“Alo, Northan !? Tôi, Danny đây, có việc này nhờ anh một chút... ừ, đúng vậy... tối mai nhé. Ở Seven heaven, lúc bảy giờ. Được rồi, chờ anh và mọi người đấy.”
“Alo... phải Johnathan đấy không !? Lâu lắm không gặp, vẫn khỏe chứ con trai !? Ta có việc nhờ con chút, tối mai, ở Seven heaven nhé. Quen biết ai cũng dắt tới luôn, không thiệt đâu mà sợ, vậy nhé, ừ... 8 giờ. Đến đúng giờ đấy.”
“Alo... Candy !? Cưng à... còn nhớ anh không !? Ừ, anh đương nhiên là nhớ em rồi, con mèo nhỏ dâm đãng này... Ừ... đúng là có việc... hội của em còn những ai đáng tin cậy, ngày mai đến Seven Heaven nhé. Không phải, anh nhớ em thật mà !! Công việc chỉ là tiện tay thôi... ừ được rồi.. thế nhé. 8 giờ.”
“Alo.... “
Cạch...
Xếp viên đá liên lạc lại đúng chỗ của nó, Danny uống thêm một ngụm nước cho đỡ khản giọng, âm thần xoa mồ hôi hột.
“Cái thằng này, cứ tỏ ra bí hiểm, rốt cuộc cậu muốn làm gì mà cần nhiều người như vậy !?”
Hiếm khi thấy Danny thấp giọng và lẩm bẩm... anh chàng giúp việc còn tưởng mình vô lộn tiệm.
...
Tiếng bàn phím lách cách, đều như tiếng rang lạc.
Đồng hồ đã điểm hai giờ đêm, những tiếng tích tắc bị âm thanh rào rào kia làm cho lu mờ, cũng làm cho cậu thanh niên đang dán mắt vào màn hình máy tính kia quên đi thời gian.
Dưới ngọn đèn bàn, Hans có phần mệt mỏi, đôi mắt đã hơi hõm sâu vào, chăm chú nhìn lên màn hình ảo trước mặt. IMI’s Gear – thiết bị dùng để đăng nhập thế giới thứ hai được đặt gọn gàng trên bàn, có một dây cáp màu nối thiết bị này với máy tính Hans đang sử dụng.
Trên màn hình là một quả cầu tròn, ngập bởi ba màu xanh lam, xanh lục và trắng xóa... Đây là hình ảnh toàn diện của thế giới thứ hai, nếu chụp từ góc độ của vệ tinh.
Sử dụng IMI’s gear, kết nối với thế giới thứ hai, nhìn toàn cảnh bản đồ - những vùng đã được khai phá, điều này các player ai cũng có thể làm được.
Điểm đáng nói là: khi Hans nhập một đoạn code vào công cụ truy tìm, quả cầu này bỗng xoay tít, sau đó lớn dần, quang cảnh từng vùng lục địa hiện ra trước mắt một cách rõ ràng rành mạch. Nhưng lại có những vùng hư vô, mờ ảo như có sóng gợn. Rất không ổn định.
Đây là những vùng “đặc biệt” trong thế giới thứ hai. Nếu nói theo ngôn ngữ của các gamer thì đây chính là những góc lag, bug game thường thấy nhất. Chuỗi code Hans vừa sử dụng là một trong những phần mà Lilith đưa cho cậu ta trước đây, dùng để tránh những vùng không ổn định này ra, tránh mất mạng oan uổng. Tuy vậy, chẳng mấy khi Hans dùng đến.
Thế giới thứ hai đã hoạt động được ba năm liên tiếp, hầu như không hề có bản update vá lỗi nào, vậy nên, tuy code để dò lỗi này đã tồn tại từ hai năm trước, nhưng những vị trí cụ thể này, hẳn cũng không thay đổi nhiều. Đến đó tìm hiểu, chắc chắn sẽ có điểm thú vị.
Hoàn tất công tác dò tìm, Hans truyền những dữ liệu này vào trong IMI’s gear, trước khi đeo nó lên, bấm nút thôi miên ngủ sâu.
...
Khi cậu mở mắt ra, bầu trời trong xanh của thế giới thứ hai đã hiện lên trước mắt.
Miết nhẹ chiếc nhẫn trên tay, cửa sổ trong suốt hiển thị các menu phụ trợ lập tức hiện ra. Trong đó, cột tin nhắn nhấp nháy liên tục.
Hans ấn vào vùng tin nhắn, lập tức nhận được hàng loạt các đoạn thoại khác nhau, trong đó nhiều nhất là của Danny:
“Người tôi đã tập hợp giúp cậu, thanh kiếm sắp làm xong, ngày kia đến check hàng.”
Một tin nhắn khác, người gửi có tên là Doctor:
“Đống nguyên liệu của cậu quá nhiều, chế ra cũng mệt chết, tôi đã pha loãng thứ đó thành 200 xuất, đến nhận hàng đi, chật nhà quá.”
Một tin khác nữa:
“Mai đi học, nhớ mang cho tôi quyển vở bài tập Lý. Và nhớ trả nợ đấy.”
Dù toàn dân đều có IMI’s gear ở nhà, nhưng Hans vẫn chẳng thể nào hình dung được, cô gái này làm gì ở thế giới thứ hai được nhỉ !? Maid cafe chăng !?
Hans lắc lắc đầu tự giễu với ý tưởng vớ vẩn của mình, vươn đứng dậy, lấy trong nhẫn không gian ra một viên tinh thạch xanh lam rực rỡ đẹp mắt. Đây chính là tinh thạch dịch chuyển cậu ta đã đặt mua với số lượng lớn hôm qua.
“Teleport – Jungle forest lv 35”
Viên tinh thạch bỗng sáng lên chói mắt, tỏa ra quang mang nhu hòa, bao bọc lấy Hans.
Đến lúc ánh sáng tan đi thân ảnh chàng trai đã biến mất.
Rừng nhiệt đới sở hữu thảm thực vật vô cùng phong phú, với những cây dây leo chằng chịt và các loài cây cỏ to lớn. Tất cả tạo nên khu rừng kín bưng huyền bí, ẩm ướt và nguy hiểm. Thám hiểm rừng chớ áp sát cây rừng, cẩn thận lũ khỉ tinh nghịch. – Mô tả bản đồ trên wikipedia của thế giới thứ hai về nơi này ghi như vậy.
Nằm ngay cổng vào khu rừng rộng lớn này là một ngôi làng nhỏ, bên sông Melinau với dãy núi đá vôi làm nền, Mulu village – trạm trung chuyển của các player khi muốn vào rừng thám hiểm, gồm nhiều căn nhà dài theo kiểu nhà truyền thống của thổ dân địa phương. Đúng theo nghĩa đen, nhà dài là những căn nhà đủ dài để cho tất cả thành viên của một cộng đồng – thường là người một làng – sống với nhau dưới cùng một mái nhà. Nhà dài trông cũng giống nhà sàn của các dân tộc miền núi. Sàn nhà bằng gỗ, cách mặt đất hơn một mét, trần và mái nhà cao, hiên nhà rộng giúp nhà luôn thoáng mát trong cái nóng ẩm của khí hậu nhiệt đới.
Hiếm khi có dịp tới đây, Hans hít thở sâu mấy hơi, cảm nhận cái sự êm dịu hài hòa của thiên nhiên mang lại. Cậu đang đứng trên một ban công rộng lớn. Ban công gỗ đủ rộng để thoải mái ngồi hóng gió thổi lên từ sông Melinau. Nhìn sang bên kia, có thể trông thấy những rặng núi sừng sững – loại núi đá vôi đặc trưng của vùng này. Còn màu xanh của rừng thì dĩ nhiên có thể thấy từ khắp bốn phương tám hướng.
Mất mười phút mới nhớ ra mình tới đây không phải để ngắm cảnh, Hans vỗ vỗ trán, lẩm bẩm một câu rồi mở bản đồ lên. Trên đó có một vùng đỏ được đánh dấu cẩn thận, nằm cách làng Mulu này khoảng 5km.
Skill: wind speed.
Cả người như bọc trong làn gió nhẹ, Hans bay vút đi như một mũi tên, thỉnh thoảng dừng lại, tiếp tục đạp lên đỉnh những ngọn cây lấy đà, sau đó cứ như đang đi trên đất bằng, bóng dáng màu trắng phấp phới phía trên khu rừng.
Cảm giác được bay nhảy tự nhiên thật là tuyệt diệu, hòa mình vào giữa thiên nhiên thế này, ở thế giới thật, hoàn toàn là việc xa xỉ.
Thế giới thứ hai này quá đẹp, mọi thứ tưởng như ảo diệu nhưng lại chân thật hơn cả cảnh thật. Nếu không có hệ thống ngủ cưỡng chế, có lẽ nhiều người sẽ ôm tâm lý muốn ở lại đây luôn mà rời bỏ thế giới thật. Về điểm này, dù không muốn nhưng Hans cũng phải công nhận, đám người IMI làm rất khá.
Thỉnh thoảng cũng có vài con ác điểu, thấy có vật nho nhỏ trăng trắng này bay phấp phới, cứ tưởng là thịt, vội vàng lao đến. Ngờ đâu là đá tảng, chúng nó ôm hận giãy chết mà tan biến, để lại một đống item lơ lửng giữa trời, được mười giây thì rơi xuống, làm cái player trung cấp ở dưới cứ nghếch mắt lên tự hỏi tại sao hôm nay lại có mưa đồ !? Cũng chưa đến ngày tặng quà khuyến mãi định kỳ cho player chiến đấu của thế giới thứ hai mà !? Admin xem nhầm lịch sao !?
...
Sau cùng cũng đến địa điểm chỉ định sẵn trên bản đồ, Hans đáp xuống.
Một mảnh đất trống trải hiếm hoi giữa khu rừng dày đặc thảm thực vật. Hans liếc mắt nhìn quanh , thấy không có gì đặc biệt mới mỉm cười, lấy ra trong người một quả cầu lớn, tỏa ra ánh sáng trắng dịu, nhu hòa.
Đây chính là quả cầu ngày đó đám Marcrot dùng để ép Lilith hiện thân, Hans tiện tay chôm được sau khi vơ vét đống item còn lại của thương thủ xấu số bị thực nhân thụ đánh trọng thương và bị cậu cắt tiết đó.
Ánh sáng chiếu quanh mọi vật xung quanh. Cho đến khi chiếu đến một gốc cây cổ thụ lớn, không khí lập tức vặn vẹo rồi một con khỉ lớn, toàn thân lông lá đen xì, bộ dáng ngơ ngác hiện ra.
Con khỉ này thật sự rất lớn, có lẽ cũng phải cao tới ba mét, đầu dài, trán nhô lên, toàn thân cường tráng. Nhưng vẻ mặt nó đầy nếp nhăn, có lẽ đã già lắm rồi. Nó nhìn Hans đầy vẻ cảnh giác.
“Quả nhiên đúng như mình đoán, thế giới này thật sự vẫn còn những AI khác tồn tại.” Hans thầm hô một tiếng kỳ diệu, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, trấn định mà thong dong. Con người nhỏ bé đứng trước sinh vật to lớn này, lại chẳng hề có chút sợ hãi hay lép vế nào.
“Ngươi là ai !?” Được một lúc, con khỉ mới cất giọng ồm ồm lên tiếng. Âm thanh có phần cổ lão, nhưng trúc trắc, có lẽ mới học nói chưa lâu.
“Hân hạnh được gặp ngài, xin hãy bình tĩnh, tôi không có ý xấu.” Hans cúi người, khiêm tốn đáp.
“Không có mới là lạ, con người chẳng có ai tốt đẹp.” Con khỉ khịt khịt mũi rồi nói. Nhưng nó cũng không tấn công ngay, chủ yếu là vì tò mò.
“À, thật sự là không có. Bởi vì tôi cũng từng có một người bạn giống ngài, đã phát triển được trí thông minh nhân tạo.” Hans ngẩng đầu, cười nói với vẻ thân thiện.
“Người giống như ta !? Ngươi nói thật sao !?” Lão khỉ già vẻ mặt đột ngột thay đổi, có phần kích động nói. Vốn tưởng mình sẽ cô đơn tịch mịch suốt đời, lại phải lẩn tránh đủ thứ, bây giờ biết được còn có đồng loại nữa, làm sao không ngạc nhiên cho được.
“Đương nhiên, tôi lừa ngài thì được tích sự gì, tôi không phải người của tập đoàn IMI, không được cài đặt phần mềm chống lại các người, ngài dí một ngón tay tôi cũng chết tốt rồi, ai dám giỡn chứ.” Hans cố gắng nặn ra gương mặt thành khẩn nhất nói.
Lão khỉ già nghi ngờ một chút, ánh mắt lóe lên những tia sáng khó hiểu, rồi âm trầm gật đầu:
“Đúng, ngươi không phải người của IMI, thế nhưng quả cầu trên tay ngươi là sao !? Tại sao ngươi biết đường đến đây tìm ta !?”
“Tìm được mấy người cũng không phải quá khó. Tôi dựa vào sự biến thiên dung lượng ở vùng đất này.” Hans biết lão ta sẽ hỏi mấy câu này, nên cũng không lấy làm lạ, từ tốn giải thích.
“Thông thường, NPC ở thế giới thứ hai sẽ hoạt động theo kiểu vòng lặp. Tức là nếu một NPC du khách được thiết kế đi dạo quanh thành phố, từ A cho đến B, thì sau khi đi tới điểm B, ông ta sẽ vòng về và sau đó bắt đầu lại ở điểm A.”
“Bởi vậy, dung lượng dùng để lập trình hành vi của mấy người đó không quá lớn. Dao động trong khoảng 10GB cho mỗi NPC. Cái này chỉ cần có phần mềm chuyên dụng là có thể dễ dàng đo được.”
“Một vùng rừng núi như thế này, tính tất cả NPC sinh vật, dung lượng để thiết lập mọi chuyển động của chúng sẽ vào khoảng 1PB (=1000000GB). Sau khi chia nhỏ số đó ra, ứng với từng vùng có sinh vật, có thể dễ dàng phát hiện được: Những chỗ có người đặc biệt như ông, dung lượng sẽ tăng đột biến, dung lượng chỗ chúng ta đang đứng ở đây vào khoảng 1500GB. Như vậy không phải quá nhiều cho phạm vi hoạt động của một NPC sao !? Có tính cả thiết lập chuyển động lung lay và đong đưa của cây cỏ cũng chẳng thể nhiều đến vậy, huống hồ chỗ này khá trống trải.”
Hans cười nhạt nói tiếp:
“Lý do có sự đột biến này rất đơn giản. Các người đã đột phá được vòng lặp của hành động, cũng tức là những NPC như các người, sau khi đi từ A đến B, thay vì quay lại A để bắt đầu lại, các người lại có thể lựa chọn rẽ sang C. Vòng lặp bị phá vỡ, dung lượng không thể Reset lại từ đầu, mà ngày càng chồng chất lên theo số kinh nghiệm và lịch duyệt mà các người đã tích lũy được. Vậy nên, số GB cần để chi phối hành động và ý thức của ông cao hơn những NPC khác rất nhiều. Chỉ cần dò theo số dung lượng cực lớn này là có thể dễ dàng mò ra chỗ ông đang ở.”
“Vậy còn quả cầu ánh sáng ngươi dùng để bức ta hiện thân đó !? Là gì vậy !? Một phần mềm sao !?” Lão khỉ già vẫn nheo nheo mắt hỏi.
“Không, nó là thiết bị reset tất cả những tệp tin được vùng sáng chiếu tới trở về chế độ mặc định.” Hans lắc đầu, sau đó nói tiếp: “Các người có thể thay đổi số liệu của những vùng không gian xung quanh để ẩn thân, thì thiết bị này sẽ đảo ngược lại điều đó.”
“Con người thật đáng sợ.” Âm thầm rùng mình, ông khỉ nói với giọng lạnh lẽo.
Hans cũng không phải đối, chỉ hạ giọng nói:
“Không biết bên nào đáng sợ hơn. Thế giới thứ hai là mạng thực tế ảo kết nối với cả thế giới. Có sự tồn tại ngoài quy luật như các người, đúng là mối đe dọa lớn. Chẳng hạn mấy người các người ăn cắp thông tin của bộ quốc phòng nào đó, sau đó gửi cho quốc gia bên địch, có phải sẽ gây ra chiến tranh không !?”
“Không đời nào bọn ta làm thế. Bọn ta chỉ muốn được sống yên ổn thôi.” Ông ta gân cổ lên cãi.
Hans không cho là đúng, chỉ cười nhạt:
“Không thể nói trước được gì. Các người có ý thức, có mong muốn, chẳng khác gì con người là bao, việc gì cũng có thể xảy ra. Hoặc cũng có thể các người sẽ bị lợi dụng mà không biết, lúc gây ra hậu quả rồi thì ai chịu trách nhiệm.”
“Hừ, nói đi nói lại, rốt cuộc ngươi muốn gì !?”
Hans nở nụ cười tươi như hoa, thành khẩn nói:
“Những lỗi dung lượng này, mới đầu không ai để ý, vì số lượng của các người quá ít. Nhưng sau này, chắc chắn vẫn sẽ có người khác phát hiện ra. Đến lúc đó, người của IMI chắc chắn sẽ không để cho các người tồn tại.”
“Ngươi nói đúng.” Ông lão bùi ngùi, giọng nói có phần xót xa.
“Vậy các người cứ thế cam chịu sao !?” Hans hỏi. Đám người này tuy đặc biệt, nhưng suy nghĩ vẫn còn quá đơn giản, chỉ giống như một đứa trẻ, cậu ta bắt đầu gài hàng.
“Ngoài ra còn có cách nào khác nữa đâu !? Bọn ta sẽ trốn vào thật sâu, đến những vùng chưa có ai khai phá là được.” Ông ta thở dài.
“Có chứ. Ở thế giới này, thứ duy nhất có thể uy hiếp đến các người là IMI, không phải sao !?” Hans cười lạnh.
Còn một tiếng ba mươi phút nữa mới tới giờ hẹn của Danny ở quán bar của anh ta. Hans cũng lười tới sớm để tự tra tấn lỗ tai của mình.
Khu ẩm thực này khá nổi tiếng vì đắt. Dù sao đến được Midgar toàn là player cấp cao trở lên, mấy ông này hầu như đều coi tiền như rác, không sợ đắt, chỉ sợ không đắt. Tất nhiên vẫn có một số ngoại lệ như mấy nhân viên ở các cửa hàng quanh đây, họ sẽ được triệu hồi đến bằng một khế ước summon nào đó, hết giờ làm sẽ bị trục xuất khỏi Midgar ngay lập tức.
Khu này có rất nhiều cửa hàng lớn nhỏ, chỉ nhìn biển thôi mà cũng hoa mắt. Hans không thích ồn ào cho lắm, nên cậu ta chọn đại một quán cafe nhỏ ở góc cuối con đường.
Quán nhỏ, sơn màu gỗ, phía trên để một dàn hoa leo tường, bao quanh bảng hiệu: “Maid cafe đam mê.”
Đây là những quán cafe hoặc nhà hàng mà các nữ phục vụ không mặc đồng phục thông thường như các quán cafe hay nhà hàng khác, mà sẽ mặc trang phục meido. Phong cách phục vụ theo đúng chuẩn: khách hàng là thượng đế, còn họ là nguời hầu phục vụ. Tức là họ sẽ chào đón và phục vụ thực khách như những ông chủ và bà chủ, khiến cho bạn cảm thấy mình là chủ nhân của họ...
À... không phải Hans có sở thích tà ác gì. Chỉ là tiện chân thôi.
...
“Thật sự làm maid cafe !? “ Mý mắt Hans giật giật, nụ cười cứng ngắc, không biết nên diễn tả cảm xúc như thế nào nữa.
“Chứ chẳng lẽ chủ nhân muốn con gái bọn em vác kiếm ra chém sư tử hay hổ báo gì đó !?” Cô hầu bàn vén vén mái tóc dài ngang lưng qua bên tai, cúi xuống lau bàn, sau đó đặt lên một tách cafe nóng hổi, dịu giọng đáp.
Cô ta mặc bộ váy áo màu đen đến đầu gối, tạp dề trắng quấn trước người, có hoa văn hai bên, cổ đeo một dây nơ nhỏ màu xanh lam. Hai bên cầu vai phồng lên, bập bồng, càng làm tôn thêm dáng người nhỏ nhắn vào cao ráo. Ừm... nói chung, được một cô nàng thế này phục vụ thì rất sướng. Thậm chí giá trên menu bị tính gấp hai cũng chẳng có mấy ông khách nào phàn nàn.
“Cậu có thể chuyển về form thường ngày được không !? Thế này...” Hans gãi gãi sống mũi, lúng túng nói.
“Sao vậy thưa chủ nhân !?” Cô hầu bàn cười tít mắt. Bộ dáng thân thiện dễ gần vô cùng.
“Không quen lắm...” Hans nói với giọng khó khăn.
“Pha lê theo dõi đặt ở khắp nơi trong quán, em cũng chẳng có cách nào, chủ nhân chịu khó một chút đi ạ.” Cô hầu bàn vẫn cười tươi như hoa nói.
“Vâng...xin cảm ơn.”
Hans chẳng còn biết làm thế nào, cố gắng tìm mấy con muỗi trong li cafe, bộ dáng chăm chú, cách ly với ngoại vật hoàn toàn.
Linh thấy cậu ta không để ý tới mình nữa thì nhún vai, sau đó tiếp tục thân thiện với các khách hàng ở bàn khác. Thắc mắc về cánh tay cụt và level của Hans cũng nuốt ngược trở lại. Chủ cửa hàng rất hắc ám, tốt nhất là không nên giây dưa quá lâu với khách hàng. Người ta đã không có ý bắt chuyện mà cứ lôi kéo, chậm trễ công việc, chắc chắn sẽ bị trừ lương.
...
Không sai, Hans không sợ nhầm người đâu, mà tác giả cũng không phải đánh lộn tên nhân vật đâu.
Cô hầu bàn vừa rồi đúng là bạn cùng lớp với Hans, Nguyễn Diệu Linh.
Ở thế giới thứ hai, dung mạo người chơi thường có hai lựa chọn hiển thị. Một là dùng ngay gương mặt thật của mình, hai là để hệ thống random. Với những người có khuôn mặt xinh đẹp sẵn như cô gái này, hiển nhiên chẳng cần random làm gì hết. Chẳng may trúng phải khuôn mặt Thị Nở nào đó thì khóc không ra nước mắt, xin việc cũng khó khăn vô cùng.
Cũng chẳng sợ gây ra đại án kinh thiên gì, nên cô gái này đương nhiên chọn sử dụng mặt thật.
Nhưng nếu không phải có biểu tượng – friends nho nhỏ bên dưới hoa tai của Linh, chắc Hans cũng chẳng dám bắt quàng làm bạn với cô gái này.
So với ban ngày đúng là một trời một vực mà.
Ở thời đại này, cơ bản thì thế giới thứ hai gần như đã thay thế mạng internet, và xâm chiếm luôn một số ngành dịch vụ quan trọng của loài người như du lịch, ăn chơi nghỉ dưỡng. Vậy nên, nhà nào cũng có một – hai cái IMI’s gear cá nhân cũng chẳng có gì lạ. Dù sao so sánh với giá của một chiếc điện thoại thông dụng, nó cũng chẳng đắt hơn là bao. Nói khoa trương lên một chút, thì một tên ăn mày cũng có thể sở hữu một IMI’s gear, và là đại hiệp hay phú thương gì đó ở thế giới bên kia.
Biết sao được, ta có thể sống cuộc đời khác hoàn toàn với thế giới thực mà.
Một điểm quan trọng nữa là tiền trong thế giới thứ hai có thể đổi thành tiền ở thế giới thật, với tỉ lệ 3/10. Vậy nên, không ít người vào đây vẫn cam chịu số phận nhân viên làm thêm ở đâu đó, để kiếm kế sinh nhai. Dù sao không phải ai cũng có thể như Hans, đứng top trong đám player chiến đấu, mỗi ngày kiếm được kha khá tiền, hoàn toàn chẳng phải lo đến việc ăn mặc chơi bời.
Nhưng không ngờ cô gái năng động hoạt bát, đầy vẻ độc lập này lại có thể vào vai hầu gái một cách hoàn hảo đến vậy – dù chỉ là công việc làm thêm.
“Đúng là sống lâu mới thấy lắm sự lạ.” Hans cảm thán không ngớt, tiếp tục vùi mặt vào cốc cafe, chờ tới 8 giờ.