Mỹ nữ xinh đẹp nói:
- Nhị sư huynh Tử Dương Tông ta - Âu Dương Minh sư huynh cũng sẽ đến.
- Ồ, Âu Dương Minh cũng đến.
Sắc mặt Đường Mãn Lâu hơi biến, Âu Dương Minh với biệt danh "Tiểu thần thoái" cũng như hắn, cùng là bát kiệt chi nhất, nhưng đối phương là thủ lĩnh bát kiệt, thực lực khó đoán, được liệt vào bậc thứ hai Thanh niên Thiên Phong Quốc.
- Không sai, ngoài ra, Bắc Tuyết Sơn Trang "Bắc Tuyết khoái đao" Lâm Kì cũng sẽ tới, nghe nói là vì một thanh bảo đao.
Đường Mãn Lâu không còn khí thế như trước kia nữa, so với hai người mà đối phương vừa nói, hắn chẳng là gì.
Một lúc sau, chưởng quầy tuổi độ sáu mươi vội vàng chạy đến.
- Không phải Đường gia đây sao? Cơn gió nào đưa ngài đến đây.
Đường Mãn Lâu không nhịn được nói:
- Vưu chưởng quầy, mau sửa soạn cho ta một gian phòng bao, tiền không thành vấn đề, đừng nói với ta là không có nhé.
- Cái này đơn giản, cứ giao cho ta.
- Vậy xử lý đi.
Kéo tiểu nhị sang một bên, chưởng quầy thì thầm nói:
- Lý Lâm, mười sáu gian phòng bao có những ai, nói cho ta nghe.
Tiểu nhị cúi đầu khom lưng, cực kì thuần thục nói:
- Nhật tự số một là Thành chủ lão gia đại công tử, Nhật tự số hai là Lạc gia gia chủ, Nhật tự số ba...
- Ngươi có biết nghĩ không vậy, ai bảo ngươi báo tên phòng bao Nhật tự, họ đều là đại nhân vật, không động vào được, báo từ phòng bao Tinh tự đi.
Chưởng quầy đánh vào đầu tiểu nhị, quát nói.
- Vâng, vâng!
Tiểu nhị lau lau mồ hôi,
- Tinh tự số một là một người trung niên, võ công rất cao, có lẽ là Bão Nguyên Cảnh cao thủ, Tinh tự số hai là... Thần tự số bốn là hai thiếu niên, nghe nói họ đến tham gia hội đấu giá.
Chưởng quầy trầm ngâm không nói, xem ra, mỗi người đều có thân phận đặc biệt, nhưng Đông Lai tửu lầu mở ở Vong Ưu Thành, đương nhiên phải thỏa mãn đại nhân vật địa phương trước, hai thiếu niên ở Thần tự số bốn cho dù là con em của gia tộc nào, cũng không ảnh hưởng đến kinh doanh của họ, huống hồ còn có Đường Mãn Lâu Đường gia chống lưng.
- Mời vị khách của Thần tự số bốn ra, bảo họ đến tửu lầu cách đây mấy con phố, về phần thức ăn họ dùng coi như miễn phí.
Nhấc lên nhấc xuống, chưởng quầy hạ lệnh.
Tiểu nhị có chút do dự,
- Nhưng...
- Nhưng cái gì, mau đi, không lẽ ngươi muốn ta đuổi việc ngươi, nên nhớ, người muốn trở thành tiểu nhị của Tây Lai đại tửu lầu này rất nhiều, còn đang xếp hàng kia kìa?
- Ta đi, ta đi, ngài đừng đuổi việc ta.
Tiểu nhị chạy thẳng đến phòng bao Thần tự số bốn.
Đẩy cửa phòng, tiểu nhị xoa xoa tay, khép nép nói:
- Nhị vị thiếu gia, hi vọng hai người nhường phòng bao cho một vị khách bên ngoài, về phần đồ ăn đã dùng lúc nãy coi như miễn phí cho hai người.
Ngô Tông Minh đang ăn cá, nghe vậy trợn mắt:
- Chúng ta thì không phải khách à? Về phần đồ ăn đã dùng lúc nãy coi như miễn phí, ha ha, thật quá nực cười, Diệp Trần, chúng ta không đủ tiền trả à?
Diệp Trần cười lạnh,
- Vong Ưu Thành tửu lầu nhiều như vậy, họ sẽ tìm được chỗ khác thôi.
- Chưởng quầy nói, bảo hai người...
Tiểu nhị biết mình vừa nói hớ, vội vàng bịt mồm.
- Chưởng quầy?
Diệp Trần nhướng mày, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía.
Bị dọa bởi ánh mắt Diệp Trần, tiểu nhị ấp úng nói không nên lời, trong lòng sớm đã thầm rủa xả tên Đường Mãn Lâu ngoài kia, sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc này, để lão tử khó xử, không biết làm gì. Tây Lai đại tửu lầu tiền lương phong hậu, không thể bị đuổi việc được.
Ngoài phòng bao.
Đường Mãn Lâu đợi lâu quá, quát lớn:
- Chưởng quầy, vẫn chưa được sao?
- Nhanh thôi, để ta đi xem sao.
Hấp tấp đi đến phòng bao Thần tự số bốn, chưởng quầy ra lệnh nói:
- Nhị vị thiếu gia, thực sự xin lỗi, gian phòng này sớm có người đặt, hai người hay là đi sang tửu lầu khác!
Ba!
Đôi đũa bị Ngô Tông Minh nện mạnh lên bàn,
- Bắt nạt chúng ta là người từ nơi khác đến hả, hôm nay ta cứ ở đây, ai dám đuổi bọn ta đi.
Chưởng quầy cứng rắn,
- Ta khuyên các ngươi nên đi chỗ khác, vị ngoài kia không động vào được đâu.
- Cái gì mà không động vào được, gọi hắn vào đây cho ta xem nào.
- Cái này, hai người các vị vẫn là nên đi thôi!
Đến nước này, chưởng quầy cũng không hi vọng bình an vô sự, đành phải đắc tội một bên.
- Ngươi dám!
Ngô Tông Minh gào thét.
Lúc này, cửa phòng mộ lần nửa lại mở ra, Đường Mãn Lâu và mỹ nữ xinh đẹp đi vào, họ đã không thể đợi thêm được nữa, chuẩn bị đích thân đuổi người.
Đường Mãn Lâu liếc nhìn hai người, thấy họ một là Ngưng Chân Cảnh sơ kì, một là Ngưng Chân Cảnh trung kì, khó chịu nói:
- Nhị vị! Mời! Đừng tự chuốc nhục vào thân.
Diệp Trần cũng quan sát đối phương,
- Ngươi vẫn chưa có bản lĩnh đó!
Đường Mãn Lâu mỉa mai nói:
- Nói khoác không biết ngượng, Vong Ưu Thành không phải nơi khác, đừng tưởng xưng bá xưng vương trong phạm vị nhà mình, rồi có thể đến đây làm càn, Đường Mãn Lâu ta chỉ nói thế này, mặc kệ các ngươi là long là hổ, đều phải nằm im cho ta, nếu không đừng nói ta không nhắc các ngươi.
- Ồ, Đường Mãn Lâu, ta còn chưa nghe qua cái tên này, để ta xem ngươi bắt ta nằm im thế nào.
Đứng dậy, Diệp Trần gườm gườm nhìn đối phương, không có ý định tranh cãi nhiều.
Mỹ nữ xinh đẹp lắc lắc đầu, người này quá ngạo khí, nhìn bộ dạng có vẻ ở nhà rất được cưng chiều, chỉ có điều đối đầu với Đường Mãn Lâu thì có khác gì tự tìm rắc rối.
Chưởng quầy thấy tình thế không ổn, mấy người này nếu như đánh nhau thì khác gì hủy chiêu bài Tây Lai đại tửu lầu, vội vàng quay sang Diệp Trần nói:
- Vị thiếu gia này, Đường Mãn Lâu Đường gia là bát kiệt chi nhất của Vong Ưu Thành ta, Đường gia cũng là gia tộc số một số hai của Vong Ưu Thành, không phải thứ ngươi có thể đụng vào, nghe lời ta, lập tức rời đi, nếu không bị thương là nhẹ, mất mặt là lớn, không đáng.
Ngô Tông minh bật cười ha hả.
Đường Mãn Lâu sớm đã vận khởi chân khí, lạnh giọng nói:
- Ngươi cười cái gì?
- Đọ gia thế với Diệp Trần, thật không biết sống chết, Ngô gia ta còn không dám đọ với gia tộc Diệp Trần, dựa vào Đường gia ngươi.
Chưởng quầy thấy có chút không đúng:
- Không biết vị gia này là thiếu gia nhà nào.
Ngô Tông Minh lớn tiếng nói:
- Nghe rõ đây, bạn ta là con trai gia chủ một trong bát đại gia tộc Diệp gia, bản thân cũng là thiên tài Lưu Vân Tông, ở Thiên Phong Quốc này là nhân vật số một, một Đường gia nhỏ bé, không đáng nhắc đến.
Vị thiếu gia này là con trai gia chủ Diệp gia!
Chưởng quầy đầu óc choáng váng, lần này đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, Diệp gia thân là một trong bát đại gia tộc, ở Vong Ưu Thành cũng có cứ điểm, thế lực cực đại, không phải thứ Tây Lai đại tửu lầu có thể động vào, không ngờ trời đất đưa đẩy thế nào, hắn lại mở miệng đuổi đối phương đi, đây không phải là muốn chết sao? Nếu như để người nhà Diệp gia nghe được thông tin này, khẳng định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dù sao với tư cách là một trong những thế lực lớn, thể diện là quan trọng nhất, bị người ta đánh vào mặt, khác gì sờ mông hổ dữ.
Nhất thời, trong lòng chưởng quầy run sợ, không dám nói lời nào.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Đường Mãn Lâu và mỹ nữ xinh đẹp kinh ngạc không kém, bát đại gia tộc mặc dù không bằng ngũ đại tông môn, nhưng tầm ảnh hưởng ở Thiên Phong Quốc không phải gia tộc bọn chúng có thể bì được, về phần sư môn ngược lại ý nghĩa không lớn, thời gian này, chỉ cần có chút thiên phú đều có thể gia nhập tông môn, ai cũng đừng mong dựa vào sức mạnh sư môn hù dọa đối phương, trừ phi ngươi là con của chưởng môn tông chủ.
Mỹ nữ xinh đẹp trầm mặc không nói, tựa như chuyện không liên can đến mình.
- Ha ha, một trong bát đại gia tộc đúng là cường đại thật, nhưng, các ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh đó, dựa vào sức mạnh gia tộc uy phong bên ngoài, mất đi gia tộc bảo vệ, cái gì cũng không phải.
Đường Mãn Lâu trấn định lại, không muốn mất mặt trước Vưu chưởng quầy và mỹ nữ xinh đẹp, thản nhiên nói.
Ngô Tông Minh khinh bỉ nói:
- Ngươi cũng không phải dựa vào Đường gia sao, ta thấy, không có Đường gia đứng sau chống lưng, một trong bát kiệt Vong Ưu Thành khẳng định không có phần ngươi.
- Ngươi. Muốn chết.
Đường Mãn Lâu mắt bắn ra tinh quang.
Chậm rãi đi đến trước mặt Ngô Tông Minh, Diệp Trần trừng mắt, nói:
- Nói miệng thì vô dụng, chúng ta cùng đọ một quyền, ai lùi một bước, lập tức cút khỏi phòng bao Thần tự số bốn, thế nào.
- Thật chứ.
Nghe vậy, Đường Mãn Lâu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lộ vẻ tươi tắn, vốn dĩ hắn có chút cưỡi hổ khó xuống, tiến không được mà lùi cũng không xong, ai ngờ đối phương còn cuồng ngạo hơn tưởng tượng, dám cùng một Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì đọ quyền, thật đúng là tự chuốc rắc rối, phải biết hắn mặc dù không phải Đệ tử Phỉ Thúy Cốc hạch tâm, nhưng trong đệ tử nội môn cũng là nhân vật có số má, đâu sợ một Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì.
- Thật!
Diệp Trần chưa từng giao thủ với một Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì, lần này vừa hay xác minh thực lực bản thân đạt đến trình độ nào, về phần thua, hắn chưa từng nghĩ qua, lúc còn ở Ngưng Chân Cảnh sơ kì hắn đã một quyền đánh bại Ngưng Chân Cảnh trung kì đỉnh phong Vương Côn Dương, sau khi đạt đến Ngưng Chân Cảnh trung kì thực lực không chỉ tăng lên một chút, cho dù đối phương là đệ tử hạch tâm chính hiệu, một quyền hôm nay cũng khó tránh.
Đường Mãn Lâu quay sang nói với mỹ nữ xinh đẹp:
- Vừa hay, Vưu chưởng quầy, Lý Linh, hai người có thể làm chứng cho ta, ta sợ có người không giữ lời.
Vưu chưởng quầy nhìn Diệp Trần cười cười, chưa nói nhận lời hay không.
- Được.
Mỹ nữ xinh đẹp tên Lý Linh gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng rõ ràng không đánh giá cao Diệp Trần, chỉ là đối phương quá mù quáng, không nhìn rõ sự thật.
- Đừng phí lời, bắt đầu đi!
Diệp Trần không dám khinh thường, Tôi Ngọc Cường Thân Quyết thôi động đến đỉnh phong, bề mặt ánh lên một tầng ngọc chất sáng bóng, đến y phục cũng phủ một tầng, tóc mang theo chất cảm mãnh liệt, từng sợi óng ánh.
Ngô Tông Minh Vưu chưởng quầy và Lý Linh lùi vào một góc, nhường không gian cho hai người.
- Tốt, hôm nay cho ngươi biết thực lực của Đường Mãn Lâu ta.
Cứ mỗi một chữ, khí thế của Đường Mãn Lâu lại cao lên một phân, đến cuối cùng, lưu ly chân khí như hảo diễm từ trong thân thể bạo phát, phóng thẳng lên trời, những vật trang trí treo bốn xung quanh tường bị thổi tán loạn.
Lý Linh mắt hơi nheo, Đường Mãn Lâu này quả nhiên không thể coi thường, trong vòng một năm thời gian đã luyện Phỉ Thúy Cốc Lưu ly quyết đến đệ thất trọng cảnh giới cao nhất, làm đến trình độ chân khí như hỏa, xem ra, trận đối chiến này không cần phải lo lắng.
Xuy xuy xuy xuy...
Bên này Đường Mãn Lâu tạo ra động tĩnh cường đại, bên kia Diệp Trần không hề thua kém, toàn thân phun phát ra khí lưu sắc như kim, khiến sàn nhà và bàn ghế xung quanh bị đâm ra những lỗ nhỏ chằng chịt, không chỉ có vậy, khí lưu sắc bén còn tổ hợp thành từng đường khí kiếm, ẩn tàng trong hư không.
- Thuần Quân Chân Khí đệ thất trọng.
Lý Linh trong lòng kinh hô, thân là Đệ tử nội môn Tử Dương Tông, nàng đương nhiên đã từng giao thủ với không ít Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông, từng gặp qua mấy người tu luyện Thuần Quân Chân Khí, nhưng họ chỉ tu luyện đế đệ lục trọng đỉnh phong, không ai đạt đến đệ thất trọng, nghe nói, Thuần Quân Chân Khí trong Lưu Vân Tông nhân cấp đỉnh giai công pháp thuộc công pháp tu luyện khó nhất, không có cái thứ hai.
Người này cho hắn thời gian, nhất định trở thành đệ tử hạch tâm!
Lý Linh vẫn chưa đánh giá cao Diệp Trần, chỉ là hơn trước một chút.
- Hắc hắc, cho dù tu luyện công pháp đến đệ thất trọng cũng vô dụng, khoảng cách giữa Ngưng Chân Cảnh hậu kì và Ngưng Chân Cảnh trung kì không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Đường Mãn Lâu không hề tỏ ra lo lắng, tay phải từ từ nắm chặt, phát ra những tiếng kêu răng rắc, tựa như bàn tay không phải xương máu mà là một miếng lưu ly phỉ thúy đang ma sát với nhau, thu thành một khối.
- Đại toái ngọc quyền!
Bạch quang sáng chói phóng ra khỏi nắm đấm, Đường Mãn Lâu một quyền chính diện đánh ra.
Ầm!
Một quyền này vẫn chưa hoàn toàn đánh ra, cả Tây Lai đại tửu lầu đã có chút lắc lư, những thực khách đang ăn cơm mặt lộ vẻ nghi hoặc, không biết phát sinh chuyện gì!
Bên trong phòng bao Thần tự số bốn, không khí nứt vỡ từng khối, tự như kim ngọc giải thể.
Diệp Trần bỏ qua không khí biến hóa, đứng im tại chỗ, có khí mang hộ thể trên người, chút động tĩnh này căn bản không ảnh hưởng đến hắn.
- Hổ bào long quyền!
Thấy nắm đấm đã gần chạm vào cơ thể, Diệp Trần không thể thờ ơ được nữa, một bước tiến lên, tay phải đột nhiên bộc phát ra lam quang mãnh liệt, mang theo nhiều tiếng hổ gầm xuyên qua không khí, tạo thành một con rồng bằng khí lưu.
Hai nắm đấm chạm vào nhau.
Một khắc sau.
Bao gồm cả Lý Linh, tất cả mọi người mắt không nhìn thấy gì, chỉ còn lại bạch quang và lam quang đan xen làm một, tràn ngập cả căn phòng.
Ầm!
Thanh âm như tiếng sấm rền phát ra, bốn bức tường xung quanh phòng bao nứt toác, sàn nhà vỡ ra vung tung tóe, bàn ghế nát vụn, những tiếng đì đùng vang lên không ngớt, tựa hồ có ai bị đánh lùi, đụng nát những thứ sau lưng.
Sau vài cái chớp mắt, lam quang và bạch quang mới tan đi, đợi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, mọi người đều phải tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin.
- Đường Mãn Lầu bại!
Lý Linh hít ngược một hơi lãnh khí.
Trong căn phòng tan hoang, Diệp Trần bất động như núi, tay áo bên phải có chút tổn hại, ánh mắt không rời đối phương, một bóng người dựa vào vách tường, sức mạnh khổng lồ khiến cho vách tường lõm xuống sụp đổ, máu tươi từ cánh tay và khóe miệng trào ra, sắc mặt tái nhợt.
Người này, không phải Đường Mãn Lâu thì là ai.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Cút ra ngoài!
Diệp Trần lên tiếng, về việc một quyền đánh bại Đường Mãn Lâu, hắn không cảm thấy quá hưng phấn, luận khí lực, bản thân có một vạn năm ngàn cân, luận võ kĩ, Hổ bào long quyền của hắn tu luyện đến đỉnh phong, đã được coi là sát chiêu mạnh nhất, bá đạo vô song, nếu như không thể đánh lui đối phương thì đúng là có vấn đề.
Huống hồ luận thực lực chân chính, Đường Mãn Lâu còn chẳng bằng Vương Côn Dương, Vương Côn Dương cũng có vạn cân cự lực.
- Tốt, rất tốt, chuyện hôm nay sẽ không dừng ở đây đâu.
Đường Mãn Lâu không bị thương quá nặng, nói thế nào hắn cũng là Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì, chân khí bảo hộ cường kình dị thường, chỉ là nỗi nhục trong lòng khiến hắn gần như phát điên, chỉ muốn phanh thây xẻ thịt Diệp Trần.
Đứng dậy, Đường Mãn Lâu chật vật đi ra khỏi phòng, quên cả gọi Lý Linh.
Lý Linh liếc nhìn Diệp Trần rồi cũng đi ra khỏi phòng bao, để lại vị chưởng quầy tâm thần ngày càng bất an.
Tự mình phạm sai lầm thì tự mình phải đền bù, chưởng quầy mặt đầy vẻ hối hận nói:
- Diệp thiếu gia, lúc nãy tiểu nhân bị quỷ che mắt, làm việc mạo phạm đến ngài, mong Diệp thiếu gia bỏ quá cho, sau này bao phòng của Tây Lai đại tửu lầu vĩnh viễn có chỗ trống, đợi ngài đại giá quang lâm, ngài xem...
Diệp Trần không có ý truy cứ Vưu chưởng quầy, dù sao đối phương cũng chẳng dễ dàng, làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt người khác, chẳng may sơ suất là sẽ đắc tội người, mà trước đó, nếu ông ta không đuổi mình và Ngô Tông mình thì sẽ đắc tội với Đường Mãn Lâu.
- Ông yên tâm, ta sẽ không tìm ông gây chuyện đâu, chỉ là bọn ta vẫn chưa ăn xong cơm, phiền ông tìm cho một vị trí khác, bên ngoài cùng được, đừng đuổi ai.
Diệp Trần thản nhiên nói.
- Vâng, vâng, lập tức chuẩn bị cho ngài.
Vưu chưởng quầy cảm động đến rơi lệ, vừa cúi đầu vừa lui ra ngoài.
Đợi Vưu chưởng quầy rời đi rồi, Ngô Tông Minh nhìn gian phòng Thần tự số bốn tan hoang, lắc lắc đầu, kiên định nói:
- Lần này mặc kệ phải trả bao nhiêu tiền, nhất định phải đấu giá được một viên Quy Chân Đan.
Diệp Trần nói:
- Ngoại vật gì đó, mặc dù có tác dụng phụ nhất định, nhưng bản thân vẫn có thể nắm bắt được, không có quá nhiều vấn đề.
Đối với võ giả mà nói, tu luyện chính là nghịch thiên chi lộ, cho nên không bắt buộc phải tu luyện thế nào, chỉ cần tâm không sa đọa, cần gì phải lo lắng.
Rất nhanh, Vưu chưởng quầy sắp xếp cho hai người một chỗ trên đại sảnh tầng hai, đích thân bưng rượu thịt đến, vô cùng nhiệt tình.
...
Thời gian hai ngày thoáng cái đã qua.
Ngày thứ ba.
Sáng sớm.
Trời lất phất mưa, rải đều khắp Vong Ưu Thành.
Phía Bắc trung bộ Vong Ưu Thành, một tòa kiến trúc khí thế khoáng đạt tọa lực ở đó, bốn bề yên tĩnh, cao ba mươi mét, trên cửa chính treo một tấm biển cực lớn, bên trên khắc năm chữ vàng khí thế thiên quân: Tràng đấu giá Tây Bắc.
Từ trên cao nhìn xuống, biển người cuồn cuộn đang ùn ùn đến từ bốn phía, men theo đường cái hoặc đường tắt tiến vào tràng đấu giá. Trong đó có đại phú hào ngồi kiệu, có quý phu nhân nuôi yêu thú cấp thấp, cũng có thanh niên tuấn kiệt cưỡi tuấn mã, đương nhiên, nhiều hơn cả vẫn là võ giả, chiếm số lượng bảy phần.
Ngoài đại môn, Diệp Trần nhìn năm chữ lớn treo trên cửa, cùng Ngô Tông Minh sánh vai tiến vào.
- Hai vị là?
Tiểu thư phụ trách đón khách ngoài cửa lớn vừa nhìn thấy thiếu niên bất phàm, vội vàng chạy đến hỏi han, dù sao người có thân phận tôn quý cũng không thể giống như những người khác, ngồi ở vị trí bình thường.
Ngô Tông Minh nói,
- Vị này là con cháu dòng dõi Diệp thiếu gia Diệp Trần, ta là con cháu Ngô gia.
- Diệp thiếu gia, một trong bát đại gia tộc Diệp thiếu gia, hai vị, mời sang bên này, để ta đưa các vị đến phòng bao.
Tiểu thư đón khách thầm cảm thấy may mắn, họ làm nhiệm vụ đón khách, nhãn lực nhất định rất tốt, có những người mặc dù không quen, nhưng từ khí chất có thể nhìn ra một hai, tuyệt đối không thể coi họ như người thường, lãnh đạm họ, thiếu niên trước mắt là con cháu dòng dõi Diệp thiếu gia, tuyệt đối là thân phận tôn quý, ngoài còn lại là con cháu Ngô gia mặc dù rất nhiều, nhưng có thể đi cùng con cháu dòng dõi Diệp thiếu gia, khẳng định là Ngô gia mạnh nhất, cũng không thể coi thường.
Đi lên trước, tiểu thư đón khách thân khoác váy lụa mỏng, lắc lắc bờ eo thon thả của mình, nội tâm đã nghĩ, nếu như bên trên biết được chuyện này, có lẽ sẽ thưởng cho nàng hậu hĩnh.
Tràng đấu giá rất lớn, so với tràng đấu giá của thế giới Diệp Trần còn hoành tráng hơn, bốn bức tường khảm đầy vàng và đá thủy tinh, tổ hợp thành một bức họa mỹ lệ xa hoa, nhìn không hề dung tục, mà ngược lại mang đến cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.
Phòng bao của hai người nằm bên trái, đối diện với bàn đấu giá bằng đá.
Phòng bao không lớn, đồ đạc bên trong cũng không nhiều, chỉ có mấy chiếc ghế bằng da yêu thú và một bàn làm bằng gỗ tử đàn nạm vàng bày đầy hoa quả điểm tâm, trên tường là một số tranh sơn thủy.
- Hai vị cần phục vụ gì có thể nói với ta, ta đứng ngay ngoài phòng bao.
Tiểu thư đón khách không chỉ mình nàng, mỗi người phụ trách một phòng bao.
Diệp Trần nói:
- Được.
Tiểu thư đón khách ra ngoài khép cửa, Ngô Tông Minh đặt mông ngồi lên ghế da yêu thú, mềm mềm, bên trên vẫn còn mùi thơm.
- Phòng bao tốt thật đấy, còn có cả ghế da yêu thú để ngồi.
Diệp Trần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ngô Tông Minh, cười nói:
- Thế này mới xứng, tốt xấu gì ngươi cũng là nhị thiếu gia Ngô gia.
- Đừng nói nữa, thừa kế Ngô gia chắc chắn không đến lượt ta, dù sao ta cũng không cần, về sau làm một trưởng lão ngoại môn Lưu Vân Tông là được.
Ngô Tông Minh vặt một trái nho, bỏ vào miệng, nói.
Diệp Trần lắc đầu không nói, mục tiêu của hắn rất đơn giản, trở nên mạnh hơn, sau đó thám hiểm thế giới huyền bí.
Phòng bao thứ ba bên cạnh, bên trong có năm thanh niên.
Ngoài cùng bên trái là người hôm qua bị Diệp Trần đánh bại Đường Mãn Lâu, bên cạnh hắn là mỹ nữ xinh đẹp Lý Linh, ở giữa là một thanh niên thân khoác y phục màu tím vàng, tuổi độ mười bảy mười tám, lông mày rất đậm, sắc như dao, tinh quang trong mắt bắn ra tứ phía, tựa như hai khối hắc bảo thạch chói sáng. Hai chân hắn rất rài, so với người thường dài hơn ba bốn tấc, ngồi ở đó, đại mã kim đao, áp lực vô biên tràn khắp gian phòng, rõ ràng là lãnh tụ trong năm người.
Hai thanh niên bên phải ăn vận giống như Lý Linh, đều là y phục màu tím, không có kim sắc, khí tức hùng hậu bá đạo, không hề thua kém Đường Mãn Lâu.
- Đường Mãn Lâu, nửa năm không gặp, tu vi của ngươi tiến triển không ít.
Thanh niên vuốt ve Linh Giới Trữ Vật trên tay, tùy ý nói.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Thần tình Đường Mãn Lâu phức tạp, miệng nói:
- Đâu có bằng được Âu Dương Minh ngươi, trên giang hồ có danh xưng "Tiểu thần thoái", đôi chân này không biết đã đá chết bao nhiêu người.
- Đó là đương nhiên, cả Thiên Phong Quốc, trừ Phỉ Thúy công tử đã bước vào cấp độ Bão Nguyên Cảnh, Âu Dương sư huynh của chúng ta là nhân vật đứng đầu.
Một trong hai người bên phải nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, nhưng ta nghe nói lần này, Bắc Tuyết Sơn Trang tam đệ tử "Bắc Tuyết khoái đao" Lâm Kì cũng sẽ đến, chỉ sợ mục tiêu cũng giống như chúng ta, cùng là thanh bảo đao đó.
Ngồi cùng đối phương, Đường Mãn Lâu luôn cảm thấy kém một bậc, không tự chủ lấy Lâm Kì ra dọa đối phương.
Âu Dương Minh cười lạnh nói:
- Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì, sớm muộn ta sẽ giao thủ với hắn, xem đao của hắn lợi hại hay đao của ta lợi hại.
Giang hồ danh xưng của hắn mặc dù là "Tiểu thần thoái" nhưng đao pháp cũng rất lợi hại, không thua gì thoái pháp, chỉ là người dùng đao quá nhiều, nhất là Bắc Tuyết Sơn Trang là cao thủ dùng đao, cho nên mới được gọi là "Tiểu thần thoái".
Đúng lúc này, tấm màn thủy tinh đối diện đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Người này bạch y thắng tuyết, thân hình gầy gò, bước đi lúc nhanh lúc chậm, tiểu thư đón khách phía sau không theo kịp tiết tấu, suýt chút nữa thì ngã, thần tình như nhìn thấy quỷ, từ khí thế, người này mang đến cho người ta một ấn tượng rất sâu sắc, nhưng chuyển ánh mắt lên mặt hắn, lại khiến người ta thất vọng, bởi vì đó là một khuôn mặt đại chúng, rất bình thường, bình thường đến mức đi lần vào trong đoàn người là không tìm thấy được.
- Lâm Kì.
Âu Dương Minh ánh mắt như điện, bắn loạn xạ vào hư không, trọng tâm thân thể kéo thấp, làm cho chiếc ghế da yêu thú phải kêu lên những tiếng cót két chịu đựng.
Tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của Âu Dương Minh, người kia quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau, khi tức ngưng trọng như nước.
Tiểu thư đón khách cảm thấy rất kì quái, mặt kính này chỉ có bên trong nhìn được bên ngoài, chứ từ bên ngoài không nhìn được bên trong, tại sao vị Đệ tử Bắc Tuyết Sơn Trang này lại giống như đang nhìn ai đó.
Trong phòng bao, Đường Mãn Lâu không phải đọ mắt với Lâm Kì, nhưng ánh mắt đối phương lại khiến hắn giật mình, có ảo giác như bị dao cắt, tựa hồ ánh mắt đối phương chính là đao quang, có thể cắt đứt hư không, đả thương hồn phách, có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Trong hư không, ánh mắt Âu Dương Minh và ánh mắt Lâm Kì giao phong với nhau, tạo ra vô số hỏa hoa hư vô, không ai nhường ai.
Sau vài giây, hai người mới chịu thu hồi ánh mắt.
- Giỏi lắm Bắc Tuyết khoái đao.
Âu Dương Minh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút khó coi, tên Lâm Kì này thực lực mặc dù vẫn còn thua kém Phỉ Thúy công tử, nhưng ánh mắt thì mạnh hơn một phần, vừa rồi có vẻ bất phân thắng bại, kì thực hắn đã rơi xuống hạ phong, chẳng trách Trang chủ Bắc Tuyết Sơn Trang Tiết Vô Nhận liệu định hắn là người có hi vọng lĩnh ngộ đao ý nhất.
Nhưng chỉ cần hắn vẫn chưa lĩnh ngộ đao ý, Âu Dương Minh tin rằng mình vẫn có thể tranh hùng được với đối phương.
Ngoài phòng bao, Lâm Kì mặt không biểu tình, tiếp tục đi lên phía trước và chỉ dừng lại trước cửa phòng bao bên cạnh bọn Diệp Trần.
Diệp Trần đột nhiên nhíu mày, tựa hồ như cảm nhận được một luồng đao khó đến gần.
- Diệp Trần, sao vậy.
Ngô Tông Minh hỏi.
Diệp Trần lắc lắc đầu,
- Không có gì, hội đấu giá chắc sắp bắt đầu rồi nhỉ.
- Ừm, mọi người cũng đến đông đủ rồi. À, ngươi mang theo bao nhiêu bạc?
- Mười tám vạn lạng vàng.
- Không xin tiền gia tộc à?
Mười tám lạng vàng đối với người thường mà nói là một món tiền rất lớn, nhưng đối với họ mà nói tương đối bình thường, lần này vì Quy Chân Đan và một số trân phẩm khác, Ngô Tông Minh lĩnh đúng ba mươi vạn lạng vàng, gia tộc Diệp Trần lớn hơn Ngô gia, nếu như muốn lĩnh tiền, tuyệt đối không dừng ở con số này.
Diệp Trần cười nói:
- Đủ mà, dù sao ta cũng chỉ muốn xem xem, nói không chừng chẳng mua gì.
Mười tám vạn lạng vàng là toàn bộ tài sản trên người Huyết Thủ Đồ Tể cộng thêm số tiền kiếm được từ nhiệm vụ gần đây, nếu như gặp phải bảo vật ưng ý, trong Linh Giới Trữ Vật của hắn còn hơn một vạn linh thạch, mỗi miếng linh thạch trị giá hai ngàn lạng bạc, một vạn miếng là hơn hai ngàn vạn lạng bạc, cũng chính là hai trăm vạn lạng vàng, còn nhiều hơn tài sản của một tiểu gia tộc.
- Hắc hắc, đến lúc đó ngươi sẽ hối hận vì mang quá ít tiền.
Ngô Tông Minh nhếch miệng cười.
Diệp Trần tâm tư không dùng hết vào việc trò chuyện cùng Ngô Tông Minh, linh hồn lực cường hãn xuyên qua vách tường, tìm kiếm sang gian phòng bên cạnh.
Trong đó chỉ có một người thanh niên.
Người này tướng mạo bình thường, thân khoác y bào màu trắng, thân thể gầy gò, toàn thân tinh khí không ngoại tán mà thu vào bên trong, ẩn hiện Bão Nguyên chi ý.
- Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong. Người này có lẽ "Bắc Tuyết khoái đao" Lâm Kì.
Diệp Trần không nghĩ đó là Bắc Tuyết công tử, bởi vì Bắc Tuyết công tử nghe nói tiêu sái bất quần, trên mặt lúc nào cũng nở một nụ cười ấm áp, hơn nữa người rất tuấn lãng, là nhân vật trong mộng của của rất nhiều nữ đệ tử Lưu Vân Tông.
Lâm Kì không hề hay biết đang bị thăm dò, nhưng, trong lòng vẫn có một chút cổ quái, quay sang nhìn vào bức tường bên cạnh.
- Phát giác được sao? Không, không có.
Diệp Trần chú ý thấy ánh mắt đối phương tán loạn, có vẻ không phát hiện được hắn.
Đương nhiên, tiếp tục dò xét cũng không được gì, Diệp Trần thu hồi linh hồn lực.
Lâm Kì nhận thấy cảm giác cổ quái biến mất, có chút nghi hoặc, nhưng không suy nghĩ sâu xa, bởi vì hội đấu giá đã bắt đầu.
Phía sau bàn đấu giá bằng đá, một lão giả áo vàng bước lên.
Hắn vỗ vỗ tay, lớp thủy tinh phía trước phòng bao bỗng nhiên sáng bừng, chiếu rọi mọi ngóc ngách bằng thứ quang mang dịu mắt.
- Các vị, hoan nghênh đến tràng đấu giá Tây Bắc, ta là trung cấp đấu giá sư ở đây Tiền Tông Triều, có lẽ không ít người biết ta, những người không biết ta cũng không cần cố nhớ tên làm gì, bởi vì lần sau đến, nói không chừng ta vẫn là người chủ trì đấu giá.
- Trước khi đấu giá, ta vẫn muốn nói một câu, các vị nếu như có vật phẩm trân quý gì muốn đấu giá, có thể ủy thác cho bổn tràng, vật phẩm luận bảo quý phân thành tứ phẩm, hạ phẩm bảo vật chỉ thu một phần số tiền đấu giá được, trung phẩm bảo vật nửa phần, thượng phẩm bảo vật miễn phí giúp đấu giá, nửa cắc không thu, về phần cực phẩm bảo vật, bổn tràng thậm chí còn tặng thêm tiền.
Lời này vừa nói ra, ở dưới nhao nhao nghị luận.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Đùa gì vậy, có thượng phẩm và cực phẩm bảo vật, ai còn mang ra đấu giá, trừ óc toàn đậu.
- Không sai, một món hạ phẩm bảo vật đã khiến mọi người tranh nhau đầu rơi máu chảy, trung phẩm bảo vật khiến Bão Nguyên Cảnh và Võ giả Tinh Cực Cảnh điên cuồng, thượng phẩm bảo vật chắc còn nghiêm trọng hơn nữa, đừng nói cực phẩm bảo vật.
Diệp Trần im lặng không nói gì, hội đấu giá kiên định vật phẩm phẩm cấp giống như Linh Giới Trữ Vật, phân thành tứ phẩm, một chiếc Linh Giới Trữ Vật hạ phẩm cũng tương đương hạ phẩm bảo vật, Linh Giới Trữ Vật trung phẩm tương đương trung phẩm bảo vật, thượng phẩm bảo vật và cực phẩm không dám tưởng tượng.
Lão giả áo tím tươi cười, những lời này không phải thuận miệng nói, mà là muốn kích thích cảm xúc của mọi người, con người khi kích động sẽ làm ra những việc rất khó lý giải, đối với tràng đấu giá mà nói, cầu còn không được.
- Được rồi, không lãng phí thời gian của các vị nữa, hội đấu giá chính thức bắt đầu, món vật phẩm thứ nhất lên đài.
Lão giả vừa dứt lời, phía sau đã bước lên một nữ tử diện mạo xinh đẹp, tay bê mâm gỗ nạm vàng, dùng một tấm lụa màu vàng tươi bao xung quanh.
Đặt mâm gỗ nạm vàng lên đài đấu giá, lão giả áo vàng nhấc tấm lụa vàng.
Lập tức, một bản bí tịch màu xanh đập vào mắt mọi người.
- Vật phẩm thứ nhất là một cuốn võ kĩ bí tịch, tên gọi Thanh nguyên chưởng, nhân cấp đỉnh giai phẩm cấp, là một trăm năm trước, bát phẩm tông môn Thanh Nguyên Tông độc môn võ học, luyện đến cực hạn, chưởng lực có thể mài vụn một thanh bảo kiếm bảo đao, bá đạo dị thường! Xuất sắc hơn rất nhiều võ kĩ nhân cấp đỉnh giai khác.
- Giá khởi điểm hai vạn lạng vàng, mỗi lần tăng giá không dưới một ngàn lạng.
Nghe lão giá áo vàng giới thiệu, bên dưới có chút ồn ào, một số võ giả không gia nhập tông môn đỏ mắt, họ không giống như đệ tử tông môn, sau khi thăng cấp trở thành đệ tử nội môn có thể học tập bí tịch nhân cấp đỉnh giai, căn bản không cần phí tâm, phải biết, phần lớn trong số họ đều tu luyện võ kĩ nhân cấp cao giai, thậm chí có người chỉ tu luyện nhân cấp trung giai võ kĩ, có chút nghèo nàn.
- Mẹ, liều thôi, có thể học được một môn võ kĩ nhân cấp đỉnh giai, trên giang hồ sống cũng thoải mái hơn, không sợ không kiếm nổi tiền.
- Đám đệ tử tông môn không tranh giành với chúng ta, như vậy cơ hội sẽ càng lớn hơn! Nhất định phải mua được.
Xuyên qua thủy tinh, Diệp Trần nhìn rõ sự biến hóa của mọi người, không khỏi lắc lắc đầu, so với đệ tử tông môn, những võ giả này thật không dễ dàng, học tập đều là những thứ rác rưởi, đệ tử tông môn đến nhìn cũng không buồn nhìn, nhưng nghe giới thiệu Thanh nguyên chưởng có vẻ rất lợi hại, khả năng không hề thua kém Hổ bào long quyền, chẳng trách rất nhiều người đến tràng đấu giá Tây Bắc, thực sự có thể nhìn thấy rất nhiều thứ quý hiếm.
- Hai vạn hai ngàn lạng vàng.
Có người không kìm được, bắt đầu báo giá.
Sau khi âm thanh báo giá đầu tiên vang lên, cả tràng bắt đầu hỗn loạn, những tiếng báo giá liên miên không ngớt.
- Hai vạn ba ngàn lạng!
- Hai vạn năm ngàn lạng!
- Hừ, hai vạn tám ngàn lạng!
Một võ giả thần thái hung ác đứng dậy,
- Lão tử xuất ba vạn lạng, ai dám giành với ta.
- Ba vạn lạng là gì, ba vạn năm ngàn lạng.
Diệp Trần có chút kinh ngạc, không phải chứ, một cuốn bí tịch nhân cấp đỉnh giai mà có giá ba vạn năm ngàn lạng vàng, vậy mười tám vạn lạng vàng của hắn là gì.
- Bốn vạn lạng!
Võ giả thần thái hung ác trực tiếp tăng thêm năm ngàn lạng vàng, đủ thấy hắn đã hạ quyết tâm có được cuốn Bí tịch Thanh nguyên chưởng này.
- Đáng ghét, trên người ta chỉ có ba vạn tám ngàn lạng, còn thiếu hai ngàn nữa, các ngươi ai cho ta mượn, sau này trả lại gấp đôi.
Có người quay sang mượn tiền võ giả bên cạnh.
- Hai ngàn lạng vàng bọn ta không quan tâm, nhưng đợi lát nữa gặp phải thứ tốt hơn, tiền trên người không đủ thì làm thế nào, cho nên xin lỗi không thể giúp được.
- Nói đúng lắm, hội đấu giá nhỏ nửa năm một lần, bỏ lỡ lần này, phải đợi thêm nửa năm nữa, làm sao cho mượn được!
Thời điểm này, căn bản không có võ giả chịu cho mượn tiền, dù sao toàn bộ tài sản trên người họ chỉ có năm vạn lạng vàng, thiếu một hai lạng là thiếu một phần chắc chắn, cho người khác mượn tiền là một hành động cực kì thiếu khôn ngoan.
Cuối cùng, Bí tịch Thanh nguyên chưởng đã được bán cho võ giả hung ác với giá bốn vạn lạng vàng.
- Vật phẩm thứ hai, ba tổ hạ phẩm linh thạch, mỗi tổ một trăm miếng, tách ra đấu giá, giá khởi điểm mỗi tổ là hai vạn lạng vàng, mỗi lần tăng giá không dưới một ngàn lạng, bắt đầu.
Đặt mâm gỗ nạm vàng xuống, lão giả áo vàng nhấc tấm lụa vàng, lớn tiếng nói.
- Cái gì, đấu giá hạ phẩm linh thạch, ta đã từ rất lâu rồi không dùng qua hạ phẩm linh thạch, lần này nhất phải mua được một tổ.
- Có hạ phẩm linh thạch, nói không chừng trong một thời gian ngắn ta sẽ tấn thăng lên Ngưng Chân cảnh hậu kì, giá trị vô lượng!
- Một trăm miếng hạ phẩm linh thạch đủ ta dùng hơn một năm.
Bên dưới, vô số võ giả vô môn vô phái điên cuồng, đỏ mắt nhìn hạ phẩm linh thạch trên đài đấu giá, hận không thể lập tức cướp đi.
- Hai vạn hai ngàn lạng vàng!
- Hai vạn năm ngàn lạng!
- Hai vạn tám ngàn lạng!
- Ba vạn lạng!
Giá trị của tổ hạ phẩm linh thạch đầu tiên không ngừng tăng lên, đừng trên đài, lão giả áo vàng vẻ mặt tươi cười, vật phẩm đấu giá càng cao, vị trí của hắn càng ổn, tiền lương nhận được càng nhiều.
Chỉ một lúc, tổ hạ phẩm linh thạch đầu tiên được một võ giả tướng mạo xấu xí mua với giá ban vạn năm ngàn lạng vàng.
Tổ hạ phẩm thạch thứ hai được đấu giá ngay sau đó.
Có thể vì đã thiếu mất một tổ, một số võ giả nãy giờ bàng quan đứng nhìn không nhịn được cũng phải gia nhập hàng ngũ đấu giá, khiến giá cả của tổ hạ phẩm linh thạch thứ hai rất nhanh vượt qua tổ thứ nhất, đạt đến ba vạn tám ngàn lạng vàng, được mua bởi một võ giả trung niên.
Đến tổ thứ ba, tràng diện gần như nóng chảy, những võ giả hai lần trước không mua được linh thạch mặc kệ tất cả, tung toàn bộ tài sản của mình ra, thề phải mua được tổ hạ phẩm linh thạch cuối cùng.
Trong phòng bao.
Diệp Trần cũng rất kinh ngạc, hắn vốn tưởng một miếng hạ phẩm kinh thạch giá cả chỉ có thể đạt tới hai trăm năm mươi lạng vàng là nhiều, không ngờ lại gần bốn trăm lạng, nói vậy không phải hơn một vạn miếng hạ phẩm linh thạch trong trong Linh Giới Trữ Vật của hắn trị giá bốn trăm vạn lạng vàng sao!
- Bốn vạn lạng vàng lần một, bốn vạn lạng vàng lần hai, bốn vạn lạng vàng lần ba, thành giá, chúc mừng vị võ giả này.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina