Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 07-05-2008, 08:58 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 15

Ma Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng gặp Vạn Thạch bảo
Quỷ dẫn lối giam ở Cổ Linh



- Nhị muá»™i nói mau. Gã là ai? Lẽ nào Nhị muá»™i lẻn ta trốn Ä‘i chỉ vì trót lỡ tÆ° tình vá»›i má»™t kẻ ngÆ°á»i chẳng ra ngÆ°á»i, quá»· không ra quá»·?
Tiếng quát đến thì chủ nhân của tiếng quát cũng đằng đằng sát khí xuất hiện.
Nữ lang nỠthất kinh, vội đứng lên nhưng cũng quát to không kém gì nhân vật vừa đến:
- Äại ca không được sỉ nhục muá»™i. Giận thì giận nhÆ°ng đã tìm được muá»™i thì thôi. Cá»› sao đại ca không chịu há»i cho tá» tÆ°á»ng đã vá»™i hồ đồ Ä‘á» quyết muá»™i và gã xấu xa kia có tÆ° tình vá»›i nhau?
Tiểu Quặt không nhìn thấy gì ngoài bóng dáng má»™t nam nhân cao gầy lúc này Ä‘ang đứng đối diện vá»›i nữ lang. Giá»ng của nam nhân chợt chùng xuống:
- Thế không phải nhị muội lẻn bỠđi vì gã?
Nữ lang đưa tay chỉ vào mặt nam nhân:
- Äại ca vá» Ä‘i, cÅ©ng đừng mong muá»™i theo đại ca cùng vá». Äúng, muá»™i quyết bá» trốn đấy. Ai bảo đại ca chÆ°a gì đã hồ đồ. Äừng mong nài nỉ muá»™i vô ích. CÅ©ng đừng mong muá»™i sẽ vì đại ca, nhận lá»i thành nhân vá»›i Äiá»n PhÆ°ong để đại ca củng cố địa vị khi quyết định Ä‘Æ°a Vạn Thạch bảo vào liên minh tam viện, chống lại Cổ Linh bảo. Muá»™i sẽ không quay vỠđâu.
Tiểu Quặt rúng Ä‘á»™ng, cố giÆ°Æ¡ng mắt và giÆ°Æ¡ng tai nhìn cho kỹ, nghe cho rõ từng lá»i những gì bá»n huynh muá»™i hỠđối xá»­ vá»›i nhau.
Nam nhân cao gầy tỠý giận:
- Äược rồi, đại ca tuy lỡ lá»i và hồ đồ nhÆ°ng nhị muá»™i không được vì thế mà khăng khăng cãi lại hảo ý của đại ca. Huống hồ bổn bảo Ä‘ang càng lúc càng lúc càng bị nhiá»u ngÆ°á»i xem thÆ°á»ng. Kể cả Cổ Linh bảo cÅ©ng muốn ra mặt gây đủ má»i thứ khó khăn cho bổn bảo. Nhị muá»™i nếu được vá» vá»›i thiếu viện chủ Äiá»n PhÆ°Æ¡ng, vừa là phúc phận cho bản thân vừa là giúp bổn bảo vượt qua cÆ¡n sóng gió này, mai hậu má»›i mong có ngày phát dÆ°Æ¡ng quang đại, trở lại thủa cá»±c thịnh nhÆ° lúc phụ thân chÆ°a lâm nạn. Tóm lại, nhị muá»™i phải quay vá».
Nữ lang lại tá» ra là ngÆ°á»i dá»… bị thuyết phục:
- Thế ai bảo đại ca thích được làm bảo chủ? Nếu cứ để Quách nhị thúc cáng đáng, tình thế của bổn bảo đâu đến nông ná»—i này? Muá»™i không biết, vá» thì vá» nhÆ°ng sau đó đại ca phải cho ngÆ°á»i tìm lại Quách nhị thúc ngay. Vì chỉ cần có Quách nhị thúc, muá»™i bảo thật, bổn bảo dù không liên minh cùng tam viện vẫn có cách chèo chống và tồn tại.
Giá»ng của nam nhân lại chùng xuống, đấu dịu:
- Tìm thì tìm. NhÆ°ng ta cho muá»™i hay, hoặc Quách nhị thúc vì chÆ°a hết bất bình nên vị tất chịu quay vá», hoặc có vá» Ä‘i nữa thì do sở há»c của bổn bảo không hiểu vì sao bị thất lạc mấy cuốn tuyệt há»c, nên chúng ta cÅ©ng vẫn phải liên minh nếu muốn tá»± tồn tại nhất là không lo Cổ Linh bảo lấn áp. Hãy vá» nào.
Nữ lang không chỉ có tính khí thất thÆ°á»ng mà càng lúc càng tá» ra ngÆ°á»i ít giữ được lập trÆ°á»ng kiên định. Có lẽ vì thế nữ lang ngay lúc này giận thì vẫn giận nhÆ°ng đành xuôi theo lá»i thuyết phục của đại ca:
- Äược rồi, muá»™i chỉ nghe theo đại ca lần này nữa thôi. NhÆ°ng nhá»› đấy chỉ khi nào đại ca tìm được Quách thúc, tùy theo chủ ý của Quách nhị thúc muá»™i má»›i quyết định nhận lá»i gã vá» há» Äiá»n hay không. Äi thì Ä‘i mau.
NhÆ°ng thay vì Ä‘i mau, nam nhân cao gầy chợt cÆ°á»i lạt và thoắt lạng vá» phía Tiểu Quặt:
- NgÆ°á»i có tÆ° cách gì nhìn nhị muá»™i ta vừa chăm bẵm vừa có ý tiếc nuối? Hạng muốn ăn thịt thiên nga nhÆ° ngÆ°Æ¡i, ta có xá»­ trí cÅ©ng không thấy ân hận. Hừ!
Chợt nữ nhân cÅ©ng lạng ngÆ°á»i, kịp chận lại trÆ°á»›c khi nam nhân xuất thủ:
- Äại ca vẫn thích Ä‘á»™ng thủ vô can. Há đại ca không nhá»› chỉ vì có tính cách khi nãy, thân phụ thÆ°á»ng trách phạt và không mấy tin tưởng vào đại ca, khiến má»—i việc liên quan đến bổn bảo phụ thân chỉ luôn ủy thác cho Quách nhị thúc?
Nam nhân rất hậm hực, không chỉ vì bị nữ lang nhị muội ngăn cản:
- Nhị muá»™i sao cứ nhắc đến chuyện này? Khiến ta má»—i khi nghe Ä‘á»u oán hận thân phụ, cả nhị muá»™i cÅ©ng vậy, vì không chuyên chú luyện công, chỉ mải vui chÆ¡i, hái hoa bắt bÆ°á»›m nên luôn làm phụ thân thất vá»ng, đành việc gì cÅ©ng giao phó cho Quách nhị thúc. Thật là không sao hiểu nổi, cứ nhÆ° thể huynh muá»™i chúng ta không ở há» Tôn, không là hậu nhân cốt nhục của phụ thân vậy. Kỳ thá»±c ta cÅ©ng có phần hồ nghi, hay là tuyệt há»c của Tôn gia, phụ thân cÅ©ng đã giao phó luôn cho Quách nhị thúc?
NhÆ° quên bẵng Tiểu Quặt, nam nhân cao gầy vừa than thân trách phận vừa cùng nhị muá»™i bá» Ä‘i. Äến khi nhá»› lại, cÅ©ng là lúc không còn gì để nói, nam nhân chợt lạng quạng ngÆ°á»i má»™t lần nữa, lao thần tốc vá» phía Tiểu Quặt.
Nữ nhân phát hiện ra thì thấy muộn, đành tức tối giẫm chân:
- Äại ca dám gạt muá»™i, vá» bá» Ä‘i nhÆ°ng kỳ thá»±c là chá» cÆ¡ há»i quay lại để bất ngá» hành hung gã. Vậy lần này đại ca đừng mong tìm thấy muá»™i.
Sợ nhị muội bỠđi thật, nam nhân cao gầy dù đã đến tận mặt vẫn không dám tỠlộ thái độ gì với Tiểu Quặt, chỉ còn biết trút hận vào tấm gỗ vô tri vô giác cắm ở đầu nấm mộ:
- Nhị muội đừng trách lầm ta. Chỉ là ta không thuận mắt với hàng chữ cao ngạo như gã đã cố ý khắc vào mộ chí. Ta không muốn phải chướng mắt mãi vì cái này.
“Bùng.â€
Tiểu Quặt phẫn nỗ và sững sỠnhìn một kích của gã hỠTôn không chỉ phá hủy mộ chí mà còn gây kinh động tới nơi an giấc ngàn thu của phụ thân.
Nữ lang nỠcó lẽ cũng chung tâm trạng, chợt quay lại và lao thật nhanh vào đại ca:
- Má»™ chí đó là do muá»™i tá»± tay khắc, ai cho đại ca quyá»n phá hủy?
Nam nhân giật mình, vừa nhảy lùi vừa tránh, vừa kêu vang:
- Ta đâu ngỡ là do nhị muá»™i khắc? Thôi nào, đại ca chỉ lỡ tay, đừng vì thế mà má»—i há»n má»—i đùng đùng nổi giận. Kẻo có ai nhìn thấy lại cÆ°á»i Tôn gia chúng ta chẳng ra gì.
Vừa vằn có tràng cÆ°á»i âm u vang vá»ng khắp tứ phÆ°Æ¡ng:
- Nào phải chỉ đến bây giá» Tôn gia các ngÆ°Æ¡i má»›i chẳng ra gì. Trái lại kể cả lúc lão thất phu Tôn Phong Kiệt còn tại thế, Diệp má»— vì cÅ©ng xem không ra gì nên chỉ cần dùng kế khích mấy câu là lão tá»± nguyện dấn thân vào tá»­ địa. Và đêm nay sẽ là cÆ¡ há»™i cho bá»n ngÆ°Æ¡i được cùng phụ thân Ä‘oàn viên nÆ¡i cá»­u tuyá»n. Ha ha…
Nam nhân vụt thất sắc:
- Diệp Triệu Linh?! Nguy rồi, Nhị muá»™i. Do ta vá»™i Ä‘i nên không kịp gá»i thuá»™c hạ cùng Ä‘i, chạy mau. Nhị muá»™i.
Nữ lang tuy cũng thất kinh nhưng vẫn phẫn nộ hét vang:
- Lão há» Diệp, gia phụ tôi đắc tá»™i thế nào vá»›i Cổ Linh bảo khiến lão sau khi mÆ°u hại gia phụ lại thiên phÆ°Æ¡ng bách kế muốn Ä‘oạt mạng bá»n ta? Lao chỉ là Diệp rùa Ä‘en thụt cổ sao trÆ°á»›c kia không dám Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»ng cùng phụ thân ta đối đầu?
Má»™t bóng nhân ảnh xuất hiện, đối diện và cÆ°á»i hắc hắc trÆ°á»›c má»™t nam má»™t nữ đã lùi sát vào nhau:
- Diệp má»— vì là tiểu nhân nên chỉ sính dùng âm mÆ°u thủ Ä‘oạn, vừa không phí sức vừa dá»… dàng đắc chí. CÅ©ng nhÆ° bây giá». Hắc… hắc, sinh mạng của hai ngÆ°Æ¡i kể nhÆ° đã bị định Ä‘á»at. Diệp má»— cÅ©ng không cần phí sức vẫn ung dung kết liá»…u cả hai. Thá»­ xem sau khi mất mạng, hai ngÆ°Æ¡i có còn xứng là Nhân Long, Nhân Phụng nữa không, Hắc hắc…
Äang cÆ°á»i, Diệp Triệu Linh chợt chồm đến, vồ cả hai tay vào hai huynh muá»™i Ä‘ang sợ đến thất thần bạt vía.
“Vù.â€
Nam nhân vì bị dồn bức vụt quát:
- Có chết cũng đánh. Xông lên nào nhị muội!
Khí thế của đại ca khích lệ nữ lang:
- Äừng để lão Diệp khinh thÆ°á»ng chúng ta. Äánh thì đánh.
Cả hai hợp lực xuất thủ, đỡ thẳng vào chưởng kình của hỠDiệp.
“Bùng.â€
Cả hai loàng choạng thối lùi. Và nữ lang chợt vấp chân khuỵu xuống.
Diệp Triệu Linh càng thêm hăm hở lướt đến:
- Khá lắm, trÆ°á»›c hết ta hãy thu thập tiểu liá»…u đầu Tôn Nhân Phụng ngÆ°á»i. Ha ha…
Diệp Triệu Linh vừa xuất thủ nhắm vào nữ lang chÆ°a kịp đứng lên, chợt có tiếng gầm từ xa vá»ng đến:
- Diệp Bảo chủ không biết xấu hổ. Hãy giao chiêu động thủ với Quách Nguyên Bồng ta thay vì hùng hổ hà hiếp kẻ dưới tay.
Nữ lang tên Tôn Nhân Phụng nghe rõ tiếng gầm liá»n thất thanh cầu cứu:
- Quách nhị thúc mau đến cứu tiểu nữ.
Từ xa, một bóng nhân ảnh mau chóng xuất hiện, nhưng thật ra vẫn chậm so với một kích Diệp Triệu Linh cố tình hạ thủ Tôn Nhân Phụng.
Tiểu Quặt đứng đủ gần và vì biết Tôn Nhân Phụng có thể thảm tá»­. Liá»n bất ngá» nhảy chồm đến, dùng tấm thân vạm vỡ đón nhận má»™t kích không để chạm vào Tôn Nhân Phụng.
“Bùng.â€
Tiểu Quặt bị chấn bay, té ngã lông lốc, và từ trong ngÆ°á»i Tiểu Quặt những mảnh hoa tiên nát vụn cÅ©ng phấp phá»›i bay ra. Lúc nhìn thấy, Tiểu Quặt biết mảnh di thÆ° do phụ thân lÆ°u lại đã bị phá hủy. CÅ©ng may khẩu quyết vá» pho chưởng Tiểu Quặt đã có đủ thá»i gian nhá»› đến từng chữ.
Quách Nguyên Bồng kịp hiện thân, vá»™i vàng xuất chiêu giao đấu ngay vá»›i Diệp Triệu Linh vừa lo lắng há»i Tôn Nhân Phụng:
- Nhị tiểu thư không sao chứ? Mau chạy đi, để ta ngăn chặn hỠDiệp.
Diệp Triệu Linh lại cÆ°á»i, vá»— vài loạt kình vào há» Quách:
- Sao bảo Quách Nguyên Bồng ngÆ°Æ¡i đã ly khai Vạn Thạch bảo, bây giá» quay lại, còn Ä‘á»™t nhiên tá» ra quan tâm đến huynh muá»™i Tôn gia? Hay trong chuyện này vốn có ẩn tình? Äể xem ngÆ°Æ¡i có bao nhiêu bản lãnh. Ha ha…
Nam nhân cao gầy là Tôn Nhân Long đang đưa tay đỡ Tôn Nhân Phụng đứng dậy:
- Sao gã lúc nãy dám liá»u chết để cứu Nhị muá»™i?
Tôn Nhân Phụng lắc đầu tỠra không hiểu, sau đó vội quay vỠkiếm tìm Tiểu Quặt:
Tiểu Quặt Ä‘ang lo dò đứng lên thản nhiên há»i Tôn Nhân Phụng:
- Cô nương vẫn vô sự?
Tôn Nhân Long kinh nghi khôn xiết.
- Ôi chao, ngươi là chân nhân bất lộ tướng? Chỉ với nội lực phi phàm ngươi mới đủ bản lãnh hứng chịu một kích cảu bảo chủ Cổ Linh bảo nhưng vẫn toàn mạng?
Tiểu Quặt không đoái hoài gì đến Tôn Nhân Long chỉ gật nhẹ đầu nói với Tôn Nhân Phụng:
- Nếu vô sự thì tốt rồi. Sao chưa bỠchạy mau?
Quách Nguyên Bồng giao đấu với Diệp Triệu Linh đến hồi nguy cấp, vội hoán thúc hối Nhân Long, Nhân Phụng:
- Mau chạy đi và gắng tìm cho được bí kíp Tôn gia đã do lệnh tôn cất giữ nơi thật kín. Chỉ có thế mới mong bảo toàn Vạn Thạch bảo. Ta thà chết cũng quyết ngăn hỠDiệp. Chạy mau.
Tôn Nhân Long vội lôi Tôn Nhân Phụng cùng chạy.
Diệp Triệu Linh bá»—ng bất ngá» cÆ°á»i vang:
- Phi Tôn Phong Kiệt sống lại, đừng ai mong ngăn được ý định của ta. Hãy tránh mau. Ha… ha…
“Ầm.â€
Sau tiếng chạm kình vang dội, Quách Nguyên Bồng vì bị chấn lùi nên kinh hãi nhìn Diệp Triệu Linh thần tốc lao đuổi theo huynh muội Nhân Long, Nhân Phụng bén gót.
Diệp Triệu Linh có khinh thân pháp thật lợi hại, chỉ chớp mắt là lao đến đủ tầm để quật một lực đạo cực mạnh và thần tốc cuộn vào Nhân Phụng, Nhân Long:
- Chạy đâu cho thoát. Ha ha…
Tiểu Quặt một lần nữa chồm đến, dùng thân chen giữa, cố tình chận đứng đà cuộn đi của lực đạo do Diệp Triệu Linh phát động.
“Bùng.â€
Tiểu Quặt lai bị chấn bay và chỉ là tình cỠkhi hướng bay của Tiểu Quặt lại nhằm ngay vào dáng chạy vội vã của Tôn Nhân Phụng.
Do bị Tiểu Quặt Ä‘á»™t ngá»™t va vào từ phía sau, Tôn Nhân Phụng ngã xuống. TÆ°Æ¡ng tá»±, Tiểu Quặt vì bị chạm nên mất đà bay, bá»—ng té ngã ngay trên ngÆ°á»i Tôn Nhân Phụng.
Tôn Nhân Long thấy vậy giận dữ, toan hất Tiểu Quặt qua để còn mau chóng kéo Tôn Nhân Phụng đứng dậy cùng chạy.
Nhưng hỠDiệp đã trơ đến, tung một lực đạo từ trên xuống, giáng vào Tiểu Quặt:
- Ngươi muốn chết!
“Ào…â€
Tôn Nhân Long kinh hãi lùi lại, thuận tay hất vào Diệp Triệu Linh một kình:
- Không được sát hại nhị muội ta.
Vừa lúc đó kình của của hỠDiệp chạm nặng nỠvào lưng Tiểu Quặt:
“Bùng.â€
Tiểu Quặt bị chấn bay qua một bên, ngẫu nhiên bị ngất lịm, mê man hoàn toàn.
* * *
Từng mảnh vật lạnh như kim thiết lần lượt áp vào tay chân khiến Tiểu Quặt giật mình lại tỉnh.
Ãnh sáng xung quanh do mù má» nên Tiểu Quặt chỉ mÆ¡ hồ nhận ra Diệp Triệu Linh qua dáng dấp thấp đậm vá»›i má»™t cái đầu tròn ủm, phúng phính thịt. Tiểu Quặt há miệng toan kêu chợt phát hiện không thể thốt thành lá»i, liá»n hiểu ngay á huyệt đã bị Ä‘iểm. Äến lúc toan cá»­ Ä‘á»™ng tứ chi thì tình huống cÅ©ng tÆ°Æ¡ng tá»±, khiến Tiểu Quặt thêm hiểu toàn thân huyệt đạo Ä‘á»u bị há» Diệp, bảo chủ Cổ Linh bảo chế ngá»±.
Chính lúc đó khuông mặt bá»± tròn của Diệp Triệu Linh chợt chồm đến, ká» sát mặt Tiểu Quặt, há» Diệp nhe răng cÆ°á»i.
- Các hạ đang bị giam tại tử lao của bổn bảo. Diệp mỗ nói như thế để các hạ tự minh bạch đừng mong có ai đến cứu hoặc tự nghĩ cách đào thoát.
Không thể mở miệng nói, Tiểu Quặt chỉ còn biết dùng ánh mắt vừa hoài nghi vừa giận dữ nhìn vào đôi mắt tròn như lúc lạc của lõa Diệp Triệu Linh.
Há» Diệp vẫn cÆ°á»i:
- Ắt các hạ Ä‘ang tá»± há»i Diệp má»— toan làm gì vá»›icác hạ? Äừng quá lo, các hạ chÆ°a thể chết, chí ít là vài ba tuần trăng nữa. Chỉ vì Diệp má»— Ä‘ang có chuyện cần các hạ giúp. A, không phải giúp mà là mong các hạ thành toàn cho. Các hạ không hiểu? CÅ©ng phải thôi, vì đây là Ä‘iá»u vẫn còn trong vòng bí ẩn, chÆ°a má»™t ai hay biết. Bất quá, chỉ má»™t lúc nữa thôi, ngoài Diệp má»— sẽ có thêm các hạ là nhân vật thứ hai được biết vá» bí ẩn này. Còn bây giá», vì Diệp má»— chuẩn bị chÆ°a xong, Hì hì…, các hạ hãy cố nhẫn nại chá» Diệp má»— thêm má»™t lúc nữa ắt sẽ rõ. Hì hì…
Vẫn cÅ©ng luôn miệng nhÆ° thế, Diệp Triệu Linh chợt quay lÆ°ng lại, tá»± loay hoay tiến hành Ä‘iá»u gì đó má»™t mình.
Nhân cơ hội này, vì mắt bây giỠđã quen nên Tiểu Quặt vộ lược nhìn bao quát xung quanh.
Má»™t ná»n đá lạnh, xung quanh má»™t phạm vi hai trượng vuông cÅ©ng được vây kín bằng những vách đá có lẽ rất dày và kiên cố. Ở trên cao của má»™t phía vách đá có má»™t vuông cÅ©ng được vây kín bằng những vách đá có lẽ rất dày rất kiên cố. Ở trên cao của má»™t vách đá có má»™t vuông cá»­a tò vò nhá». Do quá nhá» nên quyết không thể là lối để Ä‘i ra vào gian thạch thất gá» là Tá»­ Lao này.
Vì cố tình tìm lối ra vào nên Tiểu Quặt cố xoay chuyển đôi trong mắt, nhìn theo bốn Ä‘oạn xích Ä‘ang cá»™t giữ tứ chi bản thân. Bốn Ä‘oạn xích phân theo bốn hÆ°á»›ng, hai trên hai dÆ°á»›i và kết thúc ở hai bức vách đá hai bên tả hữu Tiểu Quặt. Những Ä‘oạn xích này tuy không bị căng thẳng những dá»±a theo mức Ä‘á»™ chùng xuống của chúng, Tiểu Quặt chợt hiểu mục đích của cả bốn Ä‘oạn xích là gì. Äấy là Tiểu Quặt nếu có cÆ¡ há»™i Ä‘á»™ng đậy tứ chi hai tay dù cố kéo thế nào cÅ©ng không sao chạm vào nhau, tÆ°Æ¡ng tá»±, hai tay cÅ©ng không thể chạm vào hai chân, chá»— được buá»™c xích. Và vì thế Tiểu Quặt dù có thể Ä‘i qua Ä‘i lại trong má»™t phạn vi bó hẹp thì cÅ©ng đừng mong dùng tay này từ gỡ xích cho tay kia, hoặc gỡ ở hai chân. Quả là má»™t biện pháp giá»›i hạn má»i Ä‘á»™ng tác đến mức tối thiểu để há» Diệp mãi mãi yên tâm là Tiểu Quặt kể nhÆ° không thể tá»± đào thoát.
NhÆ°ng sao há» Diệp lại có biện pháp quá cẩn trá»ng này đối vá»›i má»™t ngÆ°á»i hoàn toàn không có võ công nhÆ° Tiểu Quặt?
Há» Diệp đã quay lại, trên tay cầm má»™t quả chuông nhá». Tay còn lại thì từ từ giải khai từng huyệt đạo má»™t cho Tiểu Quặt:
- Bổn bảo không phải ngẫu nhiên có danh xÆ°ng là Cổ Linh. NhÆ°ng thú thật, mãi gần đây Diệp má»— má»›i phát hiện vật gá»i là Cổ Linh này vốn có công năng diệu dụng nhÆ° thế nào. Và vì chÆ°a tin lắm vào Ä‘iá»u phát hiện, lại tình cá» nhận ra các hạ là nhân vật tuy có vụng vỠđến mức quái đản nhÆ°ng lại có ná»™i lá»±c phi phàm. Vì thế, thay vì Diệp má»— đã có thẻ thẳng tay Ä‘á»at mạng, đành mạo muá»™i chế ngá»± và Ä‘Æ°a các hạ vỠđây, chủ ý là mong các hạ hãy vận dụng ná»™i lá»±c sẳn có, cùng Diệp má»— kiểm chứng công năng kỳ ảo đến mức khó tin của Ngá»c Cổ Linh.
Thấy Tiểu Quặt mấp máy môi toan nói, há» Diệp chợt cÆ°á»i gượng:
- Suýt tí nữa Diệp má»— quên nói. Vì công năng kỳ ảo của Ngá»c Cổ Linh Ä‘á»u dá»±a vào thanh âm cá»±c nhá» tá»± phát ra lúc được Diệp má»— vận toàn lá»±c gõ vào, chỉ sợ các hạ hoặc không thể nghe hoặc cố tình làm huyên náo để không bị nghe nên Diệp má»— chỉ giải khai phần nào những huyệt đạo cần thiết cho các hạ. Riêng á huyệt và nhất là huyệt Äịnh Thân, đành thất lá»…, Diệp má»— buá»™c tiếp tục lÆ°u lại cấm chế.
Dứt lá»i, há» Diệp tá»± ngồi xuống trÆ°á»›c mặt Tiểu Quặt, nhè nhẹ đặt quả chuông cổ bằng ngá»c ngay cạnh chân và nài nỉ thêm:
- Tiếng ngân của Cổ Linh dÄ© nhiên có làm tân thần các hạ rối loạn. NhÆ°ng nếu các hạ có thể nhá» ná»™i lá»±c bản thân, khắc chế và khiến cho tiếng Cổ Linh không gây phÆ°Æ¡ng hại, Diệp má»— hứa sẽ kính cẩn tôn các hạ là nghÄ©a huynh, đồng thá»i để các hạ tùy tiện, muốn ly khai bổn Bảo lúc nào cÅ©ng được. NhÆ°ng cÅ©ng mong các hạ hoặc tận tâm vận dụng tâm pháp và ná»™i lá»±c để toàn tâm toàn ý ứng phó. Và nếu các hạ giả vá» hoặc bất hợp tác, tình thế các hạ lúc này Diệp má»— muốn lấy mạng thật dá»… nhÆ° trở bàn tay. Cứ nhÆ° thế nha.
Tiểu Quặt hoàn toàn không tin, không những thế còn sá»±c nhá»› đến bản lãnh của Âm Ma Kiá»u Äại Mỹ, má»™t nhân vật chỉ mang danh nhá» tài dụng Ä‘á»™c và âm công. Vì thế, Tiểu Quặt thầm Ä‘oán, đằng sau bao lá»i giải thích giả dối của há» Diệp nhất định phải chứa má»™t mÆ°u mô thật thâm Ä‘á»™c.
NhÆ°ng để đối phó vá»›i Âm Công, Tiểu Quặt ngấm ngầm tá»± than, phải chi còn có Trác Bách Hoa để được những mảnh giẻ nút kín vào tai thì hay biết mấy. Kỳ dÆ°, vì việc vận dụng tâm pháp đối vá»›i bản thân là vô ích. Thế cho nên Tiểu Quặt đành trân mình chỠđợi Ä‘iá»u tệ hại nhất quyết chắc thế nào cÅ©ng xảy ra.
Và trong má»™t thoáng, Tiểu Quặt tình cá» phát hiện Diệp Triệu Linh chợt nở má»™t nụ cÆ°á»i đầy ác ý, đồng thá»i còn lấy tay, dùng má»™t ngón búng khẽ vào chuông ngá»c.
“Coong…â€
Tiếng ngân của Ngá»c Cổ Linh quả là nhá» nhÆ°ng vừa lá»t vào tai liá»n làm cho tâm thần Tiểu Quặt bấn loạn ngay. Nhân đó, huyết khí toàn thân Tiểu Quặt cÅ©ng sôi sục chá»±c tuông trào, còn làm chính quả cầu khí ở huyệt Äan Äiá»n của Tiểu Quặt được dịp cuá»™n xoáy khuấy đào và lồng lá»™n lên nhÆ° má»™t lÅ© ngá»±a bất kham Ä‘ang chá» ký giở chứng.
NhÆ°ng tiếng ngân vang của Cổ Linh Ngá»c vì vẫn kéo dài mãi nên tá»± trong tiá»m thức của Tiểu Quặt cứ tồn tại mãi tiếng kêu ong ong bÆ°ng tai nhức óc, càng khiến tâm thần Tiểu Quặt thêm bấn loạn, chỉ muốn hóa cuồng và la gòa vùng vẫy cho hả hê.
Äang khi đó, Diệp Triệu Linh lại ngÆ°ng Ä‘á»ng thần sắc, khi mắt nhắm há», ngồi vững chãi theo tÆ° thế tá»a công và từ từ vÆ°Æ¡n dài song thủ cho đến khi áp được hai bàn tay vào vùng bụng dÆ°á»›i của Tiểu Quặt má»›i thôi.
HỠDiệp đặt tay mãi ở đó, chầm chậm thổ nạp và bằng cách nào đó bắt đầu làm cho quả cầu khí thôi cuộn xoáy, thay thế vào là việc quả cầu khí bị hút dần vỠphía có đôi bàn tay của hỠDiệp để sẳn.
Nhưng Tiểu Quặt chỉ có thể đủ nhận thức để nhìn thấy đến đó rồi thôi. Vì chỉ một loáng sau, tâm thần do quá bấn loạn nên Tiểu Quặt mơ màng dần, thiếp dần và mê man dần.
Lúc hoàn hồn tỉnh lại, chỗ Diệp Triệu Linh đã ngồi bây giỠđược thay thế bằng một mâm thức ăn với đầy đủ thức ngon vật lạ.
Thoạt đầu vì không tin há» Diệp lại có hảo ý đến thế, Tiểu Quặt liá»n liếc nhìn quanh.
Thật lạ, huyệt đạo Ä‘á»u được giải khai toàn bá»™, Tiểu Quặt vì đã có thể quay đầu nhìn quanh nên lập lức tá»± đứng lên.
Có má»™t hàng song sắt kiên cố ngay phía sau Tiểu Quặt. Äó chính là lối xuất nhập để há» Diệp Ä‘i ra bÆ°á»›c vào.
Tiểu Quặt không thể nào tiến gần đến hàng song sắt. Giận dữ, Tiểu Quặt đành gào vang:
- Có ai không? Mau gá»i há» Diệp đến gặp ta.
Sau ba bôn loạt kêu gào nhÆ° thế nhÆ°ng không có hồi âm nào đáp lại, Tiểu Quặt liá»n hiểu, vì thế má»›i gá»i đây là Tá»­ Lao, đừng mong ai cứu cÅ©ng đừng mong tá»± thoát.
Thất vá»ng, Tiểu Quặt quay lại mâm thức ăn, và vì còn mong có ngay nhá» có kỳ tích nên thoát, Tiểu Quặt cố nhẫn nại, ăn cho kỳ no những gì được há» Diệp Ä‘Æ°a đến có lẽ vào lúc Tiểu Quặt hãy còn hôn mê.
Mãi đến ngày hôm sau má»›i thấy mặt há» Diệp ló dạng. Há» Diệp đứng ở ngoài cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Các hạ tuy có ná»™i lá»±c thâm hậu nhÆ°ng vẫn không đối phó ná»™i tiếng ngân của Ngá»c Cổ Linh. Dù vậy vẫn còn cÆ¡ há»™i cho các hạ nhá» bản lãnh tá»± thoát. Ấy là hãy lo nghỉ ngÆ¡i tịnh dưỡng, Ä‘á»™ mÆ°Æ¡i ngày nữa chúng ta sẽ kiểm chứng lại. Miá»…n là các hạ vượt qua được Ngá»c Cổ Linh, Diệp má»— quyết giữ đúng lá»i hứa vá»›i các hạ. Còn bây giá», đây là phần thức ăn của ngày hôm nay. Nếu các hạ muốn nhận thì đẩy mâm thức ăn ngày hôm trÆ°á»›c ra ngoài này. Cứ ngoan ngoãn nhÆ° thế thì ngày tiếp ngày các hạ đừng lo đói.
Tiểu Quặt đẩy ra ngoài cho hỠDiệp:
- Hôm qua, lúc ta sắp mê man, ngÆ°Æ¡i đã mÆ°u mô Ä‘iá»u gì khi đặt tay vào huyệt Äan Äiá»n của ta?
Há» Diệp chỠđổi mâm thức ăn xong má»›i há»nh hệch giải thích:
- Chân khí của các hạ bị sôi trào cuồng loạn. Nếu không nhỠDiệp mỗ bằng cách đó trấn áp hộ, các hạ liệu có toàn mạng sao?
Thấy lão sắp xoay lÆ°ng bá» Ä‘i, Tiểu Quặt vá»™ gá»i lại:
- ChỠđã, tính mạng của Tôn Nhân Phụng liệu như thế nào?
Há» Diệp thủy chung vẫn cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Hóa ra các hạ vẫn biết tiểu liá»…u đầu cÅ©ng bị Diệp má»— bắt Ä‘Æ°a vỠđây? Ả thì dá»… rồi, chỉ cần tiết lá»™ chá»— phụ thân ả cất giấu bí kíp tuyệt há»c thì sinh mạng kể nhÆ° bảo toàn. NhÆ°ng vì ả vẫn ngoan cố, đã không cung xÆ°ng cÅ©ng không chịu ăn uống, ngữ này cho thấy ả là hạng Æ°a nặng không Æ°a nhẹ, hoặc ả nghÄ© đại ca ả sẽ nhá» thế lá»±c của tam viện liên minh đến giải cứu ả đây. Vì thế, Diệp má»— ắt đành tổn phí khá nhiá»u thá»i gian vá»›i ả má»›i xong. Mà sao các hạ luôn quan tâm đến ả?
Tiểu Quặt không đáp. Vì thế hỠDiệp đành mất hứng đành bỠđi.
Qua ngày sau, ngÆ°á»i Ä‘Æ°a thức ăn đến không phải há» Diệp. Tiểu Quặt hất hàm gá»i gã dại hán mang thức ăn đến:
- Bảo chủ của ngươi đâu?
Gã đại hán ắt hẳn đã được căn dặn trước:
- MÆ°á»i ngày nữa bảo chủ má»›i quay vá», sẽ tá»± đến gặp tôn giá sau.
Chá» gã đổi thức ăn xong, Tiểu Quặt làm nhÆ° vô tình há»i:
- Nhị tiểu thÆ° Vạn Thạch bảo vẫn chÆ°a cung xÆ°ng đúng không? Ả từ nhỠđã quen nuông chiá»u, bá»n ngÆ°Æ¡i nặng tay vá»›i ả sao ổn?
Gã nỠlúng túng:
- NhÆ°ng mệnh lệnh của bảo chủ là cứ bỠđói ả. Làm theo tôn giá má»›i chính là không ổn. Vả lại, lúc này ả bắt đầu kiệt lá»±c, nhiá»u lắm thì đôi ba ngày nữa ả cÅ©ng phải cung xÆ°ng. Nếu không sẽ mất mạng.
Tiểu Quặt lắc đầu:
- Äể rồi ngÆ°Æ¡i xem, hạng nhÆ° ả thà chết quyết không xÆ°ng. ChÆ°a biết chừng, nhỡ ả chết thật, há» Diệp vá» liệu có bá» qua khi phát hiện kết quả của bá»n ngÆ°Æ¡i vẫn hoàn không?
Gã mÄ©m cÆ°á»i đắc ý:
- Tuy bảo chủ vắng nhà nhÆ°ng vẫn còn phu nhân thay thế chủ trì. Dù kết quả có nhÆ° thế nào bá»n ta vẫn không lo hậu quả.
Tiểu Quặt chép miệng:
- CÅ©ng phải. Nữ nhân thÆ°á»ng hiểu rất rõ nữ nhân… Ta tin phu nhân ngÆ°Æ¡i ắt đã có đủ má»i quyết sách cần thiết, không cần ta Ä‘a sá»± chen vào.
Nhưng gã nỠkhi bỠđi được vài bước, Tiểu Quặt cố ý nói với theo:
- Mà này, ta chá»±c nhá»› có má»™t câu nhÆ° thế này, má»m nắn rắn buông, có lẽ phu nhân ngÆ°Æ¡i nên lÆ°u tâm Ä‘iá»u này.
Kể từ hôm đó, vì biết há» Diệp phải mÆ°á»i ngày nữa má»›i quay lại, Tiểu Quặt ngoài việc tá»± tìm cách dùng ná»™i lá»±c bản thân xung phá nhị quan, còn khẩn trÆ°Æ¡ng tá»± nhẩm luyện toàn bá»™ pho chưởng pháp không rõ cách gá»i do phụ thân lÆ°u lại. CÅ©ng may cho Tiểu Quặt, bốn Ä‘oạn xích tuy ngắn những nếu ngồi tá»a công thì vẫn đủ.
* * *
HỠDiệp lại đến, tự mở song sắt bước vào và dừng cách Tiểu Quặt một quãng an toàn:
- Các hạ không phủ nhận đã càng lúc càng quá quan tâm đến tiểu liễu đầu Tôn Nhân Phụng?
Tiểu Quặt mÄ©m cÆ°á»i:
- NgÆ°Æ¡i quan tâm được, cá»› sao tá» ra kinh ngạc vì ngÆ°á»i khác cÅ©ng quan tâm?
HỠDiệp tiến lại gần hơn những vẫn là an toàn nếu như Tiểu Quặt có ý đồ tấn công. Vì bốn sợi xích đủ kiên cố và đủ ngắn để giữ Tiểu Quặt chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi tối thiểu.
Diệp Triệu Linh chợt gằn giá»ng:
- Khắp võ lâm chằng má»™t ai biết ngÆ°Æ¡i là má»™t nhân vật nhÆ° thế nào? Trong khi đó, có được ná»™i lá»±c thâm hậu nhÆ° ngÆ°Æ¡i, khắp giang hồ dá»… được mấy ngÆ°á»i. Có lẽ đã đến lúc ngÆ°Æ¡i tá»± xÆ°ng danh tánh?
Tiểu Quặt nghiêm giá»ng:
- Hóa ra thá»i gian qua bảo chủ vắng mặt là để tra tìm lai lịch má»™t kẻ vô danh nhÆ° ta? Vậy nói Ä‘i, tá»± ta tìm đến ngÆ°Æ¡i hay chỉ xảy ra Ä‘iá»u ngược lại?
Äang đứng nguyên vị, Diệp Triệu Linh chợt Ä‘á»™ng thân biến mất. Äến khi Tiểu Quặt phát hiện thì huyệt đạo toàn thân đã bị chế ngá»±, kể cả á huyệt cÅ©ng tÆ°Æ¡ng tá»±. Và há» Diệp cÆ°á»i, tiếc thay chỉ là cái cÆ°á»i hoang mang:
- NgÆ°Æ¡i không phản ứng? Vì không muốn hay không thể? Thật quái lạ, trừ phi đây là mÆ°u đồ và đích nhắm của ngÆ°Æ¡i chính là ta? NhÆ°ng lợi ích gì chứ má»™t khi sinh mạng ngÆ°Æ¡i, nếu không thích, ngay lúc này ta vẫn toàn quyá»n định Ä‘oạt? Chịu, ta thật không thể Ä‘oán biết ngÆ°Æ¡i là ai, có âm mÆ°u gì và tại sao vừa xuất hiện cùng lúc vừa luôn quan tâm đến ả há» Tôn? NhÆ°ng không sao, ắt cÅ©ng có lúc ta sẽ được cÆ¡ há»™ tá» tÆ°á»ng tất cả. Còn bây giá», hẳn ngÆ°Æ¡i không chối từ nếu chúng ta lập lại việc kiểm chứng nhÆ° lần trÆ°á»›c?
Há» Diệp chỉ há»i cho có lệ, vì kỳ thá»±c Tiểu Quặt dù muốn phản kháng cÅ©ng vô năng.
Và sá»± việc nhÆ° hÆ¡n mÆ°á»i ngày trÆ°á»›c lại tái diá»…n, tuân thủ đúng theo má»i trình tá»± nhÆ° lần đó.
Má»™t lần nữa tiếng ngân vang của Ngá»c Cổ Linh lại khiến cho Tiểu Quặt bị bấn loạn tâm thần, huyết khí sôi sùng sục, quả cầu khí ở huyệt Äan Äiá»n cuá»™n xoay cho dù khí thế hung hãm của lÅ© ngá»±a bất kham đã có phần giảm bá»›t hÆ¡n so vá»›i lần trÆ°á»›c. Tuy vậy, má»™t kết cục tÆ°Æ¡ng tá»± cÅ©ng xảy đến, bất quá có chậm hÆ¡n má»™t phần nhá», làm Tiểu Quặt tăng thêm cÆ¡ há»™ quan sát từng Ä‘á»™ng thái của Diệp Triệu Linh trÆ°á»›c khi mất dần nhận thức và mê man.
CÅ©ng má»™t chu kỳ Ä‘á»u đặn, Ä‘á»™ mÆ°á»i ngày sau Diệp Triệu Linh lại đến. NhÆ°ng lần này thay vì mở song sắt tiến vào, há» Diệp vẫn đứng bên ngoài và chợt cất tiếng há»i ai đó:
- Bằng hữu có thể nhìn rõ y?
Tiểu Quặt biết không bao giỠhỠDiệp vì hóa cuồng nên tự nói một mình. Vì thế Tiểu Quặt không cần lên tiếng, chỉ chớp lẹ hai mắt lúc nghe có thanh âm đáp lại hỠDiệp:
- Nhìn rất rõ, chỉ tiếc là diện mạo y như được cố ý phá hủy. Vì thế, dù vóc dáng có phần quen nhưng mỗ chịu không thể nhận biết y là ai.
Diệp Triệu Linh tỠra lo lắng:
- Bằng hữu, xin cố nhá»› lại. Vóc dáng y quen nhÆ° thế nào? Äiá»u này rất hệ trá»ng.
Tuy không thấy ai quanh quẩn đâu đó những Tiểu Quặt vẫn nghe kẻ đó đáp:
- Không thể nhớ, nhất là có nội lực thâm hậu như Diệp bảo chủ từng quả quyết. Nhưng nếu bảo y có quan tâm đến ả kia, sao Diệp Bảo chủ không thử bắt đầu tìm manh mối từ đây?
Diệp Triệu Linh thở dài:
- Vị tất có kết quả hay không. Nhưng dù sao đây cũng là một ý hay. Diệp mỗ sẽ liệu bỠcân nhắc và tiến hành. Chỉ mong chóng thu được kết quả, nếu không…
Giá»ng của kẻ kia vụt lạnh nhÆ° băng:
- Diệp bảo chủ cứ tùy tiện, cân nhắc. Tuy nhiên, càng tiến hành sá»›m càng tốt. Äừng quên câu: Há»… đêm dài thì lắm má»™ng mị, nhất là ác má»™ng. Thà bá» Ä‘i má»™t vài tiểu tiết không cần thiết hÆ¡n là tá»± phá há»ng cả đại sá»±.
HỠDiệp chợt quay lưng:
- Äể Diệp má»— tiá»…n chân bằng hữu má»™t Ä‘oạn.
Tiểu Quặt nhìn theo hÆ°á»›ng có những tiếng bÆ°á»›c chân Ä‘ang Ä‘i xa dần, không há» biết lúc đó ánh mắt của bản thân cứ long lên sòng sá»c nhÆ° mắt của mãnh thú sắp phát hiện con mồi.
Một lúc sau, hỠDiệp quay trở lại, mở song sắt, bước vào và không nói không rằng cứ xuất hỳ bất ý điểm huyệt chế ngự Tiểu Quặt.
NhÆ°ng khi sắp đặt má»i việc xong, lúc chuẩn bị gõ vào Cổ Ngá»c Linh để phát ra âm công, Diệp Triệu Linh bá»—ng nở nụ cÆ°á»i Ä‘á»™c ác:
- Bất luận ngÆ°Æ¡i là ai, hoặc Ä‘ang có mÆ°u đồ gì, dÆ°á»ng nhÆ° đã đến lúc Diệp Triệu Linh này không còn vÆ°Æ¡ng vấn nữa những nghi ngá» nhÆ° thế nÆ°a. Yên tâm Ä‘i, ta nói nhÆ° thế không phải muốn ám chỉ sắp hạ thủ ngÆ°Æ¡i. Trái lại, má»™t khi ngÆ°Æ¡i trở thành kẻ vô hại đối vá»›i ta, ngÆ°Æ¡i tin hay không thì tùy, ta sẽ có cách đối xá»­ vá»›i ngÆ°Æ¡i thật chu đáo, còn hÆ¡n cả huynh đệ bằng hữu lo cho nhau. Giá» thì chúng ta cứ bắt đầu, cÅ©ng là chuyện liên quan đến tiếng ngân của Ngá»c Cổ Linh mà thôi.
“Coong…â€
Äây là lần thứ ba, Tiểu Quặt dù không muốn vẫn bị âm công từ Ngá»c Cổ Linh gây khốn đốn, tâm thần bấn loạn và huyết khí cùng quả cầu khí trong huyệt Ä‘an Ä‘iá»n cứ lồng lá»™n sôi sùng sục.
Tuy vậy, tác Ä‘á»™ng của âm công không rõ vì sao ở những lần càng vá» sau càng suy giảm thấy rõ. Khiến lần này, tâm thần dù Ä‘ang bị chao đảo Tiểu Quặt vẫn dá»… dàng giữ được khá nhiá»u nhận thức để vừa nhìn vừa tá»± Ä‘oán hiểu Diệp Triệu Linh Ä‘ang có hành Ä‘á»™ng gì đối vá»›i Tiểu Quặt.
Diệp Triệu Linh cÅ©ng tÆ° thế ngồi tá»a công, mắt nhắm há» và vừa đặt áp hai tay vào huyệt Äan Äiá»n của Tiểu Quặt vừa Ä‘á»u Ä‘á»u thổ nạp.
Äá»™ng thái của há» Diệp quả nhiên làm cho quả cầu khí thôi ùng ục cuá»™n xoáy. Äúng nhÆ° há» Diệp nói đó là cách trấn áp để giúp đỡ Tiểu Quặt.
“NhÆ°ng không lẽ lão tốt đến Ä‘á»™ sau khi gây khốn đốn lại ra tay trấn áp giúp ta? Hừ, ngÆ°Æ¡i nếu tốt thì nhân gian này ắt chẳng còn ai là ác nhân.â€
NhỠđó, chỉ má»™t thoáng sau ná»—i nghi ngá» ngấm ngầm của Tiểu Quặt bá»—ng tìm ra má»™t lá»i giải đáp xác thá»±c. Quả cầu khí trong huyệt Äan Äiá»n của Tiểu Quặt ngay khi bị trấn áp liá»n được thu hút dần vá» phía có hai bàn tay của há» Diệp đặt áp sẵn từ trÆ°á»›c. Sá»± việc diá»…n ra cho dù hoàn toàn giống nhÆ° hai lần trÆ°á»›c đây nhÆ°ng chỉ ở lần này nhá» nhận thức còn giữ được khá nhiá»u nên Tiểu Quặt chợt hiểu quả cầu khí tại sao bị hút chạy đến gần hai tay há» Diệp.
“NgÆ°Æ¡i tham lam, đây là cách để ngÆ°Æ¡i tÆ°á»›c Ä‘oạt và chiếm hữu ná»™ khí do thần tăng Tuệ Quang trút truyá»n cho DÆ°Æ¡ng Cần ta?â€
Tuy hiểu nhÆ°ng Tiểu Quặt vô phÆ°Æ¡ng ngăn cản, và dù có ngăn cản được Ä‘i nữa, Tiểu Quặt chợt có má»™t ý nghÄ© lạ lùng vừa bàng quang khiến ngay cả bản thân cÅ©ng phải hoang mang, đó là ngăn làm gì, khi quả cầu khí dÆ°á»ng nhÆ° càng nhá», càng ít Ä‘i thì tác Ä‘á»™ng của âm công Ngá»c Cổ hình nhÆ° càng giảm thiểu hậu quả đối vá»›i má»i trạng thái bản thân của Tiểu Quặt.
Và không chỉ tác Ä‘á»™ng của âm công bị giảm thiểu mà ngay ở trong ná»™i thể của Tiểu Quặt còn có thêm trạng thái nhẹ nhõm lạ lùng. Có thể bảo, vì há» Diệp Ä‘ang cố lấy Ä‘i càng nhiá»u càng tốt quả cầu khí nên lúc này tiếng kêu ong ong xuất phát từ tiếng ngân vang của Ngá»c Cổ linh nếu những lần trÆ°á»›c cứ kéo dài mãi thì bây giá» Ä‘ang từ từ tan biến.
Äó là má»™t cảm giác thật kỳ lạ khiến Tiểu Quặt bây giá» cứ ngây ngÆ°á»i nhìn mãi Diệp Triệu Linh.
HỠDiệp vẫn đang mải mê thu nạp.
Quả cầu khí do bị hút dần nên càng lúc càng nhá», đồng thá»i có cÆ¡ may, hay là nguy cÆ¡, sắp biến mất hoàn toàn.
Chỉ đến lúc này, Tiểu Quặt má»›i cảm thấy tiếc, nhất là cảm thấy ân hận, vì Ä‘ang có hành vi nhÆ° thể đã phụ lòng kỳ vá»ng được thần tăng Tuệ Quang dành cho.
Bởi tiếc nên muốn giữ lại, Tiểu Quặt bấy giá» má»›i vá»™i vàng vận dụng tâm pháp do phụ thân đích truyá»n.
Nào ngá», từ khắp ná»™i thể Tiểu Quặt bá»—ng xuất phát má»™t con chấn Ä‘á»™ng mãnh liệt lan truyá»n thật nhanh đến não bá»™ và thần trí, làm cho thần lá»±c của Tiểu Quặt cÅ©ng bị lâm má»™t cÆ¡n choáng mãnh liệt đến cá»±c Ä‘á»™ chá»±c ngất Ä‘i.
Äó là lúc há» Diệp tá»± thu hai tay vá» và mở bừng hai mắt, mỉm cÆ°á»i nhìn Tiểu Quặt.
Tiểu Quặt cÅ©ng Ä‘ang nhìn há» Diệp, chỉ tiếc hai mắt đã lá» Ä‘á», nhìn má»™t thành hai sau thì hóa má» dần… má» dần…
Cuối cùng, Ä‘iá»u Tiểu Quặt nhìn thấy là Diệp Triệu Linh Ä‘ang ngoác mồm, há» Diệp Ä‘ang cÆ°á»i thật mãn nguyện, nhÆ°ng cÆ¡n thoáng uy mãnh ở thần thức đã làm cho Tiểu Quặt không thể nào nghe tiếng há» Diệp cÆ°á»i. Äã thế, Tiểu Quặt còn từ từ ngất Ä‘i, chìm từ từ vào vô thức, mê man.
Tài sản của dth_abcd

  #17  
Old 07-05-2008, 09:00 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 16

Thoát Cổ Linh tìm vào bí động
Bất bá»™i tín giúp ngÆ°á»i luyện công



- Lão hỠDiệp thất phu vô sỉ! Lão muốn làm gì bổn cô nương?
Sau tiếng gào quát Ä‘á»™t ngá»™t vang lên này liá»n có thêm tràng cÆ°á»i cao ngạo của Diệp Triệu Linh tiếp nối. Cả hai âm thanh cứ thế cuá»™n xoáy vô tình làm cho Tiểu Quặt hồi tỉnh.
Mắt của Tiểu Quặt dù hãy còn lá» Ä‘á» nhÆ°ng vẫn thấy há» Diệp Ä‘ang tá»± mở song sắt, đẩy má»™t Tôn Nhân Phụng phẫn ná»™ và tiá»u tụy vào trong, má»™t chá»— từ lâu nay chỉ dành để giam giữ Tiểu Quặt.
Bất chấp Tôn Nhân Phụng vùng vẫy, Diệp Triệu Linh vừa cÆ°á»i vừa hất hàm há»i:
- Äấy là kẻ đã đôi ba lần liên tiếp luôn liá»u thân chỉ để bảo vệ sinh mạng ngÆ°Æ¡i. Nói mau, y là ai? Từng gặp tiểu liá»…u đầu ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế nào? Và vì sao y quan tâm, luôn lo lắng cho sá»± an toàn của ngÆ°Æ¡i?
Tiểu Quặt đã lấy lại toàn bộ nhận thức, lúc này đang nhìn Tôn Nhân Phụng:
- Thật khổ cho cô nương, và lòng thật không ngỠchúng ta lại gặp nhau trong cảnh ngộ cùng bi thảm này.
HỠDiệp chợt biến sắc, kéo Tôn Nhân Phụng lùi lại, đủ một quãng an toàn:
- NgÆ°Æ¡i không bị ta tÆ°á»›c Ä‘oạt toàn bá»™ chân khí? Vì sao ngÆ°Æ¡i vẫn vô sá»±, lẽ ra phải nói không thành hÆ¡i, phải có dáng vẻ nhÆ° ngÆ°á»i hoàn toàn bị kiệt sức mÆ¡i đúng? Sao ngÆ°Æ¡i lại nhÆ° thế?
Tiếng xích sắt khua loảng xoảng lúc Tiểu Quặt tự đứng lên:
- Thì ra ta Ä‘oán đúng, ngÆ°á»i dùng Âm Công Ngá»c Cổ Linh chỉ là nhân lúc ta mê man để chiếm hữu ná»™i nguyên chân khí của ta?
Tôn Nhân Phụng cũng biến sắc:
- Âm Công Ngá»c Cổ Linh! Chao ôi, đó là tà công từng gây kiếp đảm cho võ lâm trăm năm trÆ°á»›c, thật không ngá» lại hóa thành tuyệt kỹ Cổ Linh bảo và lão Diệp thất phu cố ý luyện để manh tâm Ä‘á»™c bá võ lâm.
Diệp Triệu Linh má»™t tay vẫn giữ Tôn Nhân Phụng, tay còn lại chợt cho vào ngÆ°á»i và lấy ra quả chuông nhá» Ngá»c Cổ Linh. Lão nhứ nhứ Ngá»c Cổ Linh trÆ°á»›c mắt:
- Các hạ dù đã tá» ra có thần thu bản lãnh vượt ngoài ý nghÄ© của Diệp Triệu Linh này. NhÆ°ng hãy nhìn đây, nếu ta cho Âm Công phát Ä‘á»™ng không chỉ làm cho má»™t mình ngÆ°Æ¡i khốn đốn, mà tiểu liá»…u đầu này cÅ©ng sẽ chịu chung số phận. Vậy để tốt cho cả hai, ta khuyên các hạ nên tá»± thổ lá»™ lai lịch hãy thành thật cho biết xuất thân võ há»c nhÆ° thế nào?
Tiểu Quặt cÆ°á»i lạt:
- Trong ná»™i thể ta nguyên khí không còn và dÆ°á»ng nhÆ° đấy là cách duy nhất để ta không sợ bị Âm Công tác Ä‘á»™ng. Nếu không tin, Diệp Triệu Linh ngÆ°Æ¡i hãy cứ thá»­.
Há» Diệp kinh nghi, chợt lùi thêm má»™t lượt nữa, khiến lÆ°ng bắt đầu chạm vào hàng chấn song bằng sắt ngay phía sau. Rồi nhÆ° vừa nghÄ© lại, Diệp Triệu Linh bá»—ng Ä‘iểm huyệt Tôn Nhân Phung, và thừa lúc Tôn Nhân Phụng hoàn toàn bất Ä‘á»™ng, Diệp Triệu Linh lấy từ trong ngÆ°á»i ra bốn vật nhá» màu xám trắng, hai tá»± nhét vào tai, hai còn lại thì nhét vào tai Tôn Nhân Phụng, Ä‘oạn lão vận lượt vào Ngá»c Cổ Linh.
“Coong…â€
Tiểu Quặt đoán đúng và nhất là đoán đúng tiếng ngân vang nho nhỠphát ra từ
Ngá»c Cổ Linh lần này không há» gây bất kỳ tác Ä‘á»™ng nào đến thân thể hoặc thần trí của Tiểu Quặt. Äã thế Tiểu Quặt còn phá lên cÆ°á»i khi thấy Diệp Triệu Linh vẫn lá»±c gõ thêm mấy lượt nữa.
Khi biết có gõ nữa cÅ©ng vô hiệu. Diệp Triệu Linh hậm há»±c cất của Ngá»c Cổ Linh vào ngÆ°á»i, giận giữ tá»± thu hồi đủ bốn vật nhỠđã nhét vào tai bản thân và tai Tôn Nhân Phụng. Rồi cÅ©ng giận giữ nhÆ° thế, há» Diệp vừa giải khai huyệt đạo vừa đặt má»™t tay lên đầu vai của Tôn Nhân Phụng và Ä‘á»™c ác nói vá»›i Tiểu Quặt:
- Ta sẽ lần lượt đoạn gãy và hủy bỠtứ chi ả nếu ngươi không ngoan ngoãn tự cung xưng lai lịch, và đầu tiên sẽ là cánh tay tả của ả, ta chỉ đếm đến ba thôi. Một…
Có má»™t tia lá»­a căm há»n chợt xuất hiện và bắt đầu lan toả khắp ngÆ°á»i Tiểu Quặt. Hủy hoại tứ chi là Ä‘iá»u Tiểu Quặt từng nếm trải, vì thế Tiểu Quặt từng Æ°á»›c ao phải chi có công phu bản lãnh ắt không thể không cho Diệp Triệu Linh nếm mùi Ä‘au khổ.
- Hai…
Cơn phẫn nộ làm Tiểu Quặt vận dụng tâm pháp từ lúc nào không hay, bất quá chỉ cảm nhận toàn thân đang run bần bật, dễ ngộ nhận với cơn giận đang làm Tiểu Quặt run.
- Ba! NgÆ°Æ¡i không nói thật Æ°? Vậy đừng trách Diệp Triệu Linh ta Ä‘á»™c ác, chẳng biết thÆ°Æ¡ng hoa tiếc ngá»c.
Diệp Triệu Linh bắt đầu vặn xoắn cánh tay tả của Tôn Nhân Phung. Tôn Nhân Phụng nhăn nhó càng lúc càng nhiá»u, cuối cùng phải gào lên:
- A… a…
Gian thạch thất tử lao đang tối mỠmỠvụt xuất hiện một đợt lóe sáng đến chói mắt. Cũng lúc này tự bản thân Tiểu Quặt cũng bật lên tiếng gào rú man dại.
- A… a… a…
Và Tiểu Quặt chợt chồm mạnh đến nỗi bốn đoạn xích cùng bị kéo căng.
“Coong, coong…â€
Tiếng xích bị bứt đứt, khiến Tiểu Quật càng như mãnh thú xổ chuồng càng hung hãn hơn chồm mạnh vào hỠDiệp. Bỗng…
“Cạch.â€
HỠDiệp đã kéo Tôn Nhân Phụng ra ngoài từ lúc nào rồi, có lẽ từ lúc phát hiện có đợt loé sáng. Và bây giỠvì quá kinh hoàng, hỠDiệp giật mạnh tay đóng sầm song sắt, ngăn không cho Tiểu Quặt lao ra.
Chợt bị ngăn cản, Tiểu Quặt quăng mạnh hai tay làm cho hai đoạn xích còn dính ở hai cổ tay do khá dài nên quật tung vào hàng song sắt.
“Xoảng xoảng…â€
Hàng song sắt dù kiên cố vẫn bị hai đoạn xích quật vào làm cho cong oằn ở đoạn giữa, sau đó thì bung luôn ở hai đầu, khiến từng thanh sắt rơi ra, rơi loạn xạ xung quanh.
“Coong coong…â€
Không còn bị hàng song sắt ngăn lối, Tiểu Quặt chồm mạnh đến và hùng hổ chui ào ra.
Diệp Triệu Linh càng mục kích càng thêm kinh hoảng, lấy má»™t tay đẩy mạnh Tôn Nhân Phụng ra, cho ngã chúi vá» phía Tiểu Quặt, tay còn lại thì vá»™i vá»™i vàng vàng mò tìm trong ngÆ°á»i để lấy ra nào là những vật nhỠđủ nhét vào tai, nào là Ngá»c Cổ Linh ắt toan phát Ä‘á»™ng Âm Công.
Tiểu Quặt Ä‘ang nghiêng ngÆ°á»i, để không bị Tôn Nhân Phụng ngã nhào vào, thuận tay Tiểu Quặt lại tung loạn hai Ä‘oạn xích, quật chí mạng vào Diệp Triệu Linh:
- Ta cho ngươi chết!
“Ào…â€
Theo bản năng, Diệp Triệu Linh vá»™i nhảy lùi, đồng thá»i còn Ä‘Æ°a há» má»™t tay ra để ngăn chặn, Ä‘á» phòng tình huống vẫn bị Ä‘oạn xích sắt có thể phạm đến.
Ngẫu nhiên đó là cánh tay Diệp Triệu Linh Ä‘ang cầm Ngá»c Cổ Linh. Và càng ngẫu nhiên hÆ¡n khi Ä‘oạn xích sắt của Tiểu Quặt vá»›i dÆ° Ä‘á»™ dài để quật chạm đến há» Diệp
“Cạch.â€
Ngá»c Cổ Linh chợt vỡ nát. Má»™t Ä‘iá»u không chỉ Diệp Triệu Linh không ngá» mà còn làm cho há» Diệp chợt phẫn ná»™ lúc phát hiện Ngá»c Cổ Linh không còn.
Diệp Triệu linh cuồng nộ bật lao vào Tiểu Quặt:
- NgÆ°Æ¡i phải Ä‘á»n mạng vì dám hủy hoại bảo vật của ta. Äỡ!
“Ào…â€
Bất chấp phía trước mặt đã xuất hiện luồng lực đạo do Diệp Triệu Linh xuất thủ, Tiểu Quặt vẫn hùng hổ vừa chồm đến vừa quật loạn xích sắt vào hỠDiệp.
Kình của hỠDiệp chạm vào Tiểu Quặt trước.
“Binh.â€
Äà chồm đến của Tiểu Quặt bị quần kinh chận đứng, khiến toàn thân Tiểu Quặt vụt khá»±ng lại, tuy vậy hai Ä‘oạn xích vẫn còn dÆ° lá»±c bay Ä‘i.
HỠDiệp trợn mắt thất kinh, nhìn Tiểu Quặt như nhìn quái vật:
- Ngươi đã luyện Kim Cương Bất Hoại Thân?
Hai đầu đoạn xích sắt cũng vừa lúc quất chạm vào hỠDiệp.
“Bung, bung.â€
Má»™t tay và má»™t đầu vai của há» Diệp bị vỡ nát khiến há» Diệp vừa há miệng gào thất thanh vừa quay ngÆ°á»i bá» tháo chạy.
- A… a…
Nhìn theo lão và cảm thấy hả hê, Tiểu Quặt thay vì đuổi theo đành quay lại tìm Tôn Nhân phụng:
- Cô nÆ°Æ¡ng không sao chứ? Äừng bá» lỡ cÆ¡ há»™i vì đây là dịp duy nhất có thể giúp thoát thân.
Tôn Nhân Phụng chỉ nhăn nhó vì bị vặn xoắn ở đầu vai, cũng may chưa kịp mất chi nào:
- NgÆ°Æ¡i ngỡ ta muốn lÆ°u lại đây lắm sao? Äi thì Ä‘i.
Tiểu Quặt gật đầu và lập tức hùng hổ bÆ°á»›c Ä‘i trÆ°á»›c, kéo lê theo cả bốn Ä‘oạn xích làm vang loảng xoảng khắp má»i nÆ¡i.
Tôn Nhân Phụng gượng đau và bước vội cho kịp Tiểu Quặt:
- Lê theo những đoạn xích ngươi không thấy bị vướng sao?
Tiểu Quặt cau mày ngẫm nghÄ©, sau đó mỉm cÆ°á»i và gật đầu:
- Nhưng làm sao giũ bỠchúng cho được?
Tôn Nhân Phụng lÆ°á»m mắt và cÆ°á»i nói:
- Có bản lãnh như ngươi, trừ phi đây là cách thoái thác để ngươi cố ý giữ lại những đoạn xích.
Tiểu Quặt giật mình, nhÆ°ng rồi lại mỉm cÆ°á»i:
- Hóa ra cô nương cũng nghĩ vậy? Bản lãnh gì đâu, chỉ vì quá phẫn nộ nên đột nhiên nó ra thế. Nhưng cũng nên thử xem, nhỡ có bản lãnh thật thì đỡ vướng chân vì những đoạn xích này.
Dứt lá»i, Tiểu Quặt cúi ngÆ°á»i xuống nắm má»™t tay vào má»™t cổ chân, tay còn lại thì nắm vào Ä‘oạn xích có dính vá»›i cổ chân bên đó, sau cùng thì vận lá»±c bứt mạnh.
“Coong.â€
Tôn Nhân Phụng giật mình:
- Ôi… không những đoạn xích bị bứt đứt mà từ khắp thân ngươi sao cũng bật lóe hào quang trông thật kỳ quái?
Tiểu Quặt đang lom khom để tiếp tục loại bỠđoạn xích ở bên chân còn lại, chợt ngẩng đầu nhìn Tôn Nhân Phụng:
- Cô nương bảo có hào quang bật lóe?
Tôn Nhân Phụng đang từ từ lùi xa với sắc mặt kinh hoàng:
- Nếu không tin, ngươi cứ lặp lại một lần nữa tự khắc rõ.
Tiểu Quặt lại vận lực bứt tung đoạn xích thứ hai dính vào chân.
“Coong…â€
Lập tức lại có tiếng Tôn Nhân Phụng kêu:
- Äấy, khắp thân ngÆ°Æ¡i vừa lại phát hào quang đấy.
Tiểu Quặt vì chỉ thấy quá mÆ¡ hồ nên toan ngÆ°á»›c mặt lên há»i lại nàng. Bá»—ng có tiếng nàng hô hoán cầu cứu:
- Ôi… này, cứu ta với, mau!
Tiểu Quặt vá»™i nhìn và phát hiện Tôn Nhân Phụng Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng vì bị má»™t mành lÆ°á»›i cÅ©ng bằng sắt đã từ trên cao thòng xuống và vồ gá»n vào nàng để kép ngược lên.
Sẵn đoạn xích vừa bị bứt đứt đang cầm trên tay, Tiểu Quặt quẳng thật mạnh vào phần trên cùng của mảnh lưới, chỉ là một đoạn dây đang chầm chậm rút lên.
“Vù…â€
“Choang.â€
Äoạn dây ná» hóa ra cÅ©ng bằng sắt, vì thế khi bị Ä‘oạn xích chạm vào tuy chỉ phát ra tiếng kêu chát chúa, chÆ°a bị đứt, nhÆ°ng cÅ©ng làm cho Ä‘á»™ng tác Ä‘ang rút lên chợt khá»±ng lại và Tôn Nhân Phụng vẫn còn lÆ¡ lá»­ng vá»›i tÆ° thế nhÆ° cá chui vào rá».
Tiểu Quặt lập tức chồm đến, nắm hay bàn tay vào nhau. Cùng chộp vào phần gần nhất của hai đoạn xích vẫn còn dính vào hai cổ tay và cùng quật cả hai đoạn xích vào đoạn dây treo giữa cạnh lưới.
“Coong…â€
Äoạn dây lập tức đứt lìa, cả mành sắt rÆ¡i xuống, tá»± bung ra, để lại má»™t Tôn Nhân Phụng dù ngã lăn vẫn lồm cồm bò dậy. Nàng càu nhàu:
- Lẽ ra ngươi phải nói trước để ta chuẩn bị, hoặc chí ít ngươi cũng nên đưa tay đón đỡ ta. Có đâu lại để ta ngã bất ngỠnhư thế này?
Tiểu Quặt thoát bối rối, sau đó đáp:
- Nam nữ hữu biệt. Chẳng phải cô nương đã từng tự miệng căn dặn và bảo phải như thế sao?
Tôn Nhân Phụng lÆ°á»m mắt nhÆ°ng lập tức xua tay và cÆ°á»i lạt:
- Nói cÅ©ng phải, và vẫn may ta chÆ°a bị má»™t kẻ xấu xí nhÆ° ngÆ°Æ¡i chạm vào. Thôi, chúng ta tiếp tục Ä‘i, nhÆ°ng lần này ngÆ°Æ¡i Ä‘i trÆ°á»›c, má»i.
Tiểu Quặt trÆ°á»›c khi Ä‘i còn cố tình nhặt lại hai Ä‘oạn xích vừa tá»± tay bứt bá»:
- Bốn đoạn xích này dù sao cũng là vũ khí không thể thiếu, nếu lỡ bị hỠDiệp xua thuộc hạ tấn công ngăn cản. GiỠthì đi được rồi.
Quãng Ä‘Æ°á»ng phải di chuyển không chỉ là những địa đạo ngầm mà còn thÆ°á»ng xuất hiện nhiá»u lần rẽ. Tôn Nhân Phụng chợt nhận định:
- Má»i lối rẽ Ä‘á»u theo phía tả, dù hiểu nãy giá» chúng ta vừa Ä‘i lên cao dần vừa di chuyển theo hình xoắn ốc. Nhất định đây là phần cÆ¡ ngÆ¡i ngầm ở đâu đó bên dÆ°á»›i Cổ Linh bảo, chếch vá» phía hậu bảo.
Tiểu Quặt quan tâm:
- Cô nÆ°Æ¡ng am hiểu tÆ°á»ng tận địa phận Cổ Linh bảo?
Tôn Nhân Phụng bĩu môi:
- Thuở Vạn Thạch bảo còn ngang bằng và giao du qua lại vá»›i Cổ Linh bảo, thông thÆ°á»ng cứ năm bảy ngày má»™t lần, há» Diệp luôn cho gá»i huynh muá»™i ta qua chÆ¡i, có chá»— nào ở Cổ Linh bảo mà ta không biết.
Tiểu Quặt buột miệng:
- Kể cả tử lao, là nơi chúng ta đang tìm cách thoát, cô nương cũng từng đặt chân đến?
Tôn Nhân Phụng vụt đỠmặt:
- Ai thèm đặt chân đến đây làm gì? Vả lại, ngÆ°Æ¡i đừng tìm cách há»i khó để chê cÆ°á»i. Ta nếu biết rõ nÆ¡i này thì đâu cần Ä‘oán, bảo địa hình ở đây Ä‘ang chếch lên phía hậu bảo?
Tiểu Quặt liếc nhìn nàng:
- Nếu vậy, ắt hẳn Vạn Thạch bảo cách không xa Cổ Linh bảo? Vì huynh muá»™i cô nÆ°Æ¡ng thÆ°á»ng vẫn tá»›i lui.
Tôn Nhân Phụng khinh khỉnh:
- NgÆ°Æ¡i há»i làm chi? Ta không nói.
Tiểu Quặt cÆ°á»i nhẹ:
- NhÆ°ng còn Ä‘iá»u này cô nÆ°Æ¡ng phải nói. Äịa hình phía hậu của Cổ Linh bảo là thế nào? Vì càn biết trÆ°á»›c để toan liệu hầu ứng phó nếu nhỡ nhÆ° há» Diệp lập mai phúc chá» sẵn.
Tôn Nhân Phụng đúng là không thể không nói:
- Phía hậu của Cổ Linh và Vạn Thạch nhị bảo có mấy phần giống nhau, cÅ©ng là những bãi loạn thạch kéo dài. Phần ngăn cách giữa nhị bảo chỉ là má»™t vá»±c không sâu lắm vá»›i má»™t dòng suối nhỠêm Ä‘á»m chảy ngay giữa vá»±c. Vì có địa hình là vậy, lão thất phu há» Diệp cần gì mai phục. Trái lại, lão chỉ cần dùng số thuá»™c hạ vừa đủ, dồn đối phÆ°Æ¡ng lui dần vá» phía có miệng vá»±c cắt ngang, nếu ở đó lão chôn sẵn há»a dược nữa thì sinh mạng đối phÆ°Æ¡ng kể nhÆ° hÆ°u há»·.
Tiểu Quặt trầm ngâm:
- Cô nương nếu có cơ hội, liệu kịp chạy qua vực để trở vỠVạn Thạch bảo?
Tôn Nhân Phụng kinh nghi:
- Má»™t lần nữa ngÆ°Æ¡i lại toan liá»u mạng, miá»…n sao giúp được ta vô sá»± bình an? Vì sao? Mà đừng nói là vì ngÆ°Æ¡i thấy thích… thấy thích ta à nha?
Tiểu Quặt lắc đầu:
- Sao cô nÆ°Æ¡ng không đáp, thay vì vừa phí lá»i há»i lại?
Tôn Nhân Phụng bối rối:
- Ta vừa nói, có thể ở đấy lão chôn sẵn há»a dược, giống nhÆ° phía bên Vạn Thạch bảo đã hành Ä‘á»™ng sẵn tÆ°Æ¡ng tá»±, ta dù có cÆ¡ há»™i cÅ©ng đâu thể liá»u lÄ©nh, hết đối đầu vá»›i lượt há»a dược thứ nhất của Cổ Linh bảo lại tá»± đặt chân lên chổ chôn há»a dược tiếp theo nhÆ°ng là của Vạn Thạch bảo bố trí? Không được đâu.
Tiểu Quặt chợt bảo:
- Ở phía hậu của nhị bảo Ä‘á»u có những bãi loạn thạch, vậy địa hình xung quanh đây đã rất lâu phải từng là má»™t vùng đồi núi. Ắt có má»™t ngá»n gá»i là Thạch Vá»ng Thiên.
Tôn Nhân Phụng bÄ©u môi cÆ°á»i:
- NgÆ°Æ¡i biết vá» Thạch Vá»ng Thiên vậy cÅ©ng khá. Chỉ tiếc, vì hiểu biết quá nông cạn nên vô tình nhầm lẫn, ngỡ Thạch Vá»ng Thiên là má»™t ngá»n núi thay vì đó chỉ là má»™t bỠđá nhá» nằm chÆ¡ vÆ¡ ngay bên cạnh dòng suối ta từng Ä‘á» cập.
Tiểu Quặt lập tức quay ngÆ°á»i nhìn nàng:
- Vậy nếu có cÆ¡ há»™i, liệu cô nÆ°Æ¡ng đủ đởm lược chạy đến Thạch Vá»ng Thiên không?
Tôn Nhân Phụng giận dữ:
- Chạy đến đó để làm gì? Huống hồ ta đã bảo, dù có cơ hội ta cũng không ngu xuẩn tự dẫn thân vào tử địa. Ngươi đừng nói nữa được không?
Tiểu Quặt lập tức im lặng có thể chỉ vì chìu ý Tôn Nhân Phụng, và cứ thế tiếp tục bước đi.
Chợt Tôn Nhân Phụng kêu:
- Nguy rồi. Ta quên bảo, để đưa ta xuống tử lao, lão Diệp phải phát động cơ quan làm cho lối đi ngầm tự hiển lộ. Bây giỠvì đã bị phong bế, ngươi nhìn xem, trước mặt chúng ta chẳng phải chỉ là một vách đá kín như bưng sao? Kể như vô phương thoát rồi.
Tiểu Quặt kinh tâm bước đến và quả thật tay chạm vào đâu cũng toàn là thạch đá.
NhÆ°ng chợt lùi lại, Tiểu Quặt dặn Tôn Nhân Phụng bằng giá»ng quả quyết:
- Phải quật xích sắt cho vỡ toang tất cả. Cô nÆ°Æ¡ng mau tìm chá»— nấp kỹ, đừng để những mãnh đá vụn bay bắn vào. Äược chÆ°a?
Tôn Nhân Phụng vừa đáp “được.†Tiểu Quặt lập tức vận lực quật tung cả bốn đoạn xích đã được chập vào làm một vào vách đá.
“Choang…â€
Có nhiá»u tia lá»­a nhá» cùng những mãnh đá vỡ vụn bắn ra nhÆ°ng vách đá hầu nhÆ° không suy suyển.
Tiểu Quặt quật tiếp.
“Choang, choang, choang…â€
Sau má»™t lúc lâu quật liên hồi kỳ trận, Tiểu Quặt thất vá»ng ngừng tay vì nhận ra đây là cách không những không thu kết quả mà còn khiến Tiểu Quặt sẽ kiệt lá»±c do phải thá»±c hiện thá»i gian và không thể nào tìm thấy vật thá»±c để ăn trong suốt thá»i gian đó.
Tôn Nhân phụng ngao ngán lên tiếng:
- NgÆ°Æ¡i chỉ phí lá»±c vô ích, và ta hiểu ý của lão chỉ cần chá» chúng ta đói lả là sẽ xông vào bắt gá»n.
Tiểu Quặt chợt há»i:
- Liệu dùng chưởng lực thì sao? Kết quả liệu có nhanh hơn?
Có tiếng Tôn Nhân Phụng tỠra khinh khỉnh:
- NgÆ°Æ¡i không biết võ công, nói gì đến chuyện tung chưởng là Ä‘iá»u dù mau có kết quả nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i vô năng thá»±c hiện?
Tiểu Quặt vẫn cứ há»i:
- Nghĩa là dùng chưởng sẽ mau có kết quả?
Tôn Nhân Phụng hồ nghi:
- Vá»›i Ä‘iá»u kiện ngÆ°Æ¡i cần phải có pho chưởng pháp lợi hại, má»™t ná»™i lá»±c thật thâm hậu. NgÆ°Æ¡i có không, má»™t khi theo ta nghe biết, ná»™i lá»±c của ngÆ°Æ¡i đã bị lão thất phu há» Diệp dùng tà công chiếm Ä‘oạt?
Tiểu Quặt bá»—ng há»i:
- Cô nương hãy mau nấp kỹ trở lại cho.
Äoạn Tiểu Quặt ngồi xuống theo tÆ° thế toạ công, đối diện và chỉ cách vách đá ná»­a trượng.
Do hai mắt đang nhắm lại nên Tiểu Quặt không thể thấy cũng không thể biết khắp thân Tiểu Quặt bỗng toát lộ hào quang càng lúc càng sáng chói. Tôn Nhân Phụng vì thấy nên há miệng toan kêu, chợt có tiếng Tiểu Quặt quát vang:
- Vỡ này!
Hai tay Tiểu Quặt cùng hất mạnh ra, mang theo một lực đạo kinh thế hãi tục cùng những đoạn xích cũng được quật theo.
“Ầm…â€
Äó là tiếng chấn Ä‘á»™ng long trá»i lở đất, cho Tiểu Quặt biết vách đá phải vỡ. Vì thế, Tiểu Quặt càng nhắm mắt chặt hÆ¡n, Ä‘á» phòng đá vụn bay ngược có thể gây tổn hại cho đôi mắt. Äá rÆ¡i thật và rÆ¡i rất nhiá»u.
“Rào… rào…â€
Kèm theo đó là những luồng gió mát từ phía ngoài thổi ngược vào, mang theo nhiá»u tiếng kêu hô hoán, í á»›i gá»i nhau loạn xạ:
- Thạch môn vỡ rồi! Lối dẫn xuống tử lao đã bị phá vỡ rồi!
- Mau cho bảo chủ và phu nhân cùng biết. Kẻo phạm nhân tẩu thoát thì khốn.
- Ôi… nhìn kìa, phạm nhân còn đeo cả xích sắt. Thiên địa quỷ thần ôi. Y là hung thần ác sát bỗng hiện thân chắc? Xích sắt to là vậy y cũng bứt tung để thoát ra. Thần lực của y thật là kinh khiếp.
Tiểu Quặt mở mắt, thoạt tiên chỉ nhìn thấy trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp những lá»›p bụi tung bay mù mịt, sau thì lá» má» thấy dáng Tôn Nhân Phụng Ä‘ang men theo từng dãy tÆ°á»ng đá, vừa vá»™i vừa nhẹ nhàng Ä‘i dần theo mé tả. Tiểu Quặt cÅ©ng lẳng lặng bám theo.
Phạm vi bên ngoài khá rá»™ng, giúp lá»›p bụi mù mau chóng tan loãng, để lá»™ ra má»™t khoảng không gian có màu vàng nhạt nắng, báo hiệu chiá»u đã vá», và sẽ rất mau hoàng hôn ắt chuyển thành đêm. Äồng thá»i cÅ©ng vì có má»™t màu vàng xam xám nhÆ° thế, những dãy tÆ°á»ng đá Tôn Nhân Phụng Ä‘ang men theo vô tình trở thành đồng lõa vá»›i thá»i gian, giúp che giấu khá nhiá»u bóng dáng nàng đã bắt đầu lom khom tháo chạy. Tiểu Quặt tay ôm gá»n hai Ä‘oạn xích còn lại, vì hai Ä‘oạn xích rá»i kia có lúc nãy đã bị Tiểu Quặt tung vào vách đá bay lạc mất, cố giữ không cho khua vang cÅ©ng cật lá»±c chạy từng bÆ°á»›c lúp xúp theo Tôn Nhân Phụng.
Chợt có tiếng hô hoáng:
- Ả kia rồi. Äùng mong chạy thoát!
Tôn Nhân Phụng giật mình, quay phắt ngÆ°á»i và hÆ°á»›ng mắt nhìn ngay vá» phía có tiếng hô hoán do phát hiện nàng. Có hai gã đại hán cùng trỠđến, ung dung thủ bá»™ chá» bắt nàng. Tôn Nhân Phụng Ä‘ang lom khom chợt đứng bật dậy, thuận đà chồm luôn vào hai gã ná»:
- Dám ngăn cản bổn tiểu thư, hai ngươi khiến chết!
Hai gã đang có thái độ ung dung chợt cùng nhau hoảng hồn trợn tròn mắt, kinh khiếp đến độ không thể nào có bất kỳ phản ứng nào.
Tôn Nhân Phụng thấy vậy càng thêm đắc ý, nhoẻn miệng cÆ°á»i và toan dấn bÆ°á»›c hạ thủ luôn cả hai, loại bá» trở ngại suýt làm nàng mất cÆ¡ há»™i tiếp tục bôn đào.
Chợt “bốp, bốp.â€
Hai đoạn xích từ đâu xuất hiện quật vào hai đầu vai của hai gã, mỗi gã bị một bên vai. Nỗi đau đớn làm hai gã khuỵu xuống, thay vào chỗ của chúng là Tiểu Quặt xuất hiện, nhìn quanh và ra hiệu cho nàng:
- Mau chạy tiếp!
Tôn Nhân Phụng hậm hực:
- Sao ngươi chạy theo ta?
Tiểu Quặt toan đáp, bá»—ng nhảy vá»™i má»™t bÆ°á»›c cật lá»±c vá» phía nàng, đồng thá»i cÅ©ng tung nhanh hai Ä‘oạn xích, quật ra phía sau nàng, má»—i Ä‘oạn má»™t bên.
“Vù…â€
Nàng giật mình đứng yên, mắt nhắm lại và chỠnghe hai tiếng “bốp, bốp†quả nhiên ngay sau đó lập tức vang lên đúng là ở phía sau nàng. Và khi có tiếng khuỵu ngã của hai kẻ nào đó vừa định ám toán nàng nhưng kịp bị Tiểu Quặt hạ thủ vang lên, Tôn Nhân Phụng mới mở mắt nhìn Tiểu Quặt:
- Tuy ngươi lại có ân cứu mạng nhưng xin ngươi, đùng mãi đi theo ta nữa có được không?
Tiểu Quặt sững sá» nhìn ngược lại nàng, sau đó thì cÆ°á»i lạt, không nói má»™t lá»i và bá» Ä‘i.
Bỗng ở phía sau, tiếng của nàng lại vang lên hô hoán cầu cứu:
- Ê này, ngươi mau quay lại cứu ta với. Ôi chao hãy nhanh lên. Hãy mau cứu ta.
Tiểu Quặt đành quay lại và phát hiện nàng lại bị bó rá». NhÆ°ng lần này không phải vì lÆ°á»›i sắt mà là má»™t túi vải khá to đã phủ chụp gá»n quanh thân nàng. Äồng thá»i cả túi vải lẫn ngÆ°á»i bị nhốt ở bên trong Ä‘á»u bị má»™t tốp thuá»™c hạ Cổ Linh bảo dùng dây lôi Ä‘i thật nhẹ, kéo ào ào trên khắp ná»n đất. CÅ©ng từ trong túi vải đó lại phát ra tiếng Tôn Nhân Phụng kêu cứu Æ¡i á»›i.
Tiểu Quặt vá»™i chạy đến, chân nện thình thịch trên ná»n đất, hai Ä‘oạn xích thì kéo theo sau loảng xoảng, cố lao Ä‘uổi theo túi vải để cứu ngÆ°á»i.
Tốp thuá»™c hạ Cổ Linh bảo thật nhẫn tâm, đã bắt được nhÆ°ng không chịu nhấc Tôn Nhân Phụng lên cùng chạy. Trái lại chúng cứ để nhÆ° thế và lôi Ä‘i sá»nh sệch, lại còn hè nhau thi triển khinh công, cố kéo nàng chạy thật nhanh để Tiểu Quặt không tài nào Ä‘uổi kịp.
NgÆ°á»i trong túi vải vì thế cứ bị quăng quật, phát lên từng chuá»—i những tiếng kêu cứu bi thảm và thất vá»ng của Tôn Nhân Phụng.
Tiểu Quặt càng vì thế càng cố sức Ä‘uổi theo, hy vá»ng sẽ có lúc Ä‘uổi kịp do tin chắc ràng bá»n nhẫn tâm kia dù sao cÅ©ng không có được sá»± dai sức bằng Tiểu Quặt, chúng sẽ chạy chậm lại khi mệt. Và khi đã mệt thì dù có là khinh công hay không chúng cÅ©ng phải chậm lại. Äó sẽ là lúc Tiểu Quặt quyết cho chúng nếm mùi khổ Ä‘au.
Äang chạy theo nhÆ° thế, Ä‘á»™t nhiên Tiểu Quặt nghe tiếng Tôn Nhân Phụng từ trong túi vải gào thét cuồng loạn.
- Sao lÅ© ngÆ°Æ¡i có ý kéo ta lên bãi loạn thạch? Mau dừng lại, muốn giết thì giết, hay muốn hành hạ ta thế nào cÅ©ng được. Sao lại kéo ta đến đây nhÆ° muốn để há»a dược phát nổ huá»· hoại hoàn toàn thi thể ta? Bá»n ngÆ°Æ¡i là lÅ© Ä‘á»™c ác. Hãy dừng lại ngay, dừng lại mau.
Tiểu Quặt rúng động nhìn lại. Quả nhiên cả bản thân Tiểu Quặt vì mãi đuổi theo chúng nên đang chạy bừa trên một bãi loạn thạch vẫn không phát hiện. Và khi nhìn ra trước, ngoài việc thấy túi vải có Tôn Nhân Phụng vẫn bị kéo lôi và va loạn vào những loạn thạch thì xa xa còn có dấu hiệu bãi loạn thạch sắp đột ngột bị cắt ngang.
Sợ bị dẫn dụ vào chá»— có chôn sẵn há»a dược là má»™t, hai là sợ cho Tôn Nhân Phụng nếu bị lôi Ä‘i nhÆ° thế mãi thì dù không bị chết vì há»a dược cÅ©ng vẫn bị lối hành hình khủng khiếp này làm cho vong mạng, nên Tiểu Quặt Ä‘á»™ng ná»™ xung thiên, chợt dốc toàn lá»±c hú vang:
- U… ú… ú…
Toàn thân Tiểu Quặt vụt lóe hào quang, đồng thá»i hai chân lao Ä‘i nhÆ° lÆ°á»›t theo gió.
Tiếng gào rú vang Ä‘á»™ng làm bốn gã Ä‘ang lôi kéo Tôn Nhân Phung giật mình nhìn lại. Và chúng chỉ thấy má»™t vầng hào quang ào ào lÆ°á»›t chạy theo chúng, văng vẳng lá»t vào tai chúng là chuá»—i tiếng xích sắt khua loảng xoảng.
Quầng hào quang lÆ°á»›t qua túi vải, làm túi vải lập tức lá»t vào giữa vầng hào quang.
Äến lúc đó, nhÆ° biết quầng hào quang là ai, bốn gã vụt phân khai, mạnh ai nấy chạy, mạnh kẻ nào kẻ ấy gào vang:
- Äấy là gã quái nhân!
- Gã quái nhân đã cứu được ả hỠTôn!
- Phát há»a mau. Lệnh của bảo chủ là cứ phát há»a.
- á»i, chậm đã. Ê ta chạy không kịp. Ôi… không, ta chÆ°a chạy đến chá»— thật an toàn mà. A… a…
Tiểu Quặt lúc cứu được Tôn Nhân Phụng, đã toan Ä‘uổi theo và quật cho má»—i tên nhẫn tâm má»™t Ä‘oạn xích. Nào ngá» nghe tiếng chúng tuy hô hoán nhÆ°ng là lá»i cảnh báo khẩn trÆ°Æ¡ng, Tiểu Quặt liá»n Ä‘á»™ng tâm, đành ôm luôn túi vải, vừa hú vang vừa cật lá»±c chạy nhắm đến chá»— tận cùng của bãi loạn thạch.
Chợt có luồng hÆ¡i nóng từ phía sau cuá»™n đến nhanh chóng Ä‘uổi bám kịp Tiểu Quặt. Äó là lúc Tiểu Quặt nghe thanh âm gào loạn của má»™t gã, cho rằng gã chÆ°a kịp chạy đến chá»— thật an toàn.
NhỠđó Tiểu Quặt thừa hiểu, theo sau luồng hÆ¡i nóng do bị phát hoả ắt phải đến lượt há»a dược phát nổ. Tiểu Quặt chạy cật lá»±c hÆ¡n, đồng thá»i tá»± chuyển túi vải ra phía trÆ°á»›c ngá»±c, chủ ý nếu có bất trắc gì xảy ra thì Tôn Nhân Phụng do được tấm thân Tiểu Quặt che chắn ắt sẽ không đến ná»—i nào.
Bãi loạn thạch sắp đến chá»— Ä‘á»™t ngá»™t bị cắt đứt, tiếng há»a dược lập tức phát nổ ầm vang.
“Ầm ầm ầm…â€
Chấn lực cực mạnh hất Tiểu Quặt bay bổng lên cao. Nhưng quầng lửa đỠrực cũng theo đó lao ào qua và phủ trùm quanh Tiểu Quặt lẫn túi vải.
Có tiếng Tôn Nhân Phụng kêu rên:
- Ôi phụ thân. Phen này hài nhi biết khó toàn mạng.
Tiểu Quặt nghe rát bá»ng khắp mặt, vá»™i sợ hãi nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa cảnh kinh hoàng vừa diá»…n ra và vị tất đã chịu dừng ở đấy.
Và vì nhắm mắt nên Tiểu Quặt tình cá» nghe biết lại má»™t cảm giác quen thuá»™c. Äó là cảm giác bị rÆ¡i đã má»™t lần xảy ra cho bản thân Tiểu Quặt và phu nhân Trác Bách Hoa
Tiểu Quặt liá»n mở mắt.
Äúng là Tiểu Quặt Ä‘ang bị rÆ¡i xuống thật. Äồng thá»i ở giữa khoảng không gian má» tối phía dÆ°á»›i chợt ánh lên má»™t dãy sáng lấp loáng màu bạc. Äó là nÆ°á»›c, là dòng suối nhÆ° Tôn Nhân Phụng từng Ä‘á» cập. Tiểu Quặt vừa tá»± kêu thầm nhÆ° thế thì nhá» ngẫu nhiên cả hai lại rÆ¡i đúng ngay vào giữa dòng suối mát lạnh.
Äáy suối không sâu lắm, chỉ đủ cho Tiểu Quặt hãm bá»›t đà rÆ¡i và vá»™i vàng đạp mạnh hai chân trồi ngược lên.
Tiểu Quặt vội mở túi vải.
Tôn Nhân Phụng tuy vẫn tỉnh nhÆ°ng hai mắt trợn trừng vì quá hoảng loạn. Tiểu Quặt đặt nàng ngồi nghiêng ngả lên má»™t bá» suối và nghe răng cÆ°á»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng chÆ°a chết là ổn rồi. Giá» hãy mau cho biết đâu là Thạch Vá»ng Thiên.
Tôn Nhân Phụng đến lúc đó mới tỉnh hồn thật sự. Nàng chợt thút thít khóc:
- Là ngươi đó ư? Suýt nữa ta không nhận ra và ngỡ không phải ngươi cứu ta.
Tiểu Quặt chợt hối thúc nàng:
- Bá»n Cổ Linh bảo chÆ°a dá»… buông tha đâu. Hãy nói xem, đâu là Thạch Vá»ng Thiên.
Tôn Nhân Phụng vội nhìn ngược nhìn xuôi và đành lắc đầu:
- Ta lâu lắm không tá»›i nên không nhận rõ địa hình. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cần gì tìm má»™t thạch bàn vừa cao vừa má»c chÆ¡ vÆ¡, đến má»™t chá»— cho ngÆ°Æ¡i ẩn nấp cÅ©ng không có.
Tiểu Quặt lập tức nhảy thót lên bá», sá»— sàng nắm tay nàng lôi Ä‘i:
- Nếu cô nÆ°Æ¡ng sau này muốn đủ bản lãnh tìm há» Diệp báo thù hãy mau tìm cho ra Thạch Vá»ng Thiên, Ä‘i.
Tôn Nhân Phụng giãy nảy tru tréo:
- Buông ta ra, tên dâm tặc. Äừng nhân cÆ¡ há»™i này mà có ý hãm hại ta.
Tiểu Quặt lập tức quay nghiêng mặt, miệng nở nụ cÆ°á»i cay Ä‘á»™c:
- Tự cô nương muốn đi hay đợi phải dùng vũ lực mới chịu đi?
Tôn Nhân Phụng lại hoảng kinh đến trợn tròn đủ hai mắt, sau đó tự rùng mình khắp lượt và từ từ nhắm mắt lại:
- Chao ôi, để ta đi. Ngươi đừng nhìn ta như thế nữa. Vì mặt ngươi trông thật kinh khiếp.
Tiểu Quặt liá»n lôi nàng Ä‘i, vì mãi lo tìm kiếm má»™t thạch bàn vừa má»c cao vừa chÆ¡ vÆ¡ nhÆ° nàng vừa tiết lá»™ nên Tiểu Quặt vô tâm, không suy nghÄ© gì lá»i nàng đã Ä‘á» cập đến diện mạo trông thật kinh khiếp của chính bản thân Tiểu Quặt.
Màn đêm đã chực buông trùm, bất chợt Tiểu Quặt thấy một mặt đá chỉ cao hơn dòng suối không đến nửa trượng:
- Có phải đấy chính là…
Bá»—ng từ trên cao có nhiá»u loạt hô hoán vang vá»ng xuống:
- Phải thắp Ä‘uốc má»›i mong tìm thấy thi thể của bá»n chúng. Tối quá.
- Äúng rồi, thắp Ä‘uốc lên, thắp thật nhiá»u vào.
Tôn Nhân Phụng sợ hãi:
- Thế nào chúng cÅ©ng tìm thấy chúng ta. Dù ngÆ°Æ¡i có Ä‘Æ°a ta đến Thạch Vá»ng Thiên cÅ©ng vô ích.
Tiểu Quặt không những không sợ, trái lại còn kéo nàng đi nhanh hơn:
- Hóa ra thạch bàn đó chính là Thạch Vá»ng Thiên? Tìm được thì tốt rồi. Ai bảo cô nÆ°Æ¡ng sẽ không thoát? Hừ.
Lại có tiếng hô hoán vang lên, lần này thì xuất phát ở phía dÆ°á»›i đối nghịch hoàn toàn vói tiếng hô hoán khi nãy của bá»n Cổ Linh bảo:
- Mau báo ngay cho bảo chủ biết dÆ°á»ng nhÆ° bá»n Cổ Linh Ä‘ang tìm cách Ä‘á»™t nhập qua phía chúng ta.
- Äiá»u đó không lo, cứ để chúng qua, không phải bảo chủ đã có lệnh, há»… phát hiện bất kỳ bóng dáng nào khả nghi toan xông qua bãi loạn thạch thì cứ cho há»a dược phát nổ sao?
- Cứ như thế đi. Chúng ta mau lùi đến chỗ an toàn, lo chuẩn bị sẵn thì hơn.
Tôn Nhân Phụng lại giãy nảy:
- Äó là ngÆ°á»i của bổn bảo. Phải mau báo cho há» biết để cứu chúng ta.
Tiểu Quặt đã lôi nàng đến Thạch Vá»ng Thiên:
- Nếu hỠđể cô nÆ°Æ¡ng qua, liệu bá»n Cổ Linh bảo cÅ©ng nhân cÆ¡ há»™i đó xông qua theo thì sao? Có phải cô nÆ°Æ¡ng muốn Vạn Thạch bảo bị hủy diệt?
Tôn Nhân Phụng lại thút thít:
- NhÆ°ng lÆ°u lại đây cÅ©ng chết. Huống hồ ngÆ°Æ¡i tìm chá»— nào ẩn không tìm, lại tìm Thạch Vá»ng Thiên là chá»— hoàn toàn không có hữu dụng.
Tiểu Quặt Ä‘Æ°a nàng Ä‘i quanh Thạch Vá»ng Thiên:
- Có hữu dụng hay không cô nÆ°Æ¡ng khắc tá»± rõ. Äây rồi, má»™t mô đá lồi, tiếp đó là hai chá»— lõm vào thật sâu. Chỉ cần tìm mô đá lồi kế tiếp là ổn.
Tôn Nhân Phụng vụt run cầm cập:
- Có ánh đuốc thấp thoáng từ xa kia. Ngươi còn lo tìm gì mãi thế?
Tiểu Quặt chợt nghiêm giá»ng:
- Tìm má»™t chá»— ẩn thật an toàn cho cô nÆ°Æ¡ng. Äây rồi, nhấn vào ba lượt. Úy, sao lại chỉ có má»™t huyệt khẩu vừa trống rá»—ng vừa sâu thật sâu nhÆ° thế này?
Tôn Nhân Phụng chực co chân bỠchạy:
- Chúng đến rồi. Ngươi không chạy thì ta chạy.
Tiểu Quặt giữ nàng lại:
- Chui vào Ä‘i. Tuy Ä‘iá»u này ngoài dá»± liệu nhÆ°ng thà cô nÆ°Æ¡ng chui bừa vào vẫn hÆ¡n.
Bị Tiểu Quặt vừa đùn đẩy vừa cố nhét nàng vào một huyệt khẩu chỉ rộng hơn thân một ít, Tôn Nhân Phụng bật hoảng:
- Äây là đâu? NgÆ°Æ¡i bảo ta chui vào để làm chi?
Tiểu Quặt bịt tay vào miệng nàng:
- Äừng gây kinh Ä‘á»™ng. Riêng vỠđịa Ä‘iểm này, chỉ má»™t mình cô nÆ°Æ¡ng đủ tÆ° cách đặt chân vào. Äừng chần chừ nữa, cứ vào đó khắc biết mục đích sẽ là gì. Mau Ä‘i.
Nàng gỡ tay Tiểu Quặt ra khá»i miệng:
- Ngươi không chui theo? Vậy ta không chui. Vì biết đâu đây là kế mưu hay thủ đoạn gì đó của ngươi thì sao? Ta không ngu xuẩn tự tìm đến chỗ chết một mình.
Tiểu Quặt bỗng thở dài:
- Äược rồi, chui thì chui. Vì chúng đã đến quá gần, nếu để chậm chỉ e má»™t mình cô nÆ°Æ¡ng có chui cÅ©ng không thoát. Chui nào.
Tôn Nhân Phụng đã bắt buộc Tiểu Quặt chui vào trước. Vì thế, khi cả hai chui đến một chỗ có địa hình rộng rãi hơn, ở bên ngoài lập tức có tiếng tri hô:
- Nhìn này. Ở đây sao bỗng dưng xuất hiện một địa huyệt sâu rất sau?
Tiểu Quặt liá»n thì thào vào tai nàng:
- Chỉ tại cô nÆ°Æ¡ng chậm làm chúng có cÆ¡ há»™i phát hiện chá»— bí ẩn này. Äành phải phong bế và giao phó cả số mạng cho cao xanh thôi. Cô nÆ°Æ¡ng hãy lùi lại má»™t chút. Äược rồi. Phá này!
Tiểu Quặt lần này thấy rất rõ từ bản thân lập tức bật lóe ra má»™t vầng hào quang, sau đó má»›i thấy xuất hiện má»™t luồng lá»±c đạo cá»±c mạnh cÅ©ng phát há»a hào quang tÆ°Æ¡ng tá»±.
Lá»±c đạo phát sáng đã lao theo địa huyệt chui ra ngoài chạm vào đá, có lẽ má»™t phần của thạch bàn gá»i là Thạch Vá»ng Thiên. Tiếng chấn Ä‘á»™ng vang lên bÆ°ng tai nhức óc.
“Ầm…â€
Loạn thạch đổ tung tạo thành hàng chuỗi tiếng động ầm ì kỳ quái và khó tả cứ vang mãi.
Sau đó tất cả chìm trong tĩnh lặng tột cùng.
* * *
Äấy là má»™t gian thạch thất thừa cho má»i ngỡ ngàng cho bất luận ai lần đầu nhìn thấy.
Tôn Nhân Phụng sau khi quan sát kỹ, vội tiến đến chỗ Tiểu Quặt, và nàng thật sự hoài nghi, nhìn Tiểu Quặt qua hình ảnh phản chiếu từ một mặt nước tĩnh lặng do thật phẳng, thật trong sáng nên ảnh tạo nên cũng rất thực:
- NgÆ°Æ¡i thật ra là ai? Sao tá» tÆ°á»ng địa Ä‘iểm này do tay gia phụ kiến lão và gá»i là Vạn Thạch Phục HÆ°ng bí Ä‘á»™ng?
Tiểu Quặt thì không muốn chỉ nhìn diện mạo Tôn Nhân Phụng qua hình ảnh phản chiếu, mà phải nhìn nàng thật gần. Vì thế, Tiểu Quặt xoay khuôn mặt được Tôn Nhân Phụng bảo là kinh khiếp qua phía nàng:
- Cô nÆ°Æ¡ng thấy bá»™ mặt ta thật đáng sợ? Mà không sợ sao được má»™t khi da mặt thì bị chảy lá»™t từng mảng, cả tóc tai lông mày lông mặt Ä‘á»u bị thiêu trụi. Thảo nào bá»n thuá»™c hạ Cổ Linh bảo nếu không gá»i ta là hung thần ác sát tái hiện thì lại gá»i là quái nhân. Äấy, tính danh của ta đấy. Hay nếu cô nÆ°Æ¡ng nghe không thích thì có thể gá»i theo cách khác, là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn.
Tôn Nhân Phụng giật mình, nhân đó nàng quay mặt đi:
- Chỉ má»›i mÆ°á»i năm trÆ°á»›c kể cả phụ thân ta dù là bảo chủ Vạn Thạch bảo vẫn phải rúng Ä‘á»™ng má»—i khi nghe đến tên? Tiá»n bối hãy còn tại thế? Mà tiá»n bối liệu có đúng là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn?
Tiểu Quặt chợt giận ngang:
- Sao cô nÆ°Æ¡ng nghi ngá»? Nếu DÆ°Æ¡ng Thế Tôn không phải là ta thì còn ai khác có nguồn ná»™i lá»±c thâm hậu, đến ná»—i Diệp Triệu Linh phải thốt lên giang hồ chẳng có mấy ai? Và nếu ta chẳng phải DÆ°Æ¡ng Thế Tôn, má»™t nhân vật có bản lãnh cao thâm đến Ä‘á»™ lệnh tôn vì kiêng dè khiếp hãi nên má»›i ngấm ngầm lập ra Vạn Thạch Phục HÆ°ng bí Ä‘á»™ng này chỉ để Ä‘á» phòng, nhỡ có bị Ä‘oản mạng thì cÅ©ng còn chút gì đó lÆ°u lại cho bá»n hậu nhân, nhÆ° là cô nÆ°Æ¡ng đây?
Tôn Nhân Phụng chợt len lén nhìn Tiểu Quặt:
- NhÆ°ng tiá»n bối nếu có thù vá»›i gia phụ, cá»› gì luôn mấy lần tìm cách cứu nguy sinh tá»­ cho tiểu nữ?
Tiểu Quặt khó thể giữ sắc giận lâu hơn:
- Kỳ thá»±c giữa ta và lệnh tôn không có oán thù. Bất quá lệnh tôn nếu có rúng Ä‘á»™ng má»—i khi nghe nhắc đến ta chỉ vì lẽ thÆ°á»ng tình, phàm là ngÆ°á»i ai lại không cảm thấy phần nào đố kỵ má»™t khi biết vẫn có ngÆ°á»i cao minh hÆ¡n. Vì thế…
Tôn Nhân Phụng phản bác ngay:
- Gia phụ hầu nhÆ° không bao giá» có tính đố kỵ. Còn vá» việc rúng Ä‘á»™ng thì nghe nói vì gia phụ sợ tiá»n bối vá»›i võ há»c uyên thâm sẽ thao túng võ lâm.
Tiểu Quặt gật đầu:
- Cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° rất hiểu và quý mến phụ thân. Äược lắm, hãy để ta giãi thích rõ hÆ¡n. Chỉ vì ta cÅ©ng rất quý mến, rất kính trá»ng lệnh tôn nên nhân má»™t lần tình cá» gặp gỡ, cả hai do hiểu nhau nên từng bá»™c lá»™ nhiá»u việc cho nhau, ví dụ nhÆ° là…
Tôn Nhân Phụng ngỡ ngàng nhìn quanh má»™t lần nữa giá»ng u buồn:
- Ví dụ nhÆ° là bí Ä‘á»™ng này? Gia phụ chỉ thổ lá»™ cho má»—i má»™t mình tiá»n bối, trái lại giấu tất cả má»i ngÆ°á»i ở Vạn Thạch bảo?
Tiểu Quặt cÆ°á»i lạt:
- Äâu chỉ có thế. Lệnh tôn còn tá» ra lo lắng và bắt đầu có dấu hiệu thất vá»ng vá» hiện tình lúc đó ở Tôn gia lẫn Vạn Thạch bảo. NhÆ°ng ta lại không nghÄ© thế. Vì ta, ngay khi biết cô nÆ°Æ¡ng là cốt nhục của cố nhân, lại còn lâm cảnh phải miá»…n cưỡng thuận theo ý lệnh huynh, ta má»›i bất chấp má»i nguy hiểm, quyết thổ lá»™ tất cả cho cô nÆ°Æ¡ng biết và cuối cùng là Ä‘Æ°a cô nÆ°Æ¡ng vào đây. Bây giá», vì cô nÆ°Æ¡ng có lẽ đã rõ má»i tâm huyết của thân phụ, hãy nghe ta khuyên má»™t lá»i. Äó là lÆ°u lại đây má»™t thá»i gian, lâu hay mau không quan trá»ng, cần thiết là đừng phụ lòng kỳ vá»ng của lệnh tôn, vừa được DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ta thay lá»i truyá»n đạt.
Thấy Tiểu Quặt toan xoay lưng bỠđi, Tôn Nhân Phụng hoảng hốt:
- Tiá»n bối định lÆ°u tiểu nữ lại đây má»™t mình?
Tiểu Quặt thở hắt ra:
- Cô nÆ°Æ¡ng đừng vá»™i kinh hoảng. Huống hồ nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng vừa biết, vá»›i má»i bố trí sẵn có ở đây, ta dù không tiện lÆ°u lại vẫn đành chá» cô nÆ°Æ¡ng luyện đủ tất cả những sở há»c Vạn Thạch bảo, có muốn thoát Ä‘i má»™t mình cÅ©ng không thể. Trận thế kỳ môn do lệnh tôn sắp đặt hóa ra cÅ©ng giam chân ta, má»™t Ä‘iá»u mà nếu ta biết, thà ở ngoài kia giao phong vá»›i bá»n Cổ Linh bảo hÆ¡n là cùng gặp chung cảnh ngá»™ vá»›i cô nÆ°Æ¡ng.
Tôn Nhân Phụng áy náy:
- Tiểu nữ thật có lá»—i, đã miá»…n cưỡng tiá»n bối cùng vào đây. NhÆ°ng thật tâm mà nói, xin tiá»n bối hãy chịu khó lÆ°u lại. Vì nếu không có tiá»n bối, má»™t mình tiểu nữ vị tất dám tiến vào, nói gì đến chuyện đủ đởm lược lÆ°u lại luyện công.
Tiểu Quặt chầm chậm xoay ngÆ°á»i bá» Ä‘i:
- CÅ©ng may, thạch thất này còn má»™t góc nhá», tÆ°Æ¡ng đối khuất. Ta sẽ tạm lÆ°u ngụ ở đó, quyết không ngăn trở cô nÆ°Æ¡ng luyện công hoặc phạm vào Ä‘iá»u nam nữ hữu biệt dù thế nào vẫn phải giữ. Chỉ mong lÆ°Æ¡ng thá»±c hoặc những y phục thay đổi do lệnh tôn lÆ°u sẵn có thể đủ cho cả hai dùng trong lúc chá» cô nÆ°Æ¡ng luyện công hoàn tất.
Tôn Nhân Phụng vội bước theo Tiểu Quặt đến tận góc khuất vừa nói:
- Sẽ là thất lá»… hoặc khuất tất nếu tiểu nữ để tiá»n bối tạm ngụ ở má»™t nÆ¡i chật hẹp nhÆ° thế này. Hay cứ để tiểu nữ ngụ ở đây?
Tiểu Quặt vụt cau mày:
- à ta đã quyết. Không những thế, mà bây giá» trở Ä‘i. Ta còn ngăn cấm cô nÆ°Æ¡ng không được tùy tiện đặt chân đến chá»— này. Ta cÅ©ng thế, sẽ không bao giá» bÆ°á»›c ra cho đến khi nào cô nÆ°Æ¡ng luyện xong võ há»c má»›i thôi. Rõ chÆ°a?
- Tiểu nữ tuân lệnh. NhÆ°ng không lẽ tiá»n bối không ăn uống, không tắm gá»™i lúc cần?
Tiểu Quặt trầm ngâm:
- CÅ©ng không khó. Má»—i đêm trÆ°á»›c khi Ä‘i ngủ, cô nÆ°Æ¡ng cứ để sẵn thức ăn và y phục phần ta ở cạnh hồ nÆ°á»›c là đủ. Nên nhá»›, giữa ta và cô nÆ°Æ¡ng càng có sá»± tách bạch càng tốt, nhất là đối vá»›i cô nÆ°Æ¡ng càng cần phải giữ gìn. Thôi, cô nÆ°Æ¡ng hãy nên tá»± lo liệu cho bản thân thì hÆ¡n. Chỉ khi nào thật cần hãy gá»i ta. Äi Ä‘i.
Tôn Nhân Phụng đành tuân lệnh và quay Ä‘i, tuy lo vì sẽ ở má»™t mình giữa má»™t thạch thất quá rá»™ng nhÆ°ng được an ủi vì biết ở cạnh đấy vẫn còn má»™t góc khuất và trong góc khuất có má»™t nhân vật vừa kỳ quái vừa cá»™c tính cÅ©ng đồng thá»i lÆ°u ngụ.
Từ đó, há» tuy sống chung nÆ¡i nhÆ°ng hầu nhÆ° lúc nào cÅ©ng thuá»™c vá» hai thế giá»›i cách biệt, nhất là vá» phÆ°Æ¡ng diện sinh hoạt thÆ°á»ng nhật. Tiểu Quặt ăn và lo má»i sinh hoạt bản thân lúc Tôn Nhân Phụng hoặc đã ngủ hoặc chỉ má»›i bắt đầu ngủ. Ngược lại, khi Tôn Nhân Phụng luyện công hoặc lo những sinh hoạt cần thiết thì Tiểu Quặt đã tá»± giam mình trong góc khuất, nhất định không ló mặt ra, kể cả nói má»™t đôi lá»i cÅ©ng không.
Có lẽ nhá» thế, không chỉ Tôn Nhân Phụng luyện mau tinh tiến võ há»c mà ở Tiểu Quặt cÅ©ng thu không ít kết quả.
Có má»™t lần, Tôn Nhân Phụng do quá hoài nghi nên từ ngoài gá»i vá»ng vào góc khuất:
- Mấy ngày qua tiá»n bối nhÆ° có Ä‘iá»u gì bất ổn?
Tiểu Quặt nạt ra ngoài:
- Sao lại há»i thế? Mà cô nÆ°Æ¡ng dò xét ta đó Æ°?
Tôn Nhân Phụng cÆ°á»i gượng:
- Tiểu nữ không dò xét, chỉ quan tâm thôi. Vả lại, vì thấy tiá»n bối không tiếp tục luyện công nữa, tiểu nữ chợt lo, phải chăng tiá»n bối Ä‘ang bồn chồn, muốn mau chóng ly khai bí Ä‘á»™ng?
Tiểu Quặt hừ nhẹ:
- Bảo là không dò xét thì sao biết ta không tiếp tục luyện công?
Giá»ng nàng tá» ra nghi hoặc:
- Nếu vẫn luyện công, sao vài ngày qua tiểu nữ không còn thấy ánh hào quang tiá»n bối vẫn có, phát lóe ra ngoài? Hoặc giả tiá»n bối thật sá»± bất ổn nhÆ°ng vì ngại tiểu nữ nếu lo thì phân tâm nên tiá»n bối cố tình giữ kín?
Tiểu Quặt bật cÆ°á»i:
- Ngỡ thế nào. Äiá»u đó thì chá»› lo. Vì ta đã thu liá»…m hào quang vào ná»™i thể, kẻo phát lóe mãi chỉ làm cô nÆ°Æ¡ng phân tâm. Còn chuyện bất ổn Æ°, yên tâm Ä‘i, ta chÆ°a bao giá» thấy ổn nhÆ° lúc này.
Tôn Nhân Phụng thở phào nhẹ nhõm và cÅ©ng cÆ°á»i theo:
- Nhân lúc tiá»n bối vui, có thể cho tiểu nữ thỉnh giáo má»™t vài Ä‘iá»u thật sá»± cần thiết?
Tiểu Quặt hắng giá»ng:
- Muốn há»i gì thì chá» sau khi cô nÆ°Æ¡ng hoàn thành xong chuyện luyện công hãy há»i. Còn lúc này thì…
Nàng kêu vội:
- NhÆ°ng đây là thỉnh giáo vá» võ há»c. Nếu không được cao nhân nhÆ° tiá»n bối chỉ giáo, tiểu nữ e mÆ°á»i năm nữa cÅ©ng khó thể luyện xong.
Tiểu Quặt lập tức khước từ:
- Võ há»c Tôn gia đừng nói là ta không từng am hiểu, mà nhỡ có am hiểu chăng Ä‘i nữa ta lại không có tÆ° cách lạm bàn. Cô nÆ°Æ¡ng đừng gây khó cho ta, thay vào đấy hãy tá»± suy nghÄ© thật thấu triệt.
- Nếu là vậy, thà chúng ta tìm cách khác tá»± ly khai bí Ä‘á»™ng này thì hÆ¡n. Chứ chá» tiểu nữ luyện công xong và phá trận e chẳng bao giá».
Tiểu Quặt vội kêu:
- Sao lại thế, cô nương không được nản lòng. Huống hồ còn cách nào khác để thoát, ta đâu dễ chấp nhận lưu lại đây lâu đến mãi hôm nay?
Tôn Nhân Phụng ai oán:
- Tiá»n bối nói nghe thật dá»…. Thá»­ há»i, giả nhÆ° trÆ°á»›c đây tiá»n bối không được minh sÆ° chỉ Ä‘iểm, liệu có mau chóng đắc thành võ há»c chăng? Nói chi tiểu nữ, chỉ vì từ nhỠđã quen được nuông chìu, không mấy khi chịu luyện công, giá» bảo hãy má»™t mình tá»± thấu triệt, quả là Ä‘iá»u thiên nan vạn nan.
Tiểu Quặt động tâm:
- Cô nÆ°Æ¡ng nói cÅ©ng phải. Vì quả thật ta nhá» có ngÆ°á»i tận tình chỉ Ä‘iểm má»›i mau thấu triệt. NhÆ°ng không rõ, liệu những Ä‘iá»u cô nÆ°Æ¡ng toan há»i, ta có đủ tÆ° chất để lÄ©nh há»™i, sau đó truyá»n đạt thật đúng cho cô nÆ°Æ¡ng chăng?
- Tiểu nữ đã trăn trở và cân nhắc đủ Ä‘iá»u. Thôi thì để không phụ lòng kỳ vá»ng của gia phụ, thà há»i ở tiá»n bối hÆ¡n là tiểu nữ vì không hiểu nên phạm thêm tá»™i bất hiếu do không đủ tÆ° chất luyện xong võ há»c Tôn gia.
Tiểu Quặt thở dài:
- Äược rồi. Chỉ mong sao ta thật sá»± giúp được cô nÆ°Æ¡ng. Há»i Ä‘i.
Nàng Ä‘á»c vài câu khẩu khuyết võ há»c.
- Võ há»c Tôn gia chú trá»ng nhiá»u vá» những biến hoá. Vì thế, đối vá»›i tiểu nữ, những khẩu quyết này là quá uyên ảo, khó thể thấu triệt.
Tiểu Quặt sau một lúc lâu ngẫm nghĩ mới dám giải thích:
- Ta chỉ hiểu sao nói vậy. Chỉ e vì quá miễn cưỡng sẽ càng khiến cô nương hoặc không lĩnh hội đủ hoặc hiểu sai, làm cho lúc luyện càng thêm kho khó khăn.
Nhưng nàng bật reo:
- Không nhÆ° tiá»n bối vừa nói đâu. Lá»i giải thích này thật quá rõ, tiểu nữ càng nghe càng nhÆ° khai mở thêm má»™t tầng kiến thức. Xin Ä‘a tạ, Ä‘a tạ tiá»n bối thật nhiá»u.
Há»i được má»™t lần thì sau này Tôn Nhân Phung vì tin tưởng nên dạn dÄ© há»i Tiểu Quặt thêm nhiá»u lần khác.
Có một lần nàng kêu:
- Vạn Thạch Phi Bá»™ nhÆ° tiá»n bối vừa giải thích, nếu không thấy ai thá»­ diá»…n luyện theo, chỉ e tiểu nữ khó bá» lÄ©nh há»™i.
Tiểu Quặt vẫn từ góc khuất phát thoại ra:
- Giải thích thì ta miá»…n cưỡng có thể giúp. Xin đừng bắt ta diá»…n luyện, ắt phạm vào đại kỵ là đã lẻn luyện theo võ há»c Tôn gia.
Tôn Nhân Phụng chợt cÆ°á»i thích thú:
- Äể giải thích, chẳng phải tiá»n bối trÆ°á»›c đó phải tá»± thấu triệt toàn bá»™ khẩu quyết sao? Vậy nếu không diá»…n luyện lúc này, mục đích là giúp tiểu nữ, ai dám bảo sau này khi có cÆ¡ há»™i tiá»n bối lại không diá»…n luyện do vô tình đã khắc ghi khẩu quyết võ công vào nhận thức?
Tiểu Quặt giận dữ:
- Ta chỉ giúp cô nÆ°Æ¡ng, tuyệt đối không có ý hoặc lẻn luyện hoặc sau này vận dụng sở há»c Tôn gia. Hay cô nÆ°Æ¡ng xem thÆ°á»ng, cho sở há»c DÆ°Æ¡ng Thế Tôn này là chÆ°a đủ tung hoành thiên hạ?
Tôn Nhân Phụng thất kinh, vội nói chữa lại:
- Tiá»n bối xin đừng tức giận. Vì thật ý của tiểu nữ quyết không phải nhÆ° thế, và càng không dám xem thÆ°á»ng uy danh từng lẫy lừng của tiá»n bối. Chỉ là tiểu nữ ắt vì tÆ° chất kém cá»i nên không thể luyện nếu chÆ°a thấy ai diá»…n Phi Bá»™ Vạn Thạch chí ít má»™t lần để xem. Xin hãy giúp tiểu nữ vá»›i.
Tiểu Quặt đành nhân nhượng:
- NhÆ°ng ta đã từng nói, quyết không bÆ°á»›c ra khá»i chá»— này.
Nàng nài nỉ:
- Chỉ má»™t lần thôi. Huống hồ gần má»™t năm trôi qua, tiểu nữ có thể quyết chắc đã càng lúc càng tin vào nhân phẩm của tiá»n bối. Phần tiểu nữ đã vô ngại, lẽ nào bậc trưởng thượng nhÆ° tiá»n bối vẫn cứ mãi lo ngại?
Tiểu Quặt miễn cưỡng bước ra, diện mạo được che kín lấp hoàn toàn chỉ chừa đôi mắt:
- Ta che mặt vì không muốn cô nương khiếp đảm, được chứ? Còn đây là Vạn Thạch Phi Bộ. Ta hiểu thế nào diễn thế ấy, quả thật chưa rõ đúng sai ra sao.
Vì Ä‘ang diá»…n luyện theo má»™t bá»™ pháp nên bóng nhân ảnh của Tiểu Quặt càng lúc càng di chuyển nhanh hóa thành nhiá»u bóng má» huyá»n ảo.
Tôn Nhân Phụng vỗ tay reo:
- Muốn biết rõ đúng sai, hoặc xem Phi Bộ Vạn Thạch có biến ảo lợi hại thế nào, hay là để tiểu nữ thử tấn công một vài chiêu? Cứ thế nha. Xem đây.
Nàng xuất thủ tấn công thật. Vì thế, Tiểu Quặt đành cật lực thi triển bộ pháp, một là để giúp điểm hóa nàng luyện công, hai là cũng muốn thử xem Phi Bộ Vạn Thạch có thật sự lợi hại hay không.
Äược má»™t lúc, Tiểu Quặt tá»± dừng lại:
- Äúng rồi. Äủ để chứng tá» bá»™ pháp này nếu cô nÆ°Æ¡ng chuyên chú luyện đến thập thành ắt sau này thật hữu dụng. Hãy nhìn vào những dấu chân ta cố ý lÆ°u lại dÆ°á»›i ná»n đá mà luyện theo. Và mong đừng làm phiá»n ta nữa.
Tôn Nhân Phụng liá»n nhìn xuống và không sao nén nổi tiếng trầm trồ:
- Ồ… Ná»™i lá»±c của tiá»n bối quả thâm hậu. Những dấu chân không chỉ sâu mà còn Ä‘á»u đặn nhÆ° nhau. Quả thật là…
Nàng ngước nhìn lên thì thấy chỉ còn lại một mình. Nghĩa là Tiểu Quặt đã bỠđi nhưng nàng không hỠhay biết.
“Äừng làm phiá»n,†nàng vì nhá»› câu nói đó nên đành tá»± má»™t mình luyện Phi Bá»™ Vạn Thạch.
* * *
Tôn Nhân Phụng tái mặt, nhìn bãi lầy trước mặt:
- Thật không ngá» giữa má»™t trận thế ngỡ đã đủ lợi hại lại xuất hiện thêm má»™t bãi lầy rá»™ng Æ°á»›c đến mÆ°Æ¡i mÆ°á»i lăm trượng. Khinh công của tiểu nữ sao đủ cao minh lao vượt qua?
Tiểu Quặt cũng ngấm ngầm kinh hãi, trố mắt nhìn từ một vuông lụa che kín mặt:
- Vậy thì chỉ còn mỗi một cách là chỠđến khi cô nương khổ luyện thêm công phu đủ cao minh. Hãy quay lại thôi.
Nàng sững sá»:
- Quay lại? Äã hÆ¡n hai năm trôi qua rồi, lòng dạ tiểu nữ Ä‘ang nóng nhÆ° lữa đốt, càng lúc càng lo cho bổn bảo, dù có quay lại vị tất tiểu nữ đủ yên tâm để luyện công.
Tiểu Quặt thở ra:
- Không quay lại thì sao đây? Không chừng đây là ẩn ý của lệnh tôn, không muốn cô nương sớm xuất đầu lộ diện với bản lãnh chưa đủ hưng phục Vạn Thạch bảo.
Nàng lắc đầu thất vá»ng:
- TÆ° chất má»i ngÆ°á»i có hạn. Luyện được nhÆ° tiểu nữ lúc này đã là vượt quá má»i mong đợi. Không thể miá»…n cưỡng luyện thêm được nữa.
Tiểu Quặt nôn nóng:
- Vậy phải làm sao, một khi chúng ta không thể thoát?
Nàng đỠxuất:
- Chúng ta vẫn có thể thoát theo lối chúng ta từng theo đó đi vào.
Tiểu Quặt lắc đầu:
- Ta cÅ©ng từng có ý định tÆ°Æ¡ng tá»± và đành tá»± thú nhận là không thể. Vì bên ngoài không chỉ có quá nhiá»u loạn thạch đổ chất chồng lên nhau mà ở bên trong, địa huyệt của chúng ta từng theo đó chui vào cÅ©ng bị phá hủy. Không thể nào đào má»™t lối thoát xuyên qua quá nhiá»u loạn thạch.
Nàng lo sợ:
- Không lẽ tiá»n bối cÅ©ng không đủ khinh công thượng thừa để giúp tiểu nữ cùng lao qua bãi bầy quá rá»™ng này?
Tiểu Quặt nhún vai:
- Có bãn lãnh đó cũng vô ích. Há lẽ cô nương quên bãi lầy cũng là một phần của trận thế? Chỉ cần đặt sai một bước chân, trận thế lập tức biến động, chúng ta kể như không thoát.
Nàng thở ra nhè nhẹ:
- Vậy sao tiá»n bối không thá»­ cùng tiểu nữ tìm hiểu đến thật tinh thông thuật Kỳ Hoàng? Vì nếu tiá»n bối tinh thông, nghÄ©a là có thể vượt thoát, tiểu nữ nhỠđó cÅ©ng thoát theo.
Tiểu Quặt lắc đầu quầy quậy:
- Do nhiá»u tình huống vạn bất đắc dÄ©, ta vì giúp cô nÆ°Æ¡ng đã vô tình luyện không ít những công phu Tôn gia. Thuật Kỳ Hoàng này, nói thật, ta quyết không luyện.
Tôn Nhân Phụng cÆ°á»i buồn:
- Vậy thì đành chịu, tiá»…u nữ dù bị sinh cầm vÄ©nh viá»…n ở đây bất quá chỉ do vô năng thiểu tài, có chết cÅ©ng không thể trách ai ngoài bản thân. Không nhÆ° tiá»n bối tuy có thừa bản lãnh, đủ cÆ¡ há»™i, nhÆ°ng lại tá»± trói buá»™c vào tuyệt Ä‘ia.
Tiểu Quặt giận dữ, rất muốn quát mắng nàng, nhưng nghĩ lại, Tiểu Quặt chỉ biết than:
- Nếu biết trÆ°á»›c thế này thà ta đừng nhận lá»i Tôn bá bá thì hÆ¡n.
Tôn Nhân Phụng nhíu mày hoài nghi:
- Tôn bá bá? Tiá»n bối vì suy nghÄ© gì, cố tình dùng cách xÆ°ng hô hoàn toàn không phù hợp này để gá»i gia phụ nhÆ° thế?
Tiểu Quặt giật mình, vội chữa lại:
- Ta có gá»i lệnh tôn là bá bá thật sao? Mà này, cô nÆ°Æ¡ng đừng vì thế mà ngỡ ta Ä‘ang có ý nghÄ© này nỠđối vá»›i cô nÆ°Æ¡ng. Hãy nhá»› cho kỹ nha, ta đã có phu nhân rồi. Huống hồ vá»›i thứ diện mạo quá»· quái của ta, bất quá chỉ có má»—i má»™t mình phu nhân ta chịu Ä‘á»±ng nổi thôi.
Äoạn Tiểu Quặt gay gắt bảo:
- Hãy nói qua vá» thuật Kỳ Hoàng cho ta nghe. Ta nghÄ© lại rồi, càng sá»›m thoát nÆ¡i này càng tốt. Thứ nhất là để phu nhân ta không thể má»i mòn chỠđợi ta lâu hÆ¡n. Thứ hai là đừng để cô nÆ°Æ¡ng vì thấy ta không thể thoát lại nghÄ© ta có ý gần gÅ©i cô nÆ°Æ¡ng lâu hÆ¡n. Äá»c Ä‘i, hừ!
- Tiểu nữ chỉ lỡ lá»i. Vả lại, ai bảo tiá»n bối không nói sá»›m là đã có phu nhân.
Tiểu Quặt lại gắt:
- Ta bảo Ä‘á»c cứ Ä‘á»c. Äừng lắm lá»i nữa. Hừ.
Hoảng sợ, Tôn Nhân Phụng vá»™i Ä‘á»c má»i Ä‘iá»u đã biết vá» kỳ môn trận thế cho Tiểu Quặt nghe. Chợt nàng lại nghe Tiểu Quặt nạt:
- Không cần Ä‘á»c nhanh nhÆ° vậy, ai mà hiểu cho kịp? Từ từ thôi.
Nàng giận, đành tuân lệnh và chỉ biết Ä‘á»c vá»›i Ä‘á»c, quyết không lá»i nào nói thêm nữa vá»›i Tiểu Quặt, nghe cho kỳ hết, mãi má»™t lúc lâu sau đó Tiểu Quặt má»›i bảo:
- Tuy không biết đã hiểu đúng hay sai hoặc lÄ©nh há»™i nhiá»u hay ít nhÆ°ng ta cảm thấy thế này. Vì bãi lầy cÅ©ng là má»™t phần của trận thế nên ở giữa thế nào cÅ©ng có má»™t vài chá»— để đặt chân. Äồng thá»i đó là những chá»— phải thật phù hợp vá»›i phÆ°Æ¡ng vị của trận thế. Cô nÆ°Æ¡ng nghÄ© sao?
Tuy không đáp lại nhÆ°ng hai mắt nàng chợt sáng rỡ. Và lập tức nàng tung chân, vận dụng khinh công lao ra giữa bãi lầy. Tiểu Quặt cÆ°á»i thầm, cÅ©ng lặng lẽ bám theo sau Tôn Nhân Phụng.
Nàng đang chạm một chân lên một chỗ lõng bõng nước của bãi lầy.
Thật may, Tiểu Quặt thì đoán đúng và nàng thì xác định phương vị cũng đúng, thế cho nên chỗ nàng đặt chân quả là một chỗ an toàn. Vì đặt chân để lấy đà nên lập tức nàng lại tiếp tục lao đi.
Tiểu Quặt cũng vừa vặn đến lúc đặt chân vào phương vị đó, cũng chuẩn bị lấy đà lao bám theo nàng.
Chợt từ phía trÆ°á»›c, khá xa, bá»—ng van lên tiếng ngÆ°á»i gầm quát:
- Bá»n ngÆ°Æ¡i quyết Ä‘uổi tận diệt tuyệt thế sao? Ta sẽ liá»u mạng vá»›i Äiá»n PhÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i. A…
Tiểu Quặt bật lao Ä‘i và bất ngá» thấy Tôn Nhân Phụng vì tá» ra quá nôn nóng, sÆ¡ ý đặt chân sai phÆ°Æ¡ng vị nên Ä‘á»™t ngá»™t thụt ngÆ°á»i vào bãi bầy.
Tiểu Quặt tăng cÆ°á»›c lá»±c lao lÆ°á»›t đến, cÅ©ng đánh liá»u đặt chân vào má»™t bá»™ vị vá»›i hi vá»ng đấy chính là chá»— đặt chân cần thiết và nhanh nhẹn thò tay nắm giữ tay nàng.
NhỠđược Tiểu Quặt cứu, Tôn Nhân Phụng vá»™i níu tay tạo đà để quăng ngÆ°á»i lao tiếp Ä‘i má»™t quảng xa. NhÆ°ng lại đến lượt Tiểu Quặt bất ngá» lún sâu ngÆ°á»i vào bãi lầy. Tiểu Quặt thất kinh, vì biết đã đặt chân sai chá»—, vá»™i vận lá»±c ngầm vang:
- Lên!
Tôn Nhân Phụng vì nghe tiếng gầm nên quay lại nhìn và thấy Tiểu Quặt dù đã bị lún lầy nhưng vẫn có cách tự lao vút lên cao, chí ít là cao đến năm sáu trượng.
Äang nhìn, Tôn Nhân Phụng bá»—ng nghe Tiểu Quặt hô hoán Ä‘á» tỉnh nàng:
- Sao cô nương mãi nhìn lại, quên để ý tìm bộ vị phía dưới để đặt chân? Ôi, nguy rồi, trận thế đang có dấu hiệu biến động. Nguy thật rồi.
Tiểu Quặt kêu xong thì cũng là lúc không còn nhìn thấy gì nữa chỗ Tôn Nhân Phụng vừa nãy. Trái lại, Tiểu Quặt chỉ nghe tiếng nàng kêu thất thanh:
- á»i… Tiểu nữ lại sa vào bãi lầy thối tha này nữa rồi. A…
Tiểu Quặt bất chấp nguy hiểm, vội vàng lao thẳng vào chỗ khi nãy còn thấy nàng.
“Ào…â€
Thật may, Tiểu Quặt lại thấy nàng, cÅ©ng là lúc nàng đã lún sâu ná»­a ngÆ°á»i. Tiểu Quặt vá»™i há»›p má»™t hÆ¡i thanh khí thật đầy, lao đến, nắm tay nàng đồng thá»i quát vang:
- Lên!
Không cần chá»— đặt chân, Tiểu Quặt thật liá»u lÄ©nh khi dám lăng không, vừa kéo vừa mang Tôn Nhân Phụng cùng lao Ä‘i.
Nhưng Tôn Nhân Phụng vụt trút ra tiếng thở phào nhẹ nhõm:
- Thoát rồi. Khinh công của tiá»n bối thật lợi hại. Äa tạ đã giúp tiểu nữ cùng thoát bãi lầy quá nguy hiểm. Äa tạ.
Tiểu Quặt đặt nàng đứng xuống chỗ đất cứng:
- Chịu mở miệng rồi sao? Ta ngỡ, cô nương vì giận mãi sẽ không thèm nói với ta nữa. Mà này, sao lúc nãy cô nương tỠra bất cẩn, làm cả hay suýt mất mạng?
Sực nhớ lại, nàng giương mắt lo lắng nhìn xa xa vỠphía trước:
- Quách nhị thúc Ä‘ang lâm nguy. Không ngỠđối phÆ°Æ¡ng lại chính là Äiá»n PhÆ°Æ¡ng, thiếu viện chủ Cá»­u U viện. Tiểu nữ chỉ mong sá»›m ứng cứu Quách nhị thúc.
Tiểu Quặt vội xoay lưng lại:
- Nếu vậy, ngay lúc này cô nÆ°Æ¡ng hãy tạm thá»i che giấu thân phận. Äừng vì ái ngại, sá»›m để lá»™ cho má»i ngÆ°á»i biết cô nÆ°Æ¡ng, Tôn Nhân Phụng, chÆ°a chết. Hãy dùng tạm khăn che mặt của ta Ä‘i.
Do vá»™i nên Tôn Nhân Phụng nhận ngay tấm che mặt Ä‘ang được Tiểu Quặt chuyá»n ra sau vá»›i dụng ý là không để nàng nhìn thấy lại khuôn mặt kinh khiếp. Và nàng hối hả lao Ä‘i.
Chỉ khi đó Tiểu Quặt má»›i quay lại vá»›i má»™t diện mạo thật anh tuấn. Vì nhá» phá»ng lá»­a Ä‘á»™ nào, bao nhiêu vết cào xÆ°á»›c trên mặt trÆ°á»›c đó cÅ©ng được lá»™t da thay đổi, hoàn lại diện mạo vốn phải có cho Tiểu Quặt…
Tài sản của dth_abcd

  #18  
Old 07-05-2008, 09:14 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 17

Võ lâm mỗi phái một thực cảnh
Anh hùng xuất thế gây hoang mang



Tôn Nhân Phụng lao vút đến và xuất hiện bất ngá». TÆ°Æ¡ng tá»±, nàng cÅ©ng bất ngá» cởi bá» mảnh khăn che mặt, lo lắng bÆ°á»›c đến gần má»™t nhân vật trung niên Ä‘ang mặc y phục nhàu nát có nhiá»u dấu huyết tích hãy còn má»›i.
- Quách nhị thúc không sao chứ? Äiệt nhi tuy nghe tiếng nhÆ°ng không kịp đến ứng cứu. Thật may là Quách nhị thúc vẫn bình an vô sá»±.
Äược Tôn Nhân Phụng lo lắng vấn an, nhân vật được nàng gá»i là Quách nhị thúc thay vì mừng hoặc lên tiếng đáp thì lạ thay cứ trố mắt ngạc nhiên nhìn sững nàng.
Cạnh nhân vật há» Quách vốn dÄ© lúc Tôn Nhân Phụng xuất hiện đã có sẵn má»™t nhân vật tuy cÅ©ng Ä‘á»™ trung tuần nhÆ°ng có phần cao niên hÆ¡n há» Quách vừa có y phục tÆ¡i tả dÆ¡ bẩn hÆ¡n. Nhân vật này quắc mắt nhìn Tôn Nhân Phụng, miệng thì chậm rãi há»i nhân vật há» Quách:
- Quách bảo chủ quen hay không quen vị cô nÆ°Æ¡ng này? Và nếu Lạc má»— nhá»› không lầm, bảo chủ vì không có gia thân nên khó thể có má»™t nữ Ä‘iệt nhi xinh đẹp để được gá»i là nhị thúc?
Tôn Nhân Phụng đến bây giỠmới có dịp dò xét nhân vật vừa lên tiếng xưng là hỠLạc:
- Thái Ä‘á»™ của Quách nhị thúc lúc này khiến Tôn Nhân Phụng ta kinh ngạc. Có chăng là ta kinh ngạc vá»›i cách xÆ°ng hô tôn giá vừa dùng để gá»i Quách nhị thúc. Còn tôn giá, má»™t nhân vật Cái bang sao bá»—ng xuất hiện ở đây? Và để khá»i phải thất lá»…, dám há»i tôn giá có thân phận thế nào ở Cái bang? Äồng thá»i có phải nhá» tôn giá kịp thá»i há»— trợ, khiến Quách nhị thúc may mắn thoát nạn?
Nhân vật hỠLạc toan đáp, chợt hỠQuách bất thần kêu lên mừng rỡ:
- Äúng là Nhân Phụng, tiểu Ä‘iệt nữ thân thích của ta đây mà! Tạ ân trá»i phật vẫn cho Tôn gia còn ngÆ°á»i để báo thù rá»­a hận. Sao mãi đến hôm nay Nhân Phụng nhi má»›i xuất hiện? Làm ai cÅ©ng ngỡ há» Diệp Ä‘á»™c ác thế là đã hạ sát toàn gia há» Tôn trÆ°á»›c sau đủ cả ba ngÆ°á»i.
Nhân vật Cái bang hỠLạc kinh nghi:
- Hóa ra cô nương đây là…
Tôn Nhân Phụng đang sững sỠnhìn hỠQuách:
- Quách nhị thúc vừa nói gì? Hãy lập lại thêm lần nữa. Có phải Nhân Long đại ca đã…
Äang há»i, Tôn Nhân Phụng Ä‘á»™t ngá»™t bá» dở, đồng thá»i vừa bÆ°ng mặt vừa gào tức tưởi:
- Äại ca! Không lẽ chính muá»™i đã hại chết đại ca? Có phải vì hôn sá»± bất thành, ý định liên minh cùng tam Viện của đại ca cÅ©ng bị hủy bá», khiến bổn bảo lâm cảnh thế cô, lão há» Diệp thất phu má»›i có cÆ¡ há»™i hãm hại đại ca. Ôi… đại ca!
Há» Lạc bối rối, lấy mắt nhìn và ngấm ngầm dò há»i há» Quách.
HỠQuách nhẹ gật đầu, thở dài ai oán:
- Mong Lạc bang chủ lượng thừ. Tệ Ä‘iệt nữ của Quách Nguyên Bồng này quả đúng là Tôn Nhân Phụng. Vì đã thất tung hÆ¡n hai năm vừa qua nên dÄ© nhiên Phụng nhi không thể biết hiện tình ở bổn bảo và ở quý bang nhÆ° thế nào. Xin đừng trách nếu Phụng nhi lỡ lá»i hoặc thất lá»….
HỠLạc thông cảm gật đầu:
- NhÆ°ng Quách bảo chủ cÅ©ng nên cẩn trá»ng. Bởi sá»± xuất hiện của lệnh Ä‘iệt quá bất ngá», Lạc má»— chỉ dám nhắc nhở Quách bảo chủ nhÆ° thế thôi.
Tôn Nhân Phụng đã bá» tay ra khá»i mặt, tiện đó cÅ©ng gạt bá» những dòng lệ thảm ắt hẳn đã tuôn rÆ¡i. Nàng chăm chú nhìn há» Lạc, há»i chậm và không để lá»™ mối hoài nghi:
- Hóa ra là bang chủ nhất đại bang Cái bang? Tôn Nhân Phụng thật thất kính vì không biết là bang chủ nên khiếm khuyết phần lá»… Ä‘á»™. NhÆ°ng cÅ©ng xin chá»› trách vì đúng là thá»i gian vừa qua Tôn Nhân Phụng do ngá»™ biến ngỡ đã vong mạng nên mãi đến hôm nay, đúng lúc này má»›i có thể xuất đầu lá»™ diện.
Quách Nguyên Bồng vá»™i đỡ lá»i, dẫn kiến lẫn nhau cho cả hai:
- Phụng nhi, đây là Thập Thủ Nhất Công Lạc Quyến Äá», má»™t nhân vật trưởng lão sáu túi thuở trÆ°á»›c có lẽ Phụng nhi có từng nghe nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘á» cập. Hiện đã là bang chủ Cái bang sau khi lão bang chủ tiá»n nhiệm Ä‘á»™t ngá»™t ly trần.
Tôn Nhân Phụng giật mình nhớ lại:
- Äiệt nhi nhá»› lại rồi. Quả nhiên có má»™t lần gia phụ từng khen ngợi, bảo Cái bang nếu có ai sau này xứng đáng đảm nhận trá»ng trách thì quyết không ngoài Lạc trưởng lão dù chỉ sáu túi nhÆ°ng tài vượt xa niên ká»·. Nay thật hạnh ngá»™ được diện kiến.
Quách Nguyên Bồng lại tiếp lá»i:
- Vá» phần Phụng nhi, sau này nhá» nhiá»u lần được Lạc bang chủ tiếp trợ, ta có thổ lá»™ tất cả vá» Phụng nhi cho Lạc bang chủ biết.? Äồng thá»i có nhá» Lạc bang chủ dùng nhân số đông đảo của Cái bang để truy tìm hạ lạc của Phụng nhi. Thật lạ, má»i tin tức do Cái bang thu thập hầu hết Ä‘á»u dừng lại tại Cổ Linh bảo, quyết không thể biết rõ hÆ¡n là Phụng nhi vẫn sống hay đã nhÆ° thế nào. Và đây chính là má»™t Tôn Nhân Phụng bằng xÆ°Æ¡ng bằng thịt vừa tái hiện. Rất mong sau này được Lạc bang chủ chỉ giáo thêm.
Lạc Quyến Äá» cÆ°á»i gượng và lắc đầu:
- Má»— suýt nữa đã hồ đồ, ngỡ Tôn cô nÆ°Æ¡ng là do nhân vật khác mạo danh, xin lượng thứ. Riêng vá» việc tiếp trợ thá»i gian qua, bổn bang vẫn hổ thẹn là chÆ°a giúp được gì nhiá»u, lại còn suýt để Quách bang chủ mất mạng nhÆ° vừa xảy ra. Còn vá» tung tích Tôn cô nÆ°Æ¡ng, thật tiếc má»i nổ lá»±c của bổn bang Ä‘á»u vô ích, đến ná»—i Tôn cô nÆ°Æ¡ng xuất hiện đây cÅ©ng không ai hay. Xem ra lần này Tôn cô nÆ°Æ¡ng tái hiện đã có má»™t bản lãnh phi phàm, ngÆ°á»i cần được chỉ giáo thêm phải là Lạc Quyến Äá» này má»›i đúng.
Quách Nguyên Bồng cÆ°á»i vui:
- Lạc bang chủ sao nỡ quá lá»i? Huống hồ Phụng nhi của Quách má»— chỉ vừa suýt chết nên má»›i có cÆ¡ há»™i tái hiện. Bản lãnh gì mà dám chỉ giáo Lạc bang chủ?
Lạc Quyến Äá» nghiêm mặt:
- Má»— không quá lá»i đâu. Trái lại, má»— còn thể quyết chắc bản lãnh của Tôn cô nÆ°Æ¡ng lúc này tuyệt đối không kém gì Tôn bảo chủ thuở còn thịnh danh. Không tin, Quách bảo chủ nên há»i lại, ắt sẽ biết lá»i má»— Ä‘oán là đúng hay sai.
Tôn Nhân Phụng chợt cắt ngang, dò há»i Lạc Quyến Äá»:
- Dựa vào đâu Lạc bang chủ dám quả quyết như thế?
Quách Nguyên Bồng đã toan há»i Tôn Nhân Phụng, chợt nghe nàng há»i ngược lại há» Lạc, Quách Nguyên Bồng liá»n nhân đó cÅ©ng lập lại câu há»i ấy cho há» Lạc:
- Phải đấy. Sao bang chủ dám đoán như thế?
Lạc Quyến Äá» cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Qua những gì trÆ°á»›c đây Quách bảo chủ từng nói vá» tâm tính cùng bản lãnh của Tôn cô nÆ°Æ¡ng, há chẳng phải lần này Lạc má»— Ä‘ang nhìn thấy má»™t Tôn cô nÆ°Æ¡ng hoàn toàn khác, biết giữ lá»… nhÆ°ng không quá hạ mình, dẫu nghi ngá» vá» tÆ° cách của má»— nhÆ°ng ngoài mặt vẫn không để lá»™ ra, nhất là dù Ä‘ang muốn há»i thật tÆ°á»ng tận vá» hiện tình quý bảo nhÆ°ng vì còn có má»— ở đây nên vẫn nhẫn nại để chá» có dịp thuận tiện. Vá»›i tâm tính đã tá»± làm cho trầm ổn nhÆ° thế này, Quách bảo chủ nói Ä‘i, nếu lệnh Ä‘iệt không có bản lãnh phi phàm thì liệu có được những thay đổi thể hiện má»™t công phu hàm dưỡng đạt nhÆ° thế chăng?
Quách Nguyên Bồng động tâm, nhìn Tôn Nhân Phụng:
- Quả nhiên ở Phụng nhi có những đổi thay đúng nhÆ° Lạc bang chủ vừa nhận định. Hai năm tuy có dài nhÆ°ng lại quá ngắn nếu muốn biến đổi từ má»™t ngÆ°á»i sẵn có sang má»™t dạng ngÆ°á»i khác chín chắn và trầm tÄ©nh hÆ¡n. Hay thá»i gian qua ngá»™ biến Phụng nhi gặp cÅ©ng chính là kỳ tích hiếm có khiến đạt những đổi thay này?
Tôn Nhân Phụng nhìn quanh, sau đó thở dài:
- Quả thật, a… có nhiá»u Ä‘iá»u Ä‘iệt nhi rất muốn há»i Quách nhị thúc thật cặn kẽ. Và cÅ©ng là để đáp tạ, sao Quách nhị thúc không má»i Lạc bang chủ cùng Ä‘i đến má»™t chá»— nào đó vừa thuận tiện vừa dá»… chuyện trò hÆ¡n? Vả lại, Phụng nhi cÅ©ng Ä‘ang đói, nếu có thể được…
Quách Nguyên Bồng bật cÆ°á»i:
- Hảo Ä‘iệt nhi của ta, hóa ra chứng xấu đói của ngÆ°Æ¡i vẫn chÆ°a thay đổi? NhÆ°ng nhắc nhÆ° thế cÅ©ng đúng lúc. Vì ân cứu mạng lần này, có lẽ Quách má»— chỉ có thể tạm Ä‘á»n đáp bằng má»™t tiệc rượu, nhÆ° đôi ba lần trÆ°á»›c mà thôi. Mong Lạc bang chủ nể mặt, gá»i là cùng má»— mừng ngày Phụng nhi không chỉ tái hiện mà còn bá»—ng dÆ°ng được thành nhân. Thế nào?
Lạc Quyến Äá» còn nhập ngừng do dá»±. Tôn Nhân Phụng vá»™i nói thêm:
- Nếu có thêm sá»± hiện diện của Lạc bang chủ, ắt hẳn sẽ là dịp cho Tôn Nhân Phụng hiểu thật ngá»n ngành vá» hiện tình võ lâm lúc này. Mong Lạc bang chủ chá»› khÆ°á»›c từ.
Lạc Quyến ÄỠđành đáp ứng:
- Kỳ thá»±c má»— không muốn quấy rầy nhị vị hàn huyên. NhÆ°ng đã có lá»i nhÆ° thế, Lạc má»— cung kính bất nhÆ° tòng mạng, Quách bảo chủ liệu có thể tá»± Ä‘i má»™t mình?
Quách Nguyên Bồng ưỡn ngực:
- Mỗ vẫn chưa chết, đúng không? Vì thế, đừng nói là đi, dẫu bây giỠcó xả thân vì thanh danh Vạn Thạch bảo mỗ quyết chẳng từ nan. Huống hồ mỗ còn muốn giúp Phụng nhi tạo lại thế cục, giao trả một Vạn Thạch bảo uy danh lừng lẫy cho Tôn gia. Chúng ta đi thôi.
Há» bá» Ä‘i và không há» biết có má»™t bóng nhân ảnh nhá» thân pháp kỳ ảo nên cứ lẳng lặng bám theo há».
Äá»™ năm dặm, lúc ở phía trÆ°á»›c đã thấp thoáng bóng má»™t tiểu trấn, bóng nhân ảnh bá»—ng tìm chá»— kín dừng lại và tá»± lẩm bẩm thật khẽ:
- CÅ©ng mong há» Lạc kia nói những lá»i thá»±c tâm.
Chợt từ phía sau vang lên tiếng hắng giá»ng cÅ©ng khẽ:
- Phần lão phu cũng mong ngươi đừng lén lút bám theo như thế nữa. Vì nếu ngươi ngay bây giỠkhông tự ý dừng, có lẽ lão phu vẫn sẽ có cách khiến ngươi biết lợi hại mà dừng lại.
Bóng nhân ảnh ở phía trước vẫn đứng nguyên vị và nhất là vẫn dõi mắt nhìn theo ba nhân vật kia:
- Ta thì nghÄ© khác. CÅ©ng may các hạ tá»± biết lên tiếng, nếu không, đừng mong DÆ°Æ¡ng Thế Tôn này cho các hạ bám theo lâu hÆ¡n. Hay các hạ nghÄ© má»i hành tung vừa rồi không bị ta phát hiện? Lầm đấy.
Giá»ng ở phía sau hoài nghi:
- NgÆ°Æ¡i phát hiện được lão phu? Hoang Ä‘Æ°á»ng. Trừ phi ngÆ°Æ¡i đúng thật là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn nhÆ° vừa ngạo mạn tá»± xÆ°ng? Hãy tá»± minh chứng cho lão phu tin. Xem nào.
Bóng nhân ảnh đó từ từ quay lại, thật tiếc, chỉ cho một lão nhân già nua ốm yếu hom hem nhìn thấy một diện mạo bị che kín bằng một vuông lụa sẫm màu:
- Äã cao niên nhÆ° thế kia, các hạ muốn DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ta tá»± minh chứng bằng cách nào?
Lão nhân tuy cao niên nhÆ°ng giá»ng nói bá»—ng toát lên trung khí hùng hậu:
- Ngươi mạo danh ai cũng được, cớ sao cố tình mạo nhận một nhân vật như thế? Hay ngươi cũng muốn lưu danh muôn thuở như Dương Thế Tôn độ nào?
Nhân vật thần bí hừ lạt:
- Các hạ chá»› vá»™i cao giá»ng vá»›i ta. Thay vào đó hãy cho biết muốn ta tá»± minh chứng nhÆ° thế nào?
Lão nhân vùng cÆ°á»i rá»™:
- Nếu ngươi thật đúng là Dương Thế Tôn, hãy minh chứng bằng cách tiếp lão khất cái bệnh hoạn này một chưởng? Liệu có dám không? Ha ha…
Giá»ng của nhân vật thần bí càng tá» ra lạnh lùng:
- Xuất chiêu Ä‘i. Äừng nhiá»u lá»i vô ích.
Lão khất cái bệnh hoạn chợt ngÆ°ng cÆ°á»i và nghiêm giá»ng:
- Không lẽ ngÆ°Æ¡i đúng thật là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vì chÆ°a tuyệt số nên muốn tiếp tục má»™t tham vá»ng cao ngạo Ä‘á»™ nào đã từng má»™t lần bị chận đứng? Nếu vậy, ta bắt buá»™c thỉnh giáo ngÆ°Æ¡i vài cao chiêu. Äỡ!
Lão khất cái xuất thủ thật nhanh, một chiêu phủ đầu có thể khiến bất luận cao thủ nào nếu kém bản lãnh cũng phải kiêng dè khiếp đảm.
Nhân bật thần bí đến lúc này má»›i bật lên má»™t tràng cÆ°á»i vang dá»™i:
- Sẽ không còn ai nữa, kể cả các hạ đủ bản lãnh chận đứng bÆ°á»›c tiá»n đồ của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ta lần thứ hai. Hãy xem chiêu. Ha ha…
Bằng má»™t cung cách xuất thủ thật thần tốc, nhân vật thần bí khi chÆ°a phát chiêu thì không sao, nhÆ°ng má»™t khi đã phát chiêu thì nhanh và liên hoàn không thể tưởng. Và mÆ°á»i mấy loạt kình nhanh hÆ¡n nhịp thoi Ä‘Æ°a đã được nhân vật thần bí tung loạn xạ chạm cá»±c mạnh vào chiêu ngỡ đã quá lợi hại của lão nhân.
“Bung bung bung…â€
Chiêu chạm chiêu vang lên tiếp nối và mỗi lần như thế là mỗi lần lão khất cái bệnh hoạn bị bức lùi. Diễn biến này khiến lão khất cái kinh hoàng bật kêu thất thanh:
- Nhu Phong Thập Bát Lộ, ngươi quả nhiên chính là Dương Thế Tôn tái sinh?
NhÆ°ng thay vì tìm cách kết liá»…u sinh mạng lão khất cái, DÆ°Æ¡ng Thế Tôn bá»—ng bất thần quay ngoặc ngÆ°á»i và lao mất hút.
Chính lúc đó tiếng ngÆ°á»i ná»­a mừng ná»­a lo gá»i lão khất cái bệnh hoạn nói:
- Bệnh Cái lão nhân gia? Có đúng thật là lão nhân gia đó chăng? Äệ tá»­ là Lạc Quyến Äá» ba mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c đã từng được lão nhân gia Ä‘iểm hóa võ công. Thật đúng là lão nhân gia rồi.
Lạc Quyến Äá» không chỉ quay lại má»™t mình. Tôn Nhân Phụng cÅ©ng Ä‘Æ°a Quách Nguyên Bồng cùng quay lại. Nàng nhìn lão khất cái:
- Tiểu nữ không nghe lầm, lão tiá»n bối vừa gá»i ai đó là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn? Äúng thế chăng?
Quách Nguyên Bồng chợt khéo léo chạm vào khuá»·u tay Tôn Nhân Phụng, đồng thá»i tá»± bÆ°á»›c đến thi lá»… vá»›i lão khất cái:
- Äây quả là đại hồng phúc cho Cái bang. Bệnh Cái đại trưởng lão từng vang danh má»™t thá»i của Cái bang mà bấy lâu nay má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ngỡ đã hóa vãng thì bây giá» vẫn an tÆ°á»ng xuất thế. Khiến vãn bối Quách Nguyên Bồng, Vạn Thạch bảo tá»± cảm thấy vinh diệu vì chắc chắn sẽ được mục kích lại thần công cái thế của Bệnh Cái tiá»n bối.
Lão khất cái xua tay không biết bao nhiêu lượt mà đếm:
- Äủ rồi, đủ rồi. Há» Quách ngÆ°Æ¡i hãy tha cho lão phu. Vì thần công gì thứ khất cái bệnh hoạn nhÆ° ta, đến ná»—i tá»± hiểu rõ thân phận nên thà ẩn thế lánh Ä‘á»i còn hÆ¡n là chÆ°á»ng mặt ra để phải đảm Ä‘Æ°Æ¡ng trá»ng trách.
Lão nhìn qua Lạc Quyến Äá»:
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng không nên quá thủ lá»…. Äã là bang chủ rồi phải tá»± lo liệu sao cho vinh bang diệu tổ, đừng tá»± mãn an phận nhÆ° sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i, đến ná»—i bị chết má»™t cách bất minh vẫn không hay. Mà cÅ©ng đừng mong thỉnh cầu hay hạ lệnh cho ta quay vá» bang để trợ giúp ngÆ°Æ¡i. Bởi từ nay khó thể thong dong ngao du sÆ¡n thủy được nữa. Sắp có phiá»n toái to rồi đây.
Äoạn lão nhìn sang Tôn Nhân Phụng:
- Kể từ khi tiểu cô nÆ°Æ¡ng bắt đầu Ä‘á»™t ngá»™t tái thế, Bệnh Cái ta cÅ©ng tình cá» phát hiện có kẻ lẻn bám theo. Thật lạ, sao y vẫn để yên cho tiểu cô nÆ°Æ¡ng? Trái lại, ngay khi vừa có cÆ¡ há»™i y liá»n hiện thân, ngoài việc tá»± xÆ°ng là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn, còn khiến ta má»™t mẻ hoảng hốt, ngỡ đã bá» mạng dÆ°á»›i chưởng Nhu Phong Thập Bát Lá»™ càng lúc càng lợi hại của y?
Lạc Quyến Äá» tái mặt:
- Hóa ra lão nhân gia bấy lâu nay vẫn theo sát đệ tử? Chỉ như thế, lúc Tôn cô nương xuất hiện, lão nhân cũng tình cỠcó mặt.
Bệnh Cái cÆ°á»i lạt:
- Thế ngÆ°Æ¡i tưởng ta yên tâm giao phó toàn bá»™ đệ tá»­ Cái bang cả ngàn ngÆ°á»i vào tay má»™t kẻ rất có thể cÅ©ng là hung thủ phản bang diệt sÆ° sao? May cho ngÆ°Æ¡i đấy. Mặc dù cái chết bất minh của sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i vẫn chÆ°a sáng tá» nhÆ°ng nhá» lẻn dò xét ngÆ°Æ¡i suốt thá»i gian qua nên ta tạm tin, đồng thá»i còn nghÄ© ngÆ°Æ¡i có thể là má»™t hảo bang chủ.
Lạc Quyến Äá» vẫn còn hoảng sợ nên cúi mặt:
- Äa tạ lão nhân gia chỉ giáo. Äệ tá»­ quyết sẽ không để lão nhân gia thất vá»ng. Có phải phiá»n toái lão nhân gia vừa Ä‘á» cập chính là sá»± xuất hiện của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn?
Tôn Nhân Phụng cÅ©ng há»i:
- Lão tiá»n bối Ä‘á» quyết DÆ°Æ¡ng Thế Tôn đã lẻn bám theo tiểu nữ thật sao?
Bệnh Cái lo lắng gật đầu:
- Kỳ thá»±c vì để tiếp tục dò xét tân bang chủ, lão phu kịp có mặt trÆ°á»›c cả khi há» Quách được bang chủ chạy đến cứu. NhỠđó có phát hiện ở bãi lầy chợt xảy ra biến Ä‘á»™ng khiến lão phu hoài nghi. NhÆ°ng biến Ä‘á»™ng đó chỉ xuất hiện thoáng qua rồi thôi. Sau đó, tiểu cô nÆ°Æ¡ng bá»—ng từ phía đó chạy đến thì chỉ má»™t thoáng sau, DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cÅ©ng từ phía đó bám theo tiểu cô nÆ°Æ¡ng. Mục kích cảnh tượng đó, ngay khi chÆ°a rõ tiểu cô nÆ°Æ¡ng là ai, thú thật lão phu đã có ý nghÄ© hay là cả hai vì là bằng hữu nên chung Ä‘Æ°á»ng và cùng chung má»™t nÆ¡i xuất phát.
Tôn Nhân Phụng cũng bộc lô sự lo lắng:
- Tiểu nữ cÅ©ng không dám giấu. Mấy năm qua tiểu nữ vì tình cá» biết nÆ¡i tiên phụ lÆ°u giữ tuyệt há»c Tôn gia nên đành ẩn thân khổ luyện. Bãi lầy là má»™t trong những thá»­ thách do tiên phụ khổ tâm sắp đặt để tiểu nữ tá»± hiểu bản lãnh đạt đến đâu. NhÆ°ng nếu DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cÅ©ng từ đó xuất phát, nghÄ©a là vẫn thừa bản lãnh vượt qua bãi lầy, đủ chứng tỠđó là má»™t DÆ°Æ¡ng Thế Tôn đích thá»±c nay tái xuất giang hồ. Chỉ khó hiểu là sao DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cÅ©ng xuất hiện cùng lúc vá»›i tiểu nữ?
Quách Nguyên Bồng vừa mừng vừa lo sợ:
- Phụng nhi chính là nhỠđó nên đạt bản lãnh như hiện nay? Vậy có phải vì Dương Thế Tôn cũng tình cỠnhìn thấy Phụng nhi luyện công nên quyết bám theo để mong chiếm đoạt tuyệt kỹ Tôn gia?
Nàng lắc đầu và mỉm cÆ°á»i:
- NÆ¡i Ä‘iệt nhi luyện công sẽ không bao giá» có ngÆ°á»i nhìn thấy. HÆ¡n nữa, tuyệt kỹ đó chỉ được Ä‘iệt nhi lÆ°u trong tâm thức, cÅ©ng không ai mong có cÆ¡ há»™i chiếm Ä‘oạt. Quách nhị thúc chá»› quá lo.
Lạc Quyến Äá» trầm tÆ°:
- Dương Thế Tôn bản lãnh tự thân đã cao minh, nếu bảo chuyên bám theo Tôn cô nương là do muốn chiếm doạt tuyệt kỹ Tôn gia e không đúng sự thật, nhất là không đúng với tâm tính cao ngạo vốn có của hỠDương.
Quách Nguyên Bồng gật gù tán đồng:
- DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cao ngạo thành tánh. Thật khó tin nếu bảo y chỉ vì mục đích dÆ°Æ¡ng danh thiên hạ mà sẵn sàng chiếm Ä‘oạt và dá»±a vào tuyệt kỹ ai khác ngoài sở há»c bản thân. Hay bấy lâu nay, mÆ°á»i năm hÆ¡n chứ ít gì, há» DÆ°Æ¡ng vì tình cá» nên chá»n đúng chá»— này ẩn thân vừa chữa trị thÆ°Æ¡ng thế trÆ°á»›c kia, vừa khổ luyện thêm công phu Nhu Phong Thập Bát Lá»™?
Bệnh Cái khẽ kêu:
- Thảo nào thân thủ của y lúc này quá cao minh. Và nếu không phát hiện bá»n ngÆ°Æ¡i tình cá» cùng má»™t lúc chạy đến ắt hẳn cái mạng già nua của ta khó mong bảo toàn. NhÆ°ng sao ta vẫn có cảm nghÄ© y lại không phải là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn trÆ°á»›c kia.
Tôn Nhân Phụng lưu tâm:
- Có nguyên nhân nào để nghi ngỠchăng?
Bệnh Cái cÆ°á»i gượng:
- Chỉ có má»™t Ä‘iá»u. Äó là há» DÆ°Æ¡ng tuy cao ngạo nhÆ°ng lại hành Ä‘á»™ng quang minh lá»—i lạc. NhÆ°ng vì đã là chuyện của mÆ°á»i hai năm trÆ°á»›c nên lúc này có khi y cÅ©ng đổi thay.
Tôn Nhân Phụng lại há»i:
- Nếu hỠDương quang minh lỗi lạc thì tại sao trước đây ai cũng sợ, đành tìm cách loại bỠđi?
Lạc Quyến Äá» giải thích:
- Bảo là lá»—i lạc vì há» DÆ°Æ¡ng chÆ°a há» dùng mÆ°u hoặc thủ Ä‘oạn hãm hại bất luận ai. Y quang minh đến Ä‘á»™ nếu muốn cùng nhân vật hữu danh nào Ä‘á»™ng thủ cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘Æ°a tin trÆ°á»›c, hẹn má»™t hạn kỳ nhất định sẽ tìm đến tá»· đấu. Còn việc sợ và tìm cách loại bá» há» DÆ°Æ¡ng thì má»—i ngÆ°á»i nói má»™t cách. Tá»±u chung vì má»i ngÆ°á»i có ná»—i lo chung. Äó là nếu không sá»›m ngăn chận y, nhỡ y tuần tá»± đả bại từng nhân vật các phái, sau đó vì cao ngạo sinh thêm cao ngạo, thật khó Ä‘oán là y có muốn hoặc không muốn được má»i ngÆ°á»i công cá»­ y làm minh chủ võ lâm chăng?
Quách Nguyên Bồng thở dài:
- Nay y tái xuất giang hồ, Bệnh Cái tiá»n bối lại Ä‘á» quyết bản lãnh y càng cao minh hÆ¡n trÆ°á»›c, không cần nói cÅ©ng biết phen này ắt võ lâm khó tránh khá»i cÆ¡n tai kiếp.
Tôn Nhân Phụng chợt tỠý hy vá»ng:
- Nếu dụng ý của Dương Thế Tôn vẫn là lưu danh vạn đại, liệu có xảy ra chăng giả như Dương Thế Tôn đột ngột tìm đến Cổ Linh bảo khiêu chiến, vậy là vô tình giúp Vạn Thạch bảo chúng ta báo thù?
Quách Nguyên Bồng khấp khởi:
- Nếu đúng như thế thì phen này hỠDiệp tất nếm mùi lợi hại.
Tôn Nhân Phụng cÆ°á»i ý nhị:
- Có khi lão còn chịu thảm bại chua cay, chứ nào chỉ nếm mùi lợi hại.
Lạc Quyến Äá» lắc đầu:
- Tôn cô nÆ°Æ¡ng nói nhÆ° thế chỉ vì chÆ°a biết rõ hiện tình võ lâm lúc này. Vì kỳ thá»±c, má»™t khì tin DÆ°Æ¡ng Thế Tôn tái xuất giang hồ được loan truyá»n, không nói chi các phái thế nào cÅ©ng hợp lại luận kế tiêu diệt y nhÆ° trÆ°á»›c đây, kể cả liên minh tam viện nhất bảo cÅ©ng có thái Ä‘á»™ tÆ°Æ¡ng tá»±, vị tất há» DÆ°Æ¡ng đạt ý đồ và khiến há» Diệp thảm bại chua cay nhÆ° lá»i cô nÆ°Æ¡ng vừa tá» ra vui mừng quá sá»›m.
Tôn Nhân Phụng kinh nghi:
- Vậy là gia huynh sau khi bị hại, Cổ Linh bảo lập tức thế chỗ, liên minh cùng tam viện?
Quách Nguyên Bồng cÆ°á»i cay đắng:
- Cổ Linh bảo liên minh tam viện là Ä‘iá»u xảy ra trÆ°á»›c. Chỉ do Tôn Nhân Long phần thì cả tin, phần thì nôn nóng muốn sá»›m báo thù cho lệnh tôn, nên khi ngỠý cùng tam viện liên minh đã kể nhÆ° tá»± ý nạp mạng. Và kẻ đáng bị trừng trị nhất trong việc xúi bẩy, khiến Nhân Long bị lừa chính là Äiá»n PhÆ°Æ¡ng. Nếu nhÆ° lúc đó Phụng nhi không Ä‘á»™t nhiên thất tung ắt hẳn Vạn Thạch bảo càng thêm tủi nhục vì đã gả nhị tiểu thÆ° vá» cho chính hung thủ mà không biết.
Tôn Nhân Phụng chấn động:
- Äiá»n PhÆ°Æ¡ng quá thâm Ä‘á»™c. Vạn Thạch bảo đã đắc tá»™i vá»›i y hay vá»›i Cá»­u U viện nhÆ° thế nào chứ?
Bệnh Cái ngán ngẫm xua tay :
- Tam viện khi liên minh đã vô tình lá»™ rõ dã tâm Ä‘á»™c bá thiên hạ. DÄ© nhiên chúng không thể tránh cùng các môn phái còn lại đối đầu. Và vá»›i cảnh quần long vô thủ, sẽ là Ä‘iá»u khó hiểu nếu chúng không cách này cách kia để loại bá» trÆ°á»›c. NhÆ°ng nói thì nói vậy, kế của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng quả thật vừa thâm Ä‘á»™c vừa tá»™t cùng nham hiểm. Nay lại biết có Cái bang xen vào và nhiá»u lần hậu thuẩn cho Vạn Thạch bảo, nếu nhÆ° DÆ°Æ¡ng Thế Tôn không sá»›m gây ra rúng Ä‘á»™ng cho toàn bá»™ võ lâm, có thể liên minh này sẽ bắt đầu tính chuyện dụng Ä‘á»™c kế để đối phó vá»›i chính Cái bang.
Tôn Nhân Phụng liếc Bệnh Cái:
- à lão tiá»n bối muốn nói dù sao sá»± tái xuất giang hồ của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cÅ©ng phần nào có lợi cho những ai Ä‘ang thất thế nhÆ° Cái bang và Vạn Thạch bảo?
Bệnh Cái gật đầu nhÆ°ng chÆ°a kịp nói, chợt nghe Lạc Quyến Äá» lá»›n tiếng cải chính:
- DÆ°á»›i má»™t tổ chim bị lật úp, đừng mong còn quả trứng nào nguyên vẹn. Chuyện các môn bang phái vì những bất hòa hiá»m khích luôn tìm cách đối đầu nhau nào phải là Ä‘iá»u xÆ°a nay chÆ°a từng có. NhÆ°ng nếu vì thế mà không hợp lá»±c tiêu diệt mầm mống má»™t đại há»a đã biết chắc thế nào cÅ©ng xảy ra thì có khác nào các phái tuần tá»± đẩy nhau vào chá»— bị diệt vong. Do vậy má»— có thể quyết chắc, má»i đối đầu giữa các môn bang phái sẽ lập tức dừng lại má»™t khi ai ai cÅ©ng biết tin há» DÆ°Æ¡ng tái xuất giang hồ. Xin Tôn cô nÆ°Æ¡ng đừng vì nông cạn chÆ°a gì đã nhận định sá»± xuất hiện của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn là có lợi hoặc cho quý bảo hoặc cho bổn bang.
Tôn Nhân Phụng phản bác:
- Tiểu nữ có nông cạn hay không, Lạc bang chủ đừng suy xét vá»™i. Vì theo thiển ý của tiểu nữ, Cổ Linh bảo có mối thù sát phụ hại huynh, gây bao Ä‘iêu đứng cho Vạn Thạch bảo, vậy thì nếu có sá»± xuất hiện của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn có làm cho Cổ Linh bảo khốn đốn dẫn đến suy yếu, nhất định đó chính là cÆ¡ há»™i cá»±c tốt cho tiểu nữ cùng Vạn Thạch bảo báo thù. Kẻ gieo nhân phải gặt quả. Kể cả gã Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng đừng mong thoát tá»™i.
Quách Nguyên Bồng bật khen:
- Äây quả là má»™t hào khí đáng có để giúp bổn bảo gầy dá»±ng lại uy danh thuở nào. Phụng nhi, vậy là đã đến lúc Quách nhị thúc này giao lại trá»ng trách cho Phụng nhi. Hãy làm sao cho xứng vá»›i tính danh Nhân Phụng đã do lệnh tôn đặt để…
Tôn Nhân Phụng khoát tay:
- Những gì thuá»™c vá» ná»™i tình bổn bảo, ý của Ä‘iệt nhi muốn nói vá»›i Quách nhị thúc chá»› bàn vá»™i. Vả lại ngay cả bản thân Ä‘iệt nhi vẫn chÆ°a dám chắc có thể đảm Ä‘Æ°Æ¡ng trá»ng trách nổi hay không. Huống hồ chuyện chúng ta Ä‘ang bàn đây là những nhận định có liên quan đến thể cục toàn diện. Má»™t khi chÆ°a ngã ngÅ©, bàn làm chi chuyện bổn bảo kỳ thá»±c chỉ là má»™t mắt xích chÆ°a phải là quan yếu của toàn bá»™ cả má»™t chuá»—i gồm nhiá»u mắt xích.
Bệnh Cái gật gù:
- Khá đấy. Tôn Phong Kiệt dù đã sớm quy tiên nhưng vẫn có thể yên tâm vì cuối cùng Vạn Thạch bảo cũng tìm thấy một kẻ xứng đáng như ngươi để chủ trì đại cục. Riêng vỠlập luận của tệ bang chủ, lão phu vì đã già, đã vô dụng, chỉ dám xin lạm bàn một câu.
Lạc Quyến Äá» cúi đầu giữ lá»…:
- Sao lão nhân gia lại nói vậy? Lúc nào cÅ©ng nhÆ° lúc nào, Lạc Quyến Äá» này nguyện ý lắng nghe từng lá»i lão nhân gia giáo huấn.
Bệnh Cái cÆ°á»i lạt:
- Vì ngÆ°Æ¡i đã tỠý nhÆ° thê, lão phu cÅ©ng đành liá»u thân già để nói. Äó là “chính tà bất lưỡng lập.†NgÆ°Æ¡i là bang chủ, định Ä‘oạt số phận của bổn bang nhÆ° thế nào Ä‘á»u dá»±a vào ngÆ°Æ¡i. NhÆ°ng câu ta vừa nói cÅ©ng đáng để má»™t bang chủ nhÆ° ngÆ°Æ¡i cân nhắc. Diệt bá» má»™t kẻ nhÆ° DÆ°Æ¡ng Thế Tôn nếu quả thật y vẫn giữ tham vá»ng cao ngạo nhÆ° xÆ°a, đó là Ä‘iá»u nên làm. NhÆ°ng nếu để diệt cÅ©ng kẻ đó mà lại bá» Ä‘i Ä‘iá»u lợi đã hiện ngay trÆ°á»›c mắt, đồng thá»i ngÆ°Æ¡i còn toan định hợp lá»±c vá»›i má»™t liên minh đã lá»™ rõ dã tâm, không khéo hành Ä‘á»™ng của ngÆ°Æ¡i chỉ là lợi nhÆ° bất cập hại.
Lạc Quyến Äá» vẫn cúi đầu:
- Xin Ä‘a tạ lá»i Ä‘á» tỉnh của lão nhân gia. Äệ tá»­ hứa sẽ cân nhắc má»i bá».
Äoạn há» Lạc ngẩn đầu nhìn Quách Nguyên Bồng:
- Cung hỉ Quách bảo chủ nay đã tìm được má»™t nữ Ä‘iệt nhi vừa có bản lãnh lợi hại vừa có tâm cÆ¡ hÆ¡n ngÆ°á»i. NhÆ°ng vì do có sá»± xuất hiện của há» DÆ°Æ¡ng, lại thêm lá»i giáo huấn của Bệnh Cái lão nhân gia, thiển nghÄ© má»— có thể yên tâm cáo từ mà không hỠáy náy, để tá»± lo thu xếp má»i bỠổn thá»a cho bổn bang. Xin cáo biệt và hẹn gặp lại.
Quách Nguyên Bồng sững sá»:
- Kìa, Lạc bang chủ. Chẳng phải chúng ta còn một tiệc rượu chưa được mỗ thể hiện sao? Lạc bang chủ cần gì vội như thế?
Lạc Quyến Äá» cÆ°á»i sảng khoái:
- Vì phải lo cho đại cục trÆ°á»›c. Tiệc rượu dó má»— xin ghi nhá»› và quyết đòi lại khi có cÆ¡ há»™i. Lão nhân gia, đệ tá»­ xin mạn phép Ä‘i trÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c. Bảo trá»ng. Ha ha…
Nhìn theo, Tôn Nhân Phụng thở ra:
- Có lẽ do Ä‘iệt nhi lỡ lá»i. Thật là áy náy vì đã khiến Quách nhị thúc sá»›m chia tay má»™t hảo bằng hữu nhÆ° Lạc bang chủ.
Quách Nguyên Bồng xuỠxòa xua tay:
- Là bang chủ má»™t đại bang, há» Lạc dÄ© nhiên Ä‘a Ä‘oan tất bật. Không sao đâu. Y vốn là thần long, chỉ kiến vỹ bất kiến thủ, má»—i khi hữu sá»± là y xuất hiện, ta còn lạ gì. Phụng nhi chá»› vì thế mà mãi để tâm? Có chăng là chúng ta nên đối đãi trá»ng thị vá»›i Bệnh Cái tiá»n bối đây. Úy, chỉ má»›i đó mà Bệnh Cái đã bá» Ä‘i rồi sao?
Tôn Nhân Phụng phì cÆ°á»i:
- DÆ°á»ng nhÆ° lão nhân gia Ä‘oán biết thế nào cÅ©ng bị Quách nhị thúc đối xá»­ trá»ng thị nên ngÆ°á»i sau khi ngấm ngầm gởi lá»i cáo từ đã vá»™i vả Ä‘i ngay. Lẽ nào Quánh nhị thúc không nhận biết thật sao?
HỠQuách thở dài:
- Ai ai cũng có bản lãnh thâm hậu. Ắt vì thấy ta kém nên chẳng ai chịu gần gũi ta đủ lâu.
Nàng nghiêm giá»ng:
- Không ai xem thÆ°á»ng vì thấy nhị thúc kém. Há» có việc của há», nhất là lúc này bá»—ng dÆ°ng lại có DÆ°Æ¡ng Thế Tôn tái xuất giang hồ. Quách nhị thúc chá»› cả nghi và vá»™i trách há»? TÆ°Æ¡ng tá»±, chúng ta cÅ©ng có chuyện của chúng ta. Thế cho nên, ắt hẳn đã đến lúc chúng ta tiến hành, bắt đầu từ việc chiêu gom từng thuá»™c hạ má»™t của chúng ta?
Quách Nguyên Bồng bị giá»ng nghiêm nghị của nàng làm cho phấn khích:
- Äúng thế. Chúng ta đã đến lúc tiến hành phục hÆ°ng Vạn Thạch bảo được rồi. Äi.
Cả hai vừa bá» Ä‘i thì Bệnh Cái lại Ä‘á»™t ngá»™t xuất hiện. Và cứ theo cách lão hồ nghi nhìn mãi theo Tôn Nhân Phụng cho đến khi nàng khuất dạng thì không có gì khó hiểu khi sau đó lão xoay ngÆ°á»i đổi hÆ°á»›ng, lao Ä‘i má»™t mạch cho đến tận bãi lầy.
Bệnh Cái đang trầm tư nhìn mông lung vào bãi lầy, chợt há miệng quát to:
- Ai?
Có tràng cÆ°á»i vá»ng đến:
- Thân thủ vẫn nhÆ° xÆ°a, dù ngày càng cao niên bản lãnh lại không há» vì thế mà giảm sút, tiá»n bối quả đáng là cao nhân, má»™t chá»— dá»±a không thể thiếu cho Cái bang hiện nay. Ha ha…
Bệnh Cái chậm chậm xoay ngÆ°á»i lại:
- Nghe khẩu khí dÆ°á»ng nhÆ° là Hoa SÆ¡n phái Vô Vi nhị hiá»n, lão đại Trang Hoa tá»­? Liệu có ngẫu nhiên chăng khi đúng lúc này chúng ta tình cá» gặp nhau ở đây?
Má»™t đạo nhân xuất hiện, dù cao niên nhÆ°ng vẫn gá»i Bệnh Cái là tiá»n bối:
- Tiá»n bối vẫn an khang? Có thể nói gia sÆ° vì vắn số nên không thể thá» mạng lâu nhÆ° tiá»n bối lúc này. NhỠđó bần đạo cÅ©ng đỡ phần ngượng miệng vá»›i cách xÆ°ng hô này cho dù niên ká»· của hai chúng ta chỉ suýt soát ngang nhau.
Bệnh Cái khẽ gật đầu:
- Lão đạo ngÆ°Æ¡i nhắc làm gì chuyện đã qua. Vì kỳ thá»±c, lúc cùng sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i vong niên kết nghÄ©a, ta chỉ vì nhất thá»i cao hứng nên không há» biết trong hàng đệ tá»­ của nghÄ©a huynh lại có ngÆ°á»i cùng niên ká»· suýt soát ta. Äến khi hay biết sá»± thể thì đã muá»™n, ta cÅ©ng ngượng khi miá»…n cưỡng nhận hai chữ tiá»n bối được ngÆ°Æ¡i dùng xÆ°ng hô. Hay ngÆ°Æ¡i nghÄ© sao nếu bây giá» chúng ta đổi lại cho thuận tai hÆ¡n?
Lão đao Trang Hoa tử xua tay:
- Äã là lá»… thì không nên thay đổi. Huống hồ từ lâu bần đạo cÅ©ng đã quen không còn cảm thấy bất phục hoặc bất bình vì phải gá»i má»™t nhân vật bất quá chỉ ngang tài ngang tuổi là tiá»n bối.
Bệnh Cái bảo:
- Ở Hoa SÆ¡n phái chỉ có má»—i mình ngÆ°Æ¡i là dám noi gÆ°Æ¡ng sÆ° tổ, nguyện xa lánh hồng trần, tu theo đạo Tam Thanh, không màng chuyện lợi danh và kể nhÆ° tá»± bá» Ä‘i cÆ¡ há»™i được lệnh sÆ° chá»n để giao phó trá»ng trách được làm chưởng môn nhân kế truyá»n. Thảo nào ngÆ°Æ¡i dù trong lòng bất phục vẫn tuân thủ lá»… nghÄ©a, nhÆ° lá»i ngÆ°Æ¡i vừa nói khiến ta không thể không khâm phục.
Trang Hoa tá»­ cÆ°á»i gượng và thở dài:
- Äạo pháp quả có làm cho ngÆ°á»i bình tâm, diệt bỠđược nhiá»u thói hÆ° tật xấu? Vì tiá»n bối đã có lá»i nhÆ° vậy nên bần đạo xin mạo muá»™i nói rõ thêm. Kỳ thá»±c chuyện bổn phái má»—i má»™t Ä‘á»i phải có má»™t ngÆ°á»i nguyện thanh tu đạo pháp đã là thông lệ. Phần bần đạo vì năm xÆ°a tá» ra bất bình khi hay biết sÆ° phụ kết nghÄ©a vong niên vá»›i má»™t nhân vật chỉ trạc tuổi đồ đệ, nên không thể không tuân lệnh sÆ° phụ, chấp thuận nguyện thanh tu, gá»i là để làm cho bản thân được tâm bình khí hòa, theo lá»i sÆ° phụ bảo. Äiá»u đó hiển nhiên năm xÆ°a đối vá»›i bần đạo là miá»…n cưỡng nhÆ°ng càng vá» sau càng nghÄ© lại thật đáng nên cảm kích sÆ° phụ tá»™t cùng vá» quyết định này.
Bệnh Cái bỗng phân vân:
- Hôm nay không phải ngươi cố ý tìm ta để giải bày những ẩn tình như thế này chứ?
Trang Hoa tử chấp tay cúi đầu:
- Vô lượng thá» phật. Tìm tiá»n bối thì đâu phải má»—i lúc này bần đạo má»›i mong muốn tìm? Chỉ vì không sao tìm thấy má»™t nhân vật không những đã quen tánh hạc ná»™i mây ngàn mà mÆ°á»i mấy năm trở lại đây tiá»n bối còn có ý quy ẩn. Tóm lại, lần gặp này vừa là ngẫu nhiên, có thể là do thiên ý, muốn giúp bần đạo mãn nguyện chăng?
Bệnh Cái động tâm:
- Hóa ra ngÆ°Æ¡i có chủ ý Ä‘i tìm ta từ lâu? Äể làm gì?
Trang Hoa tử ngẩn đầu lên:
- Bần đạo nói phải cảm kích sÆ° phụ vì đã quyết định chá»n bần đạo chứ không phải bất luận đệ tá»­ nào khác được sống kiếp sống thanh tu. Tiá»n bối không nghi vấn, không muốn rõ vì sao Æ°?
Bệnh Cái đoán:
- Ngươi vửa bảo là đã được tâm bình. Có phải vì ngươi rất cảm kích quyết định năm xưa của lệnh sư?
Trang Hoa tử nhẹ gật đầu:
- Äược tâm bình là tăng thêm nhiá»u nhẫn nại chịu Ä‘á»±ng. Nói nhÆ° thế cÅ©ng phần nào đúng vì nhỠđó bần đạo có duyên may tìm Ä‘á»c lại khá nhiá»u di cảo của sÆ° tồ, vô tình phát hiện pho tuyệt há»c được đích thân sÆ° tổ tá»± lÄ©nh há»™i nghÄ© ra cà lÆ°u lại. à bần đạo muốn tìm tiá»n bối là để có má»™t lá»i thật minh bạch vá» Ä‘iá»u này.
Bệnh Cái mỉm cÆ°á»i:
- Hóa ra chuyện thanh tu do thoạt đầu là miá»…n cưỡng nhÆ°ng sau này lại hóa thành hồng phÆ°á»›c cho ngÆ°Æ¡i vốn là ngÆ°á»i trÆ°á»›c đây từng say mê võ há»c. Vậy Trang Hoa tá»­ lão đạo ngÆ°Æ¡i muốn Bệnh Cái ta mừng cho ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế nào đây?
Trang Hoa tá»­ không vá»™i đáp ngay vào ý há»i của Bệnh Cái, trái lại vẫn từ tốn nói tiếp:
- Cùng được gá»i là Vô Vi nhị hiá»n nhÆ° nhau, chỉ tiếc nhị đệ vì nhá» tuổi hÆ¡n khá nhiá»u so vá»›i bần đạo nên mất cÆ¡ há»™i thanh tu, lại do bản lãnh kém so vá»›i tam đệ hóa ra cÅ©ng mất luôn cÆ¡ há»™i được chá»n làm chưởng môn kế nhiệm. Có lẽ vì thế nhị đệ sinh lòng phẫn uất, từ lâu đã không từ mà biệt, Ä‘á»™t nhiên ly khai môn phái và bá» Ä‘i biệt tích cho đến nay chăng? Liệu tiá»n bối vì từng là đại trưởng lão uy danh vang dá»™i của Cái bang có tình cá» nhận biết tin gì vá» nhị dệ chăng?
Bệnh Cái bá»—ng gượng cÆ°á»i:
- NgÆ°Æ¡i há»i thật hay Ä‘ang giả vá»? Nhị đệ ngÆ°Æ¡i vì có lần gây nên tá»™i lá»›n, lại bị ta bắt gặp, cá»±c chẳng đã ta phải cho lệnh sÆ° hay. Vì thế nhị đệ ngÆ°Æ¡i má»›i bị lệnh sÆ° xá»­ giam ở phía hậu sÆ¡n của Hoa SÆ¡n phái. Äừng nói vá»›i ta ngÆ°Æ¡i không hay biết chuyện này.
Trang Hoa tử chợt nhắm mắt lại:
- Tiá»n bối không thể không cáo giác chuyện đó vá»›i sÆ° phụ bần đạo chỉ vì nghÄ© đó là trách nhiệm của bậc trưởng thượng, được những đệ tá»­ nhÆ° bần đạo há»… mở miệng thì phải gá»i là tiá»n bối?
Bệnh Cái à lên một tiếng:
- Hiểu rồi. Ngươi muốn trách ta chuyện đã cáo giác nhị đệ ngươi?
Trang Hoa tử từ từ mở hai mắt:
- Không hẳn là trách. Trái lại bần đạo chỉ muốn minh bạch có phải tiá»n bối vì là trưởng bối nên tá»± cho tÆ° cách phải cáo giác?
Bệnh Cái cÆ°á»i lạt:
- Chuyện bối phận lá»›n nhá», nhÆ° ta đã nói, chỉ hoàn toàn do ngẫu nhiên, do ta cao hứng và cÅ©ng là do sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i không cho ta cÆ¡ há»™i khÆ°á»›c từ. Äiá»u đó thôi thì đừng nói đến nữa. Riêng vá» việc cáo giác nhị đệ ngÆ°Æ¡i, nếu không phải ta nể mặt sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i ắt hẳn ta đã tá»± tay xá»­ trị y, chẳng cần tÆ° cách gì ngoài tÆ° cách của má»™t ngÆ°á»i muốn thay võ lâm chủ trì công đạo.
Trang Hoa tá»­ cÆ°á»i nhẹ:
- Vậy hóa ra tiá»n bối hành Ä‘á»™ng nhÆ° thế là vì tÆ° cách của má»™t ngÆ°á»i muốn thay võ lâm chủ trì công đạo? Có phải vì tá»± phụ có bản lãnh cao thâm? Hay vì là trưởng lão Cái bang nên không thể không hành hiệp trượng nghÄ©a?
Bệnh Cái vụt cÆ°á»i vang:
- Ta đã rõ chủ ý của ngÆ°Æ¡i rồi. Hóa ra chuyện gá»i ta là tiá»n bối từ lâu nay ngÆ°Æ¡i vẫn để tâm? Và bây giá» vì tình cá» phát hiện, đã luyện xong tuyệt kỹ gì đó do sÆ° tổ ngÆ°Æ¡i lÆ°u lại, ngÆ°Æ¡i tìm ta chỉ là để cho biết, ta hoàn toàn không đủ tÆ° cách làm tiá»n bối của ngÆ°Æ¡i? Vậy thì dá»… thôi, hãy để ta gá»i ngÆ°Æ¡i là Trang lão đệ. Äược chứ, Trang Hoa tá»­ lão đệ? Ha ha…
Trang Hoa tử vẫn từ tốn lắc đầu:
- Äã bảo đó là lá»… thì không nên thay đổi. Huống hồ chính là nhỠđó nên bần đạo năm xÆ°a má»›i bất bình, nhá» bất bình nên được phạt thanh tu, nhá» thanh tu nên luyện được tánh nhẫn nại, và cÅ©ng nhá» nhẫn nại nên trong há»a đắc phúc, phát hiện tuyệt kỹ thượng thừa. Tóm lại, giữa chúng ta vẫn phải giữ lá»…. NhÆ°ng nếu tiá»n bối có ý tốt, không muốn có sá»± miá»…n cưỡng hoặc ngượng miệng cho bần đạo, thật ra chỉ có má»™t cách.
Bệnh Cái cau mày:
- Ta tuyệt nhiên không nghÄ© ra cách nào ngoài cách vừa nêu là ta nên gá»i ngÆ°Æ¡i là Trang lão đệ.
Trang Hoa tá»­ Ä‘iá»m nhiên bảo:
- Vậy bần đạo xin nói, thuận hay không thì tùy tiá»n bối. Äó là chỉ khi tiá»n bối hưởng hết thá» mệnh trá»i ban, dÄ© nhiên bần đạo từ đó trở Ä‘i không còn gá»i ai là tiá»n bối nữa.
Bệnh Cái giật mình:
- Ngươi muốn giết ta? Chỉ vì mỗi một tiếng xưng hô đó, từ lâu nay ngươi nuôi dưỡng ý niệm phải hạ sát ta? Và lúc này vì đã có tuyệt kỹ thượng thừa, ngươi quyết tìm ta chỉ để thực hiện cho bằng được ý định hoàn toàn phi nhân, phi nghĩa và phi lý đó?
Trang Hoa tử lắc đầu:
- Tại sao bần đạo lại nhẫn tâm muốn tá»± tay hạ thủ chính trưởng bối? Äó là Ä‘iá»u sẽ khiến nhiá»u kẻ vô công rá»—i sá»± đàm tiếu, cho bần đạo là má»™t ác đạo. Không phải thế. Trái lại, chỉ xin tiá»n bối thành toàn, bằng cách nên tá»± làm cho bản thân đừng tiếp tục sống quá lâu, quá thá» nhÆ° thế nữa. Nếu được tiá»n bối Æ°ng thuận, bần đạo hứa sẽ tá»± thân lập đàn cầu siêu, bảy bảy bốn mÆ°Æ¡i chín ngày, cho vong hồn tiá»n bối chóng siêu thoát.
Bệnh Cái lại cÆ°á»i vang:
- Ta cÅ©ng đâu muốn lây lất mãi tấm thân vừa bệnh hoạn vừa già nua này trên cõi hồng trần đầy những kẻ xấu xa đê tiện. Chỉ tiếc, lÅ© cô hồn dã quá»· ở chốn cá»­u tuyá»n thì thiếu bản lãnh lôi ta Ä‘i, còn bá»n thần tiên trên thượng giá»›i thì lại thấy ta không đủ tÆ° cách nên chẳng chịu rÆ°á»›c Ä‘i cho. Hay là nhá» Trang Hoa tá»­ ngÆ°Æ¡i giúp ta vậy, nếu thật sá»± ngÆ°Æ¡i có bản lãnh đủ để giúp ta. Ha ha…
Trang Hoa tử vụt thở dài:
- Vậy thì miá»…n cưỡng quá. NhÆ°ng biết sao được khi đây chính là sá»± thỉnh cầu của tiá»n bối, không lẽ bần đạo không cho tiá»n bối thá»a nguyện?
Bệnh Cái cÅ©ng ngÆ°ng cÆ°á»i ngay và lập tức bật lao vào tay Trang Hoa tá»­:
- Hãy câm ngay những lá»i giả dối của ngÆ°Æ¡i. Mau tiếp chiêu thì hÆ¡n.
“Ào…â€
Trang Hoa tử bình thản nhìn cung cách phát chiêu của Bệnh Cái:
- Trong chưởng có trầm lại có nhanh. Thảo nào tiá»n bối bây lâu nay không mấy khi thủ bại cho dù ngÆ°á»i có ngoại hiệu ngỡ vô hại là Bệnh Cái. Äể xem bần đạo có đủ bản lãnh giúp tiá»n bối toại nguyện chăng? Äỡ!
“Vù…â€
Một kích của Trang Hoa tử làm Bệnh Cái giật mình lùi lại:
- Vô Vi phách không chưởng! Hóa ra sÆ° tổ ngÆ°Æ¡i là nhân vật duy nhất đã tình cỠđắc thủ tuyệt kỹ Vô Vi phái hai trăm năm trÆ°á»›c đã từng bị Kim Khôi Ma Äao hủy diệt? Äâu phải tuyệt kỹ được sÆ° tổ ngÆ°Æ¡i tá»± lÄ©nh há»™i?
Trang Hoa tá»­ chợt thu chiêu vá», đồng thá»i tủm tỉm cÆ°á»i:
- May thật, nếu không được tiá»n bối Ä‘iểm hóa, ắt hẳn Trang Hoa tá»­ này mãi mãi vẫn không biết đấy là di há»c của phái Vô Vi. Và bây giá» vì đã biết lợi hại, phải chăng tiá»n bối có ý định sẽ tá»± vẫn hÆ¡n là để bần đạo phí công?
Bệnh Cái phẫn nộ gầm vang:
- Di há»c đó vì lá»t vào tay má»™t kẻ ngụy đạo ngÆ°Æ¡i ngÆ°Æ¡i, ta dù phải chết vẫn quyết tâm ngăn cản, không để ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c sau gì cÅ©ng vì hận sÆ° phụ sẽ hủy hoại thanh danh Hoa SÆ¡n phái. Hãy đỡ chiêu!
“Ào…â€
Trang Hoa tá»­ bật cÆ°á»i đắc ý:
- Bệnh Cái Æ¡i là Bệnh Cái, sao lão chợt hiểu rõ ta nhÆ° thế? Không sai, ta từng nhiá»u năm dài ôm hận lẽ nào không báo hận khi đã có cÆ¡ há»™i. Vì ngÆ°Æ¡i là kẻ đã làm ta hận nhất. Hôm nay ngÆ°Æ¡i phải chết. Ha ha…
“Vù…â€
“Ầm…â€
Bệnh Cái bị chấn kình bức dá»™i thật mạnh. Äiá»u đó khiến Trang Hoa tá»­ càng lÆ°á»›t thêm tá»›i vá»›i tràng cÆ°á»i thủy chung luôn đắc ý:
- Äừng tá» ra kém nhÆ° thế má»™t khi tuyệt kỹ của ta có những bảy chiêu và ngÆ°Æ¡i, má»™t Bệnh Cái vang danh võ lâm không lẽ chỉ chịu nổi có má»™t hai chiêu? Hãy cố tri chì nào. Ha ha…
“Vù…â€
Bệnh Cái chợt rùn bộ, dốc toàn lực vào song chưởng cùng hất mạnh:
- Ta kém hay không ngÆ°Æ¡i sẽ biết. Äỡ!
“Ào…â€
“Ầm, ầm.â€
Nhìn Bệnh Cái tuy không còn bị bức dá»™i thật mạnh nhÆ°ng vẫn cứ lảo đảo lùi từng bÆ°á»›c, Trang Hoa tá»­ cÆ°á»i khinh thị:
- Nếu vẫn cứ thế này lão nhi ngươi sao đủ lực chịu đựng thêm dù chỉ một chiêu nữa của ta? Vậy tốt hơn nếu lão ngoan ngoãn tuân theo số mạng, tội gì lê thân già ngày ngày chỉ lo chuyện không còn can hệ gì đến lão cho hoài phí? Hãy mau nạp mạng cho ta.
NhÆ°ng chÆ°a kịp xuất thủ chiêu tối hậu hầu kết liá»…u Bệnh Cái, Trang Hoa tá»­ bá»—ng lạnh giá»ng quát:
- Ai?
Bệnh Cái đã ngỡ phải táng mạng chợt mở bừng thật to hai mắt và khẽ kêu:
- Dương Thế Tôn!
Trang Hoa tá»­ cÅ©ng vừa vặn thấy má»™t nhân vật che kín diện mạo Ä‘ang Ä‘iá»m nhiên đếm từng bÆ°á»›c Ä‘i tá»›i. Trang Hoa tá»­ nheo nheo đôi mắt cÅ©ng đã già nhìn nhân vật đó:
- Muốn mạo nhận Dương Thế Tôn cũng phải biết cách. Ngươi vì không biết cách nên chớ mong lừa được bần đạo.
Nhân vật nỠvẫn khoan thai đi tiếp:
- Thế nào là biết cách mạo nhận? Hay ngươi đã từng gặp một ai đó dám mạo nhận Dương Thế Tôn ta?
Trang Hoa tử thoáng giật mình:
- Nếu biết có ngÆ°á»i mạo nhận, sao ngÆ°Æ¡i là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn đích thật lại không há»i gì kẻ đó? Trừ phi ngÆ°Æ¡i vẫn chỉ là kẻ mạo nhận.
Nhân vật nỠdừng lại, vừa vặn đứng đối diện và đủ gần Trang Hoa tử:
- NgÆ°Æ¡i là cao thủ đệ nhất của phái Hoa SÆ¡n hiện nay hay kỳ thá»±c vẫn là kẻ chỉ giá»i khoe khoang cho sÆ°á»›ng miệng? Äáp Ä‘i. Và khi đáp xong ta sẽ cho ngÆ°Æ¡i biết ta có đúng là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn hay không?
Trang Hoa tử rúng động:
- Chỉ danh khiêu chiến? Có phải ý của ngươi là thế?
Nhân vật nỠhừ lạt:
- NgÆ°Æ¡i không dám nhận là đệ nhất cao thủ phái Hoa SÆ¡n? Vậy cút Ä‘i. Äừng đứng đó chỉ làm bẩn mắt ta.
Trang Hoa tá»­ chợt phá lên cÆ°á»i trịch thượng:
- Cảnh ngá»™ này chợt khiến ta nhá»› má»™t câu “cây có bóng, ngÆ°á»i có danh.†Thật không ngá» khí thế của má»™t bóng ma mÆ°á»i năm trÆ°á»›c là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn lại khiến ta bây giá» còn rúng Ä‘á»™ng. Äến ná»—i gặp má»™t kẻ chỉ đủ đởm lược mạo nhận nhÆ° ngÆ°Æ¡i, ta suýt nữa tá»± hóa thành trò cÆ°á»i. Khá lắm, nếu ta chính là đệ nhất cao thủ của phái Hoa SÆ¡n thì sao? NgÆ°Æ¡i đủ bản lãnh đả bại ta sao? Ha ha…
Nhân vật ná» tá»± xÆ°ng là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn thủy chung vẫn Ä‘iá»m nhiên phát thoại:
- Ngươi chỉ nếu là hay chính là cao thủ đệ nhất Hoa Sơn phái? Hãy tỠrõ dũng khí để thừa nhận hơn là giở trò mập mỠvới ta?
Trang Hoa tử thịnh nộ:
- Ta chính là đệ nhất cao thủ Hoa Sơn phái. Và nếu hôm nay ngươi được may là còn sống thì không bao lâu nữa sẽ có dịp mục kích ta ngang nhiên đoạt lại cương vị chưởng môn lẽ ra đã từ rất lâu thuộc vỠta.
Dương Thế Tôn hất hàm:
- NgÆ°Æ¡i nói dài quá. Ta chỉ nói ngắn gá»n thế này, hãy mau chuẩn bị bảo vệ ngôi vị đệ nhất cao thủ của ngÆ°Æ¡i. Rồi chÆ°a? Xuất thủ Ä‘i. Kẻo lúc bại lại bảo ta chẳng cho ngÆ°Æ¡i cÆ¡ há»™i xuất thủ. Nào.
Tình thế hoàn toàn đảo ngược. Nếu lúc nãy Trang Hoa tá»­ cao ngạo vá»›i Bệnh Cái thì lúc này cÅ©ng chính Trang Hoa tá»­ nếm mùi cao ngạo của nhân vật khác từng có khí thế khiến bản thân lão đạo rúng Ä‘á»™ng nhÆ° lá»i lão thú nhận. Vì thế, Trang Hoa tá»­ Ä‘á»™ng ná»™ bật lao đến:
- Nếu không giết ngươi, ta sao nuốt nổi món nhục này. Mau nạp mạng!
“Vù…â€
Giống như tình thế lúc nãy, Dương Thế Tôn cũng y cách Trang Hoa tử nhìn và gật gù, bình phẩm lối xuất thủ của Trang Hoa tử:
- Vô Vi phách không, má»™t chưởng pháp vừa nhanh vừa đầy uy lá»±c. Chỉ tiếc không đủ nhanh, đủ lợi hại so vá»›i công phu của ta. Äỡ!
Nhu Phong Thập Bát Lộ lại tái hiện trước mắt Bệnh Cái. Hàng loạt những chiêu chưởng nhanh hơn nhịp thoi đưa bỗng cùng một lúc được Dương Thế Tôn thần tốc phô diễn.
“Ầm ầm ầm…â€
Trang Hoa tử chịu không nổi, đành lùi từng bước theo từng nhịp chưởng kích.
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cÆ°á»i lạt:
- Kém thế này sao lại xÆ°ng là đệ nhất cao thủ? Hãy thá»­ lại má»™t lần nữa xem có khả dÄ© khá hÆ¡n không? Äỡ!
“Bung bung bung…â€
Trang Hoa tử tái nhợt sắc diện vì càng lúc càng bị bức lùi thì càng tái. Sau cùng Trang Hoa tử quay đầu tháo chạy:
- Dương Thế Tôn xuất thế! Ngươi chính là Dương Thế Tôn nay tái xuất giang hồ!
Dương Thế Tôn ném theo chân Trang Hoa tử một câu:
- Hãy bảo Hoa Sơn phái tìm sẵn một đệ nhất cao thủ khác. Dương Thế Tôn ra sẽ đến. Ha ha…
Äang cÆ°á»i, chợt DÆ°Æ¡ng Thế Tôn nghe Bệnh Cái cố ý chép miệng than:
- Lưu làm gì sinh mạng y. Thay vì ngươi cứ hạ thủ y có lẽ sẽ được phái Hoa Sơn nhất mực cảm kích.
Dương Thế Tôn quay mặt nhìn lão:
- Sao thế? DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ta chỉ muốn lÆ°u danh chứ đâu phải Ä‘a sát? Huống hồ lão cho ta đủ tÆ° cách để làm má»™t việc gá»i là thay võ lâm chủ trì công đạo sao? Không dám!
Bệnh Cái nhÆ° nhá»› lại DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vốn dÄ© là nhân vật nhÆ° thế nào nên sững sá». Sau đó lão bá»—ng thở ra nhè nhẹ:
- Dù ngươi không là Dương Thế Tôn, ta cũng xin đa tạ ân cứu mạng.
Dương Thế Tôn quắc mắt:
- Hoang Ä‘Æ°á»ng. Vì sao lão dám bảo ta không phải là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn?
Bệnh Cái hừ nhẹ:
- Dương Thế Tôn không phải kẻ che dấu chân diện. Ngươi thì phải.
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cÆ°á»i lạt:
- Lão biết một mà chẳng biết hai, tội đáng phạt. Há lão quên đã một lần ta bị quần xà dùng quỷ kế hợp công suýt hại mạng ta? Chỉ tiếc hỠđã thất bại, ta tuy mất đi diện mạo nhưng sinh mạng vẫn còn. Rõ chưa? Nếu đã rõ thì bây giỠlão muốn phạt như thế nào?
Bệnh Cái tái sắc, sau đó đành thở dài:
- Ta là bại tướng của bại tướng dưới tay Dương Thế Tôn ngươi, muốn phạt thế nào tùy ngươi.
Dương Thế Tôn vô tình nhìn vỠphía có bãi lầy:
- DÆ°á»ng nhÆ° khi nãy ta thấy lão có chú tâm dò xét chá»— này. Vì sao thế?
Lão ngắc ngứ:
- Hóa ra ngươi vẫn luôn bám theo ta? Vì sao?
Dương Thế Tôn không nhìn lão, vẫn cứ nhìn bãi lầy:
- Lão có nhớ câu ta lẩm bẩm, chủ ý là để lão nghe?
Bệnh Cái bối rối:
- Câu nào đâu? Ta… ra không nhớ có nghe ngươi lẩm bẩm hay không?
Dương Thế Tôn lập tức quắc mắt nhìn lão:
- Lão mau quên hay tuy nhá»› nhÆ°ng giả vá» không há» nhá»›? Vậy để ta nhắc lão lần này vậy. Äó là lúc lão tuy bám theo ta nhÆ°ng lại ngỡ ta không phát hiện. Vì muốn cho lão biết ta đã phát hiện, ta có lẩm bẩm má»™t câu, chủ ý nói vá» Lạc Quyến Äá». Và lá»i ta bảo là thế này, chỉ đại khái thôi, là mong sao những lá»i của há» Lạc Ä‘á»u là thật tâm. Lão nhá»› lại chÆ°a?
Bệnh Cái không thể nào bảo vẫn chưa nhớ:
- Vậy thì có liên quan gì đến chuyện ngươi mãi bám theo và còn tỠý muốn phạt ta?
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cÆ°á»i lạt:
- Có liên quan hay không, lão chỉ đáp câu này thì rõ. Là theo lão, hỠLạc có thật tâm hoặc đáng tin chăng?
Bệnh Cái tỠsắc giận:
- Y hiện là bang chủ bổn bang. Dĩ nhiên ta không thể nói y không đáng tin. Hà cớ gì ngươi có ý xen vào nội tình bổn bang?
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn há»i ngược lại:
- Ta không xen vào và cÅ©ng không rá»—i hÆ¡i xen vào. Chỉ vì lão há»i tại sao ta bám theo, thế cho nên ta không thể không cho lão biết vì sao ta cố ý bám theo lão. Vậy bây giá» lão đã hiểu vì sao rồi chứ?
Bệnh Cái lầu bầu:
- Ngươi tuy nói cả ngày nhưng kỳ thực thì không giải thích gì cho rõ, bảo ta hiểu là hiểu làm sao?
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn phá lên cÆ°á»i:
- Lão chÆ°a hiểu? Thật Æ°? Vậy ta đành cho lão má»™t câu đáp thật minh bạch thôi. Äó là ta bám theo lão chỉ vì muốn cho lão biết há» Lạc kia chẳng thật tâm mà cÅ©ng chẳng đáng tin dù chỉ má»™t phần nhá». Và thật may, nhá» theo lão nên ta tình cá» có má»™t bằng chứng. Äồng thá»i ta tin chắc lão cÅ©ng phát hiện thấy bằng chứng đó.
Bệnh Cái tái mặt:
- Có bằng chứng nào cho thấy tệ bang chủ thật sự không đáng tin?
Dương Thế Tôn nhíu mày, làm hai mắt chau lại:
- Không lẽ lão không phát hiện?
Bệnh Cái nổi giận:
- NgÆ°Æ¡i càng nói càng hồ đồ. Äừng nghÄ© ngÆ°Æ¡i là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn có bản lãnh cao minh thì muốn vu khống hoặc bôi nhá» ai cÅ©ng được. Huống hồ đó là ngÆ°Æ¡i Ä‘ang nói vá» bang chủ bổn bang.
Dương Thế Tôn thương hại nhìn lão:
- Vậy lão có nhớ câu cuối cùng Trang Hoa tử ác đạo nói trước khi hạ thủ toan đoạt mạng lão chăng?
Bệnh Cái nhớ được ngay:
- “Hãy ngoan ngoãn chấp nhận số phận thay vì cứ lê thân già lo những chuyện không can hệ gì đến…â€
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ngắt lá»i:
- Äủ rồi. Vậy là lão đâu phải hạng mau quên? Nói Ä‘i, Trang Hoa tá»­ biết lão lê thân già làm chuyện gì? Có phải chỉ để dò xét má»—i nhất cá»­ nhất Ä‘á»™ng của kẻ mà lão muốn biết có đủ tÆ° cách làm bang chủ hay không? Ồ… sao lão không nói gì?
Bệnh Cái bàng hoàng:
- Lạc Quyến Äá»â€¦ Lạc Quyến Äá»â€¦
Chợt Dương Thế Tôn hô to:
- Này, lão toan chạy Æ°? Äuổi theo bang chủ của lão Æ°? Äể làm gì? Hay chỉ để bứt dây Ä‘á»™ng rừng và sau này đừng mong có cÆ¡ há»™i vạch rõ chân tÆ°á»›ng há» Lạc? Äừng quên ta vẫn chÆ°a phạt lão đấy.
Bệnh Cái quả thật chỉ muốn bỠđi, nhưng vì nghe Dương Thế Tôn nói như thế, đành lưu lại:
- Ngươi vì sao một mặt thì giúp ta, giúp bổn bang, mặt khác thì cứ khăng khăng chỉ muốn làm nhục ta?
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cÆ°á»i lạnh thành tiếng:
- Má»™t DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cao ngạo và đầy tham vá»ng không há» giúp ai bao giá». Äó là Ä‘iá»u thứ nhất lão đừng ngá»™ nhận. Riêng chuyện phạt lão không phải vì muốn làm nhục mà để trị tá»™i lão dám nghi ngá» thân phận má»™t DÆ°Æ¡ng Thế Tôn đích thá»±c là ta. Và vì lão há»i nên ta lập lại má»™t nhận định. Lão quan tâm đến bãi lầy, nghi ngá» ta có ý bám theo tiểu liá»…u đầu há» Tôn. Äúng hay sai?
Bệnh Cái lắc đầu ngao ngán:
- Không chỉ riêng võ công, tâm cÆ¡ và bản lãnh miệng lưỡi của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng quá lợi hại. Bị ngÆ°Æ¡i há»i dồn từ nãy giá», thú thật ta không còn biết nghÄ© vá» ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế nào cho đúng. Vậy không phải ngÆ°Æ¡i bám theo Tôn Nhân Phụng?
Dương Thế Tôn bảo:
- Ta chÆ°a giết ả là đã may. Tá»™i gì phí công bám theo má»™t ả bản lãnh chẳng có gì đáng nói? Bất quá ta chỉ lấy làm lạ là tại sao ả cÅ©ng xuất phát từ chá»— bấy lâu nay ta ẩn thân luyện công. NhỠđó má»›i vô tình nghe chính phụ thân ả chá»n đâu không chá»n lại nhè đúng chá»— đó để cất giấu tuyệt kỹ Tôn gia. Còn để phạt lão, ta muốn lão thá»­ theo ta vào đó má»™t chuyến. Thế nào?
Bệnh Cái giật mình:
- NgÆ°Æ¡i muốn vùi thây ta ngay giữa bãi lầy? Tại sao ngÆ°Æ¡i chá»n chi cách hạ thủ tàn Ä‘á»™c đó thay vì chỉ má»™t chưởng giết thác ta cho xong?
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cÆ°á»i vang:
- Ta đâu thể giết lão má»™t khi đã bảo ta không Ä‘a sát? Chỉ là phạt thôi để lão từ nay thôi nghi ngá» vá» thân phận ta. Cho lão hay, kể cả bãi lầy lẫn toàn bá»™ cảnh quang bên kia chính thật là má»™t trận đồ hoàn chỉnh. Ta muốn lão biết DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ta thật sá»± lợi hại nhÆ° thể nào. Äi theo ta. Ha ha…
Dương Thế Tôn xuất thủ cực nhanh, vừa chế ngự huyệt đạo xong là lập tức nhấc lão vào tay để đưa lão cùng lao qua bãi lầy.
Không bao lâu sau, khi quay lại và chỉ có má»™t mình, DÆ°Æ¡ng Thế Tôn lá»™t bá» khăn che mặt, để lá»™ má»™t diện mạo anh tuấn của má»™t nam nhi chỉ má»›i mÆ°á»i bảy mÆ°á»i tám niên ká»· và tá»± tủm tỉm cÆ°á»i:
- GiỠđến lượt Dương Cần xuất thế. Ha ha…
Dương Cần lao đi…
Tài sản của dth_abcd

  #19  
Old 07-05-2008, 09:16 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 18

Vá» Kim gia thu hồi Ä‘iá»n sản
Cứu nạn dân hội ngộ cố nhân



Nhìn má»™t tiểu tá»­ dù anh tuấn nhÆ°ng có vẻ ngoài phong trần cùng khất cứ tùy tiện toan xông vào, má»™t gã đại hán có nhiệm vụ giữ cổng liá»n hùng hổ bÆ°á»›c tá»›i chận lối:
- NgÆ°Æ¡i nếu muốn xin việc ở Kim gia chí ít phải há»i má»™t tiếng. Có đâu quen thói tùy tiện xông vào, nhÆ° xem lão đây chẳng ra gì? Nói, tên gì? Muốn xin việc hay muốn tìm ai? Nếu xin việc thì Ä‘i lối sau đến hậu viện. Còn muốn tìm ngÆ°á»i thì sau khi thông rõ, cứ chá» lão gia rảnh sẽ quay vào tìm cho. Thế nào?
Tiểu tá»­ cÆ°á»i cầu tài:
- Tiểu nhân tên DÆ°Æ¡ng Cần. Vì tìm ngÆ°á»i nên không cần theo lối hậu. NgÆ°á»i tiểu nhân muốn tìm chính là Tiểu Chân, vốn dÄ© là a hoàn của Kim tiểu thÆ°.
Gã đại hán cau mặt:
- Ngươi cũng khá đấy, biết tìm hiểu thông lệ ở đây trước khi đặt chân đến. Nhưng thật tiếc cho ngươi chỉ tổ uổng công, vì a hoàn đó đã tự ý bỠtrốn mất biệt. Ngươi muốn tìm thì đi chổ khác mà tìm.
Dương Cần cũng nhíu mày cau mặt:
- BỠđi? Vậy còn thân mẫu của Tiểu Chân? Nhân huynh có thể cho tiểu nhân gặp được chăng?
Gã hất hàm:
- Rốt cuá»™c ngÆ°Æ¡i vì muốn gặp thân mẫu của ả Tiểu Chân đó nên má»›i đến? Sao không nói sá»›m ngay từ đầu? Lại còn toan qua mặt, bảo chỉ muốn tìm ả Tiểu Chân? ChỠđấy. Ta sẽ gá»i ngÆ°á»i Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i đến chá»— mụ.
DÆ°Æ¡ng Cần đủ nhẫn nại chá» vì kỳ thá»±c phải mất má»™t lúc lâu gã và má»™t ngÆ°á»i nữa má»›i cùng nhau quay lại.
Nhân vật Ä‘i cùng gã đại hán vừa nhìn thấy DÆ°Æ¡ng Cần liá»n tá» ra hoài nghi:
- Ngươi có đúng là Dương Cần? Hay chỉ là tên trùng tên, vì xem ngươi không mấy giống Dương Cần ta từng biết?
Dương Cần đáp nhẹ:
- CÅ©ng có thể nhÆ° nhân huynh nói, nhÆ°ng Ä‘iá»u đó không quan trá»ng. Vì tiểu nhân chỉ muốn gặp thân mẫu của Tiểu Chân.
Nhân vật nỠnhún vai:
- Äi theo ta.
Hắn Ä‘i khá nhanh khiến DÆ°Æ¡ng Cần có phần vất vả má»›i theo kịp. Hắn chợt há»i:
- Ngươi quen Tiểu Chân như thế nào? Có phải Tiểu Chân hay ai đó nhỠngươi đến tìm thân mẫu ả?
Dương Cần vừa đi vừa thở hổn hển:
- Tiểu nhân trước kia có quen nhưng vẫn ngỡ Tiểu Chân vẫn còn ở đây. Nay có dịp quay vỠcố hương, chỉ tiện chân ghé thăm qua mà thôi. Nhưng lúc nãy nhân huynh có buộc miệng bảo tên trùng tên, không lẽ ở đây từng có một Dương Cần?
Hắn liếc ngang, nhìn khá kỹ Dương Cần:
- CÅ©ng có. NhÆ°ng vì thuở nhá», y có qua má»™t trận bệnh hoạn suýt chết, nên còn được gá»i là Tiểu Quặt cho dù y sau này chợt khá»e lên và vạm vỡ, giống ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng diện mạo y không thể trắng trẻo và khôi ngô nhÆ° thế này. Ắt hẳn chỉ là tên trùng tên.
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i:
- Trùng tên như vậy quả thú vị. Ước gì tiểu nhân được một lần gặp một Dương Cần thứ hai.
Hắn chợt lạnh giá»ng:
- Y chết rồi. Nếu ngươi mong muốn được gặp y đến thế, sao không xuống quỷ môn quan tha hồ gặp.
Dứt lá»i, hắn bá»—ng quay ngÆ°á»i quật má»™t kình thật mạnh và thật gần vào DÆ°Æ¡ng Cần.
DÆ°Æ¡ng Cần vẫn cÆ°á»i:
- Chúng ta vô thù vô oán, cớ gì nhân huynh gở miệng khuyên tiểu nhân xuống quỷ môn quan để gặp Dương Cần kia?
“Bình.â€
Bị trúng kình, Dương Cần thì thản nhiên và bình chân như vại, trái lại kẻ xuất kỳ bất ý tấn công Dương Cần thì lảo đảo thối lùi phải đến ba bốn bước. Hắn trợn mắt khinh hãi:
- Ngươi nội lực thâm hậu thật? Hay ngươi chính là Dương Cần tái sinh với tấm thân vẫn luôn như đã kim cương bất hoại thân?
Dương Cần lắc đầu:
- Tiểu nhân tuy có luyện một vài loại công phu để phòng thân nhưng làm gì có thứ bản lãnh như nhân huynh vừa đỠcập? Mà này, sao nhân huynh bỗng dưng động thủ? Ắt phải có nguyên do, đúng không? Là nguyên do gì thế, nhân huynh?
Hắn kịp trấn tĩnh và đang miễn cưỡng giải thích:
- Vì có ý ngỠnên ta được lệnh phải thử qua bản lãnh của ngươi. Cũng may, ngươi lại đủ bản lãnh để trầm tĩnh chịu đựng. Ngươi không để tâm và giận ta chứ? Ta sẽ đưa ngươi đến chổ mẫu thân Tiểu Chân ngay. Theo lối này.
DÆ°Æ¡ng Cần nhìn thấy hắn cố ý Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng vá» phía có khách sảnh, đành há»i:
- Nhân huynh toan đưa tiểu nhân đến gặp nhân vật đã ra lệnh, bảo phải động thủ như vừa rồi?
Hắn gật đầu:
- Vì tung tích của mẫu thân Tiểu Chân chỉ có chủ nhân biết. HÆ¡n nữa, ngÆ°Æ¡i vì tha thiết gặp, ắt không ngại để chủ nhân há»i qua ngÆ°Æ¡i vài câu?
Lúc đó vì cả hai đã Ä‘i đến gần khách sảnh nên từ trong đó lập tức có tiếng ngÆ°á»i há»i vá»ng ra:
- Dương Cần này không phải Dương Cần kia chứ?
Hắn lại liếc nhìn Dương Cần lần nữa:
- Chỉ trùng tên thôi, chủ nhân hà tất quá lo ngại.
Giá»ng ở bên trong cất lên cÆ°á»i:
- Vậy ngươi hãy thay ta, ra lệnh cho tất cả triệt thoái. Còn Dương Cần kia, vào đây.
Hắn đẩy nhẹ tay vào Dương Cần:
- Vào Ä‘i, đừng ngại. Bất quá chủ nhân chỉ há»i ngÆ°Æ¡i vài câu chiếu lệ, sau sẽ cho ngÆ°Æ¡i biết phải tìm mẫu thân ả Tiểu Chân ở đâu.
Dứt lá»i, hắn xoay ngÆ°á»i Ä‘i ngược lại, không há» biết chủ nhân hắn Ä‘ang giật mình lo lắng nhÆ° thế nào lúc nghe DÆ°Æ¡ng Cần vừa xô cá»­a bÆ°á»›c vào vừa lên tiếng:
- Kim trang chủ muốn há»i gì tiểu nhân?
Bên trong khách sảnh chỉ có má»—i má»™t nhân vật bệ vệ Ä‘ang ngồi chá» gặp DÆ°Æ¡ng Cần. Giá»ng nói của DÆ°Æ¡ng Cần khiến cho nhân vật đó ngẩng ngay đầu, kinh nghi nhìn DÆ°Æ¡ng Cần:
- Thanh âm của ngươi sao đối với ta quen quá…
Dương Cần ngoái tay chốt chặt cửa:
- Hóa ra di phu vẫn chÆ°a quên giá»ng nói của tiểu Ä‘iệt.
Nhân vật nỠlúc này mới đứng bật dậy, nhìn kỹ diện mạo của Dương Cần:
- Là ngươi? Ngươi là Dương Cần?
DÆ°Æ¡ng Cần vừa tiến lại gần vừa cÆ°á»i:
- Di phu muốn lá»›n tiếng cÅ©ng vô ích. Vì bây giá», qua loan báo của gã cầu tài kia, má»i thuá»™c hạ của di phu thế nào cÅ©ng nghÄ© có đến hai DÆ°Æ¡ng Cần. Vì má»™t đã chết nên má»™t còn lại ở đây kể nhÆ° vô hại cho Trang Chủ của chúng. Di phu nên bình tâm, tá»± ngồi xuống thì hÆ¡n.
Kim Trang chủ tái mặt, từ từ ngồi xuống trở lại:
- NgÆ°Æ¡i chÆ°a chết? Äã cùng viện chủ Thiên La viện rÆ¡i xuống vá»±c ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chÆ°a chết?
DÆ°Æ¡ng Cần chợt dừng lại, không tiến thêm cÅ©ng không ngồi vào chá»— nhÆ° cố ý chừa cho má»—i má»™t ngÆ°á»i nữa là DÆ°Æ¡ng Cần thế nào cÅ©ng ngồi:
- Di phu cÅ©ng đừng có xuẩn Ä‘á»™ng tìm cách chạm tay vào chổ phát Ä‘á»™ng cÆ¡ quan nhÆ° thế. Vì má»™t là tiểu Ä‘iệt đã Ä‘á» phòng và hai nữa, nếu di phu cố tình miá»…n cưỡng thì đừng trách tiểu Ä‘iệt tuyệt tình trở mặt. à của tiểu Ä‘iệt chỉ muốn há»i di phu má»™t vài câu rồi thôi, sau đó bá» Ä‘i ngay. Äược chứ?
Kim trang chủ lập tức thu tay, đặt cả hai lên vòng bụng bệ vệ:
- DÄ© nhiên ngÆ°Æ¡i có thể há»i. Và nếu đáp ứng được ta sẽ đáp, có gì phải sợ ngÆ°Æ¡i vốn từng là má»™t đứa bé được ta gia ân Ä‘Æ°a vá» cÆ°u mang nuôi dưỡng má»›i có ngày hôm nay.
Dương Cần gật đầu:
- Trước tiên tiểu điệt xin được vấn an a di, đại thiếu gia Kim Mỹ An, và nhị tiểu thư Kim Mỹ Kỳ. Nếu được gặp thì tốt hơn.
Kim trang chủ lắc đầu quầy quậy.
- NgÆ°Æ¡i đến không đúng lúc rồi, vì lâu nay kể cả ta tuy có nhá»› nhung thÆ°Æ¡ng tưởng nhÆ°ng chỉ vì đôi ba tuần trăng má»›i được Ä‘i thăm há» má»™t lần. Ắt câu há»i kế tiếp của ngÆ°Æ¡i sẽ là tung tích của mẫu thân Tiểu Chân?
DÆ°Æ¡ng Cần mỉm cÆ°á»i:
- Há»i làm gì ngÆ°á»i đã chết? Äó chỉ là cái cá»› để tiểu Ä‘iệt được an toàn đến gặp gỡ di phu nhÆ° thế này. Kỳ dÆ° má»i việc có liên quan đến Tiểu Chân tiểu Ä‘iệt Ä‘á»u tá» tÆ°á»ng.
Kim Trang chủ giật mình:
- Hóa ra ngươi đã biết rõ ta đang là thủ hạ của ai? Chỉ như thế ngươi mới nghĩ mưu tìm cớ để gặp cho được ta?
Dương Cần bảo:
- TrÆ°á»›c kia di phu là thuá»™c hạ của Thiên La viện. Vì muốn lập công cho nên di phu đành phó giao tiểu Ä‘iệt, nhân lúc há» cần ngÆ°á»i để đào luyện và lập Thập Nhân Can, đúng không?
Kim trang chủ cÆ°á»i lạt:
- Nay Thiên La viện đã lá»t vào tay Cá»­u U và Tuyệt Äịa nhị viện. Vá»›i thế lá»±c của ta hiện nay nhÆ° thế, ngÆ°Æ¡i thật to gan, không biết sống chết là gì nên má»›i tá»± dẫn thân đến đây.
Dương Cần chợt nháy mắt:
- Nói nhÆ° vậy, a di cùng Mỹ An, Mỹ Kỳ hiện nay Ä‘ang ở cùng Äiá»n PhÆ°Æ¡ng, Tống Thanh Äạt và Nam Cung Hoàng? Và vì biểu muá»™i Mỹ Kỳ trÆ°á»›c sau gì cÅ©ng lá»t vào tay Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nên di phu tá»± phụ, cho thế lá»±c của bản thân hiện ít ai sánh bằng? Di phu không những đã tuyệt tình vá»›i tiểu Ä‘iệt mà đối vá»›i thê nhi cốt nhục cÅ©ng chẳng tiếc thÆ°Æ¡ng. Tệ đến thế Æ°, di phu?
Kim Trang chủ biến sắc:
- NgÆ°Æ¡i không được hồ đồ. Mỹ An, Mỹ Kỳ nhá» nhiá»u phúc phận nên được nhị viện thu làm truyá»n nhân. Mỹ Kỳ dù sao cÅ©ng là sÆ° muá»™i của thiếu viện chủ Äiá»n PhÆ°Æ¡ng. Nhất định Tống viện chủ phải bắt chúng giữ đúng lá»… giáo. Làm gì sẽ xảy ra chuyện dâm ô nhÆ° ngÆ°Æ¡i vừa Ä‘á»™c miệng nói càn?
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i thÆ°Æ¡ng hại:
- Biết rõ Äiá»n PhÆ°Æ¡ng không ai bằng tiểu Ä‘iệt. Di phu thật quá nông cạn, tá»± Ä‘em trứng gởi cho ác, lại còn không tiếc lá»i bênh vá»±c cho kẻ tiểu nhân thế nào cÅ©ng gây tổn hại cho lệnh ái. Nói vậy, tiểu Ä‘iệt thay vì hạ thủ, thôi thì xin cứ để di phu sống thêm má»™t thá»i gian nữa, hầu biết rõ má»i hÆ° thá»±c, xem có đúng nhÆ° tiểu Ä‘iệt nói chăng.
Kim trang chủ đứng bật dậy:
- NgÆ°Æ¡i có tÆ° cách gì để nói những lá»i trịch thượng nhÆ° thế? NgÆ°Æ¡i có bản lãnh đó sao? Và dù có, không lẽ ngÆ°Æ¡i không nhá»› ai đã cÆ°u mang ngÆ°Æ¡i từ thuở má»›i hạ sinh để bây giá» ngÆ°Æ¡i Ä‘á»n đáp nhÆ° thế sao?
DÆ°Æ¡ng Cần chợt lạnh giá»ng:
- Ngay sau khi ly khai nÆ¡i này, tiểu Ä‘iệt sẽ tìm đến và đạp bằng Cá»­u Cung, Tuyệt Äịa viện. Dám nói nhÆ° thế chắc di phu tá»± rõ hiện nay tiểu Ä‘iệt có tÆ° cách hoặc bản lãnh để trịch thượng vá»›i di phu hay không. Riêng vá» chuyện Ä‘á»n đáp, xin di phu cho há»i, vì sao di phu sát hại hai mẫu tá»­ Tiểu Chân? Có phải vì Tiểu Chân đã tình cá» phát hiện toàn bá»™ mÆ°u toan bất lợi mà di phu cùng a di luôn nghÄ© cách sát hại tiểu Ä‘iệt kể cả khi hãy còn bé? Äúng nhÆ° thế không? Hay tiểu Ä‘iệt chỉ nghÄ© oan cho di phu?
Kim trang chủ lao đến xuất thủ miệng thì há to hô hoán:
- NgÆ°á»i đâu? Mau mau.
Dương Cần nhanh tay hơn, lập tức cách không phát chỉ lực điểm huyệt đạo toàn thân Kim trang chủ:
- Di phu nên ngoan ngoãn thì hơn. Nếu không tiểu điệt e khó lòng lưu mạng cho di phu như vừa hứa.
Bị Ä‘iểm huyệt, Kim trang chủ chỉ biết trợn tròn hai mắt, khiếp vía vì bản lãnh quá cao cÆ°á»ng của DÆ°Æ¡ng Cần. Äã thế, lão còn thêm khiếp hãi khi nghe DÆ°Æ¡ng Cần tiếp tục hài tá»™i.
- Tiểu Ä‘iệt bị mang hai chữ Tiểu Quặt, đấy là do di phu ban cho và suýt chết. Sau lại bị di phu thÆ°Æ¡ng tưởng, ban cho những công việc nặng ná» vượt quá sức, may nhá» Tiểu Chân chỉ Ä‘iếm nên tiểu Ä‘iệt nhân đó biến lao dịch thành khổ luyện ngoại lá»±c. Thấy không hại chết tiểu Ä‘iệt để chiếm Ä‘oạt toàn bá»™ Ä‘iá»n sản này, di phu thật thâm Ä‘á»™c khi lợi dụng Ä‘iá»u Mỹ Kỳ bán báo để phó giao sinh mạng tiểu Ä‘iệt cho ác nhân. Tiểu Ä‘iệt kể đúng chứ?
Và Dương Cần giải khai á huyệt cho di phu. Kim trang chủ lắp bắp van xin:
- Ta thừa nhận vì nuôi ngÆ°Æ¡i quả nhá»c nhằn, ngÆ°Æ¡i lại bệnh tật triá»n miên, nên ta chỉ sá»›m muốn tống khứ ngÆ°Æ¡i cho khuất mắt. NhÆ°ng tuyệt đối không có chuyện hại ngÆ°Æ¡i để chiếm Ä‘oạt Ä‘iá»n sản. Phụ thân ngÆ°Æ¡i chỉ là tiểu đạo tặc, làm gì có chút tài sản nào để ta manh tâm chiếm Ä‘oạt?
Dương Cần phẫn nộ, long mắt và rít qua kẽ răng:
- Lão lập lại lần nữa xem. Äiá»n sản này là do lão từ đâu có? Do gia phụ tích cóp gởi vá» hay do lão nhá» sinh ý thích hợp nên càng lúc càng thêm phú quý? Cho lão hay, chính tai ta nghe tá»± miệng gia phụ thuật lại nhÆ° thế. Giá» thì đến lượt lão phải đáp. Nói mau.
Kim trang chủ kinh hoảng:
- Sao bảo phụ thân ngươi đã chết?
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i lạnh:
- Gia phụ không những không chết mà lại còn sai phái ta đến gặp lão để thu hồi toàn bá»™ Ä‘iá»n sản này. Lão không phủ nhận sá»± thật chứ? Và lão có Æ°ng thuận giao toàn bá»™ Ä‘iá»n sản nhÆ° ta vừa nói chăng? Hay lão chỉ muốn mất mạng? Chá»n Ä‘i.
Kim trang chủ bủng rủn và bàng hoàng:
- Giao, để ta giao. Vì vốn dÄ© tất cả Ä‘á»u là của phụ thân ngÆ°Æ¡i. Ta giao, đừng giết ta.
Dương Cần hừ lạt:
- Mau gá»i trưởng quản gia vào đây. Bảo tiá»n trang định giá tất cả sau đó đổi thành châu báu. Ta sẽ Ä‘i và sẽ cho lão toàn mạng. Nhá»›, đừng mong giở trò trÆ°á»›c mặt ta. Kỳ thá»±c chỉ là do lão buá»™c ta phải dùng thủ Ä‘oạn này. Riêng ta thì cần gì tài vật chỉ là của ngoại thân? Thá»±c hiện mau.
Không bao lâu sau DÆ°Æ¡ng Cần bá» Ä‘i vá»›i hành trang dù chỉ là túi châu báu nhá» nhÆ°ng lại là cả má»™t Ä‘iá»n sản có thể nuôi cả ngàn ngÆ°á»i không ít hÆ¡n mÆ°á»i năm.
* * *
TÆ°Æ¡ng tá»± những Ä‘iá»n trang đã được DÆ°Æ¡ng Cần tá»± tìm đến trong mấy ngày qua. Chưởng quỹ của tiá»n trang này cÅ©ng tá»± thân tiá»…n DÆ°Æ¡ng Cần ra tận ngoài:
- Äa tạ thiếu gia đã Æ°u ái nghÄ© đến những nạn dân trong vùng. Thiếu gia yên tâm, tệ trang sẽ đổi ngay số châu ngá»c. Thiếu gia vừa quyên hiến thành ngân lượng, sau đó sẽ mua đủ lÆ°Æ¡ng thá»±c cần thiết phát chẩn cho nạn dân. Xin Ä‘a tạ thiếu gia má»™t lần nữa.
Quân tá»­ thi ân bất cầu báo, lẽ ra DÆ°Æ¡ng Cần sẽ cứ thế quay lÆ°ng bá» Ä‘i ngay, sau khi đã được chưởng quỹ tiá»n trang tiển chân đến tận ngõ và không cần há»i gì thêm vá» cách Ä‘iá»u hành công việc phát chẩn của tiá»n trang đã được DÆ°Æ¡ng Cần tin tưởng ủy thác. NhÆ°ng chợt có tiếng ngÆ°á»i gá»i, tuy để há»i chưởng quỹ, thế mà vẫn khiến DÆ°Æ¡ng Cần Ä‘á»™ng tâm:
- Gần đây ở trấn thành có thêm má»™t vài nạn dân không phải dân ngụ cÆ°. Chưởng quỹ há»i thiếu gia có nên phát chẩn luôn cho há» không?
Chưởng quỹ lập tức quay lại, mắng ngÆ°á»i vừa há»i:
- Ta Ä‘ang lúc tiá»…n chân thượng khách, chá» khi ta quay lại ngÆ°Æ¡i há»i không được sao? Huống hồ ngÆ°Æ¡i đừng tưởng ta không biết thật tâm ngÆ°Æ¡i Ä‘ang nghÄ© gì. Nghe này, nạn dân nào thì cÅ©ng nhÆ° nạn dân nào. Äã phát thì phát hết, không phân biệt. Huống hồ những ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i định nói chỉ là hai nữ nhân, má»™t già cả lẩm cẩm, má»™t thì ngÆ¡ ngẩn cho dù trẻ và xinh đẹp. Nếu ngÆ°Æ¡i toan nhân cÆ¡ há»™i này làm khó hoặc có ẩn ý này ná», tiá»n trang của ta từ lâu nay không cần hạng ngÆ°á»i nhÆ° ngÆ°Æ¡i.
NgÆ°á»i ná» thất kinh, vá»™i thanh minh:
- Chưởng quỹ chá»› vá»™i nghÄ© sai cho tiểu nhân. Kỳ thá»±c, tuy quan tâm mẫu tá»­ há» nên tiểu nhân má»›i há»i nhÆ°ng chỉ là muốn nhắc khéo để chưởng quỹ thà trao tận tay cho há» thì hÆ¡n. Kẻo lúc phần ná» vừa đến tay chÆ°a kịp dùng đến đã bị ả vì quá ngÆ¡ ngẩn nên sẽ vất vãi tứ tung.
DÆ°Æ¡ng Cần vì vẫn đứng đó nên không thể không há»i:
- Là má»™t tiểu cô nÆ°Æ¡ng ngÆ¡ ngẩn? Nếu vậy, nhân huynh kia chắc cÅ©ng đúng. Hay là phiá»n chưởng quỹ trao tận tay cho mẫu thân nàng ấy? Vì tuy già và lẩm cẩm nhÆ°ng thế nào mẫu thân nàng ấy cÅ©ng biết cách giữ lại và sá»­ dụng cho cả hai. Trừ phi cả hai Ä‘á»u ngá»› ngẩn nhÆ° nhau?
Chưởng quỹ bỗng thè lưỡi và rùng mình:
- Äể ta nói thế này, mong thiếu gia chá»› trách. Mụ ấy thật tình không ai đủ đởm lược đến gặp mặt đâu. Vì mụ nào chỉ già và lẩm cẩm, diện mạo mụ cứ nhÆ° quá»· Dạ Xoa, vừa xấu xí vừa thật khiếp đảm. Thật không hiểu mụ ấy sao lại bá»—ng dÆ°ng có má»™t cô nÆ°Æ¡ng thật xinh đẹp gá»i mụ là mẫu thân?
DÆ°Æ¡ng Cần phì cÆ°á»i:
- Mẹ cú sinh con tiên, đâu phải chuyện chÆ°a từng? NhÆ°ng đã vậy, vì chưởng quỹ bảo chẳng ai dám đến gặp, thôi thì cứ chỉ cách, tá»± ta sẽ đến và ắt có cách vẹn toàn giúp há».
Chưởng quỹ lộ vẻ ái náy:
- Thiếu gia đã quyên hiến số châu ngá»c bằng cả vạn lượng kim ngân. Äể thiếu gia tặng thêm cho há» nữa, Ä‘iá»u đó chẳng nói làm gì, vì tùy vào từ tâm của thiếu gia. NhÆ°ng có lẽ đâu lại để thiếu gia phí công chỉ vì chuyện nhá» nhặt này.
DÆ°Æ¡ng Cần mỉm cÆ°á»i và lắc đầu:
- Ta tuy phí công nhÆ°ng bù lại cÅ©ng được lợi. Äấy là sẽ có dịp nhìn tận mắt há» sinh sống cÆ¡ khổ nhÆ° thế nào? Äồng thá»i cÅ©ng phần nào tò mò muốn biết mẫu tá»­ há» vì sao lại được chÆ° vị, má»™t là hết lá»i khen xinh đẹp, má»™t thì bảo xấu nhÆ° quá»· Dạ Xoa. Ta muốn thế, xin chưởng quỹ chá»› áy náy quá.
Chưởng quỹ đành thở dài, miá»…n cưỡng chỉ Ä‘Æ°á»ng cho DÆ°Æ¡ng Cần:
- HỠchẳng phải dân ngụ cư, phần thì vừa mới đến đây chưa quá mấy mươi ngày nên chổ hỠtạm ngụ chỉ là ngôi miếu bị bỠhoang từ lâu. Thiếu gia nếu đi đến cuối trấn, chỉ cần rẽ hữu đi thêm dài ba dặm ắt sẽ nhìn thấy.
Dương Cần kinh ngạc:
- HỠsống cách biệt như thế? Vậy sinh ý và độ nhật của hỠlà thế nào?
Chưỡng quỹ ngao ngán lắc đầu:
- Mụ mẫu thân có lẽ tá»± biết diện mạo xấu xa, dẫu Ä‘i đến đâu, làm gì cÅ©ng khiến má»i ngÆ°á»i sợ hãi xa lánh. Vì thế mụ chẳng mấy khi lá»™ diện. Äược cái là ái nữ mụ lại xinh đẹp tợ thiên tiên, tuy ngÆ¡ ngẫn nhÆ°ng cÅ©ng biết chăm chút sắc diện. NhỠđó, má»—i ngày vì ả Ä‘á»u vào trấn nên nếu không ngÆ°á»i này thì cÅ©ng ngÆ°á»i khác do am hiểu khổ cảnh cÅ©ng tìm cách dúi cho ả má»™t ít vật thá»±c mang vá». Có Ä‘iá»u lạ là đừng bao giá» cho ả nhiá»u. Bằng không ả cÅ©ng tá»± vất bá» tứ tung, sau đó chỉ nhặt lại má»™t ít đủ chi dụng mà thôi. Thật đáng thÆ°Æ¡ng, nhan sắc đó mà lại ngÆ¡ ngÆ¡ ngẩn ngẩn đó.
Dương Cần cũng thở dài:
- Càng đáng thÆ°Æ¡ng hÆ¡n vì há» chỉ là nữ nhân chân yếu tay má»m. Không ai bức hiếp cÅ©ng là Ä‘iá»u may cho há».
DÆ°Æ¡ng Cần toan Ä‘i, chợt nghe chưởng quỹ tủm tỉm cÆ°á»i, nói thêm:
- Nói ra chỉ sợ thiếu gia không tin. Kỳ thá»±c cÅ©ng có môt vài lần ả bị lÅ© du thủ du thá»±c toan giở trò ức hiếp. Thế nhÆ°ng ả nhÆ° có phật tiên Ä‘á»™ trì, bá»n kia dù cố vây bắt thế mấy cÅ©ng không sao tóm được. Äã tóm không được thì nói gì chuyện ức hiếp hay bắt nạt ả? Äã vậy, má»—i khi gặp chuyện tÆ°Æ¡ng tá»±, ả thÆ°á»ng rất lá»›n tiếng, chứ không chịu ngậm tăm nhÆ° lúc vô sá»±. Ả hù dá»a lại bá»n kia, bảo là nếu Tiểu Quặt của ả đến, Tiểu Quặt của ả rất mạnh, Tiểu Quặt của ả sẽ cho bá»n kia biết tay. Thế là phần vì kiêng dè diện mạo xấu xa của mẫu thân ả, ai ai cÅ©ng có thể tưởng tượng diện mạo của Tiểu Quặt ả ắt phải xấu hÆ¡n đến mức Ä‘á»™ nào, phần thì muốn tóm cÅ©ng không tài nào tóm được, kể từ dạo đó đến nay ả hầu nhÆ° vô sá»±.
Dương Cần vội cúi thấp đầu, nói qua loa vài câu khách sáo và hối hả bỠđi.
Chỉ khi Ä‘i thật khuất, DÆ°Æ¡ng Cần má»›i dám ngẩn đầu lên, để lá»™ má»™t gÆ°Æ¡ng mặt nhợt nhạt vì lo lắng, đến ná»—i chỉ muốn thi triển khinh công, miá»…n càng sá»›m gặp cô nÆ°Æ¡ng đó chừng nào càng mau giải tá»a nhiá»u nghi nan chừng nấy.
* * *
Bóng chiá»u ngã thật thấp má»›i thấy bóng dáng má»™t nữ lang tiá»n tụy bÆ°á»›c Ä‘i thÆ¡ thẩn quay vá». Nàng còn cách ngôi miếu hoang má»™t quãng ngắn, chợt DÆ°Æ¡ng Cần xuất hiện ngay trÆ°á»›c mặt nàng:
- Tiểu Chân muội?
Nàng bối rối, tự nghiêng đầu qua lại để ngó Dương Cần:
- NgÆ°Æ¡i gá»i ta? NgÆ°Æ¡i biết ta sao? Tên ta là Tiểu Chân? Nghe cÅ©ng quen quen. NhÆ°ng sao ta không thấy quen ngÆ°Æ¡i?
Dương Cần tiến lại gần hơn:
- Muội đúng là Tiểu Chân. Nhưng sao muội bỗng trở nên thế này? Ai đã làm gì muội? Kẻ nào đã khiến muội ngơ ngẩn, đến nỗi không nhớ cả tính danh? Kẻ nào?
Từ trong ngôi miếu chợt có giá»ng dù the thé nhÆ°ng thật yếu vang ra:
- NgÆ°Æ¡i đã vỠđấy Æ°, hài tá»­? Ai đã cùng vá» vá»›i ngÆ°Æ¡i? Ta nghe tiếng có kẻ cùng ngÆ°Æ¡i nói chuyện. Sao ngÆ°Æ¡i quên lá»i ta dặn, Ä‘Æ°a kẻ lạ mặt vỠđây làm gì?
Tiểu Chân vụt lách ngang, lướt qua Dương Cần để chạy thật nhanh vào ngôi miếu:
- Mẫu thân. Y bảo y biết hài nhi. Y bảo tên của hài nhi là Tiểu Chân.
Phát hiện cách lách ngÆ°á»i qua chính là thân pháp, DÆ°Æ¡ng Cần càng tin chắc đấy chính là Tiểu Chân nên vá»™i lao theo.
NhÆ°ng giá»ng nói phẫn ná»™ từ trong ngôi miếu vang ra ngay lập tức làm DÆ°Æ¡ng Cần chùn bÆ°á»›c:
- Ngươi là ai? Nếu không mau xưng danh, trái lại còn cố ý xông bừa vào thì chớ trách lão thân đây vì tình huống bất khả kháng đành phải dụng độc cho tất cả cùng chết.
Dương Cần đành dừng bước, đứng bên ngoài ngôi miếu:
- Còn tôn giá là ai? Tuy tại hạ chÆ°a má»™t lần diện kiến thân mẫu của Tiểu Chân nhÆ°ng vẫn quả quyết mẫu thân nàng đã tạ thế. Tôn giá đã không phải mẫu thân của nàng, lại vừa tá»± bá»™c lá»™ là am hiểu thuật dụng Ä‘á»™c, phải chăng việc xÆ°ng hô mẫu tá»­ này là tôn giá có mÆ°u đồ bất lợi cho Tiểu Chân và cÅ©ng là ngÆ°á»i khiến Tiểu Chân mất hết ký ức?
Giá»ng kia quyết không nhân nhượng:
- NgÆ°Æ¡i đã không xÆ°ng danh lại còn dám nói nhảm. Nhục nữ của lão thân không phải Tiểu Chân nhÆ° ngÆ°Æ¡i khăng khăng Ä‘á» quyết. Hoặc ngÆ°Æ¡i cút Ä‘i hoặc phải xÆ°ng rá» tính danh và giải thích cặn kẽ nhÆ° lão thân vừa Ä‘á» xuất. Nếu không, má»i hậu quả dù xảy ra vẫn phải do ngÆ°Æ¡i chịu trách nhiệm.
Dương Cần nghi ngại:
- Tôn giá cÅ©ng là nhân vật võ lâm? Má»™t ngÆ°á»i vừa có diện mạo xấu xa vừa am hiểu thuật dụng Ä‘á»™c, theo tại hạ biết khắp võ lâm nhÆ° chỉ có má»—i má»™t nhân vật nhÆ° thế.
- NgÆ°Æ¡i muốn nói đến Âm Ma Kiá»u Äại Mỹ? Muốn gặp ả, ngÆ°Æ¡i nên Ä‘i chá»— khác mà tìm. Còn bây giá», nếu lão thân đếm đến ba ngÆ°Æ¡i vẫn chÆ°a Ä‘i, hoặc không đáp ứng Ä‘iá»u lão thân vừa Ä‘á» xuất, thì sinh mạng của Tiểu Chân ngÆ°Æ¡i cứ vào quá»· môn quan mà há»i. Má»™t!
Bất thần Dương Cần động thân lao đi thật nhanh vào ngôi miếu.
- Hai!
Dương Cần dựa theo thanh âm vừa đếm, lập tức nhìn thấy một nữ ma diện vừa ngồi vừa ôm Tiểu Chân vào lòng, tay còn lại thì nắm tròn như thể đang giữ một vật và thế nào cũng ném ra.
- Ba! Ngươi đã bỠđi chưa?
Dương Cần từ từ tiến lại gần nữ ma diện:
- Tôn giá đã mất hết võ công? Vậy thì…
Nữ ma diện lập tức quật mạnh vật trong tay xuống ná»n miếu loang lổ ná»­a đất ná»­a gạch:
- Ngươi phải chịu trách nhiệm vỠcái chết của tất cả ở đây.
DÆ°Æ¡ng Cần dù giật mình nhÆ°ng cÅ©ng nhanh thật nhanh, vừa vá»™i Ä‘iểm huyệt nữ ma diện vừa phất nhẹ nhu kình đỡ lấy má»™t vật tròn chỉ suýt nữa đã từ tay nữ ma diện va vỡ xuống ná»n.
Cầm vật ná» trên tay, DÆ°Æ¡ng Cần vừa kinh tâm vừa phẩn ná»™, giật Tiểu Chân thoát khá»i mụ nữ ma diện:
- Há»a khí Diêm La Cầu? Mụ là Quá»· Diêm La trong bá»n tam quá»·, tứ yêu? Sao mụ hại Tiểu Chân? Lại còn toan dùng vật này tá»± hại mụ, hại lây luôn tất cả?
Tiểu Chân đang vùng vẫy, cố thoát tay Dương Cần:
- Mẫu thân? Sao mẫu thân không cứu hài nhi? Ngươi là ai? Sao bắt giữ ta và còn dám quát mẫu thân ta? Mau buông ta ra. Nếu không, Tiểu Quặt mà đến, Tiểu Quặt rất mạnh, y sẽ không tha ngươi.
Dương Cần cố gượng nhẹ với nàng:
- Tiểu Chân muá»™i hãy mau nhình lại ta. Tiểu Quặt đây, ta là Tiểu Quặt vừa được muá»™i gá»i đây. Lẽ nào muá»™i nhá»›, muá»™i biết biết gá»i đến ta nhÆ°ng lại không nhận ra ta?
Quỷ Diêm La bị chế ngự huyệt đạo, chợt thở dài ai oán:
- Nếu ngươi là Tiểu Quặt đích thực, nếu ngươi là đã nhận được ả là Tiểu Chân, hãy nói đi, vì sao ngươi tìm được ả? Vì sao ngươi tìm được nơi ta ẩn ở đây? Và vì sao ngươi nhận đúng ta là Quỷ Diêm La?
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i lạt:
- Ta không nỡ hạ sát má»™t kẻ mất hết võ công đã là may cho mụ lắm rồi. Mụ còn dám tra há»i đủ Ä‘iá»u vá» ta Æ°? Tạm biệt. Ta sẽ Ä‘Æ°a Tiểu Chân Ä‘i. Và nếu sau này biết rõ Tiểu Chân bị thế này là do mụ, lúc đó ta quyết lấy mạng mụ.
Dương Cần điểm vào Thụy huyệt của Tiểu Chân, toan đưa đi, chợt nghe Quỷ Diêm La bảo:
- Ta há»i ngÆ°Æ¡i là để mong cho ngÆ°Æ¡i có cÆ¡ há»™i hiểu ngá»n ngành vá» những gì đã xảy ra cho ả. Nếu ngÆ°Æ¡i cứ thế này bá» Ä‘i, ta nói thật, việc giúp ả hồi phục vì là Ä‘iá»u không tưởng, đồng thá»i sinh mạng ta cÅ©ng chẳng mong kéo dài được bao lâu, nên ngÆ°Æ¡i kể nhÆ° mãi mãi không bao giá» biết ai là hung thủ hãm hại ả đến nông nổi này.
Dương Cần động tâm:
- à mụ bảo không phải do mụ hại Tiểu Chân?
Quá»· Diêm La há»i ngược lại:
- Nếu ta vẫn quả quyết nhÆ° thế, liệu ngÆ°Æ¡i có dám tin chăng? Huống gì sinh mạng ta Ä‘ang ở trong tay ngÆ°Æ¡i, sợ gì mà ngÆ°Æ¡i không dám cùng ta nói cho tá» tÆ°á»ng ngá»n ngành nguyên cá»›.
Dương Cần bối rối:
- Tin mụ? Liệu tin được không những nhân vật được mệnh danh là nhất ma, nhị ác, tam quỷ và tứ yêu?
Bá»—ng ở xa xa có má»™t tràng cÆ°á»i theo gió đêm thoảng Ä‘Æ°a đến:
- Khá thật. Bá»n ta chÆ°a kịp đến là có ngÆ°á»i nhận rõ lai lịch của bá»n ta. Ai vậy? Nếu có bản lãnh hãy chỠđấy. Nhị ác này sẽ đến thu thập kể cả mụ Quá»· Diêm La lẫn những kẻ nào to gan dám đối đầu bá»n ta. Ha ha…
Quỷ Diêm La rúng động:
- NgÆ°Æ¡i mau Ä‘i Ä‘i. Hãy Ä‘Æ°a luôn ả cùng Ä‘i. Mà này, đừng quên cho ta xin lại Há»a Khí Diêm La Cầu. Chỉ có vật đó ta má»›i đủ đởm lược cùng bá»n nhị ác nhị yêu đồng quy tận. Mau lên.
Dương Cần chồm đến, diện đối diện với gương mặt cực kỳ xấu xa của Quỷ Diêm La:
- Ta đủ bản lãnh hạ thủ nhị ác. Chỉ cần mụ, má»™t lần này thôi, vì mụ và vì Lục Thân đồ đệ mụ, hãy cho ta minh bạch má»™t Ä‘iá»u: Mụ có hay không có gây tổn hại cho Tiểu Chân?
Sắc mặt mụ đanh lại:
- Ngươi biết Lục Thân, đệ tử duy nhất của ta? Nó đâu?
Dương Cần thì thào rít:
- Äối phÆ°Æ¡ng chỉ còn cách hai trượng là lá»t vào miếu. Mụ không đáp, ắt tất cả Ä‘á»u muá»™n.
Quỷ Diêm La thở hắt ra:
- Ta dám thỠđộc, không phải ta đã hại…
Dương Cần đặt ngay Tiểu Chân vào giữa lòng Quỷ Diêm La và đứng lên:
- Äủ rồi. Má»™t lúc sau chúng ta sẽ trở lại câu chuyện.
Và vút má»™t cái DÆ°Æ¡ng Cần đã biến khá»i miếu để thần tốc xuất hiện bên ngoài, vừa vặn đứng chắn lối hai lão thân Ä‘ang ào ào toan xông vào miếu:
- Nhị ác?
Hai lão nhân khựng lại, ngay sau đó thì nhình nhau:
- Chỉ là một tiểu oa nhi?
- Má»™t tiểu oa nhi vừa rá»i vú mẹ?
Dương Cần lùi lại một bước và hất hàm:
- Trong nhị ác, ai vừa huênh hoang bảo sẽ đến thu thập tất cả?
Lão nhân bên tả chồm đến:
- Là ta. Và đây là bằng chứng.
“Vù…â€
Lão xuất thủ nhanh và độc, khiến Dương Cần cũng đáp lại nhưng nhanh hơn, độc hơn:
- Ta sẽ minh chứng Ä‘iá»u ngược lại.
“Bung.â€
Lão nhân còn lại nhìn lão nhân nỠbị chấn bay một quãng xa bằng ánh mắt kinh hoàng:
- Công phu gì lợi hại thế, tiểu tử?
DÆ°Æ¡ng Cần gá»i để lão quay lại:
- Không cần biết đó là công phu gì. Trái lại, ta chỉ há»i, liệu lão đủ bản lãnh chịu má»™t kích nhÆ° vậy?
Lão biến sắc, đồng thá»i cứ chồm bừa vào DÆ°Æ¡ng Cần:
- Ta giết ngươi! Chết…
Trong miếu có tiếng Quá»· Diêm La kêu vá»ng ra:
- Äá» phòng hắn thi Ä‘á»™c!
DÆ°Æ¡ng Cần mỉm cÆ°á»i nhìn má»™t màn vân vụ má» nhạt chợt xuất hiện từ tay đối phÆ°Æ¡ng:
- Lão sẽ nếm mùi lợi hại. Hừ!
Và Dương Cần hất tay, ngỡ chỉ xua đi màn vân vụ, nào ngỠcòn thản nhiên điểm huyệt cách không chế ngự lão.
- Há»±!
Dương Cần vừa xô lão ngã lăn vừa lấy chân đè ghìm đầu lão xuống đất:
- Bổn thiếu gia không ngại độc. Lão có cảm thấy hối hận sau hành vi hồ đồ đó chăng?
Lão rít lên phẩn uất:
- Giết ta Ä‘i. MÆ°á»i tám năm sau ta sẽ là trang hảo hán. Äến lúc đó ngÆ°Æ¡i má»›i biết thủ Ä‘oạn của ta.
DÆ°Æ¡ng Cần thu chân vá», rồi chồm xuống để nâng lão ngồi lên:
- Khá lắm. Vì kể ra lão cÅ©ng có dÅ©ng khí, dám thà chết hÆ¡n chịu nhục, ta sẽ đối xá»­ vá»›i lão đúng má»±c. Và vì lão là bại tÆ°á»›ng, thiết nghÄ©, lão chỉ có quyá»n chá»n má»™t trong hai Ä‘á» xuất sau đây của ta. Thứ nhất, lão sẽ chết và làm ma hồ đồ vì sẽ không bao giá» biết ta là ai, đồng thá»i nhá» bản lãnh nào ta dể dàng đả bại lão. Äó là nếu lão không cung xÆ°ng má»i Ä‘iá»u ta muốn biết và sẽ há»i lão. Ngược lại, nếu lão tá» ra ngoan ngoãn hợp tác…
Lão đang giương mắt nghi ngỠnhìn Dương Cần:
- Ngươi có ý định sẽ tha mạng ta?
Dương Cần bỉu môi:
- Không bao giá». Vì ta đã quyết kết liá»…u lão. Chỉ có Ä‘iá»u, vì lão thức thá»i nên đáp lại, ta sẽ thố lá»™ cho lão biết ta là ai.
Lão khinh khỉnh:
- Vì sao ta mong muốn, phải biết ngÆ°Æ¡i là ai? Trái lại, ta chỉ cần biết ngÆ°Æ¡i tuy là má»™t tiểu tá»­ nhÆ°ng nhá» may và nhất là nhân lúc ta bất phòng nên má»›i có cÆ¡ há»™i đắc ý, bấy nhiêu đó đủ rồi. Äừng nhiá»u lá»i nữa, giết Ä‘i.
DÆ°Æ¡ng Cần phá lên cÆ°á»i:
- Äừng ngỡ ta dá»… ta lá»t vào kế nói khích của lão. Há lẽ vì xem trá»ng lão là hảo hán, là kẻ có dÅ©ng khí. Ta sẽ ngu xuẩn đến mức Ä‘á»™ giải khai huyệt cho lão, sau đó lại phải phí công, cho lão minh bạch là ta không nhá» may, cÅ©ng không phải nhân lúc lão bất phòng để đắc thủ? Äừng vá»ng tưởng nhÆ° thế. CÅ©ng đừng thấy ta chỉ là má»™t tiểu tá»­ mà ngá» có thể phỉnh lừa nhÆ° đối vá»›i trẻ lên ba. Ha ha…
Lão thất vá»ng thở dài :
- Ngươi là ai? NhỠcông phu nào dễ dàng đả bại một lúc đủ nhị ác? Chỉ sau khi minh bạch như thế, ta mới đáp ứng, hợp tác và mãn nguyện được chết dưới tay ngươi.
Dương Cần sau thoáng cau mặt, sau đó đánh thì thầm vào tai lão một lúc.
Lão biến sắc:
- Có thật ngươi là…
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i vào mặt lão:
- Tại sao ta thì thầm, lão phải tự hiểu. Vì thế, đừng tỠra kinh hoàng như thế. Trái lại, giỠlà lúc lão thực hiện phần lão. Thế nào?
Lão chợt cÆ°á»i đắc ý:
- NgÆ°Æ¡i tưởng ta đáp ứng ngÆ°Æ¡i thật sao? Lầm rồi. Và bây giỠắt ngÆ°Æ¡i đã rá», gì thì gì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chỉ là má»™t tiểu tá»­, ngÆ°Æ¡i vẫn bị ta lừa. Ha ha…
Dương Cần phẫn nộ, vỗ tay lên đỉnh đầu lão:
- Lão muốn chết!
NhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Cần bất thần ngÆ°ng lại, Ä‘oạn mỉm cÆ°á»i vì thấy lão Ä‘ang tình trạng nhắm mắt chá» chết:
- Cho lão chết ngay chẳng là tiện nghi cho lão sao? Äừng vá»ng tưởng và đừng lầm nghÄ© ta lại trúng kế lão.
Lão mở mắt và động nộ:
- Nếu không hạ sát, ngươi tin không, ta chỉ cần được mở miệng lần nữa là sẽ hét toáng tính danh ngươi cho ai ai cũng biết.
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i lạt và Ä‘iểm á huyệt lão:
- Ta cÅ©ng không cần lão cung xÆ°ng. Rá» chÆ°a. Và Ä‘iá»u ta muốn bây giá» là muốn lão chết thật khổ, khổ đến Ä‘á»™ lão dù muốn mở miệng van xin, bảo để lão nguyện ý đáp ứng miá»…n là được chết ngay, thì lão cÅ©ng chẳng còn cÆ¡ há»™i nào để mở miệng.
Hai mắt lão kinh hoàng. Và theo cách lão nhìn, Dương Cần chép miệng lắc đầu:
- Ta đã nói rồi và chỉ má»›i vừa nói thôi, nào có lâu la gì. Phải chăng lão đã thay đổi ý định, thà đáp ứng để được chết ngay hÆ¡n là bị hành xác? Äúng nhÆ° thế chứ? Chỉ tiếc, muá»™n rồi.
Lão nhắm mắt lại, trút ra tiếng thở dài não ruột.
CÆ°á»i thầm, DÆ°Æ¡ng Cần lại giải khai á huyệt cho lão:
- Ta đành dung cho lão một lần cuối vậy. Nào, nói đi, ai đã…
Chợt ở xa xa có tiếng gá»i:
- Nhị ác! Nhị lão Ä‘ang ở đâu? Äã thu thập hoặc tìm được nÆ¡i ẩn thân của mụ Quỷ…
Lão nhân cơ hội được mở miệng lập tức gào to, gào thật ầm ĩ:
- Äừng đến đây. DÆ°Æ¡ng Cần vì luyện được…
Dương Cần phẫn nộ vỗ bốp một chưởng lên đầu lão:
- Ta vẫn bị lừa. GiỠthì vĩnh biệt!
“Bốp.â€
ChÆ°a kịp vất xác lão, DÆ°Æ¡ng Cần bá»—ng nghe Quá»· Diêm La gá»i:
- Nhị yêu sắp tá»›i. Nếu giết được nó cứ giết, sau đó mau Ä‘Æ°a ta cùng Tiểu Chân tìm chổ khác. Má»i Ä‘iá»u ngÆ°Æ¡i muốn biết, muốn há»i, rồi sẽ biết. Äừng phí thá»i gian, sẽ không tốt cho tất cả chúng ta.
Dương Cần chuyển thân, lao vào miếu:
- Nếu tại hạ hiểu đúng, hại Tiểu Chân là nhị yêu, nhị ác? Thế lực nào gộp được bốn ác nhân vào một nhóm?
Quỷ Diêm La thở phào:
- NgÆ°Æ¡i là DÆ°Æ¡ng Cần? Äủ hiểu vì các ngÆ°Æ¡i há»i ta vá» thế lá»±c này. Có phải chỉ gần đây ngÆ°Æ¡i má»›i lại có cÆ¡ há»™i hành tẩu giang hồ? NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i hiểu đúng và há»i đúng. Vì bị má»™t thế lá»±c sai khiến nên cả Tiểu Chân lãn ta bấy lâu nay luôn bị bá»n nhị ác, nhị yêu truy Ä‘uổi. Bấy nhiêu đó có tạm có ngÆ°Æ¡i minh bạch chÆ°a?
Dương Cần đưa ra một ngón tay:
- Còn má»™t Ä‘iá»u nữa. Tôn giá vì thừa nhận đã biết rõ Tiểu Chân nên có thể hiểu tôn giá bấy lâu nay cÅ©ng là ân nhân của Tiểu Chân?
Quỷ Diêm La lập tức quả quyết:
- Äấy là Ä‘iá»u duy nhất ta có thể tá»± hào thừa nhận. NgÆ°Æ¡i tin chăng?
Dương Cần chồm đến, giải huyệt cho Quỷ Diêm La:
- Chúng ta Ä‘i. Dù chậm cÅ©ng cứ Ä‘i. Tại hạ quyết chắc sẽ có cách bảo toàn cho cả ba. Chỉ phiá»n tôn giá, nếu cần dùng Há»a Khí Diêm La Cầu này dá»a và bảo bá»c há»™ Tiểu Chân.
Quỷ Diêm La đứng lên nhưng lắc đầu:
- Ta đã mất võ công. Äể Tiểu Chân bảo há»™ ta thì đúng hÆ¡n.
Dương Cần nghi ngại, nhìn nàng vẫn đang thiêm thiếp ngủ:
- Thần trí nàng không đủ minh mẫn.
Quá»· Diêm La ngắt lá»i:
- Ta đang là mẫu thân, ả luôn nghe ta. Ngươi thà tin hơn là để chậm vì chần chừ.
Dương Cần thở dài, giải khai huyệt cho nàng… Vừa nhìn thấy Quỷ Diêm La, Tiểu Chân chồm ngay dậy:
- Mẫu thân định Ä‘i đâu lúc trá»i tối?
Quỷ Diêm La vỗ vào tay nàng:
- Thiếu hiệp đây chính là…, à, là hảo bằng hữu, sẽ Ä‘Æ°a mẫu tá»­ chúng ta cùng Ä‘i. Hài tá»­ cÅ©ng cần làm quen và gá»i là đại ca.
Tiểu Chân mỉm cÆ°á»i nhìn DÆ°Æ¡ng Cần:
- Là y? Y cũng vạm vỡ nhưng quyết không bằng Tiểu Quặt. Hài nhi đã xem Tiểu Quặt là ca ca, nếu thêm y nữa, y chỉ là nhị ca. Tiểu Quặt phải là đại ca mới đúng.
Dương Cần nghe như đứt từng khúc ruột:
- Äược rồi, muá»™i cứ gá»i ta nhÆ° thế. Ta không giành làm đại ca vá»›i Tiểu Quặt của muá»™i đâu.
Quỷ Diêm La chép miệng, nói cắt ngay:
- Äừng chần chừ nữa. NgÆ°Æ¡i cÅ©ng phải cho ta căn dặn ả đôi Ä‘iá»u chứ.
Tiểu Chân kinh nghi:
- Mẫu thân vừa gá»i ai là ả? Liá»…u cô cô lại sắp đến Æ°?
Quỷ Diêm La lại vỗ vỠnàng:
- Äã có thiếu hiệp đây, hài tá»­ không phải lo gì nữa. Này, hài tá»­ nhá»› giữ vật này Ä‘i cùng mẫu thân. Chỉ khi nào mẫu thân bảo ném, hài tá»­ chỉ việc ném thật mạnh ra là ổn. Nhá»› chÆ°a?
Dương Cần kinh hãi:
- Tốt nhất đừng bao giá» ném. Chỉ cần dùng để dá»a là đủ.
Tiểu Chân hoang mang nhìn cả hai:
- Vậy thì ném hay dá»a? NhÆ°ng dá»a là thế nào?
Dương Cần toan giải thích, chợt nghe Quỷ Diêm La bảo:
- Ta hiểu rồi. NgÆ°Æ¡i lo chứ gì? Yên tâm, vậy thì tá»± ta sẽ giải thích. Ừ, chỉ dá»a thôi. Và hi vá»ng ngÆ°Æ¡i có đủ bản lãnh đúng nhÆ° đã nói. Äi nào, hài tá»­.
Dương Cần vội theo chân cả hai:
- Tiểu Chân võ công vẫn còn, dù kém thì cũng như là có. Liệu tại hạ có thể giúp Tiểu Chân, cùng đưa tôn giá đi cho nhanh?
Quỷ Diêm La gật đầu:
- NgÆ°Æ¡i cẩn trá»ng nhÆ° thế là tốt. Vì nếu không có ta nói vào, chỉ cần má»™t hành Ä‘á»™ng bất cẩn của ngÆ°Æ¡i khiến Tiểu Chân bị mất niá»m tin chỉ vừa má»›i có vá»›i ngÆ°Æ¡i, e rằng mai hậu ngÆ°Æ¡i đừng mong đạt được niá»m tin đó!
DÆ°Æ¡ng Cần gượng cÆ°á»i:
- Chính vì hiểu nhÆ° thế, lá»i vừa rồi của tại hạ chỉ là Ä‘á» xuất, mong tôn giá chịu khó giải thích há»™. Kỳ thá»±c cÅ©ng vì sá»± an toàn cho chính sinh mạng tôn giá.
Quỷ Diêm La lại gật đầu và lần này lên tiếng với Tiểu Chân:
- Lá»i của nhị ca, hài tá»­ liệu có hiểu phần nào không? Äó là nhị ca của hài tá»­ muốn…
Tiểu Chân chỉ ngớ ngớ ngẩn ngẩn, chưa hẳn là kém minh mẫn:
- Hài nhi hiểu rồi. Nhưng tại sao chúng ta phải vội, mẫu thân? Có địch nhân sắp đến ư?
DÆ°Æ¡ng Cần chợt hắn vá»ng:
- Không còn là sắp. Chúng đến rồi. Không ngá» nhị yêu vì nhát đảm, vừa nghe tiếng kêu gây kinh Ä‘á»™ng lúc nãy của nhị ác đã vá»™i quay vá» gá»i viện binh, nên chúng đã đến và đến khá đông.
Quỷ Diêm La chấn động:
- Theo ngÆ°Æ¡i, chúng đến bao nhiêu? MÆ°á»i chăng?
Dương Cần hoài nghi:
- Cá»› sao tôn giá không há»i là chín hoặc mÆ°á»i má»™t, mà phải đúng là mÆ°á»i? Trừ phi đó chính là Thập Nhân Can?
Quỷ Diêm La giật mình:
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng biết vá» Thập Nhân Can? NghÄ©a là chúng kéo đến đủ mÆ°á»i ngÆ°á»i thật? Vậy ngÆ°Æ¡i đối phó được chăng?
Dương Cần biến sắc:
- Là liên minh tam viện với nhất ma? Thêm Cổ Linh bảo nữa? Không ngỠđấy chính là thế lực đủ bản lãnh thu nhận cả nhị ác, nhị yêu? Không biết chừng một Quỷ còn lại cũng không ở ngoài thế lực này?
Quỷ Diêm La dừng lại:
- NgÆ°Æ¡i am hiểu kể cÅ©ng khá. Không sai, và kể cả ta cÅ©ng được chúng thỉnh má»i. NhÆ°ng chỉ vì má»™t bất đồng nhá», chúng trở mặt ngay. Nếu ta không có sắp đặt trÆ°á»›c, chỉ e kể cả sinh mạng cÅ©ng đã mất, không riêng gì võ công?
Giá»ng của DÆ°Æ¡ng Cần chợt nhá» lại:
- Chúng đã phát hiện thi thể nhị ác, đã vượt qua miếu và đang phân khai đuổi theo chúng ta. Có lẽ đây là cơ hội cho tại hạ làm giảm thiểu uy lực của Thập Nhân Can.
Quỷ Diêm La hồ nghi:
- Ngươi toan nhân lúc chúng phân khai, ra tay diệt trừ bớt?
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i lạt:
- Cũng không khác lắm so với cách tại hạ đang có dự định. Vì trước đó chí ít tại hạ cũng muốn biết Thập Nhân Can có gì lợi hại.
Dứt lá»i, DÆ°Æ¡ng Cần thoăn thoắt bÆ°á»›c ra, lúc thì theo hÆ°á»›ng tả, khi thì vá» mé hữu. Và cứ di chuyển được vài bÆ°á»›c thì DÆ°Æ¡ng Cần dừng lại nếu không phải để cắm vào đất má»™t nhánh cây bất kỳ vừa tình cá» nhìn thấy và nhặt được thì cÅ©ng đặt má»™t chÆ°á»›ng ngại cho dù kỳ thá»±c vật đó vị tất có thể gây trở ngại cho bất luận ai.
Tuy vậy, lúc quay trở lại cạnh Tiểu Chân và Quá»· Diêm La, DÆ°Æ¡ng Cần lại dùng giá»ng nghiêm trá»ng để căn dặn cả hai:
- Chưa thấy tại hạ quay lại xin chớ đi loạn. Cứ ở nguyên vị, chỠlấy, dù lâm phải bất kỳ tình huống nào.
Quỷ Diêm La gật gù, à lên một tiếng:
- Sau đôi ba năm ngÆ°Æ¡i cùng Trác Viện Chủ thất tung, ta nghe kể loáng thoáng nhÆ° thế, hóa ra nhỠđó cả hai nhân há»a đắc phúc, vừa tăng tiến võ công vừa luyện đến tinh thông kỳ môn thế trận. NgÆ°Æ¡i yên tâm. Ta tá»± hiểu nếu Ä‘i loạn trong trận sẽ bị hậu quả thế nào. Tuy vậy, đừng quá xem thÆ°á»ng Thập Nhân Can vì nếu bị vây hãm, chỉ e ngÆ°Æ¡i muốn quay vào trận để tạm lánh thân cÅ©ng quá muá»™n.
Dương Cần liếc nhình Tiểu Chân:
- Äiá»u cần thiết là tôn giá gắng giữ, đừng để Tiểu Chân Ä‘i loạn. Nếu không…
Tiểu Chân thản nhiên lên tiếng:
- Muá»™i cÅ©ng không Ä‘i loạn. Vì đấy là lá»i nhị ca vừa dặn, đúng không? Muá»™i nghe là hiểu ngay. Xin nhi ca yên tâm.
DÆ°Æ¡ng Cần hoài nghi nhất má»±c, nhìn Quá»· Diêm La để dò há»i.
Quỷ Diêm La giải thích:
- Do cùng má»™t lúc gặp nhiá»u đả kích khiến xảy ra nhÆ° thế. Kỳ thá»±c đến ta cÅ©ng không thể ngá» hôm nay Tiểu Chân lại tá» ra mau hiểu những Ä‘iá»u thoạt nghe. Dù sao, ắt hẳn ngÆ°Æ¡i càng thêm yên tâm?
Dương Cần nhún vai và chợ bảo:
- Tại hạ sẽ quay lại. Bất luận thế nào cũng quay lại đưa nhị vị cùng đi.
Và Dương Cần lao đi mất dạng.
Tài sản của dth_abcd

  #20  
Old 07-05-2008, 09:18 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 19

Dương Thế Tôn phá Thập Nhân Can
DÆ°Æ¡ng Cần Ä‘á»™ lượng tha Äiá»n PhÆ°Æ¡ng



- Các hạ là ai?
Dù chỉ má»™t ngÆ°á»i quát há»i nhÆ°ng ngay lập tức lại có thêm ba bốn nhân vật nữa cÅ©ng bất thần xuất hiện đứng cạnh ngÆ°á»i vừa há»i.
Nhân vật bị quát há»i vẫn Ä‘iá»m nhiên đứng yên, để bắn xạ đôi mục quang loang loáng nhìn thêm nữa toàn bá»™ những nhân vật đã hoặc Ä‘ang bất thần xuất hiện, từ má»™t diện mạo được che kín bằng má»™t vuông lụa sẫm màu, hiệp vá»›i không gian tối sầm do màn đêm đã buông xuống khá dầy.
Có tất cả mÆ°á»i má»™t nhân vật xuất hiện. NgÆ°á»i thứ mÆ°á»i mặc dù xuất hiện sau cùng nhÆ°ng lại có tiếng nói quyết định:
- Tôn giá mau xưng danh. Bằng không, cho dù biết tôn giáo không phải tiểu tử Dương Cần đang được bổn nhân cùng thuộc hạ truy lùng, thì bằng thái độ ngạo mạn ương bướng, bổn nhân đoan quyết tôn giá khó sống thỠhết đêm nay.
Nhân vật che kín chân diện lúc này mới lên tiếng cao ngạo:
- NgÆ°Æ¡i là ai? Liệu đủ tÆ° cách há»i tính danh ta không?
Nhân vật thủ lãnh của nhóm mÆ°á»i má»™t ngÆ°á»i liá»n ngoác miệng cÆ°á»i vang:
- Quả nhiên tôn giá đã đến số chết. Vì đến cả bổn nhân uy danh lẫy lừng là Äiá»n PhÆ°Æ¡ng, thiếu viện chủ Cá»­u U viện tôn giá cÅ©ng không biết. Này, nếu ngoan ngoãn tá»± phÆ¡i bày diện mạo và xÆ°ng danh, tôn giá sẽ được bổn nhân ban cho cái chết toàn thây. Ha ha…
Nhân vật che diện mạo vẫn cứ cao ngạo:
- Äiá»n PhÆ°Æ¡ng? Cá»­u U viện? Cá»­u U viện, ta có nghe, riêng ngÆ°Æ¡i thì không. Cút Ä‘i. Trừ phi ngÆ°Æ¡i dám tá»± nhận ngÆ°Æ¡i là cao thủ đệ nhất Cá»­u U viện, trên cả Tống Thanh Äạt.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng rúng Ä‘á»™ng lùi lại, giÆ°Æ¡ng mắt nhìn lom lom nhân vật che kín diện mạo:
- Dương Thế Tôn? Tôn giá là Dương Thế Tôn?
Dương Thế Tôn xua tay tỠvẻ khinh khỉnh:
- Thái độ của ngươi thật đáng chán. Cút đi, vì ngươi dù bây giỠcó muốn nói thế nào đi nữa vẫn không thể khiến ta tin ngươi là Cửu U đệ nhất cao thủ. Nhớ xua luôn lũ vô dụng cùng đi. Hãy mau đi cho khuất mắt ta.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lấy trấn tÄ©nh thật nhanh:
- Vị tất Äiá»n PhÆ°Æ¡ng này hoàn toàn vô dụng nhÆ° tôn giá xem thÆ°á»ng. Trái lại, chính đêm nay tôn giá sẽ là thần long sa vÅ©ng cạn và quả quyết thế nào cÅ©ng mất mạng vì lÅ© vô dụng này. Äại Giáp đâu? Mệnh lệnh bây giỠđành thay đổi, hãy dốc toàn lá»±c và cho tôn giá đây biết Thập Nhân Can bá»n ngÆ°Æ¡i lợi hại nhÆ° thế nào. Thá»±c hiện Ä‘i.
Má»™t trong mÆ°á»i nhân vật nãy giá» luôn đứng yên chợt có phản ứng, chứng tá» y là Äại Giáp:
- Xin tuân lệnh chủ nhân.
Và Äại Giáp vẫy tay, vừa dùng thu lệnh vừa ra lệnh cho đồng bá»n:
- Khai trận. Quyết tâm diệt địch nhân.
Äồng bá»n của Äại Giáp gồm những chín ngÆ°á»i. Vì thế tất cả chính Ä‘á»u rập ràng phát lên tiếng hô vang Ä‘á»™ng:
- Quyết diệt địch nhân!
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn Ä‘iá»m đạm tá»a thị, gật đầu khen Thập Nhân Can:
- Khí thế quả có thể bức ngÆ°á»i. Hóa ra Äiá»n PhÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i toan dá»±a vào Thập Nhân Can để thá»±c hiện câu chuyện đêm nay sẽ khiến DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ta mất mạng? Hãy cứ để đấy, chá» xem cách đối phó này của ngÆ°Æ¡i có hiệu quả hay không. NhÆ°ng riêng ngÆ°Æ¡i, không lẽ ta để cho ngÆ°Æ¡i ung dung đứng ngoài tá»a sÆ¡n quan hổ đấu? Äiá»u đó thật bất công. Vì thế ta muốn ngÆ°Æ¡i cÅ©ng nên nếm chút lợi hại. Xem đây. Ha ha…
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn nhÆ° hóa thành cÆ¡n cuồng phong thần tốc cuá»™n ào đến Äiá»n PhÆ°Æ¡ng má»™t đợt sóng kình uy mãnh.
“Ào…â€
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thất kinh hồn vía, vừa loạng choạng nhảy lùi vừa gào thất thanh:
- Äại Giáp! Phát trận! Mau! á»i… nguy mất!
Äúng là nguy cho Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thật.
“Bùng…â€
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng bị chấn bay thật xa, khiến cho lúc DÆ°Æ¡ng Thế Tôn bắt đầu bị Thập Nhân Can vây hãm thì Äiá»n PhÆ°Æ¡ng đã hoàn toàn mất dạng.
Äại Giáp cho phát Ä‘á»™ng nhanh thế trận:
- TrÆ°á»ng Xà trận, Äệ Nhất Kích. Äánh!
MÆ°á»i ngÆ°á»i nối Ä‘uôi nhau vá»›i má»™t mình Äại Giáp đứng đầu. Tất cả Ä‘á»u trút dồn ná»™i lá»±c vào má»™t mình Äại Giáp. Vì thế chỉ có má»™t mình Äại Giáp dốc lá»±c phát thành chiêu.
“Vù…â€
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn biến mất. NhÆ°ng khi xuất hiện thì vì đứng ngay phía sau Äại Giáp nên DÆ°Æ¡ng Thế Tôn thần tốc quật đủ chín kình vào chín nhân vật Ä‘ang dồn lá»±c cho Äại Giáp. Má»—i ngÆ°á»i nhân má»™t kình, bắt đầu từ nhân vật đứng kế cận Äại Giáp cho đến tận nhân vật đứng sau cùng.
“Bung bung bung…â€
TrÆ°á»ng Xà Trận tan vỡ, chỉ là do mÆ°á»i ngÆ°á»i hợp trận đã bị phân khai thành mÆ°á»i hÆ°á»›ng.
Äại Giáp bối rối quay lại:
- Äịch nhân quá lợi hại. Mau diá»…n khai Tứ Tượng Lục Hợp.
Cả mÆ°á»i ngÆ°á»i rùng rùng chuyển Ä‘á»™ng, làm cho DÆ°Æ¡ng Thế Tôn nhất thá»i chỉ biết đứng yên và nhìn, miệng thì lẩm bẩm:
- Thập Nhân Can nếu chỉ thế nào thì nào có gì lợi hại. Bởi biến hóa tuy nhiá»u nhÆ°ng vì thế càng lá»™ nhiá»u sÆ¡ hở. Äủ hiểu chủ nhân của Thập Nhân Can dù có là Äiá»n PhÆ°Æ¡ng hay là ai chăng nữa vẫn không xứng đáng là đối thủ của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ta.
Lập tức có tiếng quát Ä‘anh gá»n vang đến:
- NgÆ°ng lại mau, Äại Giáp. Thật không ngá» bao tâm huyết của ta Ä‘á»u bị bá»n vô dụng các ngÆ°Æ¡i phá há»ng tất cả.
Äại Giáp sợ hãi cúi đầu, chỉ dám len lén nhìn má»™t nhân vật cÅ©ng che kín chân diện vừa xuất hiện:
- Thuá»™c hạ đã lo ngại Ä‘iá»u này từ trÆ°á»›c. Vì tá»± hiểu bản thân khó đáp ứng việc thay thế cÆ°Æ¡ng vị của má»™t Äại Giáp đích thá»±c.
Nhân vật má»›i đến liá»n xua tay:
- Lui Ä‘i, dẫn cả lÅ© cùng lui. Và khi gặp Äiá»n PhÆ°Æ¡ng, nhá»› bảo y, Ä‘iá»u ta cần là sá»± thành tâm. Lẽ ra y phải giao cho ta má»™t Thập Nhân Can thật dÅ©ng mãnh và đầy uy lá»±c. Chứ ta cần gì má»™t lÅ© vô dụng bá»n ngÆ°Æ¡i không giống chút nào vá»›i lá»i huênh hoang chính miệng y đã khoa trÆ°Æ¡ng vá»›i ta. Lui!
Dương Thế Tôn hừ lạt:
- Hóa ra còn một Thập Nhân Can khác, lợi hại hơn?
Nhân vật má»›i đến liá»n cÆ°á»i khẩy:
- Không sao. Tuy tiểu tá»­ há» Äiá»n dám qua mặt, chỉ giao cho ta má»™t lÅ© vô dụng, nhÆ°ng ta quyết chắc nếu gặp phải Thập Nhân Can đích thá»±c, đã được đào luyện theo đúng những gì ta từng Ä‘iá»m chỉ, ngÆ°Æ¡i dù có là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn thật sá»± cÅ©ng vị tất đối phó nổi.
Dương Thế Tôn gật gù:
- Äiá»m chỉ cho Cá»­u U, Thiên La nhị viện cách đào luyện Thập Nhân Can, nếu ta hiểu không sai thì từ lâu ngÆ°Æ¡i là kẻ đứng đằng sau cái gá»i là liên minh?
Nhân vật nỠđộng tâm:
- Sao ngÆ°Æ¡i chỉ nhắc đến Cá»­u U, Thiên La? Trong khi ai ai cÅ©ng biết thuở đầu của liên minh chỉ là Cá»­u U, Äịa Tuyệt, sau đó má»›i có thêm Thiên La do tiện nhân Trác Bách Hoa Ä‘á»™t ngá»™t thảm tá»­?
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn phá lên cÆ°á»i:
- MÆ°á»i hai năm ta ẩn tích giang hồ, nhÆ°ng đâu vì thế mà bảo ta không hay biết chút nào từng Ä‘á»™ng tÄ©nh võ lâm? Thiên La liên minh Cá»­u U, ẩn tình này nếu ta không tá» tÆ°á»ng thì làm sao biết đấy chỉ là má»™t âm mÆ°u? Và kỳ thá»±c, đúng nhÆ° ngÆ°Æ¡i vừa nói, khắp võ lâm ai ai cÅ©ng biết Cá»­u U liên minh Äịa Tuyệt. Vì thế sẽ không ai am hiểu Thiên La viện vì sao chợt mất Ä‘i viện chủ để sau đó đúng nhÆ° dụng ý, liên minh Äịa Tuyệt, Cá»­u U, lại có thêm Thiên La. Dày công sắp đặt nhÆ° thế, bản lãnh nhÆ° Tống Thanh Äạt hoặc Nam Cung Hoàng là vô năng. Vậy ngÆ°Æ¡i là ai? Äã dám có âm mÆ°u thao túng tam viện vậy liệu có đủ đởm lược xÆ°ng danh chăng? Ha ha…
Nhân vật nỠquắc mắt:
- Ngươi không phải Dương Thế Tôn? Ta quả quyết như thế.
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn cÆ°á»i mÅ©i:
- Ta cũng quả quyết ngươi không bao giỠdám xưng danh. Dù vậy ta vẫn có cách để khiến ngươi tự bộc lộ chân tướng.
Nhân vật nỠchợt lùi lại một bước:
- Ngươi muốn động thủ?
Dương Thế Tôn tiến lên một bước:
- Phế thuyết. Vì bình sinh DÆ°Æ¡ng Thế Tôn chỉ Ä‘á»™ng thủ vá»›i những nhân vật hữu danh. Còn đối vá»›i ngÆ°Æ¡i, hừ, ta chỉ không Æ°a thái Ä‘á»™ thập thò lén lút, muốn giÆ°Æ¡ng danh thiên hạ, muốn Ä‘á»™c bá võ lâm, nhÆ°ng lại không dám chÆ°á»ng mặt thật ra nhÆ° ngÆ°Æ¡i.
Nhân vật nỠlùi lại mãi:
- Thế còn ngÆ°Æ¡i, sao không chÆ°á»ng mặt thật?
Dương Thế Tôn lập tức tiến lên theo:
- Diện mạo ta bị hủy và dĩ nhiên có nguyên do bị hủy. Nhưng, đó là chuyện của ta, tất sẽ có duy nhất một nhân vật phải lãnh chịu hậu quả đối với việc diện mạo ta bị hủy.
Nhân vật nỠchợt đảo mắt xoay tròn:
- Có thật chăng? Hay đó chỉ là cớ do ngươi cố ý bịa? Vì ta không nghĩ kẻ nào đó dù có bản lãnh phá hủy diện mạo ngươi nhưng lại quá từ tâm không hạ thủ đoạt mạng ngươi.
Dương Thế Tôn cũng lập tức xoay đảo đôi tròng mắt:
- Vì không đủ bản lãnh diện đối diện hạ thủ nên kẻ đó chỉ có thể lén lút ám toán và đạt kết quả chỉ ngần này. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i sao quá quan tâm đến chuyện đó? Trừ phi chính ngÆ°Æ¡i mÆ°á»i hai năm trÆ°á»›c đã lẻn dùng Ä‘á»™c muốn hại mạng ta và nay vì phát hiện chuyện bất thành nên quan tâm và hối hận?
Nhân vật ná» bật cÆ°á»i:
- Hoang Ä‘Æ°á»ng. Những lá»i của ngÆ°Æ¡i toàn là từ hoang Ä‘Æ°á»ng. Äủ hiểu ngÆ°Æ¡i chỉ là kẻ mạo nhận DÆ°Æ¡ng Thế Tôn. Và thêm má»™t bằng cá»› nữa là ngÆ°Æ¡i không nhận biết ta qua thanh âm đã từng nghe. Ha ha…
Dương Thế Tôn rúng động:
- Ta từng nghe thanh âm của ngươi? Có nghĩa là giữa ta với ngươi từng có lần hội ngộ? Nhưng phàm những ai từng cùng ta hội ngộ thì hỠvì từng chiến bại nên không thể không động thủ ngay khi được nghe, thừa nhận ta chính là Dương Thế Tôn. HỠtin hay không thì cũng động thủ, chỉ vì ba chữ Dương Thế Tôn. Không như ngươi, thái độ tuy lo lắng và hoang mang nửa tin nửa ngỠnhưng thủy chung vẫn chưa dám động thủ. Vì sao? Huống hồ ngươi bảo đã cùng ta hội ngộ. Trừ phi. Trừ phi ngươi chính là…
Nhân vật nỠvội vã bật lao vào Dương Thế Tôn với tiếng gầm cực lớn:
- Ai bảo ta không dám động thủ, cho dù ngươi có là Dương Thế Tôn đi nữa? Hãy xem đây!
“Ào…â€
Dương Thế Tôn dịch tránh, miệng vẫn tiếp tục phát thoại và đoán:
- Ngươi là kẻ đã từng cứu ta? Và cứu thì cứu nhưng bây giỠcũng chính ngươi lại không dám nhận là đã cứu ta? Vì sao chứ? Vì sao chứ?
Nhân vật nỠhùng hổ tìm cách tiến áp Dương Thế Tôn:
- Nói nhảm. Ta cứu ngÆ°Æ¡i khi nào? Äỡ!
“Vù…â€
Dương Thế Tôn lần này xuất thủ:
- Phải hay không ta sẽ biết ngay. Äỡ!
“Bung bung bung…â€
Cả hai cùng lùi sau hàng loạt nhiễu tiếng cạm kình liên tiếp vang lên. Và nhân vật nỠlại lướt đến:
- Nhu Phong Thập Bát Lá»™? Sao ngÆ°Æ¡i cÅ©ng biết sở há»c này của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn?
“Vù…â€
Dương Thế Tôn cũng thần tốc xuất lực đối phó, quyết không chịu kém:
- Vì ta chính thật là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn. NgÆ°Æ¡i từng cứu ta, lẽ ra tá»± ngÆ°Æ¡i phải biết rõ Ä‘iá»u này hÆ¡n ai hết. Hay ngÆ°Æ¡i không nhận vì đã quyết chắc DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ta phải chết? Có phải thế không? Hả? Äỡ!
“Bung bung bung…â€
Dương Thế Tôn cứ thế, càng động nộ thì càng dốc toàn lực xuất chiêu:
- Vì sao ngươi biết chắc ta phải chết? Nói!
“Vù… Vù…â€
Nhân vật ná» Ä‘á»™t ngá»™t xoay ngÆ°á»i bá» chạy. Và DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vừa Ä‘á»™ng thân bám theo thì nhân vật ná» chợt xoay phắt lại và hất mạnh hữu thủ.
- Dương Thế Tôn, ngươi tự ý tìm chết.
Từ tay nhân vật ná» liá»n bung ra má»™t quầng vân vu mù mịt.
“Rào…"â€
Dương Thế Tôn lập tức khựng lại và gào thất thanh:
- Chất độc? A… a…
Bị trúng độc, Dương Thế Tôn khuỵu ngay xuống và nằm bất động mãi.
Quầng vân vụ tan dần, chỉ còn lại bóng đêm với một mình Dương Thế Tôn nằm bất động.
Lâu thật lâu, vì không gian xung quanh quá tĩnh lặng nên tiếng côn trùng rả rích kêu trong đêm giỠmới có cơ hội bật lên rõ mồn một.
Dương Thế Tôn vẫn nằm. Nhưng nửa canh giỠsau toàn thân Dương Thế Tôn bắt đầu có dấu hiệu nhích động, sau đó từ từ tự ngồi dậy.
DÆ°Æ¡ng Thế Tôn ngồi xếp bằng theo thế tá»a công.
- Sao y không nhân đó quay lại hạ thủ ta? A… cũng may, vì nếu y quay lại, ta e khó thoát. Làm gì còn cơ hội tự vận công trục độc như bao lâu nay ta vẫn tiến hành?
Xung quanh vẫn yên tÄ©nh, tiếng côn trùng dù có bị lá»i lẩm bẩm vừa rồi của DÆ°Æ¡ng Thế Tôn làm cho gián Ä‘oạn thì lúc này lại được dịp rỉ rả vang lên khiến đêm trÆ°á»ng thêm buồn thê thiết.
Có lẽ do chợt mang tâm trạng buồn, vì ngoại cảnh chi phối chăng, nên Dương Thế Tôn thảm não đứng lên, bước đi từng bước chậm.
Äến má»™t lúc, DÆ°Æ¡ng Thế Tôn vụt thở hắt ra và tá»± tay cởi bá» khăn che mặt, để lá»™ má»™t diện mạo anh tuấn.
- Hắn là ai? Gian ngoa quá»· quyệt nhÆ° hắn quả là thiên hạ chẳng ai bằng. Äến cả việc ta giả vá» trúng Ä‘á»™c cÅ©ng không thể lừa được hắn quay lại. Hắn là ai?
Vá»›i thân phận bây giá» không còn là DÆ°Æ¡ng Thế Tôn nữa, DÆ°Æ¡ng Cần xăm xăm di chuyển theo cách thức chỉ bản thân biết và bất thần đối diện vá»›i Äiá»n PhÆ°Æ¡ng Ä‘ang tái nhợt thần sắc và càng thêm Ä‘á»™ng dung khi bất ngá» chạm mặt DÆ°Æ¡ng Cần. Äiá»n PhÆ°Æ¡ng đứng bật lên thật nhanh:
- Ngươi là…
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i nụ:
- Là Äiá»n huynh đấy Æ°? Äệ Ä‘ang án trong trận tuy có nghe biến Ä‘á»™ng nhÆ°ng không ngá» ngÆ°á»i nhập trận là Äiá»n huynh. Cam thất lá»… vì để Äiá»n huynh bị hãm trong trận khá lâu.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nhìn quanh:
- NgÆ°Æ¡i là… DÆ°Æ¡ng Cần? Äây là trận do ngÆ°Æ¡i lập? Có đúng ngÆ°Æ¡i là DÆ°Æ¡ng Cần qua việc Ä‘ang tìm cách bảo toàn sinh mạng cho… cho mụ Quá»· Diêm La?
Dương Cần thoáng nhăn mặt:
- Lẽ nào Äiá»n huynh không nhận ra đệ thật sao? Äệ thì lúc nào cÅ©ng luôn nhá»› đến Äiá»n huynh. Nhá»› nhất là lúc đệ cùng phu nhân Trác viện chủ rÆ¡i xuống vá»±c. Mà này, vì nhắc đến Quá»· Diêm La, có thật Äiá»n huynh chính là nhân vật vẫn quyết liệt truy Ä‘uổi Quá»· Diêm La và còn thêm má»™t nhân vật nữa?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng quá chấn Ä‘á»™ng, toan lùi lại, chợt thất kinh khi nghe DÆ°Æ¡ng Cần từ tốn bảo:
- Ấy, đừng lùi. Kẻo trận lại biến đổi và nhỡ đệ không có cách nào tìm lại được Äiá»n huynh thì sao?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nuốt nÆ°á»›c bá»t:
- Ta chỉ truy đuổi mỗi một mụ Quỷ Diêm La. Nếu có thêm nhân vật nào nữa thì hoàn toàn ngoài chủ ý của ta.
Dương Cần gật đầu:
- Äệ cÅ©ng nghÄ© vậy. Vì thế thay vì nhìn thấy là hạ thủ Äiá»n huynh ngay nhÆ° để đã thẳng tay hạ sát kết liá»…u nhị ác, đệ lại muốn há»i rõ Äiá»n huynh cho minh bạch. Bây giá» thì rõ rồi, hay là đệ phóng thích cho Äiá»n huynh?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vụt trợn mắt:
- Äừng tá» ra thÆ°Æ¡ng hại ta. Huống hồ ta thừa biết ngÆ°Æ¡i không dá»… gì phóng thích. Nói Ä‘i, ngÆ°Æ¡i muốn giở trò gì ở Äiá»n PhÆ°Æ¡ng này?
Dương Cần tấm tắc khen:
- Quả nhiên có cÆ¡ trí, thoạt nghe nhị ác bị kết liá»…u, Äiá»n huynh lập tức hiểu ngay đệ không phải hạng lúc nào cÅ©ng có từ tâm. Nếu vậy càng dá»… cho hai chúng ta thÆ°Æ¡ng lượng. Äiá»n huynh sẽ sống nếu Æ°ng thuận giúp đệ má»™t việc.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lại nuốt nÆ°á»›c bá»t:
- NgÆ°Æ¡i muốn ta giúp Ä‘iá»u gì?
Dương Cần xoay lưng bước đi:
- Phiá»n Äiá»n huynh cùng đệ đến má»™t chá»— khác thuận tiện hÆ¡n. Nhá»› đừng Ä‘i sai so vá»›i những dấu chân của đệ.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng miá»…n cưỡng bÆ°á»›c theo, vì thế luôn dõi mắt lo lắng nhìn quanh.
Chợt Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nghe DÆ°Æ¡ng Cần vừa Ä‘i vừa há»i vá»›i lại:
- Äiá»n huynh mong tìm ai? Hay Äiá»n huynh không chỉ đến má»™t mình?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng len lén Ä‘Æ°a cao má»™t cánh tay:
- Kỳ thá»±c cùng Ä‘i vá»›i ta còn có nhiá»u thuá»™c hạ. Liệu có thể chúng Ä‘ang chịu chung số phận nhÆ° ta?
DÆ°Æ¡ng Cần vẫn vừa Ä‘i vừa đáp lá»i:
- Äệ chÆ°a thấy. NhÆ°ng nếu chúng vô tình sa vào trận, Äiá»n huynh yên tâm, vì thế nào đệ cÅ©ng cho chúng cùng Äiá»n huynh gặp lại.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng quật má»™t kình tận lá»±c vào hậu tâm DÆ°Æ¡ng Cần.
- Ta chỉ yên tâm khi ngươi chết.
“Bùng.â€
DÆ°Æ¡ng Cần bình thản quay lại, lắc đầu nhìn Äiá»n PhÆ°Æ¡ng:
- Äiá»n huynh thật kém trí nhá»›. Há quên rằng đệ có tấm thân Ä‘ao thÆ°Æ¡ng bất nhập hay sao? Äừng lập lại nhÆ° thế nữa. Kẻo đệ bị khích ná»™ thì chuyện nhá» Äiá»n huynh giúp e sẽ không cần nữa.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng tái mặt, đành vá» cÆ°á»i:
- Chỉ vì ta chÆ°a tin chắc ngÆ°Æ¡i có đúng là DÆ°Æ¡ng Cần hay không nên đành liá»u thá»­. Quả nhiên chính là ngÆ°Æ¡i vá»›i tấm thân Ä‘ao thÆ°Æ¡ng bất nhập.
NhÆ°ng bất chợt Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lại hất vào giữa mặt DÆ°Æ¡ng Cần má»™t nắm vân vụ:
- Nhưng ngươi liệu có thể…
Dương Cần thổi phù một cái, làm nắm vân vụ tan loãng:
- Äến Thất Hồn Tán trÆ°á»›c kia còn chÆ°a làm đệ lu mỠý trí, không lẽ Äiá»n huynh lại vẫn quên Ä‘iá»u đó? Hoặc giả đây cÅ©ng chỉ là cách thá»­ để Äiá»n huynh tin thật chắc, rằng đệ chính là DÆ°Æ¡ng Cần? Nếu vậy, có lẽ đệ cÅ©ng nên thá»­ cho Äiá»n huynh biết, có thật chính tay đệ đã kết liá»…u nhị ác hay không? Xem đây!
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng kêu thất thanh:
- Không cần, không cần. Và bây giá» ta thật sá»± tin đệ chính là DÆ°Æ¡ng Cần, không giả dù chỉ phần nhá». Äồng thá»i bản lãnh của đệ quả thật đã tinh tiến hÆ¡n xÆ°a bá»™i phần. Có lẽ Trác viện chủ cÅ©ng thế?
DÆ°Æ¡ng Cần Ä‘á»™ng tâm, chú mục nhìn vào sắc diện của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng má»™t lúc sau bảo:
- Lần đó có má»™t nhân vật đã mạo hiểm xuống tận đáy vá»±c để tìm đệ cùng phu nhân. Äệ tin quyết kể cả Äiá»n huynh lẫn nhất ma tam viện Ä‘á»u không hay biết chuyện này. Thôi, vì Äiá»n huynh không biết nên đệ không cần há»i làm gì. Chúng ta Ä‘i tiếp.
Tuy Ä‘i trÆ°á»›c dẫn lối nhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Cần chợt tủm tỉm vì nghe từ phía sau có tiếng Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lầu bầu:
- Không lẽ lại là lão? Hừ, hóa ra không lúc nào lão lại không giám sát tam viện.
DÆ°Æ¡ng Cần bật há»i:
- Äiá»n huynh Ä‘ang nói vá» ai?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chối bá» ngay:
- Không có. Ta đâu nói đến ai?
Dương Cần gật đầu và chợt hất hàm:
- Äến rồi. HỠđây rồi.
Vừa nhìn thấy Dương Cần, Tiểu Chân bật dậy ngay:
- Sao nhị ca mãi bây giỠmới quay v� Còn ai đây, nhị ca?
DÆ°Æ¡ng Cần Ä‘ang lén quan sát Äiá»n PhÆ°Æ¡ng, chỉ thấy Äiá»n PhÆ°Æ¡ng không những nhìn Tiểu Chân mà cÅ©ng nhìn Quá»· Diêm La bằng ánh mắt sợ hãi. DÆ°Æ¡ng Cần chợt há»i:
- Äiá»n huynh có nhận biết Tiểu Chân không?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thở dài:
- Liễu Tuyết Thanh có lần đưa nàng đến gặp ta. Chỉ tiếc, nàng vì quá ngớ ngẩn, khiến ta muốn giúp cũng không làm cho Thanh muội toại nguyện.
Dương Cần động nộ:
- Chớ nói dối. Thế không phải chính ngươi vì phục Thất Hồn Tán quá độ, khiến Tiểu Chân nhận chịu hậu quả như thế này sao?
Tiểu Chân bị tiếng quát của Dương Cần làm cho khiếp đảm:
- Nhị ca đừng quát y. Muội sợ nhất những tiếng quát như thế.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng kinh tâm Ä‘á»™ng phách:
- Ta không nói dối ngươi. Và nếu ngươi bảo ta giúp nàng hồi phục, ta bất lực đấy.
Quỷ Diêm La chợt lắc đầu, kéo Tiểu Chân vào lòng:
- Äừng sợ hãi nhị ca, cÅ©ng đừng vì thế mà giận hài tá»­. Nhị ca chỉ muốn má»i Ä‘iá»u tốt cho hài tá»­ thôi.
Và vẫn giữ Tiểu Chân nép vào lòng, Quỷ Diêm La giải thích với Dương Cần:
- Tuy thoạt tiên, lúc Liá»…u Tuyết Thanh Ä‘Æ°a đến chá»— gã há» Äiá»n, Tiểu Chân đã ngÆ¡ ngẩn thế này, nhÆ°ng sau đó vì luân phiên bị nhị ác, nhị yêu gây khiếp hãi, Tiểu Chân càng thêm đả kích nhiá»u hÆ¡n. Còn y…
Quá»· Diêm La khinh khỉnh nhìn qua Äiá»n PhÆ°Æ¡ng:
- Äó là lúc sÆ° đồ y lo lấy lòng tất cả bá»n ta, y dù có tâm địa tà tâm cÅ©ng không dám đối đầu hoặc gây bất bình cho nhị yêu, nhị ác. Tuy vậy, nói nhÆ° thế không phải y không có lá»—i. Trái lại sÆ° đồ y dù biết vẫn để mặc Tiểu Chân khốn khổ đủ Ä‘iá»u. Nếu không có ta, vị tất Tiểu Chân còn nguyên vẹn. Sau cùng, cÅ©ng là y nghÄ© kế mÆ°u hại ta. Và sau khi biết ta dù mất hết võ công vẫn có cách Ä‘Æ°a Tiểu Chân cùng Ä‘i, chính y đã đốc thúc việc truy Ä‘uổi. NgÆ°Æ¡i không phủ nhận chứ, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nhăn khổ nhăn sở:
- NhÆ°ng lệnh đồ Lục Thân nào do tiểu Ä‘iệt sát hại, cá»› sao lão cô cô cứ luôn để tâm giận và há»… mở miệng là Ä‘e dá»a lấy mạng tiểu Ä‘iệt?
Quỷ Diêm La nạt:
- Câm miệng! Lục Thân là tá»± ngÆ°Æ¡i cầu cạnh, bảo cần có y nên ta má»›i Æ°ng thuận cho theo ngÆ°Æ¡i. Vậy tung tích của Lục Thân nếu không há»i ngÆ°Æ¡i thì ta biết há»i ai?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chối đây đẩy:
- Lục thân không do tiểu Ä‘iệt hạ thủ. Äó là sá»± thật.
Quá»· Diêm La há»i DÆ°Æ¡ng Cần:
- Có thể ngươi biết ai là hung thủ đã khiến tệ đồ từ dạo đó hoàn toàn tuyệt tích?
Dương Cần lắc đầu:
- Tại hạ không tận mắt mục kích. Kể cả lúc lệnh đồ gắng gượng trăn trối đôi Ä‘iá»u, tại hạ cÅ©ng không nghe Ä‘á» cập đến ai là hung thủ.
Quỷ Diêm La tái mặt:
- Lục Thân trăn trối thế nào?
Dương Cần thuật lại:
- Lệnh đồ nhá» nhắn vá»›i sÆ° phụ, tức là tôn giá, rằng nhị viện liên minh là có dã tâm, sẽ không buông tha cho bất kỳ ai biết rõ mÆ°u đồ của há». Sau đó lệnh đồ còn trao cho tại hạ Há»a Khí Diêm La Cầu. CÅ©ng nhá» nhìn quen mắt nên tại hạ dá»… dàng nhận biết tôn giá là ai.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vụt kêu:
- Có thể do Liễu Tuyết Thanh hạ thủ chăng?
Quỷ Diêm La nạt ngang:
- NgÆ°Æ¡i đừng nhân cá»› này ná» tìm cách chạy tá»™i. Huống hồ Liá»…u Tuyết Thanh là đệ tá»­ Thiên La viện, không liên quan đến việc ta giao Lục Thân cho nhị viện liên minh lúc đó là Cá»­u U, Äịa Tuyệt. Ta…
Chợt Tiểu Chân cựa quậy không yên trong lòng Quỷ Diêm La:
- Liễu cô cô! Liễu cô cô…
DÆ°Æ¡ng Cần Ä‘á»™ng tâm, há»i Quá»· Diêm La:
- Vì sao Tiểu Chân ray rức không yên tâm mỗi khi nghe nhắc đến Liễu Tuyết Thanh?
Quỷ Diêm La thở dài:
- Ta thật không rõ Liễu Tuyết Thanh có quan hệ thế nào với Tiểu Chân bị như thế này. Có khi cả hai vì là cô điệt, Liễu Tuyết Thanh lo cho Tiểu Chân chu đáo khiến Tiểu Chân xao xuyến và nôn nao mỗi khi nhắc đến chăng?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chợt nguyện ý góp tiếng:
- Tâm địa của Thanh muội luôn sắt đá. Thật khó tin vì thâm tình cô điệt cốt nhục chợt khiến Tiểu Chân có phần lo sợ mỗi khi nghe nhắc đến tên ả.
Dương Cần quyết tìm hiểu thật minh bạch:
- à ngÆ°Æ¡i muốn nói cÅ©ng có khi Tiểu Chân bị thế này là do Liá»…u Tuyết Thanh? Sau vì không cam lòng, và nhất là hối hận nên Liá»…u Tuyết Thanh Ä‘Æ°a đến, hy vá»ng ngÆ°Æ¡i có cách giúp Tiểu Chân khôi phục?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng đảo láo liên tròng mắt:
- Ta rất hiểu ả. NgÆ°á»i sắt đá nhÆ° ả làm gì biết hối hận.
Dương Cần gắt:
- Ta không cần nghe bình phẩm. Cứ sá»± việc thế nào thì ngÆ°Æ¡i nói thế ấy, hoặc qua đó ngÆ°Æ¡i cho biết nhận định của ngÆ°Æ¡i. Äừng để những định kiến xÆ°a cÅ© làm cho sai lệch.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng tuy sợ nhÆ°ng hậm há»±c:
- Äúng là ả vì quá lo lắng nên có Ä‘Æ°a Tiểu Chân đến chá»— ta. Tuy nhiên, ta dám nhận định và bình phẩm nhÆ° thế chỉ vì ả hầu nhÆ° làm ngÆ¡, không lý gì đến chuyện nhị ác, nhị yêu cứ luôn luôn khuấy rối, muốn cưỡng nhục Tiểu Chân.
DÆ°Æ¡ng Cần cau mày ngẫm nghÄ©: “Lẽ nào Thanh tá»· lại tá» ra quá lÆ¡ là vá»›i Tiểu Chân nhÆ° thế? Trừ phi vì nguyên nhân khác, khiến Thanh tá»· dù muốn cÅ©ng không dám tá» ra mặt mối quan tâm.â€
Quỷ Diêm La gật gù:
- Liá»…u Tuyết Thanh lúc quay lại là kể nhÆ° cam chịu sá»± ká»m tá»a của Cá»­u U, Äịa Tuyệt. Rất có thể vì thế ả dù quan tâm cÅ©ng không dám lá»™ liá»…u.
DÆ°Æ¡ng Cần đắc ý nhìn Äiá»n PhÆ°Æ¡ng:
- à ta muốn đỠcập một nguyên nhân như thế, ngươi thừa nhận chứ?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng tái mặt:
- NhÆ°ng ta vẫn bảo lÆ°u ý của ta. Còn tin hay không đó là quyá»n của ngÆ°Æ¡i. Äồng thá»i muốn định Ä‘oạt ta nhÆ° thế nào tùy ý. Ta vì biết phải chết hà tất hạ mình van xin ngÆ°Æ¡i.
Dương Cần nhìn Quỷ Diêm La:
- Tôn giá có muốn sau này tự tay báo thù cho lệnh đồ?
Quá»· Diêm La hiểu ý há»i:
- Ngươi muốn ta tha cho y? Tuy mạo hiểm nhưng kỳ thực ta lại muốn như thế. Vì sau này nếu có thể minh bạch tệ đồ là do y hạ thủ, dĩ nhiên ta chỉ muốn được tự tay báo thù.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng khấp khởi mừng:
- Ngươi thật ý muốn tha ta?
Dương Cần nhẹ gật đầu:
- Tuy ngÆ°Æ¡i cÅ©ng góp phần từng khiến ta cùng phu nhân Trác Bách Hoa khốn đốn nhÆ°ng thứ nhất, ngÆ°Æ¡i chÆ°a phải chủ hung, thứ hai khi ngẫm lại, cÅ©ng nhỠđó ta nhân há»a đắc phúc, có bản lãnh nhÆ° bây giá». Vậy thì hà cá»› gì ta không lÆ°u cho ngÆ°Æ¡i chút ân tình để mai hậu, biết đâu cÅ©ng có lượt ngÆ°Æ¡i giúp ngược lại ta. NgÆ°Æ¡i bảo có đúng không?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng không còn gì mừng bằng, lập tức thá» Ä‘á»™c:
- Nếu phen này toàn mạng, ta hứa sau này bất cứ gì ngÆ°Æ¡i cần đến, ta sẽ tận tâm giúp. Kể nào sai lá»i thì trá»i tru đất diệt.
Dương Cần gật đầu và bảo Quỷ Diêm La:
- Chúng ta đi.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng hốt hoảng:
- Vậy còn ta? Ta làm sao tự thoát trận này?
DÆ°Æ¡ng Cần cÆ°á»i vui vẻ:
- NgÆ°Æ¡i yên tâm. Sau khi Ä‘i thoát ta sẽ phá giải toàn trận. Chẳng phải vì không tin ngÆ°Æ¡i mà là nhỡ nhÆ° bị ai đó truy há»i, ngÆ°Æ¡i đỡ mất công nói dối vì làm gì biết ba ngÆ°á»i chúng ta thoát theo hÆ°á»›ng nào mà chỉ Ä‘iểm. Äúng không? Cứ ở yên đó. Chậm lắm thì cÅ©ng hai hoặc ba khắc, trận thế sẽ tá»± biến Ä‘i. Lúc đó, vá»›i cảnh quang bất chợt đổi khác, ắt ngÆ°Æ¡i thừa hiểu đó là lúc không còn ai Ä‘uổi kịp chúng ta. Vậy là ngÆ°Æ¡i cứ tùy tiện bá» Ä‘i. Thế nha?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chá» vá»›i tâm trạng phập phồng, do không tin lắm vào lá»i DÆ°Æ¡ng Cần tá» ra quá Ä‘á»™ lượng.
Hai khắc sau, lúc Äiá»n PhÆ°Æ¡ng ngỠđã hết hy vá»ng, chợt cảnh quang xung quanh thay đổi. Y mừng, suýt bật reo bá»—ng trÆ°á»›c mặt y xuất hiện má»™t nhân vật. Äiá»n PhÆ°Æ¡ng giật mình:
- Là tiá»n bối?
Äó là nhân vật che kín chân diện vá»›i đôi mục quang loang loáng nhìn Äiá»n PhÆ°Æ¡ng dò xét:
- Suốt đêm qua ngươi trốn chui trốn nhủi ở đâu?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i thảm não:
- Suýt mất mạng thì có, chứ trốn ná»—i gì. Äêm qua vãn bối chạm trán DÆ°Æ¡ng Thế Tôn. Và chỉ sau vá»n vẹn má»™t kích là vãn bối bị ngất lịm đến tận lúc này…
Äoạn Äiá»n PhÆ°Æ¡ng đảo mắt nhìn quanh:
- Thập Nhân Can? Tiá»n bối liệu có nhìn thấy…
Nhân vật nỠxua tay:
- LÅ© vô dụng đó Æ°? Ta Ä‘uổi vá» rồi. NgÆ°Æ¡i thật to gan, dám giao lại cho ta má»™t Thập Nhân Can giả. Gã Äại Giáp thì thần trí vẫn minh mẫn, bá»n còn lại tuy u mê nhÆ°ng công phu chẳng ra gì. Äâu phải loại đã được sÆ° đồ ngÆ°Æ¡i ngày ngày đào luyện suốt gần thá»i gian ba năm vừa qua?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng kinh ngạc:
- Thế không phải chúng đã đối mặt DÆ°Æ¡ng Thế Tôn? Hoặc giả nhá» tiá»n bối có thân thủ lợi hại, đã đánh bại DÆ°Æ¡ng Thế Tôn, giải nguy kịp thá»i cho Kim Mỹ An cùng đồng bá»n?
Nhân vật nỠquắc mắt:
- NgÆ°Æ¡i muốn lẩn tránh câu đáp vá» Thập Nhân Can thật? CÅ©ng không há» chi, để sau câu chuyện DÆ°Æ¡ng Thế Tôn, ta cÅ©ng có cách bắt ngÆ°Æ¡i có lá»i giao phó minh bạch. DÆ°Æ¡ng Thế Tôn không do ta đả bại. Trái lại, y dùng kế trá ngụy toan lừa ta, nhÆ°ng gặp kế của ta cao minh hÆ¡n, y đành thất bại bá» Ä‘i. Thế ngÆ°Æ¡i có biết DÆ°Æ¡ng Thế Tôn bá» Ä‘i đâu chăng? Chính là Ä‘i vào đây, má»™t nÆ¡i nếu ta cÅ©ng vào ắt hẳn đã lá»t vào trận đó, quả quyết là do DÆ°Æ¡ng Thế Tôn lập sẵn.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i gượng:
- Tiá»n bối vậy là cÅ©ng biết ở đây vốn hiện hữu má»™t trận đồ? Nếu thế, vãn bối không dám giấu. NhÆ°ng tiếc thay tiá»n bối đã nhầm.
Nhân vật nỠhừ lạt:
- Nhầm hay không cÅ©ng được. Vì ta Ä‘ang muốn há»i ngÆ°Æ¡i, tại sao DÆ°Æ¡ng Thế Tôn kể nhÆ° hai phen cố ý tha mạng ngÆ°Æ¡i?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng phì cÆ°á»i:
- Quả nhiên tiá»n bối đã nhầm. Vì trận này không há» do DÆ°Æ¡ng Thế Tôn lập. Nói ra chỉ sợ tiá»n bối không tin. Äấy là do DÆ°Æ¡ng Cầm, má»™t tiểu tá»­ lẽ ra gần ba năm trÆ°á»›c phải chết vì đã cùng mụ Trác Bách Hoa rÆ¡i xuống vá»±c. Äiá»u lạ nhất là y lại tin vào sá»± thành khẩn, chợt chấp thuận tha mạng vãn bối.
Nhân vật nỠgiật mình:
- Chính mắt ta thấy Dương Thế Tôn đi khuất vào đây!
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lắc đầu:
- Äiá»u đó chứng tá» kế của tiá»n bối vì quá cao minh đến ná»—i bị ngÆ°á»i lừa lại ngỡ bản thân đã lừa được ngÆ°á»i.
Nhân vật nỠtức tối:
- Hóa ra DÆ°Æ¡ng Thế Tôn bị trúng Ä‘á»™c thật? Äáng tiếc thay, ta vì quá Ä‘a nghi nên vô tình bá» qua cÆ¡ há»™i diệt trừ y. NgÆ°Æ¡i Ä‘oan chắc đã không gặp DÆ°Æ¡ng Thế Tôn chứ?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thuật lại má»i chuyện xảy ra trong trận cho nhân vật ná» nghe:
- Không lẽ cả tiá»n bối cÅ©ng không phát hiện bá»n DÆ°Æ¡ng Cần ba ngÆ°á»i bá» Ä‘i? Lạ thật.
Nhân vật nỠquay mặt nhìn quanh:
- Ta tạm bỠqua cho ngươi lần này. Hãy huy động lực lượng, mau đuổi theo chúng. Phần ta quyết truy tìm cho bằng được Dương Thế Tôn.
“Vút.â€
Nhìn theo nhân vật ná» cho kỳ khuất, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thở phào:
- Lão muốn đuổi cứ đuổi. Ta đâu dại tự tiện chạm mặt tiểu tử một lần nữa. Hừ.
Và Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng bá» Ä‘i, không há» biết ở gần đó vì có thêm má»™t tiểu trận khác nên từ trong đó có ba đôi mắt Ä‘ang dõi nhìn theo y.
Cho đến khi kể cả Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng Ä‘i khuất dạng, chủ nhân của má»™t trong ba đôi mắt kỳ bí má»›i chịu lên tiếng:
- Tôn giá có nhận biết nhân vật vừa cùng Äiá»n PhÆ°Æ¡ng đối thoại là ai?
Há»i tất có ngÆ°á»i đáp:
- Ta cÅ©ng Ä‘ang cố tá»± suy Ä‘oán nhÆ°ng nhất thá»i vẫn chÆ°a dám quả quyết đấy là nhân vật nào? Mà này sao DÆ°Æ¡ng Cần ngÆ°Æ¡i biết thế nào cÅ©ng có xảy ra chuyện này để lập kế, vừa lừa Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vừa cố tình lẻn nghe chúng đối thoại?
Dương Cần lên tiếng:
- Lừa Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thì đúng, nhÆ°ng chỉ là kế Ãm Äá»™ Tần ThÆ°Æ¡ng để ba ngÆ°á»i chúng ta sau đó dá»… thoát bị truy Ä‘uổi. Còn Ä‘iá»u lẻn nghe chỉ là ngẫu nhiên. Quá»· Diêm La tôn giá ngỡ tại hạ là thần nhân nên có tài thông thiên triệt địa chắc?
Quỷ Diêm La chợt len lén thở ra:
- Nếu vậy thì quái lạ. Dương Thế Tôn không lẽ đủ bản lãnh nương theo trận để thoát tai mắt đối phương?
Dương Cần quan tâm:
- Tôn giá cũng biết Dương Thế Tôn?
Quỷ Diêm La chợt bảo:
- Ngươi thì không biết gì ư? Nếu vậy, trước mắt hãy tìm cách thoát cho nhanh, sau đó ta sẽ nói vỠDương Thế Tôn cho ngươi nghe. Một nhân vật từng gây chấn động khắp giang hồ, mà cũng cùng hỠDương như ngươi. Sao còn chưa triệt thoái trận này?
Dương Cần giải bỠthế trận, chợt lấy làm lạ vì thấy Tiểu Chân có thần tình rất kỳ quặc:
- DÆ°á»ng nhÆ° Tiểu Chân Ä‘ang cố nhá»› Ä‘iá»u gì?
Quỷ Diêm La gật đầu tán đồng:
- Ta đã phát hiện từ đầu. Äó là lúc Tiểu Chân bắt đầu nghe rõ thanh âm của nhân vật khi nãy.
Quá»· Diêm La gá»i Tiểu Chân:
- Hài tử vì sao bỗng có trạng thái như vậy?
Tiểu Chân giật mình nhìn lại:
- Nhân vật lúc nãy là ai? Vì hài nhi như đã nghe qua. Nhưng phải chi gặp lúc y quát, ắt hài nhi sẽ nhớ được ngay.
Dương Cần động tâm:
- Tiểu Chân muội đã được nghe từ lúc nào? Sao bảo phải chi y quát muội sẽ nhớ rõ hơn?
Tiểu Chân bắt rùng mình vài lượt:
- Muá»™i không nhá»›. Chỉ có cảm giác là chợt bắt sợ nếu bây giá» nghe y quát. Thôi, nhị ca đừng há»i nữa, muá»™i sợ lắm. Muá»™i sợ y lắm.
Quỷ Diêm La lại vỗ vỠnàng:
- Mẫu thân cÅ©ng Ä‘ang cố nhá»› vá» y đây. Vì thoạt nghe qua thanh âm thì giá»ng của y khá giống chưởng môn Côn Luân phái. Còn dá»±a theo vóc dáng thì lại giống Bách Trượng đại sÆ°, má»™t cao tăng chỉ chịu kém thần tăng Tuệ Quang ở Thiếu Lâm phái. NhÆ°ng đây lại là hai nhân vật khó có thể tin là chịu đứng chung hàng vá»›i những Quá»·, Ma, Yêu, Ãc bá»n ta. Vì thế có lý nào lại là nhân vật đứng sau liên minh tam viện kỳ thá»±c đã hầu nhÆ° gồm đủ Ãc, Yêu, Ma, Quá»·?
Dương Cần bước đi:
- Nếu muốn Tiểu Chân hồi phục âu chỉ còn cách là tại hạ phải đi tìm Liễu Tuyết Thanh.
Tiểu Chân lại có thần sắc lơ láo:
- Liễu cô cô… Liễu cô cô…
Tài sản của dth_abcd

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
lia lavienche, òåëåôîííûé


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™