản nhìn Tiêu Thiết Lãnh, nói:
- Ta vẫn luôn nghĩ tới vài chuyện, hiện đại nhân đã tới, mong có thể giúp ta giải được mối nghi hoặc này.
Tiêu Thiết Lãnh vẫn trầm mặc, nhất thời không nói.
Lâm Tịch nói tiếp:
- Nếu như bên trên có ý muốn thủ tiêu chuyện này, theo lý lẽ thông thường, đáng ra không nên để ba người chúng ta tới đây hỏi những câu như vậy hoặc ghi chép lại, phương pháp tốt nhất là triều đình tự giải quyết nội bộ với nhau, sử dụng thời gian để biến sự thật và ảnh hưởng đến mức vô ảnh vô tung, hoặc là không có ai nhớ tới nữa. Cũng theo ý trên, một khi triều đình đã quyết định như vậy, đồng thời biết những chuyện ta làm ở trấn Yến Lai và Đông Cảng, chắc chắn họ cũng biết ta là người làm việc không để ý đến hậu quả. Để cho ta tới nơi này, thấy Mộc Trầm Duẫn lớn lối đắc ý, thấy hắn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, có thể nói đây là chuyện không hề khôn ngoan, có khi ta lại bất chấp làm ra chuyện gì đấy, khiến cho mọi việc càng lớn hơn. Hơn nữa, những thứ Mộc Trầm Duẫn giao dịch kinh người như vậy, sao có thể quyết định nhanh được? Cho dù người muốn thủ tiêu chuyện này là các nguyên lão thế gia trong triều đình, chỉ sợ cũng không thể nhanh như vậy, điều đầu tiên họ phải nghĩ đến chính là thái độ Thánh thượng.
Người trong cuộc giả vờ không biết, người ngoài cuộc tỉnh táo lại trong u mê, hơn nữa, cho dù có người khác đến xem, sợ rằng họ cũng không thể nghĩ được như Lâm Tịch. Khi nghe Lâm Tịch nói ra những lời này, sắc mặt Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y bỗng nhiên tái hẳn đi.
Tiêu Thiết Lãnh khẽ híp mắt lại, ông ta không thể ngờ Lâm Tịch lại hiểu biết, lại nhạy cảm với những chuyện trong quan trường như thế, đây căn bản không phải là thứ mà một quan viên trẻ tuổi có thể nghĩ đến. Nhưng đồng thời, đến lúc này thì một số nghi hoặc trong lòng ông ta cũng tự nhiên biến mất, vì cũng chỉ có những người như vậy mới có thể khiến cho vài người trong hoàng thành chú ý tới, khiến họ cảm thấy rất thú vị.
Nhưng ông ta là quan viên Vân Tần, từ lúc sinh ra khái niệm trung với hoàng đế đã ăn sâu vào huyết mạch, cho dù rất bất mãn với cách xử trí của bề trên đối với Mộc Trầm Duẫn, nhưng ông ta cũng không dám tự đặt câu hỏi tại sao thánh ý lại như vậy. Cho nên, sau khi hiểu được những gì Lâm Tịch nói, ông ta lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Tịch, khuyên giải:
- Nếu như ngươi đã nghĩ được như vậy, chắc cũng biết có vài chuyện có thể làm, cũng có một số việc tuyệt đối không thể làm.
Lâm Tịch bỗng nhiên trào phúng nói:
- Cho nên, kết quả cuối cùng của chuyện này chính là thái độ của chúng ta, người kia muốn xem thử chúng ta có dám làm trái với ý của hắn hay không, có dám giết Mộc Trầm Duẫn hay không...Muốn xem thử chúng ta có thể bày tỏ lòng trung thành với hắn lên hết mọi việc hay không.
Tiêu Thiết Lãnh bỗng nhiên trầm mặt, hiển nhiên ông ta có thể nhận ra ý bất kính trong lời nói Lâm Tịch.
Tư tưởng của Lâm Tịch vốn khác với người trong thế giới này. Trong đầu hắn căn bản không có những quan niệm thâm căn cố đế của những người xa xưa, cho dù là người đang ngồi trên long ỷ, trong mắt hắn đó cũng chỉ là một người bình thường được ngồi vào đấy. Hơn nữa, từ những cuộc nói chuyện với mấy người Hạ phó viện trưởng, hắn tương đối hiểu được hoàng đế là người như thế nào, nên nếu như so sánh với một số người ở thế giới này, hắn càng dễ dàng hiểu được một số chuyện hơn. Mà từ thái độ của Tiêu Thiết Lãnh hiện giờ, hắn đã biết phán đoán của mình là chính xác.
Dĩ nhiên Lâm Tịch cũng biết rằng, đối với người đang ngồi trên long ỷ Vân Tần bây giờ, ngoại trừ một số người như Hạ phó viện trưởng có thể dùng vũ lực để kinh sợ người khác, trong mắt hắn, mọi người trong thiên hạ cũng chỉ là nô tài của hắn...Nhưng Lâm Tịch chưa bao giờ có ý định cũng như nghĩ rằng mình sẽ là nô tài của ai.
Quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung. Mặc dù trong lòng ngươi không muốn, nhưng ngươi cũng phải quỳ trước mặt thiên tử; mặc dù ngươi làm đúng, nhưng nếu thiên tử nói sai, ngươi cũng phải nhẫn nhịn...Bởi vì thứ thiên tử muốn chính là tuyệt đối thần phục, muốn uy nghiêm của mình bao trùm lên cả đế quốc. Lâm Tịch hiểu ý nghĩ của quân vương, nhưng những chuyện xảy ra bây giờ lại khiến hắn có những suy nghĩ rất mâu thuẫn đối với người đang ngồi trên long ỷ.
- Đơn giả là người kia chỉ muốn áp đặt chúng ta, muốn chúng ta phải buông tha cho kiên trì và tự nguyện của mình.
Lâm Tịch lắc đầu, nói:
- Chỉ khi nào làm những chuyện đúng, mới có thể khiến người khác tôn kính tuân theo.
- Hôm nay ta không mặc quan phục, chúng ta chỉ lén nói chuyện với nhau. Ngươi không cần phải thông qua ta để nhắn nhủ ý mình tới ai đó, ta cũng không có tư cách nhắn nhủ.
Tiêu Thiết Lãnh càng trầm mặt hơn, lạnh giọng nói:
- Cho dù ngươi đoán đúng, thánh thượng làm việc tự nhiên có lý do của ngài, chúng ta là thần dân vốn phải kính cẩn tuân theo, không nên có ý gì khác. Hơn nữa, muốn giết một người...có thể đợi, đợi đến lúc có thể giết.
Lâm Tịch mỉa mai cười, nói:
- Đa tạ đại nhân đã nhắc nhở và có ý tốt, nhưng nếu như cứ giam lỏng như vậy, hoặc cuối cùng định hắn vô tội, lại để cho hắn làm việc vì Vân Tần, chúng ta không phải vẫn ngồi yên nhìn hắn sao?
Tiêu Thiết Lãnh vốn ái tài, nhưng nói chuyện với Lâm Tịch lâu như vậy, hắn đột nhiên phát hiện Lâm Tịch có nhiều điểm hắn không thể nào thích được. Có thể nói tâm tình hắn hiện giờ không khác gì Khương ngôn quan ngày đó, trong lòng bỗng nhiên nổi giận mà đứng lên, lạnh lùng nói:
- Bất kể như thế nào, các ngươi cũng phải hiểu Vân Tần có luật pháp, tất cả mọi người phải theo luật pháp làm việc. Nếu các ngươi ám sát hắn, đó là phạm pháp.
Lâm Tịch lắc đầu, nói:
- Thật hay cho cái luật pháp này.
Tiêu Thiết Lãnh nhướng mày, nhất thời không hài lòng, cũng không nói chuyện nữa.
Lâm Tich muốn uống rượu, nhưng lúc cầm chén rượu lại ngẩn người. Hắn thấy vết thương ở hổ khẩu đã bóc ra, mà da thịt ở đấy cũng bóng loáng như ban đầu, không có một vết sẹo nào.
Trong lúc hắn giật mình, Tiêu Thiết Lãnh cũng uống một chén rượu, có lẽ vì cảm thấy không còn gì để nói, nên ông ta đứng lên, lạnh lùng đi ra ngoài.
Ngoại trừ Tiêu Thiết Lãnh mặc thường phục đến quán rượu này ra, cách đấy không xa, cũng có vài quan viên khác đang đứng chờ. Thấy Tiêu Thiết Lãnh đi ra, một nam tử trông như một quan văn liền tiến lên, lo lắng hỏi:
- Thế nào rồi?
- Rất giống những gì đồn đại, sợ rằng trên đời này không có gì có thể khiến hắn kính sợ được. Là bậc tướng tài, nguy hiểm...nguy hiểm, chỉ sợ sau này sẽ phụ lòng thánh thượng.
Tiêu Thiết Lãnh mặc nhiên nhìn mấy quan viên rất thích Lâm Tịch này, lắc đầu nói:
- Nhưng hắn vô cùng thông minh, nói chuyện khéo léo cẩn thận, rất kiên nhẫn...
....
- Mộc Trầm Duẫn hiện bị thương rất nặng, mất nhiều máu và bị nội thương. Chắc các ngươi cũng cảm giác được mặc dù hắn là Quốc sĩ, nhưng sợ rằng bây giờ không còn chiến lực, nếu chúng ta muốn giết hắn, nhất định giết được. Nếu không, Tiêu Thiết Lãnh cũng không cần cố ý đến tìm chúng ta nói những thứ này.
Trong tửu quán, Lâm Tịch nhìn Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, nói:
- Nhưng chúng ta không thể giết hắn, bởi vì đây là việc khiêu chiến uy nghiêm hoàng đế. Hơn nữa, đây là hành tỉnh, có rất nhiều người tu hành và quân đội.
"A!"
Bỗng nhiên có một tiếng hét lớn cắt đứt lời Lâm Tịch nói.
Khương Tiếu Y ngửa đầu uống cạn sạch một bầu rượu, trán của hắn đụng vào mặt bàn, thân thể mềm rủ xuống, say đến bất tỉnh nhân sự.
...
...
Đêm khuya vắng lặng.
Lâm Tịch ngồi xếp bằng trên giường bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt sáng như các vì sao trên trời.
Sau gần nửa đêm minh tưởng, lúc này hắn đã đạt đến trạng thái tốt nhất. Hắn yên lặng đứng dậy, mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Đằng sau cánh cửa sổ tửu điếm này là một khu rừng trúc yên tĩnh tối tăm, động tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn. Nhưng bỗng nhiên hắn ngừng lại, nhìn vào cửa sổ một gian phòng bên cạnh.
Gian phòng này là của Khương Tiếu Y, nhưng bên trong lại không có tiếng hít thở.
Lâm Tịch vươn tay ra, cánh cửa sổ được hắn mở ra nhẹ nhàng. Chăn nệm trên giường hơi lộn xộn, nhưng lại không có Khương Tiếu Y bên trong.
Lâm Tịch có cảm giác như đôi tay mình đang trở lạnh.
Trong ba người, hắn chính là người hiểu rõ nhất mình không thể đi ám sát Mộc Trầm Duẫn, nhưng bởi vì hắn có năng lực đặc biệt, mà bản thân hắn rất căm hận loại người như Mộc Trầm Duẫn, cộng thêm việc Hạ phó viện trưởng đã cho rằng hắn có thiên phú Tương thần, nên trong lúc mọi người cảm thấy hắn sẽ không đi ám sát Mộc Trầm Duẫn, hắn vẫn muốn thử một lần.
Không phải vì mười ba bộ trọng giáp Thiên ma kia, chỉ vì những hài cốt bị chôn vùi trong đảo treo cổ, chỉ vì bằng hữu của mình.
Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y vốn không giống hắn, trong tư tưởng hai người, những quan niệm như quân thần, đế quốc, vinh quang...rất nặng. Hắn cho rằng hai người không dám càn rỡ như mình, nhưng hắn không ngờ Khương Tiếu Y lại giả say, để cho mình an tâm, sau đó không tiếc tánh mạng và tiền đồ của mình để đi làm chuyện ngọc đá cùng vỡ như vậy.
Trong khoảnh khắc này, hắn biết mình đã đánh giá thấp tình cảm của Khương Tiếu Y dành cho Vương Tư Mẫn, đã đánh giá thấp sự nhiệt huyết trong bằng hữu mình.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng tỉnh táo lại, sau đó nhanh chóng sờ lên giường Khương Tiếu Y.
Chiếc giường lạnh ngắt không có hơi ấm, Khương Tiếu Y đã đi từ lâu.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 7: Sơn mạch Long Xà.
Chương 20: Thế gian này không có bất kỳ quy tắc nào
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Đây là sau nữa đêm.
Là thời điểm người ngủ muộn đã đi ngủ, người ngủ sớm cũng không có ai dậy vào lúc này, dân chúng Vân Tần cho rằng đây là lúc âm khí nặng nhất đêm khuya, đi ra khỏi nhà rất dễ gặp ma.
Có một áng mây đen che khuất ánh trăng.
Có một người toàn thân mặc y phục dạ hành màu đen từ trong bóng đêm vọt ra, giống như quỷ mị vậy, người này dùng lưỡi dao sắc bén cắt đứt chốt cửa phòng ở của Mộc Trầm Duẫn.
Mộc Trầm Duẫn ngồi xếp bằng ở trên giường liền mở hai mắt.
Lông mày của hắn vốn rất nhạt, lúc này trong bóng đêm, trên mặt càng giống như không có một cọng lông nào. Sắc mặt trắng bệch khiến cho ngũ quan của hắn giống như dùng sáp ong nặn ra, không giống da thịt thân thể người bình thường.
Nhìn người mặc áo đen quỷ dị xuất hiện trong tầm mắt, vẻ đùa cợt trêu chọc xuất hiện trên khuôn mặt giống như sáp ong của hắn, hắn ta cười lạnh:
- Người trẻ tuổi quả nhiên không có kiên nhẫn, chỉ một đêm mà cũng chịu không được... Ta tưởng rằng người đến sẽ là Lâm Tịch, không ngờ lại là ngươi.
Giọng nói người mặc áo đen hơi run rẩy, nhưng ẩn trong đấy lại là sự sảng khoái:
- Ta đã đến thì hắn cũng không cần đến nữa.
- Hay cho huynh đệ tình thâm.
Ngoài mặt Mộc Trầm Duẫn cố ý cười nhạo, nhưng trong tâm lại cảm thấy rất lạnh lẽo. Ngay từ đầu hắn đã nghĩ đến cơ hội hoàng đế cho mình là gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy cơ hội này vẫn nghiêng về phía mình, chỉ là không ngờ đến trong những người này lại có người to gan như vậy, không để ý tiền đồ và tính mạng để đi ám sát chính mình. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng công kích vào nơi yếu nhược trong tinh thần đối phương, cười lạnh:
- Ta khuyên ngươi không nên làm hại Lâm Tịch, chắc chắn ngươi hiểu Lâm Tịch là người quan trọng trong chuyện này, cho nên, cái thánh thượng muốn xem chính là thái độ của Lâm Tịch, chứ không phải là thái độ của ngươi. Vì thế, thánh thượng chỉ cho phép hắn giết ta, còn ngươi, ta chỉ sợ ngươi không giết ta được...Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ở đây, với quan hệ giữa ngươi và hắn, rất có thể hắn sẽ bất chấp tất cả đến đây giết ta. Các ngươi còn trẻ, đều là người tu hành, tiền đồ vô lượng, cần gì phải liều mạng bỏ hết toàn bộ để chết chung với một người tàn phế như ta? Cho nên, ta khuyên ngươi lập tức rời đi, để tránh làm liên lụy đến Lâm Tịch.
Khương Tiếu Y nắm một thanh trường đao màu đen trong tay. Mặc dù sự nhiệt huyết của hắn không thể hiện ra ngoài rõ ràng như Lý Khai Vân, nhưng hắn cũng là vì đuổi theo chính nghĩa mà không tiếc hi sinh mạng mình...một dạng người mà Lâm Tịch rất bội phục. Hắn không sợ chết...Hơn nữa, cứ mỗi lần nghĩ đến Mộc Trầm Duẫn trước mặt, nhớ tới Vương Tư Mẫn - người con gái xinh đẹp hắn đã gặp trên bờ đê Lan Giang, người đã khiến tim hắn phải đập thình thịch, từ đấy chiếm cứ một góc trong lòng, nghĩ đến những lúc nàng bị Mộc Trầm Duẫn làm nhục, trói lại dùng roi đánh liên tục vào thân thể yếu mềm, hắn gần như không thể hô hấp được.
Tình cảm là một thứ rất khó nói, nó không hiển lộ rõ ràng ra bên ngoài, nhưng lại sớm nảy mầm trong cơ thể. Lâm Tịch biết Khương Tiếu Y có tình cảm với cô gái quật cường kia, nhưng vẫn đánh giá thấp một chút.
Thứ tình cảm lặng lẽ phát sinh sâu trong lòng này đã áp đảo những quan niệm thâm căn cố đế, áp đảo luôn cả hoàng quyền chí cao vô thượng, khiến hắn vô cùng kiên định tới đây giết Mộc Trầm Duẫn.
Nhưng lúc này đôi tay cầm đao của hắn lại hơi run rẩy, bởi vì trong lòng hắn, Lâm Tịch thật sự là người còn quan trọng hơn cả an nguy của hắn.
Hai người nhất thời không nói lời nào, gian phòng căn nhà riêng này lại rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng lá cây sàn sạt trên sân khi có gió nhẹ lướt qua.
Tinh thần Mộc Trầm Duẫn khẽ buông lỏng, thầm nghĩ đối phương rốt cuộc còn rất non nớt, chỉ có cái dũng của kẻ thất phu mà thôi. Nhưng ngay lúc này, tiếng gió dường như thổi gấp hơn khi nãy, thần sắc đắc ý trong con ngươi hắn liền biến mất, cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt, càng làm cho hắn cảm thấy vô lực và suy yếu hơn.
Lại có một bóng đen như quỷ mị từ trong bóng tối hiện ra, toàn thân mặc thanh sam, mặt dùng khăn đen che lại, tay không cầm binh khí, nhưng trong lòng bàn tay lại có một cái khăn đen.
Khương Tiếu Y đột ngột xoay người, khi nhìn thấy người tới, đôi mắt hắn khẽ nhíu lại, giữa cổ họng như có vật gì đấy chắn lấy, không nói nên lời.
Lâm Tịch đang che mặt cũng không lên tiếng, đi tới trước một cách tự nhiên, lặng lẽ tới bên người hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn, lấy chiếc khăn đen trong tay mình nhét vào trong tay Khương Tiếu Y.
- Lâm Tịch, ngươi làm vậy là có ý gì?
Mộc Trầm Duẫn không nhịn được lên tiếng, âm thanh run rẩy, hơi the thé và quái dị:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng che mặt như vậy sẽ không có ai biết ngươi là Lâm Tịch?
- Ai nói ta là Lâm Tịch?
Lâm Tịch nhìn quan viên nắm quyền hành to lớn trong doanh trại Giám quân nhưng đang run rẩy này, nhẹ giọng và chân thành nói:
- Có chứng cứ gì?
- Ngươi...
Mộc Trầm Duẫn thiếu chút nữa đã mặc kệ vết thương nặng trên lưng, muốn mắng to Lâm Tịch vô sỉ. Nhưng nghĩ đến việc đối phương chẳng qua học mình, đang cố ý đùa cợt mình, nên đành căm tức mà không biết nói gì.
Tối nay nhất định không thể bình tĩnh được.
Chính Lâm Tịch cũng biết mình đang làm gì, mặc dù mình đã chạy rất nhanh, nhưng một khi vào trong căn nhà này, sợ rằng đã có người tiềm ẩn xung quanh phát hiện.
- Lâm Tịch, ngươi không nên tới đây.
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ngay cái cổng vòm hình tròn đi thẳng tới gian phòng này. Người này không hề che giấu sự xuất hiện của mình, thoải mái để cho tiếng bước chân to rõ truyền đi khắp nơi.
Đây là một người trung niên hơi mập, ăn mặc như một văn sĩ.
Hắn tên Cao Củng Nguyệt, là đại cung phụng của Tỉnh đốc hành tỉnh Đông Lâm. Ngày thường có rất ít người có thể nhìn thấy hắn, cũng không biết vị Đại cung phụng doanh trại quân đội hành tỉnh này có tu vi như thế nào.
Cao Cũng Nguyệt cũng biết vài chuyện của Lâm Tịch. Nếu như hôm nay Lâm Tịch không tới, hắn sẽ cảm thấy tương đối thất vọng, nhưng nếu đã tới rồi, hắn lại cảm thấy rất thú vị. Cho nên, lúc này hắn đã xuất hiện, không phải vì tính mạng Mộc Trầm Duẫn mà là vì Lâm Tịch.
- Lâm Tịch ở đâu? Ta không phải là Lâm Tịch.
Lâm Tịch vẫn rất "vô sỉ". Hắn nhìn thẳng người trung niên có làn da trắng như tuyết này, cảm nhận được khí tức kinh khủng đang tản phát rất tự nhiên trên người đối phương, bất giác hỏi:
- Không biết các hạ là người phương nào?
- Ta tên Cao Củng Nguyệt, bên ngoài không có danh tiếng gì.
- Ngươi vừa nói không có chứng cứ gì...ngươi chính là chứng cứ.
Lâm Tịch nhìn Cao Củng Nguyệt, nói:
- Chỉ cần trốn thoát được, vậy sẽ không có chứng cứ.
- Ngươi nói cũng đúng. Chỉ cần ngươi trốn thoát được, vậy chỉ có nhân chứng, không có vật chứng, cho dù lập luận chặt chẽ đến đâu cũng sợ rằng khó trị tội ngươi được.
Cao Cũng Nguyệt lấy ngón tay mập mạp mà trắng nõn sờ sờ cằm mình, lắc đầu và thở dài:
- Chẳng qua, ngươi nên hiểu rằng ngươi diễn tuồng như vậy thì có ai xem? Hơn nữa, ngươi trốn thoát được sao?
Lâm Tịch lắc đầu, nói:
- Không thử làm sao biết không thể chạy thoát?
Cao Củng Nguyệt bĩu môi, nhưng ngay lúc này, hắn lại cảm giác được một tia sát khí mà chỉ có những người ở cảnh giới như hắn mới cảm giác được.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn lên vầng trăng sáng.
Vâng trăng sáng tựa hồ bị mây đen che phủ, có một người tựa có tựa không từ trong mây đen rơi xuống, ổn định đặt chân trong đình viện.
Không có sức mạnh kinh khủng nào khiến mặt đất phải run rẩy, thậm chí cả bùn đất dưới chân người này cũng không bị bắn tóe lên, nhưng dựa vào khí tức do người này phát ra, Cao Củng Nguyệt lại cảm thấy da thịt trên người mình hơi đau nhói.
Đây là một người khoác một chiếc áo choàng màu đen dày cộm, không thể thấy rõ dung mạo, giống như bên trong chiếc áo choàng màu đen đấy là một khoảng tối vô hạn.
Cho đến khi Cao Củng Nguyệt xoay người sang hướng khác, nhìn thẳng người này, Lâm Tịch và Khương Tiếu Y mới phát hiện đã có một người nữa xuất hiện cạnh tường, chỉ là tu vi bọn hắn không đủ, không thể phát hiện được khí tức kinh khủng trên người người này, chỉ cảm thấy người này rất trầm ổn, rất kiên định, tựa như không có thứ gì trên thế gian có thể khiến hắn dao động được.
- Cả hành tỉnh Đông Lâm này không có cao thủ nào như các hạ.
Cao Củng Nguyệt khẽ biến sắc, nói:
- Chẳng lẽ học viện Thanh Loan các ngươi muốn công khai không để ý đến luật pháp Vân Tần, nhúng tay chuyện này?
Lâm Tịch và Khương Tiếu Y nhìn lẫn nhau, cả hai đều thấy được sự hưng phấn hiện rõ trong mắt người đối diện.
- Chẳng lẽ các ngươi muốn nhảy qua lằn ranh cuối cùng, phá hủy quy tắc từ trước đến nay?
Nhưng câu nói tiếp theo của Cao Củng Nguyệt lại khiến hai người cảm thấy hơi lo lắng.
- Không thể phủ nhận trên thế gian này có vài ước định đã biến thành quy tắc trò chơi.
Người đang khoác chiếc áo choàng màu đen lên tiếng, âm thanh khàn khàn của lão lại mang theo một sức hút đặc biệt, như muốn hấp dẫn tinh thần của những người ở đây vào trong.
- Nhưng đối với ta, thế gian này vốn không có bất kỳ quy tắc nào, chỉ có quang minh và hắc ám trong lòng ta. Hơn nữa, ta vốn là phản đồ, từ lâu đã bị Vân Tần truy nã, chỉ tới đây giết một người đáng chết nhưng các ngươi lại không cho hắn chết. Việc này và học viện Thanh Loan có quan gì chứ?
Toàn thân Cao Củng Nguyệt run rẩy, cả mái tóc bỗng nhiên dựng đứng lên, giống như có một cây kim châm ghim cứng trong không trung. Hắn ta không thể tin tưởng lên tiếng:
- Ngươi...ngươi là Ám tế ti Mộ Tín Ly?
Người mặc áo choàng đen gật đầu, nói:
- Nghe nói ngươi là một trong ba cao thủ hàng đầu hành tỉnh Đông Lâm?
Cao Củng nguêệt hít sâu một hơi, quần áo trên người hắn bỗng nhiên căng phồng lên, thân thể dường như cũng đang lớn lên, bắt đầu phát sáng.
- Đại cung phụng hoàng thành Nghê Hạc Niên luôn truy bắt ngươi, bây giờ ngươi ra tay ở đây, chưa chắc đã thoát khỏi tay ông ta.
- Có một số việc, chẳng lẽ lo lắng rồi sẽ bình yên?
Bỗng nhiên có một loạt âm thanh sàn sạt phát ra dưới lòng bàn chân người mặc áo choàng đen, giống như có vô số côn trùng bò sát bên dưới. Cùng lúc đó, hắn ta nhìn Lâm Tịch và Khương Tiếu Y một cái.
Lâm Tịch và Khương Tiếu Y không biết Ám tế ti có nghĩa như thế nào, nhưng bọn hắn bỗng nhiên cảm thấy tôn kính đối với vị Ám tế ti không thấy rõ dung mạo này, hai người đồng thời khom người thi lễ với hắn ta, sau đó bất ngờ xoay người.
Cả người Mộc Trầm Duẫn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, ngay lúc Cao Củng Nguyệt nói ra ba chữ Ám tế ti, hắn đã liên tưởng đến vô số truyền thuyết kinh khủng, trong lòng chỉ có sợ hãi.
"Aaaaaa..."
Nhìn thấy Lâm Tịch và Khương Tiếu Y xoay người, hắn bỗng nhiên gầm nhẹ lên như một con dã thú, mồ hôi lạnh trên người bị chấn nát, sau đó cả người mạnh mẽ nhảy lên, đánh vỡ một cửa sổ bên cạnh.
Vết thương trên lưng hắn một lần nữa bị xé rách, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ phần vải quấn màu trắng trên lưng hắn.
Cao Củng Nguyệt vẫn không nhúc nhích, bởi vì đối thủ hắn ta chưa hành động. Một luồng khí tức kinh khủng vây quanh hắn, khi hắn xoay tròn trong phạm vi ba thước quanh mình, mặt đất dưới chân hắn cũng chầm chậm phát sáng.
"Rầm!"
Mộc Trầm Duẫn phá vỡ cửa sổ, nặng nề rơi trên mặt đất.
Ngay lúc này, một cơn đau đớn từ gót chân phải hắn truyền đến, một luồng máu tươi ở ngay gót chân phải phun ra bên ngoài.
Khương Tiếu Y nặng nề ngã xuống sau hắn, vừa rồi tiếp đất không tốt nên hắn đã phải đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng hai tay của hắn lại đưa thẳng ra phía trước, vừa đủ và chuẩn xác chém trúng gót chân của Mộc Trầm Duẫn.
- Đồ lưỡng tính, gót chân có đau không?
Cùng lúc đó, giọng nói của Lâm Tịch cũng vang lên.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 7: Sơn mạch Long Xà.
Chương 21: Điều quan trọng nhất trong trò chơi
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Mộc Trầm Duẫn ngẩng đầu hét lớn thảm thương giống như một con sói cô độc già nua gần chết, không chỉ vì đau nhức ở gót chân phải, mà còn vì phải đối mặt với những lời giễu cợt của Lâm Tịch nhưng không thể trả thù được.
Vết thương rách ra, máu tươi không ngừng chảy xuôi xuống, ngũ tạng trong cơ thể nóng rực cộng thêm cơn đau nhức ở gót chân, tất cả cho hắn biết mình không thể chạy trốn được nữa. Trong tiếng rống to như dã thú, hắn mạnh mẽ xoay người lại, chân trái đạp mạnh trên mặt đất một cái, dùng khuỷu tay đập mạnh xuống đầu Khương Tiếu Y.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đã xuất hiện trước mặt hắn.
Lâm Tịch nhanh tay thò vào trong ống tay áo hắn, lấy ra một cây trượng ngắn hai màu xanh hồng, mạnh mẽ đánh vào mắt hắn.
Mộc Trầm Duẫn vốn đã cong tay lại định đánh xuống bên dưới, nhưng tình thế bây giờ lại khiến hắn phải duỗi thẳng tay, vỗ vào cây trượng ngắn trong tay Lâm Tịch.
Trong đêm khuya đen nhánh đột nhiên có âm thanh xương vỡ vang lên, cây trượng ngắn trong tay Lâm Tịch phá nát lòng bàn tay Mộc Trầm Duẫn, máu tươi chảy xuôi xuống khiến bàn tay Lâm Tịch hơi trơn trợt, nhưng hắn không những không lùi bước mà còn hưng phấn mở to mắt.
Hắn mạnh mẽ tung một cước, tầm đá rất cao, mục tiêu vẫn là đôi mắt của Mộc Trầm Duẫn.
Mộc Trầm Duẫn biết thời khắc cuối cùng của mình đã tới, một lần nữa hắn rống to lên như dã thú, hai tay cũng phát sáng, muốn mạnh mẽ xé Lâm Tịch ra làm hai.
Nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên sững người, thân thể đông cứng lại, ánh sáng đang tụ tập ở hai tay cũng nhanh chóng biến mất.
Trong lúc khom người, Khương Tiếu Y đã lấy trường đao màu đen trong tay mình đâm vào bụng hắn, tàn nhẫn đâm vào từng chút một.
Vào lúc này, Mộc Trầm Duẫn chưa kịp cúi đầu nhìn xuống, nhưng cảm giác được trong bụng mình xuất hiện mặt đao lạnh như băng giá, hắn đã biết được chuyện gì đang xảy ra.
Hắn là Quốc sĩ trung giai, khắp hành tỉnh Đông Lâm này cũng không có mấy người tu vi trên hắn. Nhưng giờ khắc này đây, đối mặt với hai người tu hành cấp thấp ngày thường hắn không coi vào đâu, tất cả chiến lực, khí lực của hắn đã biến thành hư ảo. Tận mắt nhìn thấy một cước kia càng lúc càng gần mặt mình, hắn cố gắng đưa hai tay lên cao, nhưng lại không có sức để đưa tới trước thêm một phân.
"A!"
Một cước này của Lâm Tịch mạnh mẽ đá vào mặt hắn.
"Phốc!"
Cả người Mộc Trầm Duẫn bị đá ngược ra sau, trường đao trong tay Khương Tiếu Y cũng rời khỏi bụng hắn, một làn máu tươi nóng hổi cùng với nội tạng bị vỡ từ trong bụng hắn phun ra ngoài.
- Giết ta...các ngươi có lợi gì chứ. Cho dù là ta, cũng chỉ là một con cờ nhỏ trong tay thánh thượng, huống chi là bọn người nhỏ bé như các ngươi.
Mộc Trầm Duẫn ngã xuống đất, lấy tay che vết thương lớn trên bụng mình, nhìn Lâm Tịch và Khương Tiếu Y, lớn tiếng hét thảm.
- Từng có người nói cho ta biết...không nên tự coi nhẹ mình. Ta đã nghe tất nhiên phải ghi nhớ trong lòng.
Khương Tiếu Y nhìn khuôn mặt tên Chỉ huy sứ doanh trại Giám quân này lần cuối cùng, trường đao trong tay lại vung lên, chém xuống cổ Mộc Trầm Duẫn.
Đao phong sắc bén chém đứt gân cốt máu thịt, đầu Mộc Trầm Duẫn bay lên cao, máu tươi từ trong cổ hắn phun ra như suối chảy, lại tựa như một đóa hoa đỏ sẫm nở rộ trên gốc cây trong không trung. Có khi mặc dù đích thân nhìn, nhiều người vẫn không biết tại sao máu trong cơ thể con người lại nhiều như vậy.
Lâm Tịch nhìn đầu Mộc Trầm Duẫn bay lên, rơi xuống. Mặc dù hắn không thích cảnh tượng máu tanh này, nhưng vào giờ khắc bây giờ, hắn cũng cảm thấy thật sảng khoái, một cảm giác rất khó tả.
Hắn vỗ vỗ bả vai Khương Tiếu Y, tay nắm trường đao màu đen Khương Tiếu Y đang nắm chặt.
Khương Tiếu Y nghiêng đầu, nhìn thẳng hai mắt Lâm Tịch, tựa hồ muốn tìm được lời giải trong mắt Lâm Tịch.
Lâm Tịch rất kiên định gật đầu với Khương Tiếu Y, Khương Tiếu Y buông đao ra, Lâm Tịch cầm lấy trường đao màu đen, tiến lên một bước, dứt khoát rạch quần áo Mộc Trầm Duẫn ở hạ thân.
Trống rỗng, không có gì cả.
Từ đầu đến giờ hắn làm việc vẫn dựa trên phán đoán của mình, nhưng vào lúc này, mọi thứ đã sáng tỏ.
- Căn nhà này của Mộc Trầm Duẫn rất lớn, tìm một bộ quần áo sạch sẽ không khó. Mau đốt bộ quần áo ngươi đang mặc, sau đó thay một bộ sạch sẽ khác, nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi xác minh xong vấn đề vẫn luôn nghi vấn, Lâm Tịch lại không trả trường đao màu đen nhuốm máu cho Khương Tiếu Y, chỉ lẳng lặng nhìn người bạn của mình, chân thành nói:
- Cho dù bị chắn lại cũng không nên động thủ, cứ tìm một lý do nào đấy, hoặc nói là đêm ngủ không được, đi dạo xung quanh một chút, tuyệt đối không thể thừa nhận chính chúng ta đã giết Mộc Trầm Duẫn, nói ngươi giết cũng không được, nói ta giết cũng không được.
Khương Tiếu Y không gật đầu, ngược lại nhìn chằm chằm Lâm Tịch, nói:
- Vậy còn ngươi?
- Ta sẽ trốn.
Lâm Tịch nói:
- Chỉ cần không bị bọn bọ bắt ở đây, bọn họ sẽ không thể làm gì được.
Khương Tiếu Y lắc đầu:
- Muốn đi cùng đi, muốn trốn cùng trốn.
- Không được, lần này ta khác với bọn ngươi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tịch nói mình không thể làm chung một việc với Khương Tiếu Y, hắn nhìn ánh mắt Khương Tiếu Y, nhanh chóng giải thích:
- Ngươi cũng biết trong mắt Hạ phó viện trưởng, ta không giống như những tân đệ tử khác. Hơn nữa, bởi vì ta là người được trưởng công chúa tiến cử tới học viện Thanh Loan, một khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, tất nhiên hoàng đế sẽ nhìn ta với ánh mắt khác bọn ngươi. Ngoài ra, mọi việc lần này diễn ra chỉ vì hoàng đế muốn xem thái độ của ta như thế nào, cho nên, bây giờ Mộc Trầm Duẫn đã chết, mọi con mắt đều sẽ nhìn vào ta. Họ nhất định sẽ dốc toàn lực bắt ta, chưa chắc sẽ quản ngươi. Bởi vì ý của hoàng đế chính là muốn xem ta có giết Mộc Trầm Duẫn hay không, cho nên, chỉ khi nào ta bước vào tòa nhà này, Mộc Trầm Duẫn mới có thể chết. Nếu như ta và ngươi tách ra, nếu như họ bắt ngươi, chính ngươi lại thừa nhận là ngươi giết chết Mộc Trầm Duẫn, không liên quan gì đến ta, còn ta lại chạy thoát, bọn họ nhất định sẽ phải nghênh đón cơn tức giận của hoàng đế. Nói cho cùng cũng chỉ vì hoàng đế cảm thấy một người nhỏ bé như ta uy hiếp đến hắn, nên một khi ta lựa chọn như vậy, hắn sẽ nhất quyết giết ta.
Thần sắc đùa cợt xuất hiện trên khuôn mặt Lâm Tịch, hắn đang đùa cợt với đương kim hoàng đế Vân Tần.
- Hoàng đế là cao thủ thao túng quy tắc, hắn biết thứ duy nhất có thể đối phó ta chính là luật pháp Vân Tần, đây là thứ mà mấy người Hạ phó viện trưởng cũng không thể chống lại, không thể làm trái với ý chỉ hoàng đế. Nhưng chính cách hắn xử trí Mộc Trầm Duẫn lại khiến cho quy tắc do chính hắn đặt ra xuất hiện một điều rất quan trọng, chỉ khi nào bắt được ta trong cuộc ám sát này, hắn mới chứng minh được ta là người đã giết chết Mộc Trầm Duẫn. Trong triều đình, những vị nguyên lão, những Ngôn quan kia cũng đang quan sát, bọn họ làm vậy là vì sợ hoàng đế sẽ làm việc không bất chấp thủ đoạn nào. Cho nên, những gì ta nói lúc trước chính là sự thật, ai có thể chứng minh ta chính là Lâm Tịch? Chỉ cần ngươi không thừa nhận, ta không thừa nhận, trừ khi họ có thể bắt ta ngay trong đêm nay, nếu không, cho dù là hoàng đế hay bất cứ ai, họ cũng không thể chứng minh ta có tội, chỉ có thể tiếp tục cùng ta chơi trong một trò chơi. Học viện cũng biết điều quan trọng nhất của quy tắc này là gì, nên người tới mới là Ám tế ti, chứ không phải người trong học viện.
Một lần nữa tay chân Khương Tiếu Y trở nên lạnh như băng, hắn cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, kể từ lúc Lâm Tịch bước vào gian phòng Mộc Trầm Duẫn trong tòa nhà này, nhân vật chính tối nay đã biến thành Lâm Tịch, hơn nữa, những người khác cũng không có tội, có tội chỉ là Lâm Tịch.
- Ngươi đi theo ta ắt sẽ biến thành tòng phạm, không theo ta ngược lại không có chuyện gì, có thể nghênh ngang đi ra ngoài, hoặc sẽ có người lại xem thử ngươi có phải là Lâm Tịch hay không.
Lâm Tịch vỗ vỗ bờ vai hắn, nhẹ giọng nói:
- Nhưng mà, ngươi yên tâm...ta có thể đảm bảo mọi chuyện sẽ ổn. Ta không lừa ngươi, với địa vị của ta trong lòng Hạ phó viện trưởng, cho dù ta bị bắt, nhiều nhất là học viện phải nhượng bộ, ta phải ở dơ vài ngày, chứ không thể chết được. Còn có, ngươi đã biết trực giác của ta rồi, nếu như một mình ta chạy, ta có cảm giác tỷ lệ trốn thoát sẽ cao hơn hai người rất nhiều.
Khương Tiếu Y chưa bao giờ nghi ngờ lời Lâm Tịch nói, nên hắn cũng không do dự. Trong lúc nhiệt huyết sôi trào, hắn gật đầu, nhìn Lâm Tịch nói:
- Ngươi phải cẩn thận.
- Ta đi trước, tạm biệt.
Nói xong câu này, Lâm Tịch liền phất phất tay với Khương Tiếu Y, nhanh chóng chạy theo một hướng khác thoát ra ngoài.
...
Mộc Trầm Duẫn phá cửa sổ chạy trốn, Khương Tiếu Y và Lâm Tịch giết chết Mộc Trầm Duẫn, chia binh hai đường bỏ chạy.
Trong khoảng thời gian đó, Cao Củng Nguyệt đứng trong đình viện không làm gì cả.
Hắn thật sự là một cường giả, từ nhiều năm trước, khắp hành tỉnh Đông Lâm này, người tu hành có thể khiến hắn phải kiêng kỵ chỉ còn hai người, nhưng hắn biết người đứng đối diện mình là tuyệt thế cường giả.
Những âm thanh sàn sạt dưới chân vẫn liên tục phát ra, tựa hồ mỗi một âm thanh là một kiện binh khí rất kỳ quái, bất cứ lúc nào cũng có thể từ dưới đất xuyên qua, tấn công hắn.
Với tu vi bây giờ của mình, hắn cũng không biết trong những âm thanh sàn sạt bên dưới, có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả.
Áng mây đen che kín ánh trăng sáng trên trời đã dời đi chỗ khác, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống, quang ráo không mưa, nhưng Cao Củng Nguyệt lại có cảm giác hắn đang đứng trong một khu vực mưa riêng biệt, thân thể đang bị mưa to trút xuống, mà mỗi một giọt mưa to lại là một kiện hồn binh sắc bén.
Hắn không thể cảm giác rõ ràng được, nên hắn không dám động, chỉ không ngừng tản phát sức mạnh trong cơ thể mình ra ngoài ba thước, giống như lấy một cây dù che mình trong cơn mưa.
Trên người hắn phát ra một luồng khí tức vô cùng kinh khủng, cả người tỏa sáng rực rỡ, thậm chí mặt đất dưới chân hắn bị phản quang như biến thành một loại bảo thạch quý hiếm nào đấy. Không khí xung quanh hắn dường như đã bị bài xích ra ngoài, chính những luồng khí tức hắn đang phát ra đã tạo thành một tầng thủy tinh vô hình để bảo vệ mình lại. Nhưng mồ hôi lạnh trên người hắn càng lúc càng nhiều hơn, ngay cả hai hàng lông mày cũng bắt đầu xuất hiện mồ hôi.
Hắn không thể nào thừa nhận được áp lực kinh khủng này, chỉ có thể ra tay trước. Nhưng hắn không muốn mình phải chiến đấu với một đối thủ kinh khủng như vậy, nên đành phải lên tiếng:
- Cho dù ngươi thắng ta thì sao, ngươi phải hiểu rằng khắp hành tỉnh Đông Lâm này, ta không phải là người mạnh nhất, nhưng người kia chắc chắn sẽ xuất thủ, cho nên, Lâm Tịch không thể chạy thoát được.
- Không thử làm sao biết?
Âm thanh khàn khàn như đao mài đá lại vang lên, ẩn trong đấy là sự bình tĩnh đến lạ thường:
- Hơn nữa, việc đó và ta không liên quan...ta chỉ muốn giữ ngươi ở đây, khiến ngươi không có cách nào ngăn cản hắn rời đi là được.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 7: Sơn mạch Long Xà.
Chương 22: Kiếm sư và cầm sư
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Thần sắc đau khổ bất đắc dĩ hiện rõ trên khuôn mặt Cao Củng Nguyệt.
Hắn biết mình không thể tránh được trận chiến này, nên đành phải xuất thủ.
Từ ống tay áo văn sĩ rộng rãi, hắn vươn cánh tay phải trắng nõn của mình ra ngoài. Hắn vừa đưa tay lên, khuôn mặt trơn bóng của hắn bỗng nhiên xuất hiện hơn mười vết nhăn, cả người hắn cũng bỗng nhiên bành trướng lên giống như một quả bóng da, nhưng rất nhanh chóng thu nhỏ lại, nguyên khí bàng bạc trong cơ thể chợt từ trong cánh tay phải tuôn ra bên ngoài.
Có bảy luồng sáng màu sắc khác nhau như mộng ảo ngưng tụ lại, tạo thành một con hươu bảy màu trên tay hắn.
Con hươu bảy màu này thoát khỏi tay hắn, xé rách không khí, bay lượn trong bầu trời đêm, biến ảo thành một thanh phi đao màu vàng có hình dáng như lá liễu.
Thanh phi đao có hình dáng như lá liễu vừa thoát khỏi tay Cao Củng Nguyệt có độ cong rất kỳ lạ. Khi bay lượn trong bầu trời đêm, thanh phi đao này không bay thẳng tấn công đối thủ mà không ngừng biến ảo phương vị, giống như một con đom đóm khổng lồ đang lơ lửng trong không trung.
Thật không ngờ binh khí của Cao Củng Nguyệt - một trong hai đại cung phụng quân đội hành tỉnh Đông Lâm, lại là phi đao cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng dù sao phi đao cũng không phải là phi kiếm Thánh sư điều khiển, bất kể lộ tuyến trên không trung khó xác định như thế nào, nhưng mục tiêu cuối cùng đã được xác định sẵn từ lúc ra tay, không thể nào sửa đổi.
Tuy nhiên, Cao Củng Nguyệt không chỉ có một thanh phi đao.
Sau khi con hươu bảy màu biến mất, thanh phi đao thứ nhất xuất hiện, chợt có một luồng hồn lực mạnh mẽ không ngừng quán chú vào, thanh phi đao này bắt đầu gia tốc...thanh thứ hai, thanh thứ ba, thanh thứ tư...tổng cộng có thêm tám thanh phi đao như vậy huyền phù trước mặt hắn, tất cả cùng nhau gia tốc.
Gần như cùng một lúc, tay phải hắn vươn ra trước điểm vào trong không trung chín lần, khiến cho chín thanh phi đao càng gia tốc mãnh liệt hơn, tạo thành chín vòng lốc xoáy kinh khủng.
Nếu như có người ở đây, nhất định sẽ cảm thấy chín thanh phi đao này đang cùng lúc hoạt động, tấn công tới đối thủ.
Chín vòng lốc xoáy trong suốt nổ tung ngay trước mặt hắn, sau đó chín chiếc lá liễu màu vàng đấy biến mất, phân tán trong bầu trời đêm.
Chỉ mới là chiêu đầu tiên, nhưng Cao Củng Nguyệt đã gần như quán chú gần một nửa hồn lực của mình vào bên trong, trông hắn gần như già hơn mười tuổi. Nhưng khí tức bàng bạc đang vây quanh hắn không những không giảm xuống, ngược lại càng lớn mạnh hơn. Bởi vì hắn biết rõ chiêu đầu tiên của mình chưa chắc có thể khiến đối thủ bị thương hoặc chết, mà đòn phản kích của đối thủ nhất định rất kinh người.
Từng thớt thịt trên người hắn như biến thành những miếng ngọc bích màu vàng, tỏa sáng chói lọi, mà bùn đất dưới chân hắn cũng sáng lên.
Chín vệt sáng màu vàng kia tựa như đang bao quanh lại một hình cầu trong bầu trời đêm, sau đó mạnh mẽ đâm thẳng vào trung ương hình cầu.
Trung ương hình cầu chính là tên Ám tế ti xuất hiện trong đêm tối, thủ vững quang mình trong lòng, xem thường mọi quy tắc trên thế gian, thậm chí còn bị người khác coi là tu la được sinh ra từ trong máu tươi.
Cho dù né tránh theo phương hướng nào, tên Ám tế ti này cũng không thể thoát khỏi ít nhất là hai thanh phi đao.
Chín thanh phi đao này mang theo một sức mạnh kinh khủng tạo thành một nhà ngục kim loại, giam tên Ám tế ti này vào giữa.
Năm năm trước, Cao Củng Nguyệt lần đầu đi vào thành này, ở trong phố "gió thu" gặp phải đại cung phụng doanh trại quân đội hành tỉnh Đông Lâm. Nhớ lại khi ấy, lúc hắn sử dụng chiêu thức này, đại cung phụng doanh trại quân đội hành tỉnh Đông Lâm đã không địch lại mà bại lui, nhờ vậy hắn cũng từ một người tu hành vô danh trở thành đại cung phụng Tỉnh đốc.
Năm năm sau, hắn lại sử dụng chiêu thức đấy, so với nhiều năm trước, uy lực một chiêu này tất nhiên đã tăng mạnh.
Nhưng hắn chợt biến sắc. Bởi vì đối thủ đang bị giam trong nhà ngục bằng kim loại kia đã đột ngột biến mất.
Tên Ám tế ti đã tránh thoát bằng một cách đơn giản nhất, "đi" xuống đất.
Mặc dù Cao Củng Nguyệt biết rõ nhược điểm trong chiêu thức của mình, biết mình không thể giống như những Thánh sư kia có thể khống chế phi kiếm tấn công dưới đất, hắn cũng biết rõ đường thoát duy nhất của đối phương là mặt đất, nhưng hắn không thể hiểu tại sao đối phương có thể đào sâu mặt đất kiên cố nhanh đến như vậy, thậm chí còn sâu tới mức cả người có thể nhảy xuống dưới, nhanh chóng biến mất.
Hắn đã nghĩ tới việc đối phương có nhiều cách đối phó, nhưng lại không thể ngờ tới cách này.
...
Mặt đất dưới chân Ám tế ti giống như tạo thành một lối đi nối liền với thế giới tối tăm, cả người hắn đã biến mất vào bên trong.
Hai lá liễu màu vàng đang phong tỏa bên trên lả tả bay xuống dưới, xâm nhập vào động tối mà Ám tế ti đã tạo nên. "Phốc", "phốc", hai tiếng động vang lên, hai thanh phi đao trên đã cắm vào trong bùn đất.
Nhưng hai tiếng động trên lại như hai mồi lửa nguy hiểm, khiến cho vô số âm thanh sàn sạt mà Cao Củng Nguyệt vẫn nghe thấy chợt biến lớn.
Cao Củng Nguyệt khẽ ngừng thở.
Trong cảm giác của hắn, vốn toàn thân hắn đang chìm ngập trong một cơn mưa to. Nhưng vào lúc này, hắn lại có cảm giác như cơn mưa đấy, từ trên xuống dưới, từng giọt từng giọt đã biến thành những kiện hồn binh sắc bén, bay ngược ra khắp không trung.
Mặt đất xung quanh tiểu viện hắn đang đứng bỗng nhiên rung động lên!
Không phải kiểu rung động trong cảm giác, mà mắt thường hoàn toàn có thể thấy được, rung động một cách thật sự, giống như một nồi canh nóng đang sôi sùng sục vậy, vô số bụi đất từ dưới mặt đất bay lên cao. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đá phiến, đá cuội, gạch ngói trên mặt đất đã bị chấn nát.
Cao Củng Nguyệt thân ở trong một nồi canh nóng hổi đang sôi trào này vô cùng hoảng sợ, vội vàng phóng người nhảy lên nóc nhà đằng sau.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy hoảng hốt như bây giờ, cũng như nhảy cao như vậy. Cho nên, trong tình thế bây giờ cộng với dáng vẻ của hắn, người ta có cảm giác hắn như muốn bay thẳng lên cao, bay lên vầng trăng sáng trên bầu trời đêm.
Ngay giây khắc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ Ám tế ti Mộ Tín Ly đã dùng phương pháp nào để khoét sâu mặt đất dưới chân, đồng thời, hắn cũng biết những âm thanh sàn sạt dưới mặt đất kia là gì.
Vô số sợi xiềng xích dài nhỏ giống như những con rắn màu bạc từ dưới đất phóng ra bên ngoài, giống như trên mặt đất có một ma nữ tóc dài, hất tung đầu tóc của mình trong không trung. Mà mặt ngoài mỗi một sợi xiềng xích như con rắn màu bạc kia đều có rất nhiều mảnh lân phiến tinh mịn, những mảnh lân phiến này liên tiếp và chuyển động cùng chiều với nhau, mới nhìn qua cứ tưởng như có một con rắn nhỏ khác bám trên chúng.
Những âm thanh sàn sạt này, những luồng sát khí kinh khủng này đều là chân thật, đó là một kiện hồn binh mảnh dài di động dưới mặt đất.
Tận mắt nhìn thấy những con rắn màu bạc tựa như vô cùng vô tận đang từ trong mặt đất bắn lên, sắc mặt Cao Củng Nguyệt bỗng nhiên tái nhợt. Cả người hắn đột nhiên lao ra phía trước, đứng chổng ngược trên không trung, trong tay xuất hiện một thanh như ý màu trắng.
Hồn lực còn lại trong cơ thể hắn lập tức được quán chú toàn bộ vào trong thanh như ý màu trắng này, quán chú mãnh liệt đến mức khiến thân thể hắn cũng không thể thừa nhận được, da thịt ở hai cánh tay nứt toác ra, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra bên ngoài.
Thanh như ý màu trắng như được thiêu đốt, những phù văn hình dáng như cây lá cây không ngừng di chuyển, tạo thành hình ảnh một thác nước trút xuống bên dưới.
Thác nước màu trắng này tụ tập ngay trước mặt Cao Củng Nguyệt, tiếp tục biến hóa tạo thành một mảnh lá cây khổng lồ màu trắng.
Vô số con rắn nhỏ màu bạc đánh vào mảnh lá cây khổng lồ màu trắng này, khiến cho trong không trung xuất hiện những vầng sáng hai màu trắng bạc không thể phân biệt rõ.
Cao Củng Nguyệt chúi đầu xuống đất, nhưng thân thể hắn lại bị một sức mạnh kinh khủng đẩy ngược lên trời cao.
Vô số con rắn nhỏ màu bạc lượn vòng trên không trung, quấn quanh lại một chỗ, biến thành một con rắn bạc lớn. Ngay lúc này, mặt đất bỗng nhiên rung động dữ dội, Ám tế ti mặc một chiếc áo bào đen rách nát từ đó bay lên.
Tất cả những con rắn màu bạc kia là từ dưới áo choàng hắn đang mặc kéo dài vươn ra, nên hiện giờ trông hắn như đang đạp lên trên đầu con rắn bạc lớn này.
"Vèo!"
Vị tu la di chuyển trong đêm tối này khẽ ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng sáng trên trời cao, nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn được. Con rắn bạc lớn cũng ngẩng đầu lên, điên cuồng tấn công mảnh lá cây khổng lồ màu trắng.
Mảnh lá cây khổng lồ màu trắng này tách ra.
Gậy như ý trong tay Cao Củng Nguyệt bị đánh vỡ, vị đại cung phụng doanh trại quân đội hành tỉnh Đông Lâm này phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn lại không để ý, mà cố gắng hét lên:
- Ta không nhúng tay nữa!
...
Con rắn lớn màu bạc biến mất trên không trung, tất cả những con rắn nhỏ kia chui vào trong áo bào đen của Ám tế ti Mộ Tín Ly. Ám tế ti rơi xuống đất, hai chân hãm sâu vào trong mặt đất. Cao Củng Nguyệt nặng nề rớt xuống mái hiên, đập vụn những miếng ngói màu đen, sau đó hắn ta chỉ biết gượng cười ngồi trên mái hiên, không dám hành động gì nữa.
Ám tế ti cúi đầu, lặng lẽ nhảy lên cao, hóa thành một áng mây đen, biến mất trong bầu trời đêm.
Cao Củng Nguyệt lau khô vết máu ở khóe miệng, lấy ra một chai thuốc, đổ vào miệng một viên đan dược. Sau khi thở dài một hơi, hắn vẫn ngồi xếp bằng trên vô số mảnh ngói vỡ, nhắm hai mắt lại, giống như đã nhập định.
....
Lâm Tịch cầm một trường đao màu đen, chạy nhanh trong rừng trúc.
Hắn không thay bộ thanh sam nhuốm máu đang mặc, bởi vì hắn biết bộ thanh sam này cũng giống như trường đao màu đen mình đang cầm, là những chứng cứ mà bọn người hoàng đế phái đến phải lấy.
Nếu hắn cũng giống như Khương Tiếu Y thay một bộ y phục khác, lập tức sẽ hạn chế chiến trường vào trong tiểu viện kia, khi đó, cả Khương Tiếu Y và Ám tế ti Mộ Tín Ly cũng bị kéo xuống nước.
Bây giờ hắn mang theo chứng cứ, mà chính hắn lại là chứng cứ lớn nhất, cùng nhau chạy ra tiểu viện Mộc Trầm Duẫn, bọn người kia chắc chắn phải đuổi theo hắn.
Cho đến lúc này, trong tầm mắt hắn còn chưa xuất hiện bất kỳ một người chặn giết nào, nhưng hắn biết với vị trí trung tâm là hắn, một tấm lưới vô hình cực lớn đã mở ra, chỉ khi nào hắn có thể phá thủng tấm lưới đấy, biến mất khỏi tầm mắt những người đã tạo nên tấm lưới đấy, hắn mới có thể tự giúp chính mình, không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào.
Rừng trúc đen nhánh như bầu trời đêm, nhưng lại không có cỏ dại, chỉ có những lá trúc rơi thật dày dưới đất, nên Lâm Tịch chạy rất nhanh.
Nhưng hắn bỗng nhiên ngừng lại.
Phía trước hắn, cuối rừng trúc, xuất hiện một người đàn ông mặc trường sam màu xanh nhạt, khuôn mặt tuấn tú, chỉ khoảng bốn mươi mấy tuổi. Nhưng mái tóc người này đã ngả bạc, vẻ mặt cô đơn, đôi mắt thật vô hồn, tựa như đối với hắn, thế gian này có cũng được nhưng không có cũng không sao, không có vật gì có thể khiến hắn chú ý được, cũng không có nơi nào có thể khiến hắn vui được.
Hắn đang nắm chặt một trường kiếm có vỏ màu xanh nhạt.
Chuôi kiếm được chế thành từ ngà voi màu vàng, kiếm tuệ được dùng những sợi tơ hoàng kim bện lại, thật dài, phất phới bên cạnh chuôi kiếm.
Sau khi Lâm Tịch dừng lại, phía sau hắn lại xuất hiện một người khác.
Đây là một phụ nhân cầm sư tay cầm hộp nhạc, dùng một tấm khăn đen che mặt mình, trên bộ y phục đang mặc có thêu hình hoa mẫu đơn.
Lâm Tịch lặng lẽ lắc đầu, nhanh chóng chuyển người chạy sang một hướng khác.
Nhưng điều khiến hắn không thể ngờ chính là hai người này lại không hề đuổi theo mình.
Ánh mắt kiếm sư có mái tóc bạc nhìn chằm chằm vào phụ nhân cầm sư mặc áo sam màu hồng đang cầm hộp nhac, mà phụ nhân cầm sư này cũng xuyên qua rừng trúc, đi thẳng tới chỗ kiếm sư.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden