Chân không chạm đất, Diệp Trần nhẹ nhàng dẫm trên một ngọn dược thảo,
- Chân khí có hiệu quả ăn mòn, thân phận các ngươi chắc không thể lộ.
- Vậy thì đã làm sao, Thi quỷ chân khí đáng sợ vẫn chưa triển hiện ra ngoài, ngươi chết chắc rồi, ta sẽ luyện ngươi thành đồng giáp thi!
Hắc y nhân âm hiểm một quyền đánh ra, chân khí xám trắng cuồn cuộn cuốn theo tất cả, tựa như nước lũ phóng tới chỗ Diệp Trần.
Mặt đất trơ trụi, thảo dược bị đốt thành tro, phàm là những nơi chân khí xám trắng đi qua, vạn vật không còn, mở ra một tương lai đen tối.
Diệp Trần cười lạnh,
- Ngươi tưởng ta không giết được ngươi à!
Chân khí toàn thân bốc lên, Diệp Trần khí thế không ngừng tăng cao, cuối cùng bật lên khỏi mặt đất, vọt tới thiên không của Điệp Huyết Sâm Lâm, gần như đồng thời, hắn một quyền chậm rãi đẩy ra, tựa như đang kéo theo mười con liệt mã, vô cùng nặng nhọc.
- Bá quyền chiêu thứ nhất: Bá đạo hoành hành!
Quyết định tốc chiến tốc thắng, Diệp Trần không hề lưu thủ, trực tiếp thu triển địa cấp sơ giai quyền pháp mới tu luyện thành công - Bá quyền.
Âm vang!
Một quyền đánh ra, quyền kình cùng không gian phía trước ma sát với nhau, phát ra âm thanh như tiếng kim thiết nổ.
Thi quỷ chân khí đánh tới sau một phen phản kháng, tất cả đảo lưu, dùng tốc độ nhanh hơn đánh ngược trở về, không chỉ có vậy, Thi quỷ chân khí dưới sự ngưng luyện của Bá quyền quyền kình, từ đường kính vài mét co lại chỉ còn nửa mét, tựa như một đường quang trụ màu xám trắng.
- Sao có thể, đem Thi quỷ chân khí của ta dung nhập vào quyền kình của hắn.
Hắc y nhân âm hiểm trợn như muốn nứt mắt, con ngươi tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng, không kịp làm gì đã bị quang trụ xám trắng đâm xuyên qua.
Thân thể hắc y nhân đứt thành hai nửa rồi bốc cháy, hóa thành tro tàn.
- Điền sư đệ!
Hắc y nhân đang chiến đấu với Vương Phong không dám tin vào mắt mình, Điền sư đệ mặc dù thực lực không bằng hắn, nhưng lực chiến đấu tuyệt đối không thể coi thường, cho dù là hắn cũng phải trên trăm chiêu mới có thể đánh bại, hơn nữa Thi Quỷ Sơn Võ giả Ngưng Chân Cảnh rất nhiều, chỉ có đệ tử tinh nhuệ nhất mới có thể trở thành hạ cấp quỷ vệ, ra ngoài rèn luyện, vốn tưởng với thực lực của bọn chúng, đụng phải đệ tử tông môn đủ để ganh đua cao thấp, như đám tiểu nhân vật trước mắt đối phó dễ như trở bàn tay, muốn giết lúc nào cũng được.
Hôm nay, sự thật đã cho hắn một cái tát.
Tỉnh cả mộng.
Vương Phong từ nãy đến giờ bị Hắc y nhân áp chế ở hạ phong, lúc này thấy đối phương thất thần, trong lòng biết thời cơ đã đến, một đao quyết đoán bổ ra, đao kình lạnh thấu xương gào thét cuộn tới.
Vụt vụt vụt vụt vụt...
Hắc y nhân cầm đầu dù sao cũng là Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì, vừa cảm nhận thấy đao kình, chân khí trong cơ thể lập tức bùng phát, nổi lên một vòng quang hồ màu xám trắng, đánh úp lại đao kình băng hàn bạo liệt.
- Thi vương quyền, chết cho ta.
Mắt đỏ ngầu, hắc y nhân một quyền chính diện đánh ra.
Vương Phong sớm đã lĩnh giáo qua Thi vương quyền, uy lực bá đạo vô song, lại có thêm tác dụng ăn mòn, có thể phá trừ chân khí, không dám đón đỡ, lòng bàn chân điểm lên mặt đất, bay lùi ta sau, đồng thời, Tân tuyết đao trong tay một khắc cũng không dừng, lập tức bổ ra mười ba đường đao quang.
Hắc y nhân cũng không nhìn kết quả, xoay người, quyền kích địa địa.
- Minh hoàng ba!
Mặt đất hơn mười trượng vuông lắc lư điên cuồng, đá vụn nhảy lên điên cuồng, một khắc sau, khí lưu màu xám trắng hìn cây nấm phun phát, nuốt chửng lấy Vương Phong.
Diệp Trần nhíu mày, định ra tay tương trợ.
Nhưng đã không cần, Tân tuyết đao trong tay Vương Phong bổ ra một tấm bình phong bằng khí lưu, từng bước đi ra, lăng không một đao chém xuống, liền sau đó là đao thứ hai, đao thứ ba, đao thứ tư...
Liên tiếp ba mươi tám đao, mỗi một đao đều hạ xuống cùng một chỗ, hình thành đao cương cự đại, đao cương hút sạch không khí trước mặt, hình thành trạng thái chân không không có lực trở ngại, khiến tốc độ phách trảm nâng cao ba lần, nổ vang như sấm rền tại vị trí hắc y nhân.
Crắc!
Đại địa bị chém ra một vết sâu, hoa cỏ cây cối gần đó rụng lả tả.
Diệp Trần ánh mắt ngưng trọng, công kích thật đáng sợ, dưới loại công kích này, cho dù Tôi Ngọc Cường Thân Quyết của hắn đạt đến đệ tam quyết đỉnh phong cũng không ngăn được, chỉ có tiến nhập đệ tử quyết mới có khả năng, đối diện với một đao này, chỉ có một khả năng duy nhất là không bị chém trúng.
Đệ tử nội môn Bắc Tuyết Sơn Trang, quả nhiên không phải dễ đối phó, lực chiến đấu không hề thua kém Phỉ Thúy Cốc, trên một ý nghĩa nào đó, thậm chí còn có chỗ vượt qua.
Hắc y nhân thi cốt không còn, ngay cả mảnh vụn cũng không sót lại, tốc độ đao cương quá nhanh quá mãnh liệt, mà tốc độ của hắc y nhân chỉ hơn tên đã bị Diệp Trần giết chết.
Phốc!
Ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, Vương Phong sắc mặt tái nhợt, quỳ một chân xuống đất.
Ngăn không cho Diệp Trần tới, Vương Phong nói:
- Ta không sao, đây là di chứng sau khi cưỡng ép thi triển Chân không diệt sát đao, khí huyết đảo lưu, ngươi đi xem Viên Tuyết Mai đi!
Chân không diệt sát đao!
Cái tên thật phách khí.
Diệp Trần gật gật đầu, đi sang địa điểm chiến đấu khác.
- Xuân vũ liên miên!
Bên trong bụi cỏ tươi tốt, Viên Tuyết Mai chân không chạm đất, nhẹ như vô vật, Tuyết ngân tế kiếm trong tay rung động với tốc độ cực nhanh, mắt thường không thể nắm bắt tung ảnh, chỉ có thể nhìn thấy từng đường kiếm khí lơ lửng bay ra, chi chít rậm rạp, tựa như những cơn mưa nhỏ mùa xuân, tí tách bắn ra.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy...
Bụi cỏ dưới chân hắc y nhân hung ác bị bắn thành trăm ngàn lỗ thủng, như vừa qua nạn châu chấu, còn bản thân hắn không thể không khởi động tráo phòng ngự, ngăn cản kiếm quang liên miên trùng kích.
- Hạ vũ trùng trùng!
Thấy hắc y nhân chặn được đợt kiếm quang thứ nhất, Viên Tuyết Mai diện sắc như thường, kiếm thế trong tay thoáng biến, từ liên miên dịu dàng đổi thành cuồng bạo vội vàng.
- Không thể nào, sao ta có thể bị áp chế được.
Dưới sự bao phủ của kiếm quang, hắc y nhân rõ hơn ai hết sự đáng sợ của nó, nếu như nói trước đây mới chỉ là mưa xuân thì bây giờ là mưa rào mùa hạ, trút xuống rào rào, không ngừng cọ rửa tráo phòng ngự của hắn.
- Thu vũ lôi đình!
Không để cho hắc y nhân bất cứ cơ hội nào, Viên Tuyết Mai kiếm thế lại biến, trong kiếm quang ẩn hàm ý cảnh lôi đình, như lôi vũ mùa thu, kinh diễm đìu diu.
Tạch!
Tráo phòng ngự nứt ra một đường, hắc y nhân hoảng sợ hô:
- Ta nhận thua, ta lập tức cút, đừng giết ta, xin nàng đừng giết ta.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Diệp Trần lắc lắc đầu, so với hai tên trước, tên này nhìn thì có vẻ hung ác nhưng lá gan lại chẳng khác gì thỏ đế. Nhưng điều đó cũng thể hiện nhân tâm con người phức tạp, không ai tướng mạo bên ngoài có thể thể hiện phẩm chất thực sự bên trong, có người biểu hiện hào sảng, nội tâm âm u, có người bề ngoài nho nhã, vụng trộm hoang dâm vô sỉ, cũng có người ra vẻ đạo mạo, lại làm nghề nam tặc kỹ nữ, còn đáng ghét hơn cả phường tiểu nhân.
Viên Tuyết Mai sớm đã có sát tâm, sao có thể bỏ qua cho hắc y nhân, kiếm thế trong tay càng thịnh, kiếm quang cuồng bạo lôi đình như muốn chôn vùi hắc y nhân trong đó.
Tạch tạch tạch tạch...
Vết nứt trên tráo phòng ngự của hắc y nhân càng lúc càng nhiều, cuối cùng chịu không nổi trùng kích, ầm ầm sụp đổ, mất đi tráo phòng ngự, hắc y nhân trong nháy mắt bị kiếm quang đâm thủng lỗ chỗ như tổ ong vò vẽ, chết không thể chết hơn.
- Hô!
Thổ ra một ngụm khí tức đục ngầu, Viên Tuyết Mai thân thể trầm xuống, chân chạm đất, trán lấm tấm mồ hôi, phản xạ ánh sáng lấp lánh.
Diệp Trần mỉm cười nói:
- Nam La Tông Tứ Quý kiếm pháp kinh tài kinh diễm, đáng tiếc vẫn chưa được nhìn thấy đông quý kiếm pháp lợi hại nhất.
- Tứ Quý kiếm pháp là địa cấp kiếm pháp, ta sao có thể học được, đây mới chỉ là kiếm pháp mưa bốn mùa phân hóa ra từ Tứ Quý kiếm pháp, so với Tứ Quý kiếm pháp thực sự còn thua xa, không đáng nhắc tới. Nhưng quyền pháp mà Diệp huynh thi triển kinh thiên động địa, có thể dung nhập khí kình đối phương vào của mình, phản kích đối phương, một chiêu giết địch.
Viên Tuyết Mai cười tủm tỉm nhìn Diệp Trần.
Diệp Trần lắc lắc đầu cười khổ, muốn chiếm được chút thượng phong dưới tay Viên Tuyết Mai cũng không dễ.
Bên Lăng gia, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay nắm vũ khí mướt mồ hôi, họ đã chuẩn bị tinh thần anh dũng chiến đấu bất cứ lúc nào, cho dù sẽ chết hoặc bị thương vài người, cũng sẽ chẳng để tâm, nhưng đệ tử tông môn vẫn là đệ tử tông môn, biểu hiện thì có vẻ không chiếm thượng phong, nhưng lúc liều mạng, tuyệt chiêu tầng tầng lớp lớp, sát chiêu thi nhau thể hiện, đánh chết ba gã hắc y nhân, so với họ, lực chiến đấu của mình có lẽ thua xa đến mấy con phố, đến tư cách nhìn lưng cũng không có.
- Được rồi, mọi người tiếp tục hái thuốc, thời gian không còn sớm nữa, trước khi trời tối phải quay về.
Lăng Tiểu Tuyết giơ tay vuốt mớ tóc mai lòa xòa trên trán, nói.
- Tiểu thư nói đúng, ta không dám ngủ lại qua đêm trong Điệp Huyết Sâm Lâm đâu, chỉ sợ không được thấy mặt trời ngày mai.
- Đúng, ban đêm trong Điệp Huyết Sâm Lâm còn đáng sợ hơn ban ngày mười lần.
- Nhanh, mọi người tăng tốc độ.
Nghĩ đến Điệp Huyết Sâm Lâm đáng sợ, sắc mặt mọi người đều biến, kể cả sáu Võ giả Ngưng Chân Cảnh trong đội hộ vệ.
Không đi quản việc hái thuốc, Viên Tuyết Mai nói với Diệp Trần:
- Lúc trở về phải nhờ cả vào Diệp huynh rồi, ta vừa rồi liên tục thi triển Xuân vũ kiếm pháp, Hạ vũ kiếm pháp và Thu vũ kiếm pháp, tổn thương kinh mạch, e rằng chỉ có thể phát huy bảy tám phần thực lực.
Vừa nói, nàng vừa quay sang nhìn Vương Phong đang khoanh chân trị thương, nói tiếp:
- Vương Phong Chân không diệt sát đao bá đạo cương mãnh, hậu di chứng còn nghiêm trọng hơn ta.
Diệp Trần gật đầu nói:
- Không sao, tất cả có ta.
Bá quyền chiêu thứ nhất không hề thua kém Chân không diệt sát đao, hậu di chứng cũng cường đại, may mà Thân thể Diệp Trần cực kì cường hãn, khí lực sớm đã đạt đến một vạn năm ngàn cân, có thể nói cơ thể đã đạt đến cực hạn sức mạnh, sau này mỗi lần tăng thêm một cân khí lực đều khó khắn chục lần trăm lần, trừ phi Tôi Ngọc Cường Thân Quyết nâng lên một lần nữa, đạt đến quyết thứ tư hoặc quyết thứ năm mới có khả năng đột biến.
Trên người hắc y nhân không có Linh Giới Trữ Vật, Diệp Trần cũng không quan tâm, tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, lấy ra hạ phẩm linh thạch bắt đầu khôi phục chân khí tiêu hao.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thái dương chậm rãi ngả về Tây.
Cho dù rất không nỡ, nhưng Lăng Tiểu Tuyết vẫn phải quyết định lập tức rời khỏi Điệp Huyết Sâm Lâm.
Trên đường trở về cũng không phải thuận buồm xuôi gió, nhưng số lượng yêu thú giảm đáng kể, có lẽ đến tối, Điệp Huyết Sâm Lâm mới thực sự thể hiện sự đáng sợ của nó.
Khoảnh khắc mọi người đi ra khỏi Điệp Huyết Sâm Lâm, sắc trời đã tối triệt để, một vòng tàn nguyệt treo cao, cô tịch đìu hiu.
Ô ô ô...
Loáng thoáng, mọi người phảng phất nghe được sâu trong Điệp Huyết Sâm Lâm có tiếng khóc của nữ nhân truyền ra, sau lưng không khỏi nổi da gà, mồ hôi lạnh ứa ra.
- May mà đi ra sớm, Điệp Huyết Sâm Lâm này quá đáng sợ, chưa ai dám đi vào bên trong, nghe nói đến tối trong đó còn xuất hiện quỷ quái.
Đội phó đội hộ vệ lau mồ hôi, lòng còn sợ hãi.
Những người khác tràn đầy đồng cảm.
Ra khỏi rừng rậm, quãng đường tiếp theo dễ đi hơn nhiều, không đến một canh giờ, mọi người đã quay trở về Hắc Thạch Thành náo nhiệt phồn hoa.
Ở lại Lăng gia một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Trần và Viên Tuyết Mai Vương Phong chia tay nhau, ai về tông môn người ấy.
...
Thời gian của võ giả luôn trôi qua rất nhanh.
Một tháng đi qua.
Thời gian này, Diệp Trần cũng giống như những đệ tử nội môn khác, hai ngày tu luyện, ba ngày nhận nhiệm vụ, thời gian ở giữa là tìm đường, cứ thế tuần hoàn.
Nhìn thì có vẻ buồn tẻ kì thực không phải vậy, mỗi lần đến một địa phương mới, Diệp Trần đều phải tìm hiểu phong tục tập quán ở đó, mà nhiệm vụ thiên kì bách quái, không nhất định đánh đánh giết giết, thỉnh thoảng còn có nhiệm vụ đưa thư, một tuần trước, Diệp Trần vừa giao một lá thứ đến Thiên Phong Quốc đại tướng quân Lý Chính Hào, còn được đối phương thưởng cho một bộ cung nỏ quân dụng, một tiễn phát xuất, có thể phá trừ chân khí hộ thể của Võ giả Ngưng Chân Cảnh.
Hôm đó, Diệp Trần vừa hoàn thành một nhiệm vụ hôi cấp một sao trở về.
Trên đường, một số đệ tử nội môn phong trần mệt mỏi không vội vã trở lại Đằng Vân đại điện giao nhiệm vụ, mà ngược lại càng đi càng chậm như đang thảo luận đại sự gì đó.
- Các ngươi biết không, Phỉ Thúy Cốc phát sinh đại sự rồi?
- Phỉ Thúy Cốc có thể phát sinh đại sự gì, đừng nói là giống như Địa Sát Môn, bị người ta diệt môn, ngẫm lại cũng không có khả năng đó, năm địa tông môn đều có một số lão đồ cổ tồn tại, cho dù cường giả tiêu diệt Địa Sát Môn cũng không dám tùy tiện đánh đến cửa.
- Diệt môn thì không, nhưng có liên quan đến giới thanh niên!
- Phỉ Thúy công tử, đột phá đến Bão Nguyên Cảnh!
Người nói thanh âm mặc dù không vang, nhưng các đệ tử nội môn lên núi gần đó đều nghe rất rõ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Phỉ Thúy công tử trở thành Võ giả Bão Nguyên Cảnh? Thật hay giả vậy? Cửa ải đầu tiên của võ giả chính là Ngưng Chân Cảnh đột phá đến Bão Nguyên Cảnh, không phải là người thiên tư tuyệt đỉnh, trong vòng ba đến năm năm không thể tang lên, nếu như thiên phú không ổn, cả đời nói không chừng đều bị kẹt lại ở Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong.
- Không sai, Phỉ Thúy công tử này một năm trước đạt đến Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong, sao có thể đột phá nhanh như vậy, không phải trở thành đệ nhất thanh niên Thiên Phong Quốc sao, cứ như vậy, Đoan Mộc công tử và Bắc Tuyết công tử đã triệt để bị hắn vượt mặt rồi.
Đệ tử nội môn được gọi là Phương sư đệ cảm khái nói:
- Lần này mục tiêu nhiệm vụ của ta cách Phỉ Thúy Cốc không xa, ngẫu nhiên nghe thấy, nghe nói mùng chín tháng bảy, Phỉ Thúy Cốc cốc chủ Trang Khánh Hiền sẽ xuất quan để làm tiệc chúc mừng Phỉ Thúy công tử, đến lúc đó cũng sẽ mời các đại tông môn đến.
- Chậc chậc, xem ra là thật, Phỉ Thúy công tử quả nhiên kinh tài kinh diễm, mấy năm trước còn có tam đại công tử tương đương với hắn, đáng tiếc nhị sư huynh của Lưu Vân Tông ta vô lực, bị ba người kia qua mặt, bây giờ lại đến phiến Bắc Tuyết công tử và Đoan Mộc công tử.
Nghe được thông tin, Diệp Trần cũng rất giật mình.
Đừng nhìn Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong và Bão Nguyên Cảnh chỉ cách nhau một bước, không có thiên phú cùng nghị lực hơn người, rất khó bước qua, một khi trở thành Võ giả Bão Nguyên Cảnh, là có thể tung cánh bay xa, như chim trên trời, nếu như chân khí hùng hậu, vạn dặm cùng lắm cũng chỉ mất một ngày, giơ tay nhấc chân đều có uy lực mang tính hủy diệt, kích sát Võ giả Ngưng Chân Cảnh như giết một con gà, không cần tốn nhiều sức lực.
Có thể nói, Phỉ Thúy công tử nếu như muốn giết chết Đoan Mộc công tử và Bắc Tuyết công tử, chỉ cần vài chiêu, giết Lưu Vân Tông Hàn Sơn công tử có lẽ chỉ cần một chiêu, miểu sát.
Trở thành đệ nhất thanh niên Thiên Phong Quốc, không ai có thể tranh phong cùng hắn.
Lúc này, đệ tử kia tiếp tục buôn chuyện nói:
- Ngoài ra, Phỉ Thúy Cốc còn có thêm một đệ tử hạch tâm nữa, nghe nói tên Cơ Tuyết Nhạn, cô gái này thiên phú tuyệt đỉnh, mười sáu tuổi vào Ngưng Chân Cảnh hậu kì, học được Phỉ Thúy Cốc võ học địa cấp sơ giai xong, một hơi đánh bại rất nhiều đệ tử hạch tâm, trở thành nhân vật nổi bật trong đệ tử hạch tâm, có người âm thầm đem nàng và Phỉ Thúy công tử, "Chưởng tuyệt" Liễu Vô Tướng, "Thạch nhân" Thạch Phá Thiên ba người gọi là tứ đại thiên vương của giới thanh niên Phỉ Thúy Cốc.
- Cơ Tuyết Nhạn, có phải đệ tử Cơ gia không? Ta biết nàng ta, trên giang hồ có danh xưng "Đạp tuyết cô ngân", khinh công rất cao minh!
Cơ Tuyết Nhạn!
Nghe vậy, khuôn mặt Diệp không biểu lộ ra quá nhiều biến hóa.
Nhưng nó lại mang đến cho hắn một áp lực rất lớn, hắn hiện tại vẫn chỉ là Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì, mặc dù có thể khiêu chiến vượt cấp đánh bại thiên tài nhưng đối phó Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì thì không dám chắc, gặp phải Ngưng Chân Cảnh hậu kì thiên tài càng không có cửa thắng.
Phải mau chóng tăng tu vi lên!
Trong lòng Diệp Trần thầm tính toán, bước chân lên núi càng nhanh hơn.
Cái gọi là sơ kì đỉnh phong, trung kì đỉnh phong, kì thực là kẹt trên bờ đột phá, không thể tấn thăng, tình huống đó mới gọi là đỉnh phong, có nghĩa là lên trên nữa chính là đột phá.
Trải qua mười ngày khổ luyện, cuối cùng Diệp Trần vọt tới Ngưng Chân Cảnh sơ kì đỉnh phong, cách Ngưng Chân Cảnh trung kì vẻn vẹn một bước ngăn ngủi, nhưng hắn không cam tâm kẹt lại ở cửa, một khi mất đi khí thế, rất có khả năng sẽ lại lãng phí thêm một hai tháng thời gian nữa, hắn đã không thể đợi thêm được nữa.
Toàn lực trùng kích thôi!
Chịu đựng cảm giác đau nhức trong kinh mạch, Diệp Trần toàn lực vận chuyển Thuần Quân Chân Khí, không ngừng làm một vòng tuần hoàn lớn, đồng thời, hai tay nắm chặt một miếng hạ phẩm linh thạch, để phòng bị lúc chân khí nối tiếp vô lực, luyện hóa linh thạch nguyên khí tiếp tục đột phá.
Bầu trời đêm mênh mông chi chít những vì sao, một vầng trăng sáng treo giữa trung tâm, chiếu sáng vạn vật.
Gió hiu hiu thổi, cỏ cây hoa lá xào xạc tác hưởng.
Yên tĩnh một lát.
Lấy khoảng sân nhỏ làm trung tâm, phạm vi trên một trăm trượng, thiên địa nguyên khí bỗng nhiên động, như phong vân biến huyễn, mưa gió nổi lên, chậm rãi, từ từ, vây quanh khoảng sân nhỏ xoay vòng co rút lại, dần dần chìm xuống dưới, hình dạng như một cái phễu khổng lồ.
Vù vù vù...
Nguyên khí biến hóa kịch liệt khiến cho khí lưu bạo động, gió nhẹ đột nhiên biến thành cuồng phong, mặt đất cát bay đá chạy.
- Ồ! Có người đang đột phá?
Từ sau khi tấn thăng làm đệ tử nội môn, Diệp Trần đã chuyển đến biệt viện đệ tử nội môn trên sườn núi, gần đó có những đệ tử nội môn cùng thân phận, chỗ ở chỉ cách nhau không quá mười trượng, cho nên những biến hóa kiểu này đương nhiên không thể che mắt người khác.
Cái phễu nguyên khí càng biến càng nhỏ, cuối cùng một đầu chui vào trong phòng, làm cho nóc nhà cũng bị đánh trơ khung.
Trên giường, mặt Diệp Trần lúc đỏ lúc trắng, từng tia khí lưu sắc bén dao động ba thước quanh thân, thỉnh thoảng lại mất đi khống chế, bắn thành trăm ngàn lỗ thủng trên đồ gia dụng.
Thành bại là ở hành động này, phá cho ta!
Mặt mày đột nhiên trở nên dữ dằn, Diệp Trần mặc kệ tác dụng phụ chân khí hư phù, hấp thu một lượng lớn thiên địa nguyên khí vào trong cơ thể, mang lại cho người ta ảo giác như rắn nuốt voi.
Ba!
Gần như đồng thời, một khối khí lưu hình cầu trong suốt khuếch tán, tất cả đồ gia dụng và cửa sổ đều nổ tung, tường nứt ra vài khe hở lớn, lan tràn như dây thường xuân.
Thiên địa nguyên khí dư thừa tán đi, Diệp Trần mới thấy cảm giác đau đớn bớt đi rất nhiều, vòng xoáy chân khí trong đan điền có hiện tượng lớn mạnh.
Đây là thời gian khảo nghiệm nghị lực và thiên phú, người không có nghị lực, rất có khả năng tiết ra một ngụm nhuệ khí, thất bại trong gang tấc, dừng bước tại sơ kì đỉnh phong, người thiên phú không ổn, sẽ có một luồng đại lực áp chế cảnh giới, dù bạn cuồng khí trùng thiên, cũng đừng mong tiến thêm một bước.
Nghị lực Diệp Trần có, thiên phú cũng không thiếu.
Bây giờ thiếu là bước thêm một bước.
Chân khí tuần hoàn một trăm tám mươi vòng lớn!
Hai trăm hai mươi vòng!
Hai trăm năm mươi vòng!
Diệp Trần vượt qua giới hạn cũ, chân khí tuần hoàn đạt đến hai trăm năm mươi vòng, so với kỉ lục lần trước vẫn nhiều hơn mười vòng.
Vẫn chưa xong, Diệp Trần thôi động linh hồn lực cường hãn, toàn lực khống chế chân khí, khiến nó không đến mức tán loạn, thất bại trong gang tấc mà gia tăng tốc độ tuần hoàn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Khi tuần hoàn đến vòng thứ hai trăm tám mươi, thiên địa nguyên khí bên trong cơ thể triệt để luyện hóa thành chân khí, vạn lưu quy tông, rút vào đan điền như hải nạp bách xuyên, dung nhập vào trong vòng xoáy chân khí.
Ong! Ong! Ong!
Vòng xoáy chân khí liên tiếp bành trướng ba lượt, cuối cùng cũng ổn định lại.
Cho đến lúc này, Diệp Trần mới mở trừng hai mắt, tinh quang đậm đặc nhấp nhoáng trong phòng từng đường điện quang hư huyễn, hắn đã chính thức làm đến trình độ hư không sinh điện.
- Mười ngày thời gian đạt đến sơ kì đỉnh phong, sau đó một hơi tấn thăng đến trung kì, trong đó khó khăn trùng trùng, quả nhiên là không dễ dàng.
Diệp Trần từ từ thổ khí, mặt lộ ra một nụ cười mỉm.
Bước vào Ngưng Chân Cảnh trung kì không chỉ đơn giản là đột phá trên ý nghĩa, hắn ở Ngưng Chân Cảnh đã đánh bại Ngưng Chân Cảnh trùng kì đỉnh phong Vương Côn Dương, bây giờ tấn thăng đến Ngưng Chân Cảnh trung kì, cho dù Khát máu cuồng ma tìm hắn gây chuyện, hắn cũng không sợ, dám chắc đánh gục đối phương, đương nhiên, gặp phải các đại đệ tử tông môn hạch tâm vẫn còn có chút mơ hồ, dù sao có thể trở thành đệ tử hạch tâm, có nghĩa ở Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì cũng thuộc hàng nổi bật, có người thậm chí tu luyện võ kĩ địa cấp sơ giai và công pháp, nội tình thâm hậu, không phải trước mắt Diệp Trần có thể so sánh, nhưng cho dù đánh không lại đệ tử hạch tâm, Diệp Trần cũng dám chắc có thể rút lui an toàn, không chút thương tổn.
- Cho mình một khoảng thời gian nữa, đợi tăng lên Ngưng Chân Cảnh trung kì đỉnh phong là có thể chắc chắn cùng đệ tử hạch tâm tranh giành cao thấp.
Diệp Trần thầm nghĩ trong lòng.
...
Tin tức Phỉ Thúy công tử trở thành Bão Nguyên Cảnh mười ngày trước đã truyền khắp trên dưới Lưu Vân Tông, mọi người chỉ cần có thời gian rảnh, lập tức cùng nhau đàm luận.
Những người khác coi nó như đề tài câu chuyện trong lúc trà dư tửu hậu, nhưng đối với "Ám hương kiếm" Chu Mai và "Hàn Sơn công tử" La Hàn Sơn mà nói, chính là áp lực, áp lực nặng nề, cơ hồ muốn đè sập họ, không tài nào thở nổi.
Tu vi đạt đến trình độ họ, không ai muốn chịu thua người khác, nhất định ngày ngày khổ tu, tranh thủ mai kia đắc chí, trở thành một sự tồn tại cao cao tại thượng trong giới thanh niên.
Hiện tại Phỉ Thúy công tử nhanh hơn họ một bước tiến vào Bão Nguyên Cảnh, tương đương triệt để bỏ qua họ, độc chiếm ngôi vua.
Ngôi vua của giới thanh niên Thiên Phong Quốc!
Vinh quang bực nào!
Ngoại giới mưa mưa gió gió không liên quan gì đến Diệp Trần, hắn đã chiêu đãi Ngô Tông Minh.
Ngô Tông Minh hiếm khi tới bái phỏng Diệp Trần, nhưng lúc gặp nhau, hắn không khỏi hít ngược một hơi lãnh khí, giật mình nói:
- Ngươi đột phá đến Ngưng Chân Cảnh trung kì?
- Không bội phục ngươi không được, một năm trước, ngươi vẫn là Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu tu vi, bây giờ đã vượt qua ta, cũng vượt qua Trương Hạo Nhiên.
Thiên phú Trương Hạo Nhiên cường hãn, nhưng chưa đột phá đến Ngưng Chân Cảnh trung kì, trước mắt là sơ kì đỉnh phong, những cái này Diệp Trần đều biết.
- Đúng, chắc ngươi cũng biết tin Phỉ Thúy công tử trở thành Võ giả Bão Nguyên Cảnh chứ! Chậc chậc, không hổ là Tứ đại công tử Thiên Phong Quốc, một năm trước đã có xu thế vấn đỉnh tứ đại công tử, quả nhiên, hắn là người đầu tiên đột phá.
Ngô Tông Minh cảm khái nói.
Châm trà cho Ngô Tông Minh, Diệp Trần nói:
- Những người khác nếu như biến áp lực thành động lực, đuổi kịp Phỉ Thúy công tử cũng không phải không khả năng.
- Khó lắm!
Ngô Tông Minh lắc lắc đầu, nhấc chén trà, uống một ngụm, cười khổ nói:
- Những thứ ấy cách ta quá xa, nói cũng vô dụng, lần này ta đến để hỏi ngươi có đi tràng đấu giá Tây Bắc không?
Diệp Trần nhướng mày,
- Chính là một trong năm tràng đấu giá lớn nhất Thiên Phong Quốc?
Ngô Tông Minh gật gật đầu,
- Không sai, tràng đấu giá Tây Bắc tọa lạc ở Vong Ưu Thành, mấy trăm năm trước đã tồn tại, lịch sử lâu đời hơn cả các đại tông môn, thân là một trong năm tràng đấu giá lớn nhất Thiên Phong Quốc, vật phẩm đấu giá của tràng Tây Bắc đều là trân phẩm một ngàn chọn một, trong đó không thiếu bảo vật rất có ích đối với võ giả.
- Chắc ngươi nghe được thông tin gì hả?
Diệp Trần nói.
- Ha ha, tràng đấu giá Tây Bắc nửa năm mở một đợt nhỏ, ba năm mở một đợt lớn, lần này mặc dù là nhỏ, nhưng trân phẩm bên trong không thiếu, nghe nói, có ba miếng Quy Chân Đan trong đó.
Nghe vậy, Diệp Trần càng có hứng thú, Quy Chân Đan là một loại đan dược cực kì quý giá, có thể giúp đỡ Võ giả Ngưng Chân Cảnh tăng lên một cấp độ, tương đương ngưng thực đơn cường hóa bản, dù bây giờ hắn mới đột phá, không thể mượn ngoại vật tu luyện, nhưng tràng đấu giá đến loại đan dược trân quý như vậy cũng có, nói không chừng sẽ phát hiện những thứ thú vị khác.
- Được, đi.
Diệp Trần nhận lời.
Đệ tử tông môn trong vòng một tháng phải hoàn thành một nhiệm vụ, cho dù là đệ tử hạch tâm cũng không ngoại lệ, trừ phi được cao tầng phê chuẩn.
May mà Diệp Trần và Ngô Tông Môn tháng này đã hoàn thành hơn một nhiệm vụ, không cần lo lắng không đủ thời gian, đến tháng sau quay về cũng không việc gì.
Ngày thứ hai.
Dưới chân núi, hai người cưỡi hắc tông mã, chạy như bay về hướng Tây Bắc.
Lộ trình đến Vong Ưu Thành dài hai vạn tám ngàn dặm, trên đường phải đi qua bốn thành phố, hai tòa sơn mạch và một bình nguyên lớn, thành phố thì không có gì nguy hiểm, có thể bổ sung lương khô, ăn chút rượu thịt; sơn mạch và bình nguyên từ trước đến giờ không phải là nơi an toàn, bên trong yêu thú tung hoành, mã tặc cường đạo và hắc đạo võ giả nhiều vô số kể, võ giả thực lực hới yếu hoặc đơn thương độc mã trong mắt chúng là một con cừu béo, không thể bỏ qua.
...
Bầu trời xanh lam, thanh tịnh như vừa được giặt rửa, chân trời mấy đóa mây trắng phiêu động theo gió.
Trên bình nguyên Tây Bắc, ngọn gió mát lành mang theo mùi máu tươi nồng đậm.
- Hắc hắc, đám mã tặc này nhất định tưởng coi chúng ta là hai con cừu béo.
Ngô Tông Minh dùng miếng vải đen lau lau vết máu trên trường đao, nhếch miệng cười nói.
Cưỡi trên lưng ngựa, Diệp Trần cúi đầu nhìn những thi thể đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, mười mấy tên mã tặc thì hai phần năm bị chặt đứt làm đôi, chết không toàn thây, còn lại toàn bộ bị nổ tung sọ, chết thảm hơn, máu huyết nhuộm thắm bãi cỏ.
- Chúng ta chỉ có hai người, cưỡi lại là hắc tông mã, đám mã tặc này chắc không chịu được cám dỗ, coi chúng ta là chim non.
- Ngươi khoan hãy nói, sau khi biết chúng ta là Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông, có tên định bỏ chạy, xem ra đại đệ tử tông môn vẫn khiến chúng sợ hãi, đến đâu cũng sống được, nhưng hắc đạo võ giả thì không nằm trong số đó, chúng thực sự coi đệ tử tông môn như những con cừu béo của mình.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Diệp Trần gật gật đầu, hắc đạo võ giả so với mã tặc cường đạo ít hơn rất nhiều, nhưng một tên hắc đạo võ giả cường hãn dị thường, có thể tàn sát đệ tử tông môn, người may mắn sống sót sẽ nhận được chân truyền của tiền bối vừa chết, võ kĩ phẩm cấp phương diện không hề thiệt thòi, cộng thêm quanh năm chém giết, toàn thân sát khí có thể dọa chết một người bình thường, luận khí thế cao hơn rất nhiều.
Trước đây hai người từng gặp một Ngưng Chân Cảnh trung kì hắc đạo võ giả ở vòng ngoài sơn mạch xanh thẳm, một thương đẩy Ngô Tông Minh rơi khỏi ngựa, nếu như để hắn ra thương thứ hai, Ngô Tông Minh chắc đã chết rồi, Diệp Trần đương nhiên không thể để chuyện đó xảy ra, một quyền đánh chết đối phương.
- Nghe nói Vong Ưu Thành là đệ nhất đại thành Tây Bắc, dài rộng năm mươi dặm, nhân khẩu hơn một ngàn vạn người, không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Quay trở lại lưng ngựa, Ngô Tông Minh nhìn ra xa, nói.
Nghe vậy, Diệp Trần nghĩ tới thế giới của mình, thời cổ đại, một thành phố có thể dung nạp hàng chục vạn người đã là không tệ, căn bản không thể so sánh với Chân Linh đại lục, từ phương diện này có thể nhìn ra Chân Linh đại lục rộng lớn bao la, không thể đơn thuần dựa vào tưởng tượng để phỏng đoán.
Giật nhẹ dây cương, hai người hai chân kẹp lấy bụng ngựa, lao băng băng về phía trước.
Chạng vạng, mặt trời ngả về đằng Tây, ánh nắng chiều làm nổi bật bình nguyên sau lưng, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Hai thiếu niên cưỡi hắc tông mã một trái một phải, theo dòng người ùn ùn đến trước một tòa thành trì cự đại.
Hai người đó chính là Diệp Trần và Ngô Tông Minh, họ mất một ngày hai đêm thời gian, cuối cùng cũng xuyên qua bình nguyên Tây Bắc, đến được mục tiêu cuối cùng Vong Ưu Thành.
Sau đoàn người, Diệp Trần ngẩng đầu, đập vào mắt là ba chữ vàng lấp lánh.
"Vong Ưu Thành".
Hô!
Thổ ra một ngụm trọc khí, mặc dù Diệp Trần có chuẩn bị tâm lý, nhưng một thành trì lớn như vậy vẫn làm cho hắn chấn động, rộng hơn Thanh Phong Thành gần Lưu Vân Tông đúng năm sáu lần, cổng thành cao ba mét ba, tường thành có sáu mươi sáu mét, bên trên từng đội sĩ binh vũ trang cẩn thận tay cầm trường thương, mặt không biểu tình tuần tra qua lại, lộ ra sát phạt chi khí.
- Đến rồi.
Ngô Tông Minh mặt có chút mệt mỏi.
- Ừm! Chúng ta vào thôi.
Diệp Trần thấy sắp đến lượt mình, xoay người xuống ngựa.
Tay dắt ngựa, hai người đi đến cửa thành.
Cửa thành sừng sững hai hàng binh sĩ mặc áo giáp, long tinh hổ mãnh, huyệt thái dương gồ cao, rõ ràng là võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ năm thứ sáu, đội trưởng đội sĩ binh đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười, cách Ngưng Chân Cảnh không còn xa nữa.
- Mỗi người một lượng bạc, muốn vụng trộm đi vào thì phải hỏi qua thanh đao trên tay ta đã.
Đội trưởng đội sĩ binh không phụ trách thu phí vào thành, mà chỉ đứng một bên nhìn chằm chằm đoàn người.
Ngô Tông Minh bĩu bĩu môi,
- Một lượng bạc, đắt vậy, Thanh Phong Thành chỉ cần năm mươi đồng
Diệp Trần cười nói:
- Ngươi còn để ý chút bạc lẻ.
- Chút tiền này ta đương nhiên không để ý, chỉ là đối với những người dân bình thường kia mà nói là quá đắt.
- Vong Ưu Thành là Tây Bắc đệ nhất đại thành, phí nhập thành thu ít cũng không phải chuyện tốt, ai cung chạy đến đây, không phải kẹt chết sao.
Phương diện này, Diệp Trần nhìn xa hơn Ngô Tông Minh.
- Nói vậy cũng đúng.
Giao phí nhập thành, hai người thuận buồm xuôi gió tiến vào trong thành.
Vong Ưu Thành không hổ là Tây Bắc đệ nhất đại thành, vừa bước vào, hai người hoàn toàn bị choáng ngợp, đập vào mắt là một dãy phố lớn đủ để mười con liệt mã dàn hàng ngang, cửa hàng hai bên đường hết sức xa hoa, tựa như dùng hoàng kim để kiến tạo, xa xa là những tòa mộc lầu cao vút, khí thế hùng hồn, giống như Lạc Thành, Vong Ưu Thành cũng có mổ tòa tháp cao, nằm ở chính giữa trung tâm thành phố.
- Thật không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Trần lắc lắc đầu, nếu như Vong Ưu Thành toàn bộ là những tòa nhà cao tầng hiện đại, hắn đã không ngạc nhiên như vậy, phải biết những thứ trước mắt đều do sức người kiến tạo, không có bất cứ máy móc nào phụ trợ, huống hồ luận xa hoa, thành phố hiện đại cũng không bằng Vong Ưu Thành.
...
Thành Tây.
Tây Lai đại tửu lầu!
Trong một căn phòn mã số Thần.
Diệp Trần Ngô Tông Minh hai người gọi một bàn thức ăn, ăn ngon lành.
- Tửu lầu này làm ăn tốt quá, ngoài phòng bao tất cả chỗ ngồi đều kín hết, nhưng thức ăn đúng là không tệ, ngon hơn lương khô gấp trăm lần, ta sắp ăn ra bệnh rồi.
Ngô Tông Minh ăn rất khỏe, chỉ một loáng đã xử lý xong suất ba người.
Ngoài phòng bao, tiểu nhị lại bưng thêm một đĩa đồ ăn nữa vào.
- Hai vị, món Long phụng tường trình này là tửu lầu chúng ta tặng, mời dùng.
Tây Lai đại tửu lầu có mười sáu phòng bao, chia thành mã số Nhật Nguyệt Tinh Thần, mỗi mã số có bốn phòng bao, cũng chỉ có phòng bao mới được tặng đồ ăn, người bên ngoài chỉ có bỏ tiền ra mua.
Diệp Trần hỏi:
- Xin hỏi tràng đấu giá Tây Bắc bao giờ thì mở cửa?
Tiểu nhị trong lòng run sợ, có thể tham gia hội đấu giá đều là người xa xỉ, hai người này sợ là đại thiếu gia của một gia tộc nào đó, lai lịch bất phàm, nhất thời nhiệt tình nói:
- Nhị vị thiếu gia, tràng đấu giá Tây Bắc còn hai ngày nữa mới mở cửa, hai người có thể ở lại Tây Lai tửu lầu.
- Thì ra còn hai ngày nữa, đành phải đợi thôi! Chỗ này thưởng cho ngươi.
Diệp Trần ném cho tiểu nhị một miếng bạc, đủ mười lạng.
- Đa tạ nhị vị gia, nếu không còn việc gì, tiểu nhân xin phép cáo từ.
- Ngươi đi làm việc của mình đi.
Tiểu nhị chưa đi được bao lâu, từ bên ngoài phòng bao truyền đến thanh âm phẫn nộ.
- Cái gì, phòng bao đầy rồi, đùa gì chứ, không lẽ Đường Mãn Lâu ta phải ngồi ăn cơm với đám người hạ đẳng này.
- Đường gia, phòng bao đúng là kín hết rồi, hay là ngài đợi thêm chút nữa, ta đoán có vài vị đại gia cũng sắp ăn xong rồi.
Tiểu nhị kinh sợ.
- Hừ, cho người thời gian một tuần trà, dọn sạch phòng bao cho ta, bằng không bắt ngươi hỏi tội.
Tiểu nhị rất là khó xử, có thể vào phòng bao đều là những đại nhân vật, không nên động vào, nhưng bị Đường Mãn Lâu trước mắt này không phải nhân vật bình thường, ở Vong Ưu Thành có danh xưng bát kiệt chi nhất, gia tộc lại là chỉ thua kém bát đại gia tộc Đường gia, gia tài rất nhiều.
- Ngài đợi chút, ta đi mời trưởng quầy.
Tiểu nhị không dám tùy ý quyết định, lạch bạch chạy vội xuống lầu.
Người thanh niên quần áo chỉnh tề cười lạnh, nói với mỹ nữ xinh đẹp bên cạnh:
- Nghe nói hội đấu giá lần này có không ít trân phẩm, sợ là rất nhiều người nghe được thông tin.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina