Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 6: Thiên Tài!
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Ngô Trung Tử nghe vậy thì tức giận vô cùng, nhưng cũng không có cách nào đối với vị đệ tử này cả.
Phải biết rằng, Chu Tự Thanh là đệ tử thứ nhất hắn thu lấy, hơn nữa còn là người duy nhất đạt đến cảnh giới Kết Đan kỳ. Trong các vị Hữu phong trưởng lão ở Hoa Nghiêm tông, bất cứ người nào có đệ tử đạt đến cảnh giới Kết Đan thì đều vô cùng hãnh diện cả. Hoa Nghiêm tông bây giờ có khoảng bảy, tám mươi vị Hữu phong trưởng lão, nhưng môn hạ đạt đến cảnh giới Kết Đan kỳ lại chưa tới được một phần sáu.
Cứ mười năm thì Hoa Nghiêm tông tổ chức tông bỉ đại hội một lần, đại hội này dùng để khảo hạch năng lực thực chiến của các đại đệ tử, qua đó tìm ra được nhân tài ưu tú nhất. Trừ đại hội này ra thì Hoa Nghiêm tông còn có một tiểu hội nữa, đó là luận kiếm hội giữa các môn đồ trưởng lão với nhau. Cái gọi là luận kiếm hội này thật ra chính là một trận đấu giữa các môn hạ Hữu phong trưởng lão với nhau!
Bất kể người đệ tử đó có tu vi hay cảnh giới gì đi nữa, chỉ cần ngươi là môn hạ đệ tử của Hữu phong trưởng lão thì phải tham gia luận kiếm hội!
Nếu có thể có thứ hạng tốt ở luận kiếm hội thì chính ngươi đã làm cho sư tôn của mình nở mặt nở mày, làm vẻ vang cho sư tôn mình.
Ba tháng sau chính là đến tông bỉ đại hội, không lâu sau đó là luận kiếm hội rồi. Ngô Trung Tử vẫn luôn hi vọng đệ tử Chu Tự Thanh của mình lúc đó có thể làm cho mình nở mặt nở mày đấy. Cho nên, Ngô Trung Tử trong khoảng thời gian này vô cùng sủng ái hắn, còn hao tâm tổn trí tìm phương pháp để giúp tăng thực lực của Chu Tự Thanh lên.
Lúc này thấy Chu Tự Thanh không muốn nói lời xin lỗi thì Ngô Trung Tử cũng không thể bắt ép được. Hơn nữa, nhận thấy Lệnh Hồ thật không có yêu cầu gì nữa thì Ngô Trung Tử chỉ miễn cưỡng nói thêm vài câu, sau đó bay lên bầu trời của Tri Kiếm phong, bắt đầu bố trận phong sơn.
Sau khi cảm thụ được chung quanh Tri Kiếm phong có thêm một tầng năng lượng thì Lệnh Hồ không khỏi cười nhạt một cái. Mặc dù nói tình cảnh của hắn bây giờ không khác gì bị giam lỏng, nhưng mà hắn lại rất thích như vậy.
Bản thân hắn vốn là một siêu cấp thiên tài, cho nên rất khó tìm được người bằng hữu có thể kết giao được, mà hắn cũng không muốn đi đây đó giao du.
Thông thường, các thiên tài từ trước tới giờ đều muốn lặng lẽ tìm tòi và nghien cứu, cho dù là thất bại hay thành công thì cũng chính mình thừa nhận, không muốn chia sẻ với người khác. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lệnh Hồ mặc dù biết Phong Vũ Nhược lo lắng cho mình, nhưng vẫn không muốn nói sự thật với nàng.
Có lẽ sẽ có lúc Lệnh Hồ nói mọi chuyện ra với những người quan tâm mình, nhưng tuyệt không phải là bây giờ.
Ba tháng sau chính là tông bỉ đại hội, Lệnh Hồ biết mình không thể nào tham gia được, mà bản thân hắn cũng không muốn đi tham gia náo nhiệt đó cho nên cũng không quan tâm là mấy. Chứng Hồn quyết hiện giờ đã hóa hình ra được hai hồn bảy phách, chỉ còn lại Mệnh Hồn là chưa hóa hình được. Nhưng muốn cho Mệnh Hồn được hóa hình thì không thể chỉ dựa vào linh khí khổng lồ được. Qua vô số lần thôi diễn của hai đại chúa tể Thiên Hồn cùng Địa Hồn trong tinh thần thức hải, kết quả đều là không thể làm theo cách cũ được! Nếu cố gắng làm theo thì kết quả chỉ có một, thất bại!
Lệnh Hồ cứ như vậy ngồi yên trên một khối đá cách thác nước không xa mà suy nghĩ về vấn đề này, chỉ chớp mắt mà đã qua hơn mười ngày mười đêm!
...
Truyền Công đường.
Lý Thiên Mạc tiến vào Hoa Nghiêm tông được mười ngày rồi. Trải qua mười ngày nghỉ ngơi và hồi phục, rốt cuộc hắn đã đứng ở trên đại điện Truyền Công đường, bắt đầu tiếp thu sự dạy bảo của các trưởng lão giống như các đệ tử mới nhập tông!
Bởi vì còn chưa học bất kỳ tâm pháp nào, cho nên Lý Thiên Mạc cùng với các đệ tử mới nhập môn đều giống nhau, còn chưa được tính là đệ tử đời thứ mười tám!
Nhưng khác với các đệ tử nhập môn khác, tuy Lý Thiên Mạc còn chưa học nội môn tâm pháp nào, nhưng trước lúc vào tông thì hắn đã là một cao thủ võ thuật cấp Tiên Thiên.
Cũng chính vì hắn còn nhỏ tuổi mà thể chất đã đạt đến Tiên Thiên, nên vị tam trưởng lão của Chấp Sự đường Ngụy Đông Thăng trong một lần ra ngoài tình cờ thấy, mới an bài để cho Lý Thiên Mạc sinh ra hứng thú với việc tu tiên, rồi đưa lên Hoa Nghiêm tông.
Thân là trưởng lão Chấp Sự đường, Ngụy Đông Thăng không thể nào tự thu đệ tử, hắn an bài để cho Lý Thiên Mạc tiến vào Hoa Nghiêm tông cũng không phải là có ý nghĩ tự mình dạy hắn, mà chỉ là muốn tiến cử nhân tài cho Hoa Nghiêm tông mà thôi.
Một khi đã tiến vào bên trong Hoa Nghiêm tông, cho dù Lý Thiên Mạc có cơ duyên gì đi nữa, thì Ngụy Đông Thăng cũng không thể tham dự hoặc can thiệp được.
Rất nhanh, truyền công trưởng lão đã đưa cho các đệ tử mới nhập môn một quyển sách mỏng, sau đó cẩn thận giảng giải nội dung trong quyển sách mỏng đó một lần. Quyển sách này chính là trụ cột tu luyện mười lăm tầng Luyện Khí kỳ của Hoa Nghiêm tông!
Tu luyện tới đại viên mãn Luyện Khí kỳ là có thể Trúc Cơ, lúc đó mới được gọi là chân chính đi lên con đường tu tiên.
Tuy Lý Thiên Mạc còn nhỏ tuổi, nhưng vì xuất thân từ võ giả, lại thêm lúc thơ ấu có kỳ ngộ nên thể chất đã bước vào Tiên Thiên. Võ giả sau khi đạt đến Tiên Thiên thì việc thôn nguyên phệ khí đã đi theo con đường hoàn toàn khác, dẫn đến việc tiến vào Trúc Cơ cũng đi theo con đường khác hẳn.
Cho nên, đối với quyển sách mỏng hướng dẫn tu luyện Luyện Khí kỳ đó, sau khi Lý Thiên Mạc tu luyện thì thế như chẻ tre vậy, một đường đi tới. Chỉ trong thời gian một tháng, Lý Thiên Mạc không ngờ đã đạt đến Luyện Khí kỳ đại viên mãn!
Nếu như so sánh với siêu cấp thiên tài Lệnh Hồ thời kỳ Luyện Khí kỳ thì quả thật còn thiên tài hơn, còn khủng bố hơn!
Ngay lập tức, chuyện này đã oanh động khắp Hoa Nghiêm tông.
Lý Thiên Mạc lập tức tiến vào trong tầm mắt của cao tầng Hoa Nghiêm tông!
Qua một tháng sau, Lý Thiên Mạc đã trúc cơ thành công. Cũng chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, hắn đã từ Trúc Cơ sơ kỳ đạt đến trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn...và đang bắt đầu trùng kích vào Kết Đan kỳ!
Lúc này, có một vị trưởng lão tông môn nhiều năm lánh đời nghe được tin này, lập tức tuyên bố thu Lý Thiên Mạc làm đệ tử quan môn! Mà vị trưởng lão tông môn này lại chính là một siêu cấp cao thủ đã đạt đến Độ Kiếp kỳ!
Dưới sự chú ý của vạn chúng, Lý Thiên Mạc đã kết Đan thành công tại Tư Quá Nhai trên đỉnh núi Hoa Sơn!
Mà lúc này, Lý Thiên Mạc mới chỉ tiến vào Hoa Nghiêm tông được mười tháng...Sau khi siêu cấp thiên tài Lệnh Hồ rơi xuống thì Hoa Nhiêm Tông lại đón thêm một vị thiên tài khác, một người còn chói mắt hơn người trước, người này chính là Lý Thiên Mạc!
Đây chính là sự đánh giá của Hoa Nghiêm tông cùng với ngoại giới đối với Lý Thiên Mạc.
Ngay cả việc Hà Thái Hư bộc lộ tài năng một cách rực rỡ ở tông bỉ đại hội, sau đó được thăng lên làm vị trí đại đệ tử cũng bị chuyện này làm lu mờ đi.
Sự chú ý của mọi người hoàn toàn không dời đến trên người Hà Thái Hư, vẫn luôn quan sát về Lý Thiên Mạc đang tiềm tu trên đỉnh Tư Quá Nhai tại Hoa Sơn, ai ai cũng đang suy đoán khi nào thì hắn tiến vào cảnh giới Kết Đan đại viên mãn, rồi khi nào trùng kích vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ!
Mà Lý Thiên Mạc cũng không để cho mọi người thất vọng, bản thân hắn đúng là còn thiên tài hơn cả Lệnh Hồ. Sau khi Lệnh Hồ thành công Trúc Cơ năm xưa thì cứ mỗi năm là sẽ tăng lên một cảnh giới, còn Lý Thiên Mạc lại là cứ nửa năm tăng lên một cảnh giới.
Thời gian nhanh chóng trôi qua...vào năm thứ ba Lý Thiên Mạc tiến vào Hoa Nghiêm tông, tu vi của hắn đã đạt đến Kết Đan kỳ đại viên mãn rồi!
Danh hiệu siêu cấp thiên tài của hắn không ai hay không gì có thể ngăn cản nổi!
Nhưng đến lúc này thì tâm trạng của mọi người có phần lo lắng, thậm chí một số người ghen ghét và ganh tỵ còn nhìn lên Lý Thiên Mạc với ánh mắt hả hê. Bởi vì chính Hoa Nghiêm tông cũng từng có một siêu cấp thiên tài, cũng chính ngay lúc chuẩn bị trùng kích vào Nguyên Anh mà thất bại, hơn nữa còn là chín lần thất bại! Cuối cùng từ vị trí siêu cấp thiên tài bị đẩy xuống thành siêu cấp phế tài.
Lúc này, không biết vị siêu cấp thiên tài Lý Thiên Mạc này có bị nguyền rủa giống như vị trước hay không?
...
Vào lúc tân siêu cấp thiên tài Lý Thiên Mạc được người người chỉ điểm cùng nghị luận thì vị đại sư huynh thiên tài Lệnh Hồ đã bị mọi người lãng quên vẫn tiếp tục yên lặng tu luyện tại Tri Kiếm phong.
Thác nước cao gần ngàn trượng từ trên cao đổ ầm xuống, âm thanh ầm ầm như có vạn con ngựa đang chạy trên đó vậy. Nhìn thế nước từ trên cao ngàn trượng trút xuống như vây, bất chợt gây cho người ta cảm giác cho dù là một khối đá thì cũng bị đánh thành nát bấy.
Nhưng hết lần này tới lần khác, ở ngay trung ương chỗ thác nước trút xuống lại có một đạo thân ảnh đang yên lặng chịu đựng áp lực mạnh mẽ do thác nước gây ra. Người này đang cho thân thể của mình trui luyện, thừa nhận áp lực đó. Trên tay của hắn là một thanh cự kiếm lớn hơn người hắn rất nhiều. Trong thác nước, hắn không ngừng rứt kiếm ra, bổ xuống rồi đưa vòng ra sau lưng. Lại một lần nữa rút lên, bổ ra, đưa vòng ra sau lưng...cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần.
Tuy động tác rất đơn điệu nhưng hắn vẫn không ngừng tái diễn. Mà cái động tác rút kiếm, bổ kiếm này không phải là lần đầu tiên hắn làm, cũng không phải mới hai hay ba ngày, mà đã suốt ba năm rồi!
Hắn chính là Lệnh Hồ!
Ba năm qua, vì muốn chịu đựng được việc luyện kiếm dưới thác nước cao gần ngàn trượng mà không biết hắn đã ăn bao nhiêu quả khổ, bị bao nhiêu thương tích! Thậm chí còn thiếu chút nữa mà chết đi!
Nhưng mà, hắn vẫn không hề oán giận!
Đối với siêu cấp thiên tài như hắn, dưới sự thôi diễn đối với Chứng Hồn quyết mà hắn đã lĩnh ngộ được rất nhiều thần thông. Nhưng hắn không hề đi tu luyện, mà lại đi lựa chọn phương pháp đơn giản nhất chính là luyện thể.
Lợi dụng lực lượng của thác nước cao gần ngàn trượng trút xuống để luyện thể, luyện kiếm!
Phương pháp luyện thể của Lệnh Hồ đơn giản chỉ là chịu đựng áp lực do thác nước ngàn trượng mang lại. Còn việc luyện kiếm thì không hề có kỷ xảo nào cả, chỉ đơn giản là rút kiếm, bổ kiếm, thu kiếm...đúng là ba động tác đơn giản này!
Các tu sĩ khác đều luyện tập pháp bảo cùng phi kiếm, còn Lệnh Hồ thì ngược lại, lãng phí thời gian luyện tập các chiêu thức vô cùng đơn giản.
Điểm đặc biệt nhất là, các tu sĩ khác khi luyện kiếm thì càng ngày phi kiếm càng nhỏ lại, cho đến khi thành công thu phi kiếm vào trong thể nội. Còn Lệnh Hồ càng luyện thì kiếm của hắn càng lớn, càng lúc càng nặng hơn!
Mới ban đầu chỉ là một thanh kiếm cao gần bằng người, chiều rộng khoảng ba bàn tay người, nặng năm trăm cân. Nhưng hiện tại thì cự kiếm này đã cao đến một thước chín, chiều rộng khoảng bốn bàn tay người, sức nặng lại đạt đến một vạn cân!
Một vạn cân này vốn không phải là sức nặng nguyên thủy của kiếm phôi, mà là do Lệnh Hồ thêm vào đó chút khoáng thạch cùng huyền thiết hi hữu. Sau khi trải qua tôi luyện xong thì hắn còn điệp gia thêm một tầng trận pháp trọng lực nữa, do đó mới đạt đến sức nặng như vậy.
Vừa mới bắt đầu thì kiếm phôi từ năm trăm cân tăng lên một ngàn câu, òồi sau đó cứ theo sự tiến triển của tu luyện mà từ từ tăng thêm trận pháp trọng lực. Nhưng mà, sau khi đạt đến hai nghìn cân thì trận pháp trọng lực hầu như không còn tác dụng nữa, lúc này Lệnh Hồ mới gia tăng thêm khoáng thạch cùng huyền thiết hi hữu, đem toàn bộ kiếm phôi mở rộng ra thì trận pháp trọng lực lại lần nữa có tác dụng, rồi đạt đến giới hạn là một vạn cân như bây giờ!
Ba năm qua, ngoài việc Lệnh Hồ tu luyện ở bên ngoài thì nhị hồn cùng thất phách ở trong tinh thần thức hải cũng không gián đoạn việc tu luyện.
Đúng, chính là tu luyện!
Chín hồn phách độc lập đều có suy nghĩ riêng của mình. Có lẽ, bảy phách không có biện pháp thôi diễn cùng nghiên cứu, nhưng bọn họ có thể tiếp nhận kiến thức do Thiên Hồn cùng Địa Hồn ban cho, dựa theo đó mà tiếp tục tu luyện.
Trong vòng ba năm nay, hình thể của hai linh hồn chúa tể Thiên Hồn cùng Địa Hồn đã ngày càng chân thật hơn, không chỉ ngũ quan hơi gống Lệnh Hồ mà cả y phục trên người cũng có, linh tính cũng rất rõ ràng.
Mà hình thể của bảy phách cũng ngày càng chân thật, ngày càng đen hơn. Cái màu đen này nhìn qua tựa như là một loại mực đậm vô cùng tinh thuần vậy.
Theo sự lớn mạnh của hai hồn bảy phách thì thần niệm của Lệnh Hồ cũng tăng cường theo. Kiếm phôi sức nặng một vạn cân, nhưng dưới sự điều khiển của thần niệm khổng lồ lại nhẹ nhàng như lông mao vậy. Sau khi lượn quanh Tri Kiếm phong đến chín chín tám mươi mốt vòng thì mới cắm trở lại trên mặt đất, mà Lệnh Hồ lúc này cũng đã từ thác nước đi xuống, tiến vào trong căn nhà trúc.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 7: Rời Núi.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Ban ngày tôi thể luyện kiếm, đến đêm thì ngồi xuống luyện khí. Ba năm sau, tu vi của Lệnh Hồ đã lần nữa đạt đến Kết Đan sơ kỳ.
Trong ba năm này, Lệnh Hồ không những không áp chế tu vi, mà còn ra sức hấp thu linh lực. Cho nên, chỉ trong vòng ba năm mà hắn đã từ Trúc Cơ sơ kỳ đi lên trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn, rồi trực tiếp kết Đan thành công.
Đồng thời, điều thành công lớn nhất của hắn chính là đã làm cho Mệnh Hồn hóa hình thành công, ba hồn bảy phách cuối cùng đã tụ tập lại thành thập phương chi niệm.
Kế hoạch ban đầu của hắn đã thành công, nên đã đến lúc rời núi rồi.
Mặc dù Tri Kiếm phong bị trận pháp phong núi lại, nhưng cũng không phải là Lệnh Hồ thật sự bị giam ở đây. Hắn biết, cái trận pháp phong núi kia chủ yếu dùng để ngăn chặn các đệ tử trong tông không tiến vào bên trong Tri Kiếm phong mà thôi!
Về phần Lệnh Hồ, khi tu vi của hắn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ thì việc đi ra ngoài đúng là có chút khó khăn. Nhưng hiện nay tu vi của hắn đã là Kết Đan kỳ rồi, việc ra khỏi núi là việc rất dễ dàng.
Hơn nữa, cho dù trận pháp phong núi có lợi hại hơn thì dựa vào thần niệm cường đại của riêng mình, Lệnh Hồ cũng có thể dễ dàng phá hủy nó.
Bàn tay của hắn khẽ vuốt nhẹ lên mặt, râu ria lập tức được cạo sạch. Mái tóc dài đang tung bay bị tay hắn nắm nhẹ lại, thanh cự kiếm ở xa xa lập tức bay đến lướt nhẹ qua. Chỉ trong phút chốc, mái tóc dài đã biến thành mái tóc ngắn, tự nhiên vô cùng.
Trên thân mặc một bộ áo xám cũ kỹ, sau lưng mang theo cự kiếm còn to hơn người của mình, Lệnh Hồ cứ như vậy mà tiêu sái ra khỏi Tri Kiếm phong.
Tiện tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, lập tức có một thanh phi kiếm từ trong bao cự kiếm bay ra. Kiếm khí khẽ dao động rồi biến lớn ra, Lệnh Hồ cứ thế tung người nhảy lên, sau đó nhanh chóng ngự kiếm phi hành hướng về đỉnh Hoa Sơn của Hoa Nghiêm tông.
Có thể dễ dàng dùng thần niệm để điều khiển cự kiếm nặng vạn cân thì tự nhiên cũng có thể đem cự kiếm làm pháp bảo phi hành. Nhưng Lệnh Hồ còn không muốn tùy ý biểu diễn lực lượng thần niệm của hắn như thế, dù sao phi kiếm cũng còn đó, mà bản thân hắn cũng biết pháp quyết phi hành, dùng phi kiếm đi thì vẫn tiện hơn.
Nhanh chóng phi hành về phía trước, Lệnh Hồ không khỏi nhớ tới thân ảnh của tiểu sư muội Phong Vũ Nhược. Đã ba năm không thấy, cũng không có chút liên lạc nào, không biết vị tiểu sư muội này giờ đã như thế nào? Nhớ tới giọng nói cùng thân ảnh của tiểu sư muội Phong Vũ Nhược, Lệnh Hồ mới phát hiện thì ra mình rất quan tâm đến tiểu nha đầu này.
Sau đó, Lệnh Hồ lại nhớ tới người thứ hai. Người này có thể gọi là sư tôn của hắn, mà cũng có thể gọi là không phải, đó chính là một vị trưởng lão đã lánh đời từ lâu: Thanh Y Hầu!
Nói người này là sư tôn của hắn là vì danh phận đại sư huynh Lệnh Hồ có được là cho chính người này chỉ định. Lúc ấy Lệnh Hồ mới chỉ là Kết Đan sơ kỳ mà thôi, mà trong hàng đại đệ tử còn rất nhiều người là Nguyên Anh hậu kỳ nữa. Nhưng bởi vì do chính Thanh Y Hầu chỉ định, cộng thêm việc Lệnh Hồ khi đó là một siêu cấp thiên tài nên không hề có ai phản đối việc này cả.
Mà nói Thanh Y Hầu còn chưa được xem là sư tôn của Lệnh Hồ là bởi vì Thanh Y Hầu chưa từng chỉ điểm hay dạy bảo điều gì cho Lệnh Hồ cả. Bọn họ mới chỉ có duyên phận gặp mặt nhau ba lần, mà cả ba lần đều nói một chút chuyện là thôi, không hề có gì khác.
Nhưng, dù sao đi nữa thì hắn cũng do chính Thanh Y Hầu chỉ định làm đại sư huynh, coi như đã là đệ tử của Thanh Y Hầu rồi.
Thật ra, Lệnh Hồ còn nghe được tin tức là đương đại chưởng giáo Phong Thái Xung ngồi lên được ngôi vị chưởng giáo này cũng là do Thanh Y Hầu năm xưa lực bài chúng nghị mà chỉ định ra!
Cho nên, có thể nói Lệnh Hồ chính là người thứ hai được Thanh Y Hầu hậu thuẫn!
Cũng chính vì như vậy mà vào lúc Lệnh Hồ kết Anh thất bại nhiều lần, nhưng vẫn giữ được thân phận là đại sư huynh. Cho đến lần thứ chín kết Anh thất bại thì chưởng giáo Phong Thái Xung không còn gì để nói giúp nữa, đành hủy bỏ thân phận đại sư huynh của Lệnh Hồ.
Nhưng, cho dù như thế thì Phong Thái Xung cùng các trưởng lão cũng không dám quá phận. Việc hủy bỏ thân phận đại sư huynh của Lệnh Hồ đã có chút làm ngược với ý chỉ của Thanh Y Hầu rồi, nếu như còn để cho Lệnh Hồ gặp phải sự nhục mạ của đệ tử tông môn thì coi như làm mất sạch thể diện của Thanh Y hầu. Cho nên, dưới tình huống bất đắc dĩ, chưởng giáo Phong Thái Xung đành phong bế Tri Kiếm phong lại, cấm đệ tử tông môn vô duyên vô cớ xông vào đó.
Đây chỉ là một biện pháp tạm thời, dĩ nhiên, Phong Thái Xung cũng không dám đem Lệnh Hồ giam lỏng thật sự. Hắn cũng biết, khi mà Lệnh Hồ đã không có duyên phận với Nguyên Anh kỳ thì thành tựu cao nhất chỉ là Kết Đan đại viên mãn mà thôi, cho nên trận pháp phong núi cũng chỉ mang tính nguy hiểm với đệ tử có tu vi Trúc Cơ kỳ, còn Kết Đan kỳ thì dễ dàng xông qua được.
Dù sao khi đạt đến Kết Đan kỳ thì đã có thân phận là đệ tử đời thứ năm, coi như cũng có chút địa vị tại Hoa Nghiêm tông. Nếu như Lệnh Hồ trở lại là Kết Đan kỳ đại viên mãn thì đã có thân phận là đệ tử đời thứ ba, càng không có người nào dám tùy tiện nghị luận ngay trước mặt hắn.
Đối với quyết định của Phong Thái Xung cùng các trưởng lão tông môn thì Lệnh Hồ không hề có ý bất mãn hay gì cả, ngược lại hắn còn cảm thấy vô cùng áy náy.
Không thể nghi ngờ, trên người Lệnh Hồ được ký thác vô số kỳ vọng của trưởng lão tông môn, nhưng hắn lại khiến cho các vị trưởng bối cùng các đệ tử tông môn vô cùng thất vọng, mà sự thất vọng này còn là do hắn chủ định gây nên. Hơn nữa, không chỉ là một lần, mà là đến chín lần làm cho bọn hắn phải thất vọng.
Đối với nghị luận trong tông môn thì Lệnh Hồ luôn sẵn sàng tiếp nhận, không hề có chút oán thán.
Trong khi ngự kiếm phi hành bay về phía đỉnh Hoa Sơn, Lệnh Hồ còn có tâm tình để thưởng thức cảnh vật chung quanh nữa.
Người khác cho rằng hắn đã chịu đủ đả kích, bị u sầu bám lấy, mất đi tự tin. Nhưng Lệnh Hồ sẽ cải biến cách nhìn của mọi người.
Một đường phi hành, Lệnh Hồ lại có chút kinh ngạc. Bình thường đều có không ít đệ tử ngự kiếm phi hành qua lại giữa các núi với nhau, nhưng sao lúc này bầu trời lại vô cùng im ắng? Tuyệt không thấy một bóng người nào cả.
- Chẳng lẽ tông môn đã xảy ra việc gì?
Lệnh Hồ có chút kinh nghi, đang chậm rãi phi hành thì thúc giục nội lực hơn, nhanh chóng bay về đỉnh Hoa Sơn!
Ngay khi tới gần Hoa Sơn thì Lệnh Hồ mới buông lỏng tâm xuống.
Nơi này, chẳng những không hề không có động tĩnh gì mà là vô cùng ồn ào, vô số tu sĩ lấy phi kiếm bay về phía sơn môn Hoa Nghiêm tông. Không chỉ có đệ tử bổn tông mà còn có rất nhiều tu sĩ ngoại lai, nhưng vẻ mặt của bọn hắn thì vô cùng bình thản, không giống như là tới sơn môn để tầm thù hay gì cả...hình như là đang đi dự thịnh hội gì đó!
- Chẳng lẽ hôm nay trong tông có việc vui nào?
Lệnh Hồ trầm tư, nhưng phi kiếm dưới chân không hề dừng lại, vẫn bay thẳng về phía sơn môn.
Vốn sơn môn chỉ có một đệ tử thường trực, nhưng bây giờ đã có đến bốn người. Hơn nữa, còn có một vị trưởng lão ở Ký Sự đường bên cạnh ghi danh các tu sĩ ngoại lai nữa.
Bởi vì Lệnh Hồ mới xuất quan trở lại sơn môn, theo môn quy thì hắn phải tới nói với đệ tử thường trực một tiếng, sau đó vào tông môn tìm trưởng lão Ký Sự đường để báo cáo. Nhưng trưởng lão Ký Sự đường giờ đây đang ở ngay sơn môn, cũng giảm đi nhiều thời gian của Lệnh Hồ hơn.
Phi kiếm từ từ đáp xuống sơn môn, đợi sau khi các tu sĩ ngoại lai ghi danh xong thì Lệnh Hồ mới đi về phía trước.
Khi nhìn thấy bốn vị đệ tử thường trực thì Lệnh Hồ cảm thấy hơi khó xưng hô vì không biết họ thuộc hàng đệ tử nào. Nhưng mà, ngay sau đó hắn khẽ cười trừ, bởi vì bốn người đệ tử ở đây đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, kết hợp với y phục mà họ mặc lên người thì họ thuộc hàng đệ tử đời thứ bảy. Tuy nói ba năm trước đây Lệnh Hồ đã kết Anh thất bại, sau đó tu vi còn rơi xuống Trúc Cơ sơ kỳ, đồng thời tông môn còn tước đoạt đi thân phận đại sư huynh của hắn và cho hắn thân phận đệ tử đời thứ chín. Nhưng ba năm sau, tu vi của Lệnh Hồ giờ đây đã là Kết Đan sơ kỳ, tuy còn chưa báo cáo với tông môn về tu vi của mình để thu lấy thân phận đệ tử tương ứng, nhưng chỉ dựa vào tu vi thôi thì hắn đã có thân phận đệ tử đời thứ năm rồi.
- Sư thúc cực khổ, chư vị sư đệ cực khổ, đệ tử Lệnh Hồ trở về sơn môn.
Vẻ mặt Lệnh Hồ ôn hòa, tự nhiên hào phóng nói.
- Ngươi là Lệnh Hồ? Tri Kiếm phong Lệnh Hồ?
Vị trưởng lão Ký Sự đường kia cực kỳ kinh ngạc hỏi.
Bốn vị đệ tử thường trực đời thứ bảy cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Lệnh Hồ.
Đối với các vị đệ tử không biết nội tình bên trong thì luôn nghĩ rằng Lệnh Hồ đã bị giam lỏng bên trong Tri Kiếm phong, nếu không có sự cho phép của tông môn thì cả đời không thể ra khỏi đó. Thế nên, khi thấy Lệnh Hồ có mặt ở đây thì bọn họ ngạc nhiên không thôi!
- Chính là đệ tử!
Lệnh Hồ mỉm cười.
- Tri Kiếm phong đã phong núi, chưa được tông môn cho phép, sao ngươi dám tự ý rời nói?
Vị trưởng lão Ký Sự đường này chỉ là một vị Vô phong trưởng lão có tu vi Phân Thần sơ kỳ mà thôi, đối với mệnh lệnh thật sự của tông môn thì cũng không hiểu lắm.
Lệnh Hồ cười nhạt một tiếng:
- Sư thúc nói thế thật là kỳ quái? Tại sao Lệnh Hồ không thể rời núi? Trận pháp phong núi ở Tri Kiếm phong chỉ là muốn ngăn các đệ tử trong tông môn không được vào bên trong, khi nào lại trở thành việc ngăn cho Lệnh Hồ không được xuống núi rồi?
Trưởng lão Ký Sự đường á khẩu không nói được. Mặc dù lúc ấy trưởng lão hội không nói rõ ra nguyên nhân vì sao, nhưng bất cứ người nào nhìn vào thì cũng đều có ý nghĩ là Lệnh Hồ bị giam ở bên trong mà? Sao bây giờ do chính Lệnh Hồ nói ra lại trở thành như vậy rồi?
- Lệnh Hồ lớn mật! Ngươi một mình rời núi đã là tội ác tày trời, lại dám ở đây cưỡng từ đoạt lý? Xem ra chúng ta phải bắt ngươi tới Giới Luật đường để tiếp nhận hình phạt rồi!
Bốn đệ tử thường trực vô cùng giận dữ, rút phi kiếm ra rồi bao vây Lệnh Hồ lại!
Lệnh Hồ thấy vậy thì vô cùng bất đắc dĩ.
Tại sao ở trong tông môn lại luôn có người cố ý hiểu sai ý của người trên đây? Lại còn tự cho mình đúng.
Trong lúc bốn người đệ tử thường trực vây quanh Lệnh Hồ thì có vài tu sĩ ngoại lai ở phía sau có vẻ vô cùng ngoài ý muốn, sau khi biết được người phía trước là siêu cấp thiên tài Lệnh Hồ thì ai ai cũng hưng phấn lên. Ngoài ra, bọn họ còn rất tò mò đối với thanh cự kiếm ở sau lưng của Lệnh Hồ. Một người tu tiên mà lại mang theo một thanh cự kiếm khổng lồ như thế thì không khỏi làm cho người khác phải đưa mắt nhìn.
'
Lệnh Hồ thấy trưởng lão Ký Sự đường không ngăn cản bốn tên đệ tử thường trực thì hơi nhíu mày lại, cười to nói:
- Lệnh Hồ tự ý rời núi có phải là tội ác tày trời hay không, có phải tiếp nhận sự trừng phạt của Giới Luật đường hay không thì ta cũng không muốn làm phiền các vị sư đệ. Hôm nay ta hướng tới trưởng lão Ký Sự đường sư thúc cùng với bốn vị sư đệ là muốn làm tròn môn quy, bốn vị sư đệ cứ làm tốt công việc của mình đi đã, Lệnh Hồ đi trước!
Nói xong, cước bộ của hắn nhẹ nhàng bước đi, mới thoáng một cái đã lưu lại tàn ảnh trong sự bao vây của bốn vị đệ tử thường trực, còn người thật dĩ nhiên đã sớm hiện ra tại cầu thang đi lên sơn môn. Một đạo kiếm quang từ sau lưng Lệnh Hồ lướt ra, Lệnh Hồ tung người lên thanh phi kiếm, sau đó hướng nhanh tới Yên Vũ lâu đang như ẩn như hiện bên trong đỉnh Hoa Sơn.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 8: Lý Thiên Mạc.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Bốn tên đệ tử thường trực đang định truy kích thì trưởng lão Ký Sự đường đã ngăn trở lại.
Sau đó, hắn lấy từ trong túi đựng đồ ra một khối ngọc giản truyền tin, dùng thần thức đem những chuyện vừa rồi khắc vào bên trong ngọc giản, đánh mấy đạo pháp quyết ra rồi ném ngọc giản vào không trung. Ngọc giản truyền tin phát ra một tiếng "tách" rồi tự động bay đi.
Vị trưởng lão Ký Sự đường này tiếp tục lấy ra mấy đạo Phi Điểu phù truyền âm, cũng dùng thần thức khắc vào bên trong việc Lệnh Hồ rời khỏi Tri Kiếm phong, xuất hiện ở sơn môn rồi xông vào bên trong. Sau khi phát ra linh quang quanh người thì mấy đạo Phi Điểu phù này hóa thành những con chim nhỏ trông rất sống động, bay vào bên trong Hoa Sơn.
- Ta đã báo cáo chuyện của Lệnh Hồ với trưởng lão hội, Giới Luật đường, Chấp Sự đường cùng Ký Sự đường. Vì thế, các ngươi không cần quan tâm đến việc này nữa, tự làm tốt việc của mình đi!
Trưởng lão Ký Sự đường nói với mấy tên đệ tử tông môn xong mới quay sang áy náy giải thích với các tu sĩ ngoại lai.
Lệnh Hồ vốn là một người không câu chấp hay câu nệ ai cả, hắn nhẹ lời nói với trưởng lão Ký Sự đường cùng đệ tử thường trực là muốn làm trọn môn quy, chứ không hề sợ gì cả. Dù sao hắn cũng không làm sai việc gì, muốn bắt hắn đi Giới Luật đường để tiếp nhận hình phạt thì đúng là nói giỡn.
Không nói đến việc Lệnh Hồ không phạm sai lầm gì, cho dù hắn có phạm sai lầm thì Lệnh Hồ cũng không phải là người cam tâm chịu tiếp nhận trừng phạt của người khác.
Dùng ngự kiếm phi hành xuyên qua từng đại điện, đình đài, hồ nước...cảm thụ được linh khí nồng đậm của Hoa Sơn thì thần thái của Lệnh Hồ không khỏi thanh tỉnh và hưng phấn hơn. Lúc này ở trên không trung có rất nhiều người đang ngự kiếm phi hành, Lệnh Hồ cũng cứ theo phương hướng của mọi người đang phi hành mà bay tới.
Thành thật mà nói, sau khi trở lại sơn môn thì Lệnh Hồ cũng không biết là mình muốn làm cái gì. Nhưng nếu như Hoa Nghiêm tông có chuyện gì phát sinh thì hắn cũng không ngại đi tới trước để xem.
Càng bay lên tới đỉnh núi, Lệnh Hồ càng ngạc nhiên không thôi.
Trên đỉnh núi Hoa Sơn có một địa phương rất nổi tiếng. Theo truyền thuyết thì đó là nơi tổ sư Hoa Nghiêm tông Tề Đạo Nhiên phi thăng, đồng thời cũng là nơi ba vị tổ sư tiếp theo của Hoa Nghiêm tông cùng phi thăng lên.
Bởi vì bốn vị tổ sư của Hoa Nghiêm tông đều chọn chỗ này làm nơi phi thăng, nên nơi này giờ đây đã trở thành thánh địa của Hoa Nghiêm tông. Một khi có một nhân vật vượt qua được Độ Kiếp kỳ đạt đến Đại Thành kỳ, rồi sắp phi thăng thì họ đều muốn đến thánh địa "Phi thăng thai" này để phi thăng.
Nhưng đáng tiếc, từ lúc lập tông hơn năm ngàn năm nay, ngoại trừ tổ sư Tề Đạo Nhiên cùng ba vị tổ sư sau đó phi thăng thành công thì không hề có một môn nhân nào khác có thể thành công phi thăng được. Những người đạt đến Độ Kiếp kỳ hầu như đều bị hồn phi phách tán dưới thiên kiếp, bất đắc dĩ phải chuyển qua tu thành tán tiên.
Nhưng nghe nói chuyển thành tán tiên cũng không phải là việc dễ dàng, thậm chí ở Tu Tiên giới còn tán tiên hay không thì cũng không biết được.
Ở ngay Hoa Sơn có năm tòa núi lớn, theo thứ tự là: Đông phong Triêu Dương, Tây phong Liên Hoa, Nam phong Lạc Nhạn, Trung phong Ngọc Nữ, Bắc phong Vân Thai.
Thánh địa "Phi Thăng thai" của Hoa Nghiêm tông nằm ngay trên đỉnh của Trung phong Ngọc Nữ.
Nhưng mà, càng bay lên cao thì đoàn người lại bay về hướng tây, Lệnh Hồ cũng biết mục tiêu của bọn chính là đến Tây phong Liên Hoa.
Tuy Tây phong Liên Hoa không có thánh địa "Phi Thăng thai" để cho đệ tử chúng môn sùng bái, nhưng lại là một nơi rất nổi tiếng.
Thứ nhất, ở đó có một chỗ mà tổ sư Tề Đạo Nhiên thường ngồi ngộ đạo, Tư Quá Nhai!
Thứ hai là Liên Hoa đài, đây là một nơi có hình dáng như liên hoa, linh khí ở đây rất nồng đậm. Đây chính là địa phương kết Anh của rất nhiều đệ tử kiệt xuất trong tông môn.
Thiên kim Phong Vũ Nhược của chưởng giáo Phong Thái Xung đã kết Anh thành công ngay trên Liên Hoa đài.
Mà trong hàng đại đệ tử đời thứ nhất, từ Âm Cửu Trọng ra thì những người còn lại đều thành công kết Anh ngay tại đây.
Vốn khi Lệnh Hồ kết Anh thì phải chọn Liên Hoa đài, nhưng vì Lệnh Hồ không muốn kết Anh mà muốn lợi dụng linh khí khổng lồ lúc kết Anh để đánh vào ba hồn bảy phách, khiến cho hồn phách hóa hình. Nếu như lựa chọn Liên Hoa đài thì toàn bộ cử động của hắn sẽ bị mọi người biết hết, bí mật về Chứng Hồn quyết cũng sẽ bại lộ ra ngoài.
Mặc dù, Lệnh Hồ cũng không có ý định giấu Chứng Hồn quyết, sẽ có lúc hắn nói ra về điều này. Nhưng phải chờ khi hắn thôi diễn Chứng Hồn quyết đến trình độ đại viên mãn đã, hắn phải chứng minh Chứng Hồn quyết là một bộ công pháp hoàn mỹ, không hề có thiếu sót lớn nào thì hắn mới dám tuyên cáo với tông môn.
Cho nên, trước khi Chứng Hồn quyết đạt đến viên mãn thì Lệnh Hồ sẽ không để cho người ta biết bí mật của mình.
Vào thời điểm kết Anh, dĩ nhiên Lệnh Hồ sẽ không chọn Liên Hoa đài, mà hắn vẫn kiên trì theo ý kiến của mình kết Anh ở Tri Kiếm phong. Đảo mắt một cái mà đã trôi qua mấy chục năm, hắn đã kết Anh ở đó được chín lần rồi.
Lần này thấy có nhiều người bay về phía Liên Hoa đài trên Tây phong Liên Hoa thì Lệnh Hồ liền nghĩ đến việc chắc có một đệ tử tông môn nào đó muốn kết Anh ở trên Liên Hoa đài.
Nghĩ đến đây thì Lệnh Hồ cũng hơi nghi hoặc. Phải biết rằng, mặc dù việc kết Anh nói lên tông phái đó có một tân cao thủ ra đời, nhưng không có khả năng hấp dẫn nhiều tu sĩ ngoại lai từ xa vạn dặm đến đây quan sát đi?
Cho dù là siêu cấp thiên tài Lệnh Hồ hắn năm xưa kết Anh lần đầu tiên cũng không có lực ảnh hưởng lớn đến như vậy.
Tuy nói lúc đó là do hắn cố ý chọn Tri Kiếm phong, rồi lấy nguyên nhân không muốn phân tâm mà thỉnh cầu tông môn không cho người đến phụ cận, nhưng lúc ấy vẫn hấp dẫn rất nhiều người tới để chứng kiến.
Nhưng mà, so với tình cảnh bây giờ thì quả là kém xa.
- Rốt cuộc là vị sư đệ nào mà lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy?
Lệnh Hồ trầm tư.
Những năm gần đây Lệnh Hồ luôn một lòng tiềm tu để lĩnh ngộ Chứng Hồn quyết, nên không hề hay biết gì những việc xảy ra ở Hoa Nghiêm tông cả. Mà nói một cách chính xác thì số người hắn quen biết trong tông môn có thể đếm đủ trên hai bàn tay đấy. Còn người biết hắn thì tuyệt đối không ít, sợ rằng số người ở Hoa Nghiêm tông mà không biết đến sự tích Lệnh Hồ hắn tuyệt đối không đủ số ngón tay trên hai bàn tay đâu.
Có thể nói tốc độ phi kiếm của những người đang ngự kiếm phi hành bay về phía Tây phong Liên Hoa vô cùng chậm rãi, không ai dám sính cường trong Hoa Nghiêm tông. Đây cũng là một sự thể hiện tôn trọng đối với Hoa Nghiêm tông.
Phải biết rằng, điều mà các tu sĩ coi trọng nhất trên con đường tu tiên chính là thể diện cùng tôn nghiêm. Một khi ngươi xúc phạm đến tôn nghiêm tông phái, vậy thì không cần biết ngươi có thân phận gì, chắc chắn ngươi sẽ bị chấp pháp giả của môn phái đó truy vấn không thôi. Dĩ nhiên, nếu như ngươi có thực lực để khiêu khích một môn thì không ai dám nói gì cả. Nếu không, tốt nhất là nên theo quy củ của Tu Tiên giới.
Quy củ của Tu Tiên giới: Thực lực quyết định hết thảy!
Khi đến Liên Hoa đài thì cả quảng trường rộng lớn nơi đây đã đông nghịt người, khắp nơi đều là các tu sĩ ngoại lai cùng đệ tử tông môn.
Lệnh Hồ đáp xuống Liên Hoa đài, tìm một vị đệ tử đời thứ năm có tu vi Kết Đan kỳ hỏi thăm:
- Vị sư huynh này, xin hỏi hôm nay ai kết Anh mà có nhiều tu sĩ ngoại giới đến đây ra mặt như vậy?
Vị đệ tử đời thứ năm này chỉ là người nghe nói đến Lệnh Hồ, nhưng chưa bao giờ thấy mặt nên không biết người đứng trước mình là ai. Sau khi hỏi thăm qua vài lần, biết rõ đây là đệ tử Hoa Nghiêm tông, và tu vi đã đạt đến Kết Đan kỳ thì mới mở miệng nói:
- Vị sư đệ này chắc là mới xuất quan, hoặc là mới làm việc từ bên ngoài về hay sao?
Lệnh Hồ mỉm cười nói:
- Sư huynh thật là mắt thần không thôi, sư đệ đúng là mới xuất quan. Hôm nay mới trở về tông môn, còn đang tính đi tới trưởng lão hội để trình báo tu vi.
Vị đệ tử Kết Đan kỳ này cười nói:
- Thì ra là như vậy, khó trách sư đệ lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, để ta nói cho sư đệ ngươi rõ đi. Sư đệ, Hoa Nghiêm tông chúng ta từng có một siêu cấp thiên tài đại sư huynh tên là Lệnh Hồ, chắc sư đệ ngươi đã từng nghe qua đi?
Lệnh Hồ gật đầu, tỏ vẻ đã từng nghe qua cái tên Lệnh Hồ ấy.
Vị đệ tử Kết Đan kỳ này lại tiếp tục nói:
- Lệnh Hồ đã từng là siêu cấp thiên tài của Hoa Nghiêm tông chúng ta, nhưng trời cao đố kỵ người tài a. Mặc dù con đường tu tiên của hắn vô cùng bằng phẳng, một năm tăng lên một cảnh giới, nhưng lại dừng bước ở cảnh giới Kết Đan kỳ đại viên mãn, liên tục chín lần kết Anh đều thất bại, không có phúc duyên với Nguyên Anh kỳ. Điều này quả thật làm cho người ta tiếc hận không thôi, các môn phái tu tiên khác cũng tiếc hận cho siêu cấp thiên tài ấy.
Tự mình nghe thấy lời luận đàm của đệ tử tông môn về mình ngay trước mặt, Lệnh Hồ cũng có chút buồn cười, nhưng vẫn làm ra bộ dáng đang chăm chú lắng nghe.
Nói tới đây, thần thái của vị đệ tử Kết Đan kỳ này bỗng phấn chấn lên:
- Nhưng mà, kể từ lúc Lệnh Hồ kết Anh lần thứ chín thất bại, bị tông môn giam lỏng trong Tri Kiếm phong thì tông môn chúng ta lại nghênh đón một vị siêu cấp thiên tài khác. Người này so với Lệnh Hồ còn muốn thiên tài hơn nhiều!
Nghe đến đây, khuôn mặt Lệnh Hồ không khỏi lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Bản thân Lệnh Hồ là một siêu cấp thiên tài, tự nhiên nội tâm sẽ không dễ dàng thừa nhận người khác còn thiên tài hơn mình.
Nghe vậy, hắn tiếp tục hỏi:
- Vị thiên tài này là thiên tài như thế nào?
Vị đệ tử này đang vô cùng hưng phấn, cho nên không để ý tới việc giọng nói của Lệnh Hồ có chút khác lạ:
- Nói đến vị sư đệ thiên tài này...ách...vị sư huynh thiên tài này thiên tài như thế nào, ta nói ra thì bảo đảm sư đệ cũng phải giật mình, sinh lòng bội phục đó.
Ngừng lại một chút, ánh mắt của vị đệ tử này lộ ra một tia ao ước cùng sùng bái, nói:
- Vị sư huynh thiên tài này tên là Lý Thiên Mạc. Nghe nói vào ngày Lệnh Hồ kết Anh lần thứ chín thì cũng là ngày sư huynh nhập vào sơn môn chúng ta, vừa lúc may mắn chứng kiến được cảnh tượng Lệnh Hồ kết Anh. Sau khi Lệnh Hồ kết Anh thất bại được mười ngày thì Thiên Mạc sư huynh cùng các đệ tử nhập môn khác tiến vào Truyền Công đường để tiếp nhận sự dạy bảo của trưởng lão truyền công. Ngươi có biết sau đó như thế nào không?
Vị đệ tử này hiển nhiên là người có năng khiếu kể chuyện, nói tới đây lại hơi ngừng một chút để nhìn về phía Lệnh Hồ.
Tất nhiên Lệnh Hồ cũng phối hợp theo hắn:
- Sau đó như thế nào?
Vẻ mặt của vị đệ tử này vô cùng đắc ý, giống như hắn là Lý Thiên Mạc vây:
- Kể từ khi Thiên Mạc sư huynh được trưởng lão truyền công kia đưa cho công pháp tu luyện Luyện Khí kỳ xong thì chỉ trong thời gian một tháng, tốc độ tu luyện của Thiên Mạc sư huynh thế như chẻ tre, chỉ trong một tháng đã đạt tới Luyện Khí kỳ đại viên mãn, tùy thời có thể trùng kích vào được Trúc Cơ kỳ.
- Điều này sao có thể?
Nghe đến đây thì Lệnh Hồ vô cùng khiếp sợ. Không tới một tháng mà đã tu luyện đến Luyện Khí kỳ đại viên mãn, tốc độ này còn nhanh hơn việc ăn tiên đan a.
Vị đệ tử này vô cùng đắc ý, tiếp tục nói:
- Giật mình sao? Nói cho ngươi biết, điều giật mình còn ở phía sau đây! Sau khi Thiên Mạc sư huynh đạt đến Luyện Khí kỳ đại viên mãn thì chỉ một tháng sau đã bước vào Trúc Cơ kỳ. Rồi kể từ đó, chỉ trong vòng nửa năm mà Thiên Mạc sư huynh đã từ Trúc Cơ sơ kỳ đi đến trung kỳ, hậu kỳ, rồi thẳng tiến đến Trúc Cơ đại viên mãn, bắt đầu trùng kích vào Kết Đan kỳ! Sư đệ, ngươi nghĩ thử xem: Chỉ có nửa năm a, chỉ là nửa năm thôi mà Thiên Mạc sư huynh đã tăng lên cảnh giới nào rồi, thiên phú của hắn kinh người như thế nào chứ? Cho dù là Lệnh Hồ năm xưa thì cũng kém xa a!
Lệnh Hồ há to miệng. Hắn bắt buộc phải thừa nhận rằng chỉ trong vòng nửa năm mà tăng lên như thế thì đúng là hắn không bằng thật.
Vị đệ tử Kết Đan kỳ này giờ đây lại cảm thán:
- Thiên phú của Thiên Mạc sư huynh quả là không ai sánh bằng, cũng nhờ đó mà đã được sự ưu ái của một vị trưởng lão lánh đời nhiều năm trong tông môn, thu làm đệ tử quan môn!
Nghe đến đây thì Lệnh Hồ phải giật mình. Chẳng lẽ người thu Lý Thiên Mạc làm đệ tử quan môn chính là Thanh Y Hầu đã từng tiếp nhận hắn năm xưa?
Người đệ tử này hâm mộ nói:
- Nghe nói vị này là tổ sư Lại Đạo Hư, tu vi đã đạt đến cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ rồi, cho dù phóng khắp Tu Tiên giới thì cũng là một siêu cấp cao thủ đó. Thiên Mạc sư huynh trở thành đệ tử quan môn của người thì đúng là con đường tu tiên sẽ trở nên vô cùng bằng phẳng!
Sau một phen hâm mộ, hắn lại nói:
- Vị sư đệ này, chắc ngươi còn chưa biết đâu! Sau khi được tổ sư Lại Đạo Hư thu làm đệ tử quan môn được một tháng thì Thiên Mạc sư huynh đã ở trên Tư Quá Nhai tại Tây phong Liên Hoa này kết Đan thành công. Lúc ấy, người tới quan sát Thiên Mạc sư huynh vô cùng nhiều a. Đáng tiếc là lúc ấy ta lại vâng mệnh sư tôn ra ngoài tìm kiếm linh thảo, nên đã bỏ lở một thịnh cảnh, ài! Vào thời điểm Thiên Mạc sư huynh kết đan thì hắn chỉ mới tiến vào Hoa Nghiêm tông được mười tháng thôi. Vô số người cũng vì vậy mà bình luận rằng sau khi siêu cấp thiên tài Lệnh Hồ như ánh sao rơi xuống thì Hoa Nghiêm tông đã có một vị đệ tử còn thiên tài hơn.
- Hai năm sau đó, cứ mỗi nửa năm là Thiên Mạc sư huynh lại tăng thêm một tu vi, hôm nay đã là Kết Đan kỳ đại viên mãn rồi. Mà hắn, mới chỉ vào Hoa Nghiêm tông chúng ta được ba năm thôi. Hôm nay chính là ngày vui Thiên Mạc sư huynh chuẩn bị trùng kích vào Nguyên Anh kỳ!
Nghe đến đây thì Lệnh Hồ đã hiểu xảy ra chuyện gì rồi.
Lý Thiên Mạc đúng là một thiên tài, thiên phú tu luyện hơn xa hắn nhiều. Một siêu cấp thiên tài như vậy quả đúng là một viên ngọc sáng bóng, khiến cho mọi người phải luôn chú ý tới.
Ngoài ra, Lệnh Hồ còn có thể đoán nguyên nhân khiến cho nhiều người tới đây quan sát Lý Thiên Mạc kết Anh như vậy, còn có một phần là do chính bản thân hắn.
Bởi vì siêu cấp thiên tài Lệnh Hồ đã từng chín lần kết Anh thất bại, nên rất nhiều người liền nghĩ tới việc liệu siêu cấp thiên tài Lý Thiên Mạc đây có bị bóng ma của Lệnh Hồ đè áp không đây?
Chính vì sự hoài nghi này mà đã thúc đẩy nhiều tu sĩ ngoại giới không ngại đường xa vạn dặm đến đây chứng kiến. Điều này cũng làm cho rất nhiều người ở Hoa Nghiêm tông phải bỏ đi sự vụ thông thường, để khẩn trương chú ý tới Lý Thiên Mạc.
Tâm tình của những người ở đây rất khác nhau, có người hi vọng Lý Thiên Mạc sẽ kết Anh thành công, cũng có người hi vọng Lý Thiên Mạc sẽ thất bại. Tâm tình của chính bản thân Lệnh Hồ cũng rất phức tạp, nhưng tuyệt đối không có chút ý ghen ghét, hắn còn hi vọng Lý Thiên Mạc sẽ kết Anh thành công.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 9: Dẫn Kiến.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nhưng mà, Lệnh Hồ đã nhanh chóng quên đi tâm tư phức tạp đó.
Dưới sự hướng dẫn của các trưởng lão cùng chưởng giáo Phong Thái Xung, các tu sĩ dần dần đáp xuống Liên Hoa đài.
- Hoa Nghiêm tông rất vinh hạnh tiếp đãi chư vị đồng đạo từ xa tới Hoa Nghiêm tông ta quan kiến nhị đại đệ tử Lý Thiên Mạc kết anh. Có thể được sự chú ý của chư vị đúng là phúc phận của Lý Thiên Mạc.
Nhớ tới đây, Phong Thái Xung hơi dừng một chút, cười nói:
- Lý Thiên Mạc vào Hoa Nghiêm tông ta chỉ có ba năm, nhưng đã từ một người không biết gì về tu chân thẳng tiến tới Kết Đan kỳ đại viên mãn. Đúng vậy, hắn đúng là một thiên tài, thiên phú của hắn không ai bằng cả. Nhưng mà, con đường tu tiên không phải chỉ dựa vào hai chữ thiên tài mà có thể đạt thành đại đạo, điều này còn phải xem thử vào phúc duyên nữa. Ta nghĩ chư vị đồng đạo tới đây là muốn tận mắt chứng kiến thiên tài này có duyên với đại đạo hay không! Vậy hãy để chúng ta cùng chứng kiến đi sao, có lẽ Tu Tiên giới chúng ta sẽ có một kỳ tài có hi vọng bạch nhật phi thăng, nhưng cũng có thể lại có một vị thiên tài không có duyên với đại đạo. Nhưng mà ta tin rằng thiên đạo không phụ người có tâm, chỉ cần cố gắng thì sẽ có một ngày đạt được điều mình mong muốn.
Bởi vì có tiền lệ là một Lệnh Hồ, nên tuy Phong Thái Xung rất coi trọng Lý Thiên Mạc, nhưng cũng không dám nói ra nắm chắc hoàn toàn. Trong lời nói vừa rồi, hắn đã cố ý đem thất bại và thành công cùng xen lẫn vào trong.
- Tốt lắm, đệ tử của tông môn đã ở trên Liên Hoa đài chuẩn bị, xin mời chư vị đồng đạo đi...
- Phong chưởng giáo, có thể mời đệ tử thiên tài Lý Thiên Mạc của quý tông ra gặp mặt, để cho chư vị đạo hữu có thể làm quen một chút được không?
Có một vị tu sĩ ngoại lai mở miệng ra nói.
Phong Thái Xung mỉm cười:
- Là sơ sót của tệ tông, xin chư vị đạo hữu đợi một chút!
Nói xong thì gật đầu với Khảm Nhất phong Mã Đức Hoa một cái.
Khuôn mặt vốn khô khan, lãnh đạm như sắt đá của Mã Đức Hoa hơi động, phất tay thả một pháp bảo hình dạng liên hoa ra không trung, chỉ trong giây lát pháp bảo này đã tỏa ra ánh sáng bảy màu lung linh chói mắt.
Hiển nhiên đây là một pháp bảo phát tín hiệu. Không lâu sau, hai chiếc thuyền bạch ngọc đã từ trong hư không song song đi ra.
Trên chiếc thuyền này có một thiếu niên khí chất như tiên nhân, cả người có linh khí dao động không ngừng. Đôi mắt của hắn trong suốt như thủy tinh, trên khóe miệng luôn hiện ra nụ cười ôn hòa nho nhã.
Sau người thiếu niên này là hai nữ tử, một người mặc hoàng y cùng một người mặc bạch y, khí chất của hai người như tiên nữ vậy.
Ba người cùng đứng trên hai chiếc thuyền song song đi đến, khung cảnh hài hòa vô cùng: trai tài gái sắc, huyễn lệ xinh đẹp.
Người thiếu niên này chính là siêu cấp thiên tài Lý Thiên Mạc của Hoa Nghiêm tông, còn hai người nữ tử phía sau lại gây cho Lệnh Hồ một cảm giác không nói nên lời.
Lệnh Hồ rất quen thuộc hai nữ tử này, còn hết sức quen thuộc nữa là đằng khác.
Nữ tử mặc hoàng y có đôi mắt lóng lánh tràn đầy sự thông minh linh động, đây chính là tiểu sư muội Phong Vũ Nhược.
Còn bạch y nữ tử lại có khí chất thanh thai thoát tục, bên trong còn có sự thanh nhã tiềm ẩn nữa, đây chính là đại đệ tử Nạp Lan Bạch Y.
Tướng mạo cùng khí chất của Lý Thiên Mạc vốn bất phàm, nay đứng giữa hai nữ tử tựa như tiên nữ này thì càng tôn thêm nét anh tuấn, khí chất bất phàm hiện rõ lên, nhìn qua trông như rồng trong loài người vậy.
- Người này chính là Lý Thiên Mạc sao? Dáng vẻ quả nhiên đường đường chính chính, khí độ bất phàm a. Khó trách tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu như thế, thật không hổ là thiếu niên anh tài, nhân trung chi long!
- Ồ, hắn chính là đại sư huynh siêu cấp thiên tài Lý Thiên Mạc chúng ta đó. Chính là thần tượng từ đáy lòng của ta! Phía sau Thiên Mạc sư huynh là Phong Vũ Nhược sư tỷ cùng Nạp Lan Bạch Y sư tỷ, bọn họ đứng chung một chỗ với nhau thật là hơp a...
Những lời nghị luận trầm trồ cùng các lời khen ngợi không ngừng vang lên bên tai Lệnh Hồ, làm cho trong lòng Lệnh Hồ mơ hồ sinh ra cảm giác khác lạ.
Lệnh Hồ nhớ trước kia hai vị sư muội Vũ Nhược cùng Bạch Y luôn sùng bái vị đại sư huynh hắn. Không nghĩ tới, chỉ qua mấy năm mà giờ đây hai người đã có đối tượng sùng bái mới rồi. Trong lòng Lệnh Hồ không khỏi vì điều này mà có chút tư vị lạ lẫm.
- Chư vị đồng đạo cùng với đệ tử tông môn, đứng ở bên cạnh ta chính đại đệ tử đời thứ hai Lý Thiên Mạc, là người chuẩn bị trùng kích vào Nguyên Anh kỳ. Còn hai vị nữ tử đứng bên cạnh chính là đại đệ tử đời thứ nhất của bổn tông, Nạp Lan Bạch Y cùng nhi nữ Phong Vũ Nhược của Phong mỗ!
Sau khi Phong Thái Xung giới thiệu một chút, Lý Thiên Mạc cũng phải đi ra ngoài nói mấy câu, dù sao những người tới đây cũng là vì hắn.
Lý Thiên Mạc không hề luống cuống, vẫn bảo trì khí độ nói:
- Đệ tử Lý Thiên Mạc rất vinh hạnh có thể ở đây làm quen với chư vị đồng đạo tiền bối, cùng với chư vị sư huynh đệ tông môn. Được sự quan tâm và ưu ái của chư vị, Thiên Mạc cảm thấy mình rất được cưng chìu rồi. Lý Thiên Mạc nhất định sẽ cố gắng trùng kích vào Nguyên Anh kỳ, chân chính bước lên đại đạo tu tiên, không để cho chư vị tiền bối cùng với tông môn sư huynh đệ thất vọng! Cảm ơn mọi người!
Nhìn thấy thần thái tung bay tiêu sái của Lý Thiên Mạc trước mặt mọi người, sóng mắt của Phong Vũ Nhược càng thêm nhu tình, mừng rỡ không thôi.
Nhìn thấy biểu hiện của tiểu sư muội Phong Vũ Nhược, trong lòng Lệnh Hồ không khỏi cảm thấy đau xót, dường như có điều gì đó nứt ra vậy.
Sau khi các tu sĩ ngoại lai tới chúc phúc Lý Thiên Mạc xong, rồi được các trưởng lão chỉ dẫn đi lên Phi Thăng thai qun sát thì Phong Vũ Nhược mới tới gần Lý Thiên Mạc, vỗ vỗ bả vai hắn một cái rồi nói:
- Tiểu Lý tử, cố gắng lên đi. Ta tin ngươi có thể làm được! Có lẽ kết Anh đối với người khác rất khó, nhưng đối với ngươi nhất định rất dễ dàng. Ta tin ngươi nhất định làm được, đừng để cho sư tỷ cùng với lão tổ tông phải thất vọng!
Lý Thiên Mạc khom người lại cười nói:
- Tuyệt không dám để cho sư tỷ cùng lão tổ tông, cùng với chưởng giáo, trưởng lão, còn có các vị sư huynh đệ Hoa Nghiêm Tông thất vọng!
- Được rồi, chúng ta qua bên Lạc Nhạn phong quan sát, chờ ngươi kết Anh thành công thì chúng ta sẽ vì ngươi mà chúc mừng! Ngươi cần phải chuẩn bị nấu món gà nướng cho ngon đó, sư tỷ ta chờ đến chảy nước miếng rồi!
Lý Thiên Mạc cười khổ:
- Hình như là vì sư tỷ chúc mừng chứ không phải là ta đó!
- Không dám, không dám, sư đệ vô cùng vinh hạnh phục vụ sư tỷ!
Lý Thiên Mạc vội nói.
- Như vậy còn được đấy!
Phong Vũ Nhược cười vui vẻ.
- Được rồi, tiểu sư muội. Hôm nay là ngày tốt của Thiên Mạc sư đệ, muội đừng trêu chọc hắn nữa, chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy hắn!
Nạp Lan Bạch Y nói.
Lúc này, tất cả các đệ tử tông môn ở trên Liên Hoa đài đều đã bay lên Lạc Nhan phong, cũng không có người nào chú ý tới ba người Phong Vũ Nhược nói chuyện với nhau.
Nhưng, Lệnh Hồ chú ý tới.
Ngay lúc hắn thấy đôi môi Phong Vũ Nhược nhúc nhích, Lệnh Hồ liền không nhịn được đưa thần niệm đến nơi đó. Tuy âm thanh của Phong Vũ Nhược cùng Lý Thiên Mạc không lớn, nhưng Lệnh Hồ vẫn nghe được.
Trong lòng Lệnh Hồ có tư vị không nói nên lời, hắn không hiểu rõ vì sao mình lại có cảm giác kỳ quái này, sao phải để ý đến như vậy...
Lúc này, người ở trên Liên Hoa đài đã đi được bảy tám phần, ngay cả Phong Vũ Nhược cùng Nạp Lan Bạch Y cũng chuẩn bị bay đi. Nhưng ngay lúc này, thân thể mềm mại của Nạp Lan Bạch Y bỗng chấn động, khuôn mặt luôn trầm tĩnh cũng toát ra vẻ vui mừng ngoài ý muốn, ánh mắt tràn đầy nét vui mừng nhìn vào một thân ảnh to lớn lưng đeo cự kiếm.
Phong Vũ Nhược đang muốn bước lên đôi thuyền bạch ngọc để đi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Nạp Lan Bạch Y thì không khỏi đưa mắt nhìn theo.
Thân ảnh ba năm không thấy giờ phút này đã hiện ra ngay trước mặt Phong Vũ Nhược rồi.
Biến hóa của Lệnh Hồ so với lúc trước rất lớn. Ba năm không ngừng tôi thể luyện kiếm dưới thác nước ngàn trượng đã làm cho thân thể hắn to lớn vô cùng, ngay cả chiều cao giờ cũng lên đến một thước chín bảy. Toàn bộ thân hình so với lúc trước lớn hơn rất nhiều, cả người đứng đó cứ như là một ngọn núi cao vậy.
Tuy biến hóa của hắn rất lớn, nhưng Phong Vũ Nhược cùng Nạp Lan Bạch Y vẫn nhận ra hắn ngay.
- Là Lệnh Hồ đại...đại...đại sư huynh!
Phong Vũ Nhược hét lớn một tiếng, chạy qua bên Lệnh Hồ:
- Đại sư huynh, thật là ngươi sao?
Nhìn thấy khuôn mặt vui sướng của tiểu sư muội, từ đáy lòng Lệnh Hồ dâng lên một dòng nước ấm.
Xoa đầu tiểu sư muội theo thói quen, Lệnh Hồ cười nói:
- Nha đầu ngốc, ba năm không thấy rồi, muội vẫn nhận ra đại sư huynh này sao?
Phong Vũ Nhược ngẩng đầu nhìn Lệnh Hồ, trong mắt đã hơi hơi ươn ướt:
- Cho dù huynh có biến thành tro thì người ta cũng nhận huynh, chẳng qua là muội hơi bất ngờ là vì sao huynh có thể ở chỗ này thôi? Muội năn nỉ phụ thân rất nhiều lần nhưng người không cho huynh đi ra ngoài, lại không cho muội tới Tri Kiếm phong thăm huynh, muội hận người.
Nắm lấy bàn tay to đang xoa đầu mình, Phong Vũ Nhược cười nói:
- Đại sư huynh, giờ huynh đi ra rồi, thật tốt quá!
Lúc này Nạp Lan Bạch Y cùng Lý Thiên Mạc cũng đi đến trước mặt Lệnh Hồ:
- Đại sư huynh, đã lâu không gặp!
Đem sự kích động cùng sự hưng phấn giấu sâu trong đáy lòng, Nạp Lan Bạch Y khôi phục sự trầm tĩnh, mỉm cười chào Lệnh Hồ.
Lý Thiên Mạc cũng tò mò nhìn Lệnh Hồ. Tất nhiên là hắn đã từng nghe nói qua chuyện của Lệnh Hồ, giờ phút này nghe thấy Phong Vũ Nhược cùng Nạp Lan Bạch Y gọi thì hắn đã biết người nam tử cao lớn trước mắt này là ai.
- Lý Thiên Mạc ra mắt Lệnh Hồ sư huynh!
Hắn cũng không đợi Phong Vũ Nhược cùng Nạp Lan Bạch Y giới thiệu, trực tiếp hướng Lệnh Hồ thi lễ nói.
Phong thái cùng khí độ của Lý Thiên Mạc làm cho Lệnh Hồ rất tán thưởng, Lệnh Hồ cười nói:
- Chắc ngươi là siêu cấp thiên tài Lý Thiên Mạc của Hoa Nghiêm tông chúng ta. Thật cao hứng được biết ngươi, nhưng mà xưng hô sư huynh thì ta không dám nhận, nếu theo môn quy thì ta phải gọi ngươi là sư huynh mới đúng!
- Đúng là Lệnh Hồ đại sư huynh trước kia đã trở thành quá khứ rồi. Cho dù có gọi hắn là đại sư huynh thì Lệnh Hồ sư đệ cũng không đảm đương nổi đâu, ha ha ha!
Bỗng nhiên có một âm thanh chen vào.
Đây là một nam tử cả người phát ra khí tức âm lãnh, ngay cả sắc mặt cũng trắng bệnh như tờ giấy, đôi môi mỏng càng không có chút huyết sắc.
Lệnh Hồ biết người này chính là Âm Cửu Trọng, là một người trong nhóm đại đệ tử, tu luyện Huyền Âm công pháp.
Những người tu luyện Huyền Âm công pháp trước giờ đều có tính cách quái gở, không hợp bầy đàn. Cũng vì nguyên nhân này mà Lệnh Hồ không hề có hảo cảm gì đối với hắn cả.
- Thì ra là Âm Cửu Trọng sư huynh. Tiếng gọi sư huynh của tiểu sư muội cùng Nạp Lan gọi thì ta rất là vui vẻ nhận, còn nếu như Âm Cửu Trọng gọi ta là sư huynh thì quả thật ta có chút ít không quen. Cho nên, hay là thôi đi, ha ha!
Lệnh Hồ thản nhiên nói.
Âm Cửu Trọng hừ lạnh một tiếng, nói:
-Theo ta được biết thì Lệnh Hồ sư đệ dốc lòng tu luyện ở Tri Kiếm phong, chắc là vì muốn lần thứ mười trùng kích vào Nguyên Anh kỳ đi? Mặc dù nói không có phúc duyên thì thất bại là điều không thể tránh, nhưng chắc sư đệ tin vào lời nói cố gắng thì sẽ thành tài của chưởng giáo sư bá đi, có lẽ sẽ có kỳ tích đó! Mà sao Lệnh Hồ sư đệ lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ...Lệnh Hồ sư đệ tự ý rời núi sao?
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chứng Hồn Đạo Tác giả: Tam Nguyệt Mộng Khê
----- o0o -----
Chương 10: Giải Thích.
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nói đến chuyện tự cách ly núi, ngay cả Phong Vũ Nhược cùng Nạp Lan Bạch Y cũng hơi nghi ngờ và lo lắng.
Lệnh Hồ cười to:
- Không sai, ta đúng là tự ý rời đi Tri Kiếm phong. Còn vì lý do gì ư? Đó là vì ta thấy chán, nên muốn về sơn môn đi dạo một chút, chẳng lẽ có gì không thể sao?
Âm Cửu Trọng âm hiểm cười nói:
- Thì ra là Lệnh Hồ tự ý rời khỏi tri Kiếm phong a? Có thể hay không thể thì ta thấy Lệnh Hồ sư đệ hãy đi tới Giới Luật đường hỏi các trưởng lão cho rõ đi?
- Đó là chuyện của ta, không cần Âm Cửu Trọng sư huynh phải quan tâm.
Lệnh Hồ thản nhiên nói.
- Âm Cửu Trọng sư huynh, chuyện của Lệnh Hồ đại sư huynh ta sẽ bẩm báo với phụ thân! Nơi này là địa phương để Thiên Mạc sư đệ trùng kích vào Nguyên Anh kỳ, mọi người hãy rời đi đi! Không nên quấy rầy Thiên Mạc sư đệ kết Anh, nếu có chuyện gì xảy ra thì ta thấy không ai trong chúng ta đảm đương nổi đâu!
Phong Vũ Nhược mất hứng nói.
Thấy chuyển sang việc Lý Thiên Mạc trùng kích vào Nguyên Anh, Âm Cửu Trọng cũng không dám nói gì nữa. Phải biết rằng, Lý Thiên Mạc là đệ tử quan môn của tổ sư Lại Đạo Hư, hôm nay đã được vô số người chú ý tới. Tuy trong lòng rất ghen tỵ, nhưng Âm Cửu Trọng cũng không dám trêu chọc tới đứa con của tông môn, Lý Thiên Mạc này.
Âm Cửu Trọng ném phi kiếm của mình ra, lúc đi còn nói:
- Có câu này mong tiểu sư muội nhớ kỹ. Đại sư huynh bây giờ là Hà Thái Hư, Lệnh Hồ đã không còn là vị “đại sư huynh thiên tài” nữa rồi. Nếu như tiểu sư muội không muốn làm cho Hà Thái Hư đại sư huynh mất hứng thì nên sửa lời nói của mình lại đi, ha ha ha...
Nói xong liền cuồng ngạo cười to rời đi.
Vốn có mấy người đệ tử tông môn tới đây xem kịch vui, nhưng thấy Phong Vũ Nhược trừng mắt lên thì rối rít bước lên phi kiếm, bay ra khỏi Liên Hoa đài.
Hiện giờ chỉ còn có bốn người Lệnh Hồ, Lý Thiên Mạc, Phong Vũ Nhược cùng Nạp Lan Bạch Y.
- Lý Thiên Mạc sư đệ, chúng ta phải đi đây, chúc ngươi thành công!
Cuối cùng Nạp Lan Bạch Y mỉm cười nhìn Lý Thiên Mạc, nói.
Lý Thiên Mạc biết chuyện vừa rồi đã lãng phí không ít thời gian, nên cũng không nói gì thêm. Hắn đứng đó lẳng lặng nhìn ba người Phong Vũ Nhược rời khỏi Liên Hoa đài, trên mặt như có điều suy nghĩ.
Tuy Lệnh Hồ là người trước giờ không câu chấp việc gì, nhưng thấy Phong Vũ Nhược có ý bảo mình lên song thuyền cùng rời đi thì cũng không từ chối được, nên cùng bước lên.
Sau khi đánh ra vài đạo pháp quyết, hai chiếc thuyền bạch ngọc liền rời khỏi Liên Hoa đài, bay về phía Lạc Nhan phong.
- Lệnh Hồ đại...đại sư huynh, huynh thật là chưa được tông môn cho phép đã rời khỏi Tri Kiếm phong rồi sao?
Phong Vũ Nhược hơi lo lắng hỏi.
- Chẳng lẽ các muội cũng cho rằng huynh bị cấm, không được tự ý ra khỏi Tri Kiếm phong sao?
Phong Vũ Nhược nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao? Ai ai trong tông môn cũng biết điều này a!
Lệnh Hồ đứng thẳng vai, nói:
- Ta rời khỏi Tri Kiếm phong tuyệt không xúc phạm gì đến môn quy, không có vấn đề gì đâu. Các muội đừng lo lắng, mà ba năm không gặp rồi, hình như các muội với Thiên Mạc sư đệ có cảm tình rất tốt?
Nói tới Lý Thiên Mạc, khuôn mặt Phong Vũ Nhược bừng sáng hẳn lên, cười nói:
- Đó là dĩ nhiên! Thiên Mạc sư đệ không hổ danh là thiên tài, Lệnh Hồ sư huynh, tính ra thì huynh không bằng đâu. Thiên Mạc sư đệ không chỉ là thiên tài của Hoa Nghiêm tông chúng ta, mà còn là thiên tài của cả Tu Tiên giới đó.
Nhìn thấy thần thái vui vẻ của Phong Vũ Nhược khi nhắc đến Lý Thiên Mạc, cảm giác kỳ lạ ban nãy lại nổi lên trong lòng Lệnh Hồ.
Nạp Lan Bạch Y bên cạnh thì lặng yên nhìn hắn.
- Lệnh Hồ sư huynh, biến hóa của huynh mấy năm nay cũng thật lớn.
Bỗng nhiên Nạp Lan Bạch Y nói:
- Còn nữa, sao trên lưng của huynh có cự kiếm thế kia? Chẳng lẽ huynh muốn chuyển sang vũ tu sao?
Không thể nghi ngờ rằng Nạp Lan Bạch Y là một nữ tử vô cùng thông tuệ, chỉ nhìn biến hóa của Lệnh Hồ cùng với cự kiếm kia thôi là đã có phán đoán ngay.
Trong ba năm tôi thể luyện kiếm dưới thác nước, đúng là Lệnh Hồ đã dùng phương pháp của vũ tu để rèn luyện gân cốt của mình. Nhưng đó chỉ là cách để Lệnh Hồ rèn luyện gân cốt mà thôi, những điều hắn làm bây giờ vẫn là bước chuẩn bị để Mệnh Hồn hóa hình, đường đi của hắn vẫn là linh hồn, đó là đại đạo của hắn!
Lệnh Hồ không đáp, mà hỏi ngược lại:
- Nạp Lan sư muội cho rằng vũ tu cùng với tu chân, ai hơn ai?
Nạp Lan Bạch Y nói:
- Vũ tu luyện thể, tu chân luyện thần. Vũ tu lấy bản thân là vũ khí, tự thân ra sức, thân là lô đỉnh để thu lấy thiên địa nguyên khí giúp tôi luyện khí lực, thân mạnh thì công mạnh. Còn tu chân thì lấy thiên địa làm vũ khí, bản thân là ngọn nguồn, luyện thần phản hư để linh khí thành vật mình sử dụng, hóa ra vô số thần thông; nhẹ thì phong vân biến sắc, nặng thì di sơn đảo hải. Lệnh Hồ sư huynh, huynh nói ai hơn ai kém?
Lệnh Hồ vỗ tay cười nói:
- Nạp Lan sư muội nói rất có lý, nhưng chỉ mới đúng một lần thôi. Đi theo con đường vũ tu cũng không yếu như muội nói đến thế, ngược lại, nếu như luyện vũ tu đến tận cùng thì có thể dùng võ nhập thánh. Lúc đó người luyện vũ tu có thể đem thân nhập vào hư không, hóa mình thành thiên địa: thiên địa là ta, ta là thiên địa. Nếu như đem so với việc "mượn" lực lượng thiên địa của người tu chân thì còn cường đại hơn, trực tiếp hơn nhiều. Khi ấy, chỉ cần phất tay một cái thôi là có thể làm cho băng sơn địa liệt, tinh hà tan thành tro bụi. Chỉ có điều, muốn đem thân mình dung nhập vào trong hư không, dùng võ nhập thánh thì còn khó khăn hơn nhiều so với việc tu luyện đến Độ Kiếp kỳ của người tu chân!
- Nếu như huynh đã biết con đường vũ tu là khó khăn thì tại sao còn chọn nó?
Nạp Lan Bạch Y nói.
Lệnh Hồ cười:
- Đạo của ta không phải là vũ tu, cũng không phải là tu chân, cả hai đều là một phần trong đạo của ta mà thôi. Nói tóm lại, chờ đạo của thành thì ta sẽ nói cho các muội biết, còn bây giờ thì nói không được!
Trong mắt Nạp Lan Bạch Y bỗng xuất hiện ánh sáng của trí tuệ:
- Nếu nói như thế thì không phải là sư huynh không có phúc duyên, mà phúc duyên đã đến với huynh rồi?
Lệnh Hồ cười nhạt không nói.
- Các người đang nói gì vậy?
Phong Vũ Nhược ở một bên nghe không hiểu, bèn mở lời:
- Các gì mà vũ tu, tu chân? Sao ta không hiểu gì hết?
Lệnh Hồ cùng Nạp Lan Bạch Y mỉm cười, Lệnh Hồ theo thói quen xoa đầu Phong Vũ Nhược vài cái. Phong Vũ Nhược đẩy bàn tay của Lệnh Hồ xuống, gắt giọng:
- Huynh làm cho tóc muội rối hết rồi, chán!
Lệnh Hồ cười nói:
- Tiểu sư muội, muội đừng quan tâm đến việc người khác tu cái gì, chỉ cần biết mình tu gì là được rồi. Đại đạo hàng nghìn hàng vạn, nhưng cuối cùng cũng về một biển thôi.
Ba người nói chuyện một hồi thì đã đi đến Lạc Nhan phong.
Khi hai chiếc thuyền bạch ngọc lần nữa xuất hiện, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người lại. Lúc này ở Lạc Nhan phong đã có rất nhiều người, đầy cả ngọn núi rồi. Khi thấy Lệnh Hồ cũng ở trên chiếc thuyền này thì những người biết hắn kinh ngạc không thôi, tiếng nghị luận vang lên rối rít:
- Hắn chính là Lệnh Hồ a?
- Thì ra đây là Lệnh Hồ, trông rất khôi ngô!
- Sao hắn ra khỏi Tri Kiếm phong rồi?
- Người này chính là siêu cấp thiên tài Lệnh Hồ, nhưng không có duyên phận với việc kết Anh?
....
Vô số tiếng nghị luận cùng ánh mắt đều tập trung về phía Lệnh Hồ.
- Đại sư huynh, chuyện huynh tự ý rời núi thật là không sao chứ?
Thấy sắp gặp phải phụ thân Phong Thái Xung của mình, Phong Vũ Nhược có chút lo lắng bất an hỏi thăm.
Lệnh Hồ nghe nàng hỏi thì đưa cho nàng một ánh mắt, ý bảo là "muội yên tâm đi”, Phong Vũ Nhược thấy vậy mới điều khiển thuyền đi tới chỗ của phụ thân mình cùng các vị trưởng lão.
Điều làm cho Phong Vũ Nhược cùng Nạp Lan Bạch Y thiếu chút nữa té ngất chính là sau khi thấy Lệnh Hồ, Phong Thái Xung chỉ nhìn Lệnh Hồ vài lần, rồi hỏi một câu:
- Ngươi đã xuất quan rồi?
Nói xong liền không quan tâm đến nữa, không hề có chút ý tứ hỏi vì sao Lệnh Hồ ra khỏi Tri Kiếm phong hay định hỏi tội gì cả!
Phong Vũ Nhược cùng Nạp Lan Bạch Y cảm thấy hơi có chút hồ đồ: Chẳng lẽ đại sư huynh Lệnh Hồ thật sự không bị giam giữ gì cả ư? Có thể tự ý rời đi ư?
Mà cả các đệ tử khác thấy vậy thì cũng hơi ngạc nhiên. Theo ý nghĩ của bọn hắn thì khi chưởng giáo cùng các vị trưởng lão thấy Lệnh Hồ thì phải giận tím mặt lên, sau đó hạ lệnh cho Giới Luật đường bắt giam trừng phạt Lệnh Hồ mới đúng, không nghĩ tới lại không có chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ là đợi sau khi Lý Thiên Mạc kết Anh xong thì mới xử trí? Đa phần những người ở đây đều nghĩ như vậy.
Đúng lúc này, trưởng lão của Giới Luật đường - Dư Viễn Đồ đang đạp phi kiếm bay đến. Lúc nãy hắn đã nhận được tin Lệnh Hồ đến đây từ trưởng lão Ký Sự đường, nay thấy Lệnh Hồ ở trên hai chiếc thuyền thì lập tức đi tới, muốn bắt Lệnh Hồ lại!
Đầu tiên hắn thi lễ với chưởng giáo Phong Thái Xung cùng các vị trưởng lão, sau đó nhìn Lệnh Hồ nói lạnh lùng:
- Lệnh Hồ lớn mật, lại dám một mình rời núi, còn xông vào sơn môn, quả thật trong mắt không có pháp kỷ. Còn không mau theo ta tới Giới Luật đường tiếp nhận sự trừng phạt hả?
Phong Thái Xung cau mày:
- Dư sư đệ, ai nói Lệnh Hồ một khi tự ý rời núi thì phải tiếp nhận sự trừng phạt?
Nghe thấy chưởng giáo hỏi vậy thì Dư Viễn Đồ không khỏi ngẩn ra:
- Lệnh Hồ bị cấm ở Tri Kiếm phong, một khi không được cho phép thì không được tự ý rời núi....
- Càn rỡ! Là ai nói với ngươi là Lệnh Hồ bị cấm ở Tri Kiếm phong? Thông báo của trưởng lão hội không rõ ràng ư? Tri Kiếm phong bị phong núi là muốn cho các đệ tử tông môn không được tự ý xông vào núi, là muốn cho Lệnh Hồ một hoàn cảnh an tĩnh để nhanh chóng khôi phục tu vi, lúc nào lại trở thành giam cầm rồi? Là ai cố ý bẻ cong ý tứ của trưởng lão hội? Hử?
Nghe Phong Thái Xung chất vấn như vậy, mồ hôi lạnh của Dư Viễn Đồ lập tức rơi xuống đất. Tuy hắn là trưởng lão của Giới Luật đường, nhưng Giới Luật đường có đến mười tám vị trưởng lão, hắn chỉ là một chấp sự trưởng lão thôi, còn chưa phải là chủ sự trưởng lão, càng không phải là trưởng lão trọng yếu của tông môn, tự nhiên không rõ chuyện tình sau lưng Lệnh Hồ.
- Thật xin lỗi chưởng giáo, là ta nghĩ sai rồi, ta nhất định sẽ tự kiểm điểm mình!
Vẻ mặt Dư Viễn Đồ đau khổ. Vốn muốn vuốt đuôi trước mặt chưởng giáo cùng các vị trưởng lão trong Cửu Cung các lão một chút, không nghĩ tới lại vuốt nằm đùi ngựa, thiếu chút nữa là bị đá chết rồi!
Phong Thái Xung hừ lạnh một tiếng:
- Nếu ngay cả ngươi là trưởng lão Giới Luật đường cũng hiểu lầm thì không cần nói đến những người khác. Ngươi hãy đi giải thích rõ với những người khác trong tông môn đi, ta không muốn chuyện vừa rồi lại phát sinh thêm lần nào nữa!
- Vâng, chưởng giáo. Viễn Đồ lập tức đi làm ngay!
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc