Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By MTQ ---- 4vn
Nghe Diệp Thiên nói xong, Hồ Hồng Đức bĩu môi nói:
Tôi chỉ biết cậu không thấy thỏ không tung ưng, thì ra có hai mươi tấn vàng này, chẳng thể trách cậu chướng mắt con cá vàng bé của Mạnh Hạt Tử.
Hồ Hồng Đức cũng là người sáu bảy mươi tuổi, đừng chỉ nhìn y quanh năm sống trong núi Trường Bạch, nhưng bản thân và gia đình cũng có ít nhất hai chục triệu nhân dân tệ, hơn nữa mấy ngày hôm trước trong trận Hắc Quyền kiếm được một trăm ngàn kia, Hồ Hồng Đức ưu sầu tiền tiêu như thế nào, đối với hai mươi tấn vàng trong lời Diệp Thiên, hoàn toàn từ đầu không chút hứng thú.
Sư phụ, nhiều vàng như vậy, chúng ta cùng cùng bọn anh Vũ Thần, có thể chuyển ra ngoài không?
Chu Khiếu Thiên suy nghĩ không giống Hồ Hồng Đức, y vạch lên ngón tay tính toán rõ ràng 20 tấn vàng tương đương khối lượng 20 nghìn kg, miệng há không khép lại được.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
Trước tiên tìm được vàng, chuyện vận chuyển ta có cách khác, được rồi, một ngày ngồi máy bay, đều đi nghỉ đi.
Giống như đám người Tống Hạo Thiên, nếu đáp ứng Cẩu Tâm Gia, sẽ tuyệt đối không lỡ lời, nhưng lại có Hồ Hồng Đức người của mình ở lại máy bay, cùng lắm Diệp Thiên để một nhóm vận chuyển đến Hồng Kông, như vậy càng thuận tiện ra tay.
Hơn hai giờ sau, sắc trời Rangoon đã dần tối, Diệp Thiên đưa đám người Hồ Hồng Đức trong phòng khách sạn ăn chút gì đó, sau đó tìm phục vụ khách sạn mua bản đồ Rangoon, một mình lặng yên không một tiếng động ra khách sạn, cũng không kêu xe, một mình lang thang trên đường cái Rangoon.
Là thủ đô của Myanmar, ban đêm Rangoon rất náo nhiệt, hơn nữa bây giờ là những ngày mời dự họp công việc Phỉ Thúy, trong quán nhỏ ở dưới ánh đèn đường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy du khách đến từ trong nước, Diệp Thiên xuất hiện ở đây cũng không gây bất ngờ.
Sau khi đi bộ khoảng nửa tiếng đồng hồ, Diệp Thiên nương theo ngọn đèn nhìn thoáng bản đồ, sau khi đối chiếu đánh giá địa hình bốn phía một lúc, thân hình di chuyển đến một ngõ tối không có đèn, tìm đến cánh cửa thứ ba.
Ai?
Trong phòng vốn có tiếng nói chuyện bỗng ngừng lại, có người dùng tiếng Anh hỏi.
Tôi là Thiên.
Diệp Thiên vừa gõ cửa, vừa dựa sát người vào bên sườn cửa. Bởi vì ngay lúc đó, trong lòng hắn nổi lên báo động, cũng phía sau cửa có khẩu súng đang hướng chính mình.
Hắt xì!
Cửa gỗ mở ra một khe nhỏ, sau khi thấy rõ ràng Diệp Thiên trước mặt, khe hở được mở lớn một chút, Diệp Thiên nghiêng người tiến vào trong.
Ồ , ông chủ, tôi nghĩ nếu ngài tiến vào giới Dong Binh, thật sự không cho người khác đường sống.
Thấy Diệp Thiên tiến vào, Mã Lạp Khải buông súng tiểu liên nhỏ trong tay ra, trên mặt lộ biểu tình khoa trương, nhưng trong lòng hắn cũng thật sự rung động. Bản thân chẳng qua chỉ nói cho Diệp Thiên một cái tên cửa hiệu, hắn lại có thể nhanh như vậy tìm được đến đây, vốn Mã Lạp Khải định muộn một chút đến khách sạn tìm Diệp Thiên.
Chuẩn bị thế nào?
Diệp Thiên khoát tay ao, hắn đối với khen tặng của người nước ngoài không có hứng thú, đám người Mã Lạp Khải là hắn lần này đi tìm vàng triệu tập đến, nếu quả thật lúc phát sinh xung đột cùng địa phương hoặc thế lực khác, bọn họ sẽ phát huy tác dụng quyết định.
Ông chủ, chúng tôi làm việc, ngài cứ yên tâm.
Mã Lạp Khải cười đứng dậy, đi đến trước một cái cửa trong phòng, đưa tay đẩy vào trong, nói:
Ông chủ, mời ngài xem!
Thần thần bí bí làm cái gì?
Diệp Thiên hơi bất mãn đi tới trước cửa, Mã Lạp Khải tiếp tục bật đèn, căn phòng hơn mười mét vuông, lập tức sáng rõ ngay trước mặt.
Kháo, cậu... các cậu đem nơi đây biến thành kho vũ khí đạn dược sao?
Thấy bố trí trong phòng, Diệp Thiên lập tức há hốc mồm. Bởi vì trong căn phòng trước mắt hắn, tràn ngập bày một phòng vũ khí đạn dược, lớn như súng liên thanh kiểu tổ ong xoay tròn, nhỏ đến từng rương lựu đạn khoai lang đang mở nắp, thậm chí còn có hai súng bắn đạn tên lửa. Chỉ sợ vũ khí đạn dược nơi này, có thể phát động chiến tranh rồi.
Ông chủ, ngài sắp xếp thời gian tương đối gấp, từ Mĩ vận chuyển vũ khí đạn dược không kịp, nên... tôi từ trong tay người bạn Lào bên kia mua một ít, ngài xem có thể sử dụng không?
Thấy Diệp Thiên giật mình, trên mặt Mã Lạp Khải lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, cho đến nay đều là y trước mặt Diệp Thiên kinh ngạc, tình huống bây giờ lại ngược lại, Mã Lạp Khải giống như trời nóng được ăn dưa hấu ướp lạnh, trong lòng khỏi phải nói vô cùng dễ chịu.
Kỳ thật vốn Mã Lạp Khải nghĩ mang vài khẩu súng tiểu liên linh tinh tiện mang vài vũ khí nhỏ, có được số vũ khí đạn dược này, chỉ có thể nói vận khí của y không tồi.
Ngay sau ngày Mã Lạp Khải vào Myanmar, muốn mua vũ khí thì tìm được một vị lái buôn trước đây hiểu biết về vũ khí đạn dược, cũng biết được tin tức oanh động toàn thế giới Khôn Sa độc ác kiêu ngạo của Tam Giác Vàng “đầu hàng”.
Phải biết rằng, Khôn Sa ở Tam Giác Vàng hoành hành mấy chục năm, thời kỳ thế lực của y cường thịnh nhất, kiểm soát được một vương quốc thuốc phiện thật sự, một đường biên giới Thái Lan - Myanmar dài đến 400km, phía Đông Myanmar cùng Thái Lan. Mảnh đất giáp giới ba nước phong phú đều thành “vương quốc” của y.
Khôn Sa ở vương quốc của mình còn thậm chí có vệ tinh TV. Trường học và tên lửa phòng không y chiếm cứ đều rất nhiều được giới truyền thông miêu tả là “Tùng Lâm giấu kín”, mà còn có rất nhiều cửa hàng, thị trường, đường quốc lộ tốt tạo thành thành phố và thị trấn.
Bởi vì Khôn Sa hướng ngoại bán thuốc phiện, một lần đã chiếm được 80 % tổng khối lượng trong thế giới thuốc phiện, kể từ đó, không riêng gì mấy quốc gia xung quanh Tam Giác Vàng đối với Khôn Sa hận thấu xương, cả nước Mĩ cũng treo giải thưởng hai triệu đô la bắt y.
Nhưng Tam Giác Vàng địa hình phức tạp, hơn nữa thực lực Khôn Sa hùng hậu, mấy quốc gia xung quanh Tam Giác Vàng liên hợp bao vây đuổi giết y, đều không có cách nào bắt được y, năm gần bảy mươi Khôn Sa vẫn là vua của Tam Giác Vàng.
Chỉ là mấy năm gần đây tuổi thọ của Khôn Sa đã lớn, Thái Lan, Myanmar và Lào mấy lần liên hợp bao vây đuổi giết, cũng tiến thêm một bước áp chế phạm vi thế lực của Khôn Sa, sau khi Myanmar đối với Khôn Sa có đặc xá, y dẫn đầu quân của mình đến Myanmar đầu hàng, hiện tại y cùng bốn người vợ đang bị giam lỏng ở Rangoon.
Khôn Sa đầu hàng, đối với cả thế cục Myanmar, Lào cùng Thái Lan có ảnh hưởng rất lớn, bởi vì Khôn Sa đầu hàng Myanmar, cho nên súng ống cùng vũ khí trong cơ cấu quân sự khổng lồ của y, đều bị chính phủ Myanmar thu được.
Chính phủ Myanmar là quân nhân chấp chính, vốn đinh đinh đang đang nghèo khổ, ngay sau lúc bán đi những vũ khí không dùng được, có vài người lập tức lợi dụng quyền lợi trong tay. Gần như giá thuốc trắng bán ra bên ngoài để tất cả trang bị vũ khí cho quân đội.
Chẳng qua Khôn Sa đầu hàng, Myanmar bao gồm cả khu Đông Nam Á hiện tại đã hướng đến thời kỳ phát triển vững vàng, vốn thu hút hàng vũ khí, hiện giờ lại không nỡ buông tay, Mã Lạp Khải mất gần 100 nghìn đô la, liền mua được số quân dụng vật tư trên giá trị trước đây ít nhất cũng 1 triệu đô la.
Người này thật là một truyền kỳ nha!
Nghe Mã Lạp Khải kể xong cuộc đời Khôn Sa, Diệp Thiên cũng không nhịn được khen một câu, người này nếu sớm sinh ra trước 100 năm, chỉ sợ thực sự có năng lực phá vỡ một quốc gia.
Đúng vậy, nhưng Khôn Sa bị bắt, Dong Binh về sau đến Đông Nam Á cũng ít đi.
Mã Lạp Khải đối với lời Diệp Thiên cũng cho là đúng, phải biết rằng, trước khi Khôn Sa đầu hàng, tổ chức Dong Binh thế giới nhận nhiệm vụ nhiều nhất, chính là vây bắt Khôn Sa cùng thuộc hạ của y đều được văn bản niêm yết giá rõ ràng.
Chẳng qua chĩa mũi nhọn vào nhiệm vụ Khôn Sa gần hai mươi năm, hằng năm luôn luôn treo giải thưởng tiền thưởng, nhưng Khôn Sa vẫn sống rất tốt, nếu không phải dưới tay y có tên phản đồ, Khôn Sa cũng chưa chắc khinh địch như vậy, sẽ hướng chính phủ Myanmar đầu hàng.
Ông chủ, ngài cho chúng tôi đến Myanmar, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Có số vũ khí đạn dược này lót đáy, Mã Lạp Khải chắc chắn nghi ngờ rất lớn, đang lúc trò chuyện cùng Diệp Thiên, cũng bớt đi vài phần kính cẩn cùng nơm nớp lo sợ trước đây, đương nhiên, làm một gã Dong Binh chuyên nghiệp, Mã Lạp Khải vẫn tiếp tục thực hiện hợp đồng với Diệp Thiên.
Chúng ta ngày mai muốn đi Bột Cố, cậu cùng người của cậu đi trước mở đường, phải chú ý ẩn nấp thật tốt.
Diệp Thiên lấy ra một tấm bản đồ khác, tấm bản đồ này tỉ lệ nhỏ nhất, thậm chí có thể chỉ rõ một con sông, một cái cầu thậm chí một triền núi, Mã Lạp Khải trước tiên nhìn thấy, nhất thời lặng đi, bởi vì Diệp Thiên lấy ra chính là bản đồ phân bố quân sự Myanmar.
Tấm bản đồ này là Diệp Thiên dùng quan hệ với Hồ Quân, từ một bộ phận cực kỳ đặc thù làm cho, thống kê các loại số liệu công tác bên trong, chỉ sợ so với chính phủ Myanmar còn tường tận hơn.
Nhìn thấy tấm bản đồ này, lại nghĩ tới thực lực hùng hậu của Tống Vi Lan, thái độ của Mã Lạp Khải đối với Diệp Thiên, nhất thời lại muốn ca ngợi rất nhiều, người nước ngoài từ trước đến nay đều chỉ nhìn nhận tiền tài và thực lực, Diệp Thiên năng lực của bản thân và gia tộc sau lưng hắn, cũng không phải Mã Lạp Khải có thể đắc tội được.
Diệp Thiên mở ra xem, cho dù ở Myanmar cũng có thể có loại bản đồ quân sự tuyệt mật này, dùng ngón tay chỉ một vị trí:
Đông Chi, ngày mai cậu dùng thời gian một ngày đi qua tỉnh Bột Cố, nhất định đi tới Đông Chi, chúng ta tại Đông Chi hội họp.
Nói thật, Diệp Thiên lên chuyến bay tới Rangoon, kỳ thật không bằng đi đến thành phố lớn thứ hai Myanmar Man Đê Li, bởi vì nơi giấu vàng, khoảng cách Man Đê Li ngược lại càng gần hơn, nhưng con đường kia nhiều núi đồi, ô tô không thể đi lại, cho nên Diệp Thiên mới quyết định từ Rangoon lái xe qua.
Được, chúng ta xem vị chí Đông Chi đi.
Mã Lạp Khải vừa nói từ bên cạnh bàn cầm lên một thứ giống như vật quét thẻ, sau khi mân mê một chút, một thanh âm “giọt” vang lên, trên máy móc xuất hiện một màn hình LCD, trên đó hiện lên một bản đồ.
Trên bản đồ khóa định một điểm vòng tròn, dùng tiếng Anh viết rõ ràng địa danh Đông Chi, mà trên màn ảnh cư nhiên còn biểu hiện cảnh sông núi, nhìn qua nếu so với tấm bản đồ quân sự Diệp Thiên có còn chuẩn xác tinh xảo hơn.
Nghe Diệp Thiên nói xong, Hồ Hồng Đức bĩu môi nói:
Tôi chỉ biết cậu không thấy thỏ không tung ưng, thì ra có hai mươi tấn vàng này, chẳng thể trách cậu chướng mắt con cá vàng bé của Mạnh Hạt Tử.
Hồ Hồng Đức cũng là người sáu bảy mươi tuổi, đừng chỉ nhìn y quanh năm sống trong núi Trường Bạch, nhưng bản thân và gia đình cũng có ít nhất hai chục triệu nhân dân tệ, hơn nữa mấy ngày hôm trước trong trận Hắc Quyền kiếm được một trăm ngàn kia, Hồ Hồng Đức ưu sầu tiền tiêu như thế nào, đối với hai mươi tấn vàng trong lời Diệp Thiên, hoàn toàn từ đầu không chút hứng thú.
Sư phụ, nhiều vàng như vậy, chúng ta cùng cùng bọn anh Vũ Thần, có thể chuyển ra ngoài không?
Chu Khiếu Thiên suy nghĩ không giống Hồ Hồng Đức, y vạch lên ngón tay tính toán rõ ràng 20 tấn vàng tương đương khối lượng 20 nghìn kg, miệng há không khép lại được.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
Trước tiên tìm được vàng, chuyện vận chuyển ta có cách khác, được rồi, một ngày ngồi máy bay, đều đi nghỉ đi.
Giống như đám người Tống Hạo Thiên, nếu đáp ứng Cẩu Tâm Gia, sẽ tuyệt đối không lỡ lời, nhưng lại có Hồ Hồng Đức người của mình ở lại máy bay, cùng lắm Diệp Thiên để một nhóm vận chuyển đến Hồng Kông, như vậy càng thuận tiện ra tay.
Hơn hai giờ sau, sắc trời Rangoon đã dần tối, Diệp Thiên đưa đám người Hồ Hồng Đức trong phòng khách sạn ăn chút gì đó, sau đó tìm phục vụ khách sạn mua bản đồ Rangoon, một mình lặng yên không một tiếng động ra khách sạn, cũng không kêu xe, một mình lang thang trên đường cái Rangoon.
Là thủ đô của Myanmar, ban đêm Rangoon rất náo nhiệt, hơn nữa bây giờ là những ngày mời dự họp công việc Phỉ Thúy, trong quán nhỏ ở dưới ánh đèn đường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy du khách đến từ trong nước, Diệp Thiên xuất hiện ở đây cũng không gây bất ngờ.
Sau khi đi bộ khoảng nửa tiếng đồng hồ, Diệp Thiên nương theo ngọn đèn nhìn thoáng bản đồ, sau khi đối chiếu đánh giá địa hình bốn phía một lúc, thân hình di chuyển đến một ngõ tối không có đèn, tìm đến cánh cửa thứ ba.
Ai?
Trong phòng vốn có tiếng nói chuyện bỗng ngừng lại, có người dùng tiếng Anh hỏi.
Tôi là Thiên.
Diệp Thiên vừa gõ cửa, vừa dựa sát người vào bên sườn cửa. Bởi vì ngay lúc đó, trong lòng hắn nổi lên báo động, cũng phía sau cửa có khẩu súng đang hướng chính mình.
Hắt xì!
Cửa gỗ mở ra một khe nhỏ, sau khi thấy rõ ràng Diệp Thiên trước mặt, khe hở được mở lớn một chút, Diệp Thiên nghiêng người tiến vào trong.
Ồ , ông chủ, tôi nghĩ nếu ngài tiến vào giới Dong Binh, thật sự không cho người khác đường sống.
Thấy Diệp Thiên tiến vào, Mã Lạp Khải buông súng tiểu liên nhỏ trong tay ra, trên mặt lộ biểu tình khoa trương, nhưng trong lòng hắn cũng thật sự rung động. Bản thân chẳng qua chỉ nói cho Diệp Thiên một cái tên cửa hiệu, hắn lại có thể nhanh như vậy tìm được đến đây, vốn Mã Lạp Khải định muộn một chút đến khách sạn tìm Diệp Thiên.
Chuẩn bị thế nào?
Diệp Thiên khoát tay ao, hắn đối với khen tặng của người nước ngoài không có hứng thú, đám người Mã Lạp Khải là hắn lần này đi tìm vàng triệu tập đến, nếu quả thật lúc phát sinh xung đột cùng địa phương hoặc thế lực khác, bọn họ sẽ phát huy tác dụng quyết định.
Ông chủ, chúng tôi làm việc, ngài cứ yên tâm.
Mã Lạp Khải cười đứng dậy, đi đến trước một cái cửa trong phòng, đưa tay đẩy vào trong, nói:
Ông chủ, mời ngài xem!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By MTQ ---- 4vn
-Đây là vật gì thế?
Diệp Thiên có chút tò mò nhìn về phía vật mà Mã Lạp Khải đang cầm trên tay, hắn tìm Hồ Quân để lấy được tấm bản đồ này đã phải nợ không ít nhân tình, mà tấm cỡ bàn tay trên tay Mã Lạp Khải thể hiện hình dạng sông núi bề mặt trái đất, lại có thể còn chi tiết hơn cả một tấm bản đồ.
-Theo tin tình báo từ Anh quốc, hì hì, ông chủ, đây là vật chuyên dụng mà điệp viên 007 dùng trên phim đấy.
Mã Lạp Khải cười đắc ý, hắn cũng không hề khoác lác, vật hắn đang cầm là hệ thống định vị vệ tinh GPRS đời mới nhất của bộ ngành tương quan Anh, có thể liên tục bay trên không trung, thực hiện định vị, theo dõi địa điểm trên mặt đất.
Qua vài năm nữa, loại hệ thống này sẽ được sử dụng rộng rãi cho ô tô gia dụng, còn trong hiện tại thì nó thuộc loại kĩ thuật quân sự tối tân nhất, nếu không phải trong tiểu đội Dong Binh của Mã Lạp Khải có một bộ đội đặc churnh trước của Anh thì hắn thật không thể có được thứ này.
-Đây là núi cao ở hồ Lion, chúng ta gặp nhau ở đây đi.
Mã Lạp Khải thân thuộc Myanmar hơn Diệp Thiên nhiều, chỉ vào một điểm trên bản đồ rồi nói:
-Hồ Lion có diện tích khá lớn, trên hồ còn có nhiều đảo nổi do nhiều xác thực vật thối rữa tích tụ lâu ngày hình thành nên, cư dân tộc Anh Đạt trên vùng này còn gieo trồng hoa màu và xây dựng nhà cửa trên đảo, hơn nữa mùa này có rất nhiều khách du lịch đến đây, ba năm mười người ở đây sẽ không bị lộ đâu.
Diệp Thiên nhìn một chút địa điểm hồ Lion, gật đầu nói:
-Được, vậy mai tôi sẽ đưa cho mọi người một chiếc xe quân đội, xe mọi người đi bây giờ không phải dùng đến nữa, được rồi, không có chuyện gì thì tôi về trước đây.
Với một phòng vũ khí đạn dược này thì chiếc xe kia không thể chở được hết, Diệp Thiên cũng lo hội lão Mã bị giữ lại kiểm tra ở Myanmar, việc đó ảnh hưởng rất lớn tới kế hoạch của cậu.
Nhìn thấy Diệp Thiên muốn rời đi, Mã Lạp Khải cầm lấy chiếc máy bộ đàm hơi lớn hơn so với chiếc điện thoại di động đặt trên bàn đưa cho Diệp Thiên nói:
-Cậu chủ, cậu cầm lấy chiếc bộ đàm này đi, ở đây tôi có một chiếc máy phát công dẫn lớn, trong vòng 60km cũng có thể gọi điện được, sử dụng cái nầy cũng tương đối dễ.
Giữ chức vụ cao ở Dong Binh, mấy người Mã Lạp Khải bây giờ mới thể hiện được năng lực của họ,những thiết bị mà bọn họ sử dụng đều là loại hàng đầu, còn mạnh hơn cả vũ khí của bộ đội đặc chủng ở một số nước.
Như chiếc bộ đàm này mà họ đưa cho Diệp Thiên là cầm tay, hơn nữa còn có tai nghe riêng, thậm chí còn chống ngấm nước, trong khi chiến tranh có thể càng tăng thêm tính thuận tiện trong việc chỉ huy, tính bí mật và tính linh hoạt là rất cao.
Nhận được chiếc bộ đàm tốt, Diệp Thiên dời khỏi nơi ẩn náu của Mã Lạp Khải trở về khách sạn, vừa đẩy cửa phòng, thì một âm thanh như gió bão bay tới, giơ tay chắn lấy thì lại một chiếc ghế bay tới.
-Các người đang làm cái gì thế hả? Bây giờ là mấy giờ rồi?
Diệp Thiên định thần nhìn lại, té ra tất cả bàn ghế sopha trong phòng khách đều được dọn hết lại, Chu Khiếu Thiên và Liễu Định Định đang biểu diễn võ thuật bên trong, đảo mắt nhìn thấy Hồ Hồng Đức đang cổ vũ nhiệt liệt, Diệp Thiên không khỏi cười rồi mắng:
-Lão Hồ, bọn trẻ chúng nó làm loạn mà anh không quản à?
Tuy rằng tuổi hai người cũng gần tương đương nhau, nhưng từ nhỏ Diệp Thiên đã theo sư phụ hành tẩu giang hồ, lời cậu nói ra có vẻ có lực hơn người trung niên hơn 40 tuổi này.
-Bọn trẻ tập luyện, ta quản làm gì chứ?
Hồ Hồng Đức bĩu môi, sợ thiên hạ không loạn nói:
-Tiểu Định Định, ông trẻ của cháu đến rồi, nhanh chóng đưa ra tuyệt chiêu đi, vừa rồi có thể cháu bị thiệt rồi đấy.
-Ai thiệt chứ? Không phải là khí lực của ông lớn hơn của cháu sao?
Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên quay lưng lại với mình, Liễu ĐỊnh Định đảo mắt một cái, nhấc chân đá vào mông Chu Khiếu Thiên, chỉ không ngờ rằng Chu Khiều Thiên sau khi tiến vào ám kình thì phản ứng cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, nghiêng sang phải cười cười, đưa tay bắt lấy chân Liễu Đinh Đinh.
-Tại ông làm phiền đấy, cháu chỉ ở trong phòng luyện công thôi sao ông phải làm phiền cháu làm gì chứ?
Chu Khiếu Thiên cũng bị Liễu Định Định làm cho khổ không thể tả, vừa nói chuyện vừa phải vùng tay ra, Liễu Định Định cũng không thể tiếp tục giữ được cậu nữa, xông lên phía trước theo bản năng giữ lấy tay trái cả người Định Định ngã nhào vào ngực cậu.
-Anh... anh bắt nạt em.
Cảm thấy bàn tay to khỏe của Chu Khiếu Thiên đang đặt trên người mình, mặt Định Định bỗng đỏ rần, khi ở Cảng Đảo cô thường tìm người đàm luận võ công, cũng không ít lần tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời trong lòng lại xuất hiện cái cảm giác tê dại này.
-Anh bắt nạt em?
Lúc Chu Khiếu Thiên đang định đứng dậy thì bất chợt một cảm giác yếu đuối từ tay trái truyền đến, nhất thời há hốc mồm, đến quên cả bỏ tay ra.
-Khiếu Thiên, con là sư thúc, sao có thể bắt nạt sư điệt nữ chứ?
-Ông trẻ, ông cũng bắt nạt cháu. Ai là điệt nữ của cậu ta chứ?
Từ nhỏ đến lớn Liễu Định Định mang có tính cách con trai, bị Diệp Thiên nói làm cho đỏ cả mặt, rời ra khỏi vòng tay của Chu Khiếu Thiên.
-Khụ, khụ, nghe ta nói hết không được à?
Nhìn thấy sự việc này, Diệp Thiên ho khan vài tiếng, nói tiếp:
-Võ thuật của Định Định mặc dù do đích thân sư huynh truyền cho nhưng không có bái sư, tính ra các ngươi xưng hô anh em có lẽ hợp hơn. Chúng ta quan trọng là làm tùy tâm, nếu như hai đứa có tình chàng ý thiếp đi nữa thì ta cũng không phản đối.
Mặc dù đối với tình cảm Diệp Thiên cũng là người mới, nhưng từ trước Chu Khiếu Thiên đã tỏ tình với Liễu Định Định khi ở Cảng Đảo, Diệp Thiên cũng cảm nhận được hai người này cũng mắt qua mày lại, nhìn là thấy tình cảm đó, làm sao còn có thể không hiểu chứ?
-Ông trẻ!
-Sư phụ?
Lời của Diệp Thiên vừa được nói ra, Chu Khiếu Thiên và Liễu Định Định cùng đồng thanh, từ cổ đến tai Chu Khiếu Thiên như một con tôm hùm được luộc chín, sắc mặt còn đỏ hơn cả Liễu Định Định.
Đúng là Chu Khiếu Thiên có tình cảm với Liễu Định ĐỊnh, hơn nữa mặc dù cậu là người tập võ, nhưng tính cách cũng hơi yếu mềm, loại người như vậy thường nảy sinh tình cảm với những người con gái mạnh mẽ. Khi nhìn thấy Định Định vào năm năm trước, trong lòng cậu đã bắt đầu tồn tại thứ tình cảm này.
Cho nên khi Định ĐỊnh muốn đi theo Diệp Thiên đến Myanmar, Chu Khiếu Thiên đã dồn hết tâm trí nói chuyện, nhưng chưa ý thức được rằng thứ tình cảm mông lung đấy chính là tình yêu. Đột nhiên bị Diệp Thiên nói trúng tim, nhất thời không biết phải làm thế nào.
-Nhìn ta làm cái gì? Đây là chuyện của mấy đứa, nếu như không đồng ý, thì tiếp tục đánh là được rồi, ta còn có chuyện cần thương lượng với lão Hồ, không nói chuyện tiếp với hai đứa được.
Diệp Thiên lôi Hồ Hồng Đức tựa hồ như chưa xem đủ đi, hai người chui vào phòng, để lại phòng khách cho Chu Khiếu Thiên và Liễu Định Định.
Vốn dĩ Chu Khiếu Thiên mới 20 tuổi, Diệp Thiên cũng chưa từng xem quẻ tình duyên cho cậu, nhưng chính là nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, lòng Diệp Thiên liền suy diễn, phát hiện ra bát tự của cậu tương hợp với Định Định, tuy không chắc trăm phần trăm trở thành vợ chồng, nhưng hi vọng hai người ở cạnh nhau sau này là rất lớn.
-Haiz, thật không nhìn ra, em còn có năng lực làm mai mối nữa cơ đấy?
Sau khi đi vào phòng, Hồ Hồng Đức trêu Diệp Thiên, tuy rằng vai vế của ông thấp hơn so với DIệp Thiên nhưng xét về tuổi tác thì không có gì là không thể nói như thế cả.
-Anh mới là già rồi mà còn không thay đổi được, nhìn thấy hai đứa nó đánh nhau mà không thèm ngăn.
Diệp Thiên tức giận trừng mắt nhìn Hồ Hồng Đức, nói:
-Ngủ sớm đi, mai chúng ta còn phải đi sớm.
Bị Diệp Thiên chặn họng, Hồ Hồng Đức chỉ còn cách phẫn nộ nằm lên giường. Nhưng chỉ cần nghe tiếng thở của ông là Diệp Thiên biết ông vẫn chưa ngủ.
Khoảng hơn một tiếng trôi qua, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Chu Khiếu Thiên rón rén bước đến, vừa mò vào giường, tiếng cười quái dị của Hồ Hồng Đức đã vang lên bên tai:
-Nói chuyện thế nào rồi? Không nghe thấy hai đứa đánh nhau, không phải là đang làm chuyện khác chứ?
Bị Hồ Hồng Đức dọa giật nảy mình, Chu Khiếu Thiên liền bật dậy khỏi giường, không ngừng giải thích:
-Không có ạ, cháu, chúng cháu ngoài ngoài kia nói chuyện.
-Được rồi, lão Hồ, anh đừng dọa Khiếu Thiên nữa, trước đây nó là đứa mà có tính nết ba lần đánh cũng không ra rắm, nếu bị dọa nữa, em không tha cho anh đâu.
Nghĩ đến bộ dạnh tích trữ như vàng của Khiếu Thiên trước đây, Diệp Thiên không khỏi nhịn cười, trách Hồ Hồng Đức một câu xong nói:
-Được rồi, đi ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm, tôi cảm thấy không được tốt, xem chừng sẽ gặp phải chuyện gì đấy.
-Sư phụ, vậy... vậy con với Định Định thật là khoong cần phải phận vai vế chứ ạ?
-
Diệp Thiên không hề hỏi tới, nhưng Khiếu Thiên lại không thể nhịn được sau khi lăn qua lăn lại một lúc trên giường, liền với tay chạm vào chỗ Diệp Thiên đang nằm.
-Có vấn đề gì sao?
Diệp Thiên chỉ biết tên tiểu này không chịu được lập tức cười nói:
-Liễu Định Định là cháu ngoại của sư huynh ta, điều đó không hề sai, nhưng nó không hề bái môn sư huynh, vai vế thế tục với sư mốn bất đồng, tiểu tử ngươi cứ yên tâm đi.
Bây giờ và trước kia không giống nhau, khoa học kĩ thuật phát triển ảnh hưởng lớn đến vấn đề ô nhiễm môi trường, linh khí đất trời cũng ngày càng trở nên mỏng hơn.
Dưới dưới tình huống như vậy, nhiều việc vốn dĩ đã được chủ định đều có thể biến đổi, đối với những việc mang tính ngẫu nhiên câu thì Diệp Thiên cũng khó mà suy diễn ra được, cho nên lúc này mới không dám bói tình duyên cho Liễu Định ĐỊnh và Khiếu Thiên.
Nhưng nhận được lời hứa hẹn của DIệp Thiên, Chu Khiếu Thiên cũng yên lòng hơn, không lâu đã ngáy rồi, lại là đã tiến vào một mức độ thâm sâu đã định trước, Diệp Thiên âm thầm gật đầu, đồ đệ này thật có thiên phú.
Sáng sớm ngày thứ hai sau khi thức dậy, Diệp Thiên gọi điện cho sĩ quan phụ tá, hẹn gặp mặt tại tại nơi có cảnh nổi tiếng Ngưỡng Quang cách kim đồng hồ 10km về phía Bắc, sau đó gọi một chiếc xe bus của khách sạn.
Diệp Thiên làm cẩn thận như vậy, không phải lo lắng quân địch, mà là sợ bị chính phủ Myanmar nghe thấy tăm hơi gì đó, vì nếu như việc vàng bị chính phủ quân đội biết được e rằng tướng quân Ba Cương là người đầu tiên sẽ tiêu diệt cậu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By MTQ ---- 4vn
Diệp Thiên tin rằng bất kì một quốc gia có chủ quyền nào, cho dù là trong thời chiến tranh, cũng là theo dõi chặt chẽ người nhập cảnh từ bên ngoài, cậu sợ nếu mình vô ý để lộ thì ngoài bản thân cậu và Hồ Hồng Đức ra, thậm chí là Chu Khiếu Thiên và Định Định cũng chưa báo về việc này.
Đối với mấy người Võ Thần, thì Diệp Thiên lại càng không cần phải nói, chỉ khi bắt đầu vận chuyển vàng, bọn họ mới biết mình lần này đến Myanmar là làm cái gì, đến nỗi sau này có bị bên Myanmar biết hay không Diệp Thiên cũng không quan tâm, cùng lắm là bị liệt vào danh sách những người không được hoan nghênh ở Myanmar mà thôi.
Sáng ngày thứ hai, sau khi ăn điểm tâm ở nhà ăn khách sạn, mấy người Võ Thần đã đứng chờ ở cửa khoảng 20 phút, phía khách sạn phái đến một chiếc xe thiết giáp, là chiếc mà Diệp Thiên đặt từ tối hôm qua.
Những khách nhân đến Myanmar du lịch hoặc tham gia đổ thạch, kim tháp- điểm nổi tiếng nhất của Ngưỡng Quang là nơi nhất định phải đến, mỗi ngày khách sạn đều sắp xếp chuyến du lịch cho những người đến đây, vì vậy Diệp Thiên cũng không muốn người khác chú ý đến hành vi của mình.
Sau khi lên xe, Diệp Thiên cũng không nói chuyện cùng với những võ sĩ của mình, chỉ nhỏ tiếng nói chuyện cùng với Hồ Hồng Đức, mà không biết có phải nguyên nhân là do tấm rèm cửa sổ bị hỏng hay không, hôm nay Liễu Định ĐỊnh trở nên yên lặng lạ thường,Diệp Thiên ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn cô một cái, nét mặt bỗng dưng đỏ ửng.
Khi xe đến kim tháp thì là vào lúc hơn 8 giờ sáng, nhưng là một điểm du lịch nổi tiếng ở Myanmar nên du khách ở đây từ sớm đã đến đây rất đông, ngoài những gương mặt Châu Á ra còn có một số ít người da trắng và người da đen.
-Anh bạn, tối nay chúng tôi sẽ ở lại đây, không cần phải qua đón đâu.
Diệp Thiên lấy ra tờ 100$ đưa cho người lái xe, anh bạn kia vui mừng gật đầu liên tục, bình thường ông ta cũng rất hay được nhận tiền boa, nhưng hào phóng như Diệp Thiên thì chưa gặp bao giờ.
Đợi cho chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mình, Diệp Thiên lúc đó mới vẫy tay những người võ sĩ, trong phong cảnh là nơi toàn những người khách du lịch, nên không cần phải kiêng dè gì cả.
Diệp Thiên cười hỏi:
- Thế nào, hôm qua ở có tốt không?
-Tốt, cả đời chúng tôi đây là lần đầu tiên được ăn hải sản, vây cá và bún cũng gần như vậy.
-hì, cảm ơn ông Diệp, nơi đây ấm áp hơn Bắc Kinh nhiều.
-Đúng vậy, lần đầu tiên tôi được xuất ngoại đấy, thật là nhờ phúc của ông Diệp rồi.
Đáng nhẽ Khâu Văn Đông đăng kí cho Võ Thần vào đoàn du lịch, nhưng vừa vào khách sạn thì những võ sĩ này đã tìm đường hướng dẫn viên du lịch, sau khi đưa cho ông ta ba nghìn USD, trong vòng 5 ngày, người du lịch sẽ không đến quấy rầy bọn họ nữa.
Ba nghìn USD này và bữa cơm tối qua của những võ sĩ này đều do Diệp Thiên trả, tục ngữ có câu hoàng đế cũng không để binh đói, Diệp Thiên cũng sẽ không thể nào tiết kiệm số tiền nhỏ đấy, hôm qua không chỉ sắp xếp cho họ ăn một bữa ăn linh đình, mà còn đưa cho họ một chút tiền để hưởng thụ cuộc sống ở Myanmar.
Cho nên sau khi nghe Diệp Thiên hỏi, mấy người đồng thanh nói, ngoài mấy người hơi lớn tuổi một chút ra thì những người còn lại đều xấp xỉ tuổi Khiếu Thiên, cũng là lần đầu tiên xuất ngoại, nên cảm thấy mới mẻ với cảnh sắc nơi đây.
-được rồi, đừng ồn ào nữa.
Võ Thần nhíu mày, trách mắng mấy người kia một câu, rồi nói với Diệp Thiên:
-Diệp gia, có việc gì cần giao phó, ngài cứ nói đi, chúng tôi cái khác thì không có chứ sức thì có thừa.
Võ Thần nhìn qua thái độ của Diệp Thiên, cậu biết việc lần này nếu như làm khiến cho Diệp Thiên hài lòng, vậy võ quán của bọn họ ở kinh thành có thể có chỗ dựa, làm ăn phát đạt, không bị người khác bắt nạt nữa.
Cho nên Võ Thần cùng những người khác sớm đã định trước rồi, việc này không nói không hỏi, chỉ cần là việc mà DIệp Thiên giao cho thì nhất định phải gắng sức làm cho tốt.
-Tiểu Vũ, đưa mọi người theo tôi, đoạn đường này khôn g hề gần, mọi người đều đi theo.
Diệp Thiên là dùng tiền mướn người, lập tức cũng không khách khí, chào hỏi mọi người xong, đến cửa lớn của kim tháp cũng không vào, mà đi thẳng về phía Bắc.
Bởi vì ở Myanmar có nhiều núi, đường luôn là một vấn đề lớn trong phát triển kinh tế ở Myanmar, mà người Myanmar xuất hành, thường dựa vào tàu hỏa, mấy người Diệp Thiên sau khi đi được ba bốn dặm, con đường nhựa đã biến thành con đường đá, nhiều chỗ gồ ghề rất khó đi.
Cũng may là trong đoàn người này, ngoài Hồ Hồng Đức và Liễu Định Định ra, đều là những chàng trai tràn đầy khí huyết, bình thường đều rèn luyện sức khỏe, đi bộ mặc dù ai cũng mồ hôi đầm đìa nhưng lại không một ai than khổ.
Đi mất một thời gian tương đối dài mới đến được địa điểm đã hẹn, đây là một nơi gò đồi, phía bắc là rừng rậm nguyên sinh, cách khoảng vài trăm thước, Diệp Thiên nhìn thấy một loạt xe dừng ở đó.
-Đứng lại, các người là ai?
Đi gần lại phía trước, một tiếng súng vang lên, một khuôn mặt nghiêm nghị khoảng 30 tuổi, mặc quân phục với quân hàm thượng tá Myanmar đi ra.
-Diệp gia, chuyện gì thế?
Bất ngờ gặp tình trạng như vậy Võ Thần cũng thấy lo lắng, bọn họ mặc dù bình thường cũng là người thích đấu tranh tàn nhẫn, nhưng bị súng chỉ vào người lại là lần đầu tiên, nhìn thấy khẩu súng đen chỉ sợ viên đạn bên trong sẽ phóng ra.
-Không sao, không cần phải lo lắng.
Diệp Thiên tiến lên phía trên nói với vị thượng ta:
-Tôi là Diệp Thiên, xin hỏi ngài có phải là thượng tá Chương Sơn không?
-Cậu chính là Diệp Thiên?
Chương Sơn nâng tay chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng nói:
-Mệnh lệnh của Phụng Ba Cương tướng quân, đưa ba xe bọc thép đến, giao tiếp với Diệp tiên sinh một chút đi.
Cùng với âm thanh của Chương Sơn, mười mấy binh lính đang vây quanh liền đưa xe ra, ba chiếc xe thiết giáp được trang trí đầy màu sắc xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.
-Tôi thấy lão Đường đúng thật là cao tay đấy.
Diệp Thiên nghĩ rằng cùng lắm thì cũng chỉ là mượn được mấy chiếc xe tải Đông Phong, không ngờ toàn bộ lại đều là xe thiết giáp, boong xe kia về căn bản là súng không thể bắn xuyên qua được.
Chiều dài của ba chiếc xe này khoảng 5m, xe rộng 3m, tổng cộng có tám bánh xe, hơn nữa lốp xe thì rất lớn, gầm xe thì cao thích hợp cho chạy ở đường núi, ngoài ra, quan sát từ bên ngoài mỗi chiếc xe ngồi bảy tám người là không thành vấn đề.
-Thượng tá, cám ơn ngài.
Diệp Thiên tiếp nhận tập văn kiện từ Chương Sơn, kí tên mình lên đó, sau đó Chu Khiếu Thiên đưa cho Chương Sơn chiếc túi đen trên tay nói:
-Đây là món quà mà Ba Cương tướng quân ở Cảng Đảo nhờ tôi gửi cho ngài, là xì gà chính cống, có tất cả 18 hộp, trong đó sáu hộp là thuộc về ngài.
Những vật này Đường Văn Viễn đã chuẩn bị đầy đủ rồi, Diệp Thiên cũng không biết giá trị của nó, nhưng sau khi CHương Sơn nghe thấy là xì gà gương mặt vốn dĩ lạnh khốc đã nở nụ cười.
-Cám ơn, ta và tướng quân rất thích món quà này.
Chương Sơn sau khi nhận lấy chiếc túi, mở mắt ra nhìn nụ cười xán lạn lập tức nở trên khuôn mặt, theo Ba Cương tướng quân đã lâu rồi, ông nhìn là nhận ra loại xì gà với cách đóng gói năm điếu này, giá mỗi gói phải hơn 150USD.
Quân đội cấp cao Myanmar rất thích hút xì gà, thực ra thì cũng có quan hệ với Khôn Sa, vị này rõ ràng là trùm ma túy lớn, chính mình chưa bao giờ dính đến thuốc phiện, chỉ riêng mỗi là thích hút xì gà Ba Tây.
Từng có một thời gian những trùm thuốc phiện lớn nhỏ ở nước ngoài trước khi đến Tam Giác Vàng đều mang đến cho Khôn Sa một món quà, Tam Giác Vàng đã từng trở thành nơi tập trung nhiều xì gà cao cấp Cu Ba nổi tiếng nhất Châu Á.
Trong vài lần hoạt động quân sự tấn công ở Tam Giác Vàng, quân đội Myanmar đã thu được khá nhiều xì gà loại này, những người binh lính bình thường thì thường không đến lượt hút mà cuối cùng đều rơi vào tay những tướng lĩnh, những tướng lĩnh này thích hương vị của loại thuốc này.
Nhưng những vị này lại không có mặt Khôn Sa, cũng không ai tặng xì gà cho họ cả, cho dù là muốn mua cũng không mua được loại chính gốc như thế này, có một số phương pháp mà tướng quân có thể lấy được xì gà Cu Ba chính gốc.
Cho nên Hồ Hồng Đức tặng món quà này không nói đến giá trị của nó là bao nhiêu mà là làm vừa lòng những người dưới này, đây cũng là nguyên nhân mà CHương Sơn nở nụ cười, tướng quân ăn thịt thì ông ta uống canh, lần sau khi các tướng quân tụ họp thì hắn có thể mang xì gà ra khoe khoang, nhất định có thể trấn được nhóm sĩ quan này.
Đương nhiên, Diệp Thiên không hề biết giá trị của những điếu xì gà này cũng không biết được vị trí của nó trong mắt những người binh sĩ, cũng không biết Đường Văn Viễn một lúc đã tặng đi gần mười vạn USD, lúc này còn thầm oán kiến thức của người Myanmar hạn hẹp, chỉ có mấy hộp xì gà mà đã đánh gục được họ.
Đem bọc đựng đầy xì gà ra sau đưa cho binh lính, Chương Sơn thuận miệng hỏi:
-Diệp tiên sinh, không biết ngài muốn dùng mấy chiếc xe thiết giáp này đi đâu, đi vào trong núi sao?
-Vừa cầm lấy đồ mà đã bắt đầu hỏi vòng vo?
Diệp Thiên tức giận mắng một câu, nhưng nét mặt lại không hề thay đổi chút nào, cười nói:
-Đường tiên sinh gần đây nhận được một hũ phương thuốc cổ truyền rượu hổ cốt, nhất định là dùng hổ tươi nhất để bào chế, lúc này mới làm phiền đến tướng quân.
Nói tới đây, nét mặt Diệp Thiên cố tình lộ ra vẻ kì quái, cậu biết Đường tiên dinh mặc dù tuổi đã cao, nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, đàn ông mà, vẫn luôn cần dùng đến vật này.
-Đúng vậy, đúng vậy, haha, nếu như rượu hổ cốt đó có hiệu quả, mong Diệp tiên sinh lúc đó có thể bảo cho phương thuốc cổ truyền, tôi nghĩ tướng quân nhất định có thể vui mừng đưa cho Đường tiên sinh xương hổ mới nhất.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói như vậy Chương Sơn lập tức cười lớn, lòng nghi ngờ đối với Diệp Thiên mất đi chính là do nguyên nhân vô cùng trùng hợp là năm ngoái, Đường Văn Viễn đúng là có yêu cầu xương hổ từ Ba Cương tướng quân chỉ là lúc đó không có xương mới thôi.
Còn hổ có phải là động vật cần bảo vệ hay không, Chương Sơn lại không quan tâm, trong đại bàn truyền thống của những sĩ quan cấp cao này, sự tồn tại của bọn họ chẳng khác nào là Hoàng đế, cũng tuyệt đối không có tổ chức bảo vệ động vật nào đến kháng nghị trước đây.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By MTQ ---- 4vn
-Diệp tiên sinh, hay là tôi đưa cho cậu mấy người lính, bọn họ đều là những người thân cận, dẫn đường cho mọi người cũng tốt.
Lần này không phải Chương Sơn nghi ngờ động cơ của Diệp Thiên, mà chỉ là nhận được nhiều ân nghĩa từ Đường Văn Viễn như vậy, Chương Sơn muốn giúp một chút thôi mà, dù sao thì những thứ như hổ ở trong rừng thì cũng không nhiều, những người ngoài đến như Diệp Thiên cũng đánh lại được.
-Cảm ơn thượng tá, vậy là tốt lắm rồi, tôi đang lo là không có ai quen thuộc địa hình.
Nghe thấy lời Chương Sơn nói, trong lòng Diệp Thiên nhất thời kêu khổ, nhưng đề nghị của đối phương hợp tình hợp lí, mình mà từ chối thì không hợp tình hợp lí tí nào, Diệp Thiên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
-Chẳng lẽ sau khi tìm được vàng thì thủ tiêu bọn chúng?
Trong đầu Diệp Thiên hiện ra một suy nghĩ như vậy, nhưng lại bị mình bác bỏ, trên đất Myanmar mà đắc tội với binh sĩ ở đây, thì chắc chắn là muốn tìm vào chỗ chết, nếu như là một mình Diệp Thiên thì không sao nhưng dưới tay mình còn có nhiều người như vậy, chắc chắn là không thể trốn được thế lực đuổi giết.
Khi nhìn thấy Chương Sơn quay đầu lại chọn binh lính, trên cổ lộ ra một miếng Phỉ Thúy Quan Âm xanh biếc, trong đầu Diệp Thiên lập tức lóe sáng, lui về phía sau không một tiếng động, nói nhỏ vài câu bên tai Hồ Hồng Đức.
Khi Chương Sơn đang định giới thiệu bốn năm người được chọn ra cho Diệp Thiên, bỗng nhiên Võ Thần phía sau Diệp Thiên gõ một cái lên đầu của một cậu thanh niên, nói kháy:
-Nhị Hổ, mẹ nó chứ, hôm qua uống nước rửa chân của Quan Âm Bồ Tát hay sao mà miệng thối như thế chứ?
Nhị Hổ không hề tức giận, cười hì hì nói:
-Anh Vũ, Quan Âm Bồ Tát kia là nam, muốn uống em cũng phải tìm nữ Bồ Tát chứ.
Đông Chi cách biên giới Myanmar không xa, rất nhiều người Myanamar đều biết tiếng hán và tiếng một số địa phương như Vân Quý, lời của Võ Thần và Nhị Hổ sau khi truyền đến tai đám người Chương Sơn, nét mặt của họ lập tức biến đổi.
-Các người, các người ...dám không tôn trọng Phật Tổ?
Một binh sĩ đứng phía sau Chương Sơn, đưa tay giương súng lên nòng, giơ về phía hai người kia, nhìn bộ dạng kích động của hắn rất có thể sẽ tùy cơ bóp cò.
Không riêng gì người lính kia, những binh lính còn lại trong nhóm khi nghe được lời nói của hai người binh lính kia súng trên tay cũng lập tức phát ra tiếng” răng rắc”, không khí lúc đó trở nên ngạt thở đến mức khó mà kiểm soát được.
-Ôi...ôi... chuyện gì thế?
Người khởi xướng chuyện này là Diệp Thiên cũng không nghĩ tới là những binh lính này lại phản ứng kịch liệt như vậy, vội vàng kéo Chương Sơn lại nói:
-Thượng tá, xảy ra chuyện gì thế? Sao bọn họ lại chĩa súng vào chúng tôi? Chúng ta là bạn bè, không phải là kẻ thù chứ?
-Không, hai người họ là bạn!
Vẻ mặt Chương Sơn vẫn ôn hòa như vậy, lúc này mặt cũng âm u hơn, nhìn Võ Thần nói:
-Bọn họ có thể không tin Phật tổ, nhưng tuyệt đối không được khinh thường Bồ tát, Diệp tiên sinh, tôi muốn cậu giao hai người kia cho tôi.
Có thể nói, người Myanmar rất tín ngưỡng Phật giáo, thậm chí còn vượt qua cả Ấn Độ- nơi bắt nguồn của Phật giáo, mặc dù tính cách của người Myanmar ôn hòa nhưng lời đối thoại của Nhị Hổ và Võ Thần vừa nãy vẫn là chạm đến giới hạn của bọn họ.
-Ây, không phải, thượng tá, bọn họ không hề biết điều kiêng kị của quý quốc, cũng không cố ý mạo phạm...
Thấy Chương Sơn mở miệng đòi người, Diệp Thiên lập tức cảm thấy lần này mình đùa hơi quá trớn rồi, vội vàng móc trong túi quần ra một đô la bàng thân của Đường Văn Viễn, đếm cũng không đếm nhét vào người Chương Sơn, nói:
-Nể mặt Đường tiên sinh, mong ngài hãy tha thứ cho bọn họ một lần.
Cảm nhận được tập đô la dầy cộp trong tay nét mặt Chương Sơn lập tức dịu xuống, tuy rằng ông ta cũng là một Phật tử, nhưng đối diện với một đống tiền Đô la hình tượng Phật gia trong lòng Chương Sơn nhất thời bị yếu đi vô số lần.
Trầm ngâm một lúc, Chương Sơn phẩy tay áo, bảo thuộc hạ phía sau hạ súng xuống, nói:
-Được rồi, nể mặt Đường tiên sinh, lần này tôi bỏ qua cho bọn họ.
Vào thời năm 98, thu nhập bình quân đầu người của chỉ có mấy trăm tiền RMB, là một trong những quốc gia nghèo nhất, cứ coi như Chương Sơn quyền cao chức trọng, thì số tiền nghìn USD này cũng là số tiền mà ông ta khó lòng cự tuyệt, khuôn mặt Washington in trên đồng tiền tựa hồ lớn hơn Phật tổ một chút.
-Cám ơn, cám ơn thượng tá, tôi sẽ dạy bảo bọn họ.
Nhìn thấy Chương Sơn thả lỏng, DIệp Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như vì chủ ý của mình mà khiến Võ Thần chịu nạn thì trong lòng DIệp Thiên sẽ cảm thấy rất khó chịu, cũng may là sóng gió đã qua.
-Diệp tiên sinh, binh lính của tôi chắc sẽ không cùng ở chung một chỗ với bọn họ đâu, thật đáng tiếc, lần săn bắn này, mọi người tự tiến hành một mình đi.
Tuy rằng Diệp Thiên đã giải thích, hơn nữa còn đưa ra một số tiền thể hiện sự thành ý, nhưng lòng Chương Sơn vẫn có chút khúc mắc, vốn dĩ đã sắp xếp mấy hướng dẫn viên du lịch, giờ cũng không muốn đưa cho Diệp Thiên nữa.
Hơn nữa cho dù là Chương Sơn khăng khăng muốn phái người đi, thì e rằng những binh sĩ này cũng không vừa lòng, nếu tiếp tục gây ra chuyện gì đó có khi còn đánh chết người, ông ta cũng không còn cách nào khác để đối đãi với Ba Cương tướng quân.
-Ồ, như vậy sao được chứ?
Diệp Thiên kinh ngạc hô lên một tiếng, quay đầu nhìn Nhị Hổ và Võ Thần, hung tợn mắng:
-Hai cái tên đáng chết này!
-Diệp tiên sinh, nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành rồi, mọi người sau khi săn bắn xong, mang xe về đây hoặc là đỗ ở nơi nào đó là được rồi.
Có lẽ là do chuyện không vui này, nét mặt Chương Sơn lại mang vẻ lạnh lùng khô khốc lúc trước, đem chìa khóa mấy chiếc xe ném cho DIệp Thiên, đưa mấy binh lính lên xe nghênh ngang rời đi.
-Trời ơi, dọa chết tôi rồi!
Đợi cho binh lính Myanmar rời khỏi, Nhị Hổ mới lên tiếng kinh hãi, hai chân mềm nhũn khụy dưới đất, hắn không nghĩ rằng chuyện vừa rồi suýt chút nữa khiến hắn mất mạng, lúc miệng sũng chĩa vào hắn, hắn cơ hồ nghĩ là đối phương muốn nổ súng rồi.
Võ Thần tuy rằng đã lăn lộn đã lâu trên giang hồ, không khụy trên mặt đất, nhưng cũng bị dọa chết khiếp, nhìn Diệp Thiên cười khổ nói:
-Diệp gia, trò kích thích như vậy, lần sau đừng bắt chúng tôi chơi nữa.
-Haha, không sao, bọn họ không dám tùy tiện nổ súng đâu, trước kia Myanmar chính là một thuộc địa của nước ta.
Diệp Thiên cười an ủi hai người họ vài câu, nhưng dù cho là đích thân lời cậu nói ra cũng không có nghĩa lí gì cả.
Cần biết rằng nếu như là ở những nơi như khách sạn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào, thì Chương Sơn sẽ không dám giết bọn họ.
Nhưng đây lại là một nơi hoang vắng đến ngay cả một con chin cũng không nhìn thấy, sau khi giết chết mình, rồi đổ vấy cho trùm ma túy là mọi việc coi như xong, dù sao thì những băng trùm ở Tam Giác Vàng cũng đã bao lần giúp những kẻ làm chuyện xấu che giấu đi tội của mình.
-Khiếu Thiên, con lái một chiếc xe, Võ Thần, trong số các người có người biết lái xe chứ? 1 chiếc xe khác để các người ngồi.
Nhìn thấy nét mặt của mấy người Võ Quán đều không được tốt lắm, Diệp Thiên dùng chiếc xe thiết giáp trước mặt để đổi đề tài.
-Có, tôi biết lái, xe gì cũng từng lái qua rồi, nhưng thật ra chưa lái xe thiết giáp bao giờ.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời DIệp Thiên nói, Võ Thần lập tức tập trung sự chú ý lên xe thiết giáp, đưa các sư đệ thủ hạ lên xe, sau khi mở cửa xe thì nhanh như chớp liền chui vào phòng điều khiển.
-Ha, cái xe này đúng là không tệ tí nào, còn có cả bàn kéo nữa.
Lúc trước Diệp Thiên cũng không có thời gian đi quan sát mấy chiếc xe thiết giáp, bây giờ đi đánh giá sơ qua thì ánh mắt nhất thời lóe sáng.
Hóa ra súng ống và các loại vũ khí trên chiếc xe này đều bị gỡ hết ra, nhưng ở mỗi đuôi xe ngoài việc có dây thừng kéo ra, còn có một bàn kéo chạy bằng điện, dây kéo quấn quanh trên bàn kéo, ít nhất cũng dài bảy tám mươi mét.
Bàn kéo này đối với việc vận chuyển vàng mà nói, quá là có tác dụng, dùng bàn kéo để vận chuyển, tốc độ và hiệu quả của nó nhất định sẽ cao hơn nhiều so với sức người, điều này đồng nghĩa với việc sau khi tìm thấy vàng Diệp Thiên có thể nhanh chóng chuyển vị trí.
-Sư phụ, người chỉ tìm hai người lái xe, còn một chiếc nữa thì làm thế nào?
Sau khi Khiếu Thiên thích thú với chiếc xe xong liền nhìn về phía Diệp Thiên.
-Chiếc xe kia là giữ cho người khác.
Diệp Thiên lấy mấy bộ đàm ra, hô:
-Lão Mã, xem đủ cảnh tượng náo nhiệt rồi, các người có thể đi ra rồi.
Khi giao thiệp với Chương Sơn vừa nãy, Diệp Thiên liền phát hiện ra đất dưới chân khẽ rung lên, là do cảm nhận được máy của hội Mã Lạp Khải, biết họ đã đến tới đây.
Diệp Thiên vừa tắt bộ đàm đi, trên một con đường khác với con đường họ đi đến, phát ra âm thanh của chiếc ô tô.
-Ô, cậu chủ, cậu tìm đâu ra những chiếc xe này thế?
Sau khi dừng xe, Mã Lap Khải mở cửa xe nhảy xuống, lúc trước ông ta ở một nơi cách đấy 1km dùng kính viễn vọng quan sát Diệp Thiên và Chương Sơn, chỉ là mặc dù nhìn rõ nhưng lại không biết bọn họ đang nói chuyện gì với nhau.
-Đừng quản nhiều thế, lão Mã, chiếc này ông lái đi, chúng ta gặp nhau ở hồ Lion.
Diệp Thiên phất tay áo, cậu không có nghĩa vụ đi giải thích lai lịch của chiếc xe này, nói ngắn gọn xong, sắc mặt Diệp Thiên nghiêm lại:
-Lão Mã, nếu như phía trước gặp người Nhật Bản, thì cẩn phải thật cẩn trọng xem xét, tốt nhất là nên ra tay trước để chiếm ưu thế.
Theo như lời Cẩu Gia Tâm, lượng vàng trong chiến ngầm năm còn có thể tồn tại, e rằng cũng đưa cho ông ta và những người trong gia tộc Cung Bổn kia, nếu như trên núi hoang vắng mà gặp phải người Nhật, thì mười phần là người xấu chưa chết của gia tộc Bắc Cung.
-Chiếc xe này tuyệt vời quá, đi đường núi mà tốc độc có thể đạt được 80km/h
Vẻ mặt Mã Lạp Khải hưng phấn huýt sáo, từ trong phòng điều khiển nhô đầu ra nói:
-Cậu chủ, cậu cứ yên tâm đi, tôi cũng ghét người Nhật Bản, nhưng đương nhiên là lại rất thích các cô nương Nhật.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By MTQ ---- 4vn
-Cậu chủ, bọn họ là ai thế?
Nhìn thấy còn có bảy tám người ngoài đang thử điều chỉnh một chiếc xe khác, nét mặt Mã Lạp Khải nghi hoặc nhìn về phía Diệp Thiên.
Với ánh mắt của Mã Lạp Khải, dĩ nhiên là có thể nhìn ra cử chỉ của những người trẻ tuổi này rất kinh hoạt. Trong đó cái người Hán thấp bé khỏe mạnh kia hai tay như lão thụ bàn căn, gân xanh nổi lên, rõ ràng là một nhân vật không dễ trêu chọc.
-Đều là những người ta mời đến trợ giúp hoàn thành việc này.
Diệp Thiên cũng không giấu giếm thân phận của mấy người Võ Thần. Cậu muốn cho Mã Lạp Khải hiểu đượ, không phải chỉ có bọn họ mới được thuê làm việc, đối với hội Võ Thần mà nói, đây cũng là một loại quy định, nhìn thời gian sắp đến buổi trưa rồi, Diệp Thiên nói:
-Lão Mã, mấy người đi phía trước, có vấn đề gì có thể dùng máy bộ đàm liên lạc bất cứ lúc nào.
Từ bên Ngưỡng Quang đến bên Đông Chi, đường không phải là dễ đi, nếu như chậm thêm một chút, e rằng đến tối cũng không tới nơi được, thời tiết nóng bức ở Myanmar Diệp Thiên thật không muốn dựng trại trên đất muỗi bay khắp nơi này.
-Được, các anh em, làm việc thôi.
Mã Lạp Khải gật đầu, chống hai tay, nhảy ra khỏi xe thiết giáp, gọi ba người đi cùng:
-Các huynh đệ, làm việc, đưa hết vũ khí lên xe đi.
Sau khi bốc lên khoang sau xe, xe chuyển bánh với đống súng ống nặng trĩu, bất ngờ hướng về phía đối diện, Mã Lạp Khải một tay cầm súng, quát khẽ một tiếng, nâng khẩu súng liên thanh lên, tiện tay vắt một băng đạn dài khoảng bốn năm mét quanh người.
-Đó là ai chứ?
Vốn là khi Diệp Thiên nói chuyện với Mã Lạp Khải, mấy người Võ Thần cảm thấy kì lạ, không biết Diệp Thiên quen mấy người kia như thế nào, nhìn thấy Mã Lạp Khải cầm lên vũ khí mà chỉ nhìn thấy trên ti vi, lần lượt từng người nhất thời há hốc mồm ngạc nhiên.
Khẩu súng liên thanh này ước chừng phải dài tới cả 1.6m, bánh xe lớn nhỏ thêm vào tám khẩu súng có thể liên tục thay đổi phát đạn ở phía trước, ít nhất cũng phải nặng gần một hai trăm cân, nếu như thêm phản lực phía sau nữa thì thật là làm người khác kinh hoảng. Đến Diệp Thiên cũng không thể không thừa nhận Mã Lạp Khải thật quá hoành tráng.
-Lão Mã, khiêm tốn, khiêm tốn một chút.
Cùng lúc Mã Lạp Khải cầm khẩu súng lên, cơ thể Diệp Thiên không thể không lùi lại sau vài bước, nửa người núp sau xe thiết giáp, cậu có thể cảm nhận được, khẩu súng kia có thể uy hiếp trí mạng đến cậu, tự nhiên nhất định không thể để thân thể mình bại lộ trước họng súng.
Vốn dĩ Mã Lạp Khải đang khoe khoang súng, nghe thấy Diệp Thiên nói không khỏi ngượng ngùng, bỏ súng vào trong xe, vừa rồi hắn cũng không thử dò xét suy nghĩ của Diệp Thiên, chỉ là sau khi cầm súng trên tay hắn mới phát hiện ra chính mình lại có sát khí lớn như vậy, cũng không có tự hào là có thể làm mất đi vẻ thần bí của người thanh niên phương Đông này.
Hành động kế tiếp của Mã Lạp Khải khiến cho mấy người Võ Thần giống như đang thăm quan một kho vũ khí đạn dược, từng viên đạn vàng vàng, súng phóng lựu đạn, còn cá những vũ khí hạng nhẹ như súng bắn tự động nữa, đều được đem hết lên xe, cỗ xe chứa được cỡ mười người thì bị chiếm mất phân nửa diện tích.
-Diệp... Diệp gia, mấy người họ là ai thế?
Võ Thần lúc này không muốn ngịch với chiếc xe nữa rồi, đi đến cạnh Diệp Thiên nhẹ nhàng hỏi.
Đối phương vận chuyển vũ khí ngay trước mặt bọn họ, hiển nhiên không có gì ác ý, do vậy từ nãy đến giờ, cảm giác sợ hãi kia đã biến mất hết rồi, những thanh niên bên cạnh Võ Thần kia đều mang vẻ hâm mộ.
Phải biết rằng quốc gia quản lí rất nghiêm khắc những loại vũ khí như thế này, người bình thường lại càng thấy hiếu kì, đặc biệt là loại vũ khí này mang đến cho người ta cảm giác an toàn, giống như khi một học sinh yếu ớt cầm loại vũ khí này trên tay mà đối mặt với những kẻ vạm vỡ thì cũng không có cảm giác sợ hãi.
Diệp Thiên thoáng nhìn qua Võ Thần, cười nói:
-Là Dong Binh mà tôi mời đến, haha, giống mọi người thôi.
Tục ngữ nói có cạnh tranh mới có áp lực, Võ Thần đột nhiên biến sắc, trộm nhìn về phía mấy tiểu sư đệ tay không đeo găng tay, lại tiếp tục so sánh với đám người Mã Lạp Khải, trong lòng cảm thấy áp lực vô cùng.
-Diệp gia, người của tôi đều là những người luyện võ, không thể so sánh với họ được.
Võ Thần phẫn nộ nói, trong lời nói cũng dẫn theo sự yếu ớt, bọn họ có thể đông hơn gần gấp đôi hội Mã Lạp Khải nhưng nếu như hai bên có xung đột thì đối phương chỉ cần một người cũng có thể tiêu diệt được bọn họ, hai bên về căn bản là không phải đối thủ của nhau.
Công tác vận chuyển của Mã Lạp Khải cuối cùng cũng xong, cỗ xe việt dã kia chỉ còn bảy tám khẩu súng tự động cũ, Diệp Thiên quay sang hỏi Võ Thần:
-Đúng rồi, Võ Thần, các người biết bắn súng không?
-Có chứ, công ty bảo vệ của tôi mỗi năm đều có thể thực hành bán đạn thật, những người này đều biết.
Nghe thấy Diệp Thiên hỏi, Võ Thần ý thức được, nét mặt lập tức trở nên hưng phấn.
-Tốt lắm, tôi đưa cho mấy người mấy khẩu.
Diệp Thiên hô về phía Mã Lạp Khải:
-Lão Mã, mấy khẩu súng kia đưa cho tôi đi, hết bao nhiêu tiền tính ra tôi trả cho anh.
Nếu muốn điều hành hai bên, DIệp Thiên tất nhiên là muốn cho vũ lực của hai bên căn bằng một chút, ngay cả kinh nghiệm thực chiến của hội Võ Thần cũng không bằng hội Mã Lạp Khải, nhưng trong tay có thêm vũ khí tự động thì đến Diệp Thiên cũng có uy hiếp chứ không nói đến hội Mã Lạp Khải.
-Cậu cũng cần súng á?
Mã Lạp Khải nghe thấy vậy lặng người một lúc, tiếp tục nhìn sang mấy người Võ Thần, nhất thời hiểu ra, cười nói:
-ok, mấy khẩu đó tặng cho các người, bên trong vẫn còn ba thùng đạn, cũng đều đưa cho các người hết.
Đối với DIệp Thiên, Mã Lạp Khải không có cách nghĩ nào cả, bởi vì khi nhìn thấy hình tượng thê thảm của Dong Binh ở Đài Loan, thỉnh thoảng vẫn còn hiện ra trong mộng cảnh của Mã Lạp Khải, hắn là không đưa ra được một tia dũng khí nào để lấy sự chú ý của Diệp Thiên.
-Được, vậy cảm ơn mọi người.
Diệp Thiên cũng không khách khí, vẫy tay một cái Võ Thần lập tức chạy đến, sau khi chọn được khẩu AK 47, không thể không cầm lên thích thú, những tiểu tử kia cũng không cam tâm làm người đến sau, chen nhau lên trước chọn súng.
-Lão Hồ, anh nói xem, giang hồ chúng ta, có thể suy vong được không?
Nhìn thấy bộ dạng của mấy người Võ Thần, Diệp Thiên cười khổ, những người luyện võ đều có biểu hiện như vậy, làm gì có ai mà tự nguyện chịu khổ mà luyện một thứ võ thuật vô dụng chứ? Cần biết rằng là người luyện công phu tuyệt đỉnh như Diệp Thiên luyện đến cả một hai chục Quyền sư e rằng vẫn không tránh được đạn.
-Xu thế tất yếu, không phải cậu có thể xoay chuyển được.
Hồ Hồng Đức ngược lại có cái nhìn rất xa, lúc ba tuổi khi còn mặc quần thủng đũng đã chơi súng cùng với cha, cách bắn súng bình thường cũng không cho phép, ở trong nước chỉ có thể mang vào rừng săn thú, trước mắt có thể chơi, không nhịn được cũng chạy đến lấy một khẩu.
-Được, tiểu tử ngươi cũng đi đi...
Nhìn thấy bộ dạng Chu Khiếu Thiên cũng mong chờ được thử ngọc, Diệp Thiên tức giận đạp cậu một cái, nhìn Liễu Định Định nói:
-Vẫn chỉ có Định Định là hiểu chuyện, người luyện võ công như chúng ta cầm súng thì ra cái gì chứ?
-Thực ra, khẩu súng này xấu quá, nếu như cháu lấy thì sẽ lấu khẩu súng bánh xe di động hặng nặng của người nước ngoài.
Liễu Định Định nói một câu khiến cho Diệp Thiên tức giận, có thể đem tên súng nói rõ ràng như thế cậu không tin Liễu Định Định trước đây chưa từng chơi qua súng.
-Cậu chủ, chúng tôi đi trước đây.
Sau khi đem số vũ khí đạn dược chuyển hết lên xe thiết giáp.Mã Lạp Khải từ trong xe chào Diệp Thiên, một chân nhấn ga, sau đó một chân phanh lại, tay cầm vô lăng, chơi đùa với chiếc xe.
-Này, muốn chết thì cũng cách xa ta một chút, Diệp Thiên không kiềm được tức giận, quát lên từ phía sau, xe chở nhiều đạn dược như vậy nếu như xảy ra chuyện gì, nội trong vòng trên dưới 100 thước e rằng đều bị san bằng.
-Được rồi, đừng đùa nữa, tất cả lại đây.
Sau khi đợi mấy người Mã Lạp Khải rời đi, Diệp Thiên vỗ vỗ tay, gọi hết thuộc hạ Bang tử đang được Hồ Hồng Đức chỉ đạo làm quen với súng lại, nói:
-Thu súng lại đi, đóng chốt bảo hiểm, nghỉ ngơi một lúc rồi chuẩn bị lên đường.
Không biết vì sao, từ sau khi đến Myanmar, trong lòng Diệp Thiên có cảm giác gấp gáp, giống như nguy cơ vô hình đang từng bước từng bước tiếp cận, đây cũng là Diệp Thiên tình nguyện đáp trả ân tình to lớn cho Đường Văn Viễn, nguyên nhân của việc muốn mấy chiếc xe quân đội Myanmar này.
Ngay khi mấy người Diệp Thiên xuất phát hướng tới phía đông, một loạt máy bay từ từ hạ cánh trên sân bay Dehler, từ trên bước xuống hơn một trăm người mặc quần áo bình thường cùng với chiếc mũ du lịch mặt trời, trên tay còn vẫy vẫy một lá cở nhỏ, nối đuôi nhau đi lên chiếc bus xe đã đợi sẵn từ trước trên sân bay.
Đây là máy bay du lịch từ thuê từ Nhật Bản đến, thành viên bên trong tất nhiên là bộ tộc Bắc Cung rồi.
Hành trình lần này đến Myanmar, Bắc Cung anh hùng tựa hồ như huy động toàn bộ binh lính tinh nhuệ, đây cũng là từ sau chiến tranh thế giới thứ 2, đây là lần đầu tiên gia tộc Bắc Cung tham gia một hoạt động lớn như thế này, đương nhiên, danh nghĩa đến Myanmar lần này chỉ là một tổ chức tập thể du luchj tầm cỡ thuộc vào Bắc Cung mà thôi.
Xe bus rời khỏi sân bay , chầm chậm xuyên qua nội thành Dehler, dừng lại ở bãi đỗ xe của một cách sạn năm sao, sớm đã chật kín người, ngoài người nói tiếng Nhật ra, không có một người Nhật nào thực sự cả.
Tuy rằng mười năm nay ở Myanmar sát vũ mà về, nhưng Bắc Cung anh hùng vẫn luôn không từ bỏ qua việc tìm vàng, để thuận lợi cho những người thuộc tộc sống ở Myanmar, hắn thậm chí còn đâu tư vài trăm triệu, đầu tư vào một khách sạn xa hoa như vậy ở Dehler.
Sau một lúc bận rộn, các thành viên của gia tộc Bắc Cung đều được đưa vào phòng đã đặt, mà Bắc Cung anh hùng và hai người khác có tuổi cũng không kém người già bao nhiêu, một người trung niên Nhật Bản dẫn đường, đi vào tầng 18, tầng cao nhất của khách sạn nơi là phòng của tổng thống.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius