Trở lại Thượng Dương Cung, trong lòng Long Ưng vẫn ngập tràn cảm xúc động lòng người của buổi tối dạo chơi Thần Đô. Ấn tượng mạnh nhất chính là chợ đêm của vùng cầu Thiên Tân, có cơ hội nhất định phải đến chơi chỗ náo nhiệt sầm uất này lần nữa, không thể vội vàng cưỡi ngựa xem hoa như vừa rồi được. Giờ hắn đã vứt cả đại ma nữ lẫn tiểu ma nữ ra khỏi đầu từ lâu, trong lòng chỉ còn có Nhân Nhã xinh đẹp động lòng người.
Vừa vào cửa cung, hắn đã bị Tiểu Mã được phái đứng chờ ở đó chặn lại rồi vừa dẫn hắn đi về phía Thông Tiên Môn vừa hưng phấn nói: "Ưng gia mà về sớm một canh giờ là có chuyện hay xem rồi. Hai anh em chó chết Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông chỉ giỏi làm dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ không để ý đến liêm sỉ đến quỳ ở bên ngoài Quan Phong Môn. Các anh em giữ cửa suýt chút nữa nôn hết cả ra, không biết vất vả thế nào mới nhịn lại được."
Long Ưng cười hỏi: "Có chuyện đó sao, kết quả thế nào?"
Tiểu Mã nói: "Kết quả là trời không phụ người có lòng thành. Thánh thượng đã cho xe đến đón rồi mang hai anh em chó chết đó đến Tập Tiên Điện ăn uống ca hát rồi."
Long Ưng ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi lại khinh bỉ bọn hắn thế?"
Tiểu Mã hừ lạnh nói: "Đừng thấy bình thường thấy thánh thượng thì bọn hắn như hai con chó vẫy đuôi mừng, chứ cậy có thánh thượng làm mưa làm gió, chuyện xấu đã làm khó tính hết. Chỉ vì có thánh thượng che chở nên những người khác không sao mà tóm cổ bọn hắn được thôi."
Long Ưng thầm nghĩ bản thân mình còn hiểu rõ Võ Chiếu hơn đại đa số người. Bất kể nàng mạnh mẽ sáng suốt như thế nào thì cũng vẫn chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, có nhược điểm cả. Hiện tại nàng đã có quyền lực, vật chất hưởng thụ tới mức cực hạn khó tiến thêm, mà tập mãi thành quen, có được rồi mới thấy cũng chẳng có gì đặc biệt. Ấy vậy nhưng tâm hồn nàng thì lại luôn cô đơn lạnh lẽo, duy nhất có Bàn công công có thể tâm sự thì hai năm gần đây cũng ít trò chuyện cùng nàng, chuyện đã qua nhớ lại mà đau lòng. Trong tình huống đó, ai có thể mang lại niềm vui cho nàng, kẻ nào có thể trở thành niềm yêu thương trong lòng nàng. Thế nên anh em họ Trương đối với nàng mà nói còn quan trọng hơn nhiều bất cứ trọng thần đại tướng nào. Đối với nàng mà nói hạ nhân có lẽ có thể chia làm hai dạng công cụ và đồ chơi, mà anh em họ Trương lại không chỉ là đồ chơi mua vui mà còn là công cụ giúp lưu giữ thanh xuân cho nàng, gom cả hai đến bên mình. Cho nên dù bọn hắn làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, nàng cũng sẽ giả vờ như không thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.
Còn bản thân mình thì sao nhỉ?
Hắn lại lần nữa cảm thấy tính bức thiết của việc hiểu rõ nguyên nhân đằng sau việc Võ Chiếu coi trọng mình và Đạo Tâm Chủng Ma như thế, nếu không có chết cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Chỗ ở chọn kiểu nhà, vườn chọn toàn cảnh.
Cam Thang Viện ở trong Thông Tiên Môn, phía đông Tiên Cư Viện, tự thành một khu. Nói về điểm đặc sắc thì do có suối nước nóng tự nhiên nên còn hơn Tiên Cư Viện một bậc, nhưng Tiên Cư Viên nằm chính bắc, xét về tôn ti thì đương nhiên Tiên Cư Viện chuyên dụng cho hoàng đế hợp hơn.
Cam Thang Viện có thể chia làm hai phần chính là vườn cây cảnh và chỗ ở.
Khu nhà trước gồm ba phần là kiệu sảnh, phòng khách và đại sảnh. Khu nhà say là tẩu mã lâu hai tầng, các tòa nhà hình chữ nhật hai được liên kết bằng các hành lang. Hành lang uốn khúc trên tầng bố trí lan can bản cao hai thước rưỡi, hành lanh dưới lầu bố trí lan can thấp ngồi được. Tầng trên sáu phòng, tầng dưới ba phòng và một phòng khách, mười cái cách xa nhau, dùng để phục vụ sinh hoạt hằng ngày.
Vườn cây cảnh chia ra làm vườn trước và vườn sau. Vườn trước dùng để tiếp đón khách lạ, vườn sau chính là tinh túy của khu nhà vì có suối nước nóng được dẫn vào tạo thành suối thành hồ, sương mù từ trong đó bốc lên cao, đặt chân vào chín đoạn hành lang uốn khúc ngỡ như lạc vào cảnh tiên, cái đặc sắc trong đó khó mà nói thành lời.
Bắt đầu từ Thông Tiên Môn canh gác nghiêm ngặt khỏi phải bàn, khắp nơi có tuần tra canh gác, phòng vệ vững như bàn đồng. Tiểu Mã dù là Phi Kỵ Ngự Quân cũng không dám tùy tiện tiến vào, chia tay với Long Ưng ở bên ngoài, trước khi đi còn dặn đi dặn lại hắn nhớ kỹ hẹn ở Phương Hoa Các.
Một thái giám trung niên họ Lý dẫn theo hai thái giám trẻ và bốn cung nữ đang đứng đợi hắn ở dưới thềm đá trước Cam Thang Viện, khiến Long Ưng vốn tưởng rằng trong nhà chỉ có Nhân Nhã và hai người chị em theo về cảm thấy bất ngờ.
Các cung nữ thuộc dạng trung bình, tuổi tầm từ mười bảy, mười tám đến hai sáu, hai bảy không đều nhau, còn xa mới sánh kịp bát mỹ Lệ Khinh Các hay cung nữ xinh đẹp hầu hạ hắn tại Ngự Thư Phòng.
Họ dẫn hắn vào trong kiệu sảnh rồi lần lượt lấy khăn lau tay, thay quần áo và giầy mới cho hắn.
Lý công công nói: "Quần áo là do chuyên gia trong cung chế tạo gấp riêng cho Ưng gia. Thánh thượng coi trọng Ưng gia xưa nay chưa từng có, từ bảo vệ cho đến cung cấp đồ ăn đều theo quy cách của thánh thượng. Sau này Ưng gia sẽ do chúng ta dốc lòng hầu hạ, nếu có chuyện gì hay cần ra ngoài cung mua sắm gì thì xin Ưng gia cứ bảo một tiếng là được."
Long Ưng thầm than trong lòng, trong tình cảnh hiện nay canh phòng lớp lớp, ruồi chẳng bay lọt một con này, rời cung cũng khó chứ đừng nói là muốn lẳng lặng dẫn mỹ nữ chạy ra khỏi khu nhà giam to lớn không đề tên nhưng có thực Cam Thang Viện này.
Hắn hỏi: "Nhân Nhã các nàng đâu?"
Lý công công cung kính đáp: "Ba vị thiếu phu nhân đang chờ ở sau nhà."
Long Ưng lại nghĩ tới chuyện trách tội, dù mình có cách thần kì rời đi thì e rằng những kẻ ở lại như bọn Lý công công sẽ bị chém đầu. Trong tình huống đó, vận mệnh của hắn đã bị định sẵn, đó chính phân thắng bại với Võ Chiếu, Nữ Ma Đế và Tà Đế cùng ganh đua cao thấp. Hắn nói: "Các ngươi có thể đi nghỉ đi."
Lý công công nói: "Chúng ta có quy định thay phiên vào ban đêm để phòng trường hợp Ưng gia và các vị thiếu phu nhân bất chợt cần người hầu hạ mà lại không có ai."
Long Ưng nhớ ra từ lúc nếm ít đồ ăn tại Đào Quang Viên sáng nay xong vẫn chưa ăn thêm thứ gì, mà lạ là vẫn không có cảm giác đối bụng. Hắn mỉm cười nói: "Ở đây không cần giữ quy củ đó, các ngươi yên tâm đi ngủ đi!"
Lý công công cảm động nói: "Ưng gia châm chước cho chúng ta quá. Để nô tài dẫn Ưng gia đến nhà trong nhé."
"Thiếp thân xin chào Ưng gia!"
Hai cô gái quỳ sụp xuống ở cửa phòng khách nhà sau, nhìn không rõ diện mạo, chỉ biết là Nhân Nhã lanh lợi đáng yêu không ở trong đó. Cô gái bên trái cao gầy xinh xắn, nhìn khá quen mắt.
Lý công công hiểu chuyện nên cáo lui.
Cảm giác của Long Ưng rất mới lạ. Hắn chẳng hề hiểu hàm ý của hồi môn nhưng các nàng đã tự xưng "Thiếp thân" thì hẳn là đã được gả cùng Nhân Nhã cho hắn, trở thành đàn bà của hắn như Nhân Nhã. Thử hỏi một tên chẳng có gì thì sẽ rung động cỡ nào khi bỗng nhiên may mắn có được ba tiểu mỹ nhân.
Trong lúc nhất thời hắn luống cuống tay chân, vội nói: "Xin hai vị tỷ tỷ đứng lên, tổn thọ tiểu đệ đấy!" Hai cô gái uyển chuyển đứng dậy, thẹn thùng cúi đầu thật thấp, bối rối chẳng biết làm gì.
Long Ưng ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không phải Lệ Lệ sao?"
Lệ Lệ thẹn thùng nói: "Từ hôm nay Lệ Lệ bắt đầu tận tâm tận lực hầu hạ Ưng gia, nghe theo lệnh Ưng gia mà làm."
Đây rõ ràng là tiểu mỹ nhân đứng đầu bát mỹ Lệ Khinh Các, thật không ngờ rằng nàng không những là cung nữ thân cận bên Võ Chiếu mà còn là chị em tốt của Nhân Nhã, có thể thấy được Võ Chiếu đã trăn trở về mình như thế nào.
Cô gái kia thấp hơn Lệ Lệ hai tấc nhưng xinh đẹp không hề kém, nhìn qua rất quen mắt nhưng nhất thời lại không thể nhớ đã gặp nhau ở đâu. Mà nhìn vẻ mặt chờ mong của nàng thì chắc chắn nếu không gọi ra được tên, nàng sẽ cực kỳ thất vọng.
"Ồ! tỷ tỷ không phải là Tú Thanh của Ngự Thư Phòng đó sao?"
Tú Thanh mừng rơi nước mắt nói: "Chính là Tú Thanh, thưa Ưng gia!" Rồi bất chấp tất cả lao vào trong lòng ngực hắn, hai vai run run khóc sướt mướt ướt đẫm áo Long Ưng. Lệ Lệ bị cảm động lây, gục trên vai hắn khóc không thành tiếng.
Mặc dù đang trái ôm phải ấp, ấm áp dịu dàng nhưng suy nghĩ sắc dục của Long Ưng đã không cánh mà bay từ lâu rồi, thay vào đó là cảm giác thật xót xa. Hắn mặc cho các nàng phát tiết đau khổ trong lòng ra. Chỉ cần ngẫm lại việc trước đây các nàng vốn chẳng có quyền được khóc, gặp chuyện gì chua xót chỉ có thể nửa đêm len lén nước mắt ròng ròng thì sẽ hiểu vì sao các nàng kích động như thế. Các nàng đã không còn là cung nữ nhỏ bé trong cung mà là thê thiếp của Long Ưng hắn, khôi phục tự do, mà hiển nhiên các nàng cũng rất có hảo cảm với hắn, cảm thấy hắn là đối tựng lý tưởng để gửi gắm cả đời.
Đây cũng là "Lối thoát" duy nhất cho các cung nữ. Long Ưng chính là giấc mơ hằng mong, người anh hùng cứu vớt các nàng.
Dù tự mình biết chuyện mình, giờ ngay cả bản thân hắn cũng khó bảo toàn nhưng như Bàn công công đã nói, một khi hắn tiến vào tầng thứ chín Thành Ma của Chủng Ma thì sẽ có vốn liếng để đấu với Võ Chiếu. Kẻ chỉ biết khoe khỏe chắc chắn sẽ thua, ngoài đấu sức còn cần đấu trí.
Hắn âm thầm thề dù có hi sinh tính mạng cũng phải dốc hết sức bảo vệ các nàng.
Hai cô gái dần bình phục lại, hai đôi mắt đẹp đã khóc sưng lên, thoáng ngượng ngùng rời khỏi lồng ngực hắn.
Long Ưng thầm nghĩ việc này cũng khá kỳ lạ, bất kể là Lệ Lệ hay Tú Thanh thì khi ở chung trước đây đều bạo gan lớn mật. Nhưng rồi hắn chợt nghĩ ra lúc trước là nghe lệnh làm việc, chỉ e bị phạt, giờ mới là bản tính thật của các nàng nên chính mình phải tôn trọng và yêu thương các nàng.
Hắn hỏi: "Nhân Nhã đi đâu rồi?"
Lệ Lệ nói: "Em gái hưng phấn cả ngày, mong ngươi đến dài cả cổ. Trời xẩm tối bọn ta bèn ép lên giường, nàng liền ngủ say. Để Lệ Lệ và Tú Thanh hầu hạ Ưng gia tắm rửa thay đồ xong, Ưng gia sẽ tìm được Nhân Nhã của mình trên giường lớn trong phòng lớn trên lầu."
Đêm xuân ấm rủ màn che, cả người Long Ưng nóng rực lên, chuyện ngày mai cứ để mai giải quyết đi!
Tú Thanh dịu dàng nói: "Bọn ta đã điều chỉnh suối nước nóng sẵn rồi, giờ chỉ cần cho nóng thêm chút là được. Có điều ưng gia phải làm như ngày đó không được lung tung, tuân thủ quy định vì tối nay là thuộc về em gái đấy!"
Long Ưng nghe thế trong lòng rung động, nói: "Vậy đêm mai!"
Lệ lệ khôi phục bản tính, cười ha ha nói: "Phòng của ta và Tú Thanh ở trên lầu, tùacute; phu quân đại nhân lựa chọn."
Đây là lần đầu tiên Long Ưng được gọi là phu quân, cảm giác tựa như cả quá tình trưởng thành từ bé đến lớn đã hoàn thành chỉ trong nháy mắt này.
Hai nàng ôm lấy hắn dẫn ra khỏi phòng, đi xuôi theo hành lang uốn lượn. Tú Thanh ghé sát bên tai nói: "Ưng gia sẽ sớm được thấy cơ thể của Lệ tỷ rồi đấy!"
Lệ Lệ thẹn quá phải dấu đầu vào vai hắn.
Long Ưng không khỏi nhớ tới bóng lưng quyến rũ của công chúa Thái Bình, nhớ tới việc hục hặc đấu đá nhau trong cung. Nhưng giờ phút này tất cả đã cách hắn rất xa, nơi này là thế giới hoàn toàn thuộc về hắn, khi hắn mệt mỏi có thể trở về chốn đào nguyên trong cung này để tránh mưa gió ngoài kia, hưởng hết diễm phúc nhân gian. Mỹ sắc đúng là mộ anh hùng, nhưng hắn không tin tà ma. Thử tưởng tượng một chút Hướng Vũ Điền ở trong tình huống của hắn sẽ làm gì, nhất định là phóng tay náo loạn một trận con mẹ nó rung trời chuyển đất, sau đó dẫn theo mỹ nữ bỏ đi.
Mùi nước nóng bay vào mũi khiến hắn nhớ đến Yến Phi. Trong quyển thứ nhất Ma Kiếp, Hướng Vũ Điền đã hai lần nhắc tới Yến Phi, nói đó là người duy nhất cả đời hắn bội phục, cũng là người duy nhất hai lần chết đi sống lại. Nếu Yến Phi đã là người cao minh như thế thì vì sao khi bọn lão Đỗ nói chuyện về Hướng Vũ Điền chưa từng nhắc đến tên tuổi Yến Phi chứ.
Hắn nhất định phải nghĩ cách tìm ra chân tướng của Yến Phi, bởi đó có lẽ là đầu mối duy nhất để làm rõ vì sao Võ Chiếu lại coi trọng Chủng Ma và Long Ưng hắn như thế.
Hiểu rõ nguyên nhân ẩn đăng sau là khởi điểm để đấu tranh với Võ Chiếu. Thực tế thì trong lòng hắn đã lờ mờ có một đáp án, chỉ cần chứng thật nữa thôi
Vừa thức dậy, trong lòng Long Ưng liền dâng lên một cảm giác ấm áp cùng thỏa mãn chưa từng có. Nhân Nhã đang nằm cuộn lại trong lòng hắn như con cừu non hiền lành. Hắn biết nàng tỉnh lại sớm hớn mình, chỉ là nàng lười biếng khống muốn động dù chỉ là ngón tay, hơn nữa là vì thẹn thùng không chịu mở đôi mắt dễ thương ra. Hắn nhịn không được mà khẽ vuốt tấm lưng trắng trẻo nõn nà của nàng.
Tên đề bảng vàng, động phòng hoa chúc chính là khát vọng hàng đầu của rất nhiều người, cái phía trước vô duyên với hắn, cái sau lại vừa mới xảy ra đêm qua. Nhân sinh đến đây, còn cầu gì hơn?
Từ lúc bị ép rời khỏi phòng nhỏ trong hoang cốc, hắn như bước vào giấc mơ vô tận, dù là lúc chĩa kiếm đánh nhau thì vẫn luôn có cảm giác như đang mơ. Thế nhưng dốc sức triền miên với Nhân Nhã, ân ái nam nữ lại làm cho tất cả trở nên chân thật, sinh mệnh để lộ ra khuôn mặt thật với hắn ở mức rõ rệt nhất có thể.
Lửa tình đốt cháy thân thể, quét sạch tâm hồn hai người.
Đêm qua, sau khi tắm xong hắn đi vào phòng tân hôn. Dưới ánh nến thấp thoáng, Nhân Nhã đắp chăn ngủ say, mái tóc đen nhánh lóng lánh xõa tung tự do trên gối thêu. Chỗ giao điểm giữa vai và gáy nàng có một điểm đen giống như vết mực nhỏ, hắn nhịn không được mà hôn một cái.
Nhân Nhã "ừ" một tiếng giống như cảm giác được nhưng nàng không chịu xoay người lại, làn da như ngọc như ngà sau cổ cùng với đôi tai nhỏ đỏ bừng lên giống như bị nung vậy, hiện ra màu sắc mà Long Ưng thích nhìn thấy nhất trên người nàng.
Khi hắn tiến vào trong tấm chăn ấm áp sạch sẽ thơm tho thì lại phát hiện người yêu thân không một mảnh vải. Tất cả không thể kiểm soát, đêm nay không giống với bất kỳ đêm nào trước đâêu đương nồng cháy đã khiến màn đêm có ý nghĩa hoàn toàn khác. Bọn hắn mở mình ra chẳng bận tâm gì, tâm hồn hợp nhất chặt chẽ với nhau cho đến không thể nào phân biệt.
Nhân Nhã run run nằm trong lòng hắn.
Long Ưng dùng chóp mũi khẽ chạm vào mũi nàng, gọi một tiếng "Này".
Nhân Nhã "A ừm" một tiếng, lông mi rung khẽ như đang phản đối lại việc bị quấy rối.
Long Ưng nói đùa với nàng: "Ta nghe được chị em của Nhân Nhã đang nói chuyện, nói về Nhân Nhã xinh đẹp của ta."
Nhân Nhã cố gắng mở hé mi mắt ra, thấy Long Ưng đang nhìn chằm chằm mình liền sợ tới mức vội vàng nhắm lại, hỏi với giọng ngây thơ: "Các nàng nói chuyện gì vậy?"
Long Ưng nhịn cười nói: "Các nàng đều nói giống nhau, cô bé Nhân Nhã kia rên(haha) thật ghê gớm, rên từ ban ngày đến đêm, từ đêm rên đến bình minh, làm cho người khác không được ngủ ngon."
Nhân Nhã rốt cuộc cũng mở đôi mắt đẹp ra, nàng trừng mắt giận dữ nói: "Chàng bịa chuyện."
Long Ưng bày ra một bộ dạng vô lại, ung dung nói: "Sự thật là như vậy, sao lại là bịa chuyện được."
Con mắt Nhân Nhã chuyển động hỗn loạn, cuối cùng cũng tìm được sơ hở của hắn, nàng cười duyên một tiếng rồi nói: "Còn nói là không phải bịa chuyện, người ta có làm cùng chàng ban ngày bao giờ đâu?"
Long Ưng không đổi sắc mặt nói: "Bây giờ không phải là ban ngày sao?"
Nhân Nhã rốt cuộc cũng biết đã trúng gian kế.
Nàng lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Long Ưng lấacute; chí thật lớn mới rời được giường, đến dưới lầu lại để cho Lệ Lệ cùng Tú Thanh dốc lòng hầu hạ. Rồi hắn lấy túi tiền rút mười một đĩnh vàng ra đặt trên mặt bàn, nói: "Các nàng cất kỹ số vàng này, mai này chúng ta ly khai Thần Đô, có thể để cho cho chúng ta an cư lạc nghiệp."
Hai người đều hô lên rất đáng yêu: "Nhiều vàng quá!"
Long Ưng lại móc ra một đĩnh, vui vẻ nói: "Đỉnh này để sử dụng hiện thời, các nàng quyết định cần thứ gì thì cứ bảo Lý công công sai người ra ngoài cung mua sắm."
Tú Thanh hạ giọng nói: "Chúng ta thật sự có thể rời khỏi Thần Đô sao?"
Long Ưng mỉm cười nói: "Bây giờ không phải lúc, khi thời điểm đến đương nhiên ta sẽ mang các ngươi rời kinh. Trước tiên cứ đi du lịch thiên hạ đã, tìm được chỗ phúc địa có phong cảnh khí hậu tột nhất sẽ chọn làm nơi an cư."
Hai đại mỹ nhân nghe xong đôi mắt liền sáng lên, tràn đầy mong đợi về tương lai tươi đẹp.
Ba người đến phòng khách chính ăn sáng, hai nàng vốn không dám ngồi cùng bàn với hắn nhưng dưới sự "Ép buộc" của hắn nên cuối cùng cũng ngồi xuống ăn. Sẽ tự có người hầu vào trong thu dọn và hầu hạ cho Nhân Nhã.
Tú Thanh chợt lén huých Lệ Lệ ở dưới bàn, dĩ nhiên không thể qua mắt được Long Ưng. Hắn cũng không vạch trần, bởi vì đó cũng chỉ là mấy chuyện đùa vui.
Khuôn mặt Lệ Lệ ửng đỏ, nàng tiến sát lại gần Long Ưng một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Hai ta đã thương lượng qua! Đêm nay cùng nhau hầu hạ Ưng gia."
Long Ưng vui vẻ nói: "Mấy ngày qua bất kể là đại chiến hay tiểu chiến, lão tử mở miệng hay ngậm miệng đều nói đại chiến ba trăm hiệp, đáng tiếc là trận chiến dài nhất cũng không qua được hai trăm hiệp, không thể tưởng được..."
Lờ còn chưa nói hết thì Lệ Lệ đã che miệng hắn, hờn dỗi nói: "Ưng gia thật xấu xa!"
Đang thời khắc náo nhiệt thì Lý công công đến báo có Trương Giản Chi đại nhân xin gặp.
Long Ưng thực sự kinh ngạc, đầu tiên Thượng Dương Cung là cấm địa trong cấm địa, không có Võ Chiêu cho phép thì đừng nghĩ đến việc đặt chân vào; thứ hai là hắn không đoán được lý do mà Trương Giản Chi đến gặp hắn.
Lý công công hiển nhiên không phải là thái giám bình thường, thấy thề liền thấp giọng nói: "Trương Giản Chi là học trò của Quốc Lão, xuất thân là tiến sĩ, hiện là Giám Sát Ngự Sử. Nếu Ưng gia không muốn gặp ông ấy, nô tài..."
Long Ưng vội nói: "Mời ông ấy đến phòng khách, ta sẽ lập tức đến."
Trương Giản Chi tuổi hơn năm mươi, vóc người bậc trung, khuôn mặt chính trực, tinh thần phấn chấn, sống lưng thẳng tắp, tuy không thông thạo võ kỹ nhưng vẫn tự có một cổ khí thế bức nhân, thấy Long Ưng vào phòng liền đứng dậy làm lễ.
Long Ưng mời ông ta ngồi xuống, uống qua trà thơm rồi mới hỏi: "Trương đại nhân không cần phải vào triều sớm sao?"
Trương Giản Chi vuốt chùm râu dài dưới cằm, nói: "Sáng nay có tình huống đặc biệt, Thánh Thượng phải đến Vạn Tượng Thần Cung để tiếp nhận cống phẩm của sứ giả ngoại quốc cho nên đã hủy buổi triều sớm."
Long Ưng kinh ngạc nói: "Hai chuyện này vốn không có xung đột, sau buổi triều sớm có thể tiến hành nhận cống phẩm cũng được mà."
Trương Giản Chi mỉm cười nói: "Cho nên hạ quan mới nói là tình huống đặc biệt. Hủy bỏ buổi triều sớm là để tỏ vẻ tôn trọng cùng thành ý với đối phương, sự tình tuyệt đối không bình thường. Quốc Lão cũng được mời tham dự, càng hi hữu nữa là Thái Tử điện hạ cũng dự thính."
Thái Tử Đại Chu là Dự Vương Lý Đán ở Đông cung, Lý Long Cơ ở cùng một chỗ với Vạn Nhận Vũ tại Bát Phương Quán đêm nọ chính là con trai của Lý Đán. Từ lời nói của Trương Giản Chi thì có thể hiểu, Lý Đán mặc dù là thái tử tôn quý nhưng lại không được tham dự chính sự. Lần này bởi vì thuận theo lễ tiết ngoại giao cho nên hắn mang danh nghĩa người kế vị nên cần phải có mặt.
Long Ưng buột miệng hỏi: "Có phần tên khốn Võ Thừa Tự hay không?"
Trương Giản Chi bật cười khanh khách nói: "Đương nhiên là có phần tên khốn này. Long tiên sinh đúng là người hào sảng nói chuyện sảng khoái, làm cho hạ quan cảm thấy sảng khoái trước nay chưa từng có, khó trách Quốc Lão rất yêu thích tiên sinh."
Long Ưng đối với chuyện sử giá ngoại quốc không có hứng thú liền nói ngay vào điểm chính: "Lần này Trương đại nhân tìm đến bản tiểu tử có gì chỉ giáo?"
Trương Giản Chi cười ha ha nói: "Đây là lần đầu tiên Trương mỗ nghe người ta tự xưng là bản tiểu tử, có thể thấy được tác phong của Long tiên sinh là không rập khuôn. Lần này hạ quan phụng lệnh Quốc Lão đến có ba vì có ba chuyện. Đầu tiên Quốc Lão muốn biết kết quả truy đuổi hung thủ đêm qua của Long tiên sinh."
Long Ưng nói: "Ta đuổi được hơm mười dặm thì phát hiện đối phương có bố trí cạm bẫy đợi ta mắc câu. Thứ nhất ta còn có việc khác, thứ hai là còn có nhiều thời gian không lo không có cơ hội bắt đối phương, cho nên trở về Thượng Dương Cung."
Trương Giản Chi hỏi: "Có biết được đối phương là người nào không?"
Long Ưng nói: "Ta nghe lén được bọn hắn nói chuyện, một trong số đó là Chử Nguyên Thiên cao thủ số một của Võ Thừa Tự, một người khác thì chỉ cần ta nghe được âm thanh của hắn là có thể lập tức nhận ra."
Trương Giản Chi thở dài một hỏi nói: "Long tiên sinh có thể không đem bọn đạo chích này để trong lòng nhưng đối với bọn ta lại rất quan trọng. Quốc Lão luôn hoài nghi trên tay tên khốn kia có một tập đoàn chuyên ám sát chính trị, tạo thành nhiều nghi án uống thuốc độc, treo cổ tự sát liên quan đến những danh công đại thần cùng với hoàng tộc tôn thất có ảnh hưởng rất quan trọng trong chính trị, chỉ là không có chứng cớ. Vừa rồi Long tiên sinh nói như vậy khiến cho bọn ta giống như xua tan sương mù thấy được trời xanh. Long tiên sinh tốt nhất không nên nói chuyện này cho bất kỳ ai."
Long Ưng thầm nghĩ việc này khẳng định liên lụy đến Võ Chiêu, có thể là nàng ngấm ngầm ưng thuận nên gật đầu đồng ý.
Trương Giản Chi cân nhắc một lát, rồi nói một cách khó khăn: "Chuyện thứ hai thực sự không muốn nói ra nhưng không thể không nói."
Long Ưng ung dung nói: "Không có chuyện gì mà tiểu tử không đón nhận được đấy."
Trương Giản Chi cười khổ nói: "Đảm bảo ngươi đoán không được việc ta muốn nói. Quốc Lão cử ta nói rõ với Long tiên sinh, một ngày tiên sinh còn không chịu nói cho ông ấy về lai lịch xuất thân của tiên sinh thì còn không cho phép tiên sinh đi trêu chọc tiểu thư Ngẫu Tiên nhà ông ấy."
Long Ưng thất thanh nói: "Sao vậy?"
Trương Giản Chi bất đắc dĩ nói: "Cũng khó trách Quốc Lão được, Ngẫu Tiên là cô con gái yêu mà ông ấy xem như châu như ngọc. Ông ấy..."
Long Ưng bật cười nói: "Đại nhân đã hiểu lầm mà Quốc Lão cũng hiểu lầm rồi! Tiểu tử cùng tiểu ma nữ chỉ là đọ sức chứ không có chuyện tình cảm, mà tiểu thư đối với ta chỉ có ác cảm chứ không có hảo cảm. Xin nói với Quốc Lão không cần lo lắng, ta sẽ không đi trêu ghẹo nàng."
Trương Giản chi nói: "Tuy rằng võ kỹ của Long tiên sinh kinh thiên động địa nhưng đối với tâm lý của con gái thì lại chỉ hiểu sơ sài. Chớ trách hạ quan quen sơ mà nói nhiều, bởi vì hạ quan cũng yêu thích Long tiên sinh như Quốc Lão. Quốc Lão lo lắng là có lý do cả, trước kia Ngẫu Tiên mỗi lần đánh bại đối thủ liền đều khoe khoang với Quốc Lão, chỉ có tiên sinh là ngoại lệ duy nhất, một chữ cũng không đề cập tới. Quốc Lão rất muốn biết việc gì xẩy ra."
Long Ưng không phản bác được, chẳng lẽ nói cho Trương Giản Chi là tiểu ma nữ đánh trúng hắn một chiêu sao? May mắn kế hay đã có trong đầu, hắn hạ giọng nói: "Ta quả thật đánh trúng nàng một chiêu, là một chiêu vào mông cho nên nàng mắc cỡ không nói ra. Haha!"
Trương Giản Chi qua nhiên bị gạt, giật mình hiện ra vẻ thì ra là vậy rồi nói tiếp: "Tiếp theo là tối hôm qua nàng lấy được danh kiếm 'Thần Sơn Chi Tinh' giá trị liên thành do Hoành Không Mục Dã tặng dân tộc Thổ Phiên, ưa thích đến mức ôm kiếm lên giường ngủ cùng mình. Sáng sớm dậy liền đeo kiếm mới đi ra cửa, không cần ta nói rõ, Long tiên sinh cũng nên hiểu được Quốc Lão nghĩ đến chuyện gì."
Trong lòng Long Ưng vui mừng, Hoàng Không Mục Dã quả nhiên là người đáng tin, không cần phải nói thì tất nhiên vỏ kiếm, chuôi kiếm được khảm đầy châu báu, không thì sao lại gọi là giá trị liên thành chứ. Không biết công chúa Thái Bình lấy được thứ gì nhỉ?
Long Ưng thở dài nói: "Hiểu rồi! Sau này tiểu tử tuyệt đối sẽ không đi tìm tiểu thư Ngẫu Tiên, lấy tính nết của nàng thì tất nhiên cũng sẽ không tới tìm tiểu đệ."
Trương Giản Chi kinh ngạc nói: "Trong tình huống như hiện nay mà Long tiên sinh vẫn không chịu nói về lai lịch xuất thân của mình cho Quốc Lão sao? Ngài nói có thể giữ bí mật cho tiên sinh."
Long Ưng nghe được trong lòng xao động nhưng trước tiên vẫn cần trưng cầu ý kiến của Bàn công công đã. Hắn nói: "Sẽ có một ngày ta nói ra. Hiện tại chỉ có thể nói cho Quốc Lão chính là Long Ưng ta tuyệt đối không phải là kẻ địch của ông ấy. Cho dù ông ấy sai người tới giết tiểu tử thì tiểu tử cũng chỉ tránh né mà sẽ không đánh trả, việc thương thiên hại lý càng sẽ không làm. Hắc! Chuyện thứ ba là gì vậy?"
Trương Giản Chi quan sát hắn một lúc rồi gật đầu nói: "Hạ quan tin tưởng những lời tâm huyết này của Long tiên sinh. Chuyện thứ ba Quốc Lão chỉ nhắn đại nhân một lời. Tiểu thư Đoạn Mộc Lăng đã rời khỏi phủ Quốc Lão, hiện đang tạm ở trong Tố Tịnh Am rất nổi tiếng ở phía đông Lạc Thủy. Tiểu thư nói nếu như Long tiên sinh muốn trả lại năm lượng vàng còn nợ nàng thì có thể tới đó tìm nàng."