Trong lòng Diệp Trần cười khổ, Đệ tử Bắc Tuyết Sơn Trang sở trường lấy yếu thắng mạnh, tìm kiếm nhược điểm kẻ thù, sau đó mãnh kích, không để đối phương có cơ hội trở mình, đáng tiếc hắn không phải đệ tử Bắc Tuyết Sơn Trang, cho dù linh hồn lực cương đại, cũng rất khó làm ra loại công kích có hiệu suất nhược điểm, bất kể thế nào, một đối thủ cường đại như Khát máu cuồng ma sao có thể đánh bại chỉ bằng một đòn.
Lăng Tiểu Tuyết thấy mấy người dừng lại ở đó, cũng không có ý đi đến, không thể không lên tiếng nhắc nhở:
- Chúc mừng năm vị, trở thành hộ vệ tạm thời của đội hái thuốc ngày mai.
- Nói hay lắm!
Viên Tuyết Mai quay lại mỉm cười.
Lăng Thiên Nam nói:
- Ta đã dặn người chuẩn bị phòng tốt cho năm vị, bữa tối dùng trong đại sảnh, đến lúc đó sẽ có hạ nhân đến gọi mọi người, ngoài ra, Điệp Huyết Sâm Lâm nguy hiểm dị thường, các vị cũng nên chuẩn bị biện pháp phòng thân cho mình, đêm nay tốt nhất nên nghỉ ngơi dưỡng sức.
- Lăng gia chủ nhắc nhở rất đúng.
Không ai dám coi thường Điệp Huyết Sâm Lâm, bên trong yêu thú rất nhiều, yêu thú cấp bốn nhiều vô số kể, gặp phải con yêu còn đỡ, gặp phải tứ cấp đỉnh tiêm yêu thú, cho dù là Phỉ Thúy công tử cũng chưa chắc làm ăn được gì, đến lúc đó khó tránh khỏi bỏ mạng bên trong, trở thành dinh dưỡng nuôi cây.
Sắc trời tối đi rất nhanh, sau khi dùng bữa tối, ai về phòng người này, đóng cửa không ra.
Một đêm không xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Năm người đi theo những người hái thuốc và đội hộ vệ Lăng gia đi về phía Tây Hắc Thạch Thành tiến vào Điệp Huyết Sâm Lâm.
...
Bên trong khu rừng tĩnh mịch, tất cả yên lặng bước đi, mắt cảnh giác, không ngừng quan sát từng góc nhỏ tăm tối xung quanh, có vũ khí thì nắm chặt vũ khí, không có vũ khí thì âm thầm vận khởi chân khí, chuẩn bị ứng phó với nguy hiểm có thể phát sinh bất cứ lúc nào.
- Á!
Cho dù mọi người cẩn thận như vậy, cái chết vẫn không cách nào tránh khỏi, một thành viên trong đội hộ vệ Lăng gia sắc mặt xám ngắt ngã xuống, miệng sùi bọt mép.
Lăng Tiểu Tuyết nhíu mày, vội vàng bước đến.
Sau một hồi kiểm tra kĩ lưỡng, mọi người mới phát hiện, trên cổ người chết có một con nhện lớn màu xanh lục, có lẽ vừa rồi nó tự treo mình trên trên cây, chờ mọi người đi qua mới nhẹ nhàng rơi vào cổ đối phương, làm cho đối phương trúng độc.
- Là Thâm lục độc long chu!
Lăng Tiểu Tuyết tái mặt, loài nhện này chỉ có thể coi là yêu thú cấp một, nhưng độc tố trong cơ thể vô cùng mạnh mẽ, có thể giết chết một Võ giả Ngưng Chân Cảnh trong nháy mắt, được võ giả thường xuyên ra vào Điệp Huyết Sâm Lâm gọi là sứ giả của cái chết, ý là người trúng độc không thể cứu chữa.
Diệp Trần âm thầm hít ngược một hơi lãnh khí, hắn vốn tưởng Điệp Huyết Sâm Lâm không nguy hiểm hơn Tĩnh Sơn Mạch, hắn có thể vào được Tĩnh Sơn Mạch thì Điệp Huyết Sâm Lâm đương nhiên cũng có thể. Nhưng hắn đã nhầm, Điệp Huyết Sâm Lâm không chỉ yêu thú cường đại đáng sợ, đến yêu thú nhỏ cũng đáng sợ không kém, con nhện vừa rồi nếu như cắn hắn một cái, khó đảm bảo có thể sống sót đến tận bây giờ.
- Tiểu thư, không cứu được đâu, chúng ta đi tiếp thôi!
Phó đội trưởng đội hái thuốc tuổi độ ngũ tuần thở dài, kiến nghị nói.
Lăng Tiểu Tuyết gật gật đầu, đứng dậy nói:
- Các vị, Điệp Huyết Sâm Lâm nguy hiểm dị thường, khó tránh xuất hiện đủ loại tai nạn ngoài ý muốn, nhưng các ngươi yên tâm, người chết sẽ không chết một cách vô ích, Lăng gia sẽ bồi thường cho người nhà các ngươi mười vạn lạng bạc, những người khác mỗi người một vạn, nếu như ta chẳng may gặp nạn, lời hứa vẫn có hiệu lực.
- Tiểu thư đúng là người tốt! Như vậy chúng ta có thể yên tâm rồi.
- Ừm, thân là võ giả, gặp chút tai nạn là chuyện bình thường, sợ là người nhà mất đi chỗ dựa.
Thành viên đội hộ vệ chỉ có sáu Võ giả Ngưng Chân Cảnh, còn lại đều là Luyện Khí Cảnh tu vi, với thực lực của họ, cho dù ngày ngày đi săn yêu thú, phải mấy tháng mới kiếm được mười vạn lạng bạc, nhưng đó là điều không thể, ai có thể ngày ngày qua lại ở nơi yêu thú tụ tập, e rằng không quá ba ngày sẽ bị ăn thịt, cho nên bình thường mà nói, Võ giả Luyện Khí Cảnh bình thường cần trên năm năm thời gian mới kiếm được mười vạn lạng, cái này còn phải không được chết, dù sao thời điểm vận khí không được tốt, nói không chừng sẽ gặp phải một con cao thủ cao cấp, muốn trốn cũng không trốn được.
Bây giờ Lăng Tiểu Tuyết một lúc đền bù cho gia quyến người chết mười vạn lạng bạc, tương đương cắt đứt mối lo về sau của họ, khiến họ không cần lo lắng cuộc sống sau này của người nhà, mà sống sót cũng có một vạn lạng bạc, càng tăng thêm ý chí chiến đấu.
- Cô gái này có khí chất thượng vị.
Hành động này của Lăng Tiểu Tuyết khiến Diệp Trần không khỏi âm thầm gật đầu.
-----
Người chết đã chết, những người còn lại vẫn phải tiếp tục lên đường.
Càng vào sâu, mọi người như đi vào một thế giới khác, một thế giới cách biệt hẳn với thành thị náo nhiệt phồn hoa bên ngoài.
Điệp Huyết Sâm Lâm không hổ với danh xưng đẫm máu (điệp huyết), ba mươi dặm đường, mọi người gặp phải bốn đợt yêu thú tập kích.
Đợt thứ nhất là ba con Địa Để Ma Thử, yêu thú cấp hai.
Đợt thứ hai là một đàn Ngân Hoàn Xà, yêu thú cấp hai.
Đợt thứ ba là năm con Hạt Vĩ Ma Lang, yêu thú đỉnh tiêm cấp ba.
Đợt thứ tư là một con Hạt Nhãn Đại Lực Ma Hùng, yêu thú cấp bốn.
Đợt thứ ba và đợt thứ tư yêu thú bị đánh hạ, không ai chết hay bị thương, nhưng đợt thứ nhất và đợt thứ hai yêu thú tập kích khiến đội hộ vệ và đội hái thuốc chết bốn người, nếu như không phải bọn Diệp Trần phản ứng nhanh, kịp thời xuất thủ, thương vong hơn một nửa cũng không phải không có khả năng.
Địa Để Ma Thử thực lực không mạnh, bình thường gặp phải, võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy thứ tám đều có thể đánh bại nó, không cần mất quá nhiều sức, chỉ là lúc nó tiềm phục dưới lòng đất thì Võ giả Luyện Khí Cảnh thậm chí Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì đều gặp ác mộng.
Trong đội hộ vệ, một người tu vi đạt đến Võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười, không có bất cứ phản kháng bị Địa Để Ma Thử kéo vào trong huyệt sâu, tiếng kêu thảm thiết vang vọng một lúc lâu mới dừng lại, con Địa Để Ma Thử thứ hai và thứ ba vận khí không tốt, đặt mục tiêu lên người Diệp Trần và Viên Tuyết Mai, còn chưa chui ra đã bị hai người thôi động chân khí, đánh chết trong lòng đất, làm cho những con khác cũng phải bỏ chạy.
Nếu như nói Địa Để Ma Thử khiến mọi người trong lòng sản sinh âm ảnh thì đợt tập kích thứ hai, cả một đoàn Ngân Hoàn Xà lớn khiến họ sản sinh sợ hãi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ngân Hoàn Xà, yêu thú cấp hai, đầu hình bầu dục, toàn thân có những vòng đen trắng xếp song song, vòng trắng hơi hẹp, đuôi nhỏ dài, thân dài đến ba bốn mét, cánh tay thô, độc tính so với Thâm lục độc long chu yếu hơn, nhưng Võ giả Ngưng Chân Cảnh bị cắn một nhát, trong một thời gian ngắn sẽ hô hấp suy kiệt mà chết, cứu chữa rất phiền toái.
Ngân Hoàn Xà công kích rất quỷ dị, từ trên ngọn cây, trong bụi cỏ, dưới tầng lá rụng, từ bốn phương tám hướng lao đến, tạo thành thanh thế như một trận cuồng vũ, điên cuồng vô cùng.
Thời khắc mấu chốt, Đệ tử Bắc Tuyết Sơn Trang Vương Phong tung ra Bạo tuyết đao pháp, đao kình băng lạnh đi đến đâu, tốc độ của bầy Ngân Hoàn Xà giảm đi đến đấy, những con gần nhất bị cắt thành từng miếng, bay tứ tung khắp nơi, một mình chống lại nửa bầy Ngân Hoàn Xà.
Diệp Trần và Viên Tuyết Mai cũng không chịu thua kém, nhao nhao thi triển võ học, giết chết những con cách trên mười bước.
Đáng tiếc, chỉ có mấy người nên phạm vi bảo vệ có hạn, một thành viên của đội hái thuốc và hai thành viên đội hộ vệ bị mấy chục con Ngân Hoàn Xà cắn trúng, độc tính phát tác, ngã xuống chết ngay tại chỗ.
Sắc mặt Lăng Tiểu Tuyết tái nhợt, không chỉ vì càng vào sâu trong Điệp Huyết Sâm Lâm, yêu thú càng nhiều, còn một nguyên nhân là người chết quá nhiều, số tiền bồi thường quá lớn, không phải nàng nhỏ mọn, mà lần này nguyên phí thuê năm đệ tử tông môn đã mất mười vạn lạng vàng và năm mươi miếng nhất khí liệu thượng đơn, tổng giá trị gần hai mươi lăm vạn lạng vàng, đổi thành bạc trắng là hai trăm năm mươi vạn lạng, bây giờ chết đi năm người bồi thường năm mươi vạn lạng, người sống mỗi người một vạn lạng, cộng lại hơn ba trăm năm mươi vạn lạng, tiếp theo nếu như vẫn còn người chết, con số sẽ còn vượt quá năm trăm vạn lạng.
Đối mới một tiểu gia tộc như Lăng gia mà nói, năm trăm vạn lạng đã đủ thương gân động cốt, rất dễ xuất hiện tình huống châu chuyển bất linh, mà châu chuyển bất linh thông thường sẽ khiến một tiểu gia tộc phá sản.
Cắn chặt môi dưới, Lăng Tiểu Tuyết kì vọng sắp tới sẽ có thu hoạch tốt.
Đi thêm mười dặm nữa, Diệp Trần đột nhiên cảm nhận thiên địa nguyên khí xung quanh nồng đậm hơn rất nhiều, ẩn hiện một làn sương mỏng.
Lăng Tiểu Tuyết rõ ràng cũng cảm nhận được sự thay đổi của nguyên khí, ngữ khí hưng phấn nói:
- Sắp đến địa điểm hái thuốc rồi, mọi người cố gắng thêm chút nữa.
- A!
Đoàn người Lăng gia không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cả quãng đường, thần kinh của họ lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, không dám buông lỏng, chỉ sự vừa buông lỏng, bản thân sẽ trở thành con mồi cho đám yêu thú, không thể rời khỏi Điệp Huyết Sâm Lâm trở về với ngôi nhà ấm áp của mình được nữa.
May mà ở hiền gặp lành, đợi hái xong thuốc, trở về có lễ dễ dàng hơn nhiều.
Một lúc sau.
Mọi người đến bên một thung lũng lớn, phóng mắt nhìn ra, cả thung lớn chừng vài dặm, bên trong um tùm các loại thảo dược, có Hắc hoàn thảo, Ngân linh thảo, Kim châu thiết huyết thảo, Thiên tinh hoa, Ngô công hoa, Chu quả, Hắc xà quả, Thất tinh liên châu thảo, Táo tam sắc, Táo vô đông, lớn lớn nhỏ nhỏ gần mấy trăm loại thảo dược cái gì cũng có, linh khí nồng đậm hội tụ trên không, hình thành lên một tầng sương mờ, ẩn ẩn hiện hiện, tựa như nhân gian tiên địa, thắng cảnh trong sương mù.
- Nhiều thảo dược quá.
Thành viên đội hái thuốc con ngươi phát sáng, hô hấp tăng nhanh, những thảo dược này tách riêng có thể không giá trị, nhưng số lượng nhiều thì thập phần đáng sợ, nếu như hái toàn bộ, không cần luyện dược vẫn có thể bán một lạng trăm vạn lạng bạc, luyện chế thành đan dược giá cả tăng gấp mười, kiếm một ngàn vạn lạng bạc không thành vấn đề, mà một số thảo dược quý giá không dừng ở con số này, ví dụ luyện chế nhất khí liệu thương đơn Kim châu thiết huyết thảo chính là thảo được hiếm có, một gốc có thể bán một ngàn lạng vàng, còn đắt hơn cả một món vũ khí tốt.
Lăng Tiểu Tuyết mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng không bị cảm giác hưng phấn làm cho mụ mị đầu óc, dặn dò nói:
- Hai thành viên đội hộ vệ bảo vệ một thành viên đội hái thuốc, mọi người chia nhau ra, có tình huống gì không được tự mình quyết định, lập tức thông báo cho ta.
- Vâng!
Cả quãng đường, thành viên đội hộ vệ lập công không ít, nếu như không phải họ bảo vệ, số người chết còn nhiều hơn nữa, nhưng tất cả đều có giá, trừ số bạc nhận được, mỗi người còn được nhận thêm một vạn lạng bạc nữa, tương đương thu hoạch mấy tháng.
Sau khi xếp sắp xong công việc, Lăng Tiểu Tuyết bản thân cũng gia nhập vào đội hái thuốc, thỉnh thoảng lại lộ ra những tiếng kinh hô, rõ ràng có một số dược thảo rất đáng giá.
Viên Tuyết Mai mỉm cười nói:
- Thung lũng này thiên địa nguyên khí nồng đậm, nói không chừng có yêu thú gì đó tồn tại, năm người chúng ta thử tuần tra xem!
Diệp Trần gật đầu nói,
- Cũng đúng, mỗi người phụ trách một phương hướng.
- Được.
Cầm tiền của người ta thì phải thay người ta trừ họa, năm người mỗi người một phương hướng, tuần tra qua lại, thỉnh thoảng còn có thể hái một ít thảo dược cần thiết bỏ vào Linh Giới Trữ Vật.
Đúng như Viên Tuyết Mai đoán, trong thung lũng quả nhiên ẩn tàng một số yêu thú, có Đoạt mệnh phong lớn cỡ nắm tay, có Thiên biến long tự do biến đổi màu da, có Kim cương điểu thường hay ngủ trong những gốc cây khô, có Nham giáp trư cứ nổi giận là đâm tứ tung khắp nơi.
May mà những yêu thú này đẳng cấp không cao, số lượng cũng rất ít nên bị thương chỉ có mấy người, gặp nạn đều không có.
Lúc này Thuần Quân Chân Khí phát huy ra đặc sắc xứng đáng, cách trăm bước vẫn có thể dùng khí kiếm công kích, uy lực không hề thua kém một đòn toàn lực của Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì, có thể dễ dàng cứu người trong nước lửa, thỉnh thoảng một công đôi việc, phát ra vài đường khí kiếm giúp đỡ các thành viên của đội hái thuốc và đội hộ vệ.
Xuy xuy!
Hai con Đoạt mệnh phong cuối cùng bị khí kiếm đánh rụng, Diệp Trần mặt có chút suy nghĩ.
Tựa hồ cách trung tâm thung lũng càng gần, tỉ lệ xuất hiện yêu thú càng lớn, lúc nãy Đoạt mệnh phong chính là bay ra từ sâu trong thung lũng, con nào con nấy to hơn Đoạt mệnh phong bình thường một phần ba, tốc độ bay thậm chí tương đương chim bay trên trời, rất khó né tránh.
- Các vị, hái thuốc bên ngoài thung lũng trước, sau đó mới vào sâu bên trong.
Chân khí vận khởi, giọng nói Diệp Trần truyền xa vài dặm, vang vọng rõ ràng bên tai.
Lăng Tiểu Tuyết tán thành:
- Diệp thiếu hiệp nói không sai, mọi người hái thuốc vòng ngoài xong, sau đó tập trung lại chỗ ta.
Kì thực không cần Diệp Trần nhắc nhở, thành viên đội hái thuốc biết bên trong không quá an toàn, nhưng biết là việc của biết, đôi khi nhìn thấy có đan dược quý giá cách đó không xa, lại không kìm lòng đi qua, càng đi càng sâu, triệt để quên mất nguy hiểm tồn tại.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phạm vi tuần tra của Viên Tuyết Mai gần chỗ Diệp Trần, cứ một khắc, hai người lại có một khoảng thời gian ngắn gặp nhau, lúc này, Viên Tuyết Mai đột nhiên lên tiếng nói:
- Ngươi không cảm thấy thiên địa nguyên khí ở thung lũng này quá nồng đậm sao?
- Đúng là có một chút, có lẽ là thảo dược và thung lũng hình thành nguyên khí tuần hoàn, bổ sung sức mạnh cho đối phương, dẫn đến thiên địa nguyên khí nồng đậm hơn những nơi khác rất nhiều lần.
Diệp Trần ngẫm nghĩ nhưng không tìm ra nguyên nhân khác.
Viên Tuyết Mai lắc lắc đầu.
- Không giống vậy, nơi có thảo dược đúng là thiên địa nguyên khí nồng đậm, nhưng vườn thuốc lớn hơn không phải ta chưa từng thấy qua, tất cả đều kém xa nơi này.
Diệp Trần nhìn chằm chằm vào đối phương,
- Nàng muốn nói là có bí mật khác.
- Có lẽ là vậy đợi lúc vào bên trong, có thể kiểm tra một lượt.
Diệp Trần gật gật đầu, nếu như đúng như đối phương nói, kiểm tra một lượt là cần thiết, nói không chừng sẽ phát hiện ra thứ gì giá trị.
Thời gian qua rất nhanh, đợi thảo dược vòng ngoài hái xong, sắc trời đã gần về chiều.
Lăng Tiểu Tuyết bỏ hết thảo dược vào Linh Giới Trữ Vật, lấy lương khô đã chuẩn bị ra, lần lượt phát cho mọi người.
- Tiểu thư, thu hoạch thế nào!
Phó đội trưởng đội hái thuốc không kìm được hỏi.
Lăng Tiểu Tuyết mỉm cười nói:
- Sơ bộ tính toán, số thảo dược vừa lấy được, tổng giá trị vượt qua ba mươi vạn lạng bạc, nếu luyện chế thành đan dược, kiếm ba bốn trăm vạn lạng bạc không thành vấn đề.
- Như vậy cũng tốt!
Lăng gia chủ yếu dựa vào luyện dược để phát triển, thảo dược nhiều, số tiền họ thu được càng nhiều, nếu như thua lỗ, vậy thì họ cũng bị liên đới, cuộc sống sẽ trở nên rất khó khăn.
Đi đến chỗ vị trí bọn Diệp Trần, Lăng Tiểu Tuyết cảm kích nói:
- Đa tạ các vị cả quãng đường bảo vệ chúng ta, sau này cần đan dược gì, có thể đến Lăng gia ta mua, tính giá gốc cho các vị.
Kì thực những lời này đều là khách sáo, đệ tử tông môn chưa bao giờ thiếu tiền, nếu thiếu cũng chỉ sợ là thiếu nhiều tiền, nhưng những thứ này đều không quan trọng, có thể thiết lập quan hệ tốt đẹp với đệ tử tông môn mới là quan trọng nhất, rất có ích cho sự phát triển sau này của Lăng gia.
Vương Phong thản nhiên nói:
- Đã tiếp nhận nhiệm vụ, chúng ta sẽ nỗ lực làm tốt nhất, nói gì cảm tạ hay không cảm tạ.
Lăng Tiểu Tuyết hơi có vẻ bối rối, thân là nữ nhân, tóm lại vẫn phải lập gia đình, nàng không quan tâm đến đám con cái nhà giàu, nhìn thì có vẻ phong quang vô hạn, kì thực là chiếm uy thế gia tộc, mất đi gia tộc, cái gì cũng không phải, nếu gả phải gả cho đệ tử tông môn, ví dụ thiên tài như Vương Phong hay Diệp Trần, nhìn đối phương khí chất tướng mạo, chắc chắn xuất thân đại gia tộc, không thiếu vàng bạc, bản thân thực lực lại cường, là đối tượng lý tưởng của tuyệt đại thiếu nữ, chỉ là cả quãng đường, nàng phát hiện con người Vương Phong rất lạnh lùng, tỏ ra xa cách với mọi người, còn Diệp Trần nhìn thì có vẻ hòa khí nhã nhặn, kì thực trong hữu tình ẩn chứa vô tình càng lớn, với bất cứ ai đều duy trì cự ly nhất định, không tỏ ra quá thân mật, cũng không tỏ ra quá lạnh nhạt.
Viên Tuyết Mai tâm tư thông linh, hơn nữa cũng là nữ nhân, rất dễ nhìn ra suy nghĩ của Lăng Tiểu Tuyết, nhưng nàng cũng chỉ thầm lắc lắc đầu.
Võ giả cùng người thường không có quá nhiều tiếng nói chung, rất khó kết thành vợ chồng.
Trong mắt nàng, Lăng Tiểu Tuyết chỉ là Võ giả Luyện Khí Cảnh, nếu không có gì bất ngờ, cả đời này trên cơ bản không thể tiến lên cấp độ Ngưng Chân Cảnh, sẽ không có phát triển quá lớn.
Mà đạt tới cấp độ của Vương Phong và Diệp Trần, mục tiêu lớn nhất của cuộc đời chính là trở nên mạnh mẽ, những thứ khác chỉ là phụ, cho dù đến độ tuổi nhất định, có nhu cầu về phương diện kia, cũng sẽ tìm một đại nữ nhân không quá chênh lệch với mình, rất ít lựa chọn người bình thường.
Suy bụng ta ra bụng người, Viên Tuyết Mai đương nhiên cũng sẽ không để ý đến một người bình thường.
Nếu như Vương Phong và Diệp Trần biết được suy nghĩ của Viên Tuyết Mai, có lẽ cũng sẽ gật đầu đồng ý.
Không sai, đối với họ mà nói, Lăng Tiểu Tuyết dù xinh đẹp cũng chỉ là người bình thường, không liên quan đến tương lai của họ, biết sau này đồng sàng dị mộng thì cần gì phải bắt đầu.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, thung lũng đột nhiên lay động, tựa hồ đang có thứ gì rất lớn chui ra từ lòng đất.
Một khắc sau!
Trung tâm thung lũng phun phát ra một đường quang trụ màu trắng sữa, lớn chừng vài trượng, vươn thẳng lên trời, tạo thành một lỗ lớn trên mây.
Thiên địa nguyên khí bên trên thung lũng vốn đã nồng đậm càng thêm nồng đậm, sản sinh từng khối sương mù nguyên khí, mơ mơ hồ hồ, phiêu miểu vô hình, hít một hơi vào trong cơ thể, chân khí tráng đại hơn một phần.
Viên Tuyết Mai thốt lên:
- Nguyên khí thành trụ, bên dưới có linh mạch.
Nghe vậy, Diệp Trần và Vương Phong lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ dưới thung lũng này lại tồn tại linh mạch, phải biết những nơi có linh mạch thông thường đều có linh thạch, mà linh thạch lại là nhu yếu phẩm của võ giả, không thể thiếu, chỉ là không biết linh mạch này lớn bao nhiêu, nếu như chỉ là một linh mạch nhỏ thì bỏ đi, nếu như là đại linh mạch, nhân vật cao tầng của các đại tông môn Thiên Phong Quốc đều sẽ tụ tập, giành đoạt quyền sở hữu linh mạch.
Bên ngoài thung lũng hơn mười dặm, ba gã hắc y nhân đồng thời ngẩng đầu.
- Nguyên khí thành trụ, có linh mạch xuất thế.
- Có cần về thông báo với Quỷ tướng đại nhân, dù sao linh mạch xuất thế, các đại tông môn cao tầng sẽ rất nhanh nhận được tin tức.
- Không cần, chúng ta dùng bí pháp che lấp khí tức linh mạch trước, nếu không cho dù thông báo Quỷ tướng đại nhân, cũng đến không kịp.
- Cũng có đạo lý, việc không nên chậm trễ, chúng ta đi.
Sưu sưu sưu!
Ba người hóa thành hắc ảnh quỷ dị, xuyên thẳng qua khu rừng âm u tươi tốt, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, chớp mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.
Xoay người, Viên Tuyết Mai nói với Lăng Tiểu Tuyết:
- Bây giờ đưa tất cả mọi người vào bên trong.
- Được.
Lăng Tiểu Tuyết cũng biết tính quan trọng của linh mạch, nhưng nàng không có ý muốn chiếm hữu, với thực lực Lăng gia, căn bản không nuốt nổi một dải linh mạch, cho dù là linh mạch nhỏ nhất, nếu như si tâm vọng tưởng, chỉ có duy nhất một con đường chết.
Diệp Trần Vương Phong và Viên Tuyết Mai ba người dẫn đầu, hai đệ tử tông môn còn lại theo phía sau, một hàng hơn năm mươi người tiến sâu vào trong.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy...
Khí kiếm kích xạ, một đàn lớn Đoạt mệnh phong chưa lại gần, đã bị lăng không chém thành hai mảnh, lả tả rụng xuống như mưa.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Viên Tuyết Mai khen:
- Diệp huynh, môn công pháp này của huynh hẳn là Thuần Quân Chân Khí! Ta đã từng nhìn thấy Đệ tử Lưu Vân Tông thi triển qua, chỉ là người đó chỉ có thể phát ra khí mang, chưa đạt được đến trình độ ngưng khí thành kiếm, không biết Diệp huynh tu luyện đến trọng thứ mấy rồi.
Diệp Trần nói:
- Không nhiều, gần đây mới đột phá đến trọng thứ bảy.
- Ồ!
Viên Tuyết Mai và Vương Phong cùng lộ thần sắc kinh ngạc, muốn tu luyện một môn công pháp đến cảnh giới cao nhất không phải là chuyện dễ dàng gì, thông thường mà nói, trong vòng hai năm đem nhân cấp đỉnh giai công pháp tu luyện đến trọng thứ năm đã coi là thiên phú xuất chúng, tu luyện đến trọng thứ sáu là thiên tài, trọng thứ bảy ngàn người may ra mới có một.
Càng đi vào sâu, số lượng yêu thú càng nhiều.
Vừa giết chết một đàn Đoạt mệnh phong, lúc này lại lao ra ba con thằn lằn lục giáp.
- Tích thủy xuyên thạch!
Viên Tuyết Mai thân là Đệ tử nội môn Nam La Tông, tu vi lại là Ngưng Chân Cảnh trung kì cảnh giới, thực lực đương nhiên không tệ, trong tay xuất hiện một thanh kiếm mỏng, cổ tay nàng rung nhẹ, ba đường kiếm quang mỏng mỏng bắn ra, rõ ràng rất nhanh, nhưng lại cho người ta ý cảnh rất chậm.
Phốc! Phốc! Phốc!
Ba con thằn lằn lục giáp không kịp phát động công kích, trên trán đã xuất hiện một lỗ kiếm, nức nở một tiếng, ngã lăn xuống đất.
- Hảo kiếm pháp, Nam La Tông Tích thủy kiếm quyết danh bất hư truyền.
Giọng nói lãnh đạm của Vương Phong truyền ra, mang theo một tia khen ngợi.
Viên Tuyết Mai khiêm tốn nói:
- Để hai vị chê cười rồi.
Lại đi thêm gần dặm nữa, cuối cùng mọi người cùng tới vị trí trung tâm thung lũng.
Nơi này nguyên khí nồng đậm gấp đôi nơi khác, sương nguyên khí mỏng manh mang theo hơi ẩm, tựa hồ như sắp dịch hóa thành mưa nguyên khí, đáng tiếc là, bởi vì nguyên khí quang trụ trùng kích, thiên địa nguyên khí hỗn loạn cuồng bạo, căn bản không thể hấp thu vào trong cơ thể một cách bình thường, hấp thu cưỡng ép chỉ khiến chân khí của mình phù phiếm, không bù lại được, nếu không sẽ là một nơi tu luyện tuyệt vời.
Quan sát quy mô nguyên khí quang trụ, Viên Tuyết Mai lắc lắc đầu nói:
- Thì ra là một dãy linh mạch giả!
Vương Phong bên cạnh khó khăn lắm mở miệng, nói:
- Linh mạch giả chính là linh mạch chưa thành hình, không thể tồn tại linh thạch, nếu như tồn tại cũng chỉ có một chút lẻ tẻ, phẩm chất không thể bằng được linh thạch bình thường, chỉ có thể coi là linh thạch kém chất lượng,nhưng đối với những tiểu gia tộc hoặc trung đẳng gia tộc mà nói đã là rất tốt. Về phần phân biệt thế nào rất đơn giản, nhìn màu trắng trung tâm nguyên khí quang trụ, màu sắc trung tâm trắng hơi ánh vàng là linh mạch tiểu hình, trắng hơi ánh cam là linh mạch trung hình, trắng hơi ánh hồng là linh mạch đại hình, trong truyền thuyết còn có linh mạch cực phẩm trắng mang ánh tím, không biết là thật hay giả.
Viên Tuyết Mai kiến thức sâu rộng, nghe vậy nói:
- Cực phẩm linh mạch có thật, ba trăm năm trước Hư Hoàng đã tìm ra một nửa nhỏ của cực phẩm linh mạch sâu dưới đáy biển, dài hơn ba trăm dặm, chỗ rộng nhất đạt đến năm mươi dặm, được người dùng tuyệt thế tu vi rút từ đáy biển lên, mang về sơn môn nhà mình, khiến cả sơn môn quanh năm nguyên khí như mưa, tốc độ tu luyện nhanh hơn ngoại giới trăm lần.
Ba trăm năm! Rút được cực phẩm linh mạch! Nguyên khí như mưa!
Diệp Trần âm thầm tặc lưỡi, mặc dù biết rõ Cường giả Sinh Tử Cảnh có thể nghịch chuyển sinh tử, sống hơn ngàn năm, tu vi đều là cấp bậc dời non lấp biển, lên trời xuống đất, nhưng khi nhận được sự khẳng định, vẫn thấy thập phần chấn động, đồng thời cũng cảm thấy chua chát cho sức tưởng tượng thiếu thốn của mình.
Nguyên khí quang trụ phun phát đúng một khắc rồi mới từ từ yếu dần, một lượng lớn nguyên khí như suối phun, tràn ra tứ phía, chăm bón cho thảo dược.
Bây giờ mọi người đã hiểu tại sao thảo dược trong thung lũng lại tươi tốt như vậy, một nửa nguyên nhân là linh mạch giả cách một khoảng thời gian lại bạo phát, chăm bón cho thảo dược nhanh chóng phát triển.
Lăng Tiểu Tuyết thấy thảo dược ở trung tâm thung lũng đều là loại quý hiếm, vui mừng ra mặt, dặn dò thành viên đội hái thuốc:
- Mau, bắt tay vào làm việc, thành viên đội hộ vệ cũng giúp đỡ hái thuốc, chú ý nguy hiểm.
- Vâng!
Không cần Lăng Tiểu Tuyết căn dặn, thành viên đội hái thuốc đã đỏ con mắt, cả đời này chưa bao giờ họ nhìn thấy nhiều thảo dược như vậy, mọc um tùm chẳng khác gì cỏ.
Diệp Trần cười cười, thảo dược ở đây đến hắn cũng thập phần động tâm, nhưng quân tử không lấy của người tốt, đã nhận nhiệm vụ thì cũng đừng làm những việc đi ngược với nguyên tắc, đương nhiên, thảo dược nhiều như vậy, hắn hái một ít cũng không sao, dù sao mấy dặm vuông quanh đây đều là thảo dược.
Ba! Ba! Ba!
Không biết từ lúc nào, bên ngoài thung lũng xuất hiện ba tên hắc y nhân.
- Nguyên khí quang trụ yếu rồi, đi, mau đến đó xem sao.
- Đợi đã, xung quanh dấu chân rất nhiều, có không ít người.
Một hắc y nhân trong đó liếc mắt nhìn khắp bốn phía, ngăn cản đồng bọn mạo muội hành sự.
Hắc y nhân tính tính nỏng nảy đá bay một con lợn rừng lông đen, phẫn nộ nói:
- Mẹ, là kẻ nào dám cướp của chúng ta.
- Có lẽ là đội hái thuốc của thành phố gần đây, ngươi xem, thảo dược xunh quanh đều bị hái sạch, thủ pháp rất lão luyện.
- Đội hái thuốc, có lẽ không có cao thủ gì, càng không cần lo lắng.
Ba tên trao đổi một lúc, sau đó men theo bụi cỏ đã bị gạt sang hai bên, tiến sâu vào bên trong, tốc độ không nhanh không chậm, duy trì một tần suất nhất định, vô thanh vô tức.
Chỉ một lúc, tầm mắt đột nhiên mở rộng, cả ba đã đến trung tâm thung lũng.
- Quả nhiên là đội hái thuốc, chúng không phát hiện ra nguyên khí quang trụ sao? Không thể nào! Nguyên khí quang trụ đó hơn mười dặm vuông đều có thể nhìn thấy?
- Không lẽ là linh mạch giả, hừ, mất công vào đây.
- Sao lại mất công, các ngươi không nhìn thấy cô gái đó sao? Trông cũng không tệ, chúng ta ở Thi Quỷ Sơn từng ấy năm, không gần nữ sắc, hôm nay khó khăn lắm mới thành hạ cấp quỷ vệ, có tư cách xuất sơn rèn luyện, thử cơ duyên, sao có thể bỏ qua cơ hội hưởng thụ này.
- Hắc hắc!
Ba tên quay sang nhìn nhau, trên mặt lộ ra thần sắc quỷ dị.
Xiu...!
Một đường khí kiếm từ cách đó trăm bước bắn đến, nhanh như kinh hồng.
- Muốn chết!
Hắc y nhân tính tình nóng nảy không lùi không tránh, một quyền đánh trúng khí kiếm.
Phanh!
Khí kiếm nổ tung, tiếng nổ làm kinh động những người gần đó.
- Ba vị, đây không phải là nơi các ngươi nên đến, nhanh chóng rời đi.
Diệp Trần Viên Tuyết Mai và Vương Phong ba người đi tới, lạnh lùng nhìn hắc y nhân.
Ba tên hắc y nhân này rất giỏi che giấu khí tức, nhưng sao có thể che được linh hồn lực cường hãn của Diệp Trần, vừa xuất hiện đã bị hắn phát hiện.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hắc y nhân cầm đầu khuôn mặt khô gầy, đôi mắt nhỏ sáng quắc, bên trong ẩn hàm đủ loại âm hiểm xảo trá, hắn hắc hắc cười nói:
- Từ trước đến giờ chỉ có người khác tránh bọn ta, đâu ra đạo lý bọn ta phải tránh người khác, tiểu tử, nhìn ngươi có lẽ là đệ tử tông môn, bỏ Linh Giới Trữ Vật xuống, sau đó từ chặt một cánh tay, như vậy mới có cơ hội sống sót.
- Lúc nãy là ngươi công kích ta? Tự chặt một cánh tay, tha mạng cho ngươi, nhưng cô gái đi cùng ngươi phải ở lại, nữ võ giả Ngưng Chân Cảnh chơi chắc thích lắm!
Mặt mày hắc y nhân hung ác dữ tợn vô cùng.
- Hai vị sư đệ của ta nói chuyện có thể không được xuôi tai, nhưng đây là cách duy nhất để các ngươi được sống, phản kháng là chết.
Hắc y nhân nhìn có vẻ tỉnh táo nhất cũng lên tiếng.
Bên kia, Lăng Tiểu Tuyết và những người khác đều ngừng hái thuốc, sắc mặt tái nhợt, ba người này từ đâu ra, không giống người sống, trên người rán phát ra khí tức khủng bố cực kì tà ác, tựa như ma quỷ.
- Tiểu thư, ba tên này đều không phải những kẻ lương thiện, e rằng có nguy hiểm.
Đội trưởng đội hộ vệ cũng là Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì, nhãn lực cao minh hơn bọn Lăng Tiểu Tuyết mười lần, liếc thấy hắc y nhân tu vi còn cao hơn hắn, nhất là hắc y nhân tỉnh táo nhất, hình như là Ngưng Chân Cảnh hậu kì, chân khí toàn thân mang theo sát khí nồng trọng cùng chi khí ăn mòn.
Lăng Tiểu Tuyết giơ tay.
- Yên lặng theo dõi kì biến.
Đội hộ vệ có sáu Võ giả Ngưng Chân Cảnh, cộng thêm năm đệ tử tông môn, tổng cộng là mười một Võ giả Ngưng Chân Cảnh, trong đó đội trưởng và đội phó đội hộ vệ đều là Ngưng Chân Cảnh trung kì, Vương Phong Viên Tuyết Mai và hai đệ tử tông môn cũng là Ngưng Chân Cảnh trung kì, như vậy bên họ tổng cộng có bốn Ngưng Chân Cảnh trung kì, luận ưu thế rõ ràng hơn đám hắc y nhân, nếu như đệ tử tông môn cũng không thể giải quyết vấn đề, vậy chỉ có cùng lên, lợi dụng chiến thuật lấy đông hiếp yếu đánh chết đối phương.
- Ha ha ha ha ha ha...
Vương Phong nãy giờ trầm mặc ngửa mặt lên trời cười ha hả.
- Thú vị, thú vị, ta chưa từng gặp nhân vật nào hung hăng càn quấy như ngươi, Diệp Trần, Viên Tuyết Mai, mỗi người tự chọn cho mình một đối thủ đi! Nhưng tên mạnh nhất để cho ta, ta muốn xem xem phản kháng sẽ chết mà hắn nói có ứng nghiệm hay không.
Diệp Trần mỉm cười nói:
- Được, ta đối phó với khúc củi kia.
- Tên còn lại giao cho ta, có vẻ hắn rất muốn chơi nữ nhân, ta sẽ cho hắn biết nữ nhân đáng sợ thế nào.
Viên Tuyết Mai không động thanh sắc, trong ngữ khí bình thản bao hàm sát ý lành lạnh.
- Khặc khặc! Người khác đều nói đệ tử tông môn cao ngạo vô cùng, hôm nay mới thấy, quả nhiên không giả, sát!
Hắc y nhân tướng mạo hung ác một cước giẫm nổ mặt đất, một quyền phi thân đánh ra, đem cả ba người bao phủ dưới cường kình, cuồng ngạo hung hãn.
- Đối thủ của ngươi là ta.
Viên Tuyết Mai rung tay, Tuyết ngân tế kiếm bạo phát ra kiếm mang đầy trời, cùng đọ sức với quyền kình của đối phương.
Bành bành bành bành bành bành...
Âm thanh khí bạo liên tiếp không ngừng, hai người rất nhanh đánh sang chỗ khác.
Boang...!
Đao rút ra, Vương Phong khóa chặt khí tức của hắc y nhân cầm đầu.
- Chết!
Đao quang như tuyết, đao kình như cuồng phong.
Phong tuyết giao thoa, mắt người không thể nhìn thẳng.
Vừa lên, Vương Phong đã sử dụng ra Bắc Tuyết Sơn Trang độc môn võ học Bạo tuyết đao pháp, so với Diệp Đường, Bạo tuyết đao pháp của hắn có vẻ cuồng bạo hơn, vừa ra tay, thiên địa đều biến mất, chỉ còn lại duy nhất từng phiến đao quang như tuyết đang điên cuồng tích lũy.
- Thi vương quyền! Bạo!
Mặt hắc y nhân cầm đầu không biểu tình, đối mặt với đao quang cuồn cuộn, trực tiếp một quyền đối chiến.
Đao quang nát bấy, bão tuyết chôn vùi.
Hắc y nhân không mừng không giận, lại một quyền đánh ra.
- Đánh hay lắm! Ngạo tuyết lăng sương!
Vương Phong hai tay cầm đao, nghiêng nghiêng bổ xuống, băng hàn ly thể đao quang tụ mà không tán, ngưng kết trên lưỡi đao, mang theo phong tuyết cho thế bổ đôi không khí.
Bạch quang lóe lên, Vương Phong phách trảm thất bại, hắc y nhân tay phải đặt lên sống đao, tay trái nắm quyền kích sát đến, luận võ lực tựa hồ cao hơn Vương Phong.
Phanh một tiếng!
Cùng hắc y nhân một quyền lấy cứng chọi cứng, Vương Phong lùi lại mười bước, thân hình hơi có vẻ lảo đảo.
Diệp Trần nhíu mày,
- Hắc y nhân này không dễ đối phó! Nhưng Vương Phong thân là nhân vật nổi bật trong hàng ngũ Đệ tử nội môn Bắc Tuyết Sơn Trang, có lẽ phải có sát chiêu bí mật, bây giờ vẫn chưa thể phán đoán thắng bại.
- Tiểu tử, mất tập chung trong lúc chiến đấu là đại kị của võ giả, chết đi!
Thân ảnh hắc ám của hắc y nhân rung một cái, trực tiếp hóa thành vô số hắc quang từ những phương vị khác nhau tấn công Diệp Trần, vô thanh vô tức.
- Quỷ ảnh thập thiểm!
Hắc mang vỡ ra, trên đường tăng lên gấp đôi, thoáng cái đã biến thành tám, tựa như thiên ma loạn vũ, quỷ ảnh tung hoành, liếc qua đã muốn ngất đi.
Bên tai truyền đến những tiếng phá không nho nhỏ, Diệp Trần không quá kinh ngạc, thân thể ngửa ra sau, trong nháy mắt biến mất không chút dấu vết.
Crắc!
Mặt đất bị bóp vỡ, hắc y nhân âm hiểm lộ ra vẻ kinh ngạc, Quỷ ảnh thập thiểm của hắn chưa bao giờ thất bại, cho dù là Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì cũng bị hắn mê hoặc, dễ dàng đánh chết, chưa bao giờ gặp phải Võ giả Ngưng Chân Cảnh khinh công còn tốt hơn hắn.
Thật sự gặp quỷ rồi!
Hắc y nhân âm hiểm phát giác Diệp Trần khó chơi, một lần nữa thi triển Quỷ ảnh thập thiểm công, nhưng không giống như trước đây, lần này trên hắc mang lượn lờ một tầng khí tức màu xám trắng, đi đến đây, hao cỏ cây cối khô héo đến đấy, mặt đất rạn nứt, tỏa ra mùi cháy khét nhàn nhạt.
Xuy xuy!
Bề mặt chân khí có dấu hiệu ăn mòn, Diệp Trần không dám coi thường, vận khởi hộ thể khí mang mà chỉ Thuần Quân Chân Khí mới có, vô số khí lưu sắc bén tổ hợp lại một chỗ, vặn xoắn khí tức xám trắng xâm nhập.
- Phá cho ta!
Hắc mang hợp nhất, hắc y nhân âm hiểm xuất hiện sau lưng Diệp Trần, khí tức xám trắng lượn lờ trên bàn tay phải, một trảo chụp xuống.
Một khắc sau!
Âm thanh không khí bạo liệt truyền ra, hộ thể khí mang chụp ra một lỗ lớn, xém chút nữa làm bị thương Diệp Trần, đương nhiên, hắc y nhân cũng không dễ chịu gì, bề mặt bàn tay bị khí mang cắt thành vô số vết thương nhỏ, máu tươi trào ra bên ngoài, như bị ong vò vẽ tấn công.
- Tức chết đi được!
Hắc y nhân lên tiếng chửi rủa, hai tên kia phong sinh thủy khởi, chỉ có hắn phải chịu lép vế, nhưng nhìn lại, tên tiểu tử trước mặt cũng chỉ Ngưng Chân Cảnh sơ kì tu vi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina