Đi ra khỏi bệnh viện, Lý Khả Hân vẫn còn cảm thấy tức giận với vợ của Chu Tuấn. Sắc mặt của nàng tái nhợt, ngồi ở đằng sau xe, bất bình nói:
- Trên đời này thật lắm người xấu. Có hảo tâm không được báo đáp mà còn bị người ta gọi là tiểu hồ ly.
Diệp Lăng Phi lái xe, trong lòng hắn thầm cảm thấy buồn cười. Trên khuôn mặt không kìm được cười mỉm. Lý Khả Hân trông thấy như vậy, liền trút toàn bộ giận dữ lên người của hắn:
- Diệp Lăng Phi, anh còn cười nữa sao? Chuyện này toàn bộ là do anh.
- Anh thì có quan hệ gì, ai bảo em trời sinh đã xinh đẹp, khiến cho người khác cảm thấy đố kỵ làm chi. Nếu như em mà xấu xí, anh cam đoan bà mập đó không nổi giận với em.
- Anh còn nói vậy à? Tôi mà xinh đẹp ư? Mà chẳng lẽ xinh đẹp cũng là có tội sao? Thật là ngụy biện!
- Anh đó, hết lần này đến lần khác đánh người. chuyện này anh còn kéo cả tôi và Hiểu Uyển vào. Nếu như không có anh, thì tôi và Hiểu Uyển cũng không bị người khác khi dễ.
- Chị Khả Hân, chuyện này không thể trách Diệp đại ca được, anh ấy cũng không ngờ là sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Đường Hiểu Uyển ngồi ở phía sau, nàng trông thấy Lý Khả Hân nổi giận với Diệp Lăng Phi thì vội vàng thay hắn giải thích.
Lý Khả Hân bĩu môi một cái rồi nói:
- Hiểu Uyển, chuyện này không liên quan tới em, em đừng có mà xen vào. Em bị Diệp Lăng Phi lừa nên chỉ thấy chỗ tốt của hắn, há miệng ra là Diệp đại ca, ngậm miệng cũng là Diệp đại ca. Em nói thử xem, tên họ Diệp này thì có gì tốt? Hừ, không biết hắn có bao nhiêu người phụ nữ. Em phải cẩn thận một chút, đừng để hắn lừa gạt. Sau khi hắn đưa em lên giường xong, hắn sẽ một cước đá văng em. Hừ! Loại đàn ông này chị thấy nhiều rồi.
- Khả Hân, em đừng có hiểu lầm anh như vậy, anh đâu phải là đàn ông hư hỏng như vậy
Diệp Lăng Phi vội vàng giải thích.
- Anh rất có trách nhiệm đối với người mình yêu, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ai.
- Đúng thế, tại sao anh lại phải đá văng? Tất cả mọi người vây quanh anh chẳng phải là chuyện tốt sao? Hừ! anh ước gì tất cả những ai mà anh thích cũng ở bên cạnh anh, lúc nào chán rồi sẽ ghét bỏ. Tôi nhìn thấy anh quả thực là rất tức giận, đang định về ăn cơm nhưng bụng đã no lắm rồi.
Đường Hiểu Uyển không kìm được cuời khẽ hai tiếng. Diệp Lăng Phi cũng nở ra một nụ cười, cố gắng không để phát ra tiếng kẻo Khả Hân lại tức giận. Lý Khả Hân trông thấy dáng vẻ này của Diệp Lăng Phi thì lại lẩm bẩm nói:
- Anh muốn cười thì cười đi, không cần nhịn coi chừng chết đó.
- Ha ha.
Diệp Lăng Phi không kìm được nữa, cuối cùng cũng nở ra một nụ cười. Nụ cười này vừa phát ra Lý Khả Hân liền nhíu mày. Bỗng nhiên, nàng đưa tay lên đùi của hắn hung hăng nhéo một cái, đau đến mức Diệp Lăng Phi phải há miệng kêu:
- Khả Hân, em làm gì đó?
- Tôi thấy anh thật quá hèn mọn và bỉ ổi.
Sau khi Lý Khả Hân véo Diệp Lăng Phi thì tâm tình cũng tốt hơn. Nàng kéo túi xách mình ra, lấy từ trong đó một xấp khăn giấy, lấy khăn xoa xoa tay rồi phụng phịu nói:
- Tôi hối hận vì đã véo anh, véo anh xong xây xát hết móng tay. Hừ, sau này về tôi phải lấy xà phòng rửa thật kỹ, tránh để bàn tay bị ô uế.
- Anh dơ bẩn như vậy ư?
Diệp Lăng Phi buồn cười hỏi?
- Đúng thế, có lẽ còn dơ bẩn hơn cả sự tưởng tượng của tôi.
Nàng lau tay xong tiện thể ném xấp khăn giấy tới trước mặt Diệp Lăng Phi, không khách khí nói:
- Làm ơn quăng đi giúp tôi.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Chiếc xe này đi mãi cho đến nhà của Lý Khả Hân. Lúc này, Lý Khả Hân kêu Đường Hiểu Uyển xuống xe, Diệp Lăng Phi cũng xuống xe theo.
- Khả Hân, chẳng lẽ em không mời anh vào nhà ăn cơm hay sao?
Diệp Lăng Phi biết rằng lúc này Lý Khả Hân sẽ không có ý mời hắn vào nhà cho nên hắn cố ý hỏi như vậy.
- Nằm mơ đi, anh từ nay về sau đừng hòng mong đến chuyện đến nhà tôi để ăn cơm. Tôi hiện tại đang rất tức giận.
Lý Khả Hân kéo tay của Đường Hiểu Uyển, cất tiếng nói:
- Hiểu Uyển, đừng nhìn nữa, mau đi lên trên đi. Người này chả có gì tốt, cứ nhìn hắn là chị cảm thấy tức giận.
Đường Hiểu Uyển đành phải bất đắc dĩ ngoan ngoãn đi theo Lý Khả Hân lên trên lầu. Lý Khả Hân vừa bước được bước thì bỗng nhiên Diệp Lăng Phi tiến tới ôm lấy eo của nàng. Lúc Lý Khả Hân còn chưa kịp phản ứng, Diệp Lăng Phi đã hôn vào cặp môi kiều diễm của nàng. Sau đó, hắn nhanh chóng lách qua, rồi lên trên xe.
Đến khi Lý Khả Hân kịp định thần thì đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi thò cái đầu ra khỏi cửa sổ xe, dương dương đắc ý cười với mình.
- Tên khốn kiếp này, đừng để tôi bắt được anh.
Lý Khả Hân vung đôi bàn tay trắng trẻo của mình lên, nhưng Diệp Lăng Phi không hề quan tâm nói:
- Vậy chờ hai tuần nữa đi, hai tuần nay anh nghỉ dài hạn.
Diệp Lăng Phi nói xong, nổ động cơ rồi rời khỏi.
Tuy bề ngoài Lý Khả Hân rất tức giận nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, nàng lầm bầm nói:
- Hừ, Diệp Lăng Phi, tên khốn kiếp này, muốn theo đuổi tôi, anh còn cần phải cố gắng nhiều, tôi không dễ dàng tha cho anh như vậy đâu.
Tuy nàng nói như vậy, nhưng trong lòng nàng, Diệp Lăng Phi đã có một vị trí.
-------------------------------------
Trên đường về nhà, Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, muốn hỏi nàng xem hiện tại nàng đang ở đâu. Ở đầu dây bên kia, Bạch Tình Đình nhanh chóng trả lời rằng, mình đang bận, không có thời gian nói chuyện với hắn, còn nói cho hắn biết, hôm nay nàng tăng ca đến tận nửa đêm. Vừa nghe nói Bạch Tình Đình không rảnh, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cảm thấy mình quay về cũng vô nghĩa, không thể quay về đó nói chuyện phiếm với Vú Ngô được. Trước kia, hắn hay đầu võ mồm với Bạch Tình Đình, chuyện này đã trở thành thói quen, nay không có nàng bên cạnh, Diệp Lăng Phi bỗng có một cảm giác không thoải mái. Khi hắn đang cảm thấy nhàm chán thì đột nhiên điện thoại vang lên. Nhìn vào màn hình, Diệp Lăng Phi cảm thấy đau đầu, đây chính là cô nhóc Kỷ Tuyết. Nếu như đổi lại là một cô gái đã trưởng thành tìm mình thì Diệp Lăng Phi đã có một cảm giác sảng khoái, nhưng Kỷ Tuyết này lại làm cho hắn cảm thấy chán ghét. Trong đầu hắn thầm nghĩ: “Tiểu nha đầu này tìm mình làm gì vậy nhỉ? Mình đã nói là không thích nó rồi. Hừ! Ta đâu phải là Micheal jackson, có gì mà nó hứng thú vậy ta? Nói đi cũng phải nói lại, cô bé này miệng còn hôi sữa, cho dù lên giường cũng không cảm thấy hứng thú.”
Hắn cảm thấy đau đầu, vừa mới nhấc máy lên, ở đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Kỷ Tuyết.
- Đại thúc, chú đang làm gì vậy?
- Làm gì à? Về nhà với lão bà.
Diệp Lăng Phi cố ý cười dâm đãng:
- Nếu như nhóc không ngại thì có thể đến đây chơi 3P.
- Dừng lại, đại thúc, nếu như có cháu ở bên cạnh, chú chuyện gì cũng sẽ không dám làm.
Kỷ Tuyết cười ha hả:
- Đại thúc, chú có thể nói cho cháu biết, có phải bây giờ chú đang ở trong biệt thự phải không? Cháu từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa biết biệt thự là cái gì. Nếu có thể, cho cháu đến nhà chú chơi, về phần lão bà của chú phản đối, cháu mặc kệ. Nếu như không trở thành vợ của chú, thì thành tình nhân cũng được. Cháu xem trên TV thấy có một số cô gái làm tình nhân, cũng không tệ. Mẹ của cháu nói cho cháu biết, đời này chỉ tìm kẻ có tiền mới sống tốt được thôi. Đại thúc, chú bây giờ đang ở đâu đó, cháu đến nhà chú chơi được không?
Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi xấu hổ, hắn thầm nghĩ: “Rốt cuộc cha mẹ nó làm gì mà lại dạy cho con cái của mình những chuyện như vậy?”
Hắn thật không dám để Kỷ Tuyết đến nhà mình. Nếu như mà Bạch Tình Đình nghe thấy mấy lời ban nãy, thì chắc chắn sẽ gây ra phiền toái lớn.
Diệp Lăng Phi hơi khó hiểu nói:
- Được rồi, coi như tôi sợ cô. Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp điện thoại đây.
- Đừng, đại thúc, cháu vẫn còn chưa nói xong, cháu tìm chú thật sự là có chuyện. Khuya hôm nay cháu định cùng với một số đứa bạn đi hát karaoke, mấy người này vừa mới quen, nghe nói bọn chúng có mấy thứ tốt, chính là thuốc lắc mà hay TV hay nói đến ý. Nghe nói, uống xong thì sẽ rất hưng phấn.
- Thuốc lắc à? Tôi thấy cô nên cẩn thận một chút, vật đó tuyệt đối không tốt cho thân thể. Cô mà uống nhiều một chút, bị người ta làm gì cũng không biết. Khụ… Tôi cũng không nói nhiều nữa, đó là chuyện của cô, không quan hệ tới tôi.
Diệp Lăng Phi cất tiếng nói.
- Đại thúc, cháu biết chú quan tâm tới cháu. Được rồi, vậy thì cháu đi chơi với Tiểu Hoành Vũ đó, dù sao tên tiểu từ này cũng giống như là cái đuôi của cháu, cả tuần cứ quấn quít lấy. Nghe nói khuya hôm nay mẹ của nó phải tăng ca, tên tiểu tử này rảnh rỗi nên muốn đi hát karaoke.
Kỷ Tuyết vừa nhắc tới Tiểu Hoành Vũ, Diệp Lăng Phi lại nhớ tới Trần Ngọc Đình. Tiểu Hoành Vũ này chính là đứa con bảo bối của nàng ta, nếu như Kỷ Tuyết dẫn nó ra bên ngoài uống thuốc lắc thì không biết Trần Ngọc Đình sẽ ra làm sao.
Diệp Lăng Phi cũng không muốn đứa con bảo bối này của nàng xảy ra chuyện xấu cho nên vội vàng hỏi:
- Cô nhóc, tụi bay đang ở đâu?
- Đại thúc, chú định tìm bọn cháu phải không? Được rồi, bây giờ bọn cháu đang dùng cơm, chờ sau khi ăn cơm xong, cháu sẽ nói cho đại thúc đến. Lúc đó đại thúc nhớ tới đó.
Sau đó Kỷ Tuyết liền cúp máy. Diệp Lăng Phi ném chiếc di động ra bên cạnh, quay đầu xe đi lại vào trong nội thành.
Vào trong nội thành, trước hết, Diệp Lăng Phi tìm một chỗ ăn cơm, vừa ăn vừa chờ điện thoại của Kỷ Tuyết. Hắn vốn định gọi điện thoại cho Trần Ngọc Đình nhưng sau đó lập tức bỏ ý nghĩ này, bây giờ Trần Ngọc Đình còn đang bề bộn với công việc, nàng vừa mới trở lại cương vị phó tổng giám đốc, còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Trong lòng Diệp Lăng Phi đối với Trần Ngọc Đình có một sự khâm phục. Nàng tuy là một người phụ nữ nhưng không hề dựa dẫm vào đàn ông, đó là một chuyện không phải là dễ dàng. Hắn đang ăn cơm, bỗng nhiên trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, xem ra tối hôm nay sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi không biết vì sao, đột nhiên trong lại có một dự cảm không rõ. Hắn vội vàng ăn mấy miếng rồi gọi người bán hàng tính tiền.
Trở lại trên xe, Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Kỷ Tuyết, sau vài tiếng chuông, rốt cuộc cũng nghe được âm thanh của Kỷ Tuyết.
- Chú à, chú đang ở đâu vậy?
Kỷ Tuyết cười hi hi hỏi.
- Phố Hương Sơn.
Diệp Lăng Phi nói ra chỗ của mình rồi lập tức hỏi:
- Nhóc, mọi người đang ở đâu?
- Hi hi, chú đoán xem.
- Đoán cái rắm, Vọng Hải lớn như vậy, làm sao tôi biết được đám nhóc các ngươi đi đâu chơi.
Diệp Lăng Phi tức giận nói:
- Nói mau, đừng có bày trò nữa.
- Được rồi, người ta chỉ đùa với chú một chút thôi mà, làm gì mà tức giận! Nói cho chú biết là được chứ gì. Bọn cháu đã sắp đến KTV (Quán karaoke) Hiện Đại ở thành Bắc, chú đến đó chỉ cần gọi điện cho cháu là được.
Kỷ Tuyết cười nói.
Diệp Lăng Phi lần đầu tiên nghe nói đến KTV này, nhưng hắn lại hiểu rõ khu vực thành Bắc này, đây là khu vực loạn nhất thành phố Vọng Hải, cái gọi là tam giáo cửu lưu (dân giang hồ tứ xứ) đều thích tụ tập ở đây náo loạn. Trách không được Kỷ Tuyết có thuốc lắc, nếu như vào KTV ở thành Bắc chơi, tìm được thuốc lắc chẳng phải việc khó. Diệp Lăng Phi vội lái xe đi, khi gần đến KTV Hiện Đại, liền gọi điện thoại cho Kỷ Tuyết, muốn cô nhóc này ra cửa chờ mình.
Đợi khi Kỷ Tuyết đi ra cửa KTV, Diệp Lăng Phi thấy Kỷ Tuyết mặc một cái áo bó sát người màu đen, bên ngoài thì khoác một chiếc áo màu trắng, cặp đùi thon dài nằm trong đôi tất chân màu đen, chân cũng đi một đôi giày da màu đen. Trang điểm như vậy đúng là làm cho cơ thể chưa thành thục của Kỷ Tuyết tăng thêm vài phần gợi cảm như một nữ nhân thành thục. Nhìn Kỷ Tuyết lúc này, thật sự rất khiêu khích.
Diệp Lăng Phi dừng xe lại, vừa mới xuống xe, Kỷ Tuyết đã chạy tới một bên, tay phải ôm lấy tay trái Diệp Lăng Phi, cười hì hì nói:
- Chú đến muộn nha, người ta đã chờ chú ở đây 5 phút rồi đấy.
Diệp Lăng Phi chợt ngửi thấy một mùi nước hoa hắc hắc, loại nước hoa này, vừa ngửi đã biết là loại hỗn tạp, thậm chí có thể là loại nước hoa 5 đồng một lọ mua ở chợ, so với nước hoa Pháp xa hoa đúng là không thể so sánh. Diệp Lăng Phi nhíu mũi, cố gắng thích ứng loại mùi hương cay mũi này.
- Nhóc, tôi tới là xem mấy đứa chơi bời cái gì, tuổi còn nhỏ mà đã chơi thuốc lắc rồi. Khụ khụ… xem ra mình thật sự đã lạc hậu, không bì được vỡi lũ nhóc.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.
- Chú, chú một chút cũng không già, độ tuổi này của chú đúng là lúc có mị lực nhất, đàn ông càng già càng thành thục. So với mấy đứa tiểu tử chưa ráo máu đầu thì hấp dẫn hơn nhiều.
Kỷ Tuyết dựa sát vào Diệp Lăng Phi, nhìn bộ dáng như hận không thể dán chặt vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thật sự không có biện pháp với cô nhóc này, xem ra Kỷ Tuyết đã nhìn trúng hắn, quyết không chịu bỏ qua. Chuyện đến nước này rồi nếu Diệp Lăng Phi quá câu nệ lại có vẻ như hắn là một ngụy quân tử.
KTV Hiện Đại cũng không phải là một KTV chính quy, đối với các tụ điểm ăn chơi tại thành Bắc này sớm vứt mấy cái chính quy đi rồi, còn có một số người dựa vào quan hệ mà thành lập các tụ điểm ăn chơi, các tụ điểm ăn chơi này đều thuộc về “Hắc đạo”, không có giấy chứng nhận phòng cháy, thậm chí một thiết bị phòng cháy cũng không có. Không thể nghi ngờ gì, KTV Hiện Đại chính là một KTV thuộc về Hắc đạo, kể cả không có giấy phép, KTV này vẫn công khai hoạt động.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi và Kỷ Tuyết đi lên tầng bốn, đi qua một hành lang thật dài mới tới gian phòng chỗ Kỷ Tuyết.
- Chú à, vào đi thôi, chú còn nhìn gì vậy?
Kỷ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi đứng ở cửa không vào thì thúc dục Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua cửa thoát hiểm bị khóa kín, nhíu mày nói:
- Nhóc, mấy đứa thường xuyên đến đây chơi?
- Cũng không phải là thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng cùng bạn bè đến đây chơi thôi, chú không biết nơi này rất loạn sao, không có ai đi cùng thì chả ai dám đên thành Bắc này chơi đùa đâu.
- Tôi khuyên nhóc lần sau tốt nhất đừng đến đây.
Diệp Lăng Phi vẻ mặt chăm chú, dặn dò:
- KTV này là nhà cũ rồi, nếu có chuyện gì xảy ra muốn chạy ra ngoài cũng khó khăn, ngay cả cửa thoát hiểm và cửa sổ cũng khóa lại, tôi nghĩ bất cứ KTV chính quy nào cũng không dám làm như vậy.
- Chú à, chú còn không biết, chứ nơi này thường xuyên có người đánh nhau, nếu không khóa cửa sổ lại, sớm đã có người bị xô ngã xuống lầu rppò. Ông chủ nơi này sợ xảy ra án mạng nên mới khóa cửa sổ lại, như vậy mặc kệ ở đây đánh nhau thế nào, ít nhất không có chuyện đáng tiếc.
Diệp Lăng Phi nghe xong không nói gì, hắn đẩy cửa đi cùng Kỷ Tuyết vào phòng. Trong phòng có mười mấy người ngồi, trong đó có học sinh nam nữ, cũng có nhân viên xã hội nhàn tản, Diệp Lăng Phi liếc mắt liền thấy Tiếu Hoành Vũ ngồi trên salon phía Tây, Tiếu Hoành Vũ mặc áo lông cừu màu đen, tay phải cầm một cốc bia, cau mày, uống từng ngụm bia, bên cạnh Tiếu Hoành Vũ chính là hai cô học sinh cùng trường 31 với Kỷ Tuyết, hai người họ ăn mặc hở hang, vỗ tay cỗ vũ Tiếu Hoành Vũ uống bia. Ngồi trên ghế salon bên cạnh các nàng, là hai nam nhân đầu trọc, vóc người cao to, nhìn bộ dáng chừng 27,28 tuổi, trên người mặc một chiếc áo ba lỗ, hai cánh tay lộ ra ngoài đều có những hình xăm dọa người. Hai cô gái ngồi cạnh hai gã nam nhân, cơ hồ đã nằm trong lòng hai gã. Ở bên kia là bốn thanh niên bất lương chừng 22, 23 tuổi, những gã này đều mang vẻ lưu manh, rõ ràng là cái loại vô công rồi nghể, cả ngày chỉ biết giở thói côn đồ.
Diệp Lăng Phi vừa xuất hiện trong phòng, mọi người đang uống rượu vui đùa ầm ĩ chợt ngừng lại, ‘xoát’ một tiếng đều đem ánh mắt hướng tới Diệp Lăng Phi. Kỷ Tuyết nhìn thấy vậy, trong lòng mừng thầm, nàng ôm cánh tay Diệp Lăng Phi đi tới ghế salon, ra hiệu cho hai cô nhóc học sinh nhường chỗ để Diệp Lăng Phi ngồi xuống.
- Tiểu Tuyết, đây là anh chàng mà em nói có thể đánh nhau à? Sao anh thấy không giống.
Một nam nhân đầu trọc hỏi.
- Hạo ca, lúc đầu em cũng không tin chú của em có thể đánh, nếu không sao em có can đảm trêu chọc chú ấy chứ. Anh biết Tiểu Bá Vương không, hắn mang theo mười mấy người đều bị chú của em đánh cho vào bệnh viện hết. Bây giờ Tiểu Bá Vương như một con mèo nhỏ vậy, không nói tới đánh nhau, ngay cả ra ngoài đi chơi cũng không dám.
Kỷ Tuyết nhếch đùi phải lên, cố ý đem chân mình lộ ra cho Diệp Lăng Phi nhìn. Trong mắt Diệp Lăng Phi cũng không có gì, nhưng trong phòng, mấy tên nam nhân vừa nhìn thấy Kỷ Tuyết bày ra tư thế khiêu khích này, tròng mắt đều trừng trừng nhìn vào Kỷ Tuyết, điệu bộ hận không thể đè Kỷ Tuyết ‘ăn’ ngay bây giờ vậy.
Hạo ca bĩu môi nói:
- Tiểu tử Tiểu Bá Vương đó lá gan cũng quá nhỏ, lần trước anh để hắn tìm vài người giúp anh thu nợ, tiểu tử này cả nửa ngày cũng không phóng ra được một cái rắm. Lá gan nhỏ như vậy cũng dám đi đánh người, bị người ta đánh cũng đáng.
Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Diệp Lăng Phi cười nói:
- Vị huynh đệ này, hỗn ở đâu vậy (ý là thường hay chém giết ở đâu), xưng hô thế nào?
- Tôi chỉ là một viên chức, không có gì để nói cả.
Diệp Lăng Phi không muốn quan hệ với người như thế, một người thoạt nhìn có vẻ trâu bò nhưng khi thực sự chém giết mà nói, không biết sẽ nhũn thành bộ dáng gì nữa. Diệp Lăng Phi đem ánh mắt dời sang Tiếu Hoành Vũ, Tiếu Hoành Vũ nhận ra Diệp Lăng Phi là đồng sự của mẹ mình, trong lòng lo lắng nếu chú này nói chuyện của mình cho mẹ thì sẽ có hậu quả như thế nào. Diệp Lăng Phi dùng mông nghĩ cũng biết trong đầu Tiếu Hoành Vũ đang lo lắng cái gì. Hắn đưa tay vỗ vỗ Tiếu Hoành Vũ, cười nói:
- Tiểu Vũ, yên tâm đi, hôm nay chú đến đây vui chơi. Nếu đến để chơi, đương nhiên sẽ không nhắc đến chuyện của cháu với bất kì ai.
Tiếu Hoành Vũ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy mới bình tâm lại.
Hạo ca nhìn Diệp Lăng Phi không chịu nói, sắc mặt không vui nói:
- Huynh đệ, nên biết cái gọi là trên đời không có chuyện gì là không thể, biết đâu một ngày nào đó chúng ta đụng độ, bây giờ chúng ta kết giao bằng hữu, tương lai cũng không phải là không tốt, cậu nói có đúng không?
- Xin lỗi, không phải tôi không cho anh mặt mũi, thật sự con người của tôi không có bản lĩnh gì, cái gọi là huynh đệ trong tương lai thì còn phải trông cậy vào việc chúng ta gặp nhau không. Nếu như gặp nhau, tôi nghĩ chúng ta cũng không có chuyện gì khó nói.
Diệp Lăng Phi không cấp cho gã chút mặt mũi nào, trong mắt Diệp Lăng Phi bọn chúng chỉ là một đám vô công rồi nghề, không cần thiết phải có quan hệ gì với chúng.Kỷ Tuyết thấy vậy vội vàng giảng hòa:
- Thôi mà, Hạo ca, anh đừng trách chú em, chú em vốn không biết cách nói chuyện. Hôm nay chúng ta tới đây ca hát, đương nhiên muốn chơi cho thống khoái (sung sướng), không nên vì một việc nhỏ mà không vui. Thế này vậy, em uống bồi anh một chén, chén này em thay chú em xin lỗi anh.
Hạo ca vốn không vui, nghe thấy Kỷ Tuyết nói vậy, trên mặt hắn rốt cuộc cũng nở ra nụ cười dâm đãng, nói:
- Tiểu Tuyết, hôm nay em ăn mặc đẹp như vậy không phải là chuẩn bị đi theo anh đấy chứ.
Vừa nói hắn vừa vỗ lên đùi mình nói:
- Tới đây, ngồi vào đùi anh, để cho anh yêu thương em thật tốt nào.
- Hạo ca, đừng mà, bên cạnh anh cũng có mỹ nhân rồi mà. Em vẫn còn là một đứa trẻ, không dám tới đâu. Hơn nữa mẹ em đã dặn dò em không được tùy tiện cùng nam nhân thân cận, có phải anh muốn em bị mẹ đuổi ra khỏi nhà không vậy? Em nhát gan lắm, cũng không dám như vậy đâu.
Kỷ Tuyết này cũng không vừa, đừng có nhìn cô nhóc này nhỏ tuổi, nói chuyện kín kẽ đến một giọt nước cũng không lọt, cách ứng xử già dặn không hề tương xứng với tuổi tác, chỉ mấy câu nói đó vừa không đắc tội với Hạo ca, vừa không phải qua đó. Diệp Lăng Phi âm thầm gật đầu, bộ dáng cô nhóc này cũng không đơn thuần như hắn nghĩ. Hắn cũng không muốn xen vào vì vậy ngồi yên một bên.
Hạo ca ho khan hai tiếng, nhìn vào mỹ nhân trong lòng đang dùng ánh nắt u oán nhìn mình, cười ha ha nói:
- Tiểu Tuyết, cô nhóc này nói chuyện càng ngày càng lẻo mép, rõ ràng không muốn sang đây, lại đưa ra hàng đống lí do. Anh xem là em thấy anh tốt bụng, biết anh không thích ép buộc nữ hài tử (cô gái nhỏ). Thôi quên đi, chờ ngày nào đó em nguyện ý đến với anh cũng không muộn, cửa lòng anh luôn mở rộng chờ em.
- Vậy em cám ơn Hạo ca.
Kỷ Tuyết dùng bàn tay nhỏ trắng mịn cầm một cốc bia, một hơi uống hết, lại dặt cốc lên mặt bàn.
- Hạo ca, như vậy không thú vị gì.
Nam nhân đầu trọc ngồi cùng Hạo ca, từ trên người lấy ra một túi bóng đặt trên mặt bàn, nói:
- Tới, chúng ta dùng chút đồ chơi này.
- Thuốc lắc này không phải hàng tốt (ma túy), bất quá cảnh sát Vọng Hải đang kiểm soát gắt gao, đành chấp nhận dùng tạm vậy.
Hạo ca vừa nói vừa cầm một cốc bia lớn, đổ cả bọc thuốc lắc vào trong cốc bia, lấy đầu ngón tay khuấy khuấy chén bia, một bên khuấy đều, một bên nói:
- Thứ này khá tốt, hôm nay cũng xem như bọn em may mắn, cho các em sảng khoái.
Diệp Lăng Phi thấy Hạo ca lấy tay khuấy cốc bia, buồn nôn muốn chết, thầm nghĩ: “Thằng này không biết giữ vệ sinh sao? Khuấy như vậy còn có thể uống sao?”
Kỷ Tuyết cũng nhíu mày, cô nghĩ giống Diệp Lăng Phi, cảm thấy buồn nôn, nhưng cô cũng không có nói ra, mà là nhích lại gần Diệp Lăng Phi, cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm ghé vào tai Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:
- Chú à, chú có uống không?
- Không.
Diệp Lăng Phi đáp lời ngay, ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ, nói thẳng:
- Ta thấy buồn nôn.
- Cháu cũng vậy.
Kỷ Tuyết nhỏ giọng nói.
Hạo ca không chú ý Diệp Lăng Phi và Kỷ Tuyết nói chuyện với nhau, hắn chỉ lo khuấy bia, cảm giác khuấy đều rồi, hắn lấy mấy cái chén, rót cho mỗi người non nửa chén hỗn hợp thuốc lắc và bia.
- Lên, tất cả mọi người uống thử, nếu thiếu bảo anh, anh vẫn còn.
Tiếu Hoành Vũ đưa tay chuẩn bị lấy thì nghe Diệp Lăng Phi phì cười nói:
- Nếu uống kiểu này quả thực phí quá.
Vừa nói Diệp Lăng Phi vừa cầm chén hỗn hợp thuốc lắc với bia, lắc lắc nói:
- Thuốc lắc là ma túy tổng hợp, không nói số lượng trong này thế nào, chỉ nói chất lượng cũng đã không được. Nếu như đem thuốc lắc pha với bia rượu, rượu cồn hòa với ma túy có thể lấy mạng các người, nếu muốn uống thuốc lắc phải ăn riêng một mình , không biết vị huynh đệ này đã từng chơi thuốc lắc chưa?
- Đương nhiên là tao đã từng chơi, trước kia tao vẫn chơi như thế, ai nói không được?
Hạo ca trừng mắt, tức giận nói:
- Tiểu tử, mày chưa từng chơi qua thì đừng có ở chỗ này nói lung tung, nhìn bộ dạng mày cũng biết không chơi qua thuốc này.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Tôi quả thật không chơi loại thuốc độc này bao giờ, chỉ hít loại thuốc thuần độ để giảm đau. Huynh đệ, nếu anh muốn hít loại thuốc độc này cứ việc tìm tôi, chỉ cần anh có tiền tôi có thể tìm cho anh thuốc phiện được.
- Tiểu tử, mày cũng quá ngông cuồng rồi, đòi tiền phải không, thứ lão tử có chính là tiền.
Hạo ca vừa nói liền rút một xấp tiền trong người ném lên mặt bàn,
- Tiểu tử, đây chính là tiền đặt cọc, bây giờ mày mua thuốc phiện cho tao, nếu mày không mua được thuốc, cẩn thận cái mạng của mày đấy.
Diệp Lăng Phi chỉ nhìn thoáng qua tiền trên bàn, cười ha ha nói:
- Huynh đệ, tiền của anh hình như không nhiều lắm, theo tôi thấy cũng chỉ khoảng bảy, tám trăm đồng. Nếu muốn mua thuốc giảm đau kia thì còn xa mới đủ, tôi ưng chừng chỉ đủ một gam, ừ, một gam thuốc phiện thôi.
Diệp Lăng Phi dựa vào ghế, tai phải khoác lên vai Kỷ Tuyết, tà tà nói:
- Anh muốn tôi mua thuốc cho, ít nhất tiền đặt cọc cũng phải là 10 vạn.
- Mẹ kiếp, lại muốn 10 vạn tiền đặt cọc, mày có phải điên rồi không?
Hạo ca nổi giận chửi.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Khụ, không còn cách khác. À, thuận tiện sửa lại cho anh một chút, 10 vạn này không phải là nhân dân tệ, mà là USD.
Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người ở đây đều lặng đi, 10 vạn USD tương đương với 60, 70 vạn nhân dân tệ, đây không phải một số tiền nhỏ.
Hạo ca ngây người cả nửa ngày, rốt cuộc cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại. Hắn trề môi, xem thường nói:
- Tiểu tử, mày đừng có mạnh miệng, định hù dọa ai, nếu mày có bản lãnh, thì bây giờ đưa hàng ra xem.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Không có tiền sao có thể xem hàng, nếu không …
Diệp Lăng Phi mới nói đến đây, chợt nhướn mày, mang mấy câu sau nuốt vào bụng.
- Tiểu tử nói nhanh!
Hạo ca không nhịn được thúc giục,
- Sao như mấy mụ đàn bà, lấp lấp lửng lửng, nói chuyện cũng không nên hồn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi biến sắc, quát lên. Cả người hắn từ trên ghế salon bật lên, nhanh như chớp chạy ra cửa, đột nhiên mở cửa phòng, khói đặc cuồn cuộn từ bên ngoài chui vào. Diệp Lăng Phi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Lúc này, mọi người trong phòng cũng đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra – “Cháy!”
- Khốn kiếp.
Diệp Lăng Phi chửi thề một câu, phòng này cách âm rất tốt, hơn nữa trong phòng mở nhạc ầm ĩ, làm cho âm thanh bên ngoài cơ hồ không lọt được vào phòng, nếu không phải Diệp Lăng Phi ngửi được mùi khói, sợ rằng khi cháy lan đến đây thì mình chết như thế nào cũng không biết. Hắn đã vốn dự cảm có chuyện không hay xảy ra, nhưng không ngờ lại cháy thật, chỉ nhìn khói nhiều như vậy cũng biết lửa cháy rất lớn.
Hạo ca đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng, hô một câu chạy mau, liền từ ghế salon nhảy dựng lên, liều mạng chạy về phía cửa. Người khác cũng chạy về phía cửa, thấy cháy, mọi người theo bản năng đều chạy trốn. Diệp Lăng Phi không có ngăn lại, hắn lùi lại hai bước, một tay ôm lấy Kỷ Tuyết và Tiếu Hoành Vũ, quát:
- Đừng nhúc nhích, không muốn chết thì theo chú.
Kỷ Tuyết và Tiếu Hoành Vũ bị Diệp Lăng Phi quát như vậy, sợ đến run rẩy, hai người đều dừng lại nhưng lại hết sức khẩn trương, trẻ con như bọn chúng, gặp loại chuyện này đều bị dọa đến mất mật, làm sao có thể trấn tĩnh như Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi quan sát phòng này một chút, phát hiện có một tấm rèm cửa sổ, rèm này chừng dài hơn ba mét. Diệp Lăng Phi giật tấm rèm xuống, nhìn thấy phía sau có một cửa sổ kiểu cũ bị bịt kín lại, kết cấu tòa nhà này là kiểu cổ, phía sau là một cửa sổ hình bán nguyệt, lại bị bịt lại trở thành một bức tường.
- Đóng cửa phòng lại. Không cho ai đi vào.
Diệp Lăng Phi xé tấm rèm thành ba mảnh, cầm một chai bia chưa mở, đập cổ chai vào góc bàn, ‘xoảng’ một tiếng, cổ chai đã bị đập vỡ, bia trong chai phun ra, Diệp Lăng Phi đổ bia vào mấy miếng vải. Kỷ Tuyết đã đóng cửa lại, thì nhớ đến bạn học của mình, hô lên:
- Bạn học của cháu còn ở bên ngoài.
- Đó là số mệnh của chúng, nếu như chúng còn sống thì chứng minh chúng tốt số, còn nếu bị chết, thì chỉ có thể nói ông trời muốn mạng của họ.
Diệp Lăng Phi dùng vãi bịt mặt lại, dặn dò:
- Hai đứa, nếu không muốn chết thì buộc vào, đừng có nói nhiều.
Kỷ Tuyết và Tiếu Hoành Vũ làm gì còn dám nói nhiều, toàn bộ nghe Diệp Lăng Phi sắp xếp. Ngoan ngoãn làm theo, khói tràn từ khe cửa vào phòng, không bao lâu nữa khói sẽ tràn ngập phòng. Diệp Lăng Phi đoán bên ngoài đã tràn ngậy khói, cháy nhà rất nhiều người chết không phải vì bị lửa thiêu mà là bị sặc khói mà chết. Hắn không suy nghĩ nhiều, hai tay nhấc cái bàn gỗ nặng trên trăm cân, đập vào cái cửa sổ.
‘Rầm’ một tiếng, cái bàn bị đập nứt ra mà cửa sổ chỉ hơi lung lay một chút, Diệp Lăng Phi lại cầm chiếc bàn lên, đập một cái nữa, lần này cái bàn vỡ thành bốn mảnh. Nhìn lại cửa sổ đã bị đập ra một lỗ thủng to, từ bên ngoài có ánh đèn chiếu vào. Hai tay Diệp Lăng Phi đẩy vào cửa sổ đã bị bịt lại, cắn răng, gầm lên. ‘Ầm’ một tiếng, tường bịt cửa sổ đã bị Diệp Lăng Phi đẩy ra ngoài, cả cái cửa sổ đã lộ ra.
Từ cửa sổ nhìn xuống phía dưới, thấy một căn nhà cách mặt đất chừng ba mét, đó là nóc một kho hàng nhỏ, Diệp Lăng Phi ước chừng từ đây đến nóc nhà kho đó ít nhất cũng phải cách tám mét, Diệp Lăng Phi buộc đám dèm cửa lại với nhau, sau đó đem toàn bộ bia trong phòng đổ lên sợi dây vải dài tầm chín mét này, dùng sức giằng ra, cảm thấy cũng khá là chắc chắn. Diệp Lăng Phi buộc sợi dây vải vào ngang hông Tiếu Hoành Vũ, mang Tiếu Hoành Vũ ra trước cửa sổ nói:
- Hai tay bám vào cửa sổ, chú sẽ đưa cháu xuống.
- Cao quá.
Tiếu Hoành Vũ nhìn thấy cao như vậy, mặt trắng bệch không còn giọt máu, cả người run run không dám đi xuống.
- Ngươi còn lề mề tao sẽ ném mày xuống.
Diệp Lăng Phi bị Tiếu Hoành Vũ chọc giận, không thèm chú cháu, dỗ dành gì, như chim ưng bắt gà con, túm cổ áo Tiếu Hoành Vũ nhấc ra ngoài cửa sổ, Tiếu Hoành Vũ ở trên không, hai chân đạp loạn, sợ đến run lẩy bẩy.
- Nhanh, đi xuống.
Diệp Lăng Phi nắm chặt dây vải, thả Tiếu Hoành Vũ xuống từng chút một, Tiếu Hoành Vũ như tượng gỗ bị Diệp Lăng Phi thả xuống dần dần, mãi đến khi Tiếu Hoành Vũ hai chân chạm nóc nhà kho, mặt hắn mới có chút huyết sắc.
Diệp Lăng Phi nhanh tay rút về dây vải, sau đó cũng thả xuống Kỷ Tuyết như vậy, Kỷ Tuyết can đảm hơn nhiều so với Tiếu Hoành Vũ, cô cắn chặt môi, không nói lời nào, nhắm tịt mắt lại, mãi cho đến khi chân chạm đất, Kỷ Tuyết mới mở mắt, thở một hơi thật dài, rồi cô hướng về phía Diệp Lăng Phi vẫn còn ở trên tầng hô:
- Chú mau đi xuống đi.
Diệp Lăng Phi buộc dây vải vào ghế salon, tay phải cầm dây vải, đứng ở cửa sổ, hơi chần chừ một giây, rồi quyết đoán nhảy xuống. Theo thân thể Diệp Lăng Phi rơi nhanh xuống dưới, ghế salon cũng bị kéo về phía cửa sổ.
“Ầm!”Ghế salon bị mắc kẹt ở cửa sổ, còn Diệp Lăng Phi đang ở giữa không trung, đột nhiên cảm thấy dây vải buông lỏng, trong lòng biết rõ dây vải này không chịu được sức nặng của mình, đã bị đứt. cái này vẫn trong tính toán của Diệp Lăng Phi, nên cũng không bị bất ngờ. Khoảng cách ba mét với Diệp Lăng Phi mà nói cũng đủ để hắn đủ thời gian phản ứng, khi còn chưa chạm đất, hắn đã điều chỉnh tư thế, chân vừa chạm đất liền liên tục lăn trên mặt đất, triệt tiêu lực rơi hoàn toàn, lăn hơn mười vòng, Diệp Lăng Phi mới dừng lại.
Diệp Lăng Phi đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, đi xuống dưới nhà kho, ra hiệu cho Kỷ Tuyết và Tiếu Hoành Vũ nhảy xuống. Hai đứa này nhìn độ cao gần ba mét, không dám trực tiếp nhảy xuống. Làm cho Diệp Lăng Phi bên dưới tức giận, trừng mắt quát:
- Muốn tao tự mình lên đấy ném hai đứa xuống không? Lịt mịa, ai dạy dỗ tụi bay mà có tý thế này cũng không dám nhảy?
Diệp Lăng Phi quát như vậy, quả thật cũng có điểm tác dụng, Kỷ Tuyết cắn chặt đôi môi nhỏ, nhắm mắt lại, nhảy xuống phía dưới, ngay khi Kỷ Tuyết chuẩn bị chạm đất, Diệp Lăng Phi đã ôm lấy Kỷ Tuyết, không để cho Kỷ Tuyết có một chút thương tổn. Tiếu Hoành Vũ bên trên thấy Kỷ Tuyết nhảy xuống, trong lòng tự ái, cũng nhảy xuống, cũng được Diệp Lăng Phi đón được an toàn. Giờ phút này, rốt cuộc Diệp Lăng Phi cũng có thể thở phòa nhẹ nhõm, hắn cười nói với Kỷ Tuyết và Tiếu Hoành Vũ:
- Tốt lắm, chúng ta đi thôi, hôm nay coi như không có chuyện gì phát sinh.
Kỷ Tuyết vẫn nhìn Diệp Lăng Phi, đột nhiên cô ôm lấy Diệp Lăng Phi, hôn một cái, giọng nói mềm mại xen lẫn sự hưng phấn nói:
- Chú, chú thật tốt, cháu rất hâm mộ chú.
- Nhóc, không có chuyện gì phải không, không cần nói những lời khách sáo như vậy.
Diệp Lăng Phi lần này đúng là bị Kỷ Tuyết hù dọa rồi, không ngờ chính mình lại bị cô bé hôn trộm như vậy. Nghe được câu nói tiếp theo của Kỷ Tuyết, Diệp Lăng Phi thật sự cười khổ bất đắc dĩ, không còn cách nào đành cười nói:
- Đừng nghịch ngợm nữa, mau về nhà đi.
- Vậy hai người bạn học của cháu thì làm sao?
Kỷ Tuyết lo lắng hỏi.
- Chú nói rồi, bọn chúng còn sống là vận của chúng, nếu chúng chết thì là mệnh của chúng, không thể trách người khác được.
Diệp Lăng Phi hơi lắc đầu, nói:
- Đi thôi, hai đứa nhớ kĩ, buổi tối hôm nay không có phát sinh bất cứ chuyện gì.
Khi Diệp Lăng Phi ra xe rời đi, xe chữa cháy từ nội thành mới chạy đến hiện trường, các nhân viên phòng cháy chữa cháy lập tức tiến hành cứu hỏa, chỉ là do khói cuồn cuộn, thế lửa quá lớn, không bao nhiêu người có khả năng sống sót.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi cũng không có đưa Kỷ Tuyết và Tiếu Hoành Vũ về nhà, hắn lái xe đưa hai đứa nhóc ra bến xe bus, rồi cho hai đứa xuống bắt xe bus về nhà. Tiếu Hoành Vũ cũng không có cảm giác gì, lần này Diệp Lăng Phi cứu hắn, hắn cảm kích còn không kịp nào dám oán trách cái gì với Diệp Lăng Phi. Chỉ là Kỷ Tuyết hết sức bất mãn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng lầm bầm oán giận nói:
- Chú, sao chú không đưa cháu về nhà?
- Không có thời gian, chú còn nhiều việc.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.
- Không phải là sốt ruột về gặp vợ đấy chứ? Hừ, cháu thật muốn nhìn xem vợ chú là ai, có thể xinh hơn cháu không?
Kỷ Tuyết ấm ức nói,
- Nếu cháu lớn thêm vài tuổi nữa, nhất định còn xinh hơn vợ chú.
- Như vậy chờ cháu lớn lên rồi nói đi.
Diệ Lăng Phi cười nói.
- Chú đáng ghét, cháu nhất định phải quấn lấy chú, không cho chú được yên ổn.
Kỷ Tuyết oán giận nói:
- Cháu không phải cô gái dễ lừa gạt đâu.
- Chú biết khó lừa gạt cháu cho nên chú mới không dám trêu chọc vào cháu đấy, chờ ngày nào đó cháu sửa lại tật xấu này rồi hẵng tới tìm chú đi.
Khi Diệp Lăng Phi về đến biệt thự, Bạch Tình Đình vẫn chưa về nhà. Vú Ngô thấy bộ dáng Diệp Lăng Phi trở về bị dọa đến nhảy dựng lên, cả người hắn đầy tro bụi, quần áo cũng rách nát, nhìn thoáng qua còn tưởng Diệp Lăng Phi từ trong vũng bùn bò ra. Diệp Lăng Phi không giải thích chi tiết với Vú Ngô, chỉ hồ đồ nói là xe mình bị hỏng, mình chui vào gầm xe sửa xe nên mới thành bộ dạng như vậy. Vú Ngô không phải người thích tò mò, nếu Diệp Lăng Phi không muốn nói, Vú Ngô cũng không hỏi nhiều.
Diệp Lăng Phi trước tiên thay bộ quần áo bẩn ra, bộ quần áo này không thể mặc được nữa. Trong khi Bạch Tình Đình còn chưa có về, Diệp Lăng Phi đi tới phòng tắm, tắm nước lạnh một cái cho đã.
Khi hắn vừa mới từ trong phòng tắm đi ra, vừa hay lại gặp Bạch Tình Đình với vẻ mặt mệt mỏi ở hành lang.
- Lão bà, mới về à, anh tắm xong rồi, nếu em về sớm một chút, chúng ta có thể cùng nhau tắm uyên ương rồi.
Diệp Lăng Phi cầm một chiếc khăn lông màu trắng lau mái tóc ẩm ướt, áo ngủ mở ra, lộ ra cơ ngực cường tráng màu cổ đồng của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình cầm theo túi xách, vẻ mặt mệt mỏi, nhàn nhạt nói:
- Em có chút mệt mỏi, không ăn cơm tối.
Vừa nói vừa mở cửa phòng ngủ, đi vào.
Bạch Tình Đình không đấu võ mồm cùng Diệp Lăng Phi, làm cho hắn có cảm giác ngoài ý muốn. Dù quan hệ hai người họ đã thân cận hơn nhiều nhưng theo như tính tình của Bạch Tình Đình trước đây, Diệp Lăng Phi nói ra câu khiêu khích này Bạch Tình Đình đã phản kích hắn. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình đóng cửa phòng, cũng không cảm thấy thú vị nữa, trở về phòng ngủ, thay bộ quần áo rộng thùng thình kia bằng một bộ quàn áo bình thường màu trắng, đi xuống dưới.
Vú Ngô đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, trên bàn cơm lớn bày ra ba món ăn, và một món canh.
- Đại tiểu thư nói cô ấy mệt mỏi nên không ăn cơm tối.
Vú Ngô nói rồi đặt bộ đồ ăn trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Cháu biết rồi.
Nói xong liền vùi đầu vào ăn cơm, bình thường mọi ngày đều ăn cơm cùng Bạch Tình Đình, tuy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình thường xuyên đấu võ mồm nhưng mỗi lần đều cảm thấy ăn nhiều hơn. Hôm nay không có Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi lại cảm giác ăn cơm một mình không hứng thú lắm. Ăn qua loa vài miếng, Diệp Lăng Phi hạ đũa, tự mình đến phòng bếp lấy một chiếc bát lớn, xới một thìa cơm đầy trong mồi cơm điện, lại gắp thêm vài miếng cánh gà, bưng bát lên lầu.
Gõ cửa, Diệp Lăng Phi không có nghe thấy âm thanh của Bạch Tình Đình. Hắn thử vặn tay cầm cửa, cửa mở ra, Diệp Lăng Phi nhìn vào bên trong, liền thấy Bạch Tình Đình đang nằm úp trên giường, ngay cả giày cũng không cởi ra, Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ Bạch Tình Đình, đặt bát cơm trên bàn cạnh giường. Hắn nhẹ nhàng vỗ bả vai Bạch Tình Đình, nhẹ giọng nói:
- Lão bà, ăn cơm đi.
- Em rất mệt, không ăn cơm.
Bạch Tình Đình nhắm mắt lại, thấp giọng nói.
- Không ăn cơm làm sao được, người là sắt, cơm là gang, không ăn cơm một bữa sẽ đói bụng không làm gì được.
Diệp Lăng Phi ngồi lên giường, không quản Bạch Tình Đình có nguyện ý không, mạnh mẽ ôm lấy Bạch Tình Đình, đặt lên đùi mình, giống như ôm một đứa trẻ vậy. Một tay đỡ sau lưng Bạch Tình Đình, một tay cầm thìa xúc một thìa cơm.
- Anh buông tôi ra.
Bạch Tình Đình đỏ mặt lên, vẻ tức giận nói:
- Tôi không đói bụng. Không ăn cơm.
- Sao có thể vậy được, chẳng lẽ em không đói bụng thật sao? Nếu em không ăn cơm, sáng mai sẽ đói bụng đến hoa mắt chóng mặt, không đi làm được.
Diệp Lăng Phi giống như dụ dỗ trẻ con, đem thìa cơm đến bên miệng Bạch Tình Đình, dụ dỗ:
- Nào, há miệng ra nào, ngoan, ăn một thìa cơm này.
- Không ăn.
Bạch Tình Đình quả thật như một đứa bé, tính tình ngang bướng, đẩy tay Diệp Lăng Phi ra, cơm trong thìa vương vãi trên ga trải giường trắng như tuyết. Sắc mặt Diệp Lăng Phi trầm xuống, dùng giọng như dạy dỗ trẻ con nói:
- Lão bà, nếu em làm như vậy anh sẽ giận đấy, không ăn cơm thì thôi, lại còn làm mình làm mẩy như trẻ con vậy.
Vừa nói Diệp Lăng Phi vừa ôm lấy thắt lưng Bạch Tình Đình, xoay Bạch Tình Đình lại, giơ tay lên đánh một cái vào mông Bạch Tình Đình.
‘Đét’ một tiếng, đánh cho Bạch Tình Đình mặt đỏ bừng lên, con gái sợ nhất là bị nam nhân chạm vào mông các nàng, đấy là chỗ không phải có thể để nam nhân tùy tiện chạm vào được.
- Hỗn đản, anh làm gì vậy?
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi ôm chặt, không giãy ra được, trên khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng hiện lên một sự tức giận.
- Ai bảo em không ăn cơm, em là lão bà của anh, anh cũng không thể để thân thể em không khỏe được.
Diệp Lăng Phi nghiêm trang nói:
- Vì tương lai của chúng ta, anh nghiêm túc yêu cầu với em chuyện này. Sau này chúng ta sẽ lập ra gia pháp, hễ vi phạm gia pháp thì sẽ bị phạt đánh mông. Bây giờ em ăn cơm hay là không ăn cơm.
- Không ăn, tôi không ăn.
Bạch Tình Đình cũng ngang bướng, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng cong lên, hai nắm tay nhỏ bé dùng sức đánh Diệp Lăng Phi ở phía sau.
- Không ăn phải không ? Vậy anh sẽ không khách khí nữa.
Diệp Lăng Phi giơ tay lại đánh thêm một cái, chỉ nghe ‘đét’ một tiếng, cái mông cao vểnh của Bạch Tình Đình rung lên.
- Hỗn đản, mau dừng tay, anh là đồ đại hỗn đản.
Bạch Tình Đình vừa xấu hổ vừa giận, nhưng Diệp Lăng Phi ôm chặt không tránh được chỉ có thể mặc cho Diệp Lăng Phi đánh mông cô, Bạch Tình Đình gấp đến độ trong âm thanh đã có vài phần nghẹn ngào. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình thực sự tức giận, không đánh mông Bạch Tình Đình nữa, ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, cười ha ha nó :
- Lão bà, tức giận sao ?
- Anh là đồ hỗn đản, dựa vào cái gì mà anh đánh tôi…
Vành mắt Bạch Tình Đình đã đỏ lên, vốn định chất vấn Diệp Lăng Phi có biết nam nữ thụ thụ bất thân, có biết mông con gái không thể tùy ý chạm vào sao, nhưng một từ ‘mông’ Bạch Tình Đình không thể nói ra lời, chỉ có thể dùng sức đẩy cánh tay Diệp Lăng Phi đang ôm nàng, muốn giãy từ trong lòng Diệp Lăng Phi ra. Nhưng Diệp Lăng Phi sao có thể cho Bạch Tình Đình dễ dàng giãy ra như vậy, chỉ là hơi dùng sức, Bạch Tình Đình liền cảm thấy cánh tay Diệp Lăng Phi như gọng kìm vậy. Cô đẩy hai lần mà không thấy có gì nhúc nhích, cô chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình cong cong cái miệng nhỏ nhắn, liền cảm giác cô gái nhỏ này thật là động lòng người, hận không thể đè Bạch Tình Đình xuống tùy ý chà đạp một phen ngay bây giờ, nhưng cuối cùng vẫn đè nén ý nghĩ mê người này xuống, cười nói :
- Lão bà, có gì chúng ta cũng là vợ chồng, em còn có chỗ nào mà anh không chạm được sao?
- Ai là vợ chồng với anh, chúng ta còn chưa có đăng kí, giờ chúng ta còn chưa có kết hôn, anh đừng có mà nghĩ đến những chuyện vớ vẩn.
Bạch Tình Đình biết rõ nói những lời này với Diệp Lăng Phi cũng vô dụng, nhưng vẫn là hết sức cường điệu trước mặt Diệp Lăng Phi một lần. Diệp Lăng Phi cũng không tranh cãi vấn đề này với Bạch Tình Đình, dù sao những lời này của Bạch Tình Đình nhiều nhất cũng chỉ cho thấy thái độ của cô mà thôi. Chính mình tuân thủ hay không tuân thủ lại là chuyện khác. Hắn lại cầm thìa xúc một miếng cơm, đưa tới miệng Bạch Tình Đình. Lần này Bạch Tình Đình nhu thuận hơn rất nhiều, cô sợ mình lại chọc giận Diệp Lăng Phi, là hắn đánh mông mình tiếp, cô đành há miệng anh đào nhỏ nhắn ngậm miếng cơm vào trong miệng. Nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình chuyển động, nhấm nuốt cơm, Diệp Lăng Phi lại xúc một thìa nữa. nhưng Bạch Tình Đình đưa tay phải ra cầm lấy chiếc thìa, nói:
- Không cần anh xúc, tôi tự làm được.
Diệp Lăng Phi cười cười nói:
- Vậy em cần ăn nhiều một chút.
- Hỗn đản, buông tôi ra, đừng có lợi dụng tôi.
Thân thể Bạch Tình Đình nhoáng lên, giãy từ trong lòng Diệp Lăng Phi ra. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình tự mình ăn cơm cũng không ép buộc cô ngồi trong lòng mình nữa. Bạch Tình Đình ăn vài miếng rồi đặt thìa xuống, lầm bầm nói:
- Tốt lắm, tôi ăn no rồi.
Trong lònDiệp Lăng Phi g hiểu mình không thể làm quá, cái này gọi là vật cực tất phản (cái gì quá thì sẽ phản tác dụng), tính tình Bạch Tình Đình cũng giống như trẻ con vậy, vừa phải hù dọa, lại vừa phải dụ dỗ, vì vậy Diệp Lăng Phi cười cười nói:
- Nếu vậy, chúng ta xuống dưới xem TV đi, nơi này để cho Vú Ngô dọn dẹp một chút.
- Tôi không xem TV.
Bạch Tình Đình hiển nhiên vẫn còn tức giận Diệp Lăng Phi vừa rồi đánh mông mình, giận dỗi nói:
- Muốn xem, anh tự xem đi.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, cười ha ha nói:
- Lão bà, một người xem TV thì có ý nghĩa gì chứ, hai người chúng ta cùng xem TV mới gọi là lãng mạn.
Vừa nói chuyện, hắn đã đi đến trước mặt Bạch Tình Đình, ôm lấy Bạch Tình Đình, mặc kệ Bạch Tình Đình phản đối, bế cô xuống dưới.
Vú Ngô đang dọn bàn dưới phòng, nhìn thấy Diệp Lăng Phi bế Bạch Tình Đình đi xuống, bà hiểu ý cười cười, thu dọn xong liền chuẩn bị đi về phòng ngủ, chợt nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Vú Ngô, làm phiền cô thu dọn căn phòng của Bạch Tình Đình một chút, vừa nãy Bạch Tình Đình không cẩn thận làm rơi vãi cơm ra giường.
- Vú Ngô, đừng nghe tên hỗn đản này nói lung tung, đều là hắn làm đấy.
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi bế trong lòng, hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, nghe được Diệp Lăng Phi nói với Vú Ngô là mình làm vãi cơm ra giường, vội vã giải thích cho mình, Vú Ngô không nói gì chỉ là gật đầu nói:
- Ừ, giờ tôi sẽ đi dọn dẹp.
Vừa nói liền dừng công việc lại, rửa tay rồi đi lên tầng.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi đặt Bạch Tình Đình trên ghế salon ở phòng khách, bật chiếc TV Plasma lớn trong phòng lên, ngay sau đó hắn cũng ngồi vào ghế salon. Bạch Tình Đình cởi giầy, nằm cuộn tròn trên ghế salon, uể oải xem TV. Diệp Lăng Phi tùy tiện chọn một kênh, đúng là là kênh tin tức của thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi vừa mới đặt mông xuống ghế salon, Bạch Tình Đình dùng cái chân nhỏ trắng như tuyết, đá vào thắt lưng Diệp Lăng Phi, lầm bầm nói:
- Anh không biết lúc xem TV phải có đồ ăn này nọ à, bộ dáng như vậy ra cái gì?
Diệp Lăng Phi đành phải đứng dậy, đi vào trong bếp lấy ra một đống đồ ăn vặt, quay trở lại. Bạch Tình Đình cầm một túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa bình luận:
- Phóng viên đài truyền hình này thật sự là nói bậy, tập đoàn đầu tư Vọng Hải vẫn còn là xí nghiệp nổi tiếng ai tin chứ, cũng chỉ có thị dân (người dân thành phố) tin tưởng thôi. Nếu ai thật sự mua cổ phiếu của tập đoàn đầu tư Vọng Hải, vậy thật sự chỉ có nước chết theo.
Diệp Lăng Phi nhìn lại, thì ra TV đang phát tin tức có liên quan đến tập đoàn đầu tư Vọng Hải, phóng viên kia đang giới thiệu tập đoàn đầu tư Vọng Hải hôm nay vừa mới phát hành một số cổ phiếu mới, cũng thông báo tin tức thị dân mua cổ phiếu của tập đoàn đầu tư Vọng Hải. Diệp Lăng Phi nhíu mày, hắn cảm giác tập đoàn đầu tư Vọng Hải lúc này phát hành cổ phiếu mới đơn giản là muốn phá sản. Là một tập đoàn đầu tư, phát hành cổ phiếu quy mô lớn để lấy một nguốn tài chính đầu tư là không thể thiếu, nhưng chỉ là vào lúc này lại phát hành cổ phiếu thì có vẻ bất bình thường. Phải biết rằng hiện tại đã gần hết năm, các công ty đều kết toán sổ sách, ngân hàng cũng truy thu các khoản nợ, có thể nói ngoại trừ thị trường chứng khoán có tác động bên ngoài, thật sự các phương diện đầu tư khác có khả quan hơn nhiều. Nếu như thật sự đầu tư ở thị trường chứng khoán quy mô lớn, như vậy chứng tỏ tập đoàn đầu tư Vọng Hải chuẩn bị một kế hoạch lớn, nếu không sẽ không làm phát hành cổ phiếu quy mô lớn như vậy. Diệp Lăng Phi thật sự không nghĩ ra ở thị trường chứng khoán Trung Quốc còn có cái gì đáng giá để vận dụng lượng cổ phiếu lớn như vậy để huy động tài chính dùng cho đầu tư, chẳng lẽ tập đoàn đầu tư Vọng Hải chuẩn bị đầu tư ở quốc tế sao?
Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ nữa, dù sao việc này cũng không có quan hệ gì với hắn, Diệp Lăng Phi chỉ cười bồi nói:
- Lão bà, quản gì việc nó phát hành cổ phiếu, đó là chuyện của nó, chúng ta vẫn là xem TV của chúng ta đi.
Diệp Lăng Phi cầm remote chuẩn bị chuyển kênh khác, thì Bạch Tình Đình chợt nói:
- Chờ chút.
Diệp Lăng Phi không đổi kênh nữa, hắn nghĩ mãi mà không hiểu Bạch Tình Đình muốn xem cái gì, ánh mắt hắn rơi vào màn hình, liền nhìn thấy tin tức về vụ cháy nhà.
“Nhanh như vậy đã lên TV rồi.”Diệp Lăng Phi nhìn nhìn: “Đây không phải vụ cháy tối nay ở KTV Hiện Đại khu thành Bắc đó sao?”
Trong màn hình TV, lửa lớn hừng hực thiêu đốt tòa nhà cũ KTV Hiện Đại, khói đặc cuồn cuộn từ cửa sổ bay ra ngoài. Hiện trường trở lên hỗn loạn, hơn mười cỗ xe chữa cháy đã đến hiện trường, hơn một trăm nhân viên phòng cháy chữa cháy đang cứu hỏa và cứu người. Nữ phóng viên của đài truyền hình Vọng Hải cầm micro trong tay ở hiện trường đưa tin, ngay phía sau cô ấy là mấy cỗ thi thể được nhân viên cứu hỏa khiêng ra, trên thi thể đều được phủ vải trắng.
- Đây là một trận hỏa hoạn lớn nhất trong thành phố ta từ trước đến nay, trước mắt nhân số thương vong vẫn chưa rõ.
Nữ phóng viên thông báo tiếp:
- Hiện tại có hơn một trăm nhân viên cứu hỏa tham gia cứu hỏa, và cứu người, nhưng do thế lửa quá lớn nhân viên cứu hỏa không thể đến gần những người đang mắc nạn.
Nữ phóng viên hướng tới cửa sổ tầng 4 nói:
- Hơn mười phút trước, mấy người mắc nạn đã nhảy xuống, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện….
- Lửa thật là lớn, không biết lại chết bao nhiêu người nữa đây.
Bạch Tình Đình thở dài,
- Nếu ai vận khí không tốt, trùng hợp ở đây chơi đùa, vậy nhất định chết chắc rồi.
“Anh ở chỗ này chơi, nhưng anh đâu có việc gì.” Diệp Lăng Phi thầm nghĩ trong lòng, nhưng hắn lại giả bộ đồng ý, gật đầu. Bạch Tình Đình ra hiệu Diệp Lăng Phi đổi kênh khác, cô không muốn nhìn nữa. Diệp Lăng Phi đổi lại đến kênh giải trí, cùng Bạch Tình Đình xem tiết mục giải trí.
Lúc bắt đầu Bạch Tình Đình còn nói một vài câu, cuối cùng Bạch Tình Đình lặng thinh, không nói chi nữa. Diệp Lăng Phi quay đầu lại thấy cô đã ngủ thiếp đi. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình mệt mỏi như vậy, không đành lòng bắt nàng xem cùng nữa. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Tình Đình, bế lên trên phòng ngủ.
Vú Ngô đã dọn dẹp xong phòng ngủ, vừa đổi một tấm ga sạch sẽ, Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng đặt Bạch Tình Đình xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của Bạch Tình Đình, không nhịn được cúi người xuống, hôn một cái lên đôi môi nhỏ nhắn. Bạch Tình Đình mím mím cái miệng nhỏ nhắn, quay người vào trong tiếp tục ngủ. Diệp Lăng Phi cười cười, nhẹ nhàng đi ra ngoài, tắt đèn, rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Bạch Tình Đình nằm trên giường ngủ, hồn nhiên không biết mọi việc Diệp Lăng Phi làm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Bạch Tình Đình sáng sớm đã đi làm, mấy ngày này Bạch Tình Đình có vẻ hết sức bận rộn, tựa hồ tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đã gặp phiền toái lớn. Diệp Lăng Phi cũng chẳng muốn quan tâm tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ gặp vấn đề gì, chuyện đó với hắn chẳng có quan hệ gì. Diệp Lăng Phi cũng dậy từ sớm, chạy thể dục hai cây số, sau đó trở về tắm rửa đánh răng. Vừa mới đánh răng được một nửa, điện thoại Diệp Lăng Phi đặt trên giá trong phòng tắm vang lên, Diệp Lăng Phi ấn nút nghe, miệng đầy bọt kem đánh răng.
- Chú, chú xem báo chưa, báo viết đêm qua trong trận đại hỏa hoạn đã chết 55 người, trong đó có rất nhiều người nhảy từ trên tầng xuống bị ngã chết, có hơn trăm người bị thương nặng vào bệnh viện.
Ngữ khí Kỷ Tuyết có vẻ kích động, cô nhóc nói nhanh:
- Hai người bạn của cháu đều đang nằm trong bệnh viện, bị bỏng rất nghiêm trọng.
- Liên quan gì đến chú, dù có chết một nghìn tám trăm người chú cũng không quam tâm.
Diệp Lăng Phi ngậm một ngụm nước, xúc miệng, nhổ nước vào bồn rửa mặt.
- Chú, chú không sợ hãi sao, đêm qua về nhà cháu đến nửa đem vẫn chưa ngủ được, thật sự quá sợ hãi rồi.
- Chú nói cháu quên chuyện này đi, sao cháu không nghe, giờ còn trách ai.
Diệp Lăng Phi cầm khăn lông lau miệng, cười ha hả nói:
- Lần này xem như đã biết sợ rồi chứ, cháu phải cẩn thận hơn, cái gọi là đi trên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày. Lần này gặp được chú xem như vận khí của cháu tốt, sống sót, lần sau chưa biết sẽ ra sao. Cháu nên cẩn thận một chút, không có việc gì thì ở trong trường đọc sách, không thì ngủ, tóm lại cháu thành thật ở trong trường cho chú. Nếu cảm thấy quá nhàm chán thì có thể tìm một tên nhóc nào đó mà nói chuyện yêu đương, chú thấy Tiếu Hoành Vũ cũng không tồi, có thể cân nhắc chọn hắn.
- Chú, tiểu tử đó chỗ nào được chứ, nếu cháu tìm người yêu cũng phải tìm người giống như chú vậy, ở bên cạnh chú có cảm giác rất an toàn.
- Giỏi, nhóc con, chú đủ tuổi làm ba ba cháu rồi đấy, còn muốn tìm người giống chú. Chú thấy cháu tốt nhất vẫn nên thành thành thật thật ở trong trường đọc sách đi. Có phải sắp đến kì thi rồi không, nếu như kết quả thi cháu cao nhất, chú sẽ đưa cháu ra ngoài chơi.
- Chú, chú nói thật nhé, nếu cháu đứng đầu chú thật sẽ đưa cháu ra ngoài chơi chứ?
- Tất nhiên rồi, nhưng trước hết cháu phải đứng đầu đã.
Diệp Lăng Phi sợ cô nhóc Kỷ Tuyết này lại tìm mình, đơn giản hứa với nhóc một câu, thầm nghĩ: “Nhìn bộ dáng của cháu, cũng biết cháu không thể làm được như vậy, cô gái nghịch ngợm như vậy làm sao có thể được như vậy chứ.”
- Có phải chúng tôi đi chơi riêng không chú? Cháu nói trước nhé, cháu muốn đi du lịch riêng với chú, tốt nhất là đi Thái Sơn, Hoàng Sơn, hay Ngưu Sơn cũng được, nghe nói ở trên núi Thái Sơn ngắm nặt trời mọc rất đẹp.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nếu cháu có thể đứng đầu, chú sẽ mang cháu đi chơi. Nhưng là không được tìm người thi hộ, không được gian lận, tóm lại chỉ có thể dùng bản lĩnh chân thật của cháu thì mới tính.
- Tất nhiên rồi, chú, chú chuẩn bị tiền đi, cháu sẽ không tiết kiệm tiền của chú đâu.
Kỷ Tuyết vui vẻ cười rộ lên, cười đến Diệp Lăng Phi cau mày lại, hắn không muốn dây dưa cùng Kỷ Tuyết, hàm hồ đáp ứng nói:
- Ừ, được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Chú còn có việc phải làm. Giờ chú cúp điện thoại đây. À thuận tiện nói với cháu, trong thời gian này không được đến tìm chú, nếu không chú sẽ không đưa cháu đi chơi.
- Vâng, quyết định như vậy đi.
Diệp Lăng Phi thở dài một cái, cứ như vậy, ít nhất trong thời gian ngắn tiểu nha đầu này sẽ không quấn quít lấy hắn. Về phần đi du lịch, bất quá cũng chỉ là Diệp Lăng Phi thuận miệng nói vậy thôi, Diệp Lăng Phi không tin Kỷ Tuyết là một cô gái thiên tài, có thể đứng đầu.Thoát khỏi Kỷ Tuyết dây dưa, tâm tình Diệp Lăng Phi trở nên tốt đẹp hơn, đánh răng xong, ăn bữa sáng đơn giản, liền lái xe ra đường phố. Từ lần trước sau khi cùng Chu Hân Mính thân mật, Diệp Lăng Phi vẫn không gặp qua Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi đoán Chu Hân Mính không đi làm, dù sao cô bị thương, ít nhất nghỉ dưỡng một tháng, nhưng trên thực tế nhưng lại ngoài dự tính của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính lại xuất hiện ở cục cảnh sát.
Diệp Lăng Phi có thể gặp được Chu Hân Mính ở cục cảnh sát chỉ do trùng hợp, hắn cũng không biết nhà Chu Hân Mính ở đâu, cho dù hắn biết rồi, Chu Hân Mính cũng không muốn gặp hắn, khó tránh khỏi phải chịu cảnh đóng cửa không tiếp khách. Diệp Lăng Phi định đi tới cảnh đội tìm đồng sự của Chu Hân Mính nói chuyện, xem có thể tìm được cách liên lạc với Hân Minh không. Sở dĩ Diệp Lăng Phi không liên lạc với Chu Hân Mính thông qua Bạch Tình Đình, chính là sợ Bạch Tình Đình biết được quan hệ của hắn cùng Chu Hân Mính trong lúc đó, nói không chừng lại gây ra cái tai vạ gì.
Diệp Lăng Phi là người thế nào, mặt ngoài có thể dày tới cực điểm, cho dù hắn không quen đồng sự Chu Hân Mính cũng có thể như người quen chạy đến cảnh đội đi lại. Nhưng không có ngờ được mới vừa đến cảnh đội, đúng lúc lại gặp Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện trước mặt cô, lông mày nhíu lại, ngữ khí lãnh đạm nói:
- Diệp tiên sinh, anh đến cục cảnh sát có chuyện gì?
Thái độ của Chu Hân Mính đã sớm nằm trong dự tính của Diệp Lăng Phi, hắn không thấy bất ngờ, ‘ha ha’ cười nói:
- Chu cảnh quan, tôi đây không phải tìm cô có chuyện sao?
- Tìm tôi có việc, chúng ta thân quen lắm à?
Chu Hân Mính hỏi ngược lại.
- Quen chứ, thế nào mà bảo không quen?
Ttrong lời Diệp Lăng Phi có ý, ý tứ đơn giản này ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nghe ra được, nhưng Chu Hân Mính lại làm bộ không có nghe ra, lãnh đạm nói:
- Diệp tiên sinh, phiền anh nói cho rõ ràng, tôi và anh không có bất cứ quan hệ gì. Đối với tôi mà nó,i anh chỉ là một người bình thường, giống như những người dân khác thương đén cục cảnh sát báo án, cho nên mời anh chú ý ngôn từ của mình, không nên tùy tiện nói có quan hệ với tôi.
- Chu cảnh quan, cô hiểu lầm rồi, tôi nói chúng ta quen nhau là thông qua quan hệ của lão bà tôi. Lão bà tôi và cô là bạn tốt, từ phương diện này mà nói, tôi và cô không phải rất quen thuộc sao?
Diệp Lăng Phi xoay chuyển ý nghĩ là rất nhanh, vừa thấy thái độ này của Chu Hân Mính, đã biết Chu Hân Mính chuẩn bị vạch giới hạn với mình, coi hắn như kẻ xa lạ. Diệp Lăng Phi sao lại để cho Chu Hân Mính thực hiện được ý nghĩ này, cái này gọi là vợ chồng một ngày ân ái trăm năm. Mặc dù Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính không phải là vợ chồng, nhưng hai người đã có quan hệ vợ chồng rồi, hơn nữa lần trước vẫn là lần đầu tiên của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi sao có thể cứ như vậy coi như không có vấn đề gì với Chu Hân Mính. Hắn cố ý đem quan hệ Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nói ra, là muốn nói cho Chu Hân Mính biết, muốn cùng Diệp Lăng Phi quan hệ trong sạch là khó có khả năng .
Nghe được Diệp Lăng Phi nhắc tới Bạch Tình Đình. Trên mặt Chu Hân Mính hiện lên chút bối rối, nhưng trong nháy mắt biến mất, lãnh đạm nói:
- Quan hệ giữa tôi và Bạch Tình Đình không quên quan gì đến anh. Hơn nữa hai ngừoi còn chưa chính thức kết hôn. Tôi nghĩ người giống như anh, Tình Đình là sẽ không coi trọng đâu, anh đừng tưởng rằng có thể thuận lý thành chương kết hôn cùng Tình Đình. Bất quá chỉ là anh mơ tưởng mà thôi. Diệp tiên sinh, hiện tại tôi cần phải làm nhiệm vụ, nếu như anh có chuyện gì, phiền anh đi tìm người có thẩm quyền liên quan đi.
Diệp Lăng Phi không nhúc nhích, chắn ở trước mặt Chu Hân Mính, không nhanh không chậm cười nói:
- Chu cảnh quan. Tôi hôm nay vừa vặn không có việc gì, tôi đến cảnh đội chính là tới tìm cô. Nếu như cô thật muốn đi tôi cũng không ngăn trở cô, tôi chuẩn bị đi theo phía sau xe cảnh sát của cô. Cứ tự coi như mình là công dân tốt, hiệp trợ cảnh sát tuần tra.
- Tùy anh.
Chu Hân Mính đẩy Diệp Lăng Phi một cái, nghĩ đẩy được hắn lùi lại, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn đứng yên như bàn thạch. Chu Hân Mính cũng không so đo cùng Diệp Lăng Phi, nếu Diệp Lăng Phi không chịu động. Vậy cô sẽ tránh Diệp Lăng Phi. Kết quả, Chu Hân Mính đi qua bên cạnh Diệp Lăng Phi, đi thẳng đến cửa xe cảnh sát. Diệp Lăng Phi gãi gãi đầu, thầm nghĩ:“Cô gái này thật sự là không cho mình mặt mũi, nói đi liền đi ngay, một chút thể diện cũng không cấp cho mình.”
Diệp Lăng Phi quay người, nhìn thấy Chu Hân Mính trên xe cảnh sát, xe cảnh sát đang khởi động.“Được, đã nói rồi thì phải làm vậy, không thể để Chu Hân Mính xem thường được.” Nghĩ đến đây. Diệp Lăng Phi đi nhanh vài bước, đi tới trước cửa xe mình, mở cửa xe ra, lên xe.
Trong xe cảnh sát, nhân viên lái xe trong cục cảnh sát là Tiểu Triệu nhìn thấy có xe đi theo phía sau qua kính chiếu hậu, hắn cười ‘ha hả’ nói với Chu Hân Minh:
- Chu tỷ. Tên kia thật sự đi theo rồi.
- Hắn theo hay không thì có quan hệ gì đến chúng ta. Hắn nguyện ý theo, đó chính là quyền lợi của hắn. Chúng ta không thể can thiệp. Nhưng nếu hắn phạm lỗi, chúng ta không cần khách khí.
Chu Hân Mính lạnh lùng nói.
- Chu tỷ, rốt cuộc chị và hắn đã xảy ra chuyện gì? Mấy ngày hôm trước không phải vẫn tốt sao? Giờ đột nhiên lại như kẻ thù vậy?
Tiểu triệu cảm thấy kì quái, lẩm bẩm,
- Không phải là người này làm cái gì trêu chọc Chu tỷ tức giận đấy chứ?
- Cậu có yên đi không? Không tập trung lái xe đi, nói cái gì.
Chu Hân Mính trừng mắt, giận dữ hét lên với Tiểu Triệu.
- Được, Chu tỷ, chị đừng tức giận, em không nói là được.
Tiểu Triệu rất sợ Chu Hân Mính nổi giận, trước kia còn có lão đội trưởng có thể trấn áp Chu Hân Mính. Nhưng tình huống hiện tại đã khác lão đội trưởng đã hy sinh, đội trưởng mới tới không dám áp chế Chu Hân Mính, mà nịnh hót kiểu gì cũng làm hết. Tiểu Triệu không hiểu, rõ ràng tân đội trưởng đã kết hôn, sao vẫn lôi kéo làm quen Chu Hân Mính, nhìn bộ dáng kia đúng là hận không thể yêu thương, chăm sóc cho Chu Hân Mính.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Cỗ xe cảnh sát đi trên đường chính, bắt đầu tuần tra dọc theo đường chính. Còn Diệp Lăng Phi cũng đi theo sau xe cách sát, chíc cách khoảng 5, 6 mét. Xe cảnh sát trên đường chính đi một vòng, lại hướng đến khu dân cư. Diệp Lăng Phi không đoán ra Chu Hân Mính chuẩn bị đi tuần tra chỗ nào, chỉ có thể đi theo xe cảnh sát hướng tới khu dân cư. Đột nhiên, nhìn thấy xe cảnh sát phía trước tăng tốc, Diệp Lăng Phi tưởng Chu Hân Mính chuẩn bị cắt đuôi xe mình, trong lòng buồn cười nói: “Nếu như có thể dễ dàng cắt đuôi tôi, tôi sẽ mang họ của cô.”
Vì vậy, Diệp Lăng Phi cũng nhấn ga, đuổi theo. Trên thực tế, Chu Hân Mính cũng không có ý nghĩ nhằm vào Diệp Lăng Phi, thực ra cô nhận được mệnh lệnh của trung tâm báo động, nói có người muốn nhảy lầu, yêu cầu cảnh sát phụ cận lập tức chạy tới địa điểm phát sinh, tận lực ngăn cản bi kịch phát sinh.
Khi Chu Hân Mính chạy tới, dưới tòa nhà cao hai mươi tầng vây đầy những người xem náo nhiệt, nhìn bộ dáng những người này có vẻ đã đứng đây lâu, trong đó vài kẻ đứng xem có điểm không nhịn được nói:
- Không phải nói nhảy lầu sao, sao còn không nhảy?
Nhân viên phòng cháy còn chưa có tới, Chu Hân Mính và Tiểu Triệu là cảnh sát đầu tiên chạy tới hiện trường. Cứu người như cứu hỏa, hai người Chu Hân Mính và Tiểu Triệu mau chóng xuống xe cảnh sát, chen qua đám người chật chội, chạy vào trong tòa nhà. Hai người bọn họ mới vừa chạy vào tòa nhà, Diệp Lăng Phi cũng chạy tới, hắn dừng xe lại cạnh xe cảnh sát, đi xuống xe, chợt nghe người đang xem ở bên kia lầm bầm nói:
- Người này cũng thiệt là, có cái gì cùng lắm thì là chuyện luẩn quẩn trong lòng, còn muốn nhảy lầu?
Một bà già vây xem nói:
- Người nhảy lầu này là hàng xóm của tôi, ở tầng mười tám, hình như là làm ăn phá sản, lão bà hắn li hôn, mang theo con cái quay về nhà ngoại, nhất thời nghĩ quẩn. Muốn nhảy lầu. Tuổi còn trẻ, muốn nhảy lầu thật đáng thương.
Người trẻ tuổi bên cạnh bà già lầm bầm nói:
- Nhảy lầu thì nhảy lầu đi, anh bạn này nhảy thì nhanh một chút đi, vội chết người ta rồi.
Diệp Lăng Phi tách đám người, trực tiếp đi vào tòa nhà, tới thang máy lên thẳng mái nhà. Hắn vừa lên đến mái nhà liền nhìn thấy hai người Chu Hân Mính và Tiểu Triệu đang đứng ở giữa mái nhà, khuyên bảo một nam nhân hói đầu thoạt nhìn đã ước chừng hơn bốn mươi tuổi. Nam nhân kia ngồi ở bên cạnh mái hiên, quần áo Tây phanh ra, tay phải cầm một cái dụng cụ điện tử to bằng lòng bàn tay. Tay trái hắn đặt ở mép mái nhà, trong miệng không ngừng hô:
- Cút hết ra, đừng tới gần ta. Nếu không ta nhảy xuống đó!
Chu Hân Mính không ngừng khuyên:
- Vị tiên sinh này, trước tiên ông lại đây, chúng tôi có chuyện cần nói, thiên hạ có khó khăn gì không qua được, có thể khiến ông nhảy lầu.
- Cô không nên lại đây. Còn nếu tiếp tục đi tới, ta liền nhảy xuống đó.
Tên nam nhân kia không ngừng lặp lại những lời này. Vừa nói. Con mắt lại không ngừng liếc về cái cửa phía mái nhà kia. Chu Hân Mính chân sợ tên nam nhân này dưới sự kích động tâm tình, làm ra việc ngu ngốc, không thể làm gì khác hơn là lui về phía sau hai bước, trong miệng nói:
- Được, được, tôi lui về phía sau, ông nghìn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ.
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua giày da tên nam nhân kia không dính một hạt bụi, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh. Diệp Lăng Phi liền đi tới bên người Chu Hân Mính, tay phải vỗ vai Chu Hân Mính nói:
- Việc này để cho tôi lo.
Chu Hân Mính sửng sốt. Lúc cô nhận ra Diệp Lăng Phi vỗ vai mình, đã thấy hắn đi tới bên cạnh tên nam nhân kia. Vừa nghĩ đến Diệp Lăng Phi lại tiếp xúc thân thể cùng cô, trong lòng Chu Hân Mính nhảy lên một chút. Mặc dù cô rất muốn không có một chút quan hệ cùng Diệp Lăng Phi, nhưng không phải dễ dàng như vậy, nhất là đêm đó Diệp Lăng Phi đã mang cho cô cảm giác sung sướng chưa bao giờ từng có. Cho tới bây giờ, cô vẫn thường thường nhớ tới cảm giác đó. Nhưng Chu Hân Mính biết Diệp Lăng Phi chính là chồng của bạn tốt mình - Bạch Tình Đình, cô tuyệt đối không thể cùng Diệp Lăng Phi lại có bất cứ quan hệ gì. Chu Hân Mính chỉ lo nghĩ tới chuyện của mình, hoàn toàn không thấy Diệp Lăng Phi không quan tâm tên nam nhân kia rống lên một tiếng giống như giết heo, hắn đã ngồi ở bên cạnh tên nam nhân kia, khoảng cách hai người lúc đó bất quá chỉ một mét.
- Ông bạn, đừng làm như giết heo vậy, khó nghe quá.
Diệp Lăng Phi từ trên người lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu ném qua,
- Trước hút điếu thuốc, lúc tôi mới vừa rồi tới không thấy có phóng viên tòa soạn và đài truyền hình, tôi dự tính bọn họ muốn chạy tới ít nhất còn năm, sáu phút nữa. Thời gian này vừa đủ cho hai người chúng ta hút điếu thuốc.
Nam nhân kia ngây ngẩn cả người, hắn thấy tên nam nhân xa lạ trước mặt này, không rõ tên nam nhân này tại muốn cái gì.
- Nhìn cái rắm á.
Diệp Lăng Phi mới vừa châm điếu thuốc ngậm trong miệng, liền nhìn thấy tên nam nhân kia ngơ ngác nhìn mình, cũng không cầm bật lửa, Diệp Lăng Phi cau mặt, mắng:
- Mày nghĩ lão tử là cảnh sát à? Rảnh rỗi đi quản chuyện của mày à? Nói cho mày biết, lão tử chính là muốn đến xem náo nhiệt, mày chết hay không chết chẳng liên quan gì đến tao. Cho nên, mày đừng lấy chuyện nhảy lầu ra dọa tao. Hiện tại, tâm trạng tao đang tốt, lại đây trò chuyện cùng mày hai câu, mày đừng làm tao mất hết mặt mũi. Mau cầm lấy bật lửa, không muốn hút thì đưa cho tao, tao còn hút chứ!
Diệp Lăng Phi mắng tới tấp làm nam nhân kia bấn loạn, liền nhặt điếu thuốc dưới chân lên, châm lửa đốt. Chu Hân Mính lúc này cũng đã lấy lại tinh thần, vừa thấy Diệp Lăng Phi lại chạy đến ngồi cạnh nam nhân muốn nhảy lầu kia, trong lòng oán hận, thầm nghĩ:“Diệp Lăng Phi, anh có phải ăn no rửng mỡ hay không, nơi nào có náo loạn là anh tới ngay nơi đó.”
Lại vừa nghe Diệp Lăng Phi nói, Chu Hân Mính trong lòng xúc động, thầm kêu khổ, Diệp Lăng Phi này không phải đang nam nhân kia nhảy lầu sao? Nhưng kết quả nhưng lại làm cho Chu Hân Mính giật mình không nhỏ, liền thấy nam nhân kia không chỉ không bị kích thích nhảy lầu, trái ngược lại nghe Diệp Lăng Phi nói, ngoan ngoãn cầm điếu thuốc, châm lửa hút.
Diệp Lăng Phi mặc kệ Chu Hân Mính nhìn chằm chằm mình, hắn thở ra một hơi khói, cười ha hả hỏi:
- Ông bạn họ gì, đang làm gì?
- Họ Vương, tôi là buôn bán.
Nam nhân kia thuận miệng trả lời, ngay sau đó ý thức được chính mình không nên nói chuyện cùng Diệp Lăng Phi như vậy, nhổ điểu thuốc vừa mới hút được hai hơi kia ra, dùng chân dập tắt. Lúc này, có một chút tàn thuốc rơi vào cổ tay áo, hắn nhẹ nhàng phủi xuống. Toàn bộ chuyện này đều lọt vào mắt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Vương tiên sinh, tôi xem ông vẫn giữ được bình tĩnh, đàng hoàng chờ phóng viên đến đi, đừng náo loạn.
- Mày nói cái gì?
Nam nhân tâm tình kích động đứng lên, vốn đang ngồi, lúc này đột nhiên đứng lên.
Lần này hù dọa Chu Hân Mính một phen, cô tưởng rằng Diệp Lăng Phi kích thích người này, vội vã nói:
- Vị tiên sinh này, ông không nên kích động.
Nói xong, cô nhíu mày tức giận nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp Lăng Phi, anh ở chỗ này làm gì, nhanh đi cho tôi!
Diệp Lăng Phi khẽ cười nói:
- Hân Mính, cô đừng tức giận, trong lòng tôi hiểu rõ chính mình đang làm cái gì.
Vừa nói, hắn nhìn xuống phía dưới một cái, lại ngẩng đầu nói:
- Tin rằng phóng viên sẽ nhanh chóng tới ngay, tôi thấy giờ đã tới giờ vị tiên sinh này biểu diễn rồi.
Quả thật, hai, ba phút đồng hồ sau, hơn mười người cảnh sát và bảy, tám phóng viên liền xuất hiện trên mái nhà, trong đó phóng viên đài truyền hình thành phố Vọng Hải mang theo người quay camera, người cầm camera kia đem camera nhắm ngay tên muốn nhảy lầu kia.
- Vương tiên sinh, hiện tại là thời gian ông biểu diễn, tôi hy vọng ông biểu diễn sẽ không để cho tôi thất vọng.
Diệp Lăng Phi cười lạnh một tiếng, ném tàn thuốc xuống dưới chân, ngay sau đó đứng dậy, chạy sang một bên, để lộ tên nhảy lầu kia hoàn toàn trước camera.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10