Vạn Quỷ Chi Tổ Tác giả: Độc Cô Phưu Lưu
Chương 5: Nguy cơ bạo thể
Nhóm dịch: Phượng Vũ
Nguồn: Sưu Tầm
Bên trong ánh sáng âm u này dường như có chứa một lực lượng vô cùng kì diệu, đối với âm khí trong thiên địa giống như một cái hồ lô, hút hết lại, so với Tụ Âm Ngưng Hồn Ấn còn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần. Bình thường hắc thạch này không hề có phản ứng gì bất thường, vậy mà khi hắn bắt đầu chính thức tu luyện thì lại phát ra lực lượng khó tin như thế này.
Soạt!! Soạt!! Soạt!!
Âm khí trong mật thất hướng về phía Diêm Phục Sinh ào ào tụ lại sau đó liên tục tiến nhập vào thân thể hắn.
Nhờ có Tụ Âm Ngưng Hồn Ấn, những âm khí sau khi tiến vào trong cơ thể lập tức bị luyện hóa, dung hợp hoàn toàn với thân thể, hóa thành lực lượng của hồn phách. Mỗi phân của thân thể đều cảm nhận được sự dung hợp này, khiến Diêm Phục Sinh cảm nhận được rõ ràng lực lượng của bản thân tăng lên rất nhanh, càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nếu từ ngoài nhìn vào có thể thấy thân thể hư ảo của Diêm Phục Sinh đang dần dần được cô đọng lại với một tốc độ vô cùng nhanh. Chưa biến thành Quỷ Tốt, Du Hồn căn bản chỉ tồn tại ở một dạng quỷ vụ vật vờ giống như sương mù. Quỷ vụ lúc trước vô cùng mỏng manh, hiện tại đang ngày một nhiều thêm, không ngừng cô đọng lại thành thực thể.
Oanh!
Âm mạch dưới mặt đất bị dẫn động khiến cho phạm vi mười vạn dặm quanh đây đều biến thành Quỷ Vực, trong không khí ẩn chứa Huyền Âm khí vô cùng dày đặc, mà giờ phút này bị hắc thạch và Tụ Âm Ngưng Hồn Ấn dẫn dắt, tụ lại trên người của Diêm Phục Sinh khiến cơ thể hắn xảy ra biến đổi kinh người. Trong cơ thể hắn truyền ra từng chuỗi âm thanh nổ vang, giống như người ta đang mở gông xiềng ra vậy.
Thân thể Diêm Phục Sinh càng lúc càng thêm cô đọng, lượng lượng càng tích tụ nhiều lên.
Lột xác. Bước vào Khất Thiên tam giai.
Nhưng hết thảy cũng không dừng lại, theo đột phá, hắc thạch trong lồng ngực hắn càng lúc càng tỏa ra ánh sáng nồng đậm, lực hấp dẫn với âm khí dường như cũng theo đó tăng lên gấp bội.
“A, tại sao ta lại hấp thụ Huyền Âm khí kinh khủng như thế? Điều này rõ ràng khác những gì ta nhận được từ truyền thừa.” Diêm Phục Sinh đang ở trong trạng thái huyền diệu cũng ngạc nhiên tới cả kinh, tự thân có thể cảm nhận được sự biến đổi của mình, mà cảm ứng với âm khí thiên địa cũng gia tăng rất mạnh.
Hắn chỉ thấy tình huống của bản thân lúc này hoàn toàn bác bỏ mọi tin tức trong truyền thừa.
Mặc dù trở thành Quỷ, Huyền Âm khí cũng vì thế trở nên thân cận, nhưng dựa theo truyền thừa, dù là thiên tài thì theo quá trình dung hợp, muốn tấn giai tới nhị giai cần ít nhất nửa canh giờ, mà từ nhị giai lên tam giai ít nhất cũng cần một canh giờ. Mỗi lần tấn giai đều cần một khoảng thời gian nhất định để cho cơ thể có thể quen với lực lượng mới ngưng tụ.
Nhưng tình hình hiện tại lại hoàn toàn bác bỏ quy tắc đó, chỉ trong mấy hơi thở đã đột phá lên Khất Thiên tam giai, thậm chí hắn còn cảm giác được lực lượng của mình cũng bạo tăng, mà bản thân lại thích ứng được rất nhanh với sự tăng trưởng kinh hoàng đó.
Rầm rầm rầm!!
Lúc này, cả người Diêm Phục Sinh như một khối nam châm, âm khí bốn phía ào ào tiến nhập vào cơ thể làm cho trong mật thất nổi lên từng trận âm phong, âm khí khổng lồ từ bên ngoài vẫn không ngừng đổ tới nơi này. Trong nháy mắt, cả người Diêm Phục Sinh hoàn toàn bị âm khí bao phủ đen đặc lại.
Lượng âm khí lớn đến dọa người cứ thế ào ào tràn vào trong cơ thể.
Rầm rầm rầm!!
Diêm Phục Sinh hoàn toàn mất đi khống chế, cảm giác bản thân như người ngoài vậy, không tài nào khống chế được bản thân ngừng hấp thu âm khí, chỉ biết thân thể mình như một cục nam châm vẫn điên cuồng hút âm khí lại.
Những tiếng nổ vang trong thân thể cũng theo đó tăng lên, âm khí cuồng bạo tiến vào trong thân thể, điên cuồng ngưng tụ lại thành hình dáng, cơ thể hắn càng lúc càng biến đổi kinh người, thân thể được lột xác liên tục. Đầu tiên là gương mặt, sau đó là tóc, hai chân hai tay cứ lần lượt hiện ra.
Càng lúc càng rõ ràng. Càng lúc càng chân thật!
Từng đạo âm thanh đột phá trong người cứ liên tiếp vang lên.
Khất Thiên tứ giai.
Khất Thiên Ngũ giai.
…
Khất Thiên Cửu giai.
Chỉ trong chốc lát mà Diêm Phục Sinh từ nhị giai tăng hẳn tới Khất Thiên Cửu giai, đạt tới trạng thái đỉnh phong, quỷ thể thoáng một cái đã trở thành thực chất hoàn toàn. Thân hình của hắn lúc này so với trước khi chết giống nhau như đúc. Nhưng sau khi đạt tới Cửu giai, âm khí khổng lồ trong cơ thể lại không thể giúp cho quỷ thể lột xác hoàn toàn để trở thành Quỷ Tốt, hơn nữa cũng không thể nào luyện hóa, tất cả ứ đọng lại trong cơ thể khiến cho Diêm Phục Sinh rơi vào một tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Vô số âm khí tích tụ trong cơ thể, không hoàn toàn dung hợp được vào quỷ thân khiến cho cơ thể hắn như một chiếc lọ, nước không ngừng rót đầy vào rồi bị áp súc xuống. Cuối cùng, ở một chừng mực không thể áp súc được nữa, cái lọ ấy chắc chắn sẽ vỡ tan tành không thể nghi ngờ.
“Không xong, nếu cứ thế này ba hồn bảy vía của mình sẽ bị nghiền nát mất. Phải nghĩ biện pháp ngăn cản âm khí tiến nhập cơ thể mới được.”
Trong lòng Diêm Phục Sinh không ngừng nảy lên cảm giác nguy ngập, hắn có thể tưởng tượng được âm khí khổng lồ này nếu như không khống chế được sẽ phát sinh ra hậu quả như thế nào. Hắn vội vàng lục lọi trong kí ức truyền thừa một chút tin tức để tìm phương pháp giải trừ nguy cơ này. Nhưng những tin tức truyền thừa mà hắn nhận được chỉ là những tin tức sơ sài, thô thiển, đào đâu ra phương pháp nào như thế chứ?
Mà lúc này, âm khí vẫn không ngừng ào ào tiến vào thân thể hắn.
Ô ô ô!!
Thiên Khuynh Quỷ Vực, từ trên không trung Thiết Ngưu thành có thể nhìn thấy được từng đợt âm khí như gió lốc vẫn đang ào ào hướng về vị trí của Diêm Phục Sinh tại hòn non bộ mà tới. Âm khí xoay tròn quanh người hắn, cô đặc lại, sau đó bao trùm lên quỷ thể của hắn. Huyền Âm khí như sóng Trường Giang, vậy mà cứ ào ạt tiến nhập thân thể hắn.
Aaaa!!
Cảm giác đau nhức khó tả điên cuồng lan ra trong cơ thể Diêm Phục Sinh. Đây không phải là thương tổn huyết nhục như người thường, mà chính là tổn thương từ sâu trong linh hồn, loại thống khổ này nỗi đau thể xác của người thường không thể so sánh được. Cả người hắn như quả cầu khí, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
“Không tốt!!”
Trong lòng Diêm Phục Sinh thầm than một tiếng, lực lượng trong cơ thể hắn lúc này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát, cả người như muốn nổ tung ra. Đồng thời, tâm thần và ý chí của hắn cũng như bị công kích cùng lúc khiến bản thân hắn thực sự cảm thấy thống khổ.
Giờ phút này, bên ngoài Thiên Khuynh Quỷ Vực.
Ở phía tây của Thiết Ngưu thành, đột ngột có một cỗ khói bụi bốc lên mờ mịt.
Ầm ầm!!
Trên mặt đất, tiếng vó sắt từ xa ồn ã truyền tới, trong đám khói bụi cuồn cuộn dần hiện ra một đoàn ngựa thồ đang hướng nơi này đi tới.
Đoàn ngựa thồ này từ xa tới, không quá đông, thoáng cái đã tới ngoài biên giới Thiên Khuynh Quỷ Vực. Quỷ vực và ngoại giới là hai bầu trời hoàn toàn khác nhau. Từ ngoài nhìn vào, chỉ thấy Quỷ Vực bị tầng tầng lớp lớp hắc vụ bao phủ, thỉnh thoảng âm phong dấy lên làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Một tiếng quát lớn vang lên, đoàn ngựa thồ lập tức dừng ngay bên cạnh biên giới Quỷ vực.
Đoàn ngựa thồ này được hộ tống bởi hơn trăm tên đại hán khôi ngô, người nào người nấy tản mát ra nồng nặc sát khí cùng vị máu tanh, vận trang phục của người giang hồ, tay cầm Trảm mã đao hoặc những thanh kiếm sắc bén, có cả trường thương, búa không đồng nhất. Ai cũng đằng đằng sát khí, mắt tỏa ra hung quang, nhìn cũng không giống người lương thiện.
Hơn nữa, đoàn ngựa thồ này lại tiến thối rất có trật tự, tại phương diện cưỡi ngựa có thể nói là tinh anh.
Cầm đầu đoàn ngựa thồ này là một người dáng vẻ khôi ngô, nửa trên để trần, hai cánh tay cuồn cuộn ẩn hiện màu vàng xanh, có thể cảm nhận được lực lượng tàn bạo ở bên trong cơ thể người này. Hắn mày rậm, mắt to, con mắt trắng dã trợn trừng, một vết sẹo dài vắt ngang mặt khiến cho hắn càng có thêm vài phần dữ tợn. Sau lưng hắn đeo một thanh Trảm Mã đao, trên thân đao ẩn hiện những tơ máu. Sát khí từ nó tỏa ra khiến người khác phải kinh hãi. Hơn trăm người sau lưng hắn chắc chắn là những kẻ thuộc hạ, chỉ đâu đánh đó. Tất cả bọn chúng không ai đứng quá gần hắn.
Người này có biệt hiệu là Đao Ba!
Lúc này, bên cạnh Đao Ba, một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi mặt quắt tai dơi, nhìn cách ăn vận giống như một gã quân sư, y cười cười nói: “Tam đương gia, ở đây là biên giới Thiên Khuynh Quỷ Vực, nơi này cách Thiết Ngưu thành không đến một trăm dặm, chính là con đường gần nhất rồi. Nhưng Thất Tịch quốc gặp họa trời sụp, hiện tại cũng không còn một ai sống sót, nơi này đã thành quỷ địa. Nghe đồn vào ban đêm, từ bên ngoài thậm chí nghe thấy cả tiếng quỷ khóc. Bên trong hẳn là có chuyện ma quái, trong phạm vi ngàn dặm quanh đây không một ai dám tới gần. Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải đi vào?”
Đao Ba nhìn người này, nhếch miệng cười dữ tợn: “Cẩu Bất Ly, hôm nay bản đương gia mang theo huynh đệ tới nơi này, ngươi nghĩ ta nói chơi sao?” Nói xong, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, sát khí tỏa ra, cười lạnh tiếp: “Quỷ ư, đao này của lão tử cũng đã giết không biết bao nhiêu nghìn người, bọn họ bị lão tử giết, không thành ma thì thành quỷ, còn dám gặp lại lão tử sao, vậy thì lão tử đánh cho quỷ cũng không làm được.”
Ánh mắt hắn tràn đầy vẻ hung ác, đúng là một kẻ quỷ không sợ, ma không kinh.
“Ha ha ha ha!!”
Đám mã tặc ở phía sau cũng cười lên một tràng dài đầy vui vẻ.
“Đúng, sợ cái gì, quỷ có gì mà phải sợ. Ta trước kia từng gặp một con quỷ rồi, nó căn bản không đáng sợ, ta vung một đao đã có thể chém chết. Ta nghe cha ta nói, đám quỷ này chỉ bắt nạt kẻ hèn yếu, còn đối với chúng ta, chúng cũng không dám tới gần. Hơn nữa trên người chúng ta có dương khí, là thứ mà chúng rất sợ.”
Một tên mã tặc cười hắc hắc rồi giơ đại đao lên, đắc ý kể lại chiến tích trước đây của mình.
“Đúng, chúng ta sợ cái gì. Đại đương gia đã phát cho chúng ta bùa trừ tà, cho dù là vào Quỷ vực thì có sao nào. Chúng ta đều là người luyện võ, huyết khí cường thịnh, căn bản không có gì phải sợ.”
“Có Tam đương gia ở đây, chúng ta còn sợ cái gì?”
Lũ mã tặc thao thao nói một lúc, nhưng ánh mắt chúng nhìn về phía Quỷ Vực lại vô cùng kiêng kị. Cho dù bọn chúng luyện võ, khí lực cường tráng nhưng từ đây vẫn có thể cảm nhận được âm hàn khí truyền ra từ trong Quỷ Vực.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vạn Quỷ Chi Tổ Tác giả: Độc Cô Phưu Lưu
Chương 6: Hắc Phong sơn trại
Nhóm dịch: Phượng Vũ
Nguồn: Sưu Tầm
Loại khí âm hàn này căn bản không phải âm khí ở bãi tha ma có thể so sánh, khác hoàn toàn như trời với đất vậy. Bọn họ ở trong này vừa nói vừa cười cũng chỉ muốn tạo thêm can đảm cho bản thân mà thôi.
“Hừ!!”
Đao Ba với vẻ mặt vằn vện dữ tợn cười lạnh nói :”Nhớ năm đó, Hắc Phong trại của chúng ta tung hoành ở Thất Tịch quốc, chỉ cần báo ra ba chữ Hắc Phong trại thì bất cứ ai từ thương nhân, dân chúng đến những thế gia vọng tộc, thậm chí là các môn phái trong giang hồ cũng không dám kiếm chuyện với chúng ta, muốn cướp liền cướp, muốn giết là giết, uống loại rượu mạnh nhất, chơi nữ nhân đẹp nhất, khi đó thống khoái bực nào.” Nói tới đây ánh mắt hắn lập tức trở nên hung ác.
“Nhưng tên Diêm Phục Sinh đáng chết đó lại tự mình mang binh đi tiêu diệt chúng ta, cũng do quỷ kế của hắn mà tại Phục Hổ cốc, năm nghìn huynh đệ của chúng ta đã táng thân dưới ngọn lửa thiêu, bức chúng ta phải di chuyển sơn trại. Vậy mà dọc đường hắn còn không buông tha chúng ta, một hướng đuổi giết hại chết không dưới ba nghìn hảo huynh đệ, làm cho chúng ta chỉ có thể ẩn thân trong Thiên Lang quốc như chó nhà có tang.”
Trong giọng nói khó có thể che dấu được sát ý lạnh lẽo cùng sự phẫn nộ oán hận.
“Không sai, họ Diêm kia thật khinh người quá đáng, năm đó chúng ta tiêu dao bực nào, cũng bởi vì hắn mà Hắc Phong trại chúng ta tại Thiên Lang quốc không biết đã chết bao nhiêu huynh đệ, rất nhiều người đã ngã xuống cuối cùng mới bám trụ được. Lần này công lực của tất cả chúng ta đều tiến triển nhanh chóng, vốn đang muốn kiếm hắn thanh toán món nợ máu này không ngờ hắn lại gặp phải thiên tai, chết đến thi cốt cũng không còn.”
Một gã đại hán kiêu căng nghiến răng nghiến lợi bực tức nói.
Oán khí đối với Diêm Phục Sinh tuyệt đối không phải sâu đậm như bình thường.
“Hừ, tuy hắn đã chết nhưng cừu hận mà hắn gây ra đối với Hắc Phong trại của chúng ta sao có thể bỏ qua.” Đao Ba cười khinh khỉnh lạnh lùng nói :”Đại đương gia nói, Diêm Phục Sinh ở trong này rất có thể đã biến thành quỷ, cho dù chết đi cũng tuyệt đối không buông tha hắn. Hơn nữa, Thiết Ngưu thành được hắn cai quản rất phồn hoa cường thịnh, dân chúng trong thành tùy thời đều có thể xuất ra ba lượng vàng, lần này đi vào đừng quan tâm điều gì, cứ xông vào Thiết Ngưu thành đem những vàng bạc châu báu đưa hết về sơn trại, nhất là quan khố ở trong phủ thành chủ, nghe nói lượng của cải ở bên trong nhiều đến nỗi có thể sánh ngang với một quốc gia. Đây chính là thời khắc chúng ta phát tài.”
“Hắc hắc…”
Toàn bộ mã tặc lúc nghe đến bên trong vàng bạc chất cao như núi thì hai mắt đã bắt đầu mở lớn. Thoáng chốc những điều cố kỵ trong lòng đều bị ném ra khỏi đầu. Thay thế vào đó chính là những tràng gào thét kêu to đầy kích động.
“Nghe nói mỗi một ngày Thiết Ngưu thành tiến hành giao dịch đều không dừng lại ở con số ngàn lượng vàng, các nước phụ cần đều có đại lượng thương đội ra vào, nếu vơ vét toàn bộ chỉ sợ những vàng bạc châu báu kia không chỉ xếp thành núi.”
“Lần này ý trời đã định cho chúng ta kiếm được một món tài phú phi nghĩa, hiện tại còn chưa có người đến đây, nếu đợi qua một thời gian ngắn nữa nhất định sẽ có rất nhiều người trong giang hồ mạo hiểm tiến vào Quỷ vực để cướp đoạt tài phú. Khi đó, có lẽ sẽ không còn nhiều thứ tốt như bây giờ.”
“Để có rượu mạnh uống không cạn, nữ nhân ngủ không hết, hôm nay nếu ai ngăn cản lão tử ta nhất định gặp Phật giết Phật, gặp quỷ giết quỷ, cùng liều mạng với bọn chúng.”
Trong tiếng rống mạnh mẽ, tất cả ánh mắt đều chuyển thành màu đỏ, hiện tại nhìn vào Quỷ vực đã không còn cảm giác âm trầm sợ hãi mà chỉ cảm thấy bày ở trước mặt là một ngọn núi chất đầy vàng bạc. Xông vào sẽ có tài phú cả đời cũng xài không hết.
“Tốt! !”
Đao Ba chứng kiến sĩ khí các huynh đệ ở phía sau đã tăng cao, liền gào to nói: “Chúng huynh đệ, dán lên người bùa trừ tà, theo bản chủ xông vào, nếu lại do dự trì hoãn đến khi những người khác tới đây thì tài phú của chúng ta sẽ bị phân chia. Nhất là tên phủ thành chủ họ Diêm kia tuyệt đối không thể buông tha, xuất phát.”
Rống to một tiếng, vừa dứt lời, hắn cũng từ trong ngực lấy ra một tấm phù lục màu vàng, phía trên có vẽ những phù văn cổ quái. Cẩn thận đem đạo phù này dán lên ngực, hai chân liền thúc vào bụng ngựa hướng về Quỷ vực lao tới không chút do dự.
Những mã tặc khác lập tức phi ngựa phóng theo sau, trên người đều dán những tấm trừ tà phù giống nhau.
“Ầm ầm ầm…!!!”
Vó ngựa đạp trên mặt đất phát ra những tiếng ầm vang, trực diện xông vào phạm vi của Thiên Khuynh Quỷ Vực. Vừa tiến vào trong, những ánh mặt trời chiếu xạ khi nãy cùng với cảm giác ôn hòa ấm áp đều biến mất trong nháy mắt. Một sự tương phản khổng lồ xuất hiện trên mỗi người bọn họ, giống như đang trong tháng sáu lại đột ngột trở thành tháng mười hai, cảm giác âm hàn khó tả không ngừng theo da thịt chui vào trong cơ thể dường như muốn đem máu huyết trong người đông cứng lại.
Trong lòng lập tức không rét mà run.
Soạt!!
Nhưng tiếp theo, bùa trừ tà trên ngực của bọn họ lại phát ra một tầng bạch quang nhàn nhạt, tỏa ra cảm giác ấm áp, chống đỡ với khí âm hàn ở bốn phía. Tuy vậy mọi người cũng không tự chủ được mà rùng mình một cái.
“Hay cho một Quỷ vực, nếu đợi qua vài năm nữa chỉ sợ nơi này sẽ trở thành tuyệt địa, cũng may chúng ta không đến chậm, mau lên, mỗi người chúng ta đều chỉ có mười đạo phù lục trong người, một đạo có thể duy trì hai canh giờ, ở trong này hai mươi canh giờ chúng ta nhất định phải rời khỏi đây. Hiện tại không cho phép ai tụt lại phía sau, mục tiêu: Thiết Ngưu thành. Theo ta xuất phát.”
Sắc mặt Đao Ba cũng hơi đổi, đối với không gian Quỷ vực này lại càng kinh hãi, vội vàng hướng phía sau hạ lệnh.
“Vâng, Tam đương gia.”
Tất cả mã tặc liền rối rít vâng lệnh.
Nhắm chuẩn phương hướng, toàn bộ đoàn ngựa đều hướng tới Thiếp Ngưu thành phi như bay.
Mà lúc này, tại Thiết Ngưu thành, Diêm Phục Sinh ở trong ngọn giả sơn lại đang trải qua thời điểm hung hiểm nhất trong đời.
Huyền âm khí khổng lồ từ bốn phương tám hướng liên tục ùa đến không ngừng, ở phía trên đống phế tích trước phủ thành chủ, một lốc xoáy cự đại màu đen được hình thành, âm khí khổng lồ dũng mãnh tràn vào hòn giả sơn giống như thiên hà trút nước, dồn tất vào trong cơ thể hắn. Cỗ âm khí này căn bản không phải một Du Hồn Khất Thiên cấp có thể thừa nhận.
Cho dù là một trăm, một ngàn hay một vạn Du Hồn đến đây cũng sẽ bị đám âm khí khổng lồ này làm cho bạo thể tại đương trường, tuyệt đối không thể chống đỡ.
Âm khí theo bản năng tiến nhập vào, ở trong người hóa thành những lưỡi đao vô tình điên cuồng đánh lên linh hồn, làm hắn đau nhức kịch liệt, hoàn toàn vượt ra khỏi khả năng thừa nhận, Diêm Phục Sinh lập tức hôn mê tại chỗ.
Trong nháy mắt, ngay khi hắn hôn mê bất tỉnh, trên ngực hắn, miếng hắc thạch màu đen phát ra cỗ lực thôn phệ kinh người. Cỗ lực thôn phệ này vừa xuất hiện liền dùng phương thức bá đạo hút đi vô số âm khí cuồng bạo trong cơ thể Diêm Phục Sinh, ngay cả lực lượng vừa mới dung hợp vào cơ thể cũng bị cướp đoạt sạch, bị cuốn vào trong hắc thạch.
Oanh! Oanh! Oanh!
Lúc này quỷ thân của Diêm Phục Sinh vốn đã sắp ngưng tụ thành thực chất lại bắt đầu suy yếu nhanh chóng, thân hình không ngừng biến thành hư ảo. Lực lượng đang cấp tốc giảm xuống. Đây đúng là cướp đoạt bá đạo mà.
Khất Thiên cửu giai!!
Khất Thiên bát giai!!
………….
Khất Thiên nhất giai!!
Lực thôn phệ mà hắc thạch phóng ra thật sự là quá bá đạo, bá đạo đến mức chỉ vài nhịp thở đã biến thân thể Diêm Phục Sinh trở lại hình dạng như trước kia, cả người gần như ngay cả hình thể cũng khó giữ được, vẫn đang không ngừng vặn vẹo biến ảo giống như bọt nước sắp vỡ tan.
Nhưng sau khi hắc thạch đem tất cả lực lượng trong cơ thể cắn nuốt không còn, bên ngoài cơ thể âm khí khổng lồ lại tiếp tục xông vào trong người, dung nhập vào trong thân thể, lực lượng trong cơ thể một lần nữa nhanh chóng lớn mạnh.
Khất Thiên nhị giai!!
Khất Thiên tam giai!!
…………..
Chốc lát liền đạt trở lại Khất Thiên cửu giai. Từ đỉnh phong lại tiếp tục suy giảm, từ từ nhỏ yếu rồi cứ thế trở lại đỉnh phong, gần như làm cho quỷ thân liên tục trui rèn giống như chịu một lúc sự rèn luyện của hai thuộc tính băng và hỏa.
Trên đầu quỷ thân có một ngọn bạch sắc hỏa diểm to bằng ngón cái, ngọn lửa này đang không ngừng thiêu đốt, tỏa ra khí tức sinh mệnh. Ngọn lửa này tượng trưng cho vận luật (luật vận mệnh), theo lực lượng bản thân mà từ từ lớn mạnh không ngừng. Từ kích thước bằng ngón cái, đợi khi đạt tới Khất Thiên cửu giai thì lập tức sẽ lớn bằng nắm tay.
Đây chính là linh hồn ấn ký, là linh hồn chi hỏa. Bên trong bao hàm bổn nguyên tam hồn thất phách. Là cội nguồn của quỷ tộc. Đây cũng là linh hồn của quỷ tộc. Là sinh mệnh chi hỏa. Ngọn lửa này càng cường đại chính là đại biểu cho lực lượng của bản thân càng thêm mạnh mẽ.
Linh hồn chi hỏa này có thể theo lột xác mà biến đổi. Lấy bạch sắc là bình thường nhất, đây là linh hồn chi hỏa của Du Hồn, muốn tấn thăng lên Quỷ Tốt không chỉ cần lực lượng lớn mạnh mà còn cần linh hồn chi hỏa của bản thân phải lột xác biến thành lục sắc mới có thể tấn chức hoàn toàn.
Những cỗ âm khí tinh thuần liên tục tiến vào linh hồn chi hỏa làm cho linh hồn chi hỏa lớn mạnh không ngừng.
Nhưng khi linh hồn chi hỏa đã sáng chói tản mác ra sinh mệnh khí tức mãnh liệt, ngọn lửa nóng rực thiêu đốt ước chừng to bằng nửa cái đầu lâu, sắp bắt đầu ngưng tụ co rút lại để tiến hành lột xác từ bạch sắc thành lục sắc, thì từ trong miếng hắc thạch bên trong cơ thể lại truyền ra lực thôn phệ khó tả đó.
Nó lập tức bao trùm mỗi một tấc thân thể của Diêm Phục Sinh thậm chí là linh hồn chi hỏa cũng không ngoại lệ.
Không một chút khách khí, nó lại tiếp tục cắn nuốt lực lượng từ trong linh hồn chi hỏa của cơ thể hắn. Trong chớp mắt, tu vi lại bắt đầu sụt giảm, từ Khất Thiên cửu giai nhanh chóng giảm xuống.
“Không tốt, đây là chuyện gì, chẳng lẽ đều là do khối hắc thạch trong cơ thể ta giở trò quỷ? Rốt cục nó muốn làm gì?” Diêm Phục Sinh lúc trước vẫn còn đắc ý nhờ hắc thạch dẫn lực lượng khổng lồ vào trong cơ thể thì lúc này mới dần dần sực tỉnh. Hiện tại phát hiện tu vi bản thân nhanh chóng giảm xuống sau đó lại khôi phục, trong cơ thể lần nữa tràn vào vô số lực lượng cuồng bạo, linh hồn tiếp tục bị đau nhức kịch liệt, chính lúc này bản thân hắn lập tức phát hiện dấu hiệu bị cắn nuốt lực lượng một cách quỷ dị.
Tâm thần vừa động liền tìm ra vị trí lực lượng bản thân bị biến mất, chính là miếng hắc thạch ở trên ngực.
Trong nội tâm hắn không khỏi xuất hiện sự kinh ngạc vô cùng, liền âm thầm chuyển động các loại ý niệm trong đầu, nhưng đối với biến cố trong thân thể lại không có cách nào can thiệp.
“Linh hồn chi hỏa của ta.”
Tuy kinh hãi nhưng không thể khống chế bản thân thay đổi tình trạng của cơ thể, Diêm Phục sinh cũng chỉ có thể dời lực chú ý sang những địa phương khác. Đột nhiên hắn phát giác linh hồn chi hỏa của bản thân dù lực lượng bị lấy đi mà dần dần nhỏ lại nhưng quỷ dị chính là tu vi của bản thân đã trở về mức Khất Thiên nhất giai, linh hồn chi hỏa cũng không biến trở lại bằng ngón cái như ban đầu, mà đạt tới kích thước bằng hai ngón cái, hơn nữa càng trở nên thuần túy. Đây là loại bạch sắc tương đối tinh khiết, trước kia mặc dù cũng là bạch sắc nhưng không nồng đậm như bây giờ, thậm chí còn pha tạp chất khác.
Diêm Phục Sinh có cảm giác linh hồn của mình như đang được gột rửa.
Linh hồn chi hỏa bên này vừa lớn mạnh lại bị bên kia cường hoành thôn phệ. Trong suốt quá trình ngay cả tạp chất của linh hồn, thậm chí là những tạp niệm, đều bị hắc thạch thôn phệ hết.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vạn Quỷ Chi Tổ Tác giả: Độc Cô Phưu Lưu
Chương 7: Kinh văn thần bí
Nhóm dịch: Phượng Vũ
Nguồn: Sưu Tầm
Tạp chất bị tiêu trừ, tạp niệm trong linh hồn cũng được gột rửa khiến linh hồn càng thêm thuần túy. Tuy tu vi bản thân thoáng cái trở về nguyên trạng nhưng linh hồn ấn ký dường như được lột xác, càng trở nên lớn mạnh hơn.
"Hử, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Giờ phút này, Diêm Phục Sinh cũng có chút mông lung. Hắn đối với hắc thạch thần bí trong thể nội càng thêm hiếu kỳ. Nó không chỉ trực tiếp mang theo hắn xuyên việt thời không, mà còn bảo vệ linh hồn bản thân bất diệt ở thời điểm đáng nhẽ phải hồn phi phách tán. Bây giờ khi mình tu luyện lại xuất hiện dị biến cổ quái. Đầu tiên là thu hút một lượng thiên địa Âm khí khổng lồ khiến tu vi cuồng tăng như hỏa tiễn, rồi ngay khi sắp đột phá lại trực tiếp rút ra hết thảy lực lượng trong cơ thể rồi cắn nuốt sạch sẽ.
Với kiến thức của hắn mà cũng chưa gặp qua loại tình cảnh này bao giờ nên hiện tại căn bản cũng không thể làm rõ được chuyện gì xảy ra.
Hắc thạch này rốt cục là có lai lịch gì?
"Con bà nó, lại nữa."
Sau khi hắc thạch cắn nuốt toàn bộ lực lượng, hấp lực trên đó cũng biến mất không còn. Thiên địa âm khí bên ngoài vốn không thể tiến vào thêm nữa lại bắt đầu chen chúc chui vào trong cơ thể Diêm Phục Sinh. Thoáng cái, hắn lại được thưởng thức tư vị đề thăng thực lực nhanh chóng.Trong quá trình này, tâm thần Diêm Phục Sinh luôn chú ý đến mỗi một lần biến hóa trong cơ thể.
Hắn cảm giác được mỗi lần phá rồi lại lập, chỗ tốt đạt được không phải là thân hình mà là linh hồn chi hỏa của mình.
Không ngoài dự kiến, ngay khi đạt tới Du Hồn đỉnh phong thì hắc thạch lại lần nữa bắt đầu không chút khách khí thôn phệ mọi lực lượng trong cơ thể.
Trong lúc nhất thời, Diêm Phục Sinh trải qua hai quá trình tán công cùng trùng tu, phá rồi lại lập, cứ lặp đi lặp lại như vậy thành một vòng tuần hoàn hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần tuần hoàn như vậy, Diêm Phục Sinh đều có thể cảm giác được linh hồn mình càng thêm thuần túy.
Màu sắc của linh hồn chi hỏa trước kia có màu trắng nhạt mà giờ đây càng ngày càng thanh tịnh, tinh khiết. Dần dần, cả đoàn linh hồn chi hỏa đã đạt tới kích cỡ bằng một nửa đầu người, màu sắc cũng hoàn toàn biến thành màu bạch ngọc thuần khiết, dường như không còn lẫn một tia tạp chất nào, thuần túy tới cực điểm, cơ hồ đạt tới linh hồn chi hỏa đỉnh phong.
Thời gian từng phút chậm rãi trôi qua.
Loại tình cảnh phá rồi lại lập này xuất hiện chín chín tám mươi mốt lần. Khi tu vi một lần nữa tụt xuống lần thứ tám mươi mốt, trở thành tiểu Du Hồn Khất Thiên nhất giai, bỗng nhiên trên bề mặt hắc thạch quỷ dị hiện ra một đoạn văn tự màu đen. Diêm Phục Sinh căn bản không biết loại văn tự này.
Không phải cổ triện, không phải Phạn văn cũng không phải yêu văn, mỗi một chữ đều giống như ẩn chứa linh hồn, mang theo khí tức sinh mạng. Mặc dù chưa từng xem qua loại văn tự này nhưng kỳ dị chính là hắn chỉ cần liếc mắt qua liền có thể hiểu rõ ràng nghĩa cùng chân lý ẩn chứa bên trong từng chữ.
"Thối linh hồn, ngưng thiên thê, đạp thiên lộ, thành bất hủ, thân bất diệt, chứng vĩnh hằng!" (Rèn luyện linh hồn, ngưng tụ thiên thê, đạp trên thiên lộ, thành tựu bất hủ, thân thể bất diệt, chứng đạo vĩnh hằng.)
Một dãy kinh văn cổ xưa trong nháy mắt liền từ bên trong hắc thạch hóa thành lạc ấn khắc sâu vào trong linh hồn Diêm Phục Sinh. Sáu câu ngắn gọn nhưng vang lên như tiếng thiên âm làm rung động tâm thần hắn.
Kinh văn ở trong linh hồn hóa thành từng đạo văn tự thần bí cổ xưa, dùng một quỹ tích kỳ dị xếp đặt lại. Nó huyền diệu ở chỗ bất luận là người nào cũng không thể xem hiểu nhưng Diêm Phục Sinh lại rõ ràng hàm nghĩa bên trong.
"Chú Thiên Thê."
Diêm Phục Sinh nhìn thấy dòng chữ này mà không khỏi sửng sốt. Đây chính là một thiên công pháp dùng linh hồn để viết thành, vô cùng thần bí, bên trong có phương pháp tu luyện hồn lực.
Công pháp Chú Thiên Thê dường như khác hẳn những pháp môn hắn biết, thậm chí là Tụ Âm Ngưng Hồn Quyết hắn đang tu luyện cũng khác biệt hẳn. Chú Thiên Thê nhằm vào việc tôi luyện linh hồn chi hỏa, làm sao để ngưng tụ ra thiên thê hồn.
Pháp môn này kỳ lạ vô cùng, một khi hoàn thành, thiên thê chính là linh hồn mà linh hồn chính là thiên thê. Thiên thê mà nứt vỡ thì linh hồn ấn ký cũng tán loạn theo. Nhưng trên kinh văn lại thiếu mất phần sau của công pháp này, càng không ghi rõ những lợi ích và khả năng sau khi ngưng tụ thiên thê.
"Dựa theo pháp môn tu luyện bình thường, ta chỉ cần để linh hồn chi hỏa biến thành màu xanh biếc, quỷ thân lập tức ngưng tụ lại, tu vi cũng liền đột phá thành Quỷ Tốt, chính thức bước vào cảnh giới Khấu Thiên. Nhưng kinh văn này rõ ràng không phải thứ bình thường, là pháp môn hiện ra từ hắc thạch. Mà Hắc thạch lại thần dị huyền bí như thế thì công pháp hiện ra từ nó hẳn có chỗ độc đáo, nói không chừng sẽ là một loại thần thông kinh thiên động địa thời thượng cổ cũng chưa biết chừng. Nhưng hắc thạch lại quá quỷ dị, không biết công pháp này có vấn đề hay họa ngầm gì hay không. Hơn nữa ta chỉ nhìn được phần nhỏ kinh văn,nếu đằng sau không còn công pháp nữa thì phiền toái lớn rồi. "
Diêm Phục Sinh rất nhanh đã xem xong những kinh văn đó. Hắn cũng không lập tức tu luyện mà là âm thầm tự đánh giá,các loại ý nghĩ không ngừng chuyển động.
Linh hồn vốn không phải là thứ bình thường, khi còn sống mà thân thể bị hủy thì nhờ tu luyện còn có thể thành quỷ, bắt đầu một đoạn tính mạng mới. Nhưng nếu linh hồn xảy ra vấn đề thì ngay cả cơ hội thành quỷ cũng không có, hồn phi phách tán chính là kết quả nhẹ nhất rồi.
Lựa chọn trước mắt quả là gian nan.
Một là dựa theo công pháp quỷ tu bình thường, đem linh hồn chi hỏa ngưng tụ thành màu xanh biếc, từ đó tạo quỷ thân, tiếp đến trở thành thành Quỷ Tốt. Phương pháp này được truyền thừa qua nhiều năm, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, chính là phương pháp ổn thỏa nhất. Đây chính là công pháp quỷ tu thô thiển nhất. Nhưng thực lực người luyện công pháp này chắc chắn yếu hơn so với cùng cấp, không chiếm được bất cứ ưu thế gì khi chiến đấu.
Lựa chọn thứ hai là tu luyện ‘Chú Thiên Thê”, tuy nó dường như không liên quan trực tiếp đến chiến lực bản thân mà chỉ nhằm vào linh hồn mà thôi, nhưng nếu tu luyện biết đâu lại có chỗ tốt nào khác.
Hai phương pháp này, một cách ổn thỏa, mà cái còn lại phải đánh cuộc.
Đây là lựa chọn liên quan đến linh hồn a.
"Tử Yên."
Đang lúc tự cân nhắc, trong đầu Diêm Phục Sinh liền hiện ra cảnh Tử Yên bị Huyền Âm lão quái cường hành bắt đi, thậm chí một đầu ngón tay của hắn cũng khiến mình chia năm xẻ bảy, linh hồn rơi vào cảnh tán loạn. Tâm thần hắn lập tức trở nên kiên định: "Tử Yên, ta nói rồi, nàng đã là thê tử của ta thì cả đời này ta sẽ tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ nàng."
Trong nội tâm hắn quả quyết đưa ra lựa chọn, ý niệm trong đầu vô cùng kiên định .
Hắn muốn tu luyện ‘Chú Thiên Thê’.
Nếu luyện công pháp bình thường, lại không có kỳ ngộ gì đó thì trong mười năm căn bản không có đủ thực lực để chống lại một đại tông phái. Chú Thiên Thê trước mắt có lẽ chính là chìa khóa giúp mình có được lực lượng a.
Quay lại xem xét bản thân.
Lượng Huyền âm khí khổng lồ ở bên ngoài cơ thể vẫn tràn ngập từng tấc không gian, nhưng hiện giờ không tùy ý tiến vào trong người Diêm Phục Sinh nữa mà là bị ngăn cản lại, dường như có lực lượng thần bí nào đó đang áp chế nó. Vòng xoáy một mực xoay tròn tiếp tục thôn phệ âm khí, đang dần dần từ trạng thái khí trở về thể dịch.
Khi còn sống ta là kẻ yếu, sau khi chết ta muốn xưng hùng!!
Trong đầu Diêm Phục Sinh sinh ra một cỗ tín niệm mạnh mẽ.
Đồng thời lúc này hắn đã lấy lại được quyền khống chế thân thể của mình. Hắn cảm thụ linh hồn chi hỏa trong cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn, bên trong ẩn chứa lực lượng mà ngay cả Quỷ tốt cũng không thể sánh bằng.Trải qua tám mươi mốt lần rèn luyện, linh hồn đã hoàn toàn không còn tạp chất. Một loại ý niệm thuần túy hiển hiện trong tâm thần.
Linh hồn chi hỏa tinh thuần khiến hắn có cảm giác giờ phút này có thể khống chế thân thể mình một cách hoàn mĩ.
Hắn có thể vận dụng triệt để mỗi một phần lực lượng trong cơ thể. Loại nắm giữ tinh chuẩn này khiến hắn có đủ tự tin lấy lực Khất Thiên nhất giai trong nháy mắt đánh chết Du Hồn Khất Thiên nhị giai, tam giai.
"Hừ, muốn có được lực lượng thì sao không phải trải qua nguy hiểm chứ. Hôm nay ta quyết liều mạng. Cùng lắm thì hồn phi phách tán mà thôi.Không thành cường giả cuối cùng cũng chỉ là con kiến hôi."
Diêm Phục Sinh âm thầm tự nhủ rồi đưa mắt nhìn về phía lượng âm khí khổng lồ xung quanh. Hắn lần nữa ngưng luyện Tụ Âm Ngưng Hồn Ấn, sau đó thu lấy vài đạo âm khí đã hóa thành dịch thể.
Cổ âm khí vừa tiến vào trong cơ thể liền hướng về phía linh hồn chi hỏa, tiếp đó bị linh hồn chi hỏa rèn luyện thành hồn lực tinh thuần, dung nhập vào từng tấc quỷ thế.
Linh hồn chi hỏa kỳ thật giống với đan điền ở nhân tộc, yêu phủ ở yêu tộc, là nơi chứa đựng và luyện hóa thiên địa nguyên khí. Quỷ tộc tu luyện chính là hồn lực, hay còn gọi là u minh quỷ lực. Bạch sắc hồn hỏa dung nạp hồn lực có hạn, đạt tới Khất Thiên cửu giai chính là cực hạn. Cho nên phải lột xác lần nữa, lột xác thành linh hồn chi hỏa màu xanh biếc có phẩm chất cao hơn cùng khả năng dung nạp hồn lực nhiều hơn. Mà linh hồn chi hỏa càng tinh thuần thì tốc độ thu nạp cùng luyện hóa thiên địa âm khí càng nhanh hơn.
Giờ phút này,linh hồn chi hỏa của Diêm Phục Sinh đã bị hắc thạch rèn luyện tinh thuần đến cực hạn, đạt tới bạch sắc đỉnh phong. Hiện giờ tốc độ luyện hóa Huyền Âm khí của hắn cực nhanh, so với lúc ban đầu cơ hồ nhanh gấp mười, gấp trăm lần.
Oanh! !
Lần này luyện hóa hồn lực, hắn không giữ lại chút nào nữa mà để mặc cho thiên địa âm khí dung nhập vào cơ thể rồi tiến về phía hắc thạch. Trong nháy mắt, từ cơ thể truyền ra một hồi tiếng nổ vang. Hồn lực tinh thuần lại lần nữa khiến quỷ thể hư ảo cô đọng lại.
Khất Thiên nhị giai! !
Mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Từng trải qua tám mươi mốt lần kinh nghiệm, lúc này không có vấn đề gì xảy ra, tu vi lập tức cuồng tăng, đột phá liên tiếp.
Quỷ thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng ngưng tụ thành thực thể.
Oanh! !
Ngắn ngủi vài lần hít thở, tu vi một đường tăng lên không dừng lại chút nào, toàn bộ thân hình trở nên rõ ràng dị thường, nếu không phải còn có thể nhìn thấy sợi sợi vụ khí mơ hồ thì không khác gì thực thể cả.
Du Hồn đỉnh phong, Khất Thiên cửu giai! !
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vạn Quỷ Chi Tổ Tác giả: Độc Cô Phưu Lưu
Chương 8: Chú Thiên Thê
Nhóm dịch: Phượng Vũ
Nguồn: Sưu Tầm
“Tốt lắm! Linh hồn bất động ấn, chú thiên thê!”
Diêm Phục Sinh tự cảm nhận được bản thân đã đạt đến đỉnh phong của cấp Du Hồn. Chỉ cần bản thân muốn là có thể đơn giản tấn thăng lên Khấu Thiên Cấp, sẽ trở thành một kẻ có được thân thể Quỷ Tốt, chính thức bước trên con đường Quỷ tu. Nhưng hắn cũng không lập tức đột phá, hắn hít một hơi thật sâu, đem tâm thần bản thân bình phục triệt để.
Mười ngón không ngừng vung lên không trung những đường quỷ dị. Trong nháy mắt ngưng kết ra một đạo tay ấn cổ quái.
Nơi tay ấn ngưng kết sinh ra một loại lực lượng thần kỳ truyền vào bên trong linh hồn chi hỏa. Lập tức linh hồn chi hỏa dựng đứng lên, bất động, giống như núi Thái Sơn có sụp đổ thì cũng không có chút nào dao động, như là đại địa, bất động như núi, một mực trầm ổn. Nháy mắt, hắn đắm chìm trong một loại ý cảnh độc đáo.
Đây là ấn pháp hắn đọc được từ văn tự trong hắc thạch- Linh Hồn Bất Động Ấn!
Đây chính là ấn quyết đặc biệt nhằm chế tạo ra thiên thê, trực tiếp tác dụng vào linh hồn.
“Linh hồn cắt!”
Ở chính giữa linh hồn chi hỏa đang bất động như núi, Diêm Phục Sinh trong mắt bắn ra hai đạo thần quang, nội tâm phát ra một tiếng gào to. Chỉ thấy trên không linh hồn chi hỏa đang trống rỗng bỗng xuất hiện một đao mang, nháy mắt cắt đứt linh hồn chi hỏa.
“Rắc!”
“A!”
Phía trên linh hồn chi hỏa truyền ra tiếng vang giống như âm thanh thủy tinh bị nghiền nát. Một đám linh hồn chi hỏa nhỏ như ngón cái bị cắt bỏ. Linh hồn chi hỏa chính là sinh mệnh căn bản của bản thân, một đao này lại cắt linh hồn ra khiến cho Diêm Phục Sinh cũng không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
Loại hành động phân cách linh hồn này ẩn chứa một đường sinh tử hung hiểm. Không phải ai cũng có thể chịu được cái loại thống khổ này, thậm chí là theo lời nói thì nếu bị hôn mê, bản thân cùng linh hồn cũng sẽ hỏng mất. Cho nên trong quá trình này, cho dù thống khổ cũng phải giữ ý thức, không thể hôn mê, nếu không là tự giết chính mình. Loại thống khổ này thường nhân khó có thể chịu đựng được.
Linh Hồn Bất Động Ấn, căn bản là hắn muốn làm để linh hồn bảo trì được thanh tỉnh, tỉnh táo, dù bản thân chịu thống khổ cũng sẽ không chủ động ngất đi. Trừ khi ý chí bản thân không cách nào thừa nhận nổi nữa thì tự tay tán đi ấn quyết.
Chỗ khó dùng của chú Thiên thê là thường nhân khó có thể chịu được loại đau đớn như luyện ngục này.
Lăng trì, đó là trên nhục thể. Mà giờ phút này, cũng là Lăng trì nhưng mà là Lăng trì linh hồn! Hai loại này so sánh với nhau không thể nghi ngờ là một trời một đất.
“Đây là chú Thiên thê.”
Dù Diêm Phục Sinh đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng loại thống khổ phân cách linh hồn này thật quá khó tiếp nhận. Chỉ là trong lòng hắn vốn rất kiên cường, nếu bắt đầu thì sẽ không có lý nào lùi bước.
Phân cách linh hồn, chính là bước đầu tiên. Kế tiếp, chính là thời điểm mấu chốt.
“Tụ lại cho ta!”
Tâm niệm vừa động, từ trong linh hồn truyền ra một loại ý chí cường đại. Chỉ thấy trong cơ thể, những mảnh nhỏ linh hồn chi hỏa khi bị cỗ ý chí này bao phủ xuống thì bắt đầu ngưng tụ, lột xác. Trong nháy mắt, trong người hình thành những văn tự cổ quái giống y hệt như kinh văn hiện ra trên hắc thạch.
Lập tức văn tự tựa như sinh ra ý chí thần bí, bắt đầu nhảy múa may xung quanh linh hồn chi hỏa. Mơ hồ bên trong ký hiệu còn truyền ra thiên âm cổ xưa, như vực sâu thâm thúy.
Bên trong văn tự dường như đang tồn tại lực thôn phệ đáng sợ, như động không đáy có thể đem cả người lẫn linh hồn nuốt vào. Nó tự nhiên hình thành giống như được trời đất sinh ra, nhưng cùng linh hồn Diêm Phục Sinh có một loại liên hệ hoàn toàn không thể cắt đứt được.
“Mong rằng chú Thiên thê sẽ không làm ta thất vọng.”
Chứng kiến ký hiệu cổ xưa ngưng tụ mà thành, nội tâm Diêm Phục Sinh âm thầm tự nhủ. Hắn lại một lần nữa dứt khoát cắt linh hồn chi hỏa. Đau đớn khó có thể chịu nổi lại lần nữa truyền tới, một mảnh linh hồn bằng ngón cái bị phân cách, cũng nhanh chóng ngưng tụ lại thành một dãy kí hiệu cổ xưa giống lúc trước.
Một đao rồi lại một đao. Mỗi một đao có thể nói là so với khổ hình lăng trì càng thêm khủng bố ngàn lần, vạn lần.
Đáng sợ chính là dù đau đớn kịch liệt nhưng khi đã thi triển Linh Hồn Bất Động Ấn thì ngay cả kêu la cũng không thể. Thống khổ vô tận cứ một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng trùng kích vào ý chí của Diêm Phục Sinh. Từng cái đều cho hắn cảm giác như đang trong luyện ngục, muốn ngất đi nhưng mà không thể!
Kỳ thật, trên thế giới đáng sợ nhất không phải là Thụ hình, mà là chính mình tự tay gây hình phạt cho bản thân. Biết rõ cắt linh hồn là thống khổ, nhưng vẫn như trước tự mình chủ động cắt. Cái này không chỉ là chịu thừa nhận thống khổ, càng là khảo nghiệm ý chí cùng ma luyện. Không có ý chí kiên định thì không thể lần lượt xuống tay. Người có ý chí bạc nhược yếu kém, ý chí cũng sẽ trong quá trình tự mình tra tấn mà hỏng trong nháy mắt.
“Đao tám mươi mốt!”
Lại một lần nữa đem linh hồn chi hỏa mà cắt, từ trong miệng Diêm Phục Sinh phun ra một câu.
Sau tám mươi mốt lần ngưng tụ thành kí hiệu cổ xưa, chỉ thấy ban đầu linh hồn chi hỏa lớn bằng một đầu lâu, giờ phút này đã thu nhỏ lại chỉ bằng nắm tay của trẻ sơ sinh. Bên ngoài linh hồn chi hỏa, chín chín tám mươi mốt vòng kí hiệu thần kì giống nhau ào ào phát ra nhưng thiên âm kì dị. Từ bên trong truyền ra những kinh văn chưa từng được nghe đến.
“Đây là kinh văn gì?”
Diêm Phục Sinh đắm chìm vào trong thiên âm, chỉ cảm thấy toàn bộ linh hồn chìm vào ý cảnh khó tả, tựa như có thể thấy lần lượt luân hồi sinh ra cùng thoát phá, vô số sinh mệnh tuần hoàn.
“Linh hồn chí thượng, phù văn ngưng trận, chú tạo Thiên thê!”
Bên trong linh hồn chi hỏa, Diêm Phục Sinh trực tiếp phát ra một câu khẩu quyết. Trải qua chín chín tám mươi mốt lần rèn luyện trong luyện ngục vô tận thống khổ, ý chí hắn giờ đã được rèn luyện đến một cảnh giới không tưởng tượng được. Trong nháy mắt, ý chí cường đại từ trong linh hồn chi hỏa phát ra, bao trùm những kí hiệu cổ xưa.
Ý chí hóa thành một bàn tay thật to, rất nhanh đem tám mươi mốt đạo kí hiệu cổ xưa, dựa theo một loại quỹ tích cổ quái mà xếp đặt, hình thành một phù trận huyền ảo.
“Chú Thiên thê!”
Diêm Phục Sinh lại quát một tiếng, cả tòa phù trận lập tức bắt đầu vận chuyển theo những quỹ tích đặc biệt, trong giây lát hình thành một vòng xoáy đen kịt, tản mát ra lực thôn phệ mãnh liệt.
“Tất cả âm khí, toàn bộ tiến vào cho ta! Cho ta chế tạo Thiên thê, đặt căn cơ.”
Tâm niệm vừa động, âm khí mênh mông cách người mình cực xa đều đã hóa thành trạng thái dịch, theo sự dẫn dắt của Diêm Phục Sinh, lập tức hưng phấn hướng phía hắn mà chen chúc cuốn đến, giống như tranh giành muốn đến cơ thể hắn trước tiên.
Những âm khí này khi tiến vào trong cơ thể, căn bản chưa kịp làm gì đều lập tức bị phù trận vận chuyển mà thôn phệ. Âm khí khổng lồ chui vào, bị phù trận luyện hóa thành hồn lực tinh khiết, cùng dung hợp với phù trận. Có thêm hồn lực, phù trận vận chuyển ngày càng thêm huyền ảo.
Âm khí chen chúc tiến vào trong cơ thể, ngay lập tức bị phù trận cuốn lấy mà luyện hóa.
Bên ngoài toàn bộ âm khí tập trung thành hình phễu to lớn cuôn cuộn tiến vào cơ thể. Âm khí khổng lồ ngay khi tiến vào thì âm khí nồng đậm cực điểm trong mật thất đã bị cắn nuốt không còn.
Tất cả âm khí tiến vào trong cơ thể đủ để một gã Du hồn nháy mắt lột xác trở thành một chí tôn cường giả. Nhưng âm khí tiến vào trong phù trận rồi thì chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
“Oanh! ầm ầm!”
Lực thôn phệ của phù trận quá kinh khủng, căn bản âm khí trong mật thất không đủ cung cấp, một loại lực lượng vô hình thoáng chốc đã bao trùm cả Thiết Ngưu thành. Huyền âm khí tràn ngập trong thiên địa dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, hướng vị trí hòn núi mà chen chúc đến.
Âm khí khổng lồ ở phủ thành chủ hình thành một đạo thật lớn.
Có thể thấy rõ ràng âm khí ngưng kết như một thác nước màu đen đang cuồn cuộn đổ xuống dưới.
Phù trận kia thật quá mức quỷ dị, trong chốc lát ngắn ngủi đã đem toàn bộ âm khí trong thành thôn phệ không còn gì khiến cho bốn phía xung quanh ngay cả một chút âm khí cũng không còn.
Soạt!
Sau khi hoàn toàn thôn phệ, cả tòa phù trận mạnh mẽ bắn ra ánh sáng thần huy màu ngọc trắng. Bên trong vô số hồn lực đan vào cùng một chỗ. Cả tòa phù trận xoay tròn với tốc độ cực nhanh, không có dấu hiệu báo trước nào, ầm ầm hướng vào chính giữa co rút lại một cách kịch liệt.
Ầm Ầm!
Trong cơ thể nổ vang, linh hồn rung động.
Vô số bạch quang từ trong cơ thể phát ra.
Chỉ mộ thoáng, liền thấy trong cơ thể hiện ra một Thiên thê màu bạch ngọc. Hôm nay thiên thê ở cấp nhất giai, có hình chữ nhật, vô cùng thực chất. Phía trên Thiên thê phát ra tám mươi mốt ký hiệu thần bí, từ trong truyền ra thanh âm cổ xưa. Linh hồn chi hỏa chỉ còn một nhúm nhỏ bằng nắm tay lơ lửng trên Thiên thê như một miếng bạch ngọc tinh khiết, nó cùng Thiên thê lúc này có một liên hệ khó nói.
Trong tích tắc, trong lòng Diêm Phục Sinh hiện ra một vẻ kinh nghi.
“Đây là Chú Thiên thê? Ta cảm giác được hiện tại cho dù có người đem thân thể ta trực tiếp đánh nát thành bột mịn, chỉ cần Chú Thiên thê mà ta chế tạo và linh hồn chi hỏa của ta không bị hủy diệt, ta đây cũng có thể tại nơi có âm khí một lần nữa khôi phục. Ta là Du Hồn đỉnh phong, Khất thiên cửu giai, lại có Thiên thê bất diệt. Trong Du hồn, ta vô địch!”
Ý niệm mạnh mẽ này hiện ra trong đầu hắn.
Tạo thành Thiên thê, nhưng cảnh giới bản thân hắn vẫn thế, tu vi không hề đột phá. Thiên thê này có sự bảo trợ của lực lượng linh hồn chi hỏa, là do chế tạo linh hồn mà thành Thiên thê. Nói là Linh hồn Thiên thê cũng không quá.
Đây có lẽ chính là lực lượng thần kì của Thiên thê.
“Thiên thê tuyệt đối không chỉ có mỗi tác dụng này. Nhưng mà rốt cuộc là còn cái gì? Hiện tại ta cũng chưa có năng lực để tra xét. Nhưng mà ta cảm giác Thiên thê của ta hôm nay đối với tương lai có tác dụng vô cùng quan trọng.”
Diêm Phục Sinh âm thầm cân nhắc trong lòng.
Cảm nhận được tình huống trong cơ thể, không chần chờ, hắn trực tiếp đem toàn bộ tâm trí đắm chìm vào chính giữa Thiên thê, âm thầm tra xét Thiên thê huyền bí.
Ầm ầm!
Nhưng vào lúc này, cửa Nam bên ngoài Thiết ngưu thành xuất hiện tiếng vó ngựa kịch liệt. Trong nháy mắt phá vỡ sự yên lặng của tòa thành.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vạn Quỷ Chi Tổ Tác giả: Độc Cô Phưu Lưu
Chương 9: Thiết vệ Tam tướng
Nhóm dịch: Phượng Vũ
Nguồn: Sưu Tầm
Tiếng vó sắt như sấm rền quanh quẩn trong vòng phạm vi mấy trăm dặm ở bên trong Quỷ Vực không có một tia sinh khí nào nghe có vẻ cực kỳ quỷ dị. Tiếng vó ngựa dừng lại trước cửa Nam đã sụp đổ một nửa.
Cả người đằng đằng sát khí, ánh mắt lộ ra sự hung tợn, chính là Đao Ba Nhất Hành Hắc Phong Trại.
"Thiết Ngưu Thành, Thiết Ngưu Thành năm đó thật phồn hoa, trong thành có hơn trăm vạn dân cư sinh sống, là số một ở trong các nước, cho dù là vương đô các nước cũng không thể sánh, thế mà cũng biến thành một mảnh phế tích khi trời sụp, tất cả mọi người đều đã chết hết chẳng còn lại một ai còn sống sót. Thế nên, toàn bộ tài sản trong thành này rốt cuộc sẽ thuộc về chúng ta."
Đao Ba trợn hai mắt ra, nhe răng cười kỳ dị nói.
"Tam đương gia, người có cảm thấy âm hàn khí ở Thiết Ngưu Thành này yếu hơn nhiều so với các chỗ khác hay không? Chắc hẳn trong thành đã xuất hiện biến cố gì rồi."
Cẩu Bất Ly giục ngựa đi đến bên cạnh Đao Ba, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ừm!!"
Hai mắt Đao Ba quét ngang, tất nhiên không phải hắn không nhận ra tình hình mà Cẩu Bất Ly nói. Dọc đường tới đây, trong cả Quỷ Vực đều u ám, lạnh lẽo thấu xương, đi chặng đường xa như vậy nếu không có phù lục trừ tà thì chắc giờ bọn hắn đã đông cứng thành tượng, ngay cả ngựa cũng sẽ đông lại thành băng. Nhưng khi đi vào Thiết Ngưu Thành, loại hàn khí thấu xương này hình như không còn. Sự tương phản mạnh mẽ đó sao hắn có thể không phát hiện ra chứ.
Ở bên trong Thiên Khuynh Quỷ Vực đều như thế, không lý nào Thiết Ngưu thành lại khác. Nói không chừng trong Thiết Ngưu Thành đã xuất hiện biến cố kinh người nào đó.
Dù là thế, đã đến đây rồi thì hắn có thể dễ dàng lùi bước sao. Hắn cười lạnh và nói:
"Hừ, Cho dù có kỳ quái thì sao chứ? Thiên Khuynh Quỷ Vực chẳng qua cũng chỉ vừa mới hình thành, với cương dương chi khí trên người chúng ta, những du hồn mới hình thành kia ngay cả muốn tới gần cũng không được, chỉ có thể lo tránh xa ra mười dặm thôi. Cho dù đây là tòa quỷ thành thì hôm nay cũng không thể ngăn được chúng ta đến vơ vét tài sản. Các huynh đệ, cắt ra năm mươi người do Cẩu Bất Ly chỉ huy, đi thẳng đến các nhà giàu vơ vét, năm mươi người khác theo ta thẳng hướng phủ thành chủ. Đại đương gia có lệnh, dù tên Diêm Phục Sinh kia có biến thành quỷ cũng không tha cho hắn được, các ngươi theo ta cùng moi hắn ra."
Một câu nói đã biểu lộ triệt để quyết tâm không thể lay chuyển được.
"Tốt, khi Diêm Phục Sinh còn sống chúng ta có thể sợ hắn ba phần vì hắn là Diêm Vương sống, hắn chết rồi...chúng ta sợ cái con mẹ gì nữa. Chỉ một du hồn nho nhỏ chẳng phải ông đây có thể tiện tay bóp chết sao.”
"Vì huynh đệ đã chết báo thù, lôi cổ Diêm Phục Sinh ra."
"Tốt, theo ta xuất phát!!"
Nghe thế, Đao Ba cười lớn một tiếng, xoay người xuống ngựa. Vì trong thành đã biến thành đống gạch vụn nên không cách nào cho chiến mã chạy được, hắn để ngựa lại, đi trước dẫn đầu bọn cướp, nhảy lên, vượt qua khoảng cách mấy trượng. Chúng vận dụng khinh thân tung người lên cao, xông vào bên trong thành. Tốc độ mỗi người đều không thua tuấn mã phi băng băng chút nào.
Tu vi của người trong giang hồ được chia như sau: Bất nhập lưu, cửu lưu, tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, đính tiêm, tuyệt đính, tông sư, đại tông sư.
Trong đó, cảnh giới Tiên Thiên đã là cường giả đứng đầu trong giang hồ, cao thủ đính tiêm thực ra là đạt tới cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, cảnh giới Tuyệt Đỉnh chính là Tiên Thiên trung kỳ. Tu vi Tông Sư đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ, còn Đại Tông Sư là Tiên Thiên đại viên mãn. Chỉ thiếu một chút nữa là có thể đánh vỡ xiềng xích của bản thân để bước vào con đường võ đạo, trở thành võ tu.
Mà chín cấp bậc trước võ tu hoàn toàn ứng với chín cấp Thiên Cấp. Không trở thành được võ tu bước trên võ đạo, những kẻ giang hồ ở thế tục nhìn có vẻ rất mạnh mẽ này cũng chỉ là con sâu cá kiến, quỳ dưới trời xanh mà cầu xin thôi.
Đao Ba khẽ động, khí tức từ trên người lộ ra uy áp Tiên Thiên mạnh mẽ vô cùng. Chân khí trong cơ thể liên tục tuần hoàn không ngừng, dường như đang ở lâm vào một trạng thái khó tả.
Cảnh giới Tiên Thiên!
Đao Ba thế mà là cao thủ bước vào cảnh giới Tiên Thiên, có thể coi là bậc cường giả ở chốn thế tục.
Chà chà chà!
Sau lưng hắn, năm mươi tên cướp dồn dập nối đuôi nhau đi theo sát, khi thân hình di chuyển liền thể hiện ra khinh công tuyệt đỉnh, biểu lộ khí tức mạnh mẽ.
Mỗi người đều thu liễm hơi thở, hít sâu thở nhẹ, bộc lộ ra dấu hiệu Tiên Thiên.
Không ngờ rằng lần này đến đây toàn bộ đều là cường giả đỉnh cấp đã bước vào Tiên Thiên.
Từ trong đám sơn tặc này, nếu tùy ý xuất ra một phần lực lượng, cũng đủ để khiến những nước chư hầu nhỏ phải rung động tại chỗ. Tiên Thiên chính là người tại bất cứ nước chư hầu nhỏ nào cũng có thể trở thành một đại tướng quyền cao chức trọng, trấn thủ một phương, vậy mà ở chỗ này có một đám cướp được tạo thành từ toàn cao thủ Tiên Thiên. Nói ra có thể làm người ta kinh ngạc ngây cả người mất.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã đi đến vị trí phủ thành chủ.
Trước phủ thành chủ, hai đầu sư tử đá khổng lồ đã bị cơn chấn động nghiền nát, đổ xuống trên mặt đất, cửa chính cũng sụp xuống một nửa, các công trình bên trong bị hủy hoại mạnh. Một mảnh hoang tàn.
Đao Ba thấy vậy không khỏi ngửa mặt lên trời cười dài nói: "Ha ha, Diêm Phục Sinh, ngươi cũng có ngày hôm nay. Ngươi muốn làm một vị thành chủ tốt nên tiêu diệt nạn trộm cướp bọn ta, để cho bách tính dưới sự cai quản được an cư lạc nghiệp, thậm chí còn làm cho một tòa thành cổ nhỏ bé trở nên phồn hoa giàu mạnh, ngươi có công với mấy trăm vạn dân chúng. Nhưng mà thế thì sao chứ, ngươi vẫn chết, chết dưới Thiên Khuynh. Còn Đao Ba ta giết người khắp chốn, làm ác vô số, cả đời phạm phải tội ác, tội lỗi chồng chất, nhưng ta sống tiêu diêu tự tại hơn ngươi, mấy thứ ngươi theo đuổi đó chỉ là cái rắm thôi, gì mà thiện ác hữu báo chứ, tòan bộ là chó đẻ." Tiếng gào thét được hắn trút chân khí Tiên Thiên vào, thoáng chút đã bao trùm gần nửa thành trì và quanh quẩn không dứt giữa không gian.
Trong tiếng cười tràn ngập ý châm chọc chế giễu.
"Diêm Phục Sinh, ngươi ra đây cho ta, ta biết rõ cho dù chết thì nhất định ngươi sẽ biến thành quỷ. Còn nhớ rõ Ba Đao Hắc Phong Trại không? Năm xưa ngươi ép Hắc phong Trại chúng ta phải tha hương, huynh đệ trong trại tử thương vô số, hôm nay ngươi còn có gan thì lập tức lăn ra đây nhận lấy cái chết cho ta, ngươi không dám một mình quyết chiến với ta sao. Đi ra đây cho ta. Đừng khiến ông đây phải coi thường ngươi."
Đao Ba đeo trên lưng một thanh Trảm Mã Đao khổng lồ, hướng về trong phủ thành chủ quát lớn một tiếng mang theo ý khiêu khích mạnh mẽ. Tiếng quát mạnh mẽ đó lập tức trùm lên toàn phủ đệ.
"Lớn mật!!"
Vào thời khắc đó, từ trong phủ thành chủ chợt vang lên một tiếng gầm lãnh khốc mạnh mẽ, tiếng gầm mang đầy sự phẫn nộ và hơi thở ngập tràn thiết huyết, ẩn chứa khí thế hào hùng. Một âm thanh khiến người ta vừa nghe thấy liền tưởng như có thiên quân vạn mã đang ào ào lao đến.
Răng rắc!
Từ trong không gian truyền ra âm thanh như tiếng áo giáp va chạm vào nhau. Âm thanh nối nhau vang lên, giống như có một vị tướng quân mặc giáp đang hùng hổ đi tới. Âm thanh kia như từ địa ngục truyền đến. Một loại khí tức sa trường thảm thiết chợt từ trong phủ thành chủ phóng lên trời.
"Là ai?"
BANG.......!!
Đao Ba trở tay phải vỗ lên sống đao thanh Trảm Mã Đao sau lưng, Trảm Mã Đao ngay lập tức kêu lên từ trong vỏ đao vọt thẳng ra, lăng không bay lên, bị hắn thuận tay đón lấy. Trong miệng Đao Ba phá ra một tiếng gào to, hai con mắt lộ ra ánh nhìn đầy hung dữ.
Bang Bang BANG......!!
Năm mươi tên cướp đi theo hắn cũng không hề do dự đồng loạt xuất ra binh khí. Cả bọn trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào trong phủ thành chủ.
Chúng lộ ra tư thế như gặp đại địch.
"Giả thần giả quỷ, lăn ra đây ngay cho ta. Có phải Diêm Phục Sinh ngươi giở trò quỷ hay không?"
Khuôn mặt dữ tợn của Đao Ba đảo nhìn một vòng, trong tay nắm chặt Trảm Mã Đao, gào thét lên.
Răng rắc!
Âm thanh chiến giáp chát chúa kia cũng không vì lời gào thét của hắn ngừng lại, vẫn bình thản di chuyển từ phía cửa phủ thành chủ tiến lại đây, cùng lúc đó, giọng nói lạnh như băng kia lại quanh quẩn bốn phía: "Chỉ dựa vào lũ cướp thua trận như các ngươi mà cũng muốn gặp được thành chủ đại nhân sao?"
Khi lời nói vừa dứt, liền thấy ba bóng người khôi ngô khoác chiến giáp mơ hồ, từ trong phủ đệ chậm rãi đi ra, thân thể bọn hắn tuy rằng có vẻ hơi mơ hồ, không hoàn toàn ngưng tụ thành thực chất, nhưng trên người lại tản mát ra sát khí và thiết huyết khí còn nồng đậm hơn kẻ bước ra từ núi thây biển máu. Ý chí cực kiên định, chiến mâu tựa như nhuốm máu, trước nay chưa từng có.
Sát khí bực này gần như là hắt vào mặt người ta, khiến cho nhóm cướp Ba Đao đều cảm thấy một loại áp lực vô hình, như không hô hấp được.
"Quân hồn, không ngờ các ngươi lại lột xác thành quân hồn. Truyền thuyết nói rằng quân hồn không thể đầu nhập luân hồi chuyển thế. Tam đại chiến tướng Thiết Vệ Quân: Thiết Huyết, Thiết Tâm, Thiết Cốt!!" Đao Ba nhìn thấy ba bóng người từ trong phủ thành chủ bước ra kia, hai con ngươi không tự chủ được mạnh mẽ co rút lại, rít qua kẽ răng một câu lạnh như băng.
Sau một trận co rút, trong đôi mắt bắn ra ánh nhìn khát máu.
Rất nhiều tên cướp vẻ mặt căng thẳng, chân không tự chủ được bước ra sau một bước nhỏ. Khi nhìn về ba bóng người kia đều hơi tránh né nhìn thẳng.
Trong ba bóng người kia, có một người thân hình khôi ngô, cao tầm hơn hai mét, dù thân hình có vẻ mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra khi còn sống là một người vô cùng khôi ngô cường tráng, giống như một pho tượng người khổng lồ nhỏ, trên người khoác bộ giáp mờ mờ, khi cả người vừa đi ra liền mang theo một loại cảm giác áp bách tự nhiên, một người có thể một mình ngăn cản thiên quân vạn mã. Khuôn mặt phổ thông có vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng đứng ở chỗ kia liền tự nhiên bộc lộ ra khí thế vững chãi như núi. Vị này chính là Thiết Cốt như Đao Ba vừa gọi.
Người thứ hai sắc mặt lạnh lùng tựa như băng phủ đất trời, trên người tản mát ra hàn ý lạnh lẽo, dáng người thon dài, không có bất cứ biểu cảm gì, đôi mắt như thể khiến bất cứ kẻ nào nhìn vào tim cũng muốn ngừng đập, dù ngày hè cũng tưởng như rơi vào trong hầm băng, vị này chính là Thiết Tâm.
Còn vị cuối cùng là một gã không khôi ngô, không gầy gò nhưng có vẻ rất khỏe mạnh, trên người tự nhiên phát ra mùi máu tanh sa trường, trên mặt là vẻ thiết huyết, chỉ vừa mới đi ra đã làm người ta cảm thấy như rơi vào trong chiến trường ác liệt, đó chính là Thiết Huyết.
Ở trong các nước xung quanh có truyền một bài ca dao để miêu tả ba người.
Tướng trong tay Diêm Vương
Thiết Huyết sát phá lang
Thiết Tâm lạnh vô tình
Thiết Cốt cản ngàn quân.
Tam tướng cùng tụ hội
Vạn xác trôi trên sông!
Một khúc ca dao đã chỉ ra ba đại chiến tướng tuyệt thế trong Thiết Ngưu Thành.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương