Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : Bé Sun xyk xắn Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Một tuần sau đó, trận đấu ở Thần Vũ đại doanh được cử hành như thường, mỗi tổ hai người đều do thập phu trưởng đề cử. Thần Vũ đại doanh gồm một trăm phu trưởng, cho nên tổng cộng số tổ trong trận đấu là một trăm tổ.
Nước Hàn bị vây xung quanh bởi Nguỵ, Triệu, Sở và Tần. Địa thế nhỏ hẹp, không thích hợp để đánh lớn, cho nên nước Hàn vẫn lấy việc phát triển tinh binh là chính. Còn Thần Vũ đại doanh là nơi tập trung tinh binh, mỗi lần Thần Vũ đại doanh tổ chức thi đấu đều thu hút các tướng quân của nước Hàn đến đây đánh giá và chọn lựa.
Trăm tổ thi đấu chia làm hai vòng, vòng đầu đấu võ, quyết định chiến thắng ở lần thứ hai, chọn ra hai mươi lăm tổ, sau đó tiến hành một vòng đấu trí, tuyển ra thập cường.
Các tổ đấu võ tự rút thăm, lựa chọn đối thủ. Sau mỗi trận đấu chọn lựa chọn một tổ tiến vào vòng sau. Người thắng thì tổ thắng, không thì ngược lại.
Ở mỗi hiệp đấu, tuyển thủ có quyền đánh một hồi chiêng được được đặt cạnh sân đấu. Khi chiêng vang lên, là lúc thành viên còn lại trong tiểu tổ ra sân thay thế người đánh chiêng.
Trước trận đấu, Ngũ Tài dặn dò rất kỹ Phùng Lãng cùng Tiểu Phương , đặc biệt lưu ý với bọn họ biết những tổ thắt đai lưng màu đỏ, bởi vì những người đó đã xếp trong mười người đứng đầu của năm trước.
Mặt khác, ông còn kể lại chi tiết hai tổ mới. Một tổ do Hàn Bình dẫn đầu, nghe nói Hàn Bình mang trong người huyết thống người Man, có hung mãnh, sức lực vô cùng lớn. Còn lại là tổ của hai huynh đệ, hai huynh đệ quyền pháp hoàn toàn trái ngược, bọn họ giỏi về hỗ trợ khiến đối thủ rối loạn. Dĩ nhiên tổ của bên ông cũng bị những tổ mới khác chú ý tới. Tiểu Phương vốn được biểu dương toàn danh trại bởi vì lực kiên trì của hắn, còn Phùng Lãng cũng càng được quan tâm đến là vì y là một binh lính có tài mười năm khó gặp của nước Hàn.
Ngày đầu tiên vốn là ngày rút thăm, Phùng Lãng là người đi đến chỗ rút thăm. Tiểu Phương vốn là lần đầu tiên đến tổng bộ Thần Vũ đại doanh, Ngũ Tài nhân thời gian nhàn hạ dẫn hắn đi tham quan.
Khi bọn hắn đi tới phủ đệ của thiên phu trưởng, chứng kiến mấy người tướng quân ở cửa, một thư sinh ôm một đống đồ đi ra.
“Miêu sư phụ”
Thư sinh chính là vị tư thục Miêu tiên sinh đã dạy Tiểu Phương đọc viết trong hơn mười năm. Ông nghe thấy tiếng Tiểu Phương thì nhìn lại.
Trước kia tại lớp dạy tư, khi đó Tiểu Phương trông gầy gòm nhìn như da bọc xương, vậy mà sau khi tòng quân Tiểu Phương lăn lộn ba tháng tại phòng bếp, ăn ngon uống tốt, sau đó, hắn gia nhập vào đội ngũ của Ngũ Tài, Ngũ Tài đã rất chú ý khẩu phần ăn của bọn họ. Bây giờ, Tiểu Phơng so với một năm trước ước chừng đã cao hơn nửa cái đầu, dáng người mặc dù còn hơi gầy nhưng lại lộ ra một vẻ cực kỳ tinh ranh, khuôn mặt hồng hào, ngũ quan tương đối, nhìn qua không chỉ có cương nghị, mà còn có khí khái anh hùng bức người.
Miêu sư phụ đánh giá Tiểu Phương hồi lâu, cuối cùng nói một câu, “Giống thật!”
“Miêu sư phụ, lâu rồi không gặp”
Tiểu Phương tiến lên lễ độ cung kính bái Miêu sư phụ một cái.
“Tên tiểu binh này, người nào mang đến, mau đưa hắn ra ngoài, quấy nhiễu Hàn Phi tiên sinh, xử lý theo quân pháp”
Một giám quân đi ra, lớn tiếng quát.
“Không sao”
Được gọi Hàn Phi tiên sinh, Miêu sư phụ lên tiếng ngăn cản vài tên hộ vệ muốn đuổi Tiểu Phương đi.
Miêu sư phụ điềm đạm nhìn Tiểu Phương.
Mà lúc này, Ngũ Tài cũng vội vã chạy tới, chào theo kiểu của quân đội.
“Hàn Phi tiên sinh, giám quân đại nhân, xin thứ tội cho ty chức. Đây là binh lính của tiểu nhân, ta lập tức mang hắn đi”
Nói xong, Ngũ Tài chuẩn bị đứng dậy lôi Tiểu Phương đang ngẩng ngơ chả hiểu rõ việc gì đang xảy ra cả.
“Chờ một chút”
Miêu sư phụ từ trong ngực lấy ra một quyển sách, phía trên ghi bốn chỉ ‘Hàn Phi binh pháp’, đưa cho Tiểu Phương.
“Tiểu Phương, lúc nào rảnh rỗi hãy đọc nó”
Nhìn Miêu sư phụ cùng các giám quân các rời đi, Ngũ Tài mới thở dài.
“Ngũ thúc, Miêu sư phụ thế nào lại trở thành Hàn Phi tiên sinh”
“Tiểu Phương ngươi thật sự không biết Hàn Phi tiên sinh. Cái này thật kỳ lạ. Một năm trước chính hắn là người đề cử ngươi mới tiến vào Thần Vũ đại doanh.”
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : AlecNguyen Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Đi dạo xung quanh tổng bộ của đại doanh Thần Vũ, Ngũ Tài dẫn Tiểu Phương đi chỗ rút thăm để hội họp với Phùng Lãng. Ngũ Tài là lão binh của đại doanh Thần Vũ, dọc theo đường đi ông gặp lại rất nhiều người quen biết, thỉnh thoảng có người chào hỏi với ông. Điều này chứng tỏ Ngũ Tài bình thường có quan hệ rất tốt ở đây.
“Lão Ngũ!”
Một lão binh với cái bụng to, đang cười lớn đến nỗi hai mắt híp lại, gọi Ngũ Tài lại chỗ ổng. Đứng phía sau ông ta là hai tên lính. Một tên vừa cao vừa to. So với Tiểu Phương thì gã cao hơn hắn một cái đầu, còn bắp tay thì to bằng bắp chân của Tiểu Phương, hai mắt gã lớn như chuông đồng, lỗ mũi hướng lên, đôi môi khá dầy, đặc biệt là bàn tay của gã, nó to gấp hai lần so với của người bình thường.
Tên lính còn lại thoạt nhìn tương đối nhỏ hơn rất nhiều. So sánh với Tiểu Phương, gã này thấp hơn hắn nửa cái đầu, sắc mặt hơi tái nhợt, tròng mắt giống như mắt mào, khiến người khác không nhìn ra được gã đang vui hay đang buồn.
“A, lão Điền.”
Ngũ Tài đánh giá một lượt hai tên lính phía sau ông ta, sau đó ánh mắt ông lại dừng ánh mắt trên người tên lính cao to kia, “Lão Điền, đây là lính của ngươi hả? Quả thật danh bất hư truyền, hắn chính là Hàn Bình, Đại Lực thần đỉnh đỉnh đại danh không? Nghe nói công phu của hắn đều ở trên đôi tay kia phải không?”
“Ha ha, lão Ngũ thật sự là quan tâm đến đồ đệ yêu quý. Bất cứ lúc nào cũng không quên chỉ điểm cho đồ đệ. Bây giờ đã không còn là thời đại của chúng ta để tham gia giải thi đấu trăm người, hãy để những tân binh mới như bọn chúng học hỏi kinh nghiệm thôi.”
Lão Điền nhìn thoáng qua Tiểu Phương, “Hàn Bình, hãy tiếp chuyện với lính của lão Ngũ đi, đừng xem thường tên kia. Hắn chính là Viên Tiểu Phương được thiên phu trưởng thông báo khen ngợi cả doanh trại.”
“Ha ha, ngươi chính là Tiểu Phương huynh đệ à. Ta là Hàn Bình, tổ của chúng ta là đối thủ ở vòng đầu tiên của tổ các ngươi. Đến lúc đó xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Hàn Bình vừa to vừa cao tiến đến gần, dùng hai bàn tay khổng lồ vỗ lên hai vai của Tiểu Phương. Tiểu Phương chỉ cảm thấy một loại sức nặng như núi đè lên, đau điếng hai vai.
“Ha ha, tên lính này của ta hơi mạnh bạo, tay chân không lanh lợi, nên đừng làm bên lão Ngũ sợ hãi.”
Trận đấu còn chưa bắt đầu, lão Điền đã cử Hàn Bình ra oai trước để gây áp lực lên đối thủ rồi.
“Đi thôi, lão Ngũ, chúng ta hẹn gặp lại tại sân thi đấu.”
Lão Điền dẫn Hàn Bình rời khỏi. Sau khi đi được vài bước, lão Điền nhỏ giọng hỏi Hàn Bình, “Khi ngươi vỗ vào Tiểu Phương, ngươi có dùng sức không?”
“Có dùng.”
“Ngươi có cảm giác hắn sợ ngươi không?”
Hàn Bình suy nghĩ một lúc, rồi cười khổ trả lời, “Không biết.”
“Bả vai còn đau không?”
Tiểu Phương lắc đầu.
“Lão Điền này đúng là một lão hồ ly. Trước trận đấu không nên để khí thể của đối thủ hù doạ mình.”
Tiểu Phương gật đầu.
Ngày thứ hai, Phùng Lãng và Tiểu Phương tiến vào sân đấu từ nơi khởi động. Quanh sân đấu, rất nhiều người đến xem. Những tiếng ồn ào khiến một số ít tân binh lần đầu tham gia chiến đấu phải run chân vì mất bình tĩnh. Tiểu Phương cũng nghe được nhịp tim đập thình thịch của mình.
“Viên Tiểu Phương.”
Hàn Bình chẳng biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Tiểu Phương. Gã mở miệng muốn bắt chuyện với Tiểu Phương, hai bàn tay lại muốn vỗ lên vai của hắn. Vào lúc này, hình ảnh của Phùng Lãng rất nhanh len vào giữa hai người bọn họ. Hai tay giơ lên, chặn lại hai bàn tay khổng lồ của Hàn Bình. Sau đó y dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Bình.
“Ngươi chính là Man nhân Hàn Bình. Hy vọng lúc lên thi đấu, ngươi cũng biết sử dụng lực lượng, nếu không bổn thiếu gia sẽ cảm giác rất không thú vị.”
Ngươi chính là Phùng Lãng ư. Ngươi yên, trận đấu giữa chúng ta nhất định sẽ rất thú vị.” Hàn Bình rút bàn tay khổng lồ về, tâm tình phẫn nộ quay trở lại chỗ của đội gã. Còn gã lính bên cạnh Hàn Bình với cặp mắt không nhìn ra được cảm tình kia thì lại đang nhìn Phùng Lãng, khoé mắt chợt loé hàn quang.
“Trận này, ta đánh trận đầu. Trận đấu này, ngươi cứ ngồi quan sát là được.”
Phùng Lãng tự tin nói với Tiểu Phương cứ như thể y đã chiến thắng trận đấu này rồi vậy.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : AlecNguyen Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Xung quanh sân thi đấu có hai mươi chiếc trống lớn. Ở đấy, hai mươi binh lính phụ trách đánh trống liên tục. Tiếng trống phát ra có thể khiến cho hàng ngàn con ngựa đứng không yên, khiến cho mọi người hăng hái sôi nổi, đám lính dự thi thì ma sát bàn tay vào tư thế chuẩn bị.
Tiếng trống ngừng lại, vòng đấu loại thứ nhất bắt đầu, người thắng sẽ được vào vòng sau, còn người thua thì không được ai chú ý đến.
Phùng Lãng nhún người nhảy một phát lên sàn thi đấu, chân chạm xuống đất không phát ra một tiếng động nhỏ nào, khiến cho người xem lập tức bàn tán xôn xao.
Còn bên kia, Hàn Bình lại không đi lên, mà thay vào đó là tên lính mắt giống mắt mèo kia. Hắn chậm rãi lên sàn đấu. Tới gần cái chuông đồng dành cho thay người, hắn dừng lại, khuôn mặt không lộ một tia cảm tình nhìn Phùng Lãng.
Ngũ Tài nhìn thấy không phải Hàn Bình xuất trận, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn. Ông lại ngó về phía lão Điền ở vị trí đối diện, trong miệng thầm mắt một câu, “Lão hồ ly.”
Phùng Lãng thấy đối thủ của y không phải là Hàn Bình. Cảm giác bị khinh khi sinh ra khiến cho hai mắt của y nổi lửa giận.
“Đối thủ của ngươi là ta. Ta là Ngô Dụng.”
Tên lính mắt mèo kia xăn tay áo lên rồi bày ra một thủ thế.
“Quản ngươi là ai, trong một giây sẽ giải quyết ngươi.”
Phùng Lãng còn chưa dứt câu, thân người đã ở bên cạnh tên lính mắt mèo rồi. Một quyền giáng xuống, Ngô Dụng đưa tay ra đỡ chiêu. Một quyền của Phùng Lãng bị đỡ được, liền đó y khom người xuống, lấy chân phải làm trụ, chân trái đá lên. Tên kia phản ứng cũng không chận, tay trái lại đưa ra đỡ.
Phùng Lãng nổi danh bởi những đòn chân, không ai không biết tiếng. Mỗi ngày, y luôn đeo vào chân mấy miếng chì và luyện tập đá chân bốn ngàn cái. Nếu như dùng toàn lực, y có thể đá gẫy một thân cây nhỏ.
Cảm giác được lực đỡ tay trái của Ngô Dụng không lơn, Phùng Lãng mừng thầm, lại xuất thêm một đòn chân. Y muốn trong vòng một phách trống đánh bại được người đầu tiên.
Ngô Dụng đột nhiên dùng tay phải nắm chặt tay trái nhỏ bé của hắn. Hai tay hợp lực lại, một chiêu đỡ được đòn chân của Phùng Lãng. Nhân lúc có được khoảng trống này, hắn tiến người lên, dùng vai hất mạnh vào ngực trái của Phùng Lãng.
Ngực bị đánh một kích, Phùng Lãng văng ra xa.
Ngô Dụng thấy Phùng Lãng ngã xuống đất, cũng không thừa thắng tấn công, mà lại trở về vị trí cũ.
Cảnh Phùng Lãng bị đánh bay khiến cho Hàn Bình đang đứng xem ở gần đó hồi tưởng lại hình ảnh luyện tập mỗi ngày của gã với Ngô Dụng.
“Ngô Dụng, đừng luyện nữa!”
Hàn Bình nhìn thấy vết thâm tím trên tay trái của Ngô Dụng, nên ngừng công kích.
“Hàn Bình, con bà nó &^$%##$^, tấn công nhanh lên coi!”
Hàn Bình thấy được ý chí kiên cường trong hai mắt của Ngô Dụng, thì trở nên kiên định hơn, rồi xuất ra một quyền công kích.
“Không đánh nữa! Ta không còn sức nữa rồi!” Hàn Bình đổ mồi hôi đầy người, thở hổn hển ngừng tấn công.
“Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi. Ngày mai ngươi phải luyện một giờ với ta.”
Thấy Ngô Dụng dùng một vật chà lên cánh tay của hắn, nhăn mặt vì đau đớn, Hàn Bình hơi không đành lòng, “Ngô Dụng, ngày thường luyện tập không cần liều mạng như vậy. Ngày mai, chúng ta nghỉ tập một ngày.”
“Không được! Hàn Bình, ta không giống với ngươi. Người có thần lực trời sinh, ở chỗ nào đều có thể đứng đầu. Còn ta, với tư chất bình thường, nên phải cố gắng luyện tập chiêu này tốt nhất. Có như thế mới được Điền thập phu trưởng xem trọng.”
“Được Điền thập phu trưởng xem trọng rất quan trong ư?
“Đối với người thường xuyên bị xem thường như ta, việc đánh giá cao của người khác về ta thì quan trọng hơn cái mạng của ta.”
Phùng Lãng biết rõ mình bị thương không nhẹ. Nhưng y thì cho rằng nếu trận này không thắng được tên lính mắt mèo kia, thì việc chiến thắng của đội của bọn họ rất mong manh. Cắn răng một cái, Phùng Lãng nghiêng người lăn qua, một đòn quét chân xuất ra.
Hai người ngươi tới ta đi. Một nhanh một người chậm. Một người ra chân nhân như ngàn quân, một người thủ vững như núi Thái Sơn. Đánh một hồi khó phân biệt thắng thua.
Đột nhiên, ngực trái của Phùng Lãng lại đau nghiến lên vì vết thương trước đó. Xem ra tính nhẫn nại của y đã lên tới mức cực hạn rồi.
Ngô Dụng tiến lên trước. Điền thập phu trưởng đã từng nói cho hắn, yên tâm phòng thủ, lấy khoẻ đánh mệt. Nhưng hắn thấy cơ hội ngàn năm một thuở, hắn muốn thắng, vì thế thừa dịp đòn chân của Phùng Lãng yếu đi, thì hắn gia tăng khí lực lên tay, đánh Phùng Lãng văng ra. Một chiêu cực công khổ luyện đượ dùng để tấn công Phùng Lãng.
Chân trái của Phùng Lãng tuy bị hất ra, nhưng thân hình như con quay xoay vòng, dùng chân phải đá trúng eo trái của Ngô Dụng.
Ngô Dụng rên một tiếng, đã bị đá bay. Nhưng hắn không đợi Phùng Lãng công kích tiếp tục, đã nhảy đến bên cạnh chiếc chiêng đồng ở sân thi đấu, gõ chiêng để thay người.
“Đang!”
Bởi vì ngực bị thương, cộng thêm thể lực bị tiêu hao rất nhiều bởi trận đánh với Ngô Dụng, Phùng Lãng nếu như đánh tiếp với Hàn Bình, sợ rằng thua nhiều hơn thắng. Phùng Lãng tuy kiêu ngạo, nhưng cũng không hồ đồ, hắn cũng theo sau Ngô Dụng quyết đoán đánh chiêng thay người.
“Lão Điền, cái lão hồ ly này.”
Ngũ Tài hung hắng mắng một câu.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : AlecNguyen Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
“Điền thập phu trưởng, chỉ một chút nữa thôi là ta thắng rồi!”
Ngô Dụng nghẹn ngào nói.
“Đã tốt lắm rồi, không sao!”
Lão Điền vỗ vỗ lên bả vai chắc nịch của Ngô Dụng. Theo sách lược của ông, dùng Ngô Dụng để tiêu hao thể lực của Phùng Lãng, sau đó mới dùng Hàn Bình đánh bại gã trâu chó kia. Nhưng không nghĩ Ngô Dụng lại xuất sắc đến thế, có thể đánh cho Phùng Lãng thụ thương. Kết quả thế này đã làm ông vô cùng hài lòng rồi.
Ông đắc ý nhìn về phía trận đấu giữa Tiểu Phương và Hàn Bình. Ông này là một người rất có quy tắc, luôn luôn nghĩ tới mọi khả năng có thể phát sinh. Tuy ông đoán cơ hội của Tiểu Phương là gần như bằng không, nhưng ông vẫn sử dụng mánh khóe, khiến Hàn Bình có thể tạo áp lực cho Tiểu Phương.
Lão Điền đã nghiên cứu về thực lực của Tiểu Phương từ sớm, cùng lắm chỉ sàn sàn so với Thường Đức. Mà Thường Đức lại chỉ là một lính cũ, lão Điền cũng quá quen với gã rồi, thực lực không thể so với Hàn Bình được.
Hàn Bình vỗ mạnh hai bàn tay vào nhau, tạo nên một tiếng nổ vang như sét đánh. Chỉ bằng khí thế này thôi đã đủ dọa chạy những kẻ bình thường rồi.
Tiểu Phương đang đứng ở đối diện, hàng loạt suy nghĩ nảy lên trong đầu. Đạn bộ là thứ hắn học được từ thiếu niên nước Tần, nhưng thứ này không thể dùng ở đây được. Mình phải dùng gì để giành được phần thắng đây?
Tối qua tiểu Phương đã đọc qua một lượt cuốn sách mà Hàn Phi tiên sinh đưa cho hắn. “Nghệ thuật Chiến Tranh”. Chương đầu của sách nói về sự kết hợp của Pháp, Thuật, Thế, từ đó có thể vận dụng một cách phù hợp cho từng tình huống cụ thể. Điều này đã làm dấy lên sự hứng thú của Tiểu Phương dành cho Binh pháp.
Nhưng sau khi đọc một lượt, có cái hiểu có cái như gỗ đá nhét vào đầu, Tiểu Phương đánh phải vác mặt đi thỉnh giáo Trương Tam Phong.
“Hàn Phi tiên sinh quả không hổ là đại kỳ tài trong thời hậu Chiến Quốc, trách không được Lý Tư cứ luôn tìm mọi cách để diệt trừ ông ta.”
Trương Tam Phong nhìn cuốn Nghệ thuật Chiến Tranh của Hàn Phi, cảm khái thở dài.
“Phần đầu của cuốn sách này nói cho ngươi biết, mỗi đất nước cùng quân đội của nó đều có ưu thế riêng của mình. Ưu thế này chính là thế, là tiềm năng, mỗi đất nước sẽ cố gắng tận dụng và phát huy tối đa tiềm năng này, từ đó hình thành nên pháp luật của mỗi nước, cũng chính là quy tắc của trò chơi. Đại bộ phận mọi người trong thiên hại đều tưởng thế cục chỉ đơn giản là thực thế và hư thế. Chỉ cần tránh né thực thế, công kích hư thế thì đã có thể đứng ở thế bất bại rồi. Đã có rất nhiều người giải thích một cách sách vở như thế, nhưng điều này là hoàn toàn sai lầm.”
“Thái Cực không phải cũng chia thành âm dương sao? Giống như lời của ngài nói với con về Hư Linh Đính Kính Khí Trầm Điền, đây cũng là một cách thức vận dụng một hư một thật. Vậy tại sao lại sai lầm?”
Tiểu Phương càng lúc càng mơ hồ.
“Đây chính là chỗ hơn người của Hàn Phi tiên sinh. Hư và thực chẳng qua chỉ là biểu tượng, nắm trong tay hư, sau đó vận dụng vài thủ thuật biến nó thành thực. Hàn Phi cảnh báo cho chúng ta biết, khi công kích không chỉ đơn giản tấn công vào chỗ hư và thực của đối phương, mà trong đó còn cần phải ẩn giấu thủ thuật khiến cho hư và thực chuyển đổi lại với nhau.”
Hư thế của Hàn Bình chính là sức mạnh, Ngũ thúc nói cho ta biết công phu của gã nằm hết trên nắm tay rắn chắc kia, vậy thực thế phải nằm trên đôi cự chưởng. Vậy thuật của gã là nằm ở đâu?
Tiểu Phương nhìn chằm chằm, cẩn thận thăm dò tỉ mỉ từng chi tiết trên các bộ vị của Hàn Bình.
Một đôi cự chưởng đánh tới như gió lốc, Tiểu Phương khẽ nghiêng người tránh thoát được nhưng kình phong đã kịp để lại trên mặt của hắn một vệt máu dài. Tuy vậy, hắn vẫn không hề để ý mà đôi mắt vẫn hoàn toàn tập trung vào sự biến hóa của đôi cự chưởng nơi Hàn Bình.
Trong Dương tất phải có Âm, Âm Dương tương hỗ, chuyển đổi lẫn nhau. Vậy phải có một bộ vị vận dụng sự chuyển đổi này.
Hàn Bình mới nhìn thì to con, thô hào, nhưng lại vô cùng linh hoạt. Mỗi ngày, sau khi hoàn thành các bài tập huấn luyện, gã lại tìm tới Ngô Dụng tập luyện đối kháng. Tập đối kháng xong gã lại tiếp tục tập luyện tung chưởng một canh giờ rồi mới nghỉ.
Mọi người đều nghĩ Tiểu Phương sẽ không thể trụ lại được bao lâu, mà cho dù ngay cả Ngũ Tài cũng chỉ nghĩ Tiểu Phương có thực lực sàn sàn so với Thường Đức. Nhưng thật ra, từ sau trận đấu với Thường Đức trong đêm tuyết một tuần trước, hắn đã lĩnh ngộ toàn bộ thức thứ nhất “Hư Linh Đính Kính Khí Trầm Điền”, tiến tới một cảnh giới hoàn toàn mới.
Binh pháp nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Bình pháp của Hàn Phi còn nói, nếu như thế không đầy đủ, nhận định về thế cục sai lầm giữa thực thế và hư thế, lại theo đó mà phát triển nên sách lược, thì sẽ phải nhận phải bại cục ngay từ lúc mới bắt đầu.
Theo thời gian trôi qua, sắc mặt của Ngũ Tài dần dần lộ ra vẻ vui mừng, ngay cả một kẻ lãnh ngạo như Phùng Lãng cũng ánh lên nét vui sướng trong đôi mắt. Chỉ có sắc mặt của Điền phu trưởng càng lúc càng khó nhìn.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : Sứ giả Gió Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Chưởng lực của Hàn Bình như trận cuồng phong đánh tới, Tiểu Phương phảng phất như một thân cây nhỏ ở giữa cuồng phong đó, tuy bị thổi lảo đảo, nhưng bàn chân vẫn không xê dịch nửa bước.
“Răng rắc, răng rắc...” tiếng xương cốt khẽ kêu.
Một khi đã tập trung, sẽ phát hiện chỗ rất nhỏ, mà chính chỗ nhỏ đó thông thường chính là mấu chốt thắng bại.
“Chẳng lẽ chính là điểm yếu trong chiêu thức của Hàn Bình?”
Hai mắt Tiểu Phương đột nhiên lóe lên, không hề tránh né chưởng lực của Hàn Bình, mà còn hướng về phía trung tâm cơn lốc đánh tới. Đang dõi theo cuộc chiến, đám người Ngũ Tài, Phùng Lãng, Điền thập phu trưởng, Ngô Dụng đều không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau.
Tiểu Phương cùng một người nổi tiếng cậy mạnh Hàn Bình này lấy cứng đối cứng khiến cho bọn họ hoàn toàn không hiểu được ý đồ của Tiểu Phương.
“Răng rắc...”
Một tiếng xương cốt vỡ vụn, Hàn Bình quát to một tiếng, chợt thối lui.
Nhìn thấy Hàn Bình tay trái ôm cổ tay phải, mọi người mới hiểu được Tiểu Phương vừa rồi là công kích có ý đồ.
Đánh rắn phải đánh giập đầu, cổ tay chính là nơi phát khí và cự chưởng của Hàn Bình. Kích thuật thế tự phá, hư thật không thành lập, đúng là phá thế quyết của binh pháp Hàn Phi.
“Hay.”
“Tiểu Phương, giỏi lắm.”
Một người nhịn không được hô to một tiếng, mọi người đều ngoảnh nhìn lại nơi phát ra tiếng, không ngờ là hai người Thường Đức và Lý Minh, xem ra bọn họ trốn tập chạy tới đây xem trận đấu.
Tiểu Phương nhìn thấy Thường Đức, hai ánh mắt trao đổi. Thường Đức giơ tay phải lên, vươn ngón cái tán thưởng Tiểu Phương.
“Thường Đức, không phải ta đã lệnh cho ngươi tập luyện rồi sao?”
Ngũ Tài mặt ngoài thì giả nổi giận.
“Thường Đức, chạy mau.”
Chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng đang chạy trốn của hai kẻ Thường Đức và Lý Minh.
Ngũ Tài mắng một câu,
“Con bà nó, hai thằng nhóc này, thế mà lại đoạt mất lời thoại ta định nói.”
Bị thương ở cổ tay phải, Hàn Bình còn muốn tái chiến, nhưng bị Điền thập phu trưởng ở bên ngoài quát bảo ngưng lại.
“Hàn Bình, mau nhận thua.”
Điền thập phu trưởng thích nghiên cứu sách lược, nhưng có tính cách cương nghị của một tên lính, ông xem thường nhất là đã thua vẫn còn dây dưa.
Hàn Bình đi ra cạnh kỹ trường, nước mắt viền quanh, vì không muốn người khác nhìn thấy, chỉ cúi đầu đứng trước mặt Điền thập phu trưởng.
Hàn Bình nghẹn ngào, trên mặt đất rơi xuống vài giọt nước mắt nóng bỏng.
Khi tuyên bố người thắng cuộc, cạnh kỹ trường vang dậy tiếng vỗ tay, ở quân đội, người thắng chính là vinh dự, kẻ bại chính là nước mắt, đây là thời thanh xuân của người tham gia quân ngũ.
Quay mặt về phía tiếng vỗ tay như sóng triều, làm người nhập ngũ lâu năm, lão Ngũ mắt cười mi bay, người thắng cuộc chính là binh lính ông mang tới.
Mà đối với người mới vừa tròn mười bảy tuổi, Tiểu Phương, đúng là thiếu niên nhiệt huyết, nghe tiếng vỗ tay như thủy triều, cùng tiếng hô tán thưởng, nội tâm lại càng cuồn cuộn, sắc mặt kích động.
“Hàm hung bạt bối ý nội liễm.”
Đứng ở bên cạnh Tiểu Phương, Trương Tam Phong đột nhiên thốt lên một câu khẩu quyết. Câu khẩu quyết này Tiểu Phương hiểu, là sau khi hắn lĩnh ngộ tâm pháp thức thứ nhất của Thái Cực, Trương Tam Phong muốn dạy cho hắn tâm Thái Cực tâm pháp thức thứ hai.
Hắn hỏi Trương Tam Phong làm thế nào lý giải câu khẩu quyết này, Trương Tam Phong hỏi ngược lại hắn, “Con hiểu ‘Hư linh đính kính khí trầm điền’ thế nào?”
“Khí trầm điền chính là khiến cho nội tâm người ta vững chắc và tự tại.”
“Vậy còn ‘nội liễm’ thì sao?”
“Tiểu Phương đã rõ rồi.”
Đối mặt với tiếng vỗ tay sấm dậy, nội tâm cuồn cuộn của Tiểu Phương dần lấy lại bình tĩnh. Bên ngoài cạnh kỹ trường rộng lớn, bên trong kích thước không lớn không nhỏ, Tiểu Phương cảm thụ được thân thể của mình giống như trong Thái Cực đồ. Hắn hiểu được tất cả đều ở trong vòng tròn thái cực, nhất cử nhất động của hắn đều như hai điểm hư hư thực thực của thái cực mà thôi.
Có bao nhiêu tu dưỡng nội tâm, có thể hiểu được bấy nhiêu thiên địa.
Trương Tam Phong nhìn nội tâm biến hóa của Tiểu Phương, trong mắt lộ vẻ tán thành.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh