Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 9
Chương 68: Quần Hùng Bao Vây
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Ngày mùng 9 tháng 9, Hàm Dương!
Sau khi Diêm Xuyên ra lệnh một tiếng, Vương Tiễn dẫn theo hai trăm vạn thí sinh thi võ nhất thời bay về phía lòng bàn tay Diêm Xuyên, tiến vào vũ trụ trong lòng bàn tay.
Còn lại ba trăm vạn thí sinh thi văn, sau khi Hóa Thê Lương vung tay lên, vô số bàn học đặt ở trước mặt mỗi thí sinh. Trên bàn đều có đủ giấy và bút mực.
Hóa Thê Lương bước tới một bước, mắt nhìn ba trăm vạn thí sinh.
- Tại các thành trì lớn, mọi người đều tiến hành sàng lọc ban đầu. Thánh Vương đích thân tới hiện trường, hy vọng các vị loại bỏ tất cả tạp niệm, viết ra cẩm tú văn chương. Đề thi hôm nay, luận Thánh nhân.
Hóa Thê Lương cao giọng nói.
Nói xong, hắn ngưng tụ pháp thuật hiện ra hai chữ lớn Thánh nhân.
Diêm Xuyên bất ngờ nhìn Hóa Thê Lương. Diêm Xuyên đã giao đề thi cho Hóa Thê Lương ra. Diêm Xuyên cũng không hề quấy rầy. Thánh nhân?
Không nói Diêm Xuyên, ba trăm vạn thí sinh đều bắt đầu suy ngẫm về đề thi này, chuẩn bị những điều tâm huyết.
Có vài thí sinh vừa mài mực, vừa suy nghĩ tự hỏi. Có vài thí sinh lại suy nghĩ rất nhanh, sau đó cầm bút lông lên, bắt đầu chính thức viết vài.
Đề thi, thánh nhân!
Tại các đỉnh núi lớn xung quanh có đầy những kiêu hùng các nơi đang đứng.
Bọn họ lục tục đến đây đã từ rất nhiều ngày trước. Lúc này, một đám kiêu hùng cũng có chút không kiên nhẫn.
Không có bất kỳ ai muốn thò đầu ra. Bởi vì hiện tại Đại Trăn đã có thực lực nhất định. Người nào ra mặt trước chắc chắn sẽ phải lưỡng bại câu thương với Đại Trăn, lại còn khiến các kiêu hùng khác làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng không thò đầu ra, còn chờ đợi nữa sao? Khoa thi của Đại Trăn đã bắt đầu?
Điều này chính là xem thường hoàn toàn kiêu hùng khắp nơi. Thậm chí còn có một sự sỉ nhục trong đó. Trong lúc đối đầu với cường địch, ngươi còn có tâm tư mở khoa thi? Điều này không phải rõ ràng đánh vào mặt của một đám kiêu hùng sao?
Rốt cuộc, một kiêu hùng trong số bọn họ đã bay vút lên trời.
Phía sau kiêu hùng đó, còn có một đám thuộc hạ.
- Thánh vương Man Long, Tổ tiên tam trọng thiên. Còn có cả các thần tử của hắn nữa!
Quỷ Cốc Tử thản nhiên nói.
- Ồ?
Diêm Xuyên nhìn về phía xa Thánh vương Man Long, thần sắc thoáng động.
- Chỉ là một Thánh vương Man Long nho nhỏ cũng muốn làm càn ở trước mặt trẫm sao? Sau khi phá được Tru Tiên Kiếm Trận, hãy trở lại nói chuyện với trẫm!
Nói xong, Diêm Xuyên liền không để ý tới Thánh vương Man Long nữa.
Thánh vương Man Long trừng mắt một cái. Hắn vốn định dẫn động cường giả Đại Trăn xuất chiến, sau đó kéo chiến trường tới chân ngọn núi nơi kiêu hùng khắp nơi đang đứng, kéo mọi người vào vòng chiến. Nhưng hắn không thể tưởng tượng được Diêm Xuyên căn bản lại không tham chiến?
Tru Tiên Kiếm Trận?
Trong mắt Thánh vương Man Long loé ra một tia ngưng trọng. Nhưng hắn cũng không hề lỗ mãng mà xông vào. Hắn trầm mặc một hồi, quay đầu nói:
- Các vị, Man Long ta cũng không phải là một kẻ lỗ mãng. Chỉ có điều các vị thả con tép, bắt con tôm. Hàm Dương đã vượt quá xa. Chỉ có một phía của ta tất nhiên khó có thể công phá được. Các vị muốn ngư ông đắc lợi, không biết còn muốn chờ tới khi nào. Chờ đợi như vậy, chung quy không phải là biện pháp. Ta vẫn mong các vị đồng loạt ra tay. Thủy long cự mạch cuối cùng rơi vào nhà nào, tất cả dành dựa vào ý trời. Các vị thấy thế nào?
Thánh vương Man Long nói xong, kiêu hùng khắp nơi khẽ nhíu mày. Hắn nói vậy là muốn kéo tất cả mọi người vào chiến trường sao?
Mặc dù bọn họ đến tranh đoạt thủy long cự mạch, nhưng không một ai nói ra. Chung quy có một lớp nội khố che đậy phía ngoài. Hiện tại, Thánh vương Man Long lại xé lớp nội khố đó xuống? Điều này thực sự khiến rất nhiều người cảm thấy không thích.
Phía xa, hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại..
- Đi. Mời hoàng hậu đến!
Diêm Xuyên quay về phía một người thị vệ nói.
- Vâng!
Thị vệ kia đáp lời, sau đó lập tức rời đi.
Quần thần Đại Trăn có chút mờ mịt nhìn Diêm Xuyên. Không biết Thánh Vương muốn làm gì?
Tử Tử nhanh chóng được mời lại đây.
- Thế nào?
Tử Tử nghi ngờ nói.
- Ngồi đi, trước tiên cứ xem đã!
Diêm Xuyên nói.
- Được!
Tử Tử gật đầu một cái, nhìn ra phía bên ngoài.
Bên ngoài, Thánh vương Man Long không ngừng đầu độc, rốt cuộc lại có ba kiêu hùng ra mặt.
Man Long cùng ba đại kiêu hùng, mỗi người đều thân hợp thiên đạo. Trong nháy mắt bốn thiên đạo thông thiên triệt địa xuất hiện bên ngoài Hàm Dương. Bên ngoài Hàm Dương, gió bão nổi lên bốn phía.
Kiêu hùng khắp nơi như hổ đói rình mồi nhìn trung tâm Hàm Dương.
- Bốn kiếm Tru Tiên, chúng ta một người đánh một kiếm!
Man Long quát lên.
- Được!
Ba kiêu hùng kia lên tiếng trả lời.
Bốn đại kiêu hùng, mỗi người đều là cường giả Tổ tiên. Khi bọn họ đối mặt với một kiếm trận, tất nhiên không hề sợ hãi. Mỗi người bay về bốn phía của Hàm Dương. Mỗi người đối mặt với cắm một thanh thần kiếm được cắm ở bốn góc của Hàm Dương.
Thế lực bốn phương bao vây tấn công Hàm Dương. Trong lúc nhất thời, các kiêu hùng khác đều trợn tròn hai mắt, chờ mong kết quả. Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy khó chịu chính là Diêm Xuyên vẫn ngồi chắc bên trên long ỷ, dường như căn bản không để bốn đại kiêu hùng này vào trong mắt.
Tru Lục Hãm Tuyệt, bốn thanh kiếm thông thiên triệt địa, cắm vào bốn phía của đầu rồng thủy long cự mạch, giống như một cột trụ trời, tản ra khí tức hung mãnh.
- Ra tay!
Man Long quát to một tiếng.
Kiêu hùng bốn phương gần như đồng thời ra tay đối với bốn thanh kiếm Tru Tiên. Đao kiếm của mỗi người chém xuống.
Ầm!
Dưới sự va chạm lớn, bên ngoài kiếm trận, đất rung núi chuyển Trong nháy mắt, vô số kiếm khí cuồng bạo nổ tung. Trong lúc nhất thời, bốn đại kiêu hùng đứng mũi chịu sào.
- A!
Các thuộc hạ của bọn họ nhất thời có rất nhiều người bị kiếm khí gây thương tích.
Dưới cường quang, bốn đại kiêu hùng ra tay, căn bản không có cách nào lay chuyển được bốn thanh kiếm Tru Tiên, chỉ khiến bốn thanh kiếm hơi chấn động một chút mà thôi.
Thánh vương Man Long:...!
Khác ba cái kiêu hùng:...!
Cường giả bốn phương đồng dạng không biết phải nói gì. Bốn thanh kiếm Tru Tiên? Đúng là bảo bối cường hãn.
Một trận bày ra, bốn đại Tổ tiên cũng không thể phá tan?
Tuy nhiên, vừa nãy chung quy bốn thanh kiếm vẫn có chút chấn động.
- Các vị, bốn phương chúng ta còn chưa đủ lực để phá tan trận này. Vẫn mong các vị mau mau cứu viện, phá tan Tru Tiên Kiếm Trận. Ai nhận được, chính là của người đó!
Man Long lại quay về bốn phía kêu lên.
Kiêu hùng khắp nơi bắt đầu rục rịch. Trong số bọn họ, không hề có kẻ nào là người ngu. Thủy long cự mạch khó đoạt. Nhưng đối phó với bốn thanh kiếm Tru Tiên này cũng không khó. Huống hồ chỉ có bốn thanh. Chỉ cần ra tay đến cực điểm, có lẽ có thể có được.
Vèo!
Vèo!
Lại có kiêu hùng hai phe bước ra.
- Trở lại. Phá tan Tru Tiên Kiếm Trận!
Trên mặt Thánh vương Man Long đầy vui mừng nói.
- Được!
Năm đại kiêu hùng khác gần như đồng thời quát lên.
Mỗi người lại thân hợp thiên đạo, đồng thời yêu cầu thuộc hạ của mình lui lại một chút. Bọn họ muốn ra tay một lần nữa.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Trong lúc nhất thời, bọn họ đã đẩy Man Long và sáu đại kiêu hùng ra ngoài.
Lúc này, sáu đại kiêu hùng cũng cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng như vậy. Mình bỗng nhiên thành người đứng bên ngoài sao?
- Tuyệt Cung dốc toàn lực hành động sao?
Thánh vương Man Long kinh ngạc nói.
Rất nhiều cường giả đều hít vào ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy một trăm người thao túng thiên đạo đều là đạo thần. Một trăm đạo thần? Nội tình của Tuyệt Cung lại hùng hậu như vậy sao?
Lẫn trong đạo thần lại có thể là Tổ tiên. Không phải là mấy Tổ tiên, mà là mấy chục Tổ tiên. Mỗi người đều phóng ra thiên đạo của mình.
Thiên đạo vừa ra, khí tức khủng bố không ngừng chồng chất.
Ầm!
Ầm!
Ầm!...
Một trăm thiên đạo lúc trước, không lâu sau liền tăng lên tới 380 thiên đạo.
380 thiên đạo quay chung quanh Hàm Dương. Tình cảnh khủng khiếp như vậy, nhất thời khiến đám kiêu hùng xung quanh cảm thấy chấn động mạnh.
Gần bốn trăm thiên đạo sao?
- Ba mươi Tổ tiên? Một trăm đạo thần?
Khuôn mặt Thánh vương Man Long co quắp một hồi.
380 thiên đạo, gần bốn trăm thiên đạo! Chỉ khung cảnh này đã khiến các đại kiêu hùng không còn gì để nói nữa. Khi mình đến đã xem như là khí thế hùng hổ. Nhưng so với tình cảnh này của Tuyệt Cung, thì tính được là cái gì?
Thiên đạo thông thiên triệt địa bao vây một vòng xung quanh Hàm Dương, cũng bao vây cả Tru Tiên Kiếm Trận vào giữa.
Tru Tiên Kiếm Trận tuy mạnh, nhưng nơi này có rất nhiều Tổ tiên và đạo thần. Lúc trước chỉ với bốn Tổ tiên đã có thể khiến Tru Tiên Kiếm Trận lay động. Lúc này với ba mươi Tổ tiên thì sẽ thế nào?
Bên trong Hàm Dương, tuy rằng bách tính tin tưởng vào Diêm Xuyên, nhưng khung cảnh này quá dọa người. Chung quy đã có vài bách tính lộ vẻ sợ hãi.
Trong trường thi lại càng như vậy.
- Làm sao bây giờ?
- Bọn họ muốn giết mọi người, vậy cuộc thi này còn có ích lợi gì nữa?
- Thi xong, ta sẽ phải chết sao? Ta không muốn chết!
...
...
...
Một đám thí sinh hoảng hốt lo sợ.
Hóa Thê Lương hít sâu một cái nói:
- Thí sinh trong trường thi cấm náo động. Người đâu, trục xuất những thí sinh gây náo động ra khỏi trường thi. Những người khác tiếp tục cuộc thi!
Một đám thí sinh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bọn họ nhìn ngược về phía Diêm Xuyên. Không ngờ bọn họ lại phát hiện thần sắc Diêm Xuyên vẫn bình tĩnh.
Nhất thời, có vài thí sinh trở nên trấn tĩnh hơn. Nếu thật sự chắc chắn phải chết, vậy cũng không có cách nào. Nếu như Thánh Vương có thể rút các cường giả đi, vậy.... Rất nhiều thí sinh tâm tính vô cùng tốt, lại cúi đầu viết bài.
Diêm Xuyên nhìn một nam tử áo bào đen đang đứng ở phía nam.
- Hắc Thần Vương?
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Hừ, Diêm Xuyên, ngươi giết đệ tử Tuyệt Cung ta, hôm nay chính là giờ chết của ngươi. Ngươi còn có di ngôn gì không?
Hắc Thần Vương lạnh lùng nói.
- Ta rất tò mò, vị đứng phía sau ngươi tại sao lại nhìn quen mắt như vậy? Diêm Xuyên cười nói.
Hắc Thần Vương quay đầu nhìn lại. Hắn liền thấy Tống Thiên Tông dẫn theo chừng mười Cổ tiên đứng ở phía sau.
- Tống Thiên Tông, ngươi định làm gì?
Hắc Thần Vương lạnh lùng nói.
Tống Thiên Tông lộ ra một nụ cười khổ nói:
- Có các vị Thần Vương ra tay, chuyện san bằng Hàm Dương cũng chỉ là nhấc tay. Ta...!
- Đến lúc này, ngươi còn muốn trốn? Hừ!
Hắc Thần Vương hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt Tống Thiên Tông vô cùng khó coi. Cuối cùng hắn gật đầu một cái, đạp không tiến lên. Tống Thiên Tông cũng thân hợp thiên đạo. Đám thuộc hạ phía sau hắn có hai đạo thần. Bọn họ cũng phóng ra thiên đạo của từng người.
Ầm!
Ầm!...
Lại có hai mươi thiên đạo hiện ra.
Trong chớp mắt bên ngoài Hàm Dương đã bị bốn trăm thiên đạo vây quanh.
Phía tây Hàm Dương, tại một sơn cốc, Long Hoàng và hai Long vong đến từ Đông Hải Long cung đều há hốc miệng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng như vậy.
- Xong rồi. Không thể nghi ngờ gì nữa. Lần này Đại Trăn nhất định sẽ bị diệt. Bốn trăm thiên đạo? Bốn trăm cái? Nhớ đến lúc đầu thời điểm Đại Trăn còn ở tại phong ấn giới, chỉ cần có một đạo thần khống chế thiên đạo đã có thể quét ngang cương vực Chân Long. Một thiên đạo đã có thể bại toàn thiên hạ Chân Long. Nhưng bây giờ, bốn trăm thiên đạo?
Một Long Vương có vẻ bối rối nói.
- Không chỉ bốn trăm thiên đạo. Xung quanh cương vực Chân Long có rất nhiều thế lực Đông Ngoại Châu đang ẩn núp khắp nơi. Bọn họ đều nhằm vào Đại Trăn. Những kiêu hùng này dẫn theo thuộc hạ. Nếu như bọn họ đều phóng ra thiên đạo, lại thêm cả Tuyệt Cung, sẽ đạt tới tám trăm thiên đạo!
Long Hoàng trầm giọng nói.
Thánh đình Đại Trăn đấu với tám trăm thiên đạo? Như vậy còn phải đoán kết quả nữa sao? Như vậy còn có kết quả thứ hai sao?
Bên ngoài Hàm Dương, bão táp sắp nổi lên!
Bốn trăm thiên đạo bao vây tấn công Hàm Dương Thành!
Khí tức thiên đạo bao la hùng vĩ. Khí tức của bốn trăm thiên đạo phát ra, khiến rất nhiều tu giả xung quanh bỗng nhiên có loại cảm giác trời sắp sập xuống. Cũng may trận pháp Hàm Dương tinh diệu, ngăn cản khí tức xung quanh.
Tru Tiên Kiếm Trận bảo hộ ở bên ngoài Hàm Dương.
Diêm Xuyên nhìn Hắc Thần Vương và Tống Thiên Tông phía xa một chút, trên mặt cũng không có vẻ lo lắng. Hình như đối với hắn bốn trăm thiên đạo cũng không tính là cái gì vậy.
Cuộc thi lớn toàn thiên hạ vẫn tiếp tục.
- Tống Thiên Tông!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Phía xa, Tống Thiên Tông của Thiên Đao thoáng thay đổi sắc mặt, nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn đi xuống.
- Diêm Xuyên, ta biết ngươi muốn nói gì? Đến lúc này, ngươi còn muốn vu oan hãm hại ta, khiến ta và mười Thần Vương Tuyệt Cung nội chiến? Ha ha ha, ngươi không nên mơ mộng nữa! Ngày xưa là do ngươi ép ta. Ta đã nói với mười Thần Vương tất cả.
Tống Thiên Tông quy hàng, chung quy các Thần Vương có chút nghi ngờ. Lúc này chân tướng sắp công bố? Các Thần Vương kiên nhẫn nhìn. Lúc này bọn họ trái lại không vội. Hàm Dương đã bị vây khốn, căn bản không thể chạy thoát trước sự trùng kích của nhóm người bên mình.
Trước mặt Diêm Xuyên, người mặc áo bào đen chậm rãi bỏ mũ ra.
Phía xa, Tống Thiên Tông đột nhiên thay đổi sắc mặt.
- Thiên Nhân? Tống Thiên Nhân?
Tống Thiên Tông cả kinh kêu lên.
Mười Thần Vương nhất thời biến sắc. Tống Thiên Nhân? Đệ đệ của Tống Thiên Tông? Tại sao hắn lại đứng ở trong Hàm Dương?
- Đại ca!
Tống Thiên Nhân lộ ra một nụ cười khổ nói.
- Diêm Xuyên? Ngươi thật hèn hạ. Ngươi lại bắt ta đệ đệ để áp chế ta?
Tống Thiên Tông cả kinh kêu lên.
- Không. Đại ca, là ta tự nguyện! Là ta cầu xin Diêm đế để ta xuất hiện ở đây.
Tống Thiên Nhân kêu lên.
- Tự nguyện?
Tống Thiên Tông không hiểu nói.
Tống Thiên Nhân đạp không bay về phía bên ngoài Hàm Dương. Hắc Thần Vương và Tống Thiên Tông cũng bay tới.
Nhìn Tống Thiên Nhân bay ra, Tống Thiên Tông thầm hít sâu một hơi. Nhưng tiếp theo lông mày hắn càng nhíu chặt. Lần này, hắn phải ăn nói với Tuyệt Cung thế nào đây đây?
- Tống Thiên Tông? Huynh đệ các ngươi muốn hai bên cũng không được tội sao?
Hắc Thần Vương lạnh lùng nói.
- Hắc Thần Vương, trong này khẳng định có hiểu lầm!
Tống Thiên Tông lập tức kêu lên.
- Hiểu lầm? Hừ!
Hắc Thần Vương lạnh lùng nói.
Tống Thiên Tông nhìn về phía đệ đệ:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Đại ca. Ha ha, ban đầu chính là chúng ta muốn bao vây tấn công Tuyệt Cung. Sau khi Diêm Xuyên tiêu diệt cương vực Tử Thanh, còn qua tay đưa cho chúng ta. Diêm Xuyên đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, vì sao đại ca muốn ruồng bỏ tín nghĩa, ngược lại trợ giúp Tuyệt Cung vây quét Hàm Dương?
Tống Thiên Nhân kêu lên.
Xung quanh, mười Thần Vương nheo hai mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía Tống Thiên Nhân.
- Khốn kiếp, đệ thì biết cái gì. Diêm Xuyên cho đệ lợi lộc gì khiến đệ khăng khăng một mực giúp hắn như vậy?
Tống Thiên Tông nhất thời quát lớn nói.
Tống Thiên Nhân lắc đầu, cười khổ nói:
- Diêm Xuyên không có cho đệ lợi lộc gì cả. Lời nói của đệ, đại ca không chịu nghe, đệ chỉ có thể dùng hành động để giúp đại ca!
- Giúp ta? Đệ cho rằng làm vậy là giúp ta sao? Thiên Nhân, đừng hồ đồ nữa. Đệ mau trở lại đi!
Tống Thiên Tông lo lắng nói.
- Không, đệ không có hồ đồ. Sau khi cha mẹ chết, khi đó đệ còn nhỏ, là đại ca đã nuôi dưỡng chăm sóc đệ đến lớn, trưởng huynh cũng như phụ thân. Đại ca đối với ta ân trọng như núi. Thiên Nhân đều nhìn rõ, đều nhớ ở trong lòng. Tính cách của đại ca hiện tại thật ra đều là vì đệ. Đại ca, làm đệ đệ, đệ hiểu rõ. Đao tâm bị phá, đại ca không thể dụng bộ dạng ngạo thế thiên hạ như trước kia. Đại ca biến thành sợ chết. Tại sao đại ca sợ chết, không phải bởi vì bản thân đại ca. Bởi vì ngày xưa đại ca căn không quan tâm tới chuyện sống chết. Vậy vì sao đại ca lại sợ chết. Đó là bởi vì đệ. Đại ca lo lắng sau khi mình chết, đệ sẽ bị người khác bắt nạt!
Tống Thiên Nhân khổ sở nói.
Nghe thấy đệ đệ nói vậy, tức giận của Tống Thiên Nhân trước kia nhất thời tan thành mây khói. Hắn khe khẽ thở dài.
- Bởi vì ta, đại ca không có cách nào lấy lại được đạo tâm, không có cách nào ngưng tụ lại đao tâm. Đại ca, thiên phú của đại ca tốt hơn ta, tốt hơn ta rất nhiều. Đoạn đường tu hành này của ta, có thể nói là hoàn toàn được đại ca che chở, mới đi tới một bước như ngày hôm nay. Cho dù là năm đó giết chết Tổ tiên, đại ca cũng chỉ giết Tổ tiên kia tới khi hắn chỉ còn lại một hơi, để ta bổ một đao cuối cùng. Đại ca, cả đời này Thiên Nhân lấy đại ca làm vinh, vẫn luôn là như vậy.
Trong mắt Tống Thiên Nhân chậm rãi trở nên ươn ướt.
Môi Tống Thiên Tông run rẩy, mũi cay cay. Trong mắt hắn cũng chợt hiện lên từng đợt xúc động.
- Trước khi cha mẹ chết đi, đã giao đệ cho ta. Đệ là người thân duy nhất của ta trên cõi đời này. Ta có thể nào không chiếu cố cho đệ? Đệ có thể hiểu chuyện là tốt rồi.
Tống Thiên Tông khe khẽ thở dài nói.
- Đại ca, cương vực Tử Thanh không tính cái gì. Cho dù mất đi cương vực Thiên Đao cũng không tính là gì. Đại ca, một đời của Thiên Nhân nợ đại ca quá nhiều. Chỉ cần đại ca có thể lấy lại đạo tâm, ngưng tụ ra đao tâm, tất cả cũng không cần. Vậy thì thế nào? Thiên hạ to lớn, vì sao nhất định phải hạn chế ở đây? Cho dù không ngăn được Tuyệt Cung phản công, chúng ta cũng không phải không thể đi tha hương. Đại ca, ta không hy vọng đại ca vì ta. Đại ca, đại ca ở trong lòng ta mãi mãi cũng là kiêu hùng đỉnh thiên lập địa kia, vĩnh viễn sẽ không vì lợi ích toàn cục mà tạm nhân nhượng!
Tống Thiên Nhân kêu lên.
Tống Thiên Tông cắn răng, lộ ra một tia vẻ thống khổ.
- Đạo tâm phá, đao tâm tản đi. Vô dụng, đệ chính là hy vọng của đại ca. Đệ có thể cường thịnh, như vậy là đủ rồi!
Tống Thiên Tông đau khổ nói.
Tống Thiên Nhân lộ ra một nụ cười khổ:
- Ta vĩnh viễn không thể so sánh được với đại ca. Đại ca, là Thiên Nhân liên lụy đại ca!
Hắc Thần Vương ở bên cạnh lạnh lùng nhìn:
- Được lắm huynh đệ tình thâm. Tống Thiên Tông, hóa ra ngươi vẫn luôn lừa gạt chúng ta? Hả?
Tống Thiên Tông nhíu mày nhìn Hắc Thần Vương. Vào lúc này, Tống Thiên Tông căn bản không muốn trách cứ đệ đệ của mình. Trong lòng hắn có chút đè nén nhìn Hắc Thần Vương, nhất thời không biết giải thích như thế nào.
- Được, được, được, đạo trường Thiên Đao ngươi thật to gan. Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương chết, quả nhiên cũng có liên quan đến các ngươi!
Hắc Thần Vương lạnh lùng nói.
- Hắc Thần Vương, ngày đó ta đã sớm báo cho bọn họ biết. Ta căn bản không có...!
Tống Thiên Tông có chút lo lắng nói.
- Được rồi. Ta không muốn nghe ngươi giải thích nữa. Hiện tại cho ngươi hai con đường. Một là do các ngươi vào Tru Tiên Kiếm Trận trước tiên, cùng chúng ta trong ứng ngoài hợp. Chuyện đã qua, sẽ bỏ qua. Bằng không, tội sát hại Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương sẽ tính cho ngươi một phần!
Sắc mặt Hắc Thần Vương trầm xuống nói.
- Ngươi!
Trên mặt Tống Thiên Tông nhất thời đỏ lên.
Vào Tru Tiên Kiếm Trận, trong ứng ngoài hợp? Điều này rõ ràng là bảo mình đi chịu chết.
- Yên tâm, chúng ta nhiều người như vậy, Tru Tiên Kiếm Trận không tính là cái gì. Sau khi ngươi đi vào trong đó, chúng ta sẽ cùng lúc ra tay công phá! Ngươi sẽ không có chuyện gì!
Hắc Thần Vương cười lạnh nói.
Đi vào? Đây là Tuyệt Cung đang tháo dây giết lừa? Không, là muốn mượn tay Đại Trăn giết mình, sau đó Tuyệt Cung càng dễ dàng thu lấy cương vực Thiên Đao. Vừa bắt đầu Tuyệt Cung đã không có ý tốt?
Tống Thiên Tông nhất thời tức giận đến mức cả người run rẩy.
- Ngươi có vào hay không? Hừ!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 9
Chương 71: Chí Tình Chí Nghĩa
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Hắc Thần Vương lạnh lùng thoáng nhìn về phía Tống Thiên Tông, sau đó lại nhìn về phía Tống Thiên Nhân.
Vừa thấy Hắc Thần Vương nhìn về phía đệ đệ, Tống Thiên Tông nhất thời biến sắc:
- Được, ta đi vào. Hi vọng ngươi không nói một đằng làm một lẻo!
Hắc Thần Vương lạnh lùng nhìn.
- Các đệ tử Đạo trường Thiên Đao nghe đây. Nếu như ta có chuyện, Tống Thiên Nhân làm giáo chủ đạo trường Thiên Đao!
Tống Thiên Tông nói.
- Sư tôn!
Trên mặt một đám đệ tử lộ vẻ lo lắng.
- Đại ca, không cần!
Tống Thiên Nhân nhất thời kêu lên.
Tống Thiên Tông khẽ mỉm cười nói:
- Không có chuyện gì, ta đi vào, Tuyệt Cung sẽ lập tức ra tay!
- Không!
Tống Thiên Nhân rống to một tiếng.
Nói xong, Tống Thiên Nhân nhìn về phía Hắc Thần Vương.
- Hắc Thần Vương, ngày ấy phục kích ngươi chính là ta. Có gì cứ tính cả vào ta!
Tống Thiên Nhân quát.
Nói xong, đại đao trong tay hắn chém về phía Hắc Thần Vương.
- Không nên!
Tống Thiên Tông cả kinh kêu lên.
- Hừ, muốn chết!
Hắc Thần Vương hừ lạnh một tiếng.
Trong tay Hắc Thần Vương bỗng nhiên đưa ra chỉ một cái. Một tia hắc quang bắn thẳng ra, trong nháy mắt hướng về phía mi tâm của Tống Thiên Nhân.
Tống Thiên Nhân không chặn lại. Thậm chí, một đao vừa nãy của hắn cũng là giả. Lúc này Tống Thiên Nhân lại nhìn về phía Tống Thiên Tông.
- Ta nhớ được đại ca đã từng nói, đại trượng phu không cầu sống cùng thiên địa, nhưng cầu chết có ý nghĩa. Đệ nợ ca đã quá nhiều, hy vọng có thể làm đại ca ngưng tụ ra đao tâm một lần nữa!
Ánh mắt Tống Thiên Nhân ướt át nói.
Hắn không phản kháng. Trong nháy mắt hắc quang đã bắn đến mi tâm của Tống Thiên Nhân.
Ầm!
Đầu Tống Thiên Nhân ầm ầm nổ tung.
- Phó giáo chủ!
Một đám đệ tử đạo trường Thiên Đao nhất thời cả kinh kêu lên.
Lúc này vô số kiêu hùng xung quanh nhìn thấy vậy, dường như cũng cảm thấy choáng váng. Người này phát điên rồi sao? Tự chịu diệt vong?
Trong Hàm Dương, rất nhiều thần tử Đại Trăn nhìn thấy cảnh tượng này, cũng hít vào một hơi khí lạnh. Đôi huynh đệ này, quá, quá...!
Hắc Thần Vương cũng không ngờ được, mình chỉ tay một cái, trong nháy mắt lại nổ tung đầu của một Tổ tiên. Người này... người này phát điên rồi sao?
Tống Thiên Tông kinh ngạc đứng ở giữa không trung, nhìn đệ đệ mình vẫn bảo vệ, ngay trước mặt mình, đầu bị nổ tung, máu tươi, óc bắn ra từng mảnh.
Cả người Tống Thiên Tông đều run rẩy.
Đệ nợ ca đã quá nhiều, hy vọng có thể làm đại ca ngưng tụ ra đao tâm lần nữa?
Hy vọng có thể làm đại ca ngưng tụ ra đao tâm lần nữa?
Hy vọng có thể làm đại ca ngưng tụ ra đao tâm lần nữa?
............
......
...
Câu nói sau cùng không ngừng vang vọng ở trong đầu. Đầu Tống Thiên Tông như muốn nổ tung.
- Con trai, đại nạn đói lần này, chúng ta không tránh được nữa. Ngày hôm qua phụ thân con vì muốn cho các con ăn no, đã cắt thịt trên đùi ra cho các con ăn. Phụ thân con đi, mẹ cũng không được nữa rồi. Các con đói bụng thì ăn chúng ta đi. Nhớ kỹ, nhất định phải chiếu cố đệ đệ con lớn khôn. Nhất định phải làm được. Chỗ này không có nước, chúng ta chết, con hãy lấy máu của chúng ta bỏ vào trong hồ lô cố gắng giữ nó, bằng không nó sẽ khô lại mất. Các con nhất định phải sống sót, nhất định phải sống sót! Chiếu cố tốt cho đệ đệ!
- Đại ca, phụ thân và mẹ đâu! Đại ca nói về mẹ một chút đi. Bao giờ bọn họ mới trở về vậy?
- Đại ca, ta luyện không được. Chỉ cần đại ca lợi hại là được. Đại ca bảo hộ ta là được. Ta không muốn luyện công nữa!
- Ca, tư chất ta không tốt bằng đại ca. Đại ca không cần lo cho ta. Chu quả này, đại ca ăn đi! Ăn tốt rồi đại ca bảo hộ ta!
............
......
...
Đầu Tống Thiên Tông như muốn nổ tung, da đầu tê dại.
Giữa không trung, thi thể không đầu của Tống Thiên Nhân rơi xuống. Mấy tên đệ tử nhanh chóng ôm lấy.
Đệ đệ đã chết? Thiên Nhân đã chết?
Trong mắt Tống Thiên Tông bỗng nhiên đầy tơ máu. Quanh người hắn chợt có một khí ức khí bay vút lên trời.
Trong lòng Tống Thiên Tông dâng lên hận ý ngập trời.
- A!
Tống Thiên Tông ngửa mặt lên trời hét dài. Trong lúc đó, xung quanh Tống Thiên Tông chợt xuất hiện đao khí cuồn cuộn ngưng tụ. Đao khí cuồn cuộn quay chung quanh Tống Thiên Tông, dần dần tạo thành một lớn thông thiên triệt địa cây cột.
Một cột hình đao, xuyên thẳng lên bên trên cửu tiêu. Một khí tức sắc bén đến cực điểm mãnh liệt bắn ra. Đao tâm, đao tâm tan đi theo cột hình đao này nhanh chóng ngưng tụ một lần nữa.
Sợ chết? Giờ phút này, Tống Thiên Tông đã không còn một ý niệm sợ chết nào nữa. Trong hắn chỉ còn lại là hận ý vô biên. Còn nữa, báo thù, báo thù cho đệ đệ.
- Người điên!
Phía xa Hắc Thần Vương nhìn thi thể không đầu của Tống Thiên Nhân lạnh lùng nói.
Tống Thiên Tông nhìn về phía Hắc Thần Vương, trong mắt phát ra hận ý.
- Thế nào? Kẻ vô dụng như ngươi còn muốn báo thù sao? Hừ!
Hắc Thần Vương lạnh lùng nói.
- Ta lấy mạng ngươi!
Khuôn mặt Tống Thiên Tông vặn vẹo vô cùng dữ tợn, chém dọc xuống một đao. Một đao lớn thông thiên điên cuồng chém về phía Hắc Thần Vương.
- Ta lấy mạng ngươi!
Ầm!
Khuôn mặt Tống Thiên Tông vặn vẹo. Trường đao phát ra đao cương cực kỳ hung hãn. Lần này so với lần trước hắn ra tay tại Hàm Dương, căn bản không phải cùng một khái niệm.
Trong đao cương còn có một khí thế không thể chống đỡ.
Ầm ầm ầm!
Đao cương điên cuồng lao tới. Tống Thiên Tông không muốn sống chém về phía Hắc Thần Vương.
- Khốn kiếp!
Sắc mặt Hắc Thần Vương trầm xuống, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm. Hắn đột nhiên chém xuống.
Trong lúc nhất thời, toàn phía nam đều bị đao khí tàn phá bừa bãi, kiếm khí bao vây.
Một đám Thần Vương khác nhất thời biến sắc. Có người muốn lập tức xông tới.
- Không đúng, đừng nhúc nhích!
Phía xa một Thần Vương mặc áo trắng bỗng nhiên kêu lên.
- Bạch Thần Vương, sao vậy?
Các Thần Vương không hiểu nói.
- Không đúng. Chúng ta tới để tiêu diệt Hàm Dương. Chúng ta đến để tiêu diệt Hàm Dương!
Bạch Thần Vương kêu lên.
Bạch Thần Vương vừa kêu lên, mọi người nhất thời phản ứng lại. Không đúng, thật sự không đúng. Dường như trong sâu thẳm có loại lực lượng đang lôi kéo hành vi của mình đi nhầm đường?
Là Diêm Xuyên?
Mọi người nhìn về phía Diêm Xuyên.
Bọn họ lại nhìn thấy Diêm Xuyên thản nhiên nhìn mọi người, cũng không có một chút lo lắng nào.
Sắc mặt một đám Thần Vương nhất thời trầm xuống. Bọn họ nhìn các kiêu hùng đang ẩn núp xung quanh.
Một Tống Thiên Tông đã rời khỏi sự khống chế của mình, đồng thời ngăn cản Hắc Thần Vương. Hơn nữa, cảnh tượng vừa nãy liệu có phải là do Diêm Xuyên cố ý sắp xếp hay không? Nếu như vậy, Diêm Xuyên quả thật quá đáng sợ. Khiến một Tổ tiên cam tâm tình nguyện chết?
Tiếp đó, liệu Diêm Xuyên có thể còn có bố trí khác hay không? Xung quanh đây liệu có còn các kiêu hùng khác cũng bị Diêm Xuyên đầu độc hay không?
Phía xa, Diêm Xuyên ngồi ở bên trên long ỷ. Bạch Khởi đứng bên cạnh.
- Bạch Khởi, khanh thấy Tống Thiên Tông này thế nào?
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Chí tình chí nghĩa. Tuy có nhiều lần chống đối với Đại Trăn ta, nhưng chung quy đều vì đệ đệ. Huống hồ hắn cùng Đại Trăn cũng không có mấy giao tình, không tính là kẻ xảo trá. Đao tâm đã chậm rãi ngưng tụ. Hơn nữa, sau khi trải qua việc này, đao tâm sẽ nhờ đó mà lột xác. Dù là đao hay đạo đều sẽ càng tăng cao!
Bạch Khởi trầm giọng nói.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 9
Chương 72: Thông Thiên Giáo Chủ
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Một khi đã như vậy, chuyện Tống Thiên Tông này liền giao cho khanh. Còn Tống Thiên Nhân sẽ do Doãn Hận Thiên phụ trách tìm kiếm. Hẳn không bao lâu nữa, cõi âm sẽ có tin tức về hồn phách của Tống Thiên Nhân!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Thánh Vương yên tâm!
Bạch Khởi gật đầu một cái.
Bạch Khởi thoả mãn nhìn về phía xa.
Thù hận đang mài sắc đao phong của Tống Thiên Tông, khiến đao phong càng lúc càng sắc bén. Dưới thù hận lớn như vậy, đao pháp của Tống Thiên Tông đều có sự đột phá mãnh liệt.
Phía xa, chín đại thần Vương thoáng lo lắng.
- Hắc Thần Vương. Ngươi thế nào?
Bạch Thần Vương kêu lên.
- Ha ha ha, yên tâm. Tống Thiên Tông chỉ phát điên thôi. Tu vi của hắn cũng không bằng ta. Không có chuyện gì đâu. Các ngươi phá hủy Hàm Dương trước. Báo thù xong cho Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương lại nói sau!
Trong phong bạo đao khí, kiếm khí, Hắc Thần Vương cất cao giọng nói.
Các cường giả còn lại, nhất thời gật đầu một cái.
Bạch Thần Vương nhìn về phía Tru Tiên Kiếm Trận.
- Hừ, Diêm Xuyên. Tuy là ngươi có hàng ngàn hàng vạn âm mưu, hôm nay cũng không làm nên chuyện gì. Tru Tiên Kiếm Trận sao? Vậy thì có thể làm được gì? Ra tay!
Bạch Thần Vương kêu lên.
- A!
Hơn ba trăm thiên đạo truyền đến rống to tiếng.
Ấm thanh cực lớn, trong nháy mắt truyền đi khắp nơi. Kiêu hùng xung quanh đều tập trung tinh thần lấy chờ.
350 thiên đạo đột nhiên phát ra hào quang chói mắt, ầm ầm đánh về phía Tru Tiên Kiếm Trận.
Ầm!
Đợt trùng kích hùng vĩ. 350 thiên đạo đồng thời bạo phát ra cự lực. Bầu trời đã trở nên u ám từ lâu. Khắp bầu trời nhìn giống như đang sụp đổ.
Đại địa chấn động mãnh liệt. Vô số núi đá nổ nát. Những mảnh vỡ bắn về bốn phương tám hướng.
Một đám kiêu hùng nhanh chóng lui về phía sau.
350 thiên đạo ầm ầm đụng vào bên trên Tru Tiên Kiếm Trận.
Tru Tiên Kiếm Trận đột nhiên lay động kịch liệt.
Tôn Ngộ Không chủ trì Tru Tiên Kiếm Trận nhất thời biến sắc.
Ầm ầm ầm!
Tru Tiên Kiếm Trận lay động mãnh liệt, dưới sự đè ép của 350 thiên đạo dường như sẽ sụp đổ trong nháy mắt. Nhưng mặc dù lay động như vậy nhưng không hề rạn vỡ.
Xung quanh, vô số cường giả nheo hai mắt lại.
- Tru Tiên Kiếm Trận thật lợi hại!
Thánh vương Man Long kinh ngạc nói.
Phía xa Long Hoàng cũng híp hai mắt lại:
- Không đúng. 350 thiên đạo cũng không thể đổ nát trận này?
Một lần xông tới lại không phá tan được Tru Tiên Kiếm Trận? Sắc mặt Bạch Thần Vương trầm xuống.
- Mọi người lại dùng lực. Tru Tiên Kiếm Trận đã dao động, không có lực phản kháng. Chỉ cần ra lực một phần nữa, Tru Tiên Kiếm Trận sẽ hoàn toàn bị phá tan!
Bạch Thần Vương quát.
- A!
Một đám cường giả đều rống to nói.
Tôn Ngộ Không thoáng lo lắng, nhìn về phía Diêm Xuyên nói:
- Diêm đế, Tru Tiên Kiếm Trận đã đến cực hạn. Có khả năng không ngăn được nữa!
Phía xa, Diêm Xuyên vẫn không lo lắng, mà bỗng nhiên nở nụ cười.
- Chống đỡ được, đúng không, Thông Thiên giáo chủ?
Trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia tinh quang nói.
- Ách?
Chân mày Tôn Ngộ Không nhíu lại, lộ ra một tia kinh ngạc.
Thông Thiên giáo chủ?
Diêm Xuyên nhìn bốn thanh kiếm Tru Tiên một chút, lại nói:
- Tru Tiên Kiếm Trận, ngày xưa chỉ có bốn thánh nhân Thái Thượng, Nguyên Thủy, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn đồng thời phá trận, kiếm trận mới bị phá tan. Bị bốn thánh phá thì mới được. Thông Thiên, ngươi sẽ không cho là chỉ với đám người kia, cũng có tư cách phá được Tru Tiên Kiếm Trận của ngươi chứ?
Diêm Xuyên nói xong, Tôn Ngộ Không đứng phía xa lộ vẻ kinh ngạc. Thông Thiên giáo chủ sao?
Đột nhiên, trong Tru Tiên Kiếm Trận truyền đến một trận cười sang sảng:
- Ha ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười lớn vang vọng khắp nơi. Trong Hàm Dương, bên ngoài Hàm Dương, khắp nơi đều nghe thấy tiếng cười này.
Khí thế của Tru Tiên Kiếm Trận đột nhiên phát mạnh. Trong nháy mắt kiếm khí trở nên rắn chắc gấp mấy lần. Trong lúc nhất thời, kiếm khí như hóa thành từng thanh kiếm thực sự, cực kỳ sắc bén. Kiếm bạo khắp nơi.
Bên trong, vô số kiếm khí hội tụ về phía trung tâm. Cách chỗ Tôn Ngộ Không đang đứng không xa, kiếm khí ngưng tụ, chậm rãi ngưng tụ ra một bóng người mơ hồ. Đó là một nam tử mặc áo bào đen.
Khuôn mặt nam tử lộ rõ ngạo ý trùng thiên. Mái tóc dài thả ở phía sau, thoáng tung bay. Nhìn hắn thực sự phóng đãng đến cực điểm, dáng vẻ của một người không chịu sự trói buộc nào.
Thân thể hoàn toàn do kiếm khí ngưng tụ từ từ trở nên rắn chắc. Một khí tức cực kỳ bá đạo bắn thẳng ra.
- Hình chiếu? Thực thể hình chiếu?
Phía xa Long Hoàng nhất thời biến sắc.
- Khí tức thật khủng bố. Long Hoàng, sao ta liếc hắn một cái, lại có cảm giác sợ hãi như vậy?
Long Vương đứng bên cạnh kinh ngạc nói.
Tru Tiên Kiếm Trận dần dần trở nên ổn định. Sắc mặt đám đệ tử Tuyệt Cung đứng xung quanh kiếm trận lại hoàn toàn thay đổi.
- Phá trận, nhanh phá trận. Hình chiếu này chính là do kiếm khí của Tru Tiên Kiếm Trận ngưng tụ ra. Tru Tiên Kiếm Trận vừa vỡ, hình chiếu này sẽ sụp đổ. Nhanh lên. Mọi người xuất toàn lực!
Bạch Thần Vương cả kinh kêu lên.
- A!
Một đám cường giả nhất thời điên cuồng hét lên.
Ba trăm năm mươi thiên đạo nhất thời phát ra ánh sáng chói mắt. Tất cả Tổ tiên, đạo thần gần như đồng thời phát ra tất cả lực lượng mãnh liệt đánh về phía Tru Tiên Kiếm Trận.
Hình chiếu kiếm khí Thông Thiên giáo chủ dần dần ngưng tụ thành hình. Nhìn thấy ba trăm thiên đạo xông tới, khóe miệng Thông Thiên giáo chủ lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
- Không biết tự lượng sức mình!
Thông Thiên giáo chủ hừ lạnh một tiếng.
Sau tiếng hừ lạnh của hắn, Tru Tiên Kiếm Trận bỗng nhiên mở rộng ra phía bên ngoài. Trong nháy mắt hàng ngàn hàng tỉ kiếm cương nhanh chóng bắn ra xung quanh, thẳng về phía 350 thiên đạo.
Ba trăm năm mươi thiên đạo đấu với Tru Tiên Kiếm Trận do Thông Thiên chủ trì.
Ầm!
Không gian thiên địa lan truyền. Không gian vặn vẹo, hình thành những vòng xoáy không gian thật lớn, dường như muốn nuốt tất cả vào trong.
Dưới sự va chạm mạnh mẽ như vậy, có trăm đạo thiên đạo ầm ầm đổ nát. Số thiên đạo còn lại lập tức quay trở về.
- A!
Phụt...
Tất cả đạo thần bay ngược trở ra. Trong không trung, miệng bọn họ phun máu tươi, vẻ mặt vô cùng kinh sợ.
Tuy rằng tất cả Tổ tiên không thảm như vậy, nhưng cũng không quá tốt. Thiên đạo của một người bị va chạm đều lui trở về.
Bên ngoài Tru Tiên Kiếm Trận, cuồng phong thiên địa tàn phá bừa bãi, cát bay đá chạy. Tất cả không gian, đại địa đều hỗn loạn không thể tả.
Phía xa, Long Hoàng lộ ra một tia kinh hãi.
- Thông Thiên giáo chủ là ai? Một hình chiếu kiếm khí, lại hung hãn như vậy?
Long Hoàng kinh ngạc nói.
Thông Thiên giáo chủ đạp trên hư không trong Tru Tiên Kiếm Trận, lạnh lùng nhìn đám Tổ tiên xung quanh. Xung quanh, kiếm khí vờn quanh, khiến Thông Thiên giáo chủ giống như vị thần bất bại, khí phách trùng thiên!
- Kính chào Thông Thiên giáo chủ!
Tôn Ngộ Không lập tức cung kính chào hỏi.
Cách đó không xa, bên trong Hàm Dương, Diêm Xuyên nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ đang đứng trên trời cao, khẽ mỉm cười nói:
- Phong thái của Thông Thiên giáo chủ không thua gì năm đó!
- Ha ha ha ha, người hiểu ta nhất chính là Bách Ế!
Thông Thiên giáo chủ nhìn về phía Diêm Xuyên, cao giọng nở nụ cười.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden