“Tố Nhã, muội không cần lo lắng, xuất hiện tình huống này là việc tốt, ta cảm nhận được Lan nhi và Phong nhi đang biến đổi lớn. Biết thế là đủ rồi.” Yêu vương cười sảng khoái.
Thu Tố Nhã khẽ gật đầu, Yêu vương không bao giờ cảm nhận sai.
“Được rồi, tất cả tiếp tục vui vẻ, việc của chúng để chúng giải quyết.” Yêu vương nói xong, chúng yêu hoàng tại trường lại ồn ào.
oOo
Trong tân phòng, Diệp Phong và Thẩm Lan được bọc trong một lớp năng lượng đặc biệt, lơ lửng trên không. Cả hai đều nhắm mắt, ôm chặt nhau như không còn tri giác. Cả hai đều trần trụi, cơ hồ lên đỉnh rồi là ngủ ngay.
Bên ngoài Diệp Phong ánh lên một tầng nguyên nguyên lực thanh lục sắc, còn Thẩm Lan là lam sắc thủy nguyên lực... Hai luồng năng lượng đan nhau tạo thành hình thái như vỏ trứng, rực rỡ tựa cầu vồng, cả căn phòng đều chói lòa quang hoa, như vầng mặt trời hai màu.
Năng lượng bạo động vừa rồi không ảnh hưởng đến tri giác hai người, cả hai đồng thời nhận được năng lượng của nhanh, vì nhất thời không thể tiêu hóa nên phần thừa ra được giải phóng.
Hiện tại cả hai đang ngủ say trong ý cảnh không linh, trải nghiệm những lợi ích mà linh hồn chi lực mang lại.
Vì linh hồn chi lực tiến vào thể nội cả hai đã hòa cùng ý thức, nên lần lĩnh ngộ đầu tiên này rất thích hợp với đẳng cấp hai người. Sau lần lĩnh ngộ toàn diện này, tin rằng hai người sẽ đề thăng cảnh giới thêm một bước dài.
Nhất là Diệp Phong. Thiên thủy huyền âm mạch của Thẩm Lan không hổ là thiên hạ đệ nhất kỳ mạch, mới bộc lộ hiệu quả lần đầu đã khiến gã xung phá cảnh giới Nghĩ thế nhiều năm chưa đột phá được, đạt đến tầng tối cao của Nguyên Thần quyết. Đạt được cảnh giới này, gã cất tay cũng có thể tùy ý dung nhập vào thiên địa, không cần tĩnh tu hoặc vận dụng Ngũ Hành quyền hấp thu linh khí nữa, ý thức vừa động là đạt đến mục đích tu luyện.
Giờ gã trở thành nguồn hấp thu linh lực khổng lồ. Thiên địa linh lực không ngưng không nghỉ chảy qua thân thể, qua huyết mạch gã. Chỉ cần gã muốn là dồn được linh lực đó xuống khí hải, chuyển hóa thành năng lượng tự thân. Tuy nhiên hấp thu kiểu này không thể vô hạn chế, còn phải trông vào năng lực tiêu háo của nhục thân và mức độ linh lực của hoàn cảnh. Nhưng hiệu quả cao gấp nhiều lần trước kia phải chìm vào trạng thái tu luyện, vận dụng Ngũ Hành quyền.
Sau này Diệp Phong dù tĩnh tu, chiến đấu, ngủ hay suy nghĩ thì đều là liên tục tu luyện, hơn nữa đề thăng thực lực với mức độ cao nhất. Các cường giả khác biết được điều này tất sẽ há hốc mồm kinh ngạc vô vàn.
Về mặt cảnh giới, gã không cần hao phí nhiều tinh lực cũng dễ dàng chìm vào cảnh giới cao hơn để lĩnh ngộ ý cảnh. Có ý cảnh huyền diệu này, mọi chướng ngại không còn tồn tại với gã.
Con đường tu luyện trong tương lai của gã sẽ thuận buồm xuôi gió, không còn thác ghềnh. Nếu gã biết vì kết hợp với Thẩm Lan là được lợi thế này, không hiểu có hối hận đã không làm việc này từ trước hay không…
Vỏ trắng hai màu sáng chói lơ lửng mười ngày liền trong tân phòng… Mười ngày này Diệp Phong và Thẩm Lan không tỉnh lại, Yêu vương cũng không ai đến gần gian phòng. Hai người cứ say ngủ, trong lúc ngủ lại tăng tiến mạnh mẽ. Đề thăng kiểu này không lập tức thể hiện ở thực lực nhưng sau này sẽ hình thành cách biệt khác hẳn trước kia.
“Ư!” Ngày thứ mười, Thẩm Lan tỉnh lại trước, đôi mắt như nước hồ thu vừa mở ra, thấy mình không mảnh vải che thân thì cực kỳ hổ thẹn. Bất quá khi biết tứ bề không có ai, chỉ có tay Diệp Phong đang ôm chặt mình thì cảm thấy ấm áp vô vàn, áp gương mặt mỹ lệ vào lồng ngực trần của gã, cảm thụ hơi ấm…
Thẩm Lan tỉnh lại, vỏ trứng trên không mất đi một nửa thủy nguyên từ từ đáp xuống đất. Trong vỏ vẫn còn chiếc giường được bảo vệ, chỉ là bốn chân đã tan thành bột.
Vỏ trứng mờ dần rồi tan biến, ý thức của Diệp Phong mất cân bằng, cũng tỉnh lại. Bất quá gã vẫn thưởng thức đạo linh cảm lĩnh ngộ lúc đột phá cảnh giới.
"Không khí - - lĩnh vực.” Gã khẽ quát, không khí trong tân phòng như ngưng lại hoàn toàn. Thẩm Lan ở trong, cảm giác thân thể cơ hồ bị trói chặt, không thể động đậy gì.
Đó là lĩnh vực gã ngộ ra trong lúc say ngủ… Lĩnh vực này không phải ngũ hành nguyên lực, cũng không đơn thuần là hiệu quả của nguyên nguyên lực, mà là hỗn tạp của bốn khí hải và năng lực của trạng thái Thần thông biến. Lĩnh vực này rất giống với thần thông trói buộc trong Ngự khí Thần thông thuật của Vu võ tộc nhưng lại rất khác.
Quan trọng hơn, hiện giờ gã không thi triển Thần thông biến, mà trong trạng thái bình thường, tu vi vẫn là thiên tôn mà thi triển được lĩnh vực đặc biệt này. Buộc người ta phải kinh ngạc, một người không phải võ hoàng mà lại có thể hình thành khí trường, hơn nữa hiệu quả của lĩnh lực vị tất không như ngũ hành lĩnh vực.
“Phong, chuyện gì thế…” Thẩm Lan vận kình nhưng không có tác dụng, co không hoàn toàn giải phóng lĩnh vực, sợ có gì bất lợi cho gã, nên đành nhíu mày.
“À, Thẩm Lan… xin lỗi.” Gã vội thu lĩnh vực lại, mỉm cười hối lỗi: “Ban nãy ta có lĩnh ngộ nên nhất thời hứng khỏi, muội không sao chứ?”
“Không.” Thẩm Lan cười cho qua: “Cảm giác ban nãy như huynh phát ra lĩnh vực, đúng không? Khí tức của huynh hình như chưa đạt đến võ hoàng?”
“Tu vi của ta còn cách võ hoàng một chút, nhưng thực chất thì không khác gì phổ thông võ hoàng.” Diệp Phong nói không khác là khi gã không thi triển trạng thái Thần thông biến cũng có được năng lực của võ hoàng. Khí trường của gã hoàn toàn bất đồng với mọi võ hoàng, tuy hiện thời phạm vi lĩnh vực không rộng nhưng uy lực đã được chứng thực ban nãy. Ngay cả Thẩm Lan đã đạt đến nhất giai võ hoàng, không thi triển lĩnh vực thì cũng không chống nổi lĩnh vực của gã trói buộc.
“Tức là Phong còn mạnh hơn được nữa, đúng không?” Cách lý giải của cô rất đơn giản nhưng thực tế. Thực lực của gã càng mạnh thì cô còn thấy ngọt ngào hơn chính mình đề thăng.
“Chắc… không hơn bao nhiêu.” Gã chưa nắm vững lĩnh vực của mình. Bất quá gã đoán rằng, nếu có thế vận dụng lĩnh vực này đến cực trí sẽ không kém nhất trọng Thần thông biến. Hơn nữa nếu gã thi triển Thần thông biến xong lại thi triển không khí lĩnh vực thì chiến lực sẽ đạt lên tầm mức mới.
Tất cả còn phải xem không khí lĩnh vực này phát huy được đến mức nào.
Diệp Phong dứt khỏi dòng suy tư, thấy hai quả tuyết lê trước ngực Thẩm Lan thì sắc tâm đại khởi, khẽ đưa tay chạm vào…
“Ư!” Thẩm Lan khẽ rên lên, toàn thân hơi đỏ ửng, phát ra nét mị hoặc chết người. Cô ngả người vào lòng gã, liếc xéo thật sâu nhưng không cản trở hành động của gã.
Tuy trong nhận thức, hai người mới chỉ khỏi động xong, nhưng thực tế là đã tích tụ cả mười ngày, giờ bộc phát thì nóng bỏng đến thế nào? Thẩm Lan xuân tình đại động, còn Diệp Phong thấy thân thể không chút tỳ vết của cô thì hùng tâm bột bột, không thể cưỡng lại được.
Hai người lại bắt đầu động phòng lần thứ hai…
oOo
“Ha ha ha, lĩnh vực của Phong nhi quả nhiên đặc biệt.” Khí lưu quanh Yêu vương nổ tung, chấn không khí lĩnh vực của Diệp Phong thành hư vô.
“Sức mạnh nhục thân của vi sư đã đạt đến võ hoàng điên phong mà không hoàn toàn tránh thoát lĩnh vực của con trói buộc. Hiện giờ dù trong trạng thái bình thường con cũng có thể đấu với cao giai võ hoàng rồi.” Yêu vương nhận xét.
“Vậy đồ nhi thi triển trạng thái tứ trọng Thần thông biến thì có thể bằng vào không khí lĩnh vực đấu với thánh giai cường giả chăng?” Gã hỏi mong ngóng.
“Việc này e là chưa được.” Yêu vương lắc đầu: “Uy lực của lĩnh vực trực tiếp liên thông với tu vi, dù con thi triển thần thông, uy năng của lĩnh vực vẫn vậy. Trong trạng thái tứ trọng Thần thông biến thì trợ lực của lĩnh vực cho con cũng rất hữu hạn.”
Gã gật đầu, kỳ thật có biết điều đó, chỉ là muốn được nghe sư phụ chính miệng xác nhận.
Cách biệt giữa võ hoàng và thánh giai như chén so với chậu. Trong trạng thái bình thường, gã chỉ là một cái chén nhỏ, còn cao giai võ hoàng cường giả là chén lớn, khi gã có được lĩnh vực thì từ một chén nhỏ biến thành hai chén, dung lượng cộng lại đủ hơn chén lớn. Nhưng dù gã thi triển tứ trọng Thần thông biến cũng chỉ biến cái chén nhỏ thành cái chén đặc hiệu, thêm lĩnh vực là cái chén nhỏ nữa vẫn không thể sánh với cái chậu.
Thực lực của gã hiện giờ vượt cả điên phong võ hoàng nhưng chưa đấu nổi với thánh giai. Nếu gã muốn đấu với thánh giai thì ít nhất cũng cần đột phá đến võ hoàng cảnh giới. Còn nếu muốn chiến thắng thánh giai, chỉ e phải tấn nhập võ hoàng điên phong mói có khả năng đó.
Đương nhiên, trước mắt không khí lĩnh vực của gã vẫn chưa khám phá được hết, gã có lý do tin như vậy vì lĩnh vực hình thành từ tu luyện nguyên nguyên lực không đơn giản như Ngự khí Thần thông thuật của Vu võ tộc, ngay cả Yêu vương cũng không hình thành được lĩnh vực đặc biệt như vậy.
Lĩnh vực của Yêu vương vượt xa các phổ thông võ giả, có thể đem ngũ hành nguyên lực hóa thành năm đạo lĩnh vực phân thân, mỗi phân thân đều có thực lực tương đồng bản thể. Năm xưa ông nhờ vào ngũ hành viên mãn lĩnh vực của mình đại chiến chúng võ hoàng mà không thất bại.
Đã có 56 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Yêu vương cũng không giải thích được vì sao hai sư đồ cùng tu luyện Nguyên Thần quyết nhưng lại hình thành hai khí trường khác nhau. Đành quy cho vì khí hải bản nguyên của Diệp Phong đều là tiên thiên chi lực thuần tịnh, cộng thêm của Thẩm Lan trợ lực nên mới có dị biến đặc biệt đó.
Thẩm Lan vì kết hợp với gã nên hàn băng lĩnh vực có thêm một tia không gian chi lực thập phần huyền ảo. Như thế cũng đủ khiến hiệu quả băng phong của lĩnh vực của cô càng cao.
Cả hai đều thu được lợi ích lớn.
“Phong nhi, tới đây các võ hoàng của ngục sơn sẽ bạo phát một trường đại chiến với Ngũ hành tông. Con tính thế nào?” Yêu vương không đưa ra được kiến nghị nào có ích với lĩnh vực của Diệp Phong, nên đành thôi.
“Đồ nhi cho rằng Võ Nguyên đại lục tới đây sẽ sa vào thời kỳ hỗn loạn nhất, con không muốn nhúng vào vũng nước đục đó, định nhân cơ hội này đột phá đến võ hoàng cảnh giới rồi tính.” Gã trầm ngâm một lúc rồi nói.
Thẩm Lan níu tay gã, dịu giọng: “Muội cũng thoáng thấy cơ hội đột phá, chi bằng nhân cơ hội, cùng Phong bế quan.”
Yêu vương nhìn cô đầy yêu thương, cười ha hả: “Thế cũng tốt, bản vương và sư phụ con cũng có việc cần xử lý, có thể sẽ bế quan một thời gian. Yêu điện cũng trầm tịch một thời gian vậy.”
Yêu vương và Thu Tố Nhã phải tìm cách phục sinh Thu Tố Thanh. Cả đại lục chỉ có người có thần thông thông thiên triệt địa như Yêu vương mới có hi vọng lợi dụng năng lực tự thân để cứu sống Thu Tố Thanh chỉ còn một tia tàn hồn.
Rồi gã sai yêu thú của Yêu điện đến Mộ Dung gia thông tri cho Mộ Dung Yên và Vô Song môn không sa vào chiến loạn của Võ Nguyên đại lục mà chuyên chú đề thăng thực lực. Tiếp đó gã ngầm sai một yêu hoàng đến Đông Phương thế gia phụ trách bảo vệ Đông Phương Hồng Diệp.
Tuy mục tiêu chủ yếu của các võ hoàng ngục sơn là Ngũ hành tông, nhưng không ai dám chắc chiến loạn phong ba không lan đến các thế lực lưỡng tông tam bang ngũ thế gia còn lại.
An bài tất cả xong xuôi, gã và Thẩm Lan cùng bế quan, toàn lực xung kích cảnh giới sau cùng để tấn nhập võ hoàng.
oOo
Thời gian qua đi, mấy năm nay Võ Nguyên đại lục trải qua vô vàn mưa gió, cục diện các thế lực cũng biến hóa vô vàn.
Mộ Dung gia, trong lúc Võ Nguyên đại lục đại loạn, vẫn giữ thái độ trung lập. Tuy nhiên Mộ Dung Yên trở về, có cả hai đồng bạn vì không có thân nhân hay hảo hữu còn sống, nên theo ông ta vào ở Mộ Dung thế gia. Cộng thêm Hỏa lân thú và Phong loan tọa trấn, Mộ Dung gia nghiễm nhiên mạnh hơn thất tông tam bang ngũ thế gia lúc trước.
Vô Song môn vì khởi đầu muộn nên tạm thời chưa xuất hiện hoàng cấp cường giả, nhưng vì Quỷ Vô Cực và Lý Ngọc tấn nhập thiên tôn, và một số môn nhân đột phá võ tôn, tin rằng sau này cũng là thế lực không thể coi thường. Quan trọng nhất, ai cũng biết Mộ Dung gia và Vô Song môn là một, các thế lực khác đều không dám động vào.
Vốn Mộ Dung gia có thực lực đó, chỉ cần giữ thái độ trung lập tại Nam chiêm Bộ châu, sẽ không dính đến phiền hà, nhưng tình thế thay đổi như chong chóng, có những vị khác không mời muốn đến phá tan sự yên tĩnh đó…
oOo
Đã năm năm từ khi các võ hoàng thoát khỏi thánh sơn.
Hôm đó, Mộ Dung gia vẫn như thường, ai nấy rèn luyện hoặc tĩnh tu thì đột nhiên thinh không xuất hiện khí tức hùng hậu như muốn thị uy, giá lâm tầng không của Mộ Dung thành. Lúc chúng nhân nhìn lên thì năm thân ảnh đã xuất hiện trên đó.
Trung niên cầm đầu là tứ giai võ hoàng, dáng vẻ ngạo nghễ, từ khí thế thì hai bên là hai võ hoàng và hai cao giai võ tôn, cũng ra vẻ cao ngạo nhìn xuống dưới.
"Hỏa Vân môn nhất đại trưởng lão Cổ Vân, cầu kiến Mộ Dung thế gia tộc trưởng Mộ Dung võ hoàng!" Âm thanh cuồn cuộn vọng xuống khiến nhiều Mộ Dung tộc nhân thực lực kém cỏi ngã nhào, tai kêu ong ong, thậm chí có người ngất xỉu.
“Cổ Vân thất phu! Dám vô lễ như vậy lẽ nào coi Mộ Dung gia là chốn không người.” Tiếng quát giận dữ của Mộ Dung Yên từ trong phủ vang lên, một đạo kim sắc cự nhận chói mắt xuất hiện, chém vào năm người trên không.
Ánh mắt Cổ Vân ngưng lại, xòe nhanh hai tay thi triển hỏa nguyên lĩnh vực, một con hỏa long gầm rú lao ra hóa giải kim nhận công kích.
“Mộ Dung võ hoàng, bạn cũ từ xa đến thăm sao lại bạc tình như thế?” Cổ Vân ngoác miệng cười, từ thừ thu lại khí thế, lớn tiếng hô.
“Hừ! Các ngươi là bạn cũ cái nỗi gì? Hôm nay đến đây làm chi?” Cả hai tuy cùng là tù phạm từ ngục sơn thoát ra nhưng không qua lại với nhau, cũng không nhốt cùng ngục phong nên Mộ Dung Yên hừ lên không hề khách khí, cũng đằng không lên theo.
Mộ Dung Yên cũng là tứ giai võ hoàng, tu vi không kém gì đối phương; nhưng ở đây là căn cơ của Mộ Dung gia, nêu phát sinh xung đột, tất nhiên rất bất lợi. Ông ta đành cho tộc nhân trong thành sơ tán, một mặt nghênh đón đối phương xem có ý gì.
Danh tiếng Hỏa Vân môn mấy năm nay ông ta được nghe nhiều. Từ khi Võ hoàng liên minh tan vỡ, Võ Nguyên đại lục xuất hiện bốn thế lực đỉnh nhọn do thất giai võ hoàng thành lập, Hỏa Vân môn là một. Thực lực chỉnh thể của bốn thế lực này ngang với Ngũ hành tông trong thời kỳ toàn thịnh, chỉ là hỗn loạn hơn những tông môn chính quy kia mà thôi. Nhưng không thể phủ nhận sức mạnh của họ.
Nên trước khi biết ý đồ của đối phương, Mộ Dung Yên không muốn trở mặt.
“Cổ mỗ hôm nay đến là muốn cho Mộ Dung võ hoàng biết một chuyện vui.” Cổ Vân vuốt chòm râu không dài lắm dưới cằm cười ha hả, như thể hành động thị uy ban nãy không do lão làm.
“Chuyện vui? Vui gì cơ hả?” Mộ Dung Yên nhíu mày, đối phương hiển nhiên không có hảo ý, việc vui ở đâu ra nhỉ?
“Năm xưa Liệt Hỏa tông bức hại các hạ không ít, hại các hạ bị nhốt uổng ở ngục sơn cả trăm năm, vì sao mấy năm nay Mộ Dung võ hoàng lại không định trả thù?” Cổ Vân cười cười nói: “Bản môn chủ Hỏa Vân tà hoàng thập phần hân thưởng thực lực của Mộ Dung gia, muốn kết hợp Hỏa Vân môn và Mộ Dung thế gia lại để cùng đối kháng thánh sơn Ngũ hành tông, không hiểu ý Mộ Dung võ hoàng thế nào?”
Nói đoạn Cổ Vân nhìn Mộ Dung Yên chăm chăm, mắt ánh lên lạnh lẽo, đợi đối phương phản ứng.
Mộ Dung Yên mắng thầm, việc lo lắng nhất đã xảy ra. Đối phương quả nhiên đến với ý đồ xấu, đây đâu phải là hợp lại mà là Hỏa Vân tà hoàng dựa vào lực lượng trong tay muốn nuốt chửng Mộ Dung gia!
Năm năm trước, ở Bích Thủy cung, khi Diệp Phong và Thu Tố Nhã đi rồi, song phương đã giao chiến kịch liệt.
Vốn bị hơn trăm võ hoàng vây khốn, mấy chục võ hoàng của Ngũ hành tông không còn cửa chống lại nhưng sau đó tình thế đã nghịch chuyển kinh nhân.
Vì các thánh sơn cao cấp tuần sát sứ không biết từ đâu nghe tin chúng võ hoàng hành động nên tập kiết toàn bộ lực lượng, ngay lúc chúng võ hoàng tưởng đã thắng chắc thì đột nhiên xuất hiện khiến trở tay không kịp.
Ngũ hành tông chỉ có hơn ba mươi võ hoàng, tu vi cũng không cao như các võ hoàng ngục sơn nhưng ngũ hành chiến trận của họ, uy lực xác thật phi thường. Bích Thủy cung vốn có hai chiến trận, cao cấp tuần sát sứ bảy ra ba trận, hơn nữa số tuần sát sứ này tu vì đều từ trung giai trở lên, thực lực càng kinh nhân. Võ hoàng ngục sơn tuy số lượng đông nhưng ô hợp, bị địch nhân đánh lén quá đột ngột nên hoảng hồn.
Sau trận đại chiến kinh thiên động địa, võ hoàng ở ngục sơn bỏ lại mấy thi thể, cúp đuôi chạy mất.
Sau trận này, Ngũ hành tông biết mình đã trở thành cái đích chung nên đều tập hợp môn nhân đệ tử lại, do các võ hoàng dẫn đầu, đưa hết lên thánh sơn.
Sau khi các võ hoàng ở ngục sơn đi khỏi, thánh sơn lại rơi vào tay các tuần sát sứ. Họ khởi động hộ sơn đại trận, phòng ngự nghiêm mật tứ bề, thánh sơn lại thành căn cơ của họ.
Ngũ hành tông và thánh sơn tập kết tại một nơi nhưng chỉnh thể thực lực vẫn là các võ hoàng ngục sơn chiếm ưu thế tuyệt đối. Chỉ tiếc hơn trăm võ hoàng tuy vì mục tiêu chung mà tạm thời hình thành liên minh, nhưng liên minh đó rất mong manh, đặc biệt là mấy vị tu vi đỉnh nhọn đều có tính toán riêng.
Nên sau mấy lần giao phong, Ngũ hành tông đường cùng, gom hết lực lượng lại liều mạng kháng cự, khiến Võ hoàng liên minh thất bại liên tục, tổn thất thảm trọng. Hai năm trước, Võ hoàng liên minh từ hơn trăm người chỉ còn lại không đầy tám mươi, hơn nữa thủ lĩnh có tu vi, uy đức, danh vọng cao nhất, vì trúng kế của Ngũ hành tông trong một trận chiến mà mất mạng.
Võ hoàng liên minh có nhiều người ôm tư tâm, thủ lĩnh đó chết đi, liên minh không có cường giả thực lực vượt trội quần hùng như Sát Hoàng, Diệp Phong, cũng không còn ai có uy vọng như thủ lĩnh trước đó, nên sau khi phân loạn đã tan rã thành tứ đại thế lực và không ít thế lực nhỏ khác.
Tuy vẫn lấy mục tiêu diệt Ngũ hành tông làm mục tiêu nên không xung đột nghiêm trọng với nhau, nhưng không ai chịu phục ai, nên khi đối diện Ngũ hành tông đoàn kết nhất trí thì lực bất tòng tâm. Nếu không vì ngũ hành chiến trận mà Ngũ hành tông dựa vào buộc chúng phải không tách rời thì e đã từ thánh sơn đánh ra thu lại địa bàn cũ rồi.
Đã có 56 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Mộ Dung Yên hít sâu một hơi trầm giọng: “Lão phu không có hứng thú trước việc Mộ Dung gia và Hỏa Vân môn hợp nhất.”
“Mộ Dung võ hoàng cũng biết chỉ với vài võ hoàng sẽ không uy hiếp được Ngũ hành tông, thực lực Mộ Dung gia tuy cao nhưng so với Hỏa Vân môn vẫn còn kém hơn…” Ngữ khí Cổ Vân tuy bình đạm nhưng thoáng hiện ý uy hiếp: “Các hạ muốn báo thù năm xưa, chỉ có hợp tác với Hỏa Vân môn mới có cơ hội, hơn nữa hai thế lực chúng ta hợp lại thì bản môn mới là bên chịu thiệt. Bản môn môn chỉ đã nói, chỉ cần Mộ Dung võ hoàng đáp ứng, phó môn chủ sẽ do các hạ đảm nhận.”
Đối phương tuy nói dõng dạc nhưng Mộ Dung Yên già đời, sao có thể mắc lừa. Đối phương rõ ràng cậy thế lực định ngầm nuốt trọn Mộ Dung gia, hoặc đem võ hoàng cường giả của Mộ Dung gia ra làm tốt thí. Mấy năm nay, bốn thế lực bề ngoài hợp tác nhưng ngầm so kè nhau, khi đối kháng Ngũ hành tông đều không dốc toàn lực, kết minh kiểu đó sao có thể tiêu diệt được Ngũ hành tông có ngũ hành chiến trận?
“Lão phu nghĩ kỹ rồi, Mộ Dung gia không có hứng thú hợp lại với Hỏa Vân môn, còn ân oán giữa lão phu và Liệt Hỏa tông, lão phu tự giải quyết, không phiền Hỏa Vân tà hoàng bận tâm.” Mộ Dung Yên phất tay áo cự tuyệt.
“Hừ, tức là các vị không uống rượu mời mà uống rượu phạt?” Cổ Vân trở mặt, năm người trên không phát ra khí thế hùng hậu.
“Với các ngươi mà dám uy hiếp lão phu?” Mộ Dung Yên không chịu kém, năng lượng của tứ giai võ hoàng phát ra, bao trùm cả Mộ Dung phủ trong khí trường.
Đồng thời, hai thân ảnh vút lên thinh không, chính thị hai đồng bạn Mộ Dung Yên kết thân tại ngục sơn.
“Có bọn lão tử tọa trấn Mộ Dung gia, tiểu bối các ngươi cũng dám đến huênh hoàng hả?” Hai người này tu vi một ngũ giai, một lục giai, tất nhiên phi phàm. Họ chịu ở lại Mộ Dung gia còn vì một nguyên nhân là coi trọng quan hệ giữa Mộ Dung Yên với Diệp Phong, bằng không họ đời nào chịu trở thành cung phụng trưởng lão của Mộ Dung gia.
“Ha ha ha, chỉ với năm người bọn tại hạ không đủ tư cách vênh vang trên địa bàn Mộ Dung gia…” Cổ Vân đối diện với thực lực của Dung gia nhưng không hề mất bình tĩnh vẫn cười lạnh nói: “Hỏa Vân tà hoàng đại nhân đoán trước các vị không dễ dàng chịu phép nên đã tự thân đến, chốc nữa sẽ giá lâm.”
Cổ Vân nở nụ cười đắc ý, khẽ vuốt tay qua cầm cười gằn: “Môn chủ đã nghe nói đến Tam nguyên tam tài trận của các vị nên hôm nay đến lĩnh giáo. Bọn ta đến chỉ để thu thập vạn niên linh trì của Mộ Dung gia, nhi tử và tôn nữ của ngươi, xem ngươi có chịu phép không, ha ha ha.”
Mộ Dung Yên biến sắc, Hỏa Vân tà hoàng tuy tu vi thất giai nhưng chiến lực kinh nhân, ba người bọn họ với Tam nguyên tam tài trận không sợ gì đối phương nhưng bọn Cổ Vân nhân cơ hội này tập kích tộc nhân Mộ Dung gia và vạn niên linh trì thì thật nguy hiểm.
“Bọn khốn các ngươi.” Mộ Dung Yên không nén được nữa, ra tay trước.
Chát, chát. Cổ Vân phát ra lĩnh vực, thận trọng hóa giải đòn phẫn nộ của Mộ Dung Yên, tiếp đó dẫn bốn người lùi lại, đối thủ của họ không phải Mộ Dung Yên.
Hai đồng bạn định phi thân lên, cùng Mộ Dung Yên tổ thành Tam nguyên tam tài trận giáo huấn đối phương thì ngoài xa dấy lên năng lượng khí tức hùng hậu, cao hơn bất kỳ người nào trong ba người.
Hỏa Vân tà hoàng. Cả ba nhìn nhau, chợt cảm thấy không ổn.
“Ha ha ha, Mộ Dung Yên, quyết định của ngươi khiến bản hoàng thất vọng quá.” Hỏa Vân tà hoàng chưa đến, tiếng nói sang sảng đã cuốn đến Mộ Dung thành, khí thế tương đương kinh nhân.
Mộ Dung Yên căng mặt lên cực kỳ khó coi, lửa giận đùng đùng bốc lên: “Hỏa Vân tà hoàng, ngươi là nhất phương bá chủ lại sử dụng thủ đoạn vô sỉ như vậy thật khiến người ta cười chê.”
Hỏa Vân tà hoàng đến sau tích tắc, đôi mắt như đang bốc cháy bắn ra tinh qang chấp nhiếp hồn người, tỏ vẻ khinh thường: “Thủ đoạn vô sỉ? Hừ, Mộ Dung Yên ngươi lẽ nào không hiểu tình thế Võ Nguyên đại lục hiện giờ? Muốn trừ được đại địch Ngũ hành tông, phải tập hợp lực lượng võ hoàng cả đại lục. Thi triển chút thủ đoạn tất yếu là việc đương nhiên.”
“Lão phu không ngại cho ngươi biết, ba thế lực kia cũng đang thực hiện việc tương tự Hỏa Vân môn.” Hỏa Vân tà hoàng ngạo nghễ: “Các thế lực trung lập lập trường bất minh, thái độ ám muội các ngươi chính là đại kỵ của bọn ta khi đối kháng thánh sơn Ngũ hành tông. Nếu không triệt để giải quyết mối uy hiếp từ các thế lực gió chiều nào che chiều ấy này thì sao bọn ta an tâm đối phó địch nhân thật sự?”
"Giảo biện.” Mộ Dung Yên cười nhạo: “Lúc các võ hoàng chúng ta từ ngục sơn thoát ra, thanh thế mạnh cỡ nào, thực lực kinh nhân cỡ nào? Nhưng tình thế tốt đẹp đó còn phải do những tên ôm tư tâm các ngươi chôm vùi sao? Nói cái gì mà giải trừ hậu hoạn, ta thấy chẳng qua là mượn danh để khuếch trương thế lực, để các ngươi đắc sinh thì Võ Nguyên đại lục có thêm mấy thế lực giống Ngũ hành tông mà thôi.”
Hỏa Vân tà hoàng nghe vậy thì thẹn quá hóa giận, hè lạnh: “Đại kế của bản môn chủ há loại chuột bọ như các ngươi xét đoán? Hôm nay Mộ Dung Yên ngươi không chịu theo về Hỏa Vân môn thì bản môn chủ sẽ san bằng Mộ Dung thành, tránh để sau này các ngươi câu kết Ngũ hành tông, quấy nhiễu Hỏa Vân môn.”
"Vô sỉ.” Hỏa Vân tà hoàng nói thế, cả hai đồng bạn của Mộ Dung Yên cũng không nghe lọt tai, cất tiếng chửi.
“Muốn san bằng Mộ Dung thành? Ngươi cứ thử xem.” Trong óc Mộ Dung Yên hiện lên thân ảnh một thanh niên, lập tức yên tâm hơn hẳn, cười vang hỏi đầy trào phúng: “Ngươi có biết tôn nữ tế của lão phu là ai không?”
“Tôn nữ tế của ngươi?” Hỏa Vân tà hoàng kinh ngạc, Mộ Dung Yên nhắc đến tôn nữ tế là có âm mưu gì?
“Hôm nay các ngươi dám động vào một ngọn cỏ của Mộ Dung gia, tôn nữ tế của lão phu sẽ san bằng Hỏa Vân môn, không tin ngươi cứ thử xem.” Mộ Dung Yên đột nhiên lên giọng, có tôn nữ tế như thế e rằng ai cũng như ông ta.
“Hừ, chết cười, một tiểu bối lại dọa được bản môn chủ chắc.” Hỏa Vân tà hoàng giận cành hông, tuy không hiểu Mộ Dung Yên nói đến ai nhưng chồng của cháu gái ông ta thì chắc chắn còn trẻ, dù gã có bối cảnh hơn người cũng hơn được Ngũ hành tông sao? Hỏa Vân môn cả Ngũ hành tông còn coi thường thì sợ gì một tiểu bối.
“Tôn nữ tế của lão phu đúng chỉ là tiểu bối, nhưng vị tất không dọa được các hạ.” Mộ Dung Yên cười cười, hai đồng bạn của ông ta hiểu được là ai nên cũng tỏ vẻ coi thường đối phương, khiến Hỏa Vân tà hoàng tâm rợn tóc gáy.
Ngay lúc Hỏa Vân tà hoàng cơ hồ không nén được nữa thì Mộ Dung Yên tiết lộ, từ từ thốt lên hai chữ: “Diệp Phong.”
Diệp Phong.
Lửa giận đang bừng bừng cháy lên trong lòng Hỏa Vân tà hoàng như bị dội một chậu nước lạnh thấu xương, từ đầu đến chân khiến cả ngũ tạng lục phủ lão cũng phát ra hàn ý.
Lão hiểu rõ cái tên đó có ý nghĩa gì? Đó là nhân vật truyền kỳ từng trảm sát Huyết Ma, đấu ngang với Sát Hoàng, sau đó dám truy sát cả thánh giai. Nói chung, võ hoàng như lão có cơ hội thoát khỏi thánh sơn cũng nhờ Diệp Phong xuất lực, bằng không họ lại sa vào vòng khống chế của Huyết Ma.
Chợt nghe cái tên đã lâu không nghe thấy, Hỏa Vân tà hoàng đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Diệp Phong đã lâu không xuất hiện khiến nhiều người cơ hồ quên mất, nhưng khi cái tên gã vang lên bên tai thì cảm giác kính sợ khắc cốt minh tâm đó lại dấy lên đầu tiên trong óc.
Bọn Cổ Vân cũng bị cái tên xa xôi và quen thuộc đó làm cho chấn kinh, tim đập thình thịch, sắc mặt mất hết tự nhiên.
“Diệp Phong là tôn nữ tế của các hạ? Đừng đùa nữa.” Hỏa Vân tà hoàng ngẩn ra hồi lâu rồi định thàn lại, vì thất thái mà thẹn quá hóa giận, gầm lên: “Đừng tưởng Mộ Dung gia đem Diệp Phong ra là dọa được bản môn chủ, đừng nói y không có quan hệ gì với các ngươi, dù có thật chả lẽ bản môn chủ sợ y hay sao?”
"Cổ Vân động thủ mau.” Để che giấu nỗi sợ hãi, Hỏa Vân tà hoàng vội phát động, trong lòng lão cho rằng Diệp Phong không có quan hệ gì với Mộ Dung gia, lúc ở ngục sơn gã không biểu hiện là mình biết Mộ Dung Yên. Vì thế lão càng khẳng định suy đoán của mình.
“Hỏa Vân thất phu, đừng khinh người quá mức.” Mộ Dung Yên cuống lên, tuy có thể cầm chân thất giai cường giả của đối phương nhưng tộc nhân Mộ Dung gia không thể chống nổi bọn Cổ Vân gồm ba võ hoàng và hai cao giai võ tôn. Một khi giao chiến, Mộ Dung gia nhất định tổn thất cực kỳ thảm trọng.
Ông ta theo lời Diệp Phong dặn, năm năm nay không dính vào phân tranh của đại lục, một lòng phát triển Mộ Dung gia. Thực lực của hậu bối trong gia tộc được vạn niên linh trì trợ giúp nên tiềm lực tăng vọt, tin rằng mấy chục năm nữa, Mộ Dung gia sẽ xuất hiện nhiều tôn cấp và hoàng cấp cường giả, địa vị gia tộc tại Võ Nguyên đại lục sẽ ổn định lâu dài.
Nhưng nếu hôm nay gặp hạo kiếp này khiến lực lượng hạch tâm của Mộ Dung gia bị tổn thất không thể phục hồi thì mọi nỗ lực trước đó đều hóa thành bong bóng.
“Hừ, nếu Diệp Phong là tôn nữ tế của các ngươi thì bảo gã ra cứu Mộ Dung gia đi, ha ha.” Cổ Vân cười vang, mang theo lĩnh vực hùng hồn lao vào Mộ Dung phủ.
Ngưng lúc Cổ Vân ngưng tụ nguyên lực, chuẩn bị phát động đòn hủy diệt thì một giọng nói vang rền bên tai lão: “Mỗ vừa xuất quan thì nghe có người gọi tên… Chư vị dám đánh đến cửa Mộ Dung gia thì thật chán sống rồi.”
Khí thế hùng hậu ngút trời dồn tụ trên đỉnh đầu bọn Cổ Vân, trong tích tắc không gian chung quanh như ngưng kết, giữ cứng cả năm người.
Đã có 56 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mộ Dung Yên tỏ vẻ hớn hở, hai đồng bạn cũng nhẹ lòng. Gã đến rồi thì phiền hà nào cũng sẽ tan, hiện giờ Hỏa Vân môn mới cần phải lo lắng.
Bọn Cổ Vân trong tích tắc bị giữ cứng trên không, Hỏa Vân tà hoàng ở gần đó cũng há hốc miệng, đó là thần thông gì? Lão chưa từng thấy, nhưng từ khí tức trong không gian phát ra thì đích đích xác xác là khí trường khí tức, nhưng là lĩnh vực gì mà bá đạo như vậy?
Từ đầu đến chân lão bị dội một gầu nước lạnh, toàn thân phát ra hàn khí. Diệp Phong nhiều năm không gặp, thực lực lại tiến một bước dài, trở nên đáng sợ đến thế, bất giác lão đâm hối hận, xem ra lúc này Mộ Dung Yên nói gã là tôn nữ tế không phải nói khoác, không thì Diệp Phong sao phải ra mặt cho Mộ Dung gia? Tình hình cho thấy việc hôm nay không dễ giải quyết.
Đồng thời lão thầm lấy làm mừng vì phe mình chưa thật sự động thủ, bằng không sự tình sẽ không thể vãn hồi? Nhớ lại trận chiến giữa gã và Sát Hoàng, Hỏa Vân tà hoàng bất giác rùng mình, uy thế đó đến giờ lão vẫn còn sợ, năm năm nay lão cũng có đột phá nhất định, nhưng chỉ cần nhớ đến thực lực Diệp Phong thể hiện năm xưa là lão lại không dấy lên nổi ý niệm động thủ.
Không gian gần đó dao động, thân ảnh Diệp Phong từ từ hiện lên trên không, thần kỳ như cách không bước đến, càng khiến chúng nhân Hỏa Vân môn thêm phần kính sợ. Cùng xuất hiện với gã lã Thẩm Lan, phong tư đạm nhã tô thêm cho dung mạo tuyệt mỹ khiến chúng nhân đều kinh diễm.
“Chuyện đó…” Diệp Phong ve cằm tùy ý, tựa hồ đang cân nhắc, rồi chỉ vào Cổ Vân nói: “Hình như ban nãy các hạ gọi mỗ, không hiểu có chuyện gì?”
Cổ Vân hối hận đến độ chỉ muốn đập đầu vào tường, sao mình lại ngốc như thế, rõ ràng biết tiểu sát tinh này thực lực đáng sợ, hà cớ phải nhắc đến gã? Nói Diệp Phong là Diệp Phong đến, thậm chí khí thế vẫn không giảm hơn xưa.
Khí trường của Cổ Vân liên tục ép sang tứ phía, hòng thoát khỏi trói buộc không khí của do nhưng quanh lão khác nào sắt đá đông đặc lại, khốn chặt lĩnh vực của lão, tuy dốc toàn lực có thể lay động phần nào nhưng vẫn không khác gì đi trong đầm lầy, động tác cực kỳ chậm chạp.
Cổ Vân há miệng nhưng Hỏa Vân tà hoàng ở ngoài lĩnh vực không nghe thấy gì, không khí lĩnh vực của Diệp Phong cách tuyệt được cả âm thanh.
“Mỗ quên mất, để các hạ lên tiếng mới được.” Gã tùy ý ngoẹo đầu, không gian chung quanh lập tức giải khai cấm cố, bọn Cổ Vân lăn ra, vì dùng sức quá mạnh mà thiếu điều rớt khỏi không trung.
"Diệp... Diệp tiểu huynh đệ.” Cổ Vân sợ hãi cười khan: “Ban nãy chỉ là hiểu lầm… Lão phu không biết quan hệ giữa tiểu huynh đệ và Mộ Dung gia, nếu biết, lão phu sao dám mạo phạm Mộ Dung thành.”
“Tại hạ xin lỗi, tại hạ trước đây không biết Diệp tiểu huynh đệ và Mộ Dung gia có quan hệ đó. Các hạ là ân nhân cứu mạng bọn tại hạ, dù bọn tại hạ vô lễ đến đâu cũng không mạo phạm thân nhân của các hạ.” Hỏa Vân tà hoàng cũng lấy thoái làm tiến, không muốn tỏ vẻ khiếp nhược trước mặt Diệp Phong nên lấy lý do ơn huệ ra để làm cái cớ không đối địch thì không đến nỗi mất mặt.
Tuy ai cũng biết Hỏa Vân môn không chạm vào Diệp Phong được, nhưng chí ít cũng phải tìm được chỗ xuống nước mới không bị cho là bị Diệp Phong uy hiếp mà cúp đuôi chạy.
“Theo các hạ thì nếu Mộ Dung gia không liên can đến Diệp Phong thì các vị sẽ đại khai sát giới chăng?” Ngữ khí Diệp Phong bắt đầu lạnh lùng, sát khí trên mình toát ra, Thẩm Lan đứng cạnh cũng loáng thoáng phát ra hàn ý khiến đối phương rùng mình, sợ đáp nhầm một câu là gặp họa.
Mộ Dung Yên đứng cạnh nghĩ thầm: Phong tiểu tử này sao bên mình toàn là tiểu nữu xinh đẹp nhỉ? Lần trước ở thánh sơn có mỹ nữ tuần sát sứ, gã nhờ ông ta trông nom, sau đó ngục sơn đại loạn, Mộ Dung Yên không muốn cô bị công kích oan nên trói đem về Mộ Dung gia, hiện tại còn ở trong phủ. Tiếc là gã thất tung một mạch năm năm, không biết moi đâu ra một con yêu thú đến báo tin sau đó biệt tích, giờ mới hiện thân thì lại đi cùng một nữ tử trẻ tuổi tu vi võ hoàng, quả ông ta muốn phản ứng cũng không kịp.
“Không được, lão tử phải bảo Tử Thanh nha đầu dấn tới, tôn nữ tế đến tay không thể để tuột mất.” Mộ Dung Tử Thanh cũng là tuyệt sắc, nhưng so với Thẩm Lan thì không có ưu thế gì, Mộ Dung Yên không cuống không được.
Mộ Dung Yên đứng đó suy nghĩ lung tung thì Hỏa Vân tà hoàng không được thoải mái như thế, ngữ khí chất vấn của Diệp Phong khiến lão không biết nên đáp thế nào.
Vốn nếu Mộ Dung gia và Diệp Phong không có quan hệ thì đại khai sát giới cũng chẳng sao. Ở đại lục coi trọng thực lực này, phe nào mạnh là có quyền tuyệt đối, Hỏa Vân môn có ba cao giai võ hoàng và hơn mười võ hoàng cường giả cấp trung và cấp thấp nữa, thuộc nhóm đứng đầu đại lục, Mộ Dung gia tuy mạnh nhưng trước Hỏa Vân môn thì không có cửa phản kháng.
Hôm nay Diệp Phong không xuất quan, e rằng Mộ Dung gia sẽ bị bắt hết rồi buộc phải cúi đầu xưng thần.
Nhưng lão không dám đáp như vậy với gã, lấy ngón chân mà suy nghĩ cũng biết gã không đời nào bỏ qua . Hỏa Vân tà hoàng nuốt nước bọt, cẩn thận đáp: “Tại hạ không có ý đó…”
“Ý các hạ là thế nào?” Diệp Phong không khách khí cắt lời đối phương, lạnh lùng nói: “Lúc thoát thân khỏi ngục sơn có tới cả trăm võ hoàng, thanh thế rình rang cỡ nào? Đối phó Ngũ hành tông nhỏ xíu và mấy con cá lọt lưới thánh sơn tuần sát sứ vốn là việc quá dễ dàng…”
“Nhưng không ngờ hơn trăm võ hoàng lại vô năng như vậy, bị một toán tàn binh bại tướng ép cho chia rẽ, không ngẩng đầu lên được.” Diệp Phong gằn giọng trách: “Các vị còn là tiền bối thành danh mấy trăm năm, thật không biết hổ thẹn là gì.”
Hỏa Vân tà hoàng bị mắng đến không ngẩng lên được, mặt đỏ lựng, nhưng chỉ biết ậm ừ chịu trận. Không tính Diệp Phong mạnh hơn Hỏa Vân môn, về mặt lý thì gã mắng không sai tí nào, trước đây ai cũng cố ý tránh sự thật này, nhưng khi bị bức phải đối diện sự thật thì họ buộc phải thừa nhận, giao chiến với Ngũ hành tông năm năm nay, họ mất mặt quá đỗi.
“Diệp tiểu huynh đệ nói không sai, nhưng võ hoàng bọn lão phu đích xác cần một nhân vật có thể thống lĩnh quần hùng mới lãnh đạo được tất cả cùng đối kháng thánh sơn.” Hỏa Vân tà hoàng mục quang sáng rực, chợt ngẩng lên nhìn gã.
Kỳ thật lão không có nhiều dã tam, chỉ là thất giai võ hoàng của ba thế lực kia không thể khiến lão tâm phục, cộng thêm đồng bạn xúi bẩy nên thành lập Hỏa Vân môn. Thân là võ hoàng, có ai không tâm tính cao ngạo, lão lại tu vi cao đạt thất giai, hiếm cường giả nào khiến lão phải cúi đầu. Bất quá… hiện giờ có một nhân tuyển có thể khiến lão cam tâm nghe lệnh.
Đã có 61 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Diệp Phong tất nhiên hiểu ý đối phương, bèn nheo mắt hỏi: “Ý các hạ là muốn mỗ ra mặt tập hợp các võ hoàng, nhất tề đối kháng thánh sơn?”
"Đúng vậy!" Hỏa Vân tà hoàng thấy gã hơi động lòng thì hưng phấn hẳn, kích động nói: “Đương kim đại lục có ai đó khiến toàn thể các võ hoàng thoát thân từ ngục sơn chịu phục thì chỉ có Diệp huynh đệ và Sát Hoàng các hạ.”
“Lúc Hô Diên đại nhân ngã xuống, bọn tại hạ từng đến mời Sát Hoàng đại nhân, nhưng đại nhân không có hứng thống lình quần hùng đấu với thánh sơn. Tại hạ và ba thất giai võ hoàng thực lực mạnh nhất không ai chịu khuất phục ai nên mới chia ra khiến lực lượng đối kháng thánh sơn yếu đi thêm. Trong số võ hoàng còn lại có những người không thích tranh đấu giữa bốn thế lực nên chọn cách ẩn cư.” Hỏa Vân tà hoàng lại tỏ vẻ hổ thẹn, khẽ thở dài.
“Sát Hoàng đại nhân là tiền bối, tu vi lại đạt đến võ hoàng điên phong, có thể phục chúng là đương nhiên. Nhưng mỗ chỉ là võ hoàng mới tấn cấp, tuy thực lực có thể hơn các võ hoàng tầm thường đôi chút nhưng không đủ kinh nghiệm, lại không có uy vọng, làm thế nào để phục chúng?” Diệp Phong tỏ ra khiêm tốn.
Những nguyên nhân này cũng là điều gã lo lắng. Với thực lực của gã cố nhiên có thể cương ép các võ hoàng này tập hợp lại, nhưng xưng bá Võ Nguyên đại lục không phải mục đích của gã. Lần này gã xuất quan là chuẩn bị lên thánh địa tìm phương pháp giải chú cho sư phụ, biết thánh sơn bị Ngũ hành tông và người Thánh điện chiếm rồi nên mới đến Mộ Dung gia nghe ngóng tình hình, không ngờ gặp bọn Hỏa Vân tà hoàng đến gây phiền.
Coi như Mộ Dung gia không tổn thất gì, hành động của Hỏa Vân tà hoàng cũng chỉ là tất nhiên trong thời loạn, nên gã không truy cứu quá mức. Thấy Hỏa Vân tà hoàng có ý quy thuận thì tâm tư gã linh hoạt hẳn.
Nếu gã một mình xông lên thánh sơn, thắng bại chưa thể biết được. Năm năn bế quan, gã đã đột phá hoàng cấp, thực lực càng tăng tiến kinh nhân. Nhưng lực lượng của thánh sơn cũng không ngồi rồi, là cơ cấu thống trị đại lục của Thánh điện, bảo họ không còn con bài tẩy nguy hiểm nào là việc hoang đường. Nếu không lúc các võ hoàng vây công Bích Thủy cung đã không đến nỗi bị mấy ngũ hành chiến trận đánh cho tan tác.
“Diệp Phong, các hạ nói vậy sai rồi.” Hỏa Vân tà hoàng nghiêm mặt: “Ngày đó trận chiến kinh thiên giữa các hạ và Sát Hoàng có mấy chục võ hoàng thấy tận mắt, thực lực đó đủ khiến người ta kính phục. Sau đó các hạ và Sát Hoàng đại nhân liên thủ truy sát thánh sứ, cuối cùng giải quyết cả thánh sứ, hóa giải hậu hoạn cho các võ hoàng thoát thân từ ngục sơn. Đó là ân đức rất lớn, kinh nghiệm sao sánh được?”
“Hà huống, võ hoàng ở ngục phong số một, số hai và số bảy lẽ ra sẽ bị Huyết Ma trường kỳ khống chế, nhưng các hạ đứng ra giải quyết Huyết Ma, giải trừ cấm cố cho tất cả, chúng nhân nợ các hạ một món nhân tình. Những ngục phong cũng được tự do là vì các hạ thi ân từ trước, thánh sơn bị công hãm cũng có công đầu của các hạ. Ngần đấy ân đức và công lao bày trước mắt, ai bảo các hạ không có uy vọng?” Hỏa Vân tà hoàng là một trong những người tận mắt thấy trận chiến giữa gã và Sát Hoàng nên kính phục gã từ đáy lòng, giờ có cơ hội trước mắt tất nhiên cam nguyện thần phục.
Thấy gã còn trù trừ, Thẩm Lan cũng mỉm cười dịu giọng khuyên: “Phong! Muội thấy tà hoàng nói rất có lý. Sớm muộn gì huynh và thánh sơn cũng phát sinh xung đột, sao lại không cùng chư vị võ hoàng liên thủ? Huynh không muốn xưng bá nhưng danh tiếng của huynh đủ khiến tuyệt đại đa số võ hoàng đồng tâm hiệp lực, ngưng tụ làm một cùng đối phó thánh sơn.”
Mộ Dung Yên cũng cười bảo: “Phong tiểu tử, đừng thoái thác nữa. Cả Hỏa Vân tà hoàng bá chủ một phương cũng cam tâm nghe lệnh, còn gì để ngươi e dè nữa? Lão phu tin, trong số võ hoàng năm xưa, không ít người có suy nghĩ như tà hoàng. Thiểu số còn do dự, bọn lão phu sẽ ‘thành tâm thành ý’ thuyết phục.”
Mộ Dung Yên nói thành tâm thành ý, kỳ thật cũng là dùng thực lực chấn nhiếp, đó là quy tắc thông dụng của Võ Nguyên đại lục. Tuy ban nãy ông ta bị Hỏa Vân môn bức ép nhưng nếu sau này phe mình chiếm thượng phong, ông ta cũng không do dự chọn cách tương tự bức bách người khác.
Thực lực mới là con bài có sức thuyết phục.
“Vậy thì cứ thế đi.” Diệp Phong giãn mày, như thể đã nghĩ thông, đi đến quyết định, cười vang hào sảng: “Chúng ta lập lại Võ hoàng đồng minh, nhất định trừ sạch dư nghiệt của thánh sơn, cắt đứt tai mắt của Thánh điện tại Võ Nguyên đại lục. Trước khi có nhân tuyển thích hợp, vị trí minh chủ này, Diệp Phong xin được mặt dày đảm nhiệm.”
Tính cách gã là thế, một khí cần thì nhất định sẽ gánh vác. Nhưng sau này có người thay thế được vị trí, tin rằng gã cũng sẽ lập tức trao ngay, quay lại đời sống du nhàn.
Tình thế trước mắt đang cần một cường giả đỉnh nhọn có thể áp phục quần hùng xuất hiện mới thay đổi được cục diện tản loạn trong việc đối kháng thánh sơn. Diệp Phong xuất hiện rất hợp lúc.
"Hỏa Vân tà hoàng!"
“Cổ Vân!"
“Già Khắc!"...
Hỏa Vân môn chúng nhân đều vui mừng, ôm quyền bước lên nói: "Bái kiến minh chủ!"
Mộ Dung Yên cũng cười ha hả: “Chư vị võ hoàng Mộ Dung gia cũng đồng ý gia nhập Võ hoàng đồng minh, cùng đối kháng thánh sơn!”
“Thẩm Lan cũng nguyện ý gia nhập, bái kiến minh chủ!” Thẩm Lan thè lưỡi đầy khả ái trêu chọc.
“Muội đúng là tinh nghịch.” Gã cười cười véo mũi cô khiến chúng nhân nhất thời không biết nên nhìn đi đâu. Mộ Dung Yên đứng im liếc nhìn, từ đáy lòng cảm thấy nguy cơ đang đến với Mộ Dung Tử Thanh.
“Đã quyết định lập đồng minh thì xin tà hoàng tiền bối giới thiệu tình hình hiện tại cho mỗ nghe.” Song phương đã thành người nhà, Diệp Phong không cần bức bách nữa mà lễ mạo hỏi han.
“Minh chủ khách khí, không hiềm thì cứ xưng hô tại hạ là tà hoàng.” Hỏa Vân tà hoàng khen thầm, đáp vào chính đề: “Chắc Diệp minh chủ đã nắm rõ cục diện chung, lão phu giới thiệu trọng điểm vào các tình tiết.”
“Ba thế lực xưng ba kia cũng ngang với Hỏa Vân, bất quá thủ lĩnh của họ không tận mắt thấy thực lực của Diệp minh chủ, có hai vị theo lão phu biết thì vãn kính nể minh chủ, chỉ cần minh chủ thể hiện thực lực là sẽ thu phục được. Vị sau cùng… nghe nói mấy trăm năm trước cũng là nhân vật cỡ Huyết Ma, nên thường coi nhẹ lời đồn về Diệp minh chủ, từng gây hấn với Sát Hoàng đại nhân, nhưng Sát Hoàng không để ý. Sau việc này, hắn càng kiêu căng, cho rằng Sát Hoàng đại nhân sợ mình. Muốn thu phục hắn e rằng phải phí chút sức lực.”
Diệp Phong hơi nhướng mày, không lên tiếng. Sát Hoàng là nhân vật thế nào? Nếu vị thất giai võ hoàng đó thật sự có bản lĩnh thì không cần gây hấn, Sát Hoàng sẽ tự khiêu chiến, muốn thoát cũng không đươc. Giờ Sát Hoàng ngó lơ thì chứng mình người này không có gì đặc biệt, chẳng qua có tu vi thất giai, nguyên lực hùng hậu hơn người khác mà thôi.
“Vậy lực lượng hiện tại của thánh sơn so với các vị thế nào?” Diệp Phong không để nhân vật đó vào lòng, chuyển sang vấn đề khác.
“Nếu tính thực lực cá thể thì bốn thế lực bọn lão phu cộng lại cao hơn.” Hỏa Vân tà hoàng giải thích: “Bọn lão phu có hơn năm mươi võ hoàng, số lượng cao giai võ hoàng cũng hơn thánh sơn. Nếu cộng thêm các cường giả nhàn tán có thực lực đến đầu quân thì thực lực cao gấp rưỡi thánh sơn.”
“Ngoài chuyện chúng ta không đoàn kết thì ngũ hành chiến trận của thánh sơn là uy hiếp cực lớn.” Hỏa Vân tà hoàng giật giật da mặt, nói tiếp: “Hơn nữa, Ngũ hành tông tông chủ không hiểu tu tập bí pháp gì mà chỉ trong mấy năm đã đề thăng tu vi lên cao giai. Thành ra ngũ hành chiến trận do năm cao giai võ hoàng tổ thành gần như vỗ địch, Hô Diên minh chủ khi xưa vì bị đối phương đánh đột ngột mà mất mạng.”
“Mấy năm nay các vị không làm gì được vì đối phương có cao giai chiến trận hả?” Diệp Phong hỏi.
“Có thể nói vậy.” Hỏa Vân tà hoàng gật đầu: “Nếu thánh sơn không có cao giai chiến trận, lúc trước bọn lão phu chỉ bằng vào tu vi võ hoàng và ưu thế số lượng, dù tấn công trực diện cũng đủ khiến lực lượng thánh sơn trọng thương, không đến nỗi tận giờ vẫn không có thành quả nào đáng kể.”
“Kỳ thật kế hoạch cưỡng éo các võ hoàng tản mạn do bôn thế lực cùng phát động, Mộ Dung gia chỉ là tram đầu tiên. Bọn tại định dùng chiến thuật biển người, hi sinh một toán võ hoàng để phá hủy cao giai chiến trận của thánh sơn, bằng không trận này, chúng ta không thể thắng được.” Hỏa Vân tà hoàng hổ thẹn nhìn Mộ Dung Yên.
“Nhưng trừ Mộ Dung gia, lấy đâu ra võ hoàng cho các vị sử dụng?” Diệp Phong lấy làm lạ? Dùng ưu thế số lượng áp đảo cao giai chiến trận không phải chỉ vài ba võ hoàng là có thể giải quyết vấn đề.
“Phong, huynh quên rồi à? Trừ Ngũ hành tông, đại lục còn có lưỡng tông tam bang ngũ thế gia, mười thế lực này đều có võ hoàng, con số cũng không nhỏ đâu.” Thẩm Lan dịu giọng nhắc.
“Không sai! Chính là võ hoàng của lưỡng tông tam bang ngũ thế gia. Võ hoàng còn lại của Hỏa Vân môn là định bức bách từ các thế lực này.” Hỏa Vân tà hoàng gật đầu: “Diệp minh chủ ra mặt, thuyết phục các võ hoàng này chắc dễ dàng hơn.”
“Chiến thuật biển người? Không cần thiết. Mỗ thân là minh chủ thì phải đứng ra đối phó với cao giai chiến trận.” Gã nhếch môi, nở nụ cười tự tin.
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief