Chương 10: Thương thiên quyết – Một bước tiến sáu giai
Nguồn: 4vn.eu
Nghe Thương Thiên lão quái nói, La Trần cảm thấy sửng sốt không thôi. Một vị cường giả phong Hoàng cứ thế mà lại bị một phiến đá hút vào bên trong, đến mức không thể đi ra được. Mặc dù ấy chỉ là thần hồn, nhưng cũng không phải là thứ gì yếu cả, làm sao mà một phiến đá lại có thể làm được cơ chứ.
Nghĩ tới đây, hắn lại nghĩ tới việc mình bị phiến đá làm cho xuyên qua, thì càng cảm thấy phiến đá ấy không phải là thứ tầm thường.
Hắn nhìn cơ thể mông lung của Thương thiên lão quái, e dè cất tiếng:
- Nhưng, tiền bối có nói là tiền bối đã hoá thân thành đạo? điều này hạ bối vẫn không rõ?
“Haha”
Cười to như chuông đồng ngân, Thương Thiên lão quái bỗng nhìn vào ánh thái dương trên cao, rồi cánh tay đưa lên vuốt chòm râu bạc, như tâm sự mà nói:
- Đạo, vốn là thứ mà không ai có thể cầu, mà chỉ có thể mong. Ta đây nếu như không gặp vị kia thì chắc có lẽ, suốt đời ta cũng không thể nào hoá thân được thành đạo, vì cơ bản, muốn hoá đạo, thì chỉ những cường giả Đế cảnh mới làm được.
Nói xong, nhìn sắc mắt mơ hồ của La Trần, thì liền nói tiếp:
- Vị ấy ta không biết tên, cũng không biết là nam hay nữ, ta chỉ biết rằng, trong một lần ta bị… khụ khụ thất tình, đã cứu rỗi cho linh hồn đau khổ của ta, và chỉ điểm cho ta một vạn ba ngàn đường đạo, để ta có thể tự mình ngộ ra thâm ý trong đó, từ đấy mà có thể tự hoá thân thành đạo, truyền cho đời sau…À mà chắc ngươi có đọc di bút của ta chứ, khụ…khụ… chết vì một chữ tình, thực ra ta chính là chết vì… thất tình đấy!
Việc này lão cũng không muốn nói ra chi cho xấu hổ, nhưng cũng sắp chết rồi, nói ra cho thiếu niên kia nghe, đỡ phải cho thiếu niên ấy suy nghĩ mà nát óc.
Gật gật đầu, vậy là La Trần đã hiểu rõ tất cả ngọn nguồn sự việc rồi.
Tịch diệt vì một chữ tình thì ra là chết vì… thất tình!
Còn hoá thân thành một chữ đạo thì ra là được cao nhân chỉ giúp, nhờ đó mà từ trong một vạn ba ngàn đường đạo, ngộ ra một loại đạo để hoá thành đạo đó, truyền cho hậu nhân về sau.
Lúc này, lại nghe Thương thiên lão quái nói tiếp:
- được rồi, cũng đã không còn nhiều thời gian, vì để trả ngươi một ân tình nhỏ, ta sẽ dạy cho ngươi một phần quyết, để cho ngươi có thể tự bảo vệ bản thân lúc sau này.
“A”
Khẽ kinh hô, La Trần gấp gáp hỏi:
- Tiền bối, là phần quyết gì vậy?
Vuốt vuốt chòm râu, Thương Thiên lão quái không nói, nhưng ánh mắt lại lấp loé lên một luồng sáng bạch sắc, rồi lão hướng mắt thẳng về mi tâm La Trần, từ đó một luồng ánh sáng liền bay ra, tiến nhập vào trong thân thể La Trần.
La Trần mơ hồ nhưng không kháng cự, mặc cho luồng sáng tiến vào mi tâm.
Chỉ là, lúc này đây, viên minh châu lại có động, nó lấp loé lên một luồn sáng chói mắt, rồi dần hướng tới luồng bạch sắc mà thôn phệ.
Nhận ra được điều kỳ dị, Thương Thiên lão quái sắc mặt đại biến, muốn dừng ngay việc này lại. Nhưng lực bất tòng tâm, viên minh châu cứ thế mà hút lấy luồng bạch sắc một cách mãnh liệt, cuồng bạo, không cho lão cơ hội nào.
La Trần đối với sự việc này, dường như là không biết, hắn giờ đây chỉ là đang nhắm mặt, rồi từ từ hưởng thụ một luồng linh lực mà hắn tưởng là do Thương Thiên lão quái truyền sang, bỏ mặt hết mọi việc xung quanh mình.
“Đáng kiếp, nó là cái gì”
Thét to kinh dị, Thương thiên lão quái cơ thể chợt chùng xuống, rồi lại bắn lên, trong một khắc liền hoá thành không khí, tan biến như bọt nước.
“Uỵch”
Phiến đá cũng rơi xuống đất, rồi liền không tự chủ được mà bị viên minh châu hút vào luôn, nó cố gắng kháng cự, kêu lên “Rinh rinh”, nhưng cũng vô ích.
“Hô”
Thở hắt ra một ngụm trọc khí, La Trần mở choàng mắt, rồi hưng phấn rít:
- Luyện khí kỳ nhị trọng, haha, ta như thế mà lại đốt phá tới 6 giai, quả là…
Đang hét, thì hắn chợt ngưng, vì hắn nhận ra rằng Thương Thiên lão quái đã biến đâu mất tiêu, ngay cả hòn đá cũng vậy, dường như là không có xuất hiện vậy.
Thấy thế, hắn thở dài “Ai, tiền bối, cảm tạ ngài”
Tựa như chỉ có La Trần là có biến hoá đột phá 6 giai, nhưng hắn lại quên chú ý tới viên minh châu ngay trước ngực.
Lúc này đây nó đã to hơn trước khoảng 1 ít và cũng sáng hơn một phần…
Chương 11: Tề châu lâm nguy - Tề Tác vương giả lo âu
Nguồn: 4vn.eu
Một ngày này, La Trần sau khi đột phá thì liền men theo một con suối ở vùng đất tuyệt đẹp này mà đi, may mắn là nơi đây không cách xa Hùng Đô thành là mấy , nên rốt cục sau gần vài giờ đồng hồ, hắn cũng đã thành công trở về Hùng Đô thành, một đường thẳng hướng La Gia mà tiến tới.
…
Tề châu
Trong một toà phủ viện khá to lớn, một bóng thân ảnh lão nhân vận áo bào hoàng kim đang ngồi trên ghế chủ viện, sắc mặt âm trầm lộ ra vẻ lo âu.
Lão già này tên là Tề Tác, cường giả phong Vương hậu kỳ, thực lực trên Đông Nam thế giới cũng có chút danh tiếng nho nhỏ. Nghe nói 3 năm trước, lão đã từng sử dụng một thân tu vi Vương cấp hậu kỳ mà một mình đấu với ba vị cường giả Vương cấp hậu kỳ khác, vẫn không bị rơi vào thế hạ phong, hơn nữa còn đánh trọng thương một vị, rồi an toàn chạy trốn. Từ đó, trong giới tu luyện cái tên Tề Tác vương giả liền vang danh, lộ rõ khí thế của một người đấu ba người cùng cấp mà vẫn không thua.
Lúc này đây, hai tay lão đặt trên thành ghế, đôi mắt chứa đầy tia lo âu, không hiểu là đang nghĩ gì trong lòng.
Một hồi lâu sau, lão mới động thân, thân thể từ thực thể liền hoá thành phân thân, tách ra tám hướng mà biến mất trong làn không khí. Vì lúc này đây, thần thức đang trải rộng Tề châu của lão chợt cảm thấy có một luồng khí thế cực mạnh tiến vào Tề châu của lão, rồi cuối cùng là dừng lại ở cách đây không xa.
Luồng khí thế này, mấy ngày nay lão đã cảm nhận được và cũng biết được vì sao nó đến đây. Duy chỉ là, lão không ngờ nó lại đến sớm như vậy, đến nỗi lão cũng chỉ vừa mới kịp thông báo cho vài vị cường giả xung quanh mà thôi. Nhưng dù sao thì chắc là không kịp, một đoạn đường từ nơi một vị cường giả gần nhất tới đây, ít nhất cũng mất gần 3 ngày. Như thế vẫn là xa xa không thể kịp được…
…
“Tề Tác vương giả, mau lăn ra đây cho ta”
Từ trên không trung của Tề châu rộng lớn, một tiếng thét to đầy ngạo nghễ bỗng vang lên, vang vọng khắp cả phiến đại địa trăm dặm.
Nó lọt vào tay các thường dân, thì liền làm họ thấy ngỡ ngàng “Người này, muốn tìm chết hay sao? bộ hắn không biết Tề Tác đại vương vốn không phải là người phàm à?”
Còn lọt vào tay Tề Tác thì lại khác.
Tâm hồn lão run lên một trận, thầm than cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Từ cái lúc mà Tịch châu bị hoá thành đất chết, lão cũng đã nhận được tin. Hơn nữa còn biết rằng, việc ấy không ai khác chính là do người của Địa Liên Tông làm ra, tông phái ấy, đối với người khác thì xa lạ, nhưng đối với lão thì lại chẳng lạ lẫm chút nào. Năm xưa, lão từng bị bọn chúng bắt giữ trấn nạp kim tệ, nên việc tu ma công kỳ dị của Địa Liên tông, lão cũng biết không ít.
Chân nhún nhẹ, thân hình liền phiêu dật bay lên không trung, rồi Tề Tác liền hướng phía người vừa phát ra thanh âm mà đi tới.
Chỉ thấy trên không trung cao quá trăm mét ở giữa Tề châu, có một bóng dáng thân ảnh đang lăng không đứng đó. Thân thể được giấu trong lớp áo dày màu đen, nhưng lại không che dấu được từng luồng tử khí mà y truyền ra ngoài.
Khí thế bàng bạt như ma thần cái thế, người này tịnh không nghi ngờ gì chính là một vị cường giả phong hoàng, còn là sơ hay hậu thì chỉ dựa vào khí thế y phát ra, không thể nào đoán được.
Y nhìn Tề Tác vương giả đang lăng không tới, thì khoé miệng liền nhếch, hai tay cũng bỗng hoá thành một thủ ấn, rồi từ đó từng luồng, từng luồng tử khí đậm đặc từ hai cánh tay của y bốc ra, chỉ phút chốc đã bao phủ toàn bộ thân thể y cùng lão già Tề Tác vào trong.
Khẽ hoảng hồn, Tề Tác bị khí thế của người áo đen làm cho run sợ, hắn hiểu hôm nay mình đã chạm phải một gã phong Hoàng, mà hơn nữa còn là một cường giả phong Hoàng của Địa Liên tông, một tông môn có ma công cực kỳ quỷ dị, gần như là vô địch trong đồng giai.
Nhưng bất quá, điều làm cho lão càng sợ hãi là, từ khi nào mà Địa Liên tông lại có cường giả phong Hoàng? Lão nhớ mấy năm trước, bọn họ cùng lắm chỉ có một vị môn chủ phong Vương thôi? Giờ sao lại đào ra đâu người này vậy?
Thân thể bị lớp tử khí bao trùm vào trong, tựa như bị nhốt trong một chiếc lồng kính, cách ly với bên ngoài, Tề Tác nhìn người áo đen, giọng cố kiềm chế không run, nói:
- Ngài đường đường là một vị cường giả phong Hoàng, hà tất phải đến Tề châu của hạ bối làm việc náo động? Ngài làm thế, không sợ sẽ bị thiên hạ tru sát hay sao?
Thủ ấn kết xong, y nhìn Tề Tác đang nói, mở miệng lạnh lùng:
- Ta làm gì, còn cần một tên hạ bối như ngươi quản sao? Việc của ta, ta tự biết quyết định, cho dù thiên hạ có tru ta thì sao? Bọn chúng sẽ làm gì được ta chứ? Ngươi đừng quên ở Đông Nam đại lục này, ngoại trừ Phích Lịch vương hoàng ra, chẳng còn có vị hoàng giả nào khác.
- Ngài thực sự muốn làm gì!
Dù trong lòng biết rõ, nhưng Tề Tác vẫn nén giọng nói, đồng thời trong cổ áo tay phải, âm thầm bóp nát một ngọc giản truyền âm, hi vọng những vị cường giả gần đây có thể đẩy nhanh tốc độ bay tới đây phụ trợ hắn, đẩy lui tên ma hoàng này.
“Khà khà”
Cười to như quỷ dị, y khoanh hai thủ thế, chân khẽ nhún, phóng vọt tới bên Tề Tác vương giả, miệng phun ra một câu:
- Giết ngươi trước rồi tính.
…
Những thường dân nhìn lên quả cầu khủng bố trên không mà ngỡ ngàng không thôi, bọn họ lúc này đang mê mang không hiểu chuyện gì xảy ra cả. Nhưng bất quá bọn họ lại biết, sắp có điều gì đó không hay sắp xảy ra, vì bởi lẽ gần chục năm nay, vùng đất Tề châu có bao lần lâm vào cảnh này?
…
1140 chữ
Trong chiếc lồng cách ly mà tên áo đen thiết lập.
Tề Tác vương giả mắt nhìn thân ảnh đang lăng không vọt tới, thì liền lôi từ trong chiếc không gian giới chỉ ra một cái lu đồng to gần nửa m, thét to một tiếng “Khai”, lu đồng liền hoá lớn gấp chục lần, rồi chặn đứng ngay trước mặt của lão, miệng lu cũng hướng về phía thân ảnh kia.
Lu đồng xoay như chớp tại chỗ vài trăm vòng, theo đó một cỗ âm ba công như long ngâm liền từ đó bắn ra, vội thẳng tới trước mặt người áo đen.
Chiếc lu đồng này là bảo khí Hoàng cấp trung giai, bên trong có chứa một phần lực lượng của ma thú Giao long đê giai, nên khi phát động công kích, một hồi âm ba công cực mạnh giống như long ngâm sẽ từ trong đó bắn ra, cho dù là Hoàng cấp hậu kỳ cũng phải e dè không thôi.
Bảo khí này không dễ kiếm, nhưng may là mấy năm trước, Tề Tác gặp được một vị cường giả Hoàng cấp sắp tạo hoá, được người nó tặng cho.
Nhận thấy sự nguy hiểm từ luồng âm ba công kia, tâm hồn người áo đen khẽ biến, nhưng rất nhanh người đã trấn định lại. Hắn khoá chân trụ lại trên không, rồi hai tay chợt thả lỏng, thân thể cũng thể lỏng, miệng khe khẽ cười cười, cất tiếng như gió thoảng:
- Giả long âm ba công? Khà khà, ngươi có chiếc lu thật là ngon nhỉ?
Nói rồi, liền biến mất trong không trung.
Cùng lúc, luồng âm ba công cũng kích tới, bất quá đó chỉ là một kích hụt, luồng âm ba công liền tan rã trong không khí.
Cặp mắt nheo lại, Tề Tác thân thể căng cứng ra, đề cao cảnh giác đến cao độ. Lão đảo mắt bốn hướng xung quanh, rồi lại nhìn trên nhìn dưới, nhưng lạ thay là người áo đen tựa như mất tích vậy, chẳng nhìn đâu ra dấu vết cả.
“Hay là, hắn sợ âm ba công của ta, nên chạy trốn rồi”
Nghĩ vậy, nhưng lão liền bác bỏ, một vị cường giả phong Hoàng không thể nào chỉ vì một pha công kích nguy hiểm của kẻ thù mà bỏ trốn được, bọn họ tu luyện đến cảnh giới này, thì đều có ngạo khí của mình, vừa lâm trận bỏ chạy, tựa hồ xưa nay chưa thấy ai cả. Trừ khi họ biết chắc chắc là không thể đánh bại kẻ thù.
Với trường hợp của lão thì rõ là không có cớ gì để người kia bỏ chạy.
Tinh thần trải ra bao phủ hết lồng kính, Tề Tác chân lăng không, nhưng lòng lại thấp thỏm.
“Khà”
Bỗng một tiếng thở ra vang vào tai lão, trông hệt như có người kề miệng vào tai, làm thần sắc lão đại biến. Rồi chưa kịp cho lão làm gì, thì:
“Rống”
Một luồng âm ba công không kém lúc nảy vang lên, giáng như búa tạ vào lỗ tai của lão, rồi gương mặt liền đỏ gay, miệng hộc máu, lục phủ ngũ tạng như bị chấn nát, thân thể bay phịch ra một bên. Hung hăng đập vào vách lồng, sống chết không rõ. Chiếc lu đồng cũng theo đó văng ra, rớt phịch bên cạnh lão, trên ấy vài vết nứt của hiện ra, chứng tỏ một kích âm ba kia là quá khủng bố.
Người áo đen sau khi công kích một kích đại thành, thì liền chậm rãi hiện ra.
Nhìn vào thân thể của Tề Tác vương giả, y cười đểu, khinh miệt tự nói:
- Không chịu nổi một kích, đúng là một tên vô dụng.
Y là hoàng, còn kẻ thù là vương. Kết quả khi chưa đánh thì y đã tự định đoạt là mình thắng chắc, bất quá nếu như lúc nảy quá sơ suất thì từ đầu đã bị luồng âm ba công từ chiếc lu đồng chấn cho vỡ tung rồi. Dù gì thì đó cũng tương đương với một kích của Hoàng cấp trung giai, thân y chỉ là một Hoàng cấp sơ giai, muốn chống đỡ là chuyện không thể.
Tay thu ấn, chiếc lồng tử khí liền biến mất, thân thể đang hôn mê của Tề Tác vương giả cũng từ không trung rơi xuống.
“Uỵch”
Một tiếng trầm đục vang lên, giờ đây dường như lão nhân Tề Tác đã không còn có thể sống được nữa…rớt từ trên cao trong trạng thái trọng thương không phòng thủ, thì chỉ có chết.
Dân chúng nhìn cảnh tượng ấy, thì liền tái mặt, bọn họ không ngờ mọi việc lại xảy ra như vậy. Lúc nảy còn thấy vương gia bay như thần tiên từ trong phủ viện ra, thế mà giờ này lại từ trên không té xuống trong trình trạng thương tích đầy mình thế kia, không rõ sống chết.
Dân chúng nhao nhao la lên hoảng loạn, có tên còn chảy nước mắt vì thấy vương gia bị ra nông nỗi thế kia. Vương gia cho họ sống ở đây bao năm, thì cũng đối tốt với họ mấy năm, tuy không có tình cảm thân thích, nhưng tuyệt chắc chắn là có tình giữa những con người với nhau.
“Vương gia, mau đưa vương gia tới y phủ”
Một tên thuộc hạ của Tề Tác la to, nhất thời làm cho mọi người nhao lên gật đầu chạy lại.
Nhưng chưa kịp chạy đi quá xa, thì một cái bóng thân ảnh đã đứng ngán đường họ lại. Dân chúng chỉ thấy người đó đang quay lưng về phía họ, nhưng lại làm cho họ có cảm giác lạnh lẽo vô cùng, sau lưng giống như có muôn nghìn hầm băng đang được mở tung , rét đến kinh hồn.
Một tên to con trong đám dân, mặc dù cảm thấy sợ, nhưng vì vương gia vẫn nằm kia, nên cắn răng thét to:
- Đậu xanh chú mày, mau tránh ra cho…
Lời chưa dứt, y đã nín lặng.
Một chiếc đầu lâu bỗng lăn lốc trên mặt đất, rồi một thân thể chợt ngã quỵ, xuất khiếu máu chảy tràn lan…
“AAAAAAAAAA”
…
1050 chữ… Hố dzè, lại ít chữ quá, mọi người thông cảm hộ em :]
“Đạo huynh, Tề Tác vương giả vừa bóp nóp ngọc giản, hình như là lão gặp chuyện gì thì phải?”
“Kiếm huynh, ta cũng không biết, bây giờ chúng ta mau đến Tề châu đi, phòng Tề Tác huynh xảy ra chuyện!”
“Được”
oOo
Vài giờ sau, mặt trời đã lên quá tầm mắt, ánh nắng chói chang soi rọi thế gian chỉ một màu vàng gắt.
“Uuuuuuu”
Bây giờ là ban ngày, chiều nắng. Nhưng tại một vùng đất rộng lớn, không khí lại lãnh lẽo đến ghê sợ, gió thổi u u làm người ta bất giác lạnh gáy.
Tề châu.
Bốn bế giờ đây đã hoá thành đất chết, nhà cửa toàn bộ bị phá sập, đâu đó trong mảnh đất cũng có thể bắt gặp được vài cái xác khô không hồn, tình cảnh thê lương đến ghê rợn.
“Đáng chết”
Kiếm Cơ Huyền Sinh vừa lăng không lại, thấy cảnh tượng này thì liền phẫn nộ thét to, hai tay trong áo siết chặt đến mức run run, không kiềm chế nổi mà phất ra một kiếm ý, mặt đất liền bị chẻ ngang, kêu lên “Ầm ầm”
Trầm tĩnh thở dài, Đạo Viễn nhìn cảnh này, lòng thấy nhói đau. Vài nghìn nhân mạng, cứ thế mà lại bị giết đi, hơn nữa cả phiến đại địa lại như Tịch châu mà bị hoá thành đất chết, trông thế này thì còn gì là nhân thế nữa?
Đạo Viễn chân nhẹ phẩy, thân hình liền đáp xuống mặt đất, ngồi xổm xuống, cánh tay khẽ run chạm vào một cái xác đang mở trừng trừng mắt vì hoảng sợ, khẽ vuốt, cặp mắt kia liền nhắm lại. Hắn đứng lên, nhìn bao quát cả Tề châu một lần, rồi quay đầu nói với Kiếm Cơ Huyền Sinh:
- Kiếm huynh, dự là mọi việc sẽ không dừng tại đây. Ta nghĩ chúng ta nên phái đệ tử nội môn trấn giữ các vùng đất xung quanh đây ngìn dặm, để phòng khi đám ác ma đó đến, thì còn có thể kịp thời thông báo cho mọi người, cùng hợp lực đối phó.
Chân chạm đất, Kiếm Cơ Huyền Sinh hơi trầm ngâm, cất tiếng:
- Quanh đây còn hơn mười châu, chục thành, trăm trấn. Liệu số đệ tử của ta có đủ không?
Đạo Viễn liền đáp:
- Huynh yên tâm, nửa năm trước huynh quên là chúng ta có nhận thêm vào hơn trăm tên đệ tử rồi à? Tuy bọn nó vừa mới nhập môn không lâu, nhưng sự việc lần này chỉ cần báo chứ không cần đánh. Lo gì bọn nó xảy ra chuyện, hơn nữa, cho dù có chuyện gì thì huynh đừng quên, tông môn chúng ta lợi hại nhất là cái gì?
“Uh, Nhạn hành tuyệt bộ, Thất tung quyết… Được rồi, vậy bây giờ, huynh đi thông báo sự việc cho các cường giả xung quanh đi, còn ta sẽ về tông môn”
“Được”
…
Hai người chia nhau ra thông báo cho hai phía. Sự việc này quá mức là nghiêm trọng đối với chốn tu luyện, nó vừa được báo lan ra, thì mọi tu luyện giả cho dù là linh cấp, hay sư cấp đều phẫn nộ vô cùng. Hô hào các đại tông phái hãy mau mau diệt trừ đám ác ma đó, tránh cho dân chúng phải chịu đại nạn về sau.
Hoang hoàng tông là tông môn đứng đầu phía nam của Đông Nam đại lục này, nên hiển nhiên là bọn họ sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ cho các khu vực xung quanh nghìn dặm ở đây.
Còn các tông môn yếu hơn, như Thi Vẫn các, Thương Lôi môn, Cuồng Kiếm sơn thì đều phái chúng cường giả đứng đầu ra cùng hiệp trợ với hai người Kiếm, Đạo vương giả, bắt đầu truy lùng đám ác ma kia, quyết không để cho bọn chúng được yên thân.
Về phần mảnh đất tài phú kim tệ tràn đầy như Thương Huyền châu, thì đối với sự việc này, bọn họ đều im hơi lặng tiếng, bởi vì họ biết, cho dù đám ác ma kia có đến, thì cũng chẳng có cường bạo tiến vào được. Bởi lẽ Thương Huyền châu tuy nói là châu, nhưng thực ra vùng đất này giống như một hòn đảo vậy. Sáng ngày tối đêm đều được bao bọc bên trong một quả cầu lở lửng trên không trung, nếu muốn ra vào thì chỉ có thể phong bế toàn tu vi, chứ nếu không một khi vào rồi, hễ mà động ra một chút tu vi thì liền bị Cửu Thiên Lôi trận cấp hoàng bắn cho banh xác, ngay cả thần hồn cũng không còn.
…
La gia.
La phủ lúc này náo nhiệt như mở hội. Mọi người tụ năm tụ ba mà tám chuyện xôn xao, tâm trạng ai nấy cũng đều vui vè hết chỗ nói.
La Trần cũng đứng trong đám người này, nhưng chỉ là hắn đang ngồi ngắm trăng ở một góc vắng của La phủ, chứ không hề có nhiều chuyện mà tám như cái đám con cháu nội môn kia.
Một ngày trước, lúc hắn trở về thì cũng làm cho mọi người ngỡ ngàng không thôi. Họ cứ tưởng là hắn đã táng mạng trong động phủ kia rồi, nào ngờ vẫn còn sống. Mọi người ùa ùa hỏi hắn tại sao lại thoát được, thì hắn cũng chỉ bựa ra một câu chuyện như thế này “May mắn tìm được cái hang, rất to, chui vào, chui hết cái hang, và ra ngoài…!!!”
Nghe xong, mọi người liền im như phỗng? Không hiểu chuyện gì luôn!
Bất quá, sự việc đó nhanh chóng bị vùi dập ngay, vì cơ bản hôm nay cả thành Hùng Đô đang có tiệc lớn.
Hội Thưởng Trăng, hằng năm một lần, vào giữa tháng tám. Cái ngày mà toàn bộ thi ca, tài tử trên tất cả mảnh đất phía nam Đông Nam đại lục đều đổ xô về đây cùng nhau ngắm trăng mà ngâm thơ, tán mỹ nữ tuyệt sắc.
Vì thế, ngày hội này cũng có một cái tên khác, đó là Hội Tán Gái….!!!
Khụ…khụ, bất quá đấy là do đám tài tử tự đặt thôi, chứ mấy bô lão gần đất xa trời mà nghe được cái tên ấy, chắc sẽ bật gậy lên, nhe răng mà chửi quá…!!!
Sắp tới thời điểm trăng đẹp nhất, mọi người lúc này đều từ bên trong phủ viện ùa ra ngoài, rồi chân đều hướng phía bờ hồ Thiên Thuỷ ở giữa thành mà đi.
Nam muốn cùng nhau đi xem trăng, ngâm thơ, tán mỹ nữ.
Còn nữ thì muốn xem trăng, nghe thơ, và chờ được tán…!
La Trần thì mới vừa về tới La gia ngay hôm qua, cho nên vẫn còn rãnh rỗi, trong tộc không có việc gì làm vì thế cũng cất chân đi theo.
Việc tu luyện thì tạm thời mới đột phá tới sáu giai, vẫn còn cần thời gian thích ứng, nên hắn vẫn không cần lo gì tới việc ấy.
…
Một canh giờ sau, bờ hồ lúc này đã đông nghịt người. Nhìn từ đầu tới cuối đều thấy toàn đầu người với đầu người, ngẫu nhiên có lúc lại thấy vài ba cây dù hoa thật lớn, hay các bó hoa to trên tay các thanh niên. Tựa hồ khỏi nói cũng biết bọn họ sẽ làm gì với những thứ đó.
La Trần tìm đến một chỗ vắng vẻ, rồi dựa vào một cái cây to kế bên, mắt hướng ánh trăng mà nhìn, tâm hồn không biết phiêu đến nơi nào.
Hắn nghĩ đến những sự việc mà mình đã trải qua, thực sự là không biết nên nói là hoạ hay là phúc.
Lúc đầu, giết chết tên Áo hồng nhờ viên minh châu, tránh được một kiếp nạn bị truy sát gần ba năm, sau đó lại bị viên minh châu làm cho cải lão hoàn đồng, tu vi cũng bị phế mất nửa, trở thành một tên thiếu niên chỉ mới 15 tuổi.
Sau đó, khi đang làm việc trong động linh mạch thì lại xui xẻo bị khốn trong đó, nhờ vậy mà biết được viên minh châu có khả năng trọng tố thân thể bị thương của mình, rồi sau khi hồi phục, thì mình liền điên cuồng kích thích cuồng bạo lực lượng trong Bất tử huyết mạch, đấm tung ra một thông đạo, nhờ vậy mà mới thấy được di bút của Thương Thiên tiền bối, thấy được một phiến đá kỳ bí, và cũng nhờ phiến đá mất dạy ấy mà thoát được ra ngoài.
Khi ra, lại một lần nữa tao ngộ gặp được thần thức của Thương Thiên tiền bối, được lão ta truyền cho một phần quyết, nhờ đấy mà đột phá liền sáu giai.
……………………
Mọi việc cứ như dòng nước chậm rãi chảy đều trong đầu, La Trần có cảm giác dường như kể từ khi mình bị cải lão hoàn đồng tới giờ, thì mọi việc đều tự dưng tìm đến, rồi đột ngột hoá thành điềm lành cho bản thân.
Đang suy nghĩ, thì bất chợt một bàn tay chạm vào vai, làm hắn giật mình, tỉnh lại từ trong cơn suy nghĩ, nghi hoặc mở miệng:
- Ai?
Hắn vừa nói, thì một tràng cười ha hả liền vang lên. Theo đó có là giọng nói của một tên thanh niên:
- Tiểu huynh đệ, thấy ngươi dường như đang buồn ha? Hay là thất tình? Há há, có hứng thú hay không vào Tán gái công hội của bọn ta?
La Trần đưa đầu nhìn kỹ, thì liền thấy một tên thanh niên vận áo bào màu vàng, đầu đội mũ kim quan sáng lóng, hai bên tai lại có đeo khuy tai rực rỡ, hơn nữa trên ngón tay còn đeo đầy trang sức đắt tiền, trông không khác nào một tên hoàn khố vừa mới chui từ đống vàng ra.
Hắn nghe tên kia nói, thì liền cự tuyệt:
- Ta không có hứng thú.
Thấy tên kia trợn mắt, thì liền sửa:
- Haha, là đệ đây không có hứng thú, mong huynh thông cảm.
Thần sắc tên kia hoà hoãn lại, nhưng lại nhanh chóng biến hoá, y suy tư một lúc, liền hỏi:
- Ngươi, phải hay không là một tên thái giám?
“…”
La Trần im như phỗng, nhưng cũng không đáp trả, hắn sợ nói thêm, sẽ bị tên kia nói thành cái gì khác ghê hơn thì chết…
“Haha”
Tên kia lại cười, vỗ vỗ vai La Trần, nói:
- Tiểu huynh đệ, ta nói này, nếu ngươi không tán gái, thì ngươi đi ra đây làm cái rắm gì thế, chỉ khiến chật thêm thôi!
La Trần thèm một phát sút cho tên này bay ra xa, cái loại người gì mà lắm chuyện thế, bộ mình ra đây ngắm trăng không được hay sao?
Nghĩ nghĩ, hắn nghiêm túc nhìn ánh trăng trên cao, thở dài nói:
- Ai, đệ đây ra nơi này cốt yếu là để ngắm trăng…
“Vậy còn việc phụ?”
Tên kia tò mò, gấp gáp hỏi:
- Tiểu huynh đệ, ngắm trăng, rồi mới tán gái hả?
“…”
Bất đắc dĩ, La Trần liền kiếm cớ:
- Đệ đây ra đây là để ngắm trăng, cùng ngâm thơ!
Nghe như thế, tên kia liền trố mắt, nhìn La Trần tới lui. Rồi cười hì hì:
- Vậy làm cho ta một bài đi, để ta đi tán gái!
“…”
Muốn tán tên kia một cái quá. Người gì mà suốt ngày chỉ biết gái với gái. Bộ đó là lý tưởng sống của hắn hay sao?
Không còn cách nào khác, vì muốn đuổi tên này đi, La Trần cắn răng động não, lúc sau liền chậm rãi ngâm nga:
“ Trăng trên cao…
…Trăng thât sáng…
…Sáng như sao…
…Đẹp biết bao…
…Trăng trên cao…
…Trăng thật tỏ…
…Tỏ như sao…
…Đẹp biết bao…”
Tên hoàn khố nghe La Trần ngâm xong, thì liền im lặng, giống như là đang có suy nghĩ.
Hồi lâu sau, đợi đến khi La Trần tưởng tên ấy sẽ chửi hắn không biết làm thơ rồi phủi đít rời đi. Nào ngờ:
“Thơ hay”
Tên kia vỗ tay cái đét, rồi vỗ vỗ vai La Trần, nói:
- Tiểu huynh đệ, thơ ngươi làm thật hay, há há, cho ta mượn đi tán gái nhé.
Nói xong, liền vọt đến đám mỹ nữ ở một phía khác, sắc mặt hí hửng vô cùng.
“…”