Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 15: Hoàn khố phạm, thần tiên phạm.
Sáng sớm, khi mặt trời vừa mới ló lên thì Diệp Phàm đã từ từ mở mắt, hắn đã Minh Tưởng xong.
- Mặc dù ở đây có nhiều cây xanh nhưng so với Linh sơn thì không khí ở đây hơi ô nhiễm một chút, hiệu quả rửa sạch thân thể cũng ít, làm cho tốc độ chuyển hóa Tinh khí thành Kình lực chậm lại.
Nghĩ đến việc mình tiêu hao nhiều Kình lực để chữa trị cho Tô Vũ Hinh thì Diệp Phàm như có chút suy nghĩ, nhưng hắn không có để ý. So với cuộc sống ở Linh sơn thì hắn thích sống ở chốn đô thị này hơn, nhất là cảm giác được hòa vào dòng người trên những ngã tư đường.
Điều này sẽ làm phần cô độc trong người hắn giảm đi.
Rửa mặt xong, Diệp Phàm đi xuống lầu 1 thì thấy Tô mẫu cùng 2 chị em Tô gia cũng chưa rời giường. Suy nghĩ một chút, hắn quyết định đi ra bên ngoài luyện công buổi sáng.
- Diệp thần y, sớm.
Cửa biệt thự, một gã bảo tiêu của Tô gia thấy Diệp Phàm đi ra thì liền chào hỏi.
- Chào buổi sáng.
Diệp Phàm mỉm cười đáp lại, hắn nhớ rõ bảo tiêu trước mắt chính là người hôm đó đi lên Linh sơn cùng với mấy người Tô Vũ Hinh.
- Diệp thần y, sớm như thế này mà ngài muốn đi đâu?
Hồ Quân do dự một chút, hỏi.
- Tôi đi rèn luyện thân thể một chút.
Diệp Phàm trả lời.
Mặc dù thời gian còn sớm nhưng mà ở đây cũng có người đã thức dậy tập thể dục buổi sáng, chủ yếu là những người trung niên, bên cạnh họ là những cô gái trẻ đang cùng chạy bộ, những cô gái kia đều cầm lấy khăn mặt, khi nào những trung niên này cần thì bọn họ liền đưa.
Thấy Diệp Phàm đi ra thì những người này mỉm cười coi như là chào hỏi với Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy thế cũng mỉm cười rồi chào lại.
Rất nhanh, Diệp Phàm đã chạy quanh được vài vòng, sau đó hắn đi tới một rừng cây.
Dừng bước lại, Diệp Phàm liền thở, cẩn thậm cảm ứng một phen, xác định chung quanh không ai thì hắn liền luyện bài “ Hình Ý quyền”.
“Vù!Vù!Vù!”
Yên tĩnh trong rừng cây, Diệp Phàm khí vận đan điền, cất bước như hành lê, chân như mọc lễ, thân hình nhanh như thiểm điện, khi thì hóa thành mãnh hổ, vô cùng dũng mãnh, khi thì hóa thành linh hầu, nhạy bén linh hoạt, khi thì hóa thành độc xà, xảo trá trí mạng, mỗi lần xuất chiên đều vang lên những tiếng giòn tai.
So với những võ giả chỉ luyện một môn công phu thì trong 20 năm qua, Diệp Phàm trừ học bộ “ Huyền Sát quyền” mà Chử Huyền Cơ dạy ra thì hắn đã học xong rất nhiều môn công phu nổi tiếng của TQ, hắn cũng giống như Dương Quá vậy, công phu nào cũng biết, có thể nói là thập cẩm.
Trong đó, Diệp Phàm lĩnh ngộ sâu nhất chính là bộ “ Huyền Sát quyền” do chính Chử Huyền Cơ sáng tạo ra, “ Huyền Sát quyền” kết hợp với trận pháp ảo diệu trong Kỳ Môn Độn Giáp, bộ pháp quỷ quái, quyền pháp xảo quyệt, sức sát thương cực mạnh, không ra chiêu thì thôi, vừa ra chiêu như muốn lấy mạng đối thủ.
Đánh xong “ Hình Ý quyền” Diệp Phàm không dừng lại, bắt đầu luyện tiếp “ Bát Quái chưởng” sau đó là “Thái Cực quyền”.
“Rắc”
Một quyền chém ra làm cho một thân cây to bằng miệng chén cắt thành 2 đoạn, sau đó Diệp Phàm mở lỗ chân lông ra, một cỗ bạch khí nóng hầm hập truyền từ đầu xuống, bao phủ cả thân thể, khiến cho cả người hắn giống như là đang ở trong tiên cảnh.
Gió nhẹ thổi qua, sương trắng tan đi, cả người Diệp Phàm đẫm mổ hôi như mới tắm xong.
Lau mồ hôi trên đầu, Diệp Phàm rời khỏi rừng cây, trở về biệt thự.
Khi Diệp Phàm trở lại thì cũng không thấy Hồ Quân đâu.
“Két”
Sau đó, khi Diệp Phàm chuẩn bị đi vào biệt thự thì một chiếc Lamborghini dừng ở cửa biệt thự.
Xe dừng lại, cửa xe từ từ mở lên, đi xuống là một tên thiếu niên.
Thiên niên này có bộ dạng tuấn tú, đầu tóc tông đơ 2 bên, chỉ để lại một chỏm ở giữa, phía sau để đuôi sam, nhìn qua chẳng ra cái gì nhưng lại cá tính, thêm vào bộ dạng kiêu ngạo trên mặt của hắn thì làm cho người ta vừa nhìn vào liền biết hắn là một thiếu gia nhà giàu ngang ngược càn rỡ.
Đi sát thiếu niên này chính là một nam nhân trung niên.
Người mặc mặc một chiếc đạo bào màu trắng, tóc ghim lên cao, chòm râu dê, toàn thân tản ra mùi vị tiên phong đạo cốt.
Nếu để nam nhân này ở chốn đô thị thì sẽ bị người ta coi như quái thai nhưng mà nếu người này xuất hiện ở trong rừng sâu, hơn nữa nếu cho thêm hắn một cây phất trần thì bộ dạng giống như một thần tiên.
- Trương đại sư, nơi này chính là nhà của tôi.
Mắt thấy nam nhân trung niên này xuống xe, thiếu niên liền cung kính cúi đầu, cảm giác giống như hắn là một tín đồ củaTrương đại sư này.
Sở dĩ là như vậy là bởi vì hắn biết đại sư họ Trương tên Lâm này chính là một đạo sĩ của một tòa đạo quán nổi tiếng, người đời đồn rằng Lâm đại sư này chẳng những có thể trị được bách bệnh, hơn nữa còn biết xem phòng thủy, có ngoại hiệu là thần tiên sống.
Cụ thể rõ ràng như thế nào thì thiếu niên này cũng không biết nhưng mà ở chỗ đạo quán của vị Trương đại sư này hắn thấy có không ít quan lớn, phú hào cùng minh tinh chụp ảnh chung với vị Trương đại sư này.
Vì muốn mời Trương đại sư đến đây xem bệnh cho chị của mình mà thiếu niên này chẳng những gom mượn hơn 500 vạn tệ để làm thù lao, hơn nữa hắn còn tặng một khối ngọc bội tổ truyền cho Trương đại sư, có thể nói là tốn rất nhiều tâm tư.
- Chị của cậu ở đây sao?
Mắt thấy thiếu niên này tỏ ra ngưỡng mộ nhìn mình thì trong lòng Trương đại sư này cười thầm, vẻ mặt nở ra nụ cười bí hiểm.
- Ở trong.
Thiếu niên gật đầu:
- Tôi mang ngài đi vào.
Nói xong, hắn liền dẫn đường.
Trong sân, Diệp Phàm nghe được tiếng dừng xe nên mới dừng bước nhìn ra bên ngoài.
Thấy được như vậy thì hắn liền đoán ra thiếu niên này chính là Tô Cẩm Đế là em của Tô Vũ Hinh, mà Tô Cẩm Đế muốn mời người đến chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh.
Chẳng…chẳng lẽ Tô gia chưa nói cho người này biết sao?
Hiểu được điểm này thì Diệp Phàm thấy được Tô Cẩm Đế đã mang theo Trương đại sư đi tới.
- Anh là ai?
Thấy được Diệp Phàm mặc một bộ trường bào thì Tô Cẩm Đế không khỏi sững sờ, sau đó vô cùng nghi ngờ hỏi.
Cùng lúc đó, thân mặc đạo bào, ánh mắt như điện.
- Ha ha, cũng không biết tiểu thần côn này từ đâu chạy tới, lại dám đến trước mặt ta mà làm tiền sao?
Không đợi Diệp Phàm trả lời, Trương đại sư đã thu lại ánh mắt, ngẩng đầu, trong lòng cười lạnh không thôi, bộ dạng tỏ ra“ Ta là thần tiên, ta là trâu bò”.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 16: Chém gió như đúng rồi.
Diệp Phàm vốn thông qua hình tượng đối phương đoán được người này tới đây là vì muốn chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh, lúc này thấy vẻ mặt đối phương tỏ ra ngưu bức hò hét, trong lòng minh bạch được gì rồi nhưng cũng không vạch trần mà thản nhiên đáp lại:
- Tôi họ Diệp, tên Phàm.
- Diệp Phàm?
Trần Mặc nói nhỏ một tiếng, âm thầm nhớ lại một phen, xác định chị em Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly không có người bạn nào tên Diệp Phàm thì trừng mắt, nói:
- Thành thật mà nói ra, làm sao anh lại biết nhà của tôi?
- Chị của cậu mời tôi đến đây chữa bệnh cho nàng.
Diệp Phàm nhíu mày, nói thẳng.
- Chữa bệnh cho chị tôi sao?
Tô Cẩm Đế như là nghe được chuyện bất khả tư nghị, mở to 2 mắt nhìn Diệp Phàm từ đầu đến chân.
- Thì ra tiểu ca là bác sỹ, thất kính thất kính.
Mắt thấy Tô Cẩm Đế không lên tiếng, Trương Lâm tỏ ra khách khí, nói:
- Bỉ nhân là đạo trưởng của đạo quán Thanh Long.
- Ha ha, tiểu vương bát đản, lại dám ở trước mặt Trương đại gia này làm ra vẻ sao?
Trương Lâm vốn định dùng danh đầu của mình hù dọa Diệp Phàm, để Diệp Phàm biến đi, lúc này nghe được lời nói phách lối của Diệp Phàm thì lập tức tức giận đến nhức cả trứng dái, trong lòng thầm mắng một tiếng, cũng không có hỏi thêm Diệp Phàm nữa mà là vẻ mặt không vui nhìn Tô Cẩm Đế, nói:
- Tô công tử, nếu người nhà của cậu đã tìm được cao nhân thì vì sao lại tìm tôi?
- Trương... Trương đại sư, ngài hãy nghe tôi nói, tôi không biết chuyện này…
Mắt thấy Trương Lâm có chút tức giận, vẻ mặt Tô Cẩm Đế hoang mang mà tạ lỗi, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Phàm:
- Anh từ đâu đến? Ngay cả Trương đại sư cũng không nhận ra mà dám nói là đến chữa bệnh cho chị tôi sao? Tôi xem ra anh nhất định là một tên lửa đảo. Thừa dịp lão tử còn chưa phát hỏa thì hãy mau cút đi, nếu không đừng trách lão tử không khách khí.
- Tiểu vương bát đản, cướp sinh ý của ta lại còn thấy ta lại có thể giả ngu, lúc lão tử đây vào giang hồ thì chú mày vẫn còn nằm trong nôi, dám đấu với ta sao?
Mắt thấy Tô Cẩm Đế tức giận mắng Diệp Phàm hơn nữa còn muốn giáo huấn Diệp Phàm thì trong lòng Trương Lâm cười lạnh, ánh mắt tỏ ra khinh thường nhìn vào Diệp Phàm.
Tô Cẩm Đế hoài nghi cùng nhục mạ làm cho ánh mắt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, theo bản năng hắn muốn tát Tô Cẩm Đế một cái nhưng nhận ra vẻ mặt Trương Lâm ở bên cạnh tỏ ra đắc ý thì bỏ qua suy nghĩ này.
Thứ nhất là hắn nhìn ra được Tô Cẩm Đế đã bị người ta khích, hơn nữa hắn cũng nhìn ra được Tô Cẩm Đế tôn kính với Trương Lam hoàn toàn là bởi vì bệnh tình của Tô Vũ Hinh.
Như vậy, nếu hắn đánh Tô Cẩm Đế thì quá tầm thường rồi.
- Ông đến đây xem bệnh cho Tô tiểu thư, vậy mạo muội hỏi ông một câu, ông biết Tô tiểu thư bị bệnh gì không? Nên chữa trị như thế nào?
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh hỏi Trương Lâm.
- Ha ha, tiểu tử, cậu còn nhỏ tuổi đã hành y, ta không hoài nghi cậu thì thôi, cậu còn khẩu xuất cuồng ngôn, hiện giờ lại khảo nghiệm ta.
Từ trước đến nay Trương Lâm đi lừa gạt ai cũng không đánh nếu không nắm chắc phần thắng, lúc này nghe Diệp Phàm chất vấn, lập tức cười châm chọc nói:
- Dựa theo lời của Tô công tử, chị của cậu ấy lạnh như băng, mặc dù là mặc áo lạnh cũng cảm thấy lạnh run, điều này tự nhiên là bởi vì Âm khí trong người nàng thái thịnh. Còn cách chữa trị thì tự nhiên chỉ cần dùng dược vật Thuần Dương rồi.
- Nếu Âm khí như vậy thì có thể dùng dược vật Thuần Dương, nhưng mà chị của cậu ấy là thân thể Cực Âm, dược vật Thuần Dương có tác dụng sao?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
Tiểu tử này lại có thể nhìn ra đối phương là thân thể Cực Âm sao?
Trong lòng Trương Lâm cả kinh, mơ hồ cảm thấy Diệp Phàm không hề tầm thường, vì thế ra vẻ cao ngạo, ngẩng đầu lên, lấy lui làm tiến:
- Cậu chỉ là một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch thì biết cái gì?
- Xem ra ông không biết nên chữa trị như thế nào a.
Diệp Phàm chế giễu, đến đây hắn biết được tên Trương Lâm này chỉ là một kẻ lừa đảo.
- Chuyện cười, lão đạo ta từ khi xuất y đến giờ, còn chưa thấy qua bệnh gì không chữa được.
Trương Lâm bị những lời này của Diệp Phàm làm cho tức giận không nhẹ, khuôn mặt có chút phát sốt, bất quá lại còn tỏ ra kiêu ngạo hơn:
- Ta cũng không muốn thảo luận với một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch như cậu mà thôi.
Nói xong, hắn liền vểnh mặt lên trời, trông qua thì giống như đang nhìn lên trời nhưng ánh mắt khẽ xem Tô Cẩm Đế, đang mong Tô Cẩm Đế đuổi Diệp Phàm đi.
Tô Cẩm Đế thấy Diệp Phàm tuổi còn trẻ hơn nữa lại còn chưa nghe danh tiếng gì, theo bản năng cho rằng Diệp Phàm là kẻ lừa đảo, bất quá nghe được cuộc nói chuyện này thì hắn cũng hơi kinh ngạc, thế cho nên luôn không có mở miệng.
- Tô công tử, tôi thấy tình cảm chị em giữa cậu và chị mình rất sâu đậm cho nên tôi mới đáp ứng đến đây chữa bệnh cho chị cậu, nếu như chị cậu đã mời được cao nhân thì tôi sẽ không bêu xấu nữa.
Mắt thấy Tô Cẩm Đế giữ im lặng, dường như là bị Diệp Phàm hù dọa thì Trương Lâm nhíu mày, nói:
- Thù lao mà cậu đưa, tôi sẽ trả lại, ngay cả miếng ngọc bội kia cũng vậy.
- Trương đại sư, xin ngài đừng tức giận, tôi sẽ đuổi hắn đi.
Nghe được Trương Lâm nói thế thì Tô Cẩm Đế liền nóng nảy, cũng không suy nghĩ gì thêm mà là trực tiếp đuổi người:
- Tôi bất kể anh đến đây gạt tiền hay là chữa bệnh cho chị tôi nhưng mà hiện giờ tôi mời anh lập tức cút khỏi nhà tôi, bệnh của chị tôi không cần anh lo.
- Diệp thần y.
Sau khi Tô Cẩm Đế ra lệnh đuổi khách, không đợi Diệp Phàm tỏ thái độ thì sau lưng đã truyền ra giọng nói của Tô Vũ Hinh, chỉ thấy nàng mặc một chiếc áo bông đi ra, sau đó nàng nhìn thấy Tô Cẩm Đế thì chân mày nhíu lại, hỏi:
- Cầm Đế, mấy ngày nay em đã chạy đi đâu?
- Chị, người này chính là bác sỹ mà chị mời tới sao?
Tô Cẩm Đế vốn có chút hoài nghi mình hiểu lầm với Diệp Phàm, lúc này nghe Tô Vũ Hinh gọi Diệp Phàm là Diệp thần y thì hắn liền hỏi.
- Ừh.
Tô Vũ Hinh gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Trương Lâm:
- Vị này là?
- Vị này chính là Trương Lâm đại sư, đạo trưởng của đạo quán Thanh Long.
Tô Cẩm Đế vội vàng giới thiệu, nói:
- Em đã mời đại sư đến đây xem bệnh cho chị.
Trương Lâm?
Tô Vũ Hinh nghe vậy, lập tức nhớ tới trước đó vài ngày Tô Lưu Ly cũng từng đề nghị tìm Trương Lâm để trị bệnh cho nàng. Người này căn bản không phải là cao nhân gì, danh xưng đại sư chỉ dùng đi lừa gạt người, sở dĩ không có bị tố cáo là bởi vì hắn là một đầu mối quan trong trong một liên minh lợi ích gì đó.
- Hôm qua Diệp thần y đã chữa bệnh cho trị, bệnh tình của chị cũng đã chuyển biến tốt rồi.
Nghĩ đến em trai mình vì mình mà chạy cả ngàn km đến Đông Nam mời Trương LÂm thì Tô Vũ Hinh cũng có chút cảm động thế cho nên nàng cũng không có phụ ý tốt của em trai mình, cũng không có vạch trần mà chỉ nói:
- Sẽ không làm phiền Trương đại sư rồi.
- Tô tiểu thư, ta vốn bị tấm chân tình của em trai cô làm cho cảm động cho nên mới rời núi để đến đây xem bệnh cho cô, nếu cô đã nói vậy thì tôi đây sẽ không tự làm mất mặt rồi!
Trương Lâm nghe vậy, trong lòng cả kinh, bất quá cũng tỉnh bơ, nói:
- Bất quá ta vẫn nhắc nhở cô, thông qua cuộc nói chuyện giữa ta và tên tiểu tử này, hắn cản bản không phải là thần y gì, hắn chỉ là một tên lừa đảo. Ta hy vọng cô không bị hắn che mờ mắt, để làm mất đi thời gian cữu chữa, nếu không cho dù lão bằng hữu của ta là Chử Huyền Cơ ra tay thì cũng chưa chắc cứu được cô.
Nói xong, Trương Lâm tỏ ra ngưu bức nhìn Diệp Phàm, cảm giác kia giống như đang nói ta đây là bạn của Chử Huyền Cơ.
Mặc dù không thuận mắt với Trương Lâm nhưng Diệp Phàm không phải không thừa nhân tên này có đạo hạnh rất sâu, nói chuyện bình tĩnh thong dong.
Bất quá.
Khi nghe được mấy chữ “ Bằng hữu của Chử Huyền Cơ” thì hắn lại không nhịn cười được.
Đây không phải là vấn đề nghịch đại đao trước mặt Quan Công, mà chính là chém gió.
Hắn và lão gia hỏa sống với nhau 20 năm, tóc của lão gia hỏa có bao nhiêu cọng thì hắn cũng biết nhưng mà chưa từng nghe qua lão gia hỏa có bằng hữu tên là Trương Lâm a?
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 17: Khoác lác, ngày tận thế.
- Tiểu tử, cậu không biết ta thì thôi đi, thậm chí ngay cả Chử Huyền Cơ mà cậu cũng chưa từng nghe qua thì cậu cũng đừng nên lấy cờ hiệu là hành y ra để lừa gạt a.
Mắt thấy Diệp Phàm nở nụ cười ngây ngốc, theo bản năng Trương Lâm cho rằng Diệp Phàm không biết Chử Huyền Cơ, vì vậy ánh mắt hắn hắn tỏ ra đáng thương nhìn vào Diệp Phàm.
- Trương đại sư, ông có phải là bằng hữu của thần y Chử Huyền Cơ hay không thì tôi không biết, nhưng mà theo tôi được biết, Diệp thần y có quen biết với Chử Huyền Cơ.
Có lẽ là bởi vì Diệp Phàm đã chữa bệnh cho mình, cũng có lẽ là bởi vì lời chân thành của Diệp Phàm vào ngày hôm qua, mắt thấy Trương Lâm chửi bới Diệp Phàm thì Tô Vũ Hinh có chút tức giận, vẻ mặt nàng trở nên lạnh lẽo bất quá cuối cùng cũng không có vạch trần chuyện lừa đảo của Trương Lâm.
Hả?
Nghe được Tô Vũ Hinh nói thế, Tô Cẩm Đế liền cả kinh há to mồm, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn vào Diệp Phàm.
Bởi vì hắn lo lắng cho bệnh tình của Tô Vũ Hinh, cho nên hắn liền nghiên cứu đến các vị thần y, tự nhiên là bản thân cũng nghe nói qua đại danh của Chử Huyền Cơ, biết rõ Chử Huyền Cơ so với Trương Lâm thì còn trâu bò hơn.
Mà hiện giờ chị của mình lại nói Diệp Phàm quen với Chử Huyền Cơ, điều này có thể khiến hắn không khiếp sợ sao?
So sánh với Tô Cẩm Đế mà nói Trương Lâm chỉ cảm thấy bên tai vang lên một đạo sấm rền, trái tim của hắn thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Tô tiểu thư, tôi nói nhiều như vậy cũng không phải là yêu cầu trị bệnh cho cô, là tôi được em của cô mời tới đây.
Mặc dù trong lòng chấn kinh đến tột đỉnh, nhưng đương nhiên Trương Lâm sẽ không tin Diệp Phàm có quen biết với Chử Huyền Cơ, hắn lạnh lùng nói:
- Cuối cùng ta nhắc cô một câu, cô nói hắn quen với Chử Huyền Cơ, nếu điều này truyền ra ngoài sợ sẽ làm cho cả giới y học phải cười đến rụng răng.
- Bản than tôi không cho là vậy, ngược lại tôi cho rằng ông nói ông quen biết với thần y Chử Huyền Cơ, điều này mới là chuyện cười.
Mắt thấy cho thể diện mà Trương Lâm không cần thì Tô Vũ Hinh lạnh lùng:
- Tôi nể mặt em trai của mình vì tôi bôn ba nên tôi mới lưu cho ông vài phần mặt mũi, lại không nghĩ tới ông không có biết điều đến như vậy, một khi đã thế thì tôi cũng không giữ mặt mũi cho ông nữa.
- Cô….
Trương Lâm tức giận đến cả người chấn động, cố gắng phản bác cái gì.
Nhưng mà.
Không đợi hắn nói hết lời, Tô Vũ Hinh lạnh lùng ngắt lời hắn:
- Ông nội của tôi từ chỗ Mã Thiên đã nghe được chuyện lừa gạt của ông, ông nói tôi sẽ tin lời ông sao?
“Lộp bộp”
Trương Lâm nghe vậy, trong lòng run lên!
Mã Thiên trong miệng Tô Vũ Hinh chính là một vị khách quý của đạo quán, sau đó trở thành một thành viên của tập đoàn ích lợi, thậm chí 2 người còn từng chụp ảnh chung với nhau, dùng cái này để càng nhiều thương nhân nổi tiếng trong thương giới đến gặp hắn, để bọn họ gia nhập vào vòng luẩn quẩn đó.
Trước khi hắn tới đây thì hắn cũng có chút hiểu biết về Tô gia, biết Tô gia là một gia tộc thương hào ở Hàng Hồ nhưng mà hắn nằm mơ cũng không ngờ người Tô gia lại biết hắn đi lừa gạt.
- Trương đại sư, ông….
So ra mà nói thì trong lòng Tô Cẩm Đế càng rung động lớn hơn, thế cho nên hắn tràn đầy khiếp sợ nhìn vào Trương Lâm.
- Tô tiểu thư, tuy rằng tôi không biết tại sao ông nội cô nói như vậy nhưng tôi hy vọng cô có thể chuyển lời cho ông nội của cô, nói hắn phải có trách nhiệm về lời nói của mình.
Mắt thấy mọi chuyện đã đến đây thì Trương Lâm trực tiếp trở mặt.
Từ ý nào mà nói thì đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mà.
Dường như hôm nay ông trời không đứng về phía hắn, khi hắn vừa nói xong thì một chiếc Benz dừng lại, Phúc bá ra tới cửa xe sau rồi mở ra, Tô Hồng Viễn từ trong xe đi xuống, cùng với Phúc bá đi vào biệt thự.
Hôm nay hắn muốn đi Đông Hải để nói chuyện làm ăn, nhưng mà muốn trước khi đi đến nói một tiếng với Diệp Phàm, để tỏ lòng tôn trọng với Diệp Phàm.
Tô Hồng Viễn đến, liền hấp dẫn ánh mắt của đám người Diệp Phàm trong đó sắc mặt của Trương Lâm liền co quắp, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoảng.
- Trương Lâm?
Tô Hồng Viễn cũng nhìn vào, thấy được sự có mặt của Trương Lâm thì tức giận hét lên:
- Ông chạy đến Tô gia để lừa gạt hả?
“Bá”
Thấy Tô Hồng Viễn tức giận, rốt cuộc Trương Lâm cũng thay đổi sắc mặt, ánh mắt lộ ra vẻ lo âu.
Tuy rằng hắn đảm nhận một chức vụ quan trọng trong hội đó, tuy rằng hắn không lo lắng Tô Hồng Viễn dám làm gì đối với hắn nhưng mà một khi Tô Hồng Viễn đem tội lừa gạt hắn nói ra cho mọi biết thì đây cũng không phải là chuyện gì tốt đối với hắn.
Nghĩ đến đây, Trương Lâm liền quyết định nhận sai, không đợi Tô Hồng Viễn đến gần, liền vâng vâng dạ dạ mở miệng tạ lỗi:
- Tô lão tiên sinh, tôi…
- Phét con mja nhà mày.
Không đợi Trương Lâm nói xin lỗi, Tô Cẩm Đế ở bên cạnh đã quát to.
Sau đó, hắn liền nắm chặt nấm đấm rồi đấm vào mặt của Trương Lâm.
Một quyền này, Tô Cẩm Đế dùng hết toàn lực.
Tuy rằng hắn là công tử ăn chơi trác táng nhưng mà từ nhỏ hắn đã mê luyện võ, 3 năm trước hắn đã lừa nhà, gia nhập vào một võ quán, trải qua vài năm luyện võ, nhiều ít cũng có sức, lực lượng so với người bình thường cũng mạnh hơn không ít.
“Bốp”
Trương Lâm chỉ thấy trên mặt truyền đến cơn đau, miệng phun đầy máu, sau đó 2 mắt tối sâm rồi ngã xuông dưới đất.
Sau khi ngã xuống đất, mí mắt hắn cụp xuống, thân hình run lên, 2 cái răng xen lẫn với mau tươi rơi ra ngoài, nhìn thấy ghê người.
- Tao đánh chết mje lão tạp mao nhà ông.
Một quyền đánh ngã, Tô Cẩm Đế cũng không hết giận, hắn có thể bị lừa như một đứa ngốc, hắn cũng có thể mất đi cái ngọc bội gia truyền nhưng mà hắn không thể tiếp nhận được chuyện hắn bị lừa mà làm chậm trễ thời gian chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh.
Nếu như vì thế mà Tô Vũ Hinh xảy ra chuyện gì thì cả đời này hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
- Cẩm Đế, dừng tay.
Mặc dù Tô Hồng Viễn cảm thấy phẫn nộ nhưng mà cũng không muốn vạch thẳng mặt, vì thế thấy Tô Cẩm Đế đánh ra một quyền liền cả kinh, lúc này mắt thấy Tô Cẩm Đế muốn đánh tiếp thì hắn vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Ở nhà họ Tô, Tô Cẩm Đế chỉ nghe lời của Tô Vũ Hinh cùng Tô Hồng Viễn.
Người trước là bởi vì thân tình, người sau là bởi vì kính sợ.
Vì thế, nghe được Tô Hồng Viễn lên tiếng ngăn cản, Tô Cẩm Đế hận không thể đá bể trứng zái của Trương Lâm nhưng mà hắn vẫn ngừng lại.
Đối mặt với câu hỏi của Tô Hồng Viễn, vẻ mặt Tô Cẩm Đế tự trách, cúi đầu không nói gì, Tô Vũ Hinh thì kể mọi chuyện cho Tô Hồng Viễn nghe.
- Tô Hồng Viễn, là cháu của ông chạy đến tìm tôi, mời tôi đến đây trị bệnh cho cháu gái của ông…
Đợi Tô Hồng Viễn giải thích xong, Trương Lâm đã băng bó xong mặt, đứng lên, mặc dù không nói ra câu kế tiếp nhưng mà ý rất rõ: Ông xem, mặc dù ta là kẻ lừa đảo nhưng mà ta cũng không chủ động chạy tới Tô gia, là cháu của ông mới ta đến, hiện giờ ta bị đánh như vậy, sự việc ngày hôm nay cũng không thể bỏ qua.
- Thật xin lỗi Diệp thần y, đã gây phiền toái cho cậu.
Tô Hồng Viễn cũng không thèm nhìn Trương Lâm, mà là khẽ khom người trước Diệp Phàm, thành khẩn giải thích, sau đó hơi do dự.
Vẻ mặt Trương Lâm cứng đờ.
Tuy rằng hắn không tin tưởng Diệp Phàm là thần y, càng không tin Diệp Phàm có quen với Chử Huyền Cơ nhưng mà lời nói của Tô Hồng Viễn đủ để hắn đoán được bệnh của Tô Hồng Viễn là do hắn trị khỏi.
Nếu không, lấy phong cách làm việc của Tô Hồng Viễn thì tuyệt đối không có khả năng xưng hô Diệp Phàm là thần y.
- Diệp thần y, theo ý cậu, nên xử trí tên lường gạt này như thế nào?
Sao đó không đợi Trương Lâm từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, Tô Hồng Viễn đã chủ động đề nghị.
- Tô lão tiên sinh...
Mắt thấy Tô Hồng Viễn đem mình cho Diệp Phàm xử trí thì Trương Lâm hoảng hồn.
Tuy rằng hắn không biết một người vì lợi như Tô Hồng Viễn lại phải mạo hiểm đắc tội với tập đoàn phía sau lưng hắn để trừng phạt hắn nhưng mà hắn rất rõ ràng, tác dụng của hắn trong tập đoàn kia đã không còn lớn bằng ngày trước nữa.
Trước kia hắn đảm nhận một chức vị quan trọng, thường cùng với quan thương một chỗ, mà hiện giờ tập đoàn kia đã tự thành hệ thống, không có hắn vẫn có thể vận hành được.
Cho nên nếu như Tô Hồng Viễn khăng khăng muốn trừng phạt hắn thì hắn cũng không biết trong tập đoàn kia có người ra mặt giúp hắn không.
- Chỉ cần Diệp thần y không truy cứu việc này thì tôi sẽ xem ra như chưa có việc gì xảy ra.
Tô Hồng Viễn lạnh lùng nói, hắn chủ động đưa Diệp Phàm xử trí đúng là muốn lấy lòng Diệp Phàm.
Ở trong mắt hắn xem ra, đắc tội Trương Lâm, đi lấy lòng Diệp Phàm là một vụ làm ăn có lời.
- Diệp... Diệp thần y...
Trương Lâm chỉ cảm thấy mình đang trong hầm băng, cả người rét run, thế cho nên khi nói chuyện cũng tỏ ra cà lăm.
- Ông nội, cháu đề nghị giao hắn cho cảnh sát, để mọi người công bố tội lừa gạt của hắn, để sau này hắn không thể lừa gạt ai nữa.
Không đợi Diệp Phàm mở miệng, Tô Vũ Hinh lạnh lùng đề nghị.
Diệp Phàm khẽ vuốt càm, coi như là tỏ thái độ
“@@”
Trương Lâm thấy thế liền xụi lơ ở trên mặt đất, 2 mắt nhìn chăm chăm vào Diệp Phàm, có cảm giác như ngày tận thế đã đến.
PS: Dạo này tăng ca làm đêm nhiều nên có ít thời gian, t.gian ra ch cũng thất thường, mọi ng thông cảm giùm
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 18: Vạch trần, nhận sai.
Thấy Diệp Phàm tỏ thái độ thì Tô Hồng Viễn liền để Phúc bá kêu bảo tiêu đến khống chế Trương Lâm, sau đó gọi điện cho nhân vật số 1 cục cảnh sát Hàng Hồ.
30’ sau, Trương Lâm bị cảnh sát mang đi, Tô Hồng Viễn liền chào Diệp Phàm rồi đi ra sân bay, chuẩn bị đến Đông Hải để đàm phàn chuyện làm ăn.
Trong phòng ngủ trên tầng 2, lúc này Tô Lưu Ly bị tiếng còi xe cánh sát đánh thức, từ từ mở mắt.
Lúc này, ánh mặt trời chiếu vào phòng, chiều vào khuôn mặt của nàng, có thể thấy được trên mặt nàng đang nở một nụ cười vui vẻ.
Nhưng mà.
Khi tỉnh ngủ thì nụ cười trên mặt nàng đã biến mất, vẻ mặt tỏ ra buồn bực.
Chuyện này đơn giản là bởi vì nàng nằm mơ thấy được Diệp Phàm mặc một chiếc quần đùi, giống như một đứa trẻ ở trước mặt nàng thừa nhận hắn là lưu manh, nàng dùng điện thoại quay lại, đang muốn cầm đi cho Tô Vũ Hinh xem, kết quả là tỉnh dậy.
Điều nầy có thể không buồn bực sao?
- Mình phải nhanh đi nói chuyện tối qua cho chị Vũ HInh biết mới được.
Sau đó, Tô Lưu Ly nghĩ đến chuyện tối qua thì ánh mắt tỏ ra kích động, nhảy lên, ngay cả quần áo cũng chưa thay, chỉ mặc một bộ đồ ngủ rồi chạy ra ngoài.
“Két”
Tô Lưu Ly mở cửa phòng ra, đang muốn bước ra thì thấy Tô Vũ Hinh đi tới, nàng không khỏi ngẩn ra.
- Tại sao lại không thay quần áo mà đã đi ra rồi?
Tô Vũ Hinh thấy Tô Lưu Ly chỉ mặc bộ đồ ngủ thì liền nhắc nhở:
- Chẳng lẽ em không biết có Diệp thần y ở nhà sao? Hơn nữa Cẩm Đế cũng đã trở về.
- Chị Vũ Hinh, em sốt ruột tìm chị nên chưa kịp thay quần áo.
Tô Lưu Ly thè lưỡi, sau đó nhìn chung quanh một chút, thần thần bí bí nói:
- Chị Vũ Hinh, chị vào đây, em có chuyện muốn nói với chị.
- Chuyện gì?
Tô Vũ Hinh thấy Tô Lưu Ly thần bí thì cũng tò mò, rồi đi vào phòng.
Sau khi vào phòng Tô Lưu Ly liền nắm lấy tay Tô Vũ Hinh, nói:
- Chị Vũ Hinh, em có thể khẳng định tên kia chính là một tên lưu manh.
- Ai..
Mắt thấy Tô Lưu Ly nói là chuyện này thì Tô Vũ Hinh vô lực vỗ vỗ cái trán, dở khóc dở cười nói:
- Lưu Ly, không phải chị đã nói với em rồi sao? Diệp thần y là người tốt, sao em lại nói người ta như vậy?
- Giả, toàn bộ là giả hết.
Tô Lưu Ly có vẻ hơi kích động, thế cho nên giọng nói hơi run rẩy:
- Hắn chỉ là giả vờ làm ra chính nhân quân tử để quyến rũ chị, để trộm được tim của chị, để chị cam tâm tình nguyện làm chuyện đó với hắn.
- Lưu Ly, em…
- Chị Vũ Hinh, em biết chị không tín en nói, nhưng... em có chứng cớ.
Mắt thấy Tô Vũ Hinh lắc đầu thì Tô Lưu Ly liền nói.
Tô Vũ Hinh sửng sốt:
- Chứng cớ?
- Đúng.
Tô Lưu Ly gật đầu, nói:
- Ngày hôm qua, sau khi chị nói với em rằng hắn là người tốt thì em cũng đang do dự không biết là mình có hiểu lầm hắn hay không, thế cho nên em chỉ mặc đồ ngủ đi tìm hắn...
- Cái gì?
Tô Vũ Hinh bị hành động của Tô Lưu Ly làm cho sợ ngây người.
- Em muốn dùng cách này để kiểm tra xem hắn có phải là lưu manh hay không? Kết quả chị có đoán được chuyện gì xảy ra không?
Tô Lưu Ly tự hỏi tự trả lời nói:
- Khi đến cửa phòng thì em mơ hồ nghe bên trong có giọng nói của nữ nhân.
- Giọng nói của nữ nhân?
- Đúng, chị cũng không biết lúc ấy em kinh ngạc như thế nào đâu, sau đó em liền mở trộm cửa ra, kết quả là….
Nói tới đây, Tô Lưu Ly dừng lại một chút rồi lên giọng:
- Kết quả là em nhìn thấy hắn đang xem phim sách trên Laptop của Cẩm Đế.
Hả?
Có lẽ không ngờ Diệp Phàm sẽ làm chuyện như vậy, Tô Vũ Hinh cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
- Ghê tởm hơn chính là hắn nhìn thấy em vào phòng, chẳng những không có tắt máy hơn nữa còn mở khăn tắm ra, muốn làm chuyện đó với em.
Nói xong, Tô Lưu Ly không khỏi nhớ lại tờ rym của Diệp Phàm, khuôn mặt nàng liền đỏ bừng vì xấu hổ, tối qua đó là lần đầu tiên nàng thấy hung khí của nam nhân.
- Không... Không thể nào
Tô Vũ Hinh mở to hai mắt nhìn, có lẽ nàng tin Diệp Phàm sẽ xem phim sách nhưng nàng tuyệt đối không tin Diệp Phàm sẽ mạnh mẽ làm chuyện đó với Tô Lưu Ly.
- Chị Vũ Hinh, em lừa chị để làm gì? Em nói cho chị biết, nếu lúc ấy em không chạy trốn nhanh thì trinh tiết quý báu của em đã bị hắn cướp đi rồi.
Nghĩ đến hậu quả đáng sợ này thì Tô Lưu Ly không khỏi có chút sợ hãi mà càng nhiều là phẫn nộ:
- Chị Vũ Hinh, tên lưu manh đáng chết này quá nguy hiểm, chúng ta không thể để hắn ở lại biệt thự được, để cho hắn đi ra ngoài đi, mặc khác sau này chị phải cần thận, không nên để bị hắn lừa…
Chẳng…Chẳng lẽ là hắn ngụy trang sao?
Câu nói kế tiếp của Tô Lưu Ly thì Tô Vũ Hinh cũng chưa nghe, nàng đang nhớ lại tỉnh cảnh tiếp xúc thân mật cùng Diệp Phàm vào ngày hôm qua.
Không phải.
Trong đầu hiện ra những lời nói cùng với ánh mắt của Diệp Phàm thì Tô Vũ Hinh liền có đáp án, về sau ánh mắt của nàng như là súng máy nhìn về Tô Lưu Ly, nhất thời có chút mê mang.
Bởi vì, nàng rất hiểu rõ Tô Lưu Ly, cho dù Tô Lưu Ly có tiếp tục chán ghét Diệp Phàm thì nàng cũng sẽ không vô cớ mà chửi bới Diệp Phàm.
Tuy rằng phòng của Tô Lưu Ly cách phòng của Cổ Đế hơn 10m, hơn nữa biệt thự lại có tường cách âm nhưng mà đối với Diệp Phàm, người đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên Viên Mãn thì cho dù Tô Lưu Ly có nói nhỏ đi chăng nữa, hắn cũng nghe hết.
Trong phòng tắm, Diệp Phàm nghe được 2 người nói chuyện với nhau cũng không có ý định đi giải thích, dù sao lại chuyện này chỉ càng tô càng đen.
10’ sau, Diệp Phàm tắm xong, thay đổi một bộ trường bào màu xám rồi đi xuống dưới lầu.
- Diệp thần y.
Khi Diệp Phàm muốn đi ra ngoài thì Tô Cẩm Đế ở bên ngoài chạy vào.
Diệp Phàm nhìn vào Tô Cẩm Đế nhưng không lên tiếng.
- Diệp thần y, xin lỗi, tôi không nên nói những lời kia, nếu ngài còn tức giận thì cứ trút giận đến khi không còn giận nữa đi.
Tô Cẩm Đế thấy Diệp Phàm không có để ý đến hắn thì lập tức dừng bước lại, vẻ mặt tỏ ra tội nghiệp nhìn Diệp Phàm, trên mặt tỏ ra hối hận và lo lắng, cảm giác kia giống như Diệp Phàm sẽ rời khỏi Tô gia, không chữa trị cho Tô Vũ Hinh nữa.
Bởi vì chuyện lúc này không phải là lỗi hoàn toàn do Tô Cẩm Đế nên Diệp Phàm không có ra tay giáo huấn Tô Cẩm Đế nhưng mà trong lòng vẫn không có hảo cảm gì với vị công tử Tô gia miệng đầy thô tục này.
Lúc này thấy bộ dạng lo lắng của Tô Cẩm Đế, Diệp Phàm đã nhìn ra, vô luận là Tô Cẩm Đế bị Trương Lâm lừa hay là mắng mình, ăn nói khép nép trước mình cũng là vì một mục đích: Hắn muốn cứu sống Tô Vũ Hinh.
- Diệp thần y, chỉ cần ngài đồng ý ở lại đây chữa bệnh cho chị Vũ Hinh thì ngài trừng phạt như thế nào tôi cũng chịu.
Tô Cẩm Đế lại không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Phàm, hắn thấy Diệp Phàm không lên tiếng liền cắn răng mở miệng, cảm giác kia giống như chỉ cần Diệp Phàm tha thứ cho hắn, cho dù bắt hắn lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng không từ chối.
- Cậu yên tâm, tôi sẽ ở đây chữa bệnh cho chị cậu.
Diệp Phàm thấy thế, nói:
- Bất quá tôi nhắc nhở cậu, sau này không nên ăn nói thô tục đối với tôi nữa.
- Diệp thần y, ngài là ân nhân cứu mạng của chị tôi, càng là ân nhân cứu mạng của Tô gia, làm sao tôi dám bất kính với ngài được?
Tô Cẩm Đế nghe vậy, kích động không gì sánh kịp cảm giác kia giống như hận không thể móc tim ra cho Diệp Phàm xem.:
- Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, sau này ngài có việc gì cứ nói ra, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng không chối từ.
Mắt thấy bộ dạng thề son thề sắt của Tô Cẩm Đế thì không nhịn cười được.
Hắn nhìn ra, Tô Cẩm Đế cũng giống như Tô Lưu Ly, tuy rằng xuất thân từ nhà giàu có nên có tính kiệt ngạo bất tuân nhưng mà 2 người họ đều là người trọng tình trọng nghĩa, cũng không có ý xấu gì.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 19: Cá mè một lứa.
Bởi vì một cuộc điện thoại của Tô Hồng Viễn mà Trương Lâm đã bị bắt giam, khi tin tức này được truyền ra ngoài thì thành Hàng Hồ liền sôi sục, thậm chí còn đưa tới sóng to gió lớn trên mạng in tờ nét nữa.
Nhưng mà.
Đối với những chuyện này Diệp Phàm cũng không biết.
Trong 3 ngày nay, mỗi ngày hắn đều để 1 tiếng trị bệnh cho Tô Vũ Hinh, thời gian còn lại hắn chủ yếu đi lại ở Hàng Hồ, hơn nữa hắn thích đi quảng trường, những nơi mà có nhiều người.
- Diệp đại ca, quán Bar này chính là một trong những quán Bar cao cấp ở Hàng hồ, có rất nhiều mỹ nữ.
Màn đêm buông xuống, Tô Cẩm Đế lái chiếc Lamborghini chở Diệp Phàm đến quán Bar CC, hơn nữa hắn còn giới thiệu những hot girl trong quán này, dường như là đang cố ý dụ dỗ Diệp Phàm.
Dụ dỗ sao?
Đúng!
Vì muốn giữ mối quan hệ với Diệp Phàm nên Tô Cẩm Đế đã hỏi 3 người Tô Lưu Ly, Tô Vũ Hinh cùng Phúc bá rằng Diệp Phàm là người như thế nào, kết quả là hắn có được 3 đáp án khác nhau.
Tô Lưu Ly nói cho hắn biết Diệp Phàm là một tên lưu manh.
Tô Vũ Hinh nói cho hắn biết Diệp Phàm là người tốt, mặc dù Tô Lưu Ly đã thêm mắm thêm muối vào chuyện đêm đó nhưng mà Tô Vũ Hinh vẫn tin vào phán đoán của mình.
Phúc bá nói cho hắn biết Diệp Phàm chẳng những là một thần y, hơn nữa còn là một cường giả võ học, dùng lời của Phúc bá: Diệp Phàm đi ở dưới trời nóng 40 độ mà không có một giọt mồ hôi nào.
Khi nghe được những lời này, đối với một người yêu võ như Tô Cẩm Đế, quả thật là giật mình.
Cho tới nay hắn đều muốn tìn một sư phụ khủng bố để học tập võ công nhưng mà vẫn không tìm được.
Cho nên, Diệp Phàm một cao thủ võ học xuất hiện đối với hắn mà nói chính là một chuyện tốt, trực tiếp làm hắn có ý muốn bái Diệp Phàm làm sư phụ.
Bất quá.
Tô Cẩm Đế cũng biết ấn tượng của Diệp Phàm đối với mình không tốt cho nên hắn cũng không có nóng lòng mà nói ra, mà tính toán tạo dựng ấn tượng tốt với Diệp Phàm, sau đó mới nói đến chuyện bái sư học nghệ.
Vì muốn thay đổi ấn tượng của mình với Diệp Phàm nên trong 3 ngày qua Tô Cẩm Đế luôn đi theo Diệp Phàm, làm hướng dẫn viên du lịch free cho Diệp Phàm, Diệp Phàm bắt hắn đi hướng đông thì hắn tuyệt đối không đi hướng Tây.
Trải qua 3 ngày ở chung, Tô Cẩm Đế phát hiện thái độ của Diệp Phàm đối với hắn chuyển biến tốt đẹp hơn, cho nên hắn liền bắt đầu thực hiện bước thứ 2 trong kế hoạch: Mang Diệp Phàm đi đến quán Bar, cùng nhau chơi đùa hot girl.
Thứ nhất hắn biết được Diệp Phàm trong miệng Tô Lưu Ly là một người háo sắc, hơn nữa hắn còn biết chuyện cùng nhau cùng qua cửa sổ, cùng nhau vượt qua sông, cùng nhau măm măm kỹ nữ… đều là những người bạn thân thiết nhất trong thiên hạ. Chỉ cần hắn và Diệp Phàm cùng nhau chơi đùa hot girl thì 2 người đã là bạn bè thân thiết rồi, làm sao Diệp Phàm có thể không biết xấu hổ mà không dạy hắn công phu được?
Đối mặt với những lời nói thao thao bất tuyệt của Tô Cẩm Đế thì Diệp Phàm cũng thờ ơ, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn về cảnh đêm trong Hàng Hồ.
Sở dĩ hắn đồng ý đi đến quán Bar cùng với Tô Cẩm Đế cũng không phải là hắn hướng về những mỹ nữ đó, mà hắn muốn trải nghiệm cuộc sống bình thường, muốn thích ứng nhiều thứ hơn.
Chẳng lẽ Tô Lưu Ly đã đưa tin giả cho mình?
Tại sao Diệp đại ca lại không động tâm khi nghe mình kể nhỉ?
Mắt thấy Diệp Phàm thờ ơ, trái tim Tô Cẩm Đế tan nát rồi.
- Cái gọi là vô sự mà ân cần, thì không phải gian xảo tức là đạo chích, cậu lấy lòng tôi là có ý đồ gì?
Đột nhiên Diệp Phàm thu ánh mắt lại rồi hỏi.
Tuy rằng hắn không biết Tô Cẩm Đế nghĩ gì nhưng mà thông qua tiếp xúc mấy ngày hôm nay thì hắn nhìn ra được Tô Cẩm Đế làm mọi chuyện để làm hắn vui lòng.
Điều này làm cho hắn nghi hoặc.
Dù sao hắn đã đáp ứng Tô Cẩm Đế là sẽ ở lại để chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh, thế nhưng mà mấy ngày nay Tô Cẩm Đế vẫn luôn đi theo mình.
- A, Diệp đại ca, anh hiểu lầm rồi, em chỉ là vì muốn giới thiệu quán Bar mà thôi.
Nghe Diệp Phàm nói thế Tô Cẩm Đế liền hoảng sợ mà lắc đầu, sau đó liền vuốt mông ngựa:
- Đương nhiên em cũng biết Diệp đại ca là một người ngọc thụ lâm phong, tiêu sái hào phóng, nhân trung chi long….
Mắt thấy Tô Cẩm Đế không muốn nói, Diệp Phàm cũng không có hỏi.
Chưa đến 9h, những phòng trong quán Bar sớm đã bị đặt hết chỗ, trước cổng quán Bar đổ đầy xe, người bên trong lại đông như kiến, ngay cả tầng 2 cũng không có chỗ ngồi.
Trong một gian phòng Vip trên tầng 2, đây là phòng mà chỉ có những vị công tử ca của Hàng hồ cũng với ông chủ lớn mới có thể đặt được, cho dù những người có tiền cũng không thể.
Trong phòng có 2 nam và 4 nữ, nam thì khí độ bất phàm, nữ thì gợi cảm, lộ mà không dâm.
Trong đó, Tô Phi Vũ ngồi ở giữa, đang dựa vào ghế salon, giống như là một vị vương giả, mắt nhìn xuống những khách nhân ở tầng 1.
Mà bên cạnh hắn là 2 cô người mẫu, hơn nữa còn là 2 chị em song sinh hiếm thấy.
Nhưng mà.
Dường như Tô Phi Vũ không có hứng thú với các nàng.
Ngồi ở bên trái Tô Phi Vũ là một thanh niên có tên là Cẩu Vĩ, hắn cũng xuất thân từ nhà phú hào, ngoại hiệu là Cẩu thiếu gia, là người có danh khí không nhỏ trong đám hoàn khố ở Hàng Hồ, hắn là tên tùy tùng của Tô Phi Vũ.
Hôm nay hắn vốn đang ở trong một song bạc ngầm, nhận được điện thoại của Tô Phi Vũ, biết được tâm tinh Tô Phi Vũ không tốt thì hắn liền lái xe chạy như điên đến đây.
- Tô thiếu, cha anh đã nói con gái điếm Tô Vũ Hinh kia không có tạo thành uy hiếp gì đối với anh, anh còn tức cái gì nữa?
Mắt thấy Tô Phi Vũ không hăng hái lắm, Cẩu Vĩ dùng ánh mắt ý bảo, đợi 4 cô em xinh tươi rời khỏi phòng thì hắn mới rót cho Tô Phi Vũ một chén Laffey, sau đó hỏi.
Tô Phi Vũ cầm chén rượu lên, cũng không uống, quay đầu nhìn Cẩu Vĩ:
- Mày biết chuyện của Trương Lâm không?
- Biết, em nghe nói tên kia chạy đến nhà Tô gia các anh để lừa gạt, bị lão gia tử nhà anh đi vào…
Cẩu Vĩ châm một điếu thuốc lá, đáp lại.
Tô Phi Vũ hơi nheo mắt lại, giọng nói vô cùng khó chịu:
- Tuy rằng Trương Lâm không phải là nhân vật lớn gì nhưng mà năng lực của hắn cũng không nhỏ, cũng bởi vì Trương Lâm muốn lừa gạt nên lão gia tử nhà tao đã mạo hiểm chọc giận những người phía sau Trương Lâm, đem Trương Lâm giam vào tù. Nói thế thì lão gia tử cũng không khỏi con trọng con gái điếm kia sao?
- Tô thiếu, cho dù lão gia tử nhà anh coi trọng con gái điếm kia thì cũng chẳng thấm vào đâu, từ xưa đến nay, gia sản đều truyền nam không truyền nữ, huống chi nó cũng đã đạp chân xuống điện Diêm Vương?
Mặc dù là nói vậy nhưng trong lòng Cẩu Vĩ hiểu rõ trong 2 năm nay Tô Phi Vũ đã bị Tô Vũ Hinh áp chế, hiện giờ thật vất vả lắm mới có thể xoay người làm chủ nhân, lại phát hiện lão gia Tử tô gia vẫn coi trọng Tô Vũ Hinh, cho dù biết Tô Vũ Hinh không tạo thành uy hiếp gì đối với Tô Phi Vũ nhưng mà trong lòng hắn vẫn rất khó chịu.
Tô Phi Vũ nghe vậy, vẻ mặt càng trở nên âm trầm hơn:
- Mày có chỗ không biết, bệnh của con gái điếm kia đã trị được rồi.
- Trị được rồi sao?
Cẩu Vĩ cả kinh:
- Không phải là các bác sỹ nổi tiếng đã bó tay với bệnh của nó rồi sao?
- Tao vốn cũng cho rằng nàng chết chắc, kết quả không biết từ đâu xuất hiện một tên dã y, hắn có thể chữa bệnh cho nàng.
Tô Phi Vũ nói xong, cảm giác hận không thể thấy Tô Vũ Hinh chết sớm.
- Tô thiếu, theo lời anh nói thì sở dĩ ông nội của anh dám đắc tội với người khác, phiêu lưu tống Trương Lâm vào ngục hoàn toàn là bởi vì thây được bệnh của Tô Vũ Hinh chuyển biến tốt, muốn sau khi nó khỏe lại thì tiếp tục chuyện trong Tô gia?
Cẩu Vĩ liền hiểu ra.
- Ừh.
Tô Phi Vũ gật gật đầu, trong đầu không khỏi nhớ lại hình ảnh của Diệp Phàm, hận đến có chút nghiến răng, ở trong mắt hắn xem ra, nếu không phải Diệp Phàm đột nhiên xông ra thì làm sao hắn lại buồn bực như thế này?
Cẩu Vĩ cười một cách âm hiểm:
- Tô thiếu, kỳ thật chuyện này cũng rất dễ.
- Là sao?
Đồng tử Tô Phi Vũ hơi phóng to.
- Đánh chủ ý vào tên dã y kia.
Cẩu Vĩ cười lạnh một tiếng, nhất châm kiến huyết, nói:
- Chỉ cần anh khống chế được tên dã y kia, chẳng khác gì nắm lấy sinh mạng của Tô Vũ Hinh, cứ như vậy Tô Vũ Hinh sẽ là đồ chơi trong tay anh, mặc anh đùa bỡn.
Tuy rằng Tô Phi Vũ tức giận, nhưng bởi vì cha mình nhắc nhở, sợ chọc giận Tô Hồng Viễn nên cũng không dám làm gì với Tô Vũ Hinh.
Lúc này nghe được đề nghị của Cẩu Vĩ thì trong lòng Tô Phi Vũ vừa động.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius