Truyền Kỳ Tử Thần Tác giả :Kim Sa Lưu Thủy -----oo0oo-----
Chương 11 - Phí xuất thủ của ta cũng không thấp!
Dịch: Rô méo
Biên tập:
Nguồn: TTV
Chương 11- Phí xuất thủ của ta cũng không thấp!
- Rắc ... rắc ...
Chỉ thấy Vân Phong hơi động một cái, rất nhanh sau đó là một tiếng giòn vang vang lên, một cánh tay của tên râu dài đã bị vặn gãy. Mà bên kia, hắn vẫn nhẹ nhàng đứng ở đó, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lần đầu tiên thì có lẽ có thể cho rằng bởi vì tên lưu manh kia đứng quá gần mà không kịp phòng bị! Còn lần này, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng rồi. Thiếu niên trước mắt này tuyệt đối là một cao thủ vô cùng lợi hại, tinh thần lực và thể thuật của hắn tuyệt đối đã vượt trên cấp 20, thậm chí là chỉ cách cấp 30 rất gần!
Bọn họ cũng đã từng thấy thực lực của một số cao thủ trên cấp 20 trong bang, nhưng tựa như họ không bằng người thiếu niên trước mắt này!
Về cấp 30? Bọn họ không dám nghĩ đến!
Cấp độ thể thuật của một người thường thì thấp hơn so với đẳng cấp tinh thần lực, mà muốn đột phá tinh thần lực đến cấp 30 thì tối thiểu phải có thiên phú Linh cấp ba mới được. Trong số những dân nghèo chỉ có một số người cực nhỏ sở hữu thiên phú như thế!
Mà cho dù người thiếu niên trước mắt này có đi nữa, thì hắn làm cách nào có thể tu luyện được đến trình độ này khi tuổi còn nhỏ như thế?
Trong bang họ, chỉ có nhân vật từ cấp đường chủ mới có thực lực trên cấp 30!
Huyết Lang bang có hơn 100,000 thành viên, nhưng đường chủ thì chỉ có gần chục người!
Hít ....
Cả đám lưu manh đều hít một hơi thật sâu, chúng đều hiểu, lần này đã đụng phải đá rồi!
Sắc mặt tên râu dài trắng bệch. Hắn cố gắng chịu đựng chỗ đau ở cổ tay, hắn nhìn Vân Phong một cách khiếp sợ. Từ lúc nào mà khu dân nghèo lại có một cao thủ thiếu niên như thế này?!
- Phí ra tay của ta cũng không thấp, lần tiếp theo sẽ tuyệt đối không chỉ đơn giản là một cánh tay của ngươi đâu. Tiền nợ để mấy hôm nữa ta sẽ trả lại, giờ các ngươi rời khỏi đây đi, lúc này không còn sớm nữa rồi!
Vân Phong nhàn nhạt nói.
- Tốt! Các hạ đã có thực lực như thế này, chúng ta cũng không thể nói được gì hơn! Chỉ là có một việc muốn cho ngươi biết, tiểu nha đầu này đã được cháu trai của đường chủ chúng ta chấm rồi. Các hạ đã lựa chọn xen vào chuyện này, vậy từ nay về sau xin hãy cẩn thận một chút!
Tên râu dài cười lạnh một tiếng, lúc nói đến câu cuối cùng thì đã đầy vẻ uy hiếp.
Tuy đối phương có vẻ cứng rắn, nhưng phải phải sợ Huyết Lang bang! Bằng không thì sao lại còn có thể đề cập đến chuyện tiền nợ?
Tên râu dài thầm cười trong bụng, tự cho rằng mình đã nắm được chút ý tứ của đối phương. Giết người của Huyết Lang bang chúng ta, chả lẽ định coi như không có chuyện gì à?
Choáng, tiểu tử ngươi nằm mơ chắc, đợi sau khi lão tử trở về, ngwoi cứ đợi cao thủ của bang chúng ta tới đòi mạng đi! Nếu cứ thả ngươi như thế, uy tín của Huyết Lang bang chúng ta còn cái gì nữa? Sau này còn lăn lộn như thế nào? Tiểu tử ngươi vẫn còn non lắm!
Nhưng mà hắn vừa nói dứt lời, sắc mặt Vân Phong lập tức trở nên lạnh lẽo.
- Đây là ngươi đang uy hiếp ta à?
Hắn lạnh lùng nói.
- Nói thật cho các ngươi biết, nếu không phải là ngại việc Tiểu Nặc đang thiếu các ngươi tiền, lúc này các ngươi đừng nghĩ có ai có thể còn sống đi ra ngoài! Vân Phong ta đã ra tay, ngươi nên cảm thấy mình thật may mắn vì là một trong số rất ít người còn sống đấy!
Một luồng khí tức tử vong phát ra từ người Vân Phong, lập tức bao phủ lên người tên râu dài cùng một đám thành viên Huyết Lang bang.
Khí thế vừa xuất, sắc mặt cả đám lưu manh liền trở nên trắng bệch, hoảng sợ nhìn Vân Phong, giống như là bị rơi vào địa ngục vậy.
Một con người phải làm thế nào mới có thể có được khí thế như vậy? Phải giết bao nhiêu người mới có thể hình thành nên khí thế như thế này đây?
Chợt chúng hiểu ra, tất cả những lời mà Vân Phong vừa nói đều là thực. Nếu như giờ chúng còn tiếp tục làm điều gì quá phận nữa, vậy thì chắc chắn là sẽ phải chết!
Khu dân nghèo này, từ nay đã có một Sát thần như vậy.
Tên râu dài không còn có ý định phản kháng nữa mà chỉ có sự sợ hãi vô tận. Mà lúc đó hắn cũng bắt đầu phẫn nộ. Tên cháu trai cho má của Đường chủ, tiểu nha đầu ngươi thích lại có một Sát thần như thế này bảo vệ. Ngươi bảo lão tử đến, chẳng phải là đẩy lão tử đến chỗ chết à? Cút mẹ ngươi đi, muốn tìm rắc rối với tên Sát thần này, ngươi tự mình đến đi!
- Vâng ... Vâng ...
Tên râu dài lắp bắp, gật đầu.
- Mang thi thể của hắn nữa, rồi cút đi!
Vân Phong gật đầu, thản nhiên nói.
Không đợi tên râu dài phân phó, mấy tên thủ hạ của hắn liền vội vàng vác thi thể của tên tóc vàng kia lên, rồi cả đám thất tha thất thểu đi ra cửa.
Bọn chúng không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa!
- Nhớ kỹ những lời ta nói ... Nếu lần sau mà còn dám đi vào như vậy, các ngươi cũng sẽ không còn sống mà có thể đi ra ngoài như lần này đâu. Nếu có một tên là thành viên của Huyết Lang bang, thế thì đừng trách ta diệt sạch bang luôn!
Lúc đi ra đến cửa, một thanh âm giống như từ Địa ngục truyền tới vang lên bên tai chúng.
- Huỵch ....
Một tên lưu manh trực tiếp té lăn ra đất.
Hung ác! Qúa độc ác! Cả đám bọn chúng đều muốn khóc. Những thành viên khác trong Huyết Lang bang thì liên can quái gì đến chúng?
Nhưng chúng cũng không chút nào dám hoài nghi những lời Vân Phong vừa nói ... bởi vì, khí tức mà hắn vừa phát ra quá kinh khủng, nó tuyệt đối là thứ mà người bình thường không thể có được! Khí tức ấy chỉ trong Địa ngục mới có thể có, là ý niệm của Tử thần. Tử thần muốn ngươi chết, ngươi sẽ không thể sống được!
"Không được, nhất quyết không thể để cho các thành viên khác của Huyết Lang bang tới gây sự với tên Sát thần này." - Trong đầu mấy tên lưu manh rất nhanh đã đưa ra quyết địng.
Rất nhanh, một đám người của Huyết Lang bang đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cánh cửa cũng một lần nữa đóng lại.
- Việc ban nãy không làm muội sợ chứ?
Vân Phong quay đầu lại nhìn Nam Nặc, cười nhạt rồi nhẹ giọng hỏi.
Hắn thừa nhận, một khắc vừa rồi hắn phát ra sát khí trùng thiên như vậy có một phần nguyên nhân chính là vì Lý Kiếm Nam! Mười hai người huynh đệ của hắn đã chết quá oan rồi! Bọn hắn là những người đang bán mạng vì Lý gia, thế mà lại bị Lý Kiếm Nam tính kế như vậy. Hắn làm sao mà cam tâm?
Ai bảo chúng lấy cái tên Huyết Lang đặt cho bang phái làm gì? Không cần biết là vì sao mà chúng lại lấy cái tên này, hắn chẳng hề ưa thích cái bang này một chút nào, chứ đừng nói là ban nãy mấy tên của Huyết Lang bang còn làm trò như vậy!
Hắn không dám nghĩ, nếu như không phải vừa vặn hôm nay hắn trở về, ở nhà sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa!
Chỉ riêng điểm này thôi, dù mấy tên Huyết Lang bang có chết ngàn vạn lần cũng chưa đủ!
Cha chính là vảy ngược của hắn, hiện giờ lại có thêm Tiểu Nặc. Nếu như hai người họ mà xảy ra chuyện gì, hắn thật sự sẽ giết sạch từ trên xuống dưới bọn Huyết Lang bang kia!
Hải tặc đã chết trên tay hắn cũng không phải là số ít. Một bang phái trong khu dân nghèo trên một hành chính tinh cấp hai thì đã là cái gì?
Vừa rồi, sở dĩ hắn chỉ giết một người trong số đó là bởi nguyên nhân mà hắn đã nói, đó là Tiểu Nặc đang thiếu chúng tiền. Ngoài ra, hắn cũng không muốn Tiểu Nặc bị hoảng sợ.
Lá gan của tiểu nha đầu này có vẻ hơi nhỏ. ^^!!
Vân Phong nhìn Nam Nặc vẫn còn hơi run run, trong lòng có một cảm giác thương yêu.
Hắn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Nam Nặc, ánh mắt ôn hòa nhìn cô bé, cố gắng giúp tiểu nha đầu cảm thấy an toàn.
Đúng vậy, an toàn! Đây cũng là cảm giác trong lòng Nam Nặc lúc này. Lúc mà hắn nắm lấy tay của cô bé, trong lòng cô đã cảm giác được sự an toàn.
Cảm giác này ... Đã rất lâu nàng chưa từng cảm nhận được rồi ...
Nhìn Vân đại ca trước mắt đang nhìn mình một cách ôn hòa, hỏi mình có sợ hay không, khóe mắt cô bé chợt ươn ướt.
Năm năm trước, chính là huynh ấy đã xuất hiện cứu mình ... Giờ cũng thế ...
- Muội không sao ...
Còn chưa dứt lời, cô bé cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi lã chã bổ nhào vào trong ngực hắn.
- Ôi ...
Vân Phong chỉ biết cười khổ, không sao mà còn khóc?
Có điều từ biểu hiện của cô bé, hắn cũng thấy được trạng thái tâm lý lúc này của nàng. Xem ra đoạn thời gian vừa qua, tiểu nha đầu đã phải chịu nhiều uất ức lắm. Có lẽ nguyên nhân cô bé nợ tiền bọn Huyết Lang bang kia cũng là vì bệnh của cha mình.
Hắn cũng hiểu sơ qua về bệnh tình của cha. Những bình thuốc rỗng kia, mỗi bình đều là một gánh nặng thật lớn với một gia đình nghèo. Bệnh của cha hắn nặng như thế, có lẽ đã không còn sức lao động nữa, tất cả gánh nặng đè hết lên vai tiểu nha đầu ...
Những chai thuốc rỗng kia, theo như hắn thấy thì có rất nhiều đều vừa mới được sản xuất thời gian gần đây.
Hai tay hắn khẽ vỗ nhẹ lưng tiểu nha đầu, ghé mắt nhìn rất nhiều linh kiện máy móc lộn xộn cũ nát bày la liệt trên mặt bàn mà trong lòng cảm thấy vừa tiếc thương vừa chua xót. Với kỹ thuật sửa chữa của tiểu nha đầu, phải làm mấy chuyện này thực sự là đã làm khó nàng rồi.
Nàng chỉ là một tiểu nha đầu, vậy mà phải vừa cố gắng kiếm sống tại khu dân nghèo này, vừa chăm sóc cha hắn đang bệnh nặng...
Vân Phong nhớ về ký ức năm năm trước, hình ảnh một cô bé đang ra sức cố gắng kéo một túi phế phẩm lớn lại hiện lên trong đầu ...
Lúc bị tên đệ tử Bá tước kia khinh bạc, tiểu nha đầu sợ hãi co rúc ở góc tường ...
"Từ nay về sau ... Ta sẽ không để cho tiểu nha đầu phải chịu ủy khuất gì nữa." - Thở một hơi thật dài, Vân Phong tự nói với lòng mình.
- Xin lỗi ... Muội lại mang phiền toái đến cho huynh rồi. Ngày mai ... Ngày mai muội sẽ đem bán cái động cơ kia đi ... rồi trả lại tiền cho bọn chúng ...
Trong ngực hắn, tiểu nha đầu vừa khóc vừa ngẹn ngào.
Nghe được những lời đứt quãng này của cô bé, Vân Phong hơi sững sờ, sau đó dở khóc dở cười:
- Nha đầu ngốc ngươi nói cái gì thế?
Lúc này rồi mà nàng còn nghĩ đến chuyện nợ tiền bọn Huyết Lang bang kia? Không phải nàng cho rằng mình thực sự sợ chúng chứ?
Nếu như đã động thủ giết người, vậy chuyện tiền nong đã không còn quá quan trọng nữa rồi!
Trả chúng tiền, đó là bởi vì hắn không muốn nợ người ta! Nếu như hắn muốn, hắn có thể dùng cách của riêng mình để làm được, nhưng không phải là cách này!
Ví như đồ sát sạch sẽ từ trên xuống dưới bang phái này, vậy tất cả mọi thứ từ trên xuống dưới của chúng đều là của hắn rồi! Nhưng trước khi làm chuyện đó, hắn sẽ trả lại những gì lúc trước mình thiếu nợ chúng, đây chính là nguyên tắc của hắn ...
Đương nhiên, tại hành chính tinh này cũng có pháp luật giám sát và điều khiển, nếu như hắn thật sự muốn diệt sạch Huyết Lang bang thì cũng là một vấn đề lớn. Dù sao đó cũng là một bang phái chứ không phải là một người. Ngay cả Đường chủ mà cũng có, hẳn quy mô của bang này cũng không phải quá nhỏ.
Truyền Kỳ Tử Thần Tác giả :Kim Sa Lưu Thủy -----oo0oo----- Chương 12 - Thực lực của Huyết Lang bang
Dịch: Rô méo
Biên tập:
Nguồn: TTV
Chương 12 - Thực lực của Huyết Lang bang
- Vấn đề lúc này đã không phải là tiền nữa rồi ...
Vân Phong lắc đầu, nói.
- Nhưng ... muội nghe người ta nói, bang chủ bang này là một người có tinh thần lực và thể thuật đều đạt trên cấp 40, hơn nữa còn có rất nhiều thủ hạ ...
Tiểu nha đầu từ trong ngực hắn tách ra, lau nước mắt, nhìn hắn với vẻ lo lắng.
Hiện giờ nha đầu đang nghĩ, nếu như mình trả lại tiền cho bọn chúng, có lẽ chúng sẽ bỏ qua cho cả nhà mình. Không thể không nói rằng tư tưởng này của cô bé thực sự rất ngây thơ, nhưng ... ngoại trừ có thể nghĩ được đến chuyện này ra, nàng còn có thể làm được gì khác đây?
Nàng chỉ là một tiểu nữ hài không có bao nhiêu sức mạnh. Qủa thật là nàng không thể tin rằng một mình Vân Phong mà có thể đối chọi lại với toàn bộ Huyết Lang bang kia, dù sao thế lực của chúng cũng rất mạnh.
Có điều, nguyên nhân làm cho tiểu nha đầu có ý nghĩ này có quan hệ nhiều đến thái độ lúc trước của Vân Phong đối xử với tên râu dài kia. Nàng cảm thấy việc hắn còn nhấn mạnh chuyện nợ tiền với chúng, xem ra là muốn nghĩ cách để dàn xếp ổn thỏa đây. Như vậy, thực ra huynh ấy vẫn còn phải để tâm đến thực lực của Huyết Lang bang!
Tiểu nha đầu này không ngốc!
"Năm năm trước, Vân đại ca đã vì mình mà phải chịu nhiều đau khổ như vậy, hiện giờ vừa mới trở về mà nàng lại gây phiền phức cho huynh ấy ..." - Nam Nặc khẽ cắn môi, trong lòng cảm thấy rất khổ sở, nước mắt lưng tròng có vẻ như sắp khóc đến nơi.
- Trên cấp 40?
Nghe Nam Nặc nói như thế, Vân Phong hơi ngạc nhiên.
Tinh thần lực có thể đột phá được cấp 40, vậy đối phương tối thiểu cũng phải có thiên phú Linh cấp bốn. Người như vậy mà muốn có được một thân phận quý tộc là một chuyện rất đơn giản, vậy mà lại đi làm bang chủ một bang phái ở khu dân nghèo? Hoặc là cái Huyết Lang bang này không chỉ là thế lực ở khu dân nghèo?
Năm năm trước, lúc hắn đi, tại đây cũng không có Huyết Lang bang. Vốn hắn nghĩ rằng đây chỉ là một cái bang phái nhỏ mới nổi lên gần đây, nhưng bây giờ xem ra, Huyết Lang bang này cũng không phải đơn giản.
Có điều, hắn cũng chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi. Chỉ là lực lượng trên cấp 40 mà đã muốn khiến hắn sợ hãi? Như thế thì cũng xem thường hắn quá rồi!
Danh hiệu "Tử thần" của hắn cũng không phải là từ trên trời rơi xuống. Tại ngục giam Carlos, đã từng có không biết bao nhiêu người cấp bậc này bị hắn giết nữa. Tại quân đoàn 'Sát Lang', tu vi của mỗi một binh sĩ bình thường đều là cấp độ này. Tuy rằng đẳng cấp tinh thần lực của hắn bị hạ xuống, lực lượng thể thuật cũng giảm theo, nhưng kinh nghiệm giết chóc của hắn vẫn còn, khí thế Tử thần vẫn còn. Đây chính là thứ mà phải giẫm lên vô số thi thể mới có được. Cao thủ bình thường trên cấp 40, Vân Phong có lòng tin giết chúng rất nhẹ nhàng thôi!
- Vâng!
Cô bé nghiêm túc gật đầu.
Thấy dáng vẻ này của tiểu nha đầu, hắn lại thấy hơi buồn cười, liền an ủi:
- Ha ha, muội cứ yên tâm. Chỉ cần bọn chúng không mang cơ giáp và chiến hạm tới, ta cũng không sợ gì đâu!
Cơ giáp cùng chiến hạm là thứ mà sức người khó có thể chống lại. Nếu như linh lực và tinh thần lực của hắn vẫn còn được như trước kia, cho bọn chúng có mang theo cơ giáp tới thì hắn cũng không thèm để ý. Linh có thể đề cao cảm giác cùng sự nhạy cảm của một người, tinh thần lực trong lúc chiến đầu dung nhập vào cơ thể, nhưng cường độ đề cao thân thể cùng nội kình với một người có Linh và tinh thần lực đã bị tổn hao nhiều như hắn chênh lệch quá nhiều với thực lực ngày xưa!
Hiện giờ nếu như đối phương thực sự mang cơ giáp tới, thân phận quý tộc của hắn cũng không phải là thứ bỏ đi. Nhưng hắn lai không biết, bọn Huyết Lang bang kia lại lớn gan đến thế, chẳng những dám dùng cơ giáp mà còn gióng trống khua chiêng đến đây đối phó với một người thừa kế 'Nhất đẳng Nam tước'!
- Muội đừng quên nhé, hiện giờ Vân đại ca là một quý tộc, bọn chúng không thể làm gì được huynh đâu!
Thấy vẻ mặt lo lắng của cô bé, tựa như là còn muốn nói cái gì nữa, hắn mở trừng hai mắt, vừa cười vừa nói.
- A ... Đúng thế ... Vân đại ca bây giờ là quý tộc ...
Con mắt tiểu nha đầu chợt sáng ngời, hai bàn tay nhỏ bé lau nước mắt rồi nhìn Vân Phong, hưng phấn nói.
Một liều thuốc an thần cứ như thế được tiêm vào lòng cô bé. Trong con mắt của nàng, quý tộc chính là cao cao tại thượng, thân phận của họ vô cùng cao quý. Không gì là họ không giải quyết được, cũng chẳng có ai dám đắc tội với bọn họ. Chính mình hoặc là cháu trai của mình một khi thức tỉnh được thiên phú Linh cấp bốn, sau đó trải bao gian khó đạt tới tước vị quý tộc, từ nay về sau những bình dân vốn xem thường bọn họ kia không còn dám coi thường họ nữa mà phải đến nịnh bợ. Đây là chuyện mà rất nhiều người dân nghèo dù nằm mơ cũng muốn, cũng là chủ đề được họ thảo luận rất nhiều. Trong thảo luận cùng với ước mơ của bọn họ, năng lực của quý tộc bị phóng đại ra tới vô hạn. Mưa dầm thấm lâu, cũng làm cho tiểu nha đầu nhiễm phải quan niệm như thế.
"Hiện tại Vân đại ca đã có thân phận quý tộc, vậy thì không có chuyện gì nữa rồi." - Tiểu nha đầu thở phào nhẹ nhõm.
Qủa thực đừng nói là Nam Nặc hiện tại, dù là Vân Phong lúc trước thì tư tưởng cũng không nhất định sẽ cao hơn tiểu nha đầu là bao.
Cũng là sau khi tiến vào ngục giam Carlos, tư tưởng của hắn mới dần dần trở nên khoáng đạt. Từng trọng phạm trong ngục giam Carlos chẳng ai là người đơn giản. Nhiều trọng phạm như vậy xuất thân từ rất nhiều tinh vực, thuộc rất nhiều lĩnh vực, rất nhiều thân phận. Tiếp xúc với bọn họ đã làm phong phú tư tưởng cùng tầm mắt của Vân Phong rất nhiều. Có thể nói, về mặt hiểu rõ đối với sự vật, thời gian mấy năm Vân Phong ở quân đoàn 'Sát Lang' thu hoạch cũng không được nhiều bằng ở ngục giam Carlos.
Rất nhiều người dân nghèo không biết, trong số các quý tộc cũng đều có phân chia đẳng cấp. Giữa 'Tam đẳng Nam tước' và 'Nhất đẳng Nam tước' chênh lệch ra sao, mà người thừa kế thì là khái niệm gì!
Tước vị quý tộc tại đế quốc Lam Nguyên, từ dưới phân lên chia ra thành Nam tước, Tử tước, Bá tước, Hầu tước, Công tước, tất cả là năm cấp bậc tước vị. Có điều cấp bậc của mỗi một tước vị lại phân ra làm tam đẳng, nhất đẳng cao nhất, còn tam đẳng là thấp nhất.
Mười Tam đẳng Nam tước mới bằng một nhị đẳng Nam tước, mà mười Nhị đẳng Nam tước mới bằng một Nhất đẳng Nam tước. Mười 'Nhất đẳng Nam tước' mới bằng một 'Tam đẳng Tử tước'.
Tuy rằng đặc quyền của một người thừa kế 'Nhất đẳng Nam tước' không khác là bao so với một quý tộc 'Nhất đẳng Nam tước' bình thường, nhưng vinh quan của một người thừa kế 'Nhất đẳng Nam tước' không kém chút nào so với một 'Tam đẳng Tử tước'!
Trong một trăm quý tộc thì có một 'Nhất đẳng Nam tước'. Mà trong một ngàn quý tộc mới có một 'Tam đẳng Tử tước'!
Tước vị quý tộc của Vân Phong, tại trong hàng ngũ những quý tộc thì không hề thấp chút nào!
Cho dù bang chủ Huyết Lang bang kia cũng là một quý tộc, nhưng chỉ cần tước vị của hắn không phải là quá cao thì cũng chẳng làm gì nổi Vân Phong!
Để giúp nha đầu không còn phân tâm nghĩ đến chuyện này nữa, kế tiếp hắn bắt đầu dạy nàng cách sửa chữa một vài linh kiện phế phẩm để trên bàn.
Chỉ là, sau khi trải qua nhiều việc như vậy, tinh thần của cô nàng cũng hơi mệt rồi, lúc vừa bắt đầu thì còn có vẻ hưng phấn, nhưng chỉ chốc lát sau thì đã buồn ngủ. Được hắn khuyên, tiểu nha đầu mới trở lại phòng ngủ một cách rất không tình nguyện. Nhìn vẻ buồn ngủ mơ mơ màng màng của nàng, Vân Phong đứng bên cạnh im lặng.
Ở đây vừa có một người chết, nàng cũng có thể coi như không có việc gì vậy. Xem ra thực sự là hắn đã lo lắng vô ích rồi ...
Cửa phòng cách âm rất tốt, chuyện đám Huyết Lang bang kia vừa tới cũng không quấy rầy cha của Vân Phong đang nghỉ ngơi.
Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại có một mình hắn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của thanhtunggialai™
Truyền Kỳ Tử Thần Tác giả :Kim Sa Lưu Thủy -----oo0oo----- Chương 13 - Năng lực nghịch thiên của tiểu tháp huyết sắc
Dịch: Rô méo
Biên tập:
Nguồn: TTV
Chương 13 - Năng lực nghịch thiên của tiểu tháp huyết sắc
Thì ra là thế ... Thì ra chiếc tiểu tháp huyết sắc này lại lợi hại như vậy ...
Vân Phong ngồi một mình trên chiếc ghế trước bàn, hít một hơi thật dài rồi nhắm mắt lại. Một lát sau, khi hắn mở mắt ra một lần nữa, nơi đáy mắt ẩn chứa một vẻ kích động không sao giấu được.
Mặc dù hắn đã sớm luyện tới cảnh giới vui buồn không lộ, nhưng lúc này trong lòng cũng không thể áp chế được sự kích động!
Thì ra, ngay khi tên lưu manh của Huyết Lang bang kia bị hắn giết chết, từ trên người hắn phóng ra một luồng năng lượng rồi bị đồ án tiểu tháp huyết sắc trên lòng bàn tay phải của hắn hấp thu. Mà sau đó, linh tính trong đầu hắn bắt đầu tăng trưởng nhanh trông thấy!
"Đồ án tiểu tháp huyết sắc này vậy mà có thể hấp thu Linh của người chết để gia cường cho mình!" - Vân Phong lập tức hiểu được năng lực của chiếc tiểu tháp này.
Linh là căn bản của sinh mạng, là thiên phú của một người. Mức độ trọng yếu của Linh, Vân Phong hắn hiểu rõ hơn ai hết!
Năng lực này thật cực kỳ nghịch thiên!
Nếu như chiếc tiểu tháp này có thể luôn luôn hấp thu Linh của người đã chết đi rồi chuyển hóa thành của hắn, vậy đừng nói là khôi phục lại thiên phú vốn có, cho dù muốn tạo thành một Linh cấp cao hơn cũng không phải là không được!
Nếu như hắn không phải có thiên phú chín cỗ Linh cấp bốn nữa, mà là chín cỗ Linh cấp năm, thậm chí là chín cỗ Linh cấp sáu, như vậy dù là Lý gia thì có gì phải sợ?!
Sau khi lực lượng của một người đạt đến một trình độ tuyệt đối, dù hắn đối mắt với thế lực cường đại đến thế nào thì cũng diệt được tất!
Ví dụ rõ ràng nhất của nó, không ai khác chính là quân thần của đế quốc - Tề Vô Minh!
Cuộc đời của ông đầy tính truyền kỳ. Xuất thân từ một tiểu gia tộc rồi quật khởi tại trong quân, có được thiên phú bảy cỗ Linh cấp năm. Cuối cùng tinh thần lực của ông đạt tới cấp 59, luyện hóa ra được sáu chiếc linh hạm cao cấp của nền văn minh cấp năm. Ông chỉ dựa vào thực lực của một cá nhân mình mà độc chiếm một vị trí hết sức quan trọng, mà ngay cả rất nhiều thế lực văn minh cấp năm khác cũng đối đã với ông vô cùng khách khí! Một câu nói của ông có thể làm cho ngay cả Hoàng đế của đế quốc Lam Nguyên cũng phải ngoan ngoãn chấp hành!
Đây chính là lực lượng của ông. Chỉ dựa vào một người , đã giúp cho một tiểu gia tộc vô danh đạt tới đẳng cấp là một trong những đại gia tộc lớn nhất đế quốc!
Đương nhiên là trước lúc đó, sau khi Tề Vô Minh trở thành quân thần thì Tề gia đã phát triển được gần 1000 năm. Tề gia hiện tại đã không còn là Tề gia nhỏ yếu của ngàn năm trước nữa. Tuy rằng không thể so sánh với một số những gia tộc cấp cao đã có tuổi đời mấy chục vạn năm, nhưng nó cũng không thể khinh thường!
Tề Vô Minh là một truyền kỳ của đế quốc Lam Nguyên, còn Tề gia là một thế lực mới trỗi dậy của đế quốc.
Nếu như hắn có được thiên phú là chín cỗ Linh cấp năm, vậy thì hoàn toàn có thể trở thành một Tề Vô Minh thứ hai!
Nếu may mắn hơn nữa, đạt tới thiên phú Linh cấp sáu, vậy cả Tề Vô Minh cũng phải kém hắn! Tây Bắc Vương - Lý gia là cái thá gì?
Vân Phong cảm nhận một chút, Linh của hắn, ngay tại lúc vừa rồi đã tăng lên chừng xấp chỉ 1% ...
Hình như là lúc vừa rồi hấp thu chuyển hóa đã kích hoạt một số năng lực của tiểu tháp huyết sắc này. Vân Phong chợt cảm giác trong đầu có thêm mỗi chuỗi tin tức.
Theo như tin tức ấy, tên lưu manh vừa chết đi kia có thiên phú Linh cấp hai, tỷ lệ hấp thu chuyển hóa là 1/10 ...
Căn cứ vào một số nghiên cứu của văn minh, linh tính của một cỗ Linh bằng chín lần Linh thấp hơn nó một cấp.
Nói cách khách, linh tính của một cỗ Linh cấp bốn tương đương với chín cỗ Linh cấp ba, mà một cỗ Linh cấp ba thì tương đương với chín cỗ Linh cấp hai ...
Từ đây có thể thấy được, tổn thất của Vân Phong lúc trước khi bị rớt từ thiên phú chín cỗ Linh cấp bốn xuống chỉ còn có cấp ba là lớn đến cỡ nào. Đối với một người mà nói, thực lực của một cộng với một không chỉ bằng hai! Cũng như thế, kết quả của việc hai giảm một cũng không chỉ đơn giản là một! Từ chín cỗ Linh cấp bốn lúc ban đầu cho đến bây giờ chỉ còn có một cỗ Linh cấp ba, linh tính của Vân Phong hiện tại chỉ bằng 1/81 lúc trước! Là 81 giảm mất 80!
Chẳng trách Lý Kiếm Nam coi Vân Phong chỉ còn là một tên phế vật. Linh tính của hắn hiện giờ nếu so với rất nhiều bình dân hoặc dân nghèo thì có lẽ không tệ, nhưng đối với toàn bộ đế quốc mà nói thì ngay cả một tinh anh bình thường cũng không bằng. Mà tại nền văn minh này, chủ nhân chân chính của nó lại chính là ... những tinh anh ấy!
Cho dù Vân Phong có lợi thế với kinh nghiệm từ ngày còn ở ngục giam Carlos, trên người có được luồng khí tức tử vong nồng đậm, nhưng như thế thì cũng chỉ tạo được một chút lợi thế lúc chiến đấu mà thôi. Nhưng vào thời đại này, cơ giáp cùng chiến hạm mới là thứ quyết định tất cả!
Dưới uy lực của cơ giáp và chiến hạm, dù là thiên tài tuyệt thế cũng phải ôm hận mà chết, huống gì là Vân Phong đã bị biến thành phế vật? Dù là nhân vật cấp "yêu nghiệt" như Tề Vô Minh, đó cũng là đã gặp vô số cơ duyên nên mới có thể phát triển đến bước như vậy. Nếu như trước khi hắn quật khởi mà có thế lực lớn nào muốn giết, hắn cũng chẳng thể có được ngày hôm nay!
Thiên phú đã bị phế, lại đắc tội với nhi tử của Tây Bắc Vương!
Trong con mắt của rất nhiều người, Vân Phong đã không còn tương lai nữa rồi!
Nhưng, có ai lại nghĩ được rằng, một kẻ đã trở thành phế vật trong lòng họ, vào hôm nay, lại một lần nữa cải biến vận mệnh của mình ...
Sự thất bại hiện tại của hắn chỉ là ẩn núp tạm thời!
"Kim lân bất thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long!"*
Hiện tại hắn là kim lân chỉ tạm náu mình trong hồ nước, chỉ đợi lúc phong vân dần khởi là sẽ "nhất phi trùng thiên"!**
Phải biết rằng, nếu như không có gặp gỡ đặc biệt, giả như thiên tài địa bảo nghịch thiên chẳng hạn, thì trong suốt cuộc đời, Linh cơ hồ là không gia tăng!
Một người thôi mà đã giúp cho Linh của hắn gia tăng được 1%, một trăm người có thể giúp cho Linh của hắn tăng lên gấp đôi! Một ngàn người là có thể giúp Linh của hắn đề cao lên cấp bốn. Không cần một vạn người, thiên phú vốn có của hắn sẽ khôi phục hoàn toàn!
Hơn nữa, Linh của tên lưu manh kia chỉ là cấp hai. Nếu như là Linh cấp ba hoặc cấp bốn, thế thì hiệu suất chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều!
Từng có kinh nghiệm khi còn ở ngục giam Carlos cùng với thời gian còn chinh chiến trong quân đội, nếu chỉ là một vạn người, Vân Phong hoàn toàn coi nhẹ. Tại ngục giam Carlos, số tội phạm chết đi mỗi ngày đều dùng đơn vị trăm triệu để tính. Mỗi một lần chiến tranh, số người bị chết cũng đều phải dùng đơn vị mười vạn đến trăm vạn mà tính. Sinh mạng của một vạn người ... nất luận là ở đâu trong hai nơi này thì cũng đều chẳng đáng kể gì!
Hơn nữa, nếu như người khác không đắc tội hắn, hắn cũng không thể tự nhiên giết họ đi? Mặc dù hắn có biệt danh là 'Tử thần' thật, nhưng lại không phải là loại bất cần lý lẽ, không phải một ma vương cứ thấy người là giết!
Tại ngục giam Carlos, hắn vì bảo toàn mạng sống của mình nên không thể không giết người, hơn nữa, phàm là những kẻ bị đưa vào ngục giam Carlos thì đại đa số đều chẳng phải hạng người lương thiện gì. Người như thế giết thì giết, chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào. Trên chiến trường, những kẻ bị hắn giết cũng đều là hải tặc và các thế lực hắc ám. Hơn nữa chủ là đều là tác chiến bằng cơ giáp, chiến hạm, dù có giết người thì cũng không nhìn thấy thi thể. Thắng làm vua, thua làm giặc, ai chết thì cũng không thể trách được đối phương!
Nhưng nếu như muốn hắn đi giết những người không có chút xung đột nào với mình này, Vân Phong tự nhân rằng bản thân vẫn chưa làm được! Cũng không phải là hắn thiện lương hay nhân từ gì. Trên thực tế, nếu như vẫn cố giữ lại sự thiện lương và nhân từ thì tại ngục giam Carlos và trên chiến trường sẽ không thể sống sót được, đây chính là nguyên tắc! Nếu một con người mà không có một vài nguyên tắc của riêng mình, vậy thì có khác gì như cầm thú?
Trong lòng Vân Phong thầm cảm thấy đáng tiếc. Nếu như bây giờ đang ở ngục giam Carlos thì thật là tốt, mỗi một lần 'Lồng giam tử vong' đều có gần một vạn người chết đi. Hơn nữa, phàm là những kẻ bị đưa vào đó thì đều chẳng phải là nhân vật đơn giản, đẳng cấp của Linh cũng sẽ không quá thấp. Chỉ cần một lần 'Lồng giam tử vong' thôi, thiên phú của hắn sẽ có thể khôi phục đến đẳng cấp ban đầu, thậm chí giúp Linh đạt tới cấp năm cũng không phải là không được!
"Đáng tiếc!" - Hắn lắc đầu.
Có điều cũng không sao! Nếu hắn đã quyết định sau này sẽ một lần nữa quay về tinh không, hướng về đỉnh cao của thực lực, vậy cũng không thể tránh được việc sinh ra xung đột cùng với một số thế lực. Chưa nói đến thứ gì khác, chắc chắn Lý Kiếm Nam sẽ không cho phép hắn trở nên cường đại. Đến lúc đó, khẳng định sẽ có rất nhiều tên đi tìm mình xin chết!
Có điều, đây cũng chưa phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất với nàng chính là, lần này có Vân đại ca đi cùng với nàng. Từ nay về sau, nàng sẽ không phải đi một mình nữa.
Đây mới là nguyên nhân làm cô bé vui vẻ như thế này.
Vân Phong ở phía sau vừa nhẹ nhàng đi theo Nam Nặc, vừa đánh giá tình hình bốn phía.
Đây là nơi mà năm năm trước hắn cũng thường xuyên lui tới. Hiện đã trôi qua năm năm rồi, nhưng nơi này vẫn không khác nhiều lắm so với trước kia.
Có điều, hiện giờ hắn đã không phải là Vân Phong của năm năm trước nữa. Đồ rất tốt trong mắt hắn năm năm trước, lúc này đây hắn nhìn lại thì cũng chỉ rất bình thường.
Đây là một cửa hàng kinh doanh lắp ráp và sửa chữa phi xa có mặt tiền khá lớn. Chỗ Nam Nặc chạy tới chính là quầy thu mua hàng.
Hiện ở đó đang có hai cô gái mặc đồ công sở, trong đó có một người đang đứng nói chuyện cùng với khách. Một cô khác đang rảnh, nghe thấy tiếng Nam Nặc gọi liên quay đầu về bên này.
- Tiểu Nặc? Cả tuần này muội đi đâu thế? Sao lâu như vậy mới lại đến?
Cô bé kia trông thấy Nam Nặc thì nói với vẻ kinh hỉ.
Cô bé này thoạt nhìn cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, khá xinh đẹp, xem vẻ rất thân với Nam Nặc.
Tiểu nha đầu cao hứng, gật đầu nói, rồi lấy mấy cái linh kiện của phi xa đang ôm trong ngực ra bày trên quầy.
- Ya .... Nhiều thế cơ à? Cả tuần vừa rồi Tiểu Nặc không tới chính là bởi vì tu sửa chúng sao?
Ánh mắt của cô bé tên Điềm Điềm rời đến mấy cái linh kiện trên quầy rồi kinh ngạc nói.
- Không phải ...
Tiểu nha đầu đỏ mặt, nói gấp:
- Cả tuần qua muội chỉ tập trung tu sửa một cái động cơ thôi, nhưng mãi vẫn không sửa được. Những thứ này đều được Vân đại ca tu sửa hết đấy!
- Vân đại ca?
Điềm Điềm sững sờ, lúc này cô mới chú ý đến Vân Phong đang đứng sau lưng tiểu nha đầu.
- Vâng, Vân đại ca của muội đã trở về rồi!
Nam Nặc gật đầu liên tục, rất vui vẻ nói.
Nàng cũng biết chuyện về Vân đại ca của Nam Nặc, bởi vì cô bé thường xuyên đến đây bán linh kiện đã được tu sửa lại cho các nàng, nên chỉ sau vài lần là đã thành quen. Cô bé đã từng nhờ các nàng nghe ngóng giúp tin tức của Vân đại ca của mình. Hơn nữa các nàng cũng biết, Vân đại ca của cô bé đã bị một tên đệ tử quý tộc hãm hại.
Các nàng còn biết cả chuyện mấy năm nay cô bé vẫn luôn chăm nom cho người cha đang bị bệnh nặng của Vân đại ca kia. Kỹ thuật sửa chữa đồ của cô bé chính là được cha của hắn dạy cho.
Các nàng rất thương cô bé này, tuổi còn nhỏ mà đã có nhiều gánh nặng trên mình như vậy, thật là đáng thương.
Nhưng dù sao thì các nàng cũng chỉ là những thường dân, nên cũng chỉ hỏi ra được là Vân Phong kia đã bị một tên đệ tử quý tộc có lai lịch rất lớn bắt đi, còn sau đó thì không còn tin tức gì nữa.
Vân đại ca của Nam Nặc chỉ là một người dân nghèo, sau khi bị một tên con dòng cháu giống như thế bắt được, vài năm nay vẫn không có tin tức gì ...
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đang khẩn khoản nhờ các nàng nghe ngóng tin tức giùm, cùng với vẻ hưng phấn của tiểu nha đầu sau khi nghe được lời đồng ý của các nàng, trong nội tâm hai cô đều cảm thấy hơi chua xót.
Các nàng hiểu, chỉ sợ là Vân đại ca của Nam Nặc đã ... chết rồi. Có điều, cả hai đều nhất trí không nói ra suy đoán này của mình cho cô bé.
- Xin chào, ta là Vân Phong!
Vân Phong cười nhạt, gật đầu nói.
- A ... Ngươi ... Xin chào ... Ta là Lý Điềm Điềm ...
Còn đang sững sờ, sau khi nghe được hắn chào thì nàng sốc cho tinh thần cho tỉnh táo lại, đỏ mặt lắp bắp.
“Xấu hổ chết mất!”
Ánh mắt bối rối của Lý Điềm Điềm chuyển về phía mấy cái linh kiện trên quầy, chỉ là vẫn thi thoảng vụng trộm nhìn Vân Phong.
"Đây là Vân đại ca của Tiểu Nặc à?"
“Thật phong độ ... Hơn nữa lại rất đẹp trai …”
Trước kia cô bé đã từng cho các nàng xem ảnh chụp của hắn, nhưng nó so với lúc nhìn thấy thì khác xa.
"Chẳng trách Tiểu Nặc mãi mà không quên được người này ... Thì ra ... ui ui ... Ta nghĩ cái gì thế này, Tiểu Nặc có phải là người như thế đâu? Hơn nữ cô bé còn nhỏ như thế ... "
Lý Điềm Điềm cúi đầu, đỏ mặt, nghĩ vu vơ.
Đột nhiên, cô chợt thấy hâm mộ tiểu nha đầu Nam Nặc này.
“Những linh kiện trên quầy này đều là do hắn sửa sao? Ừm ... Đúng là rất giỏi. Một tuần trước, Tiểu Nặc còn chưa nói gì đến chuyện Vân đại ca của nàng sẽ trở về. Nói cách khác, hẳn là hắn vừa mới trở về mấy ngày gần đây. Trong thời gian ngắn thế mà sửa được thật nhiều linh kiện, tay nghề thật giỏi …”
“Cho dù là trong tầng lớp bình dân, kỹ thuật sửa chữa như thế cũng có rất ít người có thể so được ... Hơn nữa,Vân đại ca này còn trẻ như vậy …”
"Phong độ ... Lại đẹp trai ... Có bản lĩnh ..."
"Đáng tiếc ... Hắn ta chỉ là một người dân nghèo ... "
Trong lòng Lý Điềm Điềm thầm cảm thấy hơi đáng tiếc, người trong nhà nàng tuyệt đối sẽ không cho phép nàng có một người bạn trai là dân nghèo đâu ...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Điềm Điềm nhìn Tiểu Nặc đã có thêm một chút phức tạp. Tiểu nha đầu này thật đúng là mèo mù vớ cá rán, khổ cực vài năm nay rốt cục cũng đã có hồi báo. Đối với một tiểu nha đầu như nàng mà nói, có được một người bạn trai như vậy thật là một chuyện rất đáng mừng.
Nghĩ đến việc năm năm trước, hắn ta có thể dám đứng ra bảo vệ tiểu nha đầu, hẳn là nhân phẩm cũng không kém.
Vừa nghĩ, nàng vừa lấy ra vài dụng cụ kiểm tra đo lường mấy cái linh kiện của Nam Nặc.
- Ủa?
Ánh mắt cô chợt sửng sốt, động tác cũng ngừng theo, ngơ ngác nhìn dụng cụ sửa chữa trên quầy.
Những động tác vừa rồi của nàng chỉ là theo phản xạ có điều kiện, nhưng bây giờ nàng lại phát hiện,những linh kiện mà Nam Nặc vừa lấy ra này, dụng cụ kiểm tra đo đạc lại báo đạt hiệu suất 100%, thậm chí có mấy cái còn vượt quá con số này thêm mấy phần.
Việc khôi phục lại hoàn toàn hay thậm chí là làm cho công suất của nó vượt quá cả thiết kế ban đầu không phải là chưa từng phát sinh. Nhưng những người có thể làm được đến mức này, có ai là không hiểu tường tận cấu tạo của cơ giới, có ai không phải là cao thủ trong cao thủ?
Ví dụ như dù ngươi có luyện hóa một cỗ Phi Xa, thì cũng chỉ là có thể hiểu rõ kết cấu của nó như lòng bàn tay. Nhưng nếu bảo ngươi đến sửa nó, vậy tối đa ngươi cũng chỉ có thể sửa nó trở về trạng thái như mới mà thôi, thậm chí bởi vì bị hư hỏng ở vài chỗ nên công suất không thể đạt được mức như lúc ban đầu.
Nhưng, nếu ngươi có thể cải tiến nó để đạt tới hiệu suất còn vượt quá cả lúc mới, vậy thì ngươi cần phải cực kỳ hiểu rõ nguyên lý vận hành của nó mới được.
Vốn dĩ những linh kiện mà Nam Nặc đem bán, hầu như chúng đều chỉ còn chừng 80% đến xấp xỉ 90%, thi thoảng gặp may thì sẽ lấy được cái hao tổn ít, công suất còn lại hơn 90%. Trong số những linh kiện đã qua sử dụng, có thể còn lại hiệu suất như vậy là loại còn rất tốt rồi.
Hiện giờ, cô bé lấy ra bán những linh kiện này, chúng là đều có hiệu suất từ 100% trở lên, cái kém nhất cũng đạt được công suất như lúc mới.
Phải hiểu rõ về cơ giới đến mức nào thì mới có thể làm được thế này?
Không cứ là ngươi tinh thông về cơ giới thì có thể sửa chữa được linh kiện vô cùng tốt. Với một số linh kiện mà nói, có một số nơi hư tổn đã không thể khôi phục, hoặc là khôi phục rất khó. Mà cái này còn phụ thuộc vào điều kiện và hoàn cảnh lúc ngươi đi sửa nữa.
Với một cá nhân mà nói thì rất khó có được một điều kiện sửa chữa tốt, bởi vì một bộ thiết bị sửa chữa tốt cũng có giá không rẻ, chỉ có một vài tiệm sửa chữa lớn mới có thôi. Nam Nặc và Vân Phong hiển nhiên là không có trang thiết bị như thế để phục vụ công việc tu bổ, khôi phục máy móc.
Nhưng, với cái điều kiện sửa chữa nghèo nàn đó, Vân Phong trước mắt này lại vẫn có thể sửa chữa đến độ như thế? Thứ này ... Nàng đã nhìn thấy, mấy cái linh kiện mà Nam Nặc lấy ra đều là một vài linh kiện rất khó sửa trên Phi Xa.
Đúng, mấy cái linh kiện này đều là những thứ mà Nam Nặc không thể sửa chữa được tốt, vứt ở trong nhà, rồi được Vân Phong chữa.
Cũng khó trách Lý Điềm Điềm lại kinh ngạc.
Nếu như là một cao thủ, mượn nhờ những thiết bị sửa chữa trong tiệm rồi sửa đến mức này thì nàng cũng không kinh ngạc ...
Trên thực tế, bởi vì yêu cầu của một số khách hàng, trong tiệm của các nàng cũng thường xuyên mời một vài cao thủ đến sửa chữa và cải tiến linh kiện, thâm chí trong tiệm cũng có hai vị cao thủ thường trú luôn ...
Nhưng, những vị cao thủ kia đều có thân phận cực cao, trong tiệm có địa vị rất lớn. Ngay cả là các nàng, lúc bình thường cũng chẳng có cơ hội nói chuyện với bọn họ nữa.
Vân Phong trước mắt lại là một cao thủ sửa chữa cấp độ này sao?
Lý Điềm Điềm hơi không dám tưởng tượng.
Hoặc là, những linh kiện này vốn chỉ hư tổn rất nhỏ?
"Hẳn là như thế ... " - Cô thầm nghĩ.
Thực sự là nàng rất khó có thể tưởng tượng, Vân Phong chỉ là một thiếu niên xuất thân là dân nghèo mà lại là một cao thủ sửa chữa giỏi như vậy, nên chỉ có thể giải thích bằng cách này ...
Dù nghĩ như vậy, nhưng nàng lại đã quên, cho dù những linh kiện này chỉ hư tổn rất nhỏ, nhưng nếu sửa xong thì tối đa cũng chỉ bằng như mới thôi. Nhưng những linh kiện mà Nam Nặc lấy ra này lại có mấy cái có hiệu suất đều hơn lúc xuất xưởng nhiều. Đây cũng không phải là thứ mà cao thủ bình thường có thể làm được đâu ...
- Động cơ ... Đổi hướng ... Gia tốc ... Ừm ... Những linh kiện này, nếu như thu mua với giá bình thường thì là 5000 hồng tinh tệ, nhưng hiệu suất hiện giờ của chúng lại vượt quá cả khi còn mới, vậy nên giá cả có thể tăng lên thêm 40%. Điếm chúng ta có thể thu mua với giá 7000 hồng tinh tệ.
Cô thầm tính một chút rồi trầm ngâm nói, cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn Vân Phong.
Không chỉ là đế quốc Lam Nguyên, chỉ cần là những nơi đã bước vào đẳng cấp văn minh rồi thì tiền thông hành cơ hồ đều đổi thành tinh tệ. Tinh tệ là năng lượng kết tinh được chế thành nhờ ứng dụng khoa học kỹ thuật. Từng sản phẩm khoa học kỹ thuật của các văn mình đều sử dụng loại năng lượng này làm nhiên liệu, vậy nên nó là thứ tiền có giá nhất trong vũ trụ.
Đẳng cấp của các văn mình khác nhau thì khả năng của họ về khoa học kỹ thuật cũng khác nhau. Tinh tệ họ có thể chế tạo, sản phẩm, năng lực tiêu hao của sản phẩm, v.v... các loại cũng không giống nhau ...
Với rất nhiều văn minh mà nói, tất cả công dân của họ, không phải ai cũng có thể được hưởng thụ những ứng dụng khoa học kỹ thuật cấp cao nhất của mình ...
Đế quốc Lam Nguyên là một nền văn minh cấp bốn, nhưng hồng tinh tệ lại là tinh tệ của nền văn minh cấp ba. Đó cũng là nhiên liệu để các sản phẩm khoa học kỹ thuật có trình độ của văn minh cấp ba sử dụng, là năng lượng và sản phẩm khoa học kỹ thuật được công dân của đế quốc Lam Nguyên sử dụng phổ biến.
Tiền của nền văn minh cấp bốn là lam tinh tệ. Một lam tinh tệ tương đương với một vạn hồng tinh tệ, nhưng lam tinh tệ thường chỉ có những tầng lớp cao tầng của đế quốc Lam Nguyên mới được sử dụng thôi.
Bảy ngàn hồng tinh tệ, đối với rất nhiều người dân nghèo mà nói thì chính là một số tiền không nhỏ. Một gia đình nghèo phải mất chừng hai tháng mới có thể kiếm được chừng ấy. Dù là với một bình dân, bảy ngàn hồng tinh tệ cũng không ít chút nào. Nhân viên phục vụ giống như Lý Điềm Điềm, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ 5000 hồng tinh tệ mà thôi.
Lúc trước, mỗi lần tiểu nha đầu đi bán linh kiện cũng chỉ được chừng mấy trăm hồng tinh tệ, hiện giờ thoáng cái đã có được 7000, nàng sao lại không cao hứng?
Nhưng thấy dán vẻ đó của tiểu nha đầu, Lý Điềm Điềm lại thấy hơi hổ thẹn. Nàng nhìn về phía Vân Phong, vẻ mặt phức tạp:
- Thực ra, nếu đem bán những linh kiện này cho những tiểu điếm khác thì có sẽ thể có giá cao hơn. Những linh kiện được sửa lại mà có hiệu nặng vượt qua cả nguyên mới được rất nhiều người để ý và nguyện trả giá cao để mua. Chỉ là quyền thu mua mà tiệm giới hạn cho chúng ta chỉ cho phép tối đa được nâng lên 40% mà thôi ... Hay là ... hai người đem nó đi bán cho tiệm khác đi?
Trong giọng nói của Lý Điềm Điềm lộ vẻ khó xử. Việc nàng đem mối làm ăn đẩy đi chỗ khác như vậy, đối với tiệm này mà nói thì tuyệt đối là việc ăn cây táo, rào cây sung. Nhưng nàng thật sự không có ý muốn lừa gạt và Vân Phong, vậy nên chỉ có thể nói ra sự thật, để cho hai người họ lựa chọn.
- Không sao đâu. bảy ngàn thì bảy ngàn đi!
Nhưng Vân Phong lại lắc đầu, cười nhạt nói.
- Nhưng nếu như đi bán ở chỗ khác ... các ngươi có thể bán được với giá tới chín ngàn hồng tinh tệ đó ...
Lý Điềm Điềm cắn cắn môi, nói.
- Chênh lệch nhiều thế cơ à?
Nam Nặc trợn tròn mắt.
Hai ngàn hồng tinh tệ, đây là một món tiền rất lớn ...
"Nhưng mà Điềm Điềm tỷ nói như vậy, khẳng định là rất muốn đạt thành vụ mua bán này với mình. Nếu như không phải là tỷ ấy nói cho mình biết, mình và Vân đại ca cũng sẽ không biết được những linh kiện này có giá cao đến thế." - Tiểu nha đầu thoáng nghĩ một cái, rồi chợt thấy hơi khẩn trương.
Một lát sau, cô bé nhìn về phía Vân Phong, ánh mắt nhìn có vẻ chờ mong.
Nếu như phải lựa chọn giữa việc làm Điềm Điểm tỷ vui hoặc lấy được thêm 2000 hồng tinh tệ, cô bé nguyện chọn cái đầu tiên. Nhưng mà, những linh kiện này đều là do Vân Phong sửa. Nếu hắn quyết định điều gì, vậy nàng cũng sẽ không phản đối. Bây giờ còn phải trả tiền cho Huyết Lang bang và tiền chữa bệnh cho Vân thúc thúc, đó cũng là một số tiền rất lớn.
- Cô làm như vậy, không sợ sẽ bị ông chủ đuổi việc sao?
Vân Phong cười cười, hỏi.
Lúc này, hắn nhìn cô gái này lại càng thuận mắt hơn nữa. Có thể thấy được, nữ nhân viên này đối đãi với tiểu nha đầu thật không tệ.
- A ...
Lý Điềm Điềm sững sờ, đỏ mặt. Với điếm này mà nói, việc nàng làm như thế thật chẳng đạo đức chút nào.
- Ha ha, chỉ đùa chút thôi, không có việc gì đâu. Bảy ngàn hồng tinh tệ là được rồi!
Vân Phong khẽ lắc đầu, cười nói.
- Trò đùa này của ngươi chẳng buồn cười chút nào!
Lý Điềm Điềm đỏ bừng mặt, tức giận.
Vừa bực bội thu hồi một đám linh kiện trên quầy, cô vừa nói:
- Tại ta sợ các người chịu thiệt nên mới làm như vậy thôi, chẳng ngờ các người lại nói ta như vậy. Nếu các người đã không thiếu 2000 hồng tinh tệ này, vậy thì là ta đã nhiều chuyện rồi!
Vừa nói, nước mắt đã chực rơi xuống.
- Ngươi có biết là, trong mấy năm ngươi không ở đây, Tiểu Nặc đã phải sống như thế nào không? Quần áo không dám mua, đến cả việc học hành cũng phải bỏ dở để đi kiếm tiền!
Thu dọn xong những thứ linh kiện kia, Lý Điềm Điềm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Vân Phong, hốc mắt đỏ ửng, nói.
Những câu Vân Phong vừa nói có lẽ là không mang hàm ý gì khác, nhưng ở trong mắt nàng thì hắn thật là một người vô đạo đức.
- A ... Điềm Điềm tỷ, tỷ sao thế?
Thấy nàng như vậy, Nam Nặc sững sờ nói.
Vân Phong cũng hơi bất ngờ. Hắn không nghĩ rằng Điềm Điềm sẽ có phản ứng như vậy. Có điều, sau khi nghe xong những gì cô nói, hắn cũng đã trầm mặc.
Một lát sau, một lần nữa hắn lại nhìn về phía Điềm Điềm, nghiêm túc nói:
- Xin lỗi, đây là lỗi của ta. Có điều, mấy cái linh kiện này ta vẫn quyết định là sẽ bán cho điếm của các cô. Cô yên tâm, giờ ta đã quay về rồi, từ nay về sau ta sẽ không để cho Tiểu Nặc phải chịu bất cứ một thiệt thòi nào nữa đâu. Cũng rất cảm ơn các cô đã chiếu cô Tiểu Nặc những ngày vừa qua. Ta có thể nhìn ra được, các cô đối xử với muội ấy rất tốt.
- Không có gì ... Là ta phản ứng hơi quá thôi ...
Thấy hắn đáp lại như vậy, Lý Điềm Điềm thấy hơi ngượng. Trong lúc nói chuyện, cô áy náy nhìn về phía Nam Nặc.
Nghe hắn nói, trong lòng Điềm Điềm khẽ thở dài, đồng thời càng thêm hâm mộ tiểu nha đầu.
- Có điều, lần sau ngươi không được nói như thế nữa! Ta làm việc cho tiệm vốn rất tận tâm, thành tích cũng rất tốt đấy!
Ngay sau đó, cô lấy hai tay dụi dụi mắt, rồi lại một lần nữa nhìn người thanh niên anh tuấn trước mắt này, thành thật nói.
Hắn cười cười, nói:
- Là lỗi của ta. Là do ta đã nói sai. Có điều, ta không cảm thấy cô đã làm gì sai đâu. Cô đã làm rất tốt. Việc cô vừa làm có lẽ sẽ làm mất đi một vụ làm ăn của tiệm, nhưng lại làm tăng uy tín của các cô trong tiệm lên rất nhiều. Nếu như ta là ông chủ của các cô, nhất định là ta sẽ rất thích có được những nhân viên như vậy!
- Ngươi thực rất biết cách nói chuyện ...
Lý Điềm Điềm đang cố nín khóc phì cười, giọng rất vui.
- Nếu như ngươi là ông chủ của chúng ta? Ngươi tưởng trên mặt mình dát vàng à?
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một tiếng xen vào. Một người thanh niên đi tới, nhìn Vân Phong cười lạnh.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina